1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại nam tử tiểu nàng dâu - Thất Chích Nhạn(83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80.
      Edit: ChieuNinh


      Thấy mọi người đều hết, chỉ còn lại Lý thị, cũng là người trong nhà, nên Chu Mạch cho Triệu Xuân Hoa nghe kiến giải của mình.

      Lần này, nàng có trực tiếp khuyên nàng hòa ly, mà là lời thấm thía khuyên nàng vì hai đứa bé mà suy tính: "Đại tỷ, ngày mai mặc kệ đối mặt người Hoàng gia có thái độ gì, tỷ đều phải lấy Cẩu Tử và Tiểu Lan làm đầu mà suy tính. Bất kể có quyết định gì, cũng thể lại oan uổng hai đứa bé này. Hai đứa nó đủ đáng thương rồi."

      "Đệ muội, ta cũng biết hai đứa bé theo ta chịu khổ, nhưng cuối cùng ta thể để cho bọn nó có cha được. Hơn nữa tương lai gả con , cưới vợ con trai mình ta lo liệu xuể." Triệu Xuân Hoa buồn buồn .

      Chu Mạch nghe, trong lòng có chút tức giận, chỉ là ngoài miệng vẫn : "Đại tỷ, trước ta phải đâu, ngộ nhỡ tỷ phải từ Hoàng gia trở lại, ba đệ đệ của tỷ có thể trơ mắt nhìn đại tỷ của mình và cháu ngoại chịu khổ hay sao?"

      Chu Mạch xong những lời này, Triệu Xuân Hoa còn chưa có bày tỏ lòng biết ơn hoặc là bất kỳ ý kiến gì khác, Lý thị bên cạnh liền mặc kệ, nàng ta tỏ vẻ tức giận phản đối : "Đệ muội, ngươi đúng rồi, nhà ta chỉ có vài mẫu, dựa vào trời ăn cơm, cũng chỉ đủ nuôi sống nhà bốn người, nhiều hơn nữa tất cả mọi người phải bị đói. Chỉ có đệ muội ngươi là có bản lãnh, ở trấn cũng có căn phòng, vạn nhất nếu đại tỷ bị hưu trở lại, ta thấy nhà lão Nhị có thêm ba miệng ăn cũng thành vấn đề."

      Chu Mạch nghe lời của nàng nổi giận, phải bởi vì Lý thị để cho mình nuôi ba mẹ con Triệu Xuân Hoa, mà là nghe được đại tỷ bị hưu trở lại. Mà Triệu Xuân Hoa nghe được Lý thị lời , nước mắt lại đầy tràn trong hốc mắt.

      "Đại tẩu, ngươi câu này đúng rồi, chúng ta ngày hôm nay là tới khuyên đại tỷ, làm sao ngươi lại ra chuyện bị hưu, đại tỷ cũng có phạm lỗi gì." Chu Mạch vừa vừa nháy mắt cho Lý thị, ý là ngươi mở bình ai mà biết trong bình có gì, đừng đâm vào nỗi đau trong lòng đại tỷ nữa. là cái khó bó cái khôn mà, bi thương!

      Tiếc rằng, cho dù Chu Mạch nháy mỏi mắt, Lý thị cũng để ý tới ý tứ của nàng, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Đệ muội, cũng là ngươi trước ngộ nhỡ đại tỷ trở về Triệu gia, nếu là trở lại ..., cũng phải là ta trước. Cùng lắm , nếu ba mẹ con bọn họ trở về Triệu gia, phòng lớn chúng ta cũng xuất ra cái gì."

      Chu Mạch nghe xong muốn vả miệng mình, lại muốn nổi đóa đuổi Lý thị ra khỏi nhà, Triệu Xuân Hoa bên cạnh lên tiếng: "Đại đệ muội, ngươi yên tâm, ba mẹ con chúng ta cho dù là đói chết cũng xin hột cơm nào của ngươi và Bá Tuyền!" rất có khí tiết.

      Thấy đại tỷ tức giận, Lý thị cũng tiện lắm lời nữa, chỉ đành phải hậm hực ôm Lai Phúc trở về nhà mình.

      Thấy Lý thị rời , Chu Mạch xin lỗi Triệu Xuân Hoa : "Đại tỷ, là ta tốt, vô duyên vô cớ những lời đâu, tỷ coi như ta cái gì cũng chưa . Quyết định thế nào tỷ tự mình nghĩ rồi làm là được, chớ để người khác ảnh hưởng."

      " có chuyện gì, đệ muội, ta biết ngươi cũng vì thương hai đứa bé của ta, ngày mai trở về ngộ nhỡ ta có chuyện gì về sau hai đứa bé này liền trông cậy vào người mợ này rồi. Ngươi là người thiện tâm, cũng là có chủ ý, để cho bọn họ theo ngươi ta cũng yên tâm." Triệu Xuân Hoa còn nhu nhược đau khổ như trước nữa, mà là gương mặt hiên ngang lẫm liệt.

      Nét mặt của nàng như vậy ngược lại hù dọa Chu Mạch, vội vàng khuyên nhủ: "Đại tỷ! Ngươi cũng đừng làm gì việc ngốc à, suy nghĩ chút cho hai đứa bé, chỉ có theo mẹ ruột mới sống tốt. Lại , vì người có lương tâm mà làm chuyện điên rồ đáng đâu!"

      Triệu Xuân Hoa gật đầu cái, an ủi Chu Mạch : "Đệ muội, ngươi yên tâm, trong lòng ta biết được, chỉ vừa rồi người kia chuyện nên mới nhắc tới."

      Chu Mạch nghe xong vẫn an tâm, phân tích cho nàng chút tình thế, đơn giản là muốn truyền cho nàng quan niệm: có nam nhân, còn có con trai con , nữ nhân cũng có thể trôi qua rất tốt. Nàng còn vắt hết óc kể cho Triệu Xuân Hoa chuyện xưa về những người phụ nữ tự mình cố gắng vươn lên.

      Cũng biết cuối cùng Triệu Xuân Hoa có nghe lọt hay , chỉ thấy vẻ mặt của nàng từ từ khôi phục, Chu Mạch mới thở phào nhõm. Chỉ là buổi tối cố ý dặn dò Triệu Trọng Sơn ngày mai Hoàng gia nhất định phải trông chừng đại tỷ, đừng để cho nàng hành động nông nổi, vẻ mặt Triệu Trọng Sơn lo lắng gật đầu.

      Mùng bốn tết, thanh niên trai tráng Triệu gia, thân thích dù sáng sớm cũng tụ tập tại nhà cũ, tổng cộng hơn hai mươi người. Ngồi chật ních chiếc xe ngựa và chiếc xe lừa còn có
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 81.
      Edit: ChieuNinh

      Chu Mạch về đến nhà vẫn luôn đợi cho đến khi ăn xong cơm tối, đưa ba đứa hài tử lên giường mới nghe được có tiếng bước chân trong sân, vội vàng khoác y phục xem. Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Trọng Sơn dắt Triệu Xuân Hoa thất hồn lạc phách trở lại.

      Nàng vội vàng tiến lên hỏi hai người ăn cơm chưa, nhận được câu trả lời chưa ăn lại phòng bếp bận rộn. Triệu Trọng Sơn ngăn cản, để tự bọn họ làm, trời rất lạnh kêu Chu Mạch nhanh vào nhà ngủ.

      Triệu Xuân Hoa cũng kiên trì như vậy, vì vậy Chu Mạch cũng kệ bọn họ trở về phòng nằm. Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh còn giống như nghe được tiếng Lý thị khóc giống như kêu rên, nhưng nàng quá mệt mỏi, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp , ngay cả Triệu Trọng Sơn lên giường lúc nào cũng biết.

      Sáng sớm mùng năm, Chu Mạch mới nhớ tới hỏi Triệu Trọng Sơn cuối cùng chuyện xử lý như thế nào. ra Triệu Trọng Sơn bọn về trễ như vậy là vì người Hoàng gia tức giận muốn hòa ly.

      ra là mẫu ruộng tốt của hồi môn của Triệu Xuân Hoa bị người Hoàng gia giữ lại, mới đồng ý huyện nha kiện bọn họ.

      "Vậy có giữ lại chứng cứ gì ? Đừng để đến lúc đó người Hoàng gia giữ lời!" Chu Mạch cau mày hỏi.

      "Ừ, để cho người Hoàng gia ký tên đồng ý tố cáo nữa, cũng thỉnh lý chính của bọn họ bảo đảm, chỉ là kín đáo đưa cho lý chính đó mấy lượng bạc." Triệu Trọng Sơn an ủi nàng .

      Chẳng qua sau khi Triệu Trọng Sơn xong liền nhìn chằm chằm Chu Mạch, bộ dáng muốn lại thôi, biết ngại mở miệng với mình, Chu Mạch liền cho ánh mắt, còn mình trước vào trong phòng. Dù sao phòng chính còn có mấy đứa bé ở đây, muốn lại lời gì làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ của bọn .

      " , chuyện gì để cho ngươi bối rối như vậy?" Chu Mạch nhìn chằm chằm Triệu Trọng Sơn theo sát sau lưng mình vào phòng cười hỏi.

      "Tiểu Mạch, nàng là người thông tình đạt lý. Nàng xem hôm nay đại tỷ rời khỏi Hoàng gia, ngay cả Triệu gia cũng , với tính tình của đại tỷ, cả đời này cũng gả lần nữa. Theo lý thuyết có cha mẹ ở đây, ta nên bận tâm chuyện của đại tỷ, nhưng nàng cũng thấy đấy, cha mẹ đều là nông dân an phận, giờ cũng có bao nhiêu ruộng đất, chỉ có thể dựa vào ba huynh đệ chúng ta nuôi. Tình huống hôm nay của đại tỷ, là cần mấy huynh đệ chúng ta cùng nhau giúp tay, mà tình huống nhà đại ca và tam đệ nàng cũng biết. Cha bảo hôm nay sau khi ăn xong cơm trưa tất cả mọi người nhà cũ chuyến, đến lúc đó nếu như để cho chi thứ hai chúng ta chịu trách nhiệm nhiều hơn. . . . . ." Triệu Trọng Sơn đến chỗ này liền dừng lại, ánh mắt hỏi thăm nhìn Chu Mạch.

      Đây là lần đầu tiên Chu Mạch thấy Triệu Trọng Sơn nhiều lời như thế, nàng vẫn cắt đứt lời , chỉ lẳng lặng lắng nghe .

      Chu Mạch nghe được trong lòng đau lòng đối với đại tỷ, cùng với suy nghĩ muốn giúp đỡ, hơn nữa nhìn ánh mắt của rất ràng bày tỏ tin tưởng đối với mình, cảm giác mình cự tuyệt.

      Dịu dàng nở nụ cười, Chu Mạch chậm rãi : "Trọng Sơn, chuyện này chàng làm chủ là được, chàng quyết định thế nào ta đều ủng hộ. Giúp đại tỷ là chuyện chúng ta là phải làm, nhưng là giúp khẩn cấp giúp nghèo, nếu như xế chiều hôm nay đại tẩu lại thừa dịp cháy nhà hôi của, ta là tuyệt đối đồng ý."

      Nàng câu sau cùng lại lộ ra kiên quyết, đối với bất luận cầu nào của đại tẩu, Chu Mạch quyết định đều để ý tới, muốn trách trách, ta chính là vắt chày ra nước.

      Triệu Trọng Sơn thấy thái độ của nàng như thế, cười khổ cái : "Yên tâm, hôm nay đại tẩu tuyệt đối yên tĩnh, tối hôm qua nàng nghe thấy sát vách truyền tới tiếng khóc của nàng ta sao?"

      Vừa nghe đến Lý thị khóc, vậy nhất định là bị uất ức à, hai mắt Chu Mạch tỏa sáng hỏi Triệu Trọng Sơn chuyện gì xảy ra.

      Nét mặt Triệu Trọng Sơn ràng khác hẳn vẻ hả hê của Chu Mạch, cau mày : "Tối hôm qua ta và đại tỷ mới vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn ít thứ, liền nghe được sát vách truyền đến đại tẩu khóc rống, liền vội vàng xem, thấy đại ca lại đánh đại tẩu."

      Chu Mạch nghe trượng phu như thế, trong đầu tưởng tượng hình dạng của đại tẩu lúc nào ở trước mặt mình cũng vênh váo tự đắc lại co rúm lại đáng thương. Nàng đành lòng, mà còn có chút hả giận, xem ra nàng phải người tốt lành gì.

      Nhưng mà vẫn hỏi Triệu Trọng Sơn vì sao đại ca lại đánh đại tẩu, kết quả là bọn họ cũng hỏi được đáp án, chẳng qua cuối cùng đại tỷ mắng đại ca trận chuyện kia mới yên tĩnh.

      Hai vợ chồng lại ngày hôm nay có lẽ được trấn đáp lễ Tào chưởng quỹ, vừa đúng hôm nay cũng là chợ phiên, nhờ người mang hộ thư qua tiếng, ngày mai qua.

      Đến buổi chiều, ba huynh đệ Triệu gia và vợ bọn họ đều tề tụ về nhà cũ, đám con trai đứng ngay ngắn chỉnh tề ở phòng chính, con dâu đều ngồi ở bên cạnh nghe cha mẹ chồng chuyện.

      Ba nàng dâu, nàng dâu lão đại phải ôm hài tử, hai người còn dư lại cũng mang thai, về tình về lý đều phải được ngồi.

      Mà đại tỷ Triệu Xuân Hoa quỳ gối trước mặt Nhị lão, đầu tiên là dập đầu hai cái, vừa khóc vừa tự trách mình bất hiếu, khiến Nhị lão phải lo lắng.

      Tôn Thị và Triệu Đại Ngưu đều vội vàng kêu nàng đứng dậy, còn để con trai kéo nàng, đây phải là lỗi của nàng, muốn trách chỉ có thể trách Hoàng Cự Nhân có lương tâm.

      "Nếu đều đến đông đủ, vậy chúng ta liền bắt đầu , ngày hôm nay triệu tập các ngươi tới chủ yếu là thương lượng chuyện tình đại tỷ của các ngươi. Hôm nay đại tỷ các ngươi cùng súc sinh kia hòa ly rồi, chúng ta cũng còn sống được mấy ngày nữa. Về sau ba mẹ con bọn họ cũng còn ai dựa vào, chỉ có thể trông cậy vào mấy người đệ đệ ruột các ngươi thôi." Triệu Đại Ngưu nhìn lướt qua nét mặt ba con trai, chậm rãi .

      Lão đại Triệu Bá Tuyền tỏ thái độ trước tiên: "Cha, người yên tâm, chỉ cần chúng ta có miếng cơm ăn, tuyệt đối để mẹ con đại tỷ chết đói."

      Triệu Trọng Sơn và Triệu Thúc Hà nghe xong cũng sôi nổi gật đầu bày tỏ đồng ý, Tôn Thị hỏi ý mấy con dâu ngồi.

      Dù sao phải dâu cả, Chu Mạch lên tiếng liếc mắt nhìn đại tẩu Lý thị ngồi ở bên cạnh mình, phát Hứa thị đối diện cũng nhìn Lý thị.

      Mà Lý thị chỉ bĩu môi, nhưng cũng gì, làm bộ như có chuyện gì xảy ra mà nhìn nóc nhà.

      Thấy nàng như thế, Tôn Thị hắng giọng cái, hỏi Chu Mạch: "Nàng dâu Lão nhị, ý của ngươi thế nào?"

      "Mẹ, đại tỷ là tỷ tỷ ruột thịt của Trọng Sơn, chúng con làm gì đó cho nàng đều là cần phải vậy. Con cảm thấy đại ca rất đúng, có ba đệ đệ của tỷ ở đây, chẳng lẽ còn để chị ruột và cháu ngoại ruột của mình phải đói bụng sao." Chu Mạch ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười trả lời Tôn Thị.

      Tôn Thị gật đầu cái, hiển nhiên rất là hài lòng đối với câu trả lời của Chu Mạch.

      "Các ngươi đều như vậy rồi, vậy ngày hôm nay ta liền làm chủ, ban đầu thời điểm ra riêng trong nhà có mười mẫu đất. Riêng nhà lão đại được nhiều hơn mẫu, lúc ấy là do thấy nhà lão đại có đứa con trai. Nhưng hôm nay nhà lão Nhị và trong nhà lão tam cũng mang thai, để cho người xem bói nhìn đều là nam hài. Nếu như vậy, lão đại, mẫu nhiều hơn kia ngươi chia cho đại tỷ của ngươi ." Triệu Đại Ngưu bình tĩnh , tối hôm qua cơ hồ đêm ngủ được, vì con lớn của mình, quả thực là vắt óc suy nghĩ.

      Lời của Triệu Đại Ngưu vừa xong, Triệu Bá Tuyền còn chưa kịp gì, bên cạnh Lý thị liền mặc kệ: "Dựa vào cái gì, lúc ấy ở riêng phân chia xong rồi, hôm nay lại để cho chúng ta nhường ra mẫu, thời điểm ở riêng chúng ta vẫn còn ít hơn nhà nhị đệ con heo đấy! So với nhà Tam đệ cũng ít hơn mấy lượng bạc." Nàng phản đối cũng dám lớn tiếng, chỉ quệt mồm lẩm bẩm, nhưng mọi người vẫn nghe được ràng.

      "Cha, cần! Tự con biết làm túi lưới, thêu hà bao, canh cửi, những thứ này cũng có thể đổi bạc, cần lấy mẫu đất của nhà Đại đệ, chỉ cần cho ba người chúng con có chỗ che gió che mưa là được rồi." Triệu Xuân Hoa cũng phản đối, nàng muốn làm cho đệ đệ ruột thịt của mình khó khăn. Nhớ tới tối hôm qua có lẽ cũng bởi vì chuyện của mình mới để cho hai vợ chồng bọn họ đánh nhau, nghĩ tới đây trong lòng lại càng áy náy.

      "Nhà lão đại, ngươi hãy nghe ta hết, nhà lão Nhị và nhà lão tam hàng năm cho bạc đại tỷ ngươi, hàng năm ít nhất ba lượng, nhiều giới hạn. Bọn họ nhìn rồi cho. Như vậy ngươi còn có ý kiến sao?" Triệu Đại Ngưu khoát tay ngăn con lớn, nhìn Lý thị hỏi.

      Lý thị còn muốn phản đối, Triệu Bá Tuyền nhấc chân đến bên người nàng, ném cho nàng ánh mắt uy hiếp bén nhọn, Lý thị đành phải ngượng ngùng im miệng.

      "Cha, người an bài là được, phòng lớn chúng con cũng ý kiến gì!" Triệu Bá Tuyền chắc chắn.

      "Ừ, các ngươi có ý kiến gì cứ quyết định như vậy, chỉ còn chuyện khác cần phải , về sau con cháu Triệu gia chúng ta là muốn học thi công danh. Hôm nay Cẩu Tử cũng là người Triệu gia. Nếu về sau có bản lãnh đó thi được công danh, ba huynh đệ các ngươi phải toàn lực ủng hộ, phí dụng cũng chia đều." Triệu Đại Ngưu lần này lời thành khẩn, lúc trước thiếu đứa con này quá nhiều, sinh thời mình có thể bồi thường cũng nhiều, chỉ có thể uất ức ba con trai thay mình trả nợ thôi.

      May mắn ba đứa con trai đều hiếu thuận, nhóm con dâu cũng được. Hôm nay an bài như vậy mấy người bọn cũng có nửa câu phản đối.

      Triệu Xuân Hoa nghe được cha mình an bài thế này, sớm khóc thành tiếng, bất cứ lúc nào, người hiểu mình nhất vẫn là cha ruột mẹ ruột!

      Cuối cùng Triệu Đại Ngưu lại an bày phòng ở, nhà cũ cũng còn gian phòng, để cho mẹ con Triệu Xuân Hoa và Tiểu Lan ở, còn tiểu tử Cẩu Tử thể cùng phòng với mẫu thân và tỷ tỷ, chỉ đành phải an bài đến nhà Triệu Trọng Sơn rồi.

      Chu mạch vội thành vấn đề, bọn họ chăm sóc cho Cẩu Tử. Triệu Đại Ngưu nhìn nàng chằm chằm rồi gật đầu cái, hôm nay xem ra, chỉ còn nàng dâu nhà lão Nhị là hiểu lí lẽ nhất, biết tiến lùi.

      Nhưng đây phải là kế hoạch lâu dài, sang năm đầu mùa xuân hướng lý chính cầu xin miếng đất nền cất nhà, nếu thực là bất đắc dĩ bỏ tiền mua cũng được. Cần phải xây được cái nhà trước khi Cẩu Tử cưới vợ, thể để cho người ta cười nhạo Triệu gia bọn họ.

      Lại chuyện thêm lúc, tất cả mọi người liền giải tán, phòng kia ở nhà cũ cũng phải qua 15 mới dọn vào ở được, trước tiên để cho Triệu Xuân Hoa ở nhà Chu Mạch mấy ngày nữa.

      Buổi tối, Chu Mạch nằm mình giường nghĩ tới bộ dạng cam chịu của Lý thị xế chiều hôm nay, liền cười khanh khách, Triệu Trọng Sơn rửa mặt xong vào nhà liền nhìn thấy nàng dâu của mình giường cười vui vẻ.

      Hỏi nàng vui vẻ cái gì, nàng cũng , còn thần bí mà tối nay tâm tình mình tốt, có thưởng.

      Triệu Trọng Sơn mới đầu còn biết vợ thưởng cái gì, khi thấy bộ dạng gấp gáp nàng tới cởi quần lót mình hiểu, tức vừa khát vọng lại xấu hổ nhìn chằm chằm Chu Mạch.

      Chu Mạch dĩ nhiên là lại cầm lấy **, miệng và tay cũng mỏi nhừ rồi mới giúp ** cao vút của thư giải, nàng tức giận thở hổn hển nằm giường, bẻ đầu ngón tay tính ngày, trước khi ngủ lầm bầm câu: "Còn có năm mươi ngày, còn có năm mươi ngày là có thể rồi."

      Hết chương 81.
      thuyt thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 82.
      Edit: ChieuNinh

      Hết tháng giêng, thời gian Chu Mạch mang thai cũng tiến vào tháng thứ ba, vốn chuẩn bị nghênh phản ứng dời non lấp biển khi mới mang thai, nhưng ngờ nàng chờ đợi mỏi mòn, lại có gì cả.

      Lại thấy nôn nghén ói chết sống lại như trong tưởng tượng, cũng có các loại đói bụng và lười biếng buồn ngủ trong truyền thuyết. Thỉnh thoảng Chu Mạch chỉ cảm thấy trướng bụng, cũng có phản ứng khác, xem ra đứa trẻ trong bụng là đứa bé ngoan đau lòng mẹ mình.

      Chu Mạch thấy thân thể mình hoàn toàn khỏe mạnh, liền trưng cầu ý kiến Triệu Trọng Sơn đồng ý cho nàng và Trần thị cùng nhau mở quán cơm ở trấn .

      Vừa vặn, năm trước Trần thị ngưng chuyện làm ăn mầm đậu của mình, bây giờ mầm đậu có lời rồi.

      Mà Chu Bình qua sinh nhật mười bốn tuổi cũng định xuống hôn , là nữ hài tử diện mạo đáng tính khí dịu ngoan ở thôn bên cạnh. Cha mẹ đều là nông dân thành , tình huống trong nhà cũng giống nhà Chu Mạch, cũng có hai đứa bé, nam nữ, chẳng qua nữ hài có ca ca.

      Mặc dù đối với Trần thị mà , vô luận là tiền cưới hay là lễ hỏi, hoàn toàn có vấn đề. Chỉ là thể tiếp tục nhàn rỗi, nàng nghe khuê nữ của mình đề nghị ở trấn muốn mở quán cơm, hai lời liền gia nhập vào.

      Đúng lúc cũng gợi lên lòng muốn giúp chuyện Triệu Xuân Hoa của Chu Mạch. Bởi vì con trai Cẩu Tử của mình vẫn luôn ở, ăn, mặc, lại đều là Chu Mạch quan tâm, cho nên Triệu Xuân Hoa luôn có chút băn khoăn, hơn nữa con của mình cũng thường bởi vì ở chơi cùng Đông Nhi rồi chen chúc ngủ lại.

      Hôm nay thấy Chu Mạch có việc cần, Triệu Xuân Hoa cũng xung phong nhận việc, gánh vác trách nhiệm nhóm lửa. Chỉ cần khai trương quán ăn, vào ngày có chợ phiên còn có thể trở về trong thôn, nhưng nếu có chợ phiên, vậy hai ngày cũng chỉ có thể ăn ở trấn . Thường ngày chỉ cần mình Trần thị coi chừng là được. Chu Mạch và Trần thị thương lượng xong chuyện phân chia tiền bạc, Trần thị và Chu Bình tổng cộng lấy bốn phần, Chu Mạch bỏ ra chỗ ở và phòng ốc cũng lấy bốn phần, còn dư lại hai phần lời cho Triệu Xuân Hoa, dù sao nàng cũng có con trai con cần nuôi.

      Ban đầu Triệu Xuân Hoa từ chối lấy, nhưng chịu nổi Chu Mạch đeo bám dai dẳng, cuối cùng Triệu Đại Ngưu ra lệnh mới gật đầu đồng ý.

      Vừa vặn phía sau tòa nhà kia còn có năm gian phòng trống, hoàn toàn có thể an bài chỗ ở cho bọn họ, Chu Bình và Trần thị dời vào ở rồi. Chỉ thời điểm ngày mùa trở lại trong thôn cày cấy.

      Vì vậy qua ngày hai tháng hai Long Sĩ Đầu, cả nhà liền bận rộn, mà Chu Mạch bị Triệu Trọng Sơn ra lệnh cấm, chỉ cho ra lệnh chỉ huy, cho phép tự mình làm việc.

      Mà trong khoảng thời gian này, Triệu Trọng Sơn cũng có nhàn rỗi, đầu tiên là làm cho Cẩu Tử cái giường mới, lại dạy giương cung bắn tên, vì lúc tiếc nuối có người để dạy. Còn vào núi săn mấy lần, mỗi lần thu hoạch cũng , chỉ là về sau Chu Mạch nhìn bầu trời trở nên ấm áp, sợ tất cả động vật ngủ đông ra kiếm ăn, để cho Triệu Trọng Sơn vào núi nữa, chờ qua mùa xuân lại săn thú cũng muộn.

      Chu Mạch liền toàn thân toàn vùi đầu vào cửa hàng nhà mình ở trấn , sau đó nhận được hai lần bạc từ chỗ Tào chưởng quỹ, nàng lại động tâm tư mua tòa nhà, lần này lấy danh nghĩa Triệu Trọng Sơn mua .

      Người kia hoàn toàn theo ý của nàng dâu của mình, cũng phải cảm giác nàng dâu của mình lợi hại mình có mặt mũi. Cuối cùng chỉ đành phải lấy tên tuổi Triệu Đông Nhi mua, dự tính sau này làm đồ cưới cho con .

      Bước vào tháng ba, bụng Chu Mạch cũng to hơn, mà cửa hàng món ăn buôn bán cũng từ ít người hỏi thăm cho tới bây giờ khi có phiên chợ là tấp nập khách khứa. Ngay cả cửa hàng dầu vừng Ngô gia bên cạnh cũng phát đạt theo, buôn bán cũng khá hơn rất nhiều.

      lần kia Ngô đại thẩm thấy Chu Mạch còn kín đáo đưa cho nàng hai bình dầu vừng, mới đầu Chu Mạch nhận, nhưng Ngô thẩm tử cũng mặc kệ, nhất định phải cho nàng.

      Còn thần thần bí bí hỏi Chu Mạch trẻ tuổi ở trong hậu viện giúp tay là ai, ban đầu Chu Mạch còn chưa phản ứng kịp, lại thấy Ngô đại thẩm lại khoa tay múa chân lại miêu tả. Rốt cuộc Chu Mạch mới biết nàng là hỏi đại tỷ mình.

      "Thím, đó là thân tỷ tỷ của trượng phu ta, thấy bọn ta nơi này vội vàng nên tới đây hỗ trợ." Chu Mạch biết nàng vì sao hỏi thăm việc này, chỉ trả lời cho nàng câu.

      Ai ngờ Ngô đại thẩm ngay sau đó lại hỏi: "Mấy ngày trước đây ta có hỏi thăm mẹ ngươi, mẹ ngươi cũng ấp úng , ta thấy nàng vấn tóc kiểu phụ nữ có chồng, nhưng cũng có gặp qua nam nhân của nàng, phải xảy ra chuyện gì ?"

      Chu Mạch nghe câu hỏi của nàng nhíu mày, trong lòng có chút vui, ngươi biết mẹ ta muốn cho ngươi, còn tới hỏi ta.

      "Đại thẩm, ngươi hỏi cái này làm gì?" Chu Mạch trả lời, mà là hỏi ngược lại nàng.

      "Ngươi xem, Tiểu Mạch, ta cũng vì thương con trai của ta mà tìm nàng dâu tốt, tái giá đấy. Mạo muội hỏi chút, ta thấy bộ dáng của nàng cũng đoan chính, còn chịu khổ giỏi giang, là nàng dâu tốt." Ngô đại thẩm lúc lời này là vẻ mặt hài lòng, giống như thấy tình cảnh Triệu Xuân Hoa gả vào mình vậy.

      Chu Mạch ngẩn người chút, hoàn toàn nghĩ tới nàng tìm mình hỏi thăm Triệu Xuân Hoa là vì chuyện này. Nhưng lại thầm nghĩ, đại tỷ vẫn chưa tới ba mươi tuổi, hoàn toàn có thể tìm mùa xuân thứ hai của mình.

      "Thím, thiệt cho ngươi biết, đại tỷ này của ta cũng là người đáng thương, trước kia nàng gả cho người xấu ác độc vô cùng, cuối cùng có biện pháp mới đành phải hòa ly. Hôm nay nàng mình mang theo hai đứa bé ở Triệu gia sống qua ngày, đúng như lời ngươi vừa mới , Đại tỷ của ta là tốt, bộ dáng đoan chính , ngươi cũng thấy nàng là người cả ngày thể ngồi , là người giỏi giang." Chu Mạch cũng dốc hết lực khen ngợi đại tỷ của mình.

      "Hòa ly à? Ta còn tưởng rằng là trượng phu chết đấy." Ngô đại thẩm lẩm bẩm , mặt còn nét hài lòng nữa.

      Chỉ là nàng lập tức ngẩng đầu lên hỏi Chu Mạch: "Vậy đại tỷ ngươi đoạn tuyệt sạch với nhà kia chưa? Dù sao vẫn còn có hai đứa bé đấy."

      "Cái này Ngô đại thẩm yên tâm, ngươi cũng gặp chồng ta và tiểu thúc thỉnh thoảng đến giúp đỡ rồi. Trong nhà còn có đại ca, ba huynh đệ bọn họ phải là người dễ chọc, cùng người nọ cũng lập ra khế ước, về sau mạnh ai nấy gả cưới, được can thiệp. Lại , ba đệ đệ của đại tỷ ta cũng để cho tỷ tỷ mình chịu nửa điểm uất ức." Chu Mạch đáp.

      Sở dĩ nàng phải như vậy, là khiến Ngô đại thẩm an tâm, bởi vì nàng cũng mấy lần gặp con trai của Ngô đại thẩm, là người thà có thể tin. Nếu sau này Triệu Xuân Hoa gả cho chưa chắc là chuyện tốt, còn ba nhi tử Triệu gia đơn giản là muốn cho Ngô đại thẩm, đại tỷ của mình đến lúc đó cho dù là gả lần thứ hai vậy cũng thể bị bạc đãi rồi.

      Ngô đại thẩm nghe lời của Chu Mạch cúi đầu tự hỏi, trong chốc lát cũng biết nên làm thế nào, chỉ rầu rĩ tiếng có gì, với Chu Mạch nếu như thấy dầu vừng ăn ngon lại lấy thêm.

      Chu Mạch cũng biết tình huống Triệu Xuân Hoa, với truyền thống của người nhà bình thường, phải trong lát là có thể tiếp nhận, bọn họ cần phải có khoảng thời gian thích ứng, bàn bạc.

      Mấy ngày nay trong đất bắt đầu vội vàng cày bừa vụ xuân, đảo mắt Chu Mạch tới thế giới này năm rồi. ngày này sau khi nàng rửa mặt lại nằm giường nhớ lại mọi chuyện trong năm qua, Triệu Trọng Sơn tắm rửa sạch thân thể bận rộn cả ngày ở trong đất rồi cũng vào phòng.

      Chỉ thấy Chu Mạch yên lặng ngồi ở đầu giường, khuôn mặt nàng tròn trịa mang theo tia thâm trầm. Mà chút xíu thâm trầm lại hóa thành tư thái lười biếng, lặng lẽ xuyên thấu qua cái trán trơn bóng của nàng, bám vào giữa đôi lông mày cong cong thanh tú.

      Cảm thấy ánh mắt Triệu Trọng Sơn nhìn mình, Chu Mạch ngẩng đầu nhìn , đôi mắt long lanh trong suốt giống như ngọc trai đen, thần thái lòe lòe, lơ đãng lại lộ ra mấy phần quyến rũ cùng xinh đẹp.

      Triệu Trọng Sơn chỉ mặc quần lót vọt lên giường, ngồi xuống ở bên cạnh Chu Mạch, vươn tay kéo nàng vào trong ngực của mình.

      Miệng cũng dán vào lỗ tai mượt mà của Chu Mạch suy tư, giọng : "Tiểu Mạch, thời điểm năm mới nàng còn năm mươi ngày là được rồi, hôm nay sắp ba tháng, có thể ?"

      Sửng sốt chút, Chu Mạch mới phản ứng được, cáu giận trừng mắt liếc cái: "Chuyện này chàng nhớ kỹ à!"

      Triệu Trọng Sơn lúng túng cười hắc hắc hai tiếng, lại dùng sức ôm bả vai nàng, ghé vào bên tai nàng : "Lần trước trấn ta có hỏi qua đại phu, hôm nay có thể làm được chuyện vợ chồng rồi."

      xong đợi Chu Mạch có phản ứng, môi mỏng của dán lên miệng đào của Chu Mạch, vội vàng dùng lưỡi linh hoạt cạy ra đôi môi của nàng, tiến vào nơi ngọt ngào cùng khuấy đảo cánh lưỡi non mềm.

      Có thể là quá lâu có tiến hành chuyện thân mật, cũng có thể là thân thể mang thai rất nhạy cảm, mới vừa bị Triệu Trọng Sơn hôn mấy cái, Chu Mạch cảm thấy giữa hai chân mình có chút xuân triều, bức thiết muốn âu yếm vuốt ve, hai tay đặt lên nơi đầy đặn cao vút vì mang thai mà từ bánh màn thầu biến thành quả dưa hấu .

      Trong óc muốn như vậy, Chu Mạch liền lôi kéo bàn tay Triệu Trọng Sơn đặt lên đỉnh núi của mình, mà Triệu Trọng Sơn đầu tiên là có chút kinh ngạc đối với chủ động của thê tử, nhưng rất nhanh liền trầm mê.

      Đâu chỉ Chu Mạch, lâu hạn hán của Triệu Trọng Sơn sớm nóng rực, quần lót ở giữa hai chân Chu Mạch bị vén lên, mà bộ phận cứng rắn phía dưới bắt đầu chạm tới hai bên đùi của nàng, nhàng di chuyển dọc theo vùng cấm bị ngăn cách bởi khe quần lót.

      Nghe được tần suất rên rỉ của Chu Mạch càng lúc càng nhanh, Triệu Trọng Sơn cố ý giơ lên □, lập tức cái liều sớm vươn cao càng thêm thúc ép vào khu cấm địa của nàng, cảm giác khổng lồ dán chặt khiến cho Chu Mạch ưỡn cong thân thể. Vậy mà vẫn thể tránh né mà cảm nhận được nhiệt lực và độ cứng bức người, tầng quần lót mỏng căn bản ngăn được Triệu Trọng Sơn ngừng tiến công, xuân triều sớm lan tràn.

      Hết chương 82.
      thuyt thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 83: Chương cuối.
      Edit: ChieuNinh

      Lo lắng cho đứa trẻ trong bụng, Chu Mạch dám để cho lỗ mãng, ghé vào lỗ tai câu, Triệu Trọng Sơn liền ngoan ngoãn bị đẩy ngã.

      Đối với cái chuyện bị nữ nhân làm chủ đạo, Triệu Trọng Sơn cảm thấy vui, cuối cùng ngược lại cảm giác mình nhận được loại vui thích khác.

      Sau đó còn lặng lẽ cho Chu Mạch, về sau nếu mang thai đứa bé cũng có thể làm như vậy, Chu Mạch nổi giận vỗ vào bờ vai của : "Ai lại sanh con cho ngươi, trong bụng này là đứa con trai về sau cũng sinh nữa."

      Triệu Trọng Sơn được nàng hầu hạ mà vui vẻ, nghe lời của nàng cũng chỉ khẽ cười mấy cái, lôi kéo Chu Mạch nằm xuống.

      Tốn hơn nửa tháng thời gian, ba huynh đệ Triệu gia mới cùng nhau làm chung hoàn thành công việc xới đất, gieo giống. Thuận tiện cũng trồng trọt mẫu đất cho Triệu Xuân Hoa. Chỉ riêng Chu Mạch muốn gieo trồng hai loại lúa mạch và cây ngô cùng nhau cho nên đào rãnh có chút lớn, như vậy mặc dù ngô trưởng thành chậm chút, nhưng cũng ảnh hưởng việc gieo giống lúa mì.

      Chỉ là người trong thôn đều là năm thu hoạch loại, có loại xen canh như vậy, tất cả mọi người thấy rất mới lạ, than thở hỏi Chu Mạch nếu vậy lúa mạch che mất ánh sáng của cây ngô, làm sao có thể phát triển được. Chu Mạch cười giải thích cho bọn khi đó lúa mạch ngả màu vàng, cũng mất quá nhiều ánh sáng, huống chi, cây ngô cao hơn lúa mạch nhiều, như vậy căn bản bị ảnh hưởng.

      ra lúc Chu Mạch ra lời này trong lòng cũng có chút hoang mang, bởi vì nàng chỉ biết là trong lúc gieo lúa mì vụ đông có thể trồng xen bắp, nhưng lúa mì vụ xuân chỉ có thể thử chút. Nếu được cùng lắm là lãng phí chút mầm móng ngô.

      Người trong thôn đối với lời của Chu Mạch cũng ôm thái độ hoài nghi, nên có người nào làm theo. Ngược lại Chu Mạch lại yên tâm, vì sợ bọn trồng theo đến lúc đó có thu hoạch, bọn họ lại trách mình, còn có chính là lãng phí vô ích nhiều lương thực như vậy cũng đau lòng.

      Bước vào tháng sáu, dáng dấp hoa mầu trong đất hừng hực khí thế, bụng Chu Mạch cũng lớn nhanh giống như được thổi, vì muốn thuận lợi khi sinh sản, thường ngày nàng lại nhiều, hoàn hảo tứ chi có xảy ra tượng sưng vù, từ phía sau nhìn tới giống như mang thai.

      Vừa vặn vào lúc này, ở nhà cũ Hứa thị trải qua ba ngày ba đêm gào khóc thảm thiết, sanh ra được đứa con trai khá nặng. Chu Mạch đoán nguyên nhân có lẽ bởi vì trong lúc nàng mang thai rất ít hoạt động, cho nên lúc sinh sản thuận, còn chảy máu nhiều. May mắn trước đó có chuẩn bị miếng nhân sâm, miễn miễn cưỡng cưỡng đem Hứa thị từ Quỷ Môn quan kéo trở lại. Chỉ là cơ thể chịu tổn thương về sau bị ảnh hưởng mà khó có thể mang thai được nữa.

      Sau khi Hứa thị biết được tin tức này khóc lớn hồi, cuối cùng mọi người khuyên nhủ mới có thể khuây khỏa chút ít. Dù sao cũng có con trai rồi, chăm sóc kỹ cũng rất tốt. Con trai nhiều tương lai bởi vì ở riêng mà có thể đau lòng.

      Trải qua chuyện tình của Hứa thị, hôm đó Triệu Trọng Sơn lại nhìn bụng cao vút của Chu Mạch, chân mày nhíu càng ngày càng sâu, buổi tối biến động cũng đột nhiên ngồi dậy.

      Bất kể Chu Mạch trấn an thế nào, khuyên lơn , cũng thấy có chút buông lỏng. Cuối cùng chỉ đành phải để mặc cho khẩn trương như vậy, nghĩ thầm dù sao cũng chỉ còn hai tháng thôi, cho dù khẩn trương chờ đến khi bình an sanh ra cũng yên lòng.

      Có điều, Triệu Trọng Sơn nếu thai là nam hài chúng ta cũng sinh thêm nữa, nam nữ rất tốt, muốn lại giao thiệp với Diêm Vương nữa, ngẫm lại chút cảm thấy sợ.

      Chu Mạch nghe như vậy, chỉ cười an ủi cũng do thôi, thân thể nàng khỏe khoắn như vậy, hơn nữa vẫn kiên trì lại, đến lúc đó nhất định sinh rất thuận lợi, khuyên ngàn vạn lại đừng tự mình hù dọa mình.

      Nghe Chu Mạch đại khái ở cuối tháng tám đầu tháng chín mình sinh, Triệu Trọng Sơn bắt đầu bẻ đầu ngón tay đếm ngày, lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Nhìn bụng Chu Mạch cả ngày cũng có động tĩnh, lại lo lắng suông ngày lại ngày. Có lúc lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt liền đến cuối tháng tám, có lúc nằm mơ giống như có thể nghe được thanh Chu Mạch ra sức gào thét.

      Vốn Chu Mạch cảm thấy rất lo lắng, nhưng nhìn nam nhân trước mắt khoa trương như vậy, nàng chầm chậm ung dung, còn phải khuyên thả lỏng chút.

      Ngày mồng tháng chín buổi chiều cuối thu, Chu Mạch nằm ở ghế dựa phơi nắng cảm thấy đứa trẻ trong bụng đạp mình hai cái, hình như là với mẹ ruột mình, ngươi chuẩn bị , ta muốn ra ngoài, ngay sau đó là đau bụng sinh.

      Kêu Triệu Trọng Sơn làm mộc ở sân trong mời bà đỡ.

      Vẫn ở vào tình trạng khẩn trương ngược lại lúc này Triệu Trọng Sơn lại cực kỳ bình tĩnh, trước tiên đặt Chu Mạch lên đệm giường chuẩn bị sẵn cho lúc sinh, an ủi nàng cần khẩn trương. Sau đó còn gọi Đông Nhi chơi ở cách vách trở về, đổ thêm nước vào nồi nấu lên.

      Sắp xếp xong xuôi những thứ này Triệu Trọng Sơn mới nâng bước chân chạy về hướng đầu thôn đông nhà bà đỡ, chỉ là bước chân hỗn độn bán đứng tâm tình lo lắng của , trán đầy mồ hôi, nhưng gặp bà đỡ vẫn còn chuyện rất lưu loát .

      May mắn là, Chu Mạch chỉ rầm rì đau nửa ngày đêm, sang ngày thứ hai trời vừa sáng sinh ra tiểu tử sáu cân sáu lượng.( khoảng 3 kí 3)

      Sở dĩ nàng dám lớn tiếng gào thét, chủ yếu là sợ Triệu Trọng Sơn lo lắng, đoạn thời gian trước khẩn trương cao độ để nàng rất đau lòng. Mình mà kêu rên nữa, là lo lắng Triệu Trọng Sơn gánh nổi mà bất tỉnh, vắng mặt vào khoảnh khắc con trai mình ra đời đáng tiếc.

      Trong tích tắc nghe được tiếng trẻ nít khóc, Triệu Trọng Sơn liền vọt vào, có nhìn đứa bé trong tay bà đỡ cái, trực tiếp chạy tới đầu giường, run rẩy đưa tay vuốt ve gò má trắng bệch của Chu Mạch: "Tiểu Mạch, vất vả cho nàng rồi." xong cặp mắt ửng hồng.

      Chu Mạch muốn cười với , lại phát mình còn hơi sức để cười, chỉ câu: "Chăm sóc con trai!" Liền nghiêng đầu ngủ mất.

      Tiễn bước bà đỡ và Tôn Thị nghe tin tới giữ cả đêm, Triệu Trọng Sơn đặt con trai được tắm rửa sạch bóng bao ở trong tã lót bên cạnh Chu Mạch ngủ say, đau lòng hôn cái ở trán nàng.

      Cũng may vào buổi sáng ngày đó Trần Thị lại tới, biết bọn họ cũng thức cả đêm, liền kêu Triệu Trọng Sơn nhanh ngủ, để bà trông chừng đứa bé và Chu Mạch, lại còn tranh thủ nấu canh trứng gà đường đỏ, giữ ấm ở trong nồi, đợi Chu Mạch tỉnh lại là có thể ăn.

      Chu Mạch ngủ thẳng tới buổi chiều, mở mắt chỉ thấy mình mẹ và mẹ chồng đều ở đây vây quanh nhìn đứa bé, nàng vừa động con trai cũng tỉnh, Tôn Thị vội vàng ôm đứa bé cho nàng cho bú sữa, Trần thị vào phòng bếp bưng ra đồ ăn cho nàng.

      Nhìn con trai nhắm mắt mãnh liệt bú sữa, Chu Mạch cảm thấy dù đau thế nào cũng đáng giá, đứa bé này giống với Đông Nhi di truyền nét đặc trưng của mình và Triệu Trọng Sơn, chỉ thấy khuôn mặt nhắn như phiên bản của Triệu Trọng Sơn, có lẽ trưởng thành lại muốn chọc nương nhà người ta tan nát cõi lòng đây.

      Lúc này Triệu Trọng Sơn cũng tỉnh, sang đây nhìn phòng ấm áp, trong lòng càng cảm thấy ấm áp, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Chu Mạch nhìn mỉm cười, cũng cười, giờ phút này là thỏa mãn.

      Mặc dù là mùa nóng, nhưng mà cuối mùa thu ở cữ vẫn cảm thấy có chút nóng, chủ yếu là thể tắm, cả ngày cảm thấy thân thể dính dấp mồ hôi.

      Ngày hôm đó, vừa đúng ba mươi ngày, Chu Mạch liền cùng Triệu Trọng Sơn thương nghị chuyện tắm rửa, ai ngờ Triệu Trọng Sơn lại để cho nàng nhịn thêm hai ngày.

      Chu Mạch nhìn cố làm ra vẻ thần bí, đành phải nhịn xuống, ai ngờ sau giữa trưa hai ngày sau, Triệu Trọng Sơn nhờ Tôn Thị sang đây giữ đứa bé, mình mang theo Chu Mạch và y phục tắm rửa vào núi.

      Thấy an bài như thế, đầu tiên Chu Mạch sửng sốt chút, lập tức phản ứng kịp chẳng lẽ cũng phát chuyện suối nước nóng trước kia. Lại chỉ yên lặng theo sau lưng , cuối cùng Triệu Trọng Sơn sợ nàng nhiều đường núi mệt nhọc, lại cõng nàng .

      Quả nhiên Triệu Trọng Sơn cõng nàng tới suối nước nóng trước kia nàng phát , để cho Chu Mạch vào tắm, mình ở bên cạnh trông chừng. Chu Mạch ở bên cạnh cười, cảm thấy hai người có rất nhiều chỗ rất giống nhau.

      Dẫn đến Triệu Trọng Sơn quay đầu hỏi nàng cười cái gì, Chu Mạch cũng trả lời, chỉ cười cười.

      Sau khi về đến nhà, Chu Mạch mới nhớ tới con trai mình ngay cả đại danh cũng chưa có, cả ngày bị người kêu "Cẩu Đản."

      Cái nhủ danh này vừa mới bắt đầu Chu Mạch luôn luôn phản đối, cảm thấy khó nghe, chỉ là tất cả mọi người khăng khăng cho rằng càng khó nghe càng dễ nuôi tức giận thôi.

      "Đại danh ta sớm chỗ Triệu Tam gia đăng vào gia phả rồi, bởi vì là sinh vào cuối mùa hè đầu mùa thu nên kêu là Triệu Hạ." Triệu Trọng Sơn , vốn là ban đầu muốn gọi Triệu Cầu, bởi vì tên tiểu muội của mình bên trong có chữ thu, cho nên Cẩu Đản thể gọi như vậy.

      Nghe lời của , Chu Mạch nhịn được liếc mắt: "Xem ra chàng lười nghĩ, đặt tên cho con hoàn toàn nhìn mùa." xong bất mãn trừng mắt liếc cái.

      Triệu Trọng Sơn gãi gãi đầu, chỉ cười ngây ngô : "Lần này cứ như vậy , đứa bé sau để nàng đặt."

      Chu Mạch: "Tất nhiên, bốn mùa chàng cũng chỉ có thể dùng đông và hạ để đặt tên rồi, lần sau chàng được lấy, chỉ để ta lấy." xong còn khinh thường liếc mắt nhìn Triệu Trọng Sơn, chỉ là nàng lập tức phản ứng kịp, giận dữ lườm cái: "Ai muốn lại sinh con cho chàng hả?"

      Rước lấy trận cười của Triệu Trọng Sơn, Đông Nhi ở bên cạnh trêu chọc đệ đệ thấy cha mẹ ở vui cười, bé cũng cười theo, để ý bị đệ đệ ngậm ngón tay, Triệu Hạ nho mới vừa ra lò nằm ở giường cũng lên tiếng cười.

      Rốt cuộc, trước cuối năm, Ngô đại thẩm nhờ người làm mai tới cầu hôn, ban đầu Triệu Xuân Hoa đồng ý, chỉ thấy mình cha mẹ huynh đệ con trai con đều ủng hộ, cũng liền gật đầu.

      Mà đại tẩu Lý thị cũng bởi vì lần trước bị đại ca Triệu Bá Tuyền đánh cho trận sau đó yên tĩnh hơn rất nhiều, còn động tới bới móc. Rất nhiều chuyện, Chu Mạch cũng liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua, sống qua ngày cần thiết phải tính toán chi li.

      Mà tửu lâu của Tào chưởng quỹ buôn bán càng ngày càng tốt, mắt thấy muốn mở ra chi nhánh thứ ba, ở trấn là duy nhất nhà của , đầu mùa xuân mang về cho Chu Mạch lúa mì vụ đông và cây bông, ít mầm móng dưa hấu.

      Chu Mạch giống như có thể nhìn thấy buổi chiều đầu mùa hè, ánh tà dương chiếu xuống lúa vàng óng ánh thành thục vẫy chào với mình.

      *************************

      Hoàn
      thuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :