1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Thiếu Gia Ế Vợ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Update c46) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      4. Đêm hồi tưởng


      " Ngươi đáng ghét, sao tới bây giờ ngươi mới đến, bọn thổ phỉ...... hu hu...... bọn thổ phỉ đáng sợ......" có nguy hiểm, Hân Duyệt mới nhớ đến nổi sợ hãi vừa rồi của nàng, bổ nhào vào Tề Vân Đình nỉ non khóc lóc.

      Đối với cái ôm đột nhiên này Tề Vân Đình chẳng biết phải làm sao, cũng biết nên ôm nàng, hay là nên ôm nàng, hai tay ngượng ngùng giơ lên cao.

      " Bọn thổ phỉ ...... cái gì...... tháng chưa khai huân, còn xin đại vương thưởng ta cho bọn , có tên lưu manh đưa tay trực tiếp chạm vào chỗ...... chỗ này của ta." Nàng nắm tay Tề Vân Đinh đặt lên phía trước ngực mình, lại như quên mất cũng là nam nhân.

      " Còn có, bọn họ trước kia những phụ nữ bị bắt đến đây đều thể sống lâu, là bị bọn họ giày vò tới chết...... Ngươi , bọn họ có phải là người ? Vậy mà giày vò phụ nữ tới...... tới chết, quả thực bằng súc sinh mà."

      Tề Vân Đình thầm kêu khổ, trong lí luận của Hân Duyện bọn phải người chính là thổ phỉ.

      "Hu hu..... Vừa rồi ta nghĩ xong cả rồi, nếu tên tiến vào, ta nghĩ cách giết chết ; nếu đám thổ phỉ cùng nhau tiến vào, ta trực tiếp đập đầu vào tường tự sát...... hu hu......"

      người đàn ông lúc này còn có thể làm gì, cũng chỉ biết giọng an ủi thôi.

      " Được rồi, đừng khóc, ta đến cứu nàng rồi mà. Yên tâm , có ta ở đây, để nàng chịu uất ức. Lần này quả ta sai rồi, lúc vào rừng phải nên ôm nàng lên ngựa, như vậy mới bảo vệ nàng chu đáo được. Ta cũng nghĩ rằng bọn thổ phỉ này phân tán để tấn công, mà là vây quanh mình ta thôi, ta cũng thể lập tức đến cứu nàng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọ họ bắt nàng." Tề Vân Đình tay chầm chầm vỗ lưng Hân Duyệt, tay kia khẽ vuốt tóc nàng.

      " Ngươi cũng đừng tự trách, kỳ ngươi cũng làm gì sai, còn đuổi theo lên núi cứu ta. Ta còn tưởng rằng ngươi đến đâu." Hân Duyệt lại lau nước mắt.

      " Tề Vân Đình ta là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sao có thể bỏ rơi thê tử, mình chạy trốn chứ?" nhàng ôm gương mặt nhắn của Hân Duyệt, dịu dàng giúp nàng lau khô nước mắt.

      Hân Duyệt phá lệ bật cười:" Tính ra ngươi còn có lương tâm, hi hi, quần áo của ngươi ướt hết rồi."

      Nhìn thấy vạt áo trước ngực mình bị khóc tới ướt đẫm, Tề Vân Đình cũng cười: "Được rồi, mau ngủ , ngày mai còn phải lên đường nữa."

      kéo cái chăn qua đắp, Hân Duyệt nghĩ ngợi, vẫn là tự mình ngủ tốt, nên cũng kéo cái chăn đắp lên người.

      Tề Vân Đình có thể là mệt, chỉ chốc lát nghe tiếng hít thở đều đều của .

      Hân Duyệt lại ngủ được, nương ánh trăng nhìn vào ngũ quan góc cạnh ràng của , kỳ cũng rất tốt, còn có tình có nghĩa nữa. Nhiều năm luyện võ, bàn tay có chút thô, nhưng thân thể rất cường tráng, vừa rồi dựa vào người còn có cảm giác an toàn, ấm áp nữa.

      Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện ngày đó xảy ra ở nhà Tiểu Ngọc. Nàng và Phỉ Phỉ, Tiểu Ngọc xem tin tức mạng, máy tính nhà ấy biết bị nhiễm virus gì, đột nhiên bật lên đoạn phim A (phim người lớn), ước chừng khoảng 2 tiếng, toàn bộ đặt tả cảnh “mông trần vận động”, làm cho ba nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, cũng quên tắt .

      cũng lại, các nàng cũng tính tắt , dù sao trong nhà cũng có người khác. Lúc học trung học còn rất ngây thơ, nhưng ai biết đại học là thời đại sống thử chứ, là những người sắp bước vào cánh cửa đại học, cái gì cũng biết bị người khác chê cười.

      Đoạn phim A này đúng là chất lượng cao, trước là Nhật Bản, sau đó là Âu Mĩ...... Ba nhìn nhau rồi nhìn xuống ngực mình, ngoại trừ Phỉ Phỉ còn có thể gọi là đầy đặn, Hân Duyệt và Tiểu Ngọc quả thực là Thái Bình công chúa (bằng phẳng đó mọi người), dáng vẻ giống như Hân Duyệt lúc này, chỉ có diện mạo đẹp, dáng người cũng đẹp hơn, khó trách nàng cảm thấy mình buôn bán có lời.

      Hình ảnh này làm các nàng nghi ngờ, lúc vô tình nhìn thấy những bé trai cởi truồng, hình như giống như vậy. Phỉ Phỉ ổn định cảm xúc, vẻ mặt tỏ ra hiểu biết: "Tớ nghe , hình như chỉ khi nào đàn ông và phụ nữ ở chung mới như vậy, bình thường có vậy đâu."

      Tiểu Ngọc chịu thua thiệt : "Lúc này mới gọi là đàn ông, các cậu xem dáng người bọn họ chuẩn."

      Hân Duyệt cũng cảm thấy diễn viên Châu Á tuyển chưa thích hợp lắm, chưa nên cơ thể, người ăn mặt lòe loẹt, có hơi mập, hơn nữa cũng đủ cao.

      Ba là bạn bè từ , vô cùng thân thiết, xem phim lúc, tâm trạng rất hào hứng, bắt đầu thảo luận.

      Phỉ Phỉ: Khi lên đại học, tớ tìm bạn trai người Mĩ, ôi, thích chết mất thôi.

      Tiểu Ngọc: Người ngoại quốc? Cậu sợ HIV à, tớ muốn tìm người có body chuẩn. Duyệt Duyệt, từ cậu tối dạ, phương diện này lại lạc hậu, người như cậu gọi là chán ngắt đó.

      Hân Duyệt: Đừng có xem thường, các cậu chờ đó, lên đại học, điều đầu tiên tớ làm là tìm bạn trai.

      Phỉ Phỉ: Quên , bình tĩnh chút , chúng ta thể vừa nhìn thấy cái gì mới lạ, liền muốn tự mình thử đâu, tớ vẫn cảm thấy lần đầu tiên nên dành cho người mình .
      Hân Duyệt: Đó là tất nhiên, chỉ lần đầu tiên, mỗi lần đều giống nhau, đương nhiên chỉ có thể cùng với người mình thôi.

      Tiểu Ngọc: Tớ muốn như vậy, tớ tìm người tớ, đến khắc cốt ghi tâm, ngậm sợ tan, cầm sợ rơi, như vậy là tốt.

      Phỉ Phỉ: Chỉ cần là người tớ thích, cho dù thương tớ, tớ cũng bắt được đem về.

      Tiểu Ngọc: Cậu ngốc, cậu, thương cậu, tại sao phải hiến thân cho chứ.

      Hân Duyệt: Được rồi, các cậu đừng cãi nữa, tóm lại, chúng ta đều muốn tìm người mình , người đó cũng phải mình sâu đậm, quyết định cùng bạch đầu giai lão, muốn xa rời, như vậy là có thể sống chung.

      Hai người cùng nhau khinh thường nàng: Cổ hủ.

      Từ đó về sau, Hân Duyệt cảm thấy ánh mắt mình nhìn các bạn nam cũng thay đổi, giống như phải xuyên qua quần áo nhìn thấy dáng người của họ coi có được hay . Bản thân cũng liều mạng ăn uống bổ sung dinh dưỡng, tập thể thao, muốn để người ta coi thường dáng người của mình.

      Nhìn Tề Vân Đình trước mặt, Hân Duyệt đột nhiên nghĩ, nếu làm nam diễn viên, nữ diễn viên nhất định vui muốn chết, bộ dạng đẹp trai, cao lơn, dáng người lại chuẩn, chỉ là biết nơi đó...... Nghĩ vậy, Hân Duyệt khúc khích cười ra tiếng.

      " Nè, nàng cười ngây ngô cái gì đó?"

      A? Hân Duyệt hoảng sợ," Ngươi...... Ngươi phải ngủ sao?"

      " Nàng cười kiểu đó, ngủ cũng bị nàng đánh thức."

      " A, vậy ta làm phiền ngươi, ngươi ngủ ." Hân Duyệt xoay người lại, đưa lưng về phía Tề Vân Đình bắt đầu ngủ.

      Tác giả có chuyện muốn : Thanh thủy văn và yếu tố hài hước rất quan trọng, ta sửa
      vu ngoc lan, Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Nơi nào ấm áp nhất



      Lam Đại vương đúng là có nghĩa khí, đưa đến cửa sơn trại, bỗng nhiên liếc thấy vạt áo trắng trước ngực Tề Vân Đình bị ướt mảng, ha ha cười, “Xem ra tối qua đệ muội (em dâu) có ít khổ thủy (nước mắt) nha.”

      Hân Duyệt mặt đỏ lên, quay đầu , “Non xanh nước biếc”, phong cảnh tốt. Nàng cứ nhìn chằm chằm nhánh cây lưa thưa lá, đừng gì nha, đúng là phát mấy con sâu đó.

      Tề Vân Đình da mặt đủ dày, mỉm cười nhìn lướt qua Hân Duyệt, ôm quyền : “Lam huynh chê cười, ngày khác nếu đến Uyển châu, nhất định phải đến phủ gia ở chơi mấy ngày, chúng ta say về.”

      ” Được, lời định. Chỉ mình Tề đại thiếu gia dám xông vào Hắc phong trại của ta, can đảm này, tình nghĩa này khiến cho Lam mỗ bội phục, ngươi là bằng hữu ta giao định.”

      ” Sau này còn gặp lại.”

      ” Bảo trọng.”

      Tề Vân Đình lập tức ôm lấy Hân Duyệt, chính mình cũng xoay người lên ngựa, dọc theo sơn đạo gập ghềnh, xuống núi.

      nghĩ rằng núi ở đây cao, nhưng rừng dày, khắp nơi là cây to che trời. Hoàn cảnh cổ đại là tốt, Hân Duyệt chưa từng nhìn thấy rừng rậm nguyên thủy như vậy đâu.

      Cũng may Tề Vân Đình mang theo nhiều lương khô, ăn xong rồi lại vội lên đường.

      ” Có gió lớn, lạnh, khi nào chúng ta mới có thể ra khỏi khu rừng này?”

      ” Ta cũng nghĩ khu rừng này lớn như vậy, thời tiết thay đổi, có thể trời mưa, chúng ta nên tìm cái sơn động trú chân.”

      “Lúc mọi người đón dâu, chưa qua đường này sao?”

      “Lúc theo tuyến đường có thể kiểm tra các chi nhánh, lúc về mang theo nàng tiện lắm, mới đường này cho gần.”

      ” A, còn cái gì mà ngàn dặm đón dâu, ta thấy là kiểm tra các mối làm ăn ở nhà các ngươi chứ gì, lúc về đưa ta con đường nguy hiểm như vậy, khó trách lương tâm ngươi cắn rứt, mới đến sơn trại cứu ta. Sớm biết ngươi là người toan tính như vậy, bằng ta ở lại làm áp trại phu nhân của Lam Đại vương cho rồi……”

      ” Nàng tưởng tượng tốt.”

      □ Ngựa đen hí tiếng, liền dừng lại. Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt xuống ngựa, đến dưới táng cổ thụ to lớn.

      Tề Vân Đình: Đây là thời tiết quái quỷ gì, là mùa xuân, vậy mà lại có trận tuyết lớn, ta lập tức tìm sơn động, kiếm củi đốt, hi vọng có thể bắt được vài con thỏ. Nàng cũng đừng đâu, gốc cây này rất lớn, cũng dễ tìm, ở đây chờ ta chút.

      Hồ Hân Duyệt: Ta trông ngựa.

      Tề Vân Đình: Ngựa mệt ngày, cũng ăn gì đâu, để nó tự do hoạt động , đây là ngựa quý, có linh tính, nó có thể tìm được chúng ta.

      Tề Vân Đình vỗ vỗ lên đầu ngựa, nó quay đầu chạy mất.

      ” Nàng đừng đâu, ở đây đợi ta.”

      Hân Duyệt gật gật đầu, nhìn thấy Tề Vân Đình biến mất trong rừng rậm.

      Nàng cảm thấy mình cũng là người có chân có tay, làm sao có thể ngồi được. Nên xung quanh nhặt củi đốt, tuyết càng ngày càng lớn, Hân Duyệt lạnh chịu được, mà nàng có vật gì đốt lửa được, đành phải đem mớ củi để dưới gốc cây, chờ Tề Vân Đình về.

      Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn trời, khắp nơi trắng xóa màu, nhưng cách đó xa có dải lụa đỏ hấp dẫn nàng, là vạn dặm trắng tinh nhất điểm hồng mà, đỏ tươi chói mắt, hết sức xinh đẹp. Ai có thể treo mảnh lụa đỏ lên cao vậy chứ, chẳng lẽ là đôi nam nữ si tình treo lên cây làm tín vật?

      đúng, có vẻ như phải treo thân cây, bởi vì nó hình như biết di động, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần mình.

      Má ơi! A…… Hân Duyệt nhảy dựng lên chạy như điên, đó là…… Là con mãng xà to, đầu lưỡi đó chót dài, vị huynh đệ này mùa đông ngủ đông, chạy ra đến hù người ta cho vui hay sao?

      Chậm bước dám chừng bị ăn mất rồi, Hân Duyệt cũng để ý tới bụi gai hay hòn đá, liều mạng chạy tới trước, thậm chí chạy qua con suối nàng cũng quan tâm, biết chạy bao lâu, cảm giác phía sau có động tĩnh gì, nàng nghĩ có lẽ con mãng xà đuổi theo, bằng cái mạng của mình sớm còn.

      Phía trước có cái sơn động , cũng may có thể tránh gió tránh tuyết, Hân Duyệt cẩn thận quan sát, bên trong rất , trống rỗng, giống hang ổ của loại động vật nào.

      Nàng xoay người vào, ngồi tảng đá há mồm thở dốc.

      Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập. Nàng từ bữa đó tới giờ đều ngồi kiệu, nên mặc quần áo cũng dày lắm, chân cũng chỉ mang đôi hài thêu hoa. Vừa rồi nàng liều mạng chạy như vậy, thân nhiệt cũng tăng, nhưng giờ hài ướt đẫm, người cũng kiệt sức, khí lạnh lẽo ẩm ướt, chỉ chốc lát chân cũng muốn đóng băng.

      Hân Duyệt muốn qua lại, hoạt động chút có thể làm ấm cơ thể, nhưng toàn thân còn sức nữa, đành phải co người thành khối, đợi Tề Vân Đình đến. chắc là đến mà, lần này Hân Duyệt có thêm chút tự tin.

      Ừ, đến mà.

      biết qua bao lâu, lúc Hân Duyệt sắp ngủ quên, cũng có thể là sắp bị đông cứng, rốt cục cũng nghe được tiếng gọi của Tề Vân Đình,” Nương tử, nương tử.”

      ” Ta ở đây.” Giọng yếu ớt mỏng manh.

      Tề Vân Đình cuối cùng cũng xách theo con thỏ và ôm bó củi tiến vào, phủi tuyết người, kiểm tra chút xem sơn động này có phải hang ổ của động vật hay , sau đó mới yên tâm lấy que đóm ra thổi lửa, lúc lửa được nhóm lên sáng rực, Hân Duyệt tuy ngồi xa, nhưng cũng cảm giác được chút ấm áp.

      Tề Vân Đình dùng cỏ khô trải thành hai chỗ ngồi, ngồi xuống vừa sưởi ấm, vừa hỏi: “ phải nàng đừng chạy lung tung sao, mình chạy xa tới vậy, hại ta vất vả lắm mới tìm được.”

      ” Ngươi nghĩ ta muốn chạy lắm chắc, có con mãng xà rất lớn, cũng may nó chưa tới gần lắm, cũng may ta chạy nhanh, bằng lúc ngươi trở về…… Ngươi còn có thể nhìn thấy ta sao?”

      Tề Vân Đình liếc nhìn về phía Hân Duyệt, “Ta cũng đoán là có chuyện gì đó, nàng cũng phải là người có nguyên tắt như vậy, ngốc quá, nàng ngồi đó làm chi, lại đây sưởi ấm.”

      “Ta cử động được.” Hân Duyệt uể oải .

      Tề Vân Đình nhướng mày đứng dậy tới trước mặt Hân Duyệt, “ cử động được là sao?”

      “Chân của ta, cả ngón chân nữa đều mất cảm giác, có sức.”

      Tề Vân Đình vội nắm chân Hân Duyệt lên xem, phát muốn đóng băng, vội ôm lấy nàng đặt cạnh đống lửa, nhanh chóng cởi hài, mới phát chân nàng tái nhợt, vẻ mặt cũng trầm xuống, “Sao lại sớm.”

      xoay người ra ngoài, dùng vạt áo ôm đống tuyết, lấy tuyết xát chân Hân Duyệt, mãi đến khi có chút huyết sắc, mới phủi sạch tuyết, đặt chân nàng gần lửa để sưởi ấm. Chỉ chốc lát, áo quần cũng khô, chân cũng dần hồng hào.

      Tề Vân Đình ấn ấn chân của nàng, “Có cảm giác ?”

      Lắc đầu.

      Lại nắn nắn ngón chân, “Có cảm giác ?”

      Lắc đầu.

      được, như vậy bị liệt mất.”

      Sau lúc trầm ngâm, đột nhiên vạch áo ra, để lộ khuôn ngực rắn chắc, lấy hai chân Hân Duyệt ủ vào trong ngực.

      Hân Duyệt nhìn thấy Tề Vấn Đình hít sâu hơi, cắn răng cố chịu lạnh, nàng bỗng nhiên nghĩ có phải mình nợ nhiều lắm, từng nghĩ rút chân về, qua kẽ răng: “Đừng động.”

      Hân Duyệt tới bây giờ cũng chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của , cắn môi chặt– thể khóc.

      biết qua bao lâu, dần dần có cảm giác, ngón chân hình như có thể động, a?! có thể động.

      ” Chân của ta có thể động.”

      Nhìn thấy khuôn mặt nhắn kích động của Hân Duyệt, Tề Vân Đình lấy chân của nàng ra, cẩn thận mang hài hong khô cho nàng.” thử xem.”

      Hân Duyệt vài bước rồi vui vẻ nhảy dựng lên,”Tốt quá, tốt quá, vô cùng tốt, sao rồi, ngươi vĩ đại.”

      Chắc là vui quá hóa liều, nàng nhảy đến bên người Tề Vân Đình ôm cổ , nhảy lên hôn chụt cái mặt .

      Ôi, ôi, ôi, vui quá cứ nhảy múa vòng vòng.

      Còn lại nam nhân sững sờ tại chỗ biết làm gì cho phải, đây là cảm giác làm được việc tốt?

      giống.

      Vậy giống cái gì?

      Có điều, giống như kẻ điên vậy.

      Tác giả có chuyện muốn : Mọi người vào bình luận góp ý nhé……

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Ta được


      Tề Vân Đình sờ sờ hai má, cảm giác mềm mại ấm áp kia, đầu lưỡi trơn mềm khẽ chạm vào……

      Quên , phải làm chuyện quan trọng trước, chỉnh lại quần áo, ra ngoài xử lí con thỏ.

      Lúc đặt con thỏ lên lửa nướng, người kia vẫn còn hò hét.

      ” Nàng cứ gào như quỷ khóc sói tru, coi chừng dụ dã thú tới.”

      Hân Duyệt bật cười chạy đến ngồi cạnh ,”Sao rồi, ăn được chưa.”

      “Ăn được cũng cho nàng ăn, vừa rồi vì cứu nàng, hao phí nhiều thể lực lắm, ta phải ăn hết.”

      “Được, ta bảo đảm ngụm cũng ăn.”

      —- Hey hey hey, phục ta , nhìn con mèo như nàng còn có thể hống hách tới khi nào, sớm muộn gì nàng cũng phải e dè khép nép theo ta về nhà làm vợ ta.

      —- hứ, cho ta ăn, ngươi tưởng vậy là xong à, ta chỉ ăn ngụm, mà là ăn rất nhiều ngụm, ta phải ăn sạch từ đầu tới chân con thỏ luôn.

      “Thơm quá hà, ra cổ nhân khi ra ngoài đều mang theo muối.” Hân Duyệt nhìn rải muối lên thịt thỏ.

      ” Cái gì là cổ nhân, nàng sao cứ những lời ta nghe hiểu thế.”

      ” A, vô ý, vô ý, ta cũng biết tại sao từ lúc bị đụng trúng đầu cứ những lời kì lạ đó.”

      Tề Vân Đình xé chân con thỏ,”Ăn , nhìn nàng sắp rớt nước miếng rồi kìa.”

      “Hì hì, vậy cám ơn nha.”

      Sức ăn của Hân Duyệt nhiều, cái chân cũng no rồi, Tề Vân Đình cầm toàn bộ con thỏ ngồi gặm, nhả xương ra ngoài.

      ” Ta mệt rồi, buồn ngủ.”

      ” Lạnh như vậy, làm sao ngủ, như vậy , nếu nàng để ý, ta có thể hy sinh chút, ôm nàng ngủ.” Tề Vân Đình chút để ý thản nhiên .

      —- để ý sao , dù sao chân cũng để ngươi ôm rồi, ôm thân thể chút có sao, còn có thể vụng trộm ăn đậu hủ.

      Hân Duyệt da mặt dày cười cười, liền nhào đến nằm trong lồng ngực người ta. Ngồi đùi người ta, vòng cánh tay ôm cổ, còn dùng sức hướng cọ cọ vào lồng ngực , ui, ấm áp, dễ ngủ hơn……

      Lại biết người khác làm túi ngủ nghĩ gì,—- haiz, kể từ lần đó*/ mà nay cảm thấy mình ngồi an tĩnh giống Liễu Hạ Huệ, ôm người đẹp nha, tại sao lại……

      Cúi đầu nhìn người ngủ say trong ngực, hàng lông mi dài nhắm lại cũng thấy xinh đẹp, cái mũi nhắn, bờ môi đỏ mọng kiều diễm, xuống chút nữa, là đôi gò bồng đảo tròn trịa đàn hồi mà từng lĩnh giáo, chẳng qua chỉ dùng đầu chứ phải dùng tay, cặp mông mềm mại của nàng ngồi đùi mình……

      Đứng lên , ngươi mau đứng lên , tuy nhiệt huyết sôi trào, hận thể động tay động chân, nhưng mà…… Nhưng mà đứng lên được, có lẽ là do yên lặng quá lâu , nhưng mà, Tề Vân Đình cảm giác được nó ngo ngoe muốn động.

      Có lẽ nó biết cho dù có đứng lên, cũng thể làm gì được, phải nhẫn nhịn tới nội thương? Cho nên muốn đứng dậy.

      ra nghĩ cho Hân Duyệt, cũng là cho mình có thời gian suy nghĩ, ra có muốn cưới nàng vào cửa hay , tuy có tự tin, nhưng mà…… Hơn nữa, hành vi của nàng quái dị, còn có rất nhiều việc giải thích được. Vốn chuẩn bị tâm lí cả đời lấy vợ, chỉ tại mẹ bắt ép cưới người thứ năm.

      cúi đầu, ấn nụ hôn lên gò má ửng hồng của Hân Duyệt. Mỉm cười ôm nàng ngủ.

      Hôm sau, lúc mặt trời chiếu rọi, khí lạnh tản rất nhanh.

      dám để Hân Duyệt mang hài thêu hoa đường nữa, Tề Vân Đình cõng nàng từng bước về phía trước, cũng may đế giày da trâu của mình có tẩm dầu, sợ thấm nước.

      khỏi rừng rậm, nhìn thấy con ngựa đen như đứng đợi ở bìa rừng. Phía trước là bình nguyên rộng lớn, tuyết sắp tan hết, lộ ra những ngọn cỏ xanh.

      Hồ Hân Duyệt: Con ngựa của ngươi đúng là tệ, huấn luyện lúc còn à.

      Tề Vân Đình: Đó là ngựa Quan công biết .

      Hồ Hân Duyệt: Ngựa Xích Thố nha, sao ta lại có kiến thức như vậy, nhưng con ngựa của ngươi cũng phải màu đỏ mà.

      Tề Vân Đình: Cùng giống đó, nhưng màu lông giống nhau, ta gọi là Lam Thố.

      Hồ Hân Duyệt: Lam Thố? Vậy còn bằng gọi là hồng miêu.

      Tề Vân Đình: Đừng lảm nhảm nữa, ngồi cho vững.

      ——— ————–làm phiền chút xíu———— ———–

      Ngựa xích thố là con ngựa nổi tiếng của Quan công trong Tam quốc chí, nghe đồn có thể chạy xa vạn dặm.

      ——— ————-mời các bạn đọc tiếp———— ———–

      Hai người lên ngựa, ngựa chạy như điên sau lúc, tốc độ dần dần chậm lại.

      Hồ Hân Duyệt: Oa, rất thoải mái, trước giờ ta chưa từng cưỡi ngựa vui như vậy.

      Tề Vân Đình: Ha ha, kĩ thuật của ta cũng tệ đúng .

      Hồ Hân Duyệt: Ngươi lượn , dù sao cưỡi trâu cũng vậy thôi.

      Tề Vân Đình: phải nàng vừa mình rất thoải mái sao.

      Hồ Hân Duyệt: Vừa rồi chạy nhanh, cảm thấy gió thổi quét qua tà áo phiêu diêu rất đẹp, lúc này chậm, mới cảm thấy thoải mái, yên ngựa này quá , chỉ hợp cho người ngồi, ta ngồi phía trước, hơi hơi ê ẩm rồi.

      Tề Vân Đình: Được rồi được rồi, thiên kim đại tiểu thư của ta, ta ngồi nhích ra phía sau nhường yên ngựa cho nàng, ta ngồi phía sau yên ngựa là được chứ gì.

      Hồ Hân Duyệt: Như vậy cũng tệ lắm, yên ngựa rất mềm, ngồi rất thoải mái

      Hân Duyệt có thể là do cưỡi ngựa quá lâu, ngồi lâu mỏi, yên ổn ngọ ngoại lung lung, tìm kiếm vị trí thoải mái hơn.

      Tề Vân Đình hít sâu hơi, cặp mông tròn trịa của nàng cứ cọ tới cọ lui người ta, đây phải là quyến rũ trắng trợn hay sao……

      Con ngựa nương theo đường gập ghềnh chạy lúc nhanh lúc chậm, cũng vô tình làm tăng ma sát của hai người.

      —- cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, vậy cần nhịn nữa, nên làm gì làm cái đó thôi……

      Hồ Hân Duyệt: Ai da, ngươi có cảm thấy yên ngựa này lại thoải mái rồi , vừa rồi còn mềm mại lắm, sao bây giờ lại cứng, còn đâm ta nữa.

      Tề Vân Đình: Cứng…… Ôi…… Thích

      Hồ Hân Duyệt: Ngươi hừ hừ cái gì vậy, có nghe ta chuyện .

      Tề Vân Đình: Ngồi lâu, chắc chắn là thoải mái, nàng cứ chuyển động xíu, hoạt động chút là được rồi.

      —-□, bao lâu? Bao lâu có cảm giác này?

      Hồ Hân Duyệt: Hoạt động chút, sao ta lại cảm thấy càng nóng hơn, chắc là ma xát sinh nhiệt rồi, ngươi chưa học vật lý chắc biết đâu.

      Giờ phút này, Tề Vân Đình căn bản thèm để ý Hân Duyệt cái gì, say mê cảm thụ cảm giác lâu có, Hân Duyệt khó hiểu quay đầu lại nhìn , thấy mặt đỏ bừng, miệng thở dốc.

      —- đôi mắt trong veo như nước mở to, cái miệng nhắn đỏ mọng mở ra khép lại, ôi, ta cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi—— Tề Vân Đình cuối cùng nhịn nổi, ôm Hân Duyệt vào lòng, mạnh mẽ hôn nàng.

      dùng bàn tay nhanh ấn tay kia lại cho chúng nó sờ loạn, bởi vì biết như vậy dọa Hân Duyệt.

      Kỳ cái hôn này dọa đến nàng, bởi vì hôn quá nhanh, lại mạnh, công thành đoạt đất, môi lưỡi cùng tiến, làm người ta say mê…… (xin lỗi nếu lời văn của bạn có thô thiển, bạn biết miêu tả sao nữa @_@)

      Hồi lâu sau, chậm rãi buông nàng ra, mắt môi đều cười, chờ bạt tay của nàng, bởi vì tính cách của tuyệt từ bỏ ý đồ đâu.

      Hân Duyệt ngây người rất lâu, uất ức đến hai mắt đều rưng rưng,” Ngươi…… Ngươi ăn hiếp ta, nụ hôn đầu của người ta cứ như vậy bị ngươi cướp rồi? Ta lại thương ngươi, ngươi…… Ta phải báo thù.”

      —- đánh , nàng cứ đánh, chỉ cần đánh chết ta, về sau có cơ hội ta còn…… uhm?

      Đôi môi nóng bỏng lại dán lên, Tề Vân Đình kinh ngạc trợn to mắt, chưa hôn đủ???

      Nụ hôn nhiệt tình này thể so với nụ hôn ngắn khi nãy, Hân Duyệt cố ý cắn phá môi của , máu tươi càng làm cho Tề Vân Đình thêm hưng phấn, chuẩn bị kéo dài trận chiến, Hân Duyệt rút tay lại.

      Hân Duyệt tức giận trừng mắt nhìn , đấm quyền vào khóe môi , máu tươi chảy ròng ròng.

      Tề Vân Đình xoa xoa máu ở khóe miệng, cười thản nhiên.
      vu ngoc lanAndrena thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      7.Đêm ở khách điếm



      ---- ôi, bị người ta đánh, còn thích như vậy, nếu hôn hai lần mới đánh quyền, vậy cứ đến......

      Hồ Hân Duyệt: Ta phải xuống ngựa

      Tề Vân Đình: Đừng, nương tử, ta sai rồi, ta chỉ là nhất thời vui vẻ, mới hồ đồ như vậy.

      Hồ Hân Duyệt: Ngươi có bệnh à, yên lành, vui vẻ cái gì

      Tề Vân Đình hét vang trời: Ta được, ta được

      Hân Duyệt tò mò: Được cái gì?

      Tề Vân Đình: À, nương tử, là như thế này, trước kia đâu ta cũng cưỡi ngựa mình cũng tốt lắm, nhưng mà cưỡi ngựa mình được; có điều vừa rồi nàng thấy hai chúng ta cưỡi ngựa nhanh như vậy, lại rất ổn, điều này chứng minh kỹ thuật của ta rất cao, cái này phải người nào cũng làm được đâu.

      Hân Duyệt nửa tin nửa ngờ: Thiệt sao? Vậy sau đó?

      Tề Vân Đình: Yên tâm, cam đoan có lần thứ hai

      ---- nếu có nàng, vậy có rồi

      Hân Duyệt để ý nữa, quay lại :" Ta đói."

      " A a, phía trước chắc là sắp đến trấn , lúc đó cho nàng ăn ngon. Giá......"

      Tề Vân Đình bỗng nhiên nghĩ có đôi khi nữ nhân có chút khó hiểu cũng sao.

      Phóng ngựa chạy nhanh đoạn, quả nhiên nhìn thấy cái trấn , chọn khách điếm tốt nhất vào, tiểu nhị vội hỏi:" Khách quan, ăn cơm hay ở trọ?"

      Tề Vân Đình nhìn về phía Hân Duyệt: "Tối qua ngủ ngon, nghỉ ngơi chút, rồi hẳn ăn cơm nha."

      Hân Duyệt gật gật đầu.

      " gian phòng hảo hạng." Tề Vân Đình đặt thỏi bạc lên bàn.

      Gì? gian? Đùa với ta à?

      " Hai gian."

      " gian."

      " Hai gian."

      Tiểu nhị nhịn được hỏi,"Quan hệ của hai vị đây là......"

      " Vợ chồng."

      " Còn chưa có vào cửa đâu."

      "Cũng phải chưa từng ngủ chung, nàng nổi giận làm gì."

      Mọi người ăn cơm xung quanh đều im lặng, tò mò ngó qua bên này nghe ngóng.

      ---- Tề Vân Đình, tính ngươi lì lợm, da mặt đủ dày, bà đây muốn chơi với ngươi.

      ---- con mèo , phục , đấu với ta, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.

      Hân Duyệt xoay người lên lầu, Tề Vân Đình theo sát lên, tiểu nhị mở cửa gian phòng, "Xin hỏi hai vị có dùng gì ạ?"

      " Các ngươi lấy hết những món ngon lên đây, nương tử nhà ta đói."

      Hồ Hân Duyệt: Đừng có nương tử này, nương tử nọ, thiệt khó nghe

      Tề Vân Đình: Ồ, nếu nàng cũng gọi ta là phu quân, ta rất thích nghe, bằng ta vẫn tôn trọng ý kiến của nàng, gọi nàng là Nhị nha đầu vậy.

      Hồ Hân Duyệt: Cút qua bên, ngươi mới là Nhị ngốc tử, ta là Hân Duyệt, bạn bè đều gọi ta là Duyệt Duyệt, xét thấy ngươi cứu ta hai lần, ngươi cũng gọi ta là Duyệt Duyệt .

      Tề Vân Đình: Được, Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, thực ngọt nha, Duyệt Duyệt, đừng giận ta nha.

      Hân Duyệt muốn chuyện với , tiện thể quăng qua ánh mắt---- lấy chồng

      ---- ta vừa đẹp trai, vóc người lại chuẩn, suy nghĩ lại

      ---- lấy chồng

      ---- vi phu rất biết kiếm tiền, toàn bộ bạc đều cho nàng hết, nàng cứ thoải mái tiêu xài.

      ---- ừa, suy nghĩ chút

      ---- vi phu tập võ thể lực tốt, đảm bảo nàng mỗi đêm tính phúc......

      ---- cút ra ngoài

      Lúc tiểu nhị bưng thức ăn vào, vừa vặn nhìn thấy hai người mắt qua mày lại, trong lòng cười thầm. Thiệt là tình nồng mật ý, ngủ gian rất thích hợp.

      Cả bàn đồ ăn tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, có thù với người, chứ có thù với cơm. Ăn.

      " Duyệt Duyệt ăn nhiều chút, xem ra Duyệt Duyệt nhà ta thích cá dấm đường."

      Hân Duyệt bỏ dĩa cá qua bên, bắt đầu ăn Tùng nhân ngọc thước (bạn biết là cái gì nữa)," Xem ra Duyệt Duyệt nhà ta thích ăn đồ ngọt, chỉ là vi phu thích ăn lắm, nhưng sao, Duyệt Duyệt thích là được. Về sau, lúc ăn cơm chuẩn bị nhiều đồ ngọt chút."

      "Nào, Duyệt Duyệt nếm thử , đây là tôm đất Tây hồ, ta nghĩ chắc là ở Tô Châu có đâu, Duyệt Duyệt......"

      cây đũa bay tới, mang theo nước luộc và tương cà, để lại dấu vết trường bào của Tề Vân Đình, "Quần áo của ta bẩn ra dáng gì nữa rồi, chút nữa mua mới, Duyệt Duyệt nhắc đúng lúc, có đũa cũng sao, vi phu đút nàng ăn vậy."

      Hân Duyệt tức giận nên lời, hôm nay người này uống nhầm thuốc kích thích???

      Hồ Hân Duyệt: Ta ăn no, phải ngủ, ta cảnh cáo ngươi, ra ngoài mua quần áo có thể, nhưng được vụng trộm mò lên giường ta.

      ---- ta còn trộm nữa, chút nữa ta quang minh chính đại làm.

      Tề Vân Đình: Vi phu còn chưa ăn đâu, cùng vi phu ăn chút gì sao.

      Hân Duyệt thèm để ý , thẳng tới giường ngủ.

      Tề Vân Đình thầm buồn cười, ra chọc nàng tức giận lại là chuyện vui vẻ như vậy.

      Hân Duyệt ngủ bị mùi đồ ăn đánh thức, mở mắt thấy, Tề Vân Đình thay bộ quần áo trắng tinh, ngồi trước bàn ăn.

      " Ăn cơm cũng gọi ta, sao ta chỉ ngủ có chút mà tới bữa tối rồi."

      "Đại tiểu thư của ta, đây là điểm tâm sáng."

      Hân Duyệt ngây người: "Ngươi muốn ta ngủ tới sáng sớm hôm sau?"

      Gật đầu.

      "Vậy ngươi cũng gọi ta ăn cơm chiều, thiệt có nghĩa khí."

      " Ta gọi nàng phải tỉnh mới được chứ, nàng ngủ y chang heo, ta gõ kẻng mà cũng chịu thức."

      Hân Duyệt rửa mặt, lấy cái bánh bao tới gặm.

      "Gương mặt nhắn xinh xắn như hoa, sao lại để lấm lem thế này?" Tề Vân Đình lấy tay giúp Hân Duyệt lau vụng bánh, ánh mắt dịu dàng có thể dìm chết người ta trong đó.

      Hân Duyệt đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, "Tối qua ngươi ngủ đâu?"

      " giường đó."

      "Ở gian nào?"

      " Nàng ? Chúng ta thuê mấy gian?"

      " gian, vậy ngươi...... Có làm gì ta ?"

      "Lúc ở ổ cướp phải chưa từng ngủ chung, ta có làm gì ?"

      " Đó là lúc nguy nan, ngươi đương nhiên làm gì. Nhưng mà bây giờ......"

      "Bây giờ thái bình thịnh thế, rồi sao□?"

      "Đừng nhiều lời, rốt cuộc có hay ?"

      "Nàng nhìn quần áo người chẳng phải biết sao."

      " Quần áo, ta làm sao biết ngươi có phải cởi ra hết, rồi lại mặc vào."

      "Ừa, cách này cũng tệ, sao ta lại nghĩ tới chứ, lần sau thử chút."

      cái bánh bao bay tới, người chụp lấy vọt đến cạnh cửa, Tề Vân Đình cười : "Quần áo mua cho nàng để ở bên giường, ta xuống trước dẫn ngựa, nàng tắm rửa xong rồi xuống." Lúc đóng cửa lại bồi thêm câu: "Ta đánh lén nàng, ngày nào đó, ta muốn lúc nàng còn tỉnh, cam tâm tình nguyện giao cho ta."

      Lại cái bánh bao bay tới, đập vào cửa, người xuống dưới lầu.

      Tề Vân Đình đợi mãi thấy người đâu, đành phải quay lên lầu, thấy nàng mặc quần áo rồi, chiến đấu với đầu tóc.

      "Nàng làm gì lâu vậy?"

      " Ta biết búi tóc, xõa tóc ra biết làm người ta chú ý tới mức nào."

      Tề Vân Đình chút khó chịu thở dài, " có ta, nàng làm sao sống?"

      chải vài ba cái búi cho Hân Duyệt búi tóc đơn giản, cũng khó coi lắm.

      "Cả chuyện này cũng biết, phải là do thường chải tóc cho người khác chứ." Hân Duyệt có chút vui.

      "Lúc trước, xem đám nha hoàn chải đầu cho mẹ ta học được, có gì khó đâu." Kéo Hân Duyệt vui vui vẻ vẻ xuống lầu.
      vu ngoc lanAndrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Cưỡi bạch mã



      Hai người ngồi chung con ngựa, tiếp tục về phương nam. Lúc giữa trưa, đến cạnh con sông, nước chảy trong veo, hai bên bờ cỏ xanh mơn mởn, Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt xuống ngựa, tháo dây cương để Lam Thố tự chạy ăn.

      lấy trong túi ra hai cái bánh mỳ nguội, "Ăn chút gì ."

      Hân Duyệt vui vui vẻ vẻ cầm lấy, nhìn thấy nó lại nhíu mày: "Ta vẫn là cảm thấy nướng thỏ ăn ngon hơn." Nhìn cách đó xa có rừng cây, tựa hồ tìm kiếm bóng dáng con thỏ.

      " Nàng nghĩ thỏ dễ bắt lắm chắc, nếu nàng có võ công còn có thể giúp cho ta, dựa vào mình ta, thôi quên ."

      "Vậy tối nay có được ăn ngon ?"

      " Buổi tối, nếu chúng ta tới được Thương Châu, có khách điếm nhà mình, đến lúc đó tùy nàng muốn ăn gì cũng được."

      " Tốt quá, ra ta cũng còn no, bữa trưa chắc ăn đâu, đợi tới tối mình ăn luôn."

      Xa xa có người cưỡi ngựa trắng gào thét phóng tới, có lẽ cũng nhìn thấy con sông và cỏ non ở đây, xoay người xuống ngựa, tháo dây cương để con ngựa tự do. lấy trong hành lí ra bình nước, ngồi ở bờ sông múc nước.

      Hân Duyệt quan sát từ xa, đây là thiếu niên cao gầy, ngũ quan góc cạnh nhưng vẫn có chút nhu hòa, sau lưng đeo kiếm, rất có phong thái của hiệp khách.

      lẽ là Dương Quá sao?

      Hân Duyệt cầm bánh mỳ tới phía trước, lại bị Tề Vân Đình giữ lại.

      "Sao vậy, ngươi ăn ta cho ăn?"

      "Nàng cho như vậy, có thể nhận sao?"

      Tề Vân Đình tiến lên chắp tay: "Xin hỏi vị huynh đài xưng hô thế nào?"

      Khi chuyện vẫn ngửa đầu kiêu ngạo, có điều bộ dáng của cũng coi như đủ lễ nghĩa.

      " dám, tại hạ Quách Hướng, xin hỏi huynh đài có chuyện gì?"

      "Tại hạ Tề Vân Đình, đây là tiện nội......"

      "Cái gì tiện nội, ngươi mới tiện đó?" Hân Duyệt trừng mắt nhìn. Tuy nhiên biết tiện nội là danh từ để gọi thê tử, những vẫn cảm thấy thiệt khó nghe.

      Tề Vân Đình câm nín nhìn trời xanh, cố gắng nén tức giận.

      "Xin chào, ta tên là Hân Duyệt."

      Tề Vân Đình lườm cái cảnh cáo ---- khuê danh phải ai cũng có thể gọi biết ?

      Quách Hướng nghi hoặc nhìn hai người, biết gì cho phải.

      Đối với người thiếu não như Hân Duyệt, Tề Vân Đình quyết định mặc kệ. mở miệng : "Chúng ta tới đây, giữa trưa chắc cũng đói bụng rồi, chi bằng hãy hợp tác bắt thỏ hoang thú rừng gì đó, cũng có thể no bụng."

      Quách Hương vui vẻ: " tốt, mời Tề huynh."

      " Mời." Tề Vân Đình vứt cho Hân Duyệt cái nhìn tà mị---- thế nào, vẫn là vi phu thương nàng đúng .

      Hân Duyệt cười tươi như đóa hoa, kéo tay áo Tề Vân Đình:" Ta cũng ."

      Trong khu rừng có nhiều cỏ dại và lá rụng, bọn họ về phía trước tìm kiếm.

      " Tề huynh cẩn thận." Quách Hướng đột nhiên rút kiếm phóng về phía sau Tề Vân Đình, con rắn bị chém thành hai nửa.

      Hân Duyệt chắc rằng con rắn này thể làm Tề Vân Đình bị thương, có điều cũng có thể nhìn ra Quách Hướng là người nhiệt tình.

      Quách Hướng : "Chi bằng, chúng ta cứ ăn thịt rắn ."

      " Ăn rắn, đánh chết ta cũng ăn, vừa nhìn thấy ghê rồi, các ngươi cũng đừng ăn."

      " Xem ra Duyệt Duyệt ăn quen, ra thịt rắn ăn rất ngon."

      Quách Hướng đột nhiên phi thân ra ngoài trăm thước, ra có hai bóng dáng xam xám nho trốn về hướng đo, bị chặn đường , quay đầu chạy sang bên cạnh.

      Hân Duyệt lần đầu tiên nhìn thấy khinh công, hô lớn: "Đẹp trai quá!"

      Tề Vân Đình trừng mắt liếc nàng cái, chịu thua rút kiếm ra đâm thẳng cổ họng con thỏ, lúc Quách Hướng đuổi tới, con thỏ khác chạy mất dạng.

      Quách Hướng cầm con thỏ lên, khen ngợi: "Hảo kiếm pháp, chiêu mất mạng."

      "Còn con khác đâu?"

      Ba người tìm xung quanh hồi, có manh mối.

      Tề Vân Đình : "Thỏ khôn có ba hang, chúng ta đều nhìn thấy nó chạy trốn, nhất định chạy vào hang rồi."

      Hân Duyệt chỉ vào bụi cỏ um tùm : "Chỗ đó chắc chắn là hang thỏ."

      Lúc dọn dẹp bụi cỏ nhìn thấy, quả nhiên có con thỏ ở cửa hang.

      Quách Hướng nghi hoặc hỏi: "Tẩu phu nhân làm sao biết được?"

      "Con thỏ ăn cỏ gần hang mà, ngươi nhìn cỏ chỗ này mọc tốt nhất, chắc chắn là hang thỏ."

      Tề Vân Đình từ chối cho ý kiến chỉ cười cười: "Nàng cũng có chút thông minh đó."

      " Ngươi sao con thỏ này chạy?" Hân Duyệt nghi hoặc .

      Tề Vân Đình nắm tai con thỏ giở lên, a, phía dưới có ba con thỏ con co cụm lại như quả cầu nhung ngước đôi mắt sợ hãi nhìn về phía bọn họ.

      "Dễ thương quá hà." Hân Duyệt nắm con lên đặt vào lòng bàn tay, thiệt là , có biết chạy hay đây.

      Hồ Hân Duyệt: Hay là thả nó , chúng nó đáng thương, ngươi xem mắt chúng nó kìa, sắp khóc rồi

      Tề Vân Đình: con làm sao đủ ăn

      Hồ Hân Duyệt: Ngươi giết phụ thân người ta rồi, ngươi xem tình mẹ vĩ đại biết bao, nó bỏ con nó mà chạy mình, ngươi thả nó

      Tề Vân Đình: Muốn ăn cũng là nàng, ăn cũng là nàng

      Hồ Hân Duyệt: Ta ăn, con kia hai người các ngươi ăn chắc là đủ rồi

      Tề Vân Đình: Vậy sau này nàng cứ chuẩn bị ăn chay niệm phật là vừa

      Hồ Hân Duyệt: Vân Đình, xin ngươi, xin ngươi đó được , ngươi xem chúng nó sắp khóc rồi kìa

      ... ........ Đại tỷ ơi, tiếng "Vân đình" này của ngươi, chứa hàm lượng đường rất cao, ít nhất 8 đơn vị nha.... .......

      ---- nể tình lần đầu tiên nàng gọi ta thân thiết như vậy, để lại , nếu phải nhìn thấy ánh mắt rưng rưng của nàng, đồ ngon tới miệng ta bỏ đâu.

      Tề Vân Đình thả con thỏ xuống, giúp nó che giấu cửa hang, mới kéo tay Hân Duyệt rời .

      đến bờ sông, Quách Hướng : "Tề huynh, chúng ta qua bờ sông kia , chỗ kia thích hợp đốt nướng hơn."

      "Được." Dứt lời, hai người phi thân qua sông.

      Ê! Này...... Làm gì vậy, các ngươi đều biết khinh công còn ta sao?

      Tề Vân Đình chờ tiếng gọi phía sau, nhưng có động tĩnh.---- con mèo , phục ta , lời gì đó, nghĩ ta mang nàng qua sông sao?

      Nhìn thấy Quách Hướng ở bờ sông rửa con thỏ, Tề Vân Đình kiếm củi, Hân Duyệt đành phải trừng mắt nhìn, muốn ta cầu xin ngươi lần nữa, có cửa đâu.

      Quách Hướng nhanh chóng rửa sạch con thỏ, xiên vào nhánh cây, chờ Tề Vân Đình trở về.

      Hân Duyệt gọi : "Quách đại hiệp, mang ta qua với."

      Quách Hướng vừa thấy Hân Huyệt còn ở bờ bên kia, cũng nghĩ nhiều, liền bay qua, nắm eo Hân Duyệt bay qua sông.

      Hai người rơi xuống đất, Hân Duyệt lần đầu tiên bay, vẻ mặt hưng phấn, nhìn thấy Tề Vân Đình vừa ôm củi trở về. Lập tức nghiêm mặt, hai tia sét dữ tợn chạm vào nhau.

      Hân Duyệt ngoảnh mặt làm ngơ, Quách Hướng xấu hổ cười cười: "Tề huynh, tại hạ phải cố ý mạo phạm, chỉ là, vừa rồi sao huynh mang tẩu phu nhân qua đây?"

      " ấy à, chờ ta xin đó, có phải hay , phu quân?" Hân Duyệt giả vờ giúp Tề Vân Đình phủi đất cát áo, hài lòng nhìn gương mặt kia từ trắng chuyển thành xanh.
      vu ngoc lanAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :