Chương 15: Gặp lại cậu Sáng, mẹ Sen và bác Tùng đưa nó tới trước cổng nhà đại thiếu gia rồi bỏ về. Nó rướn người lên ấn chuông, bác Hồng ra mở cửa, ngạc nhiên lắm. -“Sen à, Sen phải ?” -“Cháu mà…” -“Sao gầy thế con?” Sen lặng thing, gì. Nhìn thấy bác Hồng, quả là rất vui, vui lắm. Bác Hồng dắt Sen về nhà dưới, các , các chị thấy Sen xúm xít lại hỏi thăm, chuyện. -“Sao người nóng thế Sen?” Chị Na lo lắng. -“Em bị ốm…” -“Ở nhà đó tốt à? Có thoải mái ?” -“Dạ…” Bác Súng thở dài. -“Hay về lại đây ở với các bác? Cả nhà ai cũng nhớ Sen lắm…” -“ được, mẹ cháu bị ốm, cháu phải ở nhà giúp mẹ…” Quản gia Lựu nhìn bé, lắc đầu. -“Bác ơi…cậu chủ…” Sen lí nhí, nó dừng mãi mới dám hỏi tiếp. -“Cậu chủ, khỏe ạ?” -“À quên , cậu và ông bà vào Đà Nắng rồi, có nhà con ạ, thôi nghỉ , bác nấu cho bát cháo…” Sen trầm lặng hẳn, người mà nó muốn gặp nhất, lại được gặp. Người mà nó nhớ nhất, thấy đâu cả. Các bác nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho nó, các chị cùng nó cười đùa vui vẻ, lâu lắm rồi, Sen mới có cảm giác hạnh phúc như vậy. Những điều giáo dạy, chẳng nhẽ lại sai? Cớ sao đời, lại có căn nhà, ấm áp hơn căn nhà của mẹ? Buổi chiều, mẹ đón, Sen lưu luyến lắm. Nó tự hỏi mình, liệu nó ngoan chưa? Nếu nó ngoan rồi, đáng nhẽ nó nên mong mẹ, mong ở với mẹ chứ? Đằng này…hình như nó thích ở ngôi nhà này hơn, ngôi nhà mà nó lớn lên, ngôi nhà mà nó gắn bó bao nhiêu năm. -“Sao vậy con?” -“Dạ…” Sen rơm rớm. -“Mẹ ơi…con…con…” -“Nào, con ngoan, chúng ta về nhà thôi…con biết , mẹ bệnh tật liên miên, chỉ có con đời để trông cậy vào thôi…còn đừng có ý nghĩ rời xa mẹ nhé!” ra mẹ đoán trúng tâm tư của nó. -“Như vậy là ích kỉ lắm đấy Sen biết ? Mẹ buồn chết mất…” Sen thấy có lỗi quá, nó cầm tay theo mẹ, trước lúc ngoái đầu nhìn lại căn nhà thuở ấu thơ, ánh mắt đượm buồn. Về tới nhà, mẹ hỏi. -“Tiền đâu con?” -“Tiền gì ạ?” -“Tiền ông bà chủ cho con ý!” Người mẹ nhắc khéo. -“Hôm nay ông bà chủ vào Đà Nẵng mẹ ạ!” Sen thành , mà chẳng hiểu sao mẹ nó lại nóng tính, mẹ sai nó thổi cơm rồi vào phòng với bác Tùng. ….. Sen hàng ngày vẫn làm việc nhà, rất ngoan ngoãn. Có lúc người nóng rực, nước mũi chảy, nước mắt cũng chảy theo. Nhớ cậu, nhớ ông bà chủ, nhớ các bác. Nhớ ngày xưa, hình như lúc nó ốm, ai cũng thương nó. hôm, nhà Sen có khách quý tới thăm. Lúc mở cửa, nó vui tới độ òa khóc, khóc nức nở. Người phụ nữ cũng kiềm được xúc động, ôm nó vào lòng, dỗ dành. -“Ngoan, ngoan, sao mà gầy thế này…” -“ với bọn ta!” Ông bà chủ đưa Sen ra bệnh viện. Lần này nó ốm nặng rồi, nó phải truyền nước. Nó sợ lắm, mà vẫn cố chịu, nó muốn hỏi thăm về cậu, mà lại dám. Nằm được nửa ngày, con bé đỡ, ông bà mua cho nó rất nhiều thứ rồi đưa về tận nhà. Mẹ ngồi sẵn ở phòng khách, mẹ gọi Sen. -“Ông bà tới thăm à con?” -“Dạ!” -“Trông tươi tỉnh lên đấy, họ đưa đâu?” -“Dạ, ông bà cho con khám ạ…” Mẹ nở nụ cười vui vẻ, rồi nhàng kéo Sen vào lòng. -“Đưa mẹ tiền!” -“Dạ?” -“Tiền ông bà cho con ý!” -“ có ạ, ông bà cho con tiền nữa ạ…” Sắc mặt mẹ thay đổi ngay lập tức, mẹ quát. -“Bé mà dám dối, mày giấu ở đâu, khai mau…” -“Con mà!” -“Tao tin!” Thế rồi, mẹ lục soát khắp người, hết cả đống đồ Sen mang về. Chẳng tìm kiếm được gì, mẹ nổi cơn lôi đình, cầm mọi thứ ném hết ra thủng rác. -“Thuốc bổ này, cam này, sữa này, đồ chơi này, truyện này…có đổi ra tiền được ? Cái lũ chó chết…ngu xuẩn, mua gì mà mua, chẳng phải cho tiền là được rồi sao? Mấy thứ này khỏi ốm được chắc…” Con bé sợ, mắt nó đỏ ngầu, nó lắp bắp. -“Mẹ…sao mẹ lại vậy…” Bác Tùng từ trong chạy ra, gom lại đống đồ, động viên Sen, khuyên nhủ nó, thông cảm cho mẹ, bệnh tật nóng tính. Cuộc sống của Sen cứ thế trôi qua, nặng nề, khó nhọc. Rồi mẹ nó mở quán ốc nóng, tiếc tiền thuê người, bắt nó phải ra quán phụ giúp. Sen được cái ngọt miệng, dễ thương, nên ai cũng quý, quán vì thế rất đông. ….. -“Cho thêm bát nước chấm chủ ơi!” -“Dạ!” Sen bê đồ cho khách, lúc ra ngỡ ngàng. -“ Sên! làm gì ở đây?” -“Tới đây ăn ốc chứ sao!” -“Nhưng chỗ nhà mình cũng có quán ốc mà…” -“Chỗ này gần trường của , bọn cấp ba rồi, nên học hè sớm hơn bọn em…mà nghe có em bé bán hàng rất đáng nên thử ghé qua, ngờ gặp em bé, thế nào, về với mẹ vui ?” -“Cũng được ạ! ăn ạ…” Sen vào bếp, múc thêm bát ốc cho . Rồi gặp vui quá, nó chuyện ngừng, chẳng ngờ mẹ nó từ đâu ra, quát nạt. -“Con ranh kia, làm việc , ở đó mà tán trai…” Bàn tay độc ác định giáng xuống gương mặt bé bị ngăn lại. -“Bà muốn làm cái gì?” -“Mày là cái quái gì, nhãi ranh, tao dậy dỗ nó kệ tao!” -“Thế bà là cái quái gì? Tôi cho bà biết, bà mà động vào nó, tôi tha cho bà…” Sen lí nhí. -“…mẹ em…người này là mẹ em…” ngờ, Sên những ngạc nhiên, còn cười khẩy. -“Nghe danh lâu, ngờ, tưởng quay đầu hối cải, ai dè vẫn vậy!” -“Mày câm miệng, thằng nhãi mất dậy…” Sên nhìn Sen, lập tức kéo tay nó lôi . -“Về với , ở nhà Hiển ở nhà , ở đây nữa…” Từ bé tới lớn, bé Sen rất nghe lời cậu, hôm nay lại khóc nằng nặc mực theo. Rốt cuộc Sên chịu thua, cậu với bé. -“Em nghe này, bà ta phải người tốt đâu.” -“ phải đâu, là mẹ em bị bệnh, nóng tính…” -“Em ngốc lắm! Thôi được rồi, trường ngay đằng kia, có gì phải chạy tới gọi ngay, nhớ chưa?” -“Vâng.” Từ đó, mỗi lần học, Sên thường vòng qua quán ốc nhà Sen, nhìn thấy bé mới yên tâm vào lớp. ….. Mùa hè oi bức trôi qua, tới lúc học sinh lớp 7 nhập trường, hai người lớn chuyện. -“Mai là ngày nhập học rồi, tính sao đây? có con bé mất khách lắm…” -“Có gì mà mất khách, nó học về vẫn phải làm chứ!” -“Hay cho nó nghỉ học luôn bà ạ, học hành quái gì?” -“Ông ngu bỏ xừ, chẳng phải thằng đại thiếu gia của nó đó học cùng lớp sao, hố vàng đấy…” Mẹ nó cười lạnh, người đàn ông bên cạnh suy nghĩ, đắc chí. Riêng Sen, ở trong bếp, vừa làm vừa hát. Háo hức, thực là háo hức. Vừa sắp được học, vừa sắp được gặp cậu. Giờ mới biết, nhớ cậu như nào. Chắc là cậu nhớ nó thôi, cậu trước nay chưa từng giận nó quá hai ngày. Buổi học đầu tiên, đợi mãi chẳng thấy cậu đâu. Tuần này là tập diễu hành, văn nghệ, chào mừng năm học mới, nghe mấy bạn nữ trong lớp đồn, cậu nước ngoài còn chưa về, mọi người tới tấp hỏi thăm Sen, nó chỉ biết gật đầu cho qua. tuần, sao mà quá dài. Nó đếm từng giây, từng phút, cầu trời cho nhanh qua. Rồi cuối cùng cũng qua. Cuối cùng cậu cũng xuất . Đại thiếu gia của Sen, cao hơn trước chút, làn da cháy nắng chút, nhưng nhìn vẫn rất là phong độ, đâu thu hút ánh nhìn tới đấy! Sen tự nhìn lại mình, nó cũng thấy tự hào đấy chứ, hè này nó sút cân nhiều, trước chẳng phải cậu hay chê nó béo hay sao? Giờ gầy , đẹp lên, chắc cậu thích lắm. -“Cậu ơi, cậu ơi…” Con bé chạy, tíu tít gọi. Thằng bé vẫn , dường như nghe thấy gì cả. -“Cậu ơi, đợi em với…” Đại thiếu gia chả nhẽ tai lãng sao? Nó cố hết sức chạy lên chắn trước cậu. -“Đại thiếu gia, đuổi kịp được cậu rồi!” Ánh mắt nó long lanh, đợi chờ, đối ngược với ánh mắt cậu lạnh lùng. Cậu đẩy nó qua bên, rằng, tiếp tục . -“Cậu ơi cậu nhận ra em à? Em Sen mà!” -“…” -“Em Sen đây mà cậu!” -“…” -“Em gầy quá cậu nhận ra à?” -“…” -“Em xinh lên phải ? Giờ giống lợn nữa cậu nhỉ?” -“…” -“Cậu ơi cậu vẫn giận em à?” -“…” -“Cậu ơi xin cậu đấy, đừng giận em nữa…” -“…” -“Em nhớ cậu lắm, đừng thế mà…” Kiên nhẫn được đền đáp, người trước mặt nó dừng lại. -“Em Sen nè, cậu khỏe ?” -“Xin lỗi bạn, tôi quen ai là Sen cả, tôi cũng quen bạn, nhờ bạn tránh đường giúp!” Sen há hốc, trợn tròn mắt, nó mếu máo. -“Cậu ơi cậu bị mất trí nhớ à? Sao cậu nhớ ra em à…” Đại thiếu gia mặc kệ nó. đúng, cậu mất trí nhớ sao vẫn chuyện vui vẻ với các bạn lớp thế kia? đúng chút nào. -“Đừng theo tôi nữa, tôi chúng ta coi như quen biết!” Lúc này, nó mới giật mình nhớ ra! CẬU. VẪN. GIẬN. Còn tồi tệ hơn nữa, cậu đổi chỗ. Cậu chuyển lên ngồi cùng bàn với bạn Ánh Tuyết. Cậu ngồi ngay bên , mà sao nó thấy như xa cách ngàn trùng vậy? Cậu cười với bạn Tuyết sao tươi thế? Với nó lạnh lẽo, Sen thấy đơn lạ kì, chỉ muốn khóc thôi. buồn chớ, cái người ngồi cạnh Sen còn làm phiền. -“Uyển Nhi…” -“Nhi này!” Sen chỉ ừ . -“Nhi…năm nay xinh ra, xinh ơi là xinh…” Nghe mà sướng hết cả người, nó thấy nó gầy xinh lắm, nhưng đây là lần đầu tiên có người khen thế, ngay lập tức quay sang toe toét. -“ á?” -“Ừ, bạn giảm béo à?” -“, tự nó gầy thế đấy chứ!” -“Uầy, tớ cũng muốn giảm cân lắm, nhưng mà mãi giảm được…” -“Thế á?” Sen và Tiến huyên thuyên đủ thứ chuyện, cho tới khi sắp vào lớp, Sen bảo. -“Gọi tớ là Sen cũng được!” Tiến suy nghĩ rồi trả lời. -“, thích gọi bạn là Nhi cơ, tên Nhi hay hơn, với lại tất cả mọi người ai gọi bạn là Nhi cả…” -“ sao?” -“Tớ thích chỉ mình tớ gọi bạn là Nhi…” Sen còn ngây ngô hiểu cơn chấn động cực mạnh diễn ra, ai đó dùng lưng đẩy phát, bàn học của nó xiên xiên vẹo vẹo. -“Hai người có sao ?” Giọng vô cùng quen thuộc vang lên. -“Xin lỗi nhé, tôi mất đà…” Ngồi mà cũng mất đà được hả? -“Em sao cậu ạ!” Sen khép nép trả lời, Tiến cười cười lắc đầu, hai đứa quay lại nhìn nhau trìu mến, để đứa bên phải lên tiếng. -“Tiến này, hôm nay cậu giặt giẻ lau nhé!” -“Ơ tưởng tuần sau mới tới phiên tớ?” -“Tôi vừa xếp lại lịch!” -“Ừ!” Thấy Sen thân với Hiển nữa, con trong lớp, cũng chẳng ai thèm chơi với Sen như trước. Giờ ra chơi, buồn thiu vì có ai chuyện, nó nảy ra ý định, giặt giẻ lau với bạn Tiến, rất vui vẻ. Chẳng hiểu cơ làm sao, hôm sau Tiến lời nào với Sen, xin chuyển bàn mới. Ngồi cùng Sen giờ là Kiều Trang, nhưng toàn bộ trí não, tâm hồn của bạn ấy đều để lên cái người bàn hết rồi. Mỗi lần hai người bàn thân thiện bàn luận cái gì đó là bạn ấy lại điên lên, mà đâu chỉ mình bạn ấy điên, Sen cũng tưng tức ý, đáng nhẽ chỗ ngồi cạnh cậu phải là của nó mà! Ở nhà cũng chán, học cũng chán, Sen bây giờ…chán muốn chết à! Đại thiếu gia, bao giờ hết giận chứ? Hai tuần sau, giáo thông báo các khoản tiền cần đóng, Sen bảo mẹ, mẹ nó mắng cho trận, nó xin ông bà chủ, sau đó xin thêm khoản nữa, để đưa mẹ nó mua sách vở, còn nghỉ học. Nó khóc lóc hồi, học tuy hơi chán, nhưng vẫn rất thích. Vò đầu bứt tai, chẳng còn cách nào khác, đành lấy bút, viết mẩu giấy . ‘Cậu ơi mẹ em cho em tiền đóng học, cậu có thể chuyển cái này tới ông bà chủ được , làm ơn cho em vay ít tiền, cả thêm chút mua sách vở nữa, bao giờ lớn em kiếm được việc em trả, nhất định em trả. Năn nỉ cậu đấy, nếu mẹ em bắt em nghỉ học mất.’ Đợi cậu uống nước ở căng tin, mới dám nhét vào balô cậu. Cuối buổi, bạn Sen bị lớp trưởng gọi ở lại. -“Thế này là sao?” -“Em…em…tại cậu chuyện với em, nên em mới phải làm thế!” Lớp trưởng đưa Sen mẩu giấy. -“Trả bạn, lần sau đừng làm vậy!” -“Cậu…cậu giúp em mà…” Nó năn nỉ ỉ ôi, mà cậu lạnh lùng quá đáng. -“Xin lỗi, nhà tôi thừa tiền.” Chẳng nhờ được ai cả, Sen tối đó về khóc sưng cả mắt, lẽ nào nó phải nghỉ học ư? Sáng hôm sau, mắt gấu trúc tới lớp, định tới bàn xin khất giáo tiền học, lại bảo nó đóng rồi. Về chỗ ngồi, lấy sách ra học, lại thấy trong ba lô có phong bì lạ, mở ra…toàn tiền là tiền. Đôi mắt bé con, sáng long lanh! Là ai? Là quý nhân nào giúp nó vậy? Nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải…chỉ có thể là… Con bé cười mỉm, cả giờ học lâng lâng sung sướng. Lúc về, nó chặn đường lớp trưởng. -“Đại thiếu gia!” -“Mời bạn tránh đường…” -“Cậu cho em tiền phải ?” -“Bạn gì tôi hiểu?” -“Cậu đừng trả vờ nữa, em biết là cậu cho em tiền mà…” -“…” -“Cậu hết giận em rồi phải ? Cậu quay lại ngồi với em !” -“…” -“Giờ học ngày càng khó, có cậu em thấy khổ lắm!” ràng là nó thấy cậu hơi mỉm cười, mà sao cái mặt cậu nó nghiêm túc nhanh tới vậy được. -“ mà, cậu đẹp trai, cậu quý…bỏ qua cho em nhé…em năn nỉ đấy…” Ánh mắt to tròn, bọng nước chực rơi ra rồi, trông muốn chết, tưởng như cậu sắp đồng ý rồi, thế mà từ đâu, bạn Tuyết tới. -“Hiển ơi, chưa?” Hả? Đại thiếu gia, định đâu với bạn ấy vậy? Rốt cuộc cậu có tha cho Sen ? Nó nôn nóng, kéo tay cậu cầu xin dẻo miệng, bạn Tuyết e lệ hơn, chỉ là. -“Hiển, mình mau muộn mất!”
Chương 16: Xinh cái con khỉ Cậu và bạn Tuyết ra xe, trông rất tình cảm, rất xứng đôi. Bỏ lại Sen, đau buồn khổ sở. Ngày xưa cậu đâu cũng gọi, phút phút lại kêu, đôi khi cảm thấy phiền phức… giờ bị cậu ngó lơ, còn kinh khủng hơn rất nhiều. Con bé lững thững về, nhà cách trường xa ơi là xa, hôm nào cũng phải bộ cả tiếng, cũng chẳng biết phải làm sao, nhà mẹ được giàu như nhà cậu mà. -“Cậu ơi ăn kẹo ?” -“Tao thích đồ ngọt!” -“Thế em ăn vậy…” …. -“Cậu ơi bài kiểm tra em được 7 đấy!” -“Trí nhớ tao vẫn còn tốt, phải nhắc.” -“Hihi, thế cậu hứa gì chắc cậu nhớ nhỉ?” -“Nhớ, tao mua rồi, để trong phòng mày, giường…” -“Uầy, á, mà sao cậu lại làm được 10 thế?” -“Vì tao ngu như mày!” … -“Cậu ơi em mệt quá!” -“Sao mà mệt?” -“Hình như em bị say xe ý sao cậu ạ!” -“Tao bảo mày nghe, ra chơi ngồi chỗ thôi, chạy như giặc, giờ mệt người lả ra rồi còn gì?” -“Em biết rồi, lần sau em chạy ít…” -“Sáng lại còn ăn, con ngu!” -“Ai bảo cậu chê em béo.” -“Thôi được rồi, dựa vào đây…” Kí ức thoảng qua, hồi đó mệt mỏi đau buồn khốn khổ, đều có thể dựa vào vai cậu. Giờ Sen cũng cảm thấy mệt lắm, bộ mệt, về bán ốc cả tối, rửa bao nhiêu bát, nhọc người kinh khủng, lại chẳng có ai ở bên. đứa vốn nhiều như nó sắp thành tự kỉ rồi, sầu ơi là sầu. Con bé cứ thế , mắt bọng nước, nhớ cậu, nhớ ông chủ, nhớ bà chủ, nhớ các bác…nhớ cái nơi mà nó sinh ra lớn lên, nhớ cái nơi nó từng gắn bó cả thời ấu thơ. Truyện chỉ đăng duy nhất wattpad, những trang khác là đăng trái phép. Nó , mãi, mãi…Mãi mà chẳng về tới nhà. Lúc nó ngẩng đầu lên, thấy cánh đồng hoang lạ hoắc. Con bé vò đầu gãi tai, chết mất, nó để ý đường, tới đâu thế này? Nó cũng chẳng biết nữa, làm cách nào mà về nhà đây? về đúng giờ làm việc chắc mẹ nó mắng chết. Sen khóc! Nín nhịn mãi rồi bây giờ nước mắt chảy. Nó nhìn bốn phương tám hướng, lơ nga lơ ngơ. Nó sợ, tới lui, đều cảm thấy đúng, khổ sở ngồi chỗ, nức nở. -“Chỉ biết khóc là giỏi thôi!” -“ khóc biết làm sao bây giờ?” Có đứa mặt vẫn úp xuống đầu gối, phụng phịu. Đứa kia thở dài. -“Lên xe!” -“Xe…” Ấp úng, ngẩng đầu, giật mình! Rồi hét toáng. -“A…CẬU!” -“Cậu mợ gì, muốn nhờ theo.” -“Có…có…trời ơi em mừng quá…chẳng phải cậu đâu với bạn Tuyết sao? Sao cậu lại nữa à? Sao cậu lại biết em ở đây? Cậu biết , lúc nãy em linh tinh rồi em quên mất mình đâu luôn…” Mồm năm miệng mười, cậu đằng trước vẫn lặng thinh. -“ có cậu chắc em chết mất, chẳng biết về nhà như thế nào…cậu đúng là cứu tinh của em…” -“…” -“Cậu hết giận em rồi à?” -“…” -“Sao cậu gì thế?” -“…” Thôi sao, cậu nó vậy, dù sao bao nhiêu ngày nó được chuyện với cậu rồi. Cậu mở cửa xe, vào, Sen cũng lóng ngóng vào theo. -“Ngồi lên !” -“Dạ?” -“Ngồi ghế , điếc hả?” -“Vâng!” Con bé ngậm ngùi lên, buồn thối ruột. Thỉnh thoảng ngó xuống, thấy cậu đọc sách, dạo này cậu đẹp trai phong độ quá! -“Nhìn gì?” -“…em có nhìn gì đâu!” Bị cậu bắt gặp, xấu hổ . Nhưng xong lúc lại nhớ nhớ, quay xuống ngó trộm cậu. Đại thiếu gia ở gần Sen như vậy, mà sao Sen thấy xa cách quá, cậu lạnh nhạt . Về tới nhà, nó lễ phép chào bác lái xe, chào cậu. Thường ngày nó vẫn ra quán ốc luôn, nhưng hôm nay quên khuấy mất, thôi vào nhà cất balô rồi cũng được. Cũng ngờ, nghe tiếng mẹ nó vọng ra, mẹ nó chắc về nghỉ ngơi đổi bác Tùng ra thay phiên. -“Con ranh về chưa?” -“Chưa, nó đâu biết.” -“Con mất dạy!” -“Tháng này chẳng ăn được đồng nào từ nhà đó cả!” -“Yên tâm, tôi nó xin được thằng ranh kia tiền đừng có học…” -“Nhà đó cũng vô tâm , cho nó về nhà ta bao lâu mà cũng gửi tiền…vậy mà bà bảo họ quý con bé…” Mẹ nó cáu nhặng. -“ ai mà biết, thấy cưng như thế cơ mà! Thấy ánh mắt ta nhìn con bé đầy trìu mến…thằng bé nhà đó giữ nó như giữ của…ai ngờ, phũ là phũ hẳn…” -“Cũng chưa bằng bà, con đẻ mà còn vứt sọt rác được!” -“Trách tôi được hả? Thẳng cha nó khốn nạn, mà hồi đó giữ nó lại tới với ông được chắc? Biết thế cứ để nó ở nhà đó, hàng tháng tới lấy tiền là xong, giờ về, thu hoạch lại ít …” -“Biết thế giàu…” Sen gần như hóa đá, sốc lên lời. Vừa hay mẹ nó mở cửa bước ra, vừa vừa lầm bẩm. -“Con ranh, về đợt này xem tao trị mày như thế nào!” Sen nhìn mẹ, mặt tái mét. Lời cậu, lời Sên vang vọng trong đầu nó. -“Mày ngu lắm, chỉ vì tao sợ mày buồn nên tao mới , người đó, phải người tốt, mày khổ…” -“Em nghe này, bà ta phải người tốt đâu.” …. Lúc mọi người khuyên, nó chẳng nghe, bây giờ hối hận là quá muộn, điều duy nhất nó nghĩ được lúc này là chạy, mải miết chạy. Nhưng sức trẻ, đâu có bằng người lớn, chạy được lúc, bị mẹ và bác Tùng đuổi kịp. -“Bỏ tôi ra, các người phải người tốt!” -“Sen, nghe mẹ này…con hiểu nhâm rồi…” -“ phải, mẹ bỏ con ở sọt rác…” -“Nghe này…” -“Mẹ chỉ muốn tiền thôi, mẹ xấu tính…” -“Láo, im miệng, con này, ngọt nghe, mau theo tao về nhà!” Mẹ nó hất hàm, bác Tùng giữ chặt tay con bé. -“Bỏ tôi ra, tôi ghét các người, đồ xấu xa…” -“Ngậm mồm, ranh con!” -“Bỏ ra!” -“Có tin tao vứt mày xuống ao ?” -“Tôi với ông bà chủ, tôi với cậu chủ, rồi các người bị trừng phạt…” -“Hahaha…mày có tin mày chỉ cần mở miệng, tao giết ngay thằng cậu chủ của mày ?” Giọng độc ác u ám vang lên, ánh mắt nó đầy rẫy sợ hãi, uất ức. Nó muốn kháng cự, mà thể. Hai con người đê tiện đánh đập, rồi nhốt bé con trong phòng chứa đồ, cái phòng xíu, toàn đồ cũ hôi hám và chuột chạy, nó cầu cứu, la hét…vô ích. Được ngày, họ mang bát cơm nguội vào, người phụ nữ hất hàm. -“Tiền trong balô mày là sao?” Nó ngoan cố, nhưng con dao trong tay người đàn ông dí sát cổ. -“Là…là…cậu chủ cho…con…đoán thế…” -“Ai thèm là ******************************, con cái gì, phát ớn…nghe đây, mặc quần áo học cho tao, mỗi tuần phải xin được tần này tiền, nếu đừng trách tao ác!” Sen kinh hãi, nó hơi rùng mình, lắp bắp. -“ được đâu ạ, cái đó là tiền mua sách vở, hàng tuần làm sao mà xin được nhiều tiền như thế?” -“Nó nhiều, hoặc là mày đem tiền về, hoặc là…” Bác Tùng cười, con dao tay bác cứ lượn qua lượn lại, mồ hôi người nó đổ ra như tấm, bác còn dọa nó, nếu tiết lộ bất cứ việc gì, bác tha cho cậu chủ. Hôm đó, Sen học với tinh thần rất uể oải. Nó trầm lắng, suy nghĩ lung tung. Giờ ra chơi, có giọng hỏi han. -“Hôm qua sao học?” -“…” -“Tôi phải với là bạn ốm đấy!” -“…” Nó gì, người kia bực tức quay lên, con này, là nó sai, cậu giận nó là đúng, giờ nó cũng chơi trò yên lặng với cậu là sao? Nó có quyền đấy hả? Đại thiếu gia vì lòng tự trọng, mà cho phép mình mất mặt nữa, nhưng hết tiết, cậu lại sốt ruột quay xuống. -“Mặt làm sao thế kia? Tím tái hết cả?” -“…” -“Chẳng qua tôi là lớp trưởng nên quan tâm tới các bạn trong lớp thôi, đừng hiểu nhầm…” -“Em bị ngã…” Nó thở dài, yếu ớt . Lớp trưởng thủng thỉnh quay lên. Sen dạo này kết quả học tập xuống dốc, cộng với việc còn thân với cậu nữa, đâm ra với các bạn nữ cũng hết thân. Tiết thể dục, nó nhọc, xin thầy ngồi nghỉ. Cả lớp hôm nay học nội dung chạy xa, ai cũng mệt nhoài. Nghỉ giữa giờ, có mấy bạn nữ tới chỗ nó. -“Làm sao đây?” -“Mình bị mệt!” Thủy Linh nhếch miệng. -“Ốm hay trả vờ để phải chạy?” -“Đúng đó, trông bạn vẫn khỏe mà, ốm kiểu gì mà ốm!” -“Bạn cũng khôn …” Ánh Tuyết gần đó, định góp vui, mà thấy Thế Hiển từ xa tới nên thôi. biết, dù có giận Hiển vẫn thương Sen. Hôm trước Hiển thua vụ cá cược, nên phải xem phim với Tuyết, tốt đẹp, rốt cuộc chỉ vì Sen mà cậu ấy bảo lái xe đưa tới rạp, mua mấy cái vé rồi vứt ở đấy, còn cho người đón mấy bạn nữ nữa xem với . Đúng là bực mình mà! Ánh Tuyết hiền hiền thục thục. -“Các cậu đừng Sen nữa, có thể Sen ốm sao?” Quả là có tác dụng, Tuyết gây được chú ý của Hiển. Lớp trưởng tới, các bạn nữ mắt sáng long lanh. -“Vào lớp trước !” -“…” -“Thầy bảo vào lớp trước!” -“Thôi, em ở đây cũng được…” -“ xấu lại còn bướng.” Đại thiếu gia mắng nó, còn quay ra tươi cười ngọt nhạt với các bạn khác. -“Thầy bảo các cậu mỗi người chạy thêm mười vòng nữa!” Mấy người nghe vậy, uể oải vô cùng, lớp trưởng bồi thêm. -“Các bạn nữ xinh đẹp tài năng của lớp, mình tin các bạn làm được!” Vừa dứt lời, mấy đứa thi nhau chạy. Thầy giáo thể dục thấy vô cùng phấn khởi, cái lớp này, hôm nay lại tích cực lạ thường, cho chúng nó nghỉ rồi mà vẫn chăm chỉ luyện tập. chỗ khác, có bạn Uyển Nhi rất là tủi thân, đại thiếu gia, dù gì nó cũng là người hầu của cậu lâu lâu, vậy mà, cậu đối xử rất công bằng, khen người ta, chê nó. -“Tự vào được ?” -“Em được!” -“Chân làm sao?” -“Em bị ngã mà…” -“Vụng về!” ….. ….. Cuối giờ, các bạn về hết, còn mỗi Sen, chân nó bị đau, đúng hơn là cả người nó chỗ nào cũng có vết đánh, cả người đau. Lúc sáng còn đau ít, giờ càng ngày càng đau nhiều. Nó gạt nước mắt, cố gắng. -“Ngồi xuống!” Tiếng quát bá đạo quen thuộc. Nó thừa nhận, có những lúc nó ghét bị cậu quát kinh khủng, ngờ có ngày, nghe cậu quát cũng thấy ấm áp. Nó còn ngơ, cậu ấn nó xuống ghế. -“Mắt mũi đặt ở đâu? Mỗi việc ăn với mà cũng ngã?” -“Em…” Nó có thể với cậu mọi thứ và trở về nhà ? Nó khát khao vô cùng. Nhưng nó sợ, thực sợ bác Tùng hại cậu, nhỡ may cậu bị giết sao? Nghĩ thôi mà Sen run hết cả người. -“Tao hỏi mày đấy?” Lâu lắm cậu mới xưng tao mày, nghe thân thương quá! -“Em…” -“Sao?” -“Em để ý đường!” -“Tao biết ngay mà, hôm qua mà tao tới chắc mày cũng lạc luôn…” -“Vâng…” Nó , cậu mở hộp thuốc, xoa khắp các chỗ tím mặt nó. -“Cậu lấy ở đâu đấy?” -“Phòng y tế!” -“Vâng…” -“Đau ?” Đau ư? So với những lúc bị họ đánh đập, hù dọa, cậu chắc biết, giây phút này đối với nó hạnh phúc như thế nào đâu. Nó chảy nước mắt. -“Đau lắm hả?” Nghẹn ngào lên lời, Sen chỉ biết lắc đầu. Cậu làm tay hơn. -“Mếu máo cái gì, xấu quá thôi!” Cậu chê, nó bật cười. -“Em xinh mà, em gầy xinh hơn!” -“Xinh cái con khỉ, mặt xanh lét như tàu lá chuối…” -“Cậu thấy em xinh á?” -“ được ?” -“Em được!” Sen cười, méo xệch. -“Cậu cứ về trước , tý em về!” -“Mày sĩ diện vừa thôi, lên tao cõng.” -“Thôi cần đâu ạ.” -“Tao đếm từ tới ba…” -“Dạ?” -“…HAI…” Cái trò đếm từ tới ba, tại sao lại có tác dụng với Sen như vậy cơ chứ? Nó hiểu, chỉ biết trước khi cậu đếm tới ba, nó ngay lập tức nghe lời cậu, như phản xạ có điều kiện. Lưng cậu, êm và ấm. -“ quá, sắp thành xác khô rồi…” -“Cõng em thích hơn phải ? Mà quên lúc em hỏi cậu, em gầy xinh hơn ý, cậu có thấy em xinh hơn ?” -“Xinh lắm, xinh như con cá mắm!” Sen bĩu môi, nó bảo. -“Béo cậu cũng chê, gầy cậu cũng chê, thế lúc nào là em xinh?” -“Mày lúc nào cũng xấu!” Đại thiếu gia là, ghét . Vậy mà ở cạnh, nó nhớ cậu điên đảo. -“Thơm quá, cậu đổi dầu gội đầu ạ?” câu nhận xét hết sức tự nhiên, vậy mà làm cậu đỏ cả người, ai đó vô duyên còn cứ hỏi. -“Sao tai cậu đỏ thế cậu?” -“…” -“Cổ cậu cũng đỏ luôn ý!” -“…” -“Cậu bị ốm ạ?” -“Mày im mồm ngay, nhiều!” -“Vâng!” Tiu nghỉu. đoạn, lại hỏi cậu. -“Cậu thích em béo hơn hay em gầy hơn?” -“Béo!” Cậu trả lời mà cần suy nghĩ. -“Vì sao ạ?” -“Vì gầy trông có sức sống.” Sen cười híp mắt, cậu hết giận rồi, chuyện như ngày xưa ý. Nó mệt quá, ngủ lúc nào hay. biết rằng, có người bảo lái xe, vòng vèo, về nhà ra trường, làm tận mấy lượt. Nó tỉnh ngủ, thấy mình lại dựa vai cậu, luống cuống xin lỗi. Nó chào cậu về, cậu dặn nó. -“Lúc nào đói mua gì đó mà ăn.” Chiếc xe màu đen chở cậu xa dần, nó chẳng hiểu gì cả. Tối hôm đó về, mở balô, thấy mấy tờ tiền, mới nhớ lại, cảm động, hóa ra là cậu cho nó mua đồ ăn. Cậu là vậy, suốt ngày mắng, nhưng thực ra lại rất tốt. Giờ Sen mới hiểu. Nó bao giờ cãi cậu nữa. Ước chi ngày trước nó nghe lời cậu, về nhà mẹ. Nó định nhét tiền vào ngăn sâu trong cặp, bất ngờ lại nhận được cái tát trời giáng. -“Dám giấu của riêng à? Con này, quá láo!” Và đợt tổng sỉ vả diễn ra, mẹ nó thu tiền của nó, mẹ nó chửi, mẹ nó đánh, nó khóc lóc, van xin, van xin họ tha cho nó, van xin họ đừng động tới cậu, cuộc đời nó, bế tắc.
Chương 17:Cậu quét lớp P/S: Các nàng inbox facebook có thể ta trả lời hết được nhé, nhưng hầu như tất cả mọi người đều có chung câu hỏi thôi. Mọi người rất tinh, Hoàng Thế Hiển chính xác là con trai của Hoàng Thế Lân. Dạo này Sen hay bị đau đầu. Trước kia phải nó chưa từng bị, nhưng mỗi lần như thế này ông bà chủ đều đưa khám, uống thuốc cẩn thận, nên rất nhanh khỏi. Bây giờ, tình trạng ngày càng nặng, có hôm nó đau tưởng như vỡ đầu luôn. Học hành cũng khó khăn. Thứ tư, tiết Địa. -“Trương Ngọc Uyển Nhi lên bảng.” Sen mang vở làm bài tập lên cho chấm. Bài tập làm đầy đủ, nhưng kiểm tra miệng nó lại được câu nào. Tối qua cố gắng học thuộc bài rồi, mà hôm nay lại quên sạch. Tưởng như chưa từng xem qua. Nó được con 1 rất to, rất hoành tráng. Các bạn dưới lớp nhìn nó bằng ánh mắt kì thị, như kẻ tội đồ. Có tội quá chứ, con 1 của nó làm hạ phong trào thi đua của lớp. Con bé trở về chỗ, áp mặt lên bàn, tý nữa nó phải ở lại quét lớp rồi, đây là hình phạt dành cho những ai bị điểm kém. Nó cũng chẳng buồn vì chuyện đó, chỉ tự trách bản thân mình sao ngu ngốc? ….. Cuối buổi, Sen tìm chổi, tìm mãi thấy. Ra ngoài hành lang, đại thiếu gia, tay cầm chổi, tay cầm điện thoại…ảo tùng chảo! -“Cậu…cậu làm gì ở đây?” -“Tao gọi điện!” -“Gọi ai ạ?” -“Gọi bác Hồng tới quét lớp cho mày!” -“Thôi mà…em xin, em tự làm được, đây là hình phạt của em mà, em nên làm…” -“Nhìn mày xanh xao lắm!” -“Thôi, em lạy cậu, em thích đâu, nhỡ mà các bạn biết được người lớn tới giúp lòng tự trọng của em để đâu?” -“Mày làm gì có lòng tự trọng mà lo để đâu?” Con bé phụng phịu, rơm rớm. Cậu chỉ trêu nó có chút xíu, Sen dạo này cũng nhạy cảm quá, cậu dỗ nó. -“Được rồi, gọi nữa.” Cậu dẫn nó vào trong lớp, đóng cửa lại, chổi tay khua múa loạn xạ. -“Cậu làm gì thế?” -“Mày có mắt hả?” Trời đất nó đau đầu chóng mặt quá, chẳng hiểu nổi cái gì cả. -“Cậu mau đưa em chổi em còn quét lớp…” -“Ngồi tạm xuống cái bàn kia !” -“Sao ạ?” -“Ngồi xuống, điếc à?” -“Nhưng em phải chịu phạt mà…” -“Tao làm thay mày!” Hả? Động đất hay núi lửa phun trào đây? Thời gian nó làm người hầu, chả nhẽ cậu lại học được cách thích nghi với đời rồi sao? Mà đâu phải, có nó làm người hầu, có tá người khác, lạ quá! -“Cậu biết quét ?” -“Tao bị đụt!” -“Để em làm vẫn hơn, đưa em mà…” -“Ngậm mồm!” Đúng là cậu biết quét , chồi của cậu khua từ giữa lớp, phẩy sang hai bên, bụi bay mù mịt. Đại thiếu gia, trông cứ như vận nội công cấp cao vậy, haha. -“Cười cái gì?” -“Em cười cậu…” Bị ai đó lườm, chột dạ, nó đành sửa chữa. -“Em nhầm…em cười cái chổi…haha…” Từ ngày nó về nhà mẹ đẻ, lâu lắm cậu mới thấy nó vui vẻ như vậy, và lâu lắm, cậu cũng mới vui vẻ như vậy. -“Cậu, cậu phái quét từ đầu lớp tới cuối lớp, cậu phải miết cái chổi xuống…mà thôi, đưa em làm cho, mà…” -“Mày có tin tao nhét cái cán chổi vào mồm mày ?” Bị dọa, có đứa im bặt. Đại thiếu gia của nó, thế mà cũng thông minh phết, hôm đó, cậu quét hết cái lớp, rất sạch . Nó ngồi ngắm cậu, cũng hết cả đau đầu. -“Cậu này!” -“Sao?” -“Em phát ra cái gì cậu cũng giỏi, chẳng bù cho em, ngu xi dốt nát…” -“Mày cứ phải khiêm tốn, mày cũng giỏi mà!” -“ á? Em chẳng tin.” -“Tao !” -“Em giỏi cái gì? Cậu ra xem nào, là cậu xạo…” Cậu trầm tư, như người lớn đích thực, rồi cậu , hơi . -“Giỏi…phân tán…tư tưởng tao…” Hình như chỉ mình cậu nghe thấy, Sen sốt sắng quá, bảo. -“Cậu to lên , em chẳng nghe thấy gì cả?” Cậu bực, cậu quát. -“Giỏi ăn, giỏi ngủ, giỏi quên, giỏi làm phiền người khác…” -“Cậu thế chẳng khác gì ví em là con lợn cả!” -“Chính xác đấy!” Cậu bảo nó hôm nay về cùng, nó tất nhiên đồng ý, nó mệt chết được, có người cho nhờ, ở với cậu, dù hay bị mắng nhưng vẫn rất vui à. Đột nhiên, cậu hỏi. -“Sen, sao người mày nóng vậy?” -“Em biết, em hơi mệt ý!” -“Hôm nay, mày học thuộc bài rồi có phải …có phải mày lại bị đau đầu như trước ?” -“Sao cậu biết?” -“Mày uống thuốc chưa? ****************************** có cho mày uống thuốc ?” Sen rất muốn bảo có cho cậu yên tâm, nhưng mà nó sao thốt lên lời được, nó yên lặng lúc, cậu bực cả mình. -“Mày sống ở nhà đó tốt, về nhà với tao!” -“Em sống tốt mà, cậu đừng chuyện đó nữa…” -“Dở hơi!” Lái xe đoạn dừng lại, ra lấy túi ở xe khác mang tới, cẩn thận mang vào cho cậu. Cậu đọc đọc, tìm tìm, rồi cậu lấy đúng thuốc kê theo toa, đưa cho Sen. -“Uống !” Con bé cầm chỗ thuốc, cảm động suýt khóc. Nó uống. Cậu đưa nước rồi xoa xoa ở lưng, cảm thấy ấm áp quá, ngay lúc này đây, thực muốn chiếc xe này, về nhà với cậu. Nhưng nếu nó ra, họ hại cậu sao? được, nó muốn mất cậu, đáng sợ. -“Uống có mấy viên thuốc thôi mà cũng vụng…” Đại thiếu gia mắng, nhưng cậu lại lấy khăn lau miệng cho Sen. -“Đỡ đau đầu chưa?” Mới uống thuốc mà, thuốc tiên đâu, hix. Nhưng Sen vẫn trả lời khỏi rồi, cậu thở phào nhõm. ….. Lúc đầu là chỉ nhờ xe cậu về, mấy hôm sau cậu qua đón Sen học luôn. Biết nhà nó xa, cậu cũng đành lòng cho nó bộ. Dạo này nó cũng ốm ốm nữa. Nhiều lúc, Thế Hiển chỉ muốn xách cổ con điên đó về nhà, khóa cửa lại, nhốt nó. Chỉ là, mẹ cậu bảo thế tốt, cậu thương nó, phải để nó tự nguyện, nó lựa chọn hạnh phúc của nó. Cái lý luận của người lớn, tới là phiền phức. ràng cậu đâu có thấy nó hạnh phúc, gầy như cái xác khô mà? Mẹ nó biết cậu hay tới đón, ngày càng đòi tiền Sen. Con mụ ta, hiểu nợ nần gì bà ta kiếp trước, mà kiếp này, như cái máy để mụ moi tiền. Sen cố lắm, mấy lần cậu đưa tiền cho Sen tiêu vặt, nó đưa hết cho mẹ rồi. Nhưng lần này mẹ nó đòi khoản lớn quá, khó. Nó ngại, cái hẹn mẹ đặt ra hôm ấy, nó xin cậu. -“Tiền đâu?” -“Con…cậu… cho…” Sen dối. -“Thôi sao, để tôi bắt cóc thằng , đánh cho nó trận, kiểu gì nhà đó cũng xì tiền…” đời, ai chả biết nhà họ Hoàng thế lực, con trai nhà họ, đâu ít nhất cũng có lái xe theo, lái xe lại còn thuộc hạng giỏi võ, người mẹ Sen, năng lực đâu mà đòi bắt cóc cậu chủ? Khổ nỗi, ai chả biết như thế, ngoại trừ con bé ngốc. Nó mếu máo. -“Xin mà…xin hai người đừng làm gì cậu, con mang tiền về mà…” -“Ai mà tin…” -“Con mà, con thề!” -“Được rồi, tạm tha cho mày…” ….. Lấy hết sức can đảm, buổi học về, Sen hỏi vay tiền đại thiếu gia. -“Mày cần lắm thế làm gì?” -“Em…em…mua…váy…” Nhìn điệu bộ của con bé, Thế Hiển gì, cậu đưa cho nó khoản tiền nó cần. Cậu bắt đầu nghi vấn. Tới lần thứ hai Sen xin tiền, đại thiếu gia hoàn toàn yên tâm, cậu có linh cảm rất xấu. Con Sen, lần gần nhất nó hay xin tiền như thế này, là hồi lớp 6, nó mang tiền cho mụ già xấu xa đó. Cậu suy nghĩ, rồi hôm, cậu đưa cho Sen con gấu bông , màu hồng, rất đẹp. -“Thích ?” -“Thích ạ!” -“ đâu cũng phải mang con gấu này bên mình, chưa?” -“Sao lại thế ạ?” -“Tao bảo gì cứ nghe!” -“Vâng ạ…” Đại thiếu gia chẳng cần dặn nó cũng thích, gấu xinh, đáng quá, nó cầm tay, tung tăng về nhà. -“Cháu chào bác!” Hôm nay mẹ nó công chuyện, mai mới về, quán ốc cũng nghỉ ngày, ở nhà chỉ có nó và bác Tùng. Bác lạ quá, nhìn Sen cười kiểu gì ý, tự dưng nó thấy lạnh người. Con bé ngây thơ, định vào bếp nấu cơm bác gọi. -“Sen ơi!” -“Dạ…” -“Vào đây với bác…” -“Dạ?” -“Vào đây chút, bác có việc dặn dò…” Sen lầm lũi vào phòng ngủ của bác với mẹ. Nó thấy bác đóng cửa. Sao bác phải đóng cửa làm gì? Bác kéo nó ngồi xuống giường, thủ thỉ. -“Sen hôm nay học có mệt ?” Tay con bé vẫn cầm gấu hồng, nó nắm chặt, giọng bác khiến nó sợ. -“Cháu…cháu……” -“Ừ, bác thương Sen nhất!” Nó run người, hiểu sao nó lại thấy thế khi bác đưa tay vuốt ve má nó. Rồi bác bảo. -“Cúc áo của Sen hỏng kìa, đưa bác xem lại cho!” -“Đâu có hỏng đâu bác…” -“Cứ đưa bác xem cho!” Tên “bác” khốn nạn tiến ngày gần con bé. Nó sợ sệt lao xuống, cầu xin. -“ hỏng mà bác, để cháu ra nấu cơm …” -“Lại đây, MAU!” Giọng người đàn ông ngày càng hung dữ, cửa bị đóng, chẳng còn cách nào khác, nó đành phải chui xuống gậm giường. -“Haha, tưởng vào đấy mà thoát hả con?” -“Bác ơi cháu xin bác, bác đừng vậy, bác muốn bao nhiêu tiền cháu cố kiếm…” Tên khốn đó, nào có nghe nó van xin, tay ta túm được lấy bé con, nó gào khóc, cười sảng khoái. ….. Có điều Sen biết, từng câu, từng câu từng lời của nó và người đàn ông, đều được truyền tải tới chiếc xe của cậu, thiếu chữ. con đường , người lái xe tăng tốc liên hồi, người thiếu niên giận giữ phát điên.
Chương 18: Như hai người lớn với nhau Chiếc xe phanh gấp ở đường cái, từ phía sau, người thiếu niên nhanh chóng lao ra, rẽ vào xóm tồi tàn. Căn nhà cũ kĩ, cửa ngoài hơi hé. Cậu cẩn thận đẩy vào. Tiếng van xin, khóc lóc vang ra từ phía phòng ngủ, tiếc là căn phòng đó lại khóa rất kĩ. Biết sức mình thể phá cửa, Thế Hiển cố giữ bình tĩnh, cậu gõ ba tiếng: -“Ai?” Phía ngoài có ai trả lời, tiếng gõ vẫn vang lên. -“Ai? mau!” Có thể là mẹ Sen về sớm được nhỉ? Nếu là mẹ Sen, bà ta bù lu bù loa lên chứ, tính cách bà ta, lão Tùng hiểu quá mà? Vậy là ai? Đại thiếu gia nín thở, giữ yên lặng, nếu lên tiếng bây giờ, biết là ai, làm liều với Sen trong đó. Lão Tùng định làm ngơ, nhưng tiếng gõ tăng dần, mạnh dần, chột dạ, nghi vấn ra. Khi cánh cửa vừa bật ra, chưa hoàng hồn, bóng người kia nhanh chóng lao vào phòng. -“CẬU!” Sen mếu máo, khóc như mưa, vừa mừng vừa vui vừa tủi thân. Đại thiếu gia lau nước mắt nước mũi cho nó, vỗ về bé con. -“Tưởng ai tới thăm, hóa ra là thiếu gia ?” vừa , vừa cười khẩy, đứa trẻ nhãi ranh, có đủ tự tin để cho ra bã. Thế Hiển quay người, máu dồn hết lên đỉnh đầu, chỉ muốn nện cho thằng khốn này trận. Tiếc là dù sao so với , cậu cũng chỉ là đứa bé lớp 7. Đại thiếu gia chỉ đạp được duy nhất phát, còn lại, tên cáo già tha hồ bắt nạt hai đứa trẻ. Sen đằng sau, sợ hãi run rẩy. -“ được đánh đại thiếu gia…” -“Cậu ơi, cậu về , đừng ở đây nữa…” Đại thiếu gia cương quyết ôm Sen rất chặt khiến cho lão già phát điên. tách được hai đứa này ra lão còn làm ăn cái gì nữa? Cứ tưởng hôm nay được mồi non, ai dè, chưa hưởng được tý nào thế này? Rất bực mà. Con bé dựa sát vào tường, cả người thằng bé che cho nó nên lão chỉ có thể đánh được thằng bé. -“Khôn hồn bỏ ra, cút xéo , đừng trách tao ác…” -“Cậu ơi em xin cậu…” -“Mày im ngay!” Thằng ranh này, đích thị là con trai Hoàng Thế Lân, mang hết sức lực ra đánh nó, nó vẫn trơ như đá, nhất quyết bỏ con kia ra. bực, cho chúng cơ hội rồi, đây là chúng tự chuốc thôi. liếc quanh phòng, với con dao gọt hoa gần đó. -“Mày bỏ ra về hay để tao rạch cho mày vài phát?” Sen khóc thét, Hiển bình tĩnh hơn. -“Tôi khuyên ông chân thành, nếu ông hối hận bây giờ, may ra còn kịp, còn , tôi cũng biết hậu quả như nào đâu!” -“Oắt con mà cũng dọa bố mày à?” cười khẩy, tay nắm chặt con dao, đôi mắt bừng bừng đắc chí. Nhưng tiếc cho , lái xe của cậu ở đằng sao, kịp thời nện cho trận. Căn ngõ bé xíu, mấy cái nhà giống giống nhau, cũng quá là phục cậu chủ, sao có thể nhớ được đích xác nhà nào? Lại còn chạy nhanh thoăn thoắt, khiến cho thấy chủ phải tự tìm mình. Lái xe nện xong, nhìn đại thiếu gia, trong lòng cũng thấy có lỗi lắm, tới sớm hơn cậu phải chịu thiệt thòi. giữ hai tay con cáo già, giọng khẩn khoản. -“Cậu chủ, cậu muốn xử như nào?” -“Gọi người tới coi, chúng ta về nhà trước .” -“Dạ.” Sen bên cạnh giờ mới hoàng hồn, người nó run rẩy, chân mềm nhũn. Cậu nhìn nó, trong lòng tràn ngập xót xa, sửa lại chiếc áo cho ngay ngắn, cậu ôm nó về. Trong xe, những tiếng nấc ngắt quãng, khuôn mặt bé con gầy gò, xanh xao, ướt nhẹm, như phản xạ tự nhiên, nó vẫn còn rất sợ, sợ mọi thứ, nó chỉ biết ôm chặt lấy cậu, nép vào người cậu. -“ sao, sao!” -“Cái người đó… phải người tốt…” Sen lắp bắp. -“Tao biết, tao cảnh báo rồi, MÀY NGU…” Thế Hiển hơi điên, nhưng nhìn Sen giờ tàn tạ quá, cậu đành phải nhịn. -“Còn đau ?” Sen lắc đầu. -“Ông ta…em trốn vào gầm giường rồi mà ông ta vẫn lôi em ra, ông ta nhất định muốn sửa lại cúc áo cho em, em cho…ông ta đánh em…xong rồi cậu tới…” Đúng là Sen ngốc, bị kinh hãi rồi. Cũng may, nó ngây thơ quá, cũng biết chuyện mình vừa phải chịu đựng, đích thực là gì. Cậu thở phào. -“Cậu…cậu có đau ?” Điên quá giờ mới nhớ ra, thực ra cũng khá là đau, nhưng cậu cười. -“Có đau gì đâu.” -“ á, em thấy ông ấy đánh mạnh lắm mà!” -“Tao tập thể dục thường xuyên, thấy gì cả!” -“Thế tốt quá…” Sen khẽ reo, rồi nó mệt quá, ngủ thiếp vai cậu. …… Ông bà chủ cũng từ công ty về nhà ngay tức khắc. Bà chủ nghe kể lại sợ suýt ngất, ngừng tự trách bản thân. Ông chủ vốn nóng tính, tên cáo già trước khi giao cho cảnh sát bị chuyển qua nhà, được đích thân ông chủ dậy dỗ, đúng là “đẹp” cho đời . Sau vụ đấy, phải vào tù, nghe cũng khá là nhiều năm. Còn mẹ Sen, nghĩ tới khiến bà chủ điên cả tiết. Hóa ra là bà nhầm, đời hóa ra vẫn còn những loại người như thế! Bà muốn đánh, muốn cắn xé ta thành trăm mảnh, nhưng nghĩ cho cùng, cũng là mẹ Sen, sau này con bé biết được, liệu nó còn nhìn mặt bà? Trước kia bà là tiểu thư bốc đồng, nhưng giờ có bọn trẻ, cái gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau. Bà hẹn gặp ta. -“Giờ muốn sao?” -“Xin bà, xin bà tha cho, tôi sai rồi, xin bà…” -“Người xin phải là tôi, mà là đứa con đáng thương do sinh ra!” -“…” -“Tôi hiểu, nó là con dứt ruột đẻ ra cơ mà, sao có thể? Loại cầm thú!” -“Tôi biết rồi, bà tha cho tôi với, tôi hứa từ giờ đối xử tốt với nó!” -“Chó chết, còn mở mồm được à? Tốt cái khỉ, biến , từ giờ đừng hòng mà động tới sợi tóc của nó…” Bà chủ cầm xấp tiền, vứt thẳng vào người trước mặt. -“Nghe đây, còn dám tới gần nó, tôi cho người đánh chết tha, tiền này coi như là công sinh ra nó, cũng đủ để bắt đầu cuộc sống mới, giờ biến …” Mẹ Sen luôn miệng cảm ơn, gom những đồng tiền xung quanh, ánh mắt sáng rực. Hình ảnh đó ám ảnh tâm trí bà chủ, đau lắm, rất đau! Đứa trẻ tội nghiệp, sao có thể có người mẹ thương “tiền” hơn thương nó. …… Sen trở lại căn phòng màu hồng, con bé bị mất sức, gầy quá, lại cộng thêm bệnh đau đầu nó vẫn mắc phải, nó hôn mê mấy ngày liền. Nó khóc rồi lại giật mình, cứ như vậy, cả nhà đứng ngồi yên. Ông bà chủ thường về nhà sớm, cậu học về ở nhà luôn, cũng bơi nữa, các bác thi thoảng làm việc lại vào ngó. Ngày nó mơ màng mở mắt, cũng là ngày nụ cười trở lại môi mọi người. Xung quanh nó, ông chủ, bà chủ, cậu chủ, bác Hồng, bác Súng, Sên, Tuấn, chị Na, chị Mít, bác Lựu…nhiều người quá, toàn người nó nhớ ơi là nhớ. Ai ai cũng muốn nhìn Sen. -“Giãn giãn ra cho con bé còn thở…” Mọi người nghe bà chủ quát, mới tản ra dần dần. Ôi cái đại gia đình của nó, ai cũng quý nó hết cả, vậy mà nó lại quyết định ra thèm suy nghĩ, nó đáng chết. Ngày tháng hạnh phúc, lại bắt đầu, căn nhà thơ bé, căn phòng hồng rực, trở lại. Bà chủ với nó về mẹ, bà bảo mẹ làm ăn xa rồi, bà khuyên nó nên ở nhà bà thôi, bà cần khuyên nó cũng muốn ở lại đây, nó chắc là đứa con bất hiếu, nó muốn ở với bà chủ hơn với mẹ, nó hình như, thương bà chủ hơn thương mẹ nó… Ông bà chủ ngày nào cũng xuống chơi, bà chủ sai sắc thuốc bổ, tự tay bà cho Sen uống. Ông chủ trêu Sen cười. Các bác hầm gà, hầm chim bồ cầu…chút chút lại mang lên, Sen được chăm sóc chẳng khác gì công chúa cả. Nó cười tít hết cả mắt. Tuấn, Sên chiều nào cũng ghé qua, làm cho bé con bao nhiêu đồ chơi, thích lắm. Các chị cũng sang tám chuyện với Sen suốt nha. Cuộc sống, vui vẻ quá, nhưng hình như vẫn thiếu cái gì đó nhỉ? Đại thiếu gia, đúng rồi, cậu đâu rồi? Lúc nó mở mắt, vẫn thấy cậu đứng đó với mọi người mà, mấy hôm nay, cậu biến mất tiêu đâu rồi? Sen khỏe, nó xuống bếp hỏi các bác. -“Bác ơi đại thiếu gia có nhà ạ?” -“À, cậu học mà con!” -“Dạ!” Quên mất nhỉ, cậu phải học mà, Sen nghỉ học nhiều hôm rồi, mấy hôm nữa biết có theo kịp ? Nó về phòng, đợi cậu, muốn gặp cậu lắm, hôm đó có cậu chắc nó tiêu đời rồi. 6 giờ chiều, cậu vẫn về. Thầm nghĩ chắc cậu bơi. Rồi khuya lắm, đợi mãi thấy cậu, nó ngủ quên mất. Tới sáng hôm sau nghe các bác kể lại, cậu về rồi nhưng lại học sớm. Nó dặn các bác, bảo cậu lần sau cậu về nhớ vào chơi với nó chút, nó ngủ cũng sao, bảo cậu cứ gọi nó dậy. Ai ngờ, hôm đó cậu cũng gặp Sen, nghe các bác truyền đạt lại là cậu mệt, muốn về phòng luôn. Sen buồn thiu, nó nhớ cậu quá! Mười giờ tối, cậu vẫn chưa về, nó vào phòng cậu, nó nhất quyết phải đợi được cậu. Nhưng muộn quá à, Sen lại ngủ mất. Đại thiếu gia trở về, thấy “vật thể lạ” giường, ôm trả về nơi sản xuất. Sáng ra, Sen lại thấy mình nằm ở phòng mình rồi, tiu ngỉu hết chỗ . Nó kêu bác Hồng cho nó uống nhiều cà phê. Nhưng bác cho, nó đành uống trộm, nhất định hôm nay phải thức đợi cậu. Nó cũng ngồi giường nữa, mà trốn sau tấm rèm cửa của cậu. 11h30. Sen cuối cùng cũng thành công. Đại thiếu gia vào phòng, nằm giường, mệt mỏi. Mấy hôm nghe người giúp việc , có đứa muốn tìm cậu, tự dưng lại chạnh lòng, cũng muốn gặp nó lắm, nhưng mà cậu còn giận. Cậu bơi ở câu lạc bộ, ăn uống tắm giặt học bài ở đó luôn. Hôm qua, nó ngủ giường đợi mình, thấy mềm lòng lắm rồi, nhưng con này, dậy cho bài học nhớ đời. Bây giờ về, giường trống trơn, lại thấy hơi thất vọng, Sen bỏ cuộc nhanh quá. Cậu uể oải tỉnh dậy thay áo quần. Sen ở sau rèm, hơi hé hé ra nhìn trộm. Nó chết sốc, lưng cậu, tím cả mảng, nó nhớ lại hình ảnh người đó đánh cậu rất mạnh, thế mà cậu bảo với nó là cậu đau sao? Nó kiềm được, òa khóc. Đại thiếu gia bị giật mình, mau chóng mặc nốt cái áo, rồi nhìn quanh phòng, mới phát chỗ rèm cửa đung đưa, tiếng khóc phát ra từ đấy. -“Ra mau!” -“…” -“Tao mày ra mau!” -“…” -“Nín ngay!” -“…” -“Tao đếm từ tới ba…” -“Em ra, em ra!” Nó ra, dỗi hờn. -“Cậu dối em!” Tới lượt nó dỗi chắc? -“Biến ra khỏi phòng tao.” -“Cậu sao vậy? là cậu có đau mà, lưng cậu có đau.” -“Biến!” -“Sao lại thế, cậu tránh mặt em mấy hôm rồi!” -“ nhiều…” -“Cho em ở đây, chút thôi!” -“Ra ngoài!” -“…” -“Mày ra hay tao lôi mày ra?” Sen biết điều, kéo tay cậu, giở giọng ngọt ngào. -“Đại thiếu gia đẹp trai, quý, tốt bụng nhất đời, cậu giận em cái gì à, cậu đừng giận em nữa nha, cậu đối xử với em như trước mà, cậu đừng tránh mặt em nữa, em buồn lắm…” -“…” -“Em xin cậu đấy! Hôm nay chơi với em tý mà, cậu dạo này toàn về muộn…” Ánh mắt to tròn long lanh, lại cái ánh mắt đấy. Cậu đại ghét cái ánh mắt này, vì cứ nhìn vào nó, là cậu lại kiểm soát được. Cậu quay mặt, lấy lại bình tĩnh, rồi tống Sen ra khỏi phòng, khóa cửa. -“Cho em vào !” -“…” -“Cậu giận em cái gì cậu phải ra chứ!” -“…” -“Em đợi cậu ngoài đây đấy!” -“…” Hai mươi phút sau. -“Em vẫn đợi cậu nè!” -“Cút về mau!” -“Cậu mở cửa em đứng đây cả đêm luôn!” -“…” -“Cậu ơi!” -“…” -“Cậu ơi!” -“…” -“Đại thiếu gia ơi!” -“…” Nghe tiếng Sen gọi, bà chủ ngủ tỉnh dậy, xuống vẫy vẫy con bé, Sen tới phía bà, ấm ức kể lể tình, bà cười tủm. Bà thầm vào tai Sen, dặn nó phải thực đúng như vậy. Bà về phòng, Sen vâng lời bà, lại đứng trước phòng cậu khóc lóc như . -“Ngoài này lạnh quá cậu ơi…” -“…” -“Trời ơi cậu ơi em đau đầu quá à, hiểu sao em đau đầu kinh khủng, em chết mất…” -“…” -“Huhu, đau quá, đau quá…” -“…” Cậu bên trong, lòng như lửa đốt, rốt cuộc cũng chịu mở cửa. Vừa mở, bị con bé nào ôm chầm lấy. -“Đừng giận em nữa!” -“Đầu mày làm sao? Hôm nay uống thuốc à?” -“Em uống rồi nhưng mỗi lần cậu lạnh nhạt như này làm em thêm đau đầu, cậu càng giận, em càng đau tợn…huhu…” Nó y như bà dặn, cậu nghĩ Sen ngây thơ, nên tưởng nó . -“Em đau quá à…huhu…” -“Vào đây!” Cậu kéo nó vào giường, ngồi đối diện cậu, cậu xoa đầu cho nó. Nhìn cậu tận tình, lo lắng, nó chẳng nỡ dối nữa, nó bảo hết đau rồi. Nó gặng hỏi cậu. -“Cậu giận gì em cậu phải ra chứ!” Cậu bực mình nhìn nó, rồi cậu kéo nó ra bàn, hai đứa ngồi đối diện nhau, cậu bảo. -“Được rồi, hôm nay chúng ta chuyện, như hai người lớn với nhau!” -“Dạ?”
Chương 19: Nghe lời bà -“Trước tiên, tao cho mày 5 phút để suy nghĩ xem mày sai ở đâu?” -“Dạ, vâng ạ!” 5 phút sau. -“Thế nào?” -“Em…em nghĩ rồi, nhưng mà…cậu có thể gợi ý chút được ?” Đại thiếu gia nhìn nó, chán nản, ngán ngẩm. Thôi, nó mà nghĩ ra nó phải con Sen, cậu hơi ngả vào chiếc ghế đằng sau, lên tiếng. -“Vấn đề thứ nhất.” -“Dạ…” -“Tao với mày họ là người xấu, mày nghe, tức là mày tin tưởng tao…” -“ phải, phải…” -“Im ngay, còn cãi à?” -“Dạ!” -“Vấn đề thứ hai, tao bảo mày đừng , nhưng mày vẫn , mày đâu có để ý tới cảm nghĩ của tao?” -“Vâng…” -“Vấn đề thứ ba, tao xuống nước nằn nỉ, vậy mà mày…” Nghĩ tới đây, cậu giận điên cả người. -“Vâng, tại em tốt, em xin lỗi…” -“Mày rất là coi thường tao!” Sen run cầm cập, lí nhí rồi lại chẳng dám đổ thêm dầu vào lửa nữa. Ngồi ngoan ngoãn nghe cậu phân tích hết tất cả các vấn đề. Cuối cùng, cậu kết luận, tràng dài. -“Mày là con ngu có hai cái cuộc đời này, bị bọn chó đó đánh phải kể với tao chứ? Bị bắt nạt như thế, bị bắt làm việc như thế, cũng im như hến…đần thối ra! Rồi hôm ấy, tao chỉ cần tới chậm phút đời mày coi như xong rồi con ạ…Hoặc là con gấu bông hồng đó, tao đưa cho mày muộn tý, thôi…” Sen ngẩn cả người, nó ngạc nhiên hỏi. -“Em gấu bông hồng liên quan gì ạ?” Đúng là đầu óc đơn giản mà, nó vẫn nghĩ cậu tới cứu nó, là tình cờ hay sao? Cậu thở dài, chẳng thèm giải thích. -“Mà cậu ơi, hôm nào mua em em gấu khác được , giống hệt em gấu đó ý, lúc em tỉnh dậy, thấy nữa, rơi mất đâu rồi…huhu…” -“Sao tao phải mua cho mày?” Cậu nóng, Sen hốt hoảng. -“Em biết em sai rồi, em ngu em dốt em sai, từ giờ ai bắt nạt em em cũng báo cậu đầu tiên, em xin lỗi cậu, cậu ơi cậu đừng giận em nữa, đại thiếu gia, em lạy cậu luôn, em buồn lắm, em năn nỉ cậu đấy!” -“Dễ thế hả?” -“Dạ?” -“ về phòng , tao quan sát mày, khi nào tao thấy được cái thái độ hối cải của mày, chúng ta chuyện tiếp…” -“Vẫn chuyện như hai người lớn à cậu?” -“.” -“Sao lại thế ạ?” -“ chuyện như người thông minh và con lợn…” -“Dạ?” -“Dạ dẫm gì, biến về phòng mày!” -“Vâng, em chào cậu, em chúc cậu ngủ ngon.” ….. ….. Căn phòng màu hồng ấm áp, thơm ơi là thơm. Sen ngủ, rất ngon lành, dạo này ngủ nhiều quá, nên nó thức dậy rất sớm. Hôm nay nó thấy khỏe lắm rồi, nó xin phép ông bà chủ cho nó học. Nó hớn hở lên phòng cậu, thực kế hoạch hối cải. -“Đại thiếu gia, dậy thôi, tới giờ rồi…” -“…” -“Cậu ơi dậy học!” -“…” Cậu mở mắt, quát nó tránh ra, thèm dùng kem đánh răng nó chuẩn bị, thèm rửa bằng khăn mặt nó xấp nước. Sen phụng phịu nhìn cậu. Cậu để nó học xe, cậu xe khác. Ôi, làm thế nào để cậu thấy nó hối cải đây? ….. Sen buồn thiu, tới lớp, cậu vẫn ngồi với bạn Ánh Tuyết bàn , đau khổ quá à. Cậu bỏ mặc Sen rồi. Giờ ra chơi, Sen lấy tiền bà chủ cho, mua nước và đồ ăn vặt, ngoan ngoãn đem cho cậu. Chẳng ngờ bạn Tuyết cũng mua, chẳng ngờ hơn cậu lấy đồ từ tay bạn ấy, lơ Sen. Lúc về nhà, Sen phải cầu xin chú lái xe nhiều lắm, mới cho nó trốn dưới gầm ghế, lúc cậu lên, xe chạy, mới chui ra. -“Em chào cậu!” -“Mày…mày…” -“Để em chăm sóc cho cậu nhé, cậu học hôm nay có mệt ạ?” rồi đấm lưng bóp vai cho cậu. Đại thiếu gia đuổi, nhưng cũng chuyện với Sen. Nó lẽo đẽo mè nheo, theo cậu tới hẳn câu lạc bộ bơi lội. Mấy người bạn của cậu, thấy Sen tới liền hỏi. -“Em bé theo là ai vậy?” Sen ngoan ngoãn đỡ lời cho cậu. -“Em…là em họ Hiển…” -“Ơ thế à, xinh quá, chưa bao giờ nghe Hiển cả…” -“Hiển này, cho tôi làm em rể nha!” -“Em tên gì, xuống bơi cùng ?” -“Em biết bơi…” -“ sao, biết dậy…” Sen định dò la ý tứ cậu, ai dè nhìn mặt cậu hầm hầm giận dữ. Cậu sai lái xe, chở Sen thẳng về nhà, mặc nó xin xỏ. Trời ơi, bao nhiêu công, cậu lại giận thêm rồi, khổ cái thân Sen mà. Mấy hôm trôi qua, cậu lạnh lùng thấy sợ, , cười, coi Sen như khí luôn! Nó ở trong phòng, buồn thối ruột. Bác Hồng sang chơi với nó, nghe nó giãi bày tâm , bác an ủi. -“Cậu thế thôi, cậu là thương Sen nhất đấy!” -“ phải đâu bác ạ…cậu chẳng thương con tý nào ý…” -“Bậy bạ, lúc con hôn mê, cậu ở với con suốt, từ bé tới lớn, lúc nào con ốm cậu chả sốt sắng….” -“Cậu trả vờ đấy!” Sen nhăn mặt, bác Hồng cười nó. -“Trẻ con quá.” -“Bây giờ cậu thèm chơi với con rồi, cậu thèm chuyện với con luôn ý bác ạ…” -“Cậu chuyện con viết thư thử xem?” -“Dạ…ơ thế mà con nghĩ ra…” -“Viết hay vào, tình cảm mùi mẫn vào, kiểu gì cậu cũng động lòng.” -“Vâng, vâng, con viết đây, xong bác mang lên phòng cho cậu nhé!” -“Ừ!” Sen lấy bút lấy giấy, cắm cúi cắm cúi viết lách, sửa xóa xóa sửa. Rồi tiếng sau, đại thiếu gia nhận được bức thư chan chứa “tình cảm”. ” Gửi đại thiếu gia, Em là Sen đây, tên họ đầy đủ là Trương Ngọc Uyển Nhi. Mấy hôm nay cậu chuyện với em, nên em mới phải viết thư này để giãi bày với cậu. Em biết tội em đáng chết, em biết tội em chất cao như núi, to hơn cả biển. Em là vậy đó, ngu xuẩn biết điều, để cậu phiền lòng. Cậu có thể nào làm ơn, độ lượng tha thứ cho em được ? Cậu biết chứ, có cậu, em cảm thấy trống trải lắm, chơi mình vui gì hết, cậu ngồi bàn thân với bạn Tuyết, em thích đâu. Đại thiếu gia, em lạy cậu! Cậu đẹp như ánh bình minh, thông minh ai bằng, cậu đừng chấp nhặt đứa trẻ con như em được ? Em biết cậu thương em, em cũng thương cậu lắm, cậu đừng giận em, tổn hại sức khỏe, em xót ruột lắm. Cậu ơi, cậu ơi, cậu ơi, cậu à…Đừng giận em nữa, em buồn lắm, tội nghiệp em, xin cậu đó! Kí tên: Sen hồng! ” Đại thiếu gia vừa đọc, khóe miệng cười tủm, con Sen này, ngọt miệng ai bằng nó rồi. Cậu lòng như nở hoa, nhưng lại thích trêu Sen, cậu gọi nó lên phòng, quát. -“Viết có bức thư thôi mà sửa tùm lum, bẩn bẩn thỉu thỉu. Mày coi tao là cái gì hả? Biến về phòng!” Sen rơm rớm, hết rồi, nó dùng hết cách rồi. Cậu lạnh như băng vậy, cậu giận lâu quá à! Cả ngày hôm sau, nó nghĩ nát óc…chợt nó nhớ ra. Sung sướng quá, lúc học về, nó rón rén lên phòng bà chủ. ….. -“Hoàng Thế Lân, tôi cần biết, mà vác cái mặt về nhà trước 7 giờ đừng trách tôi ác…” -“Em bình tĩnh, em phải hiểu đây là làm ăn, có chơi đâu?” -“Thôi , là chủ tịch cơ mà, cử người khác thay được à?” -“Như vậy là tôn trọng họ…” -“Tôi nhiều với nữa, được, , tối khỏi cần về nhà, và tôi cho biết, tôi cũng làm ăn… mấy ngày luôn!” Bà chủ tức giận dập máy, vứt điện thoại xuống giường. Nóng hết cả người, bỗng nhìn thấy con bé con thập thò ngoài cửa, liền giũ bỏ bực tức, tươi cười vẫy nó vào. -“Sao vậy con?” Sen ngồi trong lòng bà, mếu máo ấm ức kể lể. Nghe xong bà bảo. -“Ta bày cách cho, nhưng con phải hứa, chỉ được dùng cách này khi ta cho phép!” Chuyện dễ ợt, nhưng bà tất nhiên muốn con trai quý của mình bị lừa nhiều lần, nên mới bắt Sen hứa. -“Dạ, con hứa!” Nghe nó hứa, bà yên tâm, kéo Sen về phòng. Bà trang điểm cho Sen, nhưng đánh phấn hồng như mọi khi, mà là kem trắng thêm ít màu xanh tím. Rồi bà sai người, lấy đá bảo Sen chườm. -“Na, cậu đâu rồi?” -“Dạ cậu ra ngoài từ chiều bà ạ!” -“Gọi cậu về, Sen khỏe.” -“Dạ…” ….. Chưa đầy ba mươi phút sau, xe của cậu về tới nhà. Sen nhớ lời bà dặn, lập tức nhắm mắt. -“Mẹ, mẹ…nó làm sao vậy mẹ…” Bà chủ nước mắt ngắn nước mắt dài. -“Mẹ cũng biết nữa, xuống thấy nó bất tỉnh, trời ơi là trời, Sen ơi là Sen, sao lại yếu thế chứ…” Bà phẩy tay, bác sĩ bên cạnh làm đúng theo kế hoạch. -“Con bé là bị căng thẳng quá, dẫn tới hôn mê…” Đại thiếu gia như hóa đá, cậu hỏi. -“Thế bao giờ nó tỉnh?” -“Cũng biết cậu ạ, nếu quá căng thẳng, có thể bao giờ…” -“Ông vớ vẩn…” Ánh mắt cậu rực lửa. Đồng hồ chỉ 6 giờ 55 phút, ông chủ về, vội vã gặp bà chủ báo cáo. Nhìn thấy bộ dạng bà chủ, lại nhìn thằng con mình, chỉ biết lắc đầu. Con ơi là con, mày bị ****************************** qua mặt rồi con ạ! Ông chủ, bà chủ, mọi người ra ngoài, để lại mình cậu chủ với Sen. Cậu kiểm tra mặt mũi chân tay nó, tím tái, lạnh như đá, lòng cậu cũng lạnh theo. Nó vì sao mà căng thẳng? Chính là do cậu sao? Cậu chỉ muốn trêu nó thêm chút thôi mà, cảm giác được nó nịnh, cậu cũng thích nữa. Ngờ đâu hại nó ra nông nỗi này, cậu nắm chặt bàn tay nó, giờ tới lượt cậu buồn. Sen nằm giường, thấy tĩnh lặng quá à, muốn mở mắt ra lắm rồi. Nó cảm nhận cậu vẫn bên cạnh, cậu hết xoa trán, rồi lại kéo chăn kín mít cho nó. Con bé chỉ muốn vùng dậy gào to. “Cậu ơi em nóng lắm, lúc nãy là do bà chủ bảo em chườm đá đấy, chứ em nóng lắm, em nóng phát điên rồi…huhu…” lát, cậu thấy người Sen vã mồ hôi. Con này, lúc lạnh lúc nóng, cậu sốt ruột quá, lại vắt khăn ướt lau mặt cho nó. Cậu ngồi cạnh, chẳng biết làm gì ngoài nhìn ngắm bàn tay nó. Mãi sao cậu gì cơ chứ? Sen sốt ruột quá, định mở mắt ti hí nhìn trộm cậu, ai ngờ đâu, bắt gặp ánh mắt cậu nhìn nó chằm chằm, cậu khẽ reo. -“Tỉnh rồi à?” Sen luống cuống. “Sen nhớ nhé, trong trường hợp con diễn được mà mở mắt rồi cũng chưa được mở miệng, cứ im cho ta tới sáng mai, mọi chuyện đâu vào đấy, từ từ khoai mới nhừ.” Con bé nhớ lời bà, ngẩn ngơ ngẩn ngơ. -“Sen, tao gọi mày đấy!” -“…” -“Mày làm sao thế?” -“…” -“Sen ơi, Sen ơi…mày gì !” -“…” Cậu bị Sen dọa phen, cuống quít bảo người gọi bác sĩ, bác sĩ khám xong, chỉ bảo nó căng thẳng quá, thoải mái hơn được. Cậu đau lòng. Đại thiếu gia cõng Sen ra ngoài vườn hóng mát. Nó ngồi lưng cậu, sung sướng. Bà chủ tài đấy, nó làm mọi cách cậu hết giận, vậy mà làm theo cách của bà, cậu bên nó rời. Ngoài vườn có cái xích đu ở gần cây xoài. Cậu đặt nó lên đó, đung đưa. Ngày bé bọn họ cũng hay chơi ở đây, nhưng toàn là nó đẩy xích đu cho cậu thôi à, bây giờ lại có diễm phúc được cậu phục vụ. -“Thấy thoải mái ?” A, muốn là em vui lắm, em thích lắm, mà được . Cậu xoa xoa đầu nó, mặt cậu buồn buồn, làm nó cũng buồn theo. -“Ăn gì ? Tao bảo nhà bếp làm cho mày…” Cậu tự , rồi lại tự kêu bác Súng làm bát cháo thịt băm. Cậu đút cho Sen ăn hết, rồi cậu ngồi xuống bãi cỏ, nó vẫn ngồi xích đu. Cậu và Sen, đối diện nhau, nắm tay nó, cậu bảo. -“Tao xin lỗi, đừng vậy nữa, mày tiếng xem nào?” Trời ơi, Sen được đại thiếu gia xin lỗi nha! Phúc phận ở đâu mà nhiều vậy, nhìn cậu khẩn khoản, nó muốn mở miệng lắm rồi, là, muốn đợi tới ngày mai tý nào. Phải làm sao đây?