1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại nam tử tiểu nàng dâu - Thất Chích Nhạn(83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14

      Nàng lại hỏi thăm Lưu tẩu tử ít chi tiết liên quan đến món mầm đậu, ý tưởng trong lòng cũng càng ngày càng ràng. Buổi chiều hôm đó Chu Mạch dưới chỉ đạo của mẹ con Lưu gia, rốt cục cũng đem chiếc khăn nàng thêu được hai mươi ngày thêu xong, mặt của chiếc khăn chỉ có trụi lủi đóa mẫu đơn màu hồng, nàng quyết định thêu thêm lá vào, bởi vì chỉ có màu tương đối dễ thêu hơn, hơn nữa cho dù chỉ có đóa hoa cũng làm hại nàng bị kim đâm dưới mười lần, sau khi miễn cưỡng thêu xong, Chu Mạch thầm nghĩ sau này bao giờ thêu hoa nữa, nếu để cho nàng thêu nàng tình nguyện lựa chọn làm chuyện khác.

      Tuy hai mẹ con Lưu gia chấp nhận chuyện Chu Mạch bị đánh vỡ đầu mà quên việc thêu thùa may vá, nhưng trong quá trình Chu Mạch học tập lần nữa việc thêu thùa, nàng còn thường xuyên làm các nàng nghẹn họng nhìn trân trối. Ngay cả việc cơ bản là xe chỉ luồn kim nàng cũng biết, chứ đừng đến việc bị kim đâm vào tay.

      "Người ta việc thêu khăn là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ, xem ra với muội lúc này thể nào dùng khuôn mặt thứ hai để gặp người!" Lưu tẩu tử nhịn được oán trách . "Khăn tay này của muội ngàn vạn lần đừng đưa cho người ngoài xem, cho dù có người thấy có hỏi muội cái gì, cũng ngàn vạn lần đừng là ta dạy cho muội, ta dạy muội nổi nữa." xong oán trách trừng mắt nhìn Chu Mạch liếc mắt cái.

      Chu Mạch cười ha ha: "Tẩu tử, muội cố gắng hết sức rồi đó, lần trước bị đánh vỡ đầu, có thể vừa lúc đem việc thêu cây cỏ hoa lá trong đầu muội cũng đánh bể luôn. Lại , người khác biết là tẩu dạy cho muội sao, học sinh như muội mà tẩu cũng nhận, điều đó tẩu tử là người rất có kiên nhẫn!"

      "Muội đó, muội làm vậy là hủy hoại danh tiếng của ta, ta dạy cho muội là cái này!" xong lấy ra chiếc khăn tay có cùng mẫu thêu với Chu Mạch đưa cho nàng xem, nếu nhìn kỹ nhìn ra đây là chiếc khăn mà Chu Mạch dựa theo mà thêu, bởi vì đóa mẫu đơn chiếc khăn tay trong tay Lưu tẩu tử được thêu từ tám màu mà thành, màu sắc tươi đẹp, lộng lẫy đoan trang làm cho khi người ta nhìn ngắm nó tựa như ngửi được hương thơm ngào ngạt.

      Chu Mạch so sánh chút lại càng thấy xấu hổ, khác biệt phải là điểm hay nửa điểm, mà hoàn toàn nhìn ra đóa hoa trong tay nàng là mẫu đơn, giống như là khăn tay nàng dùng chùi máu đúng hơn. Nàng lần này biết cái gì để trêu ghẹo cho đỡ ngượng, xem sắc trời bên ngoài còn sớm, vội vàng còn phải về nhà chuẩn bị cơm chiều liền ỉu xìu mà rời khỏi Lưu gia.

      Khi nàng về đến nhà, thấy bà bà ở trong phòng bếp bận rộn, nguyên lai là buổi tối muốn hầm gà, Tôn Thị thấy nàng trở về, cười : "Vợ lão nhị, cả nhà hôm nay đều vui vẻ, nên mẹ cho đại ca con vác túi tiểu mạch đổi năm con gà, sau này cứ tháng chúng ta lại cho đại tẩu của con ăn gà hầm lần. Như vậy sau khi đứa được sinh ra, tuyệt đối trắng trẻo mập mạp." Sau đó liền bảo Chu Mạch nhóm lửa, nàng lâu thấy thịt nay lại nhìn thấy có mấy khối ở bàn, nước miếng đều nhanh chảy ra. Vui vẻ nhóm lửa.

      Thời điểm Chu Mạch mang hai mắt tỏa ánh sáng nắm tay Đông Nhi ngồi vào bàn cơm, kết quả nàng chờ dài cổ cũng thấy bà bà đem thịt gà dọn ra, bàn chỉ có mâm dưa muối cùng dĩa đậu đũa mà thôi. Thấy mọi người đều yên lặng ăn cơm, nàng cũng ngượng ngùng hỏi bà bà gà nơi nào, chỉ đành phải vùi đầu ăn cơm.

      Sau khi kết thúc buổi cơm chiều lúc rửa chén Chu Mạch mới phát bản thân nàng sai lầm rồi, hơn nữa lại sai thái quá, nguyên lai cả con gà nửa bị Lí thị ăn, hơn phân nửa còn lại được bà bà cất ở trong hầm, giữ lại ngày mai ngày mốt cho Lí thị ăn. Chu Mạch sau khi biết chỉ có thể im lặng. Xem ra nàng còn phải tiếp tục sống cuộc sống khổ hạnh a! được nàng phải tìm ngày nào đó mang theo Đông Nhi về nhà mẹ đẻ tống tiền mới được.

      Ngày hôm sau, Chu Mạch ở trong hầm tìm được gói to đậu nành, quyết định dựa theo trí nhớ lúc trước bắt đầu thí nghiệm làm món mầm đậu từ đậu nành, đột nhiên nhớ tới thời đại này có lọ thủy tinh hoặc là plastic, lúc trước nàng nhìn thấy người ta dùng đều là hai loại lọ này. Lọ là vấn đề đau đầu, thời đại này người ta chỉ dùng loại là lọ gốm sứ. Nàng quyết định lần sau có trấn Lạc Hoa họp chợ nhất định phải đến tiệm bán đồ gốm.

      Lưu tẩu tử từng với nàng nếu muốn trấn phải chờ tới nửa tháng sau, đợi cho nàng ta làm xong cuộn chỉ lần này mới . Huống hồ trấn Lạc Hoa chỉ họp chợ vào các ngày mùng , mùng năm, mùng mười hàng tháng cũng chính là tháng chỉ có sáu đến bảy ngày mới có chợ, mùng , mùng năm, mùng mười, mười lăm, hai mươi, hai mươi lăm cùng ba mươi ( nếu có ba mươi ). Chu Mạch có bước tiếp theo trong kế hoạch, cũng nóng lòng vì phải chờ hai ngày, vì thế cuộc sống mỗi ngày của nàng vẫn diễn ra như cũ, nấu cơm ba bữa, buổi sáng cắt cỏ, buổi chiều học thêu.

      Triệu thúy cùng Đông Nhi, hai tiểu nha đầu này vài ngày đầu còn thấy hăng hái theo Chu Mạch cắt cỏ, bây giờ còn theo nàng nữa, vì thế mỗi buổi sáng Chu Mạch phải người, lưng mang giỏ trúc đến chân núi cắt cỏ.

      Bất quá có lần Chu Mạch cắt cỏ xong nhưng nhìn sắc trời còn sớm, nàng cần vội vàng về nhà làm cơm trưa, nàng nhìn ngắm cảnh núi rừng rậm rạp xanh tươi trước mắt, lòng bỗng xúc động, tuy nàng thường nghe người trong thôn trong núi có hổ cùng sói, trong thôn cũng chỉ có đám thợ săn mới dám vào núi săn thú, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe qua có tiếng sói kêu. Vì thế ôm tâm trạng tò mò, nàng đem gùi cỏ cất giấu ở phía sau gốc đại thụ, bản thân cầm lưỡi hái theo con đường tiến sâu vào rừng.

      Thôn của Chu Mạch nằm ở đầu hướng bắc, dòng suối kia là từ núi này chảy xuống dưới, nàng nhớ đến bản thân đến nơi này hơn tháng, mỗi ngày buổi tối chỉ có thể dùng khăn tay lau thân thể, rất muốn tắm rửa lần cho thoải mái. Vì thế Chu Mạch chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đoán phương hướng đến dòng suối kia.

      khoảng chừng hơn nửa canh giờ, Chu Mạch liền nghe được tiếng nước chảy róc rách ở phía trước, mà cây cối chung quanh cũng càng ngày càng rậm rạp, đồng thời những cây cổ thụ cũng bắt đầu ít , thay vào đó là nhiều loại hoa dại càng ngày càng nhiều, tầm nhìn càng ngày càng mở rộng, lại tiến về phía trước mấy chục bước, cuối cùng cũng thấy được dòng suối ra ở trước mặt, có núi có nước có cây có hoa, tựa như đặt mình vào thế ngoại đào nguyên. Chu Mạch nhìn thấy phong cảnh trước mắt, nhịn được nở nụ cười hạnh phúc, bỗng nhiên nàng nhìn quanh trái phải, tại nơi sơn dã này xác suất có người xuất cơ bản là con số , vì thế nàng vội vàng cởi quần áo, nhảy vào dòng nước. tại là tháng năm lịch, cảm thấy nước có chút lạnh, nhưng là so với cảm giác được tắm thoải mái, những việc khác hết thảy đều quan trọng.
      thuyt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15

      Sau khi Chu Mạch thoải mái vui vẻ tắm rửa xong, nàng buộc gọn mái tóc ướt sũng, lưng mang giỏ trúc về nhà trời cũng sắp tối, thể tránh khỏi lại bị đại tẩu Lí thị vài câu. Nhưng hôm nay Chu Mạch vui vẻ, để ở trong lòng, cho dù bản thân muốn để ở trong lòng cũng dám làm gì đối với công thần của Triệu gia.

      Chu Mạch là người khi quyết định làm gì làm đến cùng, cho nên qua tiết đoan ngọ, nàng liền xin bà bà mùng mười cho nàng trấn họp chợ, nhưng bi thương lại bị bà bà đồng ý. Lưu tẩu tử lần trước mua vài thứ còn chưa có làm xong, muốn chờ sau khi toàn bộ làm xong lại trấn cùng nhau bán. Ngoại trừ Lưu tẩu tử, Chu Mạch tìm thấy người thích hợp có thể mua dùm nàng cái bình bằng gốm, dù sao vật kia cũng tương đối nặng, nếu nhờ vả người quen biết có chút ngượng ngùng. Chu Mạch thể làm gì khác hơn là suy nghĩ tìm cách, bất quá nàng vẫn dành chút thời gian chuyến đến nhà lão Hồ, hỏi ông ta lần sau nếu có trấn có thể mua dùm nàng hai cái bình hay , lão Hồ do dự chút , cái bình tính giá tiền như người.

      Nhà lão chỉ có hai ông cháu, thằng con duy nhất của lão cùng Triệu Trọng Sơn đều bị bắt lính, lúc đó có thể ra tiền cần phải , nhưng nhà lão Hồ có ruộng đất, cả nhà chỉ có con lừa, có tiền nên chỉ có thể để cho thằng con làm lính. Thằng con lão lính được năm thứ hai đứa con dâu cũng bỏ theo người khác, chỉ để lại cho lão đứa cháu bảy tuổi, già sống nương tựa lẫn nhau. Con lừa nhà lão Hồ bây giờ cũng tương đối già, thời điểm ngày mùa cày ruộng thuê, thời điểm nông nhàn kéo xe mang nữ nhân trong thôn trấn họp chợ kiếm tiền. Hai tháng trước xác nhận con của lão Hồ tử trận sa trường, được trợ cấp ba lượng bạc. Những chuyện này đều là Chu Mạch thỉnh thoảng đến trung tâm nhiều chuyện ở trong thôn nằm dưới gốc cây liễu ở đầu phía nam mà nghe được.

      Nghe lão Hồ như vậy, Chu Mạch trong lòng hiểu , đoán chừng lão già này cho rằng nàng ở Triệu gia địa vị cao, nhất định có tiền. Theo lời ông ta , cái bình ít nhất bằng giá tiền của hai người, hơn nữa người có thể chen chúc nhau mà ngồi, nhưng cái bình hơi bị chiếm chỗ.

      Trong lòng nàng cũng thấy thương hai ông cháu này, Chu Mạch với lão Hồ: "Hồ Lão, ông cũng đừng khách sáo với tôi, trong nhà chúng tôi dù gì cũng còn mấy thanh niên trai tráng mà làm việc, lại còn có vài mẫu ruộng. Như vậy , tôi thấy tiệm bán đồ gốm ở trấn ngày nào cũng bán, sau khi ông đưa người họp chợ mùng mười xong, vào ngày mười hoặc là mười hai ông trấn giúp tôi mua hai cái bình lớn như thế này, sau đó đưa đến nhà mẹ đẻ của tôi ở Chu gia. Tôi trả cho ông tổng cộng hai mươi văn tiền." Vừa vừa diễn tả độ cao của cái bình, Chu Mạch cứ dựa theo chiều cao của nàng mà diễn tả, trước mắt chỉ là thí nghiệm, nàng dám mua bình lớn.

      Lão Hồ vừa nghe Chu Mạch trả nhiều như vậy, sửng sốt chút. "Triệu nhị gia, trả quá nhiều rồi, hay là mười lăm văn tiền thôi, bằng tôi ."

      Chu Mạch vẫn kiên trì trả hai mươi văn tiền, lão Hồ thấy vậy nóng nảy, triệu nhị gia có phải khinh thường lão hay . Chu Mạch nhanh chóng giải thích: "Hồ lão, ông xem, ông còn phải giúp mẹ tôi đem bình vào nhà, nhà mẹ tôi nhi quả phụ, hai mươi văn tiền này là bao gồm phí mang hộ đấy."

      Lão Hồ nghe Chu Mạch cũng có lý, nên cũng chối từ, trong lòng cũng biết nàng là có ý giúp đỡ, kỳ thực cho dù hỗ trợ dỡ hàng nhiều nhất cũng chỉ có mười sáu văn tiền, đầu năm nay lao động đáng giá tiền mà.

      Sau khi cùng lão Hồ bàn bạc xong mọi chuyện, Chu Mạch đưa cho ông ta lượng bạc, trừ hai mươi văn trả cho lão Hồ, số còn lại dùng để mua bình. Đưa nhiều Chu Mạch cũng sợ ông ta hoài nghi.

      Vì thế, Chu Mạch liền vội vàng dành ra thời gian buổi chiều trở về nhà mẹ đẻ. Cũng với bà bà, ăn xong cơm trưa nàng , vì muốn nhanh chóng xong chuyện để có thể trở về nấu cơm cho nên nàng gia tăng bước chân, nàng cảm thấy từ lúc đến nơi này đến nay công phu bộ của nàng là tiến bộ hơn hết thảy, bởi vì bất luận nơi nào cũng đều chỉ có thể dựa vào đôi chân mà thôi.

      Lúc nàng tới nhà mẹ đẻ, phát khó có lúc lão nương của nàng ruộng chăm sóc hai mẫu lúa mạch kia. Mà Chu Trần thị lúc nhìn thấy Chu Mạch đến, vội vàng đem nàng kéo vào trong nhà, còn chưa đợi Chu Mạch đứng vững, liền nhanh chóng quở trách nàng.

      "Mày là đứa phá sản, tao cho mày tiền là mong mày mua quần áo cho mày cùng Đông Nhi mặc, mày xem quần áo Đông Nhi đều là hết miếng vá này chồng lên miếng vá kia, còn nữa mùa đông đến còn phải may áo ấm, sao mày chịu tính toán gì hết vậy, mày coi tiền của mẹ mày như gió lớn thổi qua hả."

      Chu Mạch vừa nghe là biết lão nương nhà nàng tuyệt đối bởi vì chuyện lần trước nàng đến đưa thịt mà tức giận, nàng ổn định thân thể trước, cũng vội trả lời. Chỉ túm tay áo Trần thị làm nũng: "Nương, con từ xa đến đây, người cũng nên cho con uống miếng nước rồi hãy mắng chứ!" Trần thị vẫn còn tức giận, nhưng trong lòng vẫn là đau lòng nữ nhi, liền liếc Chu Mạch cái, thở phì phì phòng bếp rót cho Chu Mạch chén nước.

      Uống nửa chén nước, Chu Mạch cảm thấy khỏe người, từ từ với Trần thị: "Nương, người xem đệ đệ của con mười ba tuổi, mà chỉ cao có bấy nhiêu, người lo lắng sao, người sợ tương lai đệ đệ thể cưới vợ được à?"

      "Phi phi, thể như vậy! Người nhà chúng ta đều chậm cao thôi, lúc mẹ cùng cha con thành thân, cha con cũng cao như vậy, thời điểm đó cha con cũng cao hơn mét sáu." Trần thị cho là đúng .

      "Nương, như vậy, nhưng con thấy đệ đệ gầy như vậy, con rất đau lòng, cho nên mới mua chút thịt muốn cho đệ ấy bồi bổ cơ thể, hơn nữa nương cũng ngày đêm làm lụng vất vả, cũng cần ăn ngon chút." Chu Mạch làm bộ dạng oan ức .

      Trần thị nghe xong tuy ngoài miệng trách mắng Chu Mạch tiêu tiền lung tung, nhưng trong lòng chút tức giận cũng có, con biết hiếu thuận, đau lòng lão nương đau lòng đệ đệ có gì sai, cẩn thận ngẫm lại trong lòng cảm thấy còn có chút ngọt ngào. Đứa con này quả là có uổng công nuôi.

      Trần thị theo thói quen còn thêm Chu Mạch vài câu, mới nhớ tới hỏi nàng lần này tới làm gì, Chu Mạch liền hỏi trong nhà có đậu nành hoặc đậu xanh hay . Trần thị gật đầu còn có khoảng mười cân đậu nành, chờ ngày lễ ngày tết dùng để đổi đậu hủ, lại hỏi Chu Mạch hỏi cái này để làm gì.

      Trước mặt mẹ ruột của mình, Chu Mạch cũng có gì che giấu, nàng : "Con muốn dùng nó làm món mầm đậu."

      Trần thị nghe xong có chút giật mình, nghi ngờ nhìn Chu Mạch: "Tiểu Mạch, con làm sao? Món này trong thôn chúng ta có rất ít người làm, đều là trấn mua, làm được lãng phí lương thực."

      "Nương, tin tưởng con, con làm được. Lần trước con có cơ hội trấn chuyến, nghe trộm được bí quyết từ người bán mầm đậu, tuy nàng ràng lắm, nhưng đại khái cũng sai lệch mấy." Tuy dùng lý do này có chút gượng ép, nhưng khẩu khí của nàng chuyện rất chắc chắn.

      Thấy Trần thị còn do dự, Chu Mạch vội vàng thêm: "Nương, người xem Chu Bình mười ba tuổi rồi, còn có người đến mai mối, còn phải là ghét bỏ chúng ta sao, thế nào đây cũng là cơ hội tốt!" xong lại đem quyết định của chính mình cho Trần thị.

      Nhưng Trần thị vừa nghe nàng như vậy, vội vàng : " được, cho dù con muốn làm cái này để buôn bán, cũng nên ở nhà chồng của con mà làm, con tại là người của Triệu gia."

      Chu Mạch nghe xong trong lòng nhịn được mắt trợn trắng, chỉ có thể tỏ ra bộ dáng tủi thân: "Nương, con là người Triệu gia, nhưng bọn họ có xem con là người của Triệu gia bọn họ ? Bình thường mọi việc trong ngoài gì cũng đều là con làm, cũng thấy bà bà với con câu gì hay." xong đem những chuyện xảy ra gần nhất ở Triệu gia đều cho Trần thị biết, bao gồm bà bà phân công thế nào, sau khi Lí thị mang thai đối với nàng vênh mặt hất hàm sai khiến thế nào. Đương nhiên nàng cũng quên thêm mắm thêm muối chút, Trần thị càng nghe càng nhíu mày càng sâu, cuối cùng nhịn được còn mắng câu.

      Bất quá, bà vẫn là người từng trải, hỏi Chu Mạch: " xác nhận đại tẩu con mang thai con trai, sao nàng ta ầm ĩ để ở riêng? Trước kia nàng ta phải thường xuyên làm như thế sao, tại có điều kiện tốt như vậy, sao thấy làm gì thế?"

      "Đoán chừng bà bà lén cho nàng ta ít tiền, tại nàng ta thường xuyên được ăn gà hầm, nếu ở riêng phải tự bản thân phải ra tiền sao." Chu Mạch căm giận .

      "Cũng có thể là nguyên nhân này, lẽ ra con cái lập gia đình, hoàn toàn có thể ở riêng, nhà của lão đại cùng phòng ở nhà của con cũng xây kín, cần thiết quấy rầy nhau. Xem ra bà bà của con rất thiên vị nhà lão đại, lão bà này, lòng thiên vị cũng đến trong bụng luôn." Trần thị tiếp tục phân tích .

      Chu Mạch nghe xong nhịn được cười trộm, công lực mắng chửi người của lão nương cũng thấp a. Vì thế nàng liền tiếp tục giả trang bộ dạng đáng thương cùng oan ức.

      Cuối cùng, Trần thị vỗ đùi, quyết định: "Được rồi! Tiểu Mạch, chúng ta cùng nhau làm món mầm đậu này, cũng thể để cho người nhà lão Triệu chiếm tiện nghi mãi được, họ lại còn đối xử tệ với mẹ con của con như vậy."

      Vì thế Chu Mạch cho Trần thị chút cách thức làm món mầm đậu, cả phương pháp bán ra ngoài như thế nào. Tạm chờ đợi xác nhận thời gian món mầm đậu thành công là có thể bán, trước tiên Trần thị đẩy xe khắp hang cùng ngõ hẻm bán, giá bán vẫn chưa quyết định, chờ khi nhìn thấy mầm đậu lại .

      Sau khi bàn bạc kế hoạch với lão nương xong, Chu Mạch từ chối ở lại dùng cơm, vội vàng trở về làm cơm chiều. Trần thị nhìn thấy trong mắt, đau ở trong lòng, con ngoan của bà cứ như vậy bị bọn họ sai bảo, càng kiên định quyết tâm ở Chu gia làm mầm đậu.

      Đợi Chu Mạch nhanh đuổi chậm chạy trở về nhà, nhưng vẫn trễ chút, Đông Nhi ngồi ở ngoài đầu ngõ chờ nàng, nhìn thấy Chu Mạch liền đứng dậy nắm tay nàng: "Nương! Hôm nay đại nương biết như thế nào, còn mời đại phu đến nhà chúng ta, nãi nãi tức giận quăng ngã cái chậu, bây giờ còn phát giận ở nhà, con sợ quá liền ra đây chờ nương."

      Chu Mạch khẽ vuốt đầu Đông Nhi chút, bảo con bé cần sợ, sau đó nắm tay nó vào nhà. Nàng vào vừa thấy toàn bộ người trong nhà trừ bỏ Lí thị đều đứng ở trong sân, hơn nữa đều câm như hến. Chỉ nghe Tôn Thị ở nhà chính lớn tiếng quát mắng Triệu Bá Tuyền: "Mày có lỗ tai à, vợ mày muốn ăn cái gì mày phải mua liền cho nó. Cũng may là phát sớm, nếu lỡ như có chuyện gì, mày bảo tao phải ăn thế nào với tổ tông Triệu gia đây hả?" xong còn quên cầm nhánh cây mây quất vào người .

      Chu Mạch dẫn Đông Nhi đến bên cạnh Hứa thị, đè thấp giọng hỏi: "Nương sao thế?" Hứa thị cũng vừa nhìn thấy nàng tiến vào sân, thấp giọng trả lời: "Giữa trưa đại tẩu ăn nửa quả dưa hấu, buổi chiều thấy ra huyết, đại phu vừa mới ."

      biết như thế nào, tuy rằng nhìn thấy mặt Hứa thị có vẻ buồn rầu, nhưng Chu Mạch lại cảm thấy trong giọng của nàng ta có phần vui sướng khi thấy người gặp họa.
      thuyt thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16

      Tôn Thị vẫn còn ở trong phòng tiếp tục răn dạy thằng con lớn của bà, mọi người đều đứng trong sân mà xem chuyện vui, Chu Mạch nhìn thấy bản thân có chuyện gì, liền nhanh chóng vào phòng bếp nấu cơm, Đông Nhi cũng theo giúp nàng nhóm lửa. Từ sau khi xác định công việc nấu cơm là công việc thường ngày của nàng, Đông Nhi đều giúp nàng nhóm lửa, con nhà nghèo vất vả sớm mà.

      Đến bữa cơm chiều cả nhà lớn dưới cơn bão mà cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, Triệu Bá Tuyền cùng Triệu Thúc Hà đều bưng bát ra ngoài đường cái ăn, chỉ có lão Triệu với vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở ghế ăn cơm. Cơm của Lí thị theo thường lệ là do Triệu Bá Tuyền bưng đến trước giường cho nàng. Lúc Tôn Thị nổi nóng, có Chu Mạch mấy câu linh tinh như sao về nấu cơm trễ như vậy, Chu Mạch khúm núm nghe, thỉnh thoảng còn phối hợp gật gật đầu phụ họa.

      Ăn xong cơm chiều, buổi tối Chu Mạch theo thường lệ dùng khăn lau mình chút, thời tiết lúc này rất nóng, Đông Nhi ở bên ngoài chơi đùa ngày nên người rất bẩn cũng mỗi ngày đều dùng nước ấm mà tắm. Sau khi thu dọn xong mọi thứ, luyện vài đường Taekwondo, Chu Mạch liền vào nhà lên giường ngủ, phát tiểu Triệu Thu Diệp còn ngồi dưới ánh đèn thêu áo gối. Từ lúc việc hôn nhân của nàng định xong, Chu Mạch thấy nàng mười lần cũng đến tám lần nàng đều thêu thùa. Trời trễ thế này nàng nhịn được khuyên Triệu Thu Diệp sớm lên giường nghỉ ngơi, đừng lo mãi thêu mà hại mắt.

      Có lẽ là bởi vì sắp thành thân, tính khí của Triệu Thu Diệp càng ngày càng dịu dàng, nghe được nhị tẩu khuyên mình, nàng ngẩng đầu mỉm cười nhìn thoáng qua Chu Mạch. Nở nụ cười tươi : "Nhị tẩu, cũng làm được mấy ngày, ra sợ tẩu chê cười, hai lão ở Ngô gia kia phải làm đậu hủ, mà người kia lại phải thường xuyên bán ở bên ngoài, nhà bọn họ còn có mẫu ruộng cần chăm sóc, nếu tôi về đó có thời gian để thêu thùa may vá nữa. Thừa dịp còn chút thời gian, tôi muốn làm nhiều chút!"

      Chu Mạch đắp lại mền cho Đông nhi, quay đầu cười đáp: "Ôi! Đừng nóng vội, ngươi kia của muội phải đến tháng nữa đem đại kiệu tám người nâng đến nâng muội sao ha ha..."

      Chu Mạch sợ làm Đông Nhi thức giấc, dám cười lớn tiếng, đành phải che miệng cười, Triệu Thu Diệp thấy vậy giả vờ giận đánh sau lưng nàng cái. Gắt giọng: "Tẩu lại chọc tôi!"

      Hai người vui vẻ đùa giỡn với nhau lát, Triệu Thu Diệp nghiêm túc hỏi Chu Mạch: "Nhị tẩu, , tẩu có tính toán cho tương lai ?"

      Chu Mạch biết nàng hỏi là cái gì, giả bộ hồ đồ: "Tương lai à, cũng có tính qua. Tôi cảm thấy tại rất tốt, tuy rằng mỗi ngày phải nấu cơm cắt cỏ nuôi heo có chút vất vả, nhưng cuộc sống rất thảnh thơi, cần lo lắng ngày mai phải làm gì."

      "Còn nhị ca sao, tẩu nghĩ tới nếu nhị ca trở về mẹ con tẩu phải sống như thế nào sao?" Triệu Thu Diệp sau khi hỏi ra những lời này xong liền ngừng chút, sau đó lại tiếp: "Nhị tẩu, tẩu cũng biết tính tình nương rồi đó, từ thích nhị ca. Cho nên đối với tẩu cũng luôn luôn tốt bằng đại tẩu cùng tam tẩu. Còn dùng những lời dễ nghe với tẩu, nếu sau này nhị ca thực trở về, đoán chừng nương đối với tẩu chẳng bằng như bây giờ đâu. Tẩu nên tính toán chút."

      Chu Mạch hiểu tiểu dụng tâm lương khổ, nàng tỏ vẻ như bản thân biết làm sao: "Thu Diệp, cũng ràng tình cảnh của tôi ở trong nhà này, trước mắt chỉ có thể như vậy thôi." Nàng sở dĩ như vậy là vì trong lòng nàng biết , Triệu Thu Diệp có Tôn Thị như thế nào cũng có vấn đề, hai người là mẹ con, cho dù trong nhà ầm ĩ với nhau thế nào, ra ngoài vẫn là hai mẹ con, nhưng nếu bản thân nàng dám nửa câu bà bà tốt, liền bị gán tội danh bất hiếu đầu. Coi như tiểu là đau lòng cho nàng, nhưng tiểu là loại người dám dám hận, lại tùy tiện, nếu chẳng may ngày nào đó bản thân nàng đắc tội với nàng ta, chừng toàn bộ những lời nàng hôm nay truyền đến tai bà bà, như vậy phải là nàng giữ quả bom hẹn giờ ở bên người hay sao.

      Triệu Thu Diệp thấy Chu Mạch như vậy, cho rằng nàng ta có tính toán gì, trong lòng khỏi sinh ra loại tình cảm thương xót, niềm hi vọng mong nhị ca trở về là càng ngày càng xa vời, chẳng lẽ nhị tẩu cứ phải sống thủ tiết cả đời như vậy hay sao? Nàng ngẫm nghĩ chút, hạ quyết tâm : "Nhị tẩu, qua hai năm nữa, nếu nhị ca vẫn trở về, tôi khuyên cha mẹ cho tẩu tái giá, còn về Đông Nhi, tôi tin tưởng cha mẹ nuôi nấng con bé."

      Chu Mạch nghe xong vẫn chỉ cười cười, nhìn tiểu : " tại những điều này còn sớm, trễ lắm rồi vẫn nên ngủ sớm chút thôi, ngày mai còn phải thức dậy sớm nấu cơm. cũng vậy đó, đừng có mang hai con mắt gấu trúc mà lên kiệu hoa đấy ha ha..."

      Triệu Thu Diệp nhận thấy lúc nàng nhắc tới nhị ca, tâm tình nhị tẩu cũng tệ, cũng liền gì nữa, thu thập chút cũng ngủ.

      Qua vài ngày Chu Mạch chờ lão Hồ đến báo cho nàng biết đưa bình đến nhà mẹ đẻ của nàng, còn đưa lại tiền thừa cho nàng là mười văn tiền, đối với việc nàng cảm tạ rối rít cũng chỉ khoát khoát tay, Chu Mạch cảm thấy có phần kính nể ông lão trước mắt này mười phần, cảm thấy ông rất có phong thái của ngôi sao.

      Vì thế Chu Mạch lại dành ra buổi chiều, sau khi thu dọn mọi thứ sau buổi cơm trưa nàng liền vội vã chạy về nhà mẹ đẻ, khi đến nơi thấy có lão nương ở nhà, cũng may còn có Chu Bình ở nhà, Chu Bình thấy tỷ tỷ đến, trước mời nàng vào phòng ngồi, sau đó chạy nhanh gọi Trần thị về nhà.

      Chờ Trần thị về nhà, ba mẹ con đem hai cái bình cỡ vừa ở ngoài sân chuyển đến phòng bếp, sau đó Chu Bình ra ngoài sân chẻ củi. Để lại hai mẹ con nàng bắt đầu công tác chế biến món mầm đậu.

      Đầu tiên hai mẹ con nàng lấy khoảng ba cân đậu nành ra lựa, công đoạn lựa đậu này cần phải cẩn thận, lựa những hạt bị đen, da nhăn nheo bỏ , đó là những hạt đậu xấu thể mọc mầm. Chu Mạch muốn dùng nhiều đậu chút, nhưng Trần thị cho, sợ lần đầu tiên làm hỏng như thế lãng phí.

      Qua công đoạn lựa đậu xong, liền rửa qua nước lạnh bốn lần, để ráo nước, sau đó cho đậu vào cái bình, tiếp tục cho nước sạch vào cho đến khi phủ khắp mặt đậu. Công việc hôm nay đến đây kết thúc.

      Chu Mạch với Trần thị ngày mai đậu nở, lại dùng nước trong rửa lần, để ráo nước, sau đó dùng vải bố ẩm trùm lên. Bảo bà nhất định phải chú ý công đoạn này, sau đó mỗi ngày dùng nước trong rưới lần, đợi đến bốn năm ngày sau khi đậu vừa lộ chồi, mỗi ngày sáng, trưa, tối dùng nước trong rưới lần, để tránh mầm đậu quá dài dính vào nhau. Ba ngày sau nàng đến xem.

      Bởi vì lúc này thời tiết tương đối nóng, cho nên cần dùng lửa để tăng độ nóng, hai cái bình phải đặt ở chỗ râm mát. Hai cái bình có thể thay phiên nhau, nước sau khi rửa đậu còn có thể dùng tưới rau trong vườn.

      Sau khi làm xong mọi thứ, Chu Mạch thấy trời ngã về tây, miếng nước cũng dám uống, vội vàng trở về Triệu gia. Trần thị thấy như vậy lại trận đau lòng.

      Trải qua chuyện dưa hấu lần trước, Lí thị liền tương đối yên tĩnh, trước kia nàng còn thường xuyên ở trong sân tới lui, bây giờ ngoại trừ việc toilet, thời gian còn lại đều nằm ở giường. Cho nên lần này khi Chu Mạch trở về nhà, còn bị Lí thị châm chọc khiêu khích. Hơn nữa Đông Nhi lấy củi chuẩn bị nhóm lửa, nàng làm cơm chiều cũng tương đối nhanh.

      Hai ngày sau, Tôn Thị triệu tập ba chị em bạn dâu đến phòng dâu trưởng tập hợp, Chu Mạch nghĩ thầm trong khoảng thời gian gần đây đại tẩu tương đối yên tĩnh, bản thân nàng cũng an phận nấu cơm ngày ba bữa, Hứa thị cũng vậy, trừ bỏ giặt quần áo chỉ ở trong phòng thêu thùa may vá, ba người các nàng có làm gì để trêu chọc lão thái thái vui. Nàng xét lại thái độ gần đây của nàng đối với bà bà, cảm thấy tương đối cung kính. Vì thế cũng suy nghĩ nhiều, liền đến phòng Lí thị ngồi chờ.

      Trước đây nàng chưa bao giờ tiến vào phòng của Lí thị, lần này vừa vào cửa, liền bị mùi lạ đập vào mũi, đó là mùi của chăn đệm lâu có phơi nắng, còn kèm theo mùi chua của mồ hôi, đoán chừng từ lúc Lí thị xác nhận bản thân mang thai cho đến bây giờ cũng chưa từng tắm qua, Chu Mạch đành tỏ bộ dáng giống như lơ đãng che mũi. Hứa thị tiến vào cũng là nhíu mày chút, nhưng cũng cái gì, liền cùng Chu Mạch cùng nhau ngồi ở ghế dài đối diện với giường. Đây cũng là thứ duy nhất có thể ngồi ở trong phòng, còn những nơi còn lại đều là nơi chứa quần áo bị ném, thậm chí còn có cả những chiếc giày còn chưa làm xong. biết bình thường hai vị lão đại ngủ như thế nào.

      Chu Mạch cùng Hứa thị khách sáo ân cần hỏi thăm sức khỏe Lí thị, có muốn cái gì với hai nàng. Lí thị có chút vênh váo tự đắc liền ừ hai tiếng, giống như khinh thường muốn chuyện với các nàng. Chu Mạch sớm thấy cách làm người của vị đại tẩu này, cho nên cũng cảm thấy có cái gì, nhưng Hứa thị lại là người kiêu ngạo, thấy Lí thị đối với bọn họ như vậy, liền sưng mặt lên chuyện.

      Vừa vặn lúc này Tôn Thị bước vào, có thể là bà thường xuyên đến phòng của con dâu lớn để chăm sóc nàng cho nên Tôn Thị đối với mùi ở trong phòng giống như chút cảm giác, sau khi tiến vào liền trực tiếp ngồi ở bên giường. Trước đối với con dâu lớn ân cần hỏi han phen, mới đến vấn đề chính.

      "Hôm nay ta gọi ba người tập hợp ở nơi này là muốn thương lượng với các ngươi chuyện xuất giá của Thu Diệp, chỉ còn khoảng hơn nửa tháng, em chồng của các ngươi sắp phải lập gia đình, các ngươi thân là chị dâu, đều phải tỏ vẻ biết điều, đưa chăn nệm, khăn trải giường, hay áo gối gì đó tùy, còn đối với tiền mừng tuy nhà chúng ta có ở riêng, nhưng các ngươi cùng phải đưa chút, có như thế Triệu gia chúng ta ở trong thôn cũng có chút thể diện. Hơn nữa sau này Ngô gia cũng coi trọng em chồng của các ngươi, cũng dám khi dễ nó có phải hay ." Tôn Thị rất lý lẽ, giống như nếu ba nàng dâu hà tiện, chính là đại nghịch bất đạo. xong nhìn ba nàng dâu liếc mắt cái, Chu Mạch thấy hai nàng dâu còn lại lên tiếng, bản thân nàng cũng cái gì.

      Thấy ba nàng dâu cũng tỏ thái độ gì, Tôn Thị có chút nóng nảy: "Vợ lão nhị, ngươi chứ, tuy trưởng tẩu như mẹ, nhưng đại tẩu của ngươi tại có thai. Có vài chuyện tiện làm."

      Đây là kêu nàng làm người ác mà, Chu Mạch hiểu cho dù nàng có nguyện ý đưa ra phần tiền mừng này hay cũng đều gây mích lòng với người nào đó. Nếu theo ý bà bà mà đồng ý, quay đầu bị đại tẩu cùng đệ muội oán chết nàng, nếu từ chối, lập tức đắc tội với bà bà.

      "Chuyện này..." Chu Mạch do dự chút, lập tức : "Nương, nương xem đại tẩu tuy thể làm chuyện gì, nhưng có thể đưa ra ý kiến được mà, hơn nữa đại tẩu tương đối có kinh nghiệm, làm việc đều rất chu đáo. Chuyện này, con nghe theo đại tẩu."

      Tôn Thị nghe nàng trả lời xong, trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái. thể hỏi Lí thị thấy thế nào. Đồng chí Lí Cúc Hoa nghe mấy câu vừa rồi của Chu Mạch xong, trong lòng có chút vui vẻ, nghĩ thầm địa vị của nàng ở trong cái nhà này vẫn tương đối cao.

      "Nương, những thứ như là chăn nệm, áo gối đều là lễ nghi cho nên chúng con làm tẩu tử đành phải thuận theo, nhưng về khoản tiền mừng con thấy có cũng sao mà. Hơn nữa con đến Triệu gia tám năm, cũng có thấy tiền mừng nào đâu." Lí thị tỏ ra tương đối khí khái dũng đối với bà bà, dù sao cũng có chỗ dựa ở trong bụng cho nên nàng sợ.

      Chu Mạch nghe xong trong lòng vui vẻ, xem ra vỗ mông Lí thị quả là sai.
      thuyt thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17

      Tôn Thị nghe được Lí thị như vậy, mặt lập tức kéo dài ra. Cũng may đây là đóng cửa mà chuyện với nhau, bằng người khác đều cho rằng bà là người mẹ chồng đối đãi với con dâu khắc nghiệt cỡ nào.

      "Vợ lão đại, con thể như vậy. Ta vì sao cho các ngươi tiền? Nếu ta cho chồng các ngươi tiền chúng nó còn sống được , chúng nó là đại nam nhân bình thường ở nhà phải đều nghe theo lời các ngươi sao, nếu ta cho chúng nó chút tiền, chúng nó còn mặt mũi ra ngoài đường gặp người ta sao? Lại , đưa tiền cho chúng nó phải cuối cùng đều nằm ở trong túi của các ngươi hay sao." Tôn Thị càng càng tức giận, nghĩ đến bản thân bà ở trong thôn tung hoành thời, sao có thể sinh ra đám con hèn nhát thế chứ.

      Nghe bà bà như vậy, Lí thị cùng Hứa thị lập tức nín thinh. Mấy năm nay mỗi lần trong nhà chỉ cần có khoản thu, tỷ như thời điểm bán ngô hay tiểu mạch, Tôn Thị đều cho con trai mỗi đứa số tiền.

      Thấy có nàng dâu nào hé răng, Tôn Thị hạ thấp giọng chút, nhưng vẫn là nhịn được cơn tức: "Các ngươi thấy đó, lo liệu nhà cửa lấy đâu ra mà còn nhiều tiền, năm nay chúng ta xây hai gian nhà, tốn mười mấy lượng bạc. Hai gian nhà kia còn phải là xây cho lão đại cùng lão nhị hay sao."

      Lí thị thấy bà bà nổi bão, trong lòng có chút sợ, dù sao nàng sợ nhiều năm như vậy. Nàng liếc mắt nhìn hai đệ muội cái, thấy các nàng như đầu gỗ tỏ vẻ gì, liền nóng nảy: "Nương! Mẹ đừng vội nóng! Quà ra mắt chúng con nhất định đưa, về phần tiền mừng, chúng con cùng chồng bàn bạc chút. Nhà chúng con ra nhiều hay ít để cho Bá Tuyền quyết định." Lí thị đây là ràng trốn tránh trách nhiệm, bởi vì nàng biết rất nếu đổ lên người trượng phu, nếu nàng chết sống đưa tiền, tìm bà bà đòi tiền.

      "Ngươi cần đùn đẩy, ai chẳng biết trong nhà ngươi mới là người làm chủ, thêm lúc này ngươi còn mang thai, Bá Tuyền càng nghe lời ngươi hơn. Ra ra hôm nay thẳng ." Tôn Thị mạnh mẽ . Chu Mạch thấy bộ dạng này của mẹ chồng, nếu hôm nay cho bà câu trả lời vừa ý bà nhất định bỏ qua, nàng nhịn được nháy mắt với Lí thị, muốn nàng nhanh chóng giả vờ đau bụng, chuyện hôm nay thể nào giải quyết được, nào biết Chu Mạch nháy mắt đến mắt đều đau mà Lí thị vẫn có phản ứng gì. Chu Mạch nhớ tới câu : "Nghèo khổ thông minh trăm bi!"

      Tôn Thị lại hỏi Hứa thị, Hứa thị chỉ câu chặn miệng của bà bà: "Ở trong nhà này con là nhất, con cũng dám lỗ mãng, con nghe theo ý kiến của các tẩu tử, các tẩu quyết định thế nào con theo thế ấy." xong nhìn Lí thị.

      Từ sau khi Lí thị mang thai, Chu Mạch phát thấy đệ muội này nhìn đại tẩu vừa mắt, chuyện đều mang thương mang đao, cũng may Lí thị biết, cũng nghe được nàng ta so đo với nàng cái gì cho nên hai người mới có xảy ra xung đột gì. Nhưng với Chu Mạch khác, Lí thị hễ rảnh chút đều tìm nàng gây chuyện, Chu Mạch luôn nghĩ mãi ra vì sao nàng ta luôn đối với nàng như vậy. Chẳng lẽ lúc trước nàng đắc tội với nàng ta.

      Lí thị thấy vấn đề lại đổ lên người của nàng, nhẫn nại : "Nương, nếu như vậy, nhà chúng con ra tiền mừng là lượng bạc. Hai đệ muội nếu thấy được đưa ra." xong vẻ mặt đắc thắng nhìn Chu Mạch, nghĩ rằng ta cũng tin ngươi có thể ra nhiều như vậy, cho dù ngươi muốn đưa, ngươi có sao?

      Chu Mạch làm bộ như nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lí thị, nàng với Tôn Thị: "Nếu đại tẩu bày tỏ thái độ như thế, con cũng theo, con cũng ra lượng bạc." xong nhìn nàng dâu thứ ba.

      Hứa thị ngờ hai tẩu tử có thể vui vẻ đồng ý như vậy, nàng đành phải thưa dạ cũng đưa giống bọn họ.

      Tôn Thị đối với kết quả này vừa lòng, biểu cảm mặt cũng thay đổi từ u chuyển sang trời quang cho nên cũng lải nhải vài câu dạy bảo các nàng dâu như là đừng lúc nào cũng nghe lời chồng , đừng nhu nhược mà để cho bọn đứng đầu. Chu Mạch nghe rất là buồn bực, ở cổ đại này phải đều lấy phu làm trời sao, vì sao nhóm nàng dâu Triệu gia đều lợi hại như vậy, nàng vừa trở về phòng liền thận trọng suy nghĩ chút về quan hệ của vợ chồng lão đại cùng lão tam từ lúc nàng đến thời đại này.

      Nhớ lại thời điểm lúc còn chưa phát Lí thị mang thai, thường xuyên nghe thấy vợ chồng lão đại cãi nhau, đơn giản chỉ vì hôm nay người này về nhà trễ, ngày mai người kia giặt quần áo, đều là những việc lông gà vỏ tỏi, nàng cảm thấy lão đại sợ vợ, nhưng lão tam nhà Hứa thị, là người gay gắt, mặt luôn đổi sắc, nhưng bà bà lại đau lòng cho nàng ta. Hơn nữa cảm giác lão tam mới đúng là người tương đối nghe lời vợ. Bất quá dù cho kiếp trước hay kiếp này nàng cũng chưa từng cùng cái loại sinh vật gọi là "chồng" này cùng nhau chung sống qua, cho nên cũng nghiên cứu ra mối quan hệ trong đó, liền lắc đầu suy nghĩ nữa.

      Nhưng Chu Mạch ngờ tới, kỳ thực Lí thị cùng Hứa thị sở dĩ đồng ý nhanh như vậy là vì các nàng xoay người là có thể tìm chồng của mình mà đòi tiền, mà chồng của các nàng xoay người là có thể hướng bà bà đòi tiền. Lông dê vẫn ở mình dê mà thôi. Mà Tôn Thị là loại người đối với con là xin gì được nấy. Cho nên bà nhất định đưa, đương nhiên bà cũng đưa cùng lúc cho hai đứa con của mình, như vậy cái nhà này sớm ăn khí. Bà chủ động kín đáo đưa cho từng đứa, nếu bọn chúng tới đến đòi cùng lúc, chắc đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

      Chu Mạch lại tốt số như vậy, nàng chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm, thấy hai mươi lượng bạc thiếu hai lượng, Chu Mạch nghĩ thầm thể ngồi vô ích, vội vàng ở buổi chiều ngày thứ hai liền chạy tới nhà mẹ đẻ, xem tình hình của mầm đậu.

      Khi Chu Mạch chạy tới Chu gia, Trần thị khẩn cấp lôi kéo nàng vào phòng bếp xem đậu. Bà vui mừng với con đậu lên mầm được đoạn ngắn rồi. Đợi đến lúc họ đến hai cái bình thấy mầm đậu mọc dài gần đốt ngón tay, thời tiết nóng cho nên mầm đậu cũng mọc nhanh hơn. Chu Mạch nhìn thấy mà mặt mày hớn hở, nàng lại cùng lão nương cùng nhau dùng nước sạch rửa đậu. Sau đó hai mẹ con cầm tay nhau trở về nhà chính, Chu Mạch liền suy nghĩ cân nhắc về việc bán mầm đậu.

      "Nương. Mầm đậu này sau khi thành công, chúng ta phải bán thế nào, nương có nghĩ tới mình phải bán với giá bao nhiêu ?" Chu Mạch hỏi.

      Trần thị đúng là chưa từng nghĩ tới điều này: "Tiểu Mạch, chuyện này là chủ ý của con để con định giá, con có nghĩ tới mình phải bán thế nào ?"

      "Dạ có, nương. Con có hỏi thăm qua, ở trấn có nhà họ Chu bán món này, bọn họ chỉ bán ở trong tiệm, bình thường làm ít chút, khi tới thời điểm họp chợ bán nhiều chút, chúng ta có điều kiện đó. Con nghĩ chúng ta có thể mướn người khoẻ mạnh đến phụ bán cho chúng ta, nương thấy được ?" Chu Mạch cùng Trần thị thương lượng.

      Trần thị vừa nghe đến việc mướn người, lập tức giậm chân tán thành: "Mẹ còn rất khỏe, hơn nữa vừa mới bắt đầu làm sao có thể mướn người, còn chưa biết buôn bán thế nào. Tiền mướn người rất đắt, tiền kiếm được còn chưa đủ trả tiền công cho người ta đâu!"

      Chu Mạch lòng đành lòng để lão nương nhà nàng phải đảm nhiệm trọng trách việc bán này, rất là vất vả, nhưng bản thân nàng lại có thời gian, vì thế liền nhõng nhẽo kiên quyết muốn Trần thị mướn người, nhưng bất luận nàng như thế nào, Trần thị cũng vẫn đồng ý. Chu Mạch nghĩ thầm, dù sao vừa mới bắt đầu số lượng bán cũng ít, trước hết để cho bà bán vậy, đợi về sau phát triển lớn mạnh bà bán kịp khi đó mướn người bà cũng phản đối.

      xong cách thức bán, Chu Mạch còn giá bán: "Nương, trấn bán sáu văn tiền cân, chúng ta cũng bán theo bọn họ, cũng bán sáu văn tiền cân. Chúng ta đưa đến tận nhà, chắc người mua nhiều chút. Vì để tránh ngày họp chợ, chúng ta bán sau đó hai ngày. Ví dụ như họp chợ vào mùng mùng ba, mùng bốn mình bán. Vào mùng người ta trấn mua thức ăn, nếu chúng ta bán vào mùng hai nhất định tốt, vì thế bán vào mùng ba, mùng bốn là tốt nhất."

      Trần thị nghe xong liên tục gật đầu, khỏi nhìn Chu Mạch với con mắt khác xưa, Chu Mạch chưa từng buôn bán qua nhưng phân tích rất ràng. Hơn nữa vẻ mặt khi chuyện làm cho người đối diện hết sức tin tưởng nàng.

      Sắp xếp mọi thứ xong hết, Chu Mạch suy nghĩ lát lại về việc chia lợi nhuận: "Nương, con ra nương đừng giận, người ta dù là huynh đệ cũng phải minh bạch ràng, chuyện buôn bán này chỉ bao gồm con, nương và Chu Bình, về sau tiền mua đậu con ra, hai ngươi ra công, bán được tiền con lấy ba phần, nương ba phần, cho Chu Bình bốn phần, cho đệ ấy tiền để dành dụm cưới vợ. Nương thấy được ?"

      Trần thị nghe xong vội vàng xua tay : "Tiểu Mạch, thể được, ý tưởng là con ra, phương pháp cũng là của con, mọi thứ từ đậu, bình chứa đều do con bỏ tiền, ra chính con là chủ, mỗi tháng con đưa cho nương và đệ đệ của con chút tiền là được rồi. Con lấy bảy phần . Mẹ còn hai mẫu đất, đệ đệ con như vậy là đủ rồi, còn con phải dựa vào chính mình."

      Chu Mạch nghe xong cũng thay đổi suy nghĩ, vẫn kiên trì chia phần như vậy, nàng nếu chịu chia như vậy bỏ mặc chuyện này, còn cho dù bản thân có tiền nếu được ở riêng cũng có cách tiêu xài được. Cuối cùng Trần thị cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy.

      Chu Mạch nhìn sắc trời còn sớm, liền chuẩn bị chạy về nhà, lúc gần còn quên dặn dò lão nương mỗi ngày đổi ba lần nước, nhất định được để đậu thấy ánh sáng. Trong nhà có sẵn mấy cái sọt đựng cỏ, cũng có đòn gánh, mọi thứ đều rất đầy đủ, tạm thời cần Chu Mạch mua cái gì.

      Chu Mạch trở lại Triệu gia vẫn theo thường lệ là nấu cơm rửa chén, nhưng hôm này tâm tình của nàng có chút biến hóa, tại nàng cảm thấy càng ngày càng thấy đau đầu. Bất quá nàng phải ổn định tinh thần để suy nghĩ tìm cách để được ở riêng mới được.

      Nhà của lão đại cùng nhà của nàng được xây xong, mấy ngày trước nàng còn nhìn qua, đều nằm ở đầu phía nam của thôn, đều là nhà ngói ba gian rộng lớn, trách được mọi người đều nhà lão Triệu là số số hai ở trong thôn này. Nhìn căn nhà mới xây mà còn có cơm để ăn quả so với hàng xóm chung quanh có hơn chút.

      Buổi tối trở lại phòng, Chu Mạch thấy Triệu Thu Diệp ngồi thêu, bởi vì nghĩ đến chuyện phân nhà nên nàng cũng có tâm tình khuyên nhủ nàng ta. Nhưng khi Triệu Thu Diệp thấy Chu Mạch mặt ủ mày ê, nhịn được hỏi nàng làm sao thế.

      "Thu Diệp, tôi với , đừng với nương, tôi hỏi , nhà của đại ca cùng nhà của tôi cha mẹ xây xong, sao đến giờ vẫn thấy phân chia gì hết vậy."

      "Nhị tẩu, chuyện này lúc trước đại tẩu cũng hỏi qua nương, nương nhị ca trở về nên tiện ở riêng. Tẩu cũng muốn ở riêng sao?"

      Chu Mạch ở chung với Triệu Thu Diệp được hai tháng, cảm thấy nàng ta là người năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, thích hay thích đều thể hết mặt. Đối với ngươi tốt khi ngươi đánh rắm cũng thơm, ghét ngươi khi ngươi uống miếng nước cũng muốn chuyện cùng.

      Nghĩ rồi lại nghĩ, Chu Mạch cũng thẳng thắn : "Đúng vậy, tôi muốn ở riêng. , bây giờ tôi ở trong cái nhà này mỗi ngày trôi qua đều kinh hồn bạt vía, hết sợ đắc tội cái này, lại sợ đụng phải cái kia. Lúc trước cho dù nhị ca của có ở nhà tôi có chỗ để dựa vào trong lòng tôi cũng chút sợ hãi. Nhưng bây giờ đại tẩu mang thai, tôi lại là người nấu cơm, tôi rất sợ nếu nấu cẩn thận tẩu ấy ăn vào lỡ bị làm sao, lúc đó khắp người tôi đều là miệng cũng được."
      thuyt thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18

      Triệu Thu Diệp cũng biết nhị tẩu sợ cái gì, nàng an ủi : "Nhị tẩu, tẩu yên tâm, cả nhà ở chung với nhau lâu như vậy, đều biết tính tình của nhau cả mà. Tẩu cần phải lo lắng chuyện gì hết, cho dù có xảy ra chuyện như lời tẩu chăng nữa, nương cũng tin tưởng đại tẩu, thấy nàng ta gào to như vậy, là nhìn vừa mắt."

      xong thấy Chu Mạch vẫn còn trầm tư, liền tiếp tục an ủi : "Nếu , tôi tìm dịp nào đó với nương vài câu về chuyện ở riêng, bất quá lời tôi nhất định có tác dụng gì đâu."

      Chu Mạch nghe xong nở nụ cười: "Khó được có lòng, nhưng đừng với nương chuyện này, dù sao cũng sắp lập gia đình, còn quan tâm đến chuyện này đúng lắm."

      Triệu Thu Diệp lại muốn nàng vài câu có thể nương nghe, nhưng khi nghe nhị tẩu như vậy, nàng cũng nữa, cũng nhận thấy bản thân nàng trong nhà chẳng qua chỉ là đứa con , đối với chuyện ở riêng, theo lẽ thường là thể xen vào. Vì thế cũng cùng Chu Mạch đến nữa, hai người lại tán gẫu chút về việc cần chuẩn bị gì cho ngày thành thân sau đó liền nằm xuống ngủ.

      Chu Mạch coi ngày, cảm thấy đến lúc bán mầm đậu cho nên lại đến nhà mẹ đẻ chuyến, nhân tiện cầm theo ba lượng bạc đưa cho Trần thị. Bởi vì cẩn thận suy nghĩ chút, nàng cảm thấy nếu cứ mãi nhờ lão Hồ mua đậu sớm hay muộn bị người Triệu gia phát , để đảm bảo an toàn vẫn nên đưa tiền cho lão nương mua tương đối thích hợp hơn, huống hồ nàng tin tưởng Trần thị biết cách phân biệt được đậu hư với đậu tốt.

      Đến nhà mẹ đẻ, Chu Mạch kịp chào hỏi Trần thị liền chạy thẳng về hướng phòng bếp, nhìn thấy mầm đậu cao đến giữa bình, Trần thị ở bên cạnh cũng vui mừng số mầm đậu này đoán chừng ít nhất cũng khoảng mười lăm, mười sáu cân. Chu Mạch nhớ lại trước kia nàng từng xem qua sách có cân đậu có thể cho bảy cân mầm, đó là do ở đại có kỹ thuật tốt cộng thêm hóa chất hỗ trợ, mà ở thời đại này lại có mấy thứ như thế, cho nên cân đậu có thể sinh ra năm cân mầm là tốt lắm rồi.

      Sau khi hai mẹ con xem xong liền cùng nhau thay nước cho đậu, Chu Mạch vừa làm việc vừa với Trần thị: "Nương, lần này là lần đổi nước cuối cùng, tối nay nương hãy lấy ra ít ăn thử, nếu có vấn đề gì tối nay nương tưới chút nước lên đậu, sáng mai là có thể đem bán. Còn nếu như cảm thấy mùi vị có gì lạ bảo Chu Bình sáng mai đến Triệu gia tìm con, giá bán cứ theo giá chúng ta lúc trước là bảy văn tiền cân."

      Trần thị nghe xong liền phát hoảng, vội vàng hỏi, mầm đậu này có thể có vấn đề gì sao? Kỳ thực Chu Mạch cũng biết mầm đậu bị hư là có mùi vị gì, kiếp trước nàng chỉ biết là mầm đậu có dùng thuốc hóa học là có thể ăn, gây ung thư. Nhưng mầm đậu này được trồng trong môi trường ô nhiễm, nếu có mùi chẳng qua là do ngâm nước quá lâu nên có mùi nước mà thôi nhưng như thế đối với cơ thể cũng có hại chỗ nào. Để đảm bảo an toản, nàng lấy ra ít mầm đậu, bảo Trần thị nhóm lửa xào chút, nếm thử hương vị, cảm thấy rất thơm, so với mầm đậu kiếp trước nàng ăn còn thơm hơn. Vì thế, nàng cho Trần thị cái mỉm cười yên tâm, bảo bà cứ yên tâm ngày mai bán.

      Trần thị thấy Chu Mạch tin tưởng như vậy cũng từ từ yên lòng, hai người dọn dẹp mọi thứ xong liền đến nhà chính, Chu Mạch lấy ra ba lượng bạc đưa cho Trần thị : "Nương, nương cũng biết đó, em chồng con còn khoảng hơn mười ngày là thành thân, trong khoảng thời gian này con tiện tới lui. Mầm đậu khoảng chừng hai ngày là bán hết, số tiền đó cộng thêm ba lượng bạc này giao cho nương để nương có thể quay vòng làm tiếp. Nương nhớ mua nhiều đậu chút, đừng chỉ dùng đậu nành, đậu xanh, đậu đen cũng có thể làm được. Con thấy hai cái bình kia đủ, nương có thể mua thêm vài cái nữa, nhưng nhất định được mua cao như vậy, phải mua thấp hơn chút. Như vậy lúc thay nước dễ dàng hơn." Chu Mạch vội vàng với Trần thị.

      Mà Trần thị chỉ là nhìn chằm chằm Chu Mạch nhét bạc vào tay bà, bà nắm chặt tay Chu Mạch hỏi: "Ở đâu mà con có nhiều bạc như vậy?"

      Đối với vấn đề này, Chu Mạch sớm nghĩ ra cái cớ: "Nương, bạc này là mấy năm trước Trọng Sơn nhờ người đưa cho con, bởi vì tiền này là giấu bà bà mà đưa, cho nên ai con cũng dám . Nay đến lúc cần dùng đến con mới dám lén lút lấy ra, nương cũng đừng với ai. Nếu có ai hỏi nương cứ là tiền của nhà chúng ta."

      Trần thị vẫn là nửa tin nửa ngờ, Chu Mạch vội vàng thêm: "Nương! Vẫn còn tin con sao?" xong nàng giả bộ tỏ vẻ tức giận.

      Thấy Chu Mạch nóng giận, Trần thị mới tạm yên tâm, tuy rằng gần đây đứa con này của bà có chút khác lạ, nhưng bản chất vẫn là người thành , bà tin tưởng nàng lừa gạt bà. Bà bỗng nhớ đến tình cảnh con bà phải ở Triệu gia sống khổ cực như thế nào.

      Sau khi thuyết phục Trần thị lấy tiền, Chu Mạch còn dặn dò thêm vài câu, xác nhận bản thân có lộ ra cái gì, nàng mới vội vàng chạy về Triệu gia, đường nàng nhịn được suy nghĩ nếu muốn tự do nhất định phải nghĩ được cách để có thể được ra riêng. Bằng nếu cứ bị hành hạ mãi như thế, cơ thể nàng chịu nổi, tinh thần cứ luôn bị căng thẳng rất dễ dàng mệt mỏi. Mỗi ngày phải tốn hơn canh giờ để chạy tới chạy lui như thế này. Nhìn mặt trời lặn xuống được nửa, đoán chừng nàng lại về trễ nữa rồi, trở về thế nào cũng bị bà bà trận cho xem. Trong lòng nhịn được thở dài tiếng.

      Về nhà, Chu Mạch nhìn thấy bà bà vì chờ kịp mà vội vào phòng bếp, nhìn thấy Chu Mạch trở về, mặt dài ra, ném xuống thức ăn rửa dở dang trong tay, ngoảnh đầu rời khỏi phòng bếp, nhìn đến Chu Mạch cái. Nàng nhịn được lại buông tiếng thở dài, nhưng vẫn cho Đông Nhi ngồi nhóm lửa cái mỉm cười. Trẻ rất mẫn cảm, nàng muốn lưu lại cho con hình tượng kiên cường lạc quan, hi vọng con bé về sau cũng là người như vậy.

      Vẻ mặt Đông Nhi căng thẳng nhìn thấy Chu Mạch nở nụ cười mới thả lỏng chút, với nàng vừa rồi nãi nãi những gì, nào là nương của mày lại chơi chỗ nào nữa rồi, cả ngày thấy ở nhà, cũng đúng giờ mà trở về nấu cơm dọn dẹp, Chu Mạch ngây ra lúc, nàng biết gần đây Đông Nhi tương đối ỷ vào nàng, nhưng nàng hy vọng Đông Nhi bắt chước theo như vậy, cũng có thể là do vừa rồi bà bà phản ứng quá dữ dội.

      Sau khi rửa thức ăn xong, Chu Mạch đến trước mặt Đông Nhi sờ đầu con bé, dịu dàng nhưng kiên quyết nhìn vào mắt con bé : "Đông Nhi, bộ dáng lúc nãy của nãi nãi con, bà để ý đến chúng ta đối với chúng ta cũng hề gì, con cần để ở trong lòng." Nàng kỳ thực là muốn sau này những lời Tôn Thị ở sau lưng nàng cần lại với nàng, nhưng suy nghĩ chút lại bỏ qua, lúc này nên đến việc khác tốt hơn: "Con phải biết rằng, bây giờ cho dù nương có làm cái gì chăng nữa, đều là vì tương lai của chúng ta. Nương muốn cho Đông Nhi cuộc sống tốt hơn, muốn cho Đông Nhi mặc những bộ quần áo xinh đẹp, còn muốn cho Đông Nhi có thể được đến học đường." Đông Nhi nhịn được : "Nương, học đường đều phải đóng học phí, thím chỉ có con trai mới có thể đến học đường."

      Chu Mạch nhịn được xót xa, cái xã hội vạn ác nam tôn nữ ti này. Ở Triệu thôn có học đường, nhà ai có con muốn đến đó học đều phải đưa ít tiền được coi như là để trả công cho thầy giáo, ở trong thôn có Triệu Tam gia cùng người đức cao vọng trọng ở trong tộc ra mặt mời tú tài lớn tuổi về dạy học, đương nhiên cũng phụ trách luôn cả việc ăn, mặc ở, lại cho nhà bốn người của ông ta, mọi chi phí đều lấy từ tiền học phí mà ra, nếu đủ vào lúc thu thuế hàng năm thu thêm mỗi nhà chút tiền.

      Có thể đến học đường cơ bản đều là con cháu của Triệu gia, tổng cộng cũng có mười mấy bé trai, độ tuổi từ bốn cho đến dưới mười tuổi, con trai khoảng mười mấy tuổi ở nông gia cũng được xem như là đủ sức lao động, cho nên phần lớn đều là ở nhà làm việc nhà nông, chỉ những trường hợp cực cá biệt mới bị cha mẹ đưa đến trấn học nghề nào đó mà thôi. Ngược lại, nữ hài tử trước khi thành thân lại rất ít khi ra ruộng làm việc, chỉ trừ những lúc đặc biệt bận rộn, còn tất cả đều ở nhà may vá thêu thùa. Nhưng sau khi thành thân cơ bản các này đều phải ra ruộng làm việc, ngoài thời gian làm ruộng cũng là may giày hay may quần áo gì đó.

      Sở dĩ Chu Mạch bị bắt buộc ra ruộng làm việc, nguyên nhân phần lớn là ở Triệu gia có hai thanh niên trai tráng lao động là Triệu Bá Tuyền cùng Triệu Thúc Hà. Bình thường bón phân, tát nước, đắp bờ, làm cỏ này nọ căn bản cần các nữ nhân Triệu gia ra tay.

      Ngày thành thân của Triệu Thu Diệp càng ngày càng gần kề, vì thế mấy ngày nay người ra kẻ vào ở Triệu gia cũng tương đối nhiều, lễ vật cũng theo đó mà tăng lên, ai đến dự lễ cũng đều mang theo cùng loại quà mừng nào là áo gối, nệm giường, còn cũng là đồ vật này nọ. Cũng có những người cùng Triệu Đại Ngưu hoặc là Triệu Bá Tuyền, Triệu Thúc Hà có quan hệ đặc biệt tốt đưa tiền mừng, mà tiền mừng phải đợi ngày đưa dâu mới đưa cho nên Chu Mạch biết phải đưa bao nhiêu, nhưng lúc trước nàng có nghe Lưu tẩu tử tiền mừng bây giờ rất lớn, tháng trước ở thôn kế bên có nhà thành thân, có người tiền mừng ba lượng bạc, còn lại đều là trong khoảng từ hai mươi văn tiền cho đến dưới lượng. Dân quê hết mười cũng có tám người mắc bệnh sĩ diện.

      ngày, lúc Chu Mạch mình trong phòng, đột nhiên bà bà Tôn Thị xong vào, bảo nàng đưa tiền mừng để đưa vào danh sách lễ vật. Nguyên lai vào ngày nhà gả con trong sân dán tờ giấy đỏ, mặt viết tên bà con thân thích bạn bè nào đưa tiền mừng do quản trong thôn viết lên. Tôn Thị vì mặt mũi, cho nên mới bảo ba nàng dâu ra tiền mừng, đối với nhà lão đại cùng nhà lão tam, bà lo lắng, bởi vì mấy năm nay bà thầm cho bọn họ ít tiền, bình thường tiền tiêu dùng trong nhà vẫn là do bà chi ra.

      Cho nên lúc Triệu Bá Tuyền cùng Triệu Thúc Hà vì bị vợ ép buộc mà phải tìm bà đòi tiền, bà lời cự tuyệt. Bà với họ bà nhận được lời cam đoan từ vợ của họ vào sáng ngày con bà thành thân hai nàng nhất định đưa lượng bạc tiền mừng. Bà cũng đem chuyện ba đứa con trai của bà đưa tiền mừng bao nhiêu với mọi người ở trong thôn biết, đến lúc đó nếu bọn họ đưa chẳng phải là cho bà mặt mũi, mà bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì.

      Chu Mạch nghe bà bà đến chuyện tiền mừng, liền sờ soạng khắp người, lấy ra ba mươi văn tiền, nàng mở ra cho bà bà xem.

      "Nương, ba mươi văn tiền này là mấy tháng trước nương cho con, thường ngày đôi khi con có lấy ra văn hay nửa văn tiền mua đồ ăn vặt cho Đông Nhi, cho nên cũng còn dư lại khá nhiều." xong vẻ mặt khó xử nhìn Tôn Thị.

      "Vậy lúc trước mày trấn mua vải dệt, kim chỉ, còn mua quần áo cho Đông Nhi lấy tiền đâu ra trả?" Tôn Thị mắt nổi lửa, bà hoàn toàn tin chắc đứa con dâu này tuyệt đối có tiền riêng, bà nhớ rất ràng, mấy năm trước lúc Triệu Trọng Sơn còn gửi thư cùng tiền về, có lần người đưa thư gặp riêng Chu Mạch lúc.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :