Đạo Mộ Bút Ký Tập 5: Xà Chiểu Quỷ Thành - Nam Phái Tam Thúc (Trinh Thám - Kinh Dị 107c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15. Xác trôi
      Editor: Rome M


      Beta: Earl Panda, Cơm Nắm Nướng Chảo


      .*****


      Sâu trong màn nước u, tấm lụa trắng bọc quanh xác ướp cổ biết ngâm trong nước bao nhiêu năm mà sớm nát tướp. phân biệt được xác kia là nam hay nữ vì vẫn còn cách đó khoảng khá xa, chỉ thấy được hình dáng mờ mờảo ảo, nhìn được tình trạng cụ thể của cái xác.

      Chú Ba mướt mồ hôi lạnh, nhưng trấn tĩnh lại ngay lập tức. ràng nếu đây là mộ thuyền táng , cái xác bập bềnh trôi nổi ởđây cũng tính là chuyện quái gở.

      Nhưng khi chú Ba dần bỏ tay che đèn ra lại thấy ở cuối luồng sáng trắng lạnh buốt như băng, trong bóng tối bên cạnh xác cổ kia lại xuất cái xác ướp khác, trang phục tương tự, lẩn khuất trong làn nước biển u.

      Chú Ba có dự cảm chẳng lành. Chú tiếp tục lia đèn thám hiểm, quả nhiên phát trong vùng tối bên dưới còn có rất nhiều xác cổ bọc lụa trắng khác bập bềnh trôi, dễ chừng phải đến ba bốn chục cái. Vô số những vạt áo lụa trắng toát cùng dập dềnh uốn lượn, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy ớn lạnh như nước đá châm vào tim phổi.

      Vì đèn thám hiểm bật nên lúc đó tài nào biết được ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt màu xanh lục vừa rồi rốt cuộc là phát ra từ chỗ nào xác ướp nữa. Nhưng điều khiến người ta sởn gai ốc nhất chính làđám xác cổ kia lại chịu đứng im, thi thể cứng đờ trong nước ấy thế mà còn chầm chậm di chuyển.

      Tim chú Ba cũng muốn vọt ra khỏi cổ họng tới nơi rồi. Bên trong chiếc mũ sắt kín như bưng, đầu chúđầm đìa mồ hôi lạnh, bụng thầm nhủ may mà mình kéo Giải Liên Hoàn lại, chứ nếu vừa rồi cứ thế bơi qua, tiến sát gần đám xác cổ này mới bật đèn chính mình bị hù chết mới là lạ. Mấy cái thi thể này chắc chắn ngâm ởđây phải gần ngàn năm rồi, bình thường đáng ra phải rã hết từ lâu rồi chứ, sao còn bập bềnh ởđây được, lẽ nào lũ này biến thành bánh tông hết cả rồi hay sao?

      Bản thân chú lúc lặn xuống hề chuẩn bị gì hết, vốn là ngờ sẽđụng phải tình huống hiểm ác thế này nên cái móng lừa cũng chẳng đem theo, theo cái thằng chó Giải Liên Hoàn này đúng là thiệt thòi hết chỗ . Chú Ba sớm quên tất cả những chuyện này đều là tự chú chuốc lấy.

      Lại nhìn Giải Liên Hoàn, mặt mũi cũng kinh hoàng lắm, đủ thấy hành động xồng xộc tiếp cận vừa rồi cũng là do nắm được tình hình thực . Xem ra lão nước ngoài kia cũng cho biết là sẽđụng phải thứ gì.

      Chú Ba nghĩ nhanh nhưđiện, trong chớp mắt dự trù vài tình huống. Lúc bấy giờ, đám xác cổ từđằng xa dần dần trôi tới gần, nhanh chậm, lụa trắng thong thả phất phơ. Nếu phải do bốn phía tối đen cùng với những nét mặt nhạt nhòa thấy rõthì khung cảnh này cũng chẳng khác gì cảnh tiên nhân trong thiên cung đạp mây màđi.

      Chú Ba quan sát lúc bỗng trong đầu lóe lên tia sáng, chúđã hiểu ra được điều gìđó.

      Chú hạ thấp người, lặn xuống mấy mét, áp sát lại gần quan sát cẩn thận.

      Dường như những cái xác ướp cổ chưa hoàn toàn thối rữa, mặt mũi tuy , nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra hình dạng con người. Mỗi cái xác lại bày ra tư thế: có cái nhưđang bưng khay, có cái nhưđang thổi sáo, có cái lại nhưđánh trống, đánh đàn cầm đàn sắt, phong phú vô cùng, tuy rằng cứng đờ như thép, song vẻđẹp trong từng tư thế tinh tế gì sánh kịp. Chú Ba liền hiểu ra mình nhìn thấy cái gì.

      các bức bích họa của rất nhiều cổ mộđều miêu tả cảnh tượng như vậy: đó chính là cảnh chủ mộ thoát xác thăng thiên, trời thiên môn mở rộng, quần tiên tụ hội nghênh đón, mây lành uốn lượn, thần điểu tung bay, ánh sáng tưng bừng khắp nơi. Trong dạng bích họa này, phía bên cạnh hình ảnh chủ mộđạp thang mây bức “Thiên sư vũ nhạc đồ”, trong tranh ắt vẽ vô số những lão tiên chuyên tấu thiên nhạc, đàn trống hòa vang dội.

      Nhưng chủ mộ nơi này hẳn là cảm thấy vẽ bức “Thiên sư vũ nhạc đồ” chưa ghiền. Cảnh tượng mấy chục cái xác cổ tạo dáng này quả thực biến cảnh “thiên sư vũ nhạc, đàn trống hòa ” thành thực, quảđúng là thể tưởng tượng nổi.

      Chú tức khắc hiểu ra vì sao Giải Liên Hoàn lại tìm mấy cái xác cổ này, bởi vì con đường có thiên sư vũ nhạc chính là con đường thoát xác thăng thiên của chủ mộ. theo xác cổ là chắc chắn có thể tìm được vị trí của chủ nhân ngôi mộ.

      Giải Liên Hoàn bên cạnh lấy lại tinh thần, ra hiệu chú Ba theo sau. Vì căng thẳng màđộng tác của méo mó hết cả.

      Chú Ba nỗ lực trấn an nhịp tim của mình. Chúđã biết chắc chắn mình tiến vào nơi bất trắc khó lường, vì vậy, trái lại, trong lúc này càng được hoảng sợ. Địa điểm nơi này đãbiết rồi, cổ mộ mọc chân chạy mất, chuẩn bị như bây giờ ràng là chưa chu đáo, lý do lý trấu để thuyết phục bản thân rút lui chú có đủ mười phần.

      Giờ nghĩ lại, vị trí bọn họđang đứng là vùng vực sâu vô tận, mấy cái xác cổ kia trôi dạt đến chỗ nào, còn trôi bao lâu nữa, chẳng thể nào đoán biết được, nếu cứđi bừa theo biết lãng phí bao nhiêu thời gian, trong khi đó dưỡng khí còn nhiều, quả sáng suốt.

      Chú Ba tỉnh ngộ ra rồi, chú bèn ngăn cản Giải Liên Hoàn, ra hiệu cho quay trở lại, đừng tiếp tục xuống nữa. Với tình hình tại mà tiếp tục vào sâu hơn quá nguy hiểm, cái mạng già vẫn là quan trọng nhất.

      Nhưng lúc này Giải Liên Hoàn lại đột nhiên hạ quyết tâm (hay lên cơn là bệnh chung của mấy cậu ấm đàng điếm, có vẻ như tôi cũng có vấn đề tương tự), để chú Ba kịp ngăn cản xông thẳng về hướng đám nữ thi màđuổi theo.

      Chú Ba ở phía sau huơđèn thăm dò ra hiệu vài cái, ý nhắc chờ lát , nhưng Giải Liên Hoàn lại thèm đểý. Chú Ba thấy thế liền tự nhủ thôi xong rồi, xem ra thằng ranh này muốn vứt mình lại đây mà.

      Nãy uy hiếp Giải Liên Hoàn để cùng lặn xuống đây, Giải Liên Hoàn chắc chắn tâm cam tình nguyện, bây giờ hẳn là sắp đến hồi hạ màn rồi, bèn dứt khoát chia tay luôn.

      Dù rằng chẳng có tí cảm tình gì với tên này, nhưng dù gì Giải Liên Hoàn cũng là họ hàng thân thích, hơn nữa mình còn mang tiếng làm , trong vấn đề này, người Trung Quốc trước giờ vẫn luôn có gút mắc tâm lý về quan niệm máu mủ tình thâm cũng như chở che em . Trong thời khắc này, chú Ba thể mặc kệ Giải Liên Hoàn được, chỉđành nén bụng cồn cào lửa giận, vội vãđuổi theo.

      ( tới đây thìđã nghe biết bao nhiêu lần chú Ba đề cập tới “bất đắc dĩ” với cả“ còn cách nào” của bản thân, lặp lặp lại nhiều đến nỗi tôi còn thấy được bất thường. Dường như từ trong tiềm thức, chúđãđặc biệt nhấn mạnh chuyện mình theo Giải Liên Hoàn chỉ là bất đắc dĩ thôi chớ thực lòng muốn thếđâu. thực tế, với tính cách của chú Ba mà tôi biết, vào thời điểm đó chú phải là kiểu người có thể kiềm chếđược tính hiếu kỳ của bản thân như vậy. Vàđến đây, tôi có thể cảm thấy được, tất nhiên, cái chết của Giải Liên Hoàn sau này có lẽ chú Ba là người chịu trách nhiệm lớn nhất.

      Sở dĩ tôi nghĩ vậy là vì hồi tôi còn , chú Ba từng trông nom tôi trong thời gian. Khi ấy lại đúng lúc người ta gọi chú xuống đấu, vì vậy chú có cách nào để trông coi tôi được, thế làổng bèn lấy dây thừng buộc tôi ở ven đường, để tôi phơi nắng ròng rã suốt ngày trời, đến nỗi tôi suýt nữa cảm nắng. Sau chuyện đó chúđã hối lộ tôi rất nhiều kem que để tôi ém nhẹm vụ này. Lúc bấy giờ tôi hiểu chuyện nên cũng chẳng ra. Chính bởi vì việc này cho nên tôi mới biết thời trẻ tính tình chú khá là bất hảo, khả năng tự kiềm chế kém cỏi lắm.

      Nhưng nhớ tới dòng chữ bằng máu Giải Liên Hoàn để lại cổ mộ, tôi vẫn tài nào tin được chú Ba lại cốý hại . Cho nên khi nghe tới đó tôi kìm được nữa, bắt đầu hồi hộp căng thẳng hẳn lên.)

      việc tiếp theo xảy ra cực kỳ chóng vánh.

      Chú Ba vừa cân nhắc lượng dưỡng khí tiêu hao, vừa ra sức đuổi theo Giải Liên Hoàn. Chú càng nghĩ càng thấy ổn, những ngôi cổ mộ dưới đáy biển tương tự như này chúđã từng đặt chân vào bao giờđâu, thực thể nắm chắc được điều gì.

      Thế nhưng, vào lúc này Giải Liên Hoàn trốn đâu mất. trước mà lẩn nhanh như trạch. Hơn nữa, lặn ngụp cũng phải sở trường của chú Ba, nên hiển nhiên là chúđuổi kịp .

      theo ánh đèn trước mặt, cứ thế bơi thẳng về phía trước trong mịt mùng bóng tối được chừng mười phút, hàng tá những vật thể dập dềnh trôi xung quanh chú Ba từ lúc nào hay. Chú nhìn thử thấy đóđều là những mảnh đổ nát từ kiến trúc bằng gỗ, nào là song cửa chạm trổ, xà nhà bằng gỗ, hàng ngàn hàng vạn, tất cảđều mục nát nghiêm trọng, bên bám đầy những con hà trắng toát.

      Ngay sau đó, giữa đống thứ lặt vặt trôi dật dờ này, chú Ba thấy cái bóng đen xiêu vẹo, tựa như con quái thú khổng lồ.

      Nhóm “xác cổ ca múa” bồng bềnh trong nước chợt trôi thẳng về hướng vật nọ, mà Giải Liên Hoàn ởđằng trước vượt qua bọn chúng, tiến đến sát cái bóng đen khổng lồ kia. Nương theo ánh đèn của , chú Ba từng chút từng chút thấy mồm ngang mũi dọc của thứ này.

      Đó là mũi thuyền của chiếc thuyền cổđồ sộ bị mắc kẹt trong đá ngầm. Cái từ“đồ sộ”ởđây chỉ là dùng bậy, chú cảm thấy chẳng thể dùng từ ngữ nào miêu tảđể hình dung nổi độ lớn của chiếc mũi thuyền mà chúđược chứng kiến nữa.

      Mũi con thuyền đắm trải dài suốt từ trong bãi đá san hô ra tận bên ngoài, phải đến hơn hai trăm mét. Xác thuyền hoàn toàn biến dạng, mũi thuyền méo mó phủđầy bụi biển trắng xóa và những mảng san hô kết vảy. Nếu phải vì hình thù con thuyền quá quái dị, có lẽ người ta tưởng nhầm đó làđầu lâu của sinh vật biển khổng lồ.

      Đám “xác cổ múa hát” kia dật dờ lượn về phía xác tàu, rồi biến mất rất nhanh trong làn nước biển mịt mùng. Chú Ba cùng Giải Liên Hoàn bám sát phía sau. Dưới ánh sáng chiếu rọi của hai cây đèn thăm dò, hình ảnh xác tàu ra càng ngày càng ràng.

      boong ở phía mũi tàu, chú Ba nhìn thấy lầu gác bằng gỗ chạm trổ hoa văn bị kẹt nửa trong đá. Có vẻ nhưđó chính là công trình chủ chốt của toàn bộ kiến trúc con thuyền gỗ khổng lồ này. Nhưng bây giờ nóđã ngả nghiêng xiêu vẹo, gần như sắp sụp đổ. Phía lầu gác có cánh cửa đá cẩm thạch rạn nứt biến dạng mở rộng, hệt như cái miệng há ngoác ra chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.

      Chương 16. Thuyền chìm
      Editor: Rome Mo



      Beta: Earl Panda, Cơm Nắm Nướng Chảo


      .


      .


      .*****


      Nếu mũi tàu kia và căn lầu gác bị hư hại đến mức ấy cảnh tượng dưới nước này cũng phải hoành tráng như dưới thủy cung. Thế mà giờ đây, phủ kín xác tàu là tầng tầng cặn biển và những cục gỉ sét đùn lên do nước biển ăn mòn, tử khí nặng nề. Đặc biệt là căn lầu gác kia nghiêng đến bốn mươi độ, nhìn lên liền cảm thấy chỉ cần giơ chân đạp cái là nó sụp đổ tan tành.

      Dù vậy, hai người chú Ba lúc ấy kinh hãi đến mức suýt nghẹn thở. công trình như thế này, đừng là dưới biển, dùở mặt đất cũng nào có mấy khi được chiêm ngưỡng. Rốt cục đây là mộ thuyền của ai, vì sao lại táng ở nơi như thế này?

      Lúc lại gần quan sát, chú Ba mới chúý thấy cửa Ngọc môn khảm vào đá ngầm kia quả thực quá mức vĩđại: cao bằng hai người, rộng bốn sải tay, chếch hai bên trái phải ngoài Ngọc môn, bên dưới lớp cặn biển cáu bẩn có thể thấp thoáng thấy hai bức phùđiêu khắc nổi hình hai vị môn thần. tay mỗi vị là ông hổ, vẻ ngoài hung mãnh đáng sợ, chú Ba nhìn nhận ra bọn họ nhưng lại gọi nổi tên. Phần lầu gác chìa ra khỏi đá ngầm có mái ngói đầu đao cong vút, những mảnh ngói rơi vỡ gần hết, chỉ còn trơ lại bộ khung mái.

      Ngọc môn hé mở thành khe hở rộng cỡ hai người, bên trong sâu thẳm vô cùng, thông đến tận đâu.

      Những “xác cổ ca múa”đằng kia hoàn toàn chìm vào lòng vực sâu, còn nhìn thấy được nữa.

      Giải Liên Hoàn dừng lại mà bơi thẳng vào bên trong Ngọc môn. Chú Ba cắn răng quẫy mạnh hai chân, đẩy nhanh tốc độ, cũng mau chóng bám đuôi theo vào.

      Sau khi tiến vào đến là hành lang rất dài, sáu bảy người gióng hàng ngang cũng lọt. Nhưng chỉ chốc sau, gian bốn phía lúc càng trở nên chật hẹp, ngược lại khiến ánh đèn càng thêm sáng tỏ hơn.

      Cái cảm giác lạnh buốt sâu thẳm, sợ hãi và tuyệt vọng lúc ở bên ngoài kia, khi vào đến đây giảm bớt được chút. Rốt cuộc cũng thấy những cảnh tượng mình quen thuộc, chú Ba hơi trấn tĩnh lại.

      Lặn mạch về phía trước theo hành lang, do thói quen nghề nghiệp nên chú Ba quan sát lướt qua cách bài tríở bốn phía. Chú nhận ra rằng ởđây, kể cả dưới mặt đất, chỗ nào cũng chạm trổ những bức họa quần tiên tụ hội liên miên tiếp nối.

      Cuối hành lang xuất đường cầu thang dẫn thẳng lên . Chú ba xoay mình, ngẩng mặt đẩy người lên. Bơi bơi lúc, đột nhiên chú há hốc miệng kinh hãi, vì chú phát đầu mình ló lên khỏi mặt nước rồi.

      Lúc đó chú sợđến giật nảy cả người, chuyện này khiến người ta hoảng hồn. Ngâm nước bốn mươi phút rồi, chú Ba căn bản đâu có ngờ trong cái cổ mộ này lại có khí. Chú vội vàng xoay người nằm sấp xuống bậc cầu thang, dùng cả tứ chi mà bò lên phía trước.

      người lặn dưới nước rất lâu, khi lên bờ sẽđột nhiên cảm thấy cơ thể nặng nề như khiêng cục sắt, huống hồ sau lưng chú quả thực có vác cục chì với bình oxi. Lên được rồi, chú Ba gần nhưđuối sức, phải nghiến răng chặt mới bị ngã lộn cổ vào nước trở lại.

      Lảo đảo lên khỏi cầu thang, chú thấy Giải Liên Hoàn cởi đồ lặn ra, vừa há miệng thở hổn hển vừa lấy đèn pin rọi vào khắp chung quanh căn hầm mộ.

      Chú Ba thầm chửi, đúng là cái đồđầu củ cải, lỡ mà gặp phải hơi ngạt(1) mày có mà ngỏm củ tỏi sớm. Cơ màđến giờ còn chưa thấy vật sang bên chết, chứng tỏ khí chắc hẳn là có vấn đề gì. Vì thế chú Ba ngồi xuống bậc thang, cũng cởi bỏ đồ lặn, vừa thả lỏng cơ bắp vừa tháo đèn pin xuống soi khắp bốn phía.
      (1) Trong hầm mộ người ta dùng loại thuốc nào đó có khả năng sinh ra loại khí rất nặng, có thể khiến nhịp tim con người chậm dần, lúc mới đầu thấy gì, nhưng càng về sau càng kiệt sức, sau đó trụy tim mà chết. Muốn đối phó với loại khí ngạt này chỉ có cách sử dụng bình dưỡng khí, mặt nạ phòng độc cũng vô dụng bởi thành phần khí này có những gì. Loại cạm bẫy này nguyên văn là闷坑

      Đoạn cuối bậc cầu thang nơi chú ngồi là hầm mộ xây bằng gạch, điển hình cho phong cách thời Minh. Độ cao lớn lắm, chỉ có thể cúi đầu màđi. Bảo đỉnh chóp là hình vòm, độ dày đoán chừng cũng là thất phúc thất khoán (2). đỉnh mộ, trong các kẽ gạch có màu sắt, cho thấy chúng đãđược tưới sắt nóng chảy. Từng viên gạch được lát rất khéo, độ cong của bảo đỉnh hề có bất cứ góc cạnh nào vị trí chuẩn, cứ nhưđãđược mài giũa vậy.
      (2) Cấu trúc đỉnh mộđặc trưng thời nhà Minh, có hình vòm, bảy trục dọc bảy trục ngang, mười bốn tầng gạch xanh, kẽ gạch đổ sắt lỏng bịt kín, độ dày ước chừng gần 3m – nguồn: baidu

      Giữa trung tâm mộ thất, trường minh đăng bằng sứ Thanh Hoa(3) xếp thành hàng đôi, nối thẳng vào sâu trong mộ. Nơi đó tối om om, chiếu đèn pin vào liền phát ở chính giữa cóđặt cái vạc sắt màu đen cực lớn, chẳng biết có tác dụng gì nhưng nó chắn ngang tầm nhìn. (3) Sứ Thanh Hoa là loại đồ sứ men trắng, trang trí họa tiết màu lam, có nguồn gốc từ cuối thời nhà Nguyên, rất tinh xảo và cực kỳ quý hiếm.

      Chú Ba vừa thấy liền có chút hãi hùng. Chúđãđổđấu nhiều, biết rằng mộ thất này tuy lớn nhưng chỉ thuộc cỡ bình dân, cùng lắm là của tay lắm tiền nhiều của. Vậy kỳ quái quá rồi! Cứ xem quy mô bên ngoài cổ mộ vĩđại đến như thế, có nỗ lực mười năm của mấy vạn phu phen lao dịch chỉ e thể nào xây nổi. Nếu phải là hoàng thân quốc thích, vậy vị dân đen con đỏ nào lại có thể xuất ra khoản tiền lớn đến vậy đây?

      Chú Ba cũng như tôi, lập tức nghĩ ngay đến tay cự phú thời ấy là Thẩm Vạn Tam(4).
      (4) Thẩm Vạn Tam là cự phú nức tiếng sống vào cuối thời Nguyên đầu thời Minh. Ông giúp Chu Nguyên Chương xây dựng phần ba thành Nam Kinh và còn khao thưởng binh sĩ, vì thế mà bị Chu Nguyên Chương nghi kỵ muốn giết. Sau được Mã hoàng hậu khuyên giải, Chu Nguyên Chương chỉđày ông Vân Nam, tịch biên gia sản, chém chết người nhà. Họ Thẩm từđó cũng lụn bại.

      vậy , lần này theo Giải Liên Hoàn, hóa ra lại giúp chú vớđược cái đấu béo bở. Đây chính là phúc phận tu mấy đời còn được mà.

      Trong lòng chú hưng phấn hẳn lên, lia đèn pin chiếu rọi bốn phía tường mộ.

      vách tường mộ thất có vẽ rất nhiều bích họa, nom tương đối hoành tráng. Chú Ba soi vòng nhận ra bích họa được vẽ liên tục, gần như có dấu hiệu đứt quãng, mà màu cũng phai quá nhiều.

      Ởđây hơi nước mù mịt, có thể bảo tồn được bích họa như vậy thực là hiếm có. Tuy nhiên, từ thời Bắc Tống có kỹ thuật bôi sáp, bôi dầu hoặc lòng trắng trứng lên để bảo vệ bích họa, công nghệđã khá tiên tiến rồi. Nơi đây chắc hẳn cũng dùng kĩ thuật này, cho nên bây giờ nhìn kỹ lại thấy màu sắc các bức bích họa hơi vẩn đục.

      Mấy thứ hình vẽ bích họa, chú Ba chả nhìn đến bao giờ, lúc này xem mấy bận cũng chẳng hiểu nội dung, chỉ cảm thấy nó cũng chả khác gì so với bích họa trong mộ cổ bình thường. Chú bèn lia ánh đèn trở lại, chiếu vào Giải Liên Hoàn ngồi bên, định hỏi vừa nãy uống lộn thuốc gì mà lại hâm như thế.

      Giải Liên Hoàn mệt đến hết chịu nổi, vừa hiếu kỳ nhìn tứ phía, vừa thở hồng hộc như trâu, ràng là ban nãy cố sống cố chết dùng hết sức lực. Chú Ba gọi tiếng mà cũng chẳng buồn nghe, căn mộ thất này lôi kéo toàn bộ lực chúý của .

      Vốn là lúc nãy bị bỏ mặc vứt lại, trong lòng chú Ba ngấm ngầm bốc hỏa rồi, nhưng vào cái chỗ thế này bùng nổ cũng mấy thích hợp. Chú Ba liền nhịn xuống.

      Cả hai chẳng chẳng rằng. Chú Ba nghỉ ngơi chốc liền bình tĩnh lại hẳn, nhịp tim cũng dần ổn định. Chú bèn tiện tay bắt đầu chuẩn bị dụng cụ vào mộ, đồng thời cũng lưu ý, len lén kiểm tra bình oxi của mình với Giải Liên Hoàn.

      Vừa xem là chú biết xong rồi. Của chú còn ổn, nhưng dưỡng khí của Giải Liên Hoàn lượng tiêu hao quá lớn, hụt mất hơn phân nửa.

      Thợ lặn càng là loại lão làng giàu kinh nghiệm thời gian có thể hoạt động dưới nước càng lâu. Mà người mới tập tọng xuống nước thường khống chếđược lượng khí hít vào, vừa thấy mình chìm trong nước liền hít lấy hít để bạt mạng, lượng khí tiêu hao so với thợ lành nghề phải nhiều hơn gần gấp đôi. Chú Ba tuy rằng trình độ lặn cũng cao, nhưng vì thường xuyên đểý bình oxi cho nên tiết kiệm hơn Giải Liên Hoàn rất nhiều. Lúc này chỉ thoáng cái chúđã hiểu ra rằng, Giải Liên Hoàn thể ra khỏi đây được nữa.

      Có điều sau khi ngẫm nghĩ chút, trái lại chú Ba cảm thấy mình chả có gì phải xoắn. Dù sao cũng ra nổi, còn mình tất nhiên lại phải vào lần để dẫn . Thế việc gì mà phải vội vã quay về cơ chứ.

      Lúc này Giải Liên Hoàn tiến vào sâu trong mộ thất. Thế là chú cũng bắt đầu theo. Hai người tới cái vạc sắt lồ trước mặt.

      Chú Ba dừng lại, đến gần quan sát cái vạc sắt. Còn Giải Liên Hoàn cứ như đếm xỉa gìđến nó, lập tức lách qua tiếp.

      Cái vạc sắt nặng phải năm tấn. Bên chạm nổi rất nhiều minh văn (5), hẳn là loại đồ dùng trong việc cúng tế. Chân vạc lún hẳn vào nền gạch xanh. Bên trong vạc trống rỗng, nhưng dưới đáy vạc lại lồi lên cái phùđiêu hình thân cá, chẳng biết dùng để làm gì.
      (5) Chữ“minh”ởđây nghĩa là khắc. Minh văn là loại văn tự khắc đồ vật thôi.

      Chú Ba định nhìn kĩ minh văn vạc xem có chữ nào mình biết hay , bỗng nghe Giải Liên Hoàn kêu thét tiếng kinh hoàng.

      Chú ngoảnh lại nhìn thấy hóa ra Giải Liên Hoàn chạy tới cuối mộ thất. Đèn pin của rọi sáng cái bệđặt quan tài có ba bậc thềm, bên đặt bộ quan quách màu đen cực lớn chạm trổđầy hoa văn.

      Bộáo quan nọ cao gần đến ngực Giải Liên Hoàn, đen đến chói mắt vô cùng. Mặt ngoài quan tài tựa hồđược đánh lớp quang dầu, sáng bóng cách rất mất tự nhiên. Hoa văn mặt thưa thớt nhưng lại cực kì nét, có thể thấy phần lớn văn tự làĐiểu Triện(6). Mà Giải Liên Hoàn, có lẽ do thình lình bắt gặp cỗ quan quách này, cho nên có phần sợ sệt, thối lui về phía sau.
      (6) Điểu Triện – là loại chữ Triện được cách điệu thành hình chim giương cánh. Thực ra còn loại chữĐiểu Triện nữa, do Thương Hiệt đặt ra theo dấu chân chym, mà giang hồđồn thổi loại chữ này có liên quan đến người Việt cổ, thực hư biết thế nào.

      Bộ quan quách nọ khí thế phi phàm, tràn ngập khí phách ngang ngược, chắc đó chính là quan tài của chủ mộ, chẳng biết là ai được táng bên trong.

      Chú Ba từng thấy vô số quan tài, đừng là loại gỗ lim gỗ tạp, đến cả quan tài làm bằng gỗ trầm hương nguyên khối chú cũng đều hân hạnh được bái kiến rồi. Thế nhưng cái cỗ quan tài đen sìở chỗ này đây, chú lại nhìn ra được nó là chất liệu gì. Chú lập tức nổi lòng hiếu kỳ, vòng qua vạc sắt phăm phăm tới.

      Đến sau lưng Giải Liên Hoàn rồi, chú liền thấy càng ràng hơn. Bệ quan tài chính làđược xây bằng gạch hoàng tương(7), xếp chồng tầng tầng lớp lớp thành hình đài sen tròn trịa. Sau bệquan tài là bức tường, mặt viết đầy chữ, hẳn là mộ chí ghi chép lại cuộc đời chủ nhân. Chỉ tội chú Ba nhìn lướt qua phía sau, chợt cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, lực chúý dồn cả vào cỗ quan tài đen nọ. Đồng thời, chú cũng hiểu ra vì sao Giải Liên Hoàn sợ tới mức thụt lùi lại như thế.
      (7) Cái này mình tra hoài mà chỉ thấy dùng trong mấy truyện đạo mộ thôi nên biết là có tồn tại ko, nhưng theo 1 bài báo zhidao họ loại đá sa thạch tên làđá hoàng tương, dân địa phương thời xưa thường dùng làm gạch xây nhàở. Gạch hoàng tương có lẽ là gạch làm từ loại đá này chăng.

      Bởi vì phía cỗ quan tài đen to lớn này, lại có “người” nằm.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17. Tiêu tử quan
      Editor: Cơm Nắm Nướng Chảo

      Beta: Earl Panda

      .*****


      Đèn pin của chú Ba chiếu về phía quan tài, trong chớp mắt nhìn thấy cái “người” kia, toàn gân cốt toàn thân chú như rúm ró cả lại, da đầu tê dại, vô thức giật lùi về phía sau, lật con dao trong tay ra.

      phải chú Ba nhát gan, mà là tình cảnh bây giờ quá sức quái đản. Trong ngôi cổ mộ bí mật đến vậy, thế mà tự dưng lại có “người” nằm chình ình quan tài, nếu thình lình trông thấy dù có là ai cũng phải run vài cái .

      Bị hù cú phát khiếp, Giải Liên Hoàn thụt lùi đến bên cạnh chú Ba. Chắc hẳn từ trước đến tận bây giờ chưa bao giờ gặp phải chuyện gì lớn dưới đấu cho nên giờ mới khiếp hãi đến mức mặt biến sắc, lúc lùi lại cũng cuống quá, giẫm béng phát vào chân chú Ba.

      Chú Ba bị giẫm phải, suýt nữa ngã dập mặt. Được cái, vừa đúng lúc đó chú nhìn theo ánh đèn pin, thấy ràng cái thứ nóc quan tài. Hóa ra là do thần hồn nát thần tính, cái kẻ nằm quan tài thực ra chỉ là tượng người đúc bằng đồng dính chặt nắp quan đen ngòm.

      Tạo hình của tượng đồng chạm khắc hình người này rất quái lạ: tóc búi lưu vân, diện mạo được cường điệu hóa lên, trông có phần giống tượng bách hí thời Tần(1), tứ chi to béo ngắn ngủn giống như chân loài sâu bọ, mà quỷ dị nhất chính là cái miệng há ra kia, ra cười ra giận, mà chỉ là gắng sức há ngoác miệng ra, trông cứ nhưđang kêu gào thảm thiết.
      (1) Tượng bách hí là tượng những người làm trò– gồm người diễn kịch hài và làm xiếc – bằng đất nung, được chôn theo người chết, thường thấy trong các lăng mộ thời Tần

      Chú Ba nhìn thấy, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác quái đản. Người bình thường ai cũng đều xem trọng an lành tốt đẹp, mà cỗ quan tài sắt này cùng với tượng người đồng phối với nhau lại mang vẻâm tà cổ quái sao hết được, chẳng thích hợp chút nào. Đây đúng là quan quách của chủ mộư?

      Chú dùng đèn pin chiếu ra bốn phía. Mộ thất này vừa nhìn liền biết ngay còn cỗ quan quách nào khác, hiển nhiên nếu nơi này là mộ thất chính thìđây chính là quan quách của chủ mộ chứ nghi ngờ gì nữa.

      Chú Ba rất tin tưởng trực giác của mình, trong lòng có phần bất an.

      Để nhìn cho kỹ hơn, chú bèn đẩy Giải Liên Hoàn ra mà bước tới. Đến gần vừa nhìn cái, lại càng thêm kinh ngạc, chú phát cỗ quan tài đen ngòm khổng lồ kia lại là cỗ quan tài sắt có chạm khắc hoa văn, còn tượng người đồng kia hình như làđồ trang trí sau này mới thêm vào. Điều càng kỳ lạ hơn là vị trí của miệng người đồng kia lại lõm vào theo nắp quan tài, khiến nắp quan xuất cái lỗ sâu hoắm, biết có xuyên thấu qua nắp hay .

      phải chứ! Vừa nhìn thấy, chú Ba liền hít vào hơi lạnh buốt. Chú lập tức điểm lại các loại mánh lới của mình lát, trong lòng ôi chao tiếng, tự nhủ rằng ôi thôi bỏ mẹ rồi.

      Quan tài bịt kín bằng gang, thân quan có lỗ, vậy chứ cái quan tài này chẳng phải chính là“tiêu tử quan” trong bài giảng vốn liếng đáy hòm của các cụ còn gì?

      “Tiêu tử quan” là cách gọi từ trước Giải Phóng trởđi, chứ phải từ trăm đời truyền lại. Đây là chú Ba được nghe ông già nhà mình giảng giải cho. Nghe vào thời ấy, ở vùng Tương Tây có đạo phiến quân, trong số thủ hạ có nhóm người rất giỏi đổ đấu, kẻ cầm đầu tên là Trương Diêm Thành. Nghe người này là hậu duệ của Phát Khâu tướng quân bên Tào Tháo, thần thông quảng đại vô cùng. Năm ngón bàn tay trái của ông ta rất dài, dài ai bì kịp mà lại gần như bằng chằn chặn, có thể vun đất bằng thành gò mả, nếm đất tìm mộ, công phu trộm mộ cực cao siêu. Khi đạo quân đó theo Tôn Trung Sơn Bắc phạt, Trương Diêm Thành tuân lệnh gom góp quân lương, dùng cách thức cổ xưa trộm mộ. đường thẳng lên phía Bắc biết bao nhiêu cổ mộ bíẩn bị ông ta quật dậy, danh tiếng lẫy lừng. Ngày đó Tương Tây có câu: “Diêm Thành đến, tiểu quỷ chuồn, Diêm Vương tới cũng phải tránh đường”, mặt cho thấy người này đãđược thần thánh hóa, mặt cũng cho thấy hoạt động trộm mộ của Trương Diêm Thành ngang ngược dữ dội đến thế nào.

      Người này khi trộm mộ có bộ chiêu thức thường dùng rất đặc biệt , ví dụ như nếu gặp phải quan quách lôi ra từ nơi đất huyết sát tà, lấy máu bòđổ lên áo quan, theo dõi phản ứng của quan quách. Nếu từ trong quan tài vang lên tiếng động khác thường, tất chủ quan tài có khả năng bị thi biến, binh lính sẽđem quan tài ra khỏi cổ mộ, tàn bạo phơi nắng gắt rồi mới mở ra; còn nếu trong quan tài cóđộng xem xét mặt ngoài của quan tài. Trong phần lớn tình huống máu bò đều ngưng lại mà chảy xuôi từ thân đến đáy áo quan, tức là có chuyện gì, cứ việc khai quan phải sợ.

      Thế nhưng còn có loại tình huống kháđặc biệt, đó là lúc đổ máu bò lên xong cứ nhưđổ vào cát, máu thấm thẳng vào thân quan tài. Đây là điềm đại hung còn xúi quẩy hơn cả thi biến, tức là thứ trong quan tài có khả năng phải là xác người.

      Trong quan tài phải người, vậy là cái gì? Đáp án là, cái xác thể ra được. Ở Trung Quốc, cái loại này được gọi chung là quái.

      Lúc này Trương Diêm Thành sai người đào hố ngay tại chỗ, đem cái quan tài quái vứt xuống hố, bôi bùn nhão lên , sau lại nấu chảy binh khí, dùng thép nóng chảy niêm phong kín quan quách, chỉđể lại cái lỗ thủng vừa đủđể nhét bàn tay qua nóc quan. Đợi đến khi thép lỏng nguội lại, ông ta sẽđưa tay vào trong quan tài thám thính vật bên trong. Tương truyền đây chính là ngón nghề tổ truyền của Phát Khâu Trung Lang tướng nhàông ta: tuyệt kỹ song chỉ thám động.
      (đưa hai ngón vào lỗđể thăm dò) (*run rẩy* đậu mịe xin lỗi bà con tôi nhịn được =D]]])

      Mà lúc thám động, ông ta sai người dùng cây kéo tỳ bà dài ba thước kẹp cứng lấy cánh tay mình, sau đóđem “tay cầm” buộc vào đuôi ngựa, để nếu có gì bất ổn người bên cạnh có thể lập tức quất ngựa, ngựa hốt hoảng liền chạy, kéo động cái chốt, lưỡi kéo tỳ bà vô cùng sắc bén lập tức cắt nghiến, chịu mất cánh tay bảo mệnh.

      Cỗ quan tài được xử lý như vậy, vì bên để lại cái lỗ, cuối cùng thành ra na ná cái còi khổng lồ cho nên được người ta gọi là“Tiêu tử quan”.
      (tiêu tử = cái còi)

      Số lần Trương Diêm Thành dùng đến công phu song chỉ tham động này, nghe cảđời cũng chỉ có ba lần, cả ba lần đều giữđược tay mà trở ra. lần ăn đậm nhất làông ta lấy được từ trong quan tài quả nho bằng vàng có hai mươi bốn mùi hương, chỉ to bằng cái răng hàm, nghe làđược giấu trong miệng xác chết. Trương Diêm Thành sau này theo quân Tưởng vào vùng chiến loạn, tung tích nữa. Có người ông ta đầu hàng Cách mạng, cuối cùng chết ở khu tập trung trong thời Cách Mạng Văn Hóa. Cũng có người ông ta chết ở Hoàng CôĐồn(2). Tóm lại, đây là nhân vật thần bí.
      (2) Là địa điểm nằm ở phía Tây Thẩm Dương, nơi có chiếc cầu đường sắt bị quân Nhật đặt mìn đểám sát thủ lĩnh quân phiệt vùng Đông Bắc Trương Tác Lâm vào tháng Sáu năm 1928. thêm luôn là khu vực Đông Bắc này và họ Trương nhà mình liên quan khá mật thiết với nhau :”)

      Về truyền thuyết của ông ta, mấy ông già bà cả có hai kiểu . loại cho rằng ông ta có Phát Khâu tuyệt kỹ, song chỉ tham động là danh bất hư truyền. loại khác lại cho rằng Trương Diêm Thành là tên bịp bợm, lợi dụng mê tín sợ hãi của đám binh lính tầm thường, đem quan tài thường bảo là quan tài quái, sau đó làm trò để nâng cao địa vị của mình.

      thế nào, chẳng ai biết được.

      Ông nội tôi lại rất tin tưởng rằng Trương Diêm Thành chính là cao nhân, đó là vì hành động dùng thép chảy niêm phong quan tài quái có vài căn cứ chính thống. Nghe trước thời Giải Phóng, khi sông Hoàng Hàđổi hướng, người ta từng phát thấy trong nước bùn cái quan quách bằng đồng thau tương tự như câu chuyện kể lại về Trương Diêm Thành. nóc quan tài quả thực có cái lỗ kích thước vừa bằng cánh tay, mỗi tội chẳng ai dám thò tay vào, có lớn gan lắm cũng chỉ dùng kìm gắp than, nhưng chỉ kẹp được ra từ bên trong rất nhiều bùn nhão vàng khè. Sau này, vào hồi kế hoạch “Đại nhảy vọt”(3), cái quan tài này bị ném thẳng vào lò luyện thép, biết có chuyện xui xẻo nào hay .
      (3) Tức là kế hoạch Năm năm lần thứ hai dự trù kéo dài từ 1958 đến 1963 nhằm biến Trung Quốc thành nước công nghiệp, với kết quả là nạn đói lớn khiến 20 triệu người chết theo con số thống kê chính thức – 42 triệu theo con số thống kê chính thức – và nhiều khu vực sinh thái rơi vào thảm họa nghiêm trọng, điển hình là khu vực Nội Mông giờ vẫn càng ngày càng bị sa mạc hóa nặng hơn. trong những hạng mục chủ yếu của kế hoạch này là“toàn dân xây dựng lò luyện thép”, trưng dựng toàn bộđồ dùng kim loại để“sản xuất” thép trong những “lò thép toàn dân”được dựng ở khắp nơi. Đương nhiên cái quan tài quái trong truyện cũng cùng chung số phận.

      Tuy nhiên, cái áo quan sắt này lại vô cùng tinh xảo, hoàn toàn khác với kiểu quan tài đổ thép chảy loạn xạ lên màđúc. Thế nhưng cái lỗ sâu hoắm phía quan tài kia lại cực kỳ giống “tiêu tử quan” trong truyền thuyết.

      Vậy kỳ quái ghê. Mộ thất Giải Liên Hoàn dẫn đường vào này, có lẽ làđúng làđất của chủ mộ, vì sao bộ quan quách chính bệ quan tài lại là cái dạng này? Lẽ nào chủ mộ kia phải người, mà là quái?

      Chú Ba nghĩ tới đây liền cảm thấy đến xương sống cũng mọc gai luôn. Ngẫm lại cái mộ cổ này nằm tít tận vực sâu dưới đáy biển, lại thần bí quỷ dị như vậy, chừng phải mộ người mà có lẽ là của Hải Long Vương cũng nên. Lại nghĩ tới chuyện đây là do Cầu Đức Khảo bảo Giải Liên Hoàn làm, chú khỏi chột dạ. Lẽ nào Cầu Đức Khảo biết chủ nhân ngôi mộ này phải người, cho nên mới bảo Giải Liên Hoàn chụp ảnh về nghiên cứu?

      Có điều chú Ba lúc ấy còn trẻ trâu, cũng coi lời người già làđúng lắm, mặc dù có phần chột dạ nhưng cũng hề sợ sệt. Ngược lại lòng hiếu kỳ của chúđã nổi lên, thầm nhủ biết có thứ gì trong này nhỉ?

      Lúc này Giải Liên Hoàn cũng phát là mình chỉ thần hồn nát thần tính, liền tiếp tục tiến tới, lòng còn ôm nỗi sợ mà xem xét cái áo quan sắt kia. Xem vòng rồi liền thửđẩy dịch nắp áo quan.

      Chú Ba thấy chân đều run rẩy thìđã biết vẫn còn sợ, hành động đó có thể là làm màu trước mặt chú tý thôi, để vớt vát chút ít thể diện từ vụ bị hù lúc nãy.

      Chú Ba cảm thấy buồn cười, bèn dùng đèn pin chiếu vào mặt , bảo hằn đừng phí sức nữa. Nếu đây là“tiêu tử quan” ràng người chế lại nó phải đồng tông cùng phái với Trương Diêm Thành, thứ bên trong áo quan sắt này tuyệt đối tốt đẹp gì, hơn nữa cái quan tài sắt này từ lúc chế lại căn bản cũng đâu cóđịnh để cho kẻ khác mở ra, muốn lấy được đồ vật bên trong chỉ có nước làm như Trương Diêm Thành, đưa tay thò vào trong cái lỗáo quan kia kìa.

      đoạn chú liền leo lên, dùng đèn pin soi vào cái lỗ bên quan tài xem có thấy được gì .

      Theo lỗ thủng nhìn xuống dưới, trong quan tài tối om om chẳng phân biệt được gì, có chiếu đèn pin dò xét cái lỗ cũng chẳng phải là biện pháp hay ho cho lắm. Ánh sáng phát ra được nửa đường chiếu nổi nữa, chú chỉ cảm thấy dưới cổ họng cái “người đúc” này toát ra luồng khí, nhìn cái là cứng cả người, bảo thò tay xuống dưới mà sờ phải việc người bình thường làm nổi.

      Chú Ba nhớ tới tài liệu Giải Liên Hoàn lấy được từ chỗ lão người Tây, cũng cảm thấy phỏng đoán của bản thân làđúng: lão già ngoại quốc kia quen thuộc với kiến trúc ởđây như vậy, nhất định là vì bọn chúng trước kia từng sai người đến dò xét rồi. Thế nhưng cái người vào đây ấy vì sao còn chưa hoàn thành nhiệm vụ? Chúđoán kẻđó cũng là tay cáo già trong nghề như bọn chú, vào rồi liền phát ra bên trong lại có cỗ quan tài sắt như vậy thìđã biết ngay là quan tài sắt niêm phong thi hài phải chuyện đùa, nên mới tạm thời bỏ qua. Vì vậy lão già ngoại quốc kia mới tìm đứa gà mờ như Giải Liên Hoàn.

      vậy bọn chú cũng thểđụng vào cái quan tài này, nếu lại chẳng hóa ra thành tường chắn pháo cho Cầu Đức Khảo?

      Có điều, nếu đụng vào quan tài hình như lại có phần hèn quá. Chú và Giải Liên Hoàn cùng xuống đấu, Giải Liên Hoàn tay trắng trở lên còn dễăn , chứ chính chú cũng cứ vậy mà ra, bản thân mình vừa Giải Liên Hoàn chặp như vậy cũng còn mặt mũi nào nữa? Huống chi, cái quan tài này nhìn cũng có chút mê người.

      Chú Ba còn dùng dằng chưa quyết. Cóđiều rồi chú lại xoay qua ý khác, vẫn là lý trí chiếm thượng phong. Chú nhủ thầm rằng, theo kinh nghiệm của ông bàông vải, quan tài này để cuối cùng hẵng đụng đến, còn tại có lẽ chú nên nghía trước xem trong này có món nào tốt ở chỗ khác . Quan tài hôm nay chú tạm thời đụng vào cái cổ mộ này cũng chẳng mọc chân chạy được. Đến mai buổi tối bọn chúđem que cời lò với móng lừa đen xuống lần nữa là bảo đảm hơn rất nhiều so với bây giờ rồi, mà như vậy cũng bị coi là nhát gan.

      Nghĩ xong cái chú liền thoải mái, lại bảo Giải Liên Hoàn cứởđóđợi, muốn chụp ảnh chụp bộ quan quách này , lão ngoại quốc kia hiểu được cho , còn phần chú bắt đầu sục sạo chỗ hẻo lánh trong mộ thất, tìm những thứđồ bồi táng khác.

      Mộ thất này có nhĩ thất, thông thể từđầu đến cuối, bố trí vô cùng cổ quái. Cổ nhân xem trọng chuyện lúc chết ngang với chuyện lúc sống. Cách bố trí của mộ thất thường thường đều mô phỏng theo cách bố trí chỗở của chủ mộ lúc sinh thời mà làm lại, cách khác là chủ ngôi mộ này khi còn sống chỗở cũng chả khác gì thế này, nghĩ ra là cái kiểu tình hình nào. Bên trong cũng có các loại đồ bồi táng thông thường, chỉ có mấy món đồ sứ khổng lồ vô giá. (Mấy món đồ này, đặt vào thời nay đại khái giá cả phải hơn ba mươi lăm triệu.)

      Chú Ba đánh vòng xem xét quanh mộ thất, chẳng thấy thứ gì có thể chuyển ra được, bèn đảo trở về. Sau bệ quan tài là vách tường, chú lách ra sau tường nhìn xem thấy còn chút gian, mỗi tội mặt đất cũng cứ trống hoác như thế.

      Chú khỏi chửi thầm tiếng, thầm nhủ rằng cũng keo cú quáđi, sao lại chả có cái quái gì, lẽ nào cái quan tài kia lớn như vậy, lại còn bằng sắt nữa, là vì của nợ kia đem đồ bồi táng nhét hết vào bên trong rồi? Thế này là biến quan tài thành két sắt mà dùng hở?

      Ngẫm lại thìđúng là có khả năng, chú khỏi có hơi bực tức. Lúc này chúđột nhiên nhìn thấy mặt sau của bức tường có phùđiêu được chạm trổ rất phức tạp.

      Bích họa chẳng đáng tiền, nhưng đồđiêu khắc bằng đá trong cổ mộđều có giá liên thành. Tuy nhiên bức tường này lớn quá, có khả năng vận chuyển được ra ngoài. Thế nhưng lúc nhìn thấy nó, chú Ba vẫn nhịn được phải để mắt đến.

      Đèn pin chiếu tới cũng làm cho chú rất bất ngờ. Phùđiêu được khắc sau tường phải là hình vẽ thú mang điềm lành, phật cưỡi mây, hay là cảnh lễ lạt thành tiên, mà là mấy tòa cung điện, phi thiềm phượng đỉnh, điêu lương họa đống, được trạm trổđặc biệt tinh tế, thậm chíđến cả mái ngói cũng là từng mảnh từng mảnh chạm nổi làm nên. Hơn nữa, mỗi toà cung điện bề ngoài đều giống như nhau. Có tòa hai tầng, có tòa tầng, tầm nhìn cũng có xa có gần, đan xen hấp dẫn. Chú Ba đếm thử lát, thấy tổng cộng có bảy tòa, xếp theo thứ tự của Bắc Đẩu thất tinh. Trong gian của mỗi tòa cung điện lại có thể thấy vô sốđình đài lầu gác nửa nửa , những chi tiết khác đều bị hình mây mù chạm trổ che khuất. Hậu cảnh của bức phùđiêu này là mỏm đá núi khổng lồ, hiển nhiên đây là ngọn núi lớn, mà bố cục của tòa cung điện lại nằm ở phần dưới của cả bức phùđiêu, ý tứ rất ràng rằng đây là bảy tòa cung điện được xây trong hang núi khổng lồ. Trong hang núi mây mù tràn ngập, khiến những thứ bên ngoài cung điện bị che khuất đến mông lung huyền ảo.

      Bức phùđiêu này cóý nghĩa gì? Chú Ba kinh ngạc lát. Tất cả bích họa trong cổ mộđều cóý nghĩa. Nếu phải để làm biểu tượng, cũng là ca tụng công tích vĩđại của chủ mộ lúc sinh thời. Bức phùđiêu này đại diện cho tiên quốc trong thần thoại, hay làđang ca tụng chủ mộ gìđóđây?

      Lúc đó chú Ba biết chủ mộ chỗ này là Uông Tàng Hải, cho nên cũng thể liên tưởng được. Cóđiều bức phùđiêu tinh xảo này để lại cho chúấn tượng đặc biệt sâu sắc. Chú bảo tới tôi rằng tính từ thời điểm đó bức tường này cũng là báu vật vô giá, nếu có thể mang ra ngoài chú sẽđem nóđặt trong phòng ngủ ngắm nghía mỗi ngày.

      Có điều bức tường này vô cùng vĩđại, muốn chuyển ra ngoài ngay lúc đó là chuyện bất khả thi. Chú Ba tuy ngứa ngáy trong lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào. Chú ngắm nghía kỹ lưỡng mấy lần, rồi lại muốn để Giải Liên Hoàn tới chụp ảnh thứ này, về sau cũng tiện chém gió với đám cùng nghề.

      định mở miệng chú bỗng ngửi thấy thứ mùi kỳ quái, cứ như là có cái gì cháy khét vậy.

      Chú sững ra lát, tự hỏi có chuyện gì. Chỗ này là mộ thất, sao lại có thể có thứ mùi này xuất chứ? Chú vội vã chạy ra khỏi bức tường, nhìn ra phía ngoài quan sát. Tiếp đó, chú liền thấy được cảnh khiến mình phải nghẹn họng trân trối nhìn.

      Chỉ thấy Giải Liên hoàn đứng cỗáo quan sắt, chân tay luống cuống, mà trong miệng người đồng nóc quan tài sắt kia lại có khói đen cuồn cuộn bốc lên.

      Chương 18. Nước tiểu
      Editor: Rome Mo



      Beta: Earl Panda, Cơm Nắm Nướng Chảo


      .


      .


      .*****


      Chú Ba tức toát mồ hôi lạnh đầm đìa. Sao tự dưng lại có khói bốc ra từ quan tài thế này?! Nhìn bộ dạng Giải Liên Hoàn, chú cũng cảm thấy ổn. Lẽ nào thằng ranh này đụng chạm phải cái gì rồi?

      Chú kéo phắt Giải Liên Hoàn xuống khỏi cỗ quan tài sắt, hỏi mẹ kiếp chuyện gì xảy ra thế?

      Giải Liên Hoàn ấp a ấp úng, múa may loạt các động tác kỳ quặc, hiển nhiên là do quá căng thẳng nên thốt lên được câu nào ra hồn, ậm ọe nửa ngày mới phun ra hai chữ: “Tôi… Tôi… lửa… lửa.”

      Chú Ba nhìn động tác của , lại nhìn đến thứ cầm trong tay: là cái nắp ống giữ lửa(1) –ống giữ lửa là thứđộng cái cháy bùng, nên bình thường đều phải lấy thân sậy đậy kín lại – chú liền lập tức hiểu được chuyện gìđã xảy ra.

      (1) nguyên văn là “hỏa chiết tử”.

      Giải Liên Hoàn nhất định làđã tò mò về thứ bên trong quan tài, bèn thắp ống giữ lửa lên, ném vào lỗ hổng quan tài, sau đó mới dán mắt nhòm vào trong lỗ.

      Chiêu này gọi là“khoét vách khoắng sạch”, là công phu bắt chước từ bên Bắc phái, cũng là mánh khóe thường dùng của thổ phu tử, đặc biệt với đám người mới khai quan, trước ba sau bốn(2), phải cẩn thận hơn cả cẩn thận. Thậm chí Mô Kim tặc bên Bắc phái có thể sử dụng chiêu “khoét vách khoắng sạch” này, chẳng cần vào cổ mộ vẫn có thể lấy đồ từ trong quan tài, cũng khá là cao tay. Tuy nhiên, chiêu này trong nghềđào cát bị coi là loại bàng môn tảđạo, trong thực tế sử dụng có rất nhiều hạn chế, hơn nữa mức độ nguy hiểm lại rất cao, cho nên bình thường những tay lão luyện bao giờ dùng. Cách này chẳng biết Giải Liên Hoàn tự nghĩ ra, hay là học nửa vời từ mấy mánh khóe nọ kia nữa.
      (2) “trước ba, sau bốn” là câu tiếng lóng của thổ phu tử, ý là khi làm việc gì, trước khi làm phải suy xét ba lần, sau khi làm phải suy xét bốn lần. khi thổ phu tửđã xuống đấu mỗi hành động đều làđem tính mạng ra đặt cược, làm gì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng các trường hợp và suy xét các biện pháp ứng phó, phải trở thành thói quen thường xuyên suy xét như vậy.

      Chiêu “khoét vách khoắng sạch” cóđiểm mạo hiểm nhất, chính là khả năng làm cháy hỏng mất minh khí trong quan tài, nhất là khi thi thểđã khôđét, những mảnh tơ lụa khô quắt dính thi thể mục nát chỉ cần dính chút tàn làđã bắt lửa. khi bốc cháy bùng bùng rồi mấy thứ như thẻ tre, da ngọc(3) chỉ loáng là mất tiêu, có dập lửa ngay cũng kịp nữa, vậy nên nó cầu người thực phải vô cùng cẩn thận mới được. Thế mà cái thằng Giải Liên Hoàn này chưa thèm suy nghĩđã sử dụng ngay rồi.
      (3) nguyên văn là “đấu châu”, dùng lớp da bào thai dê con chưa sinh chế thành loại da lông, vì lông mảnh da trông như những chuỗi hạt châu ngọc, cho nên thời cổ còn có tên “trân châu mao”, “châu mao”, “tiểu mao” hoặc “ hộc châu”.

      Chú Ba chán nản chửi tiếng, bụng bảo dạ rằng trông nom để mắt đến thằng ranh này đúng là dại quá. Bộ quan quách nọ khiến chú thấy rất hứng thú. Chưa đến chuyện bên trong đảm bảo có hàng xịn, mà ngay cả thi thể nằm trong đó chú Ba cũng muốn nhìn cái thử xem. Nếu đồ trong quan tài mà bịđốt mất tiêu thìđúng là đáng tiếc. Chuyện này truyền ra ngoài có mà bị người ta cười cho thối mũi.

      Nghĩ tới đó chú Ba thoắt cái đẩy phắt Giải Liên Hoàn ra, vọt tới bên cỗ quan tài, ra sức thổi phù phù vào cái lỗ quan tài. Chú tính thổi tắt lửa trong lỗ, nhưng ai dè vừa thổi cái, khói đen lại càng cuồn cuộn bốc lên, túa ra ngoài theo cái lỗ hổng tấm áo quan, làm chú Ba bị sặc đến suýt phát ói. Chú vội vàng né mặt ra chỗ khác, lại lấy túi nước bên hông dội thẳng vào trong cái lỗ nọ.

      Dọc đường tới đây bị gió biển thổi nên mau khát, nước trong túi chẳng còn lại bao nhiêu, dốc tí là sạch nhẵn. Chừng ấy nước căn bản chẳng ăn thua.

      “Cái thằng chó này!”, chú Ba quýnh quá, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quay sang Giải Liên Hoàn thấy túi nước bên hông vẫn còn phồng phồng. Thấy còn đứng đực ra đó, chú tức quá chửi ầm lên “Còn đần ra đó làm gì, mẹ kiếp mày mang cái túi nước qua đây cho tao!”

      “Nước? À! Túi nước!” Giải Liên Hoàn lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng cởi túi nước xuống. Chú Ba giật phắt lấy, lập tức dốc nửa túi vào. Chỉ thấy khói đen lắc lư tí tẹo, rồi chẳng những áp được khói, mà lửa ở lỗ hổng còn bùng lên.

      Chú Ba vừa nhìn liền thấy đúng. Sao lại xảy ra tình trạng này?! Chú bèn ngửi túi nước cái, khỏi chửi um lên. Hóa ra bên trong là rượu trắng. Chú lại nhìn đến cỗ quan tài nọ. Lỗ hổng quan tài sắt cũng bắt đầu cháy rồi, khói đặc bốc lên mù mịt gần như tràn khắp mộ thất.

      Lúc đó chú cũng đờ ra trong chốc lát, chẳng biết phải làm thế này bây giờ. Lửa trong quan tài sắt cháy phừng phừng, cũng thể thò tay vào mà dập nữa rồi, vả lại thò tay vào nhỡ bắt phải cái gì, ngay đến cái mạng có khi cũng tiêu mất. Dùng nước , tí tẹo nước vốn vô tác dụng, nhưng nếu cứđể kệ cỗ quan tài này coi nhưđi tong. Cháy thế kia thìđến ngọc thạch cũng có thể bị nung cho nứt ra ấy chứ. Chủ nhân ngôi mộ này vừa nhìn biết là chẳng tầm thường, nếu đồ bịđốt mất, mà bên trong quan tài thực có dạ minh châu gìđó, chính bản thân mình chẳng phải cũng buồn bực đến chết sao?

      (Thực ra lúc ấy chỉ cần lấy thứ gìđó bịt lỗ hổng quan tài lại làđược. Chỉ tội dưới tình thế cấp bách, mấy người chú Ba nghĩ ra mà thôi.)

      Nhìn thế lửa càng lúc càng lớn, khói đen từ lỗ quan tài phì phì phun ra, chú với Giải Liên Hoàn lòng nóng như lửa đốt.

      Đúng lúc chú Ba hết hi vọng trong lòng, bụng bảo dạ rằng ôi thôi cái đấu béo bở thành đấu than mất rồi, bỗng Giải Liên Hoàn bên kia lại làm ra hành động khiến người ta phải trợn mắt há mồm. nhảy phóc lên nắp quan tài, khụy chân quỳ xuống, tháo thắt lưng rồi ra sức mà tè, tưới đẫm thứ nước canh vàng khè kia vào thẳng lỗ hổng quan tài. Trong chốc lát mùi nước tiểu khai khẳn trộn với mùi thây thối, mùi cháy khét cùng lúc bốc lên, khó ngửi khủng khiếp. ( =”)))))))) Vâng và biệt hiệu Đái Liên Tục của ra đời như thế =”))))))))) )

      Đó hoàn toàn là cách nghĩ khi cuống quá hóa rồ. Vì hành động của quá bất ngờ nên chú Ba căn bản kịp cản lại. Đợi tới khi chú phản ứng kịp thìđã muộn mất rồi.

      Chú Ba lập tức muốn xỉu. Xưa nay khi xuống đấu, Nam phái tuy phóng khoáng, thường quan niệm chết là hết, khai quan cũng có tính tùy hứng thích làm gì làm, nhưng dựa theo tính nguy hiểm của loại hoạt động này, trong thực tế, khi lên sàn diễn, Nam phái cũng phải cẩn thận mười phần. Loại chuyện tội lỗi nhưđái tồ tồ vào quan tài thế này, e rằng Giải Liên Hoàn là kẻ làm đầu tiên. Cũng may màông cụ nhà họ Giải cóở trường, bằng chẳng tức chết mới là lạ.

      Có điều bãi nước tiểu của Giải Liên Hoàn ngờ lại có uy lực. Khói bên trong giảm hẳn xuống rất nhanh.

      Tè xong, chính Giải Liên Hoàn cũng đờ cả ra, bỗng chốc ngã xệp lên quan tài.

      Chú Ba đến nước mắt cũng sắp ứa ra rồi. Nhìn hình người kim loại hòm áo quan, lại vuốt vuốt mồ hôi lạnh đầu, chú chỉ thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng nảy sinh vài phần dự cảm chẳng lành.

      Con quỷ thổi còi trong “Tiêu tử quan” là vật đại hung, bữa này bịđốt phen lại còn bị tưới bãi nước tiểu vàng khè, lần này cứ gọi là khắc sâu mối hận. Đừng là bánh tông, dù có là người sống mà hết dùng lửa đốt miệng người ta, rồi lại dội cho đầy mồm nước tiểu, người ta chả liều mạng với ấy chứ.

      Chú toát mồ hôi lạnh đầm đìa mà quan sát cỗ quan tài sắt nọ, suy xét xem phát sinh chuyện gì, liệu có thứ gì vọt ra từ lỗ hổng kia ?

      Khói càng lúc càng giảm, dần dần hầu như thấy nữa, xem ra quả dập được lửa rồi. Hai người đều nhìn nhưđóng đinh vào cỗ quan tài, mãi cho tới khi còn thấy tý tẹo khói nào nữa.

      Nhưng trong quan tài lại có chút động tĩnh nào, cứ như chuyện vừa rồi trước giờ chưa từng phát sinh.

      Chú Ba vuốt vuốt mồ hôi đầu, thở phào nhõm, bụng bảo dạ rằng Hoàng Vương(4) phù hộ, xem ra Giải Liên Hoàn tốt số, quan tài này tuy là “tiêu tử quan” song cũng là cỗ tử quan.
      (4) Tham khảo từ Ma Thổi Đèn, Hoàng Vương làđại vương của lũ chồn vàng, cũng được coi là“thần” bảo hộ của dân trộm mộ.

      Tử quan là quan tài mà bánh tông bên trong tiêu hết, chỉ còn lại nắm xương mục nát có sức uy hiếp. Phần lớn quan tài trong cổ mộđều là tử quan, chứ nếu e rằng cái nghề trộm mộ này chẳng có ai làm.

      Tử quan hề nguy hiểm. Mới nãy bị mồi lửa đốt, lại còn tưới trận nước tiểu, nếu phải tử quan chắc chắn có chuyện rồi. Mà lâu như vậy vẫn thấy động tĩnh, chắc cũng có thể xác định được.

      Lại đợi thêm lát, thấy tình hình vẫn thế, chú Ba rốt cuộc mới trút được gánh nặng. Chú lập tức ngã ngồi mặt đất. Giải Liên Hoàn thấy chú thả lỏng, biết rằng việc gì nữa nên cũng ngồi phịch xuống, khóc òa lên.

      Chú Ba lắc đầu cười khổ, nghĩ bụng là phải tội. Thế quái nào mà mình lại xuống đất cùng với cái ngữ này cơ chứ, tổn thọ mất mấy năm rồi còn đâu, sau này xin cạch đến già. Cũng may có nguy hiểm gì, bằng lúc này chắc chắn bị hại chết mất.

      Nghĩ tới đó, chú Ba bỗng nhiên thoáng động tâm. Chú thầm nhủ rằng có gì nguy hiểm, chi bằng chẳng cần chờđến mai, ngay hôm nay có thể mòđồ rồi ?

      Chỗ này mỗi lần qua lại đều phải chịu mạo hiểm, vả lại suy cho cùng thìđi chung với đội của Văn Cẩm cũng tiện cho lắm. Hơn nữa, xét vị trí của cái lỗ quan tài này, nếu làđằng đầu có thể mòđược phần sọ cùng hai bên đầu, còn có ngực, nhất định cũng có thể mòđến. Nếu làđằng chân có lòng bàn chân là nơi đặt ngọc khí, cũng có thể có thứ ngon nghẻ, nhưng nhiều lắm, chuyến là có thể khuân hết ra. giờ nếu lấy đồ luôn ngày mai khỏi phải xuống nữa.

      Tuy trong lỗ toàn nước tiểu, nhưng làm trộm mộ còn cái thứ mắc ói nào là chưa từng thấy đâu. Huống hồ còn là của chính mình, cho dù có bịị vào, chú vẫn dám thò tay sục sạo như thường.

      bên là lòng tham lam đặc thù của trộm mộ tặc, bên lại là kinh sợđối với cỗ quan tài kia. Trong lòng chú Ba lúc bấy giờ nổ ra trận chiến khoan nhượng. Thế nhưng, rất nhanh, lòng tham thắng thế. Lá gan lớn thìđã chẳng bước vào được cái nghề này. Chú Ba tự bảo mình rằng, cứđặt mẹ cược phen rồi tính.

      Nghĩ thế, chú bèn đứng dậy, leo lên quan tài, vái bộ quan quách mấy vái, xắn tay áo lên, nghiến răng nhắm mắt, trước hết xọc tay xuống lỗ hổng quan tài nọ, rồi lần mò xuống dưới.

      Thế nhưng vừa thò tay được tấc vào vào lỗ quan tài, nhiệt độ bên trong truyền lên liền làm chú Ba hối hận. Năm đó huyền thoại Trương Diêm Thành ấy, nào có phải dựa vào vận may đâu, mà người ta dựa vào bản lĩnh thực của mấy đầu ngón tay đấy chứ. Chuyện này đúng là liều bỏ mẹđi được.

      Chú những muốn rút ra. Thế nhưng khi ngoảnh lại, chỉ thấy Giải Liên Hoàn ở dưới trợn mắt há mồm nhìn chú. Lúc này mà rụt lại mất mặt chết, nên chúđành phải cố kiết mà tiếp tục mò.

      Dùng tay dò huyệt có cảm giác sao tả rõđược. Tay lần mò thò vào được càng sâu, tim chú lại càng đập gấp gáp, rồi ngón tay cũng càng tê dại . Tuy ngoài mặt chú hề tỏ vẻ gì, nhưng kì thực khi tay cuối cùng cũng đụng tới thi thể, sau lưng chúđãướt đầm đìa, ngón tay thò vào bên trong run rẩy đến mất hết còn chút sức lực.

      Cái cảm giác này có thể tưởng tượng ra được, tôi nghe chuyện mà còn cảm thấy cả người run bắn. Cứ coi như kiếm đại cái hòm bình thường, đục lỗ rồi bắt người ta thò tay vào, cũng tạo ra loại cảm giác sợ hãi hoang mang, huống chi còn là cái quan tài.

      Lúc đụng tới thi thể, ấn ấn vài cái chú Ba phát thấy ngón tay dính nhớp nháp, da đầu lại càng râm ran run rẩy. Cảm giác thế này chắc hẳn phải là miệng xác cổ rồi. Sờ soạng vài cái, chú chỉ có cảm giác hẳn đây phải là cỗ thi thể thâm đen phù thũng, miệng há hốc cách quái dị, tư thế cơ hồ giống y hêt người đồng nắp quan tài, có điều sờ rõđược chi tiết. Màđiều khiến chú bất an vô cùng là, khi đụng tới ống giữ lửa dính chắc vào miệng xác ướp nó vẫn còn nóng rẫy.

      Chú thầm nhủ đúng là tội vạ, ngay sau đó liền cắn răng di ngón tay vào trong tiếp tục thăm dò. Trước tiên chúđẩy ống giữ lửa sang bên, sau đóđụng trúng thứ gìđó cứng cứng có hình tròn.

      Ôi chao, đích thị là bánh ngọc tròn áp đầu lưỡi. Chú Ba trong lòng mừng khấp khởi , bèn : “Có rồi, thứ này thiêu hỏng!” Chú liền nắm ngay lấy, những muốn gắp vật nọ từ trong cái lỗ ra.

      Thế nhưng mới móc lên được tí, chú Ba liền cảm thấy ổn. Bánh ngọc tròn này nặng kinh người, mới nhấc được nửa động đậy nữa. Cố kéo mạnh thêm, chú liền cảm thấy cả cỗ quan tài bằng sắt hơi rung lên chút, rồi lại nghe thấy tràng những tiếng “kèn kẹt kèn kẹt” nặng nề của kim loại hoen rỉ truyền từ dưới lòng bàn chân lên.

      Chú Ba mặt mũi tức biến sắc trầm trọng, tự nhủôi thôi hỏng bét, đó là cơ quan!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19. Cơ quan
      Editor: Rome Mo


      Beta: Earl Panda, Cơm Nắm Nướng Chảo


      .


      .


      .*****


      Trong nháy mắt, tiếng cơ quan xoay chuyển liên tiếp vọng lên từ dưới đáy quan tài. Chú Ba còn chưa kịp phản ứng nghe “rầm” tiếng rất to ở nơi tối om mà bọn họ vừa lên khỏi mặt nước ban nãy, tựa như có thứ gì rất nặng rơi vào cái vạc sắt khổng lồ mà hai người bắt gặp lúc vừa bước vào mộ. Trong gian bít bùng, tiếng vang dội dội lại khiến ruột gan chú chấn động đến rúm ró.

      Chú Ba vội vàng rút tay ra, bất chấp bẩn thỉu chùi đại lên người cái, rồi lia đèn pin rọi về phía vạc sắt, tự nhủ rằng thôi hỏng bét rồi.

      Dưới này thể so với mặt đất, nếu là đá lăn đè lấp cửa mộ, hoặc cát vàng đỉnh mộ trút xuống, vẫn còn có thời gian đểđào ngược lối vào động mà trở ra. Chứ chỗ này ở trong rạn đá san hô dưới đáy biển, khi có bất kì cơ quan gì vây khốn bọn họ chỉ có chết chứ còn đường sống, thôi khỏi cần nghĩ cách gì nữa, cứ chọn quách nơi phơi xác còn hơn.

      Giải Liên Hoàn ởđằng kia cũng sợ giật bắn mình. Chấn động truyền ra từ phía cỗ quan tài, cho nên tưởng cái quan tài này sắp có dị biến gì, thoắt cái chuồn xa.

      Tuy chú Ba hận Giải Liên Hoàn thấu xương, chỉ tiếc thể đao xẻ thịt , nhưng cho cùng vẫn là họ hàng thân thích nhà mình, thể mặc kệ chạy lung tung được. Chú liền quát Giải Liên Hoàn đứng lại, bảo được nhúc nhích, rồi chú nhảy xuống khỏi cỗ quan tài sắt, dè dặt nhích từng bước tới gần cái vạc sắt. Chú muốn nhìn thử xem rốt cuộc cơ quan này đãđộng đến cái gì, thứ vừa rơi vào vạc sắt là cái chi.

      Cái vạc sắt cách chú chưa đầy hai chục bước, chẳng mấy chốc mà chúđã tới sát ngay cạnh vạc. Lúc này còn nghe thấy tiếng cơ quan vận hành nữa, có vẻ như cơ quan ngừng hoạt động rồi. Chú Ba nuốt nước bọt, rọi đèn lên phía vạc sắt phát đỉnh mộ thất ở phía vạc có cánh cửa lật. Thứ này chúng tôi gọi là “quỷđạp ”. Cơ quan đỉnh mộ dạng như thế này thường được đặt vô sốđá tảng nặng bên trong. Khi cơ quan phát động, đá nặng từ đỉnh rầm rập rơi xuống, trong chốc lát là nện cho người ta nhừ tử nát bét thành thịt xay. Nhưng giờđây thứ rơi xuống từ trần lại phải đá tảng đá hộc gì, mà là hai sợi xích sắt khổng lồ buông thõng xuống tận bên trong vạc sắt.

      Chú Ba thấy vậy liền sửng sốt, tự hỏi đây là cơ quan kiểu quái gì thế này? Nó chẳng có vẻ giống loại bẫy rập phòng trộm mộ tí nào. Chốt khởi động cơ quan nằm tít tận đáy quan tài, vật nặng rơi lại rơi vào trong vạc sắt, có nện trúng người đâu mà chết. Vậy thứ vừa rớt xuống là cái khỉ gì?

      Nghĩ tới những điều trái khoáy lạ thường trong mộ thất này, chú Ba càng thêm nghi hoặc. Chú lấy lại bình tĩnh, móc dao găm ra kẹp giữa hai hàm răng, nhoài người bò lên vạc sắt, cực kì cẩn thận nhìn xuống theo hướng sợi dây xích.

      Vừa nhìn xuống, chú liền thấy ngay thứ gìđó rất kỳ quặc nằm dưới đáy vạc sắt. Xem kỹ mới phát ra đó là hai cái khóa tỳ bàđen thui như vuốt quỷ, xích chặt vào bộ hài cốt. Tứ chi xoắn xuýt chỗ cùng xiềng xích, chân tay đều bị chặt đứt, thoạt trông cứ như nô lệ tuẫn táng.

      Bộ hài cốt cực kỳ cao lớn, thân mặc lân giáp(*) bằng đồng rách nát tả tơi, hộp sọ rất kì dị. Chỗ bị khóa tỳ bà xích chặt chính là xương quai xanh của hài cốt, khúc xương quai xanh gãy, khúc còn lại vẫn bị xích rất chắc chắn.
      (*) Lân giáp là loại giáp kết bằng những mảnh kim loại xếp so le, trông giống lớp vẩy cá hoặc vẩy bò sát nên mới gọi là lân giáp)


      Chú Ba cực kì kinh ngạc, thầm suy tính. Dùng khóa tỳ bà xỏ vào xương quai xanh là loại cực hình thời cổđại, dùng để hạn chế tự do của phạm nhân. Thời cổđại, kẻ nào võ công cao cường, thể kìm kẹp được bằng xiềng xích thông thường, phải khóa chặt lại bằng cách xích vào xương quai xanh. Xương quai xanh sở dĩ còn gọi là“tỏa cốt”(**) cũng vì nguyên nhân đó.
      (**) Xương quai xanh tiếng Trung gọi là xương tỳ bà, vì hình dạng nó nhang nhác giống cái đàn tỳ bà. Chữ tỏa trong đây có nghĩa là khóa.


      Hài cốt mục rữa hết mức rồi. Xương xẩu rạn nứt thành hình vảy chi chít, dường như chỉ cần chạm vào cái là vỡ vụn. Chú Ba cẩn thận soi đèn vào thấy hộp sọ của bộ hài cốt này khác hẳn người thường. Chưa đến kích cỡ hộp sọ, chỉ nội so chiều dài thôi thấy gấp đôi người thường. Chú Ba biết thế nào để hình dung, thẳng ra là cảm thấy trông nó giống quả chuối tiêu to tướng.

      Trong ngôi mộ cổ này lại nhốt bộ xương người quái dị như vậy, là ly kỳ cực độ. Xem kết cấu của mộ thất hẳn bộ hài cốt bị treo đỉnh mộ từ lâu, chỉ cần chạm phải cơ quan trong quan tài cái là bộ hài cốt này thình lình rớt xuống. Quả là rất tài tình.

      Thế nhưng, đây tóm lại làđể làm cái gì? Nếu bảo rằng đó là cơ quan chống trộm, tuy cóđáng sợđấy, song chẳng hề có lực sát thương. Kẻ có thểđi vào mộ thất dưới đáy biển, có nhẽ nào lại bị bộ xương người dọa chạy mất chứ? Mà bộ hài cốt được treo này ràng phải là cái xác bình thường. Vậy rốt cuộc nó là cái quái gì?

      Sức tưởng tượng của chú Ba quá mức nghèo nàn, tâm trí lại bị trói buộc trong cơn hốt hoảng nên càng tìm ra manh mối. Được cái đầu óc chú xoay xở rất nhanh, trong nháy mắt nghĩđến việc: bộ hài cốt đáng sợ này có khi nào chính là bánh tông bị thi biến? Sợi xích sắt kia to bằng miệng bát ăn cơm, lại tròng theo cả khóa tỳ bà, hiển nhiên làđể khóa thứ gìđó khi còn sống có sức lực vô cùng mạnh mẽ. Từ xưa nghe , ở Miêu Cương có người nuôi được tiểu quỷ với quỷ nhập tràng trong vùng đất . Lẽ nào chủ mộ nơi này cũng dùng khóa tỳ bà xích cái xác thi biến làm chó giữ cửa chăng?

      Hài cốt mục rữa hết, cho dù có là bánh tông cũng sắp tan thành tro bụi, còn dọa được ai? Chú Ba nổi trí tò mò, mà lá gan cũng xem như lớn. Thế là, để quan sát kĩ càng hơn, chú lại bò lên vạc sắt, trong lúc đó còn gọi Giải Liên Hoàn qua đây chụp ảnh luôn cả thứ này để lúc về chú còn có chỗ tham khảo.

      Giải Liên Hoàn lại thấy đáp lời. Chú Ba dĩ nhiên cũng thèm đểý, leo tọt vào trong vạc. Chẳng ngờ bên trong vạc sắt phủ lớp tro bụi dọc từ đỉnh xuống, bàn chân ướt nhẹp của chúđạp vào, thế làtrượt oạch cái, cả người lộn vòng thành vạc, rồi ngã dúi dụi vào trong đống xương cốt.

      Đống xương kia vốn xốp giòn, lúc nãy rớt xuống lại lỏng lẻo sẵn, nay va chạm như vậy lại càng vụn tơi ra như bột phấn. Chú Ba quýnh quáng lóng ngóng chân tay ngồi thẳng dậy, cầm chắc đèn pin soi lại thấy mình ngã vào trong lòng bộ hài cốt. Cái đầu lâu dị dạng lủng lẳng treo bên cạnh đầu chú, bị chú xô vào vách vạc liền vỡ vụn, lộ ra khoang sọ bên trong. đám thứ gì trông như tổ ong bám dính vào trong khoang sọ, phía có từng viên từng viên trứng côn trùng trông y hệt hạt trân châu phủ kín cả bề mặt.




      Chương 20. Trùng não

      Editor: Rome Mo


      Beta: Earl Panda, Cơm Nắm Nướng Chảo


      .


      .


      .*****


      Những cái trứng côn trùng này dính cả vào bên trong hộp sọ. Chúng có màu xám, từng viên từng viên chi chít, nhìn kỹ thấy mắc ói cực kỳ, trông cứ như trứng ong lúc nhúc trong cái tổ ong vậy.

      Người thường sao bìđược với chú Ba. Lúc đó chú hề sợ hãi chút nào, mà trái lại hứng thú càng nổi lên. Chú liền nhoài người lên quan sát cho tỉ mỉ.

      Dưới ánh đèn pin chiếu xuống, đám trứng sâu phô ra vẻ nửa trong suốt mơ hồ. Chú Ba lấy dao găm gõ gõ thấy cứng như vỏ giáp xác, có vẻ chúng khô queo.

      Đây là cái gì nhỉ? Chú Ba tự hỏi. Trong hộp sọ này lại có nhiều trứng sâu như vậy, lẽ nào đó là ký sinh trùng? Trong xác cổ có ký sinh trùng, vậy cũng hợp lý, trong xác cổ Lâu Lan cũng thường xuyên phát ký sinh trùng. Cóđiều bình thường ký sinh trùng đều sống bám trong lục phủ ngũ tạng, chứ sao lại xuất trứng trùng trong hộp sọ? thế lại còn đẻ lúc nhúc đầy ra tr0ng ấy. Đây là thứ côn trùng quái quỷ gì mà ghê gớm quá vậy…

      (*)Lâu Lan quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỷ thứ II Trước Công nguyên năm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bốở vùng Tân Cương, và nằm con đường tơ lụa, có lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Xác cổ Lâu Lan là tập hợp xác ướp tự nhiên của hơn hai trăm người được phát trong khu vực lòng chảo Tarim, trong đó có “người đẹp Lâu Lan”, trong số 10 xác ướp hoàn hảo nhất thế giới. Mời cuộn xuống cuối trang để xem ảnh “người đẹp” nhé :”>

      Dạo đó, kiến thức khoa học của chú Ba cực kỳ què cụt. Còn về mảng văn hóa phần lớn cũng chỉ võ vẽ vài ba ngón học với Văn Cẩm cho có tý sĩ diện. đến sâu bọ hay côn trùng thời cổđại, trong đầu chú Ba y như rằng ra hình ảnh các loại sâu róm. Chú ngẫm nghĩ, rồi suy đoán rằng, khi bị loại sâu này bám vào chắc vật chủ phải chết rồi, chứ đám sâu lúc nhúc sống trong não thế này có màđau đến ngủm cùđèo mất, còn ký sinh cái gì nữa. Chắc là trứng của bọăn xác thối đây mà.

      Đây chính là phát lớn, chú Ba thầm nhủ như thế. Chú nhớ lại lời Văn Cẩm giảng giải cho mình về việc phát những giá trị phi vật thểđối với khảo cổ học. Trong khảo cổ, nếu tìm thấy thư tịch cổ, hoặc dấu vết mộ táng hay phong tục tập quán chưa được những người trước phát ra, thìđều thuộc về phát vĩđại cả. Cái kiểu phát này đối với chú Ba chỉđáng bỏđi chả khác gì phân chó, nhưng với toàn bộ giới khảo cổ mà nóđồng nghĩa với thanh danh lừng lẫy vàđịa vị cực cao, là thứ giúp họ lưu danh vào sử sách.

      Đối với những thứ này, chú chẳng có chút hứng thú nào. Mỗi tội hồi đó chú còn sa chân vào mối tình nồng cháy, động tý là tơ tưởng Văn Cẩm. Chú tự nhủ, nếu mang thứ này về cho Văn Cẩm, nàng này thế nào cũng tìm ra chỗ hữu dụng. Mà lỡ nó có giá trị, bỏ lại đây cũng cóđể làm gìđâu.

      Nghĩ thế, chú bèn móc cái túi da trâu ra. Cái túi này vốn dùng khi lặn xuống nước mòđồ, dưới đáy có lỗ bịt lại được, khi nào ra khỏi nước nước trong túi tựđộng chảy hết ra. Chú Ba bịt lỗ dưới đáy túi lại, rồi vặt cái hộp sọ xuống, còn lèn thêm mấy mảnh xương vỡ cho túi căng phồng, sau đó mới xốc lên lưng.

      Xong việc, chú bò ra khỏi vạc sắt tìm Giải Liên Hoàn. Bấy giờ, sau khi trải qua hai lần khiếp vía chúđãđủ dựng tóc gáy rồi, lòng tham cũng bị dọa cho biến sạch. Cỗ quan tài nọ chú dám đụng vào, ngôi mộ thất này lại tà môn chết mẹ, chú muốn chần chờ thêm giây nào nữa. Nếu Giải Liên Hoàn chụp xong các thứ rồi bọn họ phải rút khỏi đây ngay lập tức thôi.

      Lúc đó chú quên béng mất rằng bình dưỡng khí của Giải Liên Hoàn còn đủ oxy nữa, chứ nếu mà còn nhớ hẳn chúđã biết rằng lúc này ra được đến bên ngoài còn là chuyện dễ dàng.

      Nhưng đợi tới khi chú bò ra khỏi vạc sắt, trở lại trước quan tài đúc tượng đồng chú chợt nhận ra điểm bất thường. Thứ nhất, chú thấy Giải Liên Hoàn đâu nữa. còn đứng ở chỗ cũđãđành, mà dùng đèn pin chiếu vòng cũng vẫn tìm thấy. Thứ hai, đèn pin của Giải Liên Hoàn rơi mặt đất, rọi vào bức bích họa bên cạnh, chớp tắt lập lòe.

      Chú Ba chỉ sửng sốt chưa đến giây, rồi mồ hôi lạnh túa ra, bởi vì cảnh tượng kiểu này chú từng thấy nhiều lần lắm rồi. Ở trong cổ mộ, hễ có người gặp chuyện chẳng lành thìđảm bảo là đèn pin rơi xuống đất. Hồi trước gắp Lạt Ma có nhiều người gặp hạn, cho nên vừa nhác thấy chiếc đèn pin chỏng chơ đất là chú lập tức căng thẳng liền.

      Lẽ nào trong lúc mình rúc trong vạc, Giải Liên Hoàn xảy ra chuyện gì, hay đãđộng đến cơ quan nào đó rồi?

      Lúc nãy chú có nghe thấy thanh nào đâu. Nhưng cóđiều là khi chui trong vạc, quả chú cũng chẳng để ý xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra .

      Cái gì gọi là kinh nghiệm? Thế này chính là kinh nghiệm đấy. Nếu đó là tôi, chắc chắn tôi chạy tới nhặt đèn pin, sau đóíới gọi vài tiếng. Nhưng chú Ba xác định làđã có chuyện rồi, tuy còn chưa biết đó là chuyện gì. Chú lại rút con dao găm, cả người tiến vào trạng thái sẵn sàng, vừa về hướng vạc sắt vừa tìm xem Giải Liên Hoàn ở chỗ nào.

      Thời gian chúở trong vạc sắt dài, Giải Liên Hoàn nếu có trúng chiêu cũng chỉ có thể ngã loanh quanh gần vạc sắt.

      Sau khi dè dặt từng ly nhưng vẫn nhanh chóng lượn vòng quanh chiếc vạc, quả nhiên chú thình lình thấy Giải Liên Hoàn ngã sóng xoài sau cỗ quan tài sắt, người cuộn lại thu lu, hềđộng đậy. Chú Ba bèn rọi đèn pin vào mặt , chẳng thấy phản ứng gì, lại lia vòng, cũng chẳng phát xung quanh có thứ nào kỳ dị.

      Lạ , hình như có dấu hiệu gì làđộng tới cơ quan, làm sao mà lại bị ngã? Chú Ba có phần ngạc nhiên. Nhìn ngó xung quanh, thấy quả thực cóđộng tĩnh gì, chú liền bước nhanh lại gần, đỡ Giải Liên Hoàn dậy.

      Giải Liên Hoàn mất tri giác, đờ ra như xác chết, cơ thể co quắp hết cả lại. Chú Ba dựng cổ dậy, phát chưa chết, lại sờ thử mấy chỗ hiểm thấy sau ót bỏng rát, giơ tay lên xem thấy be bét máu.

      Đếu mọe! Trong chốc lát, chú Ba tối tăm mặt mũi. Sao lại có thể như thế? Sao thằng ôn này trông cứ y như bị người ta đập cho ngất xỉu thế này.

      Nhưng đây ở trong cổ mộ cơ mà. Làm gì có cơ quan cổ mộ nào lại được thiết kếđểđập người ta ngất xỉu đâu. Còn bánh tông cũng thể nào tốt bụng đến mức chỉđập cho xỉu. Có thểđánh ngất người ta, chỉ có thể là người khác mà thôi.

      Nghĩ đến đó, chú Ba bỗng cảm thấy ớn lạnh tột cùng. Chú vội vàng quay đầu nhìn khắp bốn phía tối om, tự nhủ, thể nào, chẳng lẽởđây còn có kẻ nào khác?

      ____________________________________
      Bô-nút hình người đẹp Lâu Lan cho các thým ngắm đây nè :”>

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21. Kẻ thứ ba trong bóng tối
      Editor: Rome Mo
      Beta: Earl Panda, Cơm Nắm Nướng Chảo

      .*****


      Chú Ba vừa nghĩ tới điểm này, tuy còn dám tin nhưng mồ hôi lạnh vẫn đầm đìa khắp người. Chú buông Giải Liên Hoàn ra, vội vàng đảo mắt quan sát bốn phía lượt.

      Nhìn ngó lúc mà vẫn thấy gì, trong mộ thất lặng tờ chẳng có cái chi sất, nhưng khi ánh đèn pin lờ mờ quét qua vách tường mộ thất, hiểu sao cơn ớn lạnh tự nhiên xộc thẳng vào trong lục phủ ngũ tạng của chú Ba.

      Chú Ba như bọn tôi. Đối với người từ thuở nhỏđã thường xuyên xuống đất dạo chơi như chú, người chết tuyệt đáng sợ. Vì xác chết chẳng qua chỉ làđồ vật, dù cũng có nguy hiểm đấy, nhưng nó nào có biết tính kế hại người. Song, người sống khác. Chú Ba vừa nghĩ tới khả năng có kẻ thứ ba trong mộ thất này lập tức bắt đầu lo sợ.

      Cú đòn hiểm tương vào gáy Giải Liên Hoàn kia, mạnh cũng đúng mà bảo cũng chẳng sai. Ngày nay chúng ta thường xem phim truyền hình, thấy muốn ai té xỉu cứ việc kiếm cái gì táng đại phát vào sau đầu là xong. Nhưng người như chú Ba cũng biết rằng, thực tế sức lực bỏ ra để choảng cho chết hay đập xỉu người ta là tương đương nhau. Nếu phang cú hơi mạnh, vậy đối phương sống hay chết hoàn toàn phải trông vào số; còn nếu đập tay tý, cùng lắm chỉ khiến đối phương choáng váng trong vài giây là cùng. Phương pháp đánh người bất tỉnh chứ đập chết thực , chính làđánh vào gáy đối phương. Người giỏi võ thậm chí còn chả phải đánh, chỉ cần dùng tay bóp phát làđối thủ lăn đùng ra xỉu ngay tắp lự.

      Thế cho nên Giải Liên Hoàn xơi cúđòn này, tình hình lúc đó ra sao chú cũng chịu hiểu được. Chỉ biết rằng, nếu kẻđánh Giải Liên Hoàn là con người ràng cú này xuống tay ra đòn sát thủ, chứ nếu bị ngã do vật lộn chắc chắn chẳng đến mức nặng đến thế. Thậm chí lỡ có ngã chết cũng phải là do xuất huyết nội, chứ da đầu thể rách toác ra vậy được.

      Nhưng mà, làm sao lại có thể có kẻ thứ ba trong này cơ chứ?

      Nếu nơi đây là cổ mộ đất liền, ngộ nhỡđụng phải hai người quen, dẫu xác suất nhưng mà chú còn hiểu được. Chứ chỗ này tít dưới tận đáy biển sâu, lẽ nào có kẻ cũng đánh hơi thấy cái xó này, bèn lặn theo xuống đúng lúc thếà?

      thể nào, khả năng này quá thấp. Chú Ba đầu óc nhanh nhạy, nhoáng cái liền nghĩđến khả năng khác.

      Mẹ kiếp, chẳng nhẽ lúc mình với Giải Liên Hoàn xuống nước bị người thuyền trông thấy? Có người bám theo bọn họ xuống đến tận đây sao?

      Giờ nghĩ lại mới thấy đúng là có khả năng. Khó có thể có tàu bè khác qua lại quanh chỗ này, mà bản thân mình lúc bắt quả tang Giải Liên Hoàn quả thực có làm ầm ĩ lên lúc, lẽ nào có người bịđánh thức đúng vào lúc đó sao? lên tiếng gọi bọn mình, mà ngược lại mạch bám theo tới tận đây hả?

      Suốt dọc đường , biển màu tối mịt. Biển đen nước đen, chính là khoảng mịt mùng hỗn độn, lại tối tăm đến mức chẳng nhìn cái quỷ gì, nếu có người theo dõi cũng đảm bảo làđừng hòng mà phát ra. Huống hồ cả hai lại chỉ lo lên đường cho chóng, căn bản nào có nghĩ tới mấy chuyện này.

      , lúc đóđối với chú Ba đám người trong đội khảo cổ kia vốn chẳng đáng lo. Chú thấy giả như có bị phát , Văn Cẩm cũng vẫn có cách bao che cho chú. Lũ người kia cho dù ngờ vực cũng chẳng làm được cái quái gì. Thế cho nên khi cùng Giải Liên Hoàn xuống nước, chú hoàn toàn đểýđến việc có bị kẻ nào phát . Nhưng chú thực thể ngờ tới được là lại có người lén lút bám đuôi theo xuống.

      Liệu là ai được đây? Người trong đội khảo cổ phần lớn chúđều quen biết, tuy cũng có vài bản mặt lạ hoắc, nhưng bình thường mắt nhìn người của chú khá chuẩn, ngoại trừ Giải Liên Hoàn chắc cóđứa nào khả nghi đâu. Thế nếu là phu lái thuyền sao? Cũng có thể lắm. Có lẽ lúc mình xuống nước bị tên phu thuyền nào đó thấy được, thế là tò mò nên bèn bám theo sao?

      Có điều tới đến tận đây thìắt phải cóđồ lặn. Đám phu thuyền bơi lội giỏi , nhưng mấy món thiết bị lặn này hẳn là họ biết dùng chứ nhỉ?

      vậy chắc vẫn là người trong đội khảo cổ. Nhưng là ai mới được cơ?

      Chú Ba nghĩ ra, đành tự nhủ: cho dù có thế nào, nếu như kẻđó do tình cờ mà mòđược tới đây, lúc này ắt hẳn phải đánh tiếng đòi thương lượng rồi mới đúng. Đằng này những chả thèm mở miệng, lại còn ra tay nặng thế, đập Giải Liên Hoàn xỉu luôn. Với lại hồi nãy chú cũng nghe thấy tiếng kêu la nào lớn, nên hẳn làđánh lén. Vậy nhất định phải có vấn đề rồi. Cứđợi bố tóm cổ mày trước , để xem rốt cuộc mày là cái giống gì.

      Những suy nghĩ này nháng lên trong đầu chú Ba nhưđiện xẹt. Nghĩ tới đó chú gật gật gù gù, rồi tắt ngoéo đèn pin . Bốn phía bỗng chốc tối sầm, chỉ còn le lói vài tia sáng từ chiếc đèn pin của Giải Liên Hoàn lúc lắc. Tiếp đó chú liền sụp xuống nằm úp sấp mặt đất, lăn qua bên.

      Chú làm vậy làđểđối phương thể biết vị trí của mình. Địch ngoài sáng ta trong tối, thế mới dễ có cơ hội nhất. Màđặc biệt chú Ba đặc nằm sấp xuống, đó là vì sợđối phương nghe ra động tĩnh mà ném ám khí gìđó. ví dụ, loại người giống như Trần Bì A Tứ chẳng hạn, nếu cứđứng đực ra đó, chỉ cần dựa vào tiếng tim đập là lão ta có thể bắn trúng rồi.

      Sau khi lăn mấy chục bước, áng chừng mình cách xa chiếc quan tài sắt, chú bèn tập trung tinh thần, kìm nén hơi thở, cố gắng lắng nghe tiếng động chung quanh.

      Mộ thất vốn yên ắng vô cùng, có thể đánh rớt cây kim cũng nghe được tiếng. Khi chú Ba tức khắc im hơi lặng tiếng nó lại càng tĩnh lặng hơn. Chú thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập, vừa to vừa cứ như sét đánh bên tai.

      Ngoại trừ tiếng tim đập ra, quả thực chú cũng còn nghe thấy ít thanh quái lạ. Tiếng động này rất khẽ, nghe phương hướng phát ra, nhưng chắc chắn là chỉởđâu đó quanh đây. Có lẽđó là tiếng hít thở, hoặc cũng có thể là tiếng khẽ khàng cọ sát, khiến chú lập tức toát mồ hôi lạnh.

      Quả nhiên là có người.

      Chú Ba thầm chửi tiếng, nhắm mắt lại, cố gắng lắng nghe chút thanh truyền đến hòng phân tích phương hướng của tiếng động này.

      Có điều, mới chỉ nghe được chốc màâm thanh kia chợt biến mất, dường nhưđối phương biết mình bị chú phát nên nín thở rồi.

      Tim chú Ba đập dồn dập hơn. Chú vừa từ tốn bò bò lên, vì lỡ kẻ kia còn quanh quẩn gần đó, ngộ nhỡ cẩn thận lại để cho dẫm phải, mình nằm sấp thế này đảm bảo là rơi vào thế hạ phong rồi.

      Mới bòđược nửa đường, chú bất chợt nghe thấy chênh chếch bên trái phía sau mình có tiếng bẻ khớp ngón tay răng rắc, kề sát cực gần. Chú Ba trong chốc lát có hơi quýnh quáng, bèn xoay người vòng qua, muốn lùi về sau chút, tránh xa khỏi thanh nọ.

      Trong nháy mắt đó, chúđột nhiên cảm thấy gió lướt qua bên mặt, tự nhủ rằng thôi chết rồi, vội vàng tính hụp đầu xuống né nhưng còn kịp. Từ trong bóng tối bỗng vụt đến trận kình phong, có người đấm tới cú rất mạnh, thoắt cái tẩn chú Ba ngã vật ra đất. Ngay sau đó, chú cảm thấy chiếc đèn pin bên hông của mình bị rút mất, nhưng tiếp theo lực đánh của thằng này cũng có phần nhẹđi. Chú Ba dồn sức bật người lên định giãy ra, nhưng đột nhiên dưới cằm tê dại, ra chúđã bị kẻ nọ dùng đèn pin hung bạo đập cho cú, tức hộc máu đầy mồm.

      Mẹ kiếp, thằng kia nhìn thấy mình! Trong tích tắc đóý nghĩ này vụt lên trong đầu chú Ba.

      Ở chỗ tối om như này mà có thể tấn công chuẩn xác đến nhường ấy, hơn nữa thoắt cái rút mất đèn pin của mình, chứng tỏ là thằng này phải nhìn thấy rất ràng.

      Thế *éo nào, chẳng nhẽ mắt nó là mắt mèo à?

      Vẫn chưa hết kinh hãi, chú dùng sức lắc đầu né sang chỗ khác. Nhưng sau đóđối phương vẫn nện cú thứ hai rất chuẩn xác chệch lấy phân, táng thẳng vào mũi chú Ba. Lần này trúng đòn quá nặng, chú thậm chí cất nổi đầu lên, thứ có vị mằn mặn ọc đầy ra trong miệng.

      Lần này chú Ba điên máu rồi. Từ chúđã làm vương làm tướng trong nhà, ngoại trừ bịông nội đánh nào có từng chịu thiệt như thế bao giờ? Sát ý lập tức nổi lên, chú ngẩng đầu tìm ngay con dao găm.

      Nhưng còn chưa vớđược cái gì, cằm chúđã xơi thêm cúđấm mạnh. Tất cả toàn làđòn sát thủ, cằm chú Ba đau đến mất cả cảm giác. Sau đó, tay cầm dao găm của chú cũng bị người ta tóm chặt.

      Bịđè thẳng cẳng thế này nên vận được tí hơi sức nào, tay bị siết chặt ấn ghì sát đất. Chú Ba chửi lớn tiếng, nghĩ bụng mẹ kiếp mày còn muốn hiếp dâm tao như thế nào nữa. Chú thình lình ngẩng đầu lên, cả miệng đầy nước bọt trộn lẫn với lượng lớn máu tươi đều phun hết ra ngoài.

      Dựa vào cảm giác, chú biết đối phương chợt lắc mạnh cái. Chính ngay trong tích tắc này, chú Ba vặn cả thân mình, vùng lên định thoát ra. Đối phương ngờ chú Ba vẫn còn có thể giãy giụa, bèn vội vã tỳ cả thân mình xuống, lấy đầu gối chặn lại, vây chú Ba vào giữa.

      Bình thường những lúc phang nhau, nếu người bị kẻ kia ghì xuống, khi đối phương nới lỏng sức lực, ý nghĩđầu tiên xuất trong đầu họ là giãy ra. Thế nhưng lúc này đối với kẻ phía , muốn tiếp tục khống chế là việc quá dễ dàng. Thế cho nên chú Ba chỉ giảđò giãy giụa, đợi lúc kẻ nọ lại đè mình xuống, chúđã dùng tay kia vớđược cái túi chống thấm chứa sọ người, bắt đầu dùng nóđập túi bụi.

      Sau cú nện cũng chả biết trúng phải chỗ nào, chú chợt nghe đối phương kêu lên đau đớn, lăn ra ngoài. Chú Ba cười ha hả, vặn mình cái liền đứng dậy, vơ cái túi chống thấm, cứ nhằm hướng có tiếng rên của kẻđó mà phang.

      Tiếc nỗi lúc bấy giờ xương xẩu trong túi đảm bảo vỡ vụn còn giữđược hình thù, mà chỉ mỗi cái túi chống thấm cóđập thêm cũng chẳng còn uy lực gì nữa. Chú Ba bèn chẳng quản mình đánh có trúng hay , lảo đảo nhào tới chỗ cái đèn pin của Giải Liên Hoàn, cầm đèn chiếu ra sau lưng.

      Lúc trước cứđắn đo suy nghĩ mãi về vấn đề phang nhau trong tối :)v), giờ hóa ra vô dụng. Đối thủ dù tối vẫn cứ nhìn thấy chú, thành thử mấy động tác tắt đèn pin, nằm úp sấp, lộn vòng tròn của mình hóa mẹ nó thành trò cười hết ráo. Giờ mà muốn khống chếđịch thủ, chỉ có mỗi cách ép phải lộ mặt.

      Song, khi ánh đèn pin như chớp lướt nửa vòng, chú lại chẳng thấy ai. Kẻ tập kích chúđã biến mất.

      Khi ấy, chú còn trong trạng thái tức giận, chẳng còn tỉnh táo gì nữa, thấy người trốn mất bèn chửi ầm lên, xách dao găm tìm. Mới được vòng quanh quan tài, chú chợt nghe thấy từ nơi mình lên khỏi mặt biển có tiếng thứ gì nhào vào trong nước.

      Mẹ kiếp, trốn đấy hả? Chú Ba nhảy dựng lên, mau chóng đuổi theo. Vừa lao đến sát mép nước thấy kẻ kia vừa kịp lặn xuống, nước mặt vẫn còn lăn tăn sóng gợn. Chú Ba điên tiết định lao luôn xuống, nhưng thấy làn nước dưới ánh đèn kia đen ngòm, lặn xuống lỡ gặp đối phương mai phục tại đó cứ gọi làăn hết đòn, chúđành nhịn như nhịn cơm sống, chỉ tay xuống nước chửi sồn sồn.

      biết kẻđó là ai, cho nên chú cứ thếđào mả tổ tông tất cả cái đám thuyền lên chửi lượt, chỉ chừa lại Văn Cẩm.

      Thế nhưng, chửi chửi mắng mắng hồi, chú bỗng cảm thấy ổn, vì hình như bên mình cứ có tiếng gì xì xì quái lắm, nghe ngứa cả lỗ tai.

      Chú Ba bèn cầm đèn pin chiếu về hướng tiếng động phát ra, tức khắc toàn thân lạnh buốt, thiếu điều ngất xỉu.

      ra, bình oxy của chúđã bị người ta vặn van an toàn ra từ lúc nào, dưỡng khíđang xì xì thoát ra ngoài.


      Chương 22: Lựa chọn

      Editor: Thanh Du
      Beta: Cơm Nắm Nướng Chảo, Earl Panda



      *****


      đến đây chú Ba than thở hơi dài, day day ấn đường, dường như hề muốn nhắc đến những chuyện xảy ra sau đó.

      Mà tôi nghe đến đây, cả người cũng đầm đìa mồ hôi hột. Chú Ba dừng lại, tôi vừa hay có dịp thở miếng xả hơi.

      Chuyện này thực là kinh hồn bạt vía. Suốt trong lúc nghe tôi cứ thấy hơi nghẹn thở, đặc biệt là khi nghe đến đoạn phát ra kẻ thứ ba, tôi có cảm giác cứ nhưđang nghe kể tiểu thuyết chương hồi(*) vậy.

      (*) nguyên văn 评书, loại hình nghệ thuật hát : người kể chuyện dài, vừa kể chuyện vừa minh họa các cảnh tượng, mô phỏng lại nhân vật, bình phẩm nội dung truyện, có thể dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

      Kẻ nọ là ai? Tôi thầm nghĩ, xét theo hành động của có thể thấy kẻ này tương đối quyết liệt. Van bình dưỡng khí thể bị hở do chạm vào đâu đó hay tựđộng lỏng ra được, nhưng giờ nó lại bị vặn mở ra, chứng tỏ chắc chắn là do người làm. Hơn nữa, rất có thể nóđã bị mở ra từ khi kẻđó bám gót theo chú Ba tiến vào, dưỡng khí bên trong đương nhiên còn lại nhiều lắm.

      Mộ thất dưới đáy biển này nằm cách mặt nước khoảng cách khá xa, nếu có dưỡng khí, hiển nhiên chú Ba và Giải Liên Hoàn bị chôn sống trong này cho đến khi tắt thở. Kẻ nọ có trở về thuyền cũng để hở ra chuyện của chú Ba, ngôi cổ mộ này nhất định bị phát . Người thuyền muốn tìm cũng đừng hòng tìm thấy, dĩ nhiên chẳng thể trông chờ vào khả năng được bọn họ lặn xuống đón lên được. Đây là đòn sát thủ vô cùng thâm độc, hiển nhiên là kẻ này nhất quyết muốn chú Ba và Giải Liên Hoàn chết luôn trong ấy.

      Như vậy, tình cảnh lúc đó của chú Ba ra còn gay go hơn cả chúng tôi. Chú chỉ có mình, vả lại còn lặn sâu dưới đáy biển ở cự ly ghê gớm hơn chúng tôi rất nhiều.

      Có điều giờ này chú Ba còn ngồi rung đùi uống trà lù lù trước mặt tôi, chứng tỏ rốt cuộc chú vẫn tìm được cách thoát thân. Cho nên cái thằng tôi đây cũng cần phải hồi hộp quáđáng.

      Khi cả hai đều trấn tĩnh lại, chú Ba ngừng lát rồi mới kể tiếp.

      Lúc ấy, thấy tình cảnh như thế, đầu óc chú lập tức muốn nổ tung, vội vã bổ nhào vào vặn lại chốt van dẫn khí. Vặn chặt xong, chúđã sợđến lạnh toát cả người.

      Trong nháy mắt ấy chúđã tưởng mình tiêu đời rồi, đảm bảo lần này chết chắc, hơn nữa còn là kiểu chết chú sợ nhất: trong cổ mộ bít bùng, cứ thế bị nhốt chết. Chú vừa hối hận vì mình sơ xuất quá, mà trong lòng vừa căm hận ngập tràn. Với chú Ba mà , chết trong mộ cổ chết trong mộ cổ, chẳng sao. Nếu trúng cạm bẫy rồi chết tức là cái số nó thế, chả làm thế nào được, nhưng để người ta hại chết chú cực kỳ cực kỳ cam tâm. rất ấm ức!

      Chú lập tức xem đồng hồđo dưỡng khí, xem xong liền nghiến răng nghiến lợi. Bình dưỡng khí của chú, có lẽ là do cái van có tác dụng chống rò rỉ nên oxy thoát ra hết sạch, lượng khí oxy chỉ còn lại phần mười. Bình dưỡng khí của Giải Liên Hoàn cũng chỉ còn ít, gần như chỉ có xíu xiu, áng chừng thởđược ba bốn chục hơi là cạn.

      Điều này có khả năng là do thời gian xả khí tương đối ngắn. Nếu chậm thêm vài phút nữa chắc chỉ còn trơ lại mấy cái bình .

      Tí tẹo dưỡng khíấy, khác nào có cũng như . Lúc bọn họ vào đây chú Ba dùng hết nửa, còn Giải Liên Hoàn dùng đến quá nửa. Chừng này dưỡng khí còn khướt mới đủđể trở ra.

      Nghĩ vậy, chú Ba liền tuyệt vọng. Chú nhìn mộ thất bốn phía tối thui, cảm giác sợ hãi tột cùng ập đến. Chú tự hỏi lẽ nào mình lại bị nhốt ởđây đến chết sao?

      Càng nghĩ chú Ba càng sợ hãi, hơn nữa là hoảng sợ chứ phải căng thẳng hay lo âu. Lúc ấy bỗng có ý nghĩ lóe lên trong đầu chú, rằng mình thể chết trong này được, có chết cũng phải chết ở chỗ khác. Khoảnh khắc ấy chú suýt nữa định đâm đầu xuống cửa vào ngập nước, tự dìm mình chết đuối cho rồi.

      Nhưng chú Ba cho cùng vẫn là kẻ kiêu hùng. Cảm giác sợ hãi này bị chúđè nén xuống rất nhanh. Chú tự giáng cho mình cái bạt tai, chửi bản thân làđồ chí tiến thủ. Thế rồi chú bình tĩnh lại, bắt đầu suy tính xem mình nên làm gì bây giờ.

      Khi tôi, Bàn Tử và Muộn Du Bình cùng bị vây nhốt, do tẹo dưỡng khí cũng chẳng có nên chỉ có thể dồn mọi hy vọng vào việc tìm bình dưỡng khí. Thế nhưng, khi đó chú Ba vẫn còn dưỡng khí, hơn nữa lượng dưỡng khí cũng tầm tầm nhiều ít, cực kỳ khó xử, cho nên mọi suy nghĩ của chú nhanh chóng bị thu hút cả vào lượng dưỡng khí này. Việc đầu tiên chú bắt đầu cân nhắc, liệu với chút dưỡng khí này mình có tý khả năng nào có thể cầm cựđể ra được đến bên ngoài hay ?

      Suy tính lại, kỳ thực cũng chẳng ra được kết quả nào, bởi vì dưỡng khí quá ít. Tuy rằng lúc chú tiến vào hồi nãy, do suốt dọc đường cứ cẩn thận dè dặt từng ly nên tốc độ cũng cao, nếu lúc ra tăng tốc chút có thể bớt được khoảng thời gian khá dài, nhưng mà lúc vào dùng đến năm phần dưỡng khí, giờ ra ngoài chỉđược dùng có phần, hay cách khác là tốc độđi ra phải gấp năm lần lúc vào.

      Lúc vào mất chừng ba mươi phút, thế thìđi ra chỉđược có sáu phút à? Chú có phải cáđâu, sao mà làm được.

      Quả này chú Ba lại hơi khó chịu rồi. Chú lập tức tát cho mình phát nữa, vỗ về cơn sợ hãi của bản thân, ép mình phải tiếp tục suy nghĩ.

      Với sáu phút kia liệu có thểđến được chỗ nào đây? Từđây ra mất khoảng ba phút, sáu phút chỉ có thểđến được miệng cái vực khổng lồ sâu hút hút mà thôi. Đóđã là tốc độ nhanh nhất rồi.

      khi đãđến được miệng vực sâu, thế thìđại khái chỉ cần mười phút là nhất định ra được bên ngoài, cũng tức là lộ trình nửa tiếng đồng hồđó, nếu tốt số có thểđi qua chỉ trong mười sáu phút thôi. Hơn nữa, chú ngóđồng hồ, thuỷ triều sắp rút rồi. Tới lúc đó cái miệng hang kia lộ ra khỏi mặt biển chút, khí tràn vào phía hang. Như vậy, có lẽ chưa cần ra đến cửa hang có thể hít được khí.

      Mà mình còn có thể nín thở phút, vậy chỉ cần tìm đủ dưỡng khíđể hít thở thêm mười phút làđược.

      Tuy nhiên, đào đâu ra dưỡng khíđể thở trong mười phút này đây? Đến đây hết cách. Chú Ba vòđầu bứt tai, theo phản xạ nhìn quanh quất khắp nơi, hy vọng có thể tìm thấy thứ nào đó cho mình gợi ý.

      Thế nhưng trong cổ mộ có quái gì gợi ýđược đây? Lẽ nào còn có cái bình dưỡng khí bằng gốm sứ thời Minh Thanh cho mình phát ra chắc?

      Ý nghĩ này chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Chú Ba ảo não dùng sức vỗđét cái lên mặt nước chỗ cửa vào. Lúc đó chú liền thấy làn nước biển đen ngòm bên dưới phản chiếu cái bóng của mình, bèn xoay đèn pin chênh chếch, cái bóng lại càng ràng hơn. Trong chốc lát, chúđã phát ra thứ có thể cung cấp cho mình mười phút dưỡng khí rồi.

      Chú Ba đúng là có sáng kiến lóe lên. Thứ lúc đó chú nhìn thấy, chính là bộđồ lặn người mình.

      Vậy làm sao đem đồ lặn ra làm bình dưỡng khíđược đây? Ý tưởng mà chú Ba nghĩ đến vô cùng tài tình. Chú buộc hết ống tay ống chân bộđồ lặn, sau đó ra sức túm lại, lấy đầy khí vào bên trong rồi buộc kín luôn cả cổáo. Bộđồ lặn liền biến thành cái túi khí. Chú nhảy vào trong nước, sau đó cởi ống tay áo làm ống hít dưỡng khí.

      Sau lúc, chú phát ra cái món này đúng là xài được. Mẹ nó chứ, chú hít thởđại khái khoảng ba bốn phút mới cảm thấy khí bắt đầu ngột ngạt.

      Có cửa, có cửa rồi! Chú mừng húm, lập tức trèo lên, lột nốt đồ của Giải Liên Hoàn làm thành túi khí khác. Sau đó chú lại lấy đầy khí vào hai cái túi nước rỗng, bụng bảo dạ thế là kiếm chác được mười phút rồi!

      Nghĩ đến đây chú chẳng thểđợi nổi thêm khắc nào nữa, lập tức kéo hết toàn bộđồ nghề, chuẩn bị lặn xuống nước thoát ra ngoài.

      Tính chú Ba hay ngần ngừ như tôi, cũng chọn cách làm bảo thủ. Cho nên lúc ấy chú hề do dự chút xíu nào cả.

      Có điều, cho dù có thể cầm cự thoát ra ngoài bằng số dưỡng khí này, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đủđể người trở ra. Người này nhất định phải mang cả hai bình dưỡng khí, người còn lại phải ởđây chờ người kia quay vềđón. Nếu người kia chết dọc đường, vậy chẳng có ai vềđược nữa. Cho nên lần này áp lực tâm lý cực kỳ lớn.

      Lúc đó chú Ba cảm thấy cái việc này quan trọng đến thế nào. Chú tự nhủ lòng rằng dù sao dưỡng khí của Giải Liên Hoàn vốn đủ, làm thế này chẳng qua chỉ nghiêm trọng hơn chút xíu mà thôi. Vả lại lúc đó chú căn bản cũng chả còn lòng dạ nào mà lo cho Giải Liên Hoàn được nữa. Bản thân chú rơi vào trạng thái kích động cực độ rồi.

      Chú đặt Giải Liên Hoàn lên bệ quan tài, sau đó lấy cái túi đựng sọ người ban nãy dùng choảng nhau ra cho gối đầu, lại sửa sang tư thếđể thoải mái dễ chịu chút, rồi quay về cửa vào ngập nước, nhào xuống luôn chẳng thèm nghĩ ngợi gì.

      đúng như chú Ba dựđoán, sáu phút sau chúđãở trong lòng vực sâu kia. Dưỡng khí thế mà vẫn còn ít.

      Lúc này chú Ba yên lòng trở lại, trong thâm tâm chú bội phục bản thân. Chú tự nhủ rằng làm đến nước này mà còn nhốt chết được mình, giờ mình trở lại thuyền, cái thằng khốn nạn ám hại mình kia còn bị hù chết.

      Chú chật vật kéo hai cái túi khí vĩđại sau lưng, thế là chủđịnh vẫn nổi lên, cũng giúp chú tiết kiệm được kha khá sức lực. Dựa vào trí nhớ, chú bơi về hướng miệng vực sâu. Nhưng điều khiến chú bất ngờ chính là, đợi tới khi bơi đến chỗ mình vẫn đinh ninh là cửa ra vào, chú lại sững sờ.

      Nơi đó trống trơn, chỉ có mảng đá san hô ngầm gồ ghề.

      Hả? Chú buồn bực, lại chiếu đèn sang bên, cứ thế chiếu lấy chiếu để mà vẫn chẳng thấy lối ra đâu cả.

      Trong chốc lát chú lạnh toát người. Mẹ kiếp, mọi việc hề thuận lợi như chú nghĩ. Xem ra có vẻ như là mình nhớ nhầm vị trí lối vào rồi! Thoáng căng thẳng, mồ hôi lạnh toát ra, chú nhìn mức dưỡng khí, xuống tới dưới 0.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Mười phút của Thượng Đế



      Editor: Thanh Du
      Beta: Cơm Nắm Nướng Chảo, Earl Panda



      **********


      Chú Ba cuống cả lên, nhưng chú cũng còn biết lúc này tuyệt đối thể mất bình tĩnh. Chú tháo bình dưỡng khí người, đá văng , sau đó tiếp lấy bình còn lại của Giải Liên Hoàn rồi tiếp tục tìm kiếm lối vào.

      ra lúc này tình hình gay go lắm lắm rồi. Khi lấy đèn pin chiếu ra xung quanh, chúđã phát bốn bề chỉ còn màn đêm đen thăm thẳm, ngay cả mình đến từ hướng nào chú cũng thể nhận biết ràng.

      Xem ra mình suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Chú Ba chửi thầm, trận tim đập chân run còn dữ dội hơn so với nỗi sợ bị nhốt chết trong cổ mộ bắt đầu ập đến. Đó chính là vì chúý thức được rằng, mình nhiều khả năng chết chắc rồi.

      Có điều, sau cơn sợ hãi đến cùng cực ấy, chú Ba trái lại lại lấy được bình tĩnh, tự nhủ mình còn những mười phút thời gian cơ mà. Hy vọng có lẽ chính là nằm ở mười phút này đây. Mà cho dù có tìm được đường, cũng được, vấn đề chẳng qua chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

      Chú dựa vào trực giác tiếp tục lùng sục thêm lần nữa. Nhoáng cái, bình dưỡng khí của Giải Liên Hoàn cũng rỗng rồi. Chú bèn cởi túi khí, bắt đầu hít khí bên trong. Nhưng bốn bề vẫn tối om om, cảm giác này khiến người ta thấy bất lực vô cùng, đặc biệt là những khi có thứ gìđó cần tìm, nhưng kiếm thế nào cũng thấy thứấy đâu. Chú Ba bắt đầu rơi vào tuyệt vọng. Đúng lúc này, họa vôđơn chí, bỗng đèn pin của Giải Liên Hoàn nhấp nháy vài cái rồi cứ thế tắt ngóm. Nháy mắt bốn bề cứ thế chìm vào bóng tối mịt mùng.

      Chú Ba thấy vậy, thầm nghĩ rằng thôi, trời bắt ta phải chết cũng còn biết làm sao. Đúng lúc đó, chú chợt thấy trong khoảng bóng tối trước mặt mình bỗng nhiên xuất những đốm sáng màu lục.

      Ô kìa, là đám xác cổ ca múa! Chú Ba bật cây đèn thăm dò bên hông chiếu sang phía đó quả nhiên thấy đám xác cổ nọ lại trôi trở về, hơn nữa còn cách chú cực gần, chỉ tầm năm sáu mét.

      Trong lòng chú Ba lóe lên tia hy vọng, thầm nghĩ rằng ừ nhỉ, cửa vào nằm quỹđạo di chuyển của đám xác cổ này, cứđi theo chúng có thể tìm được cửa rồi.

      Thế là chú bơi qua, chui vào giữa đám xác cổ kia, tiến lên theo chúng nó.

      Vừa đến gần, chúđã phát ra rằng mấy cái xác cổ này hình nhưđang trôi theo luồng nước. Chú cũng nhảy vào dòng chảy ấy, bắt đầu tựđộng trôi về phía trước. Đồng thời chú cũng chiếu đèn thăm dò lên quan sát tình hình bên .

      Song, điều khiến chú hết sức lo lắng làđám xác chết này trôi quá chậm. Chẳng mấy chốc chúđã hít thở gần hết khí trong cái túi đầu tiên mà vẫn chưa tìm được cửa vào.

      Chú Ba kể với tôi, rằng lúc ấy chúđã gần như rơi vào trạng thái phát điên rồi. Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đâm lao phải theo lao. Chú chỉđành gửi gắm hy vọng vào kỳ tích, hay cách khác, lúc ấy trong lòng chú căn bản còn tâm tríđâu mà sợ hãi, cũng chẳng cách nào nghĩđến chuyện dưỡng khí được nữa, chỉ mong mình có thể nhìn thấy cái cửa vào kia ngay lập tức.

      Có điều, chờđến khi chú rốt cuộc cũng thấy cái cửa vào đó xuất lên đỉnh đầu túi khí thứ hai cũng sắp cạn sạch rồi. Với lượng khíở trong hai túi nước cùng lắm chỉ cầm cựđược hai phút. Thế này thìđi vào có khác gì tự sát đâu? Còn nếu cứ trôi xuôi theo dòng nước xuống dưới, trái lại còn có hy vọng trở vềđược mộ thất kia.

      Chú Ba nhìn cửa vào, lại liếc khoảng tối bên dưới, lập tức đưa ra quyết định. Gì gì chú cũng phải vật lộn trận. Nếu xuống chẳng qua chỉ chết muộn hơn chút mà thôi. Hai phút, dù có bất khả thi nhưng cũng phải thử. Chú muốn bó tay chờ chết.

      Chú hít ngụm khíđầy rồi bơi lên phía , nhưng trong tích tắc bơi ra khỏi luồng chảy, do nước bên ngoài chảy chậm hơn nên chú bịđẩy lộn nhào, thoáng chốc đãđâm sầm vào cái xác cổ.

      Lực đẩy của dòng nước khá lớn, chú Ba khống chế nổi tư thế của mình, vội vàng ôm lấy cái xác cổ kia, ra sức ổn định lại cơ thể.

      Đúng lúc đó, bỗng có tia sáng lóe lên trong đầu chú. Chú nhìn thấy miệng cái xác cổ nọ thế nào mà lại có bọt khí thoát ra. Hả? Chú sững sờ giây lát rồi ấn vào cái xác cổ cái, lập tức phát ra đây phải người , mà là cái hình nộm làm bằng tre trúc gìđó, bên ngoái trát vữa trộn bột đá và bùn nhão trộn dầu. Hơn nữa ràng là nó rỗng ruột, có khíở bên trong!

      phải chứ. Nghĩ tới đó chú Ba lập tức rút dao găm. Dao nhát xọc vào, bọt khí lập tức trào ra theo chỗ thủng.

      Chú Ba nhào vào hít lấy hít để khí bên trong cứ nhưđang uống máu. Mới hít được hơi chúđã biết mình có cửa sống rồi. Tuy khí bên trong khó ngửi cực kỳ nhưng phải khíđộc, có thể hô hấp.

      Nghĩ vậy, chú liền kéo theo hai khối xác cổ, đẩy ra khỏi dòng nước, tiến vào cửa.

      ra đúng là ngoài sức tưởng tượng, ai cũng thể tin được, nhưng quả chú Ba cứ thế mà thành công lượm vềđược mạng đấy.

      Lúc chú về tới thuyền thìđã sáng , mặt trời cũng sắp mọc đến nơi rồi. Vừa lên thuyền trở lại là chúđem dụng cụ cất kỹ, liền thấy bộ trang thiết bị thứ ba ướt nhẹp quẳng trong xó. Chú lập tức xác nhận rằng kẻ muốn đẩy mình vào chỗ chết nhất định phải thuộc đội khảo cổ.

      Nhưng khi trở lại khoang nghỉ, phát mọi người đều ngủ say như chết, chú bèn quan sát từng người lượt mà căn bản lại phát ra kẻ nào cóđiểm bất thường.

      Nếu là bình thường thìđảm bảo chúđã trói gô từng người lại tra khảo, nhưng giờ nể mặt Văn Cẩm nên chú thể làm thế, đành phải nhẫn nhịn, cũng giả vờ ngủ. Mãi cho đến hai tiếng sau, trời sáng, chú mới giả vờ phát Giải Liên Hoàn mất tích, thế là bọn họ bắt đầu tìm kiếm. Ban đầu chúđịnh dụ cho bọn họ phát cái động đá ngầm kia. Nhưng ngờ là lại tìm thấy thi thể của Giải Liên Hoàn chết đuối ngay gần đó.

      Chú Ba bảo với tôi rằng: “Chú biết thoát ra như thế nào. Với tình hình lúc đó xem ra có khả năng là sau khi tỉnh lại, phát thấy có bình dưỡng khí, chỉ còn lại mỗi mình mình, trong cơn hoảng loạn liền cố kiết chạy ra, sau đó chết đuối. Chú ngờ lại ngu xuẩn đến thế. Cóđiều giờ ngẫm lại, ra cũng coi như chúđã hại chết .”

      Tôi nghe xong thở dài hơi, bảo với chú Ba: “Lúc lên đến nơi, đáng ra chú phải quay xuống cứu ngay lập tức. Nếu thế chuyện này chẳng xảy ra. Thế mà chú còn ngủđược.”

      Chú Ba gật đầu, cũng thở dài : “Lúc ấy chú cảm thấy xuống cứu người ngay quá nguy hiểm. Chú biết là kẻ nào thuyền muốn lấy mạng mình, lại vào trong đó chỉ sợ vẫn bị thằng khác bẫy cho phải biết. Dù sao bọn họ tỉnh lại rồi nhanh chóng phát ra Giải Liên Hoàn biến mất, nhất định sẽđi tìm. Chúđã neo cái xuồng cao su lại chỗ bãi đá ngầm, chỉ cần đúng lúc dẫn dụ bọn họđến đó, rồi thừa dịp lộn xộn lẻn vào động, về cùng lắm chỉ mất nửa giờ. Bằng mình chú mang theo hai bộ dụng cụ xuống biển cảđêm, chỉ khiến người khác hoài nghi, mà sau khi cứu thoát Giải Liên Hoàn cũng khóăn khó .” Chú Ba lắc đầu, “Giờ mày biết vì sao chú muốn kể chuyện này ra rồi chứ, đây là chuyện khiến chú Ba mày ân hận nhất đời.”

      Chuyện này ra lại làm tôi nhớđến bức huyết thư kia. Giờ thìđã vì sao Giải Liên Hoàn lại đinh ninh là chú Ba hại . Mẹ nó chứđã bịđánh lén trúng ót, Giải Liên Hoàn đảm bảo chẳng biết đứa nào làm. thể ngờ rằng trong cổ mộ còn có người thứ ba theo vào. Sau khi tỉnh lại người đầu tiên nghĩđến chính là chú Ba, sau đó lại thấy đồ lặn của mình cánh mà bay, lại chẳng đinh ninh chú Ba muốn giết .

      Thiên cổ kì oan, tôi chợt nghĩđến những hiểu lầm thể gỡ bỏ trong tiểu thuyết Kim Dung. Còn tưởng đó là văn học cường điệu lên thôi, chẳng ngờấy thế mà có xảy ra .

      Rốt cuộc Giải Liên Hoàn lấy được Xà mi đồng ngư từđâu, vì sao thi thể lại xuất dưới dãy đá ngầm, chuyện này hết đường kiểm nghiệm. Có lẽ trong cơn tuyệt vọng tìm được đường nào đó. Thế nhưng cổ mộ nằm dưới nước, dù có thể thoát ra cũng tránh khỏi lớp nước biển kia. Giải Liên Hoàn chung quy thoát nổi số kiếp của mình.

      Chuyện Giải Liên Hoàn hiểu lầm vẫn đừng nên kể cho chú Ba nghe hơn, kẻo nghe xong chú lại bị dằn vặt. Tôi thầm suy tính thế trong lòng.

      Chú Ba tiếp tục bảo: “Chuyện xảy ra sau đó chúđã kể cho mày ở Tế Nam rồi. Đương nhiên lúc ấy chú cũng muốn cho mày biết cái chết của Giải Liên Hoàn có liên quan đến chú, cho nên những chuyện diễn ra sau khi chú và nhóm Văn Cẩm tiến vào huyệt mộ dưới đáy biển lần thứ hai, chú cũng đề cập gìđến. ra lúc tiến vào, đúng là chúđã giả vờ ngủ, bởi vì chú sợ bọn họ sẽđến được gian mộ thất kia. Chú biết Giải Liên Hoàn cóđể lại gì trong đó , cho nên muốn tranh thủ lúc bọn họ chưa đến xem trước. Ngoài ra chú biết sau khi xuống mộ, kẻđã tấn công chú nhất định lòi đuôi cáo già. Chú muốn dựa vào đóđể tìm ra , báo thù cho Giải Liên Hoàn.”

      Lúc này, tôi lại nghĩđến những chuyện mà Muộn Du Bình từng kể với mình. Nghĩ thử hình như người đề xuất thăm dò cổ mộ chính là Muộn Du Bình. Trong lòng sáng tỏ, tôi bèn hỏi chú Ba: “Vậy chú có nhìn ra kẻđó rốt cuộc là ai ? Có phải chính là Trương Khởi Linh nọ hay ?”

      Bản lĩnh của , gốc gác của , đều hết sức thần bí. Nếu đó là việc cũng tương đối dễ giải thích.

      Chú Ba liền nhíu mày: “Sau khi bọn họ ra ngoài, chú cũng bám theo sau. Người này đúng là tương đối khả nghi, nhưng có kẻ còn khả nghi hơn. Tóm lại là sau khi quan sát chú cũng lắm nữa. Chú thấy ai cũng khả nghi, nhưng cá nhân chú cho rằng với bản lĩnh của vị Tiểu Ca kia, bằng vào mấy ngón võ mèo cào của chú, chỉ e bịđánh chết thẳng cẳng ngay tại trận rồi. Khả năng đó rất cao.”

      Tôi cũng ý thức được điều này, nên mới gật đầu. Bình thường Muộn Du Bình trông có vẻ hiền lành yếu ớt, lúc nào cũng nhưđang buồn ngủ, nhưng nổi cơn hung đồ là xông thẳng vào vặn cổ người ta ngay. Kể ra thìđó là cách giết người nhanh nhất. Chú Ba nhất định phải làđối thủ của . Vì thế tôi lại hỏi: “Thế sau đó sao?”

      “Sau đó…… chờ cậu Tiểu Ca kia dẫn nhóm người ấy ra ngoài, chú mới lén theo. Trong cổ mộđó, sau khi bọn họ tiến vào mộ thất trong ao nước kia, chú lúc ấy cũng biết dưới ấy còn cóđường thông ra chỗ khác mà cứ tưởng bọn họđi hết vòng quay ra, liền đứng đợi trong chỗ tối ở hành lang. Chờ lúc thấy bọn họ trở ra, chú chột dạ sợ bọn họ gặp nguy hiểm, mới theo vào. Chuyện xảy ra sau đó chắc Tiểu Ca kể với mày. Chú chỉ bám theo sau, chuyện kể chắc là có phần ràng hơn chú.”

      Lúc này tôi nhớ ra chi tiết, bèn hỏi luôn: “Thế bảo chú bắt chước các chị em soi gương rồi dẫn đường cho bọn họ vượt qua trận kỳ môn độn giáp, cũng là sao?”

      Chú Ba “hử” tiếng: “Cái gì mà chị em cơ?”

      Tôi đem những chuyện Muộn Du Bình hồi đó ra kể lại. Chú Ba tức tròn cả mắt, “Còn có chuyện đóà?”

      Tôi nhếch mép, lòng thầm nhủ rằng đừng bảo ông biết đấy nhé. Nhưng chú Ba lại hít hơi khí lạnh, đứng lên bắt đầu chậm rãi đảo đảo lại vài bước: “ thế à?”

      “Với hoàn cảnh lúc đó thìđảm bảo chắc chắn là cháu thể nghe nhầm rồi.”

      Chú Ba nheo mắt, bảo tôi kể lại cho ràng. Tôi bèn cố gắng nhớ lại những chuyện Muộn Du Bình kể với mình rồi thuật lại tỉ mỉ lượt.

      Chú Ba nghe xong vê cằm, lắc đầu liên tục: “Sai bét sai bét! lừa người!”

      “Lừa người?”

      “Chú đứng thềm đá, sương mù dày quá, đến cả tình hình lúc đó còn nhìn thấy. Chú có thể lấy Văn Cẩm ra mà thề rằng mình tuyệt đối hề xuống dưới đó, căn bản cũng biết trong đấy có cơ quan gì. Lời Tiểu Ca kia chỉ là lời của bên, thể cứ thế mà tin được.”

      Tôi nhíu mày: “Nhưng mà với tình hình lúc đó, cháu nghĩ cần phải lừa tụi cháu làm gì. Thậm chí nếu kể chuyện này ra tụi cháu cũng có làm gìđược đâu.”

      Chú Ba vỗđầu cái bộp, ngẫm nghĩ rồi bảo: “ cũng phải, giả như những gì cũng có vấn đề. Mày xem, thằng nhóc này bảo rằng ‘chú’ ngồi xổm ởđó, thấy bóng lưng ‘chú’, tất cả phán đoán của bọn họ hoàn toàn dựa vào bóng lưng kia, trong suốt quátrình, ngoại trừ Hoắc Linh có thể thấy mặt ‘chú’ ra, những người khác hoàn toàn chỉ dựa vào bộđồ lặn màđoán đó là chú……”

      Tôi “á à” tiếng, thầm hồi tưởng những câu đối thoại khi đó, phát thấy đúng thế . “ vậy người dẫn bọn họđi xuyên qua ám trận phải chú, mà là người có bóng lưng, thậm chí cả tướng mạo đều nhang nhác chú?”

      Chú Ba gật đầu, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Nếu Tiểu Ca kia chắc chắn là như vậy. Với lại, mày phát ra sao? Tiểu Ca kia thấy mặt chú. vốn có cơ hội nhìn, mà vì sao lại làm?”

      Tôi nhớ lại những tình tiết Muộn Du Bình kể, bỗng dưng giật mình: “Hoắc Linh, bị Hoắc Linh cản lại!”

      Chú Ba gật đầu : “Đúng, chính là chi tiết đó. Chú vẫn biết có chi tiết này. chẳng ngờ trong vài phút ngắn ngủi mà bên đó còn xảy ra chuyện như thế……”

      Tôi cảm thấy nhức cảđầu. Tình hình lúc đó quả cực kỳ hỗn loạn, tầm nhìn cũng rất thấp, đúng là Muộn Du Bình hoàn toàn có khả năng trông nhầm. Hơn nữa nếu nhìn nhận lại kết luận người kia là chú Ba từđầu đến cuối đều do Hoắc Linh đưa ra. Chỉ có mình ta nhìn thấy mặt kẻ nọ. Nếu ta làđồng đảng với thìđây có thể là màn lừa đảo ngoạn mục. Muộn Du Bình và những người khác có lẽđều trách oan chú Ba rồi.

      Tôi bỗng nhớ ra Muộn Du Bình lúc ấy từng câu “Nếu kẻđó đúng là chú Ba của cậu”, phải chăng lúc đó cũng hoài nghi người kia phải chú Ba?

      Có điều nghĩ thử lại thấy vô lý. Muộn Du Bình nhìn thấy chú Ba chỉ mỗi lần này, mà trước lúc hôn mê cũng từng thấy, hơn nữa còn nhìn mặt chú. Thế làm sao dựa vào bóng lưng mà lường gạt được. Chuyện này phải giải thích thế nào đây?

      Tôi toẹt vấn đề này ra. Chú Ba bèn thở dài bảo: “Cái đó tao cũng chịu. Chắc Tiểu Ca kia trong lúc sắp mất ý thức nhìn nhầm thôi. Mày nghĩ mà xem, đường tiến vào lúc nào cũng nghĩ làđang đuổi theo chú, lúc đó lại mơ mơ màng màng, có khi xuất ảo giác cũng chửa biết chừng.”

      Tôi lắc đầu với chú: “ thế gượng ép quá. Người như Tiểu Ca dễ hoa mắt nhìn nhầm đâu.”

      Chú Ba nghiêm nghịđáp: “Nếu thế, nhất định dối. Vì chú có lừa mày đâu.”

      Nghe xong câu này, tôi thầm thở dài. Chuyện tôi lo sợ nhất thế làđã xảy ra. Cho tới tận lúc đó, mỗi khi nghe kể về những kiện mà chú Ba và Muộn Du Bình từng cùng trải qua, tôi đều hết sức căng thẳng, sợ rằng tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược này xuất , vìđiều đó lên rằng trong hai người nhất định phải có người dối.

      Có điều nghe hết mạch tôi thấy câu chuyện của hai người cơ bản là giống nhau, nên tôi có chút yên lòng, thầm nghĩ rằng cho dùđó phải trăm phần trăm, hẳn cũng tiếp cận với chân tướng gần lắm rồi. Thế nhưng, cả câu chuyện vẫn liền mạch, đến lúc sắp thông suốt rồi cuối cùng lại gặp bế tắc như vậy, thực khiến người ta khó chấp nhận. Hơn nữa điểm bế tắc này lại làđiểm cực kỳ mấu chốt. Nếu chú Ba ở bên trong người chuốc mê bọn họ là kẻ khác, vậy chú Ba hoàn toàn vô tội rồi. Còn nếu chú Ba ở bên trong ngược lại hoàn toàn: chú Ba chính là vai phản diện đại gian đại ác bụng dạ khó lường. Chỉ điểm như vậy, lại dẫn đến hai kết quả hoàn toàn khác biệt.

      Trong hai người, tôi vẫn tin tưởng Muộn Du Bình tương đối nhiều hơn, vì ta tự kể lại chuyện này trong tình huống hoàn toàn nhất thiết phải gì với chúng tôi. Đối với ta, việc có lừa gạt tụi tôi hay hoàn toàn chẳng có týý nghĩa gì cả. Cóđiều, lời kể lần này của chú Ba hoàn toàn khác với dạo trước, ràng hết sức, vả lại cũng tìm ra sơ hở. Nếu chú lừa người, làm sao lại có thể biên soạn lời dối trơn tru đến mức đó. Tôi cảm thấy lần này rất có khả năng là chú lừa tôi. Hơn nữa chỉ có tý tẹo mâu thuẫn như thế, nếu chú muốn giấu tôi có thể thoải mái lấp liếm cho qua, chứ chẳng cần phải ra trái với lời Muộn Du Bình làm gì. Chú có thể mình theo vào, sau đó cũng hôn mê, đến khi tỉnh dậy bọn họđều biến mất. Nếu thế tôi căn bản cũng thể tìm ra sơ hở.

      Đây dường như là vụ Rashomon (*), hoàn toàn có cách nào vén bức màn bí trong đó. Dường nhưđiều hai người đều là .
      (*) Tên phim điện ảnh của Nhật được chuyển thể từ hai truyện ngắn, về vụán mạng dưới lời kể mâu thuẫn lẫn nhau của bốn người, và cho đến cuối phim người ta vẫn biết đâu mới là . Muốn tìm hiểu chi tiết hơn mời vào đâyhttp://watchingcafe.wordpress.com/2014/04/21/rashomon-1950/

      Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ quái lạ. Ưu tiên chứng cứ khách quan, vậy nếu tôi cho rằng chú Ba giấu giếm tôi, Muộn Du Bình cũng dối tôi, liệu có thể xảy ra tình huống mà câu chuyện hai người bọn họ kểđều chính xác được hay ?

      Đây là cách tư duy mang hơi hướm Bàn Tử, đơn giản minh bạch, chia việc ra làm ba khả năng, chứng minh được hai khả năng đầu rồi, khả năng cuối cùng dù cho dù khó xảy ra đến mấy, cũng chỉ có thể là .

      Tôi đem suy nghĩ này ra. Chú Ba cũng suy xét, vừa nghĩđã lắc đầu : “Sao có chuyện đóđược? Để hai lời kểđều chính xác trong mộ phải có hai chú Ba mày mới được.”

      “Hai chú Ba á?” Tôi thầm cân nhắc trong lòng, bụng bảo dạ rằng chuyện này dường như tuyệt đối bất khả thi. Chú Ba em sinh đôi, cũng nào có biết phân thân, giả thiết này chẳng logic tý nào. Tuy nhiên, nếu muốn phỏng theo lối tư duy của Bàn Tử tính logic khỏi cần bàn tới, mà phải liệt kê tất cả các khả năng ra rồi áp dụng phương pháp loại trừ.

      Tôi lấy tờ giấy, bắt đầu viết ra mọi khả năng, nhưng ngẫm nghĩ lát lại phát , dưới điều kiện tiên quyết là cả hai người đều dối chỉ có kết quả, chính là chú Ba đứng ngoài trận kỳ môn độn giáp, mà người Muộn Du Bình nhìn thấy từ bên trong, là kẻ mặt mũi tương tự chú Ba.

      Vậy vấn đề ra phải là làm thế nào lại sinh ra hai chú Ba, mà là người tướng mạo tương tự chú này từđâu màđến? Dùng phương pháp loại trừ chỉ còn vài phương án. : đó là kẻ xa lạ từ ngoài biển tới. Hai: là người này vẫn luôn náu trong cổ mộ. Hai giả thiết này đều rất miễn cưỡng. Vậy chỉ còn khả năng: phải là trong mười người kia.

      Giả thiết này cũng có căn cứ. Nhớ lại lời Muộn Du Bình kể liền có thể thấy rằng hai tình huống lúc bọn họ tìm thấy chú Ba đều rất lạ lùng, hoàn toàn có thể là do trong số những người cùng họ xuống biển tạo ra.

      Thế nhưng mà tôi chưa từng nghe chú Ba đề cập đến chuyện trong đội khảo cổ có người rất giống chú. Mà giờ lại bàn tới chủđề này, nếu có người như vậy thể nào chú cũng phải nghĩ ra rồi chứ. Với lại ảnh chụp bọn họ tôi cũng từng xem qua, mỗi tội tấm ảnh đó mờ như vậy, trông vào ai nấy đều từa tựa như nhau nên chả chắc chắn được.

      Thế , có phải là do đóng giả ? Tôi nhớ tới thủđoạn nọ của Tiểu Ca, nhưng vừa nghĩđã biết là thể. Mỗi lần đóng giả phải mất ba bốn ngày chuẩn bị, năm đến sáu giờ hoá trang. Trong tình trạng lúc đó kẻ kia làm sao mà cải trang kịp được.

      Nghĩ đến đây lại đâm vào ngõ cụt, tôi khỏi uể oải, thở dài hơi.

      Chú Ba thấy nét mặt tôi biến đổi, liền hỏi tôi nghĩ gì. Tôi bèn thuật lại lượt quá trình suy luận của mình. Chú Ba nghe xong cười, bảo tôi sao lại học lối tư duy của gã Bàn Tử kia. Đầu óc gã toàn nghĩ xiên nghĩ xẹo.

      Nhưng mới cười được vài tiếng chú hình như nghĩ ra điều gì, biến cả sắc mặt, sau đó hít hơi khí lạnh: “Ầy, cũng hẳn. Mẹ kiếp, chả có nhẽ chuyện này lại là như vậy?”

      Tôi vội hỏi chú: “Làm sao cơ?”

      Chú Ba sắc mặt xám ngoét: “Mày đừng hỏi. Gã mập này có bản lĩnh phết. Nghe mày phân tích như vậy, hình như chúđã chuyện này là thế nào rồi. Nhưng…… nếu quả thực đúng là như vậy, vấn đề này cực kỳ bất bình thường, thậm chí còn hơi quái đản.”

      Tôi vội giục chú cho mau. Chú Ba bèn bảo: “Mày trong cổ mộ kia còn có người bề ngoài giống chú, rất có lý. Nhưng chú cảm thấy kẻ này cũng cần quá giống. Mày nghĩ xem, vị Tiểu Ca kia trúng độc, thần tríắt mơ hồ, hơn nữa cách lúc hôn mê chỉ có vài giây, chỉ cần hơi giống chút là có thể nhầm lẫn rồi.”

      Tôi gật đầu: “Đúng. Thế nhưng trong đội hình của chú lại có người như vậy sao? Nếu có kẻđó nhiều khả năng chúđãđểý từ lâu rồi chứ. Dù sao chuyện đời này có hai người giống nhau cũng rất kỳ lạ mà.”

      Nét mặt Chú Ba hết sức cổ quái. Chú hít hơi, lắc đầu : “Mày nhầm. ra có lúc chuyện đời có hai người giống nhau chẳng hề kỳ lạ tí nào đâu. Mà trong đội khảo cổ năm đó, quả thực có người như thế, giống chúđến bảy phần, nhưng mọi người đều thấy kỳ lạ.”

      Tôi “a” tiếng, tự nhủ sao mà thếđược, rồi vội hỏi: “Ai vậy chú?”

      Chú Ba trợn mắt nhìn tôi đáp: “Đương nhiên chính là Giải Liên Hoàn.”


      Chương 24. Người chết đội mồ sống dậy

      Editor: Cơm Nắm Nướng Chảo


      Beta: Earl Panda


      .


      .


      .*****


      .


      Lập tức tôi sởn gai ốc đầy mình, gần như rụt cả người lại. Tôi thể ngờ chú Ba lại ra cái tên đó.

      Choáng váng hồi lâu tôi mới phản ứng lại được, lắp bắp hỏi chú: “Sao có thể?”

      “Cái gì mà thể? Mẹ kiếp bọn tao là em họđó, dạo ấy có nhiều điểm giống nhau dữ lắm. Đặc biệt là trong cái thời buổi đó, mọi người ai nấy đều gần như là cùng kiểu quần áo tóc tai. Nếu muốn giả thuyết này đứng vững được, chỉ mỗi mới có điều kiện phù hợp thôi.”

      “Nhưng mà, lúc đó chẳng phải là chết rồi sao?” Tôi hỏi mà líu cả lưỡi.

      Chú Ba hít vào hơi rất chi thâm thúy, sau đó nằm đờ ra lát rồi mới cau mày kể: “Quả có vậy. Khi đó chắc chắn chết rồi. Lúc được phát , thi thểđã cứng đờ, ngâm nước đến trương phềnh cả lên. Bộ dạng như thế tuyệt đối có khả năng cứu sống lại được nữa. Cơ mà ngoại trừ cách giải thích này ra, chú mày chẳng nghĩđược hướng giải quyết nào khác có thể chứng minh là cả tao lẫn cậu Tiểu Ca kia đều trong sạch cả. Mà nhắc lại , con thuyền chở thi thể Giải Liên Hoàn sau này cũng hề cập bến. Tính gộp cả mấy ngư dân kia nữa, nhóm người đó cứ thế biến mất tăm biển. được coi nhưđã mất tích.” Chú ngừng lát rồi lại bảo: “Kỳ thực, chúđôi khi cùng từng nghĩ, rằng có khi nào mình quá coi thường Giải Liên Hoàn rồi ?”

      “Ý chú là sao?” Tôi thấy trong lòng có phần buốt giá: “Chú muốn giả chết á?”

      Chú Ba gật đầu: “Chúđãđiều tra hết tiểu sử của mọi người, đều có gì khả nghi hết. Chú bèn suy đến tận nước này: liệu có phải Giải Liên Hoàn lúc đó chưa chết, màđã bí mật trở về, cấu kết cùng Hoắc Linh để hoàn thành mưu nọ hay chăng? Như thế mọi chuyện đều có lời giải. Cóđiều lúc đó người kiểm tra thi thể chính là chú, chú vẫn còn nhớ như in. Thi thể kia tuyệt đối thể là chết giả, cho nên về sau chú mới loại trừ khả năng này. Nhưng bây giờ nghe mày thế, chú lại cảm thấy nếu chết, ngược lại mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.”

      Tôi lắc đầu: “Nếu chúđã xác định là chết rồi chúng ta đừng tính đến khả năng này nữa. Gã Giải Liên Hoàn này dù sao cũng đâu phải cương thi. Vậy nhất định là phải có nguyên nhân khác.”

      Chú Ba thở dài, bảo với tôi rằng vấn đề này thôi cứ tạm thời bỏ qua đừng nghĩ nữa. tại thông tin chúng tôi nắm được quáít, vị Tiểu Ca kia lại cóởđây, bàn bạc thêm nữa cũng chẳng đến chỗ nào, có lẽ cứđể sau hẵng bàn tiếp. Đợi đến mọi chuyện đều đãđược kể ra, chúng tôi phân tích lại lượt từđầu, chừng thu hoạch được gìđó.

      Tôi cũng cảm thấy nên như vậy. bên là lời kể của chú Ba, phía còn lại là lời kể của Muộn Du Bình, toàn bộđều chỉ là lời . có thứ gìđóng vai bên thứ ba, dẫu muốn suy xét cũng chỉ có thể đoán mò. Vì thế tôi lại để chú Ba tiếp.

      Những chuyện về sau chú Ba kể rất ngắn gọn. Sau khi ra khỏi huyệt mộ dưới đáy biển, chú bắt đầu điều tra toàn bộ việc. Bởi vìđã biết kế hoạch của Cầu Đức Khảo thông qua Giải Liên Hoàn, chú bèn coi việc điều tra kẻ nọ là mấu chốt để giải câu đố bíấn này, đồng thời cũng tìm kiếm tung tích của những người bị mất tích kia. Về sau mặc dù chúđã có mấy lần tiếp xúc với Cầu Đức Khảo, nhưng từđầu đến cuối Cầu Đức Khảo vẫn hề hở ra cho chú biết bất cứ tin tức gì, cho đến tận vụ Thất Tinh Lỗ Vương Cung, sau khi Cầu Đức Khảo lại thất bại lần nữa.

      Lúc đó Cầu Đức Khảo phát ra rằng, từ nơi toàn bộđội ngũ của lão bị tiêu diệt sạch , đám người của chú Ba lại có thể thoát thân mà chịu tổn thất quá nhiều. Lão bắt đầu ý thức được rằng có lẽ sai lầm căn bản nằm ở chính cách làm của lão. Vì thế cho nên lão mới tìm gặp chú Ba. Hai người từng có buổi thảo luận rất dài, chính là về những nội dung chú Ba kể cho tôi lúc nãy.

      Tuy nhiên chú Ba đúng là hung thần của Cầu Đức Khảo. Chú cùng Cầu Đức Khảo hứa hẹn hợp tác, lần nữa tiến vào huyệt mộ dưới đáy biển, lần này mục đích làđể chụp hình bích họa. Thế nhưng cũng giống như những gì Cầu Đức Khảo mưu tính vào năm đó khi lão phản bội ông tôi ở Trường Sa, chú Ba cũng chỉ lợi dụng nguồn lực của Cầu Đức Khảo. Chú biết mục đích của Cầu Đức Khảo là gì. Chú tiến vào cổ mộ, cưỡng bức kẻđồng hành ra rất nhiều bí mật. Lợi dụng những tin tức này, chú biết được mục tiêu kế tiếp của bọn họ chính là Vân Đỉnh Thiên Cung. Thế là chú bắt đầu chạy đua cùng bọn họ.

      Khoảng thời gian đó còn có khá nhiều lần đụng độ ly kì, nhưng viết ra khó tránh khỏi lan man, nên tôi chỉđề cập phần làđủ.

      Mà về sau đám người A Ninh đến tìm tôi, hoàn toàn phải là do sắp xếp của chú Ba. Chú kỳ tôi chỉ cần ngẫm lại thấy ngay rằng vốn thể có chuyện chú sai bọn họđến tìm tôi. Với trình độ của tôi, nếu đảm nhận làm hậu phương cho chú chắc chắn chỉ cóđường chết, chú sao có thể làm hại tôi cơ chứ? Chính xác là tôi bị A Ninh lừa rồi. Lúc đó bọn họ cho rằng tôi có thể thoát thân khỏi Lỗ Vương Cung hẳn cũng là tay cao thủ, cho nên mới dùng tròđó gạt tôi.

      Chú Ba , nguyên nhân lúc đó chú muốn để tôi biết nhiều như thế, chính là vì sợ tôi bị liên lụy rồi cuốn vào chuyện này. Đáng tiếc là những việc xảy ra tại Lỗ Vương Cung Cầu Đức Khảo chắc chắn cũng nắm vững như lòng bàn tay, cho nên sau đó những người năng động trong vụ Lỗ Vương Cung đều được bọn họ liên lạc cả. Tôi là bị lừa vào tròng. Bàn Tử thìđược thuê. Vị Tiểu Ca kia khả năng cũng là sau khi biết chuyện này, mới quyết định trà trộn vào đội ngũ của bọn họ.

      Những chuyện sau đó, tôi biết . Sau khi vớđược tấm bích họa, đểđến Vân Đỉnh Thiên Cung sớm hơn chút so với đám người của A Ninh, bọn chú liền xuất phát luôn. Nhưng mình trộm cả cái đấu lớn như vậy bao giờ mà chả chột dạ. Thế là chú bèn để lại lời nhắn cho Phan Tử. Chú cũng định bụng để tôi cùng, nhưng hiển nhiên làđã bị gã Sở ca kia tiết lộ thông tin, ton hót hết mọi chuyện với Trần Bì A Tứ. Lão già này liền ngáng đường ngang xương, còn sai gã Sở ca kéo luôn cả tôi cùng, dựđịnh đến lúc đó dùng tôi để uy hiếp chú Ba. Khi ấy cái đám kia toàn người rất lợi hại, bọn họ chỉđặc biệt tìm đến con gà mờ nhát cáy tôi đây làđể làm lốp xe dự bị mà thôi.

      Chú Ba đến đây bèn lắc đầu cảm thán: “Người hợp tác nhiều năm như vậy, vừa thấy tao làm ăn được liền lập tức đầu quân ngay cho Trần Bì A Tứ. Mẹ kiếp chẳng tốt lành gì. Giờ phải ngồi tù, âu cũng là quả báo.”

      Cầu Đức Khảo phản bội ông tôi. Chú Ba phản bội Cầu Đức Khảo. Sở ca lại phản bội chú, sau đó là A Ninh phản bội lại chúng tôi. Con người, quả là loài động vật đáng sợ.

      Những gì chúđã trải qua trong Vân Đỉnh Thiên Cung cũng vô cùng kinh khủng. Đến cuối cùng chỉ còn lại mình, chú cũng là lần theo manh mối mà những bức bích họa kia cung cấp, thẳng đường màđi, thế nhưng cuối cùng trúng chiêu, được chúng tôi cứu về. Nếu muốn kể chi tiết cũng ngoạn mục lắm, nhưng cần liệt kê tỉ mỉởđây làm gì nên chú Ba chỉ nhắc lại qua loa. Do trước đó tôi mới nghe chú kể chuyện màđã mướt mồ hôi lạnh đầy mình rồi, cho nên lúc đó cũng dám nghĩ ngợi nhiều. Rất lâu sau này tôi mới cảm thấy, dường nhưở chỗ này chú Ba hãy còn che giấu điều gì. Nhưng đó là chuyện mãi sau này mới xảy ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :