1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại minh tinh siêu phúc hắc: Ai nói tôi yêu anh? - Vương Thanh Nguyên ( Hoàn - 21c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9 : Tôi thích

      "Lãnh tiên sinh nghĩ sao về lời đề nghị của Jelly?". phóng viên nhanh nhẹn chạy đến bên hỏi.

      "Tôi nghĩ đó có lẽ chỉ là lời đùa của Jelly mọi người đứng quá để tâm về chuyện này". nhìn phóng viên lạnh lùng .

      " vậy ý đống ý làm bạn diễn với ấy?".Đùa à ?Có phải quá phách lối rồi ,cũng nghĩ tới đối phương là ai...

      "Tôi có ý đó" lạnh nhạt phản bát.

      "Lãnh tiên sinh vậy là đồng ý làm bạn diễn của tôi rồi hử?". giọng trong trẻo nhàng vang lên.

      Mọi người hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn xem người đến là ai.Và họ cũng hẹn mà mở to mắt ngạc nhiên nhìn trước mặt.

      "Jelly ? Sao lại ở đây ?".Ô ô ô bất ngờ nha.

      "Sao tôi lại thể ở đây?".Lương Thái Ngọc nhìn đám phóng viên cười .Đây là nơi công cộng sao lại thể đến đây được.

      "Ý của chúng tôi là tại sao lại đến nơi này?". phóng viên trong đám vội hỏi.Khong có việc gì sao tự nhiên lại tới nơi này ?

      "Nếu tôi tản bộ tới đây mọi người có tin hay ?".Lương Thái Ngọc nửa nửa giả .

      "....."

      "Tôi đùa thôi,tôi đặc biệt đến đây để gặp Lãnh tiên sinh đây?". nhìn về phía người nào đó nở nụ cười ngọt ngào .

      " tìm tôi?".Lãnh Ngạo Thiên cau may, tìm làm gì?

      "Vâng tôi tìm ?".

      "Để làm gì?". nhớ quen .

      "Lãnh tiên sinh, làm tôi thất vọng ,tôi cứ tưởng xem được buổi họp báo đó của tôi chứ".Lương Thái Ngọc giả vờ tiếc nuối .

      Họp báo ? diễn nhiên có xem,mà cho dù xem mấy ngày gần đây báo đài đăng tin nhiều như vậy,cả trẻ con chừng còn biết đến....

      "Jelly tiểu thư tôi nghĩ có lẽ chỉ là đùa thôi phải sao?". nhàn nhạt .

      "Lãnh tiên sinh trước giờ tôi chưa từng đùa". nhìn chân thành .

      bây giờ là sao đây ?Cố ý làm khó sao?

      "Lãnh tiên sinh có phải chê tôi đủ tư cách làm bạn diễn với hay ?"

      Ai quá đủ đó chứ !Nhưng có điều muốn rước lấy phiền phức.

      "Lãnh tiên sinh Jelly đích thân tới đây mời ngài rồi có phải ngài nên nể mặt ấy chút ?".Bảo An cau mày nhắc nhở ,tên này đúng biết điều gì cả.

      Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt lát rồi :"Có gì lên nhà tôi rồi ". mới muốn ở chốn đông người này chuyện,có rất nhiều thứ hạn chế.

      "Vậy chúng ta lên nhà rồi ,Lãnh tiên sinh phiến rồi".

      .......Phân cách.... ....

      "Bảo An mua dùm tôi chút đồ uống tôi thấy hơi khát".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt phân phó.

      Bảo An ngây người,đây là ....đuổi khéo sao ? Aiz...thôi kệ muốn quản chuyện riêng của người khác,nên cũng thuận ý rời .

      Phút chốc căn phòng to lớn chỉ còn có hai người Lãnh Ngạo Thiên và Lương Thái Ngọc.Bầu khí vừa yên tĩnh lại quái dị.Lãnh Ngạo Thiên nhịn được lên tiếng phá vỡ bẫu khí kì lạ này:"Tại sao lại là tôi?"

      "Ân?"

      "Tại sao còn rất nhiều người khác tài giỏi hơn mà lại chọn lại cứ nhất quyết phải chọn tôi?". hiểu rốt cục trước mặt này có ý đồ gì.

      "Vì tôi nghĩ thích hợp". nhìn tự nhiên .

      "Nhưng tôi thích". tại sao phải làm theo ý của người khác chứ?

      "Nhưng tôi thích ".

      Lãnh Ngạo Thiên sửng sốt nghe lầm sao ?Cái này thích ?

      " vừa gì?"

      "Tôi thích "

      "...."

      "Tôi đùa đâu"

      "....".Người nào đó vẫn tiếp tục trầm mặt.

      " tin tôi sao?".Lương Thái Ngọc mắt đẹp mở to nhìn .

      "Jelly tiểu thư người Phương Tây các người quá hào phóng rồi".Sao có thể thích người mình vừa mới gặp được chứ.

      "Lãnh tiên sinh ,vậy thích người phụ nữ như thế nào?".Lương Thái Ngọc ánh mắt sáng ngời nhìn đầy chờ mong.

      "Tôi...tôi biết". lâm vào suy tư... thích người như thế nào?Cau mày lại đột nhiên hình ảnh bất chợt lên trong đầu ....

      "Lãnh tiên sinh như vậy có phải là tôi tốt hay ? cứ thẳng ra " Lương Thái lộ ra vẻ mặt tiếc nuối cùng đau lòng .

      "Tôi có ý đó, rất tốt"

      "Vậy chúng ta thử hẹn hò với nhau có được ?"

      "...."

      " tôi rất tốt còn gì ?Chẳng lẽ là giả sao?". nhìn chất vấn.

      Lãnh Ngạo Thiên suy nghĩ trong giây lác rồi chậm rãi gật đầu đồng ý .Dù sao việc này đối với cũng có ảnh hưởng gì....

      " tốt quá".Lương Thái Ngọc vui vẻ vòng tay qua ôm lấy , khóe môi tràn ngập nụ cười đắc ý.Ánh mắt của lạnh lại....Lãnh Ngạo Thiên cậu trúng kế rồi....


      Cứ chờ mà xem...trò chơi này ,hôm nay chính thức bắt đầu....


      (Sửa lại xưng hô tí nhá bắt đầu từ khúc này tạm thời là Tôi-em ; -em trước nha =D2 )

      "Vậy đồng ý đóng phim chung với em luôn rồi có phải ?"

      "Để tôi suy nghĩ lại vài ngày sau trả lời" nhàn nhạt .

      "Sao lại còn suy nghĩ gì nữa,đồng ý nha" khoác cánh tay ,lộ ra đôi mắt to long lanh làm nũng.

      Lãnh Ngạo Thiên bắt đắc dĩ thở dài :"Được rồi". cũng hiểu chính mình bị làm sao,thế nhưng lại luôn đồng ý mọi cầu của xa lạ này mà chút cũng thấy khó chịu. rốt cục bị gì vậy?

      Tại sao ?Từ lúc gặp ở sân bay cho tới hôm nay gặp ở đây,đồng ý hẹn hò với ...tất cả dường như diễn ra cách tự nhiên đến kì lạ...


      Chương 10 : Quen thuộc


      "Buổi sáng tốt lành ".

      "Sao em lại ở đây ?".Lãnh Ngạo Thiên may hơi nhướng lên,nhìn trước mặt hỏi.Sao mới sáng sớm mà lại đến đây vậy?

      "Em muốn đến để cùng ăn sáng".Lương Thái Ngọc cười đến rạng rỡ nhìn .

      "Ăn sáng?"

      "Phải".

      "Trước giờ tôi có ăn sángở ngoài".Bởi vì trước đây đều là.... ta nấu cho ăn, thành thói quen nên ăn quen với mấy mùi vị thức ăn ờ ngoài kia.


      "Em biết".Người nào đó lạnh nhạt trả lời.

      "Tại sao em biết chứ ?". nhớ là chưa bao giờ chuyện này với ai.

      "À..tại em quan quan tâm nên em..."Lương Thái Ngọc có chút ấp úng .Phải làm sao đây,lỡ nghi ngờ, phải giả thích làm sao?


      " cho người điều tra quá khứ của tôi à?".Lãnh Ngạo Thiên cau mày, rất ghét loại phụ nữ như vậy, phiền phức...

      " có,lúc nãy em nghe quản lý thường có ra ngoài ăn cơm,nên em nghĩ thích ăn cơm nhà".Ngoài mắt tuy trông rất giống hối lỗi nhưng ra trong lòng thầm thở phào nhỏm,chỉ sợ lại nghi ngờ...nhưng mà đến cuối cùng ai mà tin chuyện này chứ?


      "...."Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt quan xác biệu tình gương mặt .Dù dối hay hình như đối với cũng có ảnh hưởng gì...

      "Vào nhà ".

      "Vâng"


      Lương Thái Ngọc theo vào nhà, ngồi xuống chiếc ghế đối diên với .Xem ra thối quen của vẫn có thay đổi,các vật dụng trong nhà dường như vận còn y như cũ.


      "Em nhìn cái gì?".Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên tới nhà ,có cần phải ngơ ngát tới như vậy .

      "Em chỉ là muốn quan sát chút về nơi ở thôi.Lương Thái Ngọc cười cười nhìn .

      "Để làm gì?"

      " biết,có lẽ để hiểu hơn". cười như cười nhìn .


      "......"

      " muốn ăn gì?".Lương Thái Ngọc đột nhiên đổi đề tài nhìn hỏi.

      "Em biết nấu ăn sao?". tin nổi nhìn , cứ tưởng đại tiểu thư như phải mắc bệnh công chúa chứ? ngờ cũng biết nấu ăn ?Còn rốt cúc còn những điều gì mà ắn chưa biết nữa.


      " đừng có đánh giá thấp em như vậy,em cái gì cũng biết hết nha".Lương Thái Ngọc bễu môi .


      "Ừ"

      "Ừ gì chứ ,phải là biết rồi".Lương Thái Ngọc bất bình cãi lại.


      "Tôi biết rồi,em định để cho tôi đói chết à?". nhìn hỏi.

      "Hừ ! Đói chết ".Người nào đó liếc sau đó quay người vào phong bếp.

      Lãnh Ngạo Thiên đột nhiên muốn cười,hình như tâm trạng của rất tốt.Tốt đến nổi cảm thấy lạ khi có thể biết và hiểu phòng bếp nhà đến như vậy.

      20 phút sau.

      "Vào ăn cơm ,em nấu xong rồi".Lương Thái Ngọc từ trong phòng bếp la to.

      Lãnh Ngạo Thiên bất lực lắc lắc đầu,đây là đại minh tinh mà mọi người thường hay sao?Nhưng ít ra rất thành và tự nhiên chút giả dối khiến người ta dễ chịu khi ở bên cạnh.(Nguyên : Eo ơi bị dụ rồi ơi .đáng đời http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif )



      Nhìn bạn ăn thịnh soạn bàn,Lãnh Ngạo Thiên khỏi có chút ngây người. ngờ lại nấu được nhiều món như vậy,xem ra phải nhìn bằng ánh mắt khác rồi.


      "Sao vậy?".Lương Thái Ngọc tất nhiên biết bất ngờ,nhưng là vẫn muốn cố tình trêu chọc .

      " có gì,chỉ là tôi bất ngờ quá thôi"

      " bất ngờ vì em tài giỏi à?".Lương Thái Ngọc nhìn cười có chút giễu cợt.

      "...."

      "Ăn nhanh để nguội ngon".


      Lãnh Ngạo Thiên lẳng lạng ngồi xuống bàn ăn, gắp từng món vào đĩa rồi ăn.Món ăn vừa vào trong miệng lập tức ngây dại....mùi vị này?Là sao?Giống nhau đến như vậy...


      Ở đối diện Lương Thái Ngọc chậm rãi giơ lên nụ cười chế giễu cùng đắc chí.Sao có phải rất quen thuộc hay ?Được lần nữa nếm thử mùi vị này cậu có cảm gíc như thế nào?Chắc là rất chán ghét hả?.Lương Thái Ngọc có chút giễu cợt nghĩ.


      Mà Lãnh Ngạo Thiên sớm ngây người, hề nhìn thấy gương mặt đắc chí và ánh mắt đầy thù hận mặt , khí bàn ăn cứ như vậy trầm lặng đến đáng sợ.


      "Em nấu ăn ngon à?"Lương Thái Ngọc rốt cục nhịn được lên tiếng hỏi, rất muốn nghe gì...

      Người nào đó bị giọng trong trẻo của làm cho thanh tỉnh lại.Chết tiệt!Sao lại suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi.

      " có,rất ngon". nhìn hơi mất tự nhiên .

      "Ngon tốt rồi,em cứ tưởng thấy ngon".

      "Nào có". vội vàng phủ nhận.

      "Ừ,vậy mùi vị món ăn thế nào?".Lương Thái Ngọc nhìn thú vị hỏi. trả lời ra sao đây?

      "Mùi vị tệ ,còn có.." Chút quen thuộc..

      "Còn có thế nào?". buông tha vẫn tiếp tục hỏi, chính là muốn ép tới thể thở được.


      " có gì"

      " em muốn nghe".

      Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt trong giây lát rồi đột nhiên đổi đề tài:"Em ăn nhanh ,chúng ta tập thử kịch bản"


      Lương Thái Ngọc khẽ nhíu mày .Được rồi coi như tài giỏi,lần nay tạm bỏ qua cho .

      "Ừ, cũng ăn nhanh ".


      Hai người ai bảo ai mà cùng ngồi đó ăn phòng cơm của mình.Cả hai đều đắm chìm trong những suy nghĩ riêng của mình,nhưng có điều...là cùng chủ đề....quá khứ và kí ức.Có lẽ hơn ai hết đây là bữa cơm khó khăn nhất của họ từ khi sinh ra tới giờ.Khi mà cả thù hận ,đau xót đan xen nhau.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11 : Rung động.

      "Chúng ta tập đoạn nào trước đây?".Lương Thái Ngọc nhìn người trước mắt hỏi.

      "Tập từ đầu tới cuối ".Như vậy tiện hơn , phải sao?


      "Ừ được rồi ,bắt đầu ".

      Người nào đó chậm rãi gật đầu cái .

      ....Phân cách.....


      Hôm nay,chính là buổi diễn thử đầu tiên của hai người .Tất cả dường như được chuẩn bị rất chu đáo.Bởi vì cả hai nhân vật chính trong phim đều là những người vô cùng nổi tiếng ,nên về mặt kĩ thuật hay đạo cụ đề được làm tốt nhất. Tất cả mọi người đều có rất nhiều kì vọng và niềm tin vào bộ phim này .Nó nhất định gây tiếng vang lớn !


      "Họp tác tốt nhé !".Lương Thái Ngọc nhìn người đối diện cười rạng rỡ .

      "Ừ"Lãnh Ngạo Thiên nhìn mỉn cười đáp lễ.

      "Được rồi chúng ta bắt đầu ,tất cả vào vị trí".Đạo diễn của bộ phim vội vàng thông báo.Tất cả mọi người trong đoàn phim đều gấp rút trở về vị trí của mình .Mà hai người họ cũng như vậy tới vị trí của mình bắt đầu vai diễn.


      "Màn 1 cảnh 58 diễn".

      Lương Thái Ngọc đưa bàn tay của mình ra nắm lấy bàn tay to của người đàn ông bên cạnh,đau nhói nghẹn ngào :"Tại sao ?Tại sao lại xa lánh em như vậy chứ?"


      "Tôi quen ,tránh ra "Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng gạt bỏ cánh tay của .

      Đây chính là phân đoạn trong phim,trong cảnh này nhân vật nam chính bị mất trí nhớ lầm tưởng nữ chính là kẻ thù của minh.


      "Tại sao ? Tại sao lại đối xử với em như vậy?".Lương Thái Ngọc uất ức ,có lẽ đây cũng là nổi lòng của .Tại sao lại đối xử với như vậy?


      "Cút !" lạnh lùng quát.

      Lương Thái Ngọc ôm chầm lấy òa khóc nức nỡ:" đừng như vậy ,Dương Nghị đừng đối xử với em như vậy,xin ".


      Lãnh Ngạo Thiên cũng hiểu nổi tại sao, đây chẳng qua chỉ là vở kịch mà thôi.Nhưng khi ắn nhìn thấy những giọt nước mắt của ,tâm lại cảm thấy đau đớn dữ dội.Xém tí nữa là khống chế được mà ôm vào lòng ,lau những giọt nước mắt xấu xí đó.


      ".."

      Cố kìm lại xúc động nên có này lạnh lùng, vung tay đẫy ra.Nhìn ngã có chút đau lòng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.


      "Cắt".Tiếng ra hiệu của đạo diễn kết thúc cảnh quay.Làm cho Lãnh Ngạo Thiên cảm thấy như vừa được trút gánh nặng,thầm thở phào nhỏm.


      " sao vậy ?".Lương Thái Ngọc sớm lau khô nước mắt nhìn tươi cười hỏi.


      " có gì".Người nào đó lạnh nhạt đáp, cố che giấu tâm tình rối rích của mình.Chẳng lẽ trước này rồi sao?



      "Ừ,vậy chúng ta ăn trưa ".Lương Thái Ngọc nhìn vui vẻ đề nghị.


      "Được". cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả,với lại mấy ngày nay cũng quen việc cùng ăn trưa rồi.


      ......Phân cách......

      "Lãnh Ngạo Thiên đứng lại cho tôi".Tiếng vang vọng từ phía sau,hai người nó khẽ quay đầu lại.Người đến ai khác chính là Huỳnh Ngọc Hinh.Có điều tại sao ta lại ở đây ?

      " sao lại tới đây ?".Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn hỏi.

      Huỳnh Ngọc Hinh làm như nghe thấy lời của ,trực tiếp đên` trước mặt Lương Thái Ngọc ,nghiến răng nghiến lợi hỏi:" chính là Jelly ?".


      "Phải ,chẳng hay vị tiểu thư này là..."

      "Chát".Lương Thái Ngọc còn chưa hết câu, bị người nào đó tát mạnh vào mặt, mặt truyền đến đau đớn khẽ cau mày lại.


      ngờ tới Huỳnh Ngọc Hinh lại biết giữ hình tượng như vậy,ở chốn đông người mà hành hung người khác.Lãnh Ngạo Thiên mày nhíu chặt,nám lấy bàn tay ,mắt lạnh nhìn hỏi:"Tại sao làm vậy?"

      "Bốp" Huỳnh Ngọc Hinh cũng trả lời mà trực tiếp tặng cho cái tát.

      " là trò gì vậy?"Lãnh Ngạo Thiên cơ hồ róng giận hỏi.

      "Còn làm gì nữa thấy sao còn hỏi?".Người nào đó biết hối cãi hất mặt nhìn khiêu khích.


      " đúng là điên rồi!".

      "Phải tôi điên rồi đấy."Huỳnh Ngọc Hinh oán giận nhìn .


      "...."

      " là cái tên đàn ông xấu xa,tại sao lại đối xử với tôi như vậy?".Huỳnh Ngọc Hinh vừa đánh vừa đám .


      Lãnh Ngạo Thiên đẫy ra ,lạnh lùng :"Tôi làm gì ?"

      "Tại sao , lại chung với ta?".Người nào đó tức giận chỉ vào Lương Thái Ngọc chất vấn.

      "Liên quan gì tới ?". lạnh lùng hỏi. chung với ai cũng đâu tới lượt lên tiếng.

      "Tôi là bạn giá !"Nên có quyên chứ?

      "Khi nào trở thành bạn tôi vậy?". chế giễu nhìn hỏi ngược lại. bao giờ thừa nhận là bạn của đâu?

      "... lại vì kia mà đối xử với tôi như vậy?".Người nào đó cơ hồ run rẫy hỏi.

      "Đừng kéo ấy vào,chuyện này liên quan tới Jelly".


      "Vậy tại sao ..."Tại sao lại đối xử với như vậy.

      "Tôi trước nay chưa từng ".Lúc đầu là do bị ép buộc nên mới phải làm như vậy.


      "Nhưng em ..."Huỳnh Ngọc Hinh nghẹn ngào nhìn .Nhưng là .


      "....".Người nào đó đứng bên xem vở kịch này thầm trầm mặt.Lại người nữa xa vào cạm bẫy giống như .Lãnh Ngạo Thiên ơi Lãnh Ngạo Thiên cậu đúng là khắc tinh của phụ nữ.


      " nên sớm từ bỏ". nhàng phun ra những lòi ác độc đó,sau đó liền quay người nắm tay Lương Thái Ngọc rời ,bỏ lại người vẫn con ngơ ngát trong tuyệt vọng.



      Chương 12 : Ai tôi ?

      "Có đau ?" đưa tay khẽ vuốt lên gương mặt của ,ân cần hỏi.Lúc đó ngờ tới Huỳnh Ngọc Hinh hành động như vậy,nên mới để cho bị thương.

      Lương Thái Ngọc hơi bất ngờ trước quan tâm của .Từ khi nào mà lại để ý tới cảm giác của người khác thế? nhìn lầm sao ?Hay là giả vờ.

      "Em sao, cần lo cho em". có chút mất tự nhiên gạt bàn tay của ra.Lương Thái Ngọc có thể nghe tấy được vừa rồi lúc đưa tay chạm vào gương mặt noi nào đó trong lòng khẽ dao động.Chẳng lẽ đối với vẫn còn lưu luyến sao? thể nào,Lương Thái Ngọc cố ắng phủi bỏ cái suy nghĩ vớ vấn đó ra khỏi đầu của mình.

      "Em sao vậy ?".Sao sắc mặt lại tệ như vậy? suy nghĩ gì sao?

      " có gì , đừng lo". nhìn cười có chút miễn cưỡng.

      "Vậy chúng ta cùng ăn trưa, đói rồi".Người nào đó nắm tay kéo vào lòng .

      Lương Thái Ngọc đẫy ra,bày ra bộ mặt khó xử:"Em thấy hơi mệt, ăn mình "

      "Em khỏe à ?Hay để đưa em khám bác sĩ". lo lắng vuốt tóc .

      " cần ,nghỉ ngơi chút khỏe".

      "Vậy để đưa em về nhà".

      "....."Lương Thái Ngọc trầm mặt nếu còn tiếp tục từ chối ý tốt của nữa.Lãnh Ngạo Thiên chắc chắn nghi ngờ,nên chỉ đành gật đầu đồng ý,dù sao cũng có mất mát gì phải sao?Thôi cứ để đưa về vậy.


      Lãnh Ngạo Thiên nắm tay ,vui vẻ dẫn lên xe. ra chưa từng đến chỗ ở bao giờ nên có chút tò mò. ra sống ở nơi như thế nào?


      Lãnh Ngạo Thiên đưa tới khách sạn nhưng Lương Thái Ngọc lại lấy lý do là mết nên bảo ắn về trước .Vì vậy,nên cũng có xem qua chỗ ở của ,cứ như vậy lặng lẽ về.

      ......Phân cách.......


      việc vừa xảy ra hôm qua sáng nay trở thành tin hot cho giới bảo đài.Đại chiến !Đại chiến giữa các ngôi sao !

      Đại minh tinh lại đánh nhau như thế vì nam thần thử hỏi có phải là tin siêu hot hay ?Chuyện này phải chưa từng thấy nhưng là..nhân vạt chính lần này là ngôi sao quốc tế !


      Mới sáng sớm các phóng viên hẹn mà cùng chờ đợi ,vây kín cả trường quay .Họ muốn lấy tin ,họ muốn gặp nhân vật chính !

      Người đàn ông lịch lãm nào đó vừa ra liền thu hút mọi chú ý của mọi người.

      "Lãnh tiên sinh, dùng bước ".Đám phóng viện vội vàng chạy đến vây lấy ,người nào đó khẽ cau mày lại.

      "Có chuyện gì?".Sao tự nhiên lại đông đúc thế?

      " Lãnh chuyện hôm qua là sao ?Có phải Huỳnh Ngọc Hinh cãi nhau với ?"

      "Chuyện đó chỉ là hiểu làm thôi".

      "Hiểu lầm ?".Bọn họ khó tin nhìn ,hôm qua Huỳnh Ngọc Hinh con đăng lên trang web riêng của ta rằng Lãnh Ngạo THiên là kẻ bạc tình mà.Sao có thể là hiểu lầm được.


      "Đúng vậy".Người nào đó nhàn nhạt .


      " phải ". giọng trong trẻo thâm thúy vang lên thu hút chú ý của đam người nọ.

      Họ quay người lại nhìn về phía xinh đẹp mặc chiếc váy trắng phía trước.

      " Jelly ý của là?"

      "Đó phải là hiểu lầm".Người nào đó nhàn nhạt .

      "Jelly,em gì vậy?".Lãnh Ngạo Thiên khó hiểu nhìn .

      "Lãnh tiên sinh , nghe sao?".Lương Thái Ngọc chế giễu nhìn hỏi.

      "Em vậy là có ý gì?". hiểu giở trò gì.

      "Lãnh tiên sinh,lát nữa Huỳnh tiểu thư ràng cho hiểu thôi".

      Mọi người kinh ngạc nhìn phía sau Lương Thái Ngọc .Là Huỳnh Ngọc Hinh !Sao ấy lại ở đây?

      "Sao lại ở đây?' nhìn trước mắt hỏi.

      "Sao ấy lại thể ở đây?".Lương Thái Ngọc nhìn đầy khiêu khích.

      "Em...".Người nào đó sớm nên lời.

      Lương Thái Ngọc vốn có ý định bỏ qua tiếp tục :" ấy ở đây là để chứng minh kẻ giả tạo".

      "...."

      Lương Thái Ngọc hề để ý sắc mặt tái nhợt mà quay người lại nhìn Huỳnh Ngọc Hinh :"Huỳnh tiểu thư có oan ức gì có thể với phóng viên ở đây".

      mắt người nào đó ửng đỏ,giọng tràn ngập oan ức ,trực tiếp chạy đến bên Lãnh Ngạo Thên tô cáo:"Lãnh Ngạo Thiên là tên xấu xa,tôi có con với rồi mà tại sao lại chịu trách nhiệm"

      Đám phóng viên nghe thấy sửng sờ,há hốc mồm thể tin được.

      Người nào đó giận tím mặt,gạt tay ra:" nhảm nhí gì vậy?". với làm gì có cái loại quan hệ đó chứ.

      " còn dám chối,cái người bạc tình này". nào đó dường như càng diễn càng nhập tâm,khóc cũng càng ngày càng lớn.

      " im ,đừng ở đây hưu vượn nữa".

      Lương Thái Ngọc nhìn màn này ,môi mỏng khẽ nhếch lên ,rốt cục nhịn được lên tiếng:"Lãnh tiên sinh ,nếu là đán ông nên dám làm dám nhận".

      "Em...". tức đến thể nên lời. làm gì thế,là họp tác với người ngoài chống đối .

      "Tôi làm sao?".Lương Thái Ngọc khiêu khích .

      " Jelly phải hai người hẹn hò sao?".Phóng viên nó nhịn được lên tiếng hỏi.Tin tức này ai cũng đều biết.

      Đối với lời của người nọ chị khẽ cười :"Mọi người hiểu lầm rồi tôi và Lãnh tiên sinh đây có bất kỳ quan hệ gì cả".


      "Nhưng hai người thường chung với nhau". có quan hệ ai tin?

      "Đó chẳng qua chỉ để dễ dàng hợp tác ới nhau hơn trong bộ phim sắp tới thôi".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt .

      "....". đối với phủ nhận của cũng chỉ trầm mặt lời nào.Lòng thầm an ủi có lẽ muốn phiền phức.

      "Lãnh tiên sinh đây cùng Huỳnh tiểu thư mới cặp".Người nào đó cười cười .

      "Em..sao lại như vậy,chẳng phải,.."Hai người hẹn hò sao ?

      "Tôi gì ?" khó hiểu nhìn hỏi.

      'Em từng thích tôi". lạnh lùng .

      "Nhưng tôi cũng đâu ?Thích ai cũng có thể thích được"

      Lương Thái Ngọc bật cười ra tiếng nhìn chế giễu:"Ai tôi ?"

      "...." trầm mặt, chưa bao giờ cả...


      "Bảo bối em làm gì ở đây vậy?". giọng thâm thúy mê hoặc khẽ vang lên.Là ai ??

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 13 : khoảng khắc ,mất hết tất cả.



      "Bảo bối ,em làm gì ở đây vậy?".

      Mọi người hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra giọng thâm thúy mê hoặc đó. người đàn ông tuấn mị trẻ trung, người mặt bộ âu phục màu đen lịch lãm.Ánh mắt lạnh nhạt lười biếng nhìn về đám đông phía trước,môi mỏng hơi nhếch lên cười như cười nhìn đám người nào đó :"Xin chào mọi người hân hạnh làm quen".

      ' Jelly vị này là...?".Đám phóng viên nhịn được,tò mò hỏi.

      " ấy là vị hôn phu của tôi Triệu Hàn Lâm".Lương Thái Ngọc nhìn đám phóng viên ,sau đó liền tới khoác tay Triệu Hàn Lâm, nhàng trách móc :"Sao lâu như vậy mới đến thăm em ?"

      Người đàn ông nào đó đưa bàn tay ra ôm lấy eo của ,tà tứ :" rất bận,xong việc liền lập tức tới thăm em còn chưa kịp ăn uống nữa đấy".

      " sao?Ai tin chứ!"Lương Thái Ngọc tay khẽ đánh vào ngực .

      "Bảo bối chỗ này là chỗ đông người a"Triệu Hàn Lâm cười gian xảo nhắc nhỡ ở đây còn rất nhiều người nhìn .


      Ho khan vài tiếng ,Lương Thái Ngọc nhìn phóng viên :"Hàn Lâm mới chính là người đàn ông mà Jelly tôi nhất mong các vị sau này đừng hiểu lầm, linh tinh,tôi muốn để ấy hiểu lầm".

      Cõi lòng của người nào đó tan nát ra từng mảnh,người đàn ông đó là người mà sao?Vậy còn , là gì của chứ?

      Triệu Hàn Lâm nhìn ,sau đó mỉn cười tà mị:"Bảo bối yên tâm , rất tin tưởng em".

      "Nhưng em cũng muốn để người khác hiểu lầm". cố tình nhấn mạnh .

      Tâm người nào đó chợt lạnh...phải hiểu lầm. hiểu lầm rằng . sai lầm,đúng là sai lầm...

      "Người khác nghĩ thế nào kệ họ,chỉ cần em luôn là được".Triệu Hàn Lâm nhàn nhạt đáp,con ngươi đen khẽ lướt qua người đàn ông phía trước thấy sắc mặt người nào đó tái nhợt. khẽ cười, lên phía trước đối với người nào đó .

      " đây có phải là Lãnh tiên sinh ?"

      'Phải"Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng đáp. thể che dấu được giận dữ và đau đớn mặt ,mà tất nhiên những thứ này người thông minh như Triệu Hàn Lâm làm sao biết được chứ?

      "Lãnh tiên sinh hân hạnh làm quen,sau này mong chiếu cho vị hôn phu của tôi nhiều hơn". vừa vừa cố tình nhấn mạnh chữ "vị hôn phu".Triệu Hàn Lâm chính là muốn cho người nào đó biết Lương Thái Ngọc chính là người phụ nữ của a!Là hoa có chủ!

      Lãnh Ngạo Thiên xanh mặt,lúc này người phụ nữ nào đó cũng rảnh rỗi lại tiếp tục châm dầu vào lửa.

      "Lãnh Ngạo Thiên lại vì người phụ nữ sắp có gia đình mà bỏ tôi ! quá đáng!"Huỳnh Ngọc Hinh điên cuồng la hét.


      " câm miệng lại cho tôi !" rết lạnh nhìn cảnh cáo.Người phụ nữ sắp có gia đình? thể nào, là của , cho phép ai đụng vào.

      "Vị tiểu thư này,sao lại giống như Jelly ngoại tình vậy,mong nên chỉnh lại lời của mình chút ".Triệu Hàn Lâm cau mày,người phụ nữ này ồn ào.

      " có ở đây làm sao biết được ấy có phản bội mình hay ?".Huỳnh Ngọc Hinh vì ghen tuông mù quán mà mất hết lý trí ,liên tục công kích người khác.

      "Tôi ở đây,nhưng mọi việc xảy ra của ấy tại nơi này tôi điều biết",Triệu Hàn Lâm nhìn kiên định đáp.

      "Hứ! có chắc ta làm gì phản bội ?".

      "Tất nhiên". thản nhiên .Suy nghĩ lúc lâu ,liền bổ sung thêm:"Bởi vì, ấy là người phụ nữ của tôi "

      Người phụ nữ của ??Lãnh Ngạo Thiên trời sinh tính nhẫn nại của rất tốt,nếu lúc nảy kìm chế được mà ngã quỵ.Người con lòng thương lại là người phụ nữ của kẻ khác thử hỏi làm sao có thể chấp nhận được....


      Lương Thái Ngọc cũng như bao người khác đều bất ngờ trước câu này của Triệu Hàn Lâm. có biết cái câu"Người phụ nữ của tôi"có bao nhiêu ám muội hay hả?Tên này cũng quá rảnh rồi,nhanh chống ngăn cản...

      "Hàn Lâm được rồi,đừng nữa chỉ cần hai chúng ta nhau,tin tưởng nhau là được".Nếu còn ngăn cản, dám nghĩ chuyện này chuyển biến tệ thế nào nữa...


      "Bảo bối chỉ muốn cho cả thế giới này biết em nhiều như thế nào, tin tưởng em như thế nào thôi ".Triệu Hàn Lâm vô tội nhìn .

      "...".Lương Thái Ngọc nhìn gương mặt tuấn mị mà gian xảo trước mắt khỏi có hơi bối rối.Mặc dù họ quen nhau lâu nhưng người đàn ông trước mắt này đúng là có sức mê hoặc kì lạ đối với phụ nữ nha ! chút nữa lầm tưởng những lời ....


      'Sao vậy tin lời của à?". cúi người bên tai .

      Lương Thái Ngọc cảm thấy da gà của mình dựng thẳng lên.Triệu Hàn Lâm chết tiệt !Đừng có dùng cái giọng điệu đó chuyện với .Nếu phải ở đây có nhiều phóng viên muốn đẫy ra rồi chửi vào mặt !


      " có em tin tưởng , gì em điều tin".Cắn răng nhịn xuống lời chưa kịp chửi, ngượng ngùng đáp.


      "Bảo bối em xấu hỗ sao?". xấu xa nhìn .


      Mẹ nó !Biết rồi còn hỏi! xém tí nữa nhịn được mà chửi vào mặt .Người đàn ông này biết cách khiêu khích người khác.

      "Em đói rồi ,chúng ta ăn ". nhìn có chút mất tự nhiên .

      "Được". nhàng đồng ý.Đưa tay ôm vào lòng sau đó nhìn đám phóng viên :"Các vị bà xã tương lai của tôi xấu hỗ,nên tôi phải đưa ấy ăn rồi.Hẹn gặp lại ". xong họ cũng quay đầu lại mà ôm nhau về phía chiếc xe thể thao đắc tiền đằng kia rời .


      luồng gió lạnh thổi qua,họ thở dài nhìn theo bóng của chiếc xe thể thao nọ.Hết chuyện vui rồi...nên về thôi!Đám phóng viên cứ như vậy lần lượt rời .

      Lãnh Ngạo Thiên bất động,tâm lạnh lẽo,tay sớm nắm chặt thành quả đấm.

      " đáng thương!"Huỳnh Ngọc Hinh khinh bỉ liếc cái,bỏ lại câu liền rời .

      Người nào đó ngã quỵ xuống mặt đất.Ánh mắt tràn đấy tuyệt vọng cùng đau xót.Phải ! rất đáng thương ! cảm nhậ được...trong khoảng khắc... mất tất cả.Tình lẫn nghiệp...


      Chương 14 : Tôi từng chị ấy...

      Sau vụ việc bê bối đó, nghiệp của Lãnh Ngạo Thiên dường như xuống dốc trầm trọng, cũng còn bất kì quyến luyến gì nữa.Và cũng giải thích gì cho việc lần đó,cứ mặc kệ mọi người thích sao ,suốt ngày ở mình trong căn nhà vắng lặng.


      Căn nhà vốn rất yên tĩnh,nay càng trở nên vắng lạnh là thường. còn bóng người nào đó nhắc nhỡ phải ăn cơm sớm, còn hình bóng nào đó ở cạnh lảm nhảm những lời đâu...


      Tâm chợt lạnh,lòng cũng đau nhói,cho đến ngày hôm nay vẫn thể nào hiểu được tại sao ngày hôm đó ta thà chết cũng để cứu.Tại sao lại vì làm nhiều chuyện như vậy?

      Có lẽ ,trước đây hiểu điều đó,nhưng bây giờ hiểu rồi,đó là vì chữ ""...

      Lãnh Ngạo Thiên cả đời vô tâm ,cho đến ngày ngươi động tâm với người khác rồi,mới nhận ra nổi đau mà ngươi gây ra cho người khác sao?Trong lòng chế giễu nghĩ.


      từng người,đúng từng ấy.Thậm chí còn là rất lâu về trước nữa kìa,nhưng cũng vì cao ngạo của mình mà dám thừa nhận.Cũng vì danh vọng mà mãi mãi đánh mất người con .

      ,nhưng lại nhận ra tình cảm của mình, biết làm thế nào để đối mặt với nó.Và cuối cùng chọn cách phá hủy nó....

      Tìm kím hình bóng của người của người phụ nữ khác,rồi đến cuối cùng lần nữa lại đánh mất nó....


      Lãnh Ngạo Thiên càng suy nghĩ trong lòng của càng đau nhói,hình ảnh quá khứ ngừng lên trước mắt .Khiến cho mệt mỏi cố gắn xóa bỏ nhưng lại thể nào làm được.

      chỉ còn cách dùng rượu để xóa những kí ức đó, uống rất nhiều rất nhiều rượu.Uống tới thân thể siêu vẹo, nổi nữa mới ngừng.

      Lúc này,tiếng chuông cửa chợt vang lên.Người nào đó lảo đảo ra mở cửa phòng.Nhìn người trước cửa cau mày lại,:" tới đây làm gì?".Định tới đây xem thê thảm thế nào sao?

      "Tới để nhìn xem chết chưa".Người nào đó nhìn lạnh nhạt .

      "Nhìn thấy tôi như thế này rất hài lòng có phải ?".Lãnh Ngạo Thiên nhìn người trước mặt khinh bỉ .

      "Đúng vậy,nhìn thấy thê thảm như thế tôi rất vui".Lương Thái Ngọc hề phủ nhận mà lạnh lùng đáp.

      " sai lầm..." lười biếng dựa vào cửa .

      "Sai lầm? Ha ha..đây là do tự chuốc lấy".Lương Thái Ngọc cuồng ngạo nhìn .Tất cả hậu quả ngày hôm nay là do tự chuốc lấy, xứng bị như vậy.*******************

      "Đúng...là do tôi tự làm tự chịu ,tôi nên nghĩ ấy".Lãnh Ngạo Thiên đau xót .

      Lương Thái Ngọc cau mày,nhìn có chút khó hiểu.

      "Ai? nghĩ tôi là ai?". nhịn được hỏi .

      " liên quan tới ".Người nào đó lạnh lùng nhìn quát,người phụ nữ ghê tởm này sao có thể nghĩ giống với người đó được chứ ?

      "Tôi cũng cần phải ".Bởi vì có cảm giác mình biết tốt hơn.*******************

      " mau biến ,tôi muốn nhìn thấy ". lạnh lùng nhìn .Nhìn thấy rất tức giận cũng rất đau lòng...

      "Tôi muốn đó,ah làm gì tôi".Lương Thái Ngọc lạnh nhạt đáp,vốn để ý tới sắc mặt của người nào đó rất khó coi.

      "Tùy ,thích cứ ở đây ".Lãnh Ngạo Thiên liếc cái,liền lập tức vào trong nhà.

      Mà Lương Thái Ngọc cũng theo vào trong,nhìn lượt cảnh vật xung quanh lần nữa sửng sốt.Nơi này chắc chắn lâu rôi dọn dẹp,cái tên thích sạch như lại chịu ở nơi này, khó tin !

      Lãnh Ngạo Thiên vừa vào nhà liền ngồi xuống ghế sopha uống rượu ,từ đầu tới cuối hề liếc nhìn người kế bên, cứ xem như người khí vậy.

      "Uống nhiều rượu tốt".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt khuyên bảo .

      "Đừng lấy cái bộ mắt đó chuyện với tôi". có chút say nhìn lớn tiếng .

      "..."

      "Tại sao ? Tại sao ngươi phụ nữ xấu xa như lại cho tôi cái loại thân thuộc đó chứ?". cười khỗ .

      " say rồi".Lương Thái Ngọc cau mày,nhìn nhắc nhỡ.

      "Phải tôi say rồi,say rồi...nên mới nhìn lầm ấy!".Lãnh Ngạo Thiên ảo não .

      Lương Thái Ngọc gì,chỉ là trầm mặt quan sát biểu của . Người con rốt cục là ai ? Là người nào khiến khỗ sở như vậy?

      Lãnh Ngạo Thiên say tới còn nhận thức gì nữa, nằm dài ghế mơ hồ lẩm bẩm :"Thái Ngọc..."

      Lương Thái Ngọc sửng sốt,lắc lắc người :" gì?". nghe lầm sao ? vừa gọi tên !

      "Thái Ngọc...".Người nào đó vẫn mơ hồ .

      "Tại sao lại gọi tên tôi?". nhìn kìm được xúc động hỏi,tại sao lúc gọi tên .Trong lòng Lương Thái Ngọc lại dâng lên cảm giác khó tả tới như vậy.

      "Tôi chị Lương Thái Ngọc".Lãnh Ngạo Thiên mơ hồ cầm chặt tay của .

      Lương Thái Ngọc ngây người,run rẫy hỏi:"Cậu gì?". phải nghe lầm chứ ?


      "Xin lỗi...xin lỗi".Lãnh Ngạo Thiên vốn còn chút ý thức gì nữa, chỉ vô ý thức mà cầu khẩn tha thứ từ .

      "Tôi phải là Lương Thái Ngọc".Người nào đó lạnh giọng đáp.Tại sao?Tại sao tới giờ phút này mới cảm thấy mình có lỗi.Tại sao...đến bây giờ mới ra tình cảm của mình?Tất cả quá muộn màng rồi...

      " phải? Đúng phải... ấy chết rồi... ấy chết rồi!".Lãnh Ngạo Thiên điên cuồng la hét,vì trong cơn say nên căn bản thể khống chế được hành động của mình.

      " bình tĩnh lại ".Lương Thái Ngọc có chút lo lắng nhắc nhỡ.

      Lãnh Ngạo THiên dương như nghe thấy, cười càng ngày cáng điên loạn hơn.

      " ấy chết...là tại tôi,đều là do tôi...là do tôi tốt, biết trân trọng ấy"

      "Giờ cậu hối hận có ý nghĩa gì".Lương Thái Ngọc lạnh lùng nhìn hỏi.

      " còn !Phải chẳng còn gì ý nghĩa cả".Lãnh Ngạo Thiên tuyệt vọng ngã quỵ xuống bên ghế salon. D.Đ LQĐ . mất hết tất cả,mất hết mọi thứ rồi mới nhận ra tình cảm của mình. ngu ngốc, đáng thương !

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy có vẻ mặt khỗ sở như vậy...nhất thời biết phải làm sao.Nhưng có điều mà biết nhất lúc này là,tim của mình cũng kém hơn đau đớn của .Nó cũng rất đau xót...Tại sao ?Là ông trời trêu đùa bọn họ hay sao?

      "Tôi từng chị ấy".Lãnh Ngạo Thiên đột nhiên thanh tỉnh lại .

      ".....".Người nào đó vẫn trầm mặt nhìn .

      "Nhưng chưa bao giờ tôi thừa nhận điều đó cả,bởi vì tôi rất sợ". ân hận .Giờ phút này hiểu tại sao lại muốn hết tâm của mình ra,có lẽ,như vậy thấy nhỏm hơn...

      "Sợ?". có chút chể giễu nhìn .

      "Tôi sợ ...sợ mình tổn thương ấy,tôi sợ ấy bị thế giới của tôi làm cho ô nhiễm,tôi sợ rất nhiều thứ...".Lãnh Ngạo Thiên càng càng trở nên tuyệt vọng hơn,thân thể cũng ngừng run rẫy.

      "...."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15 : Nếu thời gian quay trở lại...


      Sáng hôm sau

      " tỉnh lại rồi à?". giọng trong trẻo nhàn nhạt vang lên.

      Lãnh Ngạo Thiên mơ màng,chợt nghe có tiếng , liền mơ hồ mở mắt ra,cố gắng nhìn kĩ người trước mắt.

      "Tại sao lại ở đây?". lạnh lùng nhìn người nào đó hỏi.

      "Tại sao tôi thể ở đây?". nhìn hỏi ngược lại.

      "Sao vào đây được?".Ai cho vào chứ ?

      "Chính tôi nếu thích có thể ở đây mà?". vô tội nhìn .Hôm qua rang như vậy !Sao bây giờ lại hỏi chứ ?

      " ở đây suốt đem qua à?".Lãnh Ngạo Thiên nhìn tò mò hỏi.Chắc phải đúng rồi chứ ?

      " được sao?". tự nhiên .Nhìn như có chuyện gì lớn ,chẳng có gì phải quan tâm.

      "Tại sao lại làm vậy?". lạnh lùng nhìn hỏi. ra định giở trò gì nữa đây ? mất hết tất cả rồi,tại sao còn buông tha cho ? còn muốn phải làm thế nào nữa?

      "Vào ăn sáng ".Lương Thái Ngọc đột nhiên đổi đề tài . cũng quay đầu lại nhìn mà trực tiếp đến phòng ăn.

      "....".Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt, này rốt cục là muốn làm gì chứ ?

      .....Phân cách.....

      " mau ăn ,nhìn tôi làm gì?".Lương Thái Ngọc nhìn người nào đó đứng ngây người hỏi. biết gương mặt này rất đẹp nhưng có cần nhìn như vậy hay ?

      "....".Đối với thay đổi thất thường này của cũng gì chỉ là trầm mặt,lẳn lạn ăn cơm.Dù sao hình như chuyện này đối với cũng có hại

      Hai người cứ như vậy,ai ăn phấn nấy.Im lặng tiếng nào, khí bàn ăn ngột ngạt đến làm cho người ta khó chịu.

      "Hôm qua,tôi có làm điều gì lạ chứ ?".Lãnh Ngạo Thiên nhàn nhạt hỏi, cũng ngẩng đầu lên nhìn .

      "Ừ".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt đáp.

      " sao?". nghi hoặc nhìn hỏi,sao lại có cảm giác như là mình rất nhiều thứ vậy?

      " tên Lương Thái Ngọc đó là...".Lương Thái Ngọc nhìn có chút khó xử hỏi. hiểu tại sao nhưng rất muốn nghe như thế nào về chuyện của ?

      " cần phải biết".Lãnh Ngạo Thiên nhìn lạnh lùng .

      "Người đó rất quan trọng với sao?"Lương Thái Ngọc cố tình nhìn hỏi.

      "Ít ra ấy ở trong lòng tôi quan trọng hơn ". lạnh giọng .Trong lòng ấy vẫn tốt hơn ngồi trước mặt rất nhiều..

      "Vậy ấy giờ thế nào rồi?".Lương Thái Ngọc cố tình nhìn hỏiDiễn đàn lê quý đôn.

      Đột nhiên tim cảm thấy đau đớn. ấy giờ thế nào...? Câu hỏi này rất muốn hỏi ông trời !

      " ấy..chết rồi".Lãnh Ngạo Thiên lạnh giọng,khuôn mặt thoáng vẻ đau đớn cùng hối hận. Đáng lẽ ra nên ích kỉ như vậy....

      "Xin lỗi".Lương Thái Ngọc hiểu tại sao trong lòng mình lại dâng lên xúc động khó tả .Nhưng cho phép nó hữu,khẽ cắn răng cái,nhàn nhạt nhìn hỏi.

      "Tại sao ấy lại chết?".Câu hỏi này chỉ khiến cho Lãnh ngạo Thiên đau đớn,mà trong lòng của Lương Thái Ngọc cũng khó chịu vô cùng.

      Nhưng vẫn quyết định lần nữa,khơi dậy vết thương lòng của mình. muốn cho phải đau đớn,phải hối hận trong tuyệt vọng !

      Lãnh Ngạo Thiên xanh mặt, chút nữa cầm chặt mà làm đỗ chén cơm . run rẫy :"Tại tôi...vì cứu tôi nên ấy mới chết"

      "Chắc đó rất có phải ?".Cố nén những giọt nước mắt sắp tuôn tràn,Lương Thái Ngọc lạnh nhạt hỏi .

      "Tôi kém cõi... có đúng hay ?".Lãnh Ngạo Thiên lạnh giọng hỏi.

      "...."

      "Ngay cả người mà mình là ai tôi cũng nhận ra ! nghĩ thử xem tôi có phải rất ngốc hay ?"

      "Đúng vậy, rất ngốc !".Lương Thái Ngọc nhịn được lên tiếng .

      "...."

      "Nếu đó tại sao còn tổn thương ấy nhiều đến vậy?".Lương Thái Ngọc cơ hồ kìm được nước mắt hỏi.

      Lãnh Ngạo Thiên ngây người,nhìn lúc lâu ,hỏi:" khóc sao?".Hay là nhìn lầm?

      " có,do đồ ăn cay quá thôi!".Lương Thái Ngọc vô ý thức phủ nhận . muốn mình rơi nước mắt vì người đàn ông này nữaDiễn đàn lê quý đôn.

      "....".Người nào đó trầm mặt biết nên lời gì vào hoàn cảnh này. còn gì để nữa chứ ?Tất cả kết thúc rồi.

      " vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!".Lương Thái Ngọc lạnh lùng nhắc nhỡ .

      "Chuyện đó...tôi phải cố ý". nghẹn ngào đáp .Làm sao biết được chạy ra đó chứ ?Làm sao biết trước được buông tay chứ?

      "Dù cố ý nhưng cũng gián tiếp giết mạng người phải sao?".Lương Thái Ngọc khinh thường liếc nhìn .Phải biết là ở trong lòng nhiện giờ trừ bỏ thù hận ra,đối với còn gì hết !


      Lãnh Ngạo Thiên ngay người, cũng biết tại sao lại biết nhiều chuyện như vậy.Nhưng mà... đúng.Dù có tạo ra háng ngàn lý do nữa " ấy" cũng vì mà chết . cách khác chính là nguyên nhân trực tiếp khiến cho người con thương phải chết !

      "Nếu thời gian quay lại...tôi bù đắp cho ấy"Lãnh Ngạo Thiên đau lòng .Nếu ông trời cho thêm cơ hội nữa nhất định đối xử tốt với ...


      "Lãnh tiên sinh, nên biết điều là cuộc đời bao giờ có chữ 'nếu như'..."Lương Thái Ngọc nhìn tràn đầy chế giễu .Nếu như thời gian quay lại thề bao giờ thêm lần nào nữa.*******************

      "Tôi biết chứ...".Hơn nữa còn là người hiểu điều này hơn ai hết . biết thời gian nhất định quay trở lại.

      "Lãnh tiên sinh,tôi nghĩ,cho dù thời gian có quay lại ấy cũng bao giờ tha thứ cho đâu!".Lương Thái Ngọc lạnh lùng nhìn .

      "Sao lại nghĩ như vậy?".Lãnh Ngạo Thiên cau mày, này để ý chút thấy dường như ta rất hiểu về " ấy" phải. Từ đầu gặp thấy rất kỳ lạ...

      Bởi vì tôi chính là đó !Lương Thái Ngọc chút nữa là nhịn được lên tiếng rồi !Nhưng cũng may mắn là khả năng khống chế cảm xúc của tốt hơn trước rất nhiều. còn dễ bị kích động và mất bình tĩnh giống như trước nữa...

      "Bởi vì chúng tôi đều là phụ nữ".Hoàn hảo! lời giải thích vô cùng hoàn mĩ.Cùng là phụ nữ nên dĩ nhiên là hiểu tâm trạng của nhau rồi phải sao?

      "Cũng đúng...tôi đối xử với ấy như vậy,làm sao dám mong ấy tha thứ cho mình".Ngay cả còn thể nào tha thứ cho bản thân của mình làm sao dám cầu mong tha thứ từ kia chứ ? nực cười!

      "Giờ mới hối hận có ích gì".Bù đắp được sao? có ! lý thuyết cũng chết rồi . lấy gì mà bù đáp lấy gì mà bồi thường cho những tổn thương mà gây ra cho đây?

      "...."

      " ăn tôi về trước đây".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt .Sau đó liền quay người rời . muốn ở lại đây thêm phút nào nữa.Căn nhà này khiến cho cảm thấy khó chịu vô cùng.Đặc biệt là chủ nhân của nó...

      "..."

      ....Phân cách.....

      "Về rồi à?'.Người nào đó cũng quay sang nhìn mà chỉ nhàn nhạt hỏi.

      "Ừ".Lương Thái Ngọc nhàn nhạt đáp.

      " sao rồi?".Người đàn ông nọ trầm giọng hỏi.

      "Sống còn đau khỗ hơn chết !".Lương Thái Ngọc lạnh lùng phun ra mấy chữ.

      "Như vậy em có cảm thấy vui vẻ ?".Triệu Hàn Lâm nhìn mỉn cười khiêu khích. thấy vui vẻ sao?

      "Dĩ nhiên".Lương Thái Ngọc có chút chột dạ thừa nhận.

      Đối với lời dối này của , Triệu Hàn Lâm chỉ mỉn cười,nụ cười của mang theo chút khinh thường,:"Vui tốt rồi".

      "..."

      xong câu đó cũng quay đầu lại nhìn thẳng đến cửa rồi mới dừng lại chút :"Đừng để sau này phải hối hận là được"

      "..."Lương Thái Ngọc trầm mặt nhìn theo bóng lưng cao lớn của từ từ biến mất khỏi nhà mình . hối hận sao?



      Chương 16 : Hối hận sao?Bù đắp được gì....

      Giữa bầu trời đêm đầy sao lộng lẫy ,phồn hoa và nhộn nhịp , người đàn ông mặc bộ đồ tây trang màu xanh nước biển đậm.Đôi mắt hẹp dài ,mũi cao ráo,vòm trán rộng,môi bạc mím chặt.Ánh nhìn xa xăm về chân trời phía trước,buóc vừa nặng nề lại độc.Gương mặt thoáng bi thương,người nào đó cứ như vậy bước vô định về phía trước. Giống như biết chính xác bản thân mình muốn đâu vậy...


      "Lãnh tiên sinh". giọng trầm tháp khẽ vang lên,đánh vỡ tĩnh lặng gương mặt của người nào đó.

      Lãnh Ngạo Thiên dĩ nhiên nhận ra giọng của người này.Dù chỉ gặp qua lần nhưng...đôi mắt đó,giọng đó,dáng vẻ cao lãnh đó... mãi ghi nhớ.


      "Triệu thiếu gia , biết tìm tôi có việc gì?".Lãnh Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn lạnh lùng hỏi. Giữa hai bọn họ hình như có chuyện gì để phải?

      "Tôi tìm là muốn bàn về việc giữa với Jelly".Triệu Hàn Lâm mặt thay đổi nhìn người trước mặt .

      "Tôi và ta có chuyện gì để cả".Lãnh Ngạo Thiên lạnh nhạt .Chuyện đến nước này rồi còn gì để nữa chứ?

      "Ai có chuyện gì ?".Triệu Hàn Lâm nhàn nhạt nhìn hỏi ngược lại.


      "Triệu thiếu gia, phải lần trước cũng nghe Jelly rồi sao tôi và ấy có quan hệ gì hết, làm gì có chuyện để ?".Khẩu khí của vẫn có thay đổi chỉ là càng trở nên lãnh hơn Cho thấy Lãnh Ngạo Thiên sắp mất hết kiên nhẫn...

      "Lần trước là lần trước,bây giờ là bây giờ".Triệu Hàn Lâm thản nhiên ,vốn hề để ý tới sắc mặt của người nào đó rất khó coi. mới tin Lãnh Ngạo Thiên bỏ Thái mặc Jelly .Trước giờ mắt nhìn người của rất tốt,lý nào lần này lại sai được chứ ?Cái tên kiêu căng trước mắt này nhất định có tình cảm với Jelly .Nhưng có điều tình cảm của bọn họ...có điểm gì đó rất kì quái mà Triệu Hàn Lâm vẫn chưa thể nghĩ ra.


      là sao tôi nghe hiểu".Lãnh Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn người trước mặt hỏi.

      "Lần trước Jelly là vị hôn thê của tôi nhưng giờ phải".Triệu Hàn Lâm nhàn nhạt phun ra mấy chữ.

      Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt trong giây lát rồi nhàn nhạt nhìn hỏi:"Ý là..."

      "Tôi từ hôn với ấy rồi".Triệu Hàn Lâm thản nhiên đáp,cắt đứt lời của người nào đó.

      "Từ hôn ?"

      "Đúng vậy".Người nào đó gật đầu,ngắn gọn .

      Trong mắt Lãnh Ngạo Thiên thoáng qua tia ngạc nhiên ,nhưng rất nhanh chóng biến mất,nhìn người nào đó nhàn nhạt hỏi:"Từ lúc nào?"Họ từ hôn từ khi nào ?Mà khoan ,tại sao phải qua tâm chuyện đó chứ !

      Triệu Hàn lâm môi nhếch lên thành đường cong hoàn mĩ,nhìn người trước mặt nhàn nhạt :"Từ lúc ấy qua đêm ở nhà cậu".

      "Giữa chúng tôi có gì hết".Lãnh ngạo Thiên kích động . cũng hiểu tại sao mình lại thay giải thích.Nhưng biết điều là rất người đàn ông trước mắt này.Nếu họ hủy bỏ hôn ước nhất định ....đau lòng. quan tâm đến cảm giác của sao?

      "Tôi biết,tôi cũng rồi tôi rất tin tưởng ấy".Triệu Hàn Lâm nhìn người nào đó .

      "Vậy tại sao lại hủy hôn?". khó hiểu hỏi.

      "Bởi vì tôi ấy".Người nào đó thản nhiên trả lời cách ngắn gọn.

      Trán người nào đó nổi gân xanh, cũng hiểu hôm nay tại sao bản thân chỉ thay giải thích,hơn nữa còn tức giận thay nữa.

      "Nhưng ấy ".Lãnh Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi .

      " sao?Tôi cũng đâu ấy?".Triệu Hàn Lâm nở nụ cười đầy khiêu khích,nhìn người trước mặt .Dĩ nhiên biết giây tiếp theo xảy ra chuyện gì....

      Lãnh Ngạo Thiên nắm chặt tay vốn định cho người trước mặt quả đấm ,nhưng khi nghe thấy câu nhàn nhạt của người nào đó động tác chợt dừng lại.

      "Tức giận cái gì? lấy tư cách gì mà tức giận, tốt hơn tôi sao?".Triệu Hàn Lâm lạnh lùng .


      Lãnh Ngạo Thiên ngây người. lấy tư cách gì mà tức giận ? so với người đàn ông trước mắt này chỉ có tệ hơn chứ có tốt hơn.

      Lúc nhìn thấy dáng vẻ này của .Ý cười gương mặt tuấn lãnh của Triệu Hàn Lâm càng ngày càng sâu hơn, chậm rãi đến gần Lãnh Ngạo Thiên , ở bên tay lạnh rét phun ra mấy chữ:"Đừng tưởng tôi biết trước đây xảy ra chuyện gì"

      Lãnh Ngạo Thiên lùi về phía sau vài bước,nhìn người đàn ông trước mắt :" biết sao ?Chắc cũng biết người tôi cũng phải là Jelly?Thế việc này với tôi cũng chẳng có ích lợi gì cả".

      "Ai có ích lợi gì?".Triệu Hàn Lâm nhìn đầy khiêu khích.Phải biết điều là Triệu Hàn Lâm làm bất cứ việc gì mà suy tính trước cả.Và chuyện lần này cũng ngoại lệ.

      "....".Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt nhìn . như vậy là có ý gì?

      "Lãnh tiên sinh, có dám khẳng định mình có tình cảm với Jelly hay ?".Triệu Hàn Lâm nhìn người nào đó cười tà mị hỏi.

      "Tôi ấy.."Bằng kia ! Trong lòng thầm bổ sung thêm .Phải đối với Jelly có tình cảm,nhưng có điều ..còn tư cách để người nữa sao?Cảm giác tội lỗi,hối hận cùng đau xót khiến cho có đủ tự tin và dũng cảm đối mặt với .Hơn nữa sao?Người đàn ông mà là người đứng trước mặt ra những lời tàn nhẫn này.

      "Lãnh tiên sinh, tự lừa dối mình rồi".Người nào đó nhàn nhạt nhìn .

      "...."

      "Bây giờ hối hận có ích gì sao?Thời gian quay lại,hay là kia sống lại?".Triệu Hàn Lâm lạnh lùng .Dĩ nhiên biết Lãnh Ngạo Thiên là e ngại điều gì rồi...

      "Đủ rồi đứng nữa".Lãnh Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi . muốn nghe...Phải bây giờ mới hối hận có ích gì?Có thay đổi được chết rồi hay ? có thể bù đắp cho những gì ? có ! còn cơ hội nữa...

      "Bỏ qua quá khứ,trân trọng người trước mắt ".Người nào đó vẫn buông tha,nhàn nhạt khuyên nhủ.

      "Bỏ qua...nếu là , quên hết được sao?".Lãnh Ngạo Thiên trừng mắt nhìn người trước mắt hỏi.

      "Vậy vì người quá khứ mà để người ở tại chịu tổn thương được sao?".Đối với lời chất vấn của người nào đó,Triệu Hàn Lâm chỉ nhàn nạt đơn giản .

      "Người làm đau khỗ Jelly là phải tôi!".Lãnh Ngạo Thiên tức giạn quát.Đừng có chuyện gì cũng đỗ lên đầu như thế !

      "Nhưng cũng có thể an ủi ấy thay tôi".

      " thể". vội vàng phủi bỏ. làm sao có thể làm điều đó chứ?Trong khi Jelly ghét như vậy...

      "Có thể chỉ là bản thân dám làm mà thôi".Triệu Hàn Lâm nhàn nhạt .Nếu có đủ dũng khí cũng đừng đỗ lỗi cho thế giới bất công !

      Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt,im lặng tiếng nào. còn có thể gì nữa chứ?

      "Nếu như có đủ kiên nhẫn cứ mặc cho Jelly đau khỗ ở nhà,còn bản thân cứ ngây ngốc đứng ở đây ôm cái nổi thống hận của mình ".Triệu Hàn Lâm đối ới im lặng của người trước mắt,thập phần rất khó chịu,hằn nhàn nhạt phun ra vài chữ sau đó liền qauy người rời .Trước khi cũng quên để lại mảnh giấy ghi địa chỉ nhà của Lương Thái Ngọc.

      Lãnh Ngạo Thiên mặt lạnh nhìn thoe bóng lưng của người nào đó,rồi khẽ liếc mảng giấy dưới đất.Nên hay ?Mà liệu có ích gì ,người mà cần cũng phải là .

      Nếu như tới đó nhất định giúp ích được gì ngược lại làm cho càng thêm tức giận.Suy nghĩ tới đây liền lạnh nhạt xé mảnh giấy kia.

      Ngẩng đầu lên nhìn những nôi sao lấp lánh trời :"Dù sao cũng thể là ấy".Tại sao phải làm điều đó?

      Khẽ đưa bàn tay của mình lên trời, đau lòng nghẹn ngào:"Có phải chị đó nhìn tôi hay ?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17 : giả tạo của khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm!


      Lãnh Ngạo Thiên vô hồn mà tới trước chung cư mà Lương Thái Ngọc ở.Tại sao mình lại tới đây chứ? cau mày, định quay người rời nghe loáng thoáng cuộc chuyện phím của nhân viên khách sạn, dừng chân lại trong chốc lát.

      " có biết gì ?". trong số hai nhân viên nữ hỏi.

      "Gì?". lấy gì biết.

      "Ừ..cái minh tinh đó lại đập đồ đấy".

      Người còn lại,thở dài thản nhiên :" biết từ hôm qua đến giờ ây đạp bễ bao nhiêu đồ vật rồi nhỉ?".

      "Cái sở thích của người giàu quái dị !".Người nào đó khẽ cảm thán.

      Đồ vật cũng có giá của đồ vật,sao lại vô cớ phá hủy nó như vậy chứ? là lãng phí tài nguyên quá!

      Lãnh Ngạo Thiên rốt cục nhịn được,tiến lại gần hai người nào đó hỏi:"Người mà hai vừa là vậy?"

      Hai người nào đó giật mình,quay đầu lại nhìn .Sau đó hẹn mà cùng há hốc mồm nhìn người đàn ông trước mặt.

      "Lãnh...Lãnh Ngạo Thiên a !". trong số đó kìm chế được kêu lớn lên.

      Lãnh Ngạo Thiên cau mày, thầm rủa câu.Tại sao ra ngoài mà lại quên hóa trang chứ?Mấy ngày nay đầu óc của còn tỉnh táo như trước nữa rồi...

      "Suyt., gọi chút!". nhàn nhạt lên tiếng ngăn cản.Giờ phút này, muốn tiếp tục rước thêm phiền phức.

      Người nào đó hiểu ý,nhìn gật đầu cái :"Lãnh tiên sinh,đến đây có việc gì ?". ngờ ở đây có nhiều người nổi tiếng lui tới như vậy! vào đây làm đúng là quyết định sáng suốt.


      Ho khan vài tiếng, nhàn nhạt hỏi:"Người mà hai người lúc nảy biết là ai a?"Đừng là....

      "Là người hảm hai ra nông nổi này đấy !". bên cạnh nhịn được cáu giận .

      "....".Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt.

      Người nào đó liên khách khí,chạy đến bên cạnh nắm lấy tay kéo,:"Thiên ca chuyện này phải là đúng ? và Hinh tỷ có chuyện gì hết đúng !Là Jelly ấy vu khống hai người".(Nguyên : chẹp...chẹp nghe giọng biết là fan cuồng r http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif )

      Lúc này lên tiếng là vì quá bất ngờ. thể tin được thần tượng của ,nam thần của lòng lại có thể xuất ở nơi này! quả rất may mắn !


      Lãnh Ngạo Thiên đối với hành động của cảm thấy rất khó chịu, nhàng gạt tay của người nào đó ra,nhàn nhạt :"Chuyện này là chuyện riêng tư của tôi, cần phải giải thích vói mọi người". ra họ tin sao? Nếu tin chỉ bằng cần ...

      "Nhưng em tin tưởng phải là loại người như vậy!".Người nào đó bất mãn .


      "Cám ơn ".Lãnh Ngạo Thiên nhàn nhạt , ... có chút cảm kích với trước mắt này đấy !

      "Linh Linh qua đây,đừng ở đó đeo bám Lãnh tiên sinh nữa". bên cạnh nhịn được lên tiếng nhắc nhỡ Linh Linh.Làm như vậy ở chỗ đông người đúng là rất khó coi.

      Linh Linh bễu môi,sau đó cũng về lại vị trí của mình đeo bám Lãnh Ngạo Thiên nữa.


      "Jelly ở phòng nào ?".Lãnh Ngạo Thiên lạnh nhạt hỏi.

      "Xin lỗi Lãnh tiên sinh,chúng tôi thể số phòng của khách cho biết được".Người nào đó có chút khó xử .

      "Phòng 309 đấy !Thiên ca tới đấy cho ta bài học".Linh Linh ở bên cạnh biết thức thời .

      "Linh Linh!"Người nào đó liếc cảnh cáo.

      "Cám ơn".Lãnh Ngạo Thiên phun ra câu,sau đó liền quay người đến thang máy.

      .....Phân cách.... ...

      Đứng trước của phong ,lưỡng lự hồi lâu vận chọn gõ cửa phòng."Cốc cốc".

      " bảo đừng làm phiền tôi rồi mà !".Lương Thái Ngọc ở trong phòng la lớn,cũng có mở cửa xem người đến là ai.Lòng thầm nghĩ,chác chắn là Triệu Hàn Lâm chết tiệt kia lại tới đây lải nhải! mở cửa,nếu lại bị lên giọng dạy bảo.

      "Là tôi!".Lãnh Ngạo Thiên lạnh giọng .

      Người nào đó ở trong phòng ngây người.Là ?!Cái giọng đó có chết cũng nhận ra.Nhưng có điều tại sao lại ở đây?

      bất mãn đến mở cửa ra,lạnh lùng nhìn hỏi:"Tại sao tới đây được?". nhớ là cho biết địa chỉ mà?Làm sao tìm tới đây được chứ ?

      "Tại sao tôi tới đây đươc?". ngược lại kình thường nhìn hỏi.Bộ núi hay sao mà tìm được chứ?

      "Triệu Hàn Lâm".Lương Thái Ngọc nghiến răng nghiến lợi .Chuyện này chác chắn là do bày ra.Triệu Hàn Lâm cũng quá rảnh rỗi rồi !Lại thích lo chuyện bao đồng như vậy,nếu có cơ hội nhất định bắt trả cả vốn lẫn lãi.

      "Vào nhà ".Lương Thái Ngọc lạnh giọng .Dù sao ở ngoài đây chuyện cũng tiện lắm...

      Bước vào căn nhà, khỏi ngạc nhiên.Nơi này được bố trí rất đơn giản qua trang nhả,mang đậm phong cách Phương Đông.Chẳng phải Jelly từ sống ở hay sao ?Lẽ ra nhà của phải sang trọng giống kiểu nhà của người Phương Tây chứ?

      "Mẹ tôi là người Đài Loan".Lương Thái Ngọc nhìn mà chỉ nhàn nhạt .Dĩ nhiên biết trong lòng nghi hoặc cái,nhưng tiếc là sớm chuẩn bị tất cả cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

      "Ừ".Người nào đó nhàn nhạt .

      " tới đây tìm tôi phải chỉ để uóng trà chứ?".Lương Thái Ngoc nhìn chế giễu .

      " phải".

      "Vậy tới đây làm gì?". cũng đâu còn chuyện gì liên quan tới ?

      " với vị hôn phu của mình hủy hôn rồi à?".Lãnh Ngạo Thiên nhìn nhàn nhạt hỏi.

      Lương Thái Ngọc giật mình,trong giây lát liền bình tĩnh trở lại:"Ừ sao?"Liên quan gì tới .

      " còn ta hay ?".Lãnh Ngạo Thiên tiếp tục hỏi.

      "Lãnh tiên sinh giờ quản cả việc tôi ai luôn sao?".Lương Thái Ngọc lạnh lùng tặng cho cái nhìn xem thường.

      "Tôi chỉ là quan tâm thôi". thành ,chẳng qua hình như trong chuyện này cũng có phần trách nhiệm.

      "Ý tốt của tôi ghi nhận, còn gì nữa mời về".Lương Thái Ngoc lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách. muốn người đàn ông này xuất trong nhà của mình. muốn ta xuất trong cuộc sống của mình nữa.

      Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt,hồi lâu rồi :" bảo trọng sức khỏe,tôi về đây"

      vừa ra khỏi của đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động,quay người lại nhìn thấy người nào đó bất tỉnh nằm mặt đất.


      Lãnh Ngạo Thiên hoảng hốt,chạy đến bên cạnh Lương Thái Ngọc,vội vàng lắc lắc người :" sao chứ? bị làm sao vậy?".

      Tâm trạng rối rích, biết phải làm thế nào.Đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó,đây là...triệu chứng của bệnh đường huyết ! bị thiếu máu sao? nghĩ nhiều lập tức bế đặt lên giường,đắp chăn cho ,sau đó liền ra ngoài mua thuốc.

      biết trải qua bao lâu,Lương Thái Ngọc mới mơ màng tỉnh lại.Tuy rằng, hoán đổi thân thể với này,nhưng chứng bệnh đường huyết của cũng có thay đổi.Chính xác là cái "minh tinh" này cũng mắc căn bệnh giống ...


      "Tỉnh rồi à?". giọng nhàng quan lên, khỏi mang theo chút quan tâm hỏi.

      Lương Thái Ngọc giờ mới định thân nhìn người trước mát.Sao chưa ! vừa định mở miệng hỏi bị người nào đó cướp lời.

      "Uống thuốc ". đặt ít thuốc và ly nước bên giường .

      Mà Lương Thái Ngọc cũng ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc. mới ngu như vậy, uống thuốc cho chết chắc??

      hài lòng nhìn gật đầu cái,sau đó rời lâu sau đem ly sữa nóng vào.

      "Uống chút sữa tốt"Lãnh Ngạo Thiên nhàn nhạt .

      Lương Thái Ngọc thong thả cầm ly sữa lên,sau đó lạnh lùng đập xuống đất,tiếng bễ của thủy tinh thâm thúy vang lên.

      Trong lúc,Lãnh Ngạo Thiên vẫn còn khó hiểu nghe lạnh lùng :" giả tạo của khiến cho tôi thấy ghê tởm".Tưởng làm như vậy tha thứ cho sao ?

      "...."Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt, lời nào.Có lẽ,do gần đây gặp nhiều chuyện nên mới có thái độ như vậy...

      Vài phút sau lại đem ly sữa nữa,để trước mặt nhàn nhạt :"Dù có kích động cũng nên hành hạ bản thân như vậy".

      Đổi lại quan tâm đó dĩ nhiên vẫn là mảnh sữa trắng đỗ đầy sàn nhà.Lần này, cũng gì chỉ là ngắn gọn đập đỗ ly sữa của người nào đó.

      "Nếu em thích đập đồ, cứ đập thoải mái .Dù sao ở đây cũng có thiếu đồ để em đập".Lãnh Ngạo Thiên nhàn nhạt .Chỗ nay là chung cư cao cấp, lẽ chỉ có mấy cái chén mấy cái ly cũng có cho đập?

      "Ra ngoài".Lương Thái Ngọc lạnh giọng .

      "Em muốn ăn gì tôi bảo người ".Giọng người nào đó cũng có tức giận ngược lại rất ôn nhu hỏi.

      "Cút ra ngoài!". rốt cục còn kiên nhẫn nữa mà lốn tiếng .

      "Rốt cục tôi làm gì mà em ghét tôi đên như vậy?". nhịn được lên tiếng hỏi,đây cũng là điều khiến cho cảm thấy rất khó hiểu. với thù oán tại sao lại đối xử với như vậy?

      "Tôi chính là ưa nổi !".Lương Thái Ngọc nhìn nghiến răng nghiến lợi .


      "Vậy tôi phải làm thế nào ,để em loại bỏ thành kiến đó?". vô ý thức hỏi. biết làm thế nào để cảm thấy chán ghét nữa.

      " chết là được".Lương Thái Ngọc lạnh lùng nhìn .Trong mắt hề che dấu được nổi oán hận. ước biến mất như vậy thấy khó xử nữa.

      Nhìn thấy thù hận cùng oán niệm trong mắt ,đầu tiên ngây người sau đó chợt cảm thấy đau lòng. ra chỉ đem thù hận lại cho những người thương. đúng là người tệ bạc, kẻ thất bại....

      "Tôi về đây,em nhớ chú ý tới sức khỏe".Nhàn nhạt bỏ lại câu/Lãnh Ngạo Thiên liền rời khỏi. biết nếu mình tiếp tục ở đây nhất định chỉ khiến cho càng thêm tức giận.

      Chỉ bằng về trước,để cho an tĩnh suy nghĩ .Mà cũng có cơ hội an tĩnh lại chút,xem mình rốt cục nên làm thế nào mới đúng.Làm thế nào mới đề bất kì người nào vì mà tổn thương nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :