1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Phú Quý - Như Liên Như Ngọc (c6) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Tiểu Nhị Hắc.

      Hồng Lễ Độ, vốn là tên thô lỗ, là người tham gia cách mạng, dựa vào đấu tranh với thanh niên làm cách mạng tinh thần, trở thành phó chủ nhiệm cách ủy công xã của trấn Hồng Kỳ. Bởi vì ông hay tuyên truyền những câu cổ động cổ xúy: “Càng nghèo càng cách mạng”, “Càng nghèo càng quang vinh”, cho nên người giang hồ xưng ông là “ sợ nghèo”

      Lão bí thư chi bộ sắc mặt khỏi sầm xuống, ngờ người tới lại là người này, chỉ sợ rằng có chút phiền toái. Vì vậy, ông liền vội vàng tiến lên bắt tay: “Hồng chủ nhiệm, ngại quá, sáng sớm phiền đến đây.”

      Hồng Lễ Độ đưa tay ra, bộ dạng giả vờ đạo mạo theo sau bí thư chi bộ, sau đó cầm vũ trang giắt bên hông đưa lên: “Các đồng chí đâu, cẩu hùng gieo họa hoa màu, đây kém gì đấu tranh giai cấp, chúng ta phải đoàn kết lại, chiến đấu tới cùng.”

      Vừa vừa dùng sức vung tay lên, Tứ Hỉ tử bị dọa sợ rụt cái cổ lại, cảm thấy hơi lành lạnh.

      Điền Đại Khang vừa nhìn người này cố làm ra vẻ, chỉ biết suông, liền theo đà phát triển, to: “Mới vừa rồi đội trưởng của bọn cháu còn , tất cả Đế quốc chủ nghĩa cùng phái tạo phản đều là con cọp giấy, đối mặt với đại cẩu hùng, chỉ cần chúng ta dám đấu tranh, giỏi về đấu tranh, nhất định chiến thắng.”

      Pằng, Hồng Lễ Độ dùng sức đập cái, thốt lên: “Tốt, con cọp giấy, quả đều là con cọp giấy, ai là hùng đả hổ, à …đả gấu? Chuyện này nhất định phải để xã khen ngợi, còn phải trình diện lên huyện để lĩnh công.”

      Lão bí thư chi bộ gương mặt hớn hở, dùng sức vỗ vỗ đầu Điền Đại Khang, trong lòng thầm nghĩ: tiểu tử này từ khi nào lại có tiền đồ như vậy.

      Vì vậy ông đem Ngô đại soái kéo qua: “Đây là trong những hùng gấu, còn có vị bị thương đưa đến bệnh viện.”

      Hồng Lễ Độ vội vàng cùng Ngô đại soái bắt tay: “Cám ơn các bảo vệ tài sản quốc gia, còn đồng chí bị thương kia là vì việc công bị thương, chờ tôi trở về hướng Hồ chủ nhiệm hồi báo, nhất định phải tuyên dương khen thưởng.”

      Ngô đại soái sáng sớm thức dậy uống rượu cho nên đầu óc vẫn còn thanh tĩnh, nghe những lời này sống lưng đột nhiên thẳng lên: “Thà tiến lên phía trước bước tử, chứ thể lùi về sau nửa bước sinh.”

      Tam Quang tử theo, bộ ngực cũng ưỡn lên, cảm thấy đặc biệt vinh quang.
      “Được, phải có tinh thần chiến đấu như thế này, lão Ngô a, hội cách ủy chúng ta cần những đồng chí tốt có đảm lươc như !” Hồng Lễ Độ vỗ vỗ bả vai Ngô đại soái, cách ý vị sâu xa.

      Hồng Lễ Độ là muốn mở rộng thế lực, làm đỉnh núi, nếu Ngô đại soái, còn có Đại Trụ tử lựa chọn dựa vào tốt. Mặc dù người này bình thường Hồng Lễ Độ vừa mắt, nhưng mượn bọn họ để khởi tạo thanh thế cũng tốt.

      Ngô đại soái nghe vậy liền vội vã tiếp lời: “Hồng chủ nhiệm, ngài yên tâm, đại đội thôn Ngũ Tinh của chúng tôi đều là đồng chí tốt, đều trãi qua khảo nghiệm.”

      Người xung quanh có chút nhịn được buồn cười, những thứ khác, Ngô đại soái căn bản là qua được khảo nghiệm rượu cồn. Lão bí thư chi bộ vội vàng ho lên tiếng, sau đó mang Hồng Lễ Độ cùng nhân viên truyền tin theo qua nhìn thành quả thắng lợi.

      Hồng Lễ Độ đạp cước lên đầu con gấu, giơ cao quả đấm rồi dõng dạc phen, mọi người đứng xung quanh đứng nghiêm trang lắng nghe nhưng dáng vẻ tập trung cho mấy.

      “Nếu có máy chụp hình tốt rồi, có thể lưu lại cảnh này, chừng sau này còn có thể thăng quan.” Hồng Lễ Độ trong lòng thoáng có chút tiếc nuối. nhìn con gấu lớn rồi : “Điền bí thư chi bộ, hồi mang xe ngựa kéo nó đến ủy ban xã, sau đó diễu phố thị chúng, để cho quần chúng biết được chiến tích của các ngươi.”

      Đoàn người vừa nghe, giống như bị nước lạnh dội đầu: dạo phố! Trời nóng bức thế này, ngày kế thịt liền bị thối, còn ăn được cái rắm a!

      Đám nhóc ở cửa viện càng thêm mù quáng, mắt thấy miếng thịt bay đến miệng, vậy mà còn có thể bị lấy . Hồng Lễ Độ muốn đem con gấu kéo , chẳng phải là để ăn trước sao.

      Điền Đại Khang cũng gấp a, vội vàng dùng cùi chỏ chọc chọc vào bụng lão bí thư chi bộ.
      Lão bí thư chi bộ lúc này chỉ biết thí xe giữ tướng, nếu có cách nào cùng quần chúng nhân dân báo cáo, ông tiến lại gần Hồng Lễ Độ : “Hồng chủ nhiệm, con gấu này rất nặng, nếu đem bốn bàn tay chặt xuống , gấu chủ yếu chính là dựa vào thứ này để gây họa cho hoa màu, cũng coi như là chứng cứ phạm tội chủ yếu.” xong lại tiến sát bên tai Hồng Lễ Độ: “Tay gấu này cũng là đồ quý hiếm, rất bổ dưỡng, xem…”

      Con ngươi Hồng Lễ Độ đảo quanh vòng, sau đó gật đầu cái, chỉ vào con gấu đen : “Tham ô cùng lãng phí là tội cực lớn, chỉ để cho xã viên ít thôi.”
      Đám đông liền lập tức hoan hô, Ngô đại soái sớm chuẩn bị tốt, lấy ra thanh đao mổ heo, trước tiên đem bốn tay gấu cắt xuống, tìm bọc bao lại rồi mới bắt đầu lột da róc thịt.

      Hồng Lễ Độ gọi nhân viên truyền tin tới, cầm trong tay bốn “chứng cứ phạm tội” nặng trĩu chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, chợt thấy gấu con bị trói, lập tức hét lớn tiếng: “Còn có dư của giai cấp tư sản ở đây nữa à, ta muốn ngươi đại biểu nhân dân, đại biểu đảng giết nó!”

      Điền Đại Khang trong lòng cực độ khinh bỉ, thấy gấu yếu ớt liền ăn hiếp, có giỏi cùng con gấu lớn khoa tay múa chân . Chỉ là gấu con đáng thương như vậy, gì cũng phải cứu nó. Ở sâu trong nội tâm, Điền Đại Khang sớm cùng gấu đồng bệnh tương liên.

      “Hồng chủ nhiệm, ngài vừa muốn đem con gấu lớn diễu hàng thị chúng, có câu phụ trái tử hoàn, liền dứt khoát bắt con gấu này gánh trách nhiệm thay cha mẹ nó .” Điền Đại Khang còn nắm chặt đấm tay, bày ra bộ dáng minh quang lẫm liệt.

      “Ừ, cái chủ ý này tệ, đem diễu hành xong dìm chết, nhất định phải đem những thứ cặn bả này thanh trừ sạch , Điền bí thư chi bộ, ngày mai cùng đồng chí Ngô công xã chuyến, báo cáo ràng tình huống hôm nay.” xong, lên xe đạp bay .
      Tiễn tên ôn thần này , mọi người rốt cuộc thở ra hơi, Điền Đại Khang chờ Bát Đại Kim Cương áp tải gấu , vụng về dạo vòng trong thôn, coi như diễu hành thị chúng rồi.

      “Phú Quý ca, con gấu này đáng thương như vậy, muốn dìm chết à?” Thất tiên nữ chớp mắt to hỏi.

      Điền Đại Khang hắc hắc hai tiếng: “Nếu là dìm chết tiện nghi cho nó nha, chúng ta liền đem nó nuôi, huấn luyện nó nghe lời, dùng hành động thực tế để đền bù tội nghiệt!”

      Đám nhóc con mới đầu có chút hiểu, sửng sốt nửa ngày mới tỉnh táo lại, rối rít hướng Điền Đại Khang giơ lên ngón tay cái, Tứ Hỉ tử khen: “Phú Quý ca, hổ là thành viên của Bát Đại Kim Cương chúng ta a.”

      “Bớt nịnh hót, chuyện này nhớ phải giữ bí mật, nhất là thể để Hồng Lễ Độ biết, nhớ chưa.” Điền Đại Khang nghiêm mặt .

      Đám trẻ con đồng loạt gật đầu, đối với việc nuôi gấu, bọn chúng thấy rất mới lạ. Bát Xoa tử sờ sờ tiểu tử trong lòng Điền Đại Khang: “Phú Quý ca, chúng ta đặt tên cho nó .”

      Gấu cũng rất hiểu chuyện, hình như biết Điền Đại Khang che chở nó, cho nên càng dính sát bộ ngực cậu, hai tay trước còn ôm chặt lấy, trong miệng thỉnh thoảng kêu lên ư ử.

      Nhìn chằm chằm gấu có đôi mắt đen sáng ngời, Điền Đại Khang có chủ ý: “Liền kêu tiểu Nhị Hắc .”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Chuyển sang thời đại thương buôn.
      Buổi trưa chăn heo trở về, Điền Đại Khang liền nghe loa phát thanh giọng lão bí thư chi bộ quát lên: “Các đồng chí xã viên chú ý, tất cả các hộ phái người đến đội sản xuất lấy thịt.”.

      Thôn dân sớm nhớ kỹ chuyện này từ lâu, nghe tin liền lập tức hành động, cầm công cụ hướng đội sản xuất chạy. Lão bí thư chi bộ thấy thế vừa cười vừa mắng: “Bình thường lúc làm việc thấy các người tích cực như vậy.”

      “Ở giữa cá khi …” vừa nghe thanh này, trong lòng Điền Đại Khang liền kích động, cậu tại có quá nhiều nghi ngờ, cần Lưu Lão Lục giải đáp. Nhìn xung quanh thấy ai, liền nôn nóng lấy điện thoại di động trong túi xách ra.

      Đột nhiên Bát Xoa Tử đầu đội cái chậu từ xa chạy lại, vừa chạy vừa gõ. Mẹ nhóc phía sau còn mắng cái: “Chậm chút, cẩn thận té ngã.”

      đứng xong còn chạy nhảy.” Điền Đại Khang thầm nghĩ.

      Ầm…Bát Xoa Tử vấp cành cây té ngã cái, miệng gặm đầy bùn, cái chậu bay xa. Mẹ cậu từ phía sau chạy tới, còn thưởng mấy phát vào mông nhóc, sau đó nhặt chậu lên, lau lau lên tạp dề mấy cái, rồi hướng thẳng đến đội sản xuất mà .

      Điền Đại Khang cũng vội vàng chạy về nhà, lấy cái chậu rồi chạy , Lý nãi nãi ở phía sau kêu lên: “Cầm cái tô là đủ rồi, làm gì có nhiều thịt như vậy a.”

      Chạy đến ngoài đường phố, Điền Đại Khang lại nghe thanh “Ở giữa cá khi”, vội vàng ngẩng đầu lên xem xét, thấy ai liền lấy điện thoại trong túi xách ra.

      Lưu Lão Lục đáng chết, sớm gọi muộn gọi, cố tình gọi vào thời điểm phân thịt. Điền Đại Khang trong lòng tức giận, chỉ là dám bỏ qua, hai ngày nay mò mẫm điện thoại này ít lần, nhưng vẫn tìm ra cách liên lạc với lão ta.

      Trốn vào phía sau gốc cây lớn, Điền Đại Khang bắt máy, màn ảnh chợt lóe lên, Lưu Lão Lục lập tức thân, người này tay trái cầm nửa con gà quay, tay phải cố nhét cái đùi gà vào miệng.

      Đây phải là cố ý trêu tức người khác sao. Điền Đại Khang trong lòng tức vãi linh hồn a, chỉ là trong miệng còn rất có khí thế nuốt ực nước miếng cái, trong lòng đem Lưu Lão Lục mắng vạn lần.

      Lưu Lão Lục khạc ra khối xương gà, lấy mu bàn tay chùi chùi dầu mỡ rồi : “Phú Quý a, hai ngày nay trôi qua thế nào, đời sống tinh thần cực phong phú nhỉ…nấc.”

      Xuyên thấu qua màn ảnh, Điền Đại Khang cũng ngửi thấy được cỗ hương thơm gà quay, trong lòng ràng, giờ phút này thể gấp cũng thể tham ăn được, nếu cái lão già có hứng thú biến thái tệ hại này cực kỳ thỏa mãn, chắc chắn càng thêm ngông cuồng. Vì vậy cậu mắt lạnh nhìn đối phương lời.
      “Hắc hắc he he, tệ lắm, coi như có chút định lực, Phú Quý a, đời sống tinh thần cùng đời sống vật chất đều tốt, muốn bắt cá hai tay, tay nào cũng nắm chặt, sao ngươi suy nghĩ xem tìm cách nào để cải thiện.” Lưu Lão Lục cười gian, gương mặt cùng với lão hỗ ly trộm gà cơ hồ giống nhau như đúc.

      Điền Đại Khang trực tiếp coi thường lời này, hỏi ngược lại: “Ông đem tôi đến đây, cái gì mà Người tìm vàng, rốt cuộc đó là chuyện gì?”

      “Người tìm vàng, đây chính là danh hiệu quang vinh thần thánh nha, ngươi phải biết tổ quốc chúng ta có lịch sử lâu đời, có nền văn hóa rực rỡ, nhưng dòng chảy lịch sử mấy ngàn năm bào mòn, rất nhiều đồ tốt càng ngày càng ít, đây là chuyện luyến tiếc cỡ nào a. Cho nên Người tìm vàng chính là đem các đại vật có giá trị giữ lại, ngươi hiểu chưa.”

      “Vậy nếu có đồ tốt, tôi cũng đâu có cách chuyển đến tay ông được.” Điền Đại Khang hận đến ngứa răng, biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy cái lão gia hỏa này cậu liền muốn đập bệp dí lão.

      “Có thể a!” Lưu Lão Lục nhe răng, từ trong kẽ răng cạy ra miếng vụn thịt gà, lại ném vào trong miệng nhai hai cái: “ những cậu có thể chuyển đồ cho tôi, mà đồ của tôi đây cũng có thể đưa cho cậu, điện thoại này còn là vật truyền tống nữa mà, nếu có chức năng này ta dám cho cậu làm Người tìm vàng sao.”

      Điền Đại Khang nhất thời có chút sửng sốt, thiệt hay giả vậy, tuy nơi cậu từng sinh hoạt rất đại, nhưng cũng đại đến mức này a.

      “Vậy ông trước tiên đem gà quay chuyển qua đây cho tôi thử chút.” Điền Đại Khang trong lòng trăm lần tin, nhưng mà sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cậu ôm chút tâm tình may mắn.

      Lưu Lão Lục nhìn đùi gà trong tay, lại gặm mấy cái, cho đến khi chỉ còn xương, lúc này mới : “ thể phá hư quy củ, hai chúng ta là giao dịch, là giao dịch cậu hiểu , cũng chính là trao đổi ngang giá. Gà này tôi tốn 50 nguyên để mua, tính đến chênh lệch vật giá đại khái là 30:1, lần đầu tôi cũng tính thuế với cậu, tổng cộng nguyên sáu, cậu đưa tiền cho tôi, gà này là của cậu.”

      Điền Đại Khang sờ sờ đầu, xu dính túi cậu cũng có. nguyên sáu, thời điểm tại cũng là khoản tài phú , xã viên tân tân khổ khổ làm cả năm, tính điểm công (Thời bao cấp, công lao động của mọi người được tính bằng điểm công) cũng chỉ có chia khẩu phần lương thực, có thể được phân thêm mấy nguyên tiền coi như tệ rồi, nhất định là lão gia hỏa này biết trong túi cậu có tiền, cố ý bới móc, nghĩ tới đây, khỏi cả giận : “Ngươi là cái lão già lừa đảo.”

      Vừa dứt lời, chỉ thấy màn ảnh lam quang lóe lên, trong tay Điền Đại Khang nhiều hơn vật, sau đó cậu liền trợn mắt nhìn đồ vật trong tay mình.

      Đó chính là xương gà Lưu Lão Lục vừa gặm xong.

      ?!” Điền Đại Khang trong miệng lầm bầm.

      “Bây giờ tin chưa.” Lưu Lão Lục dương dương tự đắc, hả hê xé cái cánh gà tiếp tục gặm.

      “Vậy ông trước hết có thể kiếm ít tiền đưa tới đây cho tôi ?” Điền Đại Khang trong lòng mơ hồ chút ý tứ, mặt lập tức kích động.

      “Chuẩn bị tiền cho cậu, để cậu có thể thoải mái tiêu a, cắt ~” Lưu Lão Lục bộ mặt khinh thường, tiêu sái đem xương gà ném ra sau lưng: “ có bánh nhân thịt từ trời rơi xuống đâu, bỏ ra muốn có hồi báo, cậu cũng đừng nghĩ tới, mau suy nghĩ chút xem có thể kiếm thứ gì tốt cho tôi .”

      “Vứt rác bừa bãi, phạt tiền năm nguyên!” Trong điện thoại di động chợt vang lên thanh hết sức nghiêm nghị, sau đó Lưu Lão Lục vội vàng hấp tấp khoát tay với Điền Đại Khang: “Tránh trước ~”

      “Đừng chạy…” Điền Đại Khang cùng người trong di động trăm miệng lời, nhưng màn ảnh chợt tối sầm, cắt đứt liên lạc.

      “Ai nha…” Điền Đại Khang dậm chân cái: “Cái lão gia hỏa này đúng biết điều.” Sau đó mất hồn nhìn xương gà trong tay.

      Bên cạnh chợt truyền tới mấy tiếng ư ử trong cổ họng, Điền Đại Khang lúc này mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy Hắc Nữu hăng say lắc lắc cái đuôi, hai mắt nhấp nháy chăm chú theo dõi xương gà trong tay cậu.

      Điền Đại Khang thể làm gì khác hơn là đem xương gà trong tay vứt cho nó, Hắc Nữu nhảy lên cao, vững vàng bắt lấy xương gà trung, sau đó côm cốp ăn liên tục.

      Tức giận để điện thoại di động vào cặp sách, Điền Đại Khang trong miệng lẩm bẩm: “Cái gì mà người tìm vàng, chính làm muốn người ta làm nhà buôn a, cái ông Lưu Lão Lục này…”

      “Phú Quý ca, Lưu Lão Lục là ai vậy?” Lục Diệp Tử từ phía sau gốc cây thò đầu ra, trong tay còn cầm miếng dầu thoi (tóp mỡ) hướng miệng Điền Đại Khang đưa tới: “Nếm thử chút, rất thơm.”

      Điền Đại Khang đem miệng đưa tới đớp lấy, nhai hai cái, miệng chảy đầy mỡ: “ có gì, luyện khẩu đấy: 66 tuổi Lưu Lão Lục, sửa 66 ngồi cưỡi ngựa lâu, lầu bày 66 bình Tô Hợp dầu, trước cửa tài 66 gốc cây liễu rủ, liễu thượng buộc 66 cá khỉ lớn. Chợt lạp lạp hồi cuồng phong nổi lên, thổi ngã 66 ngồi cưỡi ngựa lâu, đổ 66 bình Tô Hợp dầu, áp đảo 66 gốc cây liễu rủ, hù chạy 66 cá khỉ lớn, tức chết 66 tuổi Lưu Lão Lục."

      Lục Diệp tử cười toe toét : “Cái này nghe hay, cũng vui, tức chết Lưu Lão Lục, ha ha.”

      Điền Đại Khang trong lòng rốt cuộc cũng sảng khoái ít: “Nếu thích đem cái này dạy lại mấy người bọn , khi có gì làm lấy ra đọc cho vui.”

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :