1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đạo tình - Chu Ngọc [118C+4PN]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 52 : Buổi tụ họp hoành tráng

      Ly Tâm nghe xong chỉ nhìn cau mày nhìn Jiaowen mà lên tiếng. Vòng vèo hồi hóa ra đây là máy ghi . Bà già Feiyusi đó biết thu lại cuộc trò chuyện với đối phương nhằm mục đích gì, chẳng phải tự nhiên có lợi cho Jiaowen ư? Chả trách Jiaowen lại vui mừng đến như vậy.

      “Tề Gia đến Italy rồi, nhất định phải hết sức cẩn thận. Chúng ta thể coi thường Tề Mặc”.


      “Tôi hiểu. Tề Mặc biết là do tôi làm chăng nữa, tìm thấy chứng cứ cũng chẳng làm gì được tôi. Mặc dù Tề Gia là lão đại nhưng Feiyusi tôi cũng phải nhân vật tầm thường. Vô duyên vô cớ động đến tôi, Tề Gia chưa có sức mạnh lớn đến mức đó”. Feiyusi cất giọng vừa kiêu ngạo vừa tỏ vẻ hống hách.

      “Uhm, có chứng cứ đúng là thể làm gì bà, nhưng có nghĩa Tề Mặc để yên. Bà hãy cẩn thận đấy. Thế này , bà hãy nhanh chóng bàn giao lô hàng cho bên mua. Mất lô hàng đó, xem bọn chúng ăn thế nào với phía Trung Đông”. Vẫn là giọng lãnh đạm của người đàn ông.

      “Phía Australia cử người đến nhận hàng rồi, tuyệt đối xảy ra sơ suất. Nếu Tề Gia và thằng con trai ngoan ngoãn của tôi dám truy đuổi, món quà bất ngờ dành cho chúng”.

      “Australia? Bà ta bán lô hàng sang Australia? Cứt , tại sao là Australia chứ?”, gương mặt Jiaowen lập tức biến sắc như khó tin vào vừa nghe thấy.

      Ly Tâm liếc Jiaowen bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng lên tiếng thắc mắc. Tại sao thể là Australia? Thế giới này chỉ cần nơi nào có con người tồn tại, nơi đó có thể xảy ra chiến tranh, vũ khí đều có đất dụng võ. Australia đâu phải là thiên đường, đâu đến mức Jiaowen phải kinh ngạc như vậy?

      Jiaowen tỏ ra kinh ngạc cũng chỉ trong vài giây. Sau đó ta lấy lại vẻ mặt vô cảm, nhanh chóng nối máy với Tề Mặc: “Tề, mục tiêu thay đổi rồi, hàng được chuyển đến Autralia. Chắc là ngày kia rơi vào tay người mua, chúng ta còn nhiều thời gian nữa”.

      Ban đầu, Jiaowen tưởng Feiyusi bán lô hàng cho người mua khác ở Trung Đông nên ta bận tâm đến vấn đề thời gian, càng lo cho Tề Mặc. Tề Mặc là nhà cung cấp vũ khí được hoan nghênh nhất ở Trung Đông, lại có thế lực lớn ở đây. Chỉ cần ngầm ra mặt, nắm được tình hình mua bán và loại hàng hóa của cả khu vực. Nhưng ngờ, lô hàng lại được chuyển Australia, chưa cần tính đến chuyện tìm ra người mua, chỉ riêng thời gian cũng là vấn đề rất khó giải quyết, nhất là khi Tề Mặc vẫn còn ở Trung Đông.

      loạt mệnh lệnh được truyền . Ly Tâm thấy vụ này liên quan đến liền chuồn ra ngoài. có hứng thú với vũ khí, càng có hứng thú tìm vũ khí. Dù sao cũng chẳng cần lo lắng cho đám Tề Mặc, chuẩn bị ăn cơm hơn. Bữa sáng ăn, giờ Ly Tâm cảm thấy rất đói bụng.

      và tôi cùng gặp Tề”. Vẫn còn chưa ra khỏi cửa, bàn tay của Jiaowen đột nhiên đặt lên vai Ly Tâm, ghìm đứng lại.

      Ly Tâm quay đầu: “Tại sao? Tại sao tôi phải ? , Tề Mặc có bắt tôi đâu”. Biết nơi đó chẳng có gì hay ho đợi , Ly Tâm lập tức từ chối. Khó khăn lắm mới có dịp Tề Mặc quản thúc , tội gì phải tự tìm ngược đãi.

      Thấy Ly Tâm tỏ ra cương quyết, Jiaowen gật gật đầu: “ ? Tốt lắm. Feiyusi chắc bao lâu nữa phát bị mất con chíp. Tôi thể đoán ra bà ta có hành động gì tiếp theo. Tôi điều tất cả những người tài giỏi của tổ chức giúp Tề. muốn tiếp tục ở lại đây ở, nhưng tôi thể bảo đảm vấn đề an toàn cho . Đến lúc đó đừng trách tôi nhắc nhở. Người đâu, mau chuẩn bị máy bay”. Vừa , vừa sải bước rộng ra ngoài.

      Ly Tâm nghiến răng nhìn Jiaowen, lập tức nhanh theo ta. Jiaowen điều hết người sang Australia, để mình ở lại đây, chẳng phải muốn chết sớm hay sao? cần nghĩ ngợi nhiều, ở bên cạnh Tề Mặc an toàn gấp nhiều lần so với mình ở nơi này. Tên Jiaowen này cũng đáng ghét y như Tề Mặc.

      lúc sau, Ly Tâm trầm mặc ngồi chiếc máy bay quân dụng loại hình lớn, tốc độ nhanh nhất thế giới. nhầm đấy chứ? Giữa ban ngày ban mặt mà Jiaowen dám điều động cả máy bay quân dụng loại hình lớn. Tên Jiaowen ác chiến , có thể sử dụng loại máy bay của chính phủ và quân đội. Thế giới này loạn rồi.

      Trước đây, Ly Tâm tưởng cuộc đời rất phong phú và kích thích. Nhưng kể từ khi gặp Tề Mặc, Ly Tâm cảm thấy như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời chật chật hẹp. Bây giờ mới biết thế nào là kịch tính .

      Ly Tâm đưa mắt về phía khoang máy bay rộng lớn. Trong đó xếp từng hòm từng hòm vũ khí mới, loại chỉ nhìn thấy truyền hình hoặc thậm chí chưa thấy bao giờ. Ký hiệu số chiếc hòm chỉ ra, đó là vũ khí tiên tiến nhất, trong đó có cả tên lửa. Ly Tâm chăm chú nhìn đống vũ khí. Tề Mặc sai, nhà buôn vũ khí đúng là lão đại của giới hắc đạo. Tên lửa bắn ra từ chiếc máy bay này có thể hủy diệt bất cứ thành trì nào bên dưới. Quả nên đắc tội với loại người như Tề Mặc và Jiaowen.

      Chiếc máy bay chở Ly Tâm hổ danh là máy bay nhanh nhất. Chỉ sau nửa ngày nó vượt qua hai lục địa Âu Á, bay đến vùng trời châu Đại dương.

      Chiếc máy bay phải đỗ xuống sân bay mà sân cỏ được tỉa cắt rất khéo giống như sân golf. Trong bóng đêm có hai hàng đèn xe chiếu sáng tạo thành đường băng trắng sân. Máy bay của Jiaowen từ từ đỗ xuống đường băng do đèn xe tạo ra ở trung tâm sân bóng.

      Ly Tâm theo Jiaowen bước xuống máy bay. lập tức nhìn thấy Tề Mặc diện bộ đồ complet màu đen đứng cách đó xa. Cả người và bóng đêm hợp thành thể. Mặc dù vậy, từ vẫn toát ra khí chất đặc biệt khiến bất cứ sinh vật nào cũng thể bỏ qua tồn tại của .

      Thấy Tề Mặc nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, Ly Tâm thể tiếp tục giữ trầm mặc. Miệng hơi cong lên rồi nở nụ cười rạng rỡ với Tề Mặc: “Tề lão đại, phải tôi muốn đến đây, mà là Jiaowen bắt tôi đến. đừng trách tôi nghe lời đấy nhé”. Đẩy Jiaowen ra phía trước chắn làn gió lạnh là thượng sách của Ly Tâm lúc này.

      Tề Mặc liếc Jiaowen bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Jiaowen sờ mũi nhìn Ly Tâm. Ly Tâm thèm để ý đến Jiaowen, ra sau Tề Mặc đứng im. Ai bảo Jiaowen uy hiếp .

      Tề Mặc có bất cứ biểu nào, quay người vào trong xe. Ly Tâm nhíu mày rồi theo . Jiaowen kể từ lúc xuống máy bay giữ nguyên thái độ trầm mặc. ta liền lên chiếc xe khác đỗ ở gần đó.

      Ở đằng sau bọn họ, đám người đứng xếp hàng chờ sẵn xông về chiếc máy bay chuyển vũ khí xuống dưới. Ly Tâm trợn tròn mắt khi thấy tốp khá đông bắt đầu tháo dỡ chiếc chiếc máy bay. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chiếc máy bay chỉ còn lại nửa thân dưới ánh đèn nhấp nháy.

    2. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 53: Cảnh sát

      Đám Tề Mặc còn chưa kịp lên xe, từ xa có tiếng còi hụ cảnh sát dồn dập, đèn xe cảnh sát nhấp nháy hướng về phía bọn họ. Ly Tâm lập tức dừng bước quay đầu nhìn. Trong khi đó, Tề Mặc và Jiaowen hề thay đổi sắc mặt, tiếp tục về phía xe ô tô của họ.

      Thấy Ly Tâm nhìn xe cảnh sát bằng ánh mắt kinh ngạc và đầy hiếu kỳ, Hoàng Ưng lên tiếng nhắc nhở: “ , có gì đáng xem đâu chứ?”


      Ly Tâm đưa mắt về phía Tề Mặc, đứng ngay trước cửa xe, đôi mắt nhìn lạnh lùng, còn Jiaowen ngồi vào chiếc xe bên cạnh. Ly Tâm tiếp tục đến chỗTề Mặc, vừa quay đầu nhìn đội xe cảnh sát lao tới.

      biết hàng xe xuất từ lúc nào chặn ngang đường cho xe cảnh sát qua. Hồng Ưng tiến lên phía trước đối phó với cảnh sát. Còn ở bên này, đèn ô tô vẫn chiếu về phía chiếc máy bay được tháo dỡ cách nhanh chóng.

      “Đứng lại, được lên xe, đứng lại ngay!”. người cảnh sát xuống xe, bay qua hàng xe chắn đường lao về phía Tề Mặc. ta vừa chạy vừa hét lớn.

      Ly Tâm theo phản xạ đứng tránh sang bên, để người cảnh sát phi đến chỗ Tề Mặc mà gặp bất cứ chướng ngại nào. Lúc này, hiếu kỳ muốn chứng kiến uộc đụng độ giữa nhà buôn vũ khí và cảnh sát.

      “Đứng lại! mau! Các làm gì ở đây? Máy bay đâu rồi, chiếc máy bay quân dụng biến đâu rồi?” Dáng người đàn ông cao lớn vụt qua chỗ Ly Tâm, lao thẳng về phía Tề Mặc.

      Tề Mặc hề để ý đến chàng cảnh sát, chỉ cau mày nhìn Ly Tâm. Ly Tâm biết Tề Mặc nhìn ra ý đồ của , vì vậy cười giả lả đồng thời bước về phía .

      “Cậu cảnh sát này, cậu dùng sai từ rồi. Đừng mở mắt ăn bậy bạ như vậy chứ”. Lập Hộ đứng bên cạnh Tề Mặc nở nụ cười dịu dàng. Có điều, ngữ khí lạnh lùng của ta thích hợp với vẻ mặt ôn nhu kia.

      Ly Tâm bước đến bên Tề Mặc, đưa mắt đánh giá người cảnh sát. chàng này còn rất trẻ, chỉ tầm ngoài hai mươi là cùng. ta có gương mặt khá baby. Ly Tâm khỏi cảm thấy khâm phục người cảnh sát trẻ tuổi to gan dám hò hét ra lệnh Tề lão đại.

      chàng cảnh sát quay đầu về phía sân golf. Lúc này, dưới ánh đèn xe chiếu sáng, chiếc máy bay biến mất toàn toàn chỉ còn lại khu đất trống. Ly Tâm cũng đưa mắt nhìn theo ta. giật mình khi thấy bóng dáng chiếc máy bay. Từ lúc xuống máy bay đến giờ mới chỉ tầm mười phút, chiếc máy bay quân dụng loại hình lớn bốc hơi ngay trước mắt. Ly Tâm cảm thấy như xem bộ phim hành động gay cấn.

      , các dấu chiếc máy bay đâu rồi. Kể từ lúc nó bay vào phận của thành phố, chúng tôi theo dõi nó. Chúng tôi biết nó hạ cánh ở khu vực này, sao bây giờ lại thấy đâu cả?”. chàng cảnh sát trẻ tuổi tức giận hét lớn với Tề Mặc.

      Lập Hộ sa sầm mặt, cất giọng lạnh lùng: “Cậu có mắt để làm gì hả? Máy bay ở đâu ra? Lẽ nào chúng tôi cất dấu thứ đồ lớn như vậy? Câm miệng ngay cho tôi. tên cảnh sát tép riu dám xông vào nơi ở tư nhân của chúng tôi. Nếu cậu có lệnh khám xét đừng trách chúng tôi khách sáo”.

      Tề Mặc thấy Ly Tâm đến bên cạnh, chỉ liếc xéo người cảnh sát rồi lập tức lên xe. Loại cấp bậc như chàng cảnh sát này bình thường có tư cách gặp , để ý đến ta chỉ tổ hạ thấp thân phận của . Bây giờ có việc quan trọng cần giải quyết, có tâm trạng bận tâm đến loại tôm tép kia.

      chàng cảnh sát vừa giơ tay định tóm Tề Mặc vừa nạt nộ: “ , các rốt cuộc là ai mà dùng cả máy bay quân dụng. Chúng tôi phát có hai máy bay quân dụng bay đến đây, trong khi chúng tôi nhận được bất cứ thông báo ngoại giao nào. Các là ai hả…”.

      “Tôi cảnh cáo cậu, hãy đem ra chứng cứ trước khi mở miệng. Chúng tôi có thời gian chơi trò bắt cướp với cậu”. Lập Hộ ra tay nhanh như tia chớp. ta chỉ bằng động tác vặn tay khiến cổ tay của chàng cảnh sát trẻ tuổi bị trật khớp.

      “Nếu có lệnh khám xét biến khỏi nơi này cho tôi”. Tiếp theo hành động của Lập Hộ, Hoàng Ưng đứng đằng sau người cảnh sát trẻ tuổi túm lấy cổ áo chàng ném ta sang bên.

      Tề Mặc ngồi lên xe nhíu mày nhìn Ly Tâm mải theo dõi trò vui. Ly Tâm bị Hoàng Ưng đẩy mạnh, quay người liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tề Mặc. cười hihi rồi lên xe ngồi xuống cạnh .

      “Tôi kiện các đánh cảnh sát. Các …”.

      “Vị tiên sinh này. Đối với việc đột phát, chúng tôi có tư cách hành động trước báo cáo sau. Bây giờ, chúng tôi khám xét sân golf của các . Nếu các ngăn cản, chúng tôi bắt giữ các vì tội làm gián điệp và xâm nhập trái phép. Nếu các cản trở hãy phối hợp với chúng tôi. Nếu , chúng tôi bắt giữ các vì tội gây trở ngại cho cảnh sát, che dấu phần tử khả nghi”.

      chàng cảnh sát mặt baby còn chưa dứt lời, đằng sau đột nhiên truyền đến giọng đàn ông lạnh lùng. Ly Tâm nhìn ra ngoài cửa xe ô tô, thấy người đàn ông tầm ba mươi tuổi mặt mũi sáng sủa tinh vừa đỡ chàng baby đứng dậy vừa ngẩng đầu nhìn Hoàng Ưng.

      “Nếu các tìm thấy thứ gì, các ăn thế nào với chúng tôi? Các đừng quên, các lục soát nơi này lần rồi. Nếu lần này các vẫn tìm ra thứ gì, dù các là người của Cục An ninh quốc gia cũng đừng trách chúng tôi nể mặt”. Hồng Ưng biết tới từ lúc nào, cất giọng đanh thép.

      “Nếu chúng tôi tìm thấy thứ gì, chúng tôi …”

      đợi người đàn ông hết câu, Lập Hộ ngồi ở vị trí tay lái lập tức nổ máy phóng xe mất, bỏ lại đám cảnh sát và Hồng Ưng ở phía sau. Ly Tâm thấy vậy nhăn mặt, đây mới thực là hành động ngạo mạn.

      Mấy chiếc xe dừng lại ở tòa nhà cách đó xa. Jiaowen đợi Tề Mặc lên tiếng, lập tức phát lại toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của Feiyusi. Tề Mặc nghe xong nhíu mày, im lặng nhìn Ly Tâm.

      Hết chương 53

    3. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 54: Giáo huấn hay là quan tâm

      Ly Tâm tươi cười nhìn Tề Mặc. người vẫn mặc bộ đồ cái bang tua rua rách nát. Lúc mới thấy Ly Tâm khi từ máy bay xuống, ánh mắt Tề Mặc hơi nhíu lại, Ly Tâm lập tức phát còn chưa kịp thay quần áo tử tế. Lúc đó, Ly Tâm toát mồ hôi lạnh, vì đây đúng là sơ suất nghiêm trọng. Tưởng rằng xuất của mấy người cảnh sát khiến Tề Mặc quên mất vụ này. Bây giờ thấy Tề Mặc nhìn mình bằng ánh mắt tán đồng, Ly Tâm chỉ còn cách cười lấy lòng Tề Mặc.

      Tề Mặc đánh giá Ly Tâm hồi, đột nhiên nắm lấy bàn tay Ly Tâm rồi xoa lên vết bầm tím trong lòng bàn tay : “Đây là bản lĩnh của ?”


      Ly Tâm giật bắn mình bởi câu hỏi của Tề Mặc. Bắt gặp tia nộ khí trong ánh mắt , Ly Tâm cất giọng đầy ấm ức: “Ý là gì? Tôi giúp việc lớn. thưởng cho tôi thôi, còn tức giận gì chứ?”

      Nghe vậy, Lập Hộ đứng sau Tề Mặc liền trừng mặt nhìn Ly Tâm. Hoàng Ưng đứng chếch đối diện Ly Tâm lắc đầu, mở miệng câu gì đó thành tiếng với Ly Tâm. Chứng kiến cảnh Lập Hộ và Hoàng Ưng chỉ biết có Tề Mặc còn coi ai gì đối xử với Ly Tâm như vậy, Jiaowen liền bật cười ha hả.

      Sau khi nhìn khẩu hình của Hoàng Ưng, trán Ly Tâm rịn đầy mồ hôi. Thần sắc Tề Mặc càng lạnh lùng hơn, siết chặt tay Ly Tâm giơ lên cao hơn chút. Ly Tâm trong chốc lát làm ra vẻ rất đáng thương. giơ tay đến trước mặt Tề Mặc: “Bà già đó hành động nhanh quá. Lão đại, tôi vì mới bị thương đấy nhé”.

      Nếu Hoàng Ưng nhắc nhở, Ly Tâm biết Tề Mặc muốn hỏi đến vết thương của . Tên Tề Mặc này quan tâm đến ? Ly Tâm cảm thấy vàng từ trời rơi xuống còn thực tế hơn, mặc dù thực bày ra trước mắt .

      Tề Mặc vẫn có bất cứ biểu cảm nào trước bộ dạng đáng thương của Ly Tâm, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo. đột ngột vặn mạnh cổ tay Ly Tâm, khiến đau đến mức kêu thét lên.

      bà già mà cũng có bản lĩnh đối phó, còn để bị thương. giỏi đấy”. Tề Mặc trước đó vốn tiềm hài lòng với Ly Tâm. Bị đụng chạm đến, liền bộc phát cơn giận dữ, càng dùng sức bóp chặt tay Ly Tâm.

      Ly Tâm vốn nghĩ Tề Mặc thèm quan tâm đến vết thương của nên rất kinh ngạc khi được Hoàng Ưng nhắc nhở. Trước bộ dạng giận dữ của Tề Mặc, Ly Tâm ngược lại cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Tề Mặc dịu dàng an ủi hoặc ôm vỗ về, chắc chắn Ly Tâm tưởng trời đất đảo lộn. Nhìn vẻ mặt Tề Mặc lúc này, Ly Tâm thở phào nhõm. May mà Tề Mặc vẫn là Tề Mặc, đến nỗi gây shock cho .

      “Tại tôi để ý, biết bà ta giẫm lên”. Ly Tâm đột nhiên cảm thấy khả năng chịu đau của tăng lên nhiều. Bị Tề Mặc vặn tay như vậy, mặc dù vẫn buốt nhưng còn đau đớn như trước.

      Nghe câu này, sắc mặt Tề Mặc càng tệ hơn. chậm rãi nhả từng chữ : “ chú ý? dám câu chú ý với tôi. Tai , mắt để làm gì hả?”

      “Tôi…tôi…” Đối diện với vẻ mặt đáng sợ của Tề Mặc, Ly Tâm lắp bắp mãi cũng thể thành câu. Trước khi hiểu ý của Tề Mặc, nghĩ mình nên giữ im lặng hơn.

      Nhìn bộ dạng oan ức của Ly Tâm, Tề Mặc càng cảm thấy lửa bốc đầu. vung tay ném mạnh Ly Tâm sang bên, cất giọng giận dữ: “Hãy nhốt ta vào hắc lao”.

      Cả người Ly Tâm bị quăng về phía Lập Hộ. Lập Hộ liền giơ chân chặn đằng sau lưng Ly Tâm, giúp khỏi bị ngã xuống đất. Thấy Tề Mặc chỉ mỗi chuyện cỏn con ra lệnh đưa đến trại tập trung của Jiaowen, Ly Tâm lập tức hét lớn với Tề Mặc bất chấp cơn giận dữ của : “Tôi , tôi muốn bị mất mạng”.

      “Mất mạng? còn biết là mất mạng? chú ý, phải Hắc lao mà mất mạng từ lâu rồi. Đưa ta ra ngoài, ngày mai giải cho tôi. Có chết cũng thể làm mất mặt tôi”. Tề Mặc tỏ ra tức giận , cho Ly Tâm cơ hội giãi bày.

      Ly Tâm đổi sắc mặt định xông lên tranh cãi với Tề Mặc. Lập Hộ đứng đằng sau giữ chặt lưng áo Ly Tâm rồi kéo xềnh xệch ra ngoài mặc cho phản kháng.

      Jiaowen bất giác mỉm cười. Hóa ra nguyên nhân khiến Ly Tâm muốn xem Hắc lao là do Tề Mặc từng uy hiếp .

      còn lăn lộn trong nghề nhiều năm có chút danh tiếng, thế mà chẳng học được cách trông mặt đoán lời gì cả. Vào lúc này rồi vẫn muốn tranh cãi với lão đại?”. Lập Hộ nhanh chóng kéo Ly Tâm ra ngoài cửa. Đến nơi có người, ta thả Ly Tâm và nhìn bằng ánh mắt bất lực.

      Ly Tâm cau mày đáp: “Tôi có tranh gì đâu. Tôi chẳng làm gì sai cả. Tại sao ta lại bắt tôi Hắc lao?”

      Nhìn vẻ mặt tức tối của Ly Tâm, Lập Hộ lắc đầu lên tiếng giải thích: “ chẳng hiểu gì cả? biết chốn giang hồ, chú ý đồng nghĩa với mất mạng hay sao. Hôm nay may mắn cùng Jiaowen lão đại nên đối phương dám làm gì . Nếu sau này lão đại hoặc người khác ở bên , chú ý có kết cục như thế nào? Nếu những người gây chuyện với hôm nay là kẻ thù của , muốn lấy mạng , liệu có còn cơ hội đứng đây hay ? Nếu gót giày giẫm xuống tay đổi lại là dao hay là súng, thử xem kết quả như thế nào? “ chú ý”, ba từ này tuyệt đối thể tồn tại trong thế giới của chúng tôi”.

      Lập Hộ hắng tiếng rồi tiếp: “Những người sống giang hồ như chúng tôi cần phải thận trọng, luôn cẩn thận. Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương còn chưa đủ, lúc nào cũng phải tâm niệm phải cần cẩn thận hơn nữa. chú ý? nếu chúng tôi chú, biết chết bao nhiêu lần rồi, còn có thể ở đây đắc ý hay sao?”

      Ly Tâm ngây người khi nghe Lập Hộ hơi dài. chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ, cuộc sống trước đây của cần phải thận trọng. Nhịn bộ dạng thẫn thờ của Ly Tâm, Lập Hộ bất giác thở dài: “Hôm nay lão đại tức giận, lên tiếng dạy bảo cũng chỉ muốn tốt cho mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, liệu lão đại có nổi cơn lôi đình hay ? Tôi còn tưởng là người thông minh, ngờ lại hồ đồ như vậy”.

      Nghe những lời của Lập Hộ, Ly Tâm nghiến răng lên tiếng. Lập Hộ lắc đầu: “Con người của lão đại quan tâm đến người khác, cũng biết thể thái độ quan tâm. Nhưng lão đại tuyệt đối tệ bạc với người của lão đại. Tôi tưởng theo lão đại thời gian, ít nhất cũng biết tính lão đại chứ”.

      Ly Tâm bóp trán khẽ: “Dù tôi có làm sai, lão đại cũng thể bắt tôi Hắc lao. Làm vậy khác nào muốn lấy mạng tôi?”

      Lập Hộ mỉm cười: “ có bản lĩnh vượt qua chốn hắc lao hay , trong lòng lão đại biết hơn ai hết. Lần này lão đại chỉ là cảnh cáo mà thôi. Lão đại muốn sau này chú ý hơn, làm gì cũng được chủ quan”.

      Lập Hộ tiếp: “Có điều bắt Hắc lao phải muốn lấy mạng . Hắc lao là nơi rèn luyện con người. Nếu có thể rời khỏi nơi đó bình an, ba từ “ chú ý” cả đời này còn liên quan gì đến . Dù sau này có gây chuyện với người nên gây chuyện, hay có kẻ nào đó muốn tính sổ với , phải xem có năng lực tiêu diệt hay . hắc lao chỉ tốt cho mà thôi. Dù lão đại và chúng tôi có ở bên cạnh bảo vệ , cũng thể bằng rèn luyện bản lĩnh tự bảo vệ mình”.

      Ly Tâm nghe xong liền chớp chớp mắt, nhìn về phía Tề Mặc lúc này cau mày chuyện với Jiaowen. quay đầu mỉm cười: “Bảo vệ? Hình như kể từ lúc gặp lão đại, toàn là tôi cứu ta thoát chết”.

      Lập Hộ liền gật đầu: “Biết rồi. là phúc tinh của lão đại và chúng tôi được chưa. Để tôi kêu người đưa nghỉ ngơi”.

      Ly Tâm biết có mệnh lệnh của Tề Mặc, Lập Hộ tuyệt đối dám làm theo ý mình. lập tức mở miệng: “Tôi còn chưa ăn cơm nữa. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối chưa có gì vào bụng”.

      Lập Hộ nhăn mặt: “Ý là Jiaowen lão đại cho ăn cơm đúng ?”. Thấy vẻ mặt rạng rỡ của Ly Tâm, ta liền vẫy tay gọi người đến: “Cơm nước chuẩn bị cho từ lâu. đúng là người đàn bà chỉ biết đến ăn, hiểu lão đại thấy đặc biệt ở điểm nào?”

      Ly Tâm cười híp mắt với Tề Mặc ở trong phòng khách. việc ngày hôm nay coi như xong. thấy Tề Mặc và Lập Hộ đúng, là quá bất cẩn. Vận may rồi cũng có ngày dùng hết, sau này cần phải dựa vào bản lĩnh của mình và hành cẩn thận hơn mới được.

    4. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 55: Đồng minh hoành tráng (I)

      Ăn bữa ngon lành, mọi mệt mỏi đều tan biến, cả người Ly Tâm vô cùng tỉnh táo. nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài có nhiều người và xe lặng lẽ lại trong bóng đêm. Phía xa xa có hai chiếc máy bay trực thăng từ trung hạ cánh xuống giữa sân.

      Sau khi có dịp ngồi chiếc máy bay quân dụng của Jiaowen, Ly Tâm còn cảm thấy kinh ngạc khi hai chiếc máy bay trực thăng lọt vào tầm mắt. Những người có tiền mua máy bay trực thăng cũng có gì là lạ. Còn đối với Tề Mặc và Jiaowen, đó chỉ là món đồ chơi .


      Đưa mắt về mấy chiếc xe cảnh sát ở đằng xa, Ly Tâm bất giác lắc đầu. Do trước đây làm nghề minh bạch nên cảnh sát đối với tồn tại tương đối nhạy cảm, Ly Tâm thể có cảm tình với họ. Mấy chiếc xe cảnh sát lần lượt lăn bánh, Ly Tâm biết bọn họ tìm ra thứ gì khả nghi. Nếu chuyện cỏn con này Tề Mặc cũng đối phó nổi, thể nào ngồi ở vị trí lão đại lâu như vậy.

      Ly Tâm vô tình nhìn về phía máy bay trực thăng, phát có hai người đàn ông từ máy bay bước xuống cách vội vã. Mặc dù Ly Tâm cách đó khá xa nhưng do ở vị trí cao lại có ánh đèn chiếu sáng nên Ly Tâm có thể nhìn . Hai người đàn ông vừa xuống máy bay, người mặc thường phục còn người mặc quân phục. Hai người đàn ông theo Hồng Ưng vào phòng khách. Ly Tâm đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, chạy về phía phòng khách, nơi có Tề Mặc và Jiaowen.

      “Tề lão đại, Jiaowen lão đại! Hai người có ý gì vậy?”. Ly Tâm nấp bên ngoài cửa phòng, vừa ngồi xổm xuống liền nghe thấy tiếng phẫn nộ vọng ra.

      “Ra ”. Giọng vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc của Tề Mặc đột nhiên truyền đến tai Ly Tâm.

      Ly Tâm sờ lên chóp mũi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoàng Ưng biết đứng ở cửa từ bao giờ. Ly Tâm bất giác nhíu mày. ở ngoài nghe trộm, Tề Mặc biết là nên cho vào sao?

      Hoàng Ưng trừng mắt nhìn Ly Tâm rồi đứng tránh sang bên để Ly Tâm vào trong.

      Ly Tâm nhún vai, vốn phải là người có tính tò mò. Hiếm khi có hứng thú nghe trộm người khác chuyện, ai ngờ bị bắt ngay tại trận. Xem ra mấy hành động lén lút thích hợp với . Ly Tâm chỉnh đốn lại quần áo, theo Hoàng Ưng vào trong.

      Thấy Ly Tâm vào, Tề Mặc nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo. dám nghe trộm, đúng là làm mất mặt . Ly Tâm bắt gặp ánh mắt hung dữ nhưng xuất tia sát khí của Tề Mặc, liền mỉm cười với rồi ngoan ngoãn đứng ra sau lưng Tề Mặc.

      Hai người đàn ông ngồi đối diện Tề Mặc và Jiaowen tuổi tác lớn , tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi. Người đàn ông mặc quân phục ngồi gần chỗ Ly Tâm nên có thể nhìn . Ly Tâm khỏi cảm thấy kinh ngạc, người này là tướng quân mang quân hàm thượng tướng. Còn người mặc thường phục ngồi bên cạnh, phía dưới lộ ra đuôi áo. Ly Tâm giật mình khi phát đuôi áo đó cũng là quân phục. Tuy nhiên, nhìn ra quân hàm của người đó. Người đàn ông này và viên thượng tướng kia ngồi ngang hàng nên Ly Tâm đoán, cấp bậc của ông ta chắc chắn phải là .

      Ngẫm nghĩ lại, Ly Tâm hiểu ra tại sao đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ. Hai vị tướng quân của đất nước này máy bay trực thăng đến dinh thự của Tề Mặc, Ly Tâm muốn tò mò cũng được. Xem ra, thế lực của Tề Mặc và Jiaowen lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của .

      “Người của tôi”. Tề Mặc lãnh đạm thốt ba từ đơn giản giải thích với hai người đàn ông đối diện.

      Sau khi nghe câu của Tề Mặc, ánh mắt của hai người đàn ông đối diện mất vẻ cảnh giác. Ly Tâm hiểu ý của Tề Mặc khi giới thiệu với đối phương. Đối phương có chức vị thấp, Tề Mặc lại trực tiếp giới thiệu , để họ làm quen với . Nghĩ đến đây, Ly Tâm bất giác nhăn mặt. Sau này, việc thoát khỏi Tề Mặc ngày càng khó khăn hơn. Nếu toàn thế giới đều biết là người của , còn biết trốn đâu?

      Người đàn ông mặc quân phục đảo mắt qua Ly Tâm rồi quay sang Tề Mặc giọng phẫn nộ: “Tề lão đại. Hôm nay có ý gì? Hai chiếc máy bay quân dụng tự nhiên bay đến đây. Rốt cuộc các định làm gì?”

      Tề Mặc bình thản trả lời người đàn ông mặc quân phục: “Tôi vội quá, có ý gì khác”.

      Người đàn ông mặc thường phục nghe Tề Mặc vậy thở phào nhõm: “Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, làm tôi phải bay thẳng từ nước ngoài về đây”.

      Người mặc quân phục liền gật đầu: “ có ý gì khác là được rồi. Các bay qua đây cách lộ liễu như vậy, tôi nhận được tin báo thể xử lý. Hai vị lão đại, sau này nếu hai vị đến Australia xin hãy thông báo trước. Các đột nhiên nhập cảnh, khiến hạ cấp của tôi trở tay kịp, còn tưởng là kẻ địch xâm nhập. Bây giờ, cả cục An ninh quốc gia của chúng tôi ở trong tình trạng náo loạn, như chuẩn bị chiến tranh đến nơi”.

      Jiaowen liền cười lớn: “Ai bảo các ngài đều là những người vô cùng bận rộn, muốn liên hệ với các ngài biết phải qua bao nhiêu kênh. Mượn tuyến hàng quân dụng của các ngài là phương thức thông báo cho các ngài nhanh nhất”.

      Gương mặt người đàn ông mặc thường phục hoàn toàn nhõm, ông ta tựa người vào thành ghế sofa. Ly Tâm thầm nghĩ, hóa ra máy bay của Jiaowen đến đây bằng đường hàng quân dụng, thảo nào đường gặp trở ngại, chỉ bị cảnh sát đuổi đến cửa. Những mối quan hệ ngầm quả là phức tạp.

      “Nhưng thưa ngài Cục trưởng, cấp dưới của ngài hành động nhanh quá . Cả hai lần đều xông tới đây gây khó dễ cho chúng tôi”. Hồng Ưng đứng sau Tề Mặc, nhìn người đàn ông khoác quân phục bằng ánh mắt bình thản.

      Vị Cục trưởng phẩy tay: “Tôi biết rồi. Tôi xử lý vụ này, các đừng lo”.

      Hồng Ưng mỉm cười: “Chúng tôi lo. Có hai vị, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết”

      Người đàn ông mặc thường phục nghe vậy cười ha hả: “Hồng Ưng sai. Việc cỏn con này chẳng đáng gì, các đừng bận tâm. Nhưng cấp dưới của tôi hành động nhanh chứng tỏ năng lực tồi. Mong hai vị lão đại đừng gây khó dễ cho bọn họ”.

      Hồng Ưng cười lớn: “Nếu chúng tôi gây khó dễ cho bọn họ, liệu họ có thể an toàn trở về? Bọn họ có hành động nhanh, có năng lực hay đều nằm trong phạm vi quan tâm của chúng tôi. Chỉ vì nể mặt hai vị nên chúng tôi mới động đến họ. Có điều, ngài cục trưởng tốt nhất nên quản thúc bọn họ. Hai ngày tới chúng tôi còn có chút việc cần làm, hy vọng bọn họ đến gây phiền nhiễu. Đừng để đến lúc đó người vô tội bị liên lụy”.

      Cục trưởng cục an ninh nghe Hồng Ưng vậy liền mỉm cười gật đầu: “Được, được thôi. Điều này tuyệt đối thành vấn đề. Vừa rồi chúng tôi phê bình họ nghiêm khắc. Sau này chắc chắn họ tới đây làm phiền các vị. Nếu họ còn nghe lời tôi và tự ý hành động. Các vị cần nể mặt tôi, muốn xử lý thế nào cũng được”.

      Hồng Ưng gật đầu: “Có câu này của ngài cục trưởng là được rồi”.

      Người đàn ông mặc thường phục bị cục trưởng cục an ninh cướp lời, liền hắng giọng rồi quay sang Tề Mặc: “Vậy hai vị đến đây vì việc gì mà vội vàng như vậy? Có cần chúng tôi giúp gì , dù sao đây cũng là đất nước của chúng tôi”.

      Jiaowen gật đầu: “Tôi cũng vừa có ý đó”.

      Người mặc thường phục lên tiếng: “Chỉ cần trong khả năng của chúng tôi, các cứ đề xuất”. Cục trưởng cục An ninh cũng gật đầu.

      Tề Mặc lạnh lùng nhìn hai người đàn ông đối diện. đan mười ngón tay đặt đùi, cất giọng từ tốn: “Tôi muốn biết các ngài có mua vũ khí trong khoảng thời gian này hay ?”

      Cục trưởng cục An ninh lập tức đứng dậy, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Đất nước chúng tôi từ trước đến nay luôn mua vũ khí từ hai vị. Tề lão đại vậy là có ý gì?”

      Tề Mặc phất tay: “ có ý gì cả. Tôi có lô hàng bị đánh tráo, nghe lô hàng này được bán sang Australia”.

      Tề Mặc vừa dứt lời, hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, ánh mắt họ lộ vẻ thâm trầm ngờ vực. Cục trưởng cục An ninh ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi người đàn ông mặc thường phục: “Bộ trưởng, thời gian gần đây có tin tức gì của đối thủ ? Chúng bắt đầu hành động rồi à?”

      Người đàn ông mặc thường phục được gọi là Bộ trưởng nhíu mày đáp: “ thấy có tin chúng có hành động bất thường. Nhưng nếu địa điểm hàng đến là Australia, chắc chắn người mua ở bên này. Đúng là chỉ bọn chúng mới có thực lực và dã tâm mua lô hàng đó. Chúng giỏi đấy, dám qua mặt chúng ta. Nếu hôm nay Tề lão đại và Jiaowen lão đại truy đuổi đến đây, chúng tôi còn chẳng biết gì”.

      Thấy thần sắc của hai vị quan chức quân đội có vẻ nghiêm trọng, Tề Mặc cất giọng lạnh lẽo: “Tôi có hứng thú với việc nội chính của các ngài. Tôi chỉ muốn biết đối phương là ai? Nơi nào là nơi có khả năng đón hàng nhất? Còn nữa, hãy mở con đường đặc thù của các cho chúng tôi, tôi cần dùng số thứ”.

      Ông bộ trưởng và Cục trưởng liếc nhìn nhau mà lên tiếng. Jiaowen thấy vậy mỉm cười: “Chỉ là con đường đặc biệt thôi mà. Các ngài phải biết lô hàng này có trị giá hơn 40 tỷ đô la, toàn là vũ khí loại hình mới. Nếu rơi vào tay đối thủ của các ngài, tôi tin mảnh đất yên bình như Australia rồi cũng thay đổi hoàn toàn”.

      “Hơn 40 tỷ. Mẹ kiếp, nhiều như vậy sao?” Cục trưởng cục An ninh vừa la lớn vừa vung nắm đấm về phía trước.

      Ông bộ trưởng nhìn Tề Mặc và Jiaowen, gật đầu : “ thành vấn đề. Các cần mở con đường đặc biệt nào cứ đề xuất. Các mang quân bị tới, chúng tôi có thể chuẩn bị cho các . Về vấn đề vừa đề cập, chúng tôi điều tra cẩn thận rồi cho các câu trả lời chắc chắn”.

      Bộ trưởng xong, Cục trưởng cục An ninh lập tức tiếp lời: “Chúng tôi hỗ trợ tối đa cho các . Có điều, nhân cuộc truy đuổi lô hàng lần này, mong hai vị lão đại tiêu diệt gọn đối phương”.

      Tề Mặc lãnh đạm: “Nếu đối phương chỉ là người mua vũ khí, chúng tôi đắc tội họ. Dù là người khác hay bản thân tôi, tôi chỉ là nhà buôn vũ khí, chỉ biết chuyện buôn bán, tuyệt đối can thiệp vào công việc nội bộ của đất nước các ngài. Chuyện nội chính của các ngài, các ngài hãy tự giải quyết”.

      Cục trưởng cục An ninh cau mày. Ông bộ trưởng ngồi bên cạnh liền đặt tay lên vai Cục trưởng, với Tề Mặc: “Chúng tôi hiểu. Việc nội bộ của chúng tôi, chúng tôi tự xử lý. Đúng rồi, Tề lão đại, cuối năm chúng tôi định mua lô hàng của . cũng biết thế giới này phát triển rất nhanh, có số thứ theo kịp thời đại được đâu. Tề lão đại thấy thế nào?”

      Tề Mặc gật đầu: “ thành vấn đề, tôi có thể giảm giá 20% cho các ngài. Còn những việc khác các ngài tự xem xét, tôi hỏi nhiều”.

      Hai vị quan chức nghe xong lộ vẻ vui mừng rệt. Tề Mặc giảm 20% cho bọn họ, coi như đáp lại việc họ giúp đỡ lần này. Còn về khoản tiền chênh lệch phải là , họ muốn nuốt hết hay làm gì, can thiệp. Nghe qua cũng có thể thấy, hai vị quan chức được hưởng lợi lớn từ vụ mua bán.

      “Chúng tôi nhanh chóng báo tin cho các ”. Ông bộ trưởng và Cục trưởng liền đứng dậy, cười vui vẻ.

      Tề Mặc gật đầu thay câu trả lời. Jiaowen mỉm cười chào tạm biệt: “Hai vị nhé”. Hai vị quan chức cao cấp nhanh chóng ra cửa và khuất dạng trong chốc lát.

      “Lợi hại . Các rốt cuộc định làm gì? Đối phương phải kẻ tầm thường”. Ly Tâm bước lại gần Tề Mặc và Jiaowen, gương mặt vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc.

      Con đường đặc biệt là thứ gì? Qua lời mang đầy hàm nghĩa của hai người đàn ông được gọi là Bộ trưởng và Cục trưởng đó, con đường đặc biệt này phải là chuyện . Lại còn quân bị nữa chứ, Tề Mặc đưa quân bị sang bên này, họ tự nguyện cung cấp cho . hiểu Tề Mặc và Jiaowen định làm gì? Chỉ là việc tìm lại lô vũ khí, có cần thiết phải chuẩn bị như sắp tiêu diệt cả đất nước thế kia ?

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và ngờ vực của Ly Tâm, Jiaowen bất giác tựa người vào thành ghế sofa, môi nhấp ngụm rượu vang: “Truy đuổi vũ khí, lẽ nào biết sao?”

      Ly Tâm lườm Jiaowen, khiến ta bật cười ha hả: “Đối phương quả thực phải nhân vật tầm thường. người là Bộ trưởng Bộ quốc phòng, người là Cục trưởng Cục an ninh quốc gia. Trong khi đó, kẻ có khả năng mua lô vũ khí trị giá 40 tỷ đô la cũng tuyệt đối phải thế lực . Thời gian đối với chúng tôi vô cùng cấp bách, thể bố trí lực lượng trong khoảng thời gian ngắn. Vì vậy, chúng tôi cần mượn thế lực của bọn họ. Nếu biết Tề đem cả chiến hạm từ châu Âu sang bên này, e rằng chỉ có đất nước này mà cả thế giới kinh động ấy chứ”.

      Ly Tâm nghe Jiaowen chuyện thản nhiên, còn Tề Mặc và Hồng Ưng vẫn vô cảm như thường lệ, bất giác than thầm. thể tưởng tượng nổi thế lực của Tề Mặc lớn đến mức nào. Quan hệ với loại người như , Ly Tâm thấy mình gần phát điên.

      Tề Mặc đưa mắt nhìn Ly Tâm, thấy gương mặt để lộ cảm xúc phức tạp, cất giọng lạnh lùng: “Thu dọn đồ. Ngày mai người của Jiaowen đưa Hắc lao”.

      Ly Tâm toát mồ hôi lạnh khi nghe giọng đều đều cao thấp của Tề Mặc. quay sang đối mặt : “ chú ý là lỗi của tôi. Phạt tôi Hắc lao hơi quá. Dù sao tôi cũng có công lấy được con chíp. Tề lão đại, thưởng gì cho tôi. Theo tôi được biết, Tề lão đại là người thưởng phạt công minh”.

      Gương mặt Tề Mặc càng băng giá hơn. Jiaowen và Hồng Ưng ở bên cạnh đều tập trung bốn con mắt về phía Tề Mặc và Ly Tâm với vẻ vô cùng hứng thú. Tề Mặc cau mày hỏi Ly Tâm: “ muốn thưởng gì?”

      Ly Tâm tiến lên bước, càng sát gần Tề Mặc: “Tôi Hắc lao, đây phần thưởng tôi muốn”.

      Nghe Ly Tâm vậy, Tề Mặc từ từ tựa ra ghế sau, chậm rãi nhả từng từ : “ to gan ”.

      “Tôi chưa từng tôi gan bao giờ”. Ly Tâm tỏ ra nhượng bộ. Mặc dù Lập Hộ Tề Mặc chỉ có ý dạy bảo nhưng con người vô cùng đáng sợ, ném hắc lao cũng biết chừng. khi vào chốn hắc lao, dù Ly Tâm mất mạng nhưng chắc chắn cũng trầy da tróc vẩy. còn cách nào khác, phải mạnh dạn tranh thủ giành lấy lợi ích của mình.

      Thấy Ly Tâm trừng trừng với mình, ánh mắt hề lộ tia sợ hãi, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Hôm nay tôi bỏ qua, thưởng cũng phạt . Nhưng nếu còn để tôi lần nữa nghe ba từ đó, cũng cần Hắc lao báo danh, tôi trực tiếp cho thấy, chú ý phải lãnh hậu quả như thế nào”.

      Ly Tâm nghe xong thở phào nhõm, miệng nở nụ cười rạng rỡ. Jiaowen cười vui vẻ: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tề bỏ qua cho người khác. , hãy cố lên. Tôi muốn biết sau này Tề còn thay đổi như thế nào. Tề bắt đầu biết quan tâm đến người khác, đúng là chuyện hiếm có”.

    5. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 55 : Đồng minh hoành tráng (II)

      “Jiaowen, ngứa da rồi phải ?”. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng, chứa phẫn nộ hay chỉ trích nhưng khiến người nghe có thể cảm thấy thái độ hài lòng của .

      thôi”. Tề Mặc đứng dậy, tay ôm eo Ly Tâm đưa bước . Ly Tâm liếc nhìn người bên cạnh, lời nào ngoan ngoãn theo . Lúc này, tốt nhất nên làm trái ý Tề Mặc, dù Ly Tâm muốn rời khỏi đây chút nào.

      Màn đêm nhanh chóng qua , ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Ánh nắng chiếu mặt biển lấp lánh, khiến vạn vật trở nên vô cùng sinh động.

      Hải phận quốc tế, ba con tàu loại hình lớn rẽ sóng tiến về Australia. Mỗi con tàu nặng hàng trăm tấn, dáng vẻ nặng nề như thể nặng hơn, giống như sắp bị chìm xuống biển đến nơi. Bên cạnh ba con tàu này là mấy chiếc tàu chở dầu bình thường. Tuy nhiên, đối với những người trong nghề như Tề Mặc, chúng tuyệt đối phải là tàu chở dầu thông thường. Tầu chở dầu chỉ là vỏ bề ngoài, còn bên trong chúng chính là quân hạm (tàu của quân đội).

      Đám Tề Mặc ở trong chiếc quân hạm do Bộ trưởng quốc phòng cung cấp, theo dõi hệ thống định vị toàn cầu của Bộ quốc phòng. Các thông số và hình ảnh dần màn hình mồn , từ tốc độ, phương hướng, khoảng cách…

      “Chắc là mấy con tàu đó”. Jiaowen chăm chú nhìn màn hình, gật đầu lên tiếng. Tin tức Bộ quốc phòng cung cấp nhất định sai.

      Tề Mặc gõ ngón tay lên bàn điều khiển ở phòng thuyền trưởng. Nhìn mấy con tàu màn hình, cau mày : “Đừng quên những lời của Feiyusi”

      Jiaowen im lặng lát: “Tôi biết. Có điều, chúng ta phải quan sát thêm mới có thể kết luận. Chúng ta có nhiều thời gian. Vấn đề danh dự là tử huyệt của chúng ta, chúng ta thể để bị mất mặt”.

      Tề Mặc trầm ngâm vài giây rồi gật đầu: “Cử người lục soát”.

      Jiaowen lập tức quay đầu truyền đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ. Hồng Ưng dẫn đầu đám người của Jiaowen lên chiếc tàu ngầm trang bị đại do Bộ quốc phòng vừa điều đến. Chiếc tàu ngầm lặn xuống dưới mặt nước lao về phía ba chiếc tàu lớn khả nghi.

      Tề Mặc và Jiaowen đứng trong phòng thuyền trưởng, chăm chú theo dõi cảnh thuộc hạ của bọn họ tàu ngầm lặng lẽ xâm nhập vào ba chiếc tàu lớn. Họ rời mắt khỏi màn hình, gương mặt lộ vẻ thận trọng chưa từng có.

      Người mua lô vũ khí chắc chắn phải nhân vật tầm thường. Do lô hàng của Tề Mặc được bán Trung Đông, căn bản cần dùng đến quân hạm. Vì vậy, lô hàng thể nào nằm quân hạm. Ba chiếc tàu lớn nhất định do Feiyusi chuẩn bị để chở hàng. Nhìn qua cũng có thể thấy, trị giá số hàng tàu chỉ là con số 40 tỷ mà có thể lớn hơn nhiều. Lô vũ khí có trị giá lớn như vậy, đến bộ quốc phòng của đất nước này còn chưa từng đặt mua bao giờ. Có thể suy đoán, đối phương hề đơn giản. Cộng thêm những lời từ Feiyusi, vụ mua bán của bà ta càng trở nên nguy hiểm hơn.

      “Feiyusi đến Australia rồi”. Jiaowen lên tiếng.

      Tề Mặc thay đổi sắc mặt khi nghe Jiaowen thông báo. Feiyusi phải đồ ngốc. khi phát con chíp biến mất, bà ta có thể suy đoán bị mất ở nơi nào, rơi vào tay ai. Feiyusi vội đến Australia phải chuyện lạ. Do Feiyusi có máy bay quân dụng như Tề Mặc và Jiaowen, bà ta tới muộn hơn hai người bọn họ cũng có gì đáng ngạc nhiên.

      “Hãy giám sát Feiyusi. Bà ta chẳng là gì cả, nhưng người hợp tác với bà ta phải nhân vật đơn giản”. Tề Mặc lạnh lùng.

      Jiaowen gật đầu: “Tôi cử người giám sát ngay từ đầu rồi”.

      Feiyusi và Jiaowen có thế lực ngang hàng trong nội bộ Mafia. Jiaowen hợp tác với Tề Mặc nhiều năm. Feiyusi cũng vừa, tìm đối tác . Feiyusi và Jiaowen đều phải là nhà sản xuất vũ khí, mà chỉ phụ trách giao dịch tiêu thụ.

      “Lão đại, mọi người lên tàu”. Từ chiếc tàu ngầm, Hồng Ưng lên tiếng bẩm báo.

      Tề Mặc gật đầu: “Hãy tiến hành giám sát, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào”.

      “Vâng, thưa lão đại. Hồng Ưng hiểu ”.

      Hồng Ưng là người từ trước đến nay làm việc vô cùng cẩn trọng, lại có Lập Hộ ở bên cạnh, Tề Mặc tương đối tin tưởng năng lực của hai người. cất giọng đều đều: “Lấy cho tôi ly trà”.

      nghe thấy tiếng trả lời, Tề Mặc cau mày vừa định quay lại, ly trà nóng đưa đến trước mặt . Tề Mặc cầm lên uống ngụm: “Ai pha?”. Vừa , vừa quay người về phía sau.

      thuộc hạ của Jiaowen đứng sau Tề Mặc cúi đầu đáp: “Là thuộc hạ”.

      Tề Mặc đảo mắt quanh phòng thuyền trưởng: “Ly Tâm đâu?”

      “Thuộc hạ biết ạ. Thuộc hạ thấy ấy”. chàng thuộc hạ vừa vừa đứng sang bên cạnh Jiaowen.

      Jiaowen mở miệng hỏi, mắt vẫn rời khỏi màn hình: “Chuyện gì vậy? Ly Tâm chẳng phải theo sao?”

      Thần sắc của Tề Mặc càng trở nên lạnh lẽo, cất cao giọng: “ gọi Hoàng Ưng đến đây cho tôi”.

      “Lão đại, tìm tôi có việc gì?” Hoàng Ưng ở khoang sau phụ trách quan sát mặt biển và tình hình dưới đáy biển. Nghe Tề Mặc tìm ta, ta liền vội vàng chạy lên phòng thuyền trưởng.

      “Ly Tâm đâu rồi?” Tề Mặc tối sầm mặt hỏi Hoàng Ưng. Từ lúc khỏi khu biệt thự, Ly Tâm luôn ở bên cạnh . Khi lên tàu Tề Mặc còn nhìn thấy . Sau đó, do mải theo dõi tin tức màn hình, Tề Mặc để ý đến Ly Tâm, giờ mới phát biến mất. Tề Mặc biết Ly Tâm tuyệt đối có bản lĩnh bỏ trốn, vậy ở đâu?

      Hoàng Ưng vội lên tiếng: “Ly Tâm bị say sóng, nên tôi để ấy ra khoang sau nghỉ ngơi rồi ạ”. Ban đầu Hoàng Ưng biết Ly Tâm bị say sóng. Nhưng lúc chuẩn bị tách tàu, ta nhìn thấy gương mặt tái mét của Ly Tâm, mới biết trong người Ly Tâm khó chịu. Lúc đó, Tề Mặc tập trung tinh thần quan sát tình hình nên Hoàng Ưng mới báo cáo.

      Nghe Hoàng Ưng vậy, gương mặt Tề Mặc hơi giãn ra. ra lệnh Hoàng Ưng: “Đưa ta lên đây”.

      “Vâng ạ”. cần Hoàng Ưng dặn dò, người thuộc hạ biết tính Tề Mặc chạy ngay xuống khoang dưới tìm Ly Tâm.

      “Báo cáo lão đại, thấy đâu ạ. Trong khoang ai, tàu cũng tìm thấy người”. lát sau, người vừa chạy quay lại bẩm báo.

      Tề Mặc nghe xong sắc mặt khó coi đến mức đáng sợ. Hoàng Ưng liền gọi người phụ trách đến hỏi: “ điều hết người ở khoang sau lên tàu ngầm rồi à?”

      Đối diện với gương mặt đáng sợ của Tề Mặc và Hoàng Ưng, người phụ trách bất giác run rẩy: “Tôi điều hết rồi ạ. Tôi…”

      “Shit! Tề, mau xem ”. Người phụ trách còn chưa dứt lời, Jiaowen đột nhiên chửi thề.

      Cùng lúc đó, Hồng Ưng chiếc tàu ngầm gửi tin đến: “Lão đại, rốt cuộc đó cử bao nhiêu người xuống đây. Tại sao bây giờ lại thừa ra người?”

      Tề Mặc nhanh chóng quay người nhìn lên màn hình. Dưới đáy biển, có thân hình đeo đồ lặn biển cố gắng leo lên trong ba con tàu lớn. Nhìn động tác vụng về của người đó, nếu có bình dưỡng khí và máy đẩy, biết người đó bị chìm từ lúc nào. Người đó bám lấy đáy tàu như con giun đất, động tác chậm chạp đến mức rốt ruột, bộ dạng thảm thương thể tả nổi.

      Lúc này, gương mặt Tề Mặc chỉ còn đọng lại phẫn nộ. Ly trà trong tay bị bóp vỡ tan tành. Tề Mặc ném mạnh mảnh vỡ sang bên, cất giọng đầy giận dữ với Jiaowen: “Nơi này giao cho ”. Vừa , vừa sải bước rộng về phía khoang dưới. Thân hình quen thuộc ở màn hình vừa rồi, ngoài Ly Tâm ra còn ai?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :