1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đại thần, em nuôi anh - Thiền Đạm Ngữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 83: Tia hy vọng

      Hai ngày sau, tình trạng của Kha Dĩ Mặc có những chuyển biến tốt. Vợ chồng nhà họ Ninh mạnh mẽ cầu đưa Ninh Tâm về nha, Kha gia biết thể cưỡng cầu, chỉ có thể để Ninh Tâm rời .

      Lúc Ninh Tu Văn và Tiêu Viện đẩy cửa phòng bệnh, Ninh Tâm ngồi ghế cạnh giường bệnh gấp hạc giấy, những tờ giấy đủ mọi màu sắc rực rỡ để đầy giường. Kha Dĩ Mặc ngồi tựa gối nhìn Ninh Tâm, trong mắt có dịu dàng cùng trìu mến.

      Nhận thấy bố mẹ tiến vào, Ninh Tâm chậm rãi ngẩng đầu, lo lắng nhìn Kha Dĩ Mặc cái, Kha Dĩ Mặc chỉ khẽ lắc đầu, tặng nụ cười an ủi rồi quay người chào hỏi bố mẹ Ninh Tâm.

      Đây là lần đầu tiên Ninh Tu Văn và Tiêu Viện đánh giá Kha Dĩ Mặc ở khoảng cách gần, ngay cả khi mặc quần áo bệnh nhân, thần sắc có phần mệt mỏi khí chất ôn hòa, tao nhã vẫn ngừng tản ra ngoài.

      Nhớ đến những lời Ninh Tâm miêu tả Kha Dĩ Mặc với mình, Tiêu Viện chỉ có thể thở dài, quả là vận mệnh trêu ngươi. Nếu Kha Dĩ Mặc có thân thể khỏe mạnh, Ninh Tâm và cậu ấy rất hạnh phúc đúng ?

      “Cục cưng, chúng ta phải về nhà rồi.”

      Lời của mẹ làm tắt nốt hy vọng nho trong lòng Ninh Tâm, lặng lẽ xếp lại đám giấy màu giường, Ninh Tâm cầm lấy cái bình thủy tinh ngay cạnh gối, vừa đếm số hạc giấy vừa để vào trong.

      “Chín trăm tám mươi tám con rồi, còn thiếu mười hai con nữa thôi. Bố, mẹ, có thể đợi con gấp đủ được ?”, Ninh Tâm ngẩng đầu nhìn bố mẹ, Tiêu Viện và Ninh Tu Văn gật đầu, rời khỏi phòng bệnh.

      “Nếu gấp đủ nghìn con hạc giấy có thể ước điều. Em gấp nghìn con để bên cạnh , cầu nguyện cho thần linh cao phù hộ bình an khỏe mạnh. Sau này dù có bất cứ đâu vẫn phải mang theo cái bình hạc này bên người đấy!”

      Ninh Tâm cúi đầu, cẩn thận vuốt từng nếp giấy.

      Kha Dĩ Mặc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của , chậm rãi đưa tay vuốt gò má Ninh Tâm. Bàn tay gấp hạc của Ninh Tâm khẽ khựng lại, nhưng vẫn ngẩng đầu lên.

      Lúc này, dám ngẩng đầu, lại càng dám tiếp xúc với ánh mắt của Kha Dĩ Mặc.

      “Bé con, chuẩn bị Mỹ làm phẫu thuật thay tim.”

      “Phẫu thuật thay tim?”, Ninh Tâm ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Kha Dĩ Mặc. Chỉ thấy Kha Dĩ Mặc bình tĩnh gật đầu, khóe miệng vẫn còn mang nét cười nhàn nhạt.

      “Nếu ba năm sau có thể sống trở về, cho em tương lai. Nếu…nếu như về được, em phải hứa với tìm người con trai tốt, tiếp tục thay mang đến hạnh phúc cho em.”

      ”, Ninh Tâm lắc đầu cật lực, “Em muốn người khác, em muốn, em chỉ muốn mình thôi. Đừng có làm phẫu thuật thay tim gì gì đó nữa, cứ như bây giờ là tốt rồi, em chỉ cần sống là đủ”.

      “Bé ngoan, để hết . Thân thể của , hiểu rất . Nếu cứ tiếp tục thế này chúng ta cũng có kết cục tốt đâu. Nếu vậy, bằng chúng ta buông tay lần nắm lấy tia hy vọng, cầu nguyện kỳ tích. Phẫu thuật thay tim nếu thành công chúng ta có thể bên nhau mãi mãi, bố mẹ em cũng yên tâm giao em cho . Nếu thất bại, kiếp sau nhất định khỏe mạnh cường tráng tìm em, cho em cuộc đời hạnh phúc.”

      “Kiếp sau… Sao em biết được có kiếp sau hay ? Em thèm, thèm!”, nước mắt Ninh Tâm kìm chế mà trượt khỏi mắt, trong suốt như thủy tinh. Kha Dĩ Mặc nhìn thấy mà đau lòng thôi.

      “Bé ngoan, bé ngoan của , em tin lần , cố gắng sống, sống để về gặp em”, Kha Dĩ Mặc vươn tay lau nước mắt mặt Ninh Tâm, giọng tiếp: “Là em am học cách trưởng thành, em học để trở nên kiên cường. Vậy em cũng phải học cách đối mặt, học cách chờ đợi có được ? Ba năm rất nhanh thôi”.

      “Ba năm…”, Ninh Tâm cúi đầu, “lâu quá”.

      “Rất nhanh thôi, nghĩ đến , nghĩ đến tương lai của chúng ta”, ôm Ninh Tâm vào trong lòng, Kha Dĩ Mặc vuốt ve má . Ninh Tâm nằm ngực Kha Dĩ Mặc, ánh mắt hai người đồng thời chuyển ra ngoài cửa sổ.

      Hai bờ đại dương, ở hai nửa bầu trời, có tồn tại kỳ tích sao?

      Nếu có, vậy …xin hãy cho chúng tôi tương lai.



      Sau khi về nhà, Ninh Tâm yên lặng đến bất thường.

      Ngồi đối diện với cha mẹ, Ninh Tâm cúi đầu gì. biết, cha mẹ có rất nhiều điều muốn hỏi, cũng biết phải cho bọn họ đáp án.

      cũng rất …bọn họ muốn rời xa Kha Dĩ Mặc. Đây là tình mà cha mẹ dành cho con cái, sâu sắc nhưng lại đau đớn.

      “Cục cưng, tình trạng giữa con và Kha Dĩ Mặc cha mẹ đều biết cả rồi. Mẹ và bố con hy vọng con suy nghĩ kỹ cho tương lai của mình”, Tiêu Viện cất lời phá vỡ cục diện cứng nhắc.

      Kha Dĩ Mặc đúng như những gì Ninh Tâm , hoàn toàn xứng đáng là bạch mã hoàng tử. Thế nhưng, có thân thể khỏe mạnh, mang thân bệnh tậ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra . Người như thế có khả năng cho Ninh Tâm tương lai. Muốn trách chỉ có thể trách số phận trêu ngươi, gặp gỡ của Ninh Tâm và Kha Dĩ Mặc là sai lầm đẹp đẽ.

      “Cha mẹ, con nghĩ rất ràng. Lúc ở bên Kha Dĩ Mặc, con biết ngày như vậy, nhưng mà con vẫn chọn ở bên ấy. Cho đến tận hôm nay trái tim con vẫn chưa từng thay đổi. Tương lai của con, chỉ có Kha Dĩ Mặc có thể cho được, con cũng chỉ cho mình ấy”, Ninh Tâm rất bình tĩnh hết nhưng lời này, lại khiến cho cha mẹ cảm thấy choáng váng chưa từng thấy.

      Cục cưng được nâng niu trong tay, cục cưng chưa từng biết đến những đau khổ của đời người kia, bao giờ thể quyết tâm mạnh mẽ đến nhường này?

      Tiểu Viện thở dài, “Cục cưng, con còn , có rất nhiều chuyện con vẫn chưa hiểu. Thân thể Kha Dĩ Mặc như vậy rồi, con ở bên cậu ấy phải đối mặt với khó khăn nhiều vô cùng. Đặc biệt là con còn tự chăm sóc nổi mình dựa vào đâu mà có thể chăm sóc cho Kha Dĩ Mặc đây?”.

      “Con học, con làm được!”, Ninh Tâm từ tốn đứng dậy, “Cha mẹ, con thích Kha Dĩ Mặc, con muốn ở bên Kha Dĩ Mặc. chỉ là suông đâu. Con làm cho hai người xem, làm cho đến khi cha mẹ biết quyết tâm của con. Dĩ Mặc , ấy muốn phẫu thuật thay tim, bảo con hãy đợi ấy ba năm. ấy dùng tính mạng của mình đặt cược cho tương lai của chúng con, con cũng có thể làm thế”, rồi Ninh Tâm quay đầu lại mà bước thẳng về phòng.

      “Aizzz”, Tiêu Viện nhìn bóng lưng con cái, chán nản ngã người lên ghế sô pha.

      “Con bé này sao lại cố chấp thế?”

      “Mẹ nào con nấy, con bé và em ngày trước giống hệt nhau”, Ninh Tu Văn nghịch tóc vợ: “Nhìn thôi, nhìn xem bọn chúng có thể bao xa”.

      Mới sáng sớm Ninh Tâm ra khỏi nhà, lúc về tay cầm hai con gà mái.

      “Cục cưng con muốn làm gì thế này?”, Ninh Tu Văn mặt mày kinh ngạc nhìn hai con gà mái tay Ninh Tâm. Con lại chỉ cười bước vào phòng bếp, kéo ông vào theo: “Bố, bố dạy con ninh canh ”.

      “Vì Kha Dĩ Mặc sao?”

      Ninh Tâm đáp lời, chỉ giúp phụ thân đại nhân nấu nước, bê chậu ra.

      “Cục cưng, con có nghĩ đến chuyện sau này ?”, đầu hai cha con chạm vào nhau, tay vẫn còn hành hạ gà mái mẹ.

      “Con nghĩ rồi, nghĩ rất nhiều. Con nghĩ đến tương lai, nghĩ đến nếu có Kha Dĩ Mặc phải làm sao. Nhưng mà, làm người phải nhìn về phía trước, nếu thử biết có kết quả thế nào. Cũng giống như hai người năm đó, nếu mẹ kiên trì có ngôi nhà này, có con. Bây giờ chúng ta rất hạnh phúc, nhưng trước đây bên chỗ bà ngoại cũng từng lo lắng cho bố và mẹ như thế. Bởi vậy, thử lần, con nhất định từ bỏ đâu”, Ninh Tâm giúp phụ thân đại nhân giữ chân gà, mắt nhìn chăm chăm cần cổ máu của con gà mái, ánh mắt chăm chú mà sâu sắc.

      “Đột nhiên lại dùng giọng điệu này chuyện với bố, bố cảm thấy rất khó chịu đấy cục cưng.”

      “Bố, tại sao để con thử lần? từng , từng thử, từng nỗ lực, cho dù có thất bại con cũng từng có hy vọng. Bố, đừng cướp đoạt nó có được , đừng cướp đoạt hy vọng của con.”

      Đừng cướp đoạt hy vọng của con.

      Ninh Tu Văn kinh ngạc nhìn con , nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn nghiêng của con, rất lâu tốt được tiếng nào.



      Đêm hôm đó, khi Tiêu Viện nửa đêm tỉnh giấc Ninh Tu Văn ngủ bên cạnh biết biến mất từ lúc nào. Ký quái ngồi dậy vào thư phòng tìm lại thấy cửa phòng Ninh Tâm mở. Dưới ánh đèn mờ ảo, Ninh Tu Văn đứng trầm mặc nhìn con , dường như đứng lâu lắm rồi.

      Tiêu Viện bước lại gần, Ninh Tu Văn giơ ngón trỏ lên “suỵt” tiếng. Hai người ra khỏi phòng Ninh Tâm quay về giường, Ninh Tu Văn đột nhiên : “Vợ à, em biết ? Lúc nãy khi thức dậy, đèn phòng cục cưng tắt rồi.”

      “Tắt? phải con nó sợ tối nhất sao?”, Tiêu Viện nhíu mày.

      “Đúng thế, nó sợ tối, nhưng hai ngày nay tối nào đèn phòng nó cũng tắt. Lúc nãy khi tiến vào, cục cưng trong mơ vẫn còn khóc. Cục cưng tiều tụy như vậy, là muốn để chúng ta nhìn thấy sao?”, Ninh Tu Văn dừng lúc, lại tiếp: “Nếu đây là những gì cục cưng là lĩnh ngộ được, vậy chúng ta phải biết quyết tâm của nó chỉ có như vậy đâu. Con nó dồn hết tâm sức để cho chúng ta xem rồi, để chúng ta thấy nó trưởng thành, nhìn thấy cố gắng của nó. Vậy, chúng ta có thể cho nó cơ hội ?”

      “Ý là gì?”, Tiêu Viện ngồi bật dậy.

      “Cho Ninh Tâm và Kha Dĩ Mặc cơ hội . Cho dù…cho dù kết quả cuối cùng được nhu ước nguyện so với bây giờ, cục cưng cũng sẵn sàng tiếp nhận tương lai như vậy hơn là thực trước mắt lúc này.”

      “Sao em cảm thấy giúp cục cưng thế? Trước đây phải vẫn phản đối cục cưng đương sao?”

      Ninh Tu Văn cười khổ, “Đó là hành động bình thường của các ông bố, tức giận giống như bị người khác nhìn trộm bảo bối mình giấu giếm suốt bao năm vậy. Nhưng so với việc để con đau khổ cả đời, thà để nó đau đớn đàm đìa lần. Cảm giác người, vì người đó mà sống, vì người đó mà chết, chúng ta đều từng trải qua. Giống như cục cưng , chúng ta thế cướp đoạt hy vọng của nó. Hy vọng bé của nó là hy vọng có người mình ở bên cạnh mà thôi”.

      Tiêu Viện gì, trầm mặc rất lâu, bỗng nghe tiếng kêu ré lên.

      “A! Vợ à, sao em lại đá xuống giường?”

      “Biến sang thư phòng mà ngủ, làm bà đây ngủ được, ông cũng đừng hòng ngủ ngon!”, mẫu thân đại nhân lửa giận bừng bừng, phụ thân đại nhân đáng thương nắm lấy góc chăn buông.

      “Vợ à, em đây là giận chó đánh mèo, em nỡ mắng cục cưng nên mới trút giận sang .”

      thừa, em nỡ mắng cục cưng chả nhẽ được lấy ra xả giận? Biến!”, cái gối bay thẳng về phía phụ thân đại nhân.

      Thế là, phụ thân đại nhân đáng thương bị mẫu thân đại nhân nửa đem nửa hôm đá ra khỏi ổ chăn ấm.



      Ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ, Tiêu Viện dẫn Ninh Tâm dạo ở vườn hoa gần nhà. đến bên cạnh xích đu, Tiêu Viện để con ngồi lên xích đu, còn bản thân mình thi thoảng đẩy chút.

      “Cục cưng, con còn nhớ lúc mẹ thường hay dẫn con ra đây chơi xích đu ?”, Tiêu Viện dịu dang nhìn con , nhớ đến bộ dáng lúc của nó, nụ cười lại càng nở rộ.

      “Con nhớ.”

      “Lúc đó mẹ vẫn thường nghĩ, cục cưng à, con mau lớn lên . Mẹ muốn nhìn thấy con trưởng thành, nhìn thấy con đương, nhìn thấy con kết hôn, nhìn thấy con sinh con, nhìn thấy con hạnh phúc”, Tiêu Viện vừa đẩy xích đu vừa lâm vào trầm tư.

      “Bố mẹ chỉ có mình cục cưng con, từ đến lớn đều nỡ để con chịu thiệt thòi gì. Chúng ta luôn cho con thứ tốt nhất, muốn nương chiều, chăm bẵm con, cái gì cũng để con làm, cái gì cũng cần con hiểu, cả đời này dưới che chở của bố mẹ, con chịu chút tổn thương nào.”

      “Mẹ”, Ninh Tâm khẽ gọi, dựa dầu lên vai mẹ mai lời nào.

      “Cục cưng à, từ lúc nào mà con đột nhiên trưởng thành rồi thế này? Ở chỗ mẹ nhìn thấy, con từ từ trưởng thành, từ từ học được cách đói mặt với thực. Con thế này, tuy mẹ rất đau lòng nhưng cũng vui vẻ yên tâm”, vỗ về khuôn mặt nhắn của Ninh Tâm, bà Tiêu tiếp tục: “ ràng biết phải làm thế nào mới là tốt nhất cho con, ràng biết phải nhẫn tâm để ý đến cảm nhận tại của con. Nhưng bố mẹ quá nuông chiều con rồi, bố mẹ nỡ để con khóc, bởi vậy… điều con mẹ muốn, mẹ đều đồng ý cho cả”.

      Ninh Tâm giật mình ngẩng đầu, dùng ánh mắt thể tin được nhìn mẹ mình.

      “Bố mẹ nghĩ rồi, ba năm chờ đợi với con quả quá tàn nhẫn, vừa phải chịu đứng biết bao nhớ thương giày vò, vừa phải lo lắng sốt ruột về người mình . Cục cưng à, con đau khổ như thế, bố mẹ nỡ. Bởi vậy bố mẹ quyết định để con ở bên Kha Dĩ Mặc. Ba năm sau, bất luận kết quả thế nào, ít nhất ba năm này con đều được ở bên cậu ấy.”

      “Mẹ!”, Ninh Tâm kích động nhảy khỏi xích đu, bước chạy đến trước mặt bà Tiêu Viện: “Ý của mẹ là, con có thể Mỹ?”.

      “Ừ, bố con giúp con làm thủ tục du học rồi. Bố mẹ rốt cuộc vẫn nỡ để con rơi giọt nước mắt, nuông chiều con suốt bao lâu, cuối cùng vẫn chỉ mong con được hạnh phúc mà thôi. Cục cưng à, nếu hạnh phúc của con thực ở phương xa, vậy bố mẹ chắp cho con đôi cánh để có thể bay cao hơn”.

      Ôm con , Tiêu Viện nhịn khóc, thốt lời nào.

      Hai mẹ con cứ thế ôm nhau, mãi buông.

      tháng sau, được đám bạn tốt và Kha Dĩ Nghiên đưa tiễn, Kha Dĩ Mặc bước lên con đường tha hương.

      Cả đường đám bạn tốt vây quanh Kha Dĩ Mặc dứt, đều là những lời chúc sức khỏe sớm ngày hồi phục. mặt mỗi người là nụ cười nhưng tận dưới đáy lòng ai nấy đều giếu niềm đau.

      Lần này, có thể là sinh ly tử biệt, mỗi người bọn họ đều tự hiểu, bởi vậy đôi tay nắm lấy tay Kha Dĩ Mặc muốn buông ra.

      “Ở nước ngoài đừng có quên em đấy nhé, bọn này đợi ba năm nữa uống rượu mừng của ông với Ninh Tâm đấy”, Lý Tín đùa, lại vô tình chuyển đề tài lên người Ninh Tâm, nhất thời khiến bao nhiêu ánh mắt căm hận đồng loạt hướng về phía cậu ta.

      Ninh Tâm…

      Rốt cuộc vẫn thấy đến tiễn.

      “Hay đợi thêm chút nữa , co khi bị tắc đâu đó đường rồi”, Kha Dĩ Nghiên nhìn ánh mắt u ám của em trai, dịu giọng khuyên nhủ. Kha Dĩ Mặc ngước mắt lên, cười bảo: “ đến cũng tốt. Nếu ấy lại khóc nữa mất”.

      Nếu cứ như thế này mà ra , ít nhất cũng để em phải chịu phiền não vì , vậy cầu em quên .

      “Úi giời, chắc chắn đường bị tắc rồi, đợi thêm tí ”, Vương Thuấn Nghiêu cũng khuyên, ánh mắt của Phương Thiếu Vũ trực tiếp nhìn thẳng về cổng lớn của sân bay.

      Thấy thời gian làm thủ tục gần hết, Kha Dĩ Mặc nhìn cổng lớn lần, cuối cùng nhắm mắt lại, lặng lẽ quay người.

      thôi, đến đâu.”

      Khẽ thở dài, Kha Dĩ Mặc chậm rãi về phía quầy làm thủ tục.

      “Kha Dĩ Mặc!”

      Vẫn là giọng hoạt bát đó, ngọt ngào dễ nghe, giống như trẻ con chưa lớn vậy.

      Kha Dĩ Mặc vui mừng quay người lại, chỉ thấy Ninh Tâm tay kéo vali, được bố mẹ tháp tùng bên cạnh, bước từng bước về phía mình.

      “Muốn bỏ rơi em, đừng có mơ nhé! cho biết, em là kẹo cao su, đụng đến rồi đừng hòng thoát được!”, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, thân người dần dần tiến lại giống như trong giấc mơ.

      Kha Dĩ Mặc thể tin được nhìn chằm chằm vào vali tay Ninh Tâm, mắt trợn tròn mồm há hốc.

      “Em đây là…đây là…?”

      “Du học chứ gì nữa. Em muốn Mỹ du học !”, Ninh Tâm thả vali tay xuống, bất chấp ánh mắt của mọi người xung quanh, bổ nhào vào lòng Kha Dĩ Mặc.

      “Ba năm dài quá, em đủ dũng cảm, cũng đủ nghị lực để đợi đâu. Bởi vậy em với . Đau khổ cũng được, bi thương cũng tốt, cho dù có chết em vẫn muốn được nhìn, được ở bên . Em muốn ra ở nơi em nhìn thấy được.”

      “Bé ngốc, ngốc, em ngốc quá”, Kha Dĩ Mặc ôm chặt lấy người trong lòng, giống như ôm bảo vật quý báu nhất thế gian.

      này là ông trời ban cho , là bảo vật trời ban, gì có thể thay thế.

      Chiếc máy bay cất cánh mang theo hy vọng tương lai cuối cùng cũng cất cánh, ngắm cảnh mây trắng bồng bênh qua cửa sổ, Ninh Tâm chắp hai tay trước ngực.

      Bờ bên kia đại dương, nơi có hy vọng của sống.

      , em nguyện ý trưởng thành.

      Vì em, nguyện ý gắng sống.

      Nếu trời cao có mắt, nếu biển cả có tình.

      Xin hãy cho con ngày mai, ký tích của hạnh phúc.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 84: Trời cao có mắt

      Thân mình đất người làm khách, Tết mỗi lần lại chạnh nhớ nhà(*)

      (*)Trích trong bài thơ Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ của Vương Duy, bản dịch của Vũ Thế Ngọc

      Lúc trước khi đọc câu thơ này, Ninh Tâm vĩnh viễn cũng nghĩ đến việc mình được đích thân thể nghiệm tình cảnh trong bài thơ.

      Xa rời bố mẹ người thân, theo Kha Dĩ Mặc đến đất nước xa lạ này. chăm lo giúp đỡ hết lòng của bố mẹ, để tâm chăm sóc của bạn bè, cuộc sống suốt mười chín năm qua nhất thời đảo lộn, nhưng thứ Ninh Tâm phải đối mặt chỉ là trở ngại về ngôn ngữ, khó khăn khi du học, đơn giữa đêm khuya, mà còn là việc phải đối mặt với ám ảnh chết chóc của Kha Dĩ Mặc, ám ảnh cách nào xua được.

      đến Mỹ được năm rồi, thời gian đầu tình hình sức khỏe của Kha Dĩ Mặc quả là có khởi sắc ràng. Nhưng do tìm mãi được trái tim thích hợp nên ca phẫu thuật thay tim vẫn cứ lần lữa chưa được tiến hành. Mà dạo gần đây tình hình thân thể Kha Dĩ Mặc ngày càng sa sút, mặc dù ai ra nhưng trong lòng đều hiểu vô cùng ràng, trái tim của Kha Dĩ Mặc dần dần suy kiệt. Liệu có đợi được đến khi có trái tim phù hợp hay , hoàn toàn chỉ có thể trông cậy vào việc ông trời có đồng ý cho bọn họ cơ hội sống mà thôi.

      Nghĩ đến Kha Dĩ Mặc ở trong bệnh viện, bàn tay cầm bình giữ nhiệt của Ninh Tâm càng siết chặt. Ngẩng đầu nhìn bảng tên màu vàng to lớn cổng bênh viện ST. Mary, Ninh Tâm hít sâu hơi, xóa hết bóng tối nơi đáy mắt, chỉ để lại nụ cười nhàng ngọt ngào mặt.

      Từ xa nhìn thấy Ninh Tâm mặc bộ váy liền màu trắng, chị Giản phụ trách chăm sóc Kha Dĩ Mặc liền lên tiếng chào hỏi.

      “Angel, em lại đến thăm bạn trai hả?”

      Chị Giản gọi tên của Ninh Tâm, chỉ thích gọi là Thiên sứ. Chị vô cùng thích người con đến từ phương Đông này. Câu chuyện giữa Ninh Tâm và Kha Dĩ Mặc, chị cũng nghe được ít. nhìn yếu đuối này vì bạn trai mà thân mình đến nước Mỹ, lúc mới đến ấy rất căng thẳng, rất hoang mang, đối mặt với mấy lần Kha Dĩ Mặc rơi vào tình trạng nguy kịch, cũng từng kinh hãi, từng rơi lệ. Trong hai năm này, người thời thời khắc khắc ở bên Kha Dĩ Mặc là ấy, người trước mặt Kha Dĩ Mặc miễn cưỡng cười vui, nhưng lại trốn trong góc mình rơi nước mắt cũng chính là ấy. Nhưng bất luận đối diện với hoàn cảnh khó khăn đến đâu, đối mặt với người bạn trai biết có thể khỏi bệnh hay , như thiên sứ này vẫn chưa từng mình hối hận.

      Mỗi ngày bóng dáng Ninh Tâm kéo theo Kha Dĩ Mặc dạo trong hoa viên, hai người nắm tay nhau cười cười dưới ánh mặt trời, là hình ảnh ngọt ngào biết mấy, lại khiến người khác cảm động biết bao nhiêu. Cũng bởi vậy mà chị Giản đứng bên lầu nhìn bọn họ đều khỏi chắp hai tay trước ngực, cầu xin ông trời phù hộ cho đôi bạn trẻ trong sáng đáng như thiên thần này.

      Đối mặt với ánh mắt thân thiện của chị Giản, Ninh Tâm cười, giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên: “Dạ vâng, Dĩ Mặc vẫn còn ngủ ạ?”.

      Chị Giản lắc đầu: “ có, hôm nay thần sắc cậu ấy khá lắm, tỉnh từ sớm rồi”.

      “Vậy em vào thăm ấy đây”, Ninh Tâm vẫy tay với chị Giản, nhàng đẩy cửa phòng Kha Dĩ Mặc.

      bức tường trắng tinh, màn cửa sổ màu xanh lam khẽ lay động trong gió. Tại nơi giao hòa hai màu xanh trắng đó, người con trai dáng vẻ yếu ớt đứng nhìn mấy đứa trẻ con dưới lầu cười đùa vui vẻ.

      “Dĩ Mặc”, Ninh Tâm khẽ gọi tiếng, kéo chú ý của Kha Dĩ Mặc về lại thực tế. Quay đầu nhìn Ninh Tâm cái, Kha Dĩ Mặc khẽ cười: “Lại muốn đến cho heo ăn rồi?”

      đời này làm gì có con heo nào vừa gầy vừa yếu thế này chứ? Nuôi mãi chẳng thấy béo lên gì cả.” Ninh Tâm đến bên cạnh Kha Dĩ Mặc, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của đặt vào lòng bàn tay mình, “Em ninh canh hạt sen đậu xanh, uống chút nhé?”

      Kha Dĩ Mặc vươn bàn tay còn rảnh của mình, nhàng đặt lên má Ninh Tâm. Làn da mịn màng mượt mà giống như trẻ . Người con như hoa, tuổi thanh xuân tươi đẹp. giống như nụ hoa sắp nở, nhẽ ra nên được đặt trong nhà kính chăm sóc chu đáo, phải chịu gió bão mưa sa. Mà , lại đem đóa hoa xinh đẹp này đến thế giới thuộc về nó.

      , Ninh Tâm học cách trưởng thành, học cách sống độc lập, học cách kiên cường. Dùng tất cả những nghị lực và kiên trì mà ai dám tin đến chịu đựng giày vò giữa biệt ly sống chết, ở bên mỗi ngày cho đến giờ. kêu khổ, hề hối hận nhưng đôi lúc vô tình vẫn thấy vì mình mà thầm rơi lệ, lòng Kha Dĩ Mặc đau như dao cứa. thuần khiết ngây thơ như vậy, đáng hoạt bát như vậy, từ lúc nào mà ngay cả bộ dáng khóc lóc của bản thân cũng học cách che giấu rồi?

      chữ “”, nặng nề như vậy, đau đớn như vậy, cũng khổ sở như vậy. Người bên cạnh mong cuộc đời mãi mãi giống như giây phút lần đầu gặp nhau, mà , lại hy vọng cuộc đời mãi mãi chưa bao giờ gặp nhau.

      Cảm nhận được tâm tình của Kha Dĩ Mặc thay đổi, Ninh Tâm vội vã hỏi: “Dĩ Mặc sao thế? thoải mái à?”.

      Kha Dĩ Mặc lắc đầu, mãi lúc sau mới kéo ra được nụ cười khổ: “Bé con, đừng có ngày nào từ sáng đến tối cũng chỉ lo chăm ăn, em cũng phải để ý đến thân thể mình chứ. Khuôn mặt lúc trước véo cũng thoải mái hơn, bây giờ gầy đến mức xương đâm cả vào tay rồi”.

      “Xì, lại còn đâm cả vào tay! xem em là con nhím à?”, Ninh Tâm bất mãn trề môi, kéo Kha Dĩ Mặc đến ngồi bên giường, giúp lấy bát đầy canh hạt sen, “ cho biết nhé Kha Dĩ Mặc, đây là kiệt tác suốt hai giờ đồng hồ của bổn nương, hôm nay nể mặt uống hết xong với em đâu”.

      “Được rồi được rồi, đại tiểu thư à, uống hết là được chứ gì?”

      Ninh Tâm làm nũng ngúng nguẩy: “Thế còn tạm được, nếu ngoan ngoãn uống chỗ canh này, em xem xét tình hình để mà trao thưởng”.

      “Thưởng?”, Kha Dĩ Mặc nhướng mày, “ phải lại kiểu ‘chúc mừng đoạt giải, được thêm bát’ đấy chứ?”.

      Ninh Tâm nghe mà mây đen đầy đầu, lúng túng cười tiếng: “Đây… đây là chuyện mấy tháng trước rồi, sao vẫn còn nhớ mà nhắc mãi thế?”

      “Bé con, em cũng phải nghĩ đến tâm trạng đầy háo hức mong chờ cái gọi là ‘giải thưởng’ của em, cố gắng uống hết bát canh xong, cuối cùng lại được thêm bát nữa, tâm tình lúc đó thế nào em có hiểu ? Đay gọi là ghi thù, mà là vẫn như mới, dám quên.” Kha Dĩ Mặc tràng ngừng lấy hơi, nhướng mày trợn mắt, khiến Ninh Tâm khỏi chột dạ.

      “Em đảm bảo, em thề, chuyện tương tự tuyệt đối diễn ra lần nữa!”

      chứ?”

      Ninh Tâm gật đầu, “ mà, còn hơn vàng nữa!”.

      Kha Dĩ Mặc cười cười, cầm lấy thìa uống canh, từng thìa từng thìa .

      Ninh Tâm chống cằm ngồi bên cạnh Kha Dĩ Mặc, ngơ ngẩn nhìn , trong đôi mắt đẹp to tròn chứa đầy tình và ham mê. Phụ thân đại nhân , ký ức con người mờ dần theo thời gian, nhưng muốn ghi nhớ hình bóng con người trước mắt cả đời, in dấu trong tim, khắc lên xương cốt.

      “Uống xong rồi”, Kha Dĩ Mặc quay đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt của Ninh Tâm, “Sao lại nhìn như thế?”

      Ninh Tâm nghiêng đầu cười: “Dĩ Mặc, em từng với , được làm bạn của em rất hạnh phúc chưa?”.

      Kha Dĩ Mặc ngẩn ra, còn chưa đợi mở miệng Ninh Tâm tiếp: “Em biết, thấy nợ em, thấy nếu phải vì em tìm được người con trai tốt hơn. Nhưng mà Dĩ Mặc, em cho biết, đối với em là duy nhất. Hy sinh cho người mình , ra cũng là loại hạnh phúc, bởi vì em được , và cũng như thế”.

      Lấy ra hộp gấm được bọc cẩn thận từ trong túi áo đeo bên người, mãi lúc sau Ninh Tâm rốt cuộc mới gom được dũng cảm đưa hộp gấm đến trước mặt Kha Dĩ Mặc.

      Kha Dĩ Mặc nhận lấy hộp gấm, dè dặt mở bên trong ra, chỉ thấy trong hộp gấm bé để viên ngọc bàn đào trắng lóng lánh ánh sáng, nhìn bề ngoài cũng biết là cổ vật có lịch sử vài niên đại rồi.

      “Đây là bảo ngọc gia truyền của nhà họ Ninh, bố em truyền mười mấy đời rồi. những là bảo vật gia truyền của Ninh gia mà nó còn là vật định tình của người nhà họ Ninh nữa. Bố em cho mẹ em cái này, mẹ em đưa cho em, bây giờ em đưa . Con nhà họ Ninh rớt giá thê thảm đến mức này, nếu bị người khác coi thường em còn mặt mũi nào mà về nhà đâu.” Ninh Tâm xấu hổ đỏ cả mặt, khuôn mặt vốn trắng hồng mịn màng giờ lại đỏ rực vô cùng xinh đẹp, giống như bong hoa hồng đẹp nhất dưới ánh ban mai vậy.

      Ánh mắt Kha Dĩ Mặc giữ nguyên viên ngọc, rất lâu vẫn gì.

      Chỉ nguyện bảo ngọc giữ an bình, chỉ cầu định tình cũng định tâm

      Bạch ngọc nõn nà, lóng lánh trong suốt, lẫn tạp chất, chút vấy bẩn, cũng như người thuần khiết trong sáng trước mắt. giống như bảo ngọc hoàn mỹ nhất, chút tỳ vết, xuất trước mặt mình, nhưng trái tim khiếm khuyết, thân thể nguy kịch thế này, sao có thể nắm chặt trong lòng bàn tay đây?

      Ánh mắt chăm chú nhìn người trước mặt, đôi mắt Ninh Tâm to mà sáng, giống như ánh thủy tinh lóe sáng, dưới ánh mặt trời phản chiếu khiến người ta dám nhìn thẳng. Giây phút đó, Kha Dĩ Mặc muốn chạy trốn, lại bị Ninh Tâm mạnh mẽ giữ lấy vai, còn chưa đợi phản ứng lại cảm nhận được độ ấm môi, ngọt ngào mà ấm áp. Hương sữa ngọt ngào tràn đầy lồng ngực, đây là hương vị khắc ghi cả đời, hương vị của người .

      Khi Kha Dĩ Nghiên bước vào phòng bệnh của Kha Dĩ Mặc, cảnh trước mắt quả khiến chỉ hận sao tia sét đánh ngất luôn .

      Nghe …Nghe xem nhiều hình ảnh “cấm trẻ em” mắt mọc lẹo đấy. Nhưng mà hai cái người hôn nhau đến quên trời quên đất kia, hai đứa có dám khóa cửa lại rồi hẵng hôn nồng nhiệt như thế ? Có dám , dám ?

      “A… Chị!” Phát có người đến, Ninh Tâm giống như con thỏ bị kinh hãi, nhảy vội khỏi lòng Kha Dĩ Mặc.

      “Ờ , các em cứ tiếp tục ha, chị chẳng nhìn thấy gì hết đâu”, Kha Dĩ Nghiên cười lúng túng, trong lòng thầm phủ nhổ bản thân.

      Nghe câu này, mặt Ninh Tâm lại càng bi đát hơn. So với những lời dối thiện ý của Kha Dĩ Nghiên, bây giờ càng cần cái hô đào sẵn dưới đất hơn!

      “Em em em…”, dùng hết sức nghĩ ra cái cớ để chuồn , mắt Ninh Tâm đảo vòng quanh phòng, cuối cùng khóa cứng người Kha Dĩ Mặc, “Dĩ Mặc, có đói , có muốn ăn gì ? Em mua cho nhé?”.

      Kha Dĩ Mặc rất phối hợp gật đầu, “ mau , đường cẩn thận đấy”.

      Liếc nhìn Ninh Tâm phóng vèo ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt Kha Dĩ Nghiên dừng lại chiếc bình giữ nhiệt vẫn chưa thu dọn bàn, câm nín nhìn trời.

      “Ninh Tâm vẫn giống như trước kia nhỉ?”

      Đối với lời của chị , Kha Dĩ Mặc từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ tốn : “ giống nữa rồi, Ninh Tâm bây giờ còn là bé mà chúng ta cho rằng mãi mãi bao giờ trưởng thành ngày xưa nữa rồi”.

      Kha Dĩ Nghiên thu lại nét cười mặt, đáy mắt có cả nỡ và thương xót.

      Thời gian năm này, Kha Dĩ Nghiên nhìn thấy ràng hơn bất cứ ai. Ai có thể ngờ, Ninh Tâm được nâng niu chiều chuộng ngày xưa trở thành của ngày hôm nay chứ?

      người trước giờ tay nhúng nước, người hoàn toan có khả năng tự chăm sóc bản thân, vừa tha hương đến nước khác học tập, vừa học cách tự chăm sóc bản thân và Kha Dĩ Mặc. ấy dùng nụ cười trẻ thơ ở bên Kha Dĩ Mặc, lại ở nơi ai để ý mà lau nước mắt của bản thân. Từ đầu đến cuối than khổ câu, lại càng nhắc đến hối hận. Cẩn thận từng chút bảo vệ tình được người khác xem trọng này, chịu đựng đủ cuộc đấu tranh giữa sống và chết, giữ mãi ước mơ biết có hy vọng nào . Thậm chí muốn dùng thân thể bé yếu ớt của mình để che mưa chắn gió cho Kha Dĩ Mặc. Đến ngay cả Kha Dĩ Nghiên cũng phải cảm thán câu, có được Ninh Tâm là may mắn của Kha Dĩ Mặc. Vậy đối với Kha Dĩ Mặc, Ninh Tâm có ý nghĩa như thế nào?

      rồi, lại thể giữ.

      Giữ rồi, lại thể có được.

      Nếu tất cả quay lại từ đầu, nếu tất cả chưa từng bắt đầu, ấy bây giờ vẫn ngây thơ như trẻ con, còn chàng trai ấy cũng vẫn lạnh lùng xa cách. Nhưng đây chính là cuộc đời, khiến bọn họ trải qua tình đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân, đồng thơi cũng đem tới cho họ ký ức khó có thể hồi tưởng lại nhất.

      Chăm chú nhìn áng mây lơ lửng bầu trời, Kha Dĩ Mặc đột nhiên mở miệng.

      “Chị, có thể hứa với em chuyện ?”

      “Chuyện gì?”

      “Nếu ngày em còn nữa, thứ đồ đầu giường em, vĩnh viễn cũng đừng để Ninh Tâm nhìn thấy, vĩnh viễn.”

      Nếu thể hứa hẹn, vậy cứ để tất cả thuận theo tự nhiên .

      từng bao nhiêu chăng nữa, tất thảy đều hóa thành tro bụi.

      Nếu như… đây là đều duy nhất có thể làm cho em, vậy cam tâm tình nguyện.

      Ngày vẫn tiếp tục trôi qua, Ninh Tâm vẫn tiếp tục cuộc sống giữa ba điểm: trường học, ký túc và bệnh viện.

      Hạnh phúc đối với Ninh Tâm mà , ra rất đơn giản. Chỉ là mỗi ngày có thể nhìn Kha Dĩ Mặc ngoan ngoãn uống hết món canh mình nấu là đủ. Kéo Kha Dĩ Mặc dạo trong vườn hoa, ngồi bên gối vừa đút ăn hoa cả vừa kể cho nghe những câu chuyện hay ho ở trưởng.

      Nhưng có ngày Ninh Tâm cầm bình giữ nhiệt chạy vào phòng bệnh của Kha Dĩ Mặc, bên trong trống huơ trống hoác, lại nhìn ánh mắt cảm thông gương mặt chị Giản, Ninh Tâm biết, cho dù chỉ là hạnh phúc đơn giản như thế, ông trời cũng muốn thu lấy khoản lợi tức đắt.

      Chạy như điên đến trước cửa phòng phẫu thuật, trong đầu Ninh Tâm hoàn toàn trống rỗng. Đợi đến khi nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật sáng lên ba chữ “ phẫu thuật”, đôi chân lập tức nặng nề như đeo chì, cũng giống như trái tim lúc này vậy, cách nào tiến lên dù chỉ bước.



      cánh cửa dẫn vào phòng phẫu , lại chính là bức tường ngăn cách sống cái chết, bên này là em, đối diện là , mà khoảng cách lại là nơi kết thúc của tình , có đường nối tiếp.

      Kiên trì năm, nhẫn nại năm, cho đến giờ phút này dù muốn bùng nổ, Ninh Tâm lại quên mất phải khóc như thế nào.

      Bên tai vẫn nghe thấy chất giọng quen thuộc lặp lặp lại, giống như Kha Dĩ Mặc vẫn ở bên cạnh, thầm với .

      “Ninh Tâm, em, phải chỉ suông mà là dùng tính mạng này em đấy.”

      Vậy phải sống cho tốt, cùng tiếp tục sống bên cạnh nhau. người sống là rất đau khổ biết ?

      “Ninh Tâm, hối hận rồi. hối hận để em , cũng hối hận tiến vào cuộc đời em.”

      Đồ lừa đảo, dù hối hận rồi, em vẫn lùi bước đâu. Người kéo em xuống nước có quyền buông tay!

      “Ninh Tâm, nếu có kiếp sau nhất định tìm thấy em, đem toàn bộ những thứ nợ em kiếp này trả lại hết cho em.”

      Kiếp sau à, ai biết kiếp sau là cái gì? Cái em muốn là kiếp này cơ.

      Ánh mắt Ninh Tâm đờ đẫn mà trống rỗng, khiến Kha Dĩ Nghiên hoảng hốt chưa từng có. Lắc hết lần này tới lần khác, lay hết lần này tới lần khác, Kha Dĩ Nghiên khóc lóc ôm lấy Ninh Tâm vào lòng, ôm chặt nhất quyết chịu buông tay.

      “Dĩ Mặc có chuyện gì đâu, Ninh Tâm em tỉnh lại . Bao nhiêu mưa gió như thế hai đứa đều vượt qua rồi, Dĩ Mặc nhất định bỏ em lại đâu.”

      Mắt thấy Ninh Tâm có phản ứng, Kha Dĩ Nghiên lại kìm được mình, cật lực hét lên: “Ninh Tâm, em tỉnh lại , Dĩ Mặc có đồ muốn để lại cho em, nó có đồ muốn để lại cho em, em có muốn xem ?”.

      Đồ Dĩ Mặc… để lại?

      Ninh Tâm gật đầu, liếm đôi môi khô khốc của mình: “Muốn”.

      “Ở đầu giường Dĩ Mặc, chị đưa em lấy có được ?”

      “Được”, Ninh Tâm tiếp tục gật đầu, để mặc Kha Dĩ Nghiên lôi vào phòng bệnh.



      Trong tủ đầu giường Kha Dĩ Mặc có chiếc hộp to, Ninh Tâm ôm hộp thiếc vào lòng, run rẩy mở nắp ra.

      Trong hộp là mấy cái bình thủy tinh loại lớn, các loại kẹo chocolate được bọc màu sặc sỡ đựng đầy ba chiếc hộp.

      [Bạn tốt]Ninh Tâm: Tôi vĩnh viễn vĩnh viễn cũng lừa dối , cho dù có là trò chơi, Ninh Tâm cũng tuyệt đối lừa dối Mặc Thương!

      [Bạn tốt]Mặc Thương: Nếu vẫn lừa tôi, tôi mời ăn kẹo.

      [Bạn tốt]Ninh Tâm: Được đấy được đấy, là đấy nhé! Tôi thích ăn chocolate!

      [Bạn tốt]Mặc Thương: Vậy bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày tôi để dành viên chocolate, nếu có cơ hội gặp nhau trong đời thực, tôi nhất định tặng .

      Dường như đây là ký ức rất xa vời, Tiểu Linh Xu lúc đó đáng hoạt bát, bạnh y Kiếm Khách khi đó còn tiêu sái tuấn tú.

      , tôi vĩnh viễn vĩnh viễn cũng lừa gạt .

      đáp, bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày tôi bỏ lợn viên kẹo chocolate, nếu trong thực có cơ hội gặp nhau, tôi nhất định đưa cho .

      Động tâm chỉ là chớp mắt, mà số chocolate trong bình lại là minh chứng cho độ dài của đoạn tình này.

      Bóc viên kẹo ngậm trong miệng, Ninh Tâm nhai nhai. Ngọt rồi đến đắng, là mùi vị của tình . Vậy mối tình này, rốt cuộc ngọt bao lâu rồi, lại phải dùng bao nhiêu thời gian còn lại để thưởng thức vị đắng ngắt này đây?

      Ninh Tâm ôm bình thủy tinh trong tay lắc lắc, đột nhiên cạch tiếng, chỗ chocolate rơi hết xuống đất.

      Ba bình đầy kẹo chocolate rơi xuống trải khắp bốn hướng, giống như tạo nên tấm thảm đầy màu sắc. Ninh Tâm ngồi chính giữa, chậm rãi nhắt lại từng viên , thầm đếm số rồi cho vào lại trong bình.

      Đột nhiên, tia sáng lấp lánh thu hút chú ý của Ninh Tâm, dưới ánh đèn, chiếc nhẫn bạc sáng đến chói mắt, rực rỡ tươi đẹp như kim cương nhiều màu.

      Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh giấu trong đám kẹo chocolate, chỉ cách có nửa cánh tay, Ninh Tâm lại vô lực nhặt nổi.

      Ba năm sau, cưới em, em gả cho .

      Chỉ là, em giữ lời hẹn của mình, lại thất hứa với em.

      Khóe mắt có lệ rơi, thứ chất lỏng ấm áp giống như máu từ trong tim.

      “Kha Dĩ Mặc…”

      Trong hành lang, tiếng hét xé gan phổi vang lên, quanh quẩn mãi biến mất.

      Ninh Tâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng, trái tim đau nhói, còn đủ sức để tiếp nhận tình cảnh trước mắt. mơ màng sập đến, cảm giác nặng nề đến nghẹt thở cũng xuyên thấu qua xương cốt.

      “Dĩ Mặc…”

      “Em đau…”

      Nếu như gặp gỡ là đâu, là khổ, em nguyện cả đời này gặp, em cầu cuộc tình này có kết thúc.

      Gặp gỡ nhau giữa dòng đời tấp nập, là duyên, là nghiệt, là mệnh hay là kiếp?

      Em cầu xin kiếp sau, em chỉ mong kiếp này tay nắm chặt tay, chỉ mong ông trời có mắt… Đáng tiếc.

      Cùng em sống tiếp.

      Máy bay từ Mỹ về Trung Quốc chầm chậm hạ cánh.

      Lại lần nữa trở về quê hương quen thuộc, nhìn thấy đám người Lý Tín đến đón, mũi Ninh Tâm cay cay.

      “Ninh Tâm…”, Lý Tín đến sớm đón Ninh Tâm nhìn người trước mắt, vẻ mặt có chút nỡ, “Lão đại lão ấy…”.

      Ninh Tâm ngây ra, khẽ lắc đầu: “ cần nữa”.

      Phương Thiếu Vũ thấy thế cũng nhịn được mà than tiếng: “Ninh Tâm, Dĩ Mặc cậu ấy…”.

      cần nữa!”, Ninh Tâm cụp mắt, đôi vai khẽ run rẩy.

      ra việc này lão đại cũng muốn…”, Vương Thuấn Nghiêu tiếp tục sợ chết mà tiếp nối đề tài.

      Nhịn lại nhịn, lại tiếp tục nhịn, nhịn được cần nhịn nữa! Ninh Tâm nắm chặt tay gào lên: “ bảo cần nữa rồi mà. Tôi với ấy có quan hệ gì, cần phải làm thuyết khách cho ấy! câu cũng lại dám vụng trộm về nước, gọi điện thoại lần nào cũng chỉ đáp ba câu rồi dập máy, mấy lần buổi tối gọi điện về chỉ toàn thấy giọng con nghe máy rồi bảo ấy bận, mỗi lần hỏi ấy bận gì ấy . Bây giờ tôi về nước rồi ấy cũng thèm ra đón”, càng càng đau lòng, Ninh Tâm hít hít mũi, đau xót : “So với để ấy chán ghét tôi, bằng tôi chia tay trước. Con nhà họ Ninh rẻ mạt đến mức ấy đâu”.

      chán ghét em lúc nào?!”, tiếng hét theo khuôn mặt tuấn tú xuất trước mặt mọi người, da mặt Kha Dĩ Mặc lúc này còn giật giật.

      Nghe bạn cưng về nước, mệt mỏi vứt đám thuộc hạ ở thành phố V chạy vội về đây, vừa xuống xe chạy thẳng đến sân bay để gặp bạn , ấy thế mà vừa mới nhìn thấy bạn , nghe thấy Ninh Tâm tin tức chấn động: Muốn chia tay. Kha Dĩ Mặc cảm thấy trái tim mới đổi này cho dù có mạnh mẽ cũng chưa chắc tiêu hóa được tin tức kinh người đến mức này đâu!

      Nhìn thấy Kha Dĩ Mặc, Ninh Tâm hứ tiếng, quay mặt sang chỗ khác.

      chuồn về nước, với am”, Ninh Tâm từ tốn .

      Đó là vì cả Kha gia từ xuống dưới, từ già đến trẻ đều thần thần bí bí, hùng hùng hổ hổ chuẩn bị cho đám cưới của hai người có biết ? Nhưng mà điều bất ngờ này, có thể ra miệng sao? Có thể sao?

      Kha Dĩ Mặc than khổ tiếng, “Đó là bởi vì bố muốn tiếp quản việc làm ăn của công ty, sợ ảnh hưởng đến việc học của em nên mới tự mình về nước trước”.

      dập điện thoại của em, mới có ba câu dập điện thoại”, xong, khuôn mặt trái đào của Ninh Tâm trực tiếp biến thành mặt bánh bao.

      “Đó là bởi vì…”, Kha Dĩ Mặc nghiến răng, làm sao có thể với , lúc đó mình cùng nhị vị phụ huynh nhà họ Ninh bàn bạc về tiệc tổ chức chung thân đại cho con cưng nhà họ chứ? “Lúc đó họp!”

      “Nhưng buổi tối em gọi điện cho , là con nghe điện thoại.”

      Đây là ghen rồi. Ừm, Kha Dĩ Mặc tuyệt đối thừa nhận, thực ra bây giờ trong lòng vui lắm.

      “Bây giờ về sa thải thư kí tại, sau này thư ký trong văn phòng toàn bộ đều là nam.”

      Kha Dĩ Mặc vô cùng đường hoàng nghiêm túc, đám người đằng sau sớm thể bình tĩnh nổi mà ngã nhào. Mợ nó, lão đại, lão đây ký hiệp ước bất bình đẵng, quả là quá tổn hại đến tự tôn đàn ông rồi!

      “Nhưng mà!”, Ninh Tâm che mặt, đau lòng : “ cũng thèm đến đón em”.

      Sờ sờ mấy tấm vé phạt vượt tốc độ nóng hổi mới ra lò trong túi, Kha Dĩ Mặc cười vô cùng gian tà: “Đấy là tặng em bất ngờ thôi, em xem, phải đến rồi sao?”.

      Hừ, Ninh Tâm dẩu môi.

      Được rồi, thừa nhận mình vô dụng, Kha Dĩ Mặc tùy tiện dỗ dành mấy câu, đám lửa giận đầy bụng lúc nãy tiêu biến đâu mất rồi.

      “Hứ, vậy phải đưa em về nhà.”

      Nét cười khóe miệng Kha Dĩ Mặc lại càng ràng, nhìn trong đám người Lý Tín đây chính là con hồ ly đợi thỏ rơi vào bẫy.

      “Vốn cũng có ý như vậy.”

      Ninh Tâm cũng chẳng nghi ngờ gì , chỉ thấy vui mừng vì bạn trai nhà mình vô cùng chăm sóc. Thế là, đến lúc Ninh Tâm ngồi lên xe của Kha Dĩ Mặc, thắt xong dây an toàn rồi, tâm trạng vẫn vô cùng vui vẻ. Nhưng cùng với chuyển động của xe, Ninh Tâm càng lúc càng thấy kỳ quái. Mặc dù mù đường , nhưng trái phải vẫn phân biệt được cơ mà!

      “Hướng này phải hướng về nhà em.”

      “Ừ”, Kha Dĩ Mặc gật đầu, “Đây là đường đến Sở Dân chính”.

      Cái …Cái gì!

      “Kha Dĩ Mặc, có ai lại làm như ! Em còn chưa lấy mà!”, Ninh Tâm lắc đầu như trống bỏi, còn chưa chuẩn bị tốt.

      “Thế à!”, Kha Dĩ Mặc giảm tốc độ, chăm chú nhìn cái xe tải phía trước, “Suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời , sợ cẩn thận đâm xe mất”.

      Đây là… Đây là uy hiếp tính mạng sao!

      “Em… Em mang chứng minh thư!”, Ninh Tâm nhăn nhó tìm cớ, hoàn toàn quên mất việc vừa đáp máy bay về, có thể mang chứng minh thư người sao?

      ra lúc nãy cầm túi hộ em, cất chứng minh thư của em vào túi của rồi”, Kha Dĩ Mặc mặt đỏ, tim đập nhanh, hoàn toàn chút hối hận nào với hành vi của mình cả.

      Khuôn mặt trái đào của Ninh Tâm bắt đầu co giật, “Bố mẹ em vẫn còn chưa đáp ứng. Ninh gia có quy định, nếu em thông qua bọn họ, tự lấy giấy chứng nhận kết hôn họ chém em đấy”.

      “Nếu là bác bà vẫn rất vừa ý với . Còn về phía bác trai, lúc đến, cân rượu trắng, Kha Dĩ Nghiên phần tư, bác phần tư, còn lại toàn bộ đều chuốc cho bác trai hết rồi.”

      Ý là, phụ thân địa nhân bị Kha Dĩ Nghiên và mẫu thân đại nhân chuốc rượu say ngất, lúc này cho dù cục cưng nhà mình có bị sói xám bắt ông cũng chỉ có thể ngáy o o, có khả năng ngăn chặn nào đâu.

      “Kha Dĩ Mặc”, ba chữ dường như rít qua kẽ răng, hoàn toàn có thể tưởng tượng được mức độ bực bội của Ninh Tâm giờ phút này: “Sao trước đây em phát giảo hoạt như thế chứ!”

      “Ngoan”, Kha Dĩ Mặc dịu giọng an ủi, “Sau này em có thời gian cả đời để tìm hiểu ”.

      “Kha Dĩ Mặc, Kha Dĩ Mặc … là cái đồ trứng thối, em muốn kết hôn, em muốn!”

      “Phản đối vô hiệu, bác bỏ.”

      “Em kháng án, em khiếu nại”

      “Ha ha.. dưới già trẻ cả hai nhà họ Kha và họ Ninh đều đứng về phía , em định khiếu nại với ai?”

      Ninh Tâm muốn khóc mà có nước mắt, quay nhìn phong cánh trượt nhanh ngoài cửa sổ, nhịn được mà khóc lóc: “Oa oa oa oa oa oa, tuổi thanh xuân của em, em chưa muốn bước vào bức tường thành hôn nhân đâu”.

      muốn kết hôn?

      Kha Dĩ Mặc khịt mũi khinh thường, bàn tay nắm vô lăng siết chặt hơn.

      Ba năm sau, cưới em, em gả cho .

      Lời hứa đời, giới hạn, kéo dài miên man.

      Hết

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :