1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại hiệp rất nghèo - Bách Lý Tiếu Tiếu (Full 94c+PN2 - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 91. TRẬN CHIẾN CUỐI CÙNG
      Lệ Thú cầm lấy Huyết kiếm ở trong góc phòng, chợt rút ra, quan sát tỉ mỉ chi tiết hoa văn mặt, ở giữa đầu Huyết kiếm phát hoa văn hoàn toàn giống như đồ án tu bổ.


      Lệ Thú chồng hai thanh Tà Ngọc kiếm lên hộp Huyết kiếm, ngoài dự đoán của , quả nhiên hình thành trận pháp hoàn chỉnh. Nhưng chân mày của nhăn vẫn thả lỏng, trận pháp này vì sao có thể khắc chế tác dụng phụ của Tuyệt kiếm?


      Nếu như chỉ cần trận quyết như vậy, tổ tiên Lệ gia tạo ra Huyết kiếm và Tà Ngọc kiếm sao lại ghi lại phương pháp khắc chế tác dụng phụ của Tuyệt kiếm?


      Sao người Lệ gia có thể đời đời bị vây chết ở trong núi?


      Thậm chí người chế tạo Huyết kiếm và Tà Ngọc kiếm đều là người.


      Cuối cùng, vẫn là…


      Thiếu cái gì.


      Lệ Thú thở dài, quả nhiên chuyện này giải quyết dễ dàng như vậy.


      Lệ Thú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lớn hai chơi đùa trong đống cát, tâm tình của lại tốt lên.


      Sinh mệnh của phải gánh nhiều thứ lắm, nếu như thua trận, thua hết tất cả.


      thua nổi, vì con trai, vì con , vì mẫu thân, cũng vì phụ thân.


      Còn vì người oán hối theo đường …


      Nàng.


      Nhìn hai tiểu quỷ quệt vết bùn lên mặt nàng, mà nàng chút để ý cười ha ha, tựa như đứa trẻ, Lệ Thú nở nụ cười ấm áp.


      Con đường tương lai con rất dài, bọn họ cùng nhau tiếp.


      “Thú ca!” Tiểu Tiểu vẫy tay với Lệ Thú ngồi trong cửa sổ: “Nghĩ ra được rồi à?”Lệ Thú cũng vẫy tay với Tiểu Tiểu, vẻ mặt tươi cười lại lắc đầu.


      “Vậy nghỉ ngơi chút !” Tiểu Tiểu hai ba bước chạy đến bên cạnh cửa sổ, ghé vào cửa sổ nhìn Lệ Thú trong phòng, chỉ lộ ra cái đầu, mà bên cạnh hai tiểu quỷ cũng học theo dáng vẻ ghé vào cửa sổ.


      Ba cái đầu, ba đôi mắt to đen lúng liếng, đồng loạt nhìn Lệ Thú. Lệ Thú bất giác mỉm cười.


      “Nương, dẫn theo cha chơi vui.” Lệ Vân vẫn nhìn Lệ Thú, nhưng lời lại khiến Lệ Thú có chút tức giận.”Cha toàn đạo lý lớn.”


      “Nhưng là…” Lưu Ly lại chuyện thay Lệ Thú: “Phụ thân có thể bay bay, bay bay xa hơn ca ca, cao hơn ca ca!”


      “Ca ca về sau cũng có thể bay bay rất xa, đến lúc đó ca ca mang Lưu Ly bay bay!” Lệ Vân cảm thấy lão cha cướp mất nổi bật của mình, lập tức cho muội muội thấy năng lực của mình.”Muội xem phụ thân lớn như vậy, mà ca ca còn như vậy, bởi vậy, bây giờ phụ thân bay bay lợi hại hơn ca ca, về sau nhất định rồi!” Ỷ khoe , cũng là thủ đoạn sống của Tiểu Lệ Vân.


      “Vân Nhi.”


      “Cha…” Nếu như Lệ Vân có thể tiếp nhận “giáo dục kiểu ” của Lệ Thú, nhưng mỗi lần Lệ Thú vừa mở miệng, Lệ Vân chạy trốn, nhưng nếu như sợ, bé lại luôn cố tình trêu chọc lão cha nhà mình.


      người nào hứa mà làm, con nếu muốn dẫn Lưu Ly bay phải luyện khinh công cho tốt.” Lệ Thú chậm rãi , “Nhưng là… con gần đây có chút chăm chỉ rồi.” Lệ Thú nhìn chằm chằm Lệ Vân: “Ta có phải có thể tăng thêm cường độ huấn luyện cho con phải ?”


      “…”


      Lệ Vân lập tức nhìn về phía Tiểu Tiểu dường như xin giúp đỡ, Tiểu Tiểu lập tức liên tục xua tay — đừng tìm ta, ta chỉ phụ trách xem trò vui thôi!


      Nhưng trong lòng Tiểu Tiểu lại lén vui mừng: xứng đáng! Ai bảo con còn trêu chọc cha con?


      “Phụ thân, người ta muốn bay bay!” Lưu Ly giơ hai tay nhảy lên, ý đồ dời lực chú ý của Lệ Thú để cứu vớt ca ca.


      Lệ Vân lập tức lệ nóng doanh tròng, thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào muội muội mà!


      Lệ Thú nhảy ra từ cửa sổ, ôm lấy Lưu Ly, vừa định thi triển khinh công, lại phát góc áo mình bị túm chặt.


      “Tiểu Tiểu?”


      “Người ta cũng muốn bay bay!”


      “…”


      Vì sao lại cảm giác mình nuôi ba đứa trẻ đây?


      cổ đội đứa, trong lòng ôm đứa, lưng còn cõng đứa, Lệ Thú chính là lấy loại hình tượng này xuất trong tầm mắt của Sở Văn Xuyên và Yến Thanh Dịch …


      “Tỷ… Tỷ phu…” Yến Thanh Dịch dứt khoát lộ ra tám cái răng.


      “Đừng để cho ta nhìn thấy hàm răng trắng của đệ nữa! Tiểu Dịch.” Lệ Thú phát ra cảnh cáo trong lòng.


      Yến Thanh Dịch lập tức thu lại tất cả nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Tiểu và Lệ Thú, nhưng ý cười trong mắt lại càng ngày càng ràng.


      Mà Sở Văn Xuyên cũng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Tiểu, bởi vậy làm ra vẻ nghiêm trang khụ khụ: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta chút.”


      xong, xoay người thi triển khinh công rời , rồi biến mất chẳng được bao lâu, liền truyền đến tiếng cười điên cuồng của Sở Văn Xuyên: “Ha ha ha! Trời ạ! Tứ đệ, đệ nghĩ như thế nào vậy! Muốn rời nhà trốn sao?”


      Lệ Thú mặt biểu cảm nghe tiếng cười nhạo truyền đến từ nơi cách đó xa.


      “Đệ cũng…” Mặt Yến Thanh Dịch chịu đựng có chút vặn vẹo: “Rời chút.”


      Cùng hướng, cùng tiếng cười điên cuồng như vậy…


      “Thú ca, bọn họ cười nhạo chàng đó!” Tiểu Tiểu nhắc nhở.


      Lệ Thú gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết, rất dễ dàng tưởng tượng đến mình có dáng vẻ gì — vẻ mặt nghiêm túc mang theo ba đứa trẻ to đầu…


      Loại tình huống này ai cũng cười!


      Tiểu Tiểu nắm chặt tay thành quả đấm , lắc lắc trước mặt Lệ Thú: “Lên ! Dùng ngôn ngữ của chàng chém eo chặt đầu bọn họ!”


      có phải rất dài dòng hay ?


      Lần đầu tiên, Lệ Thú hoài nghi như vậy.


      bao lâu, Sở Văn Xuyên và Yến Thanh Dịch trở lại, lần này hai người còn cười điên cuồng như vậy nữa, Yến Thanh Dịch tranh trước Sở Văn Xuyên: “Tỷ, tỷ phu, cho huynh tin tức tốt nha!”


      “Cái gì?” Lệ Thú nhíu mày.


      Yến Thanh Dịch nhìn về phía Sở Văn Xuyên, tin tức tiếp theo để tự Sở Văn Xuyên tuyên bố tốt hơn.


      “Ta muốn thành thân rồi!”


      Lệ Thú và Tiểu Tiểu thoáng kinh ngạc chút, chẳng qua thoải mái rất nhanh — chuyện của Sở Văn Xuyên và Nhạc Khê như nước chảy thành sông, thành thân nhanh như vậy đơn giản là vì vợ chồng Sở Lăng sốt ruột — Sở Văn Xuyên cùng tuổi với Lệ Thú, thậm chí còn lớn hơn Lệ Thú mấy tháng, mà Lệ Vân cũng biết đấm đá rồi, Sở Văn Xuyên lại đến thân cũng chưa thành…


      Điều này sao có thể khiến vợ chồng Sở Lăng sốt ruột?


      Bởi vậy, làm cho khi Sở Văn Xuyên dẫn Nhạc Khê về, vợ chồng Sở Lăng liền bắt đầu thu xếp, nếu phải bởi vì Dạ Ngưng Bảo cần xây dựng lại chừng, hôm đó Lệ Thú trở lại Dạ Ngưng Bảo cũng thành thân rồi!


      “Chúc mừng nhé! Tam ca!” Tiểu Tiểu lập tức chúc mừng Sở Văn Xuyên.


      Vẻ mặt Sở Văn Xuyên tràn đầy vui mừng hớn hở ôm quyền lời cảm tạ Tiểu Tiểu.


      “Ngày nào vậy?” Lệ Thú ngồi xổm người xuống để Lệ Vân xuống, lại đặt Tiểu Tiểu lên mặt đất, cuối cùng gỡ Lưu Ly từ cổ xuống.


      “Ngày kia là ngày hoàng đạo, chính là ngày kia.” Sở Văn Xuyên gật đầu khẳng định.


      “Tam bá, khi bá có tiểu bảo bảo để cho Vân Nhi trông !” Lệ Vân ôm đùi Sở Văn Xuyên, khuân mặt có biểu cảm đáng thương hề hề. Gần đây Lệ Vân mê tít trông đứa , điều này làm cho bé có cảm giác siêu thành tựu!


      “Tam bá, Tam bá! Lưu Ly cũng muốn tiểu bảo bảo! Muốn tiểu bảo bảo!” Lưu Ly ôm lấy bên chân khác của Sở Văn Xuyên.


      Sở Văn Xuyên nhìn hai đứa trẻ có xu thế tiến hóa thành hai ma đầu này, khóe miệng khỏi run rẩy chút: “Muốn tiểu bảo bảo, tự mà sinh!” hạ quyết tâm nếu đúng là có đứa , trước khi nó hiểu chuyện, tuyệt đối thể tiếp xúc cùng hai tiểu quỷ này!


      “Sinh đứa là chuyện của phụ nữ!” Lệ Vân vung rắm thối lên đầu: “Đàn ông chúng ta mới làm việc đó!”


      Đó phải là vấn đề con có làm hay , mà là vấn đề có thể hay , có được hay ?


      “Lưu Ly…” Lưu Ly chớp mắt, vẻ mặt lập tức suy sụp, vô cùng đáng thương cộng thêm nước mắt chực chảy: “Tam bá bắt nạt Lưu Ly!”


      Là con bắt nạt ta có được hay , tiểu tổ tông!


      Sở Văn Xuyên đau đầu xoa xoa đầu, làm sao để đối phó hai tiểu quỷ này đây?


      Biểu của hai tiểu gia hỏa khiến lại khẳng định ý tưởng tuyệt đối thể để đứa bé nhà mình tiếp xúc với hai tiểu quỷ này.


      phải là Lệ Thú, có biện pháp thi triển giáo dục thần công chấn trụ bọn chúng.


      Nhạc Khê cũng phải là Tiểu Tiểu, có biện pháp dùng thủ đoạn kinh khủng hơn chỉnh lại.


      như vậy, hình như chỉ có Lệ Thú và Tiểu Tiểu có thể làm cha mẹ hai tiểu quỷ này… Cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể dạy được hai tiểu quỷ như vậy.


      Tiểu Tiểu phụ trách dẫn dắt hai đứa trẻ nghịch ngợm, hình thành tính cách sợ trời sợ đất của bọn chúng, mà Lệ Thú phụ trách dẫn dắt hành vi của bọn , làm cho bọn chúng đến mức nhảy quá đà, giữ vững bản tính ngay thẳng.


      biết và Nhạc Khê có thể nuôi được đứa con như thế nào đây?


      rất chờ mong!


      Chỉ cần…


      Sở Văn Xuyên cúi đầu nhìn xem hai tiểu quỷ vẫn ôm đùi .


      giống hai đứa chúng là được!








      Sáng sớm ngày thứ ba, hôn lễ của Sở Văn Xuyên liền bắt đầu, giống như hôn lễ của Lệ Thú và Tiểu Tiểu lặng yên tiếng động, hôn lễ của Sở Văn Xuyên rất náo nhiệt, mà Nhạc Khê mất tính cách ngang bướng thường ngày, nàng phủ thêm giá y xinh đẹp mà hào phóng, giống như gốc cây tường vi đỏ rực như lửa.


      Bởi vì Nhạc Khê có nhà mẹ đẻ, bởi vậy, liền trực tiếp nhảy vọt qua năm bước đầu, đến thẳng bước thứ sáu nghênh thân.


      Phần lớn cao thủ đông đảo ở Dạ Ngưng Bảo lên đường, giúp đỡ Sở Văn Xuyên đón dâu — đội hình này cam đoan có người nào dám cướp dâu!


      Nhưng đây phải trọng điểm, trọng điểm là náo động phòng, đám người lớn dưới điều khiển của Lệ Vân và Lưu Ly náo loạn lễ động phòng của Sở Văn Xuyên long trời lở đất!


      Sở Văn Xuyên thiếu chút lấy ra trường thương đuổi cái đám nhàn rỗi có việc gì này ra ngoài!


      Thành thân cũng được yên, sao lại đáng thương như vậy chứ!


      Tuy Tiểu Tiểu cũng muốn giữ cửa, nhưng bỗng nàng phát có Lưu Ly và Lệ Vân là đủ rồi, bởi vậy nàng vinh quang lui ra ngoài kéo Lệ Thú hưởng thụ thế giới hai người!


      “Tiểu Tiểu.”


      Cho đến khi Tiểu Tiểu tìm được Lệ Thú, bị Vân Hành kéo , thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Lệ Thú, Tiểu Tiểu cũng biết Vân Hành khẳng định làm chuyện gì tốt!


      “Sư phụ!” Vẻ mặt Tiểu Tiểu quỷ dị nụ cười vặn vẹo, Vân Hành trông thấy khẽ run rẩy, “Vừa rồi… Dịch Toa sư mẫu vậy mà tìm ngài đó! Bà ấy , nếu bà ấy phát ngài…”


      “Ngừng ngừng ngừng!” Vân Hành lập tức vung tay ra khỏi tay Lệ Thú: “Ta biết, ta biết, Tiểu Tiểu, con cần phải tiếp nữa!” xong, Vân Hành liền bỏ lại Lệ Thú chạy mất.


      Tiểu Tiểu nhún vai cái, vỗ vai Lệ Thú: “Thú ca, thu phục xong!”


      “…”


      Quả nhiên, kẻ ác tự có kẻ ác trị!


      Nhưng là, gần như thời điểm Tiểu Tiểu vỗ vào vai Lệ Thú, Lệ Thú biến sắc, chợt xoay người, lập tức vươn tay, phát bắt được bóng đen xẹt qua, mũi tên, cũng nhanh, cũng có độ mạnh yếu, hoàn toàn giống như là nhằm vào bọn họ.


      “Thú ca!” Tiểu Tiểu khẩn trương nhìn Lệ Thú.


      Lệ Thú lắc đầu, “ có việc gì.” mũi tên kia có mặt giấy, Lệ Thú chậm rãi mở ra, chữ viết bên có chút quen thuộc, giống như chữ viết tờ giấy ngăn cản tiến vào Cẩm thành lúc trước, là mẫu thân !


      Mà mấy chữ viết giấy càng khiến Tiểu Tiểu và Lệ Thú giật mình — “Ông ấy ngay ở gần đây!”


      Lệ Hi Kiệt đến Tây Vực rồi!

      ——— hết chương 91———-

      By Trạch Mỗ
      Trâu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 92. bắt đầu



      Chuyện Lệ Hi Kiệt lại tới Tây Vực Lệ Thú gạt người Dạ Ngưng Bảo, mà người Dạ Ngưng Bảo khi biết được, Sở Văn Vũ tất nhiên cũng biết.



      Rồi sau đó phong thư đến tay Sở Văn Xuyên, dưới gật đầu của Lệ Thú, lá thư này còn nguyên vẹn đưa đến trong tay Lục Y Ninh, nội dung phong thư rất đơn giản — thời cơ đến.



      để cho bọn họ thất vọng, sau khi lá thư này gửi ra đến vài ngày Lục Y Ninh vậy mà tự mình tới Dạ Ngưng Bảo.



      Thời gian ngắn vậy ràng là có khả năng từ Miêu Cương chạy tới Tây Vực, như vậy chỉ có loại khả năng khác — ả ta đến Tây Vực từ lâu rồi!



      ả này vì quyền thế địa vị đúng là trăm phương ngàn kế!



      Sở Văn Xuyên gợi lên khóe miệng nhìn Lục Y Ninh dạo trong hoa viên cùng Sở Văn Vũ, "Tiểu Dịch, gọi tỷ phu đệ đến đây!"



      "Được!" Yến Thanh Dịch lắc mình cái biến mất.



      mất nhiều thời gian, Lệ Thú và Yến Thanh Dịch cùng nhau xuất . Ba người bọn họ cách hai người kia khá xa, võ công của Sở Văn Xuyên và Lệ Thú cao hơn Sở Văn Vũ, còn Yến Thanh Dịch vì đánh lén nên cũng khổ luyện qua công phu nấp. Bởi vậy tuyệt đối lo lắng bị bọn họ phát .



      "Tứ đệ." Sở Văn Xuyên dùng cái dấu tay cho Lệ Thú vừa tới, để nấp .



      "Sao rồi?" Lệ Thú thấp giọng hỏi.



      "Bọn họ lập kế hoạch..." Sở Văn Xuyên vắt tay lên cổ, còn làm mặt quỷ thè lưỡi.



      Lúc này Lệ Thú hiểu ý của Sở Văn Xuyên, là kế hoạch nhằm vào tất nhiên muốn cho tới nghe.



      "Tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?" Sở Văn Vũ hỏi Lục Y Ninh.



      "Chờ đợi." Lục Y Ninh tiện tay hái xuống cành hoa, ngửi hương hoa.



      "Chờ cái gì?" Sở Văn Vũ nhướng mi, cũng biết toàn bộ kế hoạch của Lục Y Ninh.



      "Thời điểm Lệ Thú và giáo chủ Huyết tà giáo chiến đấu có khả năng chỉ có mình , nhất định mang theo những người khác." Lục Y Ninh gợi lên khóe miệng, lấy ra phong thư từ trong tay áo, đưa cho Sở Văn Vũ: "Tất cả mọi thứ ta đều viết ở trong này rồi."



      Sở Văn Vũ vừa muốn mở ra phong thư, Lục Y Ninh liền khoát tay ả lên tay Sở Văn Vũ, nở nụ cười quyến rũ: "Trở về lại xem sau, hử?"



      Lệ Thú và Sở Văn Xuyên đồng thời nhíu mày, thế này sao bọn họ biết được kế hoạch cụ thể đây?



      Mà Sở Văn Vũ lại bị nụ cười kia hấp dẫn, nghe lời nhét phong thư trở lại trong người, gật đầu, cười cười rời với Lục Y Ninh.



      "Sao có thể như vậy?" Yến Thanh Dịch thể tin nổi nhìn bóng lưng xa của hai người, bọn họ rồi, nhưng kế hoạch của bọn họ còn có để lại mà!



      Sở Văn Xuyên khẽ trầm ngâm, lập tức vỗ ngực: "Giao cho ta !"



      "Hả?" Yến Thanh Dịch nhìn Sở Văn Xuyên hỏi kỳ quái: "Huynh có thể trộm phong thư này ra?"



      " thể!" Sở Văn Xuyên quyết đoán lắc đầu.



      "Vậy..."



      Sở Văn Xuyên gợi lên khóe miệng: "Việc chuyên môn phải giao cho người chuyên nghiệp!"



      Đêm hôm đó, Nhạc Khê liền cầm theo phong thư xuất trước mặt mọi người: "Đây là ta sao chép ra."



      "..."



      Đúng là nhân sĩ chuyên nghiệp!



      Ngay khi Lệ Thú và Yến Thanh Dịch xem lá thư, Nhạc Khê dán sát vào Sở Văn Xuyên.



      "Tướng công ~"Thanh Nhạc Khê ngọt ngấy chết người, khiến Sở Văn Xuyên cứng người rùng mình cái.



      "Hả?" Kiên trì, Sở Văn Xuyên trả lời.



      "Thiếp giúp chàng việc lớn như vậy, chàng có phải cho thiếp chút thù lao hay ?" Nhạc Khê nhìn Sở Văn Xuyên say đắm.



      "..."



      Hu hu hu, vì sao giúp cho Lệ Thú mà phải bán nhan sắc?



      Sau khi Yến Thanh Dịch và Lệ Thú xem xong lá thư này, Yến Thanh Dịch vậy mà vỗ mạnh chưởng nát cả cái bàn!



      Lệ Thú cũng bởi vậy mà trách cứ Yến Thanh Dịch, bởi vì sắc mặt của còn khó coi hơi Yến Thanh Dịch, ánh mắt cắn người như ác ma.



      "Sao vậy?" Sở Văn Xuyên cầm lấy lá thư bàn. Khi lấy được thư liền đưa tới cho Lệ Thú và Yến Thanh Dịch đọc trước, chính cũng chưa xem.



      Mà sau khi xem xong bức thư sắc mặt cũng khó coi như vậy...



      "Tứ đệ, đệ..."



      "Đệ bỏ qua cho ả đàn bà kia!" Lệ Thú nghiến răng nghiến lợi , tính cách của rất ôn hòa, khiến căm ghét ngươi khó càng thêm khó. Nhưng là rồng có vảy ngược, hơn nữa còn là người?



      Lá thư này dĩ nhiên là muốn lấy Tiểu Tiểu, Lệ Vân còn có Lưu Ly làm uy hiếp, khiến Lệ Thú bại dưới tay Lệ Hi Kiệt...



      Lấy trạng thái bây giờ của Lệ Hi Kiệt chỉ cần Lệ Thú thua cái phải chết thể nghi ngờ.



      "Tứ đệ, đệ quyết định làm sao bây giờ? Muốn cho phụ thân ?" Sở Văn Xuyên cảm thấy thể tiếp tục dung túng Nhị ca nữa, bằng hại chết cũng chỉ nhà Lệ Thú, toàn bộ Dạ Ngưng Bảo đều bị liên lụy.



      "." Lệ Thú lắc đầu: "Người Dạ Ngưng Bảo nhiều lắm, tin tức rất dễ bị lộ, chuyện này..." Lệ Thú vặn mi: "Đệ cho Tiểu Tiểu."



      Sở Văn Xuyên yên tâm gật đầu: "Cũng tốt, Tiểu Tiểu làm việc thông minh hơn đệ nhiều!"



      Lệ Thú cũng đồng ý gật đầu, quả linh hoạt bằng Tiểu Tiểu.



      "Bây giờ thể bắt hai kẻ kia à?" Yến Thanh Dịch hỏi, Tiểu Tiểu cũng là tỷ tỷ gần gũi nhất của !



      "Đây chỉ là phong thư, đến lúc đó chỉ cần chối cãi, cho dù là phụ thân cũng làm gì được Nhị ca." Sở Văn Xuyên giải thích.



      Yến Thanh Dịch thở hơi dài, chuyện vốn đủ phiền toái rồi, cuối cùng để cho Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ thò chân vào liền càng phiền toái ...



      Tình huống càng tệ hơn, Lục Y Tĩnh cũng là muội muội của Lục Y Ninh, đến lúc đó phải đối mặt với Lục Y Tĩnh ra sao đây? Đây cũng là vấn đề!



      ...



      ...



      "Cái này còn đơn giản?" Sau khi Lệ Thú với Tiểu Tiểu bọn họ gặp phải phiền toái vậy mà chiếm được câu trả lời như vậy của Tiểu Tiểu.



      "Đơn giản?" Sở Văn Xuyên thể hiểu nổi nhìn Tiểu Tiểu, chuyện này bọn họ nghĩ ra cách nào đến lượt nàng vậy mà biến thành đơn giản?



      "Đúng vậy!" Tiểu Tiểu đương nhiên gật đầu: "Muội làm mồi nhử là được rồi!"



      " được!" Lệ Thú chút do dự gạt bỏ.



      Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Cũng phải để cho bọn họ bắt thiếp , mọi người ở xung quanh thiếp bảo vệ thiếp mà! Tiểu Dịch, ba người thêm Triển gia gia, Dược vương..." Tiểu Tiểu trầm tư chút, "Còn có thể thêm vài người nữa bảo vệ thiếp, tiểu tử béo và Lưu Ly, đến lúc đó cho dù là đánh nhau, bảo vệ thậm chí làm nhân chứng đều thành vấn đề rồi!" Tiểu Tiểu bỗng vỗ tay cái: "Tiểu Vân Nhi còn có thể lấy chút dược từ chỗ Dược vương, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ đụng tới bọn thiếp!"



      "Được rồi! Liền quyết định như vậy!" đợi Lệ Thú đưa ra ý kiến phản đối Tiểu Tiểu cũng đánh nhịp quyết định, bên cạnh còn theo hai tiểu gia hỏa nóng lòng muốn thử.



      Quả nhiên đủ đơn giản!



      Lệ Thú bất đắc dĩ nhìn ba người hưng phấn, gật đầu với Sở Văn Xuyên: "Liền theo lời Tiểu Tiểu mà làm !" Lệ Thú nhìn Sở Văn Xuyên và Yến Thanh Dịch: "Tiểu Tiểu và hai tiểu gia hỏa kia phiền cho hai người rồi!"



      "Đệ bảo vệ tốt tỷ tỷ và hai tiểu gia hỏa kia!" Yến Thanh Dịch trịnh trọng gật đầu.



      "Phóng tay mà làm !" Sở Văn Xuyên vỗ vỗ vai Lệ Thú: "Lại , huyệt đạo của đệ gỡ bỏ toàn bộ chưa?"



      "Ừm." Lệ Thú gật đầu: "Nửa tháng trước cũng gỡ bỏ. Có lẽ... đệ và cha có thể liều mạng." Nhưng càng có thể là cha lại tăng thêm bậc... Những lời này Lệ Thú , bởi vì Tiểu Tiểu ở bên cạnh , thể khiến nàng lo lắng.



      "Vậy là có thể tìm Tam thúc rồi!"



      Ba ngày sau, Dạ Ngưng Bảo tìm được vị trí của Lệ Hi Kiệt — ngay ở chỗ cách Dạ Ngưng Bảo đến trăm dặm!



      Lần này, toàn bộ Dạ Ngưng Bảo lại xuất động — nếu như Lệ Hi Kiệt thể khôi phục thần trí, liền trực tiếp dùng võ lực bắt ông ta trở về!



      Cho dù đem ông ta nhốt lại cũng còn tốt hơn để ông ta bị vây chết giữa núi rừng!



      Chuyện lần này chút cũng kém hơn tình huống Thiếu Lâm gặp nguy lần đó, hai bên trận doanh, bên là xưng bá Tây Vực Dạ Ngưng Bảo, mà bên khác từng là Tây Vực vương, tại quấy nhiễu toàn bộ võ lâm giáo chủ Huyết tà giáo!



      Khi mọi người của Dạ Ngưng Bảo tới, Lệ Hi Kiệt yên ổn chờ bọn họ rồi, ràng lần này là nhằm thẳng vào bọn họ!



      Hai bên thế lực đối chọi.



      Lần này, Lệ Hi Kiệt có mang theo mặt nạ ông ta từng mang, mà là vẻ mặt cười quỷ dị nằm nghiêng giường mềm, người lệ khí ngất trời. Thấy người Dạ Ngưng Bảo cách đó xa, ông ta vậy mà còn cười vẫy tay với bọn họ: "U! Trận thế lớn như vậy! Tiểu tử kia đâu rồi?"



      Người biết khẳng định cho rằng Huyết giáo và Dạ Ngưng Bảo có quan hệ bao nhiêu là tốt đấy!



      Mà tiểu tử trong miệng Lệ Hi Kiệt, chính là Lệ Thú.



      Lệ Thú mặt biểu cảm đến trước mặt Lệ Hi Kiệt, Huyết kiếm trắng như tuyết ra khỏi vỏ.



      "Cơn tức đừng lớn như vậy! Tiểu tử!" Lệ Hi Kiệt ngồi dậy từ tư thế nằm nghiêng giường mềm, bàn tay xoa cằm: "Ta nhớ được ngươi là con trai của ta nhỉ? Đến đây, gọi tiếng cha nghe chút!"



      "Thú ca..." Tiểu Tiểu tiến đến bên cạnh Lệ Thú, lo lắng nhìn Lệ Thú, tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng để Lệ Thú đối mặt với phụ thân của mình còn có chút khó khăn.



      " có việc gì." Lệ Thú kiên định trả lời, trận đánh này thể thua nổi! Tuy rằng còn chưa phát đến cùng la mạc trận kia khiến Lệ Hi Kiệt khôi phục dáng vẻ ban đầu như thế nào, nhưng có thể thử chút!



      " gọi thôi!" Lệ Hi Kiệt để ý nhếch miệng, "Ta giết ngươi còn ai có thể đánh thắng được ta rồi?" Chỉ cần giết Lệ Thú, Lệ Hi Kiệt tuyệt đối chính là thiên hạ vô địch, như vậy võ lâm ở dưới tay Lệ Hi Kiệt khát máu trở thành gió tanh mưa máu.



      để ý tới lý trí hi vọng lớn nhất của Lệ Hi Kiệt chính là có thể giết người kiêng kị gì! Khi đó bang phái võ lâm tranh bá dĩ nhiên là càng loạn càng tốt!



      "Ta bây giờ cũng đánh thắng được ông!" Lệ Thú thành thừa nhận.



      Lệ Hi Kiệt trợn trừng mắt: "Tiểu tử ngu ngốc, ta là tiềm chất, ngươi hiểu cái từ tiềm chất này sao?" xong, Lệ Hi Kiệt tiện tay cầm thanh kiếm bên cạnh, từ giường mềm đứng lên, vác kiếm lười nhác tiến về phía trước vài bước, đến vị trí cách Lệ Thú quá hai mươi mấy bước, lấy tốc độ của hai người chỉ cần trong nháy mắt là có thể va chạm, Lệ Hi Kiệt còn ách xì cái, động tác lười nhác trông như đại thúc say rượu hàng năm. Nhưng sát khí người lại càng ngày càng đậm.



      "Nương ta đâu?" Lệ Thú nhìn thấy bóng dáng của Nhiêu Hinh Ninh trong đám người.



      "Thê tử ta?" Lệ Hi Kiệt nhíu mày: "Nàng nghỉ ngơi!"



      Lệ Thú cho Tiểu Tiểu ánh mắt, Tiểu Tiểu lập tức lui về phía sau, nàng cũng muốn thêm phiền toái cho đại đầu gỗ.



      Lui về trận doanh Dạ Ngưng Bảo Tiểu Tiểu nhìn chung quanh vòng, tùy tiện túm lấy người, ghé vào lỗ tai lặng lẽ thầm vài câu, mà người kia trịnh trọng gật đầu, sau đó lập tức tìm vài người biến mất trong trận doanh Dạ Ngưng Bảo.



      Nhiêu Ninh Hinh, mẫu thân của Lệ Thú, người Lệ Thú lo lắng nhất định phải mang nàng về!

      --- ----hết chương 92---- ----

      By Trạch Mỗ
      Trâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 93. Tha thứ


      Lệ Hi Kiệt rút ra kiếm từ trong vỏ, vẫn là thanh kiếm rất bình thường, vỏ kiếm bị ông ta tùy ý ném sang bên.


      “Muốn bắt đầu sao?” Lệ Hi Kiệt khiêu khích lắc lư kiếm trước mặt Lệ Thú.


      “Ừm.” Lệ Thú dùng đơn độc bắt đầu trận quyết đấu đỉnh cao của võ lâm này!


      Ngay lập tức, khi mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng được bị tiếng va chạm dài đánh thức mọi người còn ngơ ngẩn, hai thanh kiếm của Lệ Thú và Lệ Hi Kiệt va chạm vào nhau, ai cũng nhường ai cố gắng đẩy lui đối phương.


      Sau lúc lâu hai người đồng thời nhảy ra, sau đó dùng chiêu thức giống nhau tấn công đối phương!


      Hoa lệ tương tự, xinh đẹp độc nhất vô nhị tương tự, tàn nhẫn trí mạng tương tự!


      Tuyệt kiếm!


      Đôi phụ tử tuyệt cường này dùng chiêu thức gia truyền để chiến đấu, chẳng qua kiếm chiêu của Lệ Hi Kiệt tùy ý phóng đãng, dường như trong trời đất có gì có thể ngăn cản khí thế của ông ta, mà kiếm chiêu của Lệ Thú lại nghiêm cẩn hoàn mỹ, cẩn thận tỉ mỉ mà lại chê vào đâu được, tính cách của hai phụ tử khác nhau tạo ra hai loại phong cách khác nhau.


      Nhưng Lệ Thú cũng chờ cơ hội đến gần Lệ Hi Kiệt, đem hai thanh Tà Ngọc kiếm và Huyết kiếm tạo thành la mạc trận ném vào người ông ta.


      “Thú ca…” Xem hai người tranh đấu phân cao thấp, Tiểu Tiểu bắt đầu lo lắng, “ có việc gì !”


      nương có phải nên lo lắng cho mình chút hay ?”


      Bỗng thanh xuất bên cạnh Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu sợ hết hồn nhưng tuyệt đối kinh ngạc — nàng sớm biết có người tới bắt nàng! Chỉ là biết bên kia tiểu tử béo và Lưu Ly sao rồi…


      “Người bên cạnh Nhị ca?” Tiểu Tiểu nhíu mày, bên cạnh Lục Y Ninh có khả năng có nhân vật tinh nhuệ như vậy, bằng Lục gia sớm trở thành cường hào rồi!


      “Ngươi…” Người bịt mặt kia thoáng kinh ngạc.


      “Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ khi ở Cổ thành sớm cấu kết rồi?” Tiểu Tiểu nhún vai cái, ra nàng biết từ lâu.


      Người bịt mặt cười khổ: “Đúng vậy, ngươi là con của Cổ vương.” Lục Y Ninh sinh ra hứng thú với Lệ Thú, Cổ vương sao lại giúp đỡ con coi chặt tình địch chứ?”Vậy ta đoán, ta bị bao vậy rồi?”


      sai!” Tiểu Tiểu gật đầu, bỗng nhiên, Yến Thanh Dịch và Sở Văn Xuyên xuất bên cạnh nàng.


      “Con trai và con ta đâu?” Tiểu Tiểu hỏi chuyện nàng quan tâm nhất.


      “Bên kia mới là người của Nhị thiếu gia…” Người bịt mặt tháo xuống khăn che mặt của mình, lộ ra khuân mặt khiến ba người Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc — Lục Thâm!


      Ở trong ấn tượng của Tiểu Tiểu, Lục Thâm vẫn luôn là người chính trực và cương nghị, tất cả việc này đều bóng dáng của tham dự, sao có thể làm ra loại chuyện này?


      “Ngươi…”


      Dường như biết Tiểu Tiểu muốn hỏi vấn đề gì, Lục Thâm gợi lên nụ cười khổ: “Nếu như ta giúp tiểu thư, còn có ai có thể giúp nàng đây?”


      Tiểu Tiểu trầm mặc, người cũng phải là sai, nhưng phải người sai lầm liền làm ra rất nhiều chuyện sai lầm. Tiểu Tiểu nhìn về phía Lệ Thú, Lệ Thú và Lệ Hi Kiệt đánh khó phân thắng bại.


      May mắn nàng đúng người rồi!


      “Xin cần làm hại đến tiểu thư…” Trong tay Lục Thâm xuất thanh chủy thủ — chỉ cần chết , có chứng cớ chỉ về phía Lục Y Ninh!


      “Ngăn cản !” Tiểu Tiểu kinh ngạc hô lên, người như vậy nên chết!


      Bỗng nhiên, Yến Thanh Dịch lắc mình cái, liền gạt bỏ thanh chủy thủ trong tay Lục Thâm.


      Lục Thâm nhướng mi, biết làm sao nhìn Tiểu Tiểu, nên bảo vệ tiểu thư người có ân với ra sao đây?


      “Chúng ta làm hại đến Lục Y Ninh…” Tiểu Tiểu thở dài, mà Sở Văn Xuyên và Yến Thanh Dịch đều khẽ kinh ngạc, cái loại tính cách như Lục Y Ninh nếu như nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tựa như xà mỹ nữ, ở trong bóng tối chỉ rình con mồi khi buông lỏng.”Chẳng qua giam nàng lại… Hoặc là…” Tiểu Tiểu nhíu mi: “Ta nhớ được Dược vương có loại dược tên là…”


      “Vong tâm!” Sở Văn Xuyên tiếp, vong tâm, dược như tên, là loại dược làm cho người ta mất trí nhớ, chẳng qua Dược vương chế tạo ra dược tất nhiên có chỗ đặc biệt, loại dược này chẳng qua làm người ta quên mất trí nhớ mười năm, đối với Lục Y Ninh mà , khoảng cách mười năm đủ để cho ả ta quên tất cả hung ác nham hiểm, tất cả ngươi lừa ta gạt, trở lại với cái tuổi hồn nhiên lãng mạn nhất. Loại tính cách tại này của Lục Y Ninh chẳng qua là do hoàn cảnh xô đẩy hơn nữa tự nàng nhầm đường, viên vong tâm cũng đủ để ả vui vẻ làm người lần nữa.


      “Đúng! Chính là vong tâm!” Tiểu Tiểu giật mình gật đầu, liếc Sở Văn Xuyên cái, trong mắt viết “Tam ca, muội xem trọng huynh đó!” “Chẳng qua, ngươi phải mang nàng lẫn toàn bộ Lục gia , về sau Lục gia do ngươi làm chưởng quản, vĩnh viễn cũng được trở lại!” Ánh mắt Tiểu Tiểu liếc xéo Yến Thanh Dịch: “Nhưng Tiểu Tĩnh thể mang !”


      Lập tức, khuân mặt Yến Thanh Dịch ửng đỏ.


      Đây có lẽ là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi!


      Lục Thâm cũng kinh ngạc, việc Lục Y Ninh làm đến cũng cảm thấy trái tim băng giá, nhưng người bị hại vậy mà còn có thể bỏ qua cho bọn họ vô cùng đơn giản như vậy?


      Bỗng Lục Thâm quỳ hai gối xuống đất, dập đầu ba cái sâu với Tiểu Tiểu: “Cám ơn ngươi, Lệ phu nhân!”


      “Mau đứng lên! Ngươi muốn khiến ta giảm thọ à!” Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, mà Yến Thanh Dịch bên cạnh Lục Thâm cũng biết tỷ tỷ nhà mình chịu nổi những thứ này, chặn Lục Thâm kéo lên.


      Về phần nguồn cung cấp vong tâm…


      Mấy người Tiểu Tiểu ai lo lắng.


      Có tiểu tử béo và Lưu Ly ở đây, còn sợ có dược sao?


      Đồng thời ở chỗ khác, tiểu tử béo và Lưu Ly chơi vui vẻ, người muốn bắt cóc bọn họ bị bọn họ đùa giỡn xoay quanh.


      Mà Dược vương và Triển Hào trốn ở nơi bí mật gần đó hai mặt nhìn nhau, sắp xếp hai người bọn họ bảo vệ hai tiểu quỷ này có phải dư thừa rồi hay ?


      Chuyện là như vậy…


      “Các ngươi là người của Nhị bá bá tới đón chúng ta sao?” Lệ Vân nhìn thấy người áo đen liền mở miệng hỏi. Mà Lưu Ly ở bên cạnh cũng nhìn người áo đen, trong mắt đầy chờ mong.


      “Ách…” Người áo đen biết nên trả lời thế nào.


      Nhưng trái lại Lệ Vân lại tự tiếp: “Lưu Ly, muội xem ta cho muội hay! Nhị bá thông minh nhất, mỗi lần đều muốn chơi đùa cùng hai người chúng ta, muốn dọa chúng ta, đến người áo đen trong kịch nam cũng xuất rồi nè!” Lệ Vân chỉ người áo đen, Lưu Ly lập tức hiểu ý khẽ gật đầu.


      “Chúng ta thể để Nhị bá cho là chúng ta sợ! Phải chỉ cao khí ngang* theo bọn họ gặp Nhị bá!” Tiểu tử béo tiếp tục lừa dối.

      *Chỉ cao khí ngang: lúc chân bước rất cao, đắc ý mười phần, ý chỉ đắc ý vênh váo, kiêu ngạo tự mãn.


      Lưu Ly lại gật đầu.


      thôi!” Tiểu tử béo vung tay lên, liền mang theo Lưu Ly đến trước mặt mấy người áo đen: “Cõng chúng ta! Chúng ta muốn bay bay!”


      Ở trong quan niệm của mấy người áo đen, có thể khiến hai tiểu quỷ này tự động theo bọn họ là chuyện thể tốt hơn, nếu tiếng kêu của hai tiểu quỷ này cũng đủ gây chú ý của mọi người.


      “Chúng ta bay bay vài vòng trước rồi mới gặp Nhị bá bá được , ca ca?” Tiểu Lưu Ly giả vờ giả vịt hỏi tiểu Lệ Vân.


      “Thúc thúc, dẫn ta và muội muội bay bay vài vòng trước rồi mới gặp Nhị bá nhé!” Lệ Vân lập tức biết điều đề nghị mấy người áo đen.


      “Này…” Nếu bị muộn bọn họ có thể giao người được! Vì để người chú ý, lần này bọn họ chỉ điều động hai người, căn bản có người trở về báo tin.


      “Ngươi nếu đồng ý, chúng ta liền khóc cho ngươi xem!” Tiểu Lệ Vân cho tiểu Lưu Ly cái ánh mắt, hai đứa trẻ lập tức bắt đầu chuẩn bị khóc.


      “Được!” Vì để cho người khác chú ý, hai người áo đen đành phải đồng ý.


      Cứ như vậy, Lệ Vân và Lưu Ly trái ba vòng, phải ba vòng sai khiến hai người áo đen bay vòng vòng, thuận tiện đến nhà bếp đại doanh trộm ra vài thứ.


      Nhưng là ai cũng chú ý, ngay trong lúc bọn họ bay mấy vòng này, cái chai trong tay Lệ Vân và Lưu Ly dần dần thành trống trơn.


      “Tốt lắm, chúng ta có thể tự rồi!” Lệ Vân vỗ vỗ bả vai người áo đen.


      Người áo đen lập tức thở phào nhõm, đặt vội hai tiểu tổ tông này xuống mặt đất, tần suất sử dụng khinh công như vậy, chỉ là người chịu sao nổi chứ!


      “Xem chiêu!” Lệ Vân vẫn là kiểu như trước, ra chiêu trước rồi mới hô lên, mắt thấy đạo chưởng phong tới gần hai người, Lệ Vân mới hô lên.


      Tuy người áo đen lập tức vận công, nhưng hai người lại đột nhiên phát , bọn họ ngay cả chút nội lực cũng vận được!


      May mắn Lệ Vân mới tập võ được thời gian ngắn ngủi, bằng chưởng này đủ để lấy tính mạng của họ rồi.


      Nhưng là, vẫn khiến cho bọn họ khí huyết cuồn cuộn, hai người lập tức hiểu được hai người bọn họ bị hai đứa bé đùa giỡn …


      Số tuổi của hai đứa bé này cộng lại còn lớn bằng nửa số tuổi của người bọn họ…


      Thấy hai người áo đen lung lay sắp đổ, Lệ Vân vỗ tay: “Lưu Ly, cái này gọi là liên hoàn kế, trước bày ra thế yếu trước kẻ địch, lại ám độ trần thương, cuối cùng đánh lén… phải, là, ách… Hẳn là tên là…” Lệ Vân trầm tư suy nghĩ, bỗng phát đánh lén hình như có ai xếp nó vào thành mưu kế: “Tóm lại, chính là liên hoàn kế hoàn mỹ!”


      Dược vương và Triển Hào xuất bên cạnh hai người áo đen, bắt lấy hai người này: “Vân Nhi, Lưu Ly, làm tốt lắm.”


      Lệ Vân nhếch môi, học đáng vẻ của người lớn, liền ôm quyền: “Quá khen, quá khen!”


      “…” Dược vương và Triển Hào biết gì.


      “Tiểu Vân Nhi, tiểu Lưu Ly!”


      “Nương!” Hai tiểu gia hỏa vừa thấy Tiểu Tiểu đến liền cùng nhau bổ nhào tới, mỗi đứa ôm bên chân: “Chúng con đánh ngã người xấu nha!”


      “Đó là!” Vẻ mặt Tiểu Tiểu đắc ý: “Các con là con của ta, nếu đến hai kẻ xấu cũng thu thập xong, hừ hừ!” trận cười xấu xa của Tiểu Tiểu khiến Sở Văn Xuyên rùng mình cái, xem ra con của tương lai lại phải thêm nhà cấm lui tới rồi!


      “Bọn họ làm sao bây giờ?” Triển Hào đá cước lên hai người áo đen bị trói.


      “Giao cho huynh !” Tiểu Tiểu dùng biểu cảm “muội rất xem trọng huynh” nhìn Sở Văn Xuyên: “Chuyện Nhị ca cũng giao cho huynh ! Muốn xử trí ra sao đều tùy ý!”


      Tiếp theo Sở Văn Xuyên phải lo lắng rồi!


      Nhị ca của cuối cùng phải xử lý thế nào đây? Đóng gói quăng đến Trung Nguyên ?


      Ừ, đó là ý kiến hay!


      “Còn lại …” Tiểu Tiểu nhìn về phía bên ngoài: “Dựa theo kế hoạch, báo cho Thú ca biết chúng ta bình an vô rồi!”


      Mấy người ra bên ngoài, Triển Hào vận khí hồi, còn Sở Văn Xuyên Yến Thanh Dịch còn có Dược vương che Tiểu Tiểu và hai đứa bé ở sau người, lập tức tiếng hét vang trời đột ngột bay lên từ mặt đất, ba dài hai ngắn, truyền khắp trận doanh hai bên.


      “Đây là…” Lệ Hi Kiệt nhíu mày: “Ám hiệu gì vậy?”


      Lệ Thú im lặng gì, vẫn thi triển kiếm chiêu vững vàng.


      Nhưng tâm lại buông lỏng — Tiểu Tiểu và hai đứa bé bình an vô , kế hoạch của Lục Y Ninh và Sở Văn Vũ sụp đổ!


      tại, có thể tập trung toàn bộ lực chú ý ở người Lệ Hi Kiệt rồi!

      ——-hết chương 93———–

      By Trạch Mỗ
      Last edited: 18/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 94. CHUNG CHIẾN! VÔ HUYẾT VÀ HỮU TÌNH
      Lệ Thú và Lệ Hi Kiệt lại tách ra, mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm hai người, nếu như Lệ Thú có thể chiến thắng Lệ Hi Kiệt, khôi phục lại thần trí cho ông ta, như vậy trận chiến này cho dù như thế nào cũng đánh vô ích!

      “Tiểu tử, nhìn qua ngươi xem ra phải bắt đầu đánh nghiêm túc rồi!” Lệ Hi Kiệt vẫy vẫy tay, kiếm trong tay cũng bị ông ta vẫy kêu lên rột roạt: “ thể thừa nhận ngươi trưởng thành rất nhanh đó! Lại cho ngươi thêm thời gian vài năm ngươi nhất định có thể đánh bại ta rồi, nhưng là…” Lệ Hi Kiệt gợi lên nụ cười quỷ dị, vươn tay trái ngoéo ngón trỏ về phía Lệ Thú cái: “Ta định cho ngươi thời gian vài năm đâu!”

      Lệ Thú nhìn Lệ Hi Kiệt, biết nên đối chọi gay gắt với trưởng bối như thế nào, hơn nữa trưởng bối này cũng là phụ thân của .

      Bỗng nhiên, Lệ Thú biến mất tại chỗ, mà Lệ Hi Kiệt vẫn đứng bất động như vậy, mà vẻ mặt của ông ta vẫn mang theo nụ cười tà khí như trước, dáng đứng lại càng sơ hở chồng chất.

      Đột nhiên, Lệ Hi Kiệt vươn tay trái, chợt nắm cái, khẽ đau nhói khiến ông ta nhíu mày.

      Mở lòng tay ra, Lệ Hi Kiệt vậy mà phát trong lòng bàn tay khối ngọc, khối ngọc tràn đầy tà khí, Tà Ngọc kiếm.

      “Đây là trò trẻ con, vậy mà dùng ám khí bất nhập lưu như vậy!” Lệ Hi Kiệt giọng điệu tùy ý, ràng ông ta đến cả vật báu gia truyền của Lệ gia cũng quên sạch rồi. Nhưng Lệ Hi Kiệt cũng ném Tà Ngọc kiếm xuống mà vẫn cầm ở trong tay.

      Lệ Thú lại xuất tại chỗ biến mất, lần này mặt của khẽ nở nụ cười, nụ cười ôn nhu tươi cười khiến cho người ta sa vào trong đó.

      Ma mị vô huyết, diệt tình tuyệt dục.

      Thiên địa có tình, Tuyệt thức.

      Đến tột cùng ai mới có thể thắng?

      Lệ Hi Kiệt thấy nụ cười của Lệ Thú, tùy ý cắm thanh kiếm của ông ta lên mặt đất: “ Tuyệt thức? Dường như…” mặt Lệ Hi Kiệt lộ ra vẻ suy tư: “Ta cũng biết, ôi! Hơn nữa càng mạnh hơn ngươi.”

      “Cha.” Vẫn chưa từng mở miệng bỗng Lệ Thú bắt đầu chuyện: “Mặc kệ cha biến thành dáng vẻ gì nữa đều là phụ thân của con.”

      Lệ Hi Kiệt nhíu mày, tay phải lại tùy ý mở ra, nắm lại, cứ như thế lặp lại.

      “Bởi vậy, con nhất định phải cứu người trở về!” Lệ Thú lại tới gần Lệ Hi Kiệt, mà lúc này đây, trong tay Lệ Hi Kiệt cũng có kiếm.

      Nhưng Lệ Hi Kiệt lại giống như phát ra nguy hiểm, trong tay có kiếm, nhưng chợt vung lên, mặt đất vậy mà kiếm khí nổi lên cuồn cuộn!

      chiêu này, Lệ Thú cũng từng sử dụng với Giang Du!

      Chỉ là Lệ Thú chưa từng lĩnh ngộ mà thôi.

      Cho dù đối mặt với chiêu này của Lệ Hi Kiệt, Lệ Thú cũng sừng sững sợ hãi né tránh, ngừng lại gần Lệ Hi Kiệt.

      Lại là đạo kiếm phong, mặt Lệ Thú xuất vệt máu.

      “Cheng — “

      Lệ Thú dùng Huyết kiếm đỡ đạo kiếm phong, Huyết kiếm trắng tinh vậy mà khẽ chấn động.

      Cùng lúc đó, trong đại doanh của Huyết giáo, mấy người lén lút tìm kiếm xung quanh.

      “Hinh Ninh đến cùng là ở đâu chứ!” mấy người Dạ Ngưng Bảo lẻn vào đại doanh chỉ vì muốn mang Nhiêu Hinh Ninh ra.

      “Các ngươi tìm ta sao?” Bỗng thanh từ cây truyền đến, dọa mấy người nhảy dựng.

      Mấy người vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Nhiêu Hinh Ninh từ cao nhìn xuống bọn họ.

      Nhìn thấy Nhiêu Hinh Ninh bình yên vô mấy người thở phào nhõm.”Hinh Ninh, còn nhớ chúng ta ? Cùng chúng ta thôi!”

      Nhiêu Hinh Ninh nhìn bọn họ, mỉm cười, từ cây nhảy xuống: “Dẫn ta tới chiến trường!”

      “Nhưng là…”

      “Võ công của ta bị Hi Kiệt phong bế rồi, mà ta lại thể vứt bỏ Hi Kiệt và Tiểu Thú.” Nhiêu Hinh Ninh nhìn mấy người tha thiết, là mẫu thân và thê tử, hai người đàn ông kia chính là quan trọng nhất trong cuộc đời bà, nhưng giờ hai người kia lại đánh nhau.

      Mấy người chần chờ chút, chợt liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, tính là đồng ý đề nghị của Nhiêu Hinh Ninh.

      Ngay sau đó, mấy người mang theo Nhiêu Hinh Ninh đến thẳng chiến trường.

      chiến trường khoảng cách giữa Lệ Thú và Lệ Hi Kiệt rất gần, Lệ Thú lại làm ra động tác khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, Huyết kiếm của vậy mà từ tay trái của đâm chút lên mu bàn tay! Cả chuôi Huyết kiếm trong nháy mắt biến thành màu đỏ xinh đẹp!

      Lệ Hi Kiệt nhân lúc này ra chiêu, tay cắm thẳng vào trái tim của Lệ Thú!

      “Tiểu Thú!” Nhìn thấy động tác của Lệ Thú và thế công của Lệ Hi Kiệt chiến trường, vừa đến chiến trường Nhiêu Hinh Ninh sợ hãi kêu ra tiếng.

      “Thú ca!” Bên kia Tiểu Tiểu vừa ra từ trong trận doanh cũng thấy được màn mạo hiểm này giống như vậy.

      Ngay tại khi Lệ Hi Kiệt sắp sửa tấn công tới Lệ Thú, bên môi Lệ Thú vậy mà gợi lên nụ cười thắng lợi — bỗng cánh tay của Lệ Hi Kiệt bị người ôm chặt lấy — Nhiêu Hinh Ninh!

      “Hi Kiệt! Đó là con trai của chúng ta mà!” Nhiêu Hinh Ninh hét lên với Lệ Hi Kiệt, tuy bà biết như vậy cho dù như thế nào cũng có hiệu quả, Lệ Hi Kiệt chẳng thể nhớ nổi ai…

      Nhưng với động tác của bà, vừa vặn để Lệ Thú tranh thủ thời gian, còn Lệ Thú rút Huyết kiếm từ mu bàn tay ra, sau đó lại làm hành động vượt ngoài dự đoán của mọi người — đem Huyết kiếm ném cho Nhiêu Hinh Ninh!

      “Nương! Đón lấy!”

      Gần như theo bản năng, Nhiêu Hinh Ninh tiếp được Huyết kiếm Lệ Thú ném tới, cũng thuận thế buông lỏng Lệ Hi Kiệt ra.

      “Hinh Ninh…” Lệ Hi Kiệt giận tái mặt: “Nàng cũng muốn đối nghịch với ta?”

      Ngay sau đó, Lệ Thú xuất phía sau Nhiêu Hinh Ninh: “Nương, lấy chút máu điểm lên thân Huyết kiếm, cần nhiều lắm, chút là đủ rồi…”

      Nghe thấy lời Lệ Thú, Nhiêu Hinh Ninh chút do dự dùng Huyết kiếm trích ra lỗ ngón tay, sau đó Huyết kiếm lại trở lại trong tay Lệ Thú.

      Đây mới là mấu chốt của la mạc trận!

      Máu tươi của người thân nhất nhuộm đỏ cả la mạc trận!

      Lúc trước khi nhập ma là dùng máu và tình thương của Tiểu Tiểu cứu vớt , như vậy cũng dùng cách tương tự cứu tỉnh phụ thân !

      Đây là kết luận trong khoảng thời gian này nghiên cứu ra.

      Tà Ngọc kiếm trong tay Lệ Thú bị chuẩn xác ráp vào thân Huyết kiếm.

      Vô nguyệt bộ, hoàn toàn thi triển, bộ khinh công này Vân Hành truyền cho , có thể thiên hạ vô song.

      Chỉ bàn về khinh công, Lệ Hi Kiệt kém hơn Lệ Thú.

      Mà Lệ Thú cầm Huyết kiếm lợi dụng ưu thế khinh công bắt được tay Lệ Hi Kiệt, tay trái bị Huyết kiếm đâm xuyên qua vẫn đổ máu, nhưng lại chút buông lỏng, trực tiếp đặt tay của Lệ Hi Kiệt lên thân của Huyết kiếm!

      Chỉ trong nháy mắt, Lệ Hi Kiệt dường như cảm giác được cái gì, tung chưởng về phía Lệ Thú, nhưng Lệ Thú lại cứng rắn đỡ chưởng này, mảy may buông lỏng.

      Dần dần giãy dụa của Lệ Hi Kiệt yếu dần, nhưng ánh mắt lại trở nên trống rỗng.

      “Hi Kiệt…”

      “Cha…”

      Hai tiếng gọi, nhưng mà cũng là hai người quan trọng nhất của Lệ Hi Kiệt.

      Ánh mắt Lệ Hi Kiệt lại trở nên tỉnh táo, bên môi cũng lại gợi lên cái loại nụ cười bất cần đời: “Này! Con trai! Thực ra ta thích nương con tới nắm tay ta hơn!”

      “Hi Kiệt!” Nghe thấy câu đầu tiên của Lệ Hi Kiệt, Nhiêu Hinh Ninh liền trầm tĩnh lại, Hi Kiệt của bà trở lại! Lệ Hi Kiệt của quá khứ trở lại!

      Nhiêu Ninh Hinh chợt nhào tới, Lệ Hi Kiệt thuận thế ôm lấy bà: “Thực xin lỗi, khiến mọi người vất vả lâu như vậy…”

      “Thú ca…” Tiểu Tiểu cũng đến bên cạnh Lệ Thú, nhàng nắm cánh tay bị thương của Lệ Thú, cẩn thận băng bó cho .

      Lệ Thú cũng kéo Tiểu Tiểu qua, nở nụ cười ấm áp với nàng.

      Người nhà cách biệt gần ba mươi năm, vượt qua khói mù đời đời tương truyền, lại sum vầy!

      Trận doanh Dạ Ngưng Bảo bỗng nhiên bùng nổ tiếng hoan hô kinh thiên động địa.

      cần lại tiếp tục đánh giặc nữa, chuyện như vậy ai cũng đều nguyện ý!

      “Tất cả Huyết , nghe lệnh!” Lệ Hi Kiệt bỗng giơ lên cánh tay, chỉ huy Huyết giáo: “Từ nay về sau, Huyết giáo nhập vào Dạ Ngưng Bảo!”

      ra nhập Huyết giáo, chính là trung thành đến chết với Lệ Hi Kiệt, đối với mệnh lệnh của Lệ Hi Kiệt hoàn toàn có dị nghị.

      Sau đó, Lệ Hi Kiệt vỗ vỗ bả vai Lệ Thú: “Cám ơn con, con trai!”

      “Phụ thân.”

      “Ừm?”

      “Lệ Thú tuy rằng con ngài, nhưng có số chuyện Lệ Thú thể .”

      cái gì?” Lệ Hi Kiệt tò mò nhìn Lệ Thú, biết đứa con trai xa cách lâu này cuối cùng muốn với mình cái gì, là nhớ nhung, hay là sùng kính?

      Mà Tiểu Tiểu vừa nghe thấy khẩu khí của Lệ Thú lại lập tức lui về phía sau hai bước, đến ngay cả Lệ Vân và Lưu Ly về phía Lệ Thú bên này cũng lập tức chỉ huy những người khác ngược trở lại.

      “Ngài có kế hoạch, nên với con ngay từ đầu, để con còn có chút chuẩn bị. Cha hiền con thảo, phụ tử trong lúc đó nên giấu diếm lẫn nhau điều gì, nếu như giấu diếm lẫn nhau…”

      Lần này đến lượt Lệ Hi Kiệt “hưởng thụ” tắm nước miếng rồi!

      Lệ Hi Kiệt bỗng phát , mình có phải thanh tỉnh quá sớm hay ?

      Lệ Thú bắt đầu kể lể từ đầu, từng tội từng tội tất cả đều chụp đầu Lệ Hi Kiệt, hơn nữa cuối cùng tất cả đều là phương diện đại cục thiên hạ rung chuyển…

      Mặt trời bắt đầu ngả về Tây, Dạ Ngưng Bảo và Huyết giáo cũng bắt đầu thổi lửa nấu cơm, Lệ Thú vẫn còn

      Tiểu Tiểu ở bên cạnh ách xì cái.

      “Tiểu Tiểu, nàng mệt à?” Lệ Thú bỗng dừng lại hỏi.

      “Ừm.”

      “Vậy chúng ta nghỉ ngơi nhé!”

      “…” Lệ Hi Kiệt gì, chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái nhìn con dâu nhà mình, Tiểu Tiểu, cũng là con lợi hại! Người làm cha là này là ăn thua!





      Lệ Hi Kiệt khôi phục thần trí, đại biểu cho Dạ Ngưng Bảo lại nhiều thêm tai họa…

      Mỗi ngày, Lệ Hi Kiệt dẫn theo Lệ Vân và Lưu Ly hãm hại nhà lừa gạt nhà dưới. Trực tiếp đề cao chiến lực của hai tiểu ma đầu này lên vài lần.

      Kinh khủng nhất là mọi người ở Dạ Ngưng Bảo lại thấy vui mừng vì việc này…

      “Trước kia Tam đệ cũng như vậy mà!” Vân Hành và Sở Lăng như thế.

      Lục Y Ninh ăn vong tâm, bị Lục Thâm mang , toàn bộ Lục gia lại tới Trung Nguyên, mà Lục Y Tĩnh dưới cái gật đầu của Lục Thâm, cũng là ý nguyện của nàng ở lại Dạ Ngưng Bảo, chuẩn bị thành thân cùng Yến Thanh Dịch.

      Về phần Sở Văn Vũ, sau khi Sở Lăng nghe đến hành vi của phế bỏ võ công của , nhốt bên trong Dạ Ngưng Bảo.

      Nhưng là, bây giờ Lệ Thú và Tiểu Tiểu còn có Yến Thanh Dịch lại gặp phải vấn đề — Yến Doanh bị bệnh nghiêm trọng.

      Sau lần Thiếu Lâm gặp nạn, Yến gia gần như chưa gượng dậy nổi, bị các thế lực như tằm ăn rỗi, Yến Doanh cũng vì thế mà lao tâm lao lực, cuối cùng gắng sức nổi, bệnh tình nguy kịch.

      Còn Yến Thanh Nam và Yến Thanh Như vậy mà cũng xảy ra tranh chấp, dã tâm của Yến Thanh Như bị Yến Thanh Nam phát , kế tiếp chính là ván cờ quyền lực.

      Yến gia đại loạn.

      Vài thế lực của Giang Nam vậy mà trắng trợn tụ tập ở Yến gia, vừa chuyện phân chia Yến gia như thế nào.

      Đột nhiên, năm thân ảnh xuất trước mặt bọn họ.

      Trong đó người đàn ông tuấn nghiêm túc lưng cõng người phụ nữ nhắn, trong tay còn dắt hai đứa trẻ…

      người trẻ tuổi khác vẻ mặt hài hước nhìn cả nhà kia.

      “Tiểu Tiểu đừng làm loạn, đến Yến gia rồi!” Người đàn ông nghiêm túc ý đồ buông người phụ nữ ra.

      cần! Chàng đồng ý thiếp buông tay!” Người phụ nữ thét chói tai.

      “Được, dẫn nàng du hồ là được.” Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều.

      Hai tiểu quỷ cũng liếc nhau, chợt gật đầu cái, mỗi đứa ôm lấy chân của người đàn ông.

      “Các con muốn làm gì?”

      “Chúng con muốn đường nhân (đồ chơi làm bằng đường), cha đồng ý chúng con cũng buông tay!”

      “…”

      Quả nhiên là mẹ nào con nấy!

      “Xin hỏi, các vị tới đây là có chuyện gì?” Vừa rồi thân thủ của mấy người này mọi người đều thấy trong mắt, đến ngay cả hai cái tiểu gia hỏa kia cũng thể khinh thường.

      “Về nhà!” Bạn trẻ vẻ mặt trêu tức lập tức nháy mắt trêu chọc, bàn tay để lên bàn tùy ý: “Ta tên là Yến Thanh Dịch.”

      Đại biểu các thế lực lớn hít sâu hơi.

      Chuyện Thiếu Lâm gặp nguy vài năm trước bọn họ còn nhớ . Yến Thanh Dịch chính là người đơn đả độc đấu hơn nữa còn giết Cuồng Phủ!

      “Nhớ kỹ,” Yến Thanh Dịch chậm rãi thu tay lại, nhìn xung quanh vòng: “Những thứ của Yến gia vĩnh viễn họ Yến, có họ khác, hử?”

      Nhất thời thấy bất kỳ động tác gì, cái bàn Yến Thanh Dịch vừa mới để tay lên lập tức hóa thành bột mịn, bay tứ tán, khiến mọi người hít ngụm khí lạnh.

      Yến gia vậy mà còn có người như vậy!

      Lập tức, đại biểu các thế lực lớn ào ào tìm lý do chạy thoát!

      “Tốt lắm!” Yến Thanh Dịch vỗ vỗ tay: “Chờ ta thăm phụ thân xong là chúng ta có thể rồi!”

      Lệ Thú và Tiểu Tiểu cùng liếc nhau — bọn họ tới là làm cái gì?

      “Du hồ!”

      “Mua đường nhân!”

      Vì này hai thứ này!

      ——hết chương 94——

      Chương này Mỗ ko cmt, tuy tình tiết hơi vô lý nhưng bộ này đọc để thư giãn phải sao?

      Mỗ cũng chưa lời tạm biệt vì còn khá dài ~~
      Last edited: 19/3/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Con của đại hiệp cũng rất nghèo

      PN1: Lệ Vân rời nhà trốn

      Phần 1. Vòng vòng vòng trốn

      Nhắc tới, Lệ Vân lúc ba tuổi, khi đó bọn họ còn ở tạm ở Cổ thành, khi đó Lưu Ly còn chưa tới Lệ gia, võ lâm vẫn còn người tranh ta đoạt.


      Khi đó Lệ Vân cũng tràn ngập hi vọng đối với cha mẹ nhà mình — mẫu thân ôn nhu đáng , phụ thân hiền lành hài hước, nhưng là đời người như ý tám chín phần mười!


      chân chính vĩnh viễn cách tưởng tượng khoảng cách rất xa — “Tiểu Vân Nhi.” Tiểu Tiểu đánh cái vào đầu Lệ Vân.


      “Nương…” Tiểu Lệ Vân ôm đầu tủi thân nhìn mẫu thân mình.


      cho con chuyện!” Tiểu Tiểu cười hì hì nhìn Lệ Vân, “Độc dược Dược vương tiền bối đưa cho con tạm thời bị ta trưng dụng, về phần có trả lại con hay , để sau!”


      “Nương! Đó là của con mà! Người phải cũng có phần sao?” Lệ Vân mất hứng nhìn mẫu thân mình, Lệ Vân bé là đứa trẻ có lý tưởng có khát vọng, khuất phục dưới dâm uy của mẫu thân!


      Tiểu Tiểu lấy ngón tay chỉ Lệ Thú phía sau nàng, “Muốn nghe cha con giáo dục chút ?”


      muốn! Nhưng là…


      Tiểu Lệ Vân suy nghĩ chút những thứ độc dược đủ cho bé xưng bá này, lại nhìn Lệ Thú chút…


      Cuối cùng, chứng minh, thứ vui đùa gì đó vĩnh viễn quan trọng bằng lỗ tai của mình, bởi vậy, tiểu Lệ Vân nước mắt lưng tròng giao tất cả độc dược của mình cho mẫu thân.


      Đây là đôi vợ chồng cấu kết với nhau làm chuyện xấu!


      Lệ Vân bĩu môi mất hứng nhìn Tiểu Tiểu và Lệ Thú. Bé ràng là con trai của bọn họ đó! Sao có thể bắt nạt bé như vậy?


      Được, bé quyết định rồi! Bé muốn rời nhà trốn !


      Xem bé làm sao viết xuống truyền thuyết riêng của bé giang hồ!


      Tiểu Lệ Vân biết từ nơi nào lấy ra cái túi, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc rời nhà trốn .


      Hoa quế cao… phải mang theo, bằng vạn nhất đói bụng làm sao bây giờ? Còn có hoa quả đường, thể để lại cho mẫu thân mình! Đồ chơi ông ngoại mua cho bé cũng thể quên, còn có cái này… Cái kia…


      Tốt lắm!


      Khi túi được trang bị đầy đủ hoàn toàn, tiểu Lệ Vân vừa lòng vỗ vỗ cái túi của mình, nhưng là lúc cậu bé chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà phát mặt trời ngả về Tây, ánh nắng chiều rực rỡ đầy trời, mà tiểu bụng Lệ Vân cũng kêu vang…


      Cậu bé đói bụng…


      Thoáng suy xét, tiểu Lệ Vân trịnh trọng gật gật đầu, bé muốn vào ban đêm nguyệt hắc phong cao trình diễn tiết mục “trốn khỏi nơi cực kỳ nguy hiểm”!


      tại phải làm là…


      Lệ Vân nhét túi dưới gầm giường, nghênh ngang ra ngoài, “Nương! Người ta đói bụng rồi!”


      Tìm Tiểu Tiểu cũng muốn ăn!


      Màn đêm buông xuống, tiểu Lệ Vân lấy ra cây bút lông và mấy tờ giấy, viết xuống vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ biết cực kỳ sáng suốt dùng vòng tròn thay thế, “con vòng vòng vòng ra ngoài, vòng tìm con!”


      Khụ khụ, văn dịch như sau: con muốn rời nhà ra ngoài, cần tìm con!


      Để tỏ lòng bi thương và bất đắc dĩ của mình, tiểu Lệ Vân còn muốn chảy xuống vài giọt nước mắt, nhưng nặn nửa ngày đừng nước mắt, đến mồ hôi cũng nặn ra được!


      Bởi vậy bé dứt khoát dùng phương pháp đơn giản nhất, phun vài ngụm nước bọt lên giấy, biết như vậy có thể khiến nương và cha biết được sai lầm của mình hay ?


      Bắt nạt trẻ con là đúng!


      Nhìn , bé cũng bị bắt nạt mà khóc!


      Cảm thấy tất cả công tác chuẩn bị đều làm tốt, tiểu Lệ Vân lại kéo từ dưới gầm giường lên cái bọc của bé, cầm lên độc dược vừa mới trộm về từ chỗ Tiểu Tiểu nhét vào trong bao vải, vẻ mặt kiên nghị đẩy cửa ra, về phía bên ngoài.


      Hẹn gặp lại! Cha, nương! Từ nay về sau con muốn lưu lạc khắp nơi, thiên hạ to lớn chỗ cho con dung thân!


      Ngay khi Lệ Vân hào hùng vạn trượng chuẩn bị xông xáo giang hồ, hai bóng người xuất phía sau cậu bé.


      “Thú ca, chàng Vân Nhi muốn đâu đây?” Tiểu Tiểu vừa xem kịch vui vừa chuyện với Lệ Thú.


      biết.” Lệ Thú nhướng mi, “Vân Nhi quá lỗ mãng rồi, trưởng bối còn có đồng ý sao có thể chạy loạn khắp nơi? Cha mẹ xa…”


      “Thú ca, “Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, “Chàng có nghe nó muốn rời nhà trốn sao? Ý của rời nhà trốn chính là thể để chàng biết được rời khỏi nhà. Chẳng qua…” Tiểu Tiểu gian trá cười hắc hắc, “Nếu như có gì bất ngờ xảy ra mà , tiểu quỷ này khẳng định đến ba ngày trở lại!”


      “Vì sao?”


      “Bởi vì…”


      Lệ Vân ôm túi của mình lảo đảo tiêu sái ra khỏi Cổ vương phủ, lúc này là giữa đêm, toàn bộ Cổ thành mất sức sống bình thường, yên tĩnh đến tiếng gió cũng nghe thấy được.


      Theo lý mà , loại tình huống này đối với đứa trẻ mà tóm lại là có chút đáng sợ, chẳng qua, tính cách của Lệ gia Tiểu Vân Nhi từ trước đến giờ đều “ sợ trời sợ đất, chỉ sợ lão cha đến bới móc”, bởi vậy chỉ cần chỗ có Lệ Thú giáo dục chính là chỗ tốt!


      Tuyệt đối sợ hãi, Lệ Vân tiếp tục kéo túi dũng cảm khí phách hiên ngang về phía trước, thẳng đến cổng lớn của Cổ thành, lúc này Cổ thành phong thành rồi, bởi vậy tiểu Lệ Vân quyết định ở chỗ này chờ hơn nửa buổi tối, dù sao bé có rất nhiều thời gian.


      Lấy ra cái chăn từ trong túi, Lệ Vân tìm chỗ sạch , ở phía trải tầng rơm rạ, rồi ngủ mất.


      Mà hai người vẫn theo Lệ Vân lúc này tới gần Lệ Vân, Tiểu Tiểu đắp lại cho Lệ Vân tầng chăn, Lệ Thú lại càng trực tiếp dùng nội lực giúp Lệ Vân chống lạnh.


      Cho đến khi trời sắp sáng hai người mới biến mất ở bên cạnh Lệ Vân.


      Mà, Lệ Vân vẫn ôm túi ngủ sáng sớm hôm sau liền tỉnh, cửa thành vừa mở ra, cậu bé liền trực tiếp chạy vọt ra ngoài.


      Muốn đâu đây?


      Lệ Vân nhắm mắt lại tùy ý chỉ người, sau đó khi mở mắt liền phát người có điệu bộ giang hồ đầy người, người kia cao cao gầy gầy, thân trang phục màu xanh lơ, bội kiếm bên hông, ngón trỏ tay hơi đen sì, dưới dạy dỗ của Dược vương, tiểu Lệ Vân tất nhiên biết đây là kết quả do dùng độc trong thời gian dài. Mà còn dắt con tuấn mã màu trắng.


      Tiểu Lệ Vân nắm chặt nắm tay, vậy theo !


      Bởi vậy tiểu Lệ Vân vui vẻ theo người kia rời khỏi, người ta bước cậu bé bước hai bước — có cách nào ai bảo dáng người của cậu bé thấp chứ? Người ta rẽ trái, cậu bé liền rẽ trái.


      Khi người kia chợt nhìn về phía sau, tiểu Lệ Vân liền lập tức chuyển ánh mắt sang bên khác, bộ dáng chuyện liên quan đến mình.


      Cho đến khi người kia, xoay người trở lại đến bên cạnh cậu bé.


      Người kia ngồi xổm xuống, vuốt đầu Lệ Vân, “Tiểu gia hỏa, con theo ta làm gì?”


      thể , dáng vẻ Lệ Vân mặc dù rất giống Lệ Thú, chẳng qua cậu bé lại luôn mỉm cười, có chút vui vẻ, làm cho người ta vừa thấy liền thích.


      “Thúc thúc, con… con…” Lệ Vân lập tức nức nở hết cho người khác, “Cha mẹ con đối xử với con tốt, bởi vậy con trốn .” xong, Lệ Vân lập tức chìa vết máu bầm khi cậu bé nghịch ngợm bị ngã cho người ta xem — bé cái gì cũng chưa , tất cả đều là người khác hiểu lầm!


      Người kia khẽ thở dài tiếng, “Tiểu gia hỏa, con muốn theo ta sao?”


      Ánh mắt tiểu Lệ Vân đảo vòng, lập tức gật gật đầu, “Cám ơn thúc thúc!”


      theo người này, khẳng định lo ăn uống!


      “Thú ca…” Tiểu Tiểu vẫn theo tiểu tử béo bỗng với Lệ Thú, “Thiếp có tin tức xấu, tin tức tốt chàng muốn nghe cái nào trước?”


      “Tin tức xấu?”


      “Con trai chàng ba ngày là trở về được.”


      “Tin tức tốt đâu?”


      “Con trai chàng kẻ nghèo mang văn tiền ra khỏi cửa kia cần chịu đói rồi.”


      “…”


      Cái thứ nghèo này có thể di truyền sao?


      “Bé à, ta tên là Đường Vô Danh, tên của con là gì?” Người kia dắt tay Lệ Vân, ôn nhu hỏi .


      “Lệ Vân!” Vẻ mặt Lệ Vân như ánh mặt trời nhìn Đường Vô Danh.


      “Cùng ta Đường môn được ?”


      “Được!”


      Cứ như vậy, Đường Vô Danh nhặt về cho Tứ Xuyên Đường môn tiểu ma đầu…


      Sau khi trải qua mười ngày chung đường, Đường Vô Danh dẫn theo Lệ Vân về tới Đường môn, dọc theo đường Lệ Vân biểu nhu thuận lại nghe lời, khiến Đường Vô Danh khỏi thầm mắng cha mẹ của Lệ Vân, đứa trẻ nhu thuận như vậy mà bọn họ cũng coi trọng!


      Đường Vô Danh tất nhiên cũng thấy được túi của Lệ Vân, nhưng là cũng có quá nhiều truy hỏi — chỉ là đồ của đứa trẻ, vậy để ý làm cái gì?


      Bởi vậy, càng biết trong đó cất giấu là độc dược Độc vương chế tạo Đường môn tha thiết ước mơ…


      theo sau hai người bọn họ còn có hai người ngừng bị Đường Vô Danh mắng.


      “Đường chủ.” Khi Đường Vô Danh dẫn theo Lệ Vân Hành đến Đường môn, vài người ở cửa chờ bọn họ.


      Đường môn lấy môn chủ Đường môn cầm đầu, bên dưới là ba đường khẩu, Vô Ảnh các, Tuyệt Mệnh đường và Thánh Tài điện, chia ra quản lý ám khí, độc dược và chấp pháp, Đường Vô Danh là người chấp chưởng Tuyệt Mệnh đường.


      “Ừm.” Đường Vô Danh tung mình xuống từ ngựa, gật gật đầu với thủ hạ, “Vất vả rồi.” Đường Vô Danh ôm Lệ Vân từ lưng ngựa xuống dưới, đưa tới trước mặt mấy người, “Đứa bé này là ta gặp ở đường, sắp xếp cho cậu bé phòng !”


      Tiểu Lệ Vân lập tức toét ra nụ cười lấy lòng với mấy tên thủ hạ kia, hi vọng bọn họ có thể sắp xếp cho bé phòng tốt hơn chút.


      “Dạ, đường chủ.” Mấy tên thủ hạ kia mắt nhìn thẳng, hoàn toàn để ý đến nụ cười của tiểu Lệ Vân.


      Đường Vô Danh khẽ gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn thẳng tiểu Lệ Vân, “Vân Nhi, con liền theo bọn họ nhé, có vấn đề gì lại tới tìm ta, còn nhớ tên ta gọi là gì ?”


      Lệ Vân khẽ gật đầu, “Đường thúc thúc, thúc cứ bận việc của thúc ! Vân Nhi rất ngoan!”


      Đường Vô Danh mỉm cười, xoay người rời khỏi.


      Mà chỗ tối Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi trừng tiểu Lệ Vân — nó ở nhà cho tới bây giờ chưa từng nhu thuận như vậy! Mà Lệ Thú nghĩ thầm có phải nên dạy dỗ cho Lệ Vân thêm chút hay ?


      Lệ Vân căn bản biết cha mẹ mình vẫn còn ở phía sau liền theo mấy người thủ hạ sắp xếp phòng cho bé.


      Nhưng là vừa đến phòng Lệ Vân liền trợn tròn mắt, đây ràng chỉ là chỗ hạ nhân ở thôi!


      Chẳng qua, Lệ Vân nhún nhún vai, bé cũng để ý đến chỗ ở, chỉ cần có thể cho bé chơi thỏa thích là được rồi! Chơi lại rời là được rồi! So đo nhiều như vậy làm cái gì, lão cha rất hay, thỏa mãn là vui vẻ đó!


      “Về sau ngươi ở nơi này!” Tên thủ hạ kia khinh thường nhìn Lệ Vân, “ biết đường chủ nhặt về tiểu gia hỏa làm cái gì, mới bao nhiêu tuổi chứ! Chả giúp đỡ được cái gì!”


      Này này này! Rất đả thương người đó?


      Lệ Vân bé ít nhất có nội lực hai mươi năm — mặc dù do ngâm thuốc tắm, còn biết vận dụng ra sao, còn có thể Tuyệt kiếm — mặc dù chỉ có mấy chiêu, thậm chí còn có thể chế tạo độc dược — tất cả đều là dùng để đùa ác …


      Khụ khụ, tóm lại bé vẫn là rất hữu dụng!

      —————–

      By Trạch Mỗ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :