1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại nam tử tiểu nàng dâu - Thất Chích Nhạn(83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10

      Mọi người nhìn thấy bàn có bốn mặn canh đều sửng sốt, vì nhà này trừ bỏ ngày lễ ngày tết mới ngồi bàn ăn cơm, bình thường đều là tay vừa cầm bánh bao vừa gắp món ăn hoặc là gắp thức ăn vào bát cơm rồi ngồi xổm ở chân tường mà ăn, nam nhân đều là bưng bát ra cửa lớn mà ngồi ăn, bởi vì nơi đó có rất nhiều người, mọi người có thể vừa ăn vừa tán gẫu, tán gẫu chút về con cái nhà ai có tiền đồ ở trấn , nhà nào kết thông gia với nhà nào, vụ mùa năm nay thế nào.

      Bởi vì Chu Mạch đến Triệu gia chỉ được khoảng nửa tháng, chủ yếu đều ở trong phòng dưỡng bệnh, mà Lí Cúc Hoa nấu cơm xong cũng gọi nàng đến ăn, cho nên khi nàng ăn cơm cũng là lúc mọi người đều ăn xong, cho nên Chu Mạch biết mọi người ăn cơm là ngồi bàn.

      Vẫn là gừng càng già càng cay, người có phản ứng trước hết vẫn là Tôn Thị, nàng quét mắt cái, "Đứng thất thần làm gì thế, còn nhanh ngồi xuống ăn cơm!" Vì thế trong phút chốc chung quanh bàn lập tức ngồi đầy đủ mười nhân khẩu bao gồm lớn , Triệu Băng - con của lão tam Triệu Thúc Hà còn chưa đến hai tuổi, cho nên còn ngồi ở trong lòng Hứa thị cắn bánh bao. Tất cả mọi người đều có loại thói quen ăn cơm theo phương thức bàn như thế này, nhưng cũng thể ngăn cản nhiệt tình với thức ăn, sau khi Triệu Đại Ngưu gắp miếng thức ăn cho vào miệng, nhịn được khen ngợi: "Mấy ngày nấu cơm, tay nghề của vợ lão nhị lại càng giỏi hơn, hương vị của món này có thể so với thức ăn của Quảng Nguyên Lâu ở trấn đấy!"

      Tôn Thị trừng mắt với Triệu Đại Ngưu xúc động hơi thái quá: "Sao tôi nhớ ông từng ăn cơm ở Quảng Nguyên Lâu nhỉ?" xong để ý cơn tức giận của Triệu Đại Ngưu, nếm thử món ăn ở trước mặt, khỏi cũng khen Chu Mạch câu: "Ừm, vợ lão nhị hôm nay nấu ăn tệ."

      Lí thị bên cạnh ngồi im lặng, mấy ngày trước nàng cực khổ nấu cơm hơn nửa tháng, cũng thấy cha mẹ chồng khen chữ, hôm nay vợ lão nhị vừa xuống bếp, liền được bọn họ khen ngợi, nàng tin có thể ăn ngon như vậy, cũng tức giận ăn miếng, phát hương vị so với nàng nấu còn ngon hơn, nhưng nàng lại muốn bị Chu Mạch lấn lướt như vậy, nên với bà bà: "Mấy món này quả rất ngon, nhưng rất là lãng phí, nương nhìn xem nếu chỉ nấu món chỉ tốn có muỗng dầu, nhưng hôm nay nấu bốn món này tốn ít nhất bốn muỗng dầu, bây giờ dầu rất đắt! Đệ muội, về sau muội vẫn là đừng lãng phí như vậy." xong khiêu khích nhìn Chu Mạch.

      Chu Mạch cười cười trả lời ‘dạ’, lại quay đầu hỏi công công bà bà "Cha, nương, hai người thấy thế nào?"

      "Ta thấy về sau công việc chuẩn bị cơm cho cả nhà giao cho vợ lão nhị phụ trách, vợ lão đại cùng lão tam thay phiên nhau nhóm lửa." Tôn Thị giải quyết dứt khoát, giả vờ như thấy được vẻ vui mặt của Lí thị.

      Cả nhà thấy Tôn Thị lên tiếng, cũng ai tiếng nào, Triệu Bá Tuyền cùng Triệu Thúc Hà tiếp tục cầm bát, vùi đầu bắt đầu ăn cơm. Dù sao người nhiều đồ ăn ít, Lí thị cũng nhiều, chỉ vội vàng gắp thức ăn cho mình cùng nữ nhi Tiểu Thúy.

      Vì thế bữa cơm này cũng coi như yên tĩnh, bởi vì cơm do Lí thị cùng Chu Mạch nấu, cho nên việc rửa chén liền do vợ lão tam Hứa thị đảm nhiệm.

      Sau khi ăn xong cơm chiều, Chu Mạch theo thường lệ dẫn Đông Nhi ra cửa tản bộ loanh quanh cho tiêu thực, lúc này gia nhập đội ngũ của bọn họ lại có thêm Triệu Tiểu Thúy, tiểu nương vẫn là ưa thích nhị thẩm ôn nhu này, lại sợ mẹ ruột của mình, dù sao nương của nàng cứ suốt ngày ghét bỏ nàng là nữ hài tử, nuôi lỗ vốn, cũng quan tâm nàng, cho nên Triệu Tiểu Thúy dù sáu tuổi nhưng rất biết nhận rất nhiều thị phi, tuy trước kia nương từng với nàng đừng gần gũi với nhị thẩm và tam thẩm, nhưng từ sau khi nhị thẩm bị thương ở đầu, thường mang các nàng tiệm tạp hoá ở đầu thôn mua chút đồ ăn vặt cho các nàng, thấy vậy Lí thị cũng quản, sau này còn giựt giây Tiểu Thúy theo nhị thẩm nhiều hơn.

      Mà tiểu Triệu Thu Diệp sau buổi ăn cơm chiều liền vào nhà bắt đầu công việc thêu khăn tay của nàng, bởi vì Tôn Thị cam đoan với nàng, tiền nàng thêu khăn dùng để sắm đồ cưới cho nàng. Vì thế Triệu Thu Diệp càng làm càng hăng hái, nhưng hôm nay nàng vừa thêu lại lập tức nghĩ tới việc hôn nhân của bản thân, liền ngồi yên bèn đến nhà chính tìm Tôn Thị bàn bạc.

      "Nương, lần trước mẹ cùng bà mối chuyện ra sao? Sao Ngô gia vẫn có động tĩnh gì thế? Ngô Sơn Phong hôm qua còn với con hôm nay mời bà mối đến nhà chúng ta cầu hôn." Triệu Thu Diệp thấy trong phòng có ai cũng định giấu diếm.

      "Con của ta, những lời này chỉ khi có hai người chúng ta thôi, cái đại nương lại ồn ào kêu người tới nhà cầu hôn, những lời này mà truyền ra ngoài làm cho người ta chê cười." Tôn Thị oán trách liếc Triệu Thu Diệp cái, sau đó lôi kéo nàng vào phòng ngủ.

      "Ta nhờ tam thẩm của con chuyện với mẹ của Ngô gia tiểu tử, bà ấy rất vui vẻ, quan trọng là Ngô lão cha lại đồng ý, chắc là vẫn còn ghi hận lúc còn trẻ bị cha con đánh gậy đấy mà. Mẹ nhờ tam thẩm con khuyên, con xem hai ruộng sát ranh nhau làm sao có xung đột, hơn nữa chuyện đó lại xảy ra trước khi mẹ được gả đến Triệu gia, hơn ba mươi năm, Ngô lão cha chắc cũng quên. Hơn nữa bọn họ nhà ba người nhưng hai người đồng ý, cho nên chuyện Ngô lão cha gật đầu cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, con à con phải bình tĩnh, đừng nóng vội, nhất là thể ra ngoài gây ồn ào về chuyện này." Tôn Thị dặn dò Triệu Thu Diệp.

      "Nương! Con sắp đến mười bảy tuổi! Đại tỷ mười lăm tuổi lập gia đình, trong ba chị dâu trễ nhất cũng là tam tẩu cũng mười bảy tuổi liền gả đến nhà chúng ta. Mẹ con có thể vội sao?" Triệu Thu Diệp ủy khuất làm nũng .

      Tôn Thị nhíu nhíu mày, ngón tay điểm mày Triệu Thu Diệp: "Con đấy! oán trách mẹ sao?" xong lại an ủi nữ nhi vài câu, hai người lại tới chuyện thay đổi gần đây của Chu Mạch.

      Triệu Thu Diệp đối với biểu hôm nay của nhị tẩu nghi hoặc, nhịn được hỏi Tôn Thị: "Nương, nếu ngẫm lại nhị tẩu từ sau lần gặp tai nạn thay đổi rất lớn, mẹ xem lần trước tẩu ấy từ nhà mẹ đẻ trở về lại dám trả lời với chúng ta đấy."

      Tôn Thị vội trả lời, ngồi suy nghĩ chút: "Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy vợ lão nhị gần đây có chút kỳ lạ, có đôi khi cảm thấy nàng ta rất thành giống trước đây, có đôi khi cảm thấy trong mắt nàng ta có chút gì đó, làm cho người ta suy nghĩ ra cũng dám khinh thường."

      "Đúng vậy! Đặc biệt hôm nay, mẹ xem nàng ta thế nhưng có thể làm ra thức ăn ngon đến vậy, trước kia nàng ta cũng nấu cơm được ba bốn năm, cũng ăn ngon bằng nửa hôm nay. Còn có, trước kia nàng cơm nước xong liền trốn trong phòng làm nữ công, bây giờ lại dẫn bọn ra ngoài loanh quanh tản bộ, con thấy Tiểu Thúy bây giờ còn gần gũi với nàng hơn đại tẩu nữa. Bây giờ nàng ta mang cái dạng này, làm hại con cũng dám khi dễ nàng ta!" Triệu Thu Diệp oán giận .

      Tôn Thị nghe xong liền nhanh chóng che miệng nàng lại: "Con kiểu gì thế, cũng thể như vậy, lần trước nàng ta náo loạn trận làm cho hàng xóm chung quanh ở sau lưng chúng ta chỉ trỏ cho đến bây giờ, còn con bây giờ sắp đính hôn với người ta, con ngoan ngoãn đừng chọc phá gây phiền phức cho mẹ! Con còn có thể sống cùng nàng được bao lâu, sau khi định thân xong hai tháng thành hôn."

      "Con biết, nương!" Triệu Thu Diệp ngoan ngoãn trả lời.

      Tôn Thị thấy thái độ nữ nhi tốt như vậy, cũng yên lòng: "Mẹ lớn tuổi, tiếng xấu gì cũng mặc kệ, con giống vậy. Hơn nữa, nhị tẩu con cũng là người đáng thương, nghe trong thôn chồng của người khác đánh giặc có thể trở về đều trở về, trở về cũng được trợ cấp tiền, nhị ca con sống thấy người, chết cũng thấy xác. Ai!" xong Tôn Thị nhịn được bi thương đứng lên, dù sao cũng là con ruột của chính mình.

      Thấy Tôn Thị bắt đầu gạt lệ, Triệu Thu Diệp cũng nhịn được thương tâm, trong ba ca ca nhị ca là người thương nàng nhất, nhưng nàng cũng dám khóc, sợ làm cho Tôn Thị càng khóc thêm, chỉ có thể khuyên Tôn Thị tuy có tin tức, nhưng cũng nhất định là tin xấu. Tin tưởng nhị ca cát nhân có thiên tướng phù hộ, bồ tát phù hộ huynh ấy bình an. Hai mẹ con lại hàn huyên lát cho đến khi Triệu Đại Ngưu vào nhà giải tán.

      Vì buổi tối ở cổ đại có tiết mục giải trí, trời vừa tối tất cả mọi người đều lên giường ngủ, trời vừa hừng đông liền rời giường. Cho nên Chu Mạch cũng thuận theo trào lưu, mỗi ngày vào buổi tối liền loanh quanh tản bộ sau đó trở về cho Đông Nhi rửa mặt rồi đưa lên giường, còn nàng lại tìm chỗ lén lút luyện chút quyền cước, thói quen hai mươi năm của nàng vẫn là thay đổi được, may mắn là chỗ nàng luyện quyền có cây đại thụ che chở phía trước cho nên tương đối bí mật, nhiều ngày như vậy cũng có người phát . Đợi cho đến khi nàng rửa mặt toàn bộ người trong nhà cũng đều an giấc.

      Ngày hôm sau Chu Mạch theo thường lệ bị Triệu Thu Diệp đánh thức, nhìn bên ngoài trời có chút sáng, cũng liền ngồi dậy, bởi vì bữa sáng Triệu gia chỉ ăn cháo, hơn nữa ba nàng dâu đều có con , cho nên bữa sáng đều là Triệu Thu Diệp chuẩn bị.

      Sau khi ăn qua bữa sáng, Chu Mạch xin phép Tôn Thị cho nàng về nhà mẹ đẻ chuyến, Tôn Thị gì liền đồng ý, vì thế Chu Mạch đem Đông Nhi giao cho Hứa thị trông coi dùm nàng, tuy rằng phần lớn thời gian Đông Nhi ra ngoài tìm bọn tiểu đồng chơi đùa, nhưng nàng vẫn là lo lắng con bé chơi đùa quên giờ ăn cơm liền dặn dò Hứa thị tới giờ cơm gọi Triệu Đông.

      Ra khỏi cửa nhà, Chu Mạch về hướng Chu gia, nhưng nàng cũng có về nhà mẹ đẻ, mà là xuyên qua Chu gia lên trấn Lạc Hoa. Nàng dựa theo trí nhớ ngày hôm qua tới phúc lâm khách sạn, bởi vì sợ bọn người Lỗ Bá Thiên còn chưa rời khỏi trấn , nàng dám cải dạng nam trang.

      Bởi vì hôm nay phải chợ phiên, tuy vẫn có người lui tới, nhưng lại nhiều lắm, giống ngày hôm qua rộn ràng nhốn nháo. Sau khi bước vào khách sạn nàng bỗng phát , ra ngày hôm qua tiệm này buôn bán coi như tốt, bởi vì hôm nay trời sắp trưa mà tiệm chỉ có bàn khách, hơn nữa bàn này chỉ có người.

      Chu Mạch quan sát bị vị tiểu ca họ Chung ngày hôm qua quấy rầy "Vị khách quan này mời vào bên trong... .!" đến nửa thất thần, nhận ra Chu Mạch là người ngày hôm qua tới nơi này ăn cơm.

      Chu Mạch cũng để ý, trực tiếp hỏi: "Vị tiểu ca này, ta thấy các người dán giấy bán tiệm ngoài cửa, đặc biệt đến hỏi thăm chút, cho hỏi ông chủ của các người ở đâu?"

      Tiểu nhị vừa có phản ứng lại lại sửng sốt chút, bởi vì người trước mắt là nữ nhân đầu tiên tìm tới cửa, tuy ông chủ của là người có chút keo kiệt, nhưng lại nhớ ông chủ lại có thói quen ăn vụng ở bên ngoài. Nữ nhân trước mắt thoạt nhìn giống như nương lả lơi đường của Vạn Hoa Lâu, thoạt nhìn là phụ nữ đàng hoàng, cho nên ông chủ càng có khả năng làm điều đó.

      Thấy người trước mắt miên man suy nghĩ, từ trong ánh mắt Chu Mạch có thể đoán được nghĩ cái gì, khỏi có chút buồn cười, làm nữ nhân là khó! Chu Mạch vội đánh thức tiểu nhị ca ngẩn ngơ, Chung tiểu nhị vội vàng ngượng ngùng mỉm cười, mời Chu Mạch ngồi nghỉ trước, còn ta vội vàng lên lầu hỏi ý kiến ông chủ.
      thuyt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      To all// Cám ơn các bạn. Tớ cố gắng
      Chương 11

      Ước chừng qua khắc, từ lầu xuất nam tử trẻ tuổi, mặc quần áo vải bông màu đỏ cách giản dị, ngũ quan tính là đặc biệt nhưng thoạt nhìn rất thông minh tháo vát, có lẽ qua ba mươi tuổi, cùng hình tượng ông chủ bụng phệ với bộ râu cá trê trong đầu Chu Mạch kém khá xa.

      Tiểu nhị dẫn ông chủ đến trước mặt Chu Mạch : "Vị tẩu tử này, đây là ông chủ Tào của chúng tôi!" Sau đó lại quay đầu sang với chủ tiệm: "Ông chủ, chính là vị tẩu tử này muốn gặp ông!"

      Chu Mạch chào hỏi ông chủ Tào, đối phương gật đầu đáp lễ với nàng, sau đó mời nàng lên lầu chuyện. Hai người lên lầu vào gian phòng, tiểu nhị mang ấm trà tới rồi lập tức rời khỏi, nhưng lại đóng cửa. Chu Mạch thấy vậy bèn đóng cửa, nhưng bị ông chủ Tào ngăn lại: "Triệu tẩu tử, tôi với tẩu là nam quả nữ lại ngồi chung vốn ổn, cửa này tuyệt đối thể đóng, tôi muốn tổn hại đến danh dự của tẩu."

      Chu Mạch bừng tỉnh, cảm kích lời cảm tạ cùng tạ lỗi, thẳng là do chính mình sơ sót. Sau đó hai người phân chủ khách ngồi xuống, Chu Mạch mở miệng : "Ông chủ Tào, hôm nay tôi tới đây tìm ông cũng quanh co lòng vòng, chỉ muốn hỏi ông chủ tiệm này bán với giá bao nhiêu."

      Ông chủ Tào ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt cẩn thận đánh giá chút, quần áo vải thô nhưng che giấu được kiên định trong mắt, nhưng làm cho kinh ngạc hơn phải là kiên định trong mắt Chu Mạch mà là cách nàng xưng hô, nàng dùng "tôi" mà phải là thiếp. Chuyện như vậy là lần đầu tiên gặp phải, bỗng nhiên phát nữ tử trước mắt thú vị.

      Vì thế, ông chủ Tào nở nụ cười: " biết Triệu tẩu tử muốn trả bao nhiêu đây?" Chu Mạch suy xét chút, nàng cảm thấy trong quá trình trả giá người ra giá trước bị rơi vào thế bị động. Chu Mạch muốn bị đối phương dẫn dắt, mỉm cười : "Ông chủ, ngài là chủ, tôi là khách cho nên nghe theo ông, hay là ngài ra giá trước ."

      Ông chủ Tào cũng cười, cảm thấy nữ tử trước mắt càng lúc càng thú vị: "Nếu tẩu tử như vậy, tào mỗ liền từ chối, ba mươi lượng bạc, lượng cũng bớt!" xong bình tĩnh chờ xem phản ứng của Chu Mạch.

      "Ông chủ Tào, cái giá ba mươi lượng bạc của ông gần hai tháng rồi, tôi nghe lúc mới đầu còn có hai người đến hỏi, nhưng tháng nay lại có người đến hỏi!" Chu Mạch xong tỏ thái độ vui sướng như thấy người gặp họa nhìn đối phương.

      "Triệu tẩu tử đúng, nhưng bây giờ là lúc phương bắc đại thắng, triều đình ổn định, cho nên chăm lo việc nước và cải thiện cuộc sống của dân chúng, tôi tin tưởng cuộc sống sau này càng ngày càng tốt, tiệm cơm bình dân như thế này cũng càng ngày càng nhiều, chỉ cần tiệm còn mở cửa, lo kiếm được tiền." Ông chủ Tào rất chân thành.

      Chu Mạch ngây ra lúc, ngờ người cổ đại cũng có những lý luận kinh tế cơ bản như vậy, trách được Minh triều là nơi nảy sinh ra chủ nghĩa tư bản. Nhưng nàng vẫn cứ kiên trì : "Ông chủ, tuy tôi muốn đả kích đến lòng tự tin của ông, nhưng mà ông xem ở dưới lầu chỉ có người khách. Nếu tiếp tục như vậy làm sao mà kiếm tiền được đây? Hơn nữa nghe ông muốn kinh thành phát triển, cho nên chút lợi ích này chắc là ông để vào mắt. Lại tuy rằng tại cục diện chính trị ổn định, nhưng chuyện triều đình ai có thể chính xác, huống chi đương kim thánh thượng là người dũng thiện chiến."

      Ông chủ Tào lại bị chấn động chút, nghĩ tới nương yếu đuối lại có thể biết nhiều như vậy, hơn nữa còn nhìn thấu vài thứ. Nữ tử này thể khinh thường, vội vàng chắp tay ôm quyền: "Triệu tẩu tử là nữ nhưng lại thua đấng mày râu, đối với vài chuyện bên ngoài lại có thể nhìn rất ràng, nếu đến điểm này, tôi cũng giấu. Tôi vốn định bán tiệm này kinh thành để nương nhờ vị đường thúc trong tộc, tục ngữ dưới gốc đại thụ lúc nào cũng mát, hơn nữa bên nội tử (vợ) vốn là nhân sĩ ở kinh thành, khoảng thời gian trước cũng luôn luôn thôi thúc tôi sắp xếp ổn thỏa bên này rồi đến kinh thành, chẳng qua là mấy ngày nay có chút dao động, dù sao tiệm này là từ ông nội của tôi truyền lại, cho tới bây giờ hơn sáu mươi năm, đành lòng bán . Cho nên nếu giá đúng giá trị của tiệm, tiệm này tuyệt đối bán."

      "Chuyện này tôi có thể hiểu, chỉ là biết giá mà ông chủ cho là xứng với giá trị của tiệm là bao nhiêu?" Chu Mạch nhân cơ hội hỏi tới.

      "Ba mươi hai, thiếu lượng cũng bán." Ông chủ Tào kiên định !

      Chu Mạch nghe xong bực bội, trong lòng muốn hỏi thăm mẹ của ta, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra rất lễ độ mà thương lượng có thể hai mươi lăm lượng được . Nhưng bàn bạc cả buổi, ông chủ Tào vẫn cắn chặt răng giảm giá, vẫn kiên quyết với giá ba mươi hai lượng. Chu Mạch cũng muốn cùng ta tranh cãi, dù sao nàng cũng thể về nhà quá muộn, cho nên sau khi hai người uống xong hai ấm trà mà thống nhất được giá ra về, Chu Mạch nhìn thấy nụ cười gian vì đạt được mục đích của trong lòng giận đến bốc khói, nhưng cũng có cách gì, chỉ có thể tức giận rời khỏi tiệm.

      Ra khỏi Phúc Lâm khách sạn, Chu Mạch mới cảm thấy bản thân quá nóng vội, lời cùng vẻ mặt vừa rồi của nàng biểu ra ngoài quá gấp rút, đối phương thấy nàng rất muốn mua, cho nên mới chịu giảm giá, sau khi suy nghĩ lại Chu Mạch thấy hối hận thôi, chỉ có thể an ủi bản thân còn lần cơ hội là giả nam trang mà đến đó bàn bạc.

      Nếu đến trấn , hơn nữa nếu về nhà phải ngang qua nhà mẹ đẻ, cho nên nàng đến chợ bán thức ăn ở đầu Trấn Nam mua nửa cân thịt heo cùng mười quả trứng gà, tốn của nàng hai mươi lăm văn tiền. Chu Mạch đem theo mấy thứ này, quyết định quên hết những buồn bực vừa rồi, lại nghĩ đến dưới sàng còn có hai mươi lượng bạc, khỏi vui vẻ. Nàng vui vẻ về Chu gia, đến đó nàng phát lão nương ở nhà, chỉ có tiểu đệ Chu Bình ở trong sân chẻ củi, thấy nàng đến cũng chỉ ngẩng đầu kêu tiếng tỷ, nhưng Chu Mạch vẫn nhìn thấy khóe miệng của tiểu gia hỏa này mỉm cười. Nàng cảm thấy đệ đệ này của nàng rất hướng nội, có cơ hội nàng phải hỏi lão nương của nàng, vì sao Chu Bình mười ba tuổi mà vóc người lại như vậy, nhìn cao đến thước ba, nàng nhớ đến ở kiếp trước đứa bảy tám tuổi có thể cao như vậy rồi, mặc dù điều đó do hoóc môn quyết định. Nàng trước đem trứng gà cùng thịt đem vào phòng bếp, sau đó ra ngoài nhìn Chu Bình chẻ củi. Liền mở miệng bảo nghỉ ngơi chút.

      Chu Bình nhìn nàng cái, : "Tỷ, nương ở ngoài đồng, tỷ vào phòng nghỉ ngơi chút, đệ gọi nương về." Chu Mạch nhìn sắc trời còn sớm, dám ở lâu, liền gọi Chu Bình lại: "Chu Bình, đệ đừng , tỷ đến cũng có chuyện gì, sau khi nương về đệ với nương đầu của tỷ khỏi, tỷ có mua trứng gà cùng thịt để trong bếp, trời rất nóng nương cùng đệ phải ăn cho nhanh kẻo hư, hai người gầy như vậy cần phải tẩm bổ, về sau đừng chỉ biết làm việc mà ăn cơm." xong nàng tiến lên lau mồ hôi trán cho Chu Bình, sau đó xoay người ra ngoài, Chu Bình nghe tỷ tỷ như vậy hơn nữa còn lau mồ hôi cho , trong lòng rất là cảm động, nhưng biết biểu đạt thế nào, chỉ có thể đưa nàng ra đến ngoài cửa.

      Rời khỏi Chu gia, Chu Mạch gia tăng bước chân về Triệu gia, bất quá về nhà trời nhá nhem tối, trước khi vào cửa nàng hít sâu vài lần, chuẩn bị nghênh đón bão táp ập đến.

      Nhưng khi nàng đẩy cửa bước vào đến trong sân nghe thấy bên trong vang ra thanh rộn ràng nhốn nháo, giọng của bà bà Tôn Thị vang lên rất lớn: "Nào, tam thẩm, ăn nhiều chút, chuyện lần này của nha đầu Thu Diệp, ít nhiều đều nhờ muội, chúng tôi nên cám ơn muội!"

      Chu Mạch nghe xong khỏi ngây ngẩn cả người, tiểu lợi hại này lại có chuyện gì sao? Nghĩ vậy nàng cũng vội mà bước , chờ nghe câu tiếp theo.

      "Đại tẩu, tẩu những lời này xa cách, Thu Diệp cũng là cháu của muội, muội vì nàng vì ai! Hơn nữa hai đứa cũng có duyên, bằng muội có như thế nào cũng thể tác thành đôi được." Chỉ nghe tam thẩm chuyện rất khiêm tốn.

      Nghe như thế, trong lòng Chu Mạch hiểu , ra là chuyện hôn nhân của Triệu Thu Diệp được quyết định xong, trong khoảng thời gian này khi rảnh rỗi nàng nghe được bà bà cùng Hứa thị thường thầm với nhau, hình như là ở trong thôn gì đó, nàng cũng chú ý lắm. Xem ra bà bà hẳn là rất vui vẻ, chắc so đo chuyện nàng hôm nay về trễ. Vì thế nàng bạo gan bước vào nhà, nhìn thấy chiếc giường đất trong phòng ngồi đầy người, có vợ chồng tam thúc, cha mẹ chồng của nàng, còn có Hứa thị, ngược lại đại tẩu Lí thị cùng tiểu Triệu Thu Diệp lại có mặt.

      Mọi người trong phòng hiển nhiên rất vui vẻ, có chú ý Chu Mạch bước vào phòng, chỉ nghe Tôn Thị : " đến Ngô Sơn Phong kia, đứa trẻ giỏi, mình bán hàng khắp hang cùng ngõ hẻm mà lại có thể xây được căn nhà ngói lớn như vậy." Hứa thị ngồi đối diện cửa, nàng nhìn thấy Chu Mạch tiến vào vội vàng nháy mắt với mẹ chồng ngồi đối diện, ngoài miệng còn quên nhắc nhở: "Nhị tẩu, tẩu về!"

      Tôn Thị lên tiếng, Chu Mạch thấy vậy có chút buồn bực, nhưng nàng cũng chấp nhất, chào hỏi tất cả mọi người. Tôn Thị phản ứng lại, bảo nàng rửa tay vào ăn cơm với tam thẩm.

      Chu Mạch sau khi rửa tay đường trở vào nhà dùng cơm chợt nhớ ra, Ngô Sơn Phong? phải là cái người hại nguyên chủ bị đánh vỡ đầu dẫn đến hương tiêu ngọc vẫn kia sao? Trách được vừa rồi nàng cảm thấy cái tên Ngô Sơn Phong này nghe quen tai như vậy, nghĩ đến đó nàng liền cảm thấy tức giận, cái tên Ngô Sơn Phong này hại nàng phải xuyên đến thời đại có internet lại có TV này. Cũng ràng vì sao tiểu lại có địch ý đối với nàng lớn như vậy, nguyên lai Triệu Thu Diệp đem nàng trở thành tình địch giả tưởng. Nhưng nàng là quân địch giả mà, tuy nàng biết lắm về chủ nhân của thân thể này, nhưng dựa vào mấy người nàng thường xuyên tiếp xúc trong khoảng thời gian này, nàng tin rằng Chu Mạch trước kia tuyệt đối làm ra những chuyện vi phạm đạo đức.

      Chu Mạch buồn bực vào nhà ngồi xuống, Tôn Thị nhìn nàng cái, để ý tới vẻ mặt như khổ qua của nàng, thân thiết hỏi: "Vợ lão nhị, sao trễ như vậy mới trở về thế, nương cùng đệ đệ của con có khỏe ?"

      "Bọn họ đều rất tốt, nương và đệ đệ hôm nay phải làm cỏ, con giúp tay, cho nên về nhà trễ chút." Vốn là Chu Mạch muốn nương của nàng có chuẩn bị cơm cùng thịt cho nàng, nhưng suy nghĩ lại những lời như thế phải là đánh vào mặt của mẹ chồng mình hay sao, trước mặt người ngoài thôi quên , vì thế tiếp tục giả ngu lặng lẽ ăn cơm.

      Tôn Thị cũng để ý Chu Mạch trả lời thế nào, chỉ lo vui vẻ mà : "Vợ lão nhị, hôm nay nhà chúng ta song hỷ lâm môn, mọi người đều vui vẻ, nương cố ý xuống bếp nấu cơm, con trở về đúng lúc, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu ăn, con cũng nhanh ăn !"

      "Phải ? Nương, chuyện vui gì thế người cũng cho con nghe chút." Chu Mạch ngốc nghếch cười hỏi, trong lòng buồn bực nghĩ việc hôn nhân của Triệu Thu Diệp là chuyện vui, vậy còn chuyện vui khác là chuyện gì đây?
      thuyt thích bài này.

    3. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      rất thích điền văn, ủng hộ nàng:yoyo52:
      nàng ghi lịch 3c/tuần mà sao post nhiều vậy, ta ko kịp đọc luôn :yoyo59:
      Ngọc Quỳnh, thanhtuyenwjuliet43 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12

      Trong lúc Chu Mạch suy nghĩ xem chuyện vui khác là chuyện gì Tôn Thị chờ được nữa mà ra : "Vợ lão đại có thai, hơn nữa đại phu còn mạch tượng lần này của nàng là nam tử! Cám ơn trời đất!". Bà ta xong quên chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, miệng ngừng bồ tát phù hộ.

      Chu Mạch nghe xong cũng có cảm giác gì, trong lòng nàng là nam hay nữ đều phân biệt, huống hồ tại nàng muốn mang thai cũng có cơ hội. Nhưng nàng cẩn thận lại phát đệ muội Hứa thị bên cạnh khi nghe lời bà bà xong cúi đầu, Hứa thị sinh Triệu Băng cũng hai năm, ở nông thôn tại cổ đại này con cái cách nhau tuổi rưỡi là chuyện thường thấy, mà cho đến lúc này bụng Hứa thị vẫn có nửa điểm tin tức.

      "Tuy đại phu mà chúng ta mời đến là có tiếng trong mười dặm tám tấc, nhưng để cho chuẩn xác hơn nữa, buổi chiều hôm nay để Bá Tuyền trấn mời Triệu Bán Tiên, ngày mai ông ta đến đây, cho ông ta khám cho vợ lão đại, nếu ông ta cũng như thế, làm cho chúng ta yên tâm hơn!". Tam thẩm bên cạnh cũng gì, tựa như đứa trẻ trong bụng Lí thị là cháu trai của chính mình.

      "Nga. Vậy chúc mừng đại tẩu! Đúng rồi, đại tẩu đâu? Sao thấy tẩu ấy dùng cơm." Chu Mạch hỏi.

      " đến đây, đại tẩu của con cũng nhạy bén gì cả, chuyện như vậy mà gần bốn tháng mới cảm thấy thích hợp, hôm nay buổi chiều nương bảo nàng khiêng tiếp lúa mạch năm ngoái với nương, kết quả là nàng vừa mới bắt đầu dùng sức khiêng bụng liền đau, lại thấy ra máu. Làm nương sợ muốn chết, liền nhanh chóng bảo nàng vào phòng nằm nghỉ, may mắn ông trời có mắt đại phu khám qua có chuyện gì, cháu nội bảo bối của ta." Tôn Thị vui mừng đến nỗi kềm chế được.

      Chu Mạch cũng mở miệng hỏi nữa, xem ra mình mẹ chồng nàng ngồi ở chỗ này lầm bầm lầu bầu cả đêm đoán chừng cũng có vấn đề gì, vì thế liền vùi đầu ăn cơm, bà bà làm cơm so với cơm đại tẩu làm ăn ngon hơn chút.

      Bỗng nhiên, Tôn Thị dừng lại vẻ mặt hớn hở, nhìn chằm chằm hai nàng dâu trước mặt : "Đúng rồi, đại tẩu các ngươi mang thai, là trưởng tử đích tôn của Triệu gia chúng ta, trong khoảng thời gian này bất kể việc gì cũng đều thể cho đại tẩu các con làm, về sau việc nhà hai người các con thay nhau gánh vác; giặt quần áo, nấu cơm, quét rác, cho heo ăn, cùng những chuyện khác trong nhà hôm nay hai người các con chia nhau làm ."

      Chu Mạch cùng Hứa thị vừa nghe đều nhíu mày cái, nhưng lại đồng ý hay là phản đối. Tôn Thị nhìn thoáng qua Chu Mạch: "Vợ lão nhị, con lớn tuổi hơn cho nên việc giặt quần áo nấu cơm con đảm nhận, thế nào?"

      Nghe mẹ chồng , Chu Mạch thiếu chút đứng lên chửi má nó, nàng thầm hít sâu vài cái, miễn cưỡng mỉm cười hỏi Tôn Thị: "Bà bà, xin hỏi nấu cơm cần mấy canh giờ? Giặt quần áo cần mấy canh giờ? Mà quét rác cho heo ăn phải mất mấy canh giờ?"

      " ngày ba bữa, buổi sáng nửa canh giờ là đủ, giữa trưa cùng buổi chiều canh giờ cũng đủ rồi. Giặt quần áo cả nhà mỗi ngày lần nhiều nhất là nửa canh giờ. Quét dọn nửa canh giờ, cho heo ăn cũng mất nửa canh giờ." Tôn Thị đáp, nhưng khi bà trả lời xong lại cảm thấy có gì đó đúng, bà luôn cảm thấy việc giặt quần áo nấu cơm tương đối vất vả cho nên mới muốn phân cho Chu Mạch làm, lại nghĩ rằng nếu dựa theo thời gian tính toán của bà, Chu Mạch căn bản là hoàn toàn chút thời gian nghỉ ngơi. Mà như thế vợ lão tam ràng được lợi nhiều hơn, tuy rằng bà cố ý thiên vị, nhưng hôm nay lại ở trước mặt người ngoài bà cũng cảm thấy bà cho mọi người thấy được bản thân bà là dạng người công bằng. Đặc biệt là hai ngày nay lúc bà ra ngoài xém chút bị người ta đánh, bà cũng muốn ngày mai ra ngoài lại bị người ta ở sau lưng mắng bà là mẹ chồng ác độc.

      Nghĩ đến đó, bà nhịn được giật mình cái: "Chúng ta phân công thể chỉ nhìn thời gian, còn phải xem việc đó nặng thế nào nữa, bằng như vậy , vợ lão nhị nấu cơm cho heo ăn, vợ lão tam giặt quần áo quét dọn nhà." xong lại vỗ bàn cái, tổng kết câu: "Ừ, quyết định như vậy !"

      Chu Mạch nghe xong tuy trong lòng vẫn còn rất tức giận, nhưng nàng biết hôm nay cho dù nàng tranh cãi như thế nào nữa cũng có kết quả tốt hơn so với kết quả này, vì thế tuy trong lòng căm giận nhưng cũng gì, mặt lại chút tươi cười.

      Mà Hứa thị bên cạnh nghe an bày như thế, lại tỏ ra bộ dáng thẳng thắn thành khẩn, giống như an bày như vậy là phi thường hợp lý, bộ dạng này của nàng làm Chu Mạch càng thêm tức. trong lúc nàng tức giận bất bình, bà bà đại nhân lên tiếng: "Vợ lão tam, con phòng bếp lấy cho nương chút dấm." Hứa thị lên tiếng ‘dạ’ rồi ra ngoài.

      Thấy Hứa thị ra khỏi phòng lại thêm xác định tiếng của bà nàng ta nghe được, lúc này Tôn Thị mới mở miệng với Chu Mạch: "Tiểu Mạch, con cũng đừng trách nương bất công, mấy ngày trước nương đưa cho con sáu mươi văn tiền, nương chưa từng cho đại tẩu cùng đệ muội của con tiền. Chuyện này con đừng cho hai nàng biết. Lại , từ lúc Tiểu Thúy ra đời cho đến nay trong nhà cũng có đứa con trai nào được sinh ra, nương với cha con đều rất sốt ruột. Con cho đệ muội con làm ít chút, để nàng có thể mau chóng hoài thai, chúng ta cũng làm mất mặt với tổ tiên."

      Chu Mạch nghe xong xem như hiểu, ngờ nàng lại bị người ta dùng tiền mua sức lao động như thế. Hơn nữa bà cho nhóm nàng dâu tiền cũng có nghĩa là cho con trai bà tiền. Bây giờ nàng trong tình thế là thể giúp cho Triệu gia khai chi tán diệp, cho nên họ mới dùng đến sức lực của nàng. Nghĩ đến những điều này Chu Mạch cười với mẹ chồng.

      "Nương, những chuyện như thế con đều hiểu. Để cho đại tẩu an tâm sinh đứa , để cho đệ muội an tâm hoài thai, những chuyện này thân là con dâu Triệu gia con nên làm. Nhưng nương à, người cũng biết, làm nhiều việc như thế, phải tốn quần áo, tiền lần trước nương cho, con mua hai bộ quần áo cho Đông Nhi cũng còn lại bao nhiêu, bản thân con vừa tiếc lại có tiền mua, con muốn sửa lại hai bộ quần áo rách để mặc lại đấy ạ." xong nàng cũng nhìn mẹ chồng, chỉ nghiêm túc ăn cơm.

      Tôn Thị sau khi nghe xong hồi lâu mới có phản ứng, vừa định Chu Mạch đừng có tham lam, liền nhìn thấy Hứa thị cầm dấm chua đến, vội vàng ngậm miệng lại .

      Hứa thị thấy mặt bà bà bực bội mà đoán thầm trong lòng, chắc chuyện phân công lúc nãy nhất định làm nhị tẩu vui, nhưng cho dù vui, nhị tẩu cũng dám chọc cho bà bà tức giận. Nhưng nàng bỗng nhớ lại, khoảng thời gian gần đây nàng cảm thấy hành vi của Chu Mạch có chỗ đúng cho lắm nhưng lại biết chính xác là chỗ nào, nhị tẩu thực có năng lực chống đối bà bà. Bất quá chuyện này cũng đến lượt nàng quản, dù sao bản thân nàng được lợi, nàng mới cần nhiều chuyện đâu. Nhiệm vụ chủ yếu của nàng lúc này là phải nhanh chóng có thai, chút nữa về phòng phải Triệu Thúc Hà nỗ lực chút. Nàng nghĩ đến tình trạng của Lí thị bây giờ, trong lòng chỉ căm giận mà còn thoải mái. Vì thế cũng ngồi lẳng lặng ăn cơm.

      Vì thế bầu khí rất kỳ quái, vừa rồi cục diện căng thẳng mà lúc này Chu Mạch cùng Hứa thị chỉ lặng lẽ ăn cơm làm cho bầu khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, cũng may tam thẩm là người tương đối có kinh nghiệm, đứng ra hoà giải mới đem bữa cơm tính là yên tĩnh này trôi qua cách yên bình.

      Buổi tối lúc trở về phòng ngủ, Đông Nhi biết ngủ từ lúc nào, còn biết nằm mơ thấy cái gì, còn phát ra tiếng cười hắc hắc, Chu Mạch nghe xong trong lòng cũng ấm dào dạt. Con người khi còn sống, phải đều cầu nguyện có thể được sống vui vẻ hay sao. Vì thế nàng ngắm nhìn Đông Nhi, nhịn được đưa tay khẽ vuốt ve.

      "Con bé mới vừa ngủ được bao lâu, muốn đánh thức con bé đừng có chạm vào." Tiểu Triệu Thu Diệp - Chu Mạch cho rằng ngủ bỗng cất giọng chuyện với nàng.

      Chu Mạch nghe xong mỉm cười chút: "Thu Diệp, chúc mừng . Có được tình nhân. Tôi mới nghe tam thẩm Ngô Sơn Phong kia rất xuất sắc."

      Triệu Thu Diệp xấu hổ khẽ cáu chút: "Nhị tẩu! Cả tẩu cũng đến trêu chọc tôi!" Đây là lần đầu tiên từ lúc Chu Mạch tỉnh lại nàng ta gọi nàng là nhị tẩu.

      Chu Mạch nghe xong cười thầm, kỳ thực tiểu này chẳng phải xấu xa gì, chẳng qua là tính tình có tranh cường háo thắng chút. cái tiểu nương tính tình mạnh mẽ cũng thể cố ý giở trò xấu, lần trước nàng ta làm như vậy với nàng phỏng chừng là sợ nàng cướp người trong lòng của nàng ta.

      trong lúc Chu Mạch suy nghĩ, Triệu Thu Diệp đứng lên tới ngồi kề bên nàng : ‘Nhị tẩu, tôi biết lần trước là tôi đúng, kỳ thực trong lòng tôi rất tẩu cùng nam nhân khác có cái gì, nhưng người trong lời đồn kia lại là Ngô Sơn Phong’ khi nàng đến cái tên này vẻ mặt lại ngại ngùng, mắc cỡ đem những lời còn lại ra miệng.

      "Càng để ý phản ứng càng mạnh mẽ, huống chi người kia lại là người trong lòng của muội, muội nhịn được mà miên man suy nghĩ. Nha đầu ngốc, ta đều biết. ta trách muội chừng muội cũng tin, lúc đó quả ta có chút giận muội, bất quá sau này quên hết. Nữ nhân chúng ta sống ở đời này vốn dễ dàng, cần thiết phải làm tổn thương bản thân." Chu Mạch vỗ vỗ tay Triệu Thu Diệp an ủi .

      Triệu Thu Diệp nghe xong mà cảm thấy ngỡ ngàng, tuy rằng nàng đối với nhị tẩu có thể là hiểu mà cũng có thể hiểu, nhưng nàng biết nhị tẩu tha thứ cho nàng. Nhưng nàng vẫn nhịn được tò mò : "Nhị tẩu, , tôi cảm thấy tẩu sau lần bị thương này thay đổi rất nhiều, còn khó ở chung nữa. Sau khi nhị ca lính, tẩu căn bản đều quan tâm đến ai, chỉ biết vùi đầu làm việc. tại tẩu trở nên rạng rỡ, cũng rất biết cách chuyện."

      Chu Mạch nghe xong cũng chỉ cười cười, nếu ngay cả nàng cũng tự bản thân mình, người khác làm sao biết thương nàng thế nào. Về sau nàng hảo hảo bản thân, thân thể này.

      Hai người còn chuyện đại tẩu Lí thị mang thai, chuyện hai tháng sau tổ chức lễ thành thân của Triệu Thu Diệp. Triệu Thu Diệp vài lần muốn mở miệng về chuyện của nhị ca Triệu Trọng Sơn, nhưng nghĩ đến đêm nay vất vả mới hòa thuận được với nhị tẩu, vất vả nhị tẩu mới trở nên vui vẻ chút. Cho nên nàng đều nhịn xuống, nàng sợ sau khi xong nhị tẩu của nàng có thể trở về cuộc sống như đầu gỗ lúc trước.

      Thấy nàng bộ dáng muốn lại thôi, Chu Mạch cũng có thể đoán được nàng muốn chuyện có liên quan đến nàng, nhưng nàng thể đoán được đó là chuyện gì, tại nàng có nghe hay nghe đối với bản thân nàng mà đều có quan hệ. Hai người tán gẫu cho đến khi cảm thấy buồn ngủ liền đều tự lên giường ngủ.

      Tuy rằng rất mệt, nhưng khi nằm ở giường, Chu Mạch lại thế nào cũng ngủ được, nhớ lại nhiều chuyện xảy ra sau khi nàng đến nơi này, đặc biệt hôm nay nàng giống như con quay xoay vòng vòng cả ngày, nhưng lại có được kết quả mà nàng muốn. Nàng vốn tính toán xem có thể mua Phúc Lâm khách sạn với giá hai mươi hai hay phải mua với giá cao hơn, nếu cao hơn nàng có thể mượn tiền ở nhà mẹ đẻ cùng Lưu tẩu tử chút để xoay sở, tin tưởng rất nhanh có thể kiếm được tiền lời.

      Nhưng hôm nay lại cùng ông chủ Tào bàn bạc thành, cẩn thận ngẫm lại cho dù bàn bạc thành công nàng cũng có tiền xoay sở. Nhà mẹ đẻ có hai căn phòng bị dột mưa, cho dù nương của nàng có đồng ý đem hòm tiền cho nàng, nàng cũng thể lấy. Mà quan hệ của nàng cùng Lưu tẩu tử, mượn mấy đồng lẻ có thể, nếu mượn nhiều chút nàng cũng mở miệng được, lại , cho dù bản thân nàng có thể tự mình làm ra tiền, nhưng là ở trong cái nhà này, nàng làm sao có thể lấy ra mà dùng được đây. Nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân trong nhà này, phỏng chừng sau này có thể nàng phải sống cuộc sống theo đuôi người khác, hai chị em bạn dâu, như diễn viên kịch, thâm tàng bất lộ, chỉ có bản thân nàng giống như có hi vọng gì. Nàng nhịn được trong lòng thở dài, trằn trọc ngủ yên.
      thuyt thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13

      Bởi vì đầu hôm có nhiều tâm nên rất khuya Chu Mạch mới chợp mắt được, sáng sớm hôm sau dậy muộn, nàng mới ra khỏi phòng liền nhìn thấy đại tẩu ở trong sân có hình dạng như bình trà, bỗng nàng ta nhìn thấy Chu Mạch bước ra khỏi phòng, liền cất giọng chanh chua cùng châm chọc khiêu khích: "Ui cha, đệ muội thức sớm đấy, mặt trời lên đến mông mới chịu dậy, đừng quên từ hôm nay muội phải nấu cơm, ngủ đến mặt trời lên cao người ngoài biết còn cho rằng muội là công thần của Triệu gia cơ đấy." xong ở trước mặt Chu Mạch ưỡn bụng vòng, ngẩng cao đầu cất bước về phòng của mình.

      Chu Mạch nhìn thấy như vậy khỏi nở nụ cười, đại tẩu này của nàng quả là cực phẩm tiếu lâm. muốn cùng nàng ta cãi cọ, Chu Mạch vội vàng rửa mặt, dùng bàn chải làm từ lông heo nàng mua ở chợ đánh răng với chút muối. Sau đó nàng tiến vào phòng bếp, vừa thấy bà bà nhóm lửa, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng giành lấy, Tôn Thị cũng nhượng bộ, cũng trách mắng nàng dậy muộn, chỉ câu về sau đừng dậy muộn liền vỗ vỗ mông rời khỏi phòng bếp.

      Rất nhanh nàng chuẩn bị xong điểm tâm, cũng chỉ có cháo ngô nấu với mấy củ khoai, bà bà bảo Hứa thị đem điểm tâm đến trước giường của Lí thị, nàng ta cần nằm ở giường tĩnh dưỡng, ít nhất nửa tháng này được bước xuống giường. Chu Mạch nghe xong mắt trợn trắng, nhớ đến vừa rồi lúc Lí thị ra sức châm chọc nàng ràng thân thể tốt vô cùng, sao bây giờ lại cần nằm ở giường tịnh dưỡng. Nhưng nàng biết giờ phút này nàng thể nửa câu Lí thị tốt, chừng ở trong mắt của bà bà Tôn Thị lúc này Lí thị chỉ là bánh trái thơm ngon, mà còn là bồ tát sống toàn thân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, nàng vẫn nên an phận húp cháo hơn.

      Ăn xong điểm tâm, lão đại cùng lão tam ra ruộng làm cỏ, bón phân, cha chồng mang theo cái ghế ra ngoài đánh bài, mẹ chồng cùng tiểu thương lượng nên thêu bức tranh nào dùng cho ngày xuất giá, Hứa thị tập cho Triệu Băng, vì thế Chu Mạch liền dẫn Đông Nhi đến chân núi cắt cỏ cho heo, nàng sở dĩ mang Đông Nhi theo là vì con bé biết cỏ nào là dành cho heo, con bé chỉ biết cái gọi là ngũ cốc nhưng lại phân biệt được chúng cùng với vài hoa cỏ thường thấy mà thôi. Triệu Tiểu Thúy thấy mẹ con nàng muốn ra ngoài liền lén lút theo, con bé đuổi kịp theo Chu Mạch liền dặn dò: "Nhị thẩm, thẩm đừng cho nương của con biết con cắt cỏ với thẩm nha, nếu tối đến sau lưng các người nương đánh con. Nương về sau nếu thẩm muốn ra ngoài loanh quanh tản bộ cho con theo, còn cái khác cho ."

      Chu Mạch nghe xong chỉ có hai chữ ‘im lặng’, Lí thị, ngươi có thể làm khó dễ đứa chỉ mới có sáu tuổi thôi sao? "Yên tâm, Tiểu Thúy, nhị thẩm biết. Cam đoan cho nương của con biết!". xong vai mang giỏ trúc, mỗi tay nắm tay đứa ra khỏi nhà.

      Cũng giống như việc nhóm lửa, Chu Mạch cũng từng thấy qua người ta cắt cỏ, nhưng nàng lại có thực hành qua, cho nên lúc bắt đầu nàng rất cẩn thận, lo lắng đến bữa trưa cùng buổi tối nàng còn phải nấu cơm, e sợ lưỡi hái cắt trúng tay. Bất quá dưới giúp sức của hai tiểu nha đầu, Chu Mạch rất nhanh cắt đầy giỏ trúc, dù sao trong nhà chỉ có con heo, ngày ăn giỏ cỏ đầy cộng thêm cơm thừa của ba bữa ăn cũng đủ.

      đường dẫn hai nha đầu về nhà, Chu Mạch vòng đến tiệm tạp hóa duy nhất trong thôn mua cho bọn chúng hai thỏi kẹo, còn quên cười cám ơn với bọn chúng, khen ngợi tiểu hài tử đúng lúc là viêc rất quan trọng, đối với đứa tạo cho chúng lòng tự tin trợ giúp rất lớn, đặc biệt là Triệu Tiểu Thúy, bị Lí thị huấn luyện trở nên khúm núm, Chu Mạch thấy liền đau lòng.

      Các nàng về đến trước cửa nhà liền nhìn thấy trong sân nhà mình có khoảng hơn mười người, vào thấy, nguyên lai là Triệu Bán Tiên ở trấn đến. Hàng xóm chung quanh vì muốn được nhìn thấy phong thái trong truyền thuyết của Triệu thần tiên nên ào ào kéo tới.

      Chu Mạch vào sân, dỡ xuống gùi trúc vai sau đó chuẩn bị vào phòng bếp lấy nước cho nàng và hai tiểu nha đầu rửa mặt. Nhưng khi nhìn thấy hai tầng người vây quanh, nàng quyết định vẫn là chờ chút, hai đứa chen vào đám người vô giúp vui, lúc này Triệu Bán Tiên cũng xem xong tướng mạo Lí thị, hỏi ngày sinh tháng đẻ.

      Mọi người đều ngừng hô hấp chờ thần tiên lên tiếng, Triệu Bán Tiên giống với dáng vẻ vừa cầm quạt phe phẩy vừa lắc lắc đầu mà Chu Mạch từng nhìn thấy trong TV, chỉ thấy diện mạo cùng giọng đều là bộ nghiêm trang.

      "Đại ca, ngươi cùng ta vốn là nhà, ở chỗ này có cái gì tiểu đệ liền cái đó, có thể khẳng định trong bụng cháu dâu là nam thai, hai vị chờ ôm tôn tử ." Triệu bán tiên xong mỉm cười.

      Tôn Thị nghe xong miệng cười như nở hoa, miệng ngừng cầu nguyện bồ tát phù hộ, vài lời cám ơn với Triệu huynh đệ. Bên cạnh Triệu Đại Ngưu cùng Triệu Bá Tuyền đều cười toe cười toét, miệng cũng ngừng cám ơn với Triệu Bán Tiên.

      Tôn Thị lại vội vàng vào phòng lấy lượng bạc nhét vào trong tay Triệu Bán Tiên, "Đây là tiền thù lao, đáng bao nhiêu huynh đệ cũng đừng để ý, hôm nay là cám ơn đệ ngại đường xa mà đến đây chuyến." Sau đó mời mọi người giải tán, nhưng lại có bà thím trung niên lại , chờ cho mọi người ra về hết mới tiến lên giữ chặt Triệu Bán Tiên muốn cáo từ. "Triệu thần tiên, mời ông đến khám cho con dâu nhà tôi, thành thân được hai năm, nhưng bụng lại có động tĩnh gì, cả nhà chúng tôi đều sốt ruột, nhà chúng tôi là tam đại đơn truyền, đến đời con tôi là đời thứ tư, cưới nàng dâu này về có phải là đẻ trứng được hay . Ông theo tôi về nhà nhìn chút , nếu có thể làm cho con dâu tôi có thể hoài thai, bao nhiêu bạc chúng tôi đều nguyện ý!"

      Chu Mạch nhận ra đây là Lí đại thẩm mẹ chồng của Lưu thị, người có tiếng tăm gì ở đầu thôn đông, nhưng khi nghe bà ta như vậy trong lòng nàng vẫn là rất khó chịu, vì nữ nhân ở thời đại này mà cảm thấy đau lòng, chuyện tốt mà các nàng chỉ có thể làm là trở thành công cụ sinh con, sinh được còn bị mắng là gà mái thể đẻ trứng, rất đáng buồn. Trong lòng nhịn được thở dài.

      Triệu Bán Tiên thoát được lôi kéo của Lí đại thẩm, cuối cùng đành phải theo bà ta, lúc ngang qua Chu Mạch đột nhiên dừng bước. Nhìn chằm chằm Chu Mạch vài giây, mở miệng hỏi: "Vị tiểu tẩu tử này có phải tháng trước xảy ra chuyện gây tổn thương thân thể có phải ?"

      Nghe xong câu hỏi của ông ta, chỉ có Chu Mạch, vài người bên cạnh cũng đều ngây ngẩn cả người, người phản ứng lại đầu tiên là Tôn Thị, bà hưng phấn : "Triệu Đại tiên, ông là liệu như thần a! Đây là vợ lão nhị của chúng tôi, tháng trước bởi vì cùng người khác có chút mâu thuẫn liền nghĩ quẩn trong lòng, bị đụng bể đầu chảy máu đấy." Vừa vừa dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn Triệu Bán Tiên.

      Chu Mạch nghe xong cũng cảm thấy người này đơn giản, lại thấy bà bà mở miệng đáp lời nàng cũng chỉ gật đầu.

      "Ồ, ra là cháu dâu, đại tẩu, cháu dâu này tướng mạo là người có phúc, hơn nữa hạnh phúc cuối đời khá lớn, cả đời áo cơm lo." xong cũng quay đầu theo Lí đại thẩm rời khỏi. Lưu lại người Triệu gia đều sững sờ tại chỗ, bởi vì nếu Lí thị cùng Hứa thị cả đời áo cơm lo, là người có phúc khí bọn họ đều còn có chút hoài nghi, dù sao nông dân mỗi ngày đều vì chuyện ăn, mặc ở, lại mà sầu lo. Huống chi Chu Mạch, bọn họ càng ôm thái độ hoài nghi rất lớn. Dù sao tại nàng có trượng phu, có con trai, có nam nhân để nàng có thể dựa vào làm sao có thể áo cơm lo đây.

      Chu Mạch nghe xong cũng cho là đúng, nàng là người tin vào khoa học, tin vào nghị lực bản thân, nhưng khi thấy được vẻ mặt kinh ngạc của mọi người nàng có thể đoán được trong lòng bọn họ nghĩ gì, tức giận sao? cần, nàng mỉm cười chút, lôi kéo Đông Nhi cùng Tiểu Thúy rửa tay. Mọi người thấy đương cũng gì, cũng liền giải tán. Triệu Bá Tuyền bị Tôn Thị kéo vào phòng của bà.

      "Lão đại, tại vợ của con là công thần nhà chúng ta, nương cho con lượng bạc, bình thường có gặp gánh hàng rong nào, hay có trấn nhớ mua chút đồ ăn vặt cho vợ con, tại ai có thể đói cũng thể cho nàng đói, sau này cứ khoảng mười ngày nương bảo cha của con cắt thịt cho vợ con ăn lần, vì đứa cháu này, hai chúng ta bỏ hết vốn liếng, con dặn dò vợ của con nhớ dưỡng thân thể cho tốt." xong mở khóa, lấy từ trong rương ra thỏi bạc vụn đưa cho Triệu Bá Tuyền.

      Cầm tiền Triệu Bá Tuyền rất là vui vẻ, đặc biệt nhớ đến đứa con trai chưa ra đời trong bụng của vợ mình, càng nhịn được mà cười ra tiếng. Tôn Thị cũng cười trừng mắt liếc cái, gì bảo ra ngoài.

      Giữa trưa sau khi dọn dẹp xong chén dĩa, Chu Mạch liền mang giỏ kim chỉ đến nhà Lưu tẩu tử học may vá, thuận tiện đưa cho Lưu tẩu tử tiền hôm trước nàng nhờ mua nguyên liệu cho việc may vá, cũng học bù lại bài học ngày hôm qua nàng bỏ lỡ.

      Khi đến nhà Lưu tẩu tử, thấy nàng quay chỉ, Hoa Sen ngồi giường thêu áo gối, Chu Mạch thấy nàng ta thêu uyên ương hí thủy, nhịn được trêu ghẹo : "Hoa sen à, hôn nhân mới quyết định xong chờ kịp rồi à, muội cũng sợ nương của muội đau lòng hay sao, nương của muội lại luyến tiếc khi phải gả muội đấy!"

      Lưu Hoa Sen xấu hổ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Chu Mạch liếc nàng cái, lại nhìn về Lưu tẩu tử ở bên cạnh ngượng ngùng oán giận: "Nương, người xem nhị tẩu kìa, lại trêu ghẹo con, người cũng tẩu ấy ."

      Lưu tẩu tử vui vẻ : "Con cũng biết nhị tẩu con là đùa, cũng đừng tưởng . Bất quá nhị tẩu con đúng tâm trong lòng nương, nương là luyến tiếc phải gả con ." xong lại với Chu Mạch: "Tiểu Mạch, muội xem có trùng hợp chứ, Hoa Sen cùng Thu Diệp lại thành thân cùng ngày, bất quá Thu Diệp so với Hoa Sen lớn hơn tuổi, nàng ta mười sáu, cho nên năm nay như thế nào cũng phải thành thân, Hoa Sen vội, đợi thêm năm nữa thành thân cũng được, như thế con bé có thể ở bên cạnh chúng ta lâu thêm chút."

      "Đúng vậy, muội cũng luyến tiếc Hoa Sen!" xong nhớ tới tình cảnh của nàng, nhịn được thở dài. Ngồi xuống thêu tiếp khăn tay nàng thêu trong tháng có chút hình dáng sơ khai, bên cạnh hai mẹ con Lưu tẩu tử cũng lao đầu vào các công việc thường ngày.

      "Đúng rồi, tẩu tử, muội thấy trong thôn chúng ta chỉ có bán đậu hủ, chưa từng thấy có ai bán mầm đậu, lần trước trấn cũng tương đối gấp, muội cũng xem." Chu Mạch hỏi.

      "Mầm đậu? Muội là món mầm đậu sao? Chồng tương lai của em chồng muội là bán đậu hủ đó, trấn cũng chỉ có nhà bán mầm đậu thôi, so với đậu hủ còn quý hơn. Nghe là dùng đậu nành với đậu xanh làm thành, trong thôn chúng ta cũng có mấy nhà làm thử, nhưng cũng thành công. Cho nên muội chỉ thấy có đậu hủ, có mầm đậu."

      Chu Mạch nghe xong chỉ ồ tiếng, trong lòng chút vui vẻ. Nhưng phải làm như thế nào nàng phải tỉ mỉ tính toán chút. Tuy rằng bản thân biết cách làm món mầm đậu ngon, nhưng đến buôn bán, vô luận kiếp trước hay kiếp này, nàng cũng chưa trải qua, trước kia là người làm công, tại bản thân lại muốn làm chủ, hơn nữa nàng vẫn chưa quen với đường xá ở cổ đại này, nơi chốn sản xuất, đối tượng hợp tác, xác định thị trường vì thế nàng phải cẩn thận suy tính.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :