Chương 30: Đợi em tra từ điển “Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!” “Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!” “Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!” …. Sen nhìn nhìn lại. Nó đọc xong, nó dám chắc, lại đánh vần lại từng từ. Tim nó đập rất mạnh, cảm giác hai má nóng ran, loại chuyện này, cũng hiểu là gì nữa??? Chỉ muốn, ngay lập tức bây giờ được gặp cậu. Muốn hỏi cho ràng. Việc này, nó rối trí quá à. Con bé chạy ngay tới chiếc điện thoại bàn, run rẩy, hồi hộp bấm loạt số, cái số mà nó thuộc từ lâu lẩu lầu lâu, cái số mà chẳng bao giờ thèm nghe điện thoại của nó cả. Tút…tút…tút… Sau hồi chuông, cuối cùng cũng có tín hiệu nhấc máy. Nó nghe tiếng cậu, ngọt ngào quá, thân thuộc quá, mừng phát khóc. Nhưng Sen sợ, sợ cậu còn ghét Sen, tạm thời chẳng biết gì, cũng chẳng dám lên tiếng! -“Ba à…?” -“…” -“Mẹ à?” -“…” -“Ai vậy? Sao gì?” -“…” Sen cứ muốn nghe mãi, nghe mãi, vì nó nhớ cái giọng này quá cơ, mà người đầu dây bên kia lặng yên rồi, nên đành phải nghẹn ngào. -“Là em…Sen…” gian yên lặng tới thế? Nó còn nghe thấy cả tiếng thở của cậu, nhàng, gần gũi, cứ như cậu ở ngay bên nó vậy. -“Cậu, cậu có khỏe ?” Tút…tút…tút… Đáp lại lời hỏi thăm của Sen, là dập máy, dập máy thương tiếc! Mặt con bé tối đen, ỉu xìu. học trường mới này, Sen đứng nhất lớp luôn nhé, các bạn đều giống Sen, ai cũng quý nó. Cậu ở nhà, chẳng ai quát mắng. Cậu Mỹ, nhà nhà dưới ăn chung bàn ăn, toàn bộ chú ý của ba mẹ, các bác, mọi thành viên từ lớn tới đều hướng vào Sen. Nó bây giờ ngoài cậu phớt lờ trở thành trung tâm của vũ trụ rồi. Vậy tại sao mà vẫn thấy buồn thế? Buồn nẫu cả ruột cả gan… Vừa mới về phòng ngẩn ngơ lúc mẹ gọi. -“Nhi!” -“Dạ con đây mẹ!” -“Tối nay mẹ ngủ ở đây nhé!” -“Ba lại làm việc có lỗi à mẹ?” -“Đúng vậy, lần này phải trị cho ba con biết lễ độ…” Mẹ , Sen thấy ba tốt ơi là tốt rồi ý, ba Sen ý à, bá đạo lắm, có lần Sen được mẹ đưa tới công ty nha, ai cũng sợ ba cả ý. Nó ngây ngô thắc mắc. -“Tất cả mọi người sợ ba, nhưng ba lại sợ mẹ!” Mẹ nở nụ cười đằm thắm, ôm nó vào lòng, mẹ bảo. -“Đó phải là sợ, mà là ?” -“ ạ?” Nhìn con mắt ngây thơ tròn xoe, người làm mẹ tự dưng thấy trách, đúng rồi, con bé này ngốc là thế mà chưa dạy nó tý gì, thế này con trai mình mai sau chắc thiệt thòi chết mất. Thôi được rồi bảo bối của mẹ, mẹ thay con hành đạo vậy! -“Nằm xuống đây, mẹ bảo Nhi cái này…” -“Dạ!” Sen ôm mẹ, mẹ vừa xoa đầu vừa dạy bảo. -“Thế ai bảo thích Nhi bao giờ chưa?” -“Có rồi ạ, cậu bảo!” Thằng này, cũng nhanh đấy. Mẹ cười mỉm, mẹ hỏi tiếp. -“Thế Nhi trả lời ra sao?” -“Con cũng thích cậu mà, con thích hết mọi người trong nhà mình nha, thích mẹ nhất…” Cái mồm, dẻo quá. Nhưng mà nghĩ lại, cũng thương thằng con mình , người ta tỏ tình hoặc thất bại, hoặc thành công, đây cái người mà nó tỏ tình còn chẳng biết được tỏ tình…haizza… -“Cậu với con, là ý khác!” -“Khác gì ạ?” -“Con nghe này, với mọi người, là tình cảm giữa người thân và người thân. Còn cậu với con, là tình cảm nam với nữ…” -“Dạ?” -“Như mẹ với con, người ta nhau, hôn nhau, con nhớ ?” -“Có ạ!” -“Khi mà với người thân, mình nên dùng từ quý, còn ai đó với con, từ thích, nghĩa là họ đặc biệt để ý tới con…” -“Dạ?” Khổ, con bé ngây ngô quá, mất công mẹ nó phải đào tạo gần hai tiếng đồng hồ, chỉ dẫn từng chi tiết cơ bản nhất. -“Rồi giờ nhé, đó là thích, rồi tới nhé, mẹ biểu nhé…” -“Vâng!” Chủ đề mới lạ quá, Sen chăm chú lắng nghe, mắt tròn mắt dẹt. -“Và khi con thực ai, con trao cho đó nụ hôn đầu tiên…và cả, nếu hợp nhau các con lấy nhau, sinh con, xây dựng gia đình…” -“Sinh con ạ?” -“Ừ!” Tối hôm đó, mẹ dậy Sen, làm thế nào để có em bé. Dù sao nó cũng lớp 10 rồi, nên mẹ dạy dỗ rất cẩn thận. Mẹ , con phải biết kiêu ngạo, xinh phải sạch, phải thơm. được quá nhu nhược, phải có khí chất, bọn bạn trai được tin ai cả, được nghe chúng dụ ngọt, phải giữ cái quý giá nhất cho người con trai mà trân trọng mình. Sen nghe mẹ mà mặt mũi phải gọi là đỏ bừng tía tai. Có những thứ, đúng là thể ngờ được, ngại quá, xấu hổ chết mất luôn ý! Hai mẹ con bận rộn có tiếng gõ cửa ầm ầm. -“Nhi, mở cửa cho ba!” Sen thấy mẹ mỉm cười, nhưng mẹ lại thầm, mẹ dặn dò Sen, con bé nghe lời mẹ lắm, ngay lập tức vùng dậy, chạy ra cửa mếu máo. -“Ba ơi, mẹ làm sao ý, người mẹ lạnh toát à, mẹ ốm rồi ý sao!” Ba nghe thấy tái mét mặt, chạy vội vào giường nó. Mẹ nằm cười thầm trong bụng, tự thấy mình sáng suốt, may mà từ bé nuôi dạy Sen theo cách hoàn toàn khác, nên giờ lớn lên nó mới ngoan ngoãn đáng như này. Chứ ngộ như bắt nó làm quen với cuộc sống nhà dưới chút, chiều như công chúa từ bé khéo lại nhũng nhiễu đỏng đảnh chán. Tất nhiên, ngoài mặt mẹ vẫn nhăn nhó khó chịu, lộ vẻ mệt nhọc. -“Bà xã, bà xã sao thế?” -“…” -“Thôi mà, sai rồi, xin đấy.” -“Tối nay tôi ngủ với con, tôi sống chết như nào phải quan tâm!” -“ xin, xin…trời ơi, mình thế này khổ sở lắm…” Thế rồi, ba nháy mắt, Sen biết điều lượn chỗ khác. Nó biết đâu đây? Hôm nay tạm ngủ ở phòng cậu vậy. Đắp chăn của cậu, thơm, cảm giác giống cậu bên mình, nghĩ mông lung những lời mẹ , phân tích cảm xúc của chính mình. Sau suốt gần đêm, Sen phát ra điều cực kì quan trọng, trời ơi, Sen thích cậu, thích cậu rồi, thích đúng như cái kiểu mà mẹ bảo đó! Càng nghĩ, tim càng đập mạnh, người càng đỏ bừng bừng, nhớ cậu chết mất. Mong đến Tết quá luôn à!!! Tết đến, tin sốc như chưa bao giờ sốc hơn. Đại thiếu gia về nhà! Mẹ điên lắm, mẹ bảo Sen yên tâm, mẹ sang Mỹ lôi cậu về! Thế là mẹ . Thực ra từ hồi đó tới giờ mẹ cũng sang đấy ba lần rồi chứ, chỉ tại Sen lên máy bay là đầu óc quay cuồng, người lại ốm tới mấy tuần nên mẹ cho thôi. Rồi mẹ về, mẹ lần đầu tiên thành công. Mẹ bực lắm, đưa cho Sen chiếc điện thoại mới, bảo có gì muốn với cậu dùng. Sen gọi chẳng được, nó bắt đầu mày mò nhắn tin. “Cậu khỏe ?” Đợi mãi, điện thoại vẫn yên lặng. Sen gửi tiếp. “Em khỏe lắm!” “Sao Tết cậu về?” “Cậu bận học à?” “Cậu ăn ngủ có được ?” “Cậu có nhiều bạn bên đó ?” ….. Mãi, mãi mà vẫn hồi . Nhưng Sen là đứa cực kì kiên nhẫn, hàng ngày vẫn nhắn tin chúc ngày mới tốt lành, rồi chúc ngủ ngon. Lúc nào gặp cái gì hay đều nhắn tin khoe cậu hết à. ngày, rảnh rang quá, nó viết. “Em thích cậu, cậu ạ! Thích theo cái nghĩa nam nữ mà mẹ cậu dạy em ý!” “Em nghĩ mãi mới nhận ra đó, em nhớ cậu nhiều lắm, và thích cậu cực kì luôn, cậu thể nhắn tin lại à?” phút…hai phút…ba phút… Mười năm phút… Ngay khi nó hết hi vọng lắm rồi, điện thoại rung. Trời ơi, phải gọi là sung sướng gần chết luôn ấy, nhảy múa quanh phòng luôn! Hồi hộp mở ra, hồi hộp đọc. “Tao ghét mày!” Hả? Mặt con bé ngắn tũn, cố gắng nhắn lại lý . “Thế sao cậu còn bảo thích em, đợt gì đó? Em còn nhặt được điều ước của cậu đấy, cậu cậu muốn lấy em làm vợ, giờ cậu ghét em là sao?” lúc, tin nhắn tới. “Ngày đó tao trẻ trâu biết gì đâu. Giờ tao ghét mày, đừng nhắn tin nữa, phiền lắm!” Ai đó bị ai đó làm cho buồn phát khóc, từ hôm ấy, dám nhắn tin nữa. Cuộc sống có cậu quá là thảm, nhưng nó biết làm sao giờ? Cậu thấy nó phiền như thế, nó đành phải chịu thôi. Thế mà buổi chiều hè, chiếc điện thoại mốc meo lại đổ chuông. Là cậu, Sen tưởng nó mơ cơ chứ. -“CẬU! Là cậu à?” -“ tao ai?” -“Cậu hết ghét em rồi ạ?” -“Vẫn ghét…” Sen còn chưa biết gì có cánh tay vẫy vẫy ở cửa, nó theo phản xạ kêu lên. -“ Sên, nghỉ hè sớm thế? Đợi em tý em chuyện điện thoại…” -“MÀY BIẾN !” Giọng đầu dây bên kia đến là giận dữ. Tiếng tút tút lại vang dài, hại Sen ngơ chẳng hiểu gì? Sên mua cho nó đống quà, Sen mải nghĩ chuyện của cậu, chẳng khá khẩm lên nổi. …… Thời tiết nóng nực, có việc gì làm nên Sen thường ngủ trưa xuyên chiều luôn. hôm, nó có giấc mơ rất đẹp, mơ gặp đại thiếu gia, mơ thấy cậu xoa mặt mình, thấy cậu khen nó xinh. -“Vẫn béo như thế! Trông này, vẫn như lợn nái luôn!” -“Cậu vừa khen em xinh cơ mà?” -“Tao khen mày xinh lúc nào?” -“Có mà, vừa thấy khen xong!” -“Mày mơ hả…” -“Đâu…đâu……mà…” Con bé ú a ú ớ, cái miệng chóp chép. Hại cậu nhà nó bực mình, vừa lôi dậy vừa quát ầm ĩ. -“Cậu?” -“Em mơ hay là thế?” Cái giọng ngái ngủ chết mất, bị ai đó búng cho phát vào mũi. -“Á…cậu… hả…cậu về bao giờ đấy! Sao em biết? Sao gọi em dậy? Trời ơi em xem nào? Sao hôm nọ cậu dập máy, uầy sao cậu đẹp trai ra nhiều thế? Sao cậu cao thế? Trời ơi, em nhớ cậu gần chết rồi đây này!Á…Em khoe các bác…à…ba mẹ biết cậu về chưa…?” Sen sướng, làm ầm ĩ cả lên. -“Cậu, cậu đánh em phát , em sợ là ảo giác lắm!” Biểu cảm của nó làm cậu cũng phải phì cười, nhưng cậu đánh nó, chỉ là ghé sát, cắn vào vành tai nó, quá đau, nhưng cũng đủ để nó biết, cậu thực , về! Sen tự dưng đỏ ửng, ấp a ấp úng, rồi ngượng quá, ngồi đơ luôn. -“!” -“Dạ?” -“ biển!” -“Sao ạ?” -“Tao biển chơi!” -“Vâng! Để tối em chuẩn bị áo quần!” -“ ngay bây giờ!” -“Nhưng…ba mẹ cậu…em…” -“Ba mẹ chơi rồi, chỉ tao với mày thôi!” -“Dạ?” -“Có ?” -“Có…có chứ…em …em …” Sen cười tươi, gần năm, hôm nay mới có cảm giác vui sướng như vậy. Nó cứ ríu rít như con chim non cả chặng đường. Có người ngồi nghe nó , rất chăm chú, rất kiên nhẫn, thi thoảng đưa nước nó uống, thi thoảng vén lại mấy sợi tóc xõa trán nó, thi thoảng dựa vai nó cười mỉm. Bữa tối, cậu đưa Sen tới nhà hàng khá sang trọng. -“Mày ăn gì?” -“Em á, vâng đợi em tý!” Sen nhìn thực đơn hồi, rồi thản nhiên gọi. -“Em ăn cua rang muối, tôm hấp bia, mực xào dứa…., chả mực, hến hấp lá chanh…., sò điệp nướng tóp mỡ…nộm sứa hoa chuối, cá thu sốt cà chua, cá hồi chiên vàng…thêm nước dừa nữa…rồi, xong, thế cậu ăn gì?” Hiển nhìn Sen, rồi lại khẽ ra hiệu cho người phục vụ chuẩn bị. -“Sao cậu gọi ạ?” -“ muốn ăn!” Sen nghe cậu bê ghế sát sàn sạt cạnh cậu, cuống quít hỏi thăm. -“Ơ, thế sao được? Cậu có mệt lắm ?” -“Hơi mệt!” Nó tự xưng thấy xót, nó lên máy bay tý choáng, đằng này cậu phải ngồi đấy bao nhiêu tiếng, rồi lại ra biển luôn với nó. Sen chủ động cầm lấy tay cậu, xoa bóp nhiệt tình, hi vọng cậu mau khỏe. Lúc thức ăn được dọn ra, chẳng hiểu sao người cậu chủ nhà nó yếu lắm luôn, tay cậu run cầm được đũa thìa, Sen thương cậu quá, đành bóc hải sản cho cậu. -“Thôi, ăn nổi!” -“Ăn nữa mà, em bóc rồi mà, ăn cho có sức khỏe, nhé!” -“Con tôm đó to lắm, tao ăn nổi!” -“Thế em cắn ít trước nhé, con tôm bé , rồi cậu ăn nhé!” -“Cũng được, tao nể mày lắm đó!” Sen tự cười, cậu chủ ngốc ngếch , cậu bị nó lừa nhé, thực ra con tôm này to , nhưng rồi nó cho cậu ăn hai nửa con tôm, cộng lại cũng là con tôm mà. Cậu khờ quá, cậu lại cứ tưởng nó cắn miếng rồi, cậu ăn ít . -“Cậu ăn chả mực ?” -“Thôi!” -“Thôi ăn mà cậu, mỗi người ăn miếng nhé!” -“ muốn!” -“A…há mồm…em đút cho…” -“Rồi, tao nể mày đấy!” Người khôn làm nũng lên làm nũng xuống, hại người ngốc dỗ dành mỏi cả miệng, rốt cuộc, cũng ăn xong. -“Cậu hết ghét em rồi nhỉ? Cậu lại thích em rồi phải ?” -“…” -“Sao cậu gì vậy?” -“…” -“Cậu lại giận gì à?” -“Ừ, rất giận!” -“Em làm gì sai à?” -“Mày quá đáng!” -“Dạ?” -“Lúc nãy ý, mày lừa tao, tao thích ăn nhiều tôm, tao định chỉ ăn nửa con, nhưng mày coi tao ra gì cả, mày ngọt nhạt làm tao ăn gần hết nửa đĩa…” Sen hoảng hốt giải thích. -“ phải em coi cậu ra gì, mà là em lo cho cậu mà.” -“Tao cần biết!” Cậu dỗi, cậu trước, Sen khổ sở chạy theo sau. -“Thôi, đừng giận em nữa, mất cả vui!” -“Nhưng tao đau lòng!” -“Giờ em phải làm sao?” -“Mày tránh ra !” -“Thôi mà, em phải làm gì bây giờ?” Hiển bỗng dưng đứng lại, cậu nghiêm nghị. -“Mày thế chứ nếu tao cầu chắc gì mày làm?” -“, , nhất định em làm mà, nhất định luôn!” -“Thế thơm vào đây phát !” Sen chững lại lúc, thấy đại thiếu gia định bỏ mặc nó rồi, nên vội vàng kiễng chân, thơm lên má cậu cái. Con bé đỏ bừng, thấy cậu cũng đỏ kém à! Cậu cười, đẹp trai mê li luôn. Rồi cậu dẫn nó dạo. Biển rất đẹp, trăng sao đều rất sáng, khí trong lành thanh mát đến dịu dàng. -“Cậu lạnh ? Em chạy vào kia lấy thêm áo cho cậu nhé!” Hiển nhìn Sen, nhàng khoác qua vai cho nó. -“Thôi, cần.” -“Dạ?” -“Ngoan, nghe lời!” -“Vâng, nhưng cậu có lạnh ?” -“Ở cạnh mày !” -“Dạ?” -“Dạ dẫm gì, thôi!” Hiển dẫn Sen đoạn, nó bắt đầu nhìn thấy những ánh nến rất lung linh được xếp cát. Nhìn qua, nó có thể đọc được nến xếp thành chữ Trương Ngọc Uyển Nhi, hoa hồng rải từng cánh xung quanh, tuyệt đẹp. Sen khỏi trầm trồ, nhưng cái chữ tiếng kia là gì nhỉ? Quen quá, mà thể nào mà nghĩ ra được? Nó biết chữ WILL, của tương lai đây mà, vừa mới ôn bài hôm nọ. YOU, you là bạn. ME, me là tôi. Thế còn cái chữ ở giữa kia là gì thế? MARRY, trông quen thế? Mà sao nó thể nghĩ được ra nữa luôn. Đại thiếu gia nhìn nó, ánh mắt cực kì trông chờ, khiến con bé càng rối. Trời ơi sao nó ngu thế này cơ chứ? -“Sen!” -“Dạ?” -“Mày…mày…nghĩ sao?” Ôi em có hiểu cậu định gì đâu mà nghĩ sao? Cậu cầm tay nó, tay cậu run thấy luôn. Nó sợ quá, đành phải khai . -“Cậu, đợi em tý nhé!” -“Còn phải nghĩ à?” -“Em…em lấy điện thoại tra từ điển, chữ “marry”, em biết nghĩa…” xong, nhìn cậu lấm lét. Sờ tay vào túi, thấy điện thoại đâu, chết chắc luôn rồi! -“Đợi em tý, em chạy ra xe xem có ? Rất nhanh thôi…cậu đừng giận nhé!” Mặt cậu tối xanh tối đen, hận chỉ muốn vứt nó xuống biển ngay lập tức. -“Đứng lại!” -“Dạ?” -“Lấy tao!” -“Dạ? Lấy…cái…gì…ạ?” -“Trương Ngọc Uyển Nhi, tao bảo mày lấy tao!” Sen ngớ hết cả người, cậu tới bên cạnh nắm lấy tay nó. -“Làm vợ tao, nhé!” Sao lại thế? Hôm nọ mẹ vừa mới dạy độ tuổi kết hôn cơ mà, hình như nó và cậu chưa đến tuổi phải, Sen hơi choáng, tạm thời chỉ có thể thốt lên. -“Mẹ bảo…à, mẹ cậu bảo…à mà…pháp luật cho phép đâu ạ…” -“Tao biết!” -“Dạ?” -“Nhưng giờ tao cầu hôn mày trước, khi nào đủ tuổi cưới!” -“Dạ?” -“Dạ dẫm gì, để mày ở nhà, tao yên tâm, thế nào? Mày có lấy tao ?” A, cậu hỏi dồn dập quá, hại con bé lóng nga lóng ngóng. -“Mày có đồng ý hay bảo đây? Trả lời mau ! Tao đếm từ tới ba thôi …HAI…”
Chương 31: Hiệp ước vợ chồng -“Uầy cậu từ từ nào…em rối quá à…” -“Có gì mà rối?” -“ em…em…” -“Mày lắm chuyện!” -“Cho em thời gian suy nghĩ được ?” -“Cần gì thời gian? Tao tốt ở điểm nào? Có gì xứng đáng làm chồng mày?” -“Cậu tốt…” -“Hay mày thích tao?” -“Em thích cậu!” -“Thế sao?” -“Em…em…” -“Thôi được, nếu mày đồng ý tao cầu hôn con khác vậy!” Hả? Sao có cái lý đấy được cơ chứ, Sen hoảng quá, hỏi. -“Thế nghĩa là bạn ấy làm vợ cậu hả?” Con này, con bé đáng ghét này! Có biết cậu run điên lên rồi ? Xa nó, có biết khó chịu thế nào ? Cậu từng nghe giọng nó hàng ngày, từng sai người lắp máy quay ở phòng nó, những tưởng mọi thứ dễ dàng hơn. Nhưng , nhìn thấy nó càng khiến cho cậu cảm giác muốn nổ tung, muốn bay ngay về gặp nó. Khổ nỗi mẹ cậu phát , mẹ cậu cho rằng việc đó là tôn trọng Sen, phần nữa vì càng trông thấy cái mặt đáng đó, càng dễ phát hỏa, vì vậy nên cậu lại cho người tháo máy quay, thậm chí lừa Sen vứt cả con gấu bông hồng , cậu muốn tập cuộc sống có nó, cuộc sống vốn chẳng dễ dàng gì! Cậu biết, nó nhớ cậu! Cậu cũng chẳng dễ chịu là mấy, nhưng Sen ngốc lắm, nếu nó trải qua, nó hiểu. lần này, để cho nó sợ tới già luôn, những quyết định mai sau, đừng bao giờ nghĩ tới việc xa cậu! Mặc dù nó còn ngu tới nỗi chẳng biết hai nước chệch múi giờ. Lúc nó nhắn tin chúc ngủ ngon, cậu còn học, nhưng mỗi tin nhắn ấy, cậu lưu giữ cẩn thận, cậu đọc lại biết bao nhiêu lần? Cậu trêu nó, ghét nó, việc cậu thích nhất là trêu nó! Rồi ngày, nhớ nó chịu được, gọi điện về, thế nào mà lại thấy Sên đáng ghét của nó loanh quanh lởn vởn rồi, cậu nóng hết cả máu. Đáng nhẽ ra ở lại liên hoan cuối năm, hai tuần sau mới về nhưng nghe vậy, yên tâm mà hủy hết, giờ đây, đứng với nó, chỗ này! Nhìn thẳng vào mắt Sen, cậu trả lời. -“Ừ, tao mà lấy đứa khác, có thời gian chơi với mày đâu, vì tao tính rồi, tao lấy ai toàn bộ tâm trí tao chỉ đặt cho người ấy thôi, lúc đó mày hối cũng kịp đâu!” Chết, thế được. Cậu mà ở bên cạnh buồn chết à, Sen sợ quá, gật đầu lia lịa. -“Vâng, vâng, em đồng ý!” -“ to lên! Đồng ý cái gì?” -“Em đồng ý, đồng ý lấy cậu, đồng ý làm vợ cậu!” -“Em nào? Cậu nào? ra cả họ tên ra!” -“Em, Trương Ngọc Uyển Nhi, đồng ý lấy cậu, Hoàng Thế Hiển!” Đại thiếu gia cười, bình thường Hiển chỉ hay cười mỉm thôi, rất ít khi Sen thấy cậu cười tươi, rạng rỡ như vậy, đẹp đẽ tới mê hoặc. Cậu nắm tay nó, rất chặt, tim nó như muốn chảy ra rồi. Cánh môi của cậu, lướt qua cánh môi nó, là hôn! Nụ hôn phớt vô cùng dịu dàng khiến đôi gò má nó phiếm hồng, màu hồng của cánh sen, ngây thơ, thuần khiết. Cậu nhìn nó, nó nhìn cậu, hai đứa nhìn nhau hồi lâu, rồi cười bẽn lẽn. -“Mặt mày nóng hết lên rồi này!” -“Mặt cậu cũng thế mà!” -“ về thôi, khuya rồi, gió lạnh…” -“Đợi tý, phải dọn đống nến kia chứ ạ?” Đại thiếu gia méo mặt, đúng là vợ ngoan! -“Tao thuê người dọn, mình về trước!” -“Vâng ạ!” Màn đêm buông xuống, cả người Sen né sát vào cậu, chưa bao giờ cảm thấy gần gũi đến thế. Về tới phòng, cậu sai người mang giấy bút, đặt trước mặt, bảo. -“Giờ chúng ta làm hiệp ước vợ chồng, mày viết những thứ mày cầu tao, còn tao viết nhưng thứ tao cầu mày, rồi đối phương phải thực , OK?” -“Dạ!” Hai đưa cắm cúi suy nghĩ. Ba tiếng sau, giấy được tráo đổi. Của Sen ngốc, có mỗi tờ, đó có dòng. “Dù thế nào cậu cũng được ngó lơ em nữa, em buồn lắm!” Còn của cậu, Sen đọc mà hoảng. “Điều 1: học được liếc trộm bạn khác phái. Điều 2: Thấy bạn trai là phải tránh xa 5m Điều 3: Được rồi, chồng cho phép vợ chơi và chuyện với thằng Sên, nhưng được quá 3 câu mỗi lần. Điều 4: Lúc chồng sang Mỹ ngày nào cũng phải nhắn tin chúc chồng ngủ ngon, chúc chồng ngày tốt lành, nhớ chồng! Điều 5: Trong trái tim vợ, chồng là số , là số hai,…là tất cả, những người khác vợ chỉ được phép chứa trong phần bé tý như hạt cát thôi. Điều 6: Vợ được động hóa chất vào mái tóc, tóc phải để đen dài suôn mượt tự nhiên như bây giờ. Điều 7: được giảm cân, chồng thích vợ béo xinh. Điều 8: được mặc đồ quá là bắt mắt, ra ngoài đường mặc quần áo cũ, về nhà tha hồ diện váy diện đồ hiệu! Điều 9: Việc chúng ta ngầm lấy nhau phải giữ bí mật, được cho ai kể cả ba mẹ, đợi tới ngày chồng học xong, kiếm được việc tha hồ , lúc đó dù ba mẹ có đồng ý mà đuổi , chồng vẫn có thể nuôi được vợ. Điều 10: Nếu đau đầu phải nhắn tin hoặc gọi điện ngay lập tức cho chồng đầu tiên. Điều 11: đầu giường của vợ phải đặt ảnh của chồng. …. …. …. Điều 100: Vợ học để biết thêm kiến thức, để đỡ tụt hậu với xã hội, nhưng việc quan trọng nhất vẫn là ăn ngủ nghỉ giữ gìn sức khỏe, mai sau việc làm có chồng lo, vợ làm người hầu của chồng như bây giờ, chồng vẫn trả lương đầy đủ. Chồng hứa nhất định vì vợ, chồng phấn đấu, cố gắng hết mình trong nghiệp! … Điều 109: Mai sau sinh con chồng đặt tên, con trai cho vợ đặt tên. … Điều 120: Lúc nào cũng để điện thoại trong người, chồng gọi là phải nghe ngay, nhắn tin nhắn lại luôn. Điều 121: Nếu ở bên nhau buổi sáng phải chủ động thơm má chồng! … … Kí tên: Hoàng Thế Hiển. ” Oài oài, đọc mãi đọc mãi, đọc mãi mới hết. Mệt điên người luôn. -“Làm sao mà em nhớ được chứ? Cậu viết nhiều quá à!” -“Cứ giữ lấy, học thuộc dần dần!” Rồi hai đứa kí tên tới xoẹt phát, hiệp ước vợ chồng được thông qua! Cũng tối muộn, cậu tạm biệt Sen, về phòng mình. Trước khi , còn được Sen dạy cho trò trẻ con nữa, Sen bảo Sen học được trong phim, hơi sến, nhưng vì Sen, cậu vẫn làm nhiệt tình. Hai đứa đan tay vào nhau, rồi đồng thanh . -“Nắm tay nhau, đan tay nhau, sống hạnh phúc với nhau tới già!” -“Ớ, cậu nhanh hơn em rồi!” -“Mày chậm quá có…nào, bắt đầu lại…” -“Hai ba…NẮM TAY NHAU, ĐAN TAY NHAU, SỐNG HẠNH PHÚC VỚI NHAU TỚI GIÀ!” -“Rồi, vợ Sen béo ngủ ngon!” -“Vâng, em chúc cậu…chồng ngủ ngon!” ….. ….. Sáng sớm, Sen còn ngái ngủ bị cậu lôi dậy. -“Mau, mau về thôi!” -“Dạ?” -“Mẹ tao phát hỏa rồi, về chết chắc!” -“Ớ, sao lại thế…cậu bảo ba mẹ chơi mà…” -“Tao xạo đấy, để rủ mày thôi!” -“Thế sao mẹ lại giận?” -“Con trai mày mai sau du học năm mới về nhà, vừa về tới nhà mang người giúp việc biển, thèm chào mày lấy câu mày có giận ?” -“Em…em…” -“Nhanh!” Hai đứa trẻ đáng thương gấp gáp quay về!
Chương 32: Lần đầu hẹn hò khí trong nhà họ Hoàng cực kì u ám. Mẹ tức chắc lên tới đỉnh điểm rồi. Đồ đạc vỡ loảng choảng, bay tứ tung. -“Mẹ ạ!” -“ còn nhớ tôi hả?” -“Mẹ gì vậy, con nhớ mẹ còn nhớ ai cơ chứ!” Sen lấm lét đứng sau, tất cả chỉ có thể trông chờ vào cậu mà thôi! -“ hay lắm!” -“Trời ơi hôm qua con về, nhưng con bay từ Mỹ vội quá mua được quà gì, nghe vùng biển này người ta mới khai thác được loại ngọc trai quý hiếm, nên con mới lập tức tới mua về cho mẹ, mẹ của con là nhất. Thế rồi gặp con Sen giữa đường nên cho nó luôn mà…” Đoạn cậu lấy chuỗi ngọc trai ra, Sen mắt tròn mắt dẹt nha. Cậu mua từ lúc nào biết, đúng là cao thủ mà. -“Mẹ xem, ngọc này phải ngọc bình thường đâu, mẹ nhìn này, đẹp long lanh luôn, mẹ mà đeo lên trẻ ra tới chục tuổi ý chứ, con với mẹ cùng người ta lại tưởng đôi uyên ương…” -“E hèm…” Ba cậu khó chịu ra mặt. Mẹ nghe thấy, dù biết thừa thằng ranh phét lác, nhưng ngọt quá, ai mà mủi lòng được. -“Rồi, tắm rửa , con Sen ở lại!” Thế Hiển nhìn con bé đầy lo lắng, mẹ cậu hơi tự ái, nhưng vẫn lên tiếng. -“Yên tâm, sợi tóc cũng mất!” ….. -“Nhi Nhi, kể mẹ nghe , thế nào, vui ? Nó đưa đâu? Nó có làm gì lãng mạn ?” Còn tưởng bị mẹ mắng à, thấy mẹ hỏi thế, Sen thở phào cả người. Từ từ kể hết, chỉ trừ việc cầu hôn là dám , tại sợ vi phạm hiệp ước vợ chồng mà! Mẹ nghe thích thú lắm, liên tục gật đầu, liên tục lườm đểu ba, ra điều, ông phải học con dài dài. Bữa cơm hôm đó chỉ thêm duy nhất người, mà sao vui vẻ rộn ràng tới vậy, cậu cứ như ánh bình minh của cái nhà này ý! Ăn xong, cậu theo Sen về phòng, chuyện chán chê, cậu bảo. -“Mai mình hẹn hò!” -“Hẹn hò là sao ạ?” -“Là ăn mặc trang điểm đẹp, tới chỗ hàn huyên, địa điểm là cái bàn trắng ngoài vườn ổi, đằng sau nhà làm đẹp ý đoạn ý, buổi sáng chắc ai ra đó đâu!” -“Dạ!” -“Rồi, tạm biệt em bé Sen béo nhé!” -“Vâng ạ!” -“Mày lại quên gì rồi?” Sen nghe lời, thơm vào má cậu, cậu thơm lên trán nó. Hai đứa đan tay vào nhau, đồng thanh . -” NẮM TAY NHAU, ĐAN TAY NHAU, SỐNG HẠNH PHÚC VỚI NHAU TỚI GIÀ!” Sen nghe gì trong phim bảo, mỗi khi hai người chào nhau, làm như vậy tình cảm bền lâu nhá! Hai ngày vừa qua hạnh phúc quá à! ….. ….. Gà mới bắt đầu gáy, trong những vòm lá, giọt sương sớm đọng lại, long lanh như những hạt ngọc tròn trịa, đẹp tới lạ lùng. Có con bé thức dậy từ rất sớm, dạo loanh quanh, lung tung. Nó có rất nhiều điều băn khoăn nha, làm thế nào để xinh đẹp đây? Còn trang điểm nữa chứ? Nó suy, nó tính, rồi nó thập thò ở phòng mẹ. Nó đợi, hồi hộp lắm. Mãi đợi trời sáng hơn, mới dám gọi. -“Dậy sớm thế con?” -“Mẹ ơi!” -“Sao?” -“Mẹ có phấn ? Có son ? Cho con mượn nha!” -“Hả?” Con bé bẽn lẽn kể lại tình. Mẹ cười tủm cười tỉm, theo nó về phòng. -“ rửa mặt sạch rồi xuống bếp lấy cho mẹ quả trứng gà và hai cái bát.” -“Dạ? Sao ạ?” -“Cứ lấy !” -“Vâng!” Rất nhanh nhẹn, có trứng mang lên. -“Bây giờ tách riêng lòng đỏ và lòng trắng, cho vào hai cái bát, con đánh lòng trắng cho sủi bọt lên…” Sen làm theo rồi ngồi ngoan ngoãn chờ đợi, nó tò mò quá à, mẹ định làm gì biết đây? Mẹ bôi ít lên da tay Sen, rồi hỏi nó. -“Có ngứa con?” -“ ạ!” -“Vậy bờm tóc lên!” -“Dạ!” Mẹ vừa xoa hỗn hợp lòng trắng trứng lên da mặt Sen vừa bảo. -“Lớn rồi nên từ bây giờ mẹ dạy dần nhé, nên dùng mỹ phẩm con ạ, cực kì độc hại. Cứ dùng các sản phẩm từ thiên nhiên là tốt nhất, trước tiên là mẹ dạy con về mặt nạ trứng gà nhé, nếu bị dị ứng mặt nạ này có tác dụng diệt vi khuẩn, giúp da sạch sâu dưới da, se khít lỗ chân lông, ngừa mụn nữa…” -“Dạ!” -“Có cảm thấy nó hơi khô khô lại rồi ?” -“Có ạ, thích thích ý mẹ ạ!” -“Ừ!” Sen cười tít. -“Bà ơi cậu chủ tìm bà!” Chị Na thông báo, mẹ gật đầu rồi quay sang dặn dò Sen. -“Con đợi 20 phút rồi rửa mặt với nước ấm, sau đó thoa lòng đỏ lên da mặt, đợi mười phút nhé, lòng đỏ có tác dụng làm ẩm da, rồi rửa với nước lạnh nhé, làm xong con thấy mặt trắng ra, con mặt mộc hồng hào tự nhiên là xinh xắn đáng nhất, chưa?” -“Vâng ạ!” -“Rồi, bye bye con .” -“Bye bye mẹ…à mẹ ơi…có cần sức nước hoa ạ?” -“, người con thơm sẵn rồi!” -“Dạ!” ….. Trong căn phòng khác, quần áo bầy bừa lung tung, ai đó ngồi bất lực. -“Mẹ, mẹ giúp con với, xem con mặc bộ nào đẹp!” Người làm mẹ tý nữa sặc, nhưng vẫn phải cố nén, vào tìm bộ áo quần thích hợp, đưa cho đứa con trai thử. -“Thế nào mẹ?” -“Đẹp trai!” -“Thử cái áo phông tím mẹ xem!” -“Vâng.” … -“Rất đẹp trai! Thử áo sơ mi xanh kia !” … -“Quá đẹp trai! Mặc áo có in chữ New York xem nào!” … -“Uầy, con nhà ai mà đẹp ngất ngây thế này!” … … -“Mẹ, rốt cuộc là như nào, sắp muộn giờ của con rồi, bộ nào đẹp?” -“Con trai mẹ đẹp trai sẵn rồi mặc bộ nào cũng đẹp hết, thế đâu mà chuẩn bị kĩ vậy?” -“Con có việc.” -“Việc gì?” -“Con lớn rồi, mẹ hỏi nhiều làm gì!” Ai chà chà, ông tướng con, ****************************** chẳng biết thừa rồi nhé, chẳng thèm vạch mặt mày thôi. -“Được rồi, thấy bộ mặc được nhất, bộ ấy trông bảo bối như tài tử điện ảnh ấy!” -“ ạ?” -“ thà gì, mau …” -“Vâng!” ….. ….. Ai đó làm theo lời mẹ , xong xuôi soi gương, thấy mặt căng bóng hồng hào vui lắm, vận chiếc váy hồng thắt nơ xinh, bẽn lẽn tới địa điểm hẹn hò. Từ xa xa, thấy bóng dáng quen thuộc ngồi đợi, mặt bỗng chốc đỏ như cà chua cuối mùa. Đại thiếu gia đứng dậy, lịch thiệp bê ghế cho nó. -“Cậu…cậu ra vườn lâu chưa?” -“Vừa ra!” Hai đứa ngồi đối diện, run run thấy lạ. Mọi khi gặp cậu, Sen như chim hót, thế mà hôm nay, cứ lạ lạ kiểu gì ý, xấu hổ quá à. -“Mày…mày…” -“Dạ?” -“Tối qua mày ngủ ngon ?” -“Em ngủ ngon ạ!” Dừng lúc, mãi mới nghĩ được câu hỏi. -“Mày ăn sáng chưa?” -“Em chưa ạ!” -“Ừ thế tý ăn!” -“Dạ!” -“Tối qua ngủ ngon ?” -“Ơ cậu vừa hỏi em mà?” -“Ừ, tao quên! Mày thấy khí ngoài này thế nào?” -“Dạ tốt ạ!” … Cách đó chừng vài mét, ngoại trừ bác Súng buồn vì vụ muốn Sen làm con dâu, còn lại, già trẻ trai, từ người làm bếp tới thợ tỉa cây cảnh, cầm đầu là bà chủ, tất cả thập thà thập thò. Phải , đội ngũ hóng hớt nhà họ Hoàng là số luôn nha. -“Nắm tay nhau chứ!” -“Bé bé cái mồm thôi!” -“Trời ơi, cậu cũng biết ngượng kìa, quá!” -“E hèm…cậu cũng là người chứ sao?” Bà chủ lên tiếng bênh vực con trai. -“Uầy Sen ngố tồ quá cơ!” -“Đúng, khổ thân cậu…” ….. -“Trời ơi cả nhà ơi…sắp kisssssss….nóng quá, nóng quá…” Đám đông nín thở, hồi hộp chờ đợi. Ánh mặt nhè chiếu lên hai khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, cánh môi kia sắp chạm vào nhau rồi…thêm chút nữa…chút nữa thôi…sắp rồi… Rầm! Bà chủ vì rướn chân cao quá mà hụt, hại ông chủ ngã lên người bà chủ, bác Lựu đứng sau ngã dúi về phía ông chủ, cứ thế, chị Na ngã lên người bác Lựu, chị Lụa ngã lên người chị Na…, bác Hồng ngã lên người chị Cúc… Cảnh tượng, mấy chục người nhà họ Hoàng bành trướng cái vườn ổi, đến dở khóc dở cười. Hoàng Thế Hiển quay lại, mặt mày xám xịt. -“Hi, con trai của mẹ!” -“Hi, con trai ba!” Giúp việc cũng nhanh nhẹn bắt chước ông bà chủ, nở nụ cười méo xệch. -“Hi, chào buổi sáng cậu ạ!” -“Chúc cậu buổi sáng tốt lành…” Trong khi đại thiếu gia máu nóng dồn hết lên đỉnh đầu Sen hồng ngây thơ dễ sợ. -“Ơ, mọi người…mọi người…bị ngã có đau ?” -“ sao, sao…” -“Con vào lấy dầu gió cho mọi người nhé!” -“Lấy lấy cái gì, theo tao! thể chịu được cái nhà này nữa!” Hiển cầm tay Sen, kéo . Con bé chỉ kịp ngượng ngùng . -“Con… trước nhé!” -“Quan tâm tới tao đây này!” -“Dạ?” -“ thôi.” -“ đâu ạ?” -“Chỗ nào chỉ có tao và mày!” -“Vâng!” Thế rồi hôm đấy từ hẹn hò trong vườn ổi, đổi thành hai người chơi công viên nước, xem phim, ăn nhà hàng, tất cả đều là cậu lo, Sen chỉ việc theo và hưởng thụ thôi, sướng điên luôn ý! Những ngày hè, trôi qua, êm ái, hạnh phúc, ngọt ngào. Để rồi, tới cái đêm trước khi cậu phải lên máy bay quay lại trường, con bé khóc sưng cả mắt. Quyết tâm trốn trong chăn khóc, ra ngoài. -“Sen!” -“…” -“Sen!” -“…” -“Đếm từ tới ba, mày quay ra tao lập tức ! …HAI…” Sụt xịt bỏ chăn ra. -“Cậu ý, cậu là cậu lại thèm liên lạc với em, lại giận em, khổ em lắm…” -“Mày hâm à, vợ chồng rồi còn trẻ con đâu mà giận?” -“ ?” -“…ngày nào tao cũng gọi về cho mày!” -“Cậu nhớ đấy nhé!” -“Ừ!” Vừa xong, ai đó cúi xuống cắn môi xinh, làm người kia xấu hổ gần chết. -“Gớm, cứ như lần đầu!” -“Kệ em…” -“Thôi, chồng phải rồi, vợ ở nhà, đừng ra tiễn, vợ tiễn là chồng đành lòng lên máy bay đâu. Chồng cố gắng học hành chăm chỉ, mai sau kiếm nhiều tiền nuôi vợ!” -“Vâng, vợ cũng học chăm…cho bằng với chồng…” -“Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!” -“Dạ!” -“Cái này, đặt làm nhưng chưa được ưng ý lắm, khi nào cưới nhau mua cho vợ cái đẹp hơn…” -“Nhẫn à, đẹp thế, đẹp rồi, em thích cái này thôi!” -“Ừ, giữ lấy, giữ suốt đời nhé, hứa rồi mà!” -“Vâng!” ….. ….. Cuộc sống cứ thế trôi, cậu và Sen, hai người hai khoảng trời nhưng cũng thể ngăn cách được tình của họ. Tình thời niên thiếu, ngây thơ, trong sáng, đẹp đẽ lạ thường. Vốn tưởng đó là câu chuyện cổ tích với kết thúc có hậu, vốn tưởng sau khi cậu tốt nghiệp, có thể cưới nó. Nhưng cuộc đời, nào ai được chữ ngờ? Vào ngày hè của hai năm sau đó, là ngày mà Hoàng Thế Hiển cực kì phấn chấn, cầm lá thư thông báo được nhận học bổng toàn phần ngành kinh tế tại Havard, vội vã vượt mấy nghìn cây số về khoe người thương, ngờ đâu, đập vào mặt là hình ảnh, người ấy, với người con trai khác, khóa môi, hết sức say đắm. Giây phút đó, cậu chỉ muốn hóa đá! -“Em…em…và Sên, nhau!” -“…” -“Đúng vậy, Sen lớn rồi, nó nhận ra người nó đích thực là tôi, chứ phải cậu…” Thế Hiển muốn điều gì đó, mà nghĩ ra là có thể gì? Cậu quay mặt, thẳng. Để lại hai người, người nức nở, người thở dài. -“Bình tĩnh nào, chẳng phải em quyết định rồi sao?” -“Nhưng mà…vẫn thấy… ạ…” Sen nấc lên từng hồi. Tưởng tượng bộ dạng của đại thiếu gia, càng xót xa hơn gấp bội. -“Là em nghĩ cho nó mà, bây giờ hai đứa còn chưa tiến sâu quá rút ra vẫn còn kịp…ngộ nhỡ sau này, mọi chuyện càng khó khăn hơn…” -“…” -“Khóc , khóc nốt hôm nay thôi nhé… luôn ở bên…” ….. Đó là ngày cực kì khó khăn với Trương Ngọc Uyển Nhi, cái đôi mắt đầy kinh ngạc kia, khắc sâu trong tâm trí, chỉ từ…đau thương. Cánh cửa phòng hé mở, rất nhàng. Bóng dáng quen thuộc này, tiếng bước chân này, làm trái tim thấy nhức nhối. -“Giải thích!” -“…” -“Tao biết mày chưa ngủ!” -“…” -“ , mày định trêu tao hả?” -“Em có trêu…” -“Thế là sao?” -“Cậu nhìn mà biết à? Em ấy, lòng…” -“Thế mày còn hứa lấy tao?” -“Ngày đó em trẻ trâu, biết gì đâu?” -“MÀY…” Hận, hận thể bóp chết được nó. Sen trở mình, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay bị vứt thương tiếc ra ngoài cửa sổ, hành động của mang tình hình lên tới đỉnh điểm. -“Trương Ngọc Uyển Nhi, mày nghe đây. Mày. . Phải. Hối. Hận.” Đại thiếu gia ra khỏi phòng, mạnh mẽ, dứt khoát, giống như cậu mọi khi vậy. cứ nghĩ, từ giờ chỉ cần dõi theo cậu, chúc phúc cho cậu, mà ngờ được rằng, suốt bảy năm sau đó, ngay cả cơ hội được nhìn thấy cậu, cũng chẳng hề có.
Chương 33: Bảy năm sau -“Cảm ơn , chúng tôi quyết định hợp tác với CL.” -“Đó là vinh dự của tập đoàn chúng tôi chứ ạ! Để tôi tiễn ngài!” …. Bóng người đàn ông cùng hai trợ lý xa dần, Trương Ngọc Uyển Nhi từ từ bước lên xe của mình. -“Ổn chứ cháu?” -“Dạ, ổn mà bác!” Bác Lựu cười, con bé này, giỏi , khách hàng khó tính tới mấy, vào tay nó, cũng giải quyết được hết. Đúng là đệ nhất dẻo mồm. Ông bà chủ cho nó làm đại diện hình ảnh của công ty quả là sáng suốt. -“Sao lại đường này vậy bác?” -“À, bác Hồng vừa nhắn tin, bảo bác mua cá bông lau, nhưng bác đâu có biết phân biệt đâu, cháu chọn giúp bác luôn nhé!” Cá bông lau? Có người, trong những món khoái khẩu là cá bông lau kho tộ. Mà nghĩ đâu vậy? Người ấy, cả đời này, còn có thể gặp lại sao? -“Nhi này…” -“Dạ bác!” -“Cậu Hiển, tối nay, 6 giờ, cậu ấy về!” Ai đó tai như ù , cả người cứng đờ, giọt nước mắt khẽ chảy. Là cái cảm xúc gì đây? Xúc động? Hạnh phúc? Vui mừng? Cái cảm giác mong đợi thứ gì đó quá lâu, rồi giờ nó thành thực, là như thế này ư? Chính cũng biết mình ra sao nữa, chỉ muốn trốn vào góc nào đó, yên tĩnh. -“Cháu sao chứ?” -“Dạ, sao ạ!” -“Trước đây…hai đứa…” -“Vâng, đó là chuyện xưa rồi mà bác, cháu giờ vẫn là người giúp việc của cậu ấy, mọi thứ vẫn bình thường…” -“ ?” -“Vâng, cậu vẫn gọi cho cháu thường xuyên mà!” Bác gật đầu, nuốt nước mắt vào trong. Đó là lời dối, mà luôn phải trong suốt bảy năm vừa qua. lời mà ngay sau khi thốt ra, cảm giác đau lòng thể được thêm những lời khác. tới siêu thị cùng bác, chọn con cá ngon nhất. Về tới nhà, cũng chính đánh vẩy, bổ khúc, giã giềng, nêm gia vị, … muốn chính tự tay mình làm tất cả. Nhà họ Hoàng lâu lắm rồi mới nhộn nhịp như này, tiếng chày cối rộn ràng, tiếng cười vui vẻ. Gắn bó với nhau lâu, họ đều thương cậu và Nhi như con ruột, bảy năm qua, ông bà chủ còn được sang thăm cậu, chứ họ đâu có nhìn thấy cậu, họ cũng nhớ cậu lắm chứ! Nhi ngồi trong bếp, nhặt từng cảnh củi nhãn bỏ vào đống lửa. Nghe cá kho bằng củi nhãn là ngon nhất, người ấy thích ăn cá quá khô, chỉ cần kho hai tiếng là đủ rồi. cứ ngồi như vậy, bần thần, suy tư, lơ đãng… -“Nhi, Nhi ơi…” -“Chị Na, sao vậy ạ?” -“Trời ơi…cậu về…cậu về…nhanh…nhanh…xe cậu đẹp ơi là đẹp luôn nhá, người cậu cũng xinh cực kì luôn…” -“Em…em…” -“Chị xin lỗi, chị nhỡ mồm rồi à?” -“, có gì đâu, cậu có người là chuyện hiển nhiên chứ, cậu nhà mình hoàng tráng như thế cơ mà!” -“Ừ…” -“Vâng, hì hì…chúng ta ra chào cậu!” Nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể, theo bước chị. Chuyện là con nuôi, vẫn được giữ kín đến giờ, tuy nhiên ai gọi là bé Sen nữa rồi, vì mẹ bảo tên đó nghe quê. cũng tốt nghiệp, làm việc tại công ty của gia đình, nhiệm vụ của chỉ là với các giám đốc hoặc trưởng phòng, mềm mỏng thương thảo với khách hàng, công việc chẳng cần giỏi giang, chỉ cần xem qua tài liệu cộng với bản năng dẻo miệng, khéo léo thuyết phục là được. Thế còn cậu, cuộc sống của cậu thay đổi ra sao? Chắc là nhiều lắm nhỉ? Thời khắc chạm mặt cậu, trái tim như muốn ngừng đập! Cậu mặc áo phông xám, quần jeans hàng hiệu, kính râm màu nâu thẫm. Người con cùng cậu, rất đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh, đôi mắt bồ câu đen huyền bí, và đặc biệt, khi ấy cười, rất đặc biệt, rất quyến rũ. ấy với cậu, cứ như bức tranh hoàn hảo đầy sắc màu, đẹp! Mọi người chào, cậu cũng gật đầu nhàng, sau đó, hai người tay nắm tay lên ra mắt ba mẹ, các bác các chị cũng dần về vị trí chuẩn bị cho bữa tiệc. Có người duy nhất, cứ đứng như vậy, đờ đẫn, lặng lẽ…Rồi, chẳng phải mong gặp cậu lắm mà? Chẳng phải muốn đứng sau chúc phúc cho cậu cơ mà? nghe dễ dàng quá, đối diện mới thấy khó khăn khôn tả… Bàn ăn lớn ngoài vườn dần được hoàn thiện, ánh đèn sáng lấp lánh lung linh, ông bà chủ ngồi chính giữa, bên cạnh là cậu chủ và người cậu. Bà chủ cất lời. -“Giới thiệu với con, đây là đại gia đình nhà họ Hoàng nhà ta, bác Lựu, bác Súng, bác Hồng, …, Liên, chị Na,…, cuối cùng là Uyển Nhi, bằng tuổi con…” Rồi bà quay sang, trịnh trọng tuyên bố. -“Còn giới thiệu với mọi người, đây là Ngọc Nhi, người của Thế Hiển!” -“Dạ, con rất vui vì được làm quen với gia đình nhà mình ạ, lâu lắm rồi con mới được ăn bữa cơm đầm ấm như này đấy ạ, con xin kính mọi người ly này!” Ngọc Nhi, cũng cùng là tên Nhi, cũng có chữ Ngọc, nhưng ấy lộng lẫy hơn nhiều, cậu chủ nhìn ấy, bằng ánh mắt trìu mến, có lẽ cậu ấy nhiều lắm. Mọi người cũng vui vẻ tiếp nhận ấy, Uyển Nhi biết có ngày hôm nay, chỉ là…sao rượu, sao đồ ăn hôm nay đắng vậy??? Nước Mỹ, nhiều chuyện mới lạ, Ngọc Nhi trò chuyện ngớt, khiếu hài hước của khiến ai ai cũng cười nghiêng ngả, khí bữa tiệc thực rất tốt. -“Ừm, món cá này ngon quá, , ăn thử xem…” -“Ngon các con ăn nhiều vào!” -“Vâng ba ạ, ở bên Mỹ Hiển và con thường tới quán người Việt, lần nào cũng gọi món này, nhưng chỉ ăn ít thôi, ấy ngon…lúc đầu con cũng thấy lạ, nghĩ ấy khó tính, nhưng giờ mới biết, cá kho nhà mình mới là cực phẩm đó ạ!” Đoạn, Ngọc Nhi quay sang, cầm đũa gắp thêm miếng cá, nở nụ cười tươi tắn, đút cho người . -“Ừ, cá là do Uyển Nhi làm đấy!” -“ á? Bạn giỏi ghê!” Khụ! Tiếng ho từ phía thu hút chú ý của mọi ánh nhìn, cậu từ tốn tống miếng cá ra chiếc khăn giấy, rồi lãnh đạm. -“Tôi sao, mọi người ăn tiếp .” -“Sao vậy ?” Ngọc Nhi đưa nước cho người , ân cần hỏi han, tay ngừng xoa lưng tình cảm, cậu trả lời ngọt ngào. -“ ổn, em , em ăn , nguội giờ!” -“Thôi, em lo cho lắm!” -“ sao mà, em muốn ăn hay bắt đút vậy?” -“Được thế còn gì bằng, đút em …A…A…A…” Đôi trai trẻ tự nhiên quá, khiến cả bàn ăn ngượng chín người…khiến tim ai đó quặn thắt, cố uống vài ly rượu, cố lấy tay che mắt, cố để mình nấc lên, cố gắng gượng… -“Nhi này!” Cậu gọi câu, lại khiến cả hai người con giật mình. -“Cơm dính vào miệng em kìa, xấu quá thôi!” -“Lau cho em, mau!” -“Đợi chút!” Phải rồi, cậu gọi Nhi của cậu, là Ngọc Nhi, phải Uyển Nhi. Đầu óc trống rỗng, hai bàn tay run rẩy, khẽ đứng dậy, bình tĩnh xin phép. -“Con ăn no rồi ạ, con xin phép mọi người về phòng trước!” -“Mới ăn tý mà Nhi?” -“Em khỏe chỗ nào à?” -“Ta lấy thuốc cho cháu nhé!” -“Dạ, sao đâu ạ, lúc chiều cháu ăn ở công ty rồi nên vẫn còn thấy đầy bụng quá ạ!” nhanh rồi quay người, chân chạy mải miết, chỉ mong được về phòng thôi, về phòng, có thể tha hồ, thoải mái mà khóc rồi. Mình làm được mà, mình có thể làm được! nhớ cậu thế nào cơ chứ? dặn mình, lên kế hoạch cả cho cảm xúc của mình, cớ sao? Cớ sao lại cư xử kém cỏi tới thế? Cớ sao, kiềm nén nổi??? Cánh cửa phòng khẽ mở, có bóng người vào. Người đó đặt bàn tay lên trán . -“ sốt, con buồn à?” -“ mẹ ạ, con mệt mà!” -“Mẹ xin lỗi…” Người mẹ thẫn thờ nhìn đứa con , chuyện cũng nhiều năm rồi. Đợt đó, đột nhiên con trai nhất định chịu về nhà, bà có sang tận nơi, chỉ thấy nó đú đởn hôn hít mấy con tóc vàng tóc xanh, nhìn mà ghê cả người. Bà đánh nó, mắng nó, nó là kẻ phản bội, nó làm sao bỏ mặc Nhi, nó cũng chẳng thèm đáp. Rồi hai mẹ con chiến tranh lạnh, rồi cuối cùng, vì bà có thằng con trai, bà thua, bà làm lành trước, bà từ từ hỏi nó, cũng chỉ được câu trả lời đầy tính “trách nhiệm”: “Nó vừa béo vừa xấu, con chán!”. Bà thử nó, trả vờ Nhi bệnh, nó cũng chẳng quan tâm. Vậy là, cái điều bà lo lắng luôn tới, nó rốt cuộc thừa hưởng tính dê già trăng hoa của thằng cha nó, trời đất ạ, bao nhiêu tính tốt đẹp, nó hưởng, nó lại hưởng cái tính đó. Bà đau lòng, bà thấy có lỗi với Nhi, thời gian dài còn dám đối mặt với con bé nữa. -“Nhi à, mẹ…chuyện hai con thành nhưng dù thế nào, con cũng là con mẹ, mẹ thương con nhất, nhưng con thông cảm cho mẹ, bé đó, là người Thế Hiển , con biết rồi đó, mẹ sợ nhất nó dẫn đứa nào ngoại quốc về, vì mẹ sợ khác biệt văn hóa, lần này, người là người Việt Nam, gia thế cũng tốt, mẹ biết mẹ ích kỉ, nhưng con có thể nào chấp nhận và thương Ngọc Nhi như chị dâu ?” Lời mẹ , nước mắt rơi. khóc, phải vì đó, mà lần này khóc, là vì mẹ. Mẹ bị cậu gạt rồi, mẹ luôn thấy hối lỗi, nếu mẹ biết, người chấm dứt mối quan hệ trước là , chứ phải cậu… tưởng tượng được…mẹ ghét như nào? Còn , đứa nhát gan, sợ sệt, vì mất cậu rồi, ích kỉ muốn mất luôn ba mẹ, mất luôn mái nhà duy nhất, cho nên… lựa chọn giữ yên lặng. bao lần muốn thú nhận, mà dám cất lời? Phản bội, lừa dối, làm tan nát trái tim đối phương, tội đó dành cho mới đúng. Tới nước cuối cùng, cậu vẫn cho , con đường sống! -“Mẹ đừng vậy, con mệt thôi mà, con vẫn rất quý ba mẹ, cậu, cả Ngọc Nhi nữa, con chăm sóc cho ấy!” -“Được rồi, đến với nhau hay là duyên phận con ạ, dù sao con trai mẹ mẹ thương, nhưng thực tình nó lăng nhăng như vậy, nếu nhau, mai sau chưa chắc con sướng…con à, mẹ tìm cho con chỗ dựa tốt, cứ tin mẹ nhé!” -“Dạ.” Hai mẹ con chuyện lúc mẹ dạo với ba, lúc này, chị Na mới dám gọi . -“Nhi à, Nhi à…” -“Sao chị?” -“ Ngọc Nhi muốn xoa bóp chân, nhưng mà ấy chỉ đích danh em làm…em có lên đó …hay là chị dối em ốm nhé!” -“Thôi chị ạ, em làm được!” đỡ đồ nghề từ tay chị Na, bước từng bước lên phòng cậu, muộn phiền, nặng nề. Cửa phòng cậu khóa, cũng cố ý nhìn, chỉ là, hình ảnh họ hôn nhau, cứ thế đập vào mắt. Cái cảm giác này, có giống cái cảm giác cậu phải chịu đựng khi hôn Sên ? Khi đó, cậu có thấy khó thở như bây giờ ? -“Vào !” Tiếng cậu, lãnh đạm, lạnh lùng! -“À, bạn tới rồi à, nghe bảo tài matxa của bạn rất giỏi, bạn giúp mình nha, mình hơi mỏi chân!” -“Ừ, để mình giúp…” -“Chú ý cách ăn !” Cậu khẽ nhắc nhở, Uyển Nhi sửa lại. -“Vâng, chủ…để em làm ạ…” Ngọc Nhi hơi đỏ mặt, quay sang trách . -“ này kì quá à, xưng hô thế nào chả được!” -“Nó là người giúp việc là người giúp việc, em để ý làm gì?” -“Dạ!” Ai đó bặm môi, hòa tinh dầu thơm và vài cánh cánh hoa hồng cùng muối khoáng vào nước, quỳ xuống giúp chủ tháo dép, đặt chân vào chậu ngâm, từ từ matxa. Tất cả, đều làm rất chuyên nghiệp. -“Dễ chịu quá, Hiển, cũng matxa , thích lắm, Uyển Nhi khéo lắm.” -“Thôi!” -“ mà… mà…nghe em mà!” Bị người đột kích thơm vào má, cậu đành phải chiều, cậu cần thay nước mới, hai cậu dùng chung chậu là được. Rồi chủ cậu chủ chân vờn chân trong nước, cười đùa rúc rích, những giọt nước biết bị vô ý hay cố tình, bắn tung tóe lên người hầu quỳ trước mặt. Cũng tốt, nước có thể che nước mắt, ngồi đó, như khúc tượng, lặng thinh. -“Uyển Nhi!” -“Uyển Nhi!” -“Dạ chủ, có gì sai bảo ạ?” -“Em đem nước xuống , chúng tôi muốn nghỉ ngơi!” -“Dạ!” -“Trời ơi này, đùa kinh quá, người em ấy bị ướt hết rồi…” -“Người nó bẩn quá, thêm ít nước cho sạch…tao có đúng ?” -“Dạ!” -“Có hay ?” -“Dạ có!” Hít hơi mạnh, dùng hết sức kiên nhẫn để trả lời cậu. RÀO! Cả chậu nước ngâm chân đổ ào lên người hầu bé . Là cậu. chủ bên cạnh chỉ hơi cười. -“ trách tao chứ? Chỉ là cho mày sạch chút thôi mà!” -“Dạ!” Chậu nước đâu có lạnh lắm đâu, mà sao cảm thấy người mình tê buốt đến thế? rùng mình, run rẩy, cắn răng dọn dẹp phòng cậu. -“ cậu còn gì sai bảo ạ?” -“Em lau chân giúp nhé!” -“Mày nghe thấy hả? Nhanh chân nhanh tay lên.” -“Dạ…em làm luôn đây ạ!” … Vậy là buổi tối đầu tiên cậu về, trôi qua như thế đó, rồi có thêm chủ mới, xinh đẹp. Uyển Nhi lững thững cầm điện thoại ra vườn, ở trong này, có rất nhiều ảnh của cậu, đó là những bức ảnh tự sướng hồi đó cậu gửi. Cậu bây giờ, nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, nam tính hơn, cao hơn nữa. khẽ sờ những ngón tay lên khuôn mặt ấy, thực …là rất nhớ! Tiếng chuông điện thoại kêu réo rắt, Uyển Nhi mở máy. -“Em đây!” -“Em có sao ?” -“Em ổn!” -“Ừ, mới tìm thấy có chỗ bán thuốc bắc tốt lắm, hay mua em uống, nếu khỏi tốt!” -“Thôi ạ…” -“Cố lên em, đừng bi quan thế!” -“Cảm ơn , Sên!” -“Gọi tên nào!” -“Hì…em thích gọi là Sên…” -“Muộn rồi, em ngủ !” -“Vâng!” Từng làn gió thổi qua, khiến cho lớp áo quần còn ướt dính vào người, lạnh quá, nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng bây giờ! Những ngày sau cũng khá khẩm là mấy, chủ cậu chủ, quấn nhau như đôi chim non, và đặc biệt…quấn Uyển Nhi. Hễ làm về là y như rằng có lệnh từ nhà . -“Em ơi mang cho cốc nước!” -“Em ơi gọt quả xoài!” -“Em ơi dạo với !” -“Em ơi shopping với !” -“Em ơi pha nước tắm cho !” … Ty tỷ các việc, từ tới lớn, người giúp việc nhà họ Hoàng hình như chỉ có mỗi Uyển Nhi có tác dụng thôi hay sao? Ông bà chủ chơi xa, quyền hành lớn nhất nhà nằm trong tay chủ cậu chủ, ai dám cãi. -“Mày nấu ăn thế này hả?” -“Dạ…em…em làm lại ạ!” -“ cần!” tay cậu cầm đĩa, tất cả thức ăn, đổ hết lên người . Có bận khác, pha nước cam, chủ uống ngon lành, nhưng cậu vừa miệng, cũng cứ nhắm người trước mặt mà đổ. Lúc cậu đọc tài liệu, có cái cậu vừa ý, cũng ném thẳng vào . Dạo này, trong mắt cậu, là cái thùng rác phải? ….. -“Sai mày lấy có ấm nước thôi mà làm gì lâu vậy?” -“Dạ, cậu thông cảm ạ, tại em định đun sôi lại để cậu dùng trà!” -“Lý cái gì?” -“Dạ, em xin lỗi!” -“Mày chỉ biết xin lỗi thôi hả? còn lời nào khác hay ho hơn hả?” -“Dạ…” CHOANG! Lại lần nữa cậu nổi giận, tay cậu hất, cả ấm nước sôi bắn tung tóe, Uyển Nhi mất đà cũng ngã theo, có vài chỗ hơi rát vì nước nóng, có vài chỗ bầm dập tím, có chỗ lại rơm rớm máu… thẫn thờ nhìn lượt, theo những vết thương của mình, lạ , chẳng thấy đau gì hết. -“Em…em xin lỗi, cậu có cần ấm khác em đun!” -“Mày cút ngay cho tao!” -“Dạ!” Cậu đuổi, mà mười phút sau cậu lại gọi. Trương Ngọc Uyển Nhi, cứ như con thoi chạy tốc độ cao, hai người kia đôi khi sai làm những món ăn mà họ chẳng động đũa, sai mua những thứ mà họ còn chẳng dùng! Hôm nào cũng gần hai giờ sáng mới được ngủ, năm rưỡi phải dậy, vì quen nên hầu chỉ trụ được năm ngày. Sang ngày thứ sáu, cảm giác bắt đầu khác, đầu đau, chân tay loạng choạng, đặc biệt là mồ hôi toát ra ngừng, có lau cũng hết. -“Nhi, cậu em nấu phở cho cậu kìa, nước xương chị ninh từ hôm qua để tủ lạnh rồi nhé!” -“Dạ em biết rồi!” Mắt đờ đẫn, ai đó cố xuống bếp nấu nướng. Khi bát phở nghi ngút hoàn thành, cũng là lúc ngã gục! ….. ….. -“Sao lại là chị?” -“Dạ, hôm nay tôi chăm sóc cậu thay nó nhé!” -“Trả lời đúng trọng tâm!” Cậu quát, chị Na chỉ thấy run cầm cập, đành tóm tắt ngắn gọn. -“Nhi sốt cậu ạ!” Chưa bao giờ chị thấy ánh mắt cậu lạnh thế, dọa chị phát sợ. Cậu ném đũa cầm, thẳng lên phòng, đóng cửa đánh sầm cái. lát sau, lại thấy cậu ra khỏi phòng, gấp gáp xuống nhà dưới. Nhìn xuống, thấy cậu…vào phòng Nhi. Nửa mê nửa tỉnh, Uyển Nhi thấy bóng dáng rất quen, ngồi bên cạnh. Mùi hương cũng quen lắm, nhưng tiếp diễn, khiến cho nghĩ là mình chỉ gặp ảo giác, thấy tay mình được tay ai đó nắm, thích. Thấy đôi môi khô khốc của mình được cánh môi mềm mại bao phủ, ngọt ngào. Lại thấy cơ thể rét run của mình, được cơ thể khác ôm lấy, ấm áp! Cả ngày hôm đó, chìm vào giấc ngủ, rất sâu, rất ngon! Sáng hôm sau tỉnh dậy, căn phòng trống trơn, lại nhớ giấc mơ hôm qua, giấc mơ đẹp. Nghe các bác , chủ Ngọc Nhi về Mỹ, ấy còn vài giấy tờ cần kí. Các bác cũng bảo, cậu từ hôm nay làm, bắt đầu là nhân viên tập ở công ty, ngoài những lão thành cấp cao, thân thế của cậu được giữ kín, cậu làm ở mỗi phòng ban tuần trước khi nhận chức chính thức. khẽ cười, cảm thấy mình đỡ đỡ, các vết thương người cũng được băng bó cẩn thận, có lẽ chị Na giúp . Nhi mở tủ quần áo, những bộ cánh lung linh có rất nhiều, nhưng luôn chọn bộ giản dị nhất. buồn cười, tính hay quên, nhưng hiệp ước vợ chồng luôn nhớ. Trong hiệp ước có quy định, ra ngoài người vợ được diện đồ đẹp. hay chọn những bộ giản dị nhất, như thói quen, mặc dù bây giờ, chẳng còn chút quan hệ gì với cậu! Công ty hôm nay rộn ràng hơn bình thường, mọi người bàn tán xôn xao cả lên. -“Nhi Nhi, vào đây vào đây!” -“Uầy, bà biết tin gì chưa? Mới có cực kì đẹp trai, mỹ nam luôn, chuyển tới làm việc ở bộ phận của giám đốc Quả!” -“Bà mà nhìn chết mê luôn đó…” Hoa từ đâu chạy tới, suỵt suỵt. -“Trật tự, chúng mày trật tự hết, thông tin mật, mỹ nam về khu nhà C.” -“ thôi, thôi…nhanh…nhanh…” Chưa kịp định hình bị hội bà tám trong công ty kéo . Cũng giống như đoán, là cậu. Cậu hôm nay mặc áo sơ mi, quần tây sơ vin gọn gàng. Cậu mới chỉ là nhân viên thực tập, mới chỉ tới công ty chưa đầy hai giờ, mà fan đông thế này… chắc khi mọi người biết cậu là con trai ruột của chủ tịch tập đoàn, fan xếp dài mấy hành lang mất! -“ đẹp trai nhìn chúng mình bọn mày ạ!” Đúng là cậu nhìn về phía bọn , Uyển Nhi cố tránh, mong sao cậu nhìn thấy mình! -“Chào các em, tìm văn phòng giám đốc Lúa, em nào biết chỉ cho với!” -“Em…em biết!” -“Em biết!” -“Em , em làm ở chỗ giám đốc Lúa mà!” Hoàng Thế Hiển đăm chiêu lúc, rồi chỉ thẳng tay vào ăn mặc quê mùa nhất, như vô tình. -“Em này !” Trương Ngọc Uyển Nhi giật nảy mình! Hả? có dẫn đường cho cậu sao? Bao nhiêu ánh mắt nhìn ghen tỵ, đành nhanh thôi! Mang tiếng dẫn đường, mà cậu cứ phăng phăng trước, lẽo đẽo theo sau. Cậu biết đường chứ? Cậu là có ý gì đây? -“Khỏi chưa?” -“Dạ!” -“Tao hỏi mày khỏi ốm chưa?” -“Dạ!” -“Dạ cái gì?” -“Em…em khỏi rồi ạ!” Vô thức, cậu đưa tay sờ trán , rồi cậu lại quát. -“Khỏi cái gì mà khỏi, nóng hầm hập lên đây này! về nhà !” -“Em khỏe rồi mà!” -“Công ty có mày cũng sập được đâu!” -“Em biết!” -“Biết sao còn làm?” -“Em…em…” Cứ theo cậu, lên sân thượng lúc nào hay? Thôi, là cậu biết đường . đành lên tiếng. -“Cậu ơi, văn phòng giám đốc Lúa phải ở này!” -“Tao biết! Mày ngồi xuống!” -“Dạ?” -“Ngồi yên đấy!” -“Vâng!” Cậu lát, mang về tách trà nóng, theo phản xạ, hơi nghiêng người, cũng trách được, ai bảo cậu có cái gì là toàn đổ lên người . -“Uống !” -“Dạ?” -“Trà thuốc, tốt, uống !” Giọng cậu, đúng kiểu ra lệnh, theo thói quen, chẳng dám cãi. -“Mày ốm mà người mày hỏi thăm à?” Hoàng Thế Hiển hỏi bâng quơ, Trương Ngọc Uyển Nhi tạm thời hiểu. -“Dạ?” -“ trưởng phòng bộ phận Thịt, Sên phải, nếu tao nhớ nhầm?” -“Dạ…vâng, ấy hỏi thăm rồi ạ!” -“Tốt đẹp ghê nhỉ?” -“Dạ, tốt ạ!” lời thốt ra, hại cái tách trà bay thẳng vào sọt rác, cậu xuống tầng, quay đầu lại! Cũng từ hôm đó, nhìn thấy , dù ở công ty hay ở nhà, cậu cũng chỉ coi là khí mà thôi, có khi cũng chẳng bằng khí. Đôi khi lại ước, giá kể cậu cứ làm khó , cứ trút giận , thế lại hay hơn chăng? Bây giờ, cả cơ hội tới gần cậu, cũng có!
Chương 34: Là tên của người tôi hận Thời gian thấm thoát trôi, sau nhiều tuần luân chuyển hết phòng ban này tới phòng ban khác với thành tích dày đặc được mọi người công nhận, cộng với cổ phần cụ nội để lại, Hoàng Thế Hiển chính thức nhận chức Phó Tổng Giám Đốc CL, vào đúng ngày sinh nhật của mình. Thân phận của Phó Tổng cũng vì thế mà bại lộ. Còn điều đặc biệt hơn, hình như Phó Tổng và trưởng phòng bộ phận Thịt có giao tình? Sau khi thăng chức, Hoàng Thế Hiển lập tức đặc cách ta lên làm giám đốc bộ phận Phân Bón, vị trí còn chờ người bởi giám đốc Phân xin nghỉ hưu. Công ty vì thế mà hôm nay tổ chức ăn mừng cho tân trưởng phòng Thịt, tân giám đốc và tân Phó Tổng. Luật bất thành văn, sau khi ăn uống no nê, các thành phần lãnh đạo thưởng rủ nhau tụ tập hát karaoke. -“Em có thể , nếu ngại!” Nghe tiếng nhắc nhở phía sau mình, Uyển Nhi nghĩ hồi, rồi . -“Em ! Em chúc mừng chứ!” Miệng vậy, lòng lại nghĩ khác. lâu lắm rồi chỉ dám nhìn trộm bóng lưng người ấy, thực rất nhớ, muốn nhân cơ hội được gặp lâu lâu chút. Chẳng cần người ta để ý tới mình, chỉ cần ngồi góc khuất khuất, nhìn người ta…là quá đủ! -“Vậy mình thôi!” -“Dạ!” ….. ….. Buổi karaoke nào của cái tập đoàn CL này cũng cực kì vui và bựa, nó bựa phải vì bản chất nó bựa, mà vì MC của cái cuộc ăn chơi này, giám đốc Lúa…đích thị là thằng bựa. chỉ vậy, còn quái nữa. Màn giới thiệu của , bao giờ cũng là màn đểu các nhân vật được giới thiệu. -“Alo alo….xin chào…xin chào toàn thể quý bạn và các vị đến với cuộc vui ngày hôm nay, xin giới thiệu thành phần khách VIP của chúng ta, đầu tiên là giám đốc Phân , tên ở nhà là Sên, cao mét bảy tám, xin cho cảm nghĩ của mình ạ!” Phía dưới vỗ tay rào rào, nhân vật được nhắc tới đành phải lên tiếng. -“Vâng, trừ cái tên bị mất vĩnh viễn tôi rất vui, tiện đây, cảm ơn Phó Tổng cân nhắc!” Có vài tiếng cười tủm tỉm, MC tiếp lời. -“Tiếp theo là người mới thăng chức trưởng phòng Thịt, Phạm Thanh Hiền, tôi tôi biết tên ở nhà của này, nhưng tôi nghĩ chắc là Phạm Đanh Đá đấy, cao mét sáu tư, thân hình chuẩn, xin đôi lời ạ!” -“Cảm ơn “em si”, tôi tự nhận mình đanh đá, nhưng chưa đanh đá bằng đâu ạ!” -“Vâng, ai đanh đá hơn ai mọi người tự biết, giờ là tới đại diện hình ảnh của công ty, cao mét sáu tám, là baby girl điển hình, vòng nào ra vòng đó, gương mặt đáng như búp bê, quên, tên là Trương Ngọc Uyển Nhi, bí mật động trời của người đẹp là từng nặng tới 56 cân khi học cấp hai, có thể tiết lộ bí quyết giảm cân cho các chị em ở đây được ạ?” Ai đó đỏ bừng, lí nhí. -“ có bí quyết gì ạ, tự nó thế ạ!” Câu trả lời được nhiều người hài lòng lắm, tiếng phản bác rầm rầm, ép baby girl rối quá đành phải ấp úng khai. -“Được rồi, được rồi, em chịu thua mọi người luôn…Ngày xưa…ngày xưa…là có người cứ mang đồ ăn cho em, em ăn nhiều quá nên béo, giờ ăn nữa gầy thôi…” -“ ?” -“Em thề!” Uyển Nhi ở công ty mọi người đều biết tính, trước giờ ít khi dối, nên tạm được tha. Chỉ là phía đối diện, có ánh mắt nhìn , rất kì quái. ….. ….. -“Vâng, giới thiệu các người làm miệng tôi mỏi gần chết đây, người cuối cùng, Phó Tổng CL, tên là Hoàng Thế Hiển, cao mét tám sáu!” Hả? Gì vậy trời? Ai cũng mong tới màn giới thiệu này mà? Sao tự dưng lại ngắn gọn quá vậy? Tên này ai cũng dám chơi xỏ mà, chả nhẽ lại có ngoại lệ. Trước ánh mắt ngờ vực, MC e hèm lên tiếng. -“Các bạn đoán rất chuẩn, tôi đúng là có hơi sợ Phó Tổng!” xong cười hehe, Phó Tổng ngồi yên lặng từ nãy giờ, nhưng lực hút vẫn có xu hướng suy giảm, các nàng, có cơ hội là liếc mắt đưa tình triệt để. -“Trò chơi đầu tiên, các bạn viết ra tên loài hoa mình thích, sau đó nếu nam và nữ có cùng đáp án, được ghép thành cặp thi đấu, những người còn lại làm ban giám khảo.” -“Ơ thế cặp nào trùng nhau sao?” -“ tôi đổi luật! Tính sau!” -“Ơ thế nếu loài hoa có nam và nhiều nữ thích sao?” -“ người nam được chọn bạn chơi trong số nhiều nữ!” -“Nhỡ mọi người chọn cặp được với nhau hết?” -“Vẫn còn tôi làm giám khảo. Okie, có câu hỏi gì xin mời viết, soạn tin nhắn theo cú pháp tên_tenloaihoa gửi tới facebook của giám đốc Lúa!” Mười phút sau. -“Thông báo, có cặp chơi, nhiều là đằng khác. Hoa hồng, chị trưởng phòng Lúa và giám đốc Thịt về cặp!” -“Hoa hướng dương, xin mời giám đốc Quả chọn, bác chọn em trưởng phòng Thịt hay em giám đốc Bò Sữa?” -“Bò Sữa !” -“Ok, rồi, em Uyển Nhi, em chọn giám đốc Phân hay chọn Phó Tổng? Chà chà, từ từ, sao hai nhân vật chính hôm nay lại cùng thích loài hoa thế nhỉ, cho tôi phỏng vấn tý nào, giám đốc Phân, sao lại thích hoa sen?” Giám đốc Phân gãi đầu gãi tai, mặt hơi đỏ. -“Vì…là tên của người tôi !” Ngồi bên cạnh có người giật mình. MC tiếp tục lắm mồm. -“Thế còn Phó Tổng ạ?” Phó Tổng lạnh mặt lúc lâu, mọi người sợ phát khiếp, định đổi đề tài rồi, ai ngờ cuối cùng buông câu hững hờ. -“Vì…là tên của người tôi hận!” Hả, hận người lại thích hoa à? ngạc nhiên hề đây, phía đối diện, ai đó lấm lét nhìn trộm. Bao nhiêu năm rồi, cậu cũng có người rồi, bao nhiêu ngày tránh mặt rồi, vẫn còn hận? Từ xưa tới nay vậy, làm cho Hoàng Thế Hiển tức, nếu là ba mẹ, cậu ít khi để ý, nếu là người khác, thường chỉ bị ăn đập trận, xong rồi thôi. Riêng với , cậu giận rất lâu, rất dai. Khổ đấy! Sao cậu có thể thiên vị cả thế giới, mà lại khắt khe với mình ? -“Biết đâu lại cùng người nhỉ?” MC vừa thốt lời, mặt Phó Tổng đen lại, đành lấp liếm ngay. -“Em Nhi, em Nhi chọn ai?” Chọn ai? Mặt cậu thế kia, chắc về đội Sên cho lành. ngờ chọn xong, mặt cậu càng cau có hơn. -“ sao, sao, Phó Tổng có quyền đặc cách chọn lại hoa…” -“ cần, tôi làm ban giám khảo cũng được!” -“Vâng, vâng!” Các tiết mục hôm nay đều rất xuất sắc, có điều, tiết mục suất xắc nhất lại xếp thứ bét, ai ai cũng thắc mắc, chỉ có MC mới biết, chẳng hiểu cơ làm sao, Phó Tổng cho 0 tất cả các mục trong bảng điểm của cặp đôi đó. Cuộc chơi tàn, Uyển Nhi nhìn cái hộp bé xíu trong tay mình, lại nhìn người ấy được vây quanh bởi bao nhiêu mĩ nhân, quà to quà , chán nản cất lại vào túi. -“Ngây người gì vậy? Về thôi em, đưa em về!” -“Dạ!” ân cần đội mũ bảo hiểm, cài dây cho , luôn như vậy, luôn luôn là người tốt! -“Ôm chặt vào nhé, nốt hôm nay chúng ta tạm biệt em chiến hữu này.” -“Sao ạ?” -“À, dự định mua xe mới!” -“Xe này vẫn tốt mà ?” -“Ừ, nhưng mua xe bốn bánh đưa em cho tiện, đỡ mưa gió!” -“Vâng, thôi thế cũng được, nhanh nhanh kiếm chị dâu về cho em, thấy mấy bạn công ty bảo có xe ô tô dễ có người hơn, em chẳng biết sao lại thế, nhưng cứ thử xem, mãi có người gì cả…” dứt lời, khoảng lặng bao trùm. Cho tới khi về nhà, bỗng kéo tay . -“Nhi!” -“Dạ.” -“Có điều này, lâu nay dám , tự hứa với mình, phải thành đạt mới .” -“Dạ, !” -“ có thể chưa bằng ai cả, nhưng với vị trí tại, có thể nuôi được gia đình rồi………” -“ sao vậy?” Chưa bao giờ thấy người thân thiết của mình run như thế, bị ốm sao? -“Trương Ngọc Uyển Nhi, em!” rồi, Sên, người mà luôn coi là trai, ôm chặt vào trong lòng. Trong phút giây ấy, có chiếc xe thể thao từ từ đổi hướng rồi lao vút về phía màn đêm hun hút. -“ à, em…em… để ý tới chuyện kia à? là người nhất mà!” -“Dù thế nào vẫn em, khác Hiển, chuyện đó quan trọng…” -“Sao có thể quan trọng?” -“ sao là sao! Là bạn nhé!” -“Em, làm em có được ?” -“Em cứ từ từ suy nghĩ , đừng trả lời nếu câu trả lời là nhé, nếu vậy cứ như bình thường là được, muốn mất em… về đây…” -“Dạ, em chào ạ!” Đêm đó, có người trăn trở ngủ được cũng có người say sưa ở trong quán bar vắng. -“Hoàng Thế Hiển, về !” -“Định đuổi khách?” -“ dám, dám nhưng mẹ tôi gọi rồi, ngày nào ông cũng uống như uống nước thế, tốt đâu!” -“Tôi trả tiền là được, ông lắm lời làm gì?” Giật ly rượu từ tay thằng bạn thân, chủ quán làm hơi, sau đó giảng giải. -“Ông đúng là, sướng quá hóa rồ rồi, công tử, nhà giàu, nghiệp thăng tiến, bu đầy hết, còn chán đời cái nỗi gì?” Rót ly khác, Hoàng Thế Hiển tiếp tục uống, coi như nghe thấy tâm của thằng bạn già. -“Mà Ngọc Nhi nó gọi về hỏi thăm ông đấy, tôi biết ông cần thuê người để làm yên lòng hai vị lãnh đạo, nhưng có nhất thiết phải thuê nó ? Nó ông lòng mà?” -“Có bao nhiêu diễn viên giỏi ra đấy? Sao thuê, sao lại thuê nó?” -“Ông quá đáng vừa thôi!” Lèo nhèo mãi, cuối cùng cũng cậy miệng được thằng bạn quý. -“Là em ấy tự nguyện!” -“Tự nguyện cái gì mà tự nguyện, người ta lấy cớ ở bên ông đấy. Ông được cái gì chứ? Chẳng qua là đẹp trai, cao ráo, với nhà giảu thôi chứ gì?” -“…” -“Đúng là bất công mà, tôi tốt tính thế này, bản mặt cũng có thua kém ông mấy đâu, sao nó bu nhỉ?” -“…” -“Ông tốt số !” -“…” -“Ông đâu đấy?” -“…” -“Về hả? Ơ cái thằng này, gì cứ thế?” -“…” -“Ê, tiền nhiều thế này đâu? cần trả lại hả?” -“…” ….. ….. Nhi nghĩ thông suốt chuyện của Sên, chỉ muốn làm em thôi, ở bên , tim thổn thức gì hết. Nghĩ xong, lại tới chuyện của cậu, chẳng mong chờ gì, nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, muốn tặng quà cho cậu! Hồi đó, chỉ nghĩ đơn giản, làm người nữa, vẫn chủ tớ như thường, vẫn được ở đằng sau chăm sóc cậu, làm người hầu tốt, ai ngờ, hậu quả nghiêm trọng khủng khiếp tới vậy? Đến giờ cậu còn ghét thế, làm sao mà dám đưa trực tiếp đây? Cậu ném vào thùng rác cũng nên. Nghĩ tới nghĩ lui, lại thấy xe cậu dưới nhà, liền mò mẫm lên nhà . Kệ, cứ để trong tủ quần áo, cậu nhiều đồ thế, chắc chẳng biết được đâu. thể được tiến hành rất thuận lợi. Chỉ trừ việc, ai đó mải mê ngắm áo quần của ai đó quá, quên cả thời gian, lúc ngẩng đầu lên thấy chủ nhân của căn phòng đứng dựa ở cửa. Cậu về từ lúc nào thế? Dọa sợ chết luôn rồi! -“Em…em…lên…sắp xếp lại áo quần cho cậu!” Toi rồi, toi rồi, cậu tiến lại gần rồi, cố chạy, tiếc rằng thoát, bị cậu đẩy vào tường, tay đè chặt vai , lạnh lùng hỏi. -“Ai mượn?” -“… ai mượn cả…em…em thích làm thôi…em về phòng ạ…” -“…” -“Cậu, cậu bỏ tay cho em về phòng ạ!” Cậu những bỏ, lại còn giữ chặt hơn nữa chứ. Rồi cậu ghé sát tai , thầm. -“Sen, tao mệt, thực mệt rồi!” Cái tên lâu chẳng ai gọi, giờ nghe sao thân thương đến thế, làm trái tim mềm nhũn, đến năng cũng lắp bắp. -“Thế…cậu…nghỉ ngơi ạ!” -“TAO LÀ TAO MỆT!” Biết làm sao đây? -“…” -“Mày là con hầu mà chủ mệt mày cũng biết làm gì hả?” -“Em, em có thể pha nước ấm cho cậu tắm, nếu cậu muốn!” -“Còn gì nữa?” -“Em có thể nấu ăn cho cậu.” -“Còn gì nữa?” -“Em có thể matxa cho cậu.” -“Còn gì nữa?” -“Em…em…” -“Cái tao cần phải là những thứ vớ vẩn đó, pha nước ấm, mày muốn tao cũng có thể pha cho mày, nấu ăn, tao cũng có thể nấu cho mày, matxa, tao cũng có thể làm!” -“Vậy cậu…cần gì?” Ánh mắt cậu, ai oán nhìn ánh mắt to tròn long lanh của , lực bất tòng tâm, rời về giường mình, để lại lời . -“Mày về phòng !” Nước mắt tự nhiên rơi, tiến lại gần, tháo giầy giúp cậu rồi lặng lẽ về phòng. ….. tuần sau. -“Phó Tổng, lần này là dự án hải sản ở Vũng Tàu, chủ tịch muốn đích thân ký hợp đồng!” -“Được rồi, chuẩn bị hết chưa?” -“Rồi ạ!” Hoàng Thế Hiển đọc qua tài liệu, lúc ra xe, lại thấy người nên thấy. -“Sao ta ở đây?” -“ biết rồi đấy ạ, ấy là đại diện hình ảnh của công ty, việc làm ăn nào lớn lớn đều có ấy cùng, ấy cực kì có năng khiếu thuyết phục người khác, tỷ lệ ký được hợp đồng là 99.99%.” Thấy Phó Tổng hơi cau mày, trợ lý sợ sệt, hỏi lại. -“Nhưng nếu thấy vừa ý, em có thể bảo ấy ở lại!” -“ cần!” ….. Nhiều năm rồi mới ngồi cùng cậu xe như này, cảm giác sao lạ thế. Ngày xưa thỏa thích dựa người cậu, thỏa thích đủ thứ chuyện. Còn bây giờ, khí tĩnh lặng vô cùng, cậu ở gần, thấy sao xa quá? Lần này bàn chuyện, Uyển Nhi cảm giác chắc chắn kí được. Ông chủ ở Vũng Tàu thấy có vẻ tốt tốt. Chẳng hiểu sao, ông ấy và cậu ra ngoài chuyện tý mà vào thái độ cậu quay ngoắt, nhất định chịu hợp tác, làm thất vọng chết mất, cũng lo cho cậu nữa, lần này ba cử đích thân cậu mà! Nhi đòi vào chuyện lại nhưng được, bị Hiển tống ra xe về khách sạn. -“Sao vậy cậu? Cậu tiếc ạ?” -“…” -“Cậu?” -“…” …… Ba mươi phút trước. -“Này, tôi rất thích công ty các , chỉ là có chút trao đổi, cho tôi xin số điện thoại cùng được ? Con bé đó đáng quá, tôi muốn cho nó và con trai xem mặt nhau lần!” Vị lãnh đạo trẻ tuổi của CL nhìn người đàn ông đối diện như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống. -“Chỉ là xem mặt thôi mà, hai đứa mà thành về sau hai bên chúng ta càng dễ làm ăn!” Lần này Phó Tổng CL thẳng! …… Họ về tới khách sạn cũng muộn muộn. Càng khổ hơn, chỉ còn mỗi phòng, thấy họ bảo có khách VIP đặt hết tất cả các phòng rồi. -“Hay cậu cứ ở đây, em tìm khách sạn khác!” -“Chị ơi quanh đây hôm nay còn nơi nào trống cả đâu ạ!” -“Thế ngủ ở đâu?” Trợ lý nhanh nhảu. -“Em có người quen, em trước đây ạ!” Giờ lại còn mỗi và cậu. -“Lên phòng , tính sau!” Lên tới phòng, có mỗi cái giường, thấy cứ chần chừ mãi, cậu đành bảo. -“Đó, cho mày!” -“Cậu ngủ đâu vậy?” -“Hành lang!” Đơ ra lúc, mới giật mình nhớ ra, nếu phải ngủ hành lang, để con hầu như ngủ chứ? Cậu ngủ sao được? Thế là tìm cậu! Tìm mãi chẳng thấy, nghĩ cậu chơi loanh quanh, lại về phòng. Hai tiếng sau, mãi thấy cậu, gọi điện được, ai đó lo quá, cuống hết cả lên, loạn tới nỗi, cả nhân viên khách sạn cũng phải tìm cùng . Ở phía bể bơi, Hoàng Thế Hiển lượn lờ vài vòng, chán, vừa hay lên bờ phục vụ hớt hải gọi. -“Ôi may quá, ở đây ạ, cái chị cùng tìm thấy khóc lóc ầm ĩ đấy ạ, mau về ạ!” Khóe môi khẽ cười, lại nảy ra ý định trêu chọc, Hoàng Thế Hiển cho phục vụ chút tiền rồi dặn dò. Thấy tiền, mắt sáng lên, rồi ngay lập tức rơm rớm, chạy tới tấp về tìm người. -“Chị ơi…chị ơi…” -“Sao rồi, thấy người chưa ?” -“Có phải cao mét tám, đẹp trai, mặc áo sơ mi xanh ạ?” -“Đúng, đúng rồi…ở đâu vậy ?” -“Em nghe người ta bảo hình như là chết đuối ở bể bơi, mọi người cố hết sức nhưng cứu được, giờ nằm ở đó, đợi người nhà tới nhận xác!” Cả người tưởng như hóa đá, nước mắt cứ thế chảy ngừng, vội vã lao ra tìm cậu. , là đùa thôi, cậu làm sao mà chết dễ dàng thế được, thể nào… Cuộc đời, sao phũ phàng đến thế? Giờ phút nhìn thấy cậu nằm bất động bãi cỏ, trái tim như vỡ vụn, cảm giác như bị ai đánh cái, mạnh. -“Cậu…cậu ơi…cậu làm sao đấy?” -“…” -“Đừng mà cậu ơi, cậu tỉnh lại !” -“…” -“Đừng dọa em thế chứ, em sợ lắm!” -“…” -“Cậu thế này em sống sao nổi?” -“…” -“Cậu bảo cậu chết cậu mang theo em cơ mà, sao giờ cậu lại nuốt lời, em bắt đền cậu đấy!” còn nức nở, lại nghe tiếng ai quen quen. -“Tao mang mày giám đốc Phân tính làm sao?” Giật cả mình, đôi mắt to tròn lại to tròn hơn nữa. -“Cậu, cậu chưa chết hả?” Người đó cầm lấy tay , đặt gần lên chỗ trái tim mình. -“Còn đập ?” Có, tiếng tim cậu, đập rất nhanh, rộn ràng giống như tim vậy. Và ngốc, đáng nhẽ lúc nãy phải kiểm tra xem tim cậu có đập hay mũi cậu còn thở trước khi đau buồn toán loạn chứ? -“Em nghe người ta bảo cậu bị chết đuối, nhưng chắc nhầm rồi, lúc đó cậu bị ngã thôi phải ? Lúc lên bờ chắc chỉ bị ngất tạm thời nên họ tưởng cậu chết, hại em sợ phát điên…” Trương Ngọc Uyển Nhi buột miệng, Hoàng Thế Hiển nhìn , rất chăm chú. Mọi ngày thấy yên lặng tưởng khôn lên rồi, hóa ra vẫn ngu như vậy, sau bao nhiêu năm vẫn thế, vẫn dễ bị lừa như thế. Cái mặt này, chỉ muốn cắn cho cái. -“Tao nghĩ là mình là rời xa thế gian này, ai ngờ mày gọi nheo nhéo nheo nhéo, tao đành phải tỉnh!” -“Cậu mà ra mọi người biết làm sao? Cậu là, may mà em đến kịp!” -“Ừ, may mà mày tới kịp!” Cậu cười, lâu lắm thấy cậu cười tươi như vậy. Trời ơi, cậu cười đẹp trai mê hồn luôn à, hại ai đó ngây ngốc nhìn. Nhìn tới nhìn lui, bị cậu kéo mạnh, ôm chặt người cậu lúc nào hay. -“Sen hâm!” -“Thả em ra, cậu hâm có!” -“Ừ, tính sao giờ?” -“Sao là sao ạ?” -“Chuyện chúng ta!” -“Chuyện gì ạ?” -“Mày đúng là…còn chuyện gì nữa…” Cậu hơi ngẩng, ngang ngược ngậm lấy môi , nụ hôn nóng bỏng ập tới, tay cậu đan vào tay , nắm chặt, tay giữ như sợ vuột mất…giờ phút này, trái tim tan chảy, từng tế bào cơ thể tê liệt. biết việc này là sai trái, là công bằng với cậu… giãy giụa, cố thoát khỏi…mà sức , đâu thể bì sức cậu? -“Mày có cảm thấy gì ?” -“…” -“Nhìn vào mắt tao, . Chỉ cần mày có chút cảm xúc thôi, chúng ta làm lại, được ? Có thể giờ mày , nhưng tao hứa, tao chăm sóc, thương mày, đem lại cuộc sống hạnh phúc cho mày, kém gì !” -“…” -“Nhi, gì chứ!”