1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đấu phá hậu cung - Kỳ Thật Ta Là Tiểu Thanh Tân (90/102) Full+eBook chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 57: Mối họa 【 ba 】
      Edit: Fuly


      Minh Uyên vừa nghe Lý Thái y xong liền biến sắc, phẫn nộ quát: "Người ở Thái Y Viện đâu hết rồi? Chuyện lớn như vậy, vì sao chỉ có mình ngươi đến? Cao Lộc, mang hết tất cả người ở Thái Y Viện đến đây cho trẫm! Trẫm muốn xem thử đám người kia rốt cuộc là làm gì!"

      Cao Lộc dám chậm trễ, nhưng vì hoàng thượng ở đây nên tiện rời , chỉ có thể vội vàng phái người đến Thái Y Viện tìm thái y, dặn dặn lại nhất định phải mời cả Viện phán tới.

      Bởi vì Nguyệt Dương phu nhân xuất huyết, nên động vào nàng ta được, Cao Lộc vội vàng với Lý Thái y run rẩy quỳ đất: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh cầm máu cho phu nhân!"

      Lúc này Lý Thái y mới hồi hồn, nhanh chóng bò đến bên cạnh Nguyệt Dương phu nhân, mở hòm thuốc bắt đầu châm cứu.

      Minh Uyên ngồi xổm xuống, ôm lấy người thở yếu ớt: "Nguyệt Dương, trẫm ở đây, nàng nghe cho trẫm, nàng phải cố gắng chịu đựng, được phép ngủ!"

      Nguyệt Dương phu nhân mở đôi mắt nhòa lệ nhìn , cúi đầu nức nở : "Hoàng thượng, là nô tì vô dụng, thể giữ được hài nhi. . . . . ."

      Câu này thấm đẫm nước mắt, sắc mặt nàng ta tái nhợt, chỉ mới vừa thoát khỏi cơn bệnh nặng, nhưng hôm nay lại. . . . . . Minh Uyên lấy lại bình tĩnh, dịu dàng bên tai nàng ta: "Trẫm trách nàng, nàng cứ an tâm dưỡng thân thể, hài nhi còn có thể có."

      Những lời này khiến thân thể Lục Khê đứng bên cạnh run rẩy như sắp ngã.

      Sau khắc, Minh Uyên giao người trong ngực cho Ánh Ngọc, mặt thay đổi đứng dậy, lạnh lùng hỏi cả đám người của Nhạc Thanh điện và Trường Nhạc cung: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Ánh mắt của chậm rãi rơi vào người Lục Khê, thấy nàng cũng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch hơi dịu giọng: "Lục Phương nghi cũng ở đây à?"

      Lục Khê cúi người, miễn cưỡng mở miệng : "Dạ, tần thiếp vốn muốn đến Tê Ngô cung gặp hoàng thượng, nhưng ngờ lại gặp Nguyệt Dương phu nhân đường. Tần thiếp xuống xe hành lễ, Nguyệt Dương phu nhân liền tới đỡ tần thiếp, nhưng chưa đụng đến tần thiếp, nàng ấy liền ôm bụng ngã xuống đất. Tần thiếp cũng hoảng hồn, liền kêu người nhanh chóng mời thái y, tiếp. . . . . . tiếp đó hoàng thượng tới."

      Trong cung, chuyện phi tần tranh đấu gay gắt phải Minh Uyên biết, nhưng hai người trước mắt đều là người để tâm, Lục Khê nàng chạm vào Nguyệt Dương phu nhân, cũng hoài nghi, những vẫn hỏi Phượng Cầm cùng Loan Địch theo lệ: "Chuyện có đúng như Lục Phương nghi ?"

      Lục Khê nghĩ Nguyệt Dương phu nhân vin vào cái cớ gượng ép như thế để hãm hại mình, quả nhiên, Phượng Cầm cùng Loan Địch đều gật đầu.

      Nhưng ai đẩy nàng ta, vậy sao lại vô duyên vô cớ sẩy thai?

      Lúc này Ánh Ngọc nức nở mở lời: "Khởi bẩm hoàng thượng, mấy ngày gần đây phu nhân cứ cảm thấy lo lắng bất an, thường gặp ác mộng, ngủ ngon giấc. Có lẽ là vì vậy nên động thai khí dẫn đến việc sẩy thai."

      Minh Uyên hỏi Lý Thái y: "Lý đại nhân, phải trẫm giao cho ngươi việc bắt mạch mỗi ngày cho Nguyệt Dương phu nhân sao? Chẳng lẽ ngươi nhìn ra vấn đề gì khác thường?"

      Lý Thái y sợ hãi : "Bẩm hoàng thượng, mỗi ngày hạ quan đều bắt mạch cho phu nhân đúng giờ, tuy mạch tượng của phu nhân có chút ổn, nhưng đây cũng là tượng bình thường khi mới mang thai. Mỗi ngày hạ quan đều kê cho phu nhân chút thuốc an thai dưỡng khí, theo lý thuyết. . . . . . Theo lý thuyết phải nhanh chóng ổn định mới đúng, biết vì sao hôm nay lại. . . . . ."

      Đúng lúc này, tên thái giám mang theo các thái y bao gồm cả viện phán trong thái y viện chạy tới.

      Vừa thấy mặt rồng giận dữ, những này người liền vội vàng chạy tới, thấy Nguyệt Dương phu nhân nằm trong vũng máu, mới phát tình thế nghiêm trọng, sao trước đó có ai tới bẩm báo cho Thái Y viện chứ!?

      Nhưng lúc này phải là lúc để truy cứu việc, viện phán cúi người, cung kính : "Chúng thần đến chậm bước, mong hoàng thượng giáng tội!"

      Minh Uyên phất phất tay: "Có tội gì, trẫm xử phạt các ngươi sau. Bây giờ mau chóng xem tình huống của Nguyệt Dương phu nhân !"

      Viện phán dám đem việc này giao cho người dưới, đích thân ra trận, bắt mạch cho Nguyệt Dương phu nhân, nhưng vừa nhìn mạch tượng, liền có chút chần chờ.

      kín đáo ngẩng mắt nhìn Lý Thái y đứng đối diện, trong mắt đối phương lộ ra nét kinh hoàng, khẽ lắc đầu cái.

      Mạch tượng này . . . . . . mạch tượng này ràng là do dùng dược vật có tính hàn khiến thân thể bị tổn thương, kinh nguyệt đến sớm, dẫn đến xuất , ở đâu ra sẩy thai?

      Liên tưởng đến việc lúc trước Nguyệt Dương phu nhân chỉ đích danh muốn Lý Thái y tới bắt mạch, viện phán liền hiểu, sợ rằng Nguyệt Dương phu nhân vốn mang long thai, nên bày kế với Lý thái y diễn vở kịch này.

      Nhưng chưa tính đến việc Lý Thái y và có mấy chục năm giao tình, mà chỉ riêng việc chẩn mạch sai thôi, sợ rằng cả Thái Y Viện thể gánh nổi tội!

      Nếu ra chân tướng, sợ rằng chỉ mặt rồng giận dữ, mà cả Thái Y Viện cũng phải chôn theo Lý Nghĩa Tài cùng Nguyệt Dương phu nhân. . . . . .

      Nghĩ đến đến đây, viện phán liền quỳ xuống, trầm giọng với hoàng thượng: "Hạ quan tận lực chưa trị cho phu nhân, nhất định bảo vệ phu nhân bình an."

      Ngụ ý là, chưa hề nhắc gì đến đứa bé.

      Minh Uyên nắm chặt quả đấm, khan giọng hỏi: "Còn nguyên nhân? Nguyên nhân sảy thai là gì?"

      Viện phán trầm ngâm chốc lát, chỉ : "Có thể là do Phu nhân nghe được việc gì kích động, hoặc là do dùng nhầm đồ vật bất lợi cho thai nhi, hạ quan kính xin hoàng thượng cho hạ quan chút thời gian, đợi hạ quan trao đổi với Lý Thái y – người thăm mạch cho phu nhân xong bẩm báo cụ thể cho hoàng thượng."

      Nguyệt Dương phu nhân được cầm máu, hơi thở mong manh được đưa về Trường Nhạc cung, trong lúc đó Minh Uyên vẫn canh giữ bên người nàng ta, còn các thái y bàn bạc riêng ở chỗ khác.

      Viện phán phải cố lắm mới kéo cổ áo Lý Nghĩa Tài hỏi có phải muốn sống nữa , dù có muốn sống, cũng đừng nên kéo cả Thái y viện theo cùng!

      Lý Nghĩa Tài khóc lóc có nỗi khổ tâm riêng, cuối cùng cầu xin ông ta giấu chuyện này , bọn họ mới có đường sống.

      Lúc đến điện của Nguyệt Dương phu nhân chỉ có Viện phán cùng Lý thái y bước vào, viện phán định bắt mạch cho Nguyệt Dương phu nhân, nhưng vừa tới bên giường chợt ngửi thấy gì đó, ánh mắt ông ta rơi thẳng vào chiếc gối Nguyệt Dương phu nhân nằm, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

      Minh Uyên chuyển mắt qua, nặng giọng : "Có vấn đề gì sao?"

      "Khởi bẩm hoàng thượng, hạ quan cả gan, muốn xem thử chiếc gối này lát."

      "Chuẩn tấu."

      Viện phán cầm lấy cái gối đầu, đặt ở chóp mũi cẩn thận ngửi lát, đột nhiên quỳ xuống: "Khởi bẩm hoàng thượng, sợ rằng nguyên nhân khiến phu nhân sẩy thai là do chiếc gối đầu này. Hạ quan ngửi thấy chiếc gối này có mùi thuốc rất đặc thù, mặc dù nhất thời chưa xác định được nó là loại thuốc gì, nhưng trong đó có bao gồm Cù mạch, Thông thảo, Quế Tâm, cùng với Bạch du, những loại thảo dược này đều là đại kỵ đối với phụ nữ có thai."

      Sắc mặt Minh Uyên lập tức trầm xuống: "Người đâu, mang toàn bộ cung nữ trong cung này tới đây cho ta! Cao Lộc, giữ lấy chiếc gối ngọc này cho trẫm!"

      muốn ảnh hưởng đến Nguyệt Dương phu nhân, sải bước bước ra khỏi phòng, tới đại điện, nô tài quỳ đầy đất.

      "Chiếc gối ngọc kia từ đâu mà có?" lạnh lùng hỏi.

      Ánh Ngọc ngẩng đầu lên chút, hơi chần chờ: "Khởi bẩm hoàng thượng, chiếc gối ngọc kia. . . . . . chiếc gối ngọc kia. . . . . . Là quà tặng do Lục Phương nghi đưa tới."

      Ánh mắt của Minh Uyên ngưng trệ, Lục Phương nghi?

      Trước mắt ra mặc bạch y thường thường mỉm cười dịu dàng, luôn lẳng lặng nhìn chăm chú vào mắt , mỗi lần đến gần, ngửi được mùi thơm thanh nhã.

      nữ tử vừa nghĩ tới khiến tâm tình bình yên như thế, sao lại là người làm hại Nguyệt Dương phu nhân sẩy thai được?

      Hơi thở nguy hiểm như giông tố ngập tràn đại điện khắc trước giờ bỗng nhiên biến mất.

      Minh Uyên trầm tĩnh nhìn lướt qua chiếc gối ngọc, cuối cùng chỉ câu: "Chuyện này trẫm điều tra, nếu quả có người hại hoàng nhi của trẫm, trẫm nhất định khiến phải trả giá đắt."

      oan uổng người tốt, nhưng cũng bỏ qua cho người xấu.

      Nếu là Lục Phương nghi làm ra chuyện này. . . . . .

      Giữu lúc mọi chuyện rối ren, Minh Thâm ra roi thúc ngựa chạy vào cung, nghe hoàng huynh ở Trường Nhạc cung, kịp hỏi nhiều, liền vội vã vào trong điện: "Hoàng huynh! Thần Đệ có chuyện quan trọng cầu kiến!"

      Thần Đệ tính tình phóng khoáng này đột nhiên nóng vội chạy tới tìm , nếu phải chuyện quan trọng, đệ ấy nhất định tuân thủ cung quy, lần này đường đột cầu kiến, nhất định là có đại .

      Minh Uyên tự mình bước ra cửa, liền nghe Minh Thâm nặng nề : "Hoàng huynh, Tô Châu đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, cháy lan sang lăng mộ của tiên hoàng!"

      Sắc mặt của Minh Uyên lập tức thay đổi: "Ngươi cái gì? Chuyện xảy ra lúc nào?"

      "Chuyện xảy ra vào tối hôm qua, hôm nay lúc đệ còn ở trong phủ, liền nghe gia nhân mà đệ phái đến Tô Châu hái trà trở lại bẩm báo chuyện này, nên mới vội vã vào cung. Nghe Tri Phủ Tô Châu sợ hoàng huynh biết chuyện nổi giận, nên chưa dám bẩm báo, Thần Đệ biết tình thế nghiêm trọng, cho nên tự mình đến báo với hoàng huynh."

      Hoàng Lăng bị thiêu, đây chính là chuyện lớn!

      Ánh mắt của Minh Uyên đong đầy lo lắng, nhanh chóng với Minh Thâm: "Cùng ta đến Tô Châu chuyến, chuyện này phải chuyện đùa, phải tự mình xử lý."

      dừng chút, xoay người lại vào trong điện, với viện phán: "Trương đại nhân, chuyện của Nguyệt Dương phu nhân giao cho ngươi, bây giờ trẫm có chuyện quan trọng, hi vọng đến ngày hồi cung có thể nhìn thấy phu nhân khỏe mạnh."

      Ánh mắt dời về phía đám cung nhân quỳ: "Chuyện chiếc gối ngọc chưa tra , nếu như bị lộ ra ngoài nửa câu, trẫm hỏi tội đám người các ngươi!"

      Vừa chạy ra ngoài, vứa với Cao Lộc: "Bên phía Lục Phương nghi cứ như vậy , mọi chuyện đợi trẫm hồi cung tính tiếp, được truyền ra, cũng thể để Lục Phương nghi biết."

      Cao Lộc cung kính đáp vâng.

      Lục Khê bình tĩnh ngồi chờ trong Nhạc Thanh điện. Tiểu Thuận trở lại hoàng thượng phải lập tức tới Tô Châu xử lý chuyện Hoàng Lăng bị thiêu, tình thế nghiêm trọng, chuyện Nguyệt Dương phu nhân sẩy thai chỉ có thể tạm thời gác lại.

      Hỏi đến nguyên nhân sẩy thai Tiểu Thuận tạm thời chưa biết, hoàng thượng lo lắng chuyện Hoàng Lăng, nên hoãn chuyên này, đợi hồi cung xử lý.

      Nhưng nghĩ kỹ lại, Lục Khê liền biết chuyện nhất định liên quan đến mình, Nguyệt Dương phu nhân vội vã chặn mình lại trước khi gặp được hoàng thượng, sợ rằng nguyên nhân chỉ có , đó chính là nàng ta biết mình mang thai.

      Lý Thái y nhất định có vấn đề, nhưng dù cho có muốn hại nàng, nàng ta cũng nhất thiết phải lấy đứa bé ra trả giá chứ? Lục Khê nghĩ nghĩ lại, đột nhiên run rẩy, chẳng lẽ Nguyệt Dương phu nhân vốn mang thai?

      Vừa nghĩ như thế, lại liên tưởng đến dáng vẻ chần chờ của viện phán sau khi bắt mạch, dáng vẻ trao đổi ngầm giữa Lý thái y và viện phán, mọi hành động đều khiến người ta phải hoài nghi.

      Lục Khê trầm giọng , "Bích Chân, lập tức đến Tê Ngô cung cầu kiến hoàng thượng, rằng ta có thai; Tiểu Thuận, ngay bây giờ ngươi hãy nhanh chóng dẫn người đến cửa Kiến An, nếu Bích Chân gặp được hoàng thượng, phải tin tức này với người trước khi hoàng thượng xuất cung!"

      Cung nhân trong Nhạc Thanh điện nhanh chóng thi lệnh. Nhưng người vốn dĩ suy yếu mê man trong Trường Nhạc cung sau khi hoàng thượng rời , câu đầu tiên chính là: "Ánh Ngọc, lập tức dẫn người đến chặn người của Nhạc Thanh điện lại, ai cũng cho ra, tuyệt đối thể để cho bọn họ gặp được hoàng thượng!"

      Hoàng Lăng bị thiêu, hoàng thượng xuất cung, quả là ông trời cũng giúp nàng ta

    2. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      gây chấn quá thôi

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 58: Mối họa 【 Bốn 】
      Edit: Fuly


      Lục Khê ngồi lâu trong Nhạc Thanh Điện, đáy mắt yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi có người bước vào.

      "Ta nghe về chuyện hôm nay rồi." Thường Tư Viện tới, lẳng lặng nhìn nàng.

      có người ngoài ở đây, Lục Khê cũng chẳng có tâm trạng hành lễ, chỉ khẽ gật đầu: "Ngồi ."

      Thường Tư Viện cũng so đo, ngồi ở bên cạnh nàng, tự rót trà mình: "Ta nghĩ người thông minh, nhưng ngờ khi người thông minh trở nên hồ đồ còn đáng sợ hơn kẻ bình thường gấp ngàn lần. "

      Lục Khê cười cười: "Quả nhiên là việc tốt ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. khi ta phạm phải sai lầm, liền lan truyền khắp hậu cung."

      Thường Tư Viện : " Ta cho là giống ta, vì đạt được mục đích, ngay cả mình cũng để ý tới, ngờ còn giúp Nguyệt Dương phu nhân. Bây giờ hay rồi, nàng ta lấy oán báo ân, đổ lên đầu tội khi quân, mưu hại hoàng tự, quả thực là tội danh ."

      "Là phúc phải là họa, là họa tránh khỏi." Lục Khê cúi đầu khẽ cười, "Ta cũng hiểu được sao lúc đó mình lại ngu ngốc giúp nữ nhân trong hậu cung, lại càng ngờ nàng ta dùng đến chuyện giả mang thai để đổ tội danh khi quân lên đầu ta, quả thực là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt."

      Thường Tư Viện ngẩn ra, thông minh như nàng ta, tất nhiên là hiểu vấn đề cách nhanh chóng, nàng ta suy nghĩ lát: "Theo lý thuyết với tính tình của nàng ta, nếu muốn đối phó , cũng nôn nóng như vậy, nhưng sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế, quả thực là kỳ quái."

      Lại thấy Lục Khê vừa bật cười vừa sờ lên vùng bụng bằng phẳng: "Nàng ta có thai, nhưng ta lại có, lý do này có đủ để hãm hại ta chưa?"

      Đến cả người trầm ổn như Thường Tư Viện cũng phải kinh hãi: ". . . . . . có thai?"

      Nàng ta nhìn Lục Khê với vẻ khó tin.

      "Bây giờ có, nhưng chỉ sợ sau khi hoàng thượng về cung biến thành rồi."

      Lục Khê cúi đầu nhìn vùng bụng bằng phẳng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

      Đời trước mất đứa bé, chẳng lẽ đời này cũng thể giữ được tiểu sinh mệnh trong bụng hay sao?

      Thường Tư Viện lên tiếng, trầm ngâm lát mới : "Sợ rằng Nguyệt Dương phu nhân cho cơ hội giữ được đứa bé đâu, cứ nhìn cách nàng ta bày ra thế trận lớn như vậy là hiểu."

      Lục Khê chưa kịp lên tiếng, tiểu thái giám canh cửa hốt chạy vào, “phịch” tiếng quỳ xuống đất: "Khởi bẩm chủ tử, việc lớn xong rồi ! Tiểu Thuận cùng Bích Chân. . . . . . bị người ta dùng hung khí đánh bất tỉnh, hôn mê ở ngoài đại điện!"

      Lục Khê biến sắc, nhìn Thường Tư Viện cái, vẻ mặt đối phương cũng vô cùng nặng nề: "Như vậy, sợ rằng hoàng thượng biết chuyện có thai rồi."

      Lục Khê nhắm lại mắt, lâu sau mới : " bước tính bước thôi, ta cẩn thận."

      Thường Tư Viện chợt nảy ra kế: "Nàng ta có thể dùng khổ nhục kế, chẳng lẽ chúng ta thể? Nếu cứ ở đây chờ nàng ta xuống tay, sợ rằng được bù mất, chẳng bằng ——"

      " thể." Lục Khê mở mắt ra, che bụng, nhấn mạnh từng chữ: "Dù bị thất sủng, dù có thua nữa, ta cũng tuyệt đối hy sinh đứa bé này."

      Ý của Thường Tư Viện rất , nếu chuyện Nguyệt Dương phu nhân sẩy thai khiến Lục Khê bị nghi ngờ, chỉ cần Lục Khê cũng sẩy thai, hiềm nghi này rơi vào người khác, thêm vào đó Lục Khê còn có thể dùng hình tượng nhu nhược lấy lại được sủng ái của hoàng thượng.

      Nhưng đây quả thực là giao dịch công bằng, Nguyệt Dương phu nhân mất là đứa bé giả, còn nàng muốn thắng, phải mất sinh mệnh .

      Thường Tư Viện dừng chút, mới : "Ta chỉ giúp tìm ra cách giải quyết tốt nhất giờ thôi. Ta là việc của ta nhưng còn nghe hay phải trông chờ ở rồi."

      Nàng ta khỏi Nhạc Thanh điện, trước khi chỉ để lại câu: "Sở Nguyệt Dương có thể lấy hình tượng dịu dàng tồn tại trong cung này nhiều năm như vậy, tuyệt đối phải là người đơn giản. Hi vọng có thể cân nhắc kỹ những lời ta ..., chuyện về đứa bé, còn nhiều thời gian."

      Sau khi nàng ta rời , Lục Khê bất động đứng nguyên tại chỗ, thất thần lâu.

      Đời này, nàng Trùng sinh là vì cái gì đây?

      Vì cứu Lục gia thoát khỏi diệt vong, vì trả thù Quý Thanh An, vì hủy diệt Thường gia – kẻ cấu kết với Quý Thanh An hại chết nàng cùng đứa bé, vì vãn hồi tất cả tiếc nuối của đời trước.

      Nhưng tiếc nuối lớn nhất ở đời trước, là tiểu sinh mệnh trong bụng phải chết cùng nàng.

      Người chết chết rồi, ba năm sau khi Lục gia bị diệt vong, dù có nhiều bi thương đến thế nào nữa, cũng bị tiểu sinh mệnh sắp ra đời hòa tan. Nàng mong mỏi nó đến từng giây từng phút, giống như phép màu mang đến cho nàng cuộc sống mới, đền bù thiếu sót khi mất người thân.

      Nhưng tâm tình hạnh phúc cùng mong chờ ấy lại chết trong tay Quý Thanh An, chết vì mưu kế bẩn thỉu của Thường Tư Vân.

      Đời này, vì đạt được mục đích nàng có thể tự tay hủy diệt đứa bé này sao?

      Hoàng thượng xuất cung, chuyện Nguyệt Dương phu nhân sẩy thai tạm thời gác lại, nghi phạm Lục Phương nghi phải an dưỡng trong Nhạc Thanh điện, thực tế là bị giam lỏng.

      Nàng được ra, cung nhân hầu hạ nàng cũng được ra, trừ người của Ngự Thiện Phòng đúng giờ mang cơm đến, Nhạc Thanh điện im ắng giống như vùng đất chết.

      Lục Khê lẳng lặng chờ đợi, nửa đêm ba ngày sau, cung nữ cận thân của Nguyệt Dương phu nhân là Ánh Ngọc đến, đồng hành còn có Lý Thái y.

      Ánh Ngọc giơ hộp đựng thức ăn trong tay lên, cười tủm tỉm đặt nó ở bàn, mở ra, bưng chén canh đưa cho Lục Khê: "Đây là do phu nhân cố ý ban cho Lục Phương nghi, mong rằng Lục Phương nghi tranh thủ uống lúc còn nóng."

      Chén canh kia đen nhánh như mực, đặc dính khó ngửi, chỉ mùi thôi cũng đủ để làm dạ dày Lục Khê sôi trào.

      Nàng lạnh nhạt : "Nguyệt Dương phu nhân to gan, dám mưu hại Long thai, sợ chuyện này truyền tới tai hoàng thượng, nàng ta phải gánh tội khi quân sao?"

      Ánh Ngọc cười khẽ: "Phương nghi quá lo rồi, người biết phương nghi có thai chỉ có Lý Thái y, chỉ cần Lý Thái y phủ định hoàn toàn, chắc chắn hoàng thượng tin lời phía của phương nghi đâu."

      Tầm mắt Lục Khê rơi vào người Lý Thái y, cúi thấp đầu, lời, sắc mặt trắng bệch.

      Bây giờ Thái Y Viện còn chưa lo nổi cho mình, nếu thuận theo còn có khả năng tránh tội, nhưng khi mưu kế của Nguyệt Dương phu nhân bị tố giác, như vậy chỉ Lý Thái y, mà cả viện phán cũng thoát.

      Bọn họ và Nguyệt Dương phu nhân là người ngồi cùng chiếc thuyền.

      Sợ rằng sau khi hoàng thượng trở về, dù nàng có giải thích thế nào, cũng bị người ta nghĩ là kẻ điên nhảm, tội danh hại Nguyệt Dương phu nhân lại càng chân thực hơn.

      ra cần suy nghĩ nhiều, Lục Khê cũng có thể đoán được nước cờ Nguyệt Dương phu nhân dùng để đối phó mình, chiếc gối đầu kia là nhược điểm duy nhất có thể đổ tội lên đầu nàng.

      Chén thuốc bàn chậm rãi tỏa ra khí nóng, mùi vị ghê tởm dần dần tràn ra khắp điện.

      Lục Khê cười lạnh: "Nguyệt Dương phu nhân quả là giỏi mưu nhiều kế, tính toán hết thảy, chừa lại đường nào để ta có thể !"

      Hôm nay dù uống xong chén thuốc này chết, ngày khác cũng vì tội danh mưu hại Long thai mà chết.

      Dưới ánh mắt của Ánh Ngọc, nàng bưng chén thuốc lên, cắn răng uống hơi cạn sạch. Chỉ chốc lát sau, huyết sắc mặt rút hết, đau đớn ôm bụng.

      Ánh Ngọc quay đầu lại liếc nhìn Lý Thái y run rẩy, trong mắt thoáng qua tia miệt thị: "Lý đại nhân, hôm nay thân thể Lục Phương nghi khó chịu, kính xin đại nhân xem giúp Lục Phương nghi chút."

      Lý Thái y vừa gật đầu tiến lên, vừa chần chờ : "Ánh Ngọc nương, sẩy thai là chuyện đại hung, cảnh tượng hết sức đáng sợ, nương muốn nhìn hạ quan chẩn bệnh, hay là ——"

      " cần nhiều lời, ta chờ ở bên ngoài, ngươi nhanh tay lên." Ánh Ngọc xoay người ra ngoài.

      Bởi vì Lục Khê mang thân phận là nghi phạm, nên nô tài của Nhạc Thanh điện cũng bị giam lỏng như chủ tử, lúc này hơn phân nửa ngủ, bên ngoài là người do Phủ Nội Vụ phái tới.

      Ánh Ngọc ra khỏi cửa, khẽ cười với thái giám canh gác: "Nương nương còn có ít lời muốn Lý Thái y thay mặt hỏi Lục Phương nghi, làm phiền công công châm chước cho chút."

      chiếc hà bao được đưa tới, thái giám này hơn hở nhận lấy: "Ánh Ngọc nương khách khí rồi, là chuyện Nguyệt Dương phu nhân muốn hỏi, cứ tự nhiên, tự nhiên."

      Canh ba qua, Lý Thái y mới ra khỏi điện, sắc mặt hết sức khó coi, trán lấm tấm mồ hôi.

      " xong chưa?" Ánh Ngọc cúi đầu hỏi tiếng.

      Lý Thái y nhíu mày, như lập tức già mấy chục tuổi: " theo làm theo ý phu nhân, đứa bé còn, Lục Phương nghi sao."

      Ánh Ngọc yên lòng, vào lần nữa nhìn Lục Khê, lúc này sắc mặt của nàng trắng bệch, dung nhan tiều tụy, mồ hôi thấm ướt mép tóc.

      "Sao nàng ta lại ngủ?"

      Lý Thái y đáp: "Hạ quan cho Lục Phương nghi dùng chút dược phẩm an thần, tất nhiên là khiến người ta buồn ngủ."

      "Làm phiền đại nhân, phu nhân biết chuyện này xong, nhất định rất hài lòng. Ngày khác nếu giúp hoàng thượng sinh hạ hoàng tử chuyện đại nhân trở thành phó viện phán cũng phải là có khả năng."

      "Vậy hạ quan xin cảm ơn đề bạt của phu nhân trước."

      Bóng dáng của hai người nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.

      Đau đớn vì mất con, Nguyệt Dương phu nhân dù có nhân hậu thế nào, chuyện nửa đêm tìm người tới hỏi Lục Khê vì sao phải hại con nàng cũng là điều đương nhiên. Làm gì có người mẹ nào đau lòng khi mất con mình?

      Còn Lục Khê, dù sau này có cho hoàng thượng nàng từng mang thai, nhưng lại bị Nguyệt Dương phu nhân hại mất, cũng bị người khác xem như chuyện cười, sợ rằng cả cung đình chẳng có ai tin lời nàng.

      Trường Nhạc cung, sắc mặt Nguyệt Dương phu nhân tái nhợt, thần thái mệt mỏi. Thuốc mang tính hàn kia rất hại cho sức khỏe, chẳng khác sảy thai là bao nhiêu.

      Nghe Ánh Ngọc hồi báo, nàng ta cười nhạt, nụ cười kia cực kỳ ôn hòa, mang theo vài phần nhu nhược, mấy phần Mỹ Lệ, khiến người ta thương.

      "Như thế, ta cũng an tâm."

      Ánh Ngọc đáp: "Xin phu nhân an tâm nghỉ ngơi , dược vật kia mang hại rất lớn, Lý đại nhân nếu điều dưỡng tốt, sợ rằng khó có thể mang thai. Vì vậy, kính xin phu nhân quan tâm hơn đến sức khỏe của mình."

      Nguyệt Dương phu nhân : " Tên Lý Nghĩa Tài này tuy hơi ngu xuẩn, nhưng y thuật cũng tầm thường, ngươi bảo ít thuốc bổ, bắt mạch đúng giờ, phải điều dưỡng thân thể ta tốt lên trong thời gian ngắn nhất."

      Kẻ địch ngã xuống, thời gian kế tiếp thể buông lỏng cảnh giác, mà phải thừa thắng xông lên, củng cố địa vị.

      "Ánh Ngọc, đến khố phòng lấy ít ngân lượng mang đến cho viện phán đại nhân cùng Lý Nghĩa Tài. Về phần Lý phu nhân, bảo người tặng cho bà ta ít trang sức thịnh hành ở Kinh Thành, thuận tiện cho bà ta biết chuyện đệ đệ bà ta phạm phải, để cho bà ta hiểu tác dụng của Lý Nghĩa Tài."

      "Dạ, nhưng là, vì sao phu nhân phải giúp nhiều như vậy?"

      "Người sống được lâu nữa, cũng nên hưởng chút phúc trước khi chết. Bổn cung vốn là người có ơn tất báo, ngày trước Lục Phương nghi giúp Bổn cung, Bổn cung nhân hậu chỉ khiến nàng ta sẩy thai; Lý Nghĩa Tài giúp Bổn cung, Bổn cung liền để cho sống những ngày cuối cùng thoải mái đôi chút."

      Nụ cười dịu dàng bên môi nàng ta khiến Ánh Ngọc cũng phải thất thần lúc.
      Tang Ca, AlirenTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 59: Chân tướng 【
      Edit: Fuly

      Hoàng đế các đời của Ngự quốc đều chôn ở trong Hoàng Lăng, chỉ ngoại trừ phụ thân của Minh Uyên, Ngự Tuyên Đế.

      Sau khi băng hà, trong di chiếu viết ông hi vọng mình được mai táng ở Tô Châu, cách xa Hoàng Thành. Vì vậy nhóm cung tượng xây dựng ở Tô Châu Hoàng Lăng đơn giản nhưng mất quý khí, mai táng đời Đế Vương.

      Ngự Tuyên Đế tại vị 28 năm, băng hà khi chỉ hơn bốn mươi tuổi, lúc ông còn tại vị quốc gia an ổn, quả thực là thời thái bình thịnh thế. Ông thích cỏ cây hoa lá, mềm lòng đa tình, người nhất trong cuộc đời là mẫu phi của Minh Uyên.

      Chỉ tiếc, mẫu phi của Minh Uyên chỉ là khuê nữ con nhà khá giả ở Tô Châu, mặc dù dịu dàng như nước, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn muốn sống cuộc sống chung thủy của hai người, sau khi vào cung, mỗi ngày trôi qua trong chờ đợi, rốt cuộc ưu tư thành bệnh, sớm rời nhân thế.

      Mười năm sau, Ngự Tuyên Đế tuần du đến nơi bà từng sống, mộ phần bà được mai táng ở đó —— chỉ vì ông biết cả đời bà bị vây khốn trong cung đình, sau khi chết chắn chắn muốn tiếp tục bị giam cầm ở đó nữa.

      Ông quên được bà, thân là Đế Vương biết thể chỉ sống vì tình cảm, nhưng vì ưu tư lâu ngày nên buông tay nhân gian sớm. Rốt cuộc, đến khi chết ông cũng có thể trở về nơi sơn thủy mình từng sống, chỉ cầu được chung huyệt cùng bà.

      Minh Uyên đứng trước Hoàng Lăng bị cháy sạch, nhìn phần mộ nơi mai táng tiên hoàng cùng mẫu phi, yên lặng, chút biểu cảm.

      Hồi lâu, mới xoay người sang chỗ khác, phân phó người phía sau: "Trọng tu Hoàng Lăng, đưa toàn tộc Tri Phủ Tô Châu đến Hoàng Thành, chờ đợi xử lý."

      Giấu giếm chuyện trọng đại như thế, liên luỵ cửu tộc là điều sớm muộn.

      Nguyên nhân gây ra hỏa hoạn là do sấm sét, tiếng sấm bổ trúng rừng cây trong Hoàng Lăng, cháy suốt đêm, khiến khung cảnh trong Hoàng Lăng hoàn toàn thay đổi.

      Lúc trận hỏa hoạn xảy ra vị Tri Phủ Đại Nhân kia chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc đến quên đường về, cả khi Thông phán vào lay cũng tỉnh, cũng may Thông Phán này là người quyết đoán, ta nhanh chóng dẫn người đến Hoàng Lăng cứu hỏa, đến ngày thứ hai mới dập tắt được ngọn lửa.

      Nhưng khi định bẩm báo lên triều đình Tri Phủ - lúc này tỉnh táo cản lại, ông ta biết sau khi hoàng thượng hay tin chắc chắn giận dữ, nhà già trẻ khó giữ được tính mạng, nhưng còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó hoàng thượng nhận được tin, chạy tới Tô Châu.

      Lần này, ông ta chắc chắn phải nhận lấy án tử.

      Xử lý xong mọi chuyện ở Tô Châu, trở về hoàng cung qua nửa tháng.

      Chuyện Hoàng Lăng khiến bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, hồi cung còn phải xử lý việc Nguyệt Dương phu nhân sảy thai. Vì Minh Uyên hạ lệnh cho phép kẻ nào tiết lộ chuyện này, cho nên sau khi rời cung đến nay hoàng hậu cũng thể nhúng tay vào.

      Ngày đầu tiên lâm triều sau khi trở về hoàng cung, nghe các đại thần đưa ra ý kiến về việc Hoàng Lăng xảy ra hỏa hoạn, Minh Uyên lạnh lùng phán Tri phủ Tô Châu tội tử hình, sau đó liền đến Trường Nhạc cung.

      Nguyệt Dương phu nhân xuống giường, đứng cạnh cửa sổ ngẩn người, nếu phải Ánh Ngọc lên tiếng nhắc nhở hoàng thượng tới, sợ rằng nàng ta vẫn phát ra.

      Minh Uyên thấy sắc mặt nàng ta vẫn khó coi như cũ, khuôn mặt ôn hòa xưa nay giấu được vẻ sầu bi, bước chân chậm lại: "Sao xuống giường rồi? Thân thể bị tổn thương lớn như vậy, nên nằm nghỉ nhiều hơn mới đúng?"

      Nàng ta miễn cưỡng cười tiếng, trong đôi mắt mang theo vẻ ướt át: "Nô tì nằm giường rất nhiều ngày rồi, cả người đều đau, nghĩ nên đứng lên lại chút tốt hơn. Biết hoàng thượng hồi cung, nhưng thể tự mình nghênh đón, là nô tì thất lễ."

      Nàng ta còn muốn hành lễ, lại bị Minh Uyên đưa tay đỡ lên: "Thân thể nàng còn chưa tốt, những lễ tiết này miễn ."

      Vừa nhìn liền biết nàng ta vẫn đau lòng chuyện mất hài nhi, Minh Uyên cũng biết an ủi ra sao, chỉ có thể ôm nàng ta vào trong ngực, vỗ vỗ lưng : "Được rồi, đừng buồn nữa, trẫm ở ngoài cung vẫn luôn nhớ tới nàng, bây giờ về rồi, hy vọng còn thấy nàng buồn bã. Trẫm rồi, chỉ cần nàng dưỡng thân thể tốt lên, sớm muộn gì cũng lại có thôi."

      Hàn huyên lát, bởi vì mới vừa hồi cung, chuyện cần xử lý còn quá nhiều, Minh Uyên chỉ có thể sai bọn cung nữ thái giám hết lòng chăm sóc xong, liền rời .

      Nhưng còn chưa xa, liền thấy Lý Nghĩa Tài quỳ ở giữa đường, mắt chứa đầy lệ.

      Cao Lộc vội la lên: "Lý đại nhân làm gì thế? Còn nhanh lên đứng lên! Rốt cuộc là có vấn đề gì, mà đến Thái Y Viện làm việc, lại ở đây cản trở đường của hoàng thượng?"

      Minh Uyên lên tiếng, nhìn Lý Nghĩa Tài đột nhiên nặng nề dập đầu, run giọng :: "Hạ quan muốn cầu xin hoàng thượng ban chết, tha cho vợ con hạ quan!"

      Cao Lộc lập tức bối rối, lại nghe Minh Uyên mặt thay đổi hỏi câu: "Lý đại nhân làm chuyện gì mà khiến trẫm phải ban chết cho ngươi cùng người nhà?"

      Lý Nghĩa Tài vẫn nặng nề dập đầu như cũ, đến khi máu tươi nhiễm đỏ trán, vẫn dừng động tác: "Hạ quan bị người ta uy hiếp, lừa gạt hoàng thượng, hãm hại cung phi, còn bị uy hiếp kê thuốc mưu hại hoàng tử chưa ra đời, quả là tội ác tày trời! Mong hoàng thượng nể tình hạ quan biết hối cãi, mắc thêm lỗi lầm, tha cho người nhà hạ quan, hạ quan nguyện lấy cái chết tạ tội, báo đáp hoàng ân!"

      Cao Lộc biến sắc, cúi đầu dám chuyện, đợi phản ứng của Minh Uyên.

      "Ngươi cái gì?"

      Lý Nghĩa Tài vẫn dập đầu, "Hạ quan bị Nguyệt Dương phu nhân uy hiếp, bất đắc dĩ phải dối rằng nàng ta có tin vui cùng giúp diễn vở kịch sảy thai, còn suýt hại Lục Phương nghi phải uống thuốc phá thai. . . . . . Hạ quan tự biết khó thoát khỏi tội chết, cầu xin hoàng thượng khai ân!"

      Lừa gạt hoàng thượng, bị người bức hiếp, hãm hại cung phi, hoàng tử chưa ra đời. . . . . .

      Sắc mặt Minh Uyên bỗng chốc trầm xuống, cảm xúc trong mắt thay đổi liên tục, rốt cuộc phân phó : "Cao lộc, đến Nhạc Thanh điện."

      đường, người dập đầu đến chảy máu vẫn quỳ ở đó, còn Minh Uyên chưa lần ngoái đầu nhìn lại.

      Nhạc Thanh điện được người của phủ Nội vụ canh giữ, đến cả con ruồi cũng khó lọt.

      Liễn xa dừng ở bên ngoài, Minh Uyên thẳng vào đại điện, thị vệ cùng thái giám hai bên ngừng quỳ xuống hô to vạn tuế, thế nhưng lại chẳng hề bận tâm, chỉ yên lặng vào.

      Người vốn nên bệnh liệt giường - Nguyệt Dương phu nhân xuống đất, nhưng người đáng ra phải khỏe mạnh là Lục Phương nghi lại nằm giường, trong lòng Minh Uyên thoáng qua dự cảm xấu, xuyên qua cồng vòm u tối trong đại điện vào tẩm phòng, thấy Lục Khê nhắm nghiền mắt nằm yên giường.

      Nữ tử vài ngày trước còn mỉm cười dịu dàng với giờ phút này mặt mũi tiều tụy, dung nhan vàng vọt, còn các cung nữ đứng ở bên, mặt buồn rười rượi, vừa thấy hoàng thượng tới, liền nhanh chóng quỳ xuống, vừa mừng vừa sợ run giọng kêu: "Hoàng thượng vạn tuế" .

      Minh Uyên bị cảnh tượng như vậy làm chấn động, ánh mắt dừng lại người Bích Chân – người có thể xem là trấn định nhất, lạnh giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Vì sao chủ tử các ngươi lại bệnh ra thế này?"

      Ánh mắt Bích Chân chứa đầy ưu tư, nặng nề đáp: “Bẩm hoàng thượng, chủ tử có thai, mấy ngày nay bởi vì nôn oẹ, ăn cái gì ói cái đó, cho nên. . . . . . Cho nên mới gầy thành như vậy."

      Có thai?!

      Thân thể Minh Uyên cứng đờ, dù sớm đoán ra, nhưng vẫn khiếp sợ nhìn người nhắm mắt ngủ say giường: "Lục Phương nghi. . . . . . Có tin vui?"

      Bích Chân khóc lóc đáp: "Nô tỳ dám lừa hoàng thượng, trước khi hoàng thượng rời cung, chủ tử có hỉ, ngày đó nô tỳ cùng Tiểu Thuận muốn đến báo cho hoàng thượng, nhưng lại bị người ta đánh bất tỉnh ở ngoài điện, thể kịp mang tin đến. . . . . ."

      Bị người khác đánh bất tỉnh?

      Mắt Minh Uyên tối lại, tức giận đến trán nổi gây xanh: "Là ai to gan như vậy? Thái y đâu? Vì sao mời thái y? Các ngươi phục vụ chủ tử mình thế nào mà để cho nàng bệnh đến mức này, đến cả thái y cũng biết mời sao?"

      Nước mắt Bích Chân rơi xuống nhiều hơn, thanh vẫn cố giữ vẻ trấn định: "Hoàng thượng có chỗ biết, là chủ tử cho tụi nô tỳ mời thái y, chỉ sợ tin vui vừa rò ra, đứa bé liền. . . . . . Liền. . . . . ."

      "Liền cái gì?"

      "Liền giữ được. . . . . ." Cuối cùng, các cung nữ xung quanh cũng nhịn được, đều cúi đầu khóc thành tiếng.

      Minh Uyên giận dữ, "Cái gì gọi là giữ được? Là ai muốn mưu hại hoàng nhi của trẫm? Bích Chân, ngươi cho trẫm, nếu có nửa điểm lừa dối, trẫm lập tức chém đầu các ngươi!"

      Bích Chân nén lệ, kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, từ chuyện Nguyệt Dương phu nhân vô cớ đẻ non đến chuyện Lục Khê mang thai, từ chuyện bọn họ bị người đánh bất tỉnh ở ngoài điện đến chuyện Ánh Ngọc và Lý Thái y bưng thuốc phá thai tới. . . . . .

      "May mà trước đó Lý Thái y đổi thành thuốc dưỡng thai, nếu sợ rằng chủ tử. . . . . ."

      thanh đến đây liền dừng lại.

      Minh Uyên nhẫn tới cực điểm, giờ phút này gần như bộc phát, lớn giọng bảo Cao Lộc: "Mau gọi tất cả thái y ở Thái Y viện tới cho trẫm! Bao gồm cả Lý Nghĩa Tài!"

      Trong giọng lộ tức giận.

      Cao Lộc dám chần chờ, vội vã ra ngoài. Minh Uyên cố bình ổn cảm xúc, bước đến gần giường hẹp, nhìn thấy hai dòng lệ im lặng chảy xuống từ đôi mắt nhắm nghiền của nữ tử giường.

      Dưới mắt là vết thâm quầng rệt, lông mi khẽ lay động như cánh bướm, thậm chí có thể tưởng tượng đôi tay dưới chăn phải nắm chặt đến mức nào mới khắc chế được tiếng nấc chỉ chực tràn ra khỏi cổ họng. . . . . .

      Môi lưỡi đắng chát, cũng biết nên cái gì, tin tưởng Nguyệt Dương phu nhân, biết người con trước mắt này phải là người lòng dạ độc ác, lại vẫn hạ chỉ cho Phủ Nội Vụ giam lỏng nàng, nay nàng có mang, thế nhưng. . . . . . Thế nhưng bệnh thành như vậy. . . . . .

      Trong đầu đột nhiên ra ký ức thời gian trước, nàng cười dịu dàng trò chuyện cùng , bận rộn như tiểu thê tử trong nhà bình thường làm hà bao cho , bất chấp đêm lạnh đứng ở cửa điện chờ .

      gần như có thể nhìn thấy họa tiết tối sáng phát ra từ đèn lồng những đêm đó, ràng là nàng chấp nhất lòng chờ .

      "Trẫm ở đây, phải sợ nữa. . . . . ." chỉ có thể nhàng dỗ nàng, nhìn nàng vùi đầu vào khuỷu tay mình, yên lặng rơi nước mắt, giống như con mèo nức nở.

      Các thái y vội vã chạy tới, từng người quỳ mặt đất dám lời nào, lạnh lùng quét mắt qua bọn họ: "Bắt mạch cho Lục Phương nghi !"

      Viện phán là người đầu tiên đứng lên , run rẩy bắt mạch xong, sắc mặt trắng bệch : "Khởi bẩm hoàng thượng, Lục Phương nghi. . . . . . Lục Phương nghi có tin vui. . . . . ."

      Minh Uyên đá cho cước: "Có tin vui? Trẫm còn dám tin ngươi sao? Giỏi cho viện phán đại nhân, lại dám dĩ hạ phạm thượng, lừa gạt trẫm! Trẫm hỏi ngươi, chuyện Nguyệt Dương phu nhân sảy thai ngày đó là hay giả?"

      Viện phán vội quỳ xuống cầu xin tha thứ, cả người run rẩy nhắm mắt : "Hạ quan phạm phải tội khi quân, đáng chết vạn lần. . . . . . Cầu xin hoàng thượng ban cho được chết!"

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      mừng quá, tưởng chị mất luôn đứa bé rồi chứ. Mà ko hiểu sao ông thái y tự nhiên thay đổi nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :