1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đạo Cô Vương Phi - Cầu Mộng (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_yuki

      Hotaru_yuki Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      81
      2 sư - trò này cách chuyện wả là đặc biệt, nhất là vị phụ :))))), còn dám TNM độc nhất phụ nhân tâm, vậy mà trong lòng lại hoàng tộc Đường triều của bà thấy vui vì ko cần đánh mà thắng :)))) .Ths nàng nhìu nha

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 17:
      Đây mới thực là cao nhân!

      Có điều ngẫm lại, lại nghĩ đến lời Đạo Vong Trần vừa . Chờ khi nghĩ thông suốt là sao?

      Long Thần Dục nhíu mày suy tư, khoanh tay chậm rãi quay về thư phòng.

      Nghĩ thông suốt việc gì?

      Ngồi suy tư ghế dựa, Long Thần Dục chợt như bừng tỉnh, tay đặt lên bàn đọc sách, ánh mắt lập lòe , sắc mặt cũng khẽ biến đổi.

      Nay, cách vị trí này gần trong gang tấc, sau này vị trí kia chỉ là vật trong tầm tay. Nhưng Mẫn nhi sao? Nàng muốn thế nào?

      "Đây phải là cách sống của ta." nhớ nàng từng trả lời như vậy với .

      Nếu chuyện Từ Ngọc Dung chưa đại hôn thất tiết sáng tỏ, quả cuộc sống của và Mẫn nhi có bất kỳ liên quan gì. Nàng ung dung tự do nơi giang hồ của nàng, còn lăn lộn trong mưu mô tính toán của .

      Đáng tiếc, vận mệnh của cuộc đời bọn họ lại giao nhau, tuy rằng đây phải là cuộc sống mà nàng muốn, nhưng nàng có quyền lựa chọn. muốn nàng, nàng thể chối từ.

      Nhưng hôm nay, vị tiền bối cao nhân này lại dùng loại giọng điệu thờ ơ khẳng định với , e rằng Mẫn nhi của muốn gặp lại !

      Sao có thể buông bỏ nàng?

      Cho dù dùng giang sơn thiên hạ dễ như trở bàn tay này trao đổi, cũng nguyện ý.

      Nhưng mà, hoàng huynh chết, nếu bỏ qua quyền trượng trong tay, chị dâu và mẫu phi phải dựa vào đâu? Con cháu còn , thể tự bảo vệ mình, phụ hoàng già, các huynh đệ còn lại đều bị thái tử sát hại trong kiện tấn công vào hoàng cung kia, sao có thể bỏ qua tất cả, chỉ mưu cầu niềm vui cho bản thân?

      Long Thần Dục vô cùng đau đớn nhắm mắt lại. Mẫn nhi, nàng bảo vi phu phải lựa chọn thế nào?

      Mùng bảy tháng sáu, hoàng đế băng hà.

      Cả nước chịu tang ba ngày.

      Mùng mười tháng sáu, tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.

      Đương nhiên tin tức cũng chạy đến tai tòa Đạo quan trong rừng trúc ở Giang Nam.

      Khi nghe tin tân đế đăng cơ, Từ Ngọc Mẫn thêu đôi hài đầu hổ, kim thêu cẩn thận đâm vào ngón giữa bàn tay trái, nàng chau mày ngậm đầu ngón tay bị thương vào trong miệng.

      Ngồi bên lật kinh thư, Đạo Vong Trần lắc lắc đầu, : "Bình vương đăng cơ rồi."

      Từ Ngọc Mẫn thản nhiên cười cười, " liên quan gì đến con."

      bắt đầu kiếp sống đế vương của , mà nàng cũng muốn trở thành trong ba ngàn nữ tử nơi hậu cung kia.

      Đạo Vong Trần nhìn bụng nàng, : "Nhưng con mang long chủng của ."

      " liên quan gì đến ." có nữ tử khác sinh con dưỡng cái cho , chỉ là trong lòng nàng khó tránh chua xót đau đớn, rốt cục người kia còn là của riêng mình nàng nữa.

      Tình quả thực là thứ tổn thương người nhất, nàng nghĩ nhiều đến Từ Ngọc Mẫn đạm bạc trước đây, sau đó bị Long Thần Dục túm vào hồng trần hỗn loạn đen tối, lại thể làm bạn với nàng đến già, như thế tàn nhẫn biết bao nhiêu?

      Đạo Vong Trần nhìn vẻ mặt đau thương của Từ Ngọc Mẫn lại bỗng nở nụ cười, bà vừa cười vừa gật đầu, "Từ Mẫn nhi vô cùng hiểu chuyện, vi sư rất yên tâm."

      Từ Ngọc Mẫn lại buồn phiền việc khác, "Người bên ngoài vẫn còn tìm chúng ta sao?"

      "Ước chừng còn muốn tìm thêm mấy ngày, dù sao chính cung nương nương mang long chủng như con mà lưu lạc bên ngoài cũng phải là chuyện tốt gì."

      " là phiền phức." Vì sao thể dứt khoát buông tay tha cho nàng? Dù biết rất là bọn họ thể cả đời đôi.

      "Đúng là rất phiền phức, mấy ngày nay vi sư cũng dám ra ngoài hỏi thăm chuyện lạ giang hồ, mỗi ngày đều rất nhàm chán."

      ". . . . . ." Từ Ngọc Mẫn hết cách, nhịn được lấy tay vỗ trán, quá hóng hớt quá hứng thú với chuyện lạ phải là thói quen tốt.

      " bằng con ra ngoài thu hút chú ý kéo bọn họ rời , vi sư muốn ra ngoài lại."

      Nghe vậy, Từ Ngọc Mẫn nhìn sư phụ mình lâu, lời nào.

      Đạo Vong Trần lời thấm thía với nàng: "Dù gì đứa trong bụng con vẫn quá mức quý giá, nếu con trở về với chỉ sợ việc này dứt, bằng dứt khoát trở về an tâm sinh nở."

      Từ Ngọc Mẫn nhịn được mà thở dài, "Đồ nhi chỉ sợ sau khi trở về, chưa chắc đứa này có thể được bình an sinh ra." Cho dù có thể bình an sinh nở, nhưng hoàng cung ăn thịt người kia cũng phải là nơi mẹ con nàng nên ở.

      Đạo Vong Trần trầm ngâm chốc lát, : "Đó là việc mà phải quan tâm."

      "Con muốn mạo hiểm."

      Đạo Vong Trần lại rất vô tình : "Nhưng vi sư lại rất muốn ra ngoài dạo chơi."

      Từ Ngọc Mẫn hết cách với vị sư phụ chưa hết tính trẻ con này của mình, tê liệt : "Ngày mai đồ nhi ra ngoài rừng trúc lắc lư chút."

      "Vi sư biết Mẫn nhi ngoan ngoãn hiếu thảo nhất mà."

      Chỉ là, kế hoạch vĩnh viễn ngăn được việc có phát sinh mới.

      Đêm hôm đó, rừng trúc liền bị đội quân vây quanh, tuy bọn họ thể phá được trận Bát Quái Cửu Cung để vào rừng trúc, nhưng bọn họ vây quanh rời cũng là phiền phức lớn, nếu bọn họ tàn nhẫn chút nhất định phóng hỏa, trận Bát Quái Cửu Cung có mạnh đến đâu cũng phải sụp đổ.

      Đạo Vong Trần thể thở dài liên tục, "Bị trước bước, tìm tới cửa rồi."

      Từ Ngọc Mẫn khoác tấm áo choàng mỏng đứng trước cửa sổ nhìn ánh lửa ngút trời bên ngoài, gì.

      luôn thẳng tay quyết đoán, để lại đường sống cho nàng.

      "Mẫn nhi, hay là con ra ngoài cùng bọn họ ?"

      Từ Ngọc Mẫn ngáp cái, với tay đóng cửa sổ, đến bên giường, "Chờ con ngủ no rồi hãy , chắc là bọn họ dám phóng hỏa."

      Đồ nhi ngủ mà quan tâm đến mình, Đạo Vong Trần nhàm chán lâu nhảy lên ngồi nóc nhà của Đại điện thưởng thức ánh lửa ngoài rừng trúc.

      Khi ngọc lửa hừng hực xông tới, Đạo Vong Trần nhảy khỏi nóc nhà, chạy thẳng đến phòng Từ Ngọc Mẫn.

      "Quả là độc ác, phóng hỏa rồi."

      Từ Ngọc Mẫn nhìn sư phụ luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhịn được chớp chớp mắt.

      "Đừng ngơ ngác nữa, chạy nhanh ra ngoài bảo bọn chúng dừng tay."

      "Sư phụ, " Từ Ngọc Mẫn chậm rãi mở miệng, cực kỳ nghiêm túc : "Lỡ như bọn họ phải là người do Long Thần Dục phái tới sao?"

      Đạo Vong Trần hung tợn : "Vi sư xác định đúng là nam nhân đó, người có thể lên làm hoàng đế vốn thể có bụng dạ nham hiểm."

      ". . . . . ." Lời sư phụ , Từ Ngọc Mẫn bác bỏ.

      "Đừng để bọn họ đốt sạch đạo quan này, con nhanh ra ngoài ."

      Tuy Từ Ngọc Mẫn quá tình nguyện, nhưng vẫn mặc quần áo, nâng ván giường lên, nhảy vào đường hầm dưới giường. Đường hầm thoát thân này, là do sư phụ đề nghị xây nên, nghe lúc trước khi triều trước bị hủy diệt, bà cũng theo cách đó mà trốn .

      Thông qua đường hầm, Từ Ngọc Mẫn thản nhiên xuất phía sau nhóm quân lính, chậm rãi thưởng thức ngọn lửa cháy hừng hực nơi Đạo quan sâu trong rừng trúc, rồi mới nhanh chậm bước từng bước .

      Binh lính đốt rừng nhìn thấy phụ nhân có thai mặc quần áo trắng chậm rãi bước tới ánh mắt nhịn được mà mở to.

      Nàng ung dung nhàn nhã tuyệt giống người nửa đêm bị phóng hỏa hốt hoảng chạy trốn —— hơn nữa, rừng trúc hẻo lánh, ai ở đây vào ban đêm, bởi vậy bọn họ khẳng định nàng là người trong Đạo quan, nhưng mà. . . . . . nàng trốn ra bằng cách nào, lại còn bước tới từ phía sau đội binh lính bọn ?

      "Các ngươi muốn tìm ta sao?!"

      "Ty chức tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Tướng quân thống lĩnh nhận ra nàng là người mà hoàng thượng lệnh cho tìm kiếm, lập tức vội vàng gấp rút vén áo quỳ xuống.

      Sau đó, khắp núi ầm vang tiếng hô thiên tuế.

      "Còn mau dập lửa?"

      "Mau dập lửa." Hoàng hậu mở miệng, ai dám nghe? Tướng quân kia lớn tiếng ra lệnh.

      Sau khi lửa bị dập tắt, tướng quân kia lại quỳ xuống trước mặt nàng, "Xin nương nương theo ty chức về cung."

      Giọng trong trẻo của Từ Ngọc Mẫn vang lên trong gió đêm, "Vô duyên vô cớ nửa đêm lại đến quấy rối giấc ngủ của người khác, sao phải làm thế chứ?"

      "Thánh Thượng có lệnh, xin nương nương cố gắng nhanh chóng trở về cung."

      Từ Ngọc Mẫn vịn thắt lưng, gì.

      "Thánh Thượng bảo ngày đó nương nương từng ‘quân tử nhất ngôn, bốn ngựa khó theo’, làm người thể giữ chữ tín."

      Từ Ngọc Mẫn khẽ thở dài, kỳ nàng chỉ bốn chữ sau mà thôi.

      Đời người có mấy khi hưởng thụ được trời thu mát mẻ?

      Khi xa giá của hoàng hậu dừng lại ngoài cửa đông kinh thành, Từ Ngọc Mẫn nhấc rèm cửa sổ nhìn cửa thành, tự chủ được mà nghĩ tới thời khắc năm trước, đó là lần đầu tiên nàng đến kinh thành. . . . . .

      Tất cả chuyện cũ ùa về, ràng như mới hôm qua, lại khiến lòng nàng cảm thấy như đời người xoay chuyển.

      Thấy nàng nhìn cửa thành ngẩn người, hoạn quan theo hầu ngoài xe nhịn được mà lên tiếng: "Nương nương, hoàng thượng vẫn chờ ngài."

      Từ Ngọc Mẫn thản nhiên nhìn ta liếc mắt cái, : " chờ lâu như vậy, chờ thêm chốc lát cũng chẳng sao."

      Hoạn quan im bặt.

      Từ Ngọc Mẫn buông rèm cửa sổ, hơi mệt mỏi : " thôi."

      "Nương nương khởi giá."

      Xe ngựa tiếp tục chạy , tâm tư Từ Ngọc Mẫn có chút mờ mịt.

      đường thực yên tĩnh, càng ngày càng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng vang khi xe cán qua tảng đá, cùng tiếng bước chân nặng nề của đội quân theo hầu.

      khí có chút áp lực.

      Sau đó, nàng nghe được loạt tiếng quỳ xuống.

      tiếng bước chân quen thuộc mà xa lạ càng lúc càng bước gần đến xa giá, Từ Ngọc Mẫn tựa đầu lên gối nằm trong xe, thèm nhúc nhích.

      Lúc Long Thần Dục xốc màn xe lên, liền nhìn thấy cảnh tượng thê tử tựa đầu lên gối rũ mày chợp mắt.

      "Mẫn nhi." gọi nàng tiếng.

      Từ Ngọc Mẫn lại có dấu hiệu tỉnh dậy.

      Long Thần Dục cong môi cười khẽ, xoay người bước vào ôm nàng xuống xe ngựa, đưa lên ngự liễn của mình, về phía tẩm cung.

      Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng vang lúc mọi người rời khỏi, Từ Ngọc Mẫn mới chậm rãi mở to mắt, lọt vào tầm mắt là bộ quần áo màu đen, có thêu hoa văn hình rồng bằng chỉ vàng. . . . . .

      "Mẫn nhi chịu mở mắt nhìn vi phu rồi sao?" Lồng ngực Long Thần Dục phập phồng mạnh theo tiếng cười của .

      "Người tìm ta làm gì?" Trái với tâm tình vui sướng của Long Thần Dục, giọng điệu Từ Ngọc Mẫn có vẻ tương đối lạnh nhạt.

      Long Thần Dục ôm nàng ngồi xuống bên giường , với tay sờ cái bụng tròn vo của nàng, ánh mắt tràn đầy ý cười, "Bé con có ngoan ?"

      Từ Ngọc Mẫn thèm để ý đến , muốn tránh khỏi vòng ôm của ngồi sang bên.

      "Để vi phu ôm nàng lát mà, bảy tháng chúng ta ở cùng nhau."

      "Ta còn muốn lâu hơn." Nàng từng cho là bọn họ cách biệt phương trời, bao giờ gặp lại, nhưng cứ chịu buông tha nàng, nàng đành phải trở về đối mặt.

      Tay vuốt bụng nàng của Long Thần Dục đột nhiên cảm thấy chấn động, khỏi mừng rỡ, "Con cử động, con chào hỏi trẫm này."

      Từ Ngọc Mẫn nghe được lối xưng hô cao quý nhất thiên hạ phun ra từ miệng kia, trong lòng bỗng nảy lên cảm giác chua xót bi thương nên lời. Nam nhân nắm trọn thiên hạ này, sao có thể chỉ thuộc về nàng, chẳng lẽ nàng muốn từ từ tiêu hao hết chút tình ý của mình với tại nơi thâm cung vắng vẻ này?

      "Đúng là đứa trẻ nghịch ngợm, trẫm nghĩ con nhất định là bé trai." Trong lòng Long Thần Dục tràn đầy niềm vui sướng của người sắp được làm cha.

      "Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi lát." Chất chứa tâm , Từ Ngọc Mẫn mặc kệ độc thoại, chỉ muốn tự gặm nhấm nổi đau của bản thân.

      "Trẫm nằm với Mẫn nhi." Long Thần Dục vừa vừa đỡ nàng đến nằm lên giường, sau đó tự mình nằm cạnh bên người nàng.

      Từ Ngọc Mẫn nhìn màn lụa mỏng đầu, vẫn gì.

      Sau khi Long Thần Dục thân thiết với bé con trong bụng đủ rồi, bèn cẩn thận đánh giá thê tử mấy tháng gặp.

      Nàng vẫn trong trẻo động lòng người, khuôn mặt trắng trẻo hơi nhọn, vì mang thai mà có chút mượt mà, dáng người cũng vì bụng nhô lên mà có vẻ tròn vo, đầy đặn khiến người khác ưa thích, người còn thoang thoảng mùi sữa thơm. . . . . .

      lâu chưa "Ăn thịt", Long Thần Dục cảm thấy tất cả máu nóng đều dồn xuống dưới người, tay tự chủ được mà tham lam chui về phía vạt áo của người bên gối.

      muốn nàng!

      Từ Ngọc Mẫn nhìn thấu ý đồ của , tay chặt chẽ bắt lấy tay , ngăn cản tiến thêm bước nữa.

      "Mẫn nhi ——"

      " nay thân mình ta tiện."

      "Vi phu chỉ muốn sờ sờ." Long Thần Dục chút cảm thấy gạt người là đúng.

      Từ Ngọc Mẫn bị lừa bịp của tác động, nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là đến mức chút kiêng kỵ như thế, liền buông lỏng tay.

      Chỉ là, rất nhanh, nàng liền hối hận.

      Cái tay của tác quái khiến nàng khống chế được mà khẽ rên rỉ thành tiếng, thân thể của nàng vì mang thai mà càng nhạy cảm, rất nhanh dưới người ướt đẫm.

      " được. . . . . ."

      Bị dục vọng khống chế, Long Thần Dục hoàn toàn chẳng quan tâm đến điều gì khác, quỳ gối giữa hai chân nàng, gấp gáp tiến vào hang động bí

      "Mẫn nhi. . . . . . Mẫn nhi. . . . . . Vi phu nhớ nàng đến quặn thắt tim gan. . . . . ."

      Từ Ngọc Mẫn níu chặt chăn gấm dưới người yếu ớt đón nhận.

      Theo thời gian dần trôi, ánh mắt đỏ vằn của Long Thần Dục dần dần khôi phục vẻ bình thường, sau khi hoàn toàn phóng thích bèn xoay người ngã xuống cạnh nàng, thở dốc tận hưởng cảm giác sau ân ái.

      Hô hấp của Từ Ngọc Mẫn cũng thực hỗn loạn, tay xoa bụng của mình.

      Long Thần Dục nằm nghiêng nhìn nàng, cảm thấy sau khi bị tận tình thương nàng càng thêm mê người, khiến cho bụng của lại lần nữa căng lên.

      Từ Ngọc Mẫn khép mắt nhìn , "Nếu hoàng thượng chưa tận hứng, vậy hãy đến cung của những người khác ."

      Long Thần Dục dùng sức nắm chặt tay nàng, hừ tiếng, : "Nàng nghe được việc vi phu có nữ nhân khác từ đâu?"
      Tieuhoadan, tiểu Viên Viên, Juuni15 others thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      sư đồ 2 người này bá đạo, sư phụ còn ham chơi hơn cả trẻ con

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 18:
      Từ Ngọc Mẫn lắp bắp kinh hãi, hoàng đế mới lên ngôi, sao lại có hậu cung dồi dào? Vì sợ nghe được tin tức đó, nàng luôn buộc chính mình chú ý, bởi vậy tình hình lắm.

      "Nhưng mà. . . . . ."

      "Đám đại thần cứ ép trẫm nạp tú nữ vào đầy hậu cung, thực là phiền lại thêm phiền, trẫm đành phải đổ việc này lên người hoàng hậu vẫn luôn ở trong cung. Việc tuyển tú nạp phi, đành nhờ Mẫn nhi lo liệu giúp trẫm rồi."

      Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn lạnh hẳn . Đây chính là tình cảm dành cho nàng sao, có quá buồn cười ?

      Bảo nữ nhân trượng phu thay trượng phu chọn tú nạp phi, giống như cầm dao cắt từng khúc ruột của nàng, đây là tình của đế vương sao?

      Trái tim Từ Ngọc Mẫn như rơi vào địa ngục, còn minh mẫn nữa.

      Khóe miệng Long Thần Dục lại hơi nhếch lên.

      "Long Thần Dục." Nàng gằn từng tiếng, mỗi chữ đều nghiến răng.

      Tâm tình Long Thần Dục rất tốt, lên tiếng trả lời, "Sao vậy?"

      "Phế hậu."

      "Cái gì?"

      "Bỏ ta."

      "Vậy sao được? Khi sao có thể phế hậu, Mẫn nhi dịu dàng lương thiện cung kính cần kiệm, xứng đáng đứng đầu lục cung, hơn nữa lúc này lại là người mang thai sắp sinh, sao trẫm có thể phế hậu vào lúc này?"

      Từ Ngọc Mẫn cười lạnh, "Vậy lăn xuống khỏi giường ta, ngày mai Bổn cung liền thay mặt hoàng thượng tuyển chọn tú nữ nạp vào hậu cung, nhất định khiến mỗi ngày bên gối hoàng thượng đều có mỹ nhân mới lạ, mỗi đêm mỗi khác." Nạp gian phi, nhất định phải nạp gian phi, nếu là gian phi cũng phải bồi dưỡng thành gian phi.

      Tươi cười của Long Thần Dục vẫn giảm, vuốt bụng nàng : "Chẳng phải như vậy rất phiền hoàng hậu sao? cầu của trẫm cũng nhiều, miễn cưỡng nạp năm sáu chục người là tốt rồi." Phản ứng mạnh như vậy đủ thấy tâm tư của nàng, có thể có cơ hội trêu nàng, cầu còn được.

      "Nghe mỹ nhân trong cung triều trước có hơn mười nghìn, hoàng thượng có thể noi theo. . . . . ."

      Long Thần Dục ngăn nàng lại, xoay đầu nàng qua hôn cuồng nhiệt.

      Thẳng đến khi hai người sắp thở nổi, mới buông môi nàng ra, lực nắm đặt tay nàng hơi mất khống chế.

      Đương nhiên Từ Ngọc Mẫn cũng nhận ra biến hóa của , lạnh mặt né tránh.

      "Mẫn nhi. . . . . ."

      "Long Thần Dục, người tỉnh táo chút, nay phải là lúc ta có thể để người tùy ý chơi đùa."

      Long Thần Dục thở phì phò, đỡ nàng ngồi dậy, kéo hai tay nàng phủ trùm nơi nóng cháy kia của mình, "Giúp ta."

      Từ Ngọc Mẫn hơi nhếch môi, cũng đồng ý.

      "Nàng mà giúp, trẫm bắt nàng dùng miệng." Long Thần Dục thấp giọng đe doạ.

      Thân mình Từ Ngọc Mẫn chấn động, nghĩ mình từng. . . . . . Xoay đầu qua bên, hai tay bắt đầu nhàng cử động.

      Long Thần Dục thoải mái rên ra tiếng.

      Cuối cùng khi hết thảy yên ổn, long sàng đống hỗn độn.

      "Người đâu, bưng nước, hầu hạ trẫm và hoàng hậu tắm rửa thay quần áo."

      Sau khi tắm rửa, chính điện dọn cơm canh xong, chờ Đế - Hậu ngồi vào vị trí.

      Chỉ là cánh tay cổ tay run rẩy, ngay cả đôi đũa cũng cầm được.

      Mặt Từ Ngọc Mẫn xanh mét nhìn lom lom tay mình, Long Thần Dục ngồi bên người nàng lại mặt mày hớn hở, thay cho mấy tháng lạnh lùng u ám, lúc này vui sướng nhiệt tình gắp thức ăn đút cho nàng.

      Từ Ngọc Mẫn vốn muốn ăn, nhưng ánh mắt dừng bụng mình, cuối cùng nàng cố nén xấu hổ và giận dữ há mồm nuốt vào.

      Hoàng thượng tự mình đút thức ăn, tình cảnh như thế ai cũng dám nhìn thẳng, các cung nhân chỉ có thể ngừng cúi đầu rồi lại cúi đầu, cố ý khiến mình hoàn toàn biến mất, chỉ sợ chọc tới hoàng thượng, cẩn thận mất đầu.

      bữa cơm này Từ Ngọc Mẫn tiêu hóa thông.

      Sau khi ăn xong, Long Thần Dục đỡ nàng, từ từ tản bộ trong điện.

      Từ khi đăng cơ, chưa bao giờ để nữ tử thị tẩm, sắc mặt hoàng thượng u lạnh lẽo suốt ngày, nay lại giống như tràn ngập gió xuân dịu dàng săn sóc, khiến cho nhóm cung nhân thầm líu lưỡi.

      "Mẫn nhi vất vả rồi, chờ hoàng nhi được sinh ra, nhất định trẫm thay Mẫn nhi chăm sóc dạy dỗ con cẩn thận."

      Từ Ngọc Mẫn tức giận, mặc tự quyết định, thèm lên tiếng.

      Long Thần Dục cũng giận, tâm tình rất tốt sắm vai trượng phu dịu dàng săn sóc.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, tả thừa tướng cầu kiến."

      Nghe thấy lời bẩm báo, Long Thần Dục mới cam lòng buông nàng ra, "Mẫn nhi yên tâm chờ nhé, buổi chiều trẫm lại về với nàng."

      Từ Ngọc Mẫn gì, yên lặng nhìn nhanh chóng rời , rồi mới xoay người quay về tẩm điện nghỉ ngơi.

      Cung nữ bên cạnh thấy hoàng hậu nhấc chân, liền vội bước lên phía trước đỡ nàng.

      Từ Ngọc Mẫn sững sờ, vẫn chưa thích ứng vịn cánh tay cung nữ về phía tẩm điện.

      có mang, nàng vốn dễ mệt nhọc, hôm nay lại bị người nào đó hung hăng giày vò trận, lúc này liền có chút mệt mỏi, mất nhiều thời gian chìm vào giấc ngủ.

      Lúc Long Thần Dục trở về, nàng ngủ say.

      vẫy lui mọi cung nhân hầu hạ trong điện, hung hăng vứt bản tấu trong tay qua bên, bước nhanh đến giường. Nạp phi?

      Hừ, những người đó cho rằng muốn để Mẫn nhi chủ trì việc tuyển nạp phi tần sao?

      Thỉnh thoảng vợ chồng trêu đùa còn chưa đủ, nếu làm theo, e rằng cả đời này Mẫn nhi của để đến gần.

      Cởi long bào, ôm lấy thê tử ngủ say, Long Thần Dục thầm thở dài, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, cũng may Mẫn nhi quay về bên , ban đêm còn lạnh lùng quạnh nữa.

      Vì hoàng hậu phải dưỡng thai, việc tuyển phi tạm thời bị ép xuống.

      Từ lúc hoàng hậu về cung, mặt hoàng đế luôn lộ tươi cười, lúc ở hậu cung lại thường cười ha ha. Chỉ là, hoàng hậu nương nương thường xuyên trương bộ mặt lạnh, cho hoàng đế sắc mặt tốt.

      Chuyện của Đế - Hậu, ai dám phê bình.

      "Đau. . . . . ."

      Người ra sức cày cấy vì tiếng kêu đau khác thường của người dưới thân mà ngừng lại, thấy trán nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, khỏi hốt hoảng, "Mẫn nhi. . . . . ."

      Từ Ngọc Mẫn thở sâu, túm chặt lấy đệm giường dưới người, "E là ta sắp sinh rồi. . . . . ."

      "Người đâu, gọi Thái y, hoàng hậu sắp sinh rồi." Luôn mang vẻ dù Thái Sơn có sụp xuống mặt vẫn đổi sắc, lúc này Long Thần Dục lại sợ hãi, rời khỏi thân thể thê tử, "Mẫn nhi, nàng đừng dọa trẫm. . . . . ."

      Từ Ngọc Mẫn cắn môi nhẫn nhịn, thấy trần truồng tựa vào bên giường, cố nén đau đớn, run môi : "Mặc quần áo vào. . . . . ." Để người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì?

      Long Thần Dục túm lấy áo choàng vội vàng mặc vào, lần nữa ngồi trở lại bên giường, có chút hối hận việc mình khống chế được dục vọng, để ý thân mình bất tiện sắp lâm bồn của nàng, mà cùng nàng ân ái.

      "Sao thái y còn chưa tới? Bảo người gọi lần nữa!"

      Giọng nghiêm lạnh của Long Thần Dục trầm đục mang theo chút hoảng loạn.

      Từ Ngọc Mẫn đau đến mức ra lời, chỉ có thể nắm chặt lấy tay , cánh tay bị nàng nắm đến bầm tím.

      "Đừng cắn mình, cắn trẫm này." Long Thần Dục đau lòng thôi, duỗi cánh tay của mình đến bên miệng nàng.

      Từ Ngọc Mẫn nổi nóng cắn lấy, đều do lỗi của nam nhân này, nàng đau quá. . . . . .

      Vài gã Thái y nghiêng ngả lảo đảo chạy vào điện, mồ hôi đầy đầu.

      "Còn ngơ ngác gì đó, mau lăn đến đây đỡ đẻ cho hoàng hậu."

      Thái y dám đến gần, y nữ trongViện Thái Y kiên trì dẫn mấy mama lớn tuổi tiến lên, cất giọng run rẩy, "Phải dời nương nương ra ngoài điện."

      "Câm miệng, cứ sinh ở đây, hoàng hậu đau đến như vậy, sao có thể di chuyển?"

      "Nếu vậy, xin bệ hạ dời ."

      "Trẫm ở đây chăm sóc nàng, các ngươi nhanh đỡ đẻ , nếu hoàng hậu và hoàng nhi của trẫm có chút sơ xuất gì, tất cả các ngươi phải chôn cùng." Long Thần Dục thô bạo hét lên.

      ai còn dám hé răng.

      Nhóm ma ma nhìn thấy đống hỗn độn dưới người Từ Ngọc Mẫn, trong lòng nhảy dựng, sợ đến nổi mắt cũng dám nâng.

      Hoàng thượng quá. . . . . .

      Mọi người bắt đầu bận việc đỡ đẻ cho hoàng hậu, nước ấm được đưa vào ngừng, cung nhân lui tới đều nín thở tập trung, dám làm ra cử động lớn gì, chỉ sợ gặp cơn giận sấm sét nào đó.

      Từ Ngọc Mẫn liều mạng cắn cánh tay Long Thần Dục, nghe nhóm ma ma ngừng mà bảo nàng dùng sức hít vào.

      Ước chừng qua hai chung trà, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang khắp tẩm điện.

      Tất cả mọi người thở phào.

      "Mẫn nhi ——" hoàng đế vừa thấy thê tử ngất , gấp đến độ mắt to trợn ngược, rống to hoảng sợ, "Thái y!"

      Thái y lộn nhào tiến đến, run run rẩy rẩy bắt mạch, lau mồ hôi : "Nương nương chỉ mất sức mà ngất , có gì đáng ngại."

      Lúc này Long Thần Dục mới an tâm dặn dò, "Cút xuống kê đơn thuốc ."

      "Dạ dạ. . . . . ."

      "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, nương nương sinh tiểu hoàng tử." Ma ma lau rửa sạch cho đứa bé xong, ẵm đến cho xem.

      Long Thần Dục liếc mắt nhìn đứa trẽ quấn trong tã lót cái, ánh mắt lại rơi lên mặt thê tử ngất , "Lau dọn sạch cho nương nương."

      “Dạ”

      Thấy hoàng đế vẫn có ý định rời , các cung nhân cũng dám lắm miệng, chỉ có thể tay chân lau dọn tẩy rửa cho hoàng hậu vừa mới sinh xong.

      Sau đó, Long Thần Dục quấn Từ Ngọc Mẫn vào trong chăn gấm rồi ôm lấy, để cho nhóm cung nhân đổi đệm giường mới, rồi cẩn thận thả thê tử về lại giường.

      Sau khi ra đời tiểu hoàng tử khóc vang dội hơn mười tiếng, rồi lãng phí sức lực của mình, cũng còn chút hứng thú nào, lẳng lặng nằm bên người mẫu thân nhắm mắt ngủ, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

      Long Thần Dục nhìn hai mẹ con nằm long sàn, trong lòng tràn ngập thứ tình cảm thể , lan tỏa khắp tim .

      "Mẫn nhi, cám ơn nàng." Cám ơn nàng sinh con dưỡng cái cho trẫm, cám ơn nàng cuối cùng cũng trở về bên trẫm.

      bên ngực tuyết trắng lộ ra, đỉnh đào đỏ tươi bị cái miệng nhắn mở ra ngậm lấy dùng sức hút, chủ nhân cúi mắt cong môi, mặt lộ vẻ dịu dàng nhìn đứa trẻ trong lòng, vẻ mặt kia mê người muốn chết.

      Đứng ở sau bình phong, trong mắt của bóng dáng đen tuyền ngập tràn lửa giận u, đối với thằng nhóc khó ưa hưởng thụ dịu dàng của thê tử, nghiến răng nghiến lợi ghét bỏ.

      Mặc kệ đó là con của .

      "Sao thằng nhóc này lại tham ăn như vậy? Lần nào trẫm đến cũng thấy con bú sữa."

      Từ Ngọc Mẫn ôm lưng con trai, cười : "Trẻ con tham ăn tham ngủ mới mau lớn mà."

      "Sao nàng lại luyến tiếc để nhũ mẫu chăm sóc, trước đây trẫm cũng được nhũ mẫu chăm sóc mà lớn lên, sao cứ khăng khăng chiều chuộng con như vậy." Trong mắt Long Thần Dục tràn đầy hâm mộ ghen tị với con trai, thằng nhóc háo sắc này chiếm mất vòng ôm của , ngực của , thậm chí cả dịu dàng mà vẫn chưa từng được hưởng thụ, quả thực khiến hận thể ném con xa.

      Từ Ngọc Mẫn tràn đầy thương nhìn bé sơ sinh trắng trẻo trong lòng, thào tự , "Bé con thực ngoan." Long Thần Dục vẫy tay, ra hiệu cho cung nhân trong điện lui ra.

      bước vài bước đến bên giường, đẩy vạt áo của nàng ra, cúi người ngậm bên đỉnh ảnh đào khuôn ngực trắng tuyết vào trong miệng. Từ Ngọc Mẫn cứng người, mắt phượng trợn tròn, dám tin nhìn nam nhân mặc long bào đen tuyền lại làm ra chuyện tổn hại thân phận đến vậy.

      Sữa tươi áp lướt qua cổ họng, lưu lại hương thơm.

      Sau khi Long Thần Dục thưởng thức thỏa thích, nhiệt tình dần dời đến xương quai xanh ở cổ nàng, bàn tay to lột quần áo vướng bận xuống, hơi thở dần trở nên khống chế được.

      "Long Thần Dục, người cút ngay cho ta." Sợ làm giật mình bé con trong lòng, Từ Ngọc Mẫn nén giọng gầm , tay che lên mắt con trai, sợ bé nhìn thấy cảnh tượng nên nhìn.

      "Trẫm muốn. . . . . ." Tay Long Thần Dục xé rơi cái quần lót vướng bận xuống, "Mẫn nhi ở cữ xong, nên cho trẫm nếm vị thịt rồi."

      Từ Ngọc Mẫn ôm con trẻ trong lòng, tiện tay mà chống cự hành động vô lại của , rất nhanh liền toại nguyện. Long Thần Dục kéo nàng ngồi lên người mình, tay ôm lấy hông nàng, giúp nàng giữ vững thân mình, eo lưng dùng sức đẩy về phía trước.

      Từ Ngọc Mẫn theo động tác của mà lên lên xuống xuống, lại vừa phải để ý chăm sóc con trẻ trong lòng, thầm căm giận nghiến răng nghiến lợi với .

      Sau khi tiểu hoàng tử ăn uống no, liền mãn nguyện ngủ say trong lòng mẫu thân.

      Đáng thương cho Từ Ngọc Mẫn ôm con trai lại bị bắt "Cưỡi ngựa" lâu, mới có thể quỳ gối thở dốc Long sàn sau khi hoàng đế thoả mãn.

      Nàng ôm con trai, Long Thần Dục ôm nàng, vô cùng thân thiết bên tai nàng: "Nàng luyến tiếc muốn hoàng nhi chịu khổ, lại nhẫn tâm để vi phu chịu giày vò, nếu nàng hầu hạ trẫm tốt, trẫm liền bảo người đến ôm con ."

      "Người ——" Từ Ngọc Mẫn trợn mắt nhìn .

      "Nàng cứ thử xem trẫm có dám hay ?"

      "Vô sỉ."

      "Trẫm thích."

      "Uổng cho người là quân vương nước."

      "Ai bảo trong hậu cung của trẫm chỉ có mình hoàng hậu là nàng, trẫm tìm nàng phải tìm ai?" Đối với việc này, Long Thần Dục vô sỉ cách đúng lý hợp tình.

      Từ Ngọc Mẫn nghiến răng nghiến lợi : "Ngày mai nô tỳ liền bắt đầu tuyển tú nạp phi cho hoàng thượng."

      "Nàng gì?" Long Thần Dục Long híp mắt, gian ác nhìn nàng.

      "Nô tì tuyển tú nạp phi cho hoàng thượng." Nàng cam lòng yếu thế lặp lại lần nữa.

      "Tốt lắm." Long Thần Dục với tay đoạt lấy con trai trong lòng nàng, thả xuống mép giường, sau đó quay người đè lên người nàng, hung tợn : "Trẫm muốn xem thử ngày mai nàng làm cách nào để có thể xuống giường tuyển tú nạp phi cho trẫm."

      LPH: Tối mai hoàn luôn :059::059::059:
      Tieuhoadan, tiểu Viên Viên, Juuni14 others thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ham chơi ko? Thực ra bà ấy rất thương Mẫn nhi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :