1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đại thần, em nuôi anh - Thiền Đạm Ngữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 68: Lời nguyền của tình

      Tối thứ Sáu, hôn lễ của Mặc Thương đại thần đúng giờ cử hành.

      Dưới dặn dò của Mặc Thương, từ sớm Ninh Tâm bò lên mạng. Hôn lễ còn chưa bắt đầu, cả đám acc nữ của Phù Thế Niên Hoa vây xung quanh Ninh Tâm tận ba, bốn lớp. màn hình, trừ các hoạt cảnh màu sắc sặc sỡ ra, muốn tìm tên mình trong đám người chi chít chìn chịt đúng là khảo nghiệm với mắt. Trước đó Mặc Thương dặn dò Ninh Tâm, hôm nay bạn bè của đều có mặt, lại thêm người của Phù Thế Niên Hoa, lượng người tham dự chắc hơi đông. Có điều lúc này, bạn Ninh Tâm phải căng mắt ra tìm tên của chính mình trong biển người mãi vẫn chưa có kết quả, quá coi thường các mối quan hệ và lực hấp dẫn của phu quân nhà mình rồi. Tối nay phải đến làm tân nương, căn bản là đến làm bánh thịt cho người khác chèn!

      Đợi đến khi Phượng Vũ và Mưa Tí Tách Rơi giải thích lần thứ n tiến trình tổ chức hôn lễ với Ninh Tâm xong thời gian cũng sắp đến, cả đám acc nữ chen chúc xung quanh Ninh Tâm bắt đầu chạy đến môn phái Linh xu.

      Loại hôn lễ mà Mặc Thương chọn là loại cao cấp nhất của hệ thống, chỉ có bối cảnh pháo hoa rực rỡ, mà còn có cả màn diễu hành kiệu hoa. Dựa theo trình tự của hệ thống, tân nương lên kiệu hoa từ môn phái của mình, vòng thành Trường An, sau đó đến cầu Ti Dực ở miếu Nguyệt Lão. Tân lang đón tân nương ở đầu cầu, sau đó tiến vào hỉ đường bái đường thành thân.

      Có điều lúc bọn Ninh Tâm tới trước cửa môn phái Linh Xu, từ xa trông thấy đám con đứng chắn trước mặt. Mà đám người đó đầu là tên bang phái lấp lánh chữ: Nguyệt.

      [Đội ngũ] Phượng Vũ: Là người của Lộng Nguyệt Các.

      [Đội ngũ] Mưa Tí Tách Rơi: Người đến chẳng tốt, người tốt chẳng đến, biết bọn họ định làm trò gì nữa?

      [Đội ngũ] Vũ Mị Túc: Ninh Tâm, cứ tập trung đối thoại với NPC , cần để ý đến bọn họ.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Ừ, tôi biết rồi.

      rồi, Ninh Tâm chạy đến trước mặt Chưởng môn nhân nhấp chuột chọn đối thoại.

      [Trước mặt] Hiểu Nguyệt: Chúc mừng nhé.

      [Trước mặt] Ninh Tâm: Cảm ơn.

      [Trước mặt] Hiểu Nguyệt: cần khách sáo, cần khách sáo, quả nhiên ông trời phụ người có lòng, rốt cuộc cũng cho lên chức phu nhân của Mặc Thương rồi.

      [Trước mặt] Mưa Tí Tách Rơi: Tôi đay có thể coi như người nào đó ăn được lại chê nho còn xanh ?

      [Trước mặt] Hiểu Nguyệt: Mưa Tí Tách Rơi, tôi kêu tên gọi họ ra, lắm lời làm gì?

      [Trước mặt] Mưa Tí Tách Rơi: Chậc chậc, Phượng Vũ, tôi oan uổng quá , lúc nãy tôi là “người nào đó” đúng ? Đấy là đại từ phiếm chỉ mà, tuyệt đối đừng có vơ hết vào mình như thế, phiền phức cho tôi lắm.

      [Trước mặt] Hiểu Nguyệt: Mưa Tí Tách Rơi, tôi biết tôi lại , chính là được cái độc mồm độc miệng, ai mà biết vì Ma Quân nên mới chĩa mũi dùi vào Nguyệt Lạc? hiểu Nguyệt Lạc nợ nần gì nữa, hết lần này đến lần khác tranh cướp với Nguyệt Lac, cướp tướng công của người ta thú vị lắm đấy hả?

      Ma Quân và Mưa Tí Tách Rơi? Là cái tên Ma Quân suốt ngày bám váy Nguyệt Lạc Tinh Trầm đó?

      Phượng Vũ lăc đầu, tin đồn đâu ra mà chưa từng nghe qua thế này, chẳng biết Hiểu Nguyệt nghĩ thế nào mà lại lôi Ma Quân với Mưa Tí Tách Rơi ra buộc chung chỗ. Vốn tưởng Mưa Tí Tách Rơi lập tức phản công, Phượng Vũ nào ngờ, lần này Mưa Tí Tách Rơi lại trầm lặng đáp. Nhất thời Phượng Vũ hoảng, Vũ Mị Túc cũng căng thẳng, thậm chí đến cả Ninh Tâm chẳng biết gì cũng nhận ra hôm nay Mưa Tí Tách Rơi có chút bất thường.

      [Đội ngũ] Phượng Vũ: Mưa , bà sao thế?

      Qua lúc, Mưa Tí Tách Rơi mới đáp lại.

      [Đội ngũ] Mưa Tí Tách Rơi: Ma Quân chính là Tiêu Nhất Đao.

      Ma Quân = Tiêu Nhất Đao?

      Phượng Vũ cảm thấy thế giới này quá ảo diệu, cái tên Ma Quân bám Nguyệt Lạc tinh Trầm như đỉa đói kia thế quái nào lại là cái vị Tiêu Nhất Đao thần bí khó lường đứng thứ năm bảng xếp hạng được cơ chứ?

      Phượng Vũ biết Mưa Tí Tách Rơi vì Tiêu Nhất Đao mới chơi Thần Thoại, mà Ma Quân là vì theo đuổi Nguyệt Lạc Tinh Trầm nên mới tiến vào Thần Thoại, trong cuộc truy đuổi ba người này, chẳng ngờ Mưa Tí Tách Rơi lại là người thứ ba chen ngang. Phượng Vũ biết lúc này trong lòng Mưa Tí Tách Rơi nghĩ gì, nhưng người miệng mồm sắc sảo như Mưa Tí Tách Rơi mà lại im lặng, đám người Phượng Vũ cũng biết trong lòng Mưa dễ chịu gì.

      [Trước mặt] Hiểu Nguyệt: Ninh Tâm, tôi với mấy câu. Hôm nay là ngày vui của , tôi gì khó nghe, chỉ tốt bụng nhắc nhở câu: Người ta chỉ thấy người nay cười chứ ai thấy người xưa khóc. Hãy nhìn Nguyệt Lạc bây giờ, có thể biết được kết cục sau này của mình rồi đấy. Đừng cho những gì Mặc Thương chơi đùa với lúc này là , tình cảm mạng chẳng đáng xu đâu. Ở thế giới , người chuẩn bị cưới bây giờ chưa biết chừng là ông chú già thối nát đó.

      Bởi trầm mặc của Mưa Tí Tách Rơi, khsi xung quanh nhất thời có chút biến hóa rất . Khí thế của Lộng Nguyệt Các bành trướng chiếm thế thượng phong, nhất thời khiến người ta cảm thấy Ninh Tâm vì muốn gả cho ông chú già mà từ thủ đoạn, mà Mặc Thương cũng chỉ là gã đàn ông tham lam chơi đùa tình cảm của người khác, lại thêm kẻ thứ ba Mưa Tí Tách Rơi đứng bên cạnh cũng bị lôi lên điểm danh lần nữa. Ninh Tâm nhfin đề tài kênh Trước mặt chuyển từ sang Mặc Thương, từ Mặc Thương sang Mưa , hít hơi sâu, đôi tay thèm qua điều phối của đại não mà tự động gõ chữ.

      [Trước mặt] Ninh Tâm: Mặc Thương là bạn trai ngoài đời của tôi, trong trò chơi tôi gả cho ấy có gì sai sao?

      Cái... cái gì?!

      chỉ đám người Lộng Nguyệt Các mà nagy cả mấy chị em Phù Thế Niên Hoa cũng bị tin tức kênh Trước mặt làm chấn động rồi.

      [Trước mặt] Phượng Vũ: Oa oa oa, Ninh Tâm, với lão đại giấu giếm chúng tôi cũng vất vả quá !

      [Trước mặt] Vũ Mị Túc: Mợ nó, tôi với chồng còn chưa nhanh đến thế!

      [Trước mặt] Hiểu Nguyệt: Mặc Thương là bạn trai ?

      ...

      ờm, Ninh Tâm cắn móng tay suy nghĩ, mặc dù mới trở thành bạn Kha Dĩ Mặc mấy ngày trước, nhưng cũng nhất thiết phải đúng ...

      [Trước mặt] Ninh tâm: Còn nữa, tôi muốn chuyện, Mặc Thương phải ông già thối nát nào đó, ấy lớn hơn tôi tuổi, học đại học cùng thành phố với tôi.

      xong cũng vừa lúc Ninh Tâm kết thúc đối thoại với Chưởng môn nhân, quay người bước lên kiệu hoa.

      Theo lời kể của cánh chị em phụ nữ thuộc Phù Thế Niên Hoa có mặt lúc đó, ngay khi Ninh Tâm tự mình công bố bản thân là bạn ngoài đời của Mặc Thương đại thần xong, khí thế hung dữ vừa rồi của đám người Lộng Nguyệt Các vỡ tan còn mảnh.

      Mợ nó chứ, đây là chính cung đấy, là chính cung nương nương trong thực đấy. Vốn cho rằng Ninh Tâm và Nguyệt Lạc Tinh Trầm đều chỉ tranh giành tình cảm trong trò chơi mà thồi, ai mà ngờ người ta giành luôn danh phận bạn ngoài đời rồi, có muốn bênh vự kẻ yếu cũng phải ngó xem Nguyệt Lạc tinh Trầm rôt cuộc dựa vào cái gì mà tranh giành với Ninh Tâm cơ chứ?

      Thoát khỏi hoạnh họe cảu đám người Lộng Nguyệt Các, Ninh Tâm cảm thấy câu “họa từ miệng mà ra” những chỉ áp dụng được người Lưu Thủy mà đặt lên người còn phù hợp hơn. Vừa rồi lỡ chui vào miệng cọp, bây giờ Ninh Tâm chính là rơi thẳng vào hang sói rồi!

      Từ thời gian qua lại đến nơi nắm tya nhau cho tới hôn như thế nào... Câu hỏi cứ tầng tầng lớp lớp mà đến ngừng khiến Ninh Tâm đổ mồ hôi lạnh liên tục, đầu lắc như trống bỏi, dùng câu trả lời toàn bộ: biết!

      Thời gian qua lại còn chưa đến tuần, đáp án này có thể ra miệng sao?

      Nơi nắm tay nhau... Đừng là nắm tay, ngay cả đến ngón tay còn chưa ngoắc vào nhau nữa là!

      Còn cái giáo trình hôn đắt đỏ cao cấp kia ấy mà, Ninh Tâm bày tỏ, mặc dù thấy heo chạy qua... nhưng đến giờ vẫn chưa được thưởng thức thịt heo lần nào...

      Khó khăng lắm mới chịu đựng hết trận oanh tạc của các chị em trong đội mà tới được cầu Ti Dực, đến lúc này Ninh tâm mới đau thương phát ra điều: Lần đầu tiên xuất giá, cho dù có là trong trò chơi nữa, Mặc Thương hao tâm tổn trí sắp xếp để kiệu hoa diễu phố, còn dường như, có vẻ.. chỉ lo trả lời tin nhắn, hoàn toàn để ý đến phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài cũng bối cảnh pháo hoa rực rỡ xung quanh.

      Mặc Thương thân áo đỏ lawnhj lẽ đứng ở đầu cầu, dưới hoan hô náo nhiệt của đám bạn tốt bước đến bên cạnh Ninh Tâm, nhấp chuột chọn hành động, ôm lấy tân nương xinh đẹp của mình.

      Cách màn hình, Mặc Thương nhìn thấy nét mặt của Ninh Tâm, nhưng có thể tưởng tượng bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng của lúc này.

      Tiểu Linh Xu được mặc Thương ôm vào lòng hề động đậy, Ninh Tâm trước máy tính cũng biến thành tượng đá bất động, ngay cả mắt cũng chớp lấy cái, nhìn chăm chú vào màn hình, nếu... nếu chuyện này là tốt biết mấy?

      Trong đầu vừa lên ý nghĩa này, Ninh Tâm khỏi phỉ nhổ bản thân. Nhưng trước cảnh pháo hoa rực rỡ màn hình, ý nghĩ này càng lúc càng ràng, càng lúc càng mãnh liệt.

      [Công cáo] Nguyệt Lão: Trăm năm kiếp chung thuyền, nghìn năm kiếp nên duyên vợ chồng. Người chơi Mặc Thương và Ninh Tâm nguyện thề ước định tam sinh, cùng nhau chung vai sát cánh.

      Ngay khoảnh khắc thông báo của hệ thống xuất , Mặc thương và Ninh Tâm trước mặt Nguyệt Lão đồng thời quỳ xuống.

      [Công cáo] Nguyệt Lão: Nhất bái thiên địa.

      Rực rỡ y nàng cất bước, nguyện cùng chàng sóng bước giang hồ.

      [Công cáo] Nguyệt Lão: Nhị bái cao đường.

      Phù dung cẩm tú kết uyên ương, ngàn thuyền xa tắp buồm giương nhớ chàng.

      [Công cáo] Nguyệt Lão: Phu thê giao bái.

      Đá tam sinh khắc sâu duyên phận, dưới hoàng tuyền chẳng chịu cắt chia.

      Vái xong ba vái, quầng sang hình trái tim đổ tươi nhàng thả mình từ xuống, vừa vặn đáp đỉnh đầu Ninh Tâm và Mặc Thương. màn hình, loạt những sợi tơ hồng bao quanh uốn lượn chân Mặc Thương và Ninh Tâm kết thành nút rồi dần dần biến mất, tới lúc đó Ninh tâm mới kinh ngạc phát đầu mình danh hiệu màu vàng kim: Nương tử của Mặc Thương, mà đầu Mặc Thương cũng có danh hiệu tương ứng: Phu quân của Ninh Tâm.

      [Công cáo] Nguyệt Lão: Chúc mừng Mặc Thương và Ninh Tâm trở thành đôi phu thê thứ 199 của Thần Thoại.

      [Trước mặt] Hỏa Ảnh Minh Nhân: Lão đại, lão nhất định phải hạnh phúc, Ninh Tâm, bọn này giao lão đại cho đấy.

      [Trước mặt] Phượng Vũ: Ninh Tâm, chúc với lão đại hạnh phúc!

      [Trước mặt] Lưu Thủy: Rốt cuộc, rốt cuộc tôi cũng đợi được đến ngày này rồi, lão đại... quà cưới...

      ...

      Kênh Trước mặt, kênh Đội ngũ, kênh Riêng tư cứ giây tăng thêm ba tin nhắn, Ninh Tâm luống cuống chân tay đối phó với các kênh hồi, cuối cùng thất bại thảm hại, dùng thân phận tân nương mà đập đầu vào cái bàn dày cộp chắc chắn của mình.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 69

      Hôm nay là ngày đẹp!

      Trong tiếng pháo trúc rộn rã, bầu trời đêm được pháo hoa nhuộm màu sắc sặc sỡ.

      Tiểu Linh Xu nhắn hoạt bát đổi bộ trang phục Vũ Y Nghê Thường màu hồng phấn dựa vào vai bạch y Kiếm Khách, bộ dạng ngột ngào thân mật đến độ khiến bọn người Phù Thế Niên Hoa gào thét ngừng.

      [Trước mặt] Phượng Vũ: Lão đại, lão quá đáng, ràng ngoài đời cùng Ninh Tâm qua lại rồi mà còn giấu bọn này, có tí thành ý nào!

      Lời này như sấm sét giữa trời quang, bọn Lưu Thủy cảm thấy như tia sét đánh cái “ầm” xuống ngay trước mắt mình.

      Ngoài đời, lão đại và Ninh Tâm chính thức qua lại với nhau rồi?

      Ngoài đời, lão đại và Ninh Tâm chính thức qua lại với nhau rồi!

      Đại não còn chưa tiếu hóa được thông tin kinh người này, tay Lưu Thủy lạch cạch lạch cạch gõ được đống chữ.

      [Bạn tốt] Lưu Thủy: Qua lại cái gì? Qua lại cái gì? Kha Dĩ Mặc, ông là cái đồ chết tiệt, lúc nào bắt đầu, sao kếu lấy tiếng hả?

      [Bạn tốt] Mặc Thương: A.

      [Bạn tốt] Lưu Thủy: ...

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Tôi kêu rồi đấy.

      [Bạn tốt] Lưu Thủy: Hả?

      Lưu Thủy chớp chớp mắt, móng heo đập bốp vào lưng Vương Thuấn Nghiêu.

      “Khụ khụ.”

      “Đồ chết dẫm, Kha Dĩ Mặc là đồ chết dẫm, cái đồ có tình quên tình bạn!”, Lưu Thủy vừa kháng nghị vừa ngừng đập bôm bốp. Vương Thuấn Nghiêu nhìn nổi, tay hất cái móng heo ngược đãi mình , gào lên: “Đồ khốn này, ông có tình cũng quên tình bạn rồi. Choáng cứ choáng , đánh tôi làm cái gì hả?”.

      Lý Tín lẩm nhẩm: “... phải tại Kha Dĩ Mặc sao, cậu ấy qua lại với Ninh Tâm rồi kìa”.

      “Qua lại qua lại? Người ta đương, ông lên cơn như thế làm cái gì? Dĩ Mặc với Ninh Tâm qua lại liên quan...”, Vương Thuấn Nghiêu đột nhiên khựng lại, quay đầu nghiêm túc nhìn lên màn hình máy tính: “Dĩ Mặc với Ninh Tâm qua lại với nhau rồi?”.

      vừa rồi Phượng Vũ đấy.” Lý Tín trưng bộ mặt đáng thương ôm lấy cái móng heo bị Vương Thuấn Nghiêu đánh đến đỏ cả lên. Vương Thuấn Nghiêu lườm cậu ta cái, quay lại màn hình cố gắng tìm Mặc Thương trong biển khách mời trước miếu Nguyệt Lão. Mà tiếp đó, sau khi Vương Thuấn Nghiêu căng mắt ra tìm kiếm hồi lau, rốt cuộc cũng kinh ngạc phát ra việc, chủ nhân của bữa hỷ yến hôm nay, tan lang và tân nương chẳng ngờ lại mặc xác đám khách khứa đến đầy đủ mà biến mất tăm tích rồi!

      Ninh Tâm bày tỏ, áp lực của việc bị người khác đến phá động phòng phải lớn bình thường! Lau lau mồ hôi trán, Ninh Tâm ngước lên mình ông xã nhà mình, lòng ngọt như đường. Nghĩ tới hình ảnh vừa rồi Mặc Thương giúp chống đỡ mấy lời trêu chọc của quần chúng, Ninh Tâm cảm thầy ngượng ngùng.

      [Phu Thê] Ninh Tâm: Bây giờ chúng ta đâu đây?

      Mặc Thương hơi nâng cằm lên, mặt lộ ý cười, tim đập nhanh, mặt đỏ lên gõ từ.

      [Phu thê] Mặc Thương: Động phòng.

      ...

      Ninh Tâm ngẩng mặt nhìn trời, đây là vừa thoát miệng cọp chui hang sói sao? thế con sói này còn là soi xám nhà mình nữa chứ!

      [Phu thê] Mặc Thương: Ngoan, đùa em tí thôi.

      [Phu thê] Ninh Tâm: *giậm chân* là người xấu!

      [Phu thê] Mặc Thương: Người xấu em cũng gả rồi.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Hứ, gả gà theo gà, gả chó theo chó.

      [Phu thê] Mặc Thương: Nhóc hư, em chửi xéo đấy hả?

      [Phu thê] Ninh Tâm: *ngoảnh mặt * Đâu có đâu.

      Ninh Tâm thầm lè lưỡi, lòng tự thêm câu “Đâu có mới lạ ấy!”.

      Đôi vợ chồng son tháo chạy, mặc dù người trốn thoát được khỏi vòng vây tầng tầng lớp lớp của quan khách, nhưng các kênh thông tin sao có thể tha cho bọn họ được. Đợi đến khi những người có mặt tại bữa tiệc nhận ra Mặc Thương và Ninh Tâm mất tích từ lúc nào, lập tức đống tin nhắn chút khách khí mà dùng khí thế dời núi lấp biển ập đến như muốn đánh sập cả các kênh thông tin của Mặc Thương.

      [Bạn tốt] Lưu Thủy: Kha Dĩ Mặc, ông có tí thành ý nào, có bạn , đến cả động phòng hoa chúc cũng dám bỏ trốn giữa buổi!

      [Bạn tốt] Gió Cuốn Mây Tan: Người em, hóa ra cậu những lừa trái tim khuê nữ đồ đệ nhà tôi mà còn gạt cả người nó . Ngoan ngoãn khai ra đây, phát triển đến giai đoạn nào rồi?

      [Bạn tốt] Lưu Vân: Chị Dĩ Nghiên biết chuyện của cậu ?

      ...

      Có thể , đối với đám bạn tốt tin Mặc Thương cưới vợ so với tin Kha Dĩ Mặc có người , quả sức công phá hoàn toàn thể so sánh. Kết hôn trong trò chơi dù thế nào cũng chỉ là giả, hai bên đều biết đối phương ra sao, chỉ dựa vào cảm nhận trong lòng mà quyết định. Thế nhưng qua lịa ngoài đời lại giống, qua lịa còn có nghĩa là trao đổi tâm tình, tình cảm trao này cũng là tình cảm thuần khiết nhất cả đời này của Kha Dĩ Mặc. Phỉa biết là con theo đuổi Kha Dĩ Mặc từ thầm cho đến lộ liễu vô cùng nhiều, nhưng ngàng Ninh Tâm này là đóa hoa đào duy nhất nở ra. ngắn gọn, tóm lại, đây chính là mối tình đầu! Là mối tình thuần khiết nhất, trong sáng nhất trong đời Kha Dĩ Mặc!

      [Bạn tốt] Lưu Thủy: Này này này, , ông nghĩ đến việc xác định quan hệ với Ninh Tâm từ lúc nào đấy?

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Chuyên tình cảm cần có lý do à?

      Câu trả lời tuy có hơi cũ nhưng vẫn rất công hiệu. Lưu Thủy tự giác lùi lại tuyến sau, đổi người.

      [Bạn tốt] Gió Cuốn Mây Tan: Tốc độ, quá tốc độ, người em này tiếp nhận kịp rồi. Hai người mới gặp nhau có mấy lần, cứ thế mà xác định quan hệ đương chẳng phải quá nhanh à?

      {{{(>_<)}}} Mợ nó, ai lại đam vào chỗ hiểm nhau như thế, đây là chuyện từ thời năm tuổi chả biết gì rồi mà? Quá khứ nỡ hồi tưởng, nỡ hồi tưởng, tiếp tục đổi người.

      [Bạn tốt] Hỏa Ảnh Minh Nhân: Lão đại, tôi là tôi rất kiên quyết đứng về phía lão!



      [Bạn tốt] Mặc Thương: Có lời gì luôn .

      Mặc Thương đại thần vô cùng bình tĩnh bày tỏ, nửa câu giữ nửa câu, trước tiên cho kẹo ngọt tiếp theo tát sưng mặt, chuyện này cái vị trước mắt đây làm ít lần.

      Quả nhiên câu tiếp theo của Hỏa Ảnh Minh Nhân đúng là chẳng tốt đẹp gì.

      [Bạn tốt] Hỏa Ảnh Minh Nhân: Nhưng mà lão này, Ninh Tâm với lão hình như hợp nhau lắm?

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Ông muốn về mặt nào?

      [Bạn tốt] Hỏa Ảnh Minh Nhân: *đám đất* bé Ninh Tâm này căn bản còn chưa lớn, là nàng tâm tính trẻ con vạn năm mà!

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Trẻ con có ba điểm tốt, nhắn, mềm mại, dễ bắt nạt.

      [Bạn tốt] Hỏa Ảnh Minh Nhân: *đấm đất*

      Lão đại, lão minh đời, nhẽ nào sở thích lại là trẻ con vị thành niên???

      [Bạn tốt] Lưu Vân: Xem ra lão quyết tâm, bọn này có gì cũng thay đổi được nữa rồi.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Nếu điều tôi nỗ lực tìm kiếm cả đời này là gì, chính là chuyện đó, là người đó.

      [Bạn tốt] Lưu Vân: Tôi hiểu rồi.

      Im lặng lúc, Lưu Vân tiếp.

      [Bạn tốt] Lưu Vân: Cuối tuần hẹn Ninh Tâm ra ngoài , mọi người tụ tập bữa. Gặp mặt rồi tôi với bọn Lý Tín mới có thể hiểu được suy nghĩ của ông, như thế chúng tôi mới yên tâm được.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Ừ.

      Mặc Thương bên kia bị đám em tốt đánh luân phiên, Ninh Tâm bên này lại vô cùng thoải mái. Nếu phải Vạn Năm Trầm Mặc trong danh sách Bạn tốt gửi lời chúc mừng, e là nàng nghĩ mấy kênh thông tin của mình bị khóa sạch rồi!

      [Bạn tốt] Vạn Năm Trầm Mặc: Chúc mừng .

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Cám ơn , Tiểu Vũ vẫn lên mạng sao?

      [Bạn tốt] Vạn Năm Trầm Mặc: Nó bận ôn thi đại học, có thời gian chơi game.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Thi đại học quan trọng mà. Nhưng tiếc đấy, tôi vốn muốn mời Tiểu Vũ tham dự hôn lễ, dù thế nào em ấy cũng là người bạn đầu tiên trong Thần Thoại của tôi, em ấy đến làm chứng tôi thấy hơi thất vọng.

      [Bạn tốt] Vạn Năm Trầm Mặc: Tôi cho nó. Có thể gả cho Mặc Thương, Tiểu Vũ nhất định cũng thấy mừng cho .

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Ừ.

      [Bạn tốt] Vạn Năm Trầm Mặc: Sau này có cần giúp đỡ cứ tìm tôi, là bạn của Tiểu Vũ, đương nhiên cũng là bạn của tôi.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Trầm Mặc, cảm ơn , lần quyết đấu trước tôi còn chưa kịp cảm ơn với . Tôi cảm ơn và Tiểu Vũ.

      [Bạn tốt] Vạn Năm Trầm Mặc: có gì, chúng ta là bạn bè mà.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Ừ ừ, sau này nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ cứ tiếng nhé.

      [Bạn tốt] Vạn Năm Trầm Mặc: Nhất định.

      Vạn Năm Trầm Mặc khẽ nheo mắt, trong lòng thầm thêm câu, ngày cần giúp đỡ sắp đến rồi.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Vậy tôi với Mặc Thương đến thác Thanh Loan cái , lần sau lại tiếp nhé.

      [Bạn tốt] Vạn Năm Trầm Mặc: Ừ, .

      Mặc Thương đưa vợ mới cưới của mình trốn khỏi đám bạn tốt, đường chạy thẳng đến tảng đá bên thác Thanh Loan. Hai người dựa vào em, em tựa vào ngồi đá, đầu là vầng trăng cao vời vợi, cạnh người là thác đổ rì rầm, bên tai nghe tiếng đàn sáo réo rắt ngơi.

      Cảnh đẹp, nhạc hay, mà tuyệt nhất chính là người trước mắt đây.

      [Phu thê] Mặc Thương: Ninh Tâm, cuối tuần em có rảnh ?

      [Phu thê] Ninh Tâm: Em rảnh, sao thế?

      [Phu thê] Mặc Thương: Bọn Lưu Thủy muốn gặp mặt em, bọn ngoài đời là bạn thân từ .

      [Phu thê] Ninh Tâm: A... Em em em... Em xấu hổ.

      [Phu thê] Mặc Thương: *xoa đầu* Có rồi, phải lo.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Được, vậy em .

      [Phu thê] Mặc Thương: Sáng thứ bảy qua trường đón em.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Em có phải chuẩn bị gì ? À, em muốn là, em có phải sửa soạn gì gì , khụ khụ, mặc đồ gì được nhỉ? Còn có, em có phải trang điểm ? Có điều, em biết làm...

      [Phu thê] Mặc Thương: Bé ngốc, sao phải căng thẳng thế. phải chuẩn bị gì hết, em cứ mang người em đến là được.

      [Phu thê] Ninh Tâm: *nhào tới* Mặc Thương là tốt nhất. Mà tối hôm nay chúng ta cứ ngồi đây à?

      Ố?

      Khóe miệng Mặc Thương khẽ cong, nhẽ nào phu nhân nhà mình nghĩ thông suốt rồi, biết cái gì gọi là lãng mạn, cái gì gọi là ngọt ngào, muốn động phòng hoa chúc gì gì đó rồi sao?

      [Phu thê] Ninh Tâm: Hay chúng ta làm luôn nhiệm vụ liên hoàn lầ trước? Dù sao chúng ta cũng kết hôn, đủ tư cách thực nhiệm vụ rồi.

      Aizzz, quả nhiên nên quá đề cao chỉ số tình cảm của Ninh Tâm, đúng, lần này lại nhân tiện nâng cao chỉ số thông minh của nàng quá rồi.

      Mặc Thương bất đắc dĩ thở dài hơi, dịu dàng nhấp chuột, bạch y Kiếm Khách chậm rãi ôm chặt Tiểu Linh Xu trước mắt.

      [Phu thê] Mặc Thương: Tối nay chúng ta làm gì hết.

      [Phu thê] Ninh Tâm: A? Thế tiếc quá.

      [Phu thê] Mặc Thương: Đồ ngốc.

      ...

      Tưởng tượng cảm giác khi hai chữ “Đồ ngốc” này lọt qua kẽ răng mặc Thương, phải gọi là tức đến nghiến răng nghiến lợi! Là càng nhiều hận càng sâu! Kha Dĩ Mặc vừa định dạy dỗ phu nhân nhà mình trận hàng chữ màu vàng kim của công cáo hệ thống xuất , kênh Thế giới lại lần nữa sôi sùng sục.

      [Hệ thống] Công cáo: Trời cao đưa lệnh, chọn được người. Chúc mừng người chơi Công Tử Nhã trải qua quá trình tôi luyện, tại Bách Luyện Sinh chế tác thành công tuyệt thế thần binh: Nghịch Thiên Đao. Món đầu tiên trong Mười ba thần khí Nghịch Thiên ra đời, thần khí trong tay, thiên hạ dưới trướng!

      [Thế giới] Tiêu Dao Tử: Mợ, thần khí Nghịch Thiên rốt cuộc cũng xuất rồi.

      [Thế giới] Ngày Mai Tốt Hơn: Công Tử! là thần tượng của lòng tôi!

      [Thế giới] Nguyệt Ảnh Nhi: Nhã ca ca cố lên, để xem lần này người nào đó đỡ thế nào!

      [Thế giới] Bà Tám: Ông trời của tôi ơi, hôm nay là ngày khỉ gì thế? Mặc Thương đại thần đón dâu, Công Tử Nhã luyện được thần khí. Phải đánh dấu vào Guiness lịch sử bà tám của Thần Thoại!

      ...

      [Hệ thống] Công cáo: Trời cao đưa lệnh, chọn được người. Chúc mừng người chơi Rảnh Muốn Chết trải qua quá trình tôi luyện, tại Bách Luyện Sinh chế tác thành công tuyệt thế thần binh: Nghịch Thiên Đơn Đao. Món thứ hai trong Mười ba thần khí Nghịch Thiên ra đời, thần khí trong tay, thiên hạ dưới trướng!

      Trừng...

      Trừng mắt...

      Lại trừng mắt...

      Tiếp tục trừng mắt...

      Mợ nó chứ, lần này kênh Thế giới phải sôi sùng sục mà đổi sang tê liệt hết rồi.

      [Thế giới] Chiều Vô Độ: Trong tối ra hai thần khí, GM điên rồi chắc?

      [Thế giới] Cá Xíu: GM điên, tôi điên rồi đây này!

      ...

      [Hệ thống] Công cáo: Chúc mừng phu thê người chơi Mặc Thương và Ninh Tâm hoàn thành vòng đầu tiên của nhiệm vụ Duyên định tam sinh: Ước hẹn kiếp này.

      ...

      Kênh Thế giới mười mấy giấy tiếng nào, tiếp theo lập tức sôi trào, náo loạn điên cuồng.

      Mợ nó chứ, GM hôm nay động cỡn rồi, hôm nay quả đúng là ngày đẹp!

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 70: Cơm no áo ấm

      Ninh Tâm nhìn thông báo của hệ thống, nhất thời đần mặt ra. Hình như với Mặc Thương đâu có làm gì? Chỉ có mỗi lúc Mặc Thương ôm cũng vòng tay ôm lại chút thôi mà? Sao tự nhiên hệ thống lại thông báo họ hoàn thành vòng đầu điên của nhiệm vụ liên hoàn rồi?

      Mặc dù rất vui khi hoàn thành xong vòng thứ nhất, nhưng hình như… Hệ thống quên đưa gợi ý hướng dẫn hoàn thành vòng tiếp theo rồi. Chăm chú nhìn bảng nhiệm vụ trống trơn của mình lúc, mặt Ninh Tâm ngắn tũn.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Này… có hướng dẫn nhiệm vụ rồi.

      [Phu thê] Mặc Thương: Của cũng thấy.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Thế chúng ta làm sao đây?

      [Phu thê] Mặc Thương: Cứ thuận theo tự nhiên thôi, là của chúng ta mất được.

      [Phu thê] Ninh Tâm: Nhưng mà… Đều tại em tốt, nếu lúc đầu cho Rảnh Muốn Chết Thần Long có phải tốt , bây giờ ấy cũng có thần khí Nghịch Thiên rồi, mà lại chẳng có gì cả.

      Lúc này Ninh Tâm cảm thấy vô cùng có lỗi với phu quân nhà mình. Công Tử Nhã và Mặc Thương vốn chênh nhau là mấy, nay có thêm Nghịch Thiên Đao giúp sức, vị trí đầu bảng của Mặc Thương phải là vô cùng bấp bênh. Nhớ đến việc toàn bộ đều do mình hại, Ninh Tâm chỉ trách móc bản thân mà đến cả ý muốn diệt luôn mình cũng có rồi!

      [Phu thê] Mặc Thương: Ngốc quá, có thần khí Nghịch Thiên, đứng đầu bảng xếp hạng nữa, đối với vẫn là , đối với em mà vẫn là phu quân của em. Sợ gì chứ?

      [Phu thê] Ninh Tâm: Hu hu hu, cần phải an ủi em.

      [Phu thê] Mặc Thương: *xoa đầu* để ý chuyện đó đâu. Ngoan, khóc nữa, chúng ta đánh Phụ bản nhé?

      [Phu thê] Ninh Tâm: Phụ bản? Phụ bản nào?

      [Phu thê] Mặc Thương: Túy Yên Các.

      [Phu thê] Ninh tâm: ~~O(>_<)O ~~ Túy Yên Các!!! Định đến đó để bị hành sao!!!

      [Phu thê] Mặc Thương: thế nào hôm nay cũng là ngày chúng ta thành thân, có khi lây tí vận đỏ, chừng còn rơi ra ô Tố Yên Tiên Ma đấy.

      Ninh Tâm cắn ngón tay suy nghĩ, dù thế nào hôm nay cũng là tân nương, toàn thân đỏ rực màu, tin bát tự của mình với Túy Yên Các lại khắc nhau đến thế. Bởi vậy, phu thê mặc Thương, Ninh Tâm trải qua đêm tân hôn tả tơi xơ mướp…

      Sau n lần đưa tiễn đôi vợ chồng son cứ vào ra, ra vào, vào ra Phụ bản Túy Yên Các, NPC canh Phụ bản cúi nhìn Ninh Tâm bò rạp dưới chân mình.

      [Phu thê] Ninh Tâm : *đấm đất* Em biết mà, vận đỏ đến mấy cũng thể lấn át được cái vận đen của Phụ bản này, ô của em…

      [Phu thê] Mặc Thương: *xoa đầu* Cách mạng còn chưa thành công, vi phu cần tiếp tục cố gắng, phu nhân à, nàng nghĩ thoáng chút .

      / (ToT) /~~ Đêm tân hôn bị hành, là người ai có thể nghĩ thoáng được cơ chứ! Ninh Tâm khóc ra nước mắt, đêm tân hôn hạnh phúc như thế, ấy vậy mà lại bị Phụ bản Túy Yên Các kia tra tấn đến độ nghẹn ngào mất ngủ.

      Sau khi biết tin thứ Bảy cả Kha Dĩ Mặc và Ninh Tâm đều đến tham gia, đám người Phương Thiếu Vũ bàn bạc mất mấy ngày mới ra được lịch trình. Nhân dịp cuối tuần mọi người đến khu vui chơi Thạch Sơn. Các trò chơi trong khu vui chơi này rất phù hợp với thanh niên, lại có thêm làng du lịch Nông Gia Lạc. Vì lên kế hoạch hai ngày đêm, đám người cho rằng bắt buộc phải lừa được , hai bạn đến nấu cơm, thế là Mưa Tí Tách Rơi ở cùng thành phố được Lý Tín mời đến. Đám Vương Thuấn Nghiêu người nào người nấy tự mời đàn em đàn chị. Đợi đến sát ngày thứ Bảy, nhìn số người tham dự trước mắt, mặt Lý Tín ngắn tũn lại.

      Ba nam, ba nữ, ấy là còn chưa tính hai nhân vật chính Kha Dĩ Mặc và Ninh Tâm. Với thân phận lái xe, Vương Thuấn Nghiêu bày tỏ áp lực vô cùng nặng nề. Kha Dĩ Mặc sau khi biết tình hình qua điện thoại, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài hơi: “Chia làm hai nhóm . Mấy người tự sắp xếp lấy, tôi và Ninh Tâm tự tắc xi đến, hẹn nhau ở khu vui chơi Thạch Sơn”.

      Ba nhóm lần lượt lên đường, giờ hẹn ban đầu là mười giờ ba mươi, kết quả đợi đến lúc mọi người đến đầy đủ, nhìn đồng hồ là mười hai giờ. Lý Tín thở dài, quả nhiên người tính bằng trời tính.

      “Sao ông ông ‘vô mưu’ luôn ? Mời nhiều người thế này mà cũng tính toán cho chu đáo”, Phương Thiếu Vũ dè bỉu, đám nam nhi nhao nhao ủng hộ. Còn Mưa Tí Tách Rơi ở bên cạnh bổ nhào đến chỗ Ninh Tâm sau lưng Kha Dĩ Mặc, tay ôm thẳng bạn vào lòng.

      “Ôi ôi ôi, bé Ninh Tâm à, chị là Mưa , ngoài đời cứ gọi chị là Tiểu Vũ là được, đấy là tên của chị. Cuối cùng chị cũng gặp được em ngoài đời rồi, em giống hệt như chị tưởng tượng luôn, đáng quá ! Nào nào nào, mau chị biết em bao nhiêu tuổi rồi? Lúc nào qua mười tám đấy?”

      Giậm chân, Ninh Tâm thừa nhận bản thân có chút bé, có chút trẻ con, nhưng đâu đến nỗi chưa đến mười tám chứ! Ninh Tâm khóc ra nước mắt liếc về phía Tiểu Vũ, lại quay mặt cầu cứu Kha Dĩ Mặc, cả người bị Ngô Vũ ôm vào lòng, lắc qua lắc lại đến chóng cả mặt.

      “Tiểu Vũ, bà đừng trêu Ninh Tâm nữa, còn trêu nữa ấy khóc ra đấy lão đại lại đau lòng, cẩn thận bị trả thù nhá”, Lý Tín rất trượng nghĩa đỡ cho Ninh Tâm, lập tức nhận được ánh mắt cảm ơn của Ninh Tâm, đồng thời cũng được sát khí của Kha Dĩ Mặc chăm sóc.

      Ngô Vũ chẳng để tâm: “Cũng tại Ninh Tâm đáng quá thôi. Ninh Tâm này, em gọi chị là chị , chị lớn hơn em lớp”.

      “Được rồi được rồi, cả đám người đứng trước cửa chuyện phiếm còn ra thể thống gì nữa? Mang hành lý vào trong, lấp đầy bụng rồi tiếp”, Vương Thuấn Nghiêu khoát tay, mấy chị em cùng cũng nhao nhao đồng ý. Kha Dĩ Mặc nhân cơ hội này cướp lại quyền chủ động tay phải của Ninh Tâm từ Ngô Vũ, cười bảo: “Đúng thế, đừng đứng ngoài này nữa, vào trong ăn ”.

      “Lão đại, ăn cơm được, có điều hôm nay chúng ta có thể được ‘cơm no áo ấm’ rồi.”

      Í? Cơm no áo ấm? Ninh Tâm cực kì tò mò.

      “Là ý gì?”

      “Vào là biết thôi.”

      Cái gì gọi là “cơm no áo ấm”.

      Nhìn bàn toàn nguyên liệu nấu ăn tươi sống, Ninh Tâm chỉ chỗ nguyên liệu bàn, dè dặt hỏi: “Cái ‘cơm no áo ấm’ mà phải là muốn chúng ta tự mình làm đấy chứ?”

      “Bingo, đáp đúng rồi! Hơn nữa chúng ta chia đội trước, mỗi đội gồm nam nữ, nam nữ kết hợp làm việc mới mệt mà.” Nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa của Lý Tín, lại ngó sang đám người Ngô Vũ tự động đứng về phía Lý Tín từ lúc nào, đầu Ninh Tâm lập tức xuất mây đen mù mịt, vô cùng xác định chỉ vào mình và Mặc Thương.

      “Lẽ nào, em với Mặc Thương đội?”

      “Hỏi vớ vẩn, hai người phải đội, lẽ nào muốn bị chia ra à?” Vương Thuấn Nghiêu tất lẽ dĩ ngẫu cùng đàn chị lập đội, Ngô Vũ cũng chọn xong nguyên liệu, cùng Lý Tín trước sau chạy ra ngoài.

      Liếc mắt nhìn khuôn mặt ngắn tũn của Ninh Tâm, Phượng Thiếu Vũ chậm rãi đến bên Kha Dĩ Mặc, vỗ vỗ vai tỏ ý an ủi: “Nếu được, hai người nấu mỳ ăn liền vậy”, xong liền dẫn em ngọt ngào chạy mất.

      “Nấu cơm à…”, im lặng cả ba phút, hồn Ninh Tâm rốt cuộc cũng nhập lại vào xác, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn vào Kha Dĩ Mặc.

      “Quân tử xa nhà bếp(1)”, Kha Dĩ Mặc xua tay, ý là, nấu nướng cơm nước gì cũng đừng tìm .

      (1) Trích trong “Lương Huệ Vương thượng” của Mạnh Tử.
      (2)
      Ninh tâm câm nín ngửa mặt lên trời, “Chúng ta ra ngoài mua bát mỳ ăn liền về úp vậy”.

      Kha Dĩ Mặc hoàn toàn hiểu ý của bạn cưng, mua bát mỳ ăn liền về úp… Đến nấu mỳ ăn liền với cũng là việc có độ khó cao…

      “Cũng chưa đến mức đó.”

      “Í?”, Ninh Tâm nhìn Kha Dĩ Mặc bước từng bước lại gần đám nguyên liệu, nhất thời hưng phấn bừng bừng, “ có cách gì à?”.

      Rút di động ra, Kha Dĩ Mặc cúi đầu nhấn phím cật lực, sau đó đem di động giơ thẳng trước mắt Ninh Tâm, từng chữ : “Là vạn năng đấy, thực đơn vừa mới học được”.

      Nhìn bóng Kha Dĩ Mặc thoải mái quay người rời , trong lòng Ninh Tâm thầm rơi lệ.

      Mỳ ăn liền cho bữa trưa, vẫn nên chuẩn bị sớm hơn ~~O(>_<)O ~~

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 71: Ngọt ngào là phải khoe ra

      Điển cố “ văn tiền làm khó hùng[1]” Ninh Tâm nghe đến mòn tai, thế nhưng bao đồ ăn sống lại có thể hành hạ hai người trưởng thành đến độ chết sống lại quả có phần khó mà tưởng tượng nổi.

      [1] Điển cố này liên quan đến Tống Thái Tổ - Triệu Khuông Dận khi còn chưa đăng cơ. ngày, Triệu Khuông Dận mình đường, trời nắng gắt, khát nước khó nhịn thấy ruộng dưa hấu, người trông ruộng là ông lão. Ông lão dưa này văn tiền quả, ngọt lấy tiền, thế nhưng người Triệu Khuông Dận lúc này đến nửa văn tiền cũng chẳng có, lại vô cùng khát nước. Thế là ông nghĩ ra cách, ông cứ bổ hết quả này đến quả khác, cắn miếng rồi bảo ngọt, cứ thế cho đến khi no mới thôi. Ông lão nhận ra ý đồ của Triệu Khuông Dận, chỉ : Nhìn huynh đài dung mạo đường đường, sao lại làm cái việc chẳng ra gì thế này? có tiền có tiền, cứ thẳng với lão đây là được, cần gì phải giở trò này.

      Triệu Khuông Dận rất xấu hổ, hứa về sau nhất định báo đáp tử tế. Sau này Triệu Khuông Dận nắm được thiên hạ tặng cho lão nông này vạn mẫu ruộng tốt để cảm tạ.

      Tay cầm điện thoại tay chọn nguyên liệu tương ứng, ban đầu Kha Dĩ Mặc còn mặt mày chăm chú nghiêm túc, mò tới mò lui chọn ra trông đám danh sách đó được món đơn giản nhất, bắp cải xào. Ninh Tâm cũng vô cùng tích cực chủ động xin giúp tay, hai người mặc dù trước nay chưa từng làm việc nhà nhưng nguyên tắc cơ bản bắp cải phải xắt rồi mới rửa đều biết. Vô cùng thích thú gì mà mạnh tay tách vài lớp vỏ của cái bắp cải tròn tròn béo mập trắng trẻo, mắt thấy đám lá xanh bị vứt bỏ trong thùng rác và phần ruột còn lại chẳng bao nhiêu tay, Ninh Tâm bất mãn dừng tay lại.

      “Hình như... em bỏ hơi nhiều rồi.”

      Kha Dĩ Mặc bình tĩnh liếc mắt nhìn phần ruột, lại bình tĩnh nhấc lên hai cái bắp cải bàn đưa sang cho Ninh Tâm.

      sao, phần ruột non hơn.”

      T^T Lãng phí lương thực đáng xấu hổ!

      Ninh Tâm gãi đầu gãi tay, ôm lấy hai cái bắp cải to đùng chui vào góc, thầm gọi điện cho phụ thân đại nhân.

      Phụ thân đại nhân nghe con cưng chuẩn bị tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn im lặng mất ba giây phát ra tí tiếng động nào.

      Oa oa oa, cực cưng ông nâng niu trong tay còn sợ lạnh, ngậm trong miệng sợ tan, mười chín năm nay đừng là làm cơm, trừ khi ăn vụng đến nhà bếp Ninh Tâm cũng chẳng mấy khi vào. biết cái tên nhóc chết tiệt nào dám sai phái con cưng nhà ông nấu cơm nấu nước đấy?!

      “Cực cưng, con nghe này, tìm bạn trai cũng phải người như cha đây này. Con xem mẹ con có phải vào bếp bao giờ? Đàn ông nấu cơm cho vợ ăn tuyệt đối phải đàn ông tốt.”

      Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng ưng, thế nhưng bố vợ nhìn người con hệt như nhìn thấy tình địch giả tưởng vậy. Phải gọi là ước ao, ghen tỵ, căm thù! Phải gọi là vô cùng ngứa mắt! Phải gọi là vạch lá tìm sâu!

      Tóm lại câu, dám cướp con cưng của ông đây hả? Đến cửa sổ cũng đừng mơ!

      “Nhưng bà nội phụ nữ biết nấu ăn cũng phải phụ nữ tốt mà?”, Ninh Tâm giọng. Phụ thân đại nhân bên kia trực tiếp hóa điên, đây có tính là “con gả thành con nhà người ta” hở trời?

      “Cực cưng à, con để mẹ con ở chỗ nào rồi?”, phụ thân đại nhân dè dặt liếc nhìn mẫu thân đại nhân, chỉ thấy mày liễu của mẫu thân đại nhân khẽ nhướng lên, mắt đẹp trừng cái, chút khách khí nhào qua đè lên phụ thân đại nhân.

      .....

      Buột miệng trả lời nhanh quá, nhất thời quên mất mẫu thân đại nhân nhà mình chính là “bông hoa lạ”.

      “Khụ khụ, mẹ là ngoại lệ của ngoại lệ”, Ninh Tâm càng càng thấy chột dạ, thầm tự than thở trong lòng đầu bên kia truyền tới tiếng cười nham hiểm của mẫu thân đại nhân.

      “Cực cưng à, con gì mẹ thế?”

      bàn luận về tài nấu ăn của người đấy ạ... Nhưng Ninh Tâm sao có thể quên đây là vấn đề cấm kỵ của nữ chủ nhân nhà họ Ninh.

      Tiếng cười của mẫu thân đại nhân càng lúc càng khoa trương, khuôn mặt trái đào của Ninh Tâm càng lúc càng nhăn giống như cái bánh bao. Nhìn bộ dạng rối bời của Ninh Tâm, ánh mắt Kha Dĩ Mặc đứng bên đong đầy dịu dàng. Khóe miệng hơi nhếch lên, Kha Dĩ Mặc đột nhiên đến sau lưng Ninh Tâm, ghé bào bên tai , dọa Ninh Tâm đến độ suýt thả di động tay cho rơi tự do.

      gì thế?”

      Hơi thở của Kha Dĩ Mặc ngay sát bên tai của Ninh Tâm khiến tim nàng đập thình thịch, đến cả vành tai cũng nóng bừng lên.

      “A!”, mẫu thân đại nhân đột nhiên kêu to, lại lần nữa khiến cho di động của Ninh Tâm thiếu chút nữa rơi, “Cực cưng, mẹ nghe được tiếng con trai bên cạnh con, là ai thế?”, mẫu thân đại nhân hào hứng cướp luôn điện thoại tay phụ thân đại nhân.

      “Ưm...”, Ninh Tâm rối tinh rối mù, biết trả lời sao bây giờ? còn chưa chuẩn bị tinh thần giới thiệu Kha Dĩ Mặc cho hai vị bô lão trong nhà mà. Nhưng quay đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập dịu dàng bên đầu mình của Kha Dĩ Mặc, Ninh Tâm cảm thấy nếu mình mà phủ định quan hệ của hai người đôi mắt trong sáng long lanh trong vắt kia của Kha DĨ Mặc lập tức trở nên u ám mất.

      “Ơ...”, làm cái bánh kẹp quả nhiên dễ tí nào, nằm ngang cũng chết nằm dọc cũng .

      Cắn răng, nhắm mắt, hít hơi sâu.

      ấy là bạn trai con!”

      Khí thế là cái gì? Chính là đây!

      Hoành tráng là cái gì? Chính là đây!

      Người ta những tỏ tình với khí thế kinh người, mà cho dù báo cáo lại với gia đình cũng hoành tráng miễn chê. So với Ninh Tâm, Kha Dĩ Mặc cảm thấy hổ thẹn, quá hổ thẹn rồi!

      Mẫu thân đại nhân bên kia vui mừng hớn hở, đúng, bà sướng quá hóa rồ, nắm chặt điện thoại, cật lực đè cái gối ôm hình người – phụ thân đại nhân. Phụ thân đại nhân đáng thương vừa bị con cưng thử thách thần kinh lại bị vợ tra tấn thể xác.

      Kết quả của vụ việc này đó là trời còn chưa tối, trước mắt phụ thân đại nhân xuất sao sáng lấp lánh, lấp lánh...

      Ngắt vội điện thoại với mẫu thân đại nhân, Ninh Tâm khóc ra nước mắt. vốn chỉ định hỏi cách nấu món bắp cải xào sao cho ngon thôi, ai mà ngờ việc lại đến mức giới thiệu Kha Dĩ Mặc với nhị vị phụ mẫu luôn rồi? Kích động là ma quỷ, sao lại thú nhận sớm thế cơ chứ?!

      Nhìn bộ mặt buồn bực của Ninh Tâm, Kha Dĩ Mặc chỉ thấy trong lòng ấm áp, trái tim rung động, thân thể cũng cử động, chưa đợi Ninh Tâm phản ứng lại cả người bị Kha Dĩ Mặc ôm trong lòng.

      “Ninh Tâm, rất vui.” Kha Dĩ Mặc đặt cằm lên đỉnh đầu Ninh Tâm, mùi thơm thiếu nữ ngọt ngào nhàng tràn đầy trong lòng. Ninh Tâm thoáng cứng người lại, sau đó lập tức thả lỏng, để mặc Kha Dĩ Mặc càng ôm càng chặt.

      “Vui gì cơ?”

      Kha Dĩ Mặc vùi đầu vào bên cổ Ninh Tâm, thấp giọng đáp lại: “Người ở bên cạnh là em”.

      Ninh Tâm đỏ mặt, thầm: “Nhưng mà em rất ngốc, đến nấu ăn cũng biết”.

      học”, Kha Dĩ Mặc cười khẽ.

      “Khả năng tự chăm sóc bản thân của em tốt, biết làm việc nhà”, Ninh Tâm tiếp tục xấu hổ.

      lo”, mắt Kha Dĩ Mặc cong lên.

      “Em biết chăm sóc cho người khác, ừm... mẹ em em mãi chẳng lớn, rất ấu trĩ”, mặt Ninh Tâm vô cùng đau khổ, đây là nỗi đau của , đau đến xé gan xé phổi.

      “Thế cũng tốt, cả đời lớn lên cũng sao”, Kha Dĩ Mặc khẽ than tiếng. Nếu ông trời cho đủ thời gian, dùng toàn bộ thời gian còn lại chăm sóc, chiều chuộng trong lòng này.

      “Nhưng mà...”, Ninh Tâm nhíu mày.

      “Gì?”

      “Nhưng mà em muốn học, em muốn trưởng thành, muốn chăm sóc . Dĩ Mặc, em vô dụng thế này mãi đâu.”

      Nhìn Ninh Tâm trong lòng nhíu mày, giọng xíu lại như búa, từng tiếng từng tiếng đánh vào nơi mềm mại nhất trong lòng Kha Dĩ Mặc, tạo nên hiệu quả mạnh mẽ, khó có thể chống đỡ, cũng đồng thời mang theo nặng nề khiến người khác hít thở thông. Mà trong lòng Kha Dĩ Mặc lại chỉ là đau, từng chút từng chút dâng lên. Ngàn vạn lời muốn lại thốt được ra lời, cuối cũng chỉ có thể ôm Ninh Tâm chặt hơn nữa.

      “Ngốc quá.”

      Lý Tín vốn chỉ định vào lấy miếng đậu phụ chẳng ngờ vừa vào phòng nguyên liệu bị cảnh tượng trước mắt dọa đần người, vội vàng đưa tay lên che mắt. Phi lễ chớ nhìn[1], phi lễ chớ nhìn, cậu cũng muốn mắt mọc lẹo đâu!

      [1] Là câu của Khổng Tử trong Luận ngữ, câu đầy đủ là: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ , phi lễ chớ làm.

      Nhưng mà... Hình ảnh Kha Dĩ Mặc và Ninh Tâm ôm nhau nhìn ấm áp. Hay là... nhìn trộm tí?

      Dè dặt tách ngón tay rộng ra ngó.

      Í?

      Trước mắt, Kha Dĩ Mặc rất bình tĩnh chăm chú rửa bắp cải, Ninh Tâm đứng cách cả ba mét, tay cầm dao phay múa may.

      Đây... đây là muốn giết người diệt khẩu sao?

      “Có việc?”, Kha Dĩ Mặc ngẩng đầu.

      Lý Tín lắc đầu như trống bỏi: “ có”.

      “Thế cậu vào đây làm gì?”

      Lý Tún cảm thấy bản thân bị ảo giác, ánh mắt Kha Dĩ Mặc ràng là có cả tức giận và sát khí.

      “Tôi... Tôi vào lấy đậu phụ.”

      Đậu phụ nước tong tong xuất trước mặt Lý Tín.

      “Còn việc gì ?”

      , có.”

      Lông mày Kha Dĩ Mặc nhướng lên, mắt tối sầm.

      “Tôi cũng muốn lắm...”, Lý Tín mặt mày đầy vẻ khó xử, sau đó dè dặt hất cằm về phía sau Kha Dĩ Mặc, “nhưng mà tôi muốn hỏi chút, Ninh Tâm thái rau như thế sao chứ?”

      “Á!”

      tiếng hét vang lên ngay sau lời Lý Tín.

      Chỉ nghe thấy tiếng con dao rơi “cạch” cái xuống đất, mắt Ninh Tâm nhòe lệ.

      đúng là phong thái “đẫm máu”!

      Lý Tín lắc đầu cảm thán, bóng người trước mắt chớp cái, Kha Dĩ Mặc vốn đứng trước mặt vèo cái đến bên cạnh Ninh Tâm, cẩn thận từng tí nâng ngón tay chảy máu của lên thổi khẽ.

      “Ngoan nào, khóc”, Kha Dĩ Mặc đau lòng ôm lấy Ninh Tâm, “Rất đau hả?”

      Ninh Tâm cắn môi, khẽ lắc đầu.

      “Bé ngốc, đau , cần nhịn làm gì. , đưa em băng bó, lát nữa hết đau thôi”, Kha Dĩ Mặc giọng an ủi, dịu dàng dìu Ninh Tâm ra khỏi phòng nguyên liệu.

      Lý Tín mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn hai người xa dần. Đợi đến khi Kha Dĩ Mặc và Ninh Tâm khuất hẳn, bạn bị bộ dạng dịu dàng của lão đại nhà mình đả kích nghiêm trọng mới hoàn hồn đuổi theo.

      “Dĩ Mặc, đợi tôi với.”

      Quả nhiên, em là dùng để hành hạ, bà xã để cưng chiều, danh ngôn!

      Vì tay Ninh Tâm bị thương, cuối cùng Kha Dĩ Mặc và Ninh Tâm cũng cách nào hoàn thành được bữa ăn đầu tay. Đối với kết quả này, Ninh Tâm vô cùng xấu hổ, Kha Dĩ Mặc chẳng để tâm, quần chúng thoải mái hẳn.

      Mợ chứ, thái rau mà cũng tạo ra thảm án quy mô , đến lúc làm ra món ăn chừng còn gây ra ngộ độc thức ăn ấy chứ!

      Dùng thìa cơm được “đặc cách cho phép sử dụng”, Ninh Tâm ngồi nghịch chỗ cơm tráng trong bát, hoàn toàn lờ tịt mấy món ăn bàn. Thái rau vào tay xấu hổ lắm rồi, bàn ăn còn dùng thìa lấy đồ ăn quá mất mặt.

      phải chỉ là ăn cơm trắng thôi sao?

      Tôi nhai tôi nhai tôi nhai cật lực! Ừm, ngọt phết!

      “Ninh Tâm, sao ăn đồ ăn thế? Chị làm tôm rang muối tệ đâu”, đàn chị được Vương Thuấn Nghiêu mời , Cốc Lam, nhiệt tình đẩy đĩa tôm đến trước mặt Ninh Tâm.

      Ninh Tâm nhìn cái thìa tay, lại nhìn chỗ tôm rang muối trước mặt, lắc đầu: “Cám ơn chị, em thích ăn tôm lắm ạ”.

      “Thế à, tiếc quá”, Cốc Lam cười, đẩy đĩa tôm rang muối sang bên.

      Ngô Vũ ngồi bên lạnh lùng quan sát, mày khẽ nhíu lại. Tay Ninh Tâm bị thương chỉ có thể dùng thìa ăn cơm, tôm rang muối lại phải lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, còn phải rút que gỗ ở giữa, Ninh Tâm sao có thể tự ăn. Việc quá ràng, biết cái người tên Cốc Lam này có ý gì nữa.

      Ngô Vũ lẳng lặng bỏ đũa xuống, vừa chuẩn bị kéo đĩa tôm về phía mình, giúp Ninh Tâm bóc vỏ bàn quay lại di chuyển, đĩa tôm đặt ngay trước mặt Ninh Tâm.

      Kha Dĩ Mặc nhấc hai con tôm, mười ngón tay thon thả nhanh chóng bóc vỏ, rút que, đưa tôm đến trước miệng Ninh Tâm.

      thích cũng phải ăn, tôm có nhiều dinh dưỡng lắm.”

      “Ưm”, Ninh Tâm cảm thấy mười mấy đôi mắt bàn ăn đồng thời quét thẳng lên người, khỏi đổ mồ hôi.

      “Em tự làm được rồi.”

      “Ngoan, ăn ”, Kha Dĩ Mặc lại đưa tôm đến gần hơn. Ninh Tâm bất đắc dĩ đành phải cắn miếng.

      “Ngon ?”

      Ninh Tâm vừa nhai vừa gật đầu.

      “Ngon ăn nữa ”, Kha Dĩ Mặc lại thuận tay lấy thêm mấy con tôm, lột vỏ rút que, đút phần thịt cho Ninh Tâm.

      Người bóc kẻ ăn, sức chiến đấu của Kha Dĩ Mặc và Ninh Tâm là vô cùng hung hãn, đợi đến khi mấy người kia thoát khỏi khí ngọt ngào xung quanh này nhìn lại nửa đĩa tôm vào bụng Ninh Tâm.

      Đám người bàn cười trộm, sắc mặt Cốc Lam chuyển xanh đen, Kha Dĩ Mặc và Ninh Tâm... coi như xung quanh chẳng có ai.

      Xem xem , biết nấu tôm cũng so được với ăn tôm, ăn tôm lại bì nổi với được đút tôm!

      Ngọt ngào, quả nhiên là dùng để khoe ra!

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 72: Trái tim dũng cảm

      Lịch hoạt động buổi chiều tổ chức ở công viên trò chơi.

      Đối với thanh niên mà , các trò chơi mạo hiểm ở đây rất có sức hút. Cả đám người đứng dưới tàu lượn siêu tốc, cho dù có phải xếp hàng đợi gần hai tiếng đồng hồ vẫn hừng hực khí thế.

      Đương nhiên, trong đám người này cũng có ngoại lệ.

      Lá gan Ninh Tâm , quan sát tàu lượn siêu tốc chạy mấy vòng cứ lượn lên lại ào xuống, cả người đều bất ổn, mắt hoa đầu choáng, sợ đến độ mặt trắng bệch ra, bất kể bọn Ngô Vũ dụ dỗ thế nào cũng kéo được Ninh Tâm tiến lên lấy bước.

      “Mấy người chơi , tôi với Ninh Tâm chỗ khác cũng được”, Kha Dĩ Mặc kéo Ninh Tâm rời , Ngô Vũ lập tức trêu chọc: “Lão đại, lão đây là xót Ninh Tâm à? Bản thần dù được chơi cũng phải ở bên Ninh Tâm, quan tâm chăm sóc quá thôi”.

      Kha Dĩ Mặc cười cười: “Là bản thân tôi chơi được”, xong liền kéo Ninh Tâm về phía khu Cổ tích.

      “Í? Lão đại sao lại thể chơi? Lão sợ độ cao à?”, Ngô Vũ ù ù cạc cạc, quay đầu hỏi nhìn đám Lưu Thủy. Mắt vừa liếc vòng, lại nhận ra người vừa rồi còn vui vẻ phấn chấn thế, bây giờ mặt như quả cà héo.

      “Sao thế?”, cảm thấy khí hơi khác thường, Ngô Vũ cũng dám đùa giỡn nữa.

      lúc lâu sau Lý Tín mới chậm rãi mở miệng: “Tim Dĩ Mặc tốt”.

      Tuy nhưng từ vẻ mặt của Lý Tín, Ngô Vũ nhận ra bệnh tim của Kha Dĩ Mặc chỉ là “ tốt” mà thôi.

      “Ninh Tâm có biết ?”, im lặng lúc, Ngô Vũ nhớ đến Ninh Tâm. bé hồn nhiên vô tư, trông như cả đời này cũng trưởng thành lên được đó, biết có đủ dũng cảm để kiên trì đối mặt với nỗi đau khó mà chịu nổi kia ?

      Lý Tín lắc đầu, ánh mắt hoang mang nhìn về hướng hai người vừa rời .

      “Cũng có ngày biết thôi, mong Ninh Tâm khiến người khác thất vọng”.

      Đến khi thực tàn nhẫn bày ra trước mặt, ngây thơ như Ninh Tâm liệu có thể mang đến hy vọng cho Kha Dĩ Mặc ? Hay là quay người tiếp tục theo đuổi cuộc sống vô lo vô nghĩ của mình?

      Ngỗ Vũ nhìn theo ánh mắt của Lý Tín, lại khẽ cười: “Yên tâm , tôi tin tưởng Ninh Tâm, cũng tin tưởng lão đại. Bộ dạng hạnh phúc của hai người họ bây giờ phải giả”.

      Phương Thiễu Vũ vỗ vai Lý Tín, “ thôi, chúng ta có lo cũng chẳng có ích gì, thuyền tới đầu cầu ắt thẳng. Bây giờ những việc chúng ta phải làm là dành thời gian và gian cho bọn họ thôi”.

      “Ừ.”

      Đám người xóa vẻ đau buồn khuôn mặt, lại lần nữa gia nhập hàng người xếp hàng dài thượt.

      Vào lúc đám người Lý Tín hổn hển dịch chuyển từng tí trong hàng người ở bên kia, Kha Dĩ Mặc và Ninh Tâm chơi vui tới quên trời quên đất.

      Các trò chơi trong khu Cổ tích rất nhàng tình cảm. Ninh Tâm tính trẻ con, Kha Dĩ Mặc bị kéo lượn như bướm qua rừng người lớn trẻ . Hai người chen đến trước gian thử tài bắn súng, Ninh Tâm chỉ vào con gấu trắng muốt ở giữa, mắt long lanh kỳ vọng nhìn chăm chú vào Kha Dĩ Mặc.

      “Bắn trúng sao?”, Kha Dĩ Mặc vừa hỏi vừa cầm súng nhắm thẳng vào con gấu.

      “Bắn trúng phạt mua cho em hai con gấu”, Ninh Tâm bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh trả lời.

      Kha Dĩ Mặc cười khẽ, “Thế nếu bắn trúng thế nào?”

      “Thế em mua cho con.”

      “Mua con? Để làm gì?”, nghe đượ đáp án của Ninh Tâm, Kha Dĩ Mặc thấy hơi kỳ lạ. Sao có bắn trúng hay cũng chẳng thoát được kiếp mua gấu thế?

      “Để làm gì...”, Ninh Tâm nghiêng đầu cười, “Để thành đôi mà, hai chú gấu, con, em con”.

      “Đước, chúng ta cho hai chú gấu đó thành đôi!”, lời vừa dứt, tiếng súng vang lên.

      “Bụp” tiếng, con gấu cũng theo tiếng súng rơi xuống đất, miệng Ninh Tâm há thành hình chữ O!

      Làm ơn , mặc dù trong lòng mỗi thiếu nữ đều hy vọng hoàng tử bạch mã của mình vạn năng, thể, nhưng mà hoàng tử bạch mã của , hình như có hơi vượt quá cầu rồi. Nhớ lúc trước khu vui chơi, cả phụ thân lẫn mẫu thân đại nhân kết hợp lại cũng thể lấy được đồ chơi mà con cưng thích nhất, lại nhìn Kha Dĩ Mặc đẹp trai ngời ngời bỏ súng xuống, đặt con gấu vào tay mình, Ninh Tâm cảm thấy mắt mình lúc này nhất định biến thành hình trái tim hồng phấn rồi!

      “Dĩ Mặc, giỏi đấy!”, Ninh Tâm ôm con gấu trong lòng, cười rạng rỡ. Kha Dĩ Mặc vuốt tóc mái hơi rối của , lại cưng chiều véo mũi: “Đừng có coi thường bạn trai em chứ”.

      Ninh Tâm gật đầu cật lực: “Dạ dạ!”.

      “Thế gấu của đâu?”

      “Để em mua cho ”, Ninh Tâm tay ôm gấu, tay múa may: “Em mua cho con gấu lớn như thế này này, có thể làm gối đầu được”, vừa vừa dang tay rộng.

      “Thế à, thế cần mua nữa đâu”, Kha Dĩ Mặc nhìn Ninh Tâm đầy ý khiến nàng khỏi hiếu kỳ, đần mặt ra hỏi lại: “Tại sao?”

      “Bởi vì... trước mặt đây con gấu to rồi, đem ấy cho là được.”

      Oa! Người xấu! Lại bị chọc rồi!

      “Dĩ Mặc, xấu!”, Ninh Tâm nắm chặt tay giả vờ muốn đánh, Kha Dĩ Mặc vừa trốn vừa trêu Ninh Tâm: “Thẹn quá hóa giận, thẹn quá hóa giận, gấu lớn thẹn quá hóa giận rồi!”.

      “Kha Dĩ Mặc, có giỏi đừng chạy nữa, đáng ghét!”

      “Em có giỏi đến bắt !”

      “Thế đừng có trốn nữa!”

      chạy có mà hâm!”

      “Đáng ghét!”

      Hai người như trẻ chạy vòng vòng quanh chòi nghỉ hình cái nấm, ánh dương dịu dàng quét má, nụ cười rực rỡ chói lọi như mặt trời tháng Năm.

      Chạy chơi hồi, nhìn thấy sắc mặt Kha Dĩ Mặc hơi trắng nhợt, nhớ tới tình hình sức khỏe của , Ninh Tâm vội vã dừng lại, ngoan ngoãn ngồi bên Kha Dĩ Mặc.

      dựa vào vai Kha Dĩ Mặc thở hổn hển lúc, ngước lên nhìn thấy đu quay khổng lồ, hai mắt lập tức sáng lấp lánh.

      “Dĩ Mặc, chúng ta lên đu quay đằng kia có được ?”

      Đu quay khổng lồ, biểu tượng của lãng mạn, chứng nhân của tình , thánh địa của uyên ương!

      Nhìn đu quay khổng lồ cao chọc trời phía trước, đôi mắt Kha Dĩ Mặc tối lại.

      “Ninh Tâm, em , ngồi đây đợi.”

      “Í?”, Ninh Tâm quay đầu, hào hứng vừa rồi lập tức biến mất sạch.

      mình ngồi đu quay khổng lồ phải lãng mạn mà là độc!

      ngồi đu quay khổng lồ được”, Kha Dĩ Mặc cười khổ.

      Ninh Tâm chợt hiểu ra: “Hóa ra sợ độ cao à?”

      Kha Dĩ Mặc khẽ lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đu quay khổng lồ, im lặng lúc rồi mới cất tiếng: “ phải sợ độ cao, là vì chỗ này”, nắm lấy tay Ninh Tâm đặt ngực ngay chỗ trái tim mình.

      ra ngay từ đầu muốn với em nhưng lại sợ dạo em chạy mất, nên đến giờ vẫn thẳng thắn ra. xin lỗi em, Ninh Tâm.”

      việc đến nước này, những lời trước đây mãi dám , chẳng ngờ lại dễ dàng mở miệng như vậy.

      Nhìn thái độ nghiêm trọng của Kha Dĩ Mặc, Ninh Tâm có đơn thuần đến đâu cxung cảm thấy áp lực nặng nề, cánh tay bị Kha Dĩ Mặc giữ chặt kìm được mà run rẩy. Chậm rãi nắm lấy ngực áo Kha Dĩ Mặc, Ninh Tâm nhìn thẳng vào mắt người đối diện, ràng từng chữ : “ , em nghe đây. Em sợ, em sợ đâu”.

      “Ninh Tâm”, Kha Dĩ Mặc chỉ vào trái tim mình, “ sinh non, lúc mới sinh được chẩn đoán là bị bệnh tim bẩm sinh, từ đó đến giờ vẫn luôn phải trị liệu liên tục nhưng càng lớn tuổi trái tim này càng khó chịu được gánh nặng”.

      xong, im lặng.

      Ngoài im lặng, quả Kha Dĩ Mặc biết mình nên làm gì, nên gì nữa.

      Trái tim sớm muộn gì cúng có ngày chịu nổi mà dừng lại, có thể muộn, nhưng cũng có khi rất sớm. Có thể là mười năm, hai mươi năm sau hay lâu hơn thế. Nhưng cũng có thể là ngày mai, ngày kia hoặc ngày kìa. Cả ngày bị ám ảnh bởi cái chết, đến bản thân cũng biết lúc nào mình ra . người như , có tiền tài thế nào, quyền lực ra sao, khả năng đến mấy, ngoại hình tốt đẹp gì chăng nữa cũng có sức khỏe và tương lai.

      Lời hứa hẹn ra rất nhàng, đến bây giờ thể tự mình từ bỏ. Nhưng Kha Dĩ Mặc biết, Ninh Tâm đối mặt với thực nặng nề mày như thế nào.

      Yên tĩnh, im lặng, xung quanh vẫn náo nhiệt rộn rã, tiếng người cười ồn ào. Hai người trong chòi nghỉ tựa sát vào nhau, đôi tay nắm chặt vẫn để trước ngực Kha Dĩ Mặc, cảm nhận nhịp tim đập yếu ớt.

      Hít mạnh hơi, Ninh Tâm ngẩng đầu nhìn vào mắt Kha Dĩ Mặc, đôi mắt long lanh lúc này sáng rực rỡ, dưới ánh nắng mặt trời càng phát ra ánh sáng kinh người.

      “Dĩ Mặc, còn phải cưới em mà”, giọng nhàng vang lên, khuôn mặt Ninh Tâm là nụ cười dịu dàng như nước, “Năm nay em năm thứ nhất, còn ba năm nữa là tốt nghiệp rồi. Đợi đến khi em tốt nghiệp xong, cưới em có được ?”

      Ninh Tâm ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn thẳng vào Kha Dĩ Mặc, để có cơ hội do dự.

      “Mẹ em vẫn , người có hy vọng mới có thể tạo nên kỳ tích. Em quan tâm sau này thế nào, em chỉ biết bây giờ đứng ngay trước mắt em, em có thể cảm nhận được nhịp tim của dưới lòng bàn tay. Đời người vô thường, sao biết ai sống lâu hơn ai, đúng, phải là hai người chúng ta bình yên sống lâu trăm tuổi. Đừng bi quan như thế, nào!”, Ninh Tâm đặt tay lên hai bên má Kha Dĩ Mặc, dùng ngón tay cái kéo khóe miệng lên thành nụ cười rộng, “ nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà”.

      Kha Dĩ Mặc để mặc Ninh Tâm biến mình thành đầu heo, chỉ lặng lẽ nhìn , trong mắt xuất ánh nhìn là lạ.

      Luôn có linh hồn ấm áp chăm sóc cho linh hồn bị tổn thương, độc, Kha Dĩ Mặc biết, mình tìm thấy linh hồn kia của mình. “Ninh Tâm, là em chọc đấy, buông tay đâu, tuyệt đối bao giờ buông tay đâu.”

      “Ừ, là em chọc , yên tâm yên tâm, em chịu trách nhiệm”, Ninh Tâm dang tay ôm lấy cổ Kha Dĩ Mặc.

      Ninh Tâm chưa từng nghĩ có ngày mình làm ra chuyện to gan như thế này. Có điều giờ phút này, ngoại trừ ôm chặt Kha Dĩ Mặc, biết phải làm thế nào để khiến hiểu lòng mình nữa cả.

      Có lẽ quá ngây thơ, hoặc đúng là rất ấu trĩ. Câu chuyện của công chúa và hoàng tử mãi mãi chỉ là truyện tích, gian khổ và khó khăn mới là gánh nặng của thực. Nhưng mà, có lẽ chỉ có trong sáng ngây thơ đến vậy mới hiểu cách trân trọng trái tim mong manh dễ vỡ.

      Nắm được tay em rồi, buông ra.

      Ôm được trái tim , người dấu, xin hãy tin tưởng của kiên cường hơn tưởng nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :