1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại thần ôm vào lòng: 101 nụ hôn sâu - Diệp Phi Dạ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: tồi tệ của Đại thần (6)

      Tất cả mọi người đều chìm trong ồn ào vui vẻ, nên chẳng ai có thể xác định được giọng vừa phát ra kia là của ai, nhưng người vẫn còn chìm trong kí ức là Quý Ức lại nhận ra ai là người vừa .

      Từ bốn năm trước, Quý Ức biết giọng của Hạ Quý Thần rất hay, hề thua kém ngoại hình của , nhưng lại chưa bao giờ biết thanh của còn có thể dịu dàng đến như vậy. Có lẽ là do rất nhiều nhân tố, mà nhất là người được hỏi.

      Đổi chỗ tổ chức liên hoan…… Đây là muốn ngỏ ý muốn kết thúc liên hoan sao?…… Cuối cùng cũng có thể kiếm cớ rời được rồi……

      Quý Ức vốn dĩ rất căng thẳng nhưng sau khi nghe được câu đó, tâm tình chợt trở nên thoải mái, thậm chí còn có hứng thú ngồi nghe mọi người chuyện.

      Nghe được câu hỏi của Hạ Quý Thần, Lâm Nhã ngoan ngoãn gật gật đầu: “Đúng vậy a!”

      Hạ Quý Thần nữa, đưa tay bảo người phục vụ muốn nhận phiếu thanh toán, sau khi người phục vụ lấy phiếu, mới lên tiếng hỏi: “Bây giờ Kim Bích được ?”

      “Kim Bích” là trong những nơi xa hoa nhất của Bắc Kinh, thậm chí so với Ngọc Đài hoa chỉ hơn chứ kém, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người bàn đều sáng lên, vô cùng hưng phấn.

      Lâm Nhã cũng hưng phấn khác gì, nhưng lại khéo léo che toàn bộ suy nghĩ của mình trong khóe mắt, cất giọng mềm mại nhàng trả lời: “Được a!”

      Người phục vụ nhanh chóng mang phiếu thanh toán lên, Hạ Quý Thần chẳng thèm nhiều, cũng thèm nhìn vào số tiền tên phiếu, lập tức kí tên mình vào trong đó để thanh toán.

      Lâm Nhã vốn dĩ rất muốn cùng Hạ Quý Thần trò truyện nhiều hơn, suy nghĩ lát rồi lập tức lên tiếng: " có biết , Quý Ức nhà chúng em có giọng hát rất hay nha!”

      Đột nhiên bị nhắc tới, tay của Quý Ức lại lập tức run lên, lưng cũng trở nên cứng ngắc, đáy mắt lộ ra tia sợ hãi, theo bản năng nhìn về phía Hạ Quý Thần.

      Hạ Quý Thần đem tờ giấy được thanh toán xong đưa cho người phục vụ, sau đó dựa lưng vào ghế, gương mặt hề có chút biến hóa nào, xem hai chữ Quý Ức mà Lâm Nhã ra chỉ là thoáng qua, hề có chút hứng thú, quan tâm nào.

      Cũng đúng! việc của bốn năm trước đối với Quý Ức là thứ khó quên, nhưng đối với cũng chỉ vì say rượu mà phạm phải sai lầm, hơn nữa qua bốn năm, có lẽ quên lâu rồi, quên có tên Quý Ức từng mất lần đầu của mình bởi , cũng quên luôn đêm hôm đó tỏ tình với rồi bị đối xử như thế nào rồi cũng nên.

      Lâm Nhã thấy Hạ Quý Thần có ý định tiếp chuyện với mình, liền quay đầu nhìn về phía Quý Ức, mở miệng : “Quý Ức, phải cậu học thanh nhạc sao? Đợi lát nữa tới Kim Bích, cậu nhất định phải hát cho bọn tớ nghe đấy nhé!”

      cầu của Lâm Nhã cũng chẳng có gì là quá đáng, nếu như là hôm khác, nhất định Quý Ức chẳng từ chối, nhưng đêm nay lại có Hạ Quý Thần...... Suy nghĩ lúc, nhìn về phía Lâm Nhã, nhưng sợ gây chú ý với Hạ Quý Thần mà giọng rất : "Hôm nay tớ được khỏe lắm, muốn về sớm để nghỉ ngơi, nên thể được."

      "Quý Ức, cậu thoải mái ở đâu? Bây giờ trễ rồi,
      mình cậu về kí túc xá cũng an toàn đâu, hay ở lại chơi với chúng tớ ……” Lâm Nhã còn chưa xong, Hạ Quý Thần bỗng nhiên đứng lên, thèm để ý đến cuộc chuyện còn dang dở của Lâm Nhã và Quý Ức, để lại câu " thôi" rồi thẳng bước ra khỏi cửa.

      Lâm Nhã nhìn bóng dáng Hạ Quý Thần dần khuất sau cánh cửa, lại nhìn Quý Ức, gì, vội vàng cầm túi xách đuổi theo.

      Trong phòng, mọi người đều muốn đến Kim Bích thử lần cho biết, nên khách sáo rủ Quý Ức hai câu, thấy từ chối muốn , cũng chào tạm biệt rồi nối đuôi nhau bước ra ngoài.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: tồi tệ của Đại thần (7)

      Cả phòng ăn to như vậy, bỗng chốc chỉ còn lại Quý Ức. vội rời , vẫn duy trì tư thế cũ ngồi ghế, lúc sau mới đưa mắt nhìn về chiếc ghế mà Hạ Quý Thần ngồi. bình tĩnh nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

      Cho đến khi thanh bát đũa va vào nhau của những người phục vụ dọn dẹp mới khiến cho Quý Ức khôi phục lại ánh mắt, nhưng vì nhìn chỗ quá lâu nên mắt có chút nhức mỏi, đảo mắt hồi, sau đó mới đứng dậy, cầm túi xách rời khỏi Ngọc Hoa Đài.

      Bắt xe taxi trở về trường, nhưng Quý Ức có vào kí túc xá ngay mà rảo bước đến sân thể dục.

      Sân thể dục vẫn có người đá bóng nên thỉnh thoảng vẫn có tiếng còi, tiếng hò hét vang lên. Quý Ức vòng qua đám người đó, thẳng đến cuối sân, tìm chỗ yên tĩnh có người rồi ngồi gục xuống.Quý Ức ngồi đó đến thất thần đến biết mình ngồi đây bao lâu, trong đầu suy nghĩ cái gì. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, lại nghe vang vảng bên tai tiếng của Lâm Nhã: “Xin giới thiệu với tất cả mọi người, đây là người quen biết của tớ, Hạ Quý Thần.”

      Hạ Quý Thần…… Quý Ức theo bản năng nắm chặt tay, cho đến khi truyền đến cơn đau, khiến cho thể nghĩ rằng tối nay là giấc mơ, mà là tồn tại . thể ngờ sau bốn năm, lại gặp lại Hạ Quý Thần.

      Vừa nghĩ đến điều đó cả người Quý Ức đều trở nên đau đớn, và tình huống của bốn năm trước lại dần dần xẹt qua trước mắt .

      Có người từng thời gian là liều thuốc có thể chữa lành mọi vết thương. Bốn năm trôi qua, Quý Ức cũng cho rằng ngày tháng trôi qua khiến đêm hôm đó càng ngày càng trở nên mơ hồ, nhưng khi Hạ Quý Thần xuất , mới nhận ra, những vết thương và nỗi đau đó hề mất , chỉ là giấu chúng ở sâu trong lòng.

      Phải dùng rất nhiều sức, Quý Ức mới có thể đem cảm xúc của mình bình ổn trở lại. vốn định tiếp tục ngồi an tĩnh ở sân thể dục thêm lát nữa, ai biết được bầu trời bỗng nhiên xuất tiếng sấm vang rền, sau đó từng hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống.

      Vào tháng 10 ở Bắc Kinh, vốn thường hay có những trận mưa bất chợt như vậy vào buổi tối. Quý Ức vội vàng đứng dậy, chạy nhanh về kí túc xa, vừa đến cổng lớn, thấy thấp thoáng bóng Bạc Hà, định mở miệng gọi thấy thấp thoáng có bóng dáng quen thuộc.

      Là Hạ Quý Thần, cầm ô, đưa Lâm Nhã về kí túc xá.

      Quý Ức thèm để ý đến mưa mỗi lúc thêm nặng hạt, sau đó dừng chân nhìn hồi, rồi lùi xa chỗ đứng tại năm mét, nấp sau cột đèn trước cổng lớn của kí túc xá.

      Hạ Quý Thần cùng Lâm Nhã rất chậm, bọn người Bạc Hà vào kí túc xá, hai người họ mới bước đến bậc thang của cửa chính.

      Hạ Quý Thần cùng Lâm Nhã cùng nhau dừng lại, Lâm Nhã vội chạy vào kí túc xá mà xoay người nhìn Hạ Quý Thần, chưa kịp mở miệng.

      Bởi vì khoảng cách giữa Quý Ức và hai người họ rất xa, tiếng mưa lại lớn nên hề biết bọn họ cái gì, nhưng dường như càng lúc càng vui vẻ, nụ cười mặt Lâm Nhã ngày càng sáng lạn.

      Quần áo người Quý Ức bị mưa làm ướt đẫm, lại có cơn gió thổi tới khiến run lên vì lạnh.

      Khi Quý Ức sắp chịu nổi nữa, Lâm Nhã cuối cùng cũng xoay người vào kí túc xá.

      Lúc Lâm Nhã khuất sau cánh cửa kí túc xá, Hạ Quý Thần vẫn cầm ô đứng đó, lúc sau mới xoay người, chậm rãi rời .

      Chương 8: tồi tệ của Đại thần (8-)

      Cửa ra vào kí túc xá, chỉ có duy nhất con đường này.

      Tuy rằng lúc ăn cơm, biểu của Hạ Quý Thần đều rất ràng là nhớ gì đến Quý Ức, nhưng vẫn muốn chạm mặt với , huống chi lúc này còn ướt như chuột lột, bản thân vô cùng chật vật, nên khi Hạ Quý Thần xoay người dần dần bước về phía này, liền gắt gao nép chặt mình vào cây cột đèn bên cạnh.

      Khi Hạ Quý Thần còn từ xa, Quý Ức còn dám nhìn trộn xem đến đâu, nhưng khi Hạ Quý Thần càng ngày càng tiến dần về phía cổng, vì sợ bị phát mà ngay cả hô hấp cũng nén lại, cả người đứng yên dám động.

      Tiếng mưa rơi rất lớn nên Quý Ức thể nào nghe được tiếng bước chân của để xác định khoảng cách của hai người, chỉ có thể tự mình căn giờ. Khoảng bốn, năm phút trôi qua, tự cho rằng thời gian như vậy đủ để Hạ Quý Thần xa khỏi kí túc xá, mới vội vàng thở phào nhõm, nhanh chóng đứng thẳng người, tránh va chạm với cái cột đèn lạnh như băng, hướng đến cửa kí túc xá chạy tới.

      Nhưng chỉ mới chạy được hai bước, bỗng dưng bất động đứng ngay tại chỗ.

      nhìn chằm chằm về phía Hạ Quý Thần đứng cách đó hai mét, có chút khó hiểu.

      phải lúc nãy còn thấy sao? Như thế nào mà qua vài phút, vẫn còn ở đó?

      Vừa nghĩ Quý Ức vừa mở to mắt nhìn, tựa như thấy quỷ.

      Hạ Quý Thần nhận ra có người nhìn mình, nên cũng hướng mắt nhìn về phía Quý Ức mở to mắt nhìn về phía này.

      Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Ức theo bản năng rủ mắt xuống, né tránh ánh mắt Hạ Quý Thần. Mắt lóe lên cái, nhìn thoáng thấy Hạ Quý Thần cầm điện thoại còn hiển thị chế độ cuộc trò chuyện.

      Cho nên sở dĩ còn đứng đây là vì có điện thoại gọi đến?

      Quý Ức còn đoán già đoán non trong đầu nghe thoáng qua giọng Hạ Quý Thần truyền tới: “Có chuyện gì, chờ tôi trở về cụ thể sau.”

      Ngay sau đó tắt luôn cuộc chuyện, nhấc chân chuẩn bị rời .

      Quý Ức hề nghĩ có ngày Hạ Quý Thần nhìn thấy bộ dạng chật vật này của , nhưng duyên phận vốn rất kì lạ, thấy, cũng chẳng thể có biện pháp gì.

      Mặc kệ là quên hay muốn nhìn thấy , nếu có ý muốn chào hỏi nhau, cũng chẳng cần mặt dày kêu lại chuyện.

      Quý Ức đứng ở đó khoảng ba giây, sau đó cũng nhấc chân về phía kí túc xá.

      cùng bây giờ tựa như hai người xa lạ, chẳng qua chỉ là cùng nhau bước ngược hướng con đường mà thôi.

      Mưa vẫn cứ rơi, quần áo ướt hết người Quý Ức bắt đầy giọt xuống đất, dính từng lớp từng lớp cổ.

      Ngược lại với , bởi vì Hạ Quý Thần cầm ô nên ngoại trừ ống quần có chút ướt, tất cả còn lại đều khô ráo.

      khác biệt của hai người càng làm Quý Ức cúi đầu thấp xuống, bước chân bắt đầu có chút nóng nảy.

      Vốn dĩ Quý Ức còn nỗ lực làm cho bước của mình nhàng thanh thoát, nhưng khi hai người đối mặt chính diện, bước chân của liền có chút hỗn độn, hơn nữa vì muốn tránh xa Hạ Quý Thần nhanh nên bước chân càng trở nên gấp gáp, dẫn đến chú ý mà dẫm phải vũng nước, ngã lăn ra đất.

      Đau đớn rất nhanh xuất khiến Quý Ức bắt đầu phản ứng, Hạ Quý thần vốn cầm ô ngang qua, nghe thấy tiếng động cũng quay lại phía sau, nghiêng đầu nhìn lại.

      Và... mắt nhìn mắt.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: tồi tệ của Đại thần (9)

      Hai ánh mắt chạm nhau, đáy lòng Quý Ức "lộp độp" rơi, bàn tay theo bản năng nắm chặt thành quyền.

      Đây là lần thứ hai trong tối ngày hôm nay đối diện nhau, ánh mắt vẫn như vậy, vừa lạnh nhạt vừa lạnh lùng, tựa như chưa bao giờ quen biết .

      Quý Ức sau khi ngây người lập tức thu lại ánh nhìn, biết Hạ Quý Thần vì cái gì, cũng còn nhìn nữa.

      Hai người cứ như vậy cách nhau khoảng, ngăn cách ở giữa là màn mưa vẫn còn nặng trĩu hạt, đúng lúc có cơn gió đột ngột thổi tới khiến cả cơ thể Quý Ức run lên cầm cập.

      Đem hình ảnh này của Quý Ức thu vào ánh mắt, Hạ Quý Thần nhíu mày, tựa như bị hành động của gây chú ý, sau đó quá hai giây, liền nhàng thu lại tầm mắt.

      Thấy mắt tầm mắt của người kia, cả người Quý Ức thoải mái hơn rất nhiều, vừa định đứng dậy, Hạ Quý Thần bất chợt lại hướng về phía tới.

      Quý Ức định đứng dậy bị hành động đó làm cho đứng hình, thấy Hạ Quý Thần có ý thu lại ánh mắt, cũng hướng mắt về phía nhìn, thấy nhìn chằm chằm vào cánh tay mình.

      Quý Ức theo bản năng cúi đầu, nhìn cánh tay mình mới biết, lúc nãy ngã, cánh tay vì bị đụng chạm mà trầy da, máu chảy ngừng ra bên ngoài, nhưng lại bị nước mưa rửa sạch rất nhanh.

      Cho dù Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần, nhưng vẫn biết được vẫn nhìn chăm chú vào tay của mình như cũ.

      Quý Ức biết Hạ Quý Thần vì sao lại nhìn vết thương của mình, hoặc đúng hơn là hề muốn biết suy nghĩ của về việc nhìn vào cánh tay bị thương của , chỉ cảm thấy như vậy có chút mất tự nhiên, nên đem cánh tay rụt lại, sau đó đưa mắt lên lén nhìn về phía .

      Hạ Quý Thần ở bền này cũng khôi phục tầm mắt, còn nhìn về cánh tay bị thương của Quý Ức nữa, cầm ô đứng dưới mưa, chút biểu tình khiến người ta biết suy nghĩ cái gì.

      Quý Ức lãng phí quá nhiều thời gian nhìn Hạ Quý Thần, bắt đầu chịu đựng đau đớn từ cánh tay truyền đến, từ từ đứng lên.

      Đầu gối cũng bị thương, tuy nghiêm trọng lắm nhưng được nước mưa cọ rửa nên đay đến lợi hại, khiến thể nhìn mà phát ra thanh rất .

      Vì hạ Quý Thần vẫn còn đứng ở đó nên Quý Ức theo bản năng lại nhìn về phía , quả nhiên nghe được kêu đau nên tầm mắt lại quét lần nữa về phía .

      chỉ là cái liếc mắt.

      Lần này tầm mắt của dừng lại người tới giây thu trở về, đừng là biểu cảm, ngay cả cái nhíu mi đều có, tựa như đứng dưới mưa kia tồn tại, từ từ cầm quay lưng, tiêu sái rời .

      Hạ Quý Thần khuất hẳn dưới mưa lúc lâu, Quý Ức mới hoàn hồn, bước chân lảo đảo tới cửa kí túc xá phòng mình.

      ... ....

      Khi bước được vào kí túc xá, ba người bạn cùng phòng của rửa mặt xong, từng người dều giường của mình

      Bạc Hạ kề mặt bên màn, Đường Họa Họa chơi vương giả vinh quang, Lâm Nhã bôi kem dưỡng da, di dộng để bên ngoài, cầm ipad gọi điện thoại.

      Người đầu tiên thấy Quý Ức vào chính là Bạc Hà, thấy cả người Quý Ức như vậy liền vội vàng bật dậy: “Tiểu Ức, cậu làm sao mà lại để cả người vừa ước vừa bẩn như vậy?”

      có việc gì.” Quý Ức cong môi, mỉm cười nhìn Bạc Hà, cầm khăn tắm cùng quần áo vào phòng tắm.

      “Còn có cánh tay, làm sao lại bị thương như vậy?” Bạc Hà xuống giường, chạy đến bên người Quý Ức hỏi.

      Chương 10: tồi tệ của Đại thần

      Cùng lúc đó, điện thoại Lâm Nhã chuyện truyền đến giọng của Hạ Quý Thần: "Làm sao vậy?"

      Quý Ức vốn định trả lời câu hỏi của Bạc Hà, nhưng nghe thấy giọng của Hạ Quý Thần, khóe môi vừa mấp máy mím chặt, nhanh chân bước vào phòng tắm.

      Trước khi đóng cửa, Quý Ức vẫn nghe thoáng qua được câu hỏi của Hạ Quý Thần: “Mọi người đều ở kí túc xá?"

      Lúc Quý Ức tắm xong bước ra, Lâm Nhã cúp điện thoại, mấy bạn cùng phòng đều cầm tay mỗi người cốc trà sữa, ríu rít chuyện ngừng.

      Người mở miệng chuyện với Quý Ức đầu tiên là Bạc Hà: “Tiểu Ức, cậu sao chứ?”

      Quý Ức lắc lắc đầu, trả lời: “ có việc gì, chỉ là tớ cố ý nên vấp ngã chút thôi.”

      “Vậy tốt rồi.” Bạc hà xong, chỉ tay về phía bàn, : “Tiểu Ức, trà sữa của cậu ở đó.”

      Đường Họa Họa tiếp: “Là bạn trai của Tiểu Nhã vừa đưa tới.”

      Bạn trai tiểu Nhã.…… Hạ Quý Thần?

      ra, trước khi bước vào phòng tắm, nghe Hạ Quý Thần hỏi Lâm Nhã câu kia, chính là ý tứ này…… Thay lâm Nhã mời tất cả mọi người trong kí túc xá uống trà sữa.

      Quý Ức hướng về phía Lâm Nhã câu: “Cám ơn”. Vì muốn cho mọi người thấy khác thường của mình, cầm lấy cốc trà sữa, leo lên giường nhưng định uống mà để ngay bên cạnh.

      Mặt khác hai người kia lại bắt đầu vây quanh Lâm Nhã, về đề tài bạn trai của tiểu Nhã: Hạ Quý Thần.

      “Tiểu nhã, bạn trai của cậu tốt!”

      “Đúng vậy a, buổi tối lúc Kim Bích Huy Hoàng, cậu muốn uống trà sữa, ở đó có, lúc đưa chúng ta trở về, cậu ta liền xoay người mua về cho cậu.”

      “Càng quan trọng là ấy hút thuốc, cũng uống rượu a, hơn nữa lúc tối nhiều người chúc rượu như vậy, ấy đều uống, còn cái gì mà uống rượu dễ dàng trêu chọc phải phiền toái, đúng là người đàn ông có tự chủ, quả rất hoàn hảo!”

      Tiếp theo, mọi người vẫn tiếp tục khen, nhưng Quý Ức còn nghe lọt nổi chữ nào nữa, trong đầu chỉ đều là: “Uống rượu dễ dàng trêu chọc phải phiền toái”. Nghe thấy câu này khiến bên tai lại vang lên giọng của Hạ Quý Thần từ bốn năm trước, lúc cúi đầu nhìn xuống với : “Nếu phải đêm đó tôi uống xong rượu, cho rằng tôi chạm vào ?”

      Nghĩ tới đây, Quý Ức chợt cảm thấy có cái gì đó đâm sâu vào lòng, khiến sắc mặt tái nhợt lạ thường.

      Sau đó vài ngày, Quý Ức cũng còn gặp Hạ Quý Thần nữa, ngay cả khi nghe đến tên Hạ Quý Thần, cũng chỉ có buổi tối liên hoan hôm đó.

      ... ...

      Vào cuối tuần, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa ra ngoài dạo phố, trong kí túc xá chỉ còn lại hai người là Quý Ức và Lâm Nhã.

      Lâm Nhã trang điểm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Quý Ức nằm giường đọc sách: “Tiểu Ức, tớ nhớ cậu từng , cậu học trường trung học ở Tô Thành, hơn nữa là trường Trung A, Hạ cũng học trung học ở đó, cậu và ấy có quen biết nhau ?"

      Kí túc xá của ban điện ảnh, ban ngày đêu cấm có người tới chơi.

      Lâm Nhã vốn có hẹn với Hạ Quý Thần đêm nay tham gia Lộ Thiên Tụ hội, thời điểm Hạ Quý Thần đến kí túc xá đón Lâm Nhã, vốn định gọi điện thoại kêu xuống, nhưng Lâm Nhã lại nhận điện thoại, liền tức giận, định rời nhưng lại chần chừ, cuối cùng xuống xe, tự lên lầu tìm Lâm Nhã.

      Đứng trước của phòng kí túc xá, theo phép lịch , Hạ Quý Thần trực tiếp đẩy cửa vào, định đưa tay gõ cửa, chợt nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhã truyền đến: “Tiểu Ức…… Cậu cùng Hạ có quen biết nhau ?”

      Chương 11: Tôi cùng có khả năng (1)


      “Tiểu Ức……cậu cùng Hạ có quen biết nhau ?”

      Nghe thấy vậy, động tác gõ cửa của Hạ Quý Thần dừng lại, qua vài giây, mới nghe thấy Quý Ức mở miệng , thanh dịu dàng có nửa điểm bối rối : “ quen biết. ”

      Lâm Nhã mở miệng, giọng tràn ngập tiếc nuối: “Tớ còn tưởng cậu và ấy quen biết nhau, vì tớ rất muốn biết ấy thời trung học có bộ dạng như thế nào……”

      Quý Ức tiếp.

      Lâm Nhã tiếp tục : “Nhưng mà tiểu Ức, Hạ ưu tú như vậy, ở trường học nhất định là nhân vật nổi tiếng, vậy lúc cậu học có nghe được chuyện gì liên quan đến ấy ?”

      Lần này Quý Ức trả lời nhanh giống vừa nãy, tạm dừng hồi lâu mới : “Tớ đối với ấy đặt quá nhiều chú ý.”

      “À, ra là như vậy……” Lâm Nhã hiểu ra đại khái, vốn dĩ muốn tìm hiểu thông tin của Hạ Quý Thần qua Quý Ức, nhưng xem ra được rồi.

      Trong kí túc xá chợt yên tĩnh lát, trang điểm xong, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lại mở miệng : “Đúng rồi, Tiểu Ức, trước đây hai ngày Hạ gọi điện cho tớ đêm nay bạn bè của ấy ở Tô Viên tham gia Lộ Thiên Tụ Hội, mời rất nhiều diễn viên điện ảnh có tiếng, ấy , chúng ta đều học biểu diễn và diễn xuất, có thể tiếp xúc với nhiều người, có lẽ giúp ích ít cho tương lai sau này, cậu có muốn ?”

      hận rằng mình thể cùng Hạ Quý Thần có bất kì liên hệ, quen biết nào, sao lại có thể chủ động tham gia nơi tụ tập có mặt của ?

      Quý Ức theo phản xạ có điều kiện mở miệng với Lâm Nhã: “……”

      giữa chừng, Quý Ức mới nhận thấy mình có chút vô ý, vội vàng đem giọng điệu thu lại, bổ sung: “…… Đêm nay tớ còn có việc khác.”

      Lâm Nhã : “Việc rất quan trọng sao? Nếu quan trọng lắm, cậu hãy cùng tớ , vất vả lắm chúng ta mới có cơ hội ngàn năm có như vậy, nếu bỏ lỡ rất đáng tiếc.”

      “Cám ơn cậu, Lâm Nhã. Ý tốt của cậu tớ xin nhận, nhưng tớ còn bận ……” Quý Ức chưa xong, kí túc xá truyền đến tiếng gõ cửa.

      Lâm Nhã ngồi tương đối gần cửa nên vọi vàng đứng lên, chạy đến mở cửa, khi thấy Hạ Quý Thần đứng đó liền ngẩn người, sau đó khuôn mặt lên đầy vui vẻ: “ Hạ, tại sao còn phải lên tận đây đón em?”

      Hạ Quý Thần chuyện, sắc mặt nhàn nhạt dựa vào cửa, bước vào bên trong.

      Quý Ức nghe Lâm Nhã vậy, biết người đến là Hạ Quý Thần, nhìn chằm chằm sách chớp mắt, giả bộ mê mẩn đọc sách nên nhận ra có người tới, vì vậy mà thèm ngẩng đầu lên.

      Lâm Nhã sợ Hạ Quý Thần chờ lâu mất kiên nhẫn, thu thập mọi thứ nhanh: “ Hạ, chúng ta thôi.”

      Hạ Quý Thần vẫn chuyện như cũ, chỉ nhàng gật đầu, đứng thẳng lên. Khi chuẩn bị quay , ánh mắt liền nhìn về phía Quý Ức ngồi, tầm mắt nhìn ngồi đọc sách mà bị hấp đẫn bởi cái thùng rác dưới chân .

      Chu dù dùng giấy, rác phủ lên nhưng vẫn nhìn thấy được cốc trà sữa nằm bên trong đó.

      Nơi miệng cốc vẫn có dấu vết gì, chứng tỏ là chưa uống trực tiếp ném vào thùng rác.

      Lâm Nhã ra cửa được hai bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Quý Ức: “Tiểu Ức, cậu muốn cùng……”

      Lâm Nhã còn chưa xong, người đứng từ nãy đến giờ ở cửa kí túc xá vẫn mở miệng - Hạ Quý Thần, bỗng nhiên lành lạnh lên tiếng: “Đêm nay phải ai cũng được , cũng phải loại người nào họ cũng tiếp đón.”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Tôi cùng có khả năng (1)

      “Tiểu Ức……cậu cùng Hạ có quen biết nhau ?”

      Nghe thấy vậy, động tác gõ cửa của Hạ Quý Thần dừng lại, qua vài giây, mới nghe thấy Quý Ức mở miệng , thanh dịu dàng có nửa điểm bối rối : “ quen biết. ”

      Lâm Nhã mở miệng, giọng tràn ngập tiếc nuối: “Tớ còn tưởng cậu và ấy quen biết nhau, vì tớ rất muốn biết ấy thời trung học có bộ dạng như thế nào……”

      Quý Ức tiếp.

      Lâm Nhã tiếp tục : “Nhưng mà tiểu Ức, Hạ ưu tú như vậy, ở trường học nhất định là nhân vật nổi tiếng, vậy lúc cậu học có nghe được chuyện gì liên quan đến ấy ?”

      Lần này Quý Ức trả lời nhanh giống vừa nãy, tạm dừng hồi lâu mới : “Tớ đối với ấy đặt quá nhiều chú ý.”

      “À, ra là như vậy……” Lâm Nhã hiểu ra đại khái, vốn dĩ muốn tìm hiểu thông tin của Hạ Quý Thần qua Quý Ức, nhưng xem ra được rồi.

      Trong kí túc xá chợt yên tĩnh lát, trang điểm xong, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lại mở miệng : “Đúng rồi, Tiểu Ức, trước đây hai ngày Hạ gọi điện cho tớ đêm nay bạn bè của ấy ở Tô Viên tham gia Lộ Thiên Tụ Hội, mời rất nhiều diễn viên điện ảnh có tiếng, ấy , chúng ta đều học biểu diễn và diễn xuất, có thể tiếp xúc với nhiều người, có lẽ giúp ích ít cho tương lai sau này, cậu có muốn ?”

      hận rằng mình thể cùng Hạ Quý Thần có bất kì liên hệ, quen biết nào, sao lại có thể chủ động tham gia nơi tụ tập có mặt của ?

      Quý Ức theo phản xạ có điều kiện mở miệng với Lâm Nhã: “……”

      giữa chừng, Quý Ức mới nhận thấy mình có chút vô ý, vội vàng đem giọng điệu thu lại, bổ sung: “…… Đêm nay tớ còn có việc khác.”

      Lâm Nhã : “Việc rất quan trọng sao? Nếu quan trọng lắm, cậu hãy cùng tớ , vất vả lắm chúng ta mới có cơ hội ngàn năm có như vậy, nếu bỏ lỡ rất đáng tiếc.”

      “Cám ơn cậu, Lâm Nhã. Ý tốt của cậu tớ xin nhận, nhưng tớ còn bận ……” Quý Ức chưa xong, kí túc xá truyền đến tiếng gõ cửa.

      Lâm Nhã ngồi tương đối gần cửa nên vọi vàng đứng lên, chạy đến mở cửa, khi thấy Hạ Quý Thần đứng đó liền ngẩn người, sau đó khuôn mặt lên đầy vui vẻ: “ Hạ, tại sao còn phải lên tận đây đón em?”

      Hạ Quý Thần chuyện, sắc mặt nhàn nhạt dựa vào cửa, bước vào bên trong.

      Quý Ức nghe Lâm Nhã vậy, biết người đến là Hạ Quý Thần, nhìn chằm chằm sách chớp mắt, giả bộ mê mẩn đọc sách nên nhận ra có người tới, vì vậy mà thèm ngẩng đầu lên.

      Lâm Nhã sợ Hạ Quý Thần chờ lâu mất kiên nhẫn, thu thập mọi thứ nhanh: “ Hạ, chúng ta thôi.”

      Hạ Quý Thần vẫn chuyện như cũ, chỉ nhàng gật đầu, đứng thẳng lên. Khi chuẩn bị quay , ánh mắt liền nhìn về phía Quý Ức ngồi, tầm mắt nhìn ngồi đọc sách mà bị hấp đẫn bởi cái thùng rác dưới chân .

      Chu dù dùng giấy, rác phủ lên nhưng vẫn nhìn thấy được cốc trà sữa nằm bên trong đó.

      Nơi miệng cốc vẫn có dấu vết gì, chứng tỏ là chưa uống trực tiếp ném vào thùng rác.

      Lâm Nhã ra cửa được hai bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Quý Ức: “Tiểu Ức, cậu muốn cùng……”

      Lâm Nhã còn chưa xong, người đứng từ nãy đến giờ ở cửa kí túc xá vẫn mở miệng - Hạ Quý Thần, bỗng nhiên lành lạnh lên tiếng: “Đêm nay phải ai cũng được , cũng phải loại người nào họ cũng tiếp đón.”

      Chương 12: Tôi cùng có khả năng

      Loại người nào…… Đôi tay cầm sách của Quý Ức vô thức siết chặt.

      Nhưng dấu cảm xúc đó vào đáy lòng, ngoài mặt vẫn chăm chú xem sách. Lâm Nhã khi nghe thấy vậy, xuất phát từ phép lịch mà nhìn về phía , suy nghĩ xem nếu người Hạ Quý Thần mắng phải là Quý Ức mà là (Lâm Nhã) bản thân có phản ứng như thế nào.

      xong, Hạ Quý Thần cũng thèm ở đó nữa, lập tức xoay người nghênh ngang rời , để lại khí xấu hổ ngưng trệ ở lại.

      Lâm Nhã mặt vẫn ngây ngốc đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Hạ Quý Thần, lại nhìn Quý Ức, muốn mở miệng , nhưng lại biết nên mở miệng thế nào.

      Hạ Quý Thần được đoạn, thấy Lâm Nhã vẫn còn đứng đó,mở miệng hai chữ: “ thôi.”

      Lâm Nhã cảm giác được Hạ Quý Thần có chút mất kiên nhẫn, mím môi nhìn Quý Ức giọng: “Tiểu Ức, thực xin lỗi a”, sau đó liền chạy nhanh ra khỏi kí túc xá, đuổi theo Hạ Quý Thần.

      Ký túc xá, bỗng chốc chỉ còn lại Quý Ức vẫn ngồi nơi đó, khuôn mặt bình tĩnh nhìn cuốn sách lâu, mới nhàng chớp mắt, đưa tay lật sang trang khác.

      nhìn trang sách nhưng ánh mắt thẳng băng, ngồi suy nghĩ miên man.

      Lúc Quý Ức từ chối Lâm Nhã câu: “Tối nay tớ còn có việc” phải là lấy cớ mà có việc, cũng phải việc gì quan trọng, chỉ là ba công tác ở Hongkong trở về, mẹ gọi điện thoại tới dặn dò tối nay về nhà ăn cơm mà thôi.

      Đại học điện ảnh cách nhà Quý Ức xa lắm, vốn định đọc xong cuốn sách này rồi mới , nhưng cái tên Hạ Quý Thần vừa mới xuất kia khiến chẳng còn chút hứng thú nào, khiến bỏ luôn cuốn vở xuống, rời khỏi kí túc xá.

      Về đến nhà, còn chưa tới 5 giờ, ở nhà có ai, chắc ba mẹ ra ngoài dạo, Quý Ức liền trực tiếp bước vào phòng ngủ của mình.

      Trưa hôm nay có ngủ, bây giờ trở về thấy có chút mệt, nên nằm giường chưa được bao lâu ngủ thiếp .

      Quý Ức biết mình ngủ bao lâu, cho đến khi ngoài phòng khách vang đến tiếng chuyện, mới tỉnh giấc.

      Trời tối, thông qua cửa sổ mà gió đêm từ từ thổi tới, mang theo từng đợt hương hoa quế lan tỏa khắp phòng.

      nghe thấy tiếng tivi nơi phòng khách truyền đến, có lẽ là ba mẹ về.

      Quý Ức bò xuống giường, vào toilet rửa mặt rồi mới mở cửa ra khỏi phòng ngủ.

      Phòng khách có tiếng chuyện của ba từ từ truyền đến, Quý Ức tưởng cha gọi điện thoại nên suy nghĩ nhiều, luôn xuống lầu.

      Mãi khi gần xuống đến nhà dưới, Quý Ức mới nghe thấy còn có giọng khác, nhưng vì thanh có chút thấp nên hề biết đó là giọng của ai.

      ra trong nhà có khách a…… Quý Ức theo bản năng nhìn về phía phòng khác, thấy người đàng ông mặc âu phục ngồi ở đó.

      nhìn cha chuyện, nên chỉ nhìn thấy được phía sau lưng , nhưng mà hình dáng đó cho dù có nhắm mắt vẫn có thể nhận ra.

      Bước chân của Quý Ức bất chợt dừng lại.

      Hạ Quý Thần phải là cùng Lâm Nhã tham gia Lộ Thiên Tụ Hội sao? Nhưng tại sao bây giờ lại xuất trong nhà ?

      Quý Ức kinh ngạc còn chưa hồi phục tinh thần, ba nhìn thấy : “Tiểu Ức, con xem ai tới này!”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      [​IMG]
      [​IMG]
      Hale205, ThiênMinhChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :