1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại minh tinh siêu phúc hắc: Ai nói tôi yêu anh? - Vương Thanh Nguyên ( Hoàn - 21c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18 : Đau thương

      "Khi con người ai đó trời đỗ mưa có đúng ?."Lương Thái Ngọc nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm có chút thẫn thờ nhìn hỏi.Hôm nay,bầu trời rất đẹp.

      "Tại sao lại hỏi như vậy?."Người nào đó ngồi bên cạnh khó hiểu nhìn , từ lúc nào mà đại minh tinh như lại trở nên lãng mạn như vậy?

      " có gì đâu."Lương Thái Ngọc nhàn nhạt .

      "Gần đây rất lạ đấy." bên cạnh nghi ngờ nhìn người nào đó .

      "Bảo An làm quản lý của tôi được bao lâu rồi?."Lương Thái Ngọc cũng quay đầu lại nhìn mà chỉ nhàn nhạt hỏi.

      "Từ khi mới là diễn viên nhí."Bảo An nhìn trả lời ngắn gọn.

      Bao lâu? cũng còn nhớ nữa rồi...là năm năm ?!Bao lâu quan trọng,cái quan trọng là họ tin tưởng lẫn nhau mới có thể hợp tác với nhau đến ngày hôm nay.

      "Ừ, có lẽ là lâu rồi nhỉ?." Đáng tiếc chỉ ở cùng trầm tĩnh và xinh đẹp này mới hơn nửa năm thôi.

      "..." Bảo An gì,chỉ trầm mặt nhìn biểu gương mặt của trước mắt.Chỉ thấy đôi mắt của người nào đó dường như rất mông lung, hình như suy nghĩ chuyện gì đó...

      "Bảo An này, từng ngắm hoa đào khi chúng rơi chưa?." bao lâu sau, Lương Thái Ngọc lại hỏi tiếp.

      " từng."Người nào đó nhàn nhạt trả lời, ra cũng rất thích ngắm hoa đào.

      "Lúc đó có suy nghĩ gì?." nghĩ gì khi nhìn thấy những cánh hoa đỏ rực đó tung bay đầy trời chứ? Lương Thái Ngọc buồn cười nghĩ.

      "Nghĩ gì ?Nó rất đẹp chẳng phải sao?".Bảo An có chút hoang mang hỏi lại.

      "Ừ, đẹp nhưng cũng rất đơn."

      "..."

      " có biết người ta thường gì khi cánh hoa đào rơi ?."Ánh mắt Lương Thái Ngọc lóe lên tia sáng rồi dập tắt,quay người nhìn người bên cạnh hỏi.

      "."Người nào đó nhàn nhạt trả lời. cũng đâu phải chuyên gia nghiên cứu về các loài hoa.Mà cũng chẳng có sở thích tìm hiểu về chúng.

      "Người ta ,khi hoa đào rơi là lúc nó khóc đấy!Là lúc nó tuyệt vọng vì chờ đợi thứ gì đó,mà...mãi mãi có kết quả gì."Lương Thái Ngọc có chút nghẹn ngào .Lúc trước chưa bao giờ tin chuyện này...nhưng đây có phải là hay ?

      Người nào đó ngồi bên cạnh cũng chẳng gì,chỉ là càng lúc lại càng nhìn Lương Thái Ngọc bằng ánh mắt kì quái hơn.Đây có phải là vậy?Thay đổi nhiều,nhiều đến mức khiến cho người khác thể nào nhận ra nữa.

      "Tôi dạo chút."Lương Thái Ngọc nhàn nhạt .Sau đó đứng dậy rời ,cũng quay đầu nhìn lại.Lâu lắm rồi mới có thể thanh thản như vậy,nên nhân cơ hội này dạo hít thở khí trong lành chút.

      Mà Bảo An cũng có ngăn cản lại.Dù sao mấy ngày nay thấy Lương Thái Ngọc có vẻ rất mệt mỏi,cho ấy chút gian yên tĩnh chút cũng tốt.

      ~Phân cách~

      Dừng chân chút, cau mày nhìn người đàn ông phía trước,hồi lâu liền nhịn được đến trước mặt người nào đó,hít hơi sâu.

      "Là sao?."Lương Thái Ngọc trừng mắt nhìn hỏi.

      Người nào đó vẫn giữ nguyên bộ dạng lười biếng cùng hòa hoa,nhìn nhàn nhạt hỏi lại:"Sao?."

      "Đừng có ở đây giả ngốc với tôi." nào đó nhịn được quát vào mặt .Dẹp ngay cái bộ mặt vô tội của ,nhìn chướng mắt đấy.

      "Tôi hiểu em gì."Triệu Hàn Lâm bày ra bộ mặt vô tội nhìn trước mắt hỏi.

      Lương Thái Ngọc tức đến muốn dậm chân đấm ngực.Cái bộ mặt tuấn mĩ trước mắt này,nếu có thể muốn bóp nát nó !Đáng ghét !

      " cho Lãnh Ngạo Thiên biết địa chỉ khách sạn của tôi phải ?."Lương Thái Ngọc tức giận hỏi.Chắc chắn là làm, dám lấy tính mạng ran đảm bảo luôn đấy!

      "Hóa ra là chuyện đó à?Ừ là tôi đấy,mà ta đến tìm em sao?."Triệu Hàn Lâm chợt hiểu ra.Nhưng mà cũng thú vị ,cái tên đó đến tìm .


      "Ai cho làm vậy?." có bảo làm vậy sao?

      "Chỉ là địa chỉ thôi chứ có gì quý giá đâu mà phải xin phép."Triệu Hàn Lâm nhàn nhạt ,vốn xem tức giận của ra gì.

      "Nhưng cũng đến lượt làm vậy."

      "Khách sạn cũng là của tôi,tôi muốn cho ai biết là quyền của tôi."Triệu Hàn Lâm bá đạo . ở khách sạn của nha, muốn cho ai biết là quyền của . quản được sao?

      "..!"

      "Haiz...trùng hợp ."Triệu Hàn Lâm nhàn nhạt .

      Lương Thái Ngọc cau mày,nhìn theo tấm mắt của .Cái gì? phải xui xẻo vậy chứ?Mới bước ra khỏi cửa liền liên tiếp gặp khắc tinh !

      Khác với sửng sờ của bên cạnh,Triệu Hàn Lâm khẽ nhếch môi,có chút thú vị nhìn người đàn ông nho nhã về phía của bọn họ.

      "Lãnh tiên sinh trùng hợp quá."Người nào đó nhìn người trước mắt cười hỏi.

      Lãnh Ngạo Thiên gì,chỉ là nhìn chắm chắm bên cạnh hỏi:"Sao hai người lại ở đây?"

      "Lãnh tiên sinh, cũng thú vị , tại sao tôi và ấy thể ở đây?."Người nào đó nhìn thú vị hỏi.


      " phải hai người..." cắt đứt quan hệ rồi sao?

      Triệu Hàn Lâm dĩ nhiên nhìn ra, bối rối trong mắt của Lãnh Ngạo Thiên.Và tất nhiên cũng biết ta suy nghĩ gì.

      "Chúng tôi thể làm bạn bè được sao?."Trệu Hàn Lâm nhàn nhạt hỏi.

      Lãnh Ngạo Thiên cũng có trả lời ,kéo tay nào đó hỏi:"Tại sao gì?."


      Từ đầu tới cuối cũng tiếng nào.Làm cho có chút lo lắng, ra suy nghĩ gì?Tại sao lại đến gặp người đàn ông này chứ?Chẳng lẽ vẫn còn lưu luyến với ...

      "Tôi có thể gì?."Lương Thái Ngọc mắt đẹp nhìn hỏi. nên gì? cũng biết...

      "Lãnh tiên sinh,chúng tôi chỉ trùng hợp gặp nhau thôi đừng nghi ngờ."Triệu Hàn Lâm nhìn nhàn nhạt .


      "Tại sao tôi phải nghi ngờ?."Lãnh Ngạo Thiên vô ý thức phản bát. nghi ngờ điều gì chứ?

      "Hai người cứ từ từ ở đây chuyện ,tôi đây."Lương Thái Ngọc chán nản .Dù sao cũng muốn tếp tục ở đây nhìn hai người này diễn kịch. có thời gian mà cũng có hứng thú để xem.

      "Đợi chút."Lãnh Ngạo Thiên vội vàng quay sang ngăn cản lại.

      Lương Thái Ngọc lạnh lùng gạt tay ra,sau đó quay người rời . bảo đứng lại đứng lại sao?Từ lúc nào mà trong mắt trở nên ngoan ngão nghe lời người khác thế?Buồn cười ...

      Lãnh Ngạo Thiên lập tức đuổi theo sau Lương Thái Ngọc. có chuyện muốn với ,sau có thể rời như vậy được.

      Triệu Hàn Lâm gì,chỉ là im lặng nhìn màn lôi kéo trước mắt.ắn khẽ mỉn cười theo sau hai người nào đó.Dù sao cũng rất rảnh,nên cũng muốn xem chút vở kịch của hai siêu sao trước mắt này.

      Haiz..nếu mua vé cũng rất khó đó nha !Giờ được xem trực tiếp như vậy...tại sao lại coi chứ?Xem chút cũng đâu có mất mát gì...


      lúc lâu sau,chỉ thấy Lương Thái Ngọc tức giận qua đường,còn người nào đó vội vã đuổi theo phía sau.Hai người cứ như vậy lôi lôi kéo kéo nhau.

      Triệu Hàn Lâm thở dài chán nản,còn tưởng là có chuyện gì thú vị lắm.Xem ra cũng chắng có gì đáng xem,thôi về trước vậy.


      vừa định quay người rời , đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó.Nhìn hai người phía xa la lên:"Đừng ở đó cãi nhau nữa qua đây ."

      Dù sao lôi lôi kéo kéo nhau ngoài đường cũng rất nguy hiểm,và là chuyện tốt.Hơn nữa họ còn là người của công chúng nhất định gây chú ý.Mà đúng là vậy,có rất nhiều qua quanh hai bên đường bàn tán,còn chụp hình nữa.

      Mà hai người nào đó vốn nghe lời nhắc nhỡ của .Tiếp tục cãi nhau.

      "Tôi bảo đừng theo tôi rồi mà?." nghe hiểu lời à?Sao cứ bám mãi lấy thế.

      "Tôi có chuyện muốn ."Lãnh Ngạo Thiên nhàn nhạt .

      " có gì để cả."Lương Thái Ngọc nhìn lạnh lùng .

      "Được rồi,qua kia rồi ."Lãnh Ngạo Thiên đột nhiên ý thức được mọi người xung quanh,kéo tay nhắc nhỡ.

      Lương Thái Ngọc sớm bị tức giận cùng thù hận mù quáng làm cho mất lý trí. đụng chạm của chỉ càng làm cho thêm oán giận.Lạnh lùng đẫy ra,bỏ mặc tất cả về phía trước.

      "Cẩn thận."Chỉ nghe thấy hai thanh trầm bỏng thốt lên.

      Lãnh Ngạo Thiên hoảng hốt chạy nhanh về phía trước,kéo vào lòng mình trong giay lác liền đẫy về phía bên trái.Mọi việc xảy ra chỉ trong tít tắc khiến cho Triệu Hàn Lâm cũng rất bất ngờ, đứng ngây ngốc tại chỗ.

      "Gầm". tiếng, khí chợt lắng động lại.Lương Thái Ngọc còn ngây người, hiểu chuyện gì.

      Lúc hoàn hồn lại Lương Thái Ngọc chỉ thấy mảnh đỏ rực trước mắt.Hoảng hốt quỵ người xuống.

      Chuyện này là sao?Tại sao? thể nào... mơ sao?

      "Em... sao chứ?." giọng khán khàn yếu ớt khẽ vang lên.

      Giống như được thức tỉnh, nhìn người đàn ông đầy máu nằm trước mắt,run rẩy hỏi:"Tại sao lại làm vậy?."Tại sao lại cứu .

      Lãnh Ngạo Thiên cố nén đau đớn,đưa bàn tay lên khẽ vuốt gương mặt của ,nghẹn ngào cùng đau xót :"Để chuộc lỗi với những người tôi ."

      xong chỉ thấy mi mắt nặng trĩu mảnh tối đen xuất . từ từ ngất .

      "Ngạo Thiên."Lương Thái Ngọc sợ hãi hét lên tiếng. sai rồi, sai rồi, muốn chết, cho chết ! vẫn chưa trả thù xong, cho rời bỏ sớm như vậy.

      "Mau gọi xe cứu thương!." nén đau lòng, nhìn người trước mắt .

      Triệu Hàn Lâm ngay người,gật đầu cái liền gọi xe cứu thương tới.Lúc này , bất ngờ vì hành động của này, ngờ lại bất chấp tính mạng của mình như vậy.Đây là tình sao?

      Triệu Hàn Lâm trầm suy nghĩ...thứ này giá tới như vậy sao?Quý báo hơn cả mạng sống của bản thân?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19 : Cứu hay cứu?

      Trước cửa phòng cấp cứu, khí vô cùng nặng nề.Mà Lương Thái Ngọc cũng gì, chỉ là trầm mặt nhìn ánh đèn ở phía .Lòng thầm suy nghĩ, nếu hôm nay Lãnh Ngạo Thiên chết, có cảm thấy vui hay ? Có cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện hay ?

      biết !Cái biết được chính là tại cảm giác của rất khó chịu.Và tất nhiên cũng có...đau lòng.

      " lo lắng sao?"Triệu Hàn Lâm vốn đứng im lặng ở bên đột nhiên lên tiếng phá hủy bầu khí yên tĩnh.

      "Có chút, dù sao ta cũng vì cứu tôi nên mới bị như vậy."Hít hơi sâu, Lương Thái Ngọc nhàn nhạt .Có lẽ, chỉ lo lắng vì việc này có liên quan tới mình thôi.

      " như vậy?Chứ phải lo lắng vì quan tâm cậu ta sao?"Người nào đó nhìn có chút chế giễu, biểu ràng như vậy rồi, còn dám thửa nhận.

      " cần quản!"Lương Thái Ngọc tức giận trừng mắt nhìn . có làm sao cũng liên quan đến .


      "Tôi xen vào nữa là được."Triệu Hàn Lâm nhìn nhíu nhíu mày, xen vào nữa là được chứ gì?

      *cạch*Phòng cấp cứu mở ra, vài bác sĩ và hộ tá bước ra khỏi phòng.Nhìn thấy họ, Lương Thái Ngọc vội vàng chạy đến bên cạnh hỏi:" ta thế nào rồi?"

      Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn thở dài cái, nhàn nhạt :" qua cơn nguy kịch, nhưng mà trong lúc phẩu thuật chúng tôi có phát ra chuyện, đó là lá gan của bệnh nhân có vấn đề, e là ..." đế đây vị bác sĩ nào đó có chút khó xử nhìn .

      Dường như Lương Thái Ngọc còn đủ bình tĩnh để nghe tiếp nữa, vội vàng kéo áo vị bác sĩ nào đó, gấp rút :" làm sao?" bị gì?Đừng có dài dòng như vậy nữa.

      "Có lẽ cậu ấy bị ung thư, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, cần phải có người hiến gan cho cậu ấy, nếu ... sống được hết năm nay."Vị bác sĩ nào đó cau mày nhìn , bệnh nhân này cũng quá vô ý rồi . quan tâm tới sức khỏe của bản thân, bệnh nặng như vậy rồi mà cũng biết.

      "Trước đây ấy rất khỏe."Lương Thái Ngọc vội lên tiếng, sức khỏe của rất tốt, sao tự nhiện lại bệnh nặng đến vậy?

      "Là do cậu ấy dùng quá nhiều chất kích thích, có lẽ là do uống quá nhiều rượu."Vị bác sĩ nào đó cau mày , con người bây giờ là quá lạm dụng rượu bia rồi, đụng chút là lấy ra dùng, bây giờ hay rồi ai có thể tưởng tượng được hậu quả về sau.

      "Vậy giờ chúng tôi phải làm sao?"

      "Ở đây có ai tình nguyện hiến gan cho bệnh nhân hay ?"Bác sĩ nào đó nhàn nhạt hỏi, nếu có người hiến tặng chuyện này coi như xong rồi còn gì...

      Lương Thái Ngọc trầm mặt, suy nghĩ lúc lâu rồi :"Để tôi."

      Triệu Hàn Lâm vốn im lặng, nghe câu này của khỏi sửng sốt:" gì vậy?" nghe lầm sao?

      " cần lo, bác sĩ chúng ta làm xét nghiệm."Lương Thái Ngọc lạnh lùng cũng thèm dòm ngó tới người nào đó.

      Triệu Hàn Lâm hiểu tại sao lại muốn cười.Quan hệ bình thường?À , phải có quan hệ gì mà đồng ý hiến tặng chút do dự sao?

      Vị bác sĩ nào đó nhìn gật đàu cái, sau đó hai người cùng rời .Triệu Hàn Lâm nhìn theo bóng lưng của họ thờ dài tiếng.Chuyện này càng ngày càng phức tạp!

      ....Khoảng hai tiếng sau....

      "Sao rồi?"Người đàn ông nào đó vẫn nhìn mà chỉ nhàn nhạt hỏi, tay còn cầm ly cà phê, chắc là vừa mới mua xong.

      "Họ tôi thích hợp.."Lương Thái Ngọc có chút chán nản cùng thất vọng .

      "Ừ sao?"Sắc mặt Triệu Hàn lâm có thay đổi hỏi .Hay là để chết?

      "Tôi muốn đưa tôi gặp người."Lương Thái Ngọc lạnh nhạt , ánh mắt đột nhiên trở nên thăng trầm. đời này e là chỉ có người đó mới có thể cứu ...

      "Tôi có thể hỏi người đó là ai ?"Triệu Hàn Lâm nhìn có chút tò mò hỏi.Giờ phút này còn gặp ai?


      "Tới nơi rồi tự nhiên biết." nhìn lạnh nhạt đáp.

      Triệu Hàn Lâm khoác tay cái, có chút lười biếng cùng chán nản, phun ra hai chữ:" thôi!"Mấy người này là nhiều bí mật, mà cũng có hứng thú tìm hiểu.

      ~~~~Phân cách~~~~~

      Lương Thái Ngọc bảo Triệu Hàn Lâm chở đến trước căn biệt thự ở ngoại ô thành phố.

      Tới nơi, chậm rãi liếc mắt nhìn căn nhà xa hoa kia, khẽ cau máy lại nhìn sang người bên cạnh hỏi:" xác định muốn tới nơi này?"

      ra Triệu Hàn Lâm biết chỗ này là chỗ nào, cũng biết chủ nhân của căn biệt thự ấy là ai.Nhưng có điều rất thắc mắc, tại sao lại tới đây?À phải làm cách nào mà biết nơi này...

      "Ừ." lạnh nhạt đáp, vốn quan tâm đến nghi ngờ của người nào đó, làm sao biết được người đàn ông này suy nghĩ gì chứ...

      Triệu Hàn Lâm nhíu nhíu mày, nhưng vẫn lười biếng mở của xe ra :"Xuống xe ."

      Lương Thái Ngọc bước xuống xe, quay sang nhìn hỏi:"Muốn vào ?"

      "..." trầm mặt, nhưng vẫn về trước.

      "Hai vị tìm ai?" người làm trẻ trung ra hỏi hai người nào đó.

      "Chúng tôi đến tìm Phương phu nhân."Lương Thái Ngọc nhìn người nào đó nhàn nhạt .

      nọ nghi hoặc nhìn họ hồi lâu, nhưng vẫn lên lầu báo cho lại cho bà chủ của mình biết.

      Khoảng chừng năm phút sau, người phụ nữ trung niên bước xuống.Bà mặc cái đầm màu đỏ nâu quý phái, mái tóc đen xỏa tới bả vai.Môi đỏ hồng, mũi cao ráo, tuy có tuổi nhưng nhìn bà vẫn rất xinh đẹp và quý phái.

      Người phụ nữ trung niên nò nhìn hai người ngồi ghế sopha, trầm giọng hỏi:"Hai người là ai?"

      "Chúng tôi là ai quan trọng, quan trọng là chúng tôi có chuyện muốn tìm bà."Lương Thái Ngọc nhìn người phụ nữ nọ lạnh lùng .

      Bao nhiêu năm gặp, ngờ bà ấy vẫn có gì thay đổi.Vẫn là cái bộ dáng ấy...

      "Có chuyện gì?"Người nọ lạnh nhạt hỏi.

      "Bà còn nhớ Lãnh Ngạo Thiên con trai của bà chứ?"Lương Thái ngọc chế giễu hỏi, cố đè thấp thanh , nhưng có thể nhận thấy được là tức giận.

      Triệu Hàn Lâm nghe thấy lời này, hơi ngây người trong chốc lác.Cái gì?Lãnh Ngạo Thiên là con trai của người phụ nữ này, chuyện này mới mẻ!

      có chút thú vị nghĩ, sau đó chậm rãi nâng tách trà lên nhấm nháp.Thôi cứ ngồi im lặng ở bên xem kịch vui vậy!


      "Tôi có con trai!"Người phụ nữ nào đó có chút hoảng hốt, vô ý thức phản bát.Làm sao có thể biết được chuyện đó? này là ai..

      "Diệp Hân phu nhân!"Lương Thái Ngọc nghiến răng nghiến lợi gọi tên bà.

      "...!"Diệp Hân sửng sốt, sao này lại biết tên của bà chứ?

      " bất ngờ vì tôi biết tên của bà sao?Tôi còn tưởng bà quên mất tên của mình rồi đấy!"Lương Thái Ngọc chế giễu . còn tưởng bà quen cuộc sống xa hoa rồi, nên quên mất bản thân mình là ai!Quên mất đứa con trai mà bà lạnh lùng và tàn nhận vứt bỏ . mãi nhớ về cái ngày ấy, cái ngày cách đây mười mấy năm về trước....người phụ nữ này làm cách nào mà vứt bỏ đứa con ruột của mình.

      "Rốt cục muốn thế nào?"Diệp Hân run rẩy hỏi, này muốn làm gì?Tống tiền bà sao?

      Ném cho bà cái nhìn khinh bỉ, Lương Thái Ngọc lạnh lùng đưa ra đề nghị:"Tôi muốn lá gan của bà!"

      "!"Người nào đó tức giận quát.Cái gì lá gan của bà? này gì thế?

      "Ngạo Thiên bệnh nặng, cậu ấy cần người hiến tặng gan."

      "Vậy sao?"Người nào đó tức giận .Có liên quan đến bà sao?

      "Lãnh Ngạo Thiên là con bà!"Lương Thái Ngọc giận dữ quát, nếu phải bà là trưởng bối, thực biết mình làm gì với người phụ nữ vô tâm, tàn nhẫn tình thân này nữa.

      " phải!"Diệp Hân vô ý thức phản bát.

      Lương Thái Ngọc điên cuồng cười to, trong giọng cười có thể nghe thấy ràng khinh bỉ "Bà nhận, nhưng cái này chứng minh." xong, lạnh lùng quăn xuống cho bàn bộ hồ sơ và tấm hình.

      Người nào đó nhìn thấy vật bàn, khẽ run rẫy, suy sụp ngã quỵ xuống sàn nhà.

      Triệu Hàn Lâm vốn tiếng nào, chợt bật cười to, thay Lương Thái Ngọc tiếp lời thoại:"Hoặc là cứu hoặc là mất hết tất cả!Thú vị!"Thú vị !

      "Hai người.."

      "Bà nghĩ cho kĩ , nếu để cho Phương tổng biết chuyện này, ông ta tha cho bà sao?"Có lý nào người đàn ông lại chấp nhận đucợ chuyện người phụ nữ của mình lại lừa dối mình suốt mười mấy năm qua chứ? !

      " cần gì tôi đều cho hết!"Diệp Hân lo sợ , họ cần gì bà đều đép ứng.Khó khăn lắm bà mới có được cuộc sống như ngày hôm này, thể để ai phá hủy nó được.

      "Tôi rồi đấy, tôi cần gan của bà!"

      "Tôi..cái khác được ?"Bà thử đưa ra kiến nghị, có thể nào tổn thương đến thân thể của bà được ?

      "Cứu hay cứu?"Lương Thái Ngọc lạnh lùng nhìn bà đáp, cho thấy ý định thể thay đổi và lay động.

      "..."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20 : Hạnh phúc và đau đớn.


      Cho đến cuối cùng Diệp Hân vẫn chấp nhận hiến tặng gan của mình cho Lãnh Ngạo Thiên. Đối với chuyện này, Lương Thái Ngọc ngừng cười lạnh, ngờ lại có người mẹ như vậy! Ngay cả cứu tính mạng của con ruột của mình mà cũng đắn đo suy nghĩ.

      Hai người họ cùng nhau đưa bà đến bệnh viện mà Lãnh Ngạo Thiên ở, đứng trước cửa phòng bệnh người nào đó thần hít hơi sâu.

      thầm đánh giá người đàn ông nào đó sắc mặt có chút tái nhợt nằm chiện giường lớn. Hai tay của có chút vô lực đặt giường lớn, gương mặt vồn tuấn lãng giờ lại vô cùng mệt mỏi, tái nhợt. Ánh mắt híp chặt, môi bạc còn chút huyết sắc, thoạt nhìn vô củng đau khổ, có điều là trong ta vẫn rất bình thản như có chuyện gì vậy.

      “Đau lòng sao?” Lương Thái Ngọc lạnh nhạt hỏi, xem ra bà ta cũng còn có chút lương tâm. Thấy con mình như vậy lại lộ ra ánh mắt quan tâm, dù chỉ là thoáng qua thôi, nhưng có lẽ là lòng.

      có…” Diệp Hân nghẹn ngào phủ nhận, nhưng có điều ánh mắt của bà bán đứng mình. Nó thể che dấu được quan tâm cùng đau đớn.

      Lương Thái Ngọc trấm mặt, bà ta cũng biết đau sao? Vậy sao năm xưa lại làm như vậy? Điều này hiểu nổi…

      “Hai người vào ở đây làm gì nữa?” Triệu Hàn Lâm khoác tay, nhìn hai người trước mắt hỏi. Có phải họ định ở đây chuyện phiếm với nhau vậy, sao còn chưa chịu vào?
      “Bây giờ còn chuyện của nữa rồi, về !” Lương Thái Ngọc nhàn nhạt . còn việc của nữa, nên về rồi. Nếu như còn tiếp tục ở lại đây chỉ gây thêm phiền phức mà thôi.

      Triệu Hàn Lâm có chút ngẩn ra, bây giờ là sao đây? Lợi dụng xong có thể đuổi sao? Mặc kệ, dù sao chuyện nhà họ cũng thích quản, đành trở về vậy…

      “Tôi cũng có ý định ở đây !” Lạnh nhạt bỏ lại câu, sau đó Triệu Hàn Lâm liền lười biếng rời .

      Lương Thái Ngọc vào, thản nhiên gọi người nào đó giường bệnh : “Ngạo Thiên!”

      Lãnh Ngạo Thiên theo tiếng gọi mà quay đầu lại nhìn , chớp chớp mắt mấy cái, sau đó : “Em tới thăm tôi sao?” ngờ lại có thể tới thăm , chuyện này làm cho rất bất ngờ.

      cứu tôi, tôi đến thăm là chuyện rất bình thường!” Lương Thái Ngọc thản nhiên nhìn .

      “Ừ.”
      “Chắc nghe bác sĩ về bệnh của mình rồi chứ?”

      “Ừ, tôi nghe rồi.” Sắc mặt Lãnh Ngạo Thiên vẫn thay đổi chỉ lạnh nhạt đáp.

      “Có dự tính gì ?” Nhìn thản thản nhiên của , Lương Thái Ngọc khó chịu cau mày. cứ như là chuyện liên quan tới mình vậy. Mà ra chuyện này liên quan trực tiếp !

      “Cứ thuận theo tự nhiên…” Lãnh Ngạo Thiên thản nhiên . Đến giờ phút này, còn có dự tính gì nữa chứ? Có chăng là ngồi đó chờ đợi phó thác của ông trời thôi, có lẽ chuyện ngày hôm nay cũng là kết thúc vô cùng tốt đẹp rồi. Đây là cái giá mà đáng phải nhận! cũng còn hối tiếc gì nữa. Rũ mắt xuống, có lẽ bây giờ có chút mặt mũi để gặp ấy rồi!

      coi trọng mạng sống của mình sao?” Lương Thái Ngọc tức giận , sao có thể bi quan như vậy? tìm mọi cách để cứu vậy mà lại…

      Lãnh Ngạo Thiên ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt có chút phức tạp. Tại sao? quan tâm sống chết của sao? còn tưởng mình chết , rất hạnh phúc chứ…

      Trầm mặt lác, hạnh lạnh nhạt phun ra vài chữ: “ phỉa tôi chết …em vui sao?” Mà có lẽ nếu như chết , cũng cảm thấy thanh thản…

      “Đúng vậy, tôi rất vui…” Nhưng cũng rất đau lòng…

      “Như vậy được rồi, cứ để như vậy mọi người thấy hạnh phúc…” Lãnh Ngạo Thiên có chút tuyệt vọng đáp. mong đợi cái gì chứ?

      “Nếu sống tốt tôi cảm thấy vui hơn.” Lương Thái Ngọc cau mày, thản nhiên . quyết định chấp nhận đối diện với thât rằng… hơn bất kì ai đời này!

      “Em…!” Lãnh Ngạo Thiên có chút bất ngờ nhìn , nghe lầm sao? Hay là hiểu lầm ý của rồi?

      đợi kịp phản ứng, Lương Thái Ngọc chậm rãi lại gần ôm lấy . Nghẹn ngào : “ phải sống ! Phải sống để bù đắp cho em!” cho chết. Khó khăn lắm hai người họ mới được gặp lại nhau…Đây là ý trời! Ông trời muốn Lãnh Ngạo Thiên bù đắp cho , thể để cãi lại ý định của ông trời được. cho phép rời khỏi thêm lần nào nữa!

      “Jelly..”

      “Gọi em Thái Ngọc…” Lương Thái Ngọc nhàn nhạt .

      “…” Lãnh Ngạo Thiên cứng đờ. Thái Ngọc?!

      có từng tin chuyện số phận ?” Lương Thái Ngọc nhìn hỏi.

      biết…”

      “Vậy có tin tưởng em hay ?” Lương Thái Ngọc đầy hy vọng nhìn . có tin hay ?
      tin tưởng em.” Ích ra bây giờ rất tin tưởng . À phải từ trước tới giờ chưa bao giờ nghi ngờ cả!

      “Nếu em …em là Lương Thái Ngọc có tin ?” e ngại nhìn Lãnh Ngạo Thiên hỏi? có tin ? Ngay cả bản thân còn thể nào tin được chuyện mà mình trùng sinh… liệu có tin hay ?

      “Em gì vậy…” Lãnh Ngạo Thiên cau mày, nếu đùa chuyện này quả quá mức cho phép rồi đấy! muốn ai nhắc đến ấy nữa…

      có…em , phải tin em!” Lương Thái Ngọc gấp rút .

      “Đủ rồi! Em đừng nữa!” Lãnh Ngạo Thiên quát lên.

      “Mười năm trước ở bên bờ sông *** cứu em, còn nữa lúc thích nhất là sưu tầm team, hay bỏ những miếng team đó vào cái hộp rồi cất dưới giường, có lần…” Lương Thái Ngọc nhìn ngừng chỉ mong có thể tin tưởng

      “Làm sao em biết mấy chuyện này?” Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn hỏi. Lẽ nào lại cho người điều tra quá khứ của ? Mà những chuyện đó… thể nào điều tra được. Là ai với chứ?


      Rũ mắt xuống, cả người run rẫy, lạnh lùng cùng đau lòng nghẹn ngào thốt ra vài chữ: “ bị xe tông sao? kém cỏi!”
      Lãnh Ngạo Thiên chỉ cảm thấy giống như trời đất xoay chuyển. Những lời này…làm sao có thể?!

      từng như vậy trước lúc em chết…” Đôi mắt ửng đỏ , tuy rằng chuyện này qua rồi. Nhưng đối với nó vẫn là nổi đau…

      “Xin lỗi… xin lỗi.” Lãnh Ngạo Thiên run rẫy , dù chuyện này rất khó tin, nhưng….nó là ! còn sống! còn sống!

      qua rồi, cần nhắc lại.” Lương Thái Ngọc lạnh nhạt .

      “Tại sao? Tại sao lại tha thứ cho ?” Sau tất cả mọi chuyện mà làm. Bản thân cũng thể nào tha thứ được cho bản thân, thế mà lại…

      “Bởi vì em .” Lương Thái Ngọc ngắn gọn đáp, vì nên tất cả lỗi lầm của , đều có thể bỏ qua. Để nó trôi vào dĩ vãng…

      “Cám ơn em…” Lãnh Ngạo Thiên ôm vào lòng nghẹn ngào , nước mắt cùa hani người cứ nhưng ngưng động tại giây phút này. Bây giờ cảm giác của họ rất hỗn độn, đau đớn lẫn hạnh phúc đều có…

      Lau những giọt nước mắt của mình, Lương Thái Ngọc nhàng : “Hôm nay, em có dẫn người tới gặp !”

      Khẽ vuốt những loạn tóc mềm mại của , Lãnh Ngạo Thiên ôn nhu nhìn gật đầu cái, : “Ừ..ai vậy?”
      Lương Thái Ngọc ra ngoài, nhìn người nào đó lạnh nhạt : “Bà có thể vào rồi!”

      Lãnh Ngạo Thiên vốn rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy người nào đó bước vào. Sắc mặt liên tối lại đến mức vô cùng khó cói, giọng lạnh như băng nhìn người nào đó hỏi : “ Tại sao bà tới đây?” Ai cho phép bà tới đây chứ? Phải la 2ba nên xuất ở đây mới đúng!

      “….”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21 : Hãy bao dung cho họ giống như em từng tha thứ cho !


      “Ngạo Thiên, bà ấy tới đây để cứu !” Lương Thái Ngọc vỗ vai , dịu dàng .

      cần!” Lãnh Ngạo Thiên tức giận quát, cho dù là có chết cũng bào giờ cần giúp đỡ từ người phụ nữ này.

      có bà ấy chết!” Lương Thái Ngọc cau mày, giờ phút này rồi mà tại sao vẫn còn cố chấp như vậy chứ!

      “Cứ mặc kệ !” lạnh nhạt , cần cần bất kỳ thứ gì của người phụ nữ tàn nhận này hết! Có cho cũng bào giờ nhận!

      !” Lương Thái Ngọc tức giận tới được lời nào. Bây giờ là sao đây? Tính tình lại giống như lúc trước, vậy mà cứ nghĩ thay đổi rồi chứ!

      “Tôi biết cậu rất hận tôi…” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc chiếc đầm màu đỏ nâu đứng im lặng nảy giờ bỗng lên tiếng .

      “Bà biết tốt! Còn mau cút !” Lãnh Ngạo Thiên khinh thường nhìn bà . Bà chẳng lẽ là đợi đuổi bà sao?

      “Nhưng mà, nếu có tôi cậu chết!” Người nào đó thản nhiên , ánh mắt thoáng qua chút đau lòng. Có lẽ đứa con này rất hận bà, cũng phải thôi bà bao giờ làm tròn trách nhiệm của người mẹ đâu chứ? Nó hận bà là phải, rất dễ hiểu thôi!

      “Từ khi nào mà bà lại quan tâm tới sống chết của tôi vậy?” Lãnh Ngạo Thiên chế giễu . Nực cười ! có nằm mơ cũng ngờ những lời này lại có thể phát ra từ miệng của bà, người phụ nữ nhẫn tâm bỏ rơi cách đây mười mấy năm về trước. Bà có tư cách gì mà những lời này chứ?

      Diệp Hân trầm mặt lời nào. Bà có thể gì đây chứ? là bà bỏ rơi …đến bây giờ còn những lời này. Ai tin? Có chăng chỉ là làm cho người ta chê cười mà thôi!

      trả lời? Hay là biết gì?” Lãnh Ngạo Thiên vẫn buông tha mà tiếp tục chế nhạo. Hôm nay, muốn đem món nợ mười mấy năm thanh toán lần, bà có gan đến đây phải có can đảm để tiếp nhận thù hờn này của .
      “Cậu..!” Tại sao có thể như vậy?

      ‘Được rồi, hai người đừng nữa!” Lương Thái Ngọc nhịn được lên tiếng ngăn cản. Nếu còn ngăn lại e là chuyện này càng diễn biến phức tạp hơn.

      “Em sao lại gọi bà ta đến?” Bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế nhìn chất vấn. thừa biết là người mà muốn gặp nhất chính là người phụ nữ này, sao còn kêu bà ta đến nữa chứ?

      “Em muốn cứu .” Lương Thái Ngọc thản nhiên . Vì muốn cứu làm tất cả mọi thứ.
      cần!” Nếu phải nhờ đến bà ta thà chết còn hơn!

      “Sao lại cố chấp như vậy!”

      “Trước giờ đều như vậy!” sống cùng lâu như vậy lẽ ra nên nhận ra điều này từ sớm mới phải.

      “Bà ấy là mẹ !” Lương Thái Ngọc tức giận đến run rẫy . Dù sao cũng là mẹ còn chẳng lẽ chút tình cảm cũng có? Người ta vẫn thường mẫu tử tình thâm mà…

      “Tôi có mẹ! Đặc biệt là bà ! Bà thể nào là mẹ tôi! Tôi người mẹ như bà!” Lãnh Ngạo Thiên tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn người phụ nữ nào đó quát.

      “Ta xin lỗi…” Diệp Hân nhìn phẩn nộ của người trước mắt mà run rẫy .

      Lãnh Ngạo Thiên cười điên cuồng, chế nhạo nhìn bà : “Xin lỗi?! A ha ha! Bà nghĩ sao tất cả những gì mà bà làm với tôi, câu xin lỗi là xong sao?” Buồn cười !

      “Con có thể tha thứ cho ta, nhưng ta thể bỏ mặc cho con chết…” Diệp Hân nghẹn ngào . Ít ra như vậy bà bù đắp được phần nào đó cho .

      “Ai cần bà cứu tôi?! Có phần cơ thể của bà chỉ làm cho tôi cảm thấy kinh tởm mà thôi!” lạnh lùng .

      “…”

      “Bác về trước , hôm khác lại đến!” Lương Thái Ngọc chợt lên tiếng. Nếu bà còn tiếp tục ở đây, e là chỉ làm cho Lãnh Ngạo Thiên càng tức giận thêm mà thôi. Nên về tốt hơn!

      Diệp Hân có chút đắn đo, nhưng nhìn lại tình cảnh bây giờ, bà khẽ gật đầu cái : “Ta về trước, hôm khác lại đến thăm hai đứa!”

      Nhìn theo bóng lưng của người nào đó, Lương Thái Ngọc thở dài. Quay đầu lại nhìn Lãnh Ngạo Thiên tức giận, : “Có lẽ bà ấy biết lỗi của mình rồi!”

      sao?” Sắc mặt của Lãnh Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng hể thay đổi chút nào.

      “Nghe mấy năm này bà ấy sống cũng được tốt lắm!” Lương Thái Ngọc thản nhiên . có cho người điều tra, nghe mấy năm nay Phương Thế Lâm hề để ý tới bà, ở bên ngoài có người phụ nữ khác. những vậy còn dẫn về nhà, bên ngoài bà vẫn là Phương phu nhân cao quý, nhưng chất chỉ là bù nhìn mà thôi. ai xem trọng, chung là cuộc sống còn tệ hơn cả người hầu trong nhà. Có lẽ đây là cái giá đắc nhất mà bà phải nhận rồi!

      “Chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới cả!” Lãnh Ngạo Thiên lạnh giọng . quan tâm cũng muốn biết bà ấy sống sao!
      “Chẳng lẽ ngày cả mạng sống của mình cũng để ý sao?” Lương Thái Ngọc có chút tức giận .

      “Dĩ nhiên có, nhưng hai chuyện này khác nhau…” Lãnh Ngạo Thiên e ngại cúi đầu . quan tâm sống chết của bản thân nhưng mà có nghĩa là tha thứ cho người nào đó…

      “Khác nhau ở chỗ nào?” Lương Thái Ngọc châm chọc hỏi. còn cố chấp ở điểm nào chứ?

      “…”

      cho cùng là thể tha thứ được đúng ?” Người nào đó thản nhiên hỏi tiếp.

      “Đúng vậy!” Lãnh Ngạo Thiên thản nhiên thừa nhận.

      “Vậy có từng nghĩ tại sao em tha thứ cho chưa? Tại sao em làm được mà lại làm được giống như em hả?” Lương Thái Ngọc thản nhiên hỏi . Ngay cả việc mà từng nhẫn tâm giết chết tình lẫn mạng sống của , còn có thể tha thứ! Còn chuyện này có đáng là gì chứ?

      …” Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt. Tại sao lại làm được như chứ?

      “Hãy bao dung cho họ giống như em từng tha thứ cho !” Lương Thái Ngọc kiên định nhìn .
      “Được rồi, em về trước , có gì mai sau!” mệt lắm rồi muốn tiếp nữa.

      “Vậy em về trước!” Lương Thái Ngọc bất đắc dĩ thở dài , xem ra nút thắt trong lòng rất khó có thể gỡ ra được.

      Nhìn theo bóng dáng nhắn của dần biến mất . Lãnh Ngạo Thiên có chút suy tư, cũng gì chỉ là trầm mặt suy nghĩ.

      ….Phân cách….

      “Ngạo Thiên xong rồi!” Mới sáng sớm chạy vào phòng của la hét. gương mặt còn rất lo lắng, cùng bối rối.

      “Sao vậy?” Lãnh Ngạo Thiên ngồi dậy, nhìn hỏi. Có chuyện gì mà sáng sớm hối hả như vậy chứ?

      “Mẹ …mẹ gặp tai nạn rồi!” Lương Thái Ngọc thở phì phò .

      Lãnh Ngạo Thiên giật mình, gương mặt thoáng lay động, đột nhiên lại trầm tĩnh lại hỏi: “Tại sao lại như vậy?” ra rất muốn hỏi là có nặng lắm ? Nhưng hiểu sao lại ra được…

      “Hôm qua, đường về gặp tai nạn, bây giờ ở phòng đặc biệt !Chúng ta mau qua thăm !” Lương Thái Ngọc vội vàng kéo tay .
      Do dự trong chốc lát, vẫn gật đầu theo . đến trước phòng bệnh chỉ thấy người phụ nữ có chút yếu ớt nằm giường, gương mặt bà tái nhợt, còn có chút vết thương ngoài da.

      “Sao lại nặng như vậy?” cũng có nhìn bà mà chỉ lạnh nhạt hỏi, nhìn qua chỉ là vết thương ngoài da, sao gương mặt bà lại khó coi tới như vậy chứ!

      “Là do bệnh tim của bác ấy tái phát!”

      Lãnh Ngạo Thiên giật mình, người khẽ run rẫy. Sao lại có thể như vậy? Mới hôm qua bà còn rất khỏe!

      “Ngạo Thiên…” Diệp Hân yếu ớt gọi.

      “Sao?” Lãnh Ngạo Thiên có chút quan tâm nhìn bà.

      “Con có thể tha thứ cho ta hay ?” Ít ra trước khi chết bà rất mong nhận được tha thứ từ đứa con này…

      “Giờ phút này, bà còn những lời đó làm gì nữa.” Lãnh Ngạo Thiên khẽ cau mày.

      “Con tha thứ cho ta, như vậy…ta ra mới được thanh thản.” Diệp Hân yếu ớt rơi nước mắt.

      “Bà chết!” Lãnh Ngạo Thiên run rẫy .

      “Ta biết sức khỏe ta hơn ai hết…trước lúc chết ta mong con hãy chấp nhận là gan của ta, hãy thay ta sống tốt!” Diệp Hân vô vọng , sắc mặt bà càng ngày càng tái nhợt. Hơn ai hết bà biết lần này mình qua khỏi.

      “Tôi…”

      “Làm ơn..!” Người nào đó yếu ớt cầu xin.

      “Được. Nhưng bà cũng phải sống tốt!” Lãnh Ngạo Thiên ôn nhu nhìn bà .

      “Cám ơn con…” Diệp Hân chậm rãi rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Đời này bà còn gì để luyền tiếc nữa. Chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ nên bắt đầu giấc mộng vĩnh hằng thôi.

      Lãnh Ngạo Thiên nhìn thấy bà nhắm mắt mà vô cùng sợ hãi, khẽ lay động bà dậy mà gào thét. cho bà chết, vừa mới tha thứ cho bà thôi, họ còn chưa có tận hưởng cuộc sống hành phúc: “Mẹ…”

      Lương Thái Ngọc ôm chằm lấy , đau lòng an ủi : “Đừng buồn, còn có em ở đây!”

      “…”
      ….Vài tháng sau….
      Ca phẩu thuật rất thành công, sức khỏe của Lãnh Ngạo Thiên phục hồi rất tốt. Mà Lương Thái Ngọc và Lãnh Ngạo Thiên cũng giải nghệ tham gia vào giới showbiz nữa. Họ cưới nhau và cùng nhau qua để sống cuộc sống hành phúc.

      “Cả đời này cũng được phụ lòng em!” Lương Thái Ngọc vòng tay qua cỗ của người nào đó .

      “Cả đời này chỉ mình em.” Người đàn ông nào đó sủng nịnh nhìn cười .

      “Em cũng phải nghe theo!” Lương Thái Ngọc ngắt mũi .

      “Em cũng nghe!” Lãnh Ngạo Thiên hôn lên trán của từ tốn .

      “Tốt lắm ! Vậy mau lau nhà !” nào đó nhìn người đàn ông trước mặt cười sảng khoái, lại mắc lừa !

      Trán của Lãnh Ngạo Thiên nổi vài vạch đen, nhưng vẫn lắc lắc đầu : “Được, lập tức lau nhà!”

      “Còn nữa em đói..”

      làm đồ ăn cho em.”

      “Em khát nước.” Người nào thỏa mãn tiếp tục đòi hỏi đó vẫn .


      pha sữa cho em”

      “Em muốn ra ngoài chơi.”

      “…”



      Chính văn hoàn

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :