1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại quản gia tiểu nương tử - Nữ Vương Không Ở Nhà (94c+1NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 10, A Phúc thích ăn hoa hồng cao . . .

      Warning: 18 +

      A Phúc trong phòng thêu là người khéo tay nổi tiếng, điểm may vá ấy tự nhiên là chơi. Chỉ trong chốc lát, nàng vừa lòng nhìn lỗ ban đầu, lưu loát cắn đứt sợi chỉ.

      Nàng cầm áo, đứng lên đến cạnh giường, cầm áo đưa cho Thường Hiên: "Chàng xem, như vậy được ?"

      Thường Hiên vốn dĩ nhìn nàng đến ngẩn người, thấy nàng bỗng nhiên cầm áo tới, vội vàng đỏ mặt đem ánh mắt dời về phía nó. Nghe nàng như vậy, vội khụ khụ ho, làm bộ cầm áo kia, trong miệng còn than thở : "Nàng may lại, ta đây mặc là được."

      xong cúi đầu xem, vừa nhìn vừa : "Ta bất quá cũng chỉ là người hầu bên người tam thiếu gia thôi, người khác làm sao để ý người ta có mảnh vá hay , căn bản là sao cả." Nhưng đến đây, mắt đảo qua đảo lại, cũng tìm được dấu vết may vá, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ đến mình sai rồi, lại cầm áo lên đứng tìm.

      A Phúc chỉ cho chỗ áo : "Chỗ rách ban đầu, ở đây nè."

      Thường Hiên nhíu mày nhìn nửa ngày, khó hiểu : "Nhưng sao lại thấy dấu vết gì?"

      A Phúc nhìn có dáng vẻ buồn bực, trong mắt lên ý cười, mím môi : "Bọn ta ngày thường đều làm việc này, làm sao có thể để lại dấu vết gì. Nếu để chàng tìm được dấu vết, ta đây sớm bị mắng biết bao nhiêu lần rồi."

      Thường Hiên kinh ngạc nhìn A Phúc, lại cúi đầu tìm cái áo nửa ngày, vẫn là nhìn ra dấu vết gì, sau đó cũng tin, sợ hãi nhìn A Phúc : " ra nàng còn có bản lĩnh này!"

      A Phúc chỉ cúi đầu, gì, chỉ vì nàng ngày thường có tiếng khéo tay ở phòng thêu, biết nghe qua bao nhiêu lần loại tán thưởng này, sớm tập thành thói quen. Đương nhiên, giờ Thường Hiên thán phục, ở trong lòng nàng còn có chút khác biệt nho .

      Thường Hiên tán thưởng xong, nhìn A Phúc cúi đầu nhu thuận, khí lập tức an tĩnh lại, bỗng nhiên biết cái gì cho phải. Nửa ngày, trong tay năm chặt bộ áo được A Phúc may vá tốt, rốt cục lắp bắp : "Nàng, nàng thích ăn à?"

      A Phúc nâng lên mắt mờ mịt, đôi mắt nổi lên vẻ khó hiểu: "Hả?"

      Thường Hiên nhất thời càng thêm được tự nhiên đứng lên, giọng thầm oán: "Hoa hồng cao đó!"

      A Phúc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mắt đầy nước nhìn Thường Hiên, cuối cùng cũng hiểu được ý của , kinh ngạc hỏi: "Phần điểm tâm kia, chàng mang về cho ta sao?"

      Thường Hiên xoay người nhìn màn treo, giọng thô cứng: "Chẳng lẽ ta còn cố ý mang về cho cha ăn sao?"

      A Phúc nhìn bên tai phiếm hồng của , nhất thời giật mình, nghĩ đến lúc ăn cơm buổi chiều khi có dáng vẻ mất hứng, cảm thấy buồn cười rất nhiều, trái tim cũng nổi lên chút ngọt ngào, lập tức mím môi nở nụ cười : "Cái đó, nhìn đẹp lắm, ta ở trong phủ lâu như vậy, còn chưa thấy qua. Xem ra, chắc là ăn rất ngon."

      Sắc mặt Thường Hiên bây giờ mới tốt hơn, thản nhiên : "Nàng đương nhiên chưa thấy qua rồi, nó là ở trong cung đưa tới cho đại phu nhân, chỉ tặng hộp thôi! Đại phu nhân tặng tam thiếu gia mấy cái, tam thiếu gia thích ăn, nên để cho bọn nha hoàn trong phòng ăn. Đám tiểu nha hoàn kia là đám thèm ăn, ta đây vất vả mới tranh được cái đó!"

      A Phúc thấy nghiêm túc, còn nghĩ đến chuyện cùng bọn tiểu nha hoàn tranh nhau hoa hồng cao, nhịn được ‘Phụt’ chút bật cười.

      Thường Hiên thấy nàng cười, mất hứng : "Nàng cười cái gì?"

      A Phúc vội vàng lắc đầu: " cười gì hết, ta chỉ là thích, ngày thường ta thích nhất ăn mấy cái này đó."

      Thường Hiên nghe nàng như vậy, trong lòng rốt cục đem chút thoải mái lúc trước tản : "Ta cũng biết nàng khẳng định thích, dáng vẻ nàng mập mạp như vậy, khẳng định là bình thường rất tham ăn."

      Kỳ A Phúc cũng mập mạp, chính là khuôn mặt mượt mà thân mình hơi đầy đặn mà thôi, đương nhiên A Phúc lại càng tham ăn, thực tế lúc trước A Phúc theo đại tẩu ăn cơm rau dưa, vẫn là dáng vẻ khuôn mặt tròn tròn thân mình nở nang như bây giờ. Bất quá nếu Thường Hiên vậy, nàng cũng phản bác, lập tức cười : "Cám ơn chàng, còn chú ý đến ta."

      Thường Hiên nghe nàng như vậy, phá lệ hưởng thụ, ngồi ở giường nhìn nàng chăm chú, chỉ thấy khuôn mặt nàng trắng nõn phiếm hồng, mắt đen bóng, là càng nhìn càng đẹp, vì thế mắt dần dần tối , nhịn được thấp giọng : "Vậy nàng nên cảm ơn như thế nào?"

      A Phúc ngờ tới như vậy, nâng mắt lên nhìn lại, lập tức hiểu được, mặt nháy mắt mặt nóng lên, đầu lưỡi cũng nghe sai khiến: "Ta, ta biết..."

      Thường Hiên tin hỏi lại nàng: "Nàng biết cái gì? Nàng có biết ta muốn được cảm ơn như thế nào ?"

      A Phúc cúi đầu, lẩm bẩm: "Ta muốn hầu hạ chàng tốt..." Nàng cúi đầu, má phấn ửng hồng, lông mi run run.

      Thường Hiên hô hấp càng thêm nặng nề, tiến lên phen giữ chặt tay nàng, khàn khàn : "Vậy nàng đêm nay phải ngoan ngoãn nghe lời."

      A Phúc cắn môi, giọng cãi lại: "Ta có lúc nào nghe chàng chứ." Còn phải mỗi lần đều ngoan ngoãn mặc cho chàng bài bố sao.

      Thường Hiên lôi kéo tay nàng tay ôm nàng bế lên giường, A Phúc hô tiếng, người dán vào vòm ngực nóng bỏng. Bộ ngực kịch liệt phập phồng, cánh tay có lực ôm chặt bản thân, giống như muốn dung nhập mình vào đó.

      Thường Hiên thở dốc dồn dập nặng nề, miệng vô ý cắn ở gáy trắng nõn của nàng, vành tai mềm mại, còn có hai má non mịn.

      Bọn họ hai người tại đây giường sớm lăn lộn nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là vội vã vào, nàng khẩn trương nắm chặt đệm chăn chịu đựng, chưa từng có chuyện dạo đầu vô cùng thân thiết. Thường Hiên lần này cắn A Phúc như vậy, trái lại làm A Phúc luống cuống đứng lên, mới đầu là nháy mắt kinh hoàng mặc cho đùa nghịch, sau lại xác nhận Thường Hiên do vô ý đụng phải chỗ mẫn cảm của nàng, nàng thế nhưng lại thấp giọng kêu lên, thân mình còn theo đó run rẩy.

      Thường Hiên khàn giọng trầm : "Nàng vừa rồi kêu tiếng, ta nghe rất êm tai, nàng lại kêu lên chút ."

      Thường Hiên rất dễ dàng, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, A Phúc đáng thương nháy mắt mê mang, khó hiểu nhìn , cũng biết làm thế nào mới có thể lại kêu chút.

      Thường Hiên nhìn nàng như vậy, trong lòng rất mến, nhịn được lại tiến tới dùng miệng cắn hai má của nàng, lại theo hai má đến vành tai của nàng. Vì thế lại đụng đến chỗ mẫn cảm kia, A Phúc thân mình lại run rẩy cái, miệng cũng theo đó kêu lên.

      Thường Hiên tìm được điều thú vị, thấp giọng : "Đây là nguyên nhân nha!" xong còn chút khách sáo tiếp tục cắn nơi đó, biến A Phúc mềm cả người, bất đắc dĩ hạ hai tay trước ngực dựa cả người lên ngực , khép hờ mắt, môi hơi mở, theo sau mỗi lần cắn mút lại phát ra tiếng khẽ gọi.

      Đây vốn dĩ mới là vợ chồng son, Thường Hiên là thiếu niên động tình, còn mới nếm thử loại cảm giác này nên tham luyến tha, lúc này trong lòng ôm nương tử A Phúc nũng nịu, tự nhiên phía dưới rất nhanh cứng rắn chọc đến chỗ mềm mại của A Phúc, thế hung mãnh muốn tìm chỗ ướt át chặt chẽ kia tiến vào.

      A Phúc mềm cả người, tay chân vô lực, bị ôm lên giường, lại bị thuần thục cởi bỏ ngăn cản bên ngoài, nhất thời hai luồng nhảy ra lộ ra ngoài. Thường Hiên thở gấp đem quần áo A Phúc cởi bỏ, bàn tay tham luyến tha vuốt ve quả đào to lớn no đủ mềm mại, tay kia sờ soạng xuống. A Phúc nhắm chặt mắt dám hé răng, Thường Hiên cũng tự mình đưa lợi kiếm vào động, phen tiến thế phá ngọc phân băng, làm cho A Phúc khỏi hít vào hơi, may mà nơi đó bởi vì dạo đầu thân thiết lúc trước ướt, nên cũng chịu nhiều khổ sở.

      Thường Hiên vốn dĩ hơi có chút ghen tuông, giờ ôm chính là tiểu nương tử hoàn toàn thuộc về mình lại bị người khác mơ ước, khó tránh khỏi có mong muốn được rong ruổi quát tháo sảng khoái, vì thế va chạm đó vừa dũng mãnh lại có thừa ôn nhu. cứ như vậy, A Phúc lại có chút chịu nổi, thân mình lập tức đẩy về phía đầu giường, nàng chỉ có thể cắn răng nắm lấy đệm chăn chịu trùng kích kia đánh sâu vào.

      Nàng cũng biết qua bao lâu, thân mình chậm rãi sinh ra chút cảm giác thoải mái tên, nàng nhắm chặt mắt cẩn thận thể nghiệm. Ai ngờ lúc này Thường Hiên muốn đến đỉnh, bắt đầu đại khai đại hợp tiến quân, nhất thời A Phúc biến thành phát ra thanh rên rỉ, nhắm mắt tận hưởng là có khả năng, mở to đôi mắt giống như bị sương mù bao phủ nhìn thẳng, phía trước cũng là vòm ngực kiên cố của Thường Hiên, nơi đó có mồ hôi nóng hầm hập lăn xuống.

      Rốt cục Thường Hiên khẽ gầm tiếng, trận chinh phạt này xem như tạm thời chấm dứt, thân mình A Phúc cũng buông lỏng xuống, may mắn rốt cục xong, thế nhưng cũng có chút cảm giác mất mát khó hiểu.

      Thường Hiên người đều là mồ hôi, bất quá muốn nhúc nhích, ghé vào giữa hai quả đào no đủ rắn chắc của A Phúc, há miệng thở dốc. Ngực của kề sát A Phúc phía dưới, A Phúc thậm chí có thể cảm giác được ngực Thường Hiên kịch liệt phập phồng.

      Qua hồi lâu, thở bình tĩnh trở lại, mồ hôi cũng dính đầy người, nhưng vẫn như cũ hề động tĩnh. A Phúc trong lòng sợ cứ như vậy đè mình mà ngủ, nên cẩn thận đẩy , ai ngờ kỳ cũng có ngủ, trong yết hầu mơ hồ câu: "A Phúc..."

      Khuôn mặt góc cạnh ràng của đều chôn chặt ở trong khe ngực A Phúc, điều này làm cho giọng của mơ hồ khàn khàn gần như khó có thể phân biệt. dùng hai má cọ xát da thịt mềm mại của A Phúc, trong miệng tiếp tục mơ hồ : "A Phúc, ta sau này chuyện với nàng như vậy nữa."

      A Phúc mở to mắt nhìn phía đỉnh màn, thân hình người đàn ông nặng nề đè nặng nàng, nàng thở dốc cũng có chút khó khăn, nhưng nàng thế nhưng cũng có ý muốn đem đẩy ra. Qua hồi lâu, nàng rốt cục thử nâng tay lên thăm dò, cẩn thận khoát lên lưng của .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 11, Thường Hiên lựa chọn . . .

      Ngày hôm sau, A Phúc sớm tỉnh dậy đến phòng bếp nấu cơm, nhóm lửa lại nghe thấy tiếng ho bên ngoài, A Phúc vội vàng ra xem, ra là cha chồng Thường quản .

      A Phúc nhìn thấy cha chồng, còn có chút ngượng ngùng. Tối hôm qua cha chồng cũng biết khi nào trở về, dù sao sau khi nàng và Thường Hiên ở giường ép buộc vài lần biến thành giường kẽo kẹt rung động, mới đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân. Về phần cha chồng là vừa từ bên ngoài trở về, hay từ sớm trở lại, cũng khó mà .

      A Phúc lúc ấy giãy dụa đứng lên, nàng muốn hỏi cha chồng ăn cơm chiều chưa, Thường Hiên lại ôm chặt nàng buông, trong miệng giọng khàn khàn: "Khẳng định là ăn rồi, nàng cần phải xen vào đâu."

      A Phúc thuận theo, ôn nhu : "Như vậy tốt, ta vẫn nên hỏi tiếng."

      Thường Hiên lại xoay người cái trực tiếp ngăn chặn nàng: "Nàng nghĩ nhiều quá."

      A Phúc chớp chớp mắt, được rồi, có lẽ nàng nghĩ nhiều. Nhưng nàng từ có cha mẹ, ở nhà ca ca và đại tẩu kiếm ăn, sau lại bị bán đến hầu phủ, nhìn ánh mắt người khác mà làm việc. Nàng cúi đầu nhìn người đàn ông nhắm mắt ôm mình ngủ, nghĩ rằng Thường Hiên mới là người thực có phúc phần, tuy rằng giống nhau đều là người hầu trong hầu phủ, nhưng người ta có cha làm quản che chở thương, ở trước mặt cha mình còn có thể tùy hứng chút.

      A Phúc nghĩ như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút chua xót, nhưng nàng xưa nay rộng rãi, vì thế lập tức lại cười nhạo chính mình, là có lòng tham, bản thân mình như vậy, có thể gả cho Thường Hiên hầu hạ người ta cả đời là vạn hạnh, sao lại còn nhiều suy nghĩ như thế.

      A Phúc ở trong phòng bếp đốt lửa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút ngượng ngùng, vội từ trong phòng bếp nhô đầu ra gọi tiếng: "Cha, cơm lập tức xong ngay."

      Thường quản ứng thanh, nhân tiện : "Ừ, cần vội, hôm nay có chuyện gì." xong ông nhìn trong phòng, lại hỏi: "Thường Hiên đâu? Giờ này còn chưa dậy."

      A Phúc muốn thay Thường Hiên chuyện, lại nghe Thường Hiên cách cửa sổ giấy la lớn: "Cha, con dậy đây."

      Thường quản gật gật đầu, "Mau dậy , chút nữa ăn cơm", sau đó cũng vào nhà.

      Thường Hiên rất nhanh mặc quần áo, rửa mặt vội vàng chạy tới phòng bếp, chỉ thấy trong phòng bếp nho A Phúc ngồi trước bếp nhóm lửa nấu cơm.

      Thường Hiên bởi vì chuyện hôm qua, tính tình cũng tốt rất nhiều, vào lập tức giúp A Phúc cùng nhau nấu cơm, A Phúc thấy có hưng trí, đành mặc làm.

      Lát sau, cơm mang lên bàn, A Phúc trước tiên xới cơm cho cha chồng Thường quản , sau lại xới cho Thường Hiên chén, Thường quản gật đầu : "Con cũng mau ăn ."

      lúc ăn cơm, Thường quản bỗng nhiên : "Thường Hiên, hôm qua, con có gặp nhị lão gia?"

      Thường Hiên trong lòng lập tức hiểu được, việc này khẳng định người khác đều biết, nay thế nhưng còn đến tai cha, lập tức vội vàng : "Ừm, có gặp phải, còn chuyện nữa."

      Thường quản bên dùng đũa gắp cây dưa muối, bên bất động thanh sắc hỏi: "Con gì khác người chứ?"

      Thường Hiên oan uổng, biện hộ : "Trước mặt nhị lão gia, con nào dám gì, còn phải giả bộ khuôn mặt tươi cười cho người ta xem ư!"

      Thường quản ngẩng đầu quét mắt Thường Hiên, gật gật đầu : "Vậy là tốt rồi, mấy năm nay cha cũng dạy con ít đạo lý làm việc, có điều con vẫn còn trẻ, tính tình nóng nảy, cha chỉ sợ con chọc chuyện gì thôi."

      Thường Hiên biết cha lo lắng, vội hỏi: "Cha, cha gì con đều biết, con khẳng định gây chuyện đâu."

      Thường quản dừng lại động tác ăn cơm, nắm chiếc đũa có chút suy nghĩ : "Tối hôm qua cha cân nhắc việc, hôm nay cả hai con đều ở đây, cha muốn cùng các con thương lượng chút."

      Kỳ lúc này, A Phúc cúi đầu dám lời nào, nàng biết phiền toái và lo lắng trước mắt của cha con này đều là vì mình tạo ra, trong lòng tràn đầy xấu hổ. Nay nghe Thường quản như vậy, mọi việc đều theo Thường Hiên ân cần : "Cha, cha có gì cứ ."

      Thường quản buông bát đũa, nhìn nhìn đôi vợ chồng trẻ, sau đó mới : " nay ở bên ngoài hầu phủ có vài cửa hàng, cũng cần người coi sóc. Cha cân nhắc, nếu các con ở trong phủ có việc gì, cha với đại quản gia, muốn để Thường Hiên ra ngoài hỗ trợ trông coi cửa hàng."

      Thường Hiên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc: "Cha, con có thể được ?" từ theo tam thiếu gia, đọc mấy quyển sách luyện vài ngày võ, tuy là với người hầu học được thế là đủ rồi nhưng đều là những thứ chủ tử hằng ngày học được, thế cho nên việc gảy bàn tính quản lý cửa hàng làm việc ghi chép sổ sách chưa bao giờ nghĩ tới .

      Thường quản trầm ngâm lát, rốt cục : "Thường Hiên, giờ cha còn đây, làm việc đều là nghĩ cho con, có chuyện gì, cũng có thể giúp con chút, tốt xấu ở trước mặt chủ tử mà chu toàn, nhưng sau này lỡ như cha mất sao?"

      Thường Hiên nghe Thường quản như vậy, trong lòng khỏi kinh hoảng, vội hỏi: "Cha, cha bừa cái gì vậy!"

      Thường quản lại thở dài hơi: "Thường Hiên, con có nghĩ sau này ở trong Hầu phủ rốt cuộc muốn làm gì ?"

      Thường Hiên chưa bao giờ nghĩ tới điều này, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng bị cha hỏi. A Phúc bên cạnh nghe hai cha con chuyện, cũng hạ bát đũa im lặng dự thính, dám lên tiếng.

      Thường quản suy nghĩ thâm sâu nhìn hai người, chậm rãi : "Nếu con muốn theo tam thiếu gia, cũng phải là thể được, nhưng nay ba vị thiếu gia bên phòng lớn, hai người đều thành gia lập nghiệp. Bên chỗ Nhị lão gia đến nay có con trai trưởng, có lẽ sau này làm con thừa tự bên chỗ Nhị lão gia phải đại thiếu gia là nhị thiếu gia."

      Thường Hiên gật gật đầu, cha lời này cũng dám , nhưng ý bên trong hiểu được, tam thiếu gia là người tuổi nhất trong ba vị thiếu gia, sợ là tương lai tước vị hầu phủ còn có gia sản đối với tam thiếu gia chịu thiệt ít.

      Thường quản nhìn ra bên ngoài, trong miệng lại : "Lẽ ra chúng ta là người hầu, nên ở sau lưng chủ tử bàn tán gì đó, nhưng quan hệ đến tương lai của các con, cha thể . Tam thiếu gia từ tính tình tốt, sợ là cũng có nghĩ tới chuyện tương lai. Từ con theo ngài ấy, ngài ấy đối với con rất có ân huệ, nhưng con rốt cuộc cũng là người có gia đình, vì chính mình lo lắng, cũng nên nghĩ tới con cái mà lo lắng."

      Thường quản lại tiếp tục : "Mấy năm nay cha phụ trách các hạng thu mua trong phủ, ngẫu nhiên cũng giúp đỡ việc mua bán bên ngoài, cho nên cha hiểu các hạng mục chi tiêu trong hầu phủ thực , sau này sợ là càng lúc càng lớn. Trong phủ tương lai chỉ trông vào mảnh đất ngoài thành e là được, tiền thu ở đất ngoài thành, làm sao cửa hàng bên ngoài theo kịp được."

      tới đây, trong lời Thường quản có chút thâm ý: "Tương lai nếu con có thể ở cửa hàng làm chút chuyện tốt, sau này hầu phủ tự nhiên cũng nhìn trúng con, cứ như vậy, dù là làm nô tài của lão gia, cũng được coi trọng vài phần."

      Lời này khiến Thường Hiên đầu tiên là cứng họng, sau lại cúi đầu cau mày cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Thường quản biết Thường Hiên nhất thời sợ là thể quyết định, nên đứng lên sửa sang lại áo mặc: "Tự con cẩn thận suy nghĩ , nếu con có ý, cha phải chuyện với đại quản gia, điều con ra ngoài cửa hàng để hỗ trợ trông coi, coi như là nhất cử lưỡng tiện." xong lời này, ông lập tức đẩy cửa ra ngoài.

      Thường quản vừa , trong phòng còn lại đôi vợ chồng trẻ, sắc mặt Thường Hiên trầm trọng, cúi đầu vẫn như cũ suy nghĩ. A Phúc trước kia chỉ biết cúi đầu may vá, nay nghe Thường quản cũng là chấn động , nhìn lại Thường Hiên biết quyết định thế nào, đồng thời biết suy nghĩ của chính là quyết định tương lai sau này của hai người, vì thế trong lòng cũng bắt đầu yên.

      lâu sau, Thường Hiên rốt cục ngẩng đầu nhìn A Phúc, thử thăm dò : "Nàng nghĩ thế nào?"

      A Phúc nhấp môi dưới, ôn nhu : "Ta có ý tưởng gì, chàng thích như thế nào cứ làm thế ấy."

      Thường Hiên chăm chú nhìn A Phúc lát, bỗng nhiên đứng dậy ngồi xuống bên cạnh A Phúc, việc đó khiến A Phúc theo bản năng nắm chặt góc áo.

      Thường Hiên đưa bàn tay to của mình, cầm lấy bàn tay bé của A Phúc nắm góc áo. Cảm thấy ấm áp bao trùm lấy đôi tay lạnh lẽo của mình, A Phúc vốn dĩ bất an cuối cùng cũng yên ổn vài phần, nhịn được nâng mắt nhìn Thường Hiên.

      Thường Hiên vẫn nhìn nàng, dưới mày rậm đôi mắt có thần để lộ vẻ kiên định trước kia chưa bao giờ từng có.

      dùng lực nắm tay nàng : "A Phúc, ta muốn nghe theo cha, ra ngoài học quản cửa hàng."

      A Phúc gật gật đầu: "Ừm, được."

      Thường Hiên kéo tay nàng, đem tay nàng bao trong hai tay của mình nhàng vuốt ve, sau đó phát ra giọng ôn nhu : "Nếu ta ở bên ngoài làm tốt, chúng ta có thể chuyển ra ngoài phủ, nàng sợ nhìn thấy nhị lão gia nữa."

      A Phúc cắn cắn môi, dùng sức gật đầu.

      Thường Hiên cúi đầu dừng ở bàn tay bé trắng nõn mềm mại, tiếp tục : "Ta muốn làm tốt, để nhóm thiếu gia lão gia trong phủ dám xem thường chúng ta, để bọn họ dám khi dễ nàng."

      **** bỗng nhiên cảm thấy chương này kết thúc như vậy rất tốt, nhưng làm sao lại quên hoa hồng cao? Ngao ngao ngao ta thích điểm tâm, cho nên muốn ràng xem tiểu ngoại truyện ? ********

      Tiểu điểm tâm ngoại truyện:

      Thường Hiên ( nể mặt ): "A Phúc, nàng gạt ta."

      A Phúc ( kinh ngạc ): "Ta lừa chàng cái gì?"

      Thường Hiên ( bất mãn chỉ vào bao giấy dầu chứa điểm tâm mặt bàn ): "Nàng còn ăn, nàng chỉ ra vẻ, nàng thích ăn!"

      A Phúc ( lau mồ hôi ): "Được, ta đây lập tức ăn."

      Thường Hiên ( càng bất mãn ): "Nàng căn bản thích ăn, chỉ là cố ý dỗ ta vui vẻ mới muốn ăn thôi!"

      A Phúc ( giải thích ): " phải."

      Thường Hiên ( ủy khuất ): "Nàng còn tiếp tục gạt ta..."

      A Phúc ( rất vô tội ): "Ta làm sao lại lừa chàng ?"

      Thường Hiên ( phân phải trái ): "Nàng chính là gạt ta!"

      A Phúc ( chỉ có thể lau mồ hôi ): " có, sáng nay cha trở về ăn cơm, ta cuối cùng thể trước mặt người lớn mình ăn hoa hồng cao này."

      Thường Hiên ( gật đầu ): " vậy cũng đúng."

      A Phúc ( nhàng thở ra ): "Đó là đương nhiên."

      Thường Hiên ( hạ mệnh lệnh ): "Vậy nàng bây giờ lập tức ăn !"

      A Phúc ( mồ hôi ): "Được rồi, ta lập tức ăn, ta thực thích ăn điểm tâm." ( nhưng, ta thực ăn no rồi... ... ... ... )
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 12, Tâm Thường Hiên . . .

      nhiều ngày Thường quản nghĩ cách đem vợ chồng Thường Hiên đẩy ra ngoài phủ sống, nhưng ai biết lại có ngã rẽ bất ngờ. ra mấy ngày trước nha hoàn trong phòng nhị thiếu phu nhân may vá được, nên cầm việc đến bên phòng thêu, Lâm ma ma tất nhiên dám chậm trễ, chọn A Phúc đến làm chuyện này, đây vốn dĩ là ý tốt. Nhị thiếu phu nhân bên kia thấy tài năng của A Phúc, lập tức ngoài dự liệu cảm thấy rất vừa lòng, lập tức là muốn đem A Phúc qua để chuyên may áo cho nhị thiếu phu nhân. Phải biết rằng nhị thiếu phu nhân này trời sinh háo thắng tính tình xảo quyệt, hơn nữa nàng giờ mang thai, cả hầu phủ ai dám làm trái ý của nàng ta, vì thế hai lời đem A Phúc đưa đến phòng của nàng hầu hạ. Cứ như vậy, A Phúc có cách nào theo Thường Hiên ra ngoài ở.

      Mà Thường Hiên bên kia, tam thiếu gia cũng mặc kệ. Tam thiếu gia từ nhận hết sủng ái của đại phu nhân, tạo ra tính tình duy ngã độc tôn, từ bên người luôn là Thường Hiên theo hầu, nay nghe muốn đem Thường Hiên ra ngoài, người lớn như vậy lại nũng nịu thuận theo, đại phu nhân cũng có cách.

      Thường Hiên tự nhận vẫn là có thể ở trước mặt tam thiếu gia chuyện, vốn dĩ cũng tính xin tam thiếu gia thả mình rời , nhưng Thường quản vừa thấy tình thế này, vội khuyên Thường Hiên tạm thời đề cập tới chuyện ra ngoài.

      Thường Hiên cũng phải người hiểu lý lẽ, cân nhắc lại, cũng hiểu được ý cha . Kỳ chuyện ra ngoài làm ở cửa hàng, sớm ít trễ ít cũng có gì quan trọng hơn, mấu chốt là A Phúc giờ phải tránh nhị lão gia, miễn lại chọc đến chuyện gì.

      Nay nếu A Phúc đến chỗ nhị thiếu phu nhân, xem như thành người hầu của nhị thiếu phu nhân, nhị lão gia nếu lại vừa mắt, cũng thể đến phòng cháu dâu cướp người được. Huống hồ nhị thiếu phu nhân lai lịch cũng là , bên ngoài tuy chỉ là tiểu thư thế gia phương nam, nhưng thực tế, mọi người trong lòng biết nàng và người trong cung có quan hệ, đừng nhị lão gia, ngay chính Hầu gia có sẵn tước vị Hầu gia cũng dám đắc tội, bằng người ta có thể ở trong phủ đàng hoàng ương ngạnh như vậy sao?

      Lập tức Thường Hiên mặc dù đến chuyện ra ngoài làm việc, nhưng cũng nhàn rỗi, luôn tìm cha Thường quản là muốn học chút chuyện quản bên ngoài. Thường quản thấy vậy tất nhiên là vừa lòng, buổi tối cũng bớt chút thời gian sớm trở về, đem các hạng mục thu mua ban ngày cho xem xét, cũng cho thêm chút kiến thức, tương lai hữu dụng.

      Kể từ đó, A Phúc lại được thanh nhàn, ít nhất buổi tối bị Thường Hiên dây dưa hồi lâu. Nàng có việc gì làm may chút quần áo mới, nghĩ mùa đông sắp đến, may cho Thường Hiên bộ áo bông, cũng may cho cha chồng bộ áo choàng mới.

      nhiều ngày, nàng mỗi ngày đều rút ra nửa ngày ở trong phòng nhị thiếu phu nhân làm việc, còn lại nửa ngày vẫn như cũ ở chỗ phòng thêu làm việc. Sau vẫn là Lâm ma ma sợ nàng làm mất lòng nhị thiếu phu nhân, nên vội vàng đuổi nàng , bảo nàng sau này trước tiên cần lo chuyện ở phòng thêu. A Phúc biết trong phòng thêu cũng nhiều người, nên vạn nhất có việc gì khó, có thể giao cho nàng, nàng cùng lắm cầm về nhà làm. Lâm ma ma biết A Phúc nhất thời yên lòng bên này, miệng tuy đồng ý, nhưng cuối cùng có giao cho nàng việc gì.

      Về phần nhị thiếu phu nhân, A Phúc coi như tất cả thuận lợi. Chỉ có nàng lúc mới đến, đại a đầu của nhị thiếu phu nhân A Bình đem nàng đánh giá phen, trong miệng còn cười : "Quả nhiên là châu tròn ngọc sáng, nhìn qua như là có dáng vẻ vượng tử ( dễ sinh con) nha."

      A Phúc biết A Bình coi như là người của nhị thiếu gia, khi chuyện có kiêng kị, nàng lập tức đỏ mặt cúi đầu lời nào.

      A Bình cũng có ý muốn nàng khó xử, đầu tiên là hỏi thân thế lai lịch của nàng, lại khen phen tay nàng khéo léo, cuối cùng : "Nhị thiếu phu nhân đối xử với người hầu rất tốt, muội vừa tới có khả năng hiểu, sau này rồi biết. giờ ở trong này có vài đồ cần thêu, muội trước tiên cầm lấy làm , lát nữa có việc ta tìm muội."

      A Phúc thấy A Bình chuyện sảng khoái, trong lòng cũng có cảm tình, đối với nàng ta đầy cảm kích nở nụ cười.

      Sau A Phúc ở trong phòng cũng gặp qua nhị thiếu phu nhân vài lần, thấy nhị thiếu phu nhân khi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như đem mọi người ở trong mắt. cần đến nha hoàn, ngay như nhị thiếu gia ở bên cạnh, cũng nhập được vào ánh mắt của nàng ta.

      A Phúc thậm chí có mấy lần nhìn thấy nhị thiếu gia ở bên cạnh nhị thiếu phu nhân đấm lưng bóp chân, hầu hạ cũng coi như chu đáo. A Phúc trong lòng tránh được suy nghĩ, lời đồn quả nhiên là đúng, nhị thiếu phu nhân lai lịch tất nhiên là giống bình thường, đương nhiên chuyện này nàng cũng ngẫm ở trong lòng thôi, chuyện của chủ tử nàng cũng dám huyên thuyên.

      === ====== ====== =======

      A Phúc may vá thuần thục dưới ánh đèn, chợt nghe cửa phòng két tiếng vang lên, Thường Hiên trong tay cầm quyển sổ gì đó vào. A Phúc vội vàng đứng dậy đón , Thường Hiên lại thẳng đến trước mặt A Phúc, cầm lấy kim chỉ trong tay nàng nhìn nhìn, mất hứng : "Nàng xem ngọn đèn như vậy, lại làm loại việc hại mắt, cũng sợ làm hỏng mắt hay sao."

      A Phúc vội : " sao đâu, dù sao cũng chỉ làm trong chốc lát."

      Thường Hiên đến bên cạnh nàng, nhíu mày hỏi: "Đây là việc trong phòng nhị thiếu phu nhân sao? Sao phải vội như vậy?"

      A Phúc cầm lấy vải dệt trong tay, bày ra vội cho Thường Hiên xem: "Cái này là tính may áo bông cho chàng, chàng xem thế nào?"

      Thường Hiên liếc mắt cái, nhưng để tâm, tùy tay cầm lấy ném sang bên: "Cũng phải mặc ngay, sao phải làm buổi tối." xong lại kéo tay A Phúc: "Nhanh dọn dẹp chút giường ."

      Trong lúc ra lời này giọng cũng trở nên khác biệt, mặt A Phúc đỏ lên, nàng tất nhiên là hiểu được ý của , đêm nay xem ra tránh được phen ép buộc rồi.

      A Phúc vội nâng mắt nhìn nhìn cuốn sổ trong tay , hỏi: "Cái này là cha cho chàng xem sao? Chàng ban ngày theo tam thiếu gia, có thời gian xem, sao thừa dịp buổi tối rảnh rỗi tranh thủ học chút"

      Thường Hiên lại tay vất cuốn sổ sang bên, hai tay kéo A Phúc hướng về phía giường tới: " cần vội, chúng ta làm xong việc này trước rồi lại xem, được ?" Tiếng ‘Được ’ của , nhấn mạnh cuối, có vài phần ý làm nũng.

      A Phúc thấy nóng lòng, đáp lời . Hai người làm được nhiều lần, Thường Hiên sớm đem toàn bộ thân mình A Phúc giống như tham bảo sờ soạng vài lần, đương nhiên khi hứng khởi tránh được cân nhắc vài kiểu mới ép buộc nàng.

      Ai ngờ hôm nay Thường Hiên lại giống như có tâm , cũng có hưng trí dùng nhiều kiểu chơi đùa, chỉ qua loa làm vài cái là xong, việc này làm cho A Phúc có chút ngoài ý muốn. Thường Hiên như bình thường đem A Phúc ôm vào trong ngực, tay vẫn tự chủ được vuốt ve quả đào no đủ của nàng, A Phúc muốn tránh, nhưng biết mình có cách nào trốn, lại phải tùy .

      Thường Hiên trong tay bên vuốt ve, ánh mắt cũng là nhìn đỉnh màn trang trí nóc, dáng vẻ có chút suy nghĩ.

      A Phúc kỳ phát từ sau chuyện nhị lão gia ngày ấy, Thường Hiên giống lúc vừa mới thành thân luôn cởi mở. ngẫu nhiên những lúc mình thường nằm nhìn đỉnh màn trang trí nóc biết suy nghĩ cái gì. Đương nhiên đối với mình cũng tốt rất nhiều, tuy ngẫu nhiên giường vẫn là lấy lý do ‘Nàng phải hầu hạ ta tốt’ để áp chế nàng làm ít chuyện nàng xấu hổ, nhưng cũng là miệng thôi, so với khi vừa mới thành thân săn sóc hơn rất nhiều.

      Nay A Phúc lại thấy nhìn đỉnh màn ngẩn người, cũng nhịn được : "Chàng nghĩ gì vậy?"

      Thường Hiên quay đầu nhìn nàng cái, có gì tinh thần : "Ta cân nhắc chuyện sau này."

      A Phúc nháy đôi mắt như nước nhìn , ôn nhu : "Sau này chàng phải muốn ra ngoài làm việc trong cửa hàng sao?"

      Thường Hiên trả lời, chỉ nhìn nàng chăm chú : "A Phúc, ta bỗng nhiên muốn hỏi nàng việc."

      A Phúc vội vàng gật đầu: "Chàng ."

      Thường Hiên lại quay đầu còn hỏi: "Lúc trước nhị lão gia muốn nàng làm thiếp, nàng vì sao muốn? Nếu thực làm thiếp, nàng sinh được tiểu thiếu gia, sau này vinh hoa phú quý hưởng vô cùng vô tận, cũng cần sợ bị người khi dễ."

      A Phúc ngờ tới hỏi chuyện này, nhân tiện : "Ta cũng biết phải giải thích sao, dù sao khẳng định là muốn."

      Thường Hiên lại áp sát đối mặt, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nàng, cố chấp hỏi: "Vì sao muốn? Trong lòng nàng kỳ muốn gả cho người như thế nào?"

      A Phúc nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ : "Chuyện này ta cũng có nghĩ tới..."

      Thường Hiên chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, lại đột nhiên hỏi: "Nàng làm sao có thể đến phủ làm nha hoàn?"

      Thường Hiên có cha là người hầu trong phủ, vì phủ bận rộn cả đời, Thường Hiên từ chính là ở trong phủ lớn lên, có lựa chọn khác. Nhưng A Phúc giống như vậy, A Phúc cũng phải tỳ nữ sinh ra trong phủ, nàng là sau đó bị mua vào.

      A Phúc nhớ tới chuyện quá khứ, khó tránh khỏi có chút chua xót, liền miễn cưỡng cười : "Bị bán vào, nên cũng tới nơi này, làm gì có lý do."

      Thường Hiên lại cố tình truy vấn: "Người nhà nàng đâu? Cha mẹ của nàng đâu? Bọn họ sao lại bỏ mặc nàng bán vào nhà người khác làm tỳ nữ?"

      Thường Hiên mặc dù cũng là nô bộc trong phủ, nhưng cha từ đối với vô cùng tốt, hiểu bậc cha mẹ bên ngoài như thế nào lại bỏ con như A Phúc bán .

      A Phúc muốn tỉ mỉ chuyện này, chỉ lược lược kể lại: "Ta cũng nhớ cha mẹ có dáng vẻ thế nào, họ mất lâu rồi, ta là được ca ca và đại tẩu nuôi lớn. Sau khi nuôi đến bảy tuổi, ca ca bị bệnh, đại tẩu trong nhà có tiền xem bệnh, vừa lúc đó trong phủ bên trang viên cần đám nha hoàn, đại tẩu mới đem ta bán vào."

      Thường Hiên sửng sốt chút, lâu sau mới : "Đại tẩu đối xử với nàng tốt."

      A Phúc lại nở nụ cười : "Có tốt hay , thế nào tỷ ấy cũng nuôi ta lớn, sau khi ta bị bán đến quý phủ cũng phải chịu đau khổ, giờ phải rất tốt sao."

      Thường Hiên trầm mặc trong chốc lát, nghiêm túc hỏi: "Nàng cảm thấy như bây giờ rất tốt, phải ?"

      A Phúc nháy mắt, gật gật đầu : "Tất nhiên là tốt lắm."

      Thường Hiên nhìn nàng lát, rốt cục hai tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng : "Mặc kệ là vì sao, nàng gả cho ta, ta đây đều tốt đối đãi với nàng."

      A Phúc trong lòng nổi lên chút ấm áp, giọng : "Ta biết." Trong lòng nàng biết , Thường Hiên ngoài miệng có đôi khi chuyện thuận tai, nhưng tâm cũng là tốt, bằng lúc trước hoàn toàn có thể mạnh mẽ quyết tâm tố giác nàng.

      Cha con Thường gia đều là người tốt, từ lúc A Phúc gả tới đây, trong lòng nàng hiểu được.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 13, Thường Hiên vui . . .

      Nếu trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể tiếp tục ở lại trong phủ, A Phúc tự nhiên cũng suy nghĩ nhiều, mỗi ngày đều thành đem việc do nhị thiếu phu nhân sai khiến làm thoả đáng cẩn thận, khiến cho nha hoàn trong phòng đều khen A Phúc khéo tay. Đối với những lời khen đó, A Phúc cũng chỉ thuận tiện cười chút.

      Hôm nay, A Bình cẩn thận cầm bức tranh mẫu đơn đến, đây là do đại thiếu gia vẽ, muốn A Phúc chiếu theo bức tranh mẫu đơn này thêu bức tranh. A Phúc vội vàng tỉ mỉ xem xét, chỉ thấy đóa mẫu đơn kiều diễm ướt át, nổi bật bên cạnh lá cây trông rất đẹp mắt, vội khen: "Tranh này họa là đẹp mắt."

      Thêu luôn cần bản vẽ, A Phúc trong lòng hiểu được, nếu muốn thêu bức tranh cũng cần có tranh mẫu đẹp, đương nhiên muốn thuê đẹp cũng cần thợ thêu thượng đẳng mới có thể có bức tranh thêu tốt.

      A Bình trong mắt có ý cười, thưởng thức bức tranh thêu gật đầu : "Đại thiếu gia hoạ tất nhiên là cần rồi, lão gia cũng thường xuyên khen ngài ấy. Nay chúng ta đặt riêng nhờ đại thiếu gia vẽ bức tranh mẫu đơn phú quý này, A Phúc muội cần phải cố gắng thêu tốt đó."

      A Phúc vội vàng gật đầu: "Muội biết, muội xuất toàn lực."

      Sau khi A Bình rồi, A Phúc tỉ mỉ ngắm bức họa, lại lấy các chỉ màu thêu, nghĩ xem nên dùng màu như thế nào để phối hợp mới có thể làm cho mẫu đơn thêm xinh đẹp. Nàng cân nhắc, bỗng cảm thấy bụng trướng lên, còn có chút đau, nàng sờ sờ bụng, trong lòng hiểu được sợ là tới nguyệt .

      May mắn mấy ngày nay nàng sớm đoán được, cũng chuẩn bị, lập tức từ trong túi đeo tùy thân lấy ra thứ cần dùng khi có nguyệt , thừa lúc người chú ý vào nhà xí. Vào nhà xí, tiết khố quả nhiên có dính chút máu, vì thế nàng vội vàng thay.

      Lúc trở về bởi vì vội vàng, nàng đâm đầu lên người, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy người kia mặc người áo bào màu lam nhạt, bề ngoai coi như đẹp mặt, lúc này bởi vì bị va chạm nên kinh ngạc nhìn mình. A Phúc nhìn quần áo của đối phương tự nhiên biết đối phương thân phận tầm thường, tất nhiên phải giống mình là người hầu bình thường, vì thế vội vàng hướng về người đó hành lễ, luôn miệng xin lỗi. Người kia coi như cũng rộng lượng, ôn hòa hỏi nàng ở phòng nào, A Phúc chỉ có thể cúi đầu đáp lại, người ở phòng nhị thiếu phu nhân. Người nọ gật gật đầu, cũng để lại A Phúc rồi rời .

      A Phúc tự nhiên đem chuyện này để trong lòng, nàng lòng dạ đều đặt ở chỗ thân dưới mơ hồ đau đớn. Trước kia nàng đến tháng, Lâm ma ma nếu rảnh rỗi hầm chút canh nóng cho nàng, như vậy tốt rất nhiều. Nay nàng lập gia đình cũng rời phòng thêu rồi, sợ là chẳng những có canh nóng mà uống, buổi tối trở về còn phải nấu cơm rửa chén, tránh được chạm vào nước lạnh.

      Lần này qua giờ trưa rất gian nan, vất vả đến giờ cơm chiều, A Phúc vội vã chạy về nhà. Lúc vào nhà Thường Hiên còn chưa trở về, nàng vội vàng rửa sạch đai nguyệt của mình, sau đó vội vàng vào phòng bếp nhóm lửa nấu cơm. Lúc nấu cơm lại cảm thấy bụng dưới đau đớn, có cảm giác muốn ngoài, nàng vội vàng cho thêm củi vào bếp rồi chạy vào nhà xí, đơn giản là nếu chậm trễ trong chốc lát, trút ra mất.

      Đợi đến lần nữa vào phòng bếp, thế nhưng ngửi được cháo có vị cháy, vừa nhìn thấy, nàng hoảng sợ, ra nàng trước khi rời bếp lại thêm củi, nay thanh củi này thiếu chút nữa là đốt cháy bếp. Nàng cuống quít cầm gáo nước hắt vào, bên trong có tiếng xèo xèo ngừng.

      A Phúc cuối cùng thở dài nhõm hơi, lửa tắt, cuối cùng gây ra chuyện gì, nhưng nhìn trong nồi, cháo cũng khét rồi.

      Giờ cơm chiều, Thường Hiên đẩy cửa, vào nhà thấy A Phúc đem đồ ăn dọn lên bàn, nhưng chờ ngồi xuống cầm lấy bát đũa, lại thấy trong hương cháo mang theo mùi khét khó ngửi, lập tức cũng mất hứng: "Có chuyện gì vậy, sao lại có mùi khét, như vậy làm sao ăn được." Thường quản thường xuyên ở nhà, bếp nhà rất ít khi nấu, đều là theo tam thiếu gia ăn, đồ ăn luôn ngon, chưa bao giờ từng có loại tình huống này, chuyện này khiến Thường Hiên kinh ngạc.

      A Phúc hổ thẹn cúi đầu, giọng : "Việc này nên trách ta, nhất thời chú ý để bị cháy."

      Thường Hiên bê bát ăn ngụm, lập tức mặt mày nhăn càng sâu: " khó uống, nàng hôm nay làm sao vậy, nấu cơm chiều lại thành như vậy."

      A Phúc tự biết thẹn, nhìn sắc mặt khó coi, cẩn thận hỏi: "Đêm nay chịu khó chút , ngày mai nhất định như vậy nữa."

      Thường Hiên ngẩng đầu nhìn A Phúc, thấy mặt nàng có ý áy náy, cảm thấy chính mình vừa rồi chuyện hơi nặng, vì thế có ý an ủi nàng : "Thôi, cũng may cha hôm nay ở nhà, bằng nàng làm vợ có lỗi rồi! Ta chịu đựng vậy, sau này chú ý hơn là được."

      A Phúc hiển nhiên liên tục nhất định, nghĩ rằng may cha chồng có ở nhà, bằng để cha chồng uống cháo mang theo vị khét, là có lỗi.

      === ====== ====== ===

      Mặc dù có vị khét, nhưng Thường Hiên đói bụng, lại đem cháo kia khò khè khò khè uống hai chén. Đợi khi ăn no chút, ngẩng đầu nhìn A Phúc, thấy A Phúc cầm chén cơm cũng chưa ăn chút nào, kinh ngạc hỏi: "Sao nàng ăn?"

      A Phúc vội vàng giải thích : "Ăn vô, hôm nay khẩu vị tốt."

      Thường Hiên nhìn A Phúc, nhịn được lắc đầu thở dài: "Xem , nàng đem cháo nấu thành cái dạng này, ngay cả chính mình còn ăn vô nữa! Cũng may ta đói bụng, có thể uống hai chén." xong rất là tranh công nhìn A Phúc, kia ý là ta cho nàng mặt mũi đó.

      A Phúc cười khổ, chỉ phải gật đầu : "Hôm nay là ủy khuất chàng."

      Thường Hiên buông bát đũa, cái gọi là no ấm sinh dâm dục, thân mình lại lân la tiến đến bên A Phúc, bàn tay hướng đến trước ngực A Phúc sờ soạng, vừa sờ vừa : "Vậy nàng nên ngẫm xem làm thế nào để bồi thường cho ta?"

      A Phúc mỗi khi đến tháng, chẳng những bụng trướng, hơn nữa ngay cả bộ ngực cũng trướng đau vô cùng, khi Thường Hiên vừa sờ ngực nàng lập tức đau xót, theo bản năng lại muốn né tránh.

      Nhưng Thường Hiên làm sao để nàng né tránh được, bàn tay ôm thắt lưng của nàng, tay kia hung hăng cầm mềm mại của nàng, trong miệng còn : "Nàng hôm nay hầu hạ ta ăn cơm ngon, ở giường cũng được lười biếng nha."

      A Phúc nhất thời cảm thấy khổ sở, nghĩ đến chính mình hôm nay có nguyệt , hầu hạ đồ ăn còn có thể miễn cưỡng, nhưng hầu hạ giường tất nhiên là hoàn toàn được. Bên này nghĩ nên như thế nào với Thường Hiên, lại nghe đến bên ngoài có tiếng vang, dĩ nhiên là Thường quản trở lại.

      Thường Hiên và A Phúc đều ngờ tới Thường quản thế nhưng trở về, vội vàng ngồi thẳng tiếp đón Thường quản ăn cháo. Thường quản là người lão thành, ngửi được vị khét cũng gì, chỉ cúi đầu ăn cháo.

      Cơm nước xong A Phúc vội vàng thu dọn bàn ăn đến phòng bếp rửa chén, lúc ra cửa chợt nghe Thường quản như là với Thường Hiên suy nghĩ của mình, xem ra cha chồng Thường quản là cố ý trở về.

      Nay là cuối mùa thu, nước trong giếng thập phần lạnh lẽo, A Phúc quen làm việc châm tuyến khi tay ngâm vào nước cảm thấy từng trận lạnh run, nhịn được hắt xì cái. Lúc này bụng dưới cũng lạnh lẽo mảnh khó chịu đến cực điểm, A Phúc còn cách nào chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn, qua loa cầm chén rửa sạch.

      lần nữa trở lại trong phòng, Thường quản rời , thấy Thường Hiên vẻ mặt tươi cười đứng ở đó. Thường Hiên thấy A Phúc tiến vào, hưng phấn mà qua giữ chặt tay nàng : "A Phúc, cha ta qua thời gian nữa trong phủ muốn phái nhóm người Giang Nam thu mua chút hàng hóa, đến lúc đó có thể cho ta theo!"

      A Phúc vừa nghe, tất nhiên vì mà cao hứng.

      Thường Hiên lôi kéo tay A Phúc, vẻ mặt chờ mong : "Ta từ lớn lên trong phủ, còn chưa ra ngoài kinh thành đâu, nay có thể theo đến Giang Nam lần, có thể học được thêm nhiều kiến thức!"

      A Phúc thấy nhiều ngày có chút vui, nay vì tin tức như thế mà hưng phấn, trong lòng càng thêm vui vẻ cho , cũng cười theo: "Đây là chuyện tốt, luôn ở trong phủ cũng có ý gì, ra ngoài thêm kiến thức chút cũng tốt."

      Thường Hiên gật đầu mạnh, lôi kéo A Phúc bắt đầu chuyện bên ngoài, Giang Nam có bao nhiêu cửa hàng mới nổi, nơi đó có cái gì ăn ngon, nhất nhất đều cho A Phúc nghe.

      A Phúc trước kia ngờ tới chuyện bên ngoài, cũng nghĩ chuyện quá khứ, nay nghe Thường Hiên , lại tạm thời đem nỗi khổ ở bụng dưới quên , ánh mắt trong nháy mắt ngạc nhiên nhìn Thường Hiên: "Chàng làm sao mà biết nhiều như vậy?"

      Thường Hiên thấy dáng vẻ tò mò của A Phúc, tự nhiên là có chút đắc ý, lắc lắc đầu : "Ta giống tiểu nha hoàn may vá như nàng, ta đương nhiên so với nàng có kiến thức hơn rồi."

      A Phúc mếu máo, cúi đầu lời nào, thầm nghĩ ta là thân con , đừng chuyện khác, ngay chính mỗi tháng lần nguyệt cũng đủ giày vò rồi.

      Thường Hiên thấy A Phúc như vậy, chỉ nghĩ nàng bị mình khổ sở, vội an ủi : "Kỳ nàng cũng đừng khổ sở, sau này vạn nhất ta ở bên ngoài làm tốt, mang theo nàng ra ngoài cũng thêm chút kiến thức."

      A Phúc thấy dễ nghe, cũng nhịn được nở nụ cười: "Ta có kiến thức sao cả, mấu chốt là chàng ra ngoài biết thêm kiến thức, cũng phải có chút bản lĩnh."

      Thường Hiên lại lôi kéo A Phúc hướng tới giường qua, trong miệng còn đắc ý : "Ta nay phải cũng rất có bản lĩnh sao!"

      Phải biết rằng Thường Hiên rốt cuộc vẫn còn trẻ, mấy ngày trước bởi vì chuyện của nhị lão gia trong lòng thoải mái, khó tránh khỏi có chút nghẹn khuất, nay nghe có thể Giang Nam làm chuyện thu mua, nhất thời đem mất hứng kia bỏ , khôi phục tính tình ngày xưa lôi kéo A Phúc đến giường.

      A Phúc biết ý của , nhìn hưng trí bừng bừng, biết hẳn nhiên là làm cho thất vọng rồi, lập tức chỉ có thể cố lấy dũng khí giọng : "Hôm nay sợ là được."

      Thường Hiên kinh ngạc quay đầu lại, tiểu nương tử của từ khi vào cửa chưa từng làm trái ý, nay lại nghe nàng được? Đôi mắt nóng của Thường Hiên khó hiểu nhìn A Phúc.

      A Phúc chỉ có thể cúi đầu : "Ta, ta nghĩ mấy ngày tới sợ là..." như vậy, hẳn là hiểu được .

      Thường Hiên lại ngốc , đôi mắt sáng ngời vẫn như cũ khó hiểu nhìn A Phúc, mờ mịt hỏi: "Mấy ngày tới cũng được? Tại sao?"

      Tại sao? A Phúc kêu khổ trong lòng, tuy vợ chồng là cửa đồ dính nhau lại đồng giường cộng chẩm, nhưng người con nhắc đến loại chuyện tư mật này đều rất xấu hổ huống hồ còn cho đàn ông nghe, giờ nàng phải như thế nào đây? Huống chi Thường Hiên xem ra là căn bản hiểu, chẳng lẽ bắt nàng tỉ mỉ với người đàn ông này mấy chuyện khuê phòng của con ?

      Ngay khi A Phúc do dự, Thường Hiên cũng suy đoán, mất hứng nể mặt, vô tội lầu bầu : "Nàng phải muốn hầu hạ ta tốt sao? Sao mới có mấy ngày, thế nhưng thay đổi chủ ý, lại bắt đầu nghe lời?"

      Thường Hiên đáng thương càng nghĩ càng mất hứng, cuối cùng đặt mông ngồi xuống giường, đè thấp giọng học dáng vẻ chủ nhân lời 10 phần mệnh lệnh: "Mau lại đây, nàng hầu hạ ta tốt!"

      A Phúc đỏ mặt, cúi đầu giọng giải thích : "Hôm nay được, ta trong người tiện."

      Thường Hiên lại nâng mày tin: "Thế nào là tiện?"

      A Phúc khó xử mếu máo, nghĩ xem làm thế nào cho Thường Hiên trẻ tuổi sung sức hiểu chuyện này.

      Thường Hiên có chút kiên nhẫn, đứng dậy lôi kéo A Phúc, vì thế hai người cùng nhau té ngã giường.

      A Phúc thấp giọng kinh kêu tiếng, nhưng cũng vội vàng che miệng lại dám kêu to, phải biết rằng cha chồng ở ngay cách vách, cũng thể để cha chồng nghe được, nếu ngày mai sao có thể gặp người.

      Nhưng khi A Phúc nâng tay che miệng, lại làm bộ ngực no đủ dính sát vào ngực Thường Hiên cọ xát, vì thế Thường Hiên hưng trí dâng cao, bàn tay to đè thân hình mềm mại của A Phúc hung hăng cọ xát vài cái. A Phúc vốn dĩ thân mình bủn rủn, nay bị làm như vậy, nhịn được cúi đầu phát ra thanh, trong miệng giãy dụa cự : "Đừng... đừng mà..."

      Nhưng vài tiếng nhuyễn nhu ‘Đừng mà’ này lại càng làm cho Thường Hiên hưng trí sôi trào, nhịn được xoay người đem nàng đặt dưới thân, thở dốc dồn dập hôn môi của nàng, lại dọc theo cái hôn môi đến vành tai cổ, dù sao bất kể môi đến đâu đều là nơi trơn mềm tinh tế. A Phúc lúc này muốn giải thích cũng kịp, chỉ có thể lắc đầu giãy dụa, trong miệng còn gọi: "Thực được... Ta mấy ngày này tiện..."

      Lời này càng khiến Thường Hiên hờn giận, bàn tay to khác xuống sờ soạng, vừa sờ vừa oán giận : "Nàng ràng là thay lòng, nghĩ đến muốn hầu hạ, lại còn lấy lời này lừa gạt ta!" . ( chương này rất … =.:)

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 14, Thường Hiên lĩnh ngộ . .

      ( Chương này A Phúc thể khí phách dọa Hiên ca …. >.< )

      Lời này càng khiến Thường Hiên hờn giận, bàn tay to khác xuống sờ soạng, vừa sờ vừa oán giận : "Nàng ràng là thay lòng, nghĩ đến muốn hầu hạ, lại còn lấy lời này lừa gạt ta!"

      Ai ngờ vừa sờ xuống dưới, thế nhưng đụng đến 1 mảng dính ẩm ướt, cái loại dính ẩm ướt tự nhiên khác biệt so với xúc cảm trước đây. kinh ngạc vươn tay khỏi ổ chăn, nương theo ngọn đèn chưa tắt, mơ hồ có thể thấy được ngón tay ẩm ướt dính lại là màu đỏ, tiến đến gần mũi ngửi, quả nhiên ngửi được hình như có mùi máu tươi.

      Thường Hiên bị dọa sợ ngây người, khiếp sợ cúi đầu nhìn A Phúc, chỉ thấy A Phúc vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, cắn chặt môi dưới, cứng ngắc nằm ở dưới thân mình.

      Ánh mắt Thường Hiên kinh ngạc nhìn A Phúc lại nhìn đầu ngón tay dính màu đỏ, rốt cục lắp bắp hỏi: "A Phúc, nàng, nàng làm sao vậy?"

      A Phúc mắt cũng nâng chút, đỏ mặt cắn môi, căn bản thèm để ý .

      Thường Hiên trong lòng hoảng, vội vàng từ người nàng bò xuống, cúi đầu nhìn nhìn lại quả thể nghi ngờ là máu, vẻ mặt lo lắng nhìn A Phúc, đau lòng : "Nàng làm sao vậy? Ta làm nàng bị thương sao?"

      A Phúc bây giờ bị đè nặng, yên lặng ngồi dậy, tiếng phủ thêm áo khoác cởi ra.

      Thường Hiên lại càng phát hoảng, bất chấp vết máu tay, phen giữ chặt tay của nàng, vội la lên: "Nàng muốn đâu?"

      A Phúc bất đắc dĩ cúi đầu nhìn bàn tay to giữ chặt tay áo mình, nhìn chút máu dính ống tay áo màu xanh, thở dài, giọng : "Ta muốn nhà xí."

      Thường Hiên lại càng thêm nóng nảy, trong tay vẫn như cũ buông A Phúc: " nhà xí làm cái gì! Nàng chảy máu, nàng bị thương, ta tìm đại phu." đến đây, tay mặc lại cái quần cởi xuống giường.

      A Phúc biết gì, quay đầu ai oán nhìn Thường Hiên liếc mắt cái, nổi giận dậm dậm chân: "Chàng buông ra, cái này căn bản phải là bị thương!"

      A Phúc từ lúc gả qua đây, tính tình nhu thuận chưa từng đối với Thường Hiên có nửa điểm cao giọng, nay dậm chân như vậy, đem Thường Hiên dọa sợ. bàn tay cầm lưng quần mặc, bàn tay lôi kéo A Phúc, mở to hai mắt khó hiểu nhìn A Phúc, thào : "Nàng như vậy là sao?"

      A Phúc vốn bị ngày tra tấn mệt nhọc còn có chút buồn phiền, nay nhìn chỉ biết ngây ngốc, thế nhưng lại có chút buồn bực khó hiểu, trong miệng oán giận : "Phụ nữ mỗi tháng vốn lần đổ máu như vậy, ta với chàng mấy ngày này tiện, chàng còn cậy mạnh hơn ta. Nay tay chàng dính máu, còn làm tay áo của ta nhiễm lây nữa, ngày mai nếu bị người biết được e là cười đến chết thôi, như vậy cuối cùng khiến chàng vừa lòng rồi phải ."

      Thường Hiên cúi đầu nhìn tay áo, quả nhiên bởi vì mình làm dính màu đỏ, lại ngẩng đầu nhìn A Phúc mặt thần sắc u oán, trong khoảng thời gian ngắn cứng họng thế nhưng biết cái gì cho phải, chỉ có thể trong miệng nha nha : "Nhưng... Nàng, nàng đổ máu..."

      A Phúc biết nhất thời nửa khắc thông, cảm giác mơ hồ có gì đó ẩm ướt dính chảy ra, cũng có thời gian giải thích với , chỉ : "Ta nhà xí trước ." xong lập tức giãy tay ra.

      Thường Hiên lúc này là khiếp sợ cả người ngốc lăng, mắt thấy A Phúc giãy tay mình chạy ra cửa, cũng ngăn cản, chỉ là đứng ở đó vẫn bị khiếp sợ khó hiểu bao phủ.

      Nửa ngày sau, A Phúc thu dọn sạch vào nhà, nàng cũng liếc mắt nhìn Thường Hiên cái, thẳng đến rương gỗ màu đỏ mở ra, từ bên trong lấy ra bộ quần áo sạch thay vào, lại đem quần áo vốn dĩ dính vết máu cũ vất ở bên ghế, nghĩ ngày mai bỏ chút thời gian giặt sạch.

      Làm xong tất cả, nàng giương mắt nhìn Thường Hiên, chỉ thấy trong tay còn dính máu, ngượng ngùng đứng bên giường.

      A Phúc cắn môi quan tâm , chỉ lấy tấm khăn đưa qua, giọng nhắc nhở : "Chàng còn lau tay?"

      Thường Hiên bây giờ mới phản ứng lại, bên cầm lấy khăn lau tay, bên cẩn thận xem xét A Phúc, thấy A Phúc sắc mặt vẫn tốt, cũng dám gì nữa.

      A Phúc lúc này cũng có ý muốn hầu hạ , thẳng lên giường chui vào chăn, cuộn lại nằm ở bên trong, Thường Hiên ở cạnh giường đứng nửa ngày, rốt cục xách quần nhấc chân tiến vào trong chăn.

      Khi Thường Hiên tiến vào chăn, thân mình A Phúc giật giật, bất quá có quay đầu lại quan tâm đến .

      Thường Hiên lại có chút biết làm thế nào, nằm giường trong lòng cân nhắc lời vừa rồi của A Phúc, cảm thấy chính mình giống như có chút hiểu ý của nàng rồi, nhưng lại có chút nghi hoặc, nghĩ người làm sao có thể mỗi tháng đều bị thương đổ máu? Khi đổ máu chẳng phải là rất đau rất khó chịu? Chính thế nào cũng nghĩ ra, nhưng nhìn lưng A Phúc tràn ngập bài xích, lại dám hỏi, chỉ có thể ngơ ngác trợn tròn mắt lung tung suy nghĩ, cứ thế cho đến nửa đêm mới mơ hồ ngủ.

      === ====== =======

      đêm này A Phúc ngủ cũng yên ổn, ngày thứ hai trời còn chưa sáng nàng xuống giường, trước tiên đến nhà xí thu dọn, lại đem quần áo nhiễm máu của mình cùng với cái khăn kia giặt sạch , sau đó mới bắt đầu đốt lửa nấu cơm.

      Giữa lúc nàng nấu cơm, Thường Hiên nhìn sắc mặt của nàng cẩn thận vào phòng bếp, ngồi ở bên giọng đề nghị: "Nàng nghỉ ngơi , ta đến nhóm lửa nấu cơm."

      A Phúc biết vì sao cảm thấy phiền chán, lúc này thấy cũng có cách nào có thần sắc hoà nhã được, nhưng nghĩ rốt cuộc vẫn là phu quân của mình, chỉ có thể kiềm chế cảm xúc trong lòng, thấp giọng : " cần, chàng nghỉ ngơi , lập tức tốt ngay thôi."

      Thường Hiên nhìn sắc vẫn nàng vẫn như cũ tốt, nên nghĩ muốn đưa tay lấy thanh cời lò hỗ trợ, ai ngờ tay duỗi ra cũng là cẩn thận đụng phải nửa thanh củi trong lò, thiếu chút nữa làm lửa lan ra.

      May mắn A Phúc tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng nhặt lại thanh củi bỏ vào trong lò, như thế mới gây ra chuyện may gì đó.

      Thường Hiên càng được tự nhiên, ngồi im dám lộn xộn, trong lòng muốn bỏ A Phúc mình ở trong này, nhưng nhìn sắc mặt nàng lại dám động đậy, vì thế người đàn ông lớn như vậy chỉ có thể ngồi ở bên cẩn thận nhìn A Phúc nhóm lửa.

      A Phúc thấy có dáng vẻ này, sắc mặt hơi hòa hoãn, thở dài hơi : "Cơm lập tức xong ngay, chàng xem cha thức dậy chưa."

      Thường Hiên thấy nàng như vậy, cũng cố bám trong này, chỉ có thể đứng dậy ra ngoài, khi ra cửa còn lưu luyến nhìn nàng cái.

      === ====== ====== =====

      Thường quản hẳn nhiên đối với chuyện mới phát sinh của đôi vợ chồng còn son biết được, ông vùi đầu ăn xong cơm, cũng lập tức đứng dậy ra ngoài. Thường quản mỗi ngày phải xử lý rất nhiều chuyện, thời gian rất vội.

      A Phúc hầu hạ Thường quản cơm nước xong, chính mình cũng tùy tiện dùng chút, nhìn sắc trời còn sớm, nghĩ hôm trước A Bình đưa cho mình bức mẫu đơn còn chưa làm, nên muốn để buổi chiều rửa chén dọn dẹp sau, giờ làm việc trước.

      Trước khi Thường Hiên vẫn bê bát ăn cơm, thấy A Phúc rời khỏi, xuyên qua viền bát nhìn A Phúc, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, khỏi đau lòng, vội đề nghị : "Bằng nàng hôm nay nghỉ ngơi đừng nữa, ta thấy sắc mặt nàng..."

      chưa xong, A Phúc lại cúi đầu : "Thôi, vẫn là thôi, chúng ta vốn phải hầu hạ chủ tử, làm sao có thể nghỉ ngơi." xong cũng xoay người ra ngoài.

      === ====== =========

      Tốt xấu gì cũng là ngày thứ hai, A Phúc ngày này ra cũng chịu tra tấn gì, nhưng vẫn cảm thấy phiền chán, đôi mắt trong như nước quan sát bức tranh mẫu đơn, chính mình lại biết nên làm như thế nào. Sau lại có chút buồn, nên muốn ra ngoài hít thở chút khí.

      Ai ngờ mới vừa vào sân, thấy vị thiếu gia mặc áo lam hôm qua từng cẩn thận đụng phải vào sân, phía sau còn có hai thư đồng theo.

      Thiếu gia mặc áo lam thấy A Phúc, dưới đánh giá, nhận ra nàng là người hôm qua đụng vào mình, cũng cười hỏi: "Ngươi hôm nay thong dong, giống như hôm qua lỗ mãng như vậy."

      A Phúc nhớ tới chuyện hôm qua, ngượng ngùng cúi đầu nở nụ cười, định tiến lên hành lễ, thấy A Bình cũng từ trong phòng ra, thấy thiếu gia áo lam vội cười đón nhận hành lễ, trong miệng còn : "Đại thiếu gia hôm nay tới sớm, nhị thiếu gia còn ở trong phòng chờ ngài."

      A Phúc vừa nghe, thế mới biết ra thiếu gia áo lam này chính là đại thiếu gia trong miệng A Bình, cũng chính là vị thiếu gia vẽ tranh mẫu đơn, khỏi nâng mắt nhìn thoáng qua. Ai biết khi đại thiếu gia theo A Bình vào nhà, cũng vừa vặn quay đầu liếc mắt nhìn A Phúc cái, đúng lúc ánh mắt hai người gặp nhau.

      A Phúc vốn dĩ chỉ kinh ngạc thôi, nay bị ánh mắt đại thiếu gia bắt gặp, lại giống như có chút cảm giác lén lút, vội vàng cúi đầu hạ mắt dám nhìn nữa.

      Đại thiếu gia thấy vậy, chỉ nở nụ cười, cũng vào nhà.

      Ít khi A Phúc trở lại phòng thêu, nên lần nữa cầm lấy kim thêu đến làm việc, nhưng nhìn tranh mẫu đơn tinh xảo bàn, nghĩ đến chủ nhân họa ra bức họa này, ngờ lại có cảm giác xấu hổ quẫn bách, cảm giác được tự nhiên nổi lên.

      vất vả ngày lại trôi qua, A Phúc từ biệt A Bình xong, cũng trở về nhà, nghĩ đến bát đũa trong bếp sáng sớm còn chưa dọn dẹp.

      Ai ngờ vừa mới vào sân, nghe được trong phòng bếp có tiếng vang, nàng kinh ngạc vào vừa thấy, Thường Hiên ngồi xổm trước bếp, tay kéo ống thổi hơi vào lò, tay cầm cây cời lửa, đầu đầy mồ hôi nhóm lửa. Mà trong nồi phát ra tiếng ùng ục ùng ục tản mát ra mùi cháo thơm mê người, nghĩ đến cái gì đó trong nồi muốn sôi trào ra.

      Thường Hiên sau khi nghe được tiếng động, quay lại thấy là A Phúc, xoa xoa mồ hôi trán, cao hứng cười : "Nàng cuối cùng trở về rồi, trước tiên về phòng nghỉ ngơi , ta nấu cho nàng cháo đậu đỏ này, lập tức khỏe ngay."
      Tôm Thỏngười qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :