Chương 44: CL muôn năm! Vợ cậu, đúng là ngốc nghếch, đúng là trí nhớ kém quá! Hoàng Thế Hiển lắc đầu, cầm hiệp ước vợ chồng, chỉ đúng vào chỗ cần thiết. -“A, rồi rồi, đợi em thay đồ nhé!” -“ đợi được đâu, đầu tao bẩn rồi, phải được gội ngay…” -“ chút thôi mà cậu!” -“Chút gì mà chút… đau đầu lắm đây này, có gội cho bảo đây…” Bị cậu thúc ép, ai đó cuống cuồng làm theo mệnh lệnh. Mùi hoa hồng ngọt ngào thoang thoảng quyện theo những ánh nến lung linh huyền ảo, phía cuối căn phòng, cái ghế gội đầu là vẻ mặt đắc thắng hơn bao giờ hết. Bên cạnh, Nhi dùng lực vừa vặn nhất, matxa da đầu qua lại, cực kì chuyên nghiệp. Đúng là cuộc đời kì diệu, tình cũng diệu kì. từng gội đầu cho bao nhiêu người, trái tim cũng đâu có thổn thức như này? ràng cũng là tóc thôi mà, nhưng là tóc của cậu, khiến cho nâng niu, trân trọng giống như bảo vật vậy. Còn cậu nữa, cứ trân trân nhìn rồi cười suốt từ nãy tới giờ, hại Nhi người nóng ran, ho . -“Cậu nhắm mắt vào, em dội nước nè!” -“…” -“Cậu…cậu…” -“…” -“Nước vào mắt bây giờ cậu ơi…” Khẽ cúi người, vỗ vào má cậu nhắc nhở. Chỉ là cái vỗ rất , tràn đầy thương, chẳng hiểu sao cậu lại bị chảy máu nữa. Nhi là Nhi xem rất nhiều phim truyền hình nhé, chẳng phải đây là dấu hiệu của bệnh máu trắng hay sao? Hoàng Thế Hiển đối diện với vợ, với làn váy mỏng manh thoắt thoắt , với cảnh xuân sắc tràn trề, máu mũi đổ nhiều hơn, hại ai đó nước mắt rơm rớm chảy, rồi hoảng quá, khóc toáng lên. -“Ê…ê…” -“Nhi, Nhi, bình tĩnh lại …” Cậu ôm vào lòng, động viên mãi thôi, hỏi lý do, cậu lại tài nào mà giải thích được. Mà càng nhìn máu chảy càng tợn, đành phải bảo ra ngoài trước. Tắm gội xong ra, thấy Nhi ngồi cạnh chân giường, thút tha thút thít, có người vừa buồn cười vừa thương. -“Cậu ơi…” Trời ạ, bên dễ thương hết biết, bên dưới cứ núc na núc nỉu thế kia ai mà chịu được? Máu mũi theo phản xạ lại chảy, chảy ngừng, dọa vợ bé bỏng của cậu sợ quá, mau chóng chạy tới ôm ấp, tay lau máu, tay vỗ về. -“ sao đâu cậu, sao đâu, em để cho cậu chết đâu…cái gì trong phim đấy, chết, nhưng trong phim khác, có khác lại sống được, hình như phải thay tủy phải…” -“Nhi…” Hiển cố ngắt lời, mà cứ tức tưởi hoài, người run cầm cập, đành phải bế về giường trước. -“Mày sợ tao chết thế hả?” -“Cậu, cậu chết được đâu…” -“Ừ!” -“Hình như cậu bảo chết cậu mang theo em, ngày bé cậu hứa thế đấy, cậu nhớ giữ lời nhé!” Ai đó mỉm cười trêu chọc. -“Thôi, tao chết rồi ba mẹ buồn lắm, để mày ở lại chăm ba mẹ…” -“ được đâu, bao nhiêu người chăm ba mẹ mà, các bác, các chị…em chịu đâu…” Định đùa thêm tý nữa mà thấy khóc ghê quá, xót ruột, cậu đành trấn chỉnh. -“Trương Ngọc Uyển Nhi, dừng nấc lại ngay!” -“Dạ…em…em…” -“Bệnh của tao nguy hiểm , nhưng phải máu trắng, có cách chữa…” Nghe cậu , mắt sáng ngời, vội vàng . -“Cách gì ạ?” -“Tao bị lạnh …” -“ ạ…em cho điều hòa ấm lên nhé…” Tay chưa chạm vào điều khiển cậu đẩy ra, buồn tủi . -“ được, điều hòa tốt, thôi, kệ tao, cái này chữa còn nguy hiểm hơn máu trắng, cứ mất máu như này có lẽ chẳng sống được tới sáng mai đâu…” -“Cậu cách …đừng dọa em thế…” Nhi nghẹn ngào van xin, xin mãi, xin mãi cậu mới nể mặt, buông lời lạnh lùng. -“Chỉ cần để mũi rúc vào nơi ấm áp nhất, ngừng chảy máu thôi…” -“Nơi ấm áp nhất?” -“Ừ!” -“Thế cậu mau mau lên, nhanh lên mất máu nhiều…” -“Là mày đấy nhé!” Uyển Nhi còn ngơ lắm, cậu ôm chặt lấy , nới lỏng dây áo mỏng manh, khẽ trườn người xuống, ghì mặt mình vào nơi “ấm áp nhất”, đầy đặn nhất và mềm mại nhất. Ở nơi đó, có hương thơm ngọt ngào như sữa non…ở nơi đó, có nụ hồng đẹp đẽ…cái nơi đó đó…còn hơn trăm vạn phương thuốc chữa bệnh bí truyền. Hai má đỏ chín, tâm trí mơ màng theo từng tích tắc, trái tim thảng thốt ngừng, trời ơi nghĩ bậy bạ gì đây? là cậu chỉ muốn chữa bệnh thôi mà, sao có thể lung tung chứ? đúng là hư, khổ nỗi, khoảng cách gần quá, mỗi hơi thở ấm áp của cậu phả vào khe rãnh ấy là người lại run hết thảy. -“Có chắc…có chắc…chắc là cách này ổn cậu?” Ai đó khẽ ngóc đầu, lườm lườm. -“Mày tin tao? Hay mày muốn tao chết…” -“……em dám…em tin…em tin…” Ai đó tiếp tục công việc ủ ấm, còn , thao thức thao thức, khó khăn lắm mới ngủ nổi. ***** Nhi tỉnh dậy thấy cậu hết chảy máu cũng yên tâm chút chút mà hôm qua mất ngủ nên người khá là mệt mỏi. Nhìn sang cậu, trông cũng được khỏe là mấy, chắc do bị ốm. Bàn ăn buổi sáng nhà họ Hoàng có hai kẻ mắt thâm quầng. Người làm lần lượt dọn từng món, Hoàng Thế Lân hắng giọng. -“Trẻ trẻ, cũng phải giữ sức…” Mẹ bên cạnh nghe thấy e hèm. -“Ôi dào, ăn thua gì, ngày xưa mẹ quen người bạn, trong vòng hai năm, bao nuôi tất cả 73 em , mà đấy là con số thống kê, còn thực tế, chưa kể tới tình đêm đâu…thế mà giờ vẫn khỏe như trâu các con ạ…” Ba tự dưng mặt tối sầm, yên lặng dùng bữa, mẹ tiếp tục. -“Nhi, Nhi…tối qua thấy thế nào con…có khỏe …thằng kia…nó có quá đáng lắm …ăn xong nằm con ạ…” Hiển ngồi đối diện, tý nữa sặc. Nhi hiểu thâm ý, vẫn ngây ngô trả lời. -“, con khỏe mà!” Nhìn con chút ngại ngùng thế là biết thằng con trai vô tích rồi, bà khẽ thở dài. là, đến bước đấy rồi, chẳng nhẽ lại phải bảo ba mày đào tạo lại mày. -“Thợ săn mang thỏ tới tận hang mà cọp ăn chắc là con cọp ngu!” Bà mẹ bâng quơ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, Uyển Nhi chẳng hiểu gì cả, chỉ là nêu ý kiến của mình. -“Nhỡ con cọp ấy vừa ăn no sao hả mẹ?” Nhưng mẹ nhìn , mẹ nhìn cậu, hình như mẹ mong cậu phát biểu hơn phải? Cũng đúng, cậu thông minh hơn rất nhiều mà! Nhấp ly rượu vang, Hoàng Thế hiển bình thản đáp. -“Lao tới ăn ngay là hạ sách, thượng sách là vờn thỏ con cho , để ngày ngày nó tự chạy tới miệng cọp, thỏa thích ăn…” -“Khụ…” -“Khụ…” Hai ba mẹ cùng ho sặc sụa, các bác phục vụ bên cạnh nín cười đỏ hết cả mặt. Cậu vẫn ăn rất bình thường, Nhi ngẩn ngơ, mọi người làm sao biết, có chuyện con cọp và con thỏ thôi mà? Nhiều lúc cũng ước chi mình thông minh lắm nhé, người ta bảo người ngốc sướng, phải suy nghĩ nhiều, ai ngốc chưa mà biết sướng? Khổ bỏ xừ, ví dụ như này này, muốn tham gia bàn luận cũng đủ khả năng. Tiễn cậu làm, đầu vẫn vương vấn chuyện lúc nãy, hỏi dò. -“Cậu ơi, con thỏ bé xíu làm sao mà con cọp ăn trong nhiều ngày được?” chỉ thắc mắc thôi mà, sao cậu phải khẩn trương kéo thẳng vào xe? Ánh mắt này, … xong rồi… tay cậu đỡ người , môi rà soát môi xinh, cắn cắn nhấm nhấm, gương mặt gần trong gang tấc nở nụ cười vô cùng tà mị. Con vợ bé bỏng này, quả nó bé bỏng đáng quá, hận nuốt chửng được luôn. -“Cậu…muộn làm…” -“Con cọp nó để dành, mỗi ngày ăn con thỏ ít, vợ hiểu ?” -“Em á…hơi hiểu ạ…” -“Vợ nghỉ làm tới bao giờ?” -“À trước em xin nghỉ tuần trăng mật đó…” -“Thôi, vợ ở nhà làm gì, làm với chồng !” -“Em…em còn mặc đồ ở nhà nè…” -“ quan trọng, hôm nay vợ làm cho chồng, chồng trả lương…” Hoàng Thế Hiển là vậy đấy, cậu hỏi người ta, nhưng cần nghe đồng ý, chiếc xe lao vun vút. Tới công ty, cậu cũng chẳng kiêng dè gì cả, đường hoàng nắm tay dắt vào phòng mình, có người thấy bình thường, họ là em nuôi mà, thân thiết là điều đương nhiên, có người lại thấy đúng lắm, có người thấy ghen tỵ, chung, dấu hiệu báo trước chợ dưa đắt giá. Phòng Phó Tổng. -“Em làm gì bây giờ?” -“Mày xem mày làm làm được cái gì?” Xem xét, xem xét, chẳng có việc gì làm được cả. Phòng cậu người ta lau sạch hết rồi, giao dịch hôm nay có, đành ngồi ở sô pha xem ti vi. -“Con vợ kia, tao trả tiền cho mày để mày nhàn nhã ngồi đó hả?” -“Nhưng có việc gì đâu ạ?” Hoàng Thế Hiển liếc quanh, đúng là phòng cậu chẳng có cái gì hợp với , đành ra vẻ uể oải. -“Mỏi lưng ghê…” -“Dạ, thế em tẩm quất cho cậu nhé!” -“Cũng tạm được!” Ai đó ra vẻ kiêu căng rồi tập trung vào công việc, ai kia xoa nắn rất chi là nhiệt tình. Trước cứ nghĩ càng chức cao càng nhàn, giờ mới biết cậu cũng lắm việc lắm nha, hợp đồng, văn kiện cần giải quyết cứ chất đống, thế, trợ lý còn gọi điện liên tục xin chỉ thị. Dù sao rất thán phục cậu, thấy quyết định đưa cổ phần của mình rất chi là sáng suốt. Nhưng cũng thương quá, nhìn người mình vất vả vậy, ai chả thương, thế mà cậu vẫn còn nhớ được cả giờ uống thuốc của …còn , nghĩ lại, mình chưa chăm sóc cho cậu tốt phải…hối hận quá!!! -“Cậu nóng hay lạnh để em chỉnh điều hòa?” -“ cần.” -“Cậu thích ăn gì ?” -“.” -“Thế uống gì em lấy? Sữa hay nước hoa quả?” -“Mày làm sao đấy?” Hiển ngạc nhiên, Nhi đánh trống lảng. -“Em, sợ cậu khát thôi…” -“Ừ khát…” -“Thế cậu uống gì?” -“Cho xin ít nước…” -“Nước gì ạ?” Câu trả lời là môi bị ai đó măm măm cách ngon lành rồi! Cậu là, xin ít nước cơ mà, đằng làm nẻo. Nhi đỏ bừng, dù sao cũng là công ty, cố tránh để lấy nước người ta lại bảo khát, uống đủ rồi… uống đâu mà đủ? Ai đó tự nhiên ấn vào lòng mình, đầu tựa qua vai xem tài liệu, bàn tay to lớn xoa bụng, xoa xoa, rồi đánh cái. -“Vợ hư quá!” -“Em đâu có hư chỗ nào đâu!” -“Sao eo thon thế này? Từ giờ phải ăn nhiều nhớ chưa? Phải bụng phệ như ngày xưa ấy…” bĩu môi phụng phịu. -“Ngày xưa…ngày xưa…ngày xưa béo cậu cũng chê mà…em thích thế này hơn, mọi người đều khen em xinh đẹp…” -“Giờ chê nữa, từ hôm nay mỗi bữa ăn bốn bát cơm cho tao, béo tốt mới đáng …phải ăn thêm bữa phụ nữa…có mỡ bụng sờ mới thích…” -“Vâng, em biết rồi.” -“Ngoan lắm, thưởng vợ nhé!” Hoàng Thế Hiển cười thâm hiểm, khẽ cắn vào vai người trong lòng. Nhi đau điếng, đây là thưởng hả, tưởng là phạt chứ? Hai người cứ tình củm tình củm cho tới lúc trợ lý nghe Nhi ở công ty tìm gặp cậu. Hóa ra là việc chụp ảnh và quay video quảng cáo. Từ xưa đều là người mẫu nữ rồi, còn người mẫu nam tùy từng năm đều có thay đổi. -“Phía nhiếp ảnh gia, đạo diễn và người mẫu cũng tới rồi, hay là hôm nay chị Nhi ghi hình luôn…” -“Được đấy…” -“Làm gì mà phải cần cả nam cả nữ?” Phó Tổng lạnh lùng hỏi, trợ lý chẳng biết trả lời ra sao, cũng may có người ngọt ngào nịnh nọt, cậu mới nguôi ngoai thả vợ lát. Làm quảng cáo cho CL Group đơn giản như chụp quảng cáo ô tô, xe máy hay nước hoa, thực là rất vất vả, phải di chuyển khá nhiều. Tuy nhiên tiền công cao nên cũng thiếu người đăng kí, người mẫu năm nay rất được, tên Duy, cao ráo trẻ trung, hình như mới hai mươi tuổi phải. Duy và Nhi bàn bạc lúc rồi bắt đầu vào thực kiểu ảnh đầu tiên, kiểu này là quảng cáo cho nông trại tươi sạch của CL, đôi nam nữ nắm tay nhau, tình cảm ngọt ngào cánh đồng cỏ xanh mướt. -“OK! Action!” Trương Ngọc Uyển Nhi cũng gọi là quen rồi, chỉ cần cười tươi là được. Năm nào chả thế, dễ như ăn kẹo. Mỗi tội, năm nay, cố mãi mà cười nổi…ai bảo…xa xa…cậu… lườm…trời ơi, cậu ở công ty mà? Sao tự dưng xuất với bộ mặt đầy sát khí thế kia? Việc chụp hình bị gián đoạn, cậu chuyện với nhiếp ảnh gia. lúc thấy trợ lý thông báo với Duy gì đó, rồi lúc sau nữa lại thấy cậu ra nắm tay cười rất tươi, phía máy ảnh nháy liên hồi. -“Cậu…sao lại thế?” -“Tao chụp cùng mày…” -“Sao thế được?” -“Sao lại được? Hay mày tiếc thằng người mẫu đẹp trai?” A, mặt hầm hầm rồi. -“, , đẹp trai thế nào bằng cậu được…nhưng mà, việc này, em sợ cậu làm được đâu…” -“Việc gì tao cũng làm được!” ….. Cậu rất là tự tin, Nhi đành chịu thua. Chụp ảnh suôn sẻ, tới lúc quay video, cứ gọi là nín thở hồi hộp nhìn trộm người cạnh mình. -“Cậu…cậu làm được ?” -“Thằng điên nào viết ra cái dòng khỉ gió thế này?” -“Hàng năm đều thế mà cậu, đây là câu khẩu hiệu mẹ viết mà, có tác dụng rất tốt, bà con ở dưới quê, ai cũng thuộc câu này và tin dùng sản phẩm của nhà mình …nếu khó quá…hay thay người mẫu nhé cậu…” Hừ, mẹ nghĩ ra hả? Nếu là mẹ chắc kịch bản hôm nay bị xé toạc luôn rồi, Phó Tổng cắn răng, mặt mày đen kịt, cố gắng từng từ. -“Phân CL, phân tốt nhất! Thịt CL, thịt ngon nhất! Gạo CL, gạo dẻo nhất! Cam CL, cam thơm nhất. Hải sản CL, hải sản tươi nhất….” Trông cậu khổ sở quá à, Nhi cũng đau lòng theo, phải cố gắng lắm, cậu mới được câu cuối cùng. -“Cám lợn muôn năm! CL muôn năm! Ồ ồ zê zê…” Cuộc đời Hoàng Thế Hiển, chưa hôm nào cảm thấy mất mặt như hôm nay. Thế nào mà đạo diễn hề nể tình, ông người nữ diễn rất ngọt, đạt chuẩn, người nam có khí thế, quảng cáo gì mà làm người nghe có cảm giác như gặm cơm nguội và đồ hôi thối vậy, làm lại, làm lại!!! -“Đạo diễn, hay tôi hai lần luôn được ạ?” Nhi lo cho cậu, vội vã thương lượng. -“ được, cái này là phu nhân đích thân soạn thảo, tôi cũng có gan thay đổi…” Ai đó máu nóng bốc ầm ầm, bất ngờ lấy hết can đảm cầm tay , hai người mỗi người đọc khẩu hiệu lần, rồi lại đồng thanh vang dội. CL muôn năm! CL muôn năm! Đoạn clip ấy, sau này chính là nỗi nhục của Hoàng Thế Hiển, và cũng được coi như thước phim hài, mỗi lần nhà họ Hoàng có ai buồn bực đều lấy ra xem cả, và lần nào là cười bò lăn bò toài. ….. ….. Thời gian thấm thoát trôi, hạnh phúc nắng ấm ngập tràn chiếu bừng, Hoàng Thế Hiển thuận lợi lên ghế Tổng Giám Đốc với 26% cổ phần trong tay. Cuộc họp cổ đông diễn ra thiếu mất người nắm kha khá cổ phần, đó chính là Trương Ngọc Uyển Nhi, chắc cũng chẳng thể ngờ, mẹ hề chuyển gì cả, càng ngờ, mình bị lừa lấy chồng. Quyền lực giao gần như cho con trai, ông bà chủ CL làm chuyến du lịch châu Phi. Tổng Giám Đốc vì thế công việc chất thành đống. Ngay sau ngày nhận chức, cậu lập tức phải vào Đà Nẵng. Vợ chồng trẻ hàng ngày vẫn tình cảm lắm, cứ tối là buôn dưa lê biết trời đất, cống hiến biết bao cho các nhà mạng. Rồi tới hôm, Hoàng Thế Hiển gọi tới mấy chục cuộc mà vợ nghe máy. Sốt ruột gọi cho người làm, lát nhận kết quả là ai thấy Nhi. Có lẽ chỉ đâu đó thôi, cậu tự nhủ rồi lấy tài liệu đọc. tiếng sau, tất cả ai tìm thấy Nhi, Hiển cầm chặt tập giấy, cố cho tay mình run. Sống lưng truyền tới cảm giác lành lạnh, gọi điện đốc thúc mọi người kiếm cẩn thận, ai đó cũng vội vàng bay về nhà gấp.
Chương 45: Milu Milơ Chiếc xe thể thao lao điên cuồng, gầm rú xuyên thẳng qua cánh cổng kiên cố, quản gia bị kinh động rơi cả điện thoại, vội vàng chạy ra báo cáo. -“Nhi…Nhi nó về rồi cậu ạ, tôi vừa định gọi cậu về, nhưng mà…” Bác Lựu qua tình hình, Hoàng Thế Hiển thở phào nhõm, nới lỏng cà vạt, cậu thẳng xuống ngôi nhà gỗ xíu phía dưới vườn nho. Tiếng bước chân tới gần, Nhi khẽ ngẩng lên, hai mắt mọng nước, mũi đỏ như cà chua, khuôn mặt cũng phù nề khiến ai đó xót hết cả ruột gan. -“Cậu…” Tiếng mếu máo, Hiển tới bên, ôm chặt vào lòng, xoa xoa lưng. -“Cậu ơi…cậu ơi…” -“Ngoan nào, vợ ngoan nào…chồng thương…” -“Cậu ơi, em cả ngày, huhu…” Cậu lau nước mắt nước mũi tèm nhem, vẫn cứ nức nở nguôi. -“ thấy em Milu đâu cả…em gọi nó mãi…mọi khi em gọi là nó chạy tới bên em luôn…” -“Rồi, chồng biết rồi!” -“Người ta bắt nó thịt chết, em chỉ ngồi nghỉ tý thôi…lát em lại tìm nó…” Hiển thở dài, Milu cũng già lắm rồi, nó là giống chó ngoại, cực kì khôn, khi nó già cảm thấy mình sắp chết, nó bỏ nơi rất xa, rất kín để yên nghỉ, nó muốn chủ phải buồn. Uyển Nhi căn bản cũng phải đối thủ của Milu, tìm được nó là điều đương nhiên. -“Cậu…em nhớ nó lắm…để em bảo chị Na xuống đây trông…em phải tìm nó…nhỡ lúc trời tối rồi nó biết đường về…” Chưa kịp đứng dậy bị ai đó kéo vào lòng, người ta ngọt ngào an ủi . -“Vợ nghe chồng này!” -“Sao ạ?” -“ đường về chồng vừa gặp nó xong…” -“ ạ?” Mắt sáng ngời, cậu cũng hơi vui vui theo. -“, chồng lừa vợ bao giờ chưa?” -“Vâng…thế nó đâu rồi, nó ăn nhà à, em lên thăm nó…” -“ được, có chuyện này…” -“Chuyện gì ạ?” Nhìn ánh mắt vợ long lanh, người chồng thở dài, chẳng còn cách nào khác, thôi Milu công công, có ở trời đừng trách bản thiếu gia bôi nhọ danh dự nhà ngươi. -“Chồng vừa gặp Milu với Milơ, ngoài ngõ…” -“Milơ là ai ạ?” -“Chồng cũng biết, nhưng chồng đoán là fiancée của Milu nhà mình đó…” -“Phi an sê là cái gì hả cậu?” Ai đó tý nín cười, khả năng phát của vợ mình cũng bá đạo . -“Fiancée là vị hôn thê, vợ sắp cưới ý. Milu cũng mất dậy lắm, vợ đừng nhớ nó làm gì, nó khinh chồng cực, cùng người đẹp là quên cả chồng luôn, gặp chồng nó còn hồn nhiên tiếp, thèm chào hỏi gì sất…” -“ ạ?” -“Ừ, nó là con chó ăn cháo đá bát, nó đáng để vợ buồn…” -“Cậu đừng ghét em ấy, dù sao cũng là vợ sắp cưới, nó vui quá thôi…mà sao tự dưng nó và Milơ…, em có thấy nó dẫn ai về bao giờ đâu…mà tự dưng lại còn hôn thê gì ạ?” Hoàng Thế Hiển cười gian xảo, bịa bịa. -“ tiếng sét ái tình mà, vợ biết thôi, giờ Milu làm Milơ to bụng rồi, chịu trách nhiệm được, nên hai bọn chúng nó dọn xây dựng gia đình rồi…” -“Uầy, Milu nhà mình hư vậy á?” -“Ối nó mất dậy còn ai khốn nạn nữa…” Cậu vừa nựng, vừa bế vợ vào nhà, Nhi nghe cậu cũng nguôi ngoai, dụi dụi đầu vào vai cậu, ra là vậy, Milu là đàn ông của gia đình rồi, từ giờ ở bên nữa, nó phải lo cho nhà nó, vợ nó, con nó…giống như cậu dành thời gian bên vậy. Cậu chúng thích bị làm phiền, tôn trọng hạnh phúc của chúng đừng tìm gọi nữa. vậy, nhưng vẫn buồn lắm. Nhất là tới bữa ăn này, mắt lại rơm rớm. -“Vợ sao vậy?” -“Ngày trước ý, Milu toàn rúc vào chân em, sủa làm nũng, đòi em cho thức ăn…giờ em nhớ quá à…” -“Thế giờ phải làm sao vợ mới vui?” -“Em biết, em chỉ là…nhớ tiếng sủa của nó thôi…” Lời ra, ai đó đen cả mặt mày, cho người làm lui hết, cố gắng cắn răng, cậu mới hít thở…hít thở…hít thở… Và rồi, tiếng ‘gâu’ nhàng ấy…được phát ra từ chính miệng của…Tổng Giám Đốc CL Group. -“ giống nó đâu…cậu chẳng giống nó tý nào ý…” Nhi hôm nay tâm trạng quá, được voi đòi tiên rồi. Hiển hận để đâu cho hết, ném lên giường, giận dữ. -“Thế nào mới là giống?” -“Em biết…” -“Thế này hả…hay thế này….thế này đúng ….nó dụi vợ như này phải ?” Từng cái thế này của cậu là từng đợt tiếp xúc da thịt, mấy sợi râu lưa thưa cọ qua lớp áo quần mỏng manh hại người bủn rủn hết cả, đầu óc cũng mông lung theo. Giờ mới để ý kĩ cậu, mấy ngày hôm nay chắc làm việc vất vả quá, râu cậu cũng chưa cạo. Nhìn mắt cậu thâm quầng, có lẽ do thức đêm. Và còn nữa, vì sao công tác lại bay về? Nhìn cậu, thấy xót thấy thương quá à, đưa tay lên chạm vào má cậu, cũng gầy chút, đau lòng, hỏi. -“Sao cậu về? Cậu mệt ?” -“Vợ cũng biết quan tâm chồng rồi cơ à? Ai bảo vợ chạy linh tinh…hại chồng…” Là tại sao? Tại tìm Milu khiến cậu lo lắng? Cả quãng đường xa như vậy, thảo nào trông cậu mệt mỏi đến thế! Nhi tự thấy mình đáng trách. -“Em…em xin lỗi…” -“Vợ đừng buồn nữa nhé…còn có chồng mà…” -“Em biết…” Hiển gục vào vai , Nhi nằm yên, biết là cậu nhọc nên cố gắng nằm ngoan ngoãn. lát, cậu tỉnh dậy, thơm lên trán rồi dặn dò. -“Đối tác của nhà mình ngày mai về nước, lần này là hợp đồng lớn, có lẽ chồng phải vào Đà Nẵng bây giờ luôn để kịp tiệc rượu tối nay…” Đôi môi mềm mại bao phủ môi , lưu luyến bịn rịn. -“Chồng nhé…” Lúc tay cậu chạm vào áo vest, lòng thấy trống trải vô cùng, khẽ đưa tay kéo góc áo, Nhi dè dặt. -“Em…cho em với…” -“Vợ bị say máy bay mà, ở nhà cho khỏe…” -“Mẹ mới nhờ bác sĩ bên Mỹ chế riêng thuốc cho em rồi, nhưng em chưa thử bao giờ….cho em …nhé…em…ở nhà buồn lắm…em…nhớ…cậu…” Mấy chứ cuối ai đó thẹn, rất bé, nhưng cũng đủ để ai đó mủi lòng. Thế là, hôm đó vợ trẻ nhà ấy theo chồng công tác. Thuốc cũng hay , Nhi lên máy bay là ngủ tít mít, tới nơi mới tỉnh giấc, người khỏe mạnh như thường. Họ tới tiệc rượu lúc 10 giờ, trễ ba mươi phút, nhưng cũng may người ta làm khó, chỉ bắt uống phạt. Việc làm ăn tiến triển khá thuận lợi, Nhi thương Hiển mệt, tới bàn nào cũng uống hộ, tới trợ lý cũng sốt xắng thay, mà Tổng Giám Đốc vẫn tỉnh bơ như có chuyện gì. Tiệc tàn, hợp đồng kí, các ông chủ tay bắt mặt mừng hẹn ngày gặp lại. Có ông chủ đại diện của CL Group, dường như hôm nay hơi vất vả phải, mãi mới đưa được tiểu tinh nũng nịu về khách sạn. -“Ê…Nhi…” -“Cậu, họ về chưa….cậu thấy em uống giỏi ? Cậu ơi…sao lại có hai cậu thế này? Ơ, là ba cậu mới đúng…cậu, lấy rượu thêm …em muốn uống quá à…” -“Ngoan nào!” -“Ứ ừ, em muốn uống cơ, cái rượu gì đó ngon ơi là ngon nhé…cậu kí được hợp đồng chưa…cậu ơi em cậu lắm nhé, em thích cậu cực kì luôn…” là lời của đứa say, nhưng vẫn thấy sung sướng. Chồng phổng mũi đặt vợ lên tấm đệm êm, mang chút nước cam cưng nựng. -“Nào, uống nào…” -“Phải rượu em mới uống cơ!” -“Ừ, rượu đấy…” Nhi đỡ lấy cái cốc tay Hiển, vị thanh mát của nước cam khiến thèm khát, uống vội vàng tới mức nước tràn ra cả áo. -“Cậu…cậu đẹp trai chết người luôn ý…” -“Ừ, tao biết…” -“Em thơm cậu cái nhé!” Cánh tay nghịch ngợm của vòng qua cổ cậu, bờ môi đỏ thẫm ngượng ngùng chạm vào môi cậu…đó là lần đầu tiên, chủ động phải? Chiếc cốc lăn xuống sàn, nụ hôn của họ mỗi lúc nóng bỏng, cuồng nhiệt, lưỡi vờn lưỡi, ngọt ngào, hòa quyện. Tim đập, thổn thức, gương mặt say rượu ửng hồng, cười cười xấu hổ rúc chăn, nghe bên ngoài có tiếng cậu mắng vô trách nhiệm gì đó, rồi lại thấy chăn bị lực rất mạnh kéo ra khỏi…cậu nhàng ôm lấy , bàn tay to lớn tự chủ miết theo những đường cong mềm mại. Cậu cẩn thận, tỉ mỉ, chỉ sợ làm tổn thương vợ bé bỏng. trong men say đẹp dịu dàng như đóa đào trước gió, chập chững, ngây ngô đáp lại. Từng đợt sóng truyền lan tỏa từ nơi tuyết trắng như ngọc tới nơi rừng rậm mơn mởn, từng nụ hoa e ấp nở tung rực rỡ. Giờ phút ấy, có con thỏ non ngây thơ bị cáo dẫn dụ tới thế giới hoàn toàn mới, thế giới kì lạ, tuyệt đẹp mà cuộc đời nó dường như chưa bao giờ chạm tới! ….. ….. Bình minh của Đà Nẵng, đẹp tuyệt vời, chói chang chiếu vào căn phòng sang trọng. Có ai đó thức giấc, đầu đau như búa bổ, chỉ đầu, mà toàn thân cũng như bị đánh đập hành hạ. khẽ cựa mình, sao nặng nề quá, cựa nổi. Mắt lim dim hé mở, thấy có người chằm chằm nhìn mình rồi, theo phản xạ cũng nhìn lại chính mình…là cái gì thế hả trời? Vì sao? Vì sao? Vì sao? A…Muốn hét lên mất! Có ai cho biết, váy áo của ở đâu ? Có ai cho biết, tay cậu cớ sao đặt chỗ đó? Có ai cho biết, sao mắt cậu chớp chớp bi thương thế kia? -“Em…em…cậu…cậu…” -“Mày còn có tư cách mở mồm sao?” Giọng cậu lạnh lùng như chưa bao giờ lạnh hơn, hại sởn cả gai ốc. -“Sao vậy cậu…em…em…em làm gì à? Mà chúng ta…” Khóe môi cậu hơi cong, cậu biết mà, sống với ngần ấy năm, sao cậu lại biết cái tật cứ say rượu là quên hết mọi thứ của . Được, quên cậu đành khôi phục trí nhớ cho vậy. -“Mày…tao ngờ, mày quá đáng …” -“Em…em…em nhớ…” -“Mày nhớ là xong hả? Tối qua mày say khướt, mày làm gì tao mày biết ?” -“…” -“Tao giữ gìn bao năm để rồi tong trong tay mày thế hả, bây giờ mày tính làm sao?” Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhìn vẻ mặt cậu rất thảm, rồi cả hai người…đều…rất…mát mẻ…Là chuyện gì? Vắt óc suy nghĩ…ôi, đừng với là…Trời ạ, lời mẹ dạy cứ từ đâu ùa về. Ôi ôi, …sao lại có thể như vậy? Sao lại say rượu mà…ấy cậu thế… Nhi thẹn đỏ bừng cả mặt, rượu à, thề từ giờ bao giờ uống rượu. -“Trương Ngọc Uyển Nhi, ăn xong rồi phủi tay thế hả?” -“Em…em… cố ý đâu mà…em xin lỗi…” -“Xin lỗi là xong à?” Nhi bị dọa cho sợ cuống quít, cậu vẫn mực đòi công bằng. -“Mày xem, đến con chó nó còn biết chịu trách nhiệm, mày…mày…” -“Em…em lạy cậu…cậu chủ…đại thiếu gia…em lạy cậu, em ngàn vạn lần xin lỗi cậu…” -“Tao còn bằng con Milơ, nhân cách mày so được với con Milu…” -“Cậu ơi, em biết là em sai, em đáng chết…mà sao cậu tránh…cậu khỏe thế cơ mà…” -“Mày còn , mày xem cái gì đây?” Là vết răng cắn, tối qua đau quá, cậu cho cắn, nhưng hôm nay ngay lập tức thành bằng chứng bắt nạt cậu. Nước mắt lưng tròng, biết lỗi, biết lỗi lắm rồi, đành năn nỉ người ta. -“Giờ cậu muốn sao? Cậu , em làm…” Hoàng Thế Hiển quay che nụ cười gian tà, lúc mới quay lại, lau nước mắt cho , giả bộ bâng quơ. -“Trước tiên, tăng thời gian hôn nhân lên ba tháng, đền bù tổn thất tinh thần cho tao.” Ba tháng nữa à? Thôi trót dại phải chịu chứ giờ biết làm sao, Nhi đồng ý. -“Được rồi, những cái khác tao nghĩ sau, chung đời tao bị mất trong tay mày rồi, từ giờ lo mà đối xử tốt với tao!” -“Dạ!” -“Hừ…” Nhi cố ngồi dậy, thấy vết bẩn đệm trắng xóa, lại lần nữa muốn độn thổ. Cái này mẹ cũng dạy rồi, mẹ bảo lần đầu bị như thế, vội vàng đá chăn, chẳng muốn cho cậu biết, còn mặt mũi nào nữa cơ chứ? Mà khổ, có lần nào qua được mắt cậu đâu, rồi tự dưng cậu hỏi chuyện rất liên quan. -“Mày bảo trao cho thằng Sên, là trao cái gì?” Nhi cứng cả miệng, có trao cái gì đâu, chỉ dặn thế thôi mà. -“Mày đúng là đồ ngốc…” Sau đó, lại thấy cậu cười cười. Hôm nay để ý nhé, cậu dù bị oan ức nhưng vẫn cười rất nhiều, mặt còn rạng ngời, cậu bị hỏng dây thần kinh cảm xúc rồi hay sao? Để đền bù thiệt hại cho cậu, hôm đó, Nhi phải làm rất nhiều việc. Rửa mặt đánh răng, hầu tận nơi. Lúc ăn sáng, phải ngồi vào lòng cậu, đút cơm cho cậu. Để cậu cắn bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu… Biết làm sao, trái tim cậu tổn thương mà. Biết làm sao, ăn người ta, giờ phải chịu tội thôi… Duy chỉ việc còn vấn vương, nên đợi cậu tắm gọi cho Sên, ban đầu hỏi thăm qua loa, sau mới vào vấn đề. -“ ơi, dặn em trước kia ý, em trao cho , là cái gì vậy?” Sên đầu dây bên kia ngập ngừng lúc mới cười ha hả. -“À, chỉ vui thế thôi, ý là trao tình cảm em tốt mà…em đừng nghĩ nhiều…dạo này khỏe , gặp Hiển tránh mặt nhé, em biết rồi đấy, em và cậu ấy thể nào đâu…” Lại phải dối rồi, Nhi chỉ vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy, cậu đứng ở đó từ lúc nào, hại giật cả mình. -“Em…à, em trao Sên ý, trao tình cảm em cậu ạ…” Chiếc điện thoại tay bị cậu giật lấy ném ra ban công thương tiếc. -“Trao cái khỉ…mày ngu lắm, từ sau cấm liên lạc với !” -“Cậu đừng vậy, Sên tốt lắm, là cậu chưa hiểu ấy thôi…” chỉ là muốn có khúc mắc giữa mọi người, chẳng hiểu cớ gì ánh mắt kia bốc lửa giận hầm hầm thế, cậu gằn giọng. -“Tao đảm bảo với mày, thằng đó phải người tử tế!” -“ phải! Em đảm bảo với cậu, ấy là người cực tốt.” -“Nó tốt vì mày quá NGU thôi, mày hiểu ?” -“Ít ra ấy cũng chửi em ngu bao giờ cả… ấy luôn trân trọng em…còn cậu…” -“Còn tao sao? Tao trân trọng mày?” -“Em có ý đó…em…em…” Hoàng Thế Hiển bực tức bỏ ra ngoài. Uyển Nhi buồn thiu. Từ xưa tới giờ cậu thích Sên rồi, nhưng dù sao lần này cậu quá đáng, người ta như vậy. Thấy cậu nhen quá à! Căn phòng có cậu, trống vắng lạ thường. Tiếng chuông reo vang đánh tan bầu khí ảm đạm, là điện thoại của cậu. -“Cậu Hiển, tôi quản gia đây, tôi sai thằng trợ lý của cậu tìm bác sĩ… tôi dặn họ đứng dưới sảnh chờ cậu…cậu yên tâm, Nhi biết gì cả…” -“Bác…bác…cháu Nhi đây…thuốc gì hả bác…cậu sao thế?” mếu máo năn nỉ ỉ ôi bằng được, cuối cùng bác mới chịu . -“Hôm qua cậu về vội, lúc ra sân bay bị ngã…nhưng cháu đừng lo, chắc là thôi…lúc đó bác thấy vai áo cậu rơm rớm chấm đỏ rồi nhưng tại cậu vội tìm cháu mà trông vẫn khỏe mạnh nên nghĩ sao, sáng nay gọi điện chuyện với trợ lý mới biết…đừng lo cháu ạ, chắc trầy xước chút chút…” Cúp máy mà lòng sững sờ, cậu đâu mất rồi? Còn , vô tâm tới mức đáng chết luôn, thực , thực rất muốn gặp cậu!!!
Chương 46: Hạnh phúc ngập tràn Miệng liên tục hỏi han, những bước chân cứ mải miết, mải miết. Cậu rốt cuộc ở đâu? Nhi chợt nhớ tới hôm qua, cũng tìm Milu như vậy, nhưng thấy…lúc đó thực rất buồn, rất may cậu về bên , mọi chuyện nhàng. Mà bây giờ, thấy cậu nữa, nhỡ cậu cũng giống Milu, tìm được tình đích thực của đời mình, nhỡ cậu cũng bỏ luôn sao? Nước mắt vương theo gió, biết, là hôn nhân giả, biết, hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng vẫn chưa nỡ đối diện với …sớm như vậy. vòng, rồi lại thất thểu quay về, tình cờ gặp trợ lý và người đàn ông đứng tuổi, tay cầm hộp đồ nghề có dấu thập bước ra khỏi thang máy, khấp khởi hỏi han, ra người kia là bác sĩ, họ vai cậu chỉ bị bầm dập chút, mấy hôm nữa khỏi, họ cậu ở phòng. Ai đó mừng phát điên, chạy thục mạng về gặp người kia. Cậu ngồi đọc tạp chí, có vẻ rất chăm chú, Nhi sững lại, nhìn cậu thất thần, sao đời lại có người đẹp trai ở mọi góc nhìn vậy chứ? -“Biết đường mò về rồi cơ à?” -“Cậu…em…” Hoàng Thế Hiển tiếp tục đọc báo, lạnh nhạt ghê gớm. -“Em tìm cậu mà, tìm mãi…” -“Cảm ơn quan tâm của !” á? Xa cách quá à…Nhi tiến lại gần, nịnh nọt. -“Cậu giận em à?” -“Tôi dám à?” -“Uầy, cậu dám ai dám? Em xin đó, em xin lỗi nha…cậu đau lắm ?” -“…” -“Cậu ơi! Cậu ơi, cậu Hiển đẹp trai ơi!” -“…” -“Cậu ơi…” -“ với Sên tốt bụng của !” -“, em là vợ cậu mà, sao được!” -“Nghĩa là sau thời hạn làm vợ tôi với ?” Cậu hỏi dồn, hại cuống quá vâng cái. Lúc cậu nhìn chằm chằm rồi thèm gì, Nhi mới biết mình sai, sai nhiều lắm… -“ phải, sau khi làm vợ cậu em cũng với ấy…em , em thề…” -“Thế đâu?” -“Em…em… đâu cả, em ở nhà mình…” Thực ra là , cũng chưa tính tới lúc đó mà. Nhi biết mặt Hiển hơi giãn ra rồi, tận dụng triệt để, cái đầu cứ rúc vào người ta mà làm nũng, tay vỗ má, mắt to tròn long lanh, miệng nịnh ngọt như đường. Cái vẻ đáng vô đối, Hoàng Thế Hiển chẳng đủ năng lực kháng cự, quát . -“Tránh ra, ghét mày quá…” ngoan ngoãn lùi ra chút, cậu lại mắng. -“Ngốc, bảo tránh là tránh hả?” -“Dạ?” Cậu lườm, kéo vào lòng…rồi phạt. Cái loại phạt này, cớ sao Nhi sợ lắm, chỉ ngượng thôi. Ngượng chết mất luôn ý. Môi cậu rà soát từ xuống dưới, từ dưới lên , khiến bủn rủn mềm nhũn hết cả. -“Vợ…rất…là…đẹp…” Hơi thở nhàng phả vào cổ, đầu lưỡi ai kia miết qua vành tai xinh, có cảm giác như thời tiết hôm nay cực kì, cực kì nóng. Tay cậu cầm tay , năm ngón tay của họ đan chặt, vẫn luôn là như thế, có thứ gọi là ngọt như mật chảy trong tim. -“Cậu…còn đau ?” Với tư cách là người chồng có “vợ ngốc”, có người lựa chọn . -“A…nhắc mới nhớ…chồng đau chết mất…a…a…” Nhi nghe cậu kêu mà lòng quặn thắt, luống cuống. -“Đâu, lúc nãy bác sĩ bảo có gì nguy hiểm mà, ông này, phải bác sĩ xịn rồi…đưa em xem nào…đưa em xem …” -“Ừ, vợ tự xem !” Cậu rất thản nhiên, cũng phát ra điều gì mờ ám cả, cư nhiên mà vạch áo cậu săm soi, vết tím to đùng này, bôi thuốc rồi nên ra máu nữa. Quả nhiên người ta sai, là người mình thương bị kiến cắn thôi cũng thành vấn đề, Nhi nhìn Hiển mãi, càng nhìn càng xót, càng nhìn càng thương, mắt rơm rớm. -“Vợ có vẻ thương chồng nhỉ?” -“Em thương cậu còn thương ai?” rất tự nhiên, ngờ câu đơn giản đấy lại làm cậu cảm động đến thế, lập tức bị cậu kéo vào lòng, bắt đầu dùng môi lưỡi trêu chọc, những chiếc hôn dồn dập hè kiêng nể, ai đó dùng lưỡi thăm dò từng tấc lãnh địa trong miệng , dẫn dắt khêu gợi, lòng bàn tay mang theo nhiệt nóng rực dọc theo đường cong uyển chuyển trêu đùa nơi tuyết trắng tới ửng hồng. Trái tim đập từng hồi, cả người như vỡ ra thành những mảnh vụn, chỉ có bên cậu, mới có thể có những cảm giác mãnh liệt đến thế, người ta ngốc, nhưng chưa ngốc tới nỗi cảm nhận được đâu là hạnh phúc. Mặc kệ tương lai ra sao, mặc kệ tháng ngày sau như nào, giờ đây, chỉ muốn sống trọn những giây phút này. ….. ….. Cuộc sống tươi đẹp, tưởng như chẳng thể tươi đẹp hơn được nữa. Mấy ngày ở Đà Nẵng ngọt ngào, rồi kể cả khi về tới nhà họ cũng ngỡ như là sống thiên đường vậy. 9 giờ sáng, chuông reo, Trương Ngọc Uyển Nhi nhấc điện thoại. -“Tao khát!” -“Cậu uống gì em bảo thư kí làm…trà, cà phê…hay nước cam…?” -“ muốn, thư kí làm ngon…” -“Vậy để em mang lên nhé!” Đó có thể tính là thời điểm đầu tiên họ gặp nhau từ lúc tới công ty, từ cái hôn nồng thắm tiếng trước, lúc mà cậu chở làm. Hiển thường kêu Nhi ở lại, tới khi uống xong cốc nước, mà có ai hiểu, cậu uống…rất là lâu, và trong lúc uống, thói quen là phải ôm chặt, nghịch tóc, nghịch môi, nghịch tay…xoa má, xoa bụng…tay cậu linh hoạt mơn trớn mỗi tấc da mềm mại, hại ngốc nào đó cứ đỏ bừng rạo rực, thái độ càng như vậy càng khiến cậu cảm thấy ngọt ngào. Rốt cuộc, Nhi trước khi bước ra khỏi phòng cậu, lúc nào cũng phải hít thở, chỉnh đốn lại mọi thứ cho ngay ngắn. Tầm 11 giờ kém. -“Vợ ơi lên uống thuốc!” -“Cậu thôi người ta nghe thấy, chúng ta giữ bí mật chuyện kết hôn mà!” -“Ai dám nghe?” -“Vâng, cậu sao vừa nãy đưa luôn cho em?” -“Chồng quên!” Nhi thở dài, cậu , nhiều việc nhớ rất dai, có việc cỏn con ngày nào cũng quên, làm cứ phải chạy chạy lại. Nhưng trách trách thế thôi, lúc lên phòng thấy cậu lấy từng viên thuốc cho mình lại cảm động nhũn cả người, ngoan ngoãn cười cười uống uống. -“A…cậu…cậu làm gì đấy?” -“Vợ như trẻ con vậy, uống nước còn để vương ra này…chồng uống hộ, chúng ta cần tiết kiệm nước để bảo vệ môi trường…” Ai đó chưa kịp hiểu gì bị hôn chụt phát!!! 12 giờ 15. Ổi chở chị Na mang cơm tới, Nhi lần này chủ động lên phòng cậu, hai người cùng nhau dùng bữa trưa. -“Cậu này, em có điều thắc mắc…” -“Sao?” -“Hai hộp cơm chỉ cần Ổi mang là được rồi, sao cả chị Na cũng , mà lần nào cũng thấy má chị Na đỏ ửng à, như là bị cảm nắng ý…” Hiển ngắm Nhi, vợ cậu, làm vợ rồi mà vẫn ngây thơ quá luôn. Tay cậu véo má , nghe tiếng nũng nịu kêu, muốn chết, ngay lập tức chiếm lấy bờ môi ngọt ngào kia, ranh ma dùng lưỡi đẩy đẩy. Tới lúc nhận được thứ gì đó trong miệng, Uyển Nhi mới phụng phịu. -“Cậu lại cho em đồ ăn thừa!” -“ bao nhiêu lần rồi, chồng phần vợ mà, phải vợ thích ăn dứa xào còn gì?” -“Vâng…” -“Ngon ?” Má phúng phính, nhai nhai nuốt nuốt, ai đó cười chúm chím. -“Ngon ạ!” -“Ăn nữa ?” Ngại quá à, nhưng mà thích ăn nữa nha, bẽn lẽn gật đầu. Cậu chiều luôn, rồi cậu bảo, mặt cũng đỏ như bị cảm nắng rồi, tự dưng nghĩ ra điều gì đó, liền reo lên. -“A, vậy là em hiểu rồi, hóa ra Ổi cũng cho chị Na ăn kiểu này, nên chị Na như vậy, phải cậu…phải ? Em thông minh ?” Tổng Giám Đốc CL Group méo cả mặt, người ta là nhau đó bà nội của tôi ạ!!! -“Ừ, vợ thông minh nhất quả đất!” -“ ạ?” -“…” -“Thông minh hơn cả cậu luôn ý ạ?” -“Ừ, chồng có nghĩ ra đâu!” -“Eo ôi cậu ngốc thế!” Nhi sướng cười ha hả, Hiển ức xì khói. Chủ Tịch tập đoàn bỏ bê buông thả, tất cả giờ dồn hết lên Tổng Giám Đốc. Hoàng Thế Hiển phải là cực kì bận rộn. Trương Ngọc Uyển Nhi ngược lại, thường nếu có giao dịch hay chụp ảnh công việc kết thúc lúc 3 giờ chiều, vì vậy hay lên phòng đợi cậu, có hôm mang báo ra đọc, hôm đan, hôm thêu…nhưng phần lớn thời gian thường là ngắm cậu, cậu ăn gì mà đẹp thế biết, ngắm mãi chưa chán. Nhiều lúc cũng thấy mình hám trai đẹp. Nhiều lúc bị cậu bắt gặp hơi thẹn, mà cũng chẳng sao, tại cậu mà, trông cậu làm việc phong độ tuyệt đối luôn. Đó là ở công ty, về nhà khỏi phải , các bác thường trêu Nhi bị mọc thêm cái đuôi, tất nhiên là chỉ dám sau lưng cậu thôi. Hiển bám theo Nhi mọi lúc, mọi nơi, bây giờ kể cả tắm cậu cũng tha nữa, lý do đơn giản lắm, đau vai. Nhi thắc mắc vai cậu lành rồi sao vẫn đau, cậu chỉ bảo lành da, còn xương vẫn bị tổn thương ghê gớm lắm. -“Mau lên!” -“Đợi em tý…” -“Chồng là của vợ rồi mà, tất cả của chồng đều là của vợ đó, vợ ngại gì mà ngại…” Hiển thường vậy, nghĩa bóng rất là trong sáng, nhưng nghĩa đen ôi thôi, nhiều lúc chỉ muốn độn thổ. Rồi dần dần, được ai đó đào tạo, da mặt của ai đó mỗi lúc dày hơn. Cậu đập nước trêu , té ướt hết áo quần của , ngại ngùng mà đáp trả, cậu kéo tóc , cũng vò đầu cậu, cậu cắn má , đương nhiên măm lại môi cậu, hai người, cứ như những đứa trẻ mới lớn, đùa nghịch suốt thôi, rất vui vẻ. Bây giờ, mỗi khi đêm xuống, cảm thấy phải có vòng tay ấm áp của cậu mới ngủ ngon được, khi xưa còn bẽn lẽn, rón rén, nay cứ thẳng người phía trước mà cọ cọ, mà gác chân, mà uốn thành con rắn con bám víu, mỗi lần cậu nới ra, có đứa bất mãn mà nhíu lông mày, hoặc ư khó chịu cho tới khi được vỗ vỗ dỗ dành mới an phận chóp chép miệng. Chắc vợ bé chẳng biết, vợ có lực hấp dẫn mãnh liệt với cậu tới mức nào. -“Em buồn ngủ quá à…cậu…cậu…đừng…” -“ lát là hết buồn ngủ thôi mà…” -“Nhưng mà vừa mới buổi trưa mà cậu?” -“Ai bảo vợ đáng quá làm gì?” -“Em đáng đâu phải lỗi của em…” Gương mặt ai đó nhăn nhó vì bị đánh thức, cái mũi chu lên tỏ vẻ bất bình, mà cũng chẳng được bao lâu, bàn tay to lớn như có ma lực kia lượn lờ tấm lưng ngọc ngà khiến cả người run lẩy bẩy. Hóa ra người đẹp trai phong độ nó có lợi như thế đó, cậu chỉ cần khẽ khơi gợi chút, luôn luôn có khả năng chống cự. Bầu trời đầy mây thanh bình tới lạ lùng, trăng sao lung linh sáng, tĩnh mịch đến lạ thường, căn phòng màu hồng tràn ngập sắc xuân tươi đẹp… …… …… Thời gian thấm thoát trôi, hôm nay là ngày ba mẹ du lịch về, cả nhà lâu lắm mới được đoàn tụ, Nhi có nhiều chuyện muốn kể với mẹ lắm, rất háo hức. Ba có việc rẽ qua tổng công ty, mẹ về thẳng nhà, mẹ đeo kính râm, dép cao gót, tay xách túi Hermes, vẫn sành điệu như ngày nào, da dẻ mẹ bảo dưỡng tốt, trắng mịn vô cùng, người ta biết còn tưởng chỉ là chị của thôi ý chứ. -“Uầy, con của tôi hay con lợn thế này?” Đó là câu đầu tiên mẹ , khi gặp Nhi, hại ngượng chín mặt mày. Các bác cười rất chi là rôm rả. -“Mẹ…mẹ …” -“Tôi làm sao?” -“, có gì…” -“Bao nhiêu cân rồi?” Oa oa, sao mẹ giữ chút thể diện gì cho vậy hả trời? Nhi lí nhí. -“Sáu mươi hai mẹ ạ…” -“Được, có khi phải bảo Giám Đốc Thịt mai sau học hỏi kinh nghiệm cậu Hiển nhà ta…” Mẹ vừa vừa cười tủm tỉm, Nhi chẳng hiểu gì sất, may mà chị Na nhắc : “Ý bà là cậu có năng khiếu chăm lợn, là em đó, em giống lợn rồi đó…”. Ặc, quá phũ phàng!!! -“Mẹ, nhưng cậu bảo con đẹp!” -“Ơ hay, mẹ bảo con xấu lúc nào?” -“Vâng.” Hai mẹ con được dịp trò chuyện, Nhi tha hồ hàn huyên, mẹ cứ gợi gợi, hại Nhi mấy chuyện tế nhị phun sạch sành sanh. -“Ngốc chưa, con mà thế trai nó nhanh chán lắm…” -“Dạ?” -“ sao, mẹ chơi đợt vừa rồi mua cho con rồi đây…đỏ này, tím này, đen này…tha hồ nhé, mỗi đêm bộ…” -“Cái này… con mặc đâu…ngại chết…” -“Gớm, con nghe lời mẹ có ngày mất chồng như chơi…mà có gì phải ngại, biết hết của nhau rồi còn gì…mẹ bảo này, mình mặc mình cứ mặc, khiêu khích đối phương, nhưng người ta đòi hỏi cũng phải làm kiêu, bảo hôm nay em mệt, nhớ chưa?” -“Dạ?” -“Cái gì đói rồi ăn mới ngon…” -“Dạ?” -“Dạ dẫm cái gì, thế này nhé…đó…đó…mà đôi khi con cũng phải chủ động nhé, suốt ngày nằm yên há miệng chờ sung là được đâu…” Trời ơi, mẹ đúng là cao thủ số nha, Nhi nghe tới đâu là má hồng tai đỏ tới đó, mẹ ơi là mẹ. …. Trương Mỹ Ái Như định bụng khuyên Trương Ngọc Uyển Nhi giảm cân còn giữ dáng, nhưng tới bữa thấy con mình ăn uống rất hổ báo mới giật mình. -“Ngon lắm hả con?” -“Dạ ngon lắm mẹ!” -“Con thường ăn như này sao?” -“Vâng, con thấy thèm ăn lắm, ăn là thấy khó chịu…” Bà nhìn lại nó lượt, nhìn chằm chằm vào bụng nó, cố gắng trấn tĩnh, bà hỏi. -“Con…con trễ bao lâu rồi?” -“Trễ gì ạ?” -“Con bé này…ngốc…kinh nguyệt của con…trễ bao lâu rồi?” Nhi ngẩn cả người, nhắc tới mới nhớ. Ừ nhỉ, lâu lắm rồi dì cả ghé thăm phải. -“Đừng làm mẹ bực nhé, bao lâu rồi?” -“Con…mẹ…con xin lỗi…con…con biết nữa…lâu lắm rồi….con chẳng nhớ gì cả…” -“Trời ơi con tôi…con dâu tôi…ngốc quá con ơi, … bệnh viện với mẹ…” -“Sao vậy mẹ? Cho con ăn nốt…” Có bà mẹ khấp khởi mừng thầm, ra lệnh. -“Mận đâu, gói cho bà hết chỗ này…còn con, mau, vừa vừa ăn, mẹ mà về có chết chứ…” -“Mẹ…sao vậy mẹ?” Mẹ làm run quá à, có chuyện gì vậy? Chuyện gì mà phải viện, trễ kinh thôi mà, vẫn thấy người rất khỏe mạnh, ăn ngon miệng lắm ấy. -“À mà mẹ già lẩm cẩm quá, bệnh viện gì chứ, Ổi đâu, gọi ngay bác sĩ Nam tới cho bà, nhanh lên, bảo ông ta trong vòng hai mươi phút nữa tới cứ liệu thần hồn với bà!” -“Na đâu, mau, mau ra mua que thử về đây…mau mau…” ******* Hai ngày sau. Khách sạn Royal, phòng 274 có tiếng cãi vã. -“…sao phải làm như vậy?” -“Nhi, đừng giận, là vì em thôi… thực em…” -“, quá đáng… có biết lúc đó em tuyệt vọng như nào ? có biết cậu khổ như nào ?” Người đàn ông nắm tay đầy giận giữ. -“Khổ cái gì mà khổ? Chẳng phải cuối cùng nó vẫn có được em?” -“… lừa em…em…em…” Thực là cú sốc lớn, chẳng bao giờ ngờ tới, người gắn bó cả tuổi ấu thơ với , người mà tin tưởng nhất. -“Nhi, đừng … xin…” -“Em muốn gặp nữa!” Người đàn ông can tâm, kéo , ôm chặt lấy , mặc vùng vẫy, mặc kêu gào, nước mắt rơi, mắt cũng đỏ quạch, giọng đầy chua xót. -“ quá muộn rồi, làm ơn, nhìn về phía , dù chỉ lần!”
Chương 47: Cả nhà nhận tin vui Hai ngày trước. Kết quả từ que thử thai là hai vạch, mọi người đều nín thở hồi hộp, rất gần, rất gần rồi, mà chưa ai dám tin. Khi bác sĩ đến, có chung chuẩn đoán, bà chủ đặc biệt cho mọi người theo tới phòng khám. Giờ phút nhìn em bé xíu xíu dễ thương màn hình máy tính, cả nhà liền vỡ òa. Các bác các chị reo lên, sướng như trúng số. Trương Mỹ Ái Như đơ cả người, lúc cười cảm ơn bác sĩ, lúc mắt lại rơm rớm, có khi chạy loanh quanh khấn vái cảm tạ trời đất. Còn Trương Ngọc Uyển Nhi, mừng phát khóc. Có em bé, có em bé sao? cứ nghĩ mình vô sinh chữa khỏi chứ? phải báo tin này cho Sên biết mới được, chắc mừng lắm đây. Bao nhiêu năm qua, lúc nào cũng vì mà suy nghĩ, lo lắng, thậm chí cứ nghe tin có bác sĩ nào tốt đều giới thiệu, xa xôi thế nào cũng bốc thuốc bằng được, lòng tốt của khiến cực kì cảm động. À, còn cả Kim Chi nữa, phải báo cho cả bạn ấy, chỉ có bạn ấy và Sên biết trước đây bị vô sinh. khuyên nên cho ba mẹ và cậu biết, giờ mới thấy sáng suốt thế nào, nếu , mọi người lại lo lắng, mà ngộ nhỡ chữa được có phải khiến mẹ khó xử ? Giờ tốt rồi. Hôm nay, chắc là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời . -“Con bé này, ngây ra đó làm gì, mau báo cho chồng con…hay mẹ báo…mà thôi…con báo …nó nghe từ con chắc vui hơn đấy…” Đúng rồi, cậu…cậu…Bao nhiêu đau khổ chẳng phải là do thể có con sao? Bây giờ có thể sinh con cho cậu, nếu cậu , liệu họ có thể cả đời bên nhau? -“Con cũng ngốc quá đấy, bốn tháng rồi…mẹ …chẳng nhẽ lại đánh con trận…có biết thời gian đầu nguy hiểm thế nào ?” -“Dạ…dạ…” -“Vợ chồng chỉ cần hoạt động mạnh xíu thôi là cũng tổn hại…cũng may cháu trai mẹ phúc lớn…” -“Con…con xin lỗi…” Uyển Nhi đưa tay xoa bụng, ngày nào cậu cũng xoa bụng , mà hai người chẳng mảy may biết gì. cứ ngu ngốc tưởng là béo nên bụng to tròn như xưa, còn hỏi cậu là bụng phệ cậu có ? Nhớ lúc đó cậu đùa bảo nữa, xấu quá, hại dỗi hồi, còn tự đánh vào bụng mình nữa chứ. -“Mày làm gì đấy?” -“Em đánh, cho nó đỡ béo, cho cậu đỡ chê xấu…” -“Dừng lại, ai cho mày đánh vợ tao?” Lúc đó, cũng may cậu bá đạo ngăn lại, rồi vuốt ve nịnh nọt, cưng nhất, thương nhất, bụng tròn đáng nhất mới tủi thân nữa. Càng nghĩ Nhi càng thấy mình ngu, tăng cân vùn vụt, kinh nguyệt trễ mấy tháng lại hề để ý, may mà cục cưng vẫn khỏe mạnh, nếu sao chắc mẹ giết mất, mà cần mẹ giết, cũng sống nổi. -“Rồi, từ giờ chú ý…Na đâu, gọi ông về cho bà…” -“Bà ơi…ông…ông có việc ở công ty mà…” -“Kệ ông, bảo về đừng trách với bà…” -“Dạ…” Tại cuộc họp hội đồng quản trị thường niên của CL Group, giám đốc Lúa tiến hành phân tích các thị trường nổi bật có thể khai thác xuất khẩu gạo. Chủ Tịch nhận được tin nhắn từ người giúp việc, nguyên vẹn rằng. “Thưa ông, bà hai mươi phút nữa ông có mặt ở nhà đừng trách bà ác!” Phu nhân tuy có lộng hành , nhưng với giọng điệu như này, chắc chắn phải có chuyện gì nghiêm trọng , vì vậy Chủ Tịch nghiêm nghị phát biểu, khen ngợi các đồng chí điều hành công ty rất tốt trong thời gian ông vắng mặt, rồi trao toàn quyền buổi họp cho Tổng Giám Đốc. Tổng Giám Đốc vừa ngồi vào vị trí chủ tọa nhận được tin nhắn của vợ : “Cậu ơi, mấy giờ cậu xong việc?” “?” Cậu nhắn lại. “Cũng có gì ạ, nhưng cậu về sớm sớm nhé!” chưa bao giờ cầu cậu như thế cả, cộng thêm thái độ của cha già, Hoàng Thế Hiển hiểu sao có cảm giác rất lạ, cả buổi họp nóng lòng sốt ruột tập trung nổi. Tới lúc về nhà, thoạt nhìn gương mặt Nhi đỏ bừng, mắt sưng húp, trái tim cậu như có ai bóp nghẹt, vội vã ôm vào lòng, hỏi đầy bất an. -“Bình tĩnh, có chuyện gì, cho chồng…” Nghe Hiển dỗ vậy, Nhi lại càng khóc to, nức nở. -“Chồng xin, xin đấy…ai bắt nạt vợ…” -“… ai bắt nạt…em…em…” -“Chồng thương, chồng thương vợ nhất, vợ làm sao?” nấc lên từng tiếng, nghẹn ngào với cậu. -“Em…em…chúng ta…có… chồng à…cậu chủ à…đại thiếu gia à…” -“Ừ, sao nào, hít vào, đó… thôi…rồi bình tĩnh nào…” -“Đại thiếu gia, chúng ta…chúng ta sắp có tiểu thiếu gia rồi!!!” Thở phào, cuối cùng cũng được, hiểu sao đối diện với cậu lại mừng vui, rồi hồi hộp đến thế! -“Đây này, ở trong bụng em, tiểu thiếu gia ở trong bụng em nè…” Nhi cầm lấy tay Hiển, đặt lên bụng mình khoe khoang. -“Đó đó…được bốn tháng rồi…mà em biết…em tốt…huhu…” Trước khi cậu về, cũng tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của cậu, nhưng có cái này, là ngờ tới, từ lúc thông báo, thấy cậu ngồi yên lặng quá à, kể chuyện mẹ về mua que thử thai ra sao, rồi bác sĩ căn dặn, rồi đưa cả hình ảnh siêu mà cậu chẳng , cũng chẳng động tĩnh gì. -“Cậu…cậu tiểu thiếu gia à? Cậu thích à?” Nhi thấy mắt cậu đỏ, rồi cậu ôm chặt hơn, ôm rất lâu. Mãi sau, cậu mới nới lỏng, chỉ thẳng tay vào bụng quát nạt. -“Thằng mất dạy, ở trong đó bốn tháng rồi mà im ỉm im ỉm!” -“Ơ, cậu đừng mắng con, con biết gì mà…” -“Chưa gì vợ bênh nó rồi!” -“Em, em bênh, là tại em, cậu mắng mắng em này…” Thấy vợ bé nũng nịu, Hoàng Thế Hiển sực nhớ, lo lắng hỏi han. -“Vợ có buồn nôn ?” -“A, nghén ạ, hôm nay mẹ cũng dạy em về cái đó, thường người ta mang thai hay bị nghén, nhưng em chẳng làm sao cả, mà cũng qua thời kì nghén rồi…em chỉ thèm ăn thôi…” -“Ừ, thế vợ có khó chịu trong người ? Có thấy đau nhức chỗ nào ?” -“Dạ ạ, em khỏe mà…” Vừa dứt lời, thấy cậu lườm cái bụng , càu nhàu. -“Biết điều nằm ngoan ngoãn ở đó, mày mà hành ****************************** liệu thần hồn với tao…” -“…, tiểu thiếu gia ngoan lắm, cậu đừng mắng, tội nghiệp…” -“Là chuyện của đàn ông với đàn ông, vợ xen vào làm gì?” Biết thế chẳng mách cậu có em bé nữa, cậu toàn mắng con à, ghét cậu đấy! Nhi ngẩng đầu, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, gương mặt tuấn tú kia những bực mà còn chậm rãi cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng. Môi cậu nóng bỏng như lửa, ngông cuồng như muốn hút hết mật ngọt từ miệng , tay kia từ cổ khẽ trượt đường, phủ lên đóa hồng kiều diễn, nhấn nhá trêu chọc, hại ai đó hổn hển run rẩy. Người đàn ông này, luôn là như thế, chẳng bao giờ giận người ta được lâu cả, Nhi tự thấy mình đúng là vô tích , cậu trêu hồi lâu mới chịu buông để tắm gội và lên nhà dùng bữa. khí gia đình hôm nay vui vẻ hẳn lên, ba mẹ cứ trêu hoài, hai vợ chồng trẻ mặt mày đỏ bừng hết cả. -“Nhi ngốc mẹ làm gì, còn con đó Hiển ạ, liệu liệu mà giữ mình, cháu trai mà làm sao mẹ thịt hai đứa!” -“Dạ.” ngoan ngoãn đáp, rồi có vẻ yên tâm, mẹ lại đề xuất. -“Thôi, có khi hôm nay Nhi lên ngủ với mẹ!” Lời vừa thốt ra, cả ba với cậu đều trợn tròn. Hoàng Thế Lân nháy mắt ý bảo Hoàng Thế Hiển giải quyết. Hoàng Thế Hiển nhìn Hoàng Thế Lân cười cười, bình tĩnh trả lời. -“Thế ba và con sao?” -“Hai ba con đâu , tôi quan tâm…” -“Vâng, được ạ!” Hoàng Thế Hiển trả lời rất đúng mực, mẹ cậu cười hài lòng. -“Con hiểu chuyện thế là tốt, tất cả cũng vì cháu đích tôn của cái nhà này thôi!” -“Ba này, thế cũng hay, con mới mở thêm quán bar nữa, chất lượng khỏi phải chê, định rủ ba tới chơi mà mãi có dịp, tối nay Nhi ngủ với mẹ ba con mình xả hơi đêm…đảm bảo làm ba lên đỉnh của sung sướng, muốn cũng xuống nổi!” -“Ừ cũng được, lâu lắm rồi xương cốt của ba cũng nhức mỏi…” Trương Mỹ Ái Như nghe thấy đen mặt, Hoàng Thế Lân chơi bời có số có má rồi, thả ông ta vào bar như thế chẳng khác nào thả cọp về rừng, mà bà vừa nhỡ lời hai cha con đâu , bây giờ cấm có khác nào tự vả vào mặt mình, thằng con trời đánh bất hiếu này, dám vì vợ mà phản mẹ, muốn tống cổ nó ra đường, bà đành hắng giọng. -“Vợ chửa như thế chồng lại vui vẻ ở bar còn ra cái thể thống gì nữa, ở nhà, ở nhà chăm vợ…” Hoàng Thế Hiển mặt cười như cười, điềm nhiên dùng bữa tiếp. Đối với những vấn đề như này, Nhi nhất nhất nghe theo sắp xếp của mẹ hoặc cậu, chẳng quan tâm nhiều lắm. -“Nhớ nhàng thôi…” Mẹ vẫn chưa yên tâm mà dặn dò. -“Con tự biết nên làm như nào!” Đợi vợ ăn xong, cậu dắt về phòng, rồi được đoạn có mặt ba mẹ, bỗng dịu dàng bế lên. -“Em nặng đó…” -“Ôm cổ!” Bất giác đưa tay ôm lấy cổ cậu, đầu cũng dựa vào bờ vai săn chắc thầm. -“Cậu…cậu em ?” -“Sao tự dưng hỏi vậy?” -“Em có thể…làm vợ cậu đời này được ?” Nhi , rất . Giờ có thể sinh con rồi, nếu cậu chán ghét, mong được làm vợ cậu mãi mãi, cả đời được sống như này. Hiển hơi sững lại, có thể thời gian qua cậu thêm chút, có thể là vì nghĩ cho đứa trẻ, nhưng sao cũng được, cậu chấp nhận, với cậu, cũng chẳng có mong muốn gì hơn, nở nụ cười tỏa nắng, cậu trả lời. -“ được!” Tim như bị cái gì đó xuyên qua, đau lắm. Hóa ra khi từ chối kết hôn với cậu lâu dài, cậu đau như này sao? Là lúc đó tự tước quyền lợi của mình, giờ còn trách ai được nữa? giọt nước mắt lặng lẽ rơi, gì nữa, cũng chẳng biết gì cả, chỉ là dụi đầu vào áo cậu, ngăn cho nước mắt đừng chảy. Lúc mở mắt, thấy được cậu đưa về phòng rồi. Cậu ngồi giường, nhưng vẫn tư thế bế trong lòng, còn nhìn chằm chằm, bàn tay bẹo má trêu chọc. -“Xem này, sắp làm mẹ rồi mà vẫn tính con nít?” -“Em đâu có con nít đâu!” -“Còn cãi à?” Bờ môi ai đó khẽ miết xuống vành tai ai đó, ngậm lâu, rồi thủ thỉ trìu mến. -“ đồng ý, vì vợ những phải làm vợ của chồng đời này, kiếp này mà phải làm vợ của chồng kiếp sau, kiếp sau nữa…vĩnh viễn…hiểu chưa?” Nhi gật đầu, bị cậu làm cho cảm động quá à. -“Vợ nguyện ý ?” -“Em nguyện ý!” -“Vì sao? Vì vợ con?” -“Vâng…em con…” Ánh mắt Hiển hơi tối lại, phải, vì con, chứ trái tim , chưa thực dành cho cậu… -“Vậy, có chút nào chồng ?” Chẳng có rào cản nào để né tránh câu hỏi đó cả, giờ đây, có thể tự tin mà trả lời, có, thực cậu, cậu nhiều nhiều nhiều lắm. Hoàng Thế Hiển nghe mà như mơ, tấm chân tình của cậu cảm động được , có phải thế ? -“Cậu sao vậy?” -“Thấy khó tin quá!” -“Khó tin gì ạ?” -“Là vợ chồng ý? Hay vợ chứng minh …” -“Chứng minh như nào ạ?” Cậu cười gian tà, thầm tai , Nhi đỏ bừng, nhưng mặc kệ, cậu mà, cực kì cậu luôn ấy, mới cả nhìn cậu cơ bắp quyến rũ thế kia, những việc đó… đâu có ghét. Bỏ qua ngại ngùng, môi xinh bắt đầu chủ động hôn lên môi ai kia, vụng về lướt xuống chiếc cằm cương nghị, giống như con chuột nghịch ngợm chui rúc khiến cậu phát điên, xoay người, đặt dưới thân mình, cậu mắng. -“Ghét!” -“Kệ cậu, em vẫn cậu là được…” Có loài sinh vật nào đáng ghét tới thế này ? Hoàng Thế Hiển luồng nhiệt bộc phát, tự dưng lườm lườm cái bụng vô tội của Trương Ngọc Uyển Nhi, thở dài, sau rồi cũng ôm vợ vào lòng, thơm lên trán rồi cùng vợ ăn hoa quả, xem vài chương trình giải trí, sau đó vỗ về cho ngủ ngon hơn, có người con này trong vòng tay, đối với cậu mà , là giống như có cả thế giới rồi. ….. ….. Sáng hôm sau Uyển Nhi mới nhớ ra chuyện phải thông báo cho Sên, mà gọi cho bảo ở sân bay, nên định bao giờ về nước mới thông báo cho vui. Nhi tìm số của Kim Chi, sung sướng chuyện, chẳng thể ngờ được, đầu dây bên kia cười ha hả. -“Trương Ngọc Uyển Nhi, mày đúng là con ngu số đời!” -“Kim Chi, bạn sao vậy? Bạn ốm à?” -“Tao ốm, nghe tao đây này, ngày đó là tao và thằng quý hóa của mày bày ra màn kịch đó đấy, tất cả chỉ là để ngăn mày với Hoàng Thế Hiển tới với nhau, nhưng chẳng thể ngờ, Hoàng Thế Hiển bị mày bỏ bùa nặng quá, dù tao có nhân cơ hội đó tiếp cận cũng chẳng thể nào lọt vào mắt …” -“Bạn đùa à…” -“Đùa khỉ mốc, mày bị vô sinh, mà mày bị bệnh đần, đần thối nát luôn, ngờ lão Sên có thể lừa mày lâu như vậy!” -“Đừng…đừng vu oan cho ấy…bạn ác…” -“Mày tin hỏi ý, dù sao chuyện tới nước này, tao cũng chẳng đóng kịch với mày nữa, giờ tao có cuộc sống mới rồi. Chào thân ái nhé!” Tiếng tút tút dài vô tận, cả người bàng hoàng… , chuyện đó phải ! Chắc chắn Kim Chi dối! Đó là người mà tin tưởng, là người làm chong chóng cho , kiệu thả diều, là người mua kẹo kéo ăn, là người chở bán sen, là người mua bánh cuốn thịt nướng cho … Là người luôn chiều chuộng . Đó, đâu phải là người lừa ? Cả ngày hôm ấy, ăn vào, ngủ cũng yên giấc, Hiển tưởng vì thai nghén khó chịu nên cố gắng cưng chiều. Cũng là lỗi của cậu, biết thế dùng biện pháp an toàn, Nhi còn trẻ con quá, tự dưng phải mang bầu rồi chuẩn bị làm mẹ thế này, có lẽ chưa kịp thời chuẩn bị tâm lý. -“Em xin lỗi, là do em quá ngu nên cậu cũng khổ theo em…” Bỗng dưng , nghẹn ngào, nước mắt vương từng giọt má. như vậy, khiến lòng cậu chua xót, lau nước mắt cho vợ , cậu nịnh ngọt. -“Vợ đâu phải lúc nào cũng ngốc đâu…” -“Cậu cần động viên em!” -“Vợ nghĩ mà xem, chồng cao to đẹp trai tư chất ngời ngời thế này, vậy mà vẫn bị vợ đưa vào tròng, vợ cũng phải dạng vừa đâu…” Hiển trêu, rồi cù Nhi vài phát, bật cười khanh khách. -“Đừng mà, xin cậu…đừng…em buồn lắm…” -“Có dám khóc nhè nữa ?” -“Em … dám nữa…” Có cậu ở bên khiến cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vẫn thói quen cũ chui rúc quấn quanh người cậu, cảm giác rất tuyệt vời nhé, ước gì kiếp này cậu mãi mãi là của , kiếp sau dù khổ như nào cũng chịu. Ngày hôm sau, Sên về nước, Uyển Nhi tìm gặp , thực vẫn mong muốn, là Kim Chi dối. Hai người hẹn gặp nhau ở khách sạn, chỉ mong phủ nhận, nhưng chẳng hề, khi nghe tin có thai, gần như nổi khùng, đó là lần đầu tiên trong đời thấy giữ được bình tĩnh. sợ hãi, muốn rời khỏi, mà có cách nào, điện thoại của , họ cũng thu mất. Có rất nhiều người mặc áo đen theo , họ ép lên xe, chở tới khu rất vắng vẻ, biết muốn làm gì cả, chỉ thấy rất sợ, rất run, lúc này đây, chỉ ước được gặp cậu. Ba tiếng sau đó, ở công ty, Hoàng Thế Hiển nhận được cuộc gọi từ vợ , nhưng người đầu dây bên kia lại phải Nhi. -“ mau, nó tới cứu em!” -“…” -“Hoàng Thế Hiển, Trương Ngọc Uyển Nhi nằm trong tay tao, khôn hồn tới đây mình…” -“Nhi, mau, nó tới, chẳng phải em bảo nó em hay sao? Bảo nó tới cứu em chứ?” Có những giây phút, thực muốn kêu cậu tới, nhưng nhìn lũ người độc ác cười gian xảo, ngay lập tức xóa bỏ ý nghĩ ấy, chỉ mình chịu là quá đủ rồi, nếu cậu tới biết chúng làm ra những chuyện gì nữa? mím môi, nhất định lên tiếng. -“Gọi nó , gọi tên nó , cậu chủ ơi, đại thiếu gia ơi, cứu em với, mọi ngày em vẫn gọi tình cảm thế cơ mà? Sao hôm nay lại câm như hến vậy?” -“Em , hoặc là em mất con?” Trong gian phòng chật hẹp, người đàn ông cùng ánh mắt lạnh lẽo tiến con dao sắc nhọn theo đường thẳng từ trán , qua mũi, lướt xuống cằm, dần xuống, dần xuống phía dưới, ta định hại đứa ư? Quá đỗi kinh hoàng, Nhi van nài. -“Xin …đừng…đừng làm gì…tôi cầu xin …” -“Hoàng Thế Hiển, nghe thấy chưa?” -“Đừng nghe ta, ở đây có nhiều người lắm…cậu…đừng tới mình…xin , đợi em bé ra đời, muốn làm gì tôi cũng được, xin tha cho con tôi, tha cho cậu…” -“Mày nghe rồi chứ? Địa chỉ tao nhắn, tao cho mày ba mươi phút! Nếu mày dám mang theo, dù chỉ người, tao thề mày chỉ nhận được xác!” Thân thể cao lớn run lẩy bẩy, sắc mặt đột nhiên đổi trắng bệch, Hoàng Thế Hiển hít hơi sâu, cố gắng kiềm chế lại nỗi lo sợ. Thế rồi, lần đầu tiên nhân viên ở CL Group thấy Tổng Giám Đốc vốn luôn bình thản của họ vội vã rời khỏi công ty như người mất hồn. ….. ….. Đó là căn nhà gỗ cũ kĩ hai tầng, Hiển nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lan can tầng hai khẽ thở phào, muốn nhanh lên đó mang về có tiếng độc ác lãnh đạm. -“Mày đứng nguyên đó, hoặc là tao ném nó xuống…” Trương Ngọc Uyển Nhi nhìn thấy Hoàng Thế Hiển liền sợ hãi la lớn. -“Mau chạy , cậu…em xin đó…em rồi mà sao cậu nghe… ta, thay đổi rồi, có nhiều người lắm, cậu mau chạy …” -“Em bé, làm gì mà lo cho nó như vậy? Các người cũng tình cảm ghê gớm nhỉ? Để hôm nay cho em , nó em tới mức nào… cho em , mới là người xứng đáng được em trân trọng…” -“Thả Nhi ra, có chuyện gì tao và mày giải quyết với nhau!” -“Dễ thế hả?” dơ tay, đám người từ trong nhà nghe lệnh lập tức xuống tầng dưới. -“Hoàng Thế Hiển, mày dám đánh lại lần, tao dám đánh con mày lần…dù sao tao cũng căm ghét đứa trẻ này!” Vừa dứt lời, đám người kia lao vào đấm đá, người đàn ông đứng sừng sững nắm tay chặt, mặc kệ cho bọn chúng động thủ cũng nhúc nhích. Người con phía , chứng kiến toàn bộ cảnh đó nước mắt giàn giụa, toàn thân hóa đá, có cảm giác như hàng vạn mũi tên xuyên qua cơ thể… -“Đừng…cậu ơi…đánh lại …chạy …” Người đứng cạnh dơ tay bịt miệng , ép vào lồng ngực mình, cười lớn. -“Sao? Cảm giác thế nào? Đó là trả cho những năm tháng tuổi thơ mày dám lên mặt cậu chủ với tao…mày là cái thá gì chứ? Chẳng qua là được sinh ra trong cái kén vàng mà thôi…” Nhi càng giãy giụa ta càng kéo chặt hơn, sai rồi, quá sai rồi, cậu cảnh báo bao nhiêu lần mà chịu nghe, lại tin tưởng con người ác độc này, ta nhìn , chẹp miệng. -“Còn em nữa, nếu em lựa chọn theo có khi cũng buông bỏ, có khi nó cũng tới nỗi như thế…nhưng mà em…từ đầu tới cuối chỉ nhìn nó…thằng ranh đấy, nó là cái gì? tốt với em, trìu mến với em, cũng bằng nó suốt ngày quát nạt chửi mắng em…Nhi, em cho , cho lý do được ?” Bàn tay bỏ khỏi, ngã dúi dụi, van xin khổ sở. -“Tôi lạy , tha cho cậu ấy …tôi xin , coi như nể tình em bao lâu, xin đấy…” Hoàng Thế Hiển nhân lúc ta để ý, định nhanh chạy lên chỗ Nhi, ngờ, Sên rút con dao trong túi, kề tới cổ , đem làm thứ uy hiếp cậu. -“Mày tiến bước, tao rạch đường!” Hai mắt cậu đỏ ngòm, bất lực đứng phía dưới nhìn vợ mình trong vòng nguy hiểm. -“Rốt cuộc mày muốn sao mới tha cho Nhi?” -“Ha…tao cũng chưa nghĩ ra…hay là thế này , bao nhiêu năm mẹ tao phục vụ mày, gọi mày là cậu chủ, hay hôm nay mày cũng gọi tao là cậu chủ …hay thế này nhé, mày quỳ xuống , quỳ xuống rồi lạy tao, gọi tao tiếng cậu chủ…” -“Khốn khiếp!” -“Cứ chửi , tao cũng ép đâu, hay bây giờ hay tao lôi con mày ra cho mày gặp mặt trước nhé… ” Nhân lúc để ý kích tướng cậu, mũi dao kia lượn lờ trước bụng, Trương Ngọc Uyển Nhi lấy hết can đảm mà cầm vào, , dù có chết cũng để ta động vào con mình, càng để cậu bị uy hiếp. Lưỡi dao sắc bén, máu từ tay từng giọt, nhưng nhất định, nhất định kiên cường. -“Nhi, buông tay!” -“Nhi, buông mau!” Tiếng Hiển hét lên từ phía dưới, phía , người cố rút dao, người dù kiên trì tới cuối cùng vẫn thể nào thắng được, con người bẩn thỉu đó lại ôm chặt lấy , chĩa mũi dao đe dọa, ánh mắt vô hồn xót xa nhìn xuống, cậu…người mà theo như biết là cao ngạo nhất thế gian này, quỳ gối, hai chữ. -“Cậu chủ!”
Chương 48: Hoa nở hoa tàn Người đàn ông bên khẽ rùng mình, loại việc này là chuyện ta thể nào tưởng tượng nổi. Nó Nhi tới mức đó ư? , thể nào, chẳng qua là quỳ và thôi mà, ai chẳng làm được? Lưỡi dao theo lực cứa qua da, ứa ra giọt máu đỏ tươi, bên dưới, Hoàng Thế Hiển căng thẳng cực độ, lại nghe bên có giọng trầm trầm. -"Nhường toàn bộ cổ phần cho tao!" -"... được...cậu...đừng..." Tiếng Nhi yếu ớt. -"Sao? Mày dám hả? Hoàng Thế Hiển, nếu mày chịu nhường toàn bộ cổ phần trong tay tao hứa, thả nó về với mày..." Sên cũng ngờ, tên đó quyết định chần chừ, chữ được rất kiên quyết. ta yên tâm, ngoài viết giấy tờ cam đoan còn bắt Tổng Giám Đốc CL Group quay lại đoạn video nhượng cổ phần làm bằng chứng. Mọi thứ diễn ra khá thuận lợi, phải chăng tương lai CL Group trong tay , như mẹ từng dự đoán sao? Đời , cũng có ngày này ư? Nhưng cái cần, đâu phải đơn giản là thế? Cái cần, cái muốn, liệu đời này có lấy được? Nở nụ cười bí hiểm, Sên nhận lấy tờ giấy từ đàn em, giơ ra trước mặt người con bên cạnh. -"Em nhìn thấy chưa? Ha ha...em nhìn cho , giờ nó chỉ là thằng trắng tay thôi...em hiểu ?" -"Thả Nhi ra!" Bị khống chế bởi mấy chục tên côn đồ, người đàn ông bên dưới chỉ bất lực cầu, người đàn ông bên vẫn cười giảo hoạt. -"Chúng mày đánh cho nó ngậm miệng cho tao." Những cú đánh liên tiếp giáng xuống người cậu, cái gian này, toàn là lũ người xấu, chúng cười chúng đắc chí, ánh mắt ai đó vẫn kiên định dõi theo, như muốn trấn an rằng, cậu ổn...liệu có ổn? Cớ sao tim như muốn vỡ ra thành từng mảnh vụn? -" có tất cả rồi mà, giữ lời ...tôi xin ..." -"Rồi, chẳng phải em nó vì nó là đại thiếu gia, là cậu chủ sao? Nó có tiền, nó có của, nó được sinh ra trong gia đình quyền quý. Đó là lý do em nó phải ? Vậy nhìn cho này, bây giờ tất cả là của ..." -"Bỏ tôi ra...tôi xin ..." Tiếng Nhi nấc lên nghẹn ngào. -"Em nghĩ lại , em bị sốt rồi phải ? Bây giờ nó có tương lai gì cả, đây, mới có thể cho em mọi thứ, em phải chọn mới đúng chứ... mới là người thương chiều chuộng em, còn nó, nó chỉ quát nạt em thôi..." -"......" -"Bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi cho biết...em chọn ai?" -"Tôi...tôi..." -"Có phải vì cái thai này ? Nhi, đồng ý theo , thương nó như thương em, làm người cha tốt... cho em tất cả, em muốn nhà to, xe đẹp đều có, em muốn áo quần hàng hiệu cũng có...nghe mà...nhé, em nhé, đồng ý nhé..." Dứt lời, cả hai người đàn ông cùng chăm chú nhìn . -", tôi ...tôi...tôi theo ." Câu trả lời khiến Sên hoàn toàn sốc, giống như có tia điện xuyên qua người vậy, ta run rẩy, cố gắng hỏi lại. -"Em chắc chứ? Em bị làm sao chứ?" nhìn thẳng vào người trước mặt, kiên định . -" là người nhất mà, xin . biết tôi ngốc, lợi dụng tôi, tôi vô sinh để chia cắt chúng tôi, nhiều năm trước, hôn nhau cũng là màn kịch bày ra... biết tôi cậu ấy mà...kể cả cậu ấy có gì, tôi cũng cậu ấy...kể cả cậu ấy có là người ăn xin...tôi cũng ăn xin cùng cậu ấy... có hiểu ? Tôi nghĩ nhất mà..." -"Em...em..." -"Xin đấy, tôi cũng chỉ là con ngốc bị chính mẹ đẻ vứt sọt rác thôi, tôi chẳng có gì cả, nếu là vì tôi, tôi xin , buông bỏ , còn nhiều người con ngoài kia tốt hơn, xứng đáng với hơn..." Gương mặt ta chuyển sang tái mét, bên dưới, ánh mắt Hoàng Thế Hiển trở nên sắc lạnh. Lời , ngọt ngào có, xót xa cũng có. Hóa ra từ đầu tới cuối, người chỉ có cậu, hóa ra có kẻ xấu lợi dụng ngốc...năm đó, cớ sao cậu tra hỏi tới cùng, năm đó, cớ sao lại ghen tuông giận dữ bỏ ...nếu như năm đó cậu chỉ cần kiên trì chút, việc ra nông nỗi này? Trương Ngọc Uyển Nhi, rốt cuộc chịu bao nhiêu ấm ức? Cậu nhớ lắm, nhớ đĩa thức ăn khi đó hắt lên người , nhớ chậu nước đổ vào , nhớ trêu ngươi, chọc tức hết lần này tới lần khác. Nhớ ... trách móc tàn bạo như nào... cơn gió lạnh sượt qua người khiến ai đó run rẩy, giá kể, thời gian có thể quay trở lại... -"Đánh chết nó cho tao! Đứa nào đánh chết được nó có thưởng." Người đàn ông phía dường như còn chịu đả kích lớn hơn, ta ra lệnh tuyệt tình, bên dưới, tên cầm đầm nghe lệnh dùng gậy hung hăng quật phát mạnh. Rắc... Tiếng chiếc gậy vỡ làm đôi, ai kia khụy xuống. Giây phút đó, người Nhi tưởng hóa đá, từng tế bào cơ thể sao nhức nhối, nước mắt rơi, mặn chát. Sau giây trầm tĩnh, bỗng trở thành điên loạn, kiên quyết sống chết với người bên cạnh, tiếng gào thét. -" giết cậu ấy, tôi giết !" -"Ha ha, Trương Ngọc Uyển Nhi, em khá lắm, em khá lắm, em giết ...em giết ..." -" tưởng tôi dám chắc, chỉ cần tôi còn sống, còn thở, kẻ nào bắt nạt cậu ấy, tôi bắt chúng trả gấp nhiều lần..." -"Em càng ra tay, càng làm cho nó chết nhanh hơn thôi..." -" cho biết, đừng có đe dọa nữa, tôi đếch cần...cùng lắm chúng tôi cả nhà ba người hôm nay chết chung...chúng tôi cùng nhau hạnh phúc thiên đường, còn , biến xuống địa ngục ..." Hoàng Thế Hiển thương tích đầy mình, người mất cảm giác nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo, nghe câu của , sao mà vừa ngọt...vừa đắng... Uyển Nhi cũng hiểu lấy đâu nhiều sức mạnh tới thế, chỉ biết, khi ta ra lệnh giết cậu, đầu nóng hầm hập, uất hận trào dâng, người nào dám động tới người , sống chết với người đó. ta giữ tay , ta đe dọa bằng dao đá ta bằng chân, đá được đá dưới, đá cho ta thành thái giám luôn . Sên kêu lên đau điếng, nhưng tay ta vẫn giữ lấy , hai bên giằng co ngừng... Rắc... Tiếng rắc thứ hai vang lên, lần này là chiếc lan can gỗ. Hai bóng người từ bên cùng rơi xuống, bọn thuộc hạ nhìn cảnh tượng đó, chẳng biết làm thế nào, rốt cuộc xông tới lục soát Sên, lấy hết tiền bạc và giấy tờ có giá trị rồi chuồn. Hoàng Thế Hiển giây lạnh toát, cố gắng dùng hết sức lực còn lại, bò tới chỗ người con nằm bất tỉnh, người mềm oặt, gương mặt nhắn bê bết máu, lạnh ngắt như băng, bàn tay nhuốm màu đỏ rực, cố gắng chạm tới gương mặt ai kia. -"Cậu...em cậu......nhiều...lắm..." Giọng Nhi nghẹn ngào, nấc lên từng tiếng. Hơi thở yếu ớt dần, lâu sau đó rơi vào trạng thái hôn mê. Cậu cố kìm nén, cẩn thận ôm vào lòng, thương che chở, nỗi sợ hãi và bất lực bủa vây, cuộc đời cậu, chưa bao giờ khủng hoảng tới thế. ..... .............. Ba năm sau. CL Restaurant, phòng VIP. -"Nào, chúng ta cùng nâng ly cuối chúc mừng lần nữa!" -"Mời Chủ Tịch..." -"Mời ngài!" -"Chúc chúng ta hợp tác thuận lợi!" Tiếng cười rôm rả, họ nghe có vẻ rất hài lòng. Cuộc thương thảo kết thúc trong khí khá vui vẻ. Quỳnh Hương, con cưng của ông trùm hải sản đồng bằng sông Cửu Long, ngượng ngùng gợi chuyện với chàng trai tuấn trước mặt. -"Hiển, tăng hai với chúng em nhé!" Chủ tịch CL Group lịch từ chối. -"Xin lỗi mọi người, hôm nay còn có việc bận!" -"Tiếc quá, thôi để lần sau vậy!" Lòng khẽ trùng xuống, chưa có chàng trai nào từ chối Quỳnh Hương này cả. Nhưng cũng hay, càng thế càng thấy kích thích. Chiếc xe chở Chủ Tịch CL Group xa dần, sau đó dừng lại ở bệnh viện tư rất lịch . Hoàng Thế Hiển bình tĩnh xuống xe, trợ lý trước dẫn đường cho cậu. Phòng khám 101, có tiếng người lãnh đạm đọc từng chữ. -"A...F...D...N...Q...K..." -"...dưới...trái...phải..." ..... -"Tốt, Chủ Tịch, ngài cố gắng xếp lịch tuần sau phẫu thuật..." -"Ông vớ vẩn gì vậy?" -"Chủ Tịch, tưởng tôi biết ư? Ngài chắc chắn là học thuộc bảng chữ này, nghĩ tôi là loại lang băm chắc? Chúng ta thẳng thắn nhé, nếu được phẫu thuật, việc ngài bị mất thị lực hoàn toàn trong tương lai gần là điều thể tránh khỏi..." -"Ông chỉ cần với mẹ tôi là tôi ổn, còn việc của tôi, ông cần lo!" Hoàng Thế Hiển dứt khoát khỏi, chiếc xe thể thao đưa cậu về căn biệt thự quen thuộc, nơi ấy có thiên thần bé ngồi chơi sỏi ngoài ngõ, thấy xe ba, cậu bé hò reo thích thú. -"Ba, ba..." Chủ Tịch bình thản bước ra, ôm cậu bé vào lòng, khóe môi nở nụ cười trìu mến. -"Sao vào nhà hả tiểu bảo bối của tôi?" -"Người ta đợi ba mà!" Thơm lên trán con trai, cậu hỏi han. -"Trưa nay Cu Ty ăn mấy bát cơm?" -"Cu Ty ăn ba bát cơm, ăn nhiều lắm, bụng Cu Ty to to này..." -"Ngoan lắm, ông bà đâu rồi?" -"Ông bà ăn đám cưới nhà chú Hưng rồi ba ạ, Cu Ty đợi ba về ăn tối, ba ăn tối chưa ba?" -"Ba chưa, ba về ăn với con...Cu Ty tắm chưa?" -"Cu Ty đợi ba về tắm chung, ba tắm chung với Cu Ty ?" Cu Ty thực ra được bác Hồng tắm cho rồi, và bé biết, mắt ba kém, ba tắm cho cũng sạch, nhưng mà vẫn thích. -"Có chứ!" Cậu bé được ba bế vào nhà tắm, thỏa thích nô đùa, cậu rất ghét những người cứ ba cậu khó tính. Ba cậu, theo như cậu biết, là người dễ thương nhất đời, ba thường cười với cậu, cực kì dịu dàng luôn. -"Ba ơi ba chải tóc cho Cu Ty giống ba , cho đẹp trai!" -"Ừ!" -"Ba vuốt keo cho Cu Ty nữa!" -"Ừ!" -"Xong rồi, ra ăn cơm thôi ba!" -"Ừ!" Thằng bé này, ríu ra ríu rít giống hệt ai đó, Hiển nhìn theo bóng nó, từ lâu rồi, nhìn con trai, cũng chỉ là cái bóng mờ mờ trước mặt. -"Có bảo mẹ ăn cùng ba? Lâu lắm mẹ ăn cơm cùng chúng ta rồi, tại bà nội cho phép ý, hôm nay lại bảo mẹ ra ăn cùng nhé!" Bé vừa dứt lời, ba nó hơi khựng lại, mắt đỏ quạch, nhưng rất nhanh sau đó, lại cười đáp ứng nó. -"Ừ, con gọi mẹ !" Người giúp việc dọn từng món, Cu Ty lật đật lấy ảnh của mẹ, nó kéo ba chiếc ghế, nó ngồi cái, ba nó cái, nó để ngay ngắn tấm ảnh mẹ nó cười tươi lên chiếc ghế còn lại. -"Cu Ty mời ba mẹ ăn cơm!" Hoàng Thế Hiển phải cố lắm mới kiềm nén được. -"Con ăn cơm !" -"Ba, ba mời mẹ ăn cơm à?" -"Mẹ Nhi ơi ba Hiển hư quá, ba mời mẹ ăn cơm..." Thằng bé con cười khanh khách mách mẹ, ba nó cố chiều theo, nuốt hạt cơm mà nghèn nghẹn. Buổi tối, Cu Ty được ba kể chuyện cho nghe chán chê mới thèm ngủ. Hoàng Thế Hiển đặt cu cậu xuống chiếc giường ôtô mà nó thích nhất, ngồi mơ hồ ngắm con lát rồi mới về phòng mình. Hôm nay ngày rằm, trăng sáng hơn phải, cũng khiến người ta khó ngủ hơn. Ai đó quay quay lại, rồi bật dậy, dò dẫm xuống dưới nhà. Tuy rằng mọi thứ giờ chỉ mờ mờ, nhưng người ta sai, giác quan này yếu giác quan khác nhanh nhạy hơn, vả lại con đường này bao nhiêu lần, cũng chẳng gây khó dễ được. Tay cậu chạm vào cánh cửa màu hồng, ba năm nay, chỉ dám đứng ở đây, chẳng đủ tự tin mở cửa, hôm nay thế nào, lại có khao khát bước vào. Căn phòng này trước tia thấy ấm áp, nay cớ sao lạnh lẽo tới vậy? Ai đó từng bước chậm rãi tiến tới chiếc giường lâu đài, kéo lấy chiếc chăn hồng, chậm rãi nằm xuống, cầm chiếc ví da sởn màu, từng ngón tay vuốt vuốt tấm hình nhắn bên trong, miệng khẽ thầm. -"Chồng chẳng nhìn nữa, có lẽ sắp quên mặt vợ rồi!" -"Hôm nay Cu Ty ăn ba bát cơm, chồng còn tắm cho con nữa...chồng là người ba tốt phải ?" -"Vợ có nghe chồng thế?" -"Vợ ở đó thế nào? Tốt ? Sao dạo này thấy vợ về thăm chồng?" -"Hôm nay công ty kí hợp đồng cực lớn, càng ngày công ty càng lớn mạnh, ba mẹ đều rất yên tâm về chồng, vợ tự hào chứ?" ..... ..... -"Chồng có nên nhận bé về làm con nuôi, cho Cu Ty nhà mình làm đại thiếu gia nhỉ?" -"Ý vợ thế nào?" -"Có hay ..." -"Có lẽ là nên phải ? Ngộ nhỡ bé ấy giống vợ, bỏ lại Cu Ty mình, Cu Ty biết làm sao?" ..... ..... -"Vợ giờ có hạnh phúc ?" -"Chồng giờ, rất tốt..." Ai đó khẽ mỉm cười, nhàng, lúc sau đó, lại trở mình, thở dài. -"Là chồng dối đấy... tốt chút nào...mà thôi...rất tốt...chồng rất hạnh phúc...ngủ nhé...rảnh rỗi về thăm chồng..." ..... Trương Ngọc Uyển Nhi, rất nhiều lần cậu muốn , là cậu nhớ , nhớ phát điên, thực , là khó khăn lắm. Nhưng cậu sợ lo lắng, vướng bận, cậu đành lòng. Đêm đó, rất lâu cậu mới ngủ được, và trong giấc mơ, hạnh phúc, cậu được gặp , duyên dáng trong bộ váy màu hồng, cười với cậu, nụ cười, tươi. ***** *************** Ngoại truyện ~Sên ~Ngày tôi còn , có tuổi thơ rất cơ cực. Ba tôi hay uống rượu, rồi đánh đề, mỗi lần vét hết tiền của gia đình, ông lại về đòi mẹ tôi tiền, nếu có tiền, ông mang chúng tôi ra đánh, mẹ tôi thường ôm tôi vào lòng, chịu thay cho tôi những roi vọt đó. Cuộc sống khá khẩm hơn khi mẹ tôi được nhận làm người giúp việc ột gia đình khá giả. Vì ba tôi hay đánh người nên đôi lúc ba tôi ở nhà, mẹ tôi cũng cho tôi tới nhà mẹ tôi làm việc để ở cùng. Nhà đó rất giàu, riêng người giúp việc phải gần hai chục người ột gia đình, chỉ có hai người lớn, và hai đứa bé xíu phải biết là giàu như nào rồi đó. Thực ra chỉ có đứa trẻ là con ruột của ông bà chủ, là đứa bé trai. Nhà có trẻ mà, lúc nào cũng vui vẻ, tôi thường ngồi xa xa quan sát hai đứa nó, mẹ tôi dặn đừng có đến gần, mẹ sợ nhỡ tôi quá, làm tổn thương chúng, họa lớn, nhà tôi cũng chẳng có gì mà đền cả. Đứa bé mập mạp, cực kì đáng , tôi hay thích ngắm nó. Còn đứa bé trai, phải như nào nhỉ, nó gầy lắm, nhưng ghê gớm kinh khủng. Ít ai dám phật ý nó, bà chủ đối với nó cực kì cưng chiều, bà ấy cũng chiều bé kia nhưng chiều kiểu khác, mãi sau tôi mới biết, bà ấy sợ đứa bé sau khi lớn lên trở thành đanh đá tiểu thư giống bà ấy, còn con trai, bà quan niệm, bá đạo tý cũng sao. Tôi tới bái phục cái lối suy nghĩ ấy. Lại tới chuyện đứa bé trai đó, lúc nào thằng bé cũng đành hanh bắt nạt con bé, con bé hiền khô, gì cũng nghe. Có đợt bé ngủ trưa ngon lành, bị thằng bé lôi dậy chơi cùng nó, con bé cau có chịu, thằng bé vẫn miệt mài kéo nó ngồi lên, rốt cuộc con bé cũng phải dậy chơi xếp hình siêu nhân với thằng bé, nó chẳng có hứng thú mấy, được lát rồi ngủ lăn quay. Thằng bé bực mình cứ hét ầm ĩ. -"Mở mắt ra, mở mắt ra..." Con bé giật mình mở mắt, xong lại ríu ríu, tôi nhìn mà phát thương. Lại có lần, thằng bé quát gì đó, khiến con bé khóc nhè, tôi chỉ muốn ném cái dép vào mặt thằng nhóc ghê gớm đó, nhưng vì mẹ dặn, tôi phải nín nhịn. Sau đó lại thấy thằng bé cầm thay con bé xoa xoa, lôi nó mua kẹo mút, con bé kia vừa khóc lại cười toe toét, đúng là bọn trẻ con. buổi, tôi chơi ngoài vườn thấy con bé lò dò ra, thực ra là thằng bé và ông bà chủ du lịch nước ngoài rồi, con bé nghe bị bệnh, được máy bay nên ở nhà, thảo nào nó chơi mình, mọi khi hai đứa nó lúc nào cũng dính với nhau như hình với bóng. Bàn tay nó bé xíu à, mập lắm, ơi là . Nó ngồi xổm, mắt chăm chú nhìn vào vật thể bò trước mặt. Tôi đánh liều, tới chơi với con bé đó. Nó khoanh tay trước ngực, chào tôi, rồi còn chu môi cười hì hì. Tôi bảo nó. -"Đấy là con ốc sên..." -"Sên?" -"Ừ...ốc Sên..." -"Sên!" Con bé có vẻ thích thú lắm, tôi bắt con ốc lên, em ấy dí bàn tay vào mình con ốc, rụt ra rụt rè, rồi lúc sau nó dang tay ra, mọi lần tôi để ý nó nên tôi biết, hễ khi nào nó dang tay ra là nó muốn được bế. Tôi cười, rồi bế nó lên. Nó liên tục lầm bẩm Sên, Sên, Sên... Rồi từ lần sau gặp tôi, hiểu sao em ấy cứ gọi tôi là Sên, sửa mãi được. Rồi dần dần mọi người gọi tôi là Sên luôn. Mẹ tôi ban đầu hơi sợ, nhưng về sau lại càng động viên tôi chơi thân với em, lúc đó tôi biết mẹ có mục đích khác. Có em ấy, cuộc sống của tôi vui vẻ hơn rất nhiều. Tôi cảm giác lắm, nó thích chơi với tôi hơn thằng ấy, cái gì nó cũng gọi Sên, Sên. Tôi làm cho em nhiều thứ, từ chong chóng tới xe gỗ, mỗi lần thằng bé vắng nhà là tôi lại sang chơi với nó, tôi bắt đầu thích tiết kiệm tiền. Tôi cũng có nhiều tiền, nhưng mà khi nào tôi quét dọn, lượm rác, có ve chai hay tóc rối là tôi thu lại liền, sau đó để dồn đem bán, có tiền tôi lại mua kẹo kéo, hoặc là kẹp tóc, hoặc bánh cuốn thịt cho bé, mỗi lần nhìn em cười là lòng tôi lại rạo rực. Lớn lên chút, tôi biết ghen. Tôi ghen vì lúc nào em ấy cũng ở cạnh thằng bé. Tôi dần dần có ý thức phấn đấu, tôi tự nhủ với mình, chỉ cần tôi có tiền, nhất định tôi đón em với tôi, dù sao em đâu có quan hệ gì với nhà kia? ..... Tôi nhớ ngày em phẫu thuật não, người tôi cứ như sốt cả buổi, quãng đường ngồi xe sao mà xa thế. Tới lúc về, tôi cũng chỉ được gặp em chút xíu thôi, toàn bộ thời gian là thằng bé đó chiếm giữ, biết làm sao? Ba mẹ tôi đâu phải người quyền thế? Ý thức vươn tới thành công của tôi ngày càng cao hơn, nhất định, nhất định tôi phải thành công. Tôi ngày đêm học tập chăm chỉ, nhận làm ba bốn công việc lúc, vừa để làm giàu, vừa tích lũy kinh nghiệm. ..... Cái ngày Nhi rằng nhận lời làm vợ Hiển, lòng tôi tan nát. Nhưng tôi vẫn động viên mình, rằng chúng còn trẻ, quyết định bồng bột, tôi đành lừa rằng em vô sinh, kế hoạch đó, là tôi và Kim Chi cùng dàn dựng, ngay cả mẹ tôi cũng biết, tôi nghĩ rồi tên đó ở Mỹ, gặp nhiều người xinh đẹp hơn, quên em ấy, để rồi, Nhi vẫn là của tôi. Thứ lỗi cho tôi, cái lý thuyết, người là chứng kiến người đó hạnh phúc, tôi làm được! Cuộc sống của tôi, nếu có Nhi, tất cả thực rất tối tăm. Có , khiến tôi đau lòng, là dù Hiển có mắng, có chửi Nhi như nào, ánh mắt em ấy, vẫn hướng về phía . ràng là ngày bé em tôi hơn, ràng là thế? Tôi mang chuyện của mình ra tâm với người bạn, nó bảo là có hai trường hợp, hoặc là do có tiền, có địa vị cao, theo là đúng. Hoặc cũng có thể là, tình cảm mà em ấy dành cho tôi, từ trước tới nay, thay đổi, là tình cảm đứa em dành cho trai, còn với Hiển, mới là tình . Tôi lựa chọn tin phương án thứ nhất, cật lực làm việc. Sau sáu tháng tu nghiệp ở nước ngoài về, "tin mừng" tôi nhận được, quá trớ trêu, em tra hỏi tôi, và còn lộ ra, em có bầu với ...bốn tháng. Tôi biết lúc đó tôi sốc như nào? Tôi biết lòng tôi tổn thương bao nhiêu? Tôi làm tất cả vì em, mà em bây giờ, lại thuộc về thằng đó? Người con mà mình thương từ thuở thơ ấu, nay có con với người khác...cảm giác của tôi lúc này...là đắng như thế đấy! Tôi dường như mất bình tĩnh. Tôi tin là em nhiều như tôi, tôi tin. Tôi muốn làm phép thử. Nhìn máu chảy từ tay em, lòng tôi đau đớn, nhưng tới bước này, tôi chẳng thể quay đầu được nữa. Tôi thực choáng váng khi thằng đó quỳ xuống, gọi tôi hai tiếng cậu chủ. Tới lúc nhường toàn bộ cổ phần tôi sốc nặng, thực ra là tôi chỉ muốn thử thôi. Nhưng kết quả Nhi, tới mức bất chấp tất cả, khiến tôi mấy vui vẻ. Cũng được, tôi có tiền, tôi dụ em theo tôi. Nhưng đổi lại, câu trả lời của em, khiến tôi đau tới tận tim gan. Vậy là em , em, tình sâu sắc. tình , khiến tôi phát ghen, phát hận. Giờ phút em và tôi rơi xuống, tôi ước, thượng đế đón chúng tôi lên thiên đường, mà cần, địa ngục cũng được, chỉ cần em ở bên tôi, là quá đủ. Mà , cuộc đời dễ như thế. Lúc đó tôi bất tỉnh, sau này mới nghe mẹ tôi kể lại rằng người của ông bà chủ tìm thấy chúng tôi, tất nhiên là cũng tìm tới bọn côn đồ kia, bằng chứng giao cổ phần cho tôi cũng vì thế mà bị thủ tiêu. Hoàng Thế Hiển ngừng tìm kiếm tôi, tôi đoán muốn giết tôi lắm đấy, nhưng mẹ trước bước, vì sợ làm gây ra chuyện lớn nên bí mật cho người tống tôi vào nhà tù ở gần biên giới rồi với xử lý tôi. Mẹ tôi làm nhân viên cắt cỏ ở trong chính nhà tù ấy. Thà bà ấy giết tôi còn hơn, những tháng ngày trong căn phòng , bốn bên là tường, chỉ có khung sắt bé xíu, sống còn khổ hơn chết. Nghe mấy tháng sau đó Nhi sống thực vật, đứa bé trong bụng cũng phải mất rất nhiều tiền của mới giữ lại được. lâu sau bác sĩ tiến hành phẫu thuật lấy đứa bé ra nuôi trong lồng ấp, người nhà quyết định đưa em ấy ra nước ngoài chữa trị, số phận trớ trêu, đường , chiếc xe của Nhi gặp tai nạn nổ thành những mảnh vụn. Em ấy, vĩnh viễn rời xa thế gian này. CL Group để tang hai tuần. Bà chủ vì bảo vệ con trai, phải cho người nhốt lại trong nhà, sai tới chục vệ sĩ canh chừng, nửa năm liên tiếp điều trị bằng vô số loại thuốc, trong đó dùng nhiều nhất vẫn là thuốc an thần liều nặng. Nửa năm, Hoàng Thế Hiển sống như sống, mơ hồ mơ hồ, cả ngày gọi tên Nhi. Sau đó thị lực của giảm rệt, có lẽ thời gian là liều thuốc xóa nhòa tất cả, bây giờ làm Chủ Tịch, điều hành khá tốt, nay CL Group cực kì bành trướng, già trẻ trai ai là biết tới tập đoàn này. Đó cũng chỉ là tôi nghe mẹ kể, mẹ nghe người bên ngoài đồn thế. Tôi băn khoăn đó là , hay chỉ là do Trương Mỹ Ái Như tung tin, vì bà ta muốn trừng phạt tôi, bởi em ấy là thiên thần, sao có thể ra dễ dàng như vậy được? Tôi biết nữa, nhưng tôi lựa chọn tin em ấy vẫn còn thế gian. Những tháng ngày qua, nhìn mẹ cắt cỏ trồng rau qua tấm song sắt, rồi xót xa khi nghĩ tới em, nghĩ tới những gì mình gây ra, tôi mới hiểu rằng, thế nào mà hạnh phúc. Thích đóa hoa, chỉ có cách ngắt đóa hoa về làm của riêng mới là hạnh phúc. Nhìn ngắm hoa nở rực rỡ cây, cũng là loại hạnh phúc. Hoa nở hoa tàn. giây lầm lỡ, cả đời ăn năn... **************************** **************************************************************