Đạo Mộ Bút Ký Tập 2: Nộ Hải Tiềm Sa - Nam Phái Tam Thúc (Trinh Thám - Kinh Dị 46c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19 Bình sứ
      Editor: Tiểu Phong Hoa


      Beta: Thanh Du


      *****


      Xác rữa thông thường đều là những xác chết được ngâm trong nước hoặc chôn cất ở nơi có độ ẩm cao hoặc trong bùn nhão, lớp sáp là do chất khoáng cùng với chất béo trong thi thể lâu ngày ngưng kết mà thành.

      Tôi lần theo dấu chân, phát chúng kéo dài thành đường dẫn tới tận góc phòng, lộ ra chiếc bình sứ Thanh Hoa Vân Long áp lưng vào góc, lòng có chút hồi hộp.

      Người ta Diêm Vương dễ xử, tiểu quỷ khó đùa, chẳng lẽ ở đây lại có bánh tông non? Tôi với Bàn Tử: “ nhìn xem, vết chân này có có về, lẽ…”

      Mới được có nửa, Bàn Tử khoát tay chặn họng, ý bảo tôi im lặng. Tôi quay lại, đập vào mắt vẫn chỉ là cái bình sứ, bỗng có cảm giác run run.

      Bàn Tử : “Thứ đó nấp phía sau đấy…”

      Trương hói cởi dở trang bị đến dây lưng ngừng lại, xách bình dưỡng khí đến hỏi Bàn Tử: “Cái gì thế?”

      Bàn Tử bị làm phiền liền rủa: “Bánh tông chứ gì nữa!”

      Gã đần mặt: “Bánh chưng? Bánh chưng chay ngũ vị của Gia Hưng ấy à?”

      Bàn Tử lắc đầu rồi quyết định lờ gã luôn. Tôi hỏi : “ chắc đấy? Xưa nay tôi chưa từng thấy cái bánh tông nào như vậy.”

      Bàn Tử đáp: “Chịu, nhưng mặc xác có phải bánh tông hay , chúng ta cũng phải nhìn cho , bằng đúng là tai họa, đấu đổ xong cũng chẳng ăn ngon ngủ yên được.” Dứt lời nâng súng hơi lên tay, ngoắc ngoắc tôi. Tôi muốn tí nào, đương nhiên là lắc đầu.

      Bàn Tử thở dài sườn sượt, đành phải quay ra gọi Trương hói thay thế. Trương hói lần đầu tiên vào đấu phấn khởi ra mặt, vội vã học theo bộ dạng Bàn Tử tới, hai người tạo thành thế vây sườn, rón rén tiếp cận bình sứ Thanh Hoa.

      Tuy tôi sợ khiếp vía nhưng cũng thể trưng ra vẻ hèn nhát yếu đuối trước mặt phụ nữ được, đành thủ thế, vừa bám càng Trương hói vừa cẩn thận thăm dò xung quanh.

      Chúng tôi nhón chân từng bước, e sợ có thứ quái vật gì đó thình lình nhảy xổ vào mặt. Bàn Tử lia đèn pin chiếu vào bình sứ, nhưng cái bình rất lớn nên thấy gì cả, lại giơ nòng súng lên chọc chọc. Hành động của làm tôi nhịn được cười, y hệt như hồi bé tôi vẫn bắt chồn vậy. chọc liền năm sáu phát vẫn chẳng có động tĩnh gì, lúc đấy gan mới lớn thêm được thêm chút, hùng dũng tiến lại gần, hứ tiếng rồi gào lên ông ổng: “Mẹ nó chứ, có mỗi cái hòm gỗ mục trống hoác, hại ông mày sợ đứng tim!”

      Chúng tôi cũng tiến gần hơn xem xét, thấy chiếc quan tài trẻ con chỉ bằng hộp đàn vĩ cầm khắc hình đôi phượng, nắp quan bị lật sang bên, lớp quan màu trắng bên trong được bảo tồn rất tốt, có điều thi thể mất tăm, chẳng trách Bàn Tử nghĩ đây là cái hòm. Tôi lên tiếng: “ phải hòm, mà là loại quan tài.”

      Bàn Tử ban đầu còn ngờ vực nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, liền hỏi: “Ý cậu đây là quan tài của cái bánh tông non đó sao?”

      Tôi gật đầu rồi tỉ mỉ quan sát, phát thân quan tài có vài lỗ thủng, từ đó có vệt đen sì kéo lê xuống tận mặt đất. Xem ra thứ chất lỏng chảy ra từ mấy cái lỗ ấy, cảnh tượng này hình như ông nội cũng từng nhắc tới trong bút ký.

      Bàn Tử lấy đèn pin soi kỹ cả trong lẫn ngoài, thở dài não ruột: “Nhìn kiểu dáng của cỗ quan tài này, chắc chắn người đứa đầy bảo vật. Tiếc quá tiếc quá, biết cái thi thể chết tiệt đó chạy rông đằng nào rồi, tóm được phải xử luôn, biết đâu lại moi được vài viên trân châu.”

      Tôi đương nhiên đồng tình. Trẻ con chết yểu hoặc bị đem bồi táng, trong quan tài luôn có cả đống đồ quý, hơn nữa hầu như tất cả đều đeo mình thi thể. Đặc biệt là trong bụng trẻ bồi táng lúc nào cũng có viên ngọc chống phân hủy, giá trị khỏi phải bàn.

      Chúng tôi nhìn quanh quất xem có dấu vết nào của thi thể , bốn phương tám hướng đều dò xét nhưng mẩu vụn cũng có, xem chừng bị tên trộm mộ nào đó đánh cắp ra rồi.

      Bàn Tử vẫn ấm ức lắm, mực muốn lục lọi cái quan tài thêm lần nữa nhưng tôi có linh cảm lành, vội kéo lại: “Quan tài này có gì đó bất thường, đơn giản là để mai táng người chết đâu. đừng có dại mà đụng vào.”

      Bàn Tử cười khẩy: “Thi thể còn đếch sợ nữa là cái quan tài nhép. Cậu sợ cái gì, sợ cái quan tài nhảy dựng lên đợp tôi phát à?”

      A Ninh can: “Mục đích chúng ta đến đây phải là khoắng minh khí ra ngoài đâu nhé. Bây giờ cần phải tập trung lực lượng đánh nhanh thắng nhanh, còn mau đến mộ chính , cứ cà kê mãi lãng phí thời gian.”

      Bàn Tử tự biết mình đuối lý cũng cãi chầy cãi cối nữa. Chúng tôi cẩn thận chỉnh trang lại đồ lặn, Bàn Tử đeo ba lô lên lưng, bỗng quay ra nhìn tôi, khóe miệng giật giật rồi lại thôi, giống như có điều muốn tiện mở mồm. Tôi thở dài mắng: “Mẹ nó chứ, muốn gì toẹt ra . Sao nào?”

      Bàn Tử : “Mấy người xem, có khi nào cái bánh tông non kia chui vào trong bình sứ rồi ?”

      Tôi nhìn cái bình sứ, giật mình nhận ra đúng là có khả năng này.

      Bàn Tử hơi đỏ mặt: “Khi nãy tôi nghe được tiếng động từ phía cái bình, hình như là từ bên trong vọng ra. Tôi còn tưởng mình nghe lầm, bánh tông cũng chẳng phải con chuột mà chui tọt vào vại như thế, nhưng đến giờ vẫn bỏ được ý nghĩ đó.”

      Tôi biết thừa thằng cha này chắc còn đem lòng tương tư đám bảo vật đeo đầy mình thi thể, muốn đểu vài câu, bất thình lình cái bình “cốp” tiếng lăn quay ra mặt đất. Tôi ngây cả người, lòng rủa thầm, đừng bảo là tên kia quá chuẩn nhé.

      Cả bốn người cứng miệng thốt ra được câu nào, căng thẳng dán mắt vào cái bình. Ban đầu nó còn xoay tròn tại chỗ, sau đột nhiên lộc cộc lăn về phía chúng tôi.



      Chương 20 Hành lang
      Editor: Biển
      Beta: Miên Hoa Tử


      ~oOo~


      Vừa rồi tôi chỉ lo tập trung toàn bộ chú ý vào cái quan tài nên nhìn kỹ bình sứ này, vội vàng lui lại mấy bước. Cái bình kia lảo đảo lăn vài vòng rồi thay đổi phương hướng, lăn về phía cửa đá dẫn ra hành lang, cuối cùng “Keng” tiếng va vào khung cửa, ngừng lại.

      Mấy người chúng tôi trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ thực như Bàn Tử , trong đó có bánh tông?

      Chúng tôi đần mặt ra dễ đến nửa phút, ai dám tùy tiện tiến lên, Bàn Tử hạ giọng, : “Mọi người, cái bình này đúng là có chút ma quái. Hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường, cứ cho nó mấy mũi lao?”

      Tôi tất nhiên tán thành, giọng : “Ngàn vạn lần được, trước hết cứ xác định nó rốt cuộc là cái gì hẵng bàn tiếp!”

      Tôi như vậy, trước hết là do nhìn ra được bình sứ lớn này là đồ sứ Thanh Hoa có từ thời Nguyên-Minh, nhất định là món đồ quý giá, hơn nữa kích cỡ lớn như thế này, thế giới chẳng còn lại mấy cái, chỉ sợ đập cái này là còn cái thứ hai. Hơn nữa, biết bên trong rốt cuộc có thứ kỳ quái gì, nếu quả là bánh tông như lời Bàn Tử khó tránh khỏi trận đánh nhau, vừa rồi tôi ở dưới nước tiêu hao rất nhiều thể lực, nếu có đánh nhau chắc chắn là chạy nổi.

      Nhưng tại chúng tôi ở trong cổ mộ sâu hơn mười mét dưới đáy nước, khí trong này biết có thể duy trì được bao lâu, nếu còn giằng co nữa đối với chúng tôi cũng chẳng có gì tốt. Trong tình thế này, tiến tới hay lùi lại cũng rất khó lựa chọn, tôi nhất thời lại nghĩ ra chủ ý gì, cuống đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

      Lúc này Bàn Tử thấy tôi do dự bèn : “Chúng ta cũng thể chắc chắn bên trong đúng làmột cái bánh tông, chỗ này thông với biển, chừng là tôm cua gì đó chui vào thôi, việc gì phải đứng đây tự mình dọa mình, cứ qua xem kỹ rồi .”

      A Ninh lắc đầu: “Mục đích chính của chúng ta là tiến vào mộ chính, đừng ở đây lãng phí thời gian, tôi thấy chúng ta tránh được gì cứ tránh, tìm thử xem có lối ra ở chỗ nào khác .”

      Tôi thấy đây cũng là cách hay, lập tức kiểm tra lượt khắp trong phòng phụ, tiếc là nơi này vừa nhìn qua thấy ngay là chẳng có cánh cửa nào khác, cũng có cái lỗ nào để chúng tôi có thể chui qua.

      Bàn Tử có vẻ còn kiên nhẫn, : “Chuyện đến nước này, tại nếu phải dốc bình này ra xem là quay trở về chứ bây giờ còn lối nào khác, nhưng mà tôi với mấy người từ trước rồi, đến được tận đây rồi mà còn bị cái cái bình dọa chạy về, Vương Bàn Tử tôi đây mặc kệ!”

      Tôi nhìn biểu tình của A Ninh, thấy ấy vô cùng kiên quyết, Trương hói chẳng tiếng nào, biết trong đầu gã nghĩ gì nữa, ba người bọn họ đều nhìn tôi giống như trưng cầu ý kiến.

      Trong lòng tôi vẫn chưa có quyết định ràng, thầm nhủ nếu tùy tiện xông qua tất nhiên là ổn lắm, nhưng Bàn Tử cũng có lý, những thứ gặp phải trong cổ mộ này đa phần đều là chúng tôi tự mình dọa mình cả. Nhìn ánh mắt kiên quyết của A Ninh, tôi khỏi mềm lòng: “Được rồi, tới đâu tính tới đó vậy, nếu bình an vô coi như xong, còn nếu đụng phải thứ cứng đầu, tay chúng ta còn 4 mũi lao, việc gì phải sợ nó!”

      Bàn Tử vỗ vỗ vai tôi tỏ vẻ khích lệ, tôi cầm lấy khẩu súng, mở chốt an toànrồi nhắm vào cái bình kia. Bàn Tử xung phong dẫn đầu, bốn người chúng tôi áp sát mép cửa, dè dặt tiến vào bên trong.

      Tôi cũng phải là vô cùng sợ hãi, chỉ cảm thấy hơi có chút căng thẳng, người lại mặc đồ lặn, mồ hôi thấm ra được, khó chịu muốn chết.

      Ngay tại thời điểm chúng tôi có thể nhìn thấy được thứ nằm trong bình, đột nhiên thanh vang lên, cái bình kia bỗng chuyển mình lăn lông lốc, trong tích tắc máu trong người tôi dồn hết lên não, suýt nữa bóp cò.

      Bàn Tử giật mình lùi lại hai bước, vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi đừng cử động, chỉ thấy bình sứ kia đột nhiên tiếp tục lăn, lần này nó vẽ thành đường vòng cung, lộc cộc lộc cộc lăn vào hành lang tối đen. Chúng tôi nghe thấy thanh đó lăn rất xa mới lại “Keng” tiếng đụng vào cái gì đó rồi biến mất.

      Chúng tôi lập tức tiến vào, bên trong tối đen như mực, tôi dùng đèn pin rọi sáng, chỉ thấy đây là lối thẳng lát đá cẩm thạch trông vô cùng đơn giản, bên trong hầu như có thứ gì ngoài hai rãnh đèn mặt đất, đó cứ cách 1m lại có chân đèn, ở đầu kia hành lang có cánh cửa ngọc, mà hai bên trái phải đều có cánh cửa hơn, tổng cộng là 3 cái, tất cả đều mở rộng, xem ra là có người vào đó, còn cái bình kia dừng lại giữa cánh cửa bên trái, nằm bất động.

      Lần này tôi thực cảm thấy có chút kỳ lạ, hành động của cái bình này có vẻ giống như là muốn dẫn đường cho chúng tôi, chỉ thiếu điều thêm câu “follow me” nữa thôi. Đây nhất định là kiểu hành vi có ý thức, chẳng lẽ thứ trong cái bình này phải bánh tông mà là con quỷ?

      Tôi nhìn gã Trương hói, cũng nhìn ra là gã căng thẳng hay sợ hãi, tôi đành ra suy nghĩ của mình, Bàn Tử nghe qua cảm thấy có lý, khỏi hít hơi khí lạnh: “Điều cậu vừa ra cũng khá có lý, ban nãy tôi cũng cảm thấy thứ này lăn như vậy, quả thực rất giống với quả bóng bowling.”

      Tôi thầm cười khổ, Bàn Tử thấy tôi có hơi do dự, còn thêm: “Nếu như đến được đây rồi, chúng ta đừng có ở chỗ này mà do dự tới lui nữa, cứ cùng nhau qua đó xem thử nó có mục đích gì, dù sao tới là đao, lùi lại cũng là đao.”

      Mọi người gật đầu, Bàn Tử vỗ vỗ tôi, : “Đường qua cánh cửa đá trơn bóngkia thông thường hay có cạm bẫy, Ngô lão đệ cậu xem thử xem nơi này có vấn đề gì ?”

      Tôi tự biết mình làm mình chịu, gật gật đầu, liền dùng đèn pin rọi mặt đất, hành lang này được lát bằng nhiều miếng đá , rất có khả năng che giấu cơ quan nguy hiểm bên dưới. Tôi nghĩ nếu chú Ba qua nơi này, cơ quan nếu có dù bị phá hỏng cũng bị kích hoạt rồi. Nhưng lỡ như phải vậy là phiền phức. Tôi nhắc nhở bọn họ vài điều, sau đó xốc lại ba lô tự mình dẫn đầu tiến lên phía trước.

      Muốn tránh né cơ quan, tốt nhất là cứ áp người sát vào vách tường, nhưng hai bên Hành lang này có hai rãnh đèn, trong đó tối đen biết có giấu thứ gì , chúng tôi chỉ có thể lò dò dọc theo con rãnh.

      Tôi bảo bọn họ cần đặc biệt chú ý cảm giác dưới chân, nhưng ra ngay chính bản thân tôi cũng nhận ra đầu mối gì, mỗi bước đặt xuống nặng thế nào, nhanh chậm ra sao đều phải chú ý kỹ càng, những thứ này đều đúc kết từ kinh nghiệm, tôi thể nào có được, thế nên càng lại càng thêm luống cuống.

      Cứ hốt hoảng lo lắng liền mấy mươi bước như vậy, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, mấy người sau thấy tôi khẩn trương như vậy cũng hoảng theo, Bàn Tử : “Xem ra công tác dò mìn này đúng là dễ dàng gì, tiểu đồng chí, nếu cậu mệt quá chúng ta cứ nghỉ ngơi chút ?”

      Tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà tranh luận với , chỉ : “Đừng có làm ồn, tôi mà phân tâm là cả bọn cùng chết đó!”, chưa dứt lời, dưới chân tôi đột nhiên rung lên, nhìn lại chỉ thấy phiến đá dưới chân A Ninh bị lún xuống dưới, ấy hoang mang nhìn tôi.

      Tôi khổ sở than tiếng, thầm xong rồi, tại sao lại xui xẻo đến mức này, thế nào rồi cũng bị bắn thành con nhím cho xem, chợt nghe thấy có tiếng rít, mũi tên bay sượt qua tai A Ninh. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, mũi tên thứ hai tiếp đến, bắn thẳng vào lồng ngực ấy

      Trong tích tắc, ánh mắt của A Ninh thay đổi, ấy xoay người vung tay nhanh như tia chớp, chụp lại mũi tên ngay giữa đà bay, động tác đó dường như chỉ diễn ra trong vòng phần mấy giây, ngay cả cử động của ấy tôi cũng nhìn thấy ràng.

      Tôi vừa thấy thân thủ của ấy như vậy, trong lòng liền kinh hãi, nhưng tình hình thực tế lại cho tôi có thời gian để ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến chấn động ngừng, tôi vội kêu to: “Mau nằm xuống, vẫn còn nỏ ngầm!”

      Vừa dứt lời thấy mười mấy vệt sáng phóng tới, tôi vội cúi đầu tránh thoát mũi tên, lúc này tôi đột nhiên thấy sinh vật toàn thân phủ lông trắng bò ra từ trong cái bình ở đằng xa, nhanh chóng chui vào cửa đá bên trái. Tôi vừa định lên tiếng, bất thình lình ngực đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, chết tiệt! biết từ lúc nào ngực bị trúng hai mũi tên, xem chừng còn cắm sâu vào hai ba tấc.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21 Mũi tên
      Editor: Dứa


      Beta: Miên Hoa Tử


      ——————–


      Tôi nhìn mũi tên chưa cắm hết vào cơ thể, lồng ngực bỗng đau kinh khủng, trong lòng hoảng loạn đến mức hồ đồ, tin đây là . Tôi còn trẻ như thế, ngay cả tay con cũng chưa từng chạm vào, chẳng lẽ lại chịu chết trong ngôi mộ chút tiếng tăm này? Nếu chết ở đây, chỉ sợ mấy trăm năm sau cũng chưa chắc có ai đến nhặt xác. Kết cục như vậy phải quá thảm thương sao.

      Tên phóng tới như mưa, biết rốt cuộc là cái gì phóng ra nữa, tốc độ lại quá nhanh, hoàn toàn có cách né tránh, Bàn Tử dùng ba lô làm tấm khiên, nhanh nhẹn vọt tới trước mặt chúng tôi đỡ giúp mấy tên. Tôi nhìn lưng , khỏi hít vào hơi lạnh. lưng Bàn Tử cắm hơn mười mũi tên chi chít, nhìn giống lư hương thắp đầy nhang, xem ra cũng chết chắc rồi, thế nhưng hiểu vì sao lại hề lộ vẻ đau đớn.

      Trước đây tôi vẫn thường đọc số truyện có nhắc đến việc người bị tên bắn chi chít như nhím, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ, lúc này chứng kiến tình huống như vậy khỏi thầm chửi tiếng, đúng lúc ấy, đột nhiên có người túm lấy áo tôi, thô bạo kéo tôi về phía đó, tôi sợ hãi quay đầu lại nhìn ra là A Ninh kia. Nhìn ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của ta, tôi thầm cảm thấy ổn, vội vàng ra sức hất cái. ta thấy tôi định chạy, nhấc chân thúc cái vào lưng tôi chút lưu tình, còn đau hơn cả việc bị hai mũi tên xuyên vào ngực. Toàn thân tôi mềm nhũn, đau đến mức nhất thời mất hết khí lực, cả người liền xụi lơ. ta xách tôi lên, chẳng chẳng rằng thẳng vào đại ngọc môn. Tôi bị coi như cái khiên, bả vai, bụng, ngực nơi nào cũng bị trúng tên, đau đến suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

      Người ta lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất, tôi vốn tin, chẳng ngờ này thực lại tàn nhẫn như vậy. Mới lúc trước vẫn tỏ vẻ sợ hãi, ai biết chỉ chớp mắt sau ả lại có thể dùng tôi làm tấm bia sống chắn tên cho mình.

      Tôi đương nhiên vĩ đại đến mức đó, liền ra sức giãy dụa. ả cũng khỏe lắm, tôi giãy chút có thể thoát ra được, cả người loạng choạng ngã vào rãnh đèn bên tường. Ả mất vật che chắn liền nhanh chóng xoay người, lập tức tránh được hơn mười mũi tên, lại còn hung hăng trừng mắt nhìn tôi. Tôi chửi thầm, con mẹ nó, mày còn có mặt mũi mà trừng ông ư! Tôi hét tiếng, nhào về phía ả, ả nhìn tôi cười lạnh, từ chỗ đứng lộn vòng đến sát vách tường rồi nhảy lên, đạp cú vào tường lấy đà rồi nhanh như chớp tiến đến khu vực an toàn, toàn bộ động tác chỉ diễn ra trong tích tắc, vô cùng thành thạo gãy gọn.

      Thấy ả ngay mũi tên cũng trúng, tôi tức đến vỗ cú xuống đất. Ả ta quay lại nhìn tôi, đột nhiên khinh khỉnh hôn gió cái, sau đó bật đèn pin, lắc mông vào bên trong ngọc môn kia.

      Tôi ức tới độ muốn hộc máu, có điều biết phải làm thế nào, đành vọt xuống rãnh đèn nấp, đầu chỉ nghe tiếng những mũi tên vun vút bay qua, đập vào thành tường dũng đạo phát ra thanh va chạm của kim loại, trận mưa tên này ước chừng phải kéo dài hơn năm phút mới ngừng. Tôi nhìn sang Bàn Tử, thấy bây giờ khác gì quả cầu tên, nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp đổ, vội tiến lại dìu , ngờ tới khoát tay ý bảo mình sao, hỏi tôi: “Tiểu Ngô, tôi thấy những mũi tên này rất đáng ngờ, cắm vào sâu như vậy cũng thấy đau, cậu thử rút mấy cái ra cho tôi xem nào.”

      Tôi cũng biết có chỗ hợp lý, chẳng hiểu sao tên bắn vào nghiêm trọng như tưởng tượng, tôi vẫn có thể thở ổn định, có điều tôi chưa chết bao giờ, cũng chẳng biết cái cảm giác khi bị tên bắn chết ấy là như thế nào.

      Bàn Tử muốn tôi nhổ mấy mũi tên đó ra, tôi lại dám, chần chờ nửa ngày cũng chưa hành động. Đúng lúc ấy Trương hói cắn răng đứng lên, vừa rồi nấp sau lưng Bàn Tử, được che chắn bảo vệ nên việc gì, thấy tình trạng Bàn Tử như vậy, đột nhiên : “Yên tâm, sao đâu .”

      Tôi và Bàn Tử đều sửng sốt, tại sao giọng của tên Trương hói này lại thay đổi như vậy, thậm chí còn rất quen thuộc, chỉ thấy đột nhiên lắc mình cái, có tiếng crắc crắc vang lên, cơ thể đột nhiên cao lên vài centimet. Tiếp theo, vươn tay về phía trước, cũng dùng lực như khi nãy, lại cạch tiếng, đôi tay cũng dài ra mấy tấc.

      Tôi nhìn đến thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, thầm nghĩ đây phải súc cốt công hay sao ? Tôi từng xem qua trong bút kí của ông nội, đây là công phu cơ bản nhất của nghề đổ đấu thời cổ, khi phải qua gian quá như kẽ hở giữa các xà ngang mái vòm điện thờ hay đường ngầm dưới đất đều phải dùng đến. Tôi nghĩ ra nguyên lý của nó, từ trước đến nay vẫn xem đây là trò đùa, nếu phải chính mắt nhìn thấy, thực lòng tôi cũng tin đời này có tồn tại loại công phu ảo diệu đến vậy.

      [ Mấy năm gần đây còn nghe số kẻ trộm ở Lạc Dương vẫn còn sử dụng loại công phu này, bọn họ đào đường hầm rất , súc cốt vào, cảnh sát qua đều tưởng là hang chồn. Sau biết được đây là đạo động cũng có cách nào bắt người, bởi trong khi chờ nới rộng những đường hầm này ra, người bên trong sớm đào hầm theo hướng khác trốn mất. Chỉ tiếc rằng công phu này vốn cực kỳ khó luyện, cho dù có theo học từ chăng nữa, nếu cốt cách hợp cũng rất khó luyện thành.]

      thở phào, đưa tay ra phía sau tai kéo cái, lôi mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt của mình. Tôi vừa nhìn thấy liền choáng váng, bên trong lớp mặt nạ kia chính là Muộn Du Bình! Ngây người lát, tôi chợt vô cớ nổi giận, tên này đóng kịch quá khéo, khả năng dám bằng Ảnh đế lắm, tôi hoàn toàn phát ra chút gì hết.

      Muộn Du Bình lắc lắc cánh tay giống như lâu hoạt động, Bàn Tử bên cũng được lời nào, qua hồi lâu mới mở miệng: “Tiểu Ca, đây là có ý gì? phải định giỡn với chúng tôi đấy chứ?”

      Muộn Du Bình lời nào, vỗ vỗ Bàn Tử bảo ngồi xuống, nắm lấy mũi tên lưng , dùng sức khẽ kéo, nhàng rút mũi tên ra. Tôi nhìn qua cái, chỉ thấy lưng Bàn Tử có dấu màu hồng nhạt, ngoài ra có vết thương nào khác.

      Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, biết mình chết được, liền học theo Muộn Du Bình rút tên người xuống, cũng khó khăn gì, tôi vừa thử rút ra được mũi, vừa nhìn liền hiểu ra. ra những mũi tên này đều được chế tạo rất tài tình, chỉ cần chạm vào vật nào đó, đầu mũi tên tự động thụt vào, sau đó có những móc sắt phóng ra, găm vào thịt của người trúng tên.

      Muộn Du Bình nhìn những mũi tên nằm đầy mặt đất, giọng : “Cú đạp vừa rồi của kia là cố ý, xem ra ta những rất tự tin về khả năng của bản thân mà còn muốn đem chúng ta ra xử lý lần cho gọn.”

      Tôi nghĩ tới cái hôn gió vừa rồi của ràng là để cười nhạo mình, tức giận nghiến răng trèo trẹo, quả nhiên phụ nữ đẹp đều đáng tin, tôi sau này tuyệt đối mắc lừa nữa!

      lưng Bàn Tử chi chít vết xước, cười toét miệng, : “Con mẹ nó, may mà tên ở đây đều là liên hoa tiễn, bằng mưu kế của ả thực được rồi, cứ nghĩ tới Bàn Tử này cả đời danh lại hi sinh vì bị tên bắn chi chít như nhím, mọi người hẳn cười đến chết!”

      Tôi nhìn những mũi tên kì quái này, hỏi hai người bọn họ: “Vì sao nơi này lại chỉ dùng loại mũi tên như vậy? Có dụng ý gì sao?”

      Muộn Du Bình : “Tôi cũng biết, nhưng vừa thấy cậu trúng tên phát ra đây là liên hoa tiễn, tôi nghĩ mãi cũng ra lý do nào khác, có lẽ là chủ nhân của mộ thất này muốn để cho chúng ta con đường sống, khiến chúng ta biết khó mà lui.”

      Tôi cảm thấy vẫn có chỗ kì quái khó hiểu, tuy nhiên bây giờ phải lúc thảo luận chuyện này, ả kia vào mộ chính, thể cứ để ta dễ dàng ôm đồ đào tẩu được, tôi vừa nghĩ tới đó định tiến vào. Muộn Du Bình giữ tôi lại, lắc đầu : “Vừa rồi bình quỷ kia muốn chúng ta đến bên trái mộ thất, nhất định là có nguyên nhân, chúng ta cứ theo đó mà . tại địa bàn của người ta, được manh động.”

      Tôi cuống lên, đợi lát nữa nữa lỡ ả kia ra rồi chạy mất, biết phải tìm ở đâu cho được. Bàn Tử : “ lo, chúng ta quay lại đem tất cả đồ lặn giấu , con mẹ nó, xem ta có thể nín thở mà ra ngoài được !”

      Thời khắc mấu chốt vẫn là Bàn Tử đầu óc tỉnh táo, tôi thầm nhủ sao mình lại nghĩ ra chứ, lập tức gật đầu, ba người nhanh chóng chạy về phía nhĩ thất. Tôi dùng đèn pin rọi vòng xung quanh, vừa nhìn tới liền choáng váng, nơi này chẳng còn lại thứ gì – bình dưỡng khí của chúng tôi cũng thấy đâu nữa!



      Chương 22 Lần đầu tiên giải mê
      Editor: Biển
      Beta: Miên Hoa Tử


      ~oOo~


      Ba người chúng tôi đều ngớ cả ra, từ nãy đến giờ cùng lắm là 5 phút, dù có là ai nữa cũng thể mang tất cả trang bị của chúng tôi trong thời gian ngắn như vậy được, hơn nữa từ phòng phụ đến hành lang chỉ có duy nhất con đường, mấy thứ đó có thể đem giấu vào đâu?

      Ba người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi, đây đúng là chuyện trước chưa qua chuyện sau đến, Bàn Tử cũng bắt đầu sợ hãi bèn hỏi: “Chẳng lẽ dưới này chỉ có cái bánh tông?”

      Tôi khoát tay, bây giờ phải là lúc thảo luận về bánh tông, gặp phải bánh tông chúng tôi còn có thể liều mạng, chứ có thiết bị lặn, chúng tôi làm sao có thể vượt qua được quãng đường vào mộ dài mấy chục mét dưới biển kia, vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng, nếu giải quyết ổn thỏa tất cả chúng tôi đều phải chết trong cái huyệt mộ nằm sâu dưới đáy nước này.

      Tôi hỏi Bàn Tử: “Lúc nãy là người cuối cùng cởi bỏ trang thiết bị, lúc bỏ ra có đem tất cả mang sang chỗ khác ?”

      Bàn Tử : “Tất nhiên là ! Tám cái bình khí nặng như vậy, tôi đâu có ăn no rỗi việc mà xách chạy tới chạy lui.”

      Tôi thấy cũng đúng, lúc đó chúng tôi đều có mặt, nếu ai đem mấy thứ đó dời chỗ khác nhất định bị phát , hơn nữa những thiết bị đó đúng là rất nặng, nếu muốn lần dọn dẹp sạch xem chừng là việc bất khả thi.

      Chúng tôi ngẩn người ra ở đó hồi, Bàn Tử thấy đứng đây nghĩ cũng vô dụng, bảo chúng tôi thử tìm kiếm ở xung quanh, rằng dù có là quỷ đến đem đồ đạc cũng lưu lại đầu mối gì đó. Tôi thấy có lý, mới chạy đến chỗ đặt mấy cái bình sứ kéo hết cả ra xem có thứ gì bị giấu đằng sau . Kể ra làm thế cũng coi như tự lừa mình dối người, ở nơi chật dí thế này, nếu có thứ gì bất thường chỉ cần liếc mắt cái nhìn ra ngay; nhưng lúc này tôi đâu còn lựa chọn nào khác, đành tìm cách chữa chongựa chết thành ngựa sống (biến chuyện thể thành có thể) thôi.

      Chúng tôi cẩn thận tìm kiếm chừng 5, 6 phút gì đó, tôi càng tìm càng cảm thấy có gì đó bất thường nhưng lại biết là bất thường ở chỗ nào, chỉ thấy toàn bộ nơi này có vẻ cổ quái khó tả thành lời. Cuối cùng vẫn là Bàn Tử phát ra, đột nhiên mắng to tiếng: “Mẹ nó! Đây căn bản phải là nơi chúng ta dừng lại khi nãy!”

      Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếu đèn pin vào góc, theo tôi nhớ trong đó vốn có gì, bây giờ lại xuất cột đá, bên khảm vào vách tường, bên kia lộ ra ngoài, đó chạm trổ rất nhiều trân cầm dị thú, kết cấu hoàn toàn khác biệt so với mộ thất vừa rồi. Chúng tôi lập tức xem xét ba góc còn lại, quả nhiên, bốn góc tường đều biến đổi như nhau, sau gáy tôi bắt đầu toát mồ hôi, chuyện này chỉ là bất bình thường mà là thể tưởng tượng nổi.

      Tôi quay sang Muộn Du Bình, gật gật đầu: “Bàn Tử rất đúng, chỗ này dường như là căn phòng khác, cái quan tài trẻ con trong góc bên kia cũng thấy, vật bồi táng bày biện cũng giống nhau, hơn nữa, cậu nhìn phía …”

      Tôi vừa ngẩng đầu nhìn lên liền hoảng hồn, chỉ thấy phù điêu dương tinh đồ đó tự nhiên biến thành hai con rắn to quấn lấy nhau uốn quanh xà nhà, hình khắc rất sống động, nhìn giống như muốn bổ nhào xuống cắn tôi vậy, tôi vừa thấy liền phát sợ, vội cúi đầu hỏi: “Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chúng ta nhầm cửa?”

      Bàn Tử : “Làm sao có thể, chỗ này ràng chỉ có con đường duy nhất, hơn nữa nơi này lại khá rộng, chúng ta từ đây vào trong hành lang kia, bị bắn thành con nhím ở trong đó rồi lại chạy ra đây, đúng là vậy mà! Mẹ nó, như vậy mà còn nhầm tôi đây đem chữ Vương viết ngược lại?”

      lúc sau tôi dần nhận ra, có thể chúng tôi gặp phải chuyện giống chú Ba hồi 20 năm trước, nhưng tình hình trước mắt lại hơi khác so với lời kể của chú, biết trong này lại xuất biến cố gì. Lúc ấy chú Ba vẫn chưa cởi bỏ trang thiết bị lặn nên mới có thể may mắn thoát ra được từ đài phun nước, lúc vào đây tôi biết chuyện này xảy ra, vậy mà đến chút phòng bị cũng có, nghĩ thế, tôi khỏi tự trách mình.

      Bàn Tử bị đùa giỡn đến mức đầu óc mơ hồ, hỏi tôi: “ phải người Nam phái rất quen thuộc với các cơ quan trong cổ mộ sao? Chuyện thế này trước kia cậu gặp qua lần nào chưa?”

      Tất nhiên là tôi chưa từng thấy, thở dài đáp lại: “Ở đây có người ngoài, tôi với mấy vậy, đây là lần thứ hai tôi vào đấu, đừng gì tới xảo thạch cơ quan, ngay cả tên của mấy cái bình bình lọ lọ này tôi còn chưa gọi cho lưu loát, hai người đừng đặt hy vọng vào tôi.”

      Bàn Tử nghe xong vẫn tin: “Đồng chí, cậu đừng có làm tôi sợ nha, tôi vẫn luôn hy vọng cậu có thể nhìn tìm ra lối thoát.”

      Tôi cười khổ tiếng, cũng biết nên trả lời thế nào bèn với : “Chuyện xảy ra quá dị thường, cho dù tôi có tinh thông cũng nghĩ ra cách, xem chỉ có vài phút đồng hồ, cơ quan nào có thể tráo toàn bộ đồ vật trang trí trong phòng, ngay cả cấu trúc căn phòng cũng bị thay đổi? Chuyện này hoàn toàn thể làm được, chắc chắn phải có nguyên do khác.”

      Muộn Du Bình thản nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Bàn Tử gãi gãi đầu, hỏi: “Đây phải cơ quan là cái gì? Chẳng lẽ là phép thuật?”

      Tôi vừa nghe vậy cũng nhớ ra chuyện: “Cũng có thể, trước kia tôi nghe chuyện có người đổ đấu tiến vào cổ mộ, phát bên trong tráng lệ như cung điện, còn có người uống rượu. Người nọ thấy đến, chỉ mời uống rượu, còn tặng cả đai lưng. cùng người nọ chén tạc chén thù, say ngã vào trong cổ mộ, đến khi tỉnh lại mới thấy mình nằm cỗ quan tài rách nát, còn đai lưng kia là con rắn. phải gần giống với tình huống tại của chúng ta sao?”

      Bàn Tử : “Giống cái rắm ấy! Mẹ nó, ít ra còn có rượu uống, chúng ta chỉ có nước, sao mà so sánh với người ta được.”

      Tôi thấy cũng phải, sau đó tôi phân vân biết có nên đem chuyện của chú Ba kể cho bọn họ biết hay , chủ yếu là chuyện này đầu đuôi, ra còn có thể liên lụy đến Muộn Du Bình. Lúc này tôi vẫn chưa biết lập trường của ra sao, lỡ như sai điều gì lại càng phiền phức, nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định nửa, giấu nửa.

      Bàn tử vẫn còn ở đó than thở, tôi bảo bọn họ ngồi xuống, lựa chọn vài chi tiết trong câu chuyện của chú Ba đem kể lại cho bọn họ, Bàn Tử ngừng xen vào, tôi hết được, đành phải kể vắn tắt lại, cuối cùng Bàn Tử mắng to: “Mẹ nó cái thằng nhóc chết tiệt này, cậu biết bao nhiêu chuyện hay ho mà chịu ra, đáng ghét. Bây giờ cả đám lâm vào cảnh sống dở chết dở thế này, cậu vừa ý chưa!”

      Muộn Du Bình nghe đến mê mẩn, bỗng nhiên chụp lấy tôi, hỏi: “Lúc chú Ba thiếp gì? Cậu nhắc lại lần nữa !”

      Tôi thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cà lăm trả lời: “Chú… chú là ‘Thang máy’.”

      Muộn Du Bình à tiếng, đột nhiên cười, : “ ra chuyện là như vậy…”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23 Tiếp tục giải mê
      Editor: Thanh Du
      Beta: Tiểu Điệp


      *****


      đứng dậy, tiến lại gần cánh cửa đá cuối hành lang, sờ sờ khung cửa, : “Đây đích xác là cơ quan, nhưng cấu tạo lại cực kỳ đơn giản, chỉ lừa được trẻ con thôi. Cho nên chú Ba của cậu hai mươi năm trước nhận ra, hai mươi năm sau lại có thể.”

      Bàn Tử thấy hình như biết được điều gì đó, vội ngắt lời: “Tiểu Ca, cậu biết gì toẹt ra , cứ úp úp mở mở mãi sốt hết cả ruột!”

      Muộn Du Bình đáp: “Tôi lấy ví dụ đơn giản, nghe qua là hiểu ngay. Nếu có ngôi nhà hai tầng, mỗi tầng có phòng; ra từ phòng ở tầng hai, đúng lúc đó tôi lại chồng thêm tầng xuống dưới đáy tầng . Đến khi quay về, phòng ở tầng hai chuyển lên tầng ba, mà phòng ở tầng lại lên tầng hai.”

      Ví dụ này kể ra cũng được đơn giản cho lắm, Bàn Tử nghe như vịt nghe sấm, xòe hai ngón tay tính tính toán toán: “ hai, hai , hai , lại còn cái gì mà hai ba nữa, mẹ nó cậu càng tôi càng rối.”

      Còn tôi vừa nghe hiểu “thang máy” mà chú Ba nghĩa là gì, có lẽ chú vừa phát ra bí mật này trong đầu bật ra từ ấy. Tôi cảm thán, đồng thời cũng khỏi chấn động. Chuyện này thực nằm ngoài dự liệu, nhưng lại hợp lý hợp tình, vả lại kết cấu như thế cũng quá phức tạp, quả thực chỉ là trò hề để lừa trẻ con.

      Tôi thấy Bàn Tử hoàn toàn hiểu, mới giải thích lại cho lượt. hiểu ra, có vẻ mất hứng: “ ra là thế, mẹ nó đúng là đơn giản . Tôi còn tưởng có bí mật gì ghê gớm lắm, ra cũng chỉ đến thế.”

      Trong lòng tôi ngấm ngầm cảm thấy hổ thẹn, tôi vốn là dân kiến trúc, cơ quan dạng này hoàn toàn thuộc phạm trù kiến trúc học, thế mà mảy may phát ra, có lẽ phải nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mới được. Xem ra xét việc gì cũng nên từ những điều cơ bản nhất mới phải đạo.

      Nét mặt Muộn Du Bình cũng giãn ra được chút nào, kiểm tra kĩ càng khung cửa rồi lại vòng qua nhìn nước trong đài phun, nhìn cử chỉ của hình như còn có gì đó khúc mắc. Tôi hỏi : “Sao vậy, có chuyện gì à?”

      gật đầu, đáp: “Những chuyện chú Ba cậu trải qua so với chúng ta có mâu thuẫn khá lớn, biết cậu có nhận ra ?”

      Tôi nghi hoặc nhìn , kỳ thực tôi cũng hiểu ý kiến vừa đề ra có gì đó mâu thuẫn, nhưng lại nghĩ ra hợp lý chỗ nào. Muộn Du Bình tiếp lời: “Chú Ba cậu từ đầu tới cuối chỉ nằm trong căn phòng này, hề bước ra hành lang, cho dù các phòng có lên lên xuống xuống vẫn cứ là căn phòng ấy, làm sao mà thay đổi được ~”

      Nghe tôi lập tức sáng ra, nhất định là như thế rồi. còn bồi thêm: “Vả lại phòng phụ trong cổ mộ xưa nay luôn có hai căn đối xứng ở hai bên trái, phải, làm gì có chuyện chỉ có gian cọc cạch. Theo lẽ đó mà suy trước mặt chúng ta hẳn phải có phòng nữa mới đúng.”

      Chúng tôi bước vào hành lang, lấy đèn pin chiếu vòng, nhưng chỉ thấy bức tường lát cẩm thạch trắng chắn phía đối diện, thấy cánh cửa nào cả. Muộn Du Bình ghé tai sát tường, hai ngón tay lần lần trong kẽ gạch, mò mẫm từng rất kĩ lưỡng. Lần mò đến hơn mười phút mới lắc đầu bỏ cuộc, xem ra đây đúng là bức tường gạch xịn.

      Bàn Tử chờ lâu phát sốt ruột, ngáp dài cái: “Để ý chuyện phòng phụ làm cái gì, mẹ nó đường thoát còn chưa thấy đâu đây này. Dù biết được chuyện gì xảy ra cũng đến nối đuôi nhau chết là cùng.”

      Bàn Tử cũng có lý, tôi thở dài, thầm nghĩ làm thế nào mà cả hai lần chú Ba đều thoát ra được, rốt cuộc chú có mánh gì biết. Lần đào thoát thứ hai người chú hề có đồ lặn, chẳng lẽ chú nín thở bơi mạch từ cổ mộ ra?

      Trong những chuyện chú từng trải qua, tất nhiên còn số chuyện tôi chưa biết, đúng hơn là lão cáo già kia mực chịu khai ra. Chú Ba ơi là chú Ba, chú có biết mấy câu chém gió vô thưởng vô phạt có thể hại chết cháu trai chú dưới đáy biển sâu hơn mười mét này chứ.

      Hai người kia lên tiếng nữa, có lẽ suy xét toàn bộ việc. Tôi cũng thầm suy tính, thực ra muốn thoát khỏi cổ mộ chỉ có mấy con đường. là lối cũ ta về, chuyện này dĩ nhiên thể xảy ra, trừ phi chúng tôi có thể nhịn thở lâu như cá heo. Hai là tìm được thông đạo bí mật mà nhũng người thợ xây lưu lại, đây là biện pháp hiệu quả đối với đấu cạn, nhưng với hải đấu xem ra khả thi cho lắm. Bởi lẽ mộ thuyền táng dưới đáy biển là loại mộ xây hoàn chỉnh con thuyền rồi mới đánh đắm xuống đáy biển, cho dù đào được thông đạo cũng là thông với biển, làn nước này tự nhiên trở thành lằn ranh ngăn cách dương cực kỳ tiện lợi.

      Thứ ba, chính là chiêu ngu ngốc nhất – đào thẳng từ trong này ra. Tôi ngẩng đầu ngó qua đỉnh mộ, chỉ thấy gạch ngói ảm đạm, nén nổi tiếng thở dài. Xem ra cho dù có đào được động cũng tốn biết bao nhiêu công sức.

      Tôi thử đặt mình vào vị trí người thiết kế ngôi mộ này, để xem nếu dùng những nguyên lý kiến trúc đơn giản nhất phía đỉnh mộ là gì.

      Có thể khẳng định điều, nếu chỉ toàn gạch nhất định thể hình thành kết cấu kín khí; giữa các kẽ gạch chắc chắc phải bịt kín đất sét trắng, bên hẳn phải có lớp gỗ quét sơn chống thấm nước, nữa lại đắp thêm đất sét.

      Nghĩ đến đây, đầu tôi chợt lóe lên ý tưởng, nhanh chóng biến thành kế hoạch mạo hiểm. Tôi hào hứng với hai người kia: “Kỳ thực cũng chẳng có gì đáng sợ, tôi ước chừng chúng ta chỉ cách mặt biển hơn mười thước là cùng. Ngôi mộ này chứa cơ quan vận hành thang máy, dĩ nhiên phải xây tương đối cao, do vậy đỉnh mộ cách đáy biển cũng quá xa. Nếu rơi vào đường cùng, chúng ta còn có thể đào thẳng lên. Mực nước hải đấu này cũng quá sâu, nếu căn đúng lúc thủy triều xuống, tôi tính chỉ cần lớp cát bên lún xuống chúng ta hoàn toàn có thể thoát ra ngoài.”

      Bàn Tử xua xua tay, uể oải đáp: “Lúc vào cả đám chẳng mang theo công cụ gì, bên toàn là gạch đá, lấy cái gì mà đào, đào bằng tay chắc?”

      Tôi vội : “ biết hả, mộ thuyền táng dưới đáy biển, gạch xây mộ phần lớn đều rỗng ruột, chịu được áp lực nhưng lại rất dễ vỡ. Chúng ta chỉ cần kiếm mấy thứ đồ kim loại đập đập vài cái, nhất định có thể đào được cái động.”

      Bàn Tử nghe thế lập tức phấn khích: “Ấy, cách này nghe cũng có lý phết. Chúng ta đừng lo đổ đấu nữa, kiếm công cụ đào dần lên hơn. Mộ này lớn thế, hẳn là trong gian mộ chính có đồ đồng bồi táng.”

      Tên mập này vốn là người như thế, nếu biết mình chết chắc rồi chẳng muốn động chân động tay gì nữa, nhưng khi biết vẫn còn tia hi vọng cố gắng hết sức mình. Tôi suy tính trong giây lát, thầm vạch sẵn trong đầu phương án, cũng may tôi vốn là sinh viên kiến trúc nên rất quen với những chuyện thế này. Đắn đo hồi, thấy mọi điều kiện đều phù hợp, chỉ cần lợi dụng chừng mười phút triều hạ, cố đào cho xong động khả năng chạy thoát thành công khỏi đây là rất lớn!

      Lúc này Muộn Du Bình mới lên tiếng : “Thời gian từ giờ đến lúc triều rút còn rất dài, khí trong này biết có đủ dùng đến lúc ấy , mọi chuyện còn tùy vào thiên ý.”

      Bàn Tử nhảy dựng lên, : “Khỉ gió, vậy khỏi cần biết thủy triều xuống hay chưa, cứ đào cái lỗ rồi tính sau. Chết vì ngạt là cái chết phờ phạc, thà bị bánh tông cắn chết còn sướng hơn!”

      Tôi định cho biết, nếu đào đúng lúc thủy triều rút lớp nước đỉnh mộ ít nhất phải dày 2 mét, đám nước này mà ào vào đừng nghĩ đến chuyện chui ra; cả mộ thất lớn chừng này đại khái cũng chỉ mất vài phút là ngập đầy nước. Nhưng tôi thấy hào hứng như vậy, cũng nỡ dội cho gáo nước lạnh.

      Ba người chúng tôi xốc lại tinh thần, sửa soạn đồ đạc hướng về phía hành lang. Vừa bước ra khỏi cánh cửa đá, ba người bỗng sửng sốt, Bàn Tử chửi oang lên: “Mẹ nó, cái chỗ này sao mà quái thế.”

      Trước mặt chúng tôi, ở vị trí bức tường gạch ban nãy đột nhiên xuất khung cửa. Tôi chiếu đèn pin vào, chỉ thấy sau cánh cửa đặt cỗ quan tài gỗ lim viền vàng.



      Chương 24 Mở quan tài
      Editor: Biển
      Beta: Thanh Du


      ~oOo~


      Dựa theo kết cấu hai tầng dưới của mộ thất này mà suy luận, chỗ này tự dưng xuất cánh cửa cũng phải chuyện lạ. Dĩ nhiên là trong thời gian chúng tôi chuyện, phòng bên kia bắt đầu di chuyển, tuy vẫn chưa biết chủ nhân ngôi mộ này có dụng ý gì khi thiết kế như vậy, nhưng tôi cũng hoảng hốt nữa.

      Ai ngờ trong phòng lại có quan tài, dọa cho tôi nhảy dựng lên, gỗ lim vàng vốn là vật liệu tốt nhất để làm quan tài, từ mấy ngàn năm nay, kích cỡ của gỗ làm vật liệu quyết định kích cỡ của quan tài. Cái quan tài này rất lớn, xem chừng khối gỗ dùng để làm ra nó cũng bự kém gì 32 khối gỗ lim vàng dùng làm trụ lớn trong Trường Lăng nhà Minh (*). Thứ gỗ này so với bạc trắng nguyên khối cùng kích cỡ còn đáng giá hơn.

      (*) Trường Lăng là lăng mộ của Minh Thành Tổ Chu Đệ, trong Thập Tam Lăng nổi tiếng của thời Minh.

      Nhưng quan tài quý giá đến thế sao lại đặt trong phòng phụ chứ? Nếu quan tài quý nhường này chỉ được đặt trong phòng phụ, vậy trong mộ chính tệ nhất cũng phải là quan tài bằng vàng ròng. Tôi cảm thấy càng lúc càng khó hiểu, chủ nhân của ngôi mộ này hình như hề tuân theo quy củ. chỉ xáo trộn lung tung phong thủy của nơi này, mà còn bố trí cạm bẫy cực kỳ khéo léo linh hoạt ở khắp nơi nhưng lại hề gây nguy hiểm đến tính mạng ai, chẳng biết rốt cuộc là có ý đồ gì.

      Dân đổ đấu nhìn thấy quan tài khó tránh khỏi muốn động tay động chân, đặc biệt là cỗ quan tài đầy hứa hẹn như vậy, bên trong tất nhiên ít đồ tốt. Tôi thấy Bàn Tử cứ nhìn chằm chằm vào nó, cười : “Thế nào, nhìn thấy quan tài đến mạng cũng cần nữa à? Hay là cứ lấy vài món trong đó ra trước ?”

      Tôi vốn có ý châm chọc , ai ngờ thèm để ý, còn nghiêm túc : “Bàn gia ta đây rất ư giác ngộ, nhiệm vụ chính của chúng ta bây giờ là tìm công cụ để xuyên thủng nóc ngôi mộ chết tiệt này, cậu đừng có mà dụ dỗ tôi đào ngũ. Chờ xong việc rồi chúng ta quay lại đây vơ vét vài món cũng chưa muộn!”

      Tôi nhìn cái điệu bộ khì mũi nhướng mày của cũng cảm thấy buồn cười, liền : “Chờ đến khi quay lại, có quỷ mới biết cái cửa này có còn đây nữa . chừng lát nữa nó trôi xuống rồi.

      Bàn Tử vẫn muốn lấy mấy món minh khí này, nghe tôi cũng có lý, khỏi khó xử. Đúng lúc này, Muộn Du Bình bỗng nhiên khoát tay với chúng tôi, khẽ : “Yên nào.”

      Bọn tôi thấy nét mặt nghiêm túc, vội ngậm miệng vào, biết chuyện gì xảy ra. rút súng, : “Đây phải là quan tài bình thường mà là quan tài dưỡng xác.”

      Tôi nghe hiểu, nghi hoặc nhìn , mà hình như muốn giải thích gì thêm, khom lưng bước vào căn phòng phụ đặt quan tài. Bàn Tử cố duy trì hình tượng giác ngộ cao của mình, nhưng vừa thấy Muộn Du Bình chút khách khí tiến vào lập tức trở về với bản chất thực, vội vàng bám theo.

      Tôi nhìn đoạn hành lang tối đen như mực, nghĩ bụng đứng mình ở ngoài này kinh khủng, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy theo hai người vào trong.

      Căn phòng này cũng tương tự như căn phòng vừa nãy, trần là phù điêu hình hai con rắn lớn, ở giữa có đài phun nước, chẳng qua có đồ sứ tùy táng, chỉ có cỗ quan tài rất lớn đặt cách tường 3 mét.

      Muộn Du Bình rút đao ra, cắm thẳng vào kẽ quan tài, chậm rãi dò xét, hình như tìm cơ quan. Bàn Tử tưởng muốn mở quan tài vội la lớn: “Chờ chút chờ chút, Tiểu Ca cậu bình thường trông có vẻ thành , sao vừa nhìn thấy quan tài thoắt cái biến thành kẻ liều mạng vậy”, rồi cầm ngọn nến chạy vào góc định thắp lên.

      Tôi thấy thế nổi cáu mắng: “Mẹ nó, chúng ta chẳng có bao nhiêu khí mà còn thắp thêm nến, chán sống rồi chắc.”

      Bàn Tử tức giận đáp lại: “ ngọn nến bé xíu có thể đốt hết bao nhiêu khí của cậu, cùng lắm Bàn gia ta đây bớt vài hơi thở”, dứt lời liền đánh bật lửa. Ánh lửa sáng ngời đột nhiên chiếu thứ gì đó trong góc, Bàn Tử vốn là kẻ gan dạ mà cũng phải phát hoảng, ngã bệt xuống đất. Thấy thế tôi vội mở đèn pin rọi sang, bất giác lui lại mấy bước.

      ra trong góc có con mèo chết khô quắt ngồi đó, cái đầu to bự khô quắt lại, hai hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Bàn Tử, phần lớn da người rữa nát hết, quai hàm há ra để lộ hàng răng nanh, trông vô cùng khó coi.

      Tôi từ sợ nhất là mèo chết, trước đây có lần người trong nhà đánh chết con mèo hoang hay trộm cá rồi ném lên cây, mặc cho nó thối rữa. Khi đó tôi còn biết gì cả, đến ngày, lúc tôi chơi dưới tán cây, cổ của cái xác mèo thối rữa đứt ra, cái đầu mèo liền rớt trúng tay tôi. Tôi thấy hàm răng trắng ởn cùng hai hốc mắt đen xì sợ đến nỗi tè ra quần, mấy ngày sau vẫn chưa hoàn hồn.

      Bàn Tử thấy vật trước mắt chẳng qua chỉ là cái xác mèo, tức mình rủa tiếng, co chân đá nó văng ra, sau đó thắp nến rồi bước lại gần quan tài. Tôi cảm thấy có điểm bất thường, trong mộ lại có xác mèo, chẳng lẽ sợ thi hóa sao?

      Nhưng nơi này vốn có rất nhiều điểm hợp lý, tôi mơ hồ cảm thấy dường như chủ nhân ngôi mộ này cố ý làm những chuyện trái với quy củ, mọi thứ đều làm ngược lại với lẽ thường, những thứ trong mộ nên có, ông ta đều mang đặt vào. Cứ tiếp tục như vậy, biết đến mộ chính còn đụng phải chuyện quái quỷ gì nữa.

      Lúc này Muộn Du Bình tìm được khóa Bát bảo linh lung của quan tài, bèn mở hộp đa năng, lấy ra hai cái móc rạch theo kẽ quan tài. Chỉ nghe răng rắc tiếng, cơ quan bị phá, đồng thời nắp quan tài bật mở lên , dòng nước đen nháy mắt tuôn ra. Bàn Tử bất chấp cảm giác ghê tởm, nhanh chóng đẩy nắp quan tài sang bên, vừa nhìn vào bên trong lập tức hoảng hồn la lớn: “Chết tiệt, sao lắm bánh tông thế này!”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25 người
      Editor: Thanh Du
      Beta: Tiểu Điệp


      Nắp quan tài vừa mở ra, tôi lập tức cảm thấy mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Tiến lại gần ngó thử cái, chỉ thấy trong quan tài ngập thứ nước đen xì, phía hơi nước ẩm thấp ngai ngái, bên dưới có thể mơ hồ nhìn thấy những khúc tay chân quấn vào nhau, cũng biết có bao nhiêu thi thể, tất cả đều hóa sáp dính lại thành khối thi thể cực lớn. Tôi đếm sơ sơ được 12 khối, cảnh tượng này ghê tởm đến mức nào chắc khỏi phải .

      Muộn Du Bình thấy cảnh này, nhíu nhíu mày, nhưng nét mặt giãn ra chút, cây súng trong tay cũng buông xuống. Nhìn nét mặt biến đổi, tôi đoán thứ này hẳn là có gì nguy hiểm, tại sao vừa rồi lại căng thẳng đến thế.

      Mặt trong quan tài có mấy cây đinh tròn tỏa ánh kim, từ xuống dưới cứ cách vài phân lại có hàng đinh, do ngâm trong nước nên nhìn là vàng ròng hay là mạ vàngBên dưới đám thi thể có khối gì đó trông kì kì, Bàn Tử quét đèn pin rọi từng tấc từ dưới lên , hình như là phiến đá khắc chữ. cổ và tay thi thể đều đeo đồ trang sức bằng ngọc ngà, đám trang sức này có giá liên thành lại gọn dễ cầm.

      Bàn Tử thấy thế bắt đầu ngứa ngáy tay chân, nhưng đám thi thể kia ghê muốn chết, dù có lỗ mãng đến đâu cũng dám thò tay xuống lớp nước đen xì nổi lềnh bềnh tầng mỡ người mà vớt đồ. suy tính nửa ngày vẫn nghĩ ra cách nào, đành phải từ bỏ, quay sang nghiên cứu đám thi thể bên trong, vừa nhìn vừa lắc đầu: “Cảnh này trông cũng thê thảm, còn cái gì mà chủ mộ này là người tu đạo, hừ, dám làm những chuyện tàn ác thế này đắc đạo sao nổi, bị chúng ta đổ đấu cũng đáng đời.”

      Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả, có điều nhìn cảnh tượng này, thần kinh bị kích thích đến độ chịu nổi, dám nhìn lại lần thứ hai, hỏi : “Cái quan tài hợp táng này sao trông ghê thế.”

      Bàn Tử phá lên cười: “Đồng chí à, cậu dốt vừa thôi, cậu xem có ai hợp táng mà trông như bánh quai chèo thế kia ? Đây ràng là chôn sống, những người này bị nhét vào chung chỗ, bị ngâm thuốc đến chết ngạt trong đó, đây gọi là dưỡng khí tàng thi.”

      Tôi nghe nhắc đến bánh quai chèo, cổ họng lập tức ngứa ngáy. Lúc này bụng tôi rất đói, tưởng tượng đống xác kia mà là bánh quai chèo quả thực chỉ muốn nôn mật ra. Có điều nghe giọng điệu của hình như biết lai lịch thứ này, tôi lấy lại bình tĩnh, mới bảo kể lại cho ràng.

      Bàn Tử thấy tôi hiểu, mới nổi hứng trêu chọc, : “Chuyện này mà cậu cũng biết? Năm đó tôi còn là đứa trẻ mồ côi mẹ, ai, vậy dài quá, năm đó tôi còn ở núi Trường Bạch hiên ngang hùng vĩ –”

      Tôi thấy lại bắt đầu ba hoa, vội : “Thôi đừng chém nữa ông , quan tài dưỡng xác với Trường Bạch sơn cái quái gì, biết ngậm miệng lại cho tôi nhờ!”

      Dạng người như Bàn Tử chỉ sợ bị người ta kích bác, gân cổ lên cãi: “Ai bảo tôi biết, chẳng qua tôi chỉ muốn từ khái quát đến chi tiết thôi, cậu muốn nghe cứ bịt tai vào. Đây gọi là quan tài dưỡng xác, là kiến thức phong thủy –, bình thường dùng cho lăng mộ cạn, nếu có loại quan tài này chắc chắn trong cổ mộ có hai vị trí đặt quan cực tốt. Nếu có hai vị trí mà chỉ đặt quan tài, chỗ còn trống kia hấp thu linh khí đất trời, vô tình gọi loài ma đến; cho nên phải đặt thêm quan tài dưỡng xác, bên trong táng người có quan hệ huyết thống với chủ mộ, coi như hợp táng. Quan tài này phải giống y hệt cái trong phòng chủ mộ, cái này trong phong thủy gọi là dưỡng khí, hiểu ?”

      Bàn Tử liên thiên hồi như bật băng, tôi nghe chỉ hiểu được phân nửa, khỏi líu lưỡi: “Trong quan tài có nhiều người như vậy, hẳn là –”

      Bàn Tử vỗ đùi: “Cho nên tôi suy ra, có khi tên này đem chôn cả nhà vào cùng chỗ cũng nên, ác .”

      Tôi vội gào lên: “Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó. Người ta chọn nơi phong thủy đẹp là vì lo cho con cháu nhà mình, giờ đem chôn cả nhà lúc, phong thủy đẹp mà làm cái rắm gì!”

      Bàn Tử thấy tôi tin sái cổ mới : “Tôi gì cậu cũng tin hả, những kẻ lắm tiền đời nào lại đần độn thế, chắc chỉ tìm mấy đứa cháu ngoại nhà nghèo đem bồi táng thôi. Kiểu bồi táng này thường thấy trong mộ cổ thời Minh, tôi gặp cũng nhiều rồi, nhưng quy mô lớn đến thế này chưa thấy qua bao giờ.”

      Tôi nhìn đống thi thể, tưởng tượng ra thời điểm hạ táng mà sao nén nổi xúc động. Ông nội sai, nhân tâm bất khả trắc (lòng người thâm sâu khó dò), thương thay chỉ vì mấy chuyện đồn đại tào lao có căn cứ xác thực mà tính mạng những người này dễ dàng bị cướp đoạt như giết con sâu cái kiến.

      Có điều khi quan tài mở, Bàn Tử dễ dàng để yên. gãi gãi đầu, : “Cậu xem, những người này thực đáng thương, tôi nghĩ hay là chúng ta qua phòng bên lấy mấy cái bình múc hết nước ra ngoài , nước đọng trong quan tài là điềm cực xấu đó.”

      Tôi biết tỏng ý đồ của , : “Nhìn cái dáng điệu gian manh của đủ biết có ý đồ chôm chỉa minh khí. Thôi an phận chút , chốc nữa vào minh điện có cả đống đồ cho tha hồ lựa.”

      Bàn Tử đỏ mặt, quát ầm lên: “Mẹ kiếp, cậu xem Bàn gia tôi là hạng người đó sao?”

      Tôi cũng ngại cù nhây với , : “Giờ phải lúc nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này, lát nữa mà chúng ta thoát ra được, chết dí ở chỗ này, chỉ sợ cái quan tài cũng chẳng có mà chui vào, để xem lúc ấy còn ai thương xót giùm chúng ta.”

      Nhắc tới quan tài, chúng tôi lại trở nên căng thẳng. Bàn Tử chẳng chẳng rằng, lòng vòng quanh phòng phụ tìm kiếm lượt, tiếc là ngoại trừ cái xác mèo chẳng còn gì xài được.

      Muộn Du Bình nhìn đăm đăm vào đống thi thể kia, nhìn rất lâu rất lâu, chợt phát ra điều gì, hít vào hơi khí lạnh.

      Người này ngày thường cực kỳ bình tĩnh, nếu tỏ ra căng thẳng tất có chuyện lớn rồi. Cho nên vừa thấy hành động này của , tôi lại càng hoảng hốt, vội khom lưng xuống, giương súng lên.

      vẫn nhíu mày đứng nguyên chỗ, nhìn đăm đăm vào quan tài, im lặng chừng năm phút mới quay đầu với chúng tôi: “Trong quan tài này thực chất chỉ có người –”



      Chương 26 Bức tranh sứ
      Editor: Biển
      Beta: Thanh Du


      *****

      Tôi vừa mới hiểu được dưỡng khí tàng thi Bàn Tử lúc nãy có nghĩa là gì, Muộn Du Bình lại đầu đuôi phán ra câu như vậy, khiến tôi rối càng thêm rối, bèn hỏi ý là sao.

      Muộn Du Bình chỉ vào quan tài, : “Cậu nhìn kỹ xem đầu của bọn họ có gì khác nhau.”

      Tôi nhìn theo ngón tay , chỉ nhìn thấy sáu cái đầu có lớn có , giống như chùm nho giắt cơ thể, ngoại trừ ghê tởm ra cũng có gì đặc biệt. Tôi lắc đầu tỏ ý nhìn ra được, lại bảo tôi tiếp tục nhìn cho kỹ, lần này tôi nheo mắt quan sát, rốt cuộc phát ra vấn đề.

      ra đống thi hài này, trừ cái đầu cùng ra, những cái còn lại hầu như có ngũ quan; thậm chí đến xương sọ cũng thấy đâu, nhìn giống như có mấy cái bướu thịt mọc ra mặt.

      Thấy thế tôi lập tức hiểu ra ý tứ của , liền thuận theo đó tiếp tục tìm kiếm, lại phát ra các đốt ngón tay của mỗi bàn tay dường như đều dính liền vào thân người. Chẳng qua do cơ thể này méo mó vô cùng khủng khiếp giống như bị bỏ vào máy giặt vắt khô, lại thêm lớp nước đen đục ngầu cũng ít nhiều cản trở tầm mắt, cho nên nhìn thoáng qua giống như có rất nhiều thi thể cuộn lại chỗ.

      Tôi càng nhìn trong lòng càng phát run, nhưng vẫn còn có điểm thắc mắc. Nếu trong quan tài này là người dị hình hiếm thấy có đến 12 tay chân, vậy rốt cuộc lai lịch và thân phận của là gì? Vào thời đó, kẻ trông như quái vật tại sao lại được nuôi dưỡng dạy dỗ đến lớn như thế?

      Bàn Tử nhìn cũng hiểu, nôn khan hồi rồi quay ra với chúng tôi: “Má ơi! Thứ này mà là người sao? Đây đích thực là giống côn trùng!”

      Tên này cũng sai, nhưng có hơi thất đức, tôi : “Chúng ta còn bị vướng lớp nước nên nhìn thấy ràng, bây giờ đưa ra kết luận hơi sớm. Theo lý mà , dị dạng khủng khiếp như vậy đúng là quái vật, mới sinh ra chắc chắn bị cha mẹ giết chết, hoàn toàn có cơ hội được nuôi đến lớn thế này.”

      Muộn Du Bình thản nhiên : “ có gì là tuyệt đối cả.”

      Tôi lắc đầu, vẫn thể nào tin nổi. Bàn Tử : “Thực ra cũng đơn giản thôi, hay cứ làm theo lời tôi, sang phòng bên cạnh lấy mấy cái chậu múc hết nước trong này ra là thấy ngay. Hơn nữa hai người xem, dưới đống xác này còn có phiến đá, chi bằng chúng ta lấy ra xem thử, biết đâu lại có phát gì bất ngờ.”

      Nghe vậy tôi lập tức cảm thấy hứng thú, từ lúc vào hải đấu đến giờ chữ cũng chưa thấy, thành ra vẫn chẳng biết gì về chủ nhân ngôi mộ này. Nếu phiến đá kia có chữ viết, tôi xem dù hiểu hết ít nhất vẫn có thể đoán ra phần nào, biết đâu lại có ích cho cả bọn.

      Tôi cùng Bàn Tử đồng lòng nhất trí, hai lời, nhanh chóng quay lại hành lang đối diện, chọn lấy 3 cái chén sứ có quai. Mấy thứ này ở bên ngoài đáng giá trăm vạn, vào tay tôi coi như trở lại công dụng vốn có; suy cho cùng nó cũng chỉ là cái chén mà thôi.

      Theo thói quen nhà nghề, lúc cầm chén sứ lên tôi bất giác lướt mắt qua những hoa văn lớp men xanh, vừa nhìn thấy liền ngẩn người, ngờ hoa văn mấy thứ này đều là loại tranh kể chuyện.

      Đại để từ lúc vào đây trong lòng tôi chỉ nghĩ đến chuyện của chú Ba, cho nên cũng còn tâm trí nghiên cứu mấy thứ đồ tùy táng này. Bây giờ nhìn đến mới nhớ lại chi tiết mấy ấn tượng: sau khi chú Ba vào đấu cũng giống như tôi, chỉ nhìn lướt qua đám đồ sứ rồi tìm chỗ nghỉ khỏe. Nhưng những người còn lại khác, đây là lần đầu vào đấu nên họ vô cùng hào hứng, tất nhiên bỏ lỡ cơ hội nghiên cứu tỉ mỉ. lẽ mấy món đồ này còn chứa chi tiết gì đó quan trọng?

      Nghĩ đến đây, tôi vội cầm mấy cái chén lên quan sát kĩ càng, ra những bức họa này vẽ cảnh nhóm người xây công trình bằng gỗ, có đục đá tảng, có vận chuyển gỗ thô, còn có dựng xà gỗ, thứ tự bày biện của đám đồ sứ chính là trật tự thi công công trình, tôi càng xem càng kinh hãi đến toát mồ hôi hột. Bàn Tử thấy tôi cứ nhấc từng món lên ngắm nghía mới thắc mắc: “Chọn có cái bình mà khó vậy sao? Khỏi chọn , cứ lấy đại cái vừa tay là được rồi.”

      Tôi thèm để ý đến , cúi xuống vừa vừa xem, cho đến khi thấy cái bình bát giác cuối cùng, hình vẽ đó là cánh cửa cực lớn che khuất hết những thứ đằng sau. Tiếp theo có gì nữa, hẳn là còn nhiều điều được ghi lại những món đồ sứ khác.

      Tôi thấy chuyện này quả là kinh tâm động phách, đến hơi thở cũng nghẹn lại. Tuy chỉ dựa vào mấy bức họa đơn giản chưa thể nhìn ra rốt cuộc bọn họ xây dựng công trình gì, nhưng qua đó có thể thấy tầm cỡ công trình này phải sánh ngang với Cố cung, có điều kết cấu mặt lại hoàn toàn phải lối kiến trúc Trung Nguyên. Mẹ nó tôi nghĩ ra nổi Trung Quốc thời kỳ đó có công trình kiến trúc nào đồ sộ đến mức này .

      Tôi hoàn hồn, định cho Bàn Tử biết về phát kinh người này, nào ngờ quay đầu nhìn lại chỉ thấy sau lưng mảng tối đen, Bàn Tử lượn đằng nào biết.

      Tôi sững sờ, chỉ còn biết thầm rủa xả. Tên mập chết bầm này này cũng là, biết tôi dám ở chỗ này mình rồi mà còn lẳng lặng chuồn êm chịu báo trước tiếng. Tôi tiện tay vớ lấy cái chậu, đứng dậy vội vàng chạy về phòng phụ phía đối diện, nhưng vừa bước vào hành lang tôi ngớ người.

      Cánh cửa vào phòng phụ biến đâu mất, chỉ còn lại bức tường đá cẩm thạch!

      Tôi nghĩ ngay là do cơ quan gây nên, nhưng thể ngờ cơ quan lại biến đổi nhanh chóng đến vậy, ngay cả tiếng động cũng có, khiến người ta khỏi sợ hãi. mình đứng giữa cổ mộ tối đen như mực, tôi bao giờ muốn trải qua chuyện này thêm lần nào nữa.

      Tôi định thần chút, tự an ủi mình rằng cơ quan trong ngôi mộ này hoạt động rất đều đặn, chỉ cần tôi kiên nhẫn chờ đợi, phỏng chừng vài phút nữa cánh cửa kia lại xuất .

      có Bàn Tử ở bên cạnh, cổ mộ này im ắng rợn người, nghe tiếng tim đập cũng tưởng như sét đánh, bốn phía tối đen tối hù, ở nơi như thế này phút cũng dài đằng đẵng như giờ, sao kiên nhẫn chờ đợi nổi.

      Tôi hít sâu hơi, lấy đèn pin chiếu về phía ba cánh cửa tối om đằng trước nhưng thấy gì cả. thế gian thứ kinh khủng nhất chính là suy nghĩ trong đầu, tôi chỉ cần yên lặng trong chốc lát, lập tức cảm thấy có thứ gì đó trong cánh cửa kia nhìn mình chằm chằm, sợ muốn chết được.

      Tôi tự tát mình cái cho tỉnh, cúi đầu tiến thẳng về phòng phụ, định tiếp tục xem cho hết mấy món đồ sứ để sót món nào. Đúng lúc ấy chợt nghe tiếng kêu rợn tóc gáy từ trong phòng phụ truyền ra, tôi rọi đèn pin vào chỉ thấy con Hải hầu tử rất lớn bò ra từ đài phun nước, nửa thân bò lên bờ, khuôn mặt đầy vảy dữ tợn này có lẽ cả đời tôi cũng sao quên nổi.

      Tôi hoảng hồn, ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào hành lang, cũng chẳng cần biết trong đó có còn cơ quan nào nữa , cứ nhắm mắt cắm đầu chạy thẳng. Tưởng như chỉ cần vài bước chân nữa là đến được nơi an toàn, đột nhiên dưới chân vấp cái, vồ ếch trúng cái bình sứ, cũng may phản ứng của tôi khá nhanh, tiện đà lăn vòng rồi ngồi bật dậy. Nhìn lại chỉ thấy cặp mắt xanh lè lóe sáng lao ra khỏi phòng phụ, phóng thẳng về phía tôi.

      Tôi nghiến răng nhấc cái bình định ném qua, nào ngờ con Hải hầu tử phản ứng rất nhanh, thấy tôi có vũ khí nên dám liều mạng xông đến, lập tức chuyển hướng nhảy lên trần hành lang. Tôi nhân cơ hội này lách sang cửa ngọc bên trái, sau đó nhanh chóng đóng sập cửa lại.

      Bên dưới cánh cửa có cái chốt bằng đá, cửa vừa đóng lại chốt tự động bật lên, khiến cho Hải hầu chỉ còn biết đứng ngoài gào thét, hùng hổ tông mấy cái vào cửa, xem ra nó cực kỳ cam tâm. Tôi biết loại gỗ làm nên cánh cửa này vô cùng chắc chắn, cơ thể sinh vật vốn mềm yếu hoàn toàn cách nào tông vỡ được, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại. Con Hải hầu tử kia tông cửa nửa ngày trời thấy có kết quả gì, lại tìm đường lách vào từ khe cửa. Tôi thấy nó cố nhét cái đầu bự chảng vào trong, điên tiết nâng súng lên bắn thẳng mũi lao vào khe cửa, cũng biết bắn trúng chỗ nào, chỉ nghe nó kêu lên tiếng thảm thiết, tức khắc nhảy ra xa.

      Tôi biết cánh cửa cách vách kia có thông với mộ thất bên này , vội lắp thêm mũi lao, sau đó bật cả đèn pin lẫn đèn mỏ, chiếu sáng cả căn mộ thất. Tôi nhìn qua lượt liền hoảng hồn: đây là mộ thất hình tròn, ở giữa còn có cái ao lớn, mà tôi lại đứng ngay sát mép ao, chỉ cần lùi lại bước là rơi tòm xuống đó.

      Ngay giữa ao nước có vật nổi lên, thoạt nhìn trông giống cái chậu rửa chân; dựa vào hình vẽ và phù điêu đó có thể nhận ra nó chính là cỗ quan tài. Tôi khỏi cảm thấy buồn cười, chủ nhân ngôi mộ này cũng sáng tạo, chế ra cỗ quan tài trông y như cái bồn tắm, xem ra lúc sinh thời ông ta rất khoái ngâm mình.

      Tôi lại chiếu đèn xuống nước, chỉ thấy ao sâu hun hút đáy, chẳng biết là sâu đến mức nào, chừng còn thông thẳng tới đáy mộ. Tôi còn thắc mắc biết thiết kế như vậy là có ý đồ gì, đột nhiên thấy cổ ngưa ngứa.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27 đề
      Editor: Thanh Du


      *****


      Tôi thử sờ sờ ra sau lưng mới biết cảm giác ấy xuất phát từ vị trí trúng liên hoa tiễn ban nãy. Bốn cái móc sắt đâm vào da thịt tuy lấy mạng người, nhưng vẫn dứt mấy mảng da. Lúc này mồ hôi tôi lại tuôn đầm đìa, thành ra ngứa ngáy tả.

      Chẳng những thế, những vị trí trúng tên khác người cũng bắt đầu râm ran ngứa, nhưng ngứa cỡ này vẫn còn chịu được. Tôi rảnh mà bận tâm đến cảm giác nhoi nhói như muỗi đốt ấy, chỉ gãi gãi qua loa vài cái xong tiếp tục nghiên cứu căn mộ thất kỳ quái này.

      Tôi thông hiểu lắm kết cấu địa cung phổ biến của mộ táng thời Minh, chỉ biết chút về mộ táng của quý tộc, biết giữa hai cái này có sai biệt nhiều lắm hay , đành miễn cưỡng đem những tri thức trong đầu đối chiếu với cảnh tượng trước mắt.

      Dựa theo suy đoán, tôi đứng ở điện thờ phụ bên trái, nhìn sang phía đối diện chính là điện thờ phụ bên phải. Hai điện thờ trái phải hẳn là đối xứng nhau, bên trong lí ra phải có quan sàng bằng cẩm thạch trắng nhô cao hẳn lên, mặt quan sàng lát toàn gạch vàng, chính giữa có lỗ hổng hình chữ nhật, trong đổ đất vàng, gọi là “Giếng vàng”. nơi đây hoàn toàn trống trơn, chỉ có cái ao lớn.

      Nơi này sao cũng kỳ quái, tôi đứng trước cánh cửa nằm giữa hai căn điện thờ phụ, cánh cửa này hẳn là thông với hậu điện, đó mới chính là nơi đặt quan tài. Vậy vì sao trong phối thất có quan tài, nhưng quan tài lại có dạng cái thau rửa mặt? Phải biết loại bồn quan này chỉ thời Chiến quốc mới có, thời Minh hoàn toàn dùng.

      đến Chiến quốc, tôi lại nhớ tới con xà mi đồng ngư lấy ra từ Lỗ Vương cung. Cả hai nơi đều tìm được vật này, mà ở đây lại đặt cỗ quan tài chỉ có ở thời Chiến quốc, lẽ nào chỉ là trùng hợp?

      Nhất thời tâm trí rối như tơ vò, nghĩ mãi vẫn chẳng ra.

      Lúc này tôi gần hết vòng xung quanh ao nước, quay trở lại cánh cửa ban đầu. Cái bát sứ tôi dùng làm hung khí khi nãy vẫn nằm chỏng chơ gần đó, tôi chợt nảy ra ý, bèn nhặt nó lên, ngắm nghía hình vẽ bề mặt.

      Vật này vốn nằm trong căn phòng phụ phía bên kia, có điều bức vẽ đơn lẻ cũng chẳng chứa được thông tin gì đáng giá. Tôi chỉ thấy người mặc triều phục đời Minh, đứng ngọn núi, nhìn xuống công trường dưới chân. Cạnh đó còn của mấy người mặc quan phục, xem ra là bức tranh vẽ lại cảnh thị sát công trường.

      Tôi dựa vào hoa văn đám đồ gốm sứ, đại khái có thể đoán ra chủ nhân ngôi mộ này nhất định phải vương công quý tộc gì, mà rất có thể là nghệ nhân hoặc kiến trúc sư. Chỉ có dạng nhân tài này mới đủ năng lực lẫn tri thức để áp dụng những thiết kế cổ quái như thế trong mộ. Kẻ khác cho dù có ý tưởng tương tự cũng đủ khả năng thực thi.

      Người tài và thợ giỏi sống vào đầu thời Minh nhiều lắm, xem quy mô ngôi mộ này, nhất định là người có địa vị hiển hách, có thể huy động lượng tài lực lớn. Kẻ này những cần có kinh nghiệm thi công công trình lớn cỡ hoàng cung triều Minh, mà còn phải thông hiểu phong thủy lẫn những mánh khóe tinh vi xảo quyệt, người như thế kể ra cũng khó đoán.

      Chỉ mất vài giây suy nghĩ, cái tên lóe lên trong đầu tôi – Uông Tàng Hải.

      Kẻ này có thể coi là kỳ nhân, hiểu biết về phong thủy của ông ta đạt tới đỉnh cao. Vì thế Uông Tàng Hải được bổ nhiệm tham gia thiết kế hoàng cung triều Minh, ngoài ra còn thiết kế thêm vài thành phố lớn của Trung Quốc, đương thời chỉ câu của ông ta thậm chí có thể xóa sổ vài thành thị. Tôi đọc sách cổ còn biết Uông Tàng Hải có quyển sách viết về phong thủy, nội dung trong đó vô cùng sâu xa bí hiểm, thực tình có thể ông ta nhìn thấu thiên cơ; tiếc thay con cháu ông ta chỉ sao lại vài bản, về sau đều thất truyền cả.

      Vả lại, tương truyền mộ của Thẩm Vạn Tam dưới đáy sông Ngân Tử ở Chu Trang cũng do kẻ này thiết kế; người như ông ta thừa sức tự thiết kế mộ huyệt cho riêng mình.

      Tôi thấy suy đoán của mình khá hợp lý, giờ chỉ cần tìm được chút văn tự hoặc tư liệu là có thể kiểm chứng xem suy đoán ấy đúng hay sai, đáng tiếc chủ nhân ngôi mộ này hình như là kẻ thất học, hề lưu lại chút minh văn nào.

      Đúng lúc này, trong ao nước đột ngột truyền tới mấy tiếng ùm ùm, suy nghĩ của tôi nhanh chóng bị cắt ngang, vội lấy đèn pin rọi về hướng ấy. Chỉ thấy khắp ao nước kia bắt đầu sủi bọt, lúc mạnh lúc yếu, từng đợt từng đợt theo quy luật nào, tựa như trong cái ao sâu thấy đáy này có thứ gì đó hoạt động

      Tôi hoảng hốt, vội vã giương súng, căng thẳng nhìn chằm chằm vào đám bọt khí kia. Gần như cùng lúc, cái bóng trắng lao lên bờ, lăn tròn vòng đến tận góc tường, há miệng thở phì phò. Tôi nhìn kỹ, ra là Bàn Tử, vui mừng sao tả xiết. Áo cởi ra từ lúc nào, lộ ra cái bụng to kềnh càng như trống. vừa thở hồn hển vừa ngó tôi cái, lắc lắc đầu, : “Mẹ…nó, suýt nữa tôi chết…chết ngạt rồi”

      Tôi vừa định hỏi chuyện gì xảy ra bên cạnh chợt có người ngoi lên mặt nước. Tôi nhìn sang, thấy Muộn Du Bình cũng nổi lên, phần thân cũng để trần, nhưng hình xăm kỳ lân màu đen bay đâu mất. ràng mất sức nhiều như Bàn Tử “Đây là bên trái hay bên phải?”

      Tôi đáp bên trái, mới thở phào, nhanh chóng ngồi xuống, bụm lấy cổ tay mình. Tôi thấy cổ tay hằn lên dấu tay đen sì, chợt có dự cảm chẳng lành.

      Bàn Tử thở hổn hển hồi lâu mới ổn định trở lại, ôm bụng thở hơi dài. Tôi hỏi hai người làm sao tới được đây, khạc ra mấy bãi nước bọt, : “Đừng hỏi nhiều, may mà cậu thấy cảnh ấy, nếu đảm bảo sợ muốn vỡ tim. Má ơi, may mà bên dưới phiến đá đặt quan tài có cái động thông đến chỗ này, bằng chúng tôi chết hết trong ấy.”

      Tôi sốt ruột hỏi: “Có thứ gì đáng sợ đến thế ư?”

      Bàn Tử đáp: “Mẹ kiếp, tôi cũng chẳng biết phải miêu tả thế nào, thôi ngắn gọn là trong bụng cái thi thể ghép sáu kia… mẹ nó còn có vật.”



      Chương 28 Tiếp tục đề
      Editor: Dứa


      Beta: Thanh Du


      ————–


      Bàn Tử vừa xong lại ho khan, văng cả nước bọt ra ngoài, tôi sốt ruột giục tiếp, gãi gãi lưng, bảo: “Từ từ nào, việc này xảy ra quá bất ngờ, tạm thời tôi thể được, cậu chờ tôi sắp xếp lại ngôn từ .”

      Tôi thấy sắc mặt trắng bệch, giọng vẫn chưa trở lại bình thường, chắc trong khí quản vẫn còn đọng nước, mới giúp vỗ vỗ vài cái vào lưng. bị tôi vỗ mạnh đến nỗi thân thể bắt đầu co giật, nôn ra đống chất lỏng màu trắng dinh dính, : “Được rồi, mẹ nó cậu còn vỗ nữa vỗ chết tôi mất!”

      Tôi giục: “Bây giờ được chưa, rốt cuộc hai người gặp phải thứ gì?”

      khụt khịt mũi, mang tất cả những việc họ gặp ra kể lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, lời kể của Bàn Tử vì vậy cũng khá lộn xộn, tuy nhiên tôi vẫn hiểu sơ sơ chân tướng việc.

      ra lúc ấy thấy tôi ngơ ngẩn ngắm đống tranh sứ mới giục vài câu, có điều tôi vô cùng tập trung, hoàn toàn nghe được gì. Bàn Tử thấy tôi phản ứng cũng gọi nữa, cơ bản là vẫn còn tiếc mấy thứ trang sức ngọc ngà quý giá kia, bèn mình quay lại lấy trước. Lúc đó nghĩ tôi xem xong tự đuổi theo, hai nhĩ thất chỉ cách nhau năm sáu bước chân, thể xảy ra chuyện gì nằm ngoài dự liệu.

      Nhưng sau đó lại thấy vật, toàn bộ chú ý đều dồn cả vào đó, thế là quên luôn tồn tại của tôi, cũng biết cánh cửa đá kia biến mất từ khi nào.

      Bàn Tử quay lại chỗ đặt quan tài, hai người cùng nhau múc nước ra, khối thi thể kia cũng nhanh chóng nổi lên. nhìn kĩ, khỏi hoảng sợ, ra thứ vẫn tưởng là bướu thịt đầu lại là những bầu ngực to mọng của phụ nữ rủ xuống cơ thể dị dạng. Bàn Tử lúc đó rất choáng, vốn ngờ đây lại là nữ thi.

      Có điều theo lý mà , có mười hai cánh tay phải có mười hai bầu ngực mới đúng, tại sao phía trước mới chỉ có năm? Chẳng lẽ lưng vẫn còn? Bọn họ suy nghĩ lúc, quyết định mang thi thể ra khỏi quan tài.

      Đầu tiên Bàn Tử thử dùng móc câu để mang thi thể lên, nhưng thi thể này mềm nhũn từ lâu, từ xuống dưới trắng mịn, gần như sáp hóa, thể chọc vào bất cứ chỗ nào được. Mang găng tay rồi tự mình lôi lên lại càng ổn, cảm giác cứ như nắm cục xà phòng, vừa đụng tới chạm phải lớp mỡ người, tởm muốn chết. Cuối cùng Muộn Du Bình cũng nghĩ ra cách, hai người bọn họ cởi áo ra, người trùm đầu, người trùm chân, dùng súng làm đòn gánh mới mang được nữ thi kia ra khỏi quan tài.

      Dưới ánh đèn sáng lóa, thi thể nhanh chóng khô lại rồi hóa đen, cả hai nghiên cứu kỹ lưỡng, ngoài việc phát vài bầu ngực bị cắt , để lại mấy vết sẹo lớn bằng miệng bát hai bên sườn, còn biết được thân thể người này hóa ra bị dị dạng, mà là do phát phì, mỡ thừa người đắp đống cao như núi.

      Lúc đó cả hai hiểu tại sao bụng của nữ thi này lại lớn đến vậy, chỉ nghĩ ta phát phì, hoàn toàn nghĩ đến việc ta chết trong thời gian mang thai, trong bụng vẫn còn thai nhi.

      Sau khi thi thể được nâng ra, bên dưới xuất tấm bia đá. Muộn Du Bình đó là áp quan thạch, dù cho sau này kết cấu kín khí trong mộ bị phá hỏng, quan tài cũng nổi lên. Áp quan thạch kia xù xì thô ráp, bên khắc đầy những hàng chữ lớn.

      Bàn Tử sau vài lần xem xem lại mà vẫn hiểu, sực nhớ tới tôi, lúc này cả hai mới phát ra cánh cửa biến mất. Bàn Tử lập tức phát hoảng, đoan chắc chẳng phải là quan tâm tôi gì đâu, là lo cho mình ra được thôi. Muộn Du Bình trấn an , cánh cửa này cứ cách khoảng thời gian tự động xuất , có cuống lên cũng được gì, chuyện quan trọng lúc này là làm cho xong việc trước mắt . Bàn Tử thấy bình tĩnh như vậy cũng an tâm hơn.

      Hai người muốn mang nốt tấm bia đá bên trong quan tài ra, chẳng ngờ nó quá nặng, hơn nữa bốn phía còn rót thêm nhựa thông, khiến cho tấm bia đá dính chặt vào đáy quan tài. Bàn Tử thấy tình được thuận lợi, dùng lực gõ vào phiến đá, chợt phát ra bên dưới trống .

      Bọn họ châm ống đánh lửa rồi thả vào bên trong cho nhựa thông chảy ra, sau đó ra sức lật phiến đá lên, bên dưới lộ ra cái động lớn. Con người Bàn Tử tuy có phần thô kệch nhưng kinh nghiệm của phải là phong phú vô cùng, nhưng chứng kiến cảnh này cũng phải kinh ngạc đến mức khép miệng lại nổi. Động này phải do người thiết kế mộ cổ cố ý tạo ra, mà là đạo động!

      Đây thực phát mang tính đột phá, đến những phương diện khác, chỉ tính riêng kỹ thuật định vị đạo động này có thể coi là thiên hạ vô song, đào phát trúng ngay đáy quan tài. Nếu nhờ khối áp quan thạch chắn lại, có lẽ thi thể kia sớm bị kéo vào trong động. Khó hiểu hơn nữa là mộ này vốn đặt ở đáy biển, đạo động kia rốt cuộc được đào như thế nào?

      Thêm vào đó, nếu mộ thất này có kết cấu dưới kiểu thang máy phía dưới quan tài phải là mộ thất khác mới đúng, sao lại có đủ gian cho cái động sâu đến thế? Bàn Tử khẳng định ngay, chúng tôi có thể hiểu sai về kết cấu ngôi mộ này.

      Mọi việc lại rơi vào sương mù, hai người đều trầm mặc. Bàn Tử hiểu rất , vì cái đạo động kia mà kết cấu dưỡng khí tàng thi trong ngôi mộ này bị xáo trộn. Tuy thi thể hóa sáp, thể xảy ra thi biến, nhưng địa thế nơi này còn, đương nhiên phong thủy của cả ngôi mộ bị ảnh hưởng. tại tuy chiều hướng biến đổi là như thế nào, nhưng cũng loại trừ khả năng linh huyệt chuyển thành bại huyệt. Bàn Tử đối với thuật phong thủy có nhiều hiểu biết, nhưng dù gì cũng là người thuộc Bắc phái, biết chắc thay đổi này hay chút nào.

      Có điều phải chuyên gia thuộc lĩnh vực này, đụng việc gì cần lí giải cặn kẽ chút kiến thức lại đủ. cho rằng những chữ khắc bia đá này có thể là mấu chốt, định chép lại nghe Muộn Du Bình ngồi bên nữ thi kêu lên: “Nguy rồi!”

      vừa quay đầu thấy tay trái của Muộn Du Bình bị bàn tay bé đầy lông trắng vươn ra từ bên trong nữ thi túm chặt lấy. Bàn Tử ngờ bên trong nữ thi kia vẫn còn thai nhi chết yểu, lúc đầu rất hoảng sợ, nhưng vốn là kẻ nhanh nhạy, sau khi lấy lại tinh thần liền giương súng bắn phát vào bụng nữ thi, hình như chạm vào tử huyệt, Muộn Du Bình lập tức giãy ra được. Bàn Tử còn muốn bắn nữa, Muộn Du Bình kêu to: “ bắn chết được! mau!” rồi kéo chui vào động bên dưới quan tài.

      Bàn Tử thấy dưới đáy quan tài vẫn còn chảy xuống thứ nước ghê muốn chết kia, tài nào nhấc chân bước vào nổi. Có điều khi quay đầu nhìn lại, chợt thấy bụng nữ thi lộ ra khuôn mặt liều mạng giãy dụa muốn chui ra, lớp da nơi bụng nữ thi gần biến thành trong suốt, ngũ quan khuôn mặt kia đều thấy . lạnh cả xương sống, tự nhủ quân tử ăn cũng chết đói, đành nghiến răng chui vào.

      Đạo động này đào gạch mà thành, kết cấu vô cùng xảo diệu. Mỗi viên gạch chỉ bị đập vỡ nửa, như vậy hiển nhiên có thể tạo ra mái vòm bằng gạch đỉnh đạo động, những thứ bên cũng thể đè xuống được. Loại kĩ thuật này tốn rất nhiều thời gian, hoàn toàn thể làm xong trong ngày ngày hai.

      Muộn Du Bình trước, Bàn Tử liều mạng đuổi theo, đạo động này dẫn đến đâu, được lúc nữa phát động này có chiều hướng xuống, phía dưới có nước, nhưng đoạn ngập nước hình như cũng dài. thấy có ánh đèn lấp loáng, nghĩ là tôi, liền lặn ngay xuống nước. Mới bơi được đoạn phía trước quả nhiên rộng ra thành ao lớn, lúc đó phổi hai người đều cạn khí, mới liều mạng ngoi lên, vừa ra khỏi nước thấy tôi cầm súng chĩa về phía bọn họ.

      Tôi nghe đến đó, cười nhạo: “ ra cũng chỉ thấy có bàn tay thôi.”

      Bàn Tử : “Bàn Tử tôi thực ra sợ vật đó, nhưng Tiểu Ca lợi hại thế mà thấy nó cũng phải chạy, cậu tôi có thể làm gì? Mà giờ nghĩ lại, tôi cũng hiểu vì sao lúc đó lại phải chạy, Tiểu Ca, thứ đó rốt cuộc là gì, thực lợi hại đến thế? Tôi thấy dùng lao đâm vài cái là có thể giải quyết còn gì.”

      Muộn Du Bình sờ cổ tay mình, : “Đó là hạn bạt lông trắng, muốn giết phải chém đầu, nhưng nếu làm vậy lượng lớn hơi độc từ thi thể nó bốc ra, với gian đóng kín rất bất lợi.”

      Tôi nghe thế liền giật mình, hạn bạt vừa đến tương truyền có thể gây ra nạn hạn hán, nghe cương thi chết khô sau thời gian vùi trong loại đất dưỡng xác có thể biến thành hạn bạt. Trong Kinh Thi có , hạn bạt vi ngược, như đàm như phần (hạn bạt gây họa, như thiêu như đốt), tóm lại có ít chuyện kể về nó, ai ngờ nó lại có hình dáng như thế. Nhưng đây phải điểm quan trọng, từ khi tôi bước vào ngôi mộ này chuẩn bị tinh thần đối phó với đủ loại chuyện kỳ quái, chỉ là đạo động kia xem ra phải để tìm tàng bảo mà là để thông đến cái ao này, khả năng ấy phải là có. Tôi đoán trong số những đạo động dưới đáy ao này chính là lối ra, có lẽ người làm ra đạo động này lúc đầu thể xác định vị trí chính xác, mới đào đạo động về nhiều hướng, đây có thể là trong số đó. Nghĩ đến đây, tôi liền hỏi bọn họ có thấy ngã rẽ nào .

      Bàn Tử lắc đầu bảo , đạo động dài, hoàn toàn là đường thẳng. Tôi nghe xong cũng thất vọng, bởi lẽ với động bằng gạch chuyện giấu cánh cửa là rất dễ dàng.

      Đạo động này, nếu phá vỡ kết cấu kín khí của mộ lối vào chắc chắn cũng nằm trong mộ thôi, có tìm được cũng vô ích, tôi đoán khi kẻ đó lần theo đài phun nước vào căn phòng phụ cánh cửa vẫn chưa xuất , còn cách nào khác mới phải đào cái động ấy. Có điều kẻ này cũng xui xẻo, đào đến phòng phụ gặp áp quan thạch, đào đến xứng thất gặp cái ao này, biết đào đến mộ chính chưa nữa.

      Nghĩ hồi, Bàn Tử bỗng hỏi: “Hai người xem, hạn bạt có biết bơi ?”

      Tôi sửng sốt hiểu có ý gì, bèn chỉ vào mặt nước, tôi nhìn theo, chỉ thấy giữa hồ có vô số bọt khí ùng ục nổi lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :