1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đạo tình - Chu Ngọc [118C+4PN]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 56: khắc nguy hiểm (I)

      Nhờ bình dưỡng khí và máy đẩy bên người, Ly Tâm nặng nhọc leo từ đáy tàu lên thành tàu. Chui vào góc tối, Ly Tâm há miệng thở hổn hển. Tại sao lại bị say sóng? Tại sao lại xảy ra chuyện vô lý như thế này? Ngẩng mặt nhìn lên thành tàu, Ly Tâm cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

      Trước đây, mỗi khi tham gia hành động, Ly Tâm đều máy bay, chưa từng tàu biển bao giờ. Khi theo Tề Mặc lên chiếc quân hạm, Ly Tâm còn tưởng có dịp trải qua thử thách mới lạ. Nào ngờ, mới lạ này nằm ngoài sức tưởng tượng của Ly Tâm. bị say sóng liểng xiểng, nhìn từng lớp sóng xô đến, Ly Tâm cảm thấy toàn thân bị hành hạ vô cùng vô tận.

      Tuy nhiên, say sóng còn chưa phải là chuyện tồi tệ nhất. Đáng sợ hơn cả là chuyện Ly Tâm có mặt nơi này. Tại sao bị đẩy do thám con tàu của kẻ địch. bị say sóng nên được đưa đến khoang sau nghỉ ngơi. Trong cơn mơ mơ tỉnh tỉnh, Ly Tâm xuống tàu ngầm lúc nào hay biết.


      Ly Tâm chỉ nhớ là bị người bên cạnh lôi lôi lại. Đến lúc đầu óc tỉnh táo chút, Ly Tâm phát ở dưới đáy biển. Nhìn đàn cá bơi lội tung tăng quanh mình, Ly Tâm hề cảm thấy hưng phấn hay thích thú mà chỉ muốn giết người. biết bơi, ném xuống đáy biển rốt cuộc là ý của ai?

      Đưa mắt nhìn quanh khoang thuyền tối om, Ly Tâm khôi phục hoàn toàn thần trí. nghiến răng nghiến lợi vung nắm đấm về phía trước. Khi quay về, nhất định phải đòi lại công bằng mới được. Bọn họ dám bắt làm nhiệm vụ trong lúc tỉnh táo.

      Ly Tâm tháo bộ đồ dưỡng khí và máy đẩy nặng trịch người cất vào chỗ. Lúc trở về, còn cần đến mấy thứ này. có nó, chắc chắn làm mồi cho cá. Ly Tâm thậm chí còn tháo cả máy thông tin đeo người đem dấu. chưa sử dụng thứ đó bao giờ nên biết đó là bộ phận liên lạc.

      “Shit, họ bắt mình đến đây làm gì nhỉ?” Ly Tâm vỗ vỗ đầu, cố chịu từng cơn buồn nôn trong lồng ngực. vừa lẩm bẩm chửi thề vừa lặng lẽ lên phía con tàu.

      Con tàu lớn . Ly Tâm lặng lẽ băng qua khoang tàu, có cảm giác nào khác ngoài chữ “Đại” (Lớn). Ly Tâm nhiệm vụ của mình là gì nên đành lung tung. Vừa tiến bước, Ly Tâm vừa nhìn xung quanh bằng ánh mắt kinh ngạc. Mặc dù chưa từng tàu bao giờ nhưng có thể dễ dàng nhận ra, con tàu này lớn hơn tàu của Tề Mặc gấp mấy lần.

      vài vòng, Ly Tâm gặp bóng người. Mặc dù vẫn hơi chóng mặt nhưng trí thông minh của vẫn còn. Ly Tâm biết Tề Mặc muốn tìm lô vũ khí con tàu này. Vì vậy cử đến đây chắc chắn ngoài mục đích bắt tìm vũ khí, mặc dù Ly Tâm chưa trực tiếp nghe mệnh lệnh từ Tề Mặc.

      quanh tầng rồi lên tầng hai, Ly Tâm con tàu này bố trí như thế nào, đâu là lối vào và lối ra, đâu là đầu tàu và đuôi tàu. chỉ tìm theo trực giác của mình.

      thử xem bọn chúng có đến đây tìm ?”. giọng từ khoảng cách xa vọng đến, Ly Tâm liền dừng bước, nép sang bên.

      “Chắc chắn đến, đối phương bao giờ chịu thiệt đâu”. giọng đầy mũi cất lên.

      chí phải. Jiaowen có thể chịu thiệt chứ tên Tề Mặc bỏ qua. Cũng tốt, mong chúng đến nhanh lên. Chúng ta đợi chúng”.

      “Dùng sinh mạng của tôi để đổi lấy vinh hoa phú quý cả đời cho người thân, tôi thấy cũng đáng”. Lại là giọng đầy mũi.

      Ly Tâm hơi nhíu mày, đưa tay bóp trán. Nghe người còn lại vỗ tay tán thưởng, Ly Tâm ít nhiều đoán ra việc. Hai người đàn ông này chờ đám Tề Mặc đến rồi liều chết cùng họ. như vậy, con tàu này nhất định có gì đó bất ổn.

      Sau khi lĩnh ngộ ra, Ly Tâm quyết định tìm hai người đàn ông. Xem ra hai người này là kẻ đứng đầu, chắc biết ít chuyện. So với việc lãng phí thời gian tìm lô vũ khĩ, tìm đến họ có lẽ thu hoạch càng nhiều hơn.

      Gặp phải bức tường thép rất lớn, Ly Tâm sờ soạng hồi cũng tìm thấy cửa khóa. Nếu có cửa khóa, có bản lĩnh lẻn vào mà ai biết. Nhưng có khóa cửa phải làm thế nào? Ly Tâm thể lấy thuốc nổ phá tường như Tề Mặc, vì vậy đành thở dài đứng nghe tiếng chuyện ở vách bên cạnh ngừng truyền tới.

      “Mình tin mình làm được”. Ly Tâm lẩm bẩm rồi tránh người qua đống chướng ngại vật sang bên kia. Chỗ này thể qua, chắc chắn có chỗ qua được.

      Càng vào trong càng tối hơn, may mà Ly Tâm từng được huấn luyện hành động trong bóng tối. Chỉ cần vệt sáng rất mờ, cũng có thể nhìn thấy mọi vật.

      Lần mò trong bóng tối hết khoảng thời gian nén huơng, rẽ qua vài ngả, Ly Tâm nhìn thấy trước mặt cửa sắt lớn. cửa có khóa mật mã. Ly Tâm nhếch mép nở nụ cười thách thức. Đối với , khóa cửa chỉ là trò hề.

      Ly Tâm sờ sờ chiếc nhẫn trông rất bình thường đeo tay. Từ chiếc nhẫn thò ra sợi dây đặc biệt cực vừa mềm mại như tơ, vừa sắc như lưỡi dao. Ly Tâm nghiên cứu cách giải mật mã mà trực tiếp thò tay vào. Chỉ cần phá hỏng khớp của khóa mật mã, nó lập tức trở thành sắt vụn.

      “Đúng là đồ ngốc, dùng khóa mật mã làm gì chứ?”, Ly Tâm thốt khe khẽ. Có chiếc khóa nào mở được, càng khóa đại càng dễ mở. Đối với những người như , kiểu khóa cổ điển có khi còn phiền phức hơn chút. Ly Tâm chăm chú nhìn cửa sắt hơi hé mở, lách người nhanh vào bên trong.

      “Mẹ kiếp”. Ly Tâm thốt câu chửi thề khi nhìn thấy đống container xếp ngăn nắp ở bên trong. phán đoán sai phương hướng căn phòng có hai người đàn ông kia. Bầu khí nặng nề bao trùm quanh Ly Tâm. Ly Tâm biết cấu tạo của con tàu hoàn toàn khác xe ô tô hay máy bay. Ở tàu chỉ cần tính toán sai ly, cả ngàn dặm.

      Tất cả đều là container xếp thành từng hàng, nhìn thấy tận cùng.

      Ly Tâm bất giác nhíu mày, xem ra đây là lô vũ khí Tề Mặc tìm. Nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người đàn ông ban nãy, họ tuyệt đối phải cố ý cho nghe, vì vậy trong này nhất định có vấn đề. Ly Tâm di chuyển lại gần mấy đống container. ngửi thấy mùi kỳ lạ, có mai phục, cũng có phát đặc biệt.

      Ly Tâm hành nghề ăn trộm, nên trong hoàn cảnh khép kín, các giác quan của nhạy bén càng trở nên nhạy bén hơn. có thể nghe thấy tiếng động dù nhất. Đây là tố chất kẻ trộm chuyên nghiệp cần có.

      Ly Tâm nhắm mắt rồi lại mở mắt quan sát kỹ lưỡng. Nơi này đúng là có gì bất thường, cả khoang tàu yên tĩnh đến mức đáng sợ. Ly Tâm sờ tay lên thùng container, dưới bàn tay là cảm giác lạnh lẽo và trơn láng.

      Ly Tâm lại điều khiển sợi dây chiếc nhẫn, đâm vào góc trong của container. Container làm bằng thép bị sợi dây đặc biệt cắt thành miếng khá lớn, để lộ những thứ ở bên trong.

      Bên trong toàn là súng ống mới tinh. Có cây súng lắp ráp hoàn chỉnh, có cây tháo rời thành từng bộ phận. Báng súng màu đen tuyền lấp lánh.

      Ly Tâm hơi nhăn mặt khi phát có dấu hiệu bất thường. Vì nơi này hoàn toàn bình thường nên càng cảm thấy kỳ lạ khi nhớ lại những lời của hai người đàn ông. Ly Tâm tháo chiếc hoa tai phát tín hiệu cúi người dò tìm, đồng thời sờ mó đống vũ khí trong container.

      Chiếc hoa tai hề có phản ứng, container ngoài đống súng ống cũng có gì đặc biệt. Ly Tâm vừa định từ bỏ cuộc tìm kiếm nút tròn như chiếc cúc ở dưới đáy container thu hút chú ý của .

      Vào lúc này, Tề Mặc bước lên con tàu lớn. nhíu mày nhìn đống trang bị Ly Tâm dấu vào góc. Tề Mặc đoán Ly Tâm chẳng làm chuyện gì tử tế. Quả nhiên sai, dấu đồ trong đó có cả máy liên lạc như dấu báu vật. Đúng là ngu xuẩn, lẽ nào việc say sóng ảnh hưởng đến trí thông minh và nhạy cảm của ta hay sao?

      “Tề lão đại”. người toàn thân trang bị súng ống từ góc chạy đến.

      Tề Mặc đưa mắt qua người đó, cất giọng đầy nộ khí: “Tìm thấy ?”

      Người vừa đến cúi đầu: “Thưa Tề lão gia, chúng tôi tìm. Phía đuôi tàu thấy đâu cả, chúng tôi định tiến về phía đầu tàu tìm kiếm. Hai con tàu kia cũng có tin tức gì cả. Tề lão đại, có tin rồi…”. Người đàn ông cung kính trả lời.

      Cùng lúc này, từ phía mấy chiếc quân hạm ngụy trang vọng đến tiếng súng nổ. Tiếng Jiaowen thông báo qua hệ thống liên lạc: “Tề, tôi cử thuộc hạ lên quân hạm rồi. đó đều là người của Feiyusi”.

      Tề Mặc lạnh lùng: “Xác định lô hàng, để lại mống người”.

      “Tất nhiên”. Jiaowen cười khẽ, câu che đậy mùi máu tanh.

      Tề Mặc vẫn chưa cắt đứt liên lạc với Jiaowen, con tàu đứng đột nhiên xuất tiếng súng nổ rát tai. Người đàn ông đứng bên cạnh Tề Mặc liền báo cáo: “Tề lão đại, chúng ta nổ súng vào đối phương”.

      Tề Mặc đảo mắt qua đống trang bị lặn biển do Ly Tâm để lại, thần sắc lộ vẻ tàn khốc chưa từng thấy. nhả từng chữ : “Ngoài người đàn bà đó, tôi muốn nhìn thấy những người khác”. xong, Tề Mặc quay người về phía đầu tàu.

      “Vâng ạ”. Người đàn ông bên cạnh lập tức thông báo mệnh lệnh của Tề Mặc qua bộ đàm.

      Cuộc đấu súng ngày càng kịch liệt. Trong khi đó ở khoang tàu bên này, Ly Tâm vùi đầu nghiên cứu chiếc cúc màu đen. Do nơi đứng có hiệu quả cách rất tốt nên Ly Tâm hề nghe thấy tiếng súng nổ ở bên ngoài. Ly Tâm mở thêm mấy container, phát số cúc đen to . Những thứ này giống bộ phận hẹn giờ nhưng hình như phải, cũng giống vật phát nổ. Ly Tâm nghĩ nát óc, hiểu đây là thứ gì.

      Ly Tâm đột nhiên cảm thấy choáng váng, càng tiến sâu vào bên trong.

      Ly Tâm tiếp tục mở container, bàn tay nhạy cảm của Ly Tâm sờ vào thấy toàn là súng ống, có thứ nào khác. Đến container, Ly Tâm đột nhiên sờ phải cái hộp vuông. Nhìn vào bên trong, Ly Tâm thấy xếp từng khối vuông mà hề có súng ống. Ly Tâm lôi khối vuông ra ra ngoài quan sát, đột nhiên có cảm giác bị giật giật. Ly Tâm lập tức ngừng động tác, đây là cảm giác có liên kết với nhau. Ly Tâm lại lấy mấy khối vuông ra ngoài, phát giữa các khối vuông được nối với nhau bằng sợi dây mỏng như sợi tơ. Ly Tâm liền nhíu mày quan sát kỹ lưỡng.

      Cùng lúc đó, Tề Mặc sải từng bước dài về phòng thuyền trưởng. Tiếng súng nổ con tàu lớn ngày thưa thớt, trong khi cuộc đọ súng mấy chiếc quân hạm vẫn hết sức kịch liệt. Có thể thấy, mấy chiếc quân hạm theo bảo vệ ba con tàu lớn, còn tàu lớn có bất cứ sức mạnh đáng kể nào.

      Đá chân đẩy cửa phòng thuyền trưởng, Tề Mặc thấy hai người ông bị người của khống chế. Tề Mặc liền ngồi vào ghế thuyền trưởng, hề bận tâm đến ánh mắt phẫn nộ và thâm hiểm của hai người đàn ông. điều chỉnh hệ thống camera cả con tàu.

      Thông qua hình ảnh nhảy liên tục màn hình, Tề Mặc chứng kiến người của khống chế toàn bộ con tàu. Camera dò tìm mọi ngóc ngách con tàu, nhưng vẫn thấy bóng Ly Tâm. Tề Mặc càng sa sầm nét mặt.

      “Tề Mặc, rốt cuộc muốn gì? Dám đến cướp hàng của chúng tôi, mục đích của là gì?”. giọng phẫn nộ từ phía sau vọng đến.

      Tề Mặc quay sang nhìn hai người đàn ông run rẩy. cất giọng lạnh lẽo: “Tôi tôi muốn nhìn thấy người nào khác”.

      “Vâng, thuộc hạ biết lỗi rồi”. Thuộc hạ của Jiaowen liền lôi hai người đàn ông ra ngoài giải quyết bằng hai phát súng như tiếng mở nắp chai.

      Bùng, mặt biển đột nhiên phát tiếng nổ cực lớn. Tề Mặc đưa mắt nhìn, chiếc quân hạm giả dạng ở vị trí cách xa con tàu của nhất nổ tung, rồi biến thành biển lửa cháy rừng rực.

      Trong khi đó, chiếc chiến hạm của Jiaowen từ từ tiến đến gần.

      “Tề, tuyệt quá. hãy cho tôi chiếc ”. Gương mặt điển trai của Jiaowen xuất màn hình của hệ thống liên lạc, ánh mắt ta đầy vẻ hưng phấn. Tề Mặc đáp lạnh lùng: “Chỉ có lần này”.

      Jiaowen cười lớn: “Tề cũng là. Tôi dám bắn, tất nhiên tạo thành uy hiếp đối với . Phạm vi phát nổ cũng chẳng đến chỗ ”.

      Tề Mặc thay đổi sắc mặt: “Cũng vậy thôi”.

      Jiaowen : “Tề mọn . Quả ngư lôi này, hiệu quả tốt đấy”.

      cần Jiaowen tán thưởng, Tề Mặc cũng biết . Jiaowen vừa bắn ngư lôi, mấy chiếc quân hạm ngụy trang đột nhiên yên tĩnh hẳn. Mặc dù mấy con tàu ngụy trang đều là quân hạm nhưng người tàu chỉ là người phụ trách vận chuyển hàng, chưa chắc biết sử dụng vũ khí đại.

    2. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 56 : khắc nguy hiểm (II)

      “Lão đại, những con tàu khác bị chúng ta chiếm lĩnh rồi ạ”. Hồng Ưng xuất màn hình thay thế hình ảnh của Jiaowen.

      Tề Mặc gật đầu: “Lục soát toàn bộ”. Người của dễ dàng khống chế đối phương ngoài sức tưởng tượng nên mọi việc cần hết sức thận trọng.

      “Vâng, tôi rồi ạ”. Hồng Ưng đáp lời.

      “Lão đại, lão đại nên quay về tàu ạ. Tôi chịu trách nhiệm tìm Ly Tâm. Dù sao đó cũng phải là tàu của chúng ta”. Lập Hộ đứng đằng sau Hồng Ưng lên tiếng.

      Lúc Tề Mặc cầu đám Hồng Ưng quay về đón rồi đưa lên con tàu lớn, bọn họ thể dấu nổi kinh ngạc. Sau đó bọn họ mới biết Ly Tâm bị đẩy lên tàu của đối phương. Khi Hồng Ưng và Lập Hộ ra lệnh người của Jiaowen hành động, bọ họ thể ngờ Ly Tâm cũng bị đưa . Nghe Ly Tâm bị say sóng, lại chứng kiến bộ dạng ràng biết bơi của ở dưới đáy biển , bọn họ cảm thấy hết sức lo lắng. Tuy nhiên, việc Tề Mặc đích thân lên tàu tìm kiếm Ly Tâm khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

      Tề Mặc lạnh lùng: “Tôi có tính toán của tôi, các chú cứ làm việc của các chú”. Hồng Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau rồi tắt liên lạc.

      Tề Mặc quan sát bàn điều khiển trong phòng thuyền trưởng, khởi động thiết bị phát thanh tàu. đợi đèn xanh bật sáng, Tề Mặc lập tức mở miệng: “Mộc Ly Tâm, tôi cho phút xuất ở phòng thuyền trưởng”. Giọng lạnh lùng và bá đạo của Tề Mặc trong chốc lát lan truyền khắp cả con tàu.

      Lúc này, Ly Tâm từ từ mở container, bên trong các khối vuông được nối liền với nhau. bất giác rùng mình khi thấy từng tầng từng tầng khối vuông trước mặt. Mặc dù chưa từng sử dụng bao giờ nhưng Ly Tâm biết, đó chính là thuốc nổ, thuốc nổ thuộc tính kim loại.

      Quay đầu bắt gặp container khổng lồ ở đằng sau, hai chân Ly Tâm mềm nhũn. Phá hủy con tàu này tuyệt đối cần nhiều thuốc nổ như vậy, rốt cuộc chúng có mục đích gì? Thuốc nổ thuộc tính kim loại cần điểm hỏa cũng có thể phát nổ, uy lực gấp mấy lần thuốc nổ bình thường. Trời ạ, đây là thứ mất mạng như chơi.

      Gương mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, giọng bá đạo của Tề Mặc vọng đến khiến Ly Tâm toát mồ hôi lạnh. Ly Tâm vội vàng đặt khối vuông trong tay xuống rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

      Ly Tâm mới chạy hai bước, những cúc tròn đen trong containter đột nhiên phát sáng, bức tường ở phía xa xuất ánh sáng màu xanh lục mờ mờ, chiếu hắt ra cả khoang tàu tối om như có ma quỷ trêu ngươi.

      “Gì vậy nhỉ?”. Ly Tâm vừa chạy vừa lôi cúc đen ra nhìn. chỉ thấy chiếc cúc ngừng nhấp nháy trong bóng tối, phát ánh sáng màu xanh lục và tiếng kêu tích tắc. Tiếng động phát ra từ chiếc cúc rất nhưng do trong container có rất nhiều cúc. tạo thành tiếng tích tắc ràng, khiến người nghe nổ da gà.

      Nghe tiếng động từ chiếc cúc, Ly Tâm đột nhiên dựng tóc gáy. Đây chính là bộ phận hẹn giờ, nhưng ai khởi động bộ phận hẹn giờ? Chắc chắn phải là người khởi động, vậy ai? Ly Tâm tái mét mặt, lấy hết sức bình sinh lao về phía cửa lớn. vừa chạy vừa nghiến răng, tuyệt đối tha thứ cho người nào dám khởi động mấy thứ nguy hiểm này.

      tiếng “rầm” vọng tới, Ly Tâm cảm thấy còn đáng sợ hơn động đất. Ly Tâm chạy đến bên cửa, lúc này cửa đóng kín mít. Ly Tâm đẩy cửa, cửa hề nhúc nhích. giơ tay sờ lần, phát ra khe hở . Tiếng “rầm” vừa nãy chính là tiếng đóng cửa. Chắc chắn ai đó dùng điều khiển từ xa, mục đích phải nhốt người ở bên trong mà để người bên ngoài thể vào trong.

      Ly Tâm hốt hoảng sờ soạng khắp nơi. Lúc này, cánh cửa như bức tường nhẵn, đừng là tìm thấy khóa, đến vết nứt cũng có. Tiếng tích tắc tích tắc quái dị ở đằng sau giống như đếm ngược thời gian lấy mạng người. Ly Tâm nóng ruột đấm mạnh vào thành cửa. điều khiển sợi dây chiếc nhẫn nhưng có tác dụng. Cánh cửa được làm bằng sắt đặc biệt rất dày, chiếc nhẫn của thể đâm xuyên thủng.

      “Shit! Tên khốn khiếp nào, tên khốn nào nhốt mình trong này?”. Ly Tâm vừa chửi rủa vừa sờ soạng lượt, vẫn phát ra kẽ hở.

      Mồ hôi từ trán Ly Tâm chảy ròng ròng xuống mặt, cảnh tượng trước mắt mờ dần trong chốc lát. Ly Tâm cố gắng kìm chế run rẩy, nhanh chóng điều chỉnh chiếc hoa tai được chế tạo đặc biệt, xem có thể liên lạc với Tề Mặc ở phòng thuyền trưởng.

      “Tề Mặc, Tề Mặc…” có tiếng trả lời.

      “Tề Mặc…”. Ly Tâm vẫn thể liên lạc với Tề Mặc. biết cơ hội liên lạc là rất , vì làn sóng của con tàu này. đành phải dò sóng lung tung, mặc dù cơ hội vô cùng nhưng Ly Tâm vẫn bỏ cuộc. Trong hoàn cảnh này, chỉ Tề Mặc mới có thể cứu .

      Ly Tâm tháo vỏ ngoài của chiếc cúc hẹn giờ trong tay, bên trong có kim chỉ thời gian hẹn giờ trong hai phút. Mặc dù tình thế vô cùng cấp bách nhưng đầu óc Ly Tâm tỉnh táo hơn lúc nào hết. Mặc dù vậy, việc vẫn chưa thể liên lạc với Tề Mặc khiến tim Ly Tâm đập thình thịch trong lồng ngực.

      “Ly Tâm?”. Chiếc hoa tai của Ly Tâm đột nhiên xuất giọng đầy ngờ vực của người đàn ông.

      “Tôi đây, là ai?” Nghe thấy tiếng người, Ly Tâm vội vàng hét lớn.

      “Bạch Ưng”. Người đàn ông bình thản trả lời. Ly Tâm đấm mạnh tay lên cửa sắt. chiếc hoa tai của nằm trong tay Bạch Ưng, sao nghĩ sớm đến điều này.

      “Mau thông báo Tề Mặc đến cứu tôi. Chỗ của tôi toàn là thuốc nổ. Nhanh lên, chậm chút tất cả mọi người bị chết đấy”.

      ở đâu?”. Bạch Ưng lên tiếng hỏi.

      “Tôi ở trong khoang tàu. Tề Mặc cũng ở con tàu này. Nhanh lên, bây giờ chỉ còn lại hơn phút rưỡi”. Ly Tâm nhanh chóng trả lời.

      Nghe câu Tề Mặc cũng ở cùng chỗ với Ly Tâm, Bạch Ưng hốt hoảng cắt đứt liên lạc với Ly Tâm, lập tức nối hệ thống liên lạc với Tề Mặc.

      “Lão đại, lão đại”. Vừa liên hệ với Lập Hộ, Bạch Ưng vừa tìm đến màn hình có Tề Mặc. ta nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt vô cùng khẩn trương.

      Bạch Ưng đột ngột xuất màn hình, sắc mặt rất khó coi, Tề Mặc cau mày: “ ”. Lập Hộ ở con tàu khác thấy Bạch Ưng gọi mình, biết là có chuyện cấp bách nên lập tức nối liên lạc. Trong chốc lát, mấy màn hình nối thông với nhau.

      “Ly Tâm vừa liên hệ với tôi, ấy và lão đại cùng ở con tàu. Chỗ ấy có thuốc nổ, chỉ phút hai mươi giây nữa, thuốc nổ khởi động, uy lực vô cùng lớn”. Bạch Ưng báo cáo tình hình cách giản lược nhất.

      Hồng Ưng lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy lớn tiếng: “Lão đại, mau rời khỏi nơi đó. Tôi đón lão đại ngay”.

      Jiaowen hét lớn: “Có thuốc nổ sao? Mấy chiếc quân hạm ngụy trang toàn là tàu cũ. Tề, hãy mau rút lui , nhanh lên”.

      Thần sắc Tề Mặc càng trở nên lạnh lẽo, cuộn chặt tay thành nắm đấm, ra lệnh cho Bạch Ưng: “Mau dò sóng của ta”.

      Sau khi Bạch Ưng cắt đứt liên lạc, Ly Tâm mặt cố giữ bình tĩnh, mặt khác ngừng dùng sợi dây chiếc nhẫn đâm vào cửa sắt. Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng tích tắc tích tắc từ bộ phận hẹn giờ càng trở nên đáng sợ hơn.

    3. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 57: Đối mặt với nguy hiểm (I)

      “Vị trí cụ thể của ?” Giọng Tề Mặc vọng ra từ chiếc hoa tai, mang hưởng uy nghiêm và lạnh lùng thay đổi.

      Nghe thấy tiếng Tề Mặc, Ly Tâm thở phào nhõm. trả lời nhanh như máy: “Tôi biết. Tôi chỉ biết ở trong khoang tàu. Nơi này có rất nhiều container. Bên trong toàn là thuốc nổ thuộc tính kim loại. Cửa ra vào bị đóng kín. Tôi thể ra ngoài. hãy nhanh lên, còn bao nhiêu thời gian nữa”.

      Trong phòng thuyền trưởng, Tề Mặc vẫn kết nối thông tin với tất cả mọi người. Sắc mặt vô cùng nặng nề.

      Ở đầu kia, Jiaowen nghiến răng: “Thuốc nổ thuộc tính kim loại? Chúng tính làm gì?”

      “Lão đại, chúng ta mau thôi”. Hồng Ưng và Lập Hộ vừa điều khiển chiếc tàu ngầm nổi lên vừa thúc giục Tề Mặc. Bên ngoài cửa sổ trước mắt Tề Mặc, chiếc tàu ngầm nửa nổi nửa chìm mặt nước. Nắp tàu mở ra, Hồng Ưng từ dưới nhô người lên khỏi tàu.

      Thần sắc Tề Mặc vô cùng lạnh lẽo, mắt tràn ngập sát khí. bận tâm đến chiếc tàu ngầm bên ngoài, lên tiếng ra lệnh Bạch Ưng: “Dò tìm vị trí của ta, nhanh lên”.

      Bạch Ưng và Lập Hộ cuống cuồng dò tìm sóng của Ly Tâm. Lập Hộ vừa điều khiển bàn phím vừa sốt ruột : “Tôi cố gắng hết sức. Lão đại, lão đại mau xuống tàu trước . Thuốc nổ thuộc tính kim loại phải thứ đồ chơi đâu”.

      Jiaowen cũng hét lớn: “Tề, mau rời khỏi nơi đó…”.

      “Nhanh lên”. Tiếng nạt nộ của Tề Mặc cắt đứt tiếng thúc giục của tất cả mọi người. Tề Mặc nhìn xuống chiếc đồng hồ tay, đồng hồ xuất hình ảnh vị trí của Ly Tâm do Lập Hộ gửi đến. Đưa mắt nhìn thời gian còn lại, Tề Mặc vừa sải bước dài ra khỏi phòng thuyền trưởng vừa lên tiếng: “Hồng Ưng ở lại. Jiaowen lái tàu tránh xa. Tất cả mọi người rời khỏi đây”.

      Gương mặt Jiaowen màn hình lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng sau đó ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Jiaowen đấm mạnh tay lên bàn điều khiển, cất giọng lạnh lùng: “Rút lui”.

      , lão đại còn…”. Hoàng Ưng biết từ đâu chạy đến giữ chặt cần khiều khiển, cự tuyệt quyết định của Jiaowen.

      Jiaowen thèm nhìn Hoàng Ưng, gương mặt như bị đóng băng: “Rút lui, ấy là Tề Mặc. Lời của ấy là mệnh lệnh”.

      Chỉ vài từ ngắn gọn nhưng lại khiến Hoàng Ưng trầm tĩnh hẳn. Hoàng Ưng nghiến răng kéo cần điều khiển, chiếc quân hạm lập tức rẽ sóng phóng như bay về phía sau. Jiaowen đúng, lão đại là Tề Mặc, là thủ lĩnh của bọn họ. Lão đại tất nhiên có biện pháp an toàn mới đưa ra mệnh lệnh đó. ta cần lo lắng đến an toàn của lão đại. Lão đại là Tề Mặc, hai từ này có thể đại diện mọi thứ.

      Con tàu chở Hoàng Ưng và Jiaowen xa. Ở bên này, con tàu ngầm có Hồng Ưng và Lập Hộ đậu sát con tàu lớn. Những người còn lại tàu lớn tụ tập chỗ, lần lượt xuống tàu ngầm. Hồng Ưng và Lập Hộ lời nào, gấp rút tiến hành công tác chuẩn bị. Lời của Tề Mặc là mệnh lệnh tuyệt đối. Dù phải đối mặt với cái chết, bọn họ cũng được phép run sợ.

      Lúc này, Ly Tâm vẫn bị nhốt trong khoang tàu. Nghe nội dung cuộc trao đổi giữa Tề Mặc và những người khác, lại nghe giọng suốt ruột của bọn họ và mệnh lệnh lạnh lùng của Tề Mặc, mồ hôi trán Ly Tâm càng túa ra. Tay vẫn ngừng dùng sợi dây đâm vào cánh cửa bằng sắt dày.

      Thời gian chỉ còn lại chưa đến phút. Nghe tiếng tích tắc ở phía sau, Ly Tâm có cảm giác tức thở. Nhịp tim đập của dần dần đồng bộ cùng tiếng tích tắc. Tay run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn.

      Năm mươi giây, thời gian chầm chậm trôi . Ly Tâm muốn nhìn đồng hồ nhưng thể kìm chế nổi bản thân, chốc chốc lại cúi xuống xem. Càng đếm ngược thời gian, tim Ly Tâm càng đập nhanh hơn.

      “Sợ gì chứ?”. giọng bá đạo truyền đến, Ly Tâm mím môi trả lời: “Tôi biết rồi”.

      “Lùi lại phía sau, cách cửa khoảng mười mét”.

      Nghe Tề Mặc vậy, Ly Tâm chạy vội về phía sau. Vừa lui lại, vừa phân tích tình hình. Ở góc trái cánh cửa là nơi dùng dây kim loại đâm vào, chỗ đó chắc chắn yếu và dễ công phá hơn nơi khác. Ly Tâm lập tức báo cáo tình hình với Tề Mặc. Ở vào hoàn cảnh nguy cấp này, sống chết chỉ tính bằng giây, tiết kiệm giây là có thêm hy vọng sống sót, lãng phí giây có thể đối mặt với tử vong.

      Còn lại bốn mươi giây. Tiếng tích tắc vẫn vang lên đều đều, đại diện tử môn quan sắp đến gần. Ly Tâm trốn ở đằng sau chiếc container đầu tiên, hai tay cuộn chặt nắm đấm.

      “Nằm xuống”, lại là giọng của Tề Mặc. Ly Tâm kịp suy nghĩ lập tức nằm úp mặt xuống đấy. Cùng lúc đó, tiếng nổ lớn phát ra từ cửa sắt. Trong chốc lát, những mảnh sắt vụn bay tứ tung, bay cả về phía đống container ở bên trong.

      Sau vụ nổ, Ly Tâm chỉ bất động trong giây. đợi lệnh của Tề Mặc, nhổm dậy và lao người về phía cửa sắt cháy dở.

      Góc trái cửa sắt bị Tề Mặc phá hủy thành lỗ hổng, lớn nhưng đủ người chui lọt. Lúc này, chỗ cửa sắt bị phá hủy vẫn cháy đỏ. Ly Tâm hề bận tâm, liền thò đầu ra ngoài.

      Tề Mặc ở bên ngoài đồng thời xông đến. Thấy đầu Ly Tâm lộ ra, liền giữ chặt gáy kéo mạnh, cả người Ly Tâm bị lôi ra ngoài.

      Tề Mặc ôm chặt người Ly Tâm, lập tức chạy nhanh về phía trước. Ly Tâm bị Tề Mặc giữ chặt cổ, bị kéo nhanh như bay. Tuy nhiên, để ý nhiều mà chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Còn hai mươi giây”.

      Tề Mặc đáp lời Ly Tâm, cất giọng lạnh lùng: “Chuẩn bị”.

      “Vâng ạ”. Hồng Ưng và Lập Hộ đồng thời lên tiếng. mặt biển, chiếc tàu ngầm bắt đầu từ từ chìm xuống nước. Hồng Ưng đứng nóc tàu ngầm chăm chú nhìn về hướng có Tề Mặc và Ly Tâm, trong đầu nhẩm tính thời gian còn lại.

      Bên dưới tàu ngầm, Lập Hộ tiến hành các thao tác, kéo cần điều khiển, hạ mức nước, đóng cửa thông gió, tăng cần tốc độ. Tất cả những người trong tầu ngầm đều ngồi im vị trí của mình, sắc mặt trầm ổn như tượng điêu khắc.

      Lúc này ở con tàu lớn, Tề Mặc và Ly Tâm cũng nhanh chóng lao gần đến chiếc tàu ngầm. Theo từng bước chân của Tề Mặc, tàu ngầm từ từ chìm xuống mặt nước.

      Còn lại mười lăm giây. Với tốc độ và sức mạnh thể tưởng tượng nổi, Tề Mặc lao đến sát thành tàu, ném cả người Ly Tâm về phía Hồng Ưng chờ đợi nóc tàu ngầm. Hồng Ưng liền giơ tay đỡ Ly Tâm, đồng thời tụt ngay xuống dưới tàu ngầm để nhường lại chỗ cho Tề Mặc.

      Tề Mặc lời, bay người qua thành tàu lớn nhảy xuống nóc tàu ngầm. Sau đó, vừa tụt xuống vừa giơ tay kéo nắp đậy và đóng mạnh. Cùng lúc đó, toàn bộ chiếc tàu ngầm chìm xuống dưới nước. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong giây.

      Hồng Ưng vừa ôm Ly Tâm rơi xuống khoang tàu, lập tức có người kéo họ sang bên để nhường lại chỗ cho Tề Mặc. Ly Tâm chân chưa kịp chạm xuống đất miệng hét lớn: “Mau lái tàu , bọn chúng chỉ làm nổ con tàu, nhanh lên”.

      Trong phòng thuyền trưởng, Lập Hổ khởi động con tàu. Cần gạt đưa xuống, tốc độ lập tức tăng vọt, chiếc tàu ngầm phóng như bay dưới đáy biển.

      Ba giây, hai giây, giây, bùng. Ly Tâm nghe thấy bất cứ tiếng nổ nào. Nhưng thông qua kính tàu ngầm, sóng biển từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn xô tới. áp lực cực lớn như bị núi Thái sơn đè nặng lên con tàu.

      Chưa bao giờ dưới đáy biển xuất thủy áp lớn đến như vậy. Bọt nước kịch liệt tấn công chiếc tàu ngầm như đạn pháo. Thủy áp có sức nặng ngàn tấn, vạn tấn bao trùm. Dường như lực lượng nào có thể kháng cự sức mạnh đó.

      Chiếc tàu ngầm đại mặc dù tăng tốc đến mức tối đa nhưng chỉ trong giây lát, thân tàu ngừng lắc lư, các bộ phận tàu phát ra tiếng lục cục. Dưới áp lực của sức nước cực lớn, cửa kính dùng để nhìn ra bên ngoài ở thân tàu rạn nứt, nước biển lập tức tràn vào.

      “Nước biển từ góc trăm bảy hai độ tràn vào…”

      “Khoang sau chịu nổi áp lực, dần tan ra…”

      “Ở góc bảy mươi độ, nước biển tràn vào đường ống dẫn…”

      “Khoang đáy tăng nhiệt độ…”

      loạt tiếng báo cáo vang lên. Sắc mặt Tề Mặc lạnh như núi băng ngàn năm, lập tức nhanh về phòng thuyền trưởng. Ly Tâm gia nhập đám người gia cố những chỗ rạn nứt, bị nước biển tràn vào.

      Trong tay Ly Tâm có bất cứ thứ gì. Do thủy lực ngày càng lớn, đồ sắt thép cũng bắt đầu rạn nứt. Thấy cửa kính ở bên cạnh bị nứt cái lỗ to bằng đầu ngón tay cái, Ly Tâm nghĩ ngợi nhiều, dùng tấm lưng che chắn lỗ hổng, đồng thời hét lớn: “Lái tàu nhanh lên”. Ly Tâm bị sức mạnh ngừng đẩy người về phía trước, nhưng cắn chặt răng, cố giữ nguyên vị trí, dùng thân mình cho nước tràn vào.

      Thuộc hạ của Jiaowen bên cạnh thấy vậy cũng dùng thân thể bịt kín chỗ hổng. Những người này tuy là thuộc hạ của Jiaowen nhưng ít lần theo Tề Mặc nên có những hiểu biết về kiến thức vũ khí thông thường. Họ hiểu việc dùng thân thể bịt kín gây tổn thương lớn đến thân thể. Nhưng ở trong tình thế nguy cấp mà việc tranh thủ thời gian chỉ tính bằng giây, họ hành động trước khi kịp suy nghĩ.

      “Mẹ kiếp, rốt cuộc là thứ gì nhỉ?”. Trong phòng thuyền trưởng, Lập Hộ cố gắng điều khiển con tàu. Áp lực quá lớn, chiếc đồng hồ gần như hoạt động, thể đo áp lực ở xung quanh. Máy móc bắt đầu ngừng dao động. Nguy hiểm mỗi lúc gần.

      *****************

      Ở trong chiếc quân hạm mặt biển, Jiaowen và Hoàng Ưng lặng lẽ theo dõi mấy con đầu đỗ gần nhau phía xa xa. Theo mệnh lệnh của Tề Mặc, bọn họ rời khỏi khu vực nguy hiểm mấy chục dặm.

      Bùng, đột nhiên tiếng nổ kinh thiên động địa vọng tới. Qua ống nhòm, Jiaowen và Tề Mặc nhìn thấy ba con tàu lớn bị sức mạnh vô cùng to lớn làm nổ tung. Ngọn lửa bốc lên nhanh chóng nuốt chửng mấy chiếc quân hạm ngụy trang bên cạnh.

      Mặt biển bị chấn động mạnh, cột nước dâng cao cả trăm mét dập tắt ngọn lửa điên cuồng. Cột nước lớn bị đẩy lên từ áp lực dưới mặt biển giống như bom nguyên tử sau khi phát nổ, dừng lại mặt nước trong giây lát rồi tung tóe về bốn phương tám hướng.

      Dưới đáy biển truyền đến đến ùng ục, khiến Jiaowen và Hoàng Ưng ở trong phòng thuyền trưởng liền thay đổi sắc mặt.

      “Rút lui, mau chóng tăng tốc rút ”. Jiaowen đập mạnh chiếc ống nhòm, giọng lặng lẽo như phát ra từ địa ngục.

      Hoàng Ưng đứng bên cạnh đợi Jiaowen dặn dò, lập tức kéo cần điều khiển. Chiếc quân hạm quay đầu, nhanh chóng lao về phía sau.

      “Giỏi , giỏi đấy. Bọn chúng đúng là tiếc tiền, sử dụng cả Uranium”. Jiaowen tối sầm mặt, chăm chú theo dõi từng đợt sóng lớn cuộn đến. Dưới mặt biển, tiếng ùng ục ngày càng vang dội. Dù ở bọn họ ở bên trong phòng thuyền trưởng của quân hạm nhưing vẫn có cảm giác ràng.

      “Thuốc nổ thuộc tính kim loại gì chứ. Đây ràng là…”. Hoàng Ưng thể hết câu. Ly Tâm đương nhiên biết đến Uranium. Uranium sau khi được gia công, mức độ ô nhiễm nghiêm trọng miễn bàn, uy lực và năng lượng phát xạ tương đối đáng sợ. Nếu phải là nhà sản xuất vũ khí, ai có thể nhận ra đó là Uranium.

      “Có lẽ Tề đoán ra. Nếu ra lệnh chúng ta rút lui”. Jiaowen kết luận.

      Hoàng Ưng gật đầu thừa nhận. Thuốc nổ thuộc tính kim loại tuy ghê gớm nhưng chiếc quân hạm của ta rất đại, có thể phòng chống cháy nổ. Tề Mặc ra lệnh cho bọn họ rút lui, nhất định từ lời của Ly Tâm phán đoán ra đó là thứ được gia công hóa học. Quân hạm của Hoàng Ưng lại thể đọ tốc độ với chiếc tàu ngầm do Hồng Ưng và Lập Hộ điều khiển. Nếu sớm rời khỏi, chắc chắn chiếc quân hạm chịu nổi lực phát nổ.

      “Liên lạc với Tề”. Chứng kiến từng đợt sóng ngầm dội đến, Jiaowen hỏi cảm thấy lo lắng. Sóng ngầm nhanh chóng tới chỗ quân hạm của ta. Tuy tàu ngầm của Tề Mặc có tốc độc cực nhanh, nhưng thể nhanh hơn sức tấn công của sóng ngầm.

      Jiaowen vừa dứt lời, Hoàng Ưng lập tức kết nối hệ thống liên lạc. “Lão đại, bên đó thế nào rồi? Bên đó thế nào rồi?”. Hoàng Ưng điều khiển quân hạm phóng về phía sau, đồng thời ngừng liên lạc với chiếc tàu ngầm.

      có tín hiệu trả lời. màn hình chỉ thấy ruồi muỗi và tiếng rè rè, Hoàng Ưng bất giác run . Jiaowen đứng bên cạnh thấy vậy liền vỗ lưng Hoàng Ưng, cất giọng lạnh lùng: “ ấy là Tề Mặc. ấy có thể , có bản lĩnh quay về”.

    4. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 58 : Sống tiếp năm mươi năm (I)

      Tề Mặc “mặt sắt đen sì” vào trong khoang tàu, thấy Ly Tâm toàn thân ướt như chuột lột ngồi dưới nền tàu nhìn bằng cặp mắt hoảng sợ, rảo bước nhanh về phía .

      Tề Mặc thẳng về phía Ly Tâm chút do dự, vội nở nụ cười miễn cưỡng, cất giọng yếu ớt: “Tề lão đại, chuyện này…Á….đau quá…”. Ly Tâm chưa dứt câu, Tề Mặc cúi xuống bế dậy. bế thôi, Tề Mặc vừa động vào người, lưng Ly Tâm đau rát như bị lửa đốt. liền bám chặt tay Tề Mặc.


      Nhìn gương mặt tái mét của Ly Tâm, Tề Mặc lập tức thả xuống và xoay người lại. bất chấp có mặt của mọi người, xé đôi lưng áo Ly Tâm. Thấy những vết bầm tím do áp lực nước tạo thành lưng Ly Tâm, Tề Mặc sa sầm mặt, cất giọng đầy nộ khí: “Ngu xuẩn”.

      Ly Tâm ngờ Tề Mặc bế . ngoan ngoãn để Tề Mặc muốn làm gì làm, bất cứ lời nào. thực tế, Ly Tâm cũng còn sức lực mở miệng. Ngoài việc toàn thân đau nhức, vừa mới trở về từ cửa địa ngục, thần hồn vẫn còn lơ lửng ở tận đâu. Bây giờ Tề Mặc có ném lên sao Hỏa, Ly Tâm chắc cũng phản kháng.

      Ly Tâm mệt mỏi cuộn người trong lòng Tề Mặc, gương mặt chút sắc khí. Tề Mặc lôm ra ngoài cửa, vừa vừa dặn dò: “Thông báo để bọn họ chuẩn bị máy bay, nhân lực và máy kiểm trắc hạt nhân tốt nhất. Tôi cần tới Bộ hóa học của bọn họ”.

      Lập Hộ vâng vâng dạ dạ, biết “bọn họ” mà Tề Mặc chỉ là Bộ trưởng bộ quốc phòng. ta lập tức ra khỏi con tàu ngầm tìm Hoàng Ưng.

      Ly Tâm bị Tề Mặc ôm trong lòng, tai nghe lời dặn dò lạnh lùng của Tề Mặc. ngẩng cổ nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt khó hiểu: “Hạt nhân? Ý là gì?”

      Hồng Ưng ngay sau Tề Mặc lên tiếng: “ phải tưởng thứ đó là thuốc nổ thuộc tính kim loạt đấy chứ?”

      Nghe câu hỏi của Hồng Ưng, Ly Tâm sững người vài giây. Hồng Ưng nhắc còn nhớ đến. Dù cả tàu chứa thuốc nổ chăng nữa, uy lực thể lớn đến mức như vậy. Uy lực lớn tương đương với cơn sóng thần, kể cả là loại thuốc nổ tiên tiến nhất cũng thể so sánh. Ly Tâm quay sang hỏi Hồng Ưng: “Đó là gì?”

      “Uranium. loại nguyên liệu của năng lượng hạt nhân. Nó có tính chất phóng xạ, độ nguy hiểm tương đối lớn”. Hồng Ưng nghiến răng trả lời.

      “Uranium? Sao có thể là uranium? Tôi động vào nó…tôi còn sờ vào…”. Ly Tâm dấu vẻ hoảng hốt, lắp ba lắp bắp.

      Cơ thể vốn mệt mỏi mềm nhũn của Ly Tâm đột nhiên cứng đờ. vô ý thức nắm chặt áo Tề Mặc. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của Tề Mặc, toàn thân bất giác run rẩy.

      còn ngọ nguậy nữa, tôi ném xuống đấy”. Tề Mặc đảo mắt qua Ly Tâm, gương mặt lạnh lùng như băng giá. Lúc này, Tề Mặc lên boong tàu quân hạm. Đối diện với đại dương mênh mông, Ly Tâm biết nếu còn run nữa, Tề Mặc chắc chắn ném xuống biển. Nhưng dù cố gắng hết sức vẫn thể khống chế bản thân, biết do mệt mỏi hay do quá sợ hãi.

      “Tôi sợ. Chỉ là…tôi thể kìm chế”. Ly Tâm cố gắng điều hòa hơi thở, chậm rãi nhả từng chữ . Khi sinh mạng bị uy hiếp, sợ hãi là giả. Tuy nhiên, Ly Tâm vẫn có thể cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

      Tề Mặc nhìn Ly Tâm nghiến chặt răng, khó có thể nhận ra cố điều hòa hơi thở, áp chế sợ hãi nhưng có hiệu quả. mở miệng: “Ngủ ”, rồi đập mạnh tay vào gáy Ly Tâm. Ly Tâm đột nhiên thấy choáng váng và ngất lịm.

      Tề Mặc im lặng nhìn Ly Tâm bất động ở trong lòng, cau mày quay sang Hồng Ưng: “Thông báo Bạch Ưng, đem huyết thanh vừa nghiên cứu ra qua bên này”.

      Hồng Ưng gật đầu. Do bọn họ là nhà sản xuất vũ khí hàng đầu thế giới, cơ sở vật chất hoàn thiện hơn số quốc gia . Do đó, nhiều quốc gia có khả năng tự sản xuất đều tìm đến họ đặt hàng.

      Liên quan đến hạt nhân, thế giới cấm sản xuất từ lâu, nhưng vẫn có nhiều đất nước hay thế lực lén lút tìm đến bọn họ. Sau khi thu thập đủ tài liệu, bọn họ có thể sản xuất vũ khí hạt nhân. Để các nhà khoa học của bọn họ tránh bị nguy hại bởi bức xạ, họ phải nghiên cứu thêm phương thức phòng chống. Huyết thanh mới nhất do họ sáng chế ra tuy giá thành đắt đỏ nhưng hiệu quả tốt hơn mấy thứ cùng loại thị trường.

      Tại khu công nghiệp hạt nhân. Ly Tâm tỉnh lại khi vừa vào đến bên trong. mở mắt chỉ nhìn thấy thế giới toàn màu trắng. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc đến mức buồn nôn. Các loại máy móc ngừng chuyển động. Những người ở trong kín mít từ đầu đến chân, lặng lẽ đứng nguyên chỗ. Bầu khí ức chế khiến Ly Tâm cảm thấy khó thở.

      “Uranium? Đồ khốn khiếp, dám dùng thứ này”. Sắc mặt ông Bộ trưởng quốc phòng khó coi vô cùng. Uranium bị rò rỉ lượng lớn vùng biển quốc tế. Mặc dù đây phải là chuyện của bất cứ quốc gia nào, nếu nhờ Tề Mặc tìm ra, uranium chắc chắn xâm nhập vào đất nước của ông ta, tạo thành uy hiếp vô cùng lớn.

      Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Bây giờ tôi rảnh thảo luận vấn đề đó với . Lập tức kiểm tra cho tôi”. Vừa , vừa đặt Ly Tâm xuống đất.

      Bộ trưởng quốc phòng nhận thức , lần này phía ông ta cung cấp tin tức chính xác, khiến người của Tề Mặc bị thiệt mạng nhưng bị lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. việc này chắc chắn ảnh hưởng đến quan hệ hai bên. Bộ trưởng quốc phòng thấy Tề Mặc vốn gần nữ sắc lại thân mật với Ly Tâm như vậy, đoán nhất định là nhân vật quan trọng với . Ông ta phút chần chừ hét lớn: “Đưa thiết bị kiểm tra toàn thân đến đây nhanh lên. được bỏ sót chỗ nào. Tôi muốn xem kết quả tỉ mỉ nhất”.

      Đám nhân viên kiểm trắc thấy thái độ của bộ trưởng quốc phòng, đoán người phụ nữ trước mặt nhất định là nhân vật tai to mặt lớn. Họ liền tới đưa Ly Tâm về phía thiết bị kiểm trắc.

      Ly Tâm lập tức nắm chặt tay Tề Mặc. Đưa mắt nhìn cỗ máy vô cùng to lớn, trông có vẻ như máy kiểm tra tình trạng bệnh tật ở bệnh viện, lại giống cỗ máy nuốt người. Ly Tâm bất giác lùi lại bước, biết bên trong cỗ máy là thiên đường hay địa ngục, vẫn chưa muốn chết.

      nhanh lên”. Thấy Ly Tâm bám chặt tay mình, Tề Mặc đẩy Ly Tâm về đằng trước, cất giọng lạnh lẽo: “Sợ gì chứ”. quay sang với nhân viên kiểm trắc: “Mau đưa ta ”. Người nhân viên lập tức kéo mạnh Ly Tâm về phía cỗ máy.

      Ly Tâm bị lôi xềnh xệch . ban đầu có chút sợ hãi, nhưng sau khi biết mình thể trốn tránh, Ly Tâm tự nhiên trở nên bình tĩnh. thầm nghĩ, nếu thể từ chối, chi bằng dũng cảm đối mặt.

      Ly Tâm hít hơi dài, đột ngột quay lại nhìn Tề Mặc và dứ dứ nắm đấm về phía phẫn nộ: “Chỉ tại , đúng là sao chổi”. xong, chờ giúp đỡ của nhân viên kiểm trắc, Ly Tâm quay người chui thẳng vào trong cỗ máy.

      Ở đằng sau, Tề Mặc, bộ trưởng quốc phòng và Hồng Ưng lập tức thay đổi sắc mặt. Hồng Ưng dám liếc qua Tề Mặc. Trong khi đó, Tề Mặc trừng trừng nhìn về phía cỗ máy có Ly Tâm. Kể từ khi ngồi lên vị trí lão đại của Tề gia, ai dám có thái độ như vậy với . nàng Ly Tâm to gan . Ánh mắt Tề Mặc như muốn xuyên thủng thiết bị kiểm tra chứa Ly Tâm. cho biết cái giá khiến nổi giận lớn đến mức nào.

      “Kiểm tra chức năng gan”.

      “Kiểm tra chức năng thận”.

      “Lọc máu”

      “Chức năng tim phổi”.

      Cỗ máy liên tục phát tiếng thông báo, đèn tín hiệu ngừng nhấp nháy. Ly Tâm nghiến chặt răng, chịu đựng các đầu kim di chuyển thân thể. Do việc gây mê đem lại kết quả kiểm tra tốt nhất nên Ly Tâm buộc phải chịu cơn đau đớn da thịt.

      “Tề Mặc đáng chết, đồ khốn khiếp”. Ly Tâm bị lột sạch quần áo, hai tay hai chân bị trói chặt bàn kiểm tra. Nỗi đau bị kim châm khiến người kiên cường như Ly Tâm cũng chịu nổi. liền hét lớn mắng chửi Tề Mặc.

      Ở bên ngoài, đám Hồng Ưng nhăn mặt nhíu mày. Ông bộ trưởng quốc phòng mặt xanh như tàu lá, dám liếc nhìn Tề Mặc. Lập Hộ đứng sau chứng kiến bộ dạng của ông ta, bất giác đưa tay sờ mũi rồi quay đầu về phía lão đại.

      “Đô khốn, đều do cưỡng ép tôi…”

      “Á…Tề Mặc, tôi giết …”

      loạt tiếng kêu rên đau khổ lẫn tiếng chửi rủa vọng ra. Sắc mặt Tề Mặc khó coi đến đỉnh điểm, toàn thân tỏa ra sát khí đằng đằng. Đám Hồng Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau lắc đầu. Ly Tâm ở bên trong còn dám tiếp tục chửi rủa, bọn họ phải lo có bị nhiễm bức xạ hay . Dù Ly Tâm bị nhiễm xạ cũng khó có thể bảo toàn mạng sống trong tay Tề Mặc.

      Tề Mặc đứng ở đằng trước chắp hai tay ra sau lưng, hai bàn tay cuộn thành nắm đấm chặt đến mức nổi các khớp, khiến người đằng sau cần nhìn mặt cũng biết tức giận như thế nào. Tuy nhiên, Tề Mặc từ đầu đến cuối lên tiếng cũng ra lệnh. giữ thái độ im lặng đáng sợ.

      “Chức năng gan bình thường”

      “Chức năng tim phổi bình thường”

      “Chứng năng thận bình thường”.

      Tiếng la hét chửi mắng của Ly Tâm dần. Cỗ máy đọc loạt kết quả kiểm tra. Có thể đây là thiết bị kiểm trắc nhiễm xạ tiên tiến nhất thế giới, có thể đưa ra kết quả chính xác và nhanh chóng nhất.

      Nghe thông báo từ cỗ máy, sát khí người Tề Mặc từ từ biến mất, nhưng phẫn nộ vẫn còn mặt . Lập Hộ nhíu mày, thầm mặc niệm Ly Tâm ba phút. Nếu kết quả kiểm tra xuất bất thường, có thể Tề Mặc bỏ qua cho . Nhưng bây giờ tất cả đều bình thường, Ly Tâm dám lớn tiếng chửi Tề Mặc, lần này chết chắc.

      Sau khi nghe loạt báo cáo, Tề Mặc đột nhiên lên tiếng: “Sao có kết quả kiểm tra máu?”. Các hạng mục kiểm tra đều có kết quả, chỉ thiếu mỗi bản phân tích lọc máu.

      Tề Mặc vừa dứt lời, nhân viên kiểm trắc từ bên trong ra, báo cáo với Bộ trưởng quốc phòng: “Hôm nay chưa thể có kết quả kiểm tra máu của này vì có chút phức tạp”.

      Tề Mặc liền hỏi nhân viên kiểm trắc: “Có gì bất thường, mau”.

      Thấy ông bộ trưởng quốc phòng gật đầu, người nhân viên kiểm trắc bất giác run giọng khi quay sang nhìn thấy bộ mặt đáng sợ của Tề Mặc: “Máu của ấy rất đặc biệt, nằm trong nhóm máu chúng ta thường thấy. Chúng tôi phân tích mãi mà biết có gì dị thường hay là thuộc nhóm máu đặc biệt. Bây giờ, chúng tôi phải mời chuyên gia nhóm máu, chúng tôi cần thời gian”.

      Tề Mặc nghe xong hơi nhíu mày: “Nhanh lên”. rồi liền đẩy cửa cỗ máy vào trong.

      Lúc này, Ly Tâm như vừa trải qua cực hình lớn. Chân tay được tự do nhưng Ly Tâm còn chút sức lực, người vã đầy mồ hôi nằm thở hổn hển bàn kiểm tra. thậm chí đủ sức mặc quần áo.

      Ly Tâm nhắm mắt điều hòa hơi thở. đột nhiên cảm thấy ánh mắt sắc lạnh chiếu vào người mình. Ly Tâm liền mở mắt, thấy Tề Mặc chăm chú nhìn bằng ánh mắt phẫn nộ che dấu, Ly Tâm tỉnh táo ngay lập tức.

      Đối diện với thần sắc đáng sợ của Tề Mặc, Ly Tâm than thầm trong lòng. Vừa rồi do nghĩ bản thân trực tiếp tiếp xúc với uranium nên chắc chắn bị nhiễm xạ, Ly Tâm mới tỏ thái độ bất mãn với Tề Mặc.

      Hơn nữa, do cơ thể đau đớn tột cùng, Ly Tâm bất chấp tất cả, phát tiết phẫn nộ tích tụ bấy lâu nay với Tề Mặc. Ly Tâm tưởng đây là thiết bị tiên tiến, thanh của lọt ra bên ngoài. Khi nghe thấy giọng của Tề Mặc từ bên ngoài vọng vào, Ly Tâm bất giác nổi da gà. Bây giờ đối diện với gương mặt đầy nộ khí của Tề Mặc, Ly Tâm có cảm giác tử thần sắp đến gần.

      Thấy vẻ mặt sợ hãi của Ly Tâm, Tề Mặc cau mày : “Tôi tính sổ vụ này với ”. Vừa vừa kéo chiếc thảm ở bên cạnh cuộn vào người Ly Tâm và bế ra ngoài.

      Ly Tâm vốn ý thức bản thân trần truồng. Bị Tề Mặc ôm vào người, Ly Tâm mới chợt nhớ ra. Ly Tâm bất giác đỏ ửng mặt, vùi đầu vào ngực Tề Mặc. Mặc dù dưới lần để lộ nửa thân trước mặt Tề Mặc nhưng lần này khỏa thân hoàn toàn. May mà Tề Mặc phải người bình thường.

      “Jiaowen đâu rồi?” Ngồi trong căn phòng nghỉ ngơi đặc biệt do Bộ trưởng quốc phòng sắp xếp, Tề Mặc lên tiếng hỏi Lập Hộ. Ly Tâm ngồi đùi Tề Mặc, mệt mỏi tựa người vào lòng .

      ấy lo hậu ”. Lập Hộ trả lời. Mượn quân hạm, mượn tàu ngầm, lại xảy ra vụ nổ lớn như vậy vùng biển quốc tế, bọn họ cần phải trực tiếp làm việc với Bộ quốc phòng và Cục an ninh quốc gia. Đám Hồng Ưng, Lập Hộ đủ tư cách nên Jiaowen đành phải ra mặt.

      Tề Mặc lạnh lùng “ừm” tiếng, thuận tay chỉnh lại tư thế để Ly Tâm dễ chịu nhất. Vết thương bị đạn bắn trước ngực bị ảnh hưởng khi bị va đập ở thuyền. Lưng lại bị tổn thương do áp lực nước nên Ly Tâm thể nằm thẳng cũng như nằm úp, chỉ có thể ôm trong lòng.

      Thấy Tề Mặc lên tiếng, Bộ trưởng quốc phòng mở miệng: “Tề lão đại, lần này nguồn tin của chúng tôi có vấn đề. Chúng tôi giải thích ràng với . Bây giờ tôi phải giải quyết số vấn đề, tranh thủ tìm kiếm thông tin chính xác”.

      Bộ trưởng quốc phòng biết bây giờ quá muộn để câu xin lỗi. Cách duy nhất đề bù đắp mối quan hệ là tìm xem lô hàng nằm ở đâu, đối tượng và địa điểm giao hàng. Đây là chuyện quan trọng nhất trước mắt, có lợi cho Tề Mặc và bản thân ông ta. Vì vậy, ông ta cần nhiều lời, trực tiếp hành động là biện pháp tốt hơn cả.

      Tề Mặc lên tiếng nhắc nhở: “Thời gian giao hàng là ngày mai”. Đối với sai sót lần này, tiến hành điều tra sau. Nếu chỉ là sơ suất từ phía bộ quốc phòng, bỏ qua. Còn nếu bọn họ có mục đích khác đừng trách khách khí.

      Bộ trưởng quốc phòng đứng dậy: “Tôi biết rồi, tôi nhanh chóng báo tin cho các ”. xong, ông ta liền ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại người của Tề Mặc.

    5. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 58: Sống tiếp năm mươi năm (II)

      “Lão đại….”

      “Tề!”. Hồng Ưng vừa gọi Tề Mặc, Jiaowen đột ngột đẩy cửa vào, Hoàng Ưng theo sau ta.


      “Có vấn đề gì sao?”. Thấy vẻ mặt khó coi của Tề Mặc, Ly Tâm mệt mỏi cuộn người trong lòng , Jiaowen vội vàng hỏi thăm.

      Tề Mặc ngẩng mặt, giơ tay nhấc đầu Ly Tâm, để có tư thế nằm thoải mái hơn. Lập Hộ đứng bên cạnh lắc đầu: “Tôi biết, vẫn chưa có kết quả xét nghiệm máu. là nhóm máu đặc biệt hay xảy ra vấn đề gì. Có điều, nhiều khả năng là nhóm máu đặc biệt”.

      Thiết bị kiểm trắc có độ chuẩn xác cao lại rất tỉ mỉ kỹ càng. Nếu máu của Ly Tâm có vấn đề, thể nào xuất tình trạng ra kết quả. Vì vậy, Lập Hộ mới mạnh dạn đưa ra phân tích của mình.

      Hoàng Ưng nhíu mày: “Nhóm máu đặc biệt?” Máy móc đều kiểm tra ra nhóm máu, máu của Ly Tâm có thể là đặc biệt . Nghe Lập Hộ vậy, ta giảm bớt lo lắng. Lập Hộ dù sao cũng là tiến sỹ y khoa nên lập luận của ta chắc đúng thôi.

      Jiaowen gật đầu đồng tình. Chứng kiến cảnh Tề Mặc ôm Ly Tâm bằng động tác nhàng, thần sắc hoàn toàn ngược lại, ta bất giác lên tiếng: “Vậy tại sao sắc mặt Tề khó coi thế?”. Lúc tìm thấy vũ khí và gặp nguy hiểm, Tề Mặc thể bất cứ sắc thái tình cảm nào khác ngoài vẻ lạnh lùng. Còn bây giờ, mặt đầy nộ khí.

      Ly Tâm nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng Tề Mặc, nghe câu hỏi của Jiaowen, liền mở mắt nhìn trừng trừng vào ta. Ly Tâm vốn lo lắng Tề Mặc tính sổ với , Jiaowen tự nhiên đổ thêm dầu vào lửa. Cảm giác đôi cánh tay Tề Mặc siết chặt vào người mình, tim Ly Tâm đập mạnh.

      Jiaowen thấy Ly Tâm trừng mắt với ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Tâm trạng Jiaowen đột nhiên tốt hẳn lên, ta cười lớn: “Lần này cũng nhờ phúc tinh của Tề phát ra thuốc nổ. Có thể lấy công chuộc lỗi tự ý rời khỏi tàu. Tề truy cứu tội của đâu”.

      Ly Tâm nghe xong giật mình. quay sang hỏi Tề Mặc: “ phải bắt tôi lên con tàu đó?”

      Tề Mặc sa sầm mặt: “Tôi bắt lúc nào?”. Đúng là chuyện nực cười. bắt người biết bơi làm việc? thiếu người đến mức đó.

      Ly Tâm liền ngồi thẳng dậy. Cảm giác đau đớn dội đến khiến bám vào người Tề Mặc. Tề Mặc giữ chặt eo Ly Tâm: “ được động đậy”.

      Ly Tâm hít hơi dài, nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt dữ tợn: “Vậy tại sao tôi lại xuất ở nơi đó? Tại sao tôi bị ném xuống biển. Là ai…ai bắt tôi ? Là ai hả?”. Ly Tâm nghiến răng từng từ , gương mặt toát ra tức giận chưa từng thấy.

      Hoàng Ưng đáp lời: “Hãy hỏi bản thân ấy”.

      “Ý là gì?” Ly Tâm trừng mắt với Hoàng Ưng.

      Hoàng Ưng nhún vai: “Tôi chỉ bảo ra khoang sau nghỉ ngơi. Tại sao lại ngồi cùng đám người chuẩn bị hành động. Nếu ngồi vào chỗ đó, có nghĩa cũng tham gia kế hoạch. còn có thể trách ai?”.

      Ly Tâm nghe xong liền cau mày. Lúc đó, đúng là bị say sóng, hai bước thấy hoa mắt chóng mặt và tức ngực. Thấy đám người ngồi ở đó lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi. Người bên cạnh điều gì đó với Ly Tâm, mơ mơ màng nghe nên đành gật đầu ứng phó. Ai ngờ bị lôi xuống tàu ngầm, đến lúc tỉnh lại phát mình ở dưới đáy biển.

      Ngẩng mặt nhìn đám người trước mặt, Ly Tâm đột nhiên hiểu ra, đây là vụ nhầm lẫn vô cùng tệ hại. Tại sao có thể gặp cố có xác suất như vậy?

      Thấy Ly Tâm như quả bóng xì hơi, Jiaowen cười lớn: “Ai bảo thuộc hạ của tôi biết , còn tưởng là người Tề cử đến cùng họ nên mới đưa xuống tàu. Chuyện này chẳng thể trách ai cả”.

      Ly Tâm vùi đầu vào ngực Tề Mặc, lát sau mới lên tiếng: “Được rồi, coi như tôi đen đủi, tự nhiên bị say sóng. Nhưng chuyện đó phải là lỗi của tôi. Dù sao tôi cũng cứu mạng các , các cứu tôi là lẽ đương nhiên. Tề lão đại, lần này tôi có tội, chỉ có công”.

      Lúc này, Ly Tâm nghĩ thông suốt. Vụ nổ khủng khiếp như vậy, nếu tình cờ phát dù Tề Mặc lên con tàu lớn, chỉ cần cách đó xa cũng bị hủy diệt. Đây là công lao của . Tuy Ly Tâm dường như chẳng làm gì nhưng cũng coi như lập công.

      Còn chuyện nữa, bọn họ cứu là đúng. Nếu có bọn họ. Tất nhiên có bọn họ cũng , nhưng công lao của vẫn lớn hơn. Ngoài ra, tự nhiên còn bị vướng mắc ở nhóm máu. Nếu bị nhiễm xạ, cho bọn họ biết tay.

      Thấy Ly Tâm vùi đầu trong ngực mình, bàn tay nắm chặt áo đến mức nổi các khớp, Tề Mặc càng siết chặt eo Ly Tâm: “Tôi có lỗi bao giờ?”

      Ly Tâm liền ngẩng đầu. Tề Mặc nhìn thẳng vào mắt Ly Tâm bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Có điều, tôi thể tha thứ chuyện hồi nãy”.

      Ly Tâm sững người lúc mới mở miệng: “Có thể lấy công chuộc tội mà”.

      “Sai. Tôi cho rằng có thể chuộc tội”. Tề Mặc vẫn rời mắt khỏi Ly Tâm.

      Ly Tâm bất mãn: “Tại sao? Tôi cứu mạng , trong khi chỉ mắng hai câu thôi. Có gì quan trọng hơn tính mạng của chứ?”

      “Tôi cũng cứu mạng ”. Tề Mặc chậm rãi nhả năm chữ khiến Ly Tâm cứng họng. Lúc đó, ngờ Tề Mặc đích thân cứu . Ly Tâm nghĩ, cùng lắm Tề Mặc cử thuộc hạ , thể tưởng tượng nổi người đến cứu lại là Tề lão đại.

      ra Ly Tâm biết ở vào hoàn cảnh đó, người bình thường thể có tốc độ và trấn tĩnh như Tề Mặc. Chỉ cần sai sót giây, e rằng tất cả mọi người xuống mồ. Đám Hồng Ưng biết , ngoài Tề Mặc, ai có bản lĩnh cứu người ở thời điểm đó. Quan trọng là Tề Mặc có muốn cứu hay .

      Jiaowen đứng bên cạnh thấy Tề Mặc và Ly Tâm mãi giải quyết xong vụ công tội, ta lắc đầu bất lực. ra Jiaowen hiểu, đối với Ly Tâm, công lao hay phần thưởng phải là chuyện quan trọng nhất. Điều cần là tung tích của Tùy Tâm, Tề Mặc lại cho biết. Tuy nhiên, Ly Tâm bao giờ chấp nhận trừng phạt của Tề Mặc. Tề Mặc trừng phạt đồng nghĩa với cái chết nên phải đấu tranh đến cùng.

      Nghe nội dung cuộc chuyện của hai người, Jiaowen đoán ra, sắc mặt Tề Mặc khó coi là do Ly Tâm chửi rủa . Ly Tâm to gan hơn trời, dám mắng nhiếc Tề Mặc, đúng là nhổ lông đầu hổ mà.

      “Còn nữa, chỉ vô tình cứu người, cố ý miệt thị tôi”. Tề Mặc nhiều, nhưng mỗi từ như mũi kim đâm vào tim Ly Tâm đau buốt.

      Ly Tâm im lặng nhìn Tề Mặc, chỉ thấy thần sắc lạnh lùng của , nộ khí ngày càng . than thầm trong lòng, toàn thân yếu ớt dựa vào người Tề Mặc. Ly Tâm cất giọng thảng thốt: “Nhưng…tôi vẫn còn đau lắm…Vết thương bị đạn bắn chưa hỏi hẳn. Bây giờ lại bị thế này…bị thương từ xuống dưới. Nếu lại…lại…”.

      Lúc này, Ly Tâm có bộ dạng đáng thương vô cùng. nắm chặt vạt áo trước ngực, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, mãi thành câu. Tề Mặc biết Ly Tâm lo lắng đến vấn đề nhóm máu, liền cau mày nhìn Ly Tâm, tức giận từ từ biến mất. Tề Mặc lên tiếng: “Dù có vấn đề, tôi cũng đảm bảo sống năm mươi năm nữa”.

      Ly Tâm nghe xong liền ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt vô cùng kiên định của Tề Mặc. Ánh mắt sắc bén như dao kiếm đó khiến người đối diện chỉ có thể tin tưởng vô điều kiện. Giống như chỉ cần ra bất cứ điều gì, nhất định làm được, chỉ cần đặt niềm tin vào .

      Tề Mặc ôm Ly Tâm đổi tư thế khác. vỗ lên vai Ly Tâm, cất giọng trầm trầm: “Tôi ghi nhớ lần này. còn tái phạm đừng trách tôi khách khí. Bây giờ ngủ ”.

      Thấy Tề Mặc chịu bỏ qua cho mình, Ly Tâm liền vui mừng gật đầu. cười híp mắt nằm thoải mái trong lòng Tề Mặc chuẩn bị ngủ. Trước đó do vừa đau vừa mệt lại có tâm nên Ly Tâm thể chợp mắt. Hơn nữa, Tề Mặc bảo đảm sống thêm năm mươi năm nên có gì đáng lo cả. Trước mặt bao nhiêu người, Ly Tâm ngại ngùng từ từ thiếp trong lòng Tề Mặc.

      Đám Jiaowen và Hồng Ưng đưa mắt nhìn nhau. Tề Mặc đúng là khoan dung độ lượng với Ly Tâm. giang hồ bao nhiêu năm nay, chỉ cần người nào dám ” với Tề Mặc, kẻ đó phải trả giá vô cùng đắt. Hôm nay, Ly Tâm chửi mắng Tề Mặc mà vẫn bỏ qua. Ly Tâm quả là lợi hại, biết đến cuối cùng ai khắc ai.

      Thấy Tề Mặc đưa mắt về phía mình, Jiaowen biết xong chuyện riêng tư, bây giờ đến lúc bàn việc công. Cục diện tại vô cùng phức tạp và thuận lợi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :