1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đại thần, em nuôi anh - Thiền Đạm Ngữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 48: Tiếng chuông đoạt hồn giữa đêm khuya

      Kha Dĩ Mặc tắt máy tính, nằm ra giường, mắt ràng là nhắm nhưng lại chẳng cách nào vào giấc ngủ, trong đầu cứ ngừng miên man suy nghĩ, lặp lặp lại câu vừa rồi của Phương Thiếu Vũ trước khi thoát khỏi trò chơi.

      “Dĩ Mặc, nếu thích phát triển ra thực cũng tồi. Nếu là Ninh Tâm đúng là có thể cân nhắc đấy.”

      Kha Dĩ Mặc bóp trán, đau đầu, bây giờ khẳng định bản thân chắc chắn rung động trước Ninh Tâm rồi.

      Nếu từ đầu Mặc Thương chỉ xem Ninh Tâm như em , vậy bây giờ tình cảm đó trở thành tình cảm đương giữa nam và nữ.

      ngốc nghếch của , ngây ngô của , hồn nhiên của tất cả đều bất tri bất giác mà làm rung động trái tim .

      Tất cả mọi người trong Thần Thoại đều Ninh Tâm bảo hộ của Mặc Thương, thực ra những thứ Ninh Tâm bỏ ra tuyệt đối chỉ có nhiều hơn chứ chẳng kém chút nào. Nhưng những lợi ích đó cũng chẳng đủ để khiến Kha Dĩ Mặc của thực nảy sinh tình cảm với bạn chơi qua mạng.

      Cách máy tính, cách đường truyền mạng, ràng biết diện mạo đối phương, cũng chẳng hay gia thế bối cảnh ra sao, nhưng mỗi câu , mỗi nụ cười của Ninh Tâm đều mang theo vẻ ngây thơ ngốc nghếch, ngốc đến độ khiến người ta đau lòng. giống như viên ngọc còn lẫn trong đá, chưa được chăm chút mài giũa tạo hình, nếu so sánh với những viên pha lê lấp lánh chế tác tinh xảo viên ngọc Ninh Tâm tỏa ra ánh sáng của hồn nhiên chân thành. Tâm tính như đứa trẻ khiến người khác tiếp xúc với cũng cảm thấy như quên những dối lừa lường gạt của thực tế muôn mặt này. Những câu lúc lơ đãng, cần suy nghĩ kỹ càng, cũng chẳng có tính toán thiệt hơn, toàn bộ đều vô cụng tự nhiên chân , lại khiến người khác ấm áp tới tận đáy lòng.

      mạng, Lưu Thủy ngừng nhắc nhắc lại Ninh Tâm là kỳ tích, tồn tại của nhóc này kỳ tích. Có những lúc đến Kha Dĩ Mặc cũng thấy hiếu kỳ, rốt cuộc này lớn lên trong hoàn cảnh thế nào mà lại khác người như thế?

      xuất của Ninh Tâm vô cùng bất ngờ, chưa kịp phản ứng lại tiến vào thế giới của Mặc Thương, cũng đồng thời nhàng bước vào trái tim của Kha Dĩ Mặc.

      Phương Thiếu Vũ có thể thử cùng Ninh Tâm phát triển tới ngoài đời xem sao, Kha Dĩ Mặc quả bị câu này làm lung lay. Có điều thực giống trong trò chơi, trong trò chơi Ninh Tâm thậm chí còn hiểu gì về tình , trong đời thực liệu ấy có thể chấp nhận người lạ đột nhiên tiến vào thế giới của mình ? Hơn nữa thân thể của Kha Dĩ Mặc còn...

      Kha Dĩ Mặc cảm thấy càng nghĩ đầu càng đau, càng suy tư càng loạn, nhịn được mà cười khổ. Trong trò chơi bị Ninh Tâm quay trái kéo phải đủ thảm rồi, bây giờ đến ra ngoài thực, còn nhìn thấy nàng ấy nữa mà đầu còn đau hơn.

      Đột ngột, Kha Dĩ Mặc mở bừng mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà.

      Kha Dĩ Nghiên, người tự nhận bản thân là “chuyên gia tình ”, từng phát biểu báo cáo công trình nghiên cứu tình của mình như thế này:

      “Tiểu Mặc à, em nghe cho , khi người đàn ông mê muội có mấy biểu sau đây. Khi người ta ở bên cạnh, dùng mọi cách để chiều chuộng ấy, bảo hộ ấy, nỡ để ấy chịu chút thiệt thòi nào. Bất luận ấy có làm gì, trong mắt ta ấy vẫn là người đẹp nhất, đáng nhất, đây chính là 'người đẹp trong mắt kẻ tình si'. Nếu người ta ở bên cạnh, bất tri bất giác trong đầu nhớ đến ấy, ấy mà lo lắng, mà nhớ thương, mà trằn trọc khó ngủ. Thông thường, có thể khiến người đàn ông mê muội đến mức ấy kia nhất định phải có sức hấp dẫn thành thục như chị em đây này. Còn em ấy à, khụ khụ khụ, nhìn sao cũng giống loại người điên cuồng vì tình , chị yên tâm rồi. Chị em nhà chúng ta chỉ có thể mê hoặc người khác sao có thể để người khác quyến rũ được!”

      Được rồi, đối với “Châm ngôn tình ” của chị ruột nhà mình, Kha Dĩ Mặc chỉ có thể lắc đầu, thở dài.

      Trúng! Trúng hết! bây giờ chính là “người đàn ông bị là cho mê muội đến thần trí còn”!

      Nhưng... Ninh Tâm đâu có tính là người phụ nữ thành thục, đúng ? Chuyện này mà để Kha Dĩ Nghiên biết được... Kha Dĩ Mặc rùng mình cái. Ý nghĩ này quá đáng sợ, quá đáng sợ rồi!

      Kha Dĩ Mặc bên kia trằn trọc mất ngủ, bên này bạn Ninh Tâm cũng chẳng tốt đẹp hơn chỗ nào.

      Vừa tắ máy Ninh Tâm bổ nhào vào cái giường của mình, ở bên lăn trái lộn phải, mặc dù nhiệm vụ chẳng kiếm được gì cho bản thân nhưng nàng vẫn rất hưng phấn. Kết quả của tâm trạng hưng phấn này là nhóc mất ngủ.

      Mất ngủ đáng sợ, đáng sợ ở chỗ sau khi mất ngủ, lăn qua lộn lại, khó khăn lắm mới thiu thiu được chút, lơ mơ cái di động chết tiệt lại rung ngừng nghỉ. Có người gọi điện đến!

      “A lo?”, nhắm mắt giơ tay mò mò dưới gối ra được cái điện thoại, Ninh Tâm đến mắt cũng chẳng thèm mở mà ấn nút nhận cuộc gọi luôn.

      “Cục cưng ơi!”

      Nghe giọng , lại thêm cách gọi này, dù Ninh Tâm có nhắm tịt mắt cũng biết chính là mẫu thân đại nhân. nhấc điện thoại từ bên tai để ra trước mắt nhìn cái, đó hiển thị hai mươi ba giờ ba mươi mốt phút.

      “Mẹ, sao giờ này mà mẹ còn chưa ngủ?” Ninh Tâm chu miệng thể thái độ bất mãn, đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện phá hoại giấc ngủ của người ta, cho dù đối phương có là mẹ mình cũng phải phát tiết bức xúc tí!

      “Ha ha, mẹ nhớ cục cưng mà. Nhân tiện kiểm tra xem cục cưng có ngoan ngoãn ngủ rồi hay chưa.”

      Thế mới lạ đấy! Ninh Tâm cực kỳ nghi ngờ câu của mẫu thân đại nhân.

      “Mẹ, mẹ thẳng luôn , là bố công tác, mẹ lại để quên chìa khóa ở nhà rồi chứ gì? Bây giờ có cách nào mở cửa đúng ?” Cân nhắc đến “tiền án tiền ” của mẫu thân đại nhân, bộ não vẫn còn mơ màng của Ninh Tâm thậm chí còn thèm vận động, lập tức nghĩ ra mục đích mẫu thân đại nhân nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho mình.

      “Hì hì...”, mây đen bắt đầu che phủ đầu mẫu thân đại nhân của Ninh Tâm, “Cục cưng à, con thông minh đấy. Ờ ... chìa khóa dự phòng của nhà chúng ta để ở đâu ấy nhỉ?”.

      “Mẹ ơi là mẹ, sao mẹ toàn quên thế? Bố với mẹ bao nhiêu lần rồi, hôm nay là thứ Sáu, chìa khóa dự phòng nhà mình để ở trong bồn hoa số năm của dãy bên trái sang, mẹ mò tí là tìm thấy thôi.”

      “Í? Số năm bên trái?” Mẫu thân đại nhân nhà Ninh Tâm liếc nhìn dãy bồn hoa bên phải bị bà lục lọi biến thành mớ hỗn độn, nhất thời xấu hổ muôn phần, “Hóa ra là ở bên trái à! Mẹ mà, mẹ nhớ là để ở trong bồn hoa, còn tưởng bố con xấu bụng đổi chỗ rồi cơ!”. Mẫu thân đại nhân lầm bầm tràng dài, Ninh Tâm trong lòng lại thầm kêu oan cho phụ thân đại nhân.

      Vì bà vợ suốt ngày quên trước quên sau tìm chẳng thấy đồ, còn mấy lần quên chìa khóa trong nhà vào được, phụ thân đại nhân phải hao hết tâm cơ. Để tránh việc nữ chủ nhân bị tướng quân “Khóa nhà” bắt đứng ngoài, bố Ninh Tâm hao tổn tâm trí mãi mới nghĩ ra được ý tưởng tuyệt vời. Thế là ông đặt mười mấy bồn hoa trước cửa nhà, mỗi lần công tác đều cất chìa khóa dự phòng vào đó, phòng ngừa vợ bị khóa ngoài. Mà vị trí cất chìa tùy thuộc vào ngày trong tuần, ngày thứ Hai cất ở bồn hoa đầu tiên bên trái, ngày thứ Ba nhét vào bồn hoa thứ hai bên trái, cứ thế mà thay đổi...

      Để vợ bị đứng ngoài, để tránh bọn trộm đến thăm viếng, bố Ninh Tâm Phải là dùng hết tâm lực. Ấy thế mà giờ sao? Vợ vừa hài lòng cái, ông biến thành đồ xấu bụng rồi!

      Thế đủ oan ức chưa? đủ thiệt thòi chưa? Thế nhưng, bi kịch hơn còn ở phía sau.

      Nghe thấy đầu dây bện kia truyền đến thanh của tiếng đào đất, Ninh Tâm vừa ngáp vừa hỏi lại: “Mẹ tìm thấy chìa khóa chưa?”

      đào...”

      “Úi... Lỡ bị người ta nhìn thấy khéo mẹ còn bị cho là ăn trộm ý chứ.”

      “Thế lỗi tại ai? Còn phải tại bố con chắc? Nếu mẹ mà bị xem là ăn trộm mẹ bảo ông ấy là chủ mưu, là kẻ lên kế hoạch!”

      Mẹ à, vợ chồng như chim liền cánh, như cây liền cành, nỡ nào lại tâm hại nhau như thế chứ...

      “Mẹ, sao mẹ trực tiếp gọi cho bố, cứ nhất quyết gọi cho con mới được sao?” Nghĩ đến việc mình thiu thiu bị gọi dậy, Ninh Tâm vẫn còn rất ấm ức. Ai dè chẳng thôi, vừa nhắc tới lửa giận của mẫu thân đại nhân còn rừng rực hơn cả con !

      “Ai mẹ gọi? Người mẹ gọi đầu tiên là ông ấy, gọi đến mấy chục cuộc, ông ấy có thèm nghe máy đâu. Nhắc đến mẹ còn phát bực đây này. Cục cưng, con phải nhớ kỹ, nhận điện thoại của vợ tuyệt đối phải người chồng tốt! Sau này cục cưng chọn bạn trai nhất định phải ký kết điều kiện đàng hoàng, điều kiện đầu tiên là 'gọi là phải đến, gọi cũng phải đến'.”

      -_- | | | Mẫu thân đại nhân, người cũng lo xa quá !

      Ninh Tâm tỏ ý, đề tài này phải dập tắt, phải dập tắt ngay! Nếu để mẫu thân đại nhân nổi hứng lên ba mươi phút còn lại của ngày hôm nay cũng đừng mong mà ngủ nghê gì được nữa.

      “Mẹ à, chắc chắn bố bận việc rồi, chứ bố cố ý tiếp điện thoại của mẹ đâu.”

      “Hừ, ai mà biết được.”

      “Mẹ... mẹ vẫn chưa tìm thấy chìa khóa sao?”, Ninh Tâm nghe thanh vọng từ đầu bên kia lại, mắt liếc đồng hồ. đào mười phút rồi, sao vẫn chưa tìm thấy chìa khóa chứ?

      “Tìm thấy rồi mà.”

      “Í?”, Ninh Tâm kinh ngạc hỏi: “Thế sao bên đó vẫn có tiếng đào đất thế?”.

      đắp lại đất vào chậu hoa chứ sao”, mẫu thân đại nhân đáp với thái độ rất đương nhiên, Ninh Tâm cầm điện thoại trong tay, mặt sắp nhăn như cái bánh bao luôn rồi.

      “Ồ... Vậy con có thể ngắt điện thoại chưa?”

      được”, mẫu thân đại nhân lập tức từ chối thẳng thừng, “ có cục cưng chuyện cùng, mẹ sợ...”.

      Đây... loại lý do này... khiến người ta muốn khóc mà có nước mắt, vậy còn chẳng phản kháng nổi.

      Cuối cùng mẫu thân đại nhân cũng xử lý xong đám bồn hoa, thuận lợi mở cửa tiến vào nhà, rốt cuộc có thể vui vẻ với Ninh Tâm: “Cục cưng, mẹ vào nhà rồi, mau mau ngủ, mẹ ngắt điện thoại đây, cục cưng ngủ ngon nhé!”.

      Tút tút tút...

      Ninh Tâm nghiêng mái đầu , tay cầm điện thoại, đôi mắt mờ mịt chớp chớp, được đặc xá rồi! Mẫu thân đại nhân lương tâm trỗi dậy, đại xá rồi! Mau ngủ, mau ngủ, nhân lúc cơn buồn ngủ còn chưa biến mất, ngủ mau!

      Vứt điện thoại sang bên, Ninh Tâm cũng chẳng nhớ đến việc phải tắt máy nữa.

      Thế là... Bạn quên tắt máy đáng thương... Cái điện thoại quanh năm chẳng có ai thèm gọi đến hôm nay đột nhiên trở thành bánh bao nóng hổi được người săn đón, thậm chí còn có hóa thân thành tiếng chuông đoạt hồn giữa đêm khuya, mặc dù chuyển thành chế độ rung nhưng uy lực vẫn rất kinh người! nàng Ninh Tâm vào giờ ba phút, lại lần nữa bị di động đánh thức.

      “A lô?”, do dự rất lâu giữa việc nghe máy hay ném luôn điện thoại , Ninh Tâm cuối cùng cũng ấn vào nút nhận cuộc gọi.

      “A lô, Ninh Tâm.”

      giọng nam hề xa lạ truyền tới, Ninh Tâm từ trạng thái mơ màng nhất thời bừng tỉnh, loại hiệu quả này quả còn mạnh mẽ hơn hưng phấn vài lần. Có điều, tại Ninh Tâm hề hưng phấn, mà phải gọi là cực kỳ sửng sốt.

      “Hồ Sảng? Có chuyện gì sao?”, Ninh Tâm hỏi đầy nghi hoặc, quả tình đoán được lúc này Hồ Sảng gọi đến là có ý đồ gì.

      “Còn chưa ngủ sao?”, Hồ Sảng cười cười, “Con ngủ muộn tốt cho thân thể đâu”.

      Ninh Tâm nước mắt nhạt nhòa, phải là ngủ muộn, ràng là ngủ bị người ta gọi dậy mà...

      ra... em ngủ rồi”, Ninh Tâm cân nhắc chút, quyết định có sao vậy.

      “Thế à, thế xin lỗi. ra gọi điện cho em muộn thế này là để xin lỗi em. Chuyện Huyễn Long Thạch, xin lỗi”, giọng Hồ Sảng lúc này hơi trầm xuống, nghe có vẻ tâm tình rất tốt.

      sao đâu, nhiệm vụ giúp rồi, Huyễn Long Thạch cho cũng là chuyện nên làm.” Cho dù lấy được Huyễn Long Thạch cho Mặc Thương nhưng Nhãn Nhi Mi đúng, Hồ Sảng dù thế nào cũng giúp sức, viên Huyễn Long Thạch cho ta cũng quá phận. Chỉ là về mặt tâm lý, Ninh Tâm vẫn có chút khó chịu, ràng là muốn đưa cho Mặc Thương mà.

      “Ninh Tâm...”, Hồ Sảng đột nhiên gọi tên Ninh Tâm nhưng hồi lâu sau vẫn gì. cất tiếng, Ninh Tâm cũng chẳng biết mở miệng làm sao, hai người cứ thế bị khí căng thẳng bao bọc.

      “Nếu... nếu đối xử tốt với em hơn cả Mặc Thương, Ninh Tâm, nếu vậy em có nguyện ý cùng kết hôn trong trò chơi ?”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 49: Sát thủ đồ điện.

      “Nếu... nếu đối xử tốt với em hơn cả Mặc Thương, Ninh Tâm, nếu vậy em có nguyện ý cùng kết hôn trong trò chơi ?”

      Câu này giống như tia sét, đùng đùng đoàng đoàng đánh thẳng xuống đầu Ninh Tâm. Đợi đến khi nàng hoàn hồn phản ứng đầu tiên là hạ điện thoại xuống, tiếp theo là lần mò màn hình xem ngày tháng.

      Được rồi, bây giờ Ninh Tâm có thể vô cùng khẳng định chắc chắn rằng hôm nay phải ngày Cá tháng Tư.

      “Ninh Tâm, em có đồng ý ?”, Hồ Sảng đợi nửa ngày thấy Ninh Tâm trả lời, rốt cuộc nhịn nổi nữa.

      Mẫu thân đại nhân từng dạy cách từ chối theo đuổi của các bạn nam trong thực mặc dù Hồ Sảng trong trò chơi, nhưng chắc chắn vẫn áp dụng được nhỉ?

      “Trong trò chơi chúng ta làm bạn được sao?”

      Lời vừa dứt, Hồ Sảng ở đầu dây bên kia lại lần nữa im lặng. căng thẳng lần này khiến tim Ninh Tâm rối hết lên. Đây là dằn vặt! Đây là giày vò! Ninh Tâm tay cầm điện thoại đợi hồi đáp, trong bụng lại thầm than trời than đất. Bị mẫu thân đại nhân hành hạ hồi, lại thêm Hồ Sảng dọa trận, tối nay khỏi mong ngủ luôn rồi!

      Bên này Ninh Tâm oán hận ngùn ngụt, Hồ Sảng bên kia ngược lại chỉ là mảng tĩnh lặng.

      Trong trò chơi cũng làm bạn, lời từ chối khéo này tất cả. thực bị từ chối lần, mạng ảo bị từ chối lần nữa, Ninh Tâm là người đầu tiên khiến Hồ Sảng có mong muốn kết giao đương, lại cũng là người liên tiếp từ chối đến hai lần.

      Đối với người kiêu ngạo như Hồ Sảng mà hai lần từ chối này chính thức đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa và Ninh Tâm. tuyệt đối để mình tiếp tục dây dưa với Ninh Tâm nữa. Mọi việc chưa bắt đầu tuyên bố kết thúc.

      Nhưng mà, ban đầu chỉ là mang theo thái độ vui đùa, tại sao mới tiếp xúc thời gian ngắn như thế, tình cảm của bản thân với Ninh Tâm sinh ra biến hóa tự lúc nào?

      Bị từ chối lần nữa, giống như tưởng tượng bất mãn, coi , phẫn hận... mà chỉ còn tiếc nuối, cam lòng, hụt hẫng... càng nhiều hơn là đau lòng.

      Thở dài hơi, Hồ Sảng buồn bã : “Vậy làm bạn bè ”.

      “Vâng.” Đầu của Ninh Tâm gật liên tục, làm bạn Hồ Sảng quả quá khó khăn, nhưng làm bạn bè bình thường cũng đến nỗi.

      “Tối nay làm phiền em rồi, ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon!”

      Ngắt điện thoại, lần này Ninh Tâm ấn mạnh vào nút tắt máy.

      Cái điện thoại chết tiệt, tối nay, tối mai, tối kia... tất cả các tối vê sau, mày đừng hòng thoát khỏi chế độ tắt máy nhé!

      Nhưng mà, điện thoại tắt rồi, Ninh Tâm lại lần nữa mất ngủ...

      con cừu, hai con cừu... trăm mười ba con cừu... Hai trăm hai mươi bảy con cừu... đúng, đếm lại!

      con cừu, hai con cừu... trăm linh tám con cừu... Lại sai rồi, đếm lại...

      Thế là, bạn Ninh Tâm mất ngủ lần hai ngày hôm sau phải trưng đôi mắt gấu trúc ra khỏi cửa!

      Đợi đến khi về lại ký túc xá, việc đầu tiên làm đương nhiên là mở máy tính. Khổ nỗi Ninh Tâm đen đủi chẳng hiểu sao ấn tới ấn lui, ấn tái ấn hồi, thiếu mỗi nước đập nút mở máy nữa thôi mà màn hình máy tính vẫn đen thui, cả nửa ngày chẳng có dấu hiệu khởi động gì hết.

      Nhẽ nào... Dưới đàn áp bóc lột lâu dài của mình, máy tính chính thức bãi công rồi sao?

      Khó khăn lắm mới vác được máy tính đến trung tâm bảo hành và sửa chữa ở ngoài trường, Ninh Tâm nhìn em của mình bị tháo ra rồi lắp vào, lắp vào lại tháo ra, lòng đau đớn thốt nổi lên lời.

      “Bo mạch chủ và card màn hình của máy cháy rồi, phải thay cái mới. Máy này em dùng bao lâu rồi? Nhìn vẫn còn mới lắm đấy”, chàng sửa máy vừa mân mê máy tính vừa hỏi Ninh Tâm.

      “Nửa năm...”

      “Nửa năm?”, chàng sửa máy nhướng mày, cao giọng: “Mới nửa năm mà bi đát đến mức này? Rốt cuộc em dùng thế nào vậy?”.

      “Cũng... Cũng có dùng gì nhiều đâu ạ.” Ninh Tâm cúi đầu, thứ nhất đối xử bạo lực, thứ hai đổ nước tắm rửa, cái máy tính này sao lại yếu ớt đến thế kia chứ? bãi công là bãi công luôn được?!

      “Aizzz, mới nửa năm thôi. Cái máy này muốn sửa cũng dưới ngàn năm trăm tệ, thêm chút tiền là đủ mua máy mới rồi, nhưng máy của em còn mới thế này... Em còn giấy bảo hành ? Trong vòng năm thường là các hãng đều bảo hành cả đấy. Em gửi đến trung tâm bảo hành của họ tốt hơn.”

      Giấy bảo hành à...

      Ninh Tâm nghĩ, tập trung nghĩ, cố gắng nghĩ, lúc đầu dường như là có thứ đó . Nhưng mà... bây giờ nó ở đâu rồi?

      “Vậy em về nhà tìm thử giấy bảo hành xem sao, cảm ơn .”

      Ôm máy tính xách tay về lại ký túc xá, Ninh Tâm bắt đầu lật giường mò tủ. Túi lơn túi , tủ to tủ bé, toàn bộ đều lật tung lên lượt, mệt đến độ thở ra hơi rồi mà vẫn chẳng tìm thấy cái gọi là giấy bảo hành đâu cả.

      Nếu thấy ở ký túc xá, vậy nơi duy nhất có thể tìm được chỉ có thể là ở nhà rổi. Ninh Tâm lập tức gọi điện thoại cho mẫu thân đại nhân cầu cứu.

      “A lô, mẹ ạ?”

      “Cục cưng, sao thế?”

      “Mẹ ơi, máy tính của con hỏng rồi. Người chỗ sửa máy bảo nếu muốn sửa ít nhất cũng mất ngàn năm trăm tệ, nhưng nếu có giấy bảo hành lúc mua có thể được sửa miễn phí. Giấy bảo hành máy tính của con ở đâu mẹ có biết ?”

      Mẫu thân đại nhân nghe xong tin này liền trở lên cực kỳ kinh hãi!

      “Cục cưng à, máy tính của con mới mua lúc hè thôi mà! Sao hỏng rồi?”

      Từ khi con cưng ba tuổi làm hỏng máy tính của bố, năm tuổi làm rơi điện thoại của mẹ, tám tuổi làm cho màn hình máy tính trong nhà lốm đốm như tuyết rơi, mười tuổi vấp vào rơi hỏng nồi cơm điện, mẫu thân cùng phụ thân đại nhân hai người đối với con cưng nhà mình kết luận: Con bé là sát thủ! Con bé chắc chắn là sát thủ đồ điện!

      Vốn cho rằng máy tính xách tay dù sao cũng tính vào đồ dùng cao cấp, thế nào sức sống cũng phải cao chút, chẳng dè vẫn thoát khỏi móng vuốt quỷ của cục cưng nhà mình...

      “Con cũng đâu muốn thế...”, giọng Ninh Tâm càng ngày càng , “Ai biết tại sao tự nhiên nó lại hỏng mất, con cũng biết là vì sao nữa”.

      Mẫu thân đại nhân vô lực bóp trán, cái khả năng phá hoại đồ điện kinh người này rốt cuộc là được di truyền từ ai biết?

      Lúc này, tâm tình của mẫu thân đại nhân là bi thương, giọng điệu là ai oán.

      “Cục cưng à, dù thế nào con cũng phải cố đến hết học kỳ chứ. Cái máy này là bố con chọn, chất lượng tuyệt đối có thể tin tưởng. Bố con còn hy vọng con có thể dùng đến năm thứ ba cơ đấy. Thế mà bây giờ, mới có nửa kỳ chứ mấy!”

      Ninh Tâm nghe mẫu thân đại nhân giáo huấn, đầu cúi gằm sắp chạm đất luôn rồi. xấu hổ để đâu cho hết, dù mẫu thân đại nhân ở bên cạnh nhìn mình, Ninh Tâm cũng muốn đào cái hố mà chui xuống luôn cho rồi.

      Có điều dạy dỗ gì cũng phải để sau, bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm giấy bảo hành!

      “Mẹ... Mẹ đừng nữa mà, con biết sai rồi. Mẹ cho con biết giấy bảo hành ở đâu cái ?”

      “Giấy bảo hành? Cái này con phải hỏi bố.” Mẫu thân đại nhân trả lời vô cùng dứt khoát và kiên quyết, Ninh Tâm bên này lệ rơi đầy mặt. phải vẫn “đàn ông đối ngoại, đàn bà đối nội” sao, thế nào mà ở nhà , đàn ông đối ngoại... cũng đối nội luôn?

      “Bố công tác có nhà mà.”

      “Vậy ... Gọi điện thoại cho bố . Dù sao bố ở ngoài vẫn nắm tình hình trong nhà mà.”

      Được rồi, bản lĩnh này của phụ thân đại nhân ràng là do tay mẫu thân đại nhân “rèn giũa” mà thành. Ninh Tâm khỏi thầm thay bố thở dài mấy tiếng.

      “Vậy để con gọi điện cho bố.”

      “Ngoan, mà này cục cưng, chuyện mẹ con quên đấy chứ? Con phải tham gia các hoạt động. Cả này ru rú trong phòng sắp thành con ốc sên rồi.”

      Ninh Tâm kháng nghị!

      “Con có tham gia hoạt động mà, có tham gia mà! Tuần trước con còn xem thi đâu bóng rổ đây!”

      “Í?”, mẫu thân đại nhân vô cùng hưng phấn, “Thế có gặp nam sinh nào vừa ý ? Có nam sinh nào tỏ tình với con ?”.

      Rơi lệ, đề tài lại chuyển sang thể loại nên thảo luận rồi.

      “Mẹ à, con còn phải tìm giấy bảo hành, gọi cho bố trước . Bye bye...”

      đợi mẫu thân đại nhân kịp phản ứng, Ninh Tâm dập máy nhanh như chớp, thở phào hơi.

      chuyện với phụ thân đại nhân là tuyệt đối có nguy hiểm gì hết á! Vừa nghe máy tính xách tay của con cưng bị hỏng, phụ thân đại nhân cũng chẳng thể chút kinh ngạc nào, giọng điệu vẫn vô cùng bình tĩnh.

      “Cục cưng, sao hết, hỏng cũng hỏng rồi. Giấy bảo hành bố để trong túi đựng máy của con đấy, con tìm thấy à?”

      có, con tìm mãi rồi vẫn thấy.”

      Quả nhiên là tính giống mẹ như đúc, đến cả cái tính vứt linh tinh, quẳng bừa bãi này cũng y chang luôn.

      “Tìm thấy mua máy mới vậy. Giá sửa chữa cũng thấp, mà sửa xong rồi được tốt như lúc đầu. Hay nhất là cứ mua mới cho yên tâm. Đợi chút nữa bố chuyển tiền cho con, cục cưng cần lo lắng.”

      “Nhưng mà bố ơi...”, Ninh Tâm rối rồi. “Con biết chọn máy tính”.

      có sao đâu? Tìm bạn cùng giúp con chọn là được. Vừa hay cuối tuần này nghỉ học, xem như ra ngoài dạo chơi .”

      “Vậy con gọi mấy người bọn Dao Dao cùng.”

      “Dao Dao? Con hay con trai thế?”, phụ thân đại nhân nheo nheo mắt, đối với vấn đề này ông phải gọi là vô cùng để ý.

      “Con .”

      Được! Phụ thân đại nhân yên tâm rồi. Con cưng còn , ông vẫn nỡ để tên nhóc nào cướp khỏi tay đâu.

      “Được rồi, cùng bạn ra ngoài chơi , muốn mua gì, ăn gì cứ mua. Có thiếu tiền với bố.”

      “Con biết rồi, cảm ơn bố, bố công tác nhớ giữ gìn sức khỏe. Con cúp máy đây!”

      Phụ thân đại nhân gửi tiền ngay, hiệu quả phải là ngay lập tức. Ninh Tâm còn chưa dập máy quá năm phút tiền vào đến tài khoản rồi.

      Nhưng mà, đến khi Ninh Tâm gõ cửa phòng bọn Trần Dao mới phát đau thương, mấy người bọn họ sớm là “mỹ nhân có hẹn” cả rồi.

      “Tớ phải hẹn hò rồi, hai ngày cuối tuần Tiểu Vũ cũng ra ngoài. chàng Hồ Sảng lần trước gặp tồi đâu, cậu kéo ta tuyệt đối có vấn đề gì. phải cậu có số điện thoại của ta sao? Gọi điện !” Bản tính bà mối của Trần Dao bộc phát, nghĩ tới đại thiếu gia Hồ Sảng ngày đó cũng rất có cảm tình với Ninh Tâm, Trần Dao liền thấy sắp có kịch hay. Hai người này trai tài sắc, quá hợp đôi.

      Bị Trần Dao vậy, Ninh Tâm sợ tới nỗi lập tức chạy thẳng về phòng.

      “Thôi thôi thôi, người ta cũng bận mà. Tớ tự nghĩ cách.”

      Tìm Hồ Sảng cùng , Ninh Tâm cảm thấy bản thân chắc là muốn sống nữa rồi. Tối qua, đúng, phải là sáng sớm hôm nay từ chối lời tỏ tình của Hồ Sảng, bây giờ lại tìm ta rủ mua máy tính cùng? Có mà bị điên rồi mới làm thế!

      Thả người lên giường lăn trái lộn phải, Ninh Tâm oán thán ngừng, cứ lăn qua lăn lại hồi, QQ đột nhiên kêu đinh đoong.

      Mở điện thoại lên xem, Vân Nhược Đạm... Mặc Thương đại thần!

      Vân Nhược Đạm: Có đó ?

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 50: Hội chứng “tiền hẹn hò”

      Vào thời khắc nhìn thấy Mặc Thương đại thần, tâm trạng u mây mù vừa rồi của Ninh Tâm lập tức đổi sang trời quang nắng ráo.

      Ninh Tâm: Có đây, có đây.

      Vân Nhược Đạm: Sao hôm nay lại dùng điện thoại lên QQ? Cũng thấy đăng nhập trò chơi.

      Ninh Tâm: *khóc lóc* Máy tính xách tay của tôi hỏng rồi.

      Vân Nhược Đạm: Máy tính hỏng rồi? đem sửa chưa?

      Ninh Tâm: Đem rồi, nhưng giấy bảo hành của tôi bị mất, bố nếu bỏ tiền ra sửa chẳng bằng mua máy mới luôn. Nhưng mà tôi đâu có biết mua máy, chọn máy gì đâu, hu hu hu hu...

      Vân Nhược Đạm: Ngoan, khóc.

      Ninh Tâm: Hu hu hu, bạn tôi đều có hẹn ra ngoài hết rồi, còn mình tôi lại biết mua máy. Bây giờ phải làm sao đây? lẽ phải đợi đến tuần sau mới mua?

      Ninh Tâm oán hận đập đầu vào gối, Mặc Thương đại thần bên kia ngược lại chống cằm lâm vào trầm tư.

      Thiên thời, địa lợi, lúc này chỉ còn thiếu mỗi nhân hòa nữa thôi.

      Trời cao cho cơ hội, chủ yếu là xem bản thân có khả năng nắm bắt hay . Gặp mặt Ninh Tâm ngoài đời là việc Mặc Thương cân nhắc cả tối qua vẫn chưa ra được kết luận. Mà thời khắc này, cơ hội gặp mặt sờ sờ ngay trước mắt, rốt cuộc là có nên nắm lấy cơ hội trời cho này hay đây?

      Vân Nhược Đạm: học ở đâu?

      Ninh Tâm: Tôi á? Tôi ở đại học T.

      Vân Nhược Đạm: Khéo thế? Chúng ta ở cùng thành phố. Tôi ở đại học M,cách trường rất gần.

      Ninh Tâm: Í? sao? trùng hợp! Vậy sau này có cơ hội chúng ta có thể cùng ra ngoài chơi rồi 0 (∩_∩) 0 .

      Vân Nhược Đạm: Sao phải đợi sau này? Ngày mai vừa hay tôi rảnh, để tôi đưa mua máy, thế nào?

      Ninh Tâm:!

      Ninh Tâm trợn tròn mắt, nhìn nhìn lại mấy dòng chữ màn hình, xác định chắc chắn bản thân hoa mắt, cũng hiểu nhầm ý của Mặc Thương đại thần.

      Ninh Tâm: Mặc Thương, muốn đưa tôi mua máy tính?

      Vân Nhược Đạm: Đúng thế, sao? Sợ tôi là người xấu à?

      Ninh Tâm: phải phải, tuyệt đối phải.

      Ninh Tâm lắc đầu như trống bỏi, cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này. Mặc dù mẫu thân đại nhân dặn dò dưới trăm ngàn lần là được cùng người lạ chuyện, được gặp mặt người quen biết. Nhưng mà vào khoảnh khắc Mặc Thương đại thần đưa mua máy tính, não Ninh Tâm dường như tự động xóa sạch mấy lời dặn dò của mẫu thân đại nhân rồi...

      Ninh Tâm: có thể mua máy tính cùng tôi sao? có thể chứ?

      Vân Nhược Đạm: Sao lại được chứ?

      Ninh Tâm: (___) tốt quá, tôi vui chết mất. Có thể gặp mặt Mặc Thương rồi!

      Vân Nhược Đạm: Nếu tôi rất xấu, liệu có thất vọng ?

      Ninh Tâm: Í? Câu này phải là tôi hỏi chứ. Hơn nữa tôi cũng đâu phải loại nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác. Con người Mặc Thương tốt là quan trọng nhất.

      Vân Nhược Đạm: Sao biết tôi là người tốt? ngốc, quá cả tin rồi. Bị lừa cũng biết. đơn thuần như vậy, sau này phải làm sao?

      Ninh Tâm: Mặc Thương phải người xấu mà. Nếu là người khác tôi cùng đâu, là tôi mới tin tưởng đấy chứ. Hơn nữa, hơn nữa, chúng ta mua máy tính, ở nơi công cộng đông người như thế, cho dù có là người xấu tôi cũng gặp nguy hiểm gì được.

      Vân Nhược Đạm: ngốc, nếu là người xấu lừa chẳng phải quá dễ dàng sao. Lần sau nếu có người quen biết hẹn gặp mặt, tuyệt đối được đồng ý, có biết chưa?

      Lỡ hẹn ra ngoài gặp mặt, bị bán rồi còn thay người ta đếm tiền ấy chứ.

      Ninh Tâm: Mà ra ... Tôi vừa nhớ ra chuyện.

      Vân Nhược Đạm: Chuyện gì thế?

      Ninh Tâm: Ngày mai mình tôi chắc chắn có tìm được chỗ muốn đến ...

      Xấu hổ, xấu hổ quá , Ninh Tâm cũng biết nếu có thể tự mình tìm đường đến điểm hẹn đúng là việc so với truyện cổ tích còn hoang đường hơn, so với Nghìn lẻ đêm còn khó tin hơn!

      Được rồi, vị này những là nhân vật mù đường trong trò chơi mà ở ngoài đời chỉ có hơn chứ có kém.

      Vân Nhược Đạm: Vậy tôi qua trường đón .

      Ninh Tâm: Ơ... Thế làm phiền quá, tôi ngại.

      Vân Nhược Đạm: Ngoan, việc gì. Số điện thoại của tôi là 13XXXXXXXXXX. Lát nữa gửi tin nhắn cho tôi. Ngày mai lúc đến nơi tôi gọi điện cho .

      Ninh Tâm: Được. Mà số điện thoại của cũng kỳ.

      Vân Nhược Đạm: Kỳ sao? Nhưng nó rất dễ nhớ mà. Sáu số trước là trùng lặp, vế sau nhớ “muốn ăn ăn muốn ăn” (17717)* là được rồi.

      17717 tiếng Trung đọc là (___), gần giống với “muốn ăn ăn muốn ăn” (___).

      Ninh Tâm: Muốn ăn ăn muốn ăn, 17717, là dễ nhớ, tôi nhớ được rồi này.

      Vân Nhược Đạm: Dễ nhớ đúng ?

      Ninh Tâm: Ừ, đây là số điện thoại di động đầu tiên tôi vừa nhìn nhớ được ngay đấy, ngay cả số điện thoại của mình mà đến giờ tôi còn nhớ đâu.

      (___) bạn, nhớ nổi cả số điện thoại của mình, là số đấy!

      Vân Nhược Đạm: Thế vinh hạnh cho tôi.

      Ninh Tâm: Ôi chao, đánh chữ nhanh đấy, dùng QQ điện thoại đánh kịp. Đập bàn, tôi muốn máy tính, tôi muốn máy tính!

      Vân Nhược Đạm: Ngoan, ngày mai mang máy tính xách tay của theo luôn.

      Ninh Tâm: Để làm gì?

      Vân Nhược Đạm: Tôi muốn xem qua, chừng có thể sửa được. Nếu sửa được tiết kiệm được tiền mua máy mới, cho mua quần áo.

      Ninh Tâm: Oa, Mặc Thương, còn biết sửa máy tính nữa à?

      Vân Nhược Đạm: Biết chút ít thôi. Chị tôi gọi rồi, tôi xuống trước đây. Sáng mai chín giờ gặp trước cổng trường nhé.

      Ninh Tâm: Ừ, tôi nhất định đến muộn đâu.

      Kha Dĩ Mặc bị Kha Dĩ Nghiên gọi xuống, bên khóe miệng vẫn giữ ý cười. Kha Dĩ Nghiên đứng ở cửa gọi em trai nhà mình ra ăn bánh ngọt phải gọi là vô cùng kinh hãi. Ban ngày ban mặt, mình ngồi trong phòng cười với cái cửa sổ?

      “Chị, ngày mai em muốn ra ngoài.”

      “Í? Ra ngoài? Muốn làm gì?” Kha Dĩ Nghiên đột nhiên bị em trai điểm danh cực kỳ ngạc nhiên, “Sức khỏe em mới tốt lên có mấy ngày, sao lai muốn ra ngoài? Lần trước xem bóng rổ, em ngất xỉu dã dọa chị bay mất nữa cái mạng, mới qua có mấy ngày, lại muốn ra ngoài rồi?”.

      Lần trước Kha Dĩ Mặc xem đấu bóng rổ, lại vì cảm nắng sốt cao mà ngất ngay tại trường, hồn vía Kha Dĩ Nghiên cứ gọi là bay gần sạch. Khó khăn lắm mới điều dưỡng lại được chút, nhanh thế lại muốn ra ngoài, Kha Dĩ Nghiên quả vô cùng lo lắng cho tình trạng sức khỏe em trai mình.

      “Chị, chị coi em đây là nặn từ bùn ra đấy à?”

      Kha Dĩ Nghiên nhướng mày, “Em là nặn từ bùn ra tốt rồi, dù sao cũng chắc chắn chán. Hay là để chú Ngô đưa em , chị cũng yên tâm hơn”.

      cần”, Kha Dĩ Mặc từ chối rất quyết đoán, đây xem như là hẹn hò với con nhà người ta cơ mà, để chú Ngô sau, đoàn ba người này, Kha Dĩ Mặc vừa nghĩ đến thấy ổn, “Em có việc riêng”.

      “Hẹn hò?”, dựa vào mẫn cảm của chuyên gia tình đây, Kha Dĩ Nghiên cảm thấy lần này em trai mình ra khỏi nhà quá khác thường.

      Kha Dĩ Mặc chuyển người, quay lưng về phía chị, : “Dạo gần đây có phải chị với Thần chưa ra ngoài phải ? Sao cả đầu toàn hẹn hò thế? Hay là để em hẹn Thần giúp chị nhé”.

      Đồ nhóc con chết tiệt, giỏi lắm, quá giỏi! Chuyên nhằm điểm yếu của người khác mà công kích, thế còn biết nương tay là gì. Nhắc đến Phương Thiếu Thần, Kha Dĩ Nghiên thấy vẻ mặt mình đổi thành hung ác rồi.

      Từ sáng đến tối công ty bận, có thời gian, mấy lần hẹn hò đều hủy bỏ. Thân là đại tiểu thư của Kha gia, , hai lần Kha Dĩ Nghiên còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng giờ biết bao nhiêu lần rồi, Kha Dĩ Nghiên thề, từ sau bao giờ tha thứ cho cái tên Phương Thiếu Thần kia nữa. Nhưng mà, đảo mắt cái, bị mấy câu lời ngon tiếng ngọt của Phương Thiếu Thần dỗ dành, tim Kha Dĩ Nghiên lại vẫn mềm như nước. Hai người đòi chia tay, đòi tuyệt giao nhiều đến độ trở thành đề tài buôn chuyện khi nhàm chán của hai nhà luôn rồi. Có điều cho đến giờ vẫn chưa thấy Kha Dĩ Nghiên đá Phương Thiếu Thần, cũng thấy Phương Thiếu Thần theo tình mới. cho cùng, người thích chơi trò oan gia chẳng phải bọn họ là ai?

      “Việc của chị cần em lo”, Kha Dĩ Nghiên căm hận tuyên bố. Kha Dĩ Mặc nghe thế lập tức gật đầu thể thái độ hoàn toàn đồng ý: “Như vậy chị có thể cũng cho em có quyền riêng tư của mình? Em tham gia vào chuyện của chị, chị cũng đừng quản việc của em, thế nào?”.

      “Nhóc con chết tiệt, ngày mai đường cẩn thận cho chị, khỏe mạnh mà về. Mất sợi lông thôi là chị cũng tha cho em đâu!” Thấy Kha Dĩ Mặc nhất quyết để lộ gì, Kha Dĩ Nghiên cũng đành nhượng bộ. Cả ngày nhốt Kha Dĩ Mặc trong nhà phải cách hay, thỉnh thoảng ra ngoài dạo cho thoải mái cũng là chuyện nên làm.

      như vậy chị cũng đừng phái người theo dõi em. Nếu em còn tốn sức nghĩ cách cắt đuôi, hao tâm tổn trí rất khổ đấy.”

      “Biết rồi, chị cũng đâu có rảnh rỗi mà chơi trò mèo vờn chuột với em? Xuống nhà ăn bánh , sắp nguội hết cả rồi”, Kha Dĩ Nghiên vẫy vẫy tay, ý bảo Kha Dĩ Mặc mau mau xuống lầu. Kha Dĩ Mặc quay đầu nhìn ảnh đại diện của Ninh Tâm biến thành màu xám, cuối cùng cũng yên tâm theo Kha Dĩ Nghiên xuống nhà.

      Kha Dĩ Mặc bên kia dùng võ mồm đấu trí đấu dũng với Kha Dĩ Nghiên, Ninh Tâm bên này vừa thoát QQ liền chạy lật giường mò tủ còn khí thế hơn cả lúc tìm giấy bảo hành. Chẳng mấy chốc, giường, bàn, sàn, toàn bộ trở thành đống hỗn độn.

      Thôi nào, phải chỉ là gặp Mặc Thương thôi sao, có cần phải căng thẳng thế ? Ninh Tâm trong lòng thầm khinh thường mình, tay chân lại vẫn ngừng lục tủ đồ.

      Cái bộ áo liền quần mẫu Thu Đông mới mà mẫu thân đại nhân mua cho đâu ấy nhỉ? Tôi mò, tôi mò, tôi cố gắng mò!

      Đôi giày da phụ thân đại nhân mang về từ Hồng Kông đâu ý nhỉ? Tôi lục, tôi lục, tôi vật vã lục!

      Cái buộc tóc thắt nơ bướm gắn pha lê mà dì mua cho đâu ý nhỉ? Tôi tìm, tôi tìm, tôi ngừng tìm!



      đứng trước gương quay vòng, Ninh Tâm nhìn mình trong gương, khẽ gật gật đầu, trông ổn phết. Nhưng đến khi nàng quay đầu ngó đám hỗn độn từ giường xuống dưới sàn phía sau lưng, nhất thời lệ rơi đầy mặt. Quả nhiên phụ nữ muốn đẹp phải trả giá ! Khó khăn lắm mới sửa soạn cho mình trông được tí, bây giờ lại phải dọn dẹp lại phòng ở... Nước mắt đầy mặt...

      Buổi tối đặt báo thức sớm hẳn lên thành bảy giờ rưỡi, Ninh Tâm cuối cùng cũng có thể ôm gối lên giường ngủ.

      Nhưng nghĩ đến việc ngày mai được gặp Mặc Thương đại thần, nàng đáng thương phát , dường như... có vẻ... lại mất ngủ nữa rồi.

      Mà càng bi kịch hơn là, vào lúc tiếng chuông báo thức kiên gan bền chí kêu ngừng, bạn mất ngủ lại thẳng tay kéo tai con thỏ Mashimaro vào chăn luôn. Đợi đến khi đôi mắt mơ màng ngái ngủ mở ra, khó khăn lắm mới lôi được thỏ Mashimaro ra ngoài. nàng bi kịch đầu tiên là ngây ra, ràng còn chưa tỉnh, phản ứng có chút chậm chạp, đợi đến khi chớp mắt hai cái, đầu óc bắt đầu vận động thân hình nhắn lập tức đá bay cái chăn, chân trần chạy thẳng xuống giường. Đánh răng, rửa mặt, chải đầu với tốc độ ánh sáng.

      Cũng may Ninh Tâm còn chưa biết trang điểm, sửa soạn xong liền chạy thẳng ra ngoài.

      Thế là, ngày hôm đó toàn bộ người trong Đại học T đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bé đáng mặc bộ áo liền quần màu hồng phấn, chạy điên cuồng suốt cả đường, coi người khác như khí...

      Cái tốc độ chạy ấy mà để thầy giáo dạy thể dục của Ninh Tâm nhìn thấy, nhất định là nước mắt ròng ròng.

      Tiềm năng, tiềm năng của bé này cuối cùng cũng bộc lộ rồi!

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 51: là số muốn tránh cũng được

      Chạy điên cuồng mạch ra đến cổng, Ninh Tâm ôm theo túi đựng máy tính bổ nhào đến dựa vào chân tượng chim ưng được điêu khắc bằng dang cánh bay lên trời phía bên phải cổng Đông, vừa thở vừa ho, mắt còn long lanh nước.

      Đây là mang vật nặng chạy đường dài, là vượt qua chính mình!

      Ninh Tâm dám thề, cho dù là cuộc thi chạy tám trăm mét vào đại học năm đó, cũng phấn đấu nỗ lực như lần này!

      Ôm cây cột như con gấu Koala lúc lâu, hơi thở Ninh Tâm mới bình ổn trở lại. Thò tay vào túi mò hồi, nhíu mày, vẫn hết hi vọng tiếp tục lục tìm hết ngăn trong ngăn ngoài, Ninh Tâm vô cùng bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, di động đâu mất rồi???

      Ùi, có vẻ như lúc vội vàng quá, di động lại lần nữa bị mình vô tình mà hắt hủi vứt ở ký túc mất rồi...

      Nếu là lúc khác, di động có quên cũng kệ, dù sao với Ninh Tâm di động khác gì đồ trang sức. Thông thường bọn Trần Dao có đưa Ninh Tâm ra ngoài cũng đều phải nắm chặt tay, đâu kéo theo đến đó, tuyệt đối để rời khỏi tầm mắt quá ba mét!

      Nhưng hôm nay được, hôm nay di động là phương thức liên lạc duy nhất của Ninh Tâm với Mặc Thương đại thần. Bây giờ di động quên ở ký túc xá, Ninh Tâm nhìn những người xa lạ ra vào cổng trường, lại ngoái đầu ngó con đường lúc chạy đến, tiếp theo là trừng mắt nhìn cổng trường, phải gọi là muốn khóc mà ra nước mắt!

      Dựa theo tốc độ lúc nãy mà tính từ ký túc xá chạy đến cổng trường mất ít nhất là mười lăm phút. Giờ mà lại chạy vòng từ đây về ký túc xá, chỉ mới nghĩ thôi Ninh Tâm thấy mình muốn ngất luôn rồi. Khổ nỗi nếu về lấy di động làm sao mà liên lạc với Mặc Thương đại thần được đây?

      Đợi !

      Đầu Ninh Tâm xẹt qua vấn đề nghiêm trọng.

      Muốn ăn ăn muốn ăn... 13XXXX17717! Hình như đây là số điện thoại của Mặc Thương đại thần phải? Cho dù có điện thoại, tùy tiện tìm bốt điện thoại công cộng chắc cũng được?

      Nghĩ thế, bạn Ninh Tâm lại vui vẻ trở lại. Tâm tình từ u sắp mưa chớp mắt thành trời mưa chuyển nắng.

      Nhấc túi đựng máy tính, Ninh Tâm vui vẻ chuẩn bị tìm bốt điện thoại công cộng. Nhưng vừa quay đầu nhìn thấy nam sinh rất đẹp đứng trước mặt mình.

      -_-| | | Biết rồi, đối với nam sinh nên dùng từ “đẹp”.

      Có điều người trước mắt mặc bộ đồ thể thao màu gạo, môi mỏng hé mở mang theo nét cười nhàn nhạt, nước da trắng như tuyết hơi tái nhợt có vẻ yếu đuối của người bệnh, đôi con ngươi lóng lánh như ngọc lưu ly tỏa sáng. Hai người nhìn nhau chớp mấy giây, Ninh Tâm đột nhiên cảm thấy mỹ nam trước mặt này hình như có hơi quen mắt.

      Rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?

      Nhìn...

      Lại nhìn...

      Tiếp tục nhìn...

      Ninh Tâm nhìn chăm chú người ta phải đến mười giây, nghiêng đầu suy nghĩ hồi, lại tiếp tục nghĩ thêm lúc nữa, đột nhiên mở mắt to.

      Ôi trời, thảo nào lại quen mắt thế, đây phải là người bệnh xinh đẹp mà lần trước mình “sàm sỡ”, lại cướp đoạt mất nụ hôn đầu của mình đấy sao?

      Nhớ đến việc mình làm người đối phương, Ninh Tâm nhất thời đứng hình. Động tác thứ nhất là ôm mặt, động tác thứ hai là quay người, động tác thứ ba... sải chân ngắn, ôm túi đựng máy tính chạy thẳng về cổng trường.

      Đừng nhận ra nhé, nhất định được để ta nhận ra.

      Ninh Tâm vừa cầu nguyện vừa oán thán trong lòng.

      Quả nhiên việc xấu là tuyệt đối được làm, làm rồi sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Bàng chứng ngay trước mắt đấy thôi, người ta tìm đến tận cửa rồi kìa. Trốn khỏi trường, lập tức trốn ngay khỏi trường, cần quan tâm mười lăm phút đường , cần quan tâm có phải mang vật nặng mà chạy đường dài , chỉ cần thoát được kiếp nạn này, Ninh Tâm tình nguyện coi như hôm nay mình vận động giảm béo.

      Nhưng bạn đáng thương mới chạy chưa đầy hai bước nghe đằng sau có người gọi.

      “Ninh Tâm!”

      Í?

      Sao giọng này nghe quen quá vậy? Hình như là giọng của Mặc Thương đại thần!

      Ninh Tâm vội vàng quay đầu, tiếp đó... nàng ngây như phỗng.

      Sét đánh! Hôm này trời nắng đẹp vạn dặm mây, giữa thanh thiên bạch nhật bỗng xuất loạt tia sét đánh ầm ầm.

      Mắt nhìn mỹ nam tươi cười bước về phía mình, khuôn mặt quả đào của Ninh Tâm nhăn nhó thành cái bánh bao luôn rồi.

      Có thể tiếp tục đánh bài chuồn ? Xem như vừa rồi chưa quay đầu lại?

      Có thể mình phải tên Ninh Tâm ? Ninh Tâm là ai thế, quen!

      Có thể ra ngoài với người khác vào hôm nay ? Đặc biệt là với cái người hợp thể của Mặc Thương đại thần và mỹ nam mà “sàm sỡ” bữa trước?

      Thấy nam sinh kia càng ngày càng gần, Ninh Tâm thiếu mỗi nước giơ túi đựng máy tính lên hét câu: “Đứng im! được lại gần tôi!” nữa thôi.

      Kha Dĩ Mặc nhìn bộ dạng biết làm sao của Ninh Tâm nụ cười lại càng rực rỡ.

      Thời gian hẹn là chín giờ nhưng Kha Dĩ Mặc đến cổng trường Đại học T từ trước đó nửa tiếng rồi. Vốn định gọi điện cho Ninh Tâm nhưng thấy mới có tám giờ ba mươi, nghĩ Ninh Tâm có lẽ còn ngủ nướng, nếu gọi điện chừng lại làm lỡ giấc ngủ của , Kha Dĩ Mặc liền nhét điện thoại vào lại túi. Dù sao cũng chỉ nửa tiếng, có đến muộn hơn tí cũng sao.

      Ngồi ở quán cà phê cạnh cổng Bắc nửa tiếng, qua chín giờ mà vẫn chưa thấy tin tức gì của Ninh Tâm, Kha Dĩ Mặc quyết định gọi điện thoại cho nàng. Ai dè gọi đến cả mấy chục lần, Ninh Tâm vẫn sống chết nghe máy, Kha Dĩ Mặc nhíu mày, đây... phải là “lâm trận bỏ chạy” đấy chứ?

      Đại thần ngồi được nữa rồi, đại thần lập tức chạy đến trước cổng trường Đại học T, hỏi thăm mới biết cổng cách ký túc xá nữ gần nhất là cổng Đông, liền bộ qua.

      Đợi đến khi tới được cổng Đông, lập tức được chứng kiến cảnh tượng kinh người.

      nữ sinh đáng buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ áo liền quần màu hồng, ôm túi đựng máy tính chạy về phía cổng trường với tốc độ kinh hồn. Mà khiến Kha Dĩ Mặc ngạc nhiên hơn chính là khi nhìn diện mạo của đó, quả đứng đờ ra tại trận.

      Khuôn mặt hoạt bát trắng hồng đáng , giống như quả mật đào còn tươi mới vừa được hái xuống. Đôi mắt to chớp chớp, hàng lông mi dày như cánh quạt khẽ rung, trông sáng lấp lánh như ánh sao rực rỡ nhất giữa màn đêm.

      Chớp mắt, hình ảnh chính mình đẩy người ta xuống đất lên ràng trong đầu. Ngày đó bản thân gần hôn mê, đầu óc tuy có hơi mơ hồ nhưng Kha Dĩ Mặc vẫn nhớ cảm giác khi đôi môi chạm khẽ vào mi tâm .

      Trong lúc Kha Dĩ Mặc còn thất thần, bạn ôm túi đựng máy tính chạy đến bên bức tượng điêu khắc thở hổn hển kia bắt đầu mò túi áo, mò tới mò lui, dường như tìm được thứ mình cần, lại tiếp tục lấy túi đeo sau lưng ra lục, lục trái lục phải, có vẻ vẫn chẳng thấy thứ kia đâu. Sau đó, khuôn mặt nhắn nhăn lại, môi hồng khẽ cong lên, căm hận nhìn về phía cổng trường. Biểu cảm hồn nhiên ngây thơ, động tác lại trẻ con thuần khiết, bất tri bất giác khiến Kha Dĩ Mặc đem hình ảnh bạn trước mắt nhập làm với Tiểu Linh Xu ngốc nghếch trong trò chơi.

      Nhưng ai mà ngờ được, bạn này vừa nhìn thấy , phản ứng đầu tiên là quay đầu chạy mất?

      Được rồi, Kha Dĩ Mặc chẳng phải loại tự kỷ quá mức, nhưng dù thế nào ngoại hình cũng đến nỗi đáng ghét chứ? Sao lại khiến cho Ninh Tâm sợ tới độ ôm đầu chạy thẳng, thậm chí bất chấp tay còn vác túi đựng máy tính nặng như thế...

      “Ninh Tâm!”

      Kha Dĩ Mặc buột miệng gọi tiếng. Mà vừa gọi cái, bạn mới rồi chân như bôi mỡ đột nhiên đứng khựng lại, quay đầu nhìn. Nhìn thấy cảnh này Kha Dĩ Mặc khỏi thở dài, nàng này quả nhiên có thiên phú làm ăn trộm.

      Cuối cùng, Kha Dĩ Mặc đến đứng trước mặt Ninh Tâm, đôi môi mỏng vẽ lên đường cong tuyệt đẹp.

      “Ninh Tâm, em đến muộn rồi.”

      Ninh Tâm cúi đầu, tiếp tục cúi đầu, cố gắng đem bản thân chôn luôn xuống dưới đất, đáng tiếc người vẫn đứng thẳng, hơn nữa lại còn rất gần Kha Dĩ Mặc bên cạnh.

      “Em... em...”, Ninh Tâm lắp bắp hồi, gương mặt vốn hồng hào nõn nà, bây giờ lại như có thêm màn sương, từ hồng chuyển sang đỏ, là nổi bật giữa đám đông!

      ̃̃ ̃o(>_<) o - . Có thể quản ba bày hai mốt gì, sải chân chạy biến ?

      mặt nàng Ninh Tâm toàn vẻ bối rối. Kha Dĩ Mặc nhìn thần sắc ảo não của nàng, nụ cười càng xán lạn.

      “Lần đầu gặp mặt, để tự giới thiệu trước. tên Kha Dĩ Mặc, Kha trong 'giấc mộng Nam Kha', Dĩ trong 'dĩ vãng', Mặc trong 'thủy mặc'. Cũng là Mặc Thương trong trò chơi.”

      “Ồ...” Thôi nào, trước mặt bao nhiêu người ở nơi công cộng thế này được cắn ngón tay, Ninh Tâm nắm chặt tay lại, cả người căng thẳng. Lúc này đến cả khả năng ngôn ngữ cơ bản của cũng bay đâu mất rồi.

      Có thể nào mình cũng là sinh viên khoa Trung văn mà, việc này... trình độ, văn hóa cũng đến mức tự giới thiệu bản thân được chứ? Nếu bị giảng viên đứng lớp nhìn thấy, Ninh Tâm tin rằng mình chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa rồi.

      “Chào... chào Đại thần.”

      (___)...

      Kha Dĩ Mặc ngây ra, Ninh Tâm muốn khóc.

      Kha Dĩ Mặc sống chết thế nào cũng tưởng tượng được, câu đầu tiên Ninh Tâm chính thức với mình lại là “Chào Đại thần!”.

      Ninh Tâm cũng xấu hổ, là mất mặt đến độ dám nhìn ai luôn rồi. cầu xin ông trời hãy cho tia sét đánh thẳng xuống đầu để có thể quay về nửa phút trước!

      ! Phải là trước khi ra khỏi cửa!

      Sai! muốn về cái ngày chưa gặp con người tên Mặc Thương này!

      “Phut!” Kha Dĩ Mặc cân nhắc đến hình tượng của bản thân, dùng tay che miệng khụ khụ hai tiếng, khó khăn lắm mới che dấu được tiếng cười.

      “Ninh Tâm, rất đáng sợ sao? Sao lại căng thẳng thế?”

      Đập bàn! Đây phải là căng thẳng, là chột dạ!

      Ninh Tâm đầu đầy mây đen, thế nhưng vẫn tiếp tục già mồm.

      có, em căng thẳng.'

      Kha Dĩ Mặc cũng ngốc đến độ vạch trần lời dối nho của Ninh Tâm, cũng căng thẳng cần vỗ về động viên là được!

      “Em còn chưa ăn sáng đúng ?”

      “Ừ...”, Ninh Tâm thấp giọng đáp tiếng, đột nhiên giống như phản ứng lại, lập tức sửa miệng: “, em ăn rồi”.

      “Ngốc này”, Kha Dĩ Mặc cười cười đầy vẻ nuông chiều, “Có ai với em, lúc dối tuyêt đối được chớp mắt chưa?”.

      “Í?”, Ninh Tâm ngây ra, “Em có chớp mắt sao?”.

      “Ừ, chớp rồi”, Kha Dĩ Mặc mặt mày nghiêm túc gật đầu.

      Ninh Tâm ai oán, lẽ nào bản thân lúc dối còn chớp mắt sao?

      ai với em cả mà”, Ninh Tâm dụi dụi mắt.

      còn chưa hết”, nét cười mặt Kha Dĩ Mặc lại càng sâu, “Là gạt em đấy”.



      Ninh Tâm nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.

      Vừa rồi Kha Dĩ Mặc cái gì ấy nhỉ?

      Có ai với em, lúc dối tuyệt đối được chớp mắt chưa?

      Ừ, chớp rồi.

      còn chưa hết, là gạt em đấy.

      Nối liền lại tức là, câu 'khi em dối mắt chớp' là lừa em!

      (___)...

      Đại thần, có ai lại đùa giỡn người khác như !!!

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 52: Đại thần vạn năng

      Cặp mắt long lanh nước của Ninh Tâm liếc sang Kha Dĩ Mặc, đôi tay nắm lấy góc quần vò vò, bộ dạng đáng thương đó khiến Kha Dĩ Mặc cảm thấy bản thân mình chính là tội đồ. thế còn là loại tội đồ có chút nhân tính, có chút nhân từ nào nữa!

      “Ngoan nào, đừng giận nữa có được ?”, Kha Dĩ Mặc vội vã xin lỗi. Ninh Tâm lắc đầu: “, em giận”.

      giận tốt rồi. Nào, để xách máy tính cho em”, Kha Dĩ Mặc đưa tay ra, Ninh Tâm lại ôm chặc lấy cái túi, lắc đầu như trống bỏi.

      cần đâu, cần đâu, em tự xách được.”

      “Nhưng hai chúng ta chung với nhau, đàn ông đàn ang như hai tay trống , mà em bên cạnh lại tay cầm tay xách, người khác nhìn vào đánh giá như thế nào?”, đôi mắt đẹp của Kha Dĩ Mặc chớp chớp, bộ dạng cực kì vô tội.

      Ninh Tâm nghĩ nghĩ, nam nữ đường, nữ túi to túi xách è cổ, nam lại nhõm thảnh thơi tay … Người ngoài chắc có lẽ hiểu lầm .

      “Nhưng mà…”, Ninh Tâm vẫn do dự, “em ngại”.

      sao đâu, vì hình tượng đàn ông của , xem như em giúp ”, rồi Kha Dĩ Mặc đón lấy túi đựng máy tính tay Ninh Tâm, chẳng để cho có cơ hội phản kháng.

      thôi, về kí túc xá của em trước .”

      Ninh Tâm nghe xong ngây ra, “Về kí túc xá?”.

      “Đúng thế, em quên điện thoại ở kí túc xá rồi đúng ? Ra ngoài mang theo điện thoại rất bất tiện, dù gì ở đây cũng xa kí túc xá là bao, quay về lấy luôn .” Kha Dĩ Mặc rất đương nhiên, Ninh Tâm lại cảm thấy kỳ quặc.

      Đại thần trong trò chơi… lẽ nào đều đoán trước được các việc sao? Ngay cả việc quên điện thoại ở kí túc xá cũng biết được?

      “Sao biết em quên điện thoại ở ký túc xá?”

      Kha Dĩ Mặc cười: “Em đến cổng trường rồi mà gọi điện cho , tìm trong túi cả nửa ngày cũng chẳng thấy, lẽ nào phải quên điện thoại ở ký túc xá hay sao?”.

      Ninh Tâm đổ mồ hôi, chậm chạp mở miệng: “Lúc vội quá, em quên mất”.

      thôi, em dẫn đường.”

      Ngoại hình của Kha Dĩ Mặc, cho dù là ở giữa rừng hoa của Đại học M vẫn khiến lượng lớn người ngoái đầu nhìn lại. Bây giờ chàng đẹp trai như thế giữa trường Đại học T, có thể tưởng tượng số ánh mắt chú mục còn kinh khủng đến thế nào!

      Còn Ninh Tâm, hoạt bát lanh lợi, đáng thuần khiết, bên cạnh Kha Dĩ Mặc cao mét tám mươi ba, chỉ có thể gọi là nhắn dễ thương. Hai người bên nhau trong trường Đại học T, quả cảnh đẹp khiến người khác nhìn mà sảng khoái.

      Kha Dĩ Mặc học được thái độ hờ hững quan tâm từ Đại học M, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của người đường. Ninh Tâm ban đầu chỉ lo chuyện phiếm với Mặc Thương, cũng chẳng phát ra điều gì bất thường. Nhưng càng gần đến ký túc xá nữ, bị ánh nhìn từ bốn phương tám hướng dồn đến, bạn Ninh Tâm bắt đầu thấy cả người đều tự nhiên. Đặc biệt là mấy ánh mắt hâm mộ hay ganh tỵ, Ninh Tâm cảm thấy lưng như như bị kim đâm, khó chịu vô cùng.

      “Em lên lấy điện thoại nhanh thôi, ở đây đợi em nhé.” Khó khăn lắm mới về được đến cầu thang dưới chân ký túc xá, Ninh Tâm thở phào hơi. Để Kha Dĩ Mặc lại dưới lầu, nàng vội vã chạy lên cầu thang, hướng thẳng về phòng lấy điện thoại, chuẩn bị lao xuống dưới.

      “Ninh Tâm!”

      Ninh Tâm quay đầu, đứng ở hành lang gọi chẳng phải chính là người bảo hôm nay hẹn hò, Trần Dao đó sao?

      “Dao Dao, cậu còn chưa à? phải hôm nay có hẹn sao?”

      Trần Dao xua xua tay,”Cậu hiểu đúng ? Con hẹn hò thể quá sớm được, làm thế khiến đối phương nghĩ cậu nôn nóng sốt ruột, được. Thả mồi bắt cá cũng là loại nghệ thuật cầu cẩn thận tỉ mỉ đấy”.

      囧 Đây là nguyên tắc tình vớ vẩn gì thế?

      với cậu nữa, tớ trước đây.” Ninh Tâm định chạy bị Trần Dao gọi giật lại: “Chạy nhanh thế làm gì? Vội hẹn hò à?”.

      phát trúng tim!

      Trần Dao, cậu quá dã man!

      Ninh Tâm phanh gấp, bộ mặt bất đắc dĩ nhìn Trần Dao.

      “Ngoan ngoan, tớ biết cậu phải hẹn hò mà, cần phải căng thẳng như thế. Mà này, cậu nhìn chàng đẹp trai dưới tầng kìa, khí chất tốt, hình tượng tốt, ngoại hình tốt, quả là hàng xịn ba tốt. Tớ mà phải ‘danh hoa có chủ’ nhất định phải tán ta”, Trần Dao sờ cầm trầm ngâm lát, lại : “Cũng biết ta đợi ai nữa, hâm mộ. Hẹn hò với trai đẹp, là khiến người ta GATO chết mất!”.

      Được rồi, nhìn khuôn mặt nanh ác của Trần Dao, Ninh Tâm thầm nuốt lại lời mình vừa định vào bụng. Bây giờ mà ra câu “Đợi tớ đấy” e là cho dù có ở tầng ba, Trần Dao cũng chẳng ngần ngại gì mà ném xuống đất đâu.

      Nơi thị phi thể ở lại lâu!

      “Dao Dao à, tớ vội, trước đây”, lời còn chưa dứt, bóng Ninh Tâm biến mất dưới cầu thang.

      “Hình như vừa rồi tớ nhìn thấy Ninh Tâm”, Tạ Vũ vừa chải đầu vừa bước ra hành lang.

      phải hình như, chính là cậu ấy chứ ai. Trốn còn nhanh hơn thỏ, chả biết hôm nay cậu ấy bị làm sao nữa. Í?”, Trần Dao bỗng trợn tròn mắt.

      nhìn thấy cái gì?

      Dùng tốc độ như lửa cháy sau mông chạy xuyên qua cửa lớn của ký túc xá, tay kéo chàng đẹp trai đứng trước cửa, thoáng cái lén lút chuồn khỏi tầm mắt mọi người, đó ràng là Ninh Tâm mà!

      “Tiểu Ninh Tâm! Cậu giỏi lắm, đợi đến khi về cậu chết với tôi!”

      Tiếng gầm phẫn nộ của Trần Dao vang vọng khu ký túc xá nữ trường Đại học T, đến cả Ninh Tâm kéo theo Kha Dĩ Mặc chạy trối chết dường như cũng nghe thấy được. chạy xa đến thế rồi, sao vẫn nghe thấy tiếng Trần Dao là sao?

      Thoát khỏi tầm mắt của Trần Dao, cuối cùng Ninh Tâm cũng cả người. Nhưng nàng còn chưa kịp vui vẻ phát tay mình nắm vật gì mềm mềm, lại còn ấm.

      Vừa cúi đầu, nhìn thấy thứ kia là bàn tay thon dài, bạn Ninh Tâm nhất thời bi phẫn. Rốt cuộc cầm tay Kha Dĩ Mặc từ lúc nào thế? Chặt cái móng heo này , phải chặt cái móng heo này ngay!

      So với tâm tình bi phẫn của Ninh Tâm, thái đọ của Kha Dĩ Mặc lại ấm áp vô cùng. Từ bàn tay được Ninh Tâm nắm truyền đến luồng hơi ấm, giống dòng điện truyền từ bàn tay, lan dần đến từng tế bào cơ thể. Đây là thứ cảm giác từ bé đến giờ Kha Dĩ Mặc chưa từng thể nghiệm qua. Khi nắm tay bố và chị , cảm giác hoàn toàn khác.

      Khi bố nắm tay , trong lòng là tin tưởng, vững dạ.

      Khi chị nắm tay , trong lòng là thản nhiên, ấm áp.

      Nhưng khi Ninh Tâm nắm tay , trong lòng lại là rung động thể . Dường như nó chạm đến nơi mềm yếu trong thẳm sâu tâm hồn, đến ngay cả suy nghĩ cũng hoàn toàn bị điều khiển.

      Ngại ngùng thả tay ra, Ninh Tâm hơi ngượng.

      “Xin lỗi nhé, vừa rồi em chú ý, chỉ muốn chạy nhanh chút thôi.”

      Tia mất mác u tối chỉ xẹt qua trong phút chốc, khi Kha Dĩ Mặc ngẩng đầu lên, trong mắt là ý cười mênh mang: “ sao. Tìm chỗ nào ăn sáng , nhân tiện ngồi xuống để kiểm tra máy em chút, xem có sửa được ”.

      “Ừ, vậy để em mời , được từ chối đâu đấy”.

      Nhìn khuôn mặt cố chấp của Ninh Tâm, Kha Dĩ Mặc bất đắc dĩ cười khổ: “Thê nếu ăn sáng rồi sao? Nếu ăn nữa thành heo mất”.

      “Cho dù ăn rồi cũng có thể uống cốc sữa đậu nành mà. Nếu đồng ý em cũng ăn đâu.”

      Uy hiếp! Uy hiếp! Đây chính là uy hiếp trần trụi luôn! Đặc biệt là ánh mắt của Ninh Tâm lúc này, cặp mắt vốn to giờ mở tròn vo như bi ve, chu môi, bộ dạng đáng thương nhìn Kha Dĩ Mặc.

      Kha Dĩ Mặc cảm thấy, nếu đồng ý, bạn này có khi khóc luôn tại chỗ ý chứ…

      Kha Dĩ Mặc thỏa hiệp: “Được rồi, cốc sữa đậu nành. Chỗ này em quen thuộc hơn, em dẫn đường ”.

      “Ừ, em dẫn đến quán có sữa đậu ngon nhất quanh đây. Sữa đậu của quán đó được ông chủ làm luôn tại chỗ, có thể tùy khẩu vị mà cho thêm hạt vừng, hạch đào gì gì đó nữa, nhiều dưỡng chất lắm.”

      Nhắc đến đồ ăn, Ninh Tâm lập tức khí thế bừng bừng. Nếu trong phạm vi trăm mét quanh trường đại học T có chỗ nào Ninh Tâm bị lạc, quán sữa đậu Kiều Gia chắc chắn có mặt trong danh sách đó.

      Quán sữa đậu Kiều Gia có mặt bằng tương đối rộng, chia làm hai tầng. Chín giờ rưỡi sáng là thời điểm đông khách, có điều thứ Bảy sinh viên nghỉ học nên tầng hai cũng còn trống khá nhiều bàn. Ninh Tâm tìm chỗ bên cạnh cửa sổ rồi bảo Kha Dĩ Mặc ngồi xuống, chính mình chạy xuống dưới nhà gọi đồ ăn.

      Ninh Tâm gọi bát cháo trứng muối thịt băm với vài cái bánh ngọt, lại chạy ra đứng xếp hàng ở chỗ làm sữa đậu tươi mua cho Kha Dĩ Mặc cốc sữa đậu có hạt vừng và hạch đào. Đợi đến khi bưng được khay đồ về đến chỗ ngồi, thấy Kha Dĩ Mặc tháo máy tính của đặt lên bàn rồi.

      Nhìn đám đồ tuốc nơ vít, kìm nhổ đinh linh tinh be bé đặt bàn, Ninh Tâm vô cùng hiếu kỳ.

      “Sao lại mang theo mình mấy thứ này vậy?” Ninh Tâm cầm cái tuốc nơ vít lên chơi đùa rất vui vẻ, Kha Dĩ Mặc bận kiểm tra bo mạch chủ, lúc sau mới trả lời: “ giúp em kiểm tra, đâu thể chẳng mang dụng cụ gì được, đúng ?”

      “Có thể sửa ?”

      “Bo mạch chủ bị cháy, mua cái mới thay vào là được. Bo mạch chủ đắt nhất tầm năm trăm tệ, cần phải mua máy mới đâu”, Kha Dĩ Mặc vừa vừa lắp lại máy.

      “Năm trăm?”, Ninh Tâm kinh ngạc, “Nhưng người chỗ sửa máy phải ngàn cơ mà, ta còn bảo card màn hình cũng cháy rồi”.

      “Ngốc quá, người ta kiếm ăn bằng nghề đó mà, đương nhiên chém được bao nhiêu chém. Máy cấu hình cũng tốt, thay bo mạch chủ rồi kiểm tra giúp em, khác gì lúc trước đâu”, trong lúc , Kha Dĩ Mặc ráp xong máy. Đợi đến khi ngẩng đầu lên, liền đối diện với cặp mắt đầy vẻ sùng bái của Ninh Tâm.

      “Mặc Thương đại thần, lợi hại đấy! Sao cái gì cũng biết thế? Chuyên ngành của là học về cái này à?”

      “Chuyên ngành của là tài chính, mấy thứ máy móc này chỉ biết võ vẽ vài thứ thôi. Còn nữa, bây giờ được gọi là Mặc Thương, tên là Kha Dĩ Mặc, gọi Dĩ Mặc là được rồi.”

      Dĩ Mặc? Thế có thân thiết quá ?

      Ninh Tâm ngẫm nghĩ, nếu cứ gọi cả họ lại có vẻ quá xa lạ?

      Rơi nước mắt, lúc này Ninh Tâm vô cùng hy vọng mẫu thân đại nhân ở bên cạnh, có người chỉ đạo cho tốt biết bao nhiêu.

      Thấy Ninh Tâm lâu lắc vẫn chẳng mở miệng, Kha Dĩ Mặc lấy làm lạ, vội hỏi: “Sao thế?”.

      , có gì.” Ninh Tâm xua xua tay, chỉ về phía cốc sữa đậu trước mặt Kha Dĩ Mặc, “Mau uống sữa của , sắp nguội mất rồi. Em còn dặn ông chủ cho vừng và hạch đào vào rồi đấy, uống rất thơm”.

      “Thưởng thức được rồi”, Mặc Thương uống hớp, khen: “Quả nhiên rất ngon”.

      “Đương nhiên, em giới thiệu mà, chất lượng đảm bảo tuyệt đối!”, Ninh Tâm hếch cằm, bộ dạng cực kỳ tự hào.

      Hê hê, đến đồ ăn ngon, chính là chuyên gia ngoại hạng đấy!

      “Ăn xong bữa sáng đến chợ điện tử thôi, mười giờ là ở đó mở cửa rồi. Nếu nhanh hôm nay sửa xong máy cho em, tối có thể chơi rồi.”

      “Ừ, vậy chúng ta ăn nhanh rồi ”, xong, Ninh Tâm bắt đầu vùi đầu đánh chén.

      Mắt nhìn Ninh Tâm đem cả bàn đồ ăn càn quét sạch , Kha Dĩ Mặc đột nhiên nhận ra điều, dùng đồ ăn ngon dụ dỗ Ninh Tâm là tuyệt đối sai vào đâu được!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :