1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đạo Cô Vương Phi - Cầu Mộng (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NaDuong

      NaDuong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      60
      cuối cùng cũng trở lại thanks nàng Lam nhiều nhiều

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 10:
      Bất kể nàng biểu căm thù tận xương tuỷ với Từ gia nhiều đến bao nhiêu, nàng vẫn luôn là con của Từ gia, ngồi xem cửu tộc của Từ thị gặp tai ương.

      Nghĩ thông suốt điều này, chẳng những khiến trong lòng Long Thần Dục thoải mái, mà ngược lại càng khiến thêm buồn chán.

      Từ Ngọc Mẫn cảm nhận sức lực lớn truyền đến chân, điều này khiến nàng vô cùng khó chịu, nhưng nàng chỉ nhíu mày, chuyện.

      Bọn họ cứ vậy thẳng về hướng Bắc, dường như muốn về phía Thanh Châu, hẳn sư phụ đến nơi trời băng đất tuyết như thế, sư phụ sợ nhất là lạnh, cũng thích tự mình chuốc lấy cực khổ. Mặc dù muốn xem người ta tìm bảo vật, nhưng bà ấy vẫn luôn muốn thuận tiện chọn nơi nào đó có phong cảnh đẹp hơn chút.

      "Mẫn nhi."

      Từ Ngọc Mẫn ngước mắt nhìn cái, cảm thấy tiếng kêu to này của có chút khác lạ.

      Long Thần Dục nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhấn mạnh từng từ: "Nàng bằng lòng sinh con cho ta chứ?" Sợ bỏ qua bất kỳ biến hóa nhặt nào gương mặt nàng.

      Từ Ngọc Mẫn ngây ngẩn cả người.

      Con sao?

      Hình như nàng chưa từng nghĩ đến, đúng rồi, hẳn rồi đây bọn họ có con.

      Thấy nàng đáp, trái tim Long Thần Dục lập tức run lên, "Nàng muốn sao? Nếu mang thai, nàng tìm cách phá bỏ nó chứ?"

      Từ Ngọc Mẫn nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Sao ta phải làm vậy, phải đó cũng là sinh mạng sao?" Huống chi đó là con của nàng, cũng là cốt nhục của .

      "Nàng hận bổn vương." cho nàng nguyên nhân.

      Từ Ngọc Mẫn lại lặng chút, sau đó chậm, tựa như suy nghĩ: "Có lẽ. . . . . . Ta hận ngươi đến vậy, ít nhất bởi vì hận ngươi mà làm tổn thương đến sinh mạng trong bụng ta."

      Nàng hận sao? Đột nhiên vào lúc này, Từ Ngọc Mẫn xác định được.

      Người xuất gia tu hành luôn chú trọng Tứ Đại Giai , thuở nàng tu đạo, tính tình lạnh nhạt, ít việc gì có thể làm rối lòng nàng.

      Nhưng nam nhân này, lúc ban đầu dùng bộ dáng trẻ con bất ngờ khiến nàng kịp phòng ngự, xâm nhập thế giới của nàng. Đêm động phòng, mạnh mẽ mà điên cuồng chiếm đoạt thân thể nàng, khiến nàng nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi với , cho dù rời , lúc nghĩ đến cũng kìm lòng được mà tức giận đến run người, dù thế nào cũng thể bình thản mà chống đỡ.

      Đây hẳn là hận nhỉ?

      Nhưng nếu là hận, tại sao vào lúc gặp nguy hiểm lại lo lắng, lại nhịn được mà sốt ruột, nhịn được mà muốn giết người?

      Đột nhiên Từ Ngọc Mẫn sợ hãi dám nghĩ sâu thêm chút nữa. . . . . . Nàng, nàng vẫn nên hận tốt hơn. . . . . .

      Long Thần Dục đột nhiên kích động túm nàng ôm vào lòng, vô cùng vui vẻ hỏi: " sao?"

      "Buông ra."

      "Có ?"

      "Ta mang thai." Từ Ngọc Mẫn thể nhắc nhở , "Quý Thủy của ta còn chưa hết."

      Sắc mặt Long Thần Dục chợt biến đổi, nàng nhắc nhở , Quý Thủy đáng chết của nàng hại mấy ngày nay vẫn thể chân chính dính lấy người nàng, điều này khiến rất sảng khoái.

      "Đến khi nào nó mới hết?"

      Từ Ngọc Mẫn để ý đến , nàng ghét nhất là bị biết tiết chế cầu hoan, kéo nàng cũng trở nên sa đọa theo. Sắc mặt Long Thần Dục có chút u, tay vuốt lên chân nàng lại thêm chút sức.

      Từ Ngọc Mẫn vẫn cứ nhíu mày, chứ mở miệng.

      Phần lớn thời điểm, là nàng muốn quan tâm đến . Nhưng nếu vẫn phản ứng với , lại giống như phát điên bổ nhào lên, cho nên, nàng phản ứng thích hợp với chút, đây là kết luận nàng rút ra được sau mấy ngày ở cùng .

      Nàng vẫn cố nén tránh điểm mấu chốt, thể để phát điên!

      Kỳ thực, có đôi khi nhìn bị lửa giận thiêu đốt, Từ Ngọc Mẫn cảm thấy rất thú vị.

      Đường cũ đồng hoang, cây cỏ úa vàng lắc lư đón gió.

      Tại nơi hoang vắng như vậy, vẫn có khách điếm.

      Trong cơn gió đông lạnh thấu xương, cờ của khách điếm run run bay trong gió lạnh.

      "Nhất Gia Xuân" là tên khách điếm, tại nơi hoang vu lại trông có vẻ hết sức phù hợp.

      Trong lúc Long Thần Dục thẳng tới, mọi người trong khách điếm đều đồng loạt nhìn lướt qua phía cửa. Long Thần Dục thấy cả khách điếm đều là người giang hồ, trong lòng cũng khỏi hơi giật mình, càng về phía Bắc, số người giang hồ càng lúc càng tăng, có thể thấy rằng đa số đều đến vì nghe đồn về nơi xuất của kho báu.

      Từ Ngọc Mẫn lại làm như thấy, tự mình kéo tay Long Thần Dục bước lên lầu.

      Dưới lầu nhun nhúc đầy người, đương nhiên là muốn bước lên lầu.

      "Nương tử, sao ở đây lại có nhiều người như vậy?"

      Nghe được giọng trong trẻo non nớt thánh thiện trẻ con của Long Thần Dục, Từ Ngọc Mẫn dùng sức nắm chặt tay , có loại xúc động muốn trực tiếp đá xuống lầu.

      Nàng thích cùng diễn cảnh gã ngốc và nương tử của gã ngốc, thực khiến người ta nổi cáu.

      "Trời lạnh, ngồi bên ngoài thoải mái, đương nhiên là phải vào trong."

      "A, giống chúng ta sao."

      "Đúng."

      Trò chuyện như giữa mẹ và con, lúc lơ đãng liền lộ hết khả năng trí tuệ ra, người giang hồ trong khách điếm khỏi có chút buồn bực, cái kẻ nhìn có vẻ phải chỉ giàu có bình thường kia đến cái nơi đất cằn trời rét này làm gì?

      Người lầu cũng ít, may mà còn có cái bàn trống, Từ Ngọc Mẫn bước thẳng qua, ngồi xuống.

      Tiểu nhị vội vàng chạy đến châm trà, hỏi: "Khách quan ăn chút gì ?"

      Từ Ngọc Mẫn : "Có gì ngon mang lên."

      "Dạ được."

      "Đợi chút." Nàng gọi tiểu nhị muốn lại.

      "Khách quan còn muốn dặn gì?"

      "Ta muốn hỏi thăm người."

      Thị vệ theo phía sau ném ra khối bạc vụn, tiểu nhị đón lấy, mặt mày hớn hở trả lời: "Xin khách quan cứ hỏi, chỉ cần tiểu nhân biết nhất định kể đầu đuôi."

      "Ngươi biết Vô Vân Thượng Nhân chứ? Tiểu phụ nhân ta muốn tìm Thượng Nhân xin chữa bệnh cho phu quân, nghe gần đây Thượng Nhân đến Thanh Châu, biết có tin tức của bà ấy ?"

      Lời nàng vừa thốt, người giang hồ trong khách điếm liền bừng tỉnh hiểu ra vì sao trong lúc trời đông giá rét đến thế, mà người sang quý này lại lội ngược tuyết đến Thanh Châu —— ra là vì cầu y!

      Việc này xung đột với bọn họ, ai thèm chú ý nữa.

      Long Thần Dục thầm khen thê tử, nhìn nàng có vẻ hiểu chuyện thường tình, nhưng lại luôn có mặt khiến người khác kinh ngạc.

      "Phu nhân hỏi tiểu nhân xem như hỏi đúng chỗ rồi, vài ngày trước Vô Vân Thượng Nhân còn từng nghỉ trọ ở tiểu điếm."

      " biết Thượng Nhân về hướng nào?" Từ Ngọc Mẫn lộ vẻ lo lắng.

      "Hướng bắc."

      "Đa tạ rồi."

      "Khách quan cần phải khách khí."

      "Nương tử, ta muốn ăn cơm, đói bụng."

      Từ Ngọc Mẫn cố nén xúc động muốn hắt trà nóng lên mặt , dịu dàng : "Ngoan, chốc nữa thức ăn được đưa lên."

      Long Thần Dục thầm cắn răng, ràng là nàng cố ý.

      Từ Ngọc Mẫn thầm nghĩ: là ta cố ý đó, ngươi muốn vờ ngu ngốc, được, ta phối hợp với ngươi, khiến ngươi ngu si thêm gấp bội.

      Tiểu nhị đương nhiên biết thầm mãnh liệt giữa hai vợ chồng này, đứng bên : "Tiểu nhân liền xuống gọi thức ăn, chỉ lát mang lên, công tử đừng vội."

      Long Thần Dục nhào đầu vào trong lòng thê tử, ôm hông nàng làm nũng, "Mẫn nhi, ta đói bụng, muốn ăn cơm."

      Thiếu chút nữa là Từ Ngọc Mẫn vung tay hất ra, cúi đầu giấu cảm xúc nơi đáy mắt, từ tốn : "Ngoan, chúng ta uống hớp trà thấm giọng trước, chỉ lát nữa là có cơm thôi."

      Long Thần Dục quyết thèm để ý, dụi đầu trong lòng nàng cọ cọ lát, cho đến khi Từ Ngọc Mẫn nở nụ cười, rốt cuộc mới buông tha cho nàng, đứng thẳng dậy.

      Thị vệ đứng bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, xem mình như tồn tại.

      Vào lúc này, nhất định được nhìn vương gia vương phi, nếu mặc kệ ai thẹn quá thành giận, bọn họ cũng chịu nỗi.

      Những người khác trong khách điếm thấy tình hình như vậy, khỏi càng thêm tiếc hận thôi cho thiếu phụ xinh đẹp này, đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.

      Lúc tiểu nhị mang thức ăn lên, lại có người từ dưới lầu lên theo, còn vừa vừa : "Thời tiết này đúng là gặp quỷ, tự dưng lại nổi bão tuyết."

      Từ Ngọc Mẫn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy người mới tới vừa phủi tuyết người, vừa tìm kiếm chỗ trống.

      Bên ngoài nổi tuyết sao?

      Từ Ngọc Mẫn nhíu mày, gió tuyết nổi lên, chỉ sợ hôm nay đành phải ngủ lại nơi này.

      "Nương tử, ăn cơm."

      Từ Ngọc Mẫn hoàn hồn, nàng nhìn đến vẻ mặt trẻ con há mồm chờ ăn cơm của Long Thần Dục.

      Trong lòng thở dài, nhận mệnh gắp thức ăn, từng ngụm từng ngụm đút cho , thỉnh thoảng lau chút dầu mỡ lây dính khi lộn xộn.

      Mấy ngày nay biết làm thế nào mà nàng tập mãi thành quen, ngược lại còn bị ánh mắt của những người trong khách điếm thỉnh thoảng liếc đến khiến nàng thấy kiên nhẫn.

      "Phu nhân, đặt phòng xong rồi, dùng cơm xong, công tử và phu nhân có thể lập tức về phòng nghỉ tạm."

      Từ Ngọc Mẫn gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết.

      Nhóm thị vệ theo luôn làm tốt mọi việc, hoàn toàn cần vợ chồng bọn họ quan tâm, lúc sau, cũng thành thói quen, nàng dặn dò bọn họ chuẩn bị vài việc vặt.

      Thói quen đúng là việc đáng sợ.

      Vốn dĩ nàng rất mâu thuẫn với việc vợ chồng, nhưng theo thời gian ở cùng nhau, nàng lại cũng dần dần quen với việc giày vò ban đêm của Long Thần Dục, vừa nghĩ đến điều này, cả người nàng liền rét lạnh.

      Đôi mắt sáng ngời như nước hồ thu của Từ Ngọc Mẫn ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Long Thần Dục thành nuốt cơm, phải cố ý ăn như tằm ăn rỗi thế chứ?

      Long Thần Dục cười sáng ngời với nàng.

      Từ Ngọc Mẫn nhịn được lại cắn chặt răng.

      Bên ngoài nổi lên gió tuyết, khách điếm kín người hết chỗ.

      Dưới tình huống như vậy, có phòng để ở là quá may mắn, nếu muốn mình viện trăm triệu lần có khả năng.

      Dưới tình trạng rồng rắn hỗn loạn này, tâm tình Từ Ngọc Mẫn lại thả lỏng.

      Chỉ là, sau khi tắt đèn, nàng mới biết mình yên tâm quá sớm.

      Vừa vào phòng Long Thần Dục liền muốn cầu hoan, tay thành thục cởi hết quần áo người nàng.

      Từ Ngọc Mẫn bắt lấy cái tay an phận của , ép giọng xuống thấp, chỉ hai người mới có thể nghe được, "Đừng làm rộn, trái phải đều là người giang hồ có đôi tai cực nhạy." Nàng muốn để người khác nghe thấy.

      Long Thần Dục tránh thoát khỏi tay nàng, bên tai nàng: " sao chứ, phải ta và nàng là vợ chồng sao?"

      Đúng lúc này, đột nhiên cách vách vang lên tiếng thở dốc, tiếng va chạm phành phạch khiến hai người cùng sửng sốt.

      Rồi sau đó, Long Thần Dục bám vào bên tai nàng nở nụ cười, "Người đời đều thế."

      Từ Ngọc Mẫn đỏ bừng mặt, nhịn được đập vài quyền.

      Bằng tốc độ nhanh nhất, Long Thần Dục chui vào thân thể nàng, bắt đầu vội vàng vui vẻ đong đưa.

      Từ Ngọc Mẫn cắn góc khăn lụa, nén nhịn tiếng rên rỉ.

      Ai ngờ vào lúc bọn họ tiến tới thời điểm quan trọng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đao kiếm.

      Từ Ngọc Mẫn giật mình, hoa huyệt theo bản năng mà co rút lại, ngọn giáo vàng đấu tranh dũng kia như được ủng hộ, càng thêm vô cùng dũng mãnh, dường như nảy sinh ác độc đẩy nhanh tốc độ tiến quân.

      Từ Ngọc Mẫn liên tục vung tay đánh lên người , muốn chậm lại.

      Long Thần Dục lại chẳng quan tâm để ý đến nàng, chỉ vùi đầu hưởng thụ khoái cảm tột cùng này.

      Khi phóng thích mầm mống vào sâu trong hoa tâm ấm nóng của nàng cửa sổ đột nhiên bị sức mạnh đập tan, hai bóng dáng kẻ trước người sau ngã văng vào.

      Ánh mắt Long Thần Dục rét lạnh, bảo vệ chặt chẽ người trong lòng, nhìn chằm chằm những kẻ đánh nhau ngoài màn.

      Nghe động tĩnh, thị vệ nhảy vào, đứng thành hàng ngang trước giường, cho người ngoài đến gần bước.

      Long Thần Dục thấy thị vệ tới liền yên tâm, nhưng vẫn che chở thê tử trong lòng, ngừa việc ngoài ý muốn.

      Nếu có kẻ nào nhìn thấy thân thể nàng. tất giết ta.

      Hai người đánh nhau té vào trong phòng lại phá tan nóc nhà mà ra, tiếng đao kiếm chạm vào nhau ầm vang ràng trong đêm yên tĩnh.

      Long Thần Dục mượn ánh trăng ngoài phòng, sờ soạng giúp thê tử mặc quần áo, sau đó mới nhanh chậm tự mặc quần áo cho mình.

      tự tay vén màn giường, thị vệ liền tránh ra.

      Long Thần Dục bước xuống, cầm áo lông chồn vắt bình phong quấn kín lấy thê tử, tiếp theo liền ra ngoài. Thị vệ lập tức đuổi theo sau.

      Khi Long Thần Dục ôm Từ Ngọc Mẫn đến đại sảnh của khách điếm, liền nhìn thấy rất nhiều người giang hồ bị đánh thức cũng tụ tập ở đây.

      Thấy nhóm bọn họ bước ra, mấy người giang hồ cũng quá mức kinh ngạc, dù sao mọi người đều bị tiếng đánh nhau hiển nhiên này đánh thức.

      "Nương tử, ở đây có người đánh nhau, chúng ta nên thôi."

      Từ Ngọc Mẫn ru rú trong lòng Long Thần Dục, lên tiếng thuận theo, giờ này khắc này nàng còn mặt mũi gặp người.

      "Chúng ta đánh mất vài thứ, ai cũng thể bước khỏi khách điếm bước."

      Theo tiếng đao kiếm xé gió, hai đại hán áo lam dừng ở cửa khách điếm, chặn đường ra.

      Long Thần Dục chau mày buông kiều thê trong lòng xuống.

      Từ Ngọc Mẫn khẽ khép áo lông chồn người lại, đứng vững mặt đất.

      Lúc này đầu nàng tháo hết trâm cài, ngược lại có phong thái thanh khiết của hoa sen, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng mềm mại. Long Thần Dục xoay người kéo mũ trùm che cho nàng, cũng kéo chặt áo lông thay nàng, mang chút oán giận : "Nương tử là của mình ta, được để người ngoài nhìn ngó."

      Người giang hồ thờ ơ đứng ngoài khỏi cười thầm, tướng công ngốc này lại có độc chiếm rất mạnh mẽ.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      a này vô sỉ mặt dày chị làm sao thoát đk............:yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      thank nangf
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Nhược Vân thích bài này.

    5. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      "bận bịu " mà lại phá đám bạn Thần Dục vs bạn Ngọc Mẫn thế chứ. Thanks bạn nhé
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :