Đạo Mộ Bút Ký Tập 2: Nộ Hải Tiềm Sa - Nam Phái Tam Thúc (Trinh Thám - Kinh Dị 46c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9 Thuyền quỷ
      Edit: Namichan

      Beta: Thanh Du



      ~oOo~



      Tôi thấy tất cả mọi người đều vội vã ngoảnh đầu sang hướng khác, ai dám nhìn về phía con thuyền mục nát. Trong lúc hoang mang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi dám tự ý làm bừa, vội vàng quay lưng lại giống như bọn họ. kia run rẩy với tôi: “Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng được quay đầu lại. Thậm chí nếu có thứ gì đó chạm vào , cũng phải làm ngơ như biết.”



      Tôi nghe vậy, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối: “ đừng dọa tôi chứ. Ở đây có thứ gì chạm vào tôi được?”



      ta liếc tôi cái, nhàng : “ tin thôi, cứ chờ lát nữa biết ngay. Giờ mau mau ngó qua chỗ khác !”



      Tôi thấy ta năng kỳ lạ, rồi lại nhìn đến bộ dạng sợ hãi của các thủy thủ khác thuyền, chẳng giống như cố tình hù dọa tôi, bèn giọng hỏi: “Dù sao cũng phải cho tôi biết, thứ đó rốt cuộc là gì?”



      kia dùng tay ra hiệu giữ yên lặng: “Đừng hỏi nhiều! Đó là oan hồn tới đòi mạng!”



      ta càng càng khiến tôi cảm thấy sợ hãi, cái cổ suýt nữa nhịn được mà xoay ra đằng sau nhìn chút. Vội vàng nhéo đùi mình cái mạnh, tôi gắng gượng giữ cổ mình cứng đờ như bó thạch cao để khỏi làm ra điều gì đáng tiếc.



      Con thuyền nghiêng ngả chao đảo theo từng đợt sóng, boong thuyền rộ lên những tiếng kèn kẹt, nghe chừng cũng sắp long ra từng mảnh rồi. Tay tôi tóm lấy hai cái vòng sắt mép thuyền, cái mông dính chặt vào nó để đứng cho vững, nhưng nửa người vẫn ngừng lắc lư, lại còn cái cổ được động đậy nữa. Tôi cảm giác mình y chang con lật đật lắc tới lắc lui, có mấy lần lắc mạnh đến nỗi thiếu chút nữa tuột tay.



      Lúc này, tôi có thể nghe được thanh phát ra từ con thuyền quỷ, kẽo cà kẽo kẹt, nghe cứ như có người lại boong thuyền. Nước biển hắt lên theo từng đợt sóng khiến người tôi ướt đẫm, cộng thêm mồ hôi lạnh của mình, cảm giác vô cùng khó chịu. Tôi nhịn được khe khẽ hỏi kia: “Hình như có người lại boong thuyền. Vừa rồi có nhìn lầm ?”



      ta vô cùng sợ hãi, cố gắng bĩu bĩu môi. Tôi nhìn theo hướng miệng chỉ, ra là tấm kính khoang chứa hàng, phản chiếu rất ràng tất cả những gì diễn ra phía sau. chiếc thuyền đánh cá lớn gần bằng thuyền của chúng tôi đong đưa lúc lúc , cách thuyền chúng tôi càng ngày càng gần. Những gì xem được mỗi lúc ràng, tôi nhanh chóng nhìn thấy lớp gỉ sắt màu trắng như bông bao phủ con thuyền kia, nhìn độ dày có thể khẳng định nó chìm dưới đáy biển chừng mấy chục năm rồi. chẳng hiểu vì sao con thuyền như vậy còn có thể nổi lên mặt biển, hơn nữa phía còn thấp thoáng ánh đèn.



      Những con thuyền ma xuất trong tiểu thuyết đều được miêu tả mục nát tan hoang, nhưng cơ bản vẫn còn có thể sử dụng. Nhưng con thuyền kia hoàn toàn mục nát hư hỏng, mang thanh lý được rồi, trông cứ như mới vừa trồi lên từ dưới đáy biển vậy. Đầu óc tôi xoay chuyển rất nhanh, nhớ lại những bản tin về thuyền ma từng xem, hình như chưa bao giờ nghe tới loại thuyền có hình dạng như thế này.



      Con thuyền kia mỗi lúc gần, tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất thường, khe khẽ : “Tiểu thư, cứ như thế này cũng phải cách hay, hình như con thuyền quỷ kia tính đâm vào thuyền ta phải. Sao bảo lão lái thuyền mở hết tốc lực ?”



      kia cũng có chút sợ, tóc bết hết lên mặt cũng nghĩ tới chuyện vuốt sang bên, : “Lúc nào cần chạy ông ấy cho thuyền chạy. Trọng tải của hai thuyền chắc cũng chẳng khác nhau là mấy, nó có đụng tới đây cũng sợ. cứ bám cho chặt rớt xuống đâu.”



      Tôi biết giọng điệu của ta là nhắc nhở hay châm chọc mình nữa, : “Chỉ sợ lão ta chờ thời cơ nhảy thuyền trốn mình, đố tóm được lão ta đấy.”



      đừng có mà ở đó đâm bị thóc chọc bị gạo. Thuyền đánh cá chính là sinh mệnh của ngư dân, cho dù có chết họ cũng bao giờ bỏ thuyền.” ta bắt đầu nổi giận, “ còn lảm nhảm nữa coi chừng tôi đẩy xuống!”



      Tôi nghe ta dọa như vậy, cũng chẳng muốn nữa, tập trung chú ý quan sát con thuyền quỷ phản chiếu tấm kính thủy tinh. Với tốc độ của nó, chắc là lúc đụng nhau cũng chỉ tạo chút chấn động nho thôi (về sau mới thấy suy nghĩ ấy ngu ngốc), trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại.



      Thuyền kia càng ngày càng gần, tôi có thể nhìn thấy ràng đó chẳng có thứ gì cả. Trong đầu vốn tưởng tượng ra những cảnh tượng kinh khủng, tôi khỏi thở phào nhõm. Con thuyền kia tới rất gần, xem ra sắp sửa đụng vào thuyền chúng tôi rồi. Tôi nhắm mắt lại, cắn chặt răng, chuẩn bị đón lấy khoảnh khắc hai con thuyền va vào nhau.



      Chỉ trong nháy mắt, thanh phía sau đột nhiên biến mất. Tôi giữ nguyên tư thế mười mấy giây, đoán chừng cho dù nó có muốn đụng chục lần cũng đụng xong rồi, nhưng vẫn chẳng nghe thấy động tĩnh gì, khỏi cảm thấy kỳ quái. Lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng kẽo cà kẽo kẹt boong thuyền truyền tới từ phía sau lưng, trong lòng có chút hoảng hốt. Len lén hé mắt ra, nhìn tấm kính khoang chứa hàng, con thuyền quỷ nằm song song dựa vào thuyền của chúng tôi, còn phía sau lưng tôi có gì cả.



      Tôi thở phào nhõm, thử nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy ta cũng nhìn chằm chằm vào tấm kính giống mình, sợ đến mức ngây dại. Tôi cảm thấy hình như có cái gì đó kỳ quái, cố gắng nhìn kỹ, chỉ thấy vai có hai bàn tay khô quắt vắt lên.

      Chương 10 Bàn tay khô
      Edit: Popochan

      Beta: Thanh Du



      *****



      Hai bàn tay nhăn nheo co rút đến khô quắt kia ràng là tay người, bám lên người kia, cảnh tượng ấy cho dù chỉ nhìn cũng thấy sởn gai ốc. Tôi biết cảm giác của ấy lúc này là gì, chỉ biết lưng tôi đổ mồ hôi lạnh ngớt.



      Hai bàn tay đó cử động gì thêm, chỉ vô lực rủ xuống, trông như thứ trang sức quần áo. Tôi nhìn dọc theo cánh tay để xem bàn tay đó từ đâu vươn tới, nhưng mái tóc ta lại rối bù, xoã tung ra nên thấy lắm.



      Hiển nhiên ta vô cùng sợ hãi, thân thể run lên bần bật, nếu là phụ nữ bình thường chỉ sợ sớm ngất rồi. Tôi thấy toàn thân ta gần như nhũn ra, phỏng chừng cũng đến cực hạn.



      Người lái thuyền quay lưng về phía chúng tôi mà quỳ xuống, vừa dập đầu vừa lầm bầm cầu nguyện, tôi nghe hiểu giọng địa phương của bọn họ nhưng cũng có thể đoán ra lão ta tiến hành nghi thức nào đó, có lẽ là cầu tổ mẫu phù hộ. Ông ta niệm vài tiếng rồi lấy ra hai cái vòng gỗ kỳ quái hình bán nguyệt ném lên boong thuyền, giống như xin quẻ vậy. Ông ta ném lần lại nhìn kết quả rồi dập đầu vài cái, cầm lên ném lại lần nữa. Tôi thấy toàn thân ông ta bắt đầu run lên, xem ra kết quả xin được tốt cho lắm.



      Tôi tin mấy chuyện mê tín này, nhưng nhìn lão lái thuyền có vẻ thành kính như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng. Người ở đây rất coi trọng mấy trò vớ vẩn này, nếu quẻ bói bảo tôi là ác quỷ, chừng bọn họ chút do dự ném tôi xuống biển.



      Đúng lúc này, kia đột nhiên hét to tiếng, thân thể bỗng lùi về phía sau. là do đứng vững hay bị bàn tay quỷ kia kéo , chỉ trong chốc lát ta bị kéo sang thuyền ma, mà con thuyền ma đó lại chuẩn bị trôi , tình thế cực kỳ nguy cấp. Tôi thấy tình hình ổn, cũng bất chấp lời cảnh báo được quay đầu của ta khi nãy, vội vàng xoay người định nhảy sang bên đó cứu ta. Bất ngờ lão lái thuyền từ phía sau nhào tới ôm lấy tôi, : “ được đâu! lên thuyền ma thể cứu về nữa, đừng có tự đâm đầu vào chỗ chết!”



      Lão lái thuyền rất khỏe, tôi thể hất ông ta ra được. Tôi rủa thầm trong bụng, những người khác thuyền giống như bị ma ám, đến nước này vẫn dám quay đầu lại. Lúc này cái tên Trương hói đó biết chạy ra từ xó nào, túm lấy mỏ neo rồi dùng sức ném mạnh về phía con thuyền ma, móc lại mép thuyền. Con thuyền ma kia lướt rất nhanh, trong chốc lát kéo căng mỏ neo, thuyền chúng tôi chấn động cái rồi cũng bị kéo theo.



      Người lái thuyền sợ mất vía, rút dao định chặt đứt dây thừng bị Trương hói đấm cho cú ngã nhào sàn. Đám thuyền viên nhao nhao định xông lên, Trương hói liền rút ra cây súng khống chế người lái thuyền, quát lớn:“Đừng nhúc nhích, nếu tôi giết ông ta!”



      Mấy thuyền viên kia chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, tiếng thét đó khiến cho bọn họ sợ hãi dám lại gần. Trương hói lại với tôi:“Tiểu Ngô, tôi khống chế được bọn họ, cậu mau cứu người!”



      Tôi há hốc mồm, mình có nghe lầm đây? Chẳng lẽ gã muốn tôi bơi qua đó giữa sóng to gió lớn thế này sao? lại ngang nhiên trừng mắt nhìn tôi, chỉ chỉ sợi dây thừng, quát: “Mau lên! Thanh niên phải dũng cảm lên chứ!”



      Tôi lắc đầu, ra rất buồn cười nhưng thể dục vốn là điểm yếu của tôi, bảo tôi bơi qua bên kia căn bản là chịu chết. Còn nếu bò qua bằng dây thừng, cho dù có bò được đến nơi cũng hết hơi rồi, sức đâu mà cứu người nữa.



      Lúc này, tôi bỗng nghe tiếng kia hét ầm lên thuyền ma. ta liều mạng tìm cách trèo lên dây thừng, nhưng dường như bị thứ gì kéo lại, sao tiến lên được, đành phải dùng cả hai tay bám chặt lấy mép thuyền, hét to: “Ngài Ngô! Cứu tôi với!”



      Nghe thế tôi chợt bừng tỉnh, tự tát mình cái, mắng: “Ngô Tà ơi là Ngô Tà, mẹ kiếp, mày có phải là đàn ông hả?!”



      Tôi cũng biết cái tát này làm mình tỉnh ra hay là ngu , đột nhiên huyết khí dâng trào, cắn răng thét to tiếng: “Cùng lắm là chết chứ gì!”



      Tôi hít sâu hơi, cầm lấy kính bơi đeo lên, sau đó cởi giầy, đến bên mép thuyền vụng về nắm lấy sợi dây thừng bị kéo căng kia. Chỉ thấy trước mắt sóng gió ngút trời, sợi dây thừng thỉnh thoảng lại ngập vào trong nước.



      Sợi dây thừng dài chừng mười hai mét, cực kỳ chắc chắn, nếu tay chân nhanh nhẹn chút chắc cũng nguy hiểm. Chỉ sợ lúc dây thừng lại bị sóng đánh dạt xuống biển thôi, nghĩ đến đây, quyết tâm của tôi cũng hơi lung lay.



      Từ đến lớn tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện cần nhiều quyết tâm đến thế, mông nhích tới nhích lui mép thuyền hồi lâu rồi mới chậm rãi lết được bước đầu tiên ra bên ngoài. Tôi dựa theo phương pháp của bộ đội đặc chủng xem tivi, dùng cả tứ chi, treo ngược dây thừng, vừa vừa cầu nguyện. Nhưng còn chưa kịp hé miệng cơn sóng đột nhiên ào tới, nhấn chìm tôi vào trong nước, đến lúc thò được đầu lên mặt tím tái vì nghẹt thở. Cũng may nhờ vậy mà tôi áng chừng được lực đánh của sóng, cảm thấy vững tâm hơn, hẳn là có thể thuận lợi leo sang bên kia.



      Cứ như vậy khi sóng đánh tới tôi đứng yên, chờ nước rút xuống lại bò tiếp, cũng biết qua bao lâu, khi tôi sắp tới gần con thuyền ma kia phía sau ngọn sóng lớn đánh ập tới, cả người tôi bị nhấn chìm trong nước, có lẽ phải sâu tới hơn mét, bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Tôi nín thở, mở to mắt nhìn, đột nhiên thấy cảnh tượng kỳ lạ. Dưới đáy con thuyền ma kia có sợi xích rỉ sét rất dài, càng kỳ lạ hơn là phần cuối đoạn xích gắn vào khối gì đó, nó nằm rất sâu dưới đáy nước nên thể nhìn thấy ràng.



      Tôi thở hắt ra, định nhìn cho kỹ đột nhiên sợi dây thừng kia lại nhấc lên, tôi thoát ra khỏi mặt nước. Lần này tôi ở ngay đầu ngọn sóng, nhìn xuống dưới thấy kia ngẩng mặt lên, lết vào trong khoang thuyền bằng tư thế kỳ lạ. Nhìn kĩ hơn chút, bỗng tôi sợ đến ngây người, bởi thứ lôi ta phải tay ta mà là hai bàn tay quỷ khô quắt kia.



      Tôi thấy ta hề nhúc nhích, gần như mất tri giác, còn cách nào khác đành phải nhanh tay nhanh chân trèo qua, sau đó xoay người ngã lên boong con thuyền ma.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11 Boong thuyền
      Editor: Biển
      Beta: Thanh Du


      ~oOo~


      Boong thuyền này bị nước biển ăn mòn nhiều năm, còn chịu được sức nặng, vừa bị thể trọng 80kg của tôi đè lên phát ra thanh ken két tựa như muốn gãy. Nhưng tôi cũng nghĩ được nhiều như vậy, vội nhìn xem kia thế nào.

      Nửa người ấy bị kéo vào khoang thuyền tối om, tôi vừa thấy thế lập tức cuống lên. người có trang thiết bị chiếu sáng gì rồi, đến cả vũ khí cũng nốt, lỡ mà bị kéo vào đó, chẳng biết sống chết thế nào.

      Tôi lăn vòng qua đó, nắm chặt lấy chân ta, dùng hết sức kéo vài cái, phát đó hề nhúc nhích. Hơn nữa ta mặc bộ đồ lặn bó sát người, có chỗ bám vào đành, lại còn dính nước biển trơn muốn chết, cố mấy cũng chỉ dùng được 80% sức lực.

      Tôi thấy nếu cứ tiếp tục thế này ta tiêu chắc. Trong lúc nguy cấp cũng nghĩ ra cách nào hay hơn, vội quá tôi liền nhào tới ôm chặt lấy eo ta, như vậy trọng lượng hai người cộng lại ít nhất cũng hơn 130kg, để tôi xem hai cái tay khô như que củi kia kéo kiểu gì.

      ngờ sức chịu đựng của boong thuyền này cũng có hạn, tôi vừa mới đè lên nghe thanh giòn tan, rồi tất cả sụp xuống. Mấy giây tiếp theo, tôi cùng mớ gỗ mục ẩm ướt rơi vào trong khoang thuyền, may mà đáy thuyền còn chắc chắn, chúng tôi chui tọt xuống biển rồi.

      Cú rơi quá mạnh, tôi lảo đảo ngồi xuống, khỏi thầm cười khổ. Lúc nãy liều mạng để khỏi bị kéo vào trong khoang, bây giờ lại rơi thẳng vào như vậy. Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng kia vang lên từ bên dưới: “Tránh ra mau, nặng muốn chết!”

      Bấy giờ tôi mới nhận ra mình ngồi mông ấy, vội vàng tránh ra, thầm nhủ thế này có ổn vậy? Trước kia xem phim kịch gì đều chỉ thấy nữ ngồi lên người nam, bây giờ ngược lại. kia khó khăn ngồi dậy, bàn tay vai biến mất, tôi kinh ngạc vội hỏi: “Hai bàn tay quỷ kia đâu mất rồi?”

      sờ bả vai, kinh ngạc : “Tôi chịu, từ lúc bị kéo lên thuyền tôi cứ mơ mơ màng màng, cũng biết nó biến mất lúc nào. thấy sao?”

      Tôi lắc đầu: “Vừa rồi lúc rơi xuống đây tình hình rất hỗn loạn, tôi cũng để ý. Nhưng hai bàn tay kia có thể kéo được cả người, chắc chắn là thực chứ phải ảo giác, thể tự nhiên mà biến mất được, nhất định là nó bị rớt ra lúc chúng ta rơi xuống, xem thử có đè lên nó ?”

      kia vừa nghe xong liền bị dọa đến tái mặt, vội nhổm dậy xem. Tiếc là bên dưới ngoài ván gỗ ra còn gì khác. Tôi : “Có lẽ nó vẫn còn ở bậc thang, chẳng qua lúc rơi xuống bị tuột ra thôi. đột ngột rơi xuống như vậy, nó kịp trở tay, nhiều khả năng vẫn quanh quẩn bên .”

      ấy gật gật đầu, cảm thấy có lý: “ biết nó kéo tôi sang đây để làm gì, xem ra chúng ta nên cẩn thận chút hơn.”

      Hai chúng tôi nhìn quanh quất bốn phía, vừa rồi boong thuyền bị vỡ ra mảng lớn nên ánh sáng lọt xuống cũng đủ để nhìn . thành khoang có lớp mảng bám màu trắng rất dày, hầu như bao phủ lên tất cả mọi thứ. Chúng tôi nạy ra ít, có thể nhìn thấy vài vật dụng thông thường khi biển, nhưng đa số đều mục nát chỉ còn giữ được hình dạng.

      Với quy mô kết cấu như thế này, đây hẳn là thuyền đánh cá cỡ trung của những năm 70 hay 80, thân thuyền bằng tôn, khoang thuyền rất rộng, dùng ván gỗ ngăn cách, hẳn là phân ra phòng nghỉ của thuyền viên, phòng lái thuyền và kho hàng; lúc này hẳn chúng tôi ở trong kho hàng. Nhưng nhìn vào những thứ được gỡ ra, có thể khẳng định con thuyền này phải bị đắm đường vận chuyển hàng.

      Bộ khung thuyền có lẽ vẫn chưa hoàn toàn bị ăn mòn, cho nên mới có thể trôi dạt được, bằng sớm bị sóng lớn đánh tan rồi.

      kia lại lắc đầu: “ ra tôi cũng có hiểu biết khá về tàu thuyền, trạng con thuyền này rất bất thường… lớp mảng bám dày như vậy, theo lý mà nó phải chìm dưới đáy biển ít nhất mười mấy năm.”

      Tôi hỏi: “Có thể nó được bão lớn cuốn từ đáy biển lên cũng nên?”

      ấy trả lời: “Khả năng đó rất thấp, thuyến đắm mấy chục năm, sớm bị chôn vùi dưới đáy cát, dù có dùng cần cẩu để kéo lên cũng rất khó khăn, hơn nữa thân thuyền bị giòn, cẩn thận là vỡ vụn ngay.”

      Tôi cũng từng nghĩ đến những điều ấy , nhưng vẫn còn chuyện khó hiểu: con thuyền này nếu lúc trước bị đắm, bây giờ sao còn có thể nổi lên mặt nước? Cho dù có người trục vớt nó lên, thân thuyền chắc chắn vẫn còn vết thủng lưu lại khi thuyền gặp nạn, chẳng lẽ lỗ thủng có thể tự vá lại hay sao?

      Tôi thấy chẳng tìm được gì ở đây cả, hai bàn tay kia cũng thấy bóng dáng mới hơi yên lòng chút, phủi sạch gỗ vụn người rồi cùng tiến vào cái kho bên trong. Giữa hai kho được ngăn đôi bởi tấm ván gỗ, giờ gần nát vụn. Tôi định đá bay tấm ván xuống nhưng kia ngăn lại: “Phía tấm ván gỗ này là boong thuyền, mạnh tay mạnh chân như vậy, lỡ cả boong thuyền rớt xuống luôn sao.”

      Tôi tự nhủ, nếu cả boong thuyền sụp xuống càng tốt, có ánh sáng chiếu vào đỡ sợ hơn.

      Có kinh nghiệm từ hồi ở Lỗ Vương cung, tôi cũng vỡ được ra nhiều điều. Đặc biệt sau vài lần cận kề sinh tử, khả năng ứng biến cũng nhanh nhạy hơn hẳn, cho nên dù đứng con thuyền ma, thần kinh quả thực vô cùng căng thẳng, nhưng tôi vẫn giữ được bình tĩnh và tỉnh táo.

      Giữa tấm ván ngăn còn có cánh cửa, tôi biết nên đẩy hay nên kéo, mới thử kéo trước, nào ngờ tay nắm rớt ra luôn cùng nửa tấm ván cửa. Tôi nhìn ta, : “Thế này chẳng khác phá cửa là mấy nhỉ?”

      ta để ý tới tôi mà chỉ nhìn thoáng qua khoảng tối đen phía sau cánh cửa. này quả là bạo gan, nhưng vừa trải qua chuyện như vậy, có lẽ cũng dám tùy tiện bước vào. Tôi liền mở lời: “Bên trong tối quá, nếu muốn vào nên đục thủng lỗ boong thuyền phía để ánh sáng rọi vào, tránh cho chúng ta vào rồi lại bị thứ quỷ quái gì đó túm lấy.”

      Tôi biết chắc những lời này hữu dụng, quả nhiên nàng bắt đầu do dự. Tôi cười thầm tiếng, bước đến gạt vài cái, tấm ván lập tức sụp xuống gần hết. Trong kho có cái giường rất lớn, khung giường được làm bằng sắt tây nên vẫn còn đó. Ván giường gần như nát vụn hết, xem cách bài trí có thể đoán đây hẳn là chỗ nghỉ ngơi của thuyền viên. Trong góc phòng đặt cái tủ sắt đóng kín, tôi thử kéo cái, thấy cánh cửa khá lỏng lẻo.

      Với loại thuyền này có lẽ khó mà tìm được bản ghi chép để lại. Lão lái thuyền tại mỗi ngày đều viết nhật ký hàng hải, nhưng thời đó người biết chữ nhiều nên tôi cũng trông mong tìm được thứ gì hữu dụng. Đến khi mở tủ sắt ra tôi mới giật mình kinh hãi, trong đó có cái túi chống thấm cũ. Tôi mở túi, từ bên trong rơi ra quyển bút ký gần nát vụn, bìa viết mấy chữ: Bản ghi chép khảo cổ bãi đá ngầm Tây Sa.

      Tôi lật sang trang sau, đó có mấy chữ được viết nắn nót – Tháng 7 năm 1984, Ngô Tam Tỉnh tặng Trần Văn Cẩm.



      Chương 12 Lời dối của chú Ba
      Editor: Biển
      Beta: Thanh Du


      ~oOo~


      Nhìn thấy dòng chữ này, tôi ngạc nhiên đến suýt ngất. Ngô Tam Tỉnh với Trần Văn Cẩm chẳng phải là tên đầy đủ của chú Ba với Văn Cẩm đó sao? Chẳng lẽ bản bút ký này là của hai người lưu lại từ ngày đó? Nhưng tại sao nó lại xuất con thuyền ma này cơ chứ?

      Nếu trước khi con thuyền ma này bị chìm, thuyền vừa hay có hai người là Ngô Tam Tỉnh với Trần Văn Cẩm, mà hai người đó cũng trùng hợp là dân khảo cổ, lại trùng hợp đến bãi đá ngầm Tây Sa làm khảo cổ, xác suất trùng hợp như vậy đủ để tôi trúng số độc đắc chứ chẳng chơi.

      Tôi suy nghĩ chút, có lẽ cần quá lo lắng, bản bút ký này có thể giải thích theo cách khác. còn gì phải nghi ngờ, đây hẳn là do nhóm người chú Ba lưu lại. Hơn nữa xem chữ ký bên quyển sổ này vốn là chú Ba tặng cho Văn Cẩm, còn Văn Cẩm lại dùng nó làm nhật ký ghi chép lại tiến độ khảo cổ ở bãi đá ngầm. Nghĩa là chủ nhân thực của bản bút ký này phải là Văn Cẩm mới đúng.

      Vậy con thuyền quỷ này hẳn là có liên quan với nhóm khảo cổ của chú Ba năm đó, nhiều khả năng đây chính là con thuyền đánh cá cỡ trung quay về mà thấy trở lại khi ấy.

      Tôi có chút suy tư, khỏi cảm thấy vô số những nghi vấn đua nhau xuất , đầu đau muốn nứt ra.

      Những điều bí thực chứa trong câu chuyện này, sợ rằng chỉ người trong cuộc mới biết. Lúc này tôi mới hiểu được bề ngoài của câu chuyện, hình như vẫn còn thiếu mất tình tiết nào đó làm trung tâm kết nối những dữ kiện này lại. Nếu ông chú hồ ly kia mà chịu thành thành kể hết mọi chuyện cho tôi biết, có lẽ lúc này tôi nắm được điểm mấu chốt của vấn đề rồi.

      Biết đâu bản ghi chép này có thể cho tôi biết được điều gì đó. Tôi vốn định đem giấu thứ này , chờ đến lúc có ai mở ra xem, nhưng lại thắng nổi hiếu kỳ mãnh liệt trong lòng. Dù sao sớm muộn gì ấy cũng biết chuyện này, vậy đâu cần phải ra vẻ thần bí, nghĩ thế tôi cũng chẳng kiêng kỵ gì nữa, mở luôn ra xem.

      Văn Cẩm quả là người rất nghiêm túc với công việc, bản ghi chép của mỗi ngày ấy đều dùng cùng quy cách, liệt kê ràng mạch lạc. Tôi thấy trang đầu chính là ngày đầu tiên bọn họ xuất phát, ngày 15 tháng 7, đó liệt kê danh sách, đứng đầu quả nhiên là Ngô Tam Tỉnh, còn tên Muộn Du Bình kia tên gì nhỉ? Tôi nhớ hình như có lần chú Ba họ Trương, tìm chút thấy quả thực có người tên Trương Khởi Linh, lẽ nào chính là ?

      Tôi lại lật sang trang sau, nội dung phần đầu chủ yếu là quá trình tìm kiếm và xác định vị trí mộ cổ dưới biển. Mọi việc được ghi chép còn chi tiết hơn cả lời kể của chú Ba, ngay cả loại dây thừng và quá trình suy luận cũng được viết ra ràng, đúng là khác biệt hoàn toàn so với ông chú Ba quê mùa thô kệch của tôi. thể hiểu nổi tại sao hai người bọn họ lại có thể ở bên nhau nữa. Nhưng đó phải là chuyện tôi quan tâm vào lúc này. Tôi giở thẳng đến phần cuối, vừa nhìn thấy liền choáng váng.

      ra chẳng cần xem hết nội dung phần cuối, chỉ cần nhìn qua mấy tiêu đề cuối cùng trong bản ghi chép đủ khiến tôi kinh ngạc rồi, đồng thời cũng quên rủa thầm ông chú Ba tệ hại kia trăm lần.

      Chỉ thấy ấy viết, ngày 21 tháng 7, lần đầu tiên vào mộ huyệt dưới đáy biển.

      Nhân viên: Ngô Tam Tỉnh.

      Tiến độ: kiểm tra hai phòng bên cùng hành lang lát gạch, chuẩn bị khảo sát hậu thất.

      Công việc: Dùng ống dẫn để thông khí cho mộ thất, chuẩn bị cho việc dò tìm trong thời gian dài.

      vật tìm được: Quan tài trẻ con viền vàng, chạm trổ song phượng.

      Ghi chú: có chuyện khẩn cấp, bổ sung chi tiết sau.

      Bên dưới cũng có bản ghi chép, ngày 23 tháng 7, lần thứ hai tiến vào huyệt mộ dưới biển.

      Nhân viên: Toàn bộ thành viên.

      Tiến độ: .

      Công việc: Tránh bão lớn mùa hè.

      vật tìm được: .

      Ghi chú: .

      ra trước khi dẫn cả đám vào, chú Ba vào trước rồi. Với cái tính gian manh của chú, chắc chắn thuận tay mang ra rất nhiều đồ. Trong này chỉ ghi là kiểm tra xem xét hai phòng bên với hành lang, ai biết được chú có mở hậu thất hay ! chừng những thứ trong quan tài cũng bị chú sờ qua lần. Rốt cuộc lần đầu vào trong đó, lão hồ ly này làm cái khỉ gì! Tôi bất giác hận đến nghiến răng.

      Tôi nhìn sơ qua lượt, trong này hẳn là còn ghi rất nhiều điều hữu ích, nhưng giờ cần xem kĩ làm gì. Tôi cẩn thận cất nó vào túi chống thấm, quay đầu lại thăm dò phản ứng của kia. Ai ngờ ta thèm chú ý đến tôi, cứ ra sức cạy những mảng bám vách ngăn trong phòng thuyền trưởng.

      ta làm rất nhanh, thực ra giống cạy mở mà phải là đập ra đúng hơn, nháy mắt dọn quang mảng lớn, ngờ bên dưới lớp mảng bám này lại là thép. ấy cứ thế cạy mạch cho đến chỗ nối tiếp giữa vách ngăn với thân thuyền. Tôi phát bốn phía của vách ngăn này được hàn dính vào thân thuyền, trông vô cùng chắc chắn, hơn nữa cánh cửa vách cũng làm bằng thép, cánh cửa còn có cái khóa kiểu xoay tròn trông như tay lái ô tô.

      kia vừa cạy mở vừa lẩm bẩm, nghe như là: “Đừng lo, đừng lo, ta thả mi ra ngay đây.”

      Tôi nghe vậy liền cảm thấy có gì đó khác lạ, hình như ta được bình thường phải. Chỉ thấy ta nhanh chóng gạt sạch những mảng bám dính cánh cửa thép, lộ ra lớp cao su giữa cánh cửa và khung, xem ra căn phòng này được đóng rất kín. Sau khi dọn sạch mớ mảng bám, ta lại cố gắng xoay chuyển cái khóa tròn kia. Nhưng sức người có hạn, chỉ riêng cái khóa rất nặng rồi, hơn nữa bên trong lại đầy mảng bám, phải thủy thủ lực lưỡng thể mở ra được. ta lại dùng sức xoay xoay mấy cái, mà trước sau vẫn hề suy suyển.

      Tôi cảm thấy có gì đó ổn, bèn với : “Nhiều khả năng thứ bên trong bị ngâm nước, chúng ta mở ra vẫn hay hơn. người chúng ta có vũ khí, lỡ như bên trong có quái vật gì coi như xong đời với nó luôn.”

      ta hề để ý tới tôi, vẫn cố sức mà xoay. Tôi lắc đầu, này quả là ngang ngạnh, thiện cảm ban đầu đối với giờ bay sạch.

      Mấy phút sau đó, tôi đứng chống nạnh bên xem nàng phí công toi, trong lòng cảm thấy có phần hả hê. Bỗng ta quay lại nhìn tôi, tưởng đâu cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ, ai ngờ hét lên tiếng quái lạ, ngả người về phía sau, hai bàn tay khô từ trong mái tóc nhanh như chớp tóm lấy cái khóa tròn kia, ra sức xoay. Hai bàn tay quỷ quái đó cực khỏe, tôi lập tức nghe được tiếng mảng bám vỡ vụn từ bên trong.

      Tôi sợ tới mức da đầu bắt đầu co giật, gần như ngã bệt mặt đất. Cảnh tượng này có thể hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng, thảo nào khi nãy thấy hai bàn tay kia đâu, ra là giấu trong tóc ta, chuyện với tôi lúc ấy là ma hay là người?

      Lúc này khóa lỏng ra, kia xoay thêm vài vòng định mở cánh cửa thép, đột nhiên bên trong vang lên tiếng động lớn, cột nước cao từ trong cửa ào ra. Cánh cửa bị dòng nước mở bung, đập vào lưng , khiến ta bị hất văng lên rồi rơi trúng người tôi, làm tôi té lăn mặt đất. Tôi biết tình thế nguy cấp, định đẩy ta ra để bỏ chạy, nhưng nước biển ập đến cuốn chúng tôi văng xa năm sáu trượng. Tôi gắng sức ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt khổng lồ phủ đầy vảy dần dần lộ ra sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào tôi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 Hải hầu tử
      Editor: Biển
      Beta: Thanh Du


      ~oOo~


      Khuôn mặt khổng lồ dữ tợn đó phải lớn hơn đầu tôi đến bốn năm lần, cơ thể nó khuất sau cánh cửa thép, biết còn bự cỡ nào. Ánh sáng từ lỗ thủng boong tàu chiếu xuống khá yếu nên tôi thể nhìn mặt mũi nó, biết nó là quỷ hay là động vật nữa, chỉ thấy khuôn mặt này quỷ khí dày đặc, quái dị tả nổi.

      Tôi cứ thế ngơ ngác nhìn nó, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, sợ đến nín thở, mẹ nó, hai chân cũng nhũn ra như bún rồi. Tôi chật vật lùi lại mấy bước, lập tức nghĩ đến kia vẫn còn nằm mặt đất, dù ta chẳng tốt đẹp gì nhưng thấy chết mà cứu cũng phải phép cho lắm.

      Tôi lật người ấy lại, phát ra hai bàn tay khô kia biến mất, nhưng lúc này ai hơi đâu mà để ý nhiều vậy, nếu nước còn tiếp tục tràn vào, đầu ấy ngập trong nước, chết đuối là cái chắc. Tôi đỡ dưới cánh tay ấy, từ từ kéo về phía sau. Bên kia khoang thuyền thế nào cũng có thang dẫn lên boong, đưa được này lên boong rồi muốn nhảy xuống biển hay cầu cứu đều được, lựa chọn cũng nhiều hơn.

      Tôi vừa nhích từng bước chân run rẩy vừa tự nhủ trong lòng: “Bình tĩnh, bình tĩnh, ở vào tình cảnh này càng phải bình tĩnh!”, cứ từng chút lùi về phía sau, tầm mắt lại dám rời khỏi khuôn mặt kia.

      Con quái vật chỉ lặng lẽ ở đó nhìn tôi, nhất thời xung quanh chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào. Nếu em nó có cử động gì, ví như quay đầu hay há miệng, tôi còn thấy dễ chịu hơn chút, đằng này em nó cứ trừng trừng hai mắt nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi sợ lại càng thêm sợ. Tôi tự nhủ chuyện này cũng quá bất thường, nhưng nếu mày bất động rồi cứ bất động ở đó luôn , chứ đừng có chờ cho tao lết đến cầu thang rồi mới nhào tới.

      Nghĩ vậy tôi dứt khoát nhìn nó nữa, cúi đầu xuống, cố gắng di chuyển nhanh hơn, vài bước đến chân thang. Tôi vừa nhìn lên liền choáng váng, cái thang kia gãy vụn, chỉ còn lại mỗi cái khung, mình tôi còn biết có leo lên được hay chứ đừng tới chuyện mang thêm ngắc ngoải. Tôi thấy cái thang vẫn còn mấy thanh ngang, liền kéo cánh tay của bà thử leo lên, kết quả vừa giẫm lên gãy, thanh ngang tức khắc mủn ra như bùn.

      Xem ra chuyện bắt đầu rắc rối rồi đây. Tôi ngoái đầu nhìn lại, may là con quái vật kia kiên nhẫn cực kỳ, nãy giờ vẫn cứ ở yên bên đó. Giờ tôi đứng trong tối, giữa tôi và nó có khoảng sáng nhập nhoạng (dưới lỗ thủng boong tàu), cho nên căng mắt ra cũng chỉ thấy hình dáng lờ mờ. Tôi bắt đầu thấy yên tâm hơn, mới để kia ngồi tựa vào tường, sau đó nghiến răng vận sức nhảy lên, định leo lên trước rồi tính sau.

      Khổ nỗi hai tay tôi tuy dài nhưng sức lực yếu ớt, sau hai lần thất bại, leo lên được mà còn bị dập môi, đau đến chảy nước mắt, trong lòng chán nản vô cùng. Tôi đứng đó nửa ngày cũng nghĩ ra cách giải quyết, buồn buồn mới ngoái đầu lại xem con quái kia có còn ở đó hay . quay lại thôi, vừa quay đầu thấy bóng dáng to lớn đứng lù lù ngay sau lưng mình từ lúc nào biết. Hai bên mặt đối mặt, thiếu chút nữa là đụng phải, tôi sợ hãi tột cùng, vô thức thét to lên.

      Nếu bất thình lình quay đầu lại, thấy người lẳng lặng đến đứng lù lù ngay sau lưng cũng đủ kinh hoàng lắm rồi, vậy mà thứ tôi nhìn thấy lại là khuôn mặt dữ tợn, cảm giác sợ hãi này sao diễn tả bằng lời. Tôi hét lên, đồng thời cơ thể tự động lui về phía sau, áp sát vào vách khoang.

      Lúc này tôi nhìn hình dạng của nó, trong đầu tức khắc nhớ lại chuyện. Trước đây tôi có nghe người bạn học quê ở vùng biển kể lại, trong thôn cậu ta có gia đình ngư dân, khi đánh cá vô tình bắt được con vật kỳ lạ trông khá giống người nhưng lại có vảy phủ khắp cơ thể. Họ đem con vật đó về cho người trong thôn xem nhưng ai biết nó là giống gì. Hôm sau họ mời người lớn tuổi trong thôn đến, ông lão nhìn thấy nó sợ tới mức đứng vững, la lên: “Nó là con Hải hầu tử, mau thả nó ra, nếu lát nữa những con Hải hầu tử khác tìm tới lớn chuyện đó!”

      Nào ngờ gia đình kia nghe con vật quý hiếm như vậy lại nổi lòng tham, định nuôi nó rồi bán cho người thành phố. Ngoài mặt họ với người trong thôn là thả nó rồi, thực chất là đem giấu nó trong nhà. Kết quả là hôm sau cả gia đình đó đều mất tích. Người trong thôn cảm thấy có chuyện hay, tìm kiếm ròng rã hai ngày, cuối cùng tìm thấy thi thể người vợ dưới vách đá gần bờ biển, phần bụng bị xé toang, nội tạng đều bị ăn sạch.

      Ông lão kia thấy cảnh này mới đó là những con Hải hầu tử khác đến trả thù. Họ tìm thầy địa lý, bày bàn thờ bên bờ biển, thả xuống rất nhiều đầu heo đầu dê, cúng bái rầm rộ suốt mấy ngày trời.

      Cậu bạn ấy còn đưa bức tranh vẽ Hải hầu tử cho tôi xem. Cậu ấy bình thường hay vẽ vời thứ này thứ nọ, cho nên bức tranh trông rất sống động. Đối với đứa trẻ con như tôi lúc ấy, nó để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc khiến tôi mấy ngày liền ngủ ngon giấc, giờ nhìn cái là nghĩ ra liền. Có điều tôi ngờ thứ gọi là Hải hầu tử này lại có cái đầu bự đến thế.

      Trong phút hồi tưởng, con quái vật kia vẫn đứng yên chỗ, chỉ chằm chằm nhìn vào dựa vào vách khoang, miệng chảy cả nước dãi. May thay bà này chưa tỉnh, nếu hẳn là sợ đến mức rụng rời tay chân rồi.

      Tôi định thần lại, thử chạm vào vách khoang sau lưng, ra cũng làm bằng ván gỗ mục nát rất dễ vỡ. Tôi thầm tính toán, với loại ván gỗ này, chỉ cần tôi dựa mạnh người về phía sau nhất định đục thủng lỗ vách khoang, cho nên nếu con Hải hầu tử kia có xông qua đây, tôi vẫn còn đường lui. Nhưng bên kia vách khoang là đuôi thuyền, bên trong hẳn là có rất nhiều máy móc thiết bị, chẳng biết có thể tìm được thứ gì làm vũ khí hay .

      Tôi miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy boong thuyền phát ra vài tiếng kẽo kẹt, giống như có người vừa lên thuyền. Tôi còn nghi hoặc thấy gã Trương hói nhảy xuống từ lỗ thủng boong. Gã hói kia vừa chạm đất lập tức giương súng lên, cảnh giác nhìn cánh cửa thép rồi quay sang bên này, tức khắc hoảng sợ mà thét to: “Má ơi!”

      Con quái vật nghe tiếng thét liền quay lại, nhìn thấy gã, nó bỗng kêu lên tiếng cực kỳ thê lương, thân thể thấp lùn lập tức bổ nhào tới. Gã Trương hói kia ứng biến rất nhanh, vội vàng nằm sấp xuống đất tránh cú tấn công thứ nhất, đồng thời bóp cò. Con quái vật trúng đạn bị thương vai, rên lên tiếng rồi nhảy lên tưng tưng, đụng cả vào vách thuyền. Trương hói lại bắn lung tung thêm mấy phát, đầu đạn xẹt qua bên tai làm tôi sợ tới rụt cổ.

      Con Hải hầu tử kia cũng khá thông minh, khi biết lợi hại của khẩu súng dám tiếp tục tấn công nữa. Nó giả vờ nhào lên rồi đột nhiên búng người nhảy cú vượt qua đầu gã Trương hói, lủi thẳng vào phía sau cánh cửa thép.

      Gã Trương hói lia súng theo nó, quét thành loạt lỗ đạn vách khoang, nước biển lập tức ào vào, mực nước trong thuyền nhanh chóng dâng lên. Gã quyết tâm đuổi cùng giết tận, bắn hai phát đạn làm nổ tung bản lề cửa, sau đó tung cước đá văng luôn cánh cửa. Tôi chạy sau gã, đến nơi chỉ thấy nước ào ào tràn vào từ lỗ hổng nơi đáy thuyền, mà con quái vật cố gắng chui qua lỗ hổng ấy. Tôi nhìn lướt qua hiểu đó là mảng vỡ khi cố năm xưa xảy ra, chính là nguyên nhân khiến con thuyền này bị đắm. Nhưng giờ đây nó bị lớp mảng bám dày phủ lên, chỉ còn lại lỗ hổng lớn bằng miệng bát. Con quái vật kia rất mạnh, gã Trương hói vừa nâng súng lên, nó húc vỡ lớp mảng bám, mở rộng lỗ hổng đủ để nó chui qua, tiếp đó hơi lặn mất tăm.

      Gã Trương hói vẫn cam tâm, quét thêm mấy loạt đạn xuống nước. Lúc này cả con thuyền phát ra những tiếng đứt gãy rợn người, tôi thấy nước ngập đầu gối, biết chỗ này thể ở lâu, phải rời ngay lập tức. Gã Trương hói chạy lại lay lay bà kia mấy cái, gọi: “Ninh, Ninh!”, thấy ta có phản ứng gì, gã liền cõng ta lên lưng, đạp dẫm thẳng vào lưng tôi, nhanh nhẹn leo lên . Chết tiệt, đạp đó của gã suýt làm tôi hộc máu, lưng đau muốn gãy. Sau đó gã cúi xuống, đưa tay cho tôi rồi kéo tôi lên.



      Chương 14 Đảo Vĩnh Hưng
      Editor: Biển
      Beta: Thanh Du


      ~oOo~


      Tôi vừa trèo lên boong, con thuyền quỷ phát ra thanh đứt gãy rợn người, tựa như có bộ phận rất lớn bị biến dạng. Tôi thấy con thuyền bắt đầu nghiêng về phía, thầm nghĩ ổn, vội nhìn thoáng qua khoang thuyền, quả nhiên khung thuyền gãy.

      Khung thuyền khi gãy, thân thuyền tất nhiên vỡ toang ra. Đối với con thuyền như thế này, chỉ vết nứt cũng là trí mạng. Nước tuôn ào ào vào trong khoang, có lẽ cần đến năm phút đồng hồ, con thuyền này chìm lỉm rồi.

      Gã Trương hói kia cuống đến độ tái mặt, : “Thuyền đến rồi, chúng ta mau rời khỏi đây, có gì tính sau.”

      Tôi nhìn lại, con thuyền đánh cá của chúng tôi đến rất gần nhưng vẫn áp sát vào, người lái thuyền đứng bên đó vẫy tay gọi to: “Mấy người sao rồi?”

      Trương hói cõng kia lên, hướng về phía con thuyền đánh cá vẫy vẫy tay. đó vang lên tiếng hoan hô, rồi con thuyền mở máy nhích dần về phía chúng tôi, mấy ngư dân thuyền phấn khởi reo hò. Thực thể hiểu nổi, vừa nãy bọn họ còn sợ nhũn cả người ra cơ mà? Những ngư dân đơn thuần này quả nhiên giống chúng tôi chút nào.

      Con thuyền ma kia bị nước vào nên tốc độ cứ chậm dần lại. Sau khi thuyền của chúng tôi cập sát vào, có vài ngư dân nhảy sang đây, nét mặt vẫn chưa hết kinh hoàng. Họ lúng túng đưa kia trở lại thuyền rồi vội vàng thu cái neo lại. Người lái thuyền hạ lệnh: “Cho thuyền chạy nhanh lên, chúng ta mau chóng rời khỏi cái chỗ quỷ quái này !”

      Người lái thuyền bảo chúng tôi đặt kia xuống, ra hiệu cho tôi đỡ lấy ấy, sau đó vén tóc ấy lên.

      chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy thứ kia tôi vẫn hít hơi khí lạnh. Trong tóc ta có hai bàn tay khô cuộn lại, bây giờ nhìn kĩ mới thấy hai bàn tay này cũng dài lắm, làn da trông như hóa đá, dưới hai bàn tay đó còn có bướu thịt. Mà ghê nhất là bướu thịt đó hình như còn có dạng mặt người , khuôn mặt ấy biết làm thế nào mà bám chặt vào sau ót ta.

      Người lái thuyền vừa nhìn thấy nó, nét mặt bỗng trở nên nghiêm trọng, đầu tiên là dập đầu lạy thứ kia mấy cái, rồi lấy vật gì đó từ trong túi ra ném lên khuôn mặt kia, nó đột nhiên nhăn nhó kêu thét lên. Người lái thuyền lập tức rút con dao, nhanh chóng cẩn thận lách lưỡi dao vào giữa bướu thịt và da đầu, cậy nó ra, sau đó giật mạnh cái kéo thứ kia xuống.

      Thứ kia rơi xuống đất, quay tới quay lui, dọa cho mấy người đứng xem xung quanh lui lại mấy bước. lát sau, nó tan thành vũng giống như hồ dán, chảy xuống theo khe boong thuyền. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ này, liền hỏi: “Đây là…”

      Người lái thuyền nhúng dao vào trong nước biển rửa sạch, khẽ : “Đây là nhân diện liêm, là oan hồn con thuyền quỷ kia, chỉ cần dùng lông trâu ném lên mặt nó là được rồi.”

      Nhìn nét mặt người lái thuyền, có thể đoán ra ông ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì nhận vụ làm ăn này, cứ lẩm bẩm gì đó trong miệng. Sau khi kiểm tra kĩ càng, biết chắc trong tóc kia còn thứ gì kỳ quái nữa, ông ta kêu mấy thuyền viên vào khoang sau làm việc. Chỉ trong chốc lát, thuyền bắt đầu di chuyển.

      Lúc này mặt biển yên tĩnh trở lại, mây đen trời vẫn chưa tan hết nhưng tản ra thành từng đám , ánh dương quang len qua khe hở giữa những đám mây rọi xuống, khoảng bao la khoác lên tấm màn kỳ ảo, xem ra cái cơn bão chết tiệt này cuối cùng cũng qua rồi.

      Chúng tôi dàn xếp ổn thỏa cho , sau đó người lái thuyền leo lên nóc thuyền, tôi biết ông ấy muốn quan sát mặt biển xung quanh. Hải hầu tử kia thù cực dai, chẳng biết nó có theo chúng tôi tìm cơ hội trả thù nữa. Nhưng nước ở Tây Sa rất trong, khi có đủ ánh sáng tầm nhìn có thể lên đến hơn 40m, nếu có thứ gì đó theo chúng tôi chỉ cần liếc mắt cái là thấy ngay rồi, cho nên tôi cũng quá lo lắng chuyện đó xảy ra.

      Những người thuyền bắt đầu bận rộn lo phần việc của mình, để mặc tôi muốn làm gì làm. Vừa rồi tôi tiêu hao rất nhiều thể lực, bây giờ người vừa được thả lỏng buồn ngủ muốn chết. Tôi tìm chỗ thoải mái ngả lưng làm giấc, đến khi tỉnh lại mặt trời ngả về Tây, thuyền chúng tôi tiến gần vào bờ hòn đảo. Tôi thấy bờ cát trắng đẹp cực kỳ, nhưng hạt cát lại khá thô, chắc giẫm lên đó cũng chẳng dễ chịu gì, mà ngay trước mặt chúng tôi là bến thuyền, xem ra nó sắp cập bờ đây.

      Tôi những tưởng thuyền thẳng đến địa điểm thăm dò kế tiếp, ngờ còn có cơ hội cập bờ, bèn thuận miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta định đâu?”

      Người bên cạnh trả lời tôi: “ đón vài người đảo Vĩnh Hưng”.

      Tôi quay lại, thấy kia ngồi ngay cạnh mình, sắc mặt khôi phục phần nào, nhìn qua hình như cũng vừa mới tỉnh lại. Tôi vốn đề phòng phụ nữ bao giờ, thấy bộ dạng ốm yếu của nàng cũng có chút thú vị, bèn cười cười hỏi: “ đón ai?”

      ấy chỉ về bến tàu đằng xa, ở đó thấp thoáng bóng dáng tốp người lưng đeo túi du lịch: “Chính là bọn họ, mấy thợ lặn, còn có người cũng là cố vấn như , tôi nghĩ chắc chắn có quen biết.”

      Tôi căng mắt nhìn kĩ vài lần, cũng nhận ra trong đó có người mập mạp trông quen quen nhưng nhớ ra là ai. Sau đó thuyền viên ra đứng ở đầu thuyền gọi: “Nè, mấy người! Chuẩn bị hết chưa, chúng tôi đến rồi!”

      Tên mập kia ngoảnh đầu lại mắng: “Nè cái đầu ông á! Để Bàn gia ta đứng đây hứng gió Tây Bắc nửa tiếng đồng hồ, mẹ nó, mấy người giờ giấc cao su vừa phải thôi chứ!”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15 Bàn Tử
      Editor: Tiểu Phong Hoa


      Beta: Thanh Du


      *****


      Lòng tôi có đôi chút kinh ngạc, nhưng cũng đoán được số khả năng. Trong số những người thoát ra từ Lỗ Vương Cung, Đại Khuê chết, chú Ba mất tích, Phan Tử vẫn hôn mê, Muộn Du Bình sống chết chưa , chỉ còn có tôi cùng Bàn Tử. Tổ chức này coi trọng bản lĩnh chuẩn bị kỹ càng, tôi đoán chắc lựa chọn hàng đầu của họ là Bàn Tử, tôi may ra chỉ là phương án bổ sung mà thôi.

      Thuyền vào bến cũng giảm tốc độ, tên Bàn Tử kia mới vài ngày gặp thôi béo lên rồi, được cái thân thủ vẫn nhanh nhẹn như cũ theo đám người kia nhún mình nhảy phốc lên thuyền, chạy quãng mới đưa mắt nhìn tôi, hớn hở cười lớn: “Đồng chí, cậu cũng ở đây luôn hả, xem ra uy tín của A Ninh tiểu thư nhà chúng ta cũng vừa!”

      kia miễn cưỡng nở với nụ cười méo xệch, xem ra bọn họ quen nhau lâu. Thái độ của tôi đối với Bàn Tử vẫn luôn trong tình trạng giằng co khen chê lẫn lộn, đến đây rồi, tôi cũng biết nên vui hay nên buồn nữa. Nhưng cứ nhớ lại những việc từng làm trong Lỗ Vương Cung, mấy lần hại tôi suýt chết thảm, tôi lại thấy đau đầu.

      đem hành lý lẳng phát lên sàn thuyền, đến đứng đối diện trước mặt chúng tôi, vừa đấm lưng bồm bộp vừa : “Đuổi tôi chạy đến cong cả đuôi, mẹ kiếp, cậu làm gì mà thúc giục khiếp thế! Đúng rồi, tìm được nơi đó chưa?”

      tên A Ninh lắc đầu: “Chỉ còn lại duy nhất địa điểm, còn nghi ngờ gì nữa, chính là chỗ đó.”

      Bàn Tử : “Cho mấy người biết, Bàn gia tôi ấy mà, ba cái thứ Tầm long điểm huyệt với Tham huyệt định vị là mù tịt hết. Mấy người tìm được rồi báo lại cho tôi tiếng, còn tìm được cũng đừng có trách tôi. Tiền tôi vẫn thu như thường, quy tắc giang hồ, Nam phái cậu cũng nên nhập gia tùy tục !”

      A Ninh đau đầu thở dài: “Tôi biết dốt mấy thứ đó nên cũng sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Cụ thể, việc định vị do ngài Ngô phụ trách.”

      Tâm trạng tôi tương đối thoải mái, vừa nghe câu này chợt cảm thấy tai ù . Tôi phụ trách? Phụ trách kiểu gì? Tôi ngay đến cả xẻng cũng chưa từng đào, vội lên tiếng: “Tôi phụ trách? phải các biết hải đấu kia ở chỗ nào rồi sao?”

      : “Mới chỉ áng chừng được vị trí đại khái thôi, tìm được đạo động vẫn là tốt nhất. Nếu chẳng may tìm thấy phải nhờ định vị thực tế và phán đoán hình dạng của địa cung rồi. Trong tay chúng tôi chỉ có mớ tư liệu cũ nát, làm sao thay thế được kinh nghiệm của thổ phu tử? Chú Ba của cũng cáo già , những tài liệu đó chẳng lưu lại cho chúng tôi tờ nào.”

      Lưng tôi đổ đầy mồ hôi, xem ra tối nay đừng hòng ngủ, phải nằm mà liệu liệu nhớ lại những thứ ngày trước ông nội dạy cho, bằng tới nơi rồi làm trò cười cho thiên hạ mất!

      Hạ xẻng thành vấn đề, dưới đáy biển có chậm chạp chút ít hoặc sai lầm gì đều có thể đổ thừa cho nước biển, thổ phu tử chứ có phải hải phu tử đâu, lĩnh vực này chắc chắn thuộc phạm trù chuyên ngành của tôi. Nhưng muốn tôi định vị địa cung đúng là gay to, may thay tôi có nhiều kinh nghiệm thực tiễn nhưng vẫn còn biết chút lý thuyết.

      Tôi ngẫm nghĩ lúc, tâm trạng căng thẳng khi nãy cũng dần lắng lại, bụng bảo dạ thuyền đến đầu cầu ắt thẳng(1), đến lúc đó nếu quả thực thấy ổn cứ phán bừa là địa cung đó rất kỳ quái là được rồi.

      Bàn Tử nhìn tôi, : “Vậy là tốt, tất cả sẵn sàng! Nhưng hiếm khi có dịp đến Tây Sa, tối nay chúng ta hãy đánh chén bữa no say mà bồi dưỡng sức lực, đổ đấu cũng là lao động tay chân đấy!” Dứt lời huỳnh huỵch chạy tìm lái thuyền, xách lão lên mà hỏi thuyền có hải sản gì .

      A Ninh hình như muốn ăn, chỉ đứng bên năng gì. Nhưng tôi lúc đói bụng, vừa nghe có hải sản nước miếng biểu tình trong miệng, cũng chạy tới xem.

      Ở Tây Sa rất nhiều cá thu, cá lao và cá mú. Người ta biển Tây Sa nửa là nước, nửa là cá, cho nên thuyền đánh cá ra khơi rất hiếm khi tay trắng trở về. Ðến mùa du lịch, câu cá ở Tây Sa cũng là thú vui. Bàn Tử gào la thúc ép ghê quá, ông lái thuyền đành miễn cưỡng lấy trong hầm cá ra con cá thu to tướng đưa cho người làm: “Chặt đầu nó rồi bỏ vào nồi mà nấu.”

      Bàn Tử biết chuyện vừa xảy ra, thấy vẻ mặt đưa đám của ông lái thuyền cực kỳ khó chịu, quát: “Mẹ kiếp, có phải ông đây ăn quịt đâu, cũng đếch phải cướp của ngươi!”

      Bực bội gì bực bội, nhưng đến lúc nồi cá bưng tới, hương vị khỏi phải , cảm giác thèm thuồng của tôi cũng theo đó mà dâng lên tận cổ. Trước kia sống nơi thành thị, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình lại được ăn những thứ như vậy. Bàn Tử ánh mắt như thôi miên, nồi đặt chưa vững phóng đũa gắp ngay miếng da cá còn nóng hổi tống vào miệng, nóng đến mức rớt cả nước mắt.

      Uy lực của cái nồi thơm phức này rất lớn, biết có phải vì tất cả đều đói gần chết hay mà ai ai cũng vây lấy nó, ngay cả Trương hói ngủ dưới kho cũng phải mò lên, nghe thấy thế cũng góp lời: “Tây Sa hay , tha hồ nấu cá cả đời ăn chẳng hết.”

      Bàn Tử kéo gã ra mắng mỏ: “Nịnh hót vừa phải thôi , ông ấy, con mẹ nó đừng có phun nước miếng rào rào như thế, thấy ghê muốn chết sao?!”

      Trương hói thấy Bàn Tử lạ mặt, liền chìa tay ra bắt tay : “A, người mới, xin hỏi nên xưng hô thế nào?”

      Bàn Tử bụng dạ vốn thẳng như ruột ngựa, liếc gã cái, quay sang hỏi A Ninh: “Cái lão hói đầu này là ai thế?”

      Trương hói vừa nghe sắc mặt lập tức đen lại, cố gắng lịch thiệp: “Xin gọi tôi là ngài Trương, hoặc giáo sư Trương được ?”

      Bàn Tử thèm để ý đến gã, A Ninh thấy khí căng thẳng mới đứng ra lên tiếng: “Quên chưa giới thiệu cho các , vị này là giáo sư Trương, trong những cố vấn của chúng ta lần này.”

      Bàn Tử nghe hai tiếng giáo sư, cũng dám thất thố, vội nắm tay Trương hói mà : “Ấy, xin lỗi, tôi nhìn ra ngài lại là nhà trí thức. Tôi họ Vương, chỉ là kẻ thô lỗ bình thường, ngày thường quen thẳng tính, mong ngài đừng để bụng.”

      Trương hói nghe thế bất đắc dĩ nhếch mép nở nụ cười: “Trí thức hay người thường cũng là người cả thôi, chẳng phải trí thức cũng từ người bình thường mà ra hay sao? Phân công bất đồng, phân công bất đồng(2).”

      Bàn Tử nghe mà đực mặt ra hiểu, đành phải cười xòa. Trương hói nhận ra, hỏi tiếp: “Ngài Vương làm công việc gì vậy?”

      Bàn Tử ngây người, cảm thấy khó chịu, nhưng cũng thể tỏ ra quá thô lỗ trước mặt bậc trí thức, đành đáp: “Cái này… nôm na tôi làm việc dưới lòng đất.”

      Trương hói khỏi kính nể: “Hóa ra là chiến sĩ công an, thất kính, thất kính(3).”

      Tôi ngồi nghe cứ phải bấm bụng nhịn cười, con mẹ nó, lão Trương hói này lải nhải cũng lắm . Bàn Tử thấy tôi cười, mới hung hãn trừng mắt liếc xéo cái, với Trương hói: “Chuyện này sau cũng được, tới đây ăn mấy miếng .” Dứt lời liền hô hào mọi người nâng đũa.

      Tôi cũng để ý đến họ nữa, nhấc đũa lên ăn. Mẹ kiếp, mùi vị đúng là hảo hạng, mồm còn chưa nuốt hết miếng thứ nhất, tôi gắp đến miếng thứ hai.

      Bàn Tử ăn hồi, ợ lên sung sướng rồi lại đòi uống rượu. A Ninh : “Đây là thuyền ngư dân đánh cá, đào đâu ra rượu cho ?” Bàn Tử tin, phi ngay xuống dưới khoang thuyền lục lọi hồi, cười toe toét ôm vò rượu lên. Ông lái thuyền thấy thế sợ đến run người, luôn mồm giải thích đây là rượu cống cho Long Vương, xong chạy tới muốn đoạt lại.

      Bàn Tử tức điên người: “Ông lảm nhảm nhiều quá ta nghe đâu, cái thứ rượu vớ vẩn này của ông, Long Vương nếm thử đảm bảo đánh cho thuyền đắm luôn chứ chẳng chơi!” xong lôi trong túi ra bình rượu xái, vứt cho ông lái thuyền: “Cầm lấy, cho Long Vương thay đổi khẩu vị chút ! Đây gọi là trao đổi văn hóa rượu Bắc Nam, nhìn thấy , là rượu xái Hồng Tinh đấy, là đồ thượng hạng. Mẹ kiếp, ông đúng là có mắt như mù!”

      Ông lái thuyền đứng ngây như phỗng biết phải làm sao. Bàn Tử cứ coi như lão đáp ứng, xé niêm phong chia cho chúng tôi. Rượu này đúng là tuyệt, là rượu dừa hảo hạng của thị trấn Lê Miêu. Chúng tôi nốc lấy nốc để trận như gió táp mưa sa, mãi đến lúc trăng lên đỉnh mới thôi.

      Bàn Tử uống ngụm rượu cuối cùng, bụng no, vỗ đùi ngồi thẳng lưng: “Các vị, ăn uống no say rồi, cũng nên chuyện nghiêm túc chút.”

      _________

      Chú thích:

      (1) Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng (nguyên văn: 船到桥头自然直): Thành ngữ, ý chỉ việc đâu có đó.

      (2) Phân công bất đông: xuất phát từ câu “chích hữu phân công bất đồng, hữu đê quý chi phân” ý là các nghề nghiệp chỉ khác nhau về đặc điểm công việc, phân sang hèn

      (3) Nguyên văn Bàn Tử là “địa hạ công tác” (地下工作). Ở đây tác giả Nam Phái Tam Thúc chơi chữ, cụm từ “địa hạ công tác” vừa có nghĩa là làm việc dưới lòng đất, vừa có nghĩa là công tác ngầm, công tác bí mật.



      Chương 16 Họp
      Editor: Biển
      Beta: Thanh Du


      ~oOo~


      Thấy Bàn Tử biến sắc, tinh thần tôi khỏi dao động. Gã Bàn Tử này tuy tính tình tùy tiện, nhưng biểu của lúc ở trong cổ mộ rất xuất sắc, ít ra về mặt kinh nghiệm cũng hơn tôi biết bao nhiêu lần. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa tự mình đổ đấu lần nào, cũng biết có cần phải vài lời động viên trước khi xuống đấu hay nên tạm thời cứ làm cậu trò ngoan, chờ xem muốn gì.

      Tên mập kia ăn rất nhiều, vỗ vỗ cái bụng căng tròn như bụng trống, : “Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa đổ qua hải đấu lần nào, trước hết nhất định phải chuẩn bị đầy đủ để khi xuống đó đỡ phải luống cuống tay chân. Mà hải đấu chắc chắn giống đấu cạn, tôi cũng muốn kiểm tra trước xem mấy người chuẩn bị trang thiết bị gì cho tôi .”

      A Ninh : “Ngài Vương, vậy lần này nắm chắc được mấy phần? Hay là chúng ta cứ lập kế hoạch trước, trong lòng cũng tự tin hơn.”

      Bàn Tử lắc đầu: “Rất khó , dựa theo kinh nghiệm của tôi, hải đấu này là khó xác định vị trí, hai là khó đào đạo động, ba là nắm tình hình bên trong. Bây giờ chúng ta gác hai vấn đề đầu tiên sang bên tạm thời đến, quan trọng là cái thứ ba, chẳng biết trong cái hải đấu này có bánh tông hay , lỡ như có quả là phiền phức, còn nếu nó chẳng qua chỉ là cái đấu ở dưới nước thôi, giải quyết cũng đơn giản hơn.”

      đến bánh tông, tôi đột nhiên nhớ tới con quái vật mà chú Ba kể gặp đường vào mộ, càng nghĩ càng cảm thấy đó có thể là con Hải hầu tử mà tôi đụng độ thuyền ma, trong lòng khỏi có chút sợ hãi, mới : “Có bánh tông hay tôi biết, nhưng có thể chúng ta còn gặp phải thứ phiền toái hơn nhiều.”, rồi tôi kể lại cho họ nghe về thứ tôi nhìn thấy thuyền ma. Những người kia nghe gã Trương hói thêm mắm dặm muối kể qua, nhưng chuyện gã kể chắc chỉ xoay quanh đề tài gã cứu tôi và A Ninh như thế nào, còn tôi kể thà hơn nhiều. Chờ tôi kể xong, Bàn Tử nhíu mày hỏi: “Hừ, mẹ nó, còn có thứ này nữa sao?”

      Tôi gật gật đầu: “Rất nhiều vùng có truyền thuyết về nó, chắc là sai đâu.”

      A Ninh cũng gật đầu: “Trước đây tôi từng nghe qua rồi, lúc ấy còn tưởng người lớn muốn dọa cho tôi sợ, dám ra chơi gần bờ sông nên mới thêm thắt ra thôi.”

      Bỗng ông chủ thuyền chen ngang: “ đúng đúng, mấy người biết được đâu, những thuyền đánh cá quanh đây đều gặp phải thứ này, tôi cho mấy người nghe, nó phải là Hải hầu tử gì gì đó đâu, nó là quỷ Dạ Xoa! Nó là thân thích của Long Vương, mấy người đắc tội với nó, chắc chắn nó quay lại báo thù! Tôi thấy chúng ta nên mau mau quay vào bờ mua đầu heo mời đạo sĩ lo cúng bái, cầu nó đại nhân đại lượng mà bỏ qua cho chúng ta.”

      Gã Trương hói nghe thế liền bật cười: “Tôi nè, ông chủ thuyền, tôi chỉ dùng viên đạn mà bắn nát bả vai thân thích của Long Vương, vậy tôi chẳng là Tôn Ngộ hay sao?”

      Ông chủ thuyền giận đến xanh mặt, : “Ông mà Tôn Ngộ nỗi gì, là Trư Bát Giới có!”

      Chúng tôi nghe vậy đều thấy buồn cười, Trương hói xoa xoa khuôn mặt căng tròn bóng lưỡng, chắc là cảm thấy bản thân cũng hơi hơi giống , khỏi buồn phiền.

      Bàn Tử cười hồi mới : “Nếu dưới biển có thứ này chúng ta nhất định phải mang vũ khí. Lỡ như cái hải đấu kia chính là hang ổ của tụi nó, chẳng phải chúng ta đâm đầu vào chỗ chết hay sao? Tôi hỏi nè Ninh tiểu thư, có chuẩn bị đinh ba hay gì đó tương tự ?”

      A Ninh trả lời: “Chúng tôi cũng có nghĩ đến tình huống này nên chuẩn bị ít súng bắn cá, nhưng loại súng này rất cồng kềnh, vả lại chỉ có thể bắn phát , nếu gặp phải tình huống khẩn cấp e rằng cũng chẳng mấy hữu dụng.”

      Tôi có biết loại súng này, dùng khí nén để kích hoạt, tầm bắn chừng dưới 4m, nếu thuận lợi còn có thể đem làm trường mâu. Nhưng hiềm nỗi súng này quá dài trong khi đường vào mộ lại hẹp, xem ra rất khó sử dụng.

      Bàn Tử để ý tới chuyện đó, kêu to: “Chẳng cần biết có hữu dụng hay , súng chỉ lo thiếu chứ sao lại sợ thừa, mang theo được cứ mang. Ngày mai xuống đó, tôi dẫn đầu, đồng chí Tiểu Ngô theo sau lưng tôi, với gã hói kia sau cùng. Nếu tôi thấy có điều gì bất thường khoát tay, mấy người phải lập tức dừng lại, còn nếu tôi ngoắc ngoắc nắm tay, mấy người khỏi cần lo lắng gì hết, cứ trốn là được.”

      Chúng tôi thấy sắp xếp như vậy cũng khá hợp lý, nhất loạt gật đầu, sau đó lại bàn bạc thêm vài vấn đề. Tôi nhớ lại những chuyện chú Ba kể, viết ra danh sách để họ chuẩn bị trong đêm nay, nào là đèn thăm dò, dao găm, ống giữ lửa, túi đựng, dây nilon, móc leo núi, còn cả thức ăn, dụng cụ cấp cứu, mặt nạ phòng độc, hộp nhiều ngăn, họ chuẩn bị gần như đầy đủ, đến cả móng lừa đen cũng có.

      Dặn dò xong trời gần sáng bảnh, Bàn Tử bảo chúng tôi đừng có bàn nữa, còn bàn tiếp đến nước cũng hết dám xuống luôn, lo mà nghỉ ngơi , cho nên mọi người đều tự tìm chỗ nghỉ. Loại rượu dừa kia tác dụng mạnh mà chậm, vừa bị gió biển thổi vào người, đầu tôi nặng tả nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, đến xế chiều mới tỉnh lại.

      Có vài người dậy trước tôi, giờ lục đục chuẩn bị. Tôi rửa mặt bằng nước biển, đúng lúc này có mấy thợ lặn ngoi lên từ trong nước, người tháo ống thở xuống, : “Tìm được rồi, chắc chắn là chỗ này, đạo động cũng thấy luôn.”

      A Ninh nghe thế vội hỏi: “ có vào đó xem thử ?”

      Người đó lắc đầu: “Có, nhưng đạo động đó rất dài, tôi vào đoạn mà vẫn thấy đáy, dám tiếp tục tiến sâu vào nữa nên ra.”

      A Ninh gật gật đầu, hỏi người thợ lặn thêm vài câu nữa rồi quay sang với chúng tôi: “Được rồi, chúng ta chuẩn bị là vừa, chờ họ dọn quang cửa động rồi thông báo với chúng ta. Nếu bên trong cửa động có dấu hiệu sụt lún, họ dùng giá đỡ để cố định.”

      Chúng tôi nhất loạt mặc đồ lặn vào. Tôi với mấy người kia mặc rất vừa vặn, duy có Bàn Tử là bị hở phần bụng, lộ cả rốn ra ngoài, tuy có hơi bất lịch nhưng vẫn phải mặc vào. Chúng tôi kiểm tra lại toàn bộ trang thiết bị, những thứ cần mang đều mang theo cả, sau đó từng người nối nhau nhảy xuống nước.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17 Tóc
      Editor: Biển
      Beta: Thanh Du


      ~oOo~


      Đạo động kia cách thuyền xa lắm. Tôi thấy đáy biển bị nổ ra cái hố lớn, ngay dưới đáy hố chính là đạo động, thầm nhủ quả nhiên là cách làm của chú Ba. Trước tiên chúng tôi tìm kiếm bốn phía quanh đạo động, thấy có dấu hiệu sụt lún, xem ra chú Ba cũng bị lụt nghề chút nào.

      Tôi còn nhìn thấy mấy tảng đá neo trông rất giống với miêu tả của chú Ba, nhưng cũng dám chắc đó đúng là những thứ mà chú Ba kể.

      Dấu vết quá trình xác định lăng mộ của chú Ba vẫn còn lưu lại, tôi cùng Trương hói cố gắng ghi nhớ. Đạo động ở vị trí này chắc là dẫn xuống phòng bên, tường gạch nơi đó hẳn là mỏng hơn.

      Chúng tôi tìm khoảng 5 phút, xem chừng việc tìm kiếm cũng cần thiết, Bàn Tử khoát tay với tôi, ý hỏi giờ có muốn vào hay . A Ninh nhìn đồng hồ lặn, gật gật đầu.

      Trang bị của chúng tôi bây giờ giống như 20 năm trước, mọi thứ đều nhàng hơn nhiều. Cuối cùng chúng tôi ở cửa động kiểm tra lại trang thiết bị lần nữa đồng thời thống nhất các ám hiệu. Sau khi chắc chắn còn vấn đề gì nữa, Bàn Tử mới lấy lại bình tĩnh, bơi trước dẫn đường, mấy người chúng tôi mở đèn thăm dò theo sau, thoáng chốc vào sâu vào năm sáu mét.

      Đạo động này xiên xẹo khác thường, chỗ rộng chỗ hẹp. Tôi vừa bơi vừa nhìn vách động, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, nhìn thế nào cũng giống do người tạo nên. Nếu là đạo động do chú Ba đào, chắc chắn chú cẩn thận hạ từng xẻng , nhưng dấu vết mà tôi thấy tường loạn cào cào, mấp mô đủ kiểu, giống như hang động do loài động vật nào đó đào ra.

      Chúng tôi khó khăn bơi vào sâu 20m, ánh sáng từ cửa động thể rọi tới. Bỗng đạo động đột nhiên chuyển hướng, đâm thẳng xuống dưới, tôi khỏi cảm thấy kỳ lạ, chưa đào đến mộ thay đổi phương hướng làm gì.

      Khốn thay dưới này chuyện được, tôi cũng biết phải biểu đạt nghi vấn của mình ra sao. Chúng tôi ngừng lại ở chỗ rẽ ngoặt, Bàn Tử ra hiệu cho chúng tôi cẩn thận rồi mình bơi xuống trước. Thấy ánh đèn của cứ xuống mãi xuống mãi cho đến khi chỉ còn là điểm sáng mờ, tôi khỏi líu lưỡi, tự hỏi sao mà sâu quá vậy.

      Rồi từ phía dưới huơ huơ ngọn đèn thăm dò, ý dưới đó an toàn, chúng tôi liền nối nhau lặn xuống. Tôi nhìn đồng hồ lặn, sâu cỡ vài chục mét, tôi chưa từng lặn xuống độ sâu này, chẳng biết cơ thể có chịu đựng nổi hay .

      Bên dưới mở ra gian rất rộng, chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy tường cổ mộ, đó bị phá ra lỗ hổng lớn. Tôi càng nhìn càng thấy nghi ngờ, cái lỗ này sao lại bị phá ra theo kiểu quái lạ như vậy, giống như đổ đấu bình thường là cẩn thận dỡ từng viên gạch xuống, đằng này lại có mấy viên gạch bị đập vỡ nát. Bàn Tử nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại , cả hai cùng nhả ra đám bọt khí. chỉ chỉ vào mấy viên gạch vỡ rồi bắt chước động tác của khỉ, tôi hiểu muốn : động này có thể do Hải hầu tử đào ra chứ phải là đạo động.

      Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chỉ vào khẩu súng bắn cá lưng , lấy xuống, mở chốt an toàn, sau đó bơi qua lỗ hổng.

      Đây là lần thứ hai tôi vào cổ mộ, dẫu có chút phấn khích, nhưng nhớ tới chuyện trải qua lần trước, lại cảm thấy được thoải mái. Đặc biệt lần này lại xuống nước, tay chân vướng víu, nếu gặp nguy hiểm chỉ e thể cắm đầu chạy thoát thân như khi ở mặt đất.

      Đường vào mộ lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi tăng độ sáng của đèn thăm dò, lại mở thêm đèn pin chống thấm trong tay, bơi theo ngay sau Bàn Tử. Mấy ngọn đèn của chúng tôi rất mạnh, chiếu rọi cả vùng rộng lớn, khiến cho cả quãng đường vào sáng trưng lên. Tôi nhìn lên vách tường mộ thấy quả nhiên có phù điêu hình mặt người như lời chú Ba kể, những thế, trán những khuôn mặt này đều có khắc vài loại động vật kỳ lạ, đường nét vô cùng tinh xảo. Tôi vừa bơi vừa xem, càng xem càng cảm thấy kỳ quái, những con vật này phần lớn đều là thú giữ mộ, nhưng bọn chúng đều có mắt, nhìn qua có chút quỷ dị.

      Bỗng tôi phát trán khuôn mặt có hình khắc trông giống ba con Xà mi đồng ngư, khỏi cảm thấy căng thẳng, vội kéo kéo Bàn Tử ý bảo dừng lại rồi tập trung nghiên cứu tấm phù điêu.

      Bàn Tử nóng lòng tiến vào bên trong nên kiên nhẫn chút nào. nhìn về phía tôi xem tôi phát ra điều gì, nhưng mãi vẫn hiểu nổi, suốt ruột vẫy vẫy tay. Tôi để mặc cho chờ, nhoài người ra xem xét cẩn thận, chỉ thấy ba con Xà mi đồng ngư đó nối đuôi nhau tạo thành vòng tròn, mỗi con lại có hình dạng khác nhau, tôi có thể nhận ra hai con trong đó ở ngay trong túi tôi, còn con có ba mắt tôi chưa từng thấy, biết nó có ý nghĩa gì. Khuôn mặt ngay dưới con cá cũng hoàn toàn khác biệt với số còn lại, ràng là khuôn mặt mang đường nét đặc trưng của nữ giới. Có lẽ là do bị nhiều thứ linh tinh bám vào nên nhìn qua trông nó hơi sần sùi thô ráp, khiến người ta cảm thấy được thoải mái.

      Tôi còn muốn nghiên cứu kỹ càng hơn nữa, nhưng A Ninh từ phía sau cũng thúc giục, tôi còn cách nào khác đành phải tiếp tục bơi về phía trước. May là những hình điêu khắc đó cứ đoạn lại thấy xuất , tôi có thể quan sát kỹ hơn chút, có điều xem tới xem lui cũng phát ra điều gì bất thường, chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ.

      Xem xem lại hồi, đến khi hình khắc khuôn mặt kia lần thứ năm xuất , tôi mới hiểu ra vấn đề. Tôi nhớ khuôn mặt phiến đá thứ nhất nhắm mắt, phiến đá thứ hai hình như hơi he hé mở ra, đến phiến đá thứ ba và thứ tư, đôi mắt càng lúc càng mở lớn, còn hình khắc thứ năm này, đôi mắt mở ra trừng trừng.

      Tôi có linh cảm lành liền kéo Bàn Tử lại, cho tiếp tục tiến lên phía trước nữa, sau đó lấy sổ ghi chép dùng dưới nước ra, viết: “Đôi mắt của khuôn mặt tường mộ dần dần mở ra, tôi sợ có chuyện hay!”, viết xong chỉ vào vách tường.

      Bàn Tử sờ thử khuôn mặt kia, lắc đầu, lại viết: “Tôi để ý, nhưng đó chỉ là hình khắc đá thôi, bên trong nhất định cũng chỉ là đá, cậu cả nghĩ rồi.”

      Tôi kiên quyết lắc đầu, ra hiệu cho giương súng lên. Bàn Tử thấy nét mặt tôi nghiêm túc đành miễn cưỡng làm theo. Bơi thêm đoạn, tôi lại thấy hình điêu khắc nữa giống y những cái xuất trước đó, Bàn Tử nghe tôi cũng bắt đầu biết sợ, ngừng lại chiếu đèn quan sát chút. Khuôn mặt phiến đá nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt hoàn toàn mở ra, trông có phần ngây dại. Bàn Tử rọi đèn mấy lượt thấy có gì thay đổi, lá gan cũng lớn ra, mò mẫm chút rồi vẫy tay với tôi ra hiệu an toàn.

      Tôi bơi qua xem, quả nhiên vẫn là phiến đá như trước, có gì đặc biệt. Tôi lấy ngón tay chọc thử vào đôi mắt đó cũng thấy có phản ứng gì, khỏi lắc đầu tự giễu, xem ra đây chỉ là trò đùa của người thiết kế mộ huyệt nhằm hù dọa những tên trộm mộ có thể vào được đây chứ hề có ngụ ý đặc biệt gì, vậy mà nãy giờ tôi lại cứ tự mình dọa mình, chẳng còn mặt mũi nào. Bàn Tử vỗ người tôi, ý bảo đừng suy nghĩ nhiều quá, mau thôi.

      Chúng tôi lại tiếp tục bơi về phía trước, tôi nhớ lại những điều chú Ba kể, chú đụng phải cơ quan rồi mới bị hút vào trong cái đài phun nước kia, nhưng vách tường mộ chỗ nào cũng như nhau, làm sao mà tìm được nơi chú đụng vào?

      Tôi thoáng nghĩ, cứ cắm đầu bơi về phía trước như vậy phải cách hay, cũng biết lối vào mộ này dẫn đến nơi nào, biết đâu lại là vòng luẩn quẩn, lỡ lạc đường trong này coi như xong đời. Tôi thầm suy tính, chú Ba chỉ liếc mắt cái là có thể nhìn đến tận cuối hàng, có thể đoán đó là đoạn hành lang rất dài. Vừa rồi chúng tôi lòng vòng qua mấy khúc quanh, đoạn hành lang dài như thế chỉ có hai chỗ, nếu suy theo hướng này cũng đến nỗi khó tìm, nhưng phải mất khá nhiều thời gian.

      Đúng lúc này, Bàn Tử bơi phía trước bỗng đột ngột dừng lại khiến tôi kịp phanh, đâm sầm vào mông . Chắc mẩm phía trước xảy ra chuyện gì, thần kinh tôi bất giác căng thẳng, bơi đến gần xem thử mới hay đường vào mộ hết, lối bị tảng đá cản lại.

      Bề mặt tảng đá kia trụi lủi, có văn tự hay phù điêu gì cả. Tôi tìm tòi lúc lâu cũng phát ra cơ quan gì, ngượng ngùng gãi gãi đầu, A Ninh viết hỏi tôi: “Sao lại là ngõ cụt?”

      Tôi viết lại: “Hẳn là có cơ quan giấu gần đây, chúng ta tìm thử xem có mảng tường nào rỗng ruột .”

      Bọn họ đều gật đầu. Bàn Tử bắt đầu gõ đông gõ tây, kiểm tra cẩn thận những phù điêu hình mặt người. Tôi cố gắng nhớ lại những manh mối ghi bút ký, dùng dao găm đảo qua từng kẽ hở , nhưng mãi chẳng có gì tiến triển, tảng đá kia vẫn im lìm chắn ở đó mảy may sứt mẻ.

      Tôi khỏi cảm thấy chán nản, quay đầu lại định nhìn xem Bàn Tử có cách gì , chợt thấy ngẩn người. Tôi vỗ vỗ vai , viết hỏi: “Có phát được gì ?”

      nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái, viết hỏi: “Hải hầu tử tóc dài à?”

      Tôi biết đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì, khỏi bật cười. Tôi cũng để ý hải hầu tử tóc dài hay , nhưng theo trí nhớ hình như cái đầu nó trụi lủi chỉ toàn vảy là vảy.

      Tôi thuật lại chi tiết cho , lại hỏi muốn biết chuyện đó để làm gì. chỉ vào kẽ tường, tôi nhìn theo hướng chỉ của thấy ở khe hở giữa tảng đá với vách tường có luồng tóc màu đen.

      Tôi sửng sốt đến đờ người, chuyện này hết sức vô lý! Chẳng lẽ bên kia tảng đá có ai đó dựa vào?

      Bàn Tử vốn can đảm, định với tay kéo xuống xem sao, ngờ mớ tóc kia đột nhiên co rút lại, lùi về sau khe hở. Bàn Tử liếc mắt nhìn tôi, viết: “Đằng sau tảng đá này có quỷ.”



      Chương 18 đống tóc
      Editor: Biển
      Beta: Thanh Du


      ~oOo~


      Trong cổ mộ dưới đáy nước đột nhiên xuất luồng tóc, còn biết tự động co lại, người bình thường ai chẳng nghĩ ngay là có quỷ, may mà có tảng đá ngăn ở giữa, dù có quỷ nữa nó cũng xông qua đây được.

      túm được luồng tóc kia, Bàn Tử hình như cam lòng, bèn lấy đèn chiếu vào khe hở, muốn nhìn xem bên kia rốt cuộc có thứ gì. Tôi được can đảm như , phim kinh dị có liên quan đến tóc đâu có thiếu! Liền tránh xa tảng đá xem phản ứng của Bàn Tử như thế nào.

      nhìn nhìn lại vài lần, hình như thấy điều gì đó khả nghi, lấy lại bình tĩnh, áp sát vào nhìn thêm lần nữa. Lần này phản ứng rất dữ dội, gấp rút lùi về phía sau, bơi xa hơi mấy mét giống như bỏ chạy, sau đó xoay người lại ra sức ngoắc ngoắc nắm tay với chúng tôi. Ban đầu tôi còn tưởng muốn đánh mình, chợt nhớ ra, mẹ nó! Chẳng phải đó là ám hiệu bảo chúng tôi bỏ chạy đấy sao.

      Nhưng vừa rồi đâu có xảy ra chuyện gì? Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tảng đá chặn đường kia đột nhiên bị đẩy về phía trước, dòng nước đen như mực dần dần tràn qua từ khe hở. Tôi vội vàng lui lại, cứ tưởng là nước độc, ai dè nhìn kỹ sợ muốn rớt cằm, thứ màu đen đó hóa ra đều là tóc người!

      Bàn Tử thấy chúng tôi phản ứng quá chậm chạp, vội bơi đến kéo chúng tôi . Lúc này cả bọn mới tỉnh ngộ, cuống cuồng lo bỏ chạy. Ở dưới nước, càng căng thẳng càng mất sức, bơi lại càng chậm. Tôi thấy trong lúc hoảng loạn thế này cách nào bơi cho nhịp nhàng được, đành bắt chước Bàn Tử đạp lên tường mà , dù rất khó coi nhưng tốc độ khá nhanh, đặc biệt cảm giác chân có điểm tựa vẫn tốt hơn nhiều.

      Chúng tôi đạp liền hai mươi mấy bước, đến ngã rẽ, Bàn Tử kéo chúng tôi lại núp sau khúc ngoặt, ý bảo cứ xem tình hình thế nào rồi tính sau.

      Chúng tôi hít ngụm lớn dưỡng khí, vội vàng lui lại nhìn, khỉ , đường vào mộ đằng sau toàn tóc là tóc, từng bện từng bện đen kìn kịt. Nhìn cảnh này, yết hầu tôi bất giác run lên, biết phải nuôi bao nhiêu năm tóc mới dài đến chừng này! Bàn Tử chửi thề tiếng, điên tiết cầm súng nhắm vào giữa mớ tóc màu đen bắn phát. Hẳn nghĩ mũi lao có thể đâm xuyên qua tóc, nào ngờ mũi lao mới phóng ra được 5, 6 mét chậm dần lại sau đó bị cuốn vào trong đám tóc, mặt mũi phút chốc trắng bệch.

      Nhưng mũi lao kia vẫn có chút tác dụng, mớ tóc giống như có ý thức, hơi lui về sau chút, sau đó cuộn lại. là cuộn lại chứ thực ra trông giống như có vật gì muốn thoát ra khỏi đó hơn, khiến chúng tôi nhất loạt đề cao cảnh giác. Bàn Tử lắp thêm mũi lao, chuẩn bị đến gần bắn tiếp phát nữa. Bỗng mớ tóc đột nhiên co rụt lại rồi bung ra, tôi nhìn thấy ở chỗ sâu nhất trong mớ tóc đó là xác người.

      Người đó mặc kiểu đồ lặn giống như chúng tôi, có thể là trong ba người cùng chú Ba. Tôi chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy trong mũi, miệng ta đều là tóc, cả hai tròng mắt cũng có tóc lòi ra, nhìn là biết ngay ta bị ngạt thở mà chết. Lúc này cái xác ngấm nước trương phình lên, trông cực kỳ khó coi.

      Tôi vừa nhìn da đầu bắt đầu co giật. Mớ tóc này vô cùng ma quái, tôi nghĩ trước hết cứ lo chạy thoát thân cái , định kéo Bàn Tử, nào ngờ ngẩng đầu nhìn lên chẳng thấy đâu. Tôi hoảng hồn quay đầu lại thấy bơi được quãng rất xa, còn vẫy vẫy nắm tay về phía chúng tôi.

      Tôi thầm chửi rủa tiếc lời, hóa ra tên mập nhà lo chạy trước đến chỗ an toàn mới lo cảnh báo cho bọn tôi, sau đó vội kéo Trương hói cùng A Ninh theo sau. Tên mập đó tỏ vẻ phàn nàn chúng tôi phản ứng chậm, tôi mới tức mình cho cước vào mông. Bàn Tử bị tôi đá đau, tức tối muốn xông lên đánh lại, A Ninh thấy thế vội ngăn giữa chúng tôi, chỉ chỉ về phía sau. Tôi thấy lúc này lo chạy thoát thân quan trọng hơn, mẹ nó, khi nào thoát ra khỏi đây tôi tính sổ với sau.

      Lúc này đồng hồ đo áp lực khí tay tôi chợt rung lên, tôi cúi xuống nhìn, toi rồi, từ khi xuống nước đến giờ ngót nghét nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi lại thở gấp như vậy, dưỡng khí tiêu hao nhiều hơn bình thường vài lần, có hơi vượt quá giới hạn. Tôi nhẩm tính thời gian còn lại, tình thế lúc này có thể là cực kỳ tệ hại, nếu việc tìm kiếm vẫn cứ dậm chân tại chỗ chúng tôi buộc phải quay về theo đường cũ, bằng chẳng còn đủ dưỡng khí mà thở. Thế nhưng phải rời khỏi đây mà chưa tìm được căn phòng chú Ba kể, tôi có chút cam lòng.

      Gã Trương hói nãy giờ vẫn bơi sau cùng bỗng đưa tay kéo dây đai người chúng tôi, sau đó luống cuống chen lên đầu tiên, chặn đường ngăn Bàn Tử lại. Tôi thấy vẻ dứt khoát trong mắt gã, thầm nhủ, hiểu biết của người này về cấu tạo mộ cổ hơn tôi nhiều lắm, chẳng lẽ gã tìm ra được manh mối gì?

      Quả nhiên sau đó gã ra hiệu cho chúng tôi theo sau. Bàn Tử cáu điên, nhưng biểu của vừa nãy quá tệ nên chúng tôi chẳng ai thèm để ý đến . Tên mập đó cũng còn cách nào khác, đành phải ấm ức mà bám đuôi chúng tôi.

      Gã Trương hói bơi ngược lại vài mét, chỉ cho chúng tôi thấy khối đá hơi hơi lõm vào, ra vừa rồi Bàn Tử đạp lên đó khiến khối đá này lún vào trong vách tường.

      Tôi thấy thế trong lòng mừng rỡ khôn tả, tìm tới tìm lui hồi, nơi này đúng là phần cuối của đoạn hành lang dài, chiếu theo lời kể của chú Ba cơ quan tám chín phần chính là ở chỗ này. Nhưng cơ quan này khi mở ra, cả bọn bị cuốn vào theo dòng nước. Chú Ba năm đó có mũ lặn nên sứt mẻ miếng nào, còn chúng tôi đầu chỉ có mỗi cái kính lặn, nếu bị cuốn theo dòng nước xiết, chừng đập đầu vào đâu đó, máu tuôn ra ào ào….

      Tôi nhìn lại đằng sau, mớ tóc kia còn chưa đuổi tới, vốn định nhắc nhở bọn họ tiếng, ai ngờ gã Trương hói kia chẳng biết tốt xấu, chưa chi vội ấn vào cơ quan. Tôi kịp phản ứng, chỉ thấy vô số bọt nước túa ra.

      Thôi xong rồi! ngờ năng lực gây họa của gã Trương hói này so với tên mập Bàn Tử chỉ có hơn chứ hề thua kém. Mẹ nó, câu chửi còn chưa kịp ra khỏi miệng, tôi bị lực khủng khiếp từ sau lưng đẩy vào lỗ hổng tường. Bị cuốn vào dòng nước xoáy tròn, tôi lập tức hiểu được cảm giác lục phủ ngũ tạng đều lộn tùng phèo như chú Ba , giống như bị nhét vào trục lăn trong máy giặt. Cứ thế tôi bị quay cho vài trận, choáng váng đến chẳng còn biết trời trăng gì nữa.

      biết qua bao lâu, khi tôi dần dần tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là toàn thân rã rời, cái cổ đau nhức, may mà chưa gãy, vả lại ống thở vẫn còn ngậm trong miệng. Tôi tập trung quan sát, chỉ thấy bốn bề tối đen như mực, bọn Bàn Tử ở bên dưới, coi bộ cũng trải qua trận choáng váng. Đặc biệt là Bàn Tử, đến lúc này vẫn còn xoay xoay như múa ba-lê.

      Tôi nhìn quanh lượt, thấy vách tường xung quanh làm bằng hàn bạch ngọc thượng đẳng; dùng đến vật liệu quý giá như vậy, hẳn nơi này nằm bên trong lăng mộ, xem ra chúng tôi đến bên dưới đài phun nước trong phòng phụ mà chú Ba từng nhắc tới. Tôi đạp chân bơi lên, đột nhiên đầu có cảm giác ấm áp, chợt nhận ra mình trồi lên khỏi mặt nước.

      Bốn bề tối đen như mực, mà ánh sáng của đèn thăm dò lại tập trung, thành ra chỉ chiếu rọi được khoảng . Tôi bèn tắt để đổi sang đèn pin rồi quan sát mộ thất tỉ mỉ lượt. Mộ thất này hình hộp chữ nhật vuông vắn, ngoại trừ bức vẽ năm mươi ngôi sao trần ra những chỗ khác cũng có nhiều hoa văn trang trí, có vẻ giản dị tự nhiên.

      Bên trong có quan sàng và quan quách, vậy đây hẳn là trong những phòng phụ. Tôi tìm kiếm vòng, hình như còn cửa ra nào khác ngoài cánh cửa bên trái thông với hành lang lát gạch.

      Tường mộ được trát bởi loại đất sét trắng rẻ tiền, đó vốn có vài hình vẽ màu sắc sặc sỡ, tiếc rằng bị nước ăn mòn chẳng thể nhìn hình dạng, tôi biết bức tranh đó có phải vẽ hình Cấm bà hay .

      mặt đất có chôn khoảng trăm món đồ sứ tùy táng, trong đó có mấy cái vò sứ Thanh Hoa Vân Long cỡ lớn rất có giá, đồng thời tôi cũng phát vài dấu chân ướt dẫm lên mặt đất bụi bặm, dấu vết khá mới, xem ra đó chính là kiệt tác của chú Ba.

      Tôi kiểm tra chất lượng khí rồi để cho bọn họ lần lượt nổi lên khỏi mặt nước. A Ninh lên sau cùng, đầu tiên liền lo lắng hỏi về những dấu chân này: “Đây là do kẻ trộm mộ lưu lại sao?”

      Tôi nhíu mày, dám khẳng định, bởi lẽ tôi thấy giữa những dấu chân đó có vết chân trần nổi bật hơn hẳn, kỳ lạ nhất là dấu chân này rất , nhìn như chân đứa trẻ con quá 3 tuổi.

      Tôi chưa nghe đến chuyện đổ đấu mà mang con nít theo bao giờ, liền gọi Bàn Tử lại xem. Kinh nghiệm của rất phong phú, có lẽ hiểu được chuyện gì xảy ra.

      Bàn Tử thấy vết chân cũng ngẩn người, : “Cậu khoan hãy quan tâm đến chuyện nó lớn hay , ngay chính bản thân dấu chân này cũng bất thường rồi, cậu nhìn kỹ hơn .”

      Tôi quan sát tỉ mỉ thêm lần nữa, phát dấu chân có lớp vàng vàng giống như sáp bèn dùng dao cạo lên xem, vừa ngửi thấy tức khắc líu lưỡi: “Đây là lớp sáp xác rữa…!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :