Chương 62:
Edit: Youko
Beta: Nhan Như Song
"Nhị thẩm? Mấy ngày nay có nghe Nhị thẩm có chuyện gì a." mặt Tiểu Lý thị vẻ nghi ngờ đáp, cảm thấy Chu Mạch hỏi vấn đề này có chút kỳ quái, kìm được hỏi nàng tại sao.
" có gì, chính là hỏi chút, quan tâm bà bà nhà mình, đúng rồi các ngươi nấu cháo mồng 8 tháng chạp sao?" Chu Mạch thấy lấy được tin tức gì từ Tiểu Lý thị, liền dời đề tài .
", đại ca ngươi chẻ củi ở trong sân, mặc dù giống như nhà ngươi muốn đưa mười mấy hai mươi chén, chúng ta cũng muốn đưa bảy tám chén, chỉ là có vật liệu gì nên miễn cưỡng gọp đủ tám dạng." Tiểu Lý thị trả lời.
"Người trong thôn phải đều là như vậy, gom đủ tám dạng coi là sai rồi, chị dâu, có việc gì ta liền về trước. Kim chỉ đưa tới cho tẩu rồi, trời rất lạnh, làm trễ nãi tẩu làm việc." Chu Mạch xong muốn đứng dậy.
Tiểu Lý thị thấy thế trước hết ấn nàng xuống, xoay người muốn đưa cho Chu Mạch tiền, Chu Mạch vội vàng khoát tay chỉ có mấy đồng tiền, cần, xong ra nhanh, vô luận Tiểu Lý thị nhún nhường thế nào chính là thu, rằng chừng cần chị dâu hỗ trợ việc gì đấy.
Thấy Chu Mạch chết sống thu mấy văn tiền này, Tiểu Lý thị cũng đành thôi, chỉ sau này nếu có cái gì cần giúp đỡ chỉ cần kêu tiếng là được.
Rời khỏi nhà Tiểu Lý thị, Chu Mạch liền suy nghĩ chuyện bà bà cưới thiếp cho trượng phu mình vẫn chưa ai biết, người biết nhất định cũng nhiều. Hôm nay chỉ có thể Lão Viện hỏi thăm đệ muội Hứa thị, dù sao nàng và Tôn thị sống chung lâu ngày, biết chuyện gì xảy ra.
Nghĩ được như vậy, Chu Mạch liền xoay người đến Lão Viện, đường gặp mấy người trong thôn cũng đều cười chào hỏi, nhưng khi nhìn mọi người vui vẻ ra mặt chào hỏi mình, cũng giống Tiểu Lý thị với mình. Nhưng mà vẫn từ trong mắt hai người thấy được đồng tình, cũng có bội phục.
về phía trước, Chu Mạch liền thấy phụ nhân lạ mặt ven đường, búi tóc ngược lại giống nữ nhân trong thôn tới thể nghi ngờ, chỉ là bộ quần áo người sang trọng hơn chút so với những người khác, hơn nữa phải là cùng mấy người kia đứng làm đất, mình cách đám người có vài bước xa.
biết người này, Chu Mạch theo lễ tiết tính cười với người này, chào hỏi với nàng, cũng biết xưng hô như thế nào.
Ai ngờ, sau khi nàng kia chạm được ánh mắt mỉm cười của Chu Mạch khinh thường xoay đầu, Chu Mạch ngẩn người chút, nhưng cũng để ý, cần thiết để người quen biết ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Nhưng là, lúc mới vừa ngang qua bên người nàng ta lại ràng nghe được: "Vượt qua cái gì mà vượt qua, xem ngươi còn có thể vui vẻ bao lâu?"
Nghe thế, Chu Mạch dừng bước, quay đầu lại tới trước mặt nàng ta, "Xin hỏi, ngươi mới vừa rồi là ta?"
Ai ngờ nàng kia biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, thấy mặt Chu Mạch nghiêm túc còn có chút đè nén hỏi mình, vội vàng thay bộ tươi cười, trong thanh cũng lộ ra nịnh bợ: "Nhị tẩu, ta mới vừa rồi lên tiếng a, tẩu nghe lầm thôi."
Chu Mạch nghe nàng gọi mình là Nhị tẩu, mặc cũng cùng người khác bất đồng, cũng làm bạn cùng phụ nhân khác, quan sát cẩn thận khóe mắt đuôi mày lộ ra phong trần, nàng đoán được người này chính là thiếp của Triệu Tề gia Hoa Lan.
"Đừng, cái thanh danh Nhị tẩu này ta dám nhận, ta chỉ nhận thức đệ muội là Lục thị, ngươi nhiều nhất cũng chính là người thiếp." Mặt Chu Mạch khinh bỉ nhìn nàng ta .
Bởi vì sớm nghe người này là đồng chí lui tới mật thiết cùng tiểu tam hồ ly tinh Hồ Nhị Lệ, mới vừa nghe câu kia, có thể là do người Hồ gia kích động, sớm đối với mình bất mãn trong lòng, tuy hai người xung đột lợi ích, nhưng là bọn họ thuộc về phe cánh bất đồng, Chu Mạch là đại biểu cho phe cánh vợ cả, mà Hoa Lan là bên đối lập — Đại biểu cho phe cánh tiểu tam.
Hai người thuộc về cùng phe cánh, nên là người ở hai bên phe cánh đối địch gặp mặt, vì vậy cho đối phương sắc mặt tốt, Chu Mạch cảm thấy cũng cần thiết cho đối phương sắc mặt tốt, đối với nữ nhân biết nam nhân có gia thất còn bò lên giường, Chu Mạch luôn luôn khinh thường, mặc dù trách nhiệm chủ yếu là do nam nhân nắm chặt lưng quần, nhưng loại nữ nhân này cũng thêm vào dầu khi lửa cháy.
ngờ Chu Mạch lại mình như vậy, Hoa Lan tức giận mặt đỏ rần, Hoa Lan đưa ra ngón tay mảnh khảnh chỉ chỉ vào Chu Mạch: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . .." Rồi lại thể nào phản bác, chỉ vì mỗi lời của Chu Mạch đều là .
Chu Mạch thấy nàng nổi giận, trong lòng mình ngược lại tức giận nữa, mặt cũng bình tĩnh chút, bắt được tay nàng chỉ mình kéo xuống.
Thản nhiên : " thị thiếp như ngươi chỉ vào Nhị tẩu của mình, là rất bất kính, chẳng qua ta là trưởng bối ngươi, lần đầu tiên sửa chữa cho ngươi, có lần sau nữa đâu." Chu Mạch lời này hơi lớn, mấy phụ nhân bên đều nghe được, họ cũng nghiêng đầu nhìn sang bên này, thấy Hoa Lan, mọi người đều khỏi lộ ra vẻ khinh thường, dù sao đứng ở nơi này đều là chính thê, họ thấy thế bu lại, miệng cũng có nhàn rỗi.
"Ô, ta còn tưởng là ai chứ, ra là hồ li tinh chuyên quyến rũ nam nhân." người trong đó là biểu tỷ của Lục thị, đến Triệu thôn, trước vẫn bất bình thay Lục thị, miệng của nàng cũng tương đối độc, thấy Hoa Lan lần mắng nàng ta lần.
"Chị dâu, ngươi thị thiếp này như thế nào lại biết xấu hổ như vậy, cả ngày quang minh chính đại ra ngoài dạo, thiếp phải là người làm sao? Thế nào thiếp này cũng chưa có chút tự giác của người làm." người phụ nhân khác đứng bên cạnh phối hợp .
"Nếu so sánh người mặt mũi, là thiên hạ vô địch!" Người phụ nhân thứ ba cũng lên tiếng phụ họa.
Lúc mọi người ngươi câu ta câu chế nhạo, Hoa Lan đâu còn đứng vững được bước chân, tức giận tới nước mắt cũng rơi, liền giẫm chân quay người .
Thấy nàng , Chu Mạch lại cùng mấy vị chị dâu đệ muội thím xấu mấy câu, rồi Lão Viện.
Ở đường, Chu Mạch suy tư chút câu mới vừa rồi Hoa Lan kia : "Xem ngươi còn có thể vui mừng bao lâu?", đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, thể nào Hoa Lan đối với mình như thế, tuy nàng ta và Hồ Nhị Lệ quan hệ tốt, có thể vì bằng hữu oán trách, nhưng trong lời nàng ta lộ ra tin tức, đó chính là nàng ta biết Chu Mạch gặp việc khó, Hoa Lan thường ngày cũng chỉ thân cận cùng Hồ Nhị Lệ, như thế xem ra, chuyện Tôn thị để cho chồng mình cưới thiếp chẳng lẽ có quan hệ cùng người Hồ gia, nghĩ như vậy, Chu Mạch nhanh hơn.
Đến Lão Viện, phát Tôn thị ở trong phòng bếp nhóm lửa, bây giờ Tôn thị thấy Chu Mạch có thai, cũng tiện để cho nàng tới đây giúp đỡ, chỉ là hỏi chuyện bà ta cùng nàng hôm qua suy tính thế nào.
Chu Mạch chỉ đến tìm Hứa thị chút chuyện may vá, cũng trực tiếp trả lời bà ta, Tôn thị cũng biết bây giờ từ nàng đột phá được, chỉ có thể xuống tay từ người con trai mình, nghĩ thầm chờ lúc Trọng Sơn đưa cháo mồng 8 tháng chạp nhất định phải cùng ràng việc này.
Sở dĩ Tôn thị có tâm tư liều lĩnh cho con thứ hai của mình cưới thiếp, trừ sau lưng có người chỉ ra, mấu chốt là nhìn con dâu thứ hai này ăn mặc càng ngày càng xa xỉ, chỉ áo bông mùa đông này, ít nhất thấy nàng mặc bốn năm bộ mới, mặc dù nàng cũng may cho mình cùng Triệu Đại Ngưu hai bộ, mỗi ngày Trọng Sơn và Đông Nhi mặc cũng là bộ đồ mới, nhưng bạc phải xài thế này, như vậy quá phá của, hơn nữa thấy Trọng Sơn càng ngày càng nghe lời của nàng dâu này, trong lòng bà thấy trống trải.
Chu Mạch tất nhiên biết bà bà mình ở trong phòng bếp có ngàn vạn suy nghĩ, trực tiếp gõ cửa vào phòng Hứa thị.
Bây giờ Hứa thị mới vừa qua tháng thứ ba, ổn định, cũng có thể xuống giường vài bước, chỉ vì thân thể gầy yếu, nên dám làm việc gì tốn sức.
Thấy Chu Mạch tới nàng rất vui vẻ, vội vàng nhường chỗ ngồi, mình cũng ngồi ở bên cạnh nàng.
Thấy Hứa thị, Chu Mạch mới nhớ tới mình mua vải bông mềm cố ý mua nhiều hơn, cho Hứa thị, ngày hôm nay vốn là có ý định tới Lão Viện, thấy nàng mới nhớ tới chuyện đó.
"Đệ muội, mấy ngày trước ta mua chút vải bông ở trấn , làm ít quần áo cho đứa bé mới sanh, cố ý mua nhiều hơn chút đưa cho ngươi, lúc đến đây lại quên mang , để lúc nhị ca của ngươi tới để cho mang tới vậy." Chu Mạch .
"Nhị tẩu, tẩu khách khí quá, bây giờ tẩu có thai, ta còn chưa xem tẩu, tẩu tới, tẩu như vậy để cho ta là đệ muội cũng xấu hổ. Lại còn cho chúng ta đồ." Hứa thị thẹn đỏ mặt .
"Ha ha, trong bụng ngươi là cháu ruột của ta và nhị ca ngươi, đối tốt với sao lại phiền chứ." Chu Mạch đùa.
Nghe nàng như vậy, Hứa Thị cũng cười, chỉ hỏi nàng mấy ngày trước đây sao lại trở về nhà mẹ, Chu Mạch chỉ đáp nhà mẹ xây phòng mới, ở đó mấy ngày.
Hứa thị đột nhiên nhớ tới chuyện vài ngày trước Chu Mạch đánh người, liền giọng với nàng: "Nhị tẩu, lúc trước tẩu đánh người Hồ gia, tuy sau đó giải quyết, ta nghĩ người Hồ gia cũng hiền lành, chừng sau lưng tìm chiêu gì đối phó tẩu, đoạn thời gian này tẩu phải cẩn thận chút."
Chu Mạch nghe xong gật đầu: "Đúng vậy, ta biết cả nhà bọn họ có người nào dễ chọc, sau này ta chú ý chút là được."
Thấy Hứa thị tiếp tục , Chu Mạch cũng tiếp tục, trực tiếp hỏi: "Đệ muội, ngươi có biết hôm qua nương cùng đại tẩu nghe tin ta vừa trở về liền tới chỗ của ta ?"
Hứa thị nghe xong cũng tò mò giống Tiểu Lý thị: "Việc này ta biết, biết hai người bọn họ tìm tẩu có chuyện gì?"
"Cái này cũng để cho ngươi đoán đúng, đoán chừng ngươi đoán thủng cả trời cũng đoán được, họ muốn cho Trọng Sơn cưới người thiếp!" Chu Mạch .
"Cái gì? !" Hứa thị nghe xong kêu tiếng, Chu Mạch vội vàng che miệng của nàng, lo lắng bà bà còn ở trong phòng bếp nhóm lửa nghe được.
"Nhị tẩu, tại sao có thể có loại chuyện như vậy?" Hứa thị phản ứng kịp, lát sau bình tĩnh hỏi.
Chu Mạch thấy nàng phản ứng như thế, biết nàng chắc cũng biết, chỉ kể với nàng hành động và lời của Tôn thị và Lý thị hôm qua.
Hứa Thị nghe mà trợn mắt há hốc mồm: "Nhị tẩu, họ khi dễ tẩu như vậy chứ. Đây chính là tìm kế mượn cớ nhất định buộc tẩu và nhị ca đồng ý chuyện này. Nhưng ngàn vạn lần tẩu thể đồng ý, tẩu phải tỉnh táo, sau này chừng ngày nào đó họ cũng muốn để Hà thúc tái giá lấy người thiếp, nhà mẹ chúng ta cũng có nhiều huynh đệ như Lý thị, ai cho chỗ dựa, tự mình phải cứng rắn." Hứa thị nghĩ tới chừng Chu Mạch hôm nay chính là nàng ngày mai.
Chương 63:
Edit: Nhan Như Song
"Cái này ta đồng ý, nhị ca của ngươi cũng gật đầu, nếu có nửa điểm buông lỏng, ta mang theo Đông Nhi ở cùng nữa." Chu mạch vỗ tay Hứa thị cái, nghĩ ổn định tâm tình lo lắng của nàng chút.
"Đúng, đúng, nam nhân chính là phải hung ác chút, nếu bọn họ quản được cái đồ chơi dưới thân của mình!" Hứa thị hung tợn .
Chu Mạch nghe có chút đỏ mặt, nghĩ tới nữ tử này cũng bị cản trở. Chỉ là Hứa thị cũng phản ứng kịp ý tứ trong lời của mình, mặt cũng đỏ ửng.
"Đệ muội, mấy ngày nay ngươi có thể thấy được là ai tới tìm nương chúng ta chưa?" Chu Mạch nghĩ Tôn thị hẳn là có cho Hứa thị chuyện gì, vậy chỉ có thể tiếp xúc với thân nhân của bà để tìm chỗ đột phá.
"Mấy ngày nay, chính là tam thẩm tới mấy lần, thấy những người khác tới." Hứa thị cau mày nghĩ lại đáp, hình như chưa từng thấy qua những người khác.
Chỉ là nàng chợt nhớ tới hai ngày trước có nữ nhân xa lạ tới nhà tìm Tôn thị, vội vàng : "Nhị tẩu, sau khi tẩu nhắc tới, ta đúng là nghĩ tới, hai ngày trước trong nhà có đại nương tới, tuổi của bà cùng nương khác nhiều lắm, chỉ là sau khi vào nhà bà ấy liền lôi kéo nương vào phòng, hai người thầm được lúc mới ra ngoài, cũng biết cái gì."
Chu Mạch nghe xong nghĩ thầm đại khái chính là chuyện này rồi, liền hỏi Hứa thị: "Sao ngươi lại hỏi nương là người nọ làm cái gì?"
"Ta hỏi thăm, nương lúc trước bà ấy là tỷ muội của bà, tới tìm bà chuyện, hai người nhiều ngày thấy, thấy hàn huyên hồi." Hứa thị đáp.
Chu Mạch nghe xong trong lòng rất ràng, vị này đoán chừng chính là người gây chuyện sau lưng, mà trước mắt chỉ là xác thực biết người này cùng người Hồ gia có quan hệ hay .
"Người nọ ngươi biết sao?" Chu Mạch theo sát hỏi.
"Người nọ ta đúng là biết, chị dâu, nếu như tẩu muốn biết người nọ là ai hỏi Lưu tẩu tử sát vách, thường ngày tẩu và nàng quan hệ tốt, mà đúng lúc nàng ấy tới đây mượn cái gầu xúc (dụng cụ hốt rác), thấy đại nương đó lần, còn chào hỏi." Hứa thị nhớ tới, đề nghị cho Chu Mạch.
Chu Mạch nghe xong gật đầu, sau đó liền qua sát vách, vừa đúng chừng mấy ngày chưa thấy qua Lưu tẩu tử rồi. Nhưng vội rời , chị em dâu hai người lại trò chuyện lát về chuyện đứa trong bụng, còn có chuyện lễ mừng năm mới phải chuẩn bị gì đều từng cái, tới buổi trưa Chu Mạch mới rời khỏi.
Nàng trực tiếp đến nhà Lưu tẩu tử sát vách, trong lòng Chu Mạch chịu đựng nổi chuyện này, nghĩ tới kiếp trước phải làm, còn thường được ông chủ khen có năng lực chấp hành cao.
Đến nhà Lưu tẩu tử, nàng cũng bận việc trong phòng bếp, thấy Chu Mạch tới, vội vàng ra ngoài, bảo các tiểu tử nhà nàng đốt lửa, lôi kéo Chu Mạch đến phòng chính.
"Chị dâu, chừng mấy ngày có tới nhà tẩu rồi." Chu Mạch mở miệng cười trước.
"Mấy ngày trước đây phải ngươi trở về nhà mẹ sao, trưa hôm qua ta cùng Tiểu Lý thị còn nhắc tới ngươi mãi, tại sao vẫn chưa trở lại, kết quả nghe chiều hôm qua ngươi trở lại, nhắc tới người a, nhắc đến là trở lại." Lưu tẩu tử .
Chu Mạch nghe xong cười dạ, ngày hôm qua trở về nhà thu thập tới tìm các người. Nàng thấy Lưu tẩu tử tương đối bận rộn, cũng cùng nàng quanh co lòng vòng.
Trực tiếp hỏi: "Chị dâu, mấy ngày trước đây lúc tẩu đến nhà mẹ chồng ta mượn cái gầu xúc có thấy đại thẩm ?"
Lưu tẩu tử nghe nàng hỏi như thế, hề nghĩ ngợi rằng: "Đúng, người nọ là Hoàng môi bà (bà mối) bên trong làng của chúng ta, thôn chúng ta cách Triệu thôn cũng có hai ba mươi dặm, hôm đó ta còn tò mò tại sao nàng lại chạy đường xa tới nhà mẹ chồng ngươi như vậy."
Sau khi nàng đến đây ngẩn người chút, hỏi Chu Mạch: "Tiểu Mạch, ngươi hỏi nàng chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Chu Mạch vội vàng lắc đầu, cười chỉ là thấy trong nhà có người lạ tới nên tò mò hỏi chút.
"Hôm đó ta cũng hỏi Hoàng môi bà kia tại sao lại tới Triệu thôn, phải là làm mai cho nương tiểu tử trong thôn thôi sao." Lưu tẩu tử tiếp tục buồn bực .
"Hoàng môi bà kia trả lời thế nào?" Chu Mạch theo sát hỏi.
"Bà ta cười ừ, chỉ là muốn xem ý tứ bà bà ngươi thôi, cho tới bây giờ ta cũng còn hiểu, tại sao lại xem ý tứ bà bà ngươi, nhà các ngươi lại thấy nương đợi gả, cũng có hán tử đợi cưới." Lưu tẩu tử cau lông mày .
Chu Mạch nghe xong trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái, trong nông thôn này cũng có quan mai mối, căn bản là hai thôn có người, mà thôn của Hoàng môi bà cách Triệu thôn xa như vậy, ở giữa cách ba bốn bà mai, thế nào cũng tới phiên bà làm may cưới thiếp cho Triệu Trọng Sơn; dĩ nhiên cũng có loại khả năng, chính là vị nương kia ở cùng thôn của Hoàng môi bà, nhưng là quy củ của nơi này phần lớn là bà mai bên nhà trai trong thôn tới cửa nhà , rất ít khi bà mai nhà chủ động đến, nếu như muốn biết ràng chuyện này, vậy chỉ có thể là hỏi Hoàng môi bà này thôi.
Nghe được tin tức mình muốn, Chu Mạch liền đứng dậy cáo từ, bảo hôm nay tết mồng tám tháng chạp tất cả mọi người đều vội, cũng ngồi lâu, chính mình cũng tiện thể rẽ đến Lão Viện chuyến.
Chỉ là, đưa Chu Mạch Lưu tẩu tử từ từ kịp phản ứng, Chu Mạch tới chuyến chỉ hỏi vấn đề kia, liên tưởng đến lần gặp mặt người Hồ gia vẫn là nàng đánh trước, chẳng lẽ Hoàng môi bà này làm mai cho Hồ Nhị Lệ , hơn nữa còn là cho Triệu Trọng Sơn, càng nghĩ càng có khả năng, hơn nữa hai nhà Triệu hồ vì hòa hoãn quan hệ hai đại gia tộc cũng có khả năng làm như vậy.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy đúng, nếu là như vậy hoàn toàn có thể xin bà mai trong thôn nhắc tới, vì sao còn phải lượn quanh xa thế kia. Càng nghĩ càng hiểu, Lưu tẩu tử quyết định nghĩ nữa, dù sao mình và Chu Mạch cũng là hai ba ngày chỉ thấy lần, đợi lần sau lúc gặp mặt lại hỏi nàng cũng muộn.
Lại sau khi Chu Mạch rời khỏi nhà Lưu tẩu tử liền chạy về nhà mình, nhìn Triệu Trọng Sơn nhóm lửa, liền hỏi cần giúp đỡ , cần, để cho nàng nghỉ ngơi, cũng hỏi nàng vì sao lâu như vậy mới trở về.
Buổi trưa sau khi nấu xong cháo mồng 8 tháng chạp, hai vợ chồng trước tiên múc ra sáu chén, trong đó bốn chén đặt ở trong khay đưa cho cha mẹ chồng, các thúc thúc các nhà trước.
Còn dư lại hai chén là của Chu Mạch cùng Đông Nhi, mà Triệu Trọng Sơn chỉ có thể đợi đưa xong bảy gia đình tám đại thúc sau đó mới có thể trở về ăn.
Sau khi đợi đưa xong cháo, Chu Mạch cùng Đông Nhi cũng ăn no, Triệu Trọng Sơn mình bưng chén cháo to mới ngồi xuống ăn, Chu Mạch ngồi ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cũng là loại yên tĩnh hạnh phúc.
Tiểu Thúy đến tìm Đông Nhi chơi, Chu Mạch nhìn sắc trời bên ngoài râm dần, cũng chỉ để cho các nàng ở trong phòng chơi, Tiểu Thúy thấy Triệu Trọng Sơn ăn cháo thơm như vậy, liền thưa dạ tiến tới trước mặt Chu Mạch, thận trọng : "Nhị thẩm, mới vừa rồi ta ở nhà chưa có ăn no."
Triệu Trọng Sơn nghe xong để bát cháo ăn xuống, sắp phải đứng dậy vào phòng bếp múc cho nàng chút, bị Chu Mạch đè xuống ghế, để cho an tâm ăn cơm, mình cười múc thêm cho Tiểu Thúy chén nữa, may nhờ biết nhiều trưởng bối nên cũng chuẩn bị nhiều.
Chỉ là, nhớ tới mới vừa rồi Trọng Sơn cũng lại đưa chén to cho nhà lão đại sát vách, mọi người trong nhà mình cũng phải nhịn a, chỉ là Chu Mạch định hỏi Tiểu Thúy, nghĩ đến Lý thị luôn luôn tiết kiệm có chuẩn bị nhiều quá, ngay cả khuê nữ của mình cũng ăn no. Cho dù hôm qua mới cùng mẹ Tiểu Thúy là Lý thị nổi lên tranh chấp, nhưng đối với Tiểu Thúy, Chu Mạch thương hại nhiều, đứa bé này cha thương, mẹ đau.
Ăn xong bữa cơm, khi Triệu Trọng Sơn dọn dẹp rửa sạch chén bát và cho heo ăn rồi, lúc hai núp ở phía tây chơi, Triệu Trọng Sơn theo Chu Mạch vào phòng ngủ của hai người, cho nàng mới vừa rồi đến Lão Viện đưa cháo mồng 8 tháng chạp Tôn thị lại tìm mình chuyện kia.
Chu Mạch nghe xong nhăn long mày lại, hỏi bà bà như thế nào.
Triệu Trọng Sơn bình tĩnh đáp lại: "Còn phải là giống ngày hôm qua sao, mẹ chỉ nên vì Triệu gia sinh con đẻ cái, nhiều con nhiều cháu nhiều phúc khí, ta nàng có Đông Nhi rồi, trong bụng nàng còn có đứa, đừng để cho nàng bận tâm, huống chi đại ca có nhi tử, đệ muội cũng có con, muốn nhiều đứa bé như vậy nếu nuôi tốt cũng là gánh nặng."
Nghe lời của , Chu Mạch cảm thấy rất kỳ quái, cổ đại phải mọi người đều có quan niệm nhiều con nhiều phúc sao, lần đầu tiên nàng nghe được nam nhân cổ đại muốn quá nhiều đứa bé, tư tưởng nam nhân này cũng có thể hiểu ý kế hoạch hoá gia đình mấy trăm năm sau, nàng vẫn nhịn được vui rạo rực suy nghĩ có phải mình sinh đứa trong bụng xong tự do hay a.
Nghĩ được như vậy, Chu Mạch nâng lên vẻ mặt ước mơ của mình hỏi : "Sau khi ta sinh đứa này ra sinh nữa chứ?"
"Nếu như cái này là lời của con cũng cần nữa, trai chính là chữ tốt." Triệu Trọng Sơn đáp, trong lòng bắt đầu tưởng tượng tình cảnh mang theo nhi tử ngồi ngựa vào núi săn thú, mặt khỏi lộ ra nụ cười.
Nếu như là con trai? Nếu như là con trai! Trong lòng Chu Mạch mơ hồ thở dài, chỉ là vì tương lai mình già có chỗ dựa, chuyện sinh con này là trốn thoát. Nhìn nét mặt Triệu Trọng Sơn hưng phấn, nàng có thể đoán ra nghĩ tới chuyện gì.
"Mẹ cầu như vậy, làm sao bà cho chàng trở về a?" Mặc dù nhẫn tâm quấy rầy mộng tốt đẹp ban ngày kia, nhưng lúc này phải lúc có thể tưởng tượng.
"Ta chỉ cần, bảo bà sau này cũng đừng nhắc tới trước mặt ta, bà tức giận muốn mắng ta, cha ngược lại mấy câu giúp, để cho bà càn rỡ giày vò." Triệu Trọng Sơn .
Nghe như vậy, trong lòng của Chu Mạch thư thái rất nhiều, cũng chuyện sáng hôm nay ra ngoài chạy chỗ này chỗ nọ nghe tin cho Triệu Trọng Sơn.
Nghe Chu Mạch miêu tả, Triệu Trọng Sơn nhíu chân mày: "Ta thấy mẹ vì vậy mà bỏ qua, nếu muốn tìm nguồn gốc chuyện này, vẫn phải tìm Hoàng môi bà kia hỏi ràng mới phải, ngày mai ta cùng người hẹn ước vào núi, từ nay trở phải đến thôn của bà chuyến, hỏi bà ràng."
Chu Mạch nghe xong lắc đầu: "Trọng Sơn, chàng cũng cần phải , là bởi vì chàng chính là người trong cuộc, tiện xuất , hai là mình đại nam nhân chàng cùng bà mai nổi lên tranh chấp chung quy cũng được, ta nghĩ xong rồi, ngày mai ta trở về nhà mẹ, ta cùng mẹ thương lượng chuyện này, tốt nhất nên để cho bà chuyến."
" được, bây giờ nàng có thai thể lại dễ dàng, cũng thể cưỡi ngựa, thôn của Chu gia cách nơi này xa xa, nhưng mình cũng phải gần nửa canh giờ." Triệu Trọng Sơn phản đối , ngượng ngùng câu ta yên lòng để nàng còn dư lại ra.
Last edited by a moderator: 24/10/16