1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại hiệp rất nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu (Full 94c+PN2 - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24. sinh ra

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      tháng sau, Tiểu Tiểu thuận lợi sinh ra tiểu tử béo xinh đẹp đến cực điểm, dẫn tới từng đợt tán thưởng của Ôn đại tẩu. Lại dưới cầu của Ôn đại tẩu, bọn họ ở trấn gần biên cảnh Miêu Cương nghỉ ngơi tháng.

      "Chậc chậc, ta nhận tiểu tử này làm con nuôi thế nhưng là kiếm được lời rồi." Ôn đại tẩu thương ôm tiểu tử béo, mà tiểu tử béo ở trong lòng nàng "khanh khách" cười: "Ta Tiểu Tiểu này, muội nên trông coi kỹ tiểu tử này, bằng biết có bao nhiêu người muốn trộm làm con trai đâu!" Lại chợt hoang mang nhìn tiểu tử béo, rồi lại nhìn Tiểu Tiểu: "Tiểu tử này thấy thế nào cũng giống muội a!"

      "Tính cách giống muội!" Tiểu Tiểu bên vụng về khâu quần áo cho đứa , bên kiêu ngạo trả lời vấn đề của Ôn đại tẩu.

      Ôn đại tẩu trợn trừng mắt: "Nghe muội bậy bạ kìa! Đứa này mới lớn được bao nhiêu? Tính cách giống như muội?"

      Tiểu Tiểu nhún nhún vai: " tiểu tử kia cười !"

      "Thế thế nào!"

      "Cha bé chắc là biết cười !" Tiểu Tiểu ngừng công việc trong tay, ánh mắt nhìn về hướng Tây Vực, trong mắt tràn đầy tưởng niệm: " cái đầu gỗ thối nghiêm túc! Mỗi ngày đều đem luân lý cương thường giắt miệng, giống như đồ cổ sắp tiến vào quan tài vậy. Có cái gì đúng lễ giáo, liền cho người khác đến khó coi, cũng quản người ta có bao nhiêu xấu hổ. ràng là khuân mặt điên đảo chúng sinh, nhưng lại luôn làm ra chuyện hiểu phong tình."

      "Nhưng là muội thương !" Ôn đại tẩu khẳng định .

      Tiểu Tiểu sửng sốt, tựa hồ lời Ôn đại tẩu rất khó giải thích, sau lúc lâu mới thở dài: "Đúng vậy! muội thương . Tuy rằng nghiêm túc ngoan cố làm cho người ta nhàm chán muốn chết, nhưng cũng là người ôn nhu nhất, săn sóc nhất."

      "Muội nhớ ." Vẫn là câu khẳng định như trước, Ôn đại tẩu vỗ tiểu tử béo dỗ vào giấc ngủ.

      "Vậy thế nào!" Tiểu Tiểu thẳng thắn : " là phu quân muội, muội nhớ cũng là bình thường a!"

      " có lỗi, Tiểu Tiểu, chờ sau khi chuyện này qua chúng ta lập tức đưa muội Tây Vực." Ôn đại tẩu đem tiểu tử béo ngủ đặt lên giường:"Đứa này cũng ngoan, mỗi ngày khóc náo, luôn cười hề hề, dỗ bé bé liền ngủ."

      "Điểm ấy chắc là giống cha bé?" Tiểu Tiểu xác định lắm, nhìn về phía tiểu tử béo, ôn nhu nở nụ cười, tràn ngập ánh sáng mẫu tính.

      Đại đầu gỗ, khi nào có thể gặp lại chàng?

      ...

      ...

      Tiểu Tiểu, lập tức là có thể gặp lại nàng rồi !

      chờ bắt đầu chuyển giao công việc của Dạ Ngưng Bảo, Lệ Thú thỉnh cầu Sở Lăng cùng Tô Châu đến Yến gia cầu hôn.

      Thành thân trước rồi mới cầu thân, thế giới này đại khái có chuyện gì có thể lẫn lộn đầu đuôi như chuyện này?

      Từ Dạ Ngưng Bảo trở lại Tô Châu so với thời gian Tây Vực nhanh hơn rất nhiều, nhưng là nhiều ra cái người liên quan. chẳng hạn như...

      Sở gia lão tam, Sở Văn Xuyên.

      Sở lão đại cùng lão nhị vì phải giấu giếm chuyện của phụ thân, nên quyết định ở lại Dạ Ngưng Bảo.

      "Tứ đệ, nghe đệ trước kia luôn sống ở núi?" Sở Văn Xuyên tò mò hỏi cuộc sống trước kia của Lệ Thú, dưới cầu của Sở Lăng, bốn huynh muội Sở gia kết bái cùng Lệ Thú, kéo dài tình nghĩa đời trước.

      Đáng tiếc, Lệ Thú tuyệt đối là cái loại người thuộc loại ngươi hỏi ta đáp, cho nên sau khi quăng cho Sở Văn Xuyên chữ "uh" liền có câu tiếp theo.

      Yến Thanh Dịch cười trộm, lặng lẽ bắt lấy Sở Văn Xuyên: "Sở tam ca, tỷ phu huynh ấy chính là tám cái gậy tre đánh tới cũng kêu ra được tiếng rắm (tác giả đấy ko liên quan), huynh hỏi kỹ càng , đừng hy vọng huynh ấy trả lời huynh."

      Lệ Thú đồng ý nhìn về phía Yến Thanh Dịch, vừa vặn nghĩ đến bài giáo dục tư tưởng tốt nhất, Yến Thanh Dịch sợ tới mức lập tức tránh ở phía sau Sở Văn Xuyên — biết thần công dạy người vô địch kia của Lệ Thú càng dọa người hơn so với thân võ công siêu cường!"Tỷ phu, đệ bậy, đệ bậy! huynh đừng lại "dạy" đệ nữa!"

      Sở Văn Xuyên cùng Sở Lăng nhìn thấy cái bộ dạng này của Yến Thanh Dịch, đều tò mò nhìn sang: "Tiểu Thú, con bình thường dạy như thế nào?"

      "Con chỉ là cho việc có thực mà thôi." Lệ Thú cho là đúng.

      "phải nha!" Yến Thanh Dịch giọng : " ràng là việc như hạt vừng, hạt đậu, tỷ phu lại có thể trực tiếp khiến ta tới nông nỗi chặt đầu chém eo, nếu khiến ta thấy mình như là tội nhân làm mất nước diệt chủng vậy." Lại sụt sịt: "Ta sao mà thảm như vậy chứ!"

      Sở Văn Xuyên cùng Sở Lăng vừa định cất tiếng cười to, lại bởi vì bóng người đập vào mắt mà cứng rắn đem tiếng cười nuốt lại.

      "Tiểu muội, sao muội lại tới đây!" Sở Văn Xuyên kinh hô ra tiếng.

      -------hết chương 24------
      by Trạch Mỗ
      mal thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25. Lệ Thú phẫn nộ

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      "Tiểu muội, sao muội lại tới đây!" Sở Văn Xuyên kinh hô ra tiếng.

      Sở Văn Di vẫn là dáng vẻ dịu dàng tao nhã như trước, giống nữ nhân hành tẩu giang hồ ở Tây Vực, ngược lại như là tiểu thư khuê các chốn Yên Vũ Giang Nam* : "muội muốn xem dáng vẻ của Giang Nam như thế nào." Sở Văn Di dịu ngoan trả lời câu hỏi của ca ca: "muội từ chưa từng ra khỏi Tây Vực, cha, người có biết con luôn muốn tới vùng sông nước Giang Nam thăm thú, hơn nữa..." Ánh mắt liếc về phía Lệ Thú: "Mọi người bảo vệ muội, phải sao?"

      Lệ Thú nhìn thấy ánh mắt Sở Văn Di khỏi nhíu mày, hơn nữa càng vặn càng chặt, như là cái nút thắt giải được, mở

      ĐẠI HIỆP RẤT NGHÈO- BÁCH LÝ TIẾU TIẾU

      Chương 25: Lệ Thú phẫn nộ

      Edit: Trạch Mỗ

      Lệ Thú nhìn thấy ánh mắt Sở Văn Di khỏi nhíu mày, hơn nữa càng vặn càng chặt, như là cái nút thắt giải được, mở miệng nhưng lại gì thêm.

      Yến Thanh Dịch lại lặng lẽ chạy tới bên người Lệ Thú: “Tỷ phu, huynh thế nào “dạy” chút cho “tiểu muội” của huynh a?” Yến Thanh Dịch đem hai chữ tiểu muội nhấn mạnh, hừ, muốn giành nam nhân cùng tỷ tỷ trước tiên phải qua được cửa này của .

      có lập trường.” Lệ Thú liếc mắt Yến Thanh Dịch lườm cái, hơn nữa giải thích câu: “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu ** mà tại tiểu muội do đại bá dạy, mà tương lai nàng phải là hôn phu của nàng đến chỉ dẫn.”

      bằng cách khác chính là cùng Lệ Thú nửa văn tiền cũng có quan hệ!

      Hăn có khả năng là hôn phu của nàng!

      Yến Thanh Dịch đắc ý cười cười, tỷ phu cổ hủ có đôi khi được dùng rất tốt!

      Mặt Sở Văn Di biến sắc rồi lập tức khôi phục ngay: “Văn Dibiết sai lầm rồi, chỉ có lần này, lần sau lấy cớ này nữa.”

      Sở Lăng thở dài, thê tử của cũng với ý nghĩ của con , vốn muốn để cơ hội lần này khiến Văn Di cùng Lệ Thú cách xa nhau chút, thuận tiện để thê tử của xem xét tìm người tốt nhất gả con ra ngoài- muốn con mình đặt trái tim lên người nam nhân có khả năng có được, nhưng lại nghĩ con vậy mà quá cố chấp, cố chấp quyết định cùng theo bọn họ.

      Sở Lăng nhìn đến con xinh đẹp lại hào phóng, lại nhìn lại Lệ Thú tuấn mỹ mê người, mặt là con thân sinh của mình, mặt là con trai duy nhất của tam đệ, bọn họ ai hi sinh hạnh phúc đều luyến tiếc.

      Sở Văn Xuyên đứng bên cạnh phụ thâm, cẩn thận dùng nội lực đem thanh ép thành đường thẳng, trừ bỏ Sở Lăng ai cũng nghe được: “Phụ thân, chuyện của bọn họ để chính bọn họ giải quyết , bằng người giúp ai người kia cũng đều trách người.” Hiển nhiên, Sở Văn Xuyên cũng nhìn ra tâm tư của tiểu muội.

      Đúng vậy, hậu bối tự nhiên có ý nghĩ riêng của hậu bối, quản nhiều như vậy làm gì? Nhưng mà…

      Sở Lăng lo lắng nhìn con , có lẽ, lần này nàng nhất định thương tâm.

      …………..

      Dùng đến tháng, đoàn người Lệ Thú tối Tô Châu, Lệ Thú tuy rằng , hơn nữa cũng có biểu cảm sốt ruột gì, nhưng sau khi thay thân quần áo sạch , lệ thù liền lập tức lôi kéo mọi người đến Yến Gia- nếu phải vì lễ nghi, ngay cả quần áo cũng muốn thay. Sở Văn Di cũng theo, vì trước tiên muốn xem đối thủ của nàng đến tột cùng là người như thế nào!

      Nhưng là ……

      “Tiểu Tiểu?” Yến Doanh liếc Lệ Thú cái: “Nàng lấy người khác rồi, ngươi cái gì cũng cho nàng được, nàng tại sao phải chờ ngươi?”

      Người Yến Gia đều ở đây, đến ngay cả người Lục gia- Lục Y Ninh cùng Lục Tha6mcu4ng ở đây, nhưng hiển nhiên bọn họ có đem chuyện Lệ Thú có võ công cho Yến Gia.

      “Tứ ca” trong lòng Sở Văn Di mừng thầm, mặc kệ có phải hay , đối với nàng mà đều có ích:” Nữ nhân như vậy cần thiết vì nàng mà thương tâm thiên hạ nơi nào chẳng có cỏ thơm!” Dừng chút, Sở Văn Di tiếp tục: “Tình cảm thể đồng cam cộng khổ là đáng tin.”

      Yến Doanh nhìn thoáng qua Sở Văn Di, chậm rãi nhấp ngụm trà, thế lực Tây Vực cách bọn họ quá xa, tác dụng gì cũng có.

      “Cha!”

      Yến Thanh Dịch vừa muốn gì, lại bị Yến Doanh nâng tay cắt đứt: “Tiểu Dịch, lần này con lén chạy ta muốn gì, nhưng con cần vì mà cầu xin!”

      “Tỷ phu, thất tỷ nàng…” Yến Thanh Dịch bỗng nhiên lui về phía sau hai bước: “Tỷ. tỷ phu, huynh…”

      mặt Lệ Thú vẫn là dáng vẻ có biểu cảm gì như trước, nhưng biết vì sao khuôn mặt tuấn mỹ lại đáng sợ khác thường, phải nghiêm túc nghiêm cẩn như bình thường, cũng phải sát khí nghiêm nghị như lần cứu trước đó, cũng phải lửa giận bừng bừng, chính là duy nhất có biểu cảm, lại giống như sứ giả câu hồn, tuý thời chuẩn bị đem mọi người ở đây xuống địa ngục.

      Mà ánh mắt kia…

      Trời ạ! Yến Thanh Dịch tuyệt đối chưa từng thấy qua ánh mắt nào như vậy, dưới ánh mắt thâm thuý lộ ra hồng quang, bình tĩnh gần như lãnh khốc, con ngươi màu đen như là vực sâu đáy, đem linh hồn con người có thể hút vào, vẫn như trước có sáy khí, có phẫn nộ, nhưng đồng tử nhìn ra cảm tình gì như vậy lại càng thêm đáng sợ, chỉ cần liếc mắt nhìn cái bản thân như bị hãm lại.

      Lệ Thú tức giận!
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      mal thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26. Thư của Tiểu Tiểu

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      Lệ Thú tức giận !

      Nghe thấy Yến Thanh Dịch , tất cả mọi người nhìn về phía Lệ Thú, trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh đều lặng ngắt như tờ, dáng vẻ tại của Lệ Thú làm cho người ta quên cả hô hấp.

      Mà Sở Lăng phản ứng đầu tiên, lập tức vận công, muốn ngăn cản Lệ Thú trước khi phát cuồng.

      Nhưng Lệ Thú lại chậm rãi mở miệng: "Ngay từ đầu là ta tin." Tay chậm rãi tìm kiếm trong người, lấy ra phong thư được giữ gìn vô cùng tốt, Yến Thanh Dịch liếc mắt cái liền nhận ra, đó là thư của Tiểu Tiểu đưa cho khi Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu tách ra: "Ta còn nghĩ sau khi gặp lại Tiểu Tiểu cho nàng, trong thiên hạ có phụ thân như vậy, bảo nàng xin lỗi với ngươi." Lệ Thú lắc đầu: "Nhưng là, nàng sai chút nào, sai là ta." Lệ Thú đưa cho Yến Thanh Dịch thư: "bắt đầu từ hàng thứ mười lăm, đọc !"

      Yến Thanh Dịch liền phát hoảng, lập tức nhận lấy thư, cấp tốc nhìn lướt qua nội dung phía trước, đại khái là dặn dò Lệ Thú chiếu cố tốt bản thân, sau đó là chuyện muốn theo Lệ Thú, mà bắt đầu hàng thứ mười lăm...

      Hô hấp Yến Thanh Dịch cứng lại.

      "Thú ca, phụ thân thiếp buông tha chúng ta dễ dàng như vậy, nếu thiếp có đứa khẳng định bị xoá sạch! Bởi vậy khi thiếp phát có đứa , thiếp lập tức trốn khỏi nhà tìm chàng! Nếu thiếp tìm được chàng mà chàng trở lại, cha thiếp cái gì chàng cũng cần tin! Chờ thiếp nha, Thú ca!"

      "Thất tỷ nàng..." Yến Thanh Dịch thào nên lời.

      "Mang thai!" Lệ Thú nheo mắt lại, thanh nghiêm khắc trước nay chưa có, mà lại là đối với trưởng bối: "Chúng ta tách ra được hơn chín tháng, tính thời gian..." Lệ Thú hít sâu hơi: "Ta bỏ lỡ đứa con duy nhất của ta sinh ra!"

      "Tứ ca, về sau có thể sinh lại được mà! Nếu tìm thấy nữ nhân kia mà , có thể lại cưới..." Sở Văn Di thể tiếp lời được nữa, bởi vì Lệ Thú nhìn về phía nàng bằng ánh mắt có cảm tình kia.

      "Ngươi phải gọi nàng là Tứ tẩu." Lệ Thú chậm rãi xong: " nam nhân Lệ gia bỏ vợ, nạp thiếp, phụ bạc vợ con. Hơn nữa..." Lệ Thú lại chậm rãi ra bí mật đến cả Sở Lăng cũng biết: " mỗi đời Lệ gia cho tới giờ đều chỉ có đứa con, có đời nào khác biệt, đều chỉ là con !"

      Sở Lăng hít sâu hơi: "Trời ạ! Nếu tìm được Tiểu Tiểu, Lệ gia..."

      "Tuyệt hậu ..." Sở Văn Xuyên thào tiếp.

      "Về sau..." đột nhiên Lệ Thú đứng dậy, nhìn về phía Yến Doanh, dùng thanh nghiêm khắc chưa bao giờ như vậy cảnh cáo Yến Doanh — đối với trưởng bối: "Tiểu Tiểu là người nhà họ Lệ ta, là thê tử của Lệ Thú ta, chút quan hệ với Yến gia cũng có!"

      Dứt lời, Lệ Thú phi thân bay ra phía ngoài, Sở Lăng cùng huynh muội Sở gia cũng theo phía sau.

      Mà Yến Thanh Dịch cảm thấy có mấy lời phải với phụ thân của mình : "Phụ thân, người làm con rất thất vọng rồi. Đừng người là vì Yến gia..." Yến Thanh Dịch ngăn cản lời giải thích của phụ thân: "Thất tỷ dù sao cũng là con của người, hạnh phúc của nàng chẳng lẽ quan trọng sao? Hơn nữa..." Dừng chút, Yến Thanh Dịch nhìn thẳng về phía Yến Doanh: "Người hối hận!"

      Dứt lời cũng ròi Yến Gia theo Lệ thú, nơi này...

      Có lẽ phải là chốn tốt để quay về!

      Sau khi rời Yến gia Lệ Thú khắc cũng dừng lại ở khách sạn, lập tức thu dọn bao vây:" trở lại Tây Vực, Tiểu Tiểu chắc tới đó tìm ta!"

      Ngay sau đó, liền thi triển khinh công, đến ngựa cũng đều cần — hai cái chân so bốn chân còn nhanh hơn, đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Tây Vực Dạ Ngưng Bảo.

      ...

      Sau khi đầy tháng tiểu tử béo, Tiểu Tiểu tiến vào Miêu Cương cùng vợ chồng Ôn Nhận, đúng như Tiểu Tiểu , mang theo đứa bọn họ tuyệt đối khiến người dễ dàng hoài nghi, hành trình thuận lời ngoài dự tính.

      "chỉ cần trong khoảng mười ngày nữa, chúng ta có thể đến Cổ thành của Cổ vương ." Ôn nhận rót ly trà: "Ít nhiều nhờ Tiểu Tiểu dọc theo đường cảnh giác như vậy."

      Tiểu Tiểu le lưỡi: "muội còn chờ mọi người xong việc rồi mang muội Tây Vực tốt đó!"

      "Dù thế nào nữa đều cám ơn..."

      Bỗng nhiên, tiếng cười kiềm chế được vang lên.

      "Cuối cùng cũng tìm được các ngươi!"

      Ba người sợ run cả người.

      Tìm được ai?

      Ba người cùng nhìn về phía chỗ phát ra thanh, đám người vây chặt quán rượu bọn họ ngồi đến nước chảy cũng lọt .

      Người cầm đầu dùng trường đao chỉ vào người trung niên ngồi trong góc.

      "Mạc Thượng Hành! Cuối cùng cũng tìm được ngươi!" Chậm rãi đảo qua bốn phía: " đây là ân oán cá nhân của chúng ta cùng những người khác liên quan, nhanh chút rời nơi này !"

      Ôn đại ca cùng Ôn đại tẩu vừa muốn đứng lên thay người trung niên kia chuyện, lại bị Tiểu Tiểu kéo lại, phải nàng ác độc thấy chết cứu, mà là người trung niên kia vẫn thoải mái nhàn nhã uống rượu dùng bữa như trước vô luận thấy thế nào cũng giống như là người cần cái loại trợ giúp này, chừng còn thành trở ngại chứ giúp được gì a!

      Người trung niên bị gọi tên— Mạc Thượng Hành vẫn nhanh chậm uống rượu, chẳng qua là thoáng liếc mắt nhìn người tới: "người quan hệ rời !" Những lời này là với vợ chồng Ôn Thị .

      Vợ chồng Ôn thị liếc nhau, ôm quyền về phía người trung niên sau đó mang theo Tiểu Tiểu rời , nhưng...

      Dưới loại tình huống hỗn loạn này luôn có những tình huống ngoài ý muốn phát sinh, mượn gió bẻ măng chính là trong số đó, nhưng bị trộm đồ trong đó bao gồm cả Huyết kiếm có thể đúng rồi?

      Ba người Tiểu Tiểu vừa ra khỏi cửa vừa vặn phát mấy tiểu quỷ điều khiển xe ngựa của bọn họ xe nghênh ngang mà , để lại cho bọn họ cái bóng lưng tiêu sái, bọn họ thể làm gì khác hơn là liều cái mạng già đuổi đuổi đuổi, nhưng ba người quen thuộc cuộc sống ở Miêu Cương nên mỗi lần lúc sắp đuổi kịp đám tiểu quỷ khốn khiếp kia, chiếc xe ngựa kia đều có biện pháp biến mất thấy, bọn họ đành phải tiếp tục đuổi đuổi đuổi!

      Cùng nhau đuổi tới sánh cùng thiên địa vĩnh viễn !

      Nhưng là, hiển nhiên ông trời cảm thấy vĩnh viễn sánh cùng thiên địa là thời gian quá dài, cho nên, đến cuối cùng...

      Bọn họ bị mất dấu xe ngựa truy đuổi!

      --- ------ ------ ------ ----hết chương 26---- ------ ------ ---

      Ps: chương này chúng ta cùng ném đá bạn Thú nào, hay cho cái tính cố chấp mà suýt mất vợ con @.@
      mal thích bài này.

    4. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      Quá tức. Cũng may tiểu tiểu phong bị trc. A coi như học đc bài học. Mai này về xử đẹp lão già họ yến kia

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27. nguy cơ
      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      Bọn họ để mất dấu truy đuổi chiếc xe ngựa đó!

      Càng thêm bất lợi nữa là, người truy đuổi Huyết kiếm thế nhưng cũng tìm được bọn họ! Tuy rằng những người này cùng nhóm, nhưng lúc này lại đặc biệt đồng tâm hiệp lực.

      Nhìn như trò chơi vậy!

      Mèo đuổi chuột, chó đuổi mèo, ai cũng đừng mong buông tha ai!

      Nhưng chứng minh chó so với mèo lợi hại hơn, đám chó... , đám người khiến bọn họ bị chặn ở chân núi Khô Lâu.

      Non xanh nước biếc, tươi tốt xanh um, vốn núi Khô Lâu cũng phải gọi bằng tên này, chẳng qua là ba mươi năm trước, sau khi đứng đầu hắc bang Miêu Cương là bang Khô Lâu chiếm cứ ngọn núi này, truyền rằng bang Khô Lâu chôn tất cả những người mà họ giết đều ở phạm vi ngọn núi này, bên trong ngọn núi này tất cả đều là từng chồng xương trắng, bởi vậy mới được gọi là núi Khô Lâu.

      Cho nên tại ba người Tiểu Tiểu, trước có sói sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan là hoàn toàn hình dung về bọn họ!

      "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tiểu Tiểu ôm tiểu tử béo giọng hỏi vợ chồng Ôn Nhận.

      "Cùng bọn họ chuyện, cho bọn họ biết bây giờ Huyết kiếm ở trong tay chúng ta." Ôn Nhận nhíu mày, cảm thấy cho dù có chuyện cũng nhất định có kết quả tốt.

      "sợ là bọn họ tin đâu?" khả năng này tính là khá lớn.

      Ôn đại tẩu vỗ bàn, khí phách mười phần: "Cùng bọn họ liều mạng!" liều mạng? Chỉ bằng ba người bọn họ?

      Mà chống lại đám sói phía trước, hay con hổ ở phía sau?

      Ôn đại tẩu chưa kịp lựa chọn, đám phía trước cùng đám phía sau kia đều tìm tới cửa.

      Được thôi, loại chuyện này cũng muốn đến công bằng công chính, mọi người cùng nhau đến đây !

      "Các vị, " Ôn Nhận kiên trì tiến lên giải thích: "Chính xác có người giao cho chúng ta vận chuyển kiện hàng hóa, tạm thời biết trong đó có phải hay là tà kiếm Huyết , nhưng kiện hàng hóa này bị bọn đạo chích đánh cắp, cũng người vợ chồng chúng ta!"

      "Ít nhảm ! Khẳng định là các ngươi đem Huyết kiếm giấu rồi!" Mở miệng là nhóm người phía trước, cả vú lấp miệng em.

      "Đem bản đồ chỗ giấu Huyết kiếm cho chúng ta biết, còn lại giao cho chúng ta đến giải quyết." người bang Khô Lâu ý chỉ về hướng người của bang phái khác, giọng điệu ngày càng ngạo mạn.

      Nhưng Huyết kiếm xác thực là bị trộm!

      Giao cho bọn họ cái rắm ý!

      Tiểu Tiểu nhịn được: "Các ngươi nghe hiểu tiếng người sao? Huyết kiếm bị trộm! Chúng ta cũng tìm, kết quả bị các ngươi chặn ở trong này, lúc này liền tìm cũng tìm thấy !"

      Những lời này là cho người bang Khô Lâu, ban đầu cũng trông cậy vào việc có thể tạo ra hiệu quả gì, nhưng lại nghĩ làm người cầm đầu bang Khô Lâu vừa nhìn thấy nàng liền hít ngụm khí lạnh, lui về phía sau nửa bước.

      Nàng có đáng sợ như vậy sao?

      " nương, ngươi là..." thấy giọng điệu cả vú lấp miệng em, còn có chút dè dặt cẩn trọng.

      "Yến Tiểu Tiểu." Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn .

      ", ta là, khối ngọc bội kia, ngươi lấy từ đâu vậy?" Đối phương chỉ vật đeo cổ Tiểu Tiểu, ngọc bội tiểu tử béo đùa nghịch trong tay.

      Tiểu Tiểu cảnh giác ôm chặt tiểu tử béo: "Ngươi muốn làm gì?"

      " , nương hiểu lầm ta, chính là ngọc bội này cùng với ngọc bội của người rất giống nhau..." Đối phương dừng chút: " nương lập gia đình rồi sao?"

      " phát đến cả con cũng có sao?" Tiểu Tiểu trở mặt xem thường.

      "Nhà chồng nương là họ Lệ?"

      "Ngươi làm sao mà biết?" Tiểu Tiểu kinh ngạc há hốc miệng.

      Người bang Khô Lâu liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu cái sâu: "Rút lui! Chúng ta cần Huyết kiếm ."

      Tuy rằng tranh đoạt, nhưng bang Khô Lâu cũng giúp bọn họ, bởi vì người Lệ gia có ở bên người Tiểu Tiểu, bọn họ có cách nào xác định được Tiểu Tiểu cùng người Lệ gia có quan hệ tốt hay xấu.

      "Này, người bang Khô Lâu, các ngươi cần Huyết kiếm?" người của nhóm khác đột nhiên lên tiếng.

      " cần!"

      "Vậy là của chúng ta rồi !"

      xong người vươn tay phải ra định bắt ba người bọn họ.

      Mà ba người Tiểu Tiểu lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, người bang Khô Lâu cũng hoàn toàn rời , để lại vài người, bao gồm tên cầm đầu kia, đôi vợ chồng kia quan trọng, nhưng nữ nhân mang theo Tà Ngọc kiếm này cùng con trai của nàng thể chết được!

      Công phu của Tiểu Tiểu ra gì, còn mang theo tiểu bảo bảo, cực kỳ nguy hiểm.

      Lập tức người đến bắt nàng !

      Tiểu Tiểu hoảng sợ thất thanh thét chói tai.

      --- ------ ------ ------ ------ ----hết chương 27---- ------ ------ -------
      Chương 28. gặp lại

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      Tiểu Tiểu hoảng sợ thất thanh thét chói tai.

      Bỗng nhiên, phía trước nàng xuất bóng dáng cao lớn, trang phục bằng vải lụa hoa, màu xanh đen(*)khiến trang phục bất phàm như vậy, Tiểu Tiểu kéo cao tầm mắt lên, đập vào mắt là khuân mặt quen thuộc thể quen thuộc hơn, nhưng lại cũng có chút xa lạ, phải vì thời gian xa nhau dài, mà vì biểu cảm cùng ánh mắt, sắc mặt nghiêm khắc hung ác nham hiểm như vậy, ánh mắt có cảm tình như vậy làm sao có thể thuộc về người mà nàng vẫn quen thuộc kia chứ?

      Tiểu Tiểu thử gọi: "Thú ca?"

      Đơn giản hai chữ, vẻ mặt có cảm tình dần dần mềm lại, cảm tình cũng dần dần lên trong ánh mắt, vẫn là vẻ mặt biểu cảm như người chết kia, nhưng lại tràn ngập ôn nhu.

      Như là qua thế kỷ vậy, Lệ Thú chậm rãi hoạt động, bàn tay dần dần xoa mặt Tiểu Tiểu, mà lúc này tiểu tử béo biết từ lúc nào chạy tới trong tay của Ôn đại tẩu.

      Đột nhiên, Lệ Thú cúi người, hai tay gắt gao ôm chặt lấy Tiểu Tiểu, đem cặp môi đỏ dặt lên môi Tiểu Tiểu, mềm mà cẩn thận như vậy, giống như ở xác định có phải là nàng, hay vẫn là ảo giác của , dần dần nụ hôn này càng sâu, tựa hồ như muốn ra vô tận tưởng niệm, Tiểu Tiểu cũng nhiệt tình đáp lại .

      Nàng cũng rất nhớ !

      Nhưng là những thời điểm như vậy đều có người có mắt...

      "Này này này, phải chứ, đối đầu với kẻ địch mạnh, bọn họ còn hôn nhau như vậy?" Yến Thanh Dịch bất khả tư nghị (**) trừng mắt nhìn tỷ tỷ, tỷ phu.

      "Phách!"

      Cái ót của Yến Thanh Dịch bị Sở Văn Xuyên đánh cái: "Nhìn cho kỹ vào, chừng như thế này còn có thể tới cho ngươi trận giáo dục rung động."

      còn chưa có cưới lão bà, cơ hội khó có được, thừa dịp tại nhanh chóng nhìn xem, học tập chút kinh nghiệm.

      " khó cho bọn họ còn có thể quên mình như vậy..." Yến Thanh Dịch ôm đầu lẩm bẩm.

      Sở Lăng dở khóc dở cười, cảm tình luôn luôn giấu vào bên trong, tuân thủ lễ giáo thế nhưng Lệ Thú lại làm bậy ra loại tình này, chuyện này đến nữ nhân giang hồ hào phóng còn dám, phải ?

      Đồng thời, Sở Lăng nhìn đến con mình, thấy nàng đè nén cảm tình bản thân, trong lòng khỏi đau xót, xem ra con nhất định phải thương tâm rồi.

      "Đừng nhìn! Trước tiên giải quyết những phiền toái này !" Sở Lăng đẩy Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên mỗi người phát.

      "Dạ."

      Người ta ở bên kia tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ ở bên này ra sức bán máu lại bán mạng!

      Ô ô ô, bọn họ đáng thương!

      Có lẽ là oán niệm của Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên quá lớn, khiến Lệ Thú cuối cùng cũng nhớ tới bên kia còn cần tới vũ lực của .

      "Chờ ta." Để lại hai chữ, Lệ Thú liền quay người ra nhập chiến trường.

      vừa tiến vào chiến trường, tình hình càng nghiêng hẳn về phía, Sở Lăng cùng Lệ Thú như hai lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng tắp vào trái tim quân địch.

      Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên dọn dẹp sạch cá lọt lưới.

      Tiểu Tiểu xem khỏi sửng sốt nửa ngày.

      Kẻ trông như nhà giàu mới nổi giết người như sắt củ cải kia là phu quân của nàng sao?

      "Tỷ, " Yến Thanh Dịch hưng phấn chạy về phía Tiểu Tiểu: "Cuối cùng cũng tìm được tỷ! trong khoảng thời gian này chúng ta luôn tìm tỷ, vừa nghe đến tỷ có khả năng ở Miêu Cương chúng ta liền lập tức chạy tới!" Yến Thanh Dịch nhìn Tiểu Tiểu căn bản để ý đến , mà là nhìn Lệ Thú rời mắt, đến ánh mắt cũng chớp cái— chỉ sợ nháy mắt cái Lệ Thú chạy đâu mất rồi!

      Kiếm trúng ngay vào nơi yếu hại của địch nhân, chỉ kiếm liền thấy đối phương ôm yết hầu thống khổ liên tục lui ra sau, chút cũng có cái gọi là " trái tim nhân nghĩa", giống như la sát xông ra từ địa ngục.

      Vị hôn phu nghèo cẩn trọng tuân thủ lễ giáo của nàng đâu rôi?

      "Tỷ! với tỷ tỷ phu võ công siêu lợi hại ! Hôm nào đó tỷ bảo huynh ấy dạy cho tỷ ! Sau đó tỷ dạy lại cho đệ a!"

      "Tứ ca cho ngươi chuyện huynh ấy có võ công?" Sở Văn Di cao ngạo nhìn Tiểu Tiểu: "Xem ra huynh ây cũng lòng để ý ngươi!" ( ngu lại còn nguy hiểm :)) )

      Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Sở Văn Di, trực giác của nữ nhân phi thường đáng sợ, Sở Văn Di là người đáng uy hiếp, nhún nhún vai, ánh mắt lại bay đến người Lệ Thú, trả lời chẳng hề để ý: " Thời điểm chúng ta biết nhau cái gì cũng có, đương nhiên là muốn kiếm tiền! Cái đại đầu gỗ kia khẳng định cảm thấy võ công thể lấy làm cơm ăn, cho nên..."

      "Tỷ, tỷ quả lợi hại! Tỷ phu cùng đệ chính là như vậy !" Yến Thanh Dịch tuy cùng Tiểu Tiểu chuyện nhưng lại nhìn chằm chằm vào Sở Văn Di.

      "Tiểu Tiểu." Ôn đại tẩu tiến đến bên người Tiểu Tiểu bên, Tiểu Tiểu lập tức đón tiểu tử béo trở lại, Ôn đại tẩu lại nhìn thoáng qua Sở Văn Di: "Tiểu Tiểu xem ra muội chỉ phòng ngừa bị người khác trộm con, còn phải phòng ngừa phu quân bị nữ nhân hư hỏng khác quyến rũ nữa!" Những lời này là để cảnh cáo Sở Văn Di.

      Ai biết Tiểu Tiểu lại trợn trừng mắt: “ cái đại đầu gỗ kia là cần phòng! Trừ thê tử, nữ nhân bên ngoài nếu muốn tới gần , ..." Tiểu Tiểu khụ khụ hai tiếng, thử thay đổi thanh, phát ra tiếng lại cực kỳ buồn cười: "Nam nữ thụ thụ bất thân, phiền ngươi cách ta xa chút."

      "Phốc xích." Vài tiếng cười trộm truyền đến.

      Tiểu Tiểu lập tức trừng lớn mắt tìm kiếm "hung thủ", lại phát mỗi người ở đây đều che miệng, ai cũng đều là "kẻ hiềm nghi" .

      Sở Văn Xuyên cũng tới, cười trộm: "Ngươi cũng hiểu ."

      "tất nhiên!" Tiểu Tiểu chút khách khí tiếp nhận lời khen ngợi.

      "Tỷ, để tỷ phu dạy tỷ võ công !" Yến Thanh Dịch vẫn chịu hết hy vọng.

      " dạy ta võ công?" Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: " chỉ biết dạy ta: đạo kính thuận, người gánh vác trách nhiệm lớn đến đâu cũng phải có lễ, người cùng cầm thú khác nhau ở chỗ biết lễ này, tuân lễ, nếu thể cẩn thận tuân theo kính thuận, cùng cầm thú cũng khác biệt. Nghe thấy cái gì ? Thế nhưng ta là cầm thú." Tiểu Tiểu cam lòng hừ hừ: “ phải nha! Cũng biết là ai mỗi ngày ăn cơm cầm thú làm, mặc quần áo cầm thú vá, huống chi ta cầm thú này còn giúp sinh con trai! Nếu ta là cầm thú, đây là cái gì?" Tiểu Tiểu nhấc tiểu tử béo lên: "Tiểu cầm thú?"

      "Phốc xích." Lại có vài tiếng tiếng cười truyền đến, nhưng lần này Tiểu Tiểu lại tìm hung thủ, mà là trái lại tiếp tục .

      "Hoặc là chính là dạy ta, cha con phải có tình thân, quân thần phải có tình nghĩa, vợ chồng phải tôn trọng nhau , em phải có dưới, bạn bè phải có chữa tín, nếu tuân thủ ngũ luân (***), gia đình bất hòa, trẻ rời nhà, trưởng giả dưỡng, bạn bè giúp, đến lúc đó già chỗ nào ở, chỗ nào nuôi, dân chúng càng khó sống qua ngày, khởi nghĩa vũ trang, nhà mà có nhà, nước mà có nước, chinh chiến xung quanh, quốc chi tướng vong, thay đổi triều đại."Tiểu Tiểu hít sâu hơi: "Mấu chốt nhất là tất cả nguyên nhân đều là ta tuân theo ngũ luân!" Tiểu Tiểu khinh thường lật mắt trợn trắng: "Ta thế nào cũng biết mình lợi hại như vậy? Còn có thể trở thành đầu sỏ khiến nước mất nhà tan, ta xem ta nên trực tiếp mua bún về treo cổ, mua đậu hủ mà tự sát , miễn cho lại tiếp tục hại nước hại dân, giết hại chúng sinh!"

      "Cho nên a!" Tiểu Tiểu khoa trương thở dài: "Đại đầu gỗ căn bản có khả năng dạy võ công cho ta!"

      "Tiểu Tiểu." thanh Lệ Thú đột nhiên vang lên từ sau lưng Tiểu Tiểu— tất cả mọi người giải quyết xong, đuổi đuổi, giết giết, Sở Lăng cũng tới: "Mặc dù ta biết nàng và ta vừa mới gặp lại cũng thích hợp những lời này, nhưng là ta là phu quân của nàng, nàng thể gọi ta là đại đầu gỗ. Cái gọi là cha con phải có tình thân, quân thần phải có tình nghĩa, vợ chồng phải có tôn trọng, em phải có thứ tự, bạn bè phải có tin tưởng, trong đó vợ chồng phải có tôn trọng này là chỉ..."

      Tiểu Tiểu cho những người xung quanh cái ánh mắt, ý tứ là — nhìn , ta mà!

      Sau đó để ý tới tiếng cười lớn lối của mấy người kia, chuyển hướng Lệ Thú: "phải phải phải, phu quân, thiếp biết sai lầm rồi, nhưng là bên trong sách cổ cũng "vợ chồng có tình", cái gọi là vợ chồng có tình chính là trượng phu phải trân trọng thê tử, gánh vác trách nhiệm gia đình, như vậy, Thú ca, xin trân trọng thê tử của chàng, thuận tiện nhìn xem trách nhiệm khác của chàng, như thế nào?"

      Tiếng cười càng càn rỡ hơn.

      Sở Văn Xuyên lại dùng nội lực đem thanh ép thành thẳng tắp: "Cha, khuyên tiểu muội buông tha ! Muội ấy có khả năng thắng được tứ đệ muội !"

      Sở Lăng nhìn con.

      "Tứ đệ muội biết được làm thế nào để mềm hoá tính cố chấp của Tứ đệ, hiểu được thế nào để dẫn đường cho Tứ đệ khiến cam tâm tình nguyện dựa theo bước của nàng, cũng hiểu được làm thế nào khiến Tứ đệ vui vẻ. Càng quan trọng hơn là, Tứ đệ nàng!"

      Sở Lăng chuyện.

      Sở Văn Xuyên biết là cha lo lắng cho tiểu muội, cho nên quyết định thêm liều thuốc mạnh nhất: "Cha, người thấy được trong khoảng thời gian này Tứ đệ có biểu cảm khủng bố như vậy chỉ cần Tứ đệ muội vừa mở miệng liền lập tức mềm lại ngay? Vì nàng, Tứ đệ có thể coi là ngu hiếu lại có thể ngỗ nghịch trưởng bối. Hơn nữa, lúc Tứ đệ cho dù "dạy dỗ" Tứ đệ muội cũng đặc biệt ôn nhu, Tứ đệ đối xử với Tứ đệ muội giống như những người khác!" Dừng chút, Sở Văn Xuyên cuối cùng tổng kết: " hết hy vọng sớm chút, tiểu muội cũng có thể tìm được người nàng a! Chẳng lẽ khiến tiểu muội cả đời giữ lấy nam nhân chiếm được sao?"

      Sở Lăng thở dài: "Ta khuyên Văn Di sớm hết hy vọng ."

      chỗ khác— " trách nhiệm khác của ta?" Lệ Thú hoang mang nhíu mày.

      "Nhìn !" Tiểu Tiểu đem tiểu tử béo đặt vào trong lòng Lệ Thú: "con của chàng."

      Lệ Thú dè dặt cẩn trọng vuốt tiểu tử béo: "Ta... Con của ta?"

      Tiểu Tiểu nguy hiểm nheo mắt lại: "Bằng chàng cho là của ai ?"

      " , ta phải ý tứ đó." Lệ Thú thào tự : "Ta chính là thể tin được ta có con nhanh như vậy."

      " chút cũng nhanh. Mười tháng đó!" Tiểu Tiểu nhăn nhăn cái mũi:"Thú ca, chàng phải dạy dỗ nó tốt!"

      "dạy dỗ nó cái gì?" Lệ Thú tán thưởng nhìn tiểu tử béo ôm ngón tay chơi.

      "Nó hiếu thuận!"

      " hiếu thuận?"

      "Phải!" Tiểu Tiểu gật đầu mạnh: "Nhìn xem nó xinh đẹp như vậy vừa thấy biết giống thiếp, là, ràng là ở trong bụng thiếp mười tháng! Thế nhưng chỗ nào giống thiếp, chàng nó có có phải hiếu thuận ?"

      Lại trận cười truyền đến.

      Tiểu Tiểu hung tợn trừng mắt nhìn lại, sau đó tiếp tục : "Từ trong bụng mẹ liền bất hiếu như vậy, chỉ cần dùng đầu ngón chân là biết xú tiểu tử này sau thành lớn lên thành cái dạng gì!"

      "Tiểu Tiểu."

      "Thú ca?"

      "Chuyện xa xôi như vậy đều có thể nghĩ đến, đầu ngón chân nàng lợi hại."

      "..."

      Xong rồi, đến cả Đại đầu gỗ cũng biết đùa!

      --- ------ ------ ----hết chương 28---- ------ ------ ---

      Ps: ngọt ngào chưa? Mà bà tác giả giản lược cái đoạn Lệ Thú tìm đc Tiểu Tiểu gớm. Hự bạn mua đậu hũ về đập đầu đây, mất cả buổi chiều nhai đống Ngũ luân ngũ thường này. Híc

      (*): nguyên trong cv là màu xanh lam ám, có nghĩa là màu xanh lam đen => màu xanh đen Cửu Long chắc ai cũng biết ý

      (**) bất khả tư nghị: (zh. bùkěsīyì 不可思議, sa. acintya, pi. acinteyya, ja. fukashigi), cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc "nan tư nghị", nghĩa là " thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. Cũng gọi ngắn là bất tư nghị (不思議).( nguồn wikipedia )

      (***): ngũ luân: từ nhà triết học gia người Tống là Đổng Trọng Thư phát triển từ thuyết tam cương, ngũ luân gồm: quân thần hữu nghĩa, phụ tử hữu thân, phu thê hữu biệt, trưởng ấu hữu tự, bạn bè hữu tín.

      Quan điểm ngũ thường: con người phải có Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :