1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đạo Cô Vương Phi - Cầu Mộng (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 19:
      Ngày kế, quả thực hoàng hậu thể xuống giường.

      Long Thần Dục nhìn hữu thừa tướng lại dâng tấu đề xuất việc nạp phi, lộ vẻ đau thương : "Trẫm và hoàng hậu cùng chung hoạn nạn, tình cảm sâu nặng, nay nàng nghe thấy trẫm muốn đón người mới vào cung, rưng rưng đẫm lệ, muốn dứt tình với trẫm, bảo trẫm phải làm sao?"

      "Hoàng hậu là quốc mẫu, là mẫu nghi thiên hạ, sao lại có thể ghen tỵ chứa nổi người khác? Vì xã tắc, Thánh Thượng phải lấp đầy hậu cung, đông con nhiều cháu."

      "Hoàng hậu còn trẻ tuổi, lại vừa mới sinh con." Long Thần Dục làm như do dự.

      "Thánh Thượng vì xã tắc muôn đời, nếu hoàng hậu cố tình đồng ý, chính là nữ nhân đố kỵ, thực khó làm gương trong hậu cung."

      "Vậy hữu thừa tướng khuyên nhủ hoàng hậu giúp trẫm ." Cuối cùng Long Thần Dục cũng ném gánh nặng ra, phá lệ sai người đưa hữu thừa tướng đến gặp hoàng hậu.

      Khi nghe thấy hữu thừa tướng có việc xin gặp, Từ Ngọc Mẫn ôm con trai ngắm hoa ở Ngự Hoa Viên.

      "Gọi vào yết kiến."

      Cung nhân cúi đầu, xoay người ra ngoài đưa hữu thừa tướng vào, "Hoàng hậu nương nương có lệnh, mời hữu thừa tướng vào yết kiến."

      Sau khi hữu thừa tướng bước vào đình hóng mát mà Từ Ngọc Mẫn đứng, liền cung kính bái lạy, : "Cựu thần tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

      " biết hữu thừa tướng đại nhân có chuyện gì cần gặp Bổn cung?"

      "Nương nương, mời xem."

      Từ Ngọc Mẫn có chút hoang mang nhìn bản tấu hữu thừa tướng đưa ra, ý bảo nội thị trình lên.

      Nàng mở ra, đó là bản tấu ngập tràn văn vẻ, từ ngữ thành khẩn rung trời, muốn nàng phải là phụ nhân hiền đức, Từ Ngọc Mẫn càng thêm khó hiểu, "Đại nhân có ý gì?"

      "Cựu thần xin nương nương suy nghĩ cho vững chắc muôn đời của giang sơn mà tuyển tú nạp phi cho Thánh Thượng."

      ". . . . . ."

      "Nếu nương nương cố tình đồng ý, thần phải dâng tấu xin vạn tuế hạ chỉ trục xuất khỏi cung, lập hoàng hậu hiền đức khác."

      Từ Ngọc Mẫn nghe vậy giận dữ, chưởng vỗ lên bàn đá, chỉ nghe loạt tiếng vỡ vụn, cái bàn bằng đá đen vỡ thành đá vụn rơi đầy đất.

      Hữu thừa tướng chảy mồ hôi lạnh khắp người.

      Giờ khắc này, hiểu ra, chẳng trách Thánh Thượng luôn chậm chạp kiên trì với việc tuyển tú nạp phi, hoàng hậu này quá cậy mạnh. . . . . . Rất đáng sợ!

      "Bây giờ ngươi lập tức tấu gấp lên , Bổn cung chờ đạo thánh chỉ trục xuất kia."

      Hữu thừa tướng dám nhiều lời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lui xuống, ra đến cửa hậu cung mà chân vẫn còn run.

      "Hữu thừa tướng, hoàng hậu có đồng ý ?" Thấy ta vòng về, hoàng đế chứa chờ mong hỏi.

      "Thánh Thượng, cựu thần. . . . . ." vô cùng đồng tình với ngài.

      Long Thần Dục thở dài, "Nếu các ngươi có thể khuyên được hoàng hậu, trẫm thực chối từ việc ôm ấp mỹ nhân." xong, lộ vẻ đau thương tuyên bố bãi triều.

      Vào đến tẩm cung hoàng hậu, gấp gáp gọi tiểu thái giám tới hỏi: "Hoàng hậu đâu?"

      "Nương nương viết chữ."

      "Phong nhi có theo bên cạnh hoàng hậu ?"

      "Hoàng tử cũng ở đó."

      Long Thần Dục vội vàng vào tẩm điện, vừa vào cửa ngửi thấy mùi máu tươi, khỏi nhíu nhíu mày, đến gần bàn, ánh mắt lạnh lùng.

      Trong chén mực đỏ tươi đúng là máu!

      thầm nhảy dựng, vội vàng túm lấy thê tử kiểm tra dưới, sau khi xác định toàn thân cao thấp của nàng có miệng vết thương nào mới yên tâm, hỏi cung nữ bên cạnh: "Máu này ở đâu ra?"

      "Bẩm Thánh Thượng, đây là máu gà được đưa tới từ Ngự Thiện Phòng."

      "Mẫn nhi viết gì thế?" Long Thần Dục vừa vừa nhìn lên bàn, lọt vào tầm mắt là bài “bạc đầu ngâm*” đỏ máu. (*tên khúc nhạc cổ, nội dung khuyên chồng đừng nên tìm niềm vui khác)

      Ặc. . . . . .

      "Khụ khụ. . . . . . Các ngươi lui hết ra." Chuyện vui vẻ nơi khuê phòng của vợ chồng vẫn chỉ hai vợ chồng bọn họ biết mới tốt.

      Sau đó, trong phòng chỉ còn lại Đế - Hậu cùng tiểu hoàng tử nằm trong nôi khò khò ngủ say.

      "Mẫn nhi tức giận?"

      " có, " Từ Ngọc Mẫn lạnh lùng tránh khỏi tay , tiếp tục chấm máu gà viết xuống, "Bổn cung quyết định viết trăm tám mươi bản, bảo người ta dán khắp kinh thành, để cho người đời đều biết tính tình của Bổn cung."

      "Trẫm giúp nàng nhé." Nếu cả thiên hạ đều biết hoàng hậu ghen tuông, có số việc rất dễ giải quyết.

      Trong ánh nhìn chăm chú lạnh băng ngập tràn lửa giận của thê tử, Long Thần Dục mất mặt sờ sờ mũi, nhìn con trai nằm trong nôi.

      Nhìn gương mặt ngủ say của con lát, Long Thần Dục lại dựa vào bên người thê tử, ôm hông nàng thấp giọng dỗ dành: "Trẫm muốn trèo lên giường của nữ nhân khác, coi như Mẫn nhi thương tiếc thân thể vi phu, ngăn cản mà."

      "Nô tì cho rằng Long thể hoàng thượng khoẻ mạnh, như rồng như hổ, cần lo lắng."

      "Này này. . . . . . Trẫm chỉ có thể hăng hái với mỗi hoàng hậu mà thôi, đối mặt với nữ nhân khácthì chỉ là bánh trán úng nước hoàn toàn cạn sạch sức lực, chẳng lẽ hoàng hậu muốn mọi người trong thiên hạ đều biết trẫm có bệnh tiện sao?"

      Từ Ngọc Mẫn hừ lạnh, "Ý hoàng thượng là đáng đời nô tỳ sao?"

      " vậy cũng được."

      Từ Ngọc Mẫn cực kỳ tức giận, "Hoàng thượng vẫn nên viết chiếu thư phế hậu ban cho nô tỳ ."

      Mặt Long Thần Dục trầm xuống, tay áo dài rộng thùng thình phất cái lên bàn, mọi thứ bàn bị quét rơi hết, chén máu gà đổ đầy bàn, chảy xuôi cái bàn bằng đá cẩm thạch.

      tiếng "roẹt " vang lên, áo lụa quý giá người Từ Ngọc Mẫn bị xé mở thô bạo, người cũng bị đè lên bàn.

      "Long Thần Dục ——"

      "Trẫm ban chiếu thư phế hậu cho nàng. . . . . ." dùng sức nâng mông của nàng lên, từ phía sau hung hăng tiến vào thân thể nàng, sau đó tiếp. . . . . ."Mới là lạ."

      Mùi hương tanh ngọt dần dần tràn ngập khắp phòng, có thể nghe tiếng va chạm vào nhau, chất lỏng chảy dọc xuống theo bắp đùi tuyết trắng của Từ Ngọc Mẫn.

      Vài lần Từ Ngọc Mẫn muốn tránh thoát kiềm chế của , đều thể dùng sức thành công, chỉ có thể oán hận đấm mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi, đứt quãng : "Người buông ra. . . . . . Ưm. . . . . .Vô lại. . . . . .Buông. . . . . . A. . . . . . Buông ra. . . . . ."

      Dưới tấn công ác ý của Long Thần Dục, Từ Ngọc Mẫn như lạc vào trong mây, cảm nhận niềm vui sướng cực hạn, cả người mềm nhũn.

      "Còn muốn chiếu thư phế hậu ?" tựa vào cái lưng bóng loáng tinh tế của nàng, bám vào bên tai nàng khẽ lầm bầm.

      "Vô sỉ!"

      Long Thần Dục xoay người nàng, đặt nàng nằm ngửa bàn, lại nhấn người mà lên, cúi đầu ngậm lấy đỉnh núi tuyết trắng của nàng.

      "Oa oa ——" Long Lâm Phong đột nhiên cất tiếng khóc lớn từ trong nôi.

      Từ Ngọc Mẫn mạnh mẽ dùng sức đẩy người đè bên ra, chạy vội đến bế con trai ra khỏi nôi, nhét núi tuyết đầy đặn của mình vào miệng bé.

      Uống sữa của mẫu thân, Long Lâm Phong khóc lóc ầm ĩ nữa, cái tay còn đặt lên núi tuyết còn lại, công khai tuyên bố quyền sở hữu.

      Long Thần Dục nhìn mà gân xanh ở thái dương giật giật, cắn răng nhặt áo ngoài rơi đất khoác lên người thê tử.

      Sau khi đại hoàng tử Long Lâm Phong được sáu tháng, vì cố gắng của hoàng đế, bụng của hoàng hậu lại nhanh chóng truyền ra tin vui, chỉ là lần này lại biến tẩm cung của hoàng hậu thành vùng rối loạn.

      Hoàng hậu tựa vào mép giường nôn tối trời xám đất, gấp đến độ Long Thần Dục mặt rồng giận dữ.

      "Đồ ăn hại, các ngươi là lũ ăn hại mà, thấy hoàng hậu nôn khủng khiếp đến thế sao? Nhanh nghĩ biện pháp . . . . . ." Long Thần Dục vừa vỗ vỗ lưng thê tử, vừa gầm rống với các Thái y, lần này nàng nôn oẹ quá nghiêm trọng, nôn liên tục, nôn đến mức tim cũng quặn đau.

      Mới vài ngày, thê tử mà vất vả mới chăm có chút mượt mà lại trở thành thon thả như ban đầu.

      vất vả Từ Ngọc Mẫn mới ngừng nôn mửa, tẩm cung mới tạm thời khôi phục bình tĩnh.

      Cung nhân đều biết, nếu trình trạng nôn ọe của hoàng hậu nương nương có chuyển biến tốt, nhất định hoàng thượng lại nổi điên tức giận.

      Từ Ngọc Mẫn suy yếu tựa vào gối đệm, nhìn Long Thần Dục vẫn lộ vẻ lo lắng, : "Để ta rời cung ."

      Nháy mắt, sắc mặt Long Thần Dục như đóng băng, xanh mét.

      "Có lẽ khi đến chỗ sư phụ ta khá hơn."

      chỉ tối tăm trừng mắt nhìn nàng.

      Từ Ngọc Mẫn mím môi, tiếp tục thuyết phục , "Giang Nam thích hợp để dưỡng thai, ta nay cứ quanh quẫn trong cung cũng là khó chịu."

      vẫn gì.

      " nay ta nên tĩnh dưỡng, hoàng thượng. . . . . ."

      Khuôn mặt tuấn tú của Long Thần Dục nhìn như bình tĩnh, : "Ở trong cung, sống bên cạnh trẫm thể tĩnh dưỡng sao?"

      Từ Ngọc Mẫn nhướng mày nhìn chằm chằm . còn dám hỏi sao, lúc xúc động gây , có để ý việc nàng có chịu nổi hay đâu? Cho dù thể đụng vào thân thể nàng, cũng muốn nàng dùng phương thức khác giải tỏa giúp , chút cũng thông cảm cho phụ nữ có thai như nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, mới đầu Long Thần Dục còn chút lùi bước, dần dần ánh mắt liền có chút dịu .

      "Ta muốn rời cung."

      "Lần trước nàng vừa rời khỏi trẫm liền trở lại, nếu trẫm phái người mời, chỉ sợ đời này nàng cũng tiến cung." có trách nhiệm của , lại dứt được tình ý với nàng, cho dù khiến nàng chịu mang tiếng là người phụ nữ ghen tuông, vẫn muốn giữ mình nàng bên người để cưng chìu.

      "Ta thích nơi này." Từ Ngọc Mẫn hề che giấu chán ghét với nơi này.

      "Trẫm ở đây, nàng cũng phải ở đây, nàng là do trẫm dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới về, có chết cũng phải chôn cùng trẫm." Long Thần Dục hơi cắn răng .

      "Chuyện hậu , liên quan gì đến ta chứ?"

      Long Thần Dục nhìn con trai nằm trong giường im lặng cúi đầu chơi con hổ bông, thở dài, "Mẫn nhi, nàng làm nũng như vậy, khiến Phong nhi chê cười."

      Từ Ngọc Mẫn cười nhạt, "Hoàng thượng cũng biết sợ Phong nhi chê cười sao?"

      Long Thần Dục nắm tay che che môi, tằng hắng hai tiếng, : "Phong nhi chỉ mới sáu tháng, hiểu đâu."

      Từ Ngọc Mẫn hừ tiếng.

      "Về sau vi phu chú ý." phải chỉ lần làm Phong nhi tỉnh lại lúc nửa đêm, bắt gặp vợ chồng bọn họ làm việc kia thôi sao? Nhóc con mới sáu tháng có thể biết gì chứ?

      "Để ta rời cung ."

      "Nàng rồi, trẫm phải làm sao?"

      "Làm sao là làm sao?"

      "Nàng quên trong cung chỉ có mình hoàng hậu là nàng sao?" Trẫm chỉ có mình nàng làm chủ hậu cung thôi.

      chưa dứt lời, vừa nhắc tới, Từ Ngọc Mẫn liền nhịn được mà nhíu chặt lông mày, nay thiên hạ có ai biết đương kim hoàng hậu là người nhen, chứa chấp được ai?

      Long Thần Dục tiếp tục tằng hắng : "Trẫm cũng hết cách mà."

      "Cái tiếng ác ‘hoàng hậu chua ngoa’ mà ta phải nhận, chỉ sợ đeo mang đến trọn đời."

      Long Thần Dục mặt đổi sắc : "Đó cũng là bản lĩnh của Mẫn nhi."

      ". . . . . ." So về bản lĩnh biết xấu hổ, đến nay nàng vẫn phải là đối thủ của .

      Long Thần Dục ngồi vào bên người nàng, nắm hông nàng dỗ dành: "Hoàng hậu đừng gây gỗ với trẫm nữa."

      Long Lâm Phong nhìn thấy phụ hoàng ôm mẫu hậu, liền ném con hổ bông trong tay, dùng cả tay chân bò tới, chen vào trong lòng mẫu hậu, ngước khuôn mặt nhắn trắng trẻo mềm mịn lên, đôi con ngươi đen như mực xoay tròn nhìn chằm chằm phụ hoàng. Long Thần Dục nhíu mày.

      Long Lâm Phong được mẫu hậu ôm, lại duỗi tay nắm lấy tay phụ hoàng, bỏ vào miệng chỉ mới mọc mấy cây răng sữa, cắn. Sắc mặt Long Thần Dục tối sầm, tay bị con trai cắn dính nước miếng tèm lem.

      Từ Ngọc Mẫn bị màn này chọc khiến nhịn được cười ha ha, càng cười càng lớn tiếng.

      "Long Lâm Phong ——" Long Thần Dục tức giận.

      Long Lâm Phong như hiểu được phụ hoàng tức giận, lùi vào trong lòng mẫu hậu, tựa đầu chôn ở nơi đầy đặn của nàng, thèm ngẩng mặt lên.

      Long Thần Dục càng thêm tức giận, thằng quỷ háo sắc này.

      Từ Ngọc Mẫn ôm con trai, né tránh bàn tay to của Long Thần Dục với tới, : "Phong nhi còn , người làm gì vậy?"

      " như vậy mà dám cắn trẫm, chẳng phải lớn lên lật cả trời sao?" tức giận trừng mắt nhìn con trai, trong lòng rống giận, còn mau bò ra khỏi ngực hoàng hậu cho trẫm?

      "Người đừng dọa con, con trẻ là phải dỗ dành."

      Long Thần Dục chán nản, muốn dỗ con? Đến bây giờ thằng nhóc kia cũng chỉ nhận biết được ngực của mẫu hậu, bình thường luôn chịu để ý đến phụ hoàng như .

      "Mẫn nhi, Phong nhi là trưởng hoàng tử, nàng cứ nuông chìu con như vậy là đúng."

      "Ta có nuông chìu sao?" Từ Ngọc Mẫn nhướng mày, nếu luôn khi dễ con trai, việc gì lúc nào nàng cũng phải mang con trai theo quản lý bên người?

      Long Thần Dục có chút chột dạ dời ánh mắt, lại dấu vết trừng mắt nhìn thằng quỷ con vùi đầu vào lòng mẹ kia cái.

      "Nếu trẫm đồng ý, nàng mạnh mẽ xông ra ngoài chứ?"

      Từ Ngọc Mẫn lắc đầu, lòng lại nghĩ đến đường hầm trong cung, sư phụ Thần Thông Quảng Đại sớm chỉ cho nàng, việc gì nàng phải xông ra?

      Sắc mặt Long Thần Dục dịu lại, : "Thôi, nay cứng rắn giữ nàng lại trong cung, nàng cũng thể dưỡng thai."

      "Đa tạ hoàng thượng."

      "Khoan hãy tạ ơn, nhiều nhất nửa năm nàng nhất định phải về cung, nếu liền có lần sau." Long Thần Dục đến câu sau, vẫn nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

      " lời định."

      "Hừ, trẫm là miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ lại láo hay sao?"

      gian manh lật lọng cũng ít, đương nhiên, lời này tuyệt đối Từ Ngọc Mẫn ra.

      Ặc. . . . . .

      Rừng trúc tan hoang, chỉ còn lại đống hỗn độn sau trận hỏa hoạn lần trước.

      Trong Đạo quan sớm còn nghiêm trang yên tĩnh như trước, người rời đạo quan trống rỗng!

      Từ Ngọc Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối mọi vật trước mắt, nàng thể tin sư phụ cứ thế mà chịu quay về.

      "Nương nương."

      Nội thị giọng gọi khiến Từ Ngọc Mẫn hoàn hồn, khôi phục vẻ mặt biểu cảm như ban đầu, " thôi."

      "Chúng ta về cung sao?"

      "Chúng ta về cung." Từ Ngọc Mẫn lạnh lùng trừng mắt liếc qua cái.

      Nội thị cúi mắt lui ra phía sau, hoàng hậu lại tức giận rồi.

      Từ Ngọc Mẫn vốn muốn mang theo đội người ngựa rời kinh, nhưng nếu mang theo, Long Thần Dục có chết cũng chịu để nàng rời , cho nên, cuối cùng quốc mẫu là nàng đành phải dẫn theo mấy chục người ra giang hồ.

      Nội thị, cung nữ, thị vệ… cái gì cũng có, nếu phải vì nàng đồng ý, e rằng bọn họ nhất định bày ra toàn bộ nghi thức hoàng hậu, rêu rao khắp chốn.
      Tieuhoadan, Juuni, vanlactamviem13 others thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương cuối
      Xe ngựa lảo đảo tới trấn cách xa trăm dặm, tìm đến khách điếm lớn nhất trấn định ngủ trọ.

      Sau khi vào cửa, Từ Ngọc Mẫn ôm con trai bước đến quầy.

      Chưởng quầy tựa như sớm quen nàng, vừa thấy nàng đến liền nhiệt tình tiếp đón, "Ngọc nương đến rồi sao, sư phụ nương có để thư lại."

      "Cám ơn." Từ Ngọc Mẫn nhận thư xong liền trực tiếp mở ra.

      Chưởng quầy hiền hòa nhìn đứa trẻ còn thơm mùi sữa thông minh hoạt bát trong lòng nàng, cười : "Đây hẳn là con trai của Ngọc nương, dáng vẻ rất đẹp."

      "Ngài quá khen rồi."

      "Đâu có đâu có."

      Xem thư xong, nàng lại hỏi: "Sư phụ ta có nhắn gì lại cho ta ?"

      "Có có, lệnh sư thể ở nơi đông đúc, bà ấy đổi sang chỗ khác, bảo lão đây nhắn lại với Ngọc nương, có duyên gặp lại."

      ". . . . . ." Hẳn sư phụ ghét bỏ thân phận con dâu Long gia của nàng nhỉ? Rốt cuộc hận nước thù nhà cũng dễ tiêu tan, sớm biết có hôm nay, lúc trước sư phụ nên ngăn cản nàng vào kinh mới đúng, cũng đến mức biến thầy trò đến cảnh ngay cả gặp mặt cũng phải tùy duyên.

      Từ Ngọc Mẫn ôm con trai bước vào tiểu viện thuê, sớm có nội thị, cung nữ dọn dẹp thay chăn nệm mới, chờ nàng ngủ lại.

      Để lại thư cách xa nhau trăm dặm, sư phụ của hoàng hậu nương nương đúng là mình kỳ quái.

      tại tình trạng nôn nghén của Từ Ngọc Mẫn khá hơn ít, nhưng vẫn nôn nghén nhiều, cả người nàng gầy yếu thôi, cung nữ, Thái y theo đều lo lắng, nhưng lại nghĩ ra cách nào, chỉ đành chạy đến nơi nào, liền dặn người nơi đó làm chút thức ăn mà phụ nữ có thai thích, hy vọng ngẫu nhiên có thể gặp được hai món chay mà hoàng hậu nương nương thích.

      Đêm nay sau khi nôn nghén, nhận lấy nước cung nữa đưa cho nàng súc miệng xong, Từ Ngọc Mẫn liền lười biếng lên giường nghỉ ngơi. Nửa đêm gió nổi, Từ Ngọc Mẫn ngủ say cũng giật mình tỉnh mộng, đôi mắt phượng lóe sáng trong đêm tối.

      Rất nhanh bên ngoài liền vang lên tiếng đao kiếm, cung nữ trực đêm ở trong phòng cũng từ trong mơ bừng tỉnh, khẩn trương nhìn ra ngoài. Là ám sát sao?

      Từ Ngọc Mẫn hơi nhíu mày, là vừa mắt với hoàng hậu nàng, muốn giết người đoạt vị, hay là. . . . . . Giang hồ báo thù?

      Giang hồ?

      Tuy sư phụ hứng thú đến giúp vui, nhưng lại rất ít nhúng tay vào chuyện giang hồ, theo lý hẳn gặp phải thị phi giang hồ.

      Như vậy là —— trong đầu đột nhiên xuất ý tưởng, Từ Ngọc Mẫn vội vàng vơ quần áo mặc vào, ôm con trai vào trong lòng.

      "Ai lại lớn mật đến thế, dám ám sát hoàng hậu nương nương?"

      "Ân oán giang hồ, liên quan đến triều đình."

      Dựa vào lời này và ý tưởng nửa khắc trước trong đầu, Từ Ngọc Mẫn xác định đối phương là ai rồi.

      Cung nữ mang tới cái áo choàng phủ thêm cho nàng, nội thị theo ý nàng mở cửa phòng.

      nóc nhà là mình toàn thân áo lam.

      Hải Lan các!

      bóng dáng cao to đứng đưa lưng về phía ánh trăng nghe tiếng mở cửa bèn chậm rãi quay đầu nhìn qua.

      "Thảo dân thô lỗ xin thỉnh an hoàng hậu nương nương."

      Từ Ngọc Mẫn chỉ hơi vuốt cằm, cũng mở miệng.

      " năm trước tiểu khuyển chết oan chết uổng, sau khi thảo dân cẩn thận thăm dò mới phát , người giết là Bình vương phi, nay là hoàng hậu nương nương."

      Từ Ngọc Mẫn thản nhiên mở miệng : "Lam Ngọc công tử có danh phong lưu, giang hồ đều biết, chỉ là khó tránh khỏi có lúc nhìn nhầm."

      "Tiểu khuyển nông cạn, chết oán trách. Có điều lão đây là cha, phải báo thù cho con."

      "Cho nên Bổn cung mới ra gặp ngươi."

      "Mời nương nương."

      Từ Ngọc Mẫn ôm con thơ bước về phía trước mấy bước.

      "Nương nương, xin buông tiểu hoàng tử ra, lão đây dám mạo phạm hoàng gia."

      Từ Ngọc Mẫn ngớ ra, nhìn Thị Vệ Trưởng cách mình xa, : "Ngươi đến đây."

      Thị Vệ Trưởng cẩn thận đón lấy hoàng tử, thối lui ra sau bọn thị vệ, bảo đảm an toàn cho hoàng tử.

      "Mời." Từ Ngọc Mẫn bước ra trước hai bước, vươn tay phải làm ra tư thế xin mời.

      Cao thủ so chiêu, mỗi chiêu đều nguy hiểm, có khi chỉ trong gang tấc sống chết đôi đường.

      Cuối cùng người toàn thân mang màu xanh Hải Lan các cũng thu tay lại lui ra phía sau, bước chân hơi lảo đảo, lời mang theo khâm phục chắp tay : "Giang hồ là nơi rồng hổ phục, hùng từ thuở thiếu niên, lão đây thua tâm phục khẩu phục, cũng cảm kích nương nương xuống tay lưu tình. Ân oán của Hải Lan các và nương nương liền dừng ở đây."

      Từ Ngọc Mẫn vuốt cằm.

      "Lão đây quấy rầy nương nương nữa, xin cáo từ."

      "Chậm ." Từ Ngọc Mẫn đột nhiên lên tiếng gọi ông ta lại.

      "Nương nương ——" Các chủ Hải Lan các nghi hoặc dừng bước, xoay người.

      Từ Ngọc Mẫn nhìn nhìn con thơ nằm trong lòng Thị Vệ Trưởng, thản nhiên : "Tuy Lam Ngọc công tử tài nghệ bằng người, nhưng dù sao Bổn cung cũng thương tổn tính mạng . Mặc dù cốt cách con trẻ hơn người, nhưng thân thể cũng có thể miễn cưỡng xem như rắn chắc, biết Các chủ có muốn nhận làm đệ tử hay ?"

      Các chủ Hải Lan các kinh hãi.

      Từ Ngọc Mẫn thầm thở dài, đây cũng là hành động bất đắc dĩ, mặc dù tiếng tăm của Lam Ngọc công tử chẳng tốt đẹp gì, nhưng Các chủ Hải Lan các cũng là người hiệp nghĩa hiếm có, nếu việc hôm nay bị Long Thần Dục biết, chừng gây ra phiền phức lớn.

      lại giang hồ, nhiều chuyện bằng bớt chuyện.

      " dưới Hải Lan các cảm tạ ơn đức của nương nương." Rất nhanh các chủ Hải Lan các liền hiểu nguyên nhân trong đó, lập tức dùng đại lễ quỳ lạy Từ Ngọc Mẫn.

      Vì thế, hoàng trưởng tử Long Lâm Phong đương triều liền có thêm vị sư phụ.

      Ở kinh thành xa xôi, sau khi hoàng đế biết được tin tức, hung hăng ném vỡ chén trà bằng ngọc.

      Thê tử của , quốc mẫu của cả nước, là người mà giang hồ có thể khiêu khích sao?

      Đáng giận nhất là, Mẫn nhi lại dàn xếp hết thảy, bất quá. . . . . . nếu Phong nhi nhận Các chủ Hải Lan các làm thầy, vậy lớn thêm chút liền có thể hợp tình hợp lý ném ra ngoài.

      Chính vì ý tưởng đó, mà sau này hoàng trưởng tử Long Lâm Phong gia nhập giang hồ, ném ngôi vị hoàng đế cho người khác.

      Vào lúc gió thu hiu quạnh, xa giá của Từ Ngọc Mẫn chạy vào cửa đông kinh thành.

      Mà ngoài cửa cung, nam tử tuấn tú mặc long bào tha thiết nhìn quanh.

      Nhìn thấy thê tử ôm con trai bước xuống xe, mặt Long Thần Dục nổi ý cười, bước nhanh vài bước lên trước, "Mẫn nhi, nàng về rồi."

      Từ Ngọc Mẫn nhìn người bước nhanh đến chào đón, khỏi nhoẻn miệng cười, nhún người hành lễ, "Nô tì tham kiến hoàng thượng."

      Long Thần Dục với tay nâng nàng dậy, nhìn nhìn con trai mở to đôi mắt lưu ly trong lòng nàng, nhịn được nâng tay nựng khuôn mặt nhắn của bé.

      "Phụ hoàng."

      Nghe con trai cất giọng non nớt trong trẻo gọi mình, Long Thần Dục sững sờ chút, sau đó ý cười dần dần tràn khắp đuôi lông mày khóe mắt, nhịn được cười ha ha, "Hoàng nhi ngoan, đến cho phụ hoàng ôm cái nào."

      xong, liền ôm chầm con trai trong lòng thê tử, hôn lên khuôn mặt nhắn của bé cái.

      "Phụ hoàng." Long Lâm Phong cong cong khóe miệng gọi thêm tiếng.

      Nhìn tình cảnh cha con bọn họ hoà thuận vui vẻ, Từ Ngọc Mẫn cũng nhịn được mà tràn đầy vui mừng.

      ", chúng ta hồi cung." Long Thần Dục tay ôm con trai, tay kéo thê tử, xoay người bước về phía ngự liễn.

      "Mẫn nhi đường xa mệt nhọc, có gì khoẻ ?"

      "Nô tì rất khỏe."

      ngự liễn, Long Thần Dục chơi đùa với con trai, hưởng thụ niềm vui phụ tử.

      Vì người nặng nề, Từ Ngọc Mẫn dựa vào giường mềm nhìn bọn họ náo loạn chơi đùa.

      Về tới tẩm cung, bao lâu sau Long Lâm Phong liền ngủ say, được cung nữ bế .

      Nhìn thân mình thê tử lại trở nên nở nang, Long Thần Dục cực kỳ vừa lòng, tuy mấy tháng nhìn thấy nàng, nhưng tại nàng khỏe mạnh bình an trở lại bên người, thực thỏa mãn. Dù sao, trong ba tháng đầu mang thai thể làm được gì, thêm nữa lại ăn uống được, phải chịu giày vò, còn bằng để nàng ra ngoài lại giải sầu chút.

      Từ Ngọc Mẫn vừa nhìn thấy nóng cháy trong ánh mắt , lập tức giật mình, đứng dậy muốn né tránh.

      ngờ Long Thần Dục sớm đề phòng, thoát cái chế ngự nàng, cúi đầu thầm bên tai nàng, "Trẫm đói bụng mấy tháng, còn chịu an ủi trẫm chút, vật lương tâm."

      "Đừng. . . . . ." Từ Ngọc Mẫn cố ý chống đẩy, thân mình lại mềm nhũn.

      Long Thần Dục kéo mở quần áo của nàng, nhìn thấy khối đầy đặn kia, lập tức như con sói đói, đè ép lên.

      Sau trận thân thiết có khống chế, Từ Ngọc Mẫn bị ôm vào trong lòng, muốn tránh mà cả người lại vô lực.

      "Mẫn nhi."

      "Hửm?"

      "Cuộc đời này trẫm chỉ ở cạnh mình nàng, được ?"

      Từ Ngọc Mẫn ngẩng đầu nhìn .

      Long Thần Dục kéo tay nàng đặt bên miệng, đón ánh mắt của nàng, nghiêm túc : "Trẫm chỉ ở cạnh nàng, nàng cũng ở bên trẫm, vừa hay nàng lại để ý hư danh, chắc chẳng ngại mang tiếng là hoàng hậu chua ngoa ghen tỵ đâu nhỉ?"

      Nàng nhìn lời nào.

      "Trẫm cũng chẳng tham gì vị trí tối cao này, chỉ là có những trách nhiệm trẫm thể thoái thác, nhưng trẫm muốn phụ nàng. Cứ cứng rắn bắt nàng ở bên cạnh, cũng biết là nàng tình nguyện, nhưng trừ việc này, nàng muốn gì trẫm đều hứa với nàng."

      Từ Ngọc Mẫn cúi mắt, chạm tay vào gương mặt , "Chàng nguyện ý cả đời đời đôi với thiếp?"

      Long Thần Dục cầm tay nàng, kiên định mà chân thành : "Nắm tay cả đời, bên nhau đến già."

      "Nếu chàng phụ, thiếp rời." Nàng cho lời hứa hẹn.

      Long Thần Dục mừng như điên, "Mẫn nhi, Mẫn nhi của trẫm . . . . . ."

      "Chỉ là, nếu ngày nào đó chàng phụ lời thề, phải chấp nhận để thiếp rời ."

      "Trẫm cho nàng cơ hội rời ."

      Sử sách ghi lại, cả đời Sùng Quang đế, chỉ cưới hậu.

      Từ hậu của Sùng Quang đế, bị sử sách gọi là người đàn bà đanh đá chua ngoa nhất, ghen tỵ nhất.

      -----o0 HOÀN 0o-----
      LPH: hoàn rồi :yoyo63: nghỉ hưu được rồi :059:

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      hí hí, bạn mặt lạnh này hài thế

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Thế là phải chia tay bạn Ngọc Mẫn vs bạn Dục rùi. Kết truyện hay. Thanks bạn editor nhé

    5. Hotaru_yuki

      Hotaru_yuki Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      81
      Kết thúc rồi, nhưng ko bít đứa bé trg bụng TNM là trai hay đây:uong2:, tò mò ghê!! Ths nàng vì edit bộ truyện đầy đủ sắc hương vị như vậy nhé *cười mờ ám* :yoyo60:, "thịt tươi ngon, vị đậm ngon":yoyo31::cute:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :