1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại nam tử tiểu nàng dâu - Thất Chích Nhạn(83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35

      Vợ chồng ông chủ Tào đều rất kinh ngạc, cả hai nhanh chóng chìm vào suy nghĩ, Chu Mạch thấy thế lại đưa thêm đề nghị khác: "Tôi còn ý này, tôi đưa thực đơn miễn phí cho quý tiệm, nhưng hàng tháng quý tiệm phải chia hai phần tiền lời cho tôi."

      Nếu so đề nghị thứ nhất với đề nghị thứ hai, Phúc Lâm khách sạn có chút chịu thiệt. Dựa vào tình hình buôn bán của tiệm tại càng ngày càng tốt. Tiền lời cũng càng ngày càng nhiều, nếu đem so phần tiền lời với hai phần tiền lời đương nhiên đề nghị thứ nhất tương đối dễ làm cho người ta chấp nhận.

      Kỳ thực Chu Mạch sở dĩ tin tưởng bọn họ chấp nhận đề nghị của nàng là vì dựa vào thái độ của bọn họ đối với nàng, đầu tiên là bọn họ biết tri ân báo đáp, bởi vì nàng giúp cho tiệm của bọn họ sống lại, ông chủ Tào vì thế mới chắp tay thi lễ lời cảm tạ với nàng, Tào phu nhân lại bảo người hầu chuẩn bị lễ vật cho nàng.

      Mặt khác, bọn họ biết giữ chữ tín, cũng tương đối thoải mái, từ lần đầu tiên nàng đưa thực đơn cho Tào phu nhân có thể nhìn ra được, lúc đó nàng ta đưa bạc cho nàng mà chút do dự. Cho nên tại Chu Mạch đối với đôi vợ chồng trước mắt này tràn ngập tín nhiệm.

      Ông chủ Tào sau khi suy nghĩ xong cùng phu nhân bên cạnh mình thương lượng liền gật đầu với Chu Mạch: "Triệu tẩu tử, đề nghị thứ nhất của tẩu tôi nghe qua tương đối tốt cho đôi bên, khi tẩu đưa thực đơn chúng tôi đưa cho tẩu theo giá năm mươi văn tiền thực đơn, như vậy đảm bảo hơn và cứ đầu mỗi tháng chúng tôi đưa cho tẩu phần tiền lời."

      "Ông chủ Tào quả nhiên sáng suốt, như vậy đối với mọi người đều có lợi, nhưng tôi có thêm điều kiện, chính là nếu sau này quý tiệm muốn mở rộng thêm hoặc là việc buôn bán tốt muốn mở thêm tiệm, chỉ cần quý tiệm bán được món nào mà tôi viết, quý tiệm phải đưa cho tôi mỗi món phần tiền lời, tất nhiên là tôi cố gắng viết nhiều món ngon hơn, hơn nữa còn có thể cho chút ý kiến nếu quý tiệm khai trương quán mới." Chu Mạch khen ngợi đối phương chút, sau đó đem điều kiện cần thêm vào cùng đề nghị ra.

      "Mở thêm tiệm sao?" Ông chủ Tào hỏi Chu Mạch, nhưng lại giống như tự nhẩm mình, xem ra cũng có ý nghĩ mở thêm tiệm.

      Chu Mạch gật đầu: "Đúng vậy, tôi tin tưởng việc buôn bán của quý tiệm ngày càng tốt, dưới lầu được hai mươi cái bàn, đến lúc đó người đến dùng bữa nhiều hơn, bao nhiêu đó đủ."

      Ông chủ Tào cũng gật đầu, cảm thấy Chu Mạch có chút đạo lý, Tào phu nhân bên cạnh cũng đồng ý với Chu Mạch, quyết định bắt đầu từ tháng sau hàng tháng Chu Mạch phải đưa từ ba đến năm món ăn, nếu Chu Mạch đưa thực đơn đúng hẹn bọn họ cũng đưa tiền lời cho nàng. Thỏa thuận xong Chu Mạch cầu đem những điều thỏa thuận đều viết ra giấy dùng làm khế ước, hai bên ký tên đồng ý.

      Chu Mạch lo lắng bọn họ làm giả sổ sách, ở nơi đây lấy chữ tín làm gốc, có rất ít người lừa gạt. Đem khế ước cất vào áo, ông chủ Tào liền đứng dậy cáo từ, Tào phu nhân hiển nhiên còn có chút lời muốn với Chu Mạch cho nên vẫn ngồi yên, tại nàng ta cũng hễ động chút cúi người chào Chu Mạch hoặc tự xưng là thiếp thân.

      "Triệu tẩu tử, trải qua vài lần tiếp xúc, tôi cảm giác là người thẳng thắn, giấu gì tẩu, phu quân của tôi trước đây rất ít khi ở nhà, vốn là muốn kinh thành tìm thúc thúc của ông ấy nương tựa, nhưng may vị thúc thúc đó bị trị tội, thiếu chút nữa liên lụy đến nhà chúng tôi, việc buôn bán trong tiệm cũng càng ngày càng kém, cho nên tinh thần của ông ấy cũng sa sút, dạo trước còn mê nghe hát, ngày nào cũng đều đến mấy nơi phức tạp đó, tuy chơi , nhưng lại làm cho trong lòng tôi được thoải mái."

      Chu Mạch luôn cảm thấy Tào phu nhân là loại người thẳng thắn, nhưng hôm nay xem ra nàng ta rất ư là thẳng thắn, cái gì cũng đều với nàng. Nghe xong câu chuyện Chu Mạch cũng chỉ có thể ngẫu nhiên gật đầu phụ họa vài cái, nhìn mặt nàng ta như cái kiểu trời quang mây tạnh, mây tan thấy trăng. Nghĩ lại nàng ta ở trong nhà này cũng có người để tâm , lại thể với đám nha hoàn người ở trong nhà, hôm nay nàng đến lại trở thành nơi trút nỗi lòng của nàng ta.

      Thấy Chu Mạch gật đầu, Tào phu nhân tiếp: "Mấy ngày nay việc buôn bán có tốt hơn, ông ấy cũng bắt đầu trông coi tiệm, cho nên tôi muốn câu cảm ơn , giống như lúc nãy, nếu tương lai có mở thêm mấy tiệm nữa, ông ấy làm sao còn có thời gian mà đến mấy loại địa phương đó." tới đây, mặt Tào phu nhân hơi hơi ra ý cười.

      Chu Mạch cũng an ủi nàng ta vài câu, sau này càng ngày càng tốt. Còn đùa giỡn hỏi tiệm của bọn họ bây giờ như vậy còn muốn bán nữa ?

      Tào phu nhân cũng cười: "Tình hình như thế bán được."

      "Bất quá, đến cửa hàng, Tào phu nhân quen thuộc ở đây, biết tiệm lớn như nhà giá bao nhiêu tiền ?" Chu Mạch nhân cơ hội hỏi.

      "Nửa năm qua giá tăng rất cao, theo như tình hình giờ đánh giặc, giá của lương thực cũng tăng rất nhiều, huống chi là tiệm. Tiệm hơn tiệm của chúng ta ít nhất cũng có giá năm sáu mười lượng bạc, còn phải xem vị trí nữa." Tào phu nhân điều này xong. Lại khẩn trương hỏi nàng có phải cũng muốn mở tiệm ăn hay , cảm giác được đối phương khẩn trương, Chu Mạch cười an ủi : "Yên tâm, Tào phu nhân, tôi mở tiệm ăn. Chỉ là thuận tiện hỏi thăm chút."

      Hai người còn chuyện với nhau thêm lát, Chu Mạch đứng dậy cáo từ, khéo léo từ chối lời mời dùng cơm trưa của Tào phu nhân, lúc xuống lầu có nha hoàn đem lễ vật đến cho nàng, Đông Nhi ngồi ăn dưới lầu thấy nương của nó liền đứng dậy cùng mẫu thân rời khỏi tiệm, vừa rồi lúc bọn họ chuyện ông chủ Tào bảo tiểu nhị dắt Đông Nhi xuống lầu ăn cơm.

      Mới từ Phúc Lâm khách sạn kiếm được hơn hai lượng bạc, trong lòng Chu Mạch vui sướng liền dẫn Đông Nhi mua chút vải vóc, nhìn sắc trời còn sớm liền vội vàng chạy về tiệm hớt tóc của Vương Nhất Đao.

      Quả nhiên, đến tiệm thấy Triệu Trọng Sơn ở đó chờ bọn họ, xe ngựa cũng chất đầy, ôm Đông Nhi lên xe ngựa trước, sau đó thúc giục Chu Mạch nhanh lên xe chạy về nhà.

      Triệu Trọng Sơn cùng thợ xây trong thôn cùng nhau xây nhà, xây gần nửa tháng mới xây xong hai gian phòng ở phía tây cùng phòng tắm ở phía đông, lúc xây cũng có đại ca Triệu Bá Tuyền cùng tam đệ Triệu Thúc Hà mỗi ngày đều đến hỗ trợ.

      Chu Mạch phụ trách nấu cơm trưa cùng cơm chiều cho mọi người, ngoại trừ trả cho thợ xây mỗi người mỗi ngày ba văn tiền công, nàng còn phải lo cơm cho bọn họ, hơn nữa vì công việc này đòi hỏi phải có sức khỏe, cho nên ngoài cơm canh rau bình thường còn phải có chút thịt.

      Triệu Trọng Sơn là người sĩ diện, cho nên lúc trấn đem ba lượng bạc mua nửa cái tai heo về, Chu Mạch nhìn thấy chỉ nhíu mày, nhiều thịt như vậy ăn hết lại bị hỏng, nhưng chưa đợi nàng sầu não xong, liền với Chu Mạch muốn hiếu kính chút thịt với Tôn Thị, còn muốn tiếp tế chút cho đại ca , vì thế phần ba thịt bị tiễn bước. Chu Mạch cũng cho Lưu tẩu tử miếng, tiện đường lấy chút củ cải cùng mầm cải trắng đem về.

      Bởi vì mua thịt heo nhiều, ông chủ còn tặng thêm chút lòng heo cho bọn họ, cho nên mỗi ngày Chu Mạch đều đổi món, hôm nay thịt heo nấu miến, ngày mai rau xào thịt, như vậy làm cho bọn họ có sức khỏe hăng hái làm việc, lại càng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tốc độ cũng nhanh rất nhiều.

      Đồng thời, những thợ xây này đều đối với những món ăn của Chu Mạch khen dứt miệng, người cầm đầu đám thợ xây còn rất nghiêm túc sau này nhà có ma chay cưới hỏi mời Chu Mạch đến làm bếp trưởng. Chu Mạch nghe xong chỉ cười , nhưng Triệu Trọng Sơn lại khiêm tốn đến lúc đó lại tính.

      Lí thị bởi vì được Triệu Trọng Sơn đưa cho năm lượng bạc, nên đối với Chu Mạch cũng ra vẻ mặt nhã nhặn, Chu Mạch mỗi lần nhìn thấy ả ta cười với mình tuy quen như thế, nhưng trong lòng luôn nghĩ tốn năm lượng bạc quả uổng phí, coi như là mua bình an cho nàng , nhưng lúc Chu Mạch xây nhà, Lí thị cũng đến giúp nàng nấu cơm, tuy Chu Mạch lần nữa nhấn mạnh cần nàng ta hỗ trợ, có Đông Nhi giúp nàng nhóm lửa rồi, nhưng Lí thị lại kiên trì muốn giúp, hơn nữa Triệu Trọng Sơn cùng Chu Mạch thương lượng chút, cảm thấy nên nể mặt đại ca mà đồng ý, đương nhiên Triệu Trọng Sơn cũng quên an ủi Chu Mạch, nàng đồng ý mỗi ngày nàng ta tới lui làm phiền nàng cái miệng bớt chuyện. Vì thế mỗi ngày buổi trưa cùng buổi chiều Lí thị đều đến nhà Chu Mạch nhóm lửa.

      Lúc Lí thị hỗ trợ cũng ở nhà Chu Mạch ăn cơm, hơn mười ngày xây nhà, Lí thị giúp đỡ nhưng cũng kiếm chuyện để gây, Chu Mạch cảm thấy bội phục biết là kỹ thuật diễn xuất của ả ta giỏi hay là da mặt dày, vài ngày trước còn cùng nàng đánh nhau, hai ngày này lại thân thiết kêu nàng đệ muội còn cùng nàng kề vai sát cánh, thái độ trước sau khác biệt quá lớn.

      Sau khi xây phòng xong, lại bắt đầu vội vã làm gia cụ* trong nhà, đúng lúc Triệu Bá Tuyền nhà cũng muốn làm, vì thế ba người Triệu gia huynh đệ cùng vài an hem chú bác lên núi chặt gỗ trở về.
      * gia cụ : những vật dùng trong nhà
      Khi Chu Mạch nhìn thấy mấy khúc gỗ trong nhà liền vui mừng, buổi tối nàng bàn bạc với Triệu Trọng Sơn: "Trọng Sơn, tôi muốn làm vài thứ có thể dùng tốt hơn gia cụ, có thể đặt ở trần nhà này, cũng có thể dùng ở trong bếp, còn ở giường nữa."

      "Tốt hơn gia cụ?" Triệu Trọng Sơn nghi hoặc , gia cụ chính là gia cụ, còn có thể phân chia dùng tốt hay tốt sao?

      Vì thế Chu Mạch liền tìm giấy vẽ bản vẽ đưa cho , hổ là công tượng trong doanh xuất ra, Triệu Trọng Sơn cùng ba thợ mộc lại có thể đem những đồ nàng vẽ giấy đều làm ra được, giường lớn khắc hoa chạm trỗ ở đầu giường, tủ quần áo với cánh cửa đẩy, người cổ đại là thông minh.

      Làm vật dụng nhà mình xong, lại nhà Triệu Bá Tuyền làm vật dụng cho nhà , kỳ thực bọn họ cũng chỉ muốn làm cái giường cùng cái tủ quần áo, tại Triệu Tiểu Thúy chín tuổi còn ngủ cùng cha mẹ, mà Triệu Lai Phúc cũng gần nửa tuổi, dù sao cũng phải lớn lên, cho nên làm trước cái giường cho Tiểu Thúy ngủ. Lúc chuyển nhà có đem theo bàn ghế cho nên cần làm cái mới. Bất quá Chu Mạch nhịn được đoán rằng chừng là ả Lí thị muốn tốn tiền mời thợ mộc.

      Cứ như vậy, xây phòng ở, làm gia cụ phải tốn hơn tháng, sau đó cả nhà bọn họ lại mượn chiếc xe gắn ngựa vào trấn mua mấy cái chăn bông, Chu Mạch cũng tiện đường đưa thực đơn gồm ba món ăn cùng phương pháp nấu hai món canh cho Phúc Lâm khách sạn, đồng thời cũng lấy về năm lượng bạc, Tào phu nhân vui mừng còn quên cho nàng biết bọn họ mua được chỗ tốt, chuẩn bị mở thêm tiệm, Chu Mạch tự đáy lòng cũng thay bọn họ vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy ngoài cửa Phúc Lâm khách sạn bắt đầu có người xếp hàng chờ đợi, trong lòng rất là kích động.

      Hai gian phòng mới ở phía tây căn phòng ở phía bên trái bỏ trống, sang năm mới có người ở, cho nên liền đem phòng này là nơi để nông cụ, còn căn phòng phía bên phải được Triệu Trọng Sơn dọn dẹp, để vào phòng cái giường , sau khi làm xong Triệu Trọng Sơn liền bắt đầu tìm con thân đàm phán bảo nó chuyển đến phòng phía tây mà ngủ.
      thuyt, Andrenamylien1961 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 36

      "Đông Nhi, giờ mỗi đêm con đều ngủ chung với cha và nương, cha sợ có ngày cha đè con mất, thôi phòng ở phía tây cũng xây xong, con chuyển đến đó nhé?" Trong phòng cha cùng con ngồi đàm phán, Triệu Trọng Sơn cũng đưa ra lý do thứ nhất.

      Đông Nhi chớp đôi mắt to, bĩu môi : "Vậy cha đến đó mà ngủ, như vậy liền đè lên con."

      Triệu Trọng Sơn nghe xong mặt đen lại: "Cha phải ngủ với nương chứ, con xem nhà người khác có nhà nào mà phải cha cùng nương ngủ với nhau." Tiếp tục cái lý do thứ hai.

      "Nhưng lúc trước con đều ngủ với nương mà." Đông Nhi hồn nhiên tiếp tục trả lời.

      Triệu Trọng Sơn mặt càng đen thêm, nhưng tiếng vẫn rất êm dịu: "Lúc trước là vì cha có ở nhà, bây giờ cha về nhà rồi."

      Đông Nhi nhíu mày suy nghĩ lát: "Con ngủ mình rất sợ."

      "Cha nương đều ngủ ở nhà, lại còn đóng kín cửa, cái gì cũng vào được, con cần sợ." Triệu Trọng Sơn an ủi con tiếp tục cái lý do thứ ba.

      "Nhưng mùa đông ngủ rất lạnh, trước kia đều là nương ủ ấm giường chiếu con mới ngủ được." Đông Nhi tiếp tục cò kè mặc cả.

      "Đông đến nương con vẫn làm ấm chăn cho con, còn cha làm, cha ủ ấm xong con ngủ. Vài ngày nữa cha lên núi săn thú, bắt hồ ly lấy da cho con đắp lạnh nữa." Triệu Trọng Sơn tiếp tục đưa ra cái lý do thứ tư.

      Nhưng Đông Nhi vẫn nhíu mày dẩu môi, Triệu Trọng Sơn nhìn thấy thế nóng nảy: "Đông Nhi, con thích Lai Phúc đệ đệ sao? Con có muốn nương con sinh cho con đệ đệ như Lai Phúc để chơi hay ?" Đây là lý do trực tiếp cỡ nào.

      Đông Nhi giãn mày ra, vội vàng hỏi: " vậy chăng? Con cũng có thể giống Tiểu Thúy tỷ tỷ có đệ đệ như vậy sao?"

      Triệu Trọng Sơn gật đầu cam đoan nhất định có, chỉ cần nó chịu chuyển đến gian phòng phía tây. Vì thế Đông Nhi liền vui mừng đồng ý, Triệu Trọng Sơn thấy con vui mừng hớn hở chơi trong lòng liền thở dài, sớm biết ý kiến này dùng được, làm chi phải phí tâm tư như vậy chứ.

      Mà cuộc chuyện của cha và con bị Chu Mạch ở ngoài cửa nghe được từ đầu đến cuối, đây là lần đầu tiên nàng nghe Triệu Trọng Sơn nhiều như vậy, nàng nhịn cười nghe xong cảm thấy rất thú vị, lúc Đông Nhi chạy ra cửa rất vui vẻ cho nên thấy được nàng.

      Nhưng khi cười xong nàng lại nghĩ đến chuyện, tuy hai người đồng giường được hai tháng, trong lúc đó cũng có cảm giác được tự nhiên, nhưng mà với quan hệ như vậy thể nào phát triển đến giai đoạn có thể cộng chẩm nỗi.

      Huống chi đến việc sinh đứa , phải muốn sinh liền sinh. Tuy giờ dáng người của nàng còn khô queo khô quắt, nhưng cách chữ đầy đặn còn kém vạn tám ngàn dặm, thích hợp để mang thai.

      Lý do khác chính là tình cảm của nàng đối với trượng phu đương nhiệm này, tuy hai người còn lúng túng ngại ngùng, nhưng cũng có chút thân mật gì, thậm chí còn có chút ngăn cách. Đương nhiên, Chu Mạch cũng phát vợ chồng nơi này giống vợ chồng đại có thể tùy thời tùy chỗ mà ân ái.

      Đối với nam nhân là Triệu Trọng Sơn này, diện mạo bề ngoài Chu Mạch tương đối vừa lòng, dáng người tốt, lại có sức khỏe. Nhưng tính tình nàng lại vừa lòng tí nào, chủ nghĩa đàn ông quá lớn, lại rất im lìm, quan trọng là đối với thê tử là nàng đây lại để tâm.

      Chu Mạch còn chưa kịp suy xét sâu sa chuyện cùng Triệu Trọng Sơn kế tiếp phát triển thế nào nhìn thấy Tôn Thị vẻ mặt hớn hở bước qua của hàng rào vào nhà, bà nhìn thấy Chu Mạch cũng mở miệng cười toe tóet.

      "Nhà Lão nhị, nương vội vã tới đây là với mấy đứa, chiều nay đến nhà lớn ăn cơm nhé." xong đợi Chu Mạch trả lời, liền vội vã qua nhà Lí thị.

      Sau đó nàng ở trong sân nhà mình nghe được lời của bà bà cũng giống như với nàng khi nãy, chẳng qua là đem "nhà Lão nhị" đổi thành "nhà Lão đại" mà thôi.

      Sau đó lại còn nghe bà bà nhà Triệu Thu Diệp thông báo tiếng, tiện đường lấy chút đậu hủ cùng mầm đậu về.

      Chu Mạch nghe thấy mấy cái này mới nhớ, trời sắp vào đông, mầm đậu cũng chậm lớn, hơn tháng này nàng bận rộn với việc xây nhà cho nên quên mất, lần trước quên với lão nương cách thức làm mầm đậu tươi ngon, thêm những việc cần chú ý khi đông đến.

      Nàng suy nghĩ hai ngày này nên tìm cớ gì để về nhà mẹ đẻ chuyến thấy Triệu Trọng Sơn từ trong nhà ra, hỏi Chu Mạch có phải lúc nãy nương đến nhà hay , nghe giống như có tiếng của bà chuyện.

      "À, đúng vậy, nương vừa đến buổi tối về nhà lớn ăn cơm." Chu Mạch thuật lại lời bà bà với nàng khi nãy.

      "Có vì chuyện gì ?" Triệu Trọng Sơn hỏi tiếp, Chu Mạch lắc đầu biết, sau đó vào trong nhà tiếp tục may quần áo. Việc này là việc thứ hai từ lúc nàng đến thế giới này tới nay là làm nhiều nhất, đặc biệt nhất là gần đây, mỗi ngày cơm nước, cho heo ăn xong là nàng bắt tay vào làm, có đôi khi cũng cầm kim chỉ mà đến nhà Lưu tẩu tử cùng nàng ấy may vá.

      Sau khi chiếm được đồng ý của Đông Nhi, Triệu Trọng Sơn liền bắt đầu chuyển đồ dùng của con vào phòng, từ giường tủ chăn đệm thậm chí đến quần áo lót cũng đều chuyển đến đó, lúc làm việc này rất chuyên tâm mà làm, Chu Mạch ở bên cạnh vừa may quần áo vừa thầm trong lòng: "Đại ca à, lần sau có quyết định chuyện gì làm ơn có thể bàn bạc với tôi tiếng được hay !"

      Từ sau khi trở về, chỉ có chuyện là thương lượng với nàng, đó là bảo nàng đồng ý để Lí thị đến giúp nàng nhóm lửa nấu cơm. Đương nhiên chuẩn bị sẵn cái lý do rất tốt, sợ đại tẩu lải nhải. Ngay cả hai con heo trong chuồng cũng là mình trấn mua, toàn mua là con đực nữa chứ, nàng vốn là muốn mua đực cái, chờ nuôi lớn còn có thể sinh heo con, thuận tiện làm giống để nuôi.

      Giữa trưa cơm nước xong, Chu Mạch liền dẫn Đông Nhi đến nhà Lưu tẩu tử để may vá, nàng với Triệu Trọng Sơn mẹ con nàng về nhà mà thẳng đến nhà lớn.

      Nhà Lưu tẩu tử gả con được hơn tháng, nhưng trong nhà vẫn còn chút kẹo, thấy mẹ con các nàng đến, như thường ngày lấy vài viên cho Đông Nhi, Đông Nhi cầm lấy cám ơn Lưu đại nương sau đó liền chơi.

      Hai nữ nhân bắt đầu như thường ngày vừa may vừa buôn chuyện: "Nhìn con muội được muội dạy dỗ tốt, rất có giáo dưỡng, rất có lễ phép, lớn lên lại xinh đẹp, sau này người tới cửa cầu hôn chừng đạp phá cửa nhà muội đấy." Lưu tẩu tử trêu ghẹo .

      "Ách..., tẩu tử à, lúc này có quá sớm hay ." Chu Mạch đối với đứa chưa đến sáu tuổi của mình chuyện cầu hôn là chuyện rất xa vời.

      " sớm đâu, cũng may hôm nay muội đến, con của nhà đệ đệ ta, lần trước tới nhà muội cũng có gặp qua lần, tám tuổi, so với Đông Nhi nhà muội lớn hơn hai tuổi, hai đứa mà lấy nhau là thích hợp nhất đấy." Lưu tẩu tử nhiệt tình .

      Chu Mạch tìm tòi trong đầu chút ấn tượng về tiểu tử tên Tiểu Bàn Đôn trong miệng Lưu tẩu tử, hình như là đứa trẻ dáng người cùng tên của nó rất giống. Bây giờ còn chưa biết lớn lên tính tình thế nào, nhưng nàng tuyệt đối đồng ý chuyện ép duyên, may mắn ở thôn này, có cấm đoán chuyện nam nữ gặp mặt.

      "Tẩu tử, đây là ý của tẩu hay là ý của đệ đệ tẩu?" Chu Mạch tiện từ chối thẳng nên hỏi.

      "Ha ha, là ý của ta, nhìn hai chúng ta hợp ý như vậy, nếu tương lai có thể trở thành thân thích thân càng thêm thân. Nhưng muội yên tâm, đệ đệ ta cũng đồng ý. Nếu hôm nay muội đồng ý sáng mai ta về nhà mẹ đẻ cho đệ ấy biết." Lưu tẩu tử cam đoan .

      Chu Mạch cảm thấy trán nàng rịn đầy mồ hôi, vị tẩu tử này cũng quá là nhiệt tình thôi, trong lòng nhịn xuống, vội vàng xua tay: " cần gấp như vậy, tẩu xem Đông Nhi, còn chưa đến sáu tuổi, chuyện này còn quá sớm, với lại Trọng Sơn vừa trở về, đối với đứa con này hết mực thương, nếu lúc này với chuyện hôn nhân của Đông Nhi, tuyệt đối đồng ý. Đợi thêm vài năm tẩu nhé." Giờ phút này nàng chỉ có thể đem trượng phu ra làm lá chắn là tốt nhất.

      "À. . . . ." Lưu tẩu tử thất vọng thở dài hơi, bất quá lập tức có tinh thần, tiếp tục kích động .

      " đến Trọng Sơn, là người đáng cho muội dựa vào, muội xem mới về nhà có hai tháng, từ ruộng vườn trong nhà cho đến xây nhà làm gia cụ đều mình lo chu tất, muội xem như cũng khổ tận cam lai." Lưu tẩu tử vui rạo rực , tựa như về nam nhân nhà mình.

      Chu Mạch nghe xong cũng chỉ mỉm cười, bình thường nếu có đến chuyện nhà ai, nàng đều có thể trêu ghẹo vài câu, nhưng khi đến chuyện của mình, nàng đều năng thận trọng.

      "Nhưng mà Tiểu Mạch, muội nên nhanh chân sinh con trai ! cho muội biết, nhân tình của Trọng Sơn— Hồ gia nhị tiểu thư." Lưu tẩu tử thuận miệng ra hai chữ nhân tình, sau đó liền giật mình, vội vàng che miệng, nhưng còn kịp rồi, sau đó liền đánh vào miệng của mình, lảm nhảm câu ăn hàm hồ quá.

      Chu Mạch lại tỏ ra như để ý, cười an ủi nàng: "Tẩu tử, có gì đâu, muội thèm để ý. Nàng ta là quá khứ của Trọng Sơn, mà muội mới là tại của chàng."

      Tuy Lưu tẩu tử đối với lời nàng chưa hiểu hết nhưng ý tứ cơ bản vẫn biết, nàng thấy Chu Mạch bình tĩnh, liền tiến đến bên tai Chu Mạch giọng : " ả đó bị người ta bỏ cho nên về nhà rồi, nghe là vụng trộm với người khác."

      Chu Mạch nghe xong cũng có suy nghĩ gì, nhưng vẫn ngăn được bản chất buôn chuyện trong người: "Nàng phải gả cho Vương viên ngoại sao, ăn mặc chi tiêu cần lo mà còn vụng trộm với người khác sao? Vụng trộm với ai?" Kỳ thực nàng muốn là vụng trộm với chồng nhà ai, hai người gắn bó được bao lâu.

      "Nghe gia đinh trong phủ, tên gia đinh đó bị đánh chết rồi chôn sống, Hồ Nhị Lệ bị trả về, cả con nàng ta sinh Vương viên ngoại cũng cần." Lưu tẩu tử tiếp tục tám .

      Vừa nghe có người chết, Chu Mạch nhất thời mất hứng thú chuyện, Lưu tẩu tử có thêm gì đó nhưng nàng cũng nghe được chữ nào, đối với chuyện kính nể mạng người ở thời đại này là chuyện hiếm lạ gì, nàng thấy lúc Lưu tẩu tử chuyện bị đánh chết rồi chôn sống mặt lại đổi sắc. Trong lòng nàng lạnh lẽo, nhìn sắc trời cũng sớm, liền vội vàng đứng dậy như chạy trốn, muốn về nhà chồng giúp nấu cơm, buổi tối mọi người đều về đó ăn cơm.
      thuyt, mylien1961Andrena thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37

      Đến nhà lớn, nàng thấy Tôn Thị giết gà, giờ người luôn luôn cần dùng gà để tẩm bổ là Lí thị ở riêng, sau khi chia nhà xong hai lão nhân gia có việc gì làm liền ở trong sân nuôi hơn mười con gà, con heo, con heo này là do Triệu Trọng Sơn lần đó trấn với nàng mua về. Đương nhiên chuyện này cũng là Triệu Trọng Sơn tiền trảm hậu tấu, con heo con này chỉ tốn có lượng bạc, coi như là hiếu kính với cha mẹ. Lúc đó Chu Mạch nghe xong cũng gì, chỉ để ý đến , nàng biết nàng có nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì. Tên nam nhân này là quá …, vì cái gia đình của mà suy nghĩ chút nào hết.

      Chu Mạch còn mãi đắm chìm vào cái tin chết chóc lúc nãy, trong cuộc sống đại của nàng tin nàng nghe được nhiều nhất là có người bị bắn chết, nàng chưa từng thấy qua cũng chỉ là nghe nên cũng có khái niệm gì. Có thể là do hôm nay Lưu tẩu tử miêu tả rất sinh động trường hợp đầy máu tanh ấy, hoặc cũng có lẽ là trong thâm tâm của nàng, nàng cảm thấy chỉ cần phải là tội ác tày trời cần phải xử tội chết, vì thế khi nàng nhìn thấy máu gà bụng sôi trào, quay đầu che miệng muốn nôn ra.

      Tôn Thị nghe thấy có tiếng người vào nhà liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy hành động này của Chu Mạch, đầu tiên là sửng sốt chút, sau đó lập tức tỉnh người lại, vội vàng buông con gà cắt cổ trong tay xuống, vui mừng chạy vọt tới bên người nàng.

      "Vợ Lão nhị, phải là cũng có rồi chứ?" Tôn Thị sốt ruột hỏi, vẻ mặt vui vẻ như hoa nở. Trong lòng bà nghĩ thầm nếu cả vợ lão nhị cùng lão tam cùng có thai, hơn nữa đều sinh con trai, bà có thể thay phiên nhau bế rồi, giống như Lí thị, nó cho bà bồng cháu trai của bà gì hết.

      Chu Mạch chỉ nôn khan vài cái, nghe xong câu hỏi của bà bà vội vàng xua tay: "Nương, phải vậy đâu, tại con nhìn thấy máu nên choáng váng chút thôi."

      Tôn Thị buồn bực : "Trước kia có nghe con có cái tật xấu này, vẫn nên mời đại phu đến xem , chừng là có rồi đấy, Trọng Sơn trở về được hai tháng rồi còn gì." Tôn Thị đứng bên cạnh vừa dùng cổ tay áo bông bóng loáng lau mồ hôi vừa hối thúc Chu Mạch xem đại phu. giờ là đầu mùa đông, mọi người đều mặc người cái áo bông mỏng, người trong thôn vào thời điểm cuối năm ăn tết mới diện đồ mới, cho nên lúc này ai cũng mặc đồ cũ, Chu Mạch thầm đoán cái tuổi của áo bông bà bà nàng mặc người cũng có ít nhất là ba năm tuổi.

      "Nương, có, người tin con , bản thân con con còn có thể biết sao." Chu Mạch vội vàng cự tuyệt ý tốt của bà bà.

      Nhưng cho dù nàng thế nào, Tôn Thị đều cho là như thế, bà nhìn vào nhà chính la hét Triệu Đại Ngưu: "Lão già, mời đại phu nhanh lên, vợ lão nhị có thể. . . . ." Những lời còn lại của bà chưa kịp ra, bị Chu Mạch nhanh tay che miệng.

      Tuy rất xa nhưng Chu Mạch có thể nhìn thấy trong nhà chính có ít nhất ba lão già ngồi chơi bài, nếu để Tôn Thị những lời này ra ngoài, mà nàng lại có thai, sau này nàng ở trong thôn làm sao có thể ngẩng đầu được đây.

      "Nương, con mà, Trọng Sơn sau khi trở về chưa từng chạm vào con." Chu Mạch buông tay che miệng bà bà ra, nàng ở bên tai bà giọng giải thích.

      Tôn Thị nghe được lời này của nàng lập tức yên tĩnh lại, vẻ mặt thất vọng lời nào miêu tả được, bà cũng để ý đến Chu Mạch nữa, xoay người tiếp tục làm công việc giết gà dở dang khi nãy.

      Thấy Chu Mạch còn đứng ở đó, bà nhịn được oán giận : "Còn đứng ở đó làm gì, nhanh chân chạy nấu nước nhổ lông gà!"

      Vừa lúc Chu Mạch muốn chạy trốn khỏi trường đầy máu tanh này, vội vàng chạy nhanh vào phòng bếp, nghĩ thầm mang thai với mang thai đãi ngộ khác biệt lớn quá.

      Lúc Tôn Thị vào nhà lấy nước nhịn được lại tiếp tục quở mắng nàng: "Chu thị, con cũng thiệt là, nó động vào con con cũng chấp nhận vậy à? Nếu cứ như vậy bao giờ mới có thai đây hả."

      "Ách..." Chu Mạch biết trả lời thế nào, chỉ biết vội vàng cúi đầu, ý của bà bà là bảo nàng chủ động bá vương ngạnh thượng cung với con trai của bà sao trời?

      Tôn Thị thấy nàng im lặng, cũng giọng trách mắng tiếp: "Tắt đèn , nam nhân nào cũng cảm thấy nữ nhân đều là cùng dạng, tuy diện mạo của con bằng nhị nha đầu của lão Hồ kia, nhưng cũng kém nó cho lắm. Con chỉ cần chủ động chút là được, con trêu chọc nó vài cái chẳng lẽ nó còn có thể chịu đựng nổi sao, dù sao nó cũng nhịn nhiều năm, còn lập tức đối với con như hổ đói vồ mồi."

      "Ách..." Chu Mạch nghe xong hoàn toàn hết chỗ nổi, nàng biết nữ nhân thời cổ đại lại có thể thoáng như vậy. Nhưng nàng cũng có xem nhị nha đầu của lão Hồ trong miệng bà bà, hôm nay cái tên này xuất với tần suất rất cao. Được rồi, nàng coi như là bà bà lo lắng cho nàng bị con của bà hưu, nhưng phải là bà bà luôn luôn đối với nàng hài lòng sao, con bà hưu nàng lại càng hợp ý của bà hơn chứ.

      "Con ả Hồ Nhị Lệ đó sau khi bị hưu nó với người trong thôn là quay lại với Trọng Sơn, mấy hôm trước còn có người nhìn thấy hai đứa nó chuyện với nhau đấy, nó cũng biết lấy nước tiểu của nó soi mặt chút, làm ra chuyện ngâm lồng heo mà còn dám lớn lối, lúc trước khi nhà chúng ta nhà nó cầu hôn bị nhà nó làm cho mất mặt như vậy, phải nhà chúng ta xứng với nhà nó sao, bây giờ quay lại tìm nhà chúng ta làm gì? Mấy ngày tới con nhớ giám sát Trọng Sơn cho kĩ vào!" Tôn Thị như cái máy hát.

      Chu Mạch nghe xong trong lòng sáng tỏ, nguyên lai phải là lo lắng nàng bị hưu, mà là lo lắng con trai của mình tìm cái ả dâm nữ đó, lo lắng con mình bị Hồ Nhị Lệ kia mê hoặc, làm mất mặt mũi Triệu gia bọn họ.

      Nhưng mặc kệ như thế nào, tạm thời bà bà vẫn đứng về phía nàng, trong lòng nàng thầm cười khổ, nghĩ thầm nếu Triệu Trọng Sơn dễ dàng bị mê hoặc như vậy, nam nhân như thế nàng cần, đến lúc đó cùng cách hay tờ hưu thư cũng thế, chỉ cần thoát khỏi nơi này nàng sống tốt.

      Tôn Thị thấy Chu Mạch bộ dáng buồn bã, cũng nổi lên lòng thương xót, vội vàng ngưng lại những lời trách mắng, đổi thành giọng khuyên bảo: "Việc trước mắt bây giờ, là mau chóng có thai, nếu con sinh con trai, Trọng Sơn làm sao còn mặt mũi mà ra ngoài tìm nữ nhân."

      "Nương, con biết." Chu Mạch gật đầu đồng ý. Nàng muốn Tôn Thị lo lắng, ai làm mẹ cũng dễ dàng gì, nhất là sau khi nàng ở chung với Đông Nhi hơn nửa năm, nàng cảm nhận sâu sắc được những lời này.

      Tôn Thị thấy nàng ưu tư, lại nhịn được an ủi vài câu, cũng bảo nàng nhóm lửa nữa, bảo nàng tìm Hứa thị tán gẫu.

      Vào phòng Hứa thị, thấy Hứa thị nửa nằm giường lò, Triệu Băng ngoan ngoãn nằm ở bên người nàng, thấy Chu Mạch đến cũng như khúc gỗ có phản ứng gì. Trong thôn có số ít nhà xây giường lò, tại vì nơi này mùa đông lạnh lắm, cho nên rất nhiều nhà sợ rườm ra nên xây, Chu Mạch sợ đốt giường lò có rất nhiều tro bụi, luôn luôn có ý nghĩ xây loại giường này.

      Có thể là do giường lò quá nóng, vẻ mặt Hứa thị hơi đỏ, thấy Chu Mạch đến liền sửa lại bộ dáng hờ hững của ngày xưa, vội vàng hơi hạ thấp người, mời nhị tẩu ngồi lên giường, ở bên ngoài trời cũng lạnh, ngồi giường cho ấm.

      Chu Mạch liền thuận theo lời nàng ta ngồi xuống, hỏi Hứa thị: "Sao lại thế này, trời còn sớm như vậy nằm là sao?"

      Hứa thị cười : "Sao hôm nay nhị tẩu lại về đây, chẳng lẽ nương với nhị tẩu sao?"

      "Nương chỉ bảo mọi người về ăn cơm, cũng là có chuyện gì, chừng lúc ăn cơm bà ." Kỳ thực Chu Mạch thấy biểu cảm cười toe toét của Hứa thị, lại nhớ tới vừa rồi Tôn Thị hỏi câu " phải là cũng có rồi chứ?" Từ chữ "cũng", trong lòng nàng đoán được, vị đệ muội này có lẽ là mang thai.

      Chu Mạch trong lòng biết là chuyện gì, cũng vui vẻ theo. Lúc trước khi còn ở chung nhà, Hứa thị cũng có đối với nàng sử dụng thủ đoạn gì, chỉ luôn thấy nàng ta cùng Lí thị đấu tranh gay gắt, cũng có thể là do nàng ta khinh thường cho rằng nàng là đối thủ yếu sức .

      Nàng cười đối với Hứa thị : "Đệ muội là người có phúc khí, rất nhanh trai song toàn."

      Hứa thị nghe xong mặt càng đỏ hơn lúc nãy, ngại ngùng : "Nhị tẩu, phải lúc nãy tẩu mới tôi là biết sao lại thế này sao? Sao bây giờ lại chọc tôi nữa rồi?" Trong lòng nàng rất là vui vẻ, trai song toàn à, có Băng Nhi là con , nàng cũng rất mong đứa trong bụng là con trai.

      Hai chị em bạn dâu còn chuyện với nhau nửa ngày, Hứa thị bởi vì do mang thai nên cởi mở hơn trước rất nhiều, cũng nhiều hơn.

      "Nhị tẩu, lúc trước tôi đối với tẩu như vậy tẩu đừng giận tôi nhé, từ ngày tôi về nhà này đến nay liền coi tẩu ra gì, lúc trước tẩu luôn mang bộ dáng nhát gan sợ phiền phức, nhìn tẩu bị Lí thị khi dễ, lúc mới đầu tôi còn cảm thấy thương tẩu, sau này tôi chỉ cảm thấy tẩu là làm cho người ta nhìn mà cảm thấy ghét, luôn mang bộ dạng là nàng dâu bảo sao nghe vậy. Chúng ta đều là dâu Triệu gia, tẩu làm gì phải sợ ả Lí thị đó. phải là nhà mẹ đẻ của ả có nhiều huynh đệ thôi sao? Bọn họ đều là người dốt đặc cán mai quê mùa dốt nát mà thôi."

      đến tên Lí thị, Hứa thị giống như có chút giận, Chu Mạch cũng cảm thấy rất kỳ lạ là vì sao hai nàng như vậy lại hòa hợp với nhau, nhưng nghĩ lại quan hệ của nàng với Lí thị cũng đâu có tốt. Hứa thị rất nhanh tỉnh táo lại: "Nhị tẩu, tôi chút lời lòng, từ sau lần tẩu bị oan uổng tôi liền nhìn tẩu với cặp mắt khác xưa, trong lòng cũng càng ngày càng bội phục tẩu, tẩu còn sống lặng lẽ nữa, cũng biết tranh thủ lợi ích cho bản thân. Cũng dám đối chọi với Lí thị. Trước kia đối với tẩu như vậy, tẩu cũng đừng trách đệ muội." Hứa thị xong tha thiết nhìn Chu Mạch.

      "Đều qua, đừng những chuyện như hạt mè hạt gạo này nữa, hơn nữa người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Tôi cũng chưa từng trách muội." Chu Mạch ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ tôi phải đề phòng mới được.

      Hứa thị nghe xong lời của nàng sửng sốt chút: "Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Nhị tẩu quá đúng, tôi trước kia cứ tự cho là bản thân biết vài cái chữ to liền xem thường hai tẩu, thấy Lí thị sinh con trai liền cảm thấy bản thân mình quá tệ, ngay cả con trai cũng sinh được. Cho nên tại ngẫm lại tôi cảm thấy xấu hổ."

      Chu Mạch tiếp tục an ủi Hứa thị vài câu, lúc này liền vang lên tiếng của Tôn Thị: "Còn thiếu Lí thị, lão đại mày nhanh chân về nhà đem mẹ con nó đến đây, nhớ phải mặc nhiều áo cho đứa , trời lạnh đừng để nó bị đông lạnh."

      Chu Mạch nghe xong đứng dậy ra khỏi phòng Hứa thị, thấy ba huynh đệ cùng Triệu Đại Ngưu bốn người ở nhà chính ngồi chơi bài.

      Tiểu Thúy chơi với Đông Nhi ở trong sân, chỉ còn Lí thị cùng con trai bảo bối của nàng ta chưa có tới. Triệu Bá Tuyền nghe lời Tôn Thị liền vội vàng đứng dậy, trở về nhà gọi vợ con, kỳ thực vốn là muốn Tiểu Thúy kêu, nhưng lại sợ Lí thị quên mặc áo ấm cho con trai của , liền tự mình về kêu.

      Đợi sau khi Tôn Thị đem đồ ăn bưng lên bàn, Lí thị mới lắc lư dưới thúc giục của Triệu Bá Tuyền mà đến. mặt Tôn Thị biểu lộ vui, nhưng khi nhìn thấy Lai Phúc trong lòng nàng ta liền lập tức thay bằng bộ dáng cười khép miệng được.
      thuytAndrena thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38

      Mọi người đều cùng nhau ngồi vào bàn, trước khi động đũa, Tôn Thị lên tiếng: "Hôm nay gọi các con về ăn cơm, là có việc vui muốn tuyên bố." Sau đó bà tạm dừng chút, mỉm cười nhìn thoáng qua Hứa thị vì xấu hổ mà cúi đầu.

      "Vợ Lão tam mang thai! Đây là chuyện vui thứ hai của Triệu gia chúng ta kể từ năm ngoái cho đến nay, được cháu trai là Lai Phúc, nương cùng cha của các con đều rất vui vẻ, cho nên thế nào sang năm nhà lão tam cũng nhất định sinh con trai thôi." Tôn Thị xong, vẻ mặt vui mừng như hoa nở.

      Ngoại trừ Lí thị, mỗi người đều hướng về phía nhà lão tam câu chúc mừng, Lí thị giọng câu: " nhất định là thế đâu, con trai phải muốn sinh là có thể sinh được, phải xem người đó có số sinh được hay nữa chứ." Tiếng của nàng ta rất chỉ có Chu Mạch cùng Hứa thị ngồi bên cạnh nàng ấy là có thể nghe được.

      Hứa thị nghe xong, vẻ mặt liền đen lại, nhưng nhìn thấy mọi người ai cũng vẻ mặt hớn hở, nàng quyết định chuyện bất hòa này tạm thời nàng so đo với ả ta, ngoài mặt nàng tỏ ra tươi cười, trong lòng lại kìm nén cơn giận.

      Cũng may sau khi Lí thị xong câu đó liền bắt đầu vùi đầu ăn cơm, bàn chỉ có con gà duy nhất bị nàng ta mình đũa gắp hơn phân nửa, Chu Mạch nghĩ thầm biết nàng ta bao lâu rồi chưa được đụng đến thịt.

      Trong lúc ăn cơm, Tôn Thị cũng dặn dò Triệu Trọng Sơn cùng Chu Mạch vài câu, bảo bọn họ nhanh chân chút, tranh thủ sang năm cho bà có thể ẵm lúc hai cháu trai. Chu Mạch nghe xong cúi đầu , còn Triệu Trọng Sơn nghiêm túc gật đầu đồng ý.

      Nhưng hôm nay Chu Mạch bắt đầu cảm thấy Tôn Thị giống như lúc trước, ít nhất ở phương diện ăn uống ràng có khác biệt với lúc ở riêng. Cũng có thể là sau vụ thu hoạch vụ thu mấy đứa con trai đều dựa theo giao ước mà hiếu kính bạc cùng tiểu mạch, nhưng Chu Mạch cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do có tiếp tế của Triệu Trọng Sơn, trong nhà có hai ba hay mười lượng bạc còn luyến tiếc dám dùng, trong tay lại có lương thực nên trong lòng còn lo sợ.

      Sau khi cơm nước xong như thường lệ là do Chu Mạch dọn dẹp bát đũa đem rửa. Đại tẩu phải chăm sóc con , đệ muội thị mang thai. Bà bà vất vả ngày cũng mệt mỏi lưng đau, nhiệm vụ rửa chén chỉ có thể rơi người nàng. Chu Mạch vừa rửa bát vừa nghĩ đãi ngộ dành cho có con với có con lại khác biệt lớn như vậy đấy.

      Lí thị ăn xong là buông đũa ẵm con về nhà, để lại Triệu Bá Tuyền với khuôn mặt đỏ thẫm ở lại, mọi người lâu tề tựu với nhau cho nên muốn nhân cơ hội này mà trò chuyện vui đùa với nhau lâu chút, vì thế bảo Lí thị đem con về trước rồi quay trở lại, mấy nam nhân ngồi giường đánh bài.

      Ba tiểu nương vây quanh Hứa thị ríu ra ríu rít biết chuyện gì. Đợi sau khi Chu Mạch rửa chén, cho heo ăn xong, liền nghe thấy tiếng Đông Nhi trong phòng vọng ra nó buồn ngủ, Tôn Thị thấy thế mới vội vàng bảo mọi người ai về nhà nấy.

      Chu Mạch nắm tay Đông Nhi phía sau Triệu Trọng Sơn, liền nghe thấy Đông Nhi ngây thơ : "Nương, nãi làm đồ ăn ngon, có nương làm cơm con ăn được. Chúng ta sau này đừng nhà nãi ăn cơm nữa nhé."

      đắm chìm trong suy nghĩ về cái tên Hồ nhị nha đầu trong truyền thuyết, nghe xong lời Đông Nhi nàng nhịn được nở nụ cười, nàng nghe thấy tên hiếu tử phía trước ngăn cản lời của Đông Nhi, nhưng nàng vẫn với con nhà mình: "Đông Nhi, những lời này chỉ nên với nương thôi nhé, trước mặt người khác con đừng như vậy, nhất là đừng trước mặt nãi của con, những món ăn đó nãi của con phải chuẩn bị từ buổi trưa lận đấy, bà cũng rất vất vả."

      Chu Mạch xong những lời này cảm thấy nam nhân phía trước thả chậm bước chân chút, Đông Nhi vẫn là đứa bé rất biết chuyện, nghe xong lời nương dặn liền gật đầu biết, rằng sau này nó nữa. Sau đó liền làm nũng bảo Chu Mạch ôm, nó rất buồn ngủ, Đông Nhi rất ít khi làm nũng với nàng, Chu Mạch nhịn được đồng ý với con bé, nhưng đợi nàng xoay người ôm Đông Nhi, Triệu Trọng Sơn quay đầu để bế, Đông Nhi nằm ở trong lòng Triệu Trọng Sơn, còn chưa về đến nhà ngủ thiếp , chắc buổi chiều hôm nay cùng Tiểu Thúy vui đùa đến mệt mỏi.

      Sau khi về đến nhà, hai vợ chồng đem Đông Nhi đến căn phòng ở phía tây, sợ con bé lạnh, Chu Mạch lại đắp thêm cho nó cái chăn mỏng. Sau đó liền nấu nước tắm rửa, Triệu Trọng Sơn cũng có thói quen mỗi ngày vào buổi tối xách nước cùng hắt nước tắm cho mẹ con nàng, còn hai ba ngày mới tắm lần, nhưng hôm nay phải tắm rửa.

      Hai người tắm xong liền lên giường nằm, Chu Mạch mới nhớ tới hôm nay có Đông Nhi nằm ở giữa, chỉ có hai vợ chồng nằm cùng giường, nhưng cũng may chăn ai nấy đắp và cả hai đều có mặc đồ lót, cho nên trải qua giây phút ngắn ngủi đầy ngượng ngùng nàng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

      Ngay tại lúc nàng mơ mơ màng màng, bỗng nhiên phát biết khi nào tay của Triệu Trọng Sơn chui vào chăn của nàng, để eo của nàng, nàng bị tay đụng vào liền giật mình, cái tay kia chỉ là dừng lại có chút, sau đó lại tiếp tục hướng lên , mắt thấy cái tay kia sắp đặt lên ngực của mình, Chu Mạch mới phản ứng lại, vội vàng phủi cái tay ấy ra, sau đó xê dịch thân thể tránh xa ra chút.

      Triệu Trọng Sơn thấy phản ứng của nàng như vậy, cũng sốt ruột, trực tiếp chui vào chăn của Chu Mạch, hai cánh tay giống như gọng kìm từ sau lưng Chu Mạch ôm lấy, nhưng dù sao Chu Mạch cũng là người luyện công phu, nàng cũng nóng nảy, giãy giụa ngồi dậy.

      "Sao thế?" Triệu Trọng Sơn cũng ngồi dậy theo hỏi.

      "Triệu Trọng Sơn, ở trong lòng huynh, tôi ở vị trí nào?" Chu Mạch nghiêm túc hỏi .

      Những lời này nằm ở trong lòng nàng lâu, từ lúc ông chồng này trở về nàng nhịn cho đến bây giờ, từ sau khi trở về luôn trách nàng lãng phí lương thực, bây giờ lại còn nghe cùng tình nhân cũ gặp mặt nữa chứ.

      "Nàng là thê tử của ta chứ là gì, cũng đồng ý sinh con cho ta." Triệu Trọng Sơn đáp, trong giọng lại lộ ra chút oan ức.

      "Được thôi, hôm nay chúng ta với nhau hết , từ lúc huynh về đây, huynh đối xử với tôi thế nào, huynh ghét bỏ tôi, tôi còn chưa tính với huynh, nhưng chúng ta là người nhà, huynh cho cha mẹ huynh bạc, lại còn mua heo cho họ huynh có với tôi tiếng nào ? Cho cha mẹ, huynh đệ ruột thịt của huynh thịt thà huynh cũng có với tôi ? Tôi ở trong lòng huynh có chỗ đứng nào sao?" Chu Mạch tiếp tục hỏi, trong giọng còn kèm theo tiếng khóc, kỳ thực nàng vốn định muốn hỏi những câu càng khó nghe hơn nữa, nhưng nàng tạm thời nhịn xuống, muốn thử nam nhân trước mắt này chút.

      Chu Mạch đến nơi này, lại là lần đầu tiên cảm thấy oan ức đến muốn khóc, cho dù lúc trước Tôn Thị khó dễ với nàng, Lí thị khi dễ nàng, nàng cũng cảm thấy khổ sở, bởi vì những người đó phải là người mà nàng quan tâm. Cho dù kiếp trước hay kiếp này, càng quan tâm càng đau lòng.

      Nghĩ như vậy trong lòng Chu Mạch run rẩy chút, khi nào nam nhân trước mắt này biến thành người mà nàng để ý quan tâm đến thế, là từ lúc mút ngón tay cầm máu cho nàng, hay là khi nhìn thấy cúi đầu nghiêm túc cẩn thận làm gia cụ, hay là càng ngày càng tỏ ra thân thiết với Đông Nhi, cả lúc để tay nàng chạm nước khi ngón tay bị thương mà giành công việc nấu cơm.

      Mặc kệ thế nào, Chu Mạch phát lòng của nàng rơi vào tay giặc. Nàng muốn như vậy, nàng sợ chuyện kiếp trước tái diễn với nàng lần nữa, nàng sợ lại bị tổn thương.

      Triệu Trọng Sơn nhìn chằm chằm vẻ mặt Chu Mạch hỉ giận biến hóa, chỉ thở dài rồi : "Tiểu Mạch, nàng là thê tử của ta, luôn luôn là như thế. Nàng nên suy nghĩ lung tung, sau này lúc làm việc gì ta cũng thương lượng với nàng trước, trước kia là ta làm đúng, nghĩ rằng ta là người đứng đầu trong nhà cho nên liền tự quyết định mình."

      Thấy Chu Mạch để ý , tiếp tục giải thích : "Ta ở chiến trường nhìn thấy nhiều cảnh sống chết, thầm nghĩ sau khi trở về đối với mẹ con nàng tốt hơn, cha mẹ, huynh đệ, vợ con đều là người thân của ta. Cho nên khi thấy bọn họ sống được tốt ta tiếp tế chút cũng là việc nên làm."

      "Tôi phải là giận huynh cho bọn họ tiền, tôi chỉ giận huynh làm việc gì cũng bàn bạc với tôi, giống như huynh , chúng ta là vợ chồng, vợ chồng nên đồng lòng." Lúc những lời này Chu Mạch bắt đầu khóc thút thít.

      Triệu Trọng Sơn tiến đến gần giọng vuốt nàng lưng: "Ta biết mấy năm nay nàng phải chịu oan ức, với tình tình của nương có khả năng đối xử tốt với nàng, đại tẩu cũng là người dễ ở chung, đệ muội tuy rằng cả ngày tiếng nào, nhưng cũng là người có tâm cơ. Trong nhà này chỉ có nàng, rất đơn giản, cho nên khó tránh khỏi bị khi dễ. Ta đường về nhà nghĩ, lúc trước là ta đối với nàng tốt, nên sau khi thành thân liền bỏ mặc nàng hỏi han, hại nàng ở trong nhà có chỗ đứng, sau này ta nghe được tin nàng mang thai lúc đó ta nghĩ ta đúng là thằng khốn. Sau này động lực để ta chống đỡ trở về đều là nàng cùng Đông Nhi, áy náy đối với nàng cùng hy vọng gặp mặt Đông Nhi mà ta mới có thể trở về."

      "Vậy mà sau khi huynh trở về còn đối xử với tôi như vậy?" Chu Mạch nhịn được bĩu môi kháng nghị với , tuy rằng nàng sớm đoán được nguyên chủ cùng Triệu Trọng Sơn ở chung thoải mái, nhưng khi nghe như vậy, chắc là xin lỗi bản thân nàng trước đây, nhưng từ lúc gặp cho tới nay đối với nàng rất tốt.

      "Ta..., nàng có thấy qua có nam nhân nhà nào chui vào nhà bếp nấu cơm chưa? Còn nữa khi nàng muốn xây phòng tắm ta hai lời liền xây, ta chỉ là muốn mẹ con nàng sống thoải mái chút." Triệu Trọng Sơn giọng giải thích, xem ra tối hôm nay chỉ có thể an ủi thê tử mà thôi.

      Chu Mạch nghe xong gì nữa, lời Triệu Trọng Sơn cũng có chút đạo lý, nam nhân trong thôn chưa từng thấy ai chui vào phòng bếp, cho dù là mạnh mẽ như Lí thị cùng Tôn Thị, cũng phải vào bếp nấu cơm. Mà mấy ngày đó Triệu Trọng Sơn giúp nàng nấu cơm làm nàng cảm động đến rơi nước mắt.

      Chu Mạch cũng muốn hỏi chuyện của Hồ nhị nha đầu kia, nhưng nghĩ lại nếu cả đêm hỏi nhiều quá, sợ tiêu hóa nổi, hôm nay cứ đến đây thôi. Hơn nữa nàng còn muốn nhìn biểu sau này của Triệu Trọng Sơn, biết hứa hẹn hôm nay của dành cho nàng có làm được hay .

      "Cái đó..., trời còn sớm, chúng ta ngủ ." Chu Mạch trả lời sang chuyện khác. Nhưng sau khi xong nàng muốn vả vào miệng cái, chúng ta ngủ sao? như thế phải là nàng nôn nóng muốn cùng làm cái chuyện kia hay sao?

      Nghĩ vậy nên nàng vội vàng thêm câu: "Chia chăn mà ngủ, huynh ngủ của huynh, tôi ngủ của tôi."

      Triệu Trọng Sơn thấy tối hôm nay cũng có cơ hội làm được cái gì, liền ngoan ngoãn chui vào chăn của mình, nhưng trước khi ngủ cũng quên thăm Đông Nhi, sợ buổi tối con bé đá chăn.

      Chu Mạch cảm thấy ở thời đại này có thể bình chọn cho là người cha Nhị Thập Tứ Hiếu được đấy, chưa thấy nam nhân nào trong thôn quan tâm con mình như vậy, trong khi đó lại là đứa con .

      Sáng sớm hôm sau, Chu Mạch cảm thấy trước ngực truyền đến từng trận tê dại, miệng nhịn được tràn ra tiếng rên rỉ thoải mái, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy có chỗ nào đó đúng, vội vàng mở to mắt, liền nhìn thấy nam nhân nằm ngủ bên cạnh chui vào chăn của nàng, bàn tay to cũng vào chui vào trong áo lót phủ lên ngực bên phải của nàng, mà phía sau nàng cảm giác được cái vật cứng đâm vào mông nàng, nàng bất tri bất giác la lên tiếng.
      thuyt thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39

      Chu Mạch vừa định lấy tay phủi cái tay ngực nàng ra chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng Đông Nhi giọng kêu: "Nương!" Gọi xong nó liền đẩy cửa bước vào.

      Triệu Trọng Sơn cũng nghe được, nhanh chóng thu tay về, lui về chăn của giả bộ ngủ, Đông Nhi sau khi bước vào với bộ dạng tủi thân đến bên cạnh Chu Mạch, thấy nương tỉnh, nó bĩu môi oán giận : "Nương, con muốn ngủ với nương."

      Chu Mạch thấy con bé chỉ mặc có áo lót, vội vàng xốc chăn lên bảo nó chui vào, thấy trời bên ngoài còn sớm liền vỗ vỗ cho con bé ngủ.

      Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Đông Nhi truyền đến, Triệu Trọng Sơn ngồi dậy, nhìn qua thấy Đông Nhi nằm ngủ trong lòng Chu Mạch, nhịn được thở dài.

      Nghe được tiếng than thở, Chu Mạch nhịn được nở nụ cười.

      "Nàng đừng vội mừng, tối nay trừng trị nàng. Nàng sinh con cho ta." xong liền đứng dậy, để Chu Mạch ôm Đông Nhi ngủ tiếp lát. Đầu mùa đông, buổi sáng thời tiết tương đối lạnh, con người cũng trở nên lười chút, tham luyến ổ chăn ấm áp.

      Chu Mạch nghe lời xong nhịn được muốn cười, nam nhân này bề ngoài to xác mà tính tình lại trẻ con như vậy, đặc biệt khi câu "Nàng sinh con cho ta." Làm nàng nhớ tới câu : "Nghe lời có kẹo ăn." Hơn hết là nàng biết bản thân rung động với nam tử này rồi.

      Gần đây cả nhà nàng thường ăn điểm tâm tương đối trễ, cũng do Chu Mạch bị thương nên nấu ăn được, cũng may lúc này phải thời điểm làm ruộng, nhưng sớm bón phân qua. Mùa đông nơi này cũng có trồng loại cây gì, đến đầu xuân sang năm mới có thể trồng trọt tiếp.

      Đối với tình trạng mùa đông mà trồng thứ gì Chu Mạch cảm thấy như thế rất là lãng phí, nàng cũng từng hỏi qua Triệu Trọng Sơn vì sao trồng giống gì hết vậy, Triệu Trọng Sơn dùng vẻ mặt quái dị nhìn nàng, vẻ mặt đó của giống như nàng hỏi chuyện này có bao nhiêu ngu ngốc. Nhưng vẫn giải thích cho nàng hiểu rằng mùa đông rất lạnh, hạt giống bị đông lạnh mà hư.

      Chu Mạch cảm thấy rất kỳ quái, nàng nhớ ràng là có lúa mì vụ đông mà, bắt đầu từ tháng chín lịch kéo dài đến tháng tư tháng năm năm sau thu hoạch, chỉ dời vụ thu hoạch mùa xuân sang năm trễ tháng, nhưng cũng có ảnh hưởng gì.

      Vì chuyện này, nàng còn cố ý hỏi chủ cửa hàng lương thực ở trấn có bán hạt giống lúa mì vụ đông ? Chủ tiệm đờ đẫn lắc đầu, chưa từng nghe ai qua lúa mì vụ đông.

      Nhưng có lần nàng Phúc Lâm khách sạn lấy tiền, có nhắc tới chuyện lúa mì vụ đông với ông chủ Tào, ông ấy từng có nghe qua, còn khi nào đến đó giúp nàng hỏi thăm chút.

      Chu Mạch vui mừng hỏi ông ấy khi nào đến đó? Ông chủ Tào năm trước được, nhưng năm sau ông ta kinh thành chuyến, tuy đường thúc của ông bị phán tội, nhưng người trong nhà còn ở đấy, ông muốn thăm thân thích. Chu Mạch nhờ ông chủ Tào khi đến đó nếu ông ta có nghe hay nhìn thấy được lúa mì vụ đông, nhất định phải giúp nàng mua ít về.

      Đợi cho hai mẹ con rời giường, Triệu Trọng Sơn nấu xong cơm sáng, biết vì sao từ lúc hai người chuyện thẳng thắn với nhau, Triệu Trọng Sơn cảm thấy dường như gánh nặng trong lòng được buông xuống. Cho nên cả người cũng có vẻ thoải mái nhàng, mà Chu Mạch cũng bởi vì ngủ nhiều, cũng có vẻ rất có tinh thần.

      Điểm tâm sáng duy nhất mà Triệu Trọng Sơn có thể làm chỉ có món cháo, vì chỉ cần dùng chút gạo trắng hoặc bột bắp mà nấu, luộc vài quả trứng. Bánh bao cùng bánh ngô luôn có sẵn, chỉ cần hâm nóng lại là xong.

      Ăn xong điểm tâm, Triệu Trọng Sơn lại bắt đầu công việc ngày hôm nay, chính là xây hầm chứa thức ăn, nhà bọn họ vẫn chưa xây hầm, mấy ngày hôm trước có đào được mấy chục cải trắng cùng nửa túi củ cải còn đặt ở trong bếp, sắp đến mùa đông, sợ thức ăn bị đông lạnh nên làm hầm để chứa, hai vợ chồng hợp lực lao động ngày mới làm xong, đợi vài ngày nữa cho mặt hầm khô thoáng mới để thức ăn vào.

      Lí thị ở kế bên thấy bọn họ làm hầm làm ả cũng động tâm tư, trở về bàn bạc với Triệu Bá Tuyền ả cũng muốn xây cái hầm, ả bảo ngày mai qua kêu nhị đệ của qua tiếp tay. Huynh đệ giúp đỡ nhau cũng có gì, vốn là Triệu Bá Tuyền muốn sang giúp Trọng Sơn tay, nhưng bị Lí thị cản trở bảo đem thức ăn về nhà mẹ đẻ của ả, cho nên khi nghe được Lí thị bảo qua tiếng với Trọng Sơn liền mình trong ngày cũng có thể làm xong, Lí thị nghe xong trong lòng muốn như thế, chờ rồi liền bồng đứa qua nhà Chu Mạch.

      "Nhị đệ, đệ muội, hai người xây hầm à?" Lí thị hỏi đôi vợ chồng vùi đầu làm việc.

      Nhịn xuống bực bội trong lòng, Chu Mạch nghĩ thầm ả này phải nhảm sao, cũng đừng cho tôi nhìn ra cái chủ ý khiêu khích gì của , hôm nay tôi rất mệt, tâm tình tốt, chớ chọc tôi, nhưng ngoài miệng nàng vẫn là ừ tiếng.

      Triệu Trọng Sơn ngược lại lễ phép cùng Lí thị chào hỏi.

      "Cần tôi giúp ?" Lí thị ân cần hỏi thăm. Nàng hỏi câu này Chu Mạch cảm thấy có nửa điểm lòng tý nào, bồng con của , muốn giúp tôi thế nào, chẳng lẽ tôi bồng con của cho làm việc của tôi, mà dám sao? Từ sau khi Triệu Lai Phúc đầy tháng, Lí thị liền rời tay, bộ dáng có con trai mọi đầy đủ, chỗ nào cũng đều ẵm theo, ngay cả bà bà Tôn Thị cũng chưa có bao nhiêu cơ hội được đụng vào con của ả.

      "Đương nhiên là cần rồi, đại tẩu giúp tôi xúc đất lên xe , sau đó chúng ta cùng nhau đẩy ra ngoài." Chu Mạch cũng rất lòng .

      Triệu Trọng Sơn giật giật khóe miệng, muốn gì đó nhưng nghe Chu Mạch thế liền câm miệng, ràng cảm giác được vợ của vui.

      nghĩ tới vợ lão nhị thực dám kêu nàng làm việc, Lí thị sửng sốt chút, nhưng mặt lập tức tươi cười: "Đệ muội, muội xem tôi còn ôm cháu cũng tiện, lần sau , lần sau chờ Lai Phúc ngủ tôi đến giúp." xong ả ta cười mỉa mai.

      Chu Mạch nghe xong hừ lạnh tiếng, quan tâm đến nàng ta nữa, tiếp tục vùi đầu làm việc. Nàng ta cũng nên biết rằng nàng cũng chả ưa gì nàng ta, nàng ta nên có mắt nhìn chút, nhanh chân mà khỏi đây.

      nghĩ tới ả Lí thị này lại , bồng con đứng bên cạnh nàng hết lải nhải chuyện này xong lại đến chuyện khác, nào là thời tiết càng ngày càng lạnh, Tiểu Thúy cũng chưa có quần áo mùa đông để mặc, còn Lai Phúc chỉ có thể ăn cháo, chồng của ả gần đây cũng có việc gì làm. Ba huynh đệ Triệu gia đều biết chút nghề thợ mộc, chẳng qua chỉ có Triệu Trọng Sơn khéo tay hơn thôi.

      Chu Mạch nghe xong mà thấy phiền lòng, nhà ai thiếu ăn thiếu thực liên quan gì tới tôi, tôi phải là đại gia của . đến đây tống tiền tôi sao, có cửa đâu. Nhưng nàng lại lo lắng sợ tên nam nhân nhà nàng lại giẫm lên vết xe đổ lần trước cho ả ta tiền lần nữa, nghĩ như vậy, nàng nhìn Triệu Trọng Sơn vài lần, chỉ thấy mày của càng ngày càng nhíu theo từng lời của Lí thị, nếu trong ánh mắt ngẫu nhiên lộ ra bực bội, tại sao Chu Mạch lại để ý phản ứng của Trọng Sơn, là vì để nhìn xem cuộc chuyện tối hôm qua có chút tác dụng nào .

      Thấy hai vợ chồng bọn họ ai đáp lời chính mình, Lí thị cũng nghĩ nhiều, tiếp tục đến chuyện con cái nhà ai ở đầu thôn trốn học bị đánh, con dâu nhà ai bị chồng đánh, rồi ai gây gổ với ai.

      Những chuyện này thường ngày Chu Mạch cũng thích nghe, ai mà thích nghe chuyện của người khác, nhưng những chuyện như thế phát ra từ cái miệng của Lí thị, nàng nghe xong chỉ cảm thấy bực mình.

      Ngay tại lúc Chu Mạch cảm thấy thể nhịn được nữa chuẩn bị mở miệng bảo Lí thị cút cho khỏi mắt nàng, Lí thị lại mở miệng với Triệu Trọng Sơn: "Nhị đệ, ngày mai nhà tôi cũng chuẩn bị xây hầm, đệ thấy đó còn hai tháng nữa là đến lễ mừng năm mới, cất trữ chút thức ăn cũng tốt hơn. Tránh cho đến lúc đó lại lên giá mua nổi. Ngày mai đệ đến nhà của tôi cùng đại ca đệ xây hầm nhé."

      Triệu Trọng Sơn hề nghĩ gì liền gật đầu đồng ý, nhưng sau khi trả lời liền lập tức nhớ tới lời hứa tối hôm qua, về sau có chuyện gì cũng phải bàn bạc với thê tử. vội vàng nhìn sắc mặt Chu Mạch, quả nhiên nhìn thấy mặt của vợ nhăn lại.

      Kỳ thực nếu Lí thị vừa tới liền bảo Triệu Trọng Sơn tiếp tay, Chu Mạch cũng nhất định đồng ý, nàng cảm thấy cũng có gì. Nhưng Lí thị lại lải nhải bên tai nàng lâu như vậy, cho nên trong lòng nàng cảm thấy nàng ta phiền phức, hơn nữa nhìn thấy Triệu Trọng Sơn cũng có ý muốn cùng nàng thương lượng liền đồng ý, trong lòng có chút bực bội.

      "Trọng Sơn, phải huynh ngày mai đưa hai mẹ con muội về nhà mẹ muội sao?" Chu Mạch nhìn Triệu Trọng Sơn hỏi, Triệu Trọng Sơn há miệng, biết trả lời thế nào liền cúi đầu làm việc.

      Thấy trả lời, chỉ số giận dữ của Chu Mạch tăng cao, quay mặt đối diện Lí thị nhưng mặt lại tươi cười hỏi: "Đại tẩu, ngày mai đại ca chỉ cần mất ngày là có thể xây xong với điều kiện là có giúp đỡ của tẩu. Tẩu xem, hôm nay hai vợ chồng muội cũng cùng nhau làm đó thôi." Kiếp trước nàng có tính cách này, trong lòng càng tức giận, mặt ngoài càng vô hại.

      "Tôi còn phải giữ con, nào có khả năng giúp đỡ, đại ca người làm có chút vất vả." Lí thị cũng chú ý tới Chu Mạch ở ranh giới sắp bùng nổ cơn giận, vẫn tiếp tục lải nhải.

      À, ra là đau lòng cho nam nhân nhà mình, tại biết vì sao ba nàng dâu Triệu gia khác với Tôn Thị, Hứa thị cùng với nàng bắt tay nhau đối phó với Lí thị, nàng ta thuộc loại người ăn no rửng mỡ bắt chước người khác kiếm chuyện để phá. Chu Mạch ném cái xẻng trong tay, nhìn chằm chằm Lí thị : " đau lòng cho chồng làm cho chồng nhiều chút , đừng đánh chủ ý lên Trọng Sơn nhà tôi, huynh ấy ngày mai rảnh." Giọng cũng cất cao lên. Triệu Trọng Sơn vội vàng nhảy ra khỏi hầm, giữ Chu Mạch lại. Nhưng mở miệng khuyên nhủ, bởi vì biết chuyện này là đại tẩu tìm cớ gây trước.

      Lí thị thấy Chu Mạch cao giọng, ả ta cũng cao giọng theo, ả ta điển hình thuộc loại thua kém ai: "Chu thị, bọn họ là huynh đệ ruột, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. đến phiên cái loại đàn bà như chuyện."

      "Đại tẩu cũng là giúp đỡ lẫn nhau, sao thấy đại ca qua giúp nhà chúng tôi, hơn nữa cũng nên nhớ cũng thuộc cái loại đàn bà như tôi đấy." Chu Mạch bình tĩnh đáp lời. So miệng lưỡi hả, với chỉ số thông minh của Lí thị bảo ả ta chui vào bụng mẹ nhồi lại lần nữa cũng phải là đối thủ của nàng.

      "Đại ca hôm nay có việc, nếu cũng đến." Lí thị yếu ớt trả lời. Từ sau khi Triệu Trọng Sơn trở về, nàng dám biểu lộ thái độ ngang tàng ở trước mặt Chu Mạch.

      "Vậy xin lỗi, ngày mai nhị đệ của cũng có chuyện, thể giúp đỡ." Chu Mạch ngay sau đó .

      "Vừa rồi nhị đệ đồng ý với tôi!" xong để ý Chu Mạch, ả chỉ nhìn Triệu Trọng Sơn. Chu Mạch vốn định câu trả lời của lúc nãy tính, nhưng đột nhiên nhớ tới trước mặt người ngoài phải chừa mặt mũi cho , vì thế cũng gì, nhìn xem trả lời Lí thị thế nào.

      "Đại tẩu, là đại ca bảo tẩu đến hỏi sao?" Triệu Trọng Sơn nhăn mày kiếm, kiên nhẫn hỏi Lí thị.

      "Đúng vậy, trước khi ra cửa huynh ấy dặn tôi qua hỏi." Lí thị đúng lý hợp tình đáp.

      "Vậy tẩu về nhà trước , ngày mai tôi qua." Triệu Trọng Sơn chịu đủ dong dài của nàng ta, muốn đuổi ôn thần này từ sớm. Hơn nữa điều mong muốn nhất chính là Chu Mạch lại cùng nàng ta cải vả, dù sao nàng ta cũng là trưởng tẩu, lo lắng nếu bị truyền ra ngoài đối với Chu Mạch tốt, đến lúc đó lại mang cái tiếng hỗn hào với chị dâu.

      Lí thị nhận được câu trả lời thuyết phục, vẻ mặt khiêu khích nhìn lướt qua Chu Mạch, liền xoay người bước . Chu Mạch tức giận cho đến buổi chiều ngay cả lúc ăn cơm cũng Trọng Sơn tiếng nào, cho dù giải thích như thế nào nàng cũng để ý.

      "Tiểu Mạch, tối hôm qua ta trong nhà có chuyện gì cũng bàn bạc với nàng, sau này việc trong nhà ta để cho nàng quyết định, nhưng hôm nay là do đại ca bảo Lí thị đến, ta cũng thể làm đại ca mất mặt, chỉ mất có ngày thôi, hơn nữa ta sợ hai người gây gổ, hàng xóm ở sau lưng nàng trách móc đối với nàng cũng tốt lành gì." Triệu Trọng Sơn tỏ ra đáng thương .

      Chu Mạch coi thường cái mặt mướp đắng của , chỉ lo vùi đầu làm việc, quan tâm đến , nhưng trong lòng thoải mái đôi chút, kỳ thực để giúp ngày cũng có gì, nàng tức giận là do nhìn quen bộ dạng kiêu ngạo của Lí thị. Nhưng cho dù Triệu Trọng Sơn cần mẫm tích cực ngồi nhóm lửa, ngoan ngoãn nấu nước tắm cỡ nào cũng được thê tử của để ý đến, cuối cùng khi lúc phá lệ đem nội y cùng tiết khố của cả hai đem giặt sạch, Chu Mạch tắm rửa xong ra nhìn thấy giặt đồ lót của nàng nhịn được mà nở nụ cười, nàng là chịu nổi cái cảnh đại nam nhân cầm cái yếm của nàng mà vò trong tay, vậy còn biết dùng bàn giặt, nghĩ thầm bản thân hờn giận bấy nhiêu cũng đủ rồi, lâu quá cũng hoá tệ.

      Thấy Chu Mạch mặt lộ ra ý cười, Triệu Trọng Sơn nhàng thở ra, nghĩ thầm phúc lợi tối hôm nay hẳn là có. Tiếp đó lại cam đoan với nàng sau này chuyện gì trong nhà cũng đều do nàng định đoạt, nhưng trước mặt người ngoài phải cho chút mặt mũi. Chu Mạch chỉ cười .

      Chu Mạch tắm rửa sạch sau đó leo lên giường, Triệu Trọng Sơn thấy bản thân ngày hôm qua tắm qua cho nên muốn tắm nữa, nhưng khi tay vừa đụng vào liền bị Chu Mạch phủi ra, bảo tắm rửa. Triệu Trọng Sơn tắm rửa cấp tốc mà nhanh chóng quay về, khi về liền nhìn thấy Chu Mạch nhắm mắt nằm nghiêng giường.

      Ở đây hơn nửa năm dưới cẩn thận chăm sóc cơ thể cộng thêm chất da thân thể nguyên chủ tốt sẵn, tại Chu Mạch ngoại trừ tay thường xuyên làm việc có chút thô ráp, những chỗ khác lại non mịn như tơ. Ngực lúc trước như cái bánh bao cũng bị nàng dưỡng thành bánh bao, Chu Mạch mặc người là áo ngủ cổ tròn may từ vải bông, ánh mắt Triệu Trọng Sơn nhìn dọc theo gáy trần xinh đẹp nõn nà của nàng lộ ra ngoài cổ áo cho đến bộ ngực, nơi đó nổi lên hai viên hình tròn cùng với khe rảnh sâu như như .

      Triệu Trọng Sơn nuốt nước miếng, từng có lần kinh nghiệm, nhưng lúc đó lại say rượu, lúc đó có cảm giác cũng quá đáng. Mấy năm gần đây lại thường được tiếp xúc với những lời trong sáng từ những quân lính từng trải trong quân đội cộng thêm việc nhìn thấy tư thái ưởn ngực của các quân kỹ*, nghĩ đến Chu Mạch, nhưng là vô luận nghĩ như thế nào trong đầu chỉ có biểu cảm đờ đẫn của nàng.
      *những phụ nữ phục vụ tình dục cho quân lính.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :