1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Thiếu Gia Ế Vợ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Update c46) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: phải hoàng tử



      —- Hừ, dám chọc ta, nếu có người ngoài ở đây, ta giải quyết nàng.

      Tề Vân Đình đốt lửa, Quách Hướng nhanh chóng đem nướng con thỏ. Hân Duyệt cũng lấy cái bánh mỳ xiên vào nhánh cây, đem nướng lửa.

      Chỉ chốc lát, thịt thỏ chín, bánh mỳ cũng tỏa mùi thơm.

      Tề Vân Đình xé nửa con thỏ cho Quách Hướng, Quách Hướng vội từ chối: “Để tẩu phu nhân ăn .”

      “Quách huynh, huynh mau ăn , nàng ăn cơm rất ít, ta chia với nàng là được rồi.”

      Hân Duyệt cố gắng ăn bánh mỳ nướng, khen ngợi: “Bên ngoài rất giòn nha.”

      Tề Vân Đình bị bỏ quên, xé cái đùi thỏ đưa qua: “Mau ăn .”

      ăn, làm người cũng phải có chí khí, phải dùng mạng thỏ cha để đổi mạng cho thỏ con.”

      ” Được rồi, đừng náo loạn nữa, ăn xong còn lên đường nữa, mau ăn , coi như là ta ăn vậy.”

      Hân Duyệt có chí khí nhận đùi con thỏ, bên ăn vừa : “Đám thỏ con thân mến, phải ta ăn cha của tụi bây, là tên bại hoại Tề Vân Đình giết nó, ta chỉ là phát huy chút giá trị sinh mạng của nó thôi.”

      Quách Hướng nghe những lời lảm nhảm như vậy, muốn cười lại dám.

      Tề Vân Đình sớm thấy quen với chuyện này, rất thản nhiên ngồi ăn thịt thỏ.

      Lúc đứng dậy lên đường, Tề Vân Đình hỏi: “Quách huynh đây là muốn đâu?”

      “A, tại hạ gia ở Đức châu, có điều phải đến Thương châu làm chút chuyện trước.”

      “Vừa vặn thuận đường, chi bằng cùng .”

      “Được a, tại hạ cầu còn được.”

      Hân Duyệt đột nhiên phát con ngựa trắng của Quách Qướng rất đẹp, toàn thân chút lông tạp, trắng tinh luôn. “Con ngựa này đẹp.”

      “Tuyết Ngọc đúng là ngựa tốt.”

      “Tề huynh biết nhìn, dối gạt hai vị, Tuyết Ngọc là vật cưng nhất của Quách mỗ.”

      “Tên ngựa của người ta thiệt dễ nghe, so với Lam Thố của ngươi hay hơn nhiều.” Hân Duyệt chu mỏ khiêu khích nhìn về phía Tề Vân Đình.

      “Chút nữa tới Thương châu, có khách điếm nhà chúng ta, trước mặt chưởng quầy, tiểu nhị, nàng ít có hô to gọi với ta đó, nghe chưa.”

      ” Nếu nghe sao?”

      ” Ta giết hết cả ổ thỏ kia.” Tề Vân Đình xoay người chuẩn bị .

      ” Đừng, nghe mà.” Hân Duyệt vội vàng giữ chặt ,” phải là giữ sỉ diện cho ngươi sao, chuyện này đơn giản, ta diễn giỏi lắm. Ngươi , muốn ta đoan trang hay hào phóng.” xong, nàng đứng thẳng ưỡng ngực.

      “Hay là chim nép vào người,” Nàng tựa vào cánh tay Tề Vân Đình;” Hay là duyên dáng kiêu đây?” Cả người nàng dáng luôn người Tề Vân Đình, bàn tay đặt vai , tay kia phủ trước ngực.

      Tề Vân Đình hít sâu hơi, chỗ nào đó nhanh chóng bành trướng, cũng may đưa lưng về phía Quách Hướng, nhìn thấy tình huống bên này.

      —- cái miệng nhắn mê người của nàng cứ mấp máy thế kia, nếu có người ngoài, ta ăn sạch nàng mới là lạ.

      “Nàng thành chút là được.” Tề Vân Đình ôm lấy Hân Duyệt trực tiếp bay lên, đương nhiên là đáp xuống ngựa mình,đem nàng đặt chuẩn xác chỗ nào đó nóng rực.

      ” A, ta phải cưỡi ngựa trắng.”

      Tề Vân Đình sa sầm mặt: “ được.”

      “Tại sao?”

      “Buổi tối còn muốn ăn ngon hay ?”

      “Ừa, vậy cưỡi ngựa đen .”

      —- ta biết nhược điểm của nàng rồi.

      Quách Hướng ở bên kia cố nén cười, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.

      Hai con ngựa bắt đầu chạy vội.

      Tề Vân Đình thầm nghĩ: Để nàng ngồi trước người nam tử khác, còn lợi cho quá hay sao. Nàng đừng hòng đâu, đốt lửa, còn phải phụ trách dập lửa cho ta.

      ………… đến Tề Vân Đình trộm ăn đậu hủ của người ta, cũng sợ cặp mông nhắn đè chết huynh đệ ngươi.

      —- thân thể nhắn mềm mại của nàng, còn được ôm trong lòng ta, lớn cao thấp phải đều do ta nắm giữ hay sao.

      Đến khi trời tối, cuối cùng cũng đến Thương châu, đến trước khách điếm rất lớn, cửa có bốn chữ to: “Khách điếm Tề gia.”

      Tề Vân Đình vừa mới bước và, lão chưởng quầy vội vàng từ sau quầy thu tiền bước ra: “Ôi, đại thiếu gia, ngài hai năm đến đây, sao tối hôm nay đột nhiên đến rồi.”

      Đa số tiểu nhị trong điếm đều biết Tề Vân Đình, lên thỉnh an .

      “Trước dọn sẵn hai gian phòng hảo hạng, buổi tối chuyện với mọi người.”

      Quách Hướng ngượng ngùng : “Chưởng quầy, căn phòng rẻ nhất của các người là bao nhiêu tiền?”

      Tề Vân Đình vội quay đầu lại : “Quách huynh, đây là khách điếm nhà ta, tiền bạc làm gì, chúng ta xưng huynh đệ, nếu ta thu tiền của huynh, vậy sau này Tề Vân Đình sao có thể lăn lộn giang hồ nữa, huynh nể mặt ta chút .”

      Hân Duyệt phát Tề Vân Đình là người thích kết giao bằng hữu, lúc từ chối còn làm cho người ta có cảm giác nữa, chỉ giống như giúp làm gì đó mà thôi.

      Quách Hướng tự nhiên vui vui vẻ vẻ nhận: “Trước kia nghe Tề đại thiếu gia khẳng khái trượng nghĩa, ngày tuyết đưa than, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng phải huynh hai gian……”

      Tề Vân Đình nhìn về phía Hân Duyệt: “Vợ chồng chúng ta đương nhiên là ngủ gian rồi.”

      Quách Hướng có chút hối hận lời mình , người ta sớm là vợ chồng rồi, tuy nhiên thoạt nhìn cũng giống lắm.

      Hân Duyệt nhìn Tề Vân Đình nhướng mày trợn mắt—- ta còn tưởng rằng ta được gian đó

      —- Sau này nàng và ta cùng nhau ngủ, đừng nghĩ linh tinh nữa

      ” Hừ.” Hân Duyệt xoay người lên lầu, Tề Vân Đình ở phía sau ho hai tiếng.

      Bóng dáng phía trước dừng lại, nhàng bay về bên người , ôm lấy cánh tay , “Vân Đình, chúng ta lên lầu nha?”

      Ừ, như vậy còn tạm được.

      Tề Vân Đình ngẩng đầu ôm Hân Duyệt lên lầu.

      Nhóm tiểu nhị ngóng dài cổ, tâm tư phiêu theo hai người lên lầu.

      Giáp: Đại thiếu gia diễm phúc, thiếu nãi nãi của chúng ta vừa xinh đẹp lại ôn nhu

      Ất: phải còn chưa vào cửa sao, vậy mà cùng ở gian rồi

      Bính: Đại thiếu gia của chúng ta như vậy, có nữ nhân nào vội vàng nhào lên người đại thiếu gia chứ

      Đinh: phải cưới được vợ sao, xem ra chỉ là lời đồn thôi

      Chưởng quầy đạp cước: “Các ngươi muốn sống nữa à, làm việc .”

      Hân Duyệt nhào lên giường xong cũng muốn nhúc nhích nữa, “Ôi…… Vẫn là giường thoải mái.”

      Tề Vân Đình cất tay nải, rửa mặt, buồn cười nhìn về phía Hân Duyệt: “Nàng đói sao? muốn ăn cơm à?”

      “A……vậy ngươi kéo ta lên .” Người kia nhúc nhích, chỉ giơ lên bàn tay.

      Tề Vân Đình cũng đói, cũng muốn chỉnh nàng, trực tiếp kéo đứng lên xuống lầu ăn cơm.

      Ông chủ đến ăn cơm, đồ ăn tự nhiên lên rất nhanh. Bọn tiểu nhị ân cần rót rượu cho Tề Vân Đình và Quách Hướng, hai người nâng chén hàn huyên, Hân Duyệt “Rầm” Vỗ cái bàn, giận–” Tề Vân Đình, ngươi là muốn để ta ăn cơm có phải ?”

      Tề Vân Đình khó hiểu quay đầu: “Món ăn cũng bưng lên hết rồi, ai cho nàng ăn?”

      “Đây là đồ ăn gì chứ, có thể ăn được sao? Ngươi xem, này mã trách, thanh oa, gỏi cá, thịt nướng này cũng được nhưng sao nhiều mỡ vậy chứ, còn có món đen đen này là…… cái gì?”

      Tiểu nhị vội : “Ngưu tiên.” ( bộ phận của bò, mọi người đoán nó là gì, hehe)

      “Cái……” Hân Duyệt nổi giận nên lời, trùng hợp bụng lại kêu rột rột, nàng chỉ đành ôm bụng úp mặt xuống bàn.

      Tề Vân Đình cũng rầu: “Đưa lên đồ ăn kiểu gì thế, sao cả đến món ngọt cũng có.”

      Tiểu nhị thà uất ức : “Chưởng quầy trước giờ ngài chưa từng ăn món ngọt, mà đây phải đều là những món ngài thích sao?”

      “Ngươi ngốc à, thấy thiếu nãi nãi ở đây sao, ta ăn, nàng cũng ăn sao? Vậy còn ta lúc nào thích ăn cái ngưu…… tiên kia?”

      Tiểu nhị sợ tới mức run run: “Cái này phải là nhìn thấy thiếu nãi nãi, nên mới bồi bổ cho ngài sao?”

      Tề Vân Đình đạp cước, tiểu nhị chân như bôi dầu, chạy biến.

      Chỉ chốc lát, cá chép giấm đường quý của Hân Duyệt được dọn lên bàn, nàng vẫn hay có thù với người, có thù với cơm, ăn vui quên trời đất.
      --- ------ ------

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Tỉ võ chiêu thân


      Thỏa mãn nằm giường, ai, ăn nhiều cũng tốt, no quá ngủ được a.

      Tề Vân Đình đẩy cửa tiến vào, cởi áo ngoài nằm xuống, người mang theo mùi rượu nhàng nhạt, càng tăng thêm hương vị nam nhân.

      "Hai ngươi uống nhiều ít? Sao trễ vậy mới trở về?"

      "Uống nhiều, chỉ là hơi nhiều thôi, chỉ trách ta và Quách huynh gặp nhau quá trễ."

      "A, còn trách gặp nhau quá trễ, hai người vốn xuất thân giống nhau mà."

      " Đúng, xuất thân giống, nhưng chí đồng đạo hợp. Đúng rồi, trễ thế này, sao nàng còn chưa ngủ." Hân Duyệt vừa nằm xuống gặp chu công thấy qua rồi.

      Cũng thể mình ăn no quá được," Nhàm chán quá, ngủ được."

      Tề Vân Đình đột nhiên xoay người lên nàng, hai tròng mắt sáng lên: "Nàng muốn , chúng ta nên làm chút gì đó?"

      "Cút." cước đạp .

      Hai người gì nhìn trần nhà, Hân Duyệt xoay người lại, lấy tay chống má, nhìn Tề Vân Đình.

      Hồ Hân Duyệt: Rất nhàm chán, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe nha.

      Tề Vân Đình: được

      Hồ Hân Duyệt: con con nhện mấy chân

      Tề Vân Đình:8 cái

      Hồ Hân Duyệt: Vậy con nhện trèo cây đột nhiên rơi xuống, lúc rơi xuống mặt đất có mấy chân

      Tề Vân Đình: Đương nhiên vẫn là 8 cái

      Hồ Hân Duyệt: Sai, là7 cái, bởi vì lúc con nhện rơi xuống đất, dùng cái chân ôm ngực ‘Ôi mẹ ơi, sợ hết hồn’.

      Hân Duyệt giả tiếng tên nhóc nghịch ngợm , làm Tề Vân Đình cười ha ha.

      Hồ Hân Duyệt: Ngươi cũng kể ta nghe

      Tề Vân Đình: Được. Ngày xưa có người, à, là nam nhân, cưới được vợ, sau đó lại cưới người, chính là vợ ngốc bây giờ của .

      Hồ Hân Duyệt hơi gật dù, chống tay cũng mỏi rồi, ghé đầu vào người Tề Vân Đình, ánh mắt sáng ngời: "Ngốc như thế nào?"

      Tề Vân Đình thảng nhiên đặt tay sau lưng Hân Duyệt, tiếp: "ừ, nàng hay những lời khó hiểu, tỷ như , nàng phụ thân hoặc cha, mà ba ba; còn cổ nhân các người, cổ đại các người, giống như nàng phải cùng sống ở thời đại này vậy; bị người ta hôn lần, cảm thấy chưa hôn đủ, lại bay qua hôn người ta thêm lần nữa......"

      Hân Duyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt hạnh: "Ngươi ta chứ gì, ngươi là đồ bại hoại, ngươi hư hỏng, ta mới phải vợ ngốc của ngươi, ngươi hư hỏng......"

      Bàn tay nhắn mền mại đánh lên ngực , Tề Vân Đình cũng né tránh còn cười ha ha nữa. (vô duyên quá chừng)

      Lão chưởng quầy dưới lầu thầm gật đầu: Thiếu gia cuối cùng cũng có nơi có chốn. A? Hình như ngược rồi.

      Đám tiểu nhị cũng dựng thẳng tai nghe ngóng: Đại thiếu gia vui vẻ, ngày tháng của chúng ta cũng dễ qua hơn.

      Quách Hướng cách vách thầm nghĩ: Đôi vợ chồng người ta tình cảm tốt, biết ngày mai mình có thể ôm được mỹ nhân về hay ?

      Sáng sớm, Tề Vân Đình và Quách Hướng ngồi ở dưới lầu đợi Hân Duyệt xuống ăn cơm, qua nửa ngày, cũng thấy bóng người, cửa phòng mở, Hân Duyệt xõa tóc, tóc đen như mây bay, tùy ý xõa trước ngực, chu môi, ánh mắt u oán lại có vài phần vũ mị.

      ---- đại tỷ ơi, bộ dạng xinh đẹp phải lỗi của ngươi, nhưng nơi công cộng mà khoe mẽ đúng.

      Nháy mắt kinh diễm toàn trường.

      Sắc mặt Tề Vân Đình nhất thời đen lại, "Chờ nàng ăn cơm đó, sao còn chưa sửa soạn xong?"

      Hân Duyệt chu môi, tức giận : "Ngươi chải tóc cho ta, làm sao ta ăn cơm."

      Đám tiểu nhị che miệng a che miệng, cắn môi a cắn môi, ngay cả Quách Hướng cũng sắp nội thương---- tình cảm của đại thiếu gia tốt, còn phụ trách chải đầu cho thiếu nãi nãi.

      Tề Vân Đình đỏ mặt, nháy mắt ---- muốn ăn cơm nữa ?

      Bóng dáng lầu chậm rãi bay xuống, ôm cánh tay của , dịu dàng : "Vân Đình, người ta chải vài kiểu tóc cũng đều cảm thấy đẹp, chàng đến xem chải kiểu gì mới đẹp nha."

      Tề Vân Đình kiềm nén lửa giận lên lầu giúp nàng chải tóc.

      Dưới lầu phen cười thỏa thích.

      Đám tiểu nhị thấy thiếu nãi nãi có thể làm thiếu gia nghe lời như vậy, sôi nổi tiến lên lấy lòng. Người này ở Thương Châu món nào ăn ngon, người kia chỗ nào chơi vui, có cái đầu chen vào: "Thiếu nãi nãi, hôm nay tiểu thư Lí gia tỷ võ chiêu thân, rất náo nhiệt."

      Tỷ võ chiêu thân? Màn hí kịch đặc sắc nhất, cẩu huyết nhất truyền hình làm thế nào có thể bỏ qua?

      "Chúng ta mau , Quách đại hiệp nhìn ngươi tuổi lớn, chắc cũng chưa thành thân."

      "A, đúng là chưa lập gia đình." Quách Hướng hơi đỏ mặt, mất tự nhiên đáp.

      " tốt quá, hai người các ngươi đều có cơ hội, nếu tiểu thư Lí gia kia bộ dạng xinh đẹp, các ngươi cũng nên liều mạng lần. Ha ha!"

      "Ta là người thành thân." Tề Vân Đình lạnh lùng .

      Hân Duyệt trừng mắt: " ra, ở nhà ngươi có vợ, còn gạt ta có, ngươi......"

      Tề Vân Đình nhịn nổi nữa: "Trong nhà có, trước mắt có, nàng phải người đó sao."

      Hân Duyệt biết mình hiểu lầm, thay bộ mặt tươi cười: " ra ngươi ta, phải còn chưa vào cửa sao? Ngươi còn có cơ hội mà."

      Nàng nhìn thấy sắc mặt xanh lét kia, kéo ra ngoài.

      Đám tiểu nhị thể hiểu nổi, như vậy nghĩ là làm sao?

      Dọc theo đường , Quách Hướng cúi đầu, bộ dáng đầy tâm .

      Hân Duyệt kéo tay Tề Vân Đình, lấy xâu hồ lô đường vui vẻ vừa vừa ăn.

      Dưới lôi đài, người đông như kiến cỏ, bọn họ vất vả lắm mới chen được lên tới hàng đầu.

      lôi đài, nam nữ đánh nhau quyết liệt, có thể thấy nữ tử này công phu tệ, chỉ chốc lát đá tên nam nhân kia xuống lôi đài.

      Nàng đứng đài thở dốc hồi sức, Hân Duyệt mới nhìn dung mạo của nàng, mặt trái xoan, mày liễu, mắt phượng, tuy thoạt nhìn có vài phần sắc bén, nhưng mỗi cử chỉ vẫn toát lên khí thế nữ hiệp.

      Trong nháy mắt, lại có mấy người bị đánh xuống dưới, nương kia cũng mệt mỏi thở dốc, bên võ đài người nằm la liệt. Nàng lại đem ánh mắt hướng về bên này.

      "Lên , hai người các ngươi mau lên ." Hân Duyệt nhiệt tình thúc giục.

      " Tề huynh." Quách Hướng hình như động lòng rồi.

      " Tề mỗ có người trong lòng, tuyệt tranh giành với người, Quách huynh nếu có ý, nên thượng đài ." Tề Vân Đình nghiêm mặt đáp.

      Khi chuyện, đại hán vừa mập vừa đen nhảy lên đài, đánh hơn mười chiêu, nương dần dần ở thế hạ phong, nhưng còn liều mạng duy trì, xem ra nàng thích rồi, bằng bị bại dưới tay . Quách Hướng bên cạnh hình như rất gấp, khẩn trương nhìn chằm chằm lên đài.

      "Dừng." Hân Duyệt hô to tiếng.

      Tất cả mọi người nhìn lại đây.

      Hân Duyệt lớn tiếng : "Vị nương này, cũng phải biết nhìn thời thế chứ. đánh lâu như vậy, mệt đến thở ra hơi, như vậy cho dù thắng cũng thắng. Hay là cứ ngồi bên cạnh nhìn, để bọn nam nhân đó đánh nhau, phải được rồi sao. Người cuối cùng giành chiến thắng, lại đánh với ."

      người đạo mạo tới, hình như là phụ thân của nương này, giọng bàn bạc vài câu, hình như là đồng ý cái nhìn của Hân Duyệt.

      Người đạo mạo tiến lên : "Các vị phụ lão, ta dựng võ đài ở Thương châu, để tiểu nữ tỷ võ chiêu thân, được các vị ưu ái, đến ủng hộ. Chỉ cần là những người chưa lập gia đình, các tráng sĩ hãy lên đài tỷ võ. Người chiến thắng cuối cùng tỷ thí với tiểu nữ."
      vu ngoc lanSue ú thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Đến Đức châu


      đài đánh tới đánh lui, cũng có cảm giác gì mới mẻ, mắt thấy mặt trời đỏ nhô lên cao, cũng nên ăn cơm trưa. Hân Duyệt hết hứng thú tính toán rời , nhìn thấy tiểu thư đài liếc mắt về phía này, Quách Hướng phi thân lên đài, ai ya, đúng là nhịn được.

      bình tĩnh là bình tĩnh mà.

      Hân Duyệt lập tức mở to mắt, cổ vũ cho Quách Hướng.

      Ba quyền hai cước, Quách Hướng thắng. Vị kia đại ca vừa rồi thắng liên tiếp sáu hiệp, mọi người vốn nghĩ nương kia về tay rồi, ai ngờ giữa đường xuất tên tiểu bạch kiểm, còn lợi hại như vậy nữa.

      Mọi người xốc lại tinh thần tiếp tục xem, Quách Hướng thắng liên tiếp mười trận.

      Hay! Tuyệt đẹp!

      đài vang lên tiếng hoan hô, Tề Vân Đình cũng thầm gật đầu. Hảo công phu.

      còn người dám ứng chiến, vì thế vị trí con rể hề trì hoãn rơi xuống người Quách Hướng.

      Người đạo mạo mời Quách Hướng về nhà, Tề Vân Đình liền cùng Hân Duyệt trở lại khách điếm.

      Dùng xong cơm chiều, Quách Hướng trở lại khách điếm, trong mắt khó nén hưng phấn.
      "Thế nào? Tân lang, ta nghĩ đêm nay ngươi trở về, trực tiếp nhập động phòng chứ." Hân Duyệt ha ha cười.

      Quách Hướng mặt đỏ lên, ngượng ngùng cười cười: "Nhạc phụ đại nhân hỏi nhà của ta ở đâu, gia cảnh thế nào, trước hết bảo ta về nhà chuyện với cha mẹ, tính toán mọi việc."

      Tề Vân Đình tựa hồ nhìn ra cái gì, nhưng mở miệng.

      Hân Duyệt cũng kệ: "A, còn nhạc phụ đại nhân nữa. Này, Quách Hướng, ngươi nghĩ rằng, , ngươi phải cùng Lí cái gì kia quen biết trước chứ?"

      Quách Hướng ngại ngùng cười: " dối gạt hai vị, ta cùng Vân quả có quen biết, hơn nữa tự định chung thân. Nhưng mà có lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, ta cũng thể mạo muội tới Lí gia cầu hôn. Vân nghĩ ra cách này, ở Thương châu dựng võ đài, nàng với phụ thân muốn tỷ võ chiêu thân, lúc trước ta có việc ở Thương châu, kỳ chính là chỉ việc này."

      Hân Duyệt nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Quách Hướng muốn cười: " tệ nha, cũng vui mà. Chuyện này có gì phải ngượng ngùng chứ, phải là tự định chung thân thôi sao. Trác Văn Quân người ta còn bỏ trốn cùng Tư Mã Tương Như đó. Vân Đình, bằng chúng ta cũng chơi trò bỏ trốn ."

      Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt vào lòng: "Được, luôn bây giờ nhé?"

      Hân Duyệt bị ôm trong lòng, người này hôm nay sao lại phối hợp như vậy, vội đẩy ra, "Gấp cái gì, còn chưa có nghĩ chu toàn đâu."

      Tề Vân Đình ha ha cười to.

      đường chạy như điên xuống phía nam, sau ngày cũng đến Đức châu.

      Tề Vân Đình là người nghĩa khí, nếu đến Đức châu, liền muốn đến thăm hỏi mẫu thân Quách Hướng.

      ra, Quách Hướng mồ côi cha từ , là mẫu thân mình nuôi và muội muội Quách Diệp, cuộc sống có bao nhiêu gian khổ cần phải .

      Đến Quách gia, Hân Duyệt thấy đình viện này ra , ở giữa có gốc cây quế cổ thụ, phía bắc có năm gian phòng chính, nhưng cũng cũ kĩ lắm rồi. tiểu nương thanh tú mười sáu mười bảy tuổi đỡ vị đại nương tóc hoa râm ra nghênh đón, Quách Hướng : "Nương, đây là bằng hữu của con Tề Vân Đình, dọc đường chiếu cố con rất nhiều. tiểu Diệp, mau gọi Tề đại ca, Tề đại tẩu."

      "Tề đại ca, Tề đại tẩu." Tiểu Diệp ngoan ngoãn chào hỏi.

      "Ai, quên , đừng gọi ta là Tề đại tẩu hơn, còn chưa biết thế nào mà, ta tên là Hân Duyệt. Chào đại nương."

      Tề Vân Đình thi lễ, "Đại nương, vợ chồng cháu kết bạn cùng Quách huynh về phía nam, dọc đường gặp được ít hung hiểm, còn nhờ cậy Quách huynh thân võ nghệ, chúng cháu mới bình an đến vậy. Hôm nay đến vội vàng, chưa chuẩn bị lễ vật, chút thành ý này mong đại nương nhận cho."

      đưa bao bạc, Quách đại nương làm sao có thể nhận, từ chối mãi, cuối cùng Tề Vân Đình : "Tiểu Diệp muội muội tuổi cũng , sau này xuất giá chắc Tề đại ca ở đây, cọi như chút lễ vật ."

      Tiểu Diệp đỏ mặt cúi đầu, Quách đại nương ngượng ngùng nhận bạc.

      Chỉ chốc lát, Hân Duyệt và tiểu Diệp thân thiết, tay nắm tay kéo vào bàn ăn cơm chiều.

      "Uhm, đại nương làm đồ ăn ngon , tiểu Diệp xào món này cũng tệ. Ai, đúng rồi, tiểu Diệp muội muội xinh đẹp như vậy, có hôn phu chưa?"

      Tiểu Diệp đỏ bừng mặt, đại nương : "Ác bá Vương Nhị thành nam xem trúng tiểu Diệp, hôm trước còn tìm người tới hỏi cưới."

      Quách Hướng hỏi: "Cái tên Vương Nhị ăn cháo đá bát kia? được."

      "Đúng vậy, ta từ chối."

      Hân Duyệt nhiệt tình : "Tiểu Diệp muội muội, đợi tỷ tỷ đến Uyển Châu tìm tài tử Giang Nam đẹp trai cho muội, bảo đảm muội vừa lòng."

      Tề Vân Đình cười gắp món Hân Duyệt thích ăn vào bát của nàng, lại phát Hân Duyệt đột nhiên nhíu mày, hai tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt ghé mặt xuống bàn.

      " Duyệt Duyệt, nàng làm sao vậy? Hả?" buông đũa căng thẳng tới gần.

      "Đau bụng." Hàm răng nghiến ra được mấy chữ.

      Đại nương hoảng, "Có phải ăn nhầm cái gì rồi? Hay là mời đại phu đến?"

      Hân Duyệt cắn răng bước vào trong: "Tiểu Diệp, ngươi lại đây."

      Tề Vân Đình lo lắng đuổi theo, bị nàng đuổi trở về, "Ngươi đừng theo làm loạn, nhanh ăn cơm."

      "Nàng cho ta rốt cuộc là chuyện gì, ta mời đại phu nha?"

      Hân Duyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của , bất đắc dĩ : "Chuyện của chị em phụ nữ, ngươi đừng quan tâm có được hay ?"

      Tiểu Diệp cười trộm dìu Hân Duyệt vào phòng, " Tiểu Diệp à, phụ nữ cổ đại các ngươi khi đến cái kia, làm sao bây giờ?"

      Tiểu Diệp hiểu: "Cổ đại các ngươi?"

      "A, ta chỉ lỡ lời thôi, ngươi cho ta, các ngươi phải dùng cái gì vậy." Cứ đau bụng cỡ này, lại phải dạ dày, khẳng định là dì cả tới rồi. Thời đại này, băng vệ sinh khẳng định là có rồi, vậy phải làm sao bây giờ, cổ đại, là bất tiện mà.

      "A, người có tiền hay dùng vải mành, kẻ có tiền dùng tơ lụa."

      Tơ lụa, đúng là con mẹ nó lãng phí.

      "Vậy ngươi giúp ta tìm ít vải bông đến đây ."

      Hân Duyệt nằm lên giường muốn cử động, trong chốc lát Tề Vân Đình bưng đến chén canh gừng đường đỏ, "Ngồi dậy uống chút , đại nương nấu cho nàng đó."

      Ực ực hơi uống xong, buông bát xuống lại nằm bất động,"Đêm nay, ta ngủ với tiểu Diệp."

      "Ngủ với ta được sao?" Tề Vân Đình đáng thương .

      Cho ánh mắt cần nhiều lời, liền quay đầu để ý tới . Tề Vân Đình đại khái cũng có chút hiểu biết, tranh luận nữa, chỉ : "Chúng ta ở thêm vài ngày ."

      Ba ngày sau, Hân Duyệt khỏe hơn nhiều. Nàng từ cũng phải được nuông chiều, cho bọn họ mở rộng tầm mắt, làm vài món ăn. Tề Vân Đình liên tục khen ngon, còn tiểu Diệp cứ cười trộm suốt.

      "Tiểu Diệp, chúng ta ra ngoài dạo phố nha, , tìm Tề Vân Đình đòi tiền."

      Vợ chồng người ta có khác, giống như Tề Vân Đình có nghĩa vụ phải đưa bạc cho nàng vậy.

      Tiểu Diệp đương nhiên ngượng ngùng: "Tề đại ca cho nhà ta nhiều tiền rồi, Hân Duyệt tỷ muốn mua cái gì, ta lấy bạc là được."

      "Ai nha, đó là đưa cho nhà của các ngươi, liên quan, ta với , lấy chút tiền ấy có là gì."

      Lôi kéo tiểu Diệp để cho nàng nữa vào nhà, Tề Vân Đình đàm luận kiếm pháp với Quách Hướng.

      "Tề Vân Đình, cho chúng ta chút bạc, ta muốn dạo phố."

      "Ta cùng nàng."

      "Ai cần ngươi, ta cùng tiểu Diệp."

      Tề Vân Đình đem tiền đặt vào tay Hân Duyệt, "Khi nào chúng ta lên đường?"

      "Hai ngày nữa , ta còn chưa chơi đủ đâu."

      Mua thiệt nhiều đồ chơi mới lạ, ăn ít đồ ăn vặt. Buổi tối nằm trong chăn còn được ôm , "Hân Duyệt tỷ, Tề đại ca đối với tỷ tốt, huynh ấy lòng thương tỷ nha."

      "? Ngươi thấy lúc trở mặt đâu."

      "Rốt cuộc tỷ và huynh ấy có phải vợ chồng hay ?"

      "Ta còn chưa quyết định có cùng tới Uyển châu hay , chúng ta đến Dương Châu quyết định, kỳ ta cảm thấy ở chung với ngươi vui hơn."

      "Nhưng mà, huynh ấy thích tỷ như vậy......"

      "Làm gì có? Đừng bậy, mau ngủ ."
      --- ------
      hì hì, mình nhờ mọi người xíu nhé?
      các bạn nếu thấy mình gõ sai chính tả hay gõ nhầm dấu có thể mình biết để mình sửa lại ? (mình lười beta lại)
      cảm ơn các bạn nhiều [​IMG]
      vu ngoc lanSue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Ta thích nàng


      Vây quanh bàn ăn nóng hổi, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

      "Quách huynh, ngày mai chúng ta khởi trình, ta kính huynh ly." Tề Vân Đình hơi uống cạn.

      Tiểu Diệp nhìn chằm chằm về phía Hân Duyệt: "Hân Duyệt tỷ, tỷ còn đến đây hay ."

      "Sao vậy, rời ta được à, ta cũng nỡ xa ngươi nha, đại nương à, người nếu ta là con của người tốt biết bao."

      "Đúng vậy, vậy, ta cầu còn được đó." Đại nương hiền lành cười.

      " sao? Đại nương, người đồng ý nhận ta làm con ?"

      "Đương nhiên."

      Hân Duyệt ho hai tiếng, ngồi đàng hoàng, "Các vị, ta muốn tuyên bố quyết định: Ta nghĩ rồi, Uyển thành, muốn ở lại làm bạn với tiểu Diệp, làm con của đại nương."

      Nét cười của Tề Vân Đình đọng lại mặt, chậm rãi buông ly rượu xuống bàn nhưng vẫn làm đổ nửa chén ra ngoài.

      Hân Duyệt liếc mắt nhìn , dám nhìn, cúi đầu, giống như đứa phạm sai lầm.

      Trong phòng lạnh ngắt tiếng động, làm rơi cây kim cũng nghe thấy.

      "Tại sao?" Giọng của thê lương run rẩy.

      "Ta...... Ta cảm thấy ở cùng với tiểu Diệp vui lắm, ta...... Thực xin lỗi ngươi."

      "Ở cùng ta vui vẻ sao?"

      " phải, chỉ là ta...... Dù sao, ta quyết định rồi, ngày mai ngươi tự mình lên đường ."

      Tất cả mọi người còn tâm trạng ăn cơm, Hân Duyệt cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Tề Vân Đình cứ nhìn chằm chằm mình, kéo tay tiểu Diệp ra ngoài ngắm sao.

      "Ngươi xem, đó là chòm sao sư tử, thường xuyên có mưa sao băng đó."

      Tiểu Diệp quay đầu nhìn thấy bóng dáng cao lớn tiến lại gần, liền chậm rãi lui về.
      từ phía sau ôm nàng vào lòng, hai má áp lên mái tóc của nàng: "Trời tối như mực, lạnh sao?"

      ... ........

      " muốn ngắm cảnh đẹp Giang Nam ư? Còn có thịt cua ở Dương Châu, sương mù yên hoa ở Tô Hàng, cầu nước chảy."

      ... ........

      " muốn nghe ta kể chuyện cười sao, mấy ngày nay có nàng kể chuyện cười cho ta nghe, ta ngủ được."

      ... ........

      nhàng ôm lấy bả vai của nàng, dịu dàng xoay người nàng lại, nhìn vào mắt nàng, thâm tình : "Chúng ta ở cùng nhau tháng, sớm chiều bên nhau, cùng ăn cùng ngủ, mỗi ngày nhìn thấy gương mặt tươi cười vô tư lự của nàng, chính là những ngày tháng vui vẻ nhất đời ta, nàng vui vẻ sao? phải đến Dương Châu mới quyết định mà, sao lại sớm như vậy? Dương Châu cũng gần Uyển thành, cho dù đến lúc đó nàng muốn theo ta về nhà, ta cũng tuyệt đối làm khó nàng."

      Hân Duyệt yên lặng ngẩng đầu, cắn môi nhìn , thâm tình nhìn chăm chú......1 giây, 2 giây, 3 giây......

      Tề Vân Đình cúi đầu, nhàng bên tai nàng: "Ta thích nàng."

      Hân Duyệt cả người run lên, còn chưa kịp , đôi môi bị người ta hôn. Môi hơi lạnh, mang theo chút hơi thở bất an, lực đạo lớn , làm cho Hân Duyệt trốn được, môi cánh hoa mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, trái tim rung động. nhanh chậm từng chút hòa tan nàng......

      Rốt cục, Hân Duyệt cũng hôn , khẽ mở hàm răng, cho cơ hội tiến vào, dây dưa cùng đầu lưỡi của nàng, làm loạn hô hấp của nàng, cũng làm rối loạn lòng nàng.

      Cảm giác được hơi thở dồn dập của nàng, Tề Vân Đình nổi lên dục vọng, mạnh mẽ hôn xuống, thừa dịp đầu lưỡi của nàng tiến vào miệng mình, gắt gao hút lấy, cho nàng chạy trốn......

      Kỳ suy nghĩ rất nhiều lý do, những khi đến bên miệng lại biến thành: Ta thích nàng.

      Ta thích nàng, những lời này cứ quanh quẩn trong đầu Hân Duyệt, xoay quanh, bị hôn đến ý loạn tình mê, nàng thể tự hỏi chính mình có thích hay ?

      Tề Vân Đình rốt cục ngẩng đầu lên, cho nàng chút khí, nhìn thấy môi cánh hoa sưng đỏ của nàng hài lòng cười, "Hứa với ta, đến Dương Châu hẳn quyết định. Hãy tiếp tục cùng ta hết cuộc hành trình này."

      Hân Duyệt yên lặng gật gật đầu, che giấu được vui sướng trong lòng, ôm nàng xoay vòng vòng trong sân.

      đêm đó, Hân Duyệt ngủ cùng tiểu Diệp, Tề Vân Đình ôm chặt lấy nàng, nàng mới phát ra mấy đêm trước lại lạnh như vậy.

      ngừng loạn bên tai nàng: "Tại sao? cho ta biết tại sao đột nhiên muốn cùng ta?"

      "Bởi vì...... Ta phát ...... Có chút thích ngươi, nhưng ta muốn lún quá sâu. Ngươi có biết ta sống rất đơn giản, ngươi và mọi người vì ta khỏe mà dừng lại, ta lại nghĩ rất nhiều chuyện."

      "Nàng cần nghĩ gì cả, ta nghĩ dùm nàng mọi thứ." Nụ hôn ngọt ngào như mật lại hạ xuống, Hân Duyệt nghi ngờ biết bây giờ mình và là quan hệ gì.

      Sáng sớm ngày kế, tiểu Diệp kéo Hân Duyệt qua bên: "Hân Duyệt tỷ, Tề đại ca đối với tỷ tốt như vậy, tỷ phải quý trọng nha."

      "Nha đầu ngốc, đợi tỷ tỷ giúp ngươi tìm lang quân như ý, ngươi mới biết được cái gì gọi là tốt nha."

      Tề Vân Đình đến ôm Hân Duyệt ngay lập tức, sợ nàng hối hận như tối qua, dịu dàng : "Trạm tiếp theo chính là Tể Nam, nơi đó vừa mới xây suối nước nóng, chúng ta nhanh tắm suối nước nóng ."

      Đến Tể Nam, Hân Duyệt mới xem như mở rộng tầm mắt, hồ Đại Minh, suối Báo Đột, Tể Nam là non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, khắp núi rừng ngập tràn sắc hoa.

      Nhà cửa ở trung tâm thành thị này đều có màu xanh của tre trúc, những kiến trúc có màu đỏ gạch, rất khó thấy được.

      Phía bắc bảng hiệu lớn "Tề gia tửu lâu", ở giữa cái bảng to "Tề gia khách điếm", phía nam lại biển hiệu "Tề gia suối nước nóng".

      A, có ăn có ở, lại còn tắm rửa nữa.

      Tề Vân Đình nắm tay Hân Duyệt,vừa vào cửa lớn, lập tức có đám người cúi đầu hô lớn, "Đại thiếu gia, ngài đến rồi."

      "Chào đại thiếu gia."

      Chưởng quầy ước chừng 40 tuổi, giải tán đám người, đến phía trước: "Đại thiếu gia, phòng số 1 chữ thiên, chuẩn bị cho ngài rồi, suối nước nóng vừa xây xong, có thể sử dụng. Tiết mục đặc sắc tối nay chính là tắm uyên ương, hay là ngài thử trải nghiệm chút."

      Lúc tới tắm uyên ương, mấy tiểu nhị tựa hồ lau nước miếng, Hân Duyệt nghĩ sao lại trùng hợp như vậy? Vì thế mở miệng : "Xem như vậy, ngươi sớm chuẩn bị tốt nha."

      "Dạ, thiếu nãi nãi, bên Đức châu truyền tin, hai vị sắp đến, nên chúng tôi đợi từ sớm."

      Hân Duyệt lúc này mới hiểu được, ra những cửa hàng ở Tề gia đều có liên hệ, khó trách từ lúc đến Thương châu, mỗi nơi đến đều có những món nàng thích ăn. Tề Vân Đình hề nhắc lại chuyện ở cùng phòng, những tiểu nhị này cũng sắp xếp hai người bọn họ cùng phòng.

      Bước vào cái gọi là phòng số 1 chữ thiên, quả nhiên khác hẳn, chỉ diện tích lớn hơn bình thường vài lần, còn chia ra gian trong gian ngoài, gian ngoài có bàn tròn lớn, ràng là bàn ăn, có bình phong tử sa, bên trong có thể mờ mờ thấy được cái giường rất lớn, màn nhung gấm lụa mềm mại, trướng rũ màn che kín đáo, những bài trí khác trong phòng cũng tràn ngập ái muội.

      "Duyệt Duyệt thích ?"

      "Thiệt là xa hoa."

      "Sợ cái gì, vi phu có thể chi được. Nàng cần chỉ thích hay ." (đại gia a!)

      "Thích."

      "Thiếu nãi nãi thích, làm phiền Vương chưởng quầy, truyền lời ta thưởng mỗi người mười hai lượng bạc, chưởng quầy cái hồng bao." (đại gia đúng là đại gia mà)

      Cách bình phong, bên ngoài vang lên trận hoan hô.
      vu ngoc lan thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1


      "Đại thiếu gia, ngài ăn cơm trước, hay là tắm rửa trước?"

      Tề Vân Đình nhìn về phía Hân Duyệt: "Nàng nghĩ sao?"

      Hân Duyệt nhìn hoàng hôn bên ngoài mới buông xuống, còn chưa đến lúc ăn cơm, "Ta chưa đói, bằng chúng ta tắm suối nước nóng, tắm sạch rồi, sau đó ăn no hẵn nghỉ ngơi."

      "Được."

      Chưởng quầy dẫn hai người tới gian phòng lớn, bốn phía trang trí lộng lẫy như cung điện, quan trọng nhất là ở giữa có cái ao lớn, khói trắng ấm áp lượn lờ.

      Nó khác suối nước nóng bình thường ở chỗ chính giữa có ngăn cách, sáu bức bình phong lụa đỏ mỏng manh tụ lại chỗ, tạo thành dải phân cách, chia ao nước nóng thành hai nửa vòng tròn, nhưng lại hoàn toàn tách ra, còn lại ba phần trong ao là thông với nhau.

      Chưởng quầy vội giới thiệu: "Đại thiếu gia, đây là suối nước nóng cực phẩm của chúng ta, uyên ương ôn tuyền. Cái gọi uyên ương chính là chỉ thích hợp nam nữ cùng tắm, ngài xem, bình phong chia ao này ra làm hai, có thể chia nam nữ ra tắm riêng; cũng có thể nam nhiều nữ, ngoài cửa có chỗ để đàn hát ca múa, cách bình phong lụa mong ngắm nhìn những hình ảnh lung linh, cho dù là đại lão gia làm việc được, chỉ sợ cũng có xúc động. Ngài nhìn bên đây, có giường đá, vật trang trí này nữa, rất thuận tiện đấy ạ."

      Chưởng quầy vừa vừa báo cáo chuyện mờ ám, lại như chút mờ ám nào.
      Hân Duyệt theo mặt sau, tuy chưởng quầy có ý nàng biết, có điều nàng vẫn có thể nghe được đó.

      Nghĩ đến mọi người cởi trần vào, bơi lội trong nước nóng vùng vẫy hồi, sau đó ra. Nàng nghĩ tới món lẩu dê, gắp miếng thịt dạo dạo trong nồi, rồi vớt lên ăn luôn.

      Đây phải là lẩu uyên ương hay sao?

      Hân Duyệt bụm miệng cười hi ha, mặt cũng đỏ hồng lên. Tề Vân Đình tất nhiên biết trong lòng nàng nghĩ gì, còn nghĩ nàng ngượng ngùng. Đành phải tiến lên quàng vai nàng, chắn chưởng quầy ở phía sau.

      Hân Duyệt : "Ta cần ở đây, chúng ta đổi thành mỗi người gian ."

      Chưởng quầy vội khuyên nhủ: " Thiếu nãi nãi, suối nước nóng này là tốt nhất Tể Nam, chất nước cũng tốt, những chỗ khác kém xa."

      Tề Vân Đình cho lão ánh mắt tán thưởng, : "Cứ ở đây , chưởng quầy gọi người mua hai bộ quần áo mới, lát nữa gọi bà tử đưa đến là được."

      Chưởng quầy đáp ứng, lui ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại.

      "Để ta giúp Duyệt Duyệt cởi áo." xong, liền ra tay cởi.

      Hân Duyệt vội tránh thoát, " cần, tự ta làm là được, ngươi cởi trước ."

      "Được." Tề Vân Đình sảng khoái đáp ứng.

      Hân Duyệt ngồi khối đá trơn nhẵn, "Ngươi cởi , ta nhìn." Có điều nàng ngồi ở vùng trung gian, cách khác có thể nhìn thấy cả 2 bên hồ.

      "Nàng tắm bên kia?" Tề Vân Đình cởi áo ngoài.

      "Ta có hoa thơm bên này của ta, ngươi có giường đá bên kia của ngươi."

      Hai mắt Hân Duyệt trộm nhìn thấy Tề Vân Đình cởi bỏ áo trong, chỉ còn cái quần.
      Tuy hai người bọn họ ngủ chung lâu, nhưng đều là mặc quần áo, đây là lần đầu chân chính nhìn thấy cởi trần đó.

      Ôi, màu da lúa mạch khỏe mạnh, bờ vai rộng, lưng thẳng, có chút mỡ thừa, thân hình lực lưỡng......

      Ặc, xuống chút nữa...... Xuống chút nữa...... Lộ ra chút cơ bụng, biết là ánh mắt nóng rực hay là tiếng nuốc nước miếng khiến cho Tề Vân Đình chú ý, đột nhiên quay đầu, vừa vặn bắt gặp cặp mắt hưng phấn kia.

      Hân Duyệt bị phát , mặt lập tức đỏ ửng, quay đầu lấy tay che mặt, hận tìm được cái lỗ để chui.

      "Ta...... Kỳ là...... Cái kia...... Ở phía bên ngươi có chút động tĩnh, ta mới quay đầu sang chút thôi......"

      Tề Vân Đình a a cười, " sao, Duyệt Duyệt thích xem, là vinh hạnh của vi phu, nhạ, bây giờ chưa xem, quay đầu nhìn cho , có hài lòng với dáng người của vi phu ?"
      " Ai muốn nhìn ngươi? Mau xuống nước."

      Trong tiếng cười sang sảng của nam nhân, bọt nước văng khắp nơi, trực tiếp nhảy xuống hồ.

      "Nha, dưới nước thoải mái, mau xuống ."

      "Ngươi xoay người sang chỗ khác, cho nhìn lén."

      "Được, ta cam đoan."

      Hân Duyệt đứng dậy chầm chậm cởi áo, lúc còn lại kiện, do dự chút, liền chậm rãi lặn xuống nước.

      Nước ao ấm áp, cũng nóng, nhiệt độ vừa phải làm cho từng cái lỗ chân lông cũng được thư giãn, tâm cũng mê say.

      "Duyệt Duyệt, tắm nước nóng cởi hết thoải mái hơn, nàng còn kiện người hơi bất tiện biết ?"

      "Ngươi, ngươi là sắc lang, còn có nhìn trộm, may mắn ta cởi hết." Hân Duyệt cảnh giác đứng lên.

      "Ta đâu cần nhìn, nghe tiếng cũng biết." Tề Vân Đình hiển nhiên .

      "Được rồi, Tề đại thiên tài, từ cái gì cũng biết. Vậy ta cởi, cho ngươi nhìn lén nha."

      "Mọi người đều ở dưới nước, ta làm sao thấy được."

      "Bây giờ ta cởi rồi, ta ném quần áo lên bờ, ngươi nghe được tiếng được nghĩ lung tung nha."

      "Cam đoan nghĩ bậy...... Mà nghĩ loạn rồi." Nửa câu sau rất , Hân Duyệt có nghe thấy.

      Hai người cũng bẩn, tùy tiện kỳ cọ chút lại ngâm nước nóng, Tề Vân Đình dựa người vào thềm đá, "Duyệt Duyệt, kể chuyện ta nghe , ta thích nghe nàng kể chuyện cười."

      "Ừ, được rồi, vậy kể chuyện về tắm rửa. ngày nọ, rùa đen tắm dưới sông, có con cóc ngồi bên nhìn. Sau khi rùa đen phát liền : Ngươi chưa từng thấy mỹ nhân tắm sao? Ngươi xem hai con mắt của ngươi nhìn đến sắp lòi ra ngoài kia!

      Con cóc , em ! Đừng chọc ta, thấy ca ca nhìn ngươi tới nổi đầy da gà hay sao?"

      " vui gì hết, nàng nàng là rùa đen, hay ta là con cóc đây, nếu Duyệt Duyệt muốn để ta nhìn, ta nhất định nổi da gà, nhưng lại...... Ai! Duyệt Duyệt nhất định chịu đâu."

      Cách lụa mỏng bình phong, Tề Vân Đình bất đắc dĩ đích nhìn thấy thân hình lung linh kia, kỳ Hân Duyệt chỉ đem đầu lộ ở mặt nước, cái gọi là thân hình lung linh chỉ là tự mình tưởng tượng thôi.

      "Ngươi mới là rùa đen á, được rồi, ta kể chuyện cho ngươi nghe, nghe giọng hữu khí vô lực của ngươi, cẩn thận xíu nữa ngủ quên, chìm xuống nước, ngạt chết ngươi.

      Ngày xưa có quốc vương, đại quan, vị Thừa tướng này rất ngưỡng bộ ngực xinh đẹp của vương hậu, nhưng biết dám mơ ước đến vương hậu chỉ có đường chết thôi.

      kể bí mật của mình với ngự y của quốc vương. Ngự y đồng ý giúp thực nguyện vọng, làm cam kết, đại quan đồng ý cho vị ngự y món tiền lớn.

      Vì thế, ngự y pha chế loại thuốc sưng đau.

      ngày, thừa dịp vương hậu tắm rửa, thoa thuốc sưng đau vào áo lót.

      Vương hậu mặc quần áo vào, cảm thấy bộ ngực đau nhức. Quốc vương vội vàng truyền ngự y xem bệnh cho vương hậu.

      Ngự y đây là loại quái bệnh, muốn trị được, phải nhờ người thoa thuốc giải vào lưỡi, rồi tự mình liếm ngực của vương hậu bốn giờ, a, chính là hai canh giờ. Người đó là Thừa tướng.

      Vương truyền Thừa tướng tiến cung chữa bệnh cho vương hậu. Ngự y để thuốc giải vào miệng Thừa tướng.

      Vì thế, Thừa tướng rốt cục cũng thực nguyện vọng ấp ủ bấy lâu nay, liếm bộ ngực xinh đẹp của vương hậu chừng bốn giờ.

      Thừa tướng toại nguyện, vương hậu cũng khỏi bệnh. Thừa tướng về đến nhà, ngự y tới đòi thù lao của .

      Chỉ là toại nguyện, hơn nữa biết ngự y khẳng định dám bẩm báo quốc vương, vì thế muốn quỵt tiền.

      Ngự y tức giận rời khỏi, thề phải cho Thừa tướng trả giá lớn.

      Vì thế, lại bào chế loại thuốc sưng đau. Hôm đó, thừa dịp quốc vương tắm rửa, đem thuốc đổ vào quần lót của quốc vương.

      Ngày hôm sau, quốc vương lại truyền Thừa tướng tiến cung......"

      Hân Duyệt cười ha ha, chuyện cười này do Phỉ Phỉ từng kể cho nàng và Tiểu Ngọc nghe, bọn họ cười rất lâu.

      Phỉ Phỉ, Tiểu Ngọc là bạn bè tốt nhất của nàng, mình đến cổ đại lâu như vậy, biết bọn họ có nhớ ta hay ? Nhưng mà cũng tốt, gặp được người bạn như Tề Vân Đình, nàng cũng cảm thấy đơn.

      Tiếng cười này đối với Tề Vân Đình mà cũng giống loại tra tấn, cách bình phong, mơ hồ nhìn thấy Hân Duyệt cười tươi như hoa nở, mạnh mẽ áp chế liệt hỏa trong cơ thể. Trong lòng thầm mắng: Tắm uyên ương cái gì chứ, thấy được sờ được, cái này phải tra tấn chết người ta sao.

      Tác giả chuyện muốn : Cho xíu bình luận nhé, tả nổi nữa
      vu ngoc lan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :