1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đại thần, em nuôi anh - Thiền Đạm Ngữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 63: Tình duyên lạc lối

      Ninh Tâm nghịch nghịch điện thoại, xoay tròn nó tay. nàng nghiền ngẫm vấn đề vô cùng đáng suy nghĩ.

      Đối chiếu dịch chuyển của các chòm sao. Ninh Tâm xem xét từng vấn đề , kết luận như sau:

      Tình cảm: Năm sao. Chuẩn! Mặc Thương đại thần mới đính hôn với tối qua kìa, mặc dù chỉ là trong trò chơi nhưng cũng tính là đóa hoa đào đầu tiên nở rộ trong suốt mười chín năm ngây thơ thuần khiết của .

      nghiệp: Năm sao. Miễn cưỡng tính là chuẩn… Dù sao kết quả cuộc thi đấu thư pháp có, được quán quân cũng đoạt huy chương đồng rồi, cứ coi như đây là thành tích về nghiệp cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

      Hai vấn đề này xem ra tương đối phù hợp với tình trạng trước mắt, nhưng còn tài vận sao, tại sao lại chỉ có sao???

      Bảng Heroscope cho biết thời gian này có thể bị lừa tiền gạt của, đó là sao? thể hơn được à?

      “Ninh Tâm, thu dọn đồ đạc , chuẩn bị về trường rồi!” Chị cùng phòng từ ngoài vào, nhìn thấy Ninh Tâm vẫn bò ra giường ngẩn người liền đến vỗ vỗ đầu nàng, giục thu xếp đồ đạc.

      phải các chị khối còn hai trận sao? Chúng ta về cùng nhau ạ?”, Ninh Tâm thấy kỳ lạ, cả đoàn cùng nhau đến, lúc về chẳng lẽ lại chia năm xẻ bảy?

      Chị cùng phòng vừa thu dọn hành lý của mình vừa giải thích: “Mấy người họ còn phải thi đấu, chúng ta ở lại đây cũng chẳng được việc gì, vì thế mới phân ra cho chúng ta về trước. Có điều lần này có xe của trường đến đón, thầy hướng dẫn có xe đưa chúng ta đến bến xe Phía Nam, sau đó mọi người tự về. Tiền lại về trường thanh toán, vì thế em có thể tắc xi về cũng được.”

      Cả nhà cả cửa của Ninh Tâm chỉ có mấy bộ quần áo thay đổi và chiếc gối thêu chữ thập mang nhầm, đến cả đám đồ ăn vặt mang theo cũng sạch bách, hai tay trống nhõm, so sánh với chị cùng phòng tay xách nách mang đủ thứ đồ Ninh Tâm nhàng hơn hẳn. Chẳng qua hành lý ít đồng nghĩa với trách nhiệm ít.

      Sau khi bị xe ô tô tra tấn cả nữa ngày xuống, đừng là đông tay nam bắc, đến cả phải trái Ninh Tâm còn phân , cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ đều quay vòng vòng hết cả.

      “Ninh Tâm, em sao chứ?” Chị cùng phòng rất quan tâm đến em này, thấy bé say xe khó chịu liền lập tức đỡ vào quán KFC ngay cạnh trạm xe ngồi nghỉ.

      “Chị, phải chị còn có hẹn sao? Chị cứ trước ”, Ninh Tâm nằm bò ra bàn, yếu ớt . Chị cùng phòng nhìn đồng hồ, lại xoa đầu Ninh Tâm hỏi: “Em sao đấy chứ? Có thể tự mình về trường ? Hay em gọi bạn em đến đón ?”.

      cần đâu chị, em ngồi nghỉ lúc là được rồi. Lát nữa em tắc xi về, sao đâu.”

      Chị cùng phòng thấy sắc mặt Ninh Tâm đúng là khá hơn lúc nãy nhiều, nghĩ đến bản thân còn có hẹn, cuối cùng quyết định trước. Ninh Tâm vẫy chào chị cùng phòng, sau đó đầu lại vùi vào cánh tay.

      Đợi đến khi Ninh Tâm vất vã lắm mới thấy đỡ đau đầu chóng mặt, chuẩn bị mua cốc coca uống giải khát nàng bất ngờ tỉnh táo , cho chính xác là, bị dọa tỉnh.

      Ví tiền đâu rồi? Điện thoại đâu rồi? Chìa khóa đâu rồi?

      Tôi lục tôi lục tôi lục loạn lên.

      Tôi mò tôi mò tôi mò tuốt tuột.

      Tìm khắp cả cái ba lô đeo vai nửa ngày, Ninh Tâm bất đắc dĩ phải thừa nhận , hóa ra tài vận sao, lừa tiền gạt của chính là để chỉ việc này sao?

      Nhưng mà phá sản cũng đành, ít nhất cũng đợi về đến trường rồi hãy ứng nghiệm có được ?

      thực vô cùng tàn nhẫn, Ninh Tâm ôm ba lô, muốn khóc mà có nước mắt, lẽ nào muốn gọi 110, nhờ chú cảnh sát đến đưa về nhà sao?

      Nhìn trời bất lực hồi lâu, Ninh Tâm vẫn chịu thua, lại lần nữa vùi đầu tìm kiếm trong ba lô.

      Cái loại chuyện đen đủi “vạn sẵn sàng” mà “gió đông thổi” này, Ninh Tâm cuối cùng cũng hân hạnh “đợi” được. Còn may, nàng bất ngờ tìm được đồng xu tệ ở ngăn bí mật trong túi.

      tệ…

      tệ có thể làm gì?

      Gọi điện thoại!

      Nhưng mà… Ninh Tâm gõ đầu hồi, đau khổ muôn phần, tại sao bình thường mình cố ghi nhớ thêm mấy số điện thoại nữa chứ? Bây giờ trừ số của Mặc Thương đại thần ra, chẳng nhớ nổi số điện thoại nào nữa cả.

      Đấu tranh hồi lâu, giữa việc nhờ cảnh sát đưa về và gọi Mặc Thương đại thần đến đón, Ninh Tâm cuối cùng cũng chọn vế sau.

      Bởi vậy, khi Kha Dĩ Mặc nhận được điện thoại cầu cứu của Ninh Tâm, trong lòng vô cùng cảm khái, tâm tình vô cùng kích động, nội tâm vô cùng vui sướng.

      “Ngoan, ngồi ở KFC đợi , đến bây giờ đây.”

      “Ừ, em đợi .”

      Nghe được giọng của Kha Dĩ Mặc, tinh thần Ninh Tâm cũng thả lỏng. Vừa rồi còn lo lắng thấp thỏm như kiến bò chảo nóng, bây giờ trong lòng lại ngọt ngào như ăn mật vậy.

      Nhưng Ninh Tâm nghĩ ngợi lúc, lại thấy buồn bực thôi.

      Lần đầu gặp mặt Mặc Thương đại thần là vì máy vi tính xách tay của hỏng.

      Lần thứ hai gặp mặt Mặc Thương đại thần lại là vì lạc đường.

      Lẽ nào là cái cụ nợ chuyên gây phiền phức sao?

      Ninh Tâm bên kia buồn bực, Mặc Thương đại thần bên này lại gió xuân phơi phới. Dẫn đến việc khi Kha Dĩ Nghiên nhìn em trai nhà mình cười tươi roi rói xuống lầu, khỏi liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

      Ồ, hôm nay mặt trời vẫn mọc từ phía đông mà. Thế tại sao em trai nhà mình lại cười rạng rỡ chói lòa thế kia?

      “Chị, em ra ngoài đây.”

      “Í? Lại ra ngoài? Sao dạo gần đây em hay chạy ra ngoài thế? Này, phải em lại định mình đấy chứ?” Kha Dĩ Nghiên cảm thấy rất kỳ lạ, Kha Dĩ Mặc cứ hai ba bữa lại chạy ra ngoài, mà lần nào cũng ra vẻ thần bí chỉ mình, cho người khác cùng, đối với Kha Dĩ Nghiên mà , đây là vấn đề vô cùng khó hiểu.

      “Ra ngoài dạo thư giãn đầu óc, chị có ý kiến sao?”

      “Thư giãn đầu óc?” Kha Dĩ Nghiên nhấp hớp cà phê, khẽ nhíu mày, “Hôm nay em mà cho chị câu trả lời thỏa đáng đừng hòng ra khỏi cửa nghe chưa?”.

      “Chị”, Kha Dĩ Mặc quay người đứng tựa vào lưng ghế chỗ Kha Dĩ Nghiên ngồi, “Lẽ nào chị với Thần ra ngoài cũng thích có người cùng sao?”.

      “Khụ khụ”, Kha Dĩ Nghiên bị sặc, ho sù sụ, trừng mắt nhìn em trai nhà mình, hình tượng thục nữ gì gì đấy phút chốc biến sạch.

      “Em… Em hẹn hò?”, Kha Dĩ Nghiên vẫn chịu bỏ qua. Em trai cười khẽ cái, thuận tay vỗ vỗ lưng cho chị mình: “Đúng thế, chẳng lẽ chị thấy tuổi của em bây giờ đương vẫn còn sớm sao?”.

      Kha Dĩ Nghiên lắc đầu.

      Đây gọi gì là sớm chứ? Phải gọi là quá muộn mới đúng!

      Nhưng điều khiến Kha Dĩ Nghiên tò mò nhất chính là, rốt cuộc nàng thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc nào lọt được vào mắt xanh của em trai nhà mình thế? Từ trước đến giờ em trai đối với chuyện tình cảm đều chẳng có hứng thú gì. Người lớn trong nhà cũng giới thiệu qua ít đối tượng nhưng đều bị Kha Dĩ Mặc dùng các lý do cổ quái kỳ dị từ chối hết thảy. Ở trường, tin đồn về người theo đuổi Kha Dĩ Mặc đúng là rất nhiều, nhưng bản thân Kha Dĩ Mặc lại chẳng vướng vào vụ tai tiếng tình cảm nào cả.

      Mắt thấy em trai mình chẳng có mối tình vắt vai nào, Kha Dĩ Nghiên buồn bực, phải là cực kỳ buồn bực. Số lượng bạn nữ mà Kha Dĩ Mặc chơi cùng cực kỳ ít, mười ngón tay là đủ để điểm danh hết rồi. Mà lần nào rủ bạn về nhà, quanh quẩn lại cũng chỉ có đám người Phương Thiếu Vũ từ chơi với nhau. Thậm chí có độ Kha Dĩ Nghiên còn hoài nghi liệu có phải em trai nhà mình có vấn đề về giới tính . Ấy thế mà hôm nay cậu chàng lại rất thoải mái thừa nhận mình , Kha Dĩ Nghiên đột nhiên cảm thấy khó chịu.

      Aizz, thay cha thay mẹ tay nuôi em trai khôn lớn, kết quả em trai đương còn chịu cho mình biết. Cảm giác này, quả vô cùng khó chịu.

      “Sao với chị sớm? đó chị có quen ? Người thế nào? xác định quan hệ đương chưa? Hay là em đưa về nhà cho chị gặp mặt ?” Nghĩ đến em dâu tương lai, Kha Dĩ Nghiên lập tức hồi sinh, tâm tình cũng trở nên kích động. nhưng Kha Dĩ Mặc lại giội ngay xô nước lạnh khiến tim cũng đóng băng luôn.

      “Vẫn chưa ra đâu vào đâu, em còn theo đuổi ấy.”

      “Cái gì?!”

      Bây giờ vẫn còn trong giai đoạn theo đuổi?!

      Kha Dĩ Nghiên câm nín nhìn trời. Kha Dĩ Nghiên về mặt tình cảm làm gì cũng thuận, chỉ có thích chứ có người đàn ông nào dám soi mói . Nhưng tại sao người thừa kế gene ưu tú của nhà họ Kha, Kha Dĩ Mặc, lại cần phải theo đuổi người ta cơ chứ?

      “Tiểu Mặc à, em vẫn còn theo đuổi người ta?”

      Kha Dĩ Mặc gật đầu.

      “Thế em có nắm chắc ?”

      Kha Dĩ Mặc lắc đầu.

      “Vậy em là lòng thích bạn đó?”

      Kha Dĩ Mặc gật đầu.

      Được rồi, Kha Dĩ Nghiên cảm thấy bản thân bình thường tạo nghiệt quá nhiều, bây giờ quay lại trả thù lên em trai cưng của rồi.

      “Tiểu Mặc à”, nắm lấy hai vai Kha Dĩ Mặc, Kha Dĩ Nghiên lắc tới lắc lui, “Con theo đuổi con trai có ba chiêu thường dùng nhất, khóc lóc, hay quấy, ba thắt cổ. Con trai theo đuổi con , ra cũng có bí kíp. Từ thứ nhất, quấn! Từ thứ hai, dỗ! Quấn chặt lấy ngươi ta, tuyệt đối được buông tay, nhớ phải dùng lời ngon tiếng ngọt mà dỗ cho người ta vui vẻ. Tính cách của em hơi hướng nội nhưng động đến vấn đề theo đuổi con em nhất định phải nghe lời chị!”

      Kha Dĩ Mặc bất đắc dĩ cười khổ, đây… Lẽ nào chuyện mình chịu đương khiến chị ấy kích động đến mức này? Sao vừa nhắc đến mình Kha Dĩ Nghiên còn hào hứng phấn chấn hơn cả mình thế?

      “Ra ngoài hẹn hò phải chú ý đến hai chữ ‘lãng mạn’. Con đều hy vọng người kia xuất như bạch mã hoàng tử. Em ấy mà, phần cứng phần mềm đều tốt, chỉ cần chịu bỏ chút tâm sức tuyệt đối thành vấn đề. Có điều chị phải trước nhé, qua cửa của em chỉ là thứ yếu, phải được chị gật đầu mới tính là đạt tiêu chuẩn. Bởi thế, tốt nhất là em đưa người về đây cho chị gặp trước !”

      Đối mặt với mấy lời dài dòng lằng nhằng của Kha Dĩ Nghiên, Kha Dĩ Mặc trừ cười khổ cũng chỉ có thể cười khổ.

      “Chị, chị mà còn nữa buổi hẹn của em xem như hủy luôn đấy.”

      Úi… Được rồi, đúng giờ là quan trọng. Nhưng Kha Dĩ Nghiên vẫn chưa chịu thua mà thêm câu, “Tiểu Mặc, cần chị cùng à?”.

      “Chị, hay lần sau chị hẹn hò cũng đưa em với Thiếu Vũ theo nhé.”

      o(>_<)o Bị em trai nhà mình chê là kỳ đà cản mũi rồi.

      “Vậy để bác Ngô đưa em ?”

      Kha Dĩ Mặc vừa mặc áo khoác vừa từ chối: “ cần đâu, em tắc xi là được rồi”.

      “Thế em nhớ về sớm!”, mắt thấy em trai cưng sắp ra khỏi cửa, Kha Dĩ Nghiên lại nhớ ra điều gì, vội vàng chạy ra ngoài hét: “Tối nay đưa người về nhà luôn cũng được!”.

      Nhìn bóng Kha Dĩ Mặc xa dần, Kha Dĩ Nghiên chậm rãi thu hồi nét cười mặt.

      “Má Lý, thay con gọi điện thoại cho Lệ Na.”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 64: Khách mời mà đến

      Khi Kha Dĩ Mặc bước vào quán KFC, Ninh Tâm nghiêng đầu nằm bò bàn ngủ gật. Thấy bộ dạng hồn nhiên của Ninh Tâm, khóe miệng Kha Dĩ Mặc khẽ cong lên, ngồi vào vị trí đối diện với , đẩy đẩy cánh tay đặt bàn.

      Mở đôi mắt mơ màng ngái ngủ, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Kha Dĩ Mặc, phản ứng đầu tiên của Ninh Tâm là dụi mắt, phản ứng thứ hai là trợn tròn đôi mắt đen láy, trong đáy mắt tràn ngập vui sướng nhìn Kha Dĩ Mặc.

      “Mặc Thương, đến nhanh thế?”

      mà con đến chắc em bị người ta lừa đâu mất rồi. Sao lại ngủ ở đây?” Kha Dĩ Mặc cười âu yếm, người thăng người trước mặt Ninh Tâm.

      Ninh Tâm bóp bóp trán, có chút xấu hổ.

      “Em hơi đau đầu, cẩn thận ngủ quên mất. Có điều cả người em từ xuống dưới, ví tiền, điện thoại, đến chìa khóa cũng bị trộm mất rồi, bây giờ chẳng còn cái gì cả. Ai muốn trộm cũng chỉ có mỗi cái ba lô với...”, đến đây Ninh Tâm chợt nhớ vật nằm trong ba lô, “Ui chao,tí nữa em quên mất, may mà ai lấy mất cái ba lô nếu thảm rồi”.Vừa Ninh Tâm vừa luống cuống rút trong ba lô ra cái gối màu đỏ đưa đến trước mặt Kha Dĩ Mặc, cúi đầu cắn môi vẻ mặt ngượng ngùng: “Đây vốn là quà tặng sinh nhật , chẳng biết thế nào em nhét nhầm vào ba lô. Lần đầu tiên em thêu thứ này, dù sao... dù sao cũng hy vọng chê.”

      Kha Dĩ Mặc chăm chú nhìn cái gối tay mình, hình thêu loạn đoàn, nhìn là cái gì, chỉ thêu mặt trước mặt sau rối hết vào nhau, đúng thể sản phẩm thành công, thậm chí có là thất bại cũng sai. Nhưng cái gối chẳng ra hình thù gì này lại là Ninh Tâm tự tay thêu từng mũi kim, từng đường chỉ. Chỉ cần nhìn độ rối rắm của đường chỉ này, Kha Dĩ Mặc cũng có thể đoán được đây là sản phẩm đầu tay của Ninh Tâm. đưa tay vuốt ve bề mặt cái gối, nhàng : “ rất thích, đấy.”

      Nghe thế, Ninh Tâm khỏi thở phào hơi, “ thích là tốt rồi. nhé, đây là lần đầu tiên em thêu mấy thứ này, lần sau nhất định em làm tốt hơn.”

      “Với , thế này là tốt nhất rồi”, Kha Dĩ Mặc vỗ vỗ cái gối, ngước mắt lên, cười hỏi: “ đói chưa? đưa em ăn nhé.”

      Ninh Tâm sờ sờ cái bụng , mặt nhăn như cái bánh bao: “Nhưng mà em có tiền.”

      “Phụt”, Kha Dĩ Mặc bị bộ dạng của Ninh Tâm chọc đến bật cười, “Chẳng lẽ đây dùng để trang trí sao? Ở đậu lại có chuyện mời khách lại bắt khách trả tiền chứ.”
      “Nhưng mà nhưng mà...”, Ninh Tâm lắp bắp, “Nhưng mà để mời em thấy áy náy lắm.”

      Hai từ mà Kha Dĩ Nghiên dạy trước khi ra khỏi nhà là gì ấy nhỉ?

      Từ thứ nhất: Quấn.

      Từ thứ hai: Dỗ.

      Được rồi, Kha Dĩ Mặc day day huyệt thái dương, cười khổ, vẫn cứ tự mình mò mẫm tìm cách hơn. Đối với nàng Ninh Tâm này, hai từ quan trọng nhất phải là “quấn”, phải là “dỗ” mà là “lừa” và “gạt”!

      “Lần sau em lại mời lại ? Chứ nếu bây giờ có đưa em về trường em cũng có chìa khóa vào phòng, làm sao có tiền ăn cơm được?”

      Có lần sau có lần sau nữa, vẫn còn nhiều những “lần sau” lắm.

      Kha Dĩ Mặc tươi cười rạng rỡ chăm chú quan sát nét mặt do dự của Ninh Tâm, cuối cùng nhìn thấy bạn cắn môi gật đầu cái, nụ cười lại càng chói lòa.

      thôi.”

      Kha Dĩ Nghiên , mời con ăn phải chú trọng đến vấn đề lãng mạn. Nếu muốn lãng mạn đương nhiên là nhà hàng đồ Tây là phù hợp nhất. Nhưng dựa vào kinh nghiệm đúc rút từ lần gặp mặt trước, Kha Dĩ Mặc cho rằng, so với cái bầu khí lãng mạn nhìn thấy mà sờ được, ngửi thấy lại ăn vào kia, Ninh Tâm có vẻ coi trọng độ hữu dụng của đồ ăn hương vị đầy đủ hơn. Thế là, Kha Dĩ Mặc lại kéo Ninh Tâm đến nhà hàng buffet.

      Nhìn đĩa to đĩa nào là hoa quả, bánh ngọt, nào là sushi, đồ ăn mặn trước mắt, cuối cùng Kha Dĩ Mặc cũng nhận thức được khả năng chiến đấu của Ninh Tâm. Quả nhiên lần trước là nàng này giấu nghề sao?

      “Mặc Thương, sao ăn ít thế?” Ninh Tâm vùi đầu ăn uống hồi, ngẩng lên thấy hai đĩa đồ ăn trước mặt Kha Dĩ Mặc, khỏi cảm thán về sức ăn của . Cái cách ăn này ăn buffet chẳng phải là lỗ vốn sao?

      Kha Dĩ Mặc cười cười: “Trước giờ cũng ăn nhiều, cần để ý đến , em ăn no là được”, ngưng lúc, lại tiếp, “Ninh Tâm, sao lần trước em lại ăn ít thế?”

      “Úi”, Ninh Tâm ngẩn ra, “Ờ...”. Ninh Tâm rối rồi, rối đến độ ngay cả miếng bánh ngọt đưa tới sát miệng rồi mà còn bỏ xuống. có thể lần trước là do mình xấu hổ ? Cái lý do khó mở miệng như thế, Ninh Tâm thấy mình quả thốt ra nổi.

      “Lần trước... dạ dày em tốt.”
      Chớp mắt, quay đầu.

      Quả nhiên, dối phải là bé ngoan. Ninh Tâm hoàn toàn có tí thiên phú nào về vấn đề này. Để tránh bị Mặc Thương nhìn thấu, bạn này lập tức quay đầu sang chỗ khác, nhưng mỗi hành động của trong mắt Kha Dĩ Mặc điều khiến thấy vui vẻ.

      “Ha ha, được, vậy lần này em ăn bù .”

      “Dạ.”

      Lại vùi đầu tiếp tục ăn, tôi ăn tôi ăn tôi ăn bằng sạch. Rốt cuộc cũng cơm no rượu say, Ninh Tâm xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, bỏ dao nĩa xuống. Đợi đến khi nàng chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Mặc Thương hướng về phía mình, trái tim bé liền kinh hãi.

      Thảm, nhẽ nào là tướng ăn quá xấu, dọa Mặc Thương đại thần rồi?

      “Ừm...”, Ninh Tâm thấp thỏm hỏi, “Có phải tướng ăn của em xấu lắm ?”

      có đâu”, Kha Dĩ Mặc lắc đầu, “Rất đáng .”

      “Người đẹp trong mắt kẻ tình si”, cho dù Ninh Tâm có ngấu nghiến như hổ báo trong mắt Kha Dĩ Mặc vẫn là vẻ đẹp khác thường. So với thái độ câu nệ lần trước của Ninh Tâm, Kha Dĩ Mặc thích thả lỏng bản thân, xa lạ như lần đầu tiên gặp mặt mà thể con người của mình trước như lúc này hơn.

      Đối với biểu của mình hôm nay, Ninh Tâm cũng thấy vô cùng khó hiểu. Lần trước cùng Kha Dĩ Mặc ra ngoài, trong lòng thấy vô cùng căng thẳng hồi hộp. Tại sao bây giờ ngồi trước mặt Kha Dĩ Mặc, lại thấy bình thản thoải mái thế này?

      (....) Nhẽ nào, bởi vì đính hôn trong game, cả người cũng nhập tâm vào nhân vật luôn rồi? Được rồi, cho dù bài thuyết giáo của mẫu thân đại nhân quả vô cùng đáng sợ, nhưng để tìm hiểu tâm tình khó hiểu của mình, Ninh Tâm thấy gọi điện cầu cứu mẫu thân đại nhân là việc bắt buộc phải làm rồi.

      “Ngồi nghỉ chút rồi đưa em về trường nhé?”, Kha Dĩ Mặc cắt đứt trạng thái miên man suy nghĩ của Ninh Tâm. còn chưa kịp trả lời, đằng sau có người gọi tiếng:

      “Dĩ Mặc!”

      Kha Dĩ Mặc quay người, Ninh Tâm cũng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy xinh đẹp, tóc dài uốn xoăn về phía hai người. Nhìn người đến, lông mày Kha Dĩ Mặc khẽ nhíu lại, thái độ đối với người mới đến lịch mà hờ hững.

      “Chị à.”
      “Trùng hợp quá, ngờ ở đây cũng gặp được em. Có thể ngồi cùng bàn được ? bé này là ai?”, ánh mắt Lệ Na chuyển sang Ninh Tâm.

      “Đây là Ninh Tâm, bạn em. Ninh Tâm, giới thiệu với em, đây là đàn chị của , Cam Lệ Na, tài nữ nổi tiếng của Học viện nhạc.” Kha Dĩ Mặc đứng lên chuyển sang ngồi bên cạnh Ninh Tâm, lại đưa tay mời Lệ Na ngồi xuống: “Mời chị ngồi.”

      “Dĩ Mặc khách sáo rồi”, Lệ Na nhìn Kha Dĩ Mặc ngồi bên cạnh Ninh Tâm, cũng thuận thế ngồi xuống phía đối diện hai người.

      “Em chào chị”, gặp người lạ, cho dù có là đàn chị của Kha Dĩ Mặc nữa, Ninh Tâm vẫn thấy rất căng thẳng. Lệ Na nhìn Ninh Tâm, khẽ cười: “Ninh Tâm cũng là sinh viên trường mình sao?”

      ạ, em học ở đại học T.”

      “Đại học T à? Mọi người đều bảo đại học T mỹ nữ như mây, quả nhiên sai. Dĩ Mặc, em có đúng ?” Ánh mắt Lệ Na lại chuyển sang Kha Dĩ Mặc. Kha Dĩ Mặc cũng chỉ cười cười, thuận tay lấy đĩa bánh mousse ở phía xa đặt đến trước mặt Ninh Tâm: “Nếu chị mà ở đại học T tuyệt đối cũng thua kém ai đâu.”

      “Dĩ Mặc đùa rồi.” Bị câu của Kha Dĩ Mặc chuyển đề tài sang hướng khác, Cam Lệ Na chẳng đổi sắc mặt, lại lần nữa đánh giá Ninh Tâm, phát nàng này chỉ lo cắm đầu ăn dĩa bánh mousse mà Kha Dĩ Mặc đưa cho, hoàn toàn để ý đến mình. Cam Lệ Na buồn bực. Nếu bé Ninh Tâm trước mặt đây quả là người của Kha Dĩ Mặc, vậy khi thấy xinh đẹp đến chuyện khách sáo với bạn trai mình như thế, là người khác kiểu gì cũng phải có chút hiếu kỳ với tình địch mới xuất này chứ? Nhưng tại sao chú ý của bé này chỉ tập trung mỗi đồ ăn thôi vậy?

      “Ninh Tâm năm nay học năm thứ mấy rồi?” Địch bất động ta đành động vậy. Mặc dù Ninh Tâm muốn chủ động mở lời, cũng vẫn có người cất tiếng.

      “Năm thứ nhất ạ”, nghe có người hỏi, Ninh Tâm vội vã ngẩng đầu lên. Kha Dĩ Mặc ngồi bên cạnh lập tức đẩy sang đĩa bánh ngọt, giọng bảo: “Nào, ăn thêm miếng nữa .”

      “Ui... Còn phải ăn nữa à...” Ninh Tâm trừng mắt nhìn cái bánh ngọt. Từ lúc nãy gióng trống thu binh rồi cơ mà, sao giờ Kha Dĩ Mặc còn bắt ăn nữa?

      “Ai bảo lúc nãy em lấy nhiều thứ thế, ăn thêm chút nữa .”

      “Được rồi.” Tự tạo nghiệt, thể sống!

      Ninh Tâm và Mặc Thương cười cười, Cam Lệ Na bị đá khỏi thế giới hai người họ rồi.
      “Dĩ Mặc là biết quan tâm. Chị mà có người như em tốt biết mấy.” Lệ Na khẽ thở dài tiếng, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng hâm mộ Ninh Tâm.

      “Chị đùa rồi, người theo đuổi chị nhiều như thế, tùy tiện chọn người cũng hơn em”, Kha Dĩ Mặc tỉnh bơ, Cam Lệ Na cũng chẳng thêm gì nữa. Mấy lần định thăm dò Ninh Tâm đều bị Kha Dĩ Mặc ngáng đường, xem ra hôm nay chỉ cần Kha Dĩ Mặc ở đây mong lấy được tin tức gì từ Ninh Tâm rồi.

      Cam Lệ Na là người thông minh, loại người này luôn biết phải dừng bước lúc nào. dám chọc đến Kha Dĩ Mặc, nhìn thái độ khách sáo hôm nay của cậu ta, nếu chọc giận, em là mình cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.

      Nghĩ thế, Cam Lệ Na cười : “Xin lỗi, chị rửa tay chút.”

      Cam Lệ An đứng dậy rời , Kha Dĩ Mặc đưa mắt nhìn ta, đáy mắt lóe lên tia sáng, cũng thuận thế đứng lên.

      “Ninh Tâm, lấy cho em cốc sinh tố nhé.”

      “Ừ ừ, cảm ơn .”

      góc khuất trong nhà hàng, Cam Lệ Na dựa vào cột đá cẩm thạch, đối với việc Kha Dĩ Mặc theo dường như hoàn toàn thấy bất ngờ.

      “Dĩ Mặc, em cũng quan tâm đến người của mình đấy”, Cam Lệ Na tươi cười ríu rít, Kha Dĩ Mặc cũng cười cái đáp lại.

      “Chị, phiền chị về lại với chị em câu, hy vọng chị ấy đừng điều tra chuyện riêng của em và Ninh Tâm nữa.”

      “Lời này chị có thể chuyển hộ em, có điều chị xin nhắc nhở em câu. Mắt nhìn người của chị cũng có thể xem là tốt, bé Ninh Tâm này đúng là tồi nhưng tính tình có vẻ trẻ con quá. Người như thế, chị em chắc chắn yên tâm giao trách nhiệm chăm sóc em cho đâu”, Cam Lệ Na nhắc nhở.

      Kha Dĩ Mặc cũng chẳng nhiều, chỉ thẳng qua người Cam Lệ Na.

      “Đây là chuyện giữa Ninh Tâm và em, cảm ơn lo lắng.”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 65: Chúng ta kết giao

      Khi Kha Dĩ Mặc đưa Ninh Tâm về trường rồi quay lại nhà, Kha Dĩ Nghiên ngồi ghế sô pha phòng khách đọc sách. Thấy em trai, Kha Dĩ Nghiên lập tức gập sách lại, ngượng ngùng chào: “Về rồi đấy à?”

      Việc nhờ Cam Lệ Na thăm dò thực hư có vẻ chọc giận Kha Dĩ Mặc rồi. Mắt thấy em trai cười rạng rỡ tiến về phía mình, Kha Dĩ Nghiên lập tức lấy sách che măt, kêu to: “Quân tử động khẩu bất động thủ, có chuyện gì chị em ta cùng !”

      “Chị, thân thể em yếu ớt thế này, cho dù có đánh nhau với chị cũng mệt chết rồi phải sao?” Kha Dĩ Mặc ngồi bên cạnh Kha Dĩ Nghiên, đột nhiên ngã người sang phía chị mình, coi đùi chị mình là cái gối nằm luôn.

      “Chị, em biết chị quan tâm đến em”, Kha Dĩ Mặc quay người, vùi mặt vào lòng chị , “Nhưng mà chị này, chị phải tin là em trưởng thành, biết tự chăm sóc cho bản thân rồi.”

      “Định làm nũng hả? có cửa đâu!” Kha Dĩ Nghiên vỗ đầu em trai, di chuyển, vẫn để Kha Dĩ Mặc gối lên đùi mình.

      Kha Dĩ Mặc buồn bã : “Chị, phải em làm nũng, em chỉ muốn với chị chuyện. Tình trạng sức khỏe của em bây giờ, em rất . Tương lai đối với em mà vô cùng mờ mịt. Trước đây có những thứ em dám nghĩ đến, dám cầu mong, sợ ngày nào đó mình phải rời để lại quá nhiều đau thương. Nhưng lần này tuy em biết bản thân rất ích kỷ, em cho ấy hạnh phúc được, lại vẫn muốn tranh cướp. Chị, chị có biết ? Em sợ mình tiếc nuối, sợ nếu bỏ qua sau này hối hận.”

      “Nhóc thối, được lung tung”, Kha Dĩ Nghiên đánh cái vào sau đầu Kha Dĩ Mặc, lần này lực tay mạnh hơn lúc trước, “Chẳng phải em vẫn còn mạnh khỏe chạy nhảy đấy sao, đừng có với chị mấy lời chư thế! ra chị cũng có ý gì, nhờ Lệ Na qua xem chỉ để biết người con em thích nhân phẩm thế nào, có thích hợp với em . Em trai, chị chỉ sợ em bị tổn thương, đau khổ. ra, chỉ cần em sống vui vẻ hạnh phúc chị cần gì phải lo lắng nữa.”

      “Em hiểu, em hiểu hết mà”, Kha Dĩ Mặc đưa tay lên che đôi mắt của chính mình. Từ khi ra đời mất mẹ, bố lại xa vời đến chẳng thể tới được, chỉ có người chị ruột luôn ở bên cạnh thay bố mẹ chăm sóc từng li từng tí cho mình. Tất cả những gì chị mong muốn cũng gì khác ngoài việc cho cậu em trai mình sống vui vẻ hạnh phúc hơn. Ngoài cảm động, Kha Dĩ Mặc chẳng nỡ trách móc nặng lời gì về bảo vệ của chị mình cả.

      “Chị, ở bên ấy em rất vui vẻ, hạnh phúc. Vì thế lần này chị để em tự mình lựa chọn có được ?”

      Kha Dĩ Nghiên trầm mặc đáp.

      Lúc Cam Lệ Na trở về rất ràng. Kha Dĩ Mặc rất để ý bé tên Ninh Tâm kia, Cam Lệ Na chỉ hỏi mấy câu thăm dò nhưng toàn bộ đều bị Kha Dĩ Mặc chắn hết. Mà bé Ninh Tâm nọ, bộ dạng thuần khiết đáng , lễ giáo cũng tồi, khuyết điểm duy nhất chính là tính cách.

      Tính tính giống như trẻ con, ngây thơ khờ khạo, mặc dù cố ý gây ra việc gì làm tổn thương Kha Dĩ Mặc, nhưng Kha Dĩ Mặc vốn cần người chăm sóc, bảo vệ, Ninh Tâm lại chỉ là đứa tre lớn xác, sao có thể cầu bé chăm sóc Kha Dĩ Mặc được đây?

      Trong lòng Kha Dĩ Nghiên luôn hy vọng hiền lành, thành thục xuất bên cạnh Kha Dĩ Mặc, thay chăm sóc em trai. Thân là chị, khát vọng duy nhất của chẳng qua cũng chỉ là Kha Dĩ Mặc sống yên ổn cả đời, lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc. Nhưng Ninh Tâm có làm được , có làm nổi ?

      Kha Dĩ Mặc hiểu rất chị mình nghĩ gì. Nỗi lo của chị ấy, hy vọng của chị ấy, Kha Dĩ Mặc phải biết, nhưng đối diện với trái tim mình tự hỏi, bản thân nhẽ nào chỉ có thể sống trong chăm sóc của người khác thôi sao?

      “Chị, tại sao chị lại tin là em trưởng thành, có khả năng tự chăm sóc bản thân, cũng có thể chăm sóc người bên cạnh nữa?”

      Kha Dĩ Nghiên thở dài hơi, vuốt ve mái tóc mượt mà của Kha Dĩ Mặc, giọng : “Chị chỉ sợ sơ suất mà khiến chị hối hận cả đời thôi. Nếu thân thể em mạnh mẽ khỏe khoắn chị có thể để em làm bất cứ điều gì em thích. Đừng là hoàn cảnh xuất thân của Ninh Tâm thế nào, cho dù tính khí ấy tốt chị cũng có thể nhịn. Nhưng ấy còn bé quá, hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vẫn chỉ là môt đứa trẻ chưa lớn, mặc dù đáng nhưng lại phải là người phụ nữ đáng để người khác phó thác.”

      “Chả lẽ ấy nhất định phải hành xử khéo léo, bị xã hội mài giũa đến độ trở thành con người sành sỏi, lõi đời chị mới yên tâm sao? Nếu thế em hy vọng ấy vĩnh viễn cũng lớn lên.” Kha Dĩ Mặc ngồi thẳng người dậy, “Em thích ấy phải vì ấy có thể bảo vệ em hay em cần ấy chăm sóc. Những thứ ấy cho em là ở mặt tinh thần. Đối diện với ấy, em cần phải che giấu cảm xúc của mình. Nhìn ấy cười, em cũng vui vẻ, thấy ấy chịu thiệt, em cũng đau. Chị có thể cho rằng ấy còn , đáng tin, nhưng với em mà , ấy là duy nhất, thể thay thế được.”

      “Được rồi”, đối mặt với quyết tâm của Kha Dĩ Mặc, Kha Dĩ Nghiên chỉ có thể cười khổ: “Dù sao bé ấy mới học năm thứ nhất, lớn hơn chút nữa, trải đời hơn có lẽ khiến người khác yên tâm hơn. Bây giờ chị can dự vào chuyện của em và ấy, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng đến lúc chị thấy cần thiết, chị tự mình gặp ấy.”

      “Hạn định?”

      “Hai năm. Nếu sau hai năm, bé đó thay đổi, có thể khiến chị yêm tâm để ấy chăm sóc em những chuyện sau đó chị chỉ ở bên cạnh vui vẻ quan sát chứ nhúng tay vào nữa. Dĩ Mặc à, dù em có ghét chị đây cũng là tấm lòng của chị, em phải hiểu. Chị chỉ có mình em, em là đứa em trai cưng chị nâng niu từ đến lớn.”

      “Chị, em hiểu, em vẫn luôn biết thế mà.”

      nhàng vuốt ve khuôn mặt của Kha Dĩ Mặc, Kha Dĩ Nghiên cuối cùng cũng nhắm mắt, khoát tay: “Em lên lầu .”

      Về lại phòng mình, Kha Dĩ Mặc nằm dài giường suy nghĩ miên man.

      Những băn khoăn, lo lắng của Kha Dĩ Nghiên sao lại hiểu chứ? Nếu vì mình mẹ qua đời, bố cũng suốt ngày bôn ba bên ngoài, sợ gặp mặt con trai lại gợi lại nỗi đau cũ. Còn Kha Dĩ Nghiên, để bảo vệ mình, chị ấy chịu đựng quá nhiều rồi.

      Còn Ninh Tâm...

      Ninh Tâm, nghĩ đến Ninh Tâm, Kha Dĩ Mặc khỏi băn khoăn. Tình trạng sức khỏe của như thế nào, chẳng phải nhất sao? ràng thể cho Ninh Tâm tương lai, ràng thể hứa hẹn bất cứ điều gì, tại sao lại tùy tiện hứng và ích kỷ kéo bé vào thế giới của mình? cho cùng, thực ra mới là người tàn nhẫn nhất, đúng ?

      đến bên cạnh bàn máy tính, Kha Dĩ Mặc chậm rãi bật máy.

      Sau khi tải xong phần cập nhật, màn hình liền lên bạch y Kiếm Khách tiêu sái phóng khoáng. Người ngoài chỉ cho rằng Kha Dĩ Mặc chọn Kiếm Khách là bởi ngoại hình phóng khoáng của nó, hoặc là vì kỹ năng. ra ban đầu, mới liếc mắt nhìn nghề nghiệp này chọn luôn, chủ yếu bởi vô tình xem được bức áp phích quảng cáo, trong đó bóng dáng Kiếm Khách kiêu ngạo cưỡi kiếm xé gió tiến về phía trước, nhàng thoải mái, trói buộc, vướng bận.

      Những hy vọng dám cầu, dám mong ước trong cuộc sống đều được Kha Dĩ Mặc phó thác hết lên nhân vật hư cấu này. Mặc Thương, đối với Kha Dĩ Mặc mà , là nhân vật hư cấu, những cũng là nơi phó thác tinh thần.

      nhàng, thoải mái, tự do tự tại, những thứ này có thể thực thuộc về Kha Dĩ Mặc trong thực sao?

      Kha Dĩ Mặc vẫn còn miên man suy nghĩ, hàng tin nhắn được gửi đến, chớp mắt thu hút chú ý của .

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Mặc Thương Mặc Thương, lên rồi à? Chúng ta tăng điểm danh vọng tình duyên được ?

      Kha Dĩ Mặc khẽ cười, nhóc này, đúng là lúc nào cũng dính lấy mình, tâm tính đau buồn ngu ngốc mới vừa xuất bị nàng này đánh bay rồi.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Tìm thấy chìa khóa rồi?

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: hỏi mượn dì quản lý ký túc, trước tiên phải vào được phòng , mai đánh lại chìa sau vậy.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Ninh Tâm.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Ừ.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Ninh Tâm.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Ừ?

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Ninh Tâm.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Gì cơ?

      nhàng gõ tên , nhìn ngoan ngoãn hồi đáp, tim Kha Dĩ Mặc đột nhiến xuất nỗi buồn nhàn nhạt.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Đột nhiên rất muốn gọi em.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Gõ chữ mệt lắm, nếu muốn gọi em để em gọi điện cho , đợi em chút.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Di động của em phải mất rồi à?

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Điện thoại bàn của ký túc xá mà.

      Mặc Thương ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại di động bên cạnh reo lên.

      “A lô?”

      “Mặc Thương, làm sao thế? vui à?”

      Từ tai nghe truyền đến giọng ngọt ngào mềm mại, thanh vui tai dễ nghe khiến tâm tình người khác cũng bất giác thả lỏng.

      có gì.”

      “Nhưng sao em thấy hình như rất vui. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? với em , em giúp được nhưng cũng có thể an ủi mà.”

      “Ninh Tâm, kết hôn với trong trò chơi, em có cảm thấy khó xử ?”, Kha Dĩ Mặc nghĩ hồi, cuối cùng trầm giọng hỏi.

      “Đương nhiên là , nếu khó xử em đồng ý rồi.”

      “Vậy...”, Kha Dĩ Mặc khép mắt, quyết tâm hỏi ra thắc mắc vẫn giấu trong lòng: “Chỉ là vì nhiệm vụ mới kết hôn với sao? Nếu có nhiệm vụ đó em có đồng ý ?”

      Nếu có nhiệm vụ đó?

      Ninh Tâm ràng là bị câu hỏi của Kha Dĩ Mặc dọa sợ. Lúc đầu là bởi vì nhiệm vụ mới buộc hai người lại với nhau, mà nay Kha Dĩ Mặc lại trực tiếp xé bỏ lớp màn che bên , muốn hỏi trực tiếp ngày đó đồng ý đính hôn, có bao nhiêu phần là vì nhiệm vụ, bao nhiêu phần thực tâm?

      Bên kia Ninh Tâm lâm vào trầm mặc, Kha Dĩ Mặc bên này cũng im lặng gì.

      Đoạn tình cảm này giống như miệng giếng, nếu rơi vào chẳng còn dũng khí để trèo lên nữa. Rốt cuộc có nên nhảy xuống hố sâu đáy hay , lại có nên kéo ấy theo cùng chăng, trong lòng Kha Dĩ Mặc bây giờ vô cùng rối loạn.

      Hôm sinh nhật là gom góp hết dũng cảm của mình để đối mặt với tình cảm của bản thân, nhưng sau khi chuyện với Kha Dĩ Nghiên, tâm trạng của Kha Dĩ Mặc lúc này như rơi vào đáy cốc. Đối với Ninh Tâm, thấy rất áy náy, muốn buông tay nhưng lại nỡ, muốn dựa gần, lại chẳng dám tiến thêm. Rốt cuộc phải làm thế nào, bây giờ rối loạn, tâm loạn, tình cũng loạn.

      “Nếu... nếu... Em là nếu thôi nhé”, giọng ngắt quãng ấp úng của Ninh Tâm khiến tim Kha Dĩ Mặc nhất thời nặng nề, khẽ nhắm mắt cười khổ. Chỉ cần Ninh Tâm hối hận, để tự do. Kha Dĩ Mặc, mày vốn là người có tương lai, cần gì phải tước đoạt cơ hội hạnh phúc của người khác?

      “Nếu như lời cầu hôn hôm đó là do chính muốn, em nghĩ... em nghĩ em còn vui mừng hơn nữa”, Ninh Tâm ôm mặt, ra xong, bạn này liền hối hận.

      “Ninh Tâm.”

      lúc lâu sau Kha Dĩ Mặc mới đáp lời, Ninh Tâm siết chặt điện thoại, chớp mắt cũng dám, chỉ đợi nghe câu trả lời của Kha Dĩ Mặc.

      thích em.”

      Lo nghĩ trăm đường, suy tư vạn nẻo, kết quả cũng chỉ có ba chữ “ thích em” là có thể biểu đạt tâm trạng lúc này mà thôi.

      Hai người đều nắm chặt điện thoại. Ninh Tâm ngẩn ra.

      vừa nghe thấy cái gì thế?

      Vừa rồi Mặc Thương đại thần gì với thế?

      thích em.

      thích em.

      thích em.

      ...

      Chỉ có ba chữ như khói, so với lời tỏ tình của Hồ Sảng, lời tỏ tình của Kha Dĩ Mặc quả là quá đơn giản, quá thẳng thắn.

      Nhưng lúc Hồ Sảng tỏ tình, bạn Ninh Tâm ngoại trừ lúng túng có cảm xúc nào khác. Còn khi Kha Dĩ Mặc nhàng ra ba chữ “ thích em” điện thoại lại giống như chiếc búa tạ đanh thẳng vào lòng Ninh Tâm.

      Căng thẳng bất an vượt qua khả năng kiềm chế, nhưng nhiều nhất vẫn là ngọt ngào và kích động thể diễn tả bằng lời.

      Mẫu thân đại nhân từng , khi thích người, mỗi lời của người đó đều có thể dễ dàng tác động đến tình cảm của mình. Cho đến tận lúc này, Ninh Tâm rốt cuộc cũng phát ra điều, có lẽ trong lúc bản thân biết trái tim biến mất rồi, chỉ có nhận ra mà thôi.

      “Em...”, Ninh Tâm muốn , lại biết phải thế nào. “Mặc Thương, em dập máy cái , lát nữa với .”

      Tút tút tút...

      Nghe thanh báo bận trong điện thoại, Kha Dĩ Mặc lặng lẽ gập điện thoại lại.

      Lời muốn , .

      Tỏ tình, cũng bày tỏ.

      Bất luận kết quả thế nào, ít nhất cũng hối tiếc.

      “Mẹ!”, Ninh Tâm ngắt điện thoại với Kha Dĩ Mặc, việc đầu tiên là tìm mẫu thân đại nhân.

      “Cục cưng à, chuyện gì thế?”

      “Mẹ, con hỏi mẹ câu nhé, nếu như... nếu như có người con trai thích con, còn con, hình như cũng rất thích cậu ấy, mẹ con phải làm gì tiếp đây?”

      Con ngốc, đúng là quá ngốc. Mẫu thân đại nhân nhảy dựng lên, khiến cho phụ thân đại nhân ngồi bên cạnh cũng đứng bật dậy.

      “Cục cưng ngốc, sao mẹ lại dạy dỗ ra đứa con ngốc như con cơ chứ! Nếu con thích cậu ta, cậu ta cũng thích con, thế hai đứa nhau thôi!”

      “Nhưng mà... nhưng mà con cứ thấy ngại ngại thế nào ấy.”

      “Ngại? Ngại cái gì mà ngại? cho con biết, hái hoa đương lúc cành, đến khi hoa hết bẻ cành mà chi[1]. Duyên phận khi qua thể trở lại nữa đâu. Con phải học mẹ đây này, nhắm chuẩn rồi là bám riết tha, chưa nắm được trong tay tuyệt đôi bỏ cuộc. Hơn nữa hai đứa đều có tình cảm với đối phương rồi cơ mà?”

      [1] Trích trong bài Kim lũ y của Đỗ Thu Nương, bản dịch của Xuân Như.

      “Mẹ, ý mẹ là con có thể ấy?” Tâm trạng mẫu thân đại nhân rất phấn khích, Ninh Tâm dè sặt hỏi lại.

      “Cái gì mà có thể?”, mẫu thân đại nhân gào to, “ là bắt buộc, là bắt buộc có nghe thấy chưa! Có những người, những việc, lỡ là lỡ đời luôn đấy!”

      Có những người, những việc, lỡ là lỡ đời.

      câu này của mẫu thân đại nhân khai sáng đầu óc Ninh Tâm.

      “Con dập máy đây, cảm ơn mẹ nhé!”

      Í?

      Còn chưa xong sao dập máy rồi? Mẫu thân đại nhân cam tâm, lập tức gọi lại đường dây báo bận.

      Thế là, bạn Ninh Tâm nhân lúc đầu óc còn rừng rực lửa gọi ngay đến số của Mặc Thương đại thần.

      “Mặc Thương, đúng, Kha Dĩ Mặc, chúng ta làm người có được ? Bất kể là trong trò chơi hay ngoài đời thực, chúng ta làm người có được ?”

      Lúc Kha Dĩ Mặc tiếp điện thoại, đầu bên kia vang lên câu này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 66: Hình mẫu người đàn ông tốt của thời đại mới

      ngày nào đó sau khi Kha Dĩ Mặc thành gia lập thất, mấy tên bạn tót tụ tập với nhau, chém gió trời dưới biển hồi, hiểu sao đề tài lại chạy đến lịch sử tình cảm của mọi người.

      Lý Tín đến chuyện theo đuổi bà xã của mình, đấy phải gọi là quá trình vô cùng đau khổ, là quá trình thấm đẫm nước mắt, chỉ hận thể cắt phéng cái đoạn ký ức thảm đến độ dám nghĩ lại đó mà làm lại từ đầu, xây dựng cho bản thân hình tượng huy hoàng rạng rỡ. Nhưng dù sao đau khổ vẫn có vui vẻ nắm tay chung đường, người muốn đánh, người nguyện chịu, mặc dù quá trình là ngoằn ngoèo uốn lượn, rối như to vò, nhưng ít ra kết thúc cũng có hậu. Cuối cùng, Lý Tín còn quên tổng kết câu: "Theo đuổi bà xã là loại hoạt động hao phí tâm lực!Lúc đầu để đợi được ấy đồng ý làm người , tôi đây tim đau, ruột đau, đến cả dạ dày cũng đau. Đợi được ấy đồng ý gả cho tôi, thân thể tôi bị ngược đãi, trái tim tôi bị ngược đãi, đến cả gan phổi cũng bị ngược đãi. Muốn đợi được ấy câu tôi, aizzz... Cả đời này tôi cũng chẳng hy vọng gì nữa rồi."

      Quần chúng trầm mặc, ít nhiều gì cũng đồng ý với câu của Lý Tín.

      Chỉ có Kha Dĩ Mặc là điềm nhiên nhấp hớp trà xanh, mắt nheo lại, khóe miệng cong cong: "Ban đầu là vợ tôi muốn trở thành người ", uống hớp trà, lại tiếp: "Kết hôn cũng là ấy đưa ý kiến", trong ánh mắt phẫn nộ của quần chúng, Kha Dĩ Mặc lại tiếp tục sợ chết mà đá thêm câu: " tôi biết bao nhiêu lần rồi".

      Ba câu ngắn gọn đủ khiến đám bạn tốt tức đến chết sống lại, sống lại chết .

      Đồ chết tiệt, khoe tình cảm tốt, khoe bản thân hấp dẫn cũng cần trần trụi như thế chứ!

      Có điều đám người đó biết chuyện, lúc Kha Dĩ Mặc tận tai nghe thấy Ninh Tâm câu "Chúng ta làm người ", cả người tiến vào trạng thái hồn lìa khỏi xác.

      ừm, được người trong mộng tỏ tình rồi.

      ừm, bị bên nữ hỏi làm người trước rồi.

      ừm, cảm giác này cũng tồi.

      nhưng mà... ai đó có thể đến giúp Kha Dĩ Mặc sắp xếp lại tâm tình phức tạp lúc này được ?

      Vốn cho rằng Ninh Tâm trẻ con như vậy, muốn theo đuổi khó, muốn tỏ tình với càng khó, muốn trở thành người của khó càng thêm khó. Thế tại sao lúc này bé Ninh Tâm lại hào hùng như thế, câu "làm người " phải là rất lớn tiếng, khí thế khó mà chối từ.

      Uổng công Kha Dĩ Mặc buồn bã hồi, khổ não hồi, mãi cũng dám ra chữ "", chỉ sợ dọa nàng Ninh Tâm, cũng lo mình thể cho hạnh phúc.

      Kha Dĩ Mặc mãi vẫn đáp lời, điện thoại trong tay bị Ninh Tâm siết chặt đến sắp nứt. Thời gian đợi Kha Dĩ Mặc hồi đáp im lặng vô cùng, thậm chí đến thanh hít thở dường như cũng ngưng lại, cả trái tim đều thấp thỏm yên. Kha Dĩ Mặc thích , cũng thích Kha Dĩ Mặc, ràng hai bên đều thích nhau, tại sao bây giờ bảo muốn làm người , Kha Dĩ Mặc mãi vẫn trả lời?

      Ninh Tâm càng nghĩ càng sợ, nhịn được mà cất giọng dè dặt hỏi: "Ừm... sao gì cả thế ?"

      "Ninh Tâm, có chuyện phải với em", Kha Dĩ Mặc từ tốn , trong giọng lộ vẻ um ám thất thần.

      Ninh Tâm nghe giọng Kha Dĩ Mặc có vẻ đúng lắm, cũng khỏi căng thẳng, vội vã hỏi: "Chuyện gì thế?"

      "Sức khỏe của rất kém, có lẽ... Chúng ta có lẽ có tương lai. Em hiểu ý chứ? muốn , chết, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào."

      Chúng ta có lẽ có tương lai.

      muốn , chết, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào...

      Giọng u buồn trầm thấp lại giống như tiếng sét dội thẳng vào đầu Ninh Tâm.

      Kha Dĩ Mặc tuấn tú như tranh, cười lên đẹp rạng rỡ, Kha Dĩ Mặc thuần khiết tỏa sáng như thiên sứ, Kha Dĩ Mặc luôn " ngốc", "bé ngoan", Kha Dĩ Mặc lúc nào cũng bảo vệ để chịu chút thiệt thòi nào, ràng là người tuấn tú xuất sắc chói mắt như thế, tại sao lại dùng chất giọng khàn khàn như kìm nén đau khổ đế với mình "Chúng ta có lẽ có tương lai"?

      Trong đầu rối loạn, lòng như có hòn đá to đè xuống càng lúc càng nặng, lời thoát ra miệng Ninh Tâm hoàn toàn được não bộ "phê chuẩn".

      "Cho dù có như thế em vẫn muốn ở bên . Hơn nữa cũng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, cũng tức là, vẫn có khả năng sống rất lâu rất lâu. Bây giờ y học phát triển như vậy, khỏi thôi, nhất định khỏi. Đừng mấy câu kiểu thân thể tốt hay gì gì đó nữa, em nghe, em nghe đâu. Em chỉ hỏi , có muốn em , chuyện sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ."

      Tim Kha Dĩ Mặc như nghẹn lại, rất lâu sau mới từ tốn than câu: "Ninh Tâm à... Em là, là quá ngốc nghếch".

      "Em ngốc, em chẳng ngốc chút nào. Mẹ em bảo, hái hoa đương lúc cành, đến khi hoa bẻ hết cành mà chi. Em muốn sau này phải hối hận, huống chi..."

      Ninh Tâm nửa im bặt, Kha Dĩ Mặc nhịn được, hiếu kỳ hỏi: "Huống chi cái gì?"

      Ninh Tâm cắn môi, thấp giọng đáp: "Huống chi... em biết, nếu bỏ lỡ lần này em hối hận, chắc chắn đấy".

      nắm giữ được duyên, là nỗi hận kiếp này có duyên mà có phận.

      nắm giữ được tình, làm nỗi đau của kiếp sau tìm người giữa đám đông muôn vạn.

      Mà nay, duyên phận ở ngay trước mắt, nếu dũng cảm nắm chắc trong tay, lẽ nào muốn cả đời hối tiếc?

      Kha Dĩ Mặc im lặng lúc lâu, cuối cùng cất tiếng.

      "Ninh Tâm, chỉ cần em buông tay, cả đời này, để em đâu."

      Ninh Tâm nghe được câu này ngẩn người, sau đó vui đến phát cuồng: " đồng ý rồi?"

      "Ừ", dừng chút, Kha Dĩ Mặc lại tiếp: "Bây giờ chúng ta làm người , đợi đến khi em tốt nghiệp, nếu lòng em đổi cưới em, thế có được ?".

      Chỉ bởi vì câu này của Mặc Thương, má Ninh Tâm nhất thời nóng rực. Mặc dù hôm nay mặt có dày hơn , nhưng nghe Kha Dĩ Mặc câu này, Ninh Tâm vẫn hận sao da mặt mình dày thêm chút nữa. Bởi vậy nàng này dùng giọng vo ve như tiếng muỗi "ừ" tiếng.

      Sau khi hai người xác định quan hệ đương xong, lập tức tranh thủ thời gian lên Thần thoại chuẩn bị tăng điểm danh vọng tình duyên, nhanh chóng làm xong hôn lễ trong trò chơi. Hai người trong đội nhìn nhân vật của đối phương màn hình, hiểu sao lại thấy xấu hổ, ngượng ngùng. Cách màn hình, ở giữa biển mây hư ảo, Ninh Tâm và Kha Dĩ Mặc bỗng nhiên có ảo giác sông cạn đá mòn.

      Chẳng mong thức giấc đắm trong mơ, chỉ ước đôi mình mãi có nhau.

      Dẫn đến kết quả là khi đám người Gió Cuốn Mây Tan muốn gia nhập đội của Mặc Thương, lập tức bị Mặc Thương đại thần chút khách khí từ chối, từ chối, lại từ chối.

      Cả đám người biết thân biết phận đó kinh ngạc phát , lão đại nhà mình thấy sắc quên bạn, có tình quên tình bạn luôn rồi! Sau khi bị từ chối lần thứ ba mươi chín, cả đám cam tâm quyết định hùng hổ đường giết quái lao đến chỗ Ninh Tâm và Kha Dĩ Mặc. Đợi đến khi đám người đến nơi, trước mắt là cảnh Tiểu Linh Xu nhắn hoạt bát tung người nhảy múa, bạch y Kiếm Khách nhàn tản ngồi chơi.

      [Trước mặt] Lưu Thủy: Lão đại, phải lão với Ninh Tâm cày điểm Danh vọng à? Sao lên rồi còn đáng quái?

      [Trước mặt] Gió Cuốn Mây Tan: Lão đại, tôi xin gia nhập nhiều lần như thế, tốt xấu gì lão cũng phải đồng ý lần chứ.

      [Trước mặt] Mưa Tí Tách Rơi: Chậc chậc chậc, uyên ương xin nguyện thần tiên chẳng màng à nha. Lão đại, chúc mừng lão cuối cùng cũng tìm được chốn về, bóng dáng lão còn quạnh quẽ đơn nưa rồi.

      [Trước mặt] Phượng Vũ: Tôi chỉ đến cổ vũ thôi.



      Thấy kênh Trước mặt đột nhiên có loạt người lên tiếng, Ninh Tâm tỏ ra vô cùng xấu hổ, vội vã dừng bước nhảy, chạy lại núp sau lưng Mặc Thương, giống như muốn che khuất bản thân, chẳng ngờ hành động này khác gì lạy ông tôi ở bụi này, lập tức khiến quần chúng hiếu kỳ.

      [Trước mặt] Lưu Thủy: Úi cha cha, Tiểu Bạch sao vừa nhìn thấy bọn này ngừng nhảy rồi? Còn trốn sau lưng lão đại nữa? Đây nhẽ nào là nỗi xấu hổ của dâu sắp cưới sao?

      [Trước mặt] Phượng Vũ: Vị càng ngày mắt càng tinh, nhìn ra chân tướng rồi!

      [Trước mặt] Gió Cuốn Mây Tan: Tôi có ý kiến, tôi muốn có sính lễ. Lão đại, tôi chỉ có mỗi đồ đệ cưng đấy thôi, đặt trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, lão muốn cưới người ta, thân là sư phụ, dù thế nào tôi cũng phải thu sính lễ mới đươc. *chìa tay* Lão xem thế nào mà làm , đồ đệ cưng nhà tôi rốt cuộc đáng giá bao nhiêu!

      [Trước mặt] Lưu Thủy: Vị , quả hổ là gian thương.

      [Trước mặt] Mưa Tí Tách Rơi: Cổ vũ vị nữa, đạp đạp vị .

      [Trước mặt] Lưu Thủy:...

      Đối với hành vi trêu chọc và "tống tiền" của quần chúng, Mặc Thương đại thần vô cũng điềm tĩnh, mười ngón tay bay bàn phím gõ chữ đáp lời.

      [Trước mặt] Mặc Thương: Sính lễ đương nhiên có, chẳng qua, thân là sư phụ của Ninh Tâm, Mây Tan, chẳng phải ông cũng nên chuẩn bị của hồi môn cho Ninh Tâm sao? Với cái danh Đệ nhất thương nhân đầu kia, đồ đệ bảo bối xuất giá ông keo kiệt chứ?

      /(T o T)/~~ Trộm gà được còn mất nắm gạo, Gió Cuốn Mây Tan thầm rơi lệ.

      [Trước mặt] Mặc Thương: Ngoài ra, quà cưới cũng phiền ông rồi.

      [Trước mặt] Gió Cuốn Mây Tan: Quà cưới gì? Quà cưới lão phải lo chứ?

      Trong game online, khi hai người cưới nhau những người tham gia được nhận quà cưới, quà cưới này phụ thuộc vào loại đám cưới mà chú rể dâu chọn, loại càng cao cấp quà cưới càng to. Tiền quà cưới này tính vào chi phí tổ chức đám cưới do chú rể, dâu chi.

      [Trước mặt] Mặc Thương Quà cưới của trưởng bối.

      Gió Cuốn Mây Tan nuốt hận than thở, ai gã là gian thương chứ, cái người trước mặt đây mới là gian thương của gian thương, đến tiền của gian thương ta cũng muốn bắt chẹt!

      [Trước mặt] Lưu Thủy: Xin được bày tỏ đồng cảm sâu sắc.

      [Trước mặt] Phượng Vũ: Mặc niệm.

      [Trước mặt] Mưa Tí Tách Rơi: Mọi người cổ vũ hết rồi, vậy tôi xin góp thêm câu: Đáng kiếp!

      [Trước mặt] Gió Cuốn Mây Tan: Nghiến răng nghiến lợi-ing... Tôi hận!

      [Trước mặt] Lưu Thủy: Aizzz, lão đại càng ngày càng "đức hạnh" rồi, còn chưa kết hôn bắt đầu tiết kiệm tiền.

      [Trước mặt] Phượng Vũ: Cái tên biết quản miệng quản mồm kia, tôi mặc niệm cho ông.

      [Trước mặt] Mặc Thương: Ừ, phải nuôi bà xã, kiếm tiền là chuyện tất yếu.

      Câu này vừa lên, lòng Ninh Tâm cứ phải gọi là ngọt hơn đường, còn mắt Phượng Vũ và Mưa đồng thời biến thành hình ngôi sao.

      Mặc Thương đại thần, chính là hình mẫu của người đàn ông tốt của thời đại mới!!!

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 67: Vì em xứng đáng

      Tin tối thứ sáu Mặc Thương đại thần tổ chức hôn lễ vừa truyền , các kênh thông tin nổ tung các đội quân hóng chuyện hùng hậu.

      Thân là nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng, thu hút chú ý là điều khó tránh khỏi. Nhưng có là vị “thần” to hơn nữa cũng có nghĩa là thế giới của người khác cũng phải quay quanh , ấy thế mà hôn lễ của Mặc Thương lại thu hút chú ý của rất nhiều người chơi Thần Thoại.

      Dựa theo phân tích của người chơi “bà tám”, nguyên nhân chỉ có hai từ có thể khái quát hết, đó chính là: Hóng hớt!

      Là hôn lễ của Mặc Thương đại thần đấy nhé, nó là buổi hôn lễ, chẳng bằng nó là cảnh đẹp trong bộ phim tình cảm phát sóng lúc tám giờ tối còn chính xác hơn.

      Bạn xem, Mặc Thương đại thần là “thần” đúng ? Thế mà đối tượng thành thân nghe đâu là Tiểu Linh Xu còn chưa đến cấp 135, thế cái cấp 135 này lại còn do cả đám người Phù Thế Niên Hoa thay phiên nhau kéo lên nữa. Bởi vậy, cách đơn giản đây chính là câu chuyện cổ tích “Hoàng tử và bé Lọ Lem” được cải biên, đó chính là chỗ thu hút mọi người tới hóng hớt đầu tiên.

      Thứ hai, cuộc chiến giữa vợ cũ và vợ mới. đám bà tám chủ thể của tế bào “hóng hớt” sinh sôi với tốc độ chóng mặt từ sớm đặt vé tham dự hôn lễ của Mặc Thương, chuẩn bị đến trường mục kích tiết mục “giao lưu” thể thiếu giữa Mặc Thương đại thần cùng hai vị thê tử. Mặc dù mỹ nhân số diễn đàn Nguyệt Lạc Tinh Trầm quá khứ, hay có thể là còn ở tương lai bởi chưa tiến hành hôn lễ, nhưng cũng thể ngăn chặn tò mò và tìm hiểu của quần chúng. Màn “cướp chú rễ”, “chiến tranh giữa người cũ tình mới”, “bi kịch tình cảm giữa kẻ tham lam và cái số khổ” gì gì đó, đây là những cảnh mà mọi người mong ngóng được chiêm ngưỡng nhất trong hôn lễ diễn ra thứ Sáu này.

      Thứ ba, người tên Mặc Thương này, nhìn qua là kẻ độc lai vãng, đến bang phái có. Nhưng chỉ cần phải là “gà” mới chơi mọi người đều rất , Boss trùm của bang phái xếp thứ nhất Phù Thế Niên Hoa chính là vị đứng đầu bảng xếp hạng Mặc Thương đây. Cho dù treo tên bang phái đầu, có tước vị trong bang, thậm chí còn gia nhâp bang phái, tất cả đều thể che giấu thân phận Boss của . Mà nếu là hôn lễ lão đại của bang phái, vậy đương nhiên người đến chúc cả đám, người tới giải quyết ân oán tình thù mớ, người tới hóng chuyện nhân tiện kiếm chút quà cưới cũng cả rổ. Việc này đối với đám người chơi nhàn rỗi chẳng biết làm gì ngày ngày đánh quái, vào Phụ bản, chạy hàng, làm nhiệm vụ, lại làm nhiệm vụ, chạy hàng, vào Phụ bản, đánh quái, phải gọi là có sức hút vô cùng mạnh mẽ.

      Bởi vậy, khi Lưu Thủy thu lượm được thông tin từ vô vàn các nguồn khác nhau, phản ứng đầu tiên là cong mông tìm đến tìm lão đại nhà mình thương lượng. Cái gì mà hôn lễ biến thành chợ, động phòng biến thành tỷ thí võ công gì gì đó, quả là đáng sợ!

      [Đội ngũ] Lưu Thủy: Lão đại! Lão có biết tinh tức về hôn lễ của lão làm tôi đây thảm thế nào ? Tôi đánh quái, người khác vừa nhìn liền hỏi có đúng thứ Sáu này lão kết hôn ? Tôi Phụ bản, người khác thấy lập tức Nguyệt Lạc Tinh Trầm khóc cả buổi ở Lộng Nguyệt Các, hỏi lão định giải quyết thế nào? Tôi chạy hàng, người quen giữa đường nhìn thấy liền nhảy đến đòi thiếp mời hôn lễ của lão. Tôi lập đội, người ta vào xong, việc đầu tiên bàn đến lại cũng liên quan đến lão và Tiểu Bạch. T^T Lão đại, lão có biết tôi khổ thế nào , tôi muốn bồi thường, lão phải bồi thường!

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Bây giờ đến diễn vẻ đáng thương? Lẽ nào tin thứ Sáu này tôi tổ chức hôn lễ phải do cậu truyền ra?

      [Đội ngũ] Lưu Thủy: Ờ , người vui bằng mọi người cùng vui mà…

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Sao cậu thẳng là vì mình muốn xem kịch hay .

      [Đội ngũ] Lưu Thủy: Khụ khụ, cũng là để tạo khí linh đình tí thôi mà. Muốn náo nhiệt dùng chút tiểu xảo là điều kiện bắt buộc đấy chứ.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Nếu vậy vấn đề trật tự hôm lễ đành phải nhờ cậu rồi.

      Quả nhiên phải bạ đâu cũng đùa được, hóng chuyện cũng phải giác ngộ nếu mạng toi theo. Nghĩ đến việc duy trì trật tự hôn lễ, Lưu Thủy thấy nếu muốn sống tiếp, tốt nhất tối đó cứ rút dây mạng nhà mình luôn cho lành.

      Lưu Thủy còn thầm nghiến răng nghiến lợi tìm lối thoát, trước mắt đột nhiên lóe sáng, thân hình Tiểu Linh Xu bé dần dần , lẽ nào lão đại nhà mình đứng ở cái Tang Hải Chi Tiên đồng mông quạnh này lâu như vậy là để đợi Tiểu Bạch?

      [Đội ngũ] Ninh Tâm gia nhập đội ngũ.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Mặc Thương, xin lỗi nhé, vừa rồi em mua ít đồ, bắt phải đợi lâu như thế, xin lỗi.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: sao, lại ra ngoài mua đồ ăn vặt à?

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Ừ, chỗ đồ trong ký túc xá ăn hết rồi.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Buổi tối nên ăn nhiều đồ ngọt quá, tốt cho răng đâu.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Em biết.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Cuối tuần này em rảnh ?

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Rảnh lắm, rảnh lắm, cuối tuần này em chẳng có kế hoạch gì hết.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Thế chúng ta ra ngoài chơi , qua trường đón em.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Ừ, ừ, ừ. qua đây em nhất định phải giới thiệu cho mấy người bạn em mới được. cho biết nhé, lần trước qua trường em, bọn họ còn bảo muốn theo đuổi nữa cơ. Bây giờ em có thể với bọn họ, là “danh hoa có chủ” rồi, haha.

      Mắt thấy Mặc Thương và Ninh Tâm chuyện vui vẻ tới quên trời đất, bạn Lưu Thủy bị xem như hoàn toàn vô hình bên cạnh cảm thấy buồn bực, phải là cực kỳ buồn bực mới đúng. Mấy người chẳng có tí lương tâm gì cả, được kích người đơn như thế!

      [Đội ngũ] Lưu Thủy: Khụ khụ, tôi muốn tuyên bố chút, trong đội vẫn còn người nữa, đừng có đá tôi sang bên như thế có được ?

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: A, Lưu Thủy, cũng ở đây à? Tôi cứ tưởng treo máy…

      [Đội ngũ] Lưu Thủy: gì cũng vô ích thôi, tóm lại là lơ đẹp tôi. Tiểu Bạch thối, có lão đại liền coi tôi như khí, tôi lên án! Tôi kháng nghị!!!

      [Đội ngũ] Đội trưởng chuyển Lưu Thủy ra khỏi đội.

      -_-||| Bạn Lưu Thủy đọc dòng thông báo của hệ thống, nhất thời khóc ra nước mắt. Lão đại, lão có cần phải quyết liệt như thế !

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Sao lại đẩy Lưu Thủy ra khỏi đội rồi?

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Em thấy con kỳ đà ấy chướng mắt à?

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Khụ khụ…

      [Đội ngũ] Mặc Thương: , đưa em tới nơi.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Nơi nào thế?

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Cứ cùng là biết.

      Ninh Tâm nhìn Lưu Thủy bên cạnh làm n động tác cầu xin bái lạy, có chút nỡ.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Thế Lưu Thủy sao?

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Kệ cậu ta tự tìm vui lấy.

      Ninh Tâm thầm đồng tình, quả đúng như Mưa Tí Tách Rơi , Lưu Thủy là đại từ thay thế cho “bi kịch”, mà gặp phải Mặc Thương đại thần, chỉ số bi kịch của cậu trực tiếp thăng thẳng lên hàng “thảm kịch” rồi.

      Dõi mắt trông theo bóng dáng Ngân Long đưa Ninh Tâm và Mặc Thương rời xa, Lưu Thủy ngửa cổ than dài, quả nhiên lão đại là cái đồ có tình quên tình bạn! Cậu muốn trả thù! Sớm muộn cũng có ngày cậu phải đem tất tật nợ nần ra tính toán hết mới được!

      Chủ nhân của Ngân Long bây giờ là Ninh Tâm, bởi vậy tư thế cưỡi tọa kỵ của hai người cũng đổi từ nữ trước nam sau sang nam trước nữ sau.

      Tạo hình của Kiếm Khách cũng thể là cao to vạm vỡ, nhưng cũng xem như cao lớn, so với nhân vật nữ, đặc biệt lại là Tiểu Linh Xu trẻ con còn chưa qua hết giai đoạn dậy , thế nào vẫn to lớn hơn nhiều. Thế là, hình ảnh Tiểu Linh Xu nhắn xinh xắn dùng khí thế như nữ vương điện hạ mà ôm lấy thân hình cao lớn của Kiếm Khách, khó tránh khỏi khiến người khác phát rồ. Đặc biệt là với người trong cuộc Mặc Thương, Kha Dĩ Mặc liếc cái hình ảnh hai người với tư thế ngồi vô cùng kỳ quái kia, lập tức chuyển ánh nhìn ra cửa sổ. Loại tư thế này mà người bên dưới chụp ảnh được Mặc Thương đại thần cho rằng, giết người giệt khẩu là chuyện bắt buộc. Cũng may, cả đường thấy bóng người, sau khi cả hai an toàn đáp xuống, cuối cùng Mặc Thương cũng hạ quyết tâm. Nếu ấu long Xích Dực còn chịu lớn phải mang đổi tọa kỵ khác thôi!

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Chúng ta tới Huyền Vũ Đại Nhai làm gì thế?

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Về nhà.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Về nhà?Là sao?

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Em nhấp chuột vào kiệu phu ở dưới cây đại thụ, chuyện với , sau đó chọn đến nhà.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Dạ.

      Ninh Tâm ngoan ngoãn chạy đến trước mặt kiệu phu, dựa theo lời Mặc Thương đại thần mà chọn đến nhà. Chỉ thấy màn hình, Tiểu Linh Xu giây trước còn đứng hỏi han, giây sau ở trong chiếc kiệu màu đỏ, được bốn kiệu phu khiêng lên, tiến ra phía ngoại thành.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Mặc Thương, có phải em làm sai gì rồi , em xuống kiệu được.

      Tin vừa gửi , Ninh Tâm liền nhìn thấy thông báo tải bản đồ mới. Đợi đến khi tải xong, kiệu phu để xuống trước cửa lớn của trang viên. Mà Mặc Thương cũng theo sát sau , được khiêng đến trước trang viên.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Vào , từ nay về sau, đây là nhà của chúng ta trong trò chơi.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Nhà?

      Ninh Tâm nhất thời còn chưa kịp phản ứng kịp.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Ừ, là nhà tự xây dựng, sau này chúng ta có thể ở đây trồng rau, câu cá, nấu đồ ăn, còn có khố phòng riêng, chỉ thuộc về và em nữa.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Lần trước phải tăng điểm Danh vọng tình duyên lên mãn cấp mới được xây nhà, là cái này sao?

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Đúng thế, từ sau em chính là nữ chủ nhân của tòa trang viên này rồi.

      Ninh Tâm nhìn chăm chú trang viên trước mắt lát, lại chuyển mắt sang dính chặt vào thân hình Mặc Thương bên cạnh, rất lâu sau mới gõ hàng chữ.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Mặc Thương, em thấy em hạnh phúc.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Bé ngốc, nếu có thể, muốn cho em thứ tốt nhất.

      Ngón tay Mặc Thương hơi khựng lại, trong lòng thầm thêm câu.

      Bởi vì, em xứng đáng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :