Đạo Mộ Bút Ký Tập 5: Xà Chiểu Quỷ Thành - Nam Phái Tam Thúc (Trinh Thám - Kinh Dị 107c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100


      Đêm thứ ba: Quỷ thanh xuất


      Tôi sợ chết điếng người còn chưa kịp xuất chiêu phòng vệ bao nhiêu dây dợ người liên tiếp đứt phừn phựt. Cả hai người đánh đu trong trung vài giây rồi đập mặt xuống hồ nước đánh ùm.

      Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được nỗi sợ hãi của mình rệt như thế, lại còn bị nước vả cho sa sẩm mặt mày. Ví như là bị người ta dùng túi chườm nóng đập vào mặt vậy, nhưng may là nước trong hồ cũng lạnh nếu chắc tôi chết vì ngột thở mất.

      Nhấp nhô vài cái xong cuối cùng tôi cũng ngoi được lên khỏi mặt nước, vội quay quanh tìm Bàn Tử, thầm than lần này khốn rồi. Trong vũng nước hắc khí dày tới phát khiếp, Bàn Tử bị trọng thương như vậy lại bị rơi từ cành cây xuống, giờ chỉ cần uống thêm vài ngụm nước nữa chắc chết. Hơn nữa cái đốm đen kia chưa xác định được là cái gì, nếu nó là quái vật đầm lầy tới cả mạng tôi cũng khó giữ.

      người tôi vẫn buộc vài cái rễ cây nên rất khó hoạt động, cho dù Bàn Tử sao tôi cũng có cách để đưa ấy trở lại cành kia. Tuy rằng tôi biết hắc khí này có ảnh hưởng nghiêm trọng gì nhưng trong nơi có mật độ khí dày đặc như thế này bản thân có trụ được hay cũng là vấn đề.

      Trong lúc tôi tìm cách ra khỏi hồ nước bỗng cảm thấy xung quanh có chuyện bất thường. mặt nước bỗng nổi lên rất nhiều bọt khí, hơn nữa hắc khí bao vây bốn phía khiến tầm nhìn hạn chế còn hơn là trong sương mù. biết từ lúc nào mà toàn bộ lớp bùn bên dưới đáy hồ bị khuấy cho đục ngầu lên, còn nhìn thấy chân mình đặt vào chỗ nào bên dưới. Kể cả Bàn Tử tôi cũng thấy đâu hết.

      Tôi vội nín thở lắng tai nghe, tứ phía đều vang lên tiếng bọt nước sôi ùng ục, nghe rất ràng như là từ bên dưới có núi lửa hoạt động chuẩn bị trào ra dung nham nóng bỏng, nhưng chỉ khác là nước vẫn hoàn toàn lạnh băng. Trong lòng bất an, tôi lặng người quan sát, vừa nhìn qua chợt thấy phải chỉ dòng nước có vấn đề mà ngay cả đống rễ cây quấn người tôi cũng sinh biến. Lúc trước tôi buộc thân mình với chạc cây để bị rơi xuống nhưng may cành cây bị gãy nên cả người cả cành đều rơi xuống nước, giờ cành cây bị nước giằng nên người tôi cũng bị kéo . Chỉ hơn phút sau khi rơi xuống nước tôi cảm thấy dòng nước ngày siết, cành cây bị cuốn mạnh tới mức thân hình tôi thể trụ vững được nữa, chỉ nháy mắt sau khi hai chân chới với trong nước cả người lập tức bị lôi tuột .

      Nếu ai đó chưa từng bơi ngược nước hiểu được cảm giác tôi phải trải qua lúc này, nước là thứ rất khó đoán biết được, cho dù là dòng chảy từ từ chậm rãi chăng nữa người rơi vào trong đó cũng khó lòng mà trụ vững được bản thân. Huống chi trong tình huống mà có cả đống dây dợ lùm xùm quấn quanh người, dù có vận tới gấp đôi công lực thường ngày cũng hoàn toàn bất lực, tôi đảo điên giữa dòng nước xoáy lại còn bị sặc thêm vài ngụm, cảm giác như sắp chết đên nơi vậy.

      Đầu óc quay cuồng, tôi cuống quýt tìm cách thoát khỏi tình huống hung hiểm nhưng hai mắt nhìn thấy gì xung quanh, chỉ có thể đoán được phí trước kia chắc chắn có cái miệng giếng, lớn biết thế nào nhưng nếu như cành cây bị cuốn vào bên trong tôi cũng đành chịu chết. Hơn nữa lúc trước nhìn thấy cái di tích đầu thú kia nằm ở cách chỗ tôi rơi xuống xa, thời gian từ giờ tới lúc bị cuốn vào trong miệng giếng đó chỉ còn tính bằng giây, chưa nó tới tìm Bàn Tử mà ngay cả cảnh giác con quái thú đầm lấy kia cũng còn quan trọng nữa, cốt là giữ được toàn thây mình trước !

      Nghĩ tới đó tôi lập tức hít sâu hơi, chìm vào trong nước, hai tay vận động hết tốc lực để tháo đám rễ cây này ra, có lẽ do cẩn thận nên có buộc hơi nhiều, tháo mãi cũng chưa hết mà sức kéo của cành cây rất nhanh. thể trong vài tích tắc có thể cơi bỏ hết được mà tôi lại chỉ có hai tay , chủy thủ cũng có.

      Tôi thầm gào lên xong đời hoa, nhưng lại nhớ ra là Bàn Tử luôn mang theo vũ khí người, nếu tìm được Bàn Tử khả năng có thể vớ được đao hoặc chủy thủ. Liền lao mình về phía trước tìm, tôi cũng buộc Bàn Tử vào cành cây nên giờ phải lần theo đám rễ cây này để tìm ấy.

      Dưới nước toàn bùn là bùn, sờ tới sờ lui chỉ thấy xác người chết ngang dọc, hoàn toàn chưa tìm thấy được cái gì, cơ bản là Bàn Tử rất nặng nên chưa bị cuốn xa, tôi kiệt lực bơi ngược lại dòng nước để lần tìm dây buộc của Bàn Tử. Sờ soạng mãi cuối cùng cũng chạm được vào cái rễ cây rất căng, tôi vội tóm lấy bơi qua đầu bên kia. Bỗng nhìn thấy phía trước hai ba thước có bóng đen đong đưa mặt nước, mơ mơ hồ hồ, phát được là cái gì.

      Lòng thầm kinh hãi, nhìn cái hình dáng của thứ di động kia hình như chính là quái ảnh tôi thấy dưới đầm lầy lúc còn cành cây. dự cảm rất xấu chợt nảy sinh trong đầu tôi, cuối đầu dây này chính là cái bóng đen đó, chột dạ nghĩ chẳng lẽ Bàn Tử bị nó ăn mất.

      Nước sâu chỉ hơn hai thước, bóng đen ngoi lên khỏi mặt nước đoạn rất cao, chắc chắn nó phải là cá, vậy có thể là con quái gì được? Tôi khẽ động dây, do dự biết phải làm sao bây giờ chợt thấy bóng đen kia di chuyển thân hình, loáng cái mất dạng. Hình như nó ngụp xuống nước, sợi rễ cây trong tay tôi đột nhiên trùng xuống.

      Thôi nguy rồi, nó phát ra tôi, vừa định xoay người làn sóng lớn từ bên dưới tràn lên bắn đầy mặt mũi. Trong nháy mắt tôi chợt thấy có hai tia chớp lóe lên trong bóng tối nhằm vào cổ tôi mà tấn công.

      ” Chết cnm con rồi ông nội ơi!” tôi mắng to tiếng, trong lòng gào lên con quỷ này là cái giống gì, nhưng nó chỉ cách tôi đoạn rất gần nên tôi thể tránh được. Trong mắt chỉ thấy con quái thú lao tới cổ mình mà người ngây ra biết chạy đằng nào. khốn đốn vô cùng đột nhiên thân tôi bị lực hút rất lớn lôi , trong nửa giây tôi may mắn tránh được nanh vuốt thần chết, còn định chắp tay lạy tạ thượng đế phù hộ chợt thấy lực hút này mạnh tới mức bất thường. Vừa kịp quay đầu nhìn thấy mình bị cuốn tới bên cạnh phế tích kia, cái đầu thú đá há ngoác cái miệng khổng lồ ngay đằng sau lưng mình. Bên trong tối om chỉ nghe thấy tiếng nước gào rít từng hồi liên miên.

      Trong đầu tôi hiểu ra là cành cây kia bị cuốn vào bên trong miệng giếng đó rồi, thầm than ông trời ơi chẳng lẽ ông còn muốn đùa giỡn cái mạng bé của tôi tới lúc nào nữa đây. tay lập tức với lấy miệng thạch điêu, hét lớn tiếng giữ chặt thân thể lại, cảm giác lúc đó người như bị giằng ra làm đôi. Nhưng nhớ tới trong làn nước vẫn còn con quái thú nữa, nếu bị cuối vào trong miệng giếng cũng bị cuốn vào trong bụng nó, thôi thế nào cũng chết, chọn cách nào nguyên vẹn cho nó lành. Vừa nghĩ tới đó tôi cũng buông hai tay ra khỏi miệng thạch điêu, cả người bị cuốn phăng vào trong bóng tối.

      Ngay sau đó tiếng động xung quanh đột nhiên biến mất, ánh sáng của đèn pin đeo bên hông tôi bị nước cuối liên tục chuyển động lên xuống, soi vào trong bóng tối hắc ám của cái giếng khổng lồ. Tôi lăn biết bao nhiêu vòng từ lúc bị rơi vào đây, người va đập vào thành vách lúc tỉnh lúc mê, hai bên vách giếng bùn lầy và rong rêu bám nhẵn thín nên có bị quật vào cũng đến mức đau. Mất rất nhiều thời gian bản thân cứ quay cuồng trong dòng nước lưng đâm sầm vào vật rất rắn, đau tới mức hộc máu. đợi cho tôi kịp xem mình có bị gãy cái xương nào áp lực nước lại cuốn tôi lăn vài vòng, rồi lại tới vai bị chấn động. Trong giếng hề có góc nào vuông tất cả chỉ là những đường cong uốn lượn dốc xuống bên dưới, thành đáy của giếng còn có những bậc thang trồi lên là thứ mà người tôi liên tục bị đập vào.

      Vài phút sau tôi rơi vào tình trạng hôn mê, cả người vẫn đảo điên trong nước bỗng bị hất cho văng , cuối cùng toàn thân lại chìm xuống nước. Tới khi tôi bị sặc nước mới có thể bừng tỉnh cơn mê vội vàng giãy giụa tìm đường sống. Giờ mới để ý là mình trong nơi rất chật chội, dòng nước chảy dồn dập vô cùng, tốc độ lưu chuyển nhanh như sắp đổ xuống con thác.

      Bốn phía khoảng tối đen, tôi biết được nơi này rất hẹp là vì tiếng nước réo ù ù bên tai, tay còn có thể chạm vào vách tường tứ phía, nhưng thể nắm lấy cái gì. Cũng may là tôi có đeo đèn pin bên hông, giữa dòng nước dữ như thế này chỉ cần hành động sai lầm cũng có thể khiến người chao đảo, va đập lung tung khó lòng mà sống được. Vì thế nên tôi dám làm gì, chỉ giữ nguyên tư thế mặc cho dòng nước cuốn .

      biết bao nhiêu lâu tôi chợt nghe thấy tiếng nước phía trước đổ ầm ầm, quả thực nghe như có con rồng nước ở cuối nguồn gào thét giận dữ. Trong đầu như hiểu ra phía trước chắc chắn có con thác nhưng vừa nghĩ tới đó chân chạm tới đáy nữa, người lập tức bị quăng vào trung rồi lộn nhào xuống nước, xung quanh dốc thẳng đứng, dòng nước xối xả lao xuống đầu mình.

      Lúc này dòng nước còn dữ dội, bản thân cũng có thể từ từ chế được tư thế, tôi lấy cái đèn pin bên hông lên soi xem tôi vừa rơi vào chỗ quỷ nào. Đây có lẽ là cái hồ nước ngầm, bốn phía đều có các miệng cống đổ nước xuống, cảm giác như mình đứng ở trong con đập thủy điện lớn. Tứ phía bọt nước bắn tung lên, tiếng ồn đinh tai, giờ lại thấy như mình là con gián may rơi vào trong bồn cầu vệ sinh, rồi bị xả nước trôi vào sọt rác.

      Tôi thử di chuyển trong nước liền thấy hình như nước vẫn lưu động tới hướng nào đó, tôi theo dòng nước bơi qua tay cầm đèn pin chiếu chợt thấy được vách đá có cái đầu thú lớn, dòng nước chảy vào trong miệng thú đó. Nhưng cái đầu thú này và cái đầu mà tôi bị hút vào hề giống nhau, có thể thấy nơi này cũng chỉ là phân đoạn của hệ thống thủy lợi dưới thành đô này. Trước đây người ta dùng nó để trữ nước lũ phòng hạn hán, vách tường xung quanh bị nước bào mòn ít nhiều. Cái khốn bây giờ là thoát khỏi nơi này, mà miệng thú kia lại bị đống cành cây chất cao như núi chắn ngang còn đường ra. Từng ấy cây mục tích vào phải tới hàng nghìn năm qua mới có khả năng cao được như vậy.

      Cành cây cuốn tôi vào đây cũng bị giữ lại ở trong đống gỗ mục kia, bên cạnh bỗng có thứ gì đó ra khác thường. Tôi lấy đèn pin soi qua phát đó là Bàn Tử, ấy cũng bị trôi theo vào tới đây.

      Sau khi trở về từ hải nam tôi trau dồi kỹ năng bơi lội của mình nên giờ cũng có thể tạm thời xoay xở. Tuy dòng nước du đẩy rất khó khăn nhưng tôi vẫn có thể di chuyển cơ thể theo ý mình được. Tôi bơi qua chỗ Bàn Tử, thấy ta may mắn có thể nổi được là nhà có cành cây giữ lấy quần áo có thân người chìm vào trong nước. Từ đây còn nghe thấy tiếng nước đổ ầm ầm nữa, bên tai chỉ nghe thấy ù ù như lúc vẫn còn quay cuồng trong cống nước.

      Tôi tiến tới gần Bàn Tử, mặt ta xanh mét, hơi thở lúc có lúc vô cùng suy yếu, mạch đập rất . Tôi vội nâng người Bàn Tử lên, đặt xuống trạc cây rồi dùng vai huých vào ngực ta. Huých vài cái mới thấy Bàn Tử oằn người hộc ra miệng nước bùn. Sau đó tôi dùng khửu tay xoa từ từ quanh lồng ngực điều hòa hô hấp. Bàn Tử đúng là được thần mỡ chín đời phù hộ, sau vài giây bắt đầu có phản ứng, cổ họng khục khặc ho.

      Tôi thầm mừng rỡ, có phản ứng là có thể cứu được, lập tức lại dùng tay ép tim ngoài lồng ngực, nhưng vừa động tay vài cái thấy người mệt lả ra đành phải dừng lại mà dựa vào bên cành cây thờ hổn hển. Tôi thầm nhủ thế này được, nếu làm hô hấp nhân tạo cho Bàn Tử chắc ta thể qua khỏi. Trước hết tôi phải kéo ấy lên khỏi mặt nước , sau đó đặt nằm thẳng cành cây mới sơ cứu được.

      Nhưng muốn đưa Bàn Tử lên bản thân phải trèo được lên trước, nghĩ tới đó tôi bắt đầu dựa vào thân cây bên cạnh chuẩn bị dùng sức. Vừa vắt được nửa người qua thân cây cơ thể giữ được thăng bằng mà thân cây tròn lại ở trong dòng nước dập dềnh, ngay lập tức bị sức nặng của tôi làm lật nghiêng . làm thế rất nguy hiểm, nếu Bàn Tử được đặt lên thân cây như vừa rồi, lúc nó lật người bị úp xuống nước, thân cây đè lên , làm thế chẳng khác nào hại chết ta. Mà quanh đây có rất nhiều cành gai đâm tua tủa, cẩn thận là có thể bị đâm vào như chơi. Tôi bị chọc cho vài cái vài tay đau phát khóc, mà trong thân cây này bị mục rỗng, thể chịu được ngoại lực tác động vào.

      Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được nỗi tuyệt vọng sâu sắc như vậy, nếu trước mặt tôi là cái miệng cống quá tốt rồi, nhưng đây lại là núi những cành cây lớn chồng chất lên nhau, cảm giác như là ông trời cố đùa giỡn số phận tôi vậy.

      thể nào nghịch lưu về đầu nguồn được nữa, tôi đàn dùng sức kéo theo bản tử về bên vách tường. vô cùng chật vật bỗng nhiên tôi thấy trước mặt có phiến đá ngoi ra khỏi mặt nước, bề mặt bị nước bao phủ nên tương đối khô ráo. Vị trí của nó tương đối cao nên trong khoảng thời gian tới nước ngập được tới mặt phiến đa, tôi có thể bám vào vách tường để leo lên được.

      Trong lòng mừng quýnh lên, tôi lập tức bơi về phía trước, đầu tiên đặt Bàn Tử vào bên cạnh rồi mới bắt tay bám vào những khe hở xung quanh trèo lên . Mới tới nửa đường thấy hoàn toàn khả thi nên kìm được bất cười tiếng, tinh thần hăng hái hẳn lên tay chân hoạt động năng suất hơn hẳn.

      Bỗng ngay sau đó có tiếng người vang lên ngay dưới chỗ Bàn Tử ngồi, tôi giật mình quay đầu nhìn lại, tai nghe thấy câu:” còn thời gian!”

      Tôi hốt hoảng nhìn về phía Bàn Tử thấy ta vẫn bất động, mặt mũi cũng hề có biểu cảm nào cả, trong lòng có chút bất ngờ. Vội lắc lắc đầu vài cái rồi cho tay lên xoa xoa huyệt thái dương, trong thời điểm như thế này mà còn bị ảo giác được. Bỗng phía sau lại vang lên tiếng người thào, phải là từ Bàn Tử mà là đằng sau ấy. “ còn thời gian!”

      Chương 101


      Đêm thứ ba: Người trong sương


      Từ lúc tôi rơi vào đây ngoại trừ tiếng nước chảy ù ù ra hề nghe thấy bất cứ thanh nào khác. Lúc này bên tai bỗng nghe thấy tiếng người chuyện vô cùng đột ngột, tôi hề chuẩn bị bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh.

      Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ tới người đó có phải là thủ hạ của Chú Ba hay , chẳng lẽ nơi này vẫn còn người sống?

      thanh vừa rồi khẳng định là có người thốt ra. Tôi tin tưởng bản thân mình nghe nhầm, trước đây tôi hi vọng có thể gặp được người sống trong này, nghe thấy tiếng vừa rồi khiến lòng tôi yên tâm chút, hai tay dừng lại trèo lên nữa, sau đó từ từ tụt xuống bên dưới mặt nước qua chỗ Bàn Tử ngồi xem đằng sau có gì. Phía sau lưng ấy là đống gỗ mục xếp chồng lên nhau, thấy gì bên trong hoặc là do ánh sáng rất kém lên khó mà thấy được tình hình.

      Chắc chắn đó là người của Chú Ba , trong đầu tôi chợt này sinh ra ý niệm này, tại nơi hoang tàn đổ nát người sinh sống mà có thể gặp được ai khác khả năng chỉ có thể là người của Chú Ba . Có lẽ chính là người vừa rồi gọi tôi, sau khi tôi rơi vào trong hồ nước người đó cũng bị cuốn vào bên trong miệng cống nên kịp nhìn thấy. Nghe điệu vừa rồi hẳn là còn chuyện với người nữa, khả năng bên trong này chỉ có người sống sót.

      là ai? trốn ở đâu vậy?” tôi gọi khẽ tiếng, nheo nheo mắt nhòm vào bên trong, nếu là người của Chú Ba coi như trong cái rủi có cái may, ông trời còn thương cho cái phận hèn mọn này, tôi có thể hỏi xem Chú Ba lúc trước tình hình thế nào.

      Nhưng đợi lúc lâu cũng thấy có ai đáp lời. Bên trong đống gỗ mục im lìm động tĩnh nào.

      Tôi lập tức trở lên cảnh giác, có dự cảm xấu xuất trong đầu tôi. Ngay lúc đó chân vấp phải cành cây chĩa ra trong nước cả người lảo đảo suýt ngã, tôi vội với tay bám lấy đống gỗ đồng thời tiến sát người vào nhìn vào bên trong. Vừa được vài bước bỗng có tiếng thỏ thẻ vọng ra :” Tiểu Tam Gia?”

      Thanh vô cùng quái dị, rất nhanh, nhưng chắc chắn là tiếng người , hơn nữa người đó gọi ngoại hiệu của tôi nên hẳn là biết tôi. Vậy đây khẳng định là người của Chú Ba .

      Tôi liền nhàng thở phào cái đáp:” là tôi đây!” sau đó liền tới đầy những cành cây đâm tua tủa trước mặt ra, vừa vừa hỏi:” ai ở bên trong vây? Có phải bị nhốt lại ? Đưng lo tôi cứu ra ngay!”

      ” Tiểu Tam Gia?” lại có tiếng gọi từ sâu bên trong vọng ra

      ” Tôi đây, tôi đây!!” trong lúc cuống quýt tôi gắt lên câu, hai tay vẫn dùng hết tốc lục gạt đống cành mục ra, dần dần cũng tạo thành khe hở có thể lách người vào bên trong.

      Tiến vào đoạn rồi mà tôi vẫn chưa nhìn thấy ai cả, bên trong hết lớp cành mục này đến lớp cành mục khác, người bên trong cũng thấy gọi ra nữa. Tôi cảm thấy hơi lạ liền dùng khẩu trưởng sa mắng tiếng:” con bà nó chứ, rốt cuộc là ai bên trong vậy, làm cái quỷ gì cũng phải cho tôi biết vị trí của chứ!”

      Gọi vài tiếng vẫn ai thưa, tôi chợt thấy có gì đó ổn. Nghe giọng người bên trong giống như là bị thương hoặc là mất khả năng di chuyển, tại sao nghe tôi gọi mấy lần mà vẫn thờ ơ thèm trả lời? Hoặc có lẽ nào ta nghe thấy tôi ? Hay là đầu óc sớm còn tỉnh táo rồi?

      Nghĩ thế tôi liền hiểu ra, tuy bản thân chưa bị ảnh hưởng nghiêm trọng nào nhưng vừa rồi bị rơi vào trong đầm lầy dảy đặc hắc khí, tại bể chứa nước này hắc khí vẫn còn nhiều nhưng cũng làm cho tầm nhìn bị hạn chế. Nếu người này bị rắn cắn khẳng định là thần chí bị ảnh hường, mê man sảng. Còn nếu bị rắn cắn trong lúc bị dòng nước cuốn có thể do va đập lung tung với thành cống mà đầu óc có vấn đề, nên nghe những gì tôi .

      Nghĩ vậy tôi liền gọi nữa, dồn hết sức vào hai tay gạt bớt những cành cây vướng víu xung quanh ra, đợi đến khi tìm được người rồi hỏi vẫn chưa muộn. Bất đắc dĩ nhất là người kia may bị rắn cắn , tôi lại thể chiếu cố cho hai người cùng lúc, tới khi đó đành phải coi như nghe thấy bỏ mặc ta vậy.

      Trước mặt xuất thân cây dài khoảng sau bảy thước, đường kính lớn lắm, nhưng đử để đè lên mà bị lật. Tôi cắn răng chịu đau nằm úp nên thân cây rồi liên tục dùng tay đào vào nơi phát ra thanh kia.

      Tôi tưởng là nhìn thấy người ngồi thu lu trong đó nhưng khiến tôi bàng hoàng là trong đống gỗ mục này hoàn toàn có gì cả, khe hở phía trước là miệng cống hình đầu thú đá thông ra bên ngoài.

      “Sao lại thế này?” tôi thầm mắng tiếng, lời còn chưa dứt từ bên cạnh chỗ tôi đứng lại vang lên tiếng người, nghe vô cùng quỷ dị.

      “Tiểu Tam Gia?”

      thanh đó nghe như ngay bên cạnh tai khiến tôi giật mình đánh thót, cả người nằm vắt cành cây liền ngã úp xuống nước. Vội quay đầu nhìn liền phát ngay bên cạnh chỗ tôi ngồi, nơi mà có vài cành cây giao nhau chắn ngang trước mặt, có bóng người nằm úp, bên trong tối như mực nên chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt đỏ quạch nhìn về phía tôi.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102


      Đêm thứ ba: Quan sát


      Trong tay tôi có vật gì để chiếu sáng, gian bên trong kia hoàng toàn bị cành cây che khuất, khó mà hình dung được có chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt kia, chợt thấy yết hầu rung lên, trong vài giây biết làm gì cho phải cứ ngây người ra nhìn đối phương.

      Sau đó tôi liền thấy có gì đó đúng ở đây, màu mắt đỏ đòng đọc này phải là màu của tia máu hằn lên trong mắt mà giống như là mắt bị màng máu bao phủ vậy. Thậm chí là có máu chảy ra từ hai hốc mắt, hơn nữa ánh mắt hề chớp lên, thoạt nghĩ còn tưởng là mắt cá.

      Người sống có thể bất động nhưng tuyệt đối thể chớp mắt. Đây là lẽ tự nhiên nên nhìn cảnh tượng đó trong lòng tôi chợt hoang mang.

      Cho tay lên sờ áo lấy ra cái bùi nhùi để trong túi chống nước, tôi đốt bùi nhùi lên rồi từ từ tiến về phía trước xem xét tình hình.

      Tời gần khe hở có thể thấy được đại khái tình hình bên trong, tôi vừa hé mắt nhòm vào toàn thân giật bắn, cảm giác như có luồng điện từ gáy truyền tới chân tê dại.

      Đập vào mắt tôi là khuôn mặt dữ tợn bị trương phềnh lên vì ngâm nước lâu ngày. Thậm chí cái mà tôi nhìn thấy thể coi là mặt, bởi vì hàm dưới của người đó hoàn toàn biến mất, toàn bộ phần từ cằm xuống tới cổ rơi đâu , bên còn lưu lại ít máu mờ mờ. Hàm và lưỡi thò ra ngoài, do có hàm dưới nên lưỡi rủ xuống sát cổ, cảnh tượng kinh hãi vô cùng, thoạt nhìn còn tưởng là cái xác rắn phân hủy.

      Đây là xác người chết, tôi muốn ói lên tận cổ, vội bịt miệng để phun ra ngoài, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai tay run thể tự chủ được.

      Nhìn kiểu tóc và kiểu quần áo người nạn nhân đây chắc chắn là người của Chú Ba rồi. Mà chết cũng lâu, có thể bị nước cuốn vào nên mắc lại trong đống cây mục này. Nhưng nếu đây là xác chết tiếng gọi vừa rồi là của ai?

      Tôi lập tức nhìn về phía thi thể nhưng bùi nhùi vừa lúc tắt ngấm, khuôn mặt dữ tợn kia lần nữa lại lui vào bên trong bóng tối. Chỉ còn thấy hai con mắt đỏ hằn học nhìn tôi trừng trừng.

      Tôi nổi da gà đầy người, nhìn quanh tứ phía, ở bể nước ngầm tối tắm thế này làm gì còn ai khác ngoài tôi. Hơn nữa vừa rồi khi phát ra xác chết kia hoàng toàn nghe thấy bất cứ động tĩnh nào nữa.

      Mồ hôi tôi chảy lạnh cả lưng, chân tay bủn rủn, yết hầu ngừng run lên, cảm giác rất ấn an, nơi này chắc chắn có quỷ rồi. thể ở lại lâu hơn được nữa, mặc kệ hết thảy mọi thứ tôi cũng phải mang Bàn Tử rời khỏi đây ngay lập tức.

      Tôi hít sâu hơi rồi quay cởi bỏ hết những dây rợ còn quấn người mình ra. Sau đó cúi người xuống túm lấy Bàn Tử chuẩn bị khiêng lên phiến đá kia.

      Nửa thân dưới của Bàn Tử chìm trong nước, hơn nữa quần áo cũng bị ngâm lâu nên càng thêm nặng, tôi vận hết khí lực của bản thân mà thể nhấc nổi ta lên, thậm chí còn bị kéo xuống suýt ngã.

      Tôi hiểu chỉ với hai tay thể nghĩ tới việc đưa Bàn Tử lên cao kia, lập tức quay đầu bốn phía xem có gì hữu dụng lúc này . người Bàn Tử vẫn còn mớ rễ cây mà tôi buộc vào, có thể dùng cái cành cây để luồn vào nách ấy sau đó quấn dây vào giữa tạo thành cái cán, đầu dây còn lại buộc lên người tôi. Sau đó tôi trèo lên phiến đá rồi từ đó dùng trọng lượng của mình để kéo Bàn Tử lên, cảm giác lúc đó như lão ngư dân kéo thuyền sông hoàng hà vậy, chật vật vô cùng.

      Cách này tôi học được khi còn ở trường, thầy giáo tôi dùng cái gậy gỗ, sợ dây thừng kết hợp với trọng lượng cơ thể để thực hành, buổi đó học về lịch sử kiến trúc cổ đại, giải thích cho việc người ta vận chuyển vật nặng như thế nào.

      Cũng may tôi phải là hạng cân nên kéo chút cũng thấy khả thi, Bàn Tử cuối cùng cũng dần dần được nâng lên khỏi mặt nước. Phải mất lúc tôi mới có thể kéo hết toàn bộ nửa thân của Bàn Tử ra khỏi mắt nước, nhưng nhìn lại người tôi bị dây thắt cho sắp đứt làm đôi đến nơi rồi.

      Vội dùng sức tháo dây rồi tìm tảng đá để móc dây vào, quấn vài vòng đủ chắc để cố định thân hình Bàn Tử để bị tuột xuống. Sau đó tôi nhảy xuống nước nâng chân Bàn Tử lên rồi đẩy người lên bề mặt phiến đá. Vật lộn lúc cũng đặt ta nằm ngay ngắn được, tôi vội tháo hết cành cây và dây rợ quấn quanh người Bàn Tử để ấy thoái mái được lúc rồi mới tìm cách sơ cứu hồi sức.

      Tôi chưa bao giờ được huấn luyện qua khóa cứu người khẩn cấp nên động tác vô cùng rời rạc thiếu chuyên nghiệp. Chỉ nhớ mang máng trong đầu là nếu như tim ngừng đập trong 8 phút phải hồi lại còn ngoài 8 phút thể cứu chữa được. tình hình Bàn Tử rất nghiêm trọng, tim thoi thóp, hô hập yếu, cơ bản là ấy bị trúng độc phải bị ngạt nước, hồi sức cấp cứu bình thường có khả năng cứu hay cũng .

      Tôi ép tim ngoài lồng ngực cho Bàn Tử cũng biết mình có đúng động tác hay , nhưng trong lúc này quản được nên chỉ biết cố gắng kiên trì. Sau đó hai ba phút bỗng thấy Bàn Tử ho khan vài tiếng, cả người run rẩy rồi hộc ra miệng nước bùn. Tiếu theo ấy hít sâu hơi, ngực phập phồng thở, có vẻ là hô hấp điều hòa. Nhưng chỉ thở được vài hơi, người Bàn Tử lại mềm ra, ngực thắt lại, tình hình bỗng xấu .

      Tôi nhìn vết cắn cổ bản tử, thầm nghĩ độc tính của loài rắn này lợi hại, phân lượng tiêm vào cơ thể vô cùng chính xác. Bàn Tử bị giết bởi lượng độc ấy nhưng chừng nào nó vẫn còn trong cơ thể cũng vô phương cứu chữa. Tôi liền cởi áo rồi tụt xuống dưới nước mò chủy thủ, mãi mới vớ được cái mang lên ghé vào miệng vết thương rạch hai đường nông ép cho máu độc chảy ra. Máu từ vết cắt ứa ra đen thẫm, tôi vừa quán sát vừa dùng tay ấn ngực hỗ trợ tim cho ấy, trong đầu cân nhắc xem tiếp theo phải lam gì.

      Trong lúc sơ cứu cho Bàn Tử, tôi bỗng nghe thấy có tiếng gọi rất thê lương phía sau lưng mình, giống như là thanh vọng ra trong đống cây mục kia.

      Trong tình thế vô cùng cấp bách, tôi nghe thấy là nó cái gì, nhưng toàn thân lập tức khựng lại. Vội cầm đèn pin lên rồi lập tức quay đầu nhìn ra phía sau nơi tôi vừa đào ra được cái hố bên trong đống gỗ mục.

      Vẫn thấy mơ hồ hai con mắt người chết đỏ đòng đọc nhìn tôi, lạnh lẽo vô hồn, cảm giác gáy mình tê rân rân vô cùng khó chịu. Nhưng điều khiến tôi kinh hãi nhất lúc đó là cái đầu lưỡi của xác chết tưởng cứng nhưng giờ tự nhiên lại động đậy.

      Chương 104: đêm thứ ba: giọng oán độc

      Trong lòng tôi gào lên, con mẹ nó chứ số quá nhọ, lần này chắc chắn gặp phải xác chết vùng dậy mất rồi!

      Nhưng lúc đó tôi lại quá lo sợ, thầm nhủ dù nó có vùng dậy cũng là loại bánh tông mới có cằm nên sợ bị nó cắn chết. ( ai bảo là bánh tông cắn chết người :v ) chuẩn bị đại chiến phen với bánh tông kia bỗng nhiên từ dưới đầu lưỡi của xác chết có cái đầu rắn đỏ như lửa thò ra, ước chừng to bằng nằm tay trẻ con, đầu có cái mào lớn. Cái đầu rắn uốn éo hồi trườn ra ngoài rồi từ từ leo lên đống cây mục bên cạnh.

      Tôi và Bàn Tử phiến đá cách chỗ nó đứng tới hai ba thước, con rắn uốn lượn truyền từ cành này sang cành khác, chậm rãi bò tới chỗ chúng tôi. Thân nó khá dài, tính ra phải hơn thước, so với con cắn chết A Ninh con này còn dài hơn.

      Con rắn mào gà này chắc trốn trong xác chết kia bị tôi quấy nhiễu nên mới bò ra ngoài. Nó nhanh chóng bò hết đống gỗ mục rồi bắt đầu tiến lên vách tường, nhìn như con thằn lằn lặng lẽ leo lên tiếng động. Tôi thầm than ổn, cũng còn thời gian mà cân nhắc nên trốn đâu kịp, trong lúc cấp bách liền lẻn xuống khỏi phiến đá rồi lẩn vào trong nước.

      Vốn nghĩ là nó dọa cho chúng tôi sợ rồi thừa cơ bay người tấn công nên vừa di chuyển tôi vừa dán mắt vào con rắn hoạt động tường kia. Lúc cách nó hơn hai thước tôi mới để ý thấy hướng di chuyển của nỏ, hình như nó bị Bàn Tử hấp dẫn nên hề chú ý tới tôi ở xung quanh. Con rắn bò từ tường xuống mặt phiến đá cạnh Bàn Tử, phát Bàn Tử là vật sống liền dừng lại ngóc đầu nhìn.

      Tôi thầm than được, chẳng lẽ nó muốn cắn Bàn Tử ư? thể nào , Bàn Tử nhìn kiểu gì cũng giống cá chết nằm cạn, hề quấy nhiễu đến nó làm gì có chuyện nó chú động tấn công. Đối với loài rắn lọc độc cũng vô cùng quý đâu thể cắn bừa cắn phứa được.

      Con rắn quan sát Bàn Tử lúc rồi bắt đầu di chuyển, nó bò lên đầu Bàn Tử, rồi tới trán, nhìn nó ngúc ngoắc cái đầu hình như nó muốn chui vào miệng Bàn Tử.

      thể nào, nó muốn bổ sung abumni ( loại chất thuộc protein) cho Bàn Tử hay sao mà làm thế? Lập tức tôi nhìn quanh xem có cái gì có thể ném cho nó sợ chạy được , nhưng sờ thấy cái gì hữu dụng. Trong lúc hỗn loạn tôi lập tức vung tay té nước vào người nó, đuổi nó tránh xa khỏi bản tử.

      Đây chiêu ngu xuẩn vô cùng, nếu đây là loài rắn bình thường chắc bị dọa chạy nhưng tôi quên mất trước mặt mình là loài rắn tà ma ngoại đạo vô cùng. Nó bị tôi hắt nước vào người giật mình thụt đầu lại, sau đó quay người nhìn về phía tôi. Vừa thấy đối phương nó lập tức ngóc thẳng người dậy, mào đầu dựng đứng, toàn thân phát ra tiếng “khè khè, khè khè” cao vút, có vẻ như muốn uy hiếp tôi.

      Tôi vừa thấy còn tưởng cách vừa rồi hiệu quả tính tiếp tục hất nước về phía nó, nhưng đợi cho tôi kịp vung tay lên con rắn co người lại rồi tung mình bay lên trung, tốc độ nhanh như tên bắn. Rời khỏi phiến đá rồi đáp xuống mặt nước, hình dáng của nó trong trung vô cùng duyên dáng, chưa tới giây vọt tới trước mặt tôi.

      Tôi chỉ kịp thấy hồng quang lóe lên trong chớp mắt, hai tay bất giác đưa lên che mặt lại, con rắn bò lên tay quấn đuôi lên vai tôi, cảm giác da tiếp xúc với lớp vảy mịn. Tôi còn nhìn thấy hai chiếc răng nanh trong miệng nó hé ra tạp về phía mình , trong đầu ong lên tiếng, vội hất văng nó sang bên.

      Đó là động tác điên rồ nhất trong cuộc đời của tôi, cú gạt dùng hoàn lực nhưng con rắn chỉ bị bay ra khoảng vài thước, vừa rơi xuống nước nó lập tức quay đầu trở về, đuôi đập vào mặt nước rồi phi thân lên trung tấn công tôi.

      Tôi quay đầu bỏ chạy, dùng toàn bộ khí lức lao vào trong nước, vừa bơi vừa liên tục chuyển hướng, sau cùng lẩn vào trong vùng đầy cành cây che chắn.

      Bơi lúc thở được liền ngoi lên hít lấy hít để mấy hơi sau đó cố gắng đè ép hô hập xuống, đưa mắt nhìn tứ phía xem có phải mình lừa được con rắn kia .

      Trong đầu tôi vẫn nghĩ rắn chỉ là loài súc sinh, thể thắng được đầu óc con người, dù chỉ là mưu kế đơn giản thôi nhưng chắc chắn có tác dụng.

      Bất ngờ là lúc nhìn ra bên ngoài tôi thấy bóng con rắn đâu cả, nhìn qua nhìn lại mấy vòng đều thấy, hình như là nó hề đuổi theo tôi.

      Trong lòng thở phào hơi, thầm nghĩ coi như cái mạng này vừa thoát được cơn hung hiểm, định cười khổ tiếng, nhưng miệng còn chưa kịp nhếch lên từ sau đầu tôi vang lên tiếng người cười lạnh.

      Tôi sợ tới mức cứng người, toàn thân lạnh ngắt, từ từ quay đầu lại nhìn phát con rắn mào gà đỏ như lửa đứng thẳng tắp ở sau đầu, đôi mắt vàng hằn học nhìn xoáy vào tôi.

      Yết hầu tôi gần như bị bóp nghẹn tài nào thở nổi, định lẩn vào trong nước trốn nhưng thấy cái mào đầu nó rung lên rồi từ đó phát ra giọng xa xăm:” Tiểu Tam Gia?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104


      Đêm thứ ba: thanh của bầy rắn


      Tiếng vừa rồi phát ra từ con rắn kia, phản ứng của tôi ngay lúc đó là sững sờ bất động, tiếp theo đầu óc trở lên mơ hồ, hai tai ù , quả thể tưởng tượng nổi.

      Chuyện quái quỷ này sao có thể xảy ra được?

      Rắn mào gà chắc chắn là có bàn môn tà đạo nhưng chúng nó có thông minh cao cấp mấy cũng thể nào được tiếng người. Bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng mà con rắn phát ra, tôi tuyệt đối thể nghe nhầm được.

      Ngay lập tức đầu tôi gạt cái khái niệm rắn biết tiếng người ra khỏi đầu, hoàn toàn thể như vậy được, chắc chắn là tôi sợ quá sinh ảo giác rồi. Thần kinh tôi lúc đó căng như dây đàn, hai mắt hoa lên như chong chóng, hàm răng va vào nhau lập cập.

      Con rắn mào gà vẫn đứng nguyên nhìn chòng chọc vào tôi, mắt nó thấy tôi mỗi lúc chìm xuống nước nó dùng đuôi siết cái vào cổ ra vẻ tìm hiểu con mồi. Sau vài giây nó thả mình xuống ghé vào mặt tôi, cái mào của nó ngừng rung lên phát ra câu:” Tiểu Tam Gia?”

      Lúc này mồn rồi, hơn nữa giọng điệu nghe như có người chuyện với tôi, mồ hôi trán túa ra ngừng. Toàn thân bất động, trong lòng gào lên con mẹ nó chứ, lần này gặp quỷ, gặp xác chết vùng dậy mà là gặp rắn thành tinh, nó chuyện với tôi kia!

      Đầu óc tôi bỗng chốc trở lên hỗn loạn vô cùng, bao nhiêu ý niệm liên tục này sinh khi mỗi giây ngắn ngủi qua . Đây lẽ nào là rắn thần trong truyền thuyết? Thông thạo 6 ngôn ngữ loài người, chẳng hay là nghiên cứu sinh rắn vừa tốt nghiệp? Hoặc nó có nhân tính, có tư duy như con người?

      Trong nháy mắt ấy tôi liền nhớ tới Tây Vương Mẫu này là nơi ít người biết tới, thậm chí chỉ có trong thần thoại, có lẽ đây chính là tiên cảnh…. Rắn biết chuyện cũng có gì đáng ngạc nhiên.

      Con rắn nhìn khuôn mặt đổi màu như cầu vồng của tôi, có vẻ cũng hơi bị hứng thú lại ngọ nguậy cái đấu rồi rung mào của nó lên :” Tiểu Tam Gia?”

      Lần này tôi chuẩn bị tinh thần nên bình tĩnh lắng tai nghe xem rốt cuộc là nó chuyện hay là có tà thuật ở đây. Vừa nghe tôi liền phát có chỗ đúng, con rắn vừa thốt ra câu bao hàm cả khẩu trường sa ư?

      Chẳng lẽ con này nguyên quán là rắn mào gà Trường Sa, đến Tây Nương Nữ Quốc để hỗ trợ công cuộc kiến thiết tây bộ?

      Trong vài giây tôi liền có suy nghĩ hay là mình hỏi nó:” có phải mày từ tỉnh hồ nam tới ?” nhưng ngay lập tức tôi hiểu ra có chuyện quái gì, mồ hôi bỗng toát lạnh sống lưng.

      Nếu như loài rắn này vượt ra khỏi những suy tính của con người, tức là nó có thể được chắc hẳn nó chỉ biết mỗi ngôn ngữ Tây Nương Nữ Quốc trước đây vì trong cả nghìn năm nay có ai đặt chân vào nơi này cả. Nhưng tại có thể thấy là nó tiếng phổ thông, hơn nữa còn được cả giọng trường sa, chuyện này phải bình thường, tiếng phổ thông chỉ phát triển từ 50 năm trở lại đây, còn khẩu trường sa chỉ dùng chủ yếu ở trong khu vực địa phương. Tất cả đều là ngôn ngữ đại, dù cho loài rắn này có trí tuệ siêu việt tới mức nào cũng thể cập nhật nhanh như thế được.

      Vậy tức là chỉ còn khả năng, nếu rắn biết là nó học , ví như loài vẹt nghe người phát rồi nhại lại giọng người ta.

      Tôi lập tức liền lấy lại bình tĩnh, khẳng định là như vẩy rồi, trước giờ nghe thấy tiếng người gọi mình câu ” Tiểu Tam Gia?” hề có câu thứ hai, ngay cả ngữ điệu cũng giống nhau, rất bất thường. Khẩu trường sa trong số những người cùng tôi chỉ có Phan Tử là có thể được, mà Phan Tử lại luôn gọi tôi là Tiểu Tam Gia, ba chữ này trong suốt đường liên tục lặp lặp lại nhiều nhất. Lũ rắn chắc chắn luôn theo chúng tôi nên có thể nghe lỏm được.

      Nhưng vẹt học tiếng người là do huấn luyện mà thành còn rắn học tiếng người chẳng biết vì nguyên nhân gì, chắc chắn phải vì thích mà học rồi. Nhưng kiểu gì cũng phải có lý do chúng mới bắt chước tiếng người.

      Nghĩ tới đây mồ hôi cứ thành từng giọt xuống cằm, rắn phát ra thanh có nhiều vô kể, ví như rắn đuôi chuông phát ra tiếng lúc lắc ở đuôi để dụ con mồi, loài rắn mào gà này nhại giọng người chuyện chẳng lẽ cũng có mục đích đó?

      Bố khỉ, nếu như vậy lão từ trước giờ vẫn cứ đâm đầu vào bẫy cũng chúng mầy ư? Con mẹ nó chứ, trong lúc ngàn câu treo sợi tóc thế này mà tôi vẫn có thể bình tĩnh mà suy xét hết mọi trường hợp, trong đầu càng nghĩ càng thấy sợ bọn rắn này.

      Con rắn vẫn đứng quan sát động tĩnh của tôi, cái đầu màu tam giác đỏ rực của nó chỉ cách mũi tôi gang tay. Thậm chí tôi có thể ngửi thấy mùi cay độc toát ra từ người nó, bao nhiêu ý niệm vụt qua trong đầu tôi nhanh như tia chớp. Loáng cái tôi lại trở về mới thực tại là dù có là thần thánh gì trước mặt tôi con rắn kịch độc.

      Tôi chậm rãi lui người về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa tôi và nó ra, ít nhất là nếu nó có tấn công cũng kịp né người thoát khỏi tầm công kích. Sau đó mới tính tới việc nhảy vào trong nước nấp.

      Nhưng tôi chỉ động đậy chút là con rắn lại sáp tới gần hơn, luôn luôn trừng trừng nhìn vào mắt tôi nhưng là đọc suy nghĩ trong đầu tôi vậy. Tôi lùi nửa bước nó tiến nửa gang, nhưng tuyệt nhiên chưa tấn công tôi, chỉ duy trì khoảng cách bán tay. Đầy rắn thòng xuống gần sát mặt khiến tôi dám động đậy nửa thân , đến cả chớp mắt cũng sợ.

      Tôi liền cảm thấy vô cùng kỳ quái, nó hình như muốn khống chế tôi, nhưng loại ngôn ngữ cơ thể như vậy khó mà có thể hiểu được. Rắn cơ bản là loài bò sát, mọi hành vi nó thực đều dựa phản xạ có điều kiện với nhiệt độ xung quanh. Nó làm như vậy để làm gì chứ?

      lúc tôi chán nản vì nghĩ ra được cách gì thoát nạn, bỗng tôi cảm giác dưới chân mình có cái gì đó huých vào, như là trong làn nước có gì đó di chuyển xung quanh mình.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105


      Đêm thứ ba: Được cứu thoát


      Tôi sợ tới mức dám cúi đầu cảm giác thấy dưới nước có nổi lên bọt khí lăn tăn. Tôi lia mắt nhìn xuống kinh ngạc thấy có bóng người trắng toát di chuyển. Bóng dáng đó có vẻ như bơi qua bơi lại, tôi trong lòng hoang mang biết là người hay là quỷ. Có điều là nhìn động tác của cái bóng trắng kia tôi thấy giống người nhiều hơn.

      Vậy người đó là ai?

      Bên kia Bàn Tử hẳn là vẫn mê man bất tỉnh thể khôi phục ý thức, Phan Tử vẫn còn trong thần miếu, cho dù hai người bọn họ có bơi trong nước nữa cũng thể trắng như vậy được. Tôi nghĩ mãi cũng ra cách, đành vừa đề phòng con rắn trước mặt vừa nghe ngóng động tĩnh bên dưới. Bọt khí vòng qua chân tôi lượt, tôi liền cảm giác người bên dưới mò được đống rễ cây, những tua rua của nó lướt vào chân khiến toàn thân tôi muốn co rúm lại. Ngay sau đó mặt nước bắt đầu gợn sóng liên miên.

      Con rắn bỗng rời mắt khỏi tôi, ngẩng đầu lên nhìn quanh tứ phía, hiển nhiên là nó thăm dò xem chuyện gì xảy ra xung quanh. Chấn động trong nước mỗi lúc mạnh. Con rắn quay đầu vài vòng, nhưng chắc nhìn thấy cái gì nên vội ngỏng đầu dậy, toàn thân thẳng tắp. Cái mào đầu phát ra tiếng kêu cao vút như gáy. Trong nháy mắt, tôi thấy cái mào của nó đỏ rực lên như bốc lửa, còn thân người nó liên tục ngúc ngoắc biết là đánh động hay là gọi đồng bọn đến. Cùng lúc đó tôi cảm thấy mắt cá chân bị chộp trúng, lực nắm rất mạnh lại tóm vào chỗ vết thương còn chưa lên da non của tôi, toàn thân đau run lên. Tiếp theo người bên dưới dùng ngón tay viết lên bắp chân tôi từ.

      Hồi còn tôi cũng hay cùng chúng bạn chơi trò này, vừa chú ý cảm giác liền hiểu được người đó muốn viết từ “chuẩn bị”. Cả câu tôi nhận ra là cái gì nhưng hiểu được là sắp có chuyện. Trong lòng bồn chồn bất an, nhưng cơ bản biết được bên dưới là người rồi liền giật giật chân ra vẻ hiểu, tập trung trí lực, thầm nghĩ chuẩn bị cái gì mới được chứ.

      Con rắn kia biết bên dưới nước có người, vẫn liên tục quay đầu gáy lên vài tiếng. Mặt nước từ từ tĩnh lặng còn gợn sóng dồn dập như lúc trước nữa. Thấy xung quanh còn nguy hiểm, con rắn cũng hạ thấp người xuống. Ngay lúc đó tôi thấy cái bóng trắng di chuyển, còn chưa ý thức được chuyện gì bỗng đùng tiếng, người trắng như tuyết nhảy ra khỏi mặt nước, với tốc độ kinh hồn chộp ngay đầu con rắn cũng hoảng hốt.



      Tôi bị người đó dọa cho ngã nhào xuống nước, trong mắt chỉ thấy lờ mờ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tôi cũng muốn nhìn, thuận thế liền bơi ra xa vài thước. Dùng hết sức cật lực bơi ra giữa cái bể chứ nước ngầm rồi mới bắt đầu quay mặt nhìn về phía sau. Chỉ thấy bên kia bọt nước tung tóe, chắc chắn con rắn kia cũng dễ dàng đối phó như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn tôi biết mình nên tiếp tục bỏ chạy hay là quay lại giúp sức với người kia. Còn do dự bên kia lóe lên ánh hồng quang, có cái gì đó theo bọt nước bay ra ngoài đập vào đống gỗ mục bên cạnh. Tôi định thần nhìn kỹ ra là con rắn mào gà, nó quằn quại uốn mình cành cây, đồng thời cái mào liên tiếp phát ra thanh thê thảm.

      Người trắng ngay lập tức quay lại nhìn tôi hét lên: “chạy mau, nó cầu cứu đồng bọn, nếu còn đứng đây thoát được!” xong liền lao vào trong nước. Lời còn chưa dứt, tứ phía vang lên thành khè khè lanh lảnh, xung quanh như có hàng trăm con rắn kéo tới bao vây.



      Tôi hoảng hốt đuổi theo người kia, nhưng bơi được vài cái nhớ đến Bàn Tử vẫn bờ, thể bỏ lại ấy được nên liền ngoi lên tìm. Vừa ngó lên phiến đá phát còn bóng dáng Bàn Tử nằm đó nữa. Trong giờ khắc quyết định như thế này mà lại mất người, chỉ nghe trong bóng tối xung quanh vang lên tiếng khè khè ầm ỹ, càng lúc càng tiến tới gần. Tôi quay đầu nhìn nhìn lại mấy vòng nhưng tuyệt nhiên thấy Bàn Tử ở đâu cả. Người trắng đằng kia cũng ngoi lên mặt nước gọi tôi. Tôi suy nghĩ vài giây đành buông xuôi tìm nữa, cắn răng quay người bơi , dám nghĩ nhiều nữa mà chú tâm tìm đường thoát thân.

      Người kia bơi cực nhanh, trong vài giây trèo lên vách tường rồi ngay lập tức biến mất trong sương mù. Tôi cuống quýt đuổi theo, thầm nghĩ người này rốt cuộc là ai đây, tới đây cứu ta hay là tới để trêu ta biết. Tôi bơi tới bên cạnh vách tường, lúc này còn nhận ra phương hướng đâu nữa, đầu óc bị thanh khò khè tứ phía vây hãm khiến thần trí rối loạn. Tôi sợ tới nghĩ được gì, làm sao mà có thể trèo lên vách tường cao thế này được.

      Thử trèo vài lần đều cảm thấy có khả năng, tôi thực khóc ra nước mắt, miệng hét lên vài tiếng rồi tiếp tục dồn toàn bộ khí lực nhảy lên , nhưng sau đó lại tuột xuống nước. Bốn phía tiếng động dồn dập vô cùng, nghe cảm tưởng như đuổi tới ngay sau lưng mình. Tôi quay quanh biết làm thế nào, trong lòng tuyệt vọng sâu sắc. Bỗng từ cao có người nắm lấy tay tôi kéo lên , tôi lập tức huy động toàn thân đu người trèo lên .

      Vừa lên phía , chỉ thấy trước mặt là người đeo mặt nạ phòng độc, đằng sau còn có mười sáu mười bảy người mặt đồ giống hệt nhau. Vài cái đèn pin ngay lập tức bật lên, chiếu sáng bốn phía. Tôi định hỏi mấy người là ai, người liền bỏ mặt nạ ra, tôi chợt nhận ra khuôn mặt già nua quen thuộc kia.

      “Chú Ba!”

      Tôi la hoảng lên, còn chưa kêu xong, chú Ba liền dùng tay đánh cái vào gáy tôi đau điếng nhưng khiến tôi ngất . Ngay lập tức có người đeo mặt nạ phòng độc lên mặt tôi. Rồi có vài người kéo tôi đứng lên, mắt thấy chú Ba đeo lại mặt nạ vào rồi vung tay ra hiệu. Ngay sau đó thủ hạ liền bắn quả pháo sáng về phía bể nước sau lưng rồi mọi người lập tức tiến vào sâu trong đường hầm.

      Chương 105


      Đêm thứ ba: Cửa vào


      Trong lúc gấp rút di chuyển, tôi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn chú Ba vài lần, chỉ muốn biết chú có làm sao . Tâm tư ngổn ngang trong lòng nhưng biết bắt đầu từ đâu, đành ngoan ngoãn để người ta dìu vào sâu trong hầm. Đường vừa xấu vừa hẹp, rất khó để cử động chân tay thoải mái. Qua mấy ngã ba ngã tư đến cái cổng tò vò, tôi được đưa ra bên ngoài. Nơi mọi người đặt chân hoàn toàn khô ráo, lại hơn ở trong đường hầm kia là quá chật chội, càng bốn phía càng mở rộng.

      Xem ra khu vực bể nước này liên tục bị vùi lấp bởi các phiến cự thạch hoặc tường thành xung quanh đổ sụp xuống. Tôi nhìn quanh thấy rất nhiều rễ cây khô héo từ lâu, luồn lách qua các kẽ hở của phế tích bám vào vách tường chằng chịt, trong lòng thầm nghĩ có thể bên kia chính là tòa thành cổ vĩnh viễn biến mất trong lịch sử, cho tới nay người ta vẫn chưa tìm được ra nó. hết con đường hầm, chúng tôi trèo lên phiến cự thạch, thấy phía có vài người nữa đợi.

      Vừa trèo lên, tôi nhìn thấy nhiều người vây quanh cứu chữa cho Bàn Tử, lúc này vẫn hôn mê bất tỉnh. Có người tiêm vào tay mũi huyết thanh. Tôi nhìn mà lòng bẫng, bao nhiêu gánh nặng trong đầu đều thả hết xuống, cứ nghĩ rằng mình bỏ rơi ấy lại bên trong bể nước ngầm kia. Coi như là thượng đế cũng phù hộ, chắc trong lúc người trắng kia cứu tôi vài người khác cứu Bàn Tử. Tên khốn này xem như là phúc lớn mệnh lớn.

      Đồng thời tôi cũng nhìn thấy có cả người trắng ngồi ở rễ cây cạnh đám người kia. Người đó đeo mặt nạ phòng độc nên tôi nhận ra được là ai. Cái màu trắng bao trùm toàn thân ta mà tôi nhìn thấy khi bơi trong nước phải màu da mà là màu của đồ lặn, nhìn qua cũng có thể thấy được nó được làm cách đây lâu lắm rồi.

      Tôi nhìn những người khác. Trong số họ cũng có người mặc đồ lặn nhưng tất cả đều mới nguyên. Chú Ba quả là chuẩn bị rất chu đáo cho chuyến này, có đồ lặn này ở dưới nước thoải mái hơi nhiều.

      Người trắng kia có vẻ để ý tới tôi. Trong đầu tôi thầm nhủ nếu ta cứu mạng chắc tôi cũng nối gót A Ninh rồi, tính thế nào rồi chạy qua cảm ơn người ta câu. Vừa tới gần người đó quay mặt lại nhìn tôi, qua lớp kính mặt nạ phòng độc tôi nhận rôi đôi mắt rất quen thuộc. Chẳng phải Hắc Nhãn Kính đây sao?

      Tôi tròn mắt nhìn ta, đây chắc chắn là tên đeo kính đen đó rồi, còn tưởng thốt lên tiếng kinh ngạc. Hắc Nhãn Kính nhìn thấy biểu bất ngờ của tôi hình như có nở nụ cười rồi gật gật đầu với tôi. Tôi cũng đáp lại, vừa định mở mồm cảm ơn chú Ba từ bên cạnh bước tới. Ngay sau đó chú kéo tôi , ra khỏi đám đông rồi mới ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhìn tôi từ đầu đến chân lượt, sau đó thở dài:

      “Tiểu tử nhà ngươi, con mẹ nó chứ, sao chú chịu nghe?”

      Tôi thấy hơi xấu hổ, đây đâu phải là chuyện bản thân tôi muốn, chỉ là trong lúc cấp bách ra quyết định kịp chuẩn bị, giờ chú thể tôi cũng biết trả lời thế nào cho phải. Muốn gọi câu nhưng chú Ba lại ra hiệu đừng gì, sau kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, cũng trách cứ tôi câu nào, chỉ dùng khẩu Trường Sa :

      “Giờ đừng nhiều chuyện, chú hỏi mày Phan Tử và Tiểu Ca đâu rồi?”

      Tôi lập tức liền đem hết thảy mọi chuyện từ lúc tiến vào đây cho tới khi được cứu vừa rồi kể lần cho chú nghe. Chú Ba nghe xong liền tắc lưỡi cái :

      thể tưởng được là Bàn Tử thông minh như vậy mà cũng dính bẫy.”

      “Nghĩa là sao ạ?”, tôi nghe chú , trong lòng cảm thấy khó hiểu nên vội hỏi lại.

      “Rắn ở đây bàng môn tả đạo vô cùng, biết bắt chước tiếng người . Chúng dùng mào gà đầu để phát ra tiếng vừa nghe được, sau đó dẫn dụ mấy người như mày. Kể cả bọn ta cũng thiếu chút nữa bị chúng đùa chết.” bên kia lại có người chen vào: “trong cái nơi quỷ quái này cậu có nghe thấy tiếng gì cũng cấm được theo.”

      Tôi nhìn về phía Bàn Tử nằm rồi quay lại hỏi Chú Ba: “Bàn Tử thế nào rồi chú? Tình hình có nguy hiểm lắm ?”

      “Bọn ta truyền huyết thanh cho , tới đây chỉ có thể xem số trời thế nào thôi.” Chú Ba nhìn đồng hồ rồi đột nhiên quay ra với tôi: “mày mau cởi đồ ra nhanh.”

      “Cởi quần áo ạ? Tại sao mới được chứ?”, tôi nghi hoặc.

      Bọn họ đợi tôi kịp hỏi hết câu lao vào động thủ. Loáng cái quần áo người tôi bị giật phăng ra, còn bản thân bị đè xuống nằm úp vách đá. Vừa cởi xong quần áo, đằng sau tôi chợt vang lên tiếng, “chết cmn tiệt, đúng như dự đoán rồi!” biết là ai vừa nữa.

      Tôi thầm than chuyện gì nữa vậy, mồ hôi bất giác chảy đầy trán. Chú Ba muốn làm gì chứ? lưng tôi có con gì nữa sao? tính quay đầu lại nhìn bị người ta đè lại nhúc nhích được.

      “Đừng! Đừng có động!” Chú Ba giọng : “nằm im như vậy !”

      Toàn thân tôi nổi da gà, thể quay đầu nhìn tận mắt xem có cái quỷ gì lưng mình nên đành dùng xúc giác để cảm nhận. Nhưng tập trung tới mấy tôi cũng thể tưởng tượng ra được, vì nó mùi vị. Đầu óc tôi trở nên hoang mang vô cùng.

      “Có gì lưng cháu vậy?” tôi vội hỏi, lát sau mới nghe thấy tiếng chú Ba thở dài: “tiên sư nhà ngươi, đừng có tò mò lát nữa rồi biết.” tiếp theo có tiếng đánh lửa vang lên.

      “Làm gì vậy???” trong lòng tôi gào lên. “Chẳng lẽ chú muốn phạt bằng cách xăm chữ lên lưng cháu sao?”

      đợi tôi cân nhắc tình hình chú Ba hạ thủ, ngay lập tức là cảm giác nóng tới phát khiếp lưng tôi, còn tưởng là thiêu cháy da cháy thịt rồi. Tôi chưa kịp phản kháng cảm thấy có cái gì bắt đầu ngọ nguậy. Cùng lúc đó có tiếng kêu quỷ dị ré lên, nghe như tiếng trẻ con khóc. Vài giây sau cái vật ngọ nguật đó rơi xuống đất. Cảm giác như có con trạch vừa bò qua lưng tôi vậy.

      “Rơi rồi, tránh ra tránh ra!”

      biết là ai vừa kêu lên. Mấy người xung quanh liền bỏ tay khỏi người tôi, nhưng vừa thả lỏng hai chân tôi bỗng bủn rủn cả người, tay phải vịn vào tưởng mới bị ngã. Tôi loạng choạng vài bước rồi quay đầu nhìn lại, thấy mặt đấy có con gì màu trắng to bằng cái bút máy bò lên chân mình. Tôi vội rụt chân đá văng nó nhưng kịp, trong chớp mắt nó động đậy rồi há miệng nhe răng chuẩn bị tợp vào bắp chân tôi.

      Ngay lúc đó có người bên cạnh ra tay ném cục đá thẳng vào chỗ con vật màu trắng đó bám vào, trúng đòn con vật chết tươi. Tôi lấy chân gạt cục đá ra bên, nhìn xem nó là cái thứ gì mà hung hăng tới vậy, vừa nhìn nhận ra nó là con rắn , đầu bị đập nát như tương.

      Tôi thu chân lại rùng mình, lấy tay lau hết mồ hôi mặt. Cái thân của con rắn trắng bóng như khúc ruột, đầu tuy nát bét nhưng các cơ người vẫn còn hoạt động nên nó ngừng vặn vẹo, co giật. Trong vài giây tôi cảm thấy như lưng mình có chất dịch nhầy nhầy chảy xuống, chân lập tức quỵ xuống ôm bụng nôn khan.

      Chú Ba lại lấy đao chặt cái thân con rắn ra làm hai khúc, sau đó mới nhàng thở ra, thuận tay quăng cho tôi quần áo rồi : “lấy nước lau qua sau lưng rồi hãy mặc, xem cổ áo và ống quần còn .”

      “Đây… Đây… Đây là con gì vậy ạ?” tôi vừa lau nước nhầy sau lưng lắp bắp hỏi. Nhìn kỹ cái thi thể quằn quại mặt đất phát ra đây là con rắn mào gà nhưng thân nó phải màu đỏ mà là màu trắng. Kích thước của nó cũng hơn rắn mào gà thông thường.

      “Đây là rắn con, da nó còn chưa có lớp vảy cứng. Vừa rồi mày ở trong đầm lầy để ý, bên trong nước có hàng nghìn hàng vạn rắn con như thế này, chỉ cần cho chân xuống là lập tức bị chúng bám vào. Bọn ta lúc trước ai cũng có mấy con bám người.”

      thủ hại từ phía sau tiến lên tiếp lời: “chúng nó dùng răng nanh cắn chặt vào da người. Mới đầu chỉ có cảm giác nhói chút, sau đó hơi tê tê , hề nhận ra được gì. Sau đó nó từ từ chui vào bên trong da cậu để hút máu. Cho tới khi trường thành dùng nọc độc để giết chết cậu. Lúc bấy giờ nó mới chui ra khỏi người cậu, cả người hút đầy máu nên da chuyển thành màu đỏ.”

      Tôi nhìn con rắn chết mặt đất, trong lòng chưa hết hãi hùng, nó trèo lên lưng tôi lúc nào mà tôi hề cảm thấy gì cả. Cái thứ ghê tởm đó mà chui vào được bên trong quần áo chắc chắn tôi cảm thấy bất thường, nhưng tại sao tới chút tôi cũng nhận ra. Vừa nghĩ chợt nhớ ra lúc ngâm chân trong bùn, lúc lầy tôi tưởng bị con gì cắn liền nhấc chân lên xem, có thể là nó bò lên người tôi từ lúc đó. Tôi lại bất giác đưa tay chạm vào cái chất nhầy nhầy lưng, càng nghĩ càng ghê muốn chết.

      Tôi dùng áo lau hết chất nhầy . Lại có nhóm người khác từ bên đầu kia quay về, nhìn chú Ba lắc lắc đầu rồi : “Tam gia, phía trước cũng có đường lên, thể thoát ra ngoài bằng cách này được, giờ phải làm sao đây?”

      Chú Ba nghe xong lập tức đứng lên, nghĩ ngợi vài giây rồi cũng thở dài, gật đầu nhìn người kia : “ có cách nào cũng thể quay lại chỗ cũ được, chúng ta quay trở về đại bản doanh, chờ ngày mai tính tiếp.” xong quay đầu bảo với thủ hạ: “bảo huynh đệ chuẩn bị xuất phát!”

      Người kia gật đầu, sau đó cùng mọi người gấp rút chuẩn bị đồ nghề. Vài giây sau tất cả đứng hết dậy, trang bị đeo đầy đủ lưng, sẵn sàng lên đường.

      Tôi được người dìu đứng dậy. Chú Ba nhìn tôi, biết tôi có nhiều điều muốn hỏi liền : “có gì đợi chúng ta trở về doanh trại , nơi này rất nguy hiểm, tiện nhiều, hiểu ?”

      Tôi hiểu được băn khoăn của chú, cũng gật đầu đồng ý, ngay lập tức tất cả liền xuất phát tiến về phía trước.

      Bản thân tôi chỉ loạng choạng bước theo chân của mọi người, biết là mình được bao lâu, cũng chẳng nhận ra nơi này là nơi nào nữa. Xung quanh tầm nhìn rất hạn chế, thỉnh thoảng còn nghe thấy khè khè văng vẳng vọng ra từ các vách tường lúc xa lúc gần. Có thể thấy là nơi này là địa bàn của loài rắn mào gà, xung quanh chúng tôi có tới cả nghìn con rắn sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào. Trong lòng hoang mang, nhưng ở đây phải chỉ có mình tôi nên nếu lũ rắn đột ngột xuất có người thông báo. Càng đông càng an toàn, mỗi người có thể cảnh giác được hướng. Con người rốt cuộc cũng chỉ cảm thấy an toàn nhất là khi ở cạnh nhau.

      được thời gian, tính ra cũng hơn tiếng lang thang trong hành lang tối tăm này, mãi cho tới khi những tiếng ồn kia lùi xa, bỗng bên tai lại vang lên thanh rất quen thuộc. Càng lúc càng nghe ràng nó phát ra từ phía trước kia, muốn hỏi người bên cạnh xem thanh gì vậy. Nhưng ai cũng im lặng, ai nửa lời trong suốt đường nên giờ tôi hỏi nghe chừng có vẻ ngại. Nghĩ thế tôi đành nhịn xuống thốt lên câu nào nữa.

      Tiến sâu vào bên trong, nhiệt độ có vẻ giảm xuống rệt. Lại tiết tục bước thêm đoạn nữa, chúng tôi qua nơi bị phá hủy gần như tan hoang, còn thấy dấu vết công trình nào. Toàn bộ bề mặt bị che phủ bởi lớn rêu xanh và rễ cây đan xen chằng chịt. Nơi đây ẩm thấp nên rêu có thể phát triển rất tốt. Còn có những bộ rễ khổng lồ quấn từ vách tường tràn xuống mặt đất. Tường bị rễ cây đục nứt toác, còn phần nào nguyên vẹn. Xuyên qua đống rễ cây này chúng tôi có thể nhìn thấy được ánh mặt trời bên ngoài kia.

      Chật vật lắm tôi mới có thể qua được những phế tích vùi dưới rễ cây cổ thụ đó. Bước qua vài khe hở, tôi giật mình nhìn thấy những xác rắn hóa đen vắt từ cành cây xuống mặt đất. Ai cũng biết nơi này là khu vực sinh sống của loài rắn, nghĩ mà kinh hãi. Hệ thống thủy lợi phải là còn phức tạp hơn là so với đường dẫn nước ngầm của thành cổ La Mã được cổ nhân xây dựng từ ngàn năm trước, giờ biến thành sào huyệt của loài rắn mào gà này. Đây xem như là kỹ thuật phòng ngự của lũ rắn, so với những nơi khác thế giới chỉ riêng ở Tây Vực mới có loại hình động vật cao cấp như vậy. biết nếu lúc ấy Tây Nương Nữ Quốc lại tiếp tục xưng bá thiên hạ nữa, liệu quốc gia này có thể đối phó với sinh sôi nảy nở của lũ rắn này .

      Cứ tiếp tục cúi người len qua những rễ cây mọc vươn lên khỏi mặt đất, cho tới khi gáy và lưng mỏi nhừ, chúng tôi mới tới được doanh địa dưới lòng đất. Tôi nhìn thấy ánh lửa mơ hồ xa xa. Tiến thêm đoạn, tôi bắt gặp trước mắt mình ra rất nhiều những bậc thang xếp lên , vây quanh vùng trũng nhìn như cái hồ. Có tới sáu bảy nơi như vậy xung quanh đây. Bốn phía có cột trụ bằng đá hoa cương, thoạt nhìn còn tưởng là bồn tắm của La Mã cổ đại.

      Sau khi bước từ bậc thang xuống khu lòng chảo bên dưới, qua ánh sáng đèn pin tôi nhận ra dưới mỗi bậc thang đều có vô số hang động bằng đá. Bên trong rất sâu, hình như nó thông với những bậc thang bên ngoài này, tất cả tạo thành hàng lang biết dẫn tới nơi nào. Tôi cảm giác đây giống như miếu thờ trong tôn giáo của dân Tây Nương Nữ Quốc, vì nếu nhìn qua có thể khẳng định đây thể là hồ nước bình thường được. Xem xét xung quanh, tôi phát thấy có rất nhiều dấu hiệu cho thấy con người từng hoạt động tại nơi đây.

      Ánh lửa là từ bên trong hang đá chiếu ra, chúng tôi tiếp tục về phía đó, trèo lên vài bậc thang, xuyên qua hang đá vào bên trong đường hầm. Đích đến là nơi vô cùng rộng rãi, ước chừng cũng phải sáu mươi mét vuông. Bước vào tới bên trong, đập vào mắt tôi đầu tiên là những lều trại được căng thành hình vòng cung trước đống lửa, xung quanh còn có rất nhiều túi ngủ và trang thiết bị hỗn độn chồng chất. Có hai người ngồi cạnh đống lửa, chắc là có việc gì làm nên ngồi nhìn ngọn lửa lên xuống bập bùng. Họ quay lưng về phía chúng tôi như là biết chúng tôi trở về.

      Đoàn người bước vào trong doanh địa với tâm trạng mệt mỏi, ai lấy đều sức cùng lực kiệt, hai chân hoàn toàn mất hết khí lực. Tôi bảo người bên cạnh buông mình ra. Người đó rời tay khỏi vai tôi rồi làm vài động tác vươn vai cho bớt mỏi, vừa bước về phía đống lửa vừa vung chân đá vào hai người ngồi kia cước :

      “Còn đứng lên cho Tiểu Tam gia ngồi, ngây ra đó làm gì nữa.”

      Tôi định cần khách khí như vậy hai người ngồi cạnh đống lửa bỗng đổ gục xuống đất. Chúng tôi giật mình tròn mắt, ai lấy khỏi hít ngụm khí lạnh, nhìn qua ánh lửa bập bùng kthấy huôn mặt bọn họ xạm đen lại, hai mắt trợn lên, chắc chắn chết lâu rồi.

      Chương 106


      Đêm thứ ba: Nơi lánh nạn


      Tôi phải di chuyển liên tục trong thời gian ngắn nên khi nhìn thấy tình hình trước mắt, bất giác hai chân lùi lại vài bước, đầu váng mắt hoa muốn ngất được. Nhưng bốn phía ai nấy nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của tôi bật cười, tiếp theo có người nâng hai thi thể nằm còng queo dưới đất dậy. Tôi lúc đó mới phát ra kia phải là người mà chỉ là hai hình nộm. Người ta mặc lên người chúng những bộ đồ lặn rồi dùng túi bóng đen làm đầu, dán hai cái bã kẹo cao su làm mắt, giữa mắt là hai viên sỏi nhìn như đồng tử trợn lên. Bởi vì tôi nhìn qua mặt nạ phòng độc nên thấy , hơn nữa thần kinh vẫn còn chưa hết căng thẳng, nghĩ lại cũng như truyện tiếu lâm .

      Tôi liền tự cười mình tiếng. Người ta nâng hai con bù nhìn lên rồi đặt vào bên cạnh cửa đá, tôi liền hỏi họ làm vậy nhằm mục đích gì?

      người nhìn tôi đáp: “đây là dụng cụ dọa lũ rắn. Rắn mào gà rất tinh, chỉ cần thấy có người ở đây chúng biết xảy ra chuyện. Nhưng chúng nó chỉ có thể phân biệt đượccó người hay ở trong doanh địa, còn người hay giả biết được, cho nên mới nghĩ ra cách này để lừa chúng, buổi tối cũng có thể ngủ được ngon giấc.”

      Nghe ngữ khí chuyện của người kia hiển nhiên là biết rất nguy hiểm của loài rắn này. Sau đó có người châm quả pháo khói, tiến tới đống lửa rồi ném nó vào trong chỗ củi cháy đượm. Lập tức xung quanh bốc khói nghi ngút, bên cạnh lại có người dùng cành cây rũ hết đồ dùng ra ngoài.

      “Đây là khói lưu huỳnh dùng để trừ rắn” người kia lại tiếp.

      Soát qua lượt thấy có động tĩnh gì, những người xung quanh đợi cho khói tan mới bắt đầu ngồi xuống quanh đống lửa. Có người vào bên trong trại lấy ra mấy cái hình nộm làm bằng cành cây có mặc thêm quần áo, đem đặt ở bên cửa ra vào hang động.



      Sau khi làm xong tất cả mọi công tác bảo vệ, khí xung quanh mới thoải mái hơn. Hắc Nhãn Kính cho thêm củi vào trong đống lửa, sau đó cầm lấy mấy cây đuốc cắm xung quanh doanh địa, cả hang động trong chốc lát sáng bừng lên. Mọi người lục tục bỏ mặt nạ xuống, có người thấy tôi chưa chịu tháo ra yên tâm, trong này an toàn rồi. Lũ rắn kia rất kỳ quái, chúng tuyệt đối dám tới gần lửa, hơn nữa vừa rồi chúng ta kiểm tra hết xung quanh, cơ bản là có chuyện gì nguy hiểm nữa.

      Tôi lập tức tháo mặt nạ ra, đeo nó sáu bảy giờ liền mặt cảm giác như tan ra, vừa buông xuống thấy nhàng khoan khoái vô cùng. Mọi thứ trước mắt cũng trở nên ràng hơn, giờ tôi mới nhìn mặt mũi của thủ hạ chú Ba. Đúng là Bàn Tử sai, trong số những người ở đây ngoài vài người tôi từng gặp qua, còn đâu tất cả đều là người mới. Xem ra mấy ông bạn già của chú Ba thực được nhiều cho lắm.

      Chúng tôi liền qua chào hỏi nhau vài câu, người vừa rồi giải thích cho tôi ta tên là Lân, nhóm người mới là do ta dẫn tới cho Chú Ba. Tôi nghe giọng điệu của Lân cảm giác như được thoải mái cho lắm, có điều là biết vấn đề nằm ở đâu.

      Hắc Nhãn Kính vẫn giữ thái độ thản nhiên tự đắc như lúc đầu gặp, vui tươi hớn hở chạy qua nhìn tôi, tay còn cầm cái gì đó ăn ngon lành. Mọi người xung quanh bắt đầu cởi giày ra để hơ chân lửa. Chân ai cũng bị ngâm nước liên tục mấy giờ liền, vừa cởi giày ra bốc lên mùi khó tả. Tôi thầm nghĩ, con mẹ nó chứ có cái mùi này rồi rắn có chết cũng dám vào, cần gì tới mấy cái hình nộm kia .

      nghĩ linh tinh chú Ba tới ngồi bên cạnh tôi, đưa cho tôi ít lương thực để ăn. Hai người nhìn nhau chút rồi cùng cười khổ, chú : “nhà ngươi cười cái rắm, con mẹ nó chứ, nếu mày phải cháu ta lão tử chắc chắn phải củng cho vỡ đầu rồi.”

      Tôi cũng có hơi đâu mà đôi co, chỉ lẳng lặng nhìn chú Ba. so với thái độ ủ rũ khi còn nằm trong bệnh viện giờ nhìn chú hoàn toàn trái ngược, vô cùng khí khái, thần thái sáng láng. Có vẻ như chú Ba khôi phục được tính cách kiêu hùng ngày trước rồi. Tôi khỏi có chút hừng khởi : “chú mà củng chết cháu, cháu về làm ma theo chú tới cùng. Chú Ba, chúng ta là người trong nhà nên có gì chú cũng đừng để tâm. Cháu biết chuyện này có quan hệ tới cả hai ta, nếu đổi lại là chú, chú có thể quên được ?”

      Chú Ba hẳn là sớm biết mục đích tôi theo tới đây là gì, chỉ lặng lẽ châm điếu thuốc, hít sâu hơi rồi cười khổ : “Chú Ba của mày xem như là người có mắt , con mẹ nó chứ, mày giống tính lão bô nhà mày vô cùng, cái gì chưa biết là cố sống cố chết làm cho bằng được. Chú cho mày thêm điều gì, dù sao mày cũng ở đây rồi nên chú thể đuổi mày về được”

      Tôi cười rạng rỡ rồi hỏi chú: “đúng rồi, lúc trước khi vào đây chú làm gì? Chẳng phải Phan Tử là bọn cháu trước mở đường, còn chú tiến vào sau khi có tin hiệu sao?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Chờ được, chú Ba nhà cậu biết Văn Cẩm ở bên trong chờ ông ấy. Hơn nữa chỉ còn vài ngày nên thể đợi phía các người phát tín hiệu được.” Hắc Nhãn Kính bên cạnh tôi vừa cười vừa , sau lại vỗ vai chú Ba, “Tam gia à, ngài quả quá nặng tình . Tôi nghe danh ngài ở Trường Sa là thống soái vô cùng, ngờ ngài vẫn canh cánh chuyện như vậy trong lòng.”

      Chú Ba gạt tay ta ra rồi trừng mắt cái, quay đầu nhìn tôi giải thích: “chú lúc ấy nghe lão thái bà kia kể lại vài chuyện, lại Văn Cẩm chờ ở bên trong ốc đảo này, cảm giác được đây là lần cuối cùng chú có thể gặp được ấy. Bất luận là có chuyện gì chú cũng bỏ qua cơ hội này, nếu gặp được coi như đời này cũng uổng phí, nên chú đành mạo hiểm tiến vào bên trong. , chú Ba này chỉ muốn trước lúc chết có thể nhìn thấy Văn Cẩm xem như cũng hoàn thành tâm nguyện.”

      Tôi vừa nghe bỗng giật mình: “khoan, khoan nào, chú nghe lão thái bà nào vậy?” nhưng ngay lập tức tôi cũng ý thức được chú ám chỉ Định Chủ Trác Mã. Trong lòng chợt động, thầm nghĩ: “ thể nào, như vậy Văn Cẩm cũng truyền lời nhắn này cho chú ư?”

      Nhìn thấy thái độ bất ngờ của tôi, Hắc Nhãn Kính liền bật cười khanh khách, biết là ta cười cái gì nữa. Chú Ba gật đầu sau đó kể lại cho tôi tình hình lúc chú gặp được Hắc Nhãn Kính sa mạc. Nguyên là tiến độ của chú Ba so với chúng tôi thần tốc hơn rất nhiều. Phan Tử dẫn đường đưa chúng tôi tiến vào bên trong ốc đảo này chưa tới mười tiếng chú Ba tới được quỷ thành. Ngay lúc đó chú cho rằng việc tiến triển thuận lợi. Vào ban đêm, Định Chủ Trác Mã cho người gọi chú tới rồi truyền lại những gì Văn Cẩm căn dặn như lần với tôi và Muộn Du Bình.

      Chú Ba ngây thơ như chúng tôi, lập tức truy vấn Định Chủ Trác Mã để lấy thêm tin tức. Định chủ Trác Mã ban đầu vẫn ngoan cố , nhưng chú Ba là người biết nắm bắt thời cơ, hơn nữa vừa nghe tới Văn Cẩm còn sống là cuống hết cả đầu óc, lập tức đem trói con dâu của Định chủ Trác Mã và Trát Tây lại. Cụ thể quá trình Chú Ba với tôi, nhưng chắc chắn chú dùng họ để uy hiếp lão bà bà.

      Tôi từng tự hỏi chú Ba có thể dùng những cách gì để moi thông tin, nhưng hề nghĩ là chú lại giở chiêu này. Chuyện này bản thân tôi dám làm, cũng đồng ý với cách thực của chú nhưng khẳng định nó có hiệu quả tức . Định Chủ Trác Mã đành phải kể lại tưởng tận tình huống Văn Cẩm để lại lời nhắn, hơn nữa còn cả chuyện tôi và Muộn Du Bình cũng được Văn Cẩm truyền lại lời nhắn.

      “Bà ta là vào năm đó, sau khi chia tay với đội thám hiểm của Văn Cẩm được tháng, bà ta gặp lại ấy ở Cách Nhĩ Mộc. Lúc đó Văn Cẩm trải qua lần biến cố, cả người tiều tụy vô cùng, hơn nữa luôn tìm mọi cách tránh né gặp người khác. Bà ta đưa Văn Cẩm vào trong nhà ở qua đêm. Đêm hôm đó Văn Cẩm đem những cuộn băng ghi hình giao cho Định Chủ Trác Mã, bảo bà ta thay ấy bảo quản chúng.” Chú Ba , “sau mười mấy năm hai người cũng hề liên hệ với nhau, mãi cho tới mấy tháng trước Định chủ Trác Mã bỗng nhận được thư tín của Văn Cẩm, bảo bà ta đem ba băng ghi hình được chia ra ràng gửi tới ba địa chỉ, cũng bảo bà ấy nếu người nhận băng ghi hình có đến hỏi để lại lời nhắn cho bọn họ.”



      Sau khi biết Văn Cẩm ở Tháp Mộc Đà, chú Ba như phát điên, lập tức lên đường tìm ốc đảo đó. Vì chúng tôi đường bị hỏng hóc xe cộ nên mấy ngày liền phải dừng lại. Chính trong khoảng thời gian đó bọn họ vượt qua chúng tôi, tiến vào trong ốc đảo. Đường bọn họ khác với chúng tôi nên ai cũng tưởng là bọn họ vẫn còn ở bên ngoài đợi.

      Sau khi suốt đêm trong rừng mưa, họ hạ trại ở trước miếu thần rồi chú Ba dẫn người tìm Văn Cẩm. Lúc trở về những người còn lại mất tích hoàn toàn. Chú Ba nghĩ chắc chắn có chuyện nghiêm trọng vừa xảy ra. Trong buổi sáng hôm sau họ phát ra khói tín hiệu của chúng tôi nên Chú Ba cho người phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, được đến gần, còn bản thân dẫn người quanh đó tìm kiếm. Trong lúc vô tình rơi vào bẫy của lũ rắn, bị chúng dụ dỗ rồi nhìn thấy hồ nước kia. Tiếp theo bọn họ nghe thấy bên trong miệng giếng hình đầu thú kia có tiếng thét thất thanh liền lập tức lao vào cứu người, nhưng quả thực là thanh kia do lũ rắn tạo ra. Chuyện sau đó cần kể lại nữa.



      Nghe xong tôi quá bất ngờ, những gì chú trải qua khác là mấy so với dự đoán của chúng tôi. Lúc tôi nhìn thấy lời mở đầu trong bút ký của Văn Cẩm còn có cảm giác trong ba người ấy nhắc tới là chú Ba, nhưng ngẫm lại thấy cũng có điểm đúng.

      như vậy, Định Chủ Trác Mã đối với nội tình cũng quá liên quan. Bà ấy chỉ là bị người bên A Ninh tìm được, rồi thuê dẫn đường, hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu chúng tôi đời nào lưu lại địa chỉ nhà của mình bưu phẩm.

      Trong đầu tôi càng lúc càng ràng, những mảnh ghép từ từ hợp lại thành bứt tranh hoàn chỉnh: trong bút ký của Văn Cẩm có nhắc tới ba người, hiển nhiên là tôi, Muộn Du Bình và chú Ba. Trước đây tôi nghĩ người gửi băng ghi hình cho A Ninh chính là muốn gửi Muộn Du Bình. Muộn Du Bình lại hợp tác cùng Chú Ba, gửi băng ghi hình đó cho A Ninh, muốn A Ninh giúp bọn họ tìm Định Chủ Trác Mã rồi sau đó ra tay hành động. Toàn bộ tình đều chỉ dẫn tới mục đích những hành động của Cầu Đức Khảo. Lúc này đây, mọi người đều hạ ván bài, chuẩn bị lật tẩy hết tất cả mưu.



      Nghĩ tới đó tôi liền nhớ ra chuyện, liền hỏi chú Ba: “chú Ba, chú nghe qua lời nhắn của Văn Cẩm rồi, vậy có phải chú cũng nhận được băng ghi hình đúng ?”

      Chú Ba nhìn tôi cái, gạt tàn thuốc vào trong đống lửa gật đầu : “đúng.”

      “Quả nhiên là vậy!” tôi thầm nhủ.

      “Băng ghi hình này chắc là được gửi đến khi chúng ta còn ở Hàng Châu. Chú có nhà lúc đó, những bưu phẩm linh tinh được chất thành đống tiện xem qua. Chú trở về cũng phát thấy nó, mãi cho tới khi sửa sang lại cửa hàng mới nhìn ra.” Chú nhìn tôi , “cũng phải chú cố tình lừa mày.”

      Tôi gật đầu, cái này tôi tin chú, trong lòng liền xúc động lại hỏi: “chú Ba, chú có thấy chuyện này kỳ quái ? Gửi bưu kiện cho chú hay là cho Tiểu Ca đều là vì Văn Cẩm quen biết hai người, vậy tại sao ấy cũng gửi cho cháu cuộn băng ghi hình? Lúc chú và ấy nhau, cháu còn rất , nghĩ là cháu lại có liên quan tới chuyện này?”



      Hơn nữa trong băng ghi hình lại có nội dung ám muội, người trong băng là tôi sao? Hay đây là trò đùa dai của người nào đó?



      Chú Ba nhìn biểu cảm biến hóa mặt tôi, liền thở dài : “, Văn Cẩm gửi băng ghi hình cho mày là có lý do của ấy đấy.”

      Chương 107


      Đêm thứ ba: băng ghi hình


      Tôi ngồi cạnh đống lửa cháy bập bùng, hơi ấm tỏa ra vừa đủ khiến cho tâm tư dần thư thái được chút đồng thời bao nhiêu đau đớn trong suốt quá trình trốn chạy lại bắt đầu hành hạ thể xác tôi. người chạm vào đâu cũng đau tê , da thịt như còn cảm giác gì hết, chân tay mỏi mệt rã rời. Nhưng ngay khi nghe chú Ba tới chuyện băng ghi hình tôi liền dẹp hết những đau đớn của bản thân để tập trung suy nghĩ xem ý chú muốn ở đây là gì.

      “Có lý do gì chứ?”

      Dưới ánh lửa, khuôn mặt suy tư của chú Ba hằn lên những vết nhăn của năm tháng bôn ba, vài giây sau chú lại hút hơi thuốc dài, trầm ngâm : “chú thế mày có tin ?”

      Chú đưa mắt nhìn về phía tôi, bất giác tôi thấy hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ tôi đâu có thể tin tưởng chú dễ dàng như vậy. Nhớ lại lúc còn trong bện viện, bao nhiêu tin cẩn tôi đều đặt vào chú nhưng thực tế sao chứ, chú vẫn lừa dối tôi, hết lần này đến lần khác. Kể cả lúc này đây tôi vẫn luôn có cảm giác như chú vẫn muốn giấu mình điều gì đó, vì vậy chú có giải thích cũng chỉ là phí công.

      Chú Ba cười tiếng, giọng khàn khàn rồi tiếp: “nếu chú muốn lừa mày là vì chú có lý do thể được, tất nhiên là chú vẫn giấu mày cho tới cùng. Thế nên giờ chú có gì mày cũng nghe, mọi chuyện nên gác lại đây thôi, đợi khi nào tìm thấy Văn Cẩm hãy nghe chính miệng ấy ra.”

      Tôi thở dài hơi, cảm giác như người chú rất đỗi thân quen trước mặt tôi còn như trước nữa. Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng xa cách. Tôi kiềm chế được liền : “chú Ba, thực lòng cháu nghĩ như vậy. Trước đây chú khác, bao giờ hai lời nhưng giờ cháu thể nhìn thấu chú. Có chuyện gì chúng ta cũng còn ngồi lại chuyện thoải mái như trước đây được nữa. Chú có nghĩ cháu là cháu của chú nữa vậy?”

      Chú Ba quay lại nhìn tôi, tay châm điếu thuốc nữa : “mày trước sau vẫn mãi là cháu của chú, đây là lần cuối cùng, chú cam đoan với mày điều đó. Bản thân chú cũng rất mệt mỏi nên lần này kết thúc tất cả mọi chuyện.”

      Hai người chúng tôi nhìn nhau cái rồi bất chợt cười khổ, cũng ai muốn thêm gì nữa. Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, bản thân cũng lý giải được cảm xúc của mình lúc này, như là bị nghẹn bởi vật mà chính mình thể hình dung nổi nó là cái gì. Bế tắc vô cùng.

      Yên lặng hồi, Chú Ba lại nỏi: “ tình chú mày với nhiều lần rồi, chuyện này có nguyên nhân sâu xa vô cùng, bí mật bên trong rất nhiều. Bản thân chú cũng tưởng được rốt cục nó dẫn tới đâu nữa, cho nên, chú Ba ta kỳ vẫn muốn giải thích cho mày nhưng phải đợi tới đúng thời điểm.”

      Tôi thầm mắng chú lý giải cái rắm ấy. Chú tuy là biết nhiều nhưng so với cháu chắc chắn là ràng hơn cả chục lần. Hai người chúng ta chuyện ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau. Chú ở trung tâm của câu chuyện, còn cháu thế nào cũng vẫn chỉ là người ngoài. Ngay cả muốn tìm cửa để bước chân vào cũng thể. Nhưng là nhiều lời cũng vô ích, cho dù có thể nào tôi cũng tới đây, chuyện tiếp diễn ra như thế nào còn phải chờ vào số phận nữa. Tôi nhìn ra bóng tối xung quanh, muốn tiếp tục nghĩ tới chuyện này nữa, dẫu sao tôi cũng theo chú tới cùng. Trừ phi chú giết tôi, nếu tôi bỏ cuộc.

      Uống thêm vài ngụm trà tôi xoay người vặn xương sống cho bớt mỏi. Vừa xoa xoa mấy vết thương người, tôi vừa lảng sang truyện khác: “đúng rồi Chú Ba, Văn Cẩm có gửi cho chú băng ghi hình vậy bên trong chú xem có nội dung gì?”

      Chú Ba đứng dậy rồi bảo tôi theo chú, tới chỗ để ba lô trang thiết bị lấy chiếc máy tính. Chú quay ra với tôi: “chú biết phải miêu tả cho mày thế nào mới được, tự mày xem .”

      Tôi tất nhiên là rất muốn xem, nhưng ngờ là chú Ba lại chủ động như vậy. Chú đưa tay đặt máy tính lên ba lô rồi mở nó ra. Nội dung băng ghi hình được chú lưu vào bên trong bộ nhớ của máy rồi.

      “Chú bảo thủ hạ đem băng ghi hình chuyển thành file, cũng mất tới ba trăm tệ. Chú xem biết bao nhiêu lần nhưng hề hiểu bên trong là cái gì, mày cũng đừng quá hi vọng” xong bật file cho tôi xem, “pin còn nhiều, mày mau xem .”

      máy tính xuất file video, tôi nhìn hoàn cảnh xung quanh thấy có cảm giác kỳ quái. Đây là đâu mà tay lại ôm được máy tính đại như vậy, có chút khí chất thám hiểm nào cả.

      Chú Ba cùng xem với tôi, mở máy tính cho tôi xong liền qua chỗ khác, hình như người của chú vừa phát cái gì nên bảo chú qua xem tính hình. Lúc đó Hắc Nhãn Kính liền chạy tới ngồi sau lưng tôi, tư thế như chuẩn bị xem phim vậy. Người này xuất làm tôi được tự nhiên, tôi liếc ta cái nhưng ấy hề chú ý chỉ chống mắt nhìn lại tôi.

      Tôi còn cách nào khác, thầm than tiếng người này là cái giống gì đây chứ, đành thay đổi tư thế cho thoải mái rồi mở file ra, chú tâm nhìn vào màn hình.



      Đầu tiên màn hình chỉ có màu đen, tiếp theo từ loa phát ra tiếng động vô cùng ồn ào hỗn độn. Tôi nghe mà thấy quen thuộc vô cùng nhưng lại nhất thời nhớ ra là tiếng gì, phải mất lúc mới phát đó là tiếng nước chảy. Màn hình trước sau vẫn màu hắc ám, thấy chút ánh sáng biến hóa nào, nhưng loa vẫn văng vẳng tiếng nước đổ ầm ầm. Phải thêm là trong thời gian hơn phút xen giữa tiếng nước chảy thình thoảng còn nghe thấy tiếng sấm rền xa xa, có thể tưởng tượng là cuộn băng ghi hình này được quay lại trong thời điểm mưa rào mà bên cạnh lại có nước chảy xiết. Hoặc là gần đó có thác nước , chắc là vì mưa nên phải che hết ống kính lại vì sợ nước vào, màn hình hoàn toàn ra cái gì cả.

      Tiếng nước vẫn tiếp tục đổ xuống lúc xa lúc gần, máy quay phim chắc vẫn di chuyển ở giữa khu vực đó. Đại khái là mất hơn năm phút tôi mới nghe thấy có tiếng động khác ngoài tiếng nước chảy. Đó là tiếng người thở dốc và tiếng chân dẫm lên cát sỏi, bước chân rất hỗn độn, hơn nữa lại chậm, nghe như là có vài người tập tễnh di chuyển. Nhưng thanh đó chỉ xuất trong vài giây rồi lập tức lại biến mất, trong loa chỉ còn nghe thấy tiếng nước ù ù.

      Tôi có chút bất ngờ. Băng ghi hình thứ nhất tôi thu được ở Cát Lâm quay cảnh Hoắc Linh chải đầu trong tòa nhà quỷ dị ở Cách Nhĩ Mộc. Băng ghi hình thứ hai là của A Ninh mang tới, bên trong lại có người tướng mạo giống tôi bò qua bò lại trong đại sảnh của cái trại an dưỡng đó. Tôi còn tưởng nội dung của băng ghi hình thứ ba này ít nhất cũng liên quan tới Cách Nhĩ Mộc, nhưng xem từ đầu tới giờ hình như là địa điểm ngoài trời.



      Tôi nhớ lúc chúng tôi tiến vào trong khe núi trời cũng đổ mưa to, nước đổ xuống xung quanh tạo thành tiếng róc rách, nghe có vẻ cũng giống như thế này. Chẳng lẽ băng ghi hình này quay lại lúc Văn Cẩm tiến vào trong Tháp Mộc Đà? Nếu vậy tin tức này rất quan trọng.

      Tiếp tục xem, tiếng nước chảy vẫn dứt, vẫn mơ hồ khi gần khi xa. Người cầm máy quay chắc vẫn di chuyển. Tôi từng xem qua hai băng ghi hình đều phải đợi rất lâu nên cũng quen với cảm giác buồn tẻ đó, cũng nóng vội làm gì. Nhưng bất thường là Hắc Nhãn Kính bên cạnh vẫn chăm chú theo dõi rời mắt.

      Lại kiên nhẫn xem khoảng hai mươi phút, tiếng nước mới dần dần , chỉ còn văng vẳng, nghe như thác nước bỏ lại đằng sau. Đồng thời tiếng người thở hồng hộc lại xuất , giờ nghe ràng hơn rất nhiều, nhưng người trong đó hình như cố gắng kiềm lại. Tôi có cảm giác như là những người này sau khi rời xa nơi có nước chảy kia lại rơi vào gian bị chặn kín, khí có chút ngột ngạt.

      Sau đó chúng tôi nghe thấy giọng người đầu tiên, đó là tiếng của nữ nhân, ấy có vẻ sức cùng lực kiệt, vừa thở gấp vừa : “nơi này là chỗ quái nào vậy? Chúng ta vẫn chưa ra ngoài sao?”

      ai đáp lời , bốn phía chỉ vang lên tiếng thở cùng tiếng bước chân dồn dập, màn hình vẫn chỉ có màu đen. Trong lòng tôi chán nản vô cùng, nhưng lại thể tua được, đành nhịn xuống tiếp tục tập trung xem.

      kia xong, lúc sau có tiếng đặt ba lô xuống đất và tiếng người ho khan. Xung quanh có người thở dài rồi có nam nhân gì đó, phải là trả lời kia mà là hỏi người khác: “ còn thuốc lá ?”

      Tiếng rất mơ hồ lại đặt trong bối cảnh này, nếu nghe cẩn thận hiểu. Điều khiến tôi chú ý là giọng của người nam nhân kia có thể thấy đó là khẩu miền Nam.

      Nhưng cũng ai trả lời, chúng tôi biết người đó có còn thuốc lá , nhưng tiếp theo trong loa vang lên tiếng kim loại rơi xuống đất. Rồi người hỏi thuốc mắng câu: “cẩn thận chút!”

      Sau đó gian lại rơi vào trầm mặc, hình như là máy quay phim xê dịch ra bên ngoài. Người cầm máy quay trở lại chỗ gần với tiếng nước chảy, thanh ù ù lại vọng lên, nhưng chỉ vài phút sau lại im lặng. Nam nhân xin thuốc lại hỏi: “chúng ta rốt cuộc phải đâu bây giờ?”

      ai đáp lời ta, hết thảy đều im lặng, tiến độ cứ như vậy cho tới lúc sau, màn hình đen vẫn hoàn đen. Tôi kiên nhẫn xem, thời gian từng giây từng phút trôi qua chậm rãi, bản thân lúc đó cũng cảm thấy như thể tiếp tục kiên trì được nữa. Ngay lúc tôi nhịn được muốn tua đoạn Hắc Nhãn Kính bên cạnh lại giữ lấy tay.

      Tôi thấy kỳ quái, thầm nghĩ ta muốn làm gì chứ, bỗng nhiên trong loa có truyền tới lời , đó là khẩu Tây Bắc rất nặng. Người kia rất vội vã, như bị hoảng sợ vậy, tiếng kêu thất thanh: “nghe kìa, có tiếng động, chúng lại tới!”

      Tiếp theo là tiếng xôn xao, người nam nhân giọng miền Nam lại giọng quát: “mọi người hãy im lặng!”

      Những người này như được huấn luyện qua nên ngay lập tức ai dám ho he tiếng gì. Trong loa im phăng phắc, tất cả tiếng động đều biến mất chỉ trong nháy mắt. Cảm giác yên tĩnh này rất khác so với lúc trước cạnh thác nước, có tiếng gì xen lẫn trong gian nhưng nghe mãi cũng .

      Thần kinh của tôi căng thẳng vô cùng, lại ghé tai vào gần loa của máy tính nghe xem có nhận ra tiếng đó là gì . Tôi cảm thấy như từng nghe qua tiếng này ở đâu trước đây rồi.

      Quả nhiên, tiếng động kia từ từ tiến gần lại, càng nghe càng cảm thấy rất quen. Thêm vài giây sau tôi chợt nhận ra đó là tiếng gì, cả người nổi da gà, hai mắt nhòe , thanh kia chắc chắn là tôi nghe thấy nó lần trước đây.

      Đó là lúc Muộn Du Bình tiến vào trong cánh cửa thanh đồng ở Vân Đỉnh Thiên Cung, tôi nghe thấy tiếng kèn ở trong lòng đất vọng lại.







      END.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :