Đại thiếu gia, em lạy cậu! - Lan Rùa (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 49: Người xưa chốn cũ



      Tiết thanh minh năm ấy, khí trời lành lạnh, mưa phùn lất phất, tới mưa cũng nhàng, mang vẻ buồn man mác...

      Trước căn biệt thự, có cậu bé con ngồi ở bậc thềm, tay chống cằm đầy suy tư, bà nội cũng ngồi cạnh cậu, hai bà cháu hàn huyên tâm .

      Cậu bé , ở lớp mẫu giáo bé có mấy bạn xinh ơi là xinh. Bà nội hỏi, Cu Ty thích bạn nào nhất? Bé trả lời bạn nào bé cũng thích, Cu Ty thích mỗi bạn ít, các bạn còn rất tốt với Cu Ty, bạn nào bảo Cu Ty thơm má bé cũng thơm cả. Bà nội cười lắc đầu, bà bảo Cu Ty xấu nết giống ông nội, cậu chẳng học được đức tính tốt đẹp của ba gì cả.

      Cu Ty cãi, bà mắng lại, là Cu Ty lăng nhăng mà.

      -"Lăng nhăng là gì vậy bà nội?"

      -"Là thích quá nhiều người chứ sao, là con chơi thân với tất cả các bạn nữ..."

      -"Như vậy tốt ạ?"

      Cu Ty trợn to mắt ngạc nhiên.

      -" hẳn là tốt, nhưng có người đặc biệt vẫn hơn, có con cũng hiểu, chung lớn mà nhăng nhít giống ông nội bà đuổi khỏi nhà luôn đó..."

      -"Cu Ty nhăng nhít, Cu Ty ngoan, bà đừng đuổi Cu Ty nha..."

      -"Như ba Hiển ý, từ bé tới lớn chỉ chơi với mẹ Nhi, nếu chơi cùng người khác cũng phải có mẹ Nhi chơi cùng..."

      Bà hơi khựng lại, từ trước tới giờ đều nghĩ thế là tốt. sao? Nhưng hình như thế đâu phải là tốt? Hoàng Thế Hiển mấy năm nay luôn trầm lắng, bỏ mặc số phận, nó chẳng khác nào cỗ máy được lập trình, hiếm khi thấy nụ cười vui vẻ, có chăng chỉ là giả cười làm yên lòng con trai nó, yên lòng ba mẹ?

      ra của Nhi, là cú sốc quá lớn với cả gia đình, người ta thế gian chẳng cho ai tất cả, nghĩ cũng đúng, hàng xóm, xã hội nhà bà có tất cả rồi, mất con dâu có là gì, Hiển lấy đâu chả được vợ.

      Mà ai hiểu?

      Thiếu mảnh ghép, cảm giác trống vắng tới thế nào? Con bé cứ như thiên thần vậy, bà vẫn còn nhớ ngày đó đón lấy nó chúm chím hồng hồng từ tay sư thầy, cuộc sống có đứa con đáng đó, chính là món quà vô giá mà Thượng Đế ban tặng.

      Nó ra , tới giờ cỏ cũng xanh mộ, mà bà vẫn thể nào tin nổi? Chiếc xe năm đó, cớ sao nổ cách dễ dàng? CL Group cho người điều tra, lùng sục khắp ngõ ngách, hi vọng, dù là nhoi, vẫn hi vọng, con bé vẫn còn sống.

      Mà hi vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu. Cảnh sát, các cơ quan chức năng rồi cũng tới kết luận, trái tim bà nổ tung khi nghe từng dòng chữ họ tuyên bố, con dấu, Trương Ngọc Uyển Nhi của bà, sao nó có thể lạnh lùng rời bỏ thế gian này trước cả bà?

      Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, cảm giác này có ai thấu?

      Chứng kiến con trai duy nhất phát điên gần năm, lòng bà đau từng khúc. Hoàng Thế Hiển luôn ăn năn, nó hối hận vì hôm đó nó lại cố chủ trì buổi họp cuối cùng của CL Group để bàn giao mọi công việc rồi ra nước ngoài với vợ. Nó hối hận vì nó để cho chiếc xe chở Nhi ra sân bay xuất phát trước, nó hối hận, nhưng bà lại cảm ơn trời phật, bà biết vậy là ích kỉ, nhưng nếu mất thêm đứa con trai, chắc bà thể cầm cự nổi.

      -"Bà nội, bà sao vậy? Bà ơi..."

      Cu Tu ngây thơ kéo tay bẹo má bà, sao mà mắt bà lại đỏ thế kia cơ chứ?

      Trương Mỹ Ái Như cố cười, cũng may, có thằng bé này, nó làm cuộc sống vui vẻ thêm mấy phần.

      -"Bà sao, vào nhà ..."

      -"Bà ơi thôi bà ở nhà , con với ba, ba Hiển mặc "com lê" đẹp đâu ý?"

      đoạn, thằng bé ríu rít bám chân ba, ba bồng cậu lên, dỗ dành.

      -"Ở nhà ngoan, ba công chuyện, lát ba về..."



      -"Ba dối Cu Ty, ba gặp mẹ đúng ? Bao giờ cho Cu Ty gặp mẹ Nhi thế?"



      Đứa trẻ dù sao cũng bắt đầu lớn, bắt đầu khôn, chẳng thể nào lừa nó mãi, cái ảnh vô tri vô giác là mẹ nó được, nhưng nhà họ Hoàng lại ai nỡ với cậu bé, rằng cậu bao giờ được gặp mẹ nữa.



      Bà nội trìu mến vỗ về.



      -"Mẹ Nhi vắng, con phải ngoan mẹ mới về, ba Hiển là công chuyện , lát về ba chơi với con, được ?"



      -"Nhưng con ngoan mãi mà, có thấy mẹ về đâu mà?"



      Cu Ty vặn vẹo.



      -" con phải ngoan hơn nữa, con phải nghe lời người lớn, nhớ chưa?"



      -"Vâng."



      Khuôn mặt trẻ thơ xịu xuống, bé nhào vào lòng bà nội, phụng phịu dặn dò.



      -"Ba Hiển nhanh về chơi với Cu Ty nhé!"



      Ba cậu cười hiền, ngoắc tay hứa, chiếc xe thể thao dần khuất khỏi căn biệt thự sang trọng.



      ......



      ......



      Nghi lễ hạ thổ bắt đầu từ sáng sớm tinh mơ, Alice đứng bần thần nhìn ba ngày xa mình, khóe mắt rưng rưng đỏ mọng. Cũng may, những ngày khó khăn nhất này, bên luôn có trai, các dì chú bác, họ quản đường xá xa xôi, tạm gác lại công việc, cùng bay về nước lo liệu an táng cho ba.



      -"Đừng buồn nữa, ba muốn thấy em như vậy đâu..."



      Joey an ủi Alice.



      -"Em phải vững vàng lên, di nguyện của ba, chỉ có thế, chúng ta còn phải trả thù nữa em hiểu ?"



      càng , em càng run lẩy bẩy.



      -"Alice, toàn bộ tài sản ba để lại cho em, phải thấy ba coi trọng em như nào, em nhất định phải nỗ lực..."



      -"Xin ...đừng nữa..."



      Quản gia bên cạnh phân trần.



      -"Cậu chủ, có thể nào trả thù được ? Hồi ông chủ còn tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy có khúc mắc với CL Group, thêm nữa gia sản nhà chúng ta nhiều như vậy..."



      -"Ông câm miệng, tài sản, tài sản, thế là gì? Ông có biết CL Group bây giờ bành trướng như thế nào? Tất cả chỗ đó đáng nhẽ phải thuộc về ba tôi, ông hiểu ..."



      Quản gia yên lặng, Joey vẫn thao thao bất tuyệt, các các dì bắt đầu bàn tán xì xào, Alice đành hứa để an tâm, và cả ba nữa, di thư ba để lại, ý nguyện của ba, nhất định hoàn thành.



      Theo tập tục của gia đình, cả nhà họ dựng lều khoảng đất trống gần mộ, cùng người khuất ăn bữa cơm thân mật cuối cùng, tới xế chiều mới rời khỏi. Alice là người ở lại lâu nhất, vẫn muốn hàn huyên với ba lâu lâu.



      Tới chập tối, chị giúp việc giục mãi, tiểu thư mới chịu về nhà. Quanh cảnh nơi đây thanh tịnh, vắng vẻ tới nao lòng.



      -"Cậu kia tới đây trước cả chúng ta...giờ vẫn chưa về..."



      Chị Trang thầm, Alice nhìn quanh, phải, lúc sáng cũng thấy người đàn ông mặc âu phục đen này, dáng ta cao lớn, nhưng tại sao lại thấy lẻ loi tới khổ sở? Khuôn viên đó trồng rất nhiều hoa rực rỡ, cả khu lát gạch thượng hạng, tuy nhưng lại sạch , thoát tục, ta đứng rất trầm lặng, nước mưa thấm đẫm âu phục, thi thoảng nếu có chiếc lá rơi xuống, ta tự mình nhặt ...



      -"Mùa này cũng có hoa sen hả chị?"



      Alice bất chợt hỏi.



      -"Chị nghĩ là đâu...nhưng mà người ta vẫn có thể trồng trong nhà kính để ra hoa trái mùa..."



      -"Chắc người kia thích hoa sen..."



      -"Tôi cũng nghĩ vậy chủ ạ, theo chủ là mẹ ta, hay ba, hay là..."



      -"Là ai có vẻ cũng rất quan trọng, chúng ta về thôi chị..."



      -"Ừ!"



      *****



      Căn hộ của Alice và Joey tọa lạc ở tầng cao nhất tại trung tâm thương mại nổi tiếng của thành phố. Joey qua Thụy Điển tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, việc thâu tóm CL giao cho Alice, tuy nhiên vì biết em khá ngốc, nên vẫn chỉ đạo từ xa.



      Dù sao trong bốn năm qua, ba cũng thầm thu thập cổ phần của CL, tại 11% đó được chuyển cho Alice, hoàn toàn có quyền tham dự các buổi họp của hội đồng quản trị và bỏ phiếu cho các quyết định. Điều này giúp việc trả thù của họ được thuận lợi hơn.



      Alice nhiều khi hiểu, vì sao ba luôn là người hiền hậu, lại có thể có khúc mắc lớn tới vậy? Trước đây ba còn sống, ba bao bọc như trứng vàng, hàng ngày việc của chỉ là học đàn, học cắm hoa, thi thoảng vào bếp, giờ tới mấy việc công ty này, Alice sợ, sợ bản thân mình đảm đương nổi, sợ ba lại thất vọng.



      Cũng may, vẫn luôn có Joey ở bên. Nghĩ vậy, lại mỉm cười, nhanh chân tới siêu thị, phải nấu bữa ngon cho ấy mới được.



      Siêu thị ở Việt Nam thích , đủ loại đặc sản quê hương, xem nào, Joey thích ăn nhất là cá kho và ngọn susu xào. tới cá kho, Alice lại thấy tự hào, cả nhà luôn khen làm món này ngon nhất.



      chọn mấy nhánh giềng tươi ngon, bỗng cảm thấy lạ lạ, hình như có ai đó nhìn mình chằm chằm.



      bé trai tầm bốn tuổi, ăn mặc rất bảnh bao, nó cứ nhìn mãi, lúc sau òa khóc, chạy tới mếu máo.



      -"Mẹ Nhi, mẹ Nhi ơi, mẹ về rồi à, sao mẹ về nhà gặp Cu Ty..."



      Alice bối rối, trẻ con thường rất nhạy cảm với mẹ ruột, ngờ lại có đứa trẻ nhầm cả mẹ thế này?



      -"Cháu bé...này... phải mẹ cháu..."



      -" phải, mẹ ơi mẹ con Cu Ty đây mà? Mẹ ơi...con đây mà, con trai mẹ đây mà..."



      -"Là cháu nhầm rồi..."



      -"Có phải con hư nên mẹ nhận con ? Mẹ ơi con là con mẹ mà, con ngoan lắm, mẹ về nhà mẹ..."



      -"Cháu này..."



      -"Mẹ ơi ba cũng nhớ mẹ lắm, ba hay xuống phòng mẹ lắm, mẹ giận ba à, sao mẹ lâu thế? về nhà mẹ..."



      Thằng bé mực kéo , Alice cũng biết làm như nào nữa, đành dỗ ngọt.



      -"Cháu thích ăn kem ? mua cho nhé!"



      -"Mẹ mua kem cho con á? Ăn kem nhiều đau họng, nhưng là mẹ Nhi mua con ăn."



      -"Ừ, rồi đưa cháu ra quầy để tìm ba mẹ cháu nhé!"



      -" phải tìm, mẹ là mẹ con mà..."



      -"Nghe này, phải mẹ cháu, giờ phải về nấu cơm, mua đồ chơi và kem cho cháu..."



      -"Con muốn, con muốn, con muốn mẹ cơ...mẹ nấu cơm về nhà cũng nấu được mà...mẹ nhé..."



      Cu cậu cứ bám lấy người mà nó cho là mẹ mãi thôi. Hết ôm, nắm tay lại xoa mặt, Alice bị dồn vào thế bí, chẳng biết làm gì, hai người cứ thế đứng cạnh quầy rau củ.



      May thay, Joey xuất kịp thời, cứ để giải quyết, có thể về trước. Nhìn thằng bé bị Joey bế phỗng lên, nó đánh đấm, giãy giụa khóc lóc, tự dưng thấy tim nhói, trong lòng hiểu sao lại trào lên cảm giác chua xót tột bậc. Nó chỉ là đứa trẻ quen biết, cớ sao lại lại có thứ cảm xúc này?



      ......



      ......



      Nhà họ Hoàng, hôm nay cậu chủ phạt hai người giúp việc đứng úp mặt vào tường. Hoàng Thế Hiển hỏi han, hai người thi nhau kể khổ.



      -"Lúc chiều cậu theo chúng tôi siêu thị, xong lúc chúng tôi mua đồ cậu chạy chơi...sau đó...sau đó..."



      -"Sau đó sao?"



      -"Sau đó có người bế cậu, lúc đầu tôi lại tưởng là bị bắt cóc, mà phải, người ta cũng là mang cậu tìm người thân...là lỗi của chúng tôi...nhưng cậu cứ bảo cậu gặp mẹ, bắt bọn tôi tìm...mà tìm mãi thấy...nên cậu phạt bọn tôi..."



      Hiển cho hai người giúp việc về phòng, quay sang an ủi con trai nước mắt rơm rớm.



      -"Có lẽ con nhìn nhầm rồi..."



      Thằng bé gân cổ cãi.



      -"Con thề, con nhìn thấy mẹ đó, hai người kia vô tích , kiếm được mẹ..."



      -"Con nhìn thấy mẹ, thế mẹ ra sao?"



      -"Mẹ nhận ra Cu Ty..."



      -"Đó, nếu là mẹ Nhi, mẹ ôm con ngay, thương con, hôm nay, người con nhận thấy chắc chắn phải là mẹ..."



      -" phải, nhất định là mẹ!"



      -"Nghe ba này..."



      -"Con nghe, ba tin con, bà nội, ông nội tin con, con ghét ba, ghét cả nhà, ba ra ..."



      -"Thế , con được hỗn..."



      -"Ba cần mẹ, ba ghét mẹ phải ? Mẹ lâu như vậy sao ba tìm? Hay ba làm gì có lỗi để mẹ giận rồi? Mẹ còn thèm nhận Cu Ty nữa..."



      Hoàng Thế Hiển thở dài, sống mũi cay cay, nhàng kéo chăn cho con trai rồi về phòng. Nếu được như nó tốt, giá như cậu cần người con ấy, giá như có thể quên, giá như có thể ghét.



      Cuộc sống, nếu vậy có nhàng hơn ?



      ......



      Chủ nhật tuần đó, để nịnh con, chủ tịch CL gõ cửa phòng cậu bé, nịnh ngọt.



      -"Hoàng Thế , Kẻ Cắp Mặt Trăng, vé VIP, cậu chứ?"



      Cu Ty nghe thèm dãi, ba bận lắm, mắt ba kém nữa, có bao giờ ba xem phim với bé đâu? Nó sướng phát điên, chạy vội ra bắt ba kiệu.



      -" ba, nhanh ba..."



      -"Ừ, ..."



      -"Mặc đồ đẹp ba, vuốt keo nữa!"



      -"Thôi tôi già rồi, cậu mặc đẹp vuốt keo đẹp là được! Bác Hồng, giúp tôi mặc đồ cho Thế ..."



      -" được, ba ăn mặc lôi thôi xem phim làm xấu mặt con lắm, ba phải chỉnh tề vào...hôm nay chỉ có hai ba con mình thôi nhé..."



      -"Ừ..."



      -"Nếu gặp bạn nào xinh, ba phải ra sức khen con đấy!"



      -"Biết rồi."



      -"Nếu con cấu tay ba phát, ba phải mời ba mẹ và người ta về nhà ăn cơm cho con..."



      -"Rồi!"



      -"Xong nếu lúc ở nhà, con thấy bạn ấy đáng , con nháy mắt, ba phải bảo ba mẹ bạn ấy cho bạn ấy ở nhà mình chơi mấy hôm..."



      -", sếp!"



      -"Được, con thương ba lắm...haha..."



      Giúp việc nhà họ nghe hai ba con đối thoại mà cứ tủm tỉm hoài.



      Tới rạp chiếu phim, Cu Ty dắt ba, hai người rất thân thiết, vì chỉ có hai ba con nên cậu bé nhận nhiệm vụ mua bắp răng bơ và nước. Nó cũng mới hơn bốn tuổi, dựa vào chiều cao của nó chẳng thể nào mà mua nổi bắp răng bơ. Nhưng thằng bé rất khéo, nó đưa tiền cho chị trước mặt, dẻo miệng nịnh.



      -"Chị xinh đẹp tuyệt trần như tiên nữ ơi, mua hộ em hai bắp răng bơ cỡ lớn, hai nước mía với..."



      Chị xinh đẹp nhìn bé con đáng , nhìn ba nó bên cạnh đẹp trai ngời ngời, tự dưng mềm nhũn, mua hộ chẳng lấy tiền luôn.



      -"Con phải trả cho chị chứ?"



      -"Chị ình mà ba..."



      -" được!"



      Nghe ba vậy, cậu bé lại ngoan ngoãn đưa tở polyme xanh mới cứng cho chị, cười hì hì bảo cần trả lại.



      Hai ba con định vào phòng chiếu mắt Cu Ty ngời sáng, nó chạy vù lên phía trước. Xem xét cẩn thận mới quay lại dắt ba nó cùng chạy.



      -"Mau lên ba...mau lên ba..."



      Tay xíu của Cu Ty cầm tay ba, rồi bàn tay xíu còn lại nắm lấy tay người phụ nữ mặc váy hoa đằng trước, rất chặt, nó vui sướng hét lên.



      -"Mẹ Nhi, mẹ Nhi...ba Hiển ơi mẹ Nhi này...ba xem , con dối phải ?"



      Cả hai người lớn cùng nhìn chằm chằm cậu bé, những người xung quanh cũng quay lại. Alice đỏ bừng mặt, vẫn nhận ra đứa trẻ này, thậm chí hôm đó về còn mơ thấy nó, ngờ còn được gặp lại.



      Hoàng Thế Hiển màn trước mắt đều rất mờ, thấy người phụ nữ trước mặt lên tiếng, cậu chỉ biết lắc đầu.



      -"Xin lỗi, con trai tôi nhận nhầm..."



      -"Con nhận nhầm, là mẹ mà, ba thấy có, mắt ba đâu có tốt như mắt con..."



      -"..."



      -"Mẹ ơi con mẹ nhận ra vì chắc con lớn đẹp trai quá phải ? Nhưng mẹ nhận ra ba nữa à? Cả ba mẹ cũng nhận ra á?"



      Ánh mắt trẻ con tròn xoe mong chờ. Alice ấp úng.

      -", ... phải mẹ cháu..."

      Giọng ấy cất lên, ai đó điếng người. Cái giọng ấm áp này, bao năm rồi nghe thấy, cái giọng ngọt ngào này, bao năm chỉ gặp trong giấc mơ?

      -"Nhi..."

      -"Thấy chưa, ba nhận ra mẹ đó, mẹ ơi, mẹ đừng hòng mà trốn nữa nhé, mẹ ơi, vào xem phim với con và ba ..."

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 50: Kế hoạch trả thù


      Tiếng cậu bé vui vẻ rối rít, cảm giác ấm áp lạ thường.

      Ba cậu bé gọi, chỉ từ “Nhi”, lại khiến trống ngực đập mạnh, cả người tê dại.

      Nhi!

      Là tên người ư?

      Là tên mẹ cậu bé?

      Là vợ của ta?

      từ thôi, nghe sao dịu dàng, thiết tha mà đầy trìu mến.

      Bàn tay người đàn ông khẽ mở, đưa ra đằng trước, như muốn tìm kiếm cái gì đó. Đôi mắt trẻ con ngây thơ mong chờ, hai con người này, là lần đầu tiên gặp, cớ sao lại thấy thân quen tới lạ?

      -“Sen…”

      Lại lần nữa, giọng khiến bủn rủn. Người ta gọi vợ người ta mà, là vợ người ta, là mẹ của con trai người ta, sao có thể vô duyên mà cứ tưởng như người ta gọi mình vậy? Hít hơi sâu, trở lại thực tại, Alice từ tốn .

      -“Xin lỗi, nhận nhầm người rồi…”

      -“ phải, phải nhầm, mẹ là…”

      Cu Ty bất mãn.

      -“Tôi là Alice, rất vui được làm quen với … con trai phải ? Rất đáng …”

      Hoàng Thế Hiển thất thần biết bao lâu, vẻ mặt hơi cứng lại. Phải, người ấy, chẳng phải ra rồi sao?

      Nếu là , chắc chắn là nhào vào lòng cậu mà gọi đại thiếu gia, chắc chắn nịnh nọt hai ba con cậu nhiều.

      Chỉ là giọng , người với người đời này, giống nhau là chuyện bình thường. Cũng nhiều năm rồi, có lẽ cậu quên giọng ?

      Có thể ta có vài nét hao hao Nhi nên con trai nhận nhầm chăng?

      Trương Ngọc Uyển Nhi, thực có lẽ kiếp này chẳng thể nào gặp lại nữa rồi, độc ác.

      Cậu kéo tay Thế , lịch đáp lại.

      -“Xin lỗi, chúng tôi nhận nhầm…”

      -“ có gì, bây giờ tôi có việc phải trước, hẹn lúc khác gặp lại!”

      -“Chào !”

      Cu Ty thấy Alice quay người, sợ hãi la thét.

      -“, mẹ ơi, đừng…đừng …mẹ Nhi ơi…mẹ ơi, con xin mẹ đấy…”

      -“Hoàng Thế , nín!”

      -“Đừng, ba hâm à, mẹ đấy, ba giữ mẹ lại …con xin ba…”

      Người đàn ông dùng sức, giữ cậu con trai trong lòng tránh để nó làm phiền người lạ.

      -“Nghe lời ba, vào xem phim…”

      -“, chán lắm, xem nữa…mẹ ơi…ba bỏ con ra, ba giữ mẹ con giữ mẹ…”

      -“Bỏ con ra, con theo mẹ, về nhà nữa…”

      -“Ghét ba, bỏ con xuống, ghét ba, ghét ba…”

      -“Mắt ba kém rồi, ba khám .”

      …..

      -“Thế , câm miệng!”

      -“Ba thối lắm, ghét…mắt con tinh thế này ba tin…”

      …..

      lớn bé nhì nhằng, mất lúc lâu, Hoàng Thế Hiển mới đưa được con trai ra ngoài, lái xe thấy vẻ mặt ông chủ tốt, chỉ làm theo lệnh, gọi người tới giữ cậu chủ, dám hỏi nhiều.

      Hoàng Thế hôm đó dỗi, lần đầu tiên trong đời biết dỗi.

      Dỗi cơm, dỗi chơi, ai hỏi cũng .

      Bà nội dù tin cậu bé nhưng vẫn trả vờ, mẹ Nhi giờ bận, khi nào mẹ rảnh rỗi bà bảo mẹ chơi với Thế . Nhờ vậy bé mới chịu, nhưng vẫn cạch mặt ba Hiển.

      *******

      Ngày thứ hai của tháng tư, lần đầu tiên Alice tham dự cuộc họp hội đồng quản trị của CL Group. Joey dặn rồi, mọi chuyện quá phức tạp, chỉ cần tới ra mắt thôi, về sau có chuyện gì trực tiếp chỉ đạo. Như vậy cũng yên tâm phần nào.

      Chỉ có điều, tại sao khi thư kí đọc hai chữ “Alice Phạm”, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn , soi lên soi xuống rồi bàn tán với nhau cái gì đó.

      Chủ tịch vào, bầu khí ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

      Người đàn ông này, chẳng phải là…

      Hôm nay ta mặc vest, mang vẻ hào hoa choáng ngợp, khuôn mặt lại toát lên khí thế lạnh lùng bức người, khác hẳn thái độ trìu mến khi đứng với con trai mình.

      Tim đập thấy nhói, cố đặt tay ngực xoa xoa, lạ , người đàn ông này, lần nào gặp ta cũng thổn thức là sao? Chẳng nhẽ trúng tiếng sét ái tình như màn ảnh?

      Trợ lý nhanh nhẹn báo cáo tình hình, chủ tịch hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó rất nhanh lấy lại phong độ, chủ trì cuộc họp.

      Các giám đốc lần lượt báo cáo, rồi tranh luận đủ kiểu. Alice ngồi phần lớn chẳng hiểu mô tê gì cả, Joey ngốc đúng, chỉ buồn cười cái tập đoàn này, gì mà giám đốc Phân, giám đốc Thịt…

      Lại còn giám đốc Lúa, nếu hiểu đúng ông ta muốn mở rộng, muốn mua toàn bộ đất của bản Mèo để quy hoạch lại, thương lượng với trưởng bản, và vì trước giờ CL giúp đỡ dân bản rất nhiều nên có vẻ khả quan.

      Chủ tịch đồng ý. Alice hơi thắc mắc, lời lãi như thế, sao đồng ý. Người bên cạnh giảng giải cho hiểu, bản Mèo có rất nhiều di tích lịch sử xa xưa, còn cả rừng quý nữa, tại người dân có thể đồng ý bán vì hiểu giá trị, nhưng chủ tịch lại muốn vì món lợi trước mắt mà biến CL thành kẻ ham giàu chuyên phá hoại.

      gật gù, xem ra ta những đẹp người mà cũng đẹp cả nết luôn ý chứ, liếc trộm người phía , tự dưng mặt ửng hồng.

      Cuộc thương thảo ngày càng quyết liệt, có người đồng ý, có người phản đối. Riêng giám đốc Lúa thuyết phục bã bọt mép mà chủ tịch vẫn lắc đầu.

      -“Chủ tịch, nếu tin tưởng tôi xin từ chức!”

      Ông ta bực dọc, à, đây là kiểu gây sức ép chăng?

      -“Được, cứ tự nhiên, cả con trai ông giữ chức trưởng phòng Thịt, con dâu ông làm tổ trưởng bộ phận Hải Sản, cháu ngoại ông làm ở bộ phận tiếp thị và thương mại, cháu nội ông làm kế toán bộ phận Phân…họ hàng nhà ông, nếu muốn ngày mai tất cả đồng loạt nộp đơn thôi việc…”

      Giám đốc Lúa xanh mặt, chủ tịch cười khẩy.

      -“Biệt thự thứ hai ông nuôi vợ bé, xây đất của CL, ngay ngày mai cuốn xéo hết…mấy ngàn hecta đất nông nghiệp mời ông chuyển giao cho phó giám đốc!”

      ngờ, chủ tịch lại nắm tường tận như vậy, hại người khác run lẩy bẩy, kịp phản ứng.

      -“Nếu còn việc gì khác dừng cuộc họp tại đây.”

      Alice cũng thở phào, khí thế kia, đúng là dọa người ta sợ phát khiếp mà, chưa kịp định thần có thư kí ra : “ Alice Phạm, chủ tịch đợi phòng.”

      Hả? vừa nãy rất ngoan ngoãn yên lặng mà, làm gì sai sao? Hơi thắc mắc, nhưng Alice vẫn theo thư kí.

      …..

      Đối diện với người đàn ông này, hồn phách cứ lạc đâu cả, bần thần tới trước mặt ta.

      -“Mời ngồi!”

      bình thản mân mê chiếc ví, lúc mới từ tốn rút tấm ảnh trong đó cách cẩn thận, đặt bàn rồi hướng về phía , cẩn trọng .

      -“Thế nhận nhầm , tất cả những người từng trông thấy ấy ở tập đoàn đều hai người giống nhau như đúc…Alice…tôi nhờ việc…”

      -“ cứ !”

      -“ thử tự mình nhìn xem, giống người phụ nữ trong ảnh tới bao nhiêu phần?”

      Tay run run đón lấy tấm ảnh từ chủ tịch. Ánh mắt từ ngạc nhiên tới run rẩy, mồ hôi tuôn ra lấm thấm. Quả , nếu biết còn tưởng đây là ảnh chụp trong quá khứ, hoặc là chị em của cũng nên.

      -“Giống bao nhiêu phần?”

      -“ tự mình đánh giá…”

      Chủ tịch bỗng trở nên đáng sợ, giọng gằn xuống.

      -“Tôi hỏi , giống bao nhiêu phần?”

      Alice giật mình, theo phản xạ.

      -“Rất…rất giống…tôi và chị ấy…thực rất giống…chỉ có điều chị ấy mập hơn chút xíu…”

      Chủ tịch CL trầm ngâm hồi lâu, hai người cứ ngồi như vậy, khí trở nên yên lặng lạ thường. lúc sau, ta mới bảo có thể về.

      Hoàng Thế Hiển hôm ấy gọi cho bác sĩ riêng, có lẽ tới lúc phải phẫu thuật.

      *********

      Joey lên kế hoạch trả thù rất cẩn thận. đầu tiên là hạ uy tín của CL, rồi đợi cổ phiếu giảm, thu mua lại. Tất nhiên bước thứ hai lợi dụng Alice để chiếm lấy cổ phần trong tay Hoàng Thế Hiển chưa với .

      Alice thẫn thờ nhìn chiếc túi được trai chuẩn bị. Trong đây là hạt giống giả của các loại trái cây đặc biệt mang thương hiệu CL. Công việc của chỉ là tìm cách tiếp cận phòng chứa hạt giống rồi đánh tráo. Theo như tìm hiểu của trai từ mấy người mua chuộc được khu nhà mười tầng nằm trong khuôn viên nhà họ Hoàng chính là nơi chứa các loại hạt giống quý.

      Biết Alice nhát gan, mặc dù quả của các loại cây giả ăn vào đều có khả năng bị tiêu chảy nhưng vẫn phải gọi điện lừa rằng, những cây mọc từ đống hạt này khi kết trái cho ra hình dáng hoa và quả giống hệt của CL, chỉ là mùi vị nhạt hơn, kém thơm hơn, từ từ đánh vào tâm lí người tiêu dùng. CL Group cũng thể phát nhanh được.

      Dù sao chủ tịch CL có vẻ là người tốt, Alice cứ chần chừ mãi, tới khi Joey nhấn mạnh về việc ba qua đời, về mối thù với nhà họ, mới có đủ dũng khí để thực .

      Khổ nỗi, ba tuần nay cái người đứng đầu CL này, ta làm, thư kí cũng tiết lộ ta đâu cả.

      Joey vẫn hề bỏ cuộc, sai người chở tới trước cửa nhà họ Hoàng rồi thẳng. Alice định bấm chuông lại thôi, cứ đứng tần ngần ở ngõ mãi cho tới khi có chiếc xe đen sang trọng từ từ đỗ lại. Từ xe, cậu bé mập mạp trắng trẻo bước ra, reo lên vui sướng.

      -“Mẹ Nhi, mẹ Nhi…mẹ Nhi tới thăm Cu Ty à?”

      -“Ừ……”

      -“Mẹ Nhi vào nhà nào, ba Hiển ở viện mới về hôm qua, ông bà nội thấy mắt ba sáng rồi nên chơi châu Âu ăn mừng…”

      Ở viện? Mắt sáng?

      Alice ngạc nhiên hỏi đứa mới biết. ra chủ tịch có vấn đề ở mắt, thảo nào đợt trước bảo so sánh ảnh người đó và mình.

      Cu Ty dắt tìm ba, cậu bé tin rằng, bây giờ mắt ba sáng rồi, ba hồ đồ nữa. Giúp việc nhà họ nhìn hai người cứ há hốc mãi, thậm chí có người còn rơi nước mắt, phải chăng tình cảm của họ với mẹ Cu Ty rất tốt?

      -“Ba ở phòng ba, ba ở phòng mẹ …theo con…”

      Khi cánh cửa màu hồng mở ra, cũng là lúc đối mặt với người ấy. nhìn thấy choáng váng trong mắt , cũng thấy cánh mũi đó bắt đầu ửng đỏ.

      -“Ba, mẹ nè…ba nhìn mẹ chưa? Đúng là mẹ chưa?”

      -“Mẹ Nhi sịn nha, con dối đúng ?”

      -“Ba…ba ơi…”

      Cu Ty khoe khoang.

      Hoàng Thế Hiển sững sờ, luồng gió thổi qua lưng, lạnh toát. Là ? sao? Đúng vậy, đúng là , đứng trước mặt cậu, là bằng xương bằng thịt, chẳng phải là mộng.

      Ngay lập tức, Alice bị cánh tay rắn rỏi kéo vào lồng ngực, người ấy, ép chặt, tay vẫn nắm bàn tay bé xíu đáng kia, cảm giác này sao hạnh phúc, sao ấm áp tới thế? giây, như bị đưa vào mê cung, mụ mị mà hi vọng rằng, đây là gia đình mình.

      -“Em về rồi!”

      Lời ấy, rất , thoảng qua tai.

      Hơi thở phả vào má, khiến tim bồi hồi. Mất lúc, Alice mới có thể cất lời.

      -“Tôi, tôi tới thăm …tôi phải là chị ấy… nhầm rồi…”

      -“ phải, mẹ Nhi là mẹ Nhi, mẹ nhầm có, hay mẹ quên rồi…”

      -“Nghe này, phải là mẹ cháu!”

      -“…”

      -“Ba Hiển, ba Hiển …ba bảo mẹ quên rồi …ba nhắc mẹ nhớ con …”

      Thằng bé mếu máo, Hoàng Thế Hiển lộ vẻ mặt thất vọng, cậu sai người đưa Hoàng Thế ra ngoài, rồi bình tĩnh quan sát người con trước mặt, quả ngoại trừ mái tóc vàng óng ả hai người giống nhau như đúc, khiến cậu nhất thời quá xúc động.

      Alice có thể thấy nét buồn bã suy sụp ở chủ tịch, vẻ mặt này khác hoàn toàn với khí thế ở công ty. chỉ đơn giản xin lỗi , giải thích người đó qua đời trong tai nạn xe hơi, cả nhà chưa ai từng với Thế về vì vậy nó vẫn luôn chờ mong mẹ, mong nếu có thời gian cứ qua nhà chơi với bé, cho nó bớt thiếu thốn tình cảm.

      gật đầu đồng ý, phải vì chuyện tìm kho chứa hạt giống, mà tận đáy lòng, thấy thương cảm.

      …..

      Từ đó, hàng ngày Alice đều qua chơi với Cu Ty, thằng bé đáng và láu cá hơn tưởng rất nhiều. Nó kể cho nghe những chuyện nó biết, nó kể về gia đình, nó gọi mẹ rất ngọt.

      với , mẹ quên hết rồi, con kể lại mẹ nghe.

      Nó kể cả nhà bảo ba bị bệnh nên mắt kém, nhưng nó biết thừa là do nhớ thương mẹ quá. Cu Ty bảo mẹ đừng hiểu lầm, Cu Ty cũng nhớ mẹ, nhưng Cu Ty mạnh mẽ hơn ba Hiển, khóc nhè.

      Thằng bé khoe ở trường có rất nhiều bạn nữ thích nó, nhưng giờ nó chơi với ai nữa, có mẹ rồi, cần chơi với ai cả, về chơi với mẹ là sướng nhất.

      Thỉnh thoảng Cu Ty gọi ba Hiển lại chơi, thấy bối rối ở người đó, thường khéo léo từ chối. Cu Ty lại phán, ba cậu xấu hổ đấy, thế có nghĩa là ba mẹ. Ba hay xuống phòng mẹ lắm nhé, hay ngồi ở đó mình. Ba ít cười lắm, chỉ cười khi nhìn ảnh mẹ.

      Có những lúc, chỉ lời ngây thơ của con trẻ, khiến nước mắt rơi.

      Có những lúc, tưởng như đứa trẻ là con ruột của mình.

      Có những lúc, mong giá kể xưa kia ba đừng khúc mắc gì với nhà họ Hoàng, phải trả thù.

      Cùng Cu Ty ra vườn, chỉ hỏi cái nhà mười tầng trước mặt kia là ai ở, thằng bé hào hứng kể lể, nó bảo nhà ấy ai được vào nếu như cho phép của ông bà nội và ba.

      -“Nhưng nếu mẹ Nhi muốn vào chơi con đưa mẹ vào! Bí mật nhé, hôm con vào cùng ba, ba bấm mật khẩu, con nhìn trộm đấy, xong con nhớ…mẹ thấy con siêu ?”

      -“Thông minh lắm!”

      Thế rồi, thằng bé dễ dàng đưa Alice vào nhà kho.

      -“Nhà này có nhiều hạt chơi vui lắm mẹ ạ, nhưng ba bảo chơi xong phải bỏ đúng vào chỗ cũ mẹ nhé!”

      -“Ừ!”

      Nhìn đứa trẻ đáng , lòng rối bời, lưỡng lự vô cùng. Rốt cuộc lấy hết can đảm, tìm kiếm xung quanh, rồi gọi.

      -“Cu Ty lấy cho mẹ xem vài hạt màu nâu đậm kia được ?”

      -“Dạ…”

      Thằng bé ngoan ngoãn lấy hạt giống cho , rồi nhân lúc nó để ý, đánh tráo với hạt chuẩn bị trong túi xách của mình, mỗi lần làm đều cố ý xoay người chắn máy quay, sau đó mới cẩn thận đưa lại, bé ngoan ngoãn để vào vị trí cũ.

      Được tầm chục loại như thế đột nhiên cánh cửa nhà kho mở toang, chủ tịch CL Group cùng mấy người thanh niên bước vào, ánh mắt ta sắc lạnh, chỉ cái nháy mắt, người tiến lên bế Cu Ty, hai người thanh niên khác giữ chặt lấy .

      -“Các người làm gì mẹ thế?”

      -“Lôi thằng bé ra ngoài!”

      Hoàng Thế Hiển ra lệnh.

      -“Bỏ mẹ tôi ra…đánh chết các người…ba ơi, mẹ và Cu Ty chơi mà…ba bảo họ thả con ra…”

      -“Ra mau!”

      Ba cậu bé nóng giận quát, đứa trẻ gào khóc, nhìn theo nó, trong lòng trào dâng nỗi chua xót. Lại nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ rùng người, lẽ nào ta biết? thể nào, rất cẩn thận mà?

      -“Alice Phạm, có gì để ?”

      -“Tôi…tôi…”

      giật lấy túi xách, đống hạt giống văng ra tung tóe.

      -“Khai, ai là người đứng đằng sau ?”

      -“ ai cả.”

      ta lạnh lùng nhìn , bàn tay bóp chặt lấy cằm , chĩa về phía mình, cười khẩy.

      -“ mất bao nhiêu tiền để phẫu thuật được khuôn mặt này?”

      -“ gì, tôi hiểu?”

      xấp tài liệu được ném xuống, trong đó có vài tấm ảnh vương ra, đều là hình của người chị họ xa của , Rachel Phạm. Mà chị ấy với chồng sống ở nơi hẻo lánh tại bờ biển, mỗi năm và ba chỉ tới thăm chị có vài lần. Tới họ hàng của cũng biết tới tồn tại của chị ấy, vì sao ta lại biết?

      -“Thế nào? Alice Phạm, con rượu của Chandler Phạm, đại gia buôn kim cương xuyên quốc gia, là tiểu thư ăn chơi nổi tiếng Stockholm, vài năm về trước, gặp tai nạn nên phải phẫu thuật chỉnh hình…nhưng tôi hiểu? Vì sao phải phẫu thuật giống hệt vợ tôi? Các người có mục đích gì?”

      -“ sao? người trong hình là tôi…”

      -“Còn phải?”

      Alice run rẩy nhặt từng tờ giấy, đó viết rất , Alice Phạm đứng nhất cuộc thi nhảy đường phố, Alice Phạm đón em bé gia cư về sống cùng, Alice Phạm vướng phải mối tình với chàng nông dân nghèo…

      Alice Phạm…Alice Phạm…Alice Phạm…

      Tất cả hình của Alice Phạm gắn liền tập tài liệu đều là của Rachel Phạm, chị họ , chứ phải là ?

      Chuyện này là sao?

      Từ sau khi bị tai nạn, Alice chẳng thể nhớ gì, ba cũng chưa lần cho biết? Rốt cuộc là như thế nào?

      -“Tống ta ra khỏi nhà!”

      Alice thất thần, nước mắt chảy từng dòng, mặc kệ hai người bảo vệ lôi mình. Ba ơi, giá kể ba còn sống?

      Ba!

      Ba kể con nghe ba? Con chẳng phải là Alice Phạm, con cưng của ba sao?

      Con là ai?

      Cánh cổng khép lại, bên trong, có người đàn ông chán nản về phòng, có cậu bé gào khóc đòi mẹ. Bên ngoài, có người con ngồi lặng thinh, từng giọt nước mắt chảy lặng lẽ.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 51:



      Mấy ngày rồi, có đứa bé trai luôn ngồi trước cổng nhà, ai dỗ cũng chịu, ai nó cũng nhất định vào. Thằng bé , nó muốn đợi mẹ Nhi của nó về.



      Các bác giúp việc dỗ, người ấy phải mẹ Nhi, chỉ là người giống mẹ Nhi thôi, mà nó vẫn nhất định tin.



      Ba còn bảo mẹ là người xấu, Cu Ty ghét luôn cả ba.



      Mẹ là mẹ Cu Ty, mẹ là người tốt nhất đời!



      Thằng bé ngay cả mẫu giáo cũng chịu, cứ ngồi thẩn thơ đợi mẹ, bác Na phải mang cho bé cái ghế , đợi tới lúc Cu Ty ngủ mới dám bế vào nhà.



      Ông bà nội nghe chuyện, vội vã bay về, nghe con trai giải thích, bà rất đau lòng, muốn Cu Ty bị kẻ xấu lợi dụng, đành thuê diễn viên giả giọng giống mẹ thằng bé, gọi điện chuyện với nó.



      Cu Ty sau khi nghe xong rất nghe lời, ngoan ngoãn ra ngồi ngoài ngõ nữa, ăn ngon, ngủ ngon, chỉ có điều, tối nhớ mẹ quá, thằng bé thường bi bô kể chuyện khiến cả nhà não nề hết cả.



      Ở nghĩa trang cỏ xanh mướt, có người con sắc mặt tái nhợt thấy , ngồi đờ đẫn, chìm đắm vào dòng suy tư của riêng mình...



      Người ấy đâu phải chồng, sao vòng tay của ấm áp đến vậy? Cớ sao tim đau nhói...



      Đứa trẻ ấy phải là con, cớ sao cứ nhung nhớ, cứ mơ về?



      Nơi ấy, vì đâu lại thân quen hơn cả ngôi nhà ở Thụy Điển?



      Còn nữa, , Alice Phạm, rốt cuộc là ai?



      Khi ba còn sống, người ba thương nhất, chiều nhất là Alice, ba đánh bạc, ba câu cá, kể cả ba chơi tennis với bạn, ba đều dẫn theo.



      Trước kia gặp tai nạn, chẳng thể nào nhớ được chuyện quá khứ, ba , nhớ đừng cố nhớ, có ba bên cạnh là được, đôi lúc thấy trống vắng, nhưng đôi lúc lại tự an ủi, đời, có ba là được rồi.



      Nhưng nay, lại thấy nghi ngờ, nghi ngờ chính bản thân mình, nghi ngờ mình là ai?



      -"Ba à, giá như ba còn sống?"



      -"Con là con ba, phải ba, con và ba, giống nhau như thế cơ mà...con là con ba, liệu Rachel có phải con ba , sao chị ấy gọi ba là ba, sao ảnh trước kia của con toàn là chị ấy...con, con hiểu...ba ơi..."



      -"Ba à, con mang cá kho ba thích ăn nhất đấy..."



      .....



      gian tĩnh mịch, giọng người đàn ông lạnh lùng chen ngang bầu khí thê lương.



      -"Diễn giỏi quá đấy, chấm dứt ở đây được rồi..."



      -"......"



      -"Còn dám xây mộ ba cạnh mộ vợ tôi, các người, khốn ...mà chắc gì là mộ ba nhỉ, khéo ba của còn chưa chết, chẳng qua là muốn chút cổ phần, mở miệng van xin có khi tôi còn cho đấy, việc gì mà tốn công biên kịch như thế?"



      -" đừng quá đáng..."



      -"Trêu đùa tình cảm của thằng đàn ông góa vợ và đứa trẻ mất mẹ, thấy thỏa mãn lắm hay sao?"



      ta chỉ hỏi vậy, giọng từ tốn, nhưng từng câu từng chữ, đâm tới tận xương tủy người nghe.



      Đúng, ta rất đúng, và còn rất đau nữa.



      Từ bao giờ biến thành người như vậy?



      Từ bao giờ độc ác đến thế, đôi mắt nhòe nhìn di ảnh người quá cố, ba à, chẳng phải ba luôn thích người thiện lương sao? Con như này, ba thích hay ? Ba à, còn trả thù nữa ba? Ba à, con là ai?



      -"Đừng để tôi thấy lần nữa..."



      Hoàng Thế Hiển quay người, có trời mới biết, lần đầu tiên nghe giọng , cậu run như nào? Giây phút chạm mặt , trái tim muốn như muốn nổ tung...giây phút ấy, cậu nghĩ...à, ra cuộc đời cũng có phép màu.



      Thế nhưng, hạnh phúc, phép màu...hóa ra lại là bong bóng xà phòng...mỏng manh, dễ vỡ, có thực.



      Nhi, Nhi ngốc, thực rồi.



      lâu như vậy, mà ngỡ như ngày hôm qua...hình bóng ấy, nụ cười ấy vẫn làm trái tim ai kia rỉ máu...



      Kể cả dáng dấp ấy, bị người khác bắt chước, khuôn mặt ấy, bị người ta lợi dụng mà phẫu thuật thành, vẫn đủ sức khiến cậu điêu đứng.



      Giả!



      Biết giả, mà cứ ngỡ như .



      Nước mắt kia, là giả, lại khiến người ta thấy xót.



      Ai đó rời khỏi, từng bước chân, dứt khoát, nhanh, nếu , cảm giác dày vò này, thực rất khủng khiếp.



      .....



      .....



      Trời tối muộn, Alice mệt mỏi về nhà, muốn nghỉ ngơi luôn lại nghe tiếng gọi.



      -"Alice!"



      Đèn điện bật lên, mắt sáng ngời, lao nhanh về phía người phụ nữ trước mặt.



      -"Dì, dì tới lúc nào, sao dì bảo quản gia gọi con về..."



      Dì Monica là quản gia cũ của nhà Alice, dì nghỉ hưu từ rất lâu rồi, nhưng thường tới chơi với , tình cảm của họ khá tốt.



      -"Dì cũng vừa mới tới thôi, lần này dì tới là có chuyện, Alice à, ba con...trước khi mất, ông ấy có để lại cho con hộp này..."



      -"Dạ!"



      -"Ba con , khi nào mộ ba con xanh cỏ, nhất định dì phải chuyển tới tận tay con, giờ coi như dì hoàn thành nhiệm vụ, dì phải về đây..."



      -"Dì ở lại chơi ạ..."



      -"Thôi, mấy khi có dịp về nước, ba mẹ già ở nhà cũng mong dì lắm, hẹn con khi khác nhé!"



      -"Dạ!"



      .....



      Cầm chiếc hộp trong tay mà lòng run rẩy, rốt cuộc, trong đây chứa gì?



      Tài sản, đất đai, luật sư thông báo hết rồi mà...lẽ nào...lẽ nào...trong đây là bí mật gì đó...hay phải con ruột của ba, chị Rachel mới là con ba? Tại sao ba lại nuôi , tại sao lại để lại mọi thứ cho ?



      loạt thắc mắc bủa vây, Alice hồi hộp mở khóa, cùng, là bức thư được viết tay cẩn thận.



      "



      Alice thân của ba.



      Bác sĩ , có thể cả đời này, con chẳng bao giờ nhớ được phần kí ức mất. Và ba từng muốn, cả đời này, con đừng bao giờ nhớ nữa.



      Nhưng có lẽ, như thế là đúng, hôm nay, ba ngồi đây, viết bức thư này, như thú vui cuối đời.



      Ba có câu chuyện muốn kể cho con.



      chàng sinh ra là trẻ mồ côi, cuộc đời của từ khi sinh ra chỉ biết ăn xin, xin được trộm, trộm được cướp, làm sao sống qua ngày là tốt rồi.



      May mắn làm sao, lại được tiểu thư nhà giàu để mắt đến. Mặc dù rất tự ti, nhiều lần tìm cách lẩn trốn ấy, nhưng càng trốn, càng theo, chậm, chậm, nhanh, nhanh, chạy, cũng chạy theo, ăn trộm, phải vào tù, ấy hàng ngày tới nhà tù thăm .



      chạy mãi, rồi lỡ để ấy chạy vào trái tim mình.



      ấy sau khi đến với , bị cả gia đình chối bỏ, nhưng ấy là lạc quan nhất thế giới, bên ấy, luôn thấy cuộc sống này ý nghĩa, luôn thấy ánh mặt trời hồng tới rực rỡ.



      Họ trải qua nhiều gian khổ, ấy sinh ra trong gia đình buôn bán đá quý, ấy dạy từng tý , rồi còn trộm đơn hàng, khách hàng của nhà mẹ đẻ. ấy khẳng định ba mình biết, nhưng đoán, ba ấy vì thương con nên chỉ nhắm mắt làm ngơ.



      Thế rồi họ trở nên giàu có. Họ có với nhau cậu con trai kháu khỉnh.



      Nhưng thế gian, đâu phải câu chuyện nào cũng là cổ tích? lần làm ăn, uống rượu với khách, như bao lần khác.



      Khi tỉnh dậy, thấy mình trong trạng thái mảnh vải, tư thế thác loạn với đàn bà, mà người đàn bà này, lại phải ấy...Và, hơn thế nữa, khi quay đầu sang bên phải, bắt gặp ánh mắt ấy lạnh lùng nhìn .



      Lúc đó, nghĩ được nhiều, chỉ biết mình phải đuổi theo ấy.



      Tai nạn giao thông hôm đó, là ngày đen tối nhất trong đời . xe cứu thương, ấy nằm trong vòng bàn tay , hơi thở yếu ớt, khóc, sợ hãi, giải thích, giải thích liên hồi.



      Thế rồi, ấy mỉm cười, ấy ấy tin .



      khẳng định, nhất định ấy sao, tạ lỗi, bắt con đàn bà kia trả giá.



      ấy lại bắt hứa, dù có chuyện gì xảy ra, cũng được gặp người đàn bà kia nữa, càng được động tới ả ta. ấy , ấy hạnh phúc nếu như hại người, ấy muốn thấy bị ngồi tù lần nào nữa.



      ấy , em mệt, em muốn ngủ, khi nào ngủ dậy, hai người Thụy Điển thăm ông ngoại ấy như dự định.



      Nhưng hôm đó, ấy ngủ mãi, dậy nữa.



      .....



      Alice à, , chính là ba.



      ấy, chính là mẹ Joey.



      Và ba xin lỗi, nhưng ả ta, cái người mà ba từng muốn giết nhất, là mẹ đẻ của con!



      Ngày con sinh ra, ba cho làm xét nghiệm ADN, khi biết con là con ruột của ba, ba rất hận, thứ lỗi cho ba, thực , ba muốn có con với ai khác, ngoài mẹ của Joey. Thứ lỗi cho ba, ngày đầu tiên con ra đời, là ngày ba cùng Joey rời khỏi đất nước tới chỗ cụ ngoại thằng bé.



      Hai năm sau đó, khi mọi việc nguôi ngoai hơn chút, để Joey đỡ đơn, ba quay lại Việt Nam đón con, khi đó mẹ ruột con đòi ba số tiền lớn mới trả con, ba ngần ngại đưa cho bà ấy.



      Ba chọn tên đứa trẻ là Alice, biểu tượng của cao quý, đẹp đẽ.



      Alice rất ngoan, nhưng tới năm con bé mười sáu tuổi, trong lần tình cờ làm xét nghiệm máu ba mới phát ra, ba và nó, cùng huyết thống.



      Ba tức tốc cho người điều tra, vì việc nhiều năm rồi nên cũng mất thời gian khá dài, mỗi nơi đồn kiểu, mất thời gian sau mới biết, ra con ruột của mình bị mẹ đẻ vứt tại sọt rác ngay tối hôm đó, ơn Chúa phù hộ, nó bình an vô , còn được nhà giàu có nhận nuôi và thương hết mực.



      Giá như ba đón con ngay từ ngày con sinh ra, hoặc giá như năm đón đứa trẻ đó, ba cẩn thận hơn làm xét nghiệm ADN, giá như ba ngốc nghếch để bị mẹ con lừa...



      Tội lỗi của ba, lớn lắm phải con? Ba dám gặp con trong nhiều năm liền, dám xáo trộn hạnh phúc của con, nụ cười của con, ngây thơ biết bao, đẹp biết bao.



      Rồi con bất ngờ gặp chuyện, con phải sống thực vật.



      Nhà họ quyết định lấy cháu ngoại của ba ra. Ừ nếu là ba, ba cũng đồng ý.



      Nhưng con nằm mãi, chịu tỉnh, ba thực rất sốt ruột.



      Ba muốn ra mặt với tư cách ba con, nhưng ba biết mẹ nuôi con là người rất ghê gớm, có lẽ bà ta chẳng bao giờ ột người bỏ rơi con mình mấy chục năm động tới người con bé.



      Vì vậy, ba thầm mua chuộc bác sĩ, trợ lý, tất cả mọi người, diễn vở kịch, rằng ở trong nước mãi cũng phải cách hay, kích động để họ quyết định đưa con ra nước ngoài.



      Rồi thời khắc ấy cũng tới, chắc con biết đâu, ba chính là người lái chiếc xe chở con ra sân bay, bác sĩ y tá xe đều là người của ba cả.



      Chắc ba mẹ nuôi và người đàn ông của con bao giờ nghĩ ra được, việc tắc đường hôm đó là hoàn toàn có chủ đích, đảm bảo xe của chúng ta trong tầm nhìn của họ.



      Và chiếc xe trống rỗng ấy, vụ nổ ấy, diễn ra rất đúng kế hoạch, con nằm trong lòng ba, chiếc xe khác, từ biệt Việt Nam từ ngày đó.



      Con biết , ba tin, con nhất định khỏe. Nhưng con nhớ kí ức, ba càng mừng, ba ích kỉ phải , Joey càng lớn càng trái tính, xa cách với ba, chỉ có con, là niềm vui duy nhất, ba thực nỡ.



      Alice nhường lại địa vị, và cả tên Alice cho con, ba chỉ đơn giản truyền tin ra ngoài, nó gặp tai nạn nên phải phẫu thuật chỉnh hình, cũng mất trí nhớ, mọi chuyện chỉ có vài người thân cận biết, vì vậy con thay thế vị trí của nó chút trắc trở, mà đâu phải con thay thế, vị trí đó đích thực là của con ba mà.



      Alice sau này lấy tên là Rachel, ba xây cho hai vợ chồng nó căn biệt thự cạnh biển, đúng như tụi nó mơ ước, và chuyện sau này chắc con cũng biết.



      bao lần ba muốn ra, nhưng ngày tháng của ba còn quá ít, ba lại tham lam...



      Trong chiếc hộp này, là toàn bộ quá khứ của con, là ảnh ngày xưa ba luôn theo dõi con, nếu con chưa nhớ ra, hi vọng ngày nào đó, khi xem chúng, con có thể nhớ.



      Bởi vì, đó mới chính là gia đình đích thực của con, nơi đó, có hai người, mới xứng đáng là ba mẹ con, có người đàn ông luôn thương con, và còn có cả, đứa trẻ đáng của con, cháu ngoại ba.



      Alice, tên con thực là...Trương Ngọc Uyển Nhi.



      cái tên rất đẹp!



      Và con của ba, cũng rất đẹp!



      Sau này...



      Nếu ở thiên đường, ba luôn ban phước lành cho con.



      Nếu ở dưới địa ngục, ba đút lót cho quỷ sứ dặn chúng phá con.



      Hôn con, con bé bỏng.



      Stockholm, ngày tuyết rơi!



      "



      Mắt nhòe , ai đó cầm những tấm ảnh, lẩm bẩm...Nhi... thực tên là Nhi?Hoàng Thế Hiển, thực là chồng sao?Đứa trẻ đáng này, thực là con trai của sao?



      Chiếc nhẫn này, khắc chữ HYN.



      Chiếc dây chuyền này, khắc chữ HYN.



      Là đồ đôi của với người ấy sao?



      Ba dối chứ, vậy chuyện trả thù là như nào?



      cố nhớ, mà tài nào nhớ nổi, đầu đau tới muốn xỉu. Quản gia ở ngoài, lo lắng sốt ruột đành đẩy cửa vào, đọc bức thư của ông chủ viết, chuyển từ bất ngờ sang ngạc nhiên, rồi thắc mắc.



      Ông lấy bức di thư mà cậu Joey đưa ra so sánh, thực nét chữ gần như là giống nhau, rất khó phân biệt. Rốt cuộc đành phải gọi người đưa hai bức nhận dạng chữ viết tay.



      Sau hai tiếng đồng hồ có kết quả, ngờ bức thư từ cậu chủ Joey lại phải của ông chủ, quản gia ngẫm nghĩ cũng đúng, ông chủ mấy năm nay là người hiền lành, sao có thể trả thù gì chứ?



      Là cậu Joey cố tình? Vì sao cậu ấy lại làm như vậy?



      Quản gia cứ miên man ngẫm nghĩ, tiểu thư nhà họ chạy vụt từ lúc nào.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 52: Hạnh phúc ngỡ như mơ



      -"Ông chủ, cái Alice ấy cứ nhất thiết đòi gặp ông..."



      -"Tôi rồi!"



      -"Nhưng ấy nhất định chịu về, là có chuyện quan trọng..."



      Hoàng Thế Hiển chưa kịp phản ứng đứa con trai láo toét bi bô toe toét dẫn "mẹ" vào nhà, người con bên cạnh mắt đỏ hoe, còn thủ thỉ vào tai nó cái gì đó, nó liền lôi bác giúp việc ra ngoài rồi đóng cửa phòng.



      -"Hoàng Thế , láo toét!"



      -"Xin , chuyện với tôi chút được ?"



      -"Tốt nhất nên về !"



      Alice dè dặt níu ống tay áo của Hiển, lí nhí .



      -"Em...em là Nhi...là vợ ...là mẹ của Cu Ty..."



      Nước mắt trực rơi xuống, trái với mong chờ của , người đàn ông đối diện cười to chế giễu.



      -"Alice, quả là có khiếu hài hước, là Nhi? LÁO!"



      -" tin em...em ..."



      -"Được, vậy Nhi sinh ngày bao nhiêu? Tôi sinh ngày bao nhiêu, Nhi thích gì nhất, tôi cầu hôn Nhi khi nào?"



      -"Em...em nhớ....em...em...nhưng em thực là Nhi..."



      càng giải thích, Hoàng Thế Hiển càng giận.



      -"Câm mồm rồi biến cho tôi...đừng có diễn kịch nữa, cho biết, riêng về cách xưng hô cũng sai rồi...muốn diễn học hỏi cho tốt vào...BIẾN!"



      Tiếng người ta quát, khiến run rẩy, biết làm sao? Biết làm sao để tin ?



      Phải rồi, chạy vội nên quên mất, bây giờ về nhà, lấy thư ba viết, lấy ảnh chụp, lấy nhẫn, dây chuyền tới, khi nhìn thấy những vật đó, tin phải ?



      Đúng, chắc chắn tin.



      -"Hoàng Thế Hiển, đợi em, nhất định đợi em nhé...rồi em quay lại, tin em..."



      Alice vội vã rời khỏi, người đàn ông nhìn theo , ánh mắt đầy chua xót.



      .....



      .....



      -"Về nhà nhanh nhanh bác..."



      vội vàng mở cửa, ra lệnh cho lái xe, ngạc nhiên khi bắt gặp người khác.



      -"Chào em !"



      -" Joey... về nước từ bao giờ?"



      -"Ngay sau khi nghe tin dì Monica về trao "tâm thư" của ông già cho em...haha..."



      -", bức thư đó phải là của ba đâu, ba có thù hằn gì với nhà họ Hoàng hết, mặt khác, em còn chính là mẹ của đứa trẻ đó..."



      hào hứng kể chuyện, ai ngờ trai mình mặt sắc lạnh.



      -" biết!"



      -"Sao biết?"



      -"Vì ...chính là người...tạo ra bức thư giả đó..."



      Giọng trở nên lạ lùng khác thường, chiếc xe đen sang trọng rẽ hướng khác, tới căn nhà trống. trai mà từng quý, chỉ sau ba thôi, lại ép xuống xe, dùng dây thừng trói tay, lôi như tù nhân.



      -"... sao vậy... say à?"



      -" say em ạ, chưa từng say..."



      -" làm gì vậy?"



      Alice la lên khiếp sợ, Joey cố định vào chiếc cột trụ, còn mình ngồi ở chiếc ghế đối diện. Đó là lần đầu tiên thấy tâm nhiều như vậy, kể về tuổi thơ của , vui vẻ, hạnh phúc.



      đứng nghe , nghe tới cảm động mà quên cả việc mình bị trói, đôi mắt sưng húp mọng nước.



      Cuối cùng, giọng trầm trầm.



      -"Thế nhưng em biết sao ...chính vì mẹ em, con điếm đó xuất , khiến ọi thứ tan tành...ALICE...MẸ TAO. VÌ ****************************** MÀ CHẾT...ba cũng thương mày hơn tao, hai người chúng mày cướp mọi thứ của tao...****************************** tao chưa tìm thấy giờ mày...MÀY...phải trả giá trước..."



      -"Joey, em xin lỗi...xin ..."



      -"Tao là muốn mèo vờn chuột với mày, trả thù mày, trả thù người thân của mày, nhưng mà, căn bản ngờ tới ông già lại có di thư ày, thôi , chúng ta kết thúc ân oán ở đây ..."



      -"Đừng......"



      Chiếc dao của Joey lượn lờ quanh mặt , mồ hôi lạnh úa ra, đầu cũng đau buốt lạ thường. Hình ảnh này, gặp ở đâu?



      ....



      -"Em nhìn thấy chưa? Ha ha...em nhìn cho , giờ nó chỉ là thằng trắng tay thôi...em hiểu ?"



      -"Thả Nhi ra!"



      -"Chúng mày đánh cho nó ngậm miệng cho tao."



      -" có tất cả rồi mà, giữ lời ...tôi xin ..."



      -"Rồi, chẳng phải em nó vì nó là đại thiếu gia, là cậu chủ sao? Nó có tiền, nó có của, nó được sinh ra trong gia đình quyền quý. Đó là lý do em nó phải ? Vậy nhìn cho này, bây giờ tất cả là của ..."



      -"Bỏ tôi ra...tôi xin ..."



      -"Em nghĩ lại , em bị sốt rồi phải ? Bây giờ nó có tương lai gì cả, đây, mới có thể cho em mọi thứ, em phải chọn mới đúng chứ... mới là người thương chiều chuộng em, còn nó, nó chỉ quát nạt em thôi..."



      -"......"



      -"Bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi cho biết...em chọn ai?"



      -"Tôi...tôi..."



      ....



      -" Sên...cậu..."



      Alice buột miệng, nước mắt chảy dài, Joey ngạc nhiên nhìn .



      .....



      .....



      -"Gọi tao là đại thiếu gia..."



      .....



      -"Đại thiếu gia, em lạy cậu!"



      ....



      -"Vẫn béo như thế! Trông này, vẫn như lợn nái luôn!"



      -"Cậu vừa khen em xinh cơ mà?"



      -"Tao khen mày xinh lúc nào?"



      -"Có mà, vừa thấy khen xong!"



      -"Mày mơ hả..."



      -"Đâu...đâu......mà..."



      .....



      -"Mày...tao ngờ, mày quá đáng ..."



      -"Em...em...em nhớ..."



      -"Mày nhớ là xong hả? Tối qua mày say khướt, mày làm gì tao mày biết ?"



      -"Tao giữ gìn bao năm để rồi tong trong tay mày thế hả, bây giờ mày tính làm sao?"



      .....



      ....



      -"Em...em...chúng ta...có... chồng à...cậu chủ à...đại thiếu gia à..."



      -"Ừ, sao nào, hít vào, đó... thôi...rồi bình tĩnh nào..."



      -"Đại thiếu gia, chúng ta...chúng ta sắp có tiểu thiếu gia rồi!!!"



      ....



      Từng mảnh ghép dần hoàn thiện, từng tiếng nấc nghẹn ngào, cậu của , chồng của , là ! Đúng là rồi..., chính là Sen, là Nhi, sao có thể quên chính mình, sao có thể quên cậu ấy?



      -"Mẹ Nhi...mẹ Nhi..."



      Con trai , muốn gặp thằng bé.



      -"Alice, giờ mày muốn chết bằng cách nào? Cho mày chọn..."



      -"Em...em muốn chết, em phải gặp cậu ấy, em xin , thả em, tha cho em..."



      -"Mày đừng mơ! Mày với ******************************, phải trá giá cho cái chết của mẹ tao, cho tuổi thơ khốn nạn của tao...mày sung sướng biết bao..."



      -"Mẹ em...em biết bà ấy có lỗi, nhưng chắc hề biết, thực ra còn tốt số hơn em, mẹ ruột , ít ra còn thương , nghe kể, em, em rất ngưỡng mộ..."



      Nhìn em khốn khổ trước mặt, Joey cười khẩy.



      -" nhiều."



      -"Chắc biết em được nhận nuôi, nhưng có biết trước đó em cũng chỉ là đứa trẻ bị mẹ vứt sọt rác...Joey à, mẹ em sau đó còn dùng em để lấy tiền của mẹ nuôi em..."



      -"****************************** đúng là con bitch...nhưng mày...tao..."



      Tay siết chặn con dao hơn, nó, nó là kẻ thù của mình, vì đâu mà khi nghe nó kể, nhìn nó khóc, lại thấy mủi lòng vậy. được, nhất định được, phải trấn tĩnh.



      -" à, phải ba thương đâu, là rời xa ba trước mà, năm ngoái, cái lần bị sốt cao, ba bệnh mà vẫn thức cả đêm chăm , nhớ ư? Ước mơ của là trở thành họa sĩ, ngày xưa ba ép theo nghiệp ba, nhưng trước khi chết ba hối hận, vì vậy hầu hết tài sản mới để lại cho em, ba , ba muốn làm phải bận tâm nữa, có thể thỏa thích sống cuộc sống của ..."



      Alice càng , Joey càng chấn động.



      -"Mày bịa..."



      -"Em thề độc, nếu muốn, em trao toàn bộ tài sản cho ...nếu còn chưa tin, giờ có thể bay về nhà, vào phòng ba, thấy ảnh của mình ở trong album đặt cạnh đầu giường ba, là do chủ động xa cách, ba cũng rất buồn, biết ?"



      -"Mày...mày... đúng...tao...tao... dễ bị lừa vậy...mày...dối trá..."



      -"Giờ giết em, Cu Ty mất mẹ, từng mất mẹ, đau khổ như nào là người hiểu nhất, giờ cũng muốn thằng bé như vậy sao? Nó, là cháu ruột mà..."



      -" à......"



      khí trở nên yên lặng lạ thường, trai, em , biết là lương duyên hay nghiệt duyên? Phút giây cuối cùng, chiếc dao ấy vẫn chém xuống, dây thừng trói tay Alice bung ra, cả người khẽ run lên.



      -"!"



      -" ..."



      Joey ngồi bất động, Alice rất thương trai, nhưng giờ còn việc quan trọng hơn để làm, thực là rất sốt ruột, ...rất muốn gặp người ấy, phải tìm người ấy ngay lập tức.



      ......



      Dòng người tấp nập nhộn nhịp, bàn tay kia vẫn mải miết vẫy xe, bây giờ phải làm gì trước, phải về lấy nhẫn làm vật chứng, cậu mới tin là Nhi . À , sao mà ngốc vậy, nhớ ra rồi, cần gì vật chứng gì nữa, nhất định cậu tin, giờ về nhà ngay lập tức.



      Kitsssss...



      Chiếc xe thể thao lao qua trước mặt Nhi rồi phanh gấp, người trong xe vội vã lao ra, giây phút ấy, trái tim như muốn ngừng đập.



      Đại thiếu gia.



      Cậu.



      Đúng rồi, là cậu của .



      Cậu đen nhiều, còn gầy nữa.



      Nhưng sao, trong mắt , cậu vẫn là người đẹp trai nhất.



      Cậu về phía , đúng rồi, là cậu về phía .



      Mắt cậu, từ ngày phẫu thuật tới giờ vẫn tốt chứ?



      Là tại , tại tốt, giá như nhớ ra sớm hơn.



      muốn chạy nhanh, cảm thấy nhớ cậu quá, muốn ôm cậu cái.



      Cớ sao chân lại mềm nhũn thế này?



      muốn gọi cậu tiếng, muốn rất nhiều chuyện...



      Cớ sao miệng cứng ngắc?



      Ánh nắng dịu bao bọc người con bé, gió thổi qua, dịu dàng, ai đó cố gắng chống chọi, cố gắng kiên cường, nhưng ấy, chẳng thể nào nổi câu với người đàn ông mà thương nhất, từ từ ngã xuống, ngất lịm.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 53: Kết



      Trương Mỹ Ái Như thắp nén nhang cho tổ tiên rồi nở nụ cười hạnh phúc. Cuộc đời, đúng là thể đoán trước được điều gì xảy ra, cuộc sống, đúng là kì diệu.



      Cả ngày hôm nay, bà cứ cười tủm mãi, cảm giác như sống trong thế giới cổ tích vậy. Nhi trở lại, cứ ngỡ đoàn tụ với nó ở thế giới bên kia chứ, kiếp này, như thế là may mắn, quá đỗi may mắn.



      Lại nhớ lúc đó, quản gia nhà họ cầu cứu, ơn trời thế nào bà lại mủi lòng cho ông ta vào, nghe ông ta trình bày thực, còn mang cả di thư của bố đẻ Nhi ra, cả nhà bàng hoàng cực độ, nhất là Hoàng Thế Hiển.



      Nghe tin thấy Nhi đâu, có thể bị trai bắt , mặt con bà tái mét, vội vã sai người điều tra rồi mực lao tìm.



      Lúc nó ôm Nhi về, cả nhà vỡ òa sung sướng.



      Bác sĩ rồi, con bé chỉ là dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, dẫn tới kiệt sức, nghỉ ngơi ổn định rồi khỏi, vậy mà thằng Hiển nó cứ làm như vợ nó sắp chết bằng, bà cũng thấy buồn cười.



      mình nó khóa trái cửa ở trong phòng với vợ, cả Cu Ty cũng cho vào, hại bé con ấm ức thà thụt bên ngoài, mách bà nội ăn thua, thằng bé bày đồ chơi ra trước cửa, chốc chốc lại gọi gọi dặn dò.



      -"Mẹ tỉnh là ba phải cho con vào đấy nhé..."



      -"Ba Hiển nhé!"



      -"Ba Hiển được độc chiếm mẹ của Cu Ty đâu..."



      .....



      Bên chiếc giường lâu đài quen thuộc, có người vợ nằm yên bình như nàng công chúa kiều, chẳng bù cho người chồng bên cạnh, từng nhịp thở cũng run rẩy, tay siết tay mà sao ai đó vẫn cảm thấy căng thẳng.



      Giây phút nghe quản gia chuyện, cậu biết diễn tả cảm giác của mình lúc đó như thế nào, chính cậu cũng cảm thấy, đó là lần đầu tiên mình được trải nghiệm thứ cảm xúc ấy.



      Thứ cảm xúc, người thân ngỡ như ở cõi chết lại trở về, mấy ai thấu?



      Vui tới nỗi kiểm soát được mình. Vui rồi lại sợ, sợ lắm, sợ tai mình nghe nhầm, sợ đây chỉ là giấc mơ mà thôi, giấc mơ ảo tưởng, giống như bao năm qua vẫn mơ.



      Phải tự bấm vào tay mình rất nhiều lần, bàn tay chảy máu, nhưng lại hề thấy đau, vẫn là cảm giác sợ đó, là mộng...hay là thực?



      Chủ tịch CL Group, sáng suốt bao năm qua, hôm nay tự mình lại phân biệt được?



      Thôi kệ, nếu là mơ, vậy cứ tiếp tục giấc mơ đẹp.



      Giây phút nhìn thấy vẫy xe, ai đó choáng váng. Cái thời khắc ngã xuống, sống lưng truyền tới cảm giác lạnh toát, lại là sợ, sợ rời khỏi, sợ chưa kịp gặp , chưa kịp gì, rời khỏi...



      Tay cậu bao trọn tay bé của , tay kia nhàng vuốt ve khuôn mặt, cậu nhìn , nhìn bao nhiêu giờ cũng cảm thấy chưa đủ, người con này xấu xa, sao chỉ nhìn thôi, cũng khiến mũi cay xè thế này?



      Từ ngày ra , thời gian trôi rất chậm, hôm nay trở về rồi, thời gian vẫn quá chậm, từng giây, từng tích tắc, có người hồi hộp biết bao.



      Có người chồng bần thần, lo lắng, chờ đợi trong từng khoảnh khắc.



      VÀ...



      Rốt cuộc, vợ hư hỏng ấy cũng thức giấc sau bao mệt mỏi. Bàn tay khẽ nắm lại tay cậu, rồi siết chặt.



      thấy cậu, rất .



      Cậu cũng thấy , đôi mắt tròn xoe long lanh tinh khiết, vẫn như ngày nào!



      Thứ lỗi cho cậu, nhận ra ngay từ ngày đầu tiên.



      Thứ lỗi cho cậu, ngu xuẩn nghi ngờ.



      Thứ lỗi cho cậu, ngày hôm ấy theo xe ra sân bay.



      Thứ lỗi cho cậu, khiến họ xa nhau quá lâu.



      Thứ lỗi cho cậu...



      Nghe quản gia kể, cậu đoán quên cậu, nhưng sao, quên cậu nhắc nhớ, dù nhớ, chỉ cần bên nhau, cậu cũng mãn nguyện rồi.



      Hai người xa cách, có bao nhiêu chuyện để , có bao nhiêu cảm xúc muốn giãi bày.



      Vậy mà ngay lúc này đây, lại chẳng ai được câu nào.



      Họ nhìn nhau, lâu.



      Cậu ôm , vòng tay lại ôm lấy cậu. Cái ôm siết chặt dạt dào, được cậu bao trọn trong lòng.



      khẽ ngẩng đầu, đối diện với cậu, gương mặt ai kia chậm rãi cúi xuống, dịu dàng hôn lên đôi môi mà cậu nhung nhớ, mà cậu khát khao. Môi cậu, nóng bỏng như lửa, chiếm trọn từng ngóc ngách nhoi, cướp đoạt từng luồng khí, chà sát, cắn mút...nụ hôn ngày gặp lại, quá mức cuồng nhiệt, tay đan tay, lưỡi chạm lưỡi, nước mắt quyện nước mắt.



      Đắng cay, ngọt bùi, đau khổ, hạnh phúc.



      Từ ngày hôm nay, nhất định bao giờ, bao giờ cậu để rời xa.



      biết họ hôn trong bao lâu, chỉ biết lúc rời cậu, tưởng như mình ngạt thở, nước mắt vẫn chảy từng hàng, ôm cậu, tựa vào bờ ngực săn chắc, hít hà mùi thơm quen thuộc, rồi lại như đứa trẻ làm nũng, nức nở, nghẹn ngào.



      -"Cậu..."



      Hoàng Thế Hiển cả người như hóa đá, Nhi vừa vừa nấc.



      -"Em, em Sen, em Nhi...cậu ơi, em nhớ...em nhớ cậu..."



      nhớ ra, sao? Từ bao giờ.



      -"Cậu ơi cậu phải tin em, em nhớ rồi, có lừa cậu, em thực là vợ cậu..."



      Nhìn khổ sở phân trần, mắt cậu cũng đỏ hoe, ôm vào lòng, mắng : "Ngốc".



      Trái với trong phòng xúc động dạt dào, ngoài cửa truyền tới tiếng đập liên hồi và tiếng trẻ con la hét tùm lum.



      -"Ba Hiển mau mở cửa, con nghe có tiếng người , ràng mẹ Nhi tỉnh rồi...mau mở cửa ba..."



      -"Mẹ Nhi mở cửa cho con, mẹ Nhi ơi..."



      -"..."



      Thằng bé hét kinh quá, ba mẹ rốt cuộc cho nó vào, cả nhà ba người đoàn tụ, hai người khóc tu tu, người cứ cười toe toét kể chuyện líu la líu lô.



      *****



      ***************



      Từ khi Nhi trở về, nhà họ Hoàng lại rộn rã tiếng cười. có lên thăm Sên lần, cải tạo tốt, được ân xá cho án treo, giờ và mẹ sống vùng đó, về quê nữa, cuộc sống cũng tạm ổn.



      Vì Hoàng Thế Hiển thích Sên lắm, nên Nhi cũng dám lần hai.



      Joey tiếp tục đam mê họa sĩ của ấy, nhưng vẫn quản lí gia sản của ba, như là tạ lỗi vì hiểu lầm ba bao năm qua.



      Mọi người đều rất vui vẻ.



      Duy chỉ có người ức chế. Chính là Hoàng Thế .



      Mẹ cũng chơi với bé cả ngày, ba từ lúc có mẹ là ít hỏi tới bé hơn, thấy ghét ghét à.



      Lại lần, cậu bé định xuống phòng ba mẹ rủ hai người xem phim, gọi chẳng thấy ba mẹ thưa, chỉ thấy tiếng ba thở rất mạnh, rồi giọng mẹ van xin này nọ, hình như mẹ kêu, mẹ khóc ý sao, cậu bé từ ngạc nhiên, chuyển sang tái mét, rồi tức giận.



      Là ba bắt nạt mẹ.



      Mấy hôm sau cậu rình, tình trạng vẫn như vậy.



      Mẹ là đáng thương, cậu phải giải cứu ẹ.



      Ba Hiển rất đáng sợ, bé biết điều đó, ba quyết bà nội cũng xoay chuyển được, chính vì vậy đợi hôm ba biết vì chuyện gì mà quát mẹ rất to, rồi đưa mẹ làm, đợi ba rồi, Cu Ty mới cầm lấy ba lô mình chuẩn bị bao lâu, trong đó có tất cả đồ dùng cần thiết, bao gồm bộ xếp hình, hai chiếc súng nước, bộ tú lơ khơ và ô tô siêu nhân.



      Cậu trình bày việc với mẹ, cụ thể là.



      -"Mẹ, ba Hiển quá đáng..."



      Nhi thấy con mình thế cũng suy nghĩ, ừ, công nhận, nhiều lúc Hiển cũng nghiêm khắc , đành gật đầu.



      -"Giờ mẹ chỉ được chọn , con hoặc ba...mẹ chọn ai?"



      Ai đó đơ người luôn, bé con mũm mĩm đáng như này, lại tức chồng chỉ vì ăn bát cơm, lén đổ bát cơm mà mắng xối xả, ức chế dâng tới đỉnh đầu, quả quyết .



      -"Chọn con, mẹ chọn con!"



      -"Con biết mẹ Nhi ngốc chọn con mà, , con chuẩn bị đâu vào đấy rồi, con giải thoát ẹ, chúng ta bỏ nhà ra thôi..."



      -"Hả?"



      -" thôi, với con, ở nhà với ba già đáng ghét nữa..."



      -"Ừ! Kệ đại thiếu gia, chúng ta ..."



      cơn tức, mẹ ngốc cũng theo con khờ.



      Hai mẹ con , mãi, tới giữa trưa Cu Ty thấm mệt, thấy đói, lúc này cậu bé mới nhớ ra mang đồ ăn. phiền phức quá à.



      -"Mẹ Nhi đói ?"



      -"Mẹ đói!"



      -"Mẹ Nhi mang tiền ?"



      -"Mẹ ..."



      -"Thôi được rồi, đợi con tý..."



      Thằng bé chạy vào cửa hàng tạp hóa gần đấy, nịnh chị bán hàng xin xỏ cái bánh mì hai hộp sữa, là cho nó và mẹ, còn khoe rằng từ giờ nó bảo vệ mẹ, chị bán hàng nhận ra con nhà Chủ Tịch, nên đưa ngay, sau đó còn quên buôn dưa lê với người ...lại chính là trợ lý của Chủ Tịch.



      Hai mẹ con ngồi ở đường, ăn bánh mì uống sữa. Nắng quá, họ ra , quên cả mang mũ, đành đội hai cái lá sen bứt ở hồ gần đấy. Trông rất giống hai người hành khất khổ sở.



      được lúc, gặp cướp, tên cướp khiến mẹ Nhi sợ phát run, mà Cu Ty vẫn rất kiên cường, cướp dọa nạt lúc, ba Hiển vừa hay tới, cướp chạy.



      Mẹ thấy ba mừng huýnh mà, đáng ghét, dám bỏ nhà , chỉ dám hai mẹ con chơi.



      -" về con, may mà có ba mẹ con mình nguy to..."



      -"Mẹ Nhi đúng là ngốc nghếch, thằng cướp đó là người của ba đấy, con thấy ba nháy mắt với nó, ràng thông đồng, lừa được mẹ thôi...dọa thôi, trêu thôi, cướp gì mà cướp..."



      Nhi giật mình, quay sang Hiển với ánh mắt nghi hoặc. Cậu gì, chỉ vác thằng con trai mất nết tống lên chiếc xe phía sau, quên cảnh cáo.



      -"Dám dụ dỗ đàn bà của ba mày, khá lắm con! Mau về nhà cởi quần nằm sấp!"



      Hai người đàn ông nhìn nhau hằn học, tiếc là thằng bé chẳng làm gì được thằng lớn, đành ngậm ngùi theo lái xe về trước.



      Thằng lớn giật cái lá sen, tống nốt "con vợ" vào xe, cài dây an toàn rồi mới ngồi vào ghế lái, giọng đều đều.



      -"Ghê gớm nhỉ, bỏ nhà theo trai cơ đấy!"



      -"Em đâu có bỏ nhà đâu, chơi mà..."



      -"Đừng ngụy biện!"



      Giọng câu, tưng tức phải, hại hơi run, đành phải khai.



      -"Là con trai mình mà..."



      Hiển im lặng, lúc cậu gì, là lúc đáng sợ nhất, nhịp tim của cứ ngày tăng.



      -"Cậu ơi..."



      -"Cậu à..."



      -"Cậu, xin lỗi nhé...lần sau thế nữa, đừng đánh Cu Ty nhé..."



      Về nhà, cậu phạt Cu Ty , cả và thằng bé thở phào. Nhưng Hiển lại lên phòng cậu, mặc kệ . Nghe các bác kể, mới biết sáng cậu lát lại về, thấy ăn nhiều nên sốt ruột mua bánh cuốn đem về định dỗ dành, vậy mà thấy đâu, mấy người tìm mẹ con nhà mãi. Cậu rất lo.



      Tự dưng Nhi thấy tội lỗi ngập tràn, cảm giác mình như trẻ con.



      -"Cậu ơi em đau đầu quá mà em quên mất mình phải uống thuốc nào rồi, em mang lên đây, cậu ra xem hộ em chút..."



      Đành phải giả dối dụ rắn ra khỏi hang vậy.



      Vẫn cứ là thành công, rắn mặt lạnh lùng ra, chuột nhắt hồ hởi ôm hôn tới tấp, xin lỗi rối rít. Rắn chống cự được hồi, sao cũng mềm nhũn, nồng nhiệt cắn lại chuột, rồi ăn sành, ăn sạch, ăn còn cái gì cả.



      Ở bên ngoài, Hoàng Thế lại nghe thấy mẹ kêu rên. Cậu bé xót thương đau đớn vô cùng, nắm chặt bàn tay, mẹ, nhất định đợi ngày con lớn, con có quyền lực.



      Thế nhưng, cái ngày mà cậu lớn rồi, nghĩ lại, cậu chỉ mỉm cười!



      .....



      Nắng chiều đổ xuống, hai vợ chồng nhà kia vẫn quấn quít nhau rời. Ai đó vẫn lưu luyến nụ hồng ngọt ngào chúm chím, ai đó lại chìm đắm trong lồng ngực săn chắc, cảm nhận nhịp tim đầy bình an.



      -"Em......cậu..."



      Hoàng Thế Hiển giấu được nụ cười, bàn tay linh hoạt đưa xuống nơi rừng rậm, trêu chọc hồi, để vợ thở ra mới cắn vành tai , thầm.



      -"Mình làm đám cưới nhé!"



      Trương Ngọc Uyển Nhi, vô lực, yếu ớt, chẳng còn mặt mũi nào mà kiêu với chả căng, chỉ vâng tiếng vô cùng ngọt ngào.



      .....



      Ngày hôm ấy, mặc chiếc áo dài trắng.



      Ngày hôm ấy, cậu mặc bộ vest đen.



      Chiếc nhẫn của khắc chữ HYN.



      Chiếc nhẫn của cậu khắc chữ NYHTĐ.



      Ngày hôm ấy, biết, HYN, NYHTĐ phải là hai thương hiệu gối nổi tiếng, mà thực là Hiển Nhi và Nhi Hiển Trọn Đời.



      hỏi cậu, vì sao cậu chỉ em, mà em lại phải cậu trọn đời?



      Cậu , bởi vì cậu chỉ trọn đời, mà kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng nhất định .



      nhìn cậu, nước mắt rơi, cũng vậy, kiếp sau nhất định làm vợ cậu!



      Ngày hôm ấy, pháo hoa sáng rực góc trời!!!



      HẾT

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :