1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại hiệp rất nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu (Full 94c+PN2 - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35. Tuyệt kiếm phổ

      Đến ngày thứ năm, ở bên ngoài Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, ngừng vòng quanh vòng lại. Bang chủ bang Khô Lâu lại càng sốt ruột hơn, nếu Lệ Thú thể ra ngoài lại càng đắc tội hơn rồi, đây chính là đắc tội người Lệ gia chết rồi, bang Khô Lâu bọn họ đừng nghĩ đến chuyện quay trở lại Bích Lạc đàn!

      "Đáng chết như thế nào mà còn chưa ra, đây là ngày thứ năm !" Sở Văn Xuyên hung tợn đánh quyền lên thân cây.

      "Hai vị công tử, trước tiên cần quá gấp gáp, Lệ công tử biết trận quyết, nhất định bình yên vô ."

      Yến Thanh Dịch nhìn chằm chằm sơn cốc, vẻ mặt xác định: "Sở tam ca, huynh , bọn họ ở bên trong ..."

      Sở Văn Xuyên vội che cái miệng của Yến Thanh Dịch lại: " liều cái gì! Trong thiên hạ tìm được mấy người có võ công hơn tỷ phu đệ, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì?"

      Yến Thanh Dịch phủi tay Sở Văn Xuyên ra: "Phi phi phi." bên nhổ nước miếng bên dùng tay áo lau miệng: "Sở tam ca, huynh cũng ghê tởm."

      "Đáng chết, đệ bây giờ còn có sức lực lo chuyện này!" Sở Văn Xuyên lại bắt đầu lại vòng quanh: " là, cũng trước đến tột cùng cần bao nhiêu thời gian, Lệ Thú đáng chết!"

      "Tam ca huynh ai đáng chết?"

      "..."

      thanh rất quen thuộc...

      Sở Văn Xuyên kinh ngạc quay đầu, lập tức thấy sơn cốc trước mắt sương mù dày đặc biến mất, mà Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu bình yên vô đứng trước mặt bọn họ, trừ bỏ có chút mệt nhọc bên ngoài cũng có tổn thương gì.

      " tốt quá! Hai người cuối cùng cũng ra ngoài!" Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên hưng phấn chạy lên trước, mà bang chủ bang Khô Lâu giúp thức thời chậm hơn bọn họ bước:"Có gặp phiền toái gì hay ?"

      Có người nữ nhân tương đương với năm trăm con vịt, nhưng lúc này Lệ Thú lại cảm thấy nam nhân cũng có thể tương đương với năm trăm con vịt .

      Lệ Thú thở dài cho ngàn con vịt kia bọn họ có việc gì, kết quả ngàn con vịt kia lại có xu thế biến thành hai ngàn con vịt, Lệ Thú lập tức quyết đoán đem ngàn con vịt này giao cho Tiểu Tiểu xử lý.

      Là vặt lông mổ thịt, hay tiếp tục vỗ béo, mấy chuyện này đều giao cho nữ chủ nhân !

      Lệ Thú hướng bang chủ bang Khô Lâu ôm quyền: "May mắn làm nhục mệnh."

      Bang chủ bang Khô Lâu cũng là liền ôm quyền: "Đại ân lời nào cảm tạ hết được, về sau chỗ nào cần Bang Khô Lâu chúng ta Lệ công tử cứ việc mở miệng, bang Khô Lâu chúng ta vượt lửa băng sông, quyết hối tiếc." sau lời cảm tạ ngắn gọn mà chân thành, bang chủ bang Khô Lâu chủ vội vàng hỏi: "Lệ công tử, Bích Lạc đàn tất cả vẫn còn tốt ?"

      "Chúng ta cũng có tiến vào Bích Lạc đàn." Lệ Thú giải thích: " trong quá trình phá trận thể tùy ý lại, mà sau khi hoàn thành phá trận chúng ta cũng ở rìa sơn cốc."

      "vậy chúng ta..." bang chủ bang Khô Lâu ánh mắt liếc về hướng sơn cốc, chờ mong nhanh chút được nhìn thấy Bích Lạc đàn.

      "Chúng ta có thể vào." Lệ Thú gọi ngàn con vịt kia cùng thê tử nhà mình chuẩn bị Bích Lạc đàn trước, tại thê tử của cần nghỉ ngơi, mà Bích Lạc đàn chính là chỗ chọn."Bang chủ, ta hi vọng có thể ở lại Bích Lạc đàn thời gian."

      Bang chủ bang Khô Lâu trả lời chút do dự: "Đương nhiên, đương nhiên, Lệ công tử nhất định phải ở Bích Lạc đàn thời gian, để chúng ta làm chủ nhà tiếp đãi tận tình, thể tấm lòng cảm tạ của chúng ta."

      xong, đoàn người liền tới Bích Lạc đàn, ven đường còn đụng phải dấu vết bọn họ phá trận để lại, Tiểu Tiểu còn đắc ý khoe với tiểu đệ nhà mình cùng tam ca, cũng khiến Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch biết tuy rằng phá trận dễ, nhưng hai người vẫn chưa trải qua nguy hiểm gì, hai quả tim vẫn luôn bất an cuối cùng cũng buông xuống, ngàn con vịt đồng thời biến mất, Lệ Thú thanh tịnh ít.

      "Đến rồi!" bang chủ bang Khô Lâu từ xa thấy kiến trúc bên kia, hưng phấn chạy vội qua: "Cám ơn trời đất, tất cả đều thay đổi!"

      Bích Lạc đàn mặc dù gọi là đàn, nhưng là kiến trúc tựa như Tô Châu lâm viên, mái cong ngói đỏ, thụy thú trấn trạch (*), được xây ở bên trong ba mặt vách đá, ở trong vừa có vẻ nhu tình lại vừa có vẻ trang nghiêm cổ kính, bên ngoài Bích Lạc đàn có con hào do con người đào lượn quanh, bảo vệ Bích Lạc đàn chống được kẻ thù xâm lược từ bên ngoài, đồng thời cũng cung cấp nguồn nước cho những người sống ở trong Bích Lạc đàn.

      Mà chỉ trong khắc Lệ Thú bước chân vào Bích Lạc đàn, bước chân đột nhiên dừng lại , ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào vách đá, thanh có chút khàn khàn mở miệng: "Bang chủ, cửa vào ban đầu kia của các ngươi có cái đó rồi sao?"

      Bang chủ bang Khô Lâu nghe Lệ Thú hỏi, bước chân lập tức dừng lại, theo ánh mắt Lệ Thú nhìn lại, khỏi hít ngụm khí lạnh.

      Vốn hẳn là vách đá gồ ghề nhưng giờ giống như bị người sử dụng kiếm chém xuống, san bằng bóng loáng. mặt còn khắc mấy chữ như rồng bay phượng múa.

      "Thiên địa có tình, Tuyệt thức."

      Tám chữ lớn trải dài phóng đãng, tựa như cự long bay lên trung, khắc vào sâu vách đá, chứng tỏ võ công người khắc vô cùng cao cường.

      So sánh với người khắc chữ vách đá bị san phẳng, bang chủ bang Khô Lâu nuốt nước miếng ngừng.

      Có thể làm ra kết quả như thế này người đó phải có khinh công cùng nội lực cao siêu thế nào a?

      Lần đầu tiên, bang chủ bang Khô Lâu cảm thấy thua dưới tay người như Lệ Hi Kiệt oan.

      "Bang chủ?" Lệ Thú lại mở miệng, làm bang chủ bang Khô Lâu còn trong sợ hãi sâu tỉnh lại.

      Bang chủ bang Khô Lâu hít sâu hơi: " phải của chúng ta. Khẳng định là phụ thân Lệ công tử lưu lại ."

      "Vậy sai ." Lệ Thú nhìn chằm chằm vào tám chữ to kia.

      "Thú ca, đó là cái gì?" Tiểu Tiểu giọng hỏi.

      thức cuối cùng của " Tuyệt kiếm: Tuyệt thiên hạ!"

      --- ------ ------ ---------hết chương 35---- ------ ------ ---------

      By Trạch Mỗ

      (*) lâm viên Tô châu

      [​IMG]

      Thụy thú trấn trạch: thú mang theo điềm lành trấn giữ nhà cửa

      [​IMG]

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đại hiệp rất nghèo

      Chương 36: thức cuối cùng

      Tác già: Bách Lý Tiếu Tiếu

      Editor: Trạch Mỗ

      thức cuối cùng?” Sở Văn Xuyên nhìn tám chữ to: “chỉ với tám chữ này?” từng nghe phụ thân qua, Tuyệt kiếm của Lệ gia thiên hạ vô song, chỉ cần luyện thành thức cuối cùng, thiên hạ to lớn, chổ nào thể : “Tứ đệ, đệ xác định? Chỉ có tám chữ này! Lời giải thích gì cũng có, chẳng lẽ bởi vì có hai chữ Tuyệt mà xác định như vậy?”

      ”Bởi vì Tuyệt kiếm phổ có viết, ba chương cuối cùng của Tuyệt kiếm đều chỉ có tám chữ.” Lệ Thú giải thích: “Chỉ có luyện thành ba chương cuối cùng Tuyệt kiếm mới đại thành.”

      Lệ Thú nhìn chằm chằm mấy chữ kia, dường như muốn từ trong đó lĩnh ngộ ra cái gì: “Bang chủ, có thể dẫn ta lại gần xem chút được ?”

      “Đương nhiên có thể!” Bang chủ Khô Lâu lập tức đáp ứng.

      Chỉ có nhìn vách đá bốn phía của Bích Lạc đàn ở gần mới có thể thấy được nó hùng vĩ như thế nào, phảng phất như đâm thẳng lên tận trời, mà đá vụn phân tán bốn phía dường như ràng vách đá bị người bình định và trải qua mài dũa như thế nào.

      lợi hại!” Tiểu Tiểu sợ hãi than: “Trông như bị kiếm chém vào vậy.”

      “Chờ ở đây chút.” Lệ Thú nheo mắt lại, ngẩng đầu lên, nhìn chữ vách đá, đột nhiên vung tay áo lên, giống như Phi Bằng giương cánh đột ngột bay lên từ mặt đất, cao chừng tám chín trượng.

      Năm ngón tay của Lệ Thú cong thành trảo, khi sắp phải rơi xuống chụp mạnh vào vách đá, vách đá trơn bóng trong nháy mắt xuất năm lỗ bằng bàn tay, Lệ Thú khắc cũng dừng lại, trực tiếp mượn lực lại hướng về phía trước nhảy tới, cứ như thế lặp lại.

      Vân Hành nếu biết tuyệt học Long Tường chưởng của bị Lệ Thú dùng để leo núi, phỏng chừng phải giận điên.

      Chỉ lát sau, Lệ Thú tới nơi khắc chữ, khỏi trợn to mắt sợ hãi than, bởi vì chiều sâu của chữ đủ để chứa được người trưởng thành nằm ngang ở bên trong.

      Nhìn quét qua xung quanh lần, Lệ Thú cũng phát ra có cái gì đáng chú ý, liền xuống dưới tụ họp cùng mọi người.

      Lại nhìn thấy Tiểu Tiểu cùng Yến Thanh Dịch dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái nhìn , ngay tại lúc giải thích được nhìn lại hai tỷ đệ này, Tiểu Tiểu đột nhiên quỳ xuống trước mặt , làm đại lễ trước .

      “Sư phụ ở cao, xin nhận của đồ nhi bái!”

      “...”

      Sau này thu đồ đệ mà .... gọi nàng là sư nương hay là sư tỷ?

      ....

      ....

      Nhóm người Lệ Thú được bang chủ bang Khô Lâu sắp xếp ở dưới Bích Lạc đàn, mà bang chủ bang Khô Lâu phái ra vài người bang Khô Lâu đến chân núi Khô Lâu trước thông báo cho tất cả mọi người trong bang chuyển về Bích Lạc đàn, đợi sau khi trưởng lão của bang Khô Lâu tới rồi lập tức quay trở lại núi Khô Lâu, sắp xếp công việc di chuyển, dù sao trong hai mươi lăm năm tích lũy đồ đạc cũng ít.

      Yến Thanh Dịch, Sở Văn Xuyên cùng Tiểu Tiểu được nghỉ ngơi nguyên vẹn hai ngày này, mỏi mệt bôn ba trong khoảng thời gian này trở thành hư , làm cho người ta lo lắng chính là Lệ Thú.

      Từ sau khi nhìn thấy tuyệt chiêu sau cùng của Tuyệt kiếm vẫn luôn đứng ở dưới chân vách đá kia, Tiểu Tiểu đưa thức ăn nước uống, tuy Lệ Thú có ăn nhưng ràng chỉ là ăn lung tung hai miếng cho coi như xong.

      Vài ngày tiếp theo, bốn phía quanh Lệ Thú đầy đống hỗn độn, ràng là lúc luyện kiếm gây ra, mà hình tượng của chính Lệ Thú cũng có gì tốt đẹp cả, vốn là khuôn mặt tuấn cương nghị giờ lộ ra từng đám râu ria, lộ ra vài phần tinh thần sa sút, trong ánh mắt đầy tơ máu, như là kẻ say xỉn lâu năm. Mà quần áo cũng trở thành những mảnh , thậm chí làm ra ít vết thương.

      “Đáng chết!” Tiểu Tiểu rốt cục nhịn được, tuy rằng biết Lệ Thú chuyên chú để hoàn thành chiêu cuối cùng, nhưng cũng thể chà đạp thân thể của mình như vậy chứ! Như vậy làm cho người ta rất lo lắng!

      “Lệ Thú!” Ngay lúc Tiểu Tiểu đưa đồ ăn cho Lệ Thú như thường lệ, Tiểu Tiểu thấy Lệ Thú vẫn luyện kiếm như trước, mà kiếm khí thế nhưng tổn thương đến chính ! Tiểu Tiểu kéo Lệ Thú lại, đến xưng hô đều thay đổi: “Đừng luyện!”

      Trong nháy mắt ánh mắt hề có chút cảm tình nào đến gần, tự như vẻ mặt cùng ánh mắt của Lệ Thú khi ở Yến gia tức giận lần đó....

      có cảm tình giống như người chết.

      Tiểu Tiểu sợ hãi lui về phía sau hai bước, nhưng tay nắm tay Lệ Thú vẫn buông ra, lúc này Lệ Thú tự như quỷ diện phán quan, tùy thời nắm trong tay sinh tử của con người.

      ************************
      Last edited: 27/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37. có cách nào lĩnh ngộ kiếm chiêu

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Editor: Trạch Mỗ

      "Thú ca." Tiểu Tiểu vẫn kéo Lệ Thú như trước, giọng gọi, tuy rằng sợ hãi, nhưng Tiểu Tiểu càng sợ hãi Lệ Thú tẩu hỏa nhập ma như vậy.

      Như kỳ tích, ôn nhu nổi lên trong mắt Lệ Thú, biểu cảm lạnh lùng cũng dần dần mất :"Tiểu Tiểu."

      Thấy Lệ Thú có chuyển biến, Tiểu Tiểu thở phào nhõm: "Thú ca, chàng vừa rồi đáng sợ nha!"

      "Xin lỗi. Dọa nàng rồi?" Lệ Thú kéo Tiểu Tiểu qua, ôm nàng ngồi xuống đất tùy ý: " Tuyệt kiếm chỉ cần luyện thành thức thứ hai từ dưới lên, xuất loại tình huống này."

      " thức thứ hai từ dưới lên?" Tiểu Tiểu chuyển cái đầu từ hõm vai Lệ Thú ra, muốn nhìn mặt , làm gì có chiêu thức kỳ quái như vậy?

      Lệ Thú kéo đầu Tiểu Tiểu trở về, lần nữa tựa vai , kể với Tiểu Tiểu thức thứ hai từ dưới lên mà từng lặp lại vô số lần:"Ma mị vô huyết, tuyệt tình diệt dục."

      "Ồ?" Tiểu Tiểu kinh ngạc lên tiếng: "Điều này phải cùng thức cuối cùng mâu thuẫn sao?"

      Thức thứ hai từ dưới lên của Tuyệt kiếm là cầu người luyện nó phải vô dục vô cầu, trở nên giống như ma quỷ, bởi vậy Lệ Thú mới xuất loại tình huống hề có cảm tình này. Mà thức cuối cùng "thiên hạ có tình, Tuyệt thức" lại là có tình.

      Đó là người bình thường còn có thể nhìn ra được, người sáng tạo ra Tuyệt kiếm hơn nữa còn mấy đời đời Lệ gia tiếp tục sử dụng sao lại biết chứ?

      "Đúng vậy." Lệ Thú gật đầu: "Ta có cách nào lĩnh ngộ thức cuối cùng này. Hơn nữa..." Tay của Lệ Thú có ý thức vuốt tóc Tiểu Tiểu: "đặc điểm lớn nhất của Tuyệt kiếm là ở hai chữ "" cùng "Tuyệt" này, mị mà ngoan tuyệt." Lệ Thú chôn đầu chôn cổ Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, nếu ta có cách nào lĩnh ngộ chiêu thức cuối cùng, vậy có thể phụ lòng mong đợi của phụ thân với ta, ta muốn để ông ấy thất vọng. Ta nên làm sao bây giờ?"

      Ngữ khí hỏi, lời lại bất đắc dĩ, lại được người luôn luôn nghiêm túc Lệ Thú ra, cũng biết còn có những lúc bất lực như vậy, nhất thời tình cảm mẫu tính trong lòng Tiểu Tiểu bắt đầu tràn lan, tiểu tử béo ở đây, trước hết chiếu cố cha của tiểu tử béo chút vậy!

      Tiểu Tiểu xoay người ôn nhu ôm lấy Lệ Thú: "Thú ca, tuy rằng võ công của thiếp ra gì cả, nhưng thiếp biết võ công thượng thừa nhất nhất định dễ dàng luyện thành, nếu dễ dàng luyện thành đó là võ công hạ lưu, giống như thiếp, luyện võ công đến năm năm, đến võ công trong nhà còn học, kết quả võ công cũng tạm được! Còn công công để kiếm phổ ở lại đây, chính là tin tưởng chàng nhất định có thể tìm được nơi này, hơn nữa nhất định có thể luyện thành chiêu cuối cùng. Thiếp nghĩ lúc trước kia Thú ca luyện Tuyệt kiếm cũng có bình cảnh chứ?"

      Nghe thấy tiếng "ừ" của Lệ Thú, Tiểu Tiểu tiếp tục : " vậy trước kia cũng có bình cảnh, bây giờ có đạo lý chiêu cuối cùng cho chàng cuồn cuộn thông suốt? Tuyệt kiếm được xưng thiên hạ vô địch kia quá rởm ? Hơn nữa nhé!" Tiểu Tiểu đột nhiên buông hai tay ôm Lệ Thú ra, nhìn chung quanh vòng như tên trộm, thấp giọng: "Công công nhất định là thấy chàng luyện Tuyệt kiếm tiến bộ quá nhanh, cảm thấy lão tử mà bị con đánh bại chẳng phải là rất mất mặt? Nên cho đến khi dẫn chàng tới nơi này mới đem thức cuối cùng của Tuyệt kiếm truyền cho chàng."

      Lệ Thú hơi lui về phía sau, nhìn vẻ mặt "ta nhất định là chân lý" của Tiểu Tiểu, Lệ Thú đột nhiên nở nụ cười, phải nụ cười ôn nhu như trước đây, mà là cất tiếng cười to phóng khoáng: "Tiểu Tiểu, cám ơn nàng, cám ơn nàng!"

      dám khẳng định cưới Tiểu Tiểu tuyệt đối là điều ngoài ý muốn tốt đẹp nhất của cuộc đời !

      Nàng có chuyện gì buồn cười sao?

      Tiểu Tiểu nhìn Lệ Thú cất tiếng cười to, lúc này Lệ Thú tràn ngập nam tính phóng khoáng cùng tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, muốn như ông thầy nghiêm túc sức sống, Tiểu Tiểu nhăn nhăn cái mũi, giọng lẩm bẩm trong miệng: "thiếp là kẻ cắp giỏi hay là có năm chân? Có cái gì mà cười?" Dừng chút, Tiểu Tiểu chu miệng lên: "Hi vọng phải là chàng cười nhạo thiếp."

      Lệ Thú vẫn dừng lại, Tiểu Tiểu liền đẩy cơm vừa mới đưa tới ra trước mặt Lệ Thú: "Thiếp này phu quân, phiền chàng cơm nước xong rồi lại cười tiếp được ? Nếu mà vẫn nghe lời thiếp thiếp giúp chàng."

      Lệ Thú dần dần thu lại tiếng cười: "giúp thế nào?"

      "Chẳng hạn như..." Tiểu Tiểu gợi lên tia cười xấu xa: "Như vậy!"

      Dứt lời, Tiểu Tiểu liền thi triển võ công mạnh nhất của nàng— "Thập chỉ thần công" — a Lệ Thú ngứa!

      Nhưng là...

      chứng minh, đại hiệp là thể phỏng đoán theo lẽ thường...

      Cho nên...

      "Xin hỏi nàng làm cái gì vậy?" chút phản ứng Lệ Thú cũng đều keo kiệt cho nàng.

      Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Lệ Thú lúc lâu, trấn định trả lại cho hai chữ: "Điểm huyệt!"

      Ô ô ô, võ công mạnh nhất của nàng bị đả bại !

      "Tiểu Tiểu." sau khi "thập chỉ thần công" của Tiểu Tiểu mất hiệu lực, hai người liền dựa sát vào nhau, yên lặng cùng nhau hưởng thụ thời gian bên nhau.

      "Thú ca?"

      "Ta đưa nàng đến chỗ." Lệ Thú đứng lên, đến trước mặt Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống.

      Tiểu Tiểu tò mò nằm sấp lưng Lệ Thú, mà Lệ Thú thế nhưng lập tức đột ngột từ mặt đất nhảy lên, sợ tới mức Tiểu Tiểu khỏi thất thanh thét chói tai.

      "Đừng sợ." hai chữ trầm ổn lại khiến cho Tiểu Tiểu an ổn lại, luôn có biện pháp trấn an nàng.

      Tiểu Tiểu an tâm lại, đánh bạo vươn đầu nhìn cảnh sắc dần dần , hưng phấn mở to mắt. Ngắn ngủn vài giây, Lệ Thú liền mang theo nàng bay vút lên trung, tựa như loài bay lượn bầu trời, khinh công của nàng tốt như vậy, chưa từng bay cao như thế.

      "Đến rồi." thanh Lệ Thú vang lên bên tai Tiểu Tiểu.

      Tiểu Tiểu nhảy lên mặt đất, ngoài ý muốn phát mình đứng vách đá mặt được chạm rỗng chữ.

      Mà nhìn từ xa xa toàn bộ cảnh sắc Bích Lạc đàn thu hết vào mắt, mặt vách đá thẳng đứng này là cửa ra của Bích Lạc đàn, mặt hướng về phía tây, đến cả cảnh sắc từ phương xa đều có thể thấy sót cái gì, lúc này đúng là thời gian mặt trời lặn, vài ánh nắng rơi vãi dưới mặt trời chiều, ấm áp và ấm cúng.

      "Lúc lần đầu tiên ta lên đây muốn dẫn nàng lên." Lệ Thú lặng lẽ nhìn phản ứng của Tiểu Tiểu, khi thấy nàng mê muội nhìn về phương xa mới lặng lẽ thở phào nhõm.

      Tiểu Tiểu ngược lại kinh ngạc nhìn về phía Lệ Thú, vừa định cảm khái câu: Thú ca, chàng thông suốt rồi!

      Kết quả, câu tiếp theo của Lệ Thú lại đánh nàng xuống đáy cốc.

      "Tiểu Dịch cùng Tam ca đều phụ nữ các nàng đều thích loại chuyện này, lên cao nhìn xa, nếu có thể nhìn ngắm chút trời chiều, mặt trời mọc gì đó càng tốt." khuân mặt nghiêm túc của Lệ Thú xuất tia nghi hoặc: “Phụ nữ các nàng thích những thứ kỳ quái."

      Được rồi, đại đầu gỗ vẫn là đại đầu gỗ.

      May mắn câu kia nàng còn chưa ra!

      --- ------ ------ ----------hết chương 37---- ------ ------ ------ -----
      Trâu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38. trong rừng rậm bị tập kích

      Tác Giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Editor: Trạch Mỗ

      Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú còn có Yến Thanh Dịch cùng Sở Lăng, cũng có nán lại Bích Lạc đàn bao nhiêu thời gian, dù sao bọn họ còn cần phải tìm Huyết kiếm. Vợ chồng Ôn thị chăm sóc cho Tiểu Tiểu khiến Lệ Thú đem chuyện này trở thành chuyện lớn hàng đầu lúc này.

      Bởi vậy đợi sau khi Lệ Thú nghỉ ngơi thời gian ngắn, đoàn người Tiểu Tiểu liền lên đường, cho dù là khi rời , Lệ Thú cũng lĩnh ngộ được chiêu cuối cùng của Tuyệt kiếm pháp chứa điều gì.

      Nhưng lúc này Lệ Thú cũng có biểu gì ngoài ý muốn, tựa như Tiểu Tiểu , lĩnh ngộ kiếm chiêu chẳng phải là chuyện sớm chiều, điểm ấy Lệ Thú vẫn luôn khổ luyện Huyết kiếm so với ai cũng đều hơn.

      Nhưng hành trình tiến về Trung Nguyên của bọn họ cũng được thuận lợi như vậy, chẳng hạn như...

      "Tỷ phu, huynh huynh có tiền?" Yến Thanh Dịch thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm vào Lệ Thú, vẻ mặt của Sở Văn Xuyên cũng khác biệt lắm.

      "Ừ." Lệ Thú sảng khoái trả lời, lại khiến hai người kia đau đầu xoa bóp huyệt thái dương. Tiểu Tiểu ở bên cười trộm, loại chuyện này phát sinh người người có võ công cao siêu khác có lẽ rất kỳ quái, nhưng đến Lệ Thú này, liền đặc biệt thuận lý thành chương. (Hợp với lẽ thường)

      " phân tiền cũng đều có?"

      "."

      "Nhưng tiền ở trọ của chúng ta..."

      "Cũng có."

      Đoàn người từ Bích Lạc đàn lấy tốc độ nhanh nhất tiến về Trung Nguyên, mấy ngày trước cũng là ăn ngủ ngoài trời, ai oán giận, Sở Văn Xuyên là thói quen, Yến Thanh Dịch lúc theo Lệ Thú cũng thường xuyên ở ngoài trời. Mà Tiểu Tiểu chỉ cần theo Lệ Thú là tốt rồi. Huống chi trước đó bọn họ cũng gặp được khách sạn cho họ ở lại.

      Nhưng tại vất vả lắm mới gặp được nhà, thế mà bọn họ vẫn đứng ở cửa khách sạn hết đường xoay xở, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đến phân tiền cũng đều có!

      Lại trở lại như lúc mới rời núi rồi!

      Tình hình tài chính lúc này của Lệ Thú cùng với khi vừa xuống núi giống nhau như đúc.

      "Trước kia chi tiêu đều do Sở bá phụ thanh toán, mà sau này lại là bang Khô Lâu, lúc chúng ta bang Khô Lâu lại cho ít đồ, nhưng mà..." Yến Thanh Dịch kêu lên bi thảm: "Chính là có tiền! Ông trời, ta cho rằng người có võ công cao cường đều là nhân vật hô mưa gọi gió, đâu có nghĩ đến..." Yến Thanh Dịch khoa trương chỉ về phía Lệ Thú: "Tỷ phu, huynh đúng là đóa hoa tuyệt thế!" (ý chỉ đây là hiếm thấy, bình thường)

      "Trước khi lão cha ta để lại cho đệ tiền sao?" Sở Văn Xuyên hỏi.

      Lệ Thú lắc đầu.

      "Ông trời, nghĩ tới ta đường đường là Sở tam công tử thế nhưng cũng có ngày xu dính túi!" Lúc này đến phiên Sở Văn Xuyên bi phẫn, dùng vẻ mặt "Tứ đệ ngươi là đầu sỏ khiến chúng ta có tiền" nhìn Lệ Thú, khiến cho Lệ Thú giải thích được.

      "Này này này, " Tiểu Tiểu chắn phía trước Lệ Thú, Lệ Thú muốn cùng bọn họ tranh cãi, nàng Tiểu Tiểu cũng phải là dễ bắt nạt như vậy!: "Thú ca vốn có tiền tài gì! Tiểu Dịch đệ phải sớm biết sao?"

      Yến Thanh Dịch cứng lại, Lệ Thú mạnh như vậy đương nhiên làm được, theo bản năng bỏ qua.

      "Hơn nữa..." Tiểu Tiểu chuyển hướng lửa đạn sang Sở Văn Xuyên: "Tam ca, thế nhưng huynh là ca ca kết bái của Lệ Thú ôi chao, ràng số tuổi của huynh lớn hơn chứ! Loại chuyện này ràng huynh nên phụ trách!" Tiểu Tiểu hừ hai tiếng: "Thú ca tuy rằng là đệ đệ của huynh, nhưng nếu huynh biết sai mà nhận mà , như thế bắt đầu cùng huynh chuyện "phân phải trái" rồi!"

      Vũ khí siêu cấp! uy hiếp trí mạng!

      "Ta sai rồi!" Sở Văn Xuyên lập tức nhận sai tâm phục khẩu phục: "Phiền đệ muội cùng Tứ đệ chút, nên cùng ta "phân phải trái" nữa."

      Yến Thanh Dịch cười trộm, lĩnh giáo Lệ Thú dạy bảo chỉ lần, tự nhiên biết uy hiếp trong đó.

      Nghe được tiếng cười của , ánh mắt Tiểu Tiểu lập tức liếc xéo qua : "Có lẽ Tiểu Dịch, đệ cũng muốn nhận được chút giáo dục, hử?"

      " cần cần cần." Yến Thanh Dịch lập tức xua tay liên tục, vẻ mặt tươi cười nhất thời bị dọa chạy tứ tán, thay bằng vẻ mặt "ta là cục cưng ngoan ngoãn nghe lời nhất".

      "Vậy là tốt rồi..." vẻ mặt Tiểu Tiểu tiếc nuối:"Tốt lắm, Thú ca, " Tiểu Tiểu kéo tay Lệ Thú: "Bọn họ dám đối với chàng thuyết tam đạo tứ (trách móc) nữa rồi !Nhưng mà Lệ đại hiệp, chàng cũng nghèo nha!"

      "..."

      Nếu kế hoạch ở trọ tan biến, như vậy bọn họ đành phải tiếp tục cắm trại bên ngoài vậy, cũng may mấy người họ cũng quen rồi, chẳng qua là lưu lạc giang hồ rèn luyện bọn họ thành như vậy, khắp thiên hạ chắc có thể chỉ có mấy người bọn họ như vậy thôi?

      "Tỷ, tỷ phu, Sở tam ca, phía trước có con sông ôi chao! Hôm nay chúng ta có thể có thêm món nha!" Yến Thanh Dịch ôm con cá lớn vui vẻ chạy đến trước mặt ba người đóng trại.

      Lệ Thú đột nhiên đứng dậy, dọa Yến Thanh Dịch nhảy dựng: "Ta bắt mấy con nữa về."

      "Thú ca, đợi thiếp với! Thiếp cùng với chàng!" Tiểu Tiểu buông đồ trong tay ra, vỗ vỗ quần áo, lập tức đuổi theo Lệ Thú.

      Loại thời điểm này ra bờ nước chơi đùa chút, rất xin lỗi bản thân rồi!

      Mà Lệ Thú nắm tay Tiểu Tiểu rất tự nhiên, tuyệt đối để ý còn có người khác ở bên cạnh.

      "Sau này đệ cũng muốn có thể tìm được người con để tốt rồi." Yến Thanh Dịch ao ước hâm mộ cảm khái.

      "Ừ." Sở Văn Xuyên cau mày trả lời.

      Tựa hồ nhận thấy được Sở Văn Xuyên đếm xỉa tới, Yến Thanh Dịch tò mò nhìn , đồng thời lưu loát đem con cá kia ném xuống đất, lấy ra chủy thủ bắt đầu mổ bụng cho con cá: "Sở tam ca, thế nào vậy?"

      " có gì, chính là..." mi tâm Sở Văn Xuyên càng nhăn càng chặt: "Có chút dự cảm tốt lắm."

      "Dự cảm tốt?" Xông pha giang hồ, tầm quan trọng của võ nghệ khẳng định được liệt vào hàng thứ nhất, nhưng dự cảm cùng tính cảnh giác cũng là thủ đoạn cần thiết để sống sót.

      Sở Văn Xuyên đột nhiên mở to hai mắt, con ngươi ràng co rút lại: "Nguy rồi, Tứ đệ ở bên kia!"

      "Tiểu ca, dự cảm của ngươi chuẩn nha!"

      với thân hình bốc lửa từ cây đong đưa nhảy xuống: "vốn ta chỉ muốn nhìn chút cái tên giết chết đồng bạn của chúng ta đến tột cùng là thần thánh phương nào, nhưng giờ ta đột nhiên cảm thấy ngươi tựa hồ càng thú vị hơn, ôi chao!" tới gần Sở Văn Xuyên, móng tay đỏ tươi nhàng vuốt lên mặt Sở Văn Xuyên cái, cứ như vậy...

      Sở Văn Xuyên bị đùa giỡn !

      Mặt Sở Văn Xuyên bỗng chốc trầm xuống, tuy võ công của cao cường như Lệ Thú, nhưng tốt xấu gì cũng là nhất lưu cao thủ, đâu phải là người đối phương có thể tùy tiện đùa giỡn?

      Tay áo rung lên, tay Sở Văn Xuyên xuất cây côn bốn khúc, nối liền bằng xích sắt, lại rung lên, côn bốn khúc hợp lại, nhất thời cây Hồng thương xuất trong tay Sở Văn Xuyên, kia lập tức lui về phía sau.

      "Ngươi là ai?"

      " phải người tốt." tùy ý nhún vai, nàng là sát thủ, nếu mất tính nấp, chính diện đối kháng khẳng định bằng Sở Văn Xuyên. Nhưng nàng xuất , khẳng định nàng muốn hạ sát thủ."Ngươi nhìn xem đồng bạn của ngươi sao? Người đàn ông kia nếu người thành vấn đề, nhưng còn mang theo đây!"

      "Đáng chết!" Sở Văn Xuyên biến sắc, bên này còn có Yến Thanh Dịch cần chiếu cố: "Tiểu Dịch, theo sát ta."

      "Sở tam ca, đừng lo lắng cho đệ! Nhanh giúp hai người tỷ tỷ bọn họ!" Yến Thanh Dịch cũng lấy ra vũ khí.

      "Ta có để các ngươi qua sao?" Nữ tử đột nhiên ngăn cản đường hai người tiến lên: "Tuy rằng muốn giết các ngươi, nhưng cũng thể để các ngươi qua."

      "Vậy cũng đừng trách ta khách khí!"

      ...

      ...

      "nước lạnh, đừng xuống nước." Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đến bờ sông, Lệ Thú căn dặn Tiểu Tiểu.

      "Được." Tiểu Tiểu cho là đúng, thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp nhau còn phải ở bờ suối? Nhưng nàng cũng dám cãi lại lời Lệ Thú, kiểu dạy dỗ của Lệ Thú sâu vào lòng người. nhưng mà...

      Bằng mặt bằng lòng là được rồi!

      Lệ Thú giống như khi trong núi trước kia, lẳng lặng đứng trong sông, còn Tiểu Tiểu muốn lặng lẽ xuống nước cũng bị hấp dẫn mà dừng lại, đứng ở bờ ngắm Lệ Thú.

      nghĩ tới, Lệ Thú đột nhiên biến sắc, lập tức xoay người, phi thân nhào xuống phía Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, cẩn thận!"

      Bốn đạo hàn quang dữ dội lao tới, theo bốn phương khác nhau lao thẳng vào Tiểu Tiểu, chặn lại đường lui của Tiểu Tiểu, lấy khoảng cách Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, cho dù Lệ Thú miễn cưỡng có thể tới vị trí của Tiểu Tiểu, cũng thể mang theo Tiểu Tiểu thoát được công kích.

      Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.

      "Thú... Thú ca." Tiểu Tiểu toàn thân run run gọi tên Lệ Thú.

      " có việc gì." Lệ Thú buông Tiểu Tiểu ra, đứng thẳng thân mình, chợt mạnh mẽ nhảy lên, bay tới bốn phía tập kích, trực tiếp bóp cổ giết bốn sát thủ.

      "Rời khỏi nơi này !" Lệ Thú đứng ở trước mặt Tiểu Tiểu, thân thể kịp kiểm tra hơi lay động cái: "Nhanh rời khỏi nơi này!"

      "Nhưng là Thú ca..." Tiểu Tiểu nhìn miệng vết thương người Lệ Thú, bốn cái ám khí kia tất cả đều trúng lên người !

      Dòng máu nóng màu đỏ chảy xuôi theo miệng vết thương dữ tợn, bốn cái ám khí kia cắm sâu vào thân thể của !

      Vốn chỉ cần khẽ nghiêng người, là có thể tránh được đám ám khí này, mà nàng chỉ chịu chút vết thương , chỉ cần vài ngày là có thể khỏe, nhưng để nàng bị thương mà chịu toàn bộ công kích!

      Chỉ là vì nàng!

      thà rằng bản thân bị thương nặng, cũng nguyện ý để nàng chịu chút thương tổn nào!

      Nàng có tài đức gì mà được nhận ưu ái như thế?

      "Chạy nhanh rời khỏi nơi này!" thấy nàng có phản ứng, Lệ Thú lại thúc giục, lần này thanh thêm vài phần nghiêm khắc:"Quay trở lại chỗ Tam ca cùng Tiểu Dịch!" năng lực của Sở Văn Xuyên mạnh bao nhiêu Lệ Thú rất ràng, trừ phi là loại nhân vật như Sở Lăng, bằng người bình thường thể làm gì được , hơn nữa Sở Văn Xuyên có kinh nghiệm giang hồ so với mạnh hơn rất nhiều, hẳn là có thể đối với nguy cơ lần này phát trước chút.

      "Ừ!" Tiểu Tiểu cố nén nước mắt, tại phải lúc khóc, cần phải tìm cho Thú ca chỗ để có thể an tâm dưỡng thương!

      Tiểu Tiểu để cho Lệ Thú tựa vào vai nàng, tuy Lệ Thú đối với nàng mà vô cùng cao lớn, nhưng Tiểu Tiểu lại kiên cường nhấc Lệ Thú lên.

      "Nàng qua bên kia , ta..." Lệ Thú vừa định đứng lên, theo con đường ngược lại với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lại gắt gao túm lấy .

      "nghĩ cũng đừng nghĩ!" Tiểu Tiểu kiên định trả lời: "Chàng đến đâu thiếp tới đó!"

      Lệ Thú nhăn mày lại, cứ như vậy bọn họ cũng đừng muốn rời !" theo ta!" Lệ Thú quyết đoán bế ngang Tiểu Tiểu lên, Vô Nguyệt cước Vân Hành dạy cho được thi triển hoàn toàn.

      Tuy rằng Long Tường chưởng phải là chưởng pháp mạnh, nhưng Vô Nguyệt cước bộ cũng là loại khinh công thiên hạ có hai!

      Lúc này Lệ Thú thi triển hoàn toàn, chỉ có đoạn thời gian ngắn, bọn họ cũng rời dòng suối kia rất xa .

      Lệ Thú đặt Tiểu Tiểu xuống đất, vịn vào cây bên cạnh, ngừng thở hổn hển, bị thương lúc này đến cực hạn. miệng vết thương máu chảy càng nhiều, hơn nữa miệng vết thương có khuynh hướng mở rộng! cả khuôn mặt chút huyết sắc cũng đều có.

      "Thú ca." Tiểu Tiểu cắn môi dưới đỡ lấy Lệ Thú, ánh mắt kiên định, chút dao động: "để cho thiếp xem bên dưới !"

      "Tuyệt đối có việc gì !"

      --- ------ ------ ------ ------ -----hết chương 38---- ------ ------ ------ ---

      By Trạch Mỗ
      Trâu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39. Sống chung chăn, chết chung huyệt!

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Editor: Trạch Mỗ

      Phản ứng của Tiểu Tiểu và Lệ Thú cũng chậm, tuy Lệ Thú dùng Vô Nguyệt cước bỏ rơi kẻ địch khoảng cách lớn, nhưng về sau chỉ có mình Tiểu Tiểu chống đỡ sức nặng của người đàn ông trưởng thành.

      Bởi vậy bọn họ bị kẻ địch đuổi theo tuyệt đối làm người ta ngoài ý muốn. Tuy bọn họ còn chưa bị bắt được, nhưng nhanh thôi.

      "Thú ca, kiên trì chút nha!" Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú núp sau gốc cây, cản trở những người xung quanh họ. Những lời này của Tiểu Tiểu thay vì cho Lệ Thú, bằng là nàng an ủi bản thân, ám khí người Lệ Thú lại có cả ngạnh, chỉ cần vừa động khiến miệng vết thương rách rộng ra, mặt còn có màu tím, cho thấy chuyện Tiểu Tiểu muốn thừa nhận lại là thực thể thừa nhận — đó có độc!

      Trong khoảng thời gian này Lệ Thú thỉnh thoảng tỉnh táo hoàn toàn là gắng gượng chống đỡ, dùng nội lực áp chế chất độc lan rộng.

      Tình trạng của Lệ Thú vô cùng khẩn cấp, nhưng bọn họ lại thể thoát ra khỏi vòng vây này.

      "Từ phía tây ..." Lệ Thú suy yếu với Tiểu Tiểu. Phòng thủ phía tây tương đối yếu kém, Lệ Thú có thể thấy được.

      "Phía tây..." Tiểu Tiểu mang theo Lệ Thú cẩn thận di chuyển về phía trước, tránh đưa tới chú ý của kẻ địch.

      Trong rừng rậm có lợi cũng có chỗ hại, chỗ hại là dễ phát đối phương mai phục tập kích, nhưng tương đương, chỗ tốt chính là bên mình hành động, đối phương cũng nắm giữ được.

      Bởi vậy lúc Tiểu Tiểu di chuyển đến gần trăm mét, cũng bị ai phát .

      Nhưng ngay tại lúc Tiểu Tiểu muốn lao nhanh ra khỏi vòng vây của đối phương, tiếng hô khiến tâm tình của Tiểu Tiểu chìm xuống đáy cốc.

      "Bọn họ ở kia!"

      Chẳng để ý chỗ phát ra thanh, Tiểu Tiểu quyết đoán mang theo Lệ Thú, thi triển khinh công, mặc dù khinh công của nàng hoàn toàn giỏi, nhưng tối thiểu còn nhanh hơn dùng chân!

      Nhưng sau khi chạy được khoảng cách biết bao xa, Tiểu Tiểu tuyệt vọng, cũng hiểu vì sao phòng thủ phía tây tương đối mỏng manh.

      Bởi vì phía tây là vách núi cheo leo!

      Khoảng cách hơn chín trượng cho dù như thế nào Tiểu Tiểu cũng thể vượt qua. Mà phía sau truy binh tới.

      " bé, ngươi giao người đàn ông kia cho chúng ta, chúng ta để cho ngươi con đường sống thế nào?" Kẻ cầm đầu tuấn tú lịch nhưng ánh mắt lại lạnh tựa như cú đêm, làm cho người ta rét mà run.

      Tiểu Tiểu lui ra phía sau bước, khiến cục đá rơi xuống vách núi, sau lúc lâu, đến cả tiếng vang cũng có.

      Tiểu Tiểu biến sắc, vách núi này đến tột cùng sâu bao nhiêu? như vậy, cho dù phía dưới có con sông, hai người bọn họ nhảy xuống mà cũng đừng muốn mạng sống!

      Lệ Thú lúc này có động tĩnh gì rồi, nếu phải ngực khẽ phập phồng, Tiểu Tiểu thậm chí cho rằng chết rồi.

      Tiểu Tiểu nắm chặt tay Lệ Thú, nhìn tư thế đối phương từng bước ép sát. Tiểu Tiểu đỡ Lệ Thú như trước, ngừng lui về phía sau, thẳng đến bên vách núi, Tiểu Tiểu nhàng bên tai Lệ Thú câu:...

      "Sống cùng chăn, chết cùng huyệt. Thú ca, đường đến hoàng tuyền cùng chàng, nhân gian còn đáng giá để thiếp lưu luyến nữa..."

      Dứt lời, Tiểu Tiểu chút do dự mang theo Lệ Thú nhảy xuống vách núi!

      "Đồ ngốc..."bên môi Lệ Thú bên phun ra hai chữ, vào lúc nguy cấp nhất, ý thức của trở lại.

      "Thú ca, thiếp muốn cùng chàng luôn luôn ở bên nhau nha!" Tiểu Tiểu thỏa mãn nỉ non, ngay trong quá trình rơi xuống, giọng điệu ôn nhu tuyệt đối giống như bọn họ đối mặt với tử vong!

      "Vĩnh viễn."

      Tay trái của Lệ Thú vòng qua ôm lấy Tiểu Tiểu, tay phải rút nhuyễn kiếm bên hông, dù thế nào nữa, để Tiểu Tiểu chết!

      Ngay tại khi bọn họ nhìn thấy mặt đất, Lệ Thú chợt khua nhuyễn kiếm ra, có kết cấu gì, nhưng lại kì dị khuấy đảo khí xung quanh, bá khí vô song thậm chí còn làm cho tốc độ rơi xuống của bọn họ ngừng giảm bớt, kết cục chắc phải chết lại thấy còn hi vọng sống!

      Thiên hạ có tình, Tuyệt thức!

      thức cuối cùng của Tuyệt kiếm, khi Tiểu Tiểu ra câu "sống chung chăn, chết chung huyệt", Lệ Thú hiểu ra, thiên hạ có tình, Tuyệt thức, chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi!

      Chỉ cần trong lòng có tín niệm phải bảo vệ, như vậy hiệu quả của Tuyệt kiếm có thể đạt tới hiệu quả như suy nghĩ trong tâm, phải là kết cấu gì, mà là loại tín niệm!

      Mà lúc này Tiểu Tiểu chính là tín niệm của !

      Quyết tâm cường đại cuối cùng hóa thành lực lượng vô cùng, đây là nguyên nhân có thể trở nên mạnh mẽ.

      Nếu tại có được thể lực đầy đủ, kiếm như vậy là có thể hủy thiên diệt địa! (tác giả chém kinh)

      Tuyệt kiếm có hai trong thiên hạ, tuyệt đối phải là lời suông mà thôi!

      Lệ Thú ôm lấy Tiểu Tiểu, nhuyễn kiếm đẩy xuống mặt đất cong thành độ cong vô cùng lớn, lại khiến Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu hoàn toàn ngừng rơi xuống, Lệ Thú trở mình, để Tiểu Tiểu đứng bên, mà kiếm trong tay , sau khi an toàn hạ xuống vỡ thành vài đoạn.

      "Trời ơi, Thú ca, chúng ta sống sót rồi!"

      "ừ."

      "Thú ca!"

      Thân mình Lệ Thú lắc lư chút, ầm ầm ngã xuống đất...

      ...

      ...

      Tiểu Tiểu tìm được sơn động, đưa Lệ Thú vào.

      "Thú ca, thiếp biết chàng có thể nghe thấy lời thiếp : " Tiểu Tiểu ở đống lửa hơ thanh chủy thủ: " tại thiếp muốn khoét ám khí trong người chàng ra, có thể rất đau, chàng kiên trì chút nhé!"

      Tiểu Tiểu đặt vào miệng Lệ Thú khúc cây để cắn, sau đó cắn răng cái, lưu loát xuống đao, Lệ Thú khẽ hừ tiếng, rồi rên rỉ nữa, yên tâm để nàng đến xử lý, Tiểu Tiểu xé váy thành từng mảnh dài, dùng nước sôi đun trong thời gian rất lâu, lại dùng lửa hong khô, sau đó mới cẩn thận băng bó vết thương cho Lệ Thú.

      Liên tục vài ngày Tiểu Tiểu ngừng chăm sóc cho Lệ Thú, sau đó dò xét xung quanh xem đến tột cùng hướng nào mới là đường ra ngoài.

      Nàng dù sao cũng là con của võ lâm thế gia, đối với loại chuyện này vẫn có thể xử lý, nhưng độc người Lệ Thú nàng lại bất lực. Chất độc kia mới là khó giải quyết nhất, tại lúc Lệ Thú tỉnh táo rất ít, kiếm khi rơi xuống vách núi kia gần như lấy hết toàn bộ sức mạnh của Lệ Thú.

      "Thú ca, " mấy ngày nay Tiểu Tiểu nuôi thành tật xấu chuyện mình, biết Lệ Thú có khả năng nghe được lời của nàng nhưng chính là nàng vẫn luôn mở đầu bằng hai chữ này: "Chúng ta thể kéo dài nữa, cần phải rời khỏi, nơi này cách Thiếu Lâm tự rất gần, Thiếu Lâm tự là môn phái đứng đầu võ lâm, đối với y thuật bọn họ cũng có nghiên cứu, chúng ta phải tới đó!"

      Tiểu Tiểu thấm nước mảnh vải bố sạch , lau mồ hôi cho Lệ Thú:"Phải tin tưởng thiếp nhé!" Tiểu Tiểu hít sâu hơi, tựa như quyết tâm ra quyết định nào đó: "Chúng ta bây giờ phải !"

      Bọn họ suốt ba canh giờ, thân mình Tiểu Tiểu bé thế nhưng bộc phát ra nghị lực kinh người, kiên cường mang theo Lệ Thú ra khỏi cánh rừng đến phía sau núi Thiếu Lâm tự.

      Trụ trì Thiếu Lâm vẫn luôn có tiếng tốt trong chốn võ lâm, mà tư tưởng phổ độ chúng sinh của Phật gia khiến trụ trì Thiếu Lâm tự thu nhận Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú chút do dự, cũng tìm người tinh thông y thuật chữa thương cho Lệ Thú.

      Mà khi Tiểu Tiểu nghe được độc người Lệ Thú được thanh trừ, thân thể sớm mệt mỏi chống đỡ được mà hôn mê bất tỉnh.

      giấc này, Tiểu Tiểu ngủ vẻn vẹn ngày đêm.

      Sau khi Tiểu Tiểu tỉnh trước tiên chính là nghĩ đến vết thương của Lệ Thú, muốn tới chỗ của nhìn chút, nhưng vừa ra khỏi cửa bị tiểu hòa thượng ngăn lại: "Nữ thí chủ, chủ trì muốn thỉnh giáo ngài chút chuyện."

      "Nhưng là..." Tiểu Tiểu chần chờ chút, nàng muốn nhìn Lệ Thú hơn cơ!

      Tựa hồ là nhận ra băn khoăn của nàng, tiểu hòa thượng hô tiếng Phật hiệu: "Nữ thí chủ, trụ trì ở trong phòng của nam thí chủ kia trị liệu. Ngài có thể trực tiếp qua đó."

      "Làm phiền ngài, đại sư."

      " dám dám. Thí chủ, mời bên này." Dứt lời, tiểu hòa thượng liền phía trước Tiểu Tiểu dẫn đường cho nàng.

      Thời gian đến nén nhang, Tiểu Tiểu liền theo tiểu hòa thượng tới phòng của Lệ Thú. Trụ trì Thiếu Lâm tự bắt mạch cho Lệ Thú, Tiểu Tiểu thành đứng ở bên cạnh dám quấy rầy, đừng thấy nàng ngừng đấu võ mồm cùng Sở Văn Xuyên, Yến Thanh Dịch, nhưng khi đối mặt với trụ trì Thiếu Lâm là lão giả đức cao vọng trọng như vậy, nàng rất là tôn kính, nhất là lão giả này còn cứu Lệ Thú mạng.

      "Đại sư, Thú ca chàng ấy như thế nào rồi?" Thấy trụ trì mở mắt, Tiểu Tiểu lập tức tiến lên hỏi thăm.

      "Toàn bộ độc của vị thí chủ này được thanh trừ, còn đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi chút là có thể khỏi hẳn ." trụ trì khác với vẻ nghiêm túc trong ấn tượng của Tiểu Tiểu về những người đức cao vọng trọng, vị Trụ trì trước mắt này mặc dù có loại khí chất của tăng nhân đắc đạo, nhưng lại thân thiết hòa ái như ông lão nhà bên.

      "Vậy là tốt rồi." Tiểu Tiểu thở phào nhõm: "Đại sư ngài bảo con tới là muốn hỏi chuyện gì vậy? Con nhất định biết cái gì cái đó giữ lại chút nào!"

      "Vậy bần tăng liền thẳng ." Chủ trì dựng thẳng bàn tay lên đặt trước ngực: "Bần tăng muốn hỏi, đến tột cùng là người phương nào muốn lấy tính mạng của các ngươi..." Chủ trì dừng chút: "Gần đây võ lâm xuất rất nhiều gia chủ của các gia tộc võ lâm loại và vừa bị trúng độc mà chết, mà loại độc này cùng với loại độc thí chủ này trúng giống nhau."

      Tiểu Tiểu á khẩu, loại chuyện này nàng nào đâu có biết? Theo lý thuyết, lấy tính cách của Lệ Thú khẳng định đắc tội với người nào, cho dù là lúc ở Tây Vực hạ chiến thiếp ngừng, nhưng thế lực của Tây Vực xâm nhập vào Trung Nguyên chứ!

      "Cái kia..." Tiểu Tiểu ngượng ngùng gãi đầu: "con cũng lắm ôi... Nếu chờ sau khi Thú ca tỉnh lại để chàng ấy với ngài?"

      "Vậy làm phiền thí chủ rồi."

      " phiền ạ, phiền ạ, cần phải như vậy!" Tiểu Tiểu xua tay liên tục.

      "Vậy bần tăng cáo từ trước." Trụ trì khẽ cúi người chào hướng Tiểu Tiểu.

      "Đại sư thong thả."

      Đợi Trụ trì rồi, Tiểu Tiểu nhìn về phía Lệ Thú khỏi thở dài, xem ra bọn họ giống như bị cuốn vào chuyện gì nguy hiểm rồi!

      Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng vén lại góc chăn cho Lệ Thú, dùng tay áo lau mồ hôi trán cho Lệ Thú: "Thú ca, chàng tỉnh lại nhanh nhé! lâu chuyện cho chàng nghe rồi..."

      Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Tiểu ngừng liên miên lải nhải chuyện với Lệ Thú, từ chuyện bắt đầu khi Lệ Thú hôn mê, xong rồi đến hồi ức thời thơ ấu, động tác tay có dừng lại, ngừng chăm sóc Lệ Thú, bưng trà bón nước, xoay người chà lưng, cũng mượn tay người khác, nàng còn hỏi thăm riêng tăng nhân trong chùa chuyện chăm sóc người bị thương.

      "Thú ca, chàng , Tiểu Dịch cùng Tam ca hẳn là có chuyện gì chứ?" Tiểu Tiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, vào thu thời tiết luôn đặc biệt hiu quạnh, lá rụng rơi lả tả khiến tâm tình của Tiểu Tiểu càng thêm hỏng bét.

      "Thú ca, chàng , chàng chừng nào mới tỉnh đây?"

      "Bây giờ."

      thanh trầm ổn khiến Tiểu Tiểu sửng sốt, lập tức quay đầu, nhìn về phía người giường, Lệ Thú mở to mắt nhìn nàng.

      "Thú ca! cuối cùng chàng tỉnh!" Tiểu Tiểu thấy Lệ Thú muốn ngồi dậy, lập tức tiến lên dìu , cũng đặt cái nệm mềm phía sau . Làm xong những thứ này, Tiểu Tiểu tự chủ được bắt đầu nghẹn ngào, sau đó tiếng càng ngày càng lớn, cuối cùng trực tiếp khóc ra.

      Sau đó...

      Lệ Thú luống cuống.

      "Tiểu Tiểu... Nàng..." Lệ Thú muốn giơ tay lau nước mắt giúp Tiểu Tiểu, nhưng lại phát toàn thân đều còn khí lực, chỉ có thể mở miệng, lại nhưng là, Lệ Thú lại phát biết dỗ nữ nhân khóc như thế nào, hơn nữa này lại là thê tử của , thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ có thể hóa thành câu trực tiếp nhất:"Đừng khóc ."

      "Nhưng thiếp đây là cao hứng a!"

      "Cao hứng phải là cười..."

      "Nhưng thiếp nhịn được..."

      Đúng là vỡ đê Hoàng Hà.

      "Ta sao..."

      "Nhưng là, chàng hôn mê bảy ngày."

      Được thôi! câu nhưng là, đem lời của toàn bộ gạt bỏ trở về.

      Được rồi! Vì để nàng có thể thu hồi lại nước mắt, tránh cho làm chết đuối, ra tuyệt chiêu vậy!

      "miệng vết thương của ta đau." Chiêu này là Tiểu Dịch cùng Tam ca dạy cho .

      Ngay lập tức, Tiểu Tiểu nín khóc, xoay người chạy ra ngoài: "Thiếp tìm trụ trì xem cho chàng!"

      Lệ Thú gì nhìn bóng lưng Tiểu Tiểu chạy , chính là muốn nàng im lặng cùng a...

      Đây có phải gọi khéo quá thành vụng ?

      --- ------ ------ ------hết chương 39---- ------ ------ -----

      By Trạch Mỗ
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :