1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đảo Tường Vy - An Ni Bảo Bối

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 09

      trầm lắng của đem tới khả năng vô hạn. chàng trai trầm cảm mang khả năng vô hạn. Giống như ánh mắt lặng lẽ quan sát . (Như thể cuộc gặp dưới đáy biển sâu ba nghìn mét của chúng ta thầm và lặng lẽ. Rong biển mềm như tơ, ánh nắng xiên rọi. Em phô trái tim mình trơ trụi, lướt qua người ). Đúng giây khắc đó, còn nhìn thấy được thứ ánh sáng của .

      Nếu chúng ta gặp gỡ nhau dưới đáy biển sâu ba nghìn mét, làm sao có thể bày trái tim mình cho em xem. Em quan sát nó như hình giải phẫu, như ký ức cần phải đuổi theo. Rong biển mềm như tơ, ánh nắng xiên rọi. phô bày trái tim mình trơ trụi, lướt qua người em. Nếu đúng như vậy, là cuộc gặp giữa chúng ta.

      đứng sau . đứng thang máy từ từ xuống, nhìn thấy bóng mình trong gương. mặc áo khoác ngoài, quàng khăn và đội mũ, đứng ngoài cửa đợi tắc xi. mùa Đông rất lạnh. Ban đêm, chiếc đài xe tắc xi thông báo đây là trận rét ghê gớm nhất suốt mười chín năm qua tại Bắc Kinh. Gió lớn rít lên, lạnh thấu xương. ngồi trong xe, bình thản thông báo địa chỉ cần đến cho lái xe. Chiếc xe mà vừa lên biết phải đưa đâu. biết nhà ở đâu. Biển cả trong tim ở đâu. Như có thể ra vào bất kỳ lúc nào.

      Trong gương, nhìn thấy nụ cười của mình. Trấn tĩnh như vậy. người bị dao chém vào tận xương tuỷ nhưng trong đám đông vẫn thường giữ được nụ cười như vậy. Bốn giờ sáng, về nhà, cầm tấm thẻ mở cửa, đặt vào nơi nhận thẻ. Tách. Em vào thế giới an toàn đây. Tạm biệt nhé. Em phơi bày ruột gan. Chỉ sợ chiếm mất em. Hoặc sợ đưa tay ra vuốt ve em. Em thấy thực khiếp sợ, đủ an toàn. Vì thế em mới tĩnh lặng đến vậy. Và tự cười với mình.

      Vì phút giây ngưng lặng này, nghe thấy tiếng tách cái. Tinh tế ràng. Em biết mình vào biên giới của huyền hoặc, đứng sau , cùng chia sẻ với những cảnh đẹp và im lặng của cái thế giới bao la mờ mịt này.





      Eric.

      đến từ Paris. qua thành phố của . luôn thấy đàn ông châu Âu đẹp trai. Lông mi dài vàng rượm rợp bóng, cứ lấp lánh sáng dưới ánh nắng. Mắt xanh thăm thẳm. thể hiểu được họ nghĩ gì. Nhưng Eric chỉ là chàng trai thuộc chòm sao Song Ngư, tính tình vui vẻ. sống ở đây tháng, làm bộ phim trong cái khách sạn mini này. Cảnh phim là những thứ dùng điện thoại di động chụp được và sưu tầm lại, sau đó dựng phim, lồng nhạc và độc thoại.

      dùng máy tính hiệu Apple cho xem những đoạn phim ngắn này. ở Hồng Kông, Tokyo, New York, Thượng Hải, Bắc Kinh... Di chuyển đủ các thành phố khác nhau. Trong cảnh có cả sân bay, đường phố, siêu thị, các toà cao ốc, cột điện, bầu trời, đám mây, các trẻ tóc dài ở các tiệm karaoke... , Đây chỉ là dạng ghi chép lại từ bờ bên này tới bờ bên kia. Bao gồm cả các đó. Di chuyển giữa lồng ngực của các khác nhau. Những quá trình khác nhau.

      dùng thứ tiếng Hoa rất ràng, khó nhọc diễn đạt ý tứ của mình. Quá độ. Đúng vậy. Như kiểu quá độ.

      đeo tai nghe. Khe khẽ nín thở trước màn hình màu xanh của . nhạc được phối vào là nhịp trống rất đơn giản. cho biết lúc đó bị rung động bởi chính thứ độc thoại của bằng tiếng Pháp. Những tràng dài phát hoàn toàn hiểu. Những thanh trầm lắng cứ tuôn ra như bay. Đó là thứ ngôn ngữ mà thấy rất dịu dàng, thanh nhã. Giống như giấc mơ lớn úp chụp lấy con người. thứ thanh này ngay trong khoảnh khắc. Mặc dầu hoàn toàn hiểu.

      Cũng giống như chúng ta phải lòng người nào đó tuy thể lý giải nổi. Chuyện này rất dễ dàng.

      thường gặp đường. cưỡi chiếc xe đạp thuê phóng phóng lại. Có lúc ngồi trong tiệm ăn , phóng xe qua, nhìn thấy , dừng ngay lại chào . đôi giày vải đen. Lại tìm thấy vải sợi đay màu trắng, tự thiết kế kiểu, ra hiệu đặt may. luôn thấy như đứa trẻ rất . Nhưng ra chỉ ít hơn bốn tuổi. Hồi , ngôi sao. Vì thế rất xinh. Lúc lại hoặc chạy chơi, khẽ lắc lư cái eo, nhàng như chú hươu non.

      hỏi, Này, làm gì thế? đáp, Em đói. Ăn thôi. , Tôi vừa đánh cờ tướng với ông chủ khách sạn. Chuẩn bị tìm Anna.

      Anna là sống trong khách sạn mà rất thích. Chừng hai mươi tuổi. Mắt mí, hơi mập, vẽ tranh sơn dầu. Tai trái đeo chiếc khuyên bạc rất dài. tuyên bố với mọi người, Tôi rất thích Anna. Vì thế muốn biết ấy ở đâu?

      Nếu tìm được, rất vui, cho ấy xem máy tính của . Đặt tay lên vai ấy, khẽ vuốt ve ấy. tới đâu, mắt cũng dõi theo. Trông đôi mắt xanh lam đầy vẻ dịu dàng. Luôn muốn tìm cơ hội để hôn .

      , . Anna vừa từ núi về.

      , Em phải vui vẻ chứ. sắp phải Tây Tạng rồi còn gì. Bao nhiêu là thứ hay. Em còn phải nữa chứ. Em biết , khi người, chúng ta rất vui vẻ.

      mỉm cười. Vâng, tất nhiên là em biết.

      Hẹn hò.

      mặc chiếc áo khoác màu đen đứng đợi bên cạnh cửa siêu thị. Đó là lần hẹn hò đầu tiên đơn độc của họ. Cây thông Noel lấp lánh vẫn chưa được dọn . Màu trời hoàng hôn sẫm lại rất nhanh. cánh cửa kính hắt đầy ánh sáng đèn phố và màu đen tuýp. Vì trời lạnh nên cánh cửa kính đọng lớp mù trắng mỏng. tắc đường tới muộn mười phút. Vội vã đẩy cửa vào, trong khi cánh cửa chuyển động thấy đứng bên trong. Dáng vẻ bình thản.

      loài dương xỉ lạ mất tích trong rừng nhiệt đới. Được vẽ lại trong đá hoá nham thạch, rồi phục hồi. gương mặt có vết son hồng mờ mờ. tiến lại sát gần . ngẩng đầu lên như đứa bé con. Ánh mắt ngây thơ và hoang vắng.

      Chúng mình ăn cơm. nào. đưa em . bên cạnh . Đây là ngày đầu tiên họ bên nhau. Xuyên qua đám người lạ, xuyên qua thời gian ngăn cách hai bên, xuyên qua biển cả. Sát gần bên nhau, mãi cho đến khi giữa người chỉ cách nhau chừng ba xăng-ti-mét. Lúc qua đường, tay khoác vào cánh tay , kéo chạy như bay. Họ cùng chạy qua đầu đường nhấp nháy đèn xanh đỏ.

      mùa Đông giá lạnh nhất Bắc Kinh. Trong các tiệm ăn luôn ồn ào. Họ gọi cá nướng dâu tây, rau xanh và salad đu đủ. uống chút rượu nếp, ngượng ngùng tới mức mặt bừng đỏ. , Em thể tiếp rượu cùng được. , Em luôn khát khao được hưởng lạc thú uống say. Nhưng chỉ thấy mặt đỏ lên. Như thể nó là điều cấm kỵ của em. giống như thuốc lá. Có thể trở thành người tri kỷ. Khoé môi lộ nụ cười nhàn nhạt. Có lẽ do quá mệt. Hoặc quá dịu dàng. Hơi ấm của người thanh niên trẻ dần bước sang tuổi già. Họ những gì, phần lớn nhớ nữa. Tất cả đều biến động, chỉ có họ là tĩnh. Nhìn nhau. hoặc . Có chút mệt mỏi. Có chút dịu dàng. Nhưng tuyệt nhiên chán ngán
      Xem bộ phim ngắn. Gặp em năm hai mươi tuổi. em. Nhưng mười năm sau, em chỉ có thể làm vợ . Có số lời cần ra cũng . Chúng ta đều cần người , có thể yên tâm ngủ bên cạnh. Có thể trò chuyện hoặc nhau.

      Trong rạp chiếu tối om, tiếng cười dâng lên như sóng. Xem bộ phim hài nhưng rất hiếm khi cười. kéo tay , cũng hôn . giấu kín cảm xúc trong lòng. Tĩnh lặng và kiềm chế. Thậm chí dám nhìn thẳng vào quá lâu. Xem phim xong. mười giờ đêm. muốn vào tiệm trà uống cốc trà nóng pha mật ong và chanh. Lại muốn ăn thêm cháo trắng. giống hệt đứa con nít. Ngồi xuống trước mặt .
      kiên nhẫn hút hết điếu thuốc, , Chúng mình dạo nhé. từng bị thương ở hông, ngồi lâu lại đau. Lúc đó, thấy nhường nhịn . Giống như trong đám đông huyên náo, băng qua những gương mặt và cánh tay xa lạ, cố đưa cho cốc trà nóng. , Có lẽ loại này uống ngon hơn.

      Lúc đó, họ vẫn chưa ở bên nhau.

      Em nhớ tới nụ cười của . Phảng phất như vẫn ở bên cạnh. Tin nhắn cua gửi tới sau khi giã từ. ngần ngừ chìa tay ra, nắm lấy tay trong xe tắc xi. , Sao lạnh thế. Nhưng tay cũng nóng lắm, chỉ hơi ấm. Lúc chạm phải da nhau, thậm chí cũng thấy rung động.

      Trong những đêm thức chong chong. Như thể túm chặt lấy cuộc thi thời gian từng phút từng giây. Họ ngồi tắc xi khắp nơi. Đổi nhiều quán bar. Chỉ vì muốn tìm lấy tìm lấy góc tối yên tĩnh, có thể ngắm nhau cho tới tận trời sáng. Có chuyện hoặc , tất cả đều có gì đáng ngại. Chỉ cần trong bóng tối hoặc trong nghi ngờ, bật lửa, châm cho nhau điếu thuốc. Đó là việc có thể làm cho nhau.

      số người khi trao thể xác cho nhau phải là chuyện từng xảy ra dưới đáy biển sâu ba nghìn mét. Nó thuộc về ký ức. Nhưng thuộc về tương lai. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng thấy mình từng lại gần và ôm . Thậm chí mỗi chi tiết đều như ban ngày. Ôm choàng lấy hông, úp mặt lên bờ vai vuông vức. quá quen thuộc với làn da và mùi vị của . Đường nét cơ thể cùng độ ấm nóng của da thịt. Em đều biết cả. Đều nhớ cả. Thế nên chúng ta ân ái. Bây giờ cần. Sau này cũng vậy.

      Chuyện chúng mình cứ vờn vã nhau xảy ra cách đây mấy trăm năm ánh sáng. Ngay buổi đều chuyến du hành của .

      Biển cả.

      Thành cổ hàng đêm đều có mưa. Ẩm ướt vô cùng. mùa mưa trĩu dài và ủ ê khôn xiết. Tất cả những người tới đây đều trốn được. Chỉ hai tuần sau, trời mới trong trẻo hơn. Buổi tối ngủ chiếc giường đơn trong khách sạn , đắp tấm mền trắng, cứ ngỡ Đông. Đây là khách sạn tư nhân, từng ở nhiều lần. Cây hoa quế trong vườn nở rộ. Chỉ còn hương hoa kim ngân vẫn còn vương trong nước mưa. Giẫm lên cái cầu thang gỗ chật hẹp, vang lên những tiếng răng rắc.

      ra khỏi cửa, rẽ cái có thể nhìn ngay thấy nhà thờ Kitô trống trải, cùng với núi non tuyệt đẹp nhưng lời.

      loạt chi tiết cuộc sống đều quá quen thuộc. biết mình tới đây vài lần. Dù cả lần này cũng chỉ là qua đường. Bảy đồng đôi dép nhựa màu xanh quân đội, thay cho đôi giày vải sũng nước. Hàng thịt nướng đêm khuya, cá và rau hẹ vừa cay vừa mặn. Từ sáng tới tối. Vì mưa thể làm bất cứ việc gì. Mỗi ngày đều đến tiệm quen thuộc, kêu cốc trà, nhân tiện chọn phim truyền hình về xem. Mãi cho đến khi tìm được tất cả những bộ phim châu Âu u buồn. Xem hết đĩa này tới đĩa khác.

      Bộ phim Pháp "Hôn lễ màu trắng". Marta mười bảy tuổi phải lòng thầy giáo bốn mươi bảy tuổi. có thể dễ dàng cởi quần áo trước đàn ông, phô bày thân hình tuyệt đẹp như cánh hoa xoè cánh rực rỡ. Nhưng với ông, Trong cuộc đời có quá nhiều ảo ảnh, chỉ vì em quá tỉnh táo nên nhìn thấy bất kỳ tia hy vọng gì. Đôi mắt lấp lánh ánh cười châm chọc, ngó nhìn người đàn ông già dặn mà đem lòng đắm đuối đứng trước mặt.

      Cuối cùng trẻ với vẻ đơn dị thường phá tan gia đình người thầy vốn yếu đuối, khiến ông bị thuyên chuyển công tác. viết dòng chữ tường: Biển cả. Nơi đây có biển. Rồi cứa mạch máu tự sát.

      Đóng vai nọ là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng của Pháp, sau này lấy Jonny Deep. Đó là diễn viên mà có ấn tượng rất sâu sắc. từng đóng vai thám tử trong bộ phim giết người hàng loạt, trước khi chết còn nắm chặt hai đồng xu trong tay, đợi người ta đặt lên mắt mình. Đó là tiền trả cho người lái đò khi qua sông sinh tử. Cái kết đó, còn nhớ .

      Biển cả. Nơi đây có biển.

      Lần thứ ba.

      biết người đàn ông nguy hiểm. Có lẽ người đàn ông mất tích hoặc có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Có thể chết bất kỳ lúc nào. Tính nết của có khuynh hướng nghiêng về típ người đàn ông ổn định và nguy hiểm. Bởi vì chúng ta cứ kiếm tìm hoặc phải người giống bản thân mình. Bất kể là nam hay nữ.

      Buổi đầu cuộc gặp gỡ tình cờ. Hỗn loạn trong đám người lạ. Quán karaoke náo nhiệt. Đám người tản mác. Mãi cho đến khi uống hết tất cả số bia có thể nhìn thấy bàn. Đốt sạch hết chỗ thuốc lá bàn có thể với tới được. Trong ánh đèn lấp loáng, nhìn thấy đôi mắt mí của , lông mi rợp bóng. Dưới cằm trái có vết lõm . Nom rất hay. Hiếm có đàn ông nào vận đồ đen thanh thoát như . Nhưng bàn tay lại mề mại và nữ tính khác thường. khó có thể ngờ được chính đôi bàn tay đó lại giấu bạo lực, song song với cái thú nhàn tản của . giống như con thú trong lúc nghỉ ngơi.

      Hai ngày sau, xọc tay vào trong áo . Trong bóng tối vuốt ve vết tích tàn phá vết xăm cánh tay . Cảm giác thô ráp. Từng gờ nổi lên. khẽ chạm vào từng thớ thịt hết lần này tới lần khác. Cánh tay . Do luyện tập lâu ngày, bắp tay rắn chắc. Sau khi bị đánh, biết nó có mất cảm giác . từng hỏi nơi nào yếu nhất cơ thể . đáp, chỗ dưới vòm họng và dưới dạ dày. Dưới vòm họng có động mạch. Nếu đấm vào đó, đủ khiến người ta tê dại mất mười mấy giây.

      kể với từng nghĩ tới cái chết. Lúc rất già, mình chìm đắm dưới biển sâu. Nước biển xanh sẫm quạnh, dần bao trùm lấy. Vừa bám sợi dây thừng tuột xuống vừa nhớ lại chuyện cũ, mãi cho đến khi ngạt thở mất hết ý thức. , Rất giống cảnh trong "The Big Blue". chưa được xem bộ phim đó. Nhưng nghĩ về cảnh tượng đó rất nhiều lần. Tưởng tượng về cái chết của mình. Hoàn toàn bị cái trầm lắng nuốt chửng. Đó là lý tưởng.

      tưởng tượng tới khi già cả mở quán bar, ngày ngày ngắm nhìn rất nhiều kẻ lạ mặt tới đó uống rượu. luôn cảm thấy mình có thể chết già. Những giả thiết của về cái chết cũng là dạng chết già. Nhưng phải tự sát. Mặc dù hề lưu luyến tới sinh mệnh, nhưng vẫn duy trì được thái độ ổn định và lành mạnh. Có lẽ do còn có đứa con.

      ước nguyện cuối cùng rất giản dị, như vì rơi vào cảnh khốn cùng, nhất thiết phải tìm lấy tương lai an ủi. Nhưng tính nết lại thuộc dạng động vật như hổ hoặc báo. Thô bạo. Luôn độc. Có khát vọng về máu tanh. Bất kể chỗ máu đó đến từ chính mình hay đến từ người khác. Cũng giống nhau cả. Có lẽ có lựa chọn giống nhau. và ra đều lặng lẽ. chọn lấy người bạn đời bình lặng và ổn định, đối với nhau dịu dàng, sống bên nhau lâu dài. Thế nên lấy vợ sinh con.

      kể ngày nọ đột nhiên rất muốn lấy vợ. Nên vứt bỏ tất thảy các cuộc tình bốc lửa, lấy mới chỉ quen trong ba tháng. Chỉ vì có thể chết bất kỳ lúc nào. Nhưng cuộc hôn nhân đó lại bền lâu và ổn định đến bất ngờ. đó hiểu hết, chỉ , mệt rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Nhưng ấy vẫn sinh con cho . ấy .

      Tới lượt . , Thực ra, chết trong tay của người khác cũng rất tốt. Cứ để ta giúp mình chết. đau khổ. Chết trong khoảnh khắc đó. Rất sạch gọn. Như cái chết bất ngờ. Chẳng hạn như giờ đây có thể giết em. Bằng bất cứ cách nào. Khi em chết rồi, vẫn sống như thé. Cho đến khi chết già. Con người phải chết khi cảm thấy hạnh phúc, chứ nên chết trong nỗi khiếp sợ và giày vò. Do vậy cần phải chết trong sức mạnh của tình , nên chết trong áp lực.

      Họ bình thản trao đổi với nhau số vấn đề, bao gồm cả cái chết. về cái chết như thể thảo luận về loại thực phẩm mà họ thích nhất. giả tạo, cường điệu. Cứ tự nhiên trầm lắng như thế. Điều này thuộc về xác nhận của họ.

      lặng lẽ lắng nghe . Rồi khẽ cười. Mái tóc của em. Giống như đám lông đầu con cừu vậy. . Đưa tay ra vuốt khẽ mái tóc ngắn của , dịu dàng quay bờ vai lại, kéo vào sát . Quán bar Rock kiểu vào lúc ba giờ sáng, người rất thưa thớt. Ánh đèn quanh khoảng sân khấu trống trải. màn hình đánh dòng tiếng , Bây giờ xin các bạn gọi nốt đồ uống cuối cùng... Dàn nhạc về từ lâu. Đám khách nhảy nhót hoặc mua say tản mát cả. Quán bar chỉ còn vương lại dấu chân hỗn loạn và mùi hương của áo quần.

      Thời gian cứ kéo dài ra. muốn chia tay . giục, Chúng mình về thôi. chỉ cười. Như thể nghe lời đề nghị của . Rồi cũng cười. Vì cả hai đều cần giả vờ ngộc nghệch. Đúng vậy. Cuộc thi của chúng ta vẫn tiếp tục. em. Và em cũng vậy.

      cầm gói thuốc lên, bên trong chỉ còn hai điếu cuối cùng. chia cho , , Hút xong điếu này, chúng ta về nhé.

    2. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 10

      Đến nơi.

      xem quá nhiều phim. Có lúc xem tới phát mệt, ngủ thiếp ghế bành. Lúc tỉnh dậy là chiều. Mưa vẫn ngớt. Ráng vàng rơi xuống. Cốc trà xanh năm tệ loãng toẹt, gần như biến thành nước trắng.

      đứng dậy ra cửa nhặt cây dù, chầm chậm men theo con đường khấp khểnh trong ngõ, tới tiệm ăn gọi món cá nóng. Ngày nào cũng lạnh như vậy, nên phải ăn rất nhiều thứ. Bao gồm cả sôcôla, đậu phộng chiên, hút loại thuốc Hồng Tháp Sơn rất nặng. Tôi vẫn thấy đói. Phải quãng nữa, ra tận đầu đường mua thịt xiên nướng. Cá tươi và khoai tây. Nướng vừa cay vừa mặn. ngồi chiếc ghế đẩu bên cạnh bếp lò, vừa ăn vừa ngắm gió to. Gió ào ạt thổi vào con ngõ tĩnh mịch trong đêm khuya. Quả núi xa xa hắt bóng sẫm màu.

      có rất nhiều thời gian. Chẳng nghĩ chuyện gì khác. Trong quán cà phê chậm rãi viết kín cuốn nhật ký dầy. Có lúc cũng chẳng viết gì. Cố gắng quay về quá khứ. Trong suốt chuyến du lịch, hiếm khi tìm được bạn. Trừ phi đối phương cực kỳ lương thiện, khi tiếp xúc gần gũi khiến hoảng sợ. Nhưng thường cần tìm kiếm thứ gì ở người khác. Vì thế rất hiếm có ý định thử xây dựng quan hệ tình cảm với người khác.

      Chúng ta phải dừng lại tất thảy trò chơi tình ái. Chỉ cần tình cảm . Đó là lời của bạn ở Thượng Hải với . tới Thượng Hải chỉ vì cùng đám bạn uống cà phê, sưởi nắng. Quả nhiên họ có những tiến triển mới. bạn có móng tay sơn đỏ chàng trai kém năm tuổi. ta vẫn là học sinh nghèo, ăn cơm, uống cà phê, mua miếng bánh ga tô vẫn phải nhờ bán trả hộ. Nhưng ta lòng ta, trong sáng và nồng nhiệt. Chẳng nghĩ ngợi gì. Thực chỉ cần hôm nay phải lo tới tận cùng của ngày mai.

      , cần trò chơi. cần những thứ như đoán mò thần bí, vờn vã bất an, thay đổi thất thường. Quả thực nó đem lại cho bạn những tố chất bình tĩnh, lạnh lùng của tay chơi trong quá trình luyện tập. Nhưng nó cũng khiến cho tim chúng ta dần trở nên cứng rắn và mất lòng tin. Bạn thích chính mình như vậy nên nhất định phải vứt bỏ họ.

      Bất kể đám đàn ông đẹp trai ra sao, thông minh như thế nào cũng phải rũ bỏ như gột đám bùn ra khỏi chân. phải do dự. Tìm kiếm người đàn ông trong sáng và nhiệt thành. Để ánh sáng và hơi ấm của ta thấm vào trái tim rách nát của bạn.

      Họ ngồi trong quán cà phê có điều hoà nóng sực lúc canh khuya. Lúc ra khỏi cửa, bên ngoài tuyết to. Con đường trơn nhãy. Những giọt nước mưa lạnh buốt rơi lên trán, người trở nên tỉnh táo hẳn. Chàng trai trẻ tới. bộ cùng họ. Họ cùng chờ trong phòng khách sạn của . Chàng trai ngủ chiếc giường đơn trắng toát, đôi tất đen rách lỗ chỗ.

      ta rất ấy. ấy cũng rất ta. ngồi bên, thấy hay. Liền quyết định vứt bỏ hết thảy những người dừng lại trong tim mình. đặt thêm bất kỳ ai vào tim nữa. với bạn . Mình cũng tử tế ai đó. Nhưng giờ đây có ai trong tim mình. Chỉ có mình. người có thể ra ngoài. bao xa cũng được. tới mức quên hẳn nhau. Như vậy càng hay.

      Ở Thượng Hải, định nhuộm tóc. Nhuộm lại cái màu đen sẫm như hồi để tóc dài. Khiến chúng nom giống màu đen pha sắc xanh lam ẩm ướt. Lại nhét lọ đánh móng tay màu đỏ tươi vào ba lô. Mua cùng màu với bạn. Chuyến bay gần hai tiếng đồng hồ, ngồi ngắm nghía mười đầu ngón tay đỏ thắm. Rất đẹp. đến nỗi dung tục như hằng tưởng. Vui biết bao, như tình cảm tràn trề. hy vọng mình là khát khao. Mặc dù đó là việc vô cùng khó khăn.

      Thêm lần nữa.

      Ngày thứ hai, ở lại vì . Lẽ ra phải , nhưng ở lại. , Muốn gặp em lần nữa.
      đợi trong đại sảnh khách sạn sang trọng, quay lưng lại. trong dãy hành lang tầng hai, thoáng cái nhìn thấy . Sao mà đông người đến vậy. Ở mỗi nơi có người lạ huyên náo, chen chúc, chỉ cần là nơi gặp được em. Chỉ cần có em ở đó. cũng đủ hiểu.

      nhìn thấy dáng trong chiếc áo khoác màu đen. Cái vóc người đơn vô hạn. Cứ quen thuộc như thế. Chắc chắn từng tiến lại gần từ phía sau, ôm choàng lấy hông , rồi lặng lẽ áp má trái lên tấm lưng rắn chắc của . lại gần . Khẽ gọi. Thấy quay đầu lại. gương mặt đẹp trai, sạch . chính là người đàn ông mà mong muốn. phải là tưởng tượng. có gì khác. Cứ bình dị như vậy. Chuyện rung động chỉ thuộc riêng mình . Là chuyện xảy ra trong nội tâm.

      Tối đó họ làm những gì nhỉ? Có điều lại đổi tới ba lần quán bar, chọn lựa mãi, cuối cùng tìm được góc tối trong khách sạn. Lại gọi cốc nước lạnh, chai bia, rồi châm thuốc cho nhau. Lại ngồi đủ bốn, năm tiếng, cứ yên tĩnh ngồi như vậy. Có hơi mệt, nhưng thấy chán. Dù gì. làm gì.

      Thế giới bị ngăn cách. Chúng ta ngụp sâu trong ba nghìn mét dưới đại dương. Đáy biển xanh tĩnh mịch chỉ thuộc riêng ta. Như thể hoan hỉ mãi ở đó, cho tới khi nhắm mắt.

      , Hôm nay để tiễn em về nữa. Lát nữa chúng ta chia tay ngay ở cửa. phản đối, được. , Thế lát nữa em tìm cách trốn vậy. , Em làm nổi đâu. Có trốn ở đây, cũng bắt em quay về được. Có muốn chúng ta thử ? Được thôi. Em cứ thử . Nhưng em trốn thoát đâu. Em có thể nghĩ đủ mọi cách. Nhưng rốt cục em phải chấp nhận thôi. Hãy tin .

      Em vệ sinh lát, nhân tiện quan sát địa hình. có sợ em chặn ngay xe tắc xi ngoài cửa bỏ chạy, cần cả áo khoác lẫn túi xách ? đáp, Tin chứ, nhưng cũng có thể như vậy đuổi theo em. Thế em đây. Được thôi, em cứ . Đôi mắt dõi theo .

      mình trong đại sảnh khách sạn, ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn bên ngoài cửa kính. hai giờ sáng. Họ cần phải lời giã biệt. Nhưng lần này. Phải rồi. Phải chia tay thể trì hoãn được nữa. quay lại quầy bar, thấy trả tiền xong. Thuốc lá bàn hết nhẵn. Hút hết thuốc cũng là lúc phải giã biệt.

      Tinh mơ ngày thứ ba, tỉnh giấc. Tưởng tượng sắp bỏ . Đơn độc tới tiệm ăn Nhật Bản quen thuộc tuy nhắn, gọi bát mì. đeo chiếc khuyên tai cũ bằng bạc gắn san hô đỏ. Miếng san hô cũ lắm, phía có lỗ thủng do bị côn trùng ngấm. từng , Chúng ta già lắm rồi. Sao tới khi già cả như thế này mới gặp nhau? ngồi trong cửa hàng trống trơn, ngắm những đốm nắng lấm tấm hắt từ song cửa vào, nhảy nhót những ngón tay trắng bạch của . Nhưng vẫn trẻ trung và đẹp như thế.

      Em là chưa từng gặp bao giờ. Như vậy cũng tốt. Sau này gặp phải nữa. Dù có những phụ nữ khác cũng là ngoại lệ. đáp, Ừ, rất hiểu. biết đấy. rất hiếm có cơ hội gặp những tình cảm rạch ròi như vậy. có đau ? Nếu có, là đấy. đáp, Có.

      ngồi mình trong góc vắng ở tiệm mì suốt cả chiều. Hút hết điếu này tới điếu khác, nước mắt cứ tuôn vô cớ, nóng bỏng, chịu ngừng. Từ mắt, từ kẽ tay, từ khoé môi, nước mắt cứ ào ra, lặng lẽ và liên tục. hề có thanh. rút chiếc máy ảnh. Chiếu thẳng vào đôi mắt sưng đẫm nước của mình, chụp cái. gương mặt của có tình thực suốt ba ngày đêm, để rồi giã biệt.

      Cũ kỹ.

      Cứ mưa dai dẳng. Lúc sắp bất ngờ có ngày hửng sáng. Tuy ánh nắng yếu ớt nhưng ấm áp hẳn. Rọi lên trán khiến người ta thấy toàn thân thư thái dễ chịu, da thịt như toát ra làn hơi ẩm ướt tích luỹ bấy lâu. Thảng như mọi thứ khô ráo hẳn. Thứ ánh nắng cấm kỵ bấy lâu. và Eric cùng tới Hỉ Châu.

      Hỉ Châu là thị trấn tĩnh mịch, bên đường đầy ngô vàng trĩu hạt và vừng đen óng ánh. Nhà ở của dân tộc Bạch, trong phòng đều có tranh vẽ tường nhàn nhạt bị bụi xám phủ đầy và ám mùi hoang vắng quá lâu. Trong vườn hoa sau nhà, đám cây hoang rậm rì. Từng khóm cây lớn. Ngồi xuống nơi đó, nghe thấy được cả tiếng chim bay qua.

      tìm thấy tiệm nho bán đồ cổ. Chủ tiệm là người đàn ông rất dễ chịu. Hàng hóa trong tiệm đều là những thứ cổ xưa khá có giá trị. mất rất nhiều thời gian dừng lại nơi đây, chữa lại chiếc vòng phỉ thuý mang tới. Vết nứt nguyên nhân được bọc lại bởi miếng bạc, bên khắc hoa văn tinh xảo. lại chọn rất nhiều thứ. Hai chiếc xược tóc bằng vàng, chạm trổ những hoa văn cổ điển tinh tế. Đôi khuyên tai tròn bằng vàng có đính miếng ngọc xanh. Hai chiếc nhẫn bạc đính hổ vuốt. chiếc lắc ngọc màu xanh nhạt. Ngọc ấm áp hơn phỉ thuý. Phỉ thuý cứng và lạnh.

      người phụ nữ đứng tuổi lại gần giới thiệu lắc bạc. kiên nhẫn mỉm cười lắng nghe. Cuối cùng chỉ vào chiếc lắc cổ tay bà ta, , Tôi chỉ cần cái này. Bà ta cởi tuột ra, bán ngay. Những hoa văn hình mẫu đơn và phượng hoàng uốn éo. Đeo lên rất cổ xưa và đập vào mắt.

      hỏi, Em có vẻ thích những thứ cổ. đáp, những vật cổ có khí chất. Có linh hồn của con người. Phương Đông có số vật rất khó giải thích. Eric ạ. , hiểu. Em có trái tim cũ kỹ.

      nhớ tới lúc còn ở Bắc Kinh, thời gian rất dài, có lúc xe mình tới chợ đồ cổ ở ngoại thành. hết gian hàng này tới gian hàng khác, chậm rãi ngắm nghía. Nín thở vuốt ve những nét hoa văn chạm trổ cổ xưa tinh tế và phức tạp các vật dụng cổ, có hình những thư sinh và các tiểu thư, hoa mẫu đơn, hoa lan, chuồn chuồn, bươm bướm, con dơi và sư tử... chiếc ghế gỗ con con đời Minh Thanh cũng được chạm trổ tinh xảo từng nét, và rắc bột vàng. Điều này khiến người ta phải kinh ngạc vì kiên nhẫn và tay nghề điêu luyện. sưu tầm sứ thanh hoa, ngọc thạch và những bản khắc gỗ. Cứ tìm chúng hết lượt này tới lượt khác.

      , Em thích mọi thứ cổ điển và cũ kỹ. Thích sưu tầm những thứ có ký ức. Thực ra em cũng mình tìm kiếm cái gì. Có lẽ là dạng tĩnh lặng. kiểu trác việt hoặc trầm lắng. ngước nhìn đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp đứng trước mặt. tiếp, Có lẽ là muốn đoạt được nhận biết tĩnh lặng trong cuộc đời. Và cần thiết người khác phải hiểu và lý giải.

      Nhưng.

      Nhưng tại sao mình lại muốn Tây Tạng? tự hỏi. Đúng rồi, chỉ vì mình muốn được giải thoát. tự nhủ.

      Khi từ Côn Minh đáp chuyến bay đêm tới Thành Đô, hơn mười giờ đêm. Ở sân bay vừa chờ hành lý vừa gọi điện thoại tới Tiểu Quan Viên điện, dặn họ giữ hộ phòng. Thời tiết cứ nóng nực như vậy. xe tắc xi, chất đầy túi hành lý to đùng, mệt mỏi khiến cổ họng đau rát. Có người từng , ngồi dưới hàng lang trong cái khách sạn này ăn đào tươi và sưởi nắng có thể giết thời gian rất nhanh. Nhưng lúc đó chỉ thấy chiếc bồn tắm đầy nước nóng là hạnh phúc vô cùng. Phòng ngay tầng , cửa sổ tài nào đóng được. Có người đánh mạt chược tới sáng, tiếng xào bài lách cách. biết làm thế nào để chợp mắt nổi. Chiếc vé máy bay tới La Tát vẫn nhét dưới gối.

      Em từng , Em rất muốn tới nơi rất xa. Đúng vậy. Tất có ngày, em tới.

      chuyến bay từ Thành Đô tới La Tát, chàng trai phòng bên bước tới hỏi han. Lần đầu tiên Tây Tạng à? gật đầu, thấy ta rất nhiệt tình nhưng muốn nhiều. Cũng muốn trò chuyện với bất kỳ người lạ nào. Im lặng hai tiếng đồng hồ có thể thấy rất tĩnh. bầu trời xanh dị thường và từng đám mây trắng, có thể nhìn thấy ba đỉnh tuyết sơn xuyên qua những tầng mây, nhô hẳn lên. Trong cái tĩnh mịch vô cùng, vạn vật câm lặng. Từ trước tới giờ những tinh thần càng khác thường càng sâu sắc và kín đáo tới mới khó có thể chạm tới được. Chúng cứ lặng câm như thế vượt cao hơn cả dẫy núi trập trùng. tựa đầu vào hoang cửa sổ, cứ lặng lẽ ngắm.

      La Tát. Độ cao 3215 mét so với mực nước biển. Khi máy bay đáp xuống, cứ mải miết ngắm dãy núi rậm rì màu xanh dệt giăng giăng. có dấu thân cây đan kín. Bầu trời xanh sẫm. bóng chim chao nghiêng.

      Quên lãng.

      Quên hết cũng tốt. Quên sạch. Lấy nó làm kỷ niệm của chúng ta về thời gian.

      Vào cái đêm họ chia tay, với , Chúng ta thử thi xem tốc độ quên của ai nhanh hơn. , Tốt thôi. Phải dứt khoát. cần phủ nhận giả thiết bất kỳ thời gian nào. Em biết đấy. nhớ mãi thời khắc này. Ba giờ sáng. Đường phố lớn ở Bắc Kinh. Lúc sắp bỏ . Cứ lạnh như vậy. Gió lớn rền rĩ. Thời khắc giao thoa giữa 2004 và 2005. mùa Đông lạnh giá nhất Bắc Kinh suốt mười chín năm qua. khoác chiếc măng tô, lại gần . Rút điếu thuốc đưa cho , lại lấy cho mình, rồi bật lửa.

      Những hàng cây hai bên đường trơ trụi, còn sót lại chiếc lá . Những cành cây ngang dọc chia tách bầu trời xanh sẫm, bóng chim. Người rất thưa thớt. Họ nhanh như hồi , nắm tay nhau chạy băng qua đầu đường có cột đèn xanh đỏ nhấp nháy ngớt. Hết đầu đường này tới đầu đường khác. Gió đồng hành bên người, tạo cảm giác tốc độ. Gió đập vào mặt, buốt nhói, như thể đoá hoa sắp nở.
      Cuối cùng cũng giơ tay ra ôm . để mặc bàn tay xọc vào trong lần áo khoác. Nơi đó ấm áp nhất. . cúi xuống nhìn cười mủm mỉm. Mái tóc ngắn đen nhánh. Mắt mí, đuôi mắt như kéo dài mãi. Lông mày gọn gàng. Như đứa trẻ mười sáu tuổi với tình đầu. Cứ đối xứng nhau như vậy, như hoa mọc nhầm chỗ, nhưng ngắm mãi chán. Lòng thầm ngưỡng mộ. Y hệt nhau.

      Nhất định đó là lúc chúng ta nhau nhất. biết.

      Quần áo bẩn rồi, ngày mai phải mang tới tiệm giặt ủi. Tủ lạnh trống trơn rồi, phải siêu thị mua đồ ăn. chậu hoa sáng nào dậy cũng cần phải tưới. Lúc đơn biết cần phải ngắm những người lạ lại mải miết đường. Mọi thứ đều có thể tìm kiếm, vô cùng an toàn. Chỉ có lời giã biệt của chúng ta như ngày tận cùng của trái đất. có chút hy vọng nào. Vì nó manh nha mở đầu và xuất với phương thức hoàn chỉnh nhất. Mọi vật đều quay về với ý nghĩa trống rỗng. Giống như quần áo sau khi giặt sạch lại bẩn. Như tủ lạnh sau khi đầy lại vơi. Như chậu hoa sau khi tưới lại thiếu nước. Như sau khi qua tất thảy mọi con đường vẫn phải quay về căn phòng đơn trống trải.

      Chính trong thời khắc này. hiểu. Tất cả những thứ ước hẹn đều thể giữ lời. Nó vô dụng, và chẳng có chút giá trị. Bao gồm cả những tưởng tượng, an ủi và dựa dẫm. Đều có tác dụng. Họ là hai người xa lạ. Thời gian ngưng lại và vón cục, nó đủ sức chạy tiếp. Tình cảm của họ hoá đá sau ba ngày ba đêm. Cần phải vùi sâu xuống lòng đát, nhìn thấy được ánh mặt trời. Là cái xác tài nào xoá được những tàn tích. kịp thối rữa. Cũng kịp tan biến. Chỉ như vậy mà thôi.

      Đó là cuộc chia tay thực . còn gặp lại.





      Chia tay.

      Sau khi chúng ta chia tay, em dần dần, dần dần, quên sạch gương mặt . thể nhớ nổi. Quên mất gương mặt ở bên cạnh mình. gương mặt từng ngắm lâu như thế trong bóng tối. Cứ ngỡ còn nhớ tới, ngờ quên. ngừng tiêu mòn, rút lui, mãi cho đến khi hoá thành hư .

      phải quay về cuộc sống của . Em phải đối mặt với trĩu nặng chân thành và tài nào tiêu hoá nổi của em. Ngại gì chúng chỉ là những ký ức.

      chỉ nhớ tới những chi tiết rất . Quán bar Rock kiểu vào lúc ba giờ sáng, người rất thưa thớt. Ánh đèn quạnh khoảng sân khấu trống trải. màn hình đánh dòng tiếng , Bây giờ xin các bạn gọi nốt đồ uống cuối cùng.. .Dàn nhạc về từ lâu. Đám khách nhảy nhót hoặc mua say tản mát cả. Quán bar chỉ còn vương lại dấu chân hỗn loạn và mùi hương của áo quần. Thời gian cứ bị trì hoãn. đặt tay lên cổ . Tóc loà xoà bàn. VÌ cười hay vì điều gì khác? Họ thường trêu chọc nhau vui vẻ. khẽ véo cái cổ , biên giới giao thoa giữa cổ và tóc. Đám da mềm mại như trẻ thơ. Có lúc còn bẹo cằm . khẽ xoay lại, kéo sát về phía .

      Hôm đó, tỉnh giấc trong phòng ngủ. Có lẽ sớm tinh mơ.Sau khi nằm mơ giấc mộng dài, trong đầu vẫn nặng trĩu, chút tỉnh táo. Người thợ vẫn chưa kịp đến làm thanh treo nên thể mắc được rèm cửa sổ lên. Cũng gần tuần rồi, cứ ngủ trong căn phòng chỉ ngăn cách với cái thế giới bên ngoài này bằng bức tường trong suốt. Ngủ thiếp trong ánh trăng. Tỉnh dậy trong ánh mặt trời rực rỡ. Nếu sáng sớm có ánh sáng chói loà xuyên vào, dậy rất muộn.

      Nhưng hôm đó, tỉnh dậy, thấy căn phòng vừa tối tăm vừa bừa bộn. Tường nhà với giấy dán tường đầy những vết mưa loang lổ, có ánh sáng yếu ớt nhảy nhót bên . cứ ngỡ trời ướt át. Hơi nghi ngờ. Vì chỉ có mùa đông ở phương Nam mới ẩm ướt như vậy. Nhấc chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh giường, té ra mới khoảng năm giờ sáng.

      trở dậy nhưng bật đèn. Rút ra điếu thuốc, rồi quay đầu lại, nhìn thấy đường chân trời ngoài cửa sổ. Toà chung cư hai mươi mốt tầng đem lại cảnh tượng phảng phất như trong mơ. Từng đám nhà cao ốc quây quần như rừng cây, lấp lánh ánh đèn. Chân trời dồn ứ những ráng mây trĩu nặng và nham nhở. Đỏ và tím trộn lẫn, lấp loé tí ánh sáng, xếp chồng và chất đống lên nhau từng lớp .

      Đó là lần đầu tiên nhìn thấy bình minh sau khi dọn đến căn hộ mới. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên nhớ tới gương mặt , rất ràng.

    3. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 11

      Hoa trà.

      Ba năm trước, từng chép đoạn sau trong nhật ký: Trong khu vực Mục Thoát có hai ngọn núi cao nhất phía Đông dãy Himalaya là Jabava Nam Jalabailoi. Con sông Yaruchangpu xé ra vực sâu hơn năm nghìn mét trong dãy núi. Vực Yaruchangpu sâu nhất, dài nhất và nguy hiểm nhất thế giới. Huyện lị duy nhất chưa có đường cao tốc ở Trung Quốc, được gọi là "Bông sen thần bí".

      tự nhủ, phải tẩy trần. Có thanh cứ lôi . Nhưng trong hơn nghìn ngày qua, làm mọi việc chút liên quan. Lặp lại, lặp lại. lặp lại vô tận. Chữa trị cái răng có thể mất đứt hai tháng. Học vũ điệu La Tinh mỗi tuần lần. Nuôi chậu dương xỉ mỗi ngày tưới hai lượt nước. Thuê đĩa DVD hai ngày đổi lần. Chạy bộ mỗi tối lần. Cơ hội người đàn ông tháng vài lần hoặc vài tháng lần. Quá nhiều quá nhiều... Có quá nhiều việc với những chi tiết trùng lặp, ngừng mất mát.

      Đúng vậy. Tôi cảm thấy cuộc sống cứ bị kéo dài dằng dặc. Cảm thấy tốc độ máu lưu chảy trong tim cứ chậm dần. Chậm tới mức khiến người ta chóng mặt, váng vất tới khó thở. Cứ phải dằng dai ngoi lên. Nổi mặt biển. tiếc mọi giá.

      Tối đó, ở nhà xuất bản sửa từng tấm ảnh. Có tấm hình cao ốc ở Hồng Kông trong đêm mưa giăng giăng rực ánh đèn. trời có đám mây nặng trĩu bị bão lớn thổi tung toé. Dưới tấm hình có dòng chữ đen, viết rằng, Ước gì đủ ngây thơ và ngại trả giá để em. rừng hoa lê trắng tinh khiết quấn quýt với lá xanh. Làm nền cho nhau.

      kết thúc công việc lúc gần sáng, đường phố Bắc Kinh trống trơn, hít căng bầu khí mát lạnh và tươi mới. Châm điếu thuốc, băng qua cây cầu vượt bóng người. Rồi tự nhủ, Thôi, ngày mai phải xuất phát, tẩy trần thôi. Phải đưa mình ra khỏi đây.

      Phải từ tốn tiến lại gần nó. Trước hết tới Côn Minh, Thành Đô, La Tát, rồi mới xuyên qua con đường quốc lộ dài dằng dặc và tuyến đường bộ, cứ tiến gần với nó.

      Eric hỏi, Rốt cuộc đó là nơi như thế nào?

      trả lời, tộc người Môn Ba ngược dòng, băm bổ những chuyến đường dài, vượt qua bao khó khăn, xuyên qua núi cao và rừng sâu, di chuyển và lấy đó để cư trú với tộc người lạc Ba. Nhưng nó vốn chỉ là thôn ngày đông tuyết phủ băng giá, mùa Xuân hoa nở đầy núi. Giấu mình sau khe núi chỗ rẽ ngoặt đường về. Đến được đó dễ dàng. ra khỏi nó cũng dễ dàng.

      , Nó giống như vết tích ảo giác tồn tại. Cần có người tin nó, dốc hết toàn tâm toàn ý, đuổi theo và kiếm tìm. Cuộc đời số người có những tưởng tượng chỉ thuộc riêng mình, cũng sống như vậy.

      , Em tới đó chỉ vì muốn viết văn? Vì muốn viết nó vào trong tiểu thuyết của em sao?

      đáp, . Em tới đó chỉ vì những tưởng tượng của em. Vì em là người có thể toàn tâm toàn ý, đuổi theo và kiếm tìm. Cho nên em sáng tác. Viết nó vào trong tiểu thuyết của em. Viết cuốn tiểu thuyết. Em biết.

      hỏi, Nơi đó có hoa sen ?

      đáp, trong tôn giáo, hoa sen còn có hàm nghĩa khác. Đừng có cố tìm hiểu những thứ này, Eric ạ. Hãy nghĩ về Anna và Thượng Hải của .

      , hôm qua Anna rời Lệ Giang rồi.

      có buồn ?

      hề. chỉ nhớ tới những giây phút vui vẻ khi ở bên ấy.

      Họ cùng tới Hải Đông tham quan căn nhà lớn do hoạ sĩ tự thiết kế. Bên ngoài tấm kính cửa sổ to đùng là biển cả, cành cây, từng đám hoa đỗ quyên. Cảnh đẹp kinh khủng. Trong vườn có dẫn đường nước vào chảy róc rách, trồng rất nhiều cây. Họ ăn trưa trong tiệm bên bờ biển. Canh cá, đậu mới hái trong vườn. Đột nhiên gió lớn ào ạt, sóng ầm ầm, từng đợt đập ùm ùm lên bờ.

      , Hồi cũng lớn lên bãi biển. Hồi đó từng cụm mây luôn khiến háo hức. Chúng có đủ hình dáng và màu sắc.

      , Như vậy tuyệt. Vì đôi mắt có màu lam.

      hỏi, Sao trông em lúc nào cũng yên tĩnh như vậy? Cứ lặng lẽ như thể có quan hệ gì với thế giới này.

      hỏi, sao? Nhưng tại sao trong lòng em luôn có sóng vỗ bờ, thầm dâng lên. Người thuộc chòm sao Cự Giải có cuộc sống tĩnh tại, nhưng thực chất họ lại là những người lang bạt, bất an.

      , thuộc chòm sao Song Ngư.

      , Ừ. Vì thế luôn mơ hồ, trong sáng. rất dịu dàng. Tình cảm của dù có bốc hoả cũng gây tổn thương. đưa tay ra, vò mái tóc vàng kim của . Cười.

      hỏi, Em dám người khác sao?

      đáp, phải. Em vô cùng quyết đoán và nhanh chóng. Vì em biết mình cần cái gì. Nhưng lúc chia tay cũng vậy. Vì em cũng biết mình cần cái gì.

      , Khi , phải tin tưởng nó. Khi chia tay, phải tin vào chính mình.

      Lúc chia tay, hái hai nụ hoa trà trong vườn sau bên bờ biển. nụ to màu hồng trắng, nụ màu hồng đào. , chọn đấy. Tặng em. áp hai nụ hoa bụ bẫm vào lòng bàn tay, khe khẽ ngửi.

      Sau này, cho chúng vào phong bì, gửi bưu điện về Bắc Kinh.

      Tin tưởng.

      Cứ thích bộ như vậy. Như thể bao lâu cũng đủ. Là mùa đông lạnh nhất Bắc Kinh suốt mười chín năm qua. Nhiệt độ buổi sáng dưới độ, lạnh táp vào mặt, mất hết cảm giác. Nhưng họ cứ lầm lũi con đường vắng vẻ vào lúc tinh mơ như vậy. Bầu trời cứ tối tăm và tĩnh mịch như thế, vài ánh đèn thưa thớt và cái lạnh cuồn cuộn. phụ nữ mà phải sau ba mươi mốt năm, mới gặp được. Nhất định là cẩn thận để đánh mất ở nơi nào đó, tìm lại nổi. Thế nên trở thành đứa trẻ nhi. thể mang về nhà được nữa. chỉ có thể mất lần nữa.

      Họ bước rất nhanh như thời trẻ. Có lúc chạy gằn. đầu phố. Lại thêm đầu phố. Ôm nhau. Ra sức chạy như con chim xoè cánh. Đột nhiên như quay trở lại mười năm trước. Như thể đôi trai quấn quýt. Mãi đến khi già . Mãi cho đến chết. Những thời khắc đó, cuộc sống chân thực đó còn ở đâu?

      Nếu chúng ta có thể gần gũi Bắc Kinh vào những sớm tinh mơ, chạy qua đầu đường tối om còn vương chút đèn đường, băng qua cơn gió lớn lạnh thấu xương, rồi bắt đầu bay lên. Giới hạn của chúng ta ở đâu? Liệu có đủ sức quay về bên biển cả? Khiến chúng ta chìm đắm trong ái ân dưới biển sâu tới chết . Khiến chúng ta trường tồn, mãi cho đến khi tan biến chút dấu vết.

      Em chỉ biết, thế giới này trong đúng thời khắc đó có phần khác nhau bởi tồn tại của . Có chút khác biệt nho , đủ để em cảm nhận được ý thức vỗ cánh bay lên. còn chìm đắm trong cuộc sống đơn điệu ngày lại ngày. Chìm đắm trong cái thành phố đơn này.

      Ước gì chúng ta có thể nắm tay nhau cùng bay bầu trời thành phố, bay qua muôn ngàn đèn đóm sáng chói và đám người bừng bừng. Bay qua đám pháo hoa tưng bừng sau lưng, bay qua cái buốt giá gầm gào, xộc thẳng lên các tầng mây. Bay tới nơi chúng ta xuất phát. Rồi ôm siết lấy nhau. Chúng ta trở thành cặp bạn tình say nồng. Có thể trải qua vô số những gập ghềnh và sống chết lại. Nhưng kiểu đó chỉ dùng để gây tổn thương nhau hoặc giã từ nhau. thể dùng để sống cho nhau.

      biết ở đâu, em từng gặp . Như thể chính là người mà em chờ đợi nhưng thể đợi nổi. Thế nên mỗi chúng ta lại lên chuyến xe lướt qua nhau. Vì chờ đợi và nhẫn nại đầy ắp đau khổ. Chúng ta bắt đầu già . Mệt mỏi như thế, muốn tìm chỗ để ngồi xuống. Muốn tìm an ủi. Muốn giành được mục tiêu mà cần phân tích kỹ, chỉ cần thoả mãn cách mù quáng. Xe có thể chạy nhanh hoặc chậm. Có thể xuyên qua con đường ngầm u hoặc đại dương tĩnh mịch. Đôi khi có thể dừng lại hoặc tiếp tục. Có thể giống như bọc nước trong suốt to đùng, cuốn em .

      Khi chúng ta gặp nhau, băng qua hơn mấy trăm năm ánh sáng. Gặp gỡ và nhau dưới đáy đại dương tĩnh mịch sâu ba nghìn mét. Đây là cuộc tình quá ràng. còn có cơ hội chạm thêm vào thứ tình cảm rành mạch như vậy nữa. còn gặp được những người quả quyết như vậy. Em chút nghi ngờ. Em tin vào chân thành của , cũng như tin vào yếu mềm của em. Tin vào cái đẹp của , như thể tin vào tội lỗi của em. Tin vào quyết định của , như thể tin vào thời gian.

      Sao Chổi.

      Họ cùng rời khỏi Đại Lý. Ngồi tàu hoả tới Côn Minh, rồi từ Côn Minh đáp máy bay tới Bắc Kinh.

      Trong đám người mệt mỏi và u ám ở nhà ga, Eric như loài cây tràn căng nhựa sống, toả ra luồng khí mới khiến mọi người thích. Chiếc quần bò lấm lem. Áo khoác thể thao màu đỏ da cam tươi tắn. Đôi giầy vải đen. Kéo lê chiếc va li hàng hiệu của . Chiếc va li đó cũng có màu vàng da cam với móc cài sáng choé, rất đẹp. thấy mình như thể mang theo bồn hoa, mang theo bên cạnh. biết cách tận dụng bề ngoài và trí thông minh của mình. thuyết phục được ông trưởng tàu đổi giúp họ gian toa VIP.

      Có thể xem đĩa phim. tàu chọn bộ phim kinh dị có tên "Thuyền ma". thích xem loại phim này, nhưng có phản ứng mạnh mẽ. Đeo tai nghe, ăn kẹo sôcôla. thanh minh, Thích ăn sôcôla quá mất. Có thể cắn miếng hết veo. Xem ti vi xong, cởi áo len, mặc áo lót trắng ngủ. Trong bóng tối, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Mát mẻ và quyến rũ. mơ màng hỏi, Tới La Tát, em thích nhất làm gì?

      đáp, Em xem tranh vẽ tường. Chúng tồn tại hơn ngàn năm. Trong mơ, em nhìn thấy những tấm tranh cổ kính trong miếu mạo tối om. Phải bật đèn pin mới có thể ngắm . Nhưng ánh sáng lại khiến chúng bị hỏng rất nhanh. Chất liệu nhuộm nên màu xanh lá cây là tùng thạch, màu đỏ là hồ điệp, màu xanh lam là thanh kim thạch. Khuôn mặt Phật viền bột vàng. Cũ kỹ và lở lói tới mức khó nhận ra. Khí phách trang nghiêm. Tỉ mỉ vẽ hổ, hoa sen và Phật đà. Ánh đèn dầu tĩnh lặng, chập chờn. Trong khí vương mùi bụi bặm. Tuyệt đẹp.

      lại hỏi, nhìn thấy sao Chổi chưa?

      đáp, Chưa bao giờ.

      , Cứ sáu mươi năm, sao Chổi lại thực chuyến phiêu lãng đường dài, băng qua trái đất. Có lẽ ngày nào đó, nó xuất bầu trời đêm hướng đông thiên nam. Hành vi thần bí và khúc khuỷu. Chỉ vài tiếng sau tiến sát gần các chòm sao nóc vòm trời. Hai cái đuôi sao chổi mở rộng theo hai hướng ngược nhau, dài gần nghìn cây số, cứ vươn thẳng như đầy tháng. Nó bay qua các chòm sao Kim Ngưu, Tiên Nữ, Bạch Dương, Tiên và Tiên Hậu... Lao vút về hướng tương lai. Khi nó xuất trở lại, có lẽ chúng ta chết, Eric ạ.

      nhìn thấy nó nữa. Nhưng chắc chắn nó lại xuất , bất luận chúng ta chết hay chưa. Đó là việc chỉ có thời gian mới biết được.

      Thế nên Eric ạ, em phải là du khách. Em chỉ là người . Cứ mãi. Tới nơi đâu cũng có thể là nhà. Nơi đâu cũng phải là nhà. Có lẽ mỗi chúng ta đều chỉ là ngôi sao băng qua trái đất. quỹ đạo độc khó có thể thay đổi. Hết vòng luân hồi này tới vòng luân hồi khác. Hết vòng này tới vòng khác...

      quay lại, thấy ngủ say.







      Gặp lại.

      Eric này, em muốn kể cho nghe.

      Em chỉ luôn dạng đàn ông. Chàng trai mà em và chia tay năm mười sáu tuổi cũng như vậy. Có ngoại hình và tính cách giống nhau. Cứ đơn nhất và ràng như vậy. Dù cho em từng nhiều chàng trai khác, nhưng luôn chỉ có hai nguyên nhân. Họ quá tích cực tấn công em. Hoặc bởi em thấy đơn. Nhưng cuối cùng vẫn luôn tan tành. Vâng. Cuối cùng em vẫn phát thấy họ rốt cuộc phải là chàng trai mà em thương. Thứ tình cảm sai lầm và lợi dụng. Nhất định em phải thu hồi lại.

      Em biết người đàn ông cần em ra sao. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Giống như vết dao chém lên xương thịt, em biết vết đau đó xảy ra ở vị trí thứ mấy cách trái tim. Em sờ thấy rất . Em như người bị chém trọng thương. Mỗi ngày vươn người trở dậy lặng lẽ bước , muốn để bất kỳ ai nhìn thấy. đường phố huyên náo, chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau của riêng mình, đơn xiết bao.

      Chàng trai mà em từng , chỉ cần phút thứ năm trong đám đông có thể nhận ra. Dù chàng thích vận bộ đồ đen. Chàng luôn trầm tĩnh. Chàng giống như loài cây có hình dáng cổ quái, se toả ra mùi dịch độc. Ánh mắt chàng nhìn người khác luôn từ dưới lên, thẳng thắn. Giống như trái tim chàng khó đoán, vì khiếp sợ tình cảm nên luôn cố gắng giấu giếm. Nhưng vẫn có thể nhận ra.

      Em nhận ra ngay bạc nhược trong trái tim chàng. Chỉ là xem chơi theo cách nào. Cuộc đua này xảy ra ngay sau phút thứ năm chúng ta quen nhau. Chúng ta đua nhau chạy. Xem ai chinh phục được ai trước. Ai bỏ rơi ai trước. Ai quên ai trước.

      Trò chơi nhạy cảm này chỉ có thể xảy ra giữa hai đối thủ cân bằng cân lực. có ai xen ngang. ai hay biết. Chúng ta có quy tắc và tham vọng quyền lực của riêng mình. Kết quả trò chơi được định đoạt, nằm trong tầm khống chế của và em. ai có thể chơi cùng chúng ta. Chúng ta chính là đối thủ của nhau. Dù có rơi vào chảo lửa cũng liều thân. Bởi được định sẵn là người của nhau.

      , trong cuộc đời em, trước đây, từng nhiều chàng trai và cũng từng được nhiều chàng trai . Sau này, em tin mình vẫn tiếp tục những chàng trai mới hoặc được những chàng trai mới đem lòng thương. Em sống trong những dằng dai của tình , từng đau thương những chưa hề thất vọng. Giống như đoá hoa xoè tung tới rách cánh, hiểu là thất bại trong hướng nhưng vẫn muốn bừng nở. Là tự hiểu. Là thể nào phòng chống. Cuộc đời đắm trong cơn mơ say như thế. Ý nguyện chân thành và cương quyết như thế.

      Em biết nhất định mình và bị rất mãnh liệt và dữ dội. Như hoa đến kỳ, từ lúc hé nở tới úa tàn chút ân hận. Cuộc đời em như cỗ máy nghiền, ngừng nạp mới và nhận đầy. Đó chính là ý nghĩa tận cùng của cơn trống rỗng.

      Đó là tất cả những gì em có thể kể cho , Eric.

      cứ vui vẻ như thế nhé. Hẹn gặp lại.

      Tranh vẽ tường.

      Vào buổi trưa khi vừa tới La Tát, lấy ngay giấy bút viết lại bốn lời nhắn, dán trong bốn khách sạn đường Bắc Kinh Đông ở La Tát, tìm kiếm bạn đồng hành. Chiếc di động vốn đơn khác thường bởi có thói quen liên lạc với ai, đột nhiên hàng đêm nhận được đầy ắp tin nhắn. Gặp gỡ những người lạ. Hết chàng trai lạ này tới độc thân nọ. tên tuổi và lai lịch.

      Gặp mặt uống tách cà phê, có lúc xách thêm đồ dùng làm bữa tối. Hút hết điếu thuốc, rồi chia tay ai đường nấy.

      Phần lớn thời gian dùng để sưởi nắng trong vườn hoa ở trung tâm quảng trường hoặc ban công lộ thiên. Căn phòng tầng hai cũ kỹ, nghe trước đây là nơi hò hẹn bí mật của Thương Gia Thố với người tình. Đó là vị Lạt Ma đa tình duy nhất biết viết thơ trong lịch sử. Vì phải lòng nên bị tước bỏ chức vị thánh thần, cuối cùng tung tích, hài cốt cũng tìm được.

      Quán cà phê có ban công ngoài trời khá rộng. thường xuất ở đó vào các buổi chiều từ hai giờ tới bốn giờ. Ngồi chiếc ghế gỗ ở nơi cố định, đối diện với cái bàn, quay mặt xuống đường phố huyên náo và đám đông cuồn cuộn bên dưới. Có thể nhắm mắt lại rất lâu tắm nắng, bất động. uống nước lạnh hoặc kêu bình rượu, đổ vào chiếc ly thuỷ tinh xù xì nhấm nháp.

      Lúc hoàng hôn, con đường trầm lắng và trống trải. Những người dân bản xứ chuyển ngành hoặc bán hàng vỉa hè, cùng các du khách bắt đầu tản mát dần. Ngọn núi cao xa xa cứ thẫm dần khi ánh nắng vụt tắt, nom càng hiu hắt. nhổm dậy ra về.

      Có lúc nửa đêm vì mất ngủ, lại ngại đánh thức bạn cùng phòng, bấm đèn pin đọc sách giường. đọc cuốn truyện trinh thám rất dày hoặc cuốn Lịch sử văn minh châu Âu hoặc Phát triển khởi nguồn của Ấn Độ giáo. Cũng có khi là lịch sử thực vật hóa thạch cổ đại. Những thứ do đọc được vô dụng gần như xa xỉ. Dùng bút máy gạch lên để đánh dấu. Như thể biết sẵn sàng trả giá để tiêu bớt thời gian chậm rãi hơn.

      đường nhìn thấy vô số khách du lịch thành phố ngơ ngác, trang bị đầy thực phẩm, lái xe Jeep. Quả thực họ cùng với tôi hay chỉ nhằm đóng dấu ghi nhớ về cuộc sống tự do. mê mẩn bảo tàng ở La Tát nhìn thấy thanh niên nước ngoài tóc bạch kim ngồi xổm lối tối tăm, đọc cuốn tiểu thuyết tiếng . Trong căn phòng kế bên bày đầy những tượng Phật cổ, sách chữ Tạng, dụng cụ nhạc, binh pháp, đồ mỹ nghệ và đồ sứ.

      ta bao nhiêu đường đất xa xôi như vậy chỉ vì muốn có được khoảnh khắc nội tâm sâu lắng, lướt qua nền lịch sử và đám người xa lạ cùng thứ ánh sáng qua. Tia sáng trong trẻo và tĩnh mịch dị thường, đó chính là hướng của trái tim.

      Còn , tới nơi xa lạ thế này chỉ vì muốn lặng lẽ chùng xuống nơi nay và vẫn sống.

      Trong khách sạn cao nguyên, lúc nửa đêm nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội. Tuyết rơi nóc lều, kêu lộp độp. Đầu lưỡi khô rát, thở rất khó khăn, trằn trọc ngủ được. Gần sáng tỉnh dậy, tới ven hồ, nhìn thấy núi tuyết và nước hồ vẫn tĩnh lặng như thể hề nhuốm chút bụi trần. Vẻ đẹp tự nhiên trong vắt tới tàn nhẫn, vì chạm tới được nên có người đâm ra tôn sùng nó.

      Nhất định có số thứ mãi tồn tại vĩnh hằng. Nhưng tuyệt đối phải là bất kỳ sinh linh nào lười biếng gửi gắm cuộc sống trái đất này, kể cả loài người. mua cuốn Tây Tạng Độ Vọng Kinh, đọc những đêm mất ngủ. Đó là tập thơ tuyệt đẹp. Bên hồ Nạp Mộc Thác cách mặt biển 4718 mét, dãy núi giăng giăng, tuyết trắng xoá dưới mặt trời rực rỡ. Những người tới hồ ngắm cảnh cứ đến rồi , chết rồi sinh. Đời người vẫn ồn ã như thế, chẳng chút liên can tới nó.

      chàng trai gửi tin nhắn qua điện thoại, có thể mời cùng tới thăm chùa Triết Phong ? Ngôn từ thành khẩn và lịch . Vây . Chàng trai trẻ trung, đẹp trai, răng trắng. biết tên, tuổi tác và thân thế của . người lạ. Họ im lặng ngồi chuyến xe buýt ra ngoại ô. Ánh nắng rất gay gắt. , Tôi cũng muốn hành hương tẩy trần, chúng ta có thể cùng . lại đưa cho cái kẹo sơn trà, tủm tỉm, Đây là tôi hối lộ đấy nhé. Dẫn đường cho tôi với. Nụ cười tươi trẻ của như ánh nắng. Thuần khiết và rực rỡ.

      Bậc thềm đá vươn cao mãi. rất lâu, thở hổn hển. Nhưng vẫn tới được đại điện cao. bức tường bao quanh đại điện vẽ đầy những bức tranh cổ kính. nhìn thấy bức tranh tường vẫn thường gặp trong những giấc mơ. bức tranh tường rất lớn và cổ xưa trong đại điện tối tăm. Phải bật đèn pin mới có thể ngắm . Nhưng ánh sáng lại khiến chúng bị hỏng rất nhanh. Chất liệu nhuộm nên màu xanh lá cây là tùng thạch, màu đỏ là hồ điệp, màu xanh lá cây là thanh kim thạch. Khuôn mặt Phật viền bột vàng. Cũ kỹ và lở lói tới mức khó nhận ra. Khí phách trang nghiêm. Tỉ mỉ vẽ hổ, hoa sen và Phật đà. Ánh đèn dầu tĩnh lặng, chợp chờn. Trong khí vương mùi bụi bặm. Tuyệt đẹp. Thậm chí ngay cửa gỗ cánh xếp cũng chạm trổ linh lan và sơn trà.

      đứng trong góc u, thuận theo hướng kim đồng hồ, ngắm từng tí . Vô cùng tỉ mỉ. Như thể soi lại mọi ký ức từng xuất trong cuộc đời . Rồi khe khẽ rớt nước mắt.

      Chàng trai lặng lẽ đứng bên nhìn . , buồn lắm sao? đáp, . Tôi rất vui.

    4. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 12

      Thuỷ Tiên.

      Rất lâu, rất lâu sau, từng mơ về người đàn ông. Mơ thấy nhờ người tới, kêu gặp . theo người dẫn đường, hình như tới thôn nọ, rất giống cái thôn nằm sâu trong núi Giang Nam mà thời bé từng sống. Những lúc xuân về lại có gánh hát tới đình làng diễn. Nhưng mọi thứ nhìn thấy trong mơ chỉ là cái sân khấu. Bên diễn những gì, thể nhớ nổi. Chỉ nhìn thấy đứng xem lẫn trong đám người đứng dưới sân khấu xem hát.

      quay lưng về phía , mặc đồ đen. Cánh tay trái bị thương vẫn chưa khỏi. Tuy ra nhưng khiến người ta có cảm giác như thể vết thương cũ rất đau đớn. vẫn có dáng như hằng thích. Trầm lắng, kín đáo. Tuyệt đối bao giờ thổ lộ với về những thứ nghĩ. Quay người lại nhìn thấy , cũng gì, mặt như thể hơi cười, nhưng cũng rất lặng lẽ. Rồi lách qua đám đông, định bỏ .

      theo . biết muốn theo, nhưng ra. Cứ theo . mãi tới căn hộ xa lạ. Kết cấu của căn hộ này chỉ có cửa, mọi lối trong đó đều thông nhau. Nhưng lại nhìn thấy gì. vào gian phòng bên trong, có rất nhiều người chờ đợi. bắt đầu chuyện với họ, sắp xếp mọi việc. Như thể vẫn làm công tác cần lãnh đạo rất nhiều người làm việc.

      chờ ở gian phòng bên ngoài. Cứ đợi mãi. Có vài chàng trai trẻ làm việc cho bước vào, cứ trò chuyện với , như muốn an ủi và cố gắng tạo nên bầu khí vui vẻ. Nhưng mãi vẫn chịu ra, cũng với câu nào.

      cố tình chờ ở đó. Lòng thầm nhủ, em đợi . Như trò chơi. nhắm sẵn . Em nhận ra ngay bạc nhược trong trái tim . Chỉ là xem chơi theo cách nào. Có nỗ lực, có tháo chạy, có cố chấp đều vô dụng. chủ động, tiến lên, thể . muốn so với , xem ai trầm mặc hơn. Ai thô bạo hơn ai. Sợ gì kết quả cuối cùng của cuộc thi, chỉ là quên lãng lẫn nhau mà thôi.

      Nhưng rốt cuộc vẫn là việc quá sức. Thời gian để quên con người có lẽ cũng lâu như khi nhớ tới. Và cuối cùng, những thứ mà bạn nhìn thấy được, vãn chỉ là tĩnh lặng của mình. Như thể chưa từng . Mọi giới hạn đều quá mơ hồ. Ở bên trái. Cũng có thể bên phải. Thứ mà chúng ta , vẫn chỉ là bản thân tình . Có hay con người đó còn quan trọng.

      Trưa mùa Đông, mình chợ hoa tìm mua thuỷ tiên. Mặc chiếc áo khoác đen, quần bò bẩn. Đội chiếc mũ len xanh, đôi giầy thể thao, con đường rất dài trong ánh nắng yếu ớt và gió lớn hun hút. Trong chợ hoa có hương thơm và hơi ẩm ướt. xọc tay vào túi áo khoác, lặng lẽ ngắm cậu thanh niên muốn về nhà ăn Tết, ngồi chiếc ghế đẩu cắt thuỷ tiên trong chiếc làn lớn. Im lặng mãi, ngồi xuống bên cạnh ngắm.

      Cậu ta hỏi, có thích chúng ? gật đầu. Hỏi, Sao những chiếc lá này vàng thế? Cậu ta đáp, cho tắm nắng là ổn thôi. Cứ gặp ánh nắng, chúng tất xanh lại. Chà. gật đầu. Chọn lấy bốn củ thuỷ tiên cắt sẵn. Xách thuỷ tiên ra khỏi chợ. Gió lớn lại ào ạt. lấy khăn quàng che mặt, đợi xe bên đường. Trời tối rất nhanh. Mãi mới gọi được chiếc tắc xi. Ngồi ở ghế sau, xoa lòng bàn tay lên gò má cứ đờ ra vì lạnh buốt. Củ thuỷ tiên nhô lên chiếc lá bé xíu ngả vàng. cúi xuống, khẽ hôn lên nó. Ngoài cửa kính xe bắt đầu có tiếng lộp độp nhè . Là những hạt tuyết . Sắp có trận tuyết to dầy.

      hoặc nặng.

      Sau khi chia tay, hề gọi điện cho nhau. Thỉnh thoảng có vài tin nhắn những mất hút rất nhanh chóng. Đó là kết cục mà có thể dự cảm và định sẵn. Chắc chắn là như vậy. bao giờ liên lạc với . cũng liên lạc với . phải dàn dựng. Chỉ thuận theo tự nhiên, đem hết những dấu ấn của nhau bị thời gian xoá mờ sạch . Những gì nhớ được đều chỉ vì muốn quên lãng. Họ là những người giống nhau. Y hệt nhau. Vì thế khi gặp ngay phút ban đầu, họ nhận được nhau và hiểu tồn tại giả tạo của nhận biết đó.

      Sau khi chúng ta chia tay.

      Chậm rãi, từ tốn, thu dọn tất cả những thứ có. Lò sưởi trong nhà quá nóng, nhiệt độ trong phòng có thể lên tới ba mươi độ. Có lúc chỉ mặc chiếc quần ngủ bằng vải sợi bông in những bông hoa li ti và chiếc áo ngực màu đen cứ hết phòng này sang phòng khác. Mất mười lăm tệ trong tiệm hớt tóc đầu phố, cắt sạch đám tóc vừa nhú dài. bắt đầu mê để tóc ngắn, muốn mất tâm trí vào phần . Gội xong đầu có thể khô ngay lập tức, cũng cần phải chải tóc. Cảm thấy có thể vứt bỏ bất kỳ thứ gì vướng víu.

      Mua đôi giầy thể thao màu đỏ to đùng. Tóc ngắn tũn, giầy thể thao, nom như thiếu niên gầy còm.

      Thời gian đó, trở nên vô cùng trĩu nặng, như thể vùi mình xuống đáy biển sâu cả ba nghìn mét. màu xanh u trùm phủ. Chỉ có rong biển mềm mại như tơ lắc lư lay động. Thời gian bập bềnh như bụi trần. biến thành chú cá trầm cảm bơi bơi lại. phát ra tiếng nào. Chỉ bơi tới, lại bơi ... Rồi chìm đắm.

      Đột nhiên thấy cơ thể và trái tim mình cứ tĩnh lặng như thế. Như thể chút thanh gì. Như mọi tiếng động đều im bặt. Có thể giành được tự do.

      tới nhà hát. Xem "Mẫu đan đình". Liên tục trong ba đêm. Giọng hát sao quyến luyến dằng dai nhau như thế. Khẽ thở dài từng tiếng. Sau khi Liễu Mộng Mai thề thốt ở Hải Thạch, hỏi Đỗ Lệ Nương tại sao lại rơi lệ. Đỗ Lệ Nương dùng giọng ca dài uyển chuyển, cảm tạ tình cảm sâu nặng, ngờ nước mắt cứ tuôn rơi. trẻ ngồi bên cũng bắt đầu lấy tay lau nước mắt. Xung quanh đều có tiếng sụt sịt.

      Vâng. Chuyện như thế xảy ra trong vở hát cổ từ rất lâu. Cách của tình và đủ mọi dạng mục đích. Chỉ có nguyên nhân khởi đầu của tình đều giống nhau: đến từ những ảo tưởng đeo đuổi quay về êm ả mà chúng ta hàng khát khao. Nó phải là lương thực của chúng ta. phải là gốc rễ của chúng ta. Nó. Chỉ là. Chỉ là ảo tưởng. Vì vậy tất thảy mọi thứ vốn nhàng đều trở nên nặng. Nhưng có nặng mấy cũng thể nặng hơn nỗi độc mà chúng ta cho rằng có thể bị trả giá và dựa vào. Trong bóng đêm, khẽ cười mình.

      Phút hạ màn tới. sân khấu và trong khán phòng đột nhiên đèn đóm sáng trưng, đám người ầm ầm đứng dậy ra về. nghe thấy tiếng cơ thể mình nhổm dậy. Soạt cái. Quyết đoán, nhàng, giống như đặt những củ thuỷ tiên nọ lên bàn. Từng bông hoa trắng tinh khiết nở tung. hiểu trước khi chúng bị biến thành vàng úa và khô héo, phải lấy ngay kéo, soạt soạt cắt bỏ bông hoa từ đầu cành, rồi đặt chúng vào bát sứ đựng nước sạch, ngắm chúng chết dần.

      Phải rất lâu sau, đột nhiên nhận được tin nhắn của . kể, huyện thảo nguyên cực kỳ lạnh lẽo. Vì công việc, ở đây năm ngày. thấy mình rất già, rất mệt mỏi. Đột nhiên rất nhớ em. Rất muốn gọi điện cho em.

      nhớ lại lần đầu tiên gặp . Những động tác thường có. Luôn có thói quen lấy hai tay ôm mặt, ra sức chậm rãi chà xát. Toàn thân mệt mỏi và trầm tĩnh. Như thể chàng trai già trước tuổi. dừng lại ở thế giới này vì nguyên nhân tại sao. Có thể trốn chạy bất kỳ lúc nào, như vẫn mai phục. Nhưng gọi điện cho . cũng gọi điện cho . chỉ nhàng xoá tin nhắn đó. Delete. Như thể đó la lựa chọn cuốn cùng mà cuộc sống có thể đem lại. có bất kỳ phạm vi và năng lực nào có thể chọn được. Cũng giống như khi xảy ra tình . Dù cho họ là người mà bên kia xác nhận.

      Chia tay chẳng qua chỉ là việc trong khoảnh khắc. Mỗi người đều bận những ngả đường khác nhau. Nhưng tôi là người bao giờ chuẩn bị. chuẩn bị tiến lên. Cũng chuẩn bị lùi lại. Đúng vậy. Chúng ta bắt đầu dần già . Hãy để chúng ta quên nhau, năng, tới trước mặt thời gian. Như vậy rất hay. Tôi thừa nhận và chấp nhận. Tôi chỉ là cố chấp và trầm lặng dừng lại ở nơi cũ, khẽ nghe thấy tiếng lòng chào với , Tạm biệt, người của em. Chúng ta bao giờ gặp nhau nữa.

      Tất cả mọi ký ức đều chìm dưới đáy biển sâu. Nước che đậy mọi hình dáng, mùi vị, thanh, nhiệt độ... Thời gian nuốt chửng chúng ta. Tình cảm của chúng ta cứ rơi rụng tại sao. Tốn công vô ích.

      Đại dương. Nơi đây vẫn chỉ là đại dương.

      Khoảnh khắc.

      Tôi đề nghị, Hút hết điếu này, chúng mình về nhé! Lúc đó sàn nhảy trống trơn, như rừng cây hoang vắng sau khi bầy chim vỗ cánh bay . Chúng ta tới thăm nhau, tìm ra đường về. Hãy để màn đêm êm dịu phủ kín đôi mắt. Hãy để em trở thành đứa con bé bỏng của . Mang theo Mai Hoa Lộ và Đài Tiên mỏng mảnh. Muốn nhắm mắt lại, để ngủ ngon.

      Tôi đề nghị. Hút hết điếu này, chúng mình về nhé! Trong bóng tối, ngón tay mải miết tìm kiếm chốn mềm mại của linh hồn. Muốn em dừng lại nơi đây, nhưng lại biết ánh sáng tan rồi. Trái tim em giống như đoá hoa sen, cứ nở mãi, nở mãi, biết cụp lại. muốn đưa em đâu. Tình của em.

      Lúc này, xin chớ quên rằng, em chỉ là đứa con bé bỏng của . Khi em, chỉ là người người cha đáng kính của em. Như thể phải dồn nỗi thất vọng của đổ vào cái lọ hoàn toàn mới. Lúc đói khát, hái quả trước khi rụng xuống.

      cần chờ đợi tin gì. Chúng ta là những kẻ kết thúc của nhau.

      Vì vậy em , Hút hết điếu này, chúng mình về nhé!

      ơi. là người em .

      Chỉ là khoảnh khắc mà thôi.

      Hết

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :