1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại hiệp rất nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu (Full 94c+PN2 - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19. Đường tìm chồng

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      Lệ Thú biết Tiểu Tiểu còn ở Tô Châu .

      ” Giang Du đáng chết.” Tiểu Tiểu thấp giọng mắng, nấp ở trong bụi cỏ tránh né từng nhóm người của Yến gia tìm kiếm nàng: “ phải là nằm trong ngũ đại thế gia thôi sao? Bắt cái gì mà bắt!”

      Giang Du sau khi biết Tiểu Tiểu trở về, lại muốn cưới Tiểu Tiểu làm thiếp, hơn nữa cũng bởi vì cầu của Giang Du, Tiểu Tiểu mới biết được Yến Doanh phái người ra ngoài tìm giết Lệ Thú. Điều này trực tiếp khiến Tiểu Tiểu trốn đông trốn tây muốn chạy ra khỏi Yến gia, nhưng tại đến cả cửa lớn của Yến gia nàng cũng chưa thoát được ra ngoài.

      “Ta phải thoát ra nhanh tìm Thú ca cùng tiểu Thất. Bằng bị những người cha phái làm hại làm sao bây giờ?” Tiểu Tiểu nhìn tường vây gần trong gang tấc, nghiêm cẩn suy xét bước tiếp theo, đến tột cùng là nên làm thế nào tìm được Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch chẳng biết chỗ nào rồi.

      là đau đầu, Tiểu Tiểu thở dài: “Đến tột cùng nên tìm thế nào a! Quên , trước tiên nghĩ biện pháp ra ngoài !”

      Võ công của Tiểu Tiểu bị phụ thân phong bế, tường vây cao cao kia lại thành trở ngại của nàng.

      Bên kia có cây…

      Tiểu Tiểu nhìn quanh quét vòng bốn phía, ừ, có người, Tiểu Tiểu đối với bản thân gật đầu.

      Tiếp Tiểu Tiểu sử dụng thần công trèo cây mà từ có người quản giáo mà luyện thành. Thoáng cái trốn được lên cây, còn thiếu chút nữa, Tiểu Tiểu thầm cổ vũ cho bản thân.

      Tiếp theo Tiểu Tiểu cẩn thận hướng tới gần tường vây, thả người nhảy, thành công nhảy lên tường vây.

      Ngồi tường vây, đầu Tiểu Tiểu có chút choáng váng, nếu có khinh công mà nàng sợ, nhưng tại chỉ có võ công bị phong bế, trong bụng nàng còn có đứa nữa!

      “Thất tiểu thư!”

      Tiếng kinh hô của người làm khiến Tiểu Tiểu biến sắc, nhắm mắt lại, hít sâu, ánh mắt trở nên kiên định thôi: “Đứa , phù hộ nương ngươi a!”

      Ngay sau đó, Tiểu Tiểu linh hoạt nhảy xuống phía dưới, vững vàng hạ mặt đất.

      Nhìn quanh trái phải cái, Tiểu Tiểu nhanh chóng trốn về phía những ngõ như đường mê cung, trong khoảng thời gian này công phu trốn người luyện thành chút cũng thụt lùi!

      Tiểu Tiểu thuận lợi thoát thân từ trong đại trạch Yến gia ra.

      Con đường tìm chồng của nàng bắt đầu.

      Thú ca, chờ thiếp nha!

      Tiểu Tiểu biết Lệ Thú ở nơi nào, nhưng nàng tin tưởng xông xáo ở ngoài so với ở Yến gia bị bức hôn đến nghẹn tốt hơn nhiều.

      Tiểu Tiểu nhớ tới thời điểm ban đầu gặp phải Lệ Thú, muốn Tây Vực , tuy rằng Tây Vực rất lớn, nhưng tốt xấu còn có cái phạm vi phải ?

      Mà Tiểu Tiểu may mắn gặp được đôi vợ chồng hào sảng (thẳng thắn, dễ chịu hơn người) , đôi vợ chồng này nghe Tiểu Tiểu mang thai còn muốn đến Tây Vực, sảng khoái đáp ứng làm bạn cùng Tiểu Tiểu Tây Vực, nhưng mà bọn họ hi vọng có thể vòng qua đường Miêu Cương trước, là bọn họ mang cái bọc giúp cho người khác, vốn phiền toái người khác Tiểu Tiểu tự nhiên mở miệng đáp ứng. (vợ chồng nhà này làm bảo tiêu đó )

      Cứ như vậy ba người kết bạn lên đường.

      “Ôn đại ca, Ôn đại tẩu, mang theo ta thêm phiền toái cho các ngươi sao?” Tiểu Tiểu nhô đầu ra từ trong xe ngựa bất an hỏi, vốn đây là vị trí của Ôn đại tẩu.

      sao đâu, sao đâu!” Ôn đại tẩu là nữ nhân giang hồ xinh đẹp mà lại hào sảng, câu nệ tiểu tiết, sáng sủa hào phóng, mới hai mươi lăm tuổi mà cũng qua hết núi sông danh tiếng, tên ban đầu là Lăng Linh, cái tên dịu dàng và tướng mạo ôn nhu cùng tính cách nàng chút cũng tương xứng. Nhưng nàng chỉ thích người khác gọi nàng là Ôn đại tẩu, nàng cảm thấy đây là khẳng định lựa chọn đối với tình của nàng.

      Ôn đại ca tên là Ôn Nhận, là người đàn ông cao lớn cường tráng, có chút giống sơn đại vương, thấy thế nào đều cùng Ôn đại tẩu giống đôi, nhưng khi hai người đứng chung chỗ, Tiểu Tiểu ngoài ý muốn cảm thấy rất thích hợp, nhất là ánh mắt của hai người khiến Tiểu Tiểu hâm mộ.

      “Thú ca, ” Tiểu Tiểu vuốt cái bụng nhô ra chút: “ biết hai chúng ta đứng chung chỗ có phải hay cũng xứng đôi như vậy!”

      “Tiểu Tiểu.” Ôn đại tẩu quay đầu nhìn Tiểu Tiểu: “Lại nhớ đến tình lang !”

      “Ôn đại tẩu ~” mặt Tiểu Tiểu bỗng chốc đỏ.

      tại cha mẹ cũng phiền, chuyện của tiểu bối để cho tự tiểu bối giải quyết thôi! Bản thân lựa chọn tuy rằng thể là chính xác nhất, nhưng so với việc bỏ lỡ mất rồi sau đó hối hận cả đời là được rồi!” Ôn đại tẩu quen nhất là nhìn thấy chuyện chia rẽ nhân duyên người khác, năm đó thời điểm nàng cùng Ôn Nhận còn phải đám người lấy cái gì mà “vì tốt cho nàng ” lý do ích kỷ như vậy cản trở, kết quả thế nào? Nàng bây giờ phải rất hạnh phúc sao?

      “Ôn đại tẩu, tình huống của chúng ta cùng với các ngươi giống !” Tiểu Tiểu thở dài.

      Nhìn ra Tiểu Tiểu muốn chuyện của bản thân nhiều, Ôn đại tẩu hiểu ý người khác dời đề tài:”Được rồi, chuyện của các ngươi, cùng ngươi chút về tập tục của Miêu Cương và Tây Vực ! Tránh cho đến lúc đó vô tình đắc tội với bọn họ.”

      ——— —————— ————–hết chương 19———— ———————=== ====== =====by Trạch Mỗ==== =======
      malPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đại hiệp 20

      Chương 20. Dạ Ngưng Bảo

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu

      Edit: Trạch Mỗ

      Bang phái của Tây Vực mọc lên như rừng, càng thêm dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, lời hợp liền vung tay, võ lâm như vậy so sánh với Trung Nguyên càng thêm hỗn loạn cũng càng thêm cường hãn, chính là tư tưởng thâm căn cố đế tài trí hơn người của những người Trung Nguyên kia, thường đem võ lâm Tây Vực bóp méo đúng tí nào cả.

      Võ lâm Tây Vực có tốc độ biến hóa cực nhanh, so với ở Trung Nguyên các phe phái hàng năm thay đổi, ở Tây Vực môn phái cắm rễ chỉ cần cẩn thận cái bị môn phái khác thôn tính.

      Nhưng gần ba mươi năm nay có môn phái dùng trạng thái lánh đời nửa môn phái này hỏi thế , để ý phân tranh giang hồ ở Tây Vực, giấu ở góc khác của Tây Vực, hiếm có ai biết địa điểm xác thực, tranh giành, thôn tính, tham gia bang phái đấu tranh, quan điểm ba “” được quán triệt triệt để, đây là nguyên tắc lánh đời cao nhất.

      Nhưng môn phái này vẫn chi phối phương hướng của võ lâm Tây Vực, trở thành tinh thần trụ cột của võ lâm Tây Vực, mơ hồ áp đảo các môn phái .

      Dạ Ngưng Bảo.

      Là mũi giáo (mâu) bén nhọn nhất, tấm khiên (thuẫn) kiên cố nhất của võ lâm Tây Vực đối với võ lâm Trung Nguyên.

      Cũng là thần hộ mệnh duy trì ổn định tương đối của võ lâm Tây Vực.

      Sở Lăng chính là đem Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch đến Dạ Ngưng Bảo.

      khắc bắt đầu bước vào Tây Vực, Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch nghe đủ loại truyền kỳ về Dạ Ngưng Bảo, lại chưa từng nghĩ tới bọn họ có thể dùng phương thức ngoài ý muốn như vậy tiến vào Dạ Ngưng Bảo.

      Mà Dạ Ngưng Bảo là loại địa phương như thế nào khiến Yến Thanh Dịch có chút tò mò. Sở Lăng đại khái chỉ cho phương hướng liền khẩn cấp chạy phía trước.

      “sắp đến rồi.” Sở Lăng cưỡi ngựa nhanh chậm, đột nhiên ra câu: “Tiểu Thú, Dạ Ngưng Bảo hẳn là được xem như đồ cưới của mẹ con.”

      Cánh tay Lệ Thú điều khiển ngựa đột nhiên căng thẳng, ánh mắt hoang mang nhìn Sở Lăng, đối với bản thân cha mẹ biết rất ít, cũng tràn ngập tò mò.

      Sở Lăng luôn luôn nhìn về phương xa: “Người Lệ gia các con người người đều quen sống tự do tản mạn, cho tới bây giờ đều đồng ý thành lập thế lực gì, Lệ gia Tuyệt kiếm trừ bỏ chiêu thức ai địch nổi chính là tính tự do, tùy ý của nó. Nếu phải vì nương con, cha con cũng tiếp nhận Dạ Ngưng Bảo, nhưng là…” Sở Lăng hơi nheo mắt lại, lộ ra tín hiệu nguy hiểm: “Đại khái là vì Dạ Ngưng Bảo, cha con và nương con mới mất tích …” ánh mắt Sở Lăng hạ xuống dần dần nhu hòa: “Lúc bọn họ , đem con vừa mới sinh ra giao cho nhị đệ, chính là sư phụ Vân Hành của con. Đem Dạ Ngưng Bảo giao cho ta, tuy nhiên sau đó nhị đệ lưu lại cho ta phong thư, muốn tìm địa phương yên tĩnh để dạy dỗ con cho tốt, bảo ta cần tìm các con. Sau đó, đến ngay cả cũng biến mất.” Thở ra tiếng dài: “vừa chính là hai mươi ba năm.”

      “Thế nào?”, Sở Lăng vỗ vai Lệ Thú: “tiểu tử Vân Hành kia chắc là dạy hết công phu của cho con cho con?”

      “Vâng.” Lệ Thú gật đầu: “Vô Nguyệt cước bộ, Long Tường chưởng, sư phụ đều dạy cho con, Tuyệt kiếm, La Mạc trận, sư phụ cũng đem kiếm phổ cùng trận quyết cho con. Nhưng là…” Lệ Thú mặt xuất biểu cảm hoang mang: “kiếm phổ của Tuyệt kiếm hình như… thiếu chương.”

      Sở Lăng chợt dừng ngựa lại, mặt xuất biểu cảm bất khả tư nghị ( thể như vậy): Thiếu chương? Làm sao có thể thế được!”

      Sở Lăng nhớ được trước kia phụ thân Lệ Thú- Lệ Hi Kiệt qua, chỉ có đem chương cuối cùng luyện thành, Tuyệt kiếm mới chân chính được xưng là thiên hạ vô địch.

      “Trách được…” Sở Lăng thào tự : “Trách được con thất bại bởi ta, ta còn tưởng rằng Tuyệt kiếm của con có đại thành, nội lực đủ, ra là do kiếm phổ thiếu.”

      “Tỷ phu! Tỷ phu!” Yến Thanh Dịch cưỡi chạy đến, dáng vẻ hưng phấn: “đệ nhìn thấy Dạ Ngưng Bảo rồi !”

      Lệ Thú nghe thấy Yến Thanh Dịch la lên, khỏi căng thẳng hàm dưới.

      Đồ cưới của mẫu thân, nghiệp của phụ thân, cận hương tình khiếp (*) đại khái tựa như tâm trạng bây giờ vậy.

      “Tiểu Thú, thôi!” Sở Lăng vỗ vai Lệ Thú chút, cưỡi ngựa chạy nhanh về hướng Dạ Ngưng Bảo, Lệ Thú theo sát ngay sau đó.

      ------------------hết chương 20------------------

      =============by Trạch Mỗ===========

      (*) cận hương tình khiếp: chỉ những cảm xúc phức tạp của người xa quê nhiều năm, khi trở về gần tâm trang bình tĩnh hơn, nhớ nhưng sợ nghe về những thay đổi của quê hương, cái này còn dịch là tâm trạng hoài cổ
      Last edited by a moderator: 26/11/14
      malPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21. Lực lượng của Dạ Ngưng Bảo

      Tác Giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      Phạm vi của Dạ Ngưng Bảo chỉ có mình chủ bảo, còn bao gồm những thôn rải rác xung quanh. Ngàn vạn lần đừng xem những thôn xóm chung quanh này, ở trong này tùy tiện chậu nước bẩn hắt xuống cũng có tám chín phần mười là vị cao thủ thoái giang hồ, còn lại hai phần ở lĩnh vực khác chính là nhân vật đủ để oai phong cõi.

      Thường thường người càng lợi hại tính cách càng kỳ quái, những người này đúng là đám khó trị đến chết.

      Nhưng bọn đặc điểm chung - đối với Lệ Hi Kiệt tâm phục khẩu phục, bởi vì bọn họ phần lớn từng là thủ hạ bại tướng dưới tay Lệ Hi Kiệt hoặc từng được Lệ Hi Kiệt cứu mạng, mà Lệ Hi Kiệt lại cưới người có y thuật vô song Nhiêu Hinh Ninh, đối với những người thoái giang hồ mà có đảm bảo chữa bệnh vừa có thể theo Lệ Hi Kiệt, là chuyện thể tốt hơn, đương nhiên, trong đó cũng thiếu những nguyên nhân khác.

      Những thôn xóm xung quanh Dạ Ngưng Bảo cũng trở thành nơi những người kia dưỡng lão .

      Làm cho sau khi Lệ Hi Kiệt cùng Nhiêu Hinh Ninh mất tích, Sở Lăng mất phen tài năng công sức rất lớn mới nắm được Dạ Ngưng Bảo trong tay, bởi vì bọn họ nhất trí cho rằng chỉ có Lệ Hi Kiệt mới có thể nắm giữ được Dạ Ngưng Bảo, cho tới bây giờ, còn có hoàn toàn khiến những người này tâm phục khẩu phục.

      Cho nên, khi Sở Lăng bước vào phạm vi Dạ Ngưng Bảo liền lập tức xuất thanh hài hòa.

      "U! Đại bảo chủ, về rồi! biết lần này lại dạy dỗ cái tiểu mao tặc (trộm cướp ) nào có mắt vậy?" lão nhân trước mắt chút cũng có dáng vẻ của lão giả hiền lành cùng ổn trọng, ngược lại còn giống đứa trẻ con, lưng đeo thanh kiếm lớn, kiệt ngạo bất tuân, tùy hứng làm bậy, nhưng bản tính xấu : " Còn mang về hai tên tiểu quỷ chết bầm, ngươi quên Dạ Ngưng Bảo là nơi lánh đời ..." Đột nhiên dường như bị bóp chặt yết hầu, tất cả thanh biến mất, lão nhân kinh ngạc há to miệng, thể tin nháy nháy mắt, sau đó liều mạng dụi mắt: "Ngươi, ngươi..." Ngón tay cực kỳ lễ phép chỉ vào Lệ Thú: ‘ Lệ Hi Kiệt đáng chết, ngươi bằng lòng chịu quay trở lại."

      "Ta phải." Lệ Thú xin lỗi nhìn lão nhân, đối với lão nhân, ngoài ý muốn có thể dễ dàng tha thứ.

      "Nhìn xem, nhìn xem, ngươi lại bắt đầu giả trang rồi! Cái dáng vẻ quỷ quái của ngươi hóa thành tro ta đều nhận ra. Lần này học cách chuyện đứng đắn như vậy của ai?" Lão nhân mặt mày hớn hở ôm cổ Lệ Thú : "Tiểu tử ngươi cũng nhẫn tâm, vừa chính là hai mươi mấy năm. Lão tử vài năm nay vẫn luôn chờ ngươi trở về!"

      "Ta phải Lệ Hi Kiệt." Lệ Thú lặp lại lần nữa, giọng điệu đứng đắn quy củ."Ta là con của ông ấy, Lệ Thú."

      Động tác lão nhân cứng lại chút, buông Lệ Thú ra, lui về phía sau bước, cẩn thận đánh giá lại Lệ Thú, miệng thào : "Trách được, ta ngươi làm sao có thể chút cũng già..." Lại thở hơi dài : "Hơn nữa khẩu khí chuyện cũng giống với..." Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta gọi là Triển Hào, là bạn vong niên của cha ngươi. Ấn theo tuổi ngươi gọi ta thành gia gia cũng quá đáng."

      Lệ Thú liếc mắt nhìn Sở Lăng cái, thấy đối phương gật đầu, liền cung kính xoay người cúi đầu : "Gia gia ngài khỏe, ta tên là Lệ Thú."

      Lão nhân khóe miệng run rẩy trận : "Thế nào mà khiến tiểu quỷ đáng chết cùng lão cha của tính cách kém nhiều như vậy... Như vậy tuyệt đối chơi vui a!"

      Sau đó lão giả liếc mắt lườm Sở Lăng cái : "Các ngươi chờ chút, ta thông báo tiếng cho người trong thôn."

      Ngay khi Yến Thanh Dịch cùng Lệ Thú đều cho rằng lão nhân muốn thôn xóm trước, lại nghe thấy Sở Lăng nhắc nhở : "Dùng nội lực che lỗ tai lại!"

      Vào thời điểm Yến Thanh Dịch phản ứng kịp, bên kia Triển Hào hít sâu hơi, Lệ Thú lập tức che trước mặt Yến Thanh Dịch - Yến Thanh Dịch tuyệt đối ứng phó được việc tiếp theo lão giả muốn làm.

      "Bọn khốn khiếp (rùa đen) hỗn đản! con của hỗn tiểu tử Lệ Hi Kiệt kia về rồi!"

      Công phu Sư tử rống!

      Công phu Sư tử rống giang hồ tiếng tăm lừng lẫy thế nhưng bị dùng để gọi người tập hợp, biết những nhân sĩ võ lâm kia nghĩ thế nào, nhưng đối với những người ở thôn xóm của Dạ Ngưng Bảo này lại là nhưng chuyện quá bình thường .

      Ngay sau khi tiếng hô này phát ra lập tức có mấy bóng dáng quỷ bí khó lường xuất , dùng chiêu thức sắc bén tấn công Lệ Thú.

      Đây là nguyên nhân khác - tìm Lệ Hi Kiệt luận bàn, những thủ hạ bại tướng của Lệ Hi Kiệt lập chí lòng muốn đánh bại , đây là nguyên nhân của nhóm gia hỏa định cư tại Dạ Ngưng Bảo, Lệ Hi Kiệt thấy, vậy tìm con của cũng được, ai bảo bọn họ giống nhau như đúc!

      Tuy rằng phải bản thân Lệ Hi Kiệt, nhưng...

      Nhìn thấy bản mặt đồng dạng bị bọn họ đả bại là việc sảng khoái cỡ nào a!

      Nhưng là...

      Ánh sáng trong mắt Lệ Thú chợt lóe, tay phải rút nhuyễn kiếm bên hông ra, tay trái lật ra chưởng, thân hình nháy mắt bay lên cao hơn những người kia, mà nhuyễn kiếm chém xuống kiếm hoa xinh đẹp, kiếm khí bốn phía, đủ để đả thương mấy người kia!

      Trong nháy mắt những người tập kích đều nằm mặt đất kêu rên : "Dựa vào! đỡ được! Làm đúng a! tiểu tử này thế nào mà so với lão cha còn ác hơn a!"

      Triển Hào cất tiếng cười to : "Các ngươi đám khốn khiếp này tự tìm đó !"

      Lệ Thú kế thừa độc môn võ công của hai người Vân Hành cùng Lệ Hi Kiệt, trong tương lai tuyệt đối so với Lệ Hi Kiệt càng mạnh hơn.

      Nhưng là, làm Lệ Thú nhìn thấy dáng vẻ của những người tập kích bọn họ, kinh ngạc lẫn áy náy xin lỗi, tất cả đều lên mặt của .

      Lệ Thú lập tức ném cho Yến Thanh Dịch ánh mắt, Yến Thanh Dịch nhận mệnh thở dài, tiến lên hai bước.

      Lệ Thú tràn ngập xin lỗi đem đám nhân sĩ giang hồ thoái nhàm chán nâng dậy, miệng còn xin lỗi : "Thực xin lỗi, Thú biết ngài lớn tuổi như vậy , bằng Thú nhất định đánh lại."

      giải thích còn tốt, lời giải thích này...

      Lớn tuổi như vậy ...

      Còn đánh lại?

      Coi thường bọn có phải ?

      Những lão nhân giang hồ này phục lập tức xông tới phía rống giận : "Lão tử tuổi chỗ nào lớn!"

      Lệ Thú nhìn những người thái dương đầy tóc hoa râm này, hoang mang hỏi : "chỗ nào lớn ?"

      Nhìn ! Di chứng hai mươi ba năm ngăn cách lại đến.

      Triển Hào lại nhịn được cười ra tiếng , tiểu tử này nhìn qua nghiêm túc đứng đắn, nhưng so với lão cha càng làm người ta nổi giận, quá đáng nhất là còn có tự biết!

      Vì thế, chuyện thứ nhất Lệ Thú tiến vào Dạ Ngưng Bảo chính là cùng đám lão gia tô vẽ nhàm chán này tranh luận vấn đề lớn tuổi hay lớn tuổi.

      --- ------ ------hết chương 21---- ------ ------

      by Trạch Mỗ
      malPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22. huynh muội họ Sở

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      "Tiểu Thú, ta có ba người con trai và người con :" Thoát khỏi đám lão già nhàm chán kia, Sở Lăng mang theo Lệ Thú tiến vào chủ bảo của Dạ Ngưng Bảo:"Con trai lớn là Sở Văn Ngạo so với con lớn hơn năm tuổi, lão nhị là Sở Văn Vũ so với con lớn hơn ba tuổi, lão tam là Sở Văn Xuyên cùng tuổi với con, con là Sở Văn Di so con hơn năm tuổi."

      Sở Lăng hưng phấn hướng Lệ Thú giới thiệu thành viên gia đình mình: "Về sau bọn họ chính là huynh đệ cùng muội muội của con." xong, Sở Lăng thở dài, Tam đệ kết nghĩa của chỉ để lại đứa con này a!" sau khi ta đem Dạ Ngưng Bảo giao cho con, bọn họ chính là người giúp đỡ tốt nhất cho con!"

      "Lão gia." Gia nô của Dạ Ngưng Bảo cung kính dắt ngựa cho Sở Lăng, mà Sở Lăng chỉ Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch: "Gặp qua hai vị thiếu gia."

      Gia nô sửng sốt, nhìn về phía Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch: "Tây... Tây Vực vương!"

      "Ta phải." có nhiều lần người khác nhận nhầm thành phụ thân , nên thành thói quen, cũng bị người khác nhận lầm mà buồn bực. Nhưng cũng sâu cảm thấy vì phụ thân mà kiêu ngạo .

      "Lão gia, lão gia!" mỹ phụ trung niên chạy thẳng tới phía Sở Lăng, khiến Sở Lăng hết sức lo lắng.

      "Toa Toa, nàng chạy chậm chút!" Sở Lăng lập tức đón lấy nàng.

      "Nghe con của tam đệ trở lại, có phải hay ? Có phải hay ?" mỹ phụ trung niên vội vàng giữ chặt lấy ống tay áo của Sở Lăng.

      "Ở kia." Sở Lăng ôn nhu dắt thê tử qua:"Tiểu Thú, đây là bá mẫu con. Tiểu Dịch, con cũng có thể gọi là bá mẫu như vậy."

      Lệ Thú nhìn động tác hòa hợp của Sở Lăng cùng thê tử, dường như là nghĩ đến cái gì, khuân mặt nghiêm túc tuấn mỹ của lên vẻ ôn nhu đủ để cho người ta say đắm, nỗi nhớ như là loại thủy triều dẫn lên trong lòng, thời gian trước vì đạt được danh vọng mà ngừng khiêu chiến khiến cho ngừng đem nỗi nhớ thắm thiết kia dằn xuống đáy lòng, nhưng thời điểm mỗi khi đến đêm dài yên tĩnh tràn đầy trong lòng đều là nỗi nhớ tới nụ cười rực rỡ kia, người con gặp chuyện gì cũng muốn xen vào, người con lại nguyện ý vì mà học tập hết thảy, cùng chỗ khi mặt trời lên cao chói chang, người con sợ vất vả xuống ruộng làm việc, người con quật cường luôn trừng mắt to khi phục, người quấn quít lấy làm nũng, người con thậm chí còn mua cho đông cung đồ.

      "Tỷ phu..." Yến Thanh Dịch lấy tay khuỷu tay nhàng huých Lệ Thú cái.

      Lệ Thú lập tức hoàn hồn:" xin lỗi, bá mẫu."

      Sở phu nhân cười thấu hiểu: "Nghĩ tới ai vậy?"

      mặt Lệ Thú xuất chút đỏ ửng, lại thành trả lời: " thê tử của con."

      "Đừng có gấp, Tiểu Thú." Sở Lăng cười chế nhạo: "Chờ sau khi con tiếp nhận Dạ Ngưng Bảo, ta liền cùng con Tô Châu, hướng nhà thê tử con cầu hôn."

      Dựa vào địa vị bảo chủ Dạ Ngưng Bả chắc là có thể!

      Nhưng ai cũng chú ý tới khi Sở Lăng xong câu đó, bốn người trẻ tuổi vừa mới từ trong phòng ra nghênh đón phụ thân có hai người thần sắc mất tự nhiên, nhưng chỉ trong cái chớp mắt, sắc mặt bọn họ lập tức trở về bình thường.

      "Chỉ cần bá phụ giúp con cầu hôn như vậy đủ rồi." Lệ Thú chút do dự cự tuyệt: "Dạ Ngưng Bảo là tâm huyết của bá phụ."

      "Dạ Ngưng Bảo là của Lệ gia !" Sở Lăng cho cự tuyệt : "Trước kia phải, tại phải, tương lai cũng phải, lúc trước phụ thân con đưa nó giao đến trong tay ta là để cho ta bảo quản, tại con trở lại, ta tất nhiên muốn đem nó trả cho con."

      "Nhưng là..." muốn là cái cuộc sống bình tĩnh lạnh nhạt kia a!

      " có nhưng là, nhất định như vậy rồi!" Sở Lăng vung tay áo: " tại, ta giới thiệu cho con mấy đứa con trai cùng con ta chút."

      Sở Lăng có con trai tuấn dật tiêu sái, mà con xinh đẹp cao nhã, đủ để cho bản thân cha mẹ tự hào.

      Sở Lăng nhất nhất giới thiệu, trong lòng luôn cho rằng con cũng giống như cùng Lệ Hi Kiệt là có thể trở thành huynh đệ kết nghĩa. Lại nghĩ rằng chẳng phải ai cũng giống cầm lên được mà cũng thả xuống được, cũng phải tất cả mọi người đều là loại dễ dàng ở chung như cùng Lệ Hi Kiệt.

      Hai người trẻ tuổi thay đổi sắc mặt kia chính là trưởng tử cùng thứ tử của .

      Mà con của Sở Lăng - Sở Văn Di trong nháy mắt nhìn thấy Lệ Thú, ngây người chút, ánh mắt từ đầu tới cuối rời khỏi Lệ Thú.

      Sở phu nhân mẫn cảm nhìn dáng vẻ của con , lại nhìn dáng vẻ trầm mặc lạnh nhạt của Lệ Thú, khỏi lo lắng đứng lên, dáng vẻ Lệ Thú tưởng niệm thê tử vừa rồi nàng xem rành mạch, nàng cho là nam nhân dùng cái loại biểu cảm cùng ánh mắt tưởng niệm thê tử như vậy có thể thích nữ nhân khác. Mà nàng cũng biết Lệ Thú tuấn mỹ cùng nam nhân Lệ gia đều si tình, chỉ hi vọng con nhất thời mê muội mà thôi.

      Chỉ có con trai thứ ba Sở Văn Xuyên trong mắt đầy tò mò cùng thưởng thức.

      "Lão gia, trước tiên để Tiểu Thú đem thê tử của đón đến đây, rồi ngài lại đem Dạ Ngưng Bảo giao cho !" Sở phu nhân tuy rằng là với phu quân, nhưng lại vẫn quan sát vẻ mặt của con , cũng là nhắc nhở con mình.

      Quả nhiên, khi nghe được Lệ Thú có thê tử, Sở Văn Di thân mình chấn động, vẻ mặt thể tin.

      "Như thế là ta lo lắng chu toàn ." Sở Lăng nhìn Lệ Thú: "Tiểu Thú cũng muốn như vậy !"

      Trong nháy mắt, mặt Lệ Thú lại đỏ.

      --- ------ ------ ------ -----hết chương 22---- ------ ---------

      === ====== =====by Trạch Mỗ==== =========
      malPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23. Chuyện kì lạ ở Miêu Cương

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      "Tiểu Tiểu, muội có khỏe ?" Ôn đại tẩu đem chén thuốc đặt lên bàn, nhìn Tiểu Tiểu vác cái bụng chín tháng khó khăn tới.

      "khỏe !" Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay: "Ôn đại tẩu, tẩu đây là lần hỏi thứ năm trong ngày hôm nay rồi!"

      "Nhìn muội vất vả như vậy, ta muốn hỏi cũng được a!" Ôn đại tẩu trợn mắt cái, hướng Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay: "Đến, trước tiên đem bát thuốc này uống ."

      Tiểu Tiểu thở dài cảm ơn, ràng với nàng chút quan hệ cũng có mà hai người này lại oán hối chiếu cố nàng: "Ôn đại tẩu, kỳ thực các người có thể Miêu Cương trước."

      "Được rồi!" Ôn đại tẩu vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu giống như dỗ trẻ con: " cố chủ kia cũng cầu chúng ta khi nào đưa đến, trễ chút sao đâu, đừng lo lắng , à?" Ôn đại tẩu dường như là nghĩ đến cái gì, giật mình hô tiếng: "Đúng rồi, Ôn đại ca của muội còn muốn để ta hỏi chút!" Ôn đại tẩu đột nhiên cười như tên trộm: " sau khi đứa này được sinh ra có thể hay cho chúng ta nhận làm nghĩa tử hoặc nghĩa nữ a!"

      "Ai?" Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái: "Muốn tự mà sinh! Làm gì mà nhận của muội ?"

      Ôn đại tẩu đột nhiên trở nên cực kỳ ai oán: " bản thân chúng ta cũng có , kết quả..." Ôn đại tẩu ai oán khụt khịt: "Bị nương của ..." Ôn đại tẩu đột nhiên chỉ ngón tay, chỉ hướng Ôn đại ca vừa mới xuất ở cửa, ý tứ là, xem , chính là nương của cái nam nhân kia: "Đoạt rồi." Ôn đại tẩu chợt lộ ra biểu cảm đắc ý: "Lúc này ta nhận nghĩa nữ hoặc nghĩa tử, xem người khác làm sao mà đoạt!"

      Tiểu Tiểu phốc xích bật cười, ở cùng Ôn đại tẩu vĩnh viễn cũng phải lo lắng đến cảm xúc bị sa sút.

      Mà Ôn đại ca vừa xuất ở cửa dáng vẻ lại có chút lo lắng.

      "Như thế nào?" Ôn đại tẩu thấy Ôn Nhận sắc mặt đúng, lập tức đứng dậy hỏi.

      Ôn đại ca chau mày lại, lo lắng nhìn thê tử: " gần đây Miêu Cương có chút giống với trước."

      "Miêu Cương luôn luôn cùng với Trung Nguyên giống a!" Ôn đại tẩu nhún vai thèm để ý: "Có cái gì kỳ quái ."

      ", phải." Ôn Nhận dài thở phào nhõm, tự chủ được lại lại ở trong phòng: "Người Miêu Cương giỏi về cổ, hơn nữa cực kỳ bài ngoại, người Trung Nguyên cũng nguyện ý đến Miêu Cương, nhưng tại..." Do dự chút, Ôn Nhận nuốt vào lời chưa xong, nhìn thê tử: "Nàng mang theo Tiểu Tiểu Tây Vực trước, sau đó ta tìm các nàng."

      Biểu cảm cùng lời của Ôn Nhân khiến Ôn đại tẩu biết chuyện cũng đơn giản như vậy:" được, chàng trước tiên với ta chuyện gì xảy ra !"

      Ôn Nhận biết tính cách của thê tử , chỉ có thể thở dài tiếng: " gần đây nhất có rất nhiều người Hán tràn vào vào Lôi sơn."

      Ngắn ngủn câu , Ôn đại tẩu hiểu tính nghiêm trọng của việc này. Vốn Lôi sơn được gọi là "Miêu Cương thánh địa" lại cho phép lượng lớn người Hán tiến vào khẳng định phát sinh cái chuyện tốt gì.

      "Là nhằm vào chúng ta?"

      "Chỉ sợ vậy." Ôn Nhận đem tầm mắt chuyển lên cái bao vây ở , cái bao vây kia có hình dạng thon dài, như là cái hòm lớn, dùng vải bố đỏ như máu bọc lại: "Bên kia có lời đồn Huyết kiếm lại xuất thế, ngay tại Miêu Cương."

      Huyết kiếm, trong chốn giang hồ luôn lưu truyền về tà kiếm cắn chủ này, toàn thân sáng trong như tảng ngọc, có đường vân đỏ sậm, mà khi giết người lại biến thành toàn thân màu đỏ, mà càng thêm quỷ dị là hoa văn biến thành màu trắng.

      Truyền thuyết, chuôi kiếm này chỉ có bỏ vào hộp kiếm mà người rèn nó chế tác riêng, cùng với sử dụng vải đỏ làm bao vây kiếm mới phản lại chủ.

      "Đây là cái hộp kiếm của Huyết kiếm?" Ôn đại tẩu nuốt nuốt nước miếng dám tin: "Cho nên người kia mới dặn chúng ta cần mở ra, bằng ..."

      " có tai ương đổ máu." Ôn đại ca tiếp lời nàng.

      "Chờ chút!" Tiểu Tiểu hoang mang nhìn Ôn đại ca cùng Ôn đại tẩu qua lại: "Hai người tựa hồ bị vướng vào phiền toái?"

      " có việc gì." Ôn đại tẩu cười trừ cái, để ý đến Ôn đại tẩu Tiểu Tiểu tiếp tục : " Trong hòm kia có cái gì mà cả người Miêu Cương lẫn người Trung Nguyên đều muốn?"

      có trả lời.

      Tiểu Tiểu nhíu mày: "Ai bảo hai người đưa cái bọc kia?"

      " biết!" vợ chồng Ôn thị trăm miệng lời, Ôn đại tẩu tiếp tục giải thích, "Người kia che mặt, chỉ cần đến Miêu Cương, đưa cho Cổ vương, có giải thích gì khác."

      Tiểu Tiểu cúi đầu trầm tư, tuy rằng nàng sốt ruột tìm Thú ca, nhưng vợ chồng Ôn thị có ân đối với nàng có, lại cẩn thận chiếu cố nàng, nàng cần phải giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khan lần này: "Nếu cái bọc này là tà kiếm Huyết , như vậy..." Tiểu Tiểu nhìn vợ chồng Ôn thị: "Vì sao còn có thể có nhiều người tranh đoạt như vậy? Bọn họ sợ tà kiếm mang đến bất hạnh sao?"

      "Huyết kiếm tuy rằng là tà kiếm, nhưng nó cũng từng có chủ nhân, hơn nữa..." Ôn nhận đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: "Mỗi đời chủ nhân võ công đều có thể xưng bá võ lâm, cho nên có lời đồn , thân Huyết kiếm có khắc tuyệt thế bí tịch."

      Tiểu Tiểu hiểu , xưng bá võ lâm là giấc mộng của biết bao người, cần biết Huyết kiếm có phải là tà kiếm hay , bốn chữ "xưng bá võ lâm" này cũng đủ để cho mọi người bỏ qua nguyền rủa.

      Dường như Ôn Nhận còn sợ tình đủ hỏng bét, tiếp tục bổ sung: "cho dù là hắc đạo, bạch đạo, hoặc là chính tà phân biệt người nào, Huyết kiếm đều có thể nhận làm chủ, cho nên tất cả mọi người đều mơ ước. Kỳ quái là, tất cả chủ nhân trước của Huyết kiếm đều để lại họ tên."

      Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn vợ chồng hai người: "Chúng ta vụng trộm giấu , ở bên ngoài cái bao vây kia lại bọc lên tầng vải nữa."

      Hai vợ chồng liếc nhau: "Là chúng ta, có muội!"

      "hả?" Tiểu Tiểu trừng lớn mắt.

      "Tuy rằng thể mang muội Tây Vực , nhưng chúng ta càng thể để cho muội bị cuốn vào." Ôn Nhận ôn hòa .

      "Vô nghĩa!" Tiểu Tiểu khinh thường hừ cho Ôn Nhận nghe: " chỉ có tháng nữa! Chờ đứa này sinh ra, là muội có thể giúp các người ! Dù sao có ước định cụ thể là thời gian bao lâu phải sao?"

      "Nhưng là..."

      " có nhưng là!" Tiểu Tiểu kiên định : "Tuy rằng võ công của muội cao lắm, nhưng tin tưởng muội, kỹ thuật cùng kinh nghiệm trốn người của hai người tuyệt đối phong phú bằng muội!" Kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đến lúc đó, các người giả dạng thành vợ chồng làm buôn bán, mà muội hoá trang thành nha hoàn giúp các ngươi chăm sóc đứa , như vậy còn có thể bí mật mang theo cái bọc kia !" Tiểu Tiểu càng càng khẳng định: "Khẳng định có người nào nghĩ đến người giao hàng lại theo đứa !" Lại bổ sung câu: "hai người mang theo muội, muội liền vụng trộm theo hai người!"

      Vợ chồng Ôn Nhận giọng thầm hồi, đột nhiên gật đầu cái, sau đó hướng Tiểu Tiểu ôm quyền: "Tiểu Tiểu, làm phiền muội vậy !"

      Tiểu Tiểu lập tức dựa theo quy củ giang hồ đáp lễ: "Đừng như vậy, hai người chiếu cố muội như vậy, đây là việc nên làm !"

      --- ------ ------ ---------hết chương 23---- -----

      === ====== ====by Trạch Mỗ==== ====== ===
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :