1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại minh tinh và thợ săn ảnh - Bình Quả Thụ

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20





      Trong mối tình, khi nào là thời điểm đẹp nhất? Lúc bắt đầu? Lúc tỏ tình? Hay là lúc cuối cùng được ở bên nhau? , thời khắc đẹp nhất, có lẽ là khi bạn đọc được những dòng , trong lòng nổi lên…

      Soạt!

      Hứa Minh Ưu giật mình ngẩng đầu lên.

      Chị Dương đồng nghiệp hươ hươ quyển sách trong tay, hỏi: “Minh Ưu, cậu chăm chú xem cái gì thế?” Rồi chuyển hướng nhìn sang bìa quyển sách, đọc to từng chữ : ‘Bí kíp tình ’, cuốn sách được các tác gia hàng đầu đề cử, đưa tới cho các bạn những phân tích tình cảm xác đáng nhất.”

      Chị Dương: “…”

      Hứa Minh Ưu lúc này chỉ hận sao dưới chân nứt ra cái lỗ cho mình nhảy xuống. Cậu vội vã giải thích: “, phải của em đâu, của em họ em đấy…”

      Chị Dương bật cười: “Được rồi, cậu cũng từng này tuổi rồi, đây cũng là chuyện bình thường thôi mà. Thế nào, bé đó làm việc ở đâu, có cần chị đánh giá hộ ?”

      Hứa Minh Ưu lắc đầu như trống bỏi, vừa định di động reo.

      Hứa Minh Ưu: “A lô.”

      Trình Tư: “Là tôi, Minh Ưu.”

      Tự nhiên Hứa Minh Ưu chột dạ, nhịn được mà ngẩng đầu nhìn chị Dương cái: “Ừ.”

      Trình Tư: “Bữa cơm tối nay đừng quên nhé, có cần tôi lái xe đến đón cậu ?”

      Hứa Minh Ưu vội lắc đầu: “ cần, cần, tôi tự được.”

      Đầu bên kia vang lên tiếng cười: “Có phải cậu vừa lắc đầu ? Cậu có lắc tôi cũng có nhìn thấy đâu.”

      Hứa Minh Ưu: “…”

      Cậu lén lút che điện thoại, giọng : “ rảnh đấy, Trình Tư.”

      Bên kia lại truyền đến tiếng cười của Trình Tư: “Đúng thế, tôi lúc nào chả rảnh. Được rồi, tối gặp nhé.”

      Hứa Minh Ưu ngắt điện thoại, chị Dương bên cạnh cười cực kỳ mờ ám, hỏi: “Hẹn hò à?”

      Hứa Minh Ưu lúng túng cầm sách nhét vào túi: “ có, chị Dương, chị đừng đoán lung tung.”

      Chị Dương cười tít mắt nhìn cậu: “Tối nay ở khách sạn Hoa Viên có họp báo ra mắt bộ phim điện ảnh, biết tôi nên chọn ai cùng đây nhỉ?”

      Hứa Minh Ưu hít sâu hơi: “Chị Dương, đúng là hẹn hò.”

      Hứa Minh Ưu dối.

      Chẳng qua, phải chỉ có hai người cậu và Trình Tư, mà là Trình Tư đưa cậu tham dự bữa cơm “thân mật” với đối tác.

      Dùng cơm với đối tác?

      Cũng tức bữa ăn này là để bàn chuyện công việc, thế sao còn đưa cậu theo làm gì?

      Hứa Minh Ưu nghĩ thế, cũng hỏi luôn ra miệng.

      Trình Tư trả lời trực tiếp, chỉ : “Đưa cậu ăn miễn phí tốt à?”

      Hứa Minh Ưu ngẫm nghĩ, dù sao mình cũng chẳng có việc gì quan trọng, liền đồng ý.

      Nơi hẹn là phòng riêng trong nhà hàng trang trí theo phong cách cổ, khi Hứa Minh Ưu và Trình Tư đến nơi thấy trong phòng có mấy người ngồi.

      Hứa Minh Ưu đột nhiên nhận ra, cậu biết hết mấy người đó.

      Đạo diễn Vương khuôn mặt sáng sủa quay bộ phim cổ trang, ngôi sao nổi Lý Vi Vi, đồng thời cũng là nữ chính của bộ phim đó, người còn lại là Thiên vương Lê Viễn Phong.

      Lê Viễn Phong là đàn của Trình Tư.

      Lê Viễn Phong khởi nghiệp trước Trình Tư, cũng là ca sĩ kiêm người sáng tác toàn vẹn từ diện mạo, giọng hát đến độ nổi tiếng.

      đoạn thời gian, hai người là đối tượng khiến báo giới tốn nhiều giấy mực để so sánh nhất.

      Chẳng qua so với con đường nghiệp bằng phẳng của Trình Tư Lê Viễn Phong vẫn thiếu chút gì đó, lúc nào cũng bị người đàn em khởi nghiệp sau này áp đảo, mối quan hệ của hai người có thể tóm gọn lại trong câu: “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng.”

      Về sau Trình Tư rời khỏi giới giải trí, Lê Viễn Phong rốt cuộc cũng có thể ngóc đầu lên, ổn định từng bước, đến bây giờ ngồi vững cái ghế “Thiên vương” cao quý kia.

      Hứa Minh Ưu ra cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy ta.

      đường Trình Tư có qua lần này là bàn bạc về ca khúc kết thúc của bộ phim truyền hình, người hát là nữ chính, biết Lê Viễn Phong sao lại xuất ở đây.

      Sắc mặt Trình Tư vẫn bình thản như cũ, chào hỏi mấy người ngồi đó rồi bắt đầu trò chuyện luôn.

      Rất nhanh, Hứa Minh Ưu nhận ra, cùng ăn với Trình Tư quả phải là chuyện đơn giản.

      Ví như lần trước chứng kiến Lâm Sênh và Tống Diệm cãi nhau.

      Tựa như lần này phải thể nghiệm cảm giác “Hồng Môn yến”[1].

      [1. Hồng Môn Yến: Tương truyền đây là bữa tiệc được Hạng Vũ mở ra nhằm lấy mạng Lưu bang, ngày nay điển tích này được dùng với hàm nghĩa có nguy cơ đổ máu, bẫy rập.]

      Đạo diễn Vương gõ gõ bàn: “Bởi vậy, Trình Tư này, việc chính là như thế đấy, bản demo này của cậu rất hay, nhưng lại quá nữ tính, quá dịu dàng.”

      Trình Tư: “Bởi vì lúc đầu xác định để Vi Vi hát đơn nên phối khí thiên về nhàng, nữ tính.”

      Đạo diễn Vương: "Aizzz, chúng tôi quyết định đổi thành Vi Vi và Viễn Phong song ca, bản demo này của cậu ổn. Chúng tôi muốn làm nổi bật cảm giác của nữ nhi giang hồ cầm kiếm hành tẩu thế gian. Phải chỉnh lại!”

      Trình Tư: “Đó là chuyện đương nhiên, có chỗ nào vừa ý ngài cứ thẳng.”

      Đạo diễn Vương: “Còn nữa, sau khi cậu sửa xong trực tiếp gửi cho Viễn Phong để cậu ấy xem. Ha ha, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi có ý bảo cậu làm tốt, chỉ là trước đây Viễn Phong từng sáng tác cho Vi Vi nên hiểu hơn về chất giọng của ấy mà thôi.”

      Hứa Minh Ưu liếc mắt nhìn Trình Tư.

      Người trong giới đều biết, phàm là bài hát do Trình Tư sáng tác tuyệt đối để cho người khác động tay chỉnh sửa.

      Trình Tư cười cười: “Đạo diễn Vương, mấy người là thượng đế, mấy người sao cứ làm thế .”

      Đạo diễn Vương: “Ha ha ha, cậu làm việc tôi yên tâm. Mấy năm nay giới giải trí cũng chẳng yên ổn, cậu xem, chính là vì thiếu những người có thực lực và cầu tiến như cậu.Việc qua cứ để nó qua, biết sai sửa là được rồi, cậu đừng để bụng nhiều.”

      Trình Tư: “Đạo diễn Vương đùa rồi. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, huống chi cái loại nửa mùa như tôi sao có thể xem là sóng trước được, cùng lắm cũng chỉ là bong bóng mà thôi.”

      Câu này chọc mọi người bật cười.

      Nhưng Hứa Minh Ưu lại cảm thấy có gì đó nghẹn trong cổ họng, nuốt được mà nhổ ra cũng xong, cực kỳ khó chịu.

      Mấy bộ dạng cười ha ha của mọi người vẫn chẳng khác gì lúc trước, Hứa Minh Ưu lại thể nghĩ: Đây là Trình Tư sao?

      Lê Viễn Phong từ đầu đến giờ chẳng câu nào đột nhiên lên tiếng: “Ở nước ngoài có phải phí sinh hoạt cao, hay là lúc đầu đền tiền cho người ta nhiều quá rồi? Thiếu tiền đến thế cứ với tiếng, dù gì cũng là đàn trong nghề, sao có thể trơ mắt nhìn cậu sống khổ sở được?”

      Giọng ta rất dịu dàng nhưng lời ra lại gai góc sắc lẹm.

      Bàn tay giơ ra gắp đồ ăn của Hứa Minh Ưu khựng lại.

      Trình Tư lại chẳng thèm để ý: “Ở lâu như thế cũng quen rồi. Về nước vẫn tốt hơn, ít nhất cũng ngược đãi dạ dày.”

      Lê Viễn Phong cười rộ lên. ta ngồi thẳng người, mắt cong lên, cả người nhìn rất hòa nhã, vui vẻ.

      Trình Tư quay về phía đạo diễn Vương và Hứa Minh Ưu gật đầu: “Xin lỗi, tôi rửa tay chút.”

      Hứa Minh Ưu chầm chậm thở ra hơi.

      Mặc dù Trình Tư rời nhưng cuộc chuyện bàn ăn vẫn kém phần náo nhiệt.

      Từ cách chuyện của đạo diễn Vương và Lê Viễn Phong có lẽ hai người là bạn cũ, lại thêm Lý Vi Vi lâu lâu lại nũng nịu chút, ba người họ cười cười, khí bàn ăn vô cùng hòa hợp.

      Hứa Minh Ưu đến tham dự với danh nghĩa là trợ lý của Trình Tư, cũng muốn tham gia vào, bởi vậy cậu quyết định im lặng vùi đầu vào ăn.

      Lê Viễn Phong than hơi: “ nghĩ mới mấy năm gặp mà Trình Tư nhát gan như thế, chẳng có gì giống với năm đó cả.”

      Đạo diễn Vương: “Vật đổi sao dời, thế đổi thay, lúc đầu cũng đâu ai nghĩ được bây giờ cậu ta lại lui về làm hậu kỳ.”

      Lê Viễn Phong: “ lòng, lúc trước cậu ta đúng là tự cao tự đại, người trẻ tuổi mà, mắt cao hơn đầu, mọi người cũng đều nhường nhịn cả. Vốn nghĩ cậu ta rồi thôi, giờ tự nhiên lại quay lại, đúng là… chậc chậc…”

      Đạo diễn Vương khẽ huých Lê Viễn Phong cái, ý nhắc nhở ta đừng lung tung.

      Lê Viễn Phong ngẩng đầu nhìn lên: “Ồ, cậu trợ lý!”

      Hứa Minh Ưu nhìn ta đầy hoang mang.

      Lê Viễn Phong nhìn chằm chằm vào mặt cậu: “Hình như lúc trước tôi từng gặp cậu rồi. Phóng viên? Làm cho đài truyền hình hay báo chí? Cậu phải trợ lý đúng ?”

      Hứa Minh Ưu nhíu mày, cũng lên tiếng.

      Lê Viễn Phong: “Nhắc nhở cậu chút, đừng quá gần gũi với Trình Tư. Cậu cho rằng chỉ đơn giản là mời cậu đến dùng bữa cơm thôi sao? Có khi lên kế hoạch lợi dụng cậu, để cậu viết mấy bài tuyên truyền cho đấy chứ.”

      Hứa Minh Ưu: “ nghĩ nhiều quá rồi, có chuyện đó đâu.”

      Lê Viễn Phong bĩu môi: “ tin? Cậu nghĩ Trình Tư tốt lắm đấy hả? Người lăn lộn trong giới giải trí, có mấy ai tốt đẹp? Trưng ra bộ mặt chính nhân quân tử, chẳng qua cũng chỉ là tên phạm tội cưỡng hiếp mà thôi.”

      Câu này khiến mặt Hứa Minh Ưu đổi sắc.

      Cũng có thể do ánh sáng quá mạnh, hoặc do chỗ ngồi quá tốt, Hứa Minh Ưu có thể nhìn rành rành trào phúng và căm ghét trong ánh mắt của ba người đối diện.

      Điều này khiến cậu thể nhịn được.

      Hứa Minh Ưu nhắm mắt lại rồi mở bừng ra, ánh đèn sáng rực khiến cậu nhất thời choáng váng.

      Trình Tư còn chưa trở lại, bên kia Lê Viễn Phong vẫn kể lể thôi.

      Nào là Trình Tư cũng chẳng sạch gì, lúc trước nổi tiếng được là do có “máy bay chở tiền” chống lưng thôi.

      Nào là thằng đó da mặt cũng dày , đến nước ấy rồi mà còn biết xấu hổ, lại quay về mở phòng làm việc gì gì nữa chứ.

      Bô lô ba la, bô lô ba la…

      Hứa Minh Ưu tự rót cho mình cốc rượu, sau đó cầm đến trước mặt Lê Viễn Phong, cười : “Lê thiên vương, kính cốc.”

      Lê Viễn Phong nhướng mày, nhưng cũng thất lễ, gọn gàng nâng cốc lên.

      Ngay thời điểm hai chiếc cốc thủy tinh bị chạm vào nhau Hứa Minh Ưu thả tay…

      Choang!

      Thủy tinh rơi vỡ tan từng mảnh, rượu chảy loang lổ nền đất.

      Trừ Hứa Minh Ưu, ba người trong phòng dường như đều bị giật mình.

      Nhất là Lê Viễn Phong, đứng sững người.

      Còn chưa đợi đối phương hoàn hồn, hai tay Hứa Minh Ưu nắm chặt lấy cổ áo ta, đè thẳng ta lên tường.

      Viền mắt đỏ rực, cậu lạnh lùng nhìn đối phương: “Lê Viễn Phong, chuyện cũng phải tích chút đức!”





      Chương 21





      Lúc Trình Tư quay lại, đập vào mắt là cảnh tượng như thế này:

      Hứa Minh Ưu trán còn chảy máu, môi mím chặt.

      Lê Viễn Phong cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, áo bị kéo mở, bên khóe miệng còn có vết bầm tím.

      ta đè chặt Hứa Minh Ưu lên tường, cười lạnh: “ thể , Trình Tư có thứ rất lợi hại, khả năng thu phục lòng người ai bì nổi cậu ta.”

      ̉ họng Hứa Minh Ưu căng lên, thốt ra từng chữ từng chữ : “ thể bì được với Trình Tư!”

      Mắt Lê Viễn Phong lập tức đỏ rực.

      Hứa Minh Ưu chạm đúng vào nỗi đau của ta.

      Cái tên “Trình Tư” này, đối với Lê Viễn Phong mà , chính là cơn ác mộng.

      ràng khởi nghiệp sớm hơn, kết quả trong giới giải trí lại luôn luôn kém hơn cậu ta bậc.

      Khó khăn lắm cậu ta mới rời khỏi giới giải trí, nghiệp bản thân ngày càng rực rỡ, vậy mà bây giờ cậu ta lại trở về.

      thể nghi ngờ giới giải trí này là cái vườn hoa sau nhà Trình Tư, muốn đến đến, muốn .

      Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?

      Dựa vào cái gì?

      Chẳng qua cũng chỉ là ngôi sao hết thời còn mang ô danh lưng quay về kiếm tí tiền còm mà thôi, tự cho bản thân vẫn còn là chàng hoàng tử địa vị cao vút như ngày xưa chắc?

      Lê Viễn Phong vỗ vỗ lên mặt Hứa Minh Ưu: “Đúng thế, tôi bì được với cậu ta đấy. Trình Tư bây giờ cũng chỉ là tên nhát gan mà thôi. phải rất tài giỏi sao? phải vẫn luôn để ai sửa đổi sáng tác của mình sao? Xem chuyện hôm nay bàn ăn , cũng chỉ là thằng hèn mà thôi!”

      “Ca khúc gửi cho cũng chẳng chứng tỏ được điều gì. Lê Viễn Phong, phải tôi coi thường , nhưng dựa vào trình độ của thể sửa được ca khúc tôi viết đâu.”

      Người trong phòng ăn đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.

      Trình Tư dựa vào tường, bộ dáng vô cùng nhàn hạ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao, chậm rãi quét qua khuôn mặt Lý Vi Vi và đạo diễn Vương, cuối cùng dừng lại người Lê Viễn Phong.

      “Thả cậu ấy ra, Lê Viễn Phong. Nếu tin tức đánh người lên trang nhất mấy tờ báo ngày mai đấy.”

      Trình Tư vẫy vẫy điện thoại về phía ta.

      Đạo diễn Vương đứng bên cạnh cao giọng: “Trình Tư, cậu như thế là sao? Trợ lý này của cậu lời xông vào đánh Viễn Phong! Đừng có vừa đánh trống vừa la làng như thế!”

      Lê Viễn Phong: “Tôi cứ thắc mắc sao cái tên này yên lành lại xông đến như chó điên, hóa ra là để giăng bẫy tôi à. Mỗi giờ mỗi phút đều quên phải giăng bẫy tôi, Trình Tư, cậu cũng được đấy!”

      Trình Tư cười lạnh: “Đúng thế nào? cứ như chưa từng làm bằng.”

      Mặt Lê Viễn Phong biến sắc.

      Trình Tư lại chẳng thèm nhìn ta, đến kéo tay Hứa Minh Ưu: “Buông ra.”

      Lê Viễn Phong căm thù trừng mắt nhìn Trình Tư, thả tay.

      Bữa ăn này kết thúc mấy vui vẻ.

      Trình Tư kéo tay Hứa Minh Ưu thẳng vào xe, đạp chân ga phóng thẳng.

      Ngồi xe, Hứa Minh Ưu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu len lén nhìn Trình Tư: Mặt rất nghiêm túc, khuôn miệng lúc thường luôn cong lên góc tuyệt đẹp, bây giờ mím chặt thành đường thẳng.

      giận.

      Hứa Minh Ưu chột dạ, nhưng bụng vẫn tức ách: ta giận cái gì chứ? Mình mới giận điên lên đây này!

      Hai người cứ trầm mặc như thế đến tận lúc về tới phòng làm việc của Trình Tư.

      Trình Tư thô bạo kéo Hứa Minh Ưu ra khỏi xe, lôi vào phòng, tiếp đó lục tung tủ đồ tìm gì đó.

      Hứa Minh Ưu tò mò nhìn : “ tìm gì thế?”

      Trình Tư quay đầu trừng mắt với cậu: “Ngồi im đấy!”

      Qua lúc, Trình Tư cầm lọ thuốc đỏ và bông băng quay lại.

      tỉ mỉ kiểm tra lúc, may mà chỉ có vết thương trán đổ máu, mấy chỗ khác cũng có vấn đề gì. Trình Tư thở phào hơi, chậm rãi lau vết máu mặt Hứa Minh Ưu, vừa lau vừa : “Hứa Minh Ưu, cậu cũng nhịn giỏi , tôi còn tưởng cậu biết đánh nhau cơ đấy.”

      Hứa Minh Ưu thấy giọng điệu vẫn cứng nhắc, có chút vui: “Tôi biết nhiều lắm.”

      Trình Tư: “Ồ? nghe xem nào, cậu còn biết gì nữa?”

      Hứa Minh Ưu nghẹn lúc, buột miệng: “Tôi còn biết làm sụn tẩm bột rán.”

      Trình Tư: “…”

      Trình Tư giận điên người nhưng lại cười: “Ừm, món đó khó lắm, cậu giỏi.”

      Lau sạch mặt mũi xong, Trình Tư lại giúp Hứa Minh Ưu bôi thuốc đỏ.

      May mà miệng vết thương cũng lớn, Hứa Minh Ưu bảo là do mảnh thủy tinh cứa vào.

      Đợi đến khi mọi việc đâu vào đấy, Trình Tư đứng lên nhìn xuống Hứa Minh Ưu: “ , hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Hứa Minh Ưu cúi gằm, thốt lời.

      Trình Tư: “Cậu để tôi tự đoán vậy. Là Lê Viễn Phong xấu sau lưng tôi đúng ?”

      Hứa Minh Ưu ngẩng đầu nhìn .

      Ánh mắt Trình Tư sâu thăm thẳm, vẻ mặt bình thản tựa như tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình cả.

      Hứa Minh Ưu nghĩ: Người này, sao có thể bình tĩnh như thế được?

      thể từ chối sáng tác bản nhạc này sao?” Giọng Hứa Minh Ưu buồn bực.

      Trình Tư lắc đầu: “Tôi nhận công việc này là vì giúp Lâm Sênh trả nợ ân tình. Lúc trước…”

      Hứa Minh Ưu cáu kỉnh: “Lâm Sênh, Lâm Sênh, Lâm Sênh, với Lâm Sênh có quan hệ gì? Sao cái gì cũng là vì cậu ta thế!”

      Thắc mắc giữ mãi tận đáy lòng suốt bao lâu cuối cùng cũng hỏi được ra, Hứa Minh Ưu cũng xem như thoải mái ít.

      Cậu cuộn tròn người sô pha, nhắm mắt lại.

      Xung quanh ràng rất yên tĩnh nhưng trong tai cậu vẫn ù ù mãi thôi.

      Trình Tư trả lời thế nào còn quan trọng, cậu mệt rồi.

      Qua lúc sau, Hứa Minh Ưu cảm thấy chỗ bên cạnh mình bị thứ gì đè xuống, có lẽ là Trình Tư ngồi xuống bên cạnh.

      Hứa Minh Ưu chậm rãi mở mắt.

      “Từ trước khi khởi nghiệp, tôi với Tống Diệm là bạn bè rồi. Gia cảnh tên đó rất tốt. Tôi tiến vào giới giải trí vì nhạc, còn tên đó chỉ đơn giản là vì tò mò, muốn thử nghiệm phen. Nhưng mấy năm giữ chức quản lý, tên đó quả làm rất tốt, rất có tài về mặt này. Sau vụ việc năm năm trước, tôi chán nản thoái chí mà rời khỏi giới, tên đó thấy có hứng thú gì, cũng ở lại nữa.”

      “Còn Lâm Sênh, tôi biết cậu ta làm sao lại quen biết với Tống Diệm, nhưng cậu ta chắc chắn chủ động đến tìm Tống Diệm, mời tên đó làm quản lý của mình. Cái tên Tống Diệm này tính tình ra vô cùng quái đản, bởi vậy Lâm Sênh có thể thuyết phục tên đó, tôi thấy vô cùng bất ngờ. Đến bây giờ tôi vẫn hiểu quan hệ giữa Tống Diệm và Lâm Sênh là như thế nào nữa. Cậu cũng thấy rồi đấy, cả ngày từ sáng đến tối cãi vã ngớt miệng, ấy vậy mà mãi cũng tách nhau ra.”

      “Thân là ca sĩ, Lâm Sênh có giọng hát rất tốt, có điều cậu ta chỉ có mỗi giọng hát mà thôi, tất cả các mặt khác đều biết gì cả. khó nghe chút, loại trình độ như cậu ta, trong giới giải trí có thể là xếp vào hàng dưới đáy. Tống Diệm liền bảo Lâm Sênh, cậu ta còn cần người thầy, mà cái chức vị này lại chỉ tôi mới có thể làm được, bởi vì tôi biết sáng tác, còn có danh tiếng và mối quan hệ. Thế là Lâm Sênh liền tới tìm tôi.”

      “Cậu ta lấy được địa chỉ của tôi từ chỗ Tống Diệm, liền chạy đến trước mặt tôi : Trình Tư, sáng tác cho tôi , viết nhiều nhiều ca khúc. Tôi nổi tiếng, những bài hát đó cũng nổi tiếng, được phát phát lại ở các phố lớn, xuất truyền hình, đài phát thanh, còn có trong di động, mọi người ai ai cũng ngân nga, tất cả đều là các bài hát do sáng tác. Tôi nổi tiếng hơn đám người mà căm ghét, sau đó tôi tổ chức đại nhạc hội, để làm khách mời, muốn hát bao nhiêu bài hát bấy nhiêu. Trình Tư, sân khấu luôn luôn thuộc về .”

      Trình Tư mô phỏng giọng điệu của Lâm Sênh, Hứa Minh Ưu bị lời hứa đầy tính trẻ con này chọc cho bật cười.

      “Có phải nghe rất buồn cười ? Nhưng lúc đó, tôi bị cậu ta thuyết phục. Cậu ta cho tôi lý do để tiếp tục làm nhạc, tôi phải cảm ơn cậu ấy. Sau đó tôi liền trở về đây, mở phòng làm việc này, giúp Tống Diệm dạy dỗ Lâm Sênh. Đúng rồi, phòng làm việc này ra cũn có cổ phần của Tống Diệm nữa. Cậu hỏi tôi và Lâm Sênh có quan hệ gì, tôi nghĩ, có lẽ là quan hệ thầy trò, bạn bè, hoặc là cộng .”

      Trình Tư thành khẩn ra đáp án, chờ đợi thầy Hứa cho điểm.

      Mặt Hứa Minh Ưu khi hồng khi trắng, mở miệng: “Xin lỗi, Trình Tư, hôm nay tôi làm hỏng việc của rồi.”

      Trình Tư: “Nếu tôi quyết định trở về cũng chuẩn bị sẵn tinh thần. Giới giải trí trước giờ luôn có lửa mà vẫn có khói, khỏi cần nhắc đến việc tôi vẫn còn nhiều vấn đề chưa ràng. Người ghét tôi thực quá nhiều, nhưng tôi biết, người quý tôi cũng ít. Bởi vậy, thay vì đem thời gian và nước bọt lãng phí cho đám người ghét mình, tôi muốn dành thời gian cho những người thích mình hơn.”

      Trình Tư mỉm cười vuốt tóc Hứa Minh Ưu.

      Hứa Minh Ưu ngẩn ra nhìn : “A?”

      Trình Tư thở dài tiếng: “Hứa Minh Ưu, cậu xem, cậu ở bên tôi lúc sinh nhật, khóc vì tôi, bây giờ còn đánh nhau vì tôi, tôi nghi ngờ mình trở thành nữ chính trong mấy bộ phim thần tượng rồi.”

      bày ra bộ mặt rất đau khổ: “Việc này đúng là chẳng đẹp mặt chút nào. Có điều…”

      đứng lên, tới trước mặt Hứa Minh Ưu: “Làm sao đây? Trong lòng tôi lại rất vui vẻ.”

      Trình Tư cúi người xuống, hôn lên vết thương trán Hứa Minh Ưu: “Cảm ơn cậu, nam chính.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22





      Sau khi vào thu, Trình Tư bận hơn rất nhiều, chủ yếu là xoay quanh album mới của Lâm Sênh. Thân là người sản xuất, có rất nhiều việc phải để ý.

      Mặt khác, cuộc sống của Trình Tưu và Hứa Minh Ưu cũng dần bắt đầu hòa nhập vào nhau.

      , cho chính xác , cuộc sống của họ vốn hòa vào nhau từ lâu rồi.

      Nếu muốn ràng như thế nào, dường như cũng chẳng có gì đặc biệt.

      Chẳng qua là ăn bữa cơm, chuyện phiếm, hoặc là lâu lâu nổi hứng hai người lại chạy đến công viên xem các bác, các dì khiêu vũ.

      Sau này Trình Tư bận đến độ quay như chong chóng, Hứa Minh Ưu cũng chạy lại phòng làm việc của làm chức quản gia kiêm nhân viên vệ sinh.

      À, còn nghe mấy bài hát Trình Tư mới sản xuất nữa. ra cậu chẳng biết gì về nhạc, có điều biết tại sao Trình Tư lại rất thích biểu diễn cho cậu nghe.

      Lâu dần, việc này cũng khiến người khác chú ý.

      Ví như Tống Diệm có lần dùng vẻ mặt vô cùng quái dị hỏi quan hệ giữa và Hứa Minh Ưu rốt cuộc là thế nào. Trình Tư vô cùng bình thản đáp: “A? Có gì đâu, bạn bè thôi.”

      Tống Diệm từ chối cho ý kiến.

      Còn người nữa cũng bận tối mắt tối mũi, ấy chính là Lâm Sênh.

      Album mới, quảng cáo, các hoạt động ngoài lề khác... Danh tiếng của Lâm Sênh ngày càng lên cao, ngày ngày bay tới bay lui, dường như đến khắc nghỉ ngơi cũng có.

      Có điều so với những ngôi sao khác đâu cũng có người quản lý kè kè bên cạnh Lâm Sênh lại hoàn toàn trái ngược. Tống Diệm dường như thích áp dụng phương pháp “nuôi thả tự do” với Lâm Sênh hơn.

      Giống như lần này, Lâm Sênh sang tỉnh khác quay quảng cáo cũng chỉ mang theo mỗi trợ lý. Tống Diệm ngày ngày chạy tới phòng làm việc của Trình Tư bàn bạc về những việc liên quan đến album mới.

      ~*~


      Lâm Sênh quay xong quảng cáo liền phóng thẳng đến phòng làm việc của Trình Tư.

      Cậu ta cười từ cổng cho đến lúc vào phòng, xem ra tâm trạng tốt lắm.

      Lâm Sênh: “Tôi về rồi đây!”

      Trình Tư vừa nhìn Lâm Sênh túi to túi , tay còn cầm bó hoa, cười hỏi: “Người hâm mộ ra sân bay đón à?”

      Lâm Sênh gật đầu, đặt đám đồ xuống rồi rút từ trong ba lô ra cái túi: “Tôi mang quà về cho mọi người này.”

      rồi lấy từ trong túi ra hai hộp, mở ra xem, hóa ra là vòng tay tràng hạt làm bằng gỗ trầm hương.

      Lâm Sênh: “Chỗ tôi quay quảng cáo là đất Phật có tiếng, chùa chiền đó hương hỏa thịnh lắm nên tôi lên xin tràng hạt cho với Hứa Minh Ưu, khai quang rồi đấy! Hai người nhìn , tôi cũng đeo đây này!”

      Lâm Sênh lắc lắc cổ tay, đó quả nhiên có vòng tràng hạt y chang.

      Trình Tư đưa cái hộp cho Hứa Minh Ưu: “Minh Ưu, xem như nể công nịnh nọt của cậu ta, lúc về tòa soạn câu xóa cái tin gì mà Lâm Sênh đêm khuya hẹn hò với nữ minh tinh nào đó .”

      Lâm Sênh nhảy dựng lên: “Hẹn hò đêm khuya nào? Sao tôi biết?”

      Hứa Minh Ưu cười: “ có gì, ấy đùa thôi.”

      Tống Diệm nãy giờ ngồi bên im lặng xem tài liệu đứng lên, : “Quay xong quảng cáo rồi, giờ chỉ còn lại buổi trình diễn thời trang nữa thôi. Ngoài ra, tuần sau nữa phải cùng Trình Tư ra nước ngoài quay MV mấy bài hát, chuẩn bị sớm chút .”

      Lúc này Hứa Minh Ưu mới nhận ra hình như Lâm Sênh chẳng tặng quà gì cho Tống Diệm cả.

      Lâm Sênh ngừng cười: “ biết. À, đúng rồi, vòng tràng hạt gì đó, nặng quá, tôi chỉ có thể mang về ba chiếc thôi, xin lỗi nhé, có phần rồi.”

      Hứa Minh Ưu và Trình Tư: “...”

      Tống Diệm đột nhiên cười lên: “ sao, xấu như thế, cũng đỡ mất công tôi đem tặng cho người khác. Cậu nhìn khuôn mặt đau khổ của bọn họ kìa.”

      Lâm Sênh vừa nghe thế lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Trình Tư và Hứa Minh Ưu: “Có xấu ?”

      Trình Tư và Hứa Minh Ưu lặng lẽ đeo vòng lên tay: Bọn tôi thích cực kỳ!

      ~*~


      Buổi trình diễn thời trang tổ chức sau khi Lâm Sênh trở về được ba ngày.

      Trình Tư cũng được mời tham dự, nhưng lại vội vàng, có ý muốn tránh mặt truyền thông, ràng so với Lâm Sênh trầm lặng hơn nhiều.

      Hứa Minh Ưu thân là ký giả, mấy hoạt động này đương nhiên thể vắng mặt, cậu chen chúc giữa đám phóng viên nhà báo, chụp ngơi tay.

      Có điều, đến chính cậu cũng nhận ra, cứ mỗi lần trong tầm ngắm xuất hình ảnh Trình Tư, cậu đều bất giác mỉm cười.

      ~*~


      Kết thúc buổi trình diễn, quả ngoài dự liệu, Hứa Minh Ưu nhận được tin nhắn của Trình Tư.

      Cậu đến phòng nghỉ mà Trình Tư , phát Lâm Sênh và Tống Diệm cũng ở đó.

      Tống Diệm: “Hứa Minh Ưu, làm phiền cậu lát nữa dùng xe của Lâm Sênh đưa Trình Tư về nhà.”

      Hứa Minh Ưu: “Sao thế?”

      Trình Tư giải thích: “Còn phải tại cái vụ máy bay vừa rồi của tên Lâm Sênh này. Bây giờ bị đám ký giả theo đuôi kia kìa, chúng ta đổi xe đánh lạc hướng chú ý thôi.”

      Hứa Minh Ưu gật đầu.

      Việc này Hứa Minh Ưu cũng biết, nghe lúc máy bay, Lâm Sênh nghe sắp xếp của tiếp viên, còn chỉ vào người ta mà quát mắng. Bài báo viết như , thậm chí còn có hình Lâm Sênh chỉ vào tiếp viên mà cao giọng gì đó.

      ra việc này Lâm Sênh giải thích ràng từ lâu, chẳng có cãi cọ gì cả, cảnh giơ tay đó thực ra chỉ là cậu chỉ chỗ, hỏi xem có thể đổi ghế với vị khách khác mà thôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao vẫn còn rất nhiều bài báo khác “nhìn hình chém nội dung”, áp lực mạnh đến độ như muốn ép Lâm Sênh phải nhận tội mới chịu thôi.

      Cũng may bãi đỗ xe của khu tổ chức biểu diễn an ninh rất tốt, người có phận thể tiến vào. Hứa Minh Ưu và Trình Tư nhờ vậy mà thuận lợi lái được xe của Lâm Sênh ra khỏi vòng vây.

      Hai người cũng thẳng về nhà, Trình Tư bảo Hứa Minh Ưu đến công viên.

      Trông có vẻ mệt mỏi. Cũng khó trách, bận rộn bao lâu như thế rồi, trước khi album mới ra mắt, chỉ sợ chẳng có cách nào nghỉ ngơi cho tốt cả.

      Hứa Minh Ưu dừng xe dưới gốc cây Trình Tư hay đỗ.

      Bất kể đến bao nhiêu lần, công viên này vẫn náo nhiệt và vui vẻ như cũ.

      Hứa Minh Ưu đột nhiên hiểu ra Trình Tư vì sao lại thích chỗ này.

      Càng ồn ào náo nhiệt, càng dễ khiến người ta cảm thấy bình yên và thỏa mãn.

      Trình Tư đột nhiên mở miệng: “Cậu có biết bộ dạng lúc đầu của cậu ngốc đến thế nào ?”

      Hứa Minh Ưu hiểu nhức đến chuyện gì, mặt đỏ bừng: “Làm gì có. Tại tôi thấy đại minh tinh đáng thương như thế, còn chẳng có ai chúc mừng sinh nhật cùng nên mới cống hiến chút tình thương thôi.”

      Trình Tư bật cười: “Ồ? Cậu tặng tôi sữa chua và bánh ga tô, phải là giống như trong sách vẫn sao?”

      Hứa Minh Ưu ngẩn ra: “Sách? Sách gì cơ?”

      Trình Tư biết rút từ đâu ra quyển sách, vẫy vẫy, sau đó đọc to lên: “... Đối với người mình thích, chúng ta luôn luôn đặc biệt quan tâm đến mọi thứ liên quan đến người đó, càng đừng là sinh nhật, đó là chuyện vô cùng lớn. Lúc này, việc chọn quà sinh nhật là cực kỳ quan trọng...”

      sai, chính là quyển sách lần trước bị đồng nghiệp nhìn thấy, sau đó được Hứa Minh Ưu nhét thẳng vào túi xách: “Bí kíp tình ”.

      Hứa Minh Ưu ngẩn người lúc mới sực nhớ ra mà giật lấy quyển sách tay Trình Tư.

      Cậu tức giận : “ đừng có tùy tiện lục đồ của tôi!”

      Trình Tư xua tay, vẻ mặt vô tội: “Nó tự rơi ra đấy chứ!”

      Hứa Minh Ưu thẹn quá hóa giận, quay đầu thèm nhìn nữa. Trình Tư cười đến độ nằm bò cả ra ghế.

      Qua lúc lâu, trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

      Trình Tư chậm rãi : “ ra tôi vẫn luôn thắc mắc, ngày sinh nhật hôm đó, sao tôi lại đến chỗ này.”

      Hứa Minh Ưu quay lại nhìn .

      Trình Tư cũng nhìn cậu: “Hứa Minh Ưu, về sau rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra đáp án rồi.”

      Hứa Minh Ưu: “Đáp án gì?”

      Đợi lúc, vẫn thấy Trình Tư trả lời.

      Hình như ngủ mất rồi: Mắt nhắm chặt, lông mi hơi nhếch lên, quần áo người có phần xộc xệch.

      Hứa Minh Ưu thở dài hơi, thuận tay cầm áo khoác của Lâm Sênh để xe đắp lên người .

      “Có lẽ là để gặp cậu.”

      Giống như cảm giác được động tác của người bên cạnh, Trình Tư nhắm mắt bỗng cất tiếng.

      Hứa Minh Ưu sững ra nhìn .

      Chớp mắt đó, cậu hoài nghi bản thân có phải nghe lầm rồi ?

      Tình cảm tinh tế mà mãnh liệt bị dồn nén suốt bao lâu đột nhiên sôi trào, mạnh mẽ tới độ khiến cậu phát đau. Cậu dám động đậy, cũng dám suy nghĩ gì.

      Cứ như thế qua lúc lâu, mãi đến khi trong xe vang lên tiếng thở sâu đều đặn, Hứa Minh Ưu mới thể nhịn được nữa, nghiêng người qua, cúi đầu xuống, nhàng chạm vào môi Trình Tư.

      Rất .

      Rất , rất , đến độ Trình Tư tuyệt đối thể cảm thấy được.

      Hứa Minh Ưu nghĩ thế, cười trộm.

      Tách.





      Chương 23





      tuần sau khi Trình Tư và Lâm Sênh ra nước ngoài, các tờ báo dày đặc tin tức về mối quan hệ mờ ám của ngôi sao nổi trong giới giải trí Lâm Sênh và người tình đồng tính của mình.

      Tin tức này bắt nguồn từ mạng.

      Người tung tin vô tình nhìn thấy chiếc xe rất đẹp ở công viên gần nhà mình, vốn muốn đến chụp cái, chẳng ngờ lại phát xe là cặp đôi đồng tính âu yếm nhau.

      Bức ảnh người tung tin đưa lên chính là bức ảnh Hứa Minh Ưu hôn trộm Trình Tư ngày đó.

      Góc chụp của bức ảnh rất chuẩn, chỉ thấy tay phải của Hứa Minh Ưu đặt lưng ghế lái phụ, nghiêng người cúi đầu hôn người.

      Sau khi bức ảnh bị tung lên, lập tức đám người hay hóng chuyện nhận ra đó là xe của ngôi sao Lâm Sênh, mà áo khoác của người nằm ghế phụ cũng chính là áo của Lâm Sênh. Chiếc vòng tay người hôn trộm cũng giống hệt vòng tay mà Lâm Sênh đeo hôm có buổi trình diễn thời trang, có vẻ là đồ đôi. Lại liên hệ với những câu Lâm Sênh bày tỏ chân tình trong buổi biểu diễn cá nhân lần trước, cậu ta muốn hát tặng cho người.

      Mọi thứ tự nhiên rành rành.

      Người ngồi trong xe là Lâm Sênh nghi ngờ gì nữa, mà mối tình tám năm khó có thể mở miệng kia, nhất định có liên quan đến người đàn ông trong ảnh rồi.

      Tin vừa tung ra, lập tức thể cứu vãn được.

      Thân phận Hứa Minh Ưu rất nhanh bị vạch trần, là ký giả của tòa báo nào đó.

      Truyền thông liên tục tung ra các bài báo đào bới từng dấu hiệu trong mối quan hệ giữa hai người:

      Ví như hai người quen biết nhau, có lẽ là thông qua buổi phỏng vấn.

      Vé VIP buổi nhạc hội cá nhân của Lâm Sênh nghe là tặng cho Trình Tư, nhưng hôm đó ràng Trình Tư lên sân khấu biểu diễn cơ mà.

      Lại có “người trong giới” tiết lộ: Chuyện giới tính của Lâm Sênh ở trong giới ai chẳng biết.

      ...

      Có mấy người hâm mộ cực đoan còn tung lên ảnh cắt ra từ tiết mục giao lưu mà Lâm Sênh tham gia thời gian trước. Trong ảnh là lúc người dẫn chương trình hỏi Lâm Sênh thích mẫu bạn như thế nào.

      Lâm Sênh mình dễ bị người con dịu dàng, tinh tế làm rung động, còn chờ đợi duyên phận đến với mình.

      Người đăng bài còn bình luận: Nhìn mà xem, đại minh tinh chính là đại minh tinh, trước ống kính dối chớp mắt. Tôi cũng kỳ thị người đồng tính, dù sao thân phận là người nổi tiếng, muốn công khai cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng ràng bản thân đồng tính lại còn làm ra vẻ tình cảm dạt dào mà đợi chờ duyên với phận, chơi trò gì đấy? À, đúng rồi, lúc trước còn chờ đợi, đến lúc tổ chức nhạc hội cá nhân lại chẳng biết ở đâu ra mối tình tám năm, dám câu lòng ? Ha ha ha, từ bây giờ tôi thành anti-fan!

      Phía dưới đầy đủ các bài trả lời của người hâm mộ, anti-fan, người qua hóng chuyện. Đám người hâm mộ phản biện rằng mấy lời chương trình này đều là do công ty chủ quản chỉ đạo hết cả, cứ chăm chăm soi mấy chỗ đó ích gì?

      Cũng có người cảm thấy bức ảnh xe này ràng là chiêu trò để đẩy mạnh tên tuổi trước khi ra album mới.

      Tóm lại là tin tức mới cũ đều bị lôi ra bình luận lượt.

      ~*~


      Tất cả mọi chuyện đẩy Lâm Sênh lên đầu sóng ngọn gió, đương nhiên, Hứa Minh Ưu cũng thoát.

      Hứa Minh Ưu ba ngày chưa ra khỏi cửa, dây điện thoai rút, di động cũng tắt máy. Cậu ở trong nhà, ép bản thân xem rất nhiều bài báo với nhiều ý kiến khác nhau: Trung lập, hoài nghi và rất ác ý.

      Cậu hối hận muốn chết.

      Chỉ phút xúc động của bản thân mà hủy cả nghiệp của Lâm Sênh.

      Cậu ở trong giới giải trí mấy năm, hiểu rất ảnh hưởng của những vụ việc như thế này.

      Lúc trước cậu đứng sau ánh đèn nhìn các ngôi sao giả giả thực thực, theo đuôi bọn họ, buôn chuyện về bọn họ, hoàn toàn chưa từng nghĩ hôm nay lại đến lượt mình.

      vậy lại còn làm hại đến người khác.

      Lâm Sênh, Tống Diệm.

      Lại cả Trình Tư.

      Trình Tư nghĩ cậu thế nào?

      Lâm Sênh mang theo cả nghiệp và ước mơ của , thế nhưng bây giờ mình lại hại cậu ấy gặp chuyện lớn thế này.

      ấy có trách mình ?

      Về sau có cắt đứt quan hệ với mình ?

      Nhỡ ra, ấy nghĩ tất cả chuyện này là do mình và tòa soạn cùng lên kế hoạch sao?

      Hứa Minh Ưu quả sắp phát điên rồi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24





      Đến ngày thứ năm, nhà Hứa Minh Ưu xuất vị khách mời mà đến: Người lẽ ra ở nước ngoài, Tống Diệm.

      Cũng biết ta dùng cách nào mà dụ được đám phóng viên trước nhà rời hết cả, bởi vậy khi Hứa Minh Ưu nhìn thấy Tống Diệm mình xuất trước cửa, quả là có phần bất ngờ.

      “Điện thoại của cậu tắt máy suốt.” Vừa vào cửa, Tống Diệm liền mở miệng.

      Hứa Minh Ưu tiều tụy nhiều: “Xin lỗi... Bởi vì... bởi vì có quá nhiều cuộc gọi đến...”

      Tống Diệm đáp lời, cúi đầu rút di động trong túi ra, gọi số điện thoại rồi chuyển cho cậu: “Hứa Minh Ưu, Trình Tư muốn chuyện với cậu.”

      Hứa Minh Ưu đờ đẫn nhận điện thoại, qua lúc mới nghe máy.

      Hứa Minh Ưu: “A lô...”

      Trình Tư: “Minh Ưu, là tôi.”

      Giọng Trình Tư vang lên bên tai, ngữ khí vẫn nhàng như bình thường, giống như đề tài họ thảo luận bây giờ phải là đám tin đồn khiến người khác sứt đầu mẻ trán mà chỉ là chuyện đâu ăn, xem phim gì mà thôi.

      Giọng Hứa Minh Ưu nghẹn lại: “Trình Tư, tôi...”

      Cậu nên gì đây?

      Xin lỗi trước hay giải thích về nụ hôn kia trước?

      Trong lòng Hứa Minh Ưu rối như tơ vò, cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với Trình Tư.

      Trình Tư: “Minh Ưu, xin lỗi.”

      Hứa Minh Ưu ngẩn ra, vừa định mở miệng thấy Trình Tư tiếp: “Tôi muốn kéo người ngoại giới như cậu vào vụ lộn xộn này. Vốn tôi định tự mình trở về, nhưng lúc này quả tôi thể rời được, chỉ có thể để Tống Diệm về xử lý thôi.”

      Hứa Minh Ưu có phần khẩn trương: “Xin lỗi, tôi... Lâm Sênh...”

      Đầu bên kia Trình Tư cười ra tiếng: “Đừng lo, Lâm Sênh trách cậu đâu, cậu ta còn nhờ việc này mà tiết kiệm được tiền quảng bá cho album mới, tốt vô cùng. Nghe tôi, cậu đừng nghĩ lung tung, cứ làm theo sắp xếp của Tống Diệm. Còn về các chuyện khác... đợi tôi trở về.”

      Hứa Minh Ưu chầm chậm gật đầu.

      Cậu trả điện thoại lại cho Tống Diệm, Tống Diệm lại gì đó với Trình Tư, sau đó mới dập máy.

      Hứa Minh Ưu nhìn Tống Diệm, biết phải làm gì.

      Tống Diệm thở dài hơi: “Hứa Minh Ưu, tôi biết chuyện này có chút khó khăn nhưng hy vọng cậu tổ chức cuộc họp báo.”

      ta dừng lại chút, lại tiếp: “ tại Lâm Sênh vẫn còn số hợp đồng quảng cáo, cầu đối với hình tượng của người đóng rất nghiêm khắc, bởi vậy tôi thể cẩn thận. Mà quan trọng nhất là, trong chuyện này cậu ta vô tội.”

      Hứa Minh Ưu xấu hổ nhắm mắt lại.

      Tống Diệm: “Cậu và Trình Tư... Chuyện của hai người đợi cậu ta trở về cả hai tự mình giải quyết. Còn về buổi họp báo, bất luận là Lâm Sênh hay Trình Tư đều thể xuất được. Mà việc này lại vô cùng khẩn cấp, bởi vậy xin lỗi, chỉ đành kéo người ngoài như cậu vào mà thôi.”

      Hứa Minh Ưu lắc đầu: “ xin lỗi mang đến nhiều rắc rối cho mọi người thế này. cứ , tôi nhất định làm theo.”

      Tống Diệm: “Trong buổi họp báo cậu cần phải ràng người bên cạnh phải Lâm Sênh. Chuyện cái vòng tay đơn giản, tôi bảo mấy người trợ lý của Lâm Sênh, nhân viên trang điểm gì gì đấy đều đeo vòng giống như thế, là Lâm Sênh cảm ơn những người bạn luôn ở bên giúp đỡ mình nên tặng mỗi người chiếc, cũng giống như đồng phục của đội bóng rổ ấy mà. Còn về chuyện ‘động tác nhìn rất thân mật’ Hứa Minh Ưu, cậu nhớ kỹ, bức ảnh đó chỉ là do lệch góc mà thôi.”

      Hứa Minh Ưu: “Nhưng mà...”

      nhưng mà gì cả”, Tống Diệm cao giọng: “Cậu là nhà nhiếp ảnh, cậu có thể nhìn ra, bức ảnh đó là do dân chuyên nghiệp chụp. Còn về loạt các bài bới móc rất bài bản sau đó, có lẽ đều có dự định sẵn cả rồi. Người trong ảnh rốt cuộc có phải Lâm Sênh đều quan trọng. Bọn họ là Lâm Sênh có thể tìm ra các loại ‘bằng chứng’ khiến người khác tin tưởng. , bây giờ cho dù có bảo người bên cạnh là Trình Tư người ta cũng cho rằng Lâm Sênh tìm người thế mạng thôi, nhưng chúng ta chỉ có thể làm như thế. Tôi liệt kê tất cả các câu hỏi mà đám ký giả có thể nêu ra, ghi sẵn đáp án, đến lúc đó cậu chỉ cần làm theo là được.”

      Tiếp theo, Tống Diệm lần lượt nêu ra các điểm cần chú ý trong buổi họp báo cho cậu: Phải thể vẻ mặt như thế nào, dùng ngữ điệu ra sao, thậm chí trang điểm, ăn mặc như thế nào, toàn bộ đều vô cùng tỉ mỉ.

      Hứa Minh Ưu nhất loạt ghi hết lại, nhưng tảng đá nặng ngàn cân trong lòng vẫn hề bớt.

      ~*~


      Tin tức nhân vật chính của bức ảnh “nụ hôn trong xe hơi” muốn mở cuộc họp báo được truyền rất nhanh. ra gần như ngay sau khi Tống Diệm trở về lập tức sắp xếp loạt công việc, đương nhiên cũng bao gồm cả việc tung ra thông tin này.

      Còn về bức ảnh đó, có quá nhiều cách giải thích và phán đoán.

      Mọi người xem đủ hết các loại tư liệu, bây giờ cầu bức thiết là để người trong cuộc đưa ra lời giải thích cho câu đố này.

      ~*~


      Cuộc họp báo tổ chức vào ngày thứ ba sau khi Tống Diệm về nước.

      tiện tự mình xuất , Tống Diệm phái người đưa Hứa Minh Ưu tới trường, sắp xếp mọi chuyện.

      Hứa Minh Ưu vừa xuất , đám ký giả phóng viên đợi bên ngoài từ lâu đồng loạt giơ máy ảnh, chụp tách tách ngừng. Hứa Minh Ưu hơi căng thẳng, chỉ dám khẽ ngẩng đầu liếc nhanh cái.

      đến cũng buồn cười, trước đây lâu, bản thân có lẽ cũng là trong số đó.

      Dựa theo sắp xếp ban đầu, trước tiên Hứa Minh Ưu giải thích đơn giản việc liên quan đến bức ảnh kia, sau đó là thời điểm các nhà báo, phóng viên đặt câu hỏi.

      Nhưng cậu vừa ngồi xuống, dưới phòng có người lớn tiếng hỏi câu: “ Hứa, người trong bức ảnh đó có phải là và Lâm Sênh ?”

      Đám người bên dưới lập tức lao nhao, ánh đèn flash lóe lên dứt, sáng đến nhức mắt. Bọn họ bàn tán xì xào, ánh mắt nhìn nhau có tò mò, có hoài nghi, cũng có ác ý.

      Thời khắc vừa khó xử lại vừa nghiêm trọng này, Hứa Minh Ưu bỗng dưng thất thần.

      Cậu nhớ đến Trình Tư.

      Cậu đặt cái tên này đầu lưỡi nghiền ngẫm lúc, cuối cùng nuốt vào bụng.

      Cậu nhớ có lần ăn cơm. Lâm Sênh hóng hớt hỏi cậu và Trình Tư làm thế nào mà trở thành bạn bè được, vì cả hai nhìn chẳng liên quan gì đến nhau. Kết quả Trình Tư cười bảo bởi vì Hứa Minh Ưu khiến cảm thấy ấm áp, người như thế, ai cũng nhịn được mà muốn tiến lại gần.

      ra Trình Tư sai rồi.

      biết, bất kể là năm năm trước hay tại, cũng giống như ánh mặt trời rực rỡ, trực tiếp tiến thẳng vào lòng, mang đến ấm áp và năng lượng cho cậu.

      mới là người khiến ai cũng muốn lại gần.

      Được gặp , bản thân quả quá may mắn rồi.

      Hứa Minh Ưu ngẩng đầu lên, từ tốn mà bình tĩnh cất tiếng: “Đúng thế, người trong ảnh đúng là tôi và Lâm Sênh.”





      Chương 25





      Trình Tư và Lâm Sênh vừa xuống máy bay liền bị đám phóng viên vây lấy.

      Lâm Sênh, đối với những gì Hứa trong cuộc họp báo vừa rồi, có suy nghĩ gì?”

      “Lâm Sênh, lời người quản lý của cân nhắc sử dụng đến luật pháp có ? có khởi tố đối phương ?”

      Trình Tư, xin hỏi có biết ai là kẻ ác tâm muốn hãm hại Lâm Sênh ? Các điều tra đến cùng chứ?”

      “Lâm Sênh, Trình Tư, lời xin lỗi của Hứa Minh Ưu hai người có nhận ? Có muốn với đối phương điều gì ?”

      “Lâm Sênh...”

      ~*~


      Câu hỏi của đám ký giả đổ đến như thác lũ, sắc mặt của Trình Tư càng lúc càng kém.

      Lâm Sênh nhìn thế mà khỏi phát run. từ khi quen biết Trình Tư đến giờ cậu chưa từng thấy sắc mặt ta kém như thế này. Mặc dù bình thường trông ta có vẻ dễ chịu, thoải mái nhưng Lâm Sênh biết, đó chỉ là khi chưa đụng đến gót chân Asin của ta mà thôi. Có điều lần này...

      Lâm Sênh thầm thở dài tiếng, nhân lúc Trình Tư còn chưa nổi bão liền dừng bước, với đám đông: “Cảm ơn mọi người quan tâm đến tôi, đối với việc lần này tôi cùng ê-kíp của mình cũng muốn nhắc lại nữa. Ra nước ngoài quay MV rất mệt, chúng tôi ba ngày có giấc ngủ nào tử tế rồi, trước tiên có thể để chúng tôi nghỉ ngơi hồi phục tinh thần, cho chúng tôi về nhà nghỉ ngơi chút được ?”

      rồi Lâm Sênh nhìn vào ống kính, để lộ ra nụ cười vừa miễn cưỡng vừa mệt mỏi.

      Nhất thời đám ký giả đưa mắt nhìn nhau, hai người liền nhân cơ hội này lên luôn chiếc xe đến đón mình.

      ~*~


      Hai người thẳng từ sân bay về phòng làm việc.

      Vừa vào cửa, trợ lý lập tức chạy tới: “Sếp, ngài Tống ở phòng họp.”

      Mặt Trình Tư sa sầm mở cửa tiến vào, Tống Diệm xem ti vi.

      ti vi chiếu lại buổi họp báo ngày hôm trước, máy quay đặc tả cảnh Hứa Minh Ưu gì đó, khuôn mặt cậu trắng bệch nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng như nước hồ thu.

      “Đúng thế, việc đúng như tôi , được lên kế hoạch sẵn từ đầu rồi. Ngày hôm đó Lâm Sênh quá mệt mỏi nên ngủ quên xe, tôi liền nhân cơ hội làm ra động tác để đồng nghiệp chụp lại, đăng lên mạng.”

      “Chứng minh? Bức ảnh đó tôi nghĩ rất nhiều người đều có thể nhìn ra là do dân chuyên nghiệp cố tình chọn góc độ rất mờ ám để chụp. Tôi có thể vẽ lại cho mọi người xem rốt cuộc là góc độ nào. Vòng tay cũng là do tôi cố ý để lộ ra, ra cái vòng này toàn bộ những người trong ê-kíp của Lâm Sênh đều có.”

      “Có người đưa tôi khoản tiền bảo tôi làm thế.”

      “Việc này tôi thể trả lời, bởi vì người đó trực tiếp liên lạc với tôi. Tôi chỉ biết người đó hình như cũng ở trong giới giải trí.”

      phải tuyên truyền. Tôi... tôi chỉ là chịu được lương tâm cắn rứt nên muốn ràng mà thôi. Tôi bước vào giới giải trí, về sau, có lẽ cũng làm tiếp nghề này nữa. Tôi muốn tiếng xin lỗi với Lâm Sênh, còn cả Trình Tư nữa, tôi xứng với tình bạn của họ.”

      “Bởi vì tôi quen biết Lâm Sênh là nhờ Trình Tư giới thiệu. ra năm năm trước tôi quen biết Trình Tư rồi, tại quán bar, chúng tôi uống rượu đến khi trời sáng. Kết quả hôm sau lại có tin ấy cưỡng hiếp người hâm mộ, lúc đó tôi còn vô cùng bất ngờ.”

      “Tôi với Trình Tư, Lâm Sênh cũng thân thích, mọi người thấy tôi vì giúp bọn họ tuyên truyền cho album mới mà bất chấp tất cả hy sinh danh dự bản thân mình sao? Tôi rồi, tôi chỉ muốn ra . Trình Tư và Lâm Sênh coi tôi là bạn, tôi lại phản bội họ làm ra chuyện này, trong lòng thấy rất ân hận, áp lực tâm lý cũng rất lớn.”

      “Tôi biết. Người đó chỉ cần tôi chụp được ảnh, là các tư liệu và phương thức truyền thông khác đều chuẩn bị đâu ra đấy rồi, chỉ đợi mỗi ảnh nữa là xong.”

      ...

      Tống Diệm tắt ti vi.

      Vẻ mặt Trình Tư có phần đau khổ, nhíu mày, nắm chặt tay, tựa như cật lực nhẫn nại điều gì đó.

      Trình Tư: “Cậu ấy... bây giờ ở đâu?”

      Tống Diệm: “Cậu ấy muốn về nhà, tôi sắp xếp xe đưa cậu ấy rồi.”

      Tống Diệm dừng chút, lại tiếp: “Hứa Minh Ưu... Cậu ấy rất thông minh.”

      ~*~


      Đúng thế, Hứa Minh Ưu quả rất thông minh.

      , cũng phải thông minh, mà chính xác ra là cậu hiểu quá cái giới này.

      Quần chúng tò mò về cái gì, phóng viên muốn biết điều gì, cậu đều như lòng bàn tay. Bởi vậy những vấn đề cậu muốn trả lời, cậu đều có thể dần dần dẫn dắt những phóng viên bên dưới đặt câu hỏi.

      Đương nhiên, câu trả lời của cậu cũng ràng hay khẳng định gì, thậm chí còn kèm theo chút ít nghi ngờ và phán đoán cá nhân, thế nhưng cũng chính bởi vậy mà nghe càng .

      Tiếp theo, chỉ cần Tống Diệm nắm chắc cơ hội những Lâm Sênh mà ngay cả Trình Tư cũng được trả lại trong sạch.

      ~*~


      Tống Diệm hổ là Tống Diệm.

      Ngay sau khi họp báo của Hứa Minh Ưu kết thúc, lập tức ra vẻ phẫn nộ muốn khởi tố cậu, sau đó lên án mạnh mẽ những mặt tối của giới giải trí, đồng thời ngầm ám chỉ ra từ sớm mình biết ai và cơ quan truyền thông nào đứng sau vụ này, cũng thông báo bên điều tra đến cùng.

      Mà người đầu tiên tung bức hình gây sóng gió kia lên mạng, biết vì lý do gì cũng thấy đăng bài phản biện về những nội dung Hứa Minh Ưu .

      mạng cũng lần lượt xuất các chủ đề mới bàn luận xôn xao biết “người trong giới” và “cơ quan truyền thông” muốn mưu hại Lâm Sênh mà Hứa Minh Ưu nhắc đến trong buổi họp báo rốt cuộc là ai, bàn tán sôi nổi mãi dứt.

      Vở kịch “lật ngược thế cờ” được mọi người quan tâm này vừa xuất , Lâm Sênh lập tức từ “thằng đồng tính giả tạo” trở thành “hoàng tử khốn khổ vì bị mưu hại”, mặc dù vẫn còn có người nghi ngờ chân trong lời của Hứa Minh Ưu nhưng số người lựa chọn tin tưởng cậu còn nhiều hơn.

      ~*~


      Trình Tư: “Cái này hoàn toàn giống nội dung chúng ta thống nhất ban đầu, tại sao đột nhiên cậu ấy lại...”

      Tống Diệm thở dài: “Cậu ấy rất áy náy vì làm liên lụy đến hai người, nên bất luận dùng cách nào cũng phải giải quyết triệt để chuyện này.”

      Đúng thế, đáng lẽ phải nghĩ ra từ đầu, với tính cách của Hứa Minh Ưu, có thể trả lời lưu loát mà bình tĩnh như thế, nhất dịnh thầm luyện tập rất nhiều lần rồi.

      Ngay từ đầu cậu ấy quyết định làm như vậy.

      Nhưng bây giờ đâu đâu cũng chửi rủa Hứa Minh Ưu, người nhà, bạn bè đánh giá cậu ấy như thế nào?

      Nếu vô tình gặp phải fan cuồng biết làm sao?

      Giới nhiếp ảnh chẳng lớn là bao, sau này còn ai dám thuê cậu ấy?

      Cậu ấy từ bỏ gần như tất cả mọi thứ để đổi lấy trong sạch cho và Lâm Sênh.

      Cậu ấy cân nhắc đến hậu quả à?

      Nghĩ đến đây, Trình Tư lại càng buồn bực: “Hứa Minh Ưu là...”

      Tống Diệm đột nhiên nhớ ra chuyện gì, : “Trình Tư, lúc đó tâm trạng cậu tốt chạy đến Friday uống rượu, cũng hóa trang chút nên ai nhận ra... Sao Hứa Minh Ưu lại...”

      Trình Tư lắc đầu: “Friday rất ít người biết... Tôi cũng nhớ nữa... Hóa ra lúc đó cậu ấy cũng có mặt...”

      Trình Tư lại lại, vừa vừa suy nghĩ, trong lòng rốt cuộc vẫn thể bình tĩnh được: “Tống Diệm, cậu đặt vé , tôi muốn lập tức ...”

      Tống Diệm cắt ngang: “ được.”

      Trình Tư sững lại, nhìn trừng trừng người đối diện.

      Tống Diệm: “Trình Tư, cậu phải nhẫn nại chút, cậu cũng biết đấy, bây giờ cậu thể tìm cậu ấy được.”

      Trình Tư sắp phát điên: “Cậu muốn tôi nhẫn nại thế nào?! Được rồi, tôi cho cậu biết, tôi định lần này về ...”

      ngừng chút, lại đột nhiên xìu xuống: “Tống Diệm, tôi cách nào bình tĩnh lại được. Di động gọi được, cậu biết ngày ấy lúc ở nước ngoài xem tin tức tôi suýt nữa phát điên!”

      Tống Diệm nhìn chằm chằm Trình Tư lúc lâu. quen biết Trình Tư cũng gần hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cậu ta mất tự chủ như thế này.

      Năm năm trước, ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn như thế cậu ta cũng có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả, vậy mà bây giờ lại giống như rắn mất đầu.

      nghĩ lúc, nghiêm túc hỏi: “Cậu thích cậu ta à?”

      Câu hỏi này hình như quá đột ngột, Trình Tư sững người ra.

      Thích sao?

      biết.

      chỉ biết người này ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ .

      chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của luôn lớn gan bất thường.

      chỉ biết từ rất sớm, muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa.

      Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào?

      Gần đến độ thể tách ra được.

      Đó chính là đáp án trong lòng .

      Qua lúc lâu, Trình Tư cuối cùng cũng thở dài: “Đúng thế, tôi thích cậu ấy.”
      honglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26





      Mùa đông năm nay được định sẵn là dành cho Lâm Sênh.

      Album chuẩn bị ba năm, chưa đến việc được thực ở phòng thu đại nhất, hay những MV do đạo diễn hàng đầu quay, chỉ nhìn những cái tên tầm cỡ trong giới, bao gồm cả Trình Tư, đứng sau đo ni đóng giày sáng tác mười bài hát trong album cho Lâm Sênh là đủ. ít người chỉ riêng những cái tên lẫy lừng đó cũng thừa sức khiến album này bán chạy như tôm tươi.

      Dù vậy, quần áo có đẹp đến mấy cũng cần người mặc có khả năng tôn nó lên.

      Album này có vẻ ngoài tinh tế đẹp đẽ, giọng hát của Lâm Sênh lại càng khiến nó trở thành món đồ “tốt gỗ tốt cả nước sơn”.

      Dưới hướng dẫn của Trình Tư, giọng hát của Lâm Sênh càng ngày càng đẹp, cậu còn chỉ biết dùng chất giọng đặc biệt của mình và những kỹ thuật cảm xúc thể từng bài hát.

      Tựa như cái tên album này, “Kén”, đây cũng chính là thời khắc Lâm Sênh phá kén hóa bướm.

      ~*~


      Vào ngày album chính thức phát hành, Hứa Minh Ưu lập tức đến tiệm băng đĩa nhạc mua ngay.

      Bìa đĩa là hình ảnh Lâm Sênh giản dị, trẻ trung như sinh viên mới ra trường, cậu mặc áo sơ mi trắng, quần bò xanh, đứng giữa trời trong vắt cười vui vẻ, ngay cả gian xung quanh cũng trở nên ấm áp lạ thường.

      Hứa Minh Ưu nhìn bìa đĩa cười, ngón tay lại chậm rãi lướt qua hàng chữ bên dưới, Nhà sản xuất: Trình Tư.

      Rốt cuộc cũng là mùa đông, cách lần cuối cùng cậu nhìn thấy Trình Tư gần ba tháng rồi.

      Hứa Minh Ưu cẩn thận cất album vào trong túi, sau đó từ tốn về nhà.

      Cậu về nhà được thời gian, lấy lý do là nghỉ phép năm, nhưng cả nhà ai tin.

      Cũng đúng thôi, bất cứ ai thấy con trai mình xuất truyền hình thừa nhận trước tất cả mọi người bản thân là loại vô liêm sỉ, vì tiền mà hãm hại người khác đều khó có thể chịu được.

      Đối với những câu hỏi của cha mẹ, Hứa Minh Ưu đều rất bình thản đáp lời: “Con có gì để giải thích cả. Nhưng mọi người hãy tin con.”

      Cha Hứa ràng rất tức giận: “Ra ngoài mấy năm, trở thành đồng tính chưa , bây giờ đến cả nhân phẩm của mày cũng có vấn đề rồi hả?”

      Hứa Minh Ưu nghe vậy, nửa ngày cũng đáp lời, mãi sau mới giọng câu: “Nhớ nhà rồi, về nghỉ xả hơi thời gian. Hai, ba tháng sau con .”

      thế, nhưng bản thân Hứa Minh Ưu cũng hiểu , cậu nghỉ việc ở tòa soạn. Mặc dù chưa trả căn nhà thuê ở thành phố A nhưng dù có trở lại chắc cũng còn...

      ~*~


      Hứa Minh Ưu khẽ thở dài, làn hơi mỏng từ môi thoát ra, tạo thành đám sương trắng xuất thoáng chốc rồi biến mất.

      Việc làm hôm họp báo, cậu hoàn toàn hối hận.

      Vốn là lỗi của mình, việc nhất định phải giải quyết ràng, cậu chẳng qua chỉ chọn phương pháp nhanh nhất, có hiệu quả nhất và cũng cực đoan nhất mà thôi.

      Dù vậy cậu cũng hơi hối tiếc, hối tiếc vì bí mật cất giấu trong lòng lâu lại được tiết lộ với Trình Tư bằng cách đó.

      Cậu thậm chí còn dám nhìn mặt Trình Tư lần cuối trước khi rời .

      Cậu sợ khi nhìn thấy , những khát vọng thể đè nén và tình cảm trong tim đồng loạt dâng lên nhấn chìm cậu mất.

      Chết đuối rất đau khổ, mà cậu trước giờ vẫn nhát gan.

      Nếu có thể, cậu hi vọng bản thân có thể biểu tốt chút.

      Mỗi lần nghĩ đến đây, Hứa Minh Ưu đều cảm thấy ảo não: “So với năm năm trước, bản thân hình như vẫn chẳng tiến bộ tý nào.”

      ra Hứa Minh Ưu của năm năm trước hoàn toàn được bình tĩnh như bây giờ, lúc đó cậu luôn bất an và căng thẳng.

      Xuất thân từ thành phố ở Giang Nam, thanh niên gia cảnh bình thường, tính cách bình thường, thi đỗ trường đại học bình thường ở thành phố A.

      Cậu bình thường sống hai mươi năm, lại đột nhiên phát bản thân có điểm bình thường: Hình như cậu là người đồng tính.

      “hình như” là bởi bản thân cậu từ đầu đến cuối vẫn thể tin được.

      Trong quan niệm của cậu, hai từ “đồng tính” vừa lạ lẫm lại vừa xa xôi, thế nhưng, lúc cậu phát bản thân nhìn trong phim người lớn hoàn toàn có phản ứng gì, nhưng lại hưng phấn vì nhân vật nam trong đó cậu bắt đầu ý thức được giới tính của mình có vấn đề.

      Thế là Hứa Minh Uy bắt đầu lên mạng, điên cuồng tìm hiểu các vấn đề liên quan đến đồng tính. Càng đọc càng thấy bản thân đúng là đồng tính, càng xem càng thấy sợ hãi hoang mang.

      Việc này đối với người sống hướng nội như cậu là áp lực tâm lý vô cùng lớn. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định quán bar dành cho gay để thử xem bản thân có cảm giác gì đối với những người đàn ông ngoài đời hay , có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.

      Bởi vậy Hứa Minh Ưu liền đến quán bar Friday.

      Mặc dù đây là quán bar dành cho gay nhưng vẫn thuộc vào dạng sạch , ít người biết. Địa điểm quán khó tìm, người cũng nhiều lắm, bầu khí cũng rất tốt.

      Tuy là thế, nhưng khi Hứa Minh Ưu ngồi ở quầy bar rồi, cậu vẫn có cảm giác chân thực chút nào.

      Cậu còn dám ngẩng đầu lên, chỉ mực nhìn chằm chằm cốc rượu cocktail trước mắt, xanh xanh đỏ đỏ, giống như tâm trạng phức tạp của cậu bây giờ.

      Cậu có thể cảm giác khí xung quanh thay đổi. ràng chỉ là mấy người đàn ông, nhưng mấy trò trêu đùa trắng trợn của họ, có lẽ là để tìm bạn đêm nay, lại khiến Hứa Minh Ưu mất tự nhiên.

      ~*~


      “Này...”

      Vai Hứa Minh Ưu bị vỗ cái.

      Cậu lập tức đứng bật dậy, căng thẳng : “Tôi phải, tôi phải, tôi ...”

      Người trước mặt mặc cái áo có mũ, ta kéo mũ lên che hơn nửa khuôn mặt, trong quán bar vốn mờ tối lại càng khó có thể nhìn diện mạo.

      Hứa Minh Ưu chỉ thấy khóe miệng người đối diện dường như hơi cong lên, : “Ví tiền của cậu rơi kìa.” rồi liền đặt ví lên bàn, quay người rời khỏi quán.

      Hứa Minh Ưu ngẩn ra, nhìn ví tiền, lại nhìn người kia, bất giác theo.

      Hứa Minh Ưu theo sau người đó mãi cho đến khi rẽ vào con đường gần quán bar. Con đường đó buổi tối vô cùng náo nhiệt, hàng quán vỉa hè đồ nướng, đồ ăn vặt đầy đủ, đó là chợ đêm loại .

      ta dừng ở cửa hàng tạp hóa mua túi bia, sau đó ôm túi đồ, tiếp tục thẳng. Hứa Minh Ưu cũng tại sao mình lại theo sau ra, nhưng cậu vẫn làm thế.

      hết con đường là thấy sân bóng rổ nhìn khá cũ. Lúc đó sân chẳng còn bóng người, chỉ có ngọn đèn mờ tối đơn độc chiếu sáng cả khuôn viên. Người kia rốt cuộc cũng dừng bước, ngồi xuống bậc thềm bên góc sân, chậm rãi uống bia.

      Hứa Minh Ưu cũng dừng lại, ngồi cách ta đoạn xa, bắt đầu ngây người.

      Lúc đó là hai giờ sáng.

      ~*~


      Trong buổi tối tính là yên bình đó, Hứa Minh Ưu cứ như thế mà thất thần nghĩ hết thứ này đến thứ khác.

      Nghĩ đến phản ứng của người nhà và bạn bè khi biết cậu đồng tính.

      Nghĩ rốt cuộc bản thân muốn tìm công việc như thế nào.

      Nghĩ quán đậu phụ hoa dưới khu nhà có đóng cửa .

      ...

      Cậu nghĩ rất nhiều.

      Cậu lạnh, cũng mệt.

      Cậu chỉ là hoảng hốt và bất an.

      Có lẽ đó là lý do vì sao cậu lại theo sau người xa lạ.

      Cậu cần phương hướng.

      ~*~


      biết qua bao lâu, Hứa Minh Ưu đột nhiên cảm thấy trước mắt có gì chuyển động. Ngẩng đầu lên, là người nãy giờ cậu theo sau.

      ta vẫn đội mũ, đứng im trước mặt nhìn cậu.

      Hứa Minh Ưu bị giật mình, lùi ra sau theo phản xạ, người đó lại bật cười, đặt chai bia xuống đất bên cạnh cậu, giọng : “Đừng sợ.” Sau đó rời .

      Giọng ta hay , giống như hát vậy.

      Hứa Minh Ưu bất giác nghĩ.

      Lúc này trời tang tảng sáng, thành phố cũng bắt đầu tỉnh giấc. Đèn đường tắt , chú chim đậu cây ngô đồng bên cạnh bắt đầu kêu líu ríu, các bác cao tuổi vào sân bóng rổ tập thái cực quyền, người đàn ông trung niên bán bánh rán đẩy xe ra, vợ ông đằng sau cẩn thận quan sát...

      ~*~


      Lại ngày hoàn toàn mới.

      Trái tim lo lắng bất an của Hứa Minh Ưu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

      Quả con người đôi lúc là loại động vật kỳ lạ. Khi có hồi ức tươi đẹp cứ lặp lặp lại trong đầu rất nhiều lần, trong lòng nhịn được mà xuất ý nghĩ: “Chuyện đó có ?”

      Mãi cho đến tận bây giờ, cứ mỗi lần nhớ tới chuyện này Hứa Minh Ưu vẫn thể tin được người lần đó cậu gặp lại chính là Trình Tư.

      Có điều, xuất như thế đấy.

      Cậu gặp được Trình Tư. Trình Tư là đồng tính. cho cậu chai bia.

      còn với mình: “Đừng sợ.”

      ~*~


      Có lẽ Trình Tư vĩnh viễn cũng biết buổi tối hôm đó đối với Hứa Minh Ưu có ý nghĩa như thế nào. Hoàn toàn có dấu hiệu báo trước, thay đổi cuộc sống của cậu.

      Hứa Minh Ưu chưa từng hoài nghi việc này.

      Hứa Minh Ưu dừng chân.

      Đây là con đường bắt buộc phải qua để về nhà. qua con đường rậm rạp cây cối ở trung tâm công viên này, cậu có thể nhìn thấy khu nhà của mình. Nhưng bây giờ giữa mùa đông, lá mấy cây ngô đồng hai bên đường đều rụng sạch, dưới ánh mặt trời bỗng thấy ấm áp mà trang nghiêm.

      Dưới gốc cây trước mặt có người đàn ông, ta mặc chiếc áo khoác tối màu, dựa vào thân cây, biết nghĩ ngợi gì. Dường như cảm nhận được xuất của Hứa Minh Ưu, ta quay đầu lại nhìn cậu, cười : “Mùa đông ở đây hơi lạnh.”

      ta đứng thẳng lại, chậm rãi đến trước mặt cậu, đưa tay ra.





      Chương 27





      Mãi cho đến khi phim bắt đầu chiếu, đầu Hứa Minh Ưu vẫn còn choáng váng.

      Trình Tư kéo cậu chạy mạch đến rạp chiếu phim, mua hai vé là muốn xem phim.

      Cái giờ này, học sinh lên lớp, người lớn làm, cả phòng chiếu phim rộng lớn chỉ có hai người Trình Tư và Hứa Minh Ưu.

      Hứa Minh Ưu thấy khó hiểu: đoạn đường dài từ thành phố A đến thành phố Y, chỉ là để xem phim thôi sao?

      Nhưng còn chưa đợi cậu lên tiếng, đèn tối lại, cậu chỉ cảm thấy bụng mình bị đống câu hỏi lèn chặt. Trình Tư ngược lại, trông cứ như đúng là đến để xem phim thôi vậy, hoàn toàn chẳng có động tác gì, chỉ nhìn vào màn ảnh phía trước.

      Hứa Minh Ưu lại khó có thể bình tĩnh. Cậu nhịn được mà liếc mắt nhìn người bên cạnh: Khuôn mặt phản chiếu dưới ánh sáng hắt ra từ màn ảnh của trông rất kỳ lạ.

      Người này, ta đến tìm mình sao?

      Hứa Minh Ưu nghĩ nghĩ lại câu hỏi này, ràng thể trả lời nhưng càng lúc càng thấy vui mừng, đến môi cũng nhịn được mà khẽ cong lên.

      Trình Tư cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay đầu hỏi: “Cậu nhìn gì thế?”

      Bị bắt quả tang, Hứa Minh Ưu luống cuống ho khan tiếng: “Xem phim mà.”

      Trình Tư trầm ngâm: “Ồ, tôi nhớ mình mua vé xem ‘Cánh cửa thời gian’, phải phim ‘Trình Tư’...”

      Hứa Minh Ưu thấy mình bị lấy làm trò cười, thẹn quá hóa giận, thèm để ý đến nữa. Trình Tư lại : “Hứa Minh Ưu, tôi thấy công bằng.”

      Trong gian trống trải của phòng chiếu phim, thanh của Trình Tư và tiếng động trong phim hòa vào nhau, trở nên giống như giấc mơ.

      Hứa Minh Ưu nghe , hỏi lại: “Gì cơ?”

      Trình Tư cúi đầu cười khẽ: “Hôm đó ở trong xe cậu hôn tôi, đúng ? Cậu còn chưa giải thích với tôi chạy trốn rồi, việc này quá công bằng.”

      Tim Hứa Minh Ưu giật thót cái, ngay đến thân thể cũng bất động.

      Cậu vì sao Trình Tư lại nhắc đến chuyện này, bởi vậy nên cậu càng căng thẳng.

      Hứa Minh Ưu từ từ định thần lại, : “ muốn công bằng thế nào?"

      Trình Tư trả lời ngay, chỉ hỏi lại: “Quyển sổ tay cậu thường mang theo có đây ?”

      Hứa Minh Ưu gật đầu, rút từ trong túi ra đưa cho Trình Tư.

      Trình Tư chậm rãi giở từ trang cuối cùng lên, vừa giở vừa :

      “Có căn phòng...”

      Tờ thứ ba có vẽ căn phòng.

      “...trong phòng có nhạc...”

      tờ thứ tư có ghi lại loạt ký .

      “...đợi đến khi sinh nhật, còn có bánh ga tô...”

      Tờ đầu tiên chỉ ra thân phận của người cùng qua sinh nhật.

      “... Có điều, năm tệ tám nợ cậu, chắc phải góp cả đời rồi.”

      Thậm chí còn tờ giấy nợ chưa trả ở trang thứ hai.

      Quyển sổ dừng ở trang thứ năm, Trình Tư rút cái bút, bắt đầu viết gì đó vào phần giấy trắng dưới ánh sáng tối mờ, vừa viết vừa tiếp tục : “Tôi muốn công bằng như thế này.”

      Tờ thứ năm chỉ viết có hai cái tên: Trình Tư, Hứa Minh Ưu.

      Hứa Minh Ưu sững ra.

      Giọng Trình Tư vang lên bên tai: “Nếu tôi , tôi hy vọng đây là cuộc sống sau này của chúng ta, cậu có bằng lòng ?”

      Bằng lòng ?

      Căn phòng, nhạc, bánh ga tô.

      Còn có người ở bên mình cả đời.

      Cuộc sống như vậy, có bằng lòng ?

      Hứa Minh Ưu cố gắng tiêu hóa lời Trình Tư : muốn “công bằng” như thế.

      Bởi vậy, nụ hôn đó, đổi lại là...

      Hứa Minh Ưu đột nhiên thấy trước mắt hoa lên.

      ~*~


      Phim vẫn còn chiếu, nam chính trong phim nhớ đến người mình , ta ngẩng đầu nhìn trời, giọng ngân nga: “I finally found someone, who knocks me off my feet. I finally found the one who makes me feel conplete[1]...”

      [1. Dịch:

      Cuối cùng thấy, nơi em ~ chốn dừng chân,

      Cuối cùng thấy, nơi em ~ hồn thất lạc.]

      Trình Tư giúp Hứa Minh Ưu lau nước mắt, sau đó ôm cậu vào lòng, cách từ tốn nhưng trịnh trọng: “Tôi thích cậu, Hứa Minh Ưu, ở bên tôi nhé.”

      Nụ hôn đó, đổi lại gia đình.

      Nghe qua có vẻ là chuyện công bằng nhất đời.

      Hứa Minh Ưu thấp giọng nức nở, ôm chặt lấy Trình Tư:

      “Em đợi lâu lắm rồi.”
      honglak thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28





      bàn bốn người, tám mắt nhìn nhau.

      khí có phần nặng nề.

      Hứa Minh Ưu quả vừa căng thẳng lại vừa hối hận: Lẽ ra nên nhất thời bốc đồng mà nghe lời Trình Tư.

      ~*~


      Hôm đó sau khi thổ lộ tấm lòng với Hứa Minh Ưu trong rạp chiếu phim, Trình Tư bảo nhân lúc ở thành phố Y, muốn đến gặp cha mẹ cậu lần.

      Ban đầu Hứa Minh Ưu cũng đồng ý, thấy như thế đột ngột quá. Cha mẹ cậu mặc dù biết con mình thích đàn ông nhưng e là vẫn chưa chuẩn bị tinh thần gặp bạn trai con.

      Có điều Trình Tư lại bảo: “Minh Ưu, đây là quy tắc của giới chúng ta, nếu gặp may mắn đâu.”

      Lý do này nghe chẳng có sức thuyết phục gì cả, nhưng ba chữ “ may mắn" ra rồi, Hứa Minh Ưu chỉ có thể gật đầu đồng ý.

      Thế là vào cuối tuần, Hứa Minh Ưu dẫn Trình Tư về nhà.

      ~*~


      Hứa Minh Ưu báo với cha mẹ việc này, là có người bạn tới thăm, mặc dù là bạn bè kiểu gì nhưng trong lòng cha mẹ Hứa cũng đoán được mấy phần, xem như chuẩn bị sẵn tâm lý. Tuy vậy tới lúc Trình Tư xuất trước cửa nhà, bọn họ vẫn khỏi bất ngờ.

      chàng Trình Tư này, quá chói mắt.

      Ngoại hình đẹp, khí chất cao quý chỉ là phần, vấn đề là còn đặc biệt chú ý ăn vận nữa. Từ góc độ của Hứa Minh Ưu mà , quả chỉ thiếu mỗi cái thảm đỏ dưới chân nữa thôi.

      Cha mẹ Hứa Minh Ưu quả thể tin được người con trai mình thích lại như vậy, nhất thời có vẻ mất tự nhiên.

      Hai bên giới thiệu với nhau xong ngồi xuống bàn, chẳng câu gì nữa.

      Trình Tư ràng được thoải mái như lúc trước, cứ liếm môi mãi giống như muốn gì đó, nhưng lại chẳng biết phải mở miệng thế nào.

      Hứa Minh Ưu để ý đến động tác này của , thấy buồn cười, thế là cậu liền chủ động phá vỡ im lặng: “Cha, mẹ, Trình Tư ấy...”

      “Tôi biết cậu.”

      Người ngắt lời Hứa Minh Ưu là mẹ cậu.

      Bà cẩn thận nhìn Trình Tư, cười : “Cậu là người nổi tiếng đúng ? Di động bé trong văn phòng tôi có hình cậu, báo chí hình như cũng có ít tin tức về cậu.”

      Trình Tư vừa nghe thế, lập tức khẩn trương: “Đó đều là giả cả thôi ạ!”

      Cha mẹ Hứa Minh Ưu đều sững ra.

      Trình Tư lại vội vàng giải thích: “Cháu là tin tuần trước cháu và ca sĩ Triệu Tiếu Tiếu thân mật dạo phố là giả. Tin cháu kết hôn rồi cũng là giả đấy ạ. À, còn tin cháu đến nhà hàng ăn cơm trả tiền, ra ông chủ chỗ đó là bạn cháu...”

      Hứa Minh Ưu cười như cười nhìn .

      Mặt cha Hứa trầm xuống: “Cậu có gì là ?”

      Trình Tư nắm chặt tay Hứa Minh Ưu giơ lên: “Tình cảm cháu dành cho Hứa Minh Ưu là ạ.”

      Thẳng thắn như thế trước mặt cha mẹ, Hứa Minh Ưu có điềm tĩnh thế chứ điềm tĩnh nữa cũng khỏi đỏ bừng mặt.

      Trình Tư trầm mặc lúc, lại tiếp: “ ra hôm nay đến thăm hai bác, chủ yếu là để xin lỗi. Vì nghề nghiệp của cháu mà Hứa Minh Ưu phải chịu quá nhiều phiền phức. Thời gian trước cậu ấy mình nhận tiền hãm hại người khác là giả. Người trong xe là cháu, chúng cháu hẹn hò với nhau bị người ta chụp lén. Hứa Minh Ưu vì bảo vệ cháu nên mới phải như thế. khiến mọi người gặp phiền phức, cháu xin lỗi. Cháu đảm bảo về sau tuyệt đối để xảy ra chuyện như thế này nữa. Còn việc cháu muốn là chuyện năm năm trước cháu bị tố cáo cưỡng hiếp người hâm mộ mười bảy tuổi...”

      Cha mẹ Hứa Minh Ưu đều kinh ngạc, hai người nhìn nhau, lời nào.

      Hứa Minh Ưu lại càng ngạc nhiên, cậu tại sao lại nhắc đến chuyện này, nhịn được mà cao giọng: “Trình Tư...”

      Trình Tư siết tay cậu như an ủi: “Từ tối hôm đó cho đến năm giờ sáng ngày hôm sau cháu đều ở ngoài, hoàn toàn gặp đó. Có người dùng danh nghĩa cháu để đánh thuốc mê, cưỡng hiếp đó rồi chạy trốn. đó tỉnh dậy lại tưởng là cháu làm, bởi vậy mới tạo ra vụ lùm xùm khi ấy. Nhưng cháu là người nổi tiếng, ảnh hưởng của việc này với cháu là rất lớn, về sau cháu cũng rời khỏi giới giải trí, giờ chuyển sang làm hậu kỳ rồi.”

      Đây là lần đầu tiên Hứa Minh Ưu nghe Trình Tư kể đầy đủ việc này. Giọng điệu của rất bình tĩnh, tựa như kể chuyện của người khác vậy, nhưng trong lòng cậu lại có cảm xúc thể , có chút đau lòng, lại có chút cảm động.

      Cậu biết vì sao lại làm thế.

      Bởi muốn xin lỗi cha mẹ cậu, bởi muốn giải thích ràng vụ tai tiếng ngày trước.

      sợ cha mẹ cậu vì việc đó mà thích , muốn họ tin tưởng mình.

      tới lui, đều là vì cậu cả.

      Bàn tay nắm tay Trình Tư của Hứa Minh Ưu siết chặt hơn.

      Trình Tư cũng nhận thấy, quay đầu nhìn cậu cái, khóe miệng khẽ cong lên, cười .

      ~*~


      Sau khi Trình Tư kể xong, mẹ Hứa lại cất tiếng: “Vậy hai đứa... về sau...”

      Bà muốn hỏi hai đứa về sau có phải sống bên nhau như vợ chồng , chẳng qua thể nào hết câu.

      Từ lúc con trai thành với họ giới tính của mình cũng qua vài năm, bọn họ đánh mắng, khóc quát, thế nhưng Hứa Minh Ưu trước giờ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, hiểu sao về chuyện này lại cố chấp đến bất thường. Nó kiên quyết thà cả đời tìm thấy người mình muốn ở bên còn hơn kết hôn với phụ nữ. Cũng chẳng biết nó lấy dũng khí từ đâu ra nữa.

      Đến hôm nay, bà và cha nó, ngoại trừ nỡ, dường như cũng chẳng còn gì để nữa cả.

      ~*~


      Trình Tư tưởng mẹ Hứa Minh Ưu vẫn yên tâm về mình, cúi đầu rút từ trong túi ra thứ gì đó để lên bàn, trông như tập giấy tờ.

      Trình Tư trịnh trọng : “Bác , bác cứ yên tâm, toàn bộ giấy tờ nhà đất của cháu đều có thêm tên của Hứa Minh Ưu rồi. Cháu cũng định mua căn hộ ở thành phố Y, còn phải phiền hai bác thay chúng cháu chăm nom chỗ đó. Hai bác muốn ở ở, muốn có thể cho thuê...”

      Cha cậu lạnh lùng ngắt lời : “Cậu tưởng chúng tôi bán con trai đấy à?”

      Trình Tư biết phải làm sao, chỉ có thể lắp bắp: “Cháu, cháu có ý này, cháu chỉ nghĩ...”

      Hứa Minh Ưu bật cười.

      Trình Tư là nịnh nọt cha cậu, người này nghĩ chu đáo mọi đường rồi...

      Khiến cha mẹ cậu yên tâm, khiến cậu cũng yên lòng.

      Cha Hứa xua tay: “Được rồi, cứ thế . Mẹ nó làm hai con cá, lát nữa tôi nấu.”

      Mẹ Hứa cười cười đứng dậy vào bếp, cha Hứa cũng chẳng để ý đến bọn họ nữa, vào phòng khách xem ti vi.

      Trình Tư lo lắng nhìn Hứa Minh Ưu, giọng hỏi: “Làm sao đây?”

      Hứa Minh Ưu lắc đầu: “Cha em rất thích đấy. Ngay cả em cũng rất hiếm khi được thưởng thức món cá do ông nấu, có lộc ăn .”

      Cõi lòng thấp tha thấp thỏm của Trình Tư cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.

      ~*~


      Hôm đó Trình Tư ở nhà Hứa Minh Ưu đến tận sau bữa tối mới rời . Hứa Minh Ưu tiễn đến khách sạn. Hai người men theo đường lớn chậm rãi bước từng bước, ánh đèn vàng hắt bóng họ dài.

      Trình Tư: “Đợi lúc chúng ta về mở tiệm ảnh. kéo hết đám người trong giới giải trí đến làm người mẫu cho em, muốn chụp thế nào chụp thế ấy, được ?”

      Hứa Minh Ưu cười nổi: “ muốn làm người phát ngôn cho tiệm luôn ?”

      Trình Tư: “ đủ tư cách à?”

      Hứa Minh Ưu: “Bây giờ hình mẫu như thịnh hành nữa rồi, em sợ ảnh hưởng đến kinh doanh.”

      Trình Tư phục: “ thể nào, thế bây giờ thịnh hành hình mẫu nào?”

      Hứa Minh Ưu nghiêm túc suy nghĩ chút: “Có lẽ là kiểu như Lâm Sênh.”

      Trình Tư: “Vậy em thấy, hay cậu ta hấp dẫn hơn?”

      Hứa Minh Ưu chịu thua: “Trình Tư, rảnh đấy.”

      Trình Tư vẫn vô cùng nghiêm túc: “Việc này rất quan trọng.”

      Hứa Minh Ưu bật cười: “, đương nhiên là rồi. Chẳng còn cách nào khác, thể tặng thêm điểm quen biết được.”

      Trình Tư: “Đương nhiên phải thêm điểm rồi, nhớ lúc trước em toàn trốn còn gì, về sau phải từ từ bồi thường cho đấy.”

      Hứa Minh Ưu khóc được mà cười cũng xong: “Sao nhớ thế?”

      Trình Tư: “Trí nhớ của trước giờ vẫn rất tốt.”

      Giống như để chứng minh lời mình phải giả, Trình Tư bắt đầu kể từ lúc và Hứa Minh Ưu quen nhau đến giờ, hết chuyện này đến chuyện nọ:

      Ví như hộp sữa chua Hứa Minh Ưu tặng sinh nhật là vị táo đỏ, uống xong thấy cũng ngon, về sau lại mua rất nhiều về uống.

      Tựa như lần hai người nhắn tin đoán xem bài hát nào của Lâm Sênh đoạt giải, Hứa Minh Ưu đoán là “Người trong mộng”, trật lất.

      Hay như lúc Hứa Minh Ưu đánh đàn, tim cậu đập nhanh đến độ khiến cũng căng thẳng theo.

      Còn có điệu nhạc lần đó biểu diễn cho Hứa Minh Ưu nghe, ra chính là nhờ cậu mới có linh cảm.

      ...

      Rất nhiều, rất nhiều.

      Những chuyện bé tí chẳng có gì quan trọng nghe qua lời Trình Tư lại ràng như thể mới xảy ra hôm qua. Hứa Minh Ưu yên lặng lắng nghe, thể lên tiếng.

      Trình Tư: “À, nhớ ra rồi, em còn ghen với Lâm Sênh nữa, đúng ? Cái hôm tổ chức buổi biểu diễn cá nhân ấy!”

      khi sáng tỏ tình cảm của mình, những chi tiết trong mối quan hệ khi trước đột nhiên trở nên ràng hơn nhiều.

      Trình Tư đùa: “Thế nào, bây giờ còn ghen ?”

      Hứa Minh Ưu lắc đầu: “Cảm ơn còn kịp ấy chứ.”

      Trình Tư: “Hả?”

      Hứa Minh Ưu dừng bước.

      Trình Tư ngẩn ra: “Sao thế?”

      Hứa Minh Ưu ngẩng đầu nhìn , giống như cười nhưng trong đáy mắt lại có thứ gì rực sáng.

      Trình Tư đưa tay quét qua khóe mắt cậu...

      có nước mắt.

      khỏi cười: “ còn tưởng...”

      Hứa Minh Ưu nắm lấy tay Trình Tư.

      Ngón tay Trình Tư thon dài, khớp xương rất ràng, chạm lên mặt khiến người khác cảm thấy ấm áp, mạnh mẽ.

      Đôi bàn tay này đánh đàn cho cậu, lau nước mắt cho cậu, còn vì cậu chỉ ra con đường, đem đến cho cậu năng lượng.

      Từ nay về sau, nó nắm lấy tay cậu, đến cuối đời người.

      Hứa Minh Ưu: “Em với chuyện này chưa?”

      Trình Tư: “Chuyện gì?”

      Hứa Minh Ưu nghiêng đầu khẽ hôn lên lòng bàn tay : “Trình Tư, em .”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :