1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đạo tình - Chu Ngọc [118C+4PN]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 62: Tìm lại tất cả

      Jiaowen trầm mặt : “Là Hải quan phòng cảnh giới”.

      Tề Mặc ra lệnh cho Hoàng Ưng: “Tăng nhanh tốc độ, cần giải quyết bên ngoài phạm vi an toàn của họ”. Hoàng Ưng vâng dạ rồi lập tức truyền lệnh cho thuộc hạ.

      Mặc dù đám Tề Mặc có mối quan hệ với số quan chức cấp cao như Bộ trưởng quốc phòng nhưng có nghĩa quen biết tất cả mọi người. Bộ phận Hải quan phòng tuy thuộc Bộ quốc phòng nhưng khi công khai đột nhập vào lãnh hải của họ, họ có quyền tiêu diệt trước báo cáo sau. Hơn nữa, dù Bộ quốc phòng nhận được tin, họ cũng trực tiếp can thiệp. Có những việc xảy ra lãnh thổ của bọn họ thể công khai thảo luận.


      “Rốt cuộc các là ai? Nếu còn khai báo danh tính, chúng tôi lập tức nổ súng”. Giọng uy nghiêm khoan nhượng truyền qua hệ thống liên lạc khiến Tề Mặc và Jiaowen bất giác nhíu mày.

      Tín hiệu rada đột nhiên rung . Đám Tề Mặc nhìn xuống màn hình hiển thị rada. Hệ thống phòng bên dưới bắt đầu khởi động, đầu pháo tập trung về hướng này. mặt biển, tàu tuần tra lao về phía bọn họ, bộ phận nhắm bắn quân hạm hướng về đội máy bay tiến gần đến lãnh thổ Australia.

      “Nhanh lên”. Jiaowen lên tiếng thúc giục. Còn lại hai chiếc máy bay vẫn chưa giải quyết xong, những máy bay khác bị khống chế đều giảm tốc độ tối đa, gần như giữ nguyên vị trí. Chỉ có hai chiếc máy bay vẫn ngừng tiến về phía trước.

      “Cảnh cáo, cảnh cáo. Có vật nguy hiểm tiến lại gần, có vật nguy hiểm tiến đến”. Bộ phận tự động dò tìm và máy quét máy bay Hoàng Ưng liên tục đưa ra thông báo. Đám Tề Mặc và Jiaowen đều nghe qua hệ thống thông tin.

      “Lái qua bên đó”. Jiaowen đột nhiên ra lệnh. Chiếc máy bay của Jiaowen vốn dừng trung phía sau lập tức tăng tốc, lao đến chiếc máy bay chở hàng bay đầu tiên. Jiaowen cầm khẩu súng bắn tỉa loại hình mới nhất, chĩa ra ngoài cửa sổ nhắm thẳng vào cơ trưởng chiếc máy bay chở hàng hỗn loạn.

      Pằng, tiếng nổ vang lên. Loạt đạn từ khẩu súng của Jiaowen bay xuyên qua cửa sổ làm bằng chất liệu đặc biệt trúng đầu tên cơ trưởng. Chiếc máy bay chở hàng người điều khiển khựng lại rồi nhanh chóng rơi xuống dưới.

      “Lão đại, khống chế thành công”. Chiếc máy bay rơi đột nhiên giữ thăng bằng rồi lại cất đầu bay lên cao, Jiaowen biết người của ta khống chế được chiếc máy bay chở hàng ta vừa ra tay.

      “Toàn bộ máy bay chở hàng quay đầu”. Jiaowen truyền lệnh qua hệ thống liên lạc nội bộ. Máy bay của ta cũng quay về khu vực an toàn.

      “Chúng tôi cảnh cáo lần cuối, chúng tôi cảnh cáo lần cuối”. Hải quan cảnh giới ở bên dưới cũng nhận thấy, đội máy bay bầu trời tấn công lẫn nhau. Họ hiểu chuyện gì xảy ra, đành lên tiếng cảnh cáo.

      “Lui lại”. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng, Những chiếc máy bay chở hàng được khống chế quay về điểm tập kết, nơi Hồng Ưng chờ sẵn để chuẩn bị đưa Trung Đông. trung chỉ còn lại máy bay chiến đấu, đặc biệt chiếc cuối cùng vẫn tiếp tục lao về phía trước.

      “Thông báo cho Hắc Ưng, tổng bộ điều chiếc máy bay chiến đấu loại hình mới nhất, gặp nhau ở Trung Á”. Tề Mặc vừa theo dõi tình hình, vừa ra lệnh cho Bạch Ưng. May mà lúc sản xuất, người của chế tạo thêm chiếc máy bay nên bây giờ mới có thể bù vào chiếc bị nổ tung. thể hủy thêm chiếc máy bay nào vì trong tay còn hàng tồn. Đây cũng là nguyên nhân khiến Tề Mặc chưa thể bỏ .

      Lô máy bay chiến đấu này vừa đắt tiền vừa có cầu rất cao nên chỉ sản xuất theo đơn đặt hàng. Tề gia thừa tiền sẵn của nên gặp những lô hàng có giá trị, họ thường sản xuất thêm để tự sử dụng. Do đó, chiếc máy bay bị hủy cũng sao, nhưng thể nhiều hơn.

      “Chuẩn bị bắn”. mệnh lệnh lạnh lùng vang lên, Tề Mặc nhíu chặt đôi lông mày. Đội máy bay của nằm ngoài khu vực an toàn sao, nhưng chiếc máy bay chiến đấu kia lọt vào phạm vi tập kích.

      đường màu trắng mắt thường nhìn thấy bay thẳng lên trung về phía đội máy bay. Hệ thống rada phát bị tập kích liền rung . tiếng nổ lớn vang lên trong trung. Chiếc máy bay của Hoàng Ưng ở phía trước kịp thời phát điều bất thường liền phóng quả tên lửa vào đạn pháo bay từ mặt đất, chặn đứng hiểm nguy ngay tức .

      Hoa lửa thắp sáng gian, những tín hiệu lấm chấm như các vì sao phủ kín màn hình rada. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, sắc mặt của Tề Mặc và Jiaowen trở nên rất khó coi. Họ biết hành động đáp trả cuộc tấn công của hệ thống phòng vệ Australia vừa rồi là hành vi khiêu khích. Lúc này, hệ thống pháo phòng ở bên dưới khởi động, các loại máy bay chuẩn bị cất cánh. Phía Australia coi tất cả máy bay lượn lờ trung là kẻ thù của họ.

      “Tôi cho các mười giây. Nếu giải quyết xong, tôi bắn tên lửa tiêu diệt các ”. Tề Mặc cất giọng bá đạo, gửi thông điệp cuối cùng đến người của Jiaowen chiếc máy bay chiến đấu chưa khống chế thành công.

      “Tề……”. Jiaowen biết trong tay Tề Mặc còn hàng dự trữ, lập tức hét lên ngăn cản. Nhưng chứng kiến vẻ mặt băng giá như thể lạnh hơn của Tề Mặc, Jiaowen nuốt những lời còn lại. Lúc này, tốt nhất nên nghi ngờ quyết định của Tề Mặc. dám ra lệnh hủy chiếc máy bay chiến đấu, tức là có cách giải quyết hậu .

      “Sáu giây, năm giây, bốn giây…”. Tề Mặc chậm rãi đếm ngược, tất cả mọi người nhúc nhích, chỉ căng mắt chăm chú theo dõi chiếc máy bay chiến đấu lắc lắc lại ở phía trước.

      “Đối phương cất cánh rồi”. Bạch Ưng nãy giờ quan sát phản ứng của Hải quan Australia, quay lại báo cáo với Tề Mặc.

      “Chuẩn bị quay về”. Tề Mặc ra lệnh, tất cả những chiếc máy bay quay đầu nhưng vẫn tạm dừng trung lập tức tăng tốc sau khi có lệnh của Tề Mặc.

      “Còn ba giây nữa, chiếc máy bay chiến đấu tiến vào tầm bắn của đối phương”. Jiaowen lên tiếng, gương mặt ta căng thẳng vô cùng.

      “Hai giây, giây. Chuẩn bị…”

      khống chế được rồi, chúng tôi quay về ngay”. Đúng lúc Tề Mặc đặt tay lên phím bắn tên lửa, hệ thống liên lạc đột nhiên truyền đến tiếng gấp gáp và hơi thở hổn hển. Chiếc máy bay chiến đấu phía trước quay đầu, bay theo của Tề Mặc.

      “Quay về”. Tề Mặc lạnh lùng.

      Trong chốc lát, tất cả máy bay trung lao nhanh về hướng ngược với đất Australia. Cũng vào lúc này, hệ thống phòng Australia đếm tới giây cuối cùng để bắn pháo. Những người dưới mặt đất sững sờ khi thấy đội máy bay xâm nhập bầu trời đột ngột quay đầu bay mất.

      “Đuổi…”. Hải quan Australia còn chưa kịp ra lệnh, họ bỗng nhận được mệnh lệnh từ Bộ quốc phòng và Cục an ninh quốc gia, cầu họ rút quân ngay lập tức. Vì vậy, họ chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn đội máy bay tung tích, đến bất thường, rồi đột nhiên biến mất.

      máy bay, Tề Mặc tựa người vào thành ghế phía sau, tay vẫn ôm chặt Ly Tâm. từ từ nhắm mắt, cảm nhận thấy đùi ướt rượt. Quần âu đen của ướt đẫm, từng giọt từng giọt chảy xuống sàn máy bay.

      “Lão đại, chân lão đại…”

      “Lão đại bị thương rồi”.

      Tề Mặc lịm trong tiếng thét hỗn loạn. Lúc nhảy xuống chiếc máy bay chiến đấu, viên đạn găm vào đùi . Bao nhiêu năm bị thương, hôm nay đúng là dịp hiếm có.

      ****************

      Trong tòa lâu đài của Jiaowen ở Italy. Ly Tâm chống tay lên cằm nhìn Tề Mặc nằm ngủ chiếc giường lớn. bao giờ nghĩ đến chuyện bị thương. Sau loạt hành động của ngày hôm qua, Ly Tâm đánh giá Tề Mặc phải người bình thường. Nếu thế giới này tồn tại siêu nhân, Ly Tâm tin chắc Tề Mặc là trong những người đó. Thế mà giờ đây siêu nhân lại bị thương. Dù chỉ là viên đạn găm vào đùi nhưng cũng đủ khiến Ly Tâm cảm thấy thể tin nổi.

      Ly Tâm vặn vặn lại cổ bị cứng đờ. tỉnh giấc sau khi máy bay về đến Italy. Vừa mở mắt, Ly Tâm liền chứng kiến cảnh Lập Hộ gắp viên đạn đùi Tề Mặc và cho uống thuốc giải độc tố số năm. Tề Mặc vẫn giữ bộ mặt bình thản như thường lệ, đến lông mày của cũng động đậy. Ly Tâm thể khâm phục sức chịu đựng của Tề Mặc.

      Cúi xuống thấy Tề Mặc nắm chặt tay mình, Ly Tâm bất giác vuốt mũi. Đến khi tỉnh dậy, Ly Tâm vẫn nắm tay Tề Mặc. Do đó thể thừa nhận, Tề Mặc nắm tay cũng chẳng có gì là sai. Bàn tay to lớn của bóp chặt tay , đến mức Ly Tâm cảm thấy rất mệt. thể động đậy, cũng thể chỗ khác, toàn thân cứng đờ.

      “Đây là thuốc giải, mau cho lão đại uống ”. Lập Hộ lên tiếng phá vỡ khí yên tĩnh. Ly Tâm chưa kịp quay lại, thuốc giải được đưa vào tay .

      “Sao vẫn phải uống?”. Nhìn lọ thuốc nước trong tay, Ly Tâm hơi nhíu mày. Tề Mặc mỗi tiếng uống lần, sáu tiếng trôi qua rồi, vẫn tiếp tục uống sao?

      Lập Hộ vừa kiểm tra vết thương của Tề Mặc vừa giải thích: “Bởi vì lão đại hít lượng độc tố số năm, vì vậy cần mỗi tiếng đồng hồ uống thuốc lần. Uống liền tám tiếng mới có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố khỏi cơ thể”.

      Ly Tâm nhăn mặt, nhìn Tề Mặc ngủ say lại nhìn xuống lọ thuốc. đột nhiên lên tiếng: “Lô hàng thế nào rồi?” gần như đánh cược cả mạng sống để lấy lại đống vũ khí đó, dù sao cũng nên tỏ ra quan tâm chút.

      Lập Hộ mỉm cười: “Jiaowen lão đại đích thân đưa hàng Trung Đông rồi. Nếu còn xảy ra vấn đề gì nữa, cần ra oai, đến lúc đó lão đại giải quyết ta”. xong Lập Hộ dọn số thuốc thừa rồi ra ngoài.

      Ly Tâm gật đầu. Thảo nào chẳng thấy bóng dáng Jiaowen, hóa ra ta thẳng đến Trung Đông. Tốt nhất ta đừng để xảy ra chuyện gì. Nếu lại có chuyện cần tìm đến Tề Mặc, rồi lại bị đưa vào chỗ chết. Đến lúc đó cần Tề Mặc động thủ, cũng xơi tái Jiaowen trước.

      Thấy Tề Mặc vẫn ngủ say sưa, Ly Tâm nhún vai. Sao Lập Hộ lại bắt cho Tề Mặc uống thuốc nữa, người bác sỹ là ta biết tồn tại để làm gì. Nghĩ nghĩ vậy, Ly Tâm vẫn rút ống hút nhựa ở bên cạnh đưa vào miệng Tề Mặc. đổ thuốc nước vào ống hút rồi cúi đầu ngậm đầu ống thổi thuốc vào miệng Tề Mặc.

      Độc tố số năm có tác dụng phá hoạt thần kinh con người. Lượng độc tố lọt vào cơ thể Tề Mặc sau khi phát tán đến nỗi khiến mất mạng nhưng cũng đủ khiến lịm . Lần đầu tiên Ly Tâm cho Tề Mặc uống thuốc, biết làm thế nào để cạy miệng . Cuối cùng, Ly Tâm đành phải tìm ống hút nhét vào mồm . Lúc đó Lập Hộ đứng bên cạnh còn cười ngoác miệng: “Tôi tưởng cho lão đại uống thuốc thuốc bằng phương pháp hô hấp nhân tạo”.

      Ly Tâm liếc Lập Hộ đầy khinh bỉ. Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, thứ gì chẳng có. Nhân loại phát triển đến ngày hôm nay, hơn động vật cao cấp khác ở chỗ biết sử dụng công cụ. Nếu việc cỏn con này cũng phải dùng đến cơ thể, nhân loại trở về thời kỳ vượn người mất.

      Nghĩ đến đây, Ly Tâm lại thấy khinh thường Lập Hộ. Tề Mặc đột ngột mở to hai mắt, khiến Ly Tâm liền bị mắc nghẹn ở cổ họng. ngậm thuốc của Tề Mặc, nhổ ra được, nuốt vào cũng xong.

      Tề Mặc đảo mắt nhìn Ly Tâm. ném chiếc ống hút nối giữa miệng hai người sang bên rồi giơ tay kéo mạnh gáy Ly Tâm xuống và phủ miệng lên đôi môi đỏ mọng của .

      Ly Tâm ngây người. còn chưa kịp phản ứng, thuốc trong miệng bị Tề Mặc mút hết. Sau khi hút hết thuốc trong miệng Ly Tâm, Tề Mặc nhấc cổ Ly Tâm lên cao chút.

      Ly Tâm cau mày. Đây là nụ hôn đầu của . À quên… đúng, nụ hôn đầu bị Tề Mặc cướp mất lúc ở máy bay. Nếu chuyện này với Tề Mặc, chắc chắn bị ném bay . Dù sao Tề Mặc cũng phải loại người hạ lưu, về điểm này Ly Tâm hơn ai hết.

      “Bỏ tôi ra”. Ly Tâm bị Tề Mặc xách cổ áo treo đầu . nghiến răng hét lớn. Lần này đúng là cứu , có quyền hung hăng tý.

      Tề Mặc thay đổi sắc mặt. ấn đầu Ly Tâm xuống, khiến nằm đè lên ngực . Tề Mặc liền ôm chặt Ly Tâm vào lòng.

      “Bỏ tôi ra, tôi muốn ngủ”. Ly Tâm ngủ liên tục hơn ngày, bây giờ tỉnh táo hơn lúc nào hết, buồn ngủ chút nào. Bị Tề Mặc ôm chặt, Ly Tâm bất giác giãy giụa, miệng la hét lớn tiếng.

      “Tôi hỏi ”. Giọng lạnh lùng của Tề Mặc vang bên tai Ly Tâm. Ly Tâm lập tức ngậm miệng, ngẩng cổ nhìn ngược lên cằm Tề Mặc. Ly Tâm than trời, sao có thể quên bản tính độc tôn của , nghĩ đến mới là chuyện lạ.

      Nằm ngực Tề Mặc, cảm nhận bàn tay của vuốt tóc , vừa theo quy luật vừa dịu dàng. Tuy so với người khác vẫn là nặng tay, nhưng đối với người có sức mạnh như Tề Mặc, đây tuyệt đối là động tác dịu dàng. Nghe nhịp tim đập bình ổn trong lồng ngực Tề Mặc, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của , Ly Tâm bất giác bị thu hút. vô ý thức sờ tay lên bộ ngực trần của Tề Mặc. Cảm nhận được sức mạnh từ bắp thịt rắn chắc như pho tượng đồng, Ly Tâm có chút cảm khái. Làm thế nào mới có thể tạo ra thân hình cường tráng như Tề Mặc, nếu cũng có tốt quá. Đến lúc đó chẳng sợ Tề Mặc, mà dùng nắm đấm đấu trực tiếp đấu với , xem ai sợ ai.

      muốn thưởng gì?” Tề Mặc đột ngột lên tiếng. Ly Tâm nằm ngực Tề Mặc sững người trong giây lát. Hiếm có dịp Tề Mặc chủ động nhắc đến chuyện thưởng cho , Ly Tâm liền ngẩng đầu nhìn cằm , miệng cười hỉ hả: “ biết rồi còn gì? Lần này chắc có thành ý đấy chứ?”

      Trước đó, Tề Mặc Ly Tâm chỉ tình cờ cứu nên tính công lao. Lần này tuy Ly Tâm bị Lập Hộ đẩy xuống dưới chứ phải tự nguyện nhưng thực tế, cũng hơi hơi muốn cứu . Hơn nữa, tình huống lần này vô cùng nguy hiểm nên coi như lập công lớn.

      “Đổi thứ khác”. Vẫn là ngữ khí lãnh đạm của Tề Mặc.

      Ly Tâm nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt đầy thất vọng. chỉ có nguyện vọng là tìm hiểu tung tích của Tùy Tâm, tại sao lần nào cũng phải thương lượng với . Ly Tâm che dấu phẫn nộ: “Tại sao? Lẽ nào mạng sống của đủ để đổi lấy tung tích của Tùy Tâm?”

      Tề Mặc lên tiếng: “Chỉ vì tung tích của ta, mới bán mạng cứu tôi?”. Giọng hạ xuống mức độ.

      Ly Tâm sờ mũi: “Cũng hẳn như vậy. Ở vào hoàn cảnh đó nếu tôi có thể cứu, tôi quản ngại. Tôi đâu có thời gian nghĩ ngợi nhiều. Tề lão đại, rộng lượng tha cho Tùy Tâm có được ?”. Ly Tâm giở chiêu nũng nịu, nhưng biết có tác dụng với Tề Mặc.

      Tề Mặc có thể nhận thấy những lời của Ly Tâm là lòng. vỗ lên đầu Ly Tâm, ngữ khí đỡ băng giá hẳn: “Tôi có thể hứa lấy mạng ta”.

    2. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 63 : Uyên ương hí thủy (Tắm uyên ương)

      Nghe Tề Mặc vậy, Ly Tâm dấu vẻ vui mừng. định nhoài người lên để đối diện với Tề Mặc chuyện nhưng bị giữ chặt ở ngực. Ly Tâm lườm Tề Mặc: “ được hành hạ chị ấy”. muốn Tùy Tâm rơi vào hoàn cảnh tội chết có thể miễn, tội sống tha.

      “Chờ xem biểu của thế nào”. Tề Mặc trả lời lãnh đạm.

      Ly Tâm thầm rủa Tề Mặc trong lòng. Trong khi đó, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ khiến gương mặt sáng bừng. Ly Tâm cười với Tề Mặc: “Tôi người hầu tốt của lão đại”.

      Tề Mặc lạnh lùng hừm tiếng rồi xoay người nằm nghiêng, giữ chặt Ly Tâm trong lòng: “Ngủ thêm ”.

      Ly Tâm bất giác cau mày. Lúc này, nằm đối diện với Tề Mặc, nhắm mắt ngủ. Ly Tâm chớp chớp mắt, ngủ ngủ, Tề Mặc là lão đại, còn là người hầu của nên chỉ có thể tuân lệnh.

      đêm trôi qua rất nhanh. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ vào trong phòng. Bị ánh sáng chiếu vào mặt, Ly Tâm liền mở mắt, vươn vai.

      “Lão đại, đến giờ thay thuốc rồi”. Lập Hộ gõ cửa cộc cộc và lên tiếng.

      “Vào ”. Tề Mặc lạnh lùng. Ly Tâm quay đầu thấy Tề Mặc ngồi bên bàn sách cách giường xa, chăm chú xem thứ gì đó.

      “Lão đại, vết thương…”.

      “Lại đây”. Lập Hộ chưa hết câu, Tề Mặc đột ngột lên tiếng mà hề quay đầu. Ly Tâm bất giác sờ trán, vừa gọi ?

      làm ”. Vẫn là giọng lãnh đạm của Tề Mặc. Ly Tâm nhìn khay vải băng, kéo và thuốc tay Lập Hộ. Tề Mặc ra lệnh thay thuốc cho sao?

      Lập Hộ nghe vậy liền cười híp mắt với Ly Tâm. ta tự giác đưa khay đồ cho và tỏ ra nghiêm túc: “Tôi giao lão đại cho đấy”. xong, Lập Hộ liền lùi ra phía sau rồi nhanh chóng mất hút.

      Tề Mặc đứng dậy ngồi lên giường, bình thản nhìn Ly Tâm đứng chết lặng chỗ. Ly Tâm nhăn nhó với Tề Mặc: “Tề lão đại, tôi thạo công việc này. Nếu làm đau , cũng đừng trách tôi đấy”. xong liền mỉm cười đến bên Tề Mặc.

      Có câu “Ba mươi năm ở phía đông Hoàng hà, ba mươi năm ở phía tây Hoàng Hà” ( câu trong “Nho lâm ngoại sử”, ý sông Hoàng Hà thường đổi dòng, nơi vốn ở phía Đông sau khi đổi dòng biến thành phía Tây), chuyện đời thay đổi trong chớp mắt. Ly Tâm mới bị Tề Mặc dày vò vài hôm trước, bây giờ có cơ hội báo thù. Lần này, có thể quang minh chính đại ra tay, cả thù cũ thù mới trả cho lượt.

      Tề Mặc cau mày giục: “Nhanh lên”.

      Ly Tâm liền gật đầu: “Ok, tôi làm ngay”. Vừa vừa bước nhanh tới.

      Tề Mặc ngồi im giường, hề có ý tự cởi quần để Ly Tâm thay thuốc. Ly Tâm lườm , đúng là lão đại có khác. đặt khay thuốc và với tay cởi dây đai quần .

      Vết thương của Tề Mặc nằm ở đùi phải. Ly Tâm từ từ tụt quần Tề Mặc. Thấy vết máu đọng xung quanh lớp vải băng, Ly Tâm cúi đầu nhếch mép cười và bắt đầu xử lý vết thương.

      “Tôi xin lỗi, Tề lão đại, tay nghề của tôi kém lắm”. ấn ấn vào vết thương, Ly Tâm cảm thấy cơ bắp dưới tay rung . Ly Tâm vội vàng lời xin lỗi, bàn tay vẫn giữ nguyên chỗ.

      “Chảy máu rồi. Lão đại, cố chịu đựng nhé”.

      “Tôi xin lỗi…”

      “A…xin lỗi ”.

      Trong căn phòng rộng ngoài tiếng kêu của Ly Tâm, có bất cứ tiếng động nào khác.

      lúc sau, Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc: “Sao lại như vậy? Tôi phải băng bó thế nào đây?”. Vết thương vốn khép miệng, bị Ly Tâm vần vò hồi, bây giờ ngừng rỉ máu. Dù Ly Tâm xử lý kiểu gì, máu từ vết thương vẫn cứ tuôn ra, chảy xuống đùi Tề Mặc và nhuốm đỏ hai bàn tay Ly Tâm.

      Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm: “Giỡn đủ chưa?”. Nghe Tề Mặc vậy, Ly Tâm bất giác đỏ mặt. Tề Mặc ngăn cản hành động của , Ly Tâm còn tưởng tin thạo việc xử lý vết thương. Ai ngờ Tề Mặc nhìn ra ý đồ của . Bị Tề Mặc hỏi câu đó, Ly Tâm biết trả lời thế nào. Dù sao cũng hại nằm giường mất mấy ngày, khiến đau đớn lâu như vậy. Nhưng có lẽ…Tề Mặc cũng phải cố ý.

      “Tôi gọi Lập Hộ”. Ly Tâm cắn môi, quay người ra ngoài. chỉ là muốn khiến Tề Mặc chịu khổ giống như chứ có mục đích nào khác. Nhưng nếu để Tề Mặc mất nhiều máu, biết hậu quả như thế nào.

      Từ , Ly Tâm toàn tự mình băng bó vết thương. Mặc dù phải bị đạn bắn nhưng cũng là vết thương tóe máu. Hành động vừa rồi của nằm trong tầm kiểm soát, cùng lắm chỉ mất tý máu. Nhưng hiểu tại sao vết thương của Tề Mặc chảy nhiều máu như vậy. Ly Tâm chưa gặp tình huống tương tự nên hơi hoảng loạn.

      “Lại đây”. Thấy Ly Tâm quay người bước , Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Việc cỏn con này còn xử lý xong, có tư cách gì làm người của tôi? Lại đây giải quyết ”.

      Nhìn vẻ kiên định trong ánh mắt Tề Mặc, Ly Tâm bất giác cắn môi rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Tề Mặc. khẽ: “Tôi biết đấy. hãy dạy tôi”. biết cách xử lý vết thương kỳ lạ này.

      “Viên đạn m16 có lực rất mạnh, lại tự động phát nổ khi gặp cản trở nên càng gia tăng phạm vi bị thương”. Tề Mặc cúi đầu nhìn Ly Tâm nỗ lực cầm máu. bình thản như phải là người bị thương: “Vết thương ở bề mặt da rất , nhưng bên trong càng sâu hơn. Khi bị vần vò, vết thương ngừng lan rộng và chảy máu”.

      Nghe Tề Mặc giải thích, Ly Tâm nghiến răng nghiến lợi, đôi bàn tay nhanh chóng băng bó vết thương theo cách đặc biệt của .

      Sau hồi, vết thương đùi Tề Mặc cuối cùng cũng cầm máu. Hai bàn tay Ly Tâm nhuộm màu đỏ đáng sợ. lau tay rồi đứng dậy nhìn Tề Mặc: “Xin lỗi, Tề lão đại”.

      Tề Mặc lãnh đạm: “Hủy bỏ công lao của lần này”.

      Ly Tâm sa sầm mặt. Thảo nào Tề Mặc để yên khi giở trò vết thương của . Với tính cách của Tề Mặc, đánh trận rồi ném ra ngoài mà để mặc giày vò vết thương đúng là chuyện lạ. Hóa ra Tề Mặc muốn khấu trừ công lao của . Tề Mặc ác , chiêu này còn tàn nhẫn hơn việc đánh đòn hoặc ném Ly Tâm ra ngoài. Tề Mặc tìm thấy nhược điểm của .

      Ly Tâm cười giả lả: “Tề lão đại. Sao có thể làm vậy, vừa hứa với tôi rồi”.

      “Tôi nhớ tôi hứa với . Đó là do muốn”. Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm. vốn có ý định thưởng cho . Dù sao lần này cũng lập công lớn, cứu thoát chết. phải hạng người chịu thừa nhận công lao của thuộc hạ. luôn công minh trong việc thưởng phạt nên mới hỏi Ly Tâm xem muốn nhận phần thưởng gì. Có điều, người phụ nữ này trí nhớ tốt, dám giở trò với , vậy đừng trách giữ lời.

      Nghe Tề Mặc vậy, Ly Tâm tái mét mặt. Tề Mặc hứa động đến Tùy Tâm, còn có thể cho thêm phần thưởng khác. Lần này coi như xong rồi. Nếu sớm biết Tề Mặc cứng rắn như vậy, thèm nhanh tay băng bó cho .

      “Đổi chiếc khác”. Nhìn xuống thấy quần lót bị dính đầy máu, Tề Mặc cau mày lên tiếng. Ly Tâm chuẩn bị lấy quần lót mới nhưng khựng lại khi thấy Tề Mặc thẳng vào nhà tắm.

      thể tắm rửa”. Ly Tâm nhanh chóng vớ chiếc quần lót rồi chạy theo Tề Mặc vào nhà tắm. Vết thương thể bị dính nước. Lúc bị thương, Tề Mặc cũng cho tắm rửa.

      Tề Mặc đứng ở bên cạnh bồn tắm đưa mắt qua Ly Tâm. ngồi xuống bệ màu trắng sứ bồn tắm, cất giọng lạnh lùng: “ tắm cho tôi”.

      đùa đấy à, tôi…”. Ly Tâm chưa hết câu phản đối, bị ánh mắt băng giá của Tề Mặc làm cho cứng họng.

      “Nhanh lên”. Thấy Ly Tâm đứng im chỗ, Tề Mặc lên tiếng thúc giục.

      Thấy sắc mặt Tề Mặc có vẻ mất kiên nhẫn, Ly Tâm liền nắm chặt tay bước về phía . Ly Tâm giúp Tề Mặc cởi quần áo. Làn da màu đồng và cơ bắp rắn chắc thể sức mạnh hơn người của Tề Mặc dần lộ ra trước mắt Ly Tâm. Tề Mặc nhắm mắt ngồi tựa vào bồn tắm. Đối diện với thân hình chút che đậy của , Ly Tâm bất giác đỏ mặt.

      Tuy Ly Tâm từng chứng kiến Tề Mặc khỏa thân, cũng từng giúp mặc quần áo nhưng đó chỉ là khoảnh khắc rất nhanh. Đây là lần đầu tiên giúp tắm rửa. Mặc dù biết Tề Mặc có hứng thú với phụ nữ nhưng vẫn khiến Ly Tâm cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

      Ly Tâm cầm chiếc khăn mặt ướt lau vết máu xung quanh chỗ bị thương của Tề Mặc. Ly Tâm biết Tề Mặc khó chịu khi thấy chân dính đầy máu nên mới đòi tắm. Đây là sai sót của nên còn cách nào khác ngoài việc tuân lệnh.

      Dòng nước ấm từ từ chảy qua ngực Tề Mặc. Làn da màu đồng, cơ bắp rắn chắc và thân hình có tỷ lệ hoàn hảo của khi ướt đẫm mang lại cảm giác vô cùng gợi cảm. gợi cảm toát ra từ cơ thể Tề Mặc pha trộn sức mạnh và hoang dã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt. Ly Tâm càng đỏ mặt hơn, Tề Mặc gợi cảm quả là ý nghĩ kỳ quái.

      Bên đùi bị thương của Tề Mặc được Ly Tâm gác lên thành bồn, để tránh bị nước dính vào. May mà vết máu còn chưa khô hẳn nên Ly Tâm dễ dàng lau sạch. Từng giọt nước như hạt thủy tinh đọng cơ thể trần truồng của Tề Mặc, khiến gương mặt Ly Tâm càng đỏ ửng.

      “Quay người lại”. Ly Tâm nhàng lau người Tề Mặc, đột ngột cất giọng lạnh lùng ra lệnh cho . Ly Tâm hơi ngây người. Tề Mặc bắt quay lại tắm cho kiểu gì? Tuy nhiên, Ly Tâm vẫn làm theo lời Tề Mặc quay lưng về phía .

      Xoạt xoạt, tiếng xé vải vang lên. Ly Tâm chỉ cảm thấy bờ lưng lạnh toát, hai mảnh áo nổi lên mặt nước. Ly Tâm theo phản xạ giơ hai tay che ngực rồi quay đầu hét lớn: “ làm gì…Á á á…”. cơn đau dội tới khiến thể hết câu.

      Tề Mặc ở đằng sau ôm chặt eo Ly Tâm và kéo đến trước ngực . giữ chặt người Ly Tâm cho động đậy. Tề Mặc chăm chú nhìn vết tím bầm lưng Ly Tâm. Tối qua lúc ôm Ly Tâm ngủ, phát mỗi khi nằm thẳng, cả người liền run . Tề Mặc đoán vết thương lưng có lẽ nghiêm trọng hơn tưởng. Lúc này, nhìn cổ tay Ly Tâm nổi gân xanh khi bị túm chặt, còn lưng là di chứng của vụ thủy áp dưới tàu ngầm, Tề Mặc đột nhiên xuất cảm xúc khó thành lời.

      “Đau quá”. Ly Tâm giãy giụa, hòng thoát khỏi đụng chạm của Tề Mặc.

      được động đậy”. Tề Mặc càng siết chặt eo Ly Tâm. Biểu bì lưng Ly Tâm nứt toác, máu đọng chảy ra ngoài. Nếu kịp thời xử lý, vết thương lưng ngày càng nghiêm trọng. Tề Mặc tay kẹp chặt thân hình ngừn giãy giụa của Ly Tâm, tay ra sức bóp nặn máu đọng trong vết thương.

      Hai tay Ly Tâm nắm chặt cánh tay Tề Mặc vòng qua eo . đau đến mức toàn thân lấm tấm mồ hôi. Vết thương lưng vốn tê liệt có bất cứ cảm giác nào, bây giờ bị Tề Mặc động vào, nỗi đau dường như xuyên qua tim. Ly Tâm lắc đầu quầy quậy: “Đừng, đừng mà”.

      Thấy tay tiện xử lý vết thương của Ly Tâm, Tề Mặc cau mày. dùng hai tay xoay người Ly Tâm đối diện với . ấn đầu Ly Tâm xuống vai mình rồi cất giọng lạnh lùng: “Ôm chặt lấy tôi, vết thương lưng cần xử lý ngay”.

      Đầu Ly Tâm gục xuống vai Tề Mặc. Nghe vậy, liền giơ hai tay ôm chặt thắt lưng và nghiến răng cố gắng chịu đựng đau đớn tột cùng.

      “Đau, đau quá. Đau đấy”. Nỗi đau dội từ lưng đến trước lồng ngực, khiến Ly Tâm thể kìm chế tiếng rên la. Vết thương để thời gian càng trở nên đau hơn khi bị Tề Mặc nắn bóp.

      Máu đen từ vết thương chảy xuống lưng Ly Tâm, sau đó dòng máu đỏ trào ra. Tề Mặc giữ đầu Ly Tâm : “Cố gắng chịu lúc, rất đau đấy”. Vừa , vừa mở vòi nước lạnh ở bên cạnh phun vào lưng Ly Tâm.

      “A…Tề Mặc, đau quá…”. Dòng nước lạnh dội xuống làn da bỏng rát của Ly Tâm. bất giác dùng toàn lực ôm chặt lấy Tề Mặc và há miệng cắn vào đầu vai .

      Lưng Ly Tâm được dòng nước lạnh gột rửa sạch máu đen. Nhìn bộ dạng thảm thương của và những vết tím đen nổi bật làn da trắng muốt rất khó coi, Tề Mặc bất giác cau mày. Từ khi theo , mới bị thương tích đầy mình. Nhớ đến chuyện Ly Tâm từng đỡ hộ viên đạn, Tề Mặc vô ý thức đưa tay vuốt tóc Ly Tâm : “Sau này xảy ra nữa”.

      Trong cơn mê man vì đau đớn, Ly Tâm chú ý đến câu của Tề Mặc. chỉ ôm chặt người , cứ như việc ôm giúp giảm bớt nỗi đau.

      Tề Mặc đưa hai tay ôm Ly Tâm vào lòng, chỉnh lại tư thế trước người . Tề Mặc vẫn để mặc Ly Tâm cắn vai . từ từ cúi đầu ngoạm vào cổ Ly Tâm, day day lại như dã thú thưởng thức mùi vị thơm ngon của con mồi, giống như nâng niu món đồ quý giá, càng giống trạng thái chiếm hữu tuyệt đối.

      Đau đớn ở lưng giảm , Ly Tâm cảm thấy trong miệng có mùi máu tanh nên ngẩng đầu. Đúng lúc này, Tề Mặc đột ngột nghiến rất mạnh cổ Ly Tâm khiến đau đến mức giật nảy mình.

      làm gì đó? Bỏ tôi ra”. Bị Tề Mặc cắn cổ, Ly Tâm chỉ biết đập tay liên hồi vào lưng Tề Mặc. theo Tề Mặc thời gian, khả năng chịu đau của Ly Tâm tăng lên tương đối. Bị Tề Mặc cắn, Ly Tâm chỉ thấy đau đớn trong giây lát, còn lại là cảm giác tê tê. Chỉ có điều, tư thế thân mật khiến mấy dễ chịu.

      Ly Tâm đột nhiên cảm thấy Tề Mặc giống như con sư tử, còn là con mồi bị bắt được. thưởng thức miếng mồi ngon miệng. thể kêu rên, cũng thể động đậy, chỉ có thể chờ chết hoặc là thuần phục vĩnh viễn.

      Đến khi hai hàm răng bập sâu vào da thịt Ly Tâm, Tề Mặc mới nhả ra. Lúc này, vết răng cổ rớm máu. Ánh mắt lóe lên đốm lửa, phát sáng đến kinh hồn. Tề Mặc vẫn ôm chặt Ly Tâm, từ từ cúi xuống liếm mút vệt máu cổ và hôn lên vết cắn.

      “Tề Mặc, muốn gì?” Ly Tâm cố gắng giãy giụa nhằm thoát khỏi đôi cánh tay cứng như thép của . càng bị Tề Mặc siết chặt hơn, đến mức có cảm giác tức thở. Đồng thời, Tề Mặc tiếp tục cúi đầu hôn cổ Ly Tâm, khiến càng có cảm giác buồn buồn. Ly Tâm đập tay liên hồi lên lưng Tề Mặc trong kinh ngạc và hoảng loạn.

      Tề Mặc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Ly Tâm, cất giọng trầm trầm: “Mộc Ly Tâm! Em mang dấu ấn của Tề Mặc tôi. Cả đời này, dù có chết em cũng chỉ có thể chết trong tay tôi”. Vừa , vừa vuốt lên vết răng. Từ trước đến nay, Tề Mặc biết thế nào là dịu dàng. chỉ biết khi muốn, nhất định đánh dấu riêng của , để trở thành vật sở hữu của .

      Nhìn ngọn lửa có thể đốt cháy người và vẻ kiên quyết thể cự tuyệt trong đáy mắt Tề Mặc, Ly Tâm bất giác toát mồ hôi lạnh. Trước đây, mặc dù biết Tề Mặc là người bá đạo nhưng Ly Tâm bao giờ có cảm giác giết chết hoặc khôngbuông tha khi rời khỏi . Hôm nay, nghe Tề Mặc tuyên bố cách trịnh trọng như vậy, Ly Tâm đột nhiên có cảm giác chẳng lành, có lẽ cả đời này cũng thể thoát khỏi .

      Thấy Ly Tâm nhìn mình chăm chú, Tề Mặc nhếch mép nở nụ cười lạnh lùng pha trộn vẻ vui mừng hiếm thấy. cúi xuống rút chiếc nhẫn hình con chim ưng bay tay rồi đeo vào ngón tay Ly Tâm.

      Tề Mặc nhấc cằm Ly Tâm rành rọt từng từ : “Đây là thứ tượng trưng cho thân phận của Tề Gia. Hôm nay, tôi trao nó cho em, đồng nghĩa với việc thừa nhận em trở thành thành viên của Tề Gia, thành người của tôi. Sau này, em có thân phận tương đương đám Hồng Ưng. Em đừng làm tôi thất vọng”. xong ôm Ly Tâm ra khỏi nhà tắm.

      Vào lúc Ly Tâm nắm chặt tay Tề Mặc máy bay, cảm nhận thấy nương tựa và phó thác của dành cho . Chỉ cần lòng theo , coi là chủ nhân, là thượng đế của còn khiếm khuyết cũng sao cả. Tề Mặc bỏ qua người phụ nữ tên Mộc Ly Tâm. Người lựa chọn cả đời này tuyệt đối từ bỏ.

      Ly Tâm bị Tề Mặc bế , hai thân thể ở trần ngừng ma sát. Cảm thấy da Tề Mặc ngừng đụng chạm vào da thịt mình, Ly Tâm bất giác đỏ mặt. kịp tiêu hóa lời Tề Mặc vừa , chỉ biết hét lớn: “Mau thả tôi xuống. Tôi có thể tự , mau bỏ tôi xuống ”. Đáng tiếc, Tề Mặc phải loại người nghe lời .

      Tề Mặc để Ly Tâm nằm úp sấp giường, nhàng bôi thuốc lên lưng . Ly Tâm đảo mắt lượt quanh căn phòng trống rồi lại nhìn chiếc nhẫn tay. vùi đầu vào gối, thở hơi dài. Tại sao mọi chuyện ngày càng xa rời suy nghĩ ban đầu của ? Càng sống lâu với Tề Mặc, càng chứng kiến bá đạo và lợi hại của Tề Mặc, nhưng cơ hội thoát thân của cũng hơn.

      lúc sau, bụng Ly Tâm sôi òng ọc. Bị hành hạ cả buổi sáng mà chưa có thứ gì nhét vào bụng, Ly Tâm đói đến mức quên cả mỏi mệt. quyết định tiếp tục nghĩ ngợi. Dù sao bây giờ giải quyết cơn đói là chuyện quan trọng nhất, mọi việc khác tính sau. Nghĩ đến đây, Ly Tâm liền xuống giường định ra ngoài.

      “Lại đây”. Tề Mặc cúi đầu xem thứ gì đó ở phòng khách. với Ly Tâm mà ngẩng đầu nhìn . Ly Tâm biết Tề Mặc là người vô cùng nhạy cảm nên lặng lẽ về phía .

      “Tôi đói rồi”. Ly Tâm ngồi xuống bên cạnh Tề Mặc, vỗ lên bụng ra hiệu cho Tề Mặc.

      Tề Mặc lên tiếng. Ly Tâm vừa định mở miệng, quản gia trung niên biết xuất từ bao giờ cúi người cung kính với Ly Tâm: “Tiểu thư muốn ăn món gì, thích khẩu vị như thế nào? Tiểu thư cứ dặn dò”.

      Ly Tâm hơi cau mày. Kể từ lúc theo Tề Mặc, chưa nhận được tiếp đãi như thế này bao giờ. Đưa mắt nhìn chiếc nhẫn con chim ưng tay, Ly Tâm ngồi thẳng người rành rọt: “Gà cung bạo, miến cay, mực thiên hương, xách bò mẫu đơn, canh đơn hồng”.

      “Vâng ạ. Tiểu thư hãy đợi lát”. Người quản gia vẫn cúi người, giật lùi về phía sau rồi nhanh chóng mất dạng. Ly Tâm bất giác vuốt mũi, đãi ngộ đúng là tốt hơn nhiều.

      “Lão đại, có kết quả xét nghiệm máu của Ly Tâm rồi”. Lập Hộ nhanh về phía hai người, trong tay ta cầm tờ giấy.

      “Có vấn đề gì ?”. Ly Tâm liền quay sang hỏi Lập Hộ.

    3. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 64 : Trung Đông

      Lập Hộ mỉm cười trả lời. ta đột nhiên phát chiếc nhẫn ngón tay Ly Tâm nên bất giác nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt ngờ vực. Ly Tâm né tránh ánh mắt Lập Hộ, giơ tay đến trước mặt ta: “Có vấn đề gì sao?”

      có”. Lập Hộ lấy lại thần trí, tươi cười với Ly Tâm.

      Tề Mặc ở bên cạnh ngẩng đầu, cất giọng trầm trầm: “ ”.

      Lập Hộ hắng tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc: “Máu của ấy bình thường, có dấu hiệu bị nhiễm xạ”. Ly Tâm liền thở phào nhõm. Đây là kết quả muốn nghe nhất.

      “Có điều, nhóm máu thuộc loại hy hữu. Cho đến nay thế giới hình như chưa phát ra trường hợp tương tự. Đây là nhóm máu vô cùng hiếm”. Lập Hộ cung kính đưa bản xét nghiệm cho Tề Mặc. Tề Mặc hơi cau mày, đón lấy tờ xét nghiệm rồi xem chăm chú.

      “Lão đại, Jiaowen lão đại muốn chuyện điện thoại với lão đại ạ”. Bạch Ưng biết tới từ lúc nào, lên tiếng bẩm báo.

      Tề Mặc sa sầm mặt: “ nghe”.

      Thấy Tề Mặc từ chối cách dứt khoát, Ly Tâm ngẩng đầu nhìn . Có điều, sức hút của Tề Mặc thể bằng đồ ăn ngon vừa được đem lên, Ly Tâm lại cắm đầu thưởng thức mỹ vị.

      Bạch Ưng mỉm cười: “Tôi với Jiaowen lão đại rằng lão đại giúp ta nữa. Nhưng ta cứ nhất định đòi chuyện với lão đại”.

      Lập Hộ lắc đầu: “Chuyến vừa rồi phải lão đại giúp ta lấy hàng về, đồng thời giải quyết lô phiền phức cho ta, biết ta tính sao. Bây giờ còn dám tìm đến lão đại, Jiaowen chắc muốn bị ăn đòn đây”.

      Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Để ta tự giải quyết”.

      “Tề! Nếu tôi có thể tự giải quyết, tôi nhờ ra mặt làm gì?”. Giọng của Jiaowen đột nhiên vọng tới. Bạch Ưng và Lập Hộ quay đầu, thấy Hoàng Ưng tay cầm điện thoại vào, thanh từ điện thoại được chỉnh đến mức lớn nhất.

      muốn tôi làm gì?” Tề Mặc liếc Hoàng Ưng, lên tiếng hỏi Jiaowen.

      Giọng Jiaowen đầy vẻ bất lực: “Tề, cục diện ở Trung Đông quá phức tạp. Tôi có khả năng bảo bọn họ khai thông tuyến hàng cho tôi qua. Tề, hãy ra mặt giúp tôi . Nếu , lô hàng này thể đến nơi đúng hẹn”.

      Ly Tâm vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe. Thấy giọng khẩn cầu của Jiaowen, bất thể kìm chế nổi, cất giọng ngờ vực: “ có phải là lão đại đấy?”. Tiếng năn nỉ ỉ ôi của Jiaowen khiến người nghe nổi da gà, làm cho Ly Tâm hết muốn ăn. Jiaowen chẳng có tư thế của lão đại chút nào. Nếu ra ta là trùm Mafia, chắc người khác cười té ghế.

      “Tôi phải chắc? Tề, nhanh lên . Tôi tới gần Trung Á rồi, sắp tiến vào biên giới Trung Đông. Tôi phát tín hiệu chào hỏi mà chẳng ai thèm để ý đến tôi”. Đối mặt với hoài nghi của Ly Tâm, Jiaowen chỉ biết vừa vừa nghiến răng ken két. Nếu bây giờ phải ta khẩn cầu Tề Mặc, ta cho Ly Tâm biết, rốt cuộc ta có tư cách làm lão đại hay .

      Nghe Jiaowen vậy, sắc mặt Tề Mặc càng u hơn. Hoàng Ưng đứng bên cạnh vội lên tiếng: “Lão đại, lô hàng đó là của chúng ta”.

      Tề Mặc đảo mắt qua Hoàng Ưng. Nếu lô hàng này phải của , mặc kệ sống chết của Jiaowen. Giúp Jiaowen cướp hàng về, bây giờ lại phải ra mặt giải quyết đường hàng . Jiaowen mà ở trước mặt vào lúc này, muốn đấm ta phát.

      “Đồ vô dụng”. Giọng lạnh lùng của Tề Mặc như xuống đến độ. Qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng thở phào của Jiaowen ở đầu kia. Tề Mặc mắng câu đó có nghĩa nhận lời. Jiaowen dám thêm câu nào lập tức tắt máy, để Tề Mặc có cơ hội giáo huấn ta.

      ra Jiaowen cũng muốn cúi đầu trước Tề Mặc, nhưng ta còn cách nào khác. Ở vùng đất phức tạp như Trung Đông, Jiaowen có thực lực bằng Tề Mặc. Vì nhu cầu về vũ khí ở Trung Đông vô cùng lớn, nên bất cứ thế lực nào cũng kính nể Tề Mặc. Trong khi đó, bọn họ chẳng coi ta ra gì. MaFia Italy là tổ chức hắc bang có lịch sử lâu đời nổi tiếng thế giới, nhưng thế lực của Jiaowen thể tiến vào khu vực Trung Đông. Vì vậy, ta có thể nghêng ngang ở châu Âu và châu Mỹ, còn mảnh đất Trung Đông, ta vẫn phải cúi đầu thận trọng.

      Hoàng Ưng, Bạch Ưng và Lập Hộ bất giác cười thầm khi chứng kiến cử chỉ của Jiaowen. Do lô hàng được vận chuyển bằng đường hàng chứ theo lộ trình như kế hoạch ban đầu nên thời gian mấy cấp bách. Chỉ cần bọn họ khai thông đường hàng , lô hàng đến nơi ngay lập tức. Vì vậy, bọn họ sợ thể giao hàng đúng kế hoạch.

      “Liên hệ với mấy vị tù trưởng (tiểu vương), là tôi cần mượn đường bay”. Tề Mặc dặn dò. Khi nào xong việc, nhất định phải cho Jiaowen trận mới được.

      “Vâng ạ”. Hoàng Ưng gật đầu và ra ngoài. Tề Mặc rất có ảnh hưởng ở khu vực Trung Đông. Chỉ cần đề xuất mượn đường bay, phía Trung Đông mở đường hàng cho cần hỏi chuyển hàng cho người nào.

      Sau khi xử lý xong vụ hàng hóa, thấy còn vấn đề gì, Bạch Ưng rút chiếc hoa tai đá quý đỏ đưa cho Tề Mặc: “Cái này hơi phức tạp, từng bộ phận liên kết với nhau. Nếu cố tình xâm nhập, cấu tạo bên trong bị phá hủy. Tôi thể tìm ra kết cấu, thiết kế và tính năng của nó”.

      Nghe Bạch Ưng vậy, Tề Mặc quay đầu về phía Ly Tâm. Lúc này trợn tròn mắt nhìn chiếc hoa tai đá quý đỏ. Thấy Tề Mặc nhìn mình, Ly Tâm lập tức cúi gằm mặt, giả bộ thấy . , đồ của rơi vào tay người khác cũng chẳng thể làm gì. Hơn nữa, hoa tai có đôi kết nối với nhau. Thiếu chiếc còn lại tai , giỏi như Bạch Ưng cũng đừng hòng tìm ra nguyên lý và tính năng của nó.

      “Làm lại ”. Tề Mặc dùng hai ngón tay kẹp chiếc hoa tai đưa cho Ly Tâm.

      Ly Tâm ngẩng đầu hỏi: “Làm gì cơ?”

      Tề Mặc đưa mắt liếc chiếc hoa tai tai Ly Tâm, cất giọng lạnh nhạt: “Màu sắc xấu quá”.

      Ly Tâm cau mày, Tề Mặc chê màu sắc khó coi? Đôi hoa tai đá quý đỏ của khó coi ở điểm nào? đeo lên cũng thấy đẹp đấy chứ. Ly Tâm bất giác trừng mắt với Tề Mặc: “Lão đại. biết thưởng thức màu sắc đừng có phát biểu linh tinh. Hoa tai của tôi xấu ở điểm nào?”

      Nghe Ly Tâm vậy, Tề Mặc cau mày nhìn Ly Tâm. Ly Tâm đột nhiên cảm thấy bầu khí lạnh bao phủ xung quanh . liền nở nụ cười tươi: “Hihi, lão đại, tôi sai rồi, sai rồi. Có điều, tôi mất mười năm mới hoàn thành đôi hoa tai này. Trong khoảng thời gian đó, tôi phải chỉnh chỉnh lại nhiều lần. Bây giờ bảo tôi làm cái mới, vấn đề có vẻ hơi nghiêm trọng đấy”.

      Ly Tâm dối. phải học chuyên ngành này. Chỉ là tự lần mò, tự tìm ra nguyên lý từ thực tiễn, làm đến đâu chỉnh sửa đến đó. Nếu bảo làm cái mới, có lẽ phải nghiên cứu lại từ đầu.

      Thần sắc Tề Mặc càng trầm khi nghe Ly Tâm bộc bạch. ném chiếc hoa tai đến trước mặt Ly Tâm, cất giọng lạnh lùng: “Hãy sửa lại bề ngoài, hình dáng khó coi quá”.

      Ly Tâm nhăn mặt khi thấy Tề Mặc tỏ ra vô cùng khó tính. nhặt chiếc hoa tai lên phân trần: “Lão đại! Rốt cuộc muốn gì? Hoa tai của tôi có đôi, mỗi chiếc đều có tác dụng riêng của nó. bảo tôi phải sửa thế nào?”

      Tề Mặc im lặng lát rồi đột nhiên lên tiếng: “Lại đây”.

      Ly Tâm liếc qua Tề Mặc, thấy vẻ mặt trầm trầm, có bất cứ biểu nào. hiểu ý đồ của Tề Mặc, nhưng cũng nghe lời về phía .

      “Đeo vào”. Vẫn là giọng lãnh đạm của Tề Mặc.

      Ly Tâm trợn mắt: “Lão đại, muốn…”

      “Nhanh lên”. Tề Mặc lên tiếng, giọng có vẻ mất kiên nhẫn.

      Ly Tâm cứng họng, nhìn chiếc hoa tai đầy vẻ nữ tính trong tay mình rồi lại nhìn tai Tề Mặc. Nếu Tề Mặc đeo thứ này, biết hiệu quả như thế nào. Đồng thời, Ly Tâm cảm thấy phẫn nộ trước hành vi cướp bóc trắng trợn của Tề Mặc. Đây là đồ của , vậy mà quay vòng còn thuộc về .

      Nhưng dù có nghiến răng nghiến lợi tức tối đến mấy cũng chẳng làm gì được Tề Mặc. Thế là Ly Tâm ngoan ngoãn đeo hoa tai cho Tề Mặc. Mái tóc đen của trùm đến tai, khiến chiếc hoa tai đỏ nửa kín nửa hở, mang lại cảm giác thể mô tả thành lời. Màu đỏ phối hợp với màu tóc đen nhánh, tạo thành tương phản đặc biệt.

      Ly Tâm rời mắt khỏi chiếc hoa tai đá đỏ của tai Tề Mặc. Chiếc hoa tai còn vẻ nữ tính và dịu dàng, ngược lại mang đến hưng phấn khi nhìn thấy máu đỏ. Đúng vậy, trang sức màu đỏ duy nhất người Tề Mặc kết hợp với dáng vẻ lạnh lùng của , tạo thành phong cách thời trang ôn hòa, mà mang lại cảm giác máu tươi. Chiếc hoa tai càng khiến Tề Mặc trở nên ngông cuồng và lạnh lẽo vô tình hơn.

      Ly Tâm lắc đầu bất lực. Vật trang sức của phụ nữ đeo người , những khiến khí chất của bị suy yếu mà còn tạo ra hiệu quả khác biệt. Ly Tâm bất giác sờ lên chiếc còn lại tai , đúng là hết nổi.

      “Sử dụng thế nào?”. Tề Mặc sờ vào chiếc hoa tai vừa xuyên qua tai , lên tiếng hỏi Ly Tâm.

      biết nhìn hàng đấy”. Ly Tâm lẩm bẩm trong miệng. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Tề Mặc, Ly Tâm miễn cưỡng tươi cười. Tề Mặc đúng là kẻ cướp hơn kém. những bị cướp đồ, mà còn buộc phải phun ra cách sử dụng, quả là người vô dụng.

      “Lão đại, tù trưởng Bunu đồng ý”. Ly Tâm vừa định chỉ Tề Mặc cách sử dụng chiếc hoa tai, Hoàng Ưng đột nhiên vào bẩm báo.

      “Lại là tù trưởng Bunu. Con người này sao phiền phức vậy?” Lập Hộ nãy giờ đứng sau chứng kiến màn kịch hay giữa Tề Mặc và Ly Tâm tỏ thái độ hài lòng.

      “Vâng, rất là phiền phức. Nhưng đường hàng của ông ta nằm ở vị trí trung tâm. Nếu ông ta cho qua, chúng ta dễ giải quyết”. Bạch Ưng cau mày giải thích.

      Tề Mặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “ cầu của ông ta?”

      Bạch Ưng : “Ông ta muốn lão đại đích thân gặp ông ta”.

      Tề Mặc nghe vậy bất giác cau mày. Lập Hộ lớn tiếng: “Ghê gớm , ông ta muốn bắt chẹt chúng ta”.

      Bạch Ưng mở miệng: “Ai bảo ông ta có thế lực lớn nhất Trung Đông. Hơn nữa lần này chúng ta cần đến phận của ông ta. Biết là bị ông ta bắt bí cũng chẳng có cách nào khác”

      Hoàng Ưng lắc đầu: “Tôi thấy hình như phải. Nghe khẩu khí của ông ta có vẻ rất sốt ruột. Khi tôi gọi điện thoại bảo lão đại cần mượn phận, ông ta giống như trút được gánh nặng. Có điều, ông ta tỏ thái độ khá kiên quyết, nhất định bắt lão đại gặp ông ta. Khi nào lão đại đến gặp ông ta, ông ta lập tức cho phép hàng của chúng ta qua phận của ông ta”.

      Tề Mặc nghe xong liền cất giọng lạnh lùng: “Chuẩn bị máy bay”.

      Hoàng Ưng vâng dạ rồi nhanh chóng ra ngoài. Lập Hộ và Bạch Ưng đưa mắt nhìn nhau và lắc đầu. Lần này, bọn họ bị kẻ khác uy hiếp, cũng chỉ vì bọn họ cần đến người đó nên đành chịu. Đợi vụ này giải quyết xong, ai dám uy hiếm Tề Mặc, bọn họ bắt chúng trả giá, bất kể chúng là thế lực lớn nhất Trung Đông.

      Tề Mặc giang tay bế Ly Tâm ra ngoài. Ly Tâm liền túm chặt lấy Tề Mặc ngừng giãy giụa: “Tôi . Lão đại, tôi vẫn là bệnh nhân, tôi ”. Theo Đông Nam Á, chỉ còn nửa sinh mạng về đến châu Âu. Theo châu Úc chuyến, mất hai phần ba tính mạng. Bây giờ mà cùng Trung Đông gì đó, chưa chắc còn mạng lết về, đánh chết cũng .

      Tề Mặc ôm ngang eo Ly Tâm, cố tránh đụng vào vết thương lưng . Nghe Ly Tâm vậy, liền thả xuống và lạnh nhạt “Ở lại cũng được”. xong, liền ra ngoài, như hề có ý định làm khó .

      Thấy Tề Mặc dễ dàng bỏ qua cho mình, Ly Tâm còn chưa kịp mừng rỡ, Lập Hộ đến tươi cười với : “ đừng quên, Feiyusi vừa mới bị lão đại giết chết. Ở đây có xáo trộn lớn đấy”.

      Ly Tâm sững người: “Ý là gì?”

      Lập Hộ cười nhếch mép trả lời. qua Ly Tâm, ta quay lại vẫy tay chào tạm biệt rồi theo Tề Mặc ra ngoài.

    4. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 65: Máu kỳ lạ (I)

      Đập vào mắt phải là căn phòng u, cũng phải cảnh tượng đáng sợ, mà là những cỗ máy ngừng chuyển động. Trong phòng chỉ có vài người chăm chú theo dõi thiết bị ở vị trí trung tâm. Hóa ra đây phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

      Đám Tề Mặc bất giác cau mày. Phía trước đặt nhiều máy móc như vậy mà chỉ có vài người điều khiển, thêm vào đó là bộ mặt nghiêm túc của tộc trưởng Bunu, xem ra vấn đề phải đơn giản.

      “Khoáng thạch Titan”. Bạch Ưng lên tiếng khi nhìn thấy cục khoáng thạch màu xám bạc trong cỗ máy giữa phòng.

      Tề Mặc đưa mắt qua tộc trưởng Bunu đứng bên cạnh, cất giọng lạnh lùng: “Tộc trưởng muốn tôi đến đây để xem thứ này?”

      Titan là kim loại thuộc loại quý hiếm, trong những nguyên liệu tốt nhất dùng để chế tạo máy bay và tàu bè. Tuy đứng vào hàng ngũ hy hữu nhưng thế giới có ít nơi tàng trữ đến cả ngàn tấn vạn tấn Titan. Vì vậy, Titan quý bằng những kim loại hiếm khác. Tề Gia là nhà sản xuất vũ khí nên lạ gì nguyên liệu sản xuất máy bay chiến đấu hay quân hạm. Bạch Ưng lại là người chuyên phụ trách về phương diện này nên ta thoạt nhìn nhận ra ngay.

      Tộc trưởng Bunu gật đầu: “Đúng là tôi muốn cho các xem thứ này. Nhưng nó phải là khoáng thạch Titan”.

      Bạch Ưng hơi sững người. ta từ từ tiến lại gần quan sát cục khoáng thạch. Nó có màu xám bạc, nhưng trắng hơn khoáng thạch Titan chút. ta ngẫm nghĩ hồi vẫn đoán ra là thứ gì.

      “Đây là kết quả trắc nghiệm. Tề lão đại, xem ”. Tộc trưởng Bunu lấy tập tài liệu từ nhân viên thí nghiệm rồi quay sang đưa cho Tề Mặc.

      Tề Mặc đảo mắt qua tập tài liệu, đột ngột lên tiếng: “Tecneti” (PS: Công thức hóa học Tc). Câu của Tề Mặc khiến Bạch Ưng lập tức đổi sắc mặt. Lập Hộ và Hoàng Ưng đứng ở đằng sau kinh ngạc liếc nhìn nhau rồi quay đầu nhìn cục khoáng thạch màu xám bạc đặt ở trung tâm căn phòng.

      Tộc trưởng Bunu gật đầu: “Đúng vậy. Đây phải là khoáng thạch Titan mà là Tecneti”.

      Tề Mặc trầm ngâm gần đến chỗ cục khoáng thạch nhìn ngó hồi, cất giọng lạnh lùng: “Đây phải là trò đùa đâu”.

      Tộc trưởng Bunu bước đến bên Tề Mặc, chậm rãi từng từ: “Tôi biết đây phải là trò đùa. Vì vậy tôi mới tìm đến . Việc phát ra thứ này khiến thế giới có thay đổi vô cùng to lớn”. Đôi mắt ông ta lóe lên tia đầy hưng phấn.

      Tề Mặc cau mày nhìn cục khoáng thạch trước mặt. Tecneti là kim loại cực kỳ quý hiếm, có sẵn trong thiên nhiên mà có thể được tinh luyện từ trong lòng khoáng thạch Titan. Tecneti là nguyên tố quan trọng hàng đầu của phản ứng phân hạch hạt nhân, có tác dụng lớn trong lĩnh vực vũ khí hạt nhân. Bởi vì Tecneti chỉ có thể tạo thành từ quá trình tinh luyện nên máy móc và kỹ thuật đòi hỏi cầu rất cao, có công nghệ nhất định thể tinh luyện ra Tecneti nguyên chất.

      Vậy mà cục khoáng thạch màu xám bạc trước mặt trực tiếp chứa nguyên tố Tecneti. Điều này khiến đám Tề Mặc vô cùng khỏi sững sờ. Nếu Tecneti thực tồn tại trong thiên nhiên, Tề Mặc có thể dự đoán thế giới thay đổi như thế nào khi nó được khai thác.

      Thấy Tề Mặc lên tiếng, tộc trưởng Bunu quay đầu với Bạch Ưng: “Tôi biết là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ở đây tôi còn khoáng thạch nguyên dạng chưa từng động đến, có thể đích thân kiểm tra”. xong, ông ta chỉ tay về cục khoáng thạch bị đậy kín ở giữa phòng.

      Nghe tộc trưởng Bunu vậy, Bạch Ưng ngẩng đầu nhìn Tề Mặc. Tề Mặc vẫn chăm chú quan sát khoáng thạch màu xám bạc, đầu gật đầu biểu thị Bạch Ưng hãy đích thân xác nhận. Nhận được đồng ý của Tề Mặc, Bạch Ưng sang bên cạnh mặc bộ quần áo chống bức xạ.

      Nắp thủy tinh mở ra, Bạch Ưng mình vào trong, bắt đầu tiến hành phân tích khoáng thạch. Ở bên ngoài, Tề Mặc và tộc trưởng Bunu đều im lặng, chăm chú theo dõi cử động của Bạch Ưng, chờ đợi Bạch Ưng báo cáo kết quả.

      Ly Tâm hoàn toàn mù mờ về nguyên tố quý hiếm. Chứng kiến vẻ mặt nghiêm túc của Tề Mặc, bất giác đưa mắt về cục khoáng thạch màu xám bạc ở giữa phòng. biết đây là thứ gì, có tác dụng như thế nào mà khiến người đến núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt cũng thay đổi thần sắc như Tề Mặc lại có vẻ căng thẳng đến mức đó. Ly Tâm tò mò tiến lại gần cục đá để nhìn hơn.

      Bên trong chụp thủy tinh, Bạch Ưng tập trung tinh thần tiến hành kiểm trắc. Gương mặt ta dần dần bộc lộ kinh ngạc, khiến Tề Mặc đứng bên ngoài hơi nhíu mày.

      “Lão đại, đúng là Tecneti”. Bạch Ưng chui ra khỏi nắp thủy tinh, gương mặt vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên. Đây đúng là kiện động trời. đời này tồn tại khoáng thạch chứa tecneti. Đây tuyệt đối là phát hai, là phát to lớn phủ nhận các lý luận về nguyên tố hữu.

      Tề Mặc gật đầu rồi quay người về phía tộc trưởng Bunu: “Ngài muốn thế nào?”.

      Thấy Tề Mặc vòng vo tam quốc, tộc trưởng Bunu thẳng thắn đưa ra đề nghị: “Tề lão đại, tôi muốn tiến hành vụ giao dịch với ”.

      Tề Mặc hắng giọng: “Ngài muốn bán cho tôi?”

      Tộc trưởng Bunu gật đầu rồi lại lắc đầu: “Vừa đúng vừa . Tôi ngại cho biết, cục khoáng thạch này là do thuộc hạ của tôi vô tình lượm về. Nghe nơi đó có rất nhiều khoáng thạch tương tự. cũng biết đấy, thứ này tuy quý giá nhưng chẳng có tác dụng đối với tôi. Nếu tôi giữ trong tay, nó trở thành mầm mống gây họa cũng biết chừng. Ngược lại, nó hữu dụng đối với . Đây là trong những nguyên liệu sản xuất vũ khí hạt nhân. Có nó, sau này đối thủ trong giới buôn bán vũ khí thế giới”.

      đến đây, tộc trưởng Bunu mỉm cười. Có trong tay nguyên liệu độc nhất vô nhị này, Tề Mặc những có thể trở thành lão đại của thế giới ngầm, mà còn là bá chủ bất cứ quốc gia nào cũng phải nể mặt.

      Tề Mặc cất giọng trầm trầm: “Ngài muốn bao nhiêu?”

      Nghe Tề Mặc vậy, tộc trưởng Bunu biết đồng ý hợp tác với ông ta. Ông ta tỏ ra bình thản: “Tôi cũng xin thẳng, tôi chỉ cung cấp tin tức cho , những việc khác tôi can thiệp. Khẩu vị của tôi lớn lắm, tôi chỉ lấy hai mươi phần trăm lợi nhuận, còn lại phần ”.

      Tề Mặc hắng giọng: “Vụ này rất nguy hiểm”.

      Tộc trưởng Bunu mỉm cười. Tề Mặc đoán ra, ông ta cũng cần dấu diếm. Ông ta nhìn Tề Mặc chăm chú: “Đúng là rất nguy hiểm. Thuộc hạ của tôi tuy vô tình lượm được nhưng ai sống sót. Tôi liên tiếp cử mấy đợt , cuối cùng chỉ người mang nó về cho tôi. Người đó sau khi về đến đây cũng lìa đời. Hình như nguyên tố phóng xạ của khoáng thạch làm thay đổi năng lượng và cấu tạo cơ thể của thổ dân địa phương, mức độ vượt quá giới hạn của người bình thường. Mấy thuộc hạ xuất sắc nhất của tôi đều bỏ mạng trong vụ này”.

      Lập Hộ đứng đằng sau lên tiếng: “Tại sao tộc trưởng Bunu lại muốn hợp tác với chúng tôi?”

      Tộc trưởng Bunu quay người nhìn Lập Hộ, ông ta thản nhiên: “Lẽ nào các cần?”

      Thấy phản ứng của tộc trưởng Bunu, Bạch Ưng mở miệng: “Tộc trưởng rất minh”.

      Đúng vậy, bọn họ cần đến thứ đó. Vũ khí hạt nhân phải loại vũ khí được đặt mua bừa bãi và dễ dàng sản xuất, nhưng nếu nguyên tố biến dị như Tecneti bị người khác phát và sử dụng, hậu quả rất khó lường.

      Nghe câu của Bạch Ưng, nụ cười môi tộc trưởng Bunu càng rộng hơn: “ dám”. Tộc trưởng Bunu biết, nếu ông ta sử dụng khoáng thạch Tecneti vào mục đích nào đó, chuyện ông ta phát ra thứ quý hiếm này sớm muộn gì cũng bị lộ ra bên ngoài. Dựa vào thế lực của ông ta chắc giữ được khoáng thạch. Dầu mỏ khiến khu vực Trung Đông chiến loạn liên miên. Cộng thêm khoáng thạch Tecneti, khu vực này chắc chắn bị hủy diệt trong nay mai. Vì vậy, tộc trưởng Bunu cần hết sức thận trọng.

      Còn nếu bỏ khoáng thạch đó quá thiệt, phát lớn như vậy mà bị chôn vùi đáng tiếc. Cách tốt nhất là bán tin cho thế lực lớn. Dù sao tiền nhiều tiền ít thành vấn đề, quan trọng hơn là thiết lập mối quan hệ, chỉ có lợi cho tộc trưởng Bunu chứ có hại. Trong số những nhà sản xuất vũ khí có máu mặt thế giới, Tề Mặc là đối tượng tốt nhất. có thế lực mạnh, tuy ra tay tàn nhẫn nhưng lại là người có quy tắc và giữ chữ tín. hoàn toàn là đối tượng có thể hợp tác.

      Tề Mặc phất tay ngắt lời mấy người ở bên cạnh. cất giọng lạnh lùng: “Được, tôi đồng ý”.

      Tộc trưởng Bunu tươi cười rạng rỡ: “Tốt lắm. Tôi chỉ địa điểm và…”

      “Mau lại đây”. Tộc trưởng Bunu còn chưa dứt câu, Lập Hộ đột ngột hét lớn. Tiếng hét của ta có vẻ rất khẩn trương, khiến tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt ta.

      Lúc này, Ly Tâm đứng ở nơi gần nắp thủy tinh nhất. vẫn chăm chú quan sát cục khoáng thạch màu xám bạc. Nghe tiếng hét của Lập Hộ, Ly Tâm giật bắn mình. còn chưa kịp định thần, lực mạnh kéo về hướng ngược lại.

      làm gì vậy?”. Ly Tâm bị kéo mạnh về đằng sau, mất thăng bằng ngồi phịch xuống đất. Ly Tâm nghiến răng nhìn Bạch Ưng, người vừa kéo .

      Sắc mặt Tề Mặc lạnh lẽo như núi băng ngàn năm trong giây lát. giơ tay định túm lấy Ly Tâm. Bạch Ưng đứng bên cạnh Ly Tâm thấy vậy lập tức ngăn cản: “Đừng động vào ấy”.

      Ly Tâm chống tay xuống đất đứng dậy. Đám Tề Mặc, Bạch Ưng và Lập Hộ nhìn bằng vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt chứa đựng lo âu. Ly Tâm bất giác toát mồ hôi lạnh, hất cằm hỏi: “Chuyện gì vậy?”

      “Mau đóng nắp phòng hộ”. Sắc mặt Tộc trưởng Bunu rất khó coi, ông ta ra lệnh cho mấy nhân viên nghiên cứu.

      “Kiểm tra ”. Tề Mặc vừa mở miệng vừa đẩy Bạch Ưng, định về phía Ly Tâm.

      được đâu ạ. Độ phóng xạ của Tecneti mạnh gấp nhiều lần so với lần trước”. Bạch Ưng nghiến răng chặn người Tề Mặc, cho Tề Mặc qua. Hoàng Ưng cũng tiến lên đứng trước Tề Mặc, để thể tiến lại gần Ly Tâm.

      Tề Mặc cất giọng đầy nộ khí: “Tránh ra”.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bạch Ưng và Hoàng Ưng còn chưa có phản ứng, Ly Tâm lên tiếng hỏi. làm sai chuyện gì, chỉ đứng ở đó quan sát mà thôi. Vậy tại sao mọi người lại đối xử với như vậy?

      đứng ở khu vực phóng xạ”. Lập Hộ nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt căng thẳng. ta nhanh chóng chỉnh lại máy móc, chuẩn bị tiến hành kiểm tra cho Ly Tâm.

      Ly Tâm sững sờ. quay đầu nhìn, thấy nắp thủy tinh nhanh chóng được đóng kín. nhân viên nghiên cứu của tộc trưởng Bunu vội vàng phân bua: “Là lỗi của chúng tôi, là lỗi của chúng tôi”.

      Vừa rồi, khi Bạch Ưng ra khỏi cỗ máy thí nghiệm, nhân viên nghiên cứu của tộc trưởng Bunu đóng kín nắp thủy tinh mà để lại khe . Đám Tề Mặc đứng ở góc bên này sao, còn Ly Tâm vừa vặn đối diện với khe đó. Do bị khuất tầm mắt nên ai phát ra sơ suất. Đến khi Lập Hộ tới mới phát giác Ly Tâm gặp nguy hiểm.

      Ly Tâm tái mét mặt, hai tay cuộn thành nắm đấm đứng bất động tại chỗ. nghiến răng nghiến lợi nhìn Tề Mặc. để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ trước đó, chỉ nghe thấy câu về sau của Bạch Ưng “Độ phóng xạ của Tecneti mạnh gấp nhiều lần so với lần trước”.

      Tộc trưởng Bunu thấy vậy phất tay thúc giục: “Nhanh lên, mau kiểm tra ”. xong ông ta đích thân chạy đến bên máy kiểm tra xem xét tình hình. Đây là sai sót từ phía ông ta. Tề Mặc bao nhiêu năm nay thấy bóng đàn bà ở bên cạnh, bây giờ phá lệ mới có người. Nếu ta bị nhiễm xạ, biết tức giận đến mức nào. Có khi vụ mua bán chưa thành, ông ta phải đền mạng cũng biết chừng.

      Tề Mặc nắm chặt tay Ly Tâm, dẫn đến trước thiết bị kiểm tra. vỗ vai Ly Tâm và cất giọng lạnh lùng: “Vào trong . Hãy nhớ đến lời tôi trước kia”.

      Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc. Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo và nghiêm túc của , đột nhiên cảm thấy yên lòng. Tề Mặc từng , dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đảm bảo sống thêm năm mươi năm. Tề Mặc hứa, nhất định làm được. Nghĩ đến đây, Ly Tâm hít hơi sâu rồi chui vào trong máy.

      Đám Hoàng Ưng và Bạch Ưng đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt họ che dấu kinh ngạc. Họ thấy Ly Tâm điềm tĩnh vào trong máy kiểm tra. Tuy họ nhìn vẻ mặt của nhưng bộ dạng của toát ra kiên cường hiếm thấy. Đây là lần thứ hai Ly Tâm bị chất phóng xạ xâm hại. Lần này là khảo nghiệm về tâm sinh lý vô cùng lớn đối với Ly Tâm. Hoàng Ưng và Bạch Ưng thầm thán phục Ly Tâm khi thấy bình tĩnh như vậy.

      “Tộc trưởng Bunu, tốt nhất đừng xảy ra vấn đề gì. Nếu …”. Tề Mặc lạnh lùng nhìn tộc trưởng Bunu. hết câu nhưng ngữ khí hàm chứa uy hiếp rệt.

      Tộc trưởng Bunu đưa mắt về phía Bạch Ưng và Hoàng Ưng, thấy thần sắc bọn họ đầy sát khí, ông ta bất giác cúi gằm mặt. Sau đó, tộc trưởng Bunu quay đầu về phía Tề Mặc chăm chú theo dõi thiết bị kiểm tra có Ly Tâm: “Nếu xảy ra vấn đề, chúng tôi chịu trách nhiệm”. Nghe câu này, mấy người nhân viên nghiên cứu ở bên cạnh bất giác run lẩy bẩy.

      Tecneti có độ phóng xạ tương đối mạnh. Muốn đến gần nó phải phòng hộ cẩn thận. Vừa rồi Ly Tâm đứng ở ngay khu vực nắp thủy tinh chưa đóng kín, lại có bất cứ bảo hộ nào. Tuy đối diện trực tiếp với cục khoáng thạch nhưng chắc chắn bị nhiễm xạ. Về điểm này, đám nhân viên nghiên cứu có thể khẳng định. Vì vậy, khi nghe tộc trưởng Bunu chịu trách nhiệm, khác nào bọn họ bị tuyên án tử hình, họ làm sao có thể bình tĩnh nổi.

    5. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 65: Máu kỳ lạ (II)

      “Tập trung vào, nếu tôi giết chết các ngay bây giờ”. Mấy nhân viên nghiên cứu kiểm tra cho Ly Tâm tay run lẩy bẩy, điều khiển thiết bị cách khó nhọc. Tề Mặc với họ bằng giọng vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt phóng ra tia giết người.

      “Vâng…vâng ạ”. Đám nghiên cứu viên cố gắng đè nỗi sợ hãi, cùng Lập Hộ tiến hành lấy máu từ trong người Ly Tâm.


      Ở trong thiết bị kiểm tra, Ly Tâm tái mét mặt. Hai tay bị khóa vào hai bên, chỉ có thể cử động năm ngón tay. Lúc này, Ly Tâm cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, chặt đến mức nổi các khớp. phải cố gắng hết sức mới có thể khống chế run rẩy. Vô số mũi kim tiêm cắm người Ly Tâm, nhanh chóng rút máu từ người vào ống truyền. Ly Tâm cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền. Chứng kiến bộ dạng đau đớn vừa mềm yếu vừa kiên cường của Ly Tâm, Tề Mặc càng nhíu chặt đôi lông mày.

      Tề Mặc đứng sang bên cạnh thiết bị kiểm tra, thò tay vào trong máy nắm lấy bàn tay cuộn lại của Ly Tâm. Tề Mặc cảm thấy Ly Tâm túm chặt tay trong giây lát, như muốn truyền bớt cho đau đớn của . Ánh mắt Tề Mặc càng lạnh hơn. siết mạnh tay Ly Tâm, ngầm biểu thị luôn ở bên cạnh .

      “Chức năng gan bình thường”

      “Chứng năng phổi bình thường”

      “Xét nghiệm máu bình thường”.

      Từng hạng mục lần lượt thông báo kết quả. Gương mặt đám nhân viên nghiên cứu lộ vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng. kia có vấn đề gì, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

      Lập Hộ đứng bên cạnh thiết bị kiểm tra. ta đích thân tiến hành phân tích nên kết quả rất đáng tin cậy. Có điều, Ly Tâm đứng ở cự ly gần mà bị nhiễm xạ, chuyện này khó tin. Lập Hộ nhíu mày lên tiếng: “Kiểm tra lại”.

      Ở bên cạnh, Bạch Ưng cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe kết quả kiểm tra. Tecneti có tính phóng xạ ớn, độ nhiễm xạ nghiêm trọng. Dưới trướng ta có đội các nhà khoa học về ngành hóa nên ta biết hơn ai hết. Ly Tâm ở khoảng cách gần mà bị nhiễm xạ, chứng tỏ phải khoáng thạch Tecneti kia có vấn đề bản thân Ly Tâm có vấn đề. Bạch Ưng chăm chú dõi theo Lập Hộ.

      Ly Tâm vừa thở phào nhõm, nghe Lập Hộ thông báo kiểm tra lại, toàn thân bất giác run rẩy. đủ sức chịu đựng thêm nỗi đau đớn cắt da cắt thịt vừa rồi. Ly Tâm liền siết mạnh bàn tay Tề Mặc.

      Thấy Lập Hộ chỉ khởi động máy móc, tiến hành phân tích lại dựa chỗ máu có sẵn chứ động đến người Ly Tâm, Tề Mặc liền cởi áo khoác ngoài phủ lên thân thể Ly Tâm rồi bế thốc lên.

      Cảm nhận được vòng tay của Tề Mặc, Ly Tâm liền mở mắt nhìn : “ phải kiểm tra lần nữa sao?”

      Tề Mặc bế Ly Tâm ra ngoài. Đám Hoàng Ưng, Bạch Ưng và tộc trưởng Bunu biết ý quay mặt chỗ khác. Tề Mặc để Ly Tâm ngồi đùi , vừa mặc quần áo cho Ly Tâm vừa cất giọng bình thản: “Chỉ cần phân tích lại”.

      Nghe Tề Mặc vậy, Ly Tâm thở hơi dài. Nếu bây giờ họ rút máu lần nữa, biết có thể chịu đựng nổi. Nỗi đau vừa rồi thể miêu tả thành lời, người chưa từng trải qua cũng thể hiểu nổi cảm giác đó. Ly Tâm tựa đầu vào ngực Tề Mặc vừa điều hòa hơi thở vừa giơ tay ngăn Tề Mặc: “Để tôi tự mặc”. Tề Mặc cho Ly Tâm cơ hội phản kháng, dùng tay khóa chặt người . Ly Tâm đành để Tề Mặc muốn làm gì làm.

      có vấn đề gì, tất cả đều bình thường”. Lập Hộ đột ngột lên tiếng, phá vỡ bầu khí yên tĩnh đến căng thẳng. Ly Tâm khép hờ mi mắt, lập tức thả lỏng toàn thân rúc vào lòng Tề Mặc.

      “Tại sao lại bình thường?”. Sau khi thoát khỏi tình thế nguy hiểm, mấy nghiên cứu viên của tộc trưởng Bunu khôi phục lại bản tính hiếu kỳ của bọn họ, đưa mắt quan sát Ly Tâm.

      Bạch Ưng nhìn Lập Hộ bằng ánh mắt khó hiểu: “Tại sao chứ?”

      Lập Hộ hiểu ý Bạch Ưng. ta liếc qua Ly Tâm, giơ tay bóp trán: “Tôi biết. ấy có sức đề kháng rất tốt, mà chỉ là tốt, phải xuất sắc mới đúng, xuất sắc đến mức khó có thể tưởng tượng. Có thể vì lý do này nên Ly Tâm bị nhiễm xạ”. Có điểm Lập Hộ dám chẳng định, dù sao kết quả kiểm tra cũng là bất ngờ vô cùng lớn.

      “Lẽ nào là vấn đề nhóm máu”. nhân viên nghiên cứu đột nhiên lên tiếng. ta khoác bộ đồ phòng hộ rồi mở nắp thủy tinh, chui vào thiết bị chứa khoáng thạch Tecneti.

      Người nhân viên đó nhanh chóng rút từ ống nghiệm vài giọt máu của Ly Tâm lên bề mặt khoáng thạch. Những người khác lập tức tiến lại gần cỗ máy quan sát. Bạch Ưng cũng chen lên phía trước đứng xem.

      “Sao…sao có thể như thế này?”

      thể tin nổi, thần kỳ đấy”.

      Đám nhân viên nghiên cứu thốt lên kinh ngạc. Tề Mặc nhíu chặt đôi lông mày, cúi đầu nhìn Ly Tâm. Ly Tâm nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt hiểu.

      “Máu nhanh chóng phân tách phóng xạ và tự hình thành lớp bảo vệ kín mít. Bức xạ hoàn toàn có tác dụng với nó”. Bạch Ưng quay đầu về phía Tề Mặc và Ly Tâm, cất giọng đầy ngạc nhiên.

      Nghe Bạch Ưng vậy, Ly Tâm bỗng cảm thấy vô cùng hưng phấn. Gương mặt sáng bừng, miệng nở nụ cười tươi với Tề Mặc: “Tôi sợ bị phóng xạ. Tôi sợ bị phóng xạ cơ đấy”. Đối diện với gương mặt rạng rỡ của Ly Tâm, thần sắc Tề Mặc bớt u ám, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

      “Cái này phải từ từ nghiên cứu. Tôi…. làm gì vậy?”. Mấy nhân viên nghiên cứu còn hưng phấn, Lập Hộ đến tịch thu ống nghiệm chứa máu Ly Tâm từ tay bọn họ. ta cất giọng lạnh lẽo: “Hãy làm việc của các ”.

      Máu của Ly Tâm quá đặc biệt. Mặc dù Lập Hộ sớm biết Ly Tâm thuộc nhóm máu vô cùng hy hữu nhưng việc bị nhiễm xạ khi tiếp xúc ở cự ly gần khiến ta khỏi kinh ngạc. Chuyện đầu tiên Lập Hộ nghĩ tới là thể để tin tức này lan truyền ra bên ngoài. Nhóm máu đặc thù tuyệt đối phải điều tốt lành.

      Mấy nhân viên nghiên cứu hơi sững sờ. Nhưng khi đối diện với bộ dạng lạnh lùng của Tề Mặc với vẻ đằng đằng sát khí của đám Bạch Ưng Hoàng Ưng, họ lặng lẽ cúi đầu. Mặc dù họ rất hứng thú với máu của Ly Tâm nhưng bảo họ đem mạng sống đổi thôi. Họ phải bảo toàn mạng sống mới có thể nghiên cứu hay cống hiến gì đó.

      Tề Mặc dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám nghiên cứu viên, ôm Ly Tâm đứng dậy. Lúc này, tộc trưởng Bunu về phía Tề Mặc, gương mặt ông ta che dấu vẻ mừng rỡ: “Tốt quá, tốt quá. Đúng là ông trời giúp chúng ta. Tề lão đại, có người sợ bị nhiễm xạ ở bên cạnh, lần này nắm chắc phần thắng trong tay rồi. nên biết nửa số người của tôi chết trong tay đám thổ dân địa phương, nửa còn lại bị chết vì nhiễm xạ. Người như này là ứng cử viên tốt nhất giúp tiếp cận khu vực đó”.

      “Tộc trưởng Bunu, đây là việc của tôi”. Tề Mặc lạnh lùng cắt ngang câu của tộc trưởng Bunu.

      Tộc trưởng Bunu sững người trong giây lát rồi bật cười ha hả: “Đúng vậy, tôi chỉ chịu trách nhiệm cung cấp tin tức. Làm thế nào là việc của . Được rồi, cứ quyết định thế . Tôi báo địa chỉ cụ thể cho các , việc tiếp theo là của các . Mong các đừng làm tôi thất vọng”.

      Tề Mặc trả lời bằng ngữ điệu bình thản: “ đâu”. xong bế Ly Tâm ra ngoài. Chứng kiến thái độ dứt khoát của Tề Mặc, tộc trưởng Bunu tươi cười bước theo Tề Mặc.

      Sau khi nhận được tin từ tộc trưởng Bunu, đám Tề Mặc lưu lại nghỉ ngơi mà lập tức lên máy bay rời khỏi cung điện Halin.

      “Lão đại, bây giờ chúng ta thẳng đến nơi đó sao?”. Bạch Ưng lên tiếng hỏi, hai tay vẫn tập trung điều khiển máy bay.

      Tề Mặc hắng giọng: “Hoàng Ưng, chú tạm thời tiếp quản Đông Nam Á, để Hắc Ưng qua đây. Thông báo cho Hồng Ưng sau khi giao hàng xong hãy đưa người đến tiếp ứng. Bạch Ưng, bảo thuộc hạ của chú, mang theo đồ cần thiết hội họp với chúng ta ở bên đó. Bây giờ, chúng ta bay thẳng sang châu Phi”.

      Bạch Ưng vâng dạ rồi đổi hướng máy bay về phía châu Phi. Hoàng Ưng biết trong số bọn họ, Hắc Ưng là người có thân thủ giỏi nhất nên bảo vệ lão đại tốt hơn ta. Vì vậy, ta thắc mắc, trực tiếp nối máy liên lạc với Hắc Ưng.

      Lúc này, Ly Tâm ngồi bên cạnh Tề Mặc, cơ thể còn đau nhức. Ly Tâm chăm chú nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt ngờ vực. Lẽ nào cũng phải sao? biết đánh nhau, thân thủ cũng chẳng ra sao làm gì? Lẽ nào để đưa thức ăn cho đám thổ dân địa phương? Vùng núi Cape ở châu Phi (*), nghe cái tên cũng có thể hình dung ra là khu vực lạc hậu hoang tàn.

      Ly Tâm còn chưa mở miệng chất vấn, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Tôi ở đâu em ở đó”.

      Ly Tâm lập tức cúi thấp đầu, trong lòng tràn đầy hối hận, biết vậy tuyên bố hùng hồn câu này. Ly Tâm đưa mắt nhìn ra bầu trời trong vắt bên ngoài cửa sổ máy bay. Phi châu, nơi có bộ lạc ăn thịt người, nơi có khoáng thạch phóng xạ, kiểu gì cũng thấy tương lai mờ mịt chờ đón .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :