Chương 20: Em sắp chết rồi cậu ạ! Sen cứ suy tính suy sính mãi, cuối cùng mải suy tính, tới lúc cậu đưa nó về phòng chẳng kịp câu nào. Sáng hôm sau, vừa mở mắt, giật nảy cả mình. -“Thích ?” Cậu đưa con gấu bông hồng, huơ huơ trước mặt nó. -“A, em thích, em thích…” Sen reo hò vui sướng. Lát sau nó mới nhớ, nó hớ rồi, rồi. Cậu cười tươi rạng rỡ, nó còn thấy cậu thở phào. -“Thích cho mày!” -“Dạ!” -“Đánh răng rửa mặt !” Nó vào nhà tắm, kem đánh răng có người lấy sẵn, khăn mặt cũng có người xấp nước hộ. Ngó ra nhìn trộm cậu ngồi đợi, vui quá à. Sen bước ra, cậu kéo ghế sẵn cho nó. Hai bát phở bốc khói nghi ngút bàn. -“Hôm nay cậu ăn sáng với em à?” -“Nhìn rồi còn hỏi?” Ặc, giọng cậu lại lạnh lùng rồi, khác hẳn tối hôm qua, nhưng mà chẳng sao cả, thế mới là cậu chứ. Cậu vắt chanh, rắc hạt tiêu vào bát cho nó. Cậu cướp việc của nó à? Nó nhận bát phở từ tay cậu, vừa ăn vừa lấm lét nhìn. Đại thiếu gia định cắt ớt vào bát cậu Sen thắc mắc. -“Cậu sao cắt ớt cho em?” -“Mày có ăn được đâu?” -“Cứ cắt cho em !” Cậu hơi sốc. -“Em thích giống cậu, em tập ăn…” Thôi mới ốm dậy, cậu cũng chiều con bé. Và rồi, nó hứng chí đưa thìa đầu tiên vào mồm, ôi trời, đỏ mặt tía tai. -“Aaaa…” Nước mắt chảy tèm nhem, nhè ngay thứ cay xè trong miệng ra bát phở ăn. -“Em ăn được …huhu…” -“Cái tội nghe lời!” -“Em biết lỗi rồi…” Cậu nhìn nó, mỉm cười. Đẩy bát của cậu còn chưa kịp bỏ ớt sang cho nó. Sen hơi hối hận, cảm động nhận lấy. Rồi nó lại sực nhớ ra. -“Cậu, thế cậu ăn gì? Để em xuống bảo bác Súng nấu cho cậu bát khác nhé!” -“ cần!” Đại thiếu gia đáp tỉnh bơ, ăn bát phở còn lại. ‘Cậu ơi, cậu quên em vừa nhổ vào bát ấy à, oa oa’. -“Nhìn gì? Mau lên muộn học rồi!” -“Dạ!” Cắm cúi ăn, thôi chắc cậu quên rồi, kệ cậu! ….. ….. Tới lớp, Sen thấy cậu để balô bàn phụng phịu, lòng khó chịu. Cậu và bạn Ánh Tuyết chuyện với nhau, chuyện bài tập, chuyện thi đua của lớp, chuyện này, chuyện kia. Nó ngồi dưới, buồn bã chán nản, biết làm gì ngoài nghịch thước, thỉnh thoảng chọc chọc vào lưng cậu. Thế mà cậu để ý, cậu cười rất sảng khoái. Với nó, cậu có bao giờ cười như thế đâu, cậu thích bạn Ánh Tuyết rồi. Sen sắp có chủ mới rồi! Giờ ra chơi, chán cảnh chủ cậu chủ tình củm tình củm, nó đành xuống căng tin, gọi lon nước táo, tu hết hơi. Ai đó cũng lặng lẽ theo Sen, ngồi cạnh nó, hỏi han. -“Mày làm sao thế?” Ngớ người, cậu ở trong lớp với người cậu thích hả? Ra đây làm gì cơ chứ? -“Em buồn!” Nó đáp. -“Sao mà buồn?” -“Tại cậu đó!” Đại thiếu gia, thực ra cũng muốn ngồi cùng Sen rồi, nhưng cậu là ai? Cậu là đại thiếu gia, tự nhiên chuyển xuống, mất mặt lắm. Cậu dành cả buổi chuyện thân ái với đứa bên cạnh, kích tướng đứa bên dưới, chẳng ngoài dự liệu, đứa bên dưới bị kích rồi. Cậu giờ chỉ việc trả vờ hỏi. -“Sao lại tại tao, tao hiểu?” -“Em thích ngồi cùng cậu ý, nhưng cậu lại thích ngồi cùng bạn Ánh Tuyết ý…thôi, em về lớp đây!” Nó mạch, rồi bỏ . Sen là thế, biết giữ ý giữ tứ gì cả. Con bé rất nhanh rồi, mà cậu vẫn đuổi kịp nó. -“Thế giờ mày muốn sao?” -“Em muốn mà được chắc?” -“Cứ ra xem nào?” -“Em rồi, em muốn ngồi cùng cậu!” -“Ý mày là muốn tao chuyển xuống ngồi với mày?” -“Đúng ạ!” -“Nhắc lại xem?” -“Em muốn cậu chuyển xuống ngồi với em…” Nó dõng dạc, đại thiếu gia từ tiết sau lập tức mang đồ xuống ngồi cùng Sen, Kiều Trang lên ngồi với Ánh Tuyết. Sen sướng phát điên, con bé ngốc đâu có biết, cậu xin chuyển chỗ từ lâu rồi! Kiểm tra Toán tiết, Sen nghỉ học lâu lâu, chẳng biết chữ mù gì, đành phải thầm năn nỉ cậu cho chép bài. Tình thế bắt buộc, cậu đành phải cho nó chép. Nhưng cậu cực kì dị ứng với mấy chuyện gian lận, vì thế, từ tối hôm đó, chế độ gia sư bắt đầu được thiếp lập lại. ….. ….. 8 giờ tối. -“Đại thiếu gia, em có mặt!” Cậu uống cốc nước, hất hàm ra lệnh cho nó vào chỗ. -“Học hình trước nhé cậu nhé, em thích học hình lắm ý!” -“ học hình…viết , cho tam giác ABC…” -“Dạ.” Cậu đọc đề bài, nó chép xong chăm chỉ vẽ hình. -“Cậu ơi đề bài sai rồi!” Mịa con điên, chưa nghĩ nó phát ngôn rất hoành tráng. Đại thiếu gia kiên nhẫn nghe con bé trình bày. -“Bài này bảo chứng minh hai tam giác bằng nhau đúng ạ? Nhưng mà em vẽ hình xong em chẳng thấy nó bằng nhau gì, chung là sai rồi, mình làm bài khác ạ…” Chỉ muốn bổ ra xem đầu con này chứa gì? Cậu nóng cả mắt, quát. -“Vẽ cái hình cũng sai kia kìa, tam giác cân ở C mà mày vẽ cân ở A kìa, ngu nó vừa thôi…” -“Hả…chết rồi…chết rồi em vẽ lại…” -“Bao giờ cho khá lên được?” -“Cậu bớt giận…bớt giận…” ….. -“Em làm xong rồi, mời đại thiếu gia xem!” -“Sen!” -“Dạ?” Dạ ngây thơ quá, cậu phát sặc. Nguyên văn nó trình bày trong chứng minh: “Xét hai tam giác bên , sau khi dùng thước đo độ đo ta có, các góc của tam giác lần lượt là 30, 60, 90. Vậy hai tam giác bằng nhau theo trường hợp g.g.g.” -“Có trường hợp góc góc góc hả?” Cậu hỏi. -“Vâng có chứ ạ…cậu mở sách ra mà xem…” -“Tay tao đau, mở được, mày mở cho tao xem với!” Nó hồn nhiên tưởng tay cậu đau , nó mở mở tìm tìm, hả? Sao mãi thấy có vậy, hồi, nhìn cậu áy náy. -“ có cậu ạ!” -“Cái gì mà dùng thước đo độ ta thấy? Tao tới lạy mày rồi Sen ạ! Đổ cơm cho con MiLu ăn , đừng ăn nữa…” -“…” -“Khóc lóc cái gì?” -“…” -“Ngu quá thôi!” Sen ấm ức, khóc nức nở. Cậu đành lấy khăn mặt, lau nước mắt cho nó, giọng. -“Ngoan, gạch , làm lại…” -“Vâng!” ….. ….. Cả tuần, tối nào cũng như tối nào, chủ tớ học hành phải tới 12 giờ. Nghe ghê gớm, nhưng ước mong của cậu, chỉ đơn giản là, nó có thể nắm vững kiến thức cơ bản thôi. hôm, cậu đợi mãi, chẳng thấy nó đâu. Bực mình xuống phòng thấy nó chùm chăn kín mít. -“Sen!” -“Dạ…” Giọng nó run run. -“Mày làm sao đấy?” Nó òa khóc, rấm rứt, khổ sở. -“Em sắp chết rồi cậu ạ!” -“Mày ba lăng nhăng cái gì đấy?” -“Em , em sắp chết rồi! Em sắp được gặp cậu, gặp ông bà chủ, gặp các bác nữa rồi…huhu…” -“Mày dở hả?” -“Tiền bà chủ cho em, em để lại cho cậu, cậu nhớ bảo mọi người chôn em gấu bông hồng theo em nhé!” Cậu nghe nó mà rợn người, ngay lập tức kéo chăn của nó ra. tấm đệm màu hồng hồng là vài vết máu loang lổ. Sen nhìn theo ánh mắt cậu, buồn rầu. Nó bị thế từ hôm qua rồi, nhưng hôm qua ra ít máu, nó nghĩ sao, hôm nay càng ra nhiều. phim có ra tý máu chết, giờ nó chắc chắn sống nổi. Nó lại khóc, bi ai, thảm thương. Mặt cậu cũng đỏ bừng, nhưng thay vì gọi người giúp việc, cậu nán lại, hỏi nó. -“Dù sao cũng sắp chết rồi, có thể ?” -“Dạ?” -“Thằng Tuấn, Sên và tao, mày quý ai nhất?” Sen mếu máo, trả lời cần suy nghĩ. -“Em quý cậu nhất!” Cậu hơi cười. -“Thế đời này, mày quý ai nhất…” Cái này nó phải nghĩ chút, có nhiều người thân quá, cân đo đong đếm mãi ra. -“Thế giờ cho mày sống ở hoang đảo, chỉ được đem theo duy nhất người, mày chọn ai để sống cùng?” -“Cậu…” -“Thôi thế thơm vào đây cái coi như tạm biệt nào!” Sen thơm vào má cậu, đại thiếu gia xem chừng rất hài lòng, xoa xoa đầu nó, cười tủm tỉm. -“Được rồi, mày yên nghỉ !” Con bé khóc toáng, hét ầm. -“Em ghét cậu, ghét cậu, ghét cậu…” Cậu ngạc nhiên lắm, nó ngừng. -“Nếu biết cậu chết, chắc chắn em khóc nhé, kiểu gì em cũng buồn, còn cậu, cậu biết em chết, cậu còn cười, thế mà ai cũng bảo cậu thương em, toàn là dối cả…” -“Ừ, dối đấy!” Đại thiếu gia thêm dầu vào lửa, quay người bước . -“Cậu đâu đấy?” -“Mày hỏi làm gì?” -“Cậu ở bên em những giây phút cuối cùng à?” Đại thiếu gia mím môi, cố nén cười. -“ Sen ạ, giờ thần chết sắp bắt mày rồi, tao mà ở đấy ông ta cũng bắt tao sao?” -“Cậu…cậu là đồ nhát gan, em rút lại, em quý cậu nữa…” -“Ừ!” -“Cậu à?” -“Ừ!” -“Cậu ơi…liệu có chữa được ? Nhỡ may bác sĩ chữa được sao? Em muốn chết…huhu…” Sen sợ, nó chạy theo, bám lấy cậu, cậu ôm nó về giường, an ủi. -“Ngoan, bệnh này nặng lắm rồi, tao nghĩ là hết cách. Tao bàn bạc với quản gia lo việc hậu cho mày…” Sen khóc ròng, chưa bao giờ nó tuyệt vọng tới vậy. Cậu rồi, nó chỉ biết chui đầu trong chăn khổ sở. lát, bác Hồng vào với nó, giải thích cụ thể. Và giờ, Sen biết thêm định nghĩa của từ “kinh nguyệt”. Đại thiếu gia đáng ghét, còn trêu nó à. Bà chủ về, thấy có lỗi với Sen lắm, Thế Hiển cho học giáo dục giới tính rồi, nhưng Sen thường ngày ngây thơ ngốc nghếch, cứ nghĩ nó còn quá, nên định đợi thêm thời gian nữa. Mà nghe kể lại chuyện Sen sợ chết, cả nhà họ Hoàng, chủ tớ ai nấy đều cười lăn cười bò. ***** Thấm thoát tới sinh nhật Sen, từ năm ngoái tổ chức sinh nhật, Sen và Thế Hiển đều mời bạn cùng lớp, căn bản hai đứa dối là em họ, mời sợ lộ. Nhưng vì thế mà khí bớt vui, người ra người vào cứ gọi là tấp nập. Hôm nay, Sen lại thêm tuổi rồi, thích nha, ai cũng tặng quà Sen cả. Căn phòng màu hồng của nó chật ních. Nó ra vào, sung sung sướng sướng. Bà chủ còn mua cho nó bộ váy rất rất đẹp, mặc vào xinh như công chúa. Tiệc bắt đầu, năm nay tổ chức trang trọng hơn mọi năm phải. Ông bà chủ bước vào, bà chủ gõ ly, thu hút chú ý của mọi người. -“Cảm ơn tất cả vì tới dự sinh nhật của Sen, nhân tiện hôm nay, mình cùng chồng cũng muốn thông báo tin vui, bọn mình quyết định muốn nhận Sen làm con …” Phía dưới vỗ tay chúc mừng, bà chủ quay xuống hỏi Sen. -“Con có muốn gọi ta là mẹ ?” Sen thích quá, gật đầu lia lịa. Bà chủ vui mừng thông báo. -“Vậy từ nay, chúng ta có thêm con , Thế Hiển cũng có thêm người em …” Tất cả cùng hạnh phúc, chỉ riêng người…đại thiếu gia, đứng dậy, mặt cậu hầm hầm tức giận. -“Con đồng ý!” -“Thế Hiển, sao vậy?” Bà chủ ngạc nhiên thôi rồi, bởi bà nghĩ, Hiển rất thương Sen. -“ bao giờ con chấp nhận…” -“Con làm sao thế?” -“Nếu ba mẹ nhận nó làm con , con làm con của ba mẹ nữa!” Khách khứa xì xào, Hoàng Thế Lân nóng mặt, chỉ thẳng vào Hoàng Thế Hiển. -“Con trai của tao có chuyện xong bỏ hay dỗi hờn như thế, có gì thẳng ra!”
Chương 21: Chị Sen Mọi ánh nhìn đổ về mình, đại thiếu gia sững người. Đúng lúc đó, Sen ở bên cạnh níu tay cậu, ngọt ngào. -“Đại thiếu gia nhận em là em nha, dù em có là em cậu rồi cậu gì em cũng nghe, em là em tốt, ngoan…” -“Mày im mồm!” Sen sợ, hơi run. Thế Hiển quay sang ba cậu, ràng. -“Ba mẹ nghĩ mà xem, nó cũng đâu có coi trọng và quý ba mẹ đâu? Ngày trước, mẹ nó tới đón là nó ra cần suy nghĩ luôn…” -“Đợt đó em sai rồi, em xin cậu!” -“Chưa tới lượt mày lên tiếng! Mày có tư cách gì mà làm em tao? Học hành lúc nào cũng bét lớp, so về độ ngu ai bằng, mặt xấu như mặt quỷ, cái miệng lúc nào cũng leo lẻo. Ba mẹ muốn kiếm em cho con đề nghị ba mẹ kiếm đứa nào thông minh, xinh đẹp tý. Còn con này, con chấp nhận được!” Ông chủ tức điên, may cho đại thiếu gia được mẹ chiều chứ với cái tội làm hỏng cả buổi tiệc như thế này chắc nát đòn. Bà chủ sốc nặng, đáng nhẽ nên hỏi Thế Hiển trước, thường ngày nó quan tâm Sen nhiều, lại do bà chủ quan quá rồi, đến hôm nay, vẫn ngờ con trai mình có tính xấu là xem trọng hình thức như vậy? Bà từ bé dậy nó, tâm hồn mỗi con người, mới là thứ trân quý nhất, chả nhẽ nó hiểu? Con mới cái, ngày bé bám mẹ như ranh, gì cũng nghe, giờ lớn rồi, dần trưởng thành, có thế giới riêng của nó. Lúc trước, vẫn nể nang người mẹ đẻ ra Sen, nhưng từ ngày gặp, biết nhân cách ta, bà thấy hối hận. Từ lúc đón con bé về, bà luôn muốn nhận nó làm con . Chỉ tội cho Sen, bị cậu mắng trước bao nhiêu người mà dám gì, chỉ chạy về phòng đóng cửa khóc thút thít. Sinh nhật Sen, rốt cuộc lại vắng mặt con bé. ….. -“Sen, mở cửa cho ta!” Tiếng bà chủ bên ngoài, nó vội lau nước mắt, đứng dậy mở cửa. Bà chủ nhìn nó, âu yếm, còn có ông chủ nữa. -“Con bé hư này, phải thay con tiếp khách cả tối nhé, mệt quá…” -“Con, con xin lỗi…” Bà chủ kéo nó vào lòng, xoa đầu nó. -“Thông cảm cho ta nhé, dù gì cũng có mỗi mình nó, chiều nó quen rồi, giờ nó trái tính trái nết.” Ông chủ bồi thêm. -“Bây giờ mới biết hả?” Bà chủ hơi lườm, ông chủ trở về lặng thinh. -“Con được giận nó, biết chưa?” -“Dạ!” -“Cũng được nghe lời nó mà buồn, con là đứa trẻ đáng , cũng rất xinh xắn nữa, nó làm trai con là thiệt cho nó…” -“…” -“Sen này, ba người chúng ta cùng giữ bí mật nhé!” -“Dạ?” -“Con nhận chúng ta là ba mẹ được ?” -“Dạ…nhưng…cậu…” -“Kệ nó, trước mặt nó và người khác đừng gọi ba mẹ, nó biết thế nào được?” -“Dạ…nhưng…” -“Sao? Chê ông bà già này hả?” -“… đâu ạ…” -“Vậy gọi ta nghe thử xem!” Sen run lắm, nhìn ánh mắt ông bà chủ chờ mong, nó hít thở, lấy lại tinh thần, cất tiếng gọi. -“Ba…mẹ…” -“Vào đây mẹ ôm nào!” Nó ôm mẹ, từ nay nó có thêm người mẹ nữa rồi, lòng, nó người mẹ này, hơn cả người mẹ đẻ ra nó. Nó khóc, mẹ nó giờ cũng khóc. Ba nó tới bên, ôm mẹ con nó vào lòng. Ôi, cái hạnh phúc gia đình, cái cảm giác được ba mẹ nâng niu, sướng tưởng như mơ vậy. Gian phòng ba người, ngập tràn tiếng cười. Từ ta, sorry tất cả mọi người nhưng dạo này tình trạng lấy cắp hỏi ý kiến quá nhiều, truyện chỉ được đăng duy nhất và cập nhập nhanh nhất wattpad. Tối hôm đó, nghe các bác kêu cậu bực tức, ra ngoài chơi. Sen cũng quan tâm nhiều lắm, nó bóc quà mọi người cho, xếp cẩn thận. Sau đó nó mặc bộ đồ ngủ màu hồng mới toanh, chui vào cái chăn màu hồng, hạnh phúc vào giấc ngủ. Trong mơ, nó thấy ba mẹ, ba người cắm trại vui lắm. Ba dựng lều, hai mẹ con nó nướng gà, mùi thơm phưng phức. Họ trò chuyện rất vui đại thiếu gia tới, đại thiếu gian mặt mày xầm xì, mẹ nó phải chạy theo dỗ dành cậu, rồi ba chạy theo mẹ. Thế là mọi người hết, bỏ mặc Sen mình, Sen buồn, sợ, nó giật mình mấy cái. Lúc bừng tỉnh, thấy ánh sánh chiếu vào phòng, căn phòng của nó mờ mờ ảo ảo, nó sợ quá, muốn chui vào chăn, lại phát bàn tay mình bị cái gì đó giữ, rất lạnh, nhìn lên, có cái bóng đen đen. -“MA…Aaaaaa….aaaa….” Nó kêu, nó khóc, rồi nó giãy giụa. -“Đừng bắt tao mà, tao xin mày…huhu…” Sen sực nhớ ra, hình như ngày xưa cậu có bảo, ma thích bắt những con béo như nó. Khổ, nó cũng có đợt gầy đấy chứ, nhưng từ đợt về nhà, ăn uống thả phanh, lại béo quay rồi. Nhưng làm cách nào mà lừa được con ma bây giờ, nó nghĩ, rồi nó nhắm mắt, run rẩy . -“Tao…thực ra tao cũng béo lắm đâu…mày thấy đấy…nhìn thế này nhưng mà cân lên cũng được ít lắm…” Con ma yên lặng từ nãy, giờ lại lên tiếng. -“Ai mà tin mày béo? Mày xem má mày phúng phính, tay mập thế này?” Hả? Ma cũng được à? Sen càng sợ, quay mặt úp xuống gối, khóc lóc. -“Mày nghĩ vậy thôi, béo mà…” Con ma tin, vòng tay lên má nó, véo phát dài. Cái má của nó, đúng là toàn thịt với thịt. Bàn tay con ma lạnh ngắt, Sen sợ, mồ hôi đổ ra như nước. -“Rồi…rồi, tao công nhận tao béo, nhưng thịt tao ăn đắng lắm, mày đừng bắt tao …” -“Nhưng tao đói rồi, bắt mày bắt ai bây giờ?” Sau hồi suy ngẫm, Sen trả lời con ma. -“Bắt cậu chủ nhà tao ý!” Thực ra nó cũng có ác ý gì đâu, chỉ là cậu từng , ma phải sợ cậu chứ cậu làm gì mà sợ ma, nó tin cậu trị được con ma này. -“Cậu ở nhà , mày lên đó mà bắt, giờ biết cậu chơi về chưa, mày cứ đợi tý…” -“Được, tao lên ăn thịt nó ngay bây giờ!” Nghe con ma thế hiểu sao Sen lại thấy run, nhỡ nó ăn cậu sao? chết à? có cậu buồn lắm, dù cậu có mắng có đánh nhưng hình như cậu vẫn rất quan trọng với nó phải? Sen hít hơi, can đảm . -“Bắt tao , thực ra thịt tao thơm hơn thịt cậu chủ!” Con ma tức giận, nghe nó lại buồn cười. Lập tức Sen bị con ma vác vai, bắt . Trời tối đen như mực, nó đau lòng gần chết, thế nào mà vừa nhận ba mẹ xong, nó còn được sống cõi đời này rồi? Sao mà oái oăm tới thế? Nó khóc, khổ sở. Con ma đưa Sen tới chỗ dừng, bỗng dưng đèn sáng bừng lên. Sen nhìn, vườn nhà nó đây mà? ra con ma này lâu nay vẫn mình trong vườn nhà nó? Nến kìa, lung linh quá, lại còn bao nhiêu hoa nữa. Và việc rất quan trọng, khi nó nhìn xuống, chiếc quần bò của con ma này quen quá, cái áo này cũng quen. Nhìn lên…cái mặt này…c…ậ…u… -“Ngu mà, đúng là ngu mà!” -“Cậu lừa em, cậu còn giả giọng ma lừa em!” Sen ấm ức. -“Mày ngu ai mà lừa được, mày xem mày lớp mấy rồi? Lớp 7 rồi mà còn tin ma quỷ, đúng là hết thuốc chữa!” -“ là cậu bảo là đời có ma mà, tại cậu ý!” Cậu cười, cậu nhại lại lời nó. -“Tao…thực ra tao cũng béo lắm đâu…mày thấy đấy…nhìn thế này nhưng mà cân lên cũng được ít lắm…” Nó xấu hổ, tức ách, tính bỏ bị cậu kéo lại. -“Nhìn xung quanh xem!” Nó nghe lời, cẩn thận nhìn lại, mới thấy những ánh nến kia xếp thành chữ “SEN HỒNG”. là thích, thích phát điên ý chứ! Nhưng có chút thắc mắc. -“Cậu!” -“Gì?” -“Vì sao cậu ghét em mà lại làm cái này cho em?” -“Ai tao ghét mày?” -“ lúc đó cậu em ngu, xấu…” -“ mày vốn ngu và xấu mà!” -“Đó!” -“Đó đó gì? Nhưng tao có tao ghét mày ?” -“ ạ…” Đại thiếu gia , Sen chẳng bắt bẻ được. -“Tặng sinh nhật mày!” Cậu đưa cho nó chiếc gối trái tim, màu hồng. Sen bảo. -“Qua sinh nhật em rồi mà!” Đại thiếu gia cười, lại để đồng hồ ra trước mặt Sen, mới 11 giờ 30 phút. Vẫn chưa qua sinh nhật nó. -“Em cảm ơn cậu, em tưởng cậu tặng quà em luôn rồi cơ.” Nó và cậu cùng ngồi xích đu, nó ngắm nghía con gấu, hỏi cậu. -“Sao này lại thêu ba chữ HYN hả cậu?” Đại thiếu gia đỏ mặt nhìn nó, giải thích: -“À, là tên nhãn hiệu sản xuất cái gối mà!” -“Dạ vâng.” Đúng là con Sen rồi, đủ đầu óc luận ra phải là Sen. Cái gối cậu mua rất mềm, rất xốp, rất êm. Sen lúc nào cũng thích ôm. tháng nữa cũng là tới sinh nhật đại thiếu gia, nó cũng muốn tặng quà cho cậu như cậu tặng cho nó vậy, Sen sinh tháng 11, đại thiếu gia sinh tháng 12, đều là vào mùa đông cả. -“Bác Hồng bác Súng chị Na ơi!” Sen gọi tíu tít. -“Gì con?” -“Sắp tới sinh nhật cậu rồi, con chẳng nghĩ ra tặng cậu cái gì, mọi người nghĩ cho con với…” -“Mọi người nghĩ , con làm cho…” Mấy người giúp việc đăm chiêu, lại nhìn con bé bê rổ rau nhặt, vừa nhặt vừa hát phì cười. -“Gớm, trông con kìa, lúc nào cũng như con nít, sinh trước người ta tháng, mà cứ như kém người ta cả chục tuổi…” -“Dạ? Ai cơ ạ?” Nó ngạc nhiên lắm. -“Ơ hay, con sinh trước đại thiếu gia còn gì?” -“Dạ?” Sen đơ cả người, ừ đúng rồi nhỉ. Đúng là nó sinh trước cậu tháng rồi. Vậy mà hồi nó bé xíu, lúc theo cậu, hình như cậu có rằng. ‘Tao sinh tháng 12, mày sinh tháng 11, 12 lớn hơn 11, cho nên tao hơn tuổi mày, hiểu chưa?’ ngờ, đại thiếu gia cũng có lúc ngốc nghếch như vậy. Cậu còn biết tính tuổi nữa, sinh tháng thấp hơn thực tế tuổi lớn hơn. Sen cứ nghĩ cậu thông minh, nên tin cậu, từ đó thèm suy nghĩ nhiều, vẫn cứ tưởng mình kém tuổi cậu cơ. Nó vội vã chạy lên phòng cậu. -“Đại thiếu gia, đại thiếu gia…” -“Làm gì mà loạn cả lên!” -“Có chuyện…có chuyện…” Con bé thở hổn hển. -“Em…em…cậu…nhầm rồi…Em sinh trước cậu tháng, nghĩa là em hơn tuổi cậu đấy!” Đại thiếu gia nhìn nó, hơi nheo mặt. -“Ai bảo mày thế?” -“ đúng là thế mà, em cho cậu nghe nhé, phải vì 12 lớn hơn 11 nên em kém tuổi cậu đâu, thực tế là em hơn tuổi cậu đó…” lừa nó được nữa, cậu đành ậm ừ. -“Cậu phải gọi em là chị , chị Sen, em hơn tuổi cậu đấy!” Nó hào hứng, còn mặt cậu tối đen rồi. -“Chị Sen, cậu giờ phải gọi chị Sen giống như cậu gọi chị Na, chị Cúc vậy!” -“Biến!” -“Cậu sao thế?” -“Biến ngay cho tao!” Cậu nóng, Sen sợ quá, lủi. Ngày hôm sau, đường học, trong xe, cậu phân tích. -“Mày là sinh tháng 11, nhưng ****************************** đẻ non, người ta mang thai 9 tháng 10 ngày, nhưng mày 7 tháng chui ra rồi, nên tính ra vẫn kém tuổi tao…” -“Dạ? ạ?” Cậu biết sao được, cậu bịa thôi, nhưng mặt tỉnh bơ. -“Ừ, .” -“Cứ tưởng, chán!” -“Thích làm chị tao hả?” -“Dạ…cũng…hơi…thích…” -“Hôn phát tao gọi mày là chị!” Sen nhìn cậu, dõng dạc . -“Đừng nghĩ em ngu mà lừa , bà chủ dạy em rồi, dạy hết mọi thứ về người lớn rồi, khi người ta nhau mới hôn nhau thôi!” Ặc, mẹ dạy nó kinh nguyệt dạy, dạy thêm mấy chuyện đó làm gì cơ chứ? Làm cậu mất cả hứng. Tới lớp rồi, cậu vẫn mặt nặng mày , thèm chuyện với nó. Sen trực nhật xong rồi, cũng chơi. Tới lúc trống vào, ban sao đỏ kiểm tra. Lớp nó bị trừ 2 điểm thi đua vì tội lau bảng bẩn. thể nào, Sen lúc nãy lau sạch thế cơ mà? Lạ quá. Nó bảo cậu, cậu chỉ đá đểu nó hay quên. Rồi tới tiết ba, giáo kiểm tra bài tập về nhà, Sen cũng tìm mãi thấy vở đâu cả. -“Hay mày để quên ở nhà rồi?” -“ mà, em lúc nào cũng soạn sách mấy lần!” -“Đầu óc mày biết thế nào được?” Sen lại ăn con 0 tròn trĩnh. Thực là ấm ức mà. Dạo này học Sen đúng là rất đen đủi. Có hôm Kiều Trang mất cục tẩy, bạn ấy tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng lại ở ngăn bàn Sen, mọi người nhìn nó bằng ánh mắt…thực rất coi thường, nó chẳng được gì. May mà có cậu quát. -“Nhìn gì mà nhìn, mượn rồi quên chứ sao?” Con bé quay sang, giải thích. -“Em thề, em thề mà, em có mượn gì hết, tẩy bà chủ mua cho em, đủ màu đủ loại, em lấy làm gì cơ chứ?” -“Mày chắc quên rồi, làm sao cục tẩy tự dưng bay xuống đây?” -“Cậu chẳng tin em gì cả?” -“Học bài !” Kì lạ thay, từ đó mỗi lần bạn học trong lớp mất cái gì, đều quay xuống chỗ Sen tìm đầu tiên, mà hầu hết là tìm thấy. Lâu dần, nó bị mọi người ghét, rồi cuối cùng, cậu bắt nó ra chơi được đâu, chỉ ở nguyên trong lớp. Nó nghe lời, tình trạng mới được cải thiện. Cuối tuần giờ sinh hoạt, đột nhiên Ánh Tuyết đứng dậy thưa giáo mất tiền. Sau khi tra vấn nặng , tìm ra hung thủ, giáo đành phải dùng biện pháp cuối cùng là tra balô của bọn học trò. Người thực ai khác chính là lớp trưởng. Thế Hiển kiểm tra từng bạn, vẫn chưa có kết quả. Balô của cậu giáo tra. Tới balô của Sen, thấy gói màu tím hơi lạ. Chưa kịp hỏi nó Ánh Tuyết kêu. -“ ơi, tiền của em, cũng để trong gói màu tím giống thế ạ…” Lớp trưởng gần như tin nổi, cậu miễn cưỡng mở ra, đúng là rất nhiều tiền. Cậu trợn mắt hỏi Sen. -“Tiền này của mày!” Nó lắc đầu. -“Thế sao lại ở trong cặp mày?” Các bạn học bắt đầu xôn xao, xì xào. Trong mắt họ, Sen là đứa ăn cắp vặt rồi, giờ cũng chẳng có gì là lạ cả.
Chương 22: Sen béo giảm cân -“Các trò trật tự, bạn Uyển Nhi cho nghe xem nào?” Giọng giáo nghiêm khắc. Con bé sợ hãi, cậu cũng lườm nó. -“Em…em…” Nó cố hết sức, mà lại thấy phải. Đột nghiên bạn học bàn cuối đứng lên, thưa giáo. -“Thưa lúc nãy em thấy bạn Nhi lục cặp sách của bạn Tuyết!” Tất cả dồn về Sen, nó nhìn Ánh Tuyết, cực kì kinh ngạc. Rồi lại nhìn cậu, hình như thất vọng về nó. -“Em, em chuyện riêng với cậu được ?” Con bé rất , dường như chỉ hai người họ nghe thấy. Lớp trưởng xin phép giáo cho ra ngoài chuyện riêng năm phút. giáo đồng ý. ….. Ngoài hành lang. -“Có gì mau! Mày lục cặp nó lấy tiền làm gì?” -“Em…em…” -“Em cái gì mà em? Mày thiếu tiền hả? Hay ****************************** lại xuất rồi? Lại cần tiền đưa cho bà ta?” -“ mà.” -“Thế sao?” Đại thiếu gia lườm nó, có vẻ rất nóng tính rồi. -“Cậu đừng cho ai nhé!” -“Lắm chuyện, .” -“Lúc đó, bạn Tuyết, bạn ấy bảo em là trai bạn ấy mới du lịch về, mua quà cho bạn ấy, bạn ấy chỉ muốn cho mình em thôi, nên bảo lúc ra chơi, bạn ấy cùng mọi người uống nước, em cứ tự ý lấy trong cặp để tránh các bạn trong lớp ghen tỵ…nhưng biết sao túi đó lại biến thành tiền…em biết…” Cậu nhìn nó, chán nản lắc đầu. -“Thế lúc nó câu ấy với mày, mày có mang theo con gấu bông hồng tao cho ?” -“Gấu ạ?” Sen đơ ra lúc, mới nhớ hôm nay để quên gấu ở nhà. Cậu tức điên người. -“Mày ngu quá đấy, , vào lớp, bảo với giáo những gì xảy ra…” -“Đừng cậu, nhỡ các bạn ghét bạn ấy sao?” -“Mày là con người hay con bò vậy?” -“Dạ?” -“ĐẦN. ràng như thế rồi, nó gài bẫy chơi mày, con hâm, ngu, mau, mau vào lớp hết ra cho tao…” Bị cậu ép, con bé đành vào lớp kể lể tình. Trớ trêu thay, đôi khi , trắng đen lẫn lộn, Ánh Tuyết nhất định thừa nhận. Các bạn trong lớp nghĩ Sen ăn cắp rồi lại la làng, ngoại trừ cậu, chắc ai tin nó cả. đứa là học sinh xuất sắc của lớp, đứa ngây ngô khỏi , người giám hộ lại là chủ tịch của CL Group, cũng có lý gì để ăn trộm. Giờ mỗi đứa kiểu, hơn nữa, bọn chúng vẫn còn quá . giáo suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc . -“Trong chúng ta, có ai mà chưa từng mắc lỗi? Người phạm tội đáng ghét, đáng ghét là biết nhận sai, sửa đổi. Bây giờ bạn Tuyết cầm lại tiền của mình, việc hôm nay, cho hai trò suy nghĩ, ai cảm thấy mình mắc lỗi lên thú nhận với mọi người, được khoan hồng. Hạn là giờ sinh hoạt tuần sau, còn nếu có bạn nào nhận, có lẽ mời phụ huynh và các chú công an vào cuộc.” ….. Sáng thứ hai đầu tuần, Sen bỏ gấu bông vào túi áo, tìm gặp Ánh Tuyết, thực đúng kế hoạch của đại thiếu gia. Nó cũng chẳng biết vì sao phải thế, vì sao phải mang em gấu, nhưng cậu dặn cứ làm thôi. -“Tuyết à, chuyện với mình nhé!” -“Được thôi!” -“Hôm đó, là bạn bảo mình lấy gói màu tím đó trong cặp bạn mà, bạn với giáo được ?” -“Bạn nhầm à? Sốt à? Tôi thế lúc nào?” -“Bạn nhớ lại mà…” -“ việc xảy ra việc gì phải nhớ?” Ánh Tuyết nhìn Sen khinh thường, rồi bỏ . Nó tiu nghỉu về chỗ cậu, định báo cáo tình hình cậu gạt phắt. -“Tao biết rồi, mịa con cáo già!” Đại thiếu gia tưởng lừa được Ánh Tuyết kể ra , ai ngờ ngoài dự đoán. Sen vừa cầm gấu bông vừa buồn rầu. -“Có khi bạn ấy chưa nhớ ra, để em hỏi bạn ấy lần nữa!” -“Đứng lại cho tao, con ngu kia!” -“Dạ?” -“Được rồi, cho nó ăn cơm nó nghe, kiểu này chắc thích ăn c… rồi…” -“Ặc, cậu bậy nhé!” -“Im mồm, tao điên đây!” Câm lặng dám . Thế nào mà từ tiết sau, cậu lạnh nhạt hẳn với Sen. Vâng, tới bây giờ cả cái lớp này, ai ai cũng lạnh nhạt với nó. Đại thiếu gia, có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy sao? Cậu gom đồ, chuyển lên bàn ngồi cùng bạn Tuyết, phải cậu tin nó ăn trộm rồi chứ? phải cậu ghét nó rồi chứ? -“Cậu…cậu đâu đấy?” Sen rơm rớm. -“Bỏ ra, tao thích ngồi với mày nữa!” -“Sao lại thế?” -“ thích là thích!” Cậu lườm, cậu nặng lời, Sen tủi thân chết được. Cả buổi buồn nẫu ruột. Về nhà cậu cũng lời nào với nó, làm nó tinh thần xuống dốc còn nhanh hơn lúc bị nghi ăn trộm. Rồi lớp bạn Hiển bạn Tuyết, suốt ngày dính với nhau như sam, tin đồn lan khắp cả khối. Bạn Hiển tâm lý thôi rồi, mua cho bạn Tuyết bao nhiêu quà đẹp, còn mời bạn Tuyết xem phim nữa chứ. Thứ tư, đôi bạn tốt ngồi uống nước ở căng tin, bạn Sen từ đâu xuất , mếu máo. -“Cậu…cậu giận em cái gì cậu ra !” Bạn Hiển chỉ nhấp ngụm cacao, thản nhiên gì. -“Em chịu được đâu, cậu …” -“VỀ LỚP!” Bị quát, đành phải về, ấm ức thể tả. Ánh Tuyết bên cạnh, vỗ về lớp trưởng. -“Cần gì phải tức vì con hầu…” Ánh mắt Hiển hơi lạ, nhưng rồi lại nhanh chóng vui vẻ. bé thở phào, chuyện Sen là người hầu nhà họ Hoàng, cũng vừa mới biết thôi, là do có người bạn của mẹ hôm đó được mời sinh nhật Sen tiết lộ. Vậy mà giả đò em họ, rồi bám lấy Thế Hiển, lại còn vì nó mà Hiển ngồi cùng bàn với nữa, rất bực mình. Nhưng thôi, dù sao cũng chỉ cần vài tiểu xảo, mọi chuyện cũng đâu vào đấy rồi còn gì? -“Thực ra nó cũng đáng thương lắm!” Thế Hiển chậm rãi . -“Vì mẹ đẻ nó cứ đòi tiền nên nó phải vào bước đường cùng…” -“Vậy sao?” -“Ừ…Nhưng bạn biết ? Nó rất sợ mình, chỉ cần nó dám động vào đồ của mình mình bao giờ ghét nó cả…” Ánh Tuyết mím môi, Hiển vẫn cười như thường. Buổi chiều, giờ ra chơi, lớp trưởng cố ý để ví của mình trong ngăn bàn, huy động cả lớp ra chơi trò chơi mới. -“Bạn hả Tuyết?” -“Đợi mình tý, mình cất sách …” -“Ừ, nhanh lên nhé, có bạn mất vui!” Hiển vui vẻ ra trước, Tuyết trong lớp, cố gắng nín thở. Chỉ cần lần này, nốt lần này thôi, trong mắt Hiển, Sen hoàn toàn là cỏ rác. bé cầm chiếc ví, nhanh nhẹn bỏ vào balô hồng bàn dưới. Đoạn, khi vừa mới ra sân trường, ra chỗ Sen, thầm. -“Sen ơi giáo tìm bạn trong lớp ý sao?” Sen ngu, cứ thế vào lớp, thấy ai, lại ngơ ngác ra. Hiển nhìn theo, nhếch mép cười. Trống điểm, lớp trưởng vào lớp trước, gỡ máy quay giấu sẵn ở mép bảng, sau đó điềm nhiên về chỗ. Cả giờ học, chẳng thấy Hiển kêu mất đồ, Tuyết đành gợi ý. -“Hình như lúc nãy mình thấy ví bạn để đây phải, giờ đâu rồi?” Thực ra trò này khá là thú vị nhỉ? Lớp trưởng cười. -“Chắc mình để trong balô rồi!” -“Chắc ? Bạn tìm lại xem, lớp mình có trộm mà…” Tuyết vừa , vừa liếc xuống bàn dưới. Hiển nhìn theo, khinh bỉ, trả vờ lục balô, cậu . -“Có lẽ mất rồi!” -“Lúc nãy mình thấy Sen vào lớp làm gì đó…” Đoạn Tuyết hô hào, cả lớp đều biết lớp trưởng mất ví, ồn ào cả lên, giáo bước vào mãi mà ổn định trật tự được. Biết chuyện, hỏi. -“Thế Hiển mất ví à?” Chưa gì, mấy đứa bạn xông vào lấy balô Sen, lục tung ra, tìm được thứ cần tìm sung sướng lắm. -“Có phải ví cậu ? Ở trong balô Nhi này?” Sen sốc khỏi phải , nhìn cậu, xua xua, muốn giải thích, mặt phụng phịu, nước mắt đầm đìa. -“Đúng là ví tớ, nhưng là tớ tặng Nhi mà!” Mọi người kinh ngạc nhìn lớp trưởng, nhất là Tuyết, thấy Hiển thế nên giáo cũng truy xét. Hôm sau, đại thiếu gia xin gặp riêng giáo, nộp cuốn băng bằng chứng. Chiều thứ sáu, gọi Tuyết tới chuyện. Lúc đầu Ánh Tuyết nhận, nhưng về sau cho xem đoạn phim ngắn, mặt bé bỗng trắng bệch, sợ sệt. giáo dọa thêm. -“ còn có nhiều chứng cứ hơn nữa, nếu trò thành , nhờ tới công an…” Hai trò chuyện gần tiếng, rốt cuộc bé cũng phải thành khai hết. Giờ sinh hoạt, trước mặt cả lớp, đứng lên xin lỗi Uyển Nhi, tự thú nhận mọi trò ăn cắp vặt trước giờ đều do mình làm. Mọi người sốc lắm, cảm thấy có lỗi với Nhi, các bạn học cũng lần lượt xin lỗi con bé. giáo cũng hứa, chuyện này chỉ trong nội bộ lớp biết, tới phụ huynh hay nhà trường, đối với , quan trọng nhất là học sinh có thể nhận thức được lỗi sai và hối cải. Trống trường điểm. -“Thế Hiển, đứng lại!” -“…” -“Là do bạn bày trò phải ? Bạn lừa mình?” -“Tôi phủ nhận!” -“Nhi biết ?” -“Nó cần phải biết!” -“Ha…từ trước giờ mình vẫn luôn hiểu vì sao Nhi lại ngu thế…hóa ra…” -“Im mồm, có tư cách gì mà nhắc tới nó?” -“Dù sao mình cũng chuyển trường, ba mẹ mình muốn cho mình ra nước ngoài học từ lâu rồi, chẳng qua là vì bạn…” -“Vậy tôi phải xin lỗi bạn hả?” -“Cho nên mình , bạn và Nhi… có hi vọng đâu…và thực, vì sao nó ngu, tất cả là vì bạn đó, nó sống trong cái lồng, được bạn bao bọc…thực ra bạn mới chính là người hầu của nó đấy…haha…” -“Chỉ sợ người như bạn, muốn được nhốt trong lồng cũng ai chịu nhốt!” Thế Hiển rồi đủng đỉnh vào trong xe, để lại ai đó, chọc giận được đối phương, tức lộn tiết. Sau vụ đấy, cậu lại thân thiết với Sen, con bé chẳng biết gì, nó lại nghĩ đơn giản là cậu biết nó ăn trộm đồ nữa nên quý nó như xưa. Sinh nhật cậu, nó nghĩ mãi biết mua cái gì, thế rồi cuối cùng bắt chiếc cậu, mua cái gối trái tim tặng cậu. Đại thiếu gia nhận quà, quắc mắt. -“Gối rẻ rách, mày xem, tao tặng quà mày, có hẳn thương hiệu HYN, mày tặng tao, chẳng biết xuất xứ từ đâu…” -“Vâng, em xin lỗi, thế để em tìm mua gối HYN cho cậu.” -“Thôi, khỏi cần, mày tự làm cái thương hiệu vào đây cũng được!” -“Thương hiệu gì ạ, làm sao làm được ạ?” -“Thêu vào, thêu chữ vào.” -“Dạ?” -“Chẳng phải mày khoe các chị dạy mày thêu còn gì?” -“Vâng vâng đúng rồi, hay quá, thế mà em nghĩ ra, để em thêu chữ HYN vào gối cho cậu nhé!” -“Con hâm!” Cậu lườm, bằng lòng. -“Thế sao ạ?” -“Thêu thương hiệu NYHTĐ, tao thích thương hiệu đó hơn.” -“Thương hiệu ấy nổi tiếng hơn ạ?” -“Ừ, nhiều, về thêu …” Thêu mất thời gian nên sáng hôm sau cậu mới nhận được quà, qua ngày sinh nhật rồi, nhưng cậu vẫn sướng. …… …… Thấm thoát cũng tới mùa hè. Ba mẹ nuôi du lịch châu Âu rồi, Sen máy bay cứ bị nôn, choáng váng, ba mẹ hỏi Hiển có , Hiển . Thế là hai đứa ở nhà thôi. Sáng cậu hay chơi với bạn, Sen ở với các bác, học làm món ngon, học cắm hoa, học tỉa quả, chung cả ngày thấy chán. hôm, nhóm bạn của đại thiếu gia thuyền chơi, gặp đầm sen thơm ngát, mỗi ông làm bó. -“Mày cũng mua !” -“Làm gì?” -“Cho mẹ, cho chị, cho bạn , cho hàng xóm, đẹp thế này, ai chả thích…” Nghe bạn rủ rê, cậu cũng làm bó to kém. xe, đại thiếu gia phải suy nghĩ rất nhiều. ‘Tao hôm nay gặp đầm sen đẹp, lấy về cho mày, mày có thích ?’ được, dài dòng quá. ‘Tặng mày này, thực ra trong lòng tao, mày cũng giống đóa sen này, trong sáng, ngây thơ, vì vậy tao mới gọi mày là Sen.’ được, sến quá. ‘Bọn bạn tao cần, tao nhặt về!’ được, thế nó lại tưởng cho nó đồ vứt . ….. Vò đầu bứt tai, biết về tới nhà từ bao giờ. Cậu vừa vào sân, gặp con Sen nhặt rau ở hiên bếp dưới. Đại thiếu gia gọi. -“SEN!” Nó loăng quăng chạy tới, nhìn thấy cậu, mặt hớn mày hở. -“Cho em hả?” Cậu hơi ngại. -“Ừ!” -“Cảm ơn đại thiếu gia, đại thiếu gia muôn năm!” Cậu còn chưa kịp nở mặt nở mày nó giật đánh phựt phát, cầm cái bắp sen chạy vào bếp reo hò. -“Chị Na ơi, ăn bắp sen …” Để lại ai đó, mặt ngắn tũn ngắm nhìn bó hoa trong tay. Cả bó hoa đẹp như này, tự dưng lòi đâu ra cái bắp? Mà con ranh này, sao mắt nó tinh thế hả? -“Cậu tốt quá, bắp sen non ngọt quá, mai em phải bảo các bác chợ mua cho em mới được!” Đứa phởn phởn, đứa tức xì khói, vứt cả bó hoa xuống đất, bực mình lên nhà. Buổi tối, tình cờ cậu lại thấy nó nhặt bó hoa sen, nâng niu, tự dưng mát lòng mát dạ. Khoan , gì thế kia? Nó bóc hết lớp cánh màu hồng, sau đó từ từ ăn phần màu vàng bên trong. Nhìn cậu, nó giật nảy. -“Mày làm cái gì thế?” -“Em thèm quá à, mà tối rồi mua được, nhưng ăn cái này cũng ngon lắm…” -“ĂN. ĂN. ĂN…Mày chỉ biết ăn thôi…” Đại thiếu gia giận, vứt bó hoa vào thùng rác. Sen ấm ức nhìn theo. -“Mày tự vào cân xem mày và con Milu đứa nào nặng hơn?” -“…” -“Nhanh!” Tưởng cậu đùa, ai ngờ là , Sen mếu máo xách cân, gọi em Milu vào cân, em ấy nặng 30kg. Sen đứng lên cân, nó nặng 56kg. -“Mịa, nặng gần gấp đôi con chó!” -“Có phải tại em đâu?” -“Cái mồm mày ăn thịt nó tự nở ra được hả? Trông kìa, mới lớp 7 mà nhìn sệ như mẹ của mấy đứa con rồi kìa…” -“Sao cậu bảo thích em béo?” -“Tao thế mà mày cũng tin hả?” -“Cậu đểu!” Cộng vụ tức lúc nãy, cậu càng bêu giếu thân hình Sen, bêu giếu thậm tệ. Đêm đó, lòng tự ái bị tổn thương, Sen khóc sưng hết cả mắt. Sáng hôm sau, quyết định giảm cân. Kế hoạch của nó, là chỉ uống nước lọc thôi. Tới chiều tối, người hoa hết cả lên, nhưng hình như nó thấy má nó hơi xanh phải, hồng như mọi khi, hình như gầy ý sao. Đứng lên cân, giờ còn có 55.8kg thôi. Trời ơi sướng quá, cứ đà này hết hè là thân hình xinh đẹp ngay. Thấy tiếng xe ngoài cửa, vội vàng ra khoe cậu. -“Cậu…cậu thấy em khác gì?” -“Khác gì?” -“Em gầy đấy!” Cậu nhìn nó, ngán ngẩm. -“Ừ, sút phải tới chục cân ý nhỉ, trông thon thả quá!” Sen biết cậu đểu, giải thích. -“ , chỉ sút 2 nạng thôi, đẹp ra chưa cậu?” Cậu đằng trước, nó lẽo đẽo đằng sau, khoe khoang khoe khoang. lúc, tự nhiên khí yên lặng. Cậu nhìn lại, sững người, mặt tái mét. -“Sen!” -“Sen, mày sao vậy?” -“Sen, tỉnh lại …” -“Con hâm, mày đừng có dọa tao thế!”
Chương 23: Người hầu mới Mọi khi cậu gọi, nó mau mồm mau miệng, có em. Giờ cậu gọi, chẳng thấy nó gì, người nó lạnh, tái mét. Đúng là nó dọa được cậu rồi. Bác sĩ khám xong, truyền nước cho nó rồi dặn dò vài câu. Đại thiếu gia ngồi bên cạnh, bao nhiêu cảm xúc đan xen. Thương? Có! Xót? Có! Hối hận? Có! Bực mình? Có! Điên tiết? Có! Cứ như vậy, ba tiếng sau, con hầu béo của cậu mới lười lười mở mắt, to tròn ngây thơ. Con bé chả nhớ gì cả, hình như khoe cậu thành tích giảm cân cơ mà, sao lại như thế này? Nhìn quanh phòng mình, nó sởn da gà, đồ đạc sao vứt lung tung vậy, vỡ nát hết cả. CHOANG! Chiếc bát bàn bị đập tan tành, người đập, chẳng ai khác ngoài cậu. -“Đại…thiếu…gia…” Sen sợ hãi gọi. -“Vẫn mở miệng được hả? Tao tưởng mày chết luôn rồi!” -“Sao em lại chết?” -“Ngu chết!” -“Em hiểu…” Lại vật nữa bị ném, lần này là mấy em gấu bông của Sen. -“Cậu giận gì à?” Cậu nhìn nó, mắt tóe lửa, nhanh chóng tới chỗ con bé, đưa tay lên bịt mũi và miệng nó. -“Muốn chết để tao giết mày luôn…” -“A…ưm…ư…” Nó chẳng nổi, khó thở giằng co, mãi về sau thấy nó mồ hôi lấm tấm, mặt trắng bệch, đại thiếu gia mới tha. Sen bị cậu bắt nạt, ấm ức, nước mắt giàn giụa. Nó trùm chăm lên đầu, nức nở. -“Còn oan hả mà khóc?” -“Em chả oan thôi à!” Vừa tức tưởi vừa cãi cậu. -“Vác cái mặt ra đây!” -“!” -“Mau!” -“!” -“Đừng làm tao điên!” -“Cậu muốn em chết cơ mà, cậu còn muốn nhìn mặt em làm gì?” -“Tao đếm tới ba……HAI…” Vẫn rất hiệu nghiệm, con bé thò mặt ra, nấc lên từng tiếng. -“Ai bảo mày giảm cân?” -“Cậu!” -“Tao bảo lúc nào?” -“Cậu chê còn gì?” -“Chê là việc của chê. Ai dạy mày giảm cân? Giảm cân mà uống nước lọc hả? Ngu thế?” -“Em đoán thế…” -“Đúng rồi, cách của mày ba năm sau là giảm được 45kg…” -“ á?” Sướng, nó hò reo, nhưng sao thế? Giảm 45kg còn có tầm 11kg thôi à, thế thành cái gì? -“Đúng, uống nước lọc xong tối đa ba ngày là chết, sau ba năm xác phân hủy thành xương, cân lên được từng đấy…” -“Eo ôi…kinh quá…cậu đểu…” -“Mày có biết theo thống kê, có bao nhiêu đứa chết vì giảm cân thiếu khoa học chưa?” -“Em chưa…” Ngây thơ quá, khiến cậu phát bực. Nhà bếp thấy Sen tỉnh, chí chóe với cậu, cũng chuẩn bị thức ăn mang lên rồi. Cậu chán muốn đôi co, chỉ kết luận câu xanh rờn. -“Tóm lại, từ nay tao cấm mày giảm cân, hiểu chưa? Mày còn giảm cân tao giết mày trước.” Nó bặm môi, sợ hãi gật đầu. -“Dậy ăn !” -“…” -“Thôi nằm đấy, tao lấy cho mà ăn!” Hôm đó, Sen được cậu đút cho, ăn hết bát bào ngư, hai bát yến hầm bồ câu. Con bé thể chất cũng tốt , ăn xong lúc, mặt mũi hồng hào, trắng trẻo trở lại. Cậu nhìn nó, mỉm cười, véo cái má phúng phính phát rồi bảo. -“Ngủ !” -“Dạ!” -“…” -“Cậu ơi!” -“Sao?” -“Em béo…xấu lắm à?” Con ranh này, lại còn cố hỏi. Sợ nó làm liều, cậu đành đáp. -“ xấu…” Hai chữ đó, cậu rất to, Sen yên tâm ngủ, mấy chữ sau, cậu hơn, cũng chẳng biết Sen có nghe thấy hay nữa. ‘Xinh nhất đời!’ ….. Mùa hè nóng nực, Sen béo, càng nóng. May quá, hôm nay đúng là ngày cắt tóc rồi. Nó lò dò xuống nhà làm đẹp. Nhà này cách nhà dưới nó ở vườn hoa quả. Mẹ nuôi Sen vốn thích làm đẹp, thích nhuộm tóc các màu khác nhau, trung bình hai ngày thay kiểu đầu, hàng ngày đều thích chăm sóc da, matxa thư giãn. Mỗi lần mẹ nuôi làm đẹp đều mất nửa ngày, ba nuôi thích, thế cho nên, ba nuôi xây hẳn cái nhà hai tầng, rộng lắm, thuê thợ làm đầu, thợ chăm sóc sắc đẹp về. Mẹ nuôi thích làm lúc nào cũng được. Ba mẹ nuôi dễ tính, mỗi tháng người giúp việc được xuống đây xả stress lần, chỉ có điều phòng vip ghế vip của ba mẹ và cậu chủ ai được động vào thôi. Đúng là ngày xả hơi, nhà làm đẹp tấp nập chị em, tám sôi tám nổi. Sen vừa tới, mọi người gọi tíu tít. -“Vào đây, hôm nay chị Cúc làm kiểu đầu xoăn tí thò lò nhé, con thử ?” -“… ạ…” Sen chối ngay, cậu khó tính lắm, chỉ thích nó để tóc dài thẳng mượt, cho ép, cho làm xoăn. Việc này Sen khổ hơn mọi người. Thỉnh thoảng chỉ được cắt tý thôi. -“Ôi trời, ông Lựu…haha…” -“Haha…” Bác Lựu quản gia ra, hùng dũng như người mẫu thời trang. Kiểu đầu xanh dưới đỏ giữa vàng của bác khiến cả nhà cười bò. -“Đẹp mọi người?” Chị Liên, thợ làm tóc nháy mắt, mọi người khen lấy khen để. Bác lúc đầu cũng sướng, xong thấy lạ, soi gương mới la toáng lên. -“Con kia, tao bảo mày nhuộm tóc bạc mà?” -“Vâng, nhuộm tóc bạc còn gì? Bác xem đầu bác giờ còn cái tóc bạc nào nữa đâu?” Cả nhà rúc rích hồi. Sen ngoan lắm, dám cười bác, thành ra mím môi phồng hết cả má, nhìn điệu bộ con bé, ai nấy đều đau ruột, chính bác Lựu cũng nhịn được cười. Lại tới nhân vật chính ngày hôm nay, Sên, vừa thi đại học về, ai cũng hỏi thăm tới tấp. ấy học giỏi nên bác Súng đặt nhiều hi vọng lắm. Kiên nhẫn trả lời hết mọi người, mới ra chỗ Sen chơi. Lúc này số người đợi cắt tóc còn đông, nên Sên bảo gội đầu cho Sen trước. Chị Liên là cháu bác Súng, là chị Sên nhé, nên cũng học được kha khá các mánh. Sen nằm ghế gội đầu, êm lắm, bắt đầu xả nước, gội cho nó. -“Eo, giỏi y hệt chị Liên ý!” -“Ngại ghê, quá khen!” Bàn tay chuyên nghiệp lắm, matxa vùng quanh, nó thấy hết cả người. -“Thơm thế, cho gì đấy?” -“À, gội cho Sen bằng vỏ bưởi với lá sả đấy, chút bồ kết nữa, còn tốt hơn cả dùng dầu gội đầu…thích ?” -“Có ạ… ơi, nếu đỗ đại học sang năm ở đây nữa à?” -“Ừ, sao? Nhớ à?” -“Vâng…” mỉm cười, vẫn ấn đầu nó đều đều, lực tay rất vừa phải, sau đó rửa mặt cho Sen luôn. Hôm nay Sen được gội đầu lâu hơn thường ngày, chủ yếu là matxa, nó thích lắm, ngưỡng mộ lắm. -“ tuyệt đấy!” -“Có muốn học ?” -“Dạ có, dạy em á?” -“Ừ!” Thế là đổi chỗ, nó gội đầu và matxa cho Sên. hướng dẫn nó từng tý , lúc đầu Sen hơi vụng, làm dính nước lên mắt , sau rồi cũng quen, rất chuyên nghiệp. -“Sen sau này làm thợ cũng được đấy!” Sên khen ngợi nó. -“ ạ?” -“Ừ!” Sen sướng, càng cố gắng phát huy. Đúng lúc này, Tuấn sang chơi. Ngày làm đẹp nhà này đông vui quá, nên cũng thích cắt tóc ở đây, thấy Sen làm việc chăm chỉ, Tuấn cũng nũng. -“Sen, tý gội cho luôn nhá!” -“Vâng ạ!” Có thêm con chuột thí nghiệm, con bé càng thích. khí nhộn nhạo vui vẻ bỗng dưng trầm xuống. Phía xa, cách chỗ đó chừng 5 mét phải, đại thiếu gia đứng như trời chồng, chỉ thiếu bốc khói đầu thôi. Mọi người ai nấy biết điều yên lặng, các bác nháy nháy Sen, nó lập tức giở giọng ngọt ngào. -“Cậu cắt tóc ạ? Cậu gội đầu , em gội cho cậu nhé!” Gương mặt Thế Hiển hình như hơi giãn ra rồi, thế nào mà họ cậu lại chen ngay câu. -“Chưa được, tới trước, em gội cho trước rồi mới tới lượt nó!” Oa oa, tới giờ mặt cậu méo lắm rồi, bừng bừng sát khí. Cậu ném cái túi tay, bắp sen từ đó rơi lả tả rồi nhiều, thẳng về biệt thự. Sát khí nặng quá à… thành lệ rồi, mỗi lần cậu điên như này, người ra trận hiển nhiên là Sen, để tránh than hồng ủ lâu thành lửa lớn, con bé nhanh chóng xả nước cho Sên, nhặt đống bắp sen, lấm lét theo cậu. Cốc…cốc…cốc… -“Cậu ơi mở cửa cho em!” -“…” -“Cậu ơi!” -“…” -“Ơ cửa khóa, em tự vào nhé!” -“…” -“Cậu gì là đồng ý nhé!” ….. Cậu ngồi chơi điện tử, dường như chú ý tới nó. Sen nín thở, tới bên cạnh, bóp vai bóp đầu cho đại thiếu gia, nịnh nọt. -“Cậu làm sao thế? Đứa nào làm cậu tức?” Bùm…Bùm… Cậu vẫn tập trung việc của cậu, nó tập trung việc của nó. -“Bắp Sen cậu mua cho em à, em vừa ăn thử ít, ngon lắm…” -“…” -“Em xoa bóp như thế này cậu thấy dễ chịu hơn ạ?” -“…” -“Đứa nào bắt nạt cậu, cậu cho em biết, em đánh cho nó trận…” -“…” -“Em chứ, trông em như này nhưng có ích lắm, cậu cứ cho em đứa nào gây phiền nhiễu cho cậu, em đánh được nó em đè nó chết luôn, đảm bảo thịt em mà đè lên, bọn chúng tắc thở…” Cậu cuối cùng cũng lỡ cười. Nhưng rất nhanh, lấy lại phong độ, cậu hỏi. -“Mày là người hầu của ai?” Tuy được nhận làm con nuôi rồi, nhưng mẹ bảo giấu cậu, mẹ còn bảo vẫn nghe lời cậu như xưa, nên Sen nhanh nhảu. -“Của cậu ạ, tất nhiên là của cậu rồi!” -“Thế mày vừa làm gì?” -“Em…em…gội đầu…” -“Cho ai?” -“Cho… Sên…ạ…” -“Rồi, mày nhắc lại các câu trả lời của mày !” -“Em là người hầu của cậu và em gội đầu cho Sên ạ!” Nó rất nhanh, rất to ràng. xong mới biết mình hớ. Chết rồi, mặt cậu lại đen kịt rồi. -“Ừ, người của tao, nhưng lại phục vụ thằng khác…mày biến !” -“Dạ, phải đâu ạ, Sên dạy em, mới cả ấy gội đầu cho em nên em cũng muốn gội lại cảm ơn…” Sen vội vã giải thích. -“WHAT? Mày nhắc lại?” -“ ấy…gội đầu cho em…” Sen sợ rúm, lấy cốc nước cho cậu hạ hỏa, ai ngờ cậu ném vỡ choang, đuổi nó về phòng. -“Cậu sao vậy?” -“Biến cho tao!” -“Em xin mà, em làm gì sai cơ chứ?” -“CÚT!” -“Sao cậu quá đáng thế? Có gì cậu phải ra chứ?” -“XÉO!” -“Em ghét cậu đó, cậu đúng là khó tính, ai muốn ở gần cậu cả!” -“Mày nhớ những gì mày !” Cánh cửa đóng sầm, Sen tiu nghỉu về nhà dưới, nghe hôm đó cậu rất khó ở, làm khổ bao nhiêu người. Đại thiếu gia cũng , tính tình rất thất thường. Ngày hôm sau, bác Lựu theo lời cậu, tìm người giúp việc mới. Sen nghe mấy bác , bạn này tên là Huệ, bằng tuổi Sen và cậu. Nhà bạn ấy nghèo, lại đông con, nên từ bé phải phụ gia đình bán đậu, nuôi các em, giờ tìm được công việc lương cao gấp chục lần, lại nhàn, gia đình bạn ấy biết ơn bác Lựu lắm. Cũng chính vì thế, Huệ rất nghe lời cậu chủ. Sen giờ là người thừa rồi, so ra, Huệ nhanh nhẹn và thông minh gấp mấy lần nó. Cậu cho Huệ chơi cùng nha, tới câu lạc bộ bơi cùng, cậu đâu là Huệ theo đó, cậu chỉ cần liếc mắt phát là bạn ấy hiểu ý liền cơ. Sen vẫn làm công việc hàng ngày, học thêu, học cắm hoa, học nấu cơm…có điều nó thấy buồn lòng hơn phải, giờ buổi tối cậu xuống làm phiền nó nữa, cậu có người mới rồi mà, Sen thất nghiệp rồi. Mọi khi ước cậu dễ dãi tý, giờ cậu dễ quá, lại buồn. Hôm đó trời nắng, cậu tập thể thao về, người nhễ nhại mồ hôi. Buồn cười là có đứa cứ ngóng từ trong bếp ngóng ra, thấy cậu về, lập tức lấy cốc nước lạnh đem đến, toe toét đưa cậu. Thường nó đưa là cậu uống ngay, giờ nó quên, cậu còn có người khác, Huệ lấy cho cậu cốc nước sấu dầm nha, ngon hơn nước lọc của nó. Đại thiếu gia suy nghĩ, lấy ngay nước từ tay Huệ, uống hơi rồi lên nhà với nhau, qua Sen, hình như là nhìn thấy Sen phải. Buổi tối, 10 giờ, sau khi Huệ được lái xe đưa về nhà, Sen mới dò dẫm lên phòng đại thiếu gia, mếu máo. -“Cậu, cần em nữa à?” -“…” -“Đại thiếu gia có người hầu mới, bạn ấy thông minh hơn em, cậu thích bạn ấy rồi à?” -“…” -“Cậu bỏ mặc em à?” -“…” -“Được rồi, em chúc cậu và bạn ấy có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ vậy, cứ quên em vậy!” Bên trong vẫn yên lặng, nó ngồi dựa vào cửa phòng cậu lát, xong rồi về phòng, nằm trong chăn, con bé chảy nước mắt. Nó cũng hiểu nữa, chỉ là muốn khóc thôi! Sen thuộc tuýp người dễ béo cũng dễ gầy. Ví dụ gần đây nhất là từ khi về nhà với cậu, nó ăn như lợn, tăng cân chóng mặt. Giờ có chuyện buồn, ăn cũng chẳng thấy ngon, thân hình giảm cũng cứ thế mà gầy. Chiều chiều, nó đều xin các bác việc quét sân, chẳng qua là muốn thấy cậu tý, nên cái sân, nó quét rất lâu. Ngày nào cũng phải đợi được cậu và Huệ chơi về, lên nhà , nó mới ỉu xìu xuống nhà dưới. Hôm nay, cậu vẫn qua nó như mọi ngày, tự dưng lại quay lại. Tay cậu hơi nâng cằm nó, quát. -“Mày giảm cân?” Lâu lắm rồi cậu mới chuyện với mình, Sen mừng huýnh, vội vàng giải thích. -“……cậu ạ, em có giảm gì đâu….tự thế đó…” Cậu hơi nheo mắt, xem xét, bạn Huệ bên cạnh lên tiếng. -“Cậu ơi lên ăn tối và tắm giặt ạ, tối nay cậu còn hẹn xem phim với các bạn…em sợ kịp…” Đúng là người hầu mới, biết xếp sắp hơn Sen rất nhiều, khôn hơn nó, biết điều hơn nó, người lớn hơn nó nữa. Sen nhìn Hiển và Huệ, mắt bọng nước, nó vứt cán chổi, tủi thân chạy về phòng khóc nức nở.
Chương 24: Đại bàng đen kéo bướm hồng Thế Hiển chơi bida, cậu thấy chán. Xem phim chưởng, cũng chán nốt. Chơi game, càng chán. Trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh con béo phụng phịu dỗi hờn chạy về phòng. Đầu óc lý trí, chân chỉ muốn chạy ngay xuống xem nó như thế nào? Cậu suy, rồi cậu nghĩ! Cậu là đại thiếu gia cơ mà? Nó cũng chỉ là con hầu, tại sao cậu lại phải đánh mất sĩ diện của mình như thế? Cậu chơi, mua bắp sen cho nó, tự tay lựa chọn, lúc mang về lòng còn phấn khởi lại chứng kiến cái cảnh mùi mẫn mùi mẫn của nó là đứa khác, hỏi thế có đáng giận ? Đại thiếu gia ghen ư? , có gì mà ghen. Cậu khẳng định cậu ghen! Cậu là cậu chủ, cậu muốn bao nhiêu người giúp việc chả được. Chẳng phải trong mấy đứa quản gia chọn, cậu hài lòng nhất với đứa này sao? Nó rất thông minh, rất hiểu chuyện, sao vẫn làm cậu vui được? Hoàng Thế Hiển hất hàm, Huệ cũng biết điều xuống. Mấy ngày hôm nay cậu chủ đều thế, nó cũng chẳng biết cái con bé nhà này có cái gì hơn nó? Chẳng qua là tới sớm hơn chứ gì? Cũng là người giúp việc thôi mà, lại còn béo quay béo cút, trông thấy xấu, người ngợm chậm chạp, lại còn hay dỗi cậu chủ. Vậy mà hôm nào, cậu cũng sai Huệ xuống phòng Sen tới chục lần, xem Sen làm gì, như thế nào, buồn ? Mọi khi , ngó vào cửa sổ là được, hôm nay Sen đóng cửa kín, Huệ đành phải gọi. -“Sen, Huệ nè, cho vào nhé!” Sen trong phòng, nức nở mãi mới ra mở cửa. -“Đại thiếu gia gọi mình à?” Vì cậu dặn phải bí mật cho ai biết, nên Huệ đánh trống lảng. -“, gọi! ” Huệ chăm chú nhìn Sen, nó xịu mặt ngay rồi. Hôm nay mới có dịp ngắm kĩ phòng Sen, quả là người hầu hạng sang, màu hồng rực rỡ, gấu bông xếp đầy tủ, giường ngủ cũng là mô hình lâu đài thu , có rèm ngủ đung đưa. Nhìn góc học tập kìa, toàn truyện mới đẹp ơi là đẹp, giá sách và bàn học được thiết kế liền nhau trông giống khu rừng cổ tích, bên giá còn có bao nhiêu món đồ đẹp lung linh. Chẳng bù cho mình, phòng chia với mấy đứa em, vôi trắng còn tróc ra rồi, huống chi là màu sắc rực rỡ như này. bé bỗng thấy chạnh lòng, nếu như Sen bị đuổi việc, được thay Sen, làm người giúp việc ở lại ban đêm, liệu có được ở trong căn phòng này ? Như thế chẳng phải rất tuyệt hay sao? xin cậu chủ đưa các em mình tới đây ngủ, bọn chúng chắc sướng điên… -“Này, Huệ ơi…” -“…” -“Huệ!” -“…” -“Huệ ơi!” Huệ giật mình, đáp. -“Ơi, mình đây!” -“Nghĩ gì vậy?” -“À, có gì…Mình phải lên nhà đây, xuống chơi với bạn tý thôi mà…” -“Ừ! Huệ ơi, nhờ bạn việc được ?” -“Việc gì?” -“Bạn hỏi cậu xem cậu giận mình chuyện gì được ?” -“Được rồi!” Huệ định , thấy có lớn tuổi vào chơi với Sen, ấy rất cao, đẹp trai nữa. -“ Sên…à…đây là Huệ…” -“Ừ, có nghe mẹ rồi, chào Huệ!” nở nụ cười, ngọt ngào đến chết người, bàn tay , to hơn bàn tay bé, cái bắt tay, là ấm áp, làm má đỏ phừng phừng. -“Em…chào….…ạ…” -“Ừ, thả diều Sen?” -“ ạ?” Sen buồn thiu, nghe rủ rê tỉnh cả người. -“ chứ à? Mua sẵn cho nè!” Con bướm màu hồng, xinh, cực đẹp. -“Uầy, thích thế…thích quá…” -“Thay đồ , nhanh tối!” Sên bảo, Sen hào hứng vui vẻ, lúc, nó quay lại. -“ Sên cho bạn Huệ với, Huệ thả diều Huệ?” Huệ lắp bắp từ chối rồi sực nhớ đại thiếu gia đợi mình, chạy nhanh lên phòng. Cậu ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt khó coi lắm rồi. -“Cậu ạ!” -“Sao rồi?” -“Dạ?” Đại thiếu gia hơi nheo mắt, Huệ mới sực nhớ chuyện, báo cáo. -“Lúc đầu buồn nhưng giờ vui rồi ạ!” Cậu mỉm cười. -“Thế tốt! Mang cái này xuống cho nó ăn, nhưng cấm bảo tao sai!” -“Dạ, tối mang được ạ?” -“Sao?” -“Dạ…Sen…Sen thả diều…với Sên rồi ạ!” CHOANG! Cái bát yến hầm bị đại thiếu gia ném phát ra ngoài cửa. Cũng may ai qua, trọng thương rồi. Huệ nín thở sợ hãi, cậu lại cáu rồi đây! -“!” -“Dạ?” -“ thả diều, tao với mày cũng thả diều!” -“Cậu xem phim với các bạn nữa ạ?” -“!” bé tuân lệnh theo, chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi han cậu. -“Cho em của em theo được ? Chỉ cho đứa thôi ạ!” -“Được, nhưng bảo người khác đón nó, chúng ta trước!” -“Vâng ạ!” Huệ khẽ reo lên. cùng đại thiếu gia ra sân cỏ Bảo Tố, sân cỏ này rất đẹp, xanh mướt, vùng trời rực rỡ sắc màu của những cánh diều. -“Cậu ơi chỗ này trống, thả chỗ này nhé!” Đại thiếu gia , hình như cậu vẫn tìm kiếm cái gì đó. chỉ còn biết theo. -“Chị…chị…” Giọng bé nào mà quen thế nhỉ? Chẳng phải là thằng Hiếu nhà sao, vội vã ôm em vào lòng, thơm chụt vào cái má đáng , Huệ bế em theo cậu. Phải mất lúc lâu, đại thiếu gia mới xác định được chỗ cho ba người chơi. Ba con đại bàng màu đen dần dần được thả lên, nổi bật cả góc. Con đại bàng của cậu là bay lên nhanh nhất, đúng là đại thiếu gia, cái gì cũng giỏi. Nhưng từ , tại sao con diều của cậu bay lạ vậy? phải là bay cao lên, mà cậu xoay người, điều khiển cho nó chếch sang phải, cẩn thận, chính xác, tiến tới gần con bướm màu hồng nào đó, để vướng dây vào nhau. Đại thiếu gia làm cái giật, mạnh, con đại bàng đen cùng con bướm hồng cùng tử trận. Ánh mắt cậu đắc thắng, ánh mắt chủ nhân con bướm kia bi ai, ấm ức…mà chẳng phải…là Sen đó sao… -“Chị ơi, chị ơi!” Huệ quay sang, chết đứng, con diều của đại thiếu gia to quá, làn gió mạnh thổi qua, thằng Hiếu bé bay dần lên, khóc thét. Giây phút đó, sợ gần chết, tim tưởng rụng ra rồi. May mắn thay, người thanh niên cao to kịp kéo chân thằng bé lại, cả người thả lỏng. -“Trẻ nên thả diều thôi…” -“ Sên…cảm ơn …” Trong ngày, mà tim rụng tới hai lần, nhưng lần này, cảm xúc hình như khác lần trước phải. Em Hiếu khóc sướt mướt, Sên dỗ dành em, rồi kiệu em vai, cho thả chung diều của mình, hình ảnh đó, người con trai này, có lẽ mãi mãi bé thể nào quên. phía khác, có hai đứa dường như biết chuyện gì xảy ra. -“Cậu, sao cậu lại làm thế?” -“Cái đấy phải hỏi mày trước chứ?” -“Sao lại hỏi em, em hiểu gì cả?” -“Ừ, chơi vui vẻ thế còn hiểu gì?” -“Chơi vui liên quan gì tới chuyện cậu làm hỏng con diều của em?” -“Liên quan đấy, thế mới hay chứ!” -“Thế cậu hết giận em chưa?” -“Mày là cái gì mà tao phải giận mày?” Sen đôi co với cậu lúc, thấy bên cạnh thiếu thiếu, đưa mắt tìm Sên, thấy cõng em bé nào đó, Huệ cũng bên cạnh. -“Đấy là em cái Huệ!” -“Vâng.” -“Sao, tiếc hả?” -“Tiếc gì ạ?” -“ Sên của mày kiệu em nó, kiệu mày, mày chắc ghen lắm à?” -“Ặc, sao em lại ghen với con nít, cậu hay !” Thế Hiển nhiều nữa, có việc mà cậu vẫn luôn muốn làm từ lâu. Cậu lấy con diều khác đặt vào tay Sen, rồi ngồi xuống. -“Lên!” -“Lên gì ạ?” -“Lên tao kiệu…” -“Thôi…thôi…em béo lắm, mới cả em lớn rồi, ngại lắm…” -“Mày mà cũng biết ngại hả?” -“Có chứ!” Con bé chần chừ mãi, cuối cùng cậu chịu thua, thèm đôi co, cậu đưa tay ra, ôm lây chân nó, rồi nhấc bổng lên. -“Á….á…á….á….á…” -“Thả diều lên !” Sen giờ đầu óc hỗn loạn hết cả, cậu ra lệnh như thế nào biết làm theo thôi, ngoan ngoãn buông dây dần dần. -“ quá, tao cấm mày giảm cân rồi cơ mà?” -“Em có giảm đâu mà! Tự nó thế mà…” -“Điêu toa!” -“ mà, mấy hôm nay em ăn được! Ăn thấy ngon…” -“Sao mà ăn được, cẩn thận con diều kia, mày sắp để nó mắc vào diều của người ta rồi…” -“Con diều này nặng quá à…” -“Sao mà ăn được?” -“ tại cậu giận em còn gì? Cậu thèm nhìn mặt em nữa luôn…” Sen khai thà, tự dưng Hiển thấy lòng mình ấm áp tới lạ. Nắng chiều dần tắt, cậu . -“Thu diều !” -“Vâng.” Đại bàng hạ cánh rồi, nhưng Sen vẫn chưa được xuống đất. -“ về thôi…” -“Cứ thế này mà về ạ?” -“Mày thích?” Thực thích quá chứ nị, bao nhiêu ngày đại thiếu gia giận, buồn chết được. Nó lắc đầu, cậu bế nó, cứ thế . Cậu bằng tuổi nó mà giờ nó nhìn lại, mọi người cũng sai, bên cậu, nó đúng như đứa trẻ vậy. -“Ơ, vào xe à cậu?” -“Thôi xe cho con Huệ với em nó, cả thằng Sên , tao với mày bộ về nhà!” -“Dạ?” Cậu huýt sáo, thèm để ý ánh mắt ngạc nhiên của Sen. Còn Sen , choáng. -“Cậu mỏi tay ạ? Em nặng mà…” -“Nhà mình cũng gần đây mà!” Gần đâu mà gần, Sen chẳng thấy gần gì ý. Phía xa xa, có em bé vẫn ngây thở thả diều, có chàng trai nhìn theo hai đứa nọ, ánh mắt thoáng nét buồn. Lại có nhìn tất cả bọn họ, bỗng thở dài. Số phận, cùng là người giúp việc, sao khác nhau tới thế? ….. ….. Đại thiếu gia và Sen cuối cùng cũng về tới nhà, nó lo cậu mệt, cậu vẫn cười rất tươi. Cậu gọi người làm đồ ăn cho nó. Chỉ làm bát canh hầm thôi, để giữa bàn, chủ tớ ngồi đối diện. -“Ăn …” Sen ngửi mùi thơm, bụng tự dưng thấy đói. Chẳng hiểu luôn, có cậu ở cạnh, y như rằng nó thấy ngon miệng hơn. -“Cậu ơi Huệ tìm cậu!” Chị Na thông báo. -“Hôm nay cho nó nghỉ việc sớm !” Cậu ra lệnh, rồi cầm thìa xúc ăn cùng Sen, nó trợn tròn ngạc nhiên. -“Sao? cho tao ăn hả?” -“ , cậu ăn ạ!” Hai đứa đánh chén, tý là hết. -“Mày luôn vô duyên như thế!” Cậu thở dài. Sen ngây ngô. -“Sao vậy cậu?” -“Mày xem, cả bát canh, ăn với mày, tao chỉ ăn được chút, còn mày ăn tham chén hết phần của tao!” -“Để em bảo nhà bếp làm cho cậu bát khác nhé!” -“Thôi, khỏi cần!” -“Vâng!” -“Mà nghe mày học nấu ăn hả?” Cậu hỏi thăm, con bé vênh váo. -“Ôi, em biết nấu ăn từ ngày em ở với mẹ em ý, chẳng qua giờ là củng cố thêm thôi, em nấu ngon cực luôn ý!” -“Tinh tướng!” -“ mà!” -“Nấu thử xem!” -“Cậu thích ăn gì? Em làm bánh bao cho cậu nhé, các bác ủ bột sẵn rồi…” -“Cũng được!” Sen háo hức lắm, nó luộc trứng cút, ngâm mộc nhĩ, nấm hương, chuẩn bị cả thịt xay nữa. Vừa làm vừa hát, cậu cũng chẳng đâu, ngồi nhìn nó nấu, ánh mắt hơi bị trìu mến nha. Khá lâu sau đó, cậu mới được ăn bánh bao do Sen làm. Ăn miếng, thấy tạm được, ăn miếng thứ hai, cũng ngon, ăn miếng thứ ba, òa, cực ngon. Đây gọi là tình thiếp bỏ trong món ăn, chàng thưởng thức mãi chán đó nha! -“Sen này, chỉ được làm bánh bao cho tao ăn thôi!” -“Vâng!” -“Từ giờ được với thằng Sên nữa!” Sen giật mình, hỏi lại. -“Sao lại thế à cậu?” -“Tao thích!” -“Nhưng Sên tốt bụng mà, toàn giúp em nữa, sao cậu lại cho em chơi với ấy!” -“Tao bảo mày có nghe ?” Sen phụng phịu, chưa kịp trả lời cậu cáu. -“Kinh chưa, luyến tiếc ghê nhỉ, xem ra tao chia rẽ chúng mày rồi, được, thích cứ chơi, nhưng tao chơi với mày nữa!” -“Sao cậu vô lí thế?” -“Mày chọn như nào?” -“ Sên chẳng bao giờ bắt em chọn khó như cậu cả!” -“Còn tâng bốc nó nữa, haha… quý nhau quá nhỉ?” -“Em…em…” -“Thôi, mày phải chọn nữa, từ mai cứ chơi vui vẻ với nó !” Cậu giận, về phòng! Vừa mới được vài phút hạnh phúc, cậu lại giận rồi, buồn quá à. Hôm sau, Sen ra sức nhờ Huệ làm gián điệp, đưa đồ nịnh cậu, mà vô ích. Nó cảm thấy rất khó chịu, cậu bảo hôm qua là ư? Bây giờ nó với Sên nữa, cậu thân với nó như xưa ư? Nhưng tự dưng lại đoạn tuyệt Sên như thế, có buồn và ghét Sen ? Hix. Tính tính lại, thôi Sên có thể cũng sắp học đại học rồi, cũng được gặp nhiều, nhưng cậu khác. Lại cân đo đong đếm tình cảm của mình, chơi với cậu vui hơn mà, nó viết vào tờ giấy, gửi Huệ đưa cho cậu, chọn cậu. Cả ngày Sen hồi hộp chờ tin tức. -“Mình đưa rồi nhưng đại thiếu gia ghét bạn, từ giờ nhìn mặt bạn nữa!” Lời Huệ ra, Sen ngố lòng nặng trĩu.