1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại nam tử tiểu nàng dâu - Thất Chích Nhạn(83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 50:

      Editor: Youko
      Beta: Nhan Như Song


      Sau khi hai người ngả bài hết, Chu Mạch cảm thấy quan hệ của hai người giống như được dung hợp như trước, trước kia hai người thân mật ở đường hát vang, mắt thấy cả hai đến điểm cuối, nhưng giờ lại dừng.

      Hai người có khoảng cách, ngày thường trừ phi khi cần thiết hai người mới mấy câu, rất khó giống như trước chuyện gì cũng trao đổi, mà Chu Mạch cũng thu hồi tư thái tiểu nữ nhi mới vừa thể ra ở trước mặt Trọng Sơn, ở trước mặt nam nhân nghiêm túc rất khó thẹn thùng. Buổi tối ngủ hai người mặc dù vẫn đắp chung cái chăn, nhưng Triệu Trọng Sơn giống trước thường đối với nàng động tay động chân hoặc là ôm nàng vào giấc ngủ, mấy ngày nay cũng thành , hai người chỉ là song song lần lượt ngủ.

      Chu Mạch có chút chịu nổi nhà cao khí ép, vừa vặn mới vừa đến tháng chạp, ngày đành phải nhìn lúc Triệu Trọng Sơn ở nhà ngồi xe ngựa, thông báo cho tiếng liền ngồi nhờ xe của Hồ lão nhân họp chợ ở trấn .

      mua bất kỳ vật gì, Chu Mạch trước hết khách sạn Phúc Lâm, nàng gần đây mới viết mười thực đơn, trước đưa cho bọn .

      Vào cửa sau, Tiểu Chung theo thường lệ dẫn nàng qua đại đường nhốn nha nhốn nháo đến hậu viện, ngày hôm nay phu nhân ở nhà.

      Tiểu Chung nhịn được tò mò hỏi nàng: "Triệu đại tẩu, nam nhân lần trước cùng tẩu chính là tướng công nhà tẩu sao?"

      Thấy Chu Mạch gật đầu, nhịn được tán dương: "Tướng công của tẩu lớn lên là khí vũ hiên ngang, hai người các người cũng giống người trong thôn, lại giống với lão gia phu nhân có tiền trong trấn."

      Chu Mạch nghe vậy cười cười, trêu ghẹo : "Tiểu Chung, miệng ngươi càng ngày càng ngọt, chưởng quầy của các ngươi cho ngươi ăn ít mật ?"

      "Chị dâu, tẩu cũng đừng giễu cợt ta... lời ta đều là ." xong bản thân cũng nhịn được nở nụ cười.

      Đến hậu viện, Tào phu nhân ra khỏi phòng , để nha đầu bên cạnh lấy chút đồ ăn vặt cho Đông Nhi, cười với Chu Mạch: "Tiểu Mạch, hôm nay ngươi đến vừa đúng lúc, ta có rất nhiều chuyện muốn với ngươi."

      Vào phòng, thấy còn có bé trai, thấy người lạ tới vội vàng tiến lên non nớt hành lễ, Chu Mạch đoán hẳn là Tào Vũ con thứ hai của Tào phu nhân, trước kia có nghe nàng qua.

      "Vừa đúng lúc, bây giờ Đông Nhi có người chơi đùa cùng nhau, hôm nay Vũ nhi gội đầu, ở trong nhà cảm thấy buồn bực." Tào phu nhân cười để Tào Vũ dẫn theo Đông Nhi nhà ở sát vách chơi, bên ngoài quá lạnh, sợ bọn họ nhiễm lạnh.

      Sau khi bọn cùng nha đầu làm bạn rời khỏi, chỉ còn lại Tào phu nhân và Chu Mạch, Tào phu nhân cho nàng chuyện tiệm cơm mới mở: " Lúc trước ngươi nên chưởng quỹ nhà chúng ta luôn tìm chỗ bên ngoài, trước mắt cái tiệm này quá , bên ngoài khách chờ dùng cơm quá nhiều, mấy ngày này ngươi có tới, chỗ tìm được rồi, cách nơi này xa, rất thuận tiện cho chúng ta. Khách điếm có ba tầng ở sát đường, có hậu viện, chúng ta tốn tám mươi lượng bạc, lại tốn gần hai mươi lượng bạc để trang trí, chuẩn bị hai ngày nữa khai trương. Hôm nay họp chợ, nên ta ở chỗ này coi chừng, chưởng quỹ bên kia, gần đây cũng bận rộn được nghỉ chân."

      "Chị dâu, đau lòng cho tướng công nhà mình sao ?" Chu Mạch cười trêu ghẹo , Tào phu nhân giả vờ giận đánh nàng cái.

      "Nhưng vừa đúng lúc, hôm nay ta mang đến mười thực đơn mới, tối nay để đầu bếp nhà tẩu luyện tập những thực đơn này trước, sáng mai khai trương vừa vặn dùng tới." Chu Mạch xong đưa thực đơn cho nàng.

      "Phải ngươi quá hiểu tâm tư của chúng ta, ngày hôm nay ngươi tới, phải đánh xe đến thôn các ngươi chuyến rồi, vừa vặn cũng chưa thăm ngươi mà ngươi đến, đúng rồi nghe mấy ngày trước đây ngươi mang theo tướng công của ngươi tới dùng cơm, Tiểu Chung cũng cho ta biết chuyện này, nếu ta nhất định ra ngoài xem, muốn gặp nam tử như thế nào lại có thể đánh bại được nữ tử có tài như ngươi?" Tào phu nhân oán thán .

      "Là ta để cho lộ ra, chị dâu, ta làm những chuyện này đều là làm sau lưng tướng công ta, ngươi cũng biết lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ta với ngươi nhập ngũ nhiều năm chưa trở về. Chúng ta thành thân tới tháng liền rời nhà, cho nên đối với phải hiểu rất , vì vậy dám để cho biết chuyện này." Chu Mạch giải thích.

      Tào phu nhân nghe trợn mắt hốc mồm, nàng ngờ Chu Mạch lại có thể giấu trượng phu làm những chuyện này, ở trong quan niệm của nàng phu quân là trời , nàng vẫn cho là có thể để nữ nhân của mình xuất đầu lộ diện nam nhân đó cần phải có độ lượng nhất định.

      "Nhưng cứ lừa gạt như vậy cũng được a, Tuy có thể giấu được nhất thời nhưng giấu được đời. Đúng rồi, ngươi đặt mua nhà ở kia cũng cho biết sao?" Tào phu nhân chợt nhớ tới chuyện nhà ở.

      ", ta biết thể vẫn lừa gạt như vậy, nhưng bây giờ còn chưa phải là lúc cho biết, chỉ có thể tìm thời cơ thích hợp cho biết thôi." Chu Mạch nghe xong nhíu mày, trước đây nàng có nghĩ qua làm thế nào để những chuyện này cho Triệu Trọng Sơn, hơn nữa còn là trước khi phát mình cho biết, nhưng tại phải là thời điểm tốt để ngả bài. Nhớ tới mấy ngày nay chung đụng cùng Triệu Trọng Sơn, đáy lòng nhịn được dâng lên nhè bi thương.

      "Ta nghe Tiểu Chung tướng công ngươi nhìn diện mạo cũng phải là người bình thường, rất có khí phách, giống người mọn. Ngươi cho cùng lắm là tức giận lát, nghĩ thông là được, ngươi còn phải là muốn cho khuê nữ của mình và sống khá hơn sao, nhìn nha đầu Đông Nhi kia, lần đầu tiên ta thấy nàng mặt vàng người gầy, ngươi xem nửa năm qua, nàng hôm nay trắng trẻo mềm mại, mỗi lần ta thấy cũng nhịn được muốn hôn hai cái, ta có khuê nữ, là thích nàng."

      Nhấc đến Đông Nhi, Chu Mạch nở nụ cười, bi thương trong lòng vơi ít, may là có Đông Nhi, nữ nhi của nàng, thấy nàng bị thương thổi thổi cho nàng, nữ nhi yên lặng giúp nàng kiếm củi nhóm lửa, nàng ngọt ngào vùi ở trong ngực nàng gọi mẹ.

      Chẳng bao lâu sau, nàng chỉ nghĩ coi chừng Đông Nhi bình thản qua cả đời, nuôi nàng lớn tìm cho nàng vị hôn phu tốt, vậy mà hôm nay, mình tại sao lại để mình thành cái bộ dáng này. Hồ Nhị Lệ giống như là con ruồi quanh quẩn đầu Triệu Trọng Sơn, cứ quay quanh mà làm. Nàng nghĩ giữa hai người giống như có khoảng cách, lại trong thôn, chuyện mình gạt cũng phải là ít, dám tưởng tượng nếu như biết đối với mình như thế nào.

      Nhìn ánh mắt ân cần của Tào phu nhân trước mắt, nàng vội vàng cười : "nếu ngươi thích khuê nữ chính mình sinh đứa, dù sao bây giờ còn trẻ tuổi." Tào phu nhân chỉ sinh hai đứa con trai, con lớn nhất Tào Vân mười tuổi, con thứ hai Tào Vũ cũng bảy tuổi, đều học ở học đường trấn . Bất quá Tào phu nhân chỉ lớn hơn mình sáu tuổi, cũng chưa tới ba mươi tuổi, sinh thêm đứa bé hoàn toàn có vấn đề. d.đ.l.q.đ

      "Ai! Lúc sinh Vũ nhi là sinh non, về sau cũng chưa mang thai nữa, cũng dần dần bỏ ý định này."

      Nhắc tới chuyện đau lòng, Tào phu nhân cũng buồn khẽ nhíu chân mày.

      Chu Mạch thấy thế, vội vàng sang chuyện khác: "Đúng rồi, chị dâu, nhà ở của ta sắp xếp như thế nào rồi?"

      "Tất cả đều đặt mua đủ cho ngươi, giường, tủ, ghế ngồi cái gì cũng thiếu, mặt tiền cửa hàng còn chưa cho thuê, chờ ngươi định đoạt, người bán dầu vừng và người bán đậu đều muốn mướn, trả giá tiền cũng giống nhau, đều là lượng bạc tháng." Tào phu nhân .

      Chu Mạch suy nghĩ chút rồi : "Cho người bán dầu vừng thuê , ngày sau mỗi ngày ở có mùi thơm quanh quẩn cũng thoải mái chút. Ta xem chút. Ba lượng bạc có đủ ?"

      "Đủ rồi, mua chút gia cụ cơ bản, về sau ngươi ở còn phải đặt mua thêm, còn dư 20 văn, còn tiền lãi tháng trước và tiền thực đơn tháng này cũng trả cho ngươi." Tào phu nhân .

      Chu Mạch nghe gật đầu cảm ơn, Tào phu nhân còn chờ ăn cơm trưa xong rồi để Tiểu Chung dẫn nàng tới xem chút, rồi trả lại chìa khóa cho Chu Mạch.

      Hai người lại chút việc nhà, thấy Tào phu nhân mặt lại lên lúng túng, nàng vội vàng hỏi:

      "Chị dâu, có chuyện gì phiền lòng sao?"

      Tào phu nhân vẫn coi Chu Mạch là người ngoài, nhịn được càu nhàu: "Đoạn thời gian trước ta có với ngươi là Ngũ chưởng quỹ phải Kinh Thành thăm người thân, nay xem ra cần dò xét, biểu thúc ở trong nhà giam qua đời, chỉ có nhi tử, mấy ngày trước sai người tới báo tin, là mấy ngày nữa mang theo người nhà nương tựa chúng ta."

      "Ngươi phải là thân thích, tiếp tục ở trong kinh thành được nữa sao lại đến nương tựa chúng ta chứ." Tào phu nhân xong nhăn mày lại.

      Chu Mạch nghĩ thầm, bắn đại bác cũng tới thân thích, nhưng hơn nửa năm trước nghe các ngươi muốn nhờ vả người khác, mọi người là khoan dung đối với mình, nghiêm đối với người.

      " ra cũng chỉ là nhiều thêm mấy miệng ăn, bây giờ đối với chị dâu mà là hoàn toàn có vấn đề." Chu Mạch an ủi.

      "Cái này chỉ là thêm mấy người ăn ngồi rồi ta đây cũng cảm thấy có cái gì, sau này biểu đệ tới đây còn phải học, trúng cử nhân, còn phải thi tiếp, trả tiền công cho thầy giáo cũng phải là chuyện mấy lượng bạc. Chỉ là dù sao biểu thúc cũng từng làm quan chức vị quan trọng, tóm lại là có chút của cải." Tào phu nhân tự an ủi mình.

      Chu Mạch biết ở thời đại này, quý nhất chính là học và sách, trường tư trong thôn năm đóng hai lượng bạc, huống chi học trong trấn này, hơn nữa đoán chừng là cử nhân muốn bái thầy học phí càng cao hơn nữa. Hơn nữa chi phí qua lại thi, tính ra đúng là phải khoản chi phí , nhưng mà những việc này cũng tạm thời có quan hệ với mình.

      Nhắc tới học đường, Chu Mạch hỏi Tào phu nhân: "Chị dâu, ngươi có biết trong trấn này nữ hài tử có thể học chữ hay ? Có học đường chuyên dạy nữ tử học chữ ?"

      "Cái này có, chỉ có các tiểu thư nhà giàu mời sư phụ nữ tới nhà dạy, thế nào, ngươi muốn cho Đông Nhi học?" Tào phu nhân hỏi.

      Chu Mạch gật đầu thừa nhận, Tào phu nhân ngược lại đề nghị: "Lúc ta ở nhà mẹ có biết chút chữ, nhưng là biết viết, Tiểu Mạch ta thấy với học thức của ngươi hoàn toàn có thể ở nhà dạy Đông Nhi . Chữ của ngươi ta thấy đẹp nhất, so với chưởng quỹ nhà ta cũng đẹp hơn rất nhiều."

      Nghe nàng khen xong, Chu Mạch vội vàng khoát tay, mình cũng dám so với Tào chưởng quỹ.

      Hai người lại tiếp chút việc nhà, có nha đầu tới gọi ăn cơm, bàn cơm có Đông Nhi và Tào Vũ non nớt đối thoại, ngược lại tăng thêm ít niềm vui thú.

      Cơm nước xong, trước tiên để Đông Nhi ở bên này đợi, Chu Mạch dưới hướng dẫn của Tiểu Chung xem tòa nhà kia, lúc nàng và Tiểu Chung vừa vừa cười đường, gặp người, người nàng mong muốn nhìn thấy nhất.
      Last edited by a moderator: 24/10/16
      thuytsanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51:
      Edit: Nhan Như Song


      Chỉ thấy cảnh tượng Hồ Nhị Lệ vội vã chạy, bởi vì đường nhiều người, nàng ta hiển nhiên có phát Chu Mạch.

      Chu Mạch thấy nàng ta đầu tiên là cố ý nhìn Tiểu Chung bên cạnh rồi kéo ra chút cự ly, chính nàng sợ người khác xấu, dù sao Tiểu Chung mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng còn chưa có đính hôn, sợ lòng người truyền đối với Tiểu Chung tốt.

      Cùng Hồ Nhị Lệ gặp thoáng qua mà tuy rằng có bị phát , trong lòng Chu Mạch dâng lên hồi lo lắng, Hồ Nhị Lệ bị hưu về nhà cũng có gần hai tháng, nhưng chưa từng gặp nàng ta đến trấn . Hơn nữa phải nàng ta ngồi xe lừa của lão Hồ tới trấn , cảnh tượng nàng ta vội vã rốt cuộc là vì chuyện gì.

      Mặc dù nội tâm nghi vấn rất nhiều, nhưng Chu Mạch vẫn theo dõi nàng ta, dù sao cũng muốn nhìn trạch viện của mình.

      Nhìn Tào phu nhân bọn họ giúp đỡ đặt mua gia cụ, Chu Mạch gật đầu liên tục khen ngợi, vô luận là giường hay là hộc tủ trong phòng cũng rất hợp tâm ý, mặt cửa ngược lại động, cái này muốn để lại cho người thuê nhà mình để trang phục. Nàng cố ý giữ lại gian cửa hàng sát đường, chính là sợ tương lai mình cũng tâm huyết dâng trào làm chút ít mua bán cũng có chỗ.

      Xem xong phòng ốc rồi trở lại khách sạn Phúc Lâm, Chu Mạch lại cảm tạ Tào phu nhân phen, lại cầu xin nàng đem hai gian cửa hàng sát đường cho người bán dầu vừng thuê, trước cho bọn họ mướn năm, tự tay viết xuống khế ước mướn phòng giao cho Tào phu nhân, sau đó liền thối lại tiền lợi tức thực đơn còn lại của tháng trước chia làm 12 lượng bạc đều, mang theo Đông Nhi đuổi theo xe Hồ lão nhân.

      Lúc đợi xe, phát lúc tới chỉ thiếu mình và Đông Nhi, vội vàng chen lên xe lừa, chỉ là nàng cố ý dùng ánh mắt tìm tòi người vừa xuống xe, có phát đồng chí Hồ Nhị Lệ mới vừa rồi ở đường đụng phải. Trong lòng Chu Mạch càng buồn bực, Hồ lão nhân cùng Hồ Nhị Lệ là họ hàng xa, theo lẽ thường hẳn là phải ngồi xe của .

      Trở lại nhà, phát Triệu Trọng Sơn ở nhà, thấy nàng trở về cho nàng câu: "Tiểu Mạch, tối hôm nay Hồ Đại Nạo đầu thôn Bắc muốn mời ta ăn cơm, bọn ta liền xuống ở nhà ăn cơm."

      Chu Mạch nghe xong gật đầu, lúc nông nhàn (thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa) nam nhân trong thôn thỉnh thoảng tụ chung chỗ uống chút rượu, Chu Mạch cảm thấy cái này cũng chẳng có gì, hôm nay nàng ở trấn cũng có mua đồ gì, liền tính bảo Tiểu Lý thị gửi lại hai bản tuyến đưa cho nàng.

      Kết quả Tiểu Lý thị ở nhà, Chu Mạch thể làm gì khác hơn là đường vòng chuyến tới nhà Lưu tẩu tử, phát Tiểu Lý thị cùng Lưu tẩu tử còn có Lục thị Triệu Tề gia ngồi trong phòng.

      Lưu tẩu tử cùng Tiểu Lý thị thấy nàng tới chào hỏi nàng, mà Lục thị bởi vì so với Chu Mạch năm hơn, liền đứng dậy kêu tiếng chị dâu.

      "Hôm nay khó được, tụ tập đông đủ như vậy là cái gì sao?" Chu Mạch cười tủm tỉm hỏi.

      "Nhắc tới người a, chịu nổi nên ríu rít, chúng ta nam nhân của ngươi đấy, ngươi lại tới, ngươi thính tai thế?" Tiểu Lý thị trêu ghẹo .

      "Ha ha, ta nào có chức năng này, gì về Trọng Sơn chứ?" Chu Mạch nhịn được hỏi.

      "Tẩu tử, ngày hôm nay tẩu ở nhà, buổi sáng xảy ra chuyện." Lục thị cũng cam chịu dừng ở phía sau nên cung cấp tình báo cho Chu Mạch.

      "Xảy ra chuyện gì rồi hả?" Chu Mạch nghi ngờ hỏi.

      "Sáng hôm nay, mấy đứa trẻ trong thôn chơi bên dòng suối, dòng suối này kết thành băng, bọn họ ở phía trượt băng, nhưng khéo con trai của Hồ Đại Nạo là Ngưu Oa rơi xuống." Lưu tẩu tử tiếp, ba người tổ chức thành đoàn thể càu nhàu với Chu Mạch buổi sáng xảy ra đủ loại.

      "Còn dư lại mấy đứa bé khóc la hét chạy đến trong thôn gọi người, nhà ngươi ở đầu Nam, cách dòng suối này gần nhất, Trọng Sơn vừa nghe có người rơi xuống nước liền vọt ra." Tiểu Lý thị tiếp lời Lưu tẩu tử.

      "A, Trọng Sơn có chuyện gì chứ?" Trực giác Chu Mạch hỏi, sau đó nhớ tới mới vừa rồi ở nhà còn gặp Trọng Sơn, câu hỏi chưa ra khỏi miệng cũng liền thu lại.

      "Thân thủ Trọng Sơn là lưu loát, vừa chạy vừa cởi áo bông, theo chỗ Ngưu Oa rơi xuống nước rồi nhảy xuống, cũng lâu sau liền xách đứa bé kia lên." Lưu tẩu tử đáp.

      Chu Mạch nghe xong thở phào nhõm, chỉ là lại cảm thấy chuyện kia của mình cũng cần thiết , chỉ là nghe có chút sợ mà thôi.

      "Đứa bé kia có chuyện gì chứ?" Chu Mạch bỗng chốc quan tâm nhớ tới người được cứu.

      "Đứa bé bị chút hàn, có việc gì, ngươi nghe thế còn chưa có phản ứng gì?" Tiểu Lý thị nhịn được hỏi.

      "Phản ứng? Ta nên có phản ứng gì, người được cứu sống là tốt rồi a." Mặt Chu Mạch buồn bực .

      "Hồ Đại Nạo là ai ngươi biết ?" Lưu tẩu tử có chút phát cáu, chọc cánh tay Chu Mạch hỏi.

      Chỉ là nàng thấy mặt Chu Mạch mê mang, biết nàng là biết, nghĩ đến kể từ sau khi nàng bị ngã trúng đầu, biết người trong thôn chút nào, nhịn được than thở: "Ai, Hồ Đại Mạo chính là đại ca của Hồ Nhị Lệ, đại ca ruột."

      Chu Mạch nghe trong lòng chợt căng thẳng, chỉ là cũng phản ứng kịp, vô luận là đứa bé của ai, Triệu trọng Sơn thấy chết mà cứu.

      Vì vậy nàng nở nụ cười: "Cho dù là đại ca của ai, cháu trai của người nào, người đó vẫn là nên cứu."

      "Trọng Sơn cứu người chúng ta cũng gì, chỉ là quan hệ này, ngươi trong khoảng thời gian này chúng ta cũng ở trước mặt ngươi đàm luận Hồ Nhị Lệ đó ít. Cũng thấy ngươi có phản ứng gì, ngược lại sáng hôm nay Trọng Sơn cứu người xong, Hồ nhị tiểu thư này đến gần biết cho Trọng Sơn nhà ngươi cái gì, dù sao chỉ thấy Trọng Sơn khiển trách nàng ta mấy câu, sau đó mặt liền đen lại, Hồ Nhị Lệ còn giống như rơi nước mắt ấy. Nhìn dáng dấp Trọng Sơn cũng đoán được nàng ta phải là lời gì hữu ích rồi." Tiểu Lý thị nhịn được lại cho Chu Mạch hiểu biết buổi sáng. d.đ.l.q.đ

      Chu mạch nghe trong lòng vui rạo rực, nhìn dáng vẻ này hẳn là Triệu Trọng Sơn thẳng thắn với Hồ Nhị Lệ, như vậy sau này mình có phải hay có thể vô tư nữa a.

      "Chỉ là, ngươi cũng thể phớt lờ, ta thấy Hồ Nhị Lệ này phải là cái loại có thể hiểu ra." Lục thị nhắc nhở tiếp, sau đó lại hung tợn : "Mấy ngày nay hồ ly tinh kia cũng tiếp cận nhà chúng ta, chừng nghĩ ra điểm quan trọng hại người gì đấy."

      Chu Mạch nghe chuông báo động trong lòng lại gõ, cái này chính xác, mặc dù nàng chỉ cùng tiểu tam tiềm gặp mặt chính diện lần, là có thể ràng cảm thấy nàng ta phải người dễ dàng từ bỏ ý đồ.

      Ba nữ nhân lại giảng dạy cho Chu Mạch nửa ngày, họ chia ra lấy kinh nghiệm thành công cùng thất bại của mình dạy dỗ cho Chu Mạch ngự phu chi đạo. nàng thường ngày như nàng dâu , cảm giác hoàn toàn bị Triệu Trọng Sơn đè ép, tiếp tục như vậy thể được, nam nhân càng chút kiêng kỵ ra ngoài tìm nữ nhân.

      Cho tới bây giờ Chu Mạch phải nữ nhân cổ đại chỉ là ngoài mặt bảo thủ mà thôi, phía sau cánh cửa đóng kín lời thô tục gì cũng , nghe nàng đều mặt đỏ tim đập.

      Giảng bài vẫn tiến hành đến mặt trời xuống núi, bởi vì tất cả mọi người phải về làm cơm tối liền giải tán, Chu Mạch về đến nhà phát Triệu Trọng Sơn chuẩn bị ra cửa, trong tay là bầu rượu ít ngày trước ở trấn mua.

      Triệu Trọng Sơn thấy nàng trở lại, chỉ là chào hỏi, mình ra ngoài uống rượu, cần làm cơm cho mình, cũng trở về quá muộn, bảo mình giữ cửa lại.

      Chu Mạch nghe gật đầu biết. Sau đó liền quay người vào phòng bếp nấu cơm, nam nhân ở nhà hai mẹ con họ ăn cơm cũng chưa bao giờ hạ xuống, cũng có thịt có món ăn.

      Chu Mạch cùng Đông Nhi vừa vừa cười ăn xong cơm tối, Đông Nhi, tự mình rửa mặt súc miệng cái liền lên giường, Chu Mạch cũng rửa mặt xong chui vào ổ của Đông Nhi, hai mẹ con lại chuyện trò lát, chủ yếu là Chu Mạch tránh được phong tục kể cho Đông Nhi truyện cổ tích kiếp trước.

      Tối hôm nay kể là công chúa Bạch Tuyết, khi đến lúc công chúa Bạch Tuyết bị mẹ kế đưa cho nàng quả táo độc, trong lòng Chu Mạch nghĩ, nếu Hồ Đại Nạo là đại ca của Hồ Nhị Lệ, phân ra ở riêng, mà Hồ Nhị Lệ vẫn cùng cha mẹ của nàng ở chung. Nhưng hai người dù sao cũng là thân huynh muội, mà Hồ Nhị Lệ suy nghĩ phương pháp tiếp cận Triệu Trọng Sơn, tối nay bọn họ còn phải uống rượu, say rượu dễ dàng mất lý trí nhất. Còn nhớ tới hôm nay Hồ Nhị Lệ ở trấn thoáng cái bóng dáng vụt qua.

      Chu Mạch nhịn được ở trong chăn nóng hổi rùng mình cái, nàng càng nghĩ càng sợ, ngộ nhỡ nếu người Hồ gia liên thủ sử dụng thủ đoạn đối với Triệu Trọng Sơn, đúng là tránh thoát, nghe Hồ Đại Nạo khi còn bé chơi cùng Triệu Trọng Sơn rất tốt, cũng là kể từ khi muội muội mình gả về sau mới lui tới.

      Càng nghĩ càng sợ, Chu Mạch nhìn Đông Nhi bên cạnh ngủ, rón rén đứng lên, mặc quần áo tử tế liền khóa cửa ra ngoài.

      Chu Mạch còn biết nhà Hồ Đại Nạo ở chỗ nào, vì vậy trước hết nàng đến nhà Tiểu Lý thị, bắt nàng từ trong chăn ra hỏi nhà Hồ Đại Nạo ở nơi nào?.

      " trễ thế này, ngươi hỏi cái này làm gì?" Tiểu Lý thị mở ánh mắt nhập nhèm hỏi nàng, phần lớn người trong thôn là mặt trời lặn mà nghỉ, đốt đèn dầu vẫn phải phí tiền.

      "Trọng Sơn đến nhà uống rượu, bây giờ còn chưa có trở lại, ta xem chút chuyện gì xảy ra." Chu Mạch vội vàng .

      "A, ở thôn Bắc đầu thứ hai đếm ngược đứng hàng đối diện tay trái phòng Đệ Nhất Gia ở đường cái." Tiểu Lý thị đáp.

      Nhìn Chu Mạch xoay người rời , nàng vội vàng ở sau lưng bổ túc câu: "Tiểu Mạch, ngươi kéo Trọng Sơn về nhà là được, cũng đừng gây a."

      Chu Mạch nghe được câu trả lời của nàng, dưới chân nhanh chạy tới đầu thôn Bắc, nàng sợ mình muộn bước Triệu Trọng Sơn liền phạm phải sai lầm lớn.

      Trong óc tất cả đều là nhớ chuyện nhiều vô số về mấy tháng này tới nay ở cùng Triệu Trọng Sơn, lần đầu tiên thấy lúc cặp mắt tràn đầy lệ quang, lúc làm nghề thợ mộc nghiêm túc, đối với Đông Nhi thương tiếc, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật sau đó dịu dàng vuốt ve.

      Nếu như nàng chậm bước, khiến người Hồ gia thực được thủ đoạn, nàng dám tưởng tượng sau này làm như thế nào qua, trong lòng tự trách muốn đập đầu vào tường, nàng nên ngăn Triệu Trọng Sơn, biết rất ràng Hồ Đại Nạo ấy là đại ca Hồ Nhị Lệ; Triệu Trọng Sơn cũng là, biết tình trạng như vậy còn Hồ gia, mặc dù ở cùng Hồ Nhị Lệ trong cái nhà, nhưng kiêng dè người chàng lại biết a.

      đoạn đường ngắn ngủn, trong lòng nàng ngàn vạn suy nghĩ, chỉ là nghĩ tốt dự tính xấu nhất, nếu Triệu Trọng Sơn bị rót gục xuống bị nhét vào trong chăn Hồ Nhị Lệ, nàng chỉ có hận vận khí của mình được, nếu như Triệu Trọng Sơn tỉnh lại chính là nhận nàng kia cùng đứng chung chỗ đối mặt sau mưa gió, nếu như là nam nhân vì ý thức trách nhiệm mà nhận chuyện như vậy, hai người chỉ có chung hai chia ly.
      Last edited by a moderator: 24/10/16
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52:
      Edit: Youko
      Beta: Nhan Như Song


      lúc Chu Mạch sắp tới nhà Hồ Đại Nạo, cảm ơn nguyên chủ ban tặng, ánh mắt nàng ấy quá tốt nhìn thấy trước mặt có hai bóng người kín đáo gặp nhau leo trèo lay động hàng rào ngoài sân nhà Hồ Đại Nạo, vội vàng khom lưng giọng .

      "Lão bà tử, bà Đại Nạo chuốc say Trọng Sơn sao?" Nghe thanh hẳn là lão hán năm sáu chục tuổi hỏi.

      " thành vấn đề, phải với ông rồi sao, chiều hôm nay Nhị Lệ trấn mua thuốc, cho dù tửu lượng tốt hơn nữa, có thể chịu được thuốc mê này sao?" thanh này Chu Mạch biết, là tiếng của lão nương Hồ Nhị Lệ.

      "Ai, chúng ta làm như vậy là có chút chân chính, ta lo lắng ngày mai Trọng Sơn tỉnh dậy trách chúng ta , chết cũng nhận sao." Hồ lão hán .

      "Cái gì mà , sau này Nhị Lệ gả đối với tốt chút, cho cùng phải trách ông, ban đầu nếu ông gả Nhị Lệ cho Trọng Sơn, nếu làm sao đến tình trạng này." Hồ lão bà trách cứ.

      "Ngươi chỉ biết trách ta, lúc trước cũng biết là người nào bị Vương gia cho bạc sáng mắt, khóc kêu nhất định phải gả nữ nhi cho Vương gia." Hồ lão hán .

      Hai người liền thấp giọng cãi vã, Chu Mạch nghe được hai chữ thuốc mê, trong lòng càng thêm hồi hộp, nhưng khổ nổi hai người trước mắt canh giữ ở cửa nhà Hồ Đại Nạo, mình có biện pháp vào, mà trong phòng mới vừa rồi có tiếng uống rượu huyên náo truyền tới, nàng cúi đầu lượm mấy viên gạch , ném tới nhà Ngọc Mễ Đóa cách vách, chỉ nghe mấy tiếng hô từ bên cạnh truyền tới, hai người cãi vã cũng dừng lại, vội vàng tiến tới nhìn, Chu Mạch liền thừa dịp ngay lúc này khom lưng vào nhà Hồ Đại Nạo.

      Chỉ là, nàng trực tiếp xông vào phòng chính, bởi vì mùa đông trời lạnh, phòng chính đóng cửa cực kỳ chặt chẽ, chỉ đứng ở cửa nghe động tĩnh bên trong.

      Nhưng Chu Mạch nghe lát, bên trong nửa điểm thanh cũng có, nàng nóng nảy, trực tiếp phá cửa mà vào, vừa vào nhìn, tổng cộng ba nam nhân ngồi ở giường, người trong đó uống say nằm giường, Triệu Trọng Sơn ở đó lim dim, nghe được tiếng vang mở cặp mắt lim dim ra, người khác ngồi ở vị trí chủ nhân là Hồ Đại Nạo rất tỉnh táo, nhìn dáng dấp căn bản có uống bao nhiêu.

      Hồ Đại Nạo thấy Chu Mạch cứ như vậy phá cửa mà vào, đầu tiên là sửng sốt chút, sau đó lộ vẻ châm chọc, với Triệu Trọng Sơn bên cạnh vẫn mê man: "Huynh đệ, vợ của ngươi quản ngươi nghiêm, đến tận nơi này tìm người rồi, uống rượu cũng cho ngươi uống yên ổn. Nữ nhân phải chăm chỉ dọn dẹp, ba ngày đánh nàng có thể trèo lên đầu nam nhân."

      xong khinh miệt nhìn lướt qua Chu Mạch.

      Mặt Triệu Trọng Sơn bình tĩnh nghe xong lời của cũng mơ hồ có chút vui, nhưng ngoài miệng lại : "Hồ đại ca, trời còn sớm, ta nên về nhà rồi." xong cũng lảo đảo muốn đứng dậy.

      Mà Hồ Lạc Tai vội vàng kéo lại, trong miệng la hét: "Huynh đệ, còn chưa có uống cạn hứng đấy, ngươi dễ dàng gì tới chuyến, cho ngươi uống sảng khoái sao có thể để cho ngươi , đây phải là cho đại ca mặt mũi sao? Đến, đây là bầu rượu ngon, mới vừa chỉ lo uống rượu ngươi mang đến, nếm thử rượu này chút xem." Cái tay còn lại bấm cái bò tới bàn người kia, sau đó người nọ bị đau ngẩng đầu, vừa muốn mắng chửi liền thấy ánh mắt Hồ Đại Nạo, vội vàng bưng rượu lên, la hét uống nữa.

      Chu Mạch vừa nhìn liền nổi giận, vốn là gấp gáp, nghe được Hồ Đại Nạo câu nữ nhân phải chăm chỉ dọn dẹp càng thêm nổi trận lôi đình, ngờ các ngươi ở trước mặt ta diễn hai bè (hát đôi, người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc ) như thế, ngươi nghĩ nãi nãi ta là ăn chay lớn lên a.

      Thấy Triệu Trọng Sơn lại có ý thức bị Hồ Đại Nạo nhét ly rượu vào tay, nàng tiến lên giật ly rượu trong tay Triệu Trọng Sơn, ném xuống đất sau lại đưa tay đẩy cánh tay Hồ Đại Nạo vẫn lôi Triệu Trọng Sơn ra. Trong miệng tức giận kêu la: " uống, ngươi nghe thấy sao? Ngươi điếc à!"

      Hồ Đại Nạo thấy nàng ở trước mặt mình ném cái ly tại nhà mình, lửa giận cũng vọt lên, đứng dậy đẩy bả vai Chu Mạch.

      Dù sao có phòng bị, bị đại nam nhân đẩy, Chu Mạch lảo đảo cái, bò tới mép giường. Nàng quay người nhìn Hồ Đại Nạo nổi giận đùng đùng nhìn mình chằm chằm, tức nóng giận cười, "Ngươi là nam nhân mà lại đánh nữ nhân, hôm nay là ngươi động thủ trước, đừng trách nãi nãi ta khách khí!"

      Chu Mạch xong tiến lên đấm móc vào quai hàm Hồ Đại Nạo, Hồ Đại Nạo bị đau muốn đưa tay tát Chu Mạch, kết quả bị Chu Mạch linh hoạt trốn, đến phía sau , bay lên cước đá nằm mặt đất, Hồ Đại Nạo dập đầu vào mép giường sau đó bò mặt đất, Chu Mạch đợi phản ứng kịp đứng dậy, lên quyền đấm cước đá trận, đánh kêu oa oa.

      Triệu Trọng Sơn và vị kia ở bên cạnh bị màn trước mắt làm sợ ngây người, chỉ là Triệu Trọng Sơn lắc đầu hồi, vội vàng gọi Chu Mạch dừng tay, đừng đánh.

      Mà người bên ngoài cũng nghe đến động tĩnh bên trong, lão tử, mẹ, vợ, muội muội của Hồ Đại Nạo, đám người này tiến vào vừa nhìn, con trai mình, trượng phu, đại ca bị nữ nhân đánh, như vậy cũng được sao, rối rít tiến lên giúp tay.

      Vì vậy mới vừa rồi chọi mọi người biến thành quần đấu, cũng chỉ là Chu Mạch người đối phó với cả nhà bọn họ. Mà Triệu Trọng Sơn vội vàng lảo đảo xuống giường, hôm nay bị chuốc rất nhiều, nhìn tất cả mọi người đánh mình Chu Mạch, đâu còn ngồi được, vội vàng trước lên kéo Hồ lão hán, dù sao những người khác đều là nữ nhân. Nhưng Hồ lão hán nổi nóng, đâu để ý, trực tiếp vung tay cái liền vứt Triệu Trọng Sơn uống đến say lướt khướt vứt qua bên.

      Ánh mắt Chu Mạch quét qua nam nhân của mình bị đánh, lửa giận trong lòng càng lớn hơn, cũng quản Hồ Đại Nạo đất, dù sao đánh đủ rồi, mà là nghiêng đầu chuyên tâm đối phó bốn người trước mắt, bản thân nàng có võ thuật hơn nữa thù cũ hận mới, vung ra nắm đấm đều uy thế hừng hực, mà dưới chân cũng nhàn rỗi, trước cước đá vào bụng Hồ lão hán để cho ngừng nghỉ lát, sau đó chuyên tâm dọn dẹp ba nữ nhân kia.

      Đối với Hồ lão thái bà và nàng dâu Hồ Đại Nạo nàng giữ chút tình cảm và thể diện, dù sao đều là nữ nhân, cũng dễ dàng. Nhưng là đối với Hồ Nhị Lệ, nàng đều khách khí chút nào, quả đấm cùng bàn tay chuyên hướng mặt nàng ta mà đánh, nàng ta phải tự hào có gương mặt mê hoặc chúng sinh sao, tối hôm nay nàng để cho gương mặt này nở hoa.

      Chỉ thấy trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng hẹp có nhóm người đánh nhau, là náo nhiệt, nhưng chỉ chốc lát sau liền yên tĩnh, bởi vì Chu Mạch đánh bọn họ nằm xuống hết, mà chính nàng cũng vinh quang đánh tiểu tam bên trong trận đấu này đến bị thương chảy máu, mặt bị Hồ Nhị Lệ móng tay dài quẹt cho phát, mới vừa rồi hưng khởi cảm thấy đau, tại dừng lại thấy đau rát.

      Chu Mạch hối hận mình có nuôi móng tay dài, nếu có thể quẹt mặt nàng tới hai vệt, chỉ là thấy mặt Hồ Nhị Lệ này sưng thành bánh bao, hoàn toàn thấy bộ dáng trước kia nàng khiến người ta thấy thương, trong lòng Chu Mạch vẫn cảm thấy rất thoải mái.

      Mà miệng Hồ lão thái bà rất là sạch , ngừng mắng Chu Mạch, thối, bà điên, vì vậy Chu Mạch vốn chuẩn bị qua bà ta lại lên tát bà ta mấy cái, bà ta cũng dám mắng nữa, chỉ còn lại ai oán.

      Triệu Trọng Sơn bên cạnh che cái trán bị thương, trợn mắt ngoác mồm mà nhìn tình huống trước mắt, mấy lần nhớ tới biết làm sao lại uống rượu quá nhiều dẫn đến bò dậy nổi, chỉ có thể trong miệng la hét bảo tất cả mọi người nên đánh. nghĩ ra làm sao đến nước này.

      Đánh cho những kẻ đáng ghét này trận tê người, Chu Mạch ngẩng cao đầu đỡ Triệu Trọng Sơn trở về nhà mình, nghĩ thầm sau đó về nhà chừng còn có trận đấu ác liệt phải chiến, để lại cả nhà lão Hồ trong phòng rên rỉ, oán hận.

      Triệu Trọng Sơn say hình chữ S rồi, nhưng là đầu vẫn còn có chút ràng, miệng chuyện phải là rất lưu loát: “Tiểu, tiểu Mạch, ngươi bị, bị thương gì chứ? ?"

      Chu Mạch nhìn như vậy mà còn quan tâm mình, tức giận trong lòng biến mất chút, lắc đầu có. Chỉ im lặng dắt lên đường, Triệu Trọng Sơn thấy nàng như vậy, biết trong lòng nàng thoải mái, nên cũng nhiều lời.

      Hai người về đến nhà, Triệu Trọng Sơn bởi vì tác dụng của rượu cồn, ngã đầu xuống liền ngủ, mà Chu Mạch lại rửa mặt thu thập phen mới ngủ, nghĩ thầm trải qua cuộc ác chiến tối hôm nay, ngày mai biết cái gì chờ đấy.

      Mặc dù họ Triệu ở trong thôn xóm thuộc về đệ nhất đại tính, mà họ Hồ người ta cũng ít, huống chi chính là người họ Hồ, bọn họ tuyệt đối từ bỏ ý đồ.

      Người trong thôn nổi lên tranh cãi, chỉ cần đánh chết người, đánh bao nhiêu trong nha môn cũng quản, mà hiển nhiên người trong thôn cũng có thói quen cáo quan, bọn họ cảm thấy đánh thua chính là thua, cùng lắm tiếp theo đánh lại hoặc là mời Tộc trưởng phân xử.

      Mà trong thôn cũng có quy củ bất thành văn, chính là nam nhân thể cùng nữ nhân đánh nhau, như vậy là muốn bị người cười đến rụng răng. đại nam nhân ở nhà như thế nào đánh vợ cũng bị người gì, nhưng muốn ra ngoài đánh nữ nhân khác, xương cốt cũng bị người đâm xuyên.

      Ngày thứ hai trời mới vừa tờ mờ sáng, Triệu Trọng Sơn liền tỉnh, tỉnh vì khát, nhưng sau khi đứng dậy chưa kịp uống nước trong óc liền phát ra ký ức như như mơ tối ngày hôm qua, hơn nữa phía ngoài gió lạnh thổi, giật thót mình, vội vàng đánh thức Chu Mạch.

      "Tiểu Mạch, chuyện xảy ra tối qua là ?" vội vàng hỏi, Chu Mạch bị lay tỉnh, vốn là có chút bực bội khi rời giường, nghe hỏi như thế càng thêm tức giận.

      "Đúng, đánh Hồ Nhị Lệ của chàng rồi, thế nào, đau lòng sao?" Thở phì phò lời thông qua đại não liền hỏi ra.

      Triệu Trọng Sơn nghe xong chân mày nhíu sâu hơn, giọng cũng tăng thêm: "Tiểu Mạch, tối hôm qua nàng đến Hồ gia đại náo trận, chỉ là bởi vì yên lòng ta cùng Hồ Nhị Lệ sao? Ngươi có biết hôm qua tại sao ta tự mình mang rượu tới? Còn phải là sợ bọn họ dùng thủ đoạn."

      Chu Mạch nghe cố gắng hạ thấp thanh, khí thế nhưng có yếu xuống: "Nếu chàng biết bọn họ có ý tốt, tại sao còn muốn uống rượu? Hơn nữa còn uống nhiều như vậy!"

      " Buổi sáng hôm qua sau khi cứu Ngưu Oa, Hồ Đại Nạo muốn ta buổi tối đến nhà uống rượu, ta liền cự tuyệt, nhưng còn là cầm lấy tay ta thả cầu xin ta , còn kém quỳ xuống, ngay trước mặt nhiều bà con như vậy, cuối cùng ta thể cự tuyệt nữa." Triệu Trọng Sơn thở phì phò giải thích.

      "Phải uống nhiều như vậy, hôm qua cùng uống rượu còn có Hồ Đại Thụ đầu thôn Đông, chính là người nàng nhìn thấy đó, là ân nhân cứu mạng ta, bảo ta uống ta thể uống. Chẳng qua ta vẫn giữ lại tâm tư, từ đầu đến cuối cũng đụng tới rượu Hồ gia bọn họ."
      Last edited by a moderator: 24/10/16
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53:
      Edit: Nhan Như Song


      "Nhưng chàng uống say!" Chu Mạch nghe như vậy cũng mãi dây dưa, trực tiếp kháng nghị .

      "Ta thừa nhận là lỗi của ta, uống bầu rượu say rồi, có thể là do quá lâu uống rượu, nhưng mà đầu ta vẫn tinh tường, lúc nàng xông vào ta quyết định chuẩn bị rời Hồ gia." Triệu Trọng Sơn đến xin lỗi khí thế nhưng lại yếu ít.

      "Ta nhà tìm chàng, vừa tới cửa liền nghe hai lão hồ ly kia chiều hôm qua Hồ Nhị Lệ trấn mua thuốc mê, muốn nhét ngươi mê đảo nhét vào ổ khuê nữ bọn họ."Chu Mạch tiếp tục bất mãn .

      Triệu Trọng Sơn nghe nhíu mày kiếm cái,"Người nhà này đúng là. . . . . ." Lời khó nghe phía sau ra miệng.

      " biết xấu hổ, ta xem cả nhà bọn họ có gì hay, đều hiểm xảo trá." Chu Mạch nhịn được tiếp.

      Triệu Trọng Sơn nghe xong lắc đầu cười khổ, câu, nàng a! Chu Mạch thấy bộ dáng như vậy, gặp may tựa sát , ôm hông của : "Chàng đừng lo lắng, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản. Tại sao chúng ta phải sợ bọn chứ?"

      Triệu Trọng Sơn có trả lời, tay lại ý thức vỗ bả vai Chu Mạch, "Chuyện này chung quy là do ta đúng, chỉ lo phòng người thước, ngờ bọn họ còn có trượng chờ ở đó. Lại càng ngờ người nhà bọn họ lại. . . . . . Tới tình trạng này." dừng chút, lập tức phản ứng kịp: "Tiểu Mạch, tối qua ta vẫn cảm thấy có cái gì đúng, làm sao nàng biết võ công?"

      Chu Mạch nghe xong lời của hoàn toàn có ý tức giận, trong lòng rất thoải mái, cảm thấy cho dù sau đó phải đối mặt bao nhiêu người bức bách, cũng sợ, vợ chồng liền tâm, kỳ nghĩa đồng tâm. Nhưng hôm nay thấy hỏi như thế, nhăn nhó biết nên làm sao trả lời, nàng biết mấy chữ còn có thể tìm chút lấy cớ, thế nhưng chuyện có võ công nhất thời tìm được cái cớ tốt.

      "Trọng Sơn, phải chàng khát nước sao? Ta bưng nước cho chàng." Chu Mạch vội vàng tránh khỏi ngực của , khoác áo bước xuống giường, Triệu Trọng Sơn thấy thế chỉ lắc đầu, mặc dù trong lòng nghi ngờ càng ngày càng nặng, nhưng trước mắt phải đối mặt là cuộc ác chiến sau khi trời sáng.

      Chu mạch bưng nước cho vào, sau khi Triệu Trọng Sơn uống chút, nhìn bầu trời bên ngoài tờ mờ sáng rồi, nghĩ chút, cho Chu Mạch: "Tiểu Mạch, nàng bây giờ cũng nên trang thủ, đưa Đông Nhi đến Lão Viện, sau đó dắt ngựa chúng ta cho Hà thúc, để cho ra roi thúc ngựa trấn , trấn tổng cộng có ba tiệm thuốc, để cho đến tra từng nhà, nàng nghe bọn họ Hồ Nhị Lệ trấn mua thuốc, vậy nhất định có ghi chép, sau khi tra được mang theo người bán cùng sổ sách của nhà đó. Ta đem Triệu Tam gia cùng số thúc bá huynh đệ kêu đến, chuyện tới chúng ta cũng sợ. Nàng ở Lão Viện đợi nên quay lại."

      "Ta thể để cho chàng đối mặt mình, đợi bọn ta tìm Hà thúc xong sau đó lập tức trở lại." Chu Mạch thuận theo, kiên định .

      "Tiểu Mạch, nghe ta an bài, nàng ở Lão Viện đợi, chuyện giải quyết xong ta tới đó tìm nàng." Triệu Trọng Sơn cũng kiên trì.

      Thấy bộ dạng Chu Mạch còn theo, nhịn được thở dài: "Tiểu Mạch, tháng nguyệt tín này nàng chậm trễ năm ngày tới, vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng, hôm qua nàng gây chiến như vậy, bây giờ ta nhớ tới cũng cảm thấy sợ. Nàng ở Lão Viện đợi cho thỏa đáng, ngộ nhỡ sau đó mọi người động thủ, cũng đụng tới nàng. Chuyện là do ta mà ra, ta xử lý tốt."

      Triệu Trọng Sơn mạch xong những câu này sau đó liền đứng dậy mặc quần áo, Chu Mạch thấy thế biết mình kiên trì nữa cũng phí công, cũng dám kéo dài, vội vàng theo sát phía sau, trước đánh thức Đông Nhi ở sát vách.

      Triệu Trọng Sơn vừa ra khỏi cửa liền nhắc nhở Chu Mạch mang cho Hà thúc năm lượng bạc, Chu Mạch nghe xong gật đầu được.

      tay Chu Mạch dắt Đông Nhi cặp mắt tỉnh táo, tay dắt nhóm lão Mã đến Lão Viện, trong khi đến đó, tất cả mọi người vẫn chưa rời giường, trước gọi Tôn thị tỉnh, sau đó gọi Triệu Hà thúc ra, trước mặt bọn họ Chu Mạch tóm tắt chuyện tối ngày hôm qua chút.

      Triệu Hà thúc vừa nghe, dám chậm trễ, vội vàng lên ngựa chạy đến trấn , Tôn thị nghe xong trong miệng mắng thẳng người Hồ gia là thiếu đức tám đời, chiêu tổn hại như vậy bọn họ cũng có thể nghĩ ra được.

      Còn lại Triệu Đại Ngưu hỏi nàng Trọng Sơn đâu rồi, có tìm Triệu Tam gia hay , thấy Chu Mạch gật đầu thở phào nhõm, nhưng suy nghĩ chút vẫn lo lắng, liền ra cửa Liễu gia tìm ca ca của cùng huynh đệ của mình thương lượng chuyện này chút.

      Chu Mạch nghĩ tới chuyện náo lớn như vậy, sớm biết như vậy tối hôm qua nàng trực tiếp đem Triệu Trọng Sơn kéo về nhà, phải như hôm nay làm cho tất cả mọi người nơm nớp lo sợ.

      Nàng thận trọng xin lỗi Tôn thị, mình tối qua quá lỗ mãng, mà Tôn thị thế nhưng lại trách nàng, chỉ chuyện như vậy sớm muộn cũng xảy ra, Hồ gia nén bụng đầy ý nghĩ xấu, hôm nay được như ý ngày mai vẫn tiếp tục, cho nên trách nàng, còn khen nàng đánh tốt.

      Nhưng mà vẫn nén được đáy lòng buồn bực hỏi nàng đánh như thế nào lại thắng được mấy người Hồ gia, Chu Mạch nhăn nhó : "Nam nhân chuyên đá hạ bộ của bọn họ, cái khiến cho bọn họ đứng dậy nổi, nữ nhân đánh bụng các nàng, đợi các nàng che bụng nắm tóc tát bạt tai."

      Chỉ là, Tôn thị đối với lời của Chu Mạch nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn nhịn được khen nàng có phương pháp thích đáng, nếu cuối cùng tối hôm qua Hồ Nhị Lệ được như ý, Trọng Sơn chỉ có bị đánh rớt răng nuốt vào trong bụng, cưới nàng làm thiếp, thú cái loại nữ nhân đó về như c** chuột phá hư nồi cháo lớn, sau này nàng ở trong thôn xóm ngốc đầu lên được, hơn nữa tương lai còn có thể cho Triệu Trọng Sơn mang đỉnh nón xanh nữa.

      Hứa thị ở hướng tây lúc cũng nghe bọn họ chuyện, đỡ bụng đứng lên hỏi làm sao, nhưng bị Tôn thị đuổi về nhà nghỉ ngơi, cho nàng biết là có việc gì , sợ nàng lo lắng động thai khí.

      Làm việc nửa canh giờ, trong Lão Viện tụ tập hơn mười vợ của Triệu gia, có cấp bậc bá mẫu và thím, cũng có chị dâu đệ muội ngang hàng. Các nương lấy chồng bình thường tham dự loại kiện quần thể ẩu đả này, những tiểu tức phụ và bà lão chà sát tay, giống như cắn loại thuốc lắc hưng phấn, lần trước đánh nhau qua hai năm, tay sớm ngứa, lần này cần phải đánh cho nghiền; trách Chu Mạch tối qua thu thập Hồ Nhị Lệ sao lại kêu mình, sớm ưa hồ ly tinh đó, ngay cả đại tẩu Lý thị bình thường cùng mình hợp nhau cũng kích động mà đợi lát nữa phải xé nát miệng hồ ly tinh kia, Chu Mạch nghe xong đầu đầy hắc tuyến, mặc dù nàng sớm biết cái thời đại này người trong dòng họ ý thức rất mạnh, nhưng bây giờ có nghĩ đến người dân đất này hung hãn tới mức như thế a, các nữ nhân cũng thích đánh nhau như thế a.

      Các nam nhân còn lại nghe Triệu Đại Ngưu cùng Triệu Trọng Sơn cho gọi, trực tiếp đến nhà Chu Mạch, chỉ nghe bình thường sơn thôn buổi sáng yên tĩnh lúc này lại náo náo nhiệt nhiệt.

      Trong sân nữ nhân càng tụ càng nhiều, có người chạy tới là thấy nhóm lớn nam nam nữ nữ của Hồ gia chạy tới nhà Chu Mạch.

      Các nữ nhân trong sân vừa nghe, đập bể nồi, la hét đến nhà Chu Mạch, vì vậy phần lớn liền hùng dũng kéo nhau đuổi đến nhà Chu Mạch, Tôn thị thấy Chu Mạch động, hỏi nàng vì sao, Chu Mạch thưa dạ mà Trọng Sơn để cho nàng , muốn nàng ở Lão Viện chờ.

      Tôn thị nghe xong, gật đầu tán dương Trọng Sơn suy tính có đạo lý, cơ hội Chu Mạch đánh nhau ở nơi nào tương đối lớn, trước hết để cho nàng ở Lão Viện đợi.

      Thấy mọi người bỏ như ong vỡ tổ, Chu Mạch ở Lão Viện ngồi chờ, nàng ngồi yên, phải phòng bếp trước làm điểm tâm cho Hứa thị, sau khi làm xong suy nghĩ chút có cái gì đúng, mọi người trong Triệu gia cũng chưa có ăn cơm, lúc này trời vừa sáng, lại tiến vào phòng bếp nấu nồi cháo lớn.

      Cho đến khi Chu Mạch cũng nấu được nồi cháo lớn, cũng bóng người trở lại trở lại, nghĩ đến Triệu Hà thúc trực tiếp đến nhà mình, nhưng những nữ nhân kia cũng phải trở lại đưa cho mình cái thư từ a, họ biết người trong cuộc như mình ở chỗ này nôn nóng giống như kiến bò chảo nóng a.

      Chu Mạch ngồi yên, tiếng cho Hứa thị liền đứng dậy đến nhà mình, để Đông Nhi ở lại chỗ này mà chờ, nàng cảm giác trong bụng mình còn chưa có viên trứng thụ tinh a, lại cho dù có nhiều nhất chỉ có mấy ngày, có chuyện gì, sau đó mình chỉ trộm nhìn tình huống bên kia chút.

      Sắp tới cửa nhà mình, chu mạch liền thế nhưng có nghe được trong viện của mình truyền đến bất kỳ thanh gì, nàng rón rén vào sát vách Lý Thị Gia trong, theo chân tường nghe lén cái bên kia truyền tới động tĩnh.

      Chỉ nghe bên kia truyền tới thanh của mình Triệu Trọng Sơn, cao vút trầm ổn: "Lý Chính đại nhân, mới vừa rồi Hồi Xuân đường bán thuốc đưa sổ ghi chép ngài cũng nhìn rồi, bầu rượu ôm trở về từ Hồ gia cũng xin đại phu nghiệm qua, chuyện hôm nay ngài xem nên xử lý như thế nào?"

      Chỉ nghe kế tiếp hồi nhốn nha nhốn nháo lên tiếng phê phán, tất cả mọi người trách người Hồ gia sử dụng thủ đoạn làm tâm trí mê muội, làm chuyện thất đức như vậy, phải là người a. Sau đó thanh Lý Chính đại nhân chậm rãi vang lên, trong tiếng chửi bới lung tung lộ vẻ uy nghiêm mười phần: "Trọng Sơn, Triệu Tam gia, chuyện này ta xem ra cứ tính như vậy, Đại Nạo bọn họ làm sai chuyện, nhưng cũng nhận được dạy dỗ, sau này bảo bọn họ đàng hoàng chút là được. Chỉ là các ngươi cũng cần thiết vì chuyện này mà khai báo, hai bên đều thối lui bước."

      "Nếu Lý Chính như vậy, vậy chúng ta cũng cho lão ca ngươi chút thể diện, chuyện này cũng so đo nữa." thanh Triệu Tam gia.

      "Chỉ là, Lý Chính đại nhân, hôm nay vợ chồng Trọng Sơn thể nhận hãm hại như vậy, kính xin Lý Chính đại nhân cho cái công đạo, về sau chúng ta cùng nhà họ có bất kỳ qua lại nào, hai bên cũng lui tới nữa." thanh Triệu Trọng Sơn vang vang có lực, Chu Mạch nghe trong lòng hưng phấn a, nhịn được kích động lên bổ nhào vào Triệu Trọng Sơn, đây mới là tướng công của mình nha, quá có lực rồi.

      "Trọng Sơn, cái này ta cũng bảo đảm, về sau Đại Nạo của nhà bọn họ tuyệt quấy rầy các ngươi nữa. Chuyện hôm nay liền dừng ở đây , tất cả mọi người giải tán , cũng nên trở về ăn điểm tâm rồi." Sau khi Lý Chính xong, liền nghe được đám người bên trong viện tử từ từ tiêu tán, mặc dù người Triệu gia được tiện nghi, nhưng là cũng tra cứu nữa, trừ các nữ nhân nhất quyết tha ngoài miệng thêm mấy câu, cũng đều tản .
      Last edited by a moderator: 24/10/16
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG] Chương 54:
      Edit: Youko
      Beta: Nhan Như Song

      Chu Mạch ghé đầu thấy người trong viện nhà mình gần hết, chỉ còn lại chút họ hàng gần thí dụ như Tôn thị, Triệu Hà thúc cùng Triệu Tam gia bọn họ đều còn ở lại, nàng liền ngẩng đầu ưỡn ngực vào nhà mình.

      Người trong viện thấy nàng vào vốn giọng lại lớn hơn, đặc biệt là Triệu Tam gia nhìn thấy Chu Mạch vào, thở phì phò vào phòng, giống như đây là nhà mình. Sau đó để Triệu Trọng Sơn và vợ của Chu Mạch vào nhà, Chu Mạch quay đầu lại để bà bà giao phó trong phòng bếp của Lão Viện nấu nồi cháo lớn, để số người hôm nay tới giúp tay ăn.

      đợi hai người vào nhà đứng vững vàng, tiếng trách mắng của Triệu Tam gia vang lên: "Hai người các ngươi đều có tâm, biết Hồ gia có người nào tốt tránh , sau này có chuyện gì đừng gặp bọn họ." Chu Mạch nghe xong mỉm cười nhìn Triệu Trọng Sơn, nghĩ thầm, cho chàng Hồ gia, bị phê bình , mà Triệu Trọng Sơn cúi đầu nhận lỗi, thừa nhận là sơ sót của mình.

      lúc Chu Mạch dương dương tự đắc vui sướng khi người gặp họa, Triệu Tam gia nhìn nàng : "Vợ Lão Nhị, ngươi cũng làm cho người ta yên tâm, đánh người đánh mặt, ngươi xem ngươi chút, đánh người Hồ gia mặt ai cũng giống đầu heo, sau này cũng thể như vậy."

      Chu Mạch nghe xong vội vàng gật đầu phải, Triệu Tam gia chẳng qua là lo lắng làm lớn chuyện, cũng ràng sau này đánh người thể đánh mặt, đánh cái mông đùi bọn họ là được.

      Hai vợ chồng đứng nghe giáo huấn nửa buổi mới được Triệu Tam gia thả ra ngoài, người trong viện chỉ còn lại Triệu Đại Ngưu cùng Triệu Hà thúc, Triệu Tam gia giáo huấn người xong bị mọi người hộ tống về nhà, cự tuyệt phần cơm của Chu Mạch.

      Đợi tất cả mọi người hết, hai người cũng trầm mặc ăn cơm trưa cơm sáng hợp lại thành bữa cơm, Triệu Trọng Sơn gọi Chu Mạch vào phòng, Chu Mạch biết đến lúc hai người ngả bài.

      Chỉ là nàng nghĩ xong lời giải thích, trước giả bộ đà điểu thôi. Đó chính là giả bộ đau bụng, mời đại phu đến xem chút mình có phải mang thai hay , nếu như quả mang thai, thế nào ngả bài với Triệu Trọng Sơn cũng sợ vì có chỗ dựa rồi.

      Nhưng nếu như mang thai, nàng cảm thấy mặc dù tính khí Triệu Trọng Sơn bướng bỉnh, có thể lập tức đuổi mình ra khỏi nhà, nhưng ở giữa hai người luôn có chút khoảng cách.

      Vì vậy, vừa mới vào nhà Chu Mạch liền cau mày vẻ mặt đau khổ ôm bụng, mặt Triệu Trọng Sơn nghiêm túc thấy thế cũng hoảng hồn, vội vàng đỡ nàng lên giường nằm, câu mời đại phu liền quay đầu rời .

      Thấy rời Chu Mạch nhanh chóng giống như kiến bò chảo nóng, nếu như chờ chút đại phu tuyên bố mình có mang thai vậy làm sao ăn với Triệu Trọng Sơn, nàng có chút hối hận mình làm điều thừa, còn bằng trực tiếp ràng với , dù sao đưa đầu cũng là đao, rụt đầu cũng là đao, chết sớm siêu sinh sớm, dự tính xấu nhất là hưu mình, căn bản so đo chuyện mượn xác hoàn hồn là tốt nhất, cùng mình sống những ngày tốt đẹp, chỉ là thấy hi vọng này trước mắt hết sức mong manh.

      lúc nàng chần chừ rối rắm, Triệu Trọng Sơn mời Tôn đại phu râu ria hoa râm vào nhà, lên trực tiếp bắt mạch cho nàng.

      Mặt Triệu Trọng Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tôn đại phu, Chu Mạch thừa dịp lúc này vội vàng nháy mắt với lão đầu này, nhưng nàng nháy đến đau mắt, lão đầu kia còn chưa ngẩng đầu nhìn nàng cái, lúc này Triệu Trọng Sơn phản ứng kịp, giương mắt liếc nhìn nàng cái, Chu Mạch vội vàng làm bộ như như có chuyện gì xảy ra nhìn bên cạnh.

      "Trọng Sơn, vợ của ngươi trước mắt nhìn mạch tượng có mang thai." Tôn Lão Đầu nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Trọng Sơn bên cạnh.

      đợi Triệu Trọng Sơn trả lời, Chu Mạch nóng nảy: "Đại phu, ngươi xem lại lần nữa, chừng lập tức có đấy."

      Tôn Lão Đầu đầu đầy vạch đen : "Cái này phải xem bao nhiêu lập tức có, có chính là có, có chính là có." xong lắc đầu nhìn Triệu Trọng Sơn.

      "Đại phu, cái này có thể có." Chu Mạch kiên trì.

      "Cái này có, Trọng Sơn gia, ngươi tin lão hủ?" Tôn Lão Đầu có chút bực mình.

      "Vậy có phải đủ tháng mới xem được hay ?" Chu Mạch buông tha hỏi.

      "Ngươi. . . . . ." Tôn Lão Đầu tức giận , cũng thèm nhìn bọn họ, liền quay đầu ra khỏi phòng.

      Triệu Trọng Sơn theo sát ra ngoài, lưu lại Chu Mạch mặt thương cảm, lẳng lặng chờ đợi thẩm phán phải đối mặt sau đó.

      Đáy lòng nhịn được thở dài, Chu Mạch cười khổ cái, là phúc phải là họa, là họa tránh khỏi, nếu mình sớm nghĩ tới kết cục xấu nhất, tội gì còn phải phí công trì hoãn như vậy chứ, vẫn là thẳng thắn được khoan hồng .

      Nghĩ thông suốt điểm này, nàng cũng giường giả bệnh, thu thập số bạc còn dư, tổng cộng là có ba mươi hai lượng bạc, lấy ra hai lượng đặt ở trong lòng ngực mình, đặt toàn bộ bạc còn dư lại ở bàn, lúc nàng xoay người chuẩn bị thu thập quần áo của mình Triệu Trọng Sơn tiến vào.

      "Nàng làm cái gì vậy?" Triệu Trọng Sơn nghiêm túc hỏi.

      Chu Mạch nghe được câu hỏi của , thả quần áo trong tay ra, bình tĩnh ngồi xuống, sau đó cũng để cho Triệu Trọng Sơn ngồi.

      "Trọng Sơn, chàng có thể lên tiếng?" Chu Mạch theo dõi ánh mắt của hỏi.

      Triệu Trọng Sơn gật đầu cái: "Tối hôm qua ở Hồ gia, ta thấy thân thủ nàng mạnh mẽ, là biết chút công phu, còn có thoại bản du ký chủ yếu trong nhà, nàng xem xong toàn bộ." xong nhìn chằm chằm Chu Mạch, chờ nàng cho mình câu trả lời chắc chắn.

      "Trọng Sơn, chàng có nghe qua chuyện mượn xác hoàn hồn?" Chu Mạch theo dõi ánh mắt của hỏi.

      Triệu Trọng Sơn lắc đầu, trong lòng biết nàng đây là muốn vì mình giải thích nghi hoặc, "Ta biết chàng nhất định tò mò tối ngày hôm qua tại sao ta có thể nhanh như vậy liền đánh ngã nhà người Hồ gia?"

      Thấy Triệu Trọng Sơn có theo lời của mình hỏi mình, mà là co rút nhanh chân mày nhìn mình, nàng kéo môi cười khổ cái, tiếp: "Ta là có công phu, ta hiểu biết chàng cũng có công phu, hai người chúng ta so với nhau biết ai hơn bậc. Ngày nào đó có cơ hội tỷ thí chút thế nào?" Nàng sau khi xong phát cái chuyện cười này buồn cười.

      "Ta những có công phu, nhận biết chữ cũng ít so với chàng, cũng có chút bản lãnh làm ra tiền, ta nhìn quen nhất chủ nghĩa đại nam tử của chàng, ở thế giới kia chúng ta là nam nữ ngang hàng. Chàng nên biết hơn nửa năm trước Chu Mạch bị người ta vu cáo lén hãm hại người, cộng thêm cuộc sống của mình trôi qua quá buồn khổ gặp trở ngại, ngờ va chạm kia khiến Chu Mạch hương tiêu ngọc vẫn rồi, ta cũng vậy gọi là Chu Mạch, thân xác chết chỉ còn linh hồn, liền mượn xác hoàn hồn."

      Triệu Trọng Sơn nghe thế trợn mắt há hốc mồm, biết phải gì, có lời nào để .

      "Mượn thân thể của nàng, nhà của nàng trượng phu và nữ nhi của nàng, còn có lòng của nàng." Chu Mạch xong lời cuối cùng trong thanh mang theo chút thống khổ.

      "Tổng cộng chàng cho ta ba mươi lượng bạc, hôm nay toàn bộ trả lại cho chàng, ta mang quần áo của mình , quần áo vá cho chàng và Đông Nhi cũng đều đặt ở trong tủ. Đông Nhi là đứa bé ngoan, ta muốn cần ta chàng cũng nuôi nàng tốt." Chu Mạch nghẹn ngào , lúc này nàng hi vọng Triệu Trọng Sơn câu, chỉ cần câu hoặc là vẻ mặt bỏ được, nàng có lý do lưu lại, lưu lại nơi này để ở ngôi nhà hơn nửa năm tâm huyết, nữ nhi đau thương hơn nửa năm, nam nhân trước mắt.

      Nhưng là, khi đôi mắt Chu Mạch đẫm lệ mông lung nhìn Triệu Trọng Sơn phát thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn mình, mắt nhìn chằm chằm bên cạnh vách tường, còn vẻ kinh dị mới vừa rồi, mà là mặt chút thay đổi.

      Thấy như thế, Chu Mạch có dũng khí cùng phòng, nàng sợ ra lời gì khó nghe, cho cùng, mình từ đầu đến cuối cho tới bây giờ cũng tin tưởng , xác định thái độ đối với chính mình, nàng cho đến bây giờ là rất xác định tình cảm của mình, cho nên từ lúc bắt đầu nàng tư tâm cầu Triệu Trọng Sơn cũng đáp lại như vậy, để cho theo tính của mình, để cho chuyện gì đều thương lượng cùng mình, để cho cách xa tiểu tam, thế nhưng tất cả đều là nàng chủ động, nàng hôm nay cũng có thể chủ động thừa nhận mình là giả, chỉ là để cho nàng chủ động cầu xin Triệu Trọng Sơn lưu mình, nàng lại vạn vạn lần làm được. Chu Mạch tiện tay lấy hai bộ y phục được bao lại ra khỏi phòng, ra khỏi sân nhà mình dùng rào tre cắm xuống.

      Ra khỏi viện, còn hy vọng xa vời Triệu Trọng Sơn đuổi theo nên Chu Mạch rất chậm chạp, thậm chí cẩn thận mỗi bước , nhưng là nàng vẫn thấy nửa điểm bóng dáng của Triệu Trọng Sơn. Vì vậy, nàng tuyệt vọng, đau lòng, rơi lệ.

      Nàng cho là có thể cảm nhận được mình lòng, bây giờ nhìn lại nhưng có.

      Mới vừa tới đầu thôn, liền gặp đám lão thái thái đốt đống củi phơi nắng nơi đó, Chu Mạch cố nén bi thương trong lòng, mỉm cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn, từng người thăm hỏi nàng chút.

      Chu Mạch biết đợi đến lúc này Triệu Trọng Sơn còn đuổi theo mình, là có cơ hội gì trở lại nữa, nàng còn muốn Lão Viện gặp lại Đông Nhi, còn muốn cùng Lưu tẩu tử Tiểu Lý thị các nàng cáo biệt.

      Mà cũng chỉ là muốn, cũng chỉ có thể suy nghĩ chút mà thôi, Chu Mạch cảm thấy nếu quả , có thể mình được, bằng cứ lặng yên tiếng động rời như vậy, ngược lại ít chút bận tâm thương cảm.

      Ra khỏi Triệu thôn, Chu Mạch bước chậm mục đích, trong lòng nàng vốn là nghĩ về nhà mẹ, nhưng mà mới vừa rồi sau khi thẳng thắn xong với Triệu Trọng Sơn, nàng chợt biết nên lấy tâm tình như thế nào để đối mặt với Trần thị và Chu Bình, đó là mẹ ruột và thân đệ đệ của nguyên chủ, trong lòng nàng, từ lâu coi là người thân nhất của mình, càng thân cận, càng có dũng khí lừa gạt, lừa dối.

      Cẩn thận nghĩ đến, chỗ duy nhất mình có thể chỉ có tòa nhà sớm đặt mua ở trấn , ra đó là đường lui cuối cùng lưu cho mình.

      Chu Mạch bộ đến trấn , trời nhanh tối, nàng trước khách sạn Phúc Lâm bảo Tiểu Chung đưa mình đến tòa nhà của mình, vội vàng mua mấy cái chăn, để người làm trong điếm theo mình đến nhà, rồi để cho Hạ Chung rời , còn cố ý dặn dò trước nên đem chuyện ngày hôm nay cho Tào chưởng quỹ bọn họ, sợ bọn họ vì mình mà lo lắng.

      Gặp được vợ chồng chủ gánh cửa hàng dầu vừng đến nơi này, là đôi người già Ngô thị hòa ái dễ gần, bọn họ tuổi gần 50 cũng là được, hai đứa con trai trong nhà đều trồng trọt, hai lão nhân bọn họ có tay nghề mài dầu vừng nên muốn cho trong nhà tăng thêm chút tiền thu. Hôm nay Chu Mạch lần đầu tiên cảm thấy thượng đế đối với nàng còn công bằng, cho nàng đôi hàng xóm tốt.

      Trừ hai gian cửa hàng sát đường ở đằng trước, còn bên trái hậu viện có cái phòng ngủ cũng cho bọn họ thuê ở thường ngày, Chu Mạch vốn định ăn cơm tối đường, sau đó trở lại đánh giấc.

      Mà Ngô đại nương bắt đầu từ hôm nay cũng ở trong phòng bếp xuống tay, cho nên để cho Chu Mạch ra ngoài ăn, vì vậy hai nữ nhân hợp tác làm cơm xong, Chu Mạch lựa chọn bỏ qua vẻ mặt quan tâm muốn lại thôi của hai lão nhân này, chẳng qua là buồn bực chính mình là nữ nhân tại sao có thể đơn độc người mua nhà mua đất.

      Nhưng là, hôm nay cả người Chu Mạch đều mệt, cơm nước xong cũng rửa mặt trở về nhà ngủ, nhớ lại cha mẹ của kiếp trước, kiếp này thể gặp mặt, nàng nhịn được thút thít, cuối cùng lại khóc rồi ngủ thiếp .
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :