1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại nam tử tiểu nàng dâu - Thất Chích Nhạn(83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19

      Sỡ dĩ Tôn Thị tin chắc Chu Mạch có tiền riêng là vì mấy năm nay bà luôn cho đứa con dâu này tiền là trong những nguyên nhân. Thứ nhất là quần áo của mỗi người trong nhà đều là mua lượt, thức ăn do nhà trồng, cho nên đứa con dâu này của bà có dịp mà dùng tiền.

      Thấy bà bà cứ đinh ninh nghĩ nàng có tiền, Chu Mạch liền nghiêm sắc mặt, chỉ câu Triệu Trọng Sơn chưa từng cho mẹ con nàng văn tiền nào, liền nghiêm mặt chuyện nữa. Tôn Thị thấy vậy liền an ủi nàng mấy câu, thấy Chu Mạch vẫn thờ ơ, cũng mất hứng mà đứng lên, lần này bà hạ quyết tâm bắt ba nàng dâu phải ra chút máu mới vui lòng, hai nàng dâu kia bà phải dụ dỗ đe dọa mới khuất phục, chỉ duy độc nàng dâu này là dầu muối gì cũng vào. Bà tức giận liền : "Ngày đó tùy các chị muốn đưa bao nhiêu tiền mừng viết vào mảnh giấy đỏ dán ở trong sân, các chị đưa ít đến lúc đó mọi người trong thôn chê cười các chị tôi cũng mặc kệ!"

      Chu Mạch cười lạnh tiếng: "Con là có chồng, sợ người khác chê cười, người ta nếu có cười cũng cười lão Triệu gia, sao nhà lão đại cùng nhà lão tam có thể ra nhiều tiền mừng mà nhà lão nhị lại ra ít như vậy cho dù cả ba nhà vẫn chưa ở riêng."

      Nàng lời này ràng là muốn làm cho mọi người trong thôn nhìn thấy lão Triệu gia các người thiên vị như thế nào. xong lạnh lùng ngoảnh mặt nhìn tường bên cạnh, mắt cũng liếc Tôn Thị lấy cái.

      Tôn Thị bị chọc tức điên lên: "Mày... Mày đây là bất hiếu!" xong vuốt ngực cho thuận khí, trừng mắt ngồi đối diện Chu Mạch.

      Chu Mạch nghe xong tuy giận dữ nhưng lại mỉm cười, chỉ là cười lạnh tiếng cũng trả lời bà ta lấy lời. Cứ lạnh nhạt nhìn tường bên cạnh.

      Tôn Thị thấy nàng cái gì cũng , bà cũng biết làm sao, chỉ còn biết ngồi chỗ mà hờn dỗi, ngồi được lát bà liền tức giận mà rời khỏi, lúc còn mượn gió bẻ măng đem ba mươi văn tiền vừa rồi Chu Mạch đưa cho bà đem theo. Chu Mạch nhìn thấy cũng muốn ngăn bà lại, coi như là chút bồi thường cho việc nàng chọc bà bà tức giận .

      Kỳ thực, Chu Mạch cũng là người rất coi trọng sĩ diện, cho nên nàng rất hiểu việc bà bà làm, nàng thấy bà bà còn lợi hại hơn nàng rất nhiều, nàng thể nào có khả năng bắt buộc ba đứa con trai của mình phải đưa tiền mừng để được viết tên lên thiếp mà trong đó có đứa có mặt ở nhà. Trong giờ phút này việc nàng cần làm là yên lặng mà xem xét.

      Triệu gia khí thế ngất trời chuẩn bị hôn cho tiểu nữ nhi, vào buổi sáng Chu Trần thị dẫn Chu Bình tới Triệu gia, bà vào cửa liền chạy tìm Tôn Thị. Vì lý do mấy ngày trước Tôn Thị cùng Chu Mạch tranh cãi cho nên khi nhìn thấy Trần thị đến cũng tỏ ra thân thiện, chỉ ngẩng đầu chào tiếng, khác với Triệu Đại Ngưu ở bên cạnh thấy bà thông gia đến liền đứng dậy đưa hai người bọn họ vào phòng khách. Sau đó ông liền ra lôi Tôn Thị vào phòng, quên dặn dò bà phải lễ độ với bà thông gia chút.

      Trần thị thấy Tôn Thị vào phòng, cũng xem khuôn mặt hắc ám của bà ta, từ trong tay áo lấy ra túi tiền đưa cho Tôn Thị, là tiền mừng cho Triệu Thu Diệp thành thân. Tôn Thị nhận lấy liền điếm chút, khoảng chừng là ba mươi văn tiền, mặt bà càng đen hơn, bởi nhà mẹ đẻ của nàng dâu cả cùng dâu út của bà tiền mừng là năm mươi văn tiền nhưng dù sao Trần thị tới cũng là đưa tiền mừng, bất luận thế nào cũng thể mát bọn họ được, vì thế Tôn Thị chỉ than thở Chu Mạch lên núi cắt cỏ cho heo, nhìn sắc trời chắc cũng sắp trở về.

      Trần thị sao, bà ngồi ở chỗ này đợi lát, Tôn Thị ngồi cùng Trần Thị lát thấy thú vị, liền với Trần Thị bà gọi Đông Nhi về chuyện với bà, Trần thị cười cám ơn Tôn Thị.

      Vì thế, Đông Nhi chơi đùa với bạn trong xóm liền bị Tôn Thị gọi về nhà tiếp khách. Đông Nhi thấy mỗ mỗ cùng cậu đến cũng rất vui vẻ, Chu Bình còn lấy ra từ trong tay áo hai thỏi kẹo cho Đông Nhi, Đông Nhi mỉm cười toe tóet, liền lôi kéo mỗ mỗ về phòng của nó, nhưng bị Trần thị cự tuyệt, dù sao Triệu Thu Diệp còn chưa gả ra ngoài, Chu Bình lại là tiểu tử mới lớn thích hợp vào phòng các nàng.

      Cho nên thời điểm Chu Mạch trở về liền nhìn thấy ba bà cháu ngồi yên lặng ở trong nhà chính, nhìn biểu cảm mặt của ba người đều giống nhau, nàng nhịn được nở nụ cười.

      Trần thị thấy Chu Mạch trở về, cũng chờ nàng thả giỏ trúc phía sau xuống, tay trái nắm tay Chu Bình tay phải nắm tay Triệu Đông Nhi chạy ra khỏi nhà chính, giúp nàng dỡ giỏ trúc phía sau xuống, lôi kéo Chu Mạch vào phòng của nàng, để cho Chu Bình dẫn Đông Nhi ra ngoài chơi.

      "Nương, chuyện gì mà nương gấp quá vậy? Có người động đến nương?" Chu Mạch cho rằng mấy tháng trước nương của nàng cùng bà bà kia gây ầm ĩ, hơn nữa xem hai người cũng hợp nhau, cho rằng hai người cả đời qua lại với nhau.

      "Nương tới là đưa lễ cho em chồng con, cũng nhân tiện cho con biết chút chuyện bán mầm đậu, mầm đậu lần trước, bán được gần lượng bạc đấy." xong bà cười toe tóet.

      Chu Mạch nghe xong cũng rất vui mừng hỏi: "Vậy nương có mua đậu lại ?"

      "Mua, lần này nương mua mười cân đậu nành, năm cân đậu xanh, còn mua thêm hai cái chum to. Tổng cộng tốn hai lượng bạc. Nương tính rồi, nếu cân đậu có thể cho ba cân mầm, chúng ta có thể kiếm được hơn ba lượng bạc đấy, tiền đến là nhanh a!" Trần thị kìm lòng đậu hoa chân múa tay vui sướng với Chu Mạch.

      Sau đó bà lấy ra năm mươi văn tiền đưa cho Chu Mạch, Chu Mạch cũng từ chối mà nhận lấy. Nàng dặn dò Trần thị: "Nương, cách làm mầm đậu của chúng ta tương đối đơn giản tiện lợi, bất cứ người nào nhìn thấy là có thể làm được, cho nên bình thường nương chú ý chút, nhất định được tiết lộ ra ngoài."

      Trần thị nghe xong liên tục gật đầu, Chu Mạch cũng yên lòng, nàng cũng biết người nương này của nàng vẫn là người tương đối dễ phối hợp, đặc biệt là so với mẹ chồng của nàng.

      Vì thế lại hỏi thêm Trần thị đưa tiền lễ bao nhiêu, Trần thị ba mươi văn tiền, Chu Mạch nghe xong cảm thấy cũng đủ rồi, nhà mẹ đẻ nàng là nhi quả phụ cũng giàu có gì, phụ mẫu nhà đại tẩu Lí thị khoẻ mạnh lại còn có hai người ca ca, tuy trong nhà chỉ có ba mẫu ruộng, nhưng nếu hai người ca ca của nàng ta làm người ở cho nhà địa chủ cũng có thể kiếm tiền. Gia cảnh nhà Hứa thị giống với Chu Mạch là cũng có đệ đệ, nhưng cha Hứa thị vẫn là tú tài, bọn họ ở trong thôn dạy học cũng có thể kiếm được chút tiền, xét tới xét lui chỉ có gia cảnh nhà Chu Mạch là tệ nhất, cho nên nàng cũng có thể lý giải được nguyên nhân tại sao bà bà muốn gặp nàng, có gia thế cường đại hậu thuẫn, cũng chút lợi ích gì cả.

      Bất quá, Chu Mạch vẫn là an ủi Trần thị cần để thái độ của mẹ chồng nàng ở trong lòng, Trần thị cũng quan tâm, lúc này trong lòng trong mắt của bà chỉ muốn làm thế nào để kiếm tiền mà thôi.

      Chu Mạch lại dặn dò vài câu, sau này có chút tiền nương cũng đừng tiếc ăn tiếc mặc, đặc biệt là thân thể của Chu Bình, nhất định phải bồi bổ, cho thân hình nẩy nở để mà cưới vợ nữa chứ. Trần thị tại đối với những lời Chu Mạch chỉ có liên tục gật đầu đồng ý, bà cảm thấy đứa con này của bà là có chút bản lãnh.

      Tiễn Trần thị vui vui mừng mừng ra về, Chu Mạch bắt đầu bận việc nấu cơm trưa, bởi vì có mời hai người thợ mộc đến nhà làm tủ quần áo cùng giường cho Triệu Thu Diệp, nàng phải chuẩn bị cơm nhiều thêm hai phần.

      Bất quá nàng cũng từng nghe được bà bà oán giận, nào là nếu có lão nhị ở nhà, sao có thể tốn tiền mời thợ về làm đồ cưới cơ chứ. Chu Mạch mới hiểu được ra người chồng hờ kia của nàng còn là thợ mộc cơ đấy. Suy nghĩ đến việc thể được ra ở riêng, lần đầu tiên trong lòng nàng hi vọng Triệu Trọng Sơn có thể sớm trở về.

      Mắt xem xét ngày đại hỉ của Triệu Thu Diệp càng ngày càng đến gần, Tôn Thị cũng bảo lão đại trấn mua về rất nhiều pháo để đốt, đợi lúc khuê nữ xuất môn liền đốt, bà cũng mua chút đường trắng, tuy ngày hôm đó nhà trai ở nhà ăn cơm, nhưng thông gia đến cũng phải có chén nước đường, còn mua ít dây tơ hồng, cùng cặp nến hồng giai ngẫu.

      Ngô gia trước ngày thành thân ngày đưa tới cái tai heo, lễ này Chu Mạch thấy dư thừa, bởi vì ngày mai nhà còn phải đem thức ăn qua nhà trai làm cơm trưa. Hơn nữa nơi này còn có vài tập tục kết hôn nhìn qua cảm thấy rất kỳ quái:

      Ngày thành thân ở nhà ăn cơm, nhưng nhà lại mang nguyên liệu nấu ăn cùng đầu bếp sang nhà trai dùng cơm trưa. Điều kì lạ là tất cả chi phí mua thức ăn cùng tiền mướn đầu bếp đều là nhà chi trả;

      Ngoại trừ tất cả sính lễ của nhà trai hồi môn của nhà còn có tủ, chăn nệm, còn có giày do dâu làm;

      Ngày thành thân nhà trai chỉ mời những người đặc biệt thân cận đến nhà ăn cơm chiều, người trong nhà có mặt trong bữa cơm đó;

      Cha mẹ nhà thể đưa dâu, chỉ có trai và chị dâu là có thể đưa dâu.

      Ngày mai là ngày Triệu Thu Diệp xuất giá, buổi tối hôm nay ở Triệu gia vô cùng náo nhiệt, họ hàng thân thích cùng bạn thân ai chưa kịp tặng lễ cũng đều chạy đến. Náo loạn đến khoảng mười giờ đêm mới yên tĩnh, Tôn Thị thấy mọi người về hết, vội vàng bảo Triệu Thu Diệp ngủ, sáng mai người trang điểm tới trang điểm cho nàng.

      Triệu Thu Diệp sau khi lên giường cũng ngủ được, nhìn sang giường bên cạnh thấy nhị tẩu ngủ say, cũng ngượng ngùng gọi Chu Mạch dậy, nhị tẩu cùng tam tẩu bận rộn cả ngày để tiếp đãi những người đến giúp tay.

      Ngày hôm sau Chu Mạch bị Tôn Thị đánh thức, nàng ngồi dậy nhìn bên ngoài trời vẫn còn đen như mực, nhưng Tôn Thị bà bà lại sốt ruột, trước tiên bà kêu mọi người trong nhà thức dậy, bảo hai đứa con trai gọi đám thanh niên trong tộc đến để họ đem giường cùng chăn nệm mới đến Ngô gia. Mà Chu Mạch cùng Hứa thị cũng bị đánh thức là để theo trải giường chiếu, còn phải dẫn bé trai ba tuổi trong tộc theo, mục đích là để cho nó nằm giường lăn lộn vài vòng để có thể sinh con trai. Đoàn người chậm rãi đến Ngô gia, bởi vì Ngô Sơn Phong là con trai độc nhất, cho nên Ngô gia nhị lão liền sửa lại căn phòng ở phía tây dành cho đôi trẻ, theo phong tục giường do nhà chuẩn bị mang đến ngoài ra còn có thêm tủ quần áo hay món gì khác cũng do nhà mang đến, cho nên khi đám người Chu Mạch đến, nhìn thấy cơ hồ là căn phòng trống rỗng.

      Đám thanh niên đem giường dỡ xuống xong liền hối hả chạy về, chỉ để lại Chu Mạch cùng Hứa thị vội vàng trải giường, đứng bên cạnh là đứa bé các nàng dẫn theo. Kỳ thực chuyện trải giường chiếu có thể để cho chị dâu bên nhà trai hoặc là tỷ tỷ hoặc muội muội nhà trai trải, nhưng vì Ngô gia có những người này lại thêm cũng tương đối gần với Triệu gia, cho nên chỉ có thể để chị dâu nhà đến trải.

      Bởi vì chỉ trải có cái giường, hơn nữa là mùa hè, Chu Mạch cùng Hứa thị trong chốc lát trải xong giường, sau đó Chu Mạch ôm đứa bé đặt ở giường, bảo nó lăn lộn ở giường hai vòng, làm xong mọi việc ba người chào hỏi Ngô gia nhị lão rồi trở về, thời điểm các nàng trở về trời sáng hẳn, lúc các nàng rời khỏi Ngô gia cũng thấy được chú rể.

      Hứa thị với Chu Mạch, nhìn cảnh này nàng cảm thấy giống như bản thân hôm qua mới lập gia đình vậy đó. Chu Mạch cười trêu ghẹo nàng ta, tam đệ đối với tốt mới cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt mau a. Hứa thị hờn dỗi trừng mắt liếc Chu Mạch cái, nàng phát nhị tẩu càng ngày càng thích đùa, đặc biệt là cái khoản trêu ghẹo người khác. Bất quá như vậy cũng tốt, so với người lúc trước lạnh như băng lại làm cho người ta cảm giác thoải mái chút.

      Phải mất lúc lâu hai người mới về đến nhà, Tôn Thị đón các nàng bảo các nàng nhanh chóng ăn điểm tâm để còn đưa dâu. Chu Mạch cơm nước xong nhìn thấy trước cửa phòng của nàng có vài đứa con nít vây quanh, đoán chừng là để xem tân nương tử, nàng cũng vui vẻ vào nhà xem chút, chỉ thấy Triệu Thu Diệp tóc được búi lên, được búi cao theo kiểu chim phượng, búi tóc cài cây trâm vàng và hai cây trâm bạc, đuôi trâm gắn những viên đá nhiều màu sắc rực rỡ trông rất đẹp mắt. Ngoài ba cây trâm này, còn có thêm cây trâm gỗ rất đơn giản, thân màu lá cọ, được mài rất là khéo. Người trang điểm vừa trang điểm xong phần mắt cho Triệu Thu Diệp, chuẩn bị đánh phấn cho nàng, Chu Mạch nhìn cảnh này cảm thấy việc trang điểm ở cổ đại cũng kém gì ở đại, nhìn Triệu Thu Diệp thoạt nhìn bình thường như vậy nhưng khi trang điểm cũng có chút đẹp mắt.
      thuyt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20

      Nhìn Triệu Thu Diệp trước mắt, Chu Mạch nhịn được trêu ghẹo: "Tân nương tử xinh đẹp như vậy, tôi hận bản thân phải là thân nam nhi, bằng tôi có thể cướp tân nương đấy, ha ha!"

      Triệu Thu Diệp cũng chỉ oán trách trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái, muốn mở miệng phản bác vài câu, nhưng nàng lại được tô son nên tiện há mồm, nàng chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn Chu Mạch.

      để ý em chồng căm tức, Chu Mạch cười hì hì bước ra khỏi phòng, kỳ thực trong lòng nàng nghĩ là, Triệu Thu Diệp rồi bản thân nàng thoải mái hơn, về sau chỉ có mẹ con nàng trong phòng muốn làm gì cũng sợ phải kiêng dè ai.

      lâu sau, đội ngũ đón dâu của Ngô gia đến, chỉ thấy tân lang toàn thân màu đỏ uy vũ cưỡi con lừa vừa vừa gầy tới đón tân nương, hình ảnh kia muốn hài hòa bao nhiêu cũng thể hài hòa bấy nhiêu, Chu Mạch nhìn thấy mà phúc hậu cười ra tiếng.

      Nàng cũng hiểu được ở chốn nông thôn này có thể dùng lừa đến đón dâu là tốt lắm rồi, toàn thôn chỉ có nhà của Ngô gia cùng nhà lão Hồ mới có lừa, Ngô gia vì đón dâu đem con lừa dùng để kéo cối xay đậu hủ ở nhà mà ra sân khấu.

      Khi tân nương tử được đưa vào kiệu hoa, tiếng pháo nổ bùm bùm cất lên, thân bằng quyến thuộc cùng bạn bè ở Triệu gia đều cất bước theo sau đoàn rước dâu đến Ngô gia, Chu Mạch nhìn khắp lượt đoàn người đưa dâu đoán chừng khoảng gần trăm người, dù sao cũng được ăn bữa ngon ai có thể đến đều đến, người ôm trẻ , người nắm tay lôi kéo đứa mang theo.

      Đến Ngô gia, sau khi bái thiên địa liền đem tân nương tử đưa vào phòng tân hôn, Chu Mạch cùng Hứa thị ở trong phòng với tân nương liền được người bà con của Ngô gia kéo ra ngoài uống rượu. Bởi vì hai nàng là trưởng bối nhà , hai nàng bị lôi qua bàn dành cho khách nữ. Nhìn bàn đầy thức ăn trong đó có đĩa rau cần xào thịt cùng con gà nằm chễm chệ bàn, Chu Mạch nhịn được nuốt nước miếng muốn chảy ra ngoài, hai tháng nàng được ăn thịt rồi.

      Vì thế người tiếp khách nhà trai mới vừa gắp rau cho các nàng Chu Mạch liền khách khí giơ tay gắp miếng thịt gà bàn, kỳ thực trong lòng nàng muốn gắp nhất là cái đùi gà, nhưng mà trước mắt bao người, nàng cảm thấy bản thân nên tỏ ra khiêm tốn chút. Tiệc rượu ở Ngô gia là do đầu bếp ở trấn trổ tài, tuy nghe bên cạnh có người so với thức ăn ở Quảng Nguyên Lâu kém hơn nhiều, nhưng Chu Mạch cảm thấy nếu so với thức ăn ở Phúc Lâm khách sạn lần trước nàng ăn hương vị tốt hơn nhiều.

      Tiệc rượu kéo dài cho đến buổi chiều, nhà trai mới an bày đưa thân quyến bạn bè của nhà về nhà. Mà bên nhà trai vào buổi tối mới bắt đầu nhập tiệc, Chu Mạch nhìn thấy Ngô Sơn Phong bắt đầu hình chữ S, xem ra đêm nay mà động phòng chắc là hi vọng lớn, nhưng nàng ngẫm lại chuyện này cần nàng quan tâm.

      Triệu Thúc Hà uống có chút say, được Hứa thị dìu về; mà lão đại Triệu Bá Tuyền say biết gì, Ngô gia phái người đẩy xe đem đưa về Triệu gia, cũng may hai nhà cũng cách nhau xa, chỉ là khoảng cách từ đầu thôn nam đến đầu thôn bắc mà thôi. Về nhà, Tôn Thị thấy đám đều mặt đỏ tía tai, chỉ lôi kéo Chu Mạch hỏi vài câu, Ngô gia đãi món gì, mời người nào đến tiếp khách. Chu Mạch trả lời từng câu hỏi của bà bà sau khi trả lời nàng mới được bà bà thả về phòng nghỉ ngơi, vào phòng cũng thấy Đông Nhi, hôm nay bận rộn như vậy, đoán chừng con bé còn ở Ngô gia góp vui, thời điểm tân nương tử bước qua chậu than để vào cửa nàng có nhìn thấy con bé lần. Phỏng chừng bây giờ còn ở bên ngoài vui mừng đấy.

      Sau khi Chu Mạch vào phòng nằm lát liền đứng dậy làm cơm tối, hai người con trai Triệu gia đều dùng cơm. Trong lúc Chu Mạch thu thập bát đũa nghe được Lí thị ở hiên nhà phía tây cằn nhằn Triệu Bá Tuyền.

      "Đồ quỷ thối tha, chỉ lo uống, cũng biết mang về chút thức ăn nào, biết con của ngươi ở nhà toàn phải ăn khan nuốt khổ hay sao..."

      Nhịn cười, Chu Mạch khom lưng nhìn về phía cửa sổ nhà bọn họ. Bởi vì sợ hai cái vui tương khắc nhau, theo phong tục, Lí thị mang thai nên thể tham gia tiệc cưới. Chỉ phải ở nhà ăn canh rau do bà bà nấu, còn hai đệ muội được ăn thịt cá, vì thế trong lòng bất bình đây mà. Chu Mạch bỗng nhiên cảm thấy Lí thị vô lý như vậy cũng có chút đáng .

      Buổi tối sau khi rửa mặt xong, Chu Mạch liền bắt đầu cùng Triệu Đông đàm phán.

      "Đông Nhi, con thấy đó bây giờ hai mẹ con ta ngủ giường có chút chật chội, hơn nữa trời lại nóng thế này nếu mẹ con ta mà ngủ chung lại càng thêm nóng!"

      Triệu Đông chớp chớp mắt vô tội : "Nương, chúng ta luôn ngủ như vậy mà."

      "Là do trước kia chúng ta thiếu giường nên đành chịu, con xem bây giờ của con cũng gả ra ngoài, con có muốn ngủ giường của con ? Giường của con vừa sạch lại thơm nữa đó!" Chu Mạch dụ dỗ con bé.

      Tiểu nương suy xét chút, ra quyết định: "Con cảm thấy ngủ với nương là tốt nhất. Con thích ôm nương ngủ à."

      Chu Mạch cố gắng dằn xuống cơn kích động trong lòng, quả là nàng có thói quen cùng con bé này ngủ chung, bởi vì đứa này của nàng khi ngủ chút đức hạnh gì cả, buổi tối lúc ngủ nằm cùng hướng với nàng, ngày hôm sau thức dậy lại nằm ngược hướng với nàng, tuy nằm như thế nhưng con bé cũng chiếm hết giường, nhưng việc làm nàng thể chịu đựng được là con bé cứ thường xuyên gác chân lên bụng của nàng.

      Đè xuống suy nghĩ muốn lớn giọng với con bé, Chu Mạch tiếp tục dịu giọng dụ dỗ tiểu nương đến ngủ giường đối diện, trải qua quãng thời gian dài khơi thông, cắt đất đền tiền cho nhau, rốt cục đạt thành hiệp nghị: tại trời nóng Triệu Đông trước chuyển đến giường Triệu Thu Diệp ngủ, chờ khi trời trở lạnh ngủ với Chu Mạch.

      Nháy mắt đến ngày tiểu lại mặt, nhìn cặp vợ chồng son vừa ngượng ngùng vừa mang theo mỉm cười vào nhà, mọi người ở Triệu gia nhìn thấy cũng đều yên tâm.

      Bởi vì có khách, cho nên cơm trưa là do Hứa thị cùng Chu Mạch lo liệu, nhưng Hứa thị chỉ làm công việc nhóm lửa mà thôi. Hứa thị sau khi nhóm lửa xong vào phòng khách, Ngô Sơn Phong ở nhà mẹ vợ niềm nở muốn tiếp mọi người tay, vì thế vào nhà bếp bưng thức ăn, gặp trong phòng bếp chỉ có mình Chu Mạch, liền giọng xin lỗi với nàng.

      "Nhị tẩu, chuyện lần trước tôi vẫn chưa kịp lời xin lỗi với tẩu, tôi cùng Thu Diệp là xin lỗi tẩu, làm hại tẩu phải chịu tiếng xấu, còn làm hại tẩu..." Lúc Ngô Sơn Phong những lời này mặt mang theo vẻ áy náy.

      Chu Mạch vội vàng ngăn cản tiếp: "Tiểu Ngô, những lời như vậy chỉ thấy xa lạ với nhau mà thôi, mau mau nhanh đem thức ăn vào phòng khách !" xong bưng lên hai dĩa thức ăn nhét vào trong tay Ngô Sơn Phong.

      Kỳ thực Chu Mạch biết xưng hô như thế nào với chồng của tiểu ở thời đại này, nhưng nàng biết nam quả nữ được đơn độc đứng chung chỗ, cho dù là phòng bếp bốn bề hở vách cũng thể đơn độc đứng chung với nhau.

      Kỳ thực trước đó Triệu Thu Diệp thầm tỏ ý tạ tội với Chu Mạch, nguyên lai hại nàng xuyên đến thế giới này gặp chuyện xui xẻo toàn là chuyện đâu. Chuyện đêm hôm đó là do Triệu Thu Diệp lén lút gặp Ngô Sơn Phong, bị người có ý tốt trong thôn thấy được, liền vu cáo hãm hại Chu Mạch là giữ nữ tắc. Chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. truyền mười mười truyền trăm, truyền đến tai Triệu Thu Diệp, nàng ta cũng hoài nghi là Chu Mạch, cho nên mới điều tra, nhưng cũng may sau này biết được cũng biết bản thân trách oan nhị tẩu, vội vàng lời xin lỗi, hai người mới tiêu tan hiềm khích lúc trước.

      để ý tới ánh mắt áy náy của vợ chồng Triệu Thu Diệp, Chu Mạch bình tĩnh ăn xong cơm trưa, buổi chiều lúc Triệu Thu Diệp gần đem Chu Mạch kéo đến hiên nhà ở phía đông .

      "Nhị tẩu, phu quân của tôi vừa rồi có với tôi huynh ấy nợ tẩu lời xin lỗi, tẩu cũng đừng trách chúng tôi."

      "Ha ha, yên tâm, tôi trách , càng trách phu quân của ." Chu Mạch xong cười bỡn cợt nhìn Triệu Thu Diệp.

      Triệu Thu Diệp làm bộ thấy được nhị tẩu giễu cợt, tiếp tục hỏi: "Nhị tẩu, nghe nương của tẩu bán mầm đậu, tẩu có biết chuyện này ?"

      ngờ em chồng hỏi vấn đề này, Chu Mạch ngây ra lúc, sau đó gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng vừa biết, lúc nương tôi tới đưa tiền mừng có với tôi tiếng." Nàng nhìn thẳng mắt Triệu Thu Diệp mà trả lời.

      "Vậy à, vậy mà tôi còn tưởng là do tẩu đưa ra chủ ý, mầm đậu có rất nhiều người làm được, ngờ Chu đại thẩm lại có thể làm." Dù ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng Triệu Thu Diệp vẫn còn hoài nghi, nếu Trần thị làm được mầm đậu, sau mấy năm trước làm để bán, nhìn Chu gia nghèo đến nỗi chỉ có hai gian nhà lá dột mưa. Nếu trước mắt nàng là nhị tẩu của lúc trước, nàng tin tưởng nàng thể làm ra được cái gì, nhưng dựa vào thay đổi của nhị tẩu trong mấy tháng này, Triệu Thu Diệp cảm thấy chuyện Chu gia bán mầm đậu vô cùng có khả năng là do Chu Mạch ra chủ ý.

      Tại sao Triệu Thu Diệp lại để bụng chuyện như vậy, bởi vì Ngô gia sống bằng nghề bán đậu hủ, trong mười dặm tám tấc nếu có người mua nổi miếng thịt mua đậu hủ cho đủ bữa, nhưng từ khi Trần thị bắt đầu khắp hang cùng ngõ hẻm bán mầm đậu, sinh ý bán đậu hủ của Ngô gia ràng giảm xuống.

      Thấy Chu Mạch quả quyết thừa nhận, Triệu Thu Diệp cũng nhiều lời, lại mấy câu nào là bản thân quên mang theo quần áo nàng sửa lại cho Triệu Đông mặc. Chu Mạch cười cảm ơn, Triệu Thu Diệp nhìn sắc trời còn sớm cũng vội vàng dắt Ngô Sơn Phong trở về.

      Nhìn cặp vợ chồng son nùng tình mật ý, Chu Mạch nhịn được trong lòng chua xót, nàng cũng muốn tìm nam nhân cùng khanh khanh ta ta với nàng a. Ôi, cuộc sống đau thương!

      Đảo mắt đến mùa thu hoạch vụ thu, tháng chín bắt đầu bẻ ngô, bởi vì bụng Lí thị rất lớn, cho nên mời đại phu đến xem mạch, bảo rằng hai tháng sinh, nhưng Chu Mạch thấy thân hình loạng choạng của Lí thị đoán chừng có thể sinh non.

      Sau ngày Chu Mạch dự đoán Lí thị sinh non ngày Lí thị liền tru lên kêu bụng đau, Triệu gia từ xuống dưới ai dám khinh thường, vội vàng kêu đại phu, nghe đại phu rung đùi đắc ý sắp sinh. Triệu gia lập tức vội người ngã ngựa đổ, Hứa thị gọi bà đỡ, Chu Mạch nấu nước, Tôn Thị chuẩn bị đệm giường đỡ đẻ cùng kéo hay gì gì đó, Triệu Đại Ngưu cùng Triệu Bá Tuyền phụ trách thong thả bước qua bước lại ở trong sân, chảy mồ hôi đầy đầu. Mà lão tam Triệu Thúc Hà còn lại lại nhổ cỏ ngoài ruộng, giống như mọi chuyện đều liên quan đến .

      Lí thị rên la hai ngày đêm sinh được tiểu tử nặng năm cân mốt, Chu Mạch cảm thấy nàng ta nếu mà sinh được bản thân nàng điên lên mất, nàng chịu nổi những tiếng rên la du dương của nàng ta. Thời gian Lí thị mang thai đoán chừng thịt đều bám ở người nàng ta hết, nhìn đứa bé như vậy.

      Có cháu trai, miệng của nhị lão Triệu gia cũng chưa từng khép lại, dáng vẻ bộ có cháu mọi đầy đủ, Tôn Thị càng ngừng bồi bổ chăm sóc cho Lí thị, đặc biệt là trước mặt nương của Lí thị, bày ra dáng vẻ lấy lòng, hôm nay hầm gà ngày mai hầm cá. Đương nhiên, những món này những người còn lại của Triệu gia là có phần dính dáng.

      Ở nơi này có quy định là khi sinh được con trai vào ngày thứ chín đãi tiệc rượu, thời điểm đãi tiệc rượu, thân thích nhà mẹ đẻ Lí thị đến rất nhiều, bảy tám dì ngồi đầy năm cái bàn. Hôm đó, Tôn Thị còn cố ý mời đầu bếp ở trấn đến nấu, nhưng cho dù như vậy, ngày đó Chu Mạch cùng Hứa thị cũng bận đến nỗi thẳng lưng lên được.

      Chợt nghe những lời thầm của các nữ quyến của nhà Lí thị vang lên, nào là Lí thị mệnh tốt, gả vào nhà chồng cũng giàu có, lần này lại sinh được con trai. Các nàng nhìn thấy đứa bé gầy yếu nhưng vẫn ngượng ngùng đứa bé mập mạp.
      thuyt, Andrenakdtbm17 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21

      Mà vào ngày này Trần thị do là thông gia cho nên cũng đến làm khách nhà Triệu gia, thừa dịp lúc Chu Mạch bận việc, nhanh chân bước lên hỏi nàng bà nên đưa tiền mừng là bao nhiêu. Từ sau khi Chu Mạch ra chủ ý làm mầm đậu, Trần thị tại có thói quen có chuyện gì cũng tìm Chu Mạch ra quyết định, trong tiềm thức bà cảm thấy tại khuê nữ tương đối lợi hại.

      "Nương, chuyện này. . . . . Con cũng biết phải đưa bao nhiêu cho hợp lễ, trước kia lúc nhà lão đại có Tiểu Thúy cùng nhà lão tam có Triệu Băng nương đưa bao nhiêu?"

      "Đứa này, lúc lão đại có Tiểu Thúy con còn chưa vào cửa lấy đâu ra tiền mừng. Còn Triệu Băng có đưa hai mươi văn tiền, khi đó cha con còn tại thế. Haizz…!" Gợi lên chuyện thương tâm, Trần thị tránh khỏi thở dài.

      Chu Mạch vội vàng kéo lão nương ra khỏi ưu thương: "Nương! Mẹ con ta bàn chuyện tiền mừng, nương nhắc chuyện cũ làm chi! Con vừa hỏi thăm, nhà mẹ đẻ vợ lão tam cho ba mươi văn tiền, nương cũng cho giống họ ."

      Trần thị nghe xong gật đầu : "Cũng được, gia cảnh chúng ta cùng nhà mẹ đẻ Hứa thị giống nhau, tiền mừng nên đưa giống nhau, đưa nhiều hơn làm bọn họ khó coi, đưa ít chừng còn làm cho bọn họ chê cười Chu gia chúng ta."

      "Ách. . . . ." Chu Mạch thầm nghĩ, nương của nàng suy nghĩ hơi nhiều phải, nàng lại suy nghĩ xa như vậy. Bất quá nghe Trần thị như vậy, cảm thấy cũng có cái lý, dựa vào tính tình Tôn Thị sĩ diện lại thích kết thân với người có địa vị cao, nếu hôm nay Trần thị đưa ít hơn văn tiền so với nhà mẹ đẻ Hứa thị, bà bà cho nàng coi sắc mặt của bà vài ngày.

      Sau khi mẹ con hai người bàn xong chuyện tiền mừng, Trần thị lại đưa cho Chu Mạch hai lượng bạc, đây là tiền lời hơn tháng bán mầm đậu, bà tự làm chủ chia làm ba phần, phần dùng để mua đậu, phần đưa Chu Mạch, phần bà giữ lại.

      Chu Mạch cũng khách khí, nhận lấy tiền. Sau đó còn nhắc nhở Trần thị nhất định phải thay nước thường xuyên nếu mầm mọc dài ra được. Còn phải mua nhiều thịt chút để bồi bổ cơ thể, đặc biệt phải mua xương hầm canh cho Chu Bình uống, lúc sáng nàng có gặp Chu Bình cảm thấy so với lần trước gặp cao hơn chút, đoán chừng chắc là do hai tháng nay thân thể được tẩm bổ. Dù sao thời điểm đứa trẻ mười mấy tuổi là lúc thân thể phát triển chiều cao, chỉ cần dinh dưỡng nhiều hơn chút, phát triển cao lớn.

      Chu Mạch xong lại thầm suy nghĩ, chờ Trần thị đưa tiền cho nàng thêm hai ba lần nữa nàng nhận tiếp nữa, bởi vì nàng có dịp dùng đến tiền. Nhiều nhất hàng tháng nàng chỉ mua lần vải dệt cùng kim chỉ về may vá, nay dưới chỉ đạo của Lưu tẩu tử, Chu Mạch có thể may được quần áo, tuy phải mất năm sáu ngày mới có thể may được cái. Nhưng so với việc thêu thùa, thôi tha cho nàng , nàng bỏ được tay của chính mình, bởi vì chỉ cần nàng cầm chỉ để thêu hướng vào tay của mình mà đâm vào. Bất quá nàng cảm thấy trình độ của bản thân tại đủ, bỏ thêm công sức học thêu làm gì.

      lúc Trần thị cùng Chu Mạch tụm đầu chuyện, Hứa thị tiến vào hối thúc Chu Mạch nhanh tay trộn rau chút, các nam nhân đều ngồi vào bàn chuẩn bị nâng ly.

      Trần thị thấy thế vội vàng rời khỏi phòng bếp, Chu Mạch giả vờ thấy khinh thường trong mắt Hứa thị đối với nương mình. Trong lòng nàng cười lạnh chút, phải chỉ có người cha nghèo kiết hủ lậu làm tú tài thôi sao, có gì hay mà ở đó coi thường người lao động như chúng tôi.

      Tuy nghĩ thế nhưng tay vẫn ngừng làm, nàng làm bốn loại rau trộn, là củ lạc trộn hoàng kim để nhắm rượu, rau trộn dưa chuột, ngó sen trộn mật ong, đậu hủ trứng bắc thảo. Hai món sau đều là nàng lần đầu tiên làm, bất quá hương vị cũng tệ.

      Cùng bốn rau trộn còn có sáu món ăn nóng: mầm đậu xào, thịt bằm xào ớt xanh, cá trích kho tàu, còn có trứng xào cà chua, rau chân vịt xào, gà nấu khoai tây. Món cá trích kho tàu cùng món gà nấu khoai tây đều là lần đầu tiên Chu Mạch làm, do trước kia Chu Mạch từng được nếm qua nên khi nấu hương vị còn ngon hơn chút, nghĩ đến những loại nguyên liệu dùng để nấu ăn này có ô nhiễm, lại chứa chất phụ gia linh tinh gì đó.

      Rau dưa đều là trồng trong sân nhà hoặc là ngoài ruộng; cá trích là do lão đại cùng lão tam hai ngày trước thả lưới ở sông; thịt heo, thịt gà cùng trứng đều là Triệu Bá Tuyền trấn mua, bởi vì Tôn Thị thích sạch , thích nuôi gà trong nhà.

      Bất quá trải qua tiệc rượu lần này, do Tôn Thị đau lòng khi phải bỏ tiền mua gà cùng trứng gà, cho nên ồn ào muốn mua hai con gà mái về nuôi, về sau nếu trong nhà có khách đến chơi cần phải mua trứng gà nữa.

      Thực đơn là do Chu Mạch cùng Tôn Thị bàn bạc mà chọn món, vốn Chu Mạch đề nghị món thịt nướng, đầu sư tử kho tàu đều bị Tôn Thị trực tiếp phản đối, những món đó phải tốn rất nhiều thịt heo, mà trắng ra là do phải tốn nhiều tiền mua thịt mà thôi.

      Những món đó bị phản đối cũng thôi đằng này món rau trộn thịt đầu heo, thịt kho tàu cũng bị Tôn Thị lắc đầu phản đối Chu Mạch cũng hết lời để , nguyên nhân là do đầu heo được lên mâm, thịt kho tàu rất tốn dầu. được lên mâm? Ừ được lên mâm. Chu Mạch thở dài tiếng!

      Trải qua dưới năm lần khơi thông, mẹ chồng con dâu rốt cục cũng quyết định được thực đơn, Chu Mạch đem những gì cần mua nào là dầu muối tương dấm, thịt, trứng cái gì cần mua cũng liệt kê viết ra giấy đưa cho bà bà, Tôn Thị tay cầm giấy mà sửng sốt nửa ngày. Ánh mắt quỷ dị nhìn Chu Mạch: "Vợ lão nhị à, nhà chúng ta chỉ có lão tam là được học nên biết được vài chữ, còn có biết chữ!"

      xong ánh mắt quái dị nhìn Chu Mạch, cẩn thận mấy cũng có sai sót, Chu Mạch thế nhưng quên chuyện này. Chủ yếu do tới nơi này lâu, nàng sớm buông lỏng tâm phòng bị. Lúc trước nàng có tìm lão tam xin ít giấy bút để vẽ tranh cho nên lần này mới có giấy mà dùng. Với lại trước kia nàng luôn được cha nàng bắt luyện chữ cho nên nàng có thể tay dùng bút lông viết được chữ phồn thể xinh xắn.

      Trong giờ phút nguy cấp, Chu Mạch suy nghĩ rất nhanh, tìm được vài cái cớ, cuối cùng lựa chọn cái cớ mà nàng tin tưởng có thể thuyết phục được bà bà. "Nương, lúc con thường trộm đến trường tư thục trong thôn chúng ta, nằm sấp ngoài cửa sổ học trộm khoảng thời gian, cho nên có biết vài cái chữ."

      Tôn Thị nghe xong dời ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nàng, nhưng trong lòng vẫn là có trăm phần trăm tin tưởng lời của nàng, chẳng qua nhớ tới tiệc rượu sắp đến, cho nên đè xuống nghi hoặc trong lòng. Cầm bạc đưa cho lão đại cùng lão tam, dặn dò những thứ cần mua cho bọn họ lần, mới bảo bọn họ trấn mua. Đương nhiên bà cũng cho bọn họ biết bảng danh sách là do Chu Mạch liệt kê viết ra.

      ra lúc Chu Mạch đề nghị những món có thịt là có tư tâm, kể từ sau ngày thành thân của Triệu Thu Diệp cho đến bây giờ, hơn tháng nàng chưa được nếm qua miếng thịt nào.

      Làm nàng bất ngờ là, trong bữa tiệc nhà mình, tuy trong lúc nàng nấu có nếm qua chút, nếm được vị thịt mà nàng mong muốn bấy lâu. Nhưng khi làm xong tất cả các món đều được dọn lên nhà đãi khách, nàng lại phát chừa lại cho nàng chỉ có ít dưa chuột với rau chân vịt mà thôi.

      Nguyên lai những vị khách hôm nay tới dự tiệc rất ít khi nhìn thấy những món ăn có thịt cho nên cũng cố giữ mặt mũi nữa, đặc biệt là những vị khách nữ, thời điểm thức ăn được dọn lên là có mấy người dè dặt, càng miễn bàn đến những đứa ngồi chung bàn, người người như sói như hổ, có người còn cần dùng đến đũa, trực tiếp dùng tay mà bóc.

      Nhìn nhà hỗn độn mất trật tự như vậy, Chu Mạch mất hứng còn muốn ăn cơm, nàng trở về phòng bếp cầm cái bánh bao ở bàn gặm, còn phải tỏ ra vui vẻ với bảy tám dì mời nàng đến ăn, tuy rằng còn gì để ăn.

      Mặc kệ thế nào bữa tiệc chín ngày đầy hỗn loạn cùng vô cùng náo nhiệt cũng kết thúc, Tôn Thị vừa lòng, Lí thị vừa lòng, mọi người cũng đều rất vừa lòng, chỉ trừ Chu Mạch cùng Hứa thị phải ở trong phòng bếp rửa chén do khách để lại.

      "Nhị tẩu, tẩu xem người nhà mẹ đẻ đại tẩu là ngang tàng, phải chỉ là sinh được đứa con trai thôi sao." Hứa thị oán giận . Nàng sở dĩ dám với Chu Mạch như thế, thứ nhất là nhận thấy Chu Mạch phải là người khua môi múa mép, thứ hai là cho dù Chu Mạch có đâm thọc nàng với bà bà, Tôn Thị cũng nghe những lời nàng ta . Hứa thị tại rất ràng, trước khi đại tẩu sinh con trai nàng là nàng dâu trong nhà được cưng chìu nhất, bởi vì nàng có phụ thân là tú tài, nhà chồng luôn luôn lau mắt mà nhìn nàng, lúc trước nàng phải mó tay vào việc gì, nhưng từ lúc nàng sinh ra nữ nhi, thái độ bà bà đối với nàng có thay đổi, đặc biệt từ lúc Lí thị mang thai, bản thân nàng phải nếm khổ cũng ít.

      Chu Mạch nghe xong những lời oán giận của Hứa thị, cũng chỉ mỉm cười: "Những chuyện này cũng có hề gì, dù sao trong ba nàng dâu chúng ta chỉ có đại tẩu sinh con trai. Đừng bận tâm, sau này còn có cơ hội sinh được con trai mà." xong vùi đầu rửa chén, nàng muốn gia nhập đội ngũ lên án công khai Lí thị đâu, lúc này nàng mà câu Lí thị tốt, có khả năng ngày mai Lí thị đứng ở trong sân mà mắng chửi nàng.

      Sau bữa tiệc chín ngày của cháu đích tôn Triệu gia - Triệu Lai Phúc, cả nhà liền chuẩn bị bắt đầu thu hoạch vụ thu. Chuẩn bị gặt năm mẫu lúa mì trước cho nên Triệu Đại Ngưu liền đem mười cái liềm mài lại cho bén.

      Kỳ thực tại là đầu tháng chín, có rất nhiều nhà thu hoạch xong lúa mì của họ, lúa mì vụ thu trồng khoảng ba đến bốn tháng thu hoạch cho nên vào khoảng tháng tám gặt, nhưng do Triệu gia phải vội vàng nghênh đón Triệu Lai Phúc giáng sinh, cho nên vụ thu hoạch phải chậm mất nửa tháng.

      Nhưng đêm trước ngày thu hoạch Triệu gia lại xảy ra chuyện. Thời điểm ăn xong cơm chiều, thừa dịp mọi người đều ở nhà, Triệu Bá Tuyền tìm Triệu Đại Ngưu ầm ĩ đòi ở riêng, mà Lí thị ở cữ nghe được tin tức, cũng ngại thân thể yếu bước xuống giường vì trượng phu đòi ở riêng mà phất cờ hò reo đến trợ oai.

      Triệu Đại Ngưu thấy vợ chồng lão đại ầm ĩ liền sững sờ, những người khác cũng ngơ ngẩn theo. Họ hoàn toàn ngờ vào lúc này mà nhà lão đại lại đòi ở riêng.

      Nơi này có quy luật con cái trong nhà sau khi thành thân được ở riêng, mà Triệu gia chậm chạp chẳng phân nhà nguyên nhân chủ yếu là do lão nhị Triệu Trọng Sơn vắng mặt. Tuy trong lòng mọi người càng ngày càng biết Triệu Trọng Sơn thể trở về nhưng lại nghĩ đến trong lúc này lại ở riêng, bởi vì chỉ có thể ra riêng là trước hoặc sau vụ thu hoạch mà thôi.

      Do sau vụ thu hoạch có đầy đủ lương thực, nếu ở riêng được chia theo đầu người, trước vụ thu hoạch chủ yếu là mọi người đều nhàn rỗi có chuyện gì làm, các trưởng bối trong tộc cũng tương đối có thời gian để đứng ra phân chia.

      từng trải qua các loại chiến trường tranh chấp cãi nhau nên Tôn Thị là người phản ứng đầu tiên, người khôn khéo như bà nghĩ ra, vì sao vợ chồng lão đại trong lúc Triệu gia đắm chìm trong khí vui mừng vì có cháu đích tôn lại đòi ở riêng, bà liền nghiêm mặt hỏi vợ chồng Triệu Bá Tuyền: ", sao vợ chồng mày lại đòi ở riêng trong lúc này?"
      thuytAndrena thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quà Giáng Sinh nhá hj hj =D
      22

      Mọi người đều kinh ngạc nhìn vợ chồng lão đại, chờ bọn họ đưa ra lý do hợp lý.

      Triệu Bá Tuyền nghẹn đến mặt đỏ bừng cũng được lời, ngược lại Lí thị đứng bên cạnh nhanh chậm : "Cha, nương, hai người cũng lớn tuổi, nên chia nhà, chia đất hơn, cũng chia theo đầu người luôn. Sau này cha mẹ cần làm lụng vất vả nữa, cũng cần ra ruộng làm việc, chỉ việc ngồi ở nhà hưởng phúc, đây là những việc mà phận làm con như chúng con phải làm!"

      Lí thị mượn những lời của các bậc tiền bối lão luyện để cho nên khi ra ai cũng cảm thấy đúng lý hợp tình. Nhưng Tôn Thị cũng thua kém: "Vợ chồng lão đại à, các con có lòng cha mẹ nhận, nhưng mẹ cùng cha các con già yếu đến nỗi thể làm gì được, chỉ cần việc mà hai già này có thể làm làm, vẫn có thể ra ruộng làm việc. Hơn nữa cha mẹ còn muốn làm ruộng thêm vài năm nữa để có tiền cho cháu trai tiền cưới vợ. Cho nên nhà này cần chia."

      Nghe được bà bà thế, sắc mặt Lí thị liền thay đổi, nụ cười nở mặt cũng bắt đầu thu lại. Nàng cười ha ha hai tiếng liền mở miệng khuyên nhủ: "Nương, theo như nương , việc cưới vợ cho Lai Phúc là nhiệm vụ của vợ chồng chúng con, chúng con nào dám làm phiền nương. Chẳng qua nhà này đến lúc nên chia rồi nương à, hơn nữa nhà ở phía nam được xây nhiều năm, nếu cứ có người ở cũng tốt, Tiểu Thúy nhà con cũng càng ngày càng lớn, bây giờ lại có thêm Lai Phúc, thể nào cùng chúng con ở chung phòng được nữa. Hơn nữa con nghe nếu nhà có người ở mau xuống cấp. Nếu chia nhà, nhà chúng con cùng nhà lão nhị chuyển qua đó ở đối với phòng ốc rất có lợi. Đúng , đệ muội?" Lí thị đem vấn đề vứt cho Chu Mạch, nhìn chằm chằm nàng hỏi.

      Chu Mạch nghĩ thầm, là chỉ nằm mà cũng trúng đạn, tuy nàng muốn ở riêng, nhưng chưa từng nghĩ đến cái lý do này. Nhưng mà cái lý do này cũng tệ.

      Nhưng lúc này nàng thể đụng vào bà bà gặp ai cũng phun lửa thế này, chỉ có thể ấp a ấp úng, trả lời Lí thị.

      Thấy thái độ Chu Mạch như vậy, ở trong mắt Tôn Thị, bà cho rằng hai con dâu này nắm tay nhau đòi ở riêng. Vì thế bà lạnh lùng hỏi Chu Mạch: "Vợ lão nhị, giờ lão nhị vắng mặt, mọi chuyện do con định đoạt. Con cũng muốn ở riêng sao?"

      Nghe câu hỏi của bà bà, Chu Mạch càng thêm luống cuống, biết phải làm sao. Trong lòng nàng là muốn ở riêng, nhưng khi nhìn thái độ của bà bà, muốn chia nữa. Nàng do dự chút, thấp thỏm : "Chia hay chia, vẫn do cha mẹ định đoạt, con dâu có ý kiến, nghe theo ý cha mẹ." Tình huống lúc này nên chân chó để biểu thị lòng trung thành trước .

      Tôn Thị nghe xong quay đầu, để ý Chu Mạch, liền cùng Lí thị giương thương múa kiếm: "Lí thị, con như vậy cũng có chút đạo lý, cho dù các con muốn chuyển đến nhà mới kia cũng cần ở riêng. Chỉ cần các con chuyển đồ đạc qua đó ở, nhưng vẫn phải ăn cơm làm ruộng cùng mọi người. Hơn nữa nhị đệ con có ở nhà, thích hợp để ở riêng."

      Sớm dự đoán được bà bà dùng chiêu này, Lí thị cũng cần nhân nhượng nữa vội : "Nương, nếu phân nhà, chia đất luôn ạ. Mấy năm trước lão tam muốn đọc sách thi tú tài, chi tiêu sinh hoạt trong nhà đều là vợ chồng con ra gánh vác, nhưng chúng con được cái gì? Mấy năm nay tuy rằng tiểu thúc cũng ra ruộng làm việc, nhị đệ lại ở nhà, nhưng miệng ăn trong nhà cũng ít." Kỳ thực Lí thị muốn là, rất công bằng, chúng tôi làm nhiều như vậy được cái gì? Những lời như vậy nàng cũng dám trước mặt Tôn Thị.

      Lí thị xong, quật cường đứng đó, mà Triệu Bá Tuyền tựa như người làm sai chuyện bị người bắt gặp, cúi đầu câu. Tôn Thị nhìn thấy mà trong lòng tức giận. Lập tức mở miệng hỏi đứa con trai lớn: "Bá tuyền, ý của con thế nào? Con là con lớn trong nhà, chứ!"

      Triệu Bá Tuyền ngẩng đầu, tựa như người ở trong mộng mới tỉnh hoảng hốt trong chốc lát, mới gật gật đầu : "Nương, con cũng tán thành ở riêng, như vậy nương cũng đỡ mệt nhọc mà lo lắng."

      Tôn Thị nghe xong tức giận thiếu chút nữa cầm ly trà bàn ném vào cho hả giận, sao bà có thể sinh được đứa con sợ vợ như vậy cơ chứ.

      Hít sâu hai hơi, Tôn Thị lại hỏi ý kiến vợ chồng lão tam. Tôn Thúc Hà cũng như cũ tỏ thái độ gì, ngược lại Hứa thị phản ứng rất nhanh, nàng giống Lí thị mà e ngại bà bà, cũng giống Chu Mạch sợ phiền phức, trong lòng nàng kỳ thực cũng muốn ở riêng, bình thường nhà mẹ đẻ muốn đưa chút thức ăn cho nàng cũng dễ dàng, cả nhà đều mở to mắt mà nhìn sao nàng chịu được. Cho người này ăn cho người kia ăn cũng được, hơn nữa nhà mẹ đẻ có cho tiền nàng cũng ngượng ngùng xài, hai chị dâu đều mặc quần áo giản dị, chẳng lẽ nàng lại đeo trâm vàng trâm bạc ra ngoài. Nếu ở riêng, những chuyện như thế dễ dàng hơn. Đóng cửa nàng muốn làm gì làm, muốn mua son phấn cũng có thể mua, tuy tơ lụa mắc tiền nàng mua nổi, nhưng mua chút vải bố may vài bộ quần áo vẫn có khả năng. Cho nên khi nghe Lí thị nhấc đến chuyện ra ở riêng, trong lòng nàng bắt đầu lung lay, thời bà bà cũng hỏi ý kiến của nàng, nàng cũng che giấu nữa.

      Nghĩ như vậy, Hứa thị ngẩng đầu lên, kiên định : "Đúng vậy, nương, con cảm thấy nhà này vẫn nên chia ra tốt hơn. Nhà có hơn mười nhân khẩu nấu cơm giặt giũ đều rất mệt, nếu ra riêng bớt việc rất nhiều." Đặc biệt là cho đến bây giờ nàng vẫn phải giặt tả của Triệu Lai Phúc, trong lòng cảm thấy bực bội, tuy rằng đa số là bà bà giặt cho nàng đụng vào, nhưng ngẫu nhiên giặt hai lần nàng chịu nổi, dù sao cũng phải là con của mình.

      Nhưng Triệu Thúc Hà đứng bên cạnh nghe được lời của thê tử liền vội vàng nắm cổ tay áo của nàng, nhắc nhở nàng cần đối nghịch với nương, ràng nhìn ra nương muốn ở riêng. Tôn Thị thương con trai nhất, vẫn là nên thuận theo ý của mẫu thân tốt hơn.

      Tôn Thị cũng ngờ nhà lão tam cũng như vậy cho nên sửng sốt chút. Bình tĩnh lại cũng chỉ cất tiếng thở dài. Cũng vội vàng tỏ vẻ muốn chia nhà hay , trong phòng bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, cả phòng yên lặng đến mức cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được, nhưng lại căng thẳng có thể giương cung bạt kiếm với nhau bất cứ lúc nào, Tôn Thị trương bộ mặt lạnh lẽo ngồi ở ghế chủ nhà, Triệu Đại Ngưu ngồi bên cạnh bà, mà Lí thị bởi vì thân thể còn yếu nên ngồi ở ghế đối diện với bà bà, đứng bên trái nàng là lão đại Triệu Bá Tuyền, đứng bên phải cách nàng nửa bước là Hứa thị, ràng hai nhóm người này giằng co với bà bà.

      Mà Chu Mạch biết giờ phút này bản thân nàng tốt nhất đừng chuyện, bình thường ở trong nhà cũng có địa vị gì, mà ở thời khắc quan trọng như thế này, lời cùng ý kiến của nàng lại càng đáng để tới.

      Xem tình huống trong phòng, Chu Mạch chỉ muốn gặp chu công tiên sinh của nàng mà thôi. Nghĩ đến đó trong lòng nàng nhịn được oán giận, tự dưng lại đưa ra chuyện quan trọng như vậy vào lúc tối khuya như thế này làm chi cơ chứ, ban ngày có rất nhiều thời gian, đủ cho các ngươi tranh cãi, đủ cho các ngươi ầm ĩ mà chịu.

      lúc Chu Mạch mơ màng, Tôn Thị bỗng vỗ tay lên bàn, đưa ra quyết định: "Lão nhị vẫn chưa trở về, thể ở riêng. Về phòng ngủ hết ." xong câu này liền quay đầu bước vào phòng đóng cửa lại, Lí thị tức đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, nàng dự đoán được bà bà đồng ý ở riêng, cũng dự đoán được bà bà đưa ra đủ mọi lý do, nhưng lại nghĩ đến bà bà dùng cách từ chối trực tiếp như vậy, nàng cho rằng sau khi bản thân sinh được con trai địa vị của nàng trong nhà bay lên cao chứ chỉ là điểm hay nửa điểm, tại xem ra bà bà vẫn đem nàng để vào mắt, Lí thị nghĩ đến đó mà trong lòng ôm nỗi hận, xem ra chị họ rất đúng, cái nhà này nhất định phải chia.

      Nguyên lai trong bữa tiệc chín ngày của Lai Phúc lần trước, Lí thị cùng người chị họ chơi với nhau từ đến lớn thay tã cho Lai Phúc, người chị họ của nàng thấy tã Lai Phúc dùng là tã cũ nên oán trách vài câu nào là bà bà gì mà lại may tã mới cho trưởng tôn của mình. Lí thị luôn luôn bị bà bà áp chế nay cứ ngỡ như gặp được tri , liền ra những bất mãn đối với bà bà tích tụ trong lòng bấy lâu nay, mà chị họ cũng vội vàng cho nàng chủ ý, biện pháp tốt nhất chính là ở riêng.

      Lúc trước Lí thị cũng từng náo loạn qua, bất quá khi đó mấy chú em chồng vẫn chưa thành thân cho nên liền gác lại, sau này lão nhị bị bắt lính, cảm thấy phải là lúc đòi ở riêng, cho nên gần hai năm nay nàng cũng đến việc này nữa.

      Nhưng lần này nghe biểu tỷ phân tích về lợi ích của việc ở riêng, đặc biệt năm nay giá bắp cùng tiểu mạch đều tăng cao, do việc triều đình đánh giặc cần rất nhiều lương thực, hơn nữa năm nay có nhiều nơi bị khô hạn mất mùa, cho nên giá thu mua rất cao, từ năm sáu văn tiền cân tăng tới bảy tám văn.

      Chị họ của nàng cũng lúc này nên tranh thủ mà ở riêng trước vụ thu hoạch, vì có thể được chia đất nhiều hơn chút, như vậy tiền bán lương thực đều là của chính mình, nếu lại chui vào túi của Tôn Thị mất thôi.

      Lí thị nghe xong càng nghĩ càng thấy có đạo lý, liền với Triệu Bá Tuyền, lúc đầu Triệu Bá Tuyền chết sống cũng đồng ý với Tôn Thị việc ở riêng, Lí thị liền với , tại sao Lai Phúc sinh ra lại đến vậy, còn phải bởi vì lúc mang thai được ăn ngon, mang thai đoạn thời gian dài như vậy, chỉ được ăn có hai con gà, lúc đầu mang thai ngoài miệng bà bà rất hay, để cho nàng thiếu cái ăn, nhưng sau đó sao vì thấy tốn tiền nên đau lòng mà mua gà cho nàng ăn nữa.

      Mà càng quá đáng hơn là lại viện lý do vì để ngừa Lí thị nàng ăn bậy ăn bạ ảnh hưởng đến thai nhi nên cho Triệu Bá Tuyền văn tiền nào. Lí thị biết bản thân nàng lúc này chỉ có thể dựa vào trưởng tôn Lai Phúc cùng với trưởng tử Triệu gia mà thôi.

      Tối hôm nay đưa ra việc ở riêng, thế mà bà bà lại cự tuyệt, Lí thị càng giận sôi lên.

      Mọi người thấy chủ nhà vào phòng ngủ, hôm nay thảo luận thấy cũng có kết quả gì, ai nấy cũng đều tự trở về phòng ngủ.

      Nhưng mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, Chu Mạch bị tiềng ồn bên ngoài làm tỉnh giấc, nàng đứng dậy nhìn Triệu Đông Nhi ngủ ở giường bên cạnh thấy con bé vẫn say giấc, liền đắp lại chăn cho nó, sau đó đến cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cũng biết xảy ra chuyện gì, Chu Mạch cảm thấy đối với việc này bản thân tốt nhất vẫn nên nhúng tay vào.

      Chỉ nghe Lí thị đứng ở trong sân ồn ào: "Triệu Bá Tuyền, ông đừng mong cản được tôi. Hôm nay tôi cho ông biết, nhà này mà chia xong hả, tôi mang theo đứa về nhà mẹ tôi ở. Khi nào mấy người chia nhà xong tôi mới về."

      Triệu Bá Tuyền vội vàng đem áo khoác cho vợ cùng con , đầu thu buổi sáng thời tiết vẫn còn rất lạnh. Miệng lại ngừng khuyên: "Cúc Hoa à, bà cũng đừng quậy nữa, chuyện ở riêng phải muốn ở riêng là ở riêng được. Thời tiết lạnh như thế, bà nhanh bồng Lai Phúc vào phòng , kẻo mắc thương hàn khổ."

      Lí thị liếc mắt nhìn về phía nhà chính cái, thấy cửa vẫn đóng, tiếp tục : "Tôi về, ở riêng tôi về, Triệu gia mấy người phải tài giỏi lắm sao? Ông bỏ tôi lại cưới người khác!"

      "Con còn như vậy, bà làm ơn đừng nổi giận, tức giận ảnh hưởng đến sữa làm khổ con tôi!" Triệu Bá Tuyền nhìn thấy cửa nhà chính mở ra nhưng vẫn tiếp tục mở miệng khuyên nhủ.

      Chu Mạch nghe xong nghĩ thầm hai vợ chồng này thiệt là! Người hát kẻ họa, giăng bẫy chờ Tôn Thị cam tâm tình nguyện chui đầu vô lưới đây mà.
      thuytAndrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      23

      Sáng sớm trong thôn tương đối yên tĩnh, nhưng bởi vì thanh cao vút lại có tính xuyên thấu của Lí thị mà làm cho lũ chó cất tiếng sủa gây ồn ào khắp thôn.

      Tôn Thị giờ phút này cũng khoác quần áo đẩy cửa bước ra, nhìn thấy trong sân là vợ chồng lão đại giằng co với nhau mà còn ôm cháu trai bảo bối của bà tay, trong lòng bà tức tối mà có chỗ phát ra.

      "Lai Phúc mới được hơn mười ngày, sáng sớm trời lạnh như thế, mau ôm nó vào nhà trước !" xong bà tiến lên muốn ôm đứa .

      Lí thị vội vàng ôm chặt đứa xoay người cho bà chạm vào, thấy bà bà đến gần nàng xù lông như gà chọi đánh nhau, cũng cùng Triệu Bá Tuyền ầm ĩ nữa, nhấc chân hướng cửa lớn mà chạy.

      Tôn Thị hốt hoảng nhưng chỉ có thể nắm vạt áo của con dâu, bà cũng dám dùng sức, sợ con dâu lỡ tay làm rớt thằng bé. Bà thể làm gì đành phải quát mắng Triệu Bá Tuyền đứng ở bên cạnh: "Mày còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Còn nhanh chân đem vợ mày vào phòng, đừng để đứa bị lạnh!"

      Thấy Triệu Bá Tuyền nhanh về phia mình, Lí thị vội : "Tôi về, nếu hôm nay mấy người chia nhà tôi mang theo Lai Phúc về nhà mẹ tôi!"

      Triệu Bá Tuyền dưới trừng mắt của mẫu thân, cũng tiến lên nắm lấy góc áo vai Lí thị, bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ túm lấy Lí thị lôi kéo vào phòng, nhưng ra cũng dám dùng sức. Tôn Thị cũng cố kị đứa trong lòng Lí thị, cũng dám mạnh bạo, sợ chọc nàng giận, cẩn thận làm rớt cháu trai của bà.

      ra Lí thị cũng đem chuyện làm lớn quá, vung cánh tay lên tránh ra, để mặc cho Tôn Thị cùng Triệu Bá Tuyền kéo nàng trở về phòng.

      Chợt từ nhà chính phát ra tiếng gầm giận dữ: "Dừng tay! Ở riêng chứ gì, hôm nay liền chia!" Chỉ thấy Triệu Đại Ngưu chắp tay sau lưng đứng ở cửa nhà chính nổi giận đùng đùng!

      xong, Triệu Đại Ngưu hướng về phòng phía tây quát: "Vợ chồng lão tam, đừng giả bộ ngủ, chạy nhanh ra đây!" Ông vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Triệu Thúc Hà vọng đến: "Đến liền!" Chu Mạch nghe được nghĩ thầm, ngờ vợ chồng lão tam như thế mà cũng giống nàng thích xem náo nhiệt đến vậy.

      ngoại lệ, Triệu Đại Ngưu lại hướng về phòng phía đông kêu, vợ lão nhị nhanh chóng rời giường. Chu Mạch nghe xong vội vàng chạy về giường đáp, đến liền. Tuy ngoài miệng đáp như thế nhưng nàng vẫn ăn mặc quần áo chỉnh tề, búi tóc gọn gàng mới ra ngoài, trước khi ra ngoài nàng gọi Triệu Đông Nhi thức dậy, đứa này chắc là ngày hôm qua chơi đùa quá mệt, nên ngủ rất say, bên ngoài ồn ào như vậy cũng thể đánh thức được nó.

      Đợi cho Chu Mạch chuẩn bị thỏa đáng đến nhà chính Triệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị ngồi ở đó, Lí thị cũng ôm đứa cúi đầu đứng ở bên trái, vợ chồng lão tam đứng ở bên phải, chỉ chờ nàng đến.

      Chu Mạch suy nghĩ chút, vẫn là lựa chọn đứng ở bên cạnh Hứa thị. Triệu Đại Ngưu thấy đến đông đủ, nhanh chậm mở miệng: "Nếu lão nhị có ở nhà, nhà này chúng tôi sớm muốn chia, nay theo ý của ba nhà các ngươi đều muốn ở riêng. Chúng tôi đây hôm nay chia nhà cho nên cũng cần ra ruộng, Thúc Hà sau khi ăn xong điểm tâm mời cậu mày đến đây, bảo buổi trưa hãy đến, nhân tiện cũng mời nhạc phụ của mày đến luôn."

      Lí thị nghe xong cũng chờ công công xong, vội vàng : "Cha, cũng nhờ Thúc Hà tiện đường nhà của con mời cha cùng ca của con đến luôn." Nàng sợ Triệu Đại Ngưu bất công với nàng.

      Chu Mạch nghe xong cảm thấy rất kỳ quái, ở riêng trực tiếp chia là xong, cũng phải gia tài bạc triệu gì, Triệu gia có mười mẫu, ba ngôi nhà. Có cần thiết phải làm lớn như vậy ?

      Nhưng như thế vẫn chưa xong, Triệu Đại Ngưu lại bảo Chu Mạch gọi Trần thị đến, sau đó ông liền đứng dậy cũng thèm nhìn ai bước ra khỏi nhà. Tôn Thị nghe Triệu Đại Ngưu an bày như vậy, trong lòng biết nhà này nhất định phải chia rồi, bà chỉ còn biết thở dài mà thôi, liền bảo Chu Mạch mau nhanh chóng làm thức ăn sáng.

      Đồ ăn sáng chỉ có vài cái bánh ngô lót dạ, mấy nam nhân chịu nổi khí trong nhà đều cầm bánh ra đường ngồi ăn, các nữ nhân cùng mấy đứa ở nhà cũng cảm thấy xấu hổ, mà ba tiểu nương Triệu Tiểu Thúy, Triệu Đông Nhi cùng Triệu Băng đều cảm nhận được khí trong nhà căng thẳng, cũng đều dè dặt cẩn trọng phát ra chút tiếng động nào.

      Cho dù như vậy, Tôn Thị cũng quên dặn dò Chu Mạch làm chén trứng hấp cho Lí thị, cũng vì việc nàng ta nháo ở riêng mà làm khổ cháu của bà có sữa để bú.

      Buổi trưa còn chưa đến, Tam gia Triệu gia cùng các thông gia đều đến, cha cùng hai ca ca của Lí thị, nhà ba người Hứa thị, phụ thân mẫu thân cùng đệ đệ của nàng ta. Nhà mẹ đẻ Chu Mạch chỉ có mình Trần thị, Chu Bình phải ở nhà thay nước cho đậu nên có tới. Trần thị nhìn thấy hai nhà kia người đến rất khí thế, bà liền lôi kéo Chu Mạch thầm sớm biết chuyện như thế cho ba thúc thúc của con theo, để sau chuyện cũng có bị thiệt.

      Chu Mạch nghe xong cười an ủi với Trần thị cần lo lắng, cũng phải đến để đánh nhau mà chỉ là chia nhà mà thôi. Trần thị nhíu mày , vì những chuyện như thế này mà huynh đệ ruột thịt đánh nhau cũng ít, Trọng Sơn có ở nhà, chỉ sợ bọn họ khi dễ con. xong lại cắn răng vỗ tay Chu Mạch : "Yên tâm, dù nương chỉ là bà già, cũng thể cho con chịu thiệt thòi!"

      Nhóm thông gia đều đến đông đủ, mọi người liền thôi thúc Triệu Đại Ngưu nhanh chóng bắt đầu, Triệu Đại Ngưu khoát tay, còn có người vẫn chưa tới. ra ngoài Triệu Tam gia ông còn mời Lý Chính Hòa đến làm người chủ trì.

      Nghe được có Lý Chính Hòa cùng Triệu Tam gia đến, Chu Mạch có chút yên tâm, dù sao hai người kia đều là người tương đối công chính, Lý Chính Hòa là đại thúc trung niên nghiêm túc, làm chuyện gì đều cẩn thận tỉ mỉ; mà Triệu Tam gia là lão ngoan đồng có nguyên tắc, hai người này song kiếm hợp bích tin tưởng ai phải chịu bất công.

      Sau khi mọi người đến đông đủ, thế hệ trước ai nấy đều ngồi vào chỗ, ngay ngắn chỉnh tề thành hàng, hai lão Triệu gia ngồi ở giữa, con cái chia nhau đứng ở bên cạnh.

      Triệu Đại Ngưu lên tiếng: "Người đều đến đông đủ, hôm nay chúng tôi mời các vị đến đây chủ yếu là chứng kiến cho hai lão Triệu gia chúng tôi chút về việc chia nhà. Tôi xin kể chút về tài sản nhà chúng tôi, gồm có ba căn nhà, ở đầu phía nam có xây hai căn nhà ba gian có phòng bếp, nhà cũ bên này mọi người biết, tổng cộng có năm phòng, phòng bếp cùng chuồng heo; đất có mười mẫu, năm mẫu ướt năm mẫu khô, đất khô đều trồng ngô, đất ướt trồng lúa mạch. Cho tới hôm nay vẫn chưa thu hoạch."

      xong tạm dừng chút, nhìn lướt qua những người ngồi, thấy mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh nghe , có người đưa ra thắc mắc, liền tiếp tục .

      "Trong nhà có nuôi con heo nặng khoảng tám mươi cân, dựa theo giá chợ, có thể bán được bốn lượng bạc. Ngoài ra trong nhà còn chín lượng bạc. Tổng cộng tài sản chỉ có bấy nhiêu. Mọi người thương lượng chút, nên chia như thế nào? Ai có ý kiến gì xin mời ."

      Triệu Đại Ngưu ném vấn đề ra, tiếng bàn luận cao thấp liên tiếp nổi lên bốn phía, có vài người lớn tuổi ngồi yên, Trần thị đứng dậy lôi kéo Chu Mạch bên cạnh thầm.

      "Tiểu Mạch, mười mẫu chia ba nhà, chừng con có thể được ba mẫu, trong ba mẫu con nhất định phải có ít nhất hai mẫu nước nghe ." Chu Mạch nghi hoặc hỏi vì sao.

      "Đứa ngốc, ruộng khô chỉ có thể trồng ngô cùng đậu nành, mấy loại đó bao nhiêu tiền cân chứ, ruộng nước trồng lúa mạch là tốt nhất, lúa mạch tại bán được ba văn tiền cân đấy." Trần thị giải thích cho nàng nghe.

      Nhưng Chu Mạch nhớ kiếp trước bà ngoại từng qua với nàng, đất khô trồng hoa màu, hay dưa hấu đều tốt. Xem ra thời đại con người vẫn chưa có ý tưởng xa như vậy, chỉ thấy ai trồng trồng theo mà thôi. Vì thế nàng cũng suy nghĩ của mình cho Trần thị, nàng cảm thấy ruộng khô hay ướt cũng có vấn đề gì cả, mỗi loại đất đều có ưu việt, mỗi loại có những cây trồng thích hợp. Trần thị nghe xong nửa tin nửa ngờ.

      Thời gian khoảng chung trà , các nghị luận đều dừng lại mỗi người đều ngồi vào vị trí của mình. Triệu Đại Ngưu vẫn ung dung như lão tăng ngồi ở chỗ của mình, thấy mọi người đều yên tĩnh, liền mở miệng hỏi: "Ai có ý tưởng gì đề xuất."

      Nhưng đợi lát cũng có ai mở miệng, Triệu Đại Ngưu : "Nếu ai có ý kiến gì vậy tôi ý kiến của tôi trước, nếu thấy có chỗ nào thỏa đáng mời Lí Chính, Tam gia cùng các vị thông gia chỉ bảo."

      xong thấy ai cũng gật đầu đồng ý, đều nghe lời ông , vì thế Triệu Đại Ngưu nghiêm túc ra an bày của ông: "Hai căn nhà ở phía nam cho lão đại cùng lão nhị mỗi nhà căn. Mười mẫu đất hai lão già chúng tôi giữ mẫu, còn lại mỗi nhà ba mẫu. Còn con heo nhà nào lấy? Nếu lấy heo lấy tiền, chín lượng bạc chúng tôi giữ lượng, còn lại tám lượng hai nhà còn lại mỗi nhà bốn lượng."

      Lí Chính Hòa cùng Triệu Tam gia nghe xong liên tục gật đầu, cảm thấy Triệu Đại Ngưu chia như vậy hợp lý công bằng. Nhưng Lí thị như vậy, liền mở miệng lẩm bẩm: " thể chia như vậy được, nhà chúng tôi có tới bốn nhân khẩu, còn thêm đứa . Nhà lão tam chỉ có ba nhân khẩu, mà nhà lão nhị chỉ có hai mẹ con."

      Chu Mạch nghe xong vội vàng lên tiếng: "Đại tẩu, nhà chúng tôi cũng có ba nhân khẩu à, còn có Trọng Sơn nữa."

      Lí thị muốn trả lời Triệu Trọng Sơn chừng sớm chết, nhưng lại nhìn thấy có nhiều người như vậy, nàng rất muốn như vậy, hôm nay ở riêng cũng đừng mong được thoải mái. Vì thế nàng ta hướng về cha mẹ chồng , chia theo đầu người.

      Hứa thị bên kia cũng đứng yên : " tại nhà chúng tôi chỉ có ba người, nhưng sau này sinh thêm đứa , như thế cũng là tăng thêm nhân khẩu."

      Lí thị thấy Hứa thị như thế trong lòng cũng lo lắng: "Đứa phải muốn sinh là sinh được, Triệu Băng hai tuổi cũng thấy hoài thai. Hơn nữa, con trai lại càng phải muốn sinh là sinh được." xong khinh miệt nhìn Hứa thị chút.

      Hứa thị nghe xong giận dữ, tiến lên muốn tranh cãi với Lí thị phen, bị Triệu Thúc Hà cùng đệ đệ nàng đứng bên cạnh nắm lại, Triệu Đại Ngưu thấy vậy liền đứng lên hét lớn: "Câm miệng hết cho ta, các ngươi sợ bị người chê cười nhưng ta sợ!"

      Đám con cái đều bị tiếng hét làm cho yên tĩnh lại, Triệu Đại Ngưu quay đầu nhìn Lý Chính Hòa cùng Triệu Tam gia, hỏi ý kiến hai người bọn họ.

      Người trong thôn coi trọng nhất vẫn là con trai, Lí Chính cảm thấy Lí thị có chút đạo lý, nhưng Triệu Tam gia cảm thấy tốt nhất vẫn là công bằng, vì thế ba người thầm thương lượng nửa ngày.

      Cuối cùng đưa ra kết luận, lão đại bốn mẫu, lão nhị cùng lão tam mỗi nhà ba mẫu. Nhưng trong bốn mẫu nhà lão đại có ba mẫu là ruộng khô, chỉ có mẫu nước. Lí thị nghe xong còn muốn giơ chân, nhưng bị cha nàng ngăn lại, nghe cha mẹ Lí thị đều là người thông tình đạt lý, cho nên bọn họ nhận thấy Triệu Đại Ngưu chia như vậy là bất công cho Lí thị bọn họ.

      Sáu mẫu còn lại mỗi nhà mẫu khô hai mẫu nước. Nhưng Hứa thị chịu, vì thế cha Hứa thị cũng lên tiếng: "Ta cảm thấy chia như vậy có chút công bằng, lão nhị hàng năm ở nhà, có nhiều đất cũng có người trồng trọt canh tác. Như thế đất bị bỏ hoang."
      thuytAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :