1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đại thần, em nuôi anh - Thiền Đạm Ngữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 53: Tâm tình thiếu nữ

      bạn Ninh Tâm này rốt cuộc mù đường đến mức nào? Vốn cho rằng cái độ “mù bản đồ” trong trò chơi của Ninh Tâm là khó tin lắm rồi, chẳng dè sau khi gặp ngoài đời, Kha Dĩ Mặc chỉ có thể bóp trán thở dài thầm nghĩ, con bạn này an toàn lớn lên vui vẻ hoạt bát như thế này mà vẫn chưa bị ai lừa, ai bán kể cũng quá thần kỳ.

      Ra khỏi quán sữa đậu, Kha Dĩ Mặc chỉ thuận miệng hỏi câu “Trạm xe bus đến chợ điện tử ở đâu?”, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của Ninh Tâm. Kha Dĩ Mặc tức rùng mình, cẩn thận hỏi lại: “Đừng em biết nhé?”

      Ninh Tâm lắc đầu đáp lời: “Biết chứ, em biết mà”.

      Kha Dĩ Mặc thầm thở phào, ai ngờ nàng lại tiếp câu: “Nhưng quanh trường em có đến vài trạm xe bus kia, chợ điện tử phải lên từ trạm nào?”, sau đó bắt đầu giương đôi mắt to tròn đầy hy vọng ngước nhìn Kha Dĩ Mặc.

      Hai người mắt to trừng mắt , đôi mắt Ninh Tâm như hòn bi ve, Kha Dĩ Mặc thấy bản thân còn đường thắng, chỉ đành bất đắc dĩ ngửa mặt nhìn trời.

      Thế là dẹp bỏ hy vọng Ninh Tâm dẫn đường, Kha Dĩ Mặc thấy lúc này vẫn là tự mình tìm đường tốt hơn. Khổ nối, đối với tuyến đường xe bus, Kha Dĩ Mặc cũng chẳng biết gì.

      “Gọi tắc xi .” Nhằm tránh giữa đường xảy ra bất trắc, Kha Dĩ Mặc hạ quyết định taxi đến chợ điện tử. ra cứ vừa vừa hỏi cũng được, nhưng tìm đến trạm xe rồi cũng chưa chắc lên đúng tuyến. Tóm lại, để đảm bảo đên nơi an toàn, hy sinh của ví tiền là vô cùng cần thiết!

      “Được, tắc xi !” Ninh Tâm đồng ý cả hai tay. tắc xi tốt, tắc xi quá tuyệt, ít nhất cũng bị lạc đường()!

      Dưới hộ tống của bác lái xe, hai người rốt cuộc cũng đến chợ điện tử. Ninh Tâm theo sau mông Kha Dĩ Mặc nhìn trái ngó phải, Kha Dĩ Mặc phí trước vừa tuyển vừa chọn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nhóc mặt mày đầy hiếu kỳ ngó nghiêng xung quanh. Biểu cảm này, chính là nét mặt của gà mẹ dẫn gà con dạo!

      Mua xong bo mạch chủ rời khỏi chợ điện tử là mười hai giờ trưa. Nhìn đồng hồ, Ninh Tâm do dự hồi, cuối cùng cũng gom góp đủ can đảm mở miệng với Kha Dĩ Mặc: “Ừm... mười hai giờ rồi, em cũng đói bụng. Em mời ăn trưa có được ? Xem như cảm ơn giúp em mua đồ”, xong, Ninh Tâm lập tức cúi đầu, dám ngước nhìn Kha Dĩ Mặc.

      Đối với Ninh Tâm mà , chủ động mời người khác phái ăn cơm đây là chuyện trước nay chưa từng có! Nhưng biết vì sao, những từ vốn tưởng rằng chẳng bao giờ ra, khi đối diện với Kha Dĩ Mặc, tuy vẫn còn bối rối, nhưng lại chẳng chút hối hận, thậm chí còn có đôi phần mong chờ.

      Nhìn nàng cúi đầu trước mặt, tim Kha Dĩ Mặc khẽ rung lên, lời chẳng thông qua đại não mà thốt ra miệng: “Được thôi, vừa hay cũng đói”.

      “Thế muốn ăn gì?”

      “Sao cũng được, em chọn .”

      Tốt thôi, nhắc đến đồ ăn, Ninh Tâm thấy “Vua mỹ thực” ngoài ra còn có thể là ai?!

      Trong lòng quyết định phải đãi Kha Dĩ Mặc bưa ra trò, Ninh Tâm nghĩ hồi, mắt sáng lên.

      ăn đồ ăn tự chọn được ? Em nhớ lần trước cùng bọn Tiểu Vũ đến chỗ này ăn ở quán bán đồ tự chọn rất ngon.”

      “Ừ”, Kha Dĩ Mặc gật đầu, lại chợt nhớ ra chuyện: “Em còn nhớ quán ăn đó ở đâu ?”

      Ninh Tâm vỗ ngực: “ yên tâm, em nhớ mà”.

      Thế là, Ninh Tâm đưa Kha Dĩ Mặc vòng quanh chợ điện tử vòng, quay lại điểm khởi đầu, nàng vô cùng buồn bực.

      “Em nhớ chỗ đó chỉ rẽ có lần là tới ngay mà... Sao bậy giờ lại thấy đâu nhỉ?”, liếc mắt nhìn xung quanh, Ninh Tâm cam tâm: “Chúng ta tìm thêm lần nữa, nhất định thấy thôi!”

      Ninh Tâm thế, Kha Dĩ Mặc cảm thấy bản thân nhất định phải “liều mình bồi quân tử”, thôi thôi, vận động trước khi ăn hỗ trợ tiêu hóa!

      tới lui, tái hồi. Qua hai vòng, cả hai quay về vị trí cũ.

      “Sao lại thế được? Nhẽ nào nhà ăn đó đóng cửa rồi? Chắc phải đâu, mới lâu trước em đến vẫn còn mà, nhanh thế sao dẹp tiệm được?” Ninh Tâm nhìn chằm chằm bảng chỉ dẫn trước mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ. ràng rất nỗ lực rất nỗ lực hồi tưởng lại rồi, sao vẫn tìm thấy cơ chứ?

      Kha Dĩ Mặc thở dài bất đắc dĩ, quán ăn tự chọn phải từ trời rơi xuống đâu bạn ơi... Hình như... có lẽ... chắc là đưa sai đường rồi?

      Mím môi, Ninh Tâm thấy mình thể để mất hình ảnh trước mặt Kha Dĩ Mặc ngay lần đầu gặp gỡ được, “Lần này nhất định tìm thấy, chúng ta thêm làn nưa nào!”.

      Lần thứ ba quay lại vị trí cũ, khuôn mặt Ninh Tâm từ hồng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển sang xanh.

      Aizzz, Kha Dĩ Mặc lúc này tự kiểm điểm. phải tự kiểm điểm, phải tự suy ngẫm, phải ăn năn. sai rồi, sai rồi, tuyệt đối nên khiêu chiến với trình độ mù đường của Ninh Tâm.

      “Để dẫn đường cho...”

      ~~o(>_<)o~~ Đại thần, sao bây giờ mới !

      Cùng quán ăn, cùng chỗ ngồi, có điều người phía đối diện đổi thành Kha Dĩ Mặc.

      Vốn Ninh Tâm còn định để Kha Dĩ Mặc chọn đồ ăn, ai ngờ Kha Dĩ Mặc lại rút máy tính trong túi ra đặt lên bàn, sau đó quay sang cười : “Ninh Tâm, kiểm tra chút, em chọn đồ ăn có được ?”

      Nhìn bóng lưng Ninh Tâm len qua hàng người đứng trước quầy đồ tự chọn, Kha Dĩ Mặc lâm vào trầm tư.

      Dường như... càng ngày càng mê muội, càng ngày càng thoát ra được nữa rồi.

      Ninh Tâm trong trò chơi cũng vậy, Ninh Tâm ở tại cũng thế, Kha Dĩ Mặc biết, bất kể là nhân vật ảo thế giới mạng hay là thiếu nữ sống động hoạt bát ngoài đời, đều thể tự mình dứt ra nữa rồi.

      Đĩa to đĩa đem về bàn đầy đồ ăn, cuối cùng Ninh Tâm cũng có thể ngồi xuống rồi. Có điều bạn này lại phát việc khiến mình vô cùng bối rối.

      ràng buổi sáng vẫn còn bình thường, nhưng bây giờ ngồi trước mặt Kha Dĩ Mặc, phát bản thân đột nhiên sinh ra tính cách “thục nữ”, dám ăn như hổ đói nữa rồi...

      Giày vò, đây tuyệt đối là loại giày vò! Trước mặt cả bàn đồ ăn ngon lành đẹp mắt lại thể thoải mái ăn đau thương biết chừng nào! Nhất là đối với con người xem ăn là hết như Ninh Tâm.

      Nhưng làm người phải biết thế nào là đủ, thể quá tham lam. Câu này áp dụng với trường hợp Ninh Tâm bây giờ chính là, trước mỹ mạo của Kha Dĩ Mặc, thể tiếp tục có tình cảm với mỹ thực nữa rồi!

      “Ăn nổi nữa à?” Kha Dĩ Mặc nhận thấy Ninh Tâm có vẻ khác thường. Buổi sáng ràng ăn uống vẫn tốt, sao bây giờ tự bê len đống đĩa to bát lại chẳng ăn mấy miếng thế?

      Ninh Tâm lắc đầu, trong lòng máu.

      Đại thần ơi là đại thần, có thể ở trước mặt Kha Dĩ Mặc : Đại thần, ở trước mặt tôi đủ can đảm thể bản tính tham ăn tục uống của mình! được ?

      Mẫu thân đại nhân từng nhắc đến trường hợp này gọi là gì ấy nhỉ? Tâm tình thiếu nữ!

      còn gì để ...

      Ninh Tâm tự thấy cũng tự dọa mình đến sợ rồi, tâm tình thiếu nữ cái gì chứ... Mẫu thân đại nhân sai rồi, nhất định là sai rồi!

      Bữa ăn khó khăn nhất từ khi chào đời đến giờ cuối cùng cũng qua, nhìn cả đống thức ăn ngon còn thừa bàn, Ninh Tâm muốn khóc mà có nước mắt.

      Đối diện với Hồ Sảng, có thể xem như trước mắt có ai, thoải mái càn quét chút xấu hổ thẹn thùng.

      Nhưng ngồi trước mặt Kha Dĩ Mặc, Ninh Tâm cảm thấy bản thân lâm vào bi kịch, nào là nuốt trôi cơm, nào là vừa ăn vừa thất thần, nào là dám thoải mái thưởng thức, ra chắc!

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 54: Tấm lòng cha mẹ đáng thương...

      Từ khi chào đời đến giờ, lần đầu tiên Ninh Tâm mới biết, hóa ra ăn cơm cũng là loại tra tấn. , chính xác hơn là, cùng Kha Dĩ Mặc ăn cơm là tra tấ cả về thể xác lẫn tinh thần!

      Đồ ăn ngon ngay trước mặt lại dám đụng đũa, còn gì đau thương hơn thế nữa đây! Đặc biệt là khi Kha Dĩ Mặc hỏi vì sao ăn nhiều chút. Ninh Tâm nhìn cái bánh mouse trước mặt, thầm nuốt nước bọt, nỗ lực ra vẻ bị mê hoặc, mực lắc đầu : “Bánh ngọt ngọt quá, ăn nhiều bị sâu răng...”.

      Được rồi, bảo vệ răng miệng, ai cũng có trách nhiệm.

      Kha Dĩ Mặc lại đẩy suất sashimi cá hồi đến trước mặt Ninh Tâm. nàng tiếp tục lắc đầu: “Ăn đồ lạnh tốt cho dạ dày”.

      Kha Dĩ Mặc ngạc nhiên, lại đẩy sang đĩa cánh gà rán. Ninh Tâm cắn răng: “Ăn đồ rán dễ bị ưng thư”.

      Kha Dĩ Mặc kinh ngạc, kiên trì đẩy tiếp đĩa nầm bò kho tàu tới. Ninh Tâm nhắm mắt: “Nhiều dầu mỡ quá, mẹ ăn nhiều dầu mỡ bị đen”.

      Kha Dĩ Mặc lặng lẽ lấy bát canh rau luộc, Ninh Tâm liếc liếc món canh tỏa mùi thơm hấp dẫn, mặt mày hung tợn: “Em thấy em vẫn chỉ nên uống nước lọc là tốt nhất”.

      Ninh Tâm ăn bữa vô cùng đau khổ. Kha Dĩ Mặc lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. ràng buổi sáng vẫn ăn uống ngon lành lắm mà, sao mới mấy tiếng mà sức chiến đấu lại giảm hẳn thế này?

      Hiếu kỳ, Kha Dĩ Mặc phải cực kỳ hiếu kỳ!

      ...

      Bữa ăn này cuối cùng được Ninh Tâm liệt vào danh sách những bữa ăn tự chọn lỗ nhất của mình!

      Kha Dĩ Mặc ràng là đàn ông con trai, sức ăn lại ít đến kinh người!

      Ninh Tâm ràng là “đại vương dạ dày đáy”, cả bữa ăn từ đầu đến cuối lại chỉ uống nước lọc!

      Thời khắc chuẩn bị rời , Ninh Tâm dùng ánh mắt căm thù hừng hực lửa nhìn về đám thức ăn quầy, cuối cùng rưng rưng nước mắt quay lưng, trong lòng thầm tuyên bố: “Hãy đợi đấy, hãy đợi đấy, các món tự chọn, tôi nhất định trở lại báo thù!”.

      Đợi đến khi Kha Dĩ Mặc lắp xong bo mạch chủ cho Ninh Tâm, lại dọn dẹp tinh chỉnh lại máy tính xong xuôi trời cũng dần tối.

      Nhìn sắc trời, lại nhìn con người có bộ mặt ngây thơ vừa liếc biết là đối tượng số cho đám người lừa gạt ra tay bên cạnh, Kha Dĩ Mặc cảm thấy cho dù có gọi tắc xi để nàng này về mình cũng quá nguy hiểm.

      đưa em về”, Kha Dĩ Mặc vừa vừa giúp Ninh Tâm nhét máy tính vào lại túi.

      “Í?”, Ninh Tâm vội lắc đầu, “ cần đâu, em tự tắc xi về là được”.

      Kha Dĩ Mặc cũng chẳng để ý, chỉ cười cười: “Để em về mình yên tâm. nào, đưa em về”.

      “Nhưng mà bây giờ muộn, em làm phiền cả ngày nay rồi, lại bắt đưa về nữa em áy náy lắm”, Ninh Tâm ngại ngùng cúi đầu.

      sao, con trai chăm sóc con là chuyện đương nhiên. Đừng từ chối nữa, đưa em về trường an toàn, cũng yên tâm.” Kha Dĩ Mặc cười an ủi Ninh Tâm, đưa tay vẫn chiếc xe, mở cửa giúp Ninh Tâm.

      “Lên xe .”

      Phong độ thân sĩ tràn trề người Kha Dĩ Mặc khiến Ninh Tâm đột nhiên phát , dường như cũng rất hưởng thụ đối với đãi ngộ cho “thục nữ” này.

      Hai người vai kề vai ngồi ghế sau, mười đầu ngón tay của Ninh Tâm ngừng đánh nhau, đầu quay ra phía cửa sổ ngây người ngắm phong cảnh bên ngoài. Kha Dĩ Mặc mắt cũng chẳng liếc ngang liếc dọc, cứ nhìn thẳng về phía trước. Hai người đều trầm lặng, chỉ nghe thấy nhạc phát ra từ loa chậm rãi vang lên bên tai.

      Ánh sáng mờ ảo trong xe hát bóng thân hình nhìn nghiêng lên tấm kính cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú phản chiếu kính lại càng ràng hơn bao giờ.

      Ninh Tâm nhìn chằm chằm gương mặt của Kha Dĩ Mặc phản chiếu kính, cảm thấy là người thanh niên đẹp trai nhất mình được gặp trong đời, đương nhiên, phụ thân đại nhân tính, dù sao ông cũng thuộc hàng ngũ “thanh niên” nữa rồi.

      Ninh Tâm thấy kỳ lạ, nếu ra Hồ Sảng cũng là chàng đẹp trai, lại chẳng bao giờ có ý nghĩ muốn nhìn trộm ta cả. Nhưng Kha Dĩ Mặc như thế, ngồi bên cạnh , đầu óc bối rối, cũng biết mình suy nghĩ điều gì, đợi đến khi hoàn hồn ánh mắt chẳng biết đặt người ấy từ lúc nào...

      Hai người ngồi bên nhau, ràng vô cùng yên lặng, nhưng tim chẳng biết vì sao lại căng thẳng đập thình thịch ngừng. Ở bên Hồ Sảng, Ninh Tâm lúc nào cũng căng thẳng suy nghĩ phải tìm đề tài gì để chuyện, còn ở bên Kha Dĩ Mặc, lại e ngại biết phải từ đâu. Mà khổ ở chỗ, cho dù cả hai có im lặng chăng gì, Ninh Tâm vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào mới chết chứ!

      Kỳ quặc, trạng thái này quá kỳ quặc rồi! Ninh Tâm thấy tối nay mình nhất định phải tâm với mẫu thân đại nhân phen mới được. Nếu cái tình trạng kỳ quặc này cứ tiếp diễn mà có ai giải thích giúp sớm muộn gì cũng điên mất. Bởi vậy về đến trường, vừa tạm biệt Kha Dĩ Mặc xong, bạn Ninh Tâm ôm túi đựng máy tính chạy lạch bạch về đến phòng, việc đầu tiên là lập tức gọi điện thoại ngay cho mẫu thân đại nhân.

      “A lô, mẹ ạ?” Ninh Tâm khí thế bừng bừng, tức giận dồn nén cả ngày nay cuối cùng cũng bộc phát. Mẫu thân đại nhân vừa nghe thấy kỳ quái, con cưng nhà mình hôm nay sao thế, giọng to thế này là muốn phát tiết gì đây?

      “Cực cưng? Sao thế? Ai chọc con vui à?”

      ...

      Ninh Tâm thấy khó hiểu, mẫu thân đại nhân lấy đâu ra cái kết luận này thế? chẳng qua chỉ là vừa có khoảng thời gian dồn nén tình cảm, cảm xúc có phần khó kiềm chế, háo hức muốn thổ lộ ra thôi mà!

      “Con đâu có vui, hôm nay con bui lắm ấy chứ. Mẹ, mẹ đừng vội, để con hỏi mẹ mấy vấn đề .”

      “Vấn đề? Vấn đề gì, con hỏi .” Mẫu thân đại nhân kẹp điện thoại vào vai, tay phải còn bận sơn móng tay cho tay trái.

      “Chuyện là, chuyện là...”, lời đến cửa miệng, Ninh Tâm đột nhiên lại thấy khó ra, “Chuyện là, nếu mẹ ở bên người con trai, nhìn thấy ta cảm thấy rất căng thẳng rất hồi hộp, cầm tay ta cảm thấy rất thoải mái, rất sung sướng. Trước mặt ta dám ăn uống thoải mái, sợ ta chê bai, ngồi cạnh ta lại dám chuyện, nhưng mắt lại tự chủ mà nhìn ta, những điều đó có nghĩa là gì?”

      “Cạch!”

      Mẫu thân đại nhân kinh hoàng quá độ, nhất thời giữ chặt, điện thoại rơi thẳng xuống đất.

      “Lạch cạch!”

      Mẫu thân đại nhân vừa run tay, lọ sơn móng tay liền tiếp đất.

      Mẫu thân đại nhân nhất thời kích động, sặc nước bọt rồi.

      “Khụ khụ... cực cưng... khụ khụ khụ khụ khụ...” Mẫu thân đại nhân vuốt vuốt cổ, ho mãi ngừng, ho xé gan xé phổi đến độ khiến phụ thân đại nhân ở tận phòng bếp chuẩn bị bữa tối cũng bị dọa giật mình, vội vội vàng vàng chạy lại trước mặt vợ , đưa tay vuốt vuốt lưng bà.

      “Khụ khụ... Điện thoại...” Mẫu thân đại nhân vừa ho vừa chỉ vào chiếc điện thoại bị mình đánh rơi đất. Phụ thân đại nhân vội vã nhặt lên, liếc tên màn hình, là tên con cưng nhà mình.

      “Cực cưng, con làm gì thế? Xem này, dọa mẹ con sợ luôn rồi”, phụ thân đại nhân chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vừa cầm điện thoại với con được hai câu bị mẫu thân đại nhân bên cạnh cho đập: “ liên quan đến ông, làm cơm ”.

      Phụ thân đại nhân liếc mẫu thân đại nhân, lại liếc cái điện thoại tay vợ , thấy mình vô tội, vừa về phòng bếp tai vừa vểnh lên cố hóng xem hai mẹ con rốt cuộc là chuyện bí mật gì.

      “Cực cưng à, con thông suốt rồi, cuối cùng con cũng thông suốt rồi!” Mẫu thân đại nhân khó mà che dấu tâm trạng hưng phấn dạt dào của mình lúc này, cuối cùng bà cũng đợi được đến ngày hôm nay! Bà còn cho rằng tâm tính trẻ con của cực cưng nhà mình vẫn chưa hết, mực muốn lớn lên làm thiếu nữ cơ. chẳng ngờ chẳng ngờ, cuối cùng cũng có ngày cực cưng thông suốt rồi!

      “Mau cho mẹ biết, rốt cuộc là thẳng nhóc nào thế? Hai đứa hẹn hò với nhau rồi? Ngoại hình nó thế nào? Bao tuổi? Tính cách ra sao? Trong nhà có mấy người? Học cùng trường với con à?”

      ...

      Ninh Tâm nghe mẫu thân đại nhân hỏi như bắn súng liên thanh, thầm xác định hôm nay là sai lầm, lại với mẫu thân đại nhân vấn đề này, căn bản là đâm đầu vào tử lộ!

      biết nếu lấy cái cớ làm bài tập, tắm, bọn Trần Dao gọi hay luôn di động hết pin, tài khoản điện thoại sạch tiền mẫu thân đại nhân có tha cho nhỉ?

      “Ngoan ngoãn khai ra, hôm nay con mà cho ràng mai mẹ cùng cha đích thân đến trường con đấy!”

      Ninh Tâm cầm điện thoại tay mà nước mắt lã chã. là đồ ngu ngốc, đần độn! Ai bảo cứ đâm đầu vào chỗ chết thế này!

      “Mẹ, mẹ hỏi nhiều như thế con biết trả lời thế nào? Mà mấy câu con hỏi mẹ trả lời con đâu?”

      “Trả lời! Mấy cái đó cũng cần phải trả lời sao, con ! Đây ràng là con có tình cảm với người ta, là tình nam nữ chớm nở rồi! Con mới lúc nào cũng mộng mơ, làm cái gì cũng giống như trong mơ vậy. Bây giờ mẹ hỏi câu con đáp câu. Nhìn thấy cậu ta có phải tim con đập nhanh? Mặt đỏ tai hồng?”

      Lúc ngồi xe về trường, nhịp tim có vẻ nhanh hơn bình thường, thình thịch thình thịch, mặt cũng đỏ bừng . Nhưng mà, việc này có thể ra cho mẫu thân đại nhân sao?

      “Ừm... Có chút, chút chút thôi, chỉ có chút xíu thôi.”

      “Ở cùng cậu ta có phải tay chân luống cuống, giơ tay nhấc chân cũng rất để ý, chỉ lo cậu ta thấy mình đủ lịch ?”

      Lúc ăn cơm dám ăn thoải mái... việc này có tính ?

      “Hơi hơi, là hơi hơi thôi. Con thấy có gì bất thường, đấy, đấy, mẹ, mẹ đừng hừ hừ nữa mà.”

      Mẫu thân đại nhân hừ mấy tiếng, lại tiếp: “, phát triển đến mức nào rồi?”

      Ninh Tâm ngẩn ra... Cái gì đến mức nào?

      “Có động chạm tay chân gì ?”

      Ngẩng mặt nhìn trời, động chạm tay chân...

      “Vô tình nắm tay có tính ạ?”

      “Tính! Đương nhiên tính!”, mẫu thân đại nhân cao hứng vô cùng, “Cực cưng à, chúc mừng con, con có dấu hiệu đương rồi, nhất định phải cố gắng, tiếp tục cố gắng, nhân dịp Tết mang người về nhà cho mẹ!”.

      “Gì cơ ạ?”, lần này Ninh Tâm bị mẫu thân đại nhân làm cho choáng váng rồi, “Mẹ... mẹ ơi... mẹ, mẹ có nhầm thế? Bon con mới gặp nhau lần đầu tiên mà? Nhất kiến chung tình cái gì chứ, mẹ đừng ngắt lời con. Con với ất cũng thân thiết lắm, hơn nữa... Tình cảm có thể bồi đắp dần dần? phải đâu mẹ ơi, con phải muốn việc này! Con muốn hỏi mẹ, dấu hiệu như thế lẽ nào con thích người ta rồi?”

      Đáng tiếc, tần số giao tiếp của Ninh Tâm và mẫu thân đại nhân lúc này hoàn toàn lệch nhau.

      “Cực cưng à, có cơ hội phải nắm cho chắc. Con cũng đến lúc trưởng thành rồi, thể giống trẻ con mãi được, đương là giai đoạn người con nào cũng phải trải qua, được nhút nhát. Ngoài ra con nhớ phải trang điểm cho bản thân đẹp, con xinh đẹp chút mới có người thích. Còn nữa, con phải thông báo tiến độ ngay cho mẹ!”

      “Mẹ...” Ninh Tâm cảm thấy uất ức đến chết mất, sắp khóc luôn rồi đây này! Đây ràng là tám chữ mẹ chẳng nghe lấy ! , phải là đến chữ mẹ cũng chẳng thèm nghe vào!

      “Ê này, ông đừng có tranh điện thoại với tôi! Ninh Tu Vân, tôi cho ông biết, nếu mười phút nữa tôi có cơm ăn, chúng ta đem vụ ông nghe điện thoại của toi lần trước cộng với lần này, thù mới hận cũ toàn bộ tính luôn thể!”, mẫu thân đại nhân bên kia lại lần nữa sôi trào, có điều lần này đối tượng là phụ thân đại nhân bị câu chuyện giữa hai mẹ con dọa mất vía.

      “Thằng nào? Thông suốt cái gì? đương gì? Cực cưng muốn làm gì? Con nó còn , được đương lung tung. Cực cưng!”, phụ thân đại nhân vùng vẫy, cố hét: “Con tuyệt đối được đương đâu đấy...”.

      “Tút tút tút tút...”

      Cuộc gọi bị ngắt rồi.

      Ninh Tâm mặt mày bi phẫn nắm chặt điện thoại, quả quyết thèm để ý đến cả mẫu thân lẫn phụ thân đại nhân nữa!

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 55: Quà sinh nhật

      Bị cuộc chuyện với mẫu thân đại nhân dọa chi hồn vía bay sạch, bạn Ninh Tâm phải gọi là vô cùng đáng thương, vừa vứt cái điện thoại khiến oán nhận ngừng sang bên, bổ nhào đến máy tính được sửa xong tải Thần Thoại về, đăng nhập liếc qua danh sách bạn tốt lại phát tên của Mặc Thương đại thần xám xịt, xem ra vẫn chưa về đến nhà. “bảo kê” của Mặc Thương đại thần, thể đánh quái thể vào Phụ bản, thậm chí Ninh Tâm còn thể chạy lăng quăng các bản đồ ngắm phong cảnh luôn. nghĩ lúc, cho rằng thể chỉ vì Mặc Thương đại thần vắng mặt mà mình chẳng làm gì hết được, vậy quay lại con đường đào quặng, thu nhập đồ trước đây thôi. Dạo gần đây cũng chăm chỉ đào ngọc thạch, đào quặng gì nữa, đám nguyên liệu tích trữ trong kho được Gió Cuốn Mây Tan giải quyết sạch , cũng đến lúc phải tìm thêm nguồn hàng mới rồi.

      Vào lúc Ninh Tâm vừa cầm cái xẻng tay lời mời gia nhập đội ngũ của Lưu Vân xuất .

      (0.0)

      Ninh Tâm trừng mắt nhìn bảng thông báo mời nhập đội màng hình, dụi mắt cật lực, cuối cùng cũng xác định mắt hoa, phải nhìn sai tên, người gửi lời mời quả đúng là Lưu Vân.

      Nếu người mời là Lưu Thủy Ninh Tâm tuyệt đối kinh ngạc đến thế. Khổ nỗi đây là Lưu Vân, tuy tên chỉ khác Lưu Thủy có chữ, lại cùng là bạn của Mặc Thương đại thần, nhưng quả thân thiết với người này mà!

      Ninh Tâm do dự hồi, cuối cùng cũng ấn nút chấp nhận, tiếp đó bạn liền bởi vì quyết định này mà khóc lóc ngừng cả tối. Lý do phải điều gì khác, mà chính là thành viên trong đội ngũ này toàn người quen, rất quen nữa kìa!

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: Thấy tôi đúng chưa, Tiểu Bạch lên rồi kìa, các người lại còn tin!

      [Đội ngũ]Phượng Vũ: Tiểu Bạch à, mau lại đây cho chị ôm cái nào!

      [Đội ngũ]Hỏa Ảnh Minh Nhân: Em , sao bây giờ em mới lên thế?

      [Đội ngũ]Mưa Tí Tách Rơi: *gào to* Ninh Tâm à, lại đây cho dụi với nào, tôi phải kiếm ít phúc khí của , nhân tiện dạy dỗ luôn.

      [Đội ngũ]Lưu Thủy:-*gật đầu* Tôi đây đồng ý hai tay hai chân. Mưa à, phải dạy dỗ Tiểu Bạch cho tốt đấy, nàng này cũng ngốc quá rồi. Nếu phải tối qua ấy đột nhiên out xuống tôi cũng muốn dạy dỗ trận ra trò.

      [Đội ngũ]Phượng Vũ: Dạy dỗ? Khụ khụ khụ, cái từ này dùng đúng là… Tôi phải chụp ảnh đưa cho lão đại! Lưu Thủy à, ông biết cái gì gọi là “hối lộ” đấy chứ?

      [Đội ngũ]Lưu Thủy:-*đập bàn* Đây là cái đám người gì thế?

      [Đội ngũ]Mưa Tí Tách Rơi: Lưu Thủy, câu này của ông hàm ý quá đấy. Cái gì mà “đám người”? Cách dùng từ của ông tôi thấy khó hiểu. “Đám người” là chỉ toàn bộ số người ở đây, ý ông là đem chúng tôi tính luôn vào đó hả?

      [Đội ngũ]Phượng Vũ: Quần chúng phẫn nộ rồi, quần chúng phẫn nộ rồi khó giải quyết lắm nha… Lưu Thủy, kiềm nén bi thương.

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: ~~o(>.<)o~~ Bà của tôi ơi, tôi sai rồi, sai rồi, tha cho tôi .

      [Đội ngũ]Hỏa Ảnh Minh Nhân: Mà sao đến giờ vẫn chưa thấy lão đại lên thế nhỉ?

      [Đội ngũ]Phượng Vũ: Sáng nay có thấy lão đại xuất tí, sau đấy mất dạng.

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: ấy đưa tôi về trường, có lẽ vẫn chưa về đến nhà.



      Kênh Đội ngũ nhất thời nín bặt. Ninh Tâm sờ sờ mũi, đột nhiên cả người chấn động, giơ tay lên đập bàn uỳnh uỳnh! đây chẳng phải là chưa đánh khai sao? Chẳng phải là tự tìm phiền phức sao? Chẳng phải là đâm đầu vào chổ chết hay sao?

      Cách đây chưa đầy mười phút trước gọi điện cho mẫu thân đại nhân, ai có thể ngờ lặp lại đúng tội cũ! Là cái móng nào đánh chữ? Chặc móng heo, chặc móng heo ngay!

      Ninh Tâm còn chưa tự kiểm điểm, kênh Đội ngũ sôi lên sùng sục.

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: Tiểu Bạch! Lẽ nào với lão đại gặp nhau rồi?

      [Đội ngũ]Mưa Tí Tách Rơi: Lão đại ra tay nhanh , cái gì ấy nhỉ… Hóng tin tức, hóng !!

      [Đội ngũ]Hỏa Ảnh Minh Nhân: thể bình tĩnh được rồi, em , thẳng thắng được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị!

      [Đội ngũ]Phượng Vũ: Gặp mặt là hay ho nhất rồi. Cật lực xin tin nóng! Ninh Tâm, mau mau thành khai báo!

      [Đội ngũ]Lưu Vân: Như ~~~.

      Ninh Tâm nhìn kênh đội ngũ liên tiếp xuất những câu dọa dẫm hư hư thực thực, còn cân nhắc xem có nên rút dây cáp, giả vờ bị đứt mạng rồi .

      Nhưng tay vừa chạm đến dây, Lưu Thủy lên tiếng.

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: Đừng có hòng đứt mạng! Lần này ngoan ngoãn khai ra đứt mạng tôi nhân lúc lão đại có mặt mà hành hạ đến khóc mới thôi đấy!

      [Đội ngũ]Phượng Vũ: Lá gan càng ngày càng lớn rồi, có điều… Tôi ủng hộ!

      [Đội ngũ]Lưu Vân: Lần này tôi chụp ảnh, tiếp tục .

      [Đội ngũ]Hỏa Ảnh Minh Nhân: Em à, em tự cầu phúc nhé.

      Ninh Tâm đập bàn phẫn nộ. Đây là uy hiếp, là uy hiếp trắng trợn! Lúc này Ninh Tâm thấy nhớ Mặc Thương đại thần vô cùng, Đại thần ơi là Đại thần, sao giờ vẫn chưa về đến nhà thế?

      Bị đám phần tử xấu vây xung quanh, Ninh Tâm bày tỏ: tâm tình cực kỳ nặng nề, tình cảm là vô cùng bi phẫn, mặt mũi là hung ác dữ dằn, thực là tàn khốc vô tình!

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: ~~o(>.<)o~~ Muốn tôi khai báo cái gì chứ…

      [Đội ngũ]Phượng Vũ: Lão đại đẹp trai

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: Ừ đẹp trai.

      Có sức hút.

      [Đội ngũ]Hỏa Ảnh Minh Nhân: Có cùng ăn cơm hay làm gì có ?

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: Ừ, có.

      Có cơ hội!

      [Đội ngũ]Mưa Tí Tách Rơi: Lão đại có dịu dàng ?

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: Ừ, dịu dàng.

      Có hình tượng!

      [Đội ngũ]Lưu Vân: Có trao đổi số điện thoại ?

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: Ừ, có trao đổi.

      Có phát triển!

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: Tiểu Bạch à, có thích lão đại ?

      Lần này Ninh Tâm dám tùy tiện “ừ” rồi, lần này mà “ừ” nữa có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch!

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: biết nữa.

      Có! Có gian tình!

      [Đội ngũ]Phượng Vũ: Phần lớn những lúc con trả lời biết, thực ra chỉ là xấu hổ ngại ngùng .

      [Đội ngũ]Mưa Tí Tách Rơi: Tôi xem giờ rồi, vừa rồi ràng mất đến 2,7 giây mới trả lời, nhất định là có vấn đề!

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: Này… Tiểu Bạch, dối phải là trẻ ngoan đâu.

      [Đội ngũ]Hỏa Ảnh Minh Nhân: Em , can đảm ra , trai cổ vũ em!

      Ninh Tâm nước mắt lưng tròng, bây giờ chính là con thỏ trắng bị đám sài lang hổ báo vây quanh. thế đám sài lang hổ báo này còn ăn vội , mà muốn từng đao từng đao đâm xuống… Đây là lăng trì mà! Đập bàn!

      [Đội ngũ]Lưu Vân: Được, cũng phải biết điểm dừng chứ.

      Tin mừng!

      Ninh Tâm quay đầu, cách màn hình nhìn Lưu Vân với ánh mắt ngập tràn biết ơn.

      [Đội ngũ]Lưu Vân: Mới bắt đầu thôi, cứ từ từ. Sau này còn nhiều cơ hội.



      … Đây… Hình như cảm ơn sai người rồi…

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: Mà Tiểu Bạch này, tuần sau là sinh nhật lão đại rồi, hay cũng đến tham gia , dù sao mọi người đều ở cùng thành phố.

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: Í? Sắp đến sinh nhật Mặc Thương à?

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: Đúng thế, thứ Sáu tuần sau là sinh nhật lão đại, mà đến nhất định lão đại rất vui.

      Lưu Thủy càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng thấy cách này quá tuyệt. Mỗi lần sinh nhật Kha Dĩ Mặc là lần dày vò. Người ta mừng sinh nhật vui vẻ cả ngày, Kha Dĩ Mặc từ đến lớn cũng chẳng tỏ ra mình vui, nhưng thân là em tốt, Lưu Thủy sao có thể nhận ra. Sinh nhật trước đây, lần nào Kha Dĩ Mặc cũng ở mình trong phòng đến hết ngày, căn bản thể gọi là mừng sinh nhật mà phải gọi là chịu khổ mới đúng. Nhưng nếu năm nay có Ninh Tâm ở bên, Kha Dĩ Mặc chắc có thể vui vẻ chút chứ nhỉ?

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: Ưm, tôi có vẻ thích hợp lắm. Tôi với Mặc Thương mới gặp nhau lần. Hơn nữa thứ Sáu tuần sau tôi phải tham dự kỳ thi thư pháp.

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: Mới gặp lần đầu sao? vấn đề gì đâu, hay để bọn tôi đến đón ? Cái cuộc thi đó lúc nào kết thúc?

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: cần đâu, thứ Sáu tuần sau thi thư pháp, tôi sợ đến kịp.

      Lý Tín ngồi trước máy tính mà như ngồi bàn chông, vừa gõ chữ khuyên Ninh Tâm, vừa hỏi Phương Thiếu Vũ bên cạnh: “ Làm sao bây giờ?”.

      Phương Thiếu Vũ trầm mặc lúc rồi lắc đầu, giọng điệu vô cùng bất đắt dĩ: “ Thôi vậy, người ta dù sao cũng là con , sao có thể tùy tiện chạy đến nhà người khác được? Hơn nữa còn là người quen mạng, ai mà yên tâm được chứ.”

      “Thế Dĩ Mặc sao? Tuần sau bác Kha chẳng về đâu, Dĩ Mặc nhất định lại đau lòng. Tớ còn hy vọng Ninh Tâm đến an ủi cậu ấy đây” Lý Tín vò đầu, lông mày cũng sắp nhíu thành đường rồi.

      “Suy nghĩ đến cảm nhận của Ninh Tâm . Chúng ta điều tra ấy rồi, nhưng ấy lại chẳng biết gì về chúng ta, với Dĩ Mặc cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cho dù có chút tình cảm cũng đến mức có thể chạy đến nhà người ta được. Hơn nữa chuyện của Dĩ Mặc lại ràng. Lần sinh nhật này bỏ qua , ngày tháng còn dài, đợi Dĩ Mặc xác định ở bên Ninh Tâm thiếu gì cơ hội”

      “Đành vậy”, Lý Tín mặc dù cam lòng nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ.

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: sao đâu, lần sau có cơ hội lại tới.

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: Ừ.

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: Đúng rồi, Ninh Tâm với mấy đều là nữ, giúp bọn tôi với. Sinh nhật lão đại tôi với bọn Lưu Vân nên tặng gì bây giờ?

      Quà à…

      Thông thường Ninh Tâm mà tặng quà, bất luận nam nữ già trẻ gì, đều là con gấu bông to đùng. Có điều, bọn Lưu Thủy tặng quà cho Mặc Thương đại thần, thể mỗi người cõng con gấu bông lớn đến nhà Đại Thần, đúng ?

      [Đội ngũ]Phượng Vũ: Sách , Mặc Thương đại thần thích loại sách nào?

      [Đội ngũ]Mưa Tí Tách Rơi: Tôi thấy con trai tặng con trai, vẫn nên tặng mấy thứ lạ lạ tốt hơn, kiểu như mã tấu hay gì đó…

      [Đội ngũ]Lưu Thủy: T^T Đây là thứ là lạ à? ràng là đồ nguy hiểm chết người có!

      [Đội ngũ]Hỏa Ảnh Minh Nhân: Em , em có ý tưởng gì ?

      [Đội ngũ]Ninh Tâm: Tôi nghĩ, vẫn còn nghĩ đây.

      Ninh Tâm chống cằm, nhìn chằm chằm màn hình, cố gắng nhớ lại.

      Mẫu thân đại nhân thường thích tặng gì cho phụ thân đại nhân nhỉ?

      Kỷ niệm ngày cưới lần trước, hình như là cái bàn phím. Mẫu thân đại nhân , đó là biên bản nâng cấp của bàn tính và ván giặt đồ*.

      *Ngày xưa có hình phạt là bắt quỳ bàn tính hoặc quỳ ván giặt đồ (ván giặt đồ là tấm gỗ có khứa nhiều rãnh), bây giờ chủ yếu lưu hành “phiên bản nâng cấp” là “quỳ bàn phím”.

      Lễ tình nhân trước, hình như là cái chăn lông vũ, mẫu thân đại nhân , trong thư phòng mở điều hòa rất lạnh, nhất định phải mua thêm cho phụ thân đại nhân cái chăn giữ ấm.

      Sinh nhật phụ thân đại nhân lần trước, hình như là album ảnh cầm tay, mẫu thân đại nhân , khuôn mặt của bà và cục cưng phải thời thời khắc khắc có trước mắt phụ thân đại nhân.



      Che mặt, đây… nếu học theo mấy món quà của phụ thân đại nhân với mẫu thân đại nhân, e là quà lần này tặng được rồi.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 56: Để rồng bảo hộ

      Cả độ vì chuyện chọn quà sinh nhật cho Mặc Thương mà lâm vào tình trạng bối rối bấn loạn, mải bối rối suy nghĩ cân nhắc, cả đám người quên đánh quái, quên Phụ bản, quên bán hàng, quên làm nhiệm vụ... đám người lập hẳn đội ngũ xong xuôi đâu ra đấy rồi nhưng lại đứng túm tụm, ngây người ở góc bản đồ có phong cảnh hữu tình, cỏ non xanh biếc.

      Thế là khi Mặc Thương đại thần lên mạng, lúc tìm thấy vị trí của Ninh Tâm mà theo đến thấy nàng bị đám người quen vây xung quanh. Đến khi Mặc Thương đại thần gửi lời xin gia nhập đội ngũ mãi mà thấy đội trưởng có phản ứng gì phải gọi là vô cùng khó hiểu.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: làm gì thế?

      Lần này đến cả Ninh Tâm cũng trả lời rất chậm.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Ớ... làm gì, chỉ chuyện phiếm thôi.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: chuyện phiếm?

      Mặc Thương đại thần tỏ vẻ hoài nghi, Ninh Tâm đáp lại chắc nình nịch.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: chuyện phiếm!

      Này này bạn à, cái gì gọi là "giấu đầu lòi đuôi", đây chính là minh chứng ràng nhất đấy!

      Lúc này, kênh Đội ngũ xuất của Mặc Thương đại thần lên mà loạn cào cào hết cả lên.

      [Đội ngũ] Lưu Vân: Vừa rồi tôi để ý lão đại xin nhập đội...

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Mặc Thương hỏi chúng ta làm gì.

      [Đội ngũ] Lưu Thủy: chúng ta chơi, làm nhiệm vụ, chuyện vớ vẩn gì đó, tuyệt đối thể để lão đại biết chúng ta bàn chuyện gì được.

      [Đội ngũ] Phượng Vũ: Cứ Lưu Thủy dùng hình phạt tàn khốc để hành hạ !

      [Đội ngũ] Lưu Thủy: Tiểu Bạch, đừng hại tôi, cũng biết đấy...

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Tôi bảo chúng ta chuyện phiếm rồi.

      [Đội ngũ] Mưa Tí Tách Rơi: Cả đám người túm tụm lại đây đứng chuyện phiếm, đến tôi còn chả tin được ấy chứ.

      [Đội ngũ] Lưu Thủy: (+__+)~ Thôi kệ, Tiểu Bạch, đến vỗ về lão đại , hai người đâu cũng được, miễn là cách chỗ này xa chút là được. Chúng tôi bên này còn phải bàn tiếp, để lão đại nhập đội được, phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ đấy.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Hiểu rồi, tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

      Lời vừa dứt, Ninh Tâm bị đá ra khỏi đội...

      Sờ sờ mũi, Ninh Tâm điều khiển chuột từng bước từng bước lại bên Mặc Thương đại thần.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Mặc Thương, về đến nhà rồi à?

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Ừ, vừa rồi mấy người chuyện gì thế?

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: có gì, gì hết.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: muốn với ?

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: phải, phải, tuyệt đối phải. gì mà. Mặc Thương, chúng ta Phụ bản được , em vẫn chưa có ô Tố Yên Tiên Ma này.

      Ninh Tâm bừa lý do để đẩy Mặc Thương đại thần ra khỏi khu vực thị phi này, hậu quả theo sau là cả buổi tối nàng lại lần nữa trải qua ác mộng mấy ngày trước.

      Ninh Tâm muốn , Mặc Thương cũng hỏi tiếp. Nếu Ninh Tâm muốn ô Tố Yên Tiên Ma thôi. Mặc Thương đại thần cho rằng sau vụ chơi đùa với xác suất ngẫu nhiên thảm đến nỡ nhìn lần trước, GM chắc đến nỗi nhân tâm tiếp tục đùa giỡn Ninh Tâm đâu.

      Nhưng rất ràng là GM đưa xác suất ngẫu nhiên này lên thành sở thích, kiên quyết dứt khoát phải tiếp tục khiêu chiến với vận may của Ninh Tâm và tính nhẫn nại của Mặc Thương đại thần.

      lần, hai lần, ba lần...

      Sau khi Mặc Thương đại thần giải quyết sạch đám quái trong Phụ bản Túy Yên Các cách vô cùng hung ác tàn bạo, Ninh Tâm theo ngay sau lưng vô lực nhấn nhấn chuột, đến cả sức lực để di chuyển cũng chẳng còn.

      Cái gì gọi là "xả thân vì nghĩa", chính là đây chứ còn ai!!! Hy sinh cái lợi vì cái lợi lớn, thế nhưng điều khiến Ninh Tâm bi phẫn nhất là, tại sao lại muốn đến cái Phụ bản Túy Yên Các này làm gì? Mệt chết sống lại thèm , còn bị tra tấn tinh thần lẫn thể xác, linh hồn mỏng manh yếu ớt bị đả kích cú suýt tan nát nữa chứ.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: ~~o(>_<)o~~ Có phải bát tự của em hợp với Phụ bản này ?

      Bát tự: Còn có tên gọi khác là tứ trụ, là tám chữ thiên can địa chi tra trong lịch pháp, căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo lịch để tính ra, là dạng bói toán dựa vào tám chữ này để đoán mệnh cách.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: *xoa đầu* sao, hay chúng ta lại thêm lần nữa nhé?

      Mặt Ninh Tâm tức xanh lét, vội vã lắc đầu.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: , đâu. lần nữa chắc tối nay em mơ ác mộng mất. Chúng ta cứ ở trong Phụ bản này chuyện thôi được ?

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Ừ.

      Ở trong Phụ bản Túy Yên Các chuyện...

      Ninh Tâm đương nhiên biết điều này có hàm ý gì, nhưng Mặc Thương đại thần lại hiểu vô cùng. để ý đên chuyện nam nữ có nghĩa là hiểu phong tình, mình lẻ bóng có nghĩa là nông cạn quê mùa, tung hoành trong Thần thoại lâu như vậy rồi, mấy địa điểm "thánh địa tình " trong lòng các đôi uyên ương đương nhiên Mặc Thương biết rất , cũng biết chắc chắn Túy Yên Các này được xếp vào danh sách các thánh địa kia.

      Nghe , thông thường các cặp tình nhân buổi tối hay lập đội vào đây, đầu tiên là giết sạch đám quái lâu nhâu, sau đó ở lại Túy Yên Các chuyện tâm tình, đó chính là câu chuyện được mọi người ca tụng của Thần thoại. Nhưng ràng Ninh Tâm hoàn toàn biết câu chuyện này, có điều... Mặc Thương đại thần thấy hình như mình cũng đâu bắt buộc phải giải thích.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Em nhớ ra rồi, Tiểu Thần Long em vẫn chưa đưa cho . Giờ chúng ta giao dịch luôn nhé.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Thần Long đó em giữ luôn , con rồng rồi.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: được, em đưa cho con rồng đó rồi mà.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Ngoan, em cứ giữ con rồng đó được ? Dù sao cũng dùng tới, em giữ lấy, dùng làm tọa kỵ cũng tốt.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Nhưng con rồng đó những có thể làm tọa kỵ mà còn có thể làm thú cưng. Lưu Thủy Xích Dực Thần Long còn tốt hơn cả tọa kỵ của nữa cơ.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Thú cưng của cũng là cực phẩm, tin em nhìn xem.

      Mặc Thương triệu tập thú cưng của mình, Ninh Tâm nhất thời ngẩn ra.

      Đây đây đây đây... Thú cưng của Mặc Thương đại thần lại là con heo???

      Mặc Thương thực ra cũng rất ngượng, thú cưng của bất luận là thuộc tính hay kỹ năng đều thuộc hàng cực phẩm, nhưng cực kỳ hiếm khi được gọi ra. vì lý do nào khác, chính là con vật này lại vừa vặn có hình dáng là chú heo con màu hồng phấn.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: đáng !

      Che mặt, đáng đáng , có điều hoàn toàn phù hợp với hình tượng của Mặc Thương đại thần tí nào...

      Mặc Thương đương nhiên cũng hiểu chú heo này cùng hình tượng của mình là hai đường thẳng song song, nếu chẳng cho nó chơi dài, hiếm lắm mới gọi ra. Có điều, để an ủi Ninh Tâm, hy sinh chút cũng sao.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Đáng chứ? Em xem, có tọa kỵ, cso cả thú cưng, giờ lại nhận thêm con Thần Long quá nhiều rồi.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Nhưng mà chú heo này...

      Ninh Tâm do dự hồi, thẳng có vẻ dễ làm tổn thương người khác quá...

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Mặc Thương, chúng ta đổi cho nhau !

      Í?

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Đổi cho nhau?

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Ừ, em đổi Xích Dực Thần Long với Ngân Long của có được ? Như thế cần lo lắng em có tọa kỵ nữa rồi. Nếu như thế mà cũng chịu em giận, thèm để ý đến nữa đâu!

      Ninh Tâm cố gắng khiến lời của mình trở nên mạnh mẽ, khiến đối phương phải sợ hãi, khổ nỗi câu này thể kiếm ra nửa điểm uy hiếp nào.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: bé ngốc, con rồng này giá trị tương đương, trao đổi như thế em lỗ nặng đấy có biết ?

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Ai lỗ chứ?

      Ninh Tâm trưng bộ mặt "từ chối cho ý kiến".

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Có Ngân Long của bên cạnh, cho dù sau này có ở bên em cũng rất yêm tâm, giống như ở bên cạnh vậy.

      Mặc Thương ngẩn người, bất giác buột miệng hỏi lại.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Thế con rồng của em theo sao?

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Cũng như thế. Lần nào em cũng liên lụy đến , nhưng con rống này lại có thể bảo vệ . Cầm lấy cầm lấy . Mặc Thương, giữ con rồng đó được ? Chúng ta đổi cho nhau nhé!

      [Đội ngũ] Mặc Thương: Được rồi.

      [Đội ngũ] Ninh Tâm: Cám ơn Mặc Thương.

      [Đội ngũ] Mặc Thương: bé ngốc.

      Từ đó về sau, hai con rồng là mối dây liên kết giữa hai người, bầu bạn nương tựa, bảo vệ giúp đỡ lẫn nhau, giống như loại tính vật đính ước vậy.

      Mặc Thương xoa xoa huyệt thái dương, khóe miệng xuất nét cười nhàn nhạt. bé ngốc, ý nghĩa của chuyện này em có hiểu thế?

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 57: Tranh thêu chữ thập

      Ninh Tâm phấn khởi hào hứng cùng Mặc Thương đại thần đổi rồng xong, cả hai người ruột rối như tơ vò.

      Ninh Tâm bối rối là vì vấn đề hình tượng của và Ngân Long. Mặc Thương đại thần đứng trước Ngân Long, trường kiếm bên thân, bạch y phiêu dật, khuôn mặt cao ngạo, khí thế cứ phải gọi là đánh đâu thắng đó. Nhưng Tiểu Linh Xu nhắn đáng điều khiển con rồng to thế này…

      Ninh Tâm thấy mình làm phông nền cho con rồng này mới đúng!

      Nhưng so với Ninh Tâm, Mặc Thương đại thần thấy mình còn bi đát hơn. Xích Dực Thần Long, nó vẫn còn là mộ tấu long. Chữ “ấu” trong từ “ấu long” cũng đủ để biết nó là thứ cần được thương chăm sóc. Bây giờ mà cưỡi lên nó chẳng phải là ngược đãi trẻ hay sao? Chưa kể nó lại còn quấn lấy tay mình, thở ra bong bóng kêu “Bố, bố” thế này?

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Đúng rồi, Lưu Thuỷ tuần sau là sinh nhật .

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Ừ, hoá ra lúc nãy mọi người chuyện này.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Úi, chỉ là qua chút xíu thôi mà.

      -_-||| bạn à, câu này của chẳng có sức thuyết phục gì cả. Có điều Mặc Thương đại thần cũng có ý lật tẩy, nếu bọn Lưu Thuỷ sống chết gì cũng cho mình vào đội, lại cốý bắt Ninh Tâm đánh lạc hướng chú ý của mình, nội dung câu chuyện chắc chắn thể liên quan đến mình rồi. Nhưng dù sao, muốn nghe ngóng hay kiếm người gây , Mặc Thương đại thần cảm thấy tốt nhất vẫn là trực tiếp tìm Lưu Thuỷ tính sổ là được, cần làm khó Ninh Tâm.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Thứ Sáu tuần sau là sinh nhật .

      Mặc Thương đại thần ngưng chút, lời đến đây rồi cứ thẳng hết ra cho xong.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: bữa tiệc sinh nhật được tổ chứ cỡ nhà , cách Đại học T cũng xa lắm, có thể mời em đến tham dự ?

      Đây đây đây!

      Ninh Tâm nhìn màn hình chằm chằm, cả nửa ngày vẫn gõ được chữ nào. Lần này phải là Lưu Thuỷ thuận miệng hỏi, mà là Mặc Thương đại thần đích thân mời đấy! Cơ hội ngàn năm có , qua rồi là lấy lại được đâu! động tâm là dối, nhưng tại sao cuộc thi thư pháp lại tổ chức cùng ngày với sinh nhật Mặc Thương đại thần cơ chứ?!

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: xin lỗi, em được. Thứ Sáu tuần sau em có cuộc thi thư pháp, đến thứ Bảy em mới về cơ.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: thế à, thi đấu quan trọng hơn, lần sau có cơ hội lại mời em đến.

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Ừ ừ ừ.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Muộn lắm rồi, mau logout ngủ .

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Ừ, cũng thế. Thân thể tốt, nhất định phải nghỉ sớm đấy.

      [Bạn tốt] Mặc Thương: Được, nhìn em thoát .

      [Bạn tốt] Ninh Tâm: Vậy em out trước đây, ngủ ngon.

      Quan sát Tiểu Linh Xu trước mắt hoá thành luồng sáng biến mất, Kha Dĩ Mặc dựa người lên lưng ghế nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lên vẻ ảm đạm.

      ra đời được chào đón, sinh nhật được chúc phúc. Đối với người khác mà , sinh nhật là hình thức kỷ niệm, ngụ ý là hạnh phúc và trưởng thành. Nhưng với Kha Dĩ Mặc, sinh nhật là điều cấm kỵ, sinh tử song hành, là ngày được mong chờ. Ngày sinh nhật Kha Dĩ Mặc, cũng là ngày mẹ qua đời.

      ra đời của , bố mất tình cả đời. Cho dù là cốt nhục mà mẹ dùng cả sinh mạng để đổi lấy, nhưng đối với bố mà , phải đối diện với gương mặt giống hệt người vợ khuất của con trai, ngoại trừ bài xích và trốn chạy, điều duy nhất còn lại là đau lòng. Sinh nhật đau thương như thế, là vấn đề nhức nhối trong lòng nhà họ Kha. Cũng bởi vậy mà trước nay Kha Dĩ Mặc hề có chút trông đợi nào với sinh nhật của bản thân, chỉ toàn là tự trách và đau khổ.

      Kha Dĩ Mặc đến bên hành lang, kéo rèm cửa ra, nhìn lên bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh, lặng lẽ nở nụ cười, nụ cười ấy ngập tràn thê lương và độc.

      Kha Dĩ Nghiên từng kéo bé Dĩ Mặc, chỉ lên những vì sao bầu trời bảo rằng mỗi người đời đều ứng với ngôi sao kia. Từ lúc sinh ra cho tới khi chết , đều có số mạng và ý nghĩa tồn tại đặc biệt. Cho dù chỉ là ngôi sao mờ nhạt nhưng cũng có thể chiếu sáng linh hồn con người. Nhưng ra đời của lại cùng cái chết của mẹ. Đây là tội nghiệt của , từ khi còn là cục thịt đỏ hỏn, tới lúc có được hình hài, mặc cho tất cả đều có lỗi. Người như , giống như lời Kha Dĩ Nghiên , có ngôi sao chiếu sáng linh hồn chăng?

      Kha Dĩ Mặc thở dài, từ từ kéo rèm lại. ra đối với , tương lai và quá khứ đều là những nỗi đau khó có thể chịu đựng. Nếu có cách nào thực lời hứa, vậy liệu có thể đưa tay nắm lấy cơ hội hay ?

      Vạn vật tĩnh lặng, xung quanh tiếng .

      Kha Dĩ Mặc nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư, cả đêm an giấc.

      Sau khi ắt máy, Ninh Tâm nằm dài giường, ngẩn người nhìn trần nhà, mắt trợn tròn hồi lâu cuối cùng cũng quyết định ngồi dậy ôm cái đồng hồ bào thức hình Mashimaro vào lòng.

      phải chỉ là dạo phố thôi à, người dạo phố sao, lạc đường sao… Vấn đề này tốt nhất cần suy nghĩ làm gì. Thuyền tới đâu cầu tự nhiên thẳng mà!

      Thứ Sau tuần sau đến dự sinh nhật Mặc Thương đại thần được, nhưng quà đâu thể mua?

      Nhưng mà, trước tiên cứ bỏ qua vụ lạc đường , giờ vẫn còn chưa biết nên mua gì đây này. Vấn đề này vô cùng đáng suy ngẫm.

      Thế là bạn Ninh Tâm cứ ôm cái đồng hồ báo thức mà ngồi đến hơn nửa đêm.

      Dưới gào thét hăng hái của đồng hồ báo thức, Ninh Tâm mở đôi mắt mơ màng ra, định qua người ngủ thêm giấc nữa, bỗng trong đầu xẹt qua ý nghĩ, nàng lập tức ngủ nổi nữa. Hôm nay phải mua quà sinh nhật cho Đại thần!

      Trước tiên là vòng quanh mấy hàng bán đồ lưu niệm cạnh trường, người bán hàng nhiệt tình gợi ý.

      Đồng hồ đeo tay, nhấc lên cái thấy là đồ tình nhân. -_-! Có thể đem tặng sao?

      Móc chìa khoá, đó khắc hình hai trái tim bị mũi tên xuyên qua. -_-| | | Có ý gì đây?

      Cà vạt, chị chủ cửa hàng còn rất nhiệt tình dạy Ninh Tâm phải làm sao để thắt nút cà vạt đẹp cho chàng trai mình . Hiểu lầm to rồi!

      Bật lửa, Ninh Tâm sờ sờ lớp vỏ kim loại bên ngoài, lắc đầu: “ ấy hút thuốc.”. Chủ cửa hàng lập tức hưng phấn: “Bây giờ tìm được gã trai nào hút thuốc uống rượu phải gọi là hàng hiếm lắm đấy. Em à, em tốt số !”.

      vòng mấy cửa hàng, Ninh Tâm sắp khóc đến nơi rồi. nên mình mua quà sinh nhật cho con trai, nhưng khổ nỗi khi bảo mua quà sinh nhật cho bạn các chị chủ tiệm đều rất thống nhất chỉ vào cồn gấu bông còn cao hơn cả , mặt viết rành rành mấy chữ: “Cõng lên em!”.



      Chọn quà là việc hao tốn thể lực, mà chọn quà cho con trai lại càng tốn sức hơn. từ sáng cho đến chiều, Ninh Tâm vẫn chưa tìm được thứ nào vừa ý.

      Nhìn đồng hồ thấy ba giờ rưỡi chiều, Ninh Tâm cầm điện thoại do dự cả nửa ngày, trong đầu ngừng cân nhắc giữa việc gọi điện thoại để mẫu thân đại nhân nghiên cứu rồi dạy dỗ, ngược đãi hay tiếp tục để bản thân mệt mỏi chạy như ruồi nhặng mất đầu vẫn tìm được món quà vừa ý, cuối cùng đành từ bỏ kháng cự.

      “Mẹ, nếu muốn tặng quà sinh nhật cho con trai mẹ thấy nên tặng thứ gì thích hợp?”

      Mẫu thân đại nhân nghe con cưng hỏi câu này, cười phải là vô cùng xán lạn. Phụ thân đại nhân thuận tay cầm tờ báo, trèo lên ghế sô pha bên cạnh nỗ lực vểnh tai chuẩn bị nghe trộm.

      “Cục cưng à, mua tặng chàng trai lần trước con đúng ? Mau cho mẹ nghe, có phải con định phát triển với người ta ? Mẹ còn phải thẩm định đấy nhé!”

      biết gọi cho mẫu thân đại nhân phải là cách thông minh mà. Có điều trừ mẫu thân đại nhân ra, chẳng biết tham khảo ý kiến ai nữa cả…

      “Mẹ, chúng ta việc này vội có được ? Mẹ mau cho con nên tặng cái gì .”

      “Tặng gìà…” , mẫu thân đại nhân dài giọng, “ biết, mẹ có kinh nghiệm. Thông thường toàn là người khác mua cho mẹ.”

      Cuộc điện thoại này quả nhiên là nên gọi rồi?

      “Ninh Tu Văn, ông giúp con hiến kế ?” , mẫu thân đại nhân nghĩ cả nửa ngày chẳng ra được ý gì, dùng cùi chỏ thúc người chồng ngồi bên cạnh. Phụ thân đại nhân vừa nghe con cưng chọn quà cho thằng nào đó, nội tâm lập tức kích động, khổ nỗi dưới uy quyền của vợ , bao nhiêu bất mãn cũng dám thể , chỉ đành thờ ơ đáp lại: “Hai mẹ con tự nghĩ là được rồi, tôi còn đọc báo.”.

      “Đọc báo?”, mẫu thân đại nhân hừ lạnh, “Bão cũng cầm ngược rồi, có người đọc ngược chữ mà xem tin tứ cà?”.



      “Khụ khụ… Cục cưng à”, phụ thân đại nhân vội vã nhận lấy điện thoại: “Tặng quà gì quan trọng nhất vẫn là thành ý, đồ mua ben ngoài có đắt đến mấy cũng quan trọng bằng tâm ý của bản thân”.

      “Ý bố là, muốn con tự làm cái?”

      “Cũng cần như thế” , phụ thân đại nhân phản bác. Đến ông còn chưa nhận được đồ gì do con cưng làm, sao có thể để thằng nhóc nào đó hưởng lợi được?

      “Ồ! Ý này tồi đâu!” đợi phụ thân đại nhân kịp phản đối, mẫu thân đại nhân cướp lại điện thoại: “Cục cưng à, dạo gần đây phải có phong trào thêu tranh chữ thập à? Con có thể tự thêu bức làm quà tặng đấy.”

      “Hừ…”, phụ thân đại nhân rất nể mặt: “Dựa vào khả năng của cục cưng nhà chúng ta, bà hy vọng thêu ra được cái gì chứ?”.

      “Biến qua bên cho tôi!” Mẫu thân đại nhân đầy cái đầu sán lại hóng chuyện của phụ thân đại nhân: “Cục cưng à, cần biết tay nghề thế bào, chủ yếu là tâm ý thôi. Chỉ cần là con tự thêu cậu ta nhất định thích!” .

      “Tranh chữ thập?”, Ninh Tâm suy nghĩ, “Được, con quyết định rồi, dùng cái đó .”

      Quyết định xong mua gì, lần thứ hai chạy về phía khu bán hàng lưu niệm, Ninh Tâm cuối cùng cũng có mục đích ràng. Gần trường học có ít hàng bán tranh thêu chữ thập, vòng, muôn vàn màu sắc hình dạng loá cả mắt.

      Nào là móc chìa khoá, túi đựng thẻ, nào tranh treo tường, khung hình, đồng hồ … chăng thiếu thứ gì, mà mẫu mã phong phú vô cùng.

      Ninh Tâm chọn lúc, lựa hồi, cuối cùng ôm về cái gối đầu có hình phúc tinh vẽ theo kiểu chibi. Để hình phúc tinh này dưới đầu Mặc Thương đại thần, hy vọng Mặc Thương đại thần được hạnh phúc, ý nghĩa này cũng tồi đúng ?

      Ninh Tâm càng nghĩ càng hài lòng, liền quyết đoán mua luôn cái gối đầu này.

      Khổ nỗi Ninh Tâm chỉ bận lo đến ý nghĩa, hoàn toàn bỏ qua đọ phức tạp của hình vẽ gối. Thế là, đợi đến khi vui vẻ hào hứng ôm cái gối về ký túc xá định chuyên tâm thêu thùa mới phát ra việc.

      Nếu chỉ dùng tuần phải đây là công trình cực lớn, thân là người mới “vào nghề”, cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng…

      Chạy sang phòng Trần Dao cầu cứu làm sao để thêu tranh chữ thập lại bị truy hỏi vụ chơi cùng Mặc Thương đại thần hôm qua. Dưới oanh tặc luân phiên của Tạ Vũ và Trần Dao, bạn Ninh Tâm thân thể mệt mỏi, tinh thần uể oải khó khăn lắm mới bảo toàn được cái mạng chạy trốn về phòng. Kết quả là chiến đấu cả đêm, rốt cuộc cũng thêu xong được cái viền, tay bị kim đâm biết bao nhiêu vết, lại còn được tặng kèm đôi mắt gấu trúc nữa chứ. Chính bởi vậy, cả ngày thứ Hai của Ninh Tâm đều trải qua trong trạng thái mộng du.

      Vật vã lắm mới thêu xong cái gối trước ngày Sáu, nhét bông vào nhìn thành quả, bạn Ninh Tâm tự động quay khuôn mặt trái đào sang chỗ khác.

      Có đánh chết cũng nhận cái gối có chút nào giống cái gối này là mình thêu, đem nó làm quà sinh nhật ràng phải tặng phúc khí mà là để tự ném đá vào mặt!

      ~~ o(>_<)o ~~

      Ninh Tâm rất tích cực suy nghĩ vấn đề, bây giờ chạy ra ngoài mua cái gối thêu xong, mạo nhận là mình thêu có được ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :