1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại nam tử tiểu nàng dâu - Thất Chích Nhạn(83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59:
      Edit: Nhan Như Song

      Triệu Trọng Sơn nghe được câu hỏi của có trả lời ngay, mà là chân mày co rút lại suy tư chốc lát mới đáp: "Chỉ có duyên gặp nhau vài lần, cũng quen biết." xong chuẩn bị đứng dậy cáo từ.

      Tào chưởng quỹ vốn uống chút rượu, mặc dù nhìn Triệu Trọng Sơn phải hạng người thông thường, có lòng muốn quen thân, chỉ là nay mình chậm trễ người ta, thấy bọn họ muốn đứng dậy cáo từ, chỉ đành phải luôn miệng tự trách hôm nay mình chậm trễ, ngày khác nhất định phải tới cửa thăm hỏi.

      Mà hai vợ chồng Chu Mạch đều cần khách khí, rồi rời khỏi Tào gia trở về viện tử của mình, Triệu Trọng Sơn dắt Đông Nhi, Chu Mạch cùng sánh đôi đường, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Chu Mạch đề nghị đến chợ ở đầu Trấn Nam mua chút món ăn, món ăn hôm qua mua về nàng làm nước chát lúc sáng rồi, mua chút món ăn tươi về nhà để ba người ăn lúc khuya.

      Tiến vào tháng chạp, cho dù phải ngày họp chợ, mỗi ngày người tới trấn đặt mua đồ cũng ít, rất nhiều người sợ càng gần tới cuối năm vật giá càng cao, phải bắt đầu chuẩn bị trước.

      Đến chợ ở đầu Trấn Nam, ba người mua chút rau dưa trước, lại muốn mua con cá để hầm cách thủy ăn, ai ngờ cách gian hàng bán cá còn cách đoạn, Chu Mạch ngửi thấy mùi cá, trong dạ dày sôi trào thoải mái, nàng vội vàng buông tay Đông Nhi ra, chạy đến thùng rửa chén của gian hàng bán đậu hủ ven đường nôn, nàng cảm thấy tất cả lượng rượu tối hôm qua uống đều nôn ra, dạ dày khó chịu, cuối cùng nước mắt cũng chảy ra.

      Bộ dáng này của nàng dọa sợ Triệu Trọng Sơn cùng Đông Nhi, cũng vội vàng chạy theo, đấm lưng đấm lưng, lau miệng lau miệng, thăm hỏi thăm hỏi.

      Trong lòng Chu Mạch buồn bực tại sao lại có phản ứng này, chợt nhớ tới đại di mụ của mình chậm trễ gần mười ngày, nhưng nhớ tới lần trước Tôn Lão Đầu chẩn đoán bệnh xác nhận mình có mang thai, làm nàng rối rắm.

      lúc Chu Mạch cau mày nghi ngờ, Triệu Trọng Sơn bên kia nóng nảy: "Tiểu Mạch, trước tiên chúng ta xem đại phu." xong đợi Chu Mạch trở lời liền tay nhấc xách món ăn mua tay díu Chu Mạch yếu sức, trong miệng còn an ủi Đông Nhi để cho nàng phải lo lắng. Chu Mạch hất cánh tay kéo mình của , lại bò tới nơi đó nôn khan lát, ý thức mơ hồ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Triệu Trọng Sơn.

      Triệu Trọng Sơn thấy thế trong lòng cảm giác như bị quả chùy đâm cái, vốn muốn đưa món ăn trong tay cho Đông Nhi, ôm lấy nàng đến y quán, thấy người chung quanh tới lui, vì phải lễ phép, chỉ có thể lên phía trước nhấc cánh tay Chu Mạch lên, để cho sức nặng toàn thân nàng đều dựa vào thân mình, cái tay còn lại đỡ hông của nàng cho nàng chút hơi sức, chạy tới Hồi Xuân đường gần đây.

      Dựa vào bả vai ấm áp này, Chu Mạch cảm thấy trong lòng có cảm giác bất an, an tâm ít, mặc dù bả vai Triệu Trọng Sơn gầy gò, nhưng dựa vào rất có cảm giác an toàn, trong lòng Chu Mạch thể giễu cợt mình, ói thành bộ dáng này, còn suy nghĩ vóc người nam nhân, ngươi sắc nữ thứ thiệt, tuy thân thể là nữ nhân chừng hai mươi, nhưng tâm lại là nữ nhân ba mươi đấy.

      Mặt Triệu trọng Sơn nghiêm túc, hoàn toàn biết liền mình mới vừa rồi thê tử mệt lả trong ngực để ý mình chà đạp hình tượng, đem chính mình mắng bỉ ổi biết bao nhiêu lần rồi.

      Đến Hồi Xuân đường, Triệu Trọng Sơn vừa nhìn trong lòng biết trước, tiên sinh ngồi bên trong quầy phải là Trương lão giả vài ngày trước đến nhà mình làm chứng sao.

      Bởi vì hôm nay người đến xem bệnh cũng nhiều lắm, cho nên Trương lão đầu liếc mắt cái liền nhận ra Triệu Trọng Sơn, đứng dậy cười hỏi: "Triệu công tử, biết hôm nay đến đây có chuyện gì? Có chỗ nào cần lão phu ra sức sao?"

      Lần trước chỉ có mình làm chứng, chạy chuyến tới, có năm lượng bạc trắng lóa vào túi tiền, cho nên thấy Triệu Trọng Sơn liền cười hì hì như thấy tài thần gia.

      "Trương lão tiên sinh, thê tử ta thân thể thoải mái, nên mời các đại phu giỏi nhất y quán ngươi mau chóng đến xem giúp." Triệu Trọng Sơn gấp đến độ cái trán cũng bốc lên mồ hôi, có thời gian cùng Trương lão đầu chuyện.

      Vừa nghe như vậy, Trương lão đầu cũng phát mặt bên cạnh tái nhợt, thần thái suy yếu, liền vội vàng trước để cho Triệu Trọng Sơn đỡ Chu Mạch đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, lại kín đáo nghiêng đầu bảo đại phu trong quầy tới bắt mạch.

      lão đầu chòm râu hoa râm say lảo đảo tới trước mặt bọn họ, ngồi ở đối diện bọn họ, Triệu Trọng Sơn ngồi ở bên cạnh cho biết tình huống của Chu Mạch, mà lão nhân kia cũng nhìn cái nào, trực tiếp bắt mạch cho Chu Mạch, chỉ chốc lát sau giương mắt bình tĩnh : "Hỉ mạch." Sau đó lại đứng dậy lảo đảo về.

      Hai chữ của làm hai vợ chồng Triệu Trọng Sơn kinh sợ, hai ngày trước mời lão đại phu thân thích bên nhà mẹ của nhà Tôn thị Tôn Lão Đầu xem mạch cho rồi, xác nhận là có, tại sao sau hai ngày lại có, hai ngày nay hai người bọn họ cũng tiến hành vận động để sinh ra hỉ mạch, cho dù có cũng nhanh như vậy a.

      Sau khi cách xa cái chợ tràn đầy các loại mùi vị, thần sắc của Chu Mạch có chút khôi phục, nàng nghe được hai chữ kia ý nghĩ đầu tiên trong lòng là lão gia ngài sai lầm rồi, nhưng tốt nếu trực tiếp chất vấn năng lực chuyên nghiệp của người ta.

      Nhìn Triệu Trọng Sơn bên cạnh vẫn sững sờ, Chu Mạch chỉ đành phải uyển chuyển hỏi: "Hai ngày trước cho mời đại phu trong thôn đến xem, lúc ấy có, tại sao chỉ qua hai ngày lại có?"

      Lão đầu trở về đến nửa đường quay đầu lại nhìn nàng: "Vị tiểu nương tử này, xin hỏi tháng của ngươi chậm mấy ngày rồi?"

      "Chín ngày rồi." Dù sao cũng là từ đại xuyên qua, đối với chuyện trả lời vấn đề mà nữ tử bình thường thẹn thùng, Chu Mạch trả lời rất dứt khoát, còn Triệu Trọng Sơn bên cạnh nghe được đối thoại như thế mặt khẽ ửng hồng rồi.

      "Tình trạng thân thể mỗi người bất đồng, như vậy tháng trì hoãn bảy ngày có thể có hỉ mạch rồi, nhưng cũng có số ít nữ tử lui về phía sau, cho nên lúc ấy đại phu trong thôn các ngươi bắt mạch có lẽ là nghĩ tới, chuyện này cũng có gì ngạc nhiên, bây giờ xác nhận ngươi có hỉ mạch, về nhà nghỉ ngơi tốt là được." Lão đầu râu bạc ngược lại thuận mồm đáp. d.đ.l.q.đ

      Triệu Trọng Sơn nghe được lời của đại phu đầu tiên là mặt hưng phấn kích động, sau đó lập tức nhớ lại phản ứng mới vừa rồi của Chu Mạch, vội vàng tiến lên dò hỏi: "Đại phu, thê tử của ta mới vừa rồi ói kịch liệt, có cần dùng loại thuốc nào ?"

      Còn đợi đại phu trả lời, Chu Mạch liền cần, nàng biết thuốc thể tùy tiện dùng, đặc biệt là lúc mang thai, càng phải cẩn thận hơn, "Ta chỉ mới có hơi phản ứng, cần dùng thuốc gì, sau này mình chú ý nhiều chút là được, là thuốc có 3 phần độc, cũng thể dùng lung tung."

      "Vị tiểu nương tử này cực phải, mang thai chỉ là thân thể xảy ra chút biến hóa mà thôi." Vị lão đại phu kia cũng gật đầu phải.

      Triệu Trọng Sơn thấy thế cũng kiên trì nữa, chỉ vội vàng dìu Chu Mạch đứng lên, kêu Đông Nhi đứng dậy cáo từ, lại bị mình lão đại phu gọi lại, để cho ghé tai lại, chỉ thấy lão đại phu thầm mấy câu ở bên tai Triệu Trọng Sơn, mặt Triệu Trọng Sơn có chút biến hóa, ngoài miệng đáp , sau đó liền ra khỏi Hồi Xuân đường, chậm rãi vào trong nhà.

      Bây giờ Chu Mạch hoàn toàn tỉnh lại chịu nổi cái dáng vẻ thận trọng kia, mặc dù chính nàng kiếp trước hay kiếp này cũng có trải qua việc sinh con, nhưng vẫn biết chút về vấn đề này.

      Đẩy tay Triệu Trọng Sơn đỡ tay mình ra, Chu Mạch thuận theo : "Ta có thể tự mình , lại chàng xem đường cái nào có ai lôi lôi kéo kéo bộ như vậy chứ."

      "Bây giờ nàng có thai, bộ phải cẩn thận chút." Triệu Trọng Sơn cũng biết ở đường cái làm như vậy là được, chỉ đành phải thu tay về, nhưng mà vẫn cách nàng rất gần, mặt cũng là vẻ ưu tâm lo lắng.

      Mặc dù Triệu Trọng Sơn đứa con là Đông Nhi, nhưng chưa từng trải qua quá trình thê tử mang thai, chỉ biết sau khi nữ nhân mang thai phải dưỡng sức, thể làm việc nhiều, cho nên bây giờ e sợ Chu Mạch xảy ra chút may nào, hơn nữa nữ tử trước mắt này là người chịu ngồi yên, xem ra mười tháng sau này mình phải lo lắng đề phòng.

      Chu Mạch thấy như thế, biết phải hảo hảo dạy nam nhân trước mắt khóa học dưỡng sinh, chỉ là chờ trở lại trong thôn giáo dục cũng muộn, mặc dù thấy nam nhân trước mắt khẩn trương trong lòng vẫn là vui mừng, nhưng là lo quá hóa bực. (chỗ này ta cũng chả biết nên edit thế nào, chắc là nếu lo quá chị buồn bực :v)

      Trở lại nhà, Triệu Trọng Sơn cũng để cho Chu Mạch vào phòng bếp, chỉ cùng Đông Nhi hai người ở trong phòng bếp kết hợp làm cơm tối.

      Mặc dù Chu Mạch nguyện ý ăn món ăn có tư vị do Triệu Trọng Sơn làm, chỉ là trải qua chuyện buổi chiều ói lát, có hơi sức gì, chỉ cảm thấy cả người yếu mềm, hơn nữa cũng có khẩu vị gì, đoán chừng mình như thế này cũng ăn được nhiều, nên để cho làm.

      Cơm nước xong an bài cho Đông Nhi ngủ trước, ở trấn chỉ đặt mua cái giường lớn, cho nên tối nay Đông Nhi cũng chỉ có thể cùng bọn họ chen chúc mà ngủ. Bởi vì hôm qua có tắm, hôm nay lại nôn như vậy, Chu Mạch cảm thấy người bốc mùi, muốn tắm, Triệu Trọng Sơn uy bức dụ dỗ, chết sống cũng đồng ý, chỉ dụ dỗ nàng sau khi trở về thôn lại tắm. Chu Mạch chỉ đành phải hậm hực trở về phòng nằm xuống, chỉ để lại cho nam nhân bóng lưng.

      Triệu Trọng Sơn thu thập xong vào phòng, thấy Chu Mạch chỉ chừa quay lưng lại với mình, đường vòng đến phía trước nàng : "Tiểu Mạch, nàng muốn tắm như vậy, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về thôn , nơi này cũng có xây phòng tắm đặc biệt, bị thương hàn tốt."

      Thấy Chu Mạch lật người nghiêng đầu để ý tới , cũng để ý, tiếp: "Bây giờ nàng lại có thai, từ nay trở tiệm mới khai trương của Tào chưởng quỹ chúng ta có được , nhiều người náo nhiệt bị đụng. Ngày mai chúng ta với Tào chưởng quỹ tiếng, trở về thôn, nàng thấy thế nào?"

      Chu Mạch nghe như vậy ngược lại thấy có chút đạo lý, đúng là sợ hôm đó lắm thầy nhiều ma, sợ người chen chúc đụng phải mình, liền gật đầu đồng ý.

      Nhưng nếu vị hàng xóm kiêm đại tẩu Lý thị muốn đến dây dưa làm khó, Chu Mạch lại nhíu mày, mở miệng bảo Triệu Trọng Sơn ở giường, chui vào trong lòng hỏi "Ta đây có thai, thể động thai, ngày sau nếu đại tẩu đến khi dễ ta, chàng dự định làm sao bây giờ?"

      Chương 60:
      Edit: Youko
      Beta: Nhan Như Song

      "Đều là người nhà, gì đến việc khi dễ hay , sau này chúng ta thấy nàng ta tránh là được, tại phải lấy thân thể nàng làm trọng." Triệu Trọng Sơn an ủi nàng.

      ra theo suy nghĩ của nam nhân, việc tranh đấu giữa nữ nhân với nhau chỉ như gia vị hằng ngày mà thôi, chỉ cần làm ảnh hưởng đến đại cục cũng cần phải quan tâm. Đương nhiên là gia hòa vạn hưng nên trong nội tâm mỗi người vẫn hy vọng gia đình luôn sống hòa thuận với nhau.

      Nghe Triệu Trọng Sơn như thế, Chu Mạch cũng tiếp tục dây dưa với , chợt nhớ tới chuyện trọng nam khinh nữ ở cái thời đại này, dùng ngón tay nhàng vuốt áo lót bằng vải bố trước ngực , sau đó hỏi câu hỏi rất ngu ngốc mà hàng trăm người phụ nữ đều hỏi.

      "Trọng Sơn, chàng thích con trai hay con ?" Hỏi xong Chu Mạch liền thấp thỏm.

      "Nam hay nữ đều được, dĩ nhiên nam hài là tốt nhất, chúng ta khuê nữ là Đông Nhi, có nhi tử nữa nam nữ song toàn, cuộc sống càng viên mãn. Dĩ nhiên là nữ nhi cũng rất tốt, có thể làm bạn cùng Đông Nhi." Triệu Trọng Sơn bị Chu Mạch dùng bàn tay bé ở trước ngực phủi có chút ngứa ngáy, cầm tay của nàng để cho nàng lộn xộn. Phải để cho nàng ngủ sớm, ngày mai còn phải trở về thôn nữa.

      Ngày hôm sau sau khi ăn xong điểm tâm, Chu Mạch ở nhà thu thập chút, Triệu Trọng Sơn đứng dậy đến nhà Tào chưởng quỹ cáo từ, cũng dự ngày khai trương tiệm mới của bọn họ được.

      Chu Mạch thừa dịp lúc ra, sát vách trong tiệm mua chút gạo đen, các loại gạo ý dĩ gạo kê, chuẩn bị ngày mai trở về làm cháo vào sáng ngày mồng 8 tháng chạp.

      Mà Triệu Trọng Sơn sau khi trở lại nhìn nàng mua gần nửa túi gạo lại trách mắng nàng mấy câu, nay mang thai nên an phận chút, những việc như thế này về sau làm hết, muốn ăn cái gì, muốn mua gì Chu Mạch chỉ cần mở miệng là được.

      Nghe như vậy, Chu Mạch lại chuỗi dài đồ cần mua, bao gồm chuẩn bị vải bông làm quần áo cho trẻ sơ sinh, vải làm quần áo mới cho người trong nhà để mặc vào lễ mừng năm mới, còn có năm ngày trước ngày mồng tám tháng chạp, phải có đồ ăn cúng ông táo, còn cần phòng ngừa các loại món ăn cho lễ mừng năm mới giá cả tăng cao, viết đầy trang giấy, đưa cho Triệu Trọng Sơn.

      Mà Triệu Trọng Sơn nhìn lúc nhưng mua, Chu Mạch giục nhanh về nhanh, sau đó còn phải trở về thôn nữa.

      Chỉ thấy Triệu Trọng Sơn đỏ mặt tiến xát đến trước mặt Chu Mạch, chỉ vào mấy chữ giấy do dự hỏi Chu Mạch đây là chữ gì.

      Chu Mạch lúc mới phản ứng kịp liền cười ha ha, giễu cợt : "Ta thấy tay chàng cả ngày rời sách, mà vẫn đọc được chữ sao?"

      Triệu Trọng Sơn nghe nàng cười nhạo ngược lại quan tâm, chỉ : " Cho tới bây giờ ta học đường học mà có thể nhận biết vài chữ tệ, cả ngày lật sách là sợ nhanh quên mất những chữ học được."

      Chu Mạch cũng tiếp tục cười nhạo , chỉ cấp lần là cái gì, còn tặng kèm câu, sau này có chữ nào biết cứ tới hỏi nàng, nàng biết, chứ giống những người khác ra vẻ hiểu biết.

      Mặt Triệu Trọng Sơn đỏ ửng vì thẹn thùng, chỉ trợn mắt nhìn Chu Mạch mấy lần, hiểu được những chữ kia, liền vội vàng ra ngoài tìm mua.

      Chu Mạch ở nhà cũng nhàn rỗi, cùng Đông Nhi thu thập phòng, đem chăn đệm dùng mấy ngày nay cất vào trong ngăn kéo, lại đến cửa hàng với Ngô đại nương tiếng, củi ngày hôm trước mua cũng để lại cho bọn họ, dù sao đoạn thời gian gần đây nàng tới ở.

      "Tiểu Mạch, hai ngày này ta thấy trượng phu ngươi cũng là người tri kỉ, vì sao trước đó vài ngày chỉ có mình ngươi tới?" Ngô đại nương nhịn được tò mò hỏi, bà ta còn ích kỉ nghĩ nếu Chu Mạch bị hưu, Ngô gia bọn họ ngồi hưởng tiện nghi, hôm đó lúc bà ta ngang qua phòng chính nghe thấy Chu Mạch muốn hưu thư hay thư hòa ly kia mà, giận nhau sao lại có tin tức gì rồi.

      ngờ tới bà ta hỏi như vậy, Chu Mạch cảm thấy đó là chuyện riêng của mình, cho dù nay rất thân mật với Tào phu nhân, nàng cũng vì sao hai người giận dỗi, huống chi là Ngô đại nương trước mắt, hai người biết nhau quá ba bốn ngày, quan hệ là chủ thuê cùng người thuê, càng cần thiết thổ lộ tâm tình.

      "Đại nương, ta chỉ đùa bỡn với phu quân ta chút thôi, nếu hai người chúng ta sao lại hòa hảo như bây giờ. Lại , ngươi xem ta lại mang thai, che chở ta còn kịp nữa đấy."

      Vừa nghe Chu Mạch lại mang thai, sắc mặt Ngô đại nương liền thay đổi, nhưng mà vẫn dặn dò Chu Mạch trở về thôn thể so với ở trấn , cần chú ý thân thể nhiều hơn.

      Chu Mạch cám ơn xong liền dây dưa với bà ta nữa, còn phải trở về nhà rồi thu dọn đồ đạc rời .

      Như vậy vẫn kéo dài đến khi bọn họ ăn cơm trưa mới có thể rời , đồ mới đặt mua chất đầy trong chiếc xe ngựa, Triệu Trọng Sơn ngồi điều khiển ngựa ở phía trước, Chu Mạch với Đông Nhi đắp chăn ở trong xe.

      Lúc này, Chu Mạch mới nghĩ tới phải là xe hở mái mới tốt, giữa mùa đông này vẫn phải chịu bị gió lạnh thổi, xem ra đầu mùa xuân năm nay Triệu Trọng Sơn có việc mấy ngày, đến lúc đó làm tiếp chiếc xe ngựa từng xem qua sách.

      Vừa đến nhà bao lâu, Tôn thị cùng Lý thị cũng tới, thấy Chu Mạch liền giáo huấn: "Vợ Lão Nhị, ngươi trong thôn hỏi thăm chút, có nhà ai nàng dâu về nhà mẹ đẻ mang theo đứa bé, hơn nữa còn ở nhiều ngày như vậy trở lại! Trong lòng ngươi còn có cái nhà này sao?"

      Mà Lý thị ở bên cạnh cũng quên quạt gió thổi lửa: "Đúng vậy, đệ muội, muội cũng nhìn bây giờ là lúc nào rồi, sáng mai là ngày mồng tám tháng chạp rồi, muội mà về nữa chúng ta còn tưởng rằng muội phải ở Chu gia qua lễ mừng năm mới mới về, muội nhị đệ vừa trở về bao lâu liền động chút là đến nhà mẹ đẻ của muội, hôm nay giúp đỡ thu hoạch vụ thu, ngày mai giúp đỡ xây nhà, nhị đệ là người Triệu gia, phải là người của Chu gia các người."

      Chu Mạch nghĩ thầm, mình ở trong thôn mấy ngày lại ra con thiêu thân gì rồi, lần trước thấy hai vị này còn cùng chung mối thù muốn giúp mình liều mạng với người Hồ gia, mới qua bốn năm ngày, làm sao lại căm thù mình đến tận xương tuỷ rồi, hai vị trước mặt trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách.

      Lúc này Triệu Trọng Sơn ở nhà, đến nhà hai thợ săn đầu thôn Bắc, thương lượng trước khi qua năm mới lên núi chuyến, xem có thể săn được heo rừng hay , lễ mừng năm mới cần giết heo, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.

      Liếc mắt nhìn Tôn thị và Lý thị chỉ trích mình, trước tiên Chu Mạch ở trong lòng tự an ủi mình: " nên tức giận, nên tức giận, nay ta mang thai, chấp nhặt với các ngươi." Ngẩng đầu vẻ mặt tươi cười: "Nương, đại tẩu, hai người đại giá quang lâm, trước mời vào nhà ngồi, ta đây trở về nhà mẹ còn làm phiền hai vị nhớ, là thụ sủng nhược kinh."

      Tôn thị biết nàng biết chút chữ, nhưng trước kia cũng chưa từng thấy Chu Mạch ở trước mặt mình vờ vịt, hôm nay lại đụng phải, mặc dù cũng nghe hiểu được ý tứ, nhưng nhất thời biết đối phó loại văn vẻ này thế nào, chỉ đành phải vào nhà trước rồi ngồi xuống.

      Lý thị thấy bà bà cũng vào nhà ngồi xuống, mình cũng cam tâm tình nguyện vào phòng, chỉ là ngồi, đứng ở bên cạnh Tôn thị vô cùng thẳng giống như cây thương, ánh mắt lại ngừng liếc về phía Chu Mạch, thấy nàng mặc áo bông mới, càng thêm lộ ra hâm mộ ghen tị cùng ánh mắt khinh thường.

      "Vợ Lão Nhị, vừa rồi đại tẩu ngươi đúng, Trọng Sơn cũng phải là người nhà lão Chu các ngươi, đừng động chút lại bắt đến nhà lão Chu làm việc. Ngươi làm nàng dâu như thế nào vậy, chút cũng biết đau lòng cho trượng phu." Tôn thị tiếp tục oán giận , hai chân cũng di chuyển.

      "Đúng thế, ngươi xem nhị đệ mặc rách rưới, còn ngươi lại ăn mặc đẹp đẽ, biết còn tưởng rằng nhị đệ là tên ăn mày đấy, tiền này ràng là nhị đệ dựa vào công việc mà kiếm được, tuy rằng cũng đến tay ngươi, nhưng ngươi tiêu xài cũng rất tốn." thanh Lý thị có chút tức giận.

      Chỉ vì hôm nay bên ngoài trời lạnh, Chu Mạch mới kích động toát mồ hôi, hôm nay mọi người làm sao vậy, sao lại đến nhà mình kiếm chuyện chứ.

      "Đại tẩu, nhà tiểu thúc xài tiền như thế nào, còn do người làm tẩu tử như tẩu sao?

      Mặc dù nay là lúc nông nhàn, ngươi cũng rảnh rỗi đến nhà tiểu thúc quấy phá hả?" Chu Mạch lành lạnh .

      Lý thị nghe xong, nổi giận, nghĩ lên đánh Chu Mạch, lại bị Tôn Thị kéo về. Chu Mạch nhìn mà khỏi cười lạnh, đại tẩu này là thuốc súng, động chút liền nổ.

      "Chu thị, hôm nay gia nghiệp của Trọng Sơn lớn, mình ngươi quản có chút khó khăn, hơn nữa nghe Trọng Sơn mới vừa Lão Viện , ngươi mang thai, nữ nhân mang thai thể phục vụ nam nhân, ta và cha ngươi thương lượng, suy nghĩ cho Trọng Sơn cưới người thiếp, là giúp làm chút việc vặt, hai là phục vụ Trọng Sơn, ba là cũng có thể giúp ngươi quản nhà." Tôn thị dùng giọng thông báo với Chu Mạch, ánh mắt lại nhìn nàng.

      Vừa nghe Tôn thị như thế, lòng Chu Mạch liền trầm xuống, nàng ngờ Tôn thị đột nhiên đến việc này, trong lòng nàng có chút sợ hãi, chỉ là chạm đến bụng vẫn còn bằng phẳng, Chu Mạch cảm thấy trong lòng nhiều động lực.

      "Nhà lớn nghiệp lớn ư? Mẹ ngươi đùa , Trọng Sơn có cái nhà, nhà ở đây chỉ có hơn nửa mẫu; nghiệp đâu? Cũng thấy lập nghiệp cái gì." Chu Mạch ngồi thẳng lưng , nhưng nụ cười mặt còn, thanh cũng trầm xuống.

      "Chu thị, như ngươi là đúng rồi, Trọng Sơn tòng quân trở về, cũng mang về ít bạc , nếu muốn mua nhà còn phải là chuyện rất dễ dàng sao? Mấu chốt là ngươi nay có thai, tiện chăm sóc, ngươi cũng thể để cho vào phòng bếp nấu cơm . Lúc trước ngươi để cho giúp đỡ nhóm lửa đúng, nào có nàng dâu để cho nam nhân của mình nấu cơm. Nhà thêm người, đối với ngươi cùng Trọng Sơn đều tốt, lại chỉ là thị thiếp, nếu nàng tới còn phải là mặc ngươi xử trí hay sao. Coi như nha hoàn mà sai bảo." Tôn thị tiếp tục khuyên nhủ.

      Chu Mạch cảm thấy mấy ngày nay nàng ở trong thôn nhất định xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa còn là chuyện rất bất lợi đối với mình, kế sách nay, trước tiên ổn định Tôn thị cùng Lý thị, khuyên giải. Sau đó mình mới có thời gian điều tra, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Nghĩ như vậy, Chu Mạch mỉm cười với bà bà tận tình khuyên nhủ cùng đại tẩu nhìn chằm chằm: "Mẹ, đại tẩu, hai người xem thân thể của ta xương cốt rất tốt, làm cơm cũng có vấn đề, nếu quả cần người, chúng ta mua nha hoàn là được. Hơn nữa, chuyện như vậy cũng phải do mình ta định đoạt. Lại hôm nay ta đồng ý, cho dù ta đồng ý nhưng Trọng Sơn đồng ý thị thiếp này còn vào được cửa nhà, cho nên, chuyện như vậy các người hãy tìm Trọng Sơn thương nghị ."

      "Vậy ý của ngươi là ngươi đồng ý?" Lý thị ép hỏi.

      "Ta đồng ý!" Chu Mạch trấn định trở lại, xong cũng nhìn hai nàng, vào nhà đem vải vóc mua ở trấn đưa cho Tôn thị, bà ta có thể bất nhân, nàng lại thể bất nghĩa, chỉ vì đó là người mẹ nam nhân kia mến.

      Tôn thị thu vải vóc, cũng lại với Chu Mạch cái gì, chỉ đành phải về trước, nhìn Lý thị vẫn còn ở bên cạnh hận hận nhìn chằm chằm Chu Mạch, Tôn thị lôi nàng cái, hai người rời khỏi nhà Chu Mạch.
      thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61:
      Edit: Youko
      Beta: Nhan Như Song

      Nhìn bà bà và đại tẩu rời , Chu Mạch nóng lòng ra ngoài hỏi thăm gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy trước mắt hay nhất là chờ Triệu Trọng Sơn trở lại rồi thương nghị với chút.

      Mặt trời còn chưa xuống núi, Triệu Trọng Sơn trở lại rồi, thấy Chu Mạch ngồi thẳng ở phía trước cửa sổ may y phục, cau mày : "Trời tối may vá rất tổn thương mắt, ban ngày có nhiều thời gian, thiêu thùa may vá chung quy là gây tổn thương mắt, trong khoảng thời gian này vẫn là nên làm, cùng lắm chúng ta cửa hàng thợ may ở trấn mua là được."

      Chu Mạch cười buông y phục làm trong tay xuống, kêu tới bên cạnh mình ngồi, tại còn sớm, có số việc muốn với .

      Mặt Triệu Trọng Sơn nghi hoặc tới ngồi xuống bên người Chu Mạch, nghĩ ra hôm nay có chuyện gì chọc giận nàng khiến nàng lao tâm. Mình về đến nhà trước tiên cất đồ mua ở trấn xong mới ra ngoài, Đông Nhi luôn luôn là đứa bé ngoan ngoãn, sáng nay mình còn cố ý dặn dò Đông Nhi, nay Chu Mạch có thai, thể quấy rầy nàng, Đông Nhi biết được trong bụng mẫu thân có đệ đệ của mình, vui mừng hỏi khi nào đệ đệ mới ra ngoài, còn muốn giúp đỡ làm ít y phục cho đệ đệ mặc, đối với Triệu Trọng Sơn dặn dò là gì nghe nấy.

      Chỉ là nhìn nét mặt Chu Mạch giống như tức giận, nhưng ràng là có tâm . Triệu Trọng Sơn hơi yên tâm chút, trước tiên cất giỏ đồ may vá cùng nửa bộ đồ làm xong trong tay Chu Mạch, sau đó mới ngồi vào cái ghế bên người Chu Mạch, hỏi có chuyện gì xảy ra.

      "Vừa rồi mẹ và đại tẩu tới." Chu Mạch xong dừng lại chút.

      "Ta ra khỏi cửa Liễu gia Lão Viện, cho mẹ là nàng có tin mừng, hai người tới thăm nàng, dù sao kinh nghiệm sinh dưỡng của họ cũng nhiều hơn nàng, cũng có thể chỉ bảo thêm cho nàng chút." Triệu Trọng Sơn nghi ngờ gì, phỏng chừng nương và Lý thị tới đây cũng chỉ có những chuyện này thôi.

      "Họ ngược lại ra câu nghe ta có tin mừng, chỉ là thay chàng suy nghĩ chuyện." Chu Mạch kể lại chuyện đó cho .

      "Thay ta suy nghĩ chuyện, ta có chuyện để cho bọn họ quan tâm hay sao?" Triệu Trọng Sơn kỳ quái hỏi.

      " nay ta có thân thể nha, giường dưới giường cũng thể phục vụ chàng, cưới cho chàng người thiếp, mẹ chàng nhà lớn nghiệp lớn, chỉ mình ta là giúp được." Chu Mạch đến đây cũng muốn cười, nhưng mà vẫn nhịn hết sức, mặt làm bộ như nghiêm túc với Triệu Trọng Sơn.

      "Nhà lớn nghiệp lớn?" Triệu Trọng Sơn nghe xong cười khổ cái, "Mất công họ nghĩ ra được, ở đây có mấy gian phòng, còn nhà lớn nghiệp lớn, ngay cả nghiệp ta cũng chưa từng kinh doanh qua."

      vốn chuẩn bị an ủi Chu Mạch mấy câu để cho nàng phải bận tâm, bề ngoài rất chân thành, nhưng nhìn khóe miệng Chu Mạch lộ ra nụ cười cũng biết nàng căn bản đem chuyện này để trong lòng, cũng liền cười, đứng lên : "Ta làm cơm tối, phòng bếp vài ngày vào, muốn thu dọn sắp xếp lại chút, chẻ nhiều củi hơn để nấu nước nóng cho nàng và Đông Nhi tắm."

      Chu Mạch kéo tay của , hỏi: "Xem ý tứ của nương và đại tẩu hôm nay, giống như định tốt là khuê nữ nhà ai, ta chỉ ta đồng ý, để cho các nàng đến hỏi chàng." Vừa tay bé còn ngừng ngọa nguậy ở trong bàn tay ấm áp của , hút lấy chút nhiệt độ.

      Bị Chu Mạch dùng tay bé chọc có chút nhột, Triệu Trọng Sơn vội vàng nắm chặt bàn tay có chút lạnh của nàng, nghĩ thầm để cho nàng thiêu thùa may vá mới đúng, trời rất lạnh, tuy bây giờ thân thể của Chu Mạch rất tốt, chỉ là đề phòng việc chưa xảy ra, muốn nàng mấy câu đừng thiêu thùa may vá nữa, bỗng nhiên lại cảm giác nếu như vậy mình có chút dài dòng, nên chỉ đáp lời nàng.

      "Ta nhất định đồng ý, nàng cũng đừng nghĩ nhiều, sau này lúc mẹ tới tìm ta ta tự có biện pháp. nay nàng chỉ an tâm dưỡng thân thể là được." Triệu Trọng Sơn .

      Chu Mạch chính là chờ những lời này của , sau khi nghe xong liền an lòng, để chẻ củi, mình cũng thu thập chút rồi đứng dậy vào phòng bếp dọn dẹp thức ăn.

      Mặc dù Triệu Trọng Sơn nhất quyết phản đối nàng làm việc, nhưng Chu Mạch là người chịu ngồi yên, với : "Chàng xem mấy nàng dâu trong thôn, người nào phải là bụng bự còn phải nâng lên để xuống đất làm việc hay sao, cũng chỉ có Triệu gia, vô luận là đại tẩu hay là đệ muội, còn có ta, mọi người hoài thai giống như bệnh nhà giàu, cũng phải dựa vào giường."

      Thấy Triệu Trọng Sơn vẫn tán thành, Chu Mạch chỉ có thể : "Ta đan mang thai, lại nhiều chút, tương lai sinh đứa bé cũng tốt, hơn nữa tại đứa bé trong bụng ta vẫn chỉ là hạt đậu thôi, ta làm việc nhà nông là được. Chỉ rửa rau, nấu ăn, khâu vá sửa lại quần áo chút, rửa sạch cái là có chuyện gì."

      Triệu Trọng Sơn thấy nàng bảo đảm bảo đảm lại, còn khuyên nữa, đồng ý nữa nàng liền muốn khóc, chỉ đành phải miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn cầu nàng nhất định phải lượng sức mà làm, cảm thấy chỗ nào thoải mái phải với mình.

      nhà ba người vui vẻ ăn cơm tối, hai vợ chồng ngồi bàn câu cũng nhắc tới Tôn thị hoặc là Lý thị, chỉ việc an bài đứa bé sau khi sinh, đầu mùa xuân năm sau đoán chừng Triệu Trọng Sơn lại muốn bắt đầu làm mộc, còn Đông Nhi chăm sóc mẹ và đệ đệ sau này mỗi ngày buổi tối còn phải kể cho chuyện xưa.

      Buổi tối sau khi rửa mặt xong rồi lên giường, Chu Mạch chợt nhớ tới rồi cho Triệu Trọng Sơn: "Trọng Sơn, ta thấy rất kỳ quái, vì sao mẹ đột nhiên lại muốn cưới người thiếp cho chàng, mà phải cho đại ca và tam đệ, ba nhà chúng ta nhìn từ bề ngoài điều kiện là kém nhiều."

      "Ta cũng thấy chuyện này rất kì lạ, chỉ là mặc kệ bọn họ thế nào, ta cũng đồng ý, nàng phải đồng ý, bọn họ còn cố gắng nhét nữ nhân vào nhà chúng ta hay sao? Chớ suy nghĩ quá nhiều, ngày mai vừa đúng ngày mồng tám tháng chạp, lúc đưa cháo mồng 8 tháng chạp cho Lão Viện mẹ gọi ta tới, đến lúc đó ta với mẹ là được. Nàng sớm nghỉ ngơi mới phải." Hôm nay Triệu Trọng Sơn dám ngủ cùng chăn với Chu Mạch, vừa mới thừa dịp lúc Chu Mạch tắm ủ chăn cho ấm, thấy nàng vào nhà liền vội vàng để cho nàng chui vào.

      Nằm xong Chu Mạch đưa tay dò xét chỗ Triệu Trọng Sơn nằm, so với chỗ ấm áp nàng nằm, bên kia vẫn lạnh lẽo. Chu Mạch cười xấu xa chút, lôi Triệu Trọng Sơn vào chăn của mình.

      "Tiểu Mạch, việc này. . . . . . , đại phu rồi, ba tháng đầu thể. . . . . . thể sinh hoạt vợ chồng." Triệu Trọng Sơn nghiêm túc , bốn chữ sinh hoạt vợ chồng bé yếu ớt, nhờ ánh hoàng hôn đều có thể nhìn được phía sau lỗ tai đều đỏ.

      Chu Mạch nhịn cười được: "Ai ngủ cùng nhau nhất định phải sinh hoạt vợ chồng?" Nàng câu này lẽ thẳng khí hùng.

      Khẽ thở dài hơi, Triệu Trọng Sơn đành phải theo đáy lòng kêu gọi trằn trọc vào chăn của nàng, chỉ đem tay vòng quanh bả vai Chu Mạch, cái tay còn lại đàng hoàng đặt ở bên người mình, dám lộn xộn.

      Chu Mạch thấy thế trong lòng cười trộm, nhưng cũng trêu chọc , biết bây giờ thân thể mình thể chịu đựng được việc nam nữ, chỉ là nàng tham luyến lồng ngực nam nhân này.

      Vốn định cho biết cảm thấy việc này sau lưng tuyệt đối có tiểu nhân giở trò, nhưng Chu Mạch nhớ tới cho dù với , để ở trong lòng, hơn nữa chính mình cũng phát hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ đành phải cùng Triệu Trọng Sơn tán gẫu lát, hỏi ít chuyện trong quân doanh, nhưng Triệu Trọng Sơn lại muốn , đều là đôi lời qua loa.

      Chỉ là, câu hỏi của nàng ngược lại gợi lên hứng thú của Triệu Trọng Sơn, liền hỏi chuyện lúc trước của nàng.

      sớm nghĩ tới trả lời cái vấn đề này thế nào, Chu Mạch chuẩn bị thực cho biết, mình đến từ thế kỷ hai mươi mốt mấy trăm năm sau, như vậy có thể dọa Triệu Trọng Sơn. Còn bằng chỉ thế nào nhớ chuyện lúc trước, chỉ nhớ học viết chữ, tự mình học nấu ăn.

      "Còn có cái tính bướng bỉnh này." Triệu Trọng Sơn nghe nàng nhịn được mỉm cười thêm câu.

      Chu Mạch nghe rồi cười, chỉ có thể cái này cũng là trời sanh, lại với chuyện vụn vặt của Triệu gia liền ngủ thiếp .

      Thấy nàng ngủ say, thừa dịp phía dưới cái đó còn chưa đứng lên, Triệu Trọng Sơn mới yên lặng thận trọng trở về chăn của mình.

      Đến tết mồng tám tháng chạp, gia gia muốn buổi trưa làm cháo mồng 8 tháng chạp, hơn nữa đưa cho các trưởng bối mỗi nhà chén. Cho nên mới vừa ăn xong điểm tâm, Triệu Trọng Sơn liền vội vàng đào các loại lương thực, bởi vì nhà bọn họ muốn đưa tương đối nhiều, các thúc thúc bá bá cộng thêm đường huynh, tính được có gần 20 nhà, mỗi nhà chén to, có thể phải nấu đầy nồi.

      Chu Mạch thừa dịp bận việc trong phòng bếp, chuyến đến nhà Tiểu Lý thị, lúc trước nghe nàng thiếu kim chỉ, mình chuyến tới trấn mua đáng giá, mấy ngày ở trấn thuận tiện nên giúp nàng mua.

      Đến nhà Tiểu Lý thị, Triệu Tần Chính ở trong sân chẻ củi, thấy nàng tới chỉ cười cười chào hỏi, liền quay đầu kêu Tiểu Lý thị ra ngoài.

      Tiểu Lý thị ra khỏi cửa phòng vừa nhìn là Chu Mạch, vội vàng tiến lên kéo nàng vào phòng ngồi ở giường gạch, rót lại cho nàng chén nước nóng.

      "Hôm qua nghe ngươi có tin mừng, còn chưa kịp xem ngươi ngươi ngược lại tới trước rồi. Hai chúng ta chừng mấy ngày chưa gặp mặt rồi, ngươi về nhà mẹ đẻ cũng cho ta biết tiếng, làm hại ta chạy tới nhà ngươi mấy lần." Tiểu Lý thị giận trách.

      "Chị dâu, là lỗi của ta, bây giờ phải đến bồi lễ với tẩu hay sao." Chu Mạch cười , đưa kim tuyến cho nàng.

      "Đúng là cái ta cần, vá áo khoác cho đại ca ngươi, thiếu đúng màu này, ngươi đưa đến đúng lúc." Tiểu Lý thị cũng giận nàng, thấy đúng loại mình cần, hướng khuôn mặt tươi cười về phía Chu Mạch, nàng cũng cười .

      "Kể từ khi ngươi dạy cho người Hồ gia trận, cũng gặp ngươi, ngươi có biết tại trong thôn lời đồn đãi về ngươi cũng bay đầy trời." Tiểu Lý thị cất chỉ , ngồi xuống với Chu Mạch.

      "Cái này ta lại biết, hôm qua buổi chiều mới trở về, nghe chút, tất cả mọi người ta thế nào?" Chu Mạch tò mò hỏi.

      "Cái gì cũng , có ngươi thần dũng, người thế nhưng có thể đánh cả nhà Hồ gia; có người ngươi cay cú, lo lắng Trọng Sơn có nàng dâu này là ngươi ngày tháng sau dễ chịu lắm; còn có ngươi bị ma nhập, nếu thể nào lợi hại như vậy; điều kỳ quái nhất, mặc dù hôm đó nhìn qua chuyện giải quyết, nhưng người Hồ gia còn chưa từ bỏ ý định, ngươi đả thương người Hồ gia, Hồ gia ở sau lưng còn biết nghĩ ra chiêu gì tổn hại, ngươi nghĩ xem, chiêu hạ độc trong rượu rất hạ lưu cũng có thể nghĩ ra được, ngươi sau này vẫn phải cẩn thận chút." Tiểu Lý thị nhắc nhở nàng, đến chỗ này cũng nhăn mày lại.

      "Mồm ở người người khác, ta xen vào, ta làm nàng dâu của Trọng Sơn là tốt rồi. Về phần người Hồ gia, ta cũng sợ bọn họ, lần này đem bọn họ đưa đến quan phủ mở mặt lưới, nếu như có lần sau nữa, Trọng Sơn nhất định báo quan." Chu Mạch muốn Tiểu Lý thị lo lắng cho mình, liền an ủi nàng.

      " như thế, thế nhưng sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương, các ngươi sau này vẫn cần chú ý chút là được." Tiểu Lý thị giọng .

      "Biết, chị dâu. Tẩu thương ta như vậy, mấy ngày nay ta ở nhà, có thể có nghe bà bà tẩu và nhị thẩm gì về ta ?" Chu Mạch lấn người tiến lên, ôm cánh tay Tiểu Lý thị hỏi.
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62:
      Edit: Youko
      Beta: Nhan Như Song


      "Nhị thẩm? Mấy ngày nay có nghe Nhị thẩm có chuyện gì a." mặt Tiểu Lý thị vẻ nghi ngờ đáp, cảm thấy Chu Mạch hỏi vấn đề này có chút kỳ quái, kìm được hỏi nàng tại sao.

      " có gì, chính là hỏi chút, quan tâm bà bà nhà mình, đúng rồi các ngươi nấu cháo mồng 8 tháng chạp sao?" Chu Mạch thấy lấy được tin tức gì từ Tiểu Lý thị, liền dời đề tài .

      ", đại ca ngươi chẻ củi ở trong sân, mặc dù giống như nhà ngươi muốn đưa mười mấy hai mươi chén, chúng ta cũng muốn đưa bảy tám chén, chỉ là có vật liệu gì nên miễn cưỡng gọp đủ tám dạng." Tiểu Lý thị trả lời.

      "Người trong thôn phải đều là như vậy, gom đủ tám dạng coi là sai rồi, chị dâu, có việc gì ta liền về trước. Kim chỉ đưa tới cho tẩu rồi, trời rất lạnh, làm trễ nãi tẩu làm việc." Chu Mạch xong muốn đứng dậy.

      Tiểu Lý thị thấy thế trước hết ấn nàng xuống, xoay người muốn đưa cho Chu Mạch tiền, Chu Mạch vội vàng khoát tay chỉ có mấy đồng tiền, cần, xong ra nhanh, vô luận Tiểu Lý thị nhún nhường thế nào chính là thu, rằng chừng cần chị dâu hỗ trợ việc gì đấy.

      Thấy Chu Mạch chết sống thu mấy văn tiền này, Tiểu Lý thị cũng đành thôi, chỉ sau này nếu có cái gì cần giúp đỡ chỉ cần kêu tiếng là được.

      Rời khỏi nhà Tiểu Lý thị, Chu Mạch liền suy nghĩ chuyện bà bà cưới thiếp cho trượng phu mình vẫn chưa ai biết, người biết nhất định cũng nhiều. Hôm nay chỉ có thể Lão Viện hỏi thăm đệ muội Hứa thị, dù sao nàng và Tôn thị sống chung lâu ngày, biết chuyện gì xảy ra.

      Nghĩ được như vậy, Chu Mạch liền xoay người đến Lão Viện, đường gặp mấy người trong thôn cũng đều cười chào hỏi, nhưng khi nhìn mọi người vui vẻ ra mặt chào hỏi mình, cũng giống Tiểu Lý thị với mình. Nhưng mà vẫn từ trong mắt hai người thấy được đồng tình, cũng có bội phục.

      về phía trước, Chu Mạch liền thấy phụ nhân lạ mặt ven đường, búi tóc ngược lại giống nữ nhân trong thôn tới thể nghi ngờ, chỉ là bộ quần áo người sang trọng hơn chút so với những người khác, hơn nữa phải là cùng mấy người kia đứng làm đất, mình cách đám người có vài bước xa.

      biết người này, Chu Mạch theo lễ tiết tính cười với người này, chào hỏi với nàng, cũng biết xưng hô như thế nào.

      Ai ngờ, sau khi nàng kia chạm được ánh mắt mỉm cười của Chu Mạch khinh thường xoay đầu, Chu Mạch ngẩn người chút, nhưng cũng để ý, cần thiết để người quen biết ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

      Nhưng là, lúc mới vừa ngang qua bên người nàng ta lại ràng nghe được: "Vượt qua cái gì mà vượt qua, xem ngươi còn có thể vui vẻ bao lâu?"

      Nghe thế, Chu Mạch dừng bước, quay đầu lại tới trước mặt nàng ta, "Xin hỏi, ngươi mới vừa rồi là ta?"

      Ai ngờ nàng kia biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, thấy mặt Chu Mạch nghiêm túc còn có chút đè nén hỏi mình, vội vàng thay bộ tươi cười, trong thanh cũng lộ ra nịnh bợ: "Nhị tẩu, ta mới vừa rồi lên tiếng a, tẩu nghe lầm thôi."

      Chu Mạch nghe nàng gọi mình là Nhị tẩu, mặc cũng cùng người khác bất đồng, cũng làm bạn cùng phụ nhân khác, quan sát cẩn thận khóe mắt đuôi mày lộ ra phong trần, nàng đoán được người này chính là thiếp của Triệu Tề gia Hoa Lan.

      "Đừng, cái thanh danh Nhị tẩu này ta dám nhận, ta chỉ nhận thức đệ muội là Lục thị, ngươi nhiều nhất cũng chính là người thiếp." Mặt Chu Mạch khinh bỉ nhìn nàng ta .

      Bởi vì sớm nghe người này là đồng chí lui tới mật thiết cùng tiểu tam hồ ly tinh Hồ Nhị Lệ, mới vừa nghe câu kia, có thể là do người Hồ gia kích động, sớm đối với mình bất mãn trong lòng, tuy hai người xung đột lợi ích, nhưng là bọn họ thuộc về phe cánh bất đồng, Chu Mạch là đại biểu cho phe cánh vợ cả, mà Hoa Lan là bên đối lập — Đại biểu cho phe cánh tiểu tam.

      Hai người thuộc về cùng phe cánh, nên là người ở hai bên phe cánh đối địch gặp mặt, vì vậy cho đối phương sắc mặt tốt, Chu Mạch cảm thấy cũng cần thiết cho đối phương sắc mặt tốt, đối với nữ nhân biết nam nhân có gia thất còn bò lên giường, Chu Mạch luôn luôn khinh thường, mặc dù trách nhiệm chủ yếu là do nam nhân nắm chặt lưng quần, nhưng loại nữ nhân này cũng thêm vào dầu khi lửa cháy.

      ngờ Chu Mạch lại mình như vậy, Hoa Lan tức giận mặt đỏ rần, Hoa Lan đưa ra ngón tay mảnh khảnh chỉ chỉ vào Chu Mạch: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . .." Rồi lại thể nào phản bác, chỉ vì mỗi lời của Chu Mạch đều là .

      Chu Mạch thấy nàng nổi giận, trong lòng mình ngược lại tức giận nữa, mặt cũng bình tĩnh chút, bắt được tay nàng chỉ mình kéo xuống.

      Thản nhiên : " thị thiếp như ngươi chỉ vào Nhị tẩu của mình, là rất bất kính, chẳng qua ta là trưởng bối ngươi, lần đầu tiên sửa chữa cho ngươi, có lần sau nữa đâu." Chu Mạch lời này hơi lớn, mấy phụ nhân bên đều nghe được, họ cũng nghiêng đầu nhìn sang bên này, thấy Hoa Lan, mọi người đều khỏi lộ ra vẻ khinh thường, dù sao đứng ở nơi này đều là chính thê, họ thấy thế bu lại, miệng cũng có nhàn rỗi.

      "Ô, ta còn tưởng là ai chứ, ra là hồ li tinh chuyên quyến rũ nam nhân." người trong đó là biểu tỷ của Lục thị, đến Triệu thôn, trước vẫn bất bình thay Lục thị, miệng của nàng cũng tương đối độc, thấy Hoa Lan lần mắng nàng ta lần.

      "Chị dâu, ngươi thị thiếp này như thế nào lại biết xấu hổ như vậy, cả ngày quang minh chính đại ra ngoài dạo, thiếp phải là người làm sao? Thế nào thiếp này cũng chưa có chút tự giác của người làm." người phụ nhân khác đứng bên cạnh phối hợp .

      "Nếu so sánh người mặt mũi, là thiên hạ vô địch!" Người phụ nhân thứ ba cũng lên tiếng phụ họa.

      Lúc mọi người ngươi câu ta câu chế nhạo, Hoa Lan đâu còn đứng vững được bước chân, tức giận tới nước mắt cũng rơi, liền giẫm chân quay người .

      Thấy nàng , Chu Mạch lại cùng mấy vị chị dâu đệ muội thím xấu mấy câu, rồi Lão Viện.

      đường, Chu Mạch suy tư chút câu mới vừa rồi Hoa Lan kia : "Xem ngươi còn có thể vui mừng bao lâu?", đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, thể nào Hoa Lan đối với mình như thế, tuy nàng ta và Hồ Nhị Lệ quan hệ tốt, có thể vì bằng hữu oán trách, nhưng trong lời nàng ta lộ ra tin tức, đó chính là nàng ta biết Chu Mạch gặp việc khó, Hoa Lan thường ngày cũng chỉ thân cận cùng Hồ Nhị Lệ, như thế xem ra, chuyện Tôn thị để cho chồng mình cưới thiếp chẳng lẽ có quan hệ cùng người Hồ gia, nghĩ như vậy, Chu Mạch nhanh hơn.

      Đến Lão Viện, phát Tôn thị ở trong phòng bếp nhóm lửa, bây giờ Tôn thị thấy Chu Mạch có thai, cũng tiện để cho nàng tới đây giúp đỡ, chỉ là hỏi chuyện bà ta cùng nàng hôm qua suy tính thế nào.

      Chu Mạch chỉ đến tìm Hứa thị chút chuyện may vá, cũng trực tiếp trả lời bà ta, Tôn thị cũng biết bây giờ từ nàng đột phá được, chỉ có thể xuống tay từ người con trai mình, nghĩ thầm chờ lúc Trọng Sơn đưa cháo mồng 8 tháng chạp nhất định phải cùng ràng việc này.

      Sở dĩ Tôn thị có tâm tư liều lĩnh cho con thứ hai của mình cưới thiếp, trừ sau lưng có người chỉ ra, mấu chốt là nhìn con dâu thứ hai này ăn mặc càng ngày càng xa xỉ, chỉ áo bông mùa đông này, ít nhất thấy nàng mặc bốn năm bộ mới, mặc dù nàng cũng may cho mình cùng Triệu Đại Ngưu hai bộ, mỗi ngày Trọng Sơn và Đông Nhi mặc cũng là bộ đồ mới, nhưng bạc phải xài thế này, như vậy quá phá của, hơn nữa thấy Trọng Sơn càng ngày càng nghe lời của nàng dâu này, trong lòng bà thấy trống trải.

      Chu Mạch tất nhiên biết bà bà mình ở trong phòng bếp có ngàn vạn suy nghĩ, trực tiếp gõ cửa vào phòng Hứa thị.

      Bây giờ Hứa thị mới vừa qua tháng thứ ba, ổn định, cũng có thể xuống giường vài bước, chỉ vì thân thể gầy yếu, nên dám làm việc gì tốn sức.

      Thấy Chu Mạch tới nàng rất vui vẻ, vội vàng nhường chỗ ngồi, mình cũng ngồi ở bên cạnh nàng.

      Thấy Hứa thị, Chu Mạch mới nhớ tới mình mua vải bông mềm cố ý mua nhiều hơn, cho Hứa thị, ngày hôm nay vốn là có ý định tới Lão Viện, thấy nàng mới nhớ tới chuyện đó.

      "Đệ muội, mấy ngày trước ta mua chút vải bông ở trấn , làm ít quần áo cho đứa bé mới sanh, cố ý mua nhiều hơn chút đưa cho ngươi, lúc đến đây lại quên mang , để lúc nhị ca của ngươi tới để cho mang tới vậy." Chu Mạch .

      "Nhị tẩu, tẩu khách khí quá, bây giờ tẩu có thai, ta còn chưa xem tẩu, tẩu tới, tẩu như vậy để cho ta là đệ muội cũng xấu hổ. Lại còn cho chúng ta đồ." Hứa thị thẹn đỏ mặt .

      "Ha ha, trong bụng ngươi là cháu ruột của ta và nhị ca ngươi, đối tốt với sao lại phiền chứ." Chu Mạch đùa.

      Nghe nàng như vậy, Hứa Thị cũng cười, chỉ hỏi nàng mấy ngày trước đây sao lại trở về nhà mẹ, Chu Mạch chỉ đáp nhà mẹ xây phòng mới, ở đó mấy ngày.

      Hứa thị đột nhiên nhớ tới chuyện vài ngày trước Chu Mạch đánh người, liền giọng với nàng: "Nhị tẩu, lúc trước tẩu đánh người Hồ gia, tuy sau đó giải quyết, ta nghĩ người Hồ gia cũng hiền lành, chừng sau lưng tìm chiêu gì đối phó tẩu, đoạn thời gian này tẩu phải cẩn thận chút."

      Chu Mạch nghe xong gật đầu: "Đúng vậy, ta biết cả nhà bọn họ người nào dễ chọc, sau này ta chú ý chút là được."

      Thấy Hứa thị tiếp tục , Chu Mạch cũng tiếp tục, trực tiếp hỏi: "Đệ muội, ngươi có biết hôm qua nương cùng đại tẩu nghe tin ta vừa trở về liền tới chỗ của ta ?"

      Hứa thị nghe xong cũng tò mò giống Tiểu Lý thị: "Việc này ta biết, biết hai người bọn họ tìm tẩu có chuyện gì?"

      "Cái này cũng để cho ngươi đoán đúng, đoán chừng ngươi đoán thủng cả trời cũng đoán được, họ muốn cho Trọng Sơn cưới người thiếp!" Chu Mạch .

      "Cái gì? !" Hứa thị nghe xong kêu tiếng, Chu Mạch vội vàng che miệng của nàng, lo lắng bà bà còn ở trong phòng bếp nhóm lửa nghe được.

      "Nhị tẩu, tại sao có thể có loại chuyện như vậy?" Hứa thị phản ứng kịp, lát sau bình tĩnh hỏi.

      Chu Mạch thấy nàng phản ứng như thế, biết nàng chắc cũng biết, chỉ kể với nàng hành động và lời của Tôn thị và Lý thị hôm qua.

      Hứa Thị nghe mà trợn mắt há hốc mồm: "Nhị tẩu, họ khi dễ tẩu như vậy chứ. Đây chính là tìm kế mượn cớ nhất định buộc tẩu và nhị ca đồng ý chuyện này. Nhưng ngàn vạn lần tẩu thể đồng ý, tẩu phải tỉnh táo, sau này chừng ngày nào đó họ cũng muốn để Hà thúc tái giá lấy người thiếp, nhà mẹ chúng ta cũng có nhiều huynh đệ như Lý thị, ai cho chỗ dựa, tự mình phải cứng rắn." Hứa thị nghĩ tới chừng Chu Mạch hôm nay chính là nàng ngày mai.

      Chương 63:
      Edit: Nhan Như Song


      "Cái này ta đồng ý, nhị ca của ngươi cũng gật đầu, nếu có nửa điểm buông lỏng, ta mang theo Đông Nhi ở cùng nữa." Chu mạch vỗ tay Hứa thị cái, nghĩ ổn định tâm tình lo lắng của nàng chút.

      "Đúng, đúng, nam nhân chính là phải hung ác chút, nếu bọn họ quản được cái đồ chơi dưới thân của mình!" Hứa thị hung tợn .

      Chu Mạch nghe có chút đỏ mặt, nghĩ tới nữ tử này cũng bị cản trở. Chỉ là Hứa thị cũng phản ứng kịp ý tứ trong lời của mình, mặt cũng đỏ ửng.

      "Đệ muội, mấy ngày nay ngươi có thể thấy được là ai tới tìm nương chúng ta chưa?" Chu Mạch nghĩ Tôn thị hẳn là cho Hứa thị chuyện gì, vậy chỉ có thể tiếp xúc với thân nhân của bà để tìm chỗ đột phá.

      "Mấy ngày nay, chính là tam thẩm tới mấy lần, thấy những người khác tới." Hứa thị cau mày nghĩ lại đáp, hình như chưa từng thấy qua những người khác.

      Chỉ là nàng chợt nhớ tới hai ngày trước có nữ nhân xa lạ tới nhà tìm Tôn thị, vội vàng : "Nhị tẩu, sau khi tẩu nhắc tới, ta đúng là nghĩ tới, hai ngày trước trong nhà đại nương tới, tuổi của bà cùng nương khác nhiều lắm, chỉ là sau khi vào nhà bà ấy liền lôi kéo nương vào phòng, hai người thầm được lúc mới ra ngoài, cũng biết cái gì."

      Chu Mạch nghe xong nghĩ thầm đại khái chính là chuyện này rồi, liền hỏi Hứa thị: "Sao ngươi lại hỏi nương là người nọ làm cái gì?"

      "Ta hỏi thăm, nương lúc trước bà ấy là tỷ muội của bà, tới tìm bà chuyện, hai người nhiều ngày thấy, thấy hàn huyên hồi." Hứa thị đáp.

      Chu Mạch nghe xong trong lòng rất ràng, vị này đoán chừng chính là người gây chuyện sau lưng, mà trước mắt chỉ là xác thực biết người này cùng người Hồ gia có quan hệ hay .

      "Người nọ ngươi biết sao?" Chu Mạch theo sát hỏi.

      "Người nọ ta đúng là biết, chị dâu, nếu như tẩu muốn biết người nọ là ai hỏi Lưu tẩu tử sát vách, thường ngày tẩu và nàng quan hệ tốt, mà đúng lúc nàng ấy tới đây mượn cái gầu xúc (dụng cụ hốt rác), thấy đại nương đó lần, còn chào hỏi." Hứa thị nhớ tới, đề nghị cho Chu Mạch.

      Chu Mạch nghe xong gật đầu, sau đó liền qua sát vách, vừa đúng chừng mấy ngày chưa thấy qua Lưu tẩu tử rồi. Nhưng vội rời , chị em dâu hai người lại trò chuyện lát về chuyện đứa trong bụng, còn có chuyện lễ mừng năm mới phải chuẩn bị gì đều từng cái, tới buổi trưa Chu Mạch mới rời khỏi.

      Nàng trực tiếp đến nhà Lưu tẩu tử sát vách, trong lòng Chu Mạch chịu đựng nổi chuyện này, nghĩ tới kiếp trước phải làm, còn thường được ông chủ khen có năng lực chấp hành cao.

      Đến nhà Lưu tẩu tử, nàng cũng bận việc trong phòng bếp, thấy Chu Mạch tới, vội vàng ra ngoài, bảo các tiểu tử nhà nàng đốt lửa, lôi kéo Chu Mạch đến phòng chính.

      "Chị dâu, chừng mấy ngày có tới nhà tẩu rồi." Chu Mạch mở miệng cười trước.

      "Mấy ngày trước đây phải ngươi trở về nhà mẹ sao, trưa hôm qua ta cùng Tiểu Lý thị còn nhắc tới ngươi mãi, tại sao vẫn chưa trở lại, kết quả nghe chiều hôm qua ngươi trở lại, nhắc tới người a, nhắc đến là trở lại." Lưu tẩu tử .

      Chu Mạch nghe xong cười dạ, ngày hôm qua trở về nhà thu thập tới tìm các người. Nàng thấy Lưu tẩu tử tương đối bận rộn, cũng cùng nàng quanh co lòng vòng.

      Trực tiếp hỏi: "Chị dâu, mấy ngày trước đây lúc tẩu đến nhà mẹ chồng ta mượn cái gầu xúc có thấy đại thẩm ?"

      Lưu tẩu tử nghe nàng hỏi như thế, hề nghĩ ngợi rằng: "Đúng, người nọ là Hoàng môi bà (bà mối) bên trong làng của chúng ta, thôn chúng ta cách Triệu thôn cũng có hai ba mươi dặm, hôm đó ta còn tò mò tại sao nàng lại chạy đường xa tới nhà mẹ chồng ngươi như vậy."

      Sau khi nàng đến đây ngẩn người chút, hỏi Chu Mạch: "Tiểu Mạch, ngươi hỏi nàng chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?"

      Chu Mạch vội vàng lắc đầu, cười chỉ là thấy trong nhà có người lạ tới nên tò mò hỏi chút.

      "Hôm đó ta cũng hỏi Hoàng môi bà kia tại sao lại tới Triệu thôn, phải là làm mai cho nương tiểu tử trong thôn thôi sao." Lưu tẩu tử tiếp tục buồn bực .

      "Hoàng môi bà kia trả lời thế nào?" Chu Mạch theo sát hỏi.

      "Bà ta cười ừ, chỉ là muốn xem ý tứ bà bà ngươi thôi, cho tới bây giờ ta cũng còn hiểu, tại sao lại xem ý tứ bà bà ngươi, nhà các ngươi lại thấy nương đợi gả, cũng có hán tử đợi cưới." Lưu tẩu tử cau lông mày .

      Chu Mạch nghe xong trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái, trong nông thôn này cũng có quan mai mối, căn bản là hai thôn người, mà thôn của Hoàng môi bà cách Triệu thôn xa như vậy, ở giữa cách ba bốn bà mai, thế nào cũng tới phiên bà làm may cưới thiếp cho Triệu Trọng Sơn; dĩ nhiên cũng có loại khả năng, chính là vị nương kia ở cùng thôn của Hoàng môi bà, nhưng là quy củ của nơi này phần lớn là bà mai bên nhà trai trong thôn tới cửa nhà , rất ít khi bà mai nhà chủ động đến, nếu như muốn biết ràng chuyện này, vậy chỉ có thể là hỏi Hoàng môi bà này thôi.

      Nghe được tin tức mình muốn, Chu Mạch liền đứng dậy cáo từ, bảo hôm nay tết mồng tám tháng chạp tất cả mọi người đều vội, cũng ngồi lâu, chính mình cũng tiện thể rẽ đến Lão Viện chuyến.

      Chỉ là, đưa Chu Mạch Lưu tẩu tử từ từ kịp phản ứng, Chu Mạch tới chuyến chỉ hỏi vấn đề kia, liên tưởng đến lần gặp mặt người Hồ gia vẫn là nàng đánh trước, chẳng lẽ Hoàng môi bà này làm mai cho Hồ Nhị Lệ , hơn nữa còn là cho Triệu Trọng Sơn, càng nghĩ càng có khả năng, hơn nữa hai nhà Triệu hồ vì hòa hoãn quan hệ hai đại gia tộc cũng có khả năng làm như vậy.

      Nhưng nghĩ lại cảm thấy đúng, nếu là như vậy hoàn toàn có thể xin bà mai trong thôn nhắc tới, vì sao còn phải lượn quanh xa thế kia. Càng nghĩ càng hiểu, Lưu tẩu tử quyết định nghĩ nữa, dù sao mình và Chu Mạch cũng là hai ba ngày chỉ thấy lần, đợi lần sau lúc gặp mặt lại hỏi nàng cũng muộn.

      Lại sau khi Chu Mạch rời khỏi nhà Lưu tẩu tử liền chạy về nhà mình, nhìn Triệu Trọng Sơn nhóm lửa, liền hỏi cần giúp đỡ , cần, để cho nàng nghỉ ngơi, cũng hỏi nàng vì sao lâu như vậy mới trở về.

      Buổi trưa sau khi nấu xong cháo mồng 8 tháng chạp, hai vợ chồng trước tiên múc ra sáu chén, trong đó bốn chén đặt ở trong khay đưa cho cha mẹ chồng, các thúc thúc các nhà trước.

      Còn dư lại hai chén là của Chu Mạch cùng Đông Nhi, mà Triệu Trọng Sơn chỉ có thể đợi đưa xong bảy gia đình tám đại thúc sau đó mới có thể trở về ăn.

      Sau khi đợi đưa xong cháo, Chu Mạch cùng Đông Nhi cũng ăn no, Triệu Trọng Sơn mình bưng chén cháo to mới ngồi xuống ăn, Chu Mạch ngồi ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cũng là loại yên tĩnh hạnh phúc.

      Tiểu Thúy đến tìm Đông Nhi chơi, Chu Mạch nhìn sắc trời bên ngoài râm dần, cũng chỉ để cho các nàng ở trong phòng chơi, Tiểu Thúy thấy Triệu Trọng Sơn ăn cháo thơm như vậy, liền thưa dạ tiến tới trước mặt Chu Mạch, thận trọng : "Nhị thẩm, mới vừa rồi ta ở nhà chưa có ăn no."

      Triệu Trọng Sơn nghe xong để bát cháo ăn xuống, sắp phải đứng dậy vào phòng bếp múc cho nàng chút, bị Chu Mạch đè xuống ghế, để cho an tâm ăn cơm, mình cười múc thêm cho Tiểu Thúy chén nữa, may nhờ biết nhiều trưởng bối nên cũng chuẩn bị nhiều.

      Chỉ là, nhớ tới mới vừa rồi Trọng Sơn cũng lại đưa chén to cho nhà lão đại sát vách, mọi người trong nhà mình cũng phải nhịn a, chỉ là Chu Mạch định hỏi Tiểu Thúy, nghĩ đến Lý thị luôn luôn tiết kiệm có chuẩn bị nhiều quá, ngay cả khuê nữ của mình cũng ăn no. Cho dù hôm qua mới cùng mẹ Tiểu Thúy là Lý thị nổi lên tranh chấp, nhưng đối với Tiểu Thúy, Chu Mạch thương hại nhiều, đứa bé này cha thương, mẹ đau.

      Ăn xong bữa cơm, khi Triệu Trọng Sơn dọn dẹp rửa sạch chén bát và cho heo ăn rồi, lúc hai núp ở phía tây chơi, Triệu Trọng Sơn theo Chu Mạch vào phòng ngủ của hai người, cho nàng mới vừa rồi đến Lão Viện đưa cháo mồng 8 tháng chạp Tôn thị lại tìm mình chuyện kia.

      Chu Mạch nghe xong nhăn long mày lại, hỏi bà bà như thế nào.

      Triệu Trọng Sơn bình tĩnh đáp lại: "Còn phải là giống ngày hôm qua sao, mẹ chỉ nên vì Triệu gia sinh con đẻ cái, nhiều con nhiều cháu nhiều phúc khí, ta nàng có Đông Nhi rồi, trong bụng nàng còn có đứa, đừng để cho nàng bận tâm, huống chi đại ca có nhi tử, đệ muội cũng có con, muốn nhiều đứa bé như vậy nếu nuôi tốt cũng là gánh nặng."

      Nghe lời của , Chu Mạch cảm thấy rất kỳ quái, cổ đại phải mọi người đều có quan niệm nhiều con nhiều phúc sao, lần đầu tiên nàng nghe được nam nhân cổ đại muốn quá nhiều đứa bé, tư tưởng nam nhân này cũng có thể hiểu ý kế hoạch hoá gia đình mấy trăm năm sau, nàng vẫn nhịn được vui rạo rực suy nghĩ có phải mình sinh đứa trong bụng xong tự do hay a.

      Nghĩ được như vậy, Chu Mạch nâng lên vẻ mặt ước mơ của mình hỏi : "Sau khi ta sinh đứa này ra sinh nữa chứ?"

      "Nếu như cái này là lời của con cũng cần nữa, trai chính là chữ tốt." Triệu Trọng Sơn đáp, trong lòng bắt đầu tưởng tượng tình cảnh mang theo nhi tử ngồi ngựa vào núi săn thú, mặt khỏi lộ ra nụ cười.

      Nếu như là con trai? Nếu như là con trai! Trong lòng Chu Mạch mơ hồ thở dài, chỉ là vì tương lai mình già có chỗ dựa, chuyện sinh con này là trốn thoát. Nhìn nét mặt Triệu Trọng Sơn hưng phấn, nàng có thể đoán ra nghĩ tới chuyện gì.

      "Mẹ cầu như vậy, làm sao bà cho chàng trở về a?" Mặc dù nhẫn tâm quấy rầy mộng tốt đẹp ban ngày kia, nhưng lúc này phải lúc có thể tưởng tượng.

      "Ta chỉ cần, bảo bà sau này cũng đừng nhắc tới trước mặt ta, bà tức giận muốn mắng ta, cha ngược lại mấy câu giúp, để cho bà càn rỡ giày vò." Triệu Trọng Sơn .

      Nghe như vậy, trong lòng của Chu Mạch thư thái rất nhiều, cũng chuyện sáng hôm nay ra ngoài chạy chỗ này chỗ nọ nghe tin cho Triệu Trọng Sơn.

      Nghe Chu Mạch miêu tả, Triệu Trọng Sơn nhíu chân mày: "Ta thấy mẹ vì vậy mà bỏ qua, nếu muốn tìm nguồn gốc chuyện này, vẫn phải tìm Hoàng môi bà kia hỏi ràng mới phải, ngày mai ta cùng người hẹn ước vào núi, từ nay trở phải đến thôn của bà chuyến, hỏi bà ràng."

      Chu Mạch nghe xong lắc đầu: "Trọng Sơn, chàng cũng cần phải , là bởi vì chàng chính là người trong cuộc, tiện xuất , hai là mình đại nam nhân chàng cùng bà mai nổi lên tranh chấp chung quy cũng được, ta nghĩ xong rồi, ngày mai ta trở về nhà mẹ, ta cùng mẹ thương lượng chuyện này, tốt nhất nên để cho bà chuyến."

      " được, bây giờ nàng có thai thể lại dễ dàng, cũng thể cưỡi ngựa, thôn của Chu gia cách nơi này xa xa, nhưng mình cũng phải gần nửa canh giờ." Triệu Trọng Sơn phản đối , ngượng ngùng câu ta yên lòng để nàng còn dư lại ra.
      Last edited by a moderator: 24/10/16
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 64:
      Edit: Nhan Như Song

      Nghe lời của Chu Mạch cũng nhíu mày lại, dù sao cũng chưa có sinh đứa bé, chỉ biết là ba tháng đầu thể làm gì nặng, vì gần canh giờ cho nên nàng cũng dám mình đến nhà mẹ.

      lúc nàng sầu muộn, Triệu Trọng Sơn lên tiếng: “ bằng như vậy, bọn ta xe ngựa chuyến, qua lại nửa canh giờ là đủ rồi, đón mẹ cùng Chu Bình tới đây ở hai ngày, nàng thấy thế nào?”

      “Đoán chừng mẹ ta nhớ rau mầm trong nhà, đồng ý tới đây ở, hơn nữa nàng vừa tới đây, đoán chừng hàng xóm cũng biết rồi, chuyện này chúng ta hay là nên thầm làm?” Chu Mạch .

      “Như vậy, ta đánh xe dẫn nàng chuyến đến thôn Chu gia, để thêm hai cái chăn ở xe, cho nàng đắp bị nhiễm phong hàn.” Triệu Trọng Sơn đề nghị, sau đó ngẩng đầu hỏi Chu Mạch như vậy được .

      Chu Mạch suy nghĩ chút, gật đầu đồng ý, ra nàng nghĩ đến hay là viết lá thư cho mẹ già của mình, mặc dù bà biết được chữ, nhưng nàng nhớ Tam thúc Chu gia biết chữ, chỉ là sau đó suy nghĩ chút lại cảm thấy ổn, chuyện này càng ít người biết càng tốt, bây giờ mình cũng đành phải chuyến này, mà dù sao mình cũng rất lâu chưa có về nhà mẹ rồi, bọn họ xây phòng ở mới cũng chưa có nhìn qua, lần này vừa vặn xem chút, mà tin tức mình có thai cũng chưa cho Trần thị, tính ra là có nhiều chuyện, cần thiết chuyến.

      Thấy Chu Mạch gật đầu đồng ý, Triệu Trọng Sơn liền đứng dậy bắt đầu chuẩn bị xe ngựa trải rơm rạ để lót cùng đệm chăn, thời tiết quá lạnh, nên để cho Đông Nhi ở nhà chơi với Tiểu Thúy, dù sao buổi chiều cũng có thể chạy về.

      Vừa tới cửa viện Chu gia, vừa lúc Trần thị từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy bọn họ vội vàng cất tạp dề đưa bọn họ vào phòng, ra là còn xây giường sưởi, vào phòng nhất thời cảm thấy ấm áp dễ chịu.

      Triệu Trọng Sơn để cho hai mẹ con bọn họ tán gẫu, vào phòng bếp giúp Chu Bình đổi nước cho rau mầm, nhóm lửa, bởi vì mùa đông nên thời tiết quá lạnh, rau mầm cần tăng nhiệt độ mới có thể tăng trưởng nhanh hơn, cứ như vậy có mùa đông để đốt củi, cũng có mùa hạ tới, nhưng mà bây giờ rau mầm cũng có cả đống rồi, bởi vì bán cho nhiều người, cho nên gần đây Trần thị cũng rất chán.

      Hai mẹ con chuyện giường gạch, Chu Mạch nhìn quanh phòng ốc mới xây, miệng đầy khen ngợi tệ, cười trêu chọc mẹ già: “Nhìn căn phòng lớn này, mẹ chuẩn bị để năm nay cưới vợ cho Chu Bình ư, bà mai vẫn thể đá nứt bậc cửa của chúng ta a.”

      Trần thị nghe nàng như vậy cũng cười: “Nha đầu này, lấy vợ cho đệ đệ con hơn con mất hứng a.”

      Chu Mạch đứng dậy từ giường gạch đối diện Trần thị, đến phía bên chỗ bà ngồi, sau đó đặt lên mu bàn tay của bà, tựa đầu ở bả vai Trần thị, cười : “Hài lòng, ta vui vẻ lắm, ta mong vô cùng ấy chứ!”

      “Đúng rồi, tại sao các con tới đâu, tính ra con mấy ngày trở về rồi, lúc đó xây nhà cũng là Trọng Sơn chạy về giúp tay.” Trần thị mỉm cười vỗ tay Chu Mạch hỏi.

      “Mẹ, ngày hôm nay con tới có ba chuyện, chuyện thứ nhất chính là nhìn căn phòng lớn của chúng ta chút, mới vừa rồi nhìn, chuyện thứ hai là để cho mẹ biết hỉ .” Chu Mạch đến chỗ này cũng tiếp tục , chỉ vui rạo rực nhìn ánh mắt của Trần thị.

      “Hỉ gì, hỉ gì?” Trần thị vội vàng hỏi.

      Chu Mạch chưa từng nghĩ tới làm sao với mẹ già của mình là mình có thai nghe bà hỏi như thế đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, nàng nhăn nhó đáp: “Ta lại có.” thanh như muỗi kêu.

      Sau khi Trần thị nghe xong đầu tiên là ngẩn người chút, sau đó vội vàng đỡ nàng lên, lập tức kích động này lần tốt, sau mười tháng sinh đứa bé mập mạp; còn lập tức Chu Mạch quá gầy, sau khi có con phải ăn nhiều, lát lại nghĩ tới tại sao mang thai còn chạy tới đây, ba tháng đầu là lúc ổn định, để Trọng Sơn chuyến là được, đừng để bị nhiễm phong hàn.

      Nhìn bộ dạng Trần thị kích động, Chu Mạch nhịn được cười toe toét, chỉ an ủi là chính nàng thường ngày cũng chú ý, hôm nay tới lúc về đây xe ngựa cũng trải nhiều chăn, phía dưới lót đệm giường, phía còn đắp chăn, bị đông lạnh.

      Trần thị lại vui vẻ chút, dặn dò Chu Mạch thường ngày chú ý chuyện quan trọng, vừa chuỗi dài, chỉ là câu cùng của bà lại khiến Chu Mạch chú ý.

      “Cũng may Triệu gia bọn họ đối với nàng dâu hoài thai đều đối xử như với bồ tát, cần con làm việc gì, sau này con chỉ cần dưỡng thai là được.” Trần thị .

      ra , lúc đối xử với ba người vợ mang thai của huynh đệ Triệu Trọng Sơn, Chu Mạch vẫn canh cánh trong lòng, đặc biệt là so sánh với những người khác trong thôn quả thực là người trời, người dưới đất , nàng tận mắt thấy qua phụ nữ có thai bụng to phề phệ vẫn còn mang nửa túi hạt bắp ngô, lúc ấy mình cũng bị dọa sợ, mà phụ nhân kia lại giống như có chuyện gì, giống như thường làm vậy, sau đó nhìn các nàng dâu của Triệu gia, vô luận là Lý thị hay Hứa thị, mọi người hoài thai, mỗi ngày đều nằm ở giường được hầu hạ.

      Nghe Trần thị như vậy, phỏng đoán cũng còn chút nguyên nhân nàng nên biết, cho nên lại hỏi: “Mẹ, người vì sao các nàng dâu của Triệu gia hoài thai đều cần làm việc a?”

      “Cái này con vẫn chưa nghe , lại các con đều là do bà nội Trọng Sơn lấy cho, bà bà con giúp, bà bà con lúc còn trẻ bị bà ấy khi dễ ít, mất đứa bé, cũng là người đáng thương, cho nên bây giờ Triệu gia sợ mấy nàng dâu các con vết xe đổ của bà nội Trọng Sơn, luôn chiều có thừa.” Trần thị giải thích.

      Nghe Trần thị giải thích, Chu Mạch hiểu, bây giờ Tôn thị có ba con trai hai con , tuy người kém, nhưng mỗi đứa bé đều là tâm can của mẹ, mười đầu ngón tay ngón cũng nối liền với tâm.

      “Đúng rồi, mới vừa rồi con có ba chuyện, vậy chuyện thứ ba là gì?” Trần thị hỏi Chu Mạch.

      Vì vậy Chu Mạch liền đem chuyện hai ngày nay Tôn thị muốn cưới thị thiếp cho Triệu Trọng Sơn cùng chuyện mình cảm thấy hoài nghi cũng cho Trần thị, Trần thị mới vừa rồi còn cảm thấy Tôn thị đáng thương liền nổi giận, mắng thẳng bà cho phép, con dâu vừa có phạm điều gì trong thất xuất (*), tại sao bà muốn cưới thiếp, chỉ là vẫn quên khen con rể Triệu Trọng Sơn mấy câu.

      Chu Mạch đè lại tức giận liên tục tăng cao của bà, tính toán của mình cho bà: “Mẹ, sáng sớm ngày mai Trọng Sơn tới đây đưa người đến nhà Hoàng môi bà chuyến, hỏi thăm xem sau lưng rốt cuộc có chuyện gì, cần phải người là ai, chỉ cần hỏi ràng ngọn nguồn là được rồi, cần kinh động quá nhiều người, bây giờ chuyện này còn chưa cần truyền ra.”

      Trần thị vừa nghe lời của nàng vừa gật đầu, còn kèm theo mấy câu ta hiểu được, Chu Mạch dặn dò cặn kẽ ngày mai cần từ chỗ Hoàng môi bà lấy được tin tức như suy đoán của mình, Trần thị cũng thỉnh thoảng phát biểu cách nhìn của mình, mẹ con hai người ngồi ở giường gạch thương lượng được lúc, Triệu Trọng Sơn thấy sắc trời còn sớm nên vào nhà thúc giục Chu Mạch trở về mới rời khỏi.

      Hai người liền vội vã cáo từ, đường trở về, bởi vì nổi lên gió bắc, Chu Mạch để cho Triệu Trọng Sơn chui vào chăn phía sau xe ngựa, lúc đầu Triệu Trọng Sơn lắc đầu đồng ý, thân thể mình tốt, có chuyện gì, chỉ là cuối cùng vẫn lay chuyển được kiên trì của Chu Mạch, nhưng mà chỉ ngồi, chăn đắp chân, rồi lại vòng tay ôm Chu Mạch cực kỳ chặt chẽ.

      Mới vừa đánh xe về đến cửa nhà, bọn họ liền nhìn thấy trong sân nhà mình có hơn vài người, nghĩ đến chỉ có Đông Nhi cùng Tiểu Thúy ở nhà, Triệu Trọng Sơn liền nhảy vụt xuống xe, kéo dây cương ngựa cái khiến nó đứng lại, mình liền chạy vội vào sân nhà.

      Chu Mạch cũng lo lắng cho Đông Nhi, vốn cũng muốn cùng Triệu trọng Sơn nhảy xuống xe ngựa, thân thể cũng ngồi xuống mới nhớ tới bây giờ mình phải chỉ có người, lại ngoan ngoãn chậm rãi xuống xe, dắt ngựa vào sân.

      Vừa đợi đến gần nhìn, ra là Tào chưởng quỹ, còn có hai tiểu nhị trong điếm, Tiểu Chung cũng ở trong nhóm, chỉ là mấy người này cũng ủ rũ cúi đầu, mặt Tiểu Chung còn chảy máu, ràng thấy khóe mắt có khối tím bầm.

      Mà Triệu Trọng Sơn hướng trong phòng để cho bọn họ, Chu Mạch trước tiên dắt ngựa vào chuồng cài chốt xong, lúc này Đông Nhi từ trong nhà ra, nhìn thấy Chu Mạch liền chạy vội tới.

      “Mẹ, tại sao hai người đến nhà bà ngoại lâu như vậy chứ, Tào thúc ở đây chờ hai người lúc lâu rồi.” Đông Nhi bỉu môi oán giận .

      Lúc Đông Nhi theo Chu Mạch đến Tào gia, Tào phu nhân cho nàng đồ ăn vặt ít, còn động chút là đưa ít đồ chơi cho nàng chơi, mà Tào chưởng quỹ chỉ cần ở cũng vui vẻ hòa nhã trêu chọc Đông Nhi mấy cái, chỉ vì bọn họ có khuê nữ, rất thích tiểu nha đầu Đông Nhi thông minh lanh lợi lại khôn ngoan khả ái.

      Hiển nhiên, vợ chồng Tào gia hoàn toàn xem Đông Nhi như con mình rồi, Chu Mạch nghe được con oán trách cười ra khỏi chuồng ngựa, dắt tay của nàng vào nhà, cười trả lời Đông Nhi: “Đông Nhi, trời lạnh, vui, nhìn ra ngươi đau lòng Tào thúc a, cũng đừng kể cho phụ thân con nghe a, nếu ghen.”

      “Ghen, cha muốn ăn dấm phải vào phòng bếp của chúng ta lấy chứ, nếu Tào thúc đến phụ thân cũng có thể ăn a.” Đông Nhi nâng khuôn mặt nhắn lên nghi ngờ hỏi Chu Mạch.

      Vốn còn muốn giải thích với Đông Nhi chút cái gì là ghen, nhưng Chu Mạch lại nghĩ chờ mấy ngày nữa rãnh rỗi giảng kỹ, hơn nữa qua năm cũng phải thương lượng với Triệu Trọng Sơn vấn đề dạy dỗ Đông Nhi, hôm nay nhìn dáng vẻ Tào chưởng quỹ, nhất định là xảy ra chuyện gì, cho nên phải hỏi ràng trước.

      Hôm nay là tết mồng tám tháng chạp, cũng là ngày tốt cho khởi đầu tiệm mới của Tào chưởng quỹ, đám người này có bận việc trong tiệm, tuy nhiên lại tới nhà mình, có lẽ xảy ra chuyện lớn.

      Nghĩ như vậy, Chu Mạch bước vào phòng, chỉ thấy người trong phòng phân chủ khách ngồi xuống rồi, hai tiểu nhị hiểu quy củ, cũng đứng ở sau lưng Tào chưởng quỹ.

      Thấy Chu Mạch vào nhà, Tào chưởng quỹ đứng dậy ôm quyền, kêu tiếng đệ muội, Chu Mạch vội vàng cúi chào, mời ngồi xuống, để Đông Nhi vào phòng mình chơi, sau đó ngồi vào ghế dựa bên người Triệu Trọng Sơn vẻ mặt nặng nề.

      “Tào đại ca, xảy ra chuyện gì rồi sao mà sốt ruột như vậy?” Chu Mạch vội vàng hỏi.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      (*) Thất xuất: con; Dâm đãng; kính thờ cha mẹ chồng; Lắm điều; Trộm cắp; Ghen tuông; Có ác tật, nếu phạm phải trong bảy điều này bị xử phạt nghiêm.
      thuytsanone2112 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 65:
      Edit: Nhan Như Song

      Tào chưởng quỹ chờ Chu Mạch xong, liền vội vàng trả lời "Đệ muội, như Triệu huynh đệ , ta có việc gì để làm, ăn tết lớn còn tới chỗ các ngươi làm phiền, hôm nay xảy ra chuyện rồi!"

      Nghe vậy trong lòng Chu Mạch liền đoán chẳng lẽ có người đập phá quán? đúng, lần trước còn thấy Tào chưởng quỹ mở tiệc chiêu đãi người trong nha môn, hơn nữa còn tặng bạc, theo lý xảy ra vấn đề , nàng cau mày nghe Tào chưởng quỹ tiếp.

      "Ngày hôm nay phải khai trương nha, đến buổi trưa, người tới tặng quà nối liền dứt, chúng ta cũng chuẩn bị gần hai tháng, thường ngày cũng kết giao bằng hữu với hàng xóm láng giềng bạn tốt đều tin tưởng, cho nên người mới vẫn rất nhiều. Đến buổi trưa, phòng ở lầu còn chỗ ngồi, gian phòng trang nhã lầu hai và lầu ba người cũng đều ngồi đầy, mọi người thấy tiệm bọn ta mới khai trương, ngày đầu giảm 5 phần, ngày kế giảm 60%, ngày thứ ba giảm 0,7. Sau đó khôi phục giá gốc." Tào chưởng quỹ lại kế hoạch buôn bán của mình, tràn đầy tự tin, nhưng ngay lập tức phản ứng kịp, mình nửa ngày còn chưa đến trọng điểm, vội vàng tiếp.

      " lúc tất cả mọi người khí thế ngất trời, ai có thể nghĩ tới, lại có người tới đây gây , gian phòng trang nhã lầu hai có khách bảo trong thức ăn có tóc, chúng ta vội vàng vừa bồi lễ vừa xin lỗi, sau đó đổi món ăn mới cho bọn họ, ai ngờ những người kia chết sống thuận theo, nhất định phải kéo chúng ta gặp quan, trong lúc chúng ta nhìn sợi tóc nằm trong mâm thức ăn kia, nhưng chừng là do bọn họ lén lút để lên đó! Cuối cùng chúng ta cũng đề nghị cho bọn họ ăn cơm miễn phí, còn bồi thường cho bọn họ năm lượng bạc, bọn họ vẫn thuận, ngay sau đó liền lật bàn đập ghế, còn mang người theo. Lúc này chúng ta đều hiểu là tới gây . Chúng ta đều cúi đầu xin lỗi bọn họ cả nửa ngày, trong lòng cũng nén giận, vừa thấy có mấy tiểu nhị sắp nhịn được, lên đánh nhau với bọn họ, mọi người ở lầu hai sợ đến mức chưa tính tiền chạy ." Tào chưởng quỹ nhớ tới những lượng bạc kia, mơ hồ cảm thấy tâm bắt đầu đau.

      "Tào đại ca, phải ngươi đút lót cho quan sai trong nha môn rồi sao? Tại sao còn có người tới gây ?" Triệu Trọng Sơn ngồi ở bên cạnh, cau mày nghi ngờ hỏi.

      "Đúng vậy, chúng ta buồn bực đây, bắt người gây , nhưng cũng bắt bốn tiểu nhị và đầu bếp trong điếm của chúng ta, người gây và tiểu nhị , nhưng tại sao bọn họ muốn mang theo sư phó trong bếp chứ. Thực đơn trước mắt chúng ta giao cho cái, , những khách nhân ở lầu dưới cũng . Cuối cùng ta lại lần lượt từng cái bàn xin lỗi, còn bồi thường tiền, để cho bọn họ nhìn , ta đây ngày phải bồi thường tới hai mươi lượng bạc!" Tào chưởng quỹ đột nhiên cảm thấy chỉ có nhức nhối, mà tâm can tỳ phổi đều thấy đau.

      "Quan sai lấy tội danh gì bắt bớ sư phụ nấu ăn chứ?" Triệu Trọng Sơn hỏi.

      Chu Mạch đứng bên cạnh nghe cảm thấy kỳ quái, chuyện này vẫn chưa hoàn toàn náo loạn mà quan sai trong nha môn tới rồi, đường tiệm mới của Tào chưởng quỹ cách huyện nha gần cây số, chẳng lẽ ngồi hỏa tiễn tới. Sau lưng nhất định là có kẻ thông báo trước, nếu như biết sao kịp thời chạy tới, hơn nữa còn bắt đầu bếp có gây .

      "Bọn họ trong thức ăn có tóc, muốn dẫn đầu bếp đến hỏi chuyện." Tào chưởng quỹ .

      "Tào đại ca, xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý nên hỏi chưởng quỹ ngươi, lại cố tình mang ngươi theo, mang đầu bếp của ngươi , chuyện này nhất định có huyền cơ." Triệu Trọng Sơn cúi đầu trầm tư , sau đó đột nhiên ngẩng đầu hỏi Tào chưởng quỹ vẫn còn than thở: "Tào đại ca, ngươi có thể đến nha môn hỏi quan sai kia, hẳn là có thể chuộc người."

      "Bọn họ vừa được lát, ta liền từ trong nhà cầm ba mươi lượng bạc nha môn, nghĩ thầm vô luận như thế nào trước tiên cứ chuộc người về, trong tiệm khách cũng đều chờ. Nhưng ai ngờ cửa chính huyện cũng vào được, vô luận là dàn xếp cầu cạnh thế nào cũng cho chúng ta vào, vì chuyện này ta còn tìm biểu đệ trong ngày thường quan hệ cũng tệ lắm, nhưng sau khi vào ra ngoài cũng lắc đầu, để cho ta về nhà chờ mấy ngày, mấy ngày nữa thả người ra." Tào chưởng quỹ cắn răng nghiến lợi , hận thể dẫn người đập huyện nha này.

      "Thông báo cũng dán lên, hôm nay khai trương, trước ba ngày cũng giảm giá, lâu sau buổi trưa hôm nay đều tới trăm vị khách, bọn họ có thể đợi mấy ngày thả người, nhưng những khách nhân kia tới thấy trong khách điếm có món ăn trong biển thông báo, cũng quẳng đũa xuống." Tào chưởng quỹ vội la lên.

      "Kế sách nay cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp đến huyện nha cứu người." Tào chưởng quỹ sau khi xong câu đó ánh mắt khát vọng nhìn Triệu Trọng Sơn.

      "Triệu huynh, hôm đó hai người chúng ta gặp mặt đưa ra kế, ngươi biết tiệm này, hôm nay ta tới cũng là chủ yếu muốn mời Triệu huynh giúp đỡ đến huyện nha chuyến, xem sáng sớm ngày mai có thể từ trong huyện nha thả đầu bếp ra hay , mấy tiểu nhị để vài ngày nữa cũng có vấn đề gì." Lúc Tào chưởng quỹ tới chỗ này, đứng dậy ôm quyền khom người với Triệu Trọng Sơn.

      "Tào huynh, ta cho là chuyện này khó làm như vậy, sau lưng phải có người cố ý gây khó khăn. biết Tào huynh thường ngày hợp với người phương nào?" Triệu Trọng Sơn trực tiếp đồng ý, mà là hỏi vấn đề mình thắc mắc trong lòng trước.

      "Ta thường ngày cùng nhiều người thân thiết qua lại, căn bản rất ít sinh ra tranh chấp với người khác, chỉ vì phụ thân ta là từ vùng khác chuyển đến, trước khi ông qua đời vẫn rất cẩn thận, ta đây là con trai độc nhất cho dù cầu hề đáng lúc ấy căn bản vẫn nghĩ biện pháp loại ra, cho nên còn chưa có người hợp." Tào chưởng quỹ cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng tự nhận chưa bao giờ từng làm chuyện hại người, hôm nay vì sao bị tặc nhân hãm hại.

      "Tào huynh mở tiệm có thể tổn hại lợi ích của người nào?" Triệu Trọng Sơn thấy như vậy, trong óc chuyển rất nhanh, nghĩ cho dù phải là bởi vì ân oán cá nhân, nhất định là bởi vì có người thấy Tào chưởng quỹ buôn bán được, đỏ mắt, Chu Mạch nghe hỏi như thế cũng gật đầu cái, trong lòng cảm thấy lão công suy tính vấn đề vẫn vô cùng đầy đủ, nàng sớm muốn hỏi cái vấn đề này, nhưng ngại vì có Triệu Trọng Sơn nàng muốn đoạt danh tiếng của trượng phu mình, ở trước mặt người ngoài cho nam nhân mặt mũi, nam nhân mới có thể ở trong nhà cho ngươi đầy đủ áo hay chăn.

      " như vậy, chung quanh tiệm mới có hai quán cơm, chính là Quảng Nguyên lâu đại danh đỉnh đỉnh, tiểu điếm khác chỉ có tới mười cái bàn, phải tiệm mới của ta lớn hay đối với hai nhà này cũng tạo thành uy hiếp gì." Tào chưởng quỹ nhíu mày .

      "Việc này cũng dễ bàn, trước tiên chúng ta chỉ muốn cứu đầu bếp ra ngoài, về phần người đứng sau là việc đáng kể trước qua mấy ngày rồi truy cứu."

      Tào chưởng quỹ vội la lên, chắp tay với Triệu Trọng Sơn: "Triệu huynh, Tào mỗ cầu xin ngươi sáng sớm ngày mai đến nha môn chuyến!"

      Triệu Trọng Sơn nghe lời đầu tiên là nhíu mày, nhưng có lập tức đồng ý, mà là nhìn Chu Mạch, ra trong lòng nghĩ là trước tiên phải tìm người sau lưng này, mới có thể tìm được vấn đề mấu chốt để giải quyết, nhưng khi nhìn ý tứ của Tào chưởng quỹ, trước tiên phải cứu đầu bếp ra ngoài, muốn vì cho dù cứu ra ngoài cũng có thể bị bắt lần nữa.

      ra , đối với Tào chưởng quỹ, đây là lần thứ hai Triệu Trọng Sơn nhìn thấy, chỉ là nhìn Chu Mạch ngược lại cũng có quan hệ thân thiết với hai vợ chồng bọn họ, cho nên mới lấy lễ đón tiếp. Lấy quan niệm của , muốn vì bằng hữu mới thấy mặt hai lần, chỉ là nghĩ đến thê tử còn phải dựa vào khách điếm của bọn họ mà kiếm tiền, cũng dụng tâm nghe những lời này của , nhưng để cho đến huyện nha tìm Lưu phô đầu kia, thế nhưng lại muốn , phải bởi vì thấy ngày xưa còn là thủ hạ hôm nay là phô đầu mà mình còn là thôn phu nên tự ti, mà là muốn nhớ lại đoạn cuộc sống máu thịt be bét kia, huống chi sáng sớm ngày mai còn phải đánh xe đưa Trần thị tìm Hoàng môi bà cách đây hai mươi dặm, cho nên nhìn Chu Mạch, muốn nghe nàng thế nào, dĩ nhiên tốt nhất là cự tuyệt chuyện bực bội này.

      Triệu Trọng Sơn tiện cự tuyệt, sợ cắt đứt đường tiền tài của Chu Mạch khiến cho nàng tức giận với mình, biết thê tử là tiểu mê tiền; huống chi nhìn tình cảm cá nhân của Chu Mạch và bọn họ quả tệ, đừng bởi vì chính mình cự tuyệt mà ngay cả làm bằng hữu cũng được.

      Chu Mạch thấy Triệu Trọng Sơn nhìn mình chằm chằm, biết là chờ đợi mình quyết định, ra tâm tư nàng cũng muốn cho Triệu Trọng Sơn dính vào chuyện này, hôm đó thấy nhìn bóng lưng phô đầu kia sắc mặt cũng có chút trầm, huống chi bây giờ muốn phải tìm người nọ làm việc đấy. trung ánh mắt của nàng và ánh mắt của Triệu Trọng Sơn trao đổi mấy cái thương lượng với nhau, trong lòng yên lặng thở dài, biết tính toán của rồi, tiền có thể từ từ kiếm, cảnh náo nhiệt vẫn nên ít nhìn ít dính vào chút.

      Nhưng mà, thấy ánh mắt tha thiết của Tào chưởng quỹ, nghĩ đến mình mỗi tháng đều nhận bạc của người ta, Chu Mạch cũng rất rối rắm.

      Tào chưởng quỹ thấy hai vợ chồng bọn họ đều lên tiếng, mà ánh mắt của Triệu Trọng Sơn nhìn Chu Mạch ràng tự với mình, chuyện này là do nữ chủ nhân Chu Mạch làm chủ, mà nét mặt Triệu Trọng Sơn càng ràng hơn chứng tỏ nếu ra tay, mặc dù chuyện nhất định có thể giải quyết, nhưng có thể có quan hệ nhất định với phô đầu.

      "Triệu huynh, đệ muội, Tào mỗ ở chỗ này cầu xin!" xong đứng dậy cúi người với bọn họ, eo cũng cong 90 độ.

      Hai vợ chồng Triệu Trọng Sơn vội vàng đỡ dậy khi chuẩn bị cúi người xuống, giờ phút này lý do cự tuyệt từ chối nhiều hơn nữa cũng giống như thành lời.

      "Tào đại ca, gạt ngươi, sáng sớm ngày mai Trọng Sơn phải đến nhà mẹ ta, hôm nay còn chưa giải quyết, ngày mai Trọng Sơn còn phải chuyến, cho nên. . . . . . ." Chu Mạch khổ sở .

      "Vậy chiều mai phải phiền toái Trọng Sơn huynh đệ chuyến, như thế nào?" Tào chưởng quỹ xong thân thể lại muốn cúi xuống, Triệu Trọng Sơn vội vàng đỡ, nhìn Chu Mạch bên cạnh mặt còn trầm tư, chung quy vẫn mềm lòng trước: "Ngày mai ta làm xong chuyện kia sau đó đến trấn tìm ngươi. Tào huynh, ngươi xem như vậy có được ?"

      Chu Mạch nghe như vậy, biết động lòng cảm thông còn là lòng hiệp nghĩa, quyết định, mình cũng làm theo.
      thuytsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :