1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đại thần, em nuôi anh - Thiền Đạm Ngữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 73: Em muốn học cách trưởng thành

      Kết quả của cả ngày chạy trong khu vui chơi là cả đám người, bước thẳng vào mệt rũ bò ra T^T.

      Lý Tín yên tâm để Ngô Vũ mình về, ôm tinh thần hiệp sĩ tích cực chủ động muốn đưa công chúa về trường. Phương Thiếu Vũ và Vương Thuần Nghiêu kéo Kha Dĩ Mặc sang bên thầm to . Ninh Tâm đứng góc hiển nhiên vô cùng nhàm chán, ôm con gấu đần mặt đứng, lại thấy đàn chị tên Cốc Lam tiến đến gần.

      “Có thể chuyện chút ?”

      Ninh Tâm ngẩn ra, gật gật đầu.

      “Chúng ta qua đó chuyện”, Cốc Lam chỉ cây đa cách đó hơn chục mét rồi thẳng. Ninh Tâm ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra sao, cuối cùng vẫn theo phía sau.

      Cốc Lam quay mặt về phái cây đa, thốt lời, khí căng thẳng khiến Ninh Tâm thấy buồn bực. ràng chính Cốc Lam bảo có chuyện muốn , sao giờ lại im thin thít thế này?

      Nhàm chán đá đá hòn sỏi bên chân, Ninh Tâm cúi đầu nhìn xuống, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Cốc Lam thong thả truyền tới.

      ra Kha Dĩ Mặc hợp với , mà lại càng hợp với Kha Dĩ Mặc.”

      “Hả?” Ninh Tâm nhất thời ngẩn ra, đây là ý gì?

      hiểu Kha Dĩ Mặc được bao nhiêu?”, Cốc Lam quay người lại nhìn trừng trừng vào Ninh Tâm, “Chỉ mê muội vẻ ngoài của cậu ấy, lại chẳng hiểu gì về con người Kha Dĩ Mặc, như thế có thể cùng cậu ấy đến cuối con đường sao? Cứ cho rằng bây giờ là hạnh phúc, cậu ấy thương chăm sóc nuông chiều , cũng vui vẻ hưởng thụ. Kiểu con như tôi thấy nhiều rồi. Nhưng biết gì về gia đình Kha Dĩ Mặc? hiểu con người Kha Dĩ Mặc được bao nhiêu? Cái gì cũng hiểu, chỉ mơ mộng chuyện hoàng tử công chúa. Ninh Tâm, tôi thừa nhận rất dễ thương, nhưng dễ thương cũng thể mài ra ăn, lại càng thể đem lại hạnh phúc cho Kha Dĩ Mặc. ngây thơ ấu trĩ như thế, cho cùng cũng chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho Kha Dĩ Mặc, cuối cùng làm tổn thương chính mình mà thôi”.

      Cốc Lam càng càng kích động, ngôn ngữ cũng càng ngày càng độc địa. Từ lúc gặp mặt Cố Lam lần đầu, thái độ thù địch khi có khi của ta Ninh Tâm cũng cảm nhận được có điều biết thái độ thù địch này lại là vì Kha Dĩ Mặc.

      “Chị…”, Ninh Tâm dè dặt hỏi lại, “Có phải chị thích Kha Dĩ Mặc ?”

      Trực giác bẩm sinh của nữ giới cuối cùng cũng được xác minh người Ninh Tâm. Tâm tình vốn sôi sục của Cốc Lam nghe thấy mấy lời này, lập tức mất khống chế.

      “Đúng thế, tôi thích Kha Dĩ Mặc, tôi thích cậu ấy, thích cậu ấy bảy năm rồi, có biết ?”

      Bảy năm…

      Ánh mắt Cốc Lam xuyên qua tán lá xanh đỉnh đầu, suy nghĩ cũng dần dần phiêu đãng trở về với lần gặp mặt đầu tiên.

      Thiếu niên áo trắng, rạng rỡ hơn ánh mặt trời.

      Đó là hình ảnh tuyệt đẹp trong lần đầu gặp gỡ, cũng là hình ảnh khắc ghi trong trái tim Cốc Lam suốt bảy năm qua.

      “Lần đầu tiên gặp Kha Dĩ Mặc, cậu ấy mới năm nhất phổ thông trung học, tôi năm hai. Lúc đó tôi là hội trưởng hội học sinh, còn cậu ấy là ngôi sao vừa chuyển đến trường chúng tôi. Lần đầu gặp cậu ấy, tôi chỉ thấy tò mò, chàng trai tại sao còn mảnh mai hơn cả con như thế. Nhưng dần dần, tôi phát chàng trai này hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài. Thành tích của cậu ấy tốt, tướng mạo tốt, tính cách tốt, ngoại trừ vấn đề về sức khỏe, cậu ấy gần như hoàn hảo. Ấy vậy mà người như thế, ràng là cười, đối với ai cũng dịu dàng, lại giống như cách tấm màn, lạnh lung xa cách vô cùng thần bí. Càng ngày tôi càng tò mò về cậu ấy, bắt đầu thể khống chế mà dõi theo mỗi hành động của cậu ấy, muốn tìm hiểu cậu ấy. muốn lại gần cậu ấy. Về sau, thông qua bạn bè bên cạnh cậu ấy tôi mới hiểu được tất cả, cho đến lúc đó tôi phát , tôi lún quá sâu rồi. Vì cậu ấy, tôi có thể làm bất cứ điều gì.”

      Cốc Lam thở dài cái, ánh mắt thất thần lại mang phần có chấp, sâu thẳm giống như chìm vào suy nghĩ sâu xa.

      “Về sau tôi lên đại học, cứ cho rằng tình cảm này chỉ có thể trở thành hồi ức đẹp đẽ nhất cất sâu trong lòng. Chẳng ngờ duyên phận lại kỳ diệu đến vậy, lễ mừng sinh viên mới năm sau tôi lại lần nữa nhìn thấy cậu ấy, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau, tôi vẫn là đàn chị của cậu ấy, cậu ấy vẫn là đàn em của tôi. Nhưng tôi tự biết, thân phận ‘đàn chị’ còn thỏa mãn được mình nữa rồi. Tôi muốn cả con người Kha Dĩ Mặc. Tôi lấy lòng mỗi người bạn xung quanh cậu ấy, tôi khai quật mỗi mẩu chuyện liên quan đến cậu ấy, tôi cho rằng làm như thế tôi có được thứ mình mong muốn nhất, thậm chí tôi còn tưởng mình sắp thành công rồi. Thế mà lại xuất ! Tại sao lại xuất trong cuộc đời Kha Dĩ Mặc? Cậu ấy cậu ấy thích , cậu ấy là bạn cậu ấy, nhưng có tư cách sao? có khả năng sao? có biết cậu ấy phải đối mặt với những gì ? Ngay cả tình trạng sức khỏe của cậu ấy cũng biết, gia đình cậu ấy thế nào cũng hay, lại càng biết trái tim cậu ấy giấu những vết thương gì. như thế, dựa vào cái gì mà so sách với tình cảm bảy năm của tôi chứ?”

      Cốc Lam hoàn toàn mất tự chủ, khác hẳn con người lạnh lùng bình tĩnh thường ngày, lúc này ta nắm lấy vai Ninh Tâm mà lắc lấy lắc để, đôi mắt lấp lánh ánh nước mang vẻ oán hận ngập tràn.

      “Chị đừng như thế mà”, Ninh Tâm ràng bị Cốc Lam dọa sợ. bạn từ đến lớn được bố mẹ nâng niu trong tay đương nhiên chưa từng trải qua tình cảnh này.

      Người con trước mặt bị tình làm mờ mắt, ta điên cuồng, ta si mê, ta cũng đáng thương.

      Tình cảm khát cầu bảy năm, kết quả lại vì mà mất hết thảy, Ninh Tâm chưa từng trải qua cảm giác này nhưng có thể hiểu điều, tình cảm Cốc Lam dành cho Dĩ Mặc là tình sâu đậm.

      “Chúng ta từ từ chuyện có được , chị đừng khóc nữa”, Ninh Tâm giơ tay định vỗ về Cốc Lam lại bị ta tay hất ra.

      chuyện? cái gì? có thể trả Dĩ Mặc lại cho tôi sao? Nếu được bỏ cái vẻ giả mù sa mưa ấy !”

      “Trả cho chị?”, Ninh Tâm thể hiểu nổi , “Dĩ Mặc đâu phải đồ vật, tôi muốn lấy, muốn đưa cho chị. , những thứ chị nhắc đến vừa rồi có rất nhiều điều tôi thể bắt bẻ. Tôi hiểu nhiều về Kha Dĩ Mặc, nhưng thế có nghĩa là sau này cũng hiểu. Có nhiều điều tôi làm tốt, tôi ngây thơ, tôi ấu trĩ, tôi biết chăm sóc người khác, những điều này tôi đều hiểu cả, nhưng thế có nghĩa là tôi thể học, thể trưởng thành. Lúc trước tôi giống như trẻ con là bởi tôi có tình của mẹ, có chăm sóc của bố, tôi cần phải đối mặt với những phiền não để trưởng thành mà chị . Nhưng nếu Dĩ Mặc có chuyện cần đến tôi, cần đến giúp đỡ của tôi, tôi cố gắng trưởng thành, trở thành người có thể chăm sóc ấy. Chị chị thích Dĩ Mặc bảy năm rồi, tôi có thể tôi cảm động, nhưng có nghĩa là tôi nhường Dĩ Mặc cho chị. Tình cảm đâu có thể dựa vào thứ tự đến sau hay đến trước mà cân đo đong đếm. Cho dù tôi mới quen biết Dĩ Mặc chưa được năm nhưng những điều tôi làm cho ấy chưa chắc ít hơn chị. Cái tôi để ý là con người Dĩ Mặc chứ phải thân thể của ấy, phải gia thế của ấy, phải quá khứ của ấy. Tôi muốn ở bên ấy cả đời, tương lai cả đời này, còn lại tôi quan tâm”.

      “Trưởng thành? như thế này mà cũng có mặt mũi trưởng thành à? Từ lúc quan tâm là minh chứng ràng nhất của việc quá ngây thơ rồi. quan tâm thân thể của Dĩ Mặc? Vậy có biết cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, có thể ra bất cứ lúc nào ? quan tâm đến gia thế của cậu ấy? Vậy có biết cậu ấy là con trai duy nhất của môn Kha thị, là người thừa kế tập đoàn Đằng Phi ? quan tâm đến quá khứ của cậu ấy? Vậy có biết sinh nhật của Dĩ Mặc là ngày mẹ cậu ấy qua đời ? Từ lúc sinh ra mang mình gánh nặng tội ác hại chết mẹ ruột của mình, là đứa con được bố ruột mong chờ, những điều này có hiểu ? Tự bản thân Kha Dĩ Mặc bất kể là vết thương tâm lý hay thân thể, những trở ngại khó khan đến từ gia tộc. lại còn cảm giác tội lỗi sâu trong tim cậu ấy. Tất cả những điều đó, có nguyện ý chấp nhận hay ? dựa vào cái gì mà ? …”

      “Cốc Lam!”

      Cốc Lam quay phắt đầu lại, phản chiếu trong đáy mắt là hình ảnh phẫn nộ của Vương Thuấn Nghiêu, mà sau lưng cậu ta là Phương Thiếu Vũ và Kha Dĩ Mặc.

      Năm người im lặng đứng nguyên tại chỗ, chẳng ai có ý định di chuyển.

      Kha Dĩ Mặc cúi đầu nhìn xuống đất, khuôn mặt trắng bệch đến độ gần như trong suốt, giống như viên thủy tinh chỉ cần chạm vỡ tan.

      Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đừng Ninh Tâm mà đến ngay cả bản thân Kha Dĩ Mặc cũng thể chốc lát mà tiếp nhận được nhiều nỗi đau như thế. Quá khứ trần trụi và thực, giống như lưỡi dao sắc bén cứa qua cứa lại trái tim mỗi người. Mắt thấy thần sắc Kha Dĩ Mặc càng lúc càng ảm đạm, Cốc Lam cũng căng thẳng. muốn tổn thương Kha Dĩ Mặc, người muốn làm hại nhất chính là Kha Dĩ Mặc cơ mà. Vốn chỉ là những lời để kích thích Ninh Tâm, sao lại bị Kha Dĩ Mặc nghe thấy toàn bộ rồi?

      “Dĩ Mặc, cậu nghe tôi , tôi có ý làm tổn thương cậu, chỉ là muốn Ninh Tâm hiểu chuyện của hai người có khả năng. Tôi muốn làm tổn thương cậu”, Cốc Lam lắc đầu, định lại gần Kha Dĩ Mặc lại bị Phương Thuấn Nghiêu bên cạnh chặn ngay lại.

      cho phép lại gần Dĩ Mặc. Xem như mắt tôi mù rồi mới tưởng là người tốt. Bọn tôi vẫn luôn coi đàn chị, tiền bối, còn sao? Lợi dụng chúng tôi để nghe ngóng chuyện riêng của Dĩ Mặc, bây giờ lại còn muốn chia cắt Dĩ Mặc và Ninh Tâm. quá độc ác, quá tàn nhẫn rồi!”

      phải, Nghiêu Thuấn, phải như vậy đâu, cậu nghe chị .”

      Những thanh ồn ả xung quanh Kha Dĩ Mặc hoàn toàn để vào tai, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Cốc Lam cái, ánh mắt đó lạnh lẽo như bang, hoàn toàn có chút độ ấm.

      Chớp mắt, Cốc Lam có dự cảm, bất luận sau này Kha Dĩ Mặc và Ninh Tâm thế nào, giữa và Kha Dĩ Mặc có tương lai rồi.

      Trong ngực truyền tới từng cơn đau nhức, đau đến độ Kha Dĩ Mặc gần như tắt thở. ràng sức lực dần dần rời khỏi cơ thể, Kha Dĩ Mặc vẫn luôn cố gắng gom góp toàn bộ phần còn lại để đứng vững, ngẩng đầu nhìn nơi có người trong tim , muốn nhắm mắt lại, chỉ để nhìn người đó nhiều hơn chút.

      Vui vẻ và ngọt ngào nửa giờ trước vẫn còn tràn ngập trong lòng, ấm áp, tê dại, là mùi vị khiến người ta khắc cốt ghi tâm, thế mà chớp mắt cái tan biến như may khói, chỉ còn lại buốt nhói, chỉ để lại đau thương.

      Bé ngốc, ràng muốn cho em hạnh phúc, ràng muốn từ từ mới với em , ràng… muốn em bị kinh hãi.

      Nhưng đến cuối cùng, đến quá sớm. rốt cuộc là quá muộn hay là thực tới quá sớm rồi?

      “Ninh Tâm, em sợ à?”

      tiếng thở dài khe khẽ, Kha Dĩ Mặc ngẩng đầu mỉm cười, nét cười nhàn nhạt nhưng dịu dàng đến độ khiến người khác ngưng thở.

      Ninh Tâm, em sợ à?

      Nước mắt, hiểu sao lại rơi xuống từ khóe mắt. nhàng, trượt dọc gò má.

      Ninh Tâm, em sợ à?

      ràng đối điện với thực, người bị tổn thương lớn nhất là , sao lại hỏi em “sợ à” trước?

      “Kha Dĩ Mặc.”

      Ninh tâm khó khăn mở miệng, còn gọi là Dĩ Mặc nữa.

      Kha Dĩ Mặc nhàng gật đầu, vẫn giữ nụ cười môi, “Ừ”.

      là đồ trứng thối”, mắt Ninh Tâm đỏ hoe, khuôn mặt bánh bao, đôi mắt thỏ, bộ dạng khiến người khác đau lòng.

      “Ừ, là đồ trứng thối”, Kha Dĩ Mặc gật đấu.

      “Quả trứng thối to nhất to nhất”, Ninh Tâm quẹt nước mắt, hít tiếng to.

      “Ừ, là quả trứng thối to nhất to nhất”, Kha Dĩ Mặc tiếp tục gật đầu.

      “Em muốn để ý đến nữa.”

      Tay Kha Dĩ Mặc kìm được mà run rẩy, nụ cười mặt hơi cứng lại, tiếp tục gật đầu.

      “Vậy đừng để ý đến nữa.”

      “Nhưng mà em nỡ.”



      Phương Thiếu Vũ lặng lẽ quay , Vương Thuấn Nghiêu ngửa mặt nhìn trời.

      Mợ nó chứ, cũng thẳng ra được à? Thân là người xem, trong tình trạng biết nội dung chi tiết như thế nào là dễ hiểu nhầm lắm có biết ?

      Tư duy của Tiểu Bạch quả nhiên cùng song với người thường sao? Trong trò chơi bị ngược đãi tinh thần, hành hạ thân thể bi đát cho quần chúng lắm rồi, đến ngoài đời cũng là “nhõng nhẽo trời sinh” thế này, lão đại, số lão quả nhọ rồi!

      Ninh Tâm lách qua người Cốc Lam, thẳng đến đứng đối diện Kha Dĩ Mặc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt .

      “Nếu là vì , em muốn học cách trưởng thành.”

      Quay đầu lại nhìn Cốc Lam, Ninh Tâm dùng giọng điệu nghiêm túc cả đời này mới xuất lần đầu từng câu từng chữ : “Cảm ơn chị cho tôi về quá khứ của Dĩ Mặc. Tôi biết, trong mắt chị tôi phù hợp, nhưng người này, tôi tuyệt đối nhường cho bất cứ ai đâu”.

      X__X

      Vương Thuấn Nghiêu bày tỏ, đối với tình huống trước mắt, gã choáng rồi.

      Tiểu Bạch à, hóa ra mới là hoành tráng nhất!

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 74: Chỉ ước tình ta mãi lâu dài

      Đám người chơi về được tuần. Từ ngày đó đến giờ, Cốc Lam hoàn toàn xuất trước mặt bọn Lý Tín.

      Từ lúc Ninh Tâm biết toàn bộ, Kha Dĩ Mặc cũng giấu giếm nữa, kể cho hết mọi chuyện cách kỹ càng. Kể xong rồi, Ninh Tâm chẳng tiếng, chỉ giống như con gấu koala ôm cổ mãi chịu buông, khiến cho Kha Dĩ Mặc khóc được mà cười cũng xong.

      như thế, bác trai là vì việc của bác mà đối xử lạnh nhạt với ?”, Ninh Tâm ngoan ngoãn cầm cốc nước chanh đưa lên miệng Kha Dĩ Mặc, cánh tay còn lại vẫn chịu rời khỏi cổ .

      “Ừ, hôn nhân của bố mẹ ngay từ đầu bị ông nội phản đối. Sau khi sinh chị sức khỏe của mẹ tốt, nhưng tư tưởng của ông lại bảo thủ, cứ nhất quyết phải có đứa cháu trai để kế thừa nghiệp của gia tộc mới được. Lúc đó ông gây sức ép lên mẹ rất nhiều, dưới tình trạng đó mẹ mới bí quá hóa liều, cố hoài thai thêm lần nữa. Ai ngờ thai nhi còn chưa đủ tám tháng, mẹ xuất huyết. Đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi mà mẹ vẫn mực muốn giữ lại. Kết quả là được sinh ra, còn mẹ nằm giường bệnh thể bước ra được nữa.”

      Nhớ đến quá khứ, Kha Dĩ Mặc nhắm chặt mắt, cảm thấy bàn tay cổ chịu an phận mà vỗ nhè lưng . Lòng Kha Dĩ Mặc ấm áp, mở to mắt nhìn đôi mắt to tròn đong đầy quan tâm của người .

      “Bởi vậy bác trai mới cho rằng hại bác ?”, Ninh Tâm dè dặt hỏi.

      Kha Dĩ Mặc biết lo cho mình, liền vươn tay kéo đầu lên vai, thở dài: “, hẳn như thế, nếu ông ấy hận , bằng ông ấy hận bản thân mình hơn. Bố cho rằng nếu ngay từ đầu bố có khả năng để bảo vệ vợ mẹ vì ông nội ép buộc mà mạo hiểm tính mạng, cố gắng sinh ra . Đối với ông ấy mà , tồn tại của là nỗi đau thương và hổ thẹn mà ông thể chịu đựng được. Nó bắt nguồn từ ra của mẹ , cũng bắt nguồn từ thiệt thòi của . tóm lại, suy nghĩ của ông với càng ngày càng phức tạp, khó có thể được”.

      “Vậy còn , có hận bác trai ?”

      ?”, Kha Dĩ Mặc lắc đầu cười khổ, “Có những chuyện trong lòng hiểu nhưng lại thể nhìn thoáng hơn được. biết, ra bố cũng rất thương , muốn gì ông đều thầm chuẩn bị đầy đủ. Nhưng mà thứ muốn ông lại thể cho được. Cũng thể là hận, nhưng có chút oán trách . Sinh ra mà nuôi dưỡng lúc ban đầu còn sinh ra làm gì?”.

      được như thế!”, Ninh Tâm dẩu môi, tức giận: “Mẹ vẫn thường với em, mỗi đứa trẻ ra đời đều là ý trời. Từ lúc mang thai cho tới khi trưởng thành, cũng giống như nuôi dưỡng đóa hao quý vậy, tất cả đều là máu thịt của những người xung quanh. có biết bào thai cũng rất yếu ớt đấy, cẩn thận chút thôi là bị thương. Mà nhìn xem, lớn đến từng này vẫn bình yên vô , tức là bất kể bác trai hay người nhà đều dùng hết tâm sức và tinh lực để tưới tắm rồi. Có lẽ tình của số người nằm ở chỗ biết, cũng hiểu được, nhưng nó ở đó, nhất định là có tồn tại”.

      “Đây xem như là… an ủi sao?”, Kha Dĩ Mặc khẽ nhéo mũi Ninh Tâm. Ninh Tâm sợ buồn nên lập tức trốn mất, cười đáp: “An ủi an ủi, an ủi là phải có tấm lòng. ghi nhớ trong lòng nãy giờ em toàn lời thừa thôi”.

      “Sao hồi trước biết em ăn sắc sảo thế nhỉ?”

      Ninh Tâm vừa nghe, lập tức vênh mặt lên: “Hừ, bản lĩnh của bổn nương đây còn chưa lĩnh giáo hết đâu! Thế này là gì?”.

      “Thế cơ à?”, Kha Dĩ Mặc cố ý kéo dài giọng, giơ ngón tay lên đếm: “Để tính thử xem, mù đường, lại còn cực kỳ mù đường, bản lĩnh mù đường, em đừng đầu trong những người quen đấy”.

      Đập bàn, lấy điểm yếu của người ta ra !

      Ninh Tâm dán người vào vai Kha Dĩ Mặc làm nũng: “Đứng thứ nhất từ dưới lên, thứ nhất từ dưới lên cơ! Vì thế em mù đường!”.

      “Được rồi, thứ nhất từ dưới lên, thứ nhất từ dưới lên, bản lĩnh nhận ra đường, em đứng thứ nhất từ dưới lên.”

      Đấm đất, được chơi chữ như thế!

      “Dĩ Mặc, là đồ trứng thối, được em mù đường mà”, Ninh Tâm ôm lấy cánh tay Kha Dĩ Mặc, cật lực lắc tới lắc lui, “Còn em nù đường nữa, em em…”, bạn biết uy hiếp người khác đáng thương, cứ em em em em em… em cả nửa ngày vẫn biết gì.

      “Em làm sao?”, Kha Dĩ Mặc đưa tay véo mũi Ninh Tâm, Ninh Tâm kêu tiếng, bổ nhào qua, nắm chặt ngón trỏ của : “Em cắn đấy”.

      “Úi cha, em sinh năm Tuất à, lại còn cắn người.”

      Hứ!

      Ninh Tâm lườm cái. “Em phải tuổi Tuất”, lại thêm câu, “Em tuổi

      Hợi!”

      Hợi… à!

      Kha Dĩ Mặc nhìn bạn cưng nhà mình, lặng lẽ giơ tay che mặt.

      Aizzz, tuyệt đối nên cãi nhau với Ninh Tâm, cãi nhau với ấy chẳng có tí khoái cảm chiến thắng nào cả.

      Nhân cơ hội hẹn hò cuối tuần, Kha Dĩ Mặc đưa Ninh Tâm khu mua sắm lượn vòng, ai dè bạn cưng chẳng có tí hứng thú nào, càng càng lười. phải ai cũng con thích nhất là dạo phố à? Sao cái “đóa hoa lạ” này lại bất thường nữa rồi?

      Nhớ là vừa rồi ra khỏi nhà hàng mà, lẽ nào nhanh thế đói rồi?

      Kha Dĩ Mặc do dự hồi, cuối cùng cũng hỏi: “Ninh Tâm, chúng ta ăn gì đó được ?”.

      Lời vừa dứt, bạn vừa rồi còn treo vẻ mặt bất mãn chớp mắt nội lực đầy tràn, hồi sinh tại chỗ-ing!

      “Được!”

      Quả hổ là “chết vì ăn”…

      Tay cầm kem, người bị bạn trai kéo , Ninh Tâm bày tỏ, những ngày như thế này quá hạnh phúc!

      “Ninh Tâm, bác trai bác là em rất dễ nuôi chưa?”, đếm số tiền còn lại trong ví, Kha Dĩ Mặc vô cùng bất đắc dĩ. Thân là bạn trai Ninh Tâm, phải là rất hổ thẹn, cực kỳ hổ thẹn. đánh giá quá cao khả năng tiêu tiền của bạn nhà mình, lại đánh giá quá thấp khả năng ăn uống của nàng, cả đường ra ngoài ăn vẫn là ăn, Ninh Tâm hoàn toàn có bất cứ cầu nào khác.

      “Có ”, Ninh Tâm liếm kem, “Bố em bảo, em là dễ nuôi nhất rồi, lúc em nghe lời nhất, ngoan nhất, khóc làm loạn, cũng cần để ý nhiều.”



      Kha Dĩ Mặc bày tỏ, quả nhiên, chuyện nên quá hàm súc.

      “Thế bác trai có , bình thường lượng đồ em ăn nhiều quá ?”

      Ninh Tâm nghiêng đầu nghĩ lúc, lắc lắc: “Bố em chỉ em ăn nhiều như thế tại sao vẫn chẳng thấy thịt đâu, bố lại bắt em ăn nhiều hơn nữa”.

      Ăn nhiều mà vẫn béo lên, bạn, thế mấy người cật lực nhịn ăn nhịn uống giảm béo biết giấu mặt vào đâu đây!

      Kha Dĩ Mặc câm nín, lẳng lặng dắt tay Ninh Tâm bắt đầu chui qua giữa đường to ngõ , thăm hỏi tất cả các hàng ăn ngon.

      Ăn ăn , ăn phải tội, nhạc phụ đại nhân tương lai hạ lệnh rồi, vậy cứ cố gắng mà thực thi thôi.

      Ăn no uống đầy rồi, trời cũng dần tối.

      “Ôi, lại phải về trường rồi”, Ninh Tâm ngẩng đầu nhìn trời, trong lời mang theo cả tiếc nuối.

      sao, bình thường cũng có thể gặp nhau trong game mà, bây giờ phải tập trung vào việc học, biết chưa?”, Kha Dĩ Mặc thương xoa xoa đầu Ninh Tâm, cũng ngoan ngoãn gật đầu.

      “Dạ, em biết rồi. Em cố gắng học tập, đợi đến khi em tốt nghiệp là chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”

      Kha Dĩ Mặc đồng ý, “Được, đợi em tốt nghiệp đây”.

      Mắt nhìn Ninh Tâm xa còn quay lại vẫy tay với mình, Kha Dĩ Mặc cũng cười đáp lại. Đợi đến khi bóng Ninh Tâm khuất khỏi tầm mắt mới chậm rãi hạ tay xuống.

      Ba năm sau, cưới em, em gả cho .

      Ước hẹn ba năm, ba năm chờ đợi.

      Mong trời thuận ước, đất thuận tâm.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 75: Huyền Phong Băng Diệm

      Nhìn chằm chằm thông tin về nhiệm vụ liên hoàn , Ninh Tâm bi phẫn, Mặc Thương bất đắc dĩ.

      Cái gì gọi là hùng có đất dụng võ? Chính là đây chứ đâu!

      Mặc Thương võ nghệ đứng đầu sao? Hệ thống kêu hôm nay muốn mấy người mấy người đánh quái, cũng chả muốn các người đấu Boss.

      Giang hồ cần hòa bình, làm giàu cần nông dân, chúng ta hôm nay múa đao động thương luyện cấp đánh nhau, chỉ cần ngoan ngoãn chạy đến địa điểm được chỉ định, trồng Băng Phách xuống, sau đó đợi đến khi đơm hoa kết trái thu hoạch là được.

      Nhiệm vụ đơn giản quá đúng ? Đơn giản muốn chết luôn đúng ?

      Nhưng mà… hệ thống bị tư tưởng cổ hủ “ đàn ông đối ngoại, đàn bà đối nội” chiếm lĩnh.

      Bởi vậy, trồng trọt gì gì đó ấy mà, mời bà xã đại nhân đừng khách khí, tiến lên thôi!

      Bắt đầu từ lúc vừa lên mạng hôm qua cho tới bây giờ, Ninh Tâm và Khả Dĩ Mặc chỉ làm làm ại có hai việc.

      Khả Dĩ Mặc dựa theo chỉ dẫn nhiệm vụ tìm đường, Ninh tâm ngồi tọa kỵ kéo ông xã đến mục tiêu. Sau đó Ninh Tâm lại hùng hục trồng trọt dưới áp bức bóc lột của hệ thống, còn Kha Dĩ Mặc nhàn rỗi ngồi hoặc đứng bên cạnh nhìn phu nhân nhà mình mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

      [Phu thê] Ninh Tâm: *đấm đất* Nhà sản xuất nhất định là bị vợ quản chặt! bình thường chỉ dám tức dận dám ra, giờ vào trò chơi mới trả thù nữ giới!

      Thành công trả lời hết đám câu hỏi liên tiếp như trong bách khoa toàn thư của hệ thống xong, Ninh Tâm rốt cuộc cũng trông được hạt giống cuối cùng trong túi. Sau hai ngày làm lao công trồng trọt, bùng nổ của Ninh Tâm tuyệt đối thể coi thường được đâu!

      [Phu thê] Mặc Thương: Vất vả rồi vất vả rồi, khen thưởng cho em cây kẹo que.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Hứ, hai cây.

      [Phu thê] Mặc Thương: dễ hài lòng quá.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Hứ, hài lòng, ba cây!

      Khụ… xù lông rồi.

      Mặc Thương kinh ngạc, kinh ngạc phải vì Ninh Tâm biết cò kè mặc cả mà là cho đến bây giờ ngoài thuộc tính “ngốc tự nhiên” trời sinh bạn nhà mình còn có thuộc tính là “làm cao”.

      Thu thập quả chín cuối cùng của Băng Phách, hệ thống nhiệm vụ rốt cuộc cũng lên gợi ý mới.

      [Hệ thống] Miêu tả nhiệm vụ: Mời phu thê hai người lập thành đội, đem theo quả của Băng Phách đến Thực Cốt động gọi là linh hồn của Long Nữ Băng Diệm ngủ ngàn năm dậy. (Trong quá trình gọi linh hồn Long Nữ Băng Diệm có khả năng hút cả những u hồn khác, nhiệm vụ có tính nguy hiểm).

      [Phu thê] Ninh Tâm: Có tính nguy hiểm…

      [Phu thê] Mặc Thương: Ngoan đứng sau lưng .

      [Phu thê] Ninh Tâm: Dạ!

      Tự biết thân biết phận là vô cùng quan trọng, xông lên tiền tuyến gì đấy, cứ ưu tiên cho nam giới thôi.

      Ném quả Băng Diễm Cương thi nhày tưng tưng, thẳng tay giết!

      Ném quả Băng Diễm, ném ném ném.

      ma quỷ quoái, dạ xoa la sát, nào là bay trời, nào là bò dưới đất, nào là bơi trong nước, nào là động vật, thực vật toàn bộ diệt sạch!

      Ninh Tâm để nhân vật vào trạng thái treo, há miệng ngáp cái.

      Thảo nào phải trồng nhiều quả Băng Diệm thế, quả nhiên là để đối kháng với xác suất và số lướng trước mắt đây.

      Ninh Tâm cảm thấy mình phải thu hồi lại câu vừa rồi của bản thân, dù sao cũng chỉ phải chạy qua chạy lại cac bản đồ tìm đường, trả lwoif câu hỏi, trồng ít quả, so với ông xã trảm trừ ma quá hạnh phúc rồi!

      Ném quả, đánh quái.

      Đánh quái, ném quả.

      Sau n lần lặp lặp lại,

      Linh hồn của Long Nữ Băng Diệm rốt cục cũng xuất

      [Hệ thống] Băng Diễm: U hồn bé phiêu dạt mãi, tình cảm mong manh vẫn khắc ghi. Mênh mông nỗi nhớ, tĩnh mịch Hoàng Tuyền. ngàn năm rồi, biển cả chưa khô, bể dâu vẫn đó, mà nay vương giả chẳng thấy, người tốt còn. Chàng và thiếp, rốt cục ai thất hứa với ai, ai phụ tình ai?

      [Hệ thống] Băng Diễm: Ta vẫn cho rằng ta ở nơi tăm tối mênh mông thấy ánh mặt trời này đời ngày linh hồn tiêu tán, đem theo nỗi căm hận ta mà tiêu biến thành cát bụi. Cũng may có phu thê hai người tình cảm sâu đậm có thể dùng tình cảm chân thât của thế gian gọi nguyên hồn ta tình lại. Hy vọng phu thê hai người có thể giúp ta hóa giải oán hận với Huyền Phong, khiến ta có thể yên tâm rời bỏ nơi hồng trần này.

      [Hệ thống] Miêu tả nhiệm vụ: Mời đem hồn phách của Băng Diễm đế đàn tế của Thủy Tinh Cung, nơi linh hồn Huyền Phong nhập vào. đường gặp mà cản đường, lúc thực hành nhiệm vụ phải cẩn thận. Nếu hồn phách Băng Diễm bị bắt được hoặc biếm mất nhiệm vu thất bại. Nhiệm vụ này phải bắt buộc đội chỉ gồm đôi phu thê mới được.

      [Phu thê] Mặc Thương: Ninh Tâm, theo Băng Diễm nhưng được lại quá gần. đầu Băng Diễm có cột máu, chắc là có thể thêm máu được. Em phải đảm bảo cột máu của ta phải nửa.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Thế sao?

      [Phu thê] Mặc Thương: Chỉ cần bảo đảm cho Băng Diễm và bản thân em là được, nếu vẫn chưa gần cạn máu em đừng thêm, tránh bị tính điểm thù hận.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Dạ.

      Theo lời Mặc Thương, Ninh Tâm theo phía sau bên trái Băng Diễm. Hồn phách Băng Diễm vừa mới ra khỏi Thực Cốt Động, đám quái xuất , đối diện với đám kỹ năng chói lóa mắt, Mặc Thương vứt Dữ Thân Đồng lê hồn Băng Diễm, lại tung ra hai kỹ năng quần công liên tiếp để kéo điểm thù hận của mình lên.

      Mặc Thương đường gặp thần giết thần, gắp quỷ giết quỷ, trường kiếm trong tay bạch y Kiếm Khách khẽ giương, khí thế hào hùng khó mà chống cự. Tiểu Hoa Tán trong tay Ninh Tâm khẽ lay động, nhàng vui vẻ, cho dù chẳng có tí lực công kích nào nhưng khả năn hồi máu hoành tráng có hai đủ để bảo hộ quân ta rồi.

      Thế là tổ hợp vũ khí sát thương hạng năng và bình máu loại đại bự lại lần nữa tái xuất giang hồ, hình ảnh tựa như lần đầu tiên hai người gặp nhau.

      đường có mấy lần cận kề nguy hiểm, Mặc Thương chỉ dung kiếm hóa giải xong. Đến khi hồn phách Băng Diễm đến được đàn tế, Ninh Tâm cuối cùng cũng thở phào hơi. Chơi lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên tận tâm tận lực làm hết trách nhiệm của “vú em” đấy.

      [Hệ thống] Băng Diễm: Cảm ơn phu thê hai người đưa ta về Thủy Tinh Cung, chẳng có gì để cảm tạ, ta chỉ có viên Băng Châu Nguyên Diễm này là nguyên đan của ta hóa thành, có thể giúp Long tộc rèn luỵện gân cốt, nâng cao tu vi, mặc dù đối với phàm nhân có tác dụng gì nhưng xin hai người nhận lấy làm kỷ niệm.

      [Hệ thống] Chúc mừng Ninh Tâm nhận được Nguyên Băng Châu Diễm

      [Hệ thống] Chúc mằng người chơi Mặc Thương và Ninh Tâm hoàn thành vòng thứ hai của nhiệm vụ Duyên Định Tam Sinh – Ngàn dặm tiễn hồn về.

      Thông báo của hệ thống vừa xuất Ninh Tâm và Mặc Thương tự động được đưa vào hoàn cảnh. Chỉ thấy Băng Diễm chậm rãi bước lên tế đàn, thi triển pháp thuật khởi động cơ quan đó.

      Vương giả Huyền Phong than vận chiến bào đen, tay cầm thương vàng đột ngột xuất ngay chính giữa tế đàn.

      [Hê thống] Băng Diễm: Huyền Phong.

      [Hệ thống] Huyền Phong: Tiện nhân, ngươi còn mặt mũi đến gặp ta sao?

      [Hê thống] Băng Diễm: Huyền Phong, ngàn năm trước chính tay chàng giết thiếp, đến nay thiếp chỉ còn lại hồn phách,chàng cũng muốn cướp sao? Tại sao chúng ta lại đến nông nỗi này?

      [Hệ thống] Huyền Phong: Tất cả đều tại ngươi, gieo gió gặp bão thôi!

      [Hê thống] Băng Diễm: Năm đó chàng tẩu hỏa nhập ma,lệ khí quá nặng, giết cha diệt đệ làm tổn hại đến luân thường đạo lý, mắt thấy chàng ở vực sâu tội ác thể kíu vãn thiếp đành phải hạ quyết tâm mở Thiên Ma Môn để Thần tộc tiến vào Thủy Tinh Cung mục đích chỉ là làm dịu ma tính trong người chàng. Thiếp muốn cứu chàng, thiếp chỉ là muốn cứu chàng mà thôi.

      [Hệ thống] Huyền Phong: Hoang đường! Băng Diễm ta tin ngươi, ta tuyệt đối tin ngươi. Ta thề dâng mạng ngươi lên tế đàn Thủy Tinh Cung này, bây giờ người chỉ còn lại hồn phách cũng ngoan ngoãn nộp ra đây!

      [Hê thống] Băng Diễm: Huyền Phong!

      Đối thoại giữa hai người kết thúc, vương giả Huyền Phong biến về dạng – Kim long lục trảo, xông thẳng về phía Băng Diễm. Sau khi hoạt cảnh kết thúc, hệ thống đưa ra gợi ý.

      [Hệ thống] Miêu tả nhiệm vụ: Huyền Phong muốn giết phu nhân thuở trước Băng Diễm, phu thê hai người có nguyện ý hóa giải mối hận ngàn năm của họ?

      Ninh Tâm chút do dự chọn “Có” , hệ thống lập tức đưa Mặc Thương và Ninh Tâm vào trạng thái chiến đấu.

      [Phu thê] Ninh Tâm: *đấm đất* ra hóa giải hận thù là phải đánh nhau, sớm biết thế chọn “” rồi!

      [Phu thê] Mặc Thương: …

      Mặc Thương lúc này rất bận rất bận rất bận, bận di chuyển, bận chiến đấu, lại còn đợi kỹ năng phát huy.

      Chuyện mình đánh Boss Mặc Thương phải chưa từng gặp qua, nhưng đầu đối phương lại đeo danh hiệu “Vương” chói lóa cả mắt! Đối phương là vương, đối phương là tay tứ hải đấy!

      Cho dù có là Mặc Thương đại thần đứng đầu bảng xếp hạng, khi đói mặt với Boss cao cấp dường nay vô cùng tốn công, nguy hiểm vạn phần!

      Đến tận giờ Ninh Tâm vẫn hiểu các ký xảo PK, nhưng có điều nàng rất dõ, đó là cột máu đỏ.

      Chiến đấu chịu thua, sức lực có nhưng công việc hậu phương có thể giúp đỡ được chứ?

      Phù phù phù, rớt máu? Em thêm! Cạn máu? Em thêm đống!

      Mấy phím tắt để gõ thêm máu bị Ninh Tâm gõ lạch cạch đến thê thảm, căng thẳng quá độ dẫn đến… thêm máu quá đà, bị ghi hận rồi ~~o(>_<)o~~.

      Tiểu Linh Xu chân ngắn, ngắn đến độ chưa kịp di chuyển Boss lù lù trước mặt, thương đâm thẳng vào ngực.

      T^T Ninh Tâm nhắm mắt chờ chết. Chết thôi chết thôi, dù sao cũng da mỏng máu ít đẩy cái là . , vẫn có vật phẩm hồi sinh tại chỗ mà.

      Thế nhưng, thương của Huyền Phong vừa đâm vào tim của Ninh Tâm rồi, ấy vậy mà cột máu của nàng vẫn giảm lấy nột giọt, đầy đến độ có thể coi là Bug! Ninh Tâm còn chưa kịp reo trông thấy cột danh sách thành viên…

      (+_+)~ Phu quân nhà mình vừa rồi còn đầy máu, sao giờ còn tí xíu dưới đáy.

      Kim Chung Ngưng Thần Quyết.

      Lại là Kim Chung Ngưng Thần Quyết!

      Lúc này Ninh Tâm chẳng biết nên khóc hay nên cười.

      Cười là cười phu quân hết lòng xả thân vì mình, phải gọi là cảm động vô cùng!

      Khóc là bởi, lúc nào rồi, Ninh Tâm chết quan trọng, cùng lắm đợi Mặc Thương tự tăng điểm thù hận của mình lên hồi sinh là được, nhưng nếu Mặc Thương cũng chết rồi tình huống hoàn toàn ổn. Ninh Tâm rất yếu đuối, Boss giải quyết còn phu quân nhà cái mạng của cũng ra trong nháy mắt thôi.

      Cân nhắc lợi hại chọn cái ít tổn hại hơn, dù sao ai sống ai chết cũng bày cả ra đó, nếu đổi lại là người khác đương nhiên hy sinh cái thể thành nghiệp lớn.

      Mãi đến khi hai người khó khăn lắm mới đốn ngã được Huyền Phong, Ninh Tâm ngồi đất thở hổn hển mới có thời gian hỏi rang.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Sao vừa rồi còn dùng Lim Chung Ngưng Thần Quyết? Nếu Huyền Phong ra tay quá nặng, gánh nổi phải làm sao?

      [Phu thê] Mặc Thương: Thế cùng chết .

      [Phu thê] Ninh Tâm: Nhưng mà chết rồi em cũng đâu có sống được, nhiệm vụ cũng hoàn thành nổi mà.

      [Phu thê] Mặc Thương: Bé ngốc, nhiệm vụ có thể làm, phần thưởng có thể cần, nhưng thể mở to mắt nhìn em chết trước mặt được, cho dù là trò chơi cũng thế.

      [Hệ thống] Huyền Phong: ngờ ta… ta lại thua trước tên vô danh tiểu tốt!

      Chiến đấu kết thúc, hệ thống chuyển đến hoạt cảnh khác.

      màn hình là Huyền Phong, tay cầm kiếm khinh công vun vút, mắt nhìn thẳng phía trước. Từ trong góc bay ra thanh kiếm với tốc độ kinh người đâm thẳng vào Huyền Phong, đúng khoảnh khắc đó thân hình gần như trong suốt đứng trước mặt Huyền Phong.



      [Hệ thống] Băng Diễm: thể sinh cùng chàng, vậy hãy để thiếp chết bên chàng. Huyền Phong là sống hay chết, là hay hận, chỉ cần chàng mang đến cho thiếp, thiếp đều chấp nhận hết thảy.

      [Hê thống] Huyền Phong: Ngươi cho rằng ngươi làm thế này ta có thể tha thứ cho ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi chết vì ta, ta đau lòng sao? Đừng mơ, ta bao giờ rơi giọt nước mắt nào vì ngươi nữa đâu!

      [Hệ thống] Băng Diễm: Nhưng… nước mắt cả đời Băng Diễm thiếp chỉ vì Huyền Phong chàng mà rơi.

      Huyền Phong nhìn hồn phách Băng Diễm dần dần tiêu tán, Vương giả cũng nhất thời suy sụp ngã xuống.

      [Hệ thống] Huyền Phong: Nàng chết rồi, cuối cùng đến cả hồn phách cũng tiêu biến rồi. Chấp niệm duy nhất trong cuộc đời ta, cuối cùng cũng biến mất cùng với nàng. Băng Diễm, ta từng cuồng nhiệt như thế, giờ lại căm hận sâu đến vậy. Duyên phận tam sinh khắc đá, nếu nàng còn có kiếp sau, vậy ta còn cần kiếp sau làm gì? Sống chết giữ lấy ước định giữa chúng ta, rốt cuộc cũng là đôi ta cùng thất hứa cả.

      [Hệ thống] Huyền Phong: Ta, vua của Tứ hải, vua phải có người kế thừa vua. Nay Long tộc tuyệt, y bát* khó truyền. Thân chiến giáp này ta giứ lâu, hôm nay ngươi đánh bại ta, ta quyết định truyền Tứ hải vinh hiển này cho ngươi, mong ngươi biết trân trọng.

      [Hệ thống] Chúc mừng Mặc Thương nhận được Chiến giáp Vương giả.

      [Hệ thống] Công cáo: Chúc mừng người chơi Mặc Thương và Ninh Tâm hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn Duyên Định Tam Sinh.

      Công cáo thong báo nhiệm vụ liên hoàn Duyên Định Tam Sinh hoàn thành thu hút chú ý của Thế giới, lời chúc mừng, kinh ngạc, tiếng xuýt xoa, lòng ghen tỵ… vang lên ngớt.

      Tin tức kênh Thế giới lien tục thêm mới, Ninh Tâm ngồi bên cạnh Mặc Thương, đột nhiên chọn hành động của hệ thống, dịu dàng ôm lấy Mặc Thương.


      [Phu thê] Ninh Tâm: Nhiệm vụ hoàn thành rồi, nhưng em chẳng cảm thấy vui chút nào. [Phu Thê] Mặc Phong: Sao thế?

      [Phu thê] Ninh Tâm: Thấy rất đau lòng, câu chuyện của Băng Diễm và Huyền Phong đau lòng.



      [Phu Thê] Mặc Phong: Ngoan, dù sao Huyền Phong cũng Băng Diễm, dối với họ kết quả như thế chừng lại là tốt nhất.

      Y bát: Vốn là chỉ áo cà sa và cái bát của những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này dung để chỉ chung tư tưởng,học thuật, kỹ năng… truyền lại cho đời sau.

      Phu thê] Ninh Tâm: sao? Khônbg nhìn ra đây, đến cuối cùng đâu có tha thứ cho Băng Diễm.

      [Phu Thê] Mặc Phong: Ngốc quá, có tha thư hay đối với họ ra hoàn toàn chẳng quan trọng. Băng Diễm vì Huyền Phong mà chết, linh hồn Huyền Phong cứ cố chấp chịu rời khỏi nhân thế ra cũng vì Băng Diễm. Hồn phách Băng Diễm tỉêu tan, chấp niệm cuối cùng níu giữ Huyền Phong cũng còn. được, giữ nổi, tình vô vọng khiến người khác tuyệt vọng, bởi vậy bọn họ mới dung cái chết để hoàn thành ước nguyện.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Hồn phách tiêu tán cả rồi, còn gì mà hoàn thành được nữa? Bọn họ nào có kiếp sau đâu

      [Phu Thê] Mặc Phong: Chính vì có kiếp sau nên bọn họ mới hủy diệt toàn bộ. Bé ngốc, đời này có rất nhiều việc có kết cục hạnh phúc đâu.

      Phu thê] Ninh Tâm: Hứ, em quan tâm người khác có kết cục hạnh phúc hay , nhưng mà hai chúng ta phải có.

      [Phu Thê] Mặc Phong: Ừ, hai chúng ta phải hạnh phúc, nhất định như thế.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Cả đời nhé!

      [Phu thê] Mặc Phong: Cả đời.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 76: Thần Tiên Quyển Lữ

      Đối với nhiệm vụ liên hoàn có Nghịch Thiên Thần khí, Ninh Tâm vô cùng tiếc nuối. Dưới đả kích của việc có Thần khí và tình huống của nhiệm vụ, làm xong nhiệm vụ Ninh Tâm cứ chán nản mãi.

      [Phu thê] Mặc Thương: Sao thế? Nãy giờ thấy em nới gì.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Hu hu hu, có Thần khí. Đều tại em, lúc trước đem Huyễn Long Thạch cho người khác hết cả, nếu bây giờ có thần khí trong tay rồi.

      [Phu thê] Mặc Thương: Bé ngốc, sao cứ vì chuyện này mà áy náy mãi thế. Lại đây cho em xem cái rất tốt.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Thứ gì tốt cơ?

      Mặc Thương gửi thuộc tính Chiến Giáp mà Huyền Phong tặng lên kênh Phu thê. Thuộc tính hiển thị: Điểm Mẫn +20, Phòng chống vật lý và thuật pháp +5%.

      Thuộc tính điểm Mẫn +20 Ninh Tâm xem còn hiểu, tránh né và tốc độ của Kiếm Khách dựa vào điểm Mẫn cả, nhưng còn khái niệm điểm phòng ngự +5% hoàn toàn hiểu.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Điểm Mẫn thêm ít,nhưng khả năng phòng ngự +5% có tác dụng gì?

      [Phu thê] Mặc Thương: Ngốc quá , câu này tuyệt đối được với người khác, mặt mũi biết dấu vào đâu.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Tại sao?

      [Phu thê] Mặc Thương: Dạy vợ tốt, là tội của vi phu.

      [Phu thê] Ninh Tâm: *đấm đất* em lại sai cái gì rồi?



      [Phu thê] Mặc Thương: Phu nhân để giải thích cho em . Bây giờ điểm phòng ngự vật lý của là 5300, phòng nự pháp thuật là 4100, em tính thử xem thêm 5% khả năng phòng ngự của là bao nhiêu?

      Học toán tốt là ổn mà, chẳng hy vọng gì vào khả năng tính nhẩm của bản thân, Ninh Tâm trực tiếp mở chương trình máy tính laptop ra, lạch cạch gõ số.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Phòng ngự vật lý 5565, phòng ngự pháp thuật 4305.

      [Phu thê] Mặc Thương: Cấp nhân vật và trang bị càng cao, đạt đến mức như bây giờ khả năng phòng ngự và tấn công lại tăng lên rất ít. Ban đầu vốn theo đuổi tấn công mà bỏ qua phòng ngự, bây giờ tăng thêm 5% phòng ngự, lại thêm điẻm Mẫn, vô hình chung nâng cao khả năng sống sót của rồi. Lúc trước dung tấn công để bù đắp phòng ngự, bây giờ có thể dung phòng ngự bù đắp tấn công, kết quả vẫn như nhau cả thôi.

      [Phu thê] Ninh Tâm: 0 (^_^) 0~ như thế vẫn là số .

      [Phu thê] Mặc Thương: Bé con, phải em để ý xếp thứ mấy sao?

      [Phu thê] Ninh Tâm: *ngoảnh mặt* Ích kỷ chút mà, người ta vẫn muốn trở thành mạnh nhất nhất nhất nhất nhất.

      [Phu thê] Mặc Thương: Được rồi, tạm chấp nhận, là người mạnh nhất nhất nhất nhất nhất trong tim ai đó.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Mà chứ, cái viên Nguyên Châu này dung để làm gì? Phần thưởng của Băng Diễm, nhưng mà em nhấp chuột mãi cũng chẳng thấy có tác dụng gì.

      Mặc Thương im lặng lúc.

      [Phu thê] Mặc Thương: Ninh Tâm, đưa Băng Châu Nguyên Diễm cho .

      [Phu thê] Ninh Tâm: Dạ.

      Mặc Thương mở bảng tọa ký chọ Xích Dực Thần Long, lại kích chuột phải vào Nguyên Châu rồi nhấp tiếp vào Thần Long, quả ngoài dự liệu, Nguyên Châu vừa rồi còn phản ứng gì, giờ đột nhiên tỏa ra ánh sáng mờ ảo, dần dần tiến nhập vào thân thể Xích Dực Thần Long. Chỉ thấy Thần Long vừa rồi còn quấn quanh cánh tay thở bong bóng đột nhiên vươn vai, thân hình lớn phổng, đến cả bong bóng thổi ra cũng to lên ít.

      [Hệ thống] Thần Long Xích Dực: Nguyên Châu bảo hộ, long mạch trường tồn. Xích Dực Thần Long ngạo thị thiên hạ.

      Nhìn Xích Dực Thần Long còn oai dũng hơn cả Ngân Long của mình, lòng Ninh Tâm bắt đầu phức tạp.

      Từ kinh ngạc ban đầu đến vui vẻ, lại tiếp tục chuyển sang buồn bực. Con rồng đáng , con rồng cứ theo với Mặc Thương kêu cha gọi mẹ còn nữa rồi!


      [Phu thê] Ninh Tâm: Hu hu sau này rồng con biết làm nũng kêu cha gọi mẹ nữa rồi.

      [Phu thê] Mặc Thương: *xoa đầu* cần phải đau lòng, được cái này mất cái kia. đời này có gì là hoàn hảo đâu. Rồng con lớn rồi, sau này có thể bảo vệ em rồi.

      Ninh Tâm trầm mặc, rồng con lớn rồi, có thể bảo vệ và Mặc Thương rồi. thế còn sao? từng nới muốn học cách trưởng thành rồi của ngày hôm nay tồn tại nữa sao?


      [Phu thê] Ninh Tâm: Dĩ Mặc, thích em bây giờ hay thích em trưởng thành hơn?

      [Phu thê] Mặc Thương: Bé con, muốn em hạnh phúc chứ phải phiền não như thế. Em bây giờ rất tốt rồi, cần vì mà tạo thêm áp lực cho mình. Tình cảm là chuyện của hai chúng ta, cũng phải chỉ có người hy sinh. Tính cách là do trời sinh, cái duy nhất có thể thay đổi là cách đối nhân xử thế khác nhau khi con người ta lớn tuổi dần. Những gì em cần làm là chỉ thuân theo tự nhiên. Nghe cần em phải làm gì để thay đổi bất cứ điều gì cả.


      [Phu thê] Ninh Tâm: Dĩ Mặc, đừng đối tốt với em như thế, em rất lười. Mẹ phải đánh em trận mới động tí. Nếu cho em động lực em đứng im tiến lên phía trước được đâu.

      [Phu thê] Mặc Thương: Thế cứ lười tiếp , còn chưa nuôi heo bao giờ, lần này thử xem?


      [Phu thê] Ninh Tâm: *đấm đất* mới là heo, mới là heo ấy!

      [Phu thê] Mặc Thương: Lúc nãy em là heo sao?



      Đấm đất, Đại Thần sao lai trêu chọc nữ Vương Mưa rồi? Họng súng của người ta chĩa ra ngoài, sao lại quay sang hành hạ phu nhân mình thế?
      Ninh Tâm buồn bực, Ninh Tâm bi phẫn, Ninh Tâm nhất thời nghĩ được gì, lại lần nữa đập đầu xuống đất… , phải đập xuống đất mà đập xuống bàn!

      Thế là tiếng hét thống thiết từ lâu nghe thấy lại lần nữa vang vọng trong ký túc xá trường Đại học T.

      đúng như Mặc Thương , bộ chiến giáp của bây giờ quả là đồ tốt. Bời vậy khi Công Tử Nhã khí thế hừng hực xông đến gửi cầu quyết đấu PK để thỏa lòng mong ước bao lâu Mặc Thương đại thần chút khách khí mà đè Công Tử Nhã dưới thân lần nữa. Vạn năm đứng thứ hai, ngoài y còn ai?

      Sauk hi PK với Công Tử Nhã xong, Mặc Thương đại thần lại lần nữa lên thớt để bàn dân thiên hạ bình phẩm. Nhưng mà giữa lời chúc phúc, tiếng khen ngợi, lòng đố kỵ, câu xuýt xoa của quần chúng, Mặc Thương đại thần biến mất rồi. Có điều lần này giống trước đây, trước đây bóng dáng của tiêu sái, là đơn độc, là đơn…

      Mà bây giờ, có phu nhân kề bên, Mặc Thương đại thần cảm thán, nam nhân thành lập gia thất rồi quả nhiên hạnh phúc.

      Mỗi lần lên mạng, trò chơi thích của Ninh Tâm và Mặc Thương là “trốn và tránh”.

      Hỏa Minh Ảnh Nhân bày tỏ:

      [Bạn tốt] Hòa Minh Ảnh Nhân: Lão đại, hôm nay phải đánh Boss, mau đến đây đén đây. Những ngày có lão, tay chân của bọn này đánh lại Boss to đùng đâu!

      [Bạn tốt] Mặc Thương: đánh Boss lâu lắm rồi, ủng hộ tinh thần 100%.

      Lưu Thủy hổn hển gào về phía Mặc Thương.

      [Bạn tốt] Lưu Thủy: Lão đại, tôi bị vây bắt rồi *đấm đất* Lão đại phải cứu tôi!

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Chúng tại hạ hòa bình.

      Lưu Vân Phụ bản thiếu người.

      [Bạn tốt] Lưu Vân: Phụ bản thiếu người, nhanh nhanh qua đây.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Ninh Tâm đột nhiên thích chạy hàng, làm bảo tiêu 24/24.



      Tóm lại dựa vào hành vi của Mặc Thương đại thần phía , quần chúng Phù Thế Niên Hoa lĩnh ngộ ra .

      Mợ nó! Lão đại, lão chính là bị vợ quản chặt!

      Phu thê Mặc Thương đúng tiêu chuẩn “thần tiên quyến lữ”, chạy qua chạy lại các bản đồ ngắm cảnh, đào quặng đào thạch lâu lâu hanh hạ Boss phụ bản. Thế giới hai người để bất cứ ai tiến vào, thậm chí bọn Phù Thế Niên Hoa thiếu mỗi nước treo thưởng truy nã hai người nữa thôi.

      Đáng tiếc… cái vị trước mắt đây lại giống hệt như Boss, đơn đấu đánh lại, quần công có gan, lâu lâu đánh du kích lại còn bị hai phu thê đồng lòng hành lại.

      Dùng mưu đường vòng, dụ dỗ, khổ nỗi kênh Trước mặt, kênh Riêng tư của Tiểu Bạch đều khóa, mời ra nhập đội ngũ thấy hồi đáp, bỏ tiền mua loa lên kênh Thế giới gọi bị lơ đẹp, khó khăn lắm mới nhớ ra được kênh Bạn tốt, cả đám lại kinh ngạc phát , mợ nó, chưa có ai kết bạn với Ninh Tâm cả!

      Thế là, ai tiêu dao hưởng lạc tiếp tục hưởng lạc tiêu giao, ai bi đát tiếp tục bi đát.

      Tình trạng này cứ thế kéo dài cho đến trước kỳ nghỉ đông.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 77: Sóng gió vụ hack nick

      Khoảng thời gian trước kỳ nghỉ đông với học sinh sinh viên là khoảng thời gian mịt mù tăm tối ánh mặt trời, khoảng thời gian ai dám quay đầu nhìn lại, bởi vì đây chính là khoảng thời gian diễn ra đợt thi cuối kỳ.

      Bình thường nỗ lực, cứ miễn kêu ca. Dù sao nước đến chân mới nhảy vẫn còn hơn chết chìm.

      Ninh Tâm nhìn chằm chằm tờ lịch, đếm ngược đến những ngày có lịch thi được khoanh bằng bút đỏ. Để kỳ nghỉ đông được tự do thoải mái, bạn quyết định nỗ lực. Hai tai nghe chuyện thiên hạ, lòng chỉ đọc sách thánh hiền(*)!

      (*)Nguyên văn: Lưỡng nhĩ bất văn song ngoại , nhất tâm chích độc thánh hiền thư. Đây là câu trong tuyển tập cổ huấn Tăng quảng hiền văn.

      Đối với quyết tâm của bạn cưng, Kha Dĩ Mặc đương nhiên đồng ý hai tay hai chân. Dù sao chơi game cũng chỉ là để tiêu khiển, thi cử mới là nghĩa vụ cấp bách. Bế quan là việc bắt buộc rồi.

      Thế là, sau khi thông báo đoàn bạn tốt, Ninh Tâm chính thức chia tay Thần Thoại, chạy con đường thi cử đen tối. Bạn cưng chơi nữa, Kha Dĩ Mặc hết hứng thú, nghĩ đến việc bản thân mình nên ôn tập chút để chiến đấu với đợt thi cuối kỳ, Kha Dĩ Mặc cũng quyết định tạm thời từ biệt Thần Thoại.

      Vì dạo gần đây Mặc Thương đưa Ninh Tâm làm nhiệm vụ liên hoàn để nâng cấp kỹ năng cuộc sống, nên trước khi nghỉ hai người đưa acc cho Lưu Thủy và Gió Cuốn Mây Tan.

      Mà Kha Dĩ Mặc quả ngờ rằng, quyết định này thay đổi cả huyền thoại Mặc Thương trong Thần Thoại.

      Nhất thời, Thần Thoại gió mây đổi sắc, các nhóm người chơi cùng diễn đàn phẫn nộ thét gào.

      Bởi vì… nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng, huyền thoại Mặc Thương, bị hack nick.

      “Là lá la, Văn học đại cương thi xong rồi. Còn môn cuối, mệt chết em rồi.”

      Việc đầu tiên sau khi ra khỏi phòng thi của Ninh Tâm chính là nhắn tin thông báo tình hình cho Kha Dĩ Mặc.

      “Còn môn nữa, cố lên, thi tốt có thưởng.”

      Ninh Tâm cầm điện thoại cười hì hì.

      “Thế nếu thi tốt sao? trước nhé, bài tiếng của em làm tốt đâu *lăn lộn –ing* ghét nhất là học từ vựng luôn.”

      “Heo lười, tiếng vẫn nên tập trung học hơn.”

      “Biết rồi biết rồi, sao giống bố em thế chứ. Mà tối nay em rảnh, môn cuối đại khái cũng nắm được rồi, có cần em lên Thần Thoại chơi với ?”

      Kha Dĩ Mặc đọc tin nhắn, khẽ thở dài, nghĩ lúc mới nhắn lại.

      “Bây giờ cứ tập trung thi cử , thi xong rồi lại chơi.”

      “Được rồi được rồi, em biết. Vậy em ăn đây.”

      Thả điện thoại xuống, Kha Dĩ Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình mấy tính. Phương Thiếu Vũ và Vương Thuấn Nghiêu người gọi điện thoại cho bộ phận Chăm sóc khách hàng, người ngồi tra địa chỉ IP. Lý Tín ngồi bên mặt mày hối lỗi cúi đầu tự trách bản thân.

      “Đều tại tôi tốt, quá sơ suất rồi. Nếu tôi cẩn thận chút việc thành thế này. Tôi sớm nên nghĩ đến Ninh Tâm bận thi làm gì có thời gian lên mạng, cho dù có lên cũng chẳng việc gì phải hỏi bằng được tên đăng nhập và mật khẩu của Mặc Thương cả.”

      Kha Dĩ Mặc vỗ vai Lý Tín khuyên giải: “ sao, xem tình hình này tôi với Ninh Tâm sớm bị chú ý rồi. Cho dù lần này có thành công bọn họ vẫn còn mật mã của Ninh Tâm, lại hiểu cách hành xử của ấy, sớm muộn gì cũng lợi dụng, khó mà đề phòng được.”

      Lý Tín cuối đầu, buồn bực: “Là tại tôi quá ngu ngốc rồi, Dĩ Mặc, ông cần an ủi tôi, ông mắng có khi tôi còn thấy tốt hơn ấy”.

      “Đồ dở hơi, sao trước giờ tôi biết cậu thích tự hành hạ bản thân nhỉ? Vì cái acc game mà trở mặt với em, Kha Dĩ Mặc tôi làm được”, Kha Dĩ Mặc cười cười gõ vào đầu Lý Tín. Vương Thuấn Nghiêu dập điện thoại xong, vẻ mặt nghiêm trọng đến đứng giữa hai người.

      “Dĩ Mặc, bên chăm sóc khách hàng hồi đáp rồi. Trang bị của ông có giao dịch ra ngoài mà là trực tiếp bị hủy, thể phục hồi lại được.”

      Kha Dĩ Mặc nghe xong nhíu mày, tiếp đó cười : “Tiền trong túi bị động vào, lại chỉ phá hủy toàn bộ trang bị của tôi, ha ha, cái tên hack nick này cũng hay đấy”.

      “Còn hay hơn nữa là ở chỗ”, Phương Thiếu Vũ ngả người ghế, chỉ vào màn hình máy tính, “tôi vừa tra tất cả những người liên quan đến Kha Dĩ Mặc. tra thôi, tra rồi mới biết có điều rất hay ho. Trong những IP từng đăng nhập vào acc của Nguyệt Lạc Tinh Trầm có địa chỉ của trường chúng ta”.

      “Gì cơ?”, Lý Tín cảm thấy choáng váng, “Ảnh Nguyệt Lạc Tinh Trầm diễn đàn tôi cũng có nhìn thấy, phải người của trường chúng ta mà”.

      Phương Thiếu Vũ khoát tay, “Bởi vậy tôi mới thấy kỳ quặc, sau đó liền điều tra thêm chút, mới phát chuyện càng ngày càng thú vị. Liên hệ đến việc Nguyệt Lạc Tinh Trầm chuyện xã giao với chúng ta trong trò chơi, mấy ông cảm thấy giống thủ đoạn ban đầu của ai ?”.

      Lý Tín và Vương Thuấn Nghiêu trợn tròn mắt: “Cốc Lam!”.

      “Bingo! Acc Nguyệt Lạc Tinh Trầm onl thời gian rồi, nhưng mấy ngày Dĩ Mặc bị hack nick lúc nào cũng thấy Nguyệt Lạc Tinh Trầm online. Hơn nữa chủ topic Ninh Tâm trộm nick Kha Dĩ Mặc lại chính là nick phụ của Nguyệt Lạc Tinh Trầm. Cho dù việc Dĩ Mặc bị trộm nick liên quan gì đến ta việc đổ họa lên người Ninh Tâm chắc chắn do tay ta an bài.”

      Vương Thuấn Nghiêu nghe phân tích của Phương Thiếu Vũ xong khẽ lắc đầu: “Nhưng thế cũng chứng minh được gì, tìm được chứng cứ cũng thể chứng minh Nguyệt Lạc Tinh Trầm có liên can đến việc Dĩ Mặc bị trộm nick. Hơn nữa mặc dù chuyện Ninh Tâm trộm nick là do Nguyệt Lạc Tinh Trầm khơi ra, nhưng với độ căm ghét của ta với Ninh Tâm, hành Ninh Tâm đến chết còn lâu mới tha. Mấy người chúng ta biết Ninh Tâm vô tội, nhưng quan trọng là có bằng chứng. mạng chính là như thế, người đông như kiến, dăm ba câu vớ vẩn cũng bị đồn ầm ầm. Tự biết mình trong sạch, đến cuối cùng cũng chống được miệng đời. Cái tiếng xấu này, Ninh Tâm phải chịu là điều khó tránh rồi”.

      Cả căn phòng lâm vào trầm mặc, Kha Dĩ Mặc quan tâm cái acc cực phẩm của mình, cũng đau lòng đám trang bị thần khí bị hủy kia. Nhưng vụ việc lần này tuyệt đối thể để Ninh Tâm bị cuốn vào được.

      Dùng acc của Ninh Tâm hỏi tên đăng nhập và mật khẩu của Mặc Thương, lại dùng danh nghĩa Ninh Tâm bán trang viên của hai người, tiếp tục lên acc Mặc Thương hủy toàn bộ trang bị, cho phép phục hồi lại, đối với người ngoài lại công bố là Ninh Tâm tham tài tham của trộm nick Mặc Thương đại thần đem bán kiếm tiền.

      cái topic tên là “ tham tiền quấn đại gia, tuyệt tình trộm nick đá đại thần” đẩy Ninh Tâm đến chân tường thể quay lại được, đám người tự phong là “chuyên gia phân tích tình tiết” thêm mắm đổ dầu vào lý luận dứt, kết luận lại là Ninh Tâm giả vờ ngây thơ tìm cách lọt vào mắt xanh Mặc Thương, sau đó vì tiền tài mà trộm nick, đá Đại thần. Đám người chân tướng mạng quả là sôi sùng sục, kích động vô cùng, cái tội danh nặng nề ùn ùn kéo đến đổ lên đầu Ninh Tâm, thậm chí đưa cái tên Ninh Tâm trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất diễn đàn.

      có bằng chứng, ngay cả Mặc Thương đại thần có lên tiếng cũng bị cũng bị coi là Đại thần mê muội vì tình, bị lừa còn .

      Có thể , mấy ngày nay chỉ Kha Dĩ Mặc mà ngay cả đám bạn bè tin tưởng Ninh Tâm vô tội của Phù Thế Niên Hoa cũng bị hành hạ tinh thần đến chết sống lại. Thậm chí Mưa Tí Tách Rơi với tài hùng biện vô địch thiên hạ cũng bị đám người phát cuồng kia làm cho tả tơi rồi.

      Nếu ngôn từ thể bảo vệ , vậy chỉ còn cách tìm cho ra bằng chứng chứng mình Ninh Tâm trong sạch thôi.

      Nhưng từ lúc việc xảy ra cho đến giờ, người bị tình nghi nhiều nhất trng danh sách người biết mật mã của Ninh Tâm là Vạn Năm Trầm Mặc hoàn toàn chút tin tức. Càng kỳ lạ hơn là khi Phương Thiếu Vũ xâm nhập vào hệ thống kiểm tra hoàn toàn phát được chút dấu vết gây án nào của Vạn Năm Trầm Mặc.

      diễn đàn người người càng bàn càng hăng, khí thế bừng bừng, ấy vậy mà bằng chứng chứng minh Ninh Tâm trong sạch mãi thấy đâu. Khó khăn lắm mới tìm được đầu mối chỗ Nguyệt Lạc Tinh Trầm lại chẳng có ích gì, có dùng để lợi dụng được chẳng ai biết.

      Hồi lâu, Kha Dĩ Mặc chống cằm than : “Giả sử Cốc Lam muốn phá hỏng danh tiếng của Ninh Tâm, chia rẽ tình cảm giữa tôi và Ninh Tâm, vậy vụ việc lần này nhất định ta có tham gia. Nếu vậy Nguyệt Lạc Tinh Trầm chắc chắn phải liên hệ với Vạn Năm Trầm Mặc, Vạn Năm Trầm Mặc có thể xóa dấu vết IP như thế, chứng tỏ cũng phải tay mơ. Bây giờ chúng ta bắt đầu điều tra từ đây. Thứ nhất, treo thưởng cao để tìm bằng chứng Nguyệt Lạc Tinh Trầm và Vạn Năm Trầm Mặc gặp gỡ nhau. Thứ hai, tìm kiếm dấu tích của các tay trộm nick mấy năm gần đây, tôi muốn có danh sách”.

      “Được, trước mắt cũng chỉ có thể làm thế thôi. Còn về Ninh Tâm bên kia, Dĩ Mặc, ông để ý chút, sắp thi xong rồi, nếu Ninh Tâm online chết. Bây giờ ấy là mục tiêu công kích của mọi người đấy”, Vương Thuấn Nghiêu nghĩ đến tình cảnh đồ đệ nhà mình, khỏi lắc đầu.

      Kha Dĩ Mặc đáp ràng: “Tôi biết, trước khi việc điều tra ràng, tôi để ý đến ấy”.

      Khổ nỗi, bất ngờ đâu đâu cũng có, lúc nào cũng có. Ai mà ngờ được Ninh Tâm mới rồi còn thề son sắt lên mạng lại tự dưng hừng hực khí thế muốn tặng tướng công nhà mình niềm vui bất ngờ.

      Thế là Ninh Tâm nương chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao, chút đề phòng rơi thẳng vào trận quyết chiến gió tanh mưa máu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :