1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại hiệp rất nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu (Full 94c+PN2 - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 4 Tiểu Tiểu nỗ lực

      tác giả:Bách Lý Tiếu Tiếu

      edit: Trạch Mỗ

      Đột nhiên vào buổi tối Lệ Thú nghe được thanh thưa thớt, bỗng nhiên trợn mắt, lại thấy thê tử của đưa lưng về phía thu thập bao vây.( là cái tay nải đó )

      Mới cưới được bảy ngày thê tử chịu được nghiêm túc, thú vị lại nghèo khó kham khổ muốn bỏ nhà ra sao?

      Lệ Thú lặng lẽ nhắm mắt lại, chỉ là hơi mở ra chút.

      Nhìn Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng đem từng bộ quần áo để vào bao vây, sợ tạo ra chút thanh . lúc sau Tiểu Tiểu lặng lẽ đứng bên người , “Đại đầu gỗ, thiếp nỗ lực làm thê tử tốt !”

      Dứt lời, Tiểu Tiểu mang theo bao vây nhàng đẩy cửa ra, lặng lẽ nhìn phía trước.

      Ngay khi Tiểu Tiểu đóng cửa lại, Lệ Thú ngồi dậy trong phút chốc.

      Đại đầu gỗ? Là gọi sao?

      Lệ Thú lặng yên thả người qua cửa sổ, im hơi lặng tiếng theo sau Tiếu Tiếu.

      Tiểu Tiểu ôm bao vây tới bờ sông, hít hơi sâu, “Yến Tiểu Tiểu, ngươi phải cố lên, giặt quần áo cũng phải là việc gì khó khăn!” xong, Tiểu Tiểu mở ra bao vây lấy ra từng kiện từng kiện quần áo bẩn, nghiêm cẩn dùng nước sông giặt.

      Miệng thầm : “Xem, đây phải đơn giản sao? có đạo lý đại đầu gỗ biết làm mà mình làm được a!”

      Ban đêm nước sông lạnh, lạnh thấu xương, những ngón tay non mịn của Tiếu Tiếu bị đông lạnh đỏ bừng, nhưng nàng lại hồn nhiên phát chỉ ra sứ dùng chày đánh quần áo bẩn, khuôn mặt xinh đẹp chảy đầy mồ hôi, nàng chỉ ngẫu nhiên nâng tay lên lau mà thôi, quật cường đem từng kiện từng kiện quần áo giặt sạch .

      Người nấp trong bóng tối tự giác nâng lên khóe miệng, trong cái chớp mắt này, biểu cảm nghiêm túc kia của Tiểu Tiểu khắc sâu vào trong lòng .

      Mấy ngày kế tiếp, vô luận đến nơi nào, lúc nửa đêm Tiểu Tiểu đều lặng lẽ ôm quần áo chạy đến bờ sông giặt, hồn nhiên biết phía sau có người yên lặng theo nàng…

      Tựa như trước khi thành thân Lệ Thú , luôn luôn nỗ lực kiếm tiền nuôi nàng, cái gì cũng đều làm, vô luận bao nhiêu khổ bao nhiêu mệt, Lệ Thú cho tới bây giờ đều oán giận qua, thậm chí cho nàng hỗ trợ kiếm tiền, tư tưởng của Lệ Thú cố chấp cho rằng nuôi sống thê tử là trách nhiệm của nam nhân.

      dùng phương thức của bản thân chiếu cố nàng!

      Tiểu Tiểu biết tiền tài của Lệ Thú nhiều lắm,cho nên nàng học ép giá, chứng minh ở phương diện này nàng cực có thiên phú, giờ có thể sử dụng số tiền ít nhất mua được thứ nào đó thích hợp.

      Mỗi lần khi nàng ép giá, Lệ Thú theo đằng sau nàng luôn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, làm trong lòng nàng sợ hãi, mà mỗi lần khi nàng quay đầu nhìn về phía Lệ Thú, cái đầu gỗ kia lại luôn có thể vừa đúng lập tức quay đầu , khiến nàng vội đến phát điên , cũng thấy mỗi lần ánh mắt được tự nhiên cùng bên tai ửng đỏ của Lệ Thú.

      Mà Lệ Thú cũng cảm thấy hoang mang — vì sao ánh mắt luôn tự giác nhìn về phía nàng?

      Có lẽ từ lúc nàng vì mà giặt quần áo, vì mà học tập ép giá, vì mà học tập làm thê tử là thời điểm bắt đầu !

      Cho dù nàng phải là bộ dáng nữ tử phải có trong lòng ban đầu, nhưng…

      biết gặp nàng, cưới nàng làm vợ là ngoài ý muốn, nhưng cũng là điều tốt đẹp nhất trời cao ban cho.

      Nàng đáng giá được tốt nhất!

      “Tiểu Tiểu.” đột nhiên Lệ Thú cắt ngang tranh luận của Tiểu Tiểu cùng lão bản.

      “Đợi lát nữa.” Tiểu Tiểu vội thể vội hơn (*), quăng cho Lệ Thú câu rồi tiếp tục nghiệp lớn ép giá của nàng.

      Lệ Thú yên lặng đứng bên cạnh, đợi đến Tiểu Tiểu vui vẻ đem bốn quả trứng gà đưa tới trước mặt : “Thú ca, chàng xem, chàng xem, buổi tối cho chàng thêm bữa nữa nha!”

      “Tiểu Tiểu.” biểu cảm của Lệ Thú nhu hòa khác thường, khóe môi hơi hơi cong lên.

      “Di?” Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lệ Thú, tay có chút tự giác vươn đến trước mặt Lệ Thú, khẽ vuốt khóe môi : “Đại đầu gỗ, ra chàng có thể cười a!” Tiểu Tiểu vô thức sờ tới sờ lui như trước — ngay đường cái: “chàng cười rộ lên rất đẹp mắt nha! Thiếp nghĩ rằng chàng chỉ biết loại biểu cảm thôi!”

      “biểu cảm gì?” có cắt ngang Tiểu Tiểu vuốt ve, Lệ Thú hỏi.

      Bỗng nhiên Tiểu Tiểu thu tay, bày ra bộ mặt biểu cảm như người chết: “Chính là loại vẻ mặt như thiếp tại.”

      “…”

      Bất đắc dĩ trầm mặc lúc lâu, Lệ Thú lại gọi tên Tiểu Tiểu: ”Tiểu Tiểu.”

      “Chuyện gì, Thú ca?”

      Lệ Thú nắm lấy tay Tiểu Tiểu, vuốt ve vết chai tay nàng: “sau này cần giặt quần áo nữa.”

      “Nhưng mà…”

      có nhưng mà.” Lệ Thú hiếm khi ra vẻ uy nghiêm của trượng phu: “Về sau giao cho ta là được mà.”

      Tiểu Tiểu nhún nhún vai, được thôi, là việc của , nàng làm là việc của nàng tốt rồi, theo kinh nghiệm trước mà xem, cùng đại đầu gỗ này tranh luận là có kết cục tốt gì !

      Nàng muốn phải nghe ngày《 Nữ Huấn 》!

      Ngày tháng trôi qua, Lệ Thú cảm thấy cuộc sống phiêu bạt bất định như tại thích hợp với thê tử của , tuy rằng nàng oán giận, nhưng thần thái mệt mỏi đó của nàng là có thể thấy được, nàng thích hợp loại cuộc sống nay đây mai đó này.

      Có lẽ, nên mua chỗ ở ?

      Nếu chỉ có mình , cho dù bữa no bữa đói cũng được, nhưng nương tử được.

      “Tiểu Tiểu.” Lệ Thú gọi tên thê tử.

      “thế nào vậy?” Tiểu Tiểu nhu thuận theo bên người Lệ Thú, hoang mang ngẩng đầu nhìn Lệ Thú, hiểu vì sao đột nhiên dừng lại.

      Lệ Thú mân môi lên.”Chờ chúng ta rời xa Tô Châu liền mua chỗ ở !”

      ——————–hết chương 4———— ———–

      Chú thích (*) : trong cv là vội bất nhạc diệc hồ

      bất diệc nhạc hồ: trích trong sách Luận ngữ:

      Tử , học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.

      -> Có học tập còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới còn gì vui hơn. Người đời biết, trong lòng ta oán hận, đấy là người đức hạnh.
      thế nên ta thấy vui thể vui hơn nên câu kia ta chuyển thành vội thể vội hơn
      mal, Phan Hong HanhSana thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 5. định cư Nam Dương

      Tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      edit: Trạch Mỗ

      Lệ Thú khẽ nhếch môi :”Chờ chúng ta rời xa Tô Châu liền mua nơi ở !”

      ” Được .” Tiểu Tiểu cười khẽ, gả cho người bình thường, rời xa giang hồ, cuộc sống bình bình đạm đạm vừa vặn là mong muốn nàng hướng tới . Đến bây giờ Tiểu Tiểu còn biết chuyện Lệ Thú có võ công.

      Đại đầu gỗ biết võ công, nàng cũng coi như thê tử bình thường cũng dùng võ công!

      Kế hoạch thay đổi, nên hành trình của hai người cũng thay đổi theo, từ hướng tây ngược lại hướng bắc.

      Hơn tháng sau, bọn họ đến Nam Dương, Lệ Thú quyết định muốn sống ở nơi này bởi vì bọn họ tránh né vòng vo xong rồi.

      Ngồi bên cái bàn trong khách sạn, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú tính các khoản chi trong hai ngày này, đối với người nghèo từng phân tiền đều rất quan trọng.

      “Thú ca, kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?”

      “Để ta nghĩ biện pháp.” Lệ Thú tính toán tiền thừa còn dùng được thời gian bao lâu, “Nàng cần phải xen vào.” Lại bổ sung câu : “Ta nhìn thấy bến cảng bên kia có tuyển người khuân vác.”

      “Thú ca.” Tiểu Tiểu túm lấy góc áo Lệ Thú, cẩn thận tìm từ để làm bị thương tự tôn của : “Thiếp còn có chút tiền”. Là nàng mang theo khi trốn ra khỏi nhà: “Cũng đủ cho chúng ta mua chỗ ở ở đây”. cho Lệ Thú mở miệng trước Tiểu Tiểu lập tức bổ sung câu: “Chờ chàng sau khi có tiền lại trả lại cho thiếp cũng được! Hơn nữa…” Tiểu Tiểu ra vẻ đáng thương biểu cảm hề hề, phối hợp với khuân mặt đáng làm cho người ta có chút đau lòng: “chàng bôn ba vất vả cũng khiến thiếp khổ sở! chàng bỏ được việc thiếp khổ sở sao?”

      Lệ Thú chút do dự lắc đầu, cố chấp nhưng cũng cổ hủ.

      đúng rồi, chúng ta ngoài thành tìm nhà !” Cho nên , chỉ cần biết cách làm mềm hóa tính cố chấp của Đại đầu gỗ là nàng có thể thắng !

      “Nàng tìm . ” Lệ Thú đem nhiệm vụ lần này giao cho Tiểu Tiểu: “Ta còn có chút việc khác phải làm.”

      “Được rồi.” Tiểu Tiểu gật đầu, nàng định làm sâu gạo, cũng muốn sớm tìm chút việc trợ giúp .

      Lệ Thú đột nhiên nở nụ cười ôn nhu, như là lần trước khẽ nhếch khóe miệng cho xong việc, mà là chân chính bật cười, đây là lần đầu tiên Tiểu Tiểu thấy tươi cười, hình như nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua vẻ tươi cười trong suốt như vậy làm nàng bỗng chốc ngây dại.

      Lệ Thú lấy tay xoa xoa đầu Tiểu Tiểu, bàn tay to có chút thô ráp: “Ngày mai .” Nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Thực xin lỗi, trong khoảng thời gian này theo ta cho khiến cho nàng chịu khổ .”

      Tiểu Tiểu nhìn về phía ánh mắt Lệ Thú , trong đôi mắt đen thâm thúy chứa đầy áy náy.

      Đại đầu gỗ, ta giống như có chút thích chàng hơn đó!

      Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiểu dậy ra ngoài trước, trước khi rời còn cẩn thận đắp lại chăn cho Lệ Thú, đến bây giờ Lệ Thú cũng có chạm vào nàng, hai người tuy cùng ngủ ở cái giường nhưng cái gì cũng có phát sinh.

      Tiểu Tiểu có đôi khi có chút suy nghĩ xấu xa, đại đầu gỗ có phải hay được?

      Ý niệm này chỉ lóe lên chút thôi, đối với vấn đề của cuộc sống tại, nào có nhiều hơi sức như vậy suy nghĩ loại chuyện này?

      Mà Lệ Thú sau khi Tiểu Tiểu rời sau lâu cũng tỉnh, nhìn đến tờ giấy Tiểu Tiểu lưu cho , khóe môi xinh đẹp hơi hơi gợi lên, những ngày ở cùng với nàng, tươi cười so quá khứ nhiều hơn rất nhiều — tuy rằng chỉ có hai lần mà thôi. Tính cách nghiêm túc làm cho nặng nề, đến cả sư phụ cũng cảm thấy đời này có khả năng có người chịu được tính cách của , ở cùng tuyệt đối là hậm hực mà chết.

      Trước kia biết có cái gì được, nhưng tại thể lo lắng tiểu thê tử của có chịu được thói quen cùng tính cách của .

      đối với Tiểu Tiểu có tươi cười ?

      … Rất ít, Tiểu Tiểu từng mặt luôn luôn có biểu cảm .

      Được rồi, đáp án là làm người ủ rũ.

      Kế tiếp…

      có khiến Tiểu Tiểu vui vẻ ?

      Vấn đề này…

      Trực tiếp qua !

      tiếp theo…

      có cho Tiểu Tiểu cuộc sống thoải mái ?

      có, đến cả ấm no đều có vấn đề thoải mái ở đâu chứ?

      Ách, vẫn là cần suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy trượng phu đủ tư cách.

      Được rồi, có biện pháp cho nàng cuộc sống vật chất đầy đủ, như vậy chỉ có thể chiếu cố cho nàng tốt nhất, loại việc vừa bẩn vừa mệt để làm !

      hiểu đạo lý nam nữ sống chung, bản thân chỉ có thể tự sờ soạng, dùng chính phương thức của chiếu cố nàng!

      Lệ Thú mình tới bến tàu nhìn thấy ngày hôm qua :”Ta muốn nhận công việc khuân vác này.”

      ——— ——————–hết chương 5—
      mal, Phan Hong HanhSana thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆, chương 6. mộc trâm vô giá

      tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      edit: Trạch Mỗ

      Tiểu Tiểu nhìn trúng nơi lớn ở ngoại ô, nơi đó còn có phòng ở , chỉ có hai người ở là hoàn toàn được. Tiểu Tiểu mang theo khế đất hưng phấn chạy về khách sạn hi vọng nhìn thấy Lệ Thú tươi cười, nàng cũng giúp được việc cho đó!

      Nhưng là kết quả lại khiến nàng thất vọng rồi.

      Đại đầu gỗ ở khách sạn.

      Ngay tại thời điểm Tiểu Tiểu buồn bực Lệ Thú trở lại, toàn thân đều bẩn hề hề.

      “Thú ca?” Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lệ Thú.

      “cái này cho nàng.” Lệ Thú ngồi xuống bên cởi quần áo bẩn bên đem cái hộp đưa cho Tiểu Tiểu.

      Hộp dùng gỗ bình thường nhất điêu khắc, thợ khắc thô ráp, sờ lên có chút thích tay.

      “Mở ra nhìn xem !” Ánh mắt Lệ Thú chuyển hướng khác, mặt ửng đỏ như uống rượu.

      “Đại đầu gỗ, chàng uống rượu sao?” Càng cùng Lệ Thú ở chung, Tiểu Tiểu càng hiểu biết tính cách của , trừ bỏ buồn chút, nghiêm túc chút ở bên ngoài, vẫn rất ôn hòa , cho nên mới dám trước mặt gọi là đại đầu gỗ.

      “Làm sao có thể?” Lệ Thú dở khóc dở cười: “Ta cho tới bây giờ uống rượu .”

      “À!” Tiểu Tiểu thất vọng gục đầu xuống, nàng còn muốn nhìn thấy bộ dạng say rượu của Đại đầu gỗ cơ!

      “Nàng mở ra nhìn sao?” Lệ Thú giọng thúc giục.

      Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, tặng cho Lệ Thú nụ cười ngọt ngào, ngừng thở tựa như muốn mở kiện tuyệt thế trân bảo.

      Tiếc nuối chưa được nhìn thấy Lệ Thú say rượu cũng thành hư .

      Trong hòm là cái trâm cài, cũng là đầu gỗ , chỉ so với cái hộp chất liệu tốt hơn chút, lại rất xinh đẹp. Tạo hình tinh tế.

      So với những thứ tốt Tiểu Tiểu từng gặp qua, cái nào hơn được giá trị của trâm cài này.

      Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Thú, bốn mắt nhìn nhau, Lệ Thú lại lập tức dời tầm mắt.

      “chàng hôm nay vẫn đến bến tàu ?” Tiểu Tiểu đoán.

      Lệ Thú chần chờ chút, dối là có đạo đức , mà đối với thê tử của mình dối càng là đúng, giữa vợ chồng cần phải thẳng thắn thành khẩn. Cho nên, Lệ Thú gật đầu.

      “Tiền công đổi lấy cái trâm cài này?”

      Nghe thế Lệ Thú lập tức lên tiếng: “Cũng còn chút tiền, ta có tiêu loạn…” Thanh càng ngày càng , dường như làm sai cái gì, ngay từ đầu liền có kế hoạch làm ngày công sau đó mua vật phẩm trang sức cho Tiểu Tiểu, cho tới bây giờ

      thấy nàng mang vòng cổ linh tinh gì đó như những nữ nhân khác, bởi vì nàng có, tuy rằng cái này phải tốt nhất, nhưng là cái tốt nhất có thể mua được Nhưng tại mới nghĩ tới lại, tiền bọn họ mua vẫn là của Tiểu Tiểu đưa ra, tại như vậy tính là cái gì?


      Tiểu Tiểu thấy bộ dáng Lệ Thú giống với bình thường - tại tựa như đứa có khát vọng được khích lệ lại sợ hãi bị trách cứ, khỏi cười ra tiếng.


      "Giúp thiếp cài lên được ?" Tiểu Tiểu giọng thỉnh cầu.


      Lệ Thú bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Tiểu chỉ thấy ánh mắt tràn ngập ý cười cùng cảm ơn - nàng có tức giận: "ừ".


      Lệ Thú nhận lấy trâm cài, cẩn thận giúp Tiểu Tiểu búi tóc lên, đem trâm cài vào, xiêu xiêu vẹo vẹo, khó coi nhưng lại....


      Rất đẹp...


      Nam nhân này có gì nhiều lắm, chỉ mong đem hết thảy đều cho nàng.


      Nàng còn cần cái gì xa xôi?


      "Thú ca."


      "Ừ?"


      "Thiếp hình như có chút chàng rồi!"


      Sau lúc lâu có trả lời gì, dường như người phía sau giống như cái gì cũng nghe thấy, khiến Tiểu Tiểu có chút hối hận xúc động liền đem lời ra miệng như vậy.


      Bây giờ dễ ra bằng sau này lại khó ! Tiểu Tiểu an ủi bản thân (óa?????? câu này bạn chả hiểu, nguyên văn: dễ giống như, cùng chút, bằng liền mệt lớn đâu.)


      Mà Lệ Thú lại bởi vì câu này mà ngẩn ra, ?


      Thế nào mới tính là đây?


      Di chứng của hai mươi ba năm ngăn cách với cuộc sống ra, Lệ Thú có trả lời bởi vì biết là cái gì?


      Nhưng mà cho dù biết định nghĩa của tình , bằng vào tính cách đầu gỗ của cũng thể nhận biết được !


      Tình thế (ruộng đất) cùng phòng nguyên bản chủ nhân bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện, vội vã đem bán, nên Tiểu Tiểu chỉ dùng rất ít tiền mà mua được ruộng tốt.


      Phòng lớn, chỉ có gian phòng khách, phòng ngủ, cùng gian phòng bếp.


      Hôm đó Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú liền chuyển vào nhà mới của họ.


      "Thú ca." Tiểu Tiểu chải mái tóc dài.


      Lệ Thú ngồi ở bên biết đọc sách gì, nghe được Tiểu Tiểu gọi liền ngẩng đầu.


      "Chúng ta..." Tiểu Tiểu khẩn trương cắn môi dưới, hít sâu hơi, nhắm mắt lại, hơi đem lời muốn ra: "Chúng ta sinh đứa !"


      "..."


      Lại là mảnh yên tĩnh, Tiểu Tiểu chậm rãi mở to mắt, có chút thất vọng, trả lời, có phải là cự tuyệt nàng ? vẫn coi nàng trở thành thê tử a!


      Ngay tại thời điểm Tiểu Tiểu cảm khái trong lòng, liền nghe thấy Lệ Thú hỏi ra câu mà nàng tuyệt đối thể tưởng được.


      "Chúng ta ngủ ở cùng nhau."


      "..."


      "Như vậy phải có thể sinh đứa sao?"


      "..."


      Được rồi, coi như nàng cái gì cũng chưa !


      Hai ánh mắt nhìn nhau, trong mắt Lệ Thú chứa đựng hoang mang hiểu, Tiểu Tiểu còn lại là đau đầu bất đắc dĩ.


      Làm ơn đừng loại chuyện này cũng phải do nàng dạy được ?


      "Ta có làm cái gì đúng?" Lệ Thú mặt nghiêm túc, như là về đại hạng nhất khai thiên tích địa: "Có lời sai lầm nhất định phải với ta."


      "..." Nàng còn sức chuyện, loại chuyện này nàng cũng là người mới a!


      Được rồi, nàng quyết định ngày mai mua đông cung đồ vậy!


      Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu chuyển đến nhà mới ngày thứ hai, Tiểu Tiểu phát vấn đề dị thường nghiêm túc - nàng làm ruộng, bộ dáng Lệ Thú cũng phải bộ dáng người làm ruộng, chẳng lẽ bọn họ phải giương mắt nhìn mấy mảnh đất?


      "Thú ca." Tiểu Tiểu thử may vá quần áo cho Lệ Thú, mà Lệ Thú ngồi cạnh ánh nến biết xem sách gì.


      "Uh?" Lệ Thú vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách như trước.


      "Thiếp làm ruộng nha!"


      "Ta làm." chút để ý trả lời.


      "Ah?" Tiểu Tiểu buông quần áo trong tay, kinh ngạc nhìn phu quân nhà mình: "Chàng biết làm?"


      "Uh, thời điểm cuộc sống trước kia ở núi loại việc này đều là bản thân ta tự làm." Lệ Thú buông quyển sách, nhìn về phía Tiểu Tiểu.


      "Di? Thú ca trước kia chàng là ở núi?" Tiểu Tiểu kinh ngạc lại hiểu - Lệ Thú quan hệ với mọi người tuyệt đối là kém nhất.


      "Uh."


      "Phu quân." Tiểu Tiểu vui vẻ ra mặt.


      "Uh?"


      "Chàng có việc gì biết làm sao?"


      " biết, nhưng có chuyện vừa mới học được." Lệ Thú giống như dĩ vãng vẫn trầm mặc ít lời, nhưng ánh mắt lại nhiễm chút lửa, Tiểu Tiểu xem biết tại sao lại hưng phấn, thế nên quên tiếp tục truy vấn cuộc sống trước kia của Lệ Thú, loại chuyện này về sau rồi lại ! Dù sao Lệ Thú sớm muộn gì cũng cho nàng biết, phải sao?


      "Tiểu Tiểu." Thanh Lệ Thú trầm thấp mà ôn nhu.


      "Thú ca?" Tiểu Tiểu tự giác nuốt nước miếng cái.


      "Ta nghĩ..." Lệ Thú dừng chút, ánh mắt liếc hướng quyển sách vừa mới xem kia, "Ta học xong."


      "...."


      "Có lẽ... chúng ta có thể sinh đứa rồi?"


      Kế tiếp trường hợp thiếu nhi nên xem, đây có tính là đêm động phòng hoa chúc chân chính của bọn họ ?


      -------- hết chương 6 ----------------
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      mal, Phan Hong HanhSana thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      , chương 7. trưởng bối cùng đầu gỗ

      tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      edit: Trạch Mỗ

      Những ngày bình thản trôi qua nhanh, Tiểu Tiểu gả cho Lệ Thú được gần nửa năm, trong nửa năm này Tiểu Tiểu theo Lệ Thú làm nghề nông, bọn họ giống như những nông phu, nông phụ bình thường nhất, cuộc sống sớm làm tối về trễ, Tiểu Tiểu thậm chí quên chuyện bản thân có võ công, an an ổn ổn theo người chồng bình thường trải qua cuộc sống vừa bình thản vừa ấm áp. Nàng cũng học xong thế nào nấu cơm giặt giũ, thậm chí là chiếu cố súc vật. Lệ Thú cũng đem Lệ gia gia quy giao cho Tiểu Tiểu bảo quản, chính thức thừa nhận địa vị con dâu Lệ gia của Tiểu Tiểu – nhưng là Tiểu Tiểu lại hồn nhiên biết, chỉ là đem gia quy kia cẩn thận bảo quản.

      Tính cách Lệ Thú cẩu thả cười ( bất cẩu ngôn tiếu), lần ôn nhu tươi cười đó tựa như thất truyền, xuất thêm lần nào. Mỗi lần nàng làm cái gì mà nhận định là việc làm sai lầm, đều mặt biểu cảm ngồi đối diện với nàng nghiêm cẩn cho nàng biết sai lầm của nàng, sau đó luôn luôn đến khi nàng nhận sai mới thôi. Ví dụ như, cố chấp cảm thấy kính già trẻ là phải , bất luận trưởng bối như thế nào có đạo lý, bất luận tiểu hài tử là cỡ nào càn quấy.

      “Thú ca!” Tiểu Tiểu đặt bữa sáng của họ lên bàn gỗ – bàn gỗ là do Lệ Thú tự mình làm, “Phiền toái chàng hôm nay chợ lại mua búa về !”

      Lệ Thú ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiểu, ánh mắt xinh đẹp khiến Tiểu Tiểu thế nào cũng thể đem cùng nông phu quan hệ với nhau, cho dù mặc quần áo vải thô đơn sơ nhất, nhưng trời sinh có khí chất quật cường bất khuất – có lẽ do đọc qua rất nhiều sách.

      Tiểu Tiểu hiểu hàm nghĩa trong mắt .

      “phải phải phải, chúng ta là vừa mới mua, nhưng chàng quên, vị “trưởng bối” Lâm gia kia, hai ngày trước đến nhà chúng ta “mượn chút”,” Tiểu Tiểu đem hai chữ “trưởng bối” nhấn mạnh, “tất nhiên sau đó…” Tiểu Tiểu nhún nhún vai, “Chúng ta cũng đừng nghĩ đòi về được!”

      Trong mắt Lệ Thú lên tia giật mình:”Ta đòi.”

      Tiểu Tiểu đánh giá chút tín nhiệm: “chàng?” Nàng khinh thường hừ hai tiếng, “Đời này đều đừng nghĩ muốn đòi trở về!”

      Lệ Thú trầm mặc sau lúc lâu: “Họ là trưởng bối, ta có biện pháp ra nặng lời.”

      “Là phải!” Tiểu Tiểu bất mãn chu miệng lên: “Trưởng bối, trưởng bối, hai chữ này là có thể đè chàng cả đời !”

      Lệ Thú lại trầm mặc: “Nàng…” xác định nhìn nàng: “ tức giận sao?”

      Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, thở dài: “ phải tức giận! Nhưng đó ràng là chàng tân tân khổ khổ kiếm tiền mua về, dựa vào cái gì mà cho bọn họ?”

      “Đó là trưởng bối.” ( mình ghét cái tính bánh bao này của n9, bình thường cuộc sống cũng vậy, nhiều người đàn ông cho mình là người tốt để vợ thành người nhen tính toán )

      Tiểu Tiểu lại thở dài, đại đầu gỗ vẫn là đại đầu gỗ.

      Người Lâm gia kia là hàng xóm của bọn họ, đều bà con xa bằng láng giềng gần, nhưng loại gần này còn gì để . Mượn cái gì đó cho tới bây giờ đều trả, còn biết được tính cách cố chấp của Lệ Thú, kiên trì trưởng ấu có thứ tự, mỗi lần đều để Lâm lão gia gia ra cùng Lệ Thú chuyện, về sau, nghĩ cũng biết, cho mượn cái gì đó liền giá hạc trở lại !(ý chỉ như con hạc bay mất ý, tạm thời mình chưa tìm đc từ nào thuần việt hay hơn cả)

      Nhưng là, khi nàng cùng với vị “ trưởng bối “ trợ Trụ vi ngược kia phân phải trái, nàng thề, chẳng qua thanh hơi lớn mọt chút, giọng điệu hơi cao chút, đại đầu gỗ lúc đó gì, nhưng sau khi về nhà lại cứng rắn bắt nàng chịu hơn canh giờ tư tưởng giáo dục, cuồn cuộn như nước sông liên miên dứt – khiến nàng liền tưởng rằng bão lũ Hoàng Hà là do gây nên!

      Lợi hại hơn là giảng cũng phải là cái đạo lý gì lớn, chính là chuyện mới xảy ra, lại có thể khiến nàng cảm thấy bản thân vừa mới gây nên tội ác tày trời rồi, trực tiếp cắt cổ tạ tội là tốt nhất!

      Nàng cũng biết tình thương của lại vậy a!

      “Tiểu Tiểu.” Lệ Thú kêu tên của nàng.

      “Thú ca…” Tiểu Tiểu bĩu môi như trước.

      “Hôm nay ta đem việc ngày mai làm xong hết, ngày mai ta đưa nàng hội chùa nhé!” Lệ Thú đột nhiên giữ chặt tay Tiểu Tiểu lại: “ cần tức giận .”

      tại Lệ Thú ngẫu nhiên cũng dùng ít kỹ xảo dỗ Tiểu Tiểu vui vẻ.

      ?” Tiểu Tiểu hưng phấn mở to hai mắt, cho dù thân y phục vải thô mộc mạc, nàng vẫn như trước giống như ánh mặt trời tràn ngập sức sống, làm cho người ta nhịn được hưng phấn theo nàng.

      Xem , hiệu quả quá mức!

      Lệ Thú ngắm Tiểu Tiểu tươi cười, may mắn bản thân làm ra quyết định chính xác như vậy.

      “Thú ca, với chàng, chàng nhất định phải nếm thử kẹo hồ lô nha!” Tiểu Tiểu có ý xấu muốn nhìn chút bộ dáng Lệ Thú nghiêm túc ăn kẹo hồ lô: “chàng nhất định chưa ăn bao giờ !”

      “… Chưa ăn bao giờ.”

      “Còn có đến chùa miếu phải cầu tự nữa! Xem xem chúng ta khi nào có đứa !” Tiểu Tiểu đếm đếm ngón tay: “Tốt nhất là con trai, lớn lên giống chàng, tính cách giống thiếp, trong nhà cũng thể thêm cái đại đầu gỗ nữa!” ở thời điểm bình thường, Tiểu Tiểu gọi Lệ Thú là Thú ca, nhưng khi Tiểu Tiểu bị chọc giận, gọi là đại đầu gỗ. Đối với việc này, Lệ Thú vẫn là khi vui vẻ ngầm đồng ý, nhưng là cũng hẳn đồng ý.

      “Nhất định là con trai.” Lệ Thú phản bác, lại bổ sung câu: “Ta là nghiêm cẩn, phải đầu gỗ.

      “Tốt tốt tốt, phải đầu gỗ, là nghiêm cẩn.” Tiểu Tiểu xem câu đầu tiên, cho rằng an ủi nàng, hoạt bát chớp mắt, kéo tay Lệ Thú: “Vậy còn chàng, thích đứa trẻ như thế nào?”

      Lệ Thú cúi đầu, trầm tư lát, nghiêm cẩn chậm rãi phun ra ba chữ: “Nàng sinh ra.”

      Tiểu Tiểu sửng sốt, mặt mày hớn hở chợt đứng lên, nam nhân này luôn trong lúc lơ đãng làm cho nàng cảm động, cho dù tự bản thân mình biết: “Đương nhiên là thiếp sinh! Bằng chàng muốn tìm ai sinh?” Tiểu Tiểu làm bộ hung ác trừng Lệ Thú:“Chàng nếu dám tìm người khác, hừ hừ…” Tiểu Tiểu giơ lên nắm tay : “Nhìn thấy đây là cái gì sao?”

      “Tay nàng.” Lệ Thú thành trả lời.

      “Sai!” Tiểu Tiểu trừng mắt lớn: “Đây là nắm đấm bao cát to! Chàng nếu dám xằng bậy liền cẩn thận biến thành đầu heo!”

      “Uh.” Vẫn là trả lời chữ như trước, lại khiến Tiểu Tiểu hết sức an tâm, nàng biết đây là hứa hẹn của Lệ Thú.

      Lệ Thú nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng, đứng lên quay Tiểu Tiểu lại, đem nàng ôm vào trong ngực, hôn xuống trán của nàng cái: “Ta trước, nàng hôm nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai còn muốn ra ngoài đó!”

      Lúc này hai người đều biết hội chùa ngày mai đem làm thay đổi kịch liệt cuộc sống bình tĩnh của họ.

      ——— ———————–hết chương 7———— ———————
      mal, Phan Hong HanhSana thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 8. hội chùa cùng phân ly

      tác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu
      sắp chữ: Trạch Mỗ

      Thời tiết thu hoạch vụ thu các gia đình đều phải hiến tế ngũ cốc thần cùng thổ thần, cảm tạ thần cho bọn họ mùa thu hoạch, mà trong Nam Dương thành trấn cũng cử hành hội chùa long trọng, tại Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu còn khốn cùng như ban đầu nữa, có chút tích cóp Lệ Thú mang theo Tiểu Tiểu dạo hội chùa chút, trong miệng những người khác náo nhiệt, nữ nhân rất thích địa phương như vậy.

      Giống như ở những thành trấn khác, Nam Dương hội chùa cũng đầy tiếng người ồn ào, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú xuyên qua trong đám người, Lệ Thú cẩn thận che chở Tiểu Tiểu, cho những người khác đụng vào nàng.

      “Thú ca, Thú ca!” Tiểu Tiểu hưng phấn túm tay áo Lệ Thú: “Chàng xem, kẹo hồ lô, hướng bên kia !”

      “Uh.” Lệ Thú giữ chặt Tiểu Tiểu, mang nàng xuyên qua đám người.

      “Đại thúc cho ta hai xâu!” Tiểu Tiểu trả tiền liền nhận lấy kẹo hồ lô, sau đó đem trong số đó nhét vào trong tay Lệ Thú: “Thú ca, nếm thử !”

      Lệ Thú nhận lấy kẹo hồ lô, tò mò khẽ cắn miếng, sau đó nhìn thấy chung quanh tất cả đều là đứa cắn kẹo hồ lô, biểu cảm lập tức trở nên rất kỳ quái, như là muốn ăn lại ngượng ngùng cắn xuống…

      Tiểu Tiểu bị biểu cảm kia làm cho vui vẻ.

      Mà lúc này, cách đó xa.

      “Di, người kia là Tiểu Tiểu sao?” người dung mạo cùng Tiểu Tiểu có vài phần tương tự, nhưng là nữ nhân xinh đẹp đến cực điểm nhìn thấy Tiểu Tiểu cùng nam nhân bên người nàng.

      “Đáng chết!” Thấy Tiểu Tiểu lôi kéo tay Lệ Thú vô cùng thân thiết, đại ca Tiểu Tiểu Yến Thanh Nam mặt mảnh xanh mét: “ con của kỹ nữa quả nhiên vẫn là kỹ nữ, thế mà cùng người khác bỏ trốn !” Yến Thanh Nam khinh thường hừ lạnh tiếng: “Lại còn gả cho nông phu bình thường!”

      “Quên , đại ca, nam nhân Tiểu Tiểu gả cho bộ dạng coi như sai đâu!” Nữ nhân mắt phượng như tơ nhàng chớp cái khiến mấy nam nhân bên cạnh lập tức bị nàng câu mất hồn, ngoài miệng tha thứ Tiểu Tiểu song thực tế lời lại là lửa cháy đổ thêm dầu: “Cho dù hại Yến gia chút nữa mất thế lực mạnh đằng sau, nàng chỉ cần có thể tìm được hạnh phúc là tốt rồi.” Nữ nhân – Yến Thanh Như giả mù sa mưa thở dài tiếng: “Chính là khổ tứ tỷ “

      “Nếu đem tứ muội gả cho Giang Du, Yến gia liền hay ho rồi .” Yến Thanh Nam bĩu môi.

      “Nhưng mà, Tiểu Tiểu ở bên ngoài rêu rao như vậy…” Yến Thanh Như nhíu đôi mày đẹp:” có thể làm tổn hại danh dự Yến gia, đối với các khác tỷ muội cũng phải là chuyện tốt gì, làm người ta cho rằng nữ nhi Yến gia đều là như thế này, Yến gia có cách nào đám hỏi cùng với những nhà khác.”

      “Chúng ta bây giờ…” Yến Thanh Nam tựa hồ bị thuyết phục.

      “Đem nàng mang về , tối thiểu nàng cũng là người Yến gia, cũng cần làm bị thương hôn phu của nàng.” khuân mặt xinh đẹp của Yến Thanh Như xẹt qua tia ngoan, khiến Tiểu Tiểu nhìn người từng là chồng nàng lần nữa cưới vợ mới là trừng phạt tốt nhất! Ban đầu hôn Tiểu Tiểu cùng Giang Du là nàng đề nghị, Tiểu Tiểu chạy mất, làm hại địa vị của nàng ở nhà bỗng chốc bị hạ xuống, như vậy nàng cướp lấy Yến gia nắm quyền trong tay như thế nào được?

      Về phần Yến Thanh Nam…

      Yến Thanh Như khinh thường liếc mắt cái người đại ca này, có quyết đoán, có chủ kiến, ngạo mạn tự đại, vẫn là làm con rối của nàng là tương đối tốt!

      “Thú ca, ” Tiểu Tiểu nắm ống tay áo của Lệ Thú: “Thiếp muốn ăn hoa quế cao.” Tiểu Tiểu lại chỉ vào cửa hàng xa xa, nàng biết, đối với khốn cùng của Lệ Thú mà , nàng như vậy có chút tùy hứng, nhưng là nàng từ đến lớn có người bao dung cùng nhường nhịn nàng như thế, khiến cho nàng được hưởng ôn nhu độc nhất vô nhị này, tùy hứng lần vậy.

      “Uh.” Lệ Thú nhìn nơi đầy người chen chúc kia, khẽ nhíu mày: “Nàng chờ tại đây, ta mua.” Lại dường như sợ Tiểu Tiểu giống trẻ con bị lạc đường, Lệ Thú vỗ vỗ nàng đầu: “Đừng loạn, ta lập tức quay lại.”

      “Biết rồi, biết rồi!” Tiểu Tiểu cười vẫy vẫy tay, nhàng đẩy đẩy Lệ Thú: “ nhanh về nhanh nha!”

      “Uh.” Vẫn thanh như trước, nhưng Tiểu Tiểu lại có thể cảm thấy cười.

      Tiểu Tiểu tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, nhìn bóng lưng Lệ Thú xa, bỗng nhiên trong lòng nảy lên tầng bất an, tựa như rời nàng giống như bao giờ trở về nữa.

      “Quá mức mẫn cảm thôi.” Tiểu Tiểu thào tự , cũng cảm thấy nguy hiểm sắp xảy ra.

      “Tiểu Tiểu.”

      Thanh có chút bén nhọn khiến Tiểu Tiểu sợ run chút, ban đầu mặt mỉm cười ngọt ngào nhất thời biến mất, “Lục tỷ.” ánh mắt Tiểu Tiểu chuyển hướng người khác, “Đại ca.”

      Yến Thanh Nam khinh thường hừ lạnh tiếng, đầu nghiêng qua bên.

      Vẫn là Yến Thanh Như ôn nhu cùng lời tiếp đón Tiểu Tiểu, “Thất muội, cần phải trở về ? Nếu phải ta cùng đại ca vừa vặn đến Nam Dương làm việc, có lẽ còn tìm thấy muội đâu.”

      “Ta lập gia đình .” Tiểu Tiểu mím môi quật cường ngẩng đầu lên:” còn là người Yến gia!”

      “Nhưng là, có cha mẹ đồng ý hôn nhân có hạnh phúc, bỏ trốn chỉ có thể làm thiếp thôi.” Thanh Yến Thanh Như chậm rãi, trong ánh mắt lại xẹt qua tia hung ác nham hiểm: “Tiểu Tiểu, muội hẳn là ràng đạo lý này !”

      đợi Tiểu Tiểu mở miệng phản bác, Yến Thanh Như gợi lên bên khóe miệng có chút hiểm: “hôn phu của muội hình như là người bình thường có võ công ?”

      Ngụ ý ràng nếu ngươi quay về, hôn phu của ngươi chính là đối tượng cần phải bị diệt trừ.

      Thông minh như Tiểu Tiểu, lại làm sao có thể nghe ra hàm nghĩa trong đó?

      “Được rồi, ta và các ngươi , nhưng các ngươi phải cam đoan, tuyệt đối được làm hại đến !”

      “Chỉ cần tìm phiền toái thi có việc gì!” Yến Thanh Như cam đoan.

      Tiểu Tiểu thở dài: “Như vậy, thôi!”

      Tiểu Tiểu nhìn về phía đám người kia, trong đám người có rất nhiều người chen chúc nhưng có bóng dáng Lệ Thú.

      Đại đầu gỗ, chờ thiếp! Thiếp quay trở lại tìm chàng !

      ——— ————————-hết chương 8———— —————————
      mal, Phan Hong HanhSana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :