1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đạo tình - Chu Ngọc [118C+4PN]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 14 : Ánh mắt

      Ly Tâm nhìn đầu xe chẳng bị hề hấn gì, nụ cười môi càng sâu hơn. Chiếc xe đua của chỉ riêng chi phí cải tạo lên đến cả chục triệu, thế giới có chiếc thứ hai. Đừng là đâm ô tô, đâm tàu hỏa có khi cũng chẳng sao. Lam Bang dám làm Tiêu Vân bị thương, dùng chiếc xe này để đáp trả chúng.

      Ám Vân xuất mã. Ai dám đấu với có kết cục như Lưu Ưng. Các tay đua chứng kiến cảnh tượng vừa rồi liền từ bỏ ý định tranh giành vị trí với . Bọn họ dám mạo hiểm khi biết chuyện gì xảy ra.


      Chiếc xe đua màu đỏ tươi phóng như bay về phía trước. Ở đằng sau ngừng có tiếng va chạm, đâm nhau, lật xe. Đua xe trong thế giới ngầm là cuộc đua bằng cả sinh mạng. có đạo nghĩa, có quy tắc, có chuyện nhường nhịn. Chỉ có thắng thua và mùi máu tanh. Lần này tổ chức vào ban ngày, cảnh tượng sát phạt nhau đường đua càng trở nên đáng sợ hơn.

      “Tại sao lại như vậy?”

      Ngô Sâm nhàng vỗ về Tú Thủy hoảng hốt sợ hãi. cau mày nhìn Tiêu Vân: “Đua xe chợ đen là như thế này à?”

      Tiêu Vân chăm chú nhìn chiếc xe đỏ rực với ánh mắt sùng bái. Nghe Ngô Sâm hỏi, mới quay đầu lại: “ . Tôi chưa từng tham gia cuộc đua xe giành ngôi Vua tốc độ bao giờ”. Tuy xếp thứ ba trong thế giới ngầm, chưa chưa có duyên tham gia bất cứ cuộc đua chợ đen nào.

      Tuấn Kỷ đột ngột lên tiếng: “Nếu cho cậu tham gia, liệu cậu có khả năng sống sót quay về?”

      Tiêu Vân trầm ngâm lát lắc đầu: “Tôi cũng , chắc rất nguy hiểm”.

      Tú Thủy nghe thấy liền hỏi: “Tại sao? Lẽ nào làm được như ấy?”

      Tiêu Vân lại dõi mắt theo chiếc xe đỏ rực: “Bà chị! có biết ấy là ai ? ấy là Ám Vân, là chúa tể trong thế giới đua xe ngầm. Xe của ấy được cải tạo cách hoàn hảo nhất. có thể thấy, dù đâm mạnh như vậy nhưng xe ấy hề hấn gì. Ai dám bán mạng với ấy chứ. Hơn nữa, chỉ dựa vào danh hiệu Vua tốc độ cũng biết ảnh hưởng đến bao nhiêu người. Đấu với ấy, chỉ như trứng chọi đá. Cũng chẳng có ai dám mạo hiểm đâm vào xe ấy vì có muốn cũng chẳng đâm nổi. Lái xe với tốc độ đó, quả là huyền thoại”.

      Tiêu Vân chăm chú nhìn chiếc xe của Ám Vân. Ở đường đua, ai dám đâm ấy. Nếu là tham gia, người người đâm . Cuộc đua xe kịch liệt đến mức độ này, có khi thể bảo toàn mạng sống cho đến khi kết thúc cũng nên.

      “Các cậu cảm thấy ấy giống ai?” Ngô Sâm đột ngột mở miệng, ánh mắt vẫn dán vào chiếc xe đỏ rực.

      Tuấn Kỷ quay đầu hỏi: “Giống ai cơ?”

      Nghe Ngô Sâm hỏi vậy, Tiêu Vân dường như nhớ ra điều gì. nhíu mày rồi từ từ lên tiếng: “Kiểu quay xe dứt khoát như vậy, thủ pháp và kỹ thuật đó hình như tôi gặp ở đâu rồi?”

      “Hôm chúng ta bỏ chạy đúng ?”

      “Đúng, đúng, chính là hôm đó. Hôm đó quay trăm tám mươi độ, còn hôm nay là ba trăm sáu mươi độ. Thảo nào tôi thấy quen mắt thế. Là ấy, lẽ nào là ấy?”. Tiêu Vân vỗ đánh đét vào đùi, nhảy dựng lên. Ánh mắt vừa vui mừng vừa xúc động, lại chút kinh ngạc.

      Phát khiến Tuấn Kỷ bất giác lắc đầu. Ánh mắt dõi theo chiếc xe màu đỏ rực bằng vẻ dịu dàng mà đến cũng hề nhận ra. Ly Tâm dùng cách của để bày tỏ lời xin lỗi. Người phụ nữ có vẻ bề ngoài bất cần nhưng tâm hồn tinh tế như ấy, khỏi khiến người khác động lòng.

      tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe màu đỏ rực dừng lại ở vị trí đầu tiên. Ly Tâm nở nụ cười mê hồn bước xuống xe, chậm rãi lên đứng tựa vào đầu xe, để mặc làn gió thổi tung mái tóc đen tuyền của . Ly Tâm đứng đó như nữ thần, hưởng thụ tiếng hoan hô tán thưởng của mọi người.

      Ly Tâm mỉm cười, lâu rồi đua xe nên tay hơi cứng. May mắn là đối với , đây phải là cuộc đua , phải tham gia vì muốn đua mà ở góc độ khác, đây là cuộc tranh đoạt địa bàn. Vì vậy, mới dễ dàng đoạt ngôi đầu từ những tay đua chỉ theo đuổi tốc độ.

      Ly Tâm ngồi lên đầu xe, giơ tay vuốt nhàng lên thân xe nhẵn bóng. Nhờ thế lực của Tề Gia, tối qua bảo bối này mới được chuyển từ New York tới Washington. Mấy năm động đến, bảo bối vẫn ngon lành như ngày nào. Ly Tâm bất giác gửi nụ hôn gió đến chiếc xe quý của , mặc kệ tiếng hò reo náo nhiệt xung quanh.

      Trong huyên náo đó, Ly Tâm đột nhiên cảm thấy ánh mắt sắc bén quét lên người mình. ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khán đài VIP, mọi người lần lượt đứng dậy rời . Vì ở khá xa nên Ly Tâm nhìn mặt ai với ai. Nhưng vẫn nhận thấy bóng dáng người đàn ông đầy bá khí, mang lại cảm giác đè nén đáng sợ cho người đối diện. Ly Tâm nhíu mày, quay người, mở cửa, nổ máy, tăng tốc. Chiếc xe màu đỏ rực phóng vụt về phía trước.

      Ở khách sạn, Tuấn Kỷ ngó quanh căn phòng trống : “ thấy ấy”.

      Tú Thủy lo lắng: “Hay là xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng nhẽ Ly Tâm bỏ chúng ta mà ?”

      Ngô Sâm nhìn gương mặt u ám của Tuấn Kỷ, vẻ lo lắng của Tú Thủy. định lên tiếng an ủi nghe thấy tiếng Tiêu Vân ở phòng trong: “Có thư”.

      Tuấn Kỷ vội xông vào cầm thư lên xem. Bên chỉ viết bốn chữ: “Có dịp gặp lại”. Cả căn phòng rơi vào khí trầm mặc.

    2. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      @tukachan : Trời, mình nhầm mất rồi, lúc đó lại nghĩ tới mấy truyện của Đinh Mặc nên đánh nhầm tên, phải nhờ Mod sửa lại thôi, mình tự sửa k được huhu. Cảm ơn bạn nhiều nha.

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      uh ko có gì :)
      phuongnhat thích bài này.

    4. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 15 : Sòng bạc

      Las Vegas, thế giới cờ bạc nổi tiếng toàn cầu. Nơi này đèn sáng rực rỡ, người ra vào nườm nượp, đủ loại màu da. Đâu đâu cũng xuất bộ mặt nhăn nhó, tươi cười, xúc động, điên cuồng, tạo thành bức tranh sống động.

      Ly Tâm đứng trước bàn trò chơi Roulette của Nga. Mắt chăm chú nhìn quả cầu rơi xuống cái ô bên cạnh, Ly Tâm tức tối đến mức đầu bốc khói, dậm chân bình bịch. chơi trò này suốt ngày, nhưng thắng nổi lần. Ban đầu, Ly Tâm mang tâm trạng chơi cho vui. Dần dần, nghiến răng tin bản thân thể thắng lần. Đến giờ phút này, triệu đô la đồng xèng trong tay chỉ còn lại năm mươi ngàn, đúng là khóc nước mắt.


      thể đổi trò khác sao? Chơi lâu như vậy cũng biết mệt?” giọng vui vẻ từ phía sau vọng đến.

      Ly Tâm nghiến răng: “Tôi sống chết với nó”. Vừa , vừa chuẩn bị đặt toàn bộ số xèng trong tay xuống bàn.

      Đúng lúc này, bàn tay từ phía sau thò lên giật đống xèng trong tay Ly Tâm. Ly Tâm lập tức quay đầu. Người nở nụ cười rạng rỡ, nhìn bằng ánh mắt cuốn hút, tay cầm đống xèng của chính là Tuấn Kỷ, chàng mới gặp hai ngày nay.

      Tuấn Kỷ thấy Ly Tâm trừng mắt nhìn ta, vẫn giữ gương mặt tươi cười: “Vậy định “giết” nó hay tháo tung nó ra?”

      Tuấn Kỷ hôm nay mặc bộ đồ đơn giản, quần jeans và áo t-shirt, trông rất trẻ trung, thoải mái và tùy ý. Ly Tâm mỉm cười gật đầu với ta: “Có thể suy nghĩ”.

      Tuấn Kỷ nghe xong cười ha hả, kéo tay Ly Tâm về phía trước: “Đừng mà. Ở đây tổn thất bàn chơi bài sao. Nhưng tôi muốn qua ngày hôm nay được gặp nữa. thôi, chúng ta đổi trò khác”.

      Ly Tâm liếc Tuấn Kỷ, môi cong lên cười cười, để mặc ta kéo : “Tôi tin đây là cuộc gặp ngẫu nhiên”.

      Tuấn Kỷ quay đầu làm ra vẻ thất vọng: “Lẽ nào thể giả bộ là cuộc gặp tình cờ sao? Chúng ta gặp nhau lãng mạn như vậy, cảm thấy thú vị à? Hơn nữa, điều đó chứng tỏ chúng ta rất có duyên? “.

      Ly Tâm cố ý biểu lộ thất vọng: “Tôi tin vào duyên phận”.

      Tuấn Kỷ gật đầu cười với Ly Tâm: “Tôi cũng tin. Vi vậy tôi cố gắng hết sức tranh đoạt”. Ngừng lúc, dịu dàng nhìn Ly Tâm: “Tôi tuyệt đối từ bỏ . Dù có chạy chân trời góc bể, tôi cũng đuổi theo”.

      Ly Tâm cười nhạt: “Đuổi theo rồi thế nào, chơi chán lại bỏ rơi ư?”

      Tuấn Kỷ sờ cằm, đăm chiêu suy nghĩ: “Vấn đề này chúng ta phải trải qua mới biết được. thích trò nào?”

      Ly Tâm hết nổi. Ai bảo chàng này là người chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. ta cũng có thể ra những lời hợp logic đấy thôi. Ly Tâm bất giác toát mồ hôi lạnh. Xem ra quá coi thường ta rồi. chàng này quả nhiên là cao thủ, hơn nữa là cao thủ có gia thế hùng mạnh. Đến chuyện ở đây ta cũng biết.

      Ly Tâm quyết định phí lời với Tuấn Kỷ. Có người chơi cùng , lại thể đuổi ta , thôi mặc kệ ta muốn làm gì làm. Nghĩ đến đây, Ly Tâm liền theo Tuấn Kỷ.

      Hai ngày trước Ly Tâm bỏ lời nào. Thứ nhất, phải đưa chiếc xe đua bảo bối về New York. Thứ hai, giúp Tề Gia chống lại Lam Bang. Lam Bang là gia tộc đắc tội nổi, tin rằng đám Tuấn Kỷ cũng thể chống lại họ. Nếu ở cùng họ sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Mặc dù Ly Tâm coi đám Ngô Sâm và Tuấn Kỷ là bạn bè, nhưng họ luôn xem là bạn của họ. Vì vậy, Ly Tâm muốn khiến họ gặp phiền phức. Rời xa mấy người đó là quyết định Ly Tâm tự cho là sáng suốt.

      Las Vegas là địa bàn của Tề Gia. Đại bản doanh của Tề Gia cũng nằm ở đây nên có kẻ nào dám động thủ ở Las Vegas. Vì vậy theo tình hình trước mắt, đây là nơi an toàn nhất. Lam Bang to gan đến mấy cũng chẳng dám giở trò ở đại bản doanh của Tề Gia. Ly Tâm biết vậy nên mới cố tình trốn dưới đôi cánh của Tề Gia hai ngày. có thể vừa nghỉ ngơi thoải mái lại có cơ hội phát tài.

      Bây giờ nhìn xuống hai bàn tay trống , Ly Tâm mới có cảm giác hơi mất thể diện. Ăn trộm, là cao thủ của cao thủ. Đánh bạc, là kẻ nghiệp dư của nghiệp dư. Chỉ chơi mỗi trò Roulette thua gần triệu đô. Nhìn ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa châm biếm của những người bên cạnh, Ly Tâm bất giác nhanh theo Tuấn Kỷ. Vừa rồi còn chẳng bận tâm, bây giờ mới cảm thấy vô cùng mất mặt.

      biết chơi trò gì nữa?” Tuấn Kỷ đảo mắt vòng xung quanh sòng bạc rồi quay lại hỏi Ly Tâm.

      Ly Tâm mỉm cười: “ chơi lúc biết ngay thôi mà”.

      Tuấn Kỷ nghe xong cười ha hả: “Hóa ra chẳng biết chơi trò gì, thế mà dám đến đây giải khuây. Tôi thấy nhiều tiền nhưng có chỗ nào để tiêu đúng ?”

      Ly Tâm tối sầm mặt: “Lẽ nào được?”

      “Được, tất nhiên là được. thôi, tôi dạy cách chơi”. Tuấn Kỷ thấy Ly Tâm có vẻ vui, liền mỉm cười kéo tay Ly Tâm về phía bàn cờ bạc.

      “Đây là trò lớn , thích đặt bên nào đặt”. Tuấn Kỷ chọn trò chơi đơn giản nhất, kéo chiếc ghế để Ly Tâm ngồi xuống.

      Lớn là trò dễ chơi nhất trong cờ bạc. Ly Tâm vừa liếc qua hiểu ngay cách chơi. giơ tay lấy hết xèng từ trong tay Tuấn Kỷ đặt xuống bàn: “50 ngàn, mua lớn”.

      Người nhân viên chuẩn bị mở hộp xúc xắc mở to mắt nhìn Ly Tâm. Mấy người chơi bạc ngồi bên cạnh cũng quay sang nhìn . Ly Tâm bất giác cau mày. Sao thế, lẽ nào đặt nhầm cửa à?

      Tuấn Kỷ đứng bên cạnh cười gượng. ai đặt nhiều tiền khi chơi trò này. Ly Tâm vừa ra tay liền đặt những 50 ngàn đô la. Chỉ sợ cả đống xèng bàn cũng nhiều bằng từng đó. Xong rồi, ấy trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.

      “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai đặt lớn như vậy sao. Cuốn xéo ”. Tuấn Kỷ trừng mắt với mấy người đổ dồn ánh mắt vào Ly Tâm, cất giọng lạnh lùng.

      Ly Tâm nghe Tuấn Kỷ , bất giác trề môi. Thế này mà gọi là đặt nhiều ư, nghĩ vẫn là ít. phải đặt nhiều nhiều chút mới có thể gỡ lại.

      “Thua rồi”. Ly Tâm nhìn xúc xắc chỉ con số . Năm mươi ngàn đô bị nướng sạch trong nháy mắt. Ly Tâm hề đổi sắc mặt, quay sang Tuấn Kỷ, tỏ vẻ muốn đổi thêm xèng chơi tiếp.

      Thấy ánh mắt đói khát của nhà cái và ánh mắt hưng phấn của những người xung quanh hướng về Ly Tâm, Tuấn Kỷ lập tức kéo Ly Tâm ra ngoài. biết Ly Tâm có nhiều tiền và vung tiền cần suy nghĩ, hoàn toàn sai lầm khi chiều theo ý . Để bây giờ Ly Tâm thành tâm điểm chú ý.

    5. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 16: Người quen

      làm gì vậy? Tôi có muốn bỏ đâu”. Thấy Tuấn Kỷ lôi mình ra ngoài cửa sòng bạc, Ly Tâm trừng mắt nhìn .

      biết chơi ở lại đây làm gì. thôi, tôi đưa đến nơi rất tuyệt. Ở Las Vegas nhất định chỉ có casino mới hấp dẫn”. Tuấn Kỷ kéo Ly Tâm nhanh. Ánh mắt đói khát của đám người vừa rồi như muốn lột trần Ly Tâm. Ở nơi hỗn loạn này, vừa xinh đẹp vừa là mỏ vàng như Ly Tâm dễ gặp nguy hiểm.


      dưới bầu trời đêm bao la, Ly Tâm nhăn mặt: “ đừng cho tôi biết, đưa tôi đến đây là để ngắm trăng sao đấy nhé”.

      Tuấn Kỷ nở nụ cười méo xệch: “Ngắm sao? đừng gắn hành vi đó lên người tôi. Đối với những động thái được gọi là lãng mạn, tôi thực dám rờ tới. Tôi chỉ là người phàm phu tục tử, chơi nổi mấy trò cao nhã đó”.

      Ly Tâm liếc Tuấn Kỷ rồi ngó bốn xung quanh. trời quả nhiên có rất nhiều ngôi sao lúc tỏ lúc mờ. Ngắm sao sa mạc ư? Ly Tâm nhìn nhìn lại cũng thấy chẳng có gì hay ho cả.

      “Đến nơi rồi”.

      Ly Tâm nhìn về góc phố tối mờ mờ bày hai chiếc bàn, đơn độc dưới ánh đèn đường, xung quanh bóng người. So với khu vực sòng bạc vô cùng sầm uất nơi đây ràng là thế giới khác. ngờ ở Las Vegas cũng có nơi yên tĩnh như thế này.

      Ly Tâm nhăn mặt khi Tuấn Kỷ kéo ngồi xuống ghế: “Tôi muốn chơi trò đốt nến tâm với ”.

      Tuấn Kỷ khổ sở: “Dù muốn tôi cũng chẳng có tinh lực làm chuyện đó. Tôi xin nhắc lại, tôi là người phàm tục, chỉ làm những việc của người phàm tục”.

      Về điểm này Ly Tâm phủ nhận, vì các món ăn được bày lên bàn rất nhanh. Ly Tâm bây giờ hiểu Tuấn Kỷ quả nhiên là người phàm tục, chỉ biết nhét thức ăn vào bụng. Nhưng người phàm tục cũng có điểm tốt của họ. Vì cả buổi tối bỏ thời gian bên bàn Roulette nên bây giờ, Ly Tâm cảm thấy da bụng dính tận vào lưng sau. Nhìn đồ ăn ngon trước mắt, Ly Tâm lần đầu tiên cảm thấy Tuấn Kỷ cũng đến nỗi nào.

      “Đây là nhà hàng Trung Quốc, mùi vị được lắm. nếm thử ”.

      Ly Tâm gắp miếng thức ăn đen sì sì biết là món gì mà Tuấn Kỷ vừa chỉ. đưa lên miệng rồi gật đầu tán tưởng. Ngon quá, hương vị rất chuẩn, thích món ăn này.

      Nhìn Ly Tâm hề khách sáo thử hết món này đến món khác, Tuấn Kỷ vui vẻ cầm đũa. Lần đầu tiên gặp Ly Tâm biết là người thoải mái, tự nhiên, hề giả tạo. Khí chất đó của thực thu hút .

      Về vụ đua xe, qua điều tra, đoán ra phần nào. có vẻ bề ngoài lãnh đạm xa cách nhưng nội tâm có nguyên tắc và rất nhiệt tình. Điều đó khiến càng muốn chinh phục .

      Cạch, hai đôi đũa chạm vào nhau. Ly Tâm và Tuấn Kỷ tình cờ cùng gắp miếng cá cuối cùng đĩa. Ly Tâm vội mỉm cười với Tuấn Kỷ: “Phong độ, phong độ”.

      Tuấn Kỷ lắc đầu: “Phong độ có no bụng được đâu”. Ngừng lát, đột nhiên cười lớn: “Nhưng nếu là bạn của tôi, tôi nhường tất cả cho ấy”.

      Ly Tâm “hừm” tiếng. Tuấn Kỷ càng cười tươi hơn: “Làm bạn của tôi, cần gì tôi cũng cho . Sau này có tôi bảo vệ , dù đối thủ là Lam Bang, chúng cũng thể động đến người phụ nữ của tôi”.

      Ly Tâm nghe vậy, cảm thấy lai lịch của Tuấn Kỷ đơn giản, ta mới dám câu đó. đảo mắt vòng, đột nhiên mở miệng: “Bữa ăn hôm nay là mời hay tôi mời?”

      Tuấn Kỷ cảm thấy lạ lùng khi Ly Tâm tự nhiên hỏi câu này: “Nếu là mời sao?”

      Nụ cười môi Ly Tâm càng rạng rỡ hơn: “Thế xin bỏ đũa ra, tôi là chủ chi đấy”.

      Ánh mắt Tuấn Kỷ lóe lên tia thích thú: “Nếu tôi mời sao?”

      Ly Tâm chống tay trái lên cằm: “ có chắc mời?”

      Tuấn Kỷ gật đầu. để phụ nữ trả tiền là tác phong xưa nay của . Nhưng nếu câu trả lời của Ly Tâm khiến hài lòng, để thanh toán lần. để phụ nữ trả tiền, là tôn trọng đối phương và giữ phong độ của bản thân. Tuy nhiên, trường hợp đó thể áp dụng với Ly Tâm, vì chẳng coi phong độ của là cái đinh gì.

      Ly Tâm lập tức buông đũa, tiếp tục tranh giành với Tuấn Kỷ. quay đầu gọi to: “Ông chủ, cho thêm đĩa nữa ”. Bây giờ phải là thời buổi đói kém. bán bản thân vì miếng ăn ư? Người này coi thường quá.

      Tuấn Kỷ nghe xong bất giác cười ha hả. Cái Ly Tâm này quá thẳng thắn. Xem ra lời tỏ tình của thất bại rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời bị phụ nữ từ chối. Chuyện này khiến vừa tức vừa buồn cười, nhưng càng có ý định buông tay.

      “Món của các vị…”, ông chủ vẫn chưa dứt lời, đột nhiên có tiếng bánh xe ma sát mặt đường. chiếc motor được cải tiến lại lao nhanh về phía họ, ánh đèn pha sáng loáng.

      Ly Tâm bị ánh đèn pha chiếu lóa mắt, nhăn mặt nhíu mày. Ông chủ quán đứng bên cạnh lập tức buông đĩa thức ăn, nhảy sang bên tránh chiếc motor.

      Chiếc motor lao đến trước mặt Ly Tâm dừng lại. Người đàn ông xe chống chân xuống đất, lấy đà quay ngang xe, vừa vặn đối diện với Ly Tâm. Đôi lông mày của Ly Tâm càng nhíu chặt hơn.

      Phía xa xa có mấy chiếc ô tô chạy đến với tốc độ rất nhanh, đèn pha chiếu loang loáng. Người đàn ông lái chiếc motor lập tức rồ ga phóng . Mấy chiếc ô tô ở đằng sau bám đuổi theo.

      việc chỉ xảy ra trong chốc lát, quán ăn lại khôi phục khí tăm tối, yên tĩnh. Nhìn vẻ mặt khó coi của Ly Tâm, Tuấn Kỷ tỏ ra quan tâm: “ sợ lắm phải ? Có chuyện gì sao?”

      Ly Tâm trầm mặc lúc rồi đứng dậy: “ có gì, thôi. Tôi ăn no rồi, bây giờ cảm thấy hơi buồn ngủ”.

      Tuấn Kỷ mỉm cười đứng dậy. từng tận mắt chứng kiến cảnh Ly Tâm ăn xong buồn ngủ. Vì vậy, nhanh chóng thanh toán tiền rồi đưa Ly Tâm ra về.

      Ly Tâm lặng lẽ theo Tuấn Kỷ. Nhân lúc Tuấn Kỷ nhìn thấy, bàn tay phải của mở ra rồi lại nắm chặt, bên trong có thứ người đàn ông lái motor vừa đưa cho ai hay biết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :