Chương 40: Lộ tẩy -“Hiển, cái thai được ba tháng rồi, em bỏ là bỏ thế nào đây?” -“…” -“, thương em thương con với chứ?” -“…” -“Thôi được rồi, nếu đồng ý em chuyện với mẹ!” -“Ngọc Nhi, đứng lại!” -“Dạ, em luôn ở đây.” -“Kết hôn !” -“Dạ!” -“ em!” -“Dạ…” -“ hai mẹ con em…” -“Dạ…em cũng ! Nhiều lắm!” Hiển trao , nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào. …. Người dấu hỡi, mãi là mặt trời, Gạt bóng tối… Tiếng điện thoại réo rắt liên hồi làm ai đó bừng tỉnh khỏi tưởng tượng, dù nhấn bận mấy lần, mà nó vẫn kêu. Ngọc Nhi vỗ về má người rồi bất đắc dĩ mở máy. -“Alo… à, em bận…” -“ giúp tý thôi!” Thơm vào trán , thầm ngọt ngào “…đợi em chút nghe cưng…”, mở cửa nhà vệ sinh, rón rén vào bên trong chuyện. -“Sao ? Có gì nhanh lên!” -“Người dỗi ạ, mấy ngày rồi cắt đứt liên lạc… chết mất!” -“Đàn ông mà thế à, kệ nó chứ, dỗi vài ngày là chán thôi!” -“Thôi, xin , có cách gì giúp , chơi thân với em ấy mà!” -“Rồi…rồi, em nhắn tin cho nó bảo bị ốm, được chưa, kiểu gì nó chả cuống lên…” -“Cảm ơn …” -“Mà này, thuốc này khác gì thuốc ngủ đâu? Ông Hiển nhà em ngủ nãy giờ?” -“Đâu phải, thuốc này khác mà, cho uống kèm rượu à? Hay do rượu mạnh quá, vậy đợi lát nó tỉnh rượu?” -“Thôi, đợi đợi đợi…đợi nữa em chết…” -“Tin , chẳng phải thuốc tả của rất công hiệu hay sao? Thuốc này cũng thế thôi!” -“Thuốc tả ở đâu mà chả thế, mà đừng nhắc nữa, em mà khôn quả đấy tý nữa bị ấy xử chết…” -“Ôi dào, sống chết có số rồi, mà này, định cướp đời trai nhà người ta đấy à?” -“Thôi thôi, với nữa…em còn chưa làm ăn được gì đâu…” -“Thế còn vết thương ở lưng, nhỡ nó phát ra có sẹo sao?” -“ em bảo lành rồi…thôi nhé, cúp máy đây…” Ông này, gọi lúc nào gọi… là, vì ta là ân nhân của đừng hòng nghe máy. Ngọc Nhi thở phào, xịt chút nước hoa lên người, trang điểm lại cho đậm đà rồi phấn khởi bước ra. Người đàn ông to cao, khoanh tay trước ngực, đứng nhìn , đối diện nhà vệ sinh, ánh mắt của ta…rất lạnh, rất đáng sợ. -“… tỉnh rồi ạ…” mấp máy môi. -“, mệt ạ? Thấy gục nên em thuê người mang lên…” Hoàng Thế Hiển vẫn lặng thinh nhìn , từ phía cửa, có hai người đàn ông to cao xăm trổ đầy mình bước vào. Rốt cuộc, nghe được những gì, rốt cuộc, việc này là thế nào? Đầu óc bỗng hỗn loạn. Có người phục vụ bê lên nguyên ly rượu cao cấp. -“ Ngọc Nhi, mời !” -“Cái gì vậy ? định cho em uống gì?” -“Là của em mà, chỉ hơi mệt, nên để em thưởng thức!” Ánh mắt chuyển từ khó hiểu sang lo sợ, của , lẽ nào, lẽ nào, hề uống? Làm sao có thể? là trông thấy mà, lúc nãy còn mê mệt biết gì… ….. tiếng trước. Hoàng Thế Hiển vừa bước ra khỏi nhà tắm bị ông bạn chí cốt chặn đường. -“Đờ mờ, tôi đếch hiểu kiếp trước ông tu kiểu gì mà kiếp này phúc đức dễ sợ…” -“…” -“Còn trả vờ hiểu? Người ta phải lừa lên giường, còn ông lại được lừa lên giường…” Chủ quán bar hổn hển giải thích tình, cái việc mà tình cờ trông thấy. Cứ tưởng thằng bạn thích thú, ai ngờ mặt nó đen kịt. -“Ông tìm cách tráo rượu!” -“Sao vậy, hay mà, vui mà, tối nay ông tha hồ lên tiên!” -“Tôi lần hai.” -“Nhưng mà…Ngọc Nhi cũng là bạn tôi, tôi muốn…mà em ấy là người ông rồi, đừng có ông bị bóng nhé, bóng hả? Thảo nào, hồi bên Mỹ, trời ơi…tôi đau lòng quá…” -“Quán bar này hình như tiền đầu tư của tôi chiếm 80%?” Luôn là nó, luôn là thằng bạn kiệm lời, nhưng nó , chỉ có đánh trúng chỗ hiểm, chủ quán đành lòng gật đầu. ….. -“, con này nó chịu uống!” -“Tùy chúng mày!” Bọn khốn nạn, chúng tiến gần tới , thằng túm lấy chiếc dây áo mỏng manh, dọa khiếp sợ, luôn miệng van xin. -“, tha cho em, em có tội tình gì chứ? à, em xin, em xin…” -“Em , muốn tha cũng dễ thôi, chỉ cần em thành .” -“Vâng, em thành , em thành …xin …” -“Thuốc tả, em mua cho ai?” -“Em…em mua cho ai cả…” Chỉ cái liếc mắt từ khiến cho run cầm cập, bàn tay bẩn thỉu của bọn đàn em liên tục làm bậy, Ngọc Nhi toát mồ hôi lạnh, có lẽ, chỉ còn cách khai . nức nở. -“Là em mua cho Uyển Nhi, tại em thấy nó ngứa mắt, tại em quá, em xin lỗi…dù sao nó cũng bị gì mà, chỉ đau bụng tý thôi, cũng có chăm sóc mà… tha cho em…Em thề em chỉ làm thế thôi…” giây, khoảnh khắc người con khổ sở, lăn lóc dưới sàn nhà lạnh lẽo thoáng , đau đớn, căm phẫn, tức giận, giọng phừng phừng sát khí. -“Hôn nó cho tao!” Phó Tổng CL ra lệnh, Ngọc Nhi phát hoảng, nước mắt lưng tòng. -“Em…đừng …em thừa nhận, em còn trả vờ cứu nó, trả vờ bị thương…là muốn chú ý tới em thôi…hết rồi!” -“Thế thôi?” -“Em…em còn làm gì được nữa đâu, dù sao cũng là con với nhau!” -“Được, Nhất, Nhị, tối nay con này là của hai chú!” Hoàng Thế Hiển chưa kịp rời bước, Ngọc Nhi chạy theo ôm lấy chân gào thét. -“Em khai, em khai, em xin …cháo cũng là do em dối, có hàn the gì cả…chuyện hồ nước là em bịa…là em cho thuốc vào rượu của , là xuân dược…xin …” Vừa dứt lời, nhìn ra cái nheo mắt của đại ca, Nhị liền lập tức bóp má, đổ cốc rượu vào mồm con đàn bà trước mặt, ép uống. -“Xuân dược hả? Đêm nay hai chú ở với nó, nhưng cấm, được cho nó chạm vào người.” -“, đại ca!” Đoạn, vứt điện thoại cho tên Nhất. -“Sáng mai giao đoạn ghi cho cảnh sát, khởi tố cả con này lẫn bệnh viện!” -“Dạ !” Bóng người đàn ông cao lớn rời khỏi, ở trong phòng khách sạn, có trúng thuốc, hừng hực sắc khí, thèm khát, van xin, mà hai gã đàn ông nhất định cự tuyệt . Ngọc Nhi, đường đường là thiên kim tiểu thư, giờ lại phải van nài hai tên bẩn thỉu chạm vào mình…cả cuộc đời , chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến thế! ***** 2 giờ sáng. Trương Ngọc Uyển Nhi trằn trọc mãi mà thể ngủ. Ngày mai, làm dâu. Ngày mai, được gả cho người đàn ông tốt, có hai đứa trẻ xinh đẹp nhận mình là mẹ. Ngày mai, ngày mai hạnh phúc là thế…sao vẫn thấy trái tim mình nhức nhối? Sao vẫn thấy trống trải đau đớn? Kitssss. Tiếng xe rú vang trời, lại có tiếng đồ vật loảng xoảng. Có chuyện gì vậy? vội vàng trở mình, cả nhà hôm nay chuẩn bị nhiều thứ, mọi người mệt ngủ li bì từ tối, muốn đánh thức ai cả, vội vàng khoác chiếc áo mỏng, về phía có tiếng động. Cửa cổng vững chắc là thế mà đổ tan tành, chiếc xe thể thao hiên ngang méo mó, Uyển Nhi kinh hoàng nhìn thảm cảnh trước mặt. Phải mấy giây sau, khi người trong xe bước ra, mới bừng tỉnh, mắt đỏ hoe lao tới. -“Cậu…cậu có sao ? Có bị thương ở đâu ?” Ánh đèn điện mờ mờ, cậu đứng đó, yên lặng. hoảng sợ sờ tiến lại gần hơn, sờ chân tay, mặt mũi, bả vai, lạy chúa, chỉ muốn biết cậu an toàn mà thôi! -“Cậu, cậu đau ở đâu à? Sao lại thế? Xe cậu mất phanh à?” Đáp lại là tĩnh mịch của màn đêm. -“Vào nhà em xem nào!” Bất giác, cánh tay mạnh mẽ vươn ra, ôm trọn vào trong ngực, chặt! Uyển Nhi nhất thời hiểu, cố đẩy cậu ra, mà càng đẩy cậu càng siết chặt hơn, hai người cứ như vậy, lúc lâu… lâu… -“Cậu…cậu làm sao thế?” -“Đồ ngốc!” -“Dạ?” -“Tao mày quá ngốc!” -“Vâng, em biết em ngốc rồi mà!” -“Tao xin lỗi, là do tao mang rắn về nhà!” -“Hả? Cậu mang rắn về nhà á? Sao tự dưng lại mang về làm gì? Cậu biết cả mẹ và em đều sợ rắn mà!” Hoàng Thế Hiển khẽ thả lỏng tay, nhìn chằm chằm trước mặt. Ngốc nghếch, ngốc nghếch tới mức khiến người ta muốn tống vào trong túi áo, mang theo bảo vệ nâng niu. -“Mới mang mấy con về, bò ngoe nguẩy dưới chân mày!” Á…Á….aaaaaa…. theo phản xạ mà kiễng chân, cậu bắt đúng nhịp, khiêng về phòng! -“Cậu phải cất mấy con rắn , mai nhà trai tới rồi!” Uyển Nhi dặn dò, khiến ai đó tối sầm mặt mũi, vứt thương tiếc giường. Hôm nay, sao cậu kì vậy cơ chứ? Cứ đứng đó nhìn hoài vậy? Cậu quên mai phải tiếp bao nhiêu khách à? Nhìn nhìn nhìn, bị cậu nhìn tới đỏ hết mặt mày, Nhi khéo. -“Chúc cậu ngủ ngon!” Đoạn, kéo chăn đắp trùm đầu. Mười phút sau khí lặng thinh, chắc cậu về phòng rồi. cũng biết nữa, chẳng biết vì sao mình lại khóc, lại đau lòng? Từ từ kéo chăn ra, thấy ánh mắt ai đó vẫn chưa rời khỏi, bàn tay ai đó dịu dàng lau nước mắt cho mình, tay kia lại luồn vào mái tóc, nhàng ma sát. Người ấy cứ gần chút , chút , cho tới khi trán cậu chạm trán … Hơi thở của họ hòa quyện, môi cậu khẽ ngậm môi , chiếc lưỡi gian xảo cạy mở hàm răng , nhiệt tình thưởng thức ngọt ngào, điên cuồng cướp đoạt từng khoảng . biết chuyện này là sai trái, phải dừng lại. Nhưng sao mỗi lần đối diện với cậu, trái tim lại tan chảy, lí trí của , hèn nhát tới nhường nào. Chân tay giãy giụa bị sức nặng cơ thể cậu đè bẹp, chỉ còn cách van nài khẩn thiết. -“Cậu…em…xin…đừng…” Tiếng khóc rấm rứt của khiến ai đó bừng tỉnh, khó khăn lắm cậu mới rời được đôi môi mê người đó…lấy tay áp lên trái tim mình, ánh mắt đầy u buồn. -“Tao cũng xin mày…nó…rất đau!” -“Cậu, chúng ta ràng rồi mà…” -“Mày là người hầu của tao, mày hứa bên tao suốt đời, mai mày theo , thế còn tao? Mày tính làm sao?” đau lòng rút tay trở lại, lấp liếm. -“Em…em…chẳng phải có nhiều người giúp việc mà…” -“Mày từng tao chưa?” Cậu hỏi, câu hỏi mà sao trả lời nổi. Cậu cũng chẳng đợi câu trả lời, chỉ là, khẽ nằm xuống, đặt lên cánh tay mình vỗ về. -“Ngủ !” -“Cậu…” Thế này là sao? Có ai cho cậu muốn gì? -“Cậu…về phòng…” -“Ngủ …” -“Dạ? Nhưng mà cậu?” -“Muốn mai lấy chồng ngủ !” -“Dạ…em…cậu…chúng ta…” -“Lát nữa tao về phòng, mày yên tâm!” -“Nhưng…nhưng…em thấy có lỗi với Đông…” -“Chúng ta là gì? Là em cơ mà? Thằng chồng mày tới nỗi lại ghen với trai của vợ chứ? Tình cảm chút trước khi em lấy chồng có gì mà mày phải nghiêm trọng hóa vấn đề?” -“Em…em…” -“ nhiều, đếm từ tới ba nhắm mắt lại ngay……HAI…” Vẫn rất hiệu nghiệm, chưa kịp đếm tới ba, Trương Ngọc Uyển Nhi sợ hãi nhắm mắt. Cả đêm thao thức buồn bã ngủ được, nay có cậu bên cạnh, có người xoa đầu cho trìu mến, có mùi thơm quen thuộc này lại ngủ ngon lành. Ai đó nhìn gương mặt đáng trong lòng, khẽ . -“Xin lỗi!” ***** Giờ tới nhà là 9 giờ, nhưng hôm nay bà Tâm dạy từ 6 giờ để trang điểm. Lâu lắm rồi bà mới vui như này, cuối cùng thằng Út cũng lấy được vợ, bà chỉ sợ nó sống già thế khổ. Bà thợ làm đầu làm cho bà kiểu nào trông trang trọng lịch , nhà người ta là nhà gia thế, mình cũng được kém tắm. Bà còn mừng có tin nhắn báo tới máy, là số của con dâu tương lai đây mà. Bà khấp khởi mở ra đọc, sắc mặt từ hồng hào chuyển thành trắng bệch, vội vã gọi lái xe chở tới nhà họ Hoàng. Cùng lúc đó, bà chủ nhà họ Hoàng cũng điên hết cả người, cái thằng quý tử, phá lúc nào phá, đúng ngày trọng đại của em nó lại phá tan cái cổng thế này? -“Nhanh nhanh cái tay lên, bà thưởng gấp đôi, dọn vào nhanh!” -“Na đâu, Mít đâu, ra cài lại hoa cho bà!” -“Thẳng Ổi ra lái xe cậu vào gara con!” …. -“Ơ, bà thông gia, sao bà sang sớm vậy?” -“Tôi sang để con bà cho thằng con trai tôi mọc sừng hả?” Bà Tâm giận phừng phừng. -“Bà cái gì vậy? Sáng sớm bị mộng du hả?” -“Mộng du cái đầu nhà bà! Có giỏi giờ chúng ta vào phòng con Nhi đối chứng!” Phu nhân CL Group cũng nóng máu, tự dưng dám đổ tiếng oan cho con cưng, được, vào vào. Hai bà già hầm hố tiến thẳng tới căn phòng màu hồng. -“Nhi, mở cửa cho mẹ con!” -“Nhi!” Chưa kịp gọi bà thông gia quý hóa đẩy cửa, thấp thoáng qua chiếc rèm tua rua là hình ảnh người đàn ông lưng trần quay về phía ngoài, tuy chưa xác định là ai nhưng bà muốn bốc hỏa. -“Đấy, bây giờ ba mặt lời nhé, bà nhìn kìa, trước đêm cưới mà nó dẫn trai về phòng, bà nhìn lại , cái nhà bà biết dậy con !” -“Bà, bà cái gì hả?” Phu nhân CL điên theo. -“Tôi con bà là loại lẳng lơ, vứt , nghỉ cưới xin nhé!” -“Câm mồm, ai cho bà con tôi như thế, còn chưa thể ra sao, con tôi là đứa ngoan nhất quả đất này luôn!” -“ tới nước này mà bà còn bao biện hả? Con bà, xứng làm dâu nhà tôi!” -“A ha, như con trai bà cao lắm, cũng đời vợ rồi còn tinh tướng…” -“Bà…bà…” Tiếng ồn ào ngoài cửa làm Uyển Nhi tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, dụi mắt ngơ ngác nhìn, nhìn tới nhìn lui, thấy có người nhìn mình, khóe môi khẽ cười. Là cậu…nằm giường …ôm …bịt miệng …còn… Mặt đỏ như cà chua cuối vụ. Nghe hai người ngoài kia cãi nhau, dần dần mới hiểu ra chuyện. Thôi xong, việc này lớn quá rồi, đợt này, chết chắc. Tiếng chửi nhau xa dần, cậu mới bỏ tay, Nhi hốt hoảng . -“Trời ơi hiểu nhầm to rồi, em phải ra giải thích!” -“Được, tùy mày giải thích!” Cậu cười rất tươi, đường hoàng mặc áo. Cơ thể săn chắc của cậu, làm ngất ngây đờ đẫn, cậu được lúc rồi, mới nhớ ra mình cần phải làm gì. ….. Chuyện lớn, họp gia đình. Mẹ phẫn nộ cực độ. -“Nhi, thằng đó là ai? Con sao có thể mất nết như vậy?” -“Con…con…” Liếc nhìn cậu, tự dưng lòng thấy xót, chỉ sợ khai ra cậu, mẹ lại mắng cậu. Suy cho cùng, cái gì Trương Ngọc Uyển Nhi cũng nghĩ cho Hoàng Thế Hiển đầu tiên. -“Khai mau, đừng để mẹ dùng biện pháp mạnh…” -“Con xin lỗi mẹ…con sai rồi…con ra gì…” -“Là cháu, đêm qua cháu ngủ phòng em Nhi, cháu xin lỗi! cứ giao em cho cháu, ngày mai cháu lập tức về bảo bố mẹ chuẩn bị ăn hỏi.” Tuấn lên tiếng. Có hai người trong phòng, méo mặt!
Chương 41: Đại thiếu gia quét sân -“Hoàng Thế Hiển, theo ta vào phòng!” -“…” -“Nhanh!” Bà chủ ra lệnh, dưới con mắt ngạc nhiên của gia đình. Nhưng biết làm sao, trong cái nhà này, bà là to nhất mà!!! … -“Mẹ, có gì ạ?” -“Mẹ tính gả em Nhi cho Tuấn của con, con tính sao?” -“Vâng, tùy mẹ!” -“Mẹ tính cần ăn hỏi, cưới xin gì cả, ngay bây giờ cho nó theo thằng Tuấn về nhà bên ấy luôn!” Hoàng Thế Hiển sốc, vội vàng ngăn cản. -“Thế sao được mẹ? Thế còn gì là thể diện nhà họ Hoàng nữa, ít ra phải thách cưới, chuẩn bị ăn hỏi, rồi tiệc tùng hoành tráng chứ…Mẹ làm thế người ta cười vào mặt chúng ta…” -“Thôi còn mặt mũi đâu để người ta cười hả con? Con thấy đấy, bung bét hết cả.” -“Nhưng cứ từ từ mẹ!” -“ được, quyết thế ! Đằng nào tối qua chúng nó là của nhau rồi…mẹ ra thông báo họ hàng, đổi chú rể từ thằng Đông sang thằng Tuấn…” -“Đâu, mẹ nghe ai vậy, chắc gì là của nhau, có thể họ chỉ nằm với nhau, đơn giản là thế thôi sao?” -“Thôi, giờ em con bị tiếng xấu, có người rước là tốt rồi, bàn nhiều! Thế con trai nhé!” -“Mẹ…từ từ…” Khóe môi hơi cười, nhưng bà cố nén. -“Sao thế con trai ?” -“Đừng…con…con…đừng để nó lấy ai, con lòng…” -“****************************** đẻ ra mày, sáng nay mẹ còn nhận ra mày? ra giờ tôi mới biết, tôi nhọc công tìm đối tượng xem mắt cho con cưng của tôi, thằng quý tử lại thầm phá hoại, thảo nào em nó mãi lấy được chồng, gần lấy được nhưng thằng trai vẫn tha…” Lại bị mẹ đưa vào bẫy rồi, đại thiếu gia đành phải khai . -“Đúng vậy, con can tâm, nhưng Nhi…nó…nó… thích con…” -“Con phản bội nó ai mà thích được?” Được phản bội nó phúc, cậu thở dài. Mẹ cậu lại ngờ con trai mình vẫn nặng tình tới thế. -“Thế còn Ngọc Nhi? Vừa có tin sáng nay nó bị đồn công an triệu tập, là sao, con làm à? Sao lại vu oan giáo họa cho người ta thế?” -“Chuyện này là con, nhưng là ta tự làm tự chịu, có gì chiều nay quản gia khắc với mẹ!” Lúc nãy nạt Uyển Nhi to tiếng là vậy mà con trai vẫn lặng yên, xem ra bà phải dạy dỗ rồi. -“Bỏ qua , nghe mẹ này, là đàn ông, được đứng đằng sau đục khoét như thế, muốn có được người phụ nữ mình , phải giành giật…” -“…” -“Có bao nhiêu cổ phần trong tay?” -“Cổ phần?” Cậu chủ khỏi ngạc nhiên, cổ phần, Trương Ngọc Uyển Nhi, liên quan gì? -“26% mẹ ạ.” -“Tháng sau ông Cám Lợn về hưu, con có chắc chắn ghế Tổng Giám Đốc ?” -“Việc đó là hiển nhiên!” -“Nhưng con có thể là vẫn chưa đủ…” -“Sao ạ?” -“Nhi có 7% mẹ cho, và mẹ viết thêm điều kiện, rằng nó chỉ được phép chuyển cho chồng của nó!” ra là vậy, mẹ cậu, cũng cao siêu. Việc này phải cậu chưa từng nghĩ tới, Nhi quá ngốc, gạt là chuyện dễ ợt, tuy nhiên cái quan trọng, là tình cảm của hề dành cho cậu. Cậu có thể bất lực đứng ngoài trái tim , phá hoại các mối lương duyên của , chỉ hi vọng giữ bên mình càng lâu càng tốt. -“Nếu nó đồng ý chuyển chắc chắn cũng có chút cảm tình với con…bằng chút cảm tình đó, trong mấy tháng, nếu giành được trái tim nó xứng đáng là con trai Hoàng Thế Lân, vậy nhé, tùy con quyết định!” Bà chủ ra ngoài, lời từ chối với cậu cháu họ và sai người làm gỡ bỏ đồ trang trí. Tuấn vốn đào hoa, thích rất nhiều em, tất nhiên thích em Nhi nhất, muốn nhân cơ hội cướp em về, nhưng và em đồng ý cũng muốn gây khó dễ. Lại về chuyện của Đông, mẹ cương quyết dọa sống chết, nên bất lực. Nhi buồn chút chút thôi, tuy nhiên hiểu sao sau đó lại thấy rất thoải mái, lòng. Sáng hôm sau, trời vẫn trong xanh, mây trắng bồng bềnh, thể bình thường tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra. Có dâu hụt xin nghỉ làm trăng mật thẩn thơ ở nhà, rỗi rãi đành lấy chổi quét sân. -“Hey!” Cậu chủ mặc quần âu, áo sơ mi và thắt cà vạt lịch lãm. Thường ngày làm cậu vẫn mặc thế mà, vậy hôm nay khác ở đâu? À, là cậu cười, nụ cười rạng rỡ che khuất cả ánh nắng ban mai, nụ cười khiến ai đó đơ cả người. -“Em chào cậu!” -“Ừ, cậu chào em!” Hả? Cậu, bị sốt chăng? -“Cậu ăn sáng chưa? Để em chuẩn bị…” -“Vậy cũng được.” -“Vâng!” tạm vào bếp nấu đồ, cậu cầm chổi tay , tiếp tục quét sân, miệng còn huýt sáo, hại già trẻ trai nhà họ Hoàng mặc hốc mày hác, là mơ hay , mới sáng sớm mà? Tin lành đồn xa, toàn bộ người làm bỏ việc tới chiêm ngưỡng cảnh lạ. Ai nấy thà thụt, bà chủ tới vỗ vai động viên. -“Uầy, con trai mẹ quét sân cơ à! Good job!” -“Quét cho sạch sạch vào, còn vài hạt bụt đằng sau kìa…” Ba cậu đểu giả thêm nếm. -“Ông cứ ném đá hội nghị vậy?” -“Ơ bà này, bẩn tôi bảo bẩn chứ sao?” -“Bẩn bẩn cái gì, sạch thế còn gì, ông già rồi bị lão rồi….” Bà bênh quý tử, đoạn hùng hổ chỉ vào đám người làm. -“Đây nhá, Ổi nhá, Na nhá, Mít nhá, Mận nhá…nhìn cậu quét mà học tập…từ sau phải quét giống cậu, múa chổi thành hình tròn, bụi bay mù mịt như kiểu vận nội công ý!” Cả nhà cố nén cười, dạ dạ vâng vâng. Hoàng Thế Hiển mặt đen kịt, ném chổi bỏ vào bếp. -“Ơ, cậu, em định đem lên!” -“Ăn ở đây …” Cậu bình tĩnh thưởng thức bữa sáng, cố bình tĩnh nhất có thể. Vậy mà con Sen, đến cả nó cũng tha. -“Cậu, em hỏi câu được ?” Đại thiếu gia nhìn , rất trìu mến, rồi cậu gật đầu. -“Cậu, cậu trúng số hả?” -“…” -“Thấy hôm nay cậu vui quá chừng luôn!” -“ thế hả?” -“Dạ?” -“Tao vui ấy, biểu thế cơ à?” -“Dạ…cũng…hơi…ạ…” Mặt cậu đỏ bừng, cậu cậu ghét cái nhà này, đoạn, bỏ làm. Bác Lựu quản gia nhân lúc ai đó còn ngây ngô mới cầm lọ thuốc mắt, ra sức . Tới lúc con bé quay ra, nước mắt nước mũi bác đầm đìa. -“Bác, bác sao vậy?” Bác đập tay vào ngực, ra vẻ rất khổ sở, Uyển Nhi càng sốt ruột, lấy bác cốc nước. -“Cậu chủ, cậu chủ …” -“Cậu ấy làm sao ạ?” -“ xong rồi… xong rồi…” Nhi bị dọa sợ tái mặt mày, cầu xin mãi, năn nỉ ỉ ôi cả buổi sáng bác mới cho lý do. -“Bác thương cậu quá Nhi ạ, tháng sau công ty bổ nhiệm, mà cậu lại thể ngồi vào vị trí Tổng Giám Đốc vì thiếu cổ phần, thiếu 5% phải…mà có khi cậu còn bị mất chức Phó Tổng cũng nên…” bé ngốc nghếch bị lừa thương tiếc, chẳng mảy may nghi ngờ lời bác, lại còn lo lắng lên hỏi mẹ, có thể chuyển cổ phần của mình cho cậu . tiếc là mẹ đồng ý, mẹ Nhi chỉ có thể chuyển cho chồng hợp pháp của . Nhi buồn lắm, chẳng hiểu sao lại lo lắng cho cậu tới thế. may, bác Lựu cực kì thông minh, bác đề xuất và cậu kết hôn giả, làm giấy kết hôn trong mấy tháng, nhân cơ hội chuyển cổ phần cho cậu, rồi có thể ly hôn. Có thể ? Để giúp cậu, việc gì cũng có thể mà. Chỉ là, hơi băn khoăn vài vấn đề, chiều hôm đó chuyện với mẹ, tất nhiên chỉ là chuyện của bạn mình thôi, mẹ chẳng phát ra gì cả, còn khuyên nhủ. -“Chắc người đó phản bội bạn con nên bạn con lo ngại à? Dù sao nếu bạn con người đó hãy tha thứ cho người đó, cứ sống hạnh phúc, sống hết mình cho cả hai người, rồi nếu hợp mấy tháng sau chia tay cũng chẳng sao, con người là sống cho tại con ạ.” Thực ra cái lo lắng, đâu phải do phản bội gì đâu, cậu chưa từng làm điều gì có lỗi cả, vấn đề là thể có con. Nhưng mẹ cũng có lý, với cậu, chỉ là vài tháng thôi, sau đó chia tay, cậu cưới người khác, ấy sinh con nối dõi cho mẹ, chẳng ảnh hưởng gì cả. Nghĩ ngợi, nghĩ ngợi, Trương Ngọc Uyển Nhi cuối cùng hạ quyết tâm. ….. ….. Chiếc đèn trùm rực rỡ tô điểm căn phòng xa hoa xanh nhạt, ai đó vừa thưởng thức cà phê, vừa thoải mái đọc sách, ai đó đứng bên cạnh, toát mồ hôi vì căng thẳng. -“Cậu ơi!” -“Sao?” -“Em…em…cậu…” -“Có chuyện gì?” -“Cậu…lấy em !” Xem ra quản gia và mẹ hợp tác rất tốt! Hoàng Thế Hiển khẽ cười, nhưng ngay lập tức lấy lại được “phong độ”, cậu lạnh lùng. -“Lấy gì?” -“Lấy…lấy em ý…” Nhi ấp úng. -“Lấy cho mày cái gì cơ?” -“…là lấy nhau đó, chúng ta lấy nhau !” đến đây, má hồng đậm, cậu bỏ sách xuống từ lúc nào, khẽ nâng cằm , cậu hỏi. -“Tao dễ tính thế hả? Tình cảm của tao chỉ là trò đùa thôi phải ? Mày thích trêu chọc lúc nào cũng được?” -“Dạ… phải, phải…em nghe bác Lựu chuyện, em biết cậu gặp khó khăn, em…em có cổ phần mẹ cho mà…” -“Ý mày là tao giờ thất thế, phải dựa vào đàn bà?” Trời ơi, cậu làm run quá à. -“Nhưng mà, cậu xuất sắc như thế, làm nhân viên bình thường uổng, huống hồ, việc này vẫn có thể giải quyết mà…hơn nữa, chúng ta chỉ trả vờ kết hôn mấy tháng thôi…” Cánh tay cậu mạnh mẽ vươn ra, bất thình lình kéo Nhi, để ngồi trong lòng mình, cằm cựa cựa vào vai , thầm. -“Nhân viên bình thường sao…tao còn lo, mày lo cái gì?” -“Em…em…em là lo cho công ty nha, công ty cần người tài như cậu…” -“Mày cao cả quá ha!” -“Dạ…” -“Ngồi yên chút, để tao suy nghĩ!” -“Vâng!” -“Vấn đề này phức tạp ghê đấy, hạnh phúc của cả đời tao mà!” -“…” -“Thế nên tao cần nhiều thời gian chút…” Ai đó ngoan ngoãn ngồi yên, để người kia có chút thời gian suy tính. Có ai tính toán mà như cậu …tới tư thế cũng phải đổi. Giờ là Nhi ngồi, còn cậu cả người nằm dài sôpha, đầu rúc lòng , thỉnh thoảng còn xoa bụng trêu trêu. -“Gầy quá, chẳng có tý mỡ nào…” -“Cậu nghĩ ra chưa?” -“Mày sốt ruột thế à?” -“Vâng!” Đáp rồi mà mắt cậu lim dim, chẳng biết cậu ngủ hay chưa nữa? Công nhận đại thiếu gia nhà , nhìn từ góc độ nào cũng đẹp trai, lông mày này, còn dày hơn của , mũi cao quá à, môi cũng quyến rũ nữa…hại Nhi kìm được mà đưa tay chạm vào, bất chợt bị cậu nắm chặt, còn cắn cắn, ghét ! -“Người ta chưa đồng ý lấy đằng ấy mà, làm gì mà nóng vội thế…” Bị cậu trêu, mặt lại đỏ như cà chua rồi. -“Em đâu có.” -“Có sáu cái hoa tay tất cả, giờ nét hơn…nhưng ngày xưa tay mập hơn, đáng hơn…” Hơi cảm động nha, còn chẳng biết mình có sáu cái hoa tay tất cả! -“Còn đường tình duyên này, lằng nhằng, đào hoa…người xấu như khỉ mà đào hoa gớm…” -“Cậu…cậu quyết chưa?” -“Đợi tý, mày , cả đời con trai nhà người ta, cứ làm như đánh đề bằng…” -“Chỉ mấy tháng thôi mà, cậu lên Tổng Giám Đốc là ly dị thôi!” -“ vẫn phải xem xét…” Ôi ôi ôi…cái câu xem xét của cậu, sao mà nó lâu quá trời quá đất, hại ai đó buồn ngủ rũ cả mắt, sớm hôm sau tỉnh dậy, thấy mình nằm gọn trong vòng tay ấm áp ấy rồi. Làm cách nào mà cả cậu và đều di chuyển ra giường được vậy? Uyển Nhi còn chưa kịp định thần Thế Hiển làm bộ kêu gào. -“Mày…mày…đồ vô sỉ…tao đồng ý đâu mà mày ôm ấp tao như đúng rồi thế? Lại còn nằm giường của tao?” -“Á…cậu ơi em biết mà…em ngủ quên mất…” -“Mày đừng có thấy tao dễ dãi mà quá đáng !” Nhi sợ rối rít cả lên. -“Em xin lỗi, cậu đừng giận…cậu…cậu…suy nghĩ chưa…” Nhìn bộ dạng của , Hoàng Thế Hiển bấm bụng chui vào chăn…cười đểu. Mà chăn rung quá, Nhi lại tưởng cậu đau lòng, cậu khóc, ra sức nịnh nọt. -“Thôi mà…em xin…em sai rồi…” -“Thôi cậu đừng buồn nữa, em thề em chưa làm gì cậu đâu!” -“Em thề mà, cậu kiểm tra biết!” -“Cậu ghét em à?” -“Thế chuyện kia cậu nghĩ chưa, cậu từ chối em à?” …. Còn tiu ngỉu cậu ló mặt ra, cực kì nghiêm túc. -“Tao thấy thiệt thòi!” -“Dạ?” -“Mày xem, tao cầu hôn mày hoành tráng thế, còn mày sao? Tối nay cầu hôn lại, tao nghĩ tiếp, còn nghỉ !” Ặc ặc, cậu đúng là khó quá mà. Cũng tại , cậu làm chi? Lo cho cậu làm gì? Cậu chỉ là lên được Tổng Giám Đốc thồi mà, sao phải băn khoăn thế? Vò đầu bứt tai…cuối cùng vẫn dứt ra được…cuối cùng…vân vê cái nhẫn đeo ở dây chuyền trước ngực, suy tư suy tư… ….. ….. nhớ lại năm đó, cố làm cho giống. Vườn nhà tối nay sặc sỡ sắc hoa và nến. Nhi rủ cậu ra vườn, cậu ngồi xích đu, còn hơi quỳ dưới chân cậu, run rẩy lấy hộp nhẫn chuẩn bị, ngập ngừng . -“Hoàng Thế Hiển, cậu có đồng ý lấy em trong bốn tháng ?” làn gió thổi qua, mắt cậu đỏ, cậu nhanh chóng quay . kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi câu trả lời, chờ đợi cậu quay lại. Lát sau, cuối cùng khoảnh khắc Nhi hồi hộp nhất cũng tới, cậu quay lại, khẽ đẩy nằm xuống bãi cỏ xanh mướt, cả người to lớn áp sát người , bàn tay cậu nhanh nhẹn thả vào tay vật gì đó tròn tròn, môi cậu nhàng lướt qua trán , rồi trượt xuống thầm nơi vành tai xinh. -“Trương Ngọc Uyển Nhi, mày có đồng ý lấy tao cả đời ?”
Chương 42: Vợ chồng Đáng nhẽ phải thấy hạnh phúc, đáng nhẽ phải thấy vui mừng, tiếc, cảm giác trong lòng bây giờ như có làn gió lạnh thổi qua, hàng lông mi dày khẽ chớp, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. -“Em…em…” Người đối diện lòng nặng trĩu, buồn buồn . -“Khó vậy ư?” -“Bốn tháng, bốn tháng thôi được cậu?” -“Mày lòng muốn lấy tao, mà chỉ là lo tao được lên chức thôi sao?” -“Dạ…em…” -“Để tao đoán nhé, mày là con người có tấm lòng bao la, mày lo cho công ty, lo cho ba mẹ, thậm chí sẵn lòng lấy người mình ?” -“Em…em…” -“Mày bố thí cho tao cổ phần, mày nghĩ tao cảm kích mày ư?” -“Em…” -“Mày biết tao mày, mà mày vẫn làm thế à?” -“Em xin lỗi…” -“Muốn giết chết mày luôn, Sen ạ!” -“Em xin mà…em cứ nghĩ đơn giản, là em ngu xuẩn…” Nhi sợ hãi van nài, sai, sai rồi, nghĩ lại tổn thương cậu tới vậy! Là ngu, chẳng làm được tích gì hết. Ánh mắt cậu uất hận nhìn , ánh mắt ấy, đơn, lạnh lẽo. thấy đau, đau lắm…như vạn mũi kim xuyên qua tim gan vậy. -“Cậu đừng buồn nữa, coi như em chưa gì nhé…em cố năn nỉ mẹ lại lần nữa…” Gương mặt Hoàng Thế Hiển biến sắc, cậu cười khẩy, sau đó cúi đầu cắn lấy cánh môi mềm mại như hoa như ngọc cách tàn bạo. Nụ hôn ngông cuồng mang theo trừng phạt đắc ý, hung hăng thăm dò, cướp đoạt từng khoảng trong , dây dưa ngừng. Mùi máu tanh nồng giọt bên khóe môi, có lẽ cậu thực giận rồi. Môi cậu khẽ nhả môi , mãnh liệt trượt theo chiếc cổ trắng như tuyết xuống phía dưới, trêu đùa nơi xương quai xanh, khiến chúng trở nên rực hồng. Sương đêm buông xuống, ẩm ướt, những ngọn cỏ mềm mại là thế, mà sao hôm nay cảm giác lại giống dao cứa, sắc bén, lạnh lẽo…nếu có điều ước, ngay lúc này đây, muốn ước rằng, có thể làm mẹ. Nước mắt tuôn trào như suối, cuồn cuộn rơi xuống, vào mái tóc đen mượt, kêu rối rít, van xin, cũng nhúc nhích. Nhi nằm đó, thẫn thờ, mắt sưng húp, những giọt nước vị mặn chát thấm đẫm hai gò má hồng…hình ảnh của , khiến ai đó nao lòng, rời bỏ khỏi mùi hương ngọt ngào, cậu , rất . -“Mày nghĩ dễ dàng thế sao? Lời đừng mong rút lại!” -“…” -“Mày có nghe thấy gì ?” -“Dạ…em…” -“Đeo nhẫn cho tao!” Lần này cậu quát, hại cuống cuồng trở dậy. Lại phát mỗi bàn tay của mình chứa cái nhẫn. cái là cầu hôn cậu, cái là cậu vừa thả vào. -“Bốn tháng bốn tháng, là vợ phải nghe lời chồng, hiểu chưa, dù chỉ trong thời gian ngắn…” -“Dạ…em biết…” -“Đeo nhẫn cho tao!” bối rối cầm chiếc nhẫn mình chọn cả buổi, đeo cho cậu. chung là vừa, thực ra hầu hạ cậu bao lâu, tất nhiên biết cỡ tay cậu. Hoàng Thế Hiển ngắm vật thể lạ hồi lâu, sau cùng cũng hài lòng gật đầu. Thôi được, cậu tham nữa, trời chịu đất đất đành chịu trời vậy, muốn vào trái tim con bé ngốc này, chắc phải từ từ. Cậu lại nắm lấy tay , giật lấy chiếc nhẫn còn lại, từ từ trao vào ngón áp út của . Nhi xấu hổ cúi mặt, đẹp, hạt kim cương đó nhưng rất sáng, đeo vào duyên dáng. Nếu có thể đeo cả đời tốt! Cậu nhìn cũng rất chuẩn, nhẫn vừa khít. -“Vẫn còn thiếu!” -“Dạ?” -“Mày có cái dây chuyền và cái nhẫn đeo ở cổ nữa, tao có!” À, là cái ngày xưa cậu cầu hôn Nhi. vờ vứt , sau đó mất cả đêm tìm. Mà lúc nào cũng giấu sâu trong áo, cớ sao cậu biết được? -“Mai mua cho tao, hiểu chưa?” -“Dạ, vâng!” -“Tính làm vợ chồng từ hôm nay luôn .” -“Vâng.” -“Theo tao lên phòng.” -“Làm gì ạ?” -“Kí hiệp ước vợ chồng!” -“Dạ?” -“Dạ dẫm gì…đấm cho vỡ mồm bây giờ…suốt ngày dạ mới dạ, cứ như là mình ngoan lắm bằng…” -“Dạ…à …vâng…” -“!” đoạn, cậu bế phốc dậy. -“Em tự được mà, cho em xuống, các bác nhìn thấy kì lắm…” -“Chân mày ngắn lắm, tự chậm chạp!” -“Em cố chạy theo cậu!” -“Im mồm, tao tống cho cái giẻ lau vào miệng giờ, nhiều, bực mình!” -“….” Có người bùi ngùi câm nín. Hiệp ước vợ chồng lại được thiết lập lần thứ hai. Lần này cũng khác lần trước là mấy, điều kiện của Sen chỉ có duy nhất là sau bốn tháng li dị. Còn điều kiện của cậu ôi trời ơi, mấy trang. Ngoài những điều cơ bản như ngày xưa, cậu bổ sung thêm vài điều khoản mới. “Ngoài ba mẹ, bác Lựu, ai được biết về cuộc hôn nhân này.” Hoàng Thế Hiển đề phòng có người phá ngang trước khi cậu chiếm được tình cảm của , còn Trương Ngọc Uyển Nhi thấy chỉ kết hôn giả, vả lại nghe cậu việc chuyển cổ phần có mẹ làm chứng là được, đằng nào cũng là người nhà, nên việc hôn nhân này càng ít người biết càng tốt. “Ngoài giờ làm lúc ở nhà, vợ chỉ được ở cách chồng trong bán kính 5 mét.” -“Cậu ơi sao được? Phòng chúng ta cách nhau hơn 10 mét rồi, nếu như vậy ban đêm em ngủ ngoài sân à?” -“Ừ, mang chăn ra sân mà ngủ.” -“Ặc, cậu quá đáng thế!” -“Mày có thể lên phòng tao ngủ, tùy mày chọn…” Cậu thầm, hơi thở thơm mát phả vào má, Nhi đỏ bừng, ngượng ngịu thế nào quên khuấy chuyện cần tính, bỏ tới điều khoản tiếp theo. “Khi ăn với gia đình hoặc ba mẹ, chỉ có hai người thôi ăn cơm chung bát, chung đũa.” -“Nhà mình thiếu gì bát mà phải làm thế hả cậu?” -“Toàn bát ngọc quý hiếm, tao sợ mày làm vỡ nên tao cầm cho mày!” -“Ơ, nhưng trước giờ em đâu có làm vỡ bát đâu? Mà ăn cùng ba mẹ vẫn ổn mà ăn riêng em và cậu lại phải thế?” -“Ngu ạ, ăn chung có nhiều người, phân tán tư tưởng nhiều nơi, ăn riêng với tao tao đẹp trai như thế này, mày mải ngắm nhỡ đánh rơi bát sao?” Cậu cũng có lý nha. Thỉnh thoảng Nhi nhìn cậu cũng ngây người mà. Tự dưng lại muốn ngước mắt lên ngắm cậu, thích, đẹp quá, ở cự li gần, người cậu thơm chết mất. Mai sau ai làm vợ thực của cậu chắc sướng lắm! “Việc gội đầu tắm rửa của chồng giao cho vợ!” -“Á, cậu ơi cái này được!” -“Sao được?” -“Ngại lắm…” Cậu cười đểu, béo má rồi bảo. -“Da mặt mày dày mấy tầng mỡ thế này mà còn kêu ngại hả?” -“ thích đâu…điều này được…” -“Mày làm màu vừa thôi, ngày xưa mày gội đầu cho thằng Sên còn gì?” -“Đó là gội đầu mà, còn…tắm…” Có người phụng phịu, làm người kia phải bất đắc dĩ gạch hai chữ , khó chịu tuyên bố. -“Thôi được rồi, tha cho mày, vậy sửa thành “Việc gội đầu của chồng giao cho vợ”…” -“Vâng, được.” -“Thôi tao mệt rồi, kí nhanh lên còn ngủ…” -“Chưa xem hết mà cậu?” -“Xem xét gì, nhanh lên, trang sau toàn điều vớ vẩn thôi, có gì quan trọng đâu, kí …” -“Nhưng mà…” -“Hay là mày lấy cớ để được ở cạnh tao lâu lâu hả?” -“Đâu có… phải đâu…” Dưới ánh mắt nghi hoặc của cậu, Uyển Nhi đành phải kí xoẹt phát để tỏ ra là mình “ hám trai”. Thế là từ giờ trở thành vợ của cậu rồi, tự dưng trong lòng có cảm giác là lạ, người cứ nóng hầm hập, cậu ngồi đó mà còn dám nhìn. Trời ơi sao mà ngượng ngùng thế này cơ chứ! Cậu cầm tay , cứ cầm như vậy thôi, trầm ngâm, ấm áp. Hai người bên nhau, chẳng lời nào mà sao cứ bủn rủn, tim đập loạn xạ hết cả. Mãi tới lúc cậu vào nhà vệ sinh, mới nhân cơ hội chuồn về phòng. Bật điều hòa cho mát, xong lại thấy lạnh hết cả người. Mặt cứ đỏ hoài, phải đắp hết chăn lên người mới thấy dễ chịu tý. -“Con nghiệt kia chui ra!” -“…” -“Tao mày đấy!” -“Còn việc gì nữa hả cậu?” Ai đó lí nhí trong chăn. -“Mày quên trong hiệp ước mày kí chúng ta ở cách nhau quá 5 mét à?” Thôi chết, lúc nãy định thương thảo mà quên béng mất. Toi rồi, toi rồi. -“Hay từ mai thực cậu nhé, mai em bảo mẹ sửa cho em cái phòng cạnh phòng cậu rồi em chuyển lên…” -“ được, giấy trắng mực đen ràng rồi! Làm người phải quân tử!” -“Dạ…nhưng mà…” -“Thôi được, mày về giường rồi thôi vậy, mày là vợ mà chấp hành tao đành phải làm gương vậy. Tao ngủ ở ngoài sân, ngay ngoài phòng mày.” -“ được, ngoài đó lạnh lắm…hay cậu ngủ giường em, em ngủ sô pha nhé…” -“, mày nằm im đấy, cấm di chuyển, tao là chồng mà để vợ khổ còn ra thể thống gì nữa. Mày nằm đấy, tao ra ngoài. Chúc vợ ngủ ngon!” Trời ơi, đêm nhiều sương như thế, ngủ bên ngoài có mà ốm à? Cố nghĩ, mà lòng vẫn cứ vương vấn. Xoay bên này, xoay bên kia, đắp chăn, bỏ chăn, trằn trọc , trằn trọc…cuối cùng, ai đó đành dậy ra ngoài mở cửa. -“Cậu ơi…” -“…” -“Cậu ơi!” khẽ lay, cậu mở mắt, nhìn ngạc nhiên. -“Sao?” -“Vào nhà ngủ !” -“Thôi, làm chồng ai lại để vợ khổ.” -“ vào sô pha ngủ…” -“Tao thích nằm sô pha, đau lưng lắm…” Rốt cuộc là cậu muốn sao? Chả nhẽ cứ nằm ngoài này à, muỗi nó cắn cậu sao? Lòng cũng yên tâm nha. Thôi thua, thua cậu luôn. -“Cậu vào giường nằm…” -“Mày sao?” -“Em cũng ngủ ở giường!” Hoàng Thế Hiển cười như cười, lạnh lùng . -“Tao nể mày lắm đấy!” -“Vâng.” Cậu Sen, cũng chẳng hiểu vì sao mà lại tới thế. vì ngốc, vì hay được trêu , vì rất dễ bị lừa, vì ngoài việc thích cậu rất biết vâng lời…còn mùi hoa quả người Sen nữa. từ bé thích ăn hoa quả, ăn suốt ngày, dần dần người lúc nào cũng có mùi ngọt ngào này, làm người ta chỉ muốn ôm mãi. -“Vợ mất ngủ hả?” -“ , em chỉ…em chẳng biết nữa…” -“Chồng mất ngủ quá vợ ạ, hay vợ hát ru …” -“Dạ…nhưng hay cậu đừng chê nhé!” -“Ừ!” Twinkle, twinkle, little star, How I wonder what you are. Up above the world so high, Like a diamond in the sky… Bé ngốc của cậu, hát gọi là quá hay, nhưng giọng rất ngọt, bài này ngày xưa cậu dạy nó đây mà, phải mất bao nhiêu tháng ngày nó mới phát chuẩn hết được. Dù sao cũng rất đáng! -“Sen hâm…” Hiển vừa nghịch tóc Nhi, vừa mắng . Nhi khẽ phản đối. -“Em cũng đâu có hâm lắm đâu!” -“Tao bảo hâm là hâm…” -“Vâng!” -“Sen hâm, Sen ngốc, Sen thối, Sen điên, Sen rồ…” Phụng phịu bĩu môi, tỏ vẻ tán thành. -“Ấm ức hả?” -“…em chỉ thấy hơi vô lí thôi…em thối thế sao cậu còn ôm em…” -“Ôm cho người mày lây hương tao, thơm thêm chút! Cho người ta đỡ ghét mày.” -“Có ai ghét em đâu mà!” -“Người ta thôi…vì mày ngu quá mà…” -“Vâng, cảm ơn cậu!” Người cậu mỗi lúc sát hơn, lại còn cù cù trêu nữa, cậu là…rất đáng ghét! -“Đừng mà…haha…em buồn cười lắm…em xin đấy…” Xin mãi, cậu cù nữa, nhưng xong cậu lại cấu, véo. Trời, biến thành cục đất nặn của cậu bằng. lúc, Hiển gọi Nhi rất . -“Vợ, vợ, chồng bảo này…” -“Sao cơ cậu?” -“Vợ…vợ có…hạnh phúc ?” -“Em…em…” -“Vợ phải nghĩ, vợ chỉ cần hỏi trái tim mình xem…” Tay cậu to lớn đặt chỗ trái tim , khiến nó nhảy lung tung, mặt nóng ran lên rồi. Giờ phút này, nằm sát với cậu, nghe cậu , được cậu ôm, hạnh phúc ư? Ôi, tưởng mình mơ chứ! -“Em…em…có…” Ngại ngùng thừa nhận, xong thấy cậu cười tươi, thơm lên trán , rồi siết chặt trong lòng, hai người họ, có giấc ngủ ngon. …. Sáng hôm sau, bác Súng muốn rủ Nhi chợ sớm mua đồ. Nhi làm rồi, cũng có kha khá tiền, mà đồ dùng toàn mẹ mua cho, cũng sắm gì nhiều cả. Thế cho nên chợ với Nhi toàn trả và mua cho bác, bác rất là thích. Cửa phòng khóa, nên như thường lệ bác cứ thế đẩy vào. Trước mặt, cảnh tượng đến rùng mình. Con bé trông ngốc ngốc giả nai mà lẳng lơ gớm. Vừa mới hôm trước lên giường với thằng Tuấn, hôm nay lại ăn nằm với cậu chủ, bị người ta từ hôn là đúng. Phải, nó biết nó đẻ được nên nó lang chạ thế nào chả xong. Bác nghĩ, thiệt thòi cho con trai mình, nhưng bác vẫn cố nhịn. Ánh nắng chói vào làm Uyển Nhi thức giấc, thấy bóng người đứng sững sờ trước cửa giật mình. -“Bác…bác Súng…” Cậu thấy động cũng tỉnh, tay vẫn ôm cho dậy, chỉ bỏ ra ngoài câu. -“Người làm tự tiện vào phòng chủ là quy tắc ở đâu thế?” -“Cậu…đừng vậy…” -“Mày nằm yên!” Bác nghe cậu khẩu khí tốt, sợ run người. -“Tôi…tôi xin lỗi…”
Chương 43: Tình cảm nhà người ta Đại thiếu gia, ông chồng khó tính của , cau mày rồi. Có ai cau mày mà vẫn phong độ thế này hả trời, mới sáng ngày ra làm Nhi tim đập chân run, tý nữa quên béng mất việc chính. hơi nhoi người, ra hiệu cho bác Súng mau, còn mình ngọt ngào nịnh nọt. -“Thôi mà, em xin…bác ấy cố ý mà…” -“…” -“Cậu ơi…” -“…” -“Cậu ơi.” -“…” -“Cậu sao đấy? Cười cái em xem nào!” -“Cười miễn phí hả?” Ặc, cười phải có phí à? Nhi ngu ngơ. -“Gọi chồng rồi thực hiệp ước vợ chồng !” -“Dạ, hiệp ước gì cơ ạ?” -“Cái con này, hôm qua mày vừa kí xong cơ mà, định nuốt lời à? Làm người mà như thế hả?” -“Dạ?” Cậu ra điều chán nản, với tập giấy ở bàn trang điểm gần đó, đưa cho con bé ngẩn ngơ trong lòng mình. -“Đây, may mà tao mang theo, tao biết kiểu gì mày cũng quên mà…” Uyển Nhi trố mắt tiếp lấy hiệp ước, giở giở tìm tìm…uầy uầy…đây rồi…đây rồi… Hiệp ước sáng ngủ dậy. ‘Vợ chồng phải chủ động thơm lên mặt nhau năm phát, ở năm vị trí khác nhau!’ Trời ạ, cái này là tối qua cậu lừa kí đây mà? Có cái dại nào như cái dại này chứ? -“Mau lên…” -“Vâng, đây, đây, đợi em tý…” -“Tý tách cái gì, tao đếm tới ba……HAI…” Vẫn như thường lệ, chưa kịp đếm tới số ba người kia vội vã làm theo lệnh. Cậu , thơm là thơm thôi, lại còn năm vị trí khác nhau. Nhi chu môi, đặt cái lên trán cậu, cái lên má cậu, cái lên mũi cậu, cái lên môi cậu. -“Chỉ được có bốn cái thôi cậu ạ, hay sửa thành bốn nhé!” -“Mày ngu như con lợn ấy…” Hoàng Thế Hiển khẽ nhắm mắt, chỉ bảo Trương Ngọc Uyển Nhi. Rồi, hiểu, thơm chụt phát lên mi mắt cậu. -“Gọi chồng !” Sững lúc, ngại lúc, mới dám cất tiếng bẽn lẽn. -“Cậu…chồng…” -“Ngoan lắm!” Bây giờ mới thấy cậu cười à, cười rạng ngời luôn, cậu như ánh mặt trời rực rỡ chiếu bừng buổi sáng tinh mơ của vậy. Hiển khẽ xoay người, đặt Nhi bên dưới thân mình, nhưng cậu chỉ thơm năm phát như trong hiệp ước, còn đểu cáng nhâm nhi cánh môi đỏ mọng, hình như cậu chẳng bao giờ chán phải? Cậu từng chút từng chút xâm chiếm, cảm giác như ăn món gì đó mỹ vị, phải nhấm nháp cẩn thận, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc đen dài, nhàng ma sát khiến tâm trí mơ màng, đầu óc mông lung hết cả. Mãi lúc sau cậu mới thủ thỉ. -“Chúc vợ ngày mới tốt lành!” Tốt lành, chẳng biết có tốt lành được , tự dưng thấy quấn hơi cậu quá à, tự dưng lại chẳng muốn dậy gì cả! -“Chồng muốn làm, muốn bên vợ mãi thôi!” -“Em cũng thế!” Nhỡ mồm thốt ra, bị cậu nhìn chằm chằm ngại hết cả người, vội vã chui vào chăn cho bớt xấu hổ. -“Sáng nay có buổi họp quan trọng, chồng tý rồi về thôi, đưa vợ đăng kí kết hôn…” -“Dạ, xong em đưa tờ giấy đó cho mẹ là mẹ chuyển cổ phần cho cậu phải ạ? Là cậu lên được Tổng Giám Đốc phải ?” Hiển nhìn Nhi, cười thầm trong lòng, đúng là ngô nghê. Cả đời này, nếu ở bên cậu, chắc cậu yên tâm mà chết mất thôi, tại ngốc quá mà, Hiển sợ Nhi bị người ta gạt. -“Ừ, vợ thông minh lắm!” Được cậu khen, trong lòng như có trăm đóa hoa đua nở, gật đầu. -“Thỉnh thoảng em cũng thông minh mà, chẳng qua cậu ít khi khen em thôi!” -“Ừ, chồng rút kinh nghiệm.” -“Ơ, thế còn chuyện bác Súng, bác ấy nhìn thấy rồi, hay mình ạ?” -“Có ai hỏi chỉ cần chúng ta trong giai đoạn đương thôi, cần nhiều!” -“Dạ…” -“Nhưng riêng bà Súng …chắc cho xuống nông trại Bò Sữa làm việc…” -“Sao lại thế hả cậu?” Cậu xoa đầu , động viên. -“Ở đó lương cao hơn, mày yên tâm!” -“Vâng!” ….. ….. Trong gian bếp chật hẹp, có bà mẹ bấm số gọi cho con trai . Bà định với nó những gì bà trông thấy, nhưng bà lại sợ nếu vậy nó chán, định theo đuổi con Nhi nữa, làm sao mà hưởng được cổ phần bà chủ cho nó? Thôi cứ coi như có chuyện gì xảy ra, chỉ là lấy thôi mà, xong xuôi bảo Sên bỏ Nhi, sau đó rước cho bà nàng dâu hiền thảo, đẻ bầy con cháu, thế chẳng phải hoàn mỹ hay sao? Nghĩ vậy, bà chỉ hỏi thăm sức khỏe con trai, động viên con cố gắng, ở nhà mọi thứ vẫn ổn. Kể cả việc chuyển xuống nông trại Bò Sữa bà cũng . Ngày xưa, Sên và bà định mua chuộc mấy người giúp việc khác ở nhà họ Hoàng để phòng trường hợp này đây, nhưng khổ nỗi, toàn bọn ngu, trung thành như chó vậy! Bây giờ mới khổ, bà rồi, ai là người thông báo tình hình? Thôi, mặc kệ vậy, đợi thằng Sên về, lên chức, lắm tiền, lúc đó con Nhi còn chạy theo kịp ấy chứ! Nghĩ bụng, bà yên tâm đóng gói hành lý. Từ tác giả: Mọi người vào wattpad để được cập nhập chap mới nhanh nhất, mình chỉ đăng truyện đó thôi. ….. ….. Trương Ngọc Uyển Nhi tranh thủ buổi sáng mua cho cậu dây chuyền và nhẫn theo cầu hôm qua. Thực cũng nhanh thôi, cậu họp xong liền đợi ở dưới trung tâm thương mại. Ai đó vội vàng chạy xuống, mãi mà chẳng tìm thấy người kia đâu, lơ ngơ lúc, mới nhận ra đại thiếu gia nhà mình, ngồi uy nghiêm…trong chiếc xe hơi…màu hồng…Ặc! Trông cậu dễ thương quá à, mà sở thích của cậu thay đổi nhanh đấy! Nhi vừa vào vừa hỏi. -“ Ổi đâu rồi cậu?” -“Về nhà trước rồi…” Hoàng Thế Hiển cao hứng . -“Sao lại về ạ?” Cậu quay sang thơm trán . -“Vợ là…để thế giới chỉ có hai ta chứ sao!” Ngọt ngào quá, ngờ cậu lạnh lùng là vậy, tới đâu sát khí tới đấy mà có thể thốt ra câu này, phúc phận tu mấy đời mấy kiếp đây! Nghe cậu mà mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng. -“Cậu này…quà…em mua cho cậu…như hôm qua cậu bảo ý…cậu vừa lòng để em đổi…” -“ sao, mày mua là tao thích rồi, đeo cho tao …” mở dây chuyền, bỏ vào đó chiếc nhẫn , rồi cẩn thận đeo cho cậu. Cự ly gần quá, lại bị cắn phát rồi, nhưng mà cũng có thấy thiệt thòi gì cả, môi cảm giác run run, người lâng lâng, chỉ là hơi xấu hổ tý thôi. Cậu quay ra, thắt dây an toàn cho , ấm áp quá mất. -“Tao cũng có quà tặng mày đấy con vợ bé bỏng ạ!” -“Dạ, cái gì vậy cậu?” -“Mày đoán xem…” nhìn xung quanh, chẳng có gì sất. -“Cậu giấu ở đâu kĩ vậy?” -“Có giấu đâu, to lù lù thế mà…” -“Trước mặt em á…sao em thấy…” Nhi lại ngó quanh lần nữa, chắc mẩm bị cậu trêu rồi. Hiển phì cười, véo má phát, chiếc xe hồng thẳng tiến tới địa điểm đăng kí kết hôn. Lần đầu đăng kí nhiều điều mới lạ, trước đây Nhi cứ nghĩ ai lấy nhau dắt nhau đăng kí thôi, ai ngờ cũng có người còn dẫn theo bạn bè cùng cho vui. Lúc đợi còn có người tám chuyện cùng. Biết thế cũng mang các bác theo. -“Mệt để tao vào bảo họ tiếng…” -“Thôi mình cứ đợi như người ta cậu!” -“Ừ!” Là Nhi muốn gây chú ý, muốn khác người. Mà sai lầm, để ánh hào quang như Hoàng Thế Hiển ngồi ở chỗ đông người quả phải cách hay. Mấy trẻ cứ nhìn cậu hoài, lại còn thầm nho , liếc mắt lườm lườm nữa chứ. Hết việc, bọn họ chơi với bạn bọn họ thôi, lân la bắt chuyện. -“Chào , em là Linh…đây là Ngọc , Trang, Dung, bạn em…” -“Chào ạ!” -“Ừ, chào các em!” -“ chúc mừng bạn…hay là…” -“ đăng kí kết hôn các em ạ!” Ai đó thản nhiên, người ngồi cạnh hiểu sao thấy lòng cứ thấy khó chịu, cậu…cậu hot quá à, đâu cũng hot, với cậu chỉ làm nền thôi, tiu nghỉu hẳn. -“ còn trẻ mà, suy nghĩ kĩ chưa ?” -“Đúng vậy ạ, bây giờ tình trạng ly hôn cực nhiều!” -“Hai người nhìn cũng hợp lắm…” -“Hay để bọn em mời hai người uống café nhé!” Dù sao cũng là người lạ, chẳng ảnh hưởng gì, muốn lên tiếng cho họ biết , cậu lại nhanh hơn, kéo vào lòng, xoa xoa cái bụng , giả bộ ngại ngùng . -“ biết, bọn cũng muốn hoãn lắm chứ em, nhưng cháu lớn nhà tới tuổi học, giờ phải đăng kí kết hôn để làm giấy khai sinh, cháu út cũng được ba tháng rồi, các em xem, thôi bậc cha mẹ mình đâu thể vì thú vui của bản thân mà làm lỡ tương lai con cái…” Mấy trẻ nghe thấy sốc. -“… có hai con rồi ạ?” Nhi định xua tay phân trần cậu nắm lấy tay , làm người ta tưởng như họ tình cảm lắm ý. -“Ba cháu tất cả, cháu thứ hai được tuổi rồi, đẻ con ra mới thấy mình già, lạc hậu các em ạ…” Họ nghe cậu chém bắt đầu thấy chán, tản dần ra…còn hết há lại hốc…Cậu…cậu nên làm diễn viên là vừa!!! -“Cậu à!” -“Sao mày?” Hồi hộp, sợ lắm, nhưng hôm nay quyết hỏi bằng được. Quay sang, hít hơi, dõng dạc đòi công bằng. -“Sao cậu xưng hô với mấy người con đó cậu gọi em ngọt xớt, mấy em trong công ty cũng thế, sao cậu lại xưng mày tao khô khan với em?” Hiển hơi ngạc nhiên, khẽ cười, tay nắm tay ai đó đặt lên ngực mình, ánh mắt chân thành thủ thỉ. -“Vì…vì…” -“Vì sao ạ?” -“Vì ở đây…chỉ có mày thôi!!!” Trời ạ, dạo này cậu gì má cũng hồng nhuận rồi bủn rủn hết cả người là sao? Sao con người lại dễ xúc động thế cơ chứ? ….. Lúc chuẩn bị về, ai đó mới phát ra điều vô cùng lớn lao, đó là chữ Trương Ngọc Uyển Nhi, được viết rất mềm mại, uốn lượn mui xe. -“Cậu…cậu em bảo này, xe cậu mua mới hay cũ…” -“Cũ sao mà mới sao?” -“Cũ chắc là người chủ đó có tên giống em, còn mới…em cũng biết nữa…nhưng hay lắm này…tên em xe đó…em nổi tiếng nhỉ?” Hiển méo cả mặt, chỉ gật đầu. -“Ừ, mày nổi tiếng!” cậu công nhận, nhưng thái độ cậu lạ quá, phải vắt óc suy nghĩ xem vì sao, khó quá à…mãi sau, lúc cúi xuống thấy dây bảo hiểm có in chữ Hiển, hình trái tim, rồi tới chữ Sen mới ngớ người reo lên. -“A, em biết rồi, cậu bảo có quà tặng em…là cái xe này à?” -“Vợ thông minh quá!” Người lái xe cố nhịn cười, người ngồi cạnh ngọ nguậy nhìn trước trông sau. -“Uầy, đúng màu hồng luôn nha, em thích cực kì ý!” -“…” -“Ơ ơ, chỗ này cũng ghi thương hiệu HYN này cậu này, cái hãng sản xuất gối nó cũng sản xuất ô tô à cậu?” -“Ừ!” -“Ơ, còn cả thương hiệu NYHTĐ này cậu ơi, à, à, em biết rồi, hai hãng gối cùng hợp tác sản xuất ô tô, chắc giờ sản xuất gối lãi…mà cũng có thể là do họ muốn bán cả ô tô nữa cho giàu cậu nhỉ…” -“Đúng rồi, vợ đích thị là thiên tài!” Em biết mà, mọi người cứ chê em ngốc hoài, em cũng có lúc thông minh nhá! Sướng được lúc mặt lại tiu ngỉu. -“Nhưng mà, em biết lái xe cậu ạ!” -“Lên đây chồng dạy!” Hiển tháo dây an toàn giúp Nhi rồi kéo vào lòng mình, cằm tựa vào vai , gần gũi quá, lần nào ngồi quá gần với cậu tim cũng loạn xạ hết cả. -“Sao giống lúc bác Lựu dạy Ổi lái xe ạ?” -“Vợ nghi ngờ khả năng sư phạm của chồng?” Giọng cậu hơi lành lạnh, hại sợ sợ. -“……em đâu dám…” -“Ngồi ngoan nào! Đó, đó, vợ lái được xe đấy còn gì?” Phải ? Mang tiếng là lái, nhưng là tay cậu đặt lên tay ở vô lăng mà, có thấy mình được cái tích gì đâu? -“Đó, vợ rẽ được rồi này, giỏi quá!” Nhưng mà được khen giỏi cũng thích thích! Thôi cứ học theo phương pháp của đại thiếu gia vậy, dù sao cũng thiệt thòi gì mà!!! ….. ….. Ánh nắng vàng rực, bây giờ có cậu, đỡ ngại, có người mới dám mở giấy kết hôn ra đọc, đọc tới mấy lần. Giấy trắng mực đen chứng nhận, từ giờ và ông Hoàng Thế Hiển và bà Trương Ngọc Uyển Nhi chính thức là vợ chồng. Dù là giả, vẫn thấy vui vẻ. Dù là giả, vẫn thấy hạnh phúc. Đời này, sinh được con mà vẫn được làm vợ cậu bốn tháng, chẳng có mong muốn gì hơn. Vội vàng chạy lên phòng mẹ, cầm giấy bảo mẹ chuyển cổ phần cho cậu, bị mẹ hỏi han đủ điều. Mẹ hỏi có cậu lòng , là kết hôn hay giả. Mẹ tinh đấy, phải dối căng thẳng hết cả người. Hôm qua còn định chuyển lên cái phòng cạnh phòng cậu, giờ lên chết chắc, mẹ mà biết toi. Chắc phải dùng chung phòng với cậu rồi. Có bà chủ nhìn con , ngày hôm nay, con trai con kết hôn, bà cũng vui thay. Hi vọng là chúng có tiến triển tốt. Nhi và Hiển tính cách hoàn toàn trái ngược, nếu Hiển là cáo già Nhi chính xác là tiểu bạch ngốc nghếch. Ngốc tới mức bị hết người này tới người kia lừa! Chuyện cổ phần của Hoàng Thế Hiển, có nhiều kẽ hở vậy mà nó cũng nhận ra, đường đường là con trai chủ tịch tập đoàn, ngoài tài sản cụ nội để lại, ba mẹ cho, còn có năng lực hơn người, biết đầu tư từ thời sinh viên ở bên Mỹ, mọi việc, sao có thể làm khó nó? Cũng chẳng thể trách Nhi, bệnh tật ảnh hưởng, cứ nghĩ nhiều là đau đầu, vì vậy bà luôn dạy con bé, đơn giản hóa mọi chuyện. Nó ngốc, nhưng nó là người sống chân thành, tình cảm và đáng nhất! -“Được rồi, mau sinh cháu cho mẹ!” -“Vâng…” -“Mẹ bảo này…hai đứa …ấy…chưa?” -“Dạ, ấy là cái gì ạ?” Mẹ đành ghé tai Nhi, tận tình giải thích, nghe tới đâu, người nóng tới đó. Chuyện này, là…chỉ là kết hôn giả thôi mà, chắc có chuyện đó, nhưng làm sao dám lộ ra với mẹ, là , cậu và bác Lựu lừa mẹ mà, đành phải ngoan ngoãn tiếp thu. -“Có thể nó làm con đau…dặn nó từ từ thôi, phải ngại!” -“Dạ!” -“Mẹ mua quà cho con này!” -“Cái gì vậy mẹ?” -“Bộ quần áo ngủ may mắn con ạ, nhưng con phải hứa với mẹ, con phải mang vào phòng tắm, lúc nào tắm xong mới được mở ra!” -“Vâng ạ!” Đứa con ngây thơ trả lời. ….. Nhi thông báo với các bác các chị là kết hôn, nhưng tin hai người quay lại đương nhau cũng khiến cả nhà mừng rối rít, ai cũng bu vào hỏi thăm, chị Na còn phán như thánh. -“Biết ngay mà, chị xem bói bảo cậu sống hạnh phúc tới già!” Tới già…tự dưng thấy lòng mình nhói. -“A, sáng nay thấy cậu ra từ phòng Nhi mà…” -“Ơ bác dặn này con này, nhanh nhanh mà sinh thằng con, trói cậu lại là cậu nhà mình đào hoa lắm…” -“Đúng đấy em ạ, phải sinh ba bốn đứa vào…” -“Ơ, sao tự dưng lại khóc hả em?” -“Em…em…vui quá thôi…em về phòng đây…” …… ‘Chồng kí hợp đồng, cố gắng về sớm, nhưng vợ cứ ngủ trước phải đợi đâu!’ Cậu nhắn tin, có vài chữ thôi mà cũng lôi ra lôi vào, đọc tới mấy trăm lần. Thà cậu dặn còn hơn, dặn dò làm cứ thấy lòng mình lâng lâng. Loanh quanh chẳng có việc gì làm, đành vào tắm rửa. Ai đó hí hửng mang chiếc hộp màu hồng theo. Nhi là rất nghe lời mẹ nha! Nhưng đây là lần đầu tiên thấy hối hận…giá kể…giá kể…Biết làm sao giờ? Quần áo cũ dính nước ướt hết cả. Bộ đồ ngủ trong cái hộp ôi thôi…có chắc đây là đồ để mặc? Hay mẹ mua nhầm rồi? Là đồ ren, có ba bông hoa hồng che ba điểm cần thiết, còn lại, mặc cũng như mặc. Mẹ ơi là mẹ! Mẹ hại con rồi, con biết làm sao? Khổ sở trong nhà tắm lúc, cuối cùng ai đó cũng lấy hết can đảm bước ra, tự nhủ chẳng có người đâu, các bác ngủ, cậu về muộn, chỉ cần chạy nhanh ra lấy quần áo trong tủ rồi lại bay vào thay, chắc chưa mất tới hai phút đâu. Thế rồi, liều lĩnh. Thế rồi, số nhọ. Trong gian phòng hồng, có hai người sững sờ, mặt cũng hồng theo. Nhi tạm thời biết làm gì, hai chân bối rối đan vào nhau, tay che che dưới, thấy chỗ nào cũng cần che hết à. Hiển …ôi… biết biểu cảm bây giờ của cậu ý là sao nữa? Chỉ thấy cậu cười rất gian tà. -“Lại đây với nào em !” A, cậu xưng em như đòi hỏi…nhưng sao người lại sởn gai ốc hết cả lên thế này? -“Em…em… thay áo quần…” bối rối, định nhân cơ hội chạy bị bắt lại, thực ra chạy kém hơn cậu nhiều phải. Cậu nhanh chóng đặt lên giường, người ghé sát thầm. -“Vợ bình thường cũng rất đẹp rồi, cần kì công quyến rũ chồng thế này, nhưng dù sao chồng cũng rất vui…” -“Em… phải em…em thề…là mẹ…” -“Ai tin được?” -“Chờ em vài phút…em thay áo quần, mà …chỉ phút thôi…” -“Chờ đợi cái gì? Vợ thực hiệp ước vợ chồng rồi làm gì làm…” -“Hiệp ước gì ạ?” -“ hiệp ước quy định mấy việc buổi tối ý, hôm qua chồng quên chưa nhắc vợ…” -“Vợ thẹn cái gì? Chẳng phải vợ còn có kinh nghiệm hơn chồng hay sao? Còn từng làm với Sên quý cơ mà?” -“Em…em…” Tự dưng nhớ tới Sên, Hiển mặt mày khó coi hẳn. Tuy nhiên nhìn vợ bé bỏng gợi cảm chết người lại nguôi ngoai, cậu nham hiểm cắn vành tai, Nhi thẹn muốn độn thổ, trời ơi biết thế sáng nay tranh thủ đọc hết à, biết là việc gì trong hiệp ước nữa đây?
Chương 43: Tình cảm nhà người ta Đại thiếu gia, ông chồng khó tính của , cau mày rồi. Có ai cau mày mà vẫn phong độ thế này hả trời, mới sáng ngày ra làm Nhi tim đập chân run, tý nữa quên béng mất việc chính. hơi nhoi người, ra hiệu cho bác Súng mau, còn mình ngọt ngào nịnh nọt. -“Thôi mà, em xin…bác ấy cố ý mà…” -“…” -“Cậu ơi…” -“…” -“Cậu ơi.” -“…” -“Cậu sao đấy? Cười cái em xem nào!” -“Cười miễn phí hả?” Ặc, cười phải có phí à? Nhi ngu ngơ. -“Gọi chồng rồi thực hiệp ước vợ chồng !” -“Dạ, hiệp ước gì cơ ạ?” -“Cái con này, hôm qua mày vừa kí xong cơ mà, định nuốt lời à? Làm người mà như thế hả?” -“Dạ?” Cậu ra điều chán nản, với tập giấy ở bàn trang điểm gần đó, đưa cho con bé ngẩn ngơ trong lòng mình. -“Đây, may mà tao mang theo, tao biết kiểu gì mày cũng quên mà…” Uyển Nhi trố mắt tiếp lấy hiệp ước, giở giở tìm tìm…uầy uầy…đây rồi…đây rồi… Hiệp ước sáng ngủ dậy. ‘Vợ chồng phải chủ động thơm lên mặt nhau năm phát, ở năm vị trí khác nhau!’ Trời ạ, cái này là tối qua cậu lừa kí đây mà? Có cái dại nào như cái dại này chứ? -“Mau lên…” -“Vâng, đây, đây, đợi em tý…” -“Tý tách cái gì, tao đếm tới ba……HAI…” Vẫn như thường lệ, chưa kịp đếm tới số ba người kia vội vã làm theo lệnh. Cậu , thơm là thơm thôi, lại còn năm vị trí khác nhau. Nhi chu môi, đặt cái lên trán cậu, cái lên má cậu, cái lên mũi cậu, cái lên môi cậu. -“Chỉ được có bốn cái thôi cậu ạ, hay sửa thành bốn nhé!” -“Mày ngu như con lợn ấy…” Hoàng Thế Hiển khẽ nhắm mắt, chỉ bảo Trương Ngọc Uyển Nhi. Rồi, hiểu, thơm chụt phát lên mi mắt cậu. -“Gọi chồng !” Sững lúc, ngại lúc, mới dám cất tiếng bẽn lẽn. -“Cậu…chồng…” -“Ngoan lắm!” Bây giờ mới thấy cậu cười à, cười rạng ngời luôn, cậu như ánh mặt trời rực rỡ chiếu bừng buổi sáng tinh mơ của vậy. Hiển khẽ xoay người, đặt Nhi bên dưới thân mình, nhưng cậu chỉ thơm năm phát như trong hiệp ước, còn đểu cáng nhâm nhi cánh môi đỏ mọng, hình như cậu chẳng bao giờ chán phải? Cậu từng chút từng chút xâm chiếm, cảm giác như ăn món gì đó mỹ vị, phải nhấm nháp cẩn thận, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc đen dài, nhàng ma sát khiến tâm trí mơ màng, đầu óc mông lung hết cả. Mãi lúc sau cậu mới thủ thỉ. -“Chúc vợ ngày mới tốt lành!” Tốt lành, chẳng biết có tốt lành được , tự dưng thấy quấn hơi cậu quá à, tự dưng lại chẳng muốn dậy gì cả! -“Chồng muốn làm, muốn bên vợ mãi thôi!” -“Em cũng thế!” Nhỡ mồm thốt ra, bị cậu nhìn chằm chằm ngại hết cả người, vội vã chui vào chăn cho bớt xấu hổ. -“Sáng nay có buổi họp quan trọng, chồng tý rồi về thôi, đưa vợ đăng kí kết hôn…” -“Dạ, xong em đưa tờ giấy đó cho mẹ là mẹ chuyển cổ phần cho cậu phải ạ? Là cậu lên được Tổng Giám Đốc phải ?” Hiển nhìn Nhi, cười thầm trong lòng, đúng là ngô nghê. Cả đời này, nếu ở bên cậu, chắc cậu yên tâm mà chết mất thôi, tại ngốc quá mà, Hiển sợ Nhi bị người ta gạt. -“Ừ, vợ thông minh lắm!” Được cậu khen, trong lòng như có trăm đóa hoa đua nở, gật đầu. -“Thỉnh thoảng em cũng thông minh mà, chẳng qua cậu ít khi khen em thôi!” -“Ừ, chồng rút kinh nghiệm.” -“Ơ, thế còn chuyện bác Súng, bác ấy nhìn thấy rồi, hay mình ạ?” -“Có ai hỏi chỉ cần chúng ta trong giai đoạn đương thôi, cần nhiều!” -“Dạ…” -“Nhưng riêng bà Súng …chắc cho xuống nông trại Bò Sữa làm việc…” -“Sao lại thế hả cậu?” Cậu xoa đầu , động viên. -“Ở đó lương cao hơn, mày yên tâm!” -“Vâng!” ….. ….. Trong gian bếp chật hẹp, có bà mẹ bấm số gọi cho con trai . Bà định với nó những gì bà trông thấy, nhưng bà lại sợ nếu vậy nó chán, định theo đuổi con Nhi nữa, làm sao mà hưởng được cổ phần bà chủ cho nó? Thôi cứ coi như có chuyện gì xảy ra, chỉ là lấy thôi mà, xong xuôi bảo Sên bỏ Nhi, sau đó rước cho bà nàng dâu hiền thảo, đẻ bầy con cháu, thế chẳng phải hoàn mỹ hay sao? Nghĩ vậy, bà chỉ hỏi thăm sức khỏe con trai, động viên con cố gắng, ở nhà mọi thứ vẫn ổn. Kể cả việc chuyển xuống nông trại Bò Sữa bà cũng . Ngày xưa, Sên và bà định mua chuộc mấy người giúp việc khác ở nhà họ Hoàng để phòng trường hợp này đây, nhưng khổ nỗi, toàn bọn ngu, trung thành như chó vậy! Bây giờ mới khổ, bà rồi, ai là người thông báo tình hình? Thôi, mặc kệ vậy, đợi thằng Sên về, lên chức, lắm tiền, lúc đó con Nhi còn chạy theo kịp ấy chứ! Nghĩ bụng, bà yên tâm đóng gói hành lý. Từ tác giả: Mọi người vào wattpad để được cập nhập chap mới nhanh nhất, mình chỉ đăng truyện đó thôi. ….. ….. Trương Ngọc Uyển Nhi tranh thủ buổi sáng mua cho cậu dây chuyền và nhẫn theo cầu hôm qua. Thực cũng nhanh thôi, cậu họp xong liền đợi ở dưới trung tâm thương mại. Ai đó vội vàng chạy xuống, mãi mà chẳng tìm thấy người kia đâu, lơ ngơ lúc, mới nhận ra đại thiếu gia nhà mình, ngồi uy nghiêm…trong chiếc xe hơi…màu hồng…Ặc! Trông cậu dễ thương quá à, mà sở thích của cậu thay đổi nhanh đấy! Nhi vừa vào vừa hỏi. -“ Ổi đâu rồi cậu?” -“Về nhà trước rồi…” Hoàng Thế Hiển cao hứng . -“Sao lại về ạ?” Cậu quay sang thơm trán . -“Vợ là…để thế giới chỉ có hai ta chứ sao!” Ngọt ngào quá, ngờ cậu lạnh lùng là vậy, tới đâu sát khí tới đấy mà có thể thốt ra câu này, phúc phận tu mấy đời mấy kiếp đây! Nghe cậu mà mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng. -“Cậu này…quà…em mua cho cậu…như hôm qua cậu bảo ý…cậu vừa lòng để em đổi…” -“ sao, mày mua là tao thích rồi, đeo cho tao …” mở dây chuyền, bỏ vào đó chiếc nhẫn , rồi cẩn thận đeo cho cậu. Cự ly gần quá, lại bị cắn phát rồi, nhưng mà cũng có thấy thiệt thòi gì cả, môi cảm giác run run, người lâng lâng, chỉ là hơi xấu hổ tý thôi. Cậu quay ra, thắt dây an toàn cho , ấm áp quá mất. -“Tao cũng có quà tặng mày đấy con vợ bé bỏng ạ!” -“Dạ, cái gì vậy cậu?” -“Mày đoán xem…” nhìn xung quanh, chẳng có gì sất. -“Cậu giấu ở đâu kĩ vậy?” -“Có giấu đâu, to lù lù thế mà…” -“Trước mặt em á…sao em thấy…” Nhi lại ngó quanh lần nữa, chắc mẩm bị cậu trêu rồi. Hiển phì cười, véo má phát, chiếc xe hồng thẳng tiến tới địa điểm đăng kí kết hôn. Lần đầu đăng kí nhiều điều mới lạ, trước đây Nhi cứ nghĩ ai lấy nhau dắt nhau đăng kí thôi, ai ngờ cũng có người còn dẫn theo bạn bè cùng cho vui. Lúc đợi còn có người tám chuyện cùng. Biết thế cũng mang các bác theo. -“Mệt để tao vào bảo họ tiếng…” -“Thôi mình cứ đợi như người ta cậu!” -“Ừ!” Là Nhi muốn gây chú ý, muốn khác người. Mà sai lầm, để ánh hào quang như Hoàng Thế Hiển ngồi ở chỗ đông người quả phải cách hay. Mấy trẻ cứ nhìn cậu hoài, lại còn thầm nho , liếc mắt lườm lườm nữa chứ. Hết việc, bọn họ chơi với bạn bọn họ thôi, lân la bắt chuyện. -“Chào , em là Linh…đây là Ngọc , Trang, Dung, bạn em…” -“Chào ạ!” -“Ừ, chào các em!” -“ chúc mừng bạn…hay là…” -“ đăng kí kết hôn các em ạ!” Ai đó thản nhiên, người ngồi cạnh hiểu sao thấy lòng cứ thấy khó chịu, cậu…cậu hot quá à, đâu cũng hot, với cậu chỉ làm nền thôi, tiu nghỉu hẳn. -“ còn trẻ mà, suy nghĩ kĩ chưa ?” -“Đúng vậy ạ, bây giờ tình trạng ly hôn cực nhiều!” -“Hai người nhìn cũng hợp lắm…” -“Hay để bọn em mời hai người uống café nhé!” Dù sao cũng là người lạ, chẳng ảnh hưởng gì, muốn lên tiếng cho họ biết , cậu lại nhanh hơn, kéo vào lòng, xoa xoa cái bụng , giả bộ ngại ngùng . -“ biết, bọn cũng muốn hoãn lắm chứ em, nhưng cháu lớn nhà tới tuổi học, giờ phải đăng kí kết hôn để làm giấy khai sinh, cháu út cũng được ba tháng rồi, các em xem, thôi bậc cha mẹ mình đâu thể vì thú vui của bản thân mà làm lỡ tương lai con cái…” Mấy trẻ nghe thấy sốc. -“… có hai con rồi ạ?” Nhi định xua tay phân trần cậu nắm lấy tay , làm người ta tưởng như họ tình cảm lắm ý. -“Ba cháu tất cả, cháu thứ hai được tuổi rồi, đẻ con ra mới thấy mình già, lạc hậu các em ạ…” Họ nghe cậu chém bắt đầu thấy chán, tản dần ra…còn hết há lại hốc…Cậu…cậu nên làm diễn viên là vừa!!! -“Cậu à!” -“Sao mày?” Hồi hộp, sợ lắm, nhưng hôm nay quyết hỏi bằng được. Quay sang, hít hơi, dõng dạc đòi công bằng. -“Sao cậu xưng hô với mấy người con đó cậu gọi em ngọt xớt, mấy em trong công ty cũng thế, sao cậu lại xưng mày tao khô khan với em?” Hiển hơi ngạc nhiên, khẽ cười, tay nắm tay ai đó đặt lên ngực mình, ánh mắt chân thành thủ thỉ. -“Vì…vì…” -“Vì sao ạ?” -“Vì ở đây…chỉ có mày thôi!!!” Trời ạ, dạo này cậu gì má cũng hồng nhuận rồi bủn rủn hết cả người là sao? Sao con người lại dễ xúc động thế cơ chứ? ….. Lúc chuẩn bị về, ai đó mới phát ra điều vô cùng lớn lao, đó là chữ Trương Ngọc Uyển Nhi, được viết rất mềm mại, uốn lượn mui xe. -“Cậu…cậu em bảo này, xe cậu mua mới hay cũ…” -“Cũ sao mà mới sao?” -“Cũ chắc là người chủ đó có tên giống em, còn mới…em cũng biết nữa…nhưng hay lắm này…tên em xe đó…em nổi tiếng nhỉ?” Hiển méo cả mặt, chỉ gật đầu. -“Ừ, mày nổi tiếng!” cậu công nhận, nhưng thái độ cậu lạ quá, phải vắt óc suy nghĩ xem vì sao, khó quá à…mãi sau, lúc cúi xuống thấy dây bảo hiểm có in chữ Hiển, hình trái tim, rồi tới chữ Sen mới ngớ người reo lên. -“A, em biết rồi, cậu bảo có quà tặng em…là cái xe này à?” -“Vợ thông minh quá!” Người lái xe cố nhịn cười, người ngồi cạnh ngọ nguậy nhìn trước trông sau. -“Uầy, đúng màu hồng luôn nha, em thích cực kì ý!” -“…” -“Ơ ơ, chỗ này cũng ghi thương hiệu HYN này cậu này, cái hãng sản xuất gối nó cũng sản xuất ô tô à cậu?” -“Ừ!” -“Ơ, còn cả thương hiệu NYHTĐ này cậu ơi, à, à, em biết rồi, hai hãng gối cùng hợp tác sản xuất ô tô, chắc giờ sản xuất gối lãi…mà cũng có thể là do họ muốn bán cả ô tô nữa cho giàu cậu nhỉ…” -“Đúng rồi, vợ đích thị là thiên tài!” Em biết mà, mọi người cứ chê em ngốc hoài, em cũng có lúc thông minh nhá! Sướng được lúc mặt lại tiu ngỉu. -“Nhưng mà, em biết lái xe cậu ạ!” -“Lên đây chồng dạy!” Hiển tháo dây an toàn giúp Nhi rồi kéo vào lòng mình, cằm tựa vào vai , gần gũi quá, lần nào ngồi quá gần với cậu tim cũng loạn xạ hết cả. -“Sao giống lúc bác Lựu dạy Ổi lái xe ạ?” -“Vợ nghi ngờ khả năng sư phạm của chồng?” Giọng cậu hơi lành lạnh, hại sợ sợ. -“……em đâu dám…” -“Ngồi ngoan nào! Đó, đó, vợ lái được xe đấy còn gì?” Phải ? Mang tiếng là lái, nhưng là tay cậu đặt lên tay ở vô lăng mà, có thấy mình được cái tích gì đâu? -“Đó, vợ rẽ được rồi này, giỏi quá!” Nhưng mà được khen giỏi cũng thích thích! Thôi cứ học theo phương pháp của đại thiếu gia vậy, dù sao cũng thiệt thòi gì mà!!! ….. ….. Ánh nắng vàng rực, bây giờ có cậu, đỡ ngại, có người mới dám mở giấy kết hôn ra đọc, đọc tới mấy lần. Giấy trắng mực đen chứng nhận, từ giờ và ông Hoàng Thế Hiển và bà Trương Ngọc Uyển Nhi chính thức là vợ chồng. Dù là giả, vẫn thấy vui vẻ. Dù là giả, vẫn thấy hạnh phúc. Đời này, sinh được con mà vẫn được làm vợ cậu bốn tháng, chẳng có mong muốn gì hơn. Vội vàng chạy lên phòng mẹ, cầm giấy bảo mẹ chuyển cổ phần cho cậu, bị mẹ hỏi han đủ điều. Mẹ hỏi có cậu lòng , là kết hôn hay giả. Mẹ tinh đấy, phải dối căng thẳng hết cả người. Hôm qua còn định chuyển lên cái phòng cạnh phòng cậu, giờ lên chết chắc, mẹ mà biết toi. Chắc phải dùng chung phòng với cậu rồi. Có bà chủ nhìn con , ngày hôm nay, con trai con kết hôn, bà cũng vui thay. Hi vọng là chúng có tiến triển tốt. Nhi và Hiển tính cách hoàn toàn trái ngược, nếu Hiển là cáo già Nhi chính xác là tiểu bạch ngốc nghếch. Ngốc tới mức bị hết người này tới người kia lừa! Chuyện cổ phần của Hoàng Thế Hiển, có nhiều kẽ hở vậy mà nó cũng nhận ra, đường đường là con trai chủ tịch tập đoàn, ngoài tài sản cụ nội để lại, ba mẹ cho, còn có năng lực hơn người, biết đầu tư từ thời sinh viên ở bên Mỹ, mọi việc, sao có thể làm khó nó? Cũng chẳng thể trách Nhi, bệnh tật ảnh hưởng, cứ nghĩ nhiều là đau đầu, vì vậy bà luôn dạy con bé, đơn giản hóa mọi chuyện. Nó ngốc, nhưng nó là người sống chân thành, tình cảm và đáng nhất! -“Được rồi, mau sinh cháu cho mẹ!” -“Vâng…” -“Mẹ bảo này…hai đứa …ấy…chưa?” -“Dạ, ấy là cái gì ạ?” Mẹ đành ghé tai Nhi, tận tình giải thích, nghe tới đâu, người nóng tới đó. Chuyện này, là…chỉ là kết hôn giả thôi mà, chắc có chuyện đó, nhưng làm sao dám lộ ra với mẹ, là , cậu và bác Lựu lừa mẹ mà, đành phải ngoan ngoãn tiếp thu. -“Có thể nó làm con đau…dặn nó từ từ thôi, phải ngại!” -“Dạ!” -“Mẹ mua quà cho con này!” -“Cái gì vậy mẹ?” -“Bộ quần áo ngủ may mắn con ạ, nhưng con phải hứa với mẹ, con phải mang vào phòng tắm, lúc nào tắm xong mới được mở ra!” -“Vâng ạ!” Đứa con ngây thơ trả lời. ….. Nhi thông báo với các bác các chị là kết hôn, nhưng tin hai người quay lại đương nhau cũng khiến cả nhà mừng rối rít, ai cũng bu vào hỏi thăm, chị Na còn phán như thánh. -“Biết ngay mà, chị xem bói bảo cậu sống hạnh phúc tới già!” Tới già…tự dưng thấy lòng mình nhói. -“A, sáng nay thấy cậu ra từ phòng Nhi mà…” -“Ơ bác dặn này con này, nhanh nhanh mà sinh thằng con, trói cậu lại là cậu nhà mình đào hoa lắm…” -“Đúng đấy em ạ, phải sinh ba bốn đứa vào…” -“Ơ, sao tự dưng lại khóc hả em?” -“Em…em…vui quá thôi…em về phòng đây…” …… ‘Chồng kí hợp đồng, cố gắng về sớm, nhưng vợ cứ ngủ trước phải đợi đâu!’ Cậu nhắn tin, có vài chữ thôi mà cũng lôi ra lôi vào, đọc tới mấy trăm lần. Thà cậu dặn còn hơn, dặn dò làm cứ thấy lòng mình lâng lâng. Loanh quanh chẳng có việc gì làm, đành vào tắm rửa. Ai đó hí hửng mang chiếc hộp màu hồng theo. Nhi là rất nghe lời mẹ nha! Nhưng đây là lần đầu tiên thấy hối hận…giá kể…giá kể…Biết làm sao giờ? Quần áo cũ dính nước ướt hết cả. Bộ đồ ngủ trong cái hộp ôi thôi…có chắc đây là đồ để mặc? Hay mẹ mua nhầm rồi? Là đồ ren, có ba bông hoa hồng che ba điểm cần thiết, còn lại, mặc cũng như mặc. Mẹ ơi là mẹ! Mẹ hại con rồi, con biết làm sao? Khổ sở trong nhà tắm lúc, cuối cùng ai đó cũng lấy hết can đảm bước ra, tự nhủ chẳng có người đâu, các bác ngủ, cậu về muộn, chỉ cần chạy nhanh ra lấy quần áo trong tủ rồi lại bay vào thay, chắc chưa mất tới hai phút đâu. Thế rồi, liều lĩnh. Thế rồi, số nhọ. Trong gian phòng hồng, có hai người sững sờ, mặt cũng hồng theo. Nhi tạm thời biết làm gì, hai chân bối rối đan vào nhau, tay che che dưới, thấy chỗ nào cũng cần che hết à. Hiển …ôi… biết biểu cảm bây giờ của cậu ý là sao nữa? Chỉ thấy cậu cười rất gian tà. -“Lại đây với nào em !” A, cậu xưng em như đòi hỏi…nhưng sao người lại sởn gai ốc hết cả lên thế này? -“Em…em… thay áo quần…” bối rối, định nhân cơ hội chạy bị bắt lại, thực ra chạy kém hơn cậu nhiều phải. Cậu nhanh chóng đặt lên giường, người ghé sát thầm. -“Vợ bình thường cũng rất đẹp rồi, cần kì công quyến rũ chồng thế này, nhưng dù sao chồng cũng rất vui…” -“Em… phải em…em thề…là mẹ…” -“Ai tin được?” -“Chờ em vài phút…em thay áo quần, mà …chỉ phút thôi…” -“Chờ đợi cái gì? Vợ thực hiệp ước vợ chồng rồi làm gì làm…” -“Hiệp ước gì ạ?” -“ hiệp ước quy định mấy việc buổi tối ý, hôm qua chồng quên chưa nhắc vợ…” -“Vợ thẹn cái gì? Chẳng phải vợ còn có kinh nghiệm hơn chồng hay sao? Còn từng làm với Sên quý cơ mà?” -“Em…em…” Tự dưng nhớ tới Sên, Hiển mặt mày khó coi hẳn. Tuy nhiên nhìn vợ bé bỏng gợi cảm chết người lại nguôi ngoai, cậu nham hiểm cắn vành tai, Nhi thẹn muốn độn thổ, trời ơi biết thế sáng nay tranh thủ đọc hết à, biết là việc gì trong hiệp ước nữa đây?