1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại minh tinh và thợ săn ảnh - Bình Quả Thụ

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chuyện bên lề 1





      Lần đầu tiên Lâm Sênh gặp Tống Diệm là vào năm cậu hai mươi tuổi.

      Lúc đó, cậu vẫn chỉ là sinh viên bình thường ở thành phố S: Cả ngày trốn trong ký túc xá lấy đêm làm ngày chơi điện tử; quơ vội mấy quyển tập chạy đến lớp điểm danh; nghe ngóng về mấy nàng xinh đẹp phòng bên cạnh, hẹn ra ngoài ăn bữa cơm...

      Nếu có gì bất ngờ, đợi khi tốt nghiệp đại học rồi, có lẽ cậu tìm công việc phù hợp với chuyên ngành, hay cũng có thể tìm cha cậu xin đầu tư mở cửa hàng.

      Tóm lại, cậu giống như những người bình thường khác trong thành phố này, sống cuộc đời bình lặng.

      Chẳng qua, đời người có rất nhiều điều ai lường trước được.

      ~*~


      Trước tiết Thanh Minh hai ngày, cậu nhận được điện thoại từ nhà, bảo nhà có khách, nếu có tiết về sớm.

      Lâm Sênh thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng ngoan ngoãn quay về.

      Thế là, cậu gặp được Tống Diệm.

      Nghiêm túc mà , cậu và Tống Diệm xem như em họ, kiểu họ hàng xa bắn bảy mươi ba phát đại bác tới.

      Nhà Tống Diệm từ đời ông chuyển ra nước ngoài sống, qua vài năm, dần dần cũng chẳng còn liên hệ với người quen trong nước. Bây giờ ông già, lại nhớ da diết tất cả những gì thuộc về quê hương, thế là người nhà liền đưa ông trở về tìm lại thân thích, thăm hỏi tổ tiên.

      Lâm Sênh về nhà liền nhìn thấy cảnh này:

      Cha mẹ cậu cùng cặp vợ chồng cậu quen vây quanh ông lão nước mắt rưng rưng gì đó, còn người...

      ta mặc bộ vest màu tối, đứng thẳng bên cạnh, giống như thước kẻ, toàn thân hoàn toàn chút ôn hòa nào.

      người nghiêm túc.

      Lâm Sênh nghĩ thế.

      ~*~


      Tối hôm đó, dưới thịnh tình của cha mẹ Lâm Sênh, ông lão rốt cuộc cũng nghỉ qua đêm tại nhà họ Lâm, Tống Diệm cũng ở lại để thuận tiện chăm sóc.

      Có điều tất cả chuyện đó đều chẳng liên quan gì đến Lâm Sênh. cho cùng đây là chuyện của người lớn, hậu bối như cậu chỉ cần tham gia vào bữa ăn, cười cười rồi trả lời mấy câu hỏi là được.

      rất lâu về nhà, tâm trạng Lâm Sênh vô cùng tốt. Ngay cả lúc tắm cũng thoải mái múa may, vừa hát vừa ngân nga: “... Cuộc đời quá đơn, muốn tiếp tục như thế, hãy để lần cho , cho em tất cả của , để lần cho đủ...”

      Giọng hát đột nhiên nín bặt.

      Lâm Sênh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.

      Con người mặc bộ âu phục thắt ca vát gọn gàng, ngay đến đứng trong phòng tắm mà cũng như tham gia hội nghị nào đó, chính là cái tên Tống Diệm lạnh như băng!

      Sao ta lại xuất ở đây?

      Tống Diệm bình tĩnh đặt bàn chải đánh răng và khăn mặt cầm tay xuống: “ tôi để đồ vào phòng vệ sinh.” Sau đó ta cũng chẳng thèm nhìn sang, quay lưng bỏ .

      đến cửa, ta quay lại liếc cái: “Hát tồi, múa may cũng được đấy.”

      Mặt Lâm Sênh lập tức đỏ bừng, cậu thề là thằng cha kia vừa mới cười!

      Cậu thẹn muốn chết, che mặt rền rĩ: “ là...”

      Quá mất mặt!





      Chuyện bên lề 2





      Nếu việc đau khổ nhất đời chính là đến ngày thứ Hai, vậy việc có thể so sánh với nó chỉ có thể là ngủ say bị gọi dậy, đặc biệt là khi người này còn hiếm khi có được giấc ngủ ngon.

      Bởi vậy Lâm Sênh nửa đêm canh ba nhận được điện thoại, khẩu khí quả thể nào tốt được: “Gì?”

      Trình Tư: “Qua đây đón Tống Diệm, hai bọn tôi đều say rồi. Ở chỗ cũ.”

      xong liền ngắt cuộc gọi, Lâm Sênh lập tức tỉnh táo.

      Cậu ngẩn ra mấy giây nhìn điện thoại, đau đầu vò vò tóc. Vừa rồi còn mơ thấy lần đầu tiên gặp ta nữa chứ...

      Chớp mắt cái, vậy mà tám năm.

      ~*~


      Lâm Sênh rất nhanh đến nơi.

      Tống Diệm và Trình Tư hai người ngồi ở đại sảnh khách sạn, Trình Tư hút thuốc, Tống Diệm nhắm mắt dựa vào sô pha, biết có phải ngủ .

      Lâm Sênh lại gần, bộ dáng rất bất mãn: “ có thể gọi taxi hay đưa luôn ta về mà.”

      Trình Tư: “Gọi taxi yên tâm, tôi cũng đưa được, chính tôi còn đợi Hứa Minh Ưu đến đón đây này. Huống gì...”

      Trình Tư như cười như nhìn Lâm Sênh cái: “Cậu chẳng phải cũng đến luôn đấy thôi.”

      Lâm Sênh giả vờ nghe thấy lời trêu chọc của Trình Tư, đến trước mặt Tống Diệm, đẩy đẩy người ta: “Dậy, dậy, sao chứ?”

      Chỉ thấy Tống Diệm khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, nhìn người trước mặt, ánh mắt dường như có chút mờ mịt.

      Lâm Sênh đột nhiên thấy muộn thế này chạy đến đón ta, có lẽ cũng tệ lắm.

      ~*~


      Bị hành hạ cả đường, rốt cuộc Lâm Sênh cũng đưa được Tống Diệm về nhà an toàn.

      Tống Diệm lúc ở xe bị gió lạnh tạt lúc cũng tỉnh táo được phần nào, chẳng qua đứng vẫn lảo đảo.

      Lâm Sênh vừa lôi vừa kéo vứt vào trong phòng tắm, còn mình chạy ra bếp nấu nồi cháo. đường về, Tống Diệm nôn được bao nhiêu là nôn hết, lát nữa phải cho ăn chút gì đó rồi mới ngủ được.

      Đợi đến khi Lâm Sênh nấu cháo xong quay vào, Tống Diệm cũng tắm rửa xong xuôi. mặc cái quần đùi rộng thùng thình, ngồi sô pha, thân hoàn toàn chẳng có gì che chắn, đến cả đầu tóc cũng chẳng lau, để mặc nước tí tách.

      Nhận ra Lâm Sênh đứng sau, Tống Diệm cũng chẳng thèm quay đầu lại: “Lau đầu cho tôi .”

      rồi liền lười biếng dựa người vào lưng ghế sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Lâm Sênh nghiến răng ken két nhưng cuối cùng vẫn cầm khăn đến.

      Nhất thời hai người đều lên tiếng. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng ma sát của tóc và khăn tắm, trong màn đêm tĩnh lặng càng trầm lắng, yên bình.

      Vào lúc Lâm Sênh còn do dự biết có nên nhắc nhở Tống Diệm mặc áo vào từ phía truyền lại tiếng hô hấp đều đặn, hình như ngủ mất rồi.

      Lâm Sênh dừng tay, cúi đầu xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt: ta đúng là hề thay đổi, mặc dù ngủ nhưng cũng chẳng thấy chút dịu dàng nào cả.

      Dường như chỉ có những lúc như thế này, cậu mới đủ can đảm nhìn kiêng nể gì như vậy. Lâm Sênh cười khổ: Sớm muộn gì cậu cũng bị người này làm cho phát điên lên thôi.

      Cậu thở dài tiếng, cầm lấy áo khoác Tống Diệm cởi ra, chuẩn bị treo lên giúp , lại thấy có vật gì cồm cộp trong túi áo. Lấy ra xem, ngờ lại là lọ sơn móng tay màu đỏ. Nhìn chiếc lọ xước xát ít, có lẽ dùng rồi.

      Mặt mũi Lâm Sênh lập tức khó chịu: “Hừ, thảo nào uống đến tận giờ hơn, ra là có các em hầu hạ.”

      Cậu tùy tiện vứt cái lọ sang bên, nghĩ đến việc mình bỏ cả giấc ngủ xa đưa ta về, lại nhìn kẻ nào đó ngủ say như chết ghế sô pha, cơn giận bỗng từ đâu ùn ùn kéo tới.

      thích lọ sơn móng tay này như thế sao có thể lãng phí được!





      Chuyện bên lề 3





      Lâm Sênh diễn tập xong nhìn thấy Tống Diệm đứng ngay cạnh cửa. ta đút tay trong túi, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.

      Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, đến rồi.”

      Tống Diệm lời.

      Lâm Sênh cũng để ý đến ta, cầm khăn lên lau mồ hôi.

      Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này.

      Cậu vội lên tiếng: “ Sênh, chuyện với lão đại nhé, em đến đằng kia giúp kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ cần em để ở bàn rồi đấy”, xong liền chuồn thẳng.

      ~*~


      Cả phòng tập rộng lớn chỉ còn lại hai người Lâm Sênh và Tống Diệm.

      Lâm Sênh uống hớp nước, nhìn “tượng đá” trước cửa, làm bộ như vô tình hỏi: “Sao, lạnh tay à?”

      Vừa nghe câu này, sắc mặt Tống Diệm lại càng khó coi hơn. đóng sầm cửa lại, tới trước mặt Lâm Sênh: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao mà ấu trĩ thế?”

      Tay Tống Diệm nắm ở cánh tay Lâm Sênh, có thể nhìn thấy ràng móng tay quét đầy sơn đỏ.

      Lâm Sênh nhịn được, cười to: “ còn chưa tẩy , thích cái lọ sơn này đến thế kia à?”

      Tống Diệm cười lạnh: “Tẩy cái gì mà tẩy, lúc tôi dậy muộn, lại còn hẹn người ta bàn công việc. Cái thứ chết tiệt này cậy cũng cậy ra được, cậu vui rồi chứ?”

      Ngoài dự kiến, Lâm Sênh cũng cãi lại, chỉ chăm chăm nhìn Tống Diệm lúc, biểu cảm mặt rất phức tạp, là bỡn cợt hay đau lòng.

      Đau lòng? Tống Diệm ngây ra.

      Đợi đến khi nhìn kỹ lại lần nữa Lâm Sênh rời ánh mắt sang chỗ khác. Cậu đến bên cạnh bàn cầm chiếc lọ lên, : “Ngồi xuống , tôi tẩy cho .”

      Tống Diệm nghe lời ngồi xuống.

      Lâm Sênh rút mấy tờ giấy, đổ nước từ trong lọ lên rồi dùng sức lau móng tay, chỉ chốc lát móng chẳng còn màu gì nữa.

      Lâm Sênh lại tiếp tục lau những ngón khác.

      Trong khí bắt đầu lan tỏa mùi hương của nước tẩy móng.

      Lâm Sênh rất chuyên tâm, động tác vô cùng nhàng. Tống Diệm nhớ lại buổi tối hôm qua, cậu ta cũng lau tóc cho mình với thái độ như thế này.

      Nghĩ kỹ lại, từ lúc làm người đại diện cho cậu đến giờ, giữa bọn họ hình như rất hiếm có lúc nào im lặng và hòa bình như thế này.

      ràng lần đầu gặp mặt, cậu ta cũng chỉ là sinh viên đại học bình thường: trẻ trung, rạng rỡ, thừa tinh lực. Về sau lúc biết tin cậu ta tiến vào giới giải trí quả khỏi bất ngờ. Mà chớp mắt cái, cậu ta vượt đường xa ngàn dặm chạy ra nước ngoài tìm , mặt mày nghiêm túc : “Tôi muốn nổi tiếng. Tống Diệm, giúp tôi .”

      Tại sao cậu ta lại muốn nổi tiếng?

      chưa từng hỏi.

      Rốt cuộc tại sao lại đồng ý với cậu ta?

      Bản thân cũng biết.

      Mà bây giờ, tại sao họ lại thường xuyên cãi nhau?

      Tống Diệm hơi nhức đầu.

      đột nhiên nhớ tới lúc trước Trình Tư từng đùa: “Lâm Sênh là cây, Tống Diệm[1] cậu là lửa, khó trách hai người cãi nhau suốt, cậu đốt cậu ta mà, đúng là khắc nhau quá.”

      [1. Diệm trong Tống Diệm có nghĩa là ngọn lửa.]

      Tống Diệm cảm thấy Trình Tư trật lất, phải là Lâm Sênh khắc mới đúng.

      Nếu người quản lý mặt lạnh có thể giải quyết tất tần tật mọi việc như đây, sao lại chịu bó tay trước cậu ta chứ?

      “Sơn móng tay...”

      Tống Diệm từ tốn mở miệng, tay Lâm Sênh khựng lại.

      “...Sơn móng tay là của con ông Vương chủ nhà hàng, tôi mua kẹo đường tặng bé, bé liền cho tôi lọ sơn móng tay cầm. Tôi sao có thể vứt ngay trước mặt đứa được, đành phải cho vào túi áo thôi.”

      Lâm Sênh bật cười: “ với tôi làm gì, cũng chẳng quan hệ gì tới tôi cả... Tẩy xong rồi.”

      Tống Diệm cúi đầu, quả nhiên móng tay sạch trở lại.

      ngẩng đầu, Lâm Sênh rời .

      Tống Diệm nhìn theo bóng lưng Lâm Sênh, bảo: “Mười giờ tối mai có hoạt động ở Đại sảnh Lam Thiên, đừng quên đấy.” rồi cũng chuẩn bị ra ngoài.

      Lâm Sênh lại đột nhiên mở miệng gọi : “Đợi .”

      Tống Diệm quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Sênh chạy đến, ném thứ gì đó vào tay .

      Lâm Sênh hình như hơi ngượng, lại vừa giống như giải thích: “Thừa chuỗi, cho đấy. thích cho hay làm gì làm.”

      Tống Diệm cúi nhìn, là vòng tay tràng hạt. Chiếc vòng này cùng những chiếc phát cho ê-kíp trong lúc giải quyết hậu quả vụ “nụ hôn trong xe hơi” giống nhau, cũng chẳng tương đồng với hai chiếc Lâm Sênh mua tặng cho Trình Tư và Hứa Minh Ưu lúc đầu.

      Đây là vòng tay bồ đề, màu đỏ.

      Đỏ giống như ngọn lửa vậy.

      Tống Diệm ngẩng đầu nhìn Lâm Sênh.

      Cậu dường như có vẻ thất thần, từ đầu đến cuối cứ nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, mái tóc mềm mại cũng theo đó mà khẽ lay động.

      Tống Diệm đột nhiên thấy hơi ngứa ngáy.

      đeo tràng hạt vào tay, sau đó cúi đầu hôn lên nó, : “Cảm ơn, tôi rất thích.”

      Lâm Sênh đỏ bừng mặt, cao giọng : “ làm gì thế, nước bọt dính lên đó rồi, có thấy bẩn ?”

      Cậu kích động, động tác cũng rất mạnh, ngay cả đầu tóc cũng giống như nhảy múa vậy.

      Khóe miệng Tống Diệm khẽ cong lên, trực tiếp cúi người hôn lên mái tóc khiến mình ngứa ngáy.

      Lâm Sênh cứng đờ người, đến mấy câu mắng mỏ cũng nhớ nổi, chỉ là đỏ mặt sờ sờ tóc.

      Tống Diệm lại giống như bị nghiện, tiếp tục hôn lên bàn tay đặt đầu cậu.

      Lâm Sênh tựa như bị điện giật, rụt người lại, nhìn người đối diện với ánh mắt thể tin được: “Tống Diệm... ... ...”

      Tống Diệm thể nghĩ: Kỳ lạ, sao trước giờ mình để ý Lâm Sênh hóa ra....

      Đáng đến thế.

      Làm ngôi sao nổi tiếng lâu, lại vẫn giống như trước kia, quả khiến người khác ghen tỵ quá .

      Ôm tâm trạng khó có thể diễn giải bằng lời, Tống Diệm lại lần nữa cúi đầu, hôn lên miệng Lâm Sênh.

      Lần này đại minh tinh quả choáng váng rồi.

      Cậu vội vàng lùi ra sau mấy bước, đưa tay che miệng mình lại.

      Tống Diệm nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của cậu, nhịn được mà bật cười.

      Tâm trạng đột nhiên trở nên vô cùng tốt.

      nhớ đến tám năm trước vô tình nhìn thấy cậu vừa tắm rửa vừa say sưa hát, lúc đó tuyệt đối thể tin được có ngày tên nhóc đó lại trở thành đại minh tinh hấp dẫn ánh mắt hàng vạn người.

      Cũng may...

      Vẫn chưa phải quá muộn.

      Cuối cùng vẫn tới kịp lúc, kịp đến bên cậu, tận mắt nhìn thấy cậu thoát kén.

      Đây là việc khiến người ta vui vẻ, vui tới độ, nỡ rời nữa rồi...

      Đại minh tinh Lâm Sênh, đó là Lâm Sênh của .

      Nghe cũng được quá chứ, phải ?

      HẾT
      marionet0401caoduong thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :