1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại hiệp rất nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu (Full 94c+PN2 - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14. giết heo

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      “Ta cho rằng nàng biết.”

      “Biết?” Yến Thanh Dịch kinh ngạc: “Làm sao mà biết?”

      “Theo bộ pháp, hô hấp, dáng đứng, thậm chí là ánh mắt…” Lệ Thú nhẫn nại giải thích: “Để ý chút, đều có thể biết người có võ công hay , thậm chí là võ công mạnh hay yếu đều có thể biết được đại khái.”

      Phải ?

      Yến Thanh Dịch nhìn Lệ Thú từ xuống dưới, bộ pháp… Nhìn ra; hô hấp… Yến Thanh Dịch cũng có cảm giác gì; dáng đứng… Cùng người khác có gì khác biệt; ánh mắt… Yến Thanh Dịch rùng mình cái, nhớ tới ánh mắt khi vừa mới giết người của Lệ Thú.

      “Như ngươi, ” Lệ Thú tiếp, thuận tiện cho Yến Thanh Dịch cái ví dụ: “Ngươi luyện võ dưới mười năm, vượt quá mười năm, mạnh nhất là bắp thịt, cho nên ngươi hẳn là quen dùng kiếm hoặc là dùng đao. Mà yếu nhất hẳn là khinh công.” Lệ Thú dừng chút, chau mày: ” hô hấp của ngươi là vững vàng, học tập phương pháp thổ nạp hẳn là chưa có đại thành ?”

      “Đúng đúng, tỷ phu, ngươi quá lợi hại !” Yến Thanh Dịch hưng phấn vỗ tay.

      Mà mấy câu vô cùng đơn giản lại khiến Lục Thâm rung động tột đỉnh, Yến Thanh Dịch tuổi còn nên ràng, nhưng nhưng lại biết ràng, qua giao thủ, chỉ có thể thông qua ít bề ngoài đặc thù để phán đoán người võ công mạnh yếu có bao nhiêu khó khăn, thậm chí cả võ lâm ngũ đại thế gia gia chủ cũng thể. Mà có người có thể làm được điểm ấy, giang hồ hẳn có, nhưng đạt tới như vậy ít nhất là người thành danh hai mươi năm trước, mà những người này tất cả đều được tán dương thành thần thoại võ lâm.

      Nhưng người trước mắt mới bao nhiêu tuổi?

      Hơn hai mươi?

      phải là lão quái dùng thuật dịch dung cải trang thành ?

      Lục Thâm ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, đến gần hỏi câu: “Công tử, có thể xem cho ta chút ?”

      Lệ Thú mặt biểu cảm liếc mắt nhìn : “Mạnh nhất hẳn là chưởng công.”

      “Ta có thể đánh với công tử được bao nhiêu chiêu?”

      Lệ Thú do dự chút, ra lời có chút đả thương người: “ vượt qua ba chiêu.”

      Thực ra, ba chiêu đều là hơi nhiều, nửa chiêu là đủ rồi.

      Lục Thâm cười khổ, xem thân thủ vừa rồi của Lệ Thú, biết Lệ Thú nể tình cho rồi.

      Yến Thanh Dịch còn có chuyện muốn : “Ngươi vì sao đem Thất tỷ đoạt lại?” ngữ điệu những lời này mang cảm giác chất vấn.

      Lệ Thú lại tức giân, biết Yến Thanh Dịch là vì lo lắng cho Tiểu Tiểu, nhưng vẻ mặt của lại ràng đồng ý:” phụ thân ngươi là trưởng bối, lời trưởng bối nhất định phải nghe. Hơn nữa, trước kia ta biết phụ thân Tiểu Tiểu còn sống còn chưa tính, bây giờ ta biết, đem hết toàn lực khiến phụ thân Tiểu Tiểu nguyện ý gả Tiểu Tiểu cho ta.”

      Quả nhiên là đại đầu gỗ, dĩ nhiên là câu trả lời đầy quy củ. Cái câu trả lời cổ hủ mà lại tuân thủ luân lý này khiến Yến Thanh Dịch đặc biệt cho rằng tỷ phu lão phu tử bảy tám mươi tuổi cải trang thành.

      Mà Lệ Thú trả lời xong vấn đề sau cho Yến Thanh Dịch, lại khôi phục mặt nghiêm túc: “Yến Thanh Dịch, chúng ta tiếp tục trọng tâm đề tài vừa rồi, người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn, có sức sống là chuyện tốt, nhưng mà chẳng phân biệt được nặng chính là sai lầm. Ngươi lần này lỗ mãng lao ra, khả năng làm cho bản thân bị thương, chỉ đổ máu…”

      Trời ạ! Yến Thanh Dịch nhịn được kêu rên ở trong lòng, tỷ phu thế nào vẫn còn nhớ ?

      “vào thời điểm ngươi kêu rên người khác còn có thể bổ lên đao, sau đó là ruột của ngươi đều rơi ra, văng ra đầy đất.”

      Sắc mặt Yến Thanh Dịch khẽ biến.

      “Thời điểm ngươi nghĩ biện pháp bắt chúng nó nhét trở lại, khả năng còn có người đạp cước lên đó.”

      Sắc mặt Yến Thanh Dịch trắng bệch.

      “Như vậy ruột ngươi có dấu chân người khác. Lại thể rửa ngay được…”

      Màu xanh .

      “Quan trọng nhất là ngươi nhất định có thể nhét trở lại. Có khả năng bên nhét vào, bên liền lòi ra.”

      Màu tím. Yến Thanh Dịch có thể biểu diễn tuyệt kỹ biến đổi sắc mặt .

      “Hơn nữa, như vậy còn chết…”

      Quên , vẫn là khiến chết ! Ít nhất như vậy còn thống khoái chút.

      Lệ Thú nghiêm túc “dạy” Yến Thanh Dịch, phải tận tình khuyên giải cùng an ủi, phải ập xuống chửi rủa, phải uy hiếp hung tợn, cũng câu lặp lại ba lần, chút cũng có cảm giác lải nhải, Lệ Thú chỉ là trần thuật khả năng có thực mà thôi, nhưng lại càng càng ghê tởm, sắc mặt Yến Thanh Dịch biến đổi từ trắng đến đen, rồi từ đen đến trắng, đến ngay cả Lục Thâm bên cạnh sắc mặt cũng có gì đẹp mắt.

      ” là như thế này đấy.” cuối cùng Lệ Thú cũng kết thúc bài phát biểu: “Tiểu Dịch, ngươi hiểu chưa?”

      “hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu rồi!” Ruột đều mau ra đây - phải bị moi, mà là bị Lệ Thú làm cho ghê tởm – làm sao có thể đây?

      “Uh, như vậy là tốt rồi.” Lệ Thú vừa lòng gật đầu.

      “Lệ công tử.” Lục Thâm hít sâu hơi.

      “Uh?”

      “Ngươi từng gặp cái loại này tình huống mà ngươi sao?” Ruột vào, ruột xuất ra… Lục Thâm nghĩ lại đều cảm thấy ghê tởm.

      “Uh.”

      thôi mà khiến Lục Thâm cùng Yến Thanh Dịch đều hít ngụm khí lạnh. Hai người ăn ý liếc nhau – phải tỷ phu ( Lệ công tử ) chịu ?

      “Tỷ phu, ngươi khi nào thấy qua cái loại tình huống này?” Yến Thanh Dịch có chút tò mò.

      “Giết heo.”

      “…”

      “…”

      ——— —————— ————–hết chương 14———— ——————
      tiểu Viên Viên, malPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Lục Y Ninh tính kế

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu

      Edit: Trạch Mỗ

      Lệ Thú cảm thấy Yến Thanh Dịch hiểu “dụng tâm lương khổ” của , lại xúc động lỗ mãng như vậy, chạy ra để cho người khác chém, liền muốn hướng Lục Thâm cáo từ, bọn họ còn cần tiếp tục xuất phát Tây Vực.

      Nhưng là…

      “Lệ công tử xin dừng bước.”

      Thanh ôn nhu ngọt ngào từ trong xe ngựa truyền đến, nhưng thanh này biết vì sao khiến Lệ Thú thoải mái nhăn mày lại.

      Lục gia đại tiểu thư – Lục Y Ninh dịu dàng từ xe ngựa từng bước sen mềm mại xuống, nụ cười, cái nhăn mày đều câu hồn người (lấy từ câu “bộ bộ sinh liên”)

      Lục Thâm ngóng nhìn Y Ninh bước xuống, ánh mắt quyến luyến ái mộ kia người nào cũng có thể nhìn ra. Lục Y Ninh ôn nhu cười đối với Lục Thâm, lại mangtheo vài phần xa lạ, khách sáo.

      Lục Y Ninh chậm rãi đến trước mặt Lệ Thú, đối với cười cười, chút tươi cười kia khuynh quốc khuynh thành, còn mang theo vài phần mị hoặc.

      Lệ Thú lại nhăn mày, lui về phía sau hai bước, ra lời càng khách khí: “Tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, phiền cách xa ta chút, ta cưới vợ.”

      Thân hình Lục Y Ninh cứng đờ, lập tức khôi phục lại diện mạo tao nhã kia, mi mắt hơi hơi rủ xuống, biết ánh mắt nàng có mang thần thái tao nhã như nàng hay .

      “Thê tử của ngài nhất định rất đẹp?”

      mặt Lệ Thú lơ đãng lộ ra chút tươi cười ôn nhu: “Nàng là tốt nhất.”

      Mà Yến Thanh Dịch bên quan sát lại có chút đăm chiêu, có chút ràng vì sao tỷ tỷ cho rằng “hôn phu bình thường” khăng khăng mực đối với nàng, bởi vì dùng tâm thương, đau lòng cho nàng!

      “Như vậy a!” Lục Y Ninh ngước mắt: “Chúng ta đến cảm tạ Lệ công tử!” xong, Lục Y Ninh đem cái hộp trong tay thị nữ cầm lại, nhàng mở ra.

      Lục Thâm hít ngụm khí lạnh.

      Đó là hạt ngọc tròn, mượt mà bóng loáng, cùng phỉ thúy giống nhau, vết rạn, quang hoa nội liễm. (ý chỉ những cái đẹp giấu bên trong, mình thấy để HV đoạn này hay hơn)

      “Tiểu thư, đó là…” Lục Thâm thấp giọng khuyên can.

      “Vật đính hôn của ta, phải ?” Lục Y Ninh hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ tính mạng của chúng ta còn trọng yếu bằng viên châu sao?”

      “Dạ minh châu?”Yến Thanh Dịch thấp giọng hỏi lại.

      “Dạ minh châu loại thượng đẳng nhất.”Lục Thâm cười khổ.

      Lệ Thú nhìn biểu cảm kinh ngạc của Yến Thanh Dịch, trong mắt xẹt qua nghi hoặc nồng đậm, nhưng lại lắc đầu: “ là vật đính hôn của tiểu thư, ta thể nhận. Hơn nữa, trong sách có qua có công cần nhận lễ. Ta thể tùy tiện nhận quà tặng của tiểu thư.”

      xong, Lệ Thú đợi Lục Y Ninh làm ra phản ứng gì xoay người bước .

      Mà Yến Thanh Dịch hơi sửng sốt, liền vội vàng đuổi theo: “Tỷ phu, đợi ta với a!”

      Lục Y Ninh nhìn bóng lưng dần xa của hai người, thấp giọng nỉ non: “Lệ Thú, phải ?”

      Cùng người có võ công trác tuyệt kết thân đối với Lục gia mà tuyệt đối có lợi hơn so với cùng Yến gia kết thân!

      Từ sau khi biết Lệ Thú có võ công cao siêu như vậy, Yến Thanh Dịch chính thức thừa nhận Lệ Thú là tỷ phu của .

      “Tỷ phu, tỷ phu, dạy đệ võ công !”

      Có “tài nguyên” mà tận dụng bị thiên lôi đánh xuống!

      “Võ công của ta thích hợp với đệ.”

      “Vì sao!”Yến Thanh Dịch phục hỏi.

      “Trụ cột của đệ quá kém.”Lệ Thú mặt biểu cảm chỉ ra nguyên nhân.

      mũi tên trúng tâm đích!

      Yến Thanh Dịch xấu hổ cong đầu: “ chúng ta bắt đầu từ trụ cột a?”

      Lệ Thú liếc mắt nhìn . hé răng.

      “Quên , dù sao Thất tỷ biết huynh có võ công khẳng định quấn quýt lấy huynh đòi dạy nàng.” Yến Thanh Dịch cười đáng khinh: “Đến lúc đó đệ tìm Thất tỷ dạy đệ!”

      Lúc này Lệ Thú đến nhìn cũng thèm nhìn!

      Nhưng cái người kia còn có tự giác: “Tỷ phu, huynh , Thất tỷ tại làm gì nhỉ?”

      -----------Hết chương 15-----------

      Ps: chương này ta đổi cách xưng hô huynh-đệ vì bây giờ bạn Yến Thanh Dịch mới chính thức thừa nhận bạn Thú.
      Last edited by a moderator: 27/11/14
      mal, Phan Hong HanhSana thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16. Kế hoạch của Tiểu Tiểu

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      edit: Trạch Mỗ

      “Tỷ phu, huynh , thất tỷ tại làm gì?”

      Tiểu Tiểu tại chạy trốn!

      Bởi vì nàng mang thai .

      Mà nàng thể để bất luận kẻ nào của Yến gia biết, bằng đứa này nhất định thể giữ được!

      Thời gian trở lại ngày Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch rời Yến gia…

      “Ai kêu Tiểu Dịch cùng nam nhân kia ra ngoài !” Yến Doanh ở trong tiểu viện của Tiểu Tiểu rít gào, đầu mâu chỉ về phía Tiểu Tiểu.

      “Cha.” Tiểu Tiểu nhíu mày: “Đó là con rể người.”

      “Ta thừa nhận!” Yến Doanh tiếp tục rít gào, phái người ra ngoài ám sát Lệ Thú, mà con thế nhưng cũng theo cùng, nếu làm bị thương đến con làm sao bây giờ?

      Yến Thanh Như giả mù sa mưa thở dài tiếng: “Tiểu Tiểu, nam nhân kia đáng tin, tuy rằng có cái túi da tốt đấy, nhưng có cái gì? võ công, có năng lực, có tài phú. có thể cho ngươi cái gì?”

      cho ta hết thảy!

      Tiểu Tiểu ở trong lòng tự hào nghĩ, nhưng thông minh ra.

      thậm chí còn chống đối trưởng bối, nam nhân bất hiếu là đáng tin nhất!”

      tôn trọng trưởng bối?

      Tiểu Tiểu ở trong lòng trợn trừng mắt, nếu Thú ca tôn trọng lời trưởng bối, như vậy đều có người nào tôn trọng người trưởng bối rồi.

      Lúc trước khi Yến Thanh Dịch Lệ Thú vì nàng chống đối trưởng bối, cho nàng chỉ có cảm động sâu.

      “Cho dù hai năm sau có thể có được chút thành tích, nhưng chừng là dùng phương pháp gì đó, nam nhân vừa ti bỉ vừa vô sỉ có cái gì đáng giá ngươi lưu luyến?”

      Ti bỉ vô sỉ?

      Tiểu Tiểu đến cả sức lực trợn trắng mắt cũng đều có .

      Cái đại đầu gỗ cổ hủ kia nếu có thể học được ti bỉ vô sỉ, nàng Yến Tiểu Tiểu liền đem đầu mình xuống dưới làm cầu đá!

      Nhưng biết Thú ca dùng phương pháp gì để đạt tới dưới cầu của phụ thân?

      Lần khuyên bảo này cứ như vậy giải quyết được gì, tuy Yến Doanh còn buông tha, nhưng lại thay đổi kế hoạch, phát ra tin tức khiến người Yến gia trở về phần – đây cũng do Lệ Thú đụng tới bao nhiêu người truy giết mà cũng bởi nguyên nhân – bởi vì đứa con trai thứ bảy của Yến Doanh còn bên người cái phế vật kia.

      Mà phương pháp chính của là đem Tiểu Tiểu giam lỏng chặt, đồng thời phái người điều tra hướng của Yến Thanh Dịch, như vậy Tiểu Tiểu có pháp lấy được liên hệ cùng bên ngoài, càng đừng báo tin cho Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch .

      biết đứa con trai thứ bảy của cùng cái phế vật kia trong mắt đến Tây Vực, cái địa phương vô luận như thế nào cũng đều động tới được.

      Mà Tiểu Tiểu ngày thứ năm bị giam lỏng xuất tượng có thai, Tiểu Tiểu lặng lẽ hỏi đại thẩm phòng bếp, liền ra cái đáp án mà xác thực biết có chuẩn hay nữa.

      Nhưng mỗi ngày bụng lại lớn chút xác minh cho đáp án của Tiểu Tiểu.

      Biết suy nghĩ của phụ thân, phản ứng thứ nhất của Tiểu Tiểu chính là – nàng muốn bảo trụ đứa này!

      Đứa của nàng cùng đại đầu gỗ.

      biết là con trai hay là con ?

      Tiểu Tiểu hạnh phúc nở nụ cười.

      Nhưng đợi đến khi bụng nàng giấu được nên làm cái gì bây giờ đây?

      Tiểu Tiểu thể suy xét các loại khả năng, may mắn mấy ngày hôm trước, nàng chuẩn bị tốt các loại đồ vật, từ quần áo đến tiền tài, còn lại chính là lộ tuyến chạy trốn.

      lâu sử dụng thần công chạy trốn rồi!

      Cho dù Lệ Thú có được võ công tuyệt cường, nhưng cùng Yến Thanh Dịch cũng vòng vèo, bởi vì còn lấy được tài phú cùng địa vị như Yến Doanh . Cho nên hai người tiếp tục hướng Tây Vực tới.

      tại, Lệ Thú ở đối mặt với đám người - là môn phái.

      Bởi vì Lệ Thú chạy tới đá bãi nhà người ta. ( cách thức khiêu chiến )
      sai, đây là ý tưởng của Lệ Thú – thông qua khiêu chiến các môn phái để mà nổi danh.

      Mà Lệ Thú vừa vào đến của nhà người ta, hai lời liền trực tiếp công kích.

      “Tỷ phu, ” tuy đối mặt với đám người, nhưng Yến Thanh Dịch chút áp lực đều có: “Lần sau lại đá bãi nhà người khác, phiền huynh hạ chiến thiếp trước được ?”

      “…” Lệ Thú nhìn đám người vây quanh: “đệ trước với ta.”

      Yến Thanh Dịch lại thở dài, với đầy lòng hiếu kỳ dị thường sớm tìm hiểu xong những gì Lệ Thú trải qua, biết trải qua cuộc sống hai mươi ba năm ở nơi núi cao rừng già, sau khi ra liền biết được Tiểu Tiểu.

      Đừng đến kinh nghiệm giang hồ, liền ngay cả kinh nghiệm cuộc sống đều thiếu đến đáng thương. Bằng nào có người thân mang tuyệt thế võ công, lại cam tâm tình nguyện chạy làm dân nghèo ?

      “Được rồi, tỷ phu, phiền huynh lần sau hạ chiến thiếp.”

      “Ta biết làm.”

      “cái đó giao cho đệ , nhóm người này liền giao cho huynh.”

      “Uh.” Lệ Thú mặt biểu cảm, hướng người môn phái kia khom người chào thực sâu: “Thực xin lỗi, ta biết muốn khiêu chiến tài năng phải hạ chiến thiếp .”

      Đối phương sửng sốt, chợt đứng lên rống giận: “Thực xin lỗi còn có tác dụng sao?”

      Lệ Thú nhíu mày: “Ta đây liền có cách nào, các ngươi cùng lên !”

      Nhuyễn kiếm rút ra từ bên hông – đây là thanh kiếm Lệ Thú chế tạo lần nữa, Lệ Thú tùy ý đứng, lại làm cho người khác áp lực rất lớn.

      Đối phương liếc qua lẫn nhau: “lên!”

      Sau nửa nén hương – “Tỷ phu, bọn họ…”

      “Đều có việc gì, chính là hôn mê mà thôi.” Lệ Thú đem nhuyễn kiếm cuốn vào bên hông: “ thôi, đến nhà tiếp theo, hạ chiến thiếp.”

      ——— —————— ————-hết chương 16———— ———————-

      mal, Phan Hong HanhSana thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17. Tây Vực độc hành hiệp

      tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      edit: Trạch Mỗ

      Hai tháng sau, Tây Vực bỗng nhiên xuất vị độc hành hiệp, vị độc hành hiệp này hạ chiến thiếp cho các môn phái, từ yếu đến mạnh, cần biết bạch đạo hay hắc đạo, tất cả đều khiêu chiến.

      Những chưởng môn mà môn phái bị hạ chiến thiếp qua đều bị đả bại mà có ngoại lệ, cho dù là đấu pháp xấu xa của hắc đạo, cũng có thể toàn thân trở ra.

      Kiếm pháp của biến hóa quỷ dị, lúc mị tuyệt mỹ, lúc cương nghị dũng cảm, lộ tuyến chiêu thức của , dù là hai loại phong cách bất đồng nhưng lại đều kích trí mạng dồn địch nhân vào chỗ chết cách tàn nhẫn quyết tuyệt.

      ngày này, gió rất lớn, cát vàng làm mọi thứ đều mơ hồ, nhưng mọi người của Nhiễm gia bảo lại gắt gao nhìn chằm chằm vào đám cát vàng, tựa hồ như tìm cái gì.

      Bọn họ mới nhận được chiến thiếp của vị độc hành hiệp kia.

      “Sở bảo chủ.” Bảo chủ Nhiễm gia bảo khẩn trương hướng về phía người trung niên cường tráng ôm quyền hành lễ: “ là làm phiền ngài, người của Nhiễm gia bảo chúng ta đều phải dựa vào ngài .”

      “Nhất định!” người trung niên cười lãnh khốc: “Ta cũng muốn nhìn người nào dám ở Tây Vực của ta náo thành động tĩnh lớn như vậy!”

      Người trung niên tên là Sở Lăng, là chủ nhân của thế lực đứng đầu Tây Vực – Dạ Ngưng Bảo.

      Sở Lăng chính trực công minh, nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc của võ lâm chính đạo, ở mức độ nhất định duy trì hòa bình của võ lâm ở Tây Vực.

      Nhưng mà giống như diện mạo của , Sở Lăng có tính cách tục tằn dũng cảm, giao du rộng rãi với hào kiệt trong thiên hạ, từng có hai huynh đệ kết nghĩa, nhưng đều mất tích thấy bóng dáng, mấy năm nay luôn kiên trì ngừng tìm kiếm .

      Kết giao bằng hữu phải như Sở Lăng.

      Võ lâm Tây Vực cho đánh giá cực cao.

      Trong khi cát vàng bay đầy trời, đột nhiên xuất bóng dáng của hai người, gió lớn cuốn vạt áo của bọn họ lên, có cảm giác thần bí sao hiểu được.

      Người tới dùng vải bố che mặt, hiển nhiên là dùng để chống đỡ bão cát.

      Lai giả bất thiện.( người tới tốt lành gì )

      Nhưng câu đầu tiên của người vừa tới lại khiến cho mọi người dở khóc dở cười.

      “Thực xin lỗi, gió lớn quá, xém chút tìm được nơi này, chắc là đến trễ ?”

      Đại ca, chúng ta tình nguyện ngươi tìm thấy!

      Bảo chủ Nhiễm gia bảo vẻ mặt cầu xin.

      “Tỷ phu, bọn họ cảm thấy huynh đến trễ thậm chí đến mới tốt!”

      “Làm người phải giữ đúng lời ra .” người cầm đầu lại gần lộ ra ánh mắt lườm người bên cạnh cái, ra lời như lão phu tử.

      “Tiểu tử, tính cách của ngươi cũng khá tốt đó!” Sở Lăng cười ha ha, người này nhìn qua rất thú vị.

      “Ngài là bảo chủ Nhiễm gia bảo?” Cặp mi xinh đẹp hơi hếch lên, nếu là bảo chủ Nhiễm gia bảo mà , như vậy có chút phiền toái .

      phải.” Sở Lăng lắc đầu.

      “Vậy vị kia là bảo chủ Nhiễm gia bảo?”

      “Tại hạ bảo chủ Nhiễm gia bảo.” bảo chủ Nhiễm gia bảo ôm quyền, cho dù sợ hãi cũng thể mất khí độ.

      Người tới hướng bảo chủ Nhiễm gia bảo cúi đầu sâu: “Tại hạ là Lệ Thú, hi vọng được khiêu chiến với ngài.”

      Bảo chủ Nhiễm gia bảo hít sâu hơi, nhận chiến thiếp nhất định phải nghênh chiến, cho dù là Sở Lăng cũng có quyền ngăn cản trận chiến này.

      ” Bảo chủ Nhiễm gia bảo, Nhiễm Thường.”

      “Như vậy, tại bắt đầu?” Lệ Thú đứng thẳng dậy, trong ánh mắt xinh đẹp bình tĩnh tựa như biết trước cái cục diện đáng buồn.

      “Mời.” bảo chủ Nhiễm gia bảo cầm trường đao trong tay tôi tớ.

      “Mời.” Nhuyễn kiếm rút ra.

      Sau khi di chuyển, Nhiễm Thường lại kinh ngạc phát đối thủ của thấy đâu.

      Sở Lăng xem cuộc chiến ở bên cũng mở to mắt, cái tiểu tử kia thế mà ở dưới mắt có thể biến mất!

      “Cẩn thận!”

      Nghe thấy thanh đỉnh đầu truyền xuống, Nhiễm Thường ngẩng đầu mạnh mẽ, lại thấy Lệ Thú từ trung hạ xuống bỗng, chút nặng nào, giống như cái lông chim màu đen.

      Công kích thong thả như vậy mà có lực đạo.

      Nhưng ngay sau khi thanh truyền đến, thế công của Lệ Thú lại đột nhiên thay đổi, tốc độ bỗng nhanh hơn, mà kiếm phong sắc bén từ chém xuống, má Nhiễm Thường lưu lại vết thương đầy máu.

      “Gì?” trong phút chốc mi mắt Sở Lăng mở to, kinh ngạc, kinh ngạc, hưng phấn bỗng chốc đều xuất mặt : “Là sao? Nhưng mà kiếm pháp đúng vậy! Nhưng cái loại phong cách nham hiểm nham hiểm này tuyệt đối là a!”

      Lệ Thú dừng công kích lại, nhìn Nhiễm Thường: “Ngươi phải đối thủ của ta, nhận thua !”

      Nhiễm Thường sắc mặt cũng thay đổi, cho dù là ai bị đối thủ cầu nhận thua đều có sắc mặt tốt.

      Nhưng là đối với người chưa hiểu thế như Lệ Thú mà lại là bình thường. Trong chốn võ lâm mặt mũi đối với phải quan trọng nhất, nếu phải muốn đưa Tiểu Tiểu trở lại, cái loại danh khí này cũng chỉ là việc râu ria mà thôi.

      “Nhiễm Thường.” Sở Lăng đột nhiên lên tiếng:”Để cho ta tới thử xem!” thanh Sở Lăng lộ ra vài phần hưng phấn.

      Nhiễm Thường nhìn Sở Lăng, lại nhìn Lệ Thú, gật gật đầu.

      “Ngươi muốn cái gì? Vì sao muốn tìm các môn phái khiêu chiến?” Sở Lăng lấy trường thương của bản thân ra.

      “Danh.” Lệ Thú chút khó xử ra mục đích của chính mình.

      Sở Lăng sửng sốt, ít có người có thể trần trụi ra mục đích của chính mình như vậy: “Ngươi thế nhưng là sảng khoái. Đến đây ! Nếu ngươi đánh bại ta mà , ta giúp ngươi nổi danh!”

      Lệ Thú hít sâu hơi, nhìn Sở Lăng từ xuống dưới, từ trong khăn che mặt truyền ra thanh mơ hồ:”Ta nhất định có thể đánh bại ngươi.”

      “Sao?” Sở Lăng nhíu mày.

      “Nhưng mà ta dùng hết toàn lực !”

      ——— —————— ———–hết chương 17———— ———————-

      === ====== =======by Trạch Mỗ==== ======
      mal, Phan Hong HanhSana thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18. Sở Lăng

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      Edit: Trạch Mỗ

      Cuộc chiến bắt đầu.

      Lệ Thú vừa bắt đầu sử dụng thế công bá đạo sắc bén, mà kỳ quái Sở Lăng lại chỉ phòng thủ chứ tấn công, quang mang trong mắt lại càng ngày càng tăng.

      Thế công của Lệ Thú vừa chuyển, lại sử dụng kiếm pháp xinh đẹp tuyệt luân kia, mà trong kiếm chiêu lại cất dấu hung lệ, tựa như hai loại kiếm pháp hoàn toàn bất đồng mạnh mẽ sinh ra dung hợp với nhau.

      Sở Lăng dùng trường thương xoay tròn từng vòng từng vòng, mỗi vòng đó đều cản thế công của Lệ Thú trở về. Nhìn như thoải mái, nhưng chỉ có Sở Lăng biết trong đó có bao nhiêu hung hiểm, từng chiêu kiếm của Lệ Thú như muốn lấy mạng, chú ý cái bị đối phương tìm được sơ hở.

      May mắn đối phương có nội công thâm hậu bằng , chiêu thức cũng đại thành hoàn toàn, bằng người gặp nguy hiểm chính là .

      Biểu cảm của Lệ Thú dần dần trở nên ngưng trọng, lui về phía sau hai bước – cũng cần đủ chỗ để thi triển chiêu kiếm tiếp theo, mà trường thương của Sở Lăng lại cắn chặt Lệ Thú tha.

      Bỗng nhiên, thương của Sở Lăng hướng về phía trước chút, đem mảnh vải bố che mặt của Lệ Thú hất tung ra.

      Lệ Thú sửng sốt, nếu thương của Sở Lăng hướng lên chút mà , ánh mắt của cũng đừng tưởng còn hoàn hảo mà bị tổn hao gì. Sở Lăng lại ở thời điểm sắp làm bị thương lại dừng trong nháy mắt.

      “Lão tam! Ngươi quả nhiên còn sống! Tuyệt kiếm thế của ngươi thế nào mà lại thụt lùi vậy? Nội công cũng được như trước kia?”

      Sở Lăng hưng phấn quát to khiến Lệ Thú phục hồi lại tinh thần: “Ta thua.” Thua chính là thua, có gì để bào chữa .

      “Tam đệ, ngươi…” Sở Lăng sửng sốt, nhìn Lệ Thú.

      “Tam đệ?” Lệ Thú kỳ quái nhìn Sở Lăng: “ xin lỗi, ta biết ngươi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi.”

      “Tam đệ, ngươi làm sao có thể biết ta! Ta là đại ca của ngươi a!” Sở Lăng kích động bắt lấy hai vai Lệ Thú, mà người của Nhiễm gia bảo cùng Yến Thanh Dịch đều kỳ quái nhìn Sở Lăng. (giống Mã ca quá :)) )

      Trừ bỏ Nhiễm Thường: “Tây… Tây Vực vương.”

      Lệ Thú cũng chẳng hiểu gì, nhìn về phía Nhiễm Thường: “Các ngươi cái gì thế?”

      “Ngươi…” Sở Lăng nhìn chằm chằm Lệ Thú,vẻ thất vọng chậm rãi lên mặt : “Ngươi phải Lệ Hi Kiệt. Tuổi của còn trẻ như vậy.” đợi Lệ Thú mở miệng, Sở Lăng dường như nhớ ra cái gì đó: “Ngươi cùng có quan hệ gì?”

      “Đó là gia phụ.” Lệ Thú biết tên của phụ thân .

      “Đúng vậy, ngươi kêu Lệ Thú… Ta sớm nên nghĩ đến .” Sở Lăng có chút thất thần thào : ” nương ngươi cùng cha ngươi quen biết nhau khi săn bắn, năm đó nàng nhất định phải cho đứa của nàng lấy tên gọi là Lệ Thú…” Sở Lăng nhìn về phía mặt Lệ Thú: “Ngươi cùng cha ngươi có hình dạng bên ngoài, quả thực chính là từ khuôn mẫu khắc ra .”

      Lệ Thú mím môi , đối với cha , biết nhiều nhất là dựa vào bức họa có chút sai lệch kia.

      “Đúng rồi, cha ngươi đâu?” Sở Lăng vội vàng hỏi.

      “Ta biết.” Lệ Thú nhìn ánh mắt chờ mong của Sở Lăng, có chút áy náy : “Từ khi ta bắt đầu có trí nhớ chưa thấy qua người bao giờ, ta được sư phụ nuôi lớn, chỉ biết là cha ta gọi là Lệ Hi Kiệt, mà nương ta gọi là Nhiêu Hinh Ninh.”

      “Phải ?” Sở Lăng thở dài: “Cha ngươi là nam nhân đỉnh thiên lập địa a! Tuy có chút giảo hoạt, lại có chút khôi hài.”

      “Uhm.” Vẫn như trước là chữ cái độc nhất, Lệ Thú thế nào cũng thể đem đỉnh thiên lập địa cùng giảo hoạt, thích khôi hài liên hệ chúng với nhau.

      Sở Lăng vỗ vỗ bả vai Lệ Thú: “Theo lý mà , ngươi hẳn phả gọi ta tiếng đại bá, ta cùng cha ngươi là em kết nghĩa.”

      Lệ Thú nhìn Sở Lăng đáp lời, tuy rằng tôn kính trưởng bối, nhưng tình liên quan đến cha , thể qua loa được.

      Sở Lăng dường như biết suy nghĩ cái gì, bĩu môi: ” gia quy của Lệ gia các ngươi, là từ mỗi thế hệ xây dựng thêm chút , mỗi đời chỉ có thể thêm điều, đời thái gia gia ngươi thêm lời là…” Sở Lăng dừng chút, khụ hai tiếng: “Đám tiểu tử hỗn đản, các ngươi mẹ nó chú ý cho ta ! Nhất định phải sinh ra cho lão tử khuê nữ, cần biết qua bao nhiêu đời, đều phải sinh ra được khuê nữ! Mẹ nó lão tử cũng tin, Lệ gia chúng ta là chỗ chỉ sinh ra được đám tiểu tử hỗn đản! Lão tử muốn tiểu khuê nữ đáng a!”

      Lệ Thú kinh ngạc sửng sốt chút.

      Sở Lăng lại tiếp tục : “Còn có đời, là đời gia gia thứ mấy ta cũng ,” Sở Lăng lại khụ hai tiếng: “Từ nay về sau, nam nhi Lệ gia hôn tự chủ, người vợ, được bỏ vợ, được nạp thiếp, được phụ bạc vợ con.” Sở Lăng thở dài: “người Lệ gia các ngươi tính cách biến hóa đúng là quá lớn. Ta nhìn ngươi cùng với lão cha ngươi chính là hai thái cực.”

      Lệ Thú trầm mặc , hai điều gia quy, Sở Lăng thuật lại sai từ, đủ để chứng minh Sở Lăng cùng Lệ Hi Kiệt quen biết, thậm chí là kết nghĩa, nếu phải là chí thân đem gia quy cho người khác xem .

      tại có thể kêu tiếng đại bá rồi chứ!”

      Lệ Thú do dự chút, lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Sở Lăng: “Đại bá.”

      Sở Lăng nở nụ cười, vui mừng: “Lão tam nếu nhìn thấy con lớn như vậy nhất định rất vui mừng!” Sở Lăng vỗ vỗ Lệ Thú: “ thôi, cùng ta đến Dạ Ngưng Bảo, thuận tiện kể chút cho ta cuộc sống mấy năm nay của con.” Sở Lăng mang theo Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch chuẩn bị rời .

      “Uhm.” Lệ Thú phát ra thanh xoang mũi. Nhìn bóng lưng ba người rời , Nhiễm Thường bất đắc dĩ cười khổ: ” con của Tây Vực vương thế nhưng trở lại.”

      Bên cạnh con của Nhiễm Thường tò mò hỏi: “Cha, Tây Vực vương là ai?”

      Trong mắt Nhiễm Thường xuất tia sùng kính: “ truyền thuyết vô địch, là người đủ để trở thành cường giả xưng bá võ lâm. Toàn bộ Tây Vực có thể có địa vị tại võ lâm có thể là do tay tạo nên , vào thời điểm có , toàn bộ Tây Vực đối với lòng, mà …” Nhiễm Thường dừng chút: “Cũng là người bướng bỉnh hay gây chuyện quỷ quái.”

      Xa xa trong gió truyền đến đoạn chuyện của Lệ Thú cùng Sở Lăng.

      “Đây là cậu em vợ của con.”

      ” tiểu tử rất tốt, con thành thân ? khuê nữ nhà ai? Ở đâu? Để đại bá nhìn xem!”

      “Nàng ở Tô Châu.”

      “Ở Tô Châu?”

      “phải, ở Tô Châu…”

      ——— ——————————hết chương 18———— ——————-

      === ====== ======by Trạch Mỗ==== =======
      malPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :