1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đạo Cô Vương Phi - Cầu Mộng (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      "ngọn giáo vàng" [​IMG]. Khổ thân a, sau mấy ngày cấm dục vì Quý Thủy mà mới chiến đấu lần 1 bị phá đám. Ta thích cách a giả ngu làm NM muốn đập a, thích dục vọng chiếm hữu cao của a, aaa:yoyo19:
      Nhược Vân thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 11:
      Từ Ngọc Mẫn mặc đùa nghịch, thèm chuyện. Vừa mới bị trêu đùa giường xong, đến bây giờ vẫn có chút nhũn ra, việc lại đột nhiên xảy đến, người vẫn chưa rửa ráy sạch , lúc này thoải mái.

      "Nương tử đừng lo, chúng ta qua bên kia ngồi xuống."

      Từ Ngọc Mẫn được giúp đỡ tìm chỗ trống ngồi xuống, song vẫn khiến nàng nhịn được mà nhíu mày.

      Long Thần Dục suy tư chút liền hiểu vì sao nàng nhíu mày, trong lòng thầm cười trộm, dáng vẻ xấu hổ được tự nhiên của nàng khiến tâm tình hớn hở, cầm bàn tay đặt dưới bàn của nàng, tiến đến bên tai nàng : "Vẫn chưa trấn tĩnh lại được sao?"

      Từ Ngọc Mẫn đưa chân đá cái, vừa thẹn vừa giận.

      Long Thần Dục cũng kiêng kị những người rảnh rỗi ngồi chật đại sảnh, trực tiếp ôm lấy thắt lưng nàng, nhét nàng vào trong lòng, miệng : "Nương tử đừng sợ, vi phu bảo vệ nàng."

      Nghe được lời của , nhóm người giang hồ kia ai cũng thầm cười trong lòng, nghĩ rằng cũng chỉ chính mới tin là có thể bảo vệ được thê tử xinh đẹp kia của .

      Từ Ngọc Mẫn muốn để ý tới ánh mắt hoặc hứng thú hoặc tìm tòi nghiên cứu này, quyết định dựa vào vai Long Thần Dục chợp mắt.

      Long Thần Dục mừng rỡ khi nàng thân thiết như thế.

      Cho tới nay, trừ lúc ban đầu, nàng vẫn luôn chủ động đến gần , khiến trong lòng luôn mất mát sâu. biết làm thế nào nàng mới có thể còn khúc mắc mà cùng hòa thuận thương.

      Cúi mắt nhìn thê tử trong lòng, vẻ mặt lúc nàng từ từ nhắm hai mắt rất bình an, ít mấy phần xa cách, tựa như lúc này lồng ngực chính là chốn quay về của nàng, khiến trong lòng Long Thần Dục vô cùng thỏa mãn.

      "Rầm rầm" hai tiếng nổ ra, hai người nhuộm đầy máu bị ném vào trong đại sảnh của khách điếm, mười mấy người mặc áo lam vây quanh người từ lầu xuống.

      "Thứ trong tay bản công tử lại có thể dễ bị trộm thế sao?"

      Long Thần Dục chút để ý ngước mắt nhìn thoáng qua, công tử áo lam cầm đầu kia chưa quá hai mươi tuổi, mày thanh mắt tú, cũng tuấn tú lịch , chỉ là nét tàn bạo trong mắt quá nặng, làm giảm vẻ hào hùng.

      " ngờ Lam Ngọc công tử của "Hải Lan các" cũng ở đây."

      "Đúng vậy, e rằng có việc hay."

      Người giang hồ trong đại sảnh đều giọng bàn tán.

      Từ Ngọc Mẫn từ từ nhắm hai mắt dựa vào lồng ngực Long Thần Dục, tai nghe bàn tán, lòng lại khỏi có chút cảm thán, giang hồ luôn vĩnh viễn tràn ngập việc ngoài ý muốn và mạo hiểm.

      Thoải mái dừng chân ở khách điếm bất kỳ cũng có thể nảy sinh việc như thế, hơn nữa còn gặp người bị đồn là độc ác nham hiểm, lại là mỹ nam có danh tiếng bảng xếp hạng của giang hồ - Lam Ngọc công tử.

      Lam Ngọc công tử trong trí nhớ, hình như —— Từ Ngọc Mẫn thể thành thừa nhận, bàn về diện mạo, Long Thần Dục vẫn xuất sắc hơn đối phương nhiều lắm.

      Lam Ngọc công tử đến bên hai người té mặt đất, ngồi xổm xuống cạnh người trong đó, túm lấy nàng ta, cất giọng xót xa cười : "Công phu giường của ngươi tệ, hầu hạ khiến Bản công tử thực vừa lòng, nhưng trộm bản đồ kho báu, ngươi chết là đáng."

      Giờ Long Thần Dục mới hiểu được, e rằng Lam Ngọc công tử này chính là gã nam nhân phong lưu khoái hoạt hề kiêng kỵ ở cách vách vợ chồng bọn họ, chả trách vừa rồi cảm thấy giọng của —— rất quen tai.

      "Bản đồ ở đâu?"

      nương xinh đẹp phun ngụm máu lên mặt Lam Ngọc công tử, cười : "Bản đồ được mang , ngươi đừng uổng công mưu tính nữa."

      Lam Ngọc công tử nghe vậy, trực tiếp thẳng tay tát cái, chút lưu tình.

      người hầu áo lam tiến lên bẩm báo: "Công tử, đúng là để thoát người."

      "Đồ ăn hại." Lam Ngọc công tử nhìn vòng chung quanh đại sảnh, cất giọng lạnh như băng: "Người chạy mất, chưa hẳn vật bị mang , lục soát nơi này kỹ cho Bản công tử."

      "Lam Ngọc công tử, ngươi quá để võ lâm đồng đạo chúng ta vào mắt rồi." Có người nhịn được tuôn ra lời khó chịu.

      "Phải sao?"

      Hải Lan các có địa vị bất phàm giang hồ, dính đến cả hai phía hắc - bạch, mà Lam Ngọc công tử lại là Thiếu Các Chủ, võ công lại siêu phàm thoát tục, quả người bình thường thể làm gì , có cơ sở để kiêu ngạo.

      "Dừng lại." Nhưng thị vệ Bình vương phủ lại nhận lợi lộc gì của Hải Lan các, trực tiếp rút kiếm ngăn bước của người hầu áo lam, để bọn đến gần tiếp cận Vương gia và vương phi nhà mình.

      Lam Ngọc công tử chậm rãi tới, điềm nhiên như : "Vừa rồi khi đánh nhau, bọn họ từng rơi vào phòng vợ chồng hai vị, tại hạ muốn kiểm tra phen."

      Từ Ngọc Mẫn mở mắt ra, lạnh nhạt : " rơi vào phòng, vậy đến phòng kiểm tra là được."

      Lúc Lam Ngọc công tử nhìn đến khuôn mặt nàng trong mắt lên chút kinh ngạc, mặt khỏi dịu vài phần, cười : "Phu nhân thế, các ngươi còn vào phòng tìm thử."

      Long Thần Dục thầm giận dữ, ham muốn sắc đẹp trong mắt nam nhân này quá mức ràng, là có gan bằng trời.

      "Nàng là nương tử của ta." Long Thần Dục ôm chặt thê tử, công khai chứng tỏ chủ quyền.

      Nhóm người rảnh rỗi xung quanh thầm than thở, dù kẻ kia ngốc, nhưng trực giác cũng khá chuẩn, biết nam nhân khác mơ ước sắc đẹp của thê tử.

      Trong mắt Lam Ngọc công tử lên chút khinh miệt, cười với Từ Ngọc Mẫn: "Phu nhân có dung mạo như vậy lại sánh đôi cùng kẻ ngốc, quả là biết nhìn người."

      Nét mặt Từ Ngọc Mẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, " mượn công tử lo lắng." Long Thần Dục có ngốc hay là chuyện của nàng, nàng có thể ghét bỏ, nhưng chấp nhận kẻ khác miệt thị kiêng nể gì như thế.

      Lam Ngọc công tử gấp quạt, chỉ chỉ thị vệ Vương phủ ngăn bước , cho là đúng : "Đừng là phu nhân nghĩ rằng chỉ bằng bọn họ liền có thể ngăn được tại hạ nhé?"

      Từ Ngọc Mẫn đứng dậy, Long Thần Dục vốn ôm chặt nàng cũng đứng lên theo.

      "Ngươi buông tay trước ." Nàng quay đầu với .

      " buông, buông ra nàng liền theo người khác."

      Từ Ngọc Mẫn cắn chặt răng, hết cách, thèm phân phải trái với , ngẩng đầu nhìn về phía Lam Ngọc công tử, lạnh lùng : "Ngươi bước tới được sao, có thể làm gì chứ?"

      Vẻ mặt Lam Ngọc công tử hơi sẫm lại, cười : "Chẳng phải phu nhân để tại hạ bước đến là biết rồi sao?"

      "Để đến đây ." Từ Ngọc Mẫn dứt khoát.

      Bọn thị vệ càng thêm dứt khoát, vương phi là nổi giận, bọn họ cảm thấy cần phải để cho cái kẻ gây chuyện tự mình thể nghiệm cơn giận của vương phi chút mới phải.

      Lam Ngọc công tử bước lên phía trước, vươn cây quạt gấp đến, định nâng cằm Từ Ngọc Mẫn, dáng vẻ cực kỳ phong lưu.

      ngờ, Từ Ngọc Mẫn vừa xoay cổ tay, thanh lệnh bài liền ngăn cản động tác của .

      Khi Lam Ngọc công tử thấy hai chữ "Bình vương" lệnh bài liền lắp bắp kinh hãi, nhịn được đánh giá đôi vợ chồng trẻ tuổi trước mặt lần nữa.

      "Người giang hồ câu nệ tiểu tiết, nhưng mạo phạm hoàng gia là tội chết khó tha, bổn vương phi muốn xem thử các hạ giải quyết việc này thế nào."

      Long Thần Dục thầm lặng lẽ giơ ngón tay cái, vương phi của phản ứng cực nhanh, đối đáp tuyệt vời, khiến bái phục. Vốn tưởng nàng dùng võ bức người, kết quả nàng lại lấy quyền ép người.

      Tốt lắm! Vương phi của Bình vương , hạng người cục mịch há có thể mơ ước sao?

      Nhóm người nhiều chuyện xung quanh nhất thời huyên náo.

      Bình vương phi! Chẳng lẽ gã ngốc bên người nàng chính là Bình vương gia?

      Bỗng nhiên lúc này, có người nghĩ tới tin đồn truyền ra vào bốn năm trước, năm đó Bình vương đường thắng trận về triều gặp người mưu hại mà bị trọng thương, sắp chết. Theo tình hình trước mắt, mạng mất, người lại u mê, chả trách lúc ban ngày nàng muốn cầu y.

      Lam Ngọc công tử có chút tiến thoái lưỡng nan, từ trước đến nay triều đình và giang hồ can thiệp vào chuyện của nhau, mà người giang hồ cũng quyết chọc vào quan phủ.

      Từ Ngọc Mẫn lạnh giọng chất vấn: "Các hạ nghĩ kỹ chưa?"

      Lam Ngọc công tử ôm quyền khom mình hành lễ, "Tại hạ có mắt tròng, nhất thời mạo phạm Vương gia, vương phi, xin hai vị đại nhân hãy đại lượng so đo."

      "Nếu ta so đo sao?"

      Người xung quanh nghe thấy đều thầm thở dài, sao vị vương phi này phải bức chó leo tường chứ?

      "Vương phi muốn thế nào?"

      "Vừa rồi các hạ lời mạo phạm, nên tự vả miệng."

      Lam Ngọc công tử tỏ vẻ bực tức, rốt cuộc vẫn vung tay tự cho mình hai cái tát.

      Từ Ngọc Mẫn hừ tiếng, : "Còn mau lui xuống."

      Người khác dám khinh thường ngu dại của Long Thần Dục, nàng liền khiến người khác chịu nhục, đây là đòn đáp trả đòn.

      Lam Ngọc công tử hậm hực hờn dỗi lui xuống, hôm nay tính sai.

      "Chúng ta thôi."

      "Dạ, vương phi."

      Mọi người chỉ có thể mở to mắt nhìn đoàn người bọn họ rời khỏi khách điếm, dần dần khuất bóng trong gió tuyết.

      Trong toa xe, độ ấm hợp lòng người, sau khi lên xe Từ Ngọc Mẫn liền trương vẻ mặt đông lạnh ngồi bên lời.

      Long Thần Dục cũng mở miệng chuyện.

      biết qua bao lâu, nhích đến bên nàng, ôm nàng : "Nương tử vẫn nên ngủ chút ."

      Từ Ngọc Mẫn thuận theo động tác của nằm xuống sàn xe, " ta đuổi theo."

      Long Thần Dục nhướng mày cười : "Bổn vương chỉ sợ ta chịu đuổi, mơ ước vương phi của bổn vương, ta tìm chết."

      Từ Ngọc Mẫn nghiêm túc nhìn , : "Ngươi phải là đối thủ của ta, ta đuổi đến, chúng ta thể toàn vẹn trở về."

      Long Thần Dục nằm bên người nàng, vuốt mặt nàng, cười : "Nương tử chọc khiến ta đuổi theo, chẳng lẽ phải vì muốn tự tay dạy dỗ ta trận sao?"

      "Hừ." Từ Ngọc Mẫn xoay người đưa lưng về phía , bày ra bộ dạng thèm để ý đến suy nghĩ của .

      Long Thần Dục cũng giận, tự mình tháo vạt áo nàng, hất ra, cúi đầu xuống gáy nàng.

      "Đừng náo loạn, ta đến bất cứ lúc nào."

      Long Thần Dục cố ý vùi đầu tiếp tục, thèm quan tâm đến lời của nàng.

      "Long Thần Dục!" Nàng nổi giận.

      Long Thần Dục thấp giọng cười khẽ, ôm nàng : "Bổn vương chỉ đùa thôi, nương tử vẫn nên nhắm mắt dưỡng thần cho tốt, lát nữa nhất định phải dạy dỗ tên vô lại kia trận tay."

      Từ Ngọc Mẫn bị cách của chọc cười.

      Nghe được tiếng nàng cười, Long Thần Dục mạnh mẽ cuốn lấy thân thể của nàng, nhìn thấy lúm đồng tiền lưu lại bên môi nàng, nhất thời lòng như hoa nở.

      "Mẫn nhi, " tự tay sờ khóe miệng nàng, lẩm bẩm: "Nàng nên cười nhiều chút, vi phu thích nhìn thấy nàng cười."

      Từ Ngọc Mẫn thu lại ý cười, trừng mắt liếc cái.

      "Sao nàng cười nữa?"

      "Bộ dạng của ngươi rất nực cười sao?" Nàng hỏi lại.

      Long Thần Dục bị nàng hỏi mà bật cười, tay chui vào trong vạt áo nàng, nắm lấy ngọn núi tuyết, khẽ cười bên tai nàng: "Nếu nàng chịu cười với ta cả ngày, có trở nên nực cười ta cũng ngại."

      Ngay khi có chút động tình, phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa ầm ì.

      Sắc mặt của lập tức lạnh xuống, hận thể bầm thây vạn đoạn cái gã Lam Ngọc công tử quỷ quái kia, nếu nhiều lần như vậy, ảnh hưởng đến nửa đời sau của vợ chồng bọn họ.

      Từ Ngọc Mẫn dùng sức hất cái tay treo người mình của ra, vội vàng khép xiêm y lại, ngồi dậy.

      Long Thần Dục thở dài, xoay người nằm thẳng trong toa xe, nhìn trần xe cắn răng : "Nương tử, tốt nhất là thiến , vĩnh viễn trừ hậu hoạ."

      "Trong hoàng cung thiếu thái giám sao?"

      "Thiếu gã này."

      Tiếng vó ngựa ngừng, xe ngựa cũng ngừng lại.

      "Vương phi, mời người hãy xuống xe." Ngoài toa xe, Lam Ngọc công tử cất giọng lạnh như băng giống như gió tuyết bên ngoài.

      Từ Ngọc Mẫn chỉnh sửa mái tóc chút, với tay đẩy cửa xe ra, cúi người ra ngoài.

      Nàng đứng ở xe, khép áo choàng lông che lớp quần áo bên trong, mặt sáng như ngọc, giống như đóa hoa núi cao.

      "Quả nhiên các hạ đuổi tới."

      "Đúng là vương phi cố ý sao, là muốn tại hạ đuổi theo sao?"

      Từ Ngọc Mẫn nhàng bước xuống xe ngựa, xinh đẹp đứng trong gió tuyết, tay khép vạt áo lông chồn, lạnh nhạt nhìn hai mươi mấy kẻ mặc áo lam vây quanh bọn họ.

      Lam Ngọc công tử thấy giờ này khắc này vẻ mặt nàng lại càng thêm bình tĩnh, trong lòng dâng lên chút nghi hoặc và cảnh giác.

      "Các hạ xuống ngựa sao?"

      Lam Ngọc công tử nghe vậy phi thân từ ngựa xuống, lướt cái, đứng cách nàng trượng.

      Từ Ngọc Mẫn : " là ân oán giang hồ, chúng ta liền làm theo quy củ giang hồ thôi."

      Lam Ngọc công tử giật mình hốt hoảng.

      Lúc còn chưa kịp ứng biến, nàng đánh thẳng đến mặt.

      Vừa đỡ đòn, Lam Ngọc công tử liền biết đối phương phải là hạng tầm thường, khỏi tập trung hết mười hai phần sức lực để chống lại.

      Trong gió tuyết, hai bóng dáng trắng lam càng đánh càng nhanh, người tò mò xung quanh thể nhìn chiêu thức của họ. Theo tiếng kêu rên, thân mình Lam Ngọc công tử lảo đảo, phải lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng ổn định bước chân, vẻ mặt dám tin nhìn Từ Ngọc Mẫn ung dung nhàn nhã, lần nữa đứng vững khép lại áo choàng lông.

      Nâng tay lau vết máu nơi khóe miệng, Lam Ngọc công tử : "Xin hỏi tôn tính đại danh của vương phi, sư phụ là ai, đến từ môn phái nào? Xin thứ cho tại hạ có mắt như mù."

      Từ Ngọc Mẫn thản nhiên : "Ta là ai quan trọng, sư phụ là ai, đến từ môn phái nào, lại càng quan trọng, quan trọng là việc hôm nay, ta muốn để người liên quan biết, lại càng muốn giang hồ có lời đồn thổi."

      Mặt Lam Ngọc công tử lại biến sắc, sau đó giống như hạ quyết tâm : "Tại hạ dám khiến vương phi phiền lòng." Lời còn chưa dứt, đột nhiên bùng phát, động tác mau lẹ, hai mươi mấy đệ tử Hải Lan các dẫn đến lập tức hóa thành tử thi.

      "Ngươi có biết Vô Vân Thượng Nhân ở đâu ?" Với tình huống bi thảm đầy đất kia, nàng làm như thấy, lại hỏi.

      "Chỉ biết Thượng Nhân từng ghé ngang qua, cụ thể đâu tại hạ cũng biết."

      "Ngươi có thể rồi."

      "Tại hạ đa tạ vương phi tha mạng." Lam Ngọc công tử khép mi, che lại vẻ tàn nhẫn trong đôi mắt.

      " cần." Từ Ngọc Mẫn xoay người lên xe ngựa lần nữa, cũng liếc mắt nhìn cái.

    3. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Lam Ngọc công tử kia kiểu gì cũng ghi hận trong lòng cho coi. Thanks bạn nhé

    4. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      truyện chưa type mục lục kìa các tỷ tỷ

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :