Chương 44. mưu sơ
Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
Editor: Trạch Mỗ
Dường như thấy được quyết tâm của Lệ Thú, Giang Du thu lại dần dần thế công, mà Lệ Thú cũng thu lại khí thế của mình, thu phóng công kích tự nhiên như vậy nếu quả ở trong mắt người võ lâm nhất định lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nhưng tại những người xung quanh bọn họ tất cả đều là dân chúng bình thường, tự nhiên cũng là chưa tới nhìn ra được cửa ngõ gì, còn tưởng rằng hai người bọn họ chỉ nhìn nhau thôi!
Giang Du hướng Lệ Thú ôm quyền: "Tại hạ Giang Du, xin hỏi các hạ là..."
"Lệ Thú." Đơn giản để lại hai chữ, Lệ Thú muốn mang Tiểu Tiểu rời , lại bị Giang Du chắn trước mặt.
Nhưng mục tiêu lần này của Giang Du lại đặt người Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, nếu đến, vào ngồi chút ! Nàng muốn gặp Tứ tỷ nàng sao? Hơn nữa..." Giang Du mở quạt, khí chất thêm vài phần nho nhã: "Phụ thân nàng bọn họ cũng tới rồi!"
Tiểu Tiểu mở miệng, vừa định cự tuyệt lại thấy trong mắt Giang Du chợt lóe ra uy hiếp, lấy người Yến gia uy hiếp nàng!
Nhìn qua như chính nhân quân tử, nhưng Giang Du là loại tiểu nhân ngầm, lấy cờ hiệu bạch đạo thế gia lại thầm làm những việc đến hắc đạo cũng thèm bàn.
Tuy Tiểu Tiểu bị phụ thân lấy làm lợi thế của ván cờ, thậm chí là phái người giết chết Lệ Thú, nhưng mặc kệ như thế nào Yến Doanh cũng nuôi nàng vẻn vẹn mười bảy năm, phần ân tình này khiến Tiểu Tiểu khó có thể báo đáp.
giờ bọn họ bị Giang Du dùng để uy hiếp nàng, nhưng nàng lại có cách nào quyết tâm độc ác mặc kệ. Lại như thế nào đó cũng là phụ thân của nàng! Nhưng Thú ca...
Uy hiếp trong mắt Giang Du quá mức ràng, đến ngay cả Lệ Thú biết đối nhân xử thế cũng nhận ra: "Được, chúng ta ở lại." Vì muốn để Tiểu Tiểu khó xử, Lệ Thú đồng ý thay Tiểu Tiểu, mặc dù Tiểu Tiểu cùng Yến gia còn chút quan hệ nào, nhưng làm Tiểu Tiểu khó xử mới là chuyện chú ý nhất, cái gì mà lời nặng tựa cửu đỉnh, cái gì mà lời ra như nước hắt ra ngoài, tất cả trước hết vứt sang bên, Tiểu Tiểu mới là quan trọng nhất!
"Vậy là tốt rồi!" Giang Du gợi khóe miệng lên, ai cũng nghe thấy thanh vẫn lẩm bẩm thấp.
người nào biết nội tâm che dấu dưới túi da tao nhã đến tột cùng có tính toán gì.
"Giang công tử..." Tổng tiêu đầu thấy chuyện giữa Lệ Thú cùng Giang Du giải quyết xong, liền tiến đến gần chỉ hàng hóa xe tiêu, đó là cái hộp kiếm dùng vải đỏ bọc lại:"Chuyện này, hàng hóa chuyển đến ... Người xem..." Đối với người trông cửa có thể chuyện đúng lý hợp tình, nhưng đối với gia chủ của thế gia khổng lồ, liền bắt đầu dần lo lắng như vậy. Người ta chỉ cần động ngón út là có thể nghiền chết .
À!, Giang Du lắc lắc quạt giấy trong tay: "Phiền toái các ngươi, để quản gia tính tiền là được rồi." Giang Du tiện tay cầm lấy hộp kiếm, bọc lại: " cái này ta cầm trước."
"Quả nhiên." Đột nhiên Lệ Thú câu, khiến Tiểu Tiểu có chút hiểu.
Quả nhiên cái gì?
đợi Tiểu Tiểu hỏi ra, Lệ Thú trả lời nàng: "Tiêu cục vận chuyển là Huyết kiếm giả, làm ra nhiều chuyện đến như vậy, chỉ sợ cũng là muốn để bên ngoài biết Huyết kiếm đến Giang phủ."
Tiểu Tiểu giật mình: "Vậy Giang phủ chẳng phải là có rất nhiều cao thủ giang hồ..." Đoạn sau Tiểu Tiểu ra, bởi vì Giang Du ôm hộp kiếm đến trước mặt bọn họ.
"Lệ công tử, Tiểu Tiểu, mời!" Giang Du làm ra thủ thế mời.
"Tiểu Tiểu phải là tên ngươi có thể gọi!" Tiểu Tiểu trừng Giang Du:"Chỉ có Thú ca mới có thể gọi ta là Tiểu Tiểu!"
"Như vậy à!" Giang Du trầm ngâm, mi mắt hơi rủ xuống, muốn che giấu nham hiểm trong ánh mắt, sau lúc lâu mới khẽ ngước mắt: "Rất xin lỗi, Lệ phu nhân."
"Giang công tử, mời dẫn đường !" Lệ Thú thấy được ràng ánh mắt nham hiểm kia, khẽ bước sang phải bước, bước này nhìn như chút để ý lại hoàn toàn chắn lại phía Giang Du có thể công kích Tiểu Tiểu, đồng thời cũng thuận tiện cho Lệ Thú phản kích.
Giang Du thấy được động tác của Lệ Thú thân mình khỏi cứng lại, lại đánh giá Lệ Thú cao thêm vài phần, người đàn ông này phải chỉ cần thủ đoạn bình thường là có thể chiến thắng. chỉ suy nghĩ lóe qua, Giang Du lập tức khôi phục bình thản như cũ: "Bên này mời." Ngay sau đó Giang Du liền dẫn đường phía trước.
"Thú ca." Tiểu Tiểu kéo tay áo Lệ Thú, có chút áy náy, ràng ở trong hoàn cảnh xấu, lại gặp phải loại chuyện phiền toái này: "khiến chàng thêm phiền toái rồi."
" liên quan tới nàng." Lệ Thú nhìn bóng lưng Giang Du, tín niệm càng thêm kiên định: "Nàng làm tốt lắm, tên Tiểu Tiểu này chỉ có ta mới có thể gọi!"
...
...
Dọc theo đường Tiểu Tiểu ngơ ngác theo Lệ Thú thẳng tới phòng khách của Giang gia, phòng khách rộng rãi trang trí thanh lịch, mấy bức tranh thủy mặc thêm phần cao nhã, điềm tĩnh, hương khói tỏa ra từ lò huân hương bàn trà lại thêm vài phần tiên khí, gia cụ bằng gỗ thoang thoảng mùi đàn hương.
Cho đến khi Yến Doanh còn có đại ca của Tiểu Tiểu Yến Thanh Nam cùng lục tỷ Yến Thanh Như tới, Tiểu Tiểu mới lấy lại tinh thần.
Rồi lại bất tri bất giác lâm vào trầm tư.
Đại đầu gỗ tên Tiểu Tiểu này chỉ có mới có thể gọi ôi! Thú ca chắc chắn là thích nàng rồi!
Tâm trí Tiểu Tiểu sớm bị tin tức này lấp đầy, cỗ ngọt ngào cùng hạnh phúc ngừng nảy lên.
Làm người nha! Chỉ cần thấy đủ hạnh phúc!
"Tiểu Tiểu!" Yến Thanh Như lại gọi tên Tiểu Tiểu.
"A... A? Chuyện gì?" Tiểu Tiểu cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, mờ mịt biết làm sao nhìn Yến Thanh Như.
"Các ngươi..." Yến Thanh Như liếc mắt lườm Lệ Thú cái, khinh miệt trong mắt ràng, đến cả che giấu cũng ngại phiền, Lệ Thú vẫn như trước mặc bộ quần áo mang từ Dạ Ngưng Bảo, sau khi trải qua nhiều chuyện sớm nhìn ra chất liệu thượng hạng của nó rồi, trừ bỏ có thể giữ gìn sạch ở bên ngoài, bên còn điểm thêm vài mảnh vá:"tại sao các ngươi có thể đến nơi này?"
" áp tiêu đến!" Tiểu Tiểu trả lời như việc đương nhiên, nhưng trong lòng lại ngừng oán thầm: ngươi cho là chúng ta muốn đến à! Nếu phải cái tên hỗn đản biết xấu hổ kia dùng các ngươi uy hiếp chúng ta, ta sớm cùng Thú ca chạy xa rồi!
Lệ Thú vẫn là vẻ mặt nghiêm túc như trước kia, lẳng lặng nghe Tiểu Tiểu chuyện với người Yến gia, nếu có thể căn bản muốn tiếp xúc cùng với người của Yến gia, người của Yến gia đối xử tốt với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu ở Yến gia mười bảy năm, trừ bỏ cho tiền, đến tình thương tối thiểu những người Yến gia cũng keo kiệt mà bỏ ra, đây đâu phải hành vi của người làm cha?
sách có : cha hiền con thảo, đương nhiên là chỉ có cha hiền con mới hiếu thảo!
Có lẽ bốn chữ “tiểu nhân xu lợi” là hoàn toàn chuẩn bị cho những người Yến gia.
Nhưng mà tiểu nhân xu lợi sánh đôi với ngụy quân tử Giang gia, đôi quá đẹp!
"Vậy còn các ngươi?" Tiểu Tiểu tiếp tục hỏi: "Các ngươi đến Giang gia đến tột cùng để làm cái gì?"
"Gần đây Giang công tử kêu gọi rộng rãi hào kiệt trong thiên hạ, làm thông gia của Giang gia, Yến gia tự nhiên cũng đến hỗ trợ." mặt của Yến Thanh Nam treo đầy hai chữ tự đắc.
Kêu gọi rộng rãi hào kiệt trong thiên hạ?
"Vì sao?" Tiểu Tiểu hiểu hỏi.
"Tà kiếm Huyết ." Giang Du giải đáp cho Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú: "Tại hạ bất tài, ngẫu nhiên gặp được tà kiếm Huyết ,loại vũ khí khó gặp như Huyết kiếm này tất nhiên cần người có đức mới nhận được, bởi vậy tại hạ hi vọng triệu tập hào kiệt trong thiên hạ, tìm kiếm chủ nhân cho Huyết kiếm."
Tìm kiếm chủ nhân cho Huyết kiếm sao? Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn Giang Du, rồi lại quét mắt nhìn lượt những người Yến gia, trừ Yến Doanh còn có chút lo lắng, những người còn lại đều mang vẻ tự đắc.
Đến tột cùng là có cái gì đúng nhỉ?
...
...
Hôm đó, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú ngủ lại ở Giang gia, tiền áp tiêu cũng được tổng tiêu đầu đưa tới. Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu bước đầu thoát khỏi cảnh nghèo khó, lần này tiền phí áp tiêu tương đối nhiều, cũng đủ cho Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu dùng tiết kiệm thời gian.
Đêm hôm đó...
"Tiểu Tiểu, tỉnh tỉnh, Tiểu Tiểu."
Tiểu Tiểu còn buồn ngủ mở to hai mắt mơ mơ màng màng lại thấy Lệ Thú ăn mặc chỉnh tề đứng ở bên giường.
"Thú ca?"
"xuỵt—" Lệ Thú đặt ngón trỏ lên môi. Nháy mắt ra dấu với Tiểu Tiểu, ý bảo nàng cẩn thận nghe.
Ban đêm yên tĩnh tất cả mọi người đều bình yên vào giấc ngủ, nhưng trong Giang phủ lại đầy thanh huyên náo bị đè nén.
Tiểu Tiểu nhăn mày lại, lập tức khoác thêm áo ngoài, khẽ gật đầu với Lệ Thú.
Lệ Thú ôm lấy Tiểu Tiểu, lặng lẽ mở cửa sổ mở ra đường , bên ngoài loáng thoáng có bóng người . Sau lúc lâu, bóng người biến mất, Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu lưu loát phi thân lên nóc nhà. Vừa nhanh nhẹn tránh qua tầng tầng lớp lớp canh phòng mà chạy thẳng tới gian phòng của Giang Du.
Việc nghe lén người khác chuyện là việc đạo đức, nhưng vì an toàn, Lệ Thú cũng thèm để ý việc này. tuy ngoan cố nhưng tuyệt đối cổ hủ.
Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu nằm nóc nhà, ban đêm gió hơi lạnh nhưng Tiểu Tiểu lại cảm thấy lạnh chút nào, có lẽ là Lệ Thú dùng nội lực bảo vệ nàng.
Mà phía dưới người trông có vẻ là quản gia mang theo đội nhân mã vội vàng chạy tới trước cửa phòng Giang Du, cẩn thận từng li từng tí gõ cửa phòng: "Lão gia, tiểu nhân đem đồ tới!"
" tới?" tới lát thấy Giang Du từ trong phòng vọt ra, vẻ mặt vội vàng.
"Dạ, lão gia." Quản gia trịnh trọng đưa hộp kiếm được bọc bằng vải đỏ cho Giang Du.
Mà hộp kiếm kia cho dù dùng vải đỏ bọc, Hung Sát khí vẫn như trước mơ hồ từ hộp kiếm lộ ra.
Huyết kiếm!
"Ha, ha ha, ha ha ha ha ha!" Giang Du điên cuồng cười ra tiếng, trong đêm yên tĩnh tựa như tiếng cú kêu trong đêm."Cuối cùng cũng tới tay!" ánh mắt Giang Du bắt đầu đỏ lên: "Muốn lợi dụng ta?" Giang Du khỏi hừ lạnh tiếng, "Giang gia tưởng lợi dụng ta mà ngon à?"
Lợi dụng ?
Lệ Thú nhăn mày, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Giang Du liếc quản gia cái: "Chấp hành nhiệm vụ lần này chính là những người này?"
"Dạ, lão gia."
"Biết nên làm như thế nào ?" Giang Du ôm hộp kiếm xoay người, nhìn những gia đinh kia nhưng vẻ mặt lại lộ vẻ quỷ dị.
Quản gia vẫn kính cẩn như trước hướng Giang Du cúi đầu: " biết, lão gia."
Giang Du gật đầu rồi trực tiếp vào phòng.
Mà quản gia lại đứng thẳng dậy, hướng trái phải vung tay lên: "Lên!"
Lập tức những người mai phục xung quanh bỗng chốc từ bốn phía nhảy ra, ràng những người này có chuẩn bị từ trước còn đối phương có chuẩn bị, nhất thời những người vận chuyển Huyết kiếm bị phục kích rơi vào thế hạ phong, bị giết gần hết.
nóc nhà Lệ Thú lập tức che mắt Tiểu Tiểu lại muốn để nàng thấy màn máu me này, nhưng Tiểu Tiểu vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi làm người ta nôn mửa, khỏi khẽ phát run.
Đây là giang hồ sao?
Tàn nhẫn như thế, có chút tình người như thế?
ràng những người này là thủ hạ của Giang Du!
"Thú ca..." Tiểu Tiểu thấp giọng lẩm bẩm.
"Ừ?"
"Chờ chúng ta giao Huyết kiếm cho Ôn đại ca cùng Ôn đại tẩu, hoàn thành giao phó của trụ trì đại sư rồi chúng ta trở về Nam Dương được ?"
--- ------ ----------hết chương 44---- ------ ----
By Trạch Mỗ
Chương 45. Lệ Thú sẵn sàng tiến công
Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
Editor: Trạch Mỗ
"Chờ chúng ta giao Huyết kiếm cho Ôn đại ca và Ôn đại tẩu, hoàn thành giao phó của trụ trì đại rồi chúng ta trở về Nam Dương được ?"
Tiểu Tiểu cảm thấy mình có chút tùy hứng rồi, Lệ Thú võ công cao cường đủ để tạo ra thanh danh lớn giang hồ, nhận được vạn người kính ngưỡng, nhưng nàng lại vì bản thân mà khiến Lệ Thú buông tha cho tất cả những thứ mà nam nhân ước mơ tha thiết.
Nhưng dường như hề do dự, Lệ Thú lập tức: "Ừ." tiếng, tuy rằng chỉ có tiếng nhưng cũng là lời hứa hẹn.
"Thú ca..."
"Ta cũng..." Lệ Thú khẽ vỗ đầu Tiểu Tiểu: "Rất nhớ những ngày ở Nam Dương!"
Sóng ngầm của đêm nay bắt đầu khởi động nhưng ngoài ý muốn làm người ta ngọt ngào trong lòng.
"Tiểu Tiểu, chúng ta rời khỏi nơi này thôi!" Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu, nhàng rơi nóc nhà như mèo. Ánh trăng mờ mờ khiến Tiểu Tiểu khó có thể thấy vẻ mặt của Lệ Thú, nhưng nàng khỏi có loại khẳng định — Lệ Thú khẳng định cười.
Qua vài lần nhảy, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu về tới phòng bọn họ.
"Thú ca, chàng Giang Du cuối cùng muốn làm cái gì?" Tiểu Tiểu nhức đầu gãi gãi đầu: " ràng gióng trống khua chiêng đón Huyết kiếm giả vào Giang gia! Cho dù là giả thế nào, cái ở chỗ rồi! Như vậy hai con đường cả tối lẫn sáng đều có tác dụng nữa mà!"
"Hai con đường sáng tối kia chắc phải Giang Du bố trí. Giang gia đúng ra là nên có Huyết kiếm ." Lệ Thú cầm lấy bút lông bàn loát loát viết xuống vài chữ, vài nét chữ ít ỏi giải thích ràng, dễ hiểu: " Huyết kiếm là trộm về ."
"Phải nha!" hai mắt Tiểu Tiểu sáng lên: " phải Giang gia lợi dụng đó sao."
"Ừ, nhưng người sau lưng kia liên quan đến chúng ta." Lệ Thú khẽ nhíu mày, vo tròn mấy thứ vừa viết xuống rồi ném thẳng xuống:" Chúng ta chỉ cần lấy lại Huyết kiếm là được rồi."
...
...
Giang gia là gia tộc lớn trong võ lâm, lời kêu gọi giang hồ rất có hiêu lực, hơn nữa truyền kỳ về Huyết kiếm, tự nhiên dẫn đến vô số người hướng tới. Mặc kệ là hắc đạo, bạch đạo, hay trong khu vực màu xám, chỉ cần là người trong võ lâm ai cũng muốn lấy được vũ khí tuyệt đỉnh mà tự hào.
Mà trong đồn đại vũ khí này còn mang theo bí tịch võ công, cái này càng làm cho người ta thèm dãi ba thước.
Nhưng Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu biết, Huyết kiếm dùng để treo giải thưởng chẳng qua chỉ là hàng giả mà thôi. Bởi vậy, bọn họ tính toán khi Giang Du tiến hành đại hội tìm chủ cho Huyết kiếm, trộm về Huyết kiếm .
Tuy Lệ Thú phản đối kế hoạch này— trộm đồ phải là hành động mà quân tử làm ra, nhưng Tiểu Tiểu đều tự có đống ngụy biện của nàng.
Tại thời điểm ba ngày trước khi Giang gia cử hành đại hội, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú vẫn còn kịch liệt tranh luận về chuyện này.
"Thú ca, chàng nghĩ xem!" Tiểu Tiểu tới gần Lệ Thú, ngồi đùi , đôi tay bé lặng lẽ vòng quanh thắt lưng Lệ Thú. Tuy biết mỹ nhân kế sử dung được hay , nhưng cứ thử xem ?"Huyết kiếm vốn chính là đồ người khác ủy thác cầu Ôn đại ca cùng Ôn đại tẩu áp tải mà!"
Lệ Thú gật đầu.
"Cho nên chẳng qua là chúng tay lấy lại đồ của mình thôi mà!" Tiểu Tiểu dụ hoặc.
Lệ Thú lắc đầu: "Bọn họ cũng là lấy về được bằng thủ đoạn hợp lý."
"Nhưng ban đầu phải của bọn họ!" Tiểu Tiểu làm tổ trong lòng Lệ Thú, đôi mắt to quay vài vòng như bánh xe. Cùng ở chung chỗ với Lệ Thú lúc hiệu quả nhất phải là lúc ra đạo lý to lớn gì — bởi vì so với người khác Lệ Thú nhiều hơn, quan trọng là phải bắt được nhược điểm của ! "chàng nghĩ ! Ôn đại ca cùng Ôn đại tẩu chăm sóc thiếp cùng tiểu tử béo như vậy, nếu phải bọn họ chăm sóc mà , thiếp khẳng định biết lưu lạc ở nơi nào cùng tiểu tử béo rồi!"
Nhược điểm thứ nhất: có ân phải trả.
"Chúng ta có thể dùng thủ đoạn hợp lý lấy lại." Lệ Thú do dự lắc đầu.
tượng tốt, Đại đầu gỗ do dự .
"Cái chính là Giang Du muốn lấy ra Huyết kiếm !" Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, ngón tay vẽ vòng vòng trước ngực Lệ Thú."Nếu chậm rãi khuyên bảo chậm trễ bao nhiêu thời gian! Như vậy chính là kịp ngăn cản độc dược lan tràn ở Giang Nam, thỉnh cầu của trụ trì đại sư hoàn thành kịp rồi!"
Nhược điểm thứ hai: lời nặng như cửu đỉnh.
Lệ Thú nhướng mày, trầm mặc .
Được rồi! Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ Lệ Thú, quyết định tung ra sát chiêu lớn cuối cùng!
"Thú ca ~" Tiểu Tiểu vòng hai tay quanh cổ Lệ Thú, trong đôi mắt to lưu chuyển làn sóng tình cảm nồng nàn, nhìn Lệ Thú ngẩn người thẳng tắp.
Tiểu Tiểu tới gần Lệ Thú chút: "Vì thiếp, thử xem xem, nhé?"
"... Được."
Nhược điểm thứ ba: Yến thị Tiểu Tiểu!
Cái đồ Đại đầu gỗ kia cho dù ý chí có kiên định cỡ nào, đạo đức xếp đầu tiên, Tiểu Tiểu cũng đều có độc môn bí tịch của nàng, tuy rằng ti bỉ chút, ách, hẳn là chỉ có chút , tuy nhiên Đại đầu gỗ thích ăn hàng này là được rồi!
Tiểu Tiểu VS Lệ Thú, Lệ Thú thua hoàn toàn!
...
...
quyết định muốn trộm ra Huyết kiếm, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú đều thể lo lắng chuyện của Yến gia, đây mới là chuyện khó giải quyết nhất, Tô Hàng hai Châu cách nhau khá gần, cưỡi ngựa nhanh mà chỉ cần gần ngày là có thể tới, ở Tô Châu Yến gia hoàn toàn là dựa vào Giang gia mới cũng bị người khác thôn tính .
Cho nên, Yến gia tuyệt đối làm trái với chỉ thị của Giang gia, hơn nữa nếu để người Yến gia rời khỏi Giang phủ, cũng phải là bọn họ tự nguyện mới được chứ! Chẳng lẽ đánh bọn họ hôn mê rồi khiêng về?
"Nếu , cần phải lo cho bọn họ!" Tiểu Tiểu cắn răng cái, ra lời này lại khiến Lệ Thú sửng sốt.
Tiểu Tiểu phải là cái loại người để ý đến sống chết của người khác!
"Yến gia vẫn luôn dựa vào Giang gia, sớm phụ thuộc vào Giang gia, hơn nữa hai bên còn có quan hệ thông gia, Giang Du làm gì họ đâu. Bằng mặt mũi cũng dễ nhìn." Tiểu Tiểu càng phân tích càng chắc chắn: "Nhiều nhất là giam lỏng bọn họ, đến lúc đó chúng ta lại đến cứu bọn họ."
Lệ Thú hơi suy nghĩ qua, khẽ gật đầu tính là đồng ý ý kiến của Tiểu Tiểu, nhưng cũng bổ sung thêm: " sau khi Huyết kiếm tới tay, chúng ta phải ở lại đây, xác định bọn họ có việc gì rồi mới ."
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt cái là qua ba ngày, nhân sĩ võ lâm tụ tập trong Giang phủ càng ngày càng nhiều, nhưng những chuyện đó liên quan đến Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú, bọn họ còn phải làm chuyện quan trọng hơn.
Mà Giang gia cũng nghênh đón
nhóm khách tưởng được.
“Giang Nam vẫn đẹp như vậy...” trang phục màu vàng nhạt, dung mạo cao nhã, cho dù xuất thân từ Tây Vực, Sở Văn Di lại có được ôn nhu tài hoa của con Giang Nam: “Tam ca, chúng ta bây giờ đâu?”
Dạ Ngưng Bảo ở Tây Vực, nên trước đó Sở Văn Xuyên cùng Sở Văn Di ít khi bước ra khỏi phạm vi Tây Vực. Sở Văng Xuyên còn tốt, Sở Lăng từng mang theo xông xáo xung quanh lần, nhưng Sở Văn Di ngay cả Dạ Ngưng Bảo cũng ít khi ra khỏi, lần trước theo Sở Lăng đến Giang Nam chẳng qua chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, kịp thưởng thức cái gì quay về Tây Vực. Bởi vậy phong cảnh dọc đường khiến Sở Văn Di khen ngợi ngớt.
“Giang gia.” Sở Văn Xuyên thúc ngựa, trước khi lên đường, dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ là muốn tới Lục gia trước. Nhưng đường tình cờ nghe thấy Huyết kiếm xuất tại Giang gia, bởi vậy bọn họ lập tức thay đổi hành trình, chạy thẳng đến Giang gia.
Trước tiên xem xét tình huống ở Giang gia rồi lại đến Lục gia sau.
Đối với ý kiến này Triển Hào cũng tỏ vẻ đồng ý.
Đưa lên danh thiếp, bốn người Sở Văn Xuyên thuận lợi vào Giang phủ, lại ngoài ý muốn thấy người ở trong đại viện của Giang gia.
Sở Lăng.
Sở Lăng ngồi ở cái ghế đá, mình phẩm trà, nhưng hơi thở quanh người có thanh nhàn của người phẩm trà, ngược lại có loại phong thái nghiêm nghị thể xâm phạm.
“Cha!” Sở Văn Xuyên kinh ngạc kêu lên: “Sao cha lại ở đây?”
“Các ngươi sao cũng tới?” Sở Lăng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh: “Ta bị Huyết kiếm thu hút mà tới.” Vừa bắt đầu , sắc mặt Sở Lăng dễ nhìn: “Triển tiền bối, bây giờ hộp đựng Tuyệt kiếm đặt ở trong đại sảnh, ngươi nhìn qua chút !”
Triển Hào nghi ngờ liếc Sở Lăng cái, chưa từng thấy sắc mặt Sở Lăng khó coi như vậy bao giờ: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ngươi liếc qua cái biết.”
lát sau Triển Hào trở lại, sắc mặt còn đen hơn Sở Lăng, chợt cầm ly trà bàn đổ xuống: “Đáng chết!”
“Cha, Triển gia gia, cuối cùng là thế nào vậy?” Sở Văn Xuyên nhìn hiểu bọn họ chơi trò bí hiểm gì, chỉ có thể sốt ruột mà hỏi.
“Thanh Huyết kiếm kia, từ hình dáng của hộp kiếm, nhìn từ kích thước...” Sở Lăng đến đây lại dừng.
“Cha, người tiếp ! Người đừng làm bọn con sốt ruột như vậy chứ!”
“Là bội kiếm trước kia của tam đệ ta Lê Hi Kiệt!” Sở Lăng nắm chén trà càng ngày càng chặt: “Ta trước kia vẫn biết bội kiếm của tam thúc con chính là Huyết kiếm, vẫn luôn , thanh kiếm đó cùng kiếm pháp của Lệ gia có tên giống nhau, đều là Tuyệt kiếm. Bởi vậy ta chưa từng liên hệ Huyết kiếm cùng Tuyệt kiếm với nhau.”
“Nhưng...” Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch kinh ngạc há hốc mồm: “Vậy những lời đồn đại Huyết kiếm là chuyện gì? phải Huyết kiếm nhận chủ sao? Sao.... sao có thể?”
Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch liếc mắt nhìn nhau: “Có phải cha (bá phụ) người nhìn lầm rồi hay ?”
“ có khả năng!” Triển Hào lắc đầu: “Trước kia Hi Kiệt cũng là dùng vải đỏ bọc hộp kiếm kia lại, trừ thanh kiếm kia lại có thanh kiếm khác cũng cần trình tự phức tạp như vậy à. Bội kiếm của Hi Kiệt thế mà lưu lạc ra bên ngoài, chỉ sợ...”
Triển Hào thở dài, bạn cũ hai mươi mấy năm gặp, lần đầu nghe thấy tin tức, vậy mà lại là tin thanh kiếm lưu lạc bên ngoài, chỉ sợ dữ nhiều lành ít... người nào gặp phải chuyện này cũng đều nghĩ như vậy.
“Chúng ta đến đoạt lại Huyết kiếm !” Sở Lăng nắm chặt tay: “Cho dù Tiểu Thú cũng...” Sở Lăng thở dài, đành lòng ra mấy chữ tàn nhẫn kia: “Còn có Vân Nhi! Đồ của Lệ gia, nên trả lại cho Lệ gia!”
Kết bạn chọn người như Sở Lăng, người trong võ lâm đánh giá thanh danh của Sở Lăng rất cao.
Nhưng Sở Lăng cũng chỉ có xem trong nghĩa khí mà thôi, là người đứng đầu bảo, nhanh chóng an bài xong việc mà mỗi người phải làm: “Triển tiền bối, đến lúc đấu võ người và ta lên sàn đấu!” trong những người này thể nghi ngờ công lực mạnh nhất là Sở Lăng cùng Triển Hào: “Tiểu Dịch, Văn Xuyên, hai người các con tìm hiểu tin tức, Huyết kiếm đến tột cùng làm sao mà đến được Giang gia. Văn Di, con viết thư cho vợ chồng Ôn thị, xem đến cuối cùng là ai ủy thác bọn họ vận chuyển Huyết kiếm!”
“Mặt khác...” trong mắt Sở Lăng xẹt qua tia tàn nhẫn: “Triển tiền bối, nếu người với ta thất thủ, cũng chỉ có cứng rắn cướp ra đường thôi!”
“Yên tâm!” Triển Hào vỗ ngực: “Lão tử ra trận, nhất định thành vấn đề!”
“Chỉ mong....” Sở Lăng nhìn lôi đài xây dựng: “Như thế !”
------------------hết chương 45--------------------
Last edited by a moderator: 30/12/14