Đạo Mộ Bút Ký Tập 3: Tần lĩnh Thần thụ - Nam Phái Tam Thúc (Trinh Thám - Kinh Dị 40c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: thể chế
      Edit: Cốc Vũ


      Beta: Earl Panda


      ~0O0~


      Nhớ lúc trước trợ lý Lương có với chúng tôi ông chủ Vương là kẻ thô kệch, từ sống giang hồ, trình độ văn hóa rất kém. Thứ duy nhất lão có thể khoe với thiên hạ chính là thứ mà tổ tiên lão truyền lại: “Kiếp Dư Lục”. người như vậy mà lúc nãy khi tôi giải thích cho lão nghe về tiềm thức, lão lại có thể hiểu ngay được, còn đưa ra ví dụ minh họa, chứng tỏ lão dù ít dù nhiều cũng có hiểu biết về tâm lý học.

      Vừa rồi tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng rồi để ý nữa, cứ đinh ninh chắc đây chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi.

      Có lẽ ông chủ Vương cũng là người tao nhã, dù sống giữa muôn trùng hãm hại lừa lọc mà vẫn dành thời gian nghiên cứu tâm lý, muốn làm xã hội đen cũng phải là xã hội đen có trình độ văn hóa. Nhưng trông lão đích thị cái dạng thô lỗ bặm trợn, giả thiết này là hợp lý.

      Nghĩ đến đây tôi lại bất giác liếc về phía ông chủ Vương, bỗng dưng có dự cảm kỳ lạ dấy lên trong lòng —— người trước mặt tôi đây có là ông chủ Vương ?

      Lão ta nhăn trán suy nghĩ về cái ý tưởng ban nãy tôi đưa ra, nghĩ đến xuất thần, nhất thời nhận ra tôi nhìn lão với ánh mắt khác lạ. Tôi nhân cơ hội đánh giá dáng vẻ, quần áo của lão và cả rất nhiều chi tiết người lão nữa.

      Cho đến giờ tôi vẫn chưa có ấn tượng gì nhiều với ông chủ Vương này. Đầu tiên là lão ta rất ít chuyện phiếm, thứ hai, hành động của lão cũng có gì đặc biệt. Lúc trước khi trèo lên cây thanh đồng tôi cũng chỉ thấy lão hai lần, bây giờ nhớ nổi để mà phán đoán giả.

      Nhưng vừa nghĩ lại, tôi cảm thấy bản thân phát ra vấn đề, chỉ là dám khẳng định.

      Để xác thực suy nghĩ của mình, tôi đột nhiên giả vờ nhìn thấy gì đó, phất phất tay trước mặt lão, khẽ gọi: “Ông chủ Vương!”

      Lão lập tức quay đầu sang, hỏi: “Gì thế?”

      “Đừng nhúc nhích!” Tôi thủ thế, lão dám động đậy , còn bản thân tôi cẩn thận từng bước chầm chậm tới.

      Lão ta rất căng thẳng, lo lắng nhìn tôi, tưởng vai mình dính cái gì, nghiêng mắt nhìn nhìn. Tôi bước đến ấn ấn vào ngực lão, thầm “Ai da~” tiếng, lập tức thu tay lại.

      Lão ta hiểu nổi tôi làm cái quỷ gì, khẽ hỏi: “Làm cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

      Trong lòng tôi lúc này nắm chắc mấy phần, nhìn lão cái rồi : “Tôi cảm thấy quần áo của ông rất lạ, ông mua ở đâu thế?”

      Ông chủ Vương nhìn tôi như nhìn thằng thần kinh, bật cười: “Cậu có nhầm lẫn gì , sao tự nhiên lại hỏi tôi câu này.”

      Tôi : “ nhầm chút nào đâu, ông chủ Vương. Mấy tháng trước, lần đầu tiên tôi đổ đấu, chú tôi bảo tôi mua đồ. Khi đó tôi cũng muốn mua bộ quần áo leo núi này của ông, nhưng sau đó lại thôi mua nữa, ông biết tại sao ? Tại vì… loại quần áo này có hai cái túi ở trước ngực thoáng nhìn rất lớn, nhưng ra lại là giả, nó chỉ dùng để trang trí. Lúc đó tôi nghĩ quần áo thám hiểm đương nhiên càng nhiều túi càng tốt nên mua cái loại khác.”

      Ông chủ Vương sờ sờ hai cái túi trước ngực, mặt hơi hơi biến sắc.

      Tôi phủi tay, khẽ : “Cho nên tôi mới cảm thấy kỳ quái, vừa rồi cái gậy huỳnh quang của ông, còn cả thuốc lá nữa, rốt cuộc là móc từ đâu ra vậy, hả ông chủ Vương?” tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi, tôi cơ hồ bật ra tiếng: “Hay là —— hay tôi phải gọi ông là lão Dương mới đúng đây?”

      Ông chủ Vương ngơ ngác nhìn tôi, lúc lâu sau lão chợt phì cười, cơ thể mập mạp kia bắt đầu co rút lại, cứ như quả khinh khí đột nhiên bị chọc thủng mà xẹp xuống vậy.

      Tôi thấy vẻ ngoài của ông chủ Vương biến đổi từng chút , dần dần biến thành khuôn mặt của lão Dương, thầm khẳng định mình đoán đúng rồi.

      Cuối cùng thân hình cũng thả lỏng, thở dài : “Ngô Tà hổ là Ngô Tà, đệch mợ từ cũng chỉ có cậu chơi xỏ tôi, tôi khó mà lừa được cậu lần, đều bị cậu vạch trần hết cả.”

      Tôi lạnh lùng nhìn , hỏi: “Bớt nhảm , cậu chơi trò gì ở đây thế?”

      cười khổ cái, khoát tay: “Nghe tôi giải thích, nghe tôi giải thích , ai da! Tôi cũng biết chuyện này thể dễ dàng lừa cậu được.”

      Thấy tôi tiếp lời mới lên tiếng: “Mục đích của tôi phải lừa cậu, nhưng còn cách nào khác. Đợi lát nữa nghe tôi giải thích xong, cậu biết tôi bất đắc dĩ mới phải làm thế.”

      Tôi thấy tùy ý kiểm soát ngoại hình của mình, thậm chí có thể sử dụng khả năng này ngoài sức tưởng tượng của tôi, suy ra biết số chuyện ở đây. Mục đích cả bọn mò đến cái chỗ này chắc chắn phải là vì tiền, bởi vì khi có năng lực này rồi tiền còn là vấn đề nữa.

      Nhưng với khả năng có thể là vô địch này rồi, còn có chuyện gì cầu mà được nữa, sao phải mò đến cái nơi quỷ quái này? Chẳng lẽ có năng lực này rồi vẫn chưa đủ?

      Dẫu sao giờ đây tôi có thể khẳng định, lúc trước mực nhờ cậy tôi chính là cái bẫy có chủ đích mà tôi cứ thế ung dung rơi vào. cách khác bây giờ lại sắp bắt đầu láo, tưởng tôi còn tin tưởng như trước nữa sao? Cái con rùa chết tiệt này, nếu tôi khống chế được năng lực kia, tôi nhất định biến thành con heo.

      Lão Dương thấy nét mặt tôi biến đổi, biết dù bên ngoài tôi vẫn tỏ ra bình thản nhưng kỳ thực trong lòng phát hỏa đến cực độ, nhất thời chẳng biết làm gì để dập tắt lửa giận của tôi, chỉ đành im lặng đứng nhìn.

      Ngây người hồi, đột nhiên thở dài, cứ như suy nghĩ thông suốt điều gì đó, liền móc từ cái túi trước ngực ra tấm hình, : “Cậu xem cái này rồi tôi giải thích cho cậu.”

      Tôi cầm lấy tấm hình: người trong hình là mẹ , mái đầu điểm hoa râm vì đời vất vả. Xem ra chuyện lão Dương phải ngồi tù mấy năm giáng cho bà cú sốc lớn. Mẹ lúc còn trẻ rất đẹp, đối xử với chúng tôi cũng rất tốt. Chúng tôi đều gọi bà là dì Xinh Đẹp. Cha tôi và tôi mỗi năm đều đến thăm bà mấy lần.

      Tôi biết cầm theo tấm hình này ra ngoài làm gì, : “Cậu có ý gì vậy?”

      thở dài, chán nản cười khẩy: “Tôi phải tôi cần tiền sao? ra tôi lừa cậu đấy, mục đích tôi tới chỗ này là vì mẹ tôi. Mẹ tôi trong lúc tôi ngồi tù… rồi.”

      Tôi à lên tiếng, dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi nhìn , nhíu mày hỏi: “Mẹ cậu… qua đời rồi?”

      im lặng gật gật đầu, : “Ngay sau ngày ra tù, tôi vội vàng về nhà, muốn cho mẹ tôi bất ngờ. Nhưng đúng lúc tôi đẩy cửa phòng ra ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Mẹ tôi gục máy may nhúc nhích. Tôi cho là bệnh tim của bà ấy tái phát, lập tức chạy đến đỡ bà. Lúc tôi đỡ bà dậy, cậu biết con mẹ nó tôi nhìn thấy gì ?!”

      Lão Dương nhắm mắt lại, thống khổ rên rỉ: “Mặt của bà… bị dính luôn máy may, kéo cái mà toàn bộ bị rách ra hết, ôi trời ơi —— “

      Tôi biết mẹ qua đời, nhất thời biết phản ứng thế nào mới phải, chỉ biết đứng trân trân nhìn . Lão Dương là người vô cùng hiếu thuận, tuyệt đối lôi chuyện mẹ ra mà chơi.

      xoa xoa trán, lại : “Sau khi làm lễ khâm liệm cho mẹ tôi xong, mình tôi ở trong căn phòng trống , nhất thời biết nên làm gì. Tôi cũng dám ngủ, vừa nằm xuống là lại thấy hình ảnh mặt mẹ tôi bị dính vào máy may. Cứ như vậy chín ngày liền, tôi đói bụng muốn chết, nghĩ thầm bằng chết đói luôn cho rồi. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên tôi liền ngửi thấy mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, giống như có người ở đó nấu thức ăn. Tôi qua đó xem, thấy mẹ tôi tự nhiên lại xuất , thấy tôi đến còn : chờ chút, xong ngay đây.”

      Tôi nghe đến đó liền ý thức được chuyện gì xảy ra.

      Lão Dương tiếp tục : “Lúc đầu tôi còn tưởng do mình nhớ mẹ muốn điên lên rồi nên mới xuất ảo giác. Sau đó, tôi dần dần phát có cái gì đó đúng. Đây phải là ảo giác. chỉ có tôi, ngay cả người bán thức ăn cũng nhìn thấy mẹ tôi. Lúc đó tôi biết rằng mẹ tôi trở lại, bà quả giống hệt với trước kia, ngay cả mùi vị thức ăn bà nấu cũng khác xưa.

      “Nếu là người khác có thể nghĩ mình gặp quỷ, nhưng tôi . Tôi bắt đầu suy nghĩ chuyện này là sao đây? Dần dần tôi bắt đầu phát , tình cảnh này có cái gì đó ổn mà tôi sao diễn tả bằng lời, nhưng lại tìm được điểm mấu chốt. Cho đến hôm, tôi ngồi xem TV suốt đêm, kết quả là gì cậu có đoán được ? Đêm hôm đó đột ngột bị cắt điện, cả khu chỉ nhà tôi là có điện, tất cả thiết bị điện dù có điện vẫn mở được như thường, thậm chí cần cắm phích.

      “Tôi biết chuyện gì xảy ra nữa. Lúc này, họ tôi gửi cho tôi phong thư, trong thư cũng gặp phải chuyện tương tự. Lúc đó tôi hiểu được phần, rằng chuyện này và cái cây thanh đồng kia chắc liên quan đến nhau.

      “Tôi xem rất nhiều sách, biết được cái cây này có thể chính là Hứa Nguyện Xà Thần Thụ mà cổ nhân nhắc đến. Năng lực này của tôi có thể chính là từ cây thanh đồng mà ra. Lúc đầu tôi rất phấn khởi, tưởng mình phát tài. Nhưng đến khi tôi nghiên cứu kỹ hơn năng lực này, đồng thời sau khi bắt đầu có thể khống chế được nó, xuất vấn đề.

      khi cậu dùng ý nghĩ để điều khiển năng lực này, nếu như cậu thể gạt bỏ tạp niệm, rất nhiều thứ trở nên hỗn loạn, hỏng bét hết. Cho nên có ngày, lúc tôi thức dậy, nhìn thấy mẹ tôi ngồi quay lưng lại ở bàn may, vừa nhìn thấy bà ngồi trước máy may, tôi sợ run, rón ra rón rén tới, cậu biết tôi nhìn thấy gì , ôi trời ơi, mẹ tôi… mặt của bà…”

      Tay lão Dương khua khoắng nhiều động tác, nhưng rồi thêm được câu nào nữa, lén thở dài vài tiếng.

      Tôi nghe xong trong lòng thầm cảm thấy lạnh cả người, cách nào tưởng tượng tình cảnh khi đó đáng sợ đến mức nào.

      Lão Dương thất thần từ trong người lần ra được điếu thuốc lá bỏ vào miệng, cần đến bật lửa đầu điếu thuốc đỏ rực. hít hơi mạnh, tiếp: “Bắt đầu từ lúc đó, tôi ý thức được loại năng lực này kinh khủng đến thế nào. Nhưng tôi cam lòng, tôi rất muốn mẹ tôi quay về. Cho nên tôi phải tìm người nữa tới đây, tìm người biết mẹ tôi, lại là người có tâm hồn vô cùng trong sạch, chính là cậu, lão Ngô. Đồng thời, tôi còn phải tiêu trừ hết năng lực này của mình.”

      Tôi nghĩ lão Dương vì chuyện này mà đến đây, : “Nhưng mà, lão Dương, chuyện này hình như là ngược lại ý trời, người chết thể sống lại.”

      : “Lão Ngô, tôi cũng phải kẻ quá tham lam. Tôi chỉ muốn ba năm, chỉ cần được sống bình an cùng mẹ tôi ba năm nữa thôi. Cậu nhiều lần đến nhà tôi, lẽ nào cậu đành lòng nhìn mẹ tôi chết trong đơn như vậy sao?”

      Tôi thở dài, nghĩ nếu như mẹ của sống lại, liệu tôi có còn dám đến nhà nữa hay . Cây thanh đồng này biết kẻ nào dựng lên thẳng đứng ở nơi đây, thậm chí còn có năng lực ma quái. Cái người này, rốt cuộc có được tính là người đây.

      Nghĩ nửa ngày, tôi lắc lắc đầu: “Chuyện này tôi làm được đâu. Lão Dương, mẹ cậu chết, bà về với đất rồi, cậu… cậu hãy để cho bà , nên cứ giữ bà như vậy.”

      Lão Dương cười cười: “Từ từ , lão Ngô, cậu hiểu. Chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện cậu có muốn giúp tôi hay , cũng là lý do tại sao tôi với cậu mục đích chúng ta đến đây. Bây giờ tôi nghĩ mục đích của mình đạt được rồi.”

      Tôi hiểu gì, hỏi: “Ý cậu là sao?”

      giơ giơ tay, : “ cậu cứ thử lần xem cậu có thể cụ thể hóa ra được thứ gì đó .”

      Tôi biết muốn làm gì, nhìn xuống hai tay mình, trong lòng thầm tưởng tượng ra hình dạng tảng đá, cố gắng dùng ý niệm của mình thực thể hóa nó. Nhưng mà dùng sức hồi lâu, tay vẫn trống . nghi ngờ chút nào, năng lực này rất khó sử dụng. Người bình thường rất khó khống chế tiềm thức của bản thân.

      Lão Dương có chút đắc ý với tôi: “Cậu xem, loại năng lực này, khi cậu cố gắng làm gì đó nhất định hữu dụng. Nếu vừa rồi lúc đói bụng hẳn là có vịt nướng bay tới rồi. Chỉ có số tình huống nhất định nó mới xuất , khó khăn vô cùng. Lão Ngô, năng lực này chỉ có thể hướng dẫn mà cách nào sử dụng, cho dù có qua huấn luyện chăng nữa cũng vô cùng khó khăn. Ví như nếu cậu muốn biến ra thứ phức tạp như cái TV ở chỗ này có tưởng tượng cỡ nào cũng ra.”

      Tôi nhìn , “Ý cậu muốn khả năng này thụ động? Cần người hướng dẫn tâm lý?”

      gật đầu, “Đúng, ví như tôi vừa rồi với cậu những lời đó là để hướng dẫn những suy nghĩ trong não cậu thực hóa ra người ngồi trong nhà tôi cách đây cả trăm dặm.”

      Tôi ngây người nhìn , : “Vô lý, con mẹ nó cậu cho là tôi thực cái gì cũng tin sao?”

      Lão Dương lắc lắc đầu, đúng lúc đó đột nhiên cây thanh đồng và khối hổ phách chấn động mạnh cái. Hai người chúng tôi bị trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống. Vội vàng túm lấy dây xích bên cạnh cây đồng, cúi đầu xuống nhìn chỉ thấy dưới chân chúng tôi là vực thẳm, giống như có thứ gì đó quằn quại. Mỗi lần nó ngọ nguậy, cây thanh đồng lại bị rung lắc dữ dội tựa như động đất, đứng cũng vững.

      Tôi túm chặt dây xích cây thanh đồng, cảm thấy kỳ lạ, trong đầu nghĩ ra chuyện, quay đầu lại hỏi lão Dương: “Đúng rồi, lúc nãy có những thanh kỳ quái “Híc híc híc” ấy, có phải cũng do cậu thực hóa ra vậy?”

      Lão Dương cũng nghi ngờ nhìn nhìn phía dưới, gật đầu : “Đúng vậy, tôi dùng thanh này để dụ cậu vào bên trong, sau đó tôi đứng bên ngoài đánh ngất ông chủ Vương. Cái vô tuyến điện kia quấy nhiễu, chẳng qua là muốn để cho cậu nghe thấy tiếng tôi và ông chủ Vương đánh nhau thôi.”

      Tôi nhíu mày, kêu lên: “Nếu thế biết chấn động này là do cái gì gây ra?”

      Lão Dương cũng đổi sắc mặt, : “Tôi cũng biết, nhưng mà lão Ngô này, khi nhìn thấy cây thanh đồng ấn tượng đầu tiên của cậu là gì?”

      Tôi vừa nghe như vậy, đột nhiên sợ run cả người, “Tôi nghĩ… là nó thông đến Địa ngục…” Vừa vừa nhìn xuống phía dưới, “ thể nào, cậu định … cái thứ này… là…”

      Lão Dương đá mạnh tôi cước, kêu to: “Đồ ngốc, đừng có hoang tưởng!”

      Vừa dứt lời, con mắt khổng lồ ra trong bóng đêm đen như mực bên dưới, con ngươi màu tím híp lại thành đường ti hí quái quỷ, trông như mắt mèo.



      Chương 36: Sụp đổ
      Edit: Thương Lang


      Beta: Thanh Du


      ~0O0~


      Con mắt lớn bên dưới nhanh chóng tiếp cận, tình hình hỗn loạn, toàn thân cây thanh đồng càng thêm rung lắc dữ dội. Tôi cũng nhìn nó leo lên bằng cách nào, chỉ biết ấn theo tốc độ này đến mười phút nữa chúng tôi chắc chắn phải đối mặt với trận đại chiến.

      Lão Dương tái xanh mặt, quay sang oán trách tôi, “Rốt cuộc cậu tưởng tượng ra cái quỷ gì vậy hả?”

      Tôi vội kêu oan, “Thề có trời chứng giám, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này, nếu có nửa lời dối trá bị thiên lôi đánh chết.””

      thấy tôi quả quyết như vậy ngẩn người, “Vô lý, phải cậu là ai?”

      Lúc này cũng thể phỏng đoán gì hơn, tôi bảo bớt nhảm , mau mau nghĩ cách, bị trừng trừng lại như vậy cũng chẳng dễ chịu gì.

      , “ cần lo lắng thái quá, chỉ là con mắt chứ có gì ghê gớm đâu, chẳng lẽ cậu sợ nó dùng mí mắt kẹp chết chúng ta? Chờ nó leo lên đây ông đá phát mù luôn.”

      Lời còn chưa dứt, thình lình xúc tu khổng lồ trông như xúc tu bạch tuộc cuốn lên, trong nháy mắt quét qua khối hổ phách. Hai chúng tôi xoay vòng trung, cuối cùng đập vào vách thanh đồng. Khối hổ phách lập tức vỡ toang thành trăm mảnh, thi thể bên trong cũng nứt toác, rơi xuống theo những mảnh vụn hổ phách như thiên nữ tán hoa.

      Hai người chúng tôi chớp lấy thời cơ cuối cùng, túm chặt dây xích thanh đồng mới may mắn thoát khỏi hiểm nguy sứt mẻ gì, nhưng đầu óc cũng quay cuồng choáng váng. Tôi gào lên với lão Dương: “Trò đùa này quá đáng lắm rồi, phải cậu có năng lực biến đổi sao? Mau biến ra khẩu đại pháo, bắn nát cái thứ quái quỷ kia .”

      Lão Dương quát to: “Má nó, cậu còn lảm nhảm cái gì vậy! Làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Chạy mau!”

      Chúng tôi nhiều lời nữa, nhanh chóng men theo dây xích thanh đồng mà trèo lên. Mới được vài bước, đột nhiên cảm giác tay trơn tuột, sức lực cũng bắt đầu cạn kiệt. Tôi lập tức nghĩ đến loại thực vật trơn nhẵn mọc rễ cây trước đó, trong lòng hoảng hốt. Thôi hỏng rồi, chẳng lẽ mình phải chết ở đây?

      Chợt lão Dương nhấc tay cái, cảm giác trơn tuột trong lòng bàn tay tôi nháy mắt biến mất. leo trèo nhanh nhẹn như khỉ, còn kéo tôi theo. Tôi nhất thời nắm vững, suýt nữa tuột tay, bèn mở miệng trách cứ, “Cậu có bản lĩnh như vậy, sao biến hẳn ra cái thang có hơn ?”

      gắt: “Lạy bố, bố đừng có lắm lời nữa cho con nhờ!!!”

      Hai chúng tôi cắn răng trèo vào quan thất. Sương mù phía tan hết, tôi tính nhân cơ hội này xem qua mấy tấm phù điêu khác. Lão Dương cậu đừng có nhìn nữa, giờ là lúc nào rồi, đoạn vội vàng kéo tôi trèo lên tường quách. Đột nhiên, xúc tua kia nhanh như chớp cuộn lên từ dưới thông đạo, chớp mắt bật tung tảng đá lớn chặn đỉnh quách thất. Lực va chạm cực lớn, đến cả những rễ cây cứng như sắt cũng bị đập cho nát bấy, nhất thời cả cây thanh đồng chấn động mạnh, nhìn đâu cũng thấy những rễ cây, vỏ cây mục nát hòa cùng tro bụi bay mù mịt. Cả tảng lớn rễ cây đột nhiên vỡ tung thành nhiều mảnh như những viên đạn bắn ra khắp bốn phía, đập vào sạn đạo, phá sụp mảng lớn. Chúng tôi nằm sấp rễ cây trơn trượt, lần này cả hai đều bị quăng ra khỏi quách thất, ngã sấp đài hiến tế.

      Xúc tua kia sau khi lao ra khỏi cây thanh đồng rút vào nữa mà cứ quét loạn xạ khắp bốn phía, đập cho mấy pho tượng thanh đồng xung quanh biến thành dị dạng. Tôi và lão Dương chật vật cúi đầu né tránh, lão Dương chỉ chỉ sạn đạo mau xuống thôi, cứ ở này chết chắc rồi. Tôi chợt nhớ đến ông chủ Vương bị lão Dương đánh ngất bên ngoài, thầm nghĩ mặc dù lão là loại khốn nạn nhưng cũng chưa đến mức tội ác tày trời, thể cứ bỏ mặc lão như thế được, bèn vội vã quay đầu tìm kiếm. Nhưng nhìn quanh quất mãi mà thấy, chẳng lẽ lão ta bị những mảnh rễ cây bắn ra từ vụ nổ vừa nãy đẩy đâu mất rồi?

      Rễ cây bốn phía bị bật tận gốc, chỉ còn sót lại vài mảnh vụn đài hiến tế . Lão Dương thấy tôi quay qua quay lại nhìn xung quanh bèn đá tôi cái, bảo tôi mau nhìn lên . Tôi vừa ngẩng đầu lên thấy phiến đá bự chảng xé toạc trung rơi xuống, vội cuống cuồng chạy. Lão Dương lộn vòng, khoác lên lưng cái ba lô vướng gốc cây đổ, sau đó hai người chúng tôi nhảy vọt lên bám vào dây thừng dùng làm cầu dây trước đó.

      Chúng tôi vừa nắm lấy dây thừng, phiến đá phía sau rơi xuống đập mạnh lên đài hiến tế, vỡ thành trăm mảnh, tạo ra thanh đinh tai nhức óc. Dây thừng chúng tôi nắm cũng theo đó mà rung lên giống như dây đàn dương cầm, cơ hồ khó có thể chống đỡ được sức nặng này.

      Quay đầu nhìn lại cái rễ cây chúng tôi quăng móc câu để trèo lên khi nãy thấy phần đầu của nó nối gót theo những rễ đa quấn quanh quan tài bay mất, chỉ còn lại phần con con ít đến thảm hại. Bị thể trọng của chúng tôi níu xuống, móc câu cứ trực trượt ra ngoài, có vẻ như còn chống đỡ được bao lâu nữa.

      Tôi ngày càng cảm thấy bất an, bèn quay đầu gọi lão Dương mau leo lên, bằng chúng ta theo chân lão Thái luôn đó! Lão Dương nghe thế liền giáng cho tôi cái tát mạnh, mạnh đến mức khiến lỗ tai tôi ong ong.

      Tôi mắng to: “Mẹ kiếp, cậu nghiện đánh người hả?”

      Lão Dương gào lên: “ đánh cậu sao được, cậu làm chủ đầu óc mình , tuyệt đối đừng nghĩ bậy nghĩ bạ gì nữa.”

      Tôi cũng gào lại: “ Tôi nghĩ bậy hồi nào?”

      Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng “Uỳnh” lớn vang lên. Chúng tôi quay lại nhìn, chỉ thấy toàn bộ quách thất đột nhiên gồ lên, các vết nứt dần dần xuất . con rắn lớn màu đen nhô đầu ra, xúc tua kia chính là đuôi rắn. Đó là con cự xà có mắt, vảy rắn rất , nhìn lướt qua lại thấy giống con giun cỡ bự hơn.

      Độc nhãn cự xà vừa chui ra, con mắt lớn ngay lập tức đảo về phía chúng tôi. Lão Dương thấy tình thế ổn, đột nhiên rút từ sau lưng tôi ra thanh liệp đao (đao dùng để săn) dài, vung lên chém đứt dây thừng. Chúng tôi chao qua khoảng thành đường cong như Tarzan, cuối cùng va vào bên sạn đạo. Lần này tôi có chút kinh nghiệm, lập tức lộn vòng, lực va đập giảm đáng kể.

      Lão Dương vừa rơi xuống đất nhanh nhẹn rút ra từ bên cạnh ba lô khẩu súng ngắn, bắn phát vào mắt cự xà. Viên đạn khoét lỗ hổng lớn thân cự xà khiến nó xà đau đớn cuộn mình, cái đuôi quét qua phá hủy toàn bộ dải sạn đạo đầu chúng tôi.

      Lão Dương né mảnh gỗ rơi xuống đầu, đứng lên đối mặt với con rắn kia, vừa nổ súng vừa kéo tôi chạy . Tôi biết loại súng này chỉ nạp được năm viên đạn, nhưng cầm trong tay lão Dương đạn cứ liên tiếp bắn ra như nước chảy, căn bản cần nạp.

      Đáng tiếc kích cỡ của súng này vẫn còn quá , con rắn sau khi bị bắn phát đầu tiên, đến giờ có kinh nghiệm, bắt đầu quấn tròn lại, dùng thân thể bảo vệ lấy mắt mình. Đạn bắn ra đều trúng đuôi nó cả, vảy của nó giống như loại thiết giáp, làm gì cũng vô dụng.

      Tôi thấy dùng súng ăn thua với nó liền hô hào lão Dương mau chạy, hai người cứ thế chạy thẳng tới chỗ sạn đạo bị đứt quãng. Tôi vừa định trèo lên vách đá, lão Dương giữ chặt lấy tôi, : “ đến nước này rồi còn muốn trèo lên?” đoạn kéo tôi nhảy xuống. Chúng tôi trượt theo mặt vỡ của sạn đạo nhảy xuống tầng sạn đạo kế tiếp, chợt nghe những tấm ván gỗ kêu răng rắc liên hồi. Ván gỗ mỏng manh làm sao có thể chịu được va đập mạnh như vậy, lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Chúng tôi rơi xuyên xuống, lại phá vỡ tầng sạn đạo nữa, rốt cuộc ngã lăn tầng sạn đạo cuối cùng.

      Lần rơi này va đập rất mạnh, lúc tôi ngồi dậy được máu tươi trào đầy miệng mũi. Lão Dương kéo tôi đứng dậy, hỏi: “Xem ra dự đoán ban đầu của chúng ta quá lạc quan rồi, cậu sao chứ?”

      Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cũng biết trả lời những gì. Chợt thấy cự xà màu đen chớp mắt bò xuống theo cây thanh đồng, lão Dương : “Đánh lại, trốn cũng thoát, thôi cứ tìm cái hang mà chui tạm vào .”

      Tôi nhìn xuống dưới, sâu thêm chút nữa còn sạn đạo, chỉ còn chi chít những hang giống cái hang chúng tôi từng nghỉ ngơi trước đó. Con rắn kia bự quá khổ, chúng tôi cứ chui bừa vào trong số đó cũng có thể tránh tạm lát rồi từ từ nghĩ đối sách.

      Lão Dương sốt ruột lôi kéo tôi trèo xuống, rồi chui vào cái hang rộng chưa đến thước. Còn chưa kịp sâu vào bên trong, bất thình lình con mắt lớn của cự xà xuất ngay trước cửa động, chăm chú ngắm nghía chúng tôi, sau đó lao bổ tới, định nhào vào trong.

      Lão Dương bắn mấy phát súng, muốn ép nó lui xuống, nhưng viên đạn bắn vào đầu rắn chỉ làm tróc vài cái vảy, chẳng có tí hiệu quả thiết thực nào.

      Cái đầu của hắc xà trông giống chiếc xe tải cồng kềnh, thử vài lần cũng chui vào được. Đột nhiên nó vung đầu, đập mạnh vào cửa hang khiến cho đất đá rơi tán loạn. Chúng tôi nhanh chóng chạy vào sâu bên trong, chỉ mong những tảng đá rơi xuống chặn mất đường vào.

      Cự xà thấy chúng tôi lui vào trong hang nổi cơn thịnh nộ, tiếp tục đập đầu vào cửa hang. Toàn hang chấn động, chỉ nghe tiếng nham thạch rạn nứt từ ngoài cửa truyền tới ngay đỉnh đầu.

      Đá ở đây là đá basalt (1), bị khai phá quá mức để tạo thông đạo nên còn kiên cố như trước, trải qua va đập phá vỡ thế cân bằng mong manh bên trong nham thạch. Lúc này giữa các khe hở xảy ra phản ứng dây chuyền, cái khe đột nhiên xuất ngay đầu chúng tôi. Lão Dương thấy tình thế ổn, vội kéo tôi lui vào tận đáy động. Tôi chưa hết kinh hoàng, mới lui vài bước vào trong nghe chuỗi tiếng nổ vang lên liên tiếp, cát bụi bay mờ mắt, đá vụn văng khắp nơi, sao giữ được bình tĩnh.

      Theo bản năng, tôi cuộn người, hai tay đưa lên bảo vệ đầu. Những tảng đá từ bên trút xuống như mưa, trút lên người, lên lưng, sót chỗ nào. lúc hoảng loạn, lão Dương bỗng nhiên giữ chặt lấy tôi, kéo tôi về phía ; cùng lúc ấy tôi nghe tiếng vang lớn, tảng đá to như cái bàn làm việc cỡ lớn sụp xuống, bịt kín cửa động.

      Con rắn đen chết tiệt đó chẳng những chui được vào hang mà bóng dáng chúng tôi nó cũng chẳng nhìn thấy, nhưng vẫn cứng đầu chưa muốn từ bỏ ý định, lại tiếp tục đập hơn mười lần. Đất đá ngừng rơi xuống, vách tường bốn phía cũng bắt đầu xuất các vết nứt.

      Lão Dương : “Cứ tiếp tục như thế cũng phải cách hay, e rằng con quái này giết được chúng ta chịu buông tha đâu. Đợi nó đụng thêm vài cái nữa núi cũng phải sụp.”

      Tôi quay đầu lại, chúng tôi lui đến điểm tận cùng của hang, thể lui thêm được nữa. Nếu hang này sụp thêm chút nữa, e là thần tiên cũng cứu được chúng tôi.

      Giờ tới đường cùng, dù có thuốc nổ nữa trong gian hẹp này cũng thể sử dụng. Nhìn vết nứt bốn phía từng chút từng chút kéo dài rộng ra, lòng tôi nóng như lửa đốt.

      Đúng lúc này, cái khe toác ra, đoạn tường đá chịu nổi chấn động, ào ào sụp xuống. Chúng tôi ép sát người vào vách tường, khó khăn lắm mới giữ được toàn thân nguyên lành, lại thấy phía sau đoạn tường đá sụp xuống xuất cái hang.

      Tôi mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ trời tiệt đường người, nhất định là nham thạch ở giữa hai cái hang vỡ nát, tạo thành thạch đạo. Nghĩ đoạn vội quay đầu gọi lão Dương, định bò vào trong.

      Nào ngờ, lão Dương lập tức chặn ngay trước mặt tôi, “ thể vào đó.”

      __________

      (1) Đá basalt: hay còn gọi là đá bazan là loại đá macma màu xám hay màu đen, hình thành do macma phun trào ra từ miệng núi lửa rồi nguội .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Nhật ký
      Edit: Đậu Hũ


      ~0O0~


      Hang động sắp sụp xuống, bất kể đá lớn đá đều nhè đầu tôi mà đáp, chậm chân giây là có nguy cơ chôn thây dưới hàng đống đá. Lâm vào tình cảnh này, trước mắt có đường thoát tốt lắm rồi, làm gì còn sức mà quan tâm đến chuyện khác. Tôi bèn kéo tay mà gào tướng lên: “ thể cái con khỉ, vào đó chẳng lẽ ở ngoài này chờ chết?”

      Lão Dương : “Tình hình trong đó thế nào chưa , cậu xem xét kĩ rồi tính sau!”

      Tôi bảo : “Thời gian đâu mà suy tính nhiều, cậu xem tình hình bây giờ, dù bên trong có là đầm rồng hang hổ cũng phải đâm đầu vào.” Dứt lời liền lôi chui vào trong động.

      Lão Dương kiên quyết giằng tay lại, cho tôi kéo vào, : “Cậu làm ơn nghe tôi lần được , động này thực thể vào được!”

      xong còn muốn lôi tôi ra ngoài, tôi nổi cáu, vừa định hỏi bộ muốn ở ngoài chờ chết à, bỗng tảng đá đột ngột sụp xuống, tôi vội vã buông tay, cả hai đều ngã ngửa. Tảng đá “rầm” tiếng chắn ngang giữa chúng tôi, trong chớp mắt lấp kín cửa hang.

      Tôi sợ mất mật, vội kêu to hỏi có sao , hồi lâu mới nghe tiếng rên rỉ trả lời: “ sao hết, mẹ kiếp đầu bị đập cú thôi. Bên này vẫn chưa sụp, bên cậu thế nào?”

      Tôi báo cho biết tôi cũng việc gì, rồi thuận tay đẩy tảng đá mạnh, nhưng tảng đá chẳng thèm nhúc nhích tí gì. Biết là đường về bị chặn, tôi bèn quan sát khắp bốn phía chung quanh. Ban đầu tôi còn tưởng đây là cái hang vách đá, đầu kia ắt là cửa ra, nhưng bây giờ nhìn lại thấy đây là gian kín mít, chật như hũ nút. Có lẽ nó là khe nứt tự nhiên trong núi, mà trông còn có vẻ quen quen.

      Đạp lên đống đá vụn lại vài bước, tôi chợt ngộ ra, nơi này vốn dĩ cũng là hang động hình thành sau vụ sạt lở, có điều vụ sạt lở này xảy ra được vài năm nên những thứ đáng phải sập cũng sập cả, mặt đất toàn là đá vụn.

      Lúc nãy tôi còn ngạc nhiên vì sao con cự xà kia lại mạnh đến thế, quẫy đập có mấy cái khiến cả tầng đá cứng rắn vỡ nát tan hoang. Bây giờ nghĩ lại mới vỡ lẽ, ra nơi này trước kia từng sạt lở lần, cố vừa rồi tất nhiên gây ra tác động rất lớn tới các tầng đá xung quanh. Cho nên những khối nham thạch đó bề ngoài nhìn qua có vẻ chắc chắn nhưng thực ra bên trong rạn nứt từ lâu, chỉ cần bị con cự xà đập vài cú là bung bét cả, sập xuống tạo thành thông đạo thế này.

      Tôi quan sát phía đỉnh đầu, phát nơi này là khe hở giữa hai khối đá lớn bị đổ xuống, xếp vừa khít với nhau, trông chắc chắn vô cùng, dù cho bên ngoài vẫn bị đập phá ầm ầm trong này cũng chỉ có bụi đất rơi xuống.

      Con cự xà kia dần dần đuối sức, vùng vẫy mỗi lúc yếu hơn, cuối cùng cũng chịu nằm yên.

      Hồn vía còn chưa tìm lại hết, tôi chợt nhớ ban nãy lão Dương còn kéo tay tôi, nếu tôi buông ra đúng lúc giờ này chắc thành cái bánh thịt rồi. Bực bội mà có chỗ xả, tôi từ đằng sau tảng đá nổi sùng mắng ra: “Vừa nãy cậu uống lộn cái thuốc quái quỷ gì thế? Suýt nữa hại chết người ta rồi.”

      Lão Dương bị tảng đá chặn bên ngoài, sao vào được, cũng vọng vào: “Tôi uống lộn thuốc cái gì chứ, sao cậu bản thân mình trái tính trái nết , bây giờ hay rồi, phải làm sao đây?”

      Tôi bới bới mấy tảng đá, nhìn thấy ánh đèn pin của lão Dương chiếu vào qua khe hở của mấy tảng đá. Có điều khối đá lớn nhất ít ra cũng to bằng cả cái bàn bát tiên, trong khi khe hở lại có hạn, tôi có thể vươn tay ra ngoài, nhưng chắc chắn thể chui lọt cả người ra được.

      Tôi lấy cục đá gõ gõ vài cái, cũng rơi ra vài mảnh vụn. Hai loại đá có độ cứng giống nhau, phải vất vả lắm mới đập vỡ được. Lão Dương thấy mớ đá dăm đầu lại bắt đầu rơi xuống, vội kêu tôi ngừng tay, : “Cậu tay chút, còn gõ nữa khéo nơi này sập xuống mất.”

      Tôi bảo: “Vươn cổ ăn đao, rụt cổ cũng dính đao, bị đè chết cũng đói chết, còn cân nhắc cái gì nữa.”

      Lão Dương : “Khoan , chúng ta còn chưa tới đường cùng, cậu nhìn quanh bốn phía xem, nếu phát ra thứ gì đặc biệt với tôi ngay.”

      Tôi ngó quanh quất vòng, nơi này tối như hũ nút, trong tầm nhìn chỉ thấy đá vụn, bèn bảo trong này chẳng có gì cả.

      Nghe xong im lặng lúc, hỏi: “ có gì chứ? Cậu cứ tìm kỹ lại .”

      Tôi bảo: “Tôi lừa cậu làm gì, trong này chật như lỗ mũi, có thứ gì đập vào mắt ngay rồi.”

      Lão Dương : “Được rồi, cậu xem lại cẩn thận lần nữa, tôi cũng ra đằng trước tìm thử xem có phải cái khe này bị lấp kín . Biết đâu lại tìm được khe hở nào đó đủ để thoát ra ngoài.”

      rồi ánh đèn tay cũng dời . Tôi tựa vào tảng đá nghỉ ngơi chút rồi bò vào phía trong khe nứt, nhìn quanh quất lần nữa. Chỉ thấy trong này quả thực có lối ra, khối đá đầu chí ít cũng nặng vài tấn, bị nhốt ở nơi này e là trong vòng năm cách nào ra được.

      Lại tiến vào sâu hơn, vẫn có đường. định quay lại, chợt thấy vách đá dường như có hình vẽ gì đó, tôi vội tiến lại gần nhìn xem.

      Thoạt đầu, tôi còn tưởng đó là mấy bức bích họa hang động nguệch ngoạc, trông rất nguyên sơ, có thể là do những người đúc ra cây thanh đồng ngày trước lưu lại. Nhìn kỹ hơn mới thấy phải, bức vẽ nguệch ngoạc đó là chiếc máy bay cùng vài chữ cái tiếng , đây là tác phẩm của người đại.

      Ai lại làm mấy chuyện này ở trong đây chứ? Tôi cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

      Phân nửa bức họa bị chôn vùi trong đống đá lổn nhổn dưới chân, tôi dọn dẹp mấy tảng đá, muốn xem thử rốt cuộc là hình vẽ những thứ gì. Sau khi dời tảng đá lớn, chợt xuất đống vải đen kịt rách nát, trông như là mảnh vụn của quần áo.

      Tôi kéo mớ vải xuống, cái xác khô quắt rữa nát đến tận xương cốt lù lù ra. Nhìn bản tay chới với xòe ra của người chết có lẽ ta muốn bò ra khỏi đống đá vụn, cuối cùng kiệt sức mà chết.

      Tôi giật thót tim, suýt nữa la ầm lên, trong bụng thầm nhủ nơi này sao lại chôn người chết? lẽ người này bị chôn sống khi động sụp xuống? Mà người này là ai?

      Tôi tiếp tục dỡ đống đá, trong chốc lát khối thi thể ra. Xác chết hoàn toàn thối rữa, xem ra chôn ở đây cũng được thời gian. Quần áo người mục nát, quan sát chất liệu cũng thể đoán được màu sắc ban đầu, nhưng nhìn lá bùa hộ mệnh đeo cổ ta có thể suy đoán người này ắt hẳn cũng giống như chúng tôi, đều là đến đây đổ đấu.

      Nhớ tới khối thi thể tôi nhìn thấy lúc ở dưới đáy thác nước kia, tình trạng phân hủy cũng khác lắm so với người này, có lẽ cả hai cùng chung đoàn, quả đúng là người chết vì tiền, chim chết vì mồi, kết cục của hai người này biết đâu lại chính là kết cục của tôi.

      Tôi tiếp tục đào bới, đào cả thi thể hoàn chỉnh ra, lại tìm được cái ba lô nát đến thể nát hơn, bên trong hầu như trống rỗng, chỉ còn dúm cặn bã màu đen, chẳng biết là thứ gì phân hủy thành. Lộn trái túi ra, từ trong lớp vải lót rơi ra quyển sổ ghi chép.

      Quyển sổ nát đến mức sắp rời ra từng tờ, may mà chất giấy tốt, chữ viết bằng bút bi xanh mặt vẫn còn nhìn . Tôi nhặt lên xem xét, trang đầu cuốn sổ có ghi vài địa chỉ và số điện thoại. Lật đến mấy trang sau, tôi chợt sửng sốt, ở đây có mấy dòng nhật ký, xem ngày đầu tiên hình như là ghi chép từ ba năm trước.

      Nét chữ trong quyển nhật ký có vẻ khá non nớt, hẳn đây phải là người đọc thông viết thạo, mỗi phần nhật ký chỉ dài chừng trăm chữ. Tôi lật vội vài tờ, thấy lạnh cả sống lưng.

      Theo như nhật ký ghi lại, người này hẳn là đến đây từ ba năm trước. Trong nhật ký miêu tả hành trình của ta, mà chỉ bắt đầu từ khi ta bị kẹt trong hang động này, tuy nội dung phía sau thỉnh thoảng có nhắc đến những việc ta từng trải qua khi trước.

      Đoàn của bọn họ có lẽ tổng cộng khoảng mười tám người, bởi vì đoạn trong đó có “mười tám người chỉ còn lại mình tôi”. Bên trong còn kể, bọn họ đến bằng lối chúng tôi qua mà đến từ rừng đa đỉnh núi, qua cái hốc rất lớn bị rễ cây bao bọc chằng chịt.

      Đó chính là khu rừng đa mà lão Dương nhắc đến, chúng tôi có cơ hội vào đó, nào ngờ bên trong còn có thứ kỳ lạ như vậy, nếu sớm biết cần phí công chịu nhiều trắc trở như thế.

      Nhưng xem đến phần sau, tôi lại thấy mình may mắn mới con đường kia. Bởi theo như trong này ghi lại, con đường bọn họ xuống vô cùng nguy hiểm, mười tám người vào đến lúc ra chỉ còn lại sáu, toàn bộ những người khác đều tử nạn đường.

      Phỏng chừng cái hốc cây kia hẳn là nằm ở giữa rừng, chính là cây đa đại thụ mười mấy người ôm hết mà lão Dương kể, cây đa rậm như cả cụm rừng, mảnh rừng kia rốt cuộc là do nhiều gốc đa hợp thành hay chỉ là gốc, giờ cũng nữa. Hành trình của những người này sau khi xuống hẳn là trái ngược với chúng tôi: chúng tôi trực tiếp leo lên từ gốc cây thanh đồng, còn bọn họ là rơi thẳng xuống ngọn cây.

      Ngoài dự liệu của tôi chính là, người này còn kể bọn họ phát được gì đài hiến tế, bèn theo sạn đạo từ bốn phía xuống. Dưới chân sạn đạo chìm trong làn nước giống như cái đầm sâu, màu nước xanh biếc, hoàn toàn nhìn thấy đáy.

      Bọn họ nhảy vào trong đầm, phát ra nước rất sâu, có thiết bị thể lặn xuống. Mà thiết bị lặn bọn họ mang theo lại quá , sau khi thử lặn xuống được đành phải bỏ cuộc. Sáu người nổi lên mặt nước, vừa nhìn giật mình.

      ra trong lúc bọn họ lặn xuống, mực nước rút rất nhanh, đến khi trồi lên, chỗ sạn đạo mà họ để vật dụng trang bị cách xa tới sáu, bảy mét. Bọn họ nghĩ tới tình huống này, tất cả dây thừng đều để trong túi, mang theo bên người, cả đám ai nấy đều hoảng sợ.

      Mực nước nhanh chóng hạ xuống, bọn họ chia hai nhóm, leo lên cây thanh đồng, chạy vào những cái hang lộ ra vách động. Chủ nhân quyển nhật ký, lúc ấy chui vào cái hang nơi tôi đứng, nhưng may, vào hang chưa bao lâu, từ trong nước bỗng chui ra con mãng xà lớn trông như con rồng đen bò lên cây thanh đồng đuổi theo nhóm kia. chỉ nghe tiếng đồng bọn gào thét thảm thiết cùng với tiếng súng nổ, sợ hãi trốn riết trong động dám ra ngoài.

      Trong tai nạn bất ngờ kịp đề phòng này, tất cả đồng bọn của đều bỏ mạng. Có người trong lúc giằng co với con đại mãng xà, trước khi chết kịp kích hoạt thuốc nổ. Bọn họ vốn chuẩn bị phá núi đào mộ nên mang theo rất nhiều thuốc nổ, nháy mắt nổ đến long trời lở đất, ngay cái hang thân cũng bị sóng xung kích đánh sụp.

      Chủ nhân cuốn nhật ký bị chấn động tạm thời hôn mê bất tỉnh, khi mở mắt ra liền phát mình bị nhốt kín. đoán rằng vụ nổ này dữ dội như thế, người ở bên ngoài nhất định chẳng còn ai sống sót. Mục đích trộm mộ ban đầu hỏng bét làm gì , ngay cả hy vọng nhoi có người đến cứu viện cũng thể trở thành thực, nhất thời cảm thấy nản lòng thoái chí.

      Nội dung tiếp theo bắt đầu nhàm chán dần.

      bị vây khốn trong khe núi ròng rã bảy ngày, đồ ăn mang theo bên người nhiều lắm, thoáng cái hết. vừa đói vừa khát, đèn cũng hết pin, chìm trong bóng tối vô tận biết mình sắp tới số. Nhớ tới mẹ già ai chăm sóc, khỏi đau lòng muốn chết.

      Lại thêm vài ngày trôi qua, cơn đói khát khiến thần trí trở nên bất ổn. hôm tỉnh lại, cũng biết khi ấy là khi nào, chỉ cảm thấy khát khô cổ họng. Trong cơn bấn loạn, cầm lấy bình nước cạn từ lâu ra sức hút mạnh mấy cái, chính lúc đó kỳ tích xảy ra, trong bình đột nhiên tuôn ra dòng nước trong mát ngọt lành. cũng biết tại sao lại thế, cứ tham lam uống ừng ực đến mười mấy phút đồng hồ, nước cũng thấy vơi chút nào.

      cho là mình nằm mơ, thầm nhủ mình nhất định sắp chết mới thấy ảo giác, vậy cứ dứt khoát chết là xong. Lại nghĩ nếu đây là mơ, trong túi biết đâu vẫn còn thức ăn, sờ sờ thử, quả nhiên túi thức ăn đầy ắp. mừng rỡ, dốc sức ăn uống bạt mạng, suýt nữa nghẹn chết.

      Dần dần phát đây phải là mơ, thoạt đầu còn tưởng Thượng Đế hiển linh đến cứu giúp mình, nhưng càng về sau càng thấy đúng. Cuối cùng phát , tất cả những thứ được sản sinh ra có liên hệ nhất định với suy nghĩ của , nhưng cũng phải là thử trăm lần trúng cả trăm. Ví dụ như khi thực lòng thèm ăn món nào đó, món ấy cũng xuất , nhưng khi tiện tay sờ đến bao thức ăn lại thường chạm phải món mình thích, tuy rằng trong bao chẳng có thứ gì cả.

      bắt đầu có kế hoạch phân tích, làm thực nghiệm với suy nghĩ của mình, dần dần phát bản thân có năng lực thực hóa. Đoạn này viết rất nhiều, quá trình thực nghiệm vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng rút ra kết luận rằng mình có năng lực thực hóa, mà cho rằng mình trở thành “Thượng Đế hồ đồ”.

      Bức họa tảng đá cũng được vẽ trong khoảng thời gian này, hẳn là vào thời điểm chán đời muốn giải khuây.

      Cuối cuốn nhật ký, muốn dùng thứ năng lực này để thoát khỏi đây, nếu thành công, có thể ra ngoài làm kẻ siêu phàm, nếu thất bại, chết ở chỗ này. Tôi biết rốt cuộc tiến hành thực nghiệm gì, dù sao xem ra cũng thất bại.

      Có điều nếu để kẻ mang năng lực này đến xã hội tại biết là chuyện tốt hay xấu.

      Nhìn thi thể này, lại nghĩ đến tình cảnh của mình, tôi khỏi cảm thấy lạnh người. Xung quanh tôi chẳng có gì để ăn, e rằng thể chống đỡ đến bảy ngày; mà cho dù có thức ăn, bị nhốt trong này mãi thà rằng chết còn sướng hơn.

      Tôi buông nhật ký, lại lục lọi trong túi của thi thể, tìm được cái điện thoại di động hết pin từ lâu, tôi liền vứt sang bên. Ngoài ra còn thấy cái ví, bên trong có ít tiền, lòng thầm nghĩ thứ gì cũng phân hủy hết, chỉ có tiền là , kể cũng nực cười.

      Trong ví tiền còn có chứng minh thư của người này, tôi giở ra, định xem thử gã quỷ xui xẻo này tên là gì. Bật đèn pin lên liếc qua cái, ảnh chụp phai mờ gần hết, nhưng tên vẫn còn ràng, gọi là “Giải Tử Dương”.

      Cái họ này rất hiếm thấy, người chết trong ngôi mộ dưới đáy biển Giải Liên Hoàn cũng mang họ này. Tôi xem ngày sinh mới biết ta còn khá trẻ, cảm thấy đáng tiếc.

      Đột nhiên sau lưng tôi lóe lên ánh đèn pin, lão Dương quay lại, từ phía sau tảng đá hỏi vọng vào: “Lão Ngô! Cậu xem gì đó?”



      Chương 38: Chân tướng
      Edit: Cốc Vũ


      Beta: Thanh Du


      ~0O0~


      Tôi xem chứng minh thư của thi thể, lão Dương đột nhiên hỏi tôi câu làm tôi giật nảy mình, chỉ trả lời qua loa tiếng rồi tiếp tục xem xét những thứ trong tay.

      Nhìn thoáng qua cuốn nhật kí vắn tắt này, có thể thấy người đàn ông kia đến đây từ ba năm trước. Ba năm trước cũng là thời điểm nhóm của lão Dương lần đầu tiên đến đây, có khi nào ta cũng thuộc nhóm ấy? Tôi nghĩ kĩ chút lại thấy đúng, mặc dù những chuyện ghi trong nhật kí và những gì lão Dương kể có chỗ ăn khớp, nhưng phần lớn lại giống, chắc hẳn họ thuộc hai nhóm khác nhau.

      Nhưng hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy cái tên Giải Tử Dương này rất quen. Họ Giải tương đối ít gặp, lại cùng tên nữa càng hiếm, tôi nghe thấy ở đâu mới được chứ?

      Tôi cẩn thận nhớ lại, nhưng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, đầu óc tự nhiên kém minh mẫn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng hiểu thêm chút nào.

      Tiếp tuc lục lọi đồ đạc của thi thể mà chẳng phát thêm thứ gì, tôi bèn gấp cuốn nhật kí lại, đợi khi nào có dịp mở ra xem lại.

      Lão Dương thấy tôi ngồi chỗ tiếng nào, sợ tôi xảy ra chuyện gì, bèn đằng hắng gọi tôi tiếng. Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nửa khuôn mặt dán vào khe hở, con mắt cứ nhìn đăm đăm vào thứ nằm trong tay tôi. Có điều vị trí của tảng đá và nơi tôi đứng tạo thành góc chết, chỉ tôi mới nhìn thấy còn thấy được tôi; bất chơt tôi cảm thấy bộ dạng rất ư kì quái, cứ như hận thể chui vào trong này vậy.

      Tôi thầm rủa tiếng, thầm nghĩ tên tiểu tử nhà ngươi vừa rồi thà chết chứ chịu chui vào, giờ lại hối hận sao? Tôi : “Đừng có lộn xộn, tôi tìm được thứ này thú vị lắm, xem.”

      Lão Dương nhíu nhíu chân mày, vội hỏi: “Tìm thấy cái gì thế?”

      Tôi kể cho nghe chuyện phát ra thi thể, thở dài với : “Kết cục của người này có lẽ cũng chính là kết cục của chúng ta, nếu tìm được đường thoát, chỉ e chúng ta còn chết nhanh hơn ta nữa. Nhưng tôi cảm thấy tên quen tai lắm nha, cậu có nhớ trong số bạn học của chúng ta có ai mang tên này ?”

      rồi tôi lùi lại gần khối cự thạch bên cạnh, tính nhét giấy tờ của người kia qua khe hở cho lão Dương xem. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên lại đột nhiên phát gương mặt trắng nhợt còn giọt máu, cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi.

      Trong lòng tôi bỗng xuất cảm giác khác thường, nên sao đây? Sao bỗng dưng lại có nét mặt đó, lẽ nào hồi chúng tôi thực bạn học tên Giải Tử Dương?

      Nhắm mắt lại suy nghĩ kĩ, nhưng nghĩ mãi cũng ra. Thời buổi này tình người bạc bẽo, bạn học đại học chưa chắc nhận ra nhau, chuyện hồi lại càng khó nhớ nổi. Tôi thấy lão Dương lặng thinh, lại cúi đầu xuống xem dãy số trong chứng minh thư, : “Thực tôi thể nhớ ra, nhưng người này bằng tuổi chúng ta mà…”

      Mới đến đây, dường như có tia chớp xẹt qua đầu óc tôi, khiến tôi ngẩn người.

      Giải Tử Dương, Giải Tử Dương, Giải Tử Dương, Giải Tử Dương!

      Cái tên này vốn chẳng xa lạ gì, chính là tên cúng cơm của lão Dương!

      Da đầu tôi bất giác co giật, cẩn thận nhìn lại ngày sinh của người kia trong chứng minh thư, vừa nhìn choáng váng. Trời ơi, đây đúng là sinh nhật lão Dương, nhưng mà… Làm sao có thể chứ. Chứng minh thư này… chẳng lẽ là của lão Dương?

      Cũng có nghĩa là, cái khối thi thể thối rữa đến tận xương kia chính là lão Dương…

      Nhưng mà đúng, nếu ba năm trước lão Dương chết ở trong này, vậy kẻ đứng nhìn tôi sau tảng đá kia là ai?

      Cổ tôi cứng đờ, chầm chậm ngoái đầu y như cái máy, nhìn nửa khuôn mặt lộ ra sau khe hở của tảng đá, bỗng dưng có cảm giác sợ hãi mơ hồ. Khuôn mặt lão Dương dưới ánh đèn pin lấp lóe mang đầy nét quỷ dị, xem ra còn có vài phần giống con cự xà đen thui ngoài kia.

      Tôi bất giác lùi dần vào trong động, dám lại gần tảng đá kia nữa. Lão Dương vẫn hề nhúc nhích, chỉ trừng trừng nhìn tôi, còn tôi cũng lặng thinh như pho tượng đá.

      Với tính tình của , nhìn thấy bộ dạng này của tôi, nhất định mắng tôi như mắng con mắng cháu. Nhưng cái vẻ mặt kia của … chẳng lẽ là vì thân phận bại lộ nên biết phản ứng ra sao?

      Lúc này trong lòng tôi càng thêm hoài nghi cái người bên ngoài kia, tuy rằng diện mạo tính tình đúng là giống lão Dương, nhưng có thể phải lão Dương . Những chuyện xảy ra từ khi tôi rời Hàng Châu đến đây bất giác tái trong đầu như luồng điện xẹt: tôi thấy mồn những lời dối, những câu mập mờ, nhất là những gì với tôi đỉnh cây thanh đồng; giờ đây những điểm nghi ngờ bắt đầu sáng tỏ từng chút từng chút .

      Tôi luôn luôn cho rằng lòng dạ của lão Dương thể thâm sâu như vậy. Thứ nhất với quan hệ giữa tôi với , căn bản cần lừa gạt tôi; thứ hai khi những lời dối trá, lúc nào cũng tỏ ra hết sức chân thành, nếu phải tính tôi quá cẩn thận căn bản thể phát ra. Nhưng cũng phải lại, người này thực quá giống lão Dương, tôi thể tìm ra điểm nào sơ hở. Trong lòng tôi trăm mối hoài nghi nhưng vẫn cứ cho là vì tính cách của thay đổi, ngờ căn bản phải lão Dương.

      Đúng lúc này, “lão Dương” rốt cuộc chịu mở miệng, lùi lại phía sau chút, với tôi: “Lão Ngô, vừa rồi tôi muốn để cậu vào đó nhưng cậu mực nghe, chỉ có thể trách bản thân cậu quá cố chấp. Cậu nghe người ta sao? Có số chuyện, hiểu quá chưa chắc tốt.”

      Lòng tôi trùng xuống, thầm nghĩ ta quả nhiên có vấn đề, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ cho giọng run rẩy, hỏi : “Ngươi phải lão Dương… Vậy ngươi rốt cuộc là ai?”

      Lão Dương bỗng nhiên nở nụ cười cổ quái: “Ta là ai ư? Ta chính là lão Dương, là Giải Tử Dương từ lớn lên bên ngươi, sau lại ngồi tù ba năm. Nếu ngươi tin, có thể điều tra lý lịch của ta.”

      Tôi cười lạnh tiếng: “ láo, thi thể của lão Dương ở ngay bên cạnh ta, chết ba năm rồi, làm sao ra ngoài mà ngồi tù được? Mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi là ai?”

      Nửa khuôn mặt của “lão Dương” lại vô thanh vô tức xuất nơi khe hở của nham thạch, nở nụ cười đáng sợ: “ sai, quả thực chết ba năm, nhưng ta còn sống, có gì khác nhau đâu?”

      Tôi thấy vẻ mặt của , đột nhiên mơ hồ nhận ra điều gì, nhíu mày suy nghĩ, miệng bỗng nhiên há hốc, lắp bắp : “Chết tiệt, ngươi phải người! Ngươi… chẳng lẽ là do thực hóa mà thành…?”

      “Lão Dương” lạnh lùng hừ tiếng, : “Sao ngươi là chính ta thực hóa ra chứ? Ai mà biết được? Ta và giống nhau như đúc, sao ngươi biết người nào có trước người nào có sau?”

      Tôi cơ hồ khống chế nổi chính mình, nhặt hòn đá nhằm thẳng vào mà ném. nhanh nhẹn né được, còn thêm: “Lão Ngô, quả ta và giống nhau như đúc, ngươi cần để ý đâu.” Tôi hét lớn: “Đương nhiên là khác nhau chứ, ai mà biết dùng cái năng lực thực hóa kia tạo ra thứ gì.”

      “Lão Dương” đột nhiên trầm lặng, sắc mặt trở nên rất khó coi, cứ thế nhìn tôi chằm chằm hồi, bỗng dữ tợn gằn từng tiếng: “Mẹ kiếp chó má nhà ngươi! Ông đây chính là lão Dương, ngươi và chẳng qua chỉ là thứ hàng hóa, đừng có trách ta.”

      Trong lòng tôi có dự cảm lành, bỗng thấy nòng súng lách qua khe hở chĩa thẳng vào mình. Tôi vội vàng xoay người nấp vào góc chết, “lão Dương” bắn phát trúng vào phiến đá, tạo thành vệt cắt lớn, rồi tiếp tục quay súng vào góc chết nơi tôi đứng mà bóp cò, viên đạn cơ hồ sượt qua cổ tôi.

      gian trong khe núi này thực quá , cho dù có góc chết cũng thể che chắn toàn bộ cơ thể. Tôi thấy tình thế này có gì đó ổn, vội tắt đèn pin cầm trong tay, khiến thấy được mình. cuống cuồng bắn mấy phát đều trượt, tôi bèn xoay người vọt tới bên cạnh tảng nham thạch, nhặt khối đá nện cật lực vào nòng súng, mới nện vài cái nòng súng của bị bẻ cong đến 90 độ.

      “Lão Dương” thể rút súng ra khỏi khe hở được, tức giận chửi rủa, tôi cười lạnh : “Giống nhau như đúc cái nỗi gì, lão Dương mà ta biết đời nào nổ súng về phía ta, mẹ kiếp ngươi chỉ là hàng rởm thôi!” Từ khi “lão Dương” với tôi về chuyện thực hóa ra người sống, trong lòng vẫn tôi vẫn có chút khúc mắc, luôn luôn cảm thấy cây thanh đồng ngàn năm được đặt ở nơi này thể có mục đích gì được. thứ sinh vật do loại năng lực khủng khiếp này tạo ra liệu có phải là người bình thường? Có đúng là giống chúng tôi như đúc ? Hay là loài quái nào đó?

      giờ tuy biết “người” này có giống chúng tôi hay , nhưng ràng biết bản thân mình là do thực hóa mà thành; hiểu vì sao tôi bắt đầu cảm thấy mọi chuyện chuyển biến xấu .

      “Lão Dương” chửi nhau với tôi hồi, bỗng nhớ đến điều gì, đột nhiên im lặng. Tiếp đó tắt đèn pin, trong khoảnh khắc toàn bộ gian tối sầm lại, bóng đêm vô tận đổ xuống, ở trong khe núi hẹp tia sáng này tôi lại càng cảm thấy nặng nề khác thường.

      Tôi đề phòng giở trò quỷ, bèn lùi vào góc chết trốn kỹ, chợt nghe : “Lão Ngô, tôi nhớ trước đây cậu rất sợ chỗ tối tăm, bây giờ có còn sợ nữa ? Nhưng sợ đến đâu cậu cũng tuyệt đối được nghĩ linh tinh, phải nhớ cho kỹ những lời tôi với cậu ban nãy. Ở đây nếu cậu cứ nghĩ lung tung, chừng vừa bật đèn lên trước mắt lù lù khuôn mặt người chết đó nha.”

      Tôi thầm mắng chết tiệt, ta ràng muốn lợi dụng nỗi sợ bóng tối của tôi để thực hóa ra thứ quái vật gì đó đây mà.

      Trong lòng tôi tự nhủ mình tuyệt đối thể để đắc ý, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại dần dần lớn lên. Vừa rồi chỉ cần bật đèn pin thấy khuôn mặt người chết lên ngay trước mắt, khiến dây thần kinh của tôi lập tức căng như dây đàn. Tôi bỗng cảm thấy ngay trước mắt mình, chỉ cách có vài li, dường như xuất thứ gì đó: hơi thở nóng hổi của tôi phả vào vật kia rồi tản trở lại mặt tôi mang theo mùi tanh hôi khó chịu.

      linh nghiệm đến thế chứ? Tôi nghĩ, theo như biểu lúc trước của “lão Dương” năng lực thực hóa rất khó kiểm soát, nếu vừa rồi chúng tôi phải chật vật đối phó với con cự xà kia; theo lẽ đó con quái vật thể dễ dàng mà biến ra được.

      Đây chỉ là ảo giác, tôi tự trấn an bản thân. Mình tuyệt đối được mắc mưu ta, trong cái hầm tối om lại kín mít như thế này sợ hãi là chuyện đương nhiên.

      Tôi hít sâu hơi, bỗng nhiên cảm thấy mặt mình hơi hơi ẩm ướt giống như có thứ gì đó lạnh như băng trườn qua. Toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, cơ hồ són tiểu ra quần, cẩn thận sờ lên ngực cũng thấy trái tim đập loạn, thân thể mềm nhũn ra. Con mẹ nó, xem ra sai, trong bóng tối quả nhiên vừa có thứ gì đó xuất .

      Tôi dám bật đèn pin, người từ từ lui về phía sau, dựa lưng vào vách tường đá. Nhưng vừa mới dựa lưng, tôi lập tức phát ra đây phải bức tường đá ban đầu, mà hình như là vảy xếp từng mảng… Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thịt dưới lớp vảy nhấp nhô chuyển động.

      Trời ạ, tôi nghĩ ngợi lung tung cái gì đây, sao tự nhiên sau lưng lại có vảy? Tôi vội vàng nhắm tịt hai mắt, nắm chắc đèn pin trong tay, vừa định bật lên đột nhiên nghe “lão Dương” ra vẻ sợ hãi kêu lên: “Lão Ngô, sao bật đèn pin lên? Để tôi soi giùm cậu nhé!”

      Khi đèn pin của bật sáng, đập vào mắt tôi là thứ kề sát chóp mũi. cái đầu mãng xà bự chảng ngóc lên, thân thể lớn bằng cái thùng nước của nó cuộn tròn quanh huyệt động, lớp nham thạch sau lưng và đỉnh đầu tôi nhanh chóng biến thành lớp tường vảy, đen như bảo thạch. Bị đèn pin của lão Dương chiếu đến, lớp vảy bốn phía giần giật, thân thể nó chậm rãi ma sát, phát ra tiếng rào rào khiến người ta dựng tóc gáy.

      ————————————————————–

      Đọc chương này chỉ có thể bó tay bạn Tà, đến tên cúng cơm của thằng bạn thân còn nhớ =,=

      Anw, mình vừa tìm được mấy tấm hình lão Dương siêu – cấp – lừa – tình, nhá hàng chơi cho bà con thèm :”>

      Chibi này:


      Sẹc xì này:

      Cốt nhây này:





      Rạng ngời chói lóa này:




      Kết thúc series “ ảo diệu của fanart và cosplay” :v

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Nến cửu
      Editor: Bảo Di


      Beta: Thanh Du


      ~0O0~


      Đầu lưỡi to lớn dán chặt vào mũi tôi, in đầy trong mắt là những vảy màu nhu động. Tôi biết diễn tả chấn động này với người khác như thế nào, trong thoáng chốc trái tim dường như ngừng đập, toàn thân cứng đờ như đá.

      Lần đầu tiên nhận thức được sức mạnh to lớn của loại năng lực này trong thực tế khiến cho nỗi hoài nghi trong lòng tôi bị xóa sạch cách triệt để. Nhưng con mãng xà đen khổng lồ này lại quá mức chân , từ những phiến vảy cho đến mùi vị trong khí, và cả tiếng cọ sát vang vọng khắp nơi, tất cả đều chút khả nghi. Tôi quả thực tưởng tượng nổi con vật này làm sao có thể xuất đột ngột như thế, nếu vừa nãy đèn còn sáng, chẳng lẽ nó lại “ầm” tiếng biến ra từ hư vô?

      “Lão Dương” còn đứng bên ngoài la hét gì đó, tôi cũng hơi đâu để ý đến , chỉ cảm thấy ánh mắt của loài bò sát này quẩn quanh thân thể mình chút thiện cảm. Khe nứt giữa vách đá này chớ, giờ lại đột nhiên xuất con mãng xà khổng lồ trông y như con hắc long, chút gian để tập thể dục cũng còn nữa. Giờ chỉ cần con mãng xà kia tùy tiện quay đầu sang đây há miệng cái là tôi đời nhà ma.

      Trong lòng tôi nhanh như chớp nảy ra toan tính: khứu giác và thị giác của con mãng xà kia rất nhanh nhạy, lý nào nhìn thấy tôi, giờ chỉ còn hy vọng nó cảm thấy hứng thú với người có hình thể như tôi. Mãng xà săn những con mồi quá , tôi chỉ cần ngồi bất động, làm nó hoang mang nhiều khả năng nó bỏ mặc tôi, nhưng lỡ như chiêu này cũng vô dụng là bó tay rồi.

      Tôi nuốt ngụm nước bọt, cố gắng ngăn chính mình phát run. Cái lưỡi khổng lồ của mãng xà liếm sượt qua bên tai tôi, lưu lại vệt nước bọt cực kỳ khó ngửi, nhưng may mắn thay nó chỉ ngẩng đầu chăm chú nhìn tôi lát, sau đó quay đầu hướng về nguồn sáng tỏa ra từ đèn pin của lão Dương phía sau tảng đá.

      “Lão Dương” vốn náu sau tảng cự thạch chặn ngay miệng hang, thấy con mãng xà tấn công tôi mà ngược lại quay đầu ngó về phía mình tỏ ý thăm dò, ngay lập tức cảm thấy tình hình ổn. Chắn giữ miệng hang là tảng cự thạch nhưng cũng chỉ lớn bằng cái đầu của con mãng xà khổng lồ này, căn bản ngăn được nó. Tôi nghe tiếng lão Dương chửi thề rồi luống cuống lui về phía sau tảng đá, “cạch” tiếng đèn pin tắt ngóm.

      Bốn bề phút chốc chìm vào đêm đen, hai con mắt vàng khè của mãng xà phát ra ánh huỳnh quang trong bóng tối. Tôi vẫn dám thở mạnh, mơ hồ thấy con mãng xà nhàng húc hai cái, thấy tảng đá có động tĩnh gì, đột nhiên rụt cái cổ lại, bày ra tư thế tấn công.

      Tôi nhớ lại động tác mãng xà vồ mồi tivi, lập tức hiểu ra tiếp theo xảy ra chuyện gì. Trong phút chốc, cổ con mãng xà rụt lại rồi bắn ra ngoài như viên đạn, chỉ nghe thanh trầm thấp vang lên, cả khe núi chấn động dữ dội, tảng cự thạch chắn ngang cửa bị hất bay lên như con diều giấy. Tôi nghe tiếng “Lão Dương” hét thảm, tiếp theo đó là tiếng va đập liên hồi của những tảng đá vọng lại.

      Tuy biết rằng người bên ngoài phải lão Dương , nhưng tiếng hét bi thảm đó cũng khiến cho lòng tôi bất giác hoảng hốt. Con mãng xà phát phía sau tảng đá trống rỗng, nhưng do đầu nó quá lớn, làm sao chui ra được. Thân thể cuộn tròn của nó cứ ngừng vùng vẫy, tôi phải vất vả tránh trái né phải mới bị nó cuốn theo, bằng nếu để lớp vảy của nó kẹp lại từ hai phía xương cốt trăm phần trăm đứt rời từng đoạn.

      Sau mấy lần thử nghiệm thành, con mãng xà bắt đầu bực bội, bèn ngóc đầu lên húc vào lớp tường đá gần cửa động. Thân hình con mãng xà cuốn lại trông vô cùng đáng sợ, giờ đây nó lại còn múa may như con rồng, nhìn vào càng thấy đồ sộ khác thường. Lát sau lớp tường đá bị nó húc thủng, cửa hang được nới rộng, mãng xà ra sức xoay cái chui đầu ra ngoài, vảy của nó cọ sát lên vách động khiến cho cả khối đá bị dồn ép đến nứt toác.

      Mãng xà sau nhiều lần cố gắng đẩy được tảng đá chắn trước mặt ra ngoài, tôi cũng theo đó thoát ra, thấy “lão Dương” nằm trong đống đá vụn, cơ hồ toàn bộ thân thể đều bị đá đè lên, hơi thở hết sức mong manh. Nhìn thấy tôi, ho khan vài tiếng như muốn điều gì, nhưng miệng vừa mở máu theo khóe môi chảy xuống.

      Tôi kiểm tra thương tích của , thử di chuyển mấy tảng đá, nhưng vừa liếc mắt thấy nửa thân dưới của bị nghiền đến nát vụn, nỡ nhìn. Tôi thở dài, hỏi : “Ngươi…… Ngươi còn gì muốn nhắn lại nữa ?”

      liếc qua tôi cái, nghiến răng kéo từ trong khe đá ra cái ba lô lấy được của ông chủ Vương rồi ném cho tôi.

      Tôi nhận lấy ba lô, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. ho khan mấy cái, phun ra rất nhiều máu, sau đó cũng thêm gì nữa, nhắm nghiền hai mắt.

      Tôi dừng chút, muốn hỏi xem ngày hôm nay rốt cuộc trải qua những chuyện gì. Chợt nghe tiếng nổ “Uỳnh”, toàn sơn động rung chuyển mãnh liệt. Tôi ngồi còn vững, lảo đảo ngã vào vách đá, đỉnh đầu lại nghe liên tiếp những tiếng đá bị nứt vỡ kéo dài.

      Tôi giật mình kinh hãi, trong lòng thầm nhủ chẳng lẽ con cự xà bên ngoài lại bắt đầu đập phá tanh banh rồi sao, liền vội vã khom lưng bò ra khỏi động. Đúng lúc này “lão Dương” đột nhiên khàn khàn kêu tiếng:“Lão Ngô!”

      Tôi thoáng ngây người, biết còn muốn nhắn nhủ gì nữa. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy há miệng, còn chưa kịp lời nào bỗng nhiên khoảng đất chỗ nằm sụp xuống, những tảng đá đè bên bỗng rơi xuống ào ào như thác, trong tích tắc biến mất dưới đống đá vụn giống như lún vào vũng bùn sâu.

      Lòng tôi bàng hoàng kinh hãi, mơ hồ cảm thấy tim mình đau như xé. Nhưng trong tình thế này cũng còn thời gian mà điều hòa cảm xúc, tôi lăn vài vòng tránh những tảng đá rơi xuống, lựa thời cơ vọt ra khỏi động, nào ngờ sắp thoát ra rồi lại có bóng đen đâm sầm tới. Tôi vội vã lăn sang bên cạnh, cái bóng đen đụng vào vách đá làm rung chuyển cả khối núi, đá vụn bay tán loạn. Bỗng thân núi nứt ra cái khe, bắt nguồn từ chỗ tôi đứng kéo dài xuống dưới.

      Cú va chạm quá mức mãnh liệt khiến tôi khỏi cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ con mãng xà này chán sống rồi? Quay đầu nhìn lại mới biết phải như thế, chỉ thấy con mãng xà đen khổng lồ kia và con cự xà vảy bò ra từ thân cây thanh đồng quấn chặt lấy nhau, giao chiến đến khó phân thắng bại. Con cự xà vảy này lớn hơn rất nhiều so với con mãng xà kia, nhưng đánh nhau nãy giờ vẫn hề chiếm được thế thượng phong, hơn nữa cả hai con đều màu đen, nhất thời cũng phân biệt nổi con này với con kia, chỉ thấy hai luồng lốc xoáy màu đen ngừng quấn lấy nhau cây thanh đồng, cái đuôi quất loạn xạ khiến măng đá thạch nhũ bốn phía bay tán loạn lên như đạn pháo.

      Tôi chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào đáng sợ đến vậy, chỉ biết ngây người ra mà nhìn. Bỗng cái cái đuôi quất thẳng xuống ngay sát chân tôi, cả tảng đá nơi tôi đứng bị quất vỡ tan thành từng mảnh . Dưới tình thế cấp bách tôi gấp gáp với tay ra khắp xung quanh, lại ngờ mấy tảng đá bên cạnh đều bị đập cho lung lay, trong thoáng chốc tôi kịp bấu víu, thân thể liền ngã xuống vực sâu hun hút bên dưới.

      Trong vài phút đồng hồ mà mấy lần trải qua ranh giới sinh tử, lần này tôi kịp phản ứng, chỉ biết hét to tiếng. Chợt nghe bên tai có tiếng nước ào ào, tiếp theo toàn thân mát lạnh, xung quanh bỗng chìm trong tĩnh lặng, thân thể cứ thế ngã vào trong nước.

      Mẹ kiếp, nước ở đâu ra mới được chứ?

      Tôi cứ thế chìm xuống mặt nước sâu đến sáu bảy mét mới ngừng lại được, tư thế khi nhảy xuống nước căn bản thể điều chỉnh. Chợt nghe tiếng răng rắc ở cổ, biết gãy gập chưa. Cả người còn chút khí lực nào, thân thể cứ thế chìm sâu trong nước.

      Đúng lúc tưởng chừng mình chết chắc, bỗng có bóng người bơi tới từ phía sau lưng, nâng đỡ tôi, ôm tôi trồi lên mặt nước.

      Tôi quay đầu nhìn lại, ra là trợ lý Lương vẫn trốn trong hang động bên dưới. Chắc hẳn ta thấy mực nước ngừng dâng lên nên buộc phải chui ra, thấy có người rơi xuống nước bèn bơi tới kéo lên.

      Lên đến mặt nước, tôi quét mắt vòng, chỉ thấy vực sâu chúng tôi bò lên khi nãy biết từ bao giờ biến thành đầm nước. Trong đầm nước chảy thành dòng, là từ chỗ nào tuôn vào, mực nước vẫn dâng lên rất nhanh.

      Tôi nhìn quanh bốn phía, thầm nhủ trong lòng có lẽ ba năm trước khi bọn họ tới đây nơi này là đầm nước, chính vì thế mà họ thể trở về.

      Tôi bơi còn giỏi hơn trợ lý Lương, sau khi kéo tôi lên chính ta cũng mất hết khí lực, cứ chìm thẳng xuống nước. Tôi kéo ta đến bên cạnh cây thanh đồng, cũng muốn so đo chuyện trước kia với ta nữa, chỉ hỏi: “Ở đây xảy ra chuyện gì?”

      Trợ lý Lương ho khan vài tiếng rồi mới đáp: “Ngoài kia chắc chắn vừa có trận mưa tạo thành cơn lũ quét, đây là tượng thường thấy vào mùa này. Dòng lũ chảy xuống con sông ngầm mà chúng ta nương theo khi tiến vào đây, con sông kia chắc chắn phải thông với mấy cái hang động trong này. Cơn lũ khiến mực nước sông dâng lên, đẩy nước sông chảy ngược vào trong động! Chỉ cần cơn lũ quét qua , mực nước hạ xuống ngay thôi.”

      Trong lòng tôi thầm mắng tiếng, giờ chưa biết phải thoát ra bằng đường nào mà còn mấy chuyện tào lao vô bổ. Lại ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng cuộn màu đen khổng lồ vẫn còn quấn nhau đánh nhau hăng say, trong lòng thầm nghĩ ai da, giờ hai con rắn ẩu đả đến mức này, đợi lát nữa chúng nó rơi xuống nước chẳng phải nơi đây biến thành đầm rồng hang hổ chân chính hay sao, chúng tôi còn bị giày vò đến chết à?

      Còn chưa nghĩ xong, bên tai chợt nghe tiếng rít dài. Mãng xà đen khổng lồ gục ngã, rơi thẳng xuống nước, trong chốc lát bọt nước văng tứ tán, đầm nước quá rộng dâng trào mãnh liệt giống như nồi nước sôi.

      Ngay sau đó con cự xà cũng bò xuống theo cây thanh đồng, trợ lý Lương nhìn thấy đôi mắt màu tím cỡ bự của nó hoảng sợ tới mức cả người chìm hẳn xuống nước. Tôi kéo ta lên, ta vẫn còn run run: “Trời ạ! Thứ này sao lại xuất ở đây? Nó…… Nó là Nến Cửu (1) đó!”

      Tôi cảm thấy cái tên này sao mà quen quen, bèn kéo ta núp sau cây thanh đồng, hỏi cặn kẽ tình.

      Trợ lý Lương cắn đầu lưỡi thầm: “Nến Cửu chính là rồng, thời xưa còn gọi là Nến Rồng, thực chất là loài rắn độc cực lớn sống ở thời cổ đại. Đời vua Thuấn người ta bắt thứ này để lấy mỡ làm nến chiếu sáng, mấy ngàn năm trước tuyệt chủng, tại sao trong này vẫn còn con sống sót chứ?”

      Tôi chưa bao giờ nghe câu chuyện này, lập tức cảm thấy quái lạ. Nếu là loài vật tôi biết làm sao có thể tưởng tượng ra được, lẽ trong cái cây thanh đồng cổ thụ này con rắn độc khổng lồ còn sống sót từ thời viễn cổ?

      Trợ lý Lương tiếp lời: “Con Nến Cửu này lớn đến thế, biết sống bao nhiêu năm. có để ý , nhìn từ chỗ này chỉ có thể thấy con mắt của nó, mắt của Nến Cửu từ khi sinh ra nằm ngang như vậy rồi. Con mắt mà nhìn thấy hẳn là bản nhãn (mắt chính), ngoài ra còn có con mắt khác mọc phía tên là nhãn. Truyền thuyết ngàn năm rằng nhãn của Nến Cửu nối liền với địa ngục, chỉ cần bị nó liếc cái người đó lập tức bị ác quỷ nhập tràng, lâu ngày biến thành quái vật đầu người mình rắn.”

      Tôi chợt nhớ tới nét biểu cảm giống y như rắn độc của lão Dương, trong lòng bất giác ớn lạnh, bèn quay đầu len lén nhìn trộm, may mà Nến Cửu hoàn toàn chú ý đến chúng tôi. Tôi có cảm giác dòng chảy dưới đầm nước trở nên cực kỳ hỗn loạn, biết con mãng xà đen khổng lồ vẫn còn dưới đó, Nến Cửu nhìn chằm chằm xuống nước, có lẽ do sợ mãng xà kia đột ngột tập kích.

      Mực nước cứ ngừng dâng lên, chúng tôi càng ngày càng tới gần Nến Cửu . Trợ lý Lương cực kỳ căng thẳng, tôi tranh thủ quan sát phía đầu. đỉnh cái hang này hẳn là có lối thoát, chỉ cần mực nước dâng lên đủ cao, chúng tôi có thể theo lối đó mà thoát ra ngoài. Có điều biết mực nước còn dâng cao đến đâu, dù sao nơi này cũng rất gần đỉnh núi, khi qua trận địa thiên quan tôi để ý thấy quan tài có dấu vết bị thấm nước, điều đó chứng tỏ mực nước thể dâng cao hơn nơi đặt quan tài. Tôi thể biết chính xác nước dừng ở đâu, đành phải chờ xem nó dâng cao bao nhiêu hay bấy nhiêu.

      Tôi khẽ khàng lại suy nghĩ của mình với trợ lý Lương nhưng ta hoàn toàn để ý. Đúng lúc này chợt thấy mấy cái mặt nạ màu trắng nổi lên khỏi mặt nước, đó là xác của loài li cổ. Lòng tôi đột nhiên cảm thấy bất an, bèn cầm lên cái xem xét, chỉ thấy khoang miệng của nó trống rỗng, con sâu bên trong thấy đâu nữa.

      “Mẹ kiếp!” Tôi chửi thề tiếng, đột nhiên hiểu ra vì sao con mãng xà kia cứ trốn riết trong nước mãi chịu nổi lên. Tôi bật đèn pin chiếu thử xuống nước, chỉ thấy vô số con sâu trông giống như chân cua, số đeo mặt nạ, số còn lại chỉ có xác trần. Đám sâu này đồng loạt bám vào thân thể con mãng xà đen kia như những con đỉa, phủ trắng cả mảng đáy nước. Con mãng xà đen ngửa bụng lên trời, thân thể vẫn ngừng lăn lộn, nhưng ràng nó sao đuổi những con sâu này được. Nó đập người vào tảng đá, mặt nạ của mấy con sâu bị cọ sát mà rơi xuống nhưng thân sâu vẫn bám chặt người nó, trông cổ quái dị thường.

      Có mấy con sâu có chỗ bám chân, đành bơi bơi vòng quanh thân rắn, động tác vô cùng nhanh nhẹn. may, vừa nhìn thấy ánh đèn pin trong tay tôi, đám sâu đột nhiên bảo nhau ngừng lại hết, sau đó nhanh chóng dứt ra khỏi con mãng xà. Tôi còn chưa kịp phản ứng trước mắt hoa lên, cả đám sâu nhào tới toan bao vây lấy tôi, trông như đàn cá biển khổng lồ.

      Đám sâu này bơi cực nhanh, tôi vừa thấy tình hình bất ổn kịp phản ứng nữa. Dưới tình thế cấp bách, tôi lui về phía sau, cắn mạnh lên lòng bàn tay mình cái. Chính bản thân tôi cũng hiểu vì sao mình lại tự cắn cách dứt khoát như vậy, chỉ thấy máu tươi tuôn ra ào ào, tôi vẫy vẫy tay mình trong nước để máu tan đều.

      Hình như đám sâu sợ máu của tôi, vừa nhào tới trước mặt tôi tản ra xa, dám lại gần. Đàn sâu màu trắng vây trước mặt tôi thành bức tường kín, tôi thậm chí còn mơ hồ cảm thấy chúng nó xếp thành hình giống như mặt người.

      Trợ lý Lương sợ khiếp vía, nên lời, mực tìm cách trèo lên cây thanh đồng. Tôi biết ở lì trong nước cũng phải kế lâu dài, bèn thò đầu lên mặt nước. Ngoảnh đầu nhìn lại, Nến Cửu phát ra chúng tôi, cái đầu rắn khổng lồ quay về phía này. Con mắt màu tím của nó nhắm lại, thay vào đó là con mắt đỏ ngầu như máu biết mở ra từ khi nào, nhìn chằm chằm vào chúng tôi đầy vẻ oán độc.

      ———————————————————————-

      (1) Nến Cửu : Vì là loài rắn trong truyền thuyết nên em nó có rất nhiều phiên bản, đây là trong số đó:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Thoát ra
      Editor: Biển Bạc


      Beta: Earl Panda


      ~0O0~


      Con mắt đỏ ngầu ấy giăng đầy tơ máu phập phồng, trông ma quái dị thường. Tôi vừa nhìn vào lập tức cảm thấy linh hồn mình như bị hút ra, đầu óc quay cuồng choáng váng và buồn nôn khủng khiếp, vội xoay mặt chỗ khác.

      Trợ lý Lương cứ như bị trúng tà, mắt nhìn chằm chằm vào huyết nhãn kia, hề nhúc nhích, tôi gọi ta hai tiếng mà chẳng hề có phản ứng gì.

      Trợ lý Lương từng “Nến Cửu ” là con mắt quỷ dẫn lối đến địa ngục, tôi dám chắc có gì đó bất thường, vội lấy tay vốc nước dội về phía ta.

      biết có phải do Nến Cửu đột ngột tiến về phía trước để thăm dò hay , vốc nước kia xui xẻo thế nào lại chẳng tạt lên người trợ lý Lương mà ập xuống đầu nó.

      Nến Cửu bị vốc nước làm cho hoảng hồn, liền nhắm mắt lại, đầu rắn rụt về phía sau, chuẩn bị phát động tấn công. Tôi nhanh chóng nấp sau cây thanh đồng, đầu rắn liền đập vào thân cây, khiến mấy cành cây cong oằn cả lại. Lúc này, tôi chợt nhớ tới cái ba lô lấy ở chỗ “lão Dương”, bên trong có thể có vũ khí gì đó, vội vàng lật ba lô ra trước mặt.

      Trong ba lô của chắc chắn có súng, nhưng tôi nhớ có vài cái ngòi nổ mà bọn vốn dùng để phá tường mộ, lúc này tôi tay tấc sắt, có thứ gì đó đủ sức gây uy hiếp cũng tốt.

      Nến Cửu trườn mình vòng qua cây thanh đồng rồi quay ngược trở lại, tôi vừa di chuyển để tránh khỏi tầm mắt nó, vừa bò lên , tay cầm ba lô bắt đầu lục lọi.

      Trong ba lô có đủ thứ đồ linh tinh, tôi lôi hết thức ăn ra ném xuống nước, đến khi lấy ra được thứ mà tôi nghĩ là ngòi nổ mới ngớ người ra. Mẹ nó chứ, lúc nãy chỉ xem qua loa, giờ mới biết cái bó đó hóa ra lại là mớ nến màu đen.

      Lúc này con rắn bò đến gần, thấy tôi, nó lại ngẩng cổ lên bày ra tư thế tấn công.

      Tốc độ tấn công trung bình của rắn chỉ chừng phần tư giây, con này dù có hơi to xác tẹo nhưng xem ra cũng chẳng chậm hơn là mấy. Tôi vừa thấy chỉ cần chần chờ thêm giây nữa thôi là xong đời, vội xách ba lô nhảy thẳng vào trong nước.

      Nhưng tôi rơi xuống vẫn quá chậm, bóng đen chợt nháng lên, con rắn phóng ra đớp lấy tôi ngay , sau đó thân rắn cuộn lại định quấn lấy tôi.

      Tôi sờ soạng lung tung trong túi, đột nhiên mò được khẩu súng báo hiệu của mấy người kia, nhất thời tay chân luống cuống, liền bóp cò theo bản năng, ba lô bị bắn thủng lỗ lớn. Trong lúc hỗn loạn tôi cũng biết có phải đạn tín hiệu phát nổ trong miệng rắn hay , chỉ cảm thấy gan bàn tay nóng lên, sau đó trời đất quay cuồng.

      Tôi rơi tòm xuống nước, lúc trồi lên thấy đạn tín hiệu cháy sáng chói lòa trong miệng con Nến Cửu . khí tràn ngập mùi sáp, hơn nữa, hiểu vì sao toàn thân nó cũng bắt đầu bốc khói.

      Mỡ trong cơ thể loài rắn này cực kì dễ cháy, nếu người xưa chẳng săn chúng về để làm nến, nhưng ngờ lại dễ cháy đến mức này, rốt cuộc thứ chảy trong cơ thể nó là chất gì đây?

      Nến Cửu đau đớn điên cuồng, còn chú ý đến bọn tôi nữa. Nó quằn quại ngừng, cái đuôi khổng lồ đập vào vách đá, đó liền xuất khe nứt lớn. Nó lại quật thêm vài cú, từ khe nứt lớn bắt đầu xuất nhiều khe nứt hơn lan rộng ra, cả ngọn núi ngừng rạn nứt, dường như hang động có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

      Tôi biết Nến Cửu có chết dễ dàng như vậy hay nên vẫn tiếp tục lục lọi trong ba lô, thấy còn gì hữu dụng mới ném nó xuống nước. Đột nhiên dòng nước bắt đầu chảy xiết, nước đầm ồ ạt tuôn qua cái khe bị Nến Cửu phá vỡ.

      Hệ thống hang động trong lòng núi này chằng chịt dễ sợ, xem tình hình này khối núi đằng sau khe nứt cũng bị xuyên thủng mất rồi, biết nước thoát ra ở nơi nào. Cuối cùng, tôi thoáng nhìn lượt xung quanh cây cổ thụ thanh đồng tìm trợ lý Lương, nhưng chẳng thấy ta đâu cả, chỉ thấy mấy tảng đá bắt đầu xuất những dòng nước phun ra ầm ầm rồi đổ sụp xuống từng khối đá lớn. Nến Cửu càng nổi điên mà vùng vẫy loạn xạ, tôi vội vàng lùi về phía sau đoạn, ngay lập tức bị dòng nước cuốn vào trong khe nứt.

      Khe nứt rất sâu, bên trong tối đen như mực, vì đây là khe nứt do sụt lở mà thành nên vách đá bên trong rất lộn xộn lắt léo, tạo nên ít xoáy nước. Tôi quay cuồng va chạm tung tung beng cũng miễn cưỡng cảm thấy mình bơi về phía trước.

      Lòng vòng khoảng mười mấy phút, tôi bỗng có cảm giác rơi tự do, sau đó thân thể rơi vào trong nước, vội vùng vẫy ngoi lên. Lúc này mới phát mình bị dòng nước đẩy đến chỗ con sông ngầm ban đầu. Dòng nước ở đây chảy xiết hơn rất nhiều so với lúc đầu chúng tôi nhìn thấy, hẳn là giống như trợ lý Lương từng , bên ngoài trận mưa lớn.

      Tuy dòng nước chỗ này chảy rất xiết nhưng có nhiều xoáy nước như trong khe đá ban nãy, hơn nữa nhiệt độ nước cũng khá ấm, tôi gắng gượng cũng có thể điều khiển được tay chân mình, trong bụng bắt đầu nhẩm tính đến tình huống tiếp theo.

      Mạch nước ngầm này chảy từ cao xuống, biết chảy đến tận đâu, nếu dẫn sâu xuống mấy chục mét tôi cũng hết ý kiến. Nhưng dựa theo phương hướng ban đầu, nếu có nhiều thay đổi, tôi đoán là mình bị đẩy đến nhánh sông chúng tôi vượt qua khi mới đến đây .

      Tất nhiên điều kiện tiên quyết là đường phải thẳng tắp suôn sẻ. Tôi căng thẳng nhìn về phía trước, chỉ e xuất nhánh rẽ nào đó. Bất chợt, tôi thấy vách đá của con sông ngầm thấp thoáng có hình khắc gì đó.

      Nhìn tình trạng bào mòn của vách đá, có thể thấy con sông ngầm ở đây có tuổi đời tương đương với ngọn núi này, những hình vẽ đó chắc hẳn được khắc lên từ rất lâu rồi. Tôi tranh thủ ôm lấy nhũ đá mọc xuống từ đỉnh để dừng lại. Vừa dùng đèn pin rọi lên, tôi lập tức sợ đến ngây người.

      Tất cả hình khắc vách đá hai bên sông ngầm đều giống hệt những thứ chúng tôi nhìn thấy trong quan tài ngọn cây thanh đồng. Những hình khắc nối tiếp tạo thành bức tranh dài, có vài chỗ phai mờ nhưng phần lớn vẫn còn nguyên vẹn, đường nét điêu khắc tinh xảo, hoa văn thanh thoát, mỗi bức mỗi vẻ đều sống động như .

      Tôi thoáng nhìn qua, chỉ biết rằng những hình khắc này miêu tả quá trình tế lễ cây thanh đồng của dân tộc thiểu số thời cổ đại, cảnh tượng trong đó vô cùng sinh động. Có tấm phù điêu khắc họa hình ảnh cái cây thanh đồng khổng lồ kia treo đầy thi thể nô lệ, máu của họ xuôi theo nhưng đường rãnh thân cây rồi hợp thành dòng mà chảy xuống dưới. Có tấm lại là hình ảnh người ta ném xác nô lệ vào trong cây thanh đồng.

      Phần lớn phù điêu ngập trong nước, phần chân hầu như bị nước xói mòn, xem ra lúc chạm khắc những bức vẽ này nơi đây hề ngập nước.

      Theo như những hình khắc nơi đây, lễ tế cây thanh đồng có quy mô rất lớn. Tôi ngắm nghía hết lượt, càng xem càng cảm thấy kỳ lạ, có vài cảnh được miêu tả phù điêu lại hề giống cảnh cúng tế khiến tôi tài nào hiểu nổi.

      Trong đó có bức phù điêu mô tả cảnh người xưa đem rót ít chất lỏng gì đó vào thân cây thanh đồng. Trong những bức tiếp theo, có thứ nhìn giống hệt như con “Nến Cửu ” vừa nãy trườn ra từ trong cây thanh đồng, sau đó, rất nhiều người ăn mặc như những chiến binh mang cung tên giáo mác bao vây xung quanh nó, ràng đây là cuộc săn.

      Dựa theo những gì tôi biết cây thanh đồng này hẳn là loại biểu tượng thần quyền đặc biệt vào thời cổ xưa, còn “Nến Cửu ” trong cây thanh đồng kia được coi là loại Rồng vào thời xưa. Trong vài bản ghi chép, “Nến Cửu ” thậm chí còn được sáng ngang với Bàn Cổ (nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc), nên được người ta xem như thần thú mà cúng bái, nhưng nếu là thế tại sao những người ở đây lại săn nó chứ?

      Tôi lại tiếp tục quan sát, hy vọng có thể tìm ra câu trả lời. Tiếp đó là vài bức hình mô tả những nghi thức, tôi thấy tất cả những người cổ đại ấy đều mang mặt nạ, khuôn mặt đờ đẫn, nhưng giữa mỗi tấm phù điêu luôn có người được điêu khắc cực kỳ vạm vỡ. Nhìn dáng vẻ và phục sức của người này, tôi có thể khẳng định ta chính là thủ lĩnh của bọn họ, hơn nữa người này còn là nguyên bản của pho tượng mà tôi nhìn thấy ở vách núi giữa Giáp Tử Câu.

      Phần đầu của pho tượng bị phá vỡ, lúc ấy tôi cảm thấy có gì đó hợp lý, nhưng mạch đến tận đây vẫn thấy phần đầu của người này đâu cả, bây giờ có thể quan sát kỹ lưỡng.

      Tôi ôm chặt phần chóp nhũ đá, tiến gần đến phần nham thạch phía , phủi sạch những vết bẩn đó rồi quan sát.

      Hình ảnh người thủ lĩnh trong bức phù điêu gần như lớn gấp đôi những người khác, giống như người khổng lồ. Nếu suy nghĩ vừa rồi của tôi là đúng, những hình khắc ở đây đều dựa theo tỉ lệ thực vị thủ lĩnh kia có lẽ thực rất cao lớn.

      Nhưng kì lạ, trong toàn bộ những tấm phù điêu này, cổ người thủ lĩnh đều mọc cái đầu rắn, trông giống như mang mặt nạ hay gì đó tương tự.

      Mặc dù tôi có kiến thức căn bản về khảo cổ, nhưng để đánh giá vấn đề này cần có kinh nghiệm và hiểu biết sâu rộng. Mà tôi chẳng có manh mối gì cả, chỉ biết là xét theo ý nghĩa của bề mặt những tấm phù điêu này, tôi cảm thấy suy đoán lúc đó của trợ lý Lương dường như có chút sai sót. Cây thanh đồng này đơn giản chỉ dùng để tế lễ, mà còn là nơi tiến hành nghi thức săn bắn nào đó, những nô lệ bị hy sinh kia có thể chính là mồi nhử để dẫn dụ “Nến Cửu ” chui lên khỏi lòng đất.

      thân cây thanh đồng mọc sâu đến đâu, con “Nếu Cửu ” hẳn là sống tít dưới lòng đất, làm sao nó có thể tồn tại dưới độ sâu như vậy phải là chuyện tôi có thể nghiên cứu được. Tôi chỉ tò mò biết vì sao những người thời cổ đó lại tổ chức cuộc săn “Nến Cửu ” rầm rộ đến như thế?

      Những hình khắc vách đá cho tôi câu trả lời. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy chỉ là quang cảnh buổi lễ long trọng, còn “Nến Cửu ” sau khi bị bắt được xử lý như thế nào cũng thấy khắc ra.

      nắm được điểm then chốt, tôi thấy mực nước vẫn có chiều hướng dâng cao lên, đành phải buông tay tiếp tục trôi xuôi theo dòng chảy.

      Chiếu sáng hồi lâu, ánh đèn pin dần dần yếu , cuối cùng yếu đến mức hoàn toàn thấy gì nữa. Tôi đành dứt khoát tắt , thuận theo dòng chảy mà di chuyển trong bóng tối.

      Khoảng thời gian này trải qua vô cùng khó khăn, mấy lần tôi rơi xuống vài thác nước , tuy nguy hiểm đến tính mạng nhưng khó tránh va đập đến bầm tím mặt mũi. Khoảng hơn giờ sau, tôi còn biết xung quanh mình là gì nữa, cũng biết mình muốn đến đâu.

      Tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cũng biết vừa rồi mình có đổi hướng hay lọt vào chỗ rẽ nào hay , nếu như phán đoán sai lầm, chừng bây giờ tôi bị cuốn vào con sông ngầm sâu vô tận, cũng biết con sông này thông đến tận đâu, chẳng lẽ nó dẫn tới tầng đất sâu thẳm nơi “Nến Cửu ” sinh sống?

      Đó rốt cuộc là nơi nào, suy cho cùng, chừng lại là lăng mộ đế vương nào đó nằm sâu bên dưới con sông ngầm, đó cũng là ý kiến hay.

      Ngay vào lúc tôi còn miên man suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy phía trước lóe lên tia sáng. Toàn thân tôi chấn động, liền đó bên tai nghe tiếng nước chảy ầm ầm, tôi thầm mừng rỡ, biết phía trước nhất định có lối thoát. mười mấy tiếng đồng hồ được nhìn thấy ánh sáng tự nhiên, tôi quẳng đèn pin rồi bơi về phía trước.

      Tôi bơi rất nhanh, chỉ vài phút sau trước mắt lóe sáng, sau đó là mảng chói lòa, tôi còn nhìn thấy gì nữa. Trong lòng tôi gào thét, đấy là do thị giác kịp thích nghi sau thời gian dài nhìn thấy ánh sáng. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, cảm giác quen thuộc truyền đến từ bên dưới.

      Lại là rơi tự do! Lại là thác nước!

      Hơn nữa, dựa vào sức nước chảy cùng với thanh từ bên dưới truyền lên, thác nước này chắn chắn hề . biết chờ tôi bên dưới là gì, nếu tôi cụng đầu chết vì nước quá nông quá oan uổng.

      Bên tai tôi hàng trăm thứ thanh gào thét, trong chớp mắt, thị lực vẫn chưa kịp hồi phục, tôi ngã cắm đầu vào trong nước.

      Trong khoảnh khắc tôi vừa duỗi tay ra, bàn tay chạm phải tảng đá. xong rồi, nước quá nông! Tôi vừa mới nhận ra điều này đầu đập vào thứ gì đó, trước mắt tối sầm, còn biết trời trăng gì nữa.

      ——————————————————————————

      Cuối cùng phần 3 cũng hết, sau bao ngày đêm bị túm áo đòi nợ mình có thể thở phào rồi ~ Tuy nhiên phần 3 nếu kết ở đây hơi cụt, có lẽ mọi người vẫn còn thắc mắc số phận bạn Tà sau khi rơi xuống thác nước ra sao, nên mình edit thêm chương 1 phần 4 cho cái kết của phần 3 được trọn vẹn, sau đó nghỉ ngơi thời gian. Mọi người nhớ chờ nốt chương này nhé :”>

      Về câu hỏi nhóm có drop Đạo mộ thành là mình biết, căn bản hết phần 3 có thể nhóm tạm thời drop Đạo mộ, thời gian sau nếu trở lại nhiều khả năng tụi mình tiếp tục làm phần 8 chứ phải phần 4, bởi vì phần 8 nhiều hint nhất và cũng là phần được xuất bản sau cùng. Cũng cần thêm là sở dĩ phần 3 bị ngâm dấm quá lâu phần cũng do Tiểu Ca xuất , nhưng phần 8 khác, những xuất thường xuyên mà còn bắn hint ầm ầm nên nếu làm tốc độ chắc chắn nhanh hơn phần 3 rất nhiều. Cuối cùng tuy dạo này nhóm mình nhận thêm người mới nhưng riêng pj Đạo mộ vẫn cần người, cho nên nếu bạn muốn chung sức edit phần 8 hint-như-xối-vào-mặt cứ liên hệ group fb của nhóm như thường =D

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :